Biên:Ngạo Thiên
Dịch: Băng Như Ngọc
Nguồn: Tu Chân Giới (tuchangioi.com)
Tiểu cô nương nghi hoặc nhìn bọn hắn, lại nhìn Y Sơn Cận, nhẹ nhàng gật đầu, xem như cam chịu cái tên này rùi.
Cơm nước xong xuôi, Y Sơn Cận gọi Hàm Hàm mang Đương Ngọ ra đường làm việc,đám khất cái còn lại cũng tự động tỏa ra các địa bàn tiếp túc xin cơm, chỉ còn lại một mình Y Sơn Cận, an tĩnh ngồi phía sau thần tượng trong miếu ngưng thần tiếp tục tu luyện.
Mặc dù không có gì tiến triển, Y Sơn Cận cũng không nóng nảy, chầm chậm vận công dẫn thiên địa linh khí vao cơ thể.
Năm đó Ngũ Tử Tư nhất tâm báo thù, nhưng cừu nhân vận khí bất hảo, chết sớm. Ngũ Tử Tư nghe tin dữ, gào khóc thống khổ.( chả biết Ngũ Tử Tư là ai nữa chắc là một nhân vật nào đây trong lịch sử chăng)
Y Sơn Cận lại không băn khoăn việc này, hai cá cừu nhân kia mạng rất lớn, nhất định có thể đợi được hắn đi báo thù _ chỉ cần hắn có thể đạt được năng lực để mà báo thù !
Không biết tu luyện được bao lâu rùi mà một điểm tiến triển cũng không có. Y Sơn Cận thầm than một tiếng, đang muốn thu công rời đi. Đột nhiên nghe được ngoài miếu truyền đến tiếng bước chân.Thanh âm hết sức nhẹ nhàng, do dự mà hướng vào trong miếu.Mặc dù công lực không tăng nhưng Y Sơn Cận hiện tại tai mắt đã trở nên thông mẫn, vừa nghe đã biết ngay là tiếng bước chân củamột cô nương.Mà ở cửa miếu, hắn còn nghe được tiếng bước chân của Hàm hàm, hẳn là là hắn mang theo Đương Ngọ đã trở về.
Cũng chỉ có Đương Ngọ mới có thể đến phía sau miếu này tìm hắn, nếu như là người khác đã sớm có vài tên khất cái thông báo, từ trước đến này chưa người nào dám tự tiện quấy rầy hắn luyện công.
Tiếng bước chân từ từ đi tới bên người, Y Sơn Cận nhíu mày, đang muốn mở miệng răn dạy nàng vài câu, bảo nàng sau này phải có quy củ, không nên trở lại phiền hắn, đột nhiên trong lòng vừa động, trong cơ thể đã dâng lên cảm giác bị cưỡng gian.
Đây là linh lực bên trong kinh mạch vận chuyển mà sinh ra kỳ dị cảm giác, chỉ có tại thời khắc bị cưỡng gian ba năm trước kia tại động phủ Ta Hi yên mới xuất hiên,nó đã khắc cốt ghi tâm, căn bản Y Sơn Cận không có khả năng quên.
Tại trong kinh mạch hiện lên từng điểm linh lực, tuy là rất nhỏ, nhưng từ khi tu luyện đến giờ chưa hề có dị trạng này xảy ra.
Tu luyện lâu như vậy, hắn rốt cục cũng nhập môn rồi!!!
Từ hôm nay trở đi, Y Sơn Cân đã không còn là một người bình thường nữa, hắn đã bước vào cánh cửa của tiên gia , tương lai tiền đồ không thể hạn lượng. Mà ở thế giới này, cho dù chỉ là một tiên gia đệ tử bình thường, cũng được vô số phàm nhân đỉnh lễ cúng bái, coi là đại la thần tiên, kính sợ đến cực điểm.
Y Sơn Cận đè nén kinh hỉ trong lòng xuống, cố gắng dẫn đạo linh lực bên trong kinh mạch vận hành, làm cho một chút linh khí chậm dãi chảy qua các bộ vị trên cơ thể, vun tưới cho kinh mạch đã khô kiệt bấy lâu nay.
Đương Ngọ do dự đi tới bên người hắn, dừng lại cước bộ, khuôn mặt ửng hồng, một loại cảm giác kỳ dị nảy lên trong lòng,khiến nàng chỉ muôn bên cạnh hắn mà không muốn được rời đi.
Nàng càng đến gần, linh lực ba động trong cơ thể Y Sơn Cận lại càng trở nên mạnh mẽ, nguyên bổn chỉ là yếu ớt cơ hồ không thể cảm thấy, nhưng hiện tại lại hết sức lớn mạnh, ở trong kinh mạch tốc độ vận hành cũng trở nên nhanh hơn.
Y Sơn Cận kiên nhẫn dẫn đạo nó ở trong kinh mạch vận chuyển mấy vòng chu thiên, cảm giác linh lực càng ngày càng mạnh, tựa như từ một tia thủy ngân biến thành một giọt lộ châu, so với trước đây có tiến bộ thật lớn.
Cửa miếu lại truyền đến âm thanh xốn xang của mấy tên khất cái,hiển nhiên là đã trở về, đang chuẩn bị nấu cơm ăn.
Y Sơn Cận thu công lực, đem linh lực truyền xuống đan điền, chậm rãi mở mắt, nhìn Đương Ngọ bên người, ánh mắt chớp động, phức tạp không thể hiểu.
"Ngươi đến tột cùng là ai?" Y Sơn Cận trầm giọng hỏi.
"Ta, ta..." Đương Ngọ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ánh mắt trở nên kinh ngạc, nhưng thật không giống như là đang nói dối.
Y Sơn Cận híp mắt nhìn kỹ nàng, mơ hồ cảm giác được nàng cùng hai tiên tử cưỡng gian mình có chút tương tự, loại tương tự này không thể giải thích, không thể tìm ra nguyên do, làm trong lòng hắn tràn ngập cảm giác bất an.
Trong cuộc sống nữ tử Y Sơn Cận cũng gặp qua không ít, xinh đẹp cũng có, nhưng đều có cảm giác bất đồng với Đương Ngọ. Đó là một loại không dính khói lửa nhân gian linh lung phiêu dật, tựa như một đôi băng thanh ngọc khiết tiên nữ kia hoàn toàn giống nhau.
"Ta thật sự không nhớ rõ !" Đương Ngọ thấy ánh mắt lạnh lùng của Y Sơn Cận nhìn vào mình, lấy ngọc thủ che mặt, sợ đến thiếu chút nữa khóc ra.
Hàn ý trong mắ Y Sơn Cận dần dần thu liễm, đứng dậy, trầm giọng nói: "Sau này ngươi không cần đi ra ngoài hành khất nữa,cứ lưu lại bên người ta hầu hạ!"
Dứt lời, hắn cất bước hướng về ngoài miếu đi đến, không hề liếc mắt xem Đương Ngọ dù chỉ một cái.
Từ khi Đương Ngọ gia nhập Cái Bang, tốc độ tu luyện của Y Sơn Cận chợt nhanh chóng tăng lên.Nếu như Đương Ngọ đi ra cửa Đam Thủy mua thức ăn, Y Sơn Cận mặc kệ cố gắng tu luyện như thế nào, linh lực đều yếu ớt khó có thể cảm thấy, khống chế chúng lại càng khó khăn hơn gấp bội.
Nhưng một khi nàng đứng ở bên người, linh lực yếu ớt trong cơ thể Y Sơn Cận sẽ vận hành tốc độ nhanh hơn, tựa như bị nàng cơ kéo dẫn dắt, trở nên tích cực lạ thường.
Y Sơn Cận cũng từng nói bóng nói gió, cố gắng dò xét lai lịch của Đương Ngọ, nhưng mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, nàng vẫn cứ một bộ dáng thiếu nữ mất trí nhớ, căn bản không hề có một tia sơ hở.
Đã có 53 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Biên:Ngạo Thiên
Dịch: Băng Như Ngọc
Nguồn: Tu Chân Giới (tuchangioi.com)
Về sau, Y Sơn Cận cũng không hỏi tới, mỗi lần tu luyện đều gọi nàng đến bên người, hoặc ngồi hoặc đứng, chỉ cần cách chính mình gần một chút, tu luyện đều có thể thuận lợi tiến hành, linh lực bành trướng trong kinh mạch vận hành cả chu thiên.
Tại động phủ của Tạ Hi Yên, hắn kinh mạch mặc dù được linh lực vô cùng hùng hậu của thày trò Ân băng Thanh cải tạo mở rộng đến trình độ kinh người, nhưng cuối cùng một khắc, hai nàng lại như giao long hấp thủy, đưa linh lực trong cơ thể hắn đều hấp thu sạch sẽ, nếu như không phải được khí chất trên người Đương Ngọ cơ kéo dẫn dắt, còn không biết đến lúc nào một tia linh lực mới có thể hiển hiện ra, trợ giúp hắn tu luyện.
Nửa tháng sau, linh lực trong người Y Sơn Cận từ từ tăng trưởng, mặc dù là hết sức yếu ớt, nhưng khi Đương Ngọ không ở bên người , cũng có thể tự hành vận chuyển một chu thiên, chỉ là tu luyện hiệu quả không bằng khi có nàng kề bên.( sức mạnh của mỹ nhân @@)
Điều này làm cho tâm tình Y Sơn Cận trở nên hưng phấn, đối với Đương Ngọ cũng tốt hơn rất nhiều, thường rộng lộng cấp nhiều đồ ăn ngon giúp nàng bồi bổ, khiến thân thể nàng từ mảnh khảnh cũng trở nên đầy đặn hẳn lên.
Đương Ngọ cũng biết có ơn phải trả, mỗi ngày đều đi theo bên người Y Sơn Cận, cố gắng hầu hạ hắn, làm cho hắn từ cuộc sống đến tâm tình đều vô cùng thoải mái.
Đương Ngọ vốn không chỗ dung thân, bị mấy tên khất cái khi dễ, may mắn có Y Sơn Cận khai ân tiếp thu nàng tiến vào bang,cũng ban cho nàng cái ăn chốn ở, huống chi hiện tại nàng cũng không cần đi hành khất, vẫn có thể hưởng dụng thức ăn nên nàng đối với Y Sơn Cận vô cùng cảm kích trong lòng.
Hiện tại, tình hình tài chính trong bang cũng có chuyển biến tốt đẹp. Y Sơn Cận bình thường không quản mọi sự tình, chỉ có khi nào đám khất cái dưới tay bị khi dẽ mới ra mặt, đánh cho địch nhân kinh hồn tởn vía, không dám cùng hắn tranh phong.
Đêm khuya, Y Sơn Cận đang trầm lắng ngủ say, đột nhiên toàn thân run rẩy, từ trong ác mộng tỉnh lại, đầy người đều là mồ hôi lạnh.
Hắn nhanh chóng duỗi tay xuống, sờ sờ tiểu gia hỏa, kinh hỉ phát hiện nó không có bị mỹ nữ mật huyệt kẹp chặt cường lực hấp khô, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đem mặt dán chặt vào trong gối , khổ sở thiếu chút nữa khóc ra thành tiếng.
Cho dù đã là trăm năm sau, hắn cũng thường xuyên gặp ác mộng. Mới vừa rồi lại mộng thấy bản thân cùng hai tiên nữ kia gắt gao dây dưa cùng một chỗ, chính là hiện tại, trên tay tựa hồ còn có xúc cảm mãnh liệt.
Nguyệt quang từ đỉnh miếu đổ nát xạ xuống, chiếu vào trên người hắn. Nhìn trời đêm trăng sáng, Y Sơn Cận không tự giác lại nhớ tới thời gian còn nhỏ ở nhà.
Khi đó, trong nhà cuộc sống mặc dù bình lặng, nhưng lại rất hạnh phúc. Nghiêm túc phụ thân, từ ái mẫu thân, còn có đáng yêu đệ đệ muội muội, mọi người vô cùng cao hứng sinh hoạt cùng nhau.Nhưng chỉ đảo mắt một cái, liền đã nhà tan cửa nát âm dương cách biệt. Cuộc sống êm đềm vui sướng bên cạnh gia đình đã hoàn toàn biến mất, có muốn cũng không trở lại được rồi.
Y Sơn Cận nhìn bầu trời xa xăm trăng sáng chiếu rọi, đột nhiên nổi hứng thi nhân cất giọng ngâm lên:
"Ngẩng đầu ngắm trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương"
Bên tai đột nhiên truyền đến sâu kín tiếng khóc, cắt đứt hẳn nhã hứng vọng nguyệt ngâm thi của hắn. Thanh âm nọ vừa ôn nhu đáng yêu lại vừa thê lương. Y Sơn Cận quay đầu lại, chứng kiến được cảnh Đương Ngo vùi đầu bên trong chăn mền, phát ra nghẹn ngào âm thanh.
Ngôi miếu tuy lớn, nhưng lại chỉ có bọn họ hai người ngủ ở thần tượng phía sau, những người khác qua đêm gần cửa miếu.
Y Sơn Cận thân là bang chủ, đương nhiên có đặc quyền không gian của hắn; mà Đương Ngọ hiện tại lại có thân phận là thiếp thân thị nữ, ngủ cùng một chỗ với hắn cũng là đương nhiên, như vậy cũng tiện cho nàng ban đêm chiếu cố tới hắn.
Mỗi khi bóng đêm bao phủ,toàn thể đám khất cái đều tự giác ra trước cửa miếu ngủ, không dám quấy rầy thế giới của hai người bon họ.
Đương nhiên, mỗi buổi tối đều có mấy tiểu khất cái dựng thẳng cái lỗ tai nghe lén động tĩnh phía sau thần tượng, cuối cùng đổi lấy đều là thất vọng, cũng chỉ có thể trong bụng đau đớn mắng to"Bang chủ làm gì mà ngay cả một tiếng đánh rắm cũng không phát ra thế", sau đó oán hận thiếp đi.
Y Sơn Cận thân thủ nhẹ nhàng đem chăn mền của nàng xốc lên, chứng kiến Đương Ngọ đang sâu kín khóc thầm.Nàng cảm giác được gió lạnh thổi vào, cuống quít ngẩng đầu lên, cố nén bi thương nói: "Bang chủ, sao lại dậy muốn đi tiểu sao?"
"Uh,à mà không phải." Y Sơn Cận nhẹ nhàng phe phẩy đầu, không biết nên nói cái gì cho phải, cũng chỉ có thể thốt ra những lời này.
Đương Ngọ lại hiểu lầm ý tứ của hắn, cuống quít đứng lên, chạy đi bưng chậu đến.
Trên người nàng chỉ mặc nội y, lộ ra bóng loáng bộ ngực sữa , lại có nguyệt quang chiếu vào lóe ra quang mang lộng lẫy, làm cho Y Sơn Cận có chút ngẩn người.
Rất nhanh, nàng bưng chậu nhỏ chạy đến, mềm mại quỳ gối trước mặt Y Sơn Cận , cẩn thân dâng lên trước người Y Sơn Cận.Y Sơn Cận bất đắc dĩ đứng lên, không đành lòng cự tuyệt hảo ý của nàng, , không thể làm gì khác hơn là cởi bỏ nội khố, đem mềm nhũn tiểu gia hỏa hướng tới, bắt đầu thả ra nước tiểu .
Đương Ngọ quỳ gối trước người Y Sơn Cận, hàng lông mi khẽ run run, không nhịn được tâm lý hiếu kỳ, lén lút ngắm nhìn tiểu kê kê của hắn.
Mặc dù mềm nhũn, nhưng lại vừa dài vừa thô, tựa như cái vòi voi, làm tâm lý nàng nhảy loạn cả lên, thầm nghĩ: "Như thế nào lại lớn như vậy? Nếu phóng tới chỗ đó, có thể hay không phá nát nó?"
Vừa nghĩ đến đồ vật kia của bang chủ chính là muốn sáp đến hạ thể bên trong của các thiếu nữ, nàng tại trong đầu tư tưởng một chút chính mình hạ thể non nớt nhỏ hẹp, không khỏi sợ đến sắc mặt trắng bệch, ngọc thủ có chút run rẩy.
Y Sơn Cận nghe được tiếng hít thở của nàng dần dần trở nên dồn dập, không khỏi cúi đầu, chứng kiến bộ dáng nàng mềm mại xinh xắn,bộ ngực nhỏ tròn thì giật mình, tiểu kê kê manh mẽ đứng dậy.
Đương Ngọ nghe được âm thanh nước tiểu đã ngừng lại, trong tay truyền đến cảm giác ấm áp,đôi mắt sáng khẽ nhíu, đột nhiên chứng kiến tiểu kê kê đang từ mềm nhũn trở lên căng cứng, không khỏi có chút ngây dại.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, đúng lúc chứng kiến hai mắt hàm chứa dục vọng của Y Sơn Cận, hai người ở trong bóng đêm đối mặt, đều có chút không biết phải làm sao.
Thẳng đến khi tiểu kê kê của hắn sắp chạm đến đỉnh mũi nàng, Đương Ngọ mới giựt mình tỉnh lại, cuống quít lui về phía sau hai bước, đứng lên lảo đảo chạy ra.
Nàng phóng tới cách đó không xa, tâm tình loạn nhảy, hau má lúm đồng tiền ửng hồng như lửa.Y Sơn Cận đã phục hồi lại tinh thần , đem tiểu gia hỏa dