Vũ Luyện Điên Phong Tác Giả: Mạc Mặc
-----oo0oo-----
Chương 236: Dụng pháp mói của Thú Hồn Kỹ
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Lời nói của Kim Hào vừa dứt, liền có một thân ảnh bước ra khỏi rừng cây u ám đó.
Đối phương xuất hiện một cách quyết đoán, không chút sợ hãi như thế khiến Kim Hào không khỏi căng thẳng, thần sắc nghiêm nghị, âm thầm tạo thế phòng bị. Y nghĩ, nếu quả thật đúng như những gì đã đoán, thì chuyến này mình gặp phải cao thủ rồi.
Nhưng đến khi tướng mạo kẻ đó hiển hiện ngay trước mắt Kim Hào, y liền hoảng hốt ngay lập tức. Biểu cảm trên mặt y cứ như gặp phải ma quỷ, đồng tử co rụt lại.
Dương Khai cười nhạt thành tiếng, nhưng thực tâm cũng là vãn bất đắc dĩ.
Đối phương liếc mắt một cái đã tìm ra chỗ ẩn thân của mình, cứ trốn tiếp thì còn hay ho gì nữa? Thay vì để y bắt ép mình ra, chi bằng cứ quang minh chính đại mà bước ra.
Đảo mắt qua một lượt, Dương Khai chợt nhướn mày, nháy mắt đã hiểu ra được rất nhiều việc.
- Là ngươi!
Kim Hào kêu lên thất thanh
- Tại sao ngươi... sao ngươi có thể...
- vẫn còn sống?
Dương Khai khẽ cười.
- Phải, sao ngươi vẫn còn sống?
Giọng Kim Hào trầm xuống.
Hơn nửa năm trước, ba tên đệ tò Quỷ Vương Cốc truy sát Dương Khai. Tốc độ của
Vu Thành Khôn là nhanh nhất, đuổi theo Dương Khai được trước một bước. Kim Hào và Lãnh San theo sau, nhưng khi hai người đuổi đến một vách núi, thì phát giác được Vu Thành Khôn đã chết.
Lúc ấy Kim Hào cứ tưởng Dương Khai đã kéo Vu Thành Khôn xuống vực chết cùng, nhưng lại không ngờ rằng, nửa năm sau lại chạm mặt một lần nữa. Và lần này, tên đệ tử Lăng Tiêu Các đó không những vẫn sống nhăn răng, mà còn mạnh hơn rất nhiều so với nửa năm trước.
- Sao ta lại không thể sống?
Dương Khai cợt nhả. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
- Chẳng lẽ ngươi không rơi xuống vách núi đó ư?
Kim Hào nghĩ đến một khả năng.
- Ta rơi xuống rồi, nhưng leo lên lại. Phải rồi, tên sư đệ đó của ngươi thì chẳng được may mắn như vậy, ngã xuống đáy vực là tanh bành thành một đống thịt nát, chết mà không có chỗ chôn thây, thảm lắm.
Dương Khai hất mày.
Hắn nói như vậy nhằm để gây nhiễu loạn tinh thần Kim Hào, khiến y phẫn nộ. Nhưng Dương Khai nào ngờ được, Kim Hào lại không có chút động lòng, mà chi cười khẩy liên hồi.
Nếu là nửa năm trước, e là Kim Hào đã nồi giận thật rồi, nhưng còn bây giờ, tính mạng y đang nằm trong tay kẻ khác. Bồ Tát qua sông, thân mình còn lo chưa xong, làm gì có thời giờ lo cho kẻ khác?
Nhận ra sự vô tình lãnh đạm của Kim Hào, Dương Khai nhíu mày, liếc nhìn ba con
yêu thú ngũ giai sức mạnh cao cường bên cạnh y, giọng khinh khi:
- Hóa ra ngươi đã mồng bỏ sư môn để đi hàng phục bọn Thiên Lang Quốc rồi.
Ba con yêu thú ngũ giai này không thuộc cùng một chủng loại, mà có thể đi cùng nhau một cách vô sự, hơn nữa đều mang địch ý với hắn, rõ ràng là đã bị kẻ nào đó khống chế rồi.
Kim Hào không có bản lĩnh này, chi có bọn Thiên Lang Quốc mới có thể chi phối yêu thú thôi.
- Ngươi thì biết cái gì?
Kim Hào ngượng quá hóa giận, hét toáng lên
Ngươi chẳng biết cái gì hết, đừng có mà ở đây nói xằng nói bậy, bình phấm chuyện phải trái của ta! Rảnh rỗi đến vậy thì lo cho cái thân mình trước đi!
Vung tay lên, Kim Hào nói:
- Giết hắn!
Vẻ mặt Dương Khai cứng lại, nhìn chong chong vào ba con yêu thú nọ đầy cảnh
giác.
Ai ngờ bọn chúng chỉ thị uy, nhe nanh trợn mắt với hắn, chứ hoàn toàn không chịu nghe theo hiệu lệnh giết địch của Kim Hào.
- Mẹ kiếp, đồ con điếm!
Kim Hào không kìm được buột miệng chửi. Tử Mạch cho ba con yêu thú này đi theo mình, nhưng chúng lại không chịu nghe lệnh của mình, thế thì có tác dụng gì?
- Ha ha ha ha...
Nhìn cảnh tượng khôi hài này, Dương Khai không nhịn được cười.
Mặt Kim Hào nửa đỏ bừng nửa xanh mét, cứ như phường nhuộm, đặc sắc vô cùng. Tiếng cười nhạo của Dương Khai cộng thêm cảnh ngộ như cá mắc cạn hiện giờ càng khiến y điên tiết. Nắm tay kêu răng rắc không ngừng, y cười độc ác xông về phía Dương Khai:
- Cứ cười đi, về sau ngươi chẳng còn cơ hội để cười nữa đâu.
Vừa nói, âm phong cuồn cuộn trên hai quỷ trảo trắng hếu, cái lạnh thấu xương tỏa ra, thân hình như gió lao về phía Dương Khai.
Quỷ trảo quét qua mang theo một màn u quang, thứ khí âm lương bức bối tỏa quanh Dương Khai, gặm nhấm cơ thể hắn.
Dương Khai nghiêm mặt, thôi động nguyên khí, vừa kháng ngự đòn gặm nhấm của
đối phương, vừa chống đờ đòn tấn công.
Khoảng cách về cảnh giới khá lớn, thực lực của Kim Hào vào khoảng Chân Nguyên cảnh ngũ tầng, cao hơn Tề Kiếm Tinh hôm đó hai tầng, nhưng so ra thì sức chiến đấu của hai tên cũng chẳng khác nhau là mấy.
Dầu sao thì xuất thân cũng khác biệt. Tề Kiếm Tinh xuất thân từ đại tông môn nhất đẳng Cửu Tinh Kiếm Phái, còn Kim Hào thì xuất thân từ tông môn nhị đẳng Quỷ Vương Cốc.
Thế cho nên, dù thoạt nhìn có vẻ như Dương Khai là người ở thế yếu, nhưng cũng không phải lo lắng về tính mạng.
Trong thời gian hơn một tháng này, hắn cũng đã tiến bộ không ít.
Điều duy nhất khiến Dương Khai lo lắng chính là ba con yêu thú ngũ giai kia!
Lũ yêu thú này con nào con nấy thực lực cũng không tầm thường, nếu chúng mà xông hết cả lên, thì hắn chỉ còn nước là tháo chạy.
Thế nhưng kịch chiến mãi một hồi, Dương Khai ngạc nhiên phát hiện ra rằng, ba con yêu thú này chi đứng bàng quan bên ngoài, hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào, nên lập tức thấy nhẹ lòng hơn hẳn. Trong lúc xoay vần, thực lực dần dần tăng lên và chạm đến ngường Li Hợp cảnh đỉnh phong.
Kim Hào hạ thủ tàn độc, ra chiêu hung hãn, lửa nộ trong hơn một tháng qua, bây giờ đồng loạt phát tiết hết. Hoàn toàn quên hết nhiệm vụ bắt Dương Khai về mà Tử Mạch giao cho, y bày ra một bộ dạng không giết Dương Khai thề không dừng lại.
Chiếm trọn thế thượng phong, chi trong thời gian nửa chén trà ngắn ngủi, Kim Hào đã gây ra mười mấy vết thương trên người Dương Khai. Tuy không thương tốn đến gân cốt, nhưng máu chảy cũng không phải là ít.
- Ha ha... Tiểu tử nhà ngươi hôm nay chết chắc rồi!
Trong lúc quyết chiến, Kim Hào vẫn còn hơi sức để thị uy, cứ cười gằn không
ngừng.
Dương Khai nghiến răng, tung ra một chưởng, thừa lúc Kim Hào phòng bị thì cấp tốc lùi về sau.
Song chưởng chợt giơ lên, đập mạnh vào trung gian.
Hai cỗ sóng năng lượng kinh hồn tuôn trào. Nhận thấy sức sát thương ấn chứa trong chiêu thức này, Kim Hào cũng thủ thế sẵn đón địch.
Tiếng cầm thú tru tréo vang rền, Dương Khai đã thi triển Thú Hồn Kỹ.
Theo sau song chưởng, hai thân ảnh rực đỏ sinh động như thật liền xuất hiện.
Kim Hào thất sắc, vội vã lùi lại. Đối mặt với màn tấn công của cả hai con yêu thú, y không khép nép gì nữa, chân nguyên toàn thân được đẩy lên đến cực hạn, sát chiêu tung ra tới tấp.
Dương Khai chửi thầm một tiếng, hợp lực cùng hai Thú Hồn tiến công.
Tuy Thú Hồn Kỹ đã thi triển thành công, nhưng đó không phải là điều Dương Khai
cần. Trong một tháng qua, hắn đã lần ra được một dụng pháp mới của Thú Hồn Kỹ, cứ mong được một lần cho Kim Hào biết tay, nhưng nào ngờ, thiên bất toại nhân nguyện, hắn bèn buông tay.
Kim Hào quả không hổ là cao thủ Chân Nguyên cảnh ngũ tầng. Dương Khai đã hợp lực chiến đấu cùng hai Thú Hồn, vậy mà cũng chi rơi lại vào tình thế không thuận lợi, bên tám lạng người nửa cân.
Chốc sau, hai Thú Hồn này đã tiêu hao mọi năng lượng, biến mất hình mất dạng.
Thấy được cơ hội này, Kim Hào vội vàng xông lên, cất cao giọng cười hung ác:
- Tiểu từ, ngươi chết chắc rồi!
Dương Khai nghiêm mặt, tung song chưởng thêm một lần nữa.
Nhìn thấy động tác quen thuộc này, Kim Hào liền hoảng hốt. Y không muốn phải tiếp tục đối mặt với lũ yêu thú không có thực thể lại khó đối phó cùng cực đó nữa, bèn tung ra hết mọi vốn liếng.
Một tiếng kêu khóc hãi hùng. Một luồng hắc khí đột nhiên bắn ra từ bàn tay Kim Hào. Một gương mặt người méo mó gào rít dữ tợn, mang theo thứ ác khí và sát khí ngút trời, tựa như ác quỷ oan hồn, nhằm thẳng Dương Khai mà xông đến.
Cảnh tượng này rất quen thuộc.
Ngày đó, khi Vu Thành Khôn và Dương Khai cùng rơi xuống vách núi, Vu Thành Khôn cũng đã từng sử dụng chiêu thức này.
Nhìn thấy mặt người này, Dương Khai chẳng những không kinh sợ mà lại còn vui
mừng! Hắn vẫn luôn chờ Kim Hào xuất chiêu này, nhưng không ngờ đến giờ mới được như sở nguyện.
Nhoẻn miệng cười, Dương Khai đứng bất động, thân mình vững vàng, như chưa nhìn thấy gì.
Song chưởng hết đánh đến rồi lại đẩy qua, hai luồng năng lượng từ lòng bàn tay hợp lại làm một.
Không có Bạch Hổ, cũng chẳng có Thần Ngưu, càng không có thú gầm, mà chi có một thứ u quang phóng ra.
Kim Hào lách người qua, tránh đòn một cách nhẹ tênh.
Nháy mắt, luồng u quang này len lỏi vào trong cơ thể một con yêu thú ngũ giai phía sau lưng Kim Hào! Không hề gây ra bất cứ động tình nào.
Thành công rồi! Dương Khai hoan hi vạn phần.
Kim Hào lại phát nộ, quát lên:
- Tiểu tử thối cứ cố tỏ vẻ mờ ám, muốn dọa Kim đại gia ta à?
Vừa rồi y đã nếm mùi của hai Thú Hồn, nên thần hồn nát thần tính. Thấy Dương Khai có tư thế đó liền tung hết mọi chiêu sát thủ ra, nhưng lại không ngờ đối phương chỉ là thùng rỗng kêu to, chẳng thấy bóng dáng Thú Hồn đâu, bảo sao y không bực cho được?
Vừa dứt lời, Kim Hào đột nhiên giật bắn người. Đầu y đau dữ dội, sắc mặt tự nhiên trắng bệch, chân nguyên hỗn loạn. Hốt hoảng lùi lại, nhìn Dương Khai đầy kinh hãi:
- Ngươi... Ngươi đã trúng Quỷ Vương Án, sao vẫn không hề hấn gì?
Trong một tích tắc vừa rồi, Kim Hào cảm nhận được rõ rệt Quỷ Vương Án của mình đã biến mất.
Giống như Vu Thành Khôn ngày đó bị gậy ông đập lưng ông, thì bây giờ Kim Hào cũng phải chịu đòn phản kích không hề nhẹ.
- Hê hê, lần này thì ngươi chết chắc rồi!
Dương Khai hít sâu một hơi, cười gian xảo.
- Sao ngươi có thể hóa giải Quỷ Vương Án!
Kim Hào hoảng sợ. Y đâu biết, tận sâu trong nội thể Dương Khai lúc này, Địa Ma đang có một bữa ngấu nghiến no nê, khoan khoái vạn phần.
Quỷ Vương Án, nói trắng ra là một oan hồn, được đệ tử Quỷ Vương Cốc nuôi dường bằng chân nguyên và tình huyết, song tu tính mệnh, chính là bữa ăn khoái khẩu của Địa Ma.
- Tới địa phủ hãy hỏi sư đệ của ngươi đi, y cũng chết theo cách này đấy.
Vừa nói, Dương Khai mở rộng lòng bàn tay, thanh trường kiếm đỏ rực ngưng tụ từ một giọt Dương dịch đã thành hình.
Công phu trên tay của đối phương sắc bén vô cùng, đôi quỷ trảo trắng hếu đó cứng như sắt thép, không thua gì bí bảo Phàm cấp thượng phẩm. Đối phó với kẻ địch như vậy, dùng vũ khí tạo ra từ Dương dịch chính là chọn lựa tốt nhất.
Tuy Kim Hào vẫn còn sức để đánh tiếp, nhưng Quỷ Vương Ấn bỗng nhiên biến mất, khiến y kinh hoàng, không dám giao chiến với Dương Khai thêm nữa, y hấp tấp lùi lại,
định bỏ chạy.
Nào ngờ mới lùi lại ba bước, một cỗ sát khí từ sau ập tới. Kim Hào biến sắc, chưa kịp quay lại thì đã ngửi thấy mùi tanh thoảng trong gió, ngay lập tức cổ y đau vô cùng.
Ngã nhào xuống đất, Kim Hào ra sức phản kháng. Y thoáng thấy một con yêu thú đi cùng mình đến đây đang cắn xé huyết nhục mình. Lòng chợt chùng xuống đến tận đáy vực sâu, ngửa mặt lên trời, y rống lên giận dữ:
- Tử Mạch, con điếm thối tha nhà ngươi!
Y vẫn cho rằng Tử Mạch muốn hạ thủ với mình.
Sinh tử tồn vong, thực lực toàn thân Kim Hào bộc phát, cuối cùng cũng thoát khỏi nanh vuốt của con yêu thú ngũ giai nọ. Chật vật đứng dậ chi cảm thấy máu thịt ở cổ
mình đương lẫn lộn, máu cứ chảy không ngừng.
Vừa mới đứng vững, Dương Khai đã cầm kiếm lao đến.
Trường kiếm huyết sắc bổ xuống, Kim Hào vội vã giơ tay lên đờ. Hai cánh tay trắng hếu đó quả nhiên rất cứng cáp, dù đã nếm một nhát kiếm, cũng chi để lại một vết nứt, chứ chưa bị chém đứt.
Trong chớp mắt, con yêu thú ngũ giai nọ lại vồ đến, trợ lực với Dương Khai kẹp cứng Kim Hào. Thần hồn Kim Hào đã bị thương tổn, cơ thể lại bị trọng thương, thực lực đã hao mất ba phần, đâu còn là đối thủ của Dương Khai?
Vũ Luyện Điên Phong Tác Giả: Mạc Mặc
-----oo0oo-----
Chương 237: Bí mật của nô thú
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Trong thời gian ba mươi tức ngắn ngủi, Dương Khai đã cắt đứt đôi quỷ trảo của Kim Hào chỉ trong một nhát kiếm. Mất đi đôi tay quan trọng nhất, Kim Hào không còn khả năng phản kháng, y hốt hoảng chạy thục mạng, đến cả ngự không phi hành cũng không thi triển được, cuối cùng bị giết chết dưới lười kiếm của Dương Khai cùng sự liên thủ của con yêu thú ngũ giai nọ.
Kim Hào vừa chết, thì hai con yêu thú vẫn luôn đứng bàng quan bên cạnh còn lại cứ như nhận được chi thị nào đó, đồng loạt bỏ chạy.
Từ đầu đến cuối Dương Khai vẫn luôn cảnh giác động tĩnh của chúng, biết được đó là thuộc hạ của võ giả Thiên Lang Quốc. Tuy muốn xuống tay hạ sát nhưng tốc độ của chúng quá nhanh, e là không thể đuổi kịp, vì phòng sinh biến nên đành để mặc chúng rời đi.
Khẽ thở dốc một hơi, ngoái nhìn con yêu thú ngũ giai đứng bên cạnh, Dương Khai dần thả lỏng cái nhíu mày, thay vào đó là sự hoan hỉ.
Trận chiến này, còn nhẹ nhàng hơn cả trận chiến với tên đệ tử nọ của Cửu Tinh Kiếm Phái hôm nào.
Sự tồn tại của Địa Ma và màn trở mặt của con yêu thú ngũ giai này đều là yếu tố quyết định cái chết của Kim Hào.
Có lẽ Kim Hào chết cũng chẳng hiểu tại sao con yêu thú do mình đưa đến đây lại hạ thủ với chính mình.
Căn nguyên của tất thảy đều nằm ở Thú Hồn Kỹ.
Đó cũng là dụng pháp mà Dương Khai đã vô tinh tìm ra được. Vài ngày trước, hắn đụng độ một con yêu thú ngũ giai, vốn chi định thi triển Thú Hồn Kỹ, triệu hồi hai Thú Hồn trợ lực, nhưng không hiểu vì lý do gì mà hai Thú Hồn đột nhiên hợp làm một, hóa thành một luồng u quang và nhập vào nội thể con yêu thú nọ.
Ngay sau đó, con yêu thú này bỗng nhiên lại tuân lệnh Dương Khai!
Phát hiện vô tinh này khiến Dương Khai mừng rờ vô cùng. Thời gian qua hắn vẫn luôn lần mò bí ấn trong đó, nhưng mãi vẫn không nắm bắt được trọng điểm. Đến cả lúc thi triển chiêu thức này cũng lúc được lúc không, số lần thất bại chiếm đa số.
Hơn nữa hiện giờ càng lúc càng khó tìm được yêu thú, căn bản là hắn không có bao nhiêu đối tượng để thử nghiệm. Quả thực rất đáng tiếc.
Có điều tên gọi cho chiêu thức này thì hắn cũng đã nghĩ xong rồi.
Bạch Hổ Án và Thần Ngưu Án hợp làm một, vậy thì võ kỹ được hình thành sẽ gọi là Nô Thú Ấn!
Phân ra có thể triệu hồi hai Thú Hồn trợ lực, hợp lại thì hình thành nên võ kỹ mới.
Nô Thú Ấn đã phát huy được tác dụng vô cùng lớn trong trận chiến với Kim Hào. Nếu trong thời khắc cuối cùng, con yêu thú ngũ giai đó không đánh lén, thì với thủ đoạn và thực lực của Kim Hào đã có thể thoát chết được rồi.
Chiêu thức này nếu dùng đúng, uy lực lớn hơn hẳn Bạch Hổ Án và Thần Ngưu Ấn. Tuy sức tấn công của hai Thú Hồn này cũng không tầm thường, nhưng sức mạnh tồng thể lại hơi yếu, cộng lại thì chắc chỉ bằng lực chiến đấu của con yêu thú ngũ giai đang đứng
trước mặt. Chẳng qua số lượng nhiều hơn một con nên mới thắng.
Cách đó ba mươi dặm, đang nhắm mắt tình tọa thì Từ Mạch chợt mở mắt ra, nét kinh ngạc trong đôi mắt càng rõ rệt hơn lúc nãy mấy phần.
Và người đứng sau lưng nàng là Lãnh San cũng không khác gì, kinh ngạc ra mặt, bàng hoàng nhìn về hướng Dương Khai. Ánh mắt vừa có phần bi thương, vừa có chút vui mừng và xót xa giả dối.
Nói gì thì Kim Hào cũng là sư huynh đồng môn của nàng. Tuy việc y đồng ý với yêu cầu của Tử Mạch trước đó khiến Lãnh San căm giận vô cùng. Nhưng người chết cũng như ngọn đèn tắt, y không thể quay lại đây mà chiếm giữ nàng, nên chẳng cần phải suy tính nhiều làm gì nữa. Còn nàng, giờ chỉ có một thân một mình, bị nữ tử hi nộ bất thường của Thiên Lang Quốc này nắm trong tay, tương lai thật mờ mịt.
Vào thời điểm Kim Hào chết, cả hai nữ tử đều cảm nhận được bằng những thủ đoạn khác nhau.
- Sư huynh của ngươi... chết rồi đó.
Tử Mạch chậm rãi đứng dậy, hờ hững liếc nhìn Lãnh San.
- Chết đáng lắm!
Lãnh San cười nhạt.
- Ha ha... Đúng thật. Đồ nam nhân vô dụng, làm ta thất vọng quá.
Tử Mạch cười duyên, đôi mày thanh tú chau lại, trầm ngâm nói:
- Có điều ít nhiều gì thì cũng có chút bản lĩnh, kẻ giết được y trong thời gian ngắn đến vậy quả đúng là một cao thủ!
Trong lúc nói, đôi mắt Tử Mạch sáng rực lên, như phát hiện ra thứ đồ chơi mới là nào đó, gương mặt đầy vẻ phấn khích, hơi thở cũng có phần gấp gáp.
Khẽ cất bước, Tử Mạch đi về hướng nơi Dương Khai đang đứng. Mấy chục con yêu thú đang rạp mình trên mặt đất cũng vội vàng đứng dậy, đuối theo bước chân của Tử Mạch.
Lãnh San nhìn theo, không nói một lời nào, liền chạy theo.
Nàng biết mình không có khả năng chạy thoát. Chưa kể đến việc không thể ứng phó với mấy chục con yêu thú, mà thứ Tử Mạch gieo vào nội thể mình cũng đủ để chi phối sinh tử của nàng rồi.
Dương Khai thu hồi huyết châu ngưng tụ từ Kim Hào, rồi quay sang nhìn con yêu
thú ngũ giai bên cạnh mình.
Đây là một con Dạ Xoa Kim Ảnh Báo, bề ngoài oai phong lẫm liệt, thân thể cường tráng, vóc dáng nhanh nhẹn, mỗi một bắp thịt trên người nó đều ẩn chứa sức bộc phát kinh hoàng, móng vuốt tứ chia sắc nhọn, đủ sức phá nát ba tấc tinh thép.
Dương Khai có thể cảm thụ được, con này còn mạnh hơn rất nhiều so với mấy con yêu thú mà mình giết mấy ngày trước. Sức mạnh của nó ước chừng ở khoảng ngũ giai trung kỳ.
Tương đương với Chân Nguyên cảnh ngũ, lục tầng.
Trên lý thuyết là thế, nhưng nếu lâm trận thật sự thì chắc chắn không phải là đối thủ của võ giả Chân Nguyên cảnh ngũ, lục tầng. Chân Nguyên cảnh nhị, tam tầng cũng đủ để
tiêu diệt nó rồi.
Điều khiến Dương Khai nghi hoặc không phải là sức mạnh của nó, mà là trạng thái hiện tại của nó.
Hắn cứ có cảm giác không thể khống chế nó một cách triệt để.
Cảm giác này rất bất thường. Đã tráng Nô Thú Ấn thì căn bản không thể như vậy được. Hơn nữa, con Dạ Xoa Kim Ảnh Báo này hiện giờ cũng có vẻ nóng nảy bất an, cứ lắc đầu vẫy đuôi, gầm gừ liên hồi.
Có vấn đề!
Dương Khai nhớ lại thủ đoạn nô dịch yêu thú của bọn võ giả Thiên Lang Quốc,
ngầm phỏng đoán có thể xung đột gì đó với Nô Thú Ấn của mình. nguồn tunghoanh.com
Tiến về trước, vừa vỗ về con Dạ Xoa Kim Ảnh Báo, vừa đặt một tay lên trán nó, âm thầm chuyển nguyên khí vào, hành tẩu trong nội thể nó.
Nguyên khí xoay vần năm sau vòng, cuối cùng Dương Khai cũng tim ra được chỗ bất ổn.
Bên trong đầu con Dạ Xoa Kim Ảnh Báo có một thứ phát ra dao động sinh mạng.
Dương Khai ngạc nhiên ra mặt, nhìn nó thật kỹ, chi thấy nó càng lúc càng khó chịu. Giữa Nô Thú Án trong nội thể nó và thứ bí ẩn này đang tranh nhau quyền khống chế nó.
Lường hổ tương tranh, tất hữu nhất thương. Bất kể là bên nào thắng, thì bên chịu
thương tổn cuối cùng vẫn là con Dạ Xoa Kim Ảnh Báo này.
Nhíu chặt mày, Dương Khai gia tăng lượng nguyên khí trút ra. Cả quá trình hắn đều điều khiển thật cẩn trọng, không dám mạnh bạo. Vi yêu đan của Dạ Xoa Kim Ảnh Báo đang ở trong người nó, một khi gây tổn hại đến yêu đan, thì con Dạ Xoa Kim Ánh Báo này sẽ chết ngay tức khắc.
Đợi cho đến khi Dạ Xoa Kim Ảnh Báo thích ứng được, Dương Khai mới dám nâng cao lượng nguyên khí truyền vào.
Sau ba bốn lần như thế, cuối cùng thứ trong đầu nó cũng có dấu hiệu không chịu nổi, đang nhanh chóng chui ra ngoài. Phát giác ra điều này, Dương Khai liền tập trung tinh thần, hắn muốn biết bọn võ giả Thiên Lang Quốc này dùng thủ đoạn gì để chi phối lũ yêu thú.
Sau mười mấy tức, đột nhiên có một con trùng tử dài khoảng ba tấc chui ra từ trán Dạ Xoa Kim Ảnh Báo.
Dương Khai nhanh tay bắt gọn lấy nó.
Liếc sơ qua, chi thấy con trùng tử này vừa giống con rết, lại vừa giống con chuồn chuồn. Chưa kịp nhìn cho ra ngô ra khoai thì nó đã chui vào tay và xâm nhập vào nội thể hắn.
Dương Khai sửng sốt, vội vã vận nguyên khí.
Ngay sau đó, con trùng tử này liền bị Chân Dương nguyên khí nóng bức bao trùm, kẹt cứng bên trong kinh mạch, không thể động đậy.
Nhíu chặt mày, hắn không có ý đuổi cùng diệt tận. Hắn có thể nhận ra được, con trùng tử này rất sợ Chân Dương nguyên khí của mình. Nếu không phải vậy thì nó đã chẳng bị bức đến nước phải chui ra khỏi cơ thể con Dạ Xoa Kim Ảnh Báo.
Nếu Chân Dương nguyên khí là khắc tinh của nó, vậy thì chẳng việc gì phải lo nữa.
Nói ra thì, hồi còn ở Ẩn Đảo, Dương Khai đã từng để Phệ Thiên Trùng chui vào người mình, nhưng Phệ Thiên Trùng còn mạnh hơn con tràng tử trước mắt này rất nhiều.
Cảm thụ kỹ càng, con trùng tử nọ đang run lẩy bẩy trong kinh mạch hắn, hoàn toàn không dám manh động, ngoan ngoãn hơn cả chuột nhìn thấy mèo.
Có một thứ năng lượng quái lạ lưu chuyển trong cơ thể nó, rất nhỏ, không dụng tâm để ý thì không thể phát giác ra.
- Địa Ma, nhìn con trùng tử này đi. Có gì đó rất kỳ lạ!
Dương Khai kêu lên.
Địa Ma đáp lại một tiếng, rồi ôm theo Phá Hồn Chùy len lỏi đến chỗ con trùng tử bị cầm cố. Thăm dò một hồi lâu, mới nói:
- Thiếu chủ. Trên người con trùng tử này có tơ thần hồn của một võ giả Thiên Lang
Quốc.
- Tơ thần hồn?
Dương Khai nhíu mày
Chẳng phải bọn chúng chi ở cấp Chân Nguyên cảnh thôi sao? Chưa luyện ra thần thức, sao đã làm được việc này?
Địa Ma cười khẽ:
- Thiếu chủ quên rồi sao? Ngài cũng có một sợi tơ thần hồn phong ấn trên người lão nô, nhưng ngài cũng giống như họ, đều chưa tu luyện được thần thức mà.
- Ý ngươi là... Có kẻ giúp chúng?
Dương Khai chợt hiểu ra.
- Đúng vậy, chỉ e đó là cao thủ tông môn đã giúp chúng khắc tơ thần hồn vào trong con trùng tử này, thế nên chúng mới có thể thoải mái điều khiển nó được.
- Bọn chúng điều khiển con trùng tử... Con trùng tử chui vào cơ thể yêu thú... Vì vậy chúng mới có thể nô dịch yêu thú!
Hai mắt Dương Khai rực sáng, mối nghi hoặc trong lòng lập tức đã được gờ bỏ.
Trước đó, Trần Học Thư đã từng nói với Dương Khai rằng, dưới trướng mỗi một tên
Thiên Lang Quốc cũng đều có trên trăm con yêu thú. Hắn vẫn luôn thắc mắc, không hiểu lũ người này lấy đâu ra lắm bản lĩnh để mà nô dịch được chừng ấy yêu thú.
Đến giờ thì hắn đã hiểu, thứ mà chúng khống chế không phải là yêu thú, mà là con trùng tử kỳ lạ này. Con trùng tử này chính là công cụ để chúng chi huy mọi hành động của yêu thú.
Ngẫm nghĩ một chút, Dương Khai vội vàng quay trở lại chỗ Kim Hào chết, gạt hết đám tro tàn đó ra. Quả nhiên đúng như hắn suy đoán, bên trong có thêm một con trùng tử giống hệt!
Giơ tay ra chộp lấy, để mặc con tràng này chui vào nội thể. Địa Ma xem xét một hồi và xác nhận con trùng này cũng có khắc ấn tơ thần hồn.
- Hóa ra không phải Kim Hào cấu kết với bọn Thiên Lang Quốc...
Dương Khai lẩm bẩm.
Có lẽ y đã bị con trùng tử này xâm nhập, bất đắc dĩ mới phải chịu thông đồng với bọn Thiên Lang Quốc.
Điều này có thể giải thích được vì sao ba con yêu thú đi cùng không chịu tuân theo lệnh y. Nói theo một phương diện nào đó thì Kim Hào chi có địa vị ngang hàng với ba con yêu thú này thôi, nói thế nghe có vẻ hơi đáng buồn, nhưng đó là sự thật.
Tử Mạch...
Lúc nãy Kim Hào đã la lên cái tên này. Võ giả Thiên Lang Quốc khống chế y tên là Tử Mạch?
Dương Khai chợt chuyển hướng suy nghĩ, một ý đồ điên rồ nảy lên, hắn nở một nụ cười quỷ quyệt, lên tiếng hỏi:
- Địa Ma, nếu ta dùng Chân Dương nguyên khí phần luyện con tràng tử này, thì thần hồn của võ giả Thiên Lang Quốc đó cũng sẽ bị thương đúng không?
- Dĩ nhiên rồi, tuy chỉ có hai sợi tơ thần hồn, nhưng ít nhiều gì cũng khiến ả ta nếm mùi cay đắng.
- Ha ha!
Dương Khai không kìm được phá lên cười, lập tức hắn nghĩ ra biết bao nhiêu cách có thể dùng được.
Địa Ma đột nhiên lại nói:
- Thiếu chủ, lão nô có một đề nghị, khì khì...
- Hả? Nói nghe xem nào.
Dương Khai vừa nghe lão cười gian xảo đã biết ngay chắc chắn không phải là chủ kiến hay rồi.
Vũ Luyện Điên Phong Tác Giả: Mạc Mặc
-----oo0oo-----
Chương 238: Ai mói là chủ
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Tử Mạch thống lĩnh đạo quân yêu thú tìm đến nơi Kim Hào chết, sục sạo mãi một hồi lâu trong đống bột mịn đó vẫn không tim ra được Khống Hồn Trùng của mình, nét mặt không khỏi trầm xuống, như bị đóng băng.
Mỗi một con Khống Hồn Trùng của võ giả Thiên Lang Quốc đều quý giá vô cùng. Thực tế không phải bản thân con trùng tử này có giá trị cao, mà đúng ra là vì trên người chúng có tơ thần hồn của bọn họ.
Đây cũng không phải là chuyện chơi. Một khi tơ thần hồn mà rơi vào tay kẻ địch và bị phần luyện, thì thần thức chắc chắn sẽ bị hao tổn. Nếu trong lúc kịch chiến mà lâm vào tinh thế như vậy, thì chắc chắn sẽ thất bại thảm hại, thậm chí mất mạng.
Vì lẽ đó, mỗi khi có yêu thú bị khống chế chết đi, Từ Mạch đều gấp rút đến nơi yêu
thú chết để thu hồi Khống Hồn Trùng.
Còn lần này, nàng không tìm thấy.
Nhận thấy sự thay đổi trên sắc mặt của Tử Mạch, Lãnh San đứng sau lưng nàng không kìm được cười nhạt liên tục, vẻ mặt khoan khoái rõ rệt.
Tử Mạch khẽ hừ một tiếng, rồi nhắm mắt lại, tập trang cảm thụ.
Tuy nàng chưa tu luyện được thần thức, không thể tìm kiếm trên diện rộng, nhưng dù gì tơ thần hồn lưu lạc bên ngoài cũng có cùng căn nguyên với thần hồn của chính nàng, nên vẫn có thể cảm giác được trong một phạm vi nhất định.
Chi rà soát sơ qua một lát, gương mặt Tử Mạch lại thoáng hằn lên thứ thần sắc cổ
quái. Nàng quay người nhìn về một hướng mỉm cười, ánh mắt kỳ dị vô định.
Mấy chục con yêu thú nhanh chóng tản ra, bao bọc lấy khu vực đó.
Lãnh San ngạc nhiên, từ động tác và thần thái của Tử Mạch, nàng nhận ra có điều bất
Nàng hận Tử Mạch đến thấu xương, hận ả đã dùng tấm thân trong sạch của mình để hứa hẹn với Kim Hào, càng hận ả vì đã giở trò sỗ sàng với mình, vốn cứ tưởng lần này Tử Mạch sẽ phải nếm mùi cay đắng, Lãnh San ôm ấp tâm trạng của kẻ vui sướng trước tai họa của người khác mà chờ xem kịch hay, nào ngờ thế cục này diễn ra theo hướng này.
Lẽ nào cao thủ đã giết Kim Hào vẫn còn ở đây? Hắn làm vậy chẳng phải tự nạp mạng hay sao?
Xào xạc... Trong bụi cây chợt có tiếng lá lay động, một thân ảnh vụt qua tầm mắt Lãnh San. nguồn tunghoanh.com
Tử Mạch chi tay, lũ yêu thú kia liền đồng loạt lao đến hướng của thân ảnh đó. Tiếng cười khanh khách vang lên, nàng vừa cười vừa hô hào:
- Đừng chạy nữa, ngươi chạy không thoát đâu, bị Khống Hồn Trùng của ta chui vào người thì cho dù ngươi có chạy đến chân trời góc bể cũng phải mò về tim ta thôi. Ngoan ngoãn phục tùng ta đi, ta sẽ không làm khó ngươi đâu!
- Khi thật, ta biết ngay con trùng tử đó có vấn đề mà!
Tiếng chửi rủa cùng hơi thở gấp gáp vang lên từ trong bụi cây, điều đó càng khiến Tử Mạch đắc ý, cười run rẩy mình mẩy.
Lãnh San khẽ thở dài, chút hy vọng vừa vụt sáng đã bị dập tắt trong nháy mắt.
Thì ra, cái tên giết chết Kim Hào cũng tráng Khống Hồn Trùng! Hắn là thằng ngốc, kẻ ngu si hay là tên óc heo vậy?
Cái tên trong bụi cây đó quả nhiên không trốn chạy nữa, chưa được mấy hồi đã bị mấy chục con yêu thú bao vây, bó tay chịu trói, sau đó tất tả bước ra.
Khi đã nhìn rõ gương mặt người này, Lãnh San không khỏi rùng mình, như không thể tin nổi vào mắt mình.
Kim Hào có thể nhận ra Dương Khai, vậy thì không lý nào Lãnh San lại không nhận ra? Nhưng chính vì nhận ra, Lãnh San mới không dám tin. Nhìn đau đáu vào Dương Khai, suy nghĩ chợt xoay chuyển, cân nhắc những được mất trong đó.
Dương Khai mang bộ mặt cam chịu bất đắc dĩ quay trở lại, dừng bước cách Tử Mạch
và Lãnh San ba mươi trượng, hắn cười khổ:
- Cô nương, đó là thứ trùng tử gì vậy?
- Khống Hồn Trùng chỉ riêng Thiên Lang Quốc ta có. Trúng phải loại trùng tử này, thì ngươi sẽ trờ thành thủ hạ của ta.
Tử Mạch kiên nhẫn giải thích, lướt mắt nhìn qua Dương Khai một lượt. Thấy hắn chi là một tên thiếu niên, nàng ngạc nhiên vô cùng. Không ngờ được kẻ giết Kim Hào lại còn trẻ đến thế.
- uầy, ngàn lần không nên, vạn lần không nên. Không nên lục lọi thi thể của Kim
Hào!
Dương Khai than ngắn thở dài, khổ sở cực kỳ, rồi lập tức nhếch miệng cười:
- Cô nương, giờ ta là người của cô nương rồi, cô nương muốn xử trí thế nào. Có phải giúp cô nương làm ấm giường mỗi tối không?
Tử Mạch nhoẻn miệng cười, yêu kiều vô cùng:
- Được thôi, chi sợ ngươi không chịu nổi thôi.
Đối phương trắng trợn như vậy, khiến Dương Khai cũng trợn trừng hai mắt. Tử Mạch nhìn thấu hết biểu cảm của hắn, bèn cười mãi không thôi.
- Nếu ta nói cho ngươi biết một tin hữu dụng, ngươi có thể thả ta đi được không? Lãnh San đột nhiên lên tiếng, hai mắt nhìn đau đáu vào Dương Khai.
- Tin gì?
Tử Mạch nhíu mày.
- Liên quan đến hắn.
Lãnh San chỉ về phía Dương Khai, vẻ mặt vô cảm.
Dương Khai cười nhạt, nhưng trong lòng thì xáo động, âm thầm vận chân nguyên đề phòng. Tuy hắn không biết nữ đệ tử Quỷ Vương Cốc này muốn nói gì, nhưng dám chắc đó là điều bất lợi đối với hắn.
Tứ phía đã bị phong tỏa bởi mấy chục con yêu thú. Nếu bọn chúng mà xông cả lên, thì chắc chắn mình phải dùng đến Dương Viêm Chi Dực để thoát thân.
- Ngươi hãy đồng ý với ta trước đi.
Lãnh San cò kè.
- Ta không thể thả ngươi đi.
Tử Mạch chậm rãi lắc đầu. Lãnh San vẫn bình thản, chờ đợi vế câu tiếp theo, nàng vốn không mong đợi mấy.
- Có điều... Ta có thể đối tốt với ngươi hơn một chút, cùng lắm thì sau này ta sẽ không ức hiếp ngươi nữa.
- Hãy nhớ kỹ lời ngươi nói, bằng không dù ta có phải sống chết với ngươi cũng sẽ không chấp nhận mối nhục đó nữa!
Lãnh San đã đạt được mục đích của mình, bèn chỉ thẳng vào Dương Khai:
- Thứ công pháp mà tên này tu luyện thuộc tính dương!
Trước đây Lãnh San đã từng giao chiến với Dương Khai, nên biết được thuộc tính nguyên khí của hắn. Mà loại thuộc tính này lại chính là khắc tinh của Khống Hồn Trùng! Vì thế, ngay khoảnh khắc Lãnh San nhận ra Dương Khai, nàng đã biết hắn không hề bị Khống Hồn Trùng khống chế. Hắn giả vờ chẳng qua chi để tương kế tựu kế thôi.
Lãnh San nghĩ, với thực lực của Dương Khai thì hoàn toàn không thể giết nổi Tử
ngay tức khắc, chi bằng tiết lộ sự thật này ra trước khi hắn chết, thừa cơ kéo ít lợi ích về mình. Do đó sau một chốc do dự, nàng đã tiết lộ chuyện này cho Tử Mạch.
Ai chết nàng chẳng quan tâm, nàng chi quan tâm mỗi bản thân mình thôi.
Nụ cười của Tử Mạch lập tức cứng đơ, nàng quay phắt lại, nhìn Dương Khai bằng ánh mắt lạnh lẽo, đằng đằng sát khí.
Ngay khoảnh khắc nàng ngoảnh lại, Dương Khai đã lập tức bức con Khống Hồn Trùng ra khỏi cơ thể, cầm nó trong tay, hắn cười gằn:
- Ta biết trên người con trùng tử này có tơ thần hồn của ngươi, nếu không muốn tốn thương thần hồn thì hãy ngoan ngoãn nghe lời đi, bằng không, ta sẽ thiêu chết nó ngay!
Tử Mạch thất sắc ngay lập tức.
Dương Khai cười khẩy, thong dong bình tình.
Lãnh San vẫn một bộ mặt vô cảm, thờ ơ hờ hững.
Một lát sau, Tử Mạch đột nhiên lại che miệng cười phá lên:
- Ngươi nên tranh thủ thiêu nó đi khi ta chưa còn chưa chuẩn bị gì cả, có thế thì ta sẽ nắm chắc phần thương tổn, và biết đâu ngươi sẽ có cơ hội được sống. Nhưng nếu ngươi muốn dùng đó để uy hiếp ta, thì vô cùng sai lầm rồi.
- Ồ? Ta xin rửa tai lắng nghe.
Dương Khai nhướn mày, vẻ mặt vẫn không thay đồi.
Tử Mạch lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi đã biết trên người con trùng tử đó có tơ thần hồn của ta, thì sao lại không biết ta có thể thu hồi nó về?
Vừa nói, Tử Mạch điều khiển ý nghĩ, sợi tơ thần hồn trên người con tràng tử đó lập tức quay trở về đầu nàng.
Dương Khai chẳng những không kinh hãi, ngược lại còn bật cười ha hả, tiếng cười càng lúc càng to, vang rền như sấm.
Tiếng cười vừa ngông cuồng, vừa phóng túng đó khiến Tử Mạch thấy rất bất thường. Gã thiếu niên này ung dung đến vậy, một là hắn còn có hậu thủ, hai là hắn điên rồi. Nhưng nhìn vẻ đắc ý đó, rõ ràng là hắn vẫn tỉnh táo, đâu có chút dấu hiệu của kẻ điên?
Nếu là người khác, Tử Mạch còn có hứng thú nạp làm thủ hạ, nhưng với võ giả tu luyện nguyên khí thuộc tính dương thì tuyệt đối không thể giữ. Mặt đằng đằng sát khí, Tử Mạch giơ một cánh tay ngọc lên, đang định hạ lệnh cho đám yêu thú vồ sát, thì chợt tiếng cười của Dương Khai vụt tắt, hắn khinh bạc nhìn nàng, quát lên:
- Ngươi giết được ta sao?
-Á...
Tử Mạch đột nhiên la lên thảm thiết, ôm đầu gục xuống, run cầm cập.
Biến cố bất ngờ khiến Lãnh San cũng chết điếng người, nàng kinh ngạc nhìn Tử Mạch đang kêu la không ngớt, rồi lại ngấng lên nhìn Dương Khai vẫn ung dung điềm đạm từ đầu đến giờ, trong lòng chợt nảy sinh một cảm giác quái lạ.
Sao lại thế này? Hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lãnh San thậm chí còn
chưa thấy cả hai giao thủ, mới chỉ cười cười nói nói, mà Từ Mạch đã rơi vào vận hạn.
Grừ...
Thay đổi trong cảm xúc của Tử Mạch kéo theo phản ứng của mấy chục con yêu thú kia. Con nào con nấy cũng nhe răng há miệng, gầm rú không ngừng, tiến bước áp lại gần Dương Khai.
- Bảo lũ yêu thú này cút ngay, bằng không ta sẽ hủy thần thức của ngươi ngay lập tức, biến người thành đồ phế vật!
Dương Khai lạnh lùng uy hiếp.
Tử Mạch cố nén cơn đau bứt rứt trong đầu, không chút do dự, lập tức hạ lệnh.
Lũ yêu thú nhìn Tử Mạch, xua tan địch ý rồi thoái binh ra tứ phía, vây kín cả ba
người giữa khoảng cách trăm trượng.
- Ngươi rất biết điều!
Dương Khai cười khẩy bước lên trước, nắm tóc Tử Mạch lôi nàng đứng dậy.
Thái độ tàn nhẫn điên cuồng này khiến Lãnh San khẽ giật mình, bất giác giật lùi mấy
bước.
- Tốt nhất ngươi đừng có nhúc nhích, lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi sau!
Dương Khai lạnh lùng liếc nàng một cái, Lãnh San lập tức dừng bước, nhìn Dương Khai đầy kinh hoàng.
Hơn nửa năm trước, khi mình cùng sư huynh vây đánh tên đệ tử Lăng Tiêu Các này, hắn mới chi ở trình độ Li Hợp cảnh tam tầng, bỏ chạy thục mạng như con chó mất nhà
trong vòng vây của cả ba người họ.
Nhưng trong lần tái ngộ này, hắn chẳng phí chút sức lực nào đã nắm chặt Tử Mạch của Thiên Lang Quốc trong tay!
Lãnh San biết rõ sức mạnh và sự ngang ngược của Từ Mạch như thế nào. Có Khống Hồn Trùng trong tay, ả có thể khống chế rất nhiều yêu thú và võ giả, thực lực của riêng ả còn bất phàm hơn cả. Một người như vậy sao có thể bại dưới tay Dương Khai chi ữong thời gian chưa đầy nửa chén trà ngắn ngủi?
Lúc nãy chỉ vì chút lợi ích mà mình đã bán đứng hắn, giờ nghĩ lại, Lãnh San cứ nơm nớp lo sợ.
Tình thế thay đổi quá nhanh.
Tiếng rên la của Tử Mạch dần dần tắt lịm. Cả người nàng ướt sũng, mồ hôi thấm đẫm y phục, khiến thân thể đẫy đà lả lướt hiện ra lồ lộ trước mặt Dương Khai.
Nàng khẽ ngẩng đầu lên, vẻ mặt quật cường và bất phục, căm phẫn nhìn Dương Khai, sự thù hận thấu xương hằn trên gương mặt yêu kiều.
- Xem ra... ngươi vẫn chưa nhận thức được hiện giờ ai mới là chủ!
Dương Khai đưa tay quẳng nàng xuống đất.
Tiếng kêu la của Tử Mạch lại vang lên, lần này nghe còn thê lương hơn lúc nãy. Giữa tiếng kêu la, Tử Mạch không ngừng vật vã trên mặt đất, cứ như đang chịu cực hình tàn khốc nhất thế gian. Tiếng kêu của ả dội vào tai Lãnh San, khiến nàng cũng không khỏi sởn tóc gáy.
- Không... Đừng... Đừng... giày vò ta nữa...
Tử Mạch cố bò đến bên chân Dương Khai, tay ôm cứng lấy cồ chân hắn, không chịu buông ra, mái tóc rối bù lấm tấm mồ hôi, ngấng gương mặt kiều diễm lên nhìn hắn, nàng run rẩy van nài:
- Ta xin nghe lời... Việc gì ta cũng nghe ngươi hết, xin đừng giày vò ta nữa...
Vũ Luyện Điên Phong Tác Giả: Mạc Mặc
-----oo0oo-----
Chương 239: Thế cục biến hóa quá nhanh
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Dương Khai ngồi xổm xuống, dù đang bận nhưng vẫn ung dung nhìn nàng nói:
- Nghe lời thật không?
Tử Mạch vội vàng gật đầu, sự dày vò truyền ra từ thần hồn khiến nàng đau khổ, sống không bằng chết, không có cách nào chống đờ. Trên thế gian có mấy ai có thể chịu đựng được nỗi khổ sở như thế này. Không phải khí phách của nàng không đủ cứng rắn mà thật sự là Dương Khai quá tàn nhẫn.
- Sau này sẽ không làm trái lời ta nữa?
Dương Khai vươn tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nàng.
Tử Mạch khẽ cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khi khóc:
- Không làm trái lời ngươi!
Dương Khai cười đen tối, vươn một ngón tay, cho vào chiếc miệng nhỏ nhắn của Tử Mạch, trêu chọc chiếc lưỡi thơm tho của nàng.
Tử Mạch mở to mắt, không dám lộ ra vẻ bất mãn, hai mắt dịu dàng và ngoan ngoãn. Cái lười thơm tho linh hoạt như rắn, vòng quanh ngón tay của Dương Khai mà mút. Kỹ xảo của nàng rất tốt, nếu không cũng không thể trêu chọc khiến thân thể nữ nhi của Lãnh San không tự chủ được. Chiếc lười đinh hương quấn lấy ngón tay, lúc thít chặt, lúc nới lỏng. Một lúc sau, đôi mắt hiện ra một mảnh xuân tình, tiếng thở dốc và rên rĩ mơ màng vang lên.
Lãnh San vội vã quay đầu, khẽ mắng.
- Không biết liêm sỉ.
Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng, cười lạnh lùng một tiếng, rút cái tay từ trong miệng của Tử Mạch, lau khô trên y phục của nàng rồi hung hăng nhéo khuôn mặt nàng. Tử Mạch kêu lên thảm thiết, hai mắt lưng tròng, ấm ức nhìn Dương Khai.
- Mặc dù biết là ngươi đang diễn trò, nhưng vẻ mặt này thật là không tồi.
Dương Khai chậc chậc.
Tử Mạch cười quyến rũ nói:
- Nữ tử Thiên Lang Quốc bọn ta sùng bái nhất là cường giả, ngươi mạnh mẽ như thế, ta thích còn không được, sao phải phải diễn trò.
- Ta chỉ có Ly Hợp cảnh thất tầng, cũng được coi là mạnh sao? Dương Khai khẽ cười một tiếng.
Nụ cười trên môi Tử Mạch lập tức thu lại, tuy nhiên lập tức cười trở lại nói:
- Cảnh giới không thể hiện gì cả, hơn nữa ngươi còn nhỏ tuồi như vậy, chỉ cần cho ngươi đủ thời gian, ngươi sẽ hùng mạnh hơn bất kỳ kẻ nào!
- Nịnh cũng khéo đấy, ta thích thế.
Dương Khai cười ha ha, đứng thẳng người dậy nói:
- Đứng lên đi!
- Được.
Tử Mạch ngoan ngoãn đứng dậy, lặng lẽ sửa sang y phục của mình.
Trước mặt Lãnh San và Kim Hào, nàng là chủ, nhưng trước mặt Dương Khai, nàng lại biến thành nô bộc nghe lời, không hề dám hỗn xược.
Tử Mạch không muốn tiếp tục bị tra tấn nữa.
Dương Khai lạnh lùng nhìn Lãnh San, cười hì hi. vẻ mặt Lãnh San mất tự nhiên, có chút xấu hổ, cũng có phẫn uất, nhiều hơn nữa là sự nhục nhã và vẻ không cam lòng.
Không đề cập đến chuyện nàng và Dương Khai trước đây, chuyện nàng bán rẻ Dương Khai lúc nãy cũng đủ để nàng vạn kiếp bất phục rồi.
Vừa mới bán rẻ người ta, ngay lập tức đã bị người ta khống chế sự sinh tò của mình.
Tục ngữ nói: Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Nhưng, ba mươi năm này chi trong cái búng tay.
Tử Mạch nhìn Dương Khai, lại nhìn Lãnh San, khẽ nói:
- Muốn ả chết, ta có thể để ả chết!
Nàng là nữ tò thông minh, đương nhiên nhìn ra được sát khí trong ánh mắt của Dương Khai. Sắc mặt Lãnh San biến đồi, vội vàng lui về phía sau vài bước, vô cùng cảnh giác nhìn Dương Khai và Tử Mạch, trên mặt tỏ vẻ quyết liệt.
Có thể tượng tượng, nếu như Dương Khai thật sự muốn nàng chết, Lãnh San nhất định không thể phản kháng.
Im lặng một lát, Dương Khai chậm rãi lắc đầu. Lãnh San không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói với Dương Khai:
- Vì sao?
- Cái gì vì sao?
Dương Khai có chút không kiên nhẫn.
- Sao lại buông tha cho ta?
Lãnh San nghi ngờ hỏi:
- Trưởng bối của chúng ta có thù chưa giải, giữa chúng ta cũng có ân oán, ta không nghĩ rằng ngươi có thể hảo tâm tha ta một mạng. Bây giờ ngươi muốn lấy mạng của ta không phải dễ như trở bàn tay sao?
- Thực ra ta là người tốt, lý do này đã đủ chưa?
Dương Khai cười nhạt.
Tử Mạch ở bên cạnh bĩu môi, Lãnh San khinh miệt nói:
- Nếu như ngươi thật sự là người tốt thì ngươi hãy lấy con trùng tử trong cơ thể ta ra. Tuy bây giờ ngươi không giết ta nhưng ngươi vẫn nắm trong tay sinh tử của ta, ngươi làm như thế liệu có phải là người tốt?
- Ngươi có tư cách nghi ngờ ta sao?
Dương Khai cười lạnh lùng.
- Quỷ Vương Cốc của các ngươi là tà tông, cũng không phải là người tốt đúng không? Lãnh San nói
- Ta chưa bao giờ nói ta là người tốt.
- Miệng lưỡi giảo hoạt.
Dương Khai vội ho khan một tiếng, nhìn Tử Mạch nói:
- Lấy trùng tử ra cho nàng ta, cho nàng ta biết thế nào mới là người tốt thực sự.
Cơ thể Tử Mạch run lên, không thể tin được nhìn Dương Khai. Tuyệt đối không ngờ rằng tên thiếu niên này lại đưa ra quyết định như thế.
Hắn ta ngu sao? Đã không có Khống Hồn Trùng thì làm sao có thể khống chế được nữ
tử này? Ngay cả Lãnh San nghe thấy thế cũng sững sờ, trong ánh mắt lóe ra sự vui sướng.
- Mệnh lệnh của ta sẽ không lặp lại lần thứ hai.
Dương Khai lạnh lùng nhìn Tử Mạch, nàng cười khố một tiếng, bèn đi đến trước mặt Lãnh San, trong lòng buồn bã.
Mình và Lãnh San quả nhiên có khác nhau. Ả và thiếu niên này có ân có oán, nhưng dù sao cũng là võ giả Đại Hán, vào lúc này thực sự là nên đồng tâm hiệp lực. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Ngươi may mắn đấy.
Tử Mạch hạ giọng nói, có chút ngường mộ, sau đó giơ tay ra, đặt vào bụng của Lãnh San, vừa truyền đạt ý niệm, vừa vận chuyển nguyên khí.
Một lát sau, sắc mặt Lãnh San tái đi, nôn khan một trận, phun ra một con trùng tử từ
trong miệng.
Tử Mạch nhanh chóng thu con tràng tử lại, Lãnh San cũng không thể chịu đựng được hơn nữa, vọt ra một bên nôn mửa không ngừng. Rất lâu sau nàng mới lau khô khóe miệng, chậm rãi trở về, ánh mắt phức tạp nhìn Dương Khai. Được trả lại tự do một cách khó hiểu thật sự khiến cho nàng vừa vui mừng vừa bất ngờ.
- Kim Hào là ngươi giết sao?
Im lặng một hồi, Lãnh San bèn hỏi.
- Không sai.
Dương Khai gật đầu.
- Ngươi muốn báo thù? Ta sẽ cho ngươi cơ hội.
- Ta sẽ không giúp hắn báo thù.
Lãnh San chậm rãi lắc đầu, ánh mắt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, giơ tay đẩy một chưởng về phía Dương Khai, cười lạnh lùng nói:
- Nhưng ta cũng không tin ngươi thực sự vượt qua ta.
Một trận gào khóc thảm thiết, một chưởng mặt người từ tay nàng xuất hiện, trực tiếp đi vào trong cơ thể Dương Khai.
Chính là bí mật bất truyền của Qủy Vương Cốc, Qủy Vương Ấn!
Tử Mạch sắc mặt biến đổi, đang muốn động thủ, Dương Khai lại ngăn cản nàng.
-Ngươi.
Lãnh San lui lại phía sau khiếp sợ nhìn Dương Khai. Người trúng phải Qủy Vương
Án căn bản không thể tiếp tục khống chế quyền lợi của cơ thể. Oan hồn kia đủ để phá được thần trí của một người, sau đó chiếm cứ thân thể hắn. Lãnh San suy nghĩ rất rõ ràng. Bây giờ ở nơi dị địa này, nguy hiểm khắp nơi, tuy mình đã khôi phục lại được tự do nhưng cũng không có bao nhiêu hy vọng sống sót, nếu như lại gặp phải những võ giả của Thiên Lang Quốc thì cũng sẽ bị giết chết hoặc bị nô dịch.
Chi bằng trực tiếp hủy thần trí của Dương Khai, khống chế thân thể hắn.
Khống chế được Dương Khai cũng có nghĩa là khống chế được Tử Mạch. Như thế Lãnh San có đủ vốn liếng rồi. Nhưng Qủy Vương Ấn đánh ra lại không có hiệu quả gì khiến cho nàng khiếp sợ.
- Quả nhiên không phải người tốt gì!
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, hắn đã sớm nhìn ra sự không phục và dã tâm của Lãnh
San. Hàng trăm cách cũng chỉ cố dụ để nàng thi triển Qủy Vương Ấn.
- Quỷ Vương Án của ta đâu?
Lãnh San hỏi.
- Muốn ư? Trả lại cho ngươi!
Dương Khai hừ lạnh một tiếng, mặt người nọ bay ra từ trong cơ thể Dương Khai, lại trở về cơ thể Lãnh San.
Lãnh San cũng không dám dừng lại nữa, bèn quay người bỏ chạy.
Tử Mạch yên lặng quan sát, thật sự là không nhịn được, mở miệng nói:
- Cứ thả ả ta như thế sao? Không phải vừa rồi ả ta muốn động thủ với ngươi sao?
- Người động thủ với ta cuối cùng sẽ phải trả giá.
Dương Khai nhe răng cười độc ác, vừa dứt lời, Lãnh San liền ngã nhào xuống đất gào lên từng trận thảm thiết.
Nghe âm thanh quen thuộc, Tử Mạch không kìm nổi run rẩy.
Vừa rồi mình cũng bị tra tấn như vậy, đau khố, hận không thể lập tức chết đi, nhưng thế nào đi nữa cũng không được như ý muốn. Chẳng qua bây giờ biến thành người xem mà thôi.
Rốt cuộc là hắn đã làm gì! Tử Mạch suy nghĩ mãi mà không hiểu. Lãnh San bị tra tấn thê thảm hơn Tử Mạch, ước chừng thời gian một nén nhang, tiếng kêu la bên kia mới dứt hoàn toàn, Lãnh San hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Dương Khai hừ lạnh nói:
- Đưa nàng ta trở về.
-ừ.
Tử Mạch ngoan ngoãn tiến lên, bế Lãnh San đã hôn mê quay lại. Nhìn thân hình ướt lạnh của Lãnh San, Tử Mạch bỗng dưng không tự chủ được sinh ra một cảm giác đồng bệnh tương liên.
- Ta hồi phục một lát, không được quấy rầy ta.
Dương Khai đi qua một bên, khoanh chân ngồi xuống, khôi phục thể lực.
Tầm nửa ngày sau, Lãnh San từ từ tỉnh lại, vừa mới tỉnh dậy lại kêu lên một trận thảm thiết rồi lại hôn mê bất tỉnh.
Tử Mạch kinh hoàng, càng cẩn thận hơn khi ở bên Dương Khai. Nàng phát hiện ra tên thiếu niên này lòng lang dạ sói, căn bản trong đầu không có ý niệm thương hoa tiếc ngọc. Lãnh San và nàng đều là những mỹ nữ nhất đẳng, vậy mà hắn có thể tra tấn một cách dã
man không chút thương tiếc như thế.
Con người như thế thật là đáng sợ.
Mười phần là kẻ biến thái máu lạnh.
Một ngày sau, Lãnh San đã tỉnh dậy, lúc này Dương Khai cũng không tra tấn nàng
nữa.
Thực lựa của nàng chỉ có Chân Nguyên cảnh, chưa tu luyện ra thần thức. Nếu tiếp tục giày vò, chi sợ sẽ biến thành phế vật.
Trong lòng sợ hãi nhìn Dương Khai đang ngồi khoanh chân dưới đất ở đằng xa, vẻ mặt hoảng sợ.
Tử Mạch đã khuyên hơn nửa ngày, nàng mới không còn run rẩy nữa, bước đi từng bước một trước mặt Dương Khai, nhẹ cắn môi, sắc mặt trắng bệch, không dám thở mạnh. Tuy rằng trước kia bị Tử Mạch khống chế nhưng chẳng qua chi là một con trùng tử mà thôi. Còn hiện tại, thần hồn cũng bị khống chế, tên đệ tử của Lăng Tiêu Các này muốn đối phó với nàng dễ như chơi.
Vừa mới thoát ra khỏi hang sói lại rơi vào sào huyệt! Lãnh San không khỏi sinh ra cảm giác đau thương.
-Hô
Dương Khai sớm đã phát hiện hai nữ tử tới, tuy nhiên vẫn nhắm mắt ngồi đó, giả bộ như không biết, chính là muốn xem họ còn có dị tâm gì không.
Kết quả khảo nhiệm không tồi. Bây giờ, cho dù là Từ Mạch hay là Lãnh San đều rất
hiền lành, không dám nảy sinh bất kỳ ỹ nghĩ làm càn nào.
Mở mắt nhìn Lãnh San, nàng không kìm được lùi về sau, nhưng lại bị Tử Mạch nắm
lấy.
- Còn không xin lỗi!
Tử Mạch cũng không biết hiện tại tâm trạng của mình như thế nào, bèn đẩy Lãnh San nhẹ giọng khuyên giải. Trong ánh mắt Lãnh San hiện lên một tia nhục nhã, đôi môi mỏng đã bị cắn nát, khiếp đảm ngẩng đầu nhìn Dương Khai rồi lại vội vàng lẩn tránh ánh mắt.
- Ngươi còn như thế thì ta mặc kệ ngươi.
Tử Mạch không chịu được, dù sao cũng chi là một nữ từ, còn nghĩ đến cái gì mà khí phách không đáng một xu kia làm gì. Người ta là nam nhân nam tử hán đại trượng phu còn có thể chịu khuất phục. Lãnh San không cam lòng, không nói lời nào. Dương Khai nhếch
miệng mỉm cười, nhìn nàng chằm chằm.
- Ta sai rồi.
Lâu sau, Lãnh San mới mở miệng nói, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu không thể nghe được, hai tay xoắn vào nhau, cảm giác bất an. Dương Khai thản nhiên nhìn, cũng không nói gì. Lãnh San cắn răng, chịu dày vò. Tử Mạch khẽ cười nói:
- Ả ta biết sai rồi, về sau cũng không dám gây bất lợi gì với ngươi, được rồi đừng khóc nữa.
Vừa nói vừa giúp Lãnh San lau sạch nước mắt.
Vũ Luyện Điên Phong Tác Giả: Mạc Mặc
-----oo0oo-----
Chương 240: Ngươi làm thế nào vậy?
Nguồn: MT
Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
- Không cần ngươi quan tâm.
Lãnh San đẩy tay Tử Mạch ra.
- Chi một lần này thôi.
Dương Khai lạnh lùng nói. Nghe xong, Lãnh San không tự chủ được thở ra một hơi, biết mình không thể tiếp tục chịu đựng sự hành hạ này nữa.
- Ngươi làm thế nào vậy?
Lãnh San chần chừ hồi lâu mới dám mở miệng hỏi điều nghi ngờ trong lòng.
Trước đây nàng đã từng đánh Qủy Vương Án vào Dương Khai, sau khi Qủy Vương Án trở về cơ thể mình, trong đầu của mình dường có thêm thứ gì đó. Chưa tu luyện ra thần thức cho nên Lãnh San cũng không biết nó là cái gì, nhưng nàng biết rằng nam nhân trước
mặt dùng vật này để nắm giữ sinh tò của mình.
- Ta cũng rất tò mò, nếu được ngươi có thể nói ra được không?
Tử Mạch cười quyến rũ, ánh mắt duyên dáng nhìn Dương Khai, bờ môi hơi cong lên, bộ dạng có chút không phục, dáng điệu xinh đẹp đến mê người.
- Rất đơn giản, gieo lạc ấn vào thần trí của các ngươi là được rồi.
Vẻ mặt Dương Khai đầy suy tư nói.
Hai nàng nghe xong, vẻ mặt hoảng sợ.
Rất đơn giản? Tuy rằng hai người chưa tu luyện ra thần thức nhưng cũng biết rằng muốn gieo lạc ấn trong đầu người khác là chuyện vô cùng khó khăn. Đừng nói Dương Khai mới chi là một võ giả Ly Hợp cảnh, cho dù hắn có là Thần Du cảnh, muốn làm được
như thế cũng phải tốn không ít công phu, còn phải lo lắng sao cho không tốn thương thần hồn người khác, nếu làm không tốt sẽ biến người đó thành phế vật.
Nhưng miệng hắn lại nói ra ba chữ rất đơn giản?
Ngẫm lại những chuyện đã xảy ra với hai người, quả nhiên là có thể hình dung rất đơn giản.
Lãnh San thì không cần nói, Qủy Vương Ấn đánh ra, thu hồi lại trước sau chưa tới ba tức, sự sống chết đã không do mình làm chủ nữa rồi.
Tử Mạch chi thu hồi một sợi tơ thần hồn trên thân tràng tử, cũng không ngờ lại gặp cảnh tương tự.
Suy nghĩ một chút, sau khi kích sát Kim Hào, tên thiếu niên trước mặt này vẫn chưa rời đi, e là đã có chuẩn bị, chỉ chờ Tử Mạch đến mắc câu.
Đáng cười là Tử Mạch lại mong mỏi chạy tới, trúng phải quỷ kế của người khác, hoàn toàn mất hết ưu thế, biến thành nô bộc của hắn! Nghĩ đến đây, trong lòng Tử Mạch buồn bã, âm thầm hối hận.
Trước đây hắn nói muốn phần luyện Khống Hồn Trùng, nhất định cũng là đang bức ép mình thu hồi sợi tơ thần hồn.
Đó là một sợi tơ thần hồn đã bị thay đổi, thêm bớt gì đó.
Kinh ngạc nhìn Dương Khai, Tử Mạch hít sâu một hơi nói:
- Ngươi thật sự chi có Ly Hợp cảnh thất tầng ư?
Dương Khai chậm rãi lắc đầu.
Tử Mạch lúc này mới vỗ bộ ngực phập phồng, căng tròn, tự giễu:
- Ta đã nói rồi. Một Ly Hợp cảnh thất tầng sao có thể làm được chuyện này. Vậy rốt cuộc thực lực của ngươi mạnh đến mức nào?
Dương Khai cười nhẹ, cả người chấn động, một cỗ khí vô hình phát ra. Nguyên khí trong cơ thể lay động một hồi, rất nhanh lại bình phục trở lại.
- Đột phá.
Tử Mạch và Lãnh San ngơ ngác nhìn Dương Khai. Cảnh tượng vừa rồi rõ ràng phải là đột phá một tiểu cảnh giới.
Nhưng, dao động này không hề mạnh, thậm chí cũng không đến trình độ Chân
Nguyên cảnh.
- Bây giờ ta là Ly Hợp cảnh bát tầng!
Hai hàng lông mày của Dương Khai nhíu lại.
Tử Mạch và Lãnh San đều rên rĩ trong lòng, hóa ra hắn thật sự chi là võ giả Ly Hợp cảnh. Những lời nói trước đây không hề gạt người.
Ánh mắt giao nhau, cho dù là Tử Mạch hay là Lãnh San đều đỏ bừng mặt.
Hai người bọn họ, một là Chân Nguyên cảnh lục tầng, một là Chân Nguyên cảnh tứ tầng, cả hai đều là thiên chi kiều tử của các môn phái. Trong khi giao phong với Dương Khai, chi trong nháy mắt đã bị bắt, còn bị khống chế sinh từ, đương nhiên cảm thấy vô cùng mất mặt.
Cười đau khổ, hai người cũng không biết phải nói gì cho phải.
- Các ngươi nên vận động một chút đi. Tuy ta nắm trong tay sự sinh tử của các ngươi, nhưng chi cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, không có suy nghĩ gì, ta cũng không làm khó dễ các ngươi. Cho nên, nếu các ngươi muốn giết người hay săn yêu thú thì cứ tự nhiên, khi nào cần các ngươi ta sẽ gọi.
Nói xong, Dương Khai bèn nhắm hai mắt lại.
Lãnh San và Tử Mạch lui ra phía sau, cho đến khi lui được hơn mười trượng mới dừng lại. Hai người cũng không muốn tới gần Dương Khai quá sẽ khiến hắn hiểu lầm.
- Nam nhân này thật đặc biệt.
Tử Mạch ở cách xa Dương Khai, thì thào.
-Hừ.
Lãnh San khẽ hừ, nhớ tới sự ấm ức của mình ban nãy, không khỏi cảm thấy mất mặt, cắn răng oán hận nói:
- Sớm muộn cũng có ngày ta sẽ bắt hắn phải trả giá nhiều hơn.
Tử Mạch liếc nhìn nàng một cái, nhếch miệng khẽ cười:
- Ngươi có bản lĩnh thoát ra khỏi bàn tay của hắn rồi hãy nói.
- Còn ngươi nữa.
Đôi mắt xinh đẹp của Lãnh San đằng đằng sát khí nhìn Từ Mạch.
- Ta cũng không quên sự si nhục mấy ngày trước lúc ở bên cạnh ngươi đâu.
Tử Mạch cười duyên:
- Nóng tính như vậy làm gì? Ta cũng không làm gì ngươi. Hơn nữa, không phải ngươi
cũng thích thú sao? Phản ứng của ngươi không thể lừa được ta.
- Tiện nhân.
Lãnh San nổi trận lôi đình, mặt đỏ lên.
- Ngươi còn có những suy nghĩ đó, ta nhất định sẽ tính sổ với ngươi.
Tử Mạch khinh miệt cười nói:
- Sự sống chết của ngươi và ta không phải do bản thân làm chủ, cho nên tốt nhất ngươi đừng có chống đối như vậy. Quan trọng nhất là nên nghĩ cách sống sót khỏi tay hắn. Ngươi cũng nên nhìn thái độ của hắn với chúng ta, căn bản không có chút thương xót gì, nếu thật sự khiến hắn không hài lòng, hắn sẽ giết chết chúng ta.
- Haha.
Lãnh San cười lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng có ngày hôm nay! Cảm giác bị người khác khống chế thế nào?
- Chúng ta đều là nữ nhân, tính toán chi li như vậy làm gì? Bây giờ chúng ta cần phải đồng tâm hiệp lực.
Tử Mạch nhíu mày.
Lãnh San hít một hơi, tuy rằng trong lòng vẫn còn phẫn uất, nhưng không thể không thừa nhận Tử Mạch nói rất đúng, bèn chần chừ nói:
- Ngươi tính làm như thế nào?
- Dụ dỗ hắn.
Trên mặt Tử Mạch hiện ra một tia hưng phấn.
- Hắn tuy mới nhìn chi là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, còn nhỏ hơn chúng ta vài tuổi. Dù lòng lang dạ sói thế nào hắn cũng là nam nhân. Là nam nhân thì sẽ có dục
vọng. Ta và ngươi cũng không kém cỏi gì, muốn dụ dỗ một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như thế không phải dễ như trở bàn tay sao?
- Ta thấy ngươi muốn cùng hắn lên giường thì đúng hơn.
Lãnh San phản bác lại không chút nể nang.
- Nói trắng ra như thế làm gì.
Tử Mạch không kìm nối trừng mắt, đột nhiên khẽ cười nói:
- Tuy nhiên có một chuyện ta cũng không hề lừa hắn, nữ nhân Thiên Lang Quốc chúng ta trời sinh ra đã sùng bái cường giả. Cảnh giới của hắn không cao nhưng lại có thể khống chế được ta, điểm này những sư huynh của ta đều không làm được.
- Ngươi tự đi đi, ta không muốn lãng phí bản thân.
Lãnh San hừ nhẹ, xoay người đi ra xa, khoanh chân ngồi xuống. Bị Dương Khai tra
tấn hôn mê hai lần, nàng cần phải nhanh chóng khôi phục lại.
Tử Mạch cười một tiếng, thầm nghĩ rằng sau khi chinh phục được hắn, ngươi sẽ biết là ta hoàn toàn đúng.
Thế giới từ trước tới nay đều như thế, nam nhân chinh phục thiên hạ, nữ nhân chinh phục nam nhân, đây mãi mãi là một chân lý.
Dương Khai khoanh chân ngồi đó, cũng không xử lý chuyện của mình ngay, mà là đang cảm thụ phản ứng thần hồn của Tử Mạch và Lãnh San.
Tuy không nghe được hai người nói gì. Nhưng phản ứng kỳ lạ này đã nói cho Dương Khai ý đồ của họ. truyện copy từ tunghoanh.com
Ổ. Cũng không tệ lắm, cả hai thật ngoan ngoãn, ít nhất cũng không có suy nghĩ giết chết mình.
Có thể thuận lợi khống chế được họ, thật sự là niềm vui bất ngờ của Dương Khai. Tất cả đều là nhờ công lao của Địa Ma.
vỗn dĩ kế hoạch của Dương Khai cũng chi là phần luyện hai Khống Hồn Trùng làm cho Tử Mạch bị thương. Sau đó thừa cơ hạ sát thôi.
Nhưng Địa Ma lại đề xuất một biện pháp tốt hơn.
Dùng một sợi tơ thần hồn của Dương Khai trộn lẫn với sợi tơ thần hồn của Từ Mạch, sau khi nàng thu hồi về thì sẽ để lại lạc ấn trong đầu nàng, có thể hoàn toàn khống chế được nàng trong tay.
Cuối cùng thử một lần, quả nhiên là nhanh chóng và hiệu quả.
Có sự thành công này, Dương Khai lại chủ ý đánh vào Lãnh San. Qủy Vương ấn là võ kỹ tính mạng song tu của đệ tử Qủy Vương Cốc, chắc chắn cũng có thể lợi dụng được. Không phụ hy vọng của Địa Ma, trong khoảng khắc này đã động thủ với Qủy Vương Ấn.
Hơn nữa, thủ đoạn của Địa Ma vô cùng cao thâm, căn bản không phải lo lắng sẽ bị hóa giải. Thần hồn thật ra là thứ yếu ớt. Hiện tại thần hồn của Tử Mạch và Lãnh San đã có lạc ấn của Dương Khai, nếu như các cao thủ muốn hóa giải cho họ cũng phải suy nghĩ có làm hao tổn ý thức của họ không.
- Đáng tiếc! Thiếu một chút là có thể tiến bố oan hồn!
Giờ phút này, Địa Ma có chút ảo não.
- Ta mới cảm thấy đáng tiếc.
Dương Khai càng không thỏa mãn.
- Nếu sớm biết như thế, ta việc gì phải giết chết Kim Hào và đệ tử Qủy Vương Cốc? Thu phục còn tốt hơn biết bao.
Địa Ma cười mia.
- Ngươi đã sớm biết nhưng vẫn không nói đúng không?
Dương Khai trong lòng giận giữ.
Địa Ma kêu oan:
- Kẻ thù nhỏ yếu như thế, thu phục cũng vô dụng. Nếu không có phúc chí tâm linh của thiếu chủ đánh thức thì lão nô thật sự không nghĩ tới.
- Thôi đi, thu nam nhân dưới tay còn có chút cách ứng.
Dương Khai cũng không quá để ý.
Len lén quan sát Tử Mạch và Lãnh San một lúc, lúc này Dương Khai mới tập trung vào chuyện của mình.
Hít một hơi, trong lòng Dương Khai thầm hô hoán, gọi con Dạ Xoa Kim Ảnh Báo bị mình khống chế lại, giơ tay điểm lên trán nó rồi đánh vờ Nô Thú Ấn trên người của nó.
Yêu thú ngũ giai này trong chớp mắt thoát khỏi sự trói buộc, sau khi khôi phục lại tự do, lập tức bỏ chạy thật xa.
Dương Khai không giết, cũng không đuổi bắt, nhưng gọi Tử Mạch ra lệnh cho mấy chục con yêu thú xuất động, bắt nó về, một lần nữa lại gieo Khống Hồn Trùng vào người
Dương Khai mặc kệ nàng, tay trái đánh ra Bạch Hổ Ấn, tay phải đánh ra Thần Ngưu Án, song chưởng xác nhập đẩy về phía trước.
Con yêu thú rống lên một tiếng, khiến cho Hám Thiên Bạch Hổ và Liệt Địa Thần Ngưu đồng thời xuất hiện.
Bị âm thanh này hấp dẫn, Tử Mạch và Lãnh San vội vàng quay đầu lại nhìn. Sau khi nhìn thấy hai Thú Hồn sống động, đều không tự chủ há hốc miệng kinh ngạc.
Hai người chưa từng thấy vũ kỹ nào thần kỳ như thế. Có thể hoạt tính hóa nguyên khí của mình, hai yêu thú đỏ rực kia rõ ràng không phải là thân xác mà là do nguyên khí của Dương Khai cấu tạo nên.
Nguyên khí này có độ thuần khiết đến mức nào mới có thể làm được điều này? Hắn không phải chỉ có Ly Hợp cảnh sao?
Trong ánh mắt hiện ra những tia sáng kỳ dị. Dương Khai cũng thở dài, vỗ tay, hai Thú Hồn đồng thời sụp đổ.
Thời gian dài như vậy, Dương Khai cũng phát hiện ra một ít ảo diệu của Thú Hồn Kỹ. Bất kể khi nào, Bạch Hổ và Thần Ngưu đều chi có thể xuất hiện một con, vĩnh viễn không có khả năng triệu tập con thứ hai.
Thú Hồn Kỹ phân thành Thú Hồn và Nô Thú Án. Nhưng bất kể là phân hay hợp, Thú Hồn lúc trước hay trước khi Nô Thú Án bị vỡ vụn, vĩnh viễn không thể thi triển lần thứ hai.
Điều này có khả năng liên quan tới tàn dư của hai yêu thú hùng mạnh trong cơ thể mình.
Dương Khai muốn luyện tập Nô Thú Án, chi có thể đập nát hai Thú Hồn.
Không ngừng thi triển Bạch Hổ Án và Thần Ngưu Ấn, hợp hai chúng nó lại làm một. Ý đồ của Dương Khai là không ngừng luyện tập tìm kiếm bí ấn trong đó.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Gấu Vương