Tất cả phát sinh quá nhanh, cơn hỗn loạn từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc tổng cộng chỉ có tám ngày, cục trưởng thị cục thành phố J lại đã đổi thành một người khác. Dân chúng đồn đại tiền nhiệm Trình cục bởi vì tham ô nhận hối lộ nên đã bị lãnh đạo cấp trên cách chức, đối với vị mới nhậm chức này lại rất có hảo cảm, dù sao hắn vừa mới lên đã bình định được cơn hoảng loạn của thành phố J.
Con người chính là như vậy, chỉ nhìn thành quả, không nhìn quá trình. Thời gian khi Trình cục mới vừa lên nhậm chức cũng rất huy hoàng, nhưng bây giờ còn ai có thể nhớ kỹ đâu.
Tam Nhãn bình an vô sự được thả ra, cục trưởng thành phố lại đang nằm trong lòng bàn tay mình, bản thân ở hắc đạo thành phố J lại là lão đại tuyệt đối, Tạ Văn Đông đi trên đường đến trường, cảm nhận được không khí mới mẻ, tâm tình rất tốt. Ảnh đang nằm viện, bên người đột nhiên thiếu đi cái bóng này, Tạ Văn Đông thật có chút không quen. Từ khách sạn Bắc Phương đến Nhất Trung cần phải đi qua một cái công viên nhỏ, buổi sáng bên trong đó có rất nhiều người tập luyện. Trong đó hấp dẫn ánh mắt của Tạ Văn Đông nhất chính là một lão nhân tóc bạc, lần nào đi qua công viên cũng có thể thấy được lão nhân ở đây luyện thái cực quyền.
Ngày hôm nay Tạ Văn Đông tâm tình rất tốt, chủ động tiến đến chào hỏi:
- Ông cụ, ông luyện thái cực quyền có thể đả thương người khác không?
Lão nhân nhìn Tạ Văn Đông, thấy đó là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, tướng mạo tuấn tú, rất khiến người khác yêu thích, mỉm cười nói:
- Chàng trai, luyện tập thái cực quyền không phải vì đánh nhau!
Tạ Văn Đông nói:
- Ha ha! Thái cực quyền chỉ là ở trên Tivi hoặc trong phim ảnh tâng bốc lên thành lợi hại, thực tế cũng không đánh được ai, động tác chậm như vậy nếu như đánh nhau có thể sử dụng được mới là lạ đó. Phần lớn những người luyện tập cũng vì để kiện thân thôi, nhưng phương pháp luyện tập có rất nhiều, vì sao cháu toàn thấy ông luyện thái cực quyền vậy?
Lão nhân nghiêm mặt nói:
- Chàng trai, không nên coi thường thái cực quyền, nó có thể lưu truyền mấy trăm năm không phải không có đạo lý!
Thấy Tạ Văn Đông ánh mắt không tin, lão nhân nói:
- Tốt lắm, cậu không tin thì đánh ta một quyền thử xem!
Đánh ông một quyền? Nếu như thực sự đánh thì tám chín phần mười là ông cụ phải nằm viện đó. Tạ Văn Đông thấy đối phương tuổi tác ít nhất cũng phải bảy mươi, nào dám đánh lão, nhìn nhìn lão nhân lắc đầu.
- Đánh đi, ta không sao, không phải cậu vừa nói thái cực quyền khi đánh nhau thì không dùng được sao, ta sẽ cho cậu xem. Đến đây đi, chàng trai!
Lão nhân nhìn Tạ Văn Đông mỉm cười.
Tạ Văn Đông thấy lão nhân nghiêm túc, trên mặt tràn đầy tự tin, hắn cũng muốn thử xem thái cực quyền có lợi hại giống như lão nhân nói hay không, cười lên ha hả, lớn tiếng nói:
- Vậy... cháu đánh thật đây!
- Hắc! Cậu cứ yên tâm đánh đi!
- Tốt lắm!
Tạ Văn Đông dùng ba phần lực, đánh ra một quyền vào ngực lão nhân. Lão nhân thấy vậy lắc đầu, giơ hai chưởng ra dễ dàng bắt được nắm đấm của Tạ Văn Đông;
- Chàng trai, buổi sáng chưa ăn hả, dùng được có chút lực vậy!
Mặt Tạ Văn Đông đỏ lên, thu quyền về nói;
- Ông cụ, lúc này cẩn thận nhé, cháu thực sự dùng lực đó!
Nói xong, dùng tám phần lực đánh vào lão nhân. Lão nhân không chút hoang mang, thân thể khẽ nghiêng, lấy tay đẩy nhẹ cánh tay Tạ Văn Đông khiến cho một quyền của Tạ Văn Đông đánh hụt đi, đồng thời xuất cước ra trong nháy mắt.
Tạ Văn Đông thấy một quyền không đấm trúng, lão nhân dễ dàng đẩy cú đấm của mình ra thì cảm thấy rất kinh ngạc, tự nhủ thật lợi hại, ngẩng đầu nhìn về lão nhân, thấy lão nhân đưa tay chỉ vào ngực của mình, Tạ Văn Đông cúi đầu nhìn xuống, vẻ mặt đỏ bừng. Chỉ thấy trước ngực Tạ Văn Đông in một dấu giầy hoàn chỉnh, mà chính hắn lại không thấy rõ một cước này như thế nào.
Lão nhân cười nói:
- Chàng trai, thế nào, biết sự lợi hại của thái cực quyền chưa? Ha ha!
Lời lão nhân nói đã kích thích tâm lý ngang ngạnh thiếu niên của Tạ Văn Đông, cho rằng mình quá không cẩn thận, hơn nữa lại hạ thủ lưu tình. Lớn tiếng nói:
- Ông cụ, cháu thử lại một lần nữa có được không?
- Tốt lắm! Đến đây đi!
Lão nhân đứng tại chỗ chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc này Tạ Văn Đông không dám coi thường nữa, vận khởi toàn bộ lực đạo cả người, hét lớn một tiếng, mãnh liệt đấm một quyền về phía lão nhân. Một quyền này cực nhanh, Tạ Văn Đông trải qua mấy lần đánh nhau đã rút ra được kết luận chính là lực lượng quyết định tốc độ, mà tốc độ thì quyết định toàn bộ. Lão nhân thấy quyền Tạ Văn Đông đánh tới cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ đến thiếu niên bề ngoài gầy yếu lại có được lực bạo phát như thế. Không dám khinh thường, thân thể vừa chuyển, vọt sang một bên, hai tay nhẹ đẩy vào nắm đấm đang lao đến trước mặt của Tạ Văn Đông, khiến cho phương hướng của quyền bị thay đổi.
Tạ Văn Đông thu lực không nổi, 'bịch, bịch, bịch!' lách qua bên người lão nhân, lao đi mấy bước.
Thật khó khăn dùng lực để ổn định thân thể, Tạ Văn Đông vội vàng quay đầu lại, lão nhân đang mỉm cười nhìn hắn. Đỉnh đầu Tạ Văn Đông toát mồ hôi, nếu như đây là trong chiến đấu thực sự, vừa rồi toàn bộ phía sau lưng của mình lộ ra dưới công kích của đối phương, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Tạ Văn Đông bay giờ xem như là đã phục lão nhân, cung kính nói:
- Ông cụ, cháu đã phục rồi! Cháu xin lỗi về mấy lời vừa nãy, thái cực quyền thật sự là rất lợi hại!
Lão nhân gật đầu nói:
- Chàng trai, luyện tập thái cực quyền một mặt là để kiện thể phòng thân, chủ yếu nhất là ở chỗ dưỡng tính, từ đó thể nghiệm rút ra được đạo lý làm người, điểm ấy cậu đã hiểu chưa?
Tạ Văn Đông lắc đầu, nhìn lão nhân chăm chú hỏi. Lão nhân nói tiếp:
- Thái cực cũng giống như làm người, đều coi như là một cái vòng tròn trịa. Thái cực quyền lấy nhu thắng cương, lấy tĩnh chế động, gặp mạnh thì lui, tránh đi mũi nhọn, tấn công vào chỗ yếu hại, gặp yếu thì mạnh hơn, thừa thắng xông lên, không cho thời gian thở gấp. Thái sơn áp đỉnh không biến sắc, bốn lạng bạt nghìn vạn cân! Làm người mà có được cảnh giới như vậy, thiên hạ tùy ngươi chọc khuấy! Ha ha!
Tạ Văn Đông nghe lão nhân nói một phen, phảng phất nghĩ đến những điều trước kia của bản thân mình, nhưng lại mơ hồ tìm mãi không ra đó là gì. Tạ Văn Đông hướng lão nhân khom lưng nói:
- Ông cụ! Cháu hi vọng về sau có thể đồng thời cùng ông luyện thái cực quyền, ông có thể dạy cho cháu không?
Lão nhân cười ha ha nói:
- Tốt lắm. Chàng trai, ta cũng rất thích người trẻ tuổi như cậu, về sau mỗi ngày bốn giờ tới nơi này, cùng ta đồng thời tu luyện. Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, ta cũng phải trở về đây. Nhìn cậu chắc còn là học sinh, cũng nhanh đi học đi!
Nói xong lão nhân lững thững rời đi.
Nhìn bóng lưng nhà nhã của lão nhân, ta văn đông mới minh bạch cái gì gọi là cảnh giới! Hô to một tiếng:
- Ông cụ, ngày mai cháu sẽ tới tìm ông, nhất định ông phải đến đó!
Lão nhân không nói gì, chỉ truyền lại tiếng cười ha hả. Tạ Văn Đông lắc đầu, tự nhủ thật là một ông già kì quái!
Từ đó về sau, Tạ Văn Đông mặc kệ đến trường hay không, cứ đúng bốn giờ sáng mỗi ngày đều đến công viên trình diện. Hắn cùng lão nhân chung quy cũng không đề cập đến thân phận của đối phương, giống như là song phương đều tránh vấn đề này đi.
Buổi sáng mỗi ngày đều là lão nhân dẫn theo Tạ Văn Đông, từ bốn giờ bắt đầu đả tọa đến năm giờ, luyện tập hô hấp thổ nạp, lão nhân nói lúc này mặt trời vừa mới mọc, linh khí trong thiên địa nặng nhất, là thời cơ tốt nhất để tu luyện. Mặc dù Tạ Văn Đông tu luyện không ra là nội công gì như trong tiểu thuyết võ hiệp, thế nhưng hắn tin tưởng lời lão nhân, mỗi lần đả tọa đều có một loại cảm giác thoải mái nói không nên lời, hơn nữa tâm bình khí hòa, buồn bực trong lòng cũng dần dần biến mất. Tạ Văn Đông rất thích loại cảm giác này, thói quen này về sau cũng vẫn được Tạ Văn Đông giữ lại.
