Phường thị tu tiên có quy mô lớn gấp ba lần so với Long Môn trấn, người đến người đi náo nhiệt mười phần. Ở trung tâm có một quảng trường thật lớn, có hơn trăm quầy hàng được sắp xếp chỉnh tề. Ờ phía bắc phường thị có một loạt cửa hàng lớn. Đó là những cửa hàng cao cấp. Ờ phía nam hai bên đều là những nhà trệt, đó là những cửa hàng tiêu chuẩn của phường thị.
Long Tiêu Diêu phát hiện ra một bên của đại môn có một biển bố cáo, trên mặt có vẽ mặt bàng của phường thị. Bố cục của phường thị rất có quy luật, các quầy hàng đều phân bố theo chủng loại kinh doanh. Trong đó chia ra thành luyện khí, luyện đan, chế phù và tạp vật.
Khu luyện khí bao gồm pháp khí, tài liệu luyện khí, còn có các cửa hàng chuyên gia công luyện khí. Người tu tiên có thể tự mang tài liệu tới các cửa hàng luyện khí yêu cầu đính chế, gia công.
Khu luyện đan bao gồm các cửa hàn đan dược, dược thảo, đan đỉnh, có khi còn có thể mua được đan phương.
Khu chế phù bao gồm pháp phù, tài liệu chế phù, bí tịch chế phù.
Khu tạp vật bao gồm rất rộng, từ các loại bí tịch tu tiên, bản đồ, cho tới các loại vật phẩm sủng vật, thậm chí là thú noãn, công pháp tu tiên, các loại kỹ xảo nhưng cơ bản đều là đồ dùng phụ trợ cho người tu tiên.
Lần đầu tiên Long Tiêu Diêu đi vào phường thị. Hắn cũng không có linh thạch, trọng yếu nhất chính là muốn mở mang kiến thức, cũng quyết định tham khảo giá cả đan dược một chút và tìm hiểu phương pháp tán tu kiếm linh thạch.
Long Tiêu Diêu dường như một thiếu niên nông thôn đi ra đô thị phồn hoa, nhìn thấy cái gì cũng mới mẻ. Hắn đi qua từng hàng trong mấy trăm quầy hàng nhìn xem mỗi hàng bán thứ gì, nhoáng một cái đã qua cả một ngày trời.
Ban đầy Long Tiêu Diêu cũng không biết mặc cả thế nào, thậm chí vừa mở miệng ra đã khiến chủ quán thấy hắn chẳng hiểu chút gì về tập tục tu tiên. Vì thế những quán chủ này lập tức há mồm báo ra một cái giá trên trời, khiến hắn sợ tới mức chạy vọt đi hoặc là có người ngại phí thời gian, không kiên nhẫn nổi hai câu đã đuổi hắn đi.
Tuy nhiên ngộ tính của Long Tiêu Diêu cực cao, vụng trộm quan sát quá trình mua bán của vài người tu tiên liền dần dần học được bộ dáng của họ. Chủ quán cũng dần dần coi hắn thành khách mua hàng, hắn hỏi vấn đề gì cũng trả lời từng cái một, khiến hắn hiểu biết thêm rất nhiều.
Điều Long Tiêu Diêu quan tâm nhất là đan dược. Cho nên hắn chú trọng nhất là những quầy đan dược. Những quầy hàng này bình thường đều mua bán những vật phẩm cấp thấp nhất. Tuy nhiên hắn cần lại chỉ là đan dược phụ trợ tu luyện từLuyện Khí Kỳ cấp bốn tới cấp sáu trở lên, những quầy hành đan dược này hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu của hắn.
Tụ Khí Đan thuộc loại đan dược cơ bản nhất, mỗi viên đan dược bán với giá một khối linh thạch cấp thấp. Còn loại đan dược phụ trợ tu luyện cho Luyện Khí Kỳ cấp bốn tới sáu thì hiệu quả và giá cả đều hầu như quá nhỏ. Những quầy hàng luyện đan còn thu mua cả dược thảo để luyện chế đan dược hoặc trực tiếp đổi lấy đan dược.
Long Tiêu Diêu cố ý hỏi thăm một chút về phương pháp trao đổi dược thảo lấy đan dược mới biết chủng loại dược thảo bất đồng có giá trị chênh lệch rất nhiều. Mà năm sinh trưởng của cùng một loại thảo dược cũng rất trọng yếu, thời gian càng dài thì giá càng cao.
Bởi vì dược thảo tu tiên quý hiếm mười phần, cơ bản đều bị người tu tiên ngắt lấy hết, bình thường chỉ có những địa phương nguy hiểm có yêu thú thường lui tới hoặc một vài điểm thí luyện hung hiểm của giới tu tiên mới có dược thảo tu tiên quý báu còn sinh trưởng.
Long Tiêu Diêu cùng không vội mua đan dược mà còn đi dạo ở những cửa hàng tiêu chuẩn, trong đó có những quầy hàng tiêu thụ đan dược cho Luyện Khí Kỳ về cơ bản là giá cả giống nhau.
Long Tiêu Diêu quyết định trước khi mua đan dược phải tới cửa hàng cao cấp của Liên Hoa Đan Môn : Liên Hoa Các xem trước. Nếu Liên Hoa Đan Môn nổi danh bởi luyện đan thì hắn cùng muốn xem một chút xem đan dược chỗ này có gì thần kỳ.
Liên Hoa Các tổng cộng có năm tầng, Long Tiêu Diêu tiến vào thấy đại sảnh tầng một rộng cả trăm thước vuông, mặt đối diện là một loạt quầy có bốn nhân viên cửa hàng là người tu tiên đang tiếp đài khách tới mua đan dược. Phía sau bọn họ có một loạt giá để hàng, trên đó có cả trăm ô vuông. Từng ô vuông đều viết tên cái loại đan dược, cách sử dụng, cấp độ, phẩm chất và giá cả.
Chủng loại đan dược rất nhiều, chủ yếu là loại trị liệu và phụ trợ tu luyện, khôi phục chân khí, cũng có một số loại có tác dụng thu liễm khí tức hoặc thay thế thức an như ích Cốc Đan. Đủ loại đan dược, cấp độ, phẩm chất cơ bản đều là thượng phẩm. Nhưng giá cả đan dược rõ ràng là cao hơn rất nhiều cửa hàng khác. Tụ Khí Đan ra giá hai khối linh thạch một viên.
