Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #11  
Old 12-07-2008, 11:51 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: May 2008
Đến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thời gian online: 4 ngày 5 giờ 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Hồi 11
Vạn bất đắc dĩ


Một con người sống trong sầu muộn , người ấy già một cách cấp kỷ .
Lý Tầm Hoan trăn trối nhìn pho tượng , tròng mắt hắn đứng y một chỗ .
Hắn nghĩ rằng từ đây trở đi hắn không còn gặp nàng .
Chợt có tiếng bên sau :
- Người thật đẹp , ai thế ? Tình nhân ấy à ?
Cô gái áo hồng đã trở lại , nàng bưng một cái mâm , nàng đứng sau lưng Lý Tầm Hoan và chăm chú nhìn pho tượng .
Lý Tầm Hoan cố dấu pho tượng vào trong ống tay áo :
- Tôi cũng không biết nàng là ai , cũng có thể là tiên nữ trên trời cũng nên .
Cô gái áo hồng háy háy mắt lắc đầu :
- Lừa tôi rồi đấy . Tiên nữ ở trên trời sống rất vui tươi nhưng nàng này thì lại rất u sầu .
Lý Tầm Hoan nói :
- Dưới mắt đất cũng có nhiều người vui sống thì ở trên trời lại không có Tiên nữ u sầu ?
Cô gái áo hồng nói :
- Nhưng tôi biết Thám Hoa sở dĩ không yêu sống là tại vì yêu nàng mà không đi đến được tình yêu , tôi đoán thế có phải không ?
Lý Tầm Hoan biến sắc , tim hắn như trầm hẳn xuống .
Cô gái áo hồng cười :
- Thám Hoa đừng có dấu tôi , nhìn vào sắc mặt của Thám Hoa tôi biết ngay là sự phỏng đoán của tôi không sai một chút nào .
Lý Tầm Hoan cười gượng :
- Đó là chuyện cũ đã lâu rồi .
Cô gái áo hồng gặng hỏi :
- Chyện đã lâu rồi thế tại sao đến nay mà cũng vẫn không quên được hình bóng của nàng ?
Lý Tầm Hoan trầm ngâm một lúc thật lâu :
- Chờ cho đến khi nào cô đến cái tuổi như tôi , tự nhiên cô sẽ hiểu tại sao , bây giờ tôi có giải thích cách nào cô cũng không làm sao hiểu được . Tôi chỉ có thể nói là cái con người mà cô muốn quên nhất thì lại cũng là con người mà cô không làm sao quên được .
Cô gái gật đầu chầm chậm như có phần nào thông cảm câu nói đầy mâu thuẫn ấy , nàng lầm thầm nhai đi nhai lại caau nói ấy như say thích thú đến nỗi nàng quên cả việc đặt chiếc mâm trên tay nàng xuống , qua một lúc thật lâu , nàng mới nhè nhẹ thở dài :
- Người ta nói Thám Hoa là một con người lãnh đạm vô tình nhưng dưới con mắt của tôi thì hoàn toàn trái ngược .
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Thế cô xem tôi là con người thế nào ?
Cô gái nói :
- Tôi xem Thám Hoa là một người đa cảm đa sầu , đúng là một kẻ đa tình , một kẻ có thể vì tình mà hy sinh tất cả . Người như Thám Hoa một khi đã yêu ai thì người đó đã hoàn toàn rơi đúng vào vùng hạnh phúc .
Lý Tầm Hoan cười :
- Đó cũng có thể là lúc tôi chưa uống rượu , sau khi đã uống rồi , con người tôi trở thành chai đá .
Cô gái cũng cười :
- Như thế thì tôi lại càng mau uống rượu nữa vì chính tôi cũng muốn trở thành con người chai đá để tránh được sầu khổ trong lòng .
http://come.to/kimdung
***
Tuổi càng trẻ chừng nào thì uống rượu lại càng nhanh , bởi vì uống rượu cũng cần nhiều dũng khí .
Con người càng có nhiều dũng khí thì uống rượu càng mau say .
Da mặt cô gái đã bắt đầu ửng đỏ , nàng vụt nhìn sững vào mặt Lý Tầm Hoan :
- Tôi biết Thám Hoa tên là Lý Tầm Hoan nhưng Thám Hoa có biết tôi tên gọi là gì không nhỉ ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Cô không nói thì làm sao tôi biết được .
Cô gái nói :
- Thám Hoa không hỏi thì làm sao tôi nói .
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn và nói tiếp bằng một giọng chậm rãi :
- Chẳng những Thám Hoa không hỏi tên tôi mà cũng không hỏi tôi là người thế nào trong cái nhà này ? Tại sao tôi ở đây có một mình ? Tại là sao Thám Hoa không hỏi gì hết như thế ? Có phải Thám Hoa nhận rằng Thám Hoa là con người sắp chết nên không cần phải biết gì thêm ?
Lý Tầm Hoan cười :
- Cô đã say rồi . Những cô gái nhỏ tuổi khi uống rượu thì tốt hơn hết là đi ngủ sớm .
Cô gái nói :
- Thám Hoa không muốn nghe nữa phải không ? Nhưng tôi thì thì tôi cứ phải nói , phải nói cho Thám Hoa biết . Tôi là đứa con gái không cha cũng không có mẹ , vì thế nên tôi cũng khgônt biết tên họ là gì . Năm năm về trước , tiểu thư mua tôi về đây , vì thế nên tôi cũng là họ Lâm , tiểu thư lại thích gọi tôi là " Linh Linh " , như vậy hiển nhiên tôi đã có tên là Lâm Linh Linh .
Nàng cười hăn hắc và nói tiếp :
- Lâm Linh Linh ,Thám Hoa nói cái tên ấy nghe có được không nào ? Linh Linh là cái lục lạc để cho ngưòi ta lắc , khi người ta lắc thì tôi khua leng keng nhưng nếu người ta không lắc thì tự nhiên tôi im tiếng .
Lý Tầm Hoan thở ra .
Trong tiếng nói như không của cô gái áo hồng , hắn nghe thấy nỗi niềm cay đắng .
Cuộc đời của nàng cũng đã trải qua nhiều cay đắng .
Mà với cái tuổi như thế , cái tuổi ngây thơ như thế nó cao gấp ngàn lần đối với kẻ đã thành niên .
Trong lòng nàng chứa ẩn một chuỗi sầu chứ không phải như cái tươi vui cởi mở có tính cách khoả lấp ở been ngoài mà người ta đã thấy .
Hắn chợt nghe tiếng than thở trong lòng hắn :" Tại sao trong đời mình gặp toàn những kẻ bất hạnh như thế này ?" .
Nhưng tiếng nói vui cười của Linh Linh lại vang lên :
- Thám Hoa có biết tại sao tôi cứ phải ở đây một mình như thế này không ? Nói cho Thám Hoa biết cũng chẳng có gì đáng gọi là can hệ , tiểu thư bảo tôi ở lại đây , ở lại để giữ THám Hoa đây . Tiểu thư còn căn dặn mỗi ngày còn phải tìm cách cho Thám Hoa uống rượu cốt làm sao cho Thám Hoa phải bị run , nàng nói chỉ cần khi ThámHoa bắt đầu run thì nhất định Thám Hoa không làm sao sống được nữa .
Nàng chấm dứt câu nói bằng cách nhìn thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan , hình như nàng chờ hắn lộ cơn thịnh nộ giận dữ .
Thế nhưng Lý Tầm Hoan vẫn điềm đạm mỉm cười :
- Mười năm trước đây cũng có ngưòi nói rằng tôi sắp chết thế nhưng tôi cũng vần còn sống đến bây giờ , cô có thấy như thế là lạ không ?
Linh Linh tròn xoe đôi mắt :
- Tôi nói cho Thám Hoa biết rồi , tôi hiện đang rắp tâm làm hại Thám Hoa , cớ sao Thám Hoa lại không mắng vào mặt tôi chứ ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Tại làm sao mắng cô ? Cô bất quá chỉ là " lục lạc " nhỏ mà thôi .
Hắn thở dài và nói tiếp :
- Mỗi một con người sống trên đời này đều không khỏi ít nhất một lần làm cái lục lạc cho ngườ khác . Cô là cái lục lạc của người khác , tôi lại lẽ nào không giống cô ? Còn cái người nắm cái lục lạc mà rung biết đâu lại chẳng bị người khác giật dây ?
Linh Linh cứ nhìn sững Lý Tầm Hoan , nhìn sững hắn như thế thật lâu rồi nàng chợt thở dài .
Nàng nói bằng một giọng nữa buồn buồn nửa kinh ngạc :
- Tới bây giờ tôi mới thật nhận ra rằng Thám Hoa là một con người đúng với cái nghĩa người , tôi không hiểu tại sao tiểu thư lại muốn hại Thám Hoa .
Lý Tầm Hoan lại điềm đạm mỉm cười :
- Người luôn luôn muốn cho người ta phải chết , nhất định sớm muộn gì người ấy lại chết trước hơn ai hết .
Linh Linh nói :
- Nhưng có một số người chết đi thì mình cảm thấy rất là đáng tiếc , trái lại có những người chết đi mình lại không thể cầm được nước mắt !
Nàng cúi đầu thật thấp và nói tiếp bằng một giọng buồn buồn :
- Nếu Thám Hoa chết đi không chừng tôi cũng phải rơi nước mắt .
Lý Tầm Hoan cười :
- Bởi vì chúng ta đã là bằng hữu , ít nhất chúng ta đã quen với nhau được mấy hôm rồi .
Linh Linh lắc đầu :
- Cũng không hẳn là như thế , tôi biết cái vị Quách tiên sinh tương đối lâu hơn biết Thám Hoa , như thế nếu ông ấy chết đi thì chưa chắc tôi đã rơi nước mắt .
Nàng vụt cười và nói tiếp :
- Bởi vì nếu tôi có chết , ông ấy cũng không hề rơi nước mắt .
Lý Tầm Hoan nói :
- Cô cho rằng ông ấy là con người lòng dạ sắt đá lắm à ?
Linh Linh nhếch môi :
- Có thể nói ông ấy là một con người không có lòng dạ mới đúng .
Lý Tầm Hoan thở ra :
- Nếu quả thật cô nghĩ như thế thì cô đã quá lầm . Có nhiều người ngoài mặt rất lạnh lùng , gần như không có một tí gì tình cảm nhưng trong lòng họ lại có rất nhiều nhiệt huyết , họ là những con người chuyên sống với nội tâm , họ không để ra ngoài mặt nhưng trong lòng họ chan chứa tình cảm , có thế nói còn sâu đậm hơn những người làm ra vẻ tha thiết bên ngoài , càng là người bằng hữu nhiều nghĩa khí , càng lại khó nhận được cảm tình bộc lộ của họ , mõi khi cô nhận được một cách cụ thể thì sự rằng đã quá muộn rồi .
Hình như trong lòng hắn có một cảm xúc bất bình thường cho nên hắn nói luôn một hơi khá nhiều , cái mà từ trước đến giờ hắn rất ít có và chính vì sự cảm xúc tột cùng đó mà hắn không hay rằng Quách Tung Dương đã đứng sau lưng hắn thật lâu .
Quả đúng như nhận xét của Linh Linh , Lý Tầm Hoan là con người quá nhiều tình cảm , con người rất dễ xúc động tuy rằng ngoài mặt hắn có lúc như lạnh lùng nhưng đó chẳng qua là con người hắn quá trấn tĩnh chứ thật sự thì trong lòng hắn luôn sống với những diễn biến của sự thật xung quanh .
Chính Quách Tung Dương cũng thế , hắn cũng đúng là mẫu người mà Lý Tầm Hoan vừa nhận xét với Linh Linh , hắn không phải là con người sống với nội tâm , hắn không phải là cái hạng có vẻ nông nổi bên ngoài .
Ngày trong lúc này , ngay trong lúc hắn đứng ngoài cửa , sau lưng Lý Tầm Hoan chính là lúc hắn sống với nội tâm của hắn .
Hắn đang vô cùng xúc động nhưng ngoài mặt hắn vẫn lạnh như băng .
Mặt hắn không lộ một chút cảm tình .
http://hello.to/kimdung
***
Buổi sáng sớm .
Ngày mùng một tháng mười .
ánh nắng ban mai đã xuyên vào cửa sổ , ánh nắng thật rực rỡ .
Lý Tầm Hoan dậy rất sớm , hình như suốt đêm hắn không hề nhắm mắt .
Trời chư sáng hắn đã dùng nước lạnh để rửa mặt rồi , hắn rửa mặt và chải đầu suông sẻ .
Hắn thay bộ quần áo mới mua ở thị trấn ngày hôm trước .
Hắn có một vóc hình vừa phải , không mập và cũng không ốm quá , cho nên tuy y phục mua ở chợ , tuy y phục may sẵn nhưng vẫn vừa vặn với vóc người .
Đứng đối diện với ánh dương quang ngoài cửa sổ , tinh thần hắn nghe sảng khoái hơn bao giờ hết .
Một con người thân hình sạch sẽ , tinh thần sảng khoái , Lý Tầm Hoan nhất định làm cho mình thật sạch và tinh thần hết sức thong dong .
Bởi vì bữa nay là một ngày đặc biệt .
Đến chiều tối hôm nay không chừng hắn không còn sống trên cõi đời này nữa .
Nhưng khi sống , hắn vốn luôn sạch sẽ thì nếu có chết , hắn cũng phải chết cho sạch sẽ .
Cuộc chiến hôm nay , phần thắng sẽ về hắn nhiều lắm , cơ hội sống đối với hắn thật là ít ỏi nhưng chỉ cần có một chút xíu hy vọng là nhất định không bao giờ buông bỏ .
Lý Tầm Hoan từ trước đến giờ vốn không hề sợ chết , hắn chỉ sợ chết dưới một tay không sạch .
Dương quang rực rỡ , cành lá cây phong như nhuộm cả màu hồng .
Một con người có thể sống được quả không phải là chuyện vô ích hoàn toàn .
Hắn dùng chiếc khăn còn mới buộc lấy tóc , hắn sửa soạn cạo mặt cạo râu .
Thình lình có tiếng :
- Đầu tóc của Thám Hoa còn rối lắm , làm sao có thể để vậy mà đi hội diện với người đẹp ? Để tôi chải cho nhé !
Không biết từ bao giờ , Linh Linh đứng sững nơi cửa , đôi mắt nàng mộng đỏ hình như nàng thức suốt đêm để khóc .
Lý Tầm Hoan mỉm cười khẽ gật đầu , hắn ngồi trên chiếc ghế lót bên cửa sổ .
ánh dương quang chiếu hắt vào mặt hắn , hán cảm thấy hơi chói , hắn nhắm nghiền đôi mắt .
Và tiếp liền theo là hắn nhớ lại chuyện của hơn mười năm về trước .
Năm đó , cũng có một ngày khí trời giông giống như thế này , khí trời cũng mát mẻ , cũng trong sáng như hôm nay , bên ngoài cửa sổ cũng có ánh dương quang rực rỡ , hắn cũng ngồi trên chiếc ghế dựa bên cửa sổ và cũng có người gỡ đầu dùm cho hắn .
Cho đến bây giờ , hình như hắn vẫn còn cảm thấy eđôi tay dìu dịu , ấm áp đặt lên đầu hắn , hình như mũi hắn cũng vẫn còn nghe hơi hương trong mình của " người ấy " tỏa ra .
Ngày hôm đó , chính hắn cũng chuẩn bị cho một chuyến đi xa , vì lẽ đó " nàng " chải đầu cho hắn và hình như tay nàng cố làm cho thật chậm .
" Nàng " chải tóc thật chậm , hình như nàng muốn lưu hắn lại , hình như nàng cố kéo dài thì giờ bên hắn .
Cho đến cái lược cuối cùng thì nước mắt của nàng rơi lả tả , rơi trên đầu hắn , rơi vào cổ , lên mặt hắn .
Chính trong chuyến đi xa ấy trở về , hắn gặp phải cường địch phục kích , cho đến lúc hắn hoàn toàn kiệt sức thì có cứu tinh , kẻ cứu hắn khỏi chết ấy là Long Tiêu Vân .
Và cũng bắt đầu từ đó , Long Tiêu Vân trở thành người anh nuôi , người bạn tâm giao của hắn .
Hắn nhớ rất rõ tình của Long Tiêu Vân , hắn nhớ rất rõ ân cứu tử của Long Tiêu Vân , hắn nhớ đến mức mà có lẽ khi chết đi hắn vẫn không quên .
Có một điều thật lạ là hắn chỉ nhớ đến những điều tốt của người còn cái xấu thì gần như hắn không bao giờ nhớ đến nhưng hắn có chú ý đến việc ấy đâu mà nhớ ?
Hắn chỉ nhớ Long Tiêu Vân cứu hắn một lần , còn cái việc mà Long Tiêu Vân huỷ cả cuộc đời của hắn thì không bao giờ nhớ được .
http://come.to/kimdung
***
Lý Tầm Hoan nhắm mắt , hình như hắn nghe từng chiếc lược đi qua .
Và bỗng hắn mỉm cười :
- Ngày đó , sau khi tôi đi rồi vẫn còn trở lại , còn ngày nay sau khi đi rồi có còn ngày trở lại nữa không ? Phải chi ngày hôm đó tôi đi đừng có sống trở vể thì có lẽ hay hơn .
Hắn từ từ mở mắt , hắn không muốn cho tâm tư mình nhớ nghĩ và hắn bỗng giật mình .
Hắn cũng cảm thấy bàn tay chải tóc hôm nay cũng hình như rất chậm , bàn tay này cũng dịu dàng ấm áp .
Lý Tầm Hoan không dằn được , hắn quay mặt ngẩng lên , vừa bắt gặp hai giọt nước mắt long lanh như hai hạt ngọc từ khoé mắt của Linh Linh nhỏ xuống .
Hai giọt nước mắt rơi xuống mặt Lý Tầm Hoan , hai giọt vừa rơi thì hai giọt kế tiếp , rồi như chuỗi dài liên tục .
Hắn bất giác thở dài .
Cũng những giọt nước mắt ấm áp , cũng với bàn tay mềm mại năm nào .
Lý Tầm Hoan như mơ hồ , như hoàn toàn sống lại khoảng mười mấy năm về trước , hắn đưa nhẹ nắm lấy bàn tay nàng và hỏi trong hơi thở :
- Cô lại khóc rồi à ?
Linh Linh đỏ mặt cúi đầu , răng nàng cắn chặt vành môi :
- Tôi biết Thám Hoa ước hẹn với người đúng vào ngày này , vì thế nên Thám Hoa chuẩn bị y trang tinh khiết , có phải thế không ?
Lý Tầm Hoan không nói .
Nhất thời hắn sống trọn vẹn lại khung cảnh cảu mười mấy năm về trước nhưng rồi hắn nhận ra bàn tay này tuy cũng dịu dàng , nước mắt này cũng nóng hôi hổi nhưng người bây giờ không phải người xưa .
Linh Linh nói tiếp bằng một giọng rầu rầu :
- Thám Hoa cần đi gặp giai nhân của Thám Hoa , tự nhiên lòng tôi bỗng nhiên khổ sở vô cùng .
Lý Tầm Hoan chầm chậm buông tay nàng ra , hắn cố gắng nở nụ cười khô héo :
- Cô hãy còn bé quá , cái khổ sở mà ý vị chân chính của nó chắc cô chưa nhận rõ lắm đâu .
Linh Linh nói :
- Về trước có lẽ tôi không nhận biết nhưng hôm nay thì đã biết rồi , tối hôm qua có thể là chưa biết nhưng hồi hôm nay thì đã biết một cách tận tường , biết đến mức mà chính tôi cũng không ngờ được .
Lý Tầm Hoan cười :
- Chỉ trong một đêm mà cô đã lớn nhanh như thế lận sao ?
Linh Linh nói :
- Tự nhiên , có người chỉ qua một đêm đầu xanh bạc trắng, chuyện xưa ấy Thám Hoa có nghe không nhỉ .
Lý Tầm Hoan nói :
- Người ấy vì vấn đế sống chết của chính mình nên đâm ra ưu lự , còn cô , cô thì bởi một lẽ gì ?
Linh Linh cúi đầu thật thấp :
- Tôi thì ... tôi vì ... tôi chỉ vì Thám Hoa , tôi không biết được cuộc hội ngộ ngày nay rồi Thám Hoa có trở về không !
Trầm ngâm một lcú khá lâu , Lý Tầm Hoan lại thở dài :
- Cô có biết người mà tôi ước hẹn ngày hôm nay là ai thế ?
Linh Linh chầm chậm buộc tóc lại cho Lý Tầm Hoan , nàng buộc xong rồi mới trả lời :
- Tôi biết một khi mà Thám Hoa nhất định phải đi thì không một ai có thể lưu lại được .
Lý Tầm Hoan nhìn nàng dịu giọng :
- Sau này khi lớn lên cô sẽ biết , có nhiều việc mà cô có muốn không làm cũng không thể được , nghĩa là có những chuyện đưa đến và chính mình không có con đường thứ hai để chọn .
Linh Linh nói :
- Nếu tôi là người trong tượng mà Thám Hoa đã khắc hồi tối hôm qua có thể vì tôi mà ở lại ?
Lý Tầm Hoan lại lặng thinh .
Thật lâu , vẻ mặt của hắn càng lọ đầy thống khổ :
- Tôi đã không vì " nàng " mà lưu lại ... từ trước đến nay tôi không đã vì " nàng " mà làm một chuyện gì ...
Hắn vụt đứng lên và đưa mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ :
- Thời gian đã sắp đến nơi rồi , tôi phải đi thôi .
Hắn nói chưa dứt câu thì Quách Tung Dương từ ngoài xồng xộc chạy vào kêu lớn :
- Tôi vừa mới về đến nơi thì huynh đã vội đi à ?
Lý Tầm Hoan cười :
- Thì ra Quách huynh cả đêm đi vào thị trấn để cùng người đối ẩm , thế mà không bảo qau tôi một tiếng đấy nhé .
Quách Tung Dương cười lớn :
- Có lúc chỉ cần hai người đối ẩm mới tuyệt , còn nếu có thêm ngươì thứ ba thì ...
Hắn cười hì hì , hai chân hắn bước có phần xiêu vẹo , tay cầm bầu rượu của hắn lắc lia , hắn bước lại vỗ vai Lý Tầm Hoan và giọng hắn thấp xuống :
- Khi tâm tình của tôi không được sảng khoái thì tôi cần đi làm cái chuyện gì , chắc Lý huynh đã biết rồi .
Lý Tầm Hoan cũng bật cười :
- à , thì ra ...
Hắn chưa nói dứt câu thì bàn tay của Quách Tung Dương đã như cái máy điểm nhanh vào bảy đại huyệt trên mình hắn .
Lý Tầm Hoan té xuống đất , toàn thân như không còn gân cốt .
Linh Linh hoảng hốt , nàng lật đật chạy lại đỡ hắn và hớt hải kêu lên :
- Ông ... ông làm gì thế ?
Chỉ trong khoảng khắc , vẻ say rượu trên mặt Quách Tung Dương hoàn toàn biến mất , hắn trở lại y cái bộ mặt lạnh băng băng cố hữu :
- Ta biết hắn không bao giờ nhường cái chuyện đó lại cho ta và cũng không bao giờ chịu để ta cùng đi với hắn cũng như ta vừa mới nói , có khi chỉ cần hai người đối ẩm nếu thêm một người thứ ba thì cuộc " rượu " trở thành vô hứng thú .
Sửng sốt hồi lâu , Linh Linh rơi nước mắt :
- Hắn nói thật đúng ... thì ra ông là con ngườ rất tốt ...
Quách Tung Dương lạnh lùng :
- Bất luận ta sống hay chết cũng không muốn thấy ai vì ta mà rơi nước mắt , nhất là thấy nước mắt của đàn bà , ta đã đã buồn nôn , nước mắt của cô hãy dành để cho người khác .
Hắn quay mình bỏ đi một nước , hắn đi mà không hề quay đầu nhìn lại.
***
http://hello.to/kimdung
Tuy không thể động đậy được , tuy không thể nói năng gì nhưng Lý Tầm Hoan vẫn hướng đôi mắt theo Quách Tung Dương .
Trong khoé mắt hắn hình như nước mắt sắp trào ra .
Và qua một lúc thật lâu , Linh Linh mới lau nước mắt thì thào :
- Trong khiếp đời nếu có được một người bạn xem nhẹ vấn đề sinh tử thì có lẽ hơn bất cứ có được một trân bảo nào dầu quí giá đến đâu .
Nàng cúi xuống nhìn vào mặt Lý Tầm Hoanột lúc thật lâu nữa là nói tiếp :
- Tự nhiên , Thám Hoa cũng có hành động đẹp với hắn nên hắn mới đáp lại bằng cách đẹp như thế ... có lẽ thế nên hắn mới vui lòng làm một chuyện mà không ai làm được ...
Hai mắt Lý Tầm Hoan nhắm nghiền . Trong lòng hắn không biết bao nhiêu nỗi niềm mà cho dầu có nói thành lời cũng không sao hết được , bây giờ hắn mới hoàn toàn cảm nhận rằng tình cảm giữa con người với con người thật nhiều lúc không làm sao giải thích .
Thật sự thì Lý Tầm Hoan cũng đã có vì người mà làm khá nhiều việc đáng làm , những kẻ ấy , có người đã bỏ hắn , có người đã quên hắn , thậm chí có người lại dùng hắn làm con vật hy sinh để tạo nên sự nghiệp cho mình .
Nhưng hắn chưa làm gì cho Quách Tung Dương , hắn chưa vì họ Quách mà làm nên một chuyện vì lợi ích , thế mà Quách Tung Dương đã không tiếc vì hắn mà hy sinh .
Đó mới là chân chính đáng gọi là " bằng hữu " .
Một thứ bằng hữu mà tình cảm không thể mua được bằng tiền cũng không thể đem đổi chác vì trên đời này còn có thứ bằng hữu như thế nên sự quang huy của nhân mới trường tồn .
Trong gian nhà không khí vụt như đọng lại thành một khối .
Linh Linh đã gài cửa lại , nàng cũng gài luôn cửa sổ , im lặng ngồi sát bên Lý Tầm Hoan .
Nàng nhìn hắn bằng tia mắt rất dịu dàng , cái nhìn của nàng thay trhế cho bất cứ một lời an ủi nào hay nhất trên gian .
Bây giờ đã mấy giờ rồi ?
Quách Tung Dương có phải đã bắt đầu giao đấu với Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng ?
Phải chăng họ bắt đầu đi vào con đường sinh tử ?
Phaỉ chăng trận ác đấu đã diễn ea mà phần thắng không biết về ai ?
Hay là trận đấu vừa mở màn là đi vào kết quả ?
Sự sinh tử của họ trong hơi thở nhẹ . Lý Tầm Hoan im lặng cho tư tưởng hướng về các nơi đấu nhưng hắn không dám cho dòng suy nghĩ đi xa hơn nữa .
Chuyện sống chết của Quách Tung Dương chỉ trong đường tơ kẽ tóc , thế mà hắn nằm yên một chỗ nơi đây , không thể làm bất cứ một chuyện gì .
Tâm tình của Lý Tầm Hoan cơ hồ nức xé khi hắn nghĩ đến chuyện thê thảm có thể đưa tới Quách Tung Dương .
***
Cộc ... cộc ... cộc !
Ngay trong lúc tâm tư vằng vặc , chợt nghe từ dưới bậc thang có tiếng bước chân .
Tiếng bước chân thật nhẹ , thật chậm nhưng nghe qua Lý Tầm Hoan nhận ngay ra là có hai người cũng lên một lượt .
Cả hai người ấy võ công không phải tầm thường .
Tiếp theo là tiếng gõ cửa .
Cộc ... cộc ... cộc ...
Linh Linh nhổm người lên .
Ai đến đây vào lúc bây giờ ?
Phải chăng Quách Tung Dương đã bị hại và hung thủ đang tìm đến Lý Tầm Hoan ?
Mặt Linh Linh rịn mồ hồi , nàng ngó quanh ngó quẩn và vtụ cúi xuống ôm Lý Tầm Hoan .
Cộc ... cộc ... cộc !
Tiếng gõ cửa lần này gấp hơn lần trước .
Linh Linh cắn môi nhưng cuối cùng nàng vẫn phải lên tiếng :
- Có đây , làm gì gấp thế ? Đợi một chút cho người ta mặc y phục tử tế đã chứ .
Một mặt nói , một mặt nàng dùng chân mở cánh cửa tủ để quần áo đặt Lý Tầm Hoan vào đó rồi lấy mớ quần áo phủ lên .
Tuy từ trước đến nay không hề có chuyện trốn một cách thảm hại như thế nhưng bây giờ Lý Tầm Hoan có muốn tung ra cũng không được vì toàn thân huyệt đạo đã bị bế , hắn đành nhắm mắt để cho Linh Linh tự do sắp xếp .
Đóng cửa tủ lại xong , Linh Linh soi kiếng sửa sang lại quần áo tóc tay , nàng không quên lau khô những giọt mồ hôi tươm trên trán .
Nàng chầm chậm đi ra và miệng cố tạo giọng nhừa nhựa như ngáy ngủ :
- Dễ dầu gì được một bữa rảnh rang , thế mà y như quỷ ám , cứ vừa chợp mắt đã có người réo lên . Hứ , thật kiếp trước tôi mắc nợ gì mà trả hoài không hét .
Lý Tầm Hoan nằm nghe nàng nói và lần lần thanh âm theo ra phía ngoài xa và cuối cùng là tiếng mở cửa .
Kẻ đến kêu cửa không phải là Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng .
Chẵc chắn không phải họ vì không nghe tiếng động nào .
Thật lâu mới nghe tiếng Linh Linh :
- Nhị vì tìm ai , chắc là nhị vị đã lầm nhà ?
Vẫn không có tiếng trả lời .
ầm !
Hình như Linh Linh bị họ xô bật vào khung cửa và sau đó là nghe tiếng bước chân .
Tiếng bước chân của hai người mà Lý Tầm Hoan vừa nghe lên thang lầu lúc nãy.

Hết hồi 11.
Tài sản của phamhau1986

  #12  
Old 15-07-2008, 07:47 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: May 2008
Đến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thời gian online: 4 ngày 5 giờ 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Hồi 12
Dở khóc dở cười


Trong tủ quần áo vừa tối vừa bực hơi , giá như toàn đồ không sạch thì có lẽ không tài nào chịu nổi nhưng nhờ đó là tủ áo đàn bà .
Kể cũng hay , đàn bà cũng có chỗ hay , dù gì quần áo của họ cũng có phần dễ thở .
Và giá mà người khác thì cho dầu có mùi thơm đó cũng không làm sao chịu nổi vì không khí trong tủ quá ít nhưng đối với Lý Tầm Hoan thì khác , hắn có thừa sức chịu đựng .
Kẻ đến hình như có vẻ ngạc nhiên , họ nhất định không có ý lành bởi vì nếu là người tốt thì không khi nào họ có thái độ lỗ mãng như thế ấy .
Bây giờ Lý Tầm Hoan cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết .
Gặp phải chuyện mà không còn cách nào khác được thì luôn luôn họ có cách duy nhất là giữ cho mình thật hết sức bình tĩnh bởi vì kinh nghiệm cho hắn biết rằng cho dầu có hoảng hốt cho đến phát điên cũng không giả quyết được gì , ngược lại nếu có thể giữ được bình tĩnh thì vấn đề lại có khi đổi khác , có khi lại xoay được tình thế một cách bất ngờ .
Nhưng nói thì nghe dễ như thế , nếu không có chuyện xảy ra thì có thể ai cũng nói được cả nhưng đến khi đụng chuyện , đụng phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng của chính mình thì trong một trăm người chưa chắc có được một làm cho tinh thần ổn định .
Bây giờ thì Linh Linh lên tiếng , giọng nàng có vẻ cự nự :
- Các ngươi làm gì thế ? Bộ muốn cướp của nhà này sao chứ ?
Thiếu chút nữa Lý Tầm Hoan đã bật cười thành tiếng .
Hắn nhớ hôm hắn mới đến , Linh Linh cũng với cái giọng đó , cũng bảo hắn là cường đạo , thật cô bé này bản lãnh thì không có mà chỉ chuyện học cái lối " làm bộ , giả đò " thì y hệt Lâm Tiên Nhi .
Nhưng hai kẻ đến thì hình như không thèm nghe lời cô bé , họ đi vòng còng trong phòng và hình như họ cố tìm dấu vết và cuối cùng đi về phía Linh Linh .
Linh Linh cũng bước về phía họ và nói lớn :
- Đây là khuê phòng của tiểu thư tôi , các người không phải muốn xục xạo tự do là được đâu nhé .
Tự nhiên đến bây giờ thì kẻ mới đến phải mở lời .
Chính Lý Tầm Hoan cũng ước mong như thế .
Chỉ vì có tiếng họ thì hắn mới có thể đoán được người .
- Chính chúng ta đến tìm tiểu thư của ngươi đây .
à , tiếng của đàn bà .
Giọng nói thật dịu , thật dễ nghe và hình như trong lúc nói người ấy có cười .
Lý Tầm Hoan có vẻ như ngoài ý nghĩ của mình , hắn không ngờ những kẻ mới đến , những kẻ mà hắn định họ sẽ hành hung ấy lại là đàn bà .
Thảo nào lúc mở cửa Linh Linh lặng thinh một lúc khá lâu , có lẽ nàng cũng đã cảm thấy ngoài ý nghĩ .
Linh Linh hỏi lại :
- Các ngươi đến tìm tiểu thư tôi à ? Các ngươi có quen với tiểu thư tôi sao ?
Người đàn bà nói :
- Tự nhiên là quen chứ sao không ? Chẳng những quen mà còn là bằng hữu nữa kia .
Linh Linh cười :
- Như vậy mà nhị vị không chịu nói sớm , báo hại tôi tưởng đâu là ăn cướp .
Người đàn bà cũng cười :
- Bộ dáng bọn này giống ăn cướp lắm à ?
Linh Linh nói :
- Như vậy thì nhị vị không biét rồi , ăn cướp bây giờ không phải như hồi xưa nữa đâu , hồi đó hễ nói đến cướp thì người ta hình dung ngay một tên đàn ông hung hãn , râu ria lồng ngực gân cốt đầy mình , còn bây giờ thì khác xa rồi , ăn cướp bây giờ có thể là thư sinh , có thể là con người ấy có tướng mạo phong lưu công tử , không ai thấy họ có dáng gì là ăn cướp cả , có thế mới lầm cho chứ .
Đúng là cô bé tinh ranh , cô ta mắng người mà không ai bắt bẻ được .
Người đàn bà nãy giờ chưa trả lời thì người đàn bà thứ hai lên tiếng :
- Tiểu thư của cô đi đâu , xin mời cho diện kiến .
Người này giọng nói rất thấp , giọng nói hình như hơi khan , nói rất khó nghe nhưng Lý Tầm Hoan chợt cảm nhận như là giọng nói có hơi quen , hắn tức mình không nghĩ được người đó là ai .
Linh Linh lại cười :
- Nhị vị đến đây thật không may , tiểu thư tôi có việc đi khỏi mấy hôm nay , trong nhà này bây giờ chỉ có mỗi một mình tôi , vậy nhị vị có gì dặn bảo cho biết để về nói lại .
Người đàn bà nói :
- Bao giờ tiểu thư cô mới về ?
Linh Linh nói :
- Cái đó thì tôi không biết . Tiểu thư tôi không nói mà tôi cũng không dám hỏi .
Người đàn bà bật cười lanh lảnh :
- Chúng ta đến thì nàng lại đi , chúng ta không đến thì ngày nào cũng có ở nhà , chẳng lẽ nàng biết chúng ta đến nàng lánh mặt . Hay là đã trốn đâu đây ?
Giọng nói tuy không hằn học nhưng không khách khí chút nào , tự nhiên bằng giọng nói đó đủ thấy họ đến đây cốt để mà gây sự .
Chẳng lẽ họ đến đây để đánh ghen ? Chẳng lẽ họ mất chồng và biết nơi đây có người đàn bà chuyên môn " câu khách " ?
Linh Linh vẫn cười :
- Nhị vị đã là bằng hữu của tiểu thư tôi , nếu tiểu thư tôi biết nhị vị đến đây thì có bận chuyện gì cũng sẽ ở nhà hầu tiếp mừng không hết cớ sao lại trốn ?
Người đàn bà cũng cười :
- Có nhiều người không dám thấy nhiều việc , kể cả bằng hữu họ cũng không dám thấy , cô bé nghĩ có kỳ cục không ?
Người đàn bà thứ hai giọng nói chợt có vẻ lạnh lùng :
- Cũng có thể vì đối bằng hữu đã có điều không phải , không phải quá nhiều .
Linh Linh cười :
- Hai vị thật hay quá đùa quá , ở đây nhà đất nhỏ hẹp , trốn đi đâu nữa cũng không biết phải trốn đâu .
Người đàn bà nói :
- ừ , thật thế à ? Nơi đây tuy lạ đối với ta nhưng nếu ta muốn trốn thì cũng chưa chắc ai đã tìm ra đâu nhé .
Linh Linh nói :
- Nếu thế thì trừ phi cô nương trốn trong tủ áo quần .
Nàng cười hăng hắc và nói tiếp :
- Nhưng một con người mà trốn trong tủ áo quần này thì nhất định sẽ bị ngộp thở mà chết , không ai có thể chịu nổi cả .
Người đàn bà cũng cười :
- Đúng lắm , tiểu thư nhà cô là kim chi ngọc diệp thì nhất định không khi nào chịu trốn trong cái tủ áo quần này đâu .
Cả hai người cũng nói cùng cười , rất là cởi mở , hình như họ cũng cảm thấy câu chyện thật đáng buồn cười .
Và khi họ dứt tiếng cười , người đàn bà nói tiếp :
- Nhưng tuy tiểu thư của cô không có trốn trong tủ này , vậy thì trong chiếc tủ bây giờ có ai trốn trong ấy chứ ?
Linh Linh hỏi :
- Ai ? Trong tủ có người à ? ủa , thế sao mà tôi lại không hay biết ?
Kể ra thì lối ứng đáp của cô ta cũng khá là bình tĩnh nhưng người đàn bà đã chặn ngang :
- Nếu trong tủ ấy không có người tại sao lại có phản ứng chàn ràn như sợ có người tới mở cửa ra như thế ? Chẳng lẽ cô sợ bọn này cướp quần áo của tiểu thư cô sao ?
Linh Linh nói :
- Đâu có chuyện như thế . Tôi làm gì lại có ý muốn đứng chận ngang đâu ?
Người đàn bà nói bằng một giọng thật dịu dàng :
- Cô em bé , cô tuy khá thông minh , nói năng cũng khá vững chãi nhưng dầu gì tuổi cũng còn nhỏ quá , nếu muốn qua mặt hai kẻ rành đời này thì sợ hãy còn lâu .
Lý Tầm Hoan tuy không nhìn thấy gương mặt của Linh Linh nhưng hắn độ chừng vẻ mặt của cô ta bây giờ vô cùng thảm hại và đột nhiên hắn cũng thấy lòng mình khổ sở vô cùng .
Một người đàn ông một khi bị người khác phát hiện đang trốn trong tủ áo , nhất là tủ áo đàn bà thì quả là một chuyện không sao nói được .
Trên đời này , nếu cần phải nói đến hai tiéng " ê mặt " thì có lẽ đây là một chuyện ê mặt vượt bực hơn cả cái tiếng " ê " nào hết , có lẽ phải nói là cái mặt mà liệng cho chó ăn thì đúng hơn .
Lý Tầm Hoan không biết hai người đàn bà này đến đây căn bản để làm gì ?
Nhưng hắn không thể suy nghĩ nhiều hơn nữa , lòng hắn đang khổ sở , không phải khổ sở cho chính sự " ê mặt " của mình mà hắn đang khổ sở thế cho Linh Linh .
Thật đúng như thế , một con người đang làm một chuyện " dấu đút " bỗng nhiên bị người khám phá với ý nói chuyện " dấu đút " ấy quá trẻ con thì không biết trong lòng khốn khổ đến mức nào .
Người đàn bà bên ngoài cũng thật là lạ , giọng nói của nàng rất dịu dàng nhưng mỗi câu nàng nói ra hình như mang theo cả một núi gai nhọn , chứng tỏ nàng là một con người thâm hiểm vô cùng , nhất định nàng phải là một nhân vật cực kỳ lợi hại .
Và tiếng người đàn bà vốn ít nói mà giọng hơi quen kia thì lại khó hiểu hơn . Mỗi câu nói của nàng gần như tỏ rõ tìm Lâm Tiên Nhi để mà thanh toán nhưng họ là ai ?
Cứ theo tiếng bước chân mà đoán , võ công của họ không phải là tầm thường , nhất định không thấp hơn Lâm Tiên Nhi .
Lý Tầm Hoan bỗng có một ý nghĩ lạ lùng , hắn muốn người trốn trong chiếc tủ này không phải là hắn mà là Lâm Tiên Nhi , hắn muốn xem tận mắt bàn lĩnh của nàng .
Bản lĩnh của nàng đối với đàn ông tự nhiên là lợi hại như thế , muốn xem nàng đối phó làm sao .
Chỉ hiềm vì trốn trong tủ bây giờ không phải là Lâm Tiên Nhi mà lại là hắn , hình như trời bắt luôn luôn phải thay Lâm Tiên Nhi mỗi khi có nguy hiểm đến cho nàng .
Tiếng kêu thảng thốt của Linh Linh lại phát ra cũng một lúc cánh cửa tủ bị mở banh .
Lý Tầm Hoan nhắm mắt , hắn mong hai người đàn bà ấy đều xa lạ , không người nào nhìn ra mặt hắn .
Hình như hai người cũng không ngờ trong tủ không phải là Lâm Tiên Nhi mà là một người khác , một gã đàn ông , vì thế họ cũng đâm sửng sốt .
Sửng sốt một hồi , người đàn bà vụt bật cười :
- Tiểu muội muội , người này là ai thế ? Hắn đang ngủ đấy à ?
Linh Linh ngập ngừng :
- Hắn ... hắn là biểu ca của tôi .
Người đàn bà cười hăng hắc :
- Thú vị vô cùng , thật là thú vị vô cùng . Lúc hồi nhỏ , ta cũng thường mang tình nhân vô phòng hú hí , có một lần ta bị người bắt gặp , ta bảo hắn là " biểu ca " của ta , ha ha ....
Nàng cười và nói tiếp :
- Không hiểu tại sao , tại làm sao những người con gái trên thế gian này cứ hay bảo tình nhân của mình là " biểu ca" , thết rồi ta cứ nghe nói " đó là biểu ca của tôi " thì hiểu ngay đó là " tình nhân " của người ấy .
Linh Linh ngập ngừng như xấu hổ :
- Tại vì ... vì đây là lần thứ nhất ... của tôi , nếu sau này bị bắt gặp như thế nữa thì ... thì nhất định sẽ thay ... danh từ khác .
Người đàn bà cười :
- Cô em bé này tuổi chừng quá nhỏ nhưng tình nhân thì lại lớn sớm hơn ai hết , có lẽ ta cũng khó mà theo kịp cô em trong việc ôm ấp biểu ca này , người ta bảo " hậu sinh khả uý " là trúng phóc , mà nè , sao hắn ngủ gà gật thế ? Chắc cô em xài dữ lắm phải không ?
Linh Linh đỏ mặt làm thinh .
Cũng may , ngay lúc đó thì người đàn bà thứ hai vội nói :
- Thôi , không có Lâm Tiên Nhi thì mình đi vậy .
Người đàn bà kia nói :
- Gấp gì dữ vậy , đến thì ngồi chơi chút chứ .
Từ lúc tủ áo bị mở , Lý Tầm Hoan đã nghe mùi hương sực nức , bây giờ thì mùi hương đó càng như sát bên mũi hắn , chắc người đàn bà kia bước lại gần .
Qua một lúc nghe nàng cười nói :
- Tiểu muội muội , cô em tuổi mà chọn người hú hí thì quả là rành nghề .
Tự nhiên Linh Linh cũng phải cười :
- Vùng này đàn ông ít lắm , những kẻ dễ coi thì bị tiểu thư nhà tôi hớt cả rồi , tôi chỉ còn có cách là quơ đại thế thôi .
Người đàn bà lại hỏi :
- Người đàn ông như thế này mà cô còn chưa vừa ý hay sao ? Cô thấy hắn không không " vừa " hả ? Hừ , con người roi roi như thế là nhất hạng đấy nhé .
Linh Linh nói :
- Kể ra hắn cũng không đến nỗi tệ chỉ có một điều hắn ngủ quá nhiều , cứ hả nằm xuống mà cho đến ngồi cũng thế , có chỗ dựa là hắn ngủ say và mỗi lần ngủ thì trời gầm hắn cũng không nhúc nhích .
Người đàn bà cười hăng hắc :
- Không , người như thế thì khong ơời nào ham ngủ đâu , ta có kinh nghiệm hơn cô mà , cái thứ roi roi như vậy là khong bao giờ biết mệt nhưng sở dĩ hắn lừ đừ như thế là tại cô em đấy , phải biết cách xài và xài vừa vừa thôi chứ , suốt ngày suốt đêm thì bảo hắn không sụm sớm .
Linh Linh cười bằng giọng thẹn " chín người " :
- Với lại tuổi của hắn cũng có hơi lớn quá .
Người đàn cười :
- ừ , ừ , hắn cũng có lớn thật , đáng lý phải ta mới vừa .
Cô ta cười hăng hắc và nói tiếp :
- Tiểu muội muội , nếu cô em không được ưng ý lắm thì " để " hắn lại cho chị đi , chừng hai hôm nữa , chị sẽ kiếm cho em một gã thanh niên xứng đôi vừa lứa với em .
Cách nói của người đàn bà này có vẻ ôn nhu , khá " văn nhã " nhưng khi thấy đàn ông thì hình như cô ta không còn giữ được bình tĩnh nữa , nói xong là lập tức bước lại ôm xốc Lý Tầm Hoan .
Cho đến bây giờ thì Lý Tầm Hoan phải mở mắt ra .
Nhưng giá mà đừng mở mắt còn hơn vì khi mở mắt ra , khi nhìn thấy người đàn bà , tim hắn gần như đứng lại .
http://hello.to/kimdung
***
Người đàn bà ôm Lý Tầm Hoan tuổi không lớn lắm , nhiều nhất cũng chỉ chừng hai mươi lăm , hai mươi sáu tuổi thôi nhưng vóc dáng của cô ta thì thật là quá sức tưởng tượng .
Da mặt cô ta trắng như trứng gà bóc vỏ , hai con mắt đen láy , cái miệng nhỏ và vành môi trên hình cong trái tim , mỗi khi cười hai má lúm đồng tiền , trông vào khuôn mặt không thôi , cô quả là cô gái đẹp .
Giá mà cắt cái mặt đó để riêng ra , cho dầu ai khó tính cũng không làm sao chê nổi , chỉ có điều ngoài gương mặt ra , cô ta còn có những thứ khác , chính những thứ ấy làm cho thiên hạ phải hết hồn hết vía .
Thật không dè một con ngưòi có giọng dịu dàng như thế mà lại có một thân hình như thế , cái mập của cô ta là cái mập mà nhìn vào , bất cứ đàn ông nào cũng phát run .
Đã từng thấy rất nhiều loại đàn bà , mập ốm có nhưng Lý Tầm Hoan chưa bao giờ trông thấy một người đàn bà nào như thế , ngưòi đàn ông nào tốt phúc được cô ta " yêu " có lẽ nên đâm đầu nhào xuóng sông là hay hơn hết .
Nhưng cái làm cho Lý Tầm Hoan kinh ngạc hơn nữa là cô gái thứ hai .
Cô này thật đẹp , eo lưng của cô ta thắt lại như sợi chỉ buộc ngang .
Cô ta tuy đứng yên không động đậy nhưng vì những đường nét quá rõ ràng cho nên dù không uốn éo vẫn thừa quyến rũ .
Cô gái ấy chính là cô gái mà Lý Tầm Hoan đánh gãy một tay : Lam Yết Tử .
Lý Tầm Hoan thở hắt một hơi dài , hắn biết bữa nay quả là tới số rồi .
Mặt nàng không lộ chút gì , thậm chí nàng cũng không liếc nhìn qua mặt hắn .
Người đàn bà vẫn cứ cười , mỗi tiếng cười của cô ta là từng khối thịt rung theo , cứ mỗi bận nàng cười là Lý Tầm Hoan nghe chừng như động đất .
Linh Linh thì đã phát hoảng lên rồi , nàng nói thật thấp :
- ấy ấy , người ấy dơ dáy lắm , luôn cả tháng trời hắn không tắm rửa đấy . Cô nương đừng có đụng vào người hắn , trong mình hắn chẳng những đầy rận mà lại còn nhiều rệp nữa .
Người đàn bà mập cười :
- Dơ à ? Ai bào hắn dơ ? Mà cho dầu hắn có rệp nhiều đi nữa thì cái mùi rệp ấy vẫn là cái mùi của đàn ông mà ta thì đang cần cái mùi của đàn ông lắm .
Cô ả cười cười nói tiếp :
- Chỉ cần thứ gì có mùi da thịt đàn ông thì ta đã thích rồi .
Linh Linh càng hoảng hơn lên :
- Nhưng ... nhưng chẳng những hắn dơ mà ... mà còn là con sâu rượu nữa ...
Người đàn bà mập nói :
- Càng hay , người đàn ông nào càng uống rượu nhiều thì ngwoif ấy còn đầy đủ tính chất đàn ông hơn nữa .
Rồi chừng như quá thích thú , cô ả đưa tay xoa xoa mặt Lý Tầm Hoan , vừa xoa xoa mặt Lý Tầm Hoan , vừa xoa nàng vừa cười hăng hắc :
- Nếu chàng thích rượu thì thiếp sẽ cùng với chàng uống rượu , có những việc làm mà sau khi uống rượu vô rồi nó càng bền bỉ doẻ dai !
Linh Linh thật không cười được nữa , nàng nói trong sợ sệt :
- Có nhiều người đàn ông mà lúc bình thời tướng mạo rất ngang nhiên , rất đàng hoàng nhưng một khi gặp đàn bà thì hình như không còn nhớ đến tuổi của chính mình , người ta gọi hạng đàn ông ấy là con ma háo sắc nhưng không biết người đàn bà mang chứng bệnh như thế thì gọi bằng gì nhỉ ?
Nàng sợ sệt nhưng hình như nàng đang tức tối trước thái độ dâm loạn trắng trợn của người đàn bà mập , tức tối đến làm cho nàng không còn thấy sợ .
Người đàn bà mập đã không giận mà còn cười hỉ hỉ :
- Không biết à ? Hạng đàn bà như thế thì người ta gọi là háo sắc nhưng không " con ma " mà là " ma tinh " , biết không ? " Tinh " cao hơn " Ma " một bậc .
Linh Linh cười nhạt :
- Cô nói cô đấy chứ ? Nhưng không biết đàn ông họ thấy cô , họ có động lòng như cô thấy họ không nhỉ ?
Người đàn bà mập háy háy mắt :
- Ta đấy à ? Ta thì khỏi nói rồi .
Linh Linh vụt cười khan , nàng ôm bụng mà cười .
Người đàn bà mập trừng mắt :
- Ngươi cười cái gì đấy ?
Linh Linh nói :
- Ta nghĩ ngươi quả thật là người đàn bà xứng đáng với cái danh " com quỷ dâm dục " , ngưoi " háo " đến mức trước mặt mọi người mà dám dùng lời khêu gợi người đàn ông ấy .
Người đàn bà mập nói :
- Sao lại không dám ?
Linh Linh hỏi :
- Ngưoi có biết người ấy là ai không ?
Người đàn bà mập gặng lại :
- Ngươi có biết ta là ai không ?
Linh Linh bĩu môi :
- Ngươi là " con quỷ dâm dục " nhưng ngươi không làm gì được người ấy đâu .
Người đàn bà mập rùn vai :
- Hắn là Phật đấy à ?
Linh Linh vẫn cố làm cứng :
- Chẳng lẽ ngươi không muốn biết hắn là ai à ?
Chí Tôn Bửu lạnh lùng :
- Khi cần muốn biết hắn là đàn ông , đàn ông có đủ thứ của đàn ông là đủ rồi .
Cô ả Chí Tôn Bửu ngó Lam Yết Tử cười và nói tiếp :
- Nhờ cô một chút nhé , cô làm ơn tống con bé này ra ngoài và giữ chặt dùm nó một chút .
Toàn thân Lý Tầm Hoan tê như khúc củi , hán muốn mửa cũng không mửa được mà muốn chết cũng không chết được , hắn mong Lam Yết Tử sớm cho hắn một đao .
Nhưng khốn nỗi hình như Lam Yết Tử lại không nhìn ra hắn , cô ta cứ lặng thinh đến lạnh lùng , cô ta từ trước đến sau không hề liếc vào mặt hắn một cái nào .
Nhưng bây giờ nàng thình lình vụt nói :
- Ta cũng cần người đàn ông ấy lắm .
Giọng nói từng tiếng môjt của Lam Yết Tử làm cho Chí Tôn Bửu giật mình , đôi mắt của cô ta bộc lộ hung quang :
- Cô dám phỏng tay trên tôi đấy à ?
Lam Yết Tử cũng nhìn lại bằng đôi mắt lạnh băng băng :
- Tự nhiên .
Chí Tôn Bửu xạm mặt nhưng cô ta lại cười :
- Nếu quả thật cô cũng cần đến hắn thì chị em mình chia giờ với nhau cũng được mà .
Lam Yết Tử nói gằn gằn :
- Ta không cần con người của hắn , ta chỉ cần cái mạng của hắn thôi .
Chí Tôn Bửu vẫn cười :
- Như thế lại càng dễ với nhau hơn nữa , cứ đợi tôi " dùng " con người của hắn một chút rồi thì cô lấy mạng hắn chứ có sao ?
Lam Yết Tử vẫn lạnh lùng :
- Không , hãy để tôi cần cái mạng của hắn rồi cô muốn gì nơi con người của hắn thì cứ tự do .
Lam Yết Tử nói :
- Nhưng bây giờ thì hanứ cũng như người chết chứ có khác gì đâu ?
Chí Tôn Bửu cười :
- Đành vậy nhưng nếu cô chịu ra ngoài và dẫn dùm cô bé kia ra ngoài thì tôi sẽ có cách làm cho hắn động ngay tức khắc .
Lam Yết Tử lắc đầu :
- Nếu khi hắn động đậy được thì tới phiên cô sẽ không động đậy được đâu .
Linh Linh vụt cười vu vơ :
- Đúng , chờ đến lúc hắn động đậy được , chỉ cần hắn cọ nguậy ngón tay được thì các người sẽ thấy ....
Chí Tôn Bửu nhướng mắt :
- Cô bảo hắn là ai ?
Linh Linh nói :
- Hắn là Tiểu Lý Phi Đao .
Chí Tôn Bửu giật mình ngơ ngác nhưng rồi cô ta lại chầm chậm lắc đầu :
- Ta không tin , nếu hắn là Lý Tầm Hoan thì đâu có đi mê một cô bé miệng còn hơi sữa như thế ấy ?
Linh Linh đỏ mặt :
- Hắn không có đế ý đến đâu , chính tôi ... để ý hắn đấy thôi , ... vì thé tôi mong các người hãy giết hắn thật nhanh .
Chí Tôn Bửu cau mặt :
- Tại sao lại như thế ?
Linh Linh nói :
- Vì tiểu thư tôi thường nói với tôi rằng nếu thích một người đàn ông nào mà người ấy không thích mình thì ngươi hãy thu lấy mạng của người ấy đi , nhất quyết đừng để hắn lọt vào tay của người đàn bà khác .
Chí Tôn Bửu thở ra :
- Thật không ngờ con bé chưa ráo máu đầu mà còn độc ác hơn ta quá mức .
Linh Linh hỏi :
- Thế chẳng lẽ cô lại cũng muốn lấy sinh mạng của hắn ? Cô gan đến thế à ?
Chí Tôn Bửu trầm ngâm :
- Được chết dưới cành hoa mẫu đơn thì thành quỷ cũng phong lưu tột độ , chính ta cũng thấy như thế , được chung gối với một người như Lý Tầm Hoan thì dù sáng ra có chết ta cũng vui lòng .
Cô ta lại cười với Lam Yết Tử :
- Nhưng cô không có gì phải gấp , sau khi ta đã " cần " con người của hắn rồi thì cô muốn lấy mạng hắn bao giờ cũng được mà .
Lam Yết Tử gầm mặt làm thinh .
Chí Tôn Bửu cười :
- Cô đừng quên , tôi đến đây lần này là cốt để giúp tay , vậy thì cô cũng nên nểt tình tôi một chút chứ .
Nín một hồi lâu , Lam Yết Tử vụt nói :
- Một người đàn ông khi đã bị chặt một cánh tay rồi thì cô còn thích hắn nữa không ?
Chí Tôn Bửu cười :
- Tay bị chặt mất đâu có quan hệ , miễn là chỗ khác còn nguyên là được .
Lam Yết Tử nói :
- Vậy thì cô hãy để cho tôi chặt ta yhắn một cánh tay rồi sau đó muốn làm gì với hanứ thì làm .
Suy nghĩ một giây , Chí Tôn Bửu hỏi lại :
- Cần chặt tay phải hay tay trái ?
Lam Yết Tử nghiến răng :
- Hắn đã chặt ta cánh tay mặt thì ta cũng sẽ chặt lại hắn cánh tay ấy .
Chí Tôn Bửu lại thở ra :
- Kể ra nếu mất cánh tay phải thì cũng hơi bất tiện nhưng nếu mình chủ động thì cũng chẳng sao chỉ cần là cô đừng làm máu me bê bết nó có phần mất hứng , tiện hơn hết là cô có thể dùng " chiếc đuôi bò cạp " chích cho hắn vào cánh tay là được chứ gì ?
Lam Yết Tử gật đầu :
- Cũng được .
Nàng bước tới bằng bước chân thật chậm và mắt nàng chiếu sáng ngời ngời .
Linh Linh la lớn :
- Các ngươi dám đối xử với hắn như thế à ?
Chí Tôn Bửu dịu giọng :
- Tiểu muội muội , bộ cô đã đau lòng rồi à ?
Câu nói của cô ta chưa dứt lời thì từ trong tay áo của Lam Yết Tử một vật sáng xanh đã bay ra , ánh sáng nhắm cánh tay Lý Tầm Hoan xẹt tới .
Một tiếng rú kéo dài thê thiết .
Từ trên tay của Chí Tôn Bửu , Lý Tầm Hoan cúi xuống nằm dài .
http://come.to/kimdung
***
Thật không ngờ tiếng rú đó lại phát ra từ miệng của Chí Tôn Bửu .
Tiếng rú chưa kịp dứt thì cô ta đã buông tha Lý Tầm Hoan , cô ta phóng tới sát bên Lam Yết Tử một cách lồng lộn như điên .
Chiếc lưng ong của Lam Yết Tử khẽ uốn qua , nàng dễ dàng tránh khỏi đà lao của Chí Tôn Bửu .
Nhưng một chuyện thật không ai ngờ , cchiếc thân phục phịch của Chí Tôn Bửu như thế mà trhân pháp lại nhanh nhẹn vô cùng , cái tránh của Lam Yết Tử thật nhanh nhưng Chí Tôn Bửu còn nhanh hơn nữa , cô ta quay mình lại thật lẹ và chúp đúng vào cổ tay của Lam Yết Tử .
Lam Yết Tử da mặt xạm xanh .
Cô ta đứng chết trân như thể trời trồng .
Có thể giết được Chí Tôn Bửu ay không là trong lúc bất ngờ chứ đối diện thì Lam Yết Tử thua xa hắn một trời một vực .
Da mặt của Chí Tôn Bửu còn xanh hơn nữa nhưng cái xanh của Lam Yết Tử là xanh sợ còn cái xanh của Chí Tôn Bửu là cái xanh giận dữ , cái xanh của căm hờn .
Hai mắt của Chí Tôn Bửu lồi ra một cách kinh khủng , cô ta nghiến răng nói đứt quãng :
- Lam Yết Tử ... con bò cạp cái ... ngươi cả gan dám ám toán ta ... ta sẽ giết ngươi ...
Hai tiếng " rắc , rắc " khô khan nổi lên , cả cánh ta , luôn cả ống tay áo của Lam Yết Tử gẫy lìa .
Chí Tôn Bửu quăng cánh tay của Lam Yết Tử lên mặt đất và Lam Yết Tử nhảy ra xa , vẻ mặt nàng không cóa một chút gì đau đớn .
Cánh tay bị gãy của Lam Yết Tử cũng là cánh tay phải .
Lam Yết Tử bật cười hăng hắc :
- Ngươi hãy xem lại coi ngươi đã bẻ gãy cái gì ?
Chí Tôn Bửu chụp lấy cánh tay vừa bẻ quăng và giật nảy mình .
Nó chỉ cái " đuôi bò cạp " , một món binh khí thường dùng của Lam Yết Tử .
Vì sau khi Lý Tầm Hoan đánh gãy cánh tay , Lam Yết Tử lấy món binh khí khác thế vào và vì nangf mặc áo dài tay rộng thùng thình nên Lý Tầm Hoan không trông thấy .
Lam Yết Tử cười cười nói tiép :
- Trúng bởi chất độc trong chiếc đuôi " bò cạp " của ta , không ai có thể bước qua bảy bước , cho dầu ngươi cõ nội lực kháng độc đến đâu nhưng bây giờ cũng đã chậm hết rồi , ta ước lượng ngươi cũng ráng chừng ba bước .
Vừa nói Lam Yết Tử vừa chầm chậm bớc về phía Lý Tầm Hoan , không thèm để ý đén Chưí Tôn Bửuữa .
Chí Tôn Bửu rống lên một tiếng và chạy thẳng ra ngoài .
Nhưng đúng theo lời của Lam Yết Tử nói , cô ta chỉ chạy được qúa hai bước là ngã chúi xuống .
Một đống thịt rung rung mấy cái rồi lịm luôn .
Lam Yết Tử hông thèm ngó lại , nàng khom mình nhìn thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan và nói thật chậm :
- Thanh Ma Y Khốc vì đi tìm Lâm Tiên Nhi mà chết bởi con quỷ cái đó , ta đến đây tìm nó để thanh toán chứ đối với các hạ vô can .
Linh Linh chen vô :
- Cô muốn hắn nói chuyện thì sao không giả huyệt cho hắn chứ ?
Không nghe đến lời lẽ của Linh Linh , Lam Yết Tử nói tiếp với Lý Tầm Hoan :
- Tuy các hạ đã phế mất ta một cánh tay nhưng lại không hại đến sinh mạng của ta , như vậy là ân oán phân minh , các hạ đối với ta có một cái ân thì hôm nay ta trả lại cái ân đó cho sòng phẳng và đó là lý do ta không bằng lòng để cho con heo cái ấy khuấy động đến các hạ .
Lý Tầm Hoan khẽ thở ra .
Thật tình hắn chưa từng nghĩ Lam Yết Tử lại là một con người như thế .
Lam Yết Tử lạnh lùng nói tiếp :
- Bây giờ ta đã trả xong món nợ cho các hạ rồi , còn lại món nợ mà các hạ đqã thiếu ta tự nhiên không thể không nói tới . Bây giờ ta cũng chỉ cần một cánh tay phải của các hạ thôi vì mới đúng là ân oán phân minh .
Lý Tầm Hoan vụt cười và hắn chầm chậm đưa cánh tay phải về phía Lam Yết Tử .
Lam Yết Tử sững sờ .
Linh Linh cũng sững sờ .
Cánh tay của Lý Tầm Hoan có thể hoạt động thì tự nhiên ngọn phi đao cũng có thể bay ra .
Lam Yết Tử cứ đứng nhìn cánh tay của Lý Tầm Hoan , cô ta không làm sao nói ra thành tiếng .
Linh Linh không dằn được , nàng vội hỏi ngay :
- Làm sao cánh tay của Thám Hoa lại có thể cử động được ?
Lý Tầm Hoan cười :
- Tôi vốn có thể vận khí giải huyệt , chỉ tiếc vì công phu chưa thuần thục , vì thế nên cuối cùng vẫn chịu chứ không làm sao hoàn toàn giải được , cũng may là vừa rồi nhờ cái ném khá mạnh của cái cô nương mập kia nên gân cốt tự giải toả , chính cái ném đó đã giúp tôi .
Không ai tin lời của Lý Tầm Hoan .
Họ nghi hắn có thể giải huyệt chứ không phải nhờ cái ném đó nhưng bây giờ không phải thời gian cãi lý về một vấn đề vô bổ , vì thế Linh Linh cự nự ngay :
- Tại sao Thám Hoa dễ nghe lời cô ta như thế ? Tại sao người ta bảo đưa tay cho người ta chặt rồi cũng cứ đưa tay ? Tại làm sao lại không chịu đưa ngọn phi đao chứ ?
Ngư không để ý đến lời nàng , Lý Tầm Hoan nói với Lam Yết Tử :
- Lam cô nương , cái cần của cô không có gì đáng mà chính tôi cũng thấy hài lòng , xin mời .
Trầm ngâm một lúc thật lâu , Lam Yết Tử vụt thở dài và nói lầm thầm :
- Trên đời lại có người như thế hay sao ? Quả thật còn có người như thế này hay sao ?
Nàng lập di lập lại câu nói mà chỉ có một mình nàng thấu đáo và nàng vụt quay mình đi thẳng ra ngoài .
Nhưng không biết từ bao giờ , vì không ai kịp nhìn Lý Tầm Hoan đã tung mình đứng chắn trước mặt nàng .
- Lam cô nương xin hãy nán lại một chút .
Lam Yết Tử ười buồn bã :
- Còn đợi cái gì nữa ? Kể từ lúc các hạ đưa cánh tay ra thì tôi nghĩ rằng món nợ đối với tôi các hạ đã trả xong . Tôi tuy là đàn bà nhưng tôi vẫn buết như thế nào là đạo nghĩa chứ ?
Linh Linh chớp mắt và vụt chen vô :
- Nữ nhân thiên vốn khong phải nói vấn đề đạo nghĩa , đó là quyền lợi tự nhiên của nữ nhân nhưng nam nhân thì tương đối mạnh hơn nên lý đúng phải nhường nhịn ít nhiều .
Lam Yết Tử hỏi :
- Câu nói đó cô học được của ai ?
Linh Linh nói :
- Tự nhiên là của tiểu thư nhà tôi chứ còn ai vào dây nữa ?
Lam Yết Tử hỏi luôn :
http://hello.to/kimdung
- Cô rất ngaon ngoãn nghe thoe lời dạy dỗ của cô ả lắm à ?
Linh Linh nói :
- Nàng đã vì nữ nhân của chúng ta mà nói thì bất cứ ai là nữ nhân cũng đều nghe chứ đâu riêng vì một mình tôi ?
Lam Yết Tử nhìn sững vào mặt của Linh Linh và thình lình bước tới tát vào mặt cô ta mấy cái .
Linh Linh trố mắt nhìn ngờ ngác .
Lam Yết Tử hất mặt :
- Ta cũng như các ngươi , ta vốn là con người tốt nhưng ta vẫn phải đánh ngươi . Ngươi có biết tại sao không ?
Linh Linh nghiến răng :
- Ngươi ... ngươi là ...
Nàng nói không hết câu rồi vụt ôm mặt khóc rấm ra rấm rức .
Lam Yết Tử nói :
- Chính vì trên ffời này có hạng đàn bà như các ngươi nên đàn bà mới bị đàn ông khinh rẻ và cũng chính vì thế mà ta phải bạo phục , ta làm như thế ấy .
Giọng nói của Lam Yết Tử lần lần cũng có vẻ nghẹn ngào :
- Khi ta làm những chuyện như thế , trong lòng ta chẳng biết rằng nó sẽ huỷ hoại con người mà lại còn huỷ hoại chính bản thân mình , cuộc đời ta chính do ta hủy hoại .
Lý Tầm Hoan nhìn nàng dịu giọng :
- Chuyện quá khứ phải thuộc về quá khứ , tuổi cô hãy còn nhỏ , cô nên nghĩ chuyện làm lại từ đầu .
Lam Yết Tử buồn bã thở dài :
- Cũng có thể ý nghĩ thật tình xuất phát từ trong lòng các hạ nhưng với người khác với người khacs thì ...
Lý Tầm Hoan chận nói :
- Một con người sống là vì mình chứ sao lại vì người khác ?
Lam Yết Tử nhìn Lý Tầm Hoan , nàng hỏi như gằn từng tiếng :
- Thế các hạ có phải hoàn toàn vì mình mà sống hay không ?
Lý Tầm Hoan ấp úng :
- Tôi ...
Lam Yết Tử nhìn hắn trân trân , môi nàng điểm nhẹ nụ cười ảo não :
- Ai có thể quen được các hạ thì người nào lại không có chuyện ăn năn . Chỉ tiếc một điều là mười năm trước đây tôi lại không được dịp để quen cùng các hạ .
Câu nói đó chưa dứt thì nàng đã văng thẳng ra ngoài .
Từ ngoài xa , giọng nàng vang lại :
- Để thây Chí Tôn Bửu lại đó , ta sẽ quay lại an táng . Ta làm việc không bao giờ cho người khác phải vì mình mà lo lắng .
Câu nói sau cùng chấm dứt thì bóng nàng cũng mất luôn .
Linh Linh cũng khóc rấm rức nhưng bây giờ nàng nín bặt và nụ cười lanh lảnh :
- Rõ ràng tự mình làm bậy rôi đổ thừa cho người khác , rõ ràng chính mình là người bất hảo mà lại muốmn tỏ ra là bậc anh hùng , hạng người sao thấy bắt buồn nôn .
Lý Tầm Hoan khẽ thở dài :
- Thật ra thì cô ta cũng không phải như người mà cô tưởng tượng .
Linh Linh nhếch môi :
- Những hành động của cô ả , Thám Hoa đừng tưởng tôi không biết mà lầm .
Lý Tầm Hoan nói chầm chậm :
- Bât luận nàng làm những công chuyện gì nhưng bản tính nàng vốn là lương thiện . Mà một con người cứ có bản tính lương thiện thì dù trong hoàn cảnh nào cũng còn có thuốc cứu đươc .
Đôi mắt Linh Linh vụt đỏ hoe :
- Thám Hoa nhất định cho rằng con người tôi đê tiện xấu xa lắm phải không ?
Lý Tầm Hoan dịu giọng cười :
- Cô hãy còn là một cô bé chưa biết như thế nào là thiện là ác đâu . Cô làm sao biết thế nào là phải , thế nào là trái ? Làm sao cô được như thế nào là đúng như thế nào là sai ? Chỉ cần có người dậy dỗ thì còn thừa thởi giờ để mà phục thiện .
Linh Linh chớp mắt :
- Thám Hoa có bằng lòng dạy tôi không ?
Lý Tầm Hoan lơ đãng :
- Chỉ cần có cơ hội thì sau này .
Linh Linh nhớng mắt :
- Tại sao phải sau này ? Chứ bây giờ ...
Lý Tầm Hoan cười :
- Cô thưa biết bây giờ tôi nhất định phải đi tìm Quách Tung Dương nhưng chỉ cần tôi có thể trở về ...
Linh Linh chận ngang :
- Tôi biết Thám Hoa đi là vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa . Tôi chỉ là một đứa con nít thì một ngời lớn như Thám Hoa làm sao lại có thể bận tâm vì tôi mà trở về đây !
Nàng dịu mắt và nói tiếp :
- Huống chi tôi đâu phải là người gì của Thám Hoa , hơn nữa tôi lại là con người xấu xa đê tiện làm sao được sự quan tâm của ai chứ ? Sau này cho dầu tôi có biến thành kẻ ác độc hơn Lam Yết Tử cũng chẳng quan hệ gì đến Thám Hoa cả , cho dầu tôi bị người ta giết bỏ thây ngoài đường cái , Thám Hoa cũng không cần phải chôn dùm làm gì nữa .
Càng nói nàng càng như động mối thương tâm , nước mắt thi nhau chảy dài trên má mà nàng cũng không buồn chận , làm như sau này nếu không được học hỏi để biến thành một người tốt thì lỗi đó hoàn toàn do ....
Trước một cô gái ngây thơ như thế thử hỏi mấy ai mà không mềm lòng chứ ?
Lý Tầm Hoan chỉ còn nước gượng cười :
- Không , tôi nhất định sẽ trở lại đây mà .
Linh Linh ấy tay bụm mặt :
- Một người mà công việc lu bù như Thám Hoa , nói chyện trở lại để tìm tôi đã thành bà già khọm xấu xí mà không chừng lúc đó tôi chết rục cùng nên .
Lý Tầm Hoan nói :
- Không , tôi sẽ về mà ...
Hắn nói chưa hết câu thì Linh Linh đã khóc ồ lên :
- Có mau thật không ... nói để tôi chờ ... bao giờ ?
Lý Tầm Hoan cười dịu dàng :
- Chỉ mong rằng tôi còn sống và sau này khi gặp được Quách Tung Dương thì tôi sẽ trở về ngay .
Linh Linh nhảy tưng lên :
- Thám Hoa thật là một con người tốt . Vì Thám Hoa , tôi nhất định cũng sẽ là một con người tốt . Nhưng ... nhưng Thám Hoa đừng gạt tôi nghe ? Nếu không thì tôi làm sao học thành con người tốt được .
Trên vai Lý Tầm Hoan vốn đã gánh nặng quá rồi , bây giờ hình như lại cảm thấy nặng thêm lớp nữa .
Trong đời sống của Linh Linh có tốt hay là xấu đã biến thành trách nhiệm của hắn mất rồi .
Bây giờ hắn muốn đẩy ra cũng không được nữa mà chính hanứ cũng không biết phải " đón nhận " nó bằng cách nào .
Hắn chỉ còn biết cười trừ .
Trong đời hắn , hắn đã đón nhận vào tay quía nhiều cô gái ngây thơ .
Bây giờ thì hắn không làm sao an bày cho cô gái Linh Linh này cho phải lẽ .
Nhưng hắn không dư suy nghĩ để cân nhắc nhiều hơn .
Trong lòng hắn bây giờ chỉ có mỗi một vấn đề trọng đại . Hắn hy vọng Quách Tung Dương đừng gặp Kinh Vô Mạng và Thượng Quan Kim Hồng .
Hắn hy vọng rằng hắn sẽ đến đó không trễ lắm .

Hết hồi 12.
Tài sản của phamhau1986

  #13  
Old 15-07-2008, 07:47 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: May 2008
Đến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thời gian online: 4 ngày 5 giờ 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Hồi 13
Vòng khổ chiến


Nhưng hắn có thật sẽ đến không trễ lắm hay không ?
ánh mắt của ngày thu đã khuất lần sau đỉnh núi ráng chiều còn sót lại làm rạng rỡ cho dòng nước trong veo .
Nước suối trong chói hắt ánh nắng vàng , những chiếc lá cuối mùa lả tả rơi nhè nhẹ .
Những chiếc lá không vàng , nó có màu đỏ tươi như máu đã làm cho dòng suối trong biến thành một đám mây hồng .
Thu hãy con chưa sâu lắm thế mà sao lá rụng tả tơi .
Chẳng lẽ những chiếc lá rụng chưa đúng mức này là kết quả trận đấu của Kinh Vô Mạng và Quách Tung Dương ?
Phải chăng những đường kiếm sinh tử của họ làm cho những chiếc lá phải rơi khi cuống hãy còn xanh ?
Lòng của Lý Tầm Hoan cảm nghe nặng như treo đá .
Từ trong cái rơi rụng của những chiếc lá , hắn đã nhận ra hai chuyện .
Thứ nhất , chuyện Thượng Quan Kim Hồng , Kinh Vô Mạng và Quách Tung Dương đã giao đấu với nhau đã không còn là chuyện nghi ngờ . Chuyện tất đã xảy ra .
Trong trận đấu này còn chứng tỏ nó diễn ra cực kỳ ác liệt .
Thứ hai , Quách Tung Dương nhất định đã bị hãm nhập vào vòng khổ chiến và những chiếc lá rơi hình thái tả tơi như thế chứng tỏ họ Quách đã duy trò cuộc sống khá lâu .
Nhưng hắn có thể duy trì được lâu hơn nữa hay không ?
Lý Tầm Hoan tức vì không thắp được đôi cánh để bay nhanh đến nơi quan sát ?
***
http://come.to/kimdung
Lá cây phong rơi đỏ đầy mặt đất .
Cả một vùng núi như nhuộm màu hồng .
Mười phần lá đỏ trên cành đã bị kiếm khí làm rơi đổ gần bảy tám .
Cả vùng nhuộm tràn sát khí , từng làn gió cuốn qua tung những bựng lá rơi làm cho không gian như xối một trận mưa bằng máu .
Nhưng trừ những trận gió bốc tung cành lá , bốn bên lẳng lặng như tờ .
Trận ác chiến đã kết thúc rồi chăng ?
Và ai là người thảm bại ?
Cả rừng phong xơ xác lưa thưa không một bóng người .
Cho dù gió có thể nói cũng không làm sao giải đáp được những ẩn ức trong lòng của Lý Tầm Hoan .
Tiếng rít của gió không làm sao mang lại tin tức cấp thiết mà Lý Tầm Hoan muốn biết .
Phải chăng Quách Tung Dương đã thảm bại ?
Nếu bất hạnh mà như thế thì thi hài của hắn ở đâu ?
Tiếng gió , tiếng nước reo trong khung cảnh im lìm vắng lặng hình như tiếc thương cho anh hùng chiến bại ?
Lý Tầm Hoan cúi nhìn dòng nước , hắn vụt khom mình ho sặc sụa .
Ngày thu cuối cùng đã lần vào sau núi , bóng chiều của vùng rừng núi đã xạm màu . Dòng nước vốn trong xanh bị những chiếc lá rơi đầy đã trở thành ửng đỏ và bây giờ bóng hoàng hôn lại thêm một lần nữa biến trở xậm màu .
Máu của dòng máu vì thế mà đã xậm lại luôn ?
Tại lá rừng nhuộm đỏ hay là dòng máu của kẻ chiến bại đã làm cho dòng nước đượm hồng ?
Lý Tầm Hoan ngẩng mặt lên , hắn bước nhanh tới đầu ngọn suối . Nơi đây , từ trên đỉnh nước đổ thành thác nhỏ , nước xối xuống tung lên trắng xoá .
Linh Linh hỏi :
- Đã chết rồi còn đợi làm gì ?
Lý Tầm Hoan ngửa mặt nhìn trời , giọng hắn thật xa xôi :
- Bởi vì hắn có nhiều điều muốn nói lại với tôi .
Linh Linh gần như điếng chết những nàng vụt nhìn thẳng vào mặt Lý Tầm Hoan và nàng chợt yên lòng , nàng thấy hắn vẫn còn bình tĩnh chứ không phải là mê sảng . Nàng hỏi gặn lại :
- Thám Hoa bảo ông ta còn muốn nói điều gì ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Đúng , ông ta nói .
Linh Linh nhướng mắt :
- Ông ta nói với Thám Hoa những gì ? Chắc Thám Hoa đã biết rồi à ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Tôi đã biết .
Linh Linh hỏi tiếp :
- Ông ta nói những gì ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Nói rất nhiều điều bổ ích .
Linh Linh cau mặt :
- Nhưng ... nhưng khi Thám Hoa đến đây thì hắn đã chết rồi mà ?
Lý Tầm Hoan thở dài :
- Đúng, đúng là tôi đến quá trễ .
Linh Linh hỏi :
- Như thế những gì ông ta muốn nói , Thám Hoa chưa kịp nghe ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Không , chính những lời nói ấy có sau khi chết .
Linh Linh mở tròn đôi mắt :
- Đã chết rồi mà còn nói ? Người chết có thể nói chuyện được ư ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Có những điều không cần phải nói bằng lời mà tôi cũng vẫn có thể nghe .
Linh Linh hỏi :
- Nhưng ... nhưng tại sao tôi lại chẳng nghe ?
Càng lúc Linh Linh càng ngơ ngác và hình như đến lúc bây giờ cô ta đã sợ thật rồi .
Trầm ngâm một lúc , Lý Tầm Hoan ngẩng mặt :
- Chắc cô muốn biết Quách Tung Dương nói những gì sau khi chết chứ ?
Linh Linh cắn răng khẽ gật đầu :
- Thật ra thì hắn cũng đã nói với cô , chỉ có điều là tại vì cô không chú ý nghe . Nghe được lời người chết là một chuyện quí mà trên đời này không có gì quí bằng bởi vì người ấy đã đem sinh mạng của mình để đổi lấy một bài học cho người sống , nếu cô học được cách nghe lời người đã chết thì cô sẽ học hỏi được nhiều và sẽ biết được nhiều điều .
Môi của Linh Linh trắng nhạt và nang bắt đầu run :
-Những lời lẽ của ... người chết thì ... làm sao có được và tôi làm sao nghe được ?
Lý Tầm Hoan vẫn bằng một giọng đều đều :
- Muốn học cách nghe lời lẽ của người đã chết , tự nhiên không phải là một chuyện dễ nhưng nếu cố muốn sống lâu , sống một cách an toàn thì cần nên phải học .
Linh Linh nhìn sững Lý Tầm Hoan , nàng nhận thấy tuy hắn không cố lập nghiêm nhưng dáng sắc của hắn không có chút chi đùa bỡn .
Nàng run run hỏi :
- Tôi ... tôi không biết phải học bằng cách nào . Thám Hoa có thể dạy tôi không ?
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Cô phải hết sức chú ý mới được .
Linh Linh nhắm đôi mắt lại .
Nàng thành khẩn để nghe , nàng cố gắng nghe trong gió nhưng vẫn không hề nghe thấy những gì .
Lý Tầm Hoan nói :
- Không phải nghe bằng tai mà phải dùng bằng đôi mắt .
Linh Linh mở choàng đôi mắt .
Nàng thấy thi thể của Quách Tung Dương bị nước đạp làm cho quần áo rách nát , bây giờ gần như là loã thể .
Da mặt hắn đã tái xanh , những dòng máu trong người hắn cũng bị nước làm trôi sạch , những vết thương trên người hắn bị nước xoi như rộng thêm ra và cũng không còn một chút máu nào .
Thật lâu , Lý Tầm Hoan mới hỏi :
- Cô đã nghe thấy rồi chăng ? Cô đã nghe thấy những gì ?
Linh Linh đáp :
- Tôi thấy trên mình bị nhiều vết thương , cộng tất cả là mười chín chỗ .
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Đúng .
Linh Linh nói :
- Những vết thương đó hình như toàn là kiếm và hình như đó là một thanh kiếm thật bén .
Lý Tầm Hoan nói :
- Tại sao đoán được chắc chắn đó là mũi kiếm ?
Linh Linh nói :
- Bởi vì mũi dao hay mũi thương không thể bén như thế được ?
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Tốt lắm , cô đã học được nhiều rồi đó .
Linh Linh tiếp :
- Bởi vì vết thương thật ngắn và cũng tkhông sâu lắm chứng tỏ bị người dùng mũi kiếm chứ không phải dùng lưỡi kiếm .
Nàng bắt đầu có hứng vì thấy Lý Tầm Hoan chú ý đến lời giải thích của mình .
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Rồi sao nữa ?
Linh Linh cười :
- Từ đó mà đoán ra thì người làm cho ông ta mang thương nhất định là Kinh Vô Mạng vì Thượng Quan Kim Hồng nghe nói dùng song hoàn chứ không dùng kiếm và như thế thì Thượng Quan Kim Hồng cũng có thể không có đến đây .
Lý Tầm Hoan nói :
- Cũng có thể có nhưng chưa có ra tay .
Linh Linh gật gật đầu rồi nàng vụt nói :
- Những vết thương này hơi xéo , bên dưới sâu , bên trên cạn .
Lý Tầm Hoan nhìn nàng như khuyến khích :
- Đúng lắm , nói thêm di .
Linh Linh nói :
- Do đó có thể thấy đường kiếm của đối phương bắt đầu từ dưới xốc lên , kiếm pháp lạ lùng , người ta nói kiếm pháp của Kinh Vô Mạng là kỳ bí chắc là như thế ấy .
Lý Tầm Hoan thở dài :
- Đúng , kiếm pháp của Kinh Vô Mạng vô cùng bí hiểm , mỗi đường kiếm của hắn đi xéo , đi theo đường mà đối phương không bao giờ nghĩ đến .
Hắn chỉ một vết thương nơi đầu gối của Quách Tung Dương và nói tiếp :
- Cô hãy xem đường kiếm này . Nếu bắt đầu từ trên xà xuống thì chẳng có gì là lạ nhưng vết thương dưới sâu trên cạn chứng tỏ cũng từ dưới xốc lên .
Linh Linh gật đầu :
- Đúng rồi .
Lý Tầm Hoan nói :
- Do đó thấy rằng Kinh Vô Mạng xuất thủ chỉ trừ đầu gối trở xuống mà lại chuyển động thanh kiếm bằng cổ tay chứ không pahỉ bằng cánh tay , nếu không nhìn thấy vết thương này thì nhất định tôi không làm sao tưởng tượng được bộ vị công kích của thanh kiếm .
Linh Linh ảo não gật đầu .
Lý Tầm Hoan nói tiếp :
- Cao thủ quyết đấu với nhau sự thất bại chỉ trong non kém nửa chiêu , ở sau lưng của Quách Tung Dương còn có bảy vết thương nữa mà bằng vào võ công của họ Quách nhất định không bao giờ có thể đưa lưng cho kẻ địch nhanh như thế cho dầu kẻ địch đó có hơn gấp mười lần .
Linh Linh gật đầu lia lịa :
- Đúng ! Đúng ! Nếu tôi mà giao đấu với ai cũng không đến nỗi đưa lưng cho họ đâm như thế .
Lý Tầm Hoan nói :
- Căn cứ vào đó , ta thấy rằng những vết thương của Quách Tung Dương đều do khi người lướt sát qua nhau và chứng tỏ đường kiếm của Kinh Vô Mạng chỉ bắt đầu thấp ngay dưới nách hắn mà thôi .
Hắn thở dài sườn sượt và nói tiếp :
- Từ dưới nách của mình mà xốc kiếm , đúng là một kiếm pháp chưa từng nghe thấy . Những vết thương này cũng từ dưới xốc lên , nhân dó lại thấy rõ ràng khi hai người lướt ngang , Kinh Vô Mạng đã thay đổi cách cầm đốc kiếm nhờ đó thừa cơ đâm ngược trở lên và xuất thủ cũng như biến thế chỉ trong một động tác nghĩa là chuyện thay đổi phương hướng của mũi kiếm trong tốc độ nhanh .
Linh Linh đứng há hốc mồm nghe giải thích .
Qua một lúc lâu , nàng thở dài :
- Thì ra cái chết của Quách tiên sinh để nói cho ThámHoa biét những điều như thế .
Lý Tầm Hoan buồn bã :
- Nếu khong như thế thì bằng vào võ công của họ Quách không thể nào lại để bị nhiều vết thương như thế .
Linh Linh cau mặt :
- Tại sao ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Cao thủ quyết đấu như tôi đã nói lúc nãy , sự thắng bại chỉ trong nửa chiêu thôi bởi vì bất cứ một khe hở nào trong kiếm pháp của đối phương , không một ai chịu bỏ qua để kéo dài .
Linh Linh gật đầu :
- Hiểu ... tôi đã hiểu ...
Lý Tầm Hoa nói luôn :
- Cô cứ tưởng tượng xem , Tung Dương Thiết Kiếm đã nên danh hơn hai mươi năm nay , lấy kiếm pháp mà luận thì hắn là một trong những cao thủ nhất nhì chốn võ lâm , thế thì tại sao trong một cuộc chiến lại để lộ luôn đến hai mươi sáu chỗ sơ hở ? Làm sao lại để đối phương liên tiếp đâm hai mươi sáu nhát trúng mình ?
Linh Linh nói :
- Đó chính là việc lạ lùng hết sức .
Lý Tầm Hoan nói :
- Chưa hết , kiếm pháp của Kinh Vô Mạng đã độc hiểm như thế ấy thì tại sao luôn hai mươi sáu vết thương vết nào cũng cạn chứ không sâu và tại sao trong hai mươi sáu lần bắt gặp sơ hở , Kinh Vô Mạng không chịu đưa một đường kiếm kết liễu sinh mạng của đối phương mà lại kéo dài như thế ?
Linh Linh trố mắt :
- Đúng rồi , thế thì tại làm sao ?
Lý Tầm Hoan khẽ thở dài ra và nói thật thấp :
- Đó là Quách Tung Dương đã có ý phơi bày sơ hở luôn hai mươi sáu bận .
Đôi mắt bồ câu đen láy của Linh Linh tròn xoe :
- Cố ý bày sơ hở ? Chẳng lẽ ông ta cố ý cho Kinh Vô Mạng đâm trúng vào mình ?
Lý Tầm Hoan gật đầu ủ rũ :
- Đúng thế bởi vì sự sơ hở là do cố ý tạo ra cho nên hắn mới kịp thời lách tránh , do đó mũi kiếm mới không sao phạm sâu vào thân thể , quá nhiều vết thương mà cũng nhiều như nhau đã nói rõ lên điều ấy .
Linh Linh càng không hiểu :
- Nhưng ông ta làm như thế để làm chi ? Chuyện chết sống chứ đâu phải chuyện đùa ?
Lý Tầm Hoan lắc đầu :
- Chính vì ông ta muốn đem tất cả cái lạ về kiếm pháp của Kinh Vô Mạng nói cho tôi được biết .
Linh Linh cúi mặt ngậm ngùi .
Hồi lâu , nàng ngẩng mặt lên với hai dòng nước mắt :
- Tôi tưởng rằng trên đời này nửa người tốt cũng không thể có , người ta giao hữu với nhau chỉ vì quyền lợi , chỉ vì lợi dụng lẫn nhau mà thôi , bởi thế nên tôi cho rằng một con người muốn sống là phải cố học cho kỳ được cái bí quyết trong vấn đề lợi dụng , làm thế nào để lừa gạt để lợi dụng kẻ khác , tuyệt đối không nên nói vấn đề đạo nghĩa vì như thế chỉ chịu thua thiệt mà thôi .
Lý Tầm Hoan thở ra :
- Những lời của cô nhất định cũng từ cửa miệng của Lâm Tiên Nhi ?
Linh Linh gật đầu :
- Nhưng đến bây giờ thì tôi đã thấy khác hẳn rồi , tôi thấy trên đời quả có người tốt , trong giang hồ quả có người xem cái chết nhẹ tựa lông hồng , có những người bạn dám đem cái chết để làm lợi cho bằng hữu .
Nàng vụt phụt xuống bên xác của Quách Tung Dương , giọng nàng nức nở :
- Quách tiên sinh , tiên sinh chẳng may phải chết đi nhưng chẳng những cái chết của tiên sinh đã giúp cho bạn của tiên sinh mà trong cái chết ấy ít nhất tiên sinh cũng đã cứu được một kẻ lầm đường lạc lối , dưới tuyền đài chắc tiên sinh cũng rất vui lòng nở nụ cười độ lượng .
***
Bóng chiều đã xậm màu .
Trên con đường vắng của triền núi có hai bóng người bước đi thật chậm .
ánh ráng chiều còn rớt lại trên áo họ , làm cho những đường kim tuyến ngời ngời .
Họ cùng đội một thứ nón rộng vành , thứ nón che khuất mặt . Một người đi trước , một người đi sau , họ không cùng đi song song như hai người bạn thường thấy trên đường .
Họ đi không lẹ những cũng không đi chậm , họ đi bằng những bước rất thong thả .
Nhưng trừ những tiếng động khẽ của bước chân , họ không nói với nhau một tiếng nào .
Họ không nói mà cũng không có một động tác nào khác ngoài động tác bước đều .
Dáng đi của họ rất an nhàn nhưng toàn thân họ bốc dày sát khí , họ đi thẳng vào bìa rừng , những con quạ ăn chiều bị sát khí từ trong người họ bốc ra , chúng hoảng hốt bay tán loạn .
Có những con quạ bay sượt qua đầu họ , người đi sau vùng hất tay lên .
Một con quạ ré lên , xui cánh rơi xuống đất .
Người ấy không hề liếc nhìn nửa cái , bước chân của hắn vẫn cứ đều đều .
Hắn với người đi trước thật là ăn khớp , ăn khớp như hình với bóng .
Hắn như không biết gì ngoài việc bước đi , luôn cả sinh mạng của hắn hay bất cứ của ai , hắn hình như hoàn toàn không bao giờ lưu ý .
Hình như hắn không hề biết có sinh vật nào đang có trên mặt trên giải đất này , hắn chỉ là cái bóng của người đi trước .
http://come.to/kimdung
***
Bóng tối đã ngập rừng cây .
Đi đến ven rừng , người đi trước đột nhiên dừng lại .
Người đi sau cũng ngưng đúng lúc , nếu có ai từ xa đứng nhìn , chỉ thấy đó là hình bóng chứ không phải hai người vì bước đi và dừng lại của họ thật ăn nhịp .
Ngọn gió từ phương Tây phất mạnh , ngàn gió làm tàn thu thật đìu hiu .
Người đi trước là Thượng Quan Kim Hồng , người đi sau như cái bóng là Kinh Vô Mạng .
Thượng Quan Kim Hồng vụt hỏi :
- Kiém pháp của Quách Tung Dương như thế nào ?
Kinh Vô Mạng đáp :
- Hay .
Thượng Quan Kim Hồng lập lại :
- Hay , rất hay chứ ?
Kinh Vô Mạng nói :
- Rất hay , trên bực các chưởng môn của Thất Phái hiện tại .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Nhưng lúc hắn cùng ngươi giao đấu lại để lộ sơ hở luôn hai mươi sáu bận .
Kinh Vô Mạng nói :
- Hai mươi chín bận , có ba bận tôi không xuất thủ .
Thượng Quan Kim Hồng gật gật đầu :
- Đúng , hai mươi chín bận nhưng tại sao ba bận còn lại ngươi không xuất thủ ?
Kinh Vô Mạng đáp :
- Nếu xuất thủ thì luôn bận đó thì hắn phải chết ngay .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Ngươi đã thấy những sơ hở ấy là do hắn cố ý phơi ra ?
Kinh Vô Mạng đáp :
- Đúng và tôi không muốn hắn chết sớm , tôi muốn dùng hắn luyện kiếm cho thật chắc .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Ngươi có biết tại sao hắn cố ý phơi bày ra sơ hở như thế không ?
Kinh Vô Mạng đáp :
- Tôi không biết mà cũng không nghĩ về chuyện đó .
Đúng , ngoài chuyện giết người , bất cứ chuyện nào khác hắn không buồn suy nghĩ .
Thượng Quan Kim Hồng đáp :
- Hắn cố ý phơi bày những sơ hở đó là vì hắn cố ý để làm cho hắn mang thương .
Kinh Vô Mạng lơ đãng :
- ạ à .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Hắn tự biết tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng ta nên hắn mới làm như thêds , hắn muốn Lý Tầm Hoan nhìn vào những vết thương đó để biết rõ bộ vị xuất thủ của ngươi .
Thượng Quan Kim Hồng gẩng mặt lên nhìn xa xa và thản nhiên nói tiép :
- Như vậy có thể thấy rằng hắn biết Lý Tầm Hoan sẽ tìm đến , nếu bây giờ ta và ngươi trở lại thì chắc chắn sẽ gặp Lý Tầm Hoan .
***
Tại gian nhà của Tiểu Phi , Lý Tầm Hoan tìm ra một cái cuốc và hắn hì hục đào huyệt mộ .
Chết ở đâu chôn ở đó , chính là vấn đề yên nghỉ của khách giang hồ .
Linh Linh đứng một bên nhìn Lý Tầm Hoan đào huyệt bởi vì hanứ không chịu cho Linh Linh giúp sức , đó là thói quen của hắn .
Bất cứ làm một công việc gì , chỉ biết đó là chuyện của hắn phải làm thì tuyệt đối hắn không bằng lòng cho ai giúp sức .
Linh Linh nhìn một hồi rồi cô ta vụt hỏi :
- THám Hoa định chôn Quách tiên sinh ở tại đây à ?
Lý Tầm Hoan buồn bã gật đầu .
Linh Linh chầm chậm hỏi tiếp :
- Một con người chỉ cần chết một cách vinh quang thì vô luận chôn nơi nào cũng thế thôi , có phải vậy không ?
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Đúng thế .
Linh Linh thốt :
- thế tại sao , à đáng lý THám Hoa không nên chôn ở đây phải .
Lý Tầm Hoan vẫn cắm cúi đào :
- Không chôn ở đây thì chôn ở nơi nào ?
Linh Linh nói :
- Đáng lý THám Hoa nên để y thây của Quách tiên sinh vào chỗp cú nghĩa là cứ treo y giữa dòng nước như lúc ban đầu mới gặp .
Lý Tầm Hoan àm thinh .
Hắn không tỏ vẻ bằng lòng hay phản đối , tay hắn vẫn cuốc đều đều .
Linh Linh nói tiếp :
- Những tay có hạng như Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng nhất định không khó nhận ra dụng ý của Quách tiên sinh có phải thế không ?
Lý Tầm Hoan nhè nhẹ gật đầu .
Linh Linh nói luôn :
- Tự nhiên Kinh Vô Mạng sẽ không để cho Thám Hoa thấy biết được bộ vị kiếm pháp của hắn vì thế khi mà họ nghĩ ra dụng ý của Quách tiên sinh thì họ nghĩ ra dụng ý của Quách tiên sinh thì họ sẽ lập tức quay đaàu trở lại .
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Đúng thế .
Linh Linh nói :
- Lúc họ trở lại nếu phát hiện thi thể Quách tiên sinh không có ở đây , tự nhiên họ biết Thám Hoa đã đến đây rồi .
Lý Tầm Hoan gật đầu nhưng hắn không nói một tiếng nào .
Linh Linh nói luôn :
- Thé thì họ sẽ chờ đến khi cùng Thám Hoa giao đấu , họ sẽ cải biến kiếm pháp chứ không y như khi giao đấu với Quách tiên sinh nghĩa là họ không lập lại cái mà Thám Hoa đã biết , có phải thế không ?
Lý Tầm Hoan đáp :
- Đúng như thế .
Linh Linh vặn lại :
- Nếu thé thì cái chết của Quách tiên sinh sẽ trở thành vô ích hay sao ?
Lý Tầm Hoan cứ vung chiéc cuốc đào huyệt , hắn nghe tiếng của Linh Linh hay không thì không biết .
Linh Linh nói :
- Thám Hoa đã là bạn tốt của Quách tiên sinh tự phải làm cho cái chết của ông ta có nhiều giá trị và vì thế mà THám Hoa không nên chôn cất .
Lý Tầm Hoan nói thật chậm và thật nhẹ :
- Những điều cô nghĩ chính tôi cũng đã nghĩ rồi .
Linh Linh hỏi :
- Thế thì tại sao Thám Hoa không để thi thể của Quách tiên sinh vào chỗ cũ ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Tôi không làm như thế , bạn tôi đã vì tôi mà chết , tôi ...
Linh Linh lớn giọng ngắt lời :
- Chính bởi ông ta đã vì Thám Hoa mà chết cho nên Thám Hoa càng phải làm như thé , nếu không cái chết của ông ta trở thành vô ích sao ? Làm sao cho ông ta yên lòng nhắm mắt ?
Trầm ngâm một lúc , Lý Tầm Hoan ngẩng mặt lên nói thật chậm :
- Tôi đoán rằng Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng không khi nào quay trở lại .
http://hello.to/kimdung
***
Kinh Vô Mạng quay đầu lại .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Ngươi muốn trở lại gặp Lý Tầm Hoan ?
Kinh Vô Mạng đáp :
- Đúng .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Ta biết ngươ iđã lâu rồi muốn cùng Lý Tầm Hoan gia o đấu nhưng bây giờ thì ngươi không đi được .
Kinh Vô Mạng hỏi :
- Tại sao ?
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Nếu bây giờ ngươi đi thì nhất định sẽ bị hại ngay .
Kinh Vô Mạng nắm chặt chuối kiếm , giọng hắn hơi khàn :
- Tại sao nhất định là sẽ bại ?
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Ngươi đã giết Quách Tung Dương , sát khí đã bị giảm rồi , Lý Tầm Hoan hiện đang nung nấu chí căm hờn , nếu ngươi cùng với hắn giao đấu thì trên khí thế ngươi bị kém hắn ba phần .
Kinh Vô Mạng ngậm miệng nhưng trong cổ hắn có tiéng hừ hừ .
Thượng Quan Kim Hồng nói tiếp :
- Ngươi đã qua một trận mới đây , thêm vào đó lại đi thêm một khoảng đường xa , thể lực do đó nhất định có bị giảm sút , Lý Tầm Hoan đang dùng cái thé " dĩ dật đãi lao " như vậy hắn đã chiếm trước ngươi ba phần nữa .
Kinh Vô Mạng nói :
- Nhưng chúng ta ...
Thượng Quan Kim Hồng chận hỏi :
- Nếu ta và ngươi hợp lực , nhất định Lý Tầm Hoan sẽ lâm vào cái chết chắc chắn nhưng làm sao biết được là hiện tại hắn đi có một mình ? Thẳng như hắn và lãoTôn Bạch Phát cùng đi thì giải quyết làm sao ?
Kinh Vô Mạng nói :
- Bằng hai người của chúng cùng chưa chắc đã ...
Thượng Quan Kim Hồng lại chận ngang , lần này thì giọng hắn không còn dịu nữa :
- Ta nói cho ngươi biết rồi , tái xuất giang hồ lần này , ta chỉ thắng chứ không biết bại , cho nên không phải mười phần mà là hai phần chắc thắng , ta mới chịu ra tay .
Kinh Vô Mạng àm thinh .
Thượng Quan Kim Hồng nói tiếp :
- Huống chi , con người của ngwoi bây giờ đâu phải là con ngwoi của ngươi ngày trước nữa .
Kinh Vô Mạng nói :
- Tôi vẫn là tôi .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Ngươi vẫn là ngwoif bằng xác thịt nhưng trong óc của ngươi khác là ở chỗ là bây giờ ngươi đã có tình .
Kinh Vô Mạng cau mặt :
- Có tình ?
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Ngươi có thể thắng người là phần lớn nhờ ở chỗ ngươi vô tình , nay ngươi đã có tình người của ngươi và kiếm của ngươi thế tất phải suy giảm .
Tay cầm kiếm của Kinh Vô Mạng ần lần buông lỏng , hình hắn bị nói trúng tim đen .
Thượng Quan Kim Hồng nhìn thẳng vào mặt hắn :
- Lòng ngươi từ trước vốn không cách nào động được , thế tại sao bây giờ lại có tình ? Ai là người đaqx làm đông lòng của ngươi thé ?
Kinh Vô Mạng vụt quay mình lại :
- Không có ai cả .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Ta vốn cũng không muốn hỏi ngươi người ấy là ai nhưng nếu ngươi muốn phục hồi bản lãnh , muốn thắng được người khác , muốn thắng được Lý Tầm Hoan , muốn phục hồi y như người ngày xưa của ngwoi thì ngươi trước hết phải giết người đã làm cho lòng ngươi bị động .
Nói đến đây , Thượng Quan Kim Hồng vụt xoay mình đi thẳng vào rừng , bước đi cũng y như trước , không mau không chậm .
Kinh Vô Mạng ủ rũ bước theo .
Tay của hắn lại nắm chặt vào đốc kiếm .
http://come.to/kimdung
***
Đêm .
Đêm thu .
Đêm đã về khuya .
Tâm tình của Lý Tầm Hoan cũng như bước chân của hắn nặng như treo đá .
Quách Tung Dương đã an táng xong rồi .
Một kiếm khác vang danh thiên hạ ngày ngủ yên cũng như muôn ngà người khác cũng chỉ một nấm đất nhỏ nhoi .
Cái chết của hắn phải chăng hoàn toàn có nhiều giá trị ?
Lý Tầm Hoan ảm đạm , chính hắn , chính hắn cũng không thể trả lời .
Hắn chỉ nghĩ rằng Quách Tung Dương đáng lý không cần phải chết .
Nhưng người không cần phải chết vẫn đã chết rồi , như thé có phải là đã dại không ?
Có những bậc anh hùng từ ngàn xưa và đến bây giờ vốn vẫn là đôi điểm dại .
Chính Lý Tầm Hoan lại chẳng có lúc cũng đã dại hay sao ?
Linh Linh theo sát bên hắn và nàng vụt hỏi :
- Tại sao Thám Hoa biết chắc là Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng sẽ không tới đây ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Khi đã tung ra một trận , trúng hay không trúng nhất định họ cungx sẽ rút lui , chờ cho đến khi nào có đủ cơ hội thuận lợi , họ mới đánh trận kế tiếp , họ không bao giờ đánh mà không nắt chắc phần thắng lợi , đó là chỗ không giống người thường của những bậc tiểu hùng .
Hắn thở dài rồi gượng mỉm cười :
- Nhưng "Tiểu Hùng " nhất định không bao giờ dại , nó lại khác " Anh Hùng " ở chỗ đó .
Linh Linh hỏi :
- Anh hùng đều dại cả hay sao ?
Lý Tầm Hoan cười :
- Nói dại thì quá đáng , phải nói có những điểm " si mê " thì mới đúng . Nhưng ai cũng không phải là việc đáng chế vì chỉ có những kẻ chí tình mới học được cái si mê ấy mà thôi .
Linh Linh cười :
- " Si " mà cũng phải học nữa sao ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Tự nhiên , bất cứ người nào muốn học được cái si mê ấy cũng không phải là chuyện dễ dàng bởi vì " si " và " ngu " là hai cái khác nhau , chỉ có những kẻ si mê kiếm pháp có thể luyện được kiếm pháp tinh vi chỉ những kẻ si tình mơí có thể được chân tình của kẻ khác , những chuyện đó nếu không phải là kẻ si thì không làm sao hiểu được .
Linh Linh cúi đầu , môi nàng hơi động đậy , hình như nàng đang " nhai " lại những lời của Lý Tầm Hoan .
Nàng muốn tự hiểu cái ý vị của những lời lẽ đó .
Thật lâu nàng mới thở ra :
- Cùng với Thám Hoa ở chung , tôi đã học được quá nhiều , hiểu được khá nhiều , chỉ có điều ... có điều Thám Hoa rồi lại phải đi và nhất định là tuyệt đối không bao giờ cho tôi đi theo cả .
Lý Tầm Hoan buồn bã :
- ít nhất tôi cũng còn đưa cô trở về hết khoảng đường này .
Linh Linh hỏi :
-Thế thì tại làm sao chúng ta không đi bằng ngả địa đạo ? Tôi thấy con đường ấy gần hơn đó .
Lý Tầm Hoan cười :
- Tôi không phải là chuột nhắt thì tại làm sao tôi đi bằng cách chui xuống đất chứ ?
Hắn nhìn nàng cười trong ánh mắt và tiếp luôn :
- Chỉ có những kẻ không thể gặp người khác trong lúc ban ngày mới thích đi địa đạo , một con người khi không phải là trờng hợp vạn bất đắc dĩ thì không nên dùng địa đạo .
Hắn nói chuyện thật vui , lời lẽ vô cùng cởi mở .
Tâm tình của hắn đang hồi trâm trọng nhưng hắn cốt làm cho người khác vui lòng .
Linh Linh quả nhiên bật cười :
- Được rồi tôi sẽ nghe theo lời của Thám Hoa , từ đây về sau tôi sẽ không bao giờ làm chuột .
Lý Tầm Hoan ngửa mặt nhìn trời , hắn hít vào một hơi dài và nói :
- Cô hãy xem , ở đây có gió mát , có trăng sáng , còn có suối trong nước mát , những chuyện như thế này những người chuyên ở dưới địa đạo làm sao mà sống được ?
Linh Linh cười :
- Tôi thì tôi chỉ muốn mặt trăng trên trời là chiếc bánh , còn dòng nước suối kia là dòng mật ngọt mà thôi .
Nàng nuốt nước miếng và thở ra :
- Nói thật bây giờ bụng tôi đói quá rồi , đói gần chết luôn . Về đến nhà chuỵen trước nhất là tôi phải xuống nhà bếp làm mấy món ăn .
Nhưng nàng vùng ngưng lại vì mũi nàng vừa bắt gặp một mùi thơm phức .
Mùi của rượu và mùi của thức ăn .
Có thể mùi ấy từ xa nhưng ở giữa rừng núi này , thứ mùi như thế nó bay đi xa lắm .
Lý Tầm Hoan nói :
- à ạ ... thịt gà nướng có thịt rừng nữa nhưng cũng là thịt nướng , thứ thịt nướng có ướp tiêu hành nước mắn , lại có cả thứ lão tửu lâu năm .
Linh Linh cười :
- Thám Hoa cũng nghe thấy những mùi ấy nữa à ?
Lý Tầm Hoan cùng cười :
- Ngươi hơi lớn tuổi rồi lỗ tai có thể hơi điếc , mắt cũng có thể hơi mờ nhưng lỗ mũi thì vẫn còn thính lắm .
Linh Linh hỏi :
- Thám Hoa có biết cái mùi " ác hại " ấy từ đâu bay đến không ?
Lý Tầm Hoan lắc đầu :
- Tôi biết thị trấn vùng rừng núi này có một cái quán nhưng ở đó tuyệt đối không thể có được thức ăn ngon và nhất là rượu ngon như thế này .
Linh Linh nói tiếp theo luôn :
- Huống chi cái quán rượu ấy cũng đã dẹp rồi .
Lý Tầm Hoan cười :
- Cũng có thể có nhà nào đó đang làm tiệc cũng nên .
Linh Linh lắc đầu :
- Không , nhất định là không , mấy mươi nóc nhà trong cái sơn trấn đèo heo hút gió này tôi đã biết không còn sót một nhà nào họ làm việc kiếm được rất ít tiền , họ ăn uống kham khổ dè xén lắm mới đủ , có cũng ýen tiệc tùng cũng chỉ là mấy chén mì là cùng chứ không làm sao có được những thức ăn ngon và rượu ngon như thế đâu .
Lý Tầm Hoan trầm ngâm :
- Cũng có thê họ có khách xa nào mới tới và là khách quí nên họ nỗ lực để đãi đằng .
Linh Linh vẫn lắc đầu :
- Cũng không bao giờ có được , cho dù họ mới vừa kiếm ra một món tiền lớn hoặc do những người bạn ở xa mang tới , họ cần làm tiệc đãi thì cũng khộng thể có được mùi vị như thé ấy vì tôi biết họ từng ngwoif một , không mọt nhà nào có được một người đàn bà làm được những thức ăn có mùi vị như thế đâu , những ngày lễ tết cúng kiếm họ gần mnhư chỉ độc có hai món nấu canh và kho mà thôi .
Nàng cười thật tươi và nói tiếp :
- Nơi này mà làm được món ăn ngon như thế chỉ có độc một người .
Lý Tầm Hoan nhướng mắt :
- Ai ?
Linh Linh chỉ vào ngay mũi của mình và cười nói :
- Tôi chứ còn ai vào đây nữa ?
Nàng hình như mũi hít hít trong gió và nói tiếp :
- Chính vì thế nên tôi lấy làm lạ vô cùng , tôi hãy còn chưa đến nhà bếp thế thì mùi rượu thịt này làm sao lại có ?
Lúc bây giờ hai người đã ra khỏi một khúc quanh nơi hóc núi , Lý Tầm Hoan vụt nói :
- Hình như ... đúng rồi , mùi rượu và mùi thức ăn này xuất phát từ ngôi lầu nhỏ của cô .

Hết hồi 13.
Tài sản của phamhau1986

  #14  
Old 15-07-2008, 07:50 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: May 2008
Đến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thời gian online: 4 ngày 5 giờ 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Hồi 14
Dị Nữ


Tài sản của phamhau1986

  #15  
Old 15-07-2008, 07:52 PM
phamhau1986 phamhau1986 is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: May 2008
Đến từ: TP.HCM
Bài gởi: 314
Thời gian online: 4 ngày 5 giờ 49 phút
Xu: 110
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
Hồi 15
Lên kiệu đi


Tài sản của phamhau1986

Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
film huyet tam lenh, hau huyet tam lenh, hau tieu ly phi dao 4vn., huyết tâm lệnh mua, huyet tam lenh, huyet tam lenh full, , , , ly tam hoan 4vn, mua can tieu ly phi tam, , , , , phim huyết tâm lệnh, phim huyet tam lenh, tiểu lý phi đao 1986, tieu ly phi dao 1986, tieu ly phi dao 4vn, tieu ly phi dao 4vn.eu, truyen huyet tam lenh,


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™