Năm giờ đến bảy giờ Tạ Văn Đông cùng lão nhân học thái cực quyền, động tác không nhiều lắm, lặp đi lặp lại như vậy cũng chỉ có hơn mười chiêu. Thế nhưng trong thời gian lão nhân dạy Tạ Văn Đông thái cực quyền, vẫn luôn giảng dạy kinh nghiệm sống cùng với đạo lý làm người. Chính xác mà nói, Tạ Văn Đông theo lão nhân học ở đây học được đạo lý so với học quyền pháp còn nhiều hơn nhiều, cũng hữu dụng hơn.
Nháy mắt hai tháng đã qua, trong khoảng thời gian này mỗi buổi sáng Tạ Văn Đông cùng lão nhân luyện thái cực quyền, buổi sáng bận bịu Văn Đông hội, buổi chiều bận bịu Thanh bang, buổi tối bồi tiếp Cao Tuệ Mỹ và Cao Tuệ Ngọc. Sinh hoạt như vậy bận rộn mà phong phú.
Tạ Văn Đông thường xuyên đi bệnh viện thăm Cao Chấn và Ảnh. Cao Chấn rất nhanh đã bình phục như cũ, trên cơ bản đã khỏi hẳn, Ảnh mặc dù chưa tốt hoàn toàn, nhưng cũng đã có thể tự do hành động. Duy nhất một điểm thiếu xót là đôi mắt của Ảnh, trung khu thần kinh của nàng bị máu tụ ngăn chặn, dẫn đến mù, mặc dù theo lời bác sĩ không đến nỗi mù vĩnh viễn, nhưng muốn khôi phục cần thời gian rất lâu, còn phải phẫu thuật lại nữa.
Cao Chấn không để ý đến những việc đó, cả ngày bồi ở bên người Ảnh, cùng nàng nói chuyện, hoặc dìu nàng ra ngoài tản bộ. Ảnh cũng đã chậm rãi tiếp nhận Cao Chấn, nhưng nàng không giỏi biểu đạt cảm thụ của nội tâm, đối với nhu tình Cao Chấn dành cho mình chỉ có thể lặng lẽ cảm động tận đáy lòng.
Hôm nay, Cao Chấn cùng Ảnh đồng thời xuất viện, Tạ Văn Đông dẫn theo nòng cốt của Văn Đông hội và Thanh bang đến đón hai người bọn họ. Bởi quá nhiều người, Tạ Văn Đông để tất cả mọi người chờ ở bên ngoài bệnh viện, chỉ dẫn theo Tam Nhãn, Khương Sâm, Lý Sảng đi vào. Đi tới phòng bệnh của Cao Chấn, thấy hắn đang thu thập đồ đạc vụn vặt, bề bộn cả đầu đầy mồ hôi, cười nói:
- Hoan nghênh Cao đại ca xuất viện, rốt cục về sau ta cũng có thể thoải mái hơn nhiều rồi!
Nói xong, nói với mấy người Tam Nhãn:
- Các ngươi đi giúp Ảnh thu dọn đồ đạc, ta ở lại đây là được!
Ba người Tam Nhãn gật đầu rời đi.
Cao Chấn mỉm cười:
- Huynh đệ đừng nói sớm như vậy, ta có một dự định lát nữa sẽ nói cho cậu biết!
- Thế à!
Tạ Văn Đông giúp Cao Chấn thu dọn đồ đạc, mặt không chút biểu tình, giống như thuận miệng hỏi:
- Cao đại ca, không biết lát nữa anh muốn nói cho tôi dự định gì vậy?
- Ha ha, Văn Đông, trước tiên cậu đừng nóng vội, chờ lát nữa sẽ biết!
Tạ Văn Đông trong lòng khẽ động, mò lấy chiếc dây chuyền đeo trên cổ tháo xuống, đưa cho Cao Chấn:
- Cao đại ca, anh đã xuất viện, cái này có thể trả lại cho anh rồi!
Chiếc dây chuyền này là bang chủ lệnh của Thanh bang Cao Chấn giao cho Tạ Văn Đông khi nằm viện.
Cao Chấn lắc đầu, trên mặt mang nụ cười hạnh phúc, ngồi ở trên giường nhìn Tạ Văn Đông nói:
- Văn Đông, dây chuyền này cậu mang theo đi! Vật ấy tuy là tổ truyền, nhưng cậu cũng không phải là ngoại nhân, hơn nữa về sau ta cũng không định làm lão đại Thanh bang nữa!
Tạ Văn Đông đại hỉ, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ mờ mịt, hỏi:
- Cao đại ca, tại sao anh lại nói như thế? Thanh bang là của anh, tôi không có ý định chiếm đoạt.
Cao Chấn thấy Tạ Văn Đông hiểu lầm ý tứ của mình, vội vàng nói:
- Văn Đông, ta đâu có nói cậu muốn chiếm đoạt Thanh bang chứ! Chỉ là trong khoảng thời gian nằm viện này ta đã suy nghĩ rất nhiều, ta có cảm giác mình rất giống như lời Lý Sử Minh, không thích hợp ngồi ghế lão đại, nếu như Thanh bang lại do ta lãnh đạo căn bản sẽ không có tiền đồ!
- Cao đại ca, tại sao anh lại nói như thế, trước đây anh làm cũng tốt lắm mà!
- Cậu sai rồi. Kỳ thực trước khi chưa cùng cậu liên minh, sự việc lớn nhỏ của Thanh bang đều do Lý Sử Minh xử lý, nói thật ra, Lý Sử Minh cũng thực sự là một nhân tài, nhưng quá tự đại, căn bản không để ta vào mắt. Sau khi cùng cậu liên minh làm rất nhiều đại sự, cũng thu được thành tựu nhất định, nhưng căn bản ta chẳng làm được gì, đều là cậu đưa ra chủ ý.
Tạ Văn Đông nhận ra Cao Chấn xuất phát từ chân tình, trong lòng vui sướng, về sau Thanh bang đã danh chính ngôn thuận thuộc về mình, tương đương với toàn bộ hắc đạo thành phố J hoàn toàn nằm trong khống chế của mình, tuyệt đối là hoàng đế ngầm! Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn không quá vui vẻ, Tạ Văn Đông thử thuyết phục Cao Chấn:
- Cao đại ca, hiện tại Lý Sử Minh đã chết, về sau sẽ không còn người gây trở ngại cho anh nữa, anh ở Thanh bang có thể làm những quyết định mà bản thân muốn làm.
- Văn Đông! Cậu còn chưa rõ ý tứ, ta căn bản là người không thích hợp làm hắc đạo lão đại, cũng không thích thú gì chiếc ghế đó. Trước đây từ lâu ta đã muốn có một cuộc sống bình yên, thế nhưng ta không thể. Bởi vì Thanh bang là trách nhiệm của ta, là trách nhiệm từ đời trước, đời trước nữa lưu lại, ta không có quyền được lựa chọn. Văn Đông, cậu biết không, ta luôn muốn có được cuộc sống của một người bình thường, không cần danh lợi, không muốn suốt ngày đấu đá nhau, chỉ cần có thể bình yên mà sống là đủ rồi. Khoảng thời gian này nằm trong bệnh viện ta mới biết được cái gì là đầy đủ, cái gì là hạnh phúc, chỉ cần cùng Ảnh bình yên sống chung một chỗ...
Cao Chấn có chút kích động, nhưng trong ánh mắt lại tản mát ra quang mang hướng về phía trước.
Last edited by Tiểu Thuận; 20-07-2010 at 02:55 AM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Tạ Văn Đông bị lời nói của Cao Chấn làm cho cảm động, cảm thấy mình rất đê tiện, so ra với Cao Chấn thì mình quá ích kỉ, chân thành nói với Cao Chấn:
- Cao đại ca, mặc kệ là anh đưa ra quyết định gì, tôi đều hi vọng anh có thể hạnh phúc!
- Cảm ơn!
Cao Chấn nắm lấy tay Tạ Văn Đông, vui vẻ nói:
- Ta cũng hi vọng cậu có thể đối đãi thật tốt với Tiểu Mỹ và Tiểu Ngọc, bây giờ ta vẫn chưa rõ quan hệ của các ngươi trong đó. Có thể là ta so với các ngươi lớn hơn vài tuổi nên xuất hiện sự khác biệt, ha ha!
Nghiêm khắc mà nói Tạ Văn Đông tuyệt đối không tính là người tốt, nói thẳng ra thì chính là một tên bại hoại, làm việc tâm kế, thủ đoạn độc ác, có can đảm nắm bắt lấy cơ hội cho dù đánh đổ cả tính mệnh, cũng chính bởi vì điểm này hắn mới có khả năng nhanh chóng quật khởi ở hắc đạo. Nhưng hắn đối với tình cảm lại rất kém thông minh, bị Cao Chấn nói như thế đã đỏ từ mặt cho đến cổ. Bây giờ hắn cũng không dám khẳng định là mình có yêu Cao Tuệ Mỹ hay không, thậm chí tình cảm đối với Cao Tuệ Ngọc cũng nảy sinh hoài nghi. Không biết là mình cùng yêu cả hai nàng, hay là mình chẳng thích ai trong hai nàng. Nếu như là vế sau thì đã đơn giản hơn, nhưng nếu như là vế trước thì lại làm cho Tạ Văn Đông vô pháp tiếp thu. Trước đây đã nói qua, Tạ Văn Đông là một người có tư tưởng rất cố chấp, đối với việc mình thích liền hai cô gái ngay cả chính hắn cũng không thể nào nói nổi.
Thấy Tạ Văn Đông mở miệng rồi ngậm lại, ngậm rồi lại mở ra, không nói được lời nào, Cao Chấn lắc đầu, tự nhủ chuyện của người trẻ tuổi cứ để cho chính bọn họ quyết định đi. Bèn đổi đề tài:
- Văn Đông, ta và Ảnh đã có một quyết định.
Tạ Văn Đông khó hiểu hỏi:
- Quyết định cái gì?
- Chúng ta dự định ngày mùng một tháng mười... sẽ kết hôn!
Cao Chấn có chút xấu hổ, thế nhưng vẻ mặt lại rất hưng phấn.
- Thật chứ?
Tạ Văn Đông kinh ngạc hỏi, thật không nghĩ tới hai người này lại phát triển nhanh đến như vậy, tính cách khác biệt lớn như thế mà cũng có thể kết hợp lại cùng một chỗ! Tạ Văn Đông mở to hai mắt, thấy Cao Chấn nghiêm túc gật đầu. Tạ Văn Đông vui vẻ nhảy cẫng lên, hưng phấn nói:
- Chúc mừng anh Cao đại ca, tuy tính cách của Ảnh có chút lãnh đạm, nhưng nàng tuyệt đối là một cô gái tốt!
- Đúng! Ta biết, kỳ thực mặc kệ nàng là hạng người gì, mặc kệ nàng sẽ biến thành thế nào, yêu mến không cần phải có lý do, ta chính là yêu nàng!
Tạ Văn Đông có chút hâm mộ nhìn Cao Chấn:
- Cao đại ca, anh rốt cuộc cũng tìm được hạnh phúc của mình!
Còn ta thì...?
Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh nghẹn ngào, Cao Chấn quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào Ảnh đã đứng ở cửa phòng bệnh, hai má gầy gò chảy đầy nước mắt. Cao Chấn vội vàng đi đến, ôm lấy Ảnh vào trong ngực hoi:
- Ảnh, em làm sao vây, có phải là không thoải mái hay không?
-Em không sao, Cao đại ca, em không sao!
Ảnh nghe Cao Chấn nói những lời vừa rồi không khống chế được tình cảm của mình.
Cao Chấn nâng khuân mặt của Ảnh, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng:
- Không nên chảy nước mắt, anh sợ nhất chính là nước mắt của em, cứ thấy là sẽ làm lòng anh đau nhức...
Tạ Văn Đông xách đồ đạc của Cao Chấn lặng lẽ đi ra ngoài phòng bệnh, đóng cửa phòng lại, cùng với mấy người Tam Nhãn đứng bên ngoài nhìn nhau cười:
- Chúng ta đi trước thôi, đừng quấy rầy bọn họ.
Lý Sảng tiến lên đỡ lấy túi đồ trong tay Tạ Văn Đông, Tam Nhãn vừa đi vừa hỏi:
- Đông ca, Cao Chấn xuất viện rồi, không lẽ anh thực sự tính đem Thanh bang trả lại cho hắn?
Lý Sảng nghe xong bất mãn nói:
- Tam Nhãn ca, lời này ngươi nói không được rồi, Thanh bang vốn là của người ta, Đông ca chỉ là tạm thời giúp Cao đại ca quản lý, Đông ca anh nói có phải hay không?
- Là cái rắm! Con bà nó, bây giờ là cơ hội ngàn năm khó gặp, cứ như vậy mà vuột mất thì quá đáng tiếc!
Khương Sâm gật đầu nói:
- Tam Nhãn nói không sai, tuy làm thế là không trượng nghĩa, nhưng bỏ lỡ cơ hội thì có hối hận cũng chẳng kịp!
Lý Sảng nói:
- Muốn đánh, chúng ta cũng quang minh chính đại mà đánh!
Tạ Văn Đông cười nghe ba người tranh luận, đột nhiên nói:
- Sau khi trở về các ngươi cùng với các huynh đệ của Cao Chấn thương lượng một chút, xem thế nào để đem Thanh bang nhập vào Văn Đông hội cho thích hợp!
Ba người đồng thời ngẩn ra, Tam Nhãn vội hỏi:
- Đông ca, chúng ta cứng rắn chiếm đoạt hả?
Tạ Văn Đông lắc đầu nói:
- Cao đại ca đã bỏ đi vị trí lão đại Thanh bang, về sau ta danh chính ngôn thuận là lão đại của Thanh bang rồi, hợp nhất là vấn đề sớm muộn thôi.
Một hồi lâu sau, cả ba người cùng nhảy cẫng lên thật cao, Lý Sảng hưng phấn nói:
- Tốt lắm, ha ha! Văn Đông hội chúng ta bắt đầu từ bây giờ chính là lão đại duy nhất của thành phố J rồi, ha ha!
Khương Sâm hỏi:
- Đông ca, vậy sau này Cao Chấn sẽ làm gì?
- Cao đại ca muốn kết hôn cùng Ảnh, sống một cuộc sống của người bình thường.
- Là như thế hả, ha ha, Đông ca, xem ra em lại phải tìm bảo tiêu mới cho anh rồi, ha ha...
Từ lúc này trở đi, Tạ Văn Đông sau một chặng chinh chiến ở thành phố J, đã trở thành thiên vương tuyệt đối trong hắc đạo.
Cuối tháng năm năm 96, Tạ Văn Đông chính thức hợp nhất Thanh bang với Văn Đông hội. Người trong Thanh bang đối với chuyện này cũng không có quá nhiều người chống đối, có thể làm việc dưới tay Tạ Văn Đông đều rất hài lòng. Nhân số Văn Đông hội bạo tăng đến tận năm nghìn người, địa bàn khu vực thành thị tám phần đã nằm trong tay Tạ Văn Đông, thực sự đã trở thành kiêu hùng một phương, đạp một cước, hắc đạo cả thành phố J đều phải run lên. Lúc này, hắn chỉ mới là một thiếu niên mười bảy tuổi.
Tháng tám, Cao Tuệ Mỹ tốt nghiệp, đến thành phố D học ở học viện Ngoại ngữ. Trước khi đi một ngày, Tạ Văn Đông, Cao Chấn, Cao Tuệ Ngọc, Ảnh cùng Cao Tuệ Mỹ ăn một bữa cơm. Mọi người ăn rất tận hứng, uống rất nhiều rượu, sau đó đều say mèm hết. Tạ Văn Đông cũng không ngoại lệ, mơ hồ nhớ rằng Cao Tuệ Mỹ ôm lấy mình mà chảy rất nhiều nước mắt, khóc rất thương tâm, quên mất mình đã an ủi nàng như thế nào, chỉ là cuối cùng nghe Cao Tuệ Mỹ nói mình hãy chờ nàng.
Ngày thứ hai, Cao Tuệ Mỹ đi tàu đến thành phố D, Tạ Văn Đông đứng ở sân ga, nhìn bóng dáng đoàn tàu một lúc lâu.
Ngày mùng một tháng mười, Cao Chấn và Ảnh kết hôn, ngay cả Cao Tuệ Mỹ ở thành phố D xa xôi cũng chạy về, người tham gia không nhiều lắm, nhưng hôn lễ rất náo nhiệt, vô cùng ấm áp.
Một tháng sau, Cao Chấn và Ảnh mở một quán bar nhỏ cách nhà không xa, đặt tên là "luyến Ảnh tiểu ốc", bên trong trang trí rất có phong cách, không lâu sau đã có một ít khách nhân cố định. Lý Sảng từng cười nói:
- Nơi này là địa bàn duy nhất trong thành phố J không có xã hội đen cai quản, nhưng lại là địa bàn có đánh chết cũng không ai dám tới đây náo loạn.
Đầu năm 97, thế lực Văn Đông hội từ từ thâm nhập đến khắp các khu vực xung quanh thành phố J. Các đường của Văn Đông hội đôi khi cũng hướng ra phía ngoài để mở rộng địa bàn của mình, trong đó Tam Nhãn chỉ huy Long đường là chinh chiến liên miên nhất. Dưới sự phối hợp cùng Ám tổ, từng có kỷ lục trong vòng một ngày quét ngang qua hai huyện.
Tháng tám, Cao Tuệ Ngọc cũng đi thành phố D, học ở học viện Nữ sinh. Ngày đi, Tạ Văn Đông lần thứ hai phải nếm thống khổ của biệt ly.
Năm 98, một tháng sau kì thi vào đại học, Tạ Văn Đông nhận được thông tri, được học viện Pháp luật ở thành phố H tuyển trúng. Bang hội lại vì hắn mà cử hành cuộc tụ hội long trọng, hai tỷ muội Cao gia cũng tới tham dự. Nhưng Tạ Văn Đông lại quyết định bỏ qua học viện Pháp luật ở thành phố H, lựa chọn hệ cao đẳng pháp luật, hắn có lý do của mình: cao đẳng quản lý lỏng lẻo, có thể có càng nhiều thời gian tự do, học hành thì thế nào cũng được.
Trước khi Tạ Văn Đông đi hai ngày, Cao Tuệ Ngọc đến khách sạn Bắc Phương tìm Tạ Văn Đông, hai người ở trong một gian đại bao phòng trầm ngâm một lúc lâu. Cao Tuệ Ngọc mở miệng nói trước:
- Văn Đông, ngày mai em trở về D rồi, anh cũng phải đi thành phố H, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.
Tạ Văn Đông chỉ hút thuốc không nói gì.
Cao Tuệ Ngọc cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Văn Đông, buổi tối hôm nay anh tới nhà em được không? Em muốn trước khi đi có được một đêm ngọt ngào!
Nói xong, khuôn mặt Cao Tuệ Ngọc cúi thấp xuống.
- A...
Tạ Văn Đông kinh ngạc, điếu thuốc trong tay cũng không cẩn thận để rơi xuống đất, hắn biết ý tứ của Cao Tuệ Ngọc, đối với chuyện nam nữ trong đó mặc dù hắn chưa từng làm qua, thế nhưng tai nghe mắt nhiễm cũng biết được một ít. Tam Nhãn vẫn hay nói giỡn, Đông ca nếu như là một cô gái, thì đúng là một viên ngọc bích (ý nói trong sáng chả biết gì cả ^ ^)! Nhưng hắn lại là một thằng con trai, có hai cực phẩm tỷ muội mà không đi 'thưởng thức', thật không biết hắn nghĩ như thế nào...
Cao Tuệ Ngọc nói xong, mắc cỡ đỏ mặt rời đi. Tạ Văn Đông đứng ở trong phòng một lúc lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đi! Toàn bộ buổi chiều, Tạ Văn Đông đều không thể tập trung tinh thần, thật vất vả mới chịu đựng được đến tối, Tạ Văn Đông đi tới cửa nhà Cao Tuệ Ngọc nhưng do dự mà không dám gõ cửa. Đành phải quay người ly khai, đi đến “luyến Ảnh tiểu ốc” gần đó uống rượu để tăng can đảm. Hắn uống bao nhiêu chính hắn cũng không nhớ rõ nữa, nói chung là cuối cùng bị ngã lộn nhào vào nhà Cao Tuệ Ngọc. Sau đó, Tạ Văn Đông nhớ rằng mình nằm trên giường của Cao Tuệ Ngọc, đến khi nàng cởi quần áo, Tạ Văn Đông đang ngủ cũng không chịu thua kém... Nhưng không ai tin tưởng hai người ngủ một đêm trên cùng một chiếc giường lại không xảy ra chuyện gì cả.
Rất lâu về sau Tạ Văn Đông có hỏi qua Cao Tuệ Ngọc, bản thân mình ngày đó đã làm gì?
Cao Tuệ Ngọc dùng hành động nói cho hắn biết, sau khi hai người ở trên giường, Tạ Văn Đông thấy trên khăn trải giường trắng toát từng mảng phiến hồng, hắn rất bất đắc dĩ biết được, ngày đó thực sự là mình chưa từng làm gì cả! Khi đó mình thật là một người nhát gan, đương nhiên chỉ là trên tình cảm... Tạ Văn Đông lại cứ tưởng rằng lúc mình mười tám tuổi đã là một nam nhân chân chính...
Các bang hội hắc đạo thấy hắc thiếp như thấy diêm vương.
Văn Đông hắc thiếp,
Huyết Sát vô biên.
Hiệu lệnh quần hùng,
Ai dám không theo!
Tạ Văn Đông: ta không phải là anh hùng, ta là bại hoại! Nhưng ta cam đoan, một ngày nào đó ta sẽ trở thành hoàng đế ngầm của Trung Quốc!
******
(Tạ Văn Đông thiếu niên kịch chiến đã viết đến đây, thời gian trung học là thời gian cuộc đời hắn chuyển biến, về phần thời gian đại học chính là thời kì hắn thực sự phát triển.
Thành phố H, tỉnh H của tỉnh thành là một thành thị cực lớn. Lấy một ví dụ mà nói, một khu của thành phố H nếu so với toàn bộ khu vực thành thị của thành phố J còn muốn lớn hơn. Ở đây, có một đầu lĩnh xã hội đen nổi danh toàn quốc là Tứ gia, từng bị chính phủ giam giữ, sau đó bị quốc gia xử bắn, hắc đạo thành phố H đã không còn sự khống chế, cực kì hỗn loạn, thế lực ngoại lai cùng thế lực bản địa lẫn lộn phức tạp. Tổng bộ Mãng Hổ bang của Nga cũng thiết lập tại đây, một tổ thức thần bí được thế lực quân đội cánh tả của Nhật Bản bí mật ủng hộ - Hồn tổ cũng được thiết lập ở đây, còn có các thế lực bản địa không đồng nhất nữa.
Tạ Văn Đông phải ứng phó như thế nào, có thể xưng bá ở đây hay không, tôi cũng không biết, tình tiết của câu truyện chưa được thiết kế xong mà ! Ha ha~~ TG)
(Đệ nhị hoàn kết)
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Ta không anh hùng, nhìn khắp nơi có một không hai.
Ta vốn bại hoại, vô cùng hung hăng càn quấy.
Tạ Văn Đông! Một thiếu niên chỉ mới mười tám tuổi, ở thành phố J sáng lập ra Văn Đông hội nội trong ba năm đã cấp tốc quật khởi, trước sau san bằng mấy đại bang hội, cũng thôn tính một ít tiểu bang hội cùng với Thanh bang đã từng là một trong tam đại cự đầu, một bước nhảy vọt trở thành bang hội hắc đạo lớn nhất thành phố J. Hắc thiếp của Văn Đông hội, biệt danh Huyết Sát, uy chấn một phương, người nhận thiếp không một ai có khả năng tồn tại.
Tháng tám năm 98, các trường đại học ở thành phố H khai giảng, Tạ Văn Đông bởi vì bận việc bang hội ròng rã nên đến muộn mất năm ngày.
Buổi trưa ngày mười chín, Tạ Văn Đông lẻ loi một mình đứng trước thành phố H, nhìn đoàn người chen chúc, xe cộ tới lui, cao ốc chót vót, trong lòng dâng lên một trận kích động. Đây là nơi bản thân mình sắp sửa ở trong bốn năm, tất cả những thứ này đều xa lạ, nhưng cũng lại rất quen thuộc, cũng giống như thành phố J, đều là những sa mạc phồn hoa. Có ai biết được bốn năm sau kẻ nào sẽ xưng vương ở chốn này?
Tạ Văn Đông ngồi taxi đi tới đại hoc H. Đi dạo qua một vòng trong sân trường, khiến cho Tạ Văn Đông kinh ngạc chính là trường học cũng có thể lớn đến như vậy, nơi đây so với Nhất Trung Tạ Văn Đông từng ở lớn gấp không biết bao nhiêu lần.
Buổi chiều, Tạ Văn Đông tìm kiếm mãi đến tận một giờ mới tìm được đạo viên của mình ở trong tòa nhà chính của trường học. Đó là một lão nhân họ Phù tóc hoa râm, vóc người trung bình. (đạo viên: giáo viên hướng dẫn)
- Cậu là Tạ Văn Đông hả, sao giờ mới đến, khai giảng đã năm ngày rồi đó!
Đạo viên nhìn Tạ Văn Đông bất mãn nói.
Tạ Văn Đông mười tám tuổi so với trước đây không có quá nhiều thay đổi, chỉ là vóc ngươi cao lên một ít, miễn cưỡng có thể đạt khoảng một thước bảy lăm, như thế ở Đông Bắc chỉ là vóc người thuộc loại trung, tướng mạo vẫn như cũ, không thể nói đẹp trai, nhưng cũng coi như là thanh tú, đặc biệt nhất là đôi mắt dài và hẹp của hắn, thỉnh thoảng lại lóe lên lưu quang. Nam nhân nhìn thấy sẽ nói đó là lãnh quang, nữ nhân mà thấy hơn phân nửa sẽ nói đó là điện quang. ( lưu quang: tia sáng lấp lánh, lãnh quang: ánh mắt lạnh lùng, điện quang: ánh mắt như tia chớp)
Bản thân Tạ Văn Đông có một loại khí chất mê người, không cần phải cố ý biểu hiện cũng tự nhiên toát ra trong từng cử chỉ.
Nghe đạo viên nói xong, Tạ Văn Đông lạnh nhạt nói:
- Trong nhà có chút sự tình cần phải cần phải xử lý, mong thầy tha thứ!
Đạo viên không nói gì nữa, trường cao đẳng quản lý rất lỏng lẻo, mọi người đều biết, những học sinh sau khai giảng năm ngày còn chưa tới giống như hắn có rất nhiều. Đạo viên bảo Tạ Văn Đông nộp học phí và các chi phí phụ, lại bỏ ra thời gian một giờ làm xong các loại thủ tục. Sau đó đạo viên dẫn Tạ Văn Đông đi đến ký túc xá sinh viên.
Trên đường hai người vừa đi vừa nói chuyện, đạo viên thấy rất kỳ quái nếu Tạ Văn Đông đã thi đậu học viện Pháp luật, vì sao còn tới cao đẳng học.
Với việc đó Tạ Văn Đông chỉ nói cho có lệ, học ở đâu cũng giống nhau cả, bản thân mình thì lại yêu thích không khí tự do của trường cao đẳng hơn. Đạo viên nghe xong lắc đầu ra vẻ không hiểu.
Sau khi tới ký túc xá sinh viên rồi, đạo viên dẫn Tạ Văn Đông tìm đến một gian phòng mới chỉ có sáu người (tám người là chật), nói sơ qua với mấy người bên trong một chút rồi rời đi luôn. Vì trong phòng đã có sáu người, chỉ còn lại một chiếc giường sát bên cửa sổ là còn trống, còn có một chiếc giường bên trên chất đầy tạp vật. Tạ Văn Đông nhìn qua sáu người trong phòng, cười cười đi tới hướng chiếc giường sát bên cửa sổ.
Người trên chiếc giường phía dưới hắn đang cầm chén nước, lên tiếng đầu tiên:
- Cậu tên gì, tôi là Trương Thiếp Thắng, là người thành phố J, cậu thì sao?
A, có đồng hương rồi! Tạ Văn Đông nhìn qua người này, mang một đôi mắt kính lớn, đầu chải ngôi giữa, bất quá lại rất tuấn tú, gật đầu nói:
- Tôi cũng là người thành phố J, tôi là Tạ Văn Đông!
- À, Tạ Văn Đông! Cái gì? Cậu là Tạ Văn Đông?
Trương Thiếp Thắng mới đầu còn chưa có phản ứng gì, đột nhiên nhớ tới sự kiêu ngạo của học sinh trung học thành phố J, người xưng hùng cả hắc đạo thành phố J cũng tên là Tạ Văn Đông, kinh ngạc nhìn hắn, tự nhủ hai người bọn họ không phải cùng là một người đấy chứ?
- Cậu chính là nhân vật truyền kỳ của cao trung --- Tạ Văn Đông?
Tạ Văn Đông không muốn dẫn tới những phiền toái không cần thiết, tiếp lời nói:
- Ha ha! Tôi với hắn chỉ là cùng tên thôi chứ không phải cùng một người đâu!
Trương Thiếp Thắng thở dài một hơi, có chút thất vọng nói:
- Tôi biết mà... Tạ Văn Đông sao có thể đến nơi đây được!
Thấy ánh mắt cười cười của Tạ Văn Đông lại vội vàng nói:
- Tôi không phải nói cậu, tôi nói là cái người Tạ Văn Đông ngồi ghế lão đại kia cơ!
Năm người kia nghe Trương Thiếp Thắng nói xong ào ào vây lại hỏi:
- Lão đại, nói một chút đi, cái gì mà Tạ Văn Đông ngồi ghế lão đại hả? Nói nghe một chút coi!
Trương Thiếp Thắng cười ha hả, nuốt nước bọt, bắt đầu kể về sự tích truyền kì của Tạ Văn Đông. Bản thân Tạ Văn Đông ở một bên thỉnh thoảng lại bổ sung vài câu. Tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, rất nhanh đã trò truyện quen thuộc. Năm người kia cũng tự giới thiệu với Tạ Văn Đông, mọi người căn cứ vào tuổi tác mà chia ngôi bậc.
Lão đại chính là đồng hương của Tạ Văn Đông, người mang đôi kính mắt to Trương Thiếp Thắng, lão nhị gọi là Mã Văn Hành, có vóc người ục ịch, có vài phần tương tự với Lý Sảng, lão tam gọi là Trương Tuyết Tùng, tóc cắt cua, cả người cao một thước bảy mươi tám, người huyện W, khi còn học ở cao trung chính là chuyên gia đánh lộn, lão tứ gọi là Bạch Minh Hạo, người thành phố SH, thân cao cùng với lão tam không chênh lệch lắm, thế nhưng lại béo hơn rất nhiều, lão ngũ gọi là Tài Uy, người thành phố M, thân cao một thước tám mươi hai, điển hình của những đại hán vùng Đông Bắc, lão lục gọi là Vương Thanh Huy, người thành phố S, chính là địa phương mà Tạ Văn Đông tìm đến mua súng săn, Tạ Văn Đông niên kỷ nhỏ nhất, xếp hàng thứ bảy.
Tất cả mọi người rất nhiệt tình, thấy Tạ Văn Đông không mang theo bất cứ thứ gì, bèn lôi hắn ra ngoài mua đồ dùng sinh hoạt. Đối diện đại học H có hai tòa siêu thị lớn, các cửa hàng nhỏ bên cạnh cũng nhiều vô số kể
Trải qua sự chỉ dẫn của sáu người, Tạ Văn Đông mua một đống đồ đạc túi lớn túi nhỏ, dạo quanh một vòng ở cửa hàng, đảo mắt một cái đã phải móc ra hơn năm trăm, Tạ Văn Đông âm thầm đau lòng, đây không phải là tiền của bang hội mà là tiền cha hắn cấp cho trước khi đi.
Đến khi mua đầy đủ hết đồ đạc thì rất nhanh cũng đã đến tối, lão tứ đề nghị mọi người đi ra quán ăn một bữa, dù sao ngày đầu tiên quen với Tạ Văn Đông, còn phải ở cùng nhau bốn năm nữa, trong lúc đó địa điểm để gia tăng tình cảm nhanh nhất chính là ở trên bàn rượu.
Tạ Văn Đông với với việc đó không có ý kiến, nói:
- Tôi là người tới cuối cùng, bữa cơm này tôi mời khách!
Mọi người nghe xong hoan hô một tiếng, sau khi vội vàng giúp Tạ Văn Đông đem đồ đạc vừa mua về phòng, kéo nhau đến quán cơm ở bên cạnh đại học H. Những thứ đó tuy không tiện lợi, nhưng lại không quá đắt, Tạ Văn Đông cho rằng coi như là lợi ích thực tế. Bảy người uống một thùng bia, uống đến bao nhiêu cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ là sau khi quay lại trường học đều đã bước đi lảo đảo, đổ nghiêng đổ ngả. Chủ yếu nhất là sau khi ăn xong bữa cơm này tất cả mọi người đã trở thành bạn thân.
Chương trình học của cao đẳng rất ít, cả một ngày chỉ có từ hai đến bốn tiết. Tạ Văn Đông vừa đến, vẫn còn chưa hiểu rõ về hoàn cảnh, dự định yên ổn thêm mấy bữa nữa đã.
Sáng sớm hôm sau, khi tất cả mọi người còn đang ngủ, lão đại tỉnh lại đầu tiên, nhìn nhìn đồng hồ, đã bảy giờ, vội vã từ trên giường bò xuống, hô to:
- Đến giờ rồi, rời giường mau lên! Đi học thôi!
Mọi người nghe thấy tiếng ồn chói tai, ào ào chuyển thân chùm kín chăn tiếp tục ngủ. Lão đại tự nhủ, đây là các ngươi ép ta đó! Cười hắc hắc, một tay cầm một cái chậu sắt (của lão tứ), một tay cầm cái giầy đập vào ầm ầm.
'Choang, choang, choang!...' âm thanh loảng xoảng vang lên, lão đại đi qua đi lại trong phòng ngủ, giương cổ lên hét:
- Ra khỏi giường, ra khỏi giường!
- Chết tiệt!
Tạ Văn Đông đầu tóc bù xù ngồi dậy, tối hôm qua uống nhiều rượu quá, bây giờ vẫn còn đau đầu kinh khủng, ánh mắt mơ màng nhìn lão đại dang vui sướng khoa chân múa tay ở phía dưới. Qua năm phút đồng hồ, rốt cuộc Tạ Văn Đông cũng tỉnh táo lại, thở dài, sau đó bằng tốc độ cực nhanh lao xuống giường, cấp tốc tắm rửa, mặc quần áo. Những người khác dưới loại âm thanh ầm ĩ này cũng ào ào đầu hàng rời khỏi giường..
Ăn sáng xong, mọi người đi tới phòng học, bên trong ngồi không dưới trăm người, vị trí ngồi tùy ý, nhóm người Tạ Văn Đông tìm một chỗ ở dãy phía sau ngồi xuống. Sau khi chuông vào học vang lên, giáo viên hắng giọng một cái, bắt đầu giảng bài.
Tiết này là luật dân sự, giáo viên là một thanh niên không lớn tuổi lắm, giảng bài rất khôi hài, bản thân hắn chính là luật sư, cứ nói đến một điều luật là lại kèm theo rất nhiều ví dụ thực tế thú vị, khiến cho bài giảng nhàm chán trở nên vô cùng sinh động. Đương nhiên, mỗi một tiết hắn nhận được cũng không thấp, một trăm nhân dân tệ!
Sau khi học xong, con mắt của lão tứ một mực dòm trái ngó phải về phía trước. Lão tam thấy vậy kỳ quái hỏi:
- Lão tứ, tìm cái gì vậy? Có của báu à...?
- Mk, anh dốt vậy, kiếm xem ban ta có nữ sinh nào xinh xắn hay không đi!
- A! Nhìn phía sau cũng có thể nhìn ra được người này xinh hay xấu sao?
- Cái này phải dựa vào ánh mắt! Anh thế nào tôi không biết, nhưng tôi có tự tin tuyệt đối vào ánh mắt của tôi, tuyệt đối sẽ không để sót 'một con cá' nào!
Một lát sau, lão tứ chỉ vào phía trước, nhỏ giọng nói:
- Nhìn, nhìn mau! Nữ sinh hàng thứ ba ở phía trước thế nào? Nhìn phía sau đã biết là một mĩ nữ rồi! Hắc hắc!
Mọi người nhìn qua hướng hắn chỉ, ào ào gật đầu. Tạ Văn Đông cảm thấy buồn cười, nhìn sang, được lão tứ chỉ chính là một cô gái mặc áo trắng, mặc dù không nhìn chính diện, thế nhưng nhìn thấy mái tóc đen tuyền mượt mà thực sự có thể khiến người ta liên tưởng đến những cô gái xinh đẹp.
Lão tam gãi gãi đầu, xé ra một tờ giấy, vo thành một viên rồi ném về phía nữ sinh kia. Viên giấy vẽ thành một hình vòng cung trên không trung, đập vào sau gáy của nữ sinh kia. Nữ sinh sờ sờ tóc, quay đầu lại. Mọi người đang nhìn không chớp mắt, thấy nữ sinh quay đầu lại trong nháy mắt đều ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng gục đầu xuống bàn. Chỉ có Tạ Văn Đông vẫn còn ngẩng đầu lên, thấy nữ sinh quay đầu lại nhìn về phía mình, bèn mỉm cười gật đầu. Nhưng lại làm cho nữ sinh kia khinh thường, thấp giọng nói:
- Không biết xấu hổ!
Sau khi Tạ Văn Đông tự luyện tập thái cực quyền, tính tình thay đổi rất nhiều, hoặc giả có thể nói là càng thêm tu dưỡng, trong lòng mặc dù mất hứng, nhưng biểu tình trên mặt vẫn như trước. Nói khó nghe một chút chính là càng thêm tiếu lý tàng đao. (trong nụ cười có giấu đao)
Âm thanh của nữ sinh không lớn, nhưng mọi người bên cạnh Tạ Văn Đông đều nghe rất rõ ràng, che miệng cười thầm.
Lão tam kéo áo Tạ Văn Đông, cười nói:
- Mk, ta phục rồi, ánh mắt của lão tứ này thật tuyệt, ha ha!
Nguyên lai tướng mạo nữ sinh kia thực sự rất 'ái quốc', thế cho nên lão tam dám liếc mắt nhìn thêm lần nào nữa.
Lão tứ nhỏ giọng lầm bầm nói:
- Rác rưởi, thật là đúng với câu nói, nhìn phía sau muốn phạm tội, nhìn ngang mặt thì muốn rút lui, khi nhìn chính diện thì phải tự vệ!
Nghe lão tứ nói xong, bao gồm cả Tạ Văn Đông trong đó, tất cả đều rộ lên cười ha hả. Tạ Văn Đông cười thầm, xem ra mình đã bắt đầu một quãng đời sinh viên thú vị rồi.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Ngày hôm nay chỉ có ba tiết, đến mười một giờ đã tan học. Lão tứ là một người sống hướng ngoại, vừa mới ăn xong bữa trưa đã đề nghị ra ngoài chơi đùa. Lão lục hỏi:
- Tứ ca, chơi đùa đâu bây giờ, chúng ta có quen thuộc chỗ này đâu!
Lão tứ nói:
- Chính bởi vì không quen chúng ta mới phải đi chơi chứ! Đầu tiên chúng ta cứ đi bộ ở gần trường học xem có chỗ nào vui chơi tốt không đã.
Thanh niên tụ tập cùng một chỗ, nghe thấy đi chơi đương nhiên là vui vẻ. Chỉ có mỗi lão đại lầm bầm nói:
- Nếu có ti vi xem thì tốt rồi, ta muốn xem NBA! (NBA: giải bóng rổ nhà nghề Mĩ)
- Mịa~~ dở hơi!
Lão tam và lão tứ đồng thời mở miệng nói.
Mọi người đi ra từ cửa Nam của trường học, toàn bộ con đường đối diện dường như rất ăn ý, có đến hơn mười quán cơm liền nhau thành một dãy. Lão đại le lưỡi nói:
- Nhiều quán cơm như vậy cùng một chỗ có thể kiếm được tiền không nhỉ?
Lão Mã (tên gọi lão Nhị nghe không hay, tất cả mọi người gọi hắn là lão Mã) nói:
- Lão đại, anh không biết sinh viên trường H đều rất nhiều tiền sao? Qua một tiết, hoặc một ngày nghỉ nào đó, tất cả những quán cơm này đều chật ních, tôi nghĩ đoạn đường này phải gọi là đoạn đường hoàng kim!
Lão Mã nói không sai, mặc dù không phải tất cả các sinh viên trường H đều có tiền, thế nhưng trong đó gia đình giàu có tuyệt đối không ít, đặc biệt con cái của lãnh đạo trong tỉnh cùng lãnh đạo quản lý các thành phố, đại đa số đều học ở trường này. Cũng có người cười nói trường H là mô hình nhà trẻ cỡ lớn cho người trưởng thành.
Nhóm người Tạ Văn Đông đi quanh phía bắc trường học tìm được một sàn nhảy rất không tệ, tên gọi là Tân Thanh Niên, bên trong diện tích không nhỏ, có thể chứa được ngoài ngàn người. Người tới nơi này đại đa số đều là sinh viên, đa số là của trường H nhưng cũng không thiếu người các trường khác.
Sàn nhảy này có thể nói là gặp may mắn, nằm ở giữa trường H và trường Y, nguồn khách đương nhiên là không bao giờ thiếu, có thể kinh doanh ở đây chứng tỏ lão bản cũng không đơn giản. Sau khi tiến vào Tạ Văn Đông đưa mắt kiểm tra mọi nơi, ở chỗ ngồi trong góc của sàn nhảy có năm sáu tên côn đồ đang uống rượu. Tạ Văn Đông biết, đây là bọn trông coi địa bàn này.
Đối với sàn nhảy này Tạ Văn Đông cảm thấy rất hứng thú, ở thành phố H này mình cần phải có một nơi làm điểm dừng chân, không thể nghi ngờ đây chính là địa phương có điều kiện tốt nhất. Thầm nghĩ buổi tối phải gọi điện cho Khương Sâm, điều Ám tổ đến đây, trước tiên tranh thủ cướp đoạn ở thành phố H một chút.
Thấy ánh mắt bất định của Tạ Văn Đông, lão tứ hỏi nhỏ:
- Tiểu thất, đã nhìn trúng được cô nào chưa? Ha ha!
Biết hắn hiểu lầm, Tạ Văn Đông lắc đầu nói:
- Không có.. tôi chỉ tùy tiện nhìn ngó chút thôi!
- Không cần phải giải thích, tôi hiểu rồi! Không phải cậu vẫn còn là xử nam đấy chứ...
Mặt Tạ Văn Đông đỏ lên, nhớ tới mình và Cao Tuệ Ngọc đã từng ngủ một đêm, thuận miệng nói:
- Tôi đương nhiên là không rồi!
Ài, nam nhân mà, đều cần mặt mũi lắm.
- Có phải không, tôi thấy không giống lắm!
Tạ Văn Đông không muốn dây dưa cùng lão tứ này nữa, tìm một chỗ trống ngồi xuống, trong lòng suy nghĩ phải dùng biện pháp gì để đoạt được chỗ này. Hắn biết mặc dù mình một tay che trời ở thành phố J, nhưng ở thành phố H thì còn chưa được. Một là không có danh vọng gì, hai là ở đây không thể so với thành phố J được, đây là tỉnh thành, quan hệ rất phức tạp, ba là mình bây giờ chính là thế lực ngoại lai, muốn đứng lên ở đây cũng không dễ dàng như vậy, lớn mạnh như Mãnh Hổ bang lúc ở cũng chẳng phải là thảm bại ở thành phố J sao!
Những người khác thì không có nhiều suy nghĩ như Tạ Văn Đông, gọi bảy cốc coca, lão tam cùng lão tứ ra nhảy nhót, những người khác thì giương mắt lên tìm kiếm nữ sinh xinh đẹp.
Một lát sau lão tứ chạy trở lại, nói với mọi người:
- Này này! Tôi vừa thấy các bạn nữ ở ban ta đấy, ha ha, cả một nhóm luôn, trong đó có mấy nữ sinh chưa từng thấy qua nhưng rất đẹp đó!
- Thế hả?
Lão Mã đứng lên nhìn xung quanh, tuy đã kiễng chân lên rồi, nhưng cũng chẳng nhìn thấy được cái gì cả.
Lão tứ bĩu môi nói:
- Mk, anh có thấy cái trym ấy, ngồi xuống đi, nhìn anh gấp gáp kìa, như tên nhà quê ấy!
Bởi vì lão Mã là người nông thôn, luôn biểu hiện ra ngoài những thói quen sinh hoạt hàng ngày khiến cho trong lòng lão tứ coi thường hắn. Lão Mã nghe xong sắc mặt đỏ lên, không nói gì.
Lão đại minh bạch chuyện đó, sợ lão Mã xấu hổ, đứng lên kéo lão tứ cười nói:
- Đi, lão tứ, đưa các huynh đệ đi xem nào! Cần phải gần gũi thân mật với mấy bạn cùng ban một chút!
Lão tứ đẩy lão đại lên phía trước, hì hì cười nói:
- Tốt, thế nhưng lão đại anh phải đi chào hỏi đầu tiên đó!
- Mk, ngươi...
Lão tứ thấy Tạ Văn Đông vẫn còn ngồi ngẩn ra một chỗ bèn kéo hắn:
- Tiểu thất làm gì đó? Nằm mơ được cưới vợ à, nhanh lên một chút, tôi sẽ giới thiệu mĩ nữ cho cậu!
Tạ Văn Đông còn chưa rõ có chuyện gì xảy ra, đã bị lão tứ trâu bò nặng gần hai trăm cân kéo đi.
Mọi người đi tới bên cạnh đám nữ sinh kia, lão đại bị đẩy lên trên cùng, lắp ba lắp bắp nói:
- Chào! Các bạn có phải là học ban pháp luật chín tám không?
Các nữ sinh nghe tiếng nói chuyện, ánh mắt đồng thời tập trung trên mặt của lão đại làm cho ngay cả cổ của lão đại cũng đỏ lên.
Một nữ sinh mắt to cười nói:
- Đúng vậy, làm sao mà bạn biết?
- Chúng tôi cũng vậy, trước đây tôi đã thấy các bạn, chúng ta là bạn học cùng ban đó!
Không biết lão tam từ trong sân trở về khi nào, đẩy lão đại ra lớn tiếng nói.
Nữ sinh nhìn lão tam nghi vấn hỏi:
- Có phải không? Vì sao trước đây mình chưa từng thấy bạn nhỉ?
- Ban ta có gần hai trăm sinh viên, lại vừa mới khai giảng có năm ngày, bạn không nhớ được mình cũng là bình thường thôi! Ha ha!
- Ừ, bạn nói cũng đúng!
- Bởi vì hắn thường xuyên trốn học, đương nhiên là bạn sẽ không nhận ra hắn rồi! Ha ha!
Lão tứ cười nói:
- Nếu tất cả đều là bạn học không bằng cùng nhau vui chơi đi!
Đám nữ sinh này nghe xong liền sảng khoái đáp ứng.
Vừa mới bắt đầu mọi người vẫn còn ngại ngùng nam nữ ngồi riêng một bên, nhưng không lâu sau đã quen thuộc dần, ngồi lẫn lộn cùng một chỗ trò chuyện trên trời dưới biển. Lão tam lại mời một nữ sinh trong đó đi khiêu vũ. Tạ Văn Đông ngồi ở ngoài cùng, ánh mắt đảo qua cầu thang lầu hai, nơi này bình thường bị bức tường ngăn trở không nhìn thấy được tình huống của lầu hai, nhưng trực giác nói cho hắn biết, đại đa số những người trông coi địa bàn này là ở trong đó, muốn tự mình tìm biện pháp thăm dò một chút.
Tạ Văn Đông đang suy nghĩ, thái độ có chút lạnh lùng, trái lại lại khiến cho các nữ sinh chú ý đến.
Một nữ sinh đeo đôi mắt kính thật lớn ngồi vào bên cạnh Tạ Văn Đông, lớn tiếng nói:
- Này!
Bởi trong sàn nhảy quá ầm ĩ, sự chú ý của Tạ Văn Đông cũng không có đặt ở đây nên căn bản không nghe thấy. Nữ sinh kia thấy vậy có chút mất hứng, tự nhủ lại còn giả bộ lạnh lùng chứ! Đấy cánh tay Tạ Văn Đông một chút, nữ sinh lại lớn tiếng hô:
-Này!
Lúc này đã khiến cho Tạ Văn Đông chú ý, quay đầu nghi vấn nhìn về phía nàng.
Nữ sinh nũng nịu nói:
- Ôi! rốt cuộc cũng hoàn hồn lại rồi, cậu giả bộ lạnh lùng hay là đang nghĩ đến tâm sự gì đấy?
Tạ Văn Đông trong lòng khó chịu, nhưng không có biểu hiện trên mặt, mỉm cười nói:
- Bạn có chuyện gì không?
- Mình thấy một mình bạn ngồi chỗ này cô đơn quá nên đến cùng bạn tâm sự! Tên của bạn là gì?
-Tạ Văn Đông!
- Mình là Hoàng Lôi, mình thấy bạn có vẻ không thích nói chuyện nhỉ!
Tạ Văn Đông cười nói:
- Ồ, bạn là người thứ nhất nói như vậy với mình, bằng hữu của mình chưa bao giờ nói mình như vậy!
Cảm thấy cô nữ sinh này tính cách có chút giống Cao Tuệ Ngọc, Tạ Văn Đông âm thầm cảnh giác, nên ít làm những chuyện vi diệu, một Tiểu Ngọc thôi mình cũng chịu quá đủ rồi.
Khi Tạ Văn Đông cùng với nữ sinh kia đang trò chuyện, giữa sân bắt đầu có rối loạn. Nguyên lai lão tam đang cùng một nữ sinh khiêu vũ, bên cạnh có một tên côn đồ gầy gò thấy nữ sinh này xinh đẹp liền ra trêu gẹo. Vừa mới bắt đầu lão tam mặc dù thấy nhưng không thèm để ý đến hắn, như vậy làm cho tên côn đồ càng lúc càng lớn gan, đưa tay sờ lên ngực của nữ sinh kia.
Cô nữ sinh hét lên lùi lại vài bước, còn tên côn đồ thì nở nục cười ha ha dâm dãng.
Lúc trước đã nói qua, lão tam khi còn ở thời trung học cũng không phải là loại tốt lành gì, tính tình nóng nảy, đánh nhau là chuyện bình thường. Lúc này thấy nữ sinh khiêu vũ cùng mình bị đùa giỡn, lửa giận bốc lên tận đầu, không chút suy nghĩ, xoay quyền đấm vào mặt tên côn đồ, chửi ầm lên:
- Ta đ*c*m* ngươi, về nhà sờ mẹ mày ấy đừng có mà đi sờ con gái!
Tên cồn đồ vừa vặn dính ngay một quyền của lão tam, lệch cả đầu bay ra thật xa. Những người bên cạnh thấy có đánh nhau ào ào lui lại.
Lão tam cũng không có buông tha, bước vài bước đi tới bên cạnh tên côn đồ đang muốn đứng lên, giơ chân đạp cho hắn một trận dữ dội. Tên côn đồ không chịu nổi tru lên thảm thiết. Tạ Văn Đông và các huynh đệ cùng phòng thấy lão tam đánh nhau vội vội vàng vàng chạy tới. Lão đại tiến lên đưa tay ôm lấy lão tam:
- Lão tam được rồi, đừng đánh nữa! Đánh nữa sẽ xảy ra chuyện đó!
Lão tam thở hổn hển, nhìn tên côn đồ đang co lại thành một đống trên mặt đất lớn tiếng nói:
- Thằng chó! Mày nhớ kĩ cho tao, đừng để tao thấy mày nữa, nếu không cứ gặp một lần tao sẽ đánh một lần!
Tên côn đồ ngã ra trên mặt đất, con mắt phát ra quang mang âm độc, nhưng rất nhanh đã thu về, cầu xin tha thứ:
- Đại ca, em sai rồi! Lần tới em không dám nữa!
Lão đại vội vã nói:
- Được rồi, ngươi đi nhanh đi!
Sau đó quay đầu sang hỏi lão tam:
- Thế nào, vì sao lại đánh nhau vậy?
- Con mẹ nó chứ, nó dám khi dễ Đông Đan!
Nói xong lão tam chỉ một ngón tay vào nữ sinh cùng hắn khiêu vũ, nữ sinh kia khóe mắt vương lệ, liên tục gật đầu.
Lão đại nói:
- Người đã đánh rồi thì cũng thôi đi. Chúng ta không phải là người bản địa, ở đây không quen biết người nào cả, về sau ít đánh nhau thôi, nếu không chịu thiệt thòi vẫn chính là chúng ta đó!
Lão đại năm nay hai mươi mốt tuổi, so với những người khác thì lớn hơn không ít, do đó có thể hiểu khá rõ lý lẽ.
Lão tam gật đầu minh bạch. Tên côn đồ kia không nói gì bám vào tường đi ra khỏi sàn nhảy, sau khi đi ra, ánh mắt toát ra quang mang oán độc, đi tới một bốt điện thoại gần nới này nhất.
Trong sàn nhảy chỉ chốc lát đã khôi phục lại bình thường, mấy tên trông coi sàn nhảy vốn dĩ đã đứng lên, nhưng thấy tranh chấp nhanh chóng kết thúc, bèn nhìn nhau cười cười rồi lại ngồi xuống. Lão tam sau khi trải qua lần náo loạn này cũng chẳng còn tâm trạng khiêu vũ nữa, cùng với đám người lão đại ngồi về chỗ nói chuyện phiếm. Tạ Văn Đông nhìn thấy ánh mắt của tên côn đồ lúc gần rời đi, với việc này hắn đã gặp qua nhiều lắm rồi, khẳng định tên kia trăm phần trăm là đi kiếm người giúp đỡ, bèn nói với mọi người:
- Chúng ta đi thôi, không chừng lát nữa tên côn đồ kia sẽ tìm người đến chặn chúng ta đó!
Lão tam nghe xong khó chịu nói:
- Sợ cái b* gì nó, tìm người đến thì đã làm sao, anh em mình tại sao phải sợ nó! Mk!
Cô nàng Hoàng Lôi vừa nãy chủ động nói chuyện với Tạ Văn Đông nghĩ hắn nhát gan sợ phiền phức, bất mãn nói:
- Chúng tôi còn không sợ, nếu bạn sợ phiền phức có thể đi trước đi, đồ nhát gan!
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận
Kẻ nhát gan? Ha ha! Tạ Văn Đông cảm thấy buồn cười, nếu Hoàng Lôi là con trai thì mình đã sớm đánh cho răng rơi đầy đất rồi! Ánh mắt Tạ Văn Đông đảo qua mọi người, tất cả mặc dù không nói gì, nhưng cũng có thể nhìn ra có cùng suy nghĩ với Hoàng Lôi, Tạ Văn Đông thở dài, cười nói:
- Tùy các cậu thôi! Tôi sẽ không đi, còn nữa, tôi cũng không phải là người nhát gan!
Mọi người nghe xong thiếu chút nữa giơ ngón giữa ra với Tạ Văn Đông.
Rất nhanh mọi người đã quên hết những điều không thoải mái, mua thêm vài chai bia, vừa uống vừa trò chuyện. Lão đại cũng có chút lo lắng tên côn đồ kia sẽ không từ bỏ ý định, kéo áo lão tam nhỏ giọng nói:
- Hay là chúng ta nghe lời tiểu thất nói đi, nếu như tên côn đồ kia tìm người trở lại chúng ta sẽ không có ai giúp đỡ đâu!
- Lão đại, không có việc gì đâu! Dù cho có tìm đến mấy con chó nhỏ nữa tôi cũng không quan tâm.
Nói xong, ghé bên tai lão đại thì thầm:
- Có nhiều con gái ở chỗ này như vậy, lão đại, chúng ta không thể mất mặt được!
Lão đại cũng là người sĩ diện, gật đầu không nói nhắc lại nữa. Tạ Văn Đông nghe thấy vậy không ngừng coi thường.
Chỉ qua nửa tiếng đồng hồ, tên côn đồ bị lão tam đánh đã dẫn hơn mười tên trẻ tuổi đi vào sàn nhảy. Ánh mắt quét quanh bốn phía một lần, dừng lại ở chỗ ngồi của nhóm người Tạ Văn Đông, chỉ vào nơi đó rồi quay đầu lại lớn tiếng nói:
- Vũ ca, chính là bọn nó!
Người được gọi là Vũ ca thân cao một thước bảy, không cao lắm nhưng rất rắn chắc, mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, hình dáng cơ bắp ở thân trên gồ hẳn lên. Sau khi nghe tên côn đồ nói xong, bèn đẩy hắn ra bước đến chỗ đó.
'Rốt cuộc cũng quay lại tính sổ rồi!' Từ phía xa Tạ Văn Đông đã thấy được bọn chúng chạy tới, quay đầu nhìn lại những huynh đệ cùng phòng mình và đám nữ sinh vẫn chưa hề cảm thấy được nguy cơ, Tạ Văn Đông cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
Vũ ca kéo theo thủ hạ đi tới đứng bên cạnh Tạ Văn Đông, ngạo mạn nói:
- Các tiểu tử, vừa rồi đứa nào đánh tiểu đệ của ta hả? Đứng ra đây cho ta!
Nghe thấy lời hắn nói, mọi người ngừng đùa giỡn, ào ào quay đầu nhìn hắn. Thấy bọn chúng có đến mười một người ai cũng đều có chút lo lắng. Nhưng trước mặt mĩ nữ sao có thể đánh mất mặt mũi chứ? Lão tam đứng bật dậy, lớn tiếng nói:
- Người là do ta đánh, ngươi muốn làm gì ta thì làm thử xem?
Vũ ca gật đầu, ngoắc ngoắc ngón tay với lão tam:
- Đồ chó, ngươi cũng rất gan dạ đó! Lát nữa thì ngươi đừng có gọi mẹ đấy!
- Ta gọi con mẹ ngươi ấy! Ngươi không nhìn xem ngươi là cái loại gì à, không phục thì đến đây!
Lão tam chẳng thèm để mắt đến Vũ ca so với mình thấp hơn đến nửa cái đầu, tiện tay chộp lấy một chai bia ở trên bàn cầm trong tay.
Lúc này, trong góc của sàn nhảy đi tới năm người, dẫn đầu là một người khoảng tầm ba mươi tuổi, mặt mũi râu ria, vừa đi vừa nói:
- Này, này...! Ta mặc kệ các ngươi muốn làm gì, muốn đánh nhau thì cút ra ngoài mà đánh, ở đây không phải là chỗ cho các ngươi làm càn!
Vũ ca liếc mắt nhìn ‘gã râu xồm’, lắc đầu nói:
- Hừ, rất kiêu ngạo đó, ngươi chính là lão đại của chỗ này hả. Có dũng khí cùng ta nói chuyện. Biết ta là ai không? Lão tử là người Thu Hồn bang, thức thời thì cút ra xa một chút cho ta!
- Ta mặc kệ ngươi là Thủ Hồn bang hay là Thu Quỷ bang, tóm lại là không được làm loạn ở chỗ này!
- Mẹ nó, hôm nay ta cứ muốn đánh lộn ở đây đấy, để xem ngươi có thể làm gì được ta nào?
'gã râu xồm’ nghe xong, cười hắc hắc, 'bộp bộp' vỗ tay nói:
- Gớm nhỉ, tưởng làm loạn ở đây đơn giản hả! Để ta xem ngươi có thể đứng đây hay là phải ra ngoài!
Tiếng vỗ tay qua đi, từ trên cầu thang lầu hai chạy xuống hơn hai mươi hán tử, trong tay đều cầm gậy gộc.
Con mắt Vũ ca nheo lại, thấy đối phương đều là những gã cao to vạm vỡ, biết ngày hôm nay không chiếm được tiện nghi, gằn giọng nói:
- Tên râu xồm, ngươi nhớ kĩ cho ta, chuyện ngày hôm nay chưa xong đâu!
Quay đầu lớn tiếng nói với lão tam:
- Tiểu tử, ngươi có gan thì đi ra ngoài kia, ta ở bên ngoài đợi ngươi!
Nói xong trừng mặt nhìn gã râu xồm, đi ra bên ngoài sàn nhảy.
- Thu Hồn bang, Thu Hồn bang của ngươi là cái đ* gì!
Gã râu xồm thấy Vũ ca đi rồi bèn lầm bầm.
Lão tam không quản tới việc này, cầm theo một chai bia muốn đi ra ngoài liều mạng với Vũ ca. Gã râu xồm đưa tay ngăn hắn lại, quan sát hắn từ đầu tới chân, rồi lại nhìn nhìn những người khác chậm rãi nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, ta thấy cậu nên đi ra từ cửa sau đi! Các cậu không phải là đối thủ của lũ chúng nó đâu, hơn nữa bọn chúng cũng không phải là thứ các cậu có thể trêu chọc vào được! Tính cách của cậu rất giống với ta lúc còn trẻ, ta rất thích, cái khác ta không nói nhiều nữa, nếu có cơ hội hi vọng cậu có thể theo ta lăn lộn, ha ha!
Lão tam nghe xong ngẩn người. Nhưng Tạ Văn Đông lại muốn hiểu rõ thêm một chút về hắc đạo thành phố H, bèn đứng dậy nói:
- Vừa rồi tôi nghe tên dẫn đầu đám người đó nói bọn chúng là Thu Hồn bang gì đó, bọn chúng rất lợi hại phải không?
Gã râu xồm nhìn nhìn Tạ Văn Đông, không nhìn ra được có cái gì đặc biệt, thuận miệng nói:
- Thu Hồn Bang vừa mới thành lập không lâu, thế nhưng có rất nhiều tiền, phát triển rất nhanh! Có người nói đó là do bang hội của Nhật Bản chống lưng, có quỷ mới biết là thật hay giả! Đầu năm nay, có phát sinh cái chuyện quỷ gì cũng không có lạ!
Sau đó nói với lão tam:
- Tiểu huynh đệ, có hứng thú theo ta hay không?
Lão tam cười nói:
- Đa tạ đại ca, hiện tại tôi chỉ là sinh viên, còn chưa muốn vào đời sớm như vậy. Thật không phải!
Gã râu xồm nghe xong thất vọng lắc đầu, nói:
- Không có gì, nhưng ta vẫn phải khuyên cậu một câu, các cậu không nên trêu vào Thu Hồn bang, bọn chúng không giống như là côn đồ đâu, mà là xã hội đen chân chính đó. Nghe lời ta, đi từ cửa sau đi, về sau phải cẩn thận với bọn chúng!
Nói xong nhìn lão tam một cái thật sâu rồi gã râu xồm dẫn theo thủ hạ lên lầu hai.
Thấy hắn đi rồi, lão đại gấp gáp nói:
- Lão tam, chúng ta nghe theo người kia nói đi, đi ra từ cửa sau thôi!
Lão tam nhìn nhìn mọi người, còn đang do dự, lão ngũ lớn tiếng nói:
- Đừng có sĩ diện nữa, anh cho anh là ai hả, còn muốn liều mạng cùng xã hội đen sao, đến lúc đó ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết đó!
Những người khác cũng thi nhau nói nên đi từ cửa sau. Tạ Văn Đông trong lòng cười thầm, mới vừa rồi những người này còn rất thong dong, cái đám kia tìm đến một cái là cuống cả lên, chỉ có lão tam coi như là còn được, mặc dù có chút kích động, thế nhưng lá gan không nhỏ.
Tạ Văn Đông đưa mắt nhìn bốn phía dò xét một vòng, thấy một tên côn đồ đang đứng ở bên cửa sàn nhảy nhìn ngó xung quanh, thầm than một tiếng, biết rằng cho dù bây giờ có đi từ cửa sau cũng không tránh được! Vừa đúng lúc rất lâu rồi mình không được động thủ, không biết học qua thái cực quyền thì kĩ xảo chiến đấu của mình có đề cao lên hay không, ngày hôm nay mượn tạm lũ này luyện tập vậy. Nghĩ thế, Tạ Văn Đông kéo áo lão tam nói:
- Chúng ta đi từ cửa chính đi, bọn chúng chỉ có mười mấy người, chúng ta lại có đến hai mươi người!
Lão đại nghe xong quay lại trợn mắt lớn tiếng nói:
- Nhưng chúng ta chỉ có bảy đứa con trai, còn lại đều là nữ sinh mà!
- Nếu sợ thì quên đi!
Lão tam thấy Tạ Văn Đông thân thể gầy yếu mà còn không sợ hãi, vậy bản thân mình còn sợ cái b* gì. Cầm theo hai chai bia đi ra ngoài.
Những huynh đệ khác thấy thế, cũng bắt chước theo lãm tam, cầm chai bia đi ở phía sau, chỉ là trên mặt có chút khẩn trương.
Tạ Văn Đông chẳng cầm cái gì, một mình nhàn nhã đi theo phía sau mọi người. Hoàng Lôi thấy thế bĩu môi cười nhạo nói:
- Có người nói thì nghe hay lắm, nhưng lúc chân chính làm thì chỉ biết núp phía sau người khác. Hừ, đúng là đồ nhát gan!
Tạ Văn Đông nghe xong cũng không có ý kiến gì, vẻ mặt mỉm cười dường như đó không phải là nói về hắn. Hoàng Lôi tức giận giậm chân một cái, khuôn mặt giận dữ chỉ thiếu chút chưa phang vào đầu Tạ Văn Đông một gậy thôi.
Sau khi mọi người đi ra, Vũ ca đang hút thuốc, nghiêng đầu tựa trên một cây lớn phía trước sàn nhảy.
- Chuyện ngày hôm nay ta chỉ tìm mình tiểu tử này tính sổ thôi, những đứa khác cút ra xa một chút cho ta!
Vũ ca thấy mọi người đã đi ra đến nơi, chỉ vào lão tam ngạo mạn nói.
Lão đại tiến lên nói:
- Vị huynh đệ kia, chuyện ngày hôm nay là do tiểu đệ của ngươi không đúng, nếu hắn không trêu ghẹo nữ sinh trước thì lão tam cũng sẽ không động thủ. Ngươi xem có thể bỏ qua chuyện ngày hôm nay hay không...
Không đợi lão đại nói xong, Vũ ca đã vung tay tát cho lão đại một cái, tức giận nói:
- Bỏ qua cái con mẹ ngươi, ngươi là cái b* gì mà dám xưng huynh gọi đệ với ta, thức thời thì con mẹ nó cút đi cho ta, nếu không ta đánh ngươi đến ngay cả mẹ ngươi cũng không nhận ra được đó!
Lão đại vừa vặn bị Vũ ca đánh một bạt tai, trước mắt sao vàng bay loạn, mắt kính thì văng đi thật xa, bụm mặt lui lại mấy bước. Lão tam thấy thế nóng nảy, nổi giận gầm lên một tiếng, nhấc chân đá vào Vũ ca. Vũ ca quá khinh địch, không nghĩ tới lão tam lại chủ động ra tay trước, thấy chân đá đến bèn vội vàng lui lại phía sau nửa bước tránh né. Nhưng tiếp theo lão tam thuận thế đuổi lên theo, xoay chai bia nện vào đầu Vũ ca.
'Choang~~!’ chai bia bị một đập vỡ nát, Vũ ca lảo đảo lui về phía sau hai bước, lắc lắc đầu, đưa tay sờ lên đỉnh đầu, cảm thấy bên bết dính. Lúc này Vũ ca đã thực sự nổi giận, quát to một tiếng:
- Bọn đầu b* này chứ, đánh cho ta!
Dứt lời xoay quyền đánh tới lão tam.
Thủ hạ Vũ ca giật mình tỉnh lại, cầm lấy gậy gộc trong tay xông vào đánh với các huynh đệ cùng phòng của Tạ Văn Đông.
Lũ lưu manh nhiều người, cộng thêm có vũ khí nên chiếm được ưu thế rất lớn. Mà những người chung phòng với Tạ Văn Đông chỉ có lão tam, lão tứ, lão ngũ là có thể trạng cường tráng, lão Mã mặc dù vóc người thấp bé nhưng đến từ nông thôn, một thân khí lực, đánh nhau cũng không chịu mấy thiệt thòi. Lão lục thể trạng giống thế nên cũng có thể đối phó. Chỉ khổ cho lão đại, cận thị lại không có mắt kính, chả nhìn rõ được cái gì, bị ba tên côn đồ vây đánh, đám nữ sinh cũng chỉ biết đứng ở một bên hò hét chói tai.
Tạ Văn Đông biết mình cũng nên ra tay rồi, nhặt lấy một cục gạch trên mặt đất, đi tới chỗ ba tên đang vây đánh lão đại. Đi đến phía sau một người, Tạ Văn Đông vỗ vỗ bả vai hắn nói:
- Này, huynh đệ!
Tên kia đang đánh đã tay, cảm thấy có người vỗ vai mình, tưởng là đồng bọn, nghi hoặc quay đầu lại. Nhưng người hắn thấy chính là Tạ Văn Đông với khuôn mặt tươi cười xán lạn.
- Mịa!
Tạ Văn Đông không chút do dự, xoay viên gạch đập vào đỉnh đầu tên nọ. Lúc đánh nhau Tạ Văn Đông hạ thủ chưa bao giờ lưu tình, một phát gạch làm cho đầu tên côn đồ nở hoa luôn, máu chảy đầy mặt. Tên côn đồ hự một tiếng, chậm rãi ngã ra đất.
Hai tên khác nhìn thấy đồng bọn bị Tạ Văn Đông đáng ngã, bỏ qua không đánh lão đại nữa, hùng hục quay gậy đánh thẳng tới Tạ Văn Đông.
Tạ Văn Đông dễ dàng né được đòn đánh của hai tên này, nhanh chóng bắt lấy cổ tay cầm gậy của một tên, nương theo thốn kình, dụng lực bẻ tay. 'Rắc' một tiếng, Tạ Văn Đông mạnh mẽ vặn gãy cổ tay tên côn đồ, đầu khớp xương trắng hếu lòi cả ra khỏi da. Tên côn đồ niên kỉ không lớn, bây giờ gặp phải tình cảnh dọa người như vậy, cầm lấy cổ tay bị gãy lớn tiếng kêu khóc. Âm thanh khiến cho những người khác chú ý, ào ào nhìn lại hướng Tạ Văn Đông. Đám nữ sinh thấy cổ tay tên côn đồ lòi cả xương trắng, có người không nhịn được nôn thốc nôn tháo.
Last edited by Tiểu Thuận; 20-07-2010 at 03:07 AM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận