Dương Thiên Lôi bĩu môi, nhớ ca thì nói nhớ ca, mượn cớ gì chứ?
Dương Thiên Lôi học theo ôm lấy Đan Thanh Dương, vẻ mặt kích động nói:
- Sư phụ, cuối cùng con đã trở về, đồ nhi nhớ lão nhân gia người muốn chết.
Trong mắt Sở Hương Hương hiện lên vẻ mừng rỡ, Dương Thiên Lôi dám ở trước mặt Trương Tử Hàm làm như vậy, nàng cũng thấy đủ rồi. Có một số việc, luôn phải có trước có sau, hơn nữa, nàng cũng rất rõ ràng địa vị của Trương Tử Hàm trong lòng của Dương Thiên Lôi.
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.
Đan Thanh Dương vỗ vỗ vai Dương Thiên Lôi, nhẹ giọng nói:
- Đi thôi, chúng ta đi vào nào.
...
Sở Hương Hương và Trương Tử Hàm nắm tay nhau, vừa nói vừa cười, chỉ là các nàng ai cũng đều cảm thấy được, cho dù như thế nào, quan hệ giữa hai người sẽ không bao giờ có thể trở lại như trước được nữa.
Đương nhiên, mối quan hệ vi diệu giữa Trương Tử Hàm và Sở Hương Hương, trong lòng Dương Thiên Lôi cũng hiểu rõ ràng, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Hắn không muốn để bất kỳ một nữ nhân nào mình thích và thích mình bị tổn thương.
Sau khi trở về, vừa nhìn thấy Sở Hương Hương đích, hắn liền hiểu rõ, vị sư tỷ bình thường hay bị mình chọc ghẹo, tình cảm của nàng dành cho mình sâu nặng hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, nước mắt của nàng, ánh mắt của nàng, biểu cảm của nàng, đều khiến cho Dương Thiên Lôi phải rung động sâu sắc.
Không thể nghi ngờ, nếu như bởi vì Trương Tử Hàm có mặt ở đây mà hắn lại tỏ ra sợ hãi rụt rè không có biểu hiện gì, khẳng định sẽ khiến Sở Hương Hương thương tâm. Nhưng nếu biểu hiện quá nồng nhiệt thì Tử Hàm muội muội thân yêu của hắn tất nhiên cũng sẽ khó chịu.
Đây là chuyện vô cùng bi đát và đau đầu.
Những tình tiết trong tiểu thuyết, cái gì mà thân hổ rung lên một cái thì mỹ nữ liền nhào vào lòng, còn cái gì mà khoan dung, thông hiểu nhau, không ghen tuông, không đấu đá nhau, tất cả những cái đó đều là rắm thối. Có nữ nhân nào sẽ vô tư chia sẻ người đàn ông mình yêu thích cho một nữ nhân khác?
Dương Thiên Lôi tuy tự tin, nhưng còn chưa tự tin đến mức bại não.
Cho nên, hắn chỉ có thể dùng cách ôn hòa vừa phải, hóa giải tình huống ngượng ngùng này một cách thoả đáng. Tuy còn chưa được hoàn mỹ lắm, nhưng ít ra cũng đạt được sự cân bằng, không thể để bất kỳ bên nào bị tổn thương quá sâu.
...
Dưới sự dẫn dắt của Đan Thanh Dương, mọi người tiến vào Thiên Đan Phong, trực tiếp đi vào Vạn Đan Điện.
Sau khi chia thành một vòng tròn ngồi xuống, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm.
Kỳ thực, ngay khi mọi người nhìn thấy Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm, Đan Thanh Dương và mười cao thủ Tiên Thiên cùng với Sở Hương Hương đã cảm ứng được khí tức trên người Trương Tử Hàm, nàng đã thăng cấp lên Tiên Thiên.
Hơn nữa, điều càng làm cho Sở Hương Hương kinh ngạc hơn chính là, dị năng vốn hữu hiệu với Trương Tử Hàm, nhưng hiện tại lại hoàn toàn mất đi hiệu lực. Nàng căn bản không thể đọc được ý nghĩ của Trương Tử Hàm, trong mắt của Trương Tử Hàm, nàng chỉ có thể thấy một mảng băng tuyết.
- Nói gì đi nào, xem ra lần này các ngươi có thu hoạch không nhỏ, nhất là Trương Tử Hàm... Uh, dù sao cũng là người một nhà, ta sẽ xưng hô ngươi là Tử Hàm vậy, sau này ba người các ngươi sống chung tốt với nhau...
Đan Thanh Dương già đầu thành tinh, một câu nói liền khiến cho Sở Hương Hương phải đỏ mặt.
- Khụ khụ, yên tâm đi sư phụ, đệ tử tất nhiên sẽ không phụ lòng kỳ vọng của lão nhân gia người, sẽ cùng Tử Hàm, Hương Hương, chung sống thật tốt...
Cái tên vô sỉ Dương Thiên Lôi này, đánh rắn bằng gậy liền bò theo lên, nhân cơ hội phản kích, hắn còn đang chưa biết giải quyết mối quan hệ giữa hai nàng này thế nào, đang gút mắc đầy rẫy, không ngờ một câu của Đan Thanh Dương đã nói toạc ra hết, tuy lão nói rất súc tích, nhưng Dương Thiên Lôi sao có thể bỏ qua cơ hội này?
Lăng Hi không phải đã nói rồi sao? Người tu luyện kiêng kị nhất là sợ hãi rụt rè, cần phải tùy tâm tùy tính, thì mới có thể dũng mãnh tinh tiến. Ca ca ta còn do dự cái gì? Đương nhiên là dao sắc chặt đay rối, chỉ thẳng bản tâm.
- Hứ, ai muốn sống chung với ngươi?
Nghe Đan Thanh Dương và Dương Thiên Lôi nói, tuy Sở Hương Hương vui mừng trong lòng, nhưng dù sao vẫn quá đột ngột, hơn nữa cảm thấy ít nhiều cũng có lỗi với Trương Tử Hàm, khiến nàng cảm thấy trên mặt có chút ngượng ngùng, liền hờn dỗi nói như thế.
Chỉ là, sau khi nàng nói xong, lại e thẹn cúi đầu, và cũng giống như mọi người, vào lúc này, tâm thần đều tập trung vào nhân vật chính là Trương Tử Hàm.
Bản tính Trương Tử Hàm thiện lương, yếu đuối, nhưng nàng cũng có tính kiên trì và ngang ngạnh của mình, mặc dù nàng rất hiểu rõ, với tính cách và thiên phú và thành tựu trong tương lai của Dương Thiên Lôi, tất nhiên sẽ xảy ra cục diện như ngày hôm nay, hơn nữa nàng đã sớm có chuẩn bị trong lòng rồi.
Nhưng vào lúc này, đối với nàng mà nói, vẫn quá đột ngột.
Trương Tử Hàm lại không biết rằng, tâm trạng này của nàng loại vừa mới nảy sinh thì Thủy Nguyên Châu ẩn tàng trong cơ thể nàng liền xảy ra biến hóa vi diệu, từng tia thần niệm lặng lẽ toả ra từ bề mặt của nó, vô thanh vô tức trực tiếp tiềm nhập vào trong đầu Trương Tử Hàm.
Mặc dù Dương Thiên Lôi đăng nắm chặt tay nàng, khiến nàng hiểu rõ, Dương Thiên Lôi đang muốn nói với nàng, nàng mới là người quan trọng nhất trong lòng hắn.
Nhưng nước mắt không nghe lời, cứ tuôn trào ra khoé mi của nàng, trong đôi mắt dường như ẩn chứa cả thế giới băng tuyết kia toát lên từng đợt khí tức khhiến cho người ta phải đau lòng xót thương.
Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung nhìn Sở Hương Hương, rồi lại nhìn Dương Thiên Lôi, giọng nói run run, cố lấy dũng khí nói ra một câu khiến cho mọi người đều ngơ ngác, còn Dương Thiên Lôi liền ngây dại ra:
- Thiên Lôi... Ta... Xin lỗi, ta... Ta thích Dương Quá.
Trương Tử Hàm nói xong, liền ôm mặt chạy ra ngoài, để lại Đan Thanh Dương và mười đại cao thủ mặt nhìn nhau ngượng ngùng, và cả Sở Hương Hương với sắc mặt tái nhợt.
Vào lúc này, Sở Hương Hương rất rõ ràng, Trương Tử Hàm không tiếp nhận nàng, và cũng biết rằng, điều này có nghĩa là, Dương Thiên Lôi phải lựa chọn giữa nàng và Trương Tử Hàm. Nhưng nàng càng rõ ràng hơn, Dương Thiên Lôi sẽ tuyệt đối không lựa chọn mình... Sở Hương Hương tuy rất khổ sở, rất đau lòng, nhưng nàng không trách Trương Tử Hàm, có trách thì chỉ tự trách mình không gặp được Dương Thiên Lôi sớm hơn.
- Hương Hương, hãy cho Tử Hàm một ít thời gian, ta tin tưởng nàng ấy.
Sau khi Dương Thiên Lôi sau khi nhẹ giọng nói xong, thân hình của hắn liền hóa thành một làn khói xanh, dùng tốc độ khiến mọi người phải kinh ngạc, nhanh như chớp biến mất trước mặt mọi người, đuổi theo Trương Tử Hàm.
- Tử Hàm.
Sau khi chạy vội ra khỏi Vạn Đan Điện, Dương Thiên Lôi nhìn thấy Trương Tử Hàm đang chạy rất nhanh đi xa, hắn gọi lớn. Chỉ là, Trương Tử Hàm không hề dừng lại, trực tiếp xông thẳng ra đại môn của Thiên Đan Phong.
Kết quả như vậy không phải là điều Dương Thiên Lôi mong muốn, nhưng hắn buộc phải đối mặt.
Ngay khi thấy Trương Tử Hàm rơi lệ, nghe được mấy câu nói kia của Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lôi hận không thể lập tức tự đánh mình thành cái đầu heo. Không phải do mình quá coi thường sao? Nói cái gì không nói, lại đi kể chuyện của Dương Quá và Tiểu Long Nữ cho nàng nghe? Kể về Vi Tiểu Bảo không hay hơn sao?