Long Tiêu Diêu cho ràng đây chính là biểu hiện cho việc hàng lớn thì không cần khách, đang định đi lên lầu xem. Nhưng hắn vừa mới tới chỗ cầu thang thì đã bị một nhân viên cửa hàng ãn mặc y phục tu tiên ngăn lại.
Hóa ra cửa hàng cao cấp căn cứ vào tu vi của khách hàng để phân tầng tiếp đài. Người tu tiên Luyện Khí Kỳ chỉ có thể dừng lại ở tầng một. Tầng hai tiếp đã người tu tiên Trúc Cơ Kỳ. Mỗi một tu vi đều có một tầng riêng để tiếp đài. Tầng càngcao thì yêu cầu tu vi của khách hàng cũng càng cao.
Nhìn thấy thái độ của nhân viên cửa hàng cản mình cũng không tệ, Long Tiêu Diêu thuận tiện hỏi một chút vì sao cùng loại đan dược ở đây lại đắt hơn những cửa hàng khác rất nhiều.
Nhân viên cửa hàng kia đã sớm nhận ra Long Tiêu Diêu lần đầu tới phường thị tu tiên, trên mặt lộ vẻ khinh thường như cũng vẫn trả lời nghi vấn của hắn.
Hóa ra là đan dược cùng loại được căn cứ vào linh lực ẩn chứa trong đó để phân cao thấp, chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Đan dược cấp độ càng cao thì dược lực càng mạnh, hiệu quả tất nhiên cũng càng tốt.
Các loại đan dược cấp thấp mà Liên Hoa Các bán bình thường đều đạt tới thượng phẩm, mà các cửa hàng khác bán chỉ là trung phẩm, thậm chí còn có cả hạ phẩm, hiệu quả kém hơn rất nhiều, tất nhiên giá cả phải rẻ hơn. Đan dược cấp độ và phẩm chất bình thường chỉ cần nhìn linh khí nó phát ra là có thể phân rõ phẩm cấp.
Nhân viên cửa hàng sau khi trả lời xong liền quay đầu đi giả vờ tiếp đãi người tu tiên khác. Long Tiêu Diêu tất nhiên hiểu ý đối phương, vì thế hắn liền rời khỏi Liên Hoa Các. Tuy rằng đan dược cấp độ, phẩm chất cao khẳng định là có ích rất lớn đối với tu luyện nhưng trên người hắn thiếu linh thạch, hiệngiờ chỉ còn cách bỏ qua.
Long Tiêu Diêu lại đi thăm vài quầy hàng dành cho Luyện Khí Kỳ nữa, sau khi xem xét liền dùng chín khối linh thạch cấp thấp trong túi trữ vật mua sáu viên Tụ Khí Đan. Ba khối linh thạch còn lại dùng để mua một ngọc giản chứa bản đồ tu tiên.
Mua xong bản đồ, Long Tiêu Diêu trở thành kẻ nghèo rót mùng tơi. Hắn cũng chỉ còn cách rời khôi phường thị. Hiện giờ hắn lo lắng nhất là làm thế nào để kiếm được chút linh thạch. Tụ Khí Đan bình thường có hiệu quả phụ trợ rõ ràng như vậy khiến hắn lại càng mong chờ những đan dược thượng phẩm của Liên Hoa Các. Tuy nhiên nếu muốn dùng đan dược phụ trợ phẩm cấp cao để tu luyện thì lại cần rất nhiều linh thạch.
Hiểu biết của Long Tiêu Diêu đối với giới tu tiên cơ bản vẫn chưa có gì. Trong bản đồ tu tiên có ghi lại địa điểm phân bố của tài nguyên tu tiên, môn phái, gia tộc tu tiên và những điểm thí luyện. Hắn quyết định mạo hiểm đi tìm dược thảo tu tiên. Cầu phú quý trong hiểm cảnh. Bản thân hắn tu luyện Vạn Thú Tiên Kinh có muôn vàn khó khăn, nếu muốn tu luyện thành công thì cần phải mạo hiểm một chút.
Sau khi nghĩ xong, Long Tiêu Diêu đi tới thành trấn mà hắn đã ăn uống kia, lại không biết là bởi vì quá chăm chú nên không phát giác ra nguy hiểm đang ập tới.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Long Tiêu Diêu không ngờ tới trạng thái nghèo rớt mùng tơi của hắn lúc này lại vẫn có thể khiến người tu tiên khác dòm ngó. Hắn chỉ chăm chú nghĩ tới tương lai của mình, không chút phát hiện ra có người đang theo dõi phía sau.
Tuy nhiên trên đường Long Tiêu Diêu đi từ phường thị tới thành trấn luôn có những tốp năm ba người khiến tu sĩ theo dõi hắn vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay.
Lại nói vận khí của Long Tiêu Diêu coi như cũng không tồi, ở phường thị Tây Nam Phong và Đông Bắc Phong thường có mấy nhóm tán tu giết người đoạt bảo hoạt động. Bọn họ chẳng những hành động theo nhóm mà tu vi lại đều đã đạt tới Luyện Khí Kỳ cấp bảy trở lên. Nếu bị bọn họ vây lại thì người tu tiên Luyện Khí Kỳ đều lành ít dữ nhiều.
Những cường đạo tán tu này bình thường đều du đãng trong phường thị, phát hiện ra mục tiêu đáng ra tay thì sẽ lập tổ chặn giết. Bởi vì Long Tiêu Diêu quá nghèo, căn bản không khiến cho bọn họ có hứng thú ra tay. Thật không hiểu hắn thiếu linh thạch là bất hạnh hay may mắn nữa. Chuyện xấu cũng có thể biến thành chuyện tốt và ngược lại, đây có lẽ là thiên đạo trong cỏi u minh.
Tuy nhiên còn có mấy kẻ tán tu cũng theo dòi khối thịt béo này từ phường thị. Tính tình bọn họ không tin tường bất cứ kẻ nào, thế nên đều chỉ đi một mình. Tuy nhiên bọn họ cũng biết thực lực của bọn họ ăn không được những con cá lớn, hơn nữa bọn họ cũng không dám tranh đoạt với những đám tán tu kết thành đội kia, cho nên đều lựa chọn những mục tiêu mình có thể ứng phó được ở ngoài phường thị.
Lúc này kẻ theo dòi Long Tiêu Diêu là một tán tu trong độc hành đạo. Hắn đã đạt tới Luyện Khí Kỳ cấp sáu, tìm kiếm mục tiêu là người tu cấp bậc thấp hơn hắn. Hắn cũng không tin tường bất cứ kẻ nào, tất nhiên là chỉ có thể hành động một mình. Kẻ này tôn thờ tích tiểu thành đại, bất kể linh thạch, vật phẩm trên người mục tiêu có ít thì chỉ cần giết đủ người cũng có thể tích lũy thành tài phú không ít.
Hắn nghĩ thế nào thì liền làm thế đó. Vậy nên hắn chưa bao giờ lựa chọn mục tiêu quá giàu có nhưng thu hoạch ngược lại lại rất nhiều. Có lẽ là vận khí, có lẽ là hắn được cần cù bù đắp. Nhưng trước sau hắn giết chết một kẻ không có gì là giàu có nhưng lại kiếm được tài phú không ít. Càng bởi vì như vậy nên hắn lại càng bắt đầu điên cuồng chặn giết tất cả những khách hàng của phường thị có tu vi không bằng hắn.
Phường thị bảo vệ khách hàng và duy trì an toàn cho người kinh doanh, duy trì trật tự bình thường cùng chỉ ở trong phạm vi hai dặm quanh đó, cấm tất cả tranh đấu và giết chóc. Nếu không kẻ hành hung sẽ bị Lạc Nhạn Môn và Liên Hoa ĐanMôn liên hợp đuổi giết.
Trong chớp mắt Long Tiêu Diêu đã đi ra khỏi khu an toàn quy định của phường thị. Bởi vì người đi đường vẫn không ngừng nên kẻ kia cũng không có cơ hội ra tay. Tuy rằng người quản lý phường thị có thể mắt nhắm mắt mở đối với kẻ chặn giết khách hàng nhưng công nhiên động thủ thì những người quản lý kia vì tránh tạo thành ảnh hưởng xấu vẫn sẽ ra tay trừng trị hung thủ.
Long Tiêu Diêu rất nhanh đã tiến vào thành trấn. Hắn đi tới tửu lâu ăn cơm. cùng suy nghĩ bước đi tiếp theo. Kẻ kia cùng đi vào khách sạn như hắn. tròng mắt đảo quanh, không ngờ lại chủ động đi tới trước bàn hắn chắp tay nói:
Đạo hữu. không biết tại hạ có thể ngồi ở đây không?
Long Tiêu Diêu nhìn vẻ mặt tươi cười của người này, trong lòng lập tức hiện lên sự cảnh giác. Đối phương không biết hắn. hơn nữa tu vi lại cao hơn hắn hai cấp, chủ động tiếp cận hắn thì mười phần có tám chín phần là không có ý tốt. Tuy nhiên hắn Tuy rằng đối phương cũng không dám công nhiên động thủ trước mặt mọi người. Nếu đối phương đã có chủ ý với hắn thì né tránh cũng không phải là biện pháp.
Vì thế Long Tiêu Diêu vờ như không biết dụng tâm của đối phương, chắp tay nói:
Đạo hữu không cần khách khí. Ta cũng chỉ có một người, đạo hữu cứ ngồi thoải mái đi.
Kẻ kia cười vờ vịt ngồi xuống đối diện với Long Tiêu Diêu, sau đó lại có vẻ thần bí nhìn xung quanh một hồi mới nhoài người ra phía trước, thấp giọng nói:
Đạo hữu. không biết ngươi tu luyện công pháp thuộc tính gì?
Long Tiêu Diêu đương nhiên sẽ không nói với đối phương là hắn tu luyện Vạn Thú Tiên Kinh. Hắn nhớ tới tán tu mà mình giết chết tu luyện công pháp thuộc tính mộc Hoàng giai trung cấp, vì thế nói:
Ta tu luyện Thanh Mộc Quyết thuộc tính mộc.
Thanh Mộc Quyết là loại công pháp tương đối thông thường, người kia nghe thấy lại càng yên tâm. Luyện Khí Kỳ cấp bốn. tu luyện lại là công pháp thuộc tính mộc có lực công kích yếu nhất, hơn nữa chỉ có Hoàng giai trung cấp. Kẻ nọ cảm thấy tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, vẻ đắc ý không khôi hiện lên mặt.
Nhưng hắn lại còn vờ vịt lộ vẻ vui mừng, thấp giọng thần bí nói:
Thật tốt quá. Đạo hữu. ta phát hiện ra một tàng bảo động, muốn phá giải cấm chế ở cửa động cần có chân khí thuộc tính mộc. Nếu đạo hữu có thể hỗ trợ mở cấm chế ra thì ta tình nguyện chia đều bảo vật trong động với ngươi.
Long Tiêu Diêu cười thầm trong lòng: Không cần phải nói thì cũng biết đây là một cái bẫy, căn bản chẳng có tàng bảo động gì. Cho dù có thực thì chỉ cần lấy được bảo tang mình cũng sẽ bị giết
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Long Tiêu Diêu sở dĩ đi cách kẻ này một thước là vì có thể dùng thần thức quan sát nhất cử nhất động của đối phương bất cứ lúc nào. Người tu tiên Luyện Khí Kỳ cấp bốn thần thức bình thường có thể phóng ra ngoài cũng sẽ không tới được một thước, kẻ kia tất nhiên sẽ không ngờ là Long Tiêu Diêu có thể dùng thần thức tra xét hành vi của hắn.
Kẻ nọ cố gắng hết sức khiến biên độ của động tác tay mình nhỏ nhất. Hắn cho ràng thân thể có thể ngăn cản tầm mắt của Long Tiêu Diêu, tất cả cử động của mình đều bí mật, chỉ cần đột nhiên xoay người lại đâm về phía sau một cái là có thể một đòn thành công.
Nhưng Long Tiêu Diêu ngay lúc kẻ này lôi trường kiếm ra thì ngón trò tay phải liền điểm tới, thi triển một công kích điện lưu. Lúc này khuôn mặt kẻ kia lộ vẻ dừ tợn. xoay người muốn đâm. Nhưng thân thể hắn vừa mới xoay được nửa chừng thì một tia điện đã bắn lên người hắn. Lập tức toàn thân hắn tê đi, chân khí trong cơ thể hỗn loạn, trường kiếm trong tay rơi xuống mặt đất.
Long Tiêu Diêu nhìn vẻ mặt khó tin của kẻ kia, cười lạnh một tiếng. Nếu giao chiến chính diện với đối phương thì có lẽ thắng bại còn chưa biết, tối thiểu cũng phải tốn chút công sức. Nhưng đối thủ lại tính dùng kế vặt với hắn. ngược lại còn bị hắn đánh lén. Hắn cũng không nói nhiều, tay trái điểm ra một chi. Một hòa cầu lập tức bay ra đánh lên ngực kẻ nọ, tạo thành một lỗ thủng cháy xém to bằng miệng bát.
Long Tiêu Diêu không dám chậm trễ, lập tức lục lọi trên người đối phương. Trên người hắn có bốn cái túi trữ vật. một cái để ở vị trí rõ ràng bên hông, ba cái khác giấu bên trong áo ngực. Những túi trừ vật này tất nhiên đều là do hắn cướp được. Bởi vì túi trữ vật không thể cho vào túi trữ vật khác cho nên kẻ nọ mới giấu nó bên trong y phục.
Vật phẩm trữ vật của giới tu tiên đều có trận pháp tu di giới tử. Tu di là vô cùng lớn, giới tử là vô cùng bé. Trận pháp tu di giới tử có tác dụng là đưa một không gian lớn ép vào bên trong một vật nhỏ. Hiệu quả trừ vật đều do cấp bậc của tu di giới tử trận và công hiệu của nén ép không gian quyết định. Đương nhiên nén ép không gian tỉ lệ càng lớn thì vật phẩm trừ vật càng phải chịu áp lực lớn, yêu cầu đối với cấp bậc vật phẩm càng cao.
Bởi vì tu di giới tử trận có tác dụng triệt tiêu nhau cho nên không thể sử dụng trùng lặp. Điều này cũng hợp lý mười phần, nếu không thì một cái túi trữ vật cómở phong ấn kia ra, kẻ này làm sao có thể để mình sống sót, đừng nói tới chuyện chia một nửa tài vật với mình.
Tuy nhiên nếu đối phương đã có lòng dạ bất lương thì Long Tiêu Diêu cũng không ngại kiếm chút tài phú trên người đối phương. Người không phạm ta thì ta cũng không phạm người. Người nếu phạm ta thì ta tất phạm người. Hắn sẽ không chủ động gây chuyện với người khác nhưng đối với nhưng kẻ có ý đồ bất lương thì hắn tuyệt đối không nương tay nhân từ. Nhất là trải qua chuyện giết chóc ở gia tộc, hiện giờ trái tim hắn đã như thép.(Iron men ??)
Hạ quyết tâm, Long Tiêu Diêu lại giả bộ ngạc nhiên vui mừng nói:
Thật sao! Đạo hữu, tàng bảo động kia ở nơi nào? Cách đây có xa không?
Một tia giảo hoạt hiện lên trên mặt kẻ nọ. Hắn đưa ngón trỏ lên miệng, lại nhìn
khắp xung quanh một lượt mới nói:
Đạo hữu xin nói nhỏ thôi, cẩn thận bị kẻ khác nghe được. Địa phương kia rất gần nơi này, chính là một sơn động dưới chân Hoa Sơn.
Long Tiêu Diêu vỡ vội vàng nói:
Thật sao? Đạo hữu, chúng ta mau đi thôi, chớ để người khác phát hiện ra sơn động đó.
Kẻ nọ nghe vậy, ánh mắt lộ một tia đắc ý, vội nói:
Lời đạo hữu rất đúng. Chúng ta mau đi thôi.
Long Tiêu Diêu thầm cười kỹ xảo của đối phương quá ngây ngô. Tuy nhiên hắn đã động sát tâm, tất nhiên là đấu trí đấu dùng với đối phương. Người khác nếu muốn lừa hắn thì hắn nhất định phải lừa lại. Tuổi hắn còn nhỏ, thoạt nhìn giống như con cháu quý tộc chưa bao giờ ra khỏi cửa, người khác sẽ không ngờ nổi hắn lại cũng biết mưu mô lừa gạt. tất nhiên lại càng khiến người ta tin tưởng.
Long Tiêu Diêu vội vàng theo kẻ nọ đi khỏi tửu lâu. Người nọ một mực đi thẳng về hướng Tây Nam. Thành trấn này thật ra nằm trong phạm vi của Hoa Sơn, hiện tại bọn họ đã tiến về phía Liên Hoa Phong ở phía Tây Hoa Sơn. Địa thế nơi đó tương đối hiểm ác, rất ít người qua lại, chính là địa phương tốt nhất để cướp của giếtngười.
Long Tiêu Diêu tuy rằng không quen thuộc với vùng này nhưng thấy người đi đường nơi này rất ít, tất nhiên cũng biết tâm tư của kẻ kia. Hắn vẫn vờ như không biết, đi theo kẻ nọ.
Người kia dẫn đường ở phía trước, đi tới một đám toàn đá tảng lô nhô, cây bụi san sát thì bước chậm lại, đưa lưng về phía Long Tiêu Diêu, lặng lẽ lấy một thanh trường kiếm ra.
Có thể gửi được mấy trăm cái túi trữ vật, sử dụng nhiều lần, không gian lưu trữ lớn tới vô cùng, căn bản là không cần tìm vật phẩm trữ vật cao cấp nữa.
Nơi này thị phi nên Long Tiêu Diêu không dám ở lâu, thu hồi túi trữ vật và trường kiếm của kẻ nọ, lại phát ra thêm một hòa cầu thiêu đốt thi thể của đối phương, sau đó chạy nhanh trở lại thành trấn. Nhưng vào lúc này hắn lại phát hiện ra ở phía vách núi cách đó không xa, dưới ánh mặt trời chiều chiếu xuống hình như lóe lên một chút linh quang.
Trong lòng Long Tiêu Diêu thầm cả kinh, lo lấng kẻ nọ có đồng lòa mai phục ở phụ cận, vội núp vào một lùm cây. Hắn biết dù đối phương có đồng lòa thì tất nhiên cũng chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ. Thần thức của người tu tiên Luyện Khí Kỳ rất hữu hạn, đều dựa vào thị lực để quan sát, chỉ cần che dấu thân thể cho tốt thì đối phương tất nhiên sẽ không thể phát hiện ra hắn.
Long Tiêu Diêu đợi trong thời gian một chén trà, vách núi bên kia cũng không có động tĩnh gì. Hắn quan sát một hồi, đánh bạo cẩn thận tới gần vị trí lóe lên linh quang, cầm trong tay một đạo Pháp phù cao cấp: Mộc linh tráo phù, chuẩn bị ngay khi thấy nguy hiểm sẽ lập tức phát động Pháp phù, dùng nó để bảo vệ cho mình.
Long Tiêu Diêu làm vậy không phải chỉ vẻn vẹn là muốn thõa mãn trí tò mò của mình mà nếu thật sự kẻ kia có đồng lõa, còn chưa hiện thân thì hẳn là chỉ có một người, tu vi cũng không cao. Nếu không nhổ cò tận gốc thì đợi khi đối phương tìm được người trợ giúp, bản thân lại càng khó đối phó hơn.
Vừa rồi vị trí Long Tiêu Diêu phát hiện ra linh quang lóe lên là một vách núi cách hắn chỉ có mười thước. Nhưng tới khi hắn đi tới trước vách núi này cũng không phát hiện ra động tĩnh gì mà trước mặt hắn chỉ có một vách núi trống trơn, căn bản không có chỗ trốn.
Ngay khi Long Tiêu Diêu còn đang khó kiểu, tìm tòi ở cạnh đó thì hắn phát hiện ra trên vách đá lại hiện lên một đạo linh quang. Vừa rồi sở dĩ không phát hiện ra là bởi vì phải đứng ở một vị trí nhất định, mượn ánh sáng phản chiếu của mặt trời mới có thể nhìn thấy vách núi thoáng hiện linh quang.
Long Tiêu Diêu đến gần vách núi, bàn tay đưa ra chạm vào linh quang vừa lóe lên, cảm nhận được nơi này không phải chất đá cứng rắng mà lại rất mềm mại đàn hồi, giống như da của một chiếc trống lớn vậy. Bàn tay hắn hơi dùng sức vuốt một cái, cả vùng vách núi này liền bị bóp méo. Hắn suy nghĩ một chút, ngón tay liền phát ra công kích điện lưu, kết quả là vách núi giống như lay động một hồi sau đó lại không chút biến hóa.
Long Tiêu Diêu liên tiếp thử hòa cầu, điện lưu thay nhau công kích, sau đó mới
lấy ra thanh rường kiếm pháp khí thượng phẩm, rót chân khí vào rồi đâm thử vào vách núi. Kết quả là vách núi lòm xuống, run rẩy nhưng vẫn không thể bị đánh tan. Hiện giờ cho dù hắn có công kích vách núi thế nào thì cũng chẳng ăn thua gì, sờ lên vách núi vẫn thấy giống như một màng da, khiến hắn nghi hoặc vô cùng.
Long Tiêu Diêu không biết hắn đang làm việc nguy hiểm thế nào. Cái thứ sờ lên giống như da này là một trận pháp kết giới tu tiên. Nơi này là đối phương do người tu tiên sáng lập ra, tất nhiên là có trận pháp kết giới bảo hộ. Hắn sở dĩ nhìn qua tưởng là vách núi đó là do tác dụng của ảo trận. Mà hắn không thể đột phá vào trong đó chính là kết giới bảo vệ khiến cho người ngoài hay các loại thú không thể tiến vào bên trong.
Động phủ có trận pháp bảo hộ tất nhiên là động phủ của người tu tiên bậc cao. Loại tu sĩ Luyện Khí Kỳ giống như Long Tiêu Diêu mà dám công kích trận pháp phòng ngự của tu sĩ cao cấp thì kết quả chỉ có thể là sẽ bị tu sĩ cấp cao giết chết. Người tu tiên Luyện Khí Kỳ ở trước mặt tu sĩ cấp cao chẳng khác gì con kiến, đương nhiên cũng sẽ không có cơ hội giải thích.
Tuy nhiên vận khí của Long Tiêu Diêu không tồi. Hiện tại động phủ này không có ai. Hắn đương nhiên không biết mình vừa đi dạo một vòng trước Quỷ Môn Quan. Tuy nhiên nếu không thể đột phá tầng kết giới này thì hắn cũng không dám chần chừ nữa, lập tức trở về phía thành trấn.
Sau khi trở lại thành, Long Tiêu Diêu trước hết tìm một nhà trọ do phàm nhân mở ra mà nghỉ lại, lúc này mới mở bốn túi trữ vật ra xem xét thu hoạch. Bên trong túi trữ vật kẻ nọ treo bên hông có một số linh thạch cấp thấp và mười mấy pháp phù trung, cao cấp cùng với một công pháp Luyện Khí Kỳ thuộc tính kim Hoàng giai cao cấp, khiến hắn hơi thất vọng.
Nhưng sau đó Long Tiêu Diêu lại liên tục vui mừng. Ớ một túi trữ vật có hai bình đan dược, lại có tới hơn một trăm viên Tụ Khí Đan, còn có hơn ba trăm khối linh thạch cấp thấp, ba ngọc giản, mỗi cái đều là công pháp Huyền giai trung cấp thuộc tính kim cho Luyện Khí Kỳ, một bộ Dược Thảo Đại Toàn của Liên Hoa Đan Môn, một bản ghi chép các loại tài liệu luyện khí.
Trong một túi trữ vật khác có một số những tảng đá đủ loại, hẳn là tài liệu luyện khí, còn có một số vật phẩm thượng vàng hạ cám, bao gồm mười mấy ngọc giản ghi mười mấy loại công pháp, pháp khí và pháp phù. Nhưng túi trữ vật cuối cùng lại hơi quái dị, rõ ràng là bất đồng so với túi trừ vật bình thường.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Long Tiêu Diêu biết cái túi trữ vật cuối cùng là loại không bình thường là bởi vì túi trữ vật này có khả năng giữ vật phẩm tươi, có thể đảm bảo vật phẩm trong đó trong thời gian dài vẫn tươi mới, là loại túi trữ vật dùng để lưu giữ dược thảo và thực vật của giới tu tiên.
Túi trữ vật bình thường của giới tu tiên chỉ có thể chứa đựng những vật phẩm không có sinh mệnh, đưa dược thảo và thực vật vào sẽ hư thối héo úa rất nhanh. Mà túi trữ vật giữ tươi lại có thể khiến vật phẩm tươi rất lâu. Những người tu tiên điều khiển linh trùng, linh thú, yêu thú đều cần thứ túi trữ vật này để giữ sủng vật đặc thù.
Vạn Thú Lệnh Bài là loại tồn tại tiên phẩm, đương nhiên có thể gửi vật sống, nếu không Kim Xà đã tắc thở chết từ sớm. Tuy nhiên Long Tiêu Diêu cùng không biết túi trữ vật của giới tu tiên lại phân ra làm nhiều loại như vậy. Hắn nghi hoặc mở túi trữ vật cuối cùng ra, phát hiện bên trong có rất nhiều cây cò còn tươi, lập tức đoán ra hẳn là dược thảo của người tu tiên.
Hóa ra tán tu kia trong lúc vô ý giết chết một đệ tử phụ trách tới phường thị thu thập dược thảo và đưa đan dược của Liên Hoa Đan Môn, bởi vậy mới phải trốn đi một thời gian. Những dược thảo này hắn cũng không dám bán ra. Còn bình ngọc mà giới tu tiên dùng để chứa đan dược bình thường đều có thể để một trăm viên đan dược, tán tu một lúc lại chiếm được hai trăm viên Tụ Khí Đan, tự mình dùng một ít, hiện giờ cũng còn không ít.
Hiện tại Long Tiêu Diêu có linh thạch nhưng lại không dám tới phường thị. Dù sao thì mình cũng chiếm được rất nhiều Tụ Khí Đan, không bằng trước hết tìm địa phương tu luyện, thuận tiện tìm ít được thảo.
Long Tiêu Diêu căn cứ vào bản đồ tu tiên mà lựa chọn một vùng rừng rậm nguyên thủy ở ngoài mấy trăm dặm. Nơi đó cũng không có nhiều dược thảo, hơn nữa chỉ có loại cấp thấp nhưng yêu thú cũng ít gặp, hơn nữa chỉ có một số ít yêu thú cấp một cấp hai. Với tu vi trước mắt của hắn thì chuyện an toàn vẫn quan trọng hơn.
Long Tiêu Diêu cũng muốn tiện thể luyện giết yêu thú, tu luyện Vạn Thú Tiên Kinh. Tới Luyện Khí Kỳ cần kích hoạt một số huyệt đạo, sớm muộn gì hắn cũng cần giết yêu thú.
Tiền tài của Long Tiêu Diêu ở thế tục rất nhiều. Hắn thuê xe ngựa đi về phía rừng rậm nguyên thủy, bản thân ở trên xe cũng lôi Dược Thảo Đại Toàn ra đọc.
Không xem không biết, vừa nhìn thấy những dược thảo này Long Tiêu Diêu liền chấn động. Hắn liền tra xét không gian của Vạn Thú Lệnh Bài, phát hiện ra trong đám cỏ dại mọc rậm rạp trên mặt đất có ba loại dược thảo tu tiên, hơn nữa là dược thảo trung cấp luyện chế đan dược phụ trợ tu luyện của Trúc Cơ Kỳ, tuổi cùng tới mấy ngàn, thậm chí trên vạn năm.
Nhưng bởi Long Tiêu Diêu nuôi thả một số gà vịt thỏ hoang ở đó nên chúng cũng ăn luôn một số dược thảo. Những con vật này bị Kim Xà ăn một nửa, số còn lại đều ẩn hiện linh khí, mặc dù chưa đạt tới trình độ yêu thú những cũng hơn xa gia cầm bình thường, linh tính hơn dã thú bình thường rất nhiều.
Long Tiêu Diêu đã biết dược thảo này hiếm quý thì không thể để đám thú này ăn uổng phí. Hắn lập tức bắt hết những con mồi của Kim Xà ăn còn để lại, đặt ở một nơi không có cỏ hoang, sau đó mới bắt đầu đọc tiếp Dược Thảo Đại Toàn.
Người tu tiên tu luyện tối kỵ là bị quấy rầy, nhẹ thí khí huyết bốc lên, nặng thì tẩu hòa nhập ma, thậm chí là bỏ mạng đương trường. Bởi vậy Long Tiêu Diêu cùng không dám tu luyện trên xe ngựa. Chỉ vào buổi tối ở chỗ trọ, hắn mới khóa kỹ cửa phòng lại, phục đan tu luyện.
Bởi vì Long Tiêu Diêu cũng không nóng vội , mỗi ngày đều để những người đánh xe chờ hắn đi ra mới lên đường, cũng không cần vào cửa gọi hắn, quấy rầy sự tu luyện của bản thân. Mỗi đêm hắn đều tu luyện sáu canh giờ. May mắn là người tu tiên tu luyện có thể khôi phục tinh lực, không ngần ngủ nghê, nếu không thì thời gian đi đường của hắn sợ sẽ càng ngày càng dài.
Sáu ngày sau, Long Tiêu Diêu đi tới đích: Thường Thanh Sâm Lâm. Sau khi hắn ở thành trấn phụ cận bổ sung nước uống và lương khô liền trực tiếp tiến vào rừng rậm nguyên thủy.
Khu rừng rậm nguyên thủy này có phạm vi mười mấy dặm, Long Tiêu Diêu lúc đầu khi tiến vào khu rừng rậm này thì bình thản mười phần, chưa gặp yêu thú nào. Ban ngày hắn du đãng trong rừng rậm tìm dược thảo, buổi tối lại tới địa phương yên tĩnh, nhờ Kim Xà bảo vệ rồi dùng đan dược tu luyện.
Long Tiêu Diêu đã dùng sạch đan dược mà hắn mua nhưng còn hơn trăm viên Tụ Khí Đan mà hắn cướp được từ kẻ kia. Tụ Khí Đan này là do Liên Hoa Đan Môn luyện chế, cấp bậc đều đạt tới thượng phẩm. Hắn dùng đan dược này mới biết Tụ Khí Đan thượng phẩm này chẳng những tỏa ra linh khí càng nhiều hơn mà lại có thể cung cấp linh lực tới hơn mười canh giờ.
Long Tiêu Diêu ở bên trong rừng rậm nguyên thủy này dù chưa gặp được yêu thú nhưng tu vi lại tăng lên với tốc độ chóng mặt, so với trước kia đề cao tới hai lần, khiến hắn hài lòng mười phần.
Kinh mạch của Long Tiêu Diêu đã được đả thông toàn bộ, hơn nữa đã có thể hấp thu bốn loại linh khí, linh lực do đan được phóng ra mười phần có tám chín phần hắn có thể hấp thu, tất nhiên tiến cảnh so với người khác dùng đan dược tu luyện còn nhanh hơn.
Sau khi Long Tiêu Diêu tiến vào Thường Thanh Sâm Lâm một tháng liền thăng lên cảnh giới Luyện Khí Kỳ cấp năm. Nhưng dược thảo tu tiên trong khu rừng rậm này quả thật là ít tới đáng thương. Hắn mất thời gian một tháng cũng chỉ phát hiện ra hai mươi mấy cây dược thảo, hơn nữa đều là dược thảo cấp thấp chưa tới mười năm.
Long Tiêu Diêu vẫn chưa ngắt những dược thảo này mà trực tiếp nhổ chúng trồng vào trong Vạn Thú Lệnh Bài. Sau khi hắn thăng cấp, không gian trong Vạn Thú Lệnh Bài tăng lên tới phạm vi gấp gần ba mươi lần. Hắn lại phát hiện ra một loại dược thảo trung cấp. Hiện giờ mặc dù hắn không biết không gian trong Vạn Thú Lệnh Bài lớn tới bao nhiêu nhưng phát triển tới hiện tại thì không gian trong Vạn Thú Lệnh Bài tuyệt đối là rộng lớn cực kỳ.
Sau khi Long Tiêu Diêu tiến vào sâu trong rừng rậm. hắn đã đạt tới cấp năm Luyện Khí Kỳ nhưng vẫn chưa gặp được yêu thú hay người khác. Trong khu rừng rậm này chẳng những yêu thú thưa thớt mà cả người cũng ít tới.
Chủ yếu là bởi vì khu rừng này có yêu thú chiếm cứ nên người thường căn bản vào là chết. Nhưng yêu thú và dược thảo trong rừng rậm lại quá ít, người tu tiên bình thường đều lười chẳng muốn vào.
Tuy nhiên Long Tiêu Diêu cùng rất thỏa mãn với tình huống này. Chuyện mấu chốt nhất chính là hắn muốn bảo vệ sự an toàn của mình, hơn nữa tu vi hiện giờ lại được đề cao nhanh hơn mười phần, làm sao hắn lại không vừa lòng cho được. Dã thú hắn gặp cũng thường để Kim Xà ra tay. Hiện giờ hắn cũng biết Kim Xà thích thực chiến, mà đối phó với dã thú lại tương đối an toàn. Hắn tất nhiên là thỏa mãn yêu cầu của Kim Xà.
Thật ra lúc đầu Long Tiêu Diêu cùng hơi lo lắng như thấy Kim Xà giết mấy con mãnh hổ và Xà Hậu thân thể cường tráng vô cùng thoải mái thì hắn cùng không còn lo lắng gì nữa. Hơn nữa hắn phát hiện ra Kim Xà dường như thực sự cảm thấy hứng thú với độc trùng, sức ăn cũng tăng lên rất nhiều, mỗi lần có thể nuốt một con mãng xà dài hơn hai thước.
Long Tiêu Diêu gặp con yêu thú đầu tiên là chuyện sau hai tháng khi hắn tiến vào trong rừng rậm. Đó là một con tê tê thuộc tính thổ. Loại yêu thú này toàn thân có lân giáp phủ kín, bản thể có lực phòng ngự rất mạnh, lực công kích và tốc độ tương đối yếu kém. Tuy nhiên yêu thú có lực lượng có yếu thì cũng mạnh hơn dã thú bình thường rất nhiều, tứ chỉ chụp một cái liền có thể phá tan vàng nát đá.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Long Tiêu Diêu sau khi phát hiện ra con tê tê này lập tức lấy ra một pháp khí cao cấp là một cái khiên bằng đồng thau. Đó là chiến lợi phẩm mà hắn thu được từ tán tu ám toán hắn tại Hoa Sơn. là pháp khí phòng ngự thuộc tính kim. cao tới hơn một thước, lực phòng ngự rất mạnh.
Tuy nhiên thần thức của người tu tiên Luyện Khí Kỳ còn bị vây ở trạng thái hư vô, không thể điều khiển khống chế pháp khí mà phải cầm trong tay. Hơn nữa linh tính và phẩm cấp của pháp khí có hạn căn bản cũng chẳng thể khống chế biến hóa lớn nhỏ của chúng, hoàn toàn phải dựa vào lực lượng bản thân, phản ứng của người sử dụng, giống như võ giả trong thế tục vậy.
Tuy nhiên Long Tiêu Diêu tu luyện Vạn Thú Tiên Kinh, tốc độ phản ứng của thân thể so với người tu tiên khác lại nhanh nhạy hơn rất nhiều, lực lượng cũng mạnh hơn. có thể chống đờ được công kích của yêu thú.
Ngay vào lúc Long Tiêu Diêu phát hiện ra con tê tê thì đồng thời đối phương cũng thấy hắn. lập tức tấn công luôn. Bản thân con tê tê cũng không phải động vật gì lợi hại nhưng một khi biến thành yêu thú rồi thì thể chất đã xảy ra biến hóa về chất, cho dù là dã thú như sư tử hổ báo cũng không phải là đối thủ của nó, hơn nữa lại vẫn giữ được năng lực phòng ngự vốn có.
Long Tiêu Diêu thấy con tê tê lao về phía mình thì tay phải lập tức thi triển ra công kích điện. Một tia chớp lớn bằng ngón út sáng ngời đánh lên người con tê tê.
Yêu thú cơ bản chẳng cần tới pháp khí. Chúng tu luyện làm cho cơ thể cường đại lên, lực lượng phòng ngự của thân thể hơn xa người tu tiên. Chúng cũng hấp thu linh khí ngũ hành để tu luyện nhưng không phải là chân khí mà là yêu nguyên lực.
Tốc độ của con tê tê cũng không phải là nhanh, tất nhiên không thể né tránh tia sét bắn tới. Luồng sét đánh lên người nó, lập tức một tầng sáng màu vàng nâu liền lóe lên. Đó chính là yêu nguyên lực bảo vệ của nó. Tuy rằng con tê tê vẫn bị sét đánh trúng như trước là run rẩy nhưng nó vẫn không bị mất đi khả năng hành động.
Nó lao tới gần Long Tiêu Diêu, đầu ngóc lên, móng phải đánh vào tấm khiên bàng đồng thau đang che trước người. Mà Long Tiêu Diêucũng phát ra tia sét thứ hai đánh về nói đối phương, đồng thời rót chân khí thuộc tính kim và tấm khiên, đón đỡ đòn tấn công của con tê tê.
Vạn Thú Lệnh Bài là công pháp ngũ hành hoàn chỉnh, tất nhiên là cũng thuyết minh tỉ mỉ quan hệ ngũ hành tương sinh tương khắc: Mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ,thổ sinh kim, kim sinh thủy, thủy sinh mộc, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim, kim khắc mộc. Mà các thuộc tính biến dị tương khắc trong đó cũng giống như thuộc tính cơ sở. Nhưng bởi thuộc tính biến dị có cấp bậc cao hơn thuộc tính cơ sở cho nên lại không bị thuộc tính cơ sở khắc chế.
Hon nữa Vạn Thú Tiên Kinh cũng giảng giải rất kỹ đối với vạn thú trong thế gian. Long Tiêu Diêu tất nhiên biết con tê tê này là yêu thú thuộc tính thổ. Mộc khắc thổ, vốn phải thi triển công kích tính mộc để tấn công và phòng ngự đối phương mới là tốt nhất, nhưng hắn lại không có pháp khí tính mộc, mà kỹ xảo của thuộc tính mộc lại có lực công kích yếu ớt, bởi vậy hắn lựa chọn công kích điện cường đại nhất của hắn.
Dòng điện lại đánh trúng con tê tê. Lưng nó có lớp vảy bảo vệ nhưng bụng lại chỉ có lớp lỏng thú mềm mại, lực phòng ngự kém hơn rất nhiều. Dòng điện thừa lúc con tê tê phát động công kích mà bắn lên vùng bụng nó lộ ra. Thân thể con tê tê lập tức run lẩy bẩy.
Nó bị dòng điện đánh trúng, lập tức mất đi năng lực công kích, thân thể cuộn lại, khiến cho tầng vảy của mình trở thành một tầng phòng ngự kiên cố.
Long Tiêu Diêu cùng không cho đối phương có cơ hội khôi phục. Hắn lập tức triển khai tiếp công kích. Phần bụng của con tê tê đã bị dòng điện đánh trúng, yêu nguyên lực hộ thể đã bị điện làm cho tán loạn vô cùng, không thể lập tức khôi phục bình thường. Hai luồng điện lại thuận lợi tiến vào cơ thể con tê tê.
Con tê tê mất đi sự bảo vệ của yêu nguyên lực, chỉ dựa vào thân thể chống đỡ công kích. Luồng điện đầu tiên đánh cho khí huyết trong cơ thể nó hoàn toàn hỗn loạn. Luồng thứ hai trực tiếp khiến trái tim nó ngừng đập. Vậy là nó đành mất mạng.
Lần đầu tiên Long Tiêu Diêu khiêu chiến với yêu thú lại thuận lợi tới thần kỳ, khiến lòng tin của hắn tăng lên rất nhiều. Hắn dùng trường kiếm lột tấm da của con tê tê xuống, lại tìm được một viên yêu đan lớn bằng viên đậu xanh, tỏa ra linh khí màu vàng đất trong bụng nó. Trong cơ thể yêu thú ẩn chứa rất nhiều năng lượng, hơn xa dà thú bình thường lại cũng rất có ích. Hắn gọi Kim Xà ra cho nó ăn thịt con tê tê.
Kết quả là Kim Xà ăn thịt con thú này rồi lại tò vẻ bất màn với Long Tiêu Diêu. Hắn hơi ngạc nhiên, lập tức hiểu ra, vỗ về Kim Xà nói:
- Tiểu Long, ta biết ngươi muốn tác chiến với yêu thú, nhưng bản thân ta cũng cần thông qua thực chiến để tăng thực lực bản thân, nếu không về sau làm sao có thể bắt giết yêu thú, cắn nuốt thú hồn chứ? Được rồi, về sau có cơ hội tất nhiên sẽ là ngươi ra tay.
Kim Xà nghe vậy mới nhảy lên vai Long Tiêu Diêu, nũng nịu cọ vào má hắn. Hắn cũng vuốt ve Kim Xà, trong lòng thầm bội phục tâm tính không sợ gian nan, một lòng muốn mạnh hơn của Kim Xà.
Tuy nhiên Long Tiêu Diêu thoải mái chiến thắng con tê tê khiến trong lòng hắn sinh ra vài phần chủ quan, vài ngay sau khi gặp phải một con yêuthú mèorừng
cấp một thì bởi phán đoán sai lầm mà gặp phải phiền toái.
Mèo rừng trông cũng giống mèo nhà, chẳng qua cái đuôi cụt ngủn, bốn chân to khỏe, hành động mạnh mẽ, là yêu thú thuộc tính kim. lực công kích rất mạnh, lực phòng ngự thì còn xa mới bằng được thần thức. Nhưng yêu thú mèo rừng kế thừa và phát huy ưu thế tốc độ, công kích mau lẹ vô cùng. khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Long Tiêu Diêu biết mèo rừng là yêu thú thuộc tính kim cho nên dùng kỳ xảo tính hỏa: Hỏa cầu Thuật tấn công. Nhưng quyết định này lại khiến hắn rơi vào cục diện bị động. Tốc độ bay của hỏa cầu tương đối chậm chạp, mà tốc độ di chuyển của mèo rừng lại cực nhanh.
Bởi vì thần thức của người tu tiên Luyện Khí Kỳ rất có hạn, hỏa cầu bay ra khỏi phạm vi khống chế của thần thức cũng chỉ có thể giữ nguyên quán tính, cứ theo quỳ đạo cũ mà phi hành tiếp, không thể đổi hướng theo đối thủ. Mèo rừngthoắttrái thoắt phải liền có thể tránh được công kích này.
Mà sau khi nó tránh đòn xong lập tức vọt tới, nhắm thẳng vào Long Tiêu Diêu. Long Tiêu Diêu vừa rót chân khí vào tấm khiên đồng thau chắn trước người mình, vừa thi triển Hỏa Cầu Thuật bắn về phía đối thủ.
Còn mèo rừng ở gần trong gang tấc, Long Tiêu Diêu tưởng rằng nó không thể tránh thoát nhưng khi nó vừa phát hiện ra ánh lửa lóe lên thì lập tức lại tránh sang trái.
Mặc dù trong phạm vi thần thức, người tu tiên Luyện Khí Kỳ có thể dùng thần thức khống chế phương hướng của kỹ xảo nhưng thần thức của người tu tiên Luyện Khí Kỳ cũng chưa ngưng thực, chỉ có thể điều khiển phương hướng của kỳ xảo trong phạm vi nhất định, không thể khiến góc độ thay đổi quá lớn.
Con mèo nhảy vọt sang trái né tránh, lập tức lại lao tới, chẳng những tránh được công kích của hỏa cầu mà trong nháy mắt còn tới bên sườn của Long Tiêu Diêu, giơ móng vuốt lên tất công hắn.
Mà Long Tiêu Diêu đang cầm khiên trong tay, vị trí đó đúng là nơi hắn không kịp phòng ngự, căn bản không thể giơ khiên đỡ thế công của con mèo rừng.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào