Hàng Long Phục Hổ Tác giả: 8nan -----oo0oo-----
Chương 187: Một lần cuối cùng (2)
Nguồn: Sưu Tầm
Tuy rằng đã biết được thân phận thật của Tiêu Hùng, Thác Bạt Xảo Vân vẫn xưng hô tên giả “Mộc Lâm” của Tiêu Hùng như trước, dù sao việc này cũng chưa tiện tiết lộ, Thác Bạt Xảo Vân không để ý, không có nghĩa người khác không để ý.
Nhất là trong thần điện vốn dĩ luôn có một đám người phản đối Tiêu Hùng trở thành Thánh nữ thủ hộ, nếu bị người khác phát hiện Tiêu Hùng có một nửa huyết thống nhân loại, hơn nữa tai và yêu văn đều là giả, tuyệt đối không ai sẽ lại đồng ý hắn đảm nhận vị trí Thánh nữ thủ hộ, cho dù cho dù là Tây Hoang thần điện điện chủ Tư Đồ Bá Tư cũng không tán đồng.
Sư phụ Yến Xích Phi, dù không phải người thần điện, nhưng ông ở trong lòng người Tây Hoang yêu tộc, tồn tại như một vị thần, Tiêu Hùng chỉ là thủ hộ Thánh nữ, còn sư phụ Yến Xích Phi là người thủ hộ toàn bộ Tây Hoang yêu tộc.
Nếu không có sư phụ Yến Xích Phi, cường giả siêu cấp ở đây, mười mấy năm trở lại đây, Tây Hoang yêu tộc làm sao có thể có được cuộc sống bình an?
Có ông ấy, ngay cả Yêu hoàng cũng không dám bức bách Tây Hoang yêu tộc, suy cho cùng một siêu cấp cường giả nếu bị bức quá, không còn có úy ky gì, đó là chuyện vô cùng đáng sợ.
Thực lực đạt tới cảnh giới của bọn họ, muốn giết chết cơ bản là chuyện không thể, nếu một siêu cấp cường giả quyết tâm, không có gì cố kỵ, không có gì ước thúc báo thù, đó cơ bản là không ai có thể khống chế.
Tiêu Hùng hơi hơi nhíu mày: “Hiện tại không thể tìm ra rốt cuộc là ai phản bội thần điện, hành động nhằm vào chúng ta ám sát dù bị đập tan nhưng khó bảo toàn không có lần tiếp theo, trong tình hình này, chúng ta rời thần điện, e rằng càng thêm nguy hiểm.”
Thác Bạt Xảo Vân nhẹ nhàng cười nói: “Đúng, nhưng chúng ta còn có người đồng hành”.
Tiêu Hùng hơi có chút kinh ngạc nhìn Thác Bạt Xảo Vân, chú ý tới ánh mắt có chút giảo hoạt của Thác Bạt Xảo Vân, Tiêu Hùng hơi hơi sửng sốt: “Yến Xích Phi?”
Thác Bạt Xảo Vân gật gật đầu nói: “Đúng, hắn tơi đây chủ yếu tra chuyện kẻ phản bội thần điện, nhưng chuyện này bây giờ đã đi vào ngõ cụt, sau khi hắn và điện chủ thương lượng, tạm thời gác lại chuyện nay, cùng chúng ta đi tới thành Phi Nguyệt một chuyến, dù sao với hắn mà nói, thiên hạ không nơi nào không thể tu hành”.
Tiêu Hùng nhất thời cũng có chút ngạc nhiên, vui mừng: “Thực sao, có hắn đi cùng, tự nhiên an toàn hơn nhiều, không chỉ thực lực của hắn, huống chi thân phận hắn không phải nhỏ, nếu ai muốn đối phó chúng ta, tự nhiên cũng phải suy nghĩ chuyện này”.
Thác Bạt Xảo Vân cũng khẽ cười nói: “Đúng, cho nên chúng ta có thể yên tâm tới thành Phi Nguyệt, huống chi, có hắn đi, nói không chừng có thể giúp đỡ, là ta chỉ chuyện ngươi phải làm.”
Tiêu Hùng trong lòng rúng động, nghĩ mình muốn đi thành Phi Nguyệt, muốn gặp mẫu thân chưa từng gặp mật, Tiêu Hùng tim bỗng nhiên đập nhanh, ánh mắt cũng trở nên nóng bỏng.
Thác Bạt Xảo Vân nhìn Tiêu Hùng đột nhiên thay đổi ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định giúp ngươi gặp mẫu thân ngươi”.
Thác Bạt Xảo Vân lắc đầu, thản nhiên cười nói: “Ngươi đã cứu mạng ta, ta đều không có nói cám ơn với ngươi, ngươi cám tạ ta làm gì, ngươi xem ta là người ngoài sao?”
Nhìn Thác Bạt Xảo Vân kiều diễm như hoa, Tiêu Hùng trong lòng không khỏi ấm áp, nhẹ nhàng cười nói: “Được, vậy khỏi cảm tạ... đây là lần cuối cùng”
Tuy rằng Thác Bạt Xảo Vân có nói đi thành Phi Nguyệt nhân số không nhiều, nhưng mà dù sao cùng là Thánh nữ đại diện toàn bộ Tây Hoang yêu tộc tới phi nguyệt thành bái kiến Yêu hoàng, như thế nào cùng không thể keo kiệt, tuy rằng đã tinh giảm nhân lực, nhưng đội ngũ vẫn ước chừng có năm mươi người, năm mươi người này ngoài hai thị nữ, tuyệt đại đa số đều là thần điện hộ vệ thực lực không thấp.
Thánh nữ đại diện Tây Hoang yêu tộc bái kiến Yêu hoàng, là luật lệ quy định, trừ bái kiến ra còn có vài hoạt động luận bàn so đâu, chuyện này cùng rất đáng giá coi trọng, chuyện tuyển người cùng không cần Thánh nữ quan tâm, thần điện sẽ lo liệu tuyển chọn người xong xuôi.
Ngoài Thánh nữ ra, trong đội ngũ còn có một thần điện trưởng lão, chỉ có điều lão đi theo chỉ để thêm phần thận trọng mà thôi, dù sao thành nữ vẫn còn trẻ, khó tránh khỏi có lúc kích động hoặc suy nghĩ có chỗ không được thấu đáo, chu toàn.
Thần điện trưởng lão tổng cộng có mười ba vị, có thể trở thành thần điện trưởng lão đều là bậc đức cao vọng trọng trong Tây Hoang yêu tộc, bọn họ thực lực vị tất đã mạnh, thậm chí có trưởng lão căn bản không phải là võ giả.
Đi theo đội ngũ là trưởng lăo tên gọi Lâm Vũ Phong, ông đứng hàng thứ sáu trong mười ba trưởng lão, thanh danh cực cao, thân thể ông tuy cùng là huyết mạch võ giả, nhưng huyết mạch của ông là huyết mạch phổ thông cấp thấp, nhiều nhất cũng thức tỉnh hai lần, nhưng Lâm trưởng lão chỉ hoàn thành một lần thức tỉnh, bây giờ vẫn là thực lực Chiến huyết cửu trọng, đối với một cường giả mà nói, ông cũng chỉ như một người bình thường.
Đội ngũ từ Tây Hoang thần điện xuất phát, trên đường đi không gặp bất cứ phiền phức gì, có Yến Xích Phi cường giả Chiến Thánh tam trọng đi cùng, tự nhiên làm người ta cảm thấy an toàn hơn.
Ban ngày Tiêu Hùng cùng đi với đội ngũ, lúc nghỉ ngơi, Tiêu Hùng liên lạc cảm tình với Tật Phong, đồng thời bắt đầu huấn luyện Tật Phong chiến đấu.
Khi huấn luyện Tật Phong, Tiêu Hùng cầm trong tay một cây mộc bổng, cùng tật phong đánh nhau, từ lúc chiến đấu ban đầu không có chương pháp, đến lúc cuối cùng tiến thoái có độ, hung mãnh sắc bén, sức chiến đấu của Tật Phong không ngừng tăng lên.
Ma thú cùng không có nghiêm khắc phân cấp, bởi vì cho dù là cùng là một loại ma thú, cùng có khả năng xuất hiện chênh lệch thực lực, trong thân thể ma thú có ma tinh, trong ma tinh năng lượng tràn đầy mỗi bộ phận thân thể ma thú, làm thân thể ma thú thêm kiên cường dẻo dai, chúng không giống như huyết mạch võ giả đem chiến khi sắp xếp ra bên ngoài tiến hành công kích, nhưng sau khi trải qua cường hóa ma thú, sẽ có sức chiến đấu vô cùng lớn.
Thí dụ như một Chiến Hồn võ giả, toàn lực phát ra chiến khí nhất kiếm, bổ vào cơ thể Kim Dực Sư Thứu trưởng thành, có lẽ căn bản tạo thành không nhiều tổn thương, nếu là những nơi móng vuốt cứng rắn càng không thể bị thương.
Tiêu Hùng thậm chí đem dược thiện trong Huyết giới không gian chế tạo thành dược thiện, những dược thiện này có thể giúp thân thể cường tráng, Tiêu Hùng đem dược thiện này cho Tật Phong.
Tiêu Hùng thực không dễ dàng phục tùng một con ma thú, đối với nó cùng rất có cảm tình, cùng hy vọng nó có thể mạnh lên một chút.
Dưới sự huấn luyện của Tiêu Hùng, sức chiến đấu của Tật Phong trưởng thành nhanh chóng, tốc độ này làm đám người Tiêu Hùng kinh ngạc.
Không chỉ có như thế, Tiêu Hùng bắt đầu thử nối liền với Tật Phong, có thể nói Tật Phong trí tuệ hơn so với ma thú, qua thời gian không lâu, nó đã có dựa theo chỉ thị của Tiêu Hùng mà hành động.
Ban đêm Tiêu Hùng cùng sẽ ở trong lều của mình lẳng lặng tu luyện, tuy rằng ban ngày chậm trễ không ít thời gian, nhưng mà trong đêm dài, Tiêu Hùng cùng đủ thời gian tu luyện, dù sao trong không gian thời gian càng dài, đêm đen cũng xấp xỉ mười hai giờ, trong không gian xấp xỉ thời gian hai ngày.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Hàng Long Phục Hổ Tác giả: 8nan -----oo0oo-----
Chương 188: Trừu đao đoạn thủy
Nguồn: Sưu Tầm
Khi đội ngũ sắp tới thành Phi Nguyệt, Tiêu Hùng tu luyện rốt cuộc cũng đã có đột phá.
Trong rừng trúc, đầy trời lá trúc bay xuống, Tiêu Hùng ánh mắt như điện, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ lá trúc bay xuống đều thu hết trong mắt, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ quỹ tích lá trúc bay xuống đều ở trong lòng, giây tiếp theo, toàn bộ lá trúc bay phương nào cùng đều nằm trong
Hắc sắc thái đao, phảng phất một tia chớp màu đen, ở không trung cấp tốc xẹt qua.
Chỉ trong nháy mắt, thái đao của Tiêu Hùng đã không biết chém qua bao nhiêu lá trúc, cùng không biết ở không trung tạo nên bao nhiêu cái hình cung....
Khi lá trúc bay đầy trời, mỗi lá trúc đều đã biến thành hai nửa chỉnh tề.
Tiêu Hùng đứng ở trong một đống lá trúc lớn, nhìn mặt đất, ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười như ánh mặt trời: “Đại thúc, thúc nên dạy cháu đao khác rồi”.
Lai Ân vẻ mặt thản nhiên, tựa như không vì Tiêu Hùng biểu diễn đẹp mà kinh ngạc, lăng không nhất chiêu, hắc sắc thái đao trong tay Tiêu Hùng đã muốn rời tay bay ra, rơi xuống tay Lai Ân.
Lai Ân không nhanh không chậm đi ra ngoài, Tiêu Hùng tò mò đi theo sau, xuyên qua rừng trúc, Tiêu Hùng nhìn thấy một con sông nhỏ, uốn lượn chảy về phương xa
Lai Ân đi tới bên con sông nhỏ, quay đầu lại nói với Tiêu Hùng “Đao thứ sáu, trừu đao đoạn thủy”.
Tiêu Hùng mở to hai mắt, trừu đao đoạn thủy?
Thủy là lưu động, có thể sử sử đao chém sao?
Điều này không có khả năng.
Lai Ân nhìn thấy thần sắc hoài nghi của Tiêu Hùng, nhưng không giải thích, chỉ giơ tay phải của mình lên, hắc sắc thái đao một đao chém xuống
Chiến khí từ trên thái đao dùng mãnh trào ra, trong nháy mắt phách trảm dòng suối nhỏ nơi đây, dòng suối nhỏ nhất thời bị một đao này cắt đứt.
Tiêu Hùng đột nhiên mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn dòng suối nhỏ, dòng suối nhỏ thế nhưng lại bị Lai Ân một đao chặt đứt !
Không phải chặt đứt trong nháy mắt, mà là triệt để chặt đứt
Một dòng sông chảy không ngừng, vậy mà ở giữa xuất hiện một đoạn đứt rõ ràng, phía sau nước không chảy được, dường như một đao bổ ra một khe, có sức mạnh vô hình ngăn cản dòng nước chảy đi.
Cảnh quái dị này, giằng co ước chừng ba giây, ba giây này, Tiêu Hùng thậm chí có một loại ảo giác, nơi đao chém xuống dường như thời gian như ngưng đọng lại.
Sau ba giây, dường như dòng nước đang dừng bỗng nhiên khôi phục động tĩnh, tiếp tục chảy, trong nháy may thêm vào vài đoạn trống, cả con sông nhỏ khôi phục lại như thường.
Tiêu Hùng trợn mắt há hốc mồm, ngẩng đầu nói: “Lợi hại, thật sự là quá lợi hại, cái này rốt cuộc là như thế nào mới làm được”.
“Không có chi, khống chế chiến khí chính xác mà thôi”.
Tiêu Hùng bất mãn nói: “Con đương nhiên biết khống chế chiến khí tạo thành, con muốn biết yếu điểm của chiêu này...”
Lai Ân thuận tay ném hắc sắc thái đao, xoa tay nói: “Tự mình đi tìm cảm giác đi, tốc độ, chiến khí lượng, góc độ, lực đạo, xảo kình...”
Lai Ân tuy rằng không giải thích cẩn thận, nhưng mà nghe được Lai Ân nói một loạt yếu điểm, Tiêu Hùng lâm vào trầm tư.
Thật lâu sau, Tiêu Hùng mới có chút buồn rầu ngẩng đầu lên, Trù thần nhất đao quả nhiên là một đao khó hơn một đao.
Mặc kệ, thử xem sao đã.
Tiêu Hùng khổ luyện cả đêm, nhưng không có hiệu quả gì, ngày hôm sau buổi sáng lúc chạy trên đường, không khỏi còn có chút buồn bực mất mát, mình đến một chút cảm giác sao cũng không có?
Tiêu Hùng trong đầu vẫn đều nghĩ đến tu luyện trừu đao đoạn thủy, nghe thấy Yến Xích Phi hỏi, theo bản năng hồi đáp: “Ta suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể nhất đao đoạn thủy lưu...”
Tiêu Hùng bỗng nhiên bừng tỉnh, nghe được câu hỏi của Yến Xích Phi, nhất thời có chút xấu hổ, mình suy nghĩ quá chăm chú, thành thử thuận miệng nói ra.
Bất quá nói đã nói rồi, Tiêu Hùng cũng chỉ có kiên trì hồi đáp: “Đúng, một đao chặt đứt dòng nước, thật sự chặt đứt dòng nước, làm cho dòng nước xuất hiện cái khe...”
Yến Xích Phi dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tiêu Hùng: “Dòng nước là lưu động, từ cao chảy tới thấp đó là quy luật tự nhiên, làm như thế nào có thể dùng đao thật sự chặt đứt dòng nước?”
Tiêu Hùng lắc đầu, cười khổ nói: “Ta cũng cho là như vậy, nhưng mà sư phụ của ta lại có thể làm được”.
Yến Xích Phi sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Sư phụ của ngươi có thể một đạo đoạn dòng nước?”
Tiêu Hùng gật gật đầu nói: “Ba giây, dòng nước bị ngăn ra ít nhất ba giây, giống như là đậu hủ bị chặt ra, chỗ cái khe giống như là thời gian bị ngưng đọng...”
Yến Xích Phi mở to hai mắt: “Thật có thể làm được sao? Làm sao có thể làm được?”
Tiêu Hùng cười khổ nói: “Ta cũng không biết, ta chỉ là thấy trong phương pháp huấn luyện sư phụ lưu lại, hơn nữa nói muốn làm được như vậy phải chuẩn bị nhiều yếu tố, như lực đạo xuất đao và tốc độ, xảo kình, chiến khí lượng, góc độ... chỉ có khống chế chiến khí chính xác mới có thể làm được, lưu thủy bất hủ, nhưng một khi nắm giữ được quy luật trong đó, phá hư quy tắc này là có thể làm được... ủa?”
Tiêu Hùng đang nói, lại bỗng nhiên Yến Xích Phi bên cạnh dừng bước, đứng như vậy trên tuyết, hai mắt đã nhắm lại, trên mặt là sự bình tĩnh làm người ta khó miêu tả.
“Yến huynh, làm sao vậy?”
Tiêu Hùng có chút kỳ quái nhìn Yến Xích Phi bỗng nhiên bất động, mở miệng hỏi, nhưng Yến Xích Phi vẫn cứ như trước không chút phản ứng, Tiêu Hùng kỳ quái hướng về hai bước bên cạnh, muốn vỗ vỗ bả vai Yến Xích Phi.
“Đừng đụng vào hắn, e rằng hắn đã tiến vào trạng thái cảm ngộ”.
Tiêu Hùng quay đầu, nhìn Thác Bạt Xảo Vân kiều diễm đang thò đầu ra, có chút nghi hoặc hỏi: “Cảm ngộ trạng thái, đó là thứ gì vậy?”
Thác Bạt Xảo Vân lắc đầu nhẹ nhàng cười, cùng không biết có phải vì Tiêu Hùng vô tri mà buồn cười hay không: “Sau khi Huyết mạch võ giả tiến vào Chiến Thánh võ giả, thăng cấp sẽ trở nên vô cùng khó khăn, trừ chiến khí tăng trưởng, còn cần phải cảm ngộ, cảm ngộ quy tắc thiên địa, cảm ngộ quy luật thế gian, cảm ngộ sự chuyển dời của nhật nguyệt tinh cầu, cảm ngộ hoa cỏ cây cối sinh trưởng, sinh mệnh luân hồi... chỉ có không ngừng cảm ngộ, không ngừng nâng cao cảnh giới tinh thần của bản thân, mới có thể trở nên mạnh hơn”.
Nghe Thác Bạt Xảo Vân noi xong Tiêu Hùng trợn mắt há mồm, kinh ngạc nói: “Ta chỉ nói với hắn vài câu, hắn sao có thể bỗng nhiên tiến vào trạng thái cảm ngộ”.
Thác Bạt Xảo Vân che miệng cười: “Cảm ngộ vốn dĩ là chuyện trong tích tắc hoặc một tình cảnh hoặc một câu nói, đều có thể dẫn tới sự suy nghĩ trong nội tâm hắn, mà hắn một khi đã suy nghĩ thông suốt những khúc mắc trong lòng, đó là thời điểm đột phá.”
Tiêu Hùng chỉ chỉ Yến Xích Phi vẫn đứng bất động, có chút khó có thể tin nói: “Ý cô là.... Hắn bởi vì cùng ta nói mấy câu, bỗng nhiên có được cảm ngộ, sau đó bây giờ phải thăng cấp ?”
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Hàng Long Phục Hổ Tác giả: 8nan -----oo0oo-----
Chương 189: Hoàng thành Phi Nguyệt
Nguồn: Sưu Tầm
Bởi vì Yến Xích Phi bỗng nhiên xuất hiện tình huống đặc thù, toàn bộ đội ngũ tạm thời dừng lại, tại chỗ tiến hành nghĩ ngơi hồi phục, cùng đợi Yến Xích Phi.
Tiêu Hùng tựa vào trên càng xe, nhìn Yến Xích Phi đứng bất động giống như một người gỗ, trong ánh mắt có vài phần kinh dị, thậm chí có vài phần cảm giác ngớ ngẩn.
Mình và hắn chỉ nói vài câu, đã làm Chiến Thánh võ giả lại một lần cảm ngộ, từ đó có thể lại thăng cấp, nhưng mình vẫn hồn nhiên không rõ tình trạng gì, vấn đề của mình cùng không được giải quyết nửa phần.
Sự tình cùng quá không thể nói gì....
Yến Xích Phi đờ đẫn ba giờ, Tiêu Hùng mẫn tiệp cảm giác thấy, trên người Yến Xích Phi có thay đổi mà khó dùng lời để miêu tả, giông như một con trùng đang cố gắng thoát xác thành một con bướm xinh đẹp, vô thanh vô tức, nhưng lại lặng yên cố gắng chuyển biến.
Khi Kim Cương Ma Lang chiến hồn trên người Yến Xích Phi, lại xuất hiện trên người y, hơn nữa hoàn toàn dung hợp trên người y, khó phân đôi bên, Yến Xích Phi bay lên không vốn dĩ có ba cái kim hoàng sắc giống như quyền đầu đại quang cầu, nhưng bây giờ trên không lại xuất hiện một hư ảnh, hơn nữa hư ảnh này không ngừng biến đổi rõ ràng hơn.
Yến Xích Phi quả nhiên thăng cấp !
Chiến Linh võ giả có được kim sắc Chiến Hồn, một khi trở thành Chiến Thánh võ giả, kim sắc Chiến Hồn sẽ cùng nhân hòa hợp nhất thể, người sẽ là vị trí trung tâm của kim sắc chiến hồn, mỗi một động tác đều cùng một nhịp thở với kim sắc chiến hồn, kim sắc chiến hồn giống như khôi giáp bảo vệ võ giả Chiến Thánh, đồng thời giống như Vũ khí bén nhọn nhất.
Ngoài ra trên đầu võ giả Chiến Thánh còn xuất hiện kim hoàng sắc quang cầu, mỗi một kim hoàng sắc quang cầu đại diện cho một thực lực nhất trọng, giống như trên đầu Yến Xích Phi vốn dĩ là ba kim hoàng sắc quang cầu, đại diện cho thực lực Chiến Thánh tam trọng của y, đến này đang từng bước hình thành kim hoàng sắc quang cầu thứ tư, có nghĩa y đang từng bước tiến vào cảnh giới Chiến Thánh tứ trọng.
Những Chiến Thánh võ giả trên đầu xuất hiện kim hoàng sắc quang cầu được trở thành kim quang chiến hồn, mỗi kim quang chiến hồn đều có thể rõ ràng nhìn thấy huyết mạch chiến hồn hư ảnh, giống như kim quang chiến hồn trên đầu Yến Xích Phi, trên bề mặt mỗi quang cầu đều rõ ràng có thể thấy một đầu Kim Cương Ma Lang uy mãnh, quang ảnh đó thật vô cùng, nhìn nó rất sống động.
Kim quang Chiến Hồn không chỉ có thể đề cao sức chiến đấu của võ giả, khi nguy hiểm có thể thiêu đốt, khi thiêu đốt võ giả Chiến Thánh sẽ thu được thực lực nâng cao cực đại, đây giống như biện pháp uống rượu độc giải khát, bởi vì dù có thể trong thời gian ngắn nâng cao sức chiến đấu, nhưng thiêu đốt đi kim quang chiến hồn sẽ không thể khôi phục, nói cách khác thực lực sẽ giáng thấp.
Kim quang Chiến Hồn còn có thể trong nháy mắt phóng ra năng lượng hoàn toàn, cùng chính là tự phát, tự phát là trong nháy mắt phóng thích, cho nên uy lực càng lớn, nếu nhiều kim quang chiến hôn cùng nhau tự phát, vậy lực sát thương càng kinh người, cùng chính vì như thế, một khi trở thành võ giả Chiến Thánh, thông thường mà nói, đối thủ nếu không mười phần nắm chắc thì không dám bức tử một gã chiến thanh, vì có thể làm đối phương tự phát chiên hồn, đồng quy vu tận.
Trên đầu Yến Xích Phi, kim quang chiến hồn thư tư đang chậm rãi hình thành, một hơi thở vô cùng hung mãnh, bao phủ trong vòng một dặm, may mà hơi thở này dù làm tất cả mọi người cảm thấy tim đập nhanh, miệng khô lười khô, kinh hoàng bất an, nhưng mà không có bất kỳ tính công kích gì.
Tiêu Hùng trong lòng âm thầm kinh hãi, Chiến Thánh võ giả quả nhiên không hỗ xưng là thánh, chỉ cần là một hơi thở, đã đạt tới bước khùng bố như vậy, vậy Yến Xích Phi càng lợi hại hơn sao?
Trên Chiến Thánh võ giả là võ giả Chiến Thần???
Bên thân Yến Xích Phi bỗng nhiên trống rỗng sinh thành một cỗ khí lưu, khí lưu hướng về bốn phía phóng ra, cùng lúc đó, Yến Xích Phi cuối cùng cũng mở mắt.
Vào sát na mở mắt, Tiêu Hùng dường như nhìn thầy hai đạo tia chớp kinh người, dù trong mắt Yến Xích Phi tia điện lóe lên rồi biến mất, nhưng tích tắc đó cảm giác kinh người làm Tiêu Hùng nhớ măi không quên.
Chẳng qua Tiêu Hùng trước đây từng trực tiếp đối mặt với Tiêu gia trưởng lão, còn có Tiêu gia gia chủ, cùng lãnh giáo qua uy lực liếc mắt của Tiêu gia gia chủ, cho nên, Yến Xích Phi hào quang trong mắt dù kinh diễm nhưng so với Tiêu gia gia chủ vẫn còn kém xa.
Yến Xích Phi nằm quyền đầu của mình, nhẹ nhàng vung một chút, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, lại ngẩng đầu, khi nhìn Tiêu Hùng, trong ánh mắt mang vài phần cảm kích.
“Mộc huynh đệ, lần này ngươi giúp đỡ ta.... Ta lại thiếu ngươi một món nhân tình....”
Tiêu Hùng nhún nhún vai, rất là bất đắc dĩ cười nói: “Việc này, chính ta cũng mơ hồ, là ngươi tự mình cảm ngộ tất cả, ngay cả ta cũng không biết giúp ngươi cái gì.”
Yến Xích Phi ha ha cười nói: “Một đao, đoạn thủy lưu, phá hư quy tắc, chỉ có hiểu được quy tắc, mới có thể phá được nó, ta vẫn trói buộc mình trong các quy tắc của bản thân, lại không hiểu quy tắc thật ra cùng có thể phá hủy... không có ngươi nêu lên, ta sao có thể có cảm ngộ hôm nay, đột phá hôm nay, đối với ta về sau cùng rất có lợi, không đơn giản chỉ là một lần thăng cấp”.
Tiêu Hùng mở ra hai tay nói: “Được rồi, vậy tính là ta giúp ngươi một lần, chỉ là lần giúp đỡ này thật sự có chút diệu kỳ”.
Yến Xích Phi thành thật nói: “Cường giả dạy ngươi tu luyện, tuyệt đối là một võ giả rất ghê gớm”.
Yến Xích Phi cùng Thác Bạt Xảo Vân biết được thân phận thật của Tiêu Hùng, tự nhiên không để ý câu chuyên bịa đặt thân thế trước đây của Tiêu Hùng, Tiêu Hùng nói cho bọn họ dù trước đây là bịa đặt, nhưng tu luyện Nguyệt thần tiễn là sự thật, cùng thật sự có một cường giả dạy mình, chỉ là ông đã mất mà thôi.
Tiêu Hùng cũng không có nói dối, Tiễn Si vốn dĩ đã không còn nữa.
Thực lực Yến Xích Phi nâng lên một tầng, đối với Tây Hoang yêu tộc, đối với toàn đội ngũ, đối với Tiêu Hùng đều là chuyện tốt, dù sao Yến Xích Phi biết được thân thế Tiêu Hùng, lần này cùng lần trước, cũng đều co lòng giúp đờ, Tiêu Hùng vì để gặp mẫu thân, cô thân tiến vào yêu tộc, những chuyện đó làm Yến Xích Phi nhìn Tiêu Hùng với ánh mắt vô cùng tán thưởng.
Đội ngũ lại tiếp tục tiến về trước, Yến Xích Phi sánh bước cùng Tiêu Hùng, và hắn nói ra mình vì những lời của Tiêu Hùng mà dẫn tới cảm ngộ.
Nghe các cảm giác của Yến Xích Phi, Tiêu Hùng cùng có cảm giác mở rộng tầm mắt.
Đối với nhất đao đoạn lưu thủy, Tiêu Hùng tựa như mơ hồ bắt được một ít, chỉ là cái này cần tiến vào Hư nghĩ không gian tiến hành tu luyện thực chiến nhiều lần mới có thể đạt được kết quả.
Thành Phi Nguyệt, quốc đô Linh Nguyệt hoàng triều.
Tường thành nguy nga cao ngất, ước chừng cao gần tám trượng, toàn bộ do đều từ các khối đá vô cùng rắn chắc xếp ngay ngắn, toàn bộ tường thành vượt qua năm trượng, xưng gọi Hùng thành.
Thác Bạt Xảo Vân sớm đã phái người đi trước thông báo, cho nên đội ngũ vừa mới đến cửa thành, đã có quan viên ra đón, sau đó đưa toàn bộ đội ngũ đến một viện lớn ngoài hoàng cung, trong viện ở giữa có một hồ nhỏ, men theo xung quanh tiểu hồ là một tiểu lầu, nghe nói nơi đây là nơi Linh Nguyệt hoàng triều tiếp đãi quan viên các nơi tới vương triều làm việc.
Tây Hoang yêu tộc ở trong hoàng triều địa vị có chút đặc thù, bọn họ thuộc phạm vi quản hạt của Linh Nguyệt hoàng triều, nhưng trình độ rất lớn, lại là tự lực tự cường, tương đối độc lậ, giống như ủng binh tự trọng phiên vương, nhưng Tây Hoang yêu tộc bị toàn bộ yêu tộc xem thường, cùng chính như vậy mới hình thành cục diện độc đáo hiện nay.
Tây Hoang yêu tộc thuộc Linh Nguyệt hoàng triều, nhưng có thể có được thế lực của mình, quân đội của mình, nhưng không thể ly khai cuộc sống ở mảnh đất cực tây Tây Hoang yêu tộc.
Tiêu Hùng từ giây phút đặt chân đến thành Phi Nguyệt, tâm tình kích động vô cùng, hắn không thể chần chờ được muốn đi Lung linh tháp để gặp mẫu thân.
“Các ngươi đường xa mà đến, xin mời nghỉ ngơi hai ngày tại đây, chúng ta đã đã bẩm báo bệ hạ tin tức các ngươi tới đây, các ngươi cứ yên tâm chờ đợi bệ hạ triệu kiến”.
Quan viên sau khi chiêu đãi Thánh nữ và an bài mọi thứ liền rời đi, dù thái độ có chút cung kính nhưng Tiêu Hùng từ trong mắt bạn họ vẫn thấy được sự ngạo mạn và chút xem thường rất khó phát hiện.
Xem ra Tây Hoang yêu tộc thật sự không được coi trọng, đến một viên tiểu quan tiếp đãi bình thường, đối với Thánh nữ và trưởng lão Tây Hoang yêu tộc trong lòng cũng có thái độ như vậy.
Vì không muốn gây phiền phức, Tiêu Hùng để Tật Phong ở trong phòng, nếu không để nó bay lung tung ở thành Phi Nguyệt, nói không chừng gây ra nhiễu loạn, thậm chí nói không chừng bị người ta giết chết.
Tiêu Hùng đứng ở cửa sổ, nhìn phương xa, cảm xúc mênh mông.
Bát Giác Linh Lung Tháp ở bên hoàng cung, nơi đây cách Bát Giác Lung Linh tháp không xa, nhưng Tiêu Hùng biết Bát Giác Lung Linh tháp là cấm địa yêu tộc, người thân phận bất minh căn bản không thể tiến vào trong, trừ phi là được cho phép mới có thể tiến vào.
“Ta muốn ra ngoài đi dạo”.
Ánh mắt Thác Bạt Xảo Vân nhìn Tiêu Hùng có chút dị thường, mỉm cười nói: “Ngươi là muốn đi bát giác Linh Lung Tháp sao?”
Tiêu Hùng biết không thể gạt được Thác Bạt Xảo Vân thông minh . gật gật đầu nói: “Đúng, ta biết hiện tại không thể vào, nhưng... ta muốn đi xem thử, cho dù đứng ở xa nhìn cùng được”.
Thác Bạt Xảo Vân nghĩ ngợi nói: “Chi bằng ta đi cùng ngươi”.
Tiêu Hùng nhìn ánh mắt Thác Bạt Xảo Vân , bỗng nhiên nhẹ nhàng cười nói: “Ngươi là sợ ta xúc động gây ra chuyện gì sao?”
Thác Bạt Xảo Vân lắc đầu nói: “Ta biết ngươi sẽ không làm vậy, chỉ là ta cùng muốn ra ngoài đi dạo, nên đi cùng ngươi, như vậy cùng không bắt mắt”.
Tiêu Hùng biết được Thác Bạt Xảo Vân có ý tốt, dù sao có Thánh nữ đồng hành, chính hắn là thủ hộ Thánh nữ, hành vi cũng là bỉnh thường .
“Được, chúng ta đi dạo nào, ta đi hỏi xem Yến Xích Phi có muốn đi hay không...”
Yến Xích Phi cùng Thác Bạt Xảo Vân đều biết được thân phận của Tiêu Hùng, cùng bọn họ đồng hành không cần phải có úy ky gì, huống hồ có Yến Xích Phi cùng đi, an toàn luôn được bảo đảm.
Bất luận yêu tộc này có xem thường Tây Hoang yêu tộc thế nào, nhưng suy cho cùng đây là thế giới dùng vò vi tôn, sư phụ Yến Xích Phi là cường giả siêu cấp không kém Yêu hoàng, đều được mọi người tôn trọng.
Đôi diện với câu hỏi của Tiêu Hùng, Yến Xích Phi vui vẻ đồng ý, ba người kết bạn mà đi, những thần điện hộ vệ vốn dĩ muốn đi theo, nhưng thấy Yến Xích Phi đồng hành, hơn nữa Thác Bạt Xảo Vân cũng cự tuyệt bèn không đi theo.
Ba người rời khôi chỗ ờ, lập tức hướng về Bát giác Linh Lung Tháp mà đi.
Từ dịch quán đến Bát giác Linh Lung Tháp, còn có một khoảng cách khá xa, ba người đều tự ình cười một con ngựa, chỉ là Yến Xích Phi vẫn đi chân trần như trước, đeo thêm một thanh đại kiếm không biết nặng bao nhiêu, tóc vẫn búi lên, trên người vẫn mặc một bộ y phục mòng, ngồi trên ngựa vô cùng thu hút mọi người.
Yến Xích Phi cùng không vì mọi người nhìn mình mà có chút nào không ổn, khuôn mặt bình tĩnh, cơ hồ như bọn họ đi trên đồng tuyết yên tĩnh, Tiêu Hùng trong lòng không khỏi thầm bội phục, chỉ là tâm cảnh này của Yến Xích Phi tuyệt đối không phải người bình thường có thể đạt được.
Có lẽ chỉ Yến Xích Phi mới thật sự có được tâm cảnh này, mới có thể co được thực lực cường đại như vậy.
Nếu không có một trái tim kiên cường, bất luận thê nào cùng khó trở thành cường giả.
“Mẹ, đại thúc kia mặc ít vậy, không lạnh sao?”
Ven đường, một thiếu phụ đang dắt một tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu ở trước quán trang sức lựa chọn đồ trang sức, tiểu cô nương nhìn ba người cười ngựa, trong ánh mắt nhất thời lộ ra vẻ hiếu kỳ.
“A di kia thật đẹp, giống như là tiên nữ ...”
Thiếu phụ quay đầu, nhìn ba người đang cười ngựa, vội vàng kéo tiểu cô nương, không để nó tiếp tục nói, ba người này vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, nếu noi gì chọc giận bọn họ, có thể bị phiền phức.
Tiểu cô nương thanh âm thực trong trẻo, bọn Tiêu Hùng nghe rất rõ ràng, Tiêu Hùng quay đầu nhìn thoáng qua Thác Bạt Xảo Vân, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Thác Bạt Xảo Vân cũng hé miệng cười khẽ: “Tiểu cô nương này thực đáng yêu”.
Tiêu Hùng cười nói: “Bởi vì nó nói cô xinh đẹp sao?”
Thác Bạt Xảo Vân liếc xéo Tiêu Hùng: “Chẳng lẽ ta không xinh đẹp sao?”
Tiêu Hùng nhất thời không nói gì, chỉ cười hắc hắc, không hề tiếp lời, bên cạnh Yến Xích Phi nghe hai người đấu vò mồm, cùng nhếch môi thản nhiên tươi cười.
Trên đường rất nhiều người, ba người bọn Tiêu Hùng cười ngựa đi rất chậm, ba người cùng không có gì vội vã, vừa xem xét sự phồn hoa của hoàng thành vừa nhỏ giọng trõ chuyện.
Rồi đột nhiên, dồn dập tiếng chân truyền vào trong tai ba người , đồng thời vang lên những tiếng kêu kinh.
“Ngựa nổi chứng!”.
“Mau tránh ra!”.
Tiêu Hùng vừa quay đầu đã nhìn thấy phái sau có một đám cười ngựa, chạy đầu tiên là một con đại tuấn mã màu đen , trên ngựa là một thanh niên quần áo quý giá, đang liều mạng lôi kéo dây cương, nhưng căn bản không ngăn được con đại mã tiếp tục chạy về trước.
Những nơi con đại mã chạy tới, một đám người ngựa ngã nhào, gây nên cảnh hỗn loạn trên đường.
Đám người cười ngựa kia bị đám đông ngăn cản, vốn dĩ là đuổi không kịp con đại mã màu đen, con đại mã điên cuồng chạy trên phố, hai mắt đỏ au, nhìn dáng vẻ như xảy ra chuyện gì.
Đám đông hỗn loạn nhìn con ngựa chạy tới, càng hoảng loạn, nhao nhao tìm chỗ tránh, đám người lôi kéo nhau, có người vì hỗn loạn mà té nhào trên đất.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai