Loạng choạng chạy đến gần thân thể của Thang Vũ, Dạ Vũ lớn tiếng gọi, “Lão sư! Lão sư! Người tỉnh dậy đi!”
Chỉ là Thang Vũ vẫn nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn không có phản ứng chút nào đối với tiếng gọi của Dạ Vũ.
Lúc này, Dạ Vũ bỗng dưng cảm giác muốn khóc, mặc dù hắn đã từng thề rằng bản thân sẽ không bao giờ…khóc nữa.
Liều mạng nuốt nước mắt, Dạ Vũ nâng Thang Vũ trở vào bên trong căn nhà nhỏ rồi đốt một đống lửa trong gian phòng.
Đem chăn đệm trong phòng chuyển xuống đất, Dạ Vũ muốn lão sư ấm áp hơn một chút.
Ngồi bên cạnh đó, Dạ Vũ luôn trông chờ lão sư tỉnh dậy, bởi vì Thang Vũ vẫn thở nhẹ nên Dạ Vũ tin rằng hắn nhất định sẽ tỉnh lại.
Nhìn thấy lão sư già nua nằm trước mặt cùng những vết thương phủ kín thân thể, Dạ Vũ không ngừng nhớ lại những kỷ niệm cuộc sống giữa hắn và Thang Vũ từ khi quen biết đến nay.
Mặc cho nỗi lo lắng ăn mòn tâm trí, có thể là bởi vì thân thể quá mức mỏi mệt nên Dạ Vũ bất tri bất giác tiến vào giấc mộng đẹp.
Không lâu sau khi Dạ Vũ ngủ thiếp đi, Thang Vũ đang nằm trên đống chăn nệm dưới đất bỗng nhiên mở hai mắt, sắc mặt hắn hồng hào, tựa hồ như chưa hề xảy ra chuyện gì, thân thể thật sự khỏe mạnh.
Tuy rằng bề ngoài hoàn toàn bình thường nhưng hành vi của hắn lại có chút bất thường.
Chậm rãi từ trong đống chăn nệm đứng lên, Thang Vũ cũng không đánh thức Dạ Vũ mà chỉ cười cười, sau đó hắn nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài.
Thang Vũ tiến đến bãi đất trống vừa mới chiến đấu kịch liệt với cự mãng ban nãy, nhặt nhạnh vài mảnh xác cự mãng bị Dạ Vũ chém đứt đoạn lên xem xét.
“Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như vậy mà cấp bậc đã được như thế này, tiểu tử, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng a!”, tựa như tiếng nói từ trong lòng phát ra, khi Thang Vũ nói những lời này, thanh âm của hắn rất nhỏ.
Cầm theo vài mảnh xác cự mãng, hoàn toàn không chú ý đến xác báo kia, Thang Vũ xoay người trở lại vào trong căn nhà gỗ nhỏ.
Đi đến một chỗ khác dùng để bắt bếp nấu cơm trong gian nhà gỗ, Thang Vũ đặt xác cự mãng bên cạnh bếp lò rồi bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Thang Vũ tận lực khiến động tác của mình khẽ khàng, sợ đánh thức Dạ Vũ đang ngồi ôm chân gục đầu ngủ say trước đống lửa.
Làm xong đâu đó, món rắn nướng trên bếp lửa rốt cuộc đã bốc hương thơm phức, Thang Vũ hai tay bê hai bát tiến đến bên cạnh đống lửa giữa gian nhà.
Nhẹ nhàng lay gọi Dạ Vũ, Thang Vũ tựa hồ muốn đánh thức hắn để cùng nhau thưởng thức món ngon.
“Đừng làm phiền!”, Dạ Vũ làm ra bộ dáng của một thái tử gia chính hiệu, miệng càu nhàu, bộ dạng này của hắn quả thật rất giống tiểu hài tử.
Đột nhiên, từ trong mơ màng, Dạ Vũ dường như ý thức được điều gì đó, hắn lập tức mở to hai mắt.
Sau khi nhìn thấy lão thợ săn Thang Vũ, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của Dạ Vũ sáng lên, sau đó hắn nhếch môi nở nụ cười vui vẻ.
“Ha ha! Dạ Vũ, nếm thử món rắn nướng của ta xem!”, Thang Vũ cười híp mắt nhìn Dạ Vũ nói.
Dạ Vũ cảm thấy hôm nay lão sư có chút kỳ quái, bởi vì bình thường Thang Vũ đối với hắn vô cùng nghiêm khắc, tuyệt đối sẽ không biểu lộ thái độ hòa ái như vậy đối với chính mình.
“Lão sư, hôm nay người làm sao vậy? Ta thấy có chút kỳ lạ!”, Dạ Vũ cau mày nghi ngờ hỏi.
“Lão sư rất vui! Ngươi đã có thể giết chết Minh thú cấp ba, lão sư thật sự vui mừng.”
Nghe Thang Vũ giải thích như vậy, Dạ Vũ cũng có thể lý giải được phần nào thái độ khác thường của hắn đối với mình.
“Ăn một miếng thịt thử xem!”, Thang Vũ lấy một tảng thịt lớn bỏ vào bát của Dạ Vũ, tảng thịt này đủ lấp đầy bát của hắn.
“Ừm! Thịt này rất ngon! Thật sự rất ngon!”, Dạ Vũ vừa ăn vừa tán thưởng tay nghề của lão sư.
Thang Vũ mở nắp một vò rượu giao cho Dạ Vũ, sau đó bản thân hắn cũng mở thêm một vò rượu khác, hai người chạm vò rượu của nhau một cách tượng trưng rồi uống mạnh vài ngụm.
Buông vò rượu xuống, lão thợ săn Thang Vũ nhìn Dạ Vũ hỏi, “Dạ Vũ, ngươi tu luyện loại công pháp Minh võ gì, tại sao ta lại không biết?”
Dạ Vũ ngẩng đầu nhìn Thang Vũ rồi lập tức thuật lại chuyện bản thân tu luyện hai loại công pháp U Minh Đoản Đao và Mị Ảnh U Pháp, đồng thời hắn cũng bày ra hai quyển công pháp trước mặt lão sư.
Đọc sơ qua hai quyển công pháp một lần, Thang Vũ gật gật đầu, Dạ Vũ biết lão sư đã nhận ra được chỗ tinh diệu của hai bản công pháp này.
“Tốt! Lệ quỷ cấp chín quả nhiên tư chất siêu tuyệt! Dạ Vũ, thành tựu sau này của ngươi quả thật không thể lường được a!”, Thang Vũ lớn tiếng nói.
“Khụ…khụ khụ…khụ khụ…”, đột nhiên Thang Vũ ho khan kịch liệt, ngay cả thân mình cũng gập cả xuống.
Lão thợ săn vội vã xoay người sang chỗ khác, đồng thời giơ tay che miệng lại.
Thang Vũ dường như dùng sức lau miệng vài cái, nhưng bởi vì hắn xoay lưng về phía mình nên Dạ Vũ cũng không nhìn rõ.
Xoay người lại, Diệp Vũ phát hiện môi Thang Vũ có chút thâm đen, sắc mặt tựa hồ rất khó chịu, bất quá hắn cũng không quá mức để ý.
“Lão sư, ta không có ý nghĩ khác, cũng không trông mong gầy dựng thành tựu tại Quỷ giới, ta chỉ muốn trở về Nhân giới báo thù!”, Dạ Vũ nhìn Thang Vũ mà nói.
Thang Vũ không trả lời, hắn chậm rãi đứng dậy rồi đột nhiên làm ra một hành động khiến người khác không thể tưởng tượng được.
“Phịch” một tiếng, Thang Vũ quỳ gối xuống trước mặt Dạ Vũ.
“Lão sư! Người làm gì vậy? Mau đứng dậy!”, Dạ Vũ bị hành động của Thang Vũ làm cho hết hồn, hắn nhanh chóng tiến đến định đỡ lão sư đứng dậy.
Thang Vũ đem một tay giấu sau lưng, tay kia giơ lên ngăn chặn Dạ Vũ lại.
“Dạ Vũ, không cần đỡ ta, hãy nghe ta nói hết!”, Thang Vũ lớn tiếng nói, chỉ là thanh âm của hắn cũng không lớn.
Bởi vì rất hiểu tính tình của lão sư, Dạ Vũ thu hồi hai tay rồi nhìn Thang Vũ một cách nghi hoặc, tựa hồ đang chờ đợi lời giải thích của hắn.
Hít thở dồn dập vài lần, Thang Vũ nhìn Dạ Vũ nói, “Lão sư muốn cầu xin ngươi một chuyện, hy vọng ngươi có thể đáp ứng ta, mặc kệ như thế nào ngươi nhất định phải thực hiện được nó!”
Dạ Vũ đột nhiên phát hiện bộ dạng của Thang Vũ tựa hồ như người sắp chết, sắc mặt lão sư cũng càng lúc càng kém, thoạt nhìn có chút tái mét.
“Người làm sao vậy? Lão sư!”, Dạ Vũ ân cần hỏi han.
“Ngươi không cần để ý! Trước hết hãy trả lời ta, rốt cuộc có đáp ứng hay không?”, Thang Vũ thoạt nhìn vô cùng kích động, thân thể thậm chí có chút run rẩy.
Nhìn thấy bộ dáng khẩn cầu của Thang Vũ, Dạ Vũ kiên định gật đầu, sau đó hắn vô cùng thật lòng nói, “Lão sư, ta đáp ứng người!”
Nghe được câu trả lời của Dạ Vũ, nét mặt Thang Vũ nhất thời trở nên sáng rỡ, môi nở nụ cười sáng lạn.
“Khụ khụ…khụ khụ…”, lại là một trận ho khan, lúc này Thang Vũ cũng không xoay người tránh mà chỉ dùng tay che miệng lại.
Một dòng máu tươi màu đen từ khóe miệng Thang Vũ trào ra, Dạ Vũ phát hiện sự tình không tốt liền lo lắng la lớn, “Lão sư! Người làm sao vậy?”
Thang Vũ vươn bàn tay vốn đang giấu phía sau lưng ra ý bảo Dạ Vũ hãy bình tĩnh lại.
Lúc này rốt cuộc hắn đã nhìn thấy, nguyên lai bàn tay luôn bị Thang Vũ che giấu kia cũng dính đầy máu tươi, trong trận ho lần trước hắn đã thổ huyết.
“Dạ Vũ, ngươi nhất định phải bình tĩnh, khi bị cự mãng xiết chặt thì tất cả xương sườn của lão sư đều gãy nát, hiện tại những mảnh xương đã đâm thủng nội tạng, ta sắp chết. Điều kế tiếp như ta đã nói với ngươi, chính là chuyện mà ta muốn cầu xin ngươi, ngươi nhất định phải nghe cho kỹ”, trong lúc nói chuyện, thanh âm của Thang Vũ càng lúc càng nhỏ.
Nghe lão sư nói vậy, Dạ Vũ thật muốn bật khóc, chỉ là hắn đã tuyên thệ không bao giờ khóc nữa nên hắn chỉ có thể cắn chặt răng, đôi mắt đỏ vằn vì kìm chế đầy vẻ kiên cường mà gật đầu.
Nhìn thấy Dạ Vũ gật đầu, lão thợ săn Thang Vũ hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói, “Dạ Vũ, kỳ thật ta và ngươi giống nhau, cả hai chúng ta đều muốn trở về nhân gian. Từ khi đi vào Quỷ giới, ta nghe một vong hồn tiết lộ rằng chỉ cần có thực lực siêu cường liền có khả năng trở về nhân gian. Do đó ta bắt đầu cố gắng, những vết sẹo trên người của ta đều là do tự bản thân tạo thành trong lúc huấn luyện. Chỉ là tư chất của ta quá thấp, coi như có cố gắng hơn nữa thì cũng không thể đạt đến trình độ kia.” Dừng lại một chút, lão thợ săn ôm lấy một vò rượu uống vài ngụm rồi nói tiếp, “Từ lúc gặp ngươi, sau khi biết vong hồn của ngươi là Lệ quỷ cấp chín, ta quyết định đem toàn bộ hy vọng kí thác lên ngươi, vì thế ta bắt đầu điên cuồng huấn luyện ngươi, mong rằng có một ngày ngươi sẽ đạt được thực lực siêu cường để trở về nhân gian thay ta hoàn thành nốt tâm nguyện cuối cùng kia”
Nghe đến đó, Dạ Vũ cũng cầm lấy vò rượu uống một ngụm, bởi vì hắn thật sự rất muốn rơi lệ nên nhất định phải dùng rượu cay nồng đốt cháy cổ họng để triệt tiêu cảm xúc muốn khóc kia.
Lại ho ra một ngụm máu tươi, Thang Vũ dùng bàn tay còn sạch kia lau lau vài cái rồi nói tiếp, “Quê quán của ta ở nơi đấy, khi còn sống ta cùng bà vợ già nương tựa vào nhau, kỳ thật ta còn có một đứa con, thế nhưng hắn ngổ ngáo ngang tàng, ta đã cùng hắn chấm dứt quan hệ phụ tử. Thế nhưng bà vợ già của ta lại đau lòng vì con, vậy nên hai chúng ta thường xuyên lời qua tiếng lại với nhau vì hắn, cho đến tận lúc ta nhắm mắt xuôi tay cũng không ngừng lại. Bởi vì tính tình của ta rất cố chấp cho nên mãi đến khi tắt thở cũng không nói qua một lời xin lỗi với bà ấy, kỳ thật ta rất yêu nàng, cho nên ta hy vọng sau khi ngươi trở về nhân gian thì hãy thay ta nói với nàng một câu xin lỗi, nói cho nàng biết ta vô cùng yêu thương nàng, đây chính là thỉnh cầu cuối cùng của ta, hy vọng ngươi nhất định thay ta thực hiện.”
Thang Vũ cố sức nói xong lời này, hắn lau sạch vết máu nơi bàn tay rồi luồn vào ngực áo lấy ra một mảnh giấy nhỏ đặt vào tay Dạ Vũ, cuối cùng Thang Vũ đột nhiên gục đầu sang một bên…ngừng thở.
“Lão sư! Ta đáp ứng người! Ta nhất định làm được!”, nhìn xuống di thể lão sư trong lòng, Dạ Vũ vô cùng kiên định nói.
Đột nhiên, thi thể Thang Vũ bắt đầu phát sinh biến hóa, trong nháy mắt hóa thành vô số bột phấn rất nhỏ rồi cứ thế mà tan biến trong lòng Dạ Vũ.
Dạ Vũ nhớ rõ Diêm La Vương đã từng nói với chính mình, nếu vong hồn một lần nữa mất đi sinh mệnh sẽ phải tiến vào âm tào địa phủ suốt ba mươi vạn năm mới có thể trở về Quỷ giới.
-o0o-