Dương Thiên Lôi vô cùng hối hận, tăng tốc độ của mình tới cực hạn, khi thấy sắp đuổi kịp Trương Tử Hàm thì Trương Tử Hàm bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Dương Thiên Lôi, trong mắt ngấn lệ nói:
- Thiên Lôi, ngươi đừng đuổi theo, cho ta chút thời gian được không? Ta đã sớm nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, vốn cũng cho rằng mình có thể tiếp nhận, thế nhưng... Khi ta thật sự phải đối mặt thì lại phát hiện mình... rất đau lòng.
- Tử Hàm... Ta...
Dương Thiên Lôi muốn nói gì đó, nhưng lời vừa còn ra khỏi miệng thì hắn lại không nói nên lời.
- Ngươi đừng nói nữa. Thiên Lôi, cho ta chút thời gian...
Trương Tử Hàm sâu sắc nhìn Dương Thiên Lôi, lần nữa xoay người rời đi.
…
Thời gian ba ngày chớp mắt qua đi.
Sở Hương Hương tuy đâu khổ, nhưng chẳng là gì cả so với lần trước Dương Thiên Lôi mất tích, nhưng chí ít nàng cũng biết được một điều, trong lòng Dương Thiên Lôi có nàng.
Rất nhanh, Sở Hương Hương liền điều chỉnh lại tâm tình, thông báo tin Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm trở về cho bọn người Dương Thiên Lệ, Phong Mã Ngưu, Lục Thanh Âm. Mỗi người sau khi nhận được tin tức, tất nhiên là hết sức vui vẻ, và cũng vô cùng hưng phấn.
Chỉ là, sau khi Trương Tử Hàm rời khỏi, Dương Thiên Lôi liền nhốt mình trong phòng, suất ba ngày ba đêm, không bước ra ngoài nửa bước. Sở Hương Hương, Đan Thanh Dương và bọn người Dương Thiên Lệ biết tin ùn ùn kéo đến đều bị cự tuyệt ngoài cửa.
Không ai biết hắn đang làm gì.
Bản thân Dương Thiên Lôi cũng không biết mình đang làm gì, hắn chỉ muốn yên tĩnh một mình. Cứ ngơ ngẩn đi tới đi lui trong phòng như vậy, hồi tưởng lại từng hình ảnh từ lúc quen biết Trương Tử Hàm đến bây giờ.
Hắn phải thừa nhận, chó má cái gì tùy tâm tùy tính, chó má cái gì phóng túng tự do, chó má cái gì mộng tưởng dùng tuyệt thế thần công dẫn dụ vô số muội muội, tất cả đều là vô nghĩa.
Khi ngươi thật sự yêu một người, tất cả đều không phải do một mình ngươi làm chủ, cái cảm giác này Dương Thiên Lôi không cách nào hình dung được, hắn chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc Trương Tử Hàm xoay người rời đi, trong lòng hắn lạc lõng biết bao, trống trãi biết bao, dường như linh hồn đã rời khỏi xác.
Nói trắng ra, dù là kiếp trước hay kiếp này, trong tình yêu, hắn chỉ là một kẻ mới đến ngẩn tò te mà thôi. Và Trương Tử Hàm chính là nữ nhân đầu tiên đi vào lòng hắn, đây là mối tình đầu của hắn.
…
Lúc này, tất cả mọi người đều tập trung ngoài cửa phòng của Dương Thiên Lôi, nhưng cho dù bọn họ có kêu gọi, gõ cửa thế nào thì Dương Thiên Lôi cũng không lên tiếng. Nếu không phải còn nghe được tiếng bước chân của hắn, mọi người đã sớm phá cửa xông vào rồi.
Sau khi bị mọi người truy hỏi nhiều lần, Sở Hương Hương cuối cùng mới kể hết ngọn ngành vì sao Dương Thiên Lôi đóng cửa không ra ngoài.
Mọi người nghe xong há hốc mồm ngơ ngác.
Trong lòng Phong Mã Ngưu đương nhiên thổn thức cảm thán, càng ngưỡng mộ hơn đối với lão đại Dương Thiên Lôi. Vũ Đại Lãng thật thà không nói một lời, sắc mặt không biểu hiện gì. Dương Thiên Ngạo vẫn bình thản không nói gì.
Mộc Tử Vi dường như đã quen thói, chỉ bĩu môi. Lục Thanh Âm thì nhíu mày như đang suy nghĩ.
Chỉ có Dương Thiên Lệ sau nghe xong, lại mỉm cười như một ma nữ, khen ngợi Sở Hương Hương tuệ nhãn biết nhìn bảo vật, càng khoa trương hơn là, Dương Thiên Lệ lại mạnh dạn trực tiếp gọi Sở Hương Hương là đệ muội, tự xưng mình là nhị tỷ.
Dương Thiên Lệ vỗ ngực lòng hết sức tự tin nói:
- Yên tâm, yên tâm, Tử Hàm muội muội thông tình đạt lý, chỉ là trong thời gian ngắn không tiếp nhận được mà thôi. Người ưu tú như cửu đệ của ta, có tam thê tứ thiếp cũng là chuyện rất bình thường. Các ngươi không cần lo lắng, ngày mai ta đi tìm Tử Hàm muội muội nói chuyện.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Quan hệ giữa nàng với Sở Hương Hương vốn rất thiết, bây giờ biết Sở Hương Hương thích Dương Thiên Lôi, đương nhiên là vui vẻ. Tuy nàng cũng rất thích Trương Tử Hàm, nhưng cũng không muốn mất đi Sở Hương Hương, nước phù sa không chảy qua ruộng người ngoài kia mà. Huống hồ đệ đệ của mình ưu tú như vậy, muốn thêm hai nữ nhân nữa cũng chẳng có gì lớn lao cả.
Trong lúc mọi người vừa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, tâm trạng đều nhẹ nhỏm trở lại thì thân hình của Ngụy tổng quản nhanh chóng chạy đến chỗ mọi người.
Sở Hương Hương thấy có chút kỳ quái liền hỏi:
- Ngụy tổng quản, làm sao vậy?
Mọi người cũng đều yên lặng lại, nhìn Ngụy tổng quản dường như có chút lo lắng.
- Hương Hương, Địa Hải Phong phái người qua đây, nói là muốn gặp Thiên Lôi.
- Địa Hải Phong?
Sở Hương Hương khẽ nhíu mày, nhất thời nhìn về phía Lục Thanh Âm.
Trống ngực trong lòng Lục Thanh Âm đập thình thịch, liền nhớ đến lời nói của Hải Đại Phú với mình hôm nay trước khi đến Thiên Đan Phong.
Sở Hương Hương còn chưa nói gì thì Dương Thiên Lệ liền nói thẳng:
- Đích thân gặp Thiên Lôi sao? Vậy để hắn vào đây, nếu hắn có bản lĩnh gọi Thiên Lôi đi ra, thì tỷ tỷ ta còn phải cảm tạ hắn.
Ngụy Nhạc không nói tiếp, chỉ nhìn Sở Hương Hương một cái.
Sở Hương Hương nhẹ nhàng gật đầu.
Một lát sau, một thiếu niên vẻ mặt kênh kiệu được Ngụy Nhạc dẫn đến trước mặt mọi người.
Dương Thiên Lệ hỏi:
- Ngươi tìm Thiên Lôi làm gì?
Thiếu niên kia lạnh giọng nói:
- Đưa chiến thư.
Dương Thiên Lệ khinh thường hỏi:
- Đưa chiến thư, ngươi muốn khiêu chiến Thiên Lôi? Chỉ bằng vào Tinh Giả cấp tám như ngươi?
- Không phải ta. Là lão đại của ta, Hải công tử Hải Đại Phú, Dương Thiên Lôi đang ở đâu? Ta muốn đích tay giao cho hắn, lão đại của chúng ta nói là để tránh cho hắn bị cược sợ vỡ mật, tìm lý do cự tuyệt.
- Rắm thối.
Phong Mã Ngưu liền nhảy dựng lên:
- Lão đại của các ngươi là cái thá gì? Khiêu chiến với lão đại chúng ta mà lại phái đến một tên binh tôm tướng cá như ngươi? Cút về ngay, bảo hắn tự mình đến đưa chiến thư.
- Hừ.
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, khinh miệt nhìn Phong Mã Ngưu, tiếp tục lạnh giọng nói:
- Dương Thiên Lôi ở đâu? Ta muốn gặp hắn.
Phong Mã Ngưu vừa định nổi cơn thì lại bị Dương Thiên Lệ ngăn cản, nói rằng:
- Hắn ở bên trong, nếu ngươi có thể mời hắn đi ra, coi như ngươi có bản lĩnh.
Thiếu niên không trả lời, lãnh lùng đi đến trước cửa phòng, trầm giọng nói:
- Dương Thiên Lôi, ta phụng mệnh lão đại Hải Đại Phú đến đây đưa chiến thư, mời ra đây gặp mặt.
Mọi người vốn tưởng người này sẽ bị sập cửa vào mặt, nhưng không ngờ, đúng lúc này, cánh cửa đóng chặt suốt ba ngày kia bỗng két một tiếng rồi mở ra.
Dương Thiên Lôi lúc này không khác gì Dương Thiên Lôi lúc trước, đối với những người như Dương Thiên Lệ chờ suốt hai tháng không gặp hắn mà nói, ngoài việc cảm thấy hắn cao hơn một chút, thành thục hơn một chút ra, cái gương mặt thô tục của hắn vẫn y như trước.
Dương Thiên Lôi nói giản đơn và trực tiếp:
- Thời gian, địa điểm.
Thiếu niên cuồng ngạo nói:
- Thời gian do ngươi chọn, địa điểm đương nhiên là trên lôi đài trung tâm. Đây là chiến thư, ngươi xem qua số tiền đặt cược, lão đại của chúng ta nói, nếu như ngươi sợ hãi hoặc không kham nổi thì có thể thương lượng, chỉ cần tiếp nhận khiêu chiến là được.
- Vậy sao?
Dương Thiên Lôi nhận lấy chiến thư từ trong tay niên thiếu, chỉ thấy trên chiến thư viết số tiền đặt cược là một vạn viên thuần dương đan.
Dương Thiên Lôi dường như hơi giật mình nói:
- Thật là một khoảng lớn, không hổ là cháu của trưởng lão Địa Hải Phong, một vạn viên thuần dương đan... chậc chậc...
- Nếu như ngươi không có ý kiến thì tức là đã đồng ý rồi?
Thiếu niên vừa nói vừa đồng thời lấy ra thủy tinh cầu, bắt đầu ghi lại.
Dương Thiên Lôi bỗng nhiên biến sắc, trầm giọng nói:
- Không đồng ý.
Thiếu niên không hề bất ngời, nói tiếp:
- Ha ha ha... Lão đại đã sớm nghĩ đến việc ngươi sẽ không đồng ý. Sợ tiền đặt cược quá nhiều, có thể thương lượng được, ngươi nói bao nhiêu? Nhiều ít gì cũng không sao, chỉ cần ngươi dám ứng chiến là được.
- Bao nhiêu cũng không sao?
- Đương nhiên.
Dương Thiên Lôi mỉm cười nói:
- Tốt lắm, vậy thì ta cược một trăm vạn viên thuần dương đan vậy.
- Một trăm vạn viên đó, lỗ tai ngươi bị điếc hả?
Phong Mã Ngưu căn bản không cần biết Dương Thiên Lôi có một trăm vạn viên thuần dương đan hay không, hắn chỉ biết là, lão đại nói là đúng, đúng thì cũng là đúng, mà sai cũng là đúng, là tuyệt đối không thể chống đỡ được.
- Ngươi nói thật?
Thiếu niên nãy giờ vẫn luôn vô cùng lạnh lùng, vô cùng tự tin, nhưng bây giờ cuối cùng cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Dương Thiên Lôi khinh thường nói:
- Nói nhảm, đương nhiên là thật.
Thiếu niên nghe Dương Thiên Lôi nói khẳng định như vậy, vẻ mặt vốn đang hoảng sợ dường như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nên trấn định trở lại, nói rằng:
- Một trăm vạn viên, chỉ bằng vào ngươi có thể lấy ra được sao? Tiền đặt cược phải được giao trước cho sở công chứng. Chớ có trách ta không nhắc nhở ngươi.
- Ta có thể lấy ra được hay không thì không cần ngươi quan tâm, nếu như Hải đại công tử của các ngươi đồng ý, vậy thì trưa ngày mai tại... Lôi đài trung tâm gì mà ngươi vừa nói đấy? Uh, gặp nhau ở chỗ đấy.
Sắc mặt Dương Thiên Lôi thản nhiên nói tiếp:
- Ngươi có thể cút đi rồi.
- Ngươi... Ngươi chờ đấy, nếu ta không trở lại tìm ngươi thì tức là lão đại của chúng ta đã đồng ý rồi.
Thiếu niên nhất thời nổi giận bừng bừng, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Dương Thiên Lôi lại phải nén nhịn ngọn lửa giận trong lòng xuống.
Một trăm vạn viên, thiếu niên tuy biết Hải Đại Phú giàu có, nhưng con số này đối với hắn mà nói thì cũng là con số trên trời, nên hắn không dám trả lời. Sau khi vất lại một câu khó nghe, gã liền chuồn đi mất.
...
Sau khi thiếu niên kia rời khỏi, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Dương Thiên Lôi, bất quá trong lúc nhất thời, mọi người lại không biết mở miệng thế nào.
Trốn trong phòng tròn ba ngày ba đêm, không ăn không uống, mọi người dù là dùng cái mông để suy nghĩ thì cũng biết Dương Thiên Lôi buồn bực không vui là vì Trương Tử Hàm.
Cuối cùng, Dương Thiên Ngạo vốn ít nói lại tiến tới trước một bước, nhìn Dương Thiên Lôi hỏi:
- Thiên Lôi, đệ không sao chứ?
- Không có gì, ta có thể gặp chuyện gì chứ?
Dương Thiên Lôi nhún vai, giả vờ thoải mái nói:
- Được rồi, các người đừng nhìn ta như vậy, ta thực không có việc gì, ta một yên tĩnh một mình. Các người hãy về trước đi, không cần lo lắng cho ta.
Nhìn ánh mắt của những người quan tâm mình, Dương Thiên Lôi tuy rất muốn tiếp tục giả vờ, tiếp tục tỏ ra bình thản, tỏ ra không có gì, nhưng hắn lại làm không được.
Ba ngày ba đêm, hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, và hắn thật sự hiểu mình rõ ràng hơn.
Con người phải trải qua một số việc thì mới trưởng thành được, mặc dù Dương Thiên Lôi có ký ức của hai kiếp người, công lại với nhau cũng coi như có ba mươi năm đích kinh nghiệm.
Nhưng cho dù là Dương Thiên Lôi ở kiếp này, hay Dương Thiên Lôi của kiếp trước, thì cũng chỉ là một thiếu niên chưa thành thục mà thôi.
Hắn ở kiếp này, giống như một tờ giấy trắng, chưa tình có kinh nghiệm gì về tình cảm, trong lòng chỉ có tu luyện; hắn ở kiếp trước, mặc dù đọc nhiều sách vở, nhưng chỉ là giới hạn về mặt lý luận. Tình cảm, nhất là tình yêu, chỉ có thật sự trãi qua mới có thể hiểu được ngọt bùi đắng cay trong đó.
Bất kỳ lý luận nào, bất kỳ chân lý nào, cho dù nó chính xác đến đâu, nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Người thật sự rơi vào tình cảm rồi thì chỉ có dựa vào chính minh để lĩnh ngộ.
Giống như người lớn tuổi thường dùng kinh nghiệm của mình để dạy bảo cho những người trẻ tuổi nên làm thế nào, bằng không sẽ mắc sai lầm. Nhưng thường thì những người trẻ tuổi khó mà nghe lọt vào tai, chỉ khi thật sự bị đụng tới sức đầu mẻ trán thì mới hiểu được những người già cả kia nói đúng.
Thế nhưng, có một điều không thể phủ nhận, vị lão nhân trưởng bối năm đó đâu phải không nhắc nhở hắn như thế? Nhưng năm đó hắn năm đó cũng đâu phải không sức đầu mẻ trán?
Sắc mặt trước giờ vốn điềm tĩnh của Dương Thiên Ngạo, lúc này lại tỏ ra có chút nặng nề:
- Thực sự không có việc gì chứ? Thiên Lôi, nếu đệ thừa nhận vị huynh trưởng này thì hãy nghe ta nói vài câu.
Dương Thiên Lôi biết rất rõ tính cách của Dương Thiên Ngạo, nếu không phải việc quan trọng thì hắn nhất định sẽ không hé răng, nhưng bây giờ lại nói nghiêm túc như vậy, mặc dù tâm trạng của Dương Thiên Lôi sa sút, cũng đàn phải nghe hắn nói hết.
Trong mắt Dương Thiên Ngạo lấp loé tinh quang, nhìn Dương Thiên Lôi nói rằng:
- Tốt, đệ đã thừa nhận ta là huynh trưởng, vậy thứ lỗi cho vi huynh nói thẳng, bây giờ chúng ta không còn nhỏ nữa, nhất là đệ, cho dù là Hương Hương hay Tử Hàm, ta hi vọng các ngươi đều phải làm lấy tu luyện làm trọng. Đệ hẳn biết rõ, từ khi chúng ta bước vào giới tu luyện, chúng ta đã đi trên một con đường không thể quay đầu lại, không có cơ hội để quay đầu lại và hối hận, giới tu luyện tàn khốc hơn nhiều so với thế tục, đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, tất cả chỉ dùng thực lực nói chuyện, chỉ có thực lực mới là chân lý, mới là vĩnh hằng. Trong khoảng thời gian đệ và Tử Hàm không có ở đây, Trảm Không Kiếm Phái xảy ra rất nhiều đại sự, khiến ta càng hiểu sâu sắc hơn về điều đó.
Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày:
- Hả? Trảm Không Kiếm Phái xảy ra rất nhiều đại sự? Đại sự gì?
Sắc mặt Sở Hương Hương phức tạp đưa mắt nhìn Dương Thiên Lôi, nhẹ giọng nói với mọi người:
- Chúng ta vào nhà chậm rãi nói.
- Được.
Mọi người đáp một tiếng, liền đi theo Sở Hương Hương vào đại sảnh trên lầu hai.
Nửa canh giờ sau, Dương Thiên Lôi cuối cùng cũng biết được Dương Thiên Ngạo sao lại có cảm xúc sâu sắc đến vậy, trong lòng hắn cũng kinh ngạc không thôi.
Cho dù thế nào thì hắn cũng thể ngờ được, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, Trảm Không Kiếm Phái lại xảy ra thay đổi lớn như vậy.
Quan môn đệ tử Nhan Uyên của chưởng giáo chí tôn Phong Vô Kỵ lại có thể thăng cấp lên Thần Đạo, vinh quang thăng chức lên làm phó chưởng môn của Trảm Không Kiếm Phái.
Nếu chỉ có như vậy, Dương Thiên Lôi cũng sẽ không kinh hoàng, điều đáng sợ chính là một loạt cải cách ngang tàng của Nhan Uyên, một cải cách lật đổ cả những môn quy vốn có của Trảm Không Kiếm Phái.
…
Nếu như không có một loạt cải cách này của Nhan Uyên, Dương Thiên Lôi cũng không biết giới tu luyện lại phức tạp đến thế.
Dù sao, hắn cũng đã từng không biết gì về giới tu luyện. Hơn nữa, bởi vì thời gian vào Trảm Không Kiếm Phái quá ngắn, nhận thức của hắn đối với toàn bộ giới tu luyện vô cùng hạn hẹp, những điều này tuy Lăng Hi biết rõ ràng, nhưng cũng không đề cập với Dương Thiên Lôi.
Và bây giờ, Dương Thiên Lôi mới biết được, giới tu luyện phức tạp không thua kém gì thế tục, cũng có những thành thị phồn hoa, cũng có “giang hồ” và tranh giành quyền lực.
Hơn nữa, còn có Ma Vực, động thiên, phúc địa với những đẳng cấp khác nhau, đó là những hiểm địa và bảo địa mang đầy sự khiêu khích và cơ hội chờ đợi người tu luyện.
Môn quy vốn có của Trảm Không Kiếm Phái có thể nói là ràng buộc hoàn toàn đối với môn hạ đệ tử, cho dù là đệ tử Tiên Thiên vừa mới thăng cấp, cũng không được tự ý bước ra khỏi Trảm Không Kiếm Phái, có thể nói đây là chính sách bế quan toả cảng điển hình.
Cũng giống như Nhan Uyên đã từng nói, tình trạng tử khí nặng nề trong toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái, đã đánh mất đi lòng tiến thủ và ý chí kiên định của người tu luyện.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Mà hiện giờ, Nhan Uyên dùng thực lực hùng mạnh , đôi tay cứng rắn, khí phách kinh người, phá tan sự trầm lắng của Trảm Không Kiếm Phái trong sáu mươi năm qua.
Bát đại Thái thượng trưởng lão trông như kết thành một khối chặt chẽ, lại bị ưu thế tuyệt đối của Nhan Uyên đánh tan tành.
Người được lòng dân ắt được thiên hạ, Nhan Uyên hiển nhiên đã đốt cháy lên nhiệt huyết và lòng háo thắng không cam chịu tịch mịch ẩn sâu trong xương cốt của những thanh niên trong môn phái.
Bát đại Thái thượng trưởng lão, dẫn đầu là Âu Dương Minh, tuy ngay từ đầu đã cực lực phản đối, nhưng dưới sự mạnh mẽ của Nhan Uyên thì cũng chỉ có cách thỏa hiệp.
Chỉ trong mấy mươi năm ngắn ngủi, Nhan Uyên bằng vào thực lực cá nhân gầy dựng đội ngũ hơn trăm cao thủ Tiên Thiên cấp năm “thiên nhân hợp nhất”, điều này có nghĩa là gì? Bát đại Thái thượng trưởng lão, tuy thừa hành mệnh lệnh của chưởng giáo chí tôn, nhưng bọn họ phải thừa nhận, tuy hành vi cấp tiến này rất thể sẽ mang đến tai kiếp cực lớn cho Trảm Không Kiếm Phái, nhưng Nhan Uyên đã thực sự làm được, và đã thành công.
Hơn nữa, điều càng quan trọng hơn là, sự xuất hiện của trên trăm cao thủ Tiên Thiên cấp năm kia, tuy Âu Dương Minh không chịu thừa nhận trong lúc nóng giận, nhưng sau khi tỉnh táo lại, ấn tượng của bọn họ đối với Nhan Uyên đá có thay đổi.
Những đệ tử thiên tài ban đầu này sau khi bị Nhan Uyên bắt đi, bọn họ cứ tưởng Nhan Uyên sẽ chèn ép thiên tài, cho nên mới gạt bỏ hết bọn họ. Đây cũng là lý do vì sao bát đại Thái thượng trưởng lão lại không tiếc bất kỳ giá nào để khởi động pháp tắc thời không trong Huyền Hoàng Kỳ, muốn trong khoảng thời gian ngắn đào tạo nên một nhóm cao thủ.
Nhưng bây giờ bọn họ mới biết được, Nhan Uyên chẳng những không chèn ép, ngược lại chỉ trong mấy mươi năm ngắn ngủi đã bồi dưỡng những đệ tử này đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng được, tốc độ tiến bộ này tuyệt đối ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Đứng trước sự thực và thực lực, bọn họ chỉ có cách thỏa hiệp.
…
- Chẳng trách cái tên tiểu tử kia nói lôi đài trung tâm...
Nghe mọi người tường tận kể lại những chuyện xảy ra với Trảm Không Kiếm Phái trong thời gian gần đây, Dương Thiên Lôi mới biết vừa nãy khi hỏi tên thiếu niên kia quyết đấu ở đâu, thiếu niên nói đến "lôi đài trung tâm” một cái hết sức hiển nhiên, dường như còn có chút kỳ quái rằng tại sao Dương Thiên Lôi lại hỏi như thế thế.
Lôi đài trung tâm cũng là một trong hàng loạt chế độ của Nhan Uyên.
Bất kỳ ai trong Trảm Không Kiếm Phái có bất kỳ mâu thuẫn gì với ai cũng đều có thể thông qua quyết đấu để giải quyết, cho dù là quyết đấu sinh tử, chỉ cần hai bên nguyện ý thì không ai có thể ngăn cản được.
Ngoại trừ lôi đài trung tâm ra, khu vực lôi đài còn xây dựng các lôi đài khiêu chiến thuộc các cấp bậc khác nhau. Người tu luyện có cấp bậc cao không cho phép khiếu chiến với người tu luyện có cấp bậc thấp, nhưng người tu luyện cấp thấp chỉ cần không sợ chết thì có thể đến lôi đài cấp cao khiêu chiến, còn có một quy định mang tính cưỡng chế, đó chính là người khiêu chiến và người bị khiêu chiến, phải có tiền đặt cược. Lôi đài có cấp bậc càng cao thì mức sàn của tiền đặt cược càng cao, người thắng lợi có thể thắng được tất cả tiền đặt cược, bất kỳ lôi đài ở cấp bậc nào, tiền đặt cược cũng không giới hạn nhiều nhất bao nhiêu, chỉ cần hai bên chiến đấu đều tán thành và có thể gánh vác nổi là được.
Một canh giờ sau, sau khi Dương Thiên Ngạo kể lại một số thay đổi trong Trảm Không Kiếm Phái, khẽ nhíu mày nhìn Dương Thiên Lôi hỏi:
- Tình hình cơ bản là như vậy. Thiên Lôi, vừa rồi, tên thiếu niên kia đưa chiến thư, vạn nhất Hải Đại Phú đồng ý tiền đặt cược của ngươi thì làm sao?
Dương Thiên Lôi nói:
- Đồng ý thì đương nhiên là tốt rồi, đệ còn lo lắng hắn không đồng ý đây.
Phong Mã Ngưu nhíu mày nói:
- Cái này... Lão đại, ngươi có nhiều đan dược như vậy sao? Một trăm vạn viên lận đấy, toàn bộ chúng ta mấy người cộng lại cũng chỉ như muối bỏ biển, căn bản không có nhiều như vậy a... Cái tên Hải Đại Phú kia nếu không đồng ý thì còn được, lỡ như hắn thực sự đồng ý... Chúng ta thê thảm rồi.
- Sao vậy được? Ta đã dám nói ra cược một trăm vạn viên thì tự nhiên đã có vốn liếng rồi, các người xem đây là cái gì?
Nhìn thấy sắc mặt lo lắng của mọi người, Dương Thiên Lôi cũng không muốn dấu diếm, trực tiếp móc từ trong lòng lấy ra Tử Linh Phiên và Thiên La Địa Võng, rót năng lượng vào trong đó, hai món linh khí trung phẩm liền quỷ dị bay bồng bềnh giữa không trung, toả ra từng trận khí tức cường đại khủng bố.
Mọi người nhất thời thất kinh, nhất là Sở Hương Hương, trực tiếp kinh hãi kêu lên:
- Linh khí?
Trong những người ở đây, chỉ có nàng khổ tu bảy năm trong Huyền Hoàng Kỳ, ngoại trừ cung cấp số lượng lớn đan dược ra, tám vị Thái thượng trưởng lão của bọn người Âu Dương Minh cứ cách một khoảng thời gian thì sẽ tiến vào trong đó chỉ dẫn mọi người, thậm chí bồi luyện. Hầu như tu vi của mỗi người đều được nâng cao rất nhiều. Lôi Hoành và Sở Hương Hương ở cảnh giới Hậu Thiên cũng đều thăng cấp lên Tiên Thiên. Nếu không phải Nhan Uyên bỗng nhiên gây nên sự biến đổi lớn trong Trảm Không Kiếm Phái, bức ép tám vị Thái thượng trưởng lão phải huỷ bỏ kế hoạch khởi động Huyền Hoàng Kỳ, thì e rằng tu vi của Sở Hương Hương lúc này càng cao hơn nữa.
Sau khi thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên, Sở Hương Hương liền chân chính trở thành chân truyền đệ tử của Trảm Không Kiếm Phái, đồng thời nhận được một thanh kiếm là linh khí hạ phẩm, một bộ bảo y nhuyễn giáp, mười ngàn viên thuần dương đan.
Trong lòng Sở Hương Hương vốn có chút đắc ý, dù thế nào, ở sâu trong nội tâm nàng ít nhiều cũng có ý so sánh với Trương Tử Hàm. Nhưng khi Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm trở về, chút đắc ý ấy của nàng liền hoàn toàn biến mất. Mặc dù hai người vừa nhìn mình dường như rất kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi, bất kỳ ai trong bọn họ cũng không tỏ ra chút nào ngưỡng mộ hay đố kị, bởi vì Trương Tử Hàm cũng đồng thời thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên.
Bây giờ, ngay khi nhìn thấy hai món linh khí mà Dương Thiên Lôi tế ra, Sở Hương Hương liền biết ngay hai món linh khí này tuyệt đối có cấp bậc cao hơn so với linh khí hạ phẩm của mình.
- Không sai, hơn nữa còn là linh khí trung phẩm, nhất là Thiên La Địa Võng này, mặc dù chỉ là linh khí trung phẩm, nhưng vô cùng trân quý. Nói thế nào cũng đáng giá hơn mười vạn, thậm chí trên một trăm vạn viên thuần dương đan.
- Khẳng định là đủ rồi, linh khí hạ phẩm trong giới tu luyện cũng đều vô cùng trân quý, ngoại trừ các đại môn phái ra, rất nhiều người tu luyện đạt cảnh giới Tiên Thiên muốn có một món cũng khó, huống chi là linh khí trung phẩm? Cấp bậc linh khí càng cao, giá cả sẽ tăng gấm mười, gấp trăm lần, cho dù một số cao thủ Tiên Thiên cấp ba trong môn phái chúng ta cũng không hẳn đã có linh khí trung phẩm.
Sở Hương Hương nói tiếp:
- Thiên Lôi, hai món linh khí trung phẩm này ngươi làm sao có được vậy? Là... Lấy được trong di tích cùng với Tử Hàm?
Dương Thiên Lôi nói:
- Không phải. Là lấy được sau khi ra khỏi nơi đó.
- Cửu đệ, hãy kể cho chúng ta nghe kinh kịch của đệ và Tử Hàm trong khoảng thời gian qua nào? Di tích tích rốt cuộc là thế nào? Bây giờ, tin tức Tử Hàm nhận được truyền thừa của di tích, đồng thời thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên đã chấn động toàn bộ môn phái, nghe nói, ngay cả phó chưởng môn Nhan Uyên cũng đã triệu kiến Tử Hàm, thưởng rất hậu hĩnh, đồng thời cũng cho phép nàng có thể tiến vào động thiên của Thiên Tịch Phong tu luyện bất lỳ lúc nào, ngay cả Hương Hương và tên đáng ghét...
Dương Thiên Lệ nói đến đây thì bỗng nhiên biến sắc, dường như đã nói hớ cái gì đó, vội vàng né tránh ánh mắt của Dương Thiên Lôi rồi nói tiếp:
- Cũng không được đãi ngộ như vậy.
Sự bất thường của Dương Thiên Lệ đương nhiên không thể gạt được con mắt của Dương Thiên Lôi, có thể bị Dương Thiên Lệ gọi là tên đáng ghét, ngoại trừ Lôi Hoành ra thì còn ai vào đây nữa? Hắn căn bản không cần suy nghĩ, cũng chẳng quan tâm cho lắm, hỏi lại:
- Lôi Hoành cũng thăng cấp lên Tiên Thiên rồi sao?
Dương Thiên Lệ trước giờ rất bạo dạn, nhưng giờ lại có chút do dự, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, né tránh ánh mắt của Dương Thiên Lôi:
- Cái này...
Mà sắc mặt của mọi người đầu giống nhau đến kỳ lạ, dường như đều không muốn nhắc tới Lôi Hoành trước mặt Dương Thiên Lôi vậy.
Dương Thiên Lôi mơ hồ cảm nhận được có gì đó không đúng, sắc mặt nhất thời trở nên nghiêm túc, nhìn Sở Hương Hương nói:
- Hương Hương tỷ, tỷ nói đi.
Thấy Sở Hương Hương lúng túng, vẻ mặt Phong Mã Ngưu bỗng nhiên tức giận nói:
- Để ta nói cho, lão đại. Cái tên Lôi Hoành chó chết kia, quả thật đã thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa, nhân lúc lão đại ngươi không có ở đây, còn đối với chúng ta... Ta và Võ Đại, Thiên Ngạo ca cũng không có gì, chỉ là bị đồng bọn của hắn khiêu khích, bị thua đan dược, bị thương một chút mà thôi, nhưng cái tên cẩu tặc này lại... Lại cứ quấn lấy nhị tỷ và Hương Hương tỷ, ngay cả Tiểu Vi cũng không buông tha.
- Cái gì?
Dương Thiên Lôi nghiến răng một tiếng liền đứng lên, mọi người tuy biết trước rằng Dương Thiên Lôi sau khi nghe xong tin tức này, bằng vào tính cách của hắn thì khẳng định sẽ không thể bỏ qua, nhưng cũng không ngờ phản ứng của Dương Thiên Lôi lại kịch liệt như vậy.
Dương Thiên Lệ vội vàng nói:
- Cửu đệ, ngươi đừng kích động quá, hắn đeo theo thì kệ hắn, cũng không làm gì được chúng ta, ngươi yên tâm đi, đối với loại này người vô sỉ này, chúng ta không thèm để ý đến là được, quan tâm hắn làm gì, nói gì làm chi? Chỉ cần chúng ta lý trí một chút, không bị khiêu khích, hắn cũng không thể làm gì chúng ta.
Lời của Dương Thiên Lệ còn chưa dứt, nàng nói như vậy, Dương Thiên Lôi càng phẫn nộ hơn. Bằng vào tính cách mạnh mẽ của nhị tỷ thì sao lại có thể nói ra lời lẽ mềm yếu như thế? Hiển nhiên Lôi Hoành đã tạo nên áp lực không thể chống cự được đối với nàng.
- Thiên Lôi, Thiên Lệ nói đúng đấy. Bây giờ không phải lúc để chúng ta kích động. Thực lực của Lôi Hoành... Chúng ta hiện tại căn bản không thể chống lại được. Hắn giống như ta, cũng là một trong những thành viên tiến vào Huyền Hoàng Kỳ. Trong bảy năm bên trong Huyền Hoàng Kỳ, hắn không những tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa còn lĩnh ngộ càng thêm thấu triệt đối với thuộc tính lôi, cho dù là cao thủ Tiên Thiên cấp hai, cấp ba cũng không muốn đối kháng với hắn, thuộc tính lôi xác thực có uy năng khủng bố mà các thuộc tính khác không, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của hắn, hơn nữa hắn lại rất được phó chưởng môn Nhan Uyên quý mến, càng thêm tiểu nhân đắc chí, càng ngông cuồng hơn so với ngày trước, bây giờ chúng ta chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn. Sở dĩ chúng ta không muốn nói với ngươi, chính là sợ ngươi quá kích động... Tuy ngươi rất mạnh, nhưng Tiên Thiên và Hậu Thiên có khoảng cách không thể vượt qua, căn bản không thể so sánh được, chờ sau khi ngươi thăng cấp lên Tiên Thiên thì có lẽ mới chống lại hắn được.
Sở Hương Hương cẩn thận nói với hắn, nàng biết rất rõ tính cách của Dương Thiên Lôi, tuy biết rõ muốn hắn nhẫn nhịn hầu như là chuyện không thể, nhưng sự việc cho tới nước này, cũng chỉ có thể tận lực khuyên bảo hắn. Bằng không, kẻ chịu thiệt thòi cũng chỉ là người nhà của mình.
Phong Mã Ngưu vô cùng tức giận địa nói:
- Đúng vậy, lão đại, gần đây cái tên chó chết Lôi Hoành kia ngày càng ngạo mạn, đã xưng bá hơn nửa tháng nay trên lôi đài cấp Tiên Thiên rồi, hiện tại không ai dám khiêu chiến hắn, nếu tiếp tục như thế, hơn hai tháng sau, lôi chủ liền thuộc về hắn, nhất định sẽ được phần thưởng rất lớn, thực lực của hắn... Chúng ta... quả thực không thể chống lại được.
Dương Thiên Ngạo nhìn sắc mặt của Dương Thiên Lôi càng ngày càng khó coi, nhịn không được cũng lên tiếng khuyên bảo:
- Nam tử hán đại trượng phu, phải biết co biết giãn. Chúng ta tạm thời đã bị sỉ nhục, tương lai sẽ bắt hắn đền lại gấp trăm lần. Thiên Lôi, hiện tại không phải là lúc để kích động.
Thế nhưng Dương Thiên Lôi dường như không có bất kỳ phản ứng nào đối với lời khuyên bảo của mọi người.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Trong đôi mắt đen láy của hắn, lại lần nữa loé lên hàn quang thu hồn nhiếp phách, lạnh giọng nói:
- Lôi đài Tiên Thiên cấp một, rất tốt. Ta nói rồi, dù là ta, hay ta người bên cạnh ta, nếu như hắn vẫn không biết hối cải, ta sẽ để cho hắn phải hối hận sống kiếp này. Cảnh giới Tiên Thiên thì sao chứ? Ta lại muốn xem xem hắn còn có thể kiêu ngạo được bao lâu.
Sở Hương Hương có chút lo lắng, vội vàng nói:
- Thiên Lôi, ngươi ngàn vạn lần đừng quá kích động, cảnh giới Tiên Thiên thực sự không phải đơn giản như ngươi tưởng tượng, nhất là pháp lực thuộc tính lôi của Lôi Hoành, ngươi hiện tại căn bản không thể chống lại được. Ta biết, thể chất và thiên phú của ngươi, từ trước tới nay đều có thể khiêu chiến vượt cấp, nhưng Tiên Thiên và Hậu Thiên hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Từ trong lời nói lạnh lùng của Dương Thiên Lôi, nàng biết rất rõ Dương Thiên Lôi muốn cái gì, nếu như không ngăn cản lại, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Những người khác có thể biết, nhưng Sở Hương Hương đã thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên nên rất rõ ràng, khoảng cách giữa hai cảnh giới Tiên Thiên và Tinh Giả Hậu Thiên là không thể vượt được, hoàn toàn không phải bằng vào tư chất thiên phú hay huyết khí phương cương nhất thời, hay cái dũng của kẻ thất phu là có thể vượt qua được.
Dương Thiên Lôi cũng không phản bác lời nói của Sở Hương Hương, ngược lại bình tĩnh dị thường, hỏi ngược lại:
- Tỷ có biết hai món linh khí trung phẩm là ta làm sao lấy được không?
Sở Hương Hương và mọi người hơi nghi hoặc:
- Làm sao lấy được?
Trong hai mắt Dương Thiên Lôi bỗng nhiên toát lên lòng tự tin mạnh mẽ, trầm giọng nói:
- Là chiến lợi phẩm sau khi ta giết chết một đại ma đầu Tiên Thiên cấp hai thu được.
- Giết chết... Một đại ma đầu Tiên Thiên cấp hai?
Mọi người nhất thời mở to hai mắt nhìn, nhất là Sở Hương Hương, ánh mắt không thể nào tin được.
- Không sai, cho nên, các ngươi cứ yên tâm, chuyện không nắm chắc, ta không bao giờ làm. Tất cả những gì Lôi Hoành đã làm với các ngươi, ta muốn hắn phải trả lại gấp trăm lần, ngàn lần. Cứ luôn nhẫn nhịn chỉ càng khiến cho hắn càng thêm kiêu ngạo, càng thêm vênh váo.
- Hắn có thể quang minh chính đại đấu với ta, nhưng không nên lấy các ngươi ra để khiêu khích ta. Sự nhẫn nhịn của ta dành cho hắn đã tới cực hạn rồi, có lẽ các ngươi không biết, nếu không phải thể chất của ta đặc thù, chỉ e rằng ta đã bị hắn hại chết trong cuộc đại chiến giữa học viện Cực Dương và Hoàng Phi Long rồi, ta có thể nhịn hắn một lần đó, nhưng tuyệt đối không nhịn lần thứ hai.
...
Sau khi mọi người rời khỏi Thiên Đan Phong, Dương Thiên Lệ một mình cưỡi lôi cưu đến Thiên Vân Phong tìm Trương Tử Hàm, chỉ là, nàng không ngờ người của Thiên Vân Phong nói cho nàng biết, sau khi Trương Tử Hàm được Nhan Uyên triệu kiến liền bắt đầu bế quan tu luyện trong động thiên của Thiên Tịch Phong. Còn về lúc nào đi ra thì không ai biết được.
Không biết phải làm sao, Dương Thiên Lệ chỉ đành buồn bã quay về.
Tuy ngoài miệng Dương Thiên Lệ nói rất nhẹ nhàng, nhưng nàng biết rõ chuyện giữa Trương Tử Hàm và Sở Hương Hương hoàn toàn không đơn giản như tưởng tượng. Hơn nữa ảnh hưởng rất lớn đến ba người bọn họ.
Trương Tử Hàm vì sao ngay cả nhìn bọn họ một cái cũng không chịu, mà lại bắt đầu bế quan? Hiển nhiên là nàng đang trốn tránh.
Còn Dương Thiên Lôi, hôm nay tuy cũng không có có gì hành vi quá khích, nhưng Dương Thiên Lệ biết rõ, ảnh hưởng của chuyện đối với Dương Thiên Lôi tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài. Bằng không, bằng vào tính cách của Dương Thiên Lôi sẽ không tự nhốt mình trong phòng suốt ba ngày ba đêm, thậm chí, nếu không có Hải Đại Phú phái người đến khiêu chiến, ngay cả bọn họ hắn cũng không thèm gặp.
Hơn nữa, hôm nay Dương Thiên Lôi không thô tục, khôi hài như ngày thường, mà lại tỏ ra rất giống như những người bình thường khác. Đây mới chính là rất không bình thường.
Nhưng bây giờ, Dương Thiên Lệ cũng không có cách gì.
…
Vào lúc chạng vạng ngày hôm đó, ở ngay khu vực lôi đài trung tâm náo nhiệt có một cái băng rôn to lớn đã truyền ra một tin tức gây chấn động.
- Kinh thiên hào đổ, Tinh Giả cấp tám Dương Thiên Lôi, tiếp nhận khiêu chiến của Tinh Giả cấp chín Hải Đại Phú, tiền đặt cược là một trăm vạn viên thuần dương đan.
Đây là cuộc cá cược với số tiền lớn nhất từ khi thành lập tới nay của lôi đài trung tâm, được gọi là Kinh Thiên Hào Đổ, quả thật không chút nào quá đáng.
Hơn nữa, điều càng kinh người hơn trong tin tức này là, một Tinh Giả cấp chín lại đi sẽ khiêu chiến một Tinh Giả cấp tám, hơn nữa Tinh Giả cấp tám chấp nhận khiêu chiến thì đã đành, đằng này còn dám đặt cược đến một trăm vạn viên thuần dương đan.
Ngay khi tấm băng rôn kia xuất hiện, liền khiến cho toàn bộ lôi đài trung tâm chấn động, hầu như tất cả đệ tử đang xem quyết đấu ở đây trong nhất thời liền bu lại vây quanh tấm băng ron, bàn tán xôn xao.
Chỉ thấy bên dưới tấm băng ron có ghi giới thiệu sơ lược về Dương Thiên Lôi và Hải Đại Phú.
Dương Thiên Lôi, nam, đệ tử thân truyền của Đan Thanh Dương thuộc Thiên Đan Phong, cảnh giới Tinh Giả cấp tám đỉnh phong. Thuộc tính cụ thể không rõ, đã thể hiện ra thân thể hai thuộc tính là thổ và hỏa.
Hải Đại Phú, nam, đệ tử thiên tài của Địa Hải Phong, cảnh giới Tinh Giả cấp chín đỉnh phong, thân thể thuần kim, lĩnh ngộ thuộc tính hiếm thấy là “quang”.
..
- Dương Thiên Lôi không phải là cái tên trợ thủ lúc đầu mà Thái thượng trưởng lão Đan Thanh Dương chọn lựa cho đệ tử thân truyền của mình là Sở Hương Hương đó sao? Sao bây giờ trở thành đệ tử thân truyền luôn rồi? Tinh Giả cấp tám đỉnh phong... Hừ, hắn tiến bộ cũng quá nhanh đi? Lúc đó còn kém chúng ta xa lắm.
- Đúng vậy, đến giờ cũng chẳng có bao lâu, hắn lại thăng cấp đến cảnh giới cấp tám đỉnh phong, còn nhớ lúc đó nói hắn là Tinh Giả đơn hệ thuộc tính thổ mà, hơn nữa hắn hình như chỉ mới 12 tuổi thôi, tiểu tử này tuyệt đối là thiên tài a.
- Là thiên tài cũng vô dụng, Hải Đại Phú lại là Tinh Giả cấp chín đỉnh phong, hơn nữa lại lĩnh ngộ được thuộc tính quang. mấy ngày nay, hắn đã kiếm được mấy khoản lớn trên lôi đài rồi đấy.
- Ta lại nghĩ chưa hẳn vậy, có lẽ ngươi còn chưa biết phải không? Khi các đệ tử mới thăng cấp của chúng ta đi ra từ Huyền Hoàng Kỳ, Dương Thiên Lôi đã điên cuồng đánh Lôi Hoành một trận tơi bời. Lôi Hoành đấy nha, một nhân vật vô cùng lợi hại, trên lôi đài Tiên Thiên cấp một đã thắng liên tiếp năm trận rồi. Khi đủ thời gian ba tháng, phỏng chừng hắn chính là lôi chủ rồi.
Thiếu niên kia rõ ràng lộ ra vẻ cực kỳ hoảng hốt:
- Không phải chứ? Hắn có thể chiến thắng Lôi Hoành?
Lôi Hoành là ai? E rằng hiện tại toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái không ai không biết đến hắn. Trên lôi đài Tiên Thiên cấp một đã thắng liên tiếp năm trận, sau đó chẳng còn ai dám khiêu chiến hắn nữa. Chỉ cần đủ ba tháng, không ai vượt qua kỷ lục thắng liên tiếp của hắn thì liền có thể dễ dàng đạt được danh xưng lôi chủ và được phần thưởng hậu hĩnh của Trảm Không Kiếm Phái.
Đương nhiên, nếu có người có thể đạt được kỷ lục thắng liên tiếp năm trận thì phải chiến đấu với Lôi Hoành, phân ra thắng bại. Nhưng theo mọi người xem ra, công kích thuộc tính lôi khủng bố của Lôi Hoành, căn bản không phải cao thủ Tiên Thiên cấp một có thể chống lại được. Danh xưng lôi chủ này về cơ bản có thể xác nhận là thuộc về Lôi Hoành. Nhưng một nhân vật hùng mạnh như vậy lại từng bị Dương Thiên Lôi đánh bầm dập, đây là khái niệm gì kia chứ?
Quả thực không thể tưởng tượng.
- Lúc đó còn có hơn một nghìn người nhìn thấy cơ đấy, ta gạt ngươi để làm chi? Cho nên, ta lại cảm thấy Dương Thiên Lôi không nhất định sẽ thua.
…
Trong đám người, một cô bé có tướng mạo vô cùng khả ái, nhưng sắc mặt lại vô cùng lạnh lùng, trong sự chen lấn của đám đệ tử, ánh mắt cũng vô cùng trầm tĩnh, dường như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phần giới thiệu Dương Thiên Lôi bên dưới tấm băng ron. Hai ngày trước, càng đã biết tin Dương Thiên Lôi bình an trở về, lúc đó trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì, chính mắt nàng thấy Dương Thiên Lôi nhảy xuống lôi cưu, tiến vào phạm vi chém giết của sáu đại cao thủ và Băng Long, cũng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trời đất dị biến. Cho dù thế nào, nàng cũng không thể ngờ được, Dương Thiên Lôi lại có thể sống sót trở về.
Cô bé này chính là Hoàng Niếp Niếp.
Hoàng Niếp Niếp nhẹ giọng nói”
- Hắn thực sự là một người kỳ quái. Bất quá hắn có thể chiến thắng Hải Đại Phú nắm giữ thuộc tính quang trong tay không?
…
Sau khi Dương Thiên Lôi tiễn mọi người đi hết thì lại lần nữa nhốt mình trong phòng, bất quá lần này, hắn cũng không bị tâm thần bất an như ba ngày trước. Mà là trực tiếp một lần nuốt ăn mười viên thuần dương đan, sau đó gọi tiểu linh thú đã sớm buồn chán đến phát cuồng kia ra, cho nó năm viên thuần dương đan, an ủi tiểu linh thú một lúc, hắn mới bắt đầu tu luyện.
Trương Tử Hàm bởi vì chuyện của Sở Hương Hương mà khóc lóc rời đi, quả thật đã khiến cho Dương Thiên Lôi rất khó chịu, hơn nữa Dương Thiên Lôi cũng mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái, bằng vào sự hiểu biết của hắn đối với Trương Tử Hàm, nàng hẳn không phải là người tính toán như vậy, dù sao, trên đại lục Thiên Huyền, nam nhân có tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường. Chẳng lẽ bởi vì mình kể cho nàng nghe câu chuyện Thần Điêu Hiệp Lữ ư? Có thể có chút ảnh hưởng, nhưng tuyệt không phải toàn bộ. Có lẽ thật sự là trong nhất thời không thể chấp nhận được mà thôi, có lẽ qua một khoảng thời gian sẽ không sao. Dương Thiên Lôi chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Hơn nữa, Dương Thiên Ngạo nói đúng, lúc này, bọn họ nên tập trung tinh lực vào tu luyện, chứ không phải là nhi nữ tình trường.
Thư khiêu chiến của Hải Đại Phú, Dương Thiên Lôi đã sớm chấp nhận rồi. Đừng nói xảy ra chuyện của Trương Tử Hàm khiến cho tâm tình của hắn khó chịu, rất muốn tìm ai đó đạp cho một trận, cho dù là không có chuyện của Trương Tử Hàm, hắn tất nhiên cũng phải giúp Lục Thanh Âm đánh Hải Đại Phú một trận.
Đạo giết chóc, tuy sâu trong nội tâm hắn không muốn tiếp nhận, nhưng có người tự nguyện đưa đến tận cửa, Dương Thiên Lôi đương nhiên sẽ không bỏ qua, huống chi, Hải Đại Phú lại là người lĩnh ngộ được thuộc tính quang.
Chầm chậm đưa tâm thần chìm vào trong cơ thể, Dương Thiên Lôi lặng lẽ cảm ngộ các huyệt khiếu quanh thân, tiến vào trạng thái tu luyện.
...
Sáng sớm hôm sau, sau khi Đan Thanh Dương hoàn thành nhiệm vụ luyện đan xong liền vội vàng kêu Dương Thiên Lôi lên Vạn Đan Điện, đương nhiên, không tránh được một phen cổ vũ và hỏi han. Dù sao sau khi tên tiểu tử này trở về, vẫn còn chưa bẩm báo những kinh kịch trong khoảng thời gian qua cho Đan Thanh Dương, nhất là kinh lịch trong thế giới băng tuyết.
Dương Thiên Lôi chỉ che giấu hai việc về tiểu linh thú và Trương Tử Hàm thu được Thủy Nguyên Châu, còn những việc khác trong thế giới băng tuyết liền kể hết theo sự thật, không giấu diếm điều gì.
Dù sao, trong tình huống thông thường, chỉ cần là người có thể tiến vào di tích thì thường có thể đặt được một ít bảo vật, đan dược, nhưng Dương Thiên Lôi lại không thu được bảo vật và đan dược gì trong di tích, ngay cả Trương Tử Hàm nhận được truyền thừa của di tích cũng vậy. Hơn nữa, di tích này lại không thể tiến vào thêm một lần nữa.
Nhưng biết Dương Thiên Lôi lĩnh ngộ được năng lượng của bba loại thuộc tính thủy, băng, vụ thì vẫn khiến Đan Thanh Dương vô cùng mừng rỡ, đồng thời càng tán dương hết lời về ngộ tính và thể chất của Dương Thiên Lôi.
Sau khi nghe Dương Thiên Lôi bẩm báo sơ lược kinh lịch của hắn trong khoảng thời gian qua, Đan Thanh Dương vuốt chòm râu dài, nhìn Dương Thiên Lôi hỏi:
- Nghe Ngụy tổng quản nói, ngày hôm qua, tôn tử của Hải Vô Lượng trên Địa Hải Phong phái người tới hạ chiến thư với ngươi hả?
- Đương nhiên phải đồng ý rồi, có người muốn dâng đan dược cho đồ, chẳng lẽ đồ nhi cự tuyệt không lấy sao?
Dương Thiên Lôi trả lời một cách không chút quan tâm, dường như đánh bại Hải Đại Phú là một chuyện hết sức dễ dàng.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
- Dâng đan dược? Tiểu tử ngươi nghĩ thật đẹp? Tôn tử Hải Vô Lượng không hề đơn giản, tuy ngươi lĩnh ngộ được hai loại thuộc tính diễn sinh là băng, vụ, còn nắm giữ ba loại năng lượng ngũ hành cơ bản là thủy, thổ, hỏa, nhưng ngươi cũng chỉ là một Tinh Giả cấp tám đỉnh phong. Còn tôn tử của Hải Vô Lượng, Hải Đại Phú là Tinh Giả cấp chín với thân thể thuần kim, trong khoảng thời gian này hẳn là đã thăng cấp lên cấp chín đỉnh phong rồi.
- Đồng thời đã lĩnh ngộ được thuộc tính quang từ sớm, Hải Vô Lượng lại không tiếc vốn liếng để bồi dưỡng hắn, thu thập rất nhiều tuyệt học thuộc tính quang, thực lực của tiểu tử này tuyệt không đơn giản, ngươi đừng để trở thành kẻ dâng đan dược là tốt rồi.
Đan Thanh Dương chặc lưỡi nói với hắn, bất quá thấy gương mặt của Dương Thiên Lôi dường như rất kinh ngạc, Đan Thanh Dương lại thở dài một tiếng, nói tiếp:
- Bất quá ngươi cũng đừng lo lắng, ngươi đã đồng ý rồi, vậy đành phải toàn lực đánh một trận, coi như là một lần tôi luyện vậy. Thua một chút đan dược cũng không sao, sư phụ cho ngươi là được rồi.
Dương Thiên Lôi nhất thời trợn tròn hai mắt, tràn ngập kinh hỉ nhìn Đan Thanh Dương tựa hồ vô cùng hào phóng:
- Sư phụ... Người nói thật?
- Đương nhiên là thật.
Đan Thanh Dương rất hài lòng với biểu hiện này của Dương Thiên Lôi, một tay vuốt chòm râu dài, mỉm cười nói:
- Lần này ngươi có thể bình an trở về, hơn nữa lĩnh ngộ được ba loại năng lượng, sư phụ nói sao cũng phải thưởng một chút... Uh, cứ định như vậy đi, các ngươi cược bao nhiêu đan dược thì sư phụ thưởng cho ngươi bấy nhiêu đan dược là được, đừng chê ít, từ phó chưởng môn Nhan Uyên nắm quyền tới nay, đặc quyền của sư phụ đều bị tước đoạt hết.
Dương Thiên Lôi ra sức nịnh nọt và kích động nói:
- Sao lại thế, sao lại dám chê ít chứ? Sư phụ, lão nhân gia người rộng lượng quá... Con có thể có được một vị sư phụ như người, thực sự là phúc phận mười đời mới tu được. Sư phụ, đưa ngay cho đồ nhi đi, lập tức, ngay bây giờ.
Đan Thanh Dương nghe nịnh nọt mà cảm thấy hết sức an ủi, rộng lượng, cái từ này, trước giờ lão còn chưa có nghe qua, còn keo kiệt thì đã nghe riết chai hết lỗ tai luôn rồi, cho nên Đan Thanh Dương vì muốn thể hiện sự rộng lượng của mình, ngữ khí trong lời nói càng tỏ ra thờ ơ và nhẹ nhàng:
- Uh. Tiền đặt cược là bao nhiêu? Bây giờ sư phụ đưa cho ngươi.
Dương Thiên Lôi hưng phấn xoa xoa hai tay, đôi mắt mớ lớn hết cỡ nhìn Đan Thanh Dương bỗng chốc như cao lớn uy dũng hơn vạn phần trong mắt hắn, nhẹ giọng nói:
- Một trăm vạn viên thuần dương đan.
Đan Thanh Dương đang đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời khi được khen là rộng lượng, khi nghe Dương Thiên Lôi nói ra con số xong, nhất thời giật mình trợn tròn mắt, cứ tưởng mình còn nghe lầm, lớn tiếng hỏi:
- Bao... Bao nhiêu?
- Một trăm vạn viên, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng không ít lắm... Sư phụ, lão nhân gia người thực sự là rộng lượng... Hắc hắc... Hả? Sư phụ, người làm sao vậy?
Dương Thiên Lôi còn chưa nói hết thì Đan Thanh Dương “rộng lượng” đã “bịch” một tiếng, đặt mông ngồi thẳng xuống đất, môi mấp máy, hai mắt đăm đăm, run giọng nói:
- Ngươi... Ngươi cược một trăm vạn viên thuần dương đan với Hải Đại Phú?
Ngày hôm qua lão già này bế quan luyện đan, mới sáng sớm, được tổng quản Ngụy Nhạc bẩm báo tin Hải Đại Phú phái người đưa thư khiêu chiến và Dương Thiên Lôi đã điều chỉnh tâm trạng xong liền vội gọi Dương Thiên Lôi đến đây, hiển nhiên lão căn bản không biết rõ tình hình cụ thể. Trong suy nghĩ của lão, Dương Thiên Lôi cho dù đã đồng ý khiêu chiến, tiền đặt cược cũng sẽ không cao lắm, dù sao thì hắn hay Hải Đại Phú đều là Tinh Giả Hậu Thiên mà thôi. Hải Đại Phú tuy thân thế hùng hậu, nhưng tiền đặt cược là phải do song phương tán thành mới được, đồ đệ của mình nghèo xác xơ, tiền đặt cược của hai người có thể cao tới đâu chứ?
Nhưng lại là một trăm vạn viên.
Một trăm vạn là bao nhiêu vậy chứ? Đan Thanh Dương tuy là cao thủ Tiên Thiên cấp tám, hơn nữa lại là luyện đan sư cấp đại sư duy nhất trong Trảm Không Kiếm Phái, nhưng một trăm vạn viên thuần dương đan đối với sự keo kiệt trước giờ của lão mà nói, đây tuyệt đối là con số khiến lão phải ói máu.
Lúc này, Đan Thanh Dương cũng bất chấp có rộng lượng hay không, râu mép vểnh lên cao ngất, đôi mắt hung tợn trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi rồi nói:
- Tiểu tử ngươi... Nói bậy bạ gì đó? Ngươi trộm một trăm vạn viên thuần dương đan ở đâu ra để làm tiền đặt cược? Lại còn muốn hù doạ sư phụ, sư phụ đâu có dễ hù doạ như vậy? Nói, rốt cuộc là bao nhiêu viên? Nếu ngươi còn dám báo nhiều hơn, một viên đan dược sư phụ cũng không cho ngươi đâu.
Dương Thiên Lôi vô cùng vô cùng nghiêm túc nói:
- Ách... Sư phụ, thật sự là một trăm vạn viên thuần dương đan đấy, nếu không tin, người có thể hỏi Hương Hương tỷ, cũng có thể đến lôi đài trung tâm nhìn thử xem, đồ nhi làm sao dám lừa dối người?
Chỉ là nhìn thấy sắc mặt của Đan Thanh Dương, trong lòng hắn thấy lạnh ngắt, hiển nhiên lão không chịu thực hiện lời hứa rồi.
- Ngươi... Hay là ngươi nộp tiền bội ước đi, rèn luyện cũng không thể lãng phí như vậy chứ... Một trăm vạn viên, một trăm vạn viên lận đó... Ta cũng sẽ không cho ngươi đâu, nhiều nhất chỉ cho tiền bội ước thôi.
Đan Thanh Dương tức giận muốn thổ huyết, cho dù là tiền bội ước thì cũng phải nộp năm phần trăm, chính là năm vạn viên lận đó.
- Sư phụ, người phải có lòng tin với đồ nhi.
Đan Thanh Dương phiền muộn nói:
- Ta có lòng tin với ngươi, nhưng không có lòng tin với một trăm vạn viên thuần dương đan, tiểu tử ngươi... quả thực là phá gia chi tử mà... Trước khi ngươi đồng ý, chẳng lẽ ngươi không có suy nghĩ gì sao, ngươi có thể xuất ra một trăm vạn viên thuần dương đan không?
Nói thật, một trăm viên đan dược thì lão quả là có thể lấy ra được, nhưng cách làm này của Dương Thiên Lôi lại khiến lão hết sức phiền muộn. Lão có thể không tiếc giá nào, có thể bỏ ra số tiền gấp mấy lần người khác để cho Dương Thiên Lôi có thể được xếp vào danh sách tiến vào Huyền Hoàng Kỳ, nhưng không ý nghĩa, lão có thể để cho Dương Thiên Lôi lãng phí một trăm vạn viên thuần dương đan. Đối với một Tinh Giả Hậu Thiên mà nói, đây tuyệt đối là con số trên trời. Thể chất của Dương Thiên Lôi mặc dù đặc thù, lượng nhu cầu ối với đan dược vượt xa người thường, nhưng còn chưa đến mức một một trăm vạn viên thuần dương đan.
Một trăm vạn viên thuần dương đan, cũng đủ cho một trăm đệ tử Hậu Thiên sử dụng để thăng cấp lên Tiên Thiên rồi.
Dương Thiên Lôi nói với vẻ như cây ngay không sợ chết đứng:
- Đương nhiên phải có suy nghĩ chứ, không phải có sư phụ đây sao?
Đan Thanh Dương bất đắc dĩ nói:
- Ngươi ngươi ngươi... Ta đã sớm nói với ngươi rồi, muốn có đan dược thì phải dựa vào chính mình, cho dù là ngươi hay sư tỷ của ngươi thì cũng đều phải dựa vào chính mình. Thôi bỏ đi, chỉ một lần này thôi, lần sau không được như vậy. Đây là năm vạn viên thuần dương đan, ngươi đi nộp tiền bội ước đi, huỷ bỏ cuộc quyết đấu lần này đi.
- Hắc hắc...
Dương Thiên Lôi rất nhanh lẹ, vội vàng lấy ngay chiếc bình ngọc có khắc hoa văn tinh xảo trên tay của Đan Thanh Dương, sau khi cất vào trong người như bảo bối quý giá rồi mới nói tiếp:
- Không được, con không thể mở trừng mắt nhìn một trăm vạn viên thuần dương đan mà không lấy, cũng không có thể mở trừng mắt nhìn Hải Đại Phú tiếp tục dây dưa với Lục Thanh Âm.
- Ngươi... Vậy ngươi lấy cái gì làm tiền đặt cược? Chẳng lẽ ngươi có một trăm vạn viên thuần dương đan?
Đan Thanh Dương thực sự bị tức nghẹn họng, bất quá nhìn thấy ánh mắt đầy tự tin của Dương Thiên Lôi thì lại có chút dao động.
- Hắc hắc, được rồi, sư phụ, con chỉ là nói vui với người chút thôi, không ngờ lão nhân gia người... Thật đúng là keo kiệt như vậy... Không phải chỉ một trăm vạn viên thuần dương đan thôi sao? Hai món linh khí này của con đủ không nào?
Dương Thiên Lôi nói xong liền lấy ra Thiên La Địa Võng và Tử Linh Phiên.
Đan Thanh Dương nhất thời mở to hai mắt nhìn, nét mặt già nua không biết là do bị Dương Thiên Lôi chọc tức, hay bị hai món linh khí trung phẩm trước mắt đả kích mà trở nên đỏ bừng, ngẩn người nhìn hai món linh khí cả nửa phút, trong ánh mắt bỗng nhiên bắn ra hai tia tinh quang, một lát sau lại nhìn về phía Dương Thiên Lôi, nói rằng:
- Nói, tiểu tử ngươi lại dám giấu diếm sư phụ? Trong di tích còn lấy được cái gì nữa?
Hiển nhiên Đan Thanh Dương tưởng rằng đây là hai món linh khí mà Dương Thiên Lôi lấy được trong di tích.
- Ặc... Con đã nói rồi mà, trong di tích không thu được cái gì hết.
- Không thu được thì sao ngươi có thể có hai món linh khí này? Đừng nói với ta là ngươi nhặt được đấy.
- Cái này không phải...
Dương Thiên Lôi do dự một lúc, cuối cùng cũng kể ra chuyện của Thiên Âm Tán Nhân. Chỉ là, hắn cố ý nói nhẹ đi một chút, chủ lực giết chết Thiên Âm Tán Nhân biến thành Trương Tử Hàm.
Trương Tử Hàm nhận được truyền thừa của thế giới băng tuyết, hơn nữa đã thăng cấp lên Tiên Thiên. Có thể giết chết cao thủ Tiên Thiên cấp hai, tuy cũng có chút khiến Đan Thanh Dương kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ lắm. Dù sao, người có thể nhận được truyền thừa của di tích, tất nhiên sẽ có rất nhiều thu hoạch và uy năng không tưởng được.
Còn Dương Thiên Lôi thì tuy đã tận lực làm mờ nhạt đi tác dụng của hắn, nhưng Đan Thanh Dương lại biết rõ, có thể không bị cuốn vào trong cuộc chiến đấu của cao thủ Tiên Thiên, ngược lại còn có thể xuất thủ tương trợ, chỉ bằng vào điểm ấy, Dương Thiên Lôi đã có tư cách đánh một trận với Hải Đại Phú.
Trầm tư một lúc, sau đó Đan Thanh Dương nói:
- Một trăm vạn viên thuần dương đan này, sư phụ tạm thời cho ngươi mượn, hai món linh khí trung phẩm này không nên lấy ra, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, trước khi ngươi thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên, tốt nhất đừng đê lộ trước mặt người khác. Cũng có thể làm đòn sát thủ của ngươi. Đương nhiên, nếu ngươi thất bại, ngươi phải thiếu sư phụ một trăm vạn viên thuần dương đan, sau này phải trả lại. Nếu như thắng trận... Uh, hai chúng ta chia năm năm, cả gốc lẫn lời, ngươi trả cho sư phụ một trăm năm mươi vạn ngàn viên.
- Không phải chứ?
Dương Thiên Lôi trợn mắt nhìn:
- Sư phụ, sao người có thể làm như vậy?
- Bớt nói nhảm đi, cứ quyết định như vậy đi, đừng có nhìn ta bằng ánh mắt như thế, vi sư không phải muốn tốt cho ngươi sao? Bằng vào thế gia của sư phụ, bộ thèm muốn chút đan dược này của ngươi sao? Chẳng qua là để ở chỗ vi sư, ta cất giùm ngươi mà thôi.
Bị ép đến nỗi không biết phải làm sao, Dương Thiên Lôi đành tạm thời mượn một trăm vạn viên thuần dương đan dưới ánh mắt đắc ý của Đan Thanh Dương, ủ rũ đi ra khỏi Vạn Đan Điện.
Lúc trở lại chỗ ở, bọn người Dương Thiên Lệ, Phong Mã Ngưu, Lục Thanh Âm đã đến đây hết rồi, sau khi trò chuyện với mọi người một lúc liền nhanh chóng đi tới khu vực lôi đài trung tâm.
…
Khu vực lôi đài trung tâm, từ Hậu Thiên cấp bảy đến Tiên Thiên cấp năm, mỗi một cấp bậc đều có một lôi đài tương ứng. Từ khi các lôi đài bắt đầu đưa vào hoạt động đến bây giờ, gần như mỗi ngày đều chật ních người. Mỗi một lôi đài liên tục có người lên khiêu chiến, ứng chiến, vô cùng náo nhiệt. Sự đối kháng kịch liệt, không chỉ có giúp hai bên chiến đấu có được thu hoạch thật lớn, nhanh chóng nâng cao tu vi, mà còn giúp những người đứng xem thu được lợi ích không nhỏ.
Lôi Hoành, từ sau khi dễ dàng thắng liên tiếp năm trận, trên lôi đài Tiên Thiên cấp một liền không còn ai dám khiêu chiến hắn nữa.
Phần lớn thời gian, ngoại trừ tu luyện ra, hắn liền đi đến trước lôi đài cấp cao hơn để xem người khác giao thủ.
Trong khoảng thời gian này, hắn rất đắc ý. Tất cả những người có liên quan đến Dương Thiên Lôi, hầu như đều đã bị hắn chèn ép đến không ngẩng đầu lên được.
Bọn người Phong Mã Ngưu, Vũ Đại Lãng, Dương Thiên Ngạo căn bản không cần hắn xuất thủ, hắn chỉ cần nói một câu thì bọn người nịnh nọt theo đuôi hắn sẽ dùng hết mọi biện pháp khiêu khích chèn ép, sỉ nhục họ trước mặt mọi người.
Có thể nói, phạm vi các lôi đài này, đã trở thành cấm địa đối với bọn người Phong Mã Ngưu.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc