Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 61: Dương Nguyên Đan
Dịch : Đổng Lam Phương (A Phương)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
Nhìn bột phấn rơi xuống lả tả từ trong lòng bàn tay, sắc mặt Lâm Động cũng đại biến. Song, ngay tại lúc hắn đang bối rối liền phát hiện ra, tại trong lòng bàn tay đột nhiên một đạo ánh sáng từ trong huyết nhục bắn ra, cuối cùng ánh sáng tụ lại, ngưng tụ thành một viên đan dược màu đỏ lửa lớn như đầu ngón tay cái.
Nhìn viên đan dược màu đỏ như lửa xuất hiện trong lòng bàn tay, mí mắt Lâm Động kịch liệt nhảy lên vài cái, hắn đang nhớ lại cái năng lực kỳ lạ kia của Thạch Phù. Nhìn bộ dạng này, chắc hẳn Thạch Phù đã tự động đem ba khối Dương Nguyên Thạch tinh luyện ra.
Khóe miệng nhếch lên, Lâm Động không hề để lại chút dấu vết đem viên đan dược nhét vào trong tay áo, ánh mắt lảo đảo nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy cũng không có người nào chứng kiến biến cố này, hắn mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Rồi sau đó, hắn lại đưa tay bắt lấy ba khối Dương Nguyên Thạch, xoay người chạy ra bên ngoài mạch khoáng, lúc sắp tiến vào trong rừng, hắn mới hướng về phía Lâm Khiếu nói lớn: “Cha, ta lấy mấy khối Dương Nguyên Thạch đi chơi a nha”
Hô lên một tiếng, Lâm Động cũng không chờ Lâm Khiếu trả lời mà đã nhanh như chớp chạy trốn ra ngoài.
“Tiểu tử này…”
Nhìn theo bóng lưng Lâm Động, Lâm Khiếu cũng bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không có để ý cái gì. Hôm nay Lâm Động đối với Lâm gia đã vô cùng trọng yếu, cơ hồ so với hắn cũng đã cao hơn, muốn lấy đi mấy khối Dương Nguyên Thạch căn bản cũng không có ai nói gì.
Lâm Động ra khỏi mạch khoáng, liền trở về phòng mình, nhanh như chớp đem cửa phòng đóng lại thật chặt. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, một viên đan dược màu đỏ lửa lại xuất hiện trong tầm mắt.
Viên đan dược này so sánh với mấy viên đan dược lần trước dùng Tam phẩm linh dược tinh luyện ra, không thể nghi ngờ là lại càng thêm mượt mà bóng bẩy. Trong viên đan dược đỏ lửa này, phảng phất như hàm chứa năng lượng mạnh mẽ, khiến cho con người ta cảm thấy ấm áp.
“Chẳng lẽ đây chính là Dương Nguyên Đan như theo lời cha nói sao?” Lâm Động vuốt ve viên đan được màu đỏ tỏa ra ấm áp nhàn nhạt, có chút kinh ngạc lẩm bẩm nói.
Lúc trước Lâm Khiếu đã nói, cái gọi là Dương Nguyên Đan chính là đan dược mà một số ít cường giả tinh luyện ra từ Dương Nguyên Thạch. Mà Thạch Phù hành động như vậy, so với bọn họ cũng rất giống nhau.
“Bất quá cha cũng đã nói, muốn tinh luyện ra một viên Dương Nguyên Đan cần phải tiêu tốn mười khối Dương Nguyên Thạch, nhưng rõ ràng lúc trước Thạch Phù chỉ cần dùng có ba khối a?”
Lâm Động nhíu chặt chân mày, nếu như viên đan được này chính là Dương Nguyên Đan mà nói, như vậy chỉ có một nguyên nhân, hiệu suất tinh luyện của Thạch Phù thần bí này đã đạt đến một tầng thứ tương đối kinh khủng. Người khác cần mười khối Dương Nguyên Thạch mới có thể luyện chế ra một viên Dương Nguyên Đan, nhưng nó bất quá chỉ cần có ba khối đã thuận lợi tinh luyện ra Dương Nguyên Đan. Cái hiệu suất này, chính là gấp ba lần người ta a!
Nghĩ đến đây, coi như Lâm Động cũng phải có chút động dung, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ đưa đến chấn động không nhỏ. Dĩ nhiên, sau cái chấn động này, kết quả chính là hắn có thể bị một số thế lực lớn bắt đi, sau đó nhốt vào một căn phòng tối, hằng ngày luyện chế Dương Nguyên Đan.
Lâm Động lau mồ hôi lạnh một cái, đột nhiên đưa ánh mắt nhìn ba khối Dương Nguyên Thạch trong ngực, Thạch Phù thần bí kia đến tột cùng là có loại công năng này hay không, chỉ cần thử một lần nữa không phải sẽ biết hay sao?
Đạo ý niệm này vừa xẹt qua trong đầu, Lâm Động cũng không có chần chừ, trực tiếp lấy ba khối Dương Nguyên thạch để trong ngực ra, sau đó đặt toàn bộ trong lòng bàn tay phải.
“Xuy!”
Nương theo ba khối Dương Nguyên Thạch này đặt trong lòng bàn tay phải, một đạo ánh sáng lại lần nữa từ trong huyết nhục bắn ra, mà khi luồng ánh sáng khi chiếu rọi xuống, lấy mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ Dương Nguyên Thạch bắt đầu ảm đạm, ngắn ngủi mấy giây, lại một lần nữa hóa thành bột phấn.
Mà kèm theo Dương Nguyên Thạch hóa thành bột phấn, ánh sáng ngưng tụ, một viên đan dược màu đỏ lửa lại một lần nữa xuất hiện trong tay Lâm Động.
“Quả nhiên là thế…”
Lâm Động kinh ngạc nhìn viên đan dược, cũng không nhịn được hít thở sâu một hơi, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.
“Xem ra đúng là không thể để lộ chuyện này ra ngoài”
Khẽ thở dài một tiếng, Lâm Động cũng đành cười khổ. Có lẽ có một ít cường giả chân chính cũng có năng lực đề cao hiệu suất luyện chế như thế này, nhưng hắn lại bất đồng. Bây giờ hắn không phải cái gì là cường giả, nếu đem loại năng lực này thể hiện ra, chắc sẽ không đưa tới sự kinh thán, mà chỉ là tai họa. Thậm chí, loại tai họa này có thể liên lụy cả Lâm gia.
“Trước tiên thử Dương Nguyên Đan này một chút xem có năng lực gì?”
Lâm Động lắc đầu, làm cho tinh thần bình tĩnh lại, sau đó bỏ giầy ra, ngồi xếp bằng trên giường. Nhưng là hắn cũng không phục dụng Dương Nguyên Đan này ngay lập tức, mà là trước hết vận chuyên Thanh Nguyên Công, hấp thu lấy một tia Nguyên Lực trong thiên địa, rèn luyện thân thể, tăng cường đan điền.
Loại lẳng lặng tu luyện này kéo dài chừng một giờ, sau đó Lâm Động mới đem viên Dương Nguyên Đan này nhét vào trong miệng.
“Oanh!”
Nương theo Dương Nguyên Đan đi vào trong cơ thể, hai tai Lâm Động cũng ù ù trong chốc lát. Chợt một cỗ năng lượng ấm áp như thủy triều nhanh chóng khuyến tán trong người Lâm Động, cái loại năng lượng này nồng đậm nhưng lại không cuồng bạo, hơn nữa tựa hồ rất dễ hấp thu. Sự ấm ấp làm cho cả người hắn giống như là đang ngâm mình trong suối nước nóng, vô cùng thoải mái.
Năng lượng ấm áp dọc theo kinh mạch tuần hoàn, dọc đường không ngừng thẩm thấu vào trong xương cốt, kinh mạch, huyết nhục, cuối cùng mới đem quán chú tiến nhập vào trong đan điền.
“Ầm!?!...”
Tại lúc năng lượng như thủy triều rót vào trong đan điền, Lâm Động cũng có thể cảm giác được rõ ràng, Nguyên Lực trong đan điền đang nhanh chóng trở nên hùng hậu, sau nữa, thậm chí còn có tiếng âm thanh thanh thúy truyền ra.
“Hô…”
Nương theo Nguyên Lực đan điền đang trở nên hùng hậu, trên đỉnh đầu Lâm Động thậm chí cũng toát ra bạch khí nhè nhẹ. Sau một hồi lâu, thân thể hắn vẫn không nhúc nhích, cũng là kịch liệt run rẩy xuống. Đột nhiên hai mắt hắn mở ra, Nguyên Lực rực rỡ không bị khống chế du đãng bên ngoài thân thể của hắn giống như sóng nước.
“Địa Nguyên Cảnh hậu kỳ!”
Cảm thụ được Nguyên Lực hùng hậu trong đan điền tuôn ra, trên khuôn mặt Lâm Động cũng khó có thể che dấu vẻ mừng rỡ như điên. Thực lực trải qua hơn hai tháng tu luyện không hề có biến chuyển, rốt cuộc vào thời khắc này cũng đã thuận lợi đột phá.
Ngắn ngủi chừng năm tháng thời gian, Lâm Động bắt đầu từ Địa Nguyên Cảnh sơ kỳ bước vào Địa Nguyên Cảnh hậu kỳ. Tốc độ tu luyện bậc này cũng đủ khiến cho bất luận kẻ nào cũng phải trợn mắt há mồm.
Lâm Lang Thiên của Lâm thị gia tộc kia từ Địa Nguyên Cảnh bước vào Thiên Nguyên Cảnh cần thời gian hai năm. Tuy nói từ Địa Nguyên Cảnh hậu kỳ bước vào Thiên Nguyên Cảnh khó khăn cũng không phải là nhỏ, nhưng Lâm Động cũng có thừa tự tin, ở trong vòng một năm, chân chính đột phá đến Thiên Nguyên Cảnh.
Thiên phú của Lâm Động vốn là không kém, lại thêm tính cách bản thân cực kỳ kiên nghị, chăm chỉ cùng với Thạch Phù thần bí, tốc độ tu luyện lại càng như hổ thêm cánh, nên hắn tu luyện với tốc độ này cũng không tính là kỳ quái.
“Không hổ là Dương Nguyên Đan…”
Lâm Động ngửa đầu phun một đoàn bạch khí, một loại cảm giác thoải mái tràn ngập trong xương cốt, hắn khép hờ hai mắt, lẩm bẩm tự nói.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 62: Viêm Thành
Dịch : Đổng Lam Phương (A Phương)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
Hôm sau, trước cửa đại môn Thiết Mộc trang, một lượng lớn xe ngựa xếp hàng chỉnh tề. Trên đó còn có buộc chặt nhiều khối cự mộc màu đen.
Lần này đi Viêm Thành, bề ngoài là tiêu thụ Thiết Mộc, nhưng mục đích thực sự chính là Dương Nguyên Thạch. Bất quá loại mục đích này hiển nhiên là không thể để bại lộ ra ngoài được, nếu không, nói không chừng sẽ đưa đến một ít phiền toái không cần thiết.
Mà đối với lần tiêu thụ này, hiển nhiên Lâm Chấn Thiên rất xem trọng, không chỉ muốn tự thân xuất mã, hơn nữa còn có Lâm Khiếu, Lâm Mãng và gần trăm vị hộ vệ đi cùng. Đội ngũ bậc này đã là tương đối không yếu, dạng thổ phỉ tầm thường căn bản không có dám đến đây càn rỡ.
Lâm Chấn Thiên cỡi tuấn mã, ánh mắt sắc bén, thân thể cường tráng, làm cho người ta không dám khinh thường lão nhân đã gây dựng sự nghiệp từ đôi bàn tay trắng ở Thanh Dương Trấn này.
"Mọi người đến đông đủ hết chưa?" Lâm Chấn Thiên kiểm duyệt lại một lần, ánh mắt hướng đến Lâm Khiếu, hỏi.
Ở bên cạnh, Lâm Khiếu, Lâm Động cũng cỡi một đầu tuấn mã. Lần này đi đến Viêm Thành, quan trọng nhất chính là tránh khỏi gây ra rắc rối, mà Tiểu Viêm quá mức khiến người khác chú ý, cho nên để lại Thiết Mộc Trang vẫn là thỏa đáng nhất.
Nghe thấy Lâm Chấn Thiên hỏi, Lâm Khiếu cũng gật đầu, trầm giọng nói: "Đã chuẩn bị xong rồi, tùy thời có thể lên đường."
"Ừm"
Nghe vậy, Lâm Chấn Thiên mới hài lòng gật đầu, cũng không có nhiều lời liền giơ cánh tay lên, chiếc roi ngựa vung lên, điều khiển con ngựa chạy một mạch, mang theo một luồng bụi đất màu vàng, hướng về phía đường lớn chạy như điên.
Ngay lúc Lâm Chấn Thiên động thân, đoàn xe cuồn cuộn cũng di chuyển, từng đạo âm thanh hét lớn, nhanh chóng đi theo.
Hai chân Lâm Động đá nhẹ vào lưng ngựa, xoay người hướng Thanh Đàn vẫy vẫy tay, sau đó liền điều khiển con ngựa, đi cùng đoàn xe.
***
Viêm Thành, là một tòa thành cách Thanh Dương Trấn gần nhất. Dĩ nhiên, nói gần nhất chẳng qua cũng là tương đối thôi, bởi vì đoàn người Lâm Chấn Thiên đi vào phạm vi Viêm Thành thì trời cũng đã đến trưa.
Ở trên con đường lớn đi vào Viêm Thành, dòng người hối hả truyền đến âm thanh huyên náo, làm cho Lâm Động không khỏi tặc lưỡi. Ở đây còn chưa đến Viêm Thành mà nhân khí cũng đã đông đúc như vậy rồi, thật không biết bên trong Viêm Thành thì cảnh tượng như thế nào nữa.
"Động nhi, đi vào trong thành chớ có gây chuyện lung tung. Trong Viêm Thành này rồng rắn lẫn lộn, hạng người ngọa hổ tàng long không biết có bao nhiêu mà kể, có một số người không thể chọc đến được." Nhìn trên mặt Lâm Động đầy vẻ hiếu kỳ, Lâm Khiếu một bên liền mở miệng nói.
Lâm Động cười cười, đột nhiên nói: "Cha, Viêm Thành này lớn hơn rất nhiều so với Thanh Dương Trấn, như vậy thế lực tranh đoạt khẳng định sẽ kịch liệt hơn chứ?"
"Trong Viêm Thành trung bình cứ thời gian một tháng sẽ lại có một thế lực bị diệt vong, đồng thời còn có mấy thế lực mới mọc lên, ngươi nói xem có kịch liệt hay là không?" Lâm Khiếu cười nói.
"Bất quá ở Viêm Thành này có tam đại thế lực, tiếu ngạo quần hùng. Không có người nào có thể đạt được như địa vị của bọn họ."
"Nha. Tam đại thế lực kia là những ai?" Lâm Động tò mò hỏi.
"Viêm Thành thành chủ, Vạn Kim Thương hội và Huyết Lang Bang." Lâm Khiếu mấp máy miệng nói. Tam đại thế lực này, đối với Lâm gia bọn họ mà nói thật có chút xa vời.
"Tam đại thế lực này cao thủ tập hợp cực đông, hơn nữa còn có thêm cường giả Nguyên Đan Cảnh trấn giữ. Tuy nói tiểu thế lực trong ngoài Viêm Thành này nhiều không đếm xuể, nhưng đại đa số thế lực cũng đều muốn cậy vào tam đại thế lực này mà sống sót."
Lâm Động khẽ thì thầm trong miệng một tiếng, sau đó yên lặng gật đầu. Ở loại địa phương này, chỉ có cường giả Nguyên Đan mới có thể chân chính có được quyền lực.
"Ha ha, cũng không cần nản chí, chờ Lâm gia ta đem mạch khoáng kia từng bước phát triển, đến lúc trong gia tộc lại sản sinh ra một vị cường giả Nguyên Đan Cảnh, thì Lâm gia chúng ta cũng sẽ có thể có một chỗ đứng trong Viêm Thành này." Nhìn Lâm Động trầm mặc, Lâm Khiếu còn tưởng hắn nhận lấy đả kích, lập tức nhích đến gần, thấp giọng cười nói.
Nghe vậy, Lâm Động cũng cười một tiếng. Nguyên Đan Cảnh sao... đối với loại tầng thứ chân chính cường giả này, hắn cũng rất tò mò.
***
Đoàn xe lấy một loại tốc độ không nhanh không chậm đi trong dòng người, rốt cuộc thì cũng đã đến ngoài thành Viêm Thành. Lúc nhìn thất tường thành hùng vĩ cao gần trăm trượng, Lâm Động lại tặc lưỡi một lần nữa. Thanh Dương Trấn so với nơi này, quả thật có chút khó coi.
Sau khi giao nộp một ít lệ phí vào thành, đoàn xe cũng đã thuận lợi đi vào bên trong Viêm Thành.
Đi qua đường hầm cửa thành hơi có vẻ u ám, ngay sau đó chính là tiếng ồn ào lớn đinh tai nhức óc dữ đội xô đến giống như là thủy triều, làm cho đầu óc Lâm Động không có chuẩn bị chút nào cũng có chút mơ hồ. Một lát sau hắn mới phục hồi lại tinh thần, nhìn dòng người đông nghịt trên đường phố, lại ngắm phần lớn kiến trúc to lớn, cũng không khỏi sợ hãi thở ra một hơi thật sâu.
“Đi tìm chỗ nghỉ chân trước.”
Hiển nhiên đám người Lâm Chấn Thiên cũng không phải là mới lần đầu đến Viêm Thành, vì vậy cũng lộ ra vẻ quen thuộc, dẫn đoàn xe dừng lại trước một khách sạn hơi có vẻ u tĩnh. Khách sạn cũng có phần sạch sẽ, ngăn nắp.
Sau đó đội nhân mã chia làm hai, một đội đi theo Lâm Mãng mang Thiết Mộc đem đi bán. Lâm Chấn Thiên cùng Lâm Khiếu thì tự thân xuất mã, mang đi hai rương có chứa Dương Nguyên Thạch. Về phần Lâm Động cùng một ít hộ vệ còn lại chính là lưu lại trong khách sạn.
Nhìn bóng lưng mấy người Lâm Chấn Thiên đi xa, Lâm Động cũng đành bất đắc dĩ ngồi lại khách sạn chờ ước chừng nửa giờ, Rốt cuộc hắn cũng không nhịn được tự mình chạy ra ngoài. Thật vất vả mới được đến Viêm Thành một chuyến, hắn cũng không muốn ở trong khách sạn ngồi ngây ngốc như vậy.
Một mình Lâm Động đi dạo ở Viêm Thành, bởi vì không có mục tiêu xác định nên hắn cũng như nước chảy bèo trôi, theo dòng người dần dần đi vào bên trong trung tâm.
Có lẽ nguyên nhân là có nhiều thế lực tồn tại, cho nên Viêm Thành so với Thanh Dương Trấn, hiển nhiên là có chút hỗn loạn hơn. Đi trên đường, Lâm Động đã không dưới ba lần nhìn thấy mấy đội nhân mã động thủ, bất quá đối với cái loại đánh nhau này, nhiều người tựa hồ lộ ra vẻ rất bình tĩnh, thậm chí còn có không ít người đứng bên cạnh vây xem trầm trồ khen hay. Bộ dạng phảng phất không chút lo lắng sẽ chịu thảm như cá trong chậu.
Đối với cái loại hỗn chiến này, Lâm Động cũng không cảm thấy hứng thú đứng xem, cho nên hắn chỉ liếc mắt qua nhìn một cái rồi xoay người rời đi. Cứ đi qua mấy con phố như thế, cuối cùng hắn dừng trước một tòa đại lâu lộ ra vẻ vô cùng đặc biệt.
“Kỳ Vật Lâu!”
Nhìn ba chữ to lộ ra vẻ khí tứ phong cách cổ xưa trên lầu các, trong mắt Lâm Động cũng xẹt qua một tia kinh ngạc. Coi như hắn là người ở Thanh Dương Trấn cũng đã từng mơ hồ nghe nói qua danh tiếng của Kỳ Vật Lâu. Bởi vậy có thể thấy được, tòa đại lâu này đến tột cùng có bao nhiêu danh khí.
Đứng trước cửa chính, Lâm Động có chút chần chừ, rồi sau đó cũng đi vào.
Lâm Động vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy một đại sảnh có diện tích cực lớn xuất hiện trước mắt, có rất nhiều quầy hàng bày đầy vật phẩm rực rỡ muôn màu.
Linh dược, đan dược, vũ khí, tinh hạch, võ học …
Dõi mắt nhìn theo, các loại vật phẩm tràn ngập trong mắt, hơn nữa nhìn phẩm chất là hiểu, những thứ này cũng không phải là vật bình thường.
“Ha Ha, vị tiểu ca này, muốn xem thứ gì sao?” Lúc Lâm Động đang chăm chú nhìn những vật phẩm trên quầy hàng, một gã sai vặt mặc đồ màu xanh khuôn mặt tươi cười đi đến, trong tay rút ra một thanh trường kiếm màu đen.
“ Hắc Thiết Kiếm, làm bằng hắc thiết bách luyện, cực kỳ sắc bén, thổi lông liền đứt. Hơn nữa trên món vũ khí này, còn có một vị đại sư khắc phù lên, quán chú Nguyên Lực, khôi giáp cứng rắn cũng có thể đâm xuyên. Tiểu ca cầm lấy, tự nhiên sẽ như hổ thêm cánh.”
Lâm Động nhìn qua thanh kiếm màu đen kia, chỉ thấy được phía trên điêu khắc một phù ấn xiên xiên vẹo vẹo, ánh sáng nhàn nhạt chớt động lên.
Lắc lắc đầu, đối với vật này Lâm Động không chút hứng thú. Nhìn thấy thế, gã sai vặt cũng chỉ đành hậm hực đem Hắc Thiết Kiếm thu hồi, cũng không có giới thiệu vật gì đấy thêm lần nữa.
Lâm Động cũng không có chú ý đến hắn, ánh mắt lần nữa nhìn qua các quầy hàng. Một lát sau, ánh mắt hắn đột nhiên đừng lại trên một cái túi màu xanh lớn như lòng bàn tay đang đặt trên quầy, bên ngoài chiếc túi còn lóe ra ánh sáng khác thường.
“Túi Càn Khôn cấp thấp, bốn mươi tám khối Dương Nguyên Thạch.”
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 63: Phù Sư
Dịch : Đổng Lam Phương (A Phương)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
"Túi Càn Khôn cấp thấp là dùng tài liệu Càn Khôn mộc làm thành, sau đó do một vị nhị ấn Phù Sư khắc phù văn vào. Đừng thấy nó thể tích nhỏ, nhưng bên trong đủ để chứa những vật lớn cỡ một cái quầy, mang theo bên mình có thể tránh được rất nhiều phiền phức." Nhìn thấy Lâm Động tựa hồ đối với túi Càn Khôn kia cảm thấy hứng thú, gã tạp dịch áo xanh kia cười, vồn vã giới thiệu.
Lâm Động kinh ngạc một phen, không ngờ rằng lại có vật thần kỳ như vậy, từ trước tới giờ hắn chưa từng nghe nói qua. Quả nhiên Thanh Dương Trấn không thể so sánh được với Viêm Thành này.
“Nhị ấn Phù Sư?"
Trong lúc kinh hãi vì tác dụng đặc dị của túi Càn Khôn này, Lâm Động cũng vì một câu nói của gã tạp dịch kia mà trong lòng run rẩy. Tại Đại Viêm vương triều có một loại nghề nghiệp đặc thù mà mọi người gọi bọn họ là Phù Sư, nghe nói bọn họ có thể đem Nguyên Lực thiên địa ngưng tụ thành phù văn đặc dị.
Mà những phù văn này bởi vì mỗi cái đều có cấu tạo khác nhau, nên có năng lực khác nhau. Chẳng hạn như chuôi Hắc Thiết Kiếm kia, phía trên được khắc lên một cái phù văn, làm cho vũ khí bất luận là mức độ cứng cỏi hay sắc bén, đều gia tăng lên một cấp bậc.
Con đường võ đạo, từng sinh sản ra không ít môn phái, mà Phù Sư là một trong đó số đó. Bất quá, nghề nghiệp này không những cần phải có thực lực nhất định của bản thân để chống đở, mà đối với Tinh Thần Lực, yêu cầu cũng vô cùng khắc nghiệt, do đó được xem là một nghề nghiệp khan hiếm.
Mà phù sư cũng có hệ thống cấp bậc của bọn họ, theo Lâm Động được biết, bọn họ dựa vào "Ấn" mà phân chia. Phù Sư tổng cộng chia thành Ngũ Ấn, nhất ấn Phù Sư thấp nhất, ngũ ấn Phù Sư là cao nhất, đương nhiên, sau Ngũ Ấn có lẽ vẫn còn cấp mạnh hơn nữa, chẳng qua là Lâm Động không biết mà thôi.
Bình thường mà nói, chỉ nhất ấn Phù Sư thôi mà điều kiện thấp nhất là cần phải đạt đến Địa Nguyên Cảnh, còn nếu có thể đạt tới nhị ấn Phù Sư mà nói, cũng đủ để các đại thế lực tại Viêm Thành lấy lễ khách quý mà đối đãi.
Vì vậy, khi Lâm Động nghe đến túi Càn Khôn này được một vị nhị ấn Phù Sư khắc ghi ký hiệu thì không khỏi có chút kinh ngạc.
Mà đối với cái túi Càn Khôn này, Lâm Động rất có hứng thú, có điều với giá cả này làm hắn nhíu mày suy tư. Lâm gia bọn họ trong thời gian hai tháng mới khai thác ra hơn bốn trăm khối Dương Nguyên Thạch, mà đây chỉ là một cái túi Càn Khôn cấp thấp thôi, vậy mà cũng cần dùng đến mười phân trăm của số lượng đó.
Bốn mươi tám khối Dương Nguyên Thạch, Lâm Động nhất định là lấy không ra. Cho nên sau khi trầm ngâm suy nghĩ một chút, hắn móc ra một cái bình nhỏ từ trong ngực, trong đó chứa đựng mười miếng đan dược có màu sắc khác nhau, và đương nhiên, mấy thứ này là do Lâm Động từ trong linh dược Tam phẩm tinh luyện ra.
"Ngươi đi tìm người nhìn xem, mấy thứ này đáng giá bao nhiêu?" Lâm Động đem cái chai đặt ở trên quầy, cười nói.
Nghe vậy, gã tạp dịch áo xanh kia đánh giá viên đan dược trong bình một chút, có thể ở trong này làm tạp dịch thì nhãn lực hiển nhiên là phải có, lập tức trên khuôn mặt của hắn thoáng có chút kinh ngạc, sau đó khẽ lay nhẹ một cái chuông nhỏ phía sau.
Sau khi tiếng rung chuông vang lên không bao lâu, liền có một người trung niên nhìn giống quản sự đi nhanh tới, cười híp mắt nói: "Vị tiểu huynh đệ này là muốn giao dịch món vật này à?"
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn đã liếc nhìn cái chai ở trên quầy, sau đó đưa tay đem một viên đan dược lấy ra, đặt ở dưới mũi khẽ hít hai cái, chân mày nhíu lại, nói: "Tiểu huynh đệ, những viên đan dược này hẳn là từ bên trong linh dược tinh luyện ra? Dược lực ngược lại ôn hòa tinh thuần, cực kỳ thích hợp để người ở Thối Thể Cảnh hoặc là Địa Nguyên Cảnh phục dùng"
"Chắc là vậy..."
Lâm Động gãi gãi đầu, thần sắc nhìn qua có chút ngu ngơ, bộ dáng hắn giống như đối hắn cũng không hiểu rõ về loại đan hoàn mà hắn lấy ra.
Nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, người trung niên kia liền cười ha hả, trong lòng ngầm cho rằng là may mắn mới có được những viên đan dược này.
"Tiểu huynh đệ, như vậy đi, những viên đan dược này, ta lấy một đổi năm Dương Nguyên Thạch, ngươi thấy thế nào?" Người trung niên kia, ánh mặt chợt lóe lên, nói.
"Vậy rốt cuộc như không, mua xong cái túi Càn Khôn này ta sẽ chỉ còn hai khối Dương Nguyên thạch sao? Vậy thôi không bán." Lâm Động đảo cặp mắt trắng dã, một tay quơ lấy cái chai.
"Ha hả, đừng vội đừng vội, vậy tiểu huynh đệ muốn bao nhiêu?" Thấy thế, người trung niên kia vội vàng nói.
"Một đổi mười."
Đối với kiểu giống như con nít này, người trung niên kia ngược lại không biết làm sao, lắc đầu hỏi: "Một đổi bảy a, giá cả này xem như công bằng, sao hả?"
"Tốt"
Lúc này đây, Lâm Động ngược lại không chút chần chờ, một lời đồng ý ngay. Nhìn thấy hắn bộ dạng dứt khoát như vậy, người trung niên kia cũng không khỏi phải cười khổ một tiếng, sau đó phân phó gã sai vặt sát bên đem ra túi Càn Khôn lấy ra để trước mặt Lâm Động, khấu trừ đi giá cả của túi Càn Khôn, Dương Nguyên Thạch còn thừa lại, đều là bỏ vào bên trong túi Càn Khôn.
Lâm Động vội vã tiếp nhận túi Càn Khôn kia vào trong tay, rồi có chút thô bạo thò bàn tay vào bên trong lấy một ít Dương Nguyên Thạch vẫn còn hơi âm ấm.
Tuy nói diện tích bên trong túi Càn Khôn không lớn lắm, nhưng đây đối với Lâm Động mà nói, đã là rất hài lòng.
"Ha hả, tiểu huynh đệ, viên đan dược này nếu như ngươi còn thì có thể tiếp tục bán cho chúng ta, giá cả vẫn là như vậy" Nhìn thấy Lâm Động vuốt ve túi Càn Khôn, người trung niên kia cười nói.
"Ân, chờ ta lần sau trở lại nơi đã nhặt được những thứ này để xem có thể tìm thấy thêm một ít nữa hay không a" Đối với lời nói của người trung niên, Lâm Động lại là nghiêm túc gật đầu đáp.
". . ."
Người trung niên mặt chợt cứng lại, cuối cùng gật đầu gượng cười.
Trong lòng Lâm Động cười thầm một tiếng, sau đó cũng không để ý đến hắn nữa, tập trung kiểm soát túi Càn Khôn ở trong tay. Cuối cùng ánh mắt của hắn vô thức dừng lại ở bên trái của túi Càn Khôn, nơi đó mờ mờ ảo ảo như có một cái ký hiệu kỳ lạ như ẩn như hiện.
Ánh mắt Lâm Động chăm chú dán vào cái ký hiệu kỳ lạ đó, không tự chủ được tinh thần hắn tập trung lại, cái bộ dáng này giống như là đã nhìn thấy cái gì đó mà hắn cực kỳ hứng thú.
Trong thời gian Lâm Động như một con rối ngu ngơ nhìn chăm chú, đôi mắt của hắn dường như đột ngột mờ đi, trong khi thị giác chung quanh mờ nhạt, ký hiệu ẩn tàng ở trên túi Càn Khôn lại mỗi lúc mỗi rõ ràng hơn.
Trong trạng thái quỷ dị này, bên trong đại não của Lâm Động đột nhiên truyền ra một cổ dao động đặc thù, đó là Tinh Thần Lực. Tinh Thần Lực vô hình từng luồng một theo não bộ mà thẩm thấu ra, cuối cùng ở trước mặt Lâm Động từ từ phác họa, mà hình phác họa kia, tuy nói rất là thô ráp lại không rõ, nhưng cùng với cái ký hiệu phức tạp trên túi Càn Khôn kia, lại là cực kỳ giống nhau!
Phác họa vẫn chưa có hoàn thành, làm cho ký hiệu vô hình ở trước mặt Lâm Động ngưng tụ được một nửa, lúc đó trong đầu hắn liền là truyền ra một trận đau nhức. Hắn đột nhiên phục hồi lại tinh thần, đầu đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt kinh hãi, hiển nhiên là không rõ rốt cuộc chuyện gì đã vừa xảy ra.
Nơi một góc khuất ẩn ở trong đại sảnh của Kỳ Vật Lâu, một vị lão nhân áo xám ngồi đó có vẻ buồn ngủ, chung quanh hắn trông rất hỗn độn, có vẻ không thích hợp với Kỳ Vật Lâu sạch sẽ này. Nhưng từ đầu đến cuối không một ai lên tiếng quấy rầy hắn, một vài người đi ngang qua hắn, bất luận là khách hàng hay là quản sự, đều bước đi nhẹ nhàng, không dám lớn tiếng làm phiền.
Mà đối với mọi chuyện xung quanh, lão nhân giống như không có bất kỳ cảm giác gì, hai mắt khép kín, ngồi ngủ say sưa như sắp ngã. Có điều trạng thái mê man này ở trong khoảnh khắc đột nhiên bị phá vỡ, đôi mắt nhắm chặt kia bất chợt mở ra, ánh mắt vừa chuyển liền đọng lại ở trên người một cậu thiếu niên đang đứng trong đại sảnh cách đó không xa. Từ trong đôi mắt hiện ra vẻ kinh hãi, thanh âm thều thào, chậm rãi vang lên.
"Tinh thần thiên phú thật mạnh a!"
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 64: Nham Đại sư
Dịch : Đổng Lam Phương (A Phương)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
Khi Lâm Động từ trong trạng thái quỷ dị này tỉnh táo lại, cả người bị ướt nhẹp bởi mồ hôi lạnh, tim có chút đập nhanh, hắn thoáng nhìn qua túi Càn Khôn trong tay không rõ tại sao lại có cảnh đó xuất hiện.
Có điều cũng may là Tinh Thần Lực vô hình vô sắc, ký hiệu vẽ bên ngoài ở lúc trước cũng không bị người khác nhìn thấy, nếu không e rằng chắc chắc sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt kỳ lạ.
“Đan hoàn này là ngươi bán sao?”
Ngay khi trong lòng Lâm Động đang lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đem túi Càn Khôn nhét vào trong ngực áo, vừa chuẩn bị rời đi thì đột nhiên bên cạnh có một giọng nói nữ vang lên. Hắn sững sờ quay đầu nhìn lại thì thấy được ở bên cạnh quầy có một thiếu nữ mặc váy hồng đứng đối diện hắn, trong tay giơ lên một cái bình nhỏ.
Dung mạo thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, với cái miệng anh đào nhỏ nhắn, chân mày mỏng, vóc người cao gầy, hết thảy đều là nguồn gốc dẫn đến những ánh mắt nồng nhiệt của không ít nam tử. Chỉ bất quá, điều đáng tiếc duy nhất là trên gương mặt xinh đẹp kia đầy dẫy vẻ lãnh đạm dù nhất cử nhất động của nàng toát ra vẻ quý phái, hiển nhiên không giàu thì sang.
Ở phía sau thiếu nữ còn có một trung niên nam tử đi theo. Mặc dù nam tử này không nói một lời nhưng Lâm Động cũng có thể cảm nhận được trên người hắn truyền đến một loại áp lực, mà loại áp lực này hắn đã từng cảm nhận được trên đám người Lâm Khiếu, rất hiển nhiên, vị nam tử giống như hộ vệ này có thực lực Thiên Nguyên Cảnh.
“Thì làm sao?” Lâm Động liếc mắt nhìn thiếu nữ, mặc dù hơi sửng sốt bởi sắc đẹp của nàng, nhưng vẫn không thất thố, chỉ có chút nghi ngờ nên mới hỏi.
“Đan hoàn này rất thích hợp để người ở Thối Thể Cảnh sử dụng, đúng lúc muội muội ta đang cần dùng, ngươi nếu còn, có thể bán cho ta một số lượng lớn, giá cả sẽ làm ngươi rất hài lòng” Thiếu nữ quan sát Lâm Động, hắn cũng không có chỗ nào đặc biệt, với bộ dáng xa lạ đó có thể suy đoán hắn không phải là thiếu gia trong một thế lực lớn nào của Viêm Thành, lập tức thản nhiên nói.
Chân mày Lâm Động nhẹ nhàng nhíu lại, mặc dù cái giọng nói của nàng làm cho hắn trong lòng có chút không thoải mái, bất quá điểm này hắn có thể nhịn được, nên lập tức buông tay ra, nói: “Không có, đây chỉ là ta may mắn nhặt được. Nếu như ngươi có hứng thú, lần sau ta có nhặt được nữa thì có thể đi tìm ngươi.”
Nghe vậy, chân mày thiếu nữ không khỏi nhíu lại, cách nói chuyện của Lâm Động làm cho nàng cảm giác có chút không được tự nhiên. Ở trong Viêm Thành này, những lời nịnh bợ tín ngưỡng nàng mỗi ngày đều nghe thấy, nhưng những lời nói vừa cứng vừa mềm này, đích xác là rất ít gặp.
“Ha hả, Thanh Nhứ, nếu ngươi cần đan dược thì nói với ta một tiếng là được, cần gì tìm người khác mua?” Khi thiếu nữ nhíu mày, một tiếng cười đột nhiên vang lên, sau đó Lâm Động nhìn thấy một vị nam tử tuấn tú đang mặc cẩm bào bước nhanh đến.
Khi nhìn thấy nam tử kia xuất hiện, trên gương mặt thiếu nữ được gọi là Thanh Nhứ, rõ ràng tỏ vẻ khó chịu.
Đứng một bên, Lâm Động nhìn thấy cảnh này thì lắc đầu, thật sự hắn không muốn dây dưa gì với cuộc sống của đám tiểu thư công tử quen ăn ngoan mặc đẹp này nên xoay người bỏ đi. Song, lúc hắn vừa xoay người thì một đạo nhân ảnh chắn ngay trước mặt. Lâm Động nhìn lại thì nhận ra hắn chính là vị nam tử trung niên đứng đằng sau thiếu nữ kia.
“Vị tiểu thư này, đây là ý gì?” Lâm Động sắc mặt trầm xuống, quay đầu nhìn thiếu nữ kia, hỏi.
“Ta nghĩ ngươi hẳn còn có loại đan hoàn này.” Thiếu nữ áo hồng nói.
“A, ngươi có ý định muốn cường đoạt sao?” Khi nghe nói vậy, Lâm Động không khỏi cười lạnh một tiếng, hỏi nàng. Thiếu nữ nhìn qua trông rất xinh đẹp, không nghĩ tới lại có thể làm người khác sinh ra chán ghét, chẳng lẽ nàng cho là đem những đồ vật Đông Tây gì đó đến cho nàng mới là thiên kinh địa nghĩa hay sao?
“Ta đã nói là sẽ trả giá làm ngươi vừa ý.” Thiếu nữ áo hồng nhíu đôi lông mày được tô vẽ, nói, hiển nhiên không hiểu rõ tại sao Lâm Động lại phản ứng mạnh như vậy.
“Ha hả, vị bằng hữu kia, nếu Thanh Nhứ đã nhìn trúng vật này, ngươi tốt nhất bán cho nàng. Liễu gia ở Viêm Thành, hẳn ngươi đã nghe nói qua? Bằng hữu càng nhiều càng tốt a …” Nam tử đang đi tới kia nhìn thấy thiếu nữ áo hồng cố ý muốn mua đan hoàn trong tay Lâm Động, thì tủm tỉm cười tiêu sái tiến lên phía trước, hướng về phía Lâm Động thấp giọng nói.
“Liễu gia ở Viêm Thành?”
Nghe lời này, Lâm Động chợt hiểu ra là Liễu gia này được coi như một đại tộc của Viêm Thành, nghe nói thực lực chỉ sau phủ thành chủ, Vạn Kim Thương Hội cùng với Huyết Lang Bang, lại nói, là thế lực có mặt mũi trong Viêm Thành, khó trách thiếu nữ này kiêu ngạo, vốn là có bối cảnh như vậy.
“Xin lỗi, những đan hoàn này đích xác là ta trong lúc vô tình nhặt được, nếu muốn lấy nữa, ta lấy cũng không ra”
Lâm Động lại lắc đầu, sau đó không để ý tới sắc mặt hơi trầm xuống của nam tử kia, xoay người bỏ đi.
“Đứng lại!”
Nhìn thấy Lâm Động cử động như vậy, nam tử tuấn tú kia sắc mặt xanh hồng luân phiên thay đổi, chợt lạnh lùng quát một tiếng, xuất chưởng nhắm đến bả vai của Lâm Động chụp tới.
“Cút ngay!”
Kình phong phía sau truyền tới làm cho Lâm Động trong lòng nổi cơn tức giận, Nguyên Lực hùng hồn tuôn đến nắm tay thật nhanh, sau đó một quyền đánh ngược lại, cùng với chưởng phong của nam tử kia đụng vào nhau.
“Phanh!”
Kình phong phát động, Lâm Động bả vai run lên. lập tức đem cổ đạo lực kia hóa giải ngay trước mặt của vị nam tử tuấn tú, sau đó lui về phía sau một bước.
“Thực lực của người này như vậy mà đã ở Địa Nguyên Cảnh hậu kỳ!”
Đối phó xong một quyền, trong mắt Lâm Động thoáng chút kinh ngạc, hiển nhiên là hắn không nghĩ tới người đầu dầu mặt phấn (ý chỉ lòe loẹt) này lại có một ít bản lãnh.
So với kinh ngạc trong lòng Lâm Động, trong lòng nam tử kia chắc chắn là đang trỗi lên một cơn sóng gió hãi hùng. Thực lực của hẳn ở trong thế hệ trẻ ở Viêm Thành này mặc dù không coi là đứng đầu, nhưng cũng không phải tệ, song không ngờ tới khi nãy xuất thủ, thậm chí ngay cả một thiếu niên nhìn qua độ mười lăm mười sáu tuổi cũng thu thập không được.
Một quyền đẩy lui nam tử nọ, thân hình Lâm Động cũng thối lui, và trong lúc thối lui về phía sau, vị cao thủ Thiên Nguyên Cảnh đứng kế bên đột nhiên xuất thủ, bàn tay to như ưng trảo nhắm vào đầu Lâm Động chụp xuống.
Nhìn thấy cao thủ Thiên Nguyên Cảnh kia thật sự ra tay, sắc mặt Lâm Động có hơi ảm đạm, Nguyên Lực trong đan điền nhanh chóng trào ra, mặc khác, hai tay của hắn cũng nhanh chóng kết xuất một ấn pháp phức tạp.
“Thình thịch!”
Song, trong lúc Lâm Động chuẩn bị thi triển một kích mạnh nhất tính cùng cao thủ Thiên Nguyên Cảnh sơ kỳ đấu một phen thì cước bộ của nam tử trung niên đang phóng tới đột nhiên ngừng lại, một cổ nhu kình vô căn cứ phát ra ở trước mặt hắn, trực tiếp đẩy lui hắn.
“Ở bên trong Kỳ Vật Lâu, cấm tranh đấu, đây là quy củ, chẳng lẽ các ngươi còn không biết sao?”
Đột nhiên xuất hiện một màn làm cho Lâm Động có chút ngạc nhiên quay đầu lại, thấy được một lão giả áo xám chẳng biết đã xuất hiện ở đằng sau hắn từ lúc nào.
“Nham Đại Sư.”
Thiếu nữ áo hồng cùng vị nam tử tuấn tú đứng bên cạnh vừa thấy vị lão gả áo xám này, cái gọi là ngạo khí cùng lật lọng ở trên khuôn mặt vội biến mất, bộ dáng tỏ ra cung kính, điều này làm cho Lâm Động hiểu được lão nhân này e rằng không phải là nhân vật tầm thường.
“Nham Đại Sư, là Thanh Nhứ thất lễ, mong đại sư bao dung.”
Nhìn thấy vẻ mặt cung kính của thiếu nữ, lão giả áo xám thuận tiện khoát tay áo, không để ý tới lắm, ánh mắt của hắn đang chăm chú nhìn chằm chằm vào Lâm Động ở trước mặt. Một lát sau, hắn đột nhiên vươn ra một ngón tay khô héo, điểm nhẹ hướng mi tâm của Lâm Động.
Nhìn thấy cử động của lão nhân áo xám, Lâm Động cả kinh có ý muốn tránh né, hiện lên hoảng sợ, hắn như vào trong thời khắc này, đánh mất đi quyền khống chế đối với thân thể của mình.
Tay của lão nhân chỉ dừng lại ở mi tâm của Lâm Động, rồi sau đó, hắn rõ ràng cảm giác được lực lượng tinh thần dị thường hoạt bát, sống động trong đầu của người sau, lập tức không nói chỉ cười, trên khuôn mặt già nua hiện ra một chút sợ hãi lẫn vui mừng.
“Tiểu tử, ngươi đối với việc trở thành Phù Sư có hứng thú không?”
Một câu nói sau đó của lão nhân áo xám kia trực tiếp làm cho nụ cười trên khuôn mặt của thiếu nữ áo hồng cùng với vị nam tử đang đứng gần đó cứng ngắc lại.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Vũ Động Càn Khôn Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
..:: o0o ::..
Chương 65: Ngáng chân
Dịch : Đổng Lam Phương (A Phương)
Biên : dihiep2010 (A Híp)
Nguồn: Bàn Long Hội
Đoàn người Lâm Động đang ở vị trí của một khu vực nhỏ, bởi vì một câu nói đột ngột của lão nhân áo xám làm cho chỗ này trở nên yên lặng rất nhiều. Không riêng đám người của thiếu nữ áo hồng sắc mặt cứng đờ ra, mà ngay cả người quản sự đứng bên cạnh cung kính chờ đợi cùng với gã sai vặt đều trợn mắt há hốc mồm.
“Phù Sư?”
Lâm Động cũng ngẩn người ra, nhìn về phía lão nhân áo xám kia. Từ trên khuôn mặt cung kính của những người chung quanh cho thấy, người này ở trong Viêm Thành ắt là một đại nhân vật danh tiếng lẫy lừng vô cùng. Nhưng làm cho hắn có chút không rõ là tại sao đại nhân vật này đột nhiên lại nói với mình những lời này?
Đối với người xa lạ, Lâm Động trong lòng vẫn luôn có phần cảnh giác, đặc biệc là những lợi ích vô duyên vô cớ không biết từ đâu đến. Các ngón tay của hắn chạm vào lòng bàn tay, không để lại lộ ra sơ hở vì nơi đây, tại bên trong huyết nhục đang cất dấu bí mật lớn nhất của hắn. Hắn không có nắm chắc là ở trước mặt những cường giả chân chính có thể đem bí mật này hoàn toàn giấu diếm.
“Lão tiên sinh, tiểu tử thực lực bây giờ thấp kém, lại phân tâm đi tu luyện phù đạo mà nói …sợ rằng có chút không ổn, hy vọng có thể tha thứ cho.”
Lâm Động cứ vòng vo mãi với ý niệm trong lòng, cuối cùng mới nói ra lời và lại một lần nữa làm cho sắc mặt đám người của thiếu nữ áo hồng phấn khích lên, ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc. Chẳng lẽ người này không biết ở trong Viêm Thành này có bao nhiêu người cầu xin, muốn trở thành đệ tử của vị Nham Đại Sư ở trước mặt sao? Vậy mà hắn vẫn dám cự tuyệt?
“Ha hả, một Phù Sư không đơn giản chỉ khắc ký hiệu đạo cụ vào đồ vật, mà một Phù Sư thật sự có thể lật sông úp biển như đang giơ tay nhất chân trong lúc nói chuyện.” Cự tuyệt như vậy rõ ràng cũng làm cho lão nhân áo xám kinh ngạc một chút, nhưng hắn vẫn chỉ mỉm cười nói. Tinh thần thiên phú mạnh mẽ này thật sự không cách nào làm cho hắn không sinh ra lòng yêu mến nhân tài.
Bất quá, hắn càng nhiệt tình như vậy, thì Lâm Động càng không dám đáp ứng ngay lập tức, hắn nếu như không có bí mật gì đó, có lẽ cũng sẽ mừng rỡ bám víu một đại nhân vật thoạt nhìn trông rất bất phàm. Nhưng đáng tiếc, hắn đã có một Thạch Phù thần bí, hắn không dám xác định là nếu điều bí mật này bộc lộ ra, người ở trước mặt còn sẽ hiền hòa như vậy hay không…
“Lão tiên sinh, có thể để tiểu tử về thương lượng với người nhà một phen hay không? Nếu có kết quả, sẽ đến chỗ này tìm ngài.” Lâm Động căn nhắc, rồi nói.
“Ngươi bây giờ còn chưa có mấy hứng thú, thôi thì tùy ngươi vậy. Chờ ngươi nghĩ thông suốt rồi thì có thể cầm lấy vật này tới Vạn Kim Thương Hội tìm ta. Gặp nhau là duyên, vật này coi như tặng cho ngươi để hiểu rõ về Phù Sư hơn một chút cũng tốt.” Đối với sự kiên trì của Lâm Động, lão nhân áo xám cũng có chút bất đắc dĩ, bất quá cũng không nói thêm gì nữa, từ trong lồng ngực móc ra vật phẩm khác biệt, một thứ là khối phù bài, một thứ khác là cuốn sách cũ kỹ, sau đó ném về phía Lâm Động.
“Đa tạ lão tiên sinh.”
Lâm Động nhận lấy hai thứ đồ này, sau đó tiện tay nhét vào ở bên trong túi Càn Khôn vừa mới mua. Nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của những người đứng gần bên, hắn không muốn lưu lại, nên xoay người hướng về phía nam tử tuấn tú đang đứng ngăn cản ở trước mặt nói: “Có thể nhường lối không?”
Nghe vậy, nam tử kia mới phục hồi lại tinh thần, khóe miệng run run một chút, bất quá cuối cùng hắn cũng biết điều đứng sang một bên nhường lối di. Lúc trước hắn ỷ vào thế lực chống lưng, có lẽ không chú ý đến Lâm Động, nhưng hiện tại tình thế đã phong hồi lộ chuyển, Lâm Động đột nhiên có một chút quan hệ với Nham Đại Sư, chuyện này hắn không thể làm càn được nữa…
Đôi môi thiếu nữ áo hồng đứng gần bên giật giật, nhưng nàng cuối cùng cũng trầm tĩnh lại. Nhìn tình huống này cho thấy, Nham Đại Sư tựa hồ đối với Lâm Động có chút hứng thú, nếu như Lâm Động sau này thật sự trở thành đệ tử của hắn, ở bên trong Viên Thành kia cũng sẽ là nhân vật số một, đắc tội quá mức cũng không tốt.
Khi bọn hắn trầm mặc suy tư, Lâm Động trực tiếp chen qua vị nam tử bên cạnh mà đi, nhanh chóng thoát ra khỏi Kỳ Vật Lâu có không khí cổ quái này, sau đó thật nhanh hòa nhập vào trong dòng người trên đường cái.
***
Hòa nhập vào dòng người qua lại, trong lòng Lâm Động mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng không làm bất cứ điều gì như đi dạo mà đi thẳng về nơi quán trọ mà bọn hắn nghỉ chân. Không lâu sau khi hắn trở lại quán trọ thì đám người Lâm Chấn Thiên ở bên ngoài lần lượt trở về.
“Cha, thế nào rồi?”
Vừa thấy Lâm Khiếu bọn họ trở về, Lâm Động nhịn không được, hỏi thăm.
“Ha hả, rất tốt. Dương Nguyên Thạch này không lo không tìm được người mua, giá tiền bán ra cũng được xem là tốt, ba trăm miếng Dương Nguyên Thạch đổi được đến ba mươi hai miếng Dương Nguyên Đan.” Lâm Khiếu cười híp mắt đầu gật gù, nhìn bộ dáng đó, tình trạng tựa hồ rất tốt.
Lâm Chấn Thiên một bên cũng đang gật đầu cười.
Trong lúc nói chuyện, cửa phòng đóng chặc bị mở tung ra, rồi thì thấy Lâm Mãng với sắc mặt có chút âm trầm, đi vào.
“Làm sao vậy?” Nhìn thấy sắc mặt khổ sở của hắn, Lâm Chấn Thiên nhướng mày hỏi.
“Giá cả của những Thiết Mộc kia đều bị đè ép đến ba mươi phần trăm, con mẹ nó ta mất thời gian thật dài mới hỏi thăm ra, vốn là do Lôi gia đã vận dụng quan hệ để ngáng chân (cản chân) chúng ta!” Lâm Mãng nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Chấn Thiên và Lâm Khiếu cũng hơi trầm xuống. Lôi gia này vẫn chưa từ bỏ ý định, quyết tâm muốn gây sự với Lâm gia bọn hắn.
“Bỏ đi, trước hết tạm thời không tính toán với bọn họ, hôm nay chủ yếu nhất là Dương Nguyên Thạch, còn những chuyện này, tương lai sẽ tính sổ với bọn họ!” Lâm Chấn Thiên trầm ngâm chốc lát, cuối cùng phẩy tay. Chỉ cần mỏ khoáng làm ăn nên, bán Thiết Mộc cũng trở thành phần nhỏ.
“Dạ.”
Lâm Khiếu và Lâm Mãng gật đầu, vì thật sự, bây giờ quan trọng nhất chính là Dương Nguyên Thạch.
“Nếu chuện đã giải quyết, chúng ta xuất phát rời khỏi đây.” Lâm Chấn Thiên trầm ngâm nói. Lần này trong Lâm gia, người lão luyện bị điều động rất nhiều, không nên rời khỏi quá lâu.
Đối với sự quyết định của Lâm Chiến Thiên, tất cả lập tức gật đầu không có người nào phản đối, sau đó liền đi xuống phân phối mọi việc, chỉnh đốn đoàn xe, rồi xuất phát lên đường rời khỏi thành.
***
Lúc Lâm Chấn Thiên bọn họ khởi hành rời khỏi, trong một gian phòng nơi nào đó ở Viêm Thành, có hai đạo nhân ảnh ngồi đàm đạo và một người trong đó chính là Lôi Phích của Lôi gia.
“Ha hả, chuyện lần này xin đa tạ Hoa quản sự.” Lôi Phích cười híp mắt, châm một chén trà cho một tên béo mặt mày bóng loáng, cười nói.
“Lấy quan hệ của chúng ta, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Viêm Thành này thu bó củi cũng có chút quan hệ với chúng ta, chúng ta nói thu bao nhiêu vậy thì thu bấy nhiêu, một Lâm gia nhỏ bé thì có thể làm được gì?”
Lôi Phích cười cười, gật đầu phụ họa.
Tên mập kia sờ sờ bản mặt béo phì, sau đó nhìn về phía Lôi Phích, nói: “Theo ta được biết, Lâm gia lần này thật ra đã đi tới hai chỗ, buôn bán Thiết Mộc chẳng qua chỉ là việc thứ nhất …”
“Sao?” Nghe vậy, Lôi Phích sửng sốt. Nhìn thấy nụ cười nham hiểm của tên mập kia, lúc này mới ngầm hiểu, liền lấy ra năm mảnh Dương Nguyên Thạch đặt ở trước mặt hắn, cười nói: “Làm phiền Hoa quản sự rồi.”
“Bọn họ phân ra thành hai nhóm, Lâm Mãng buôn bán Thiết Mộc, trong khi Lâm Chân Thiên mang những người còn lại đi đến một chỗ thương hội. Nếu như tin tức ta nhận được không phải là giả, thì bọn họ hẳn đang buôn bán một số Dương Nguyên Thạch ở đâu đó.” Bàn Tử vẻ mặt tươi cười, đem Dương Nguyên Thạch bỏ vào trong ngực áo, rồi mới nói tiếp.
“Ha hả, như vậy thì có chút kỳ quái. Lâm gia nhỏ bé vậy lại lấy đâu ra mấy trăm khối Dương Nguyên Thạch, không biết bọn họ cất giấu đã bao lâu rồi a …”
“Mấy trăm khối Dương Nguyên Thạch?”
Nghe được thanh âm nghi ngờ lúc tên mập lẩm bẩm, Lôi Phích sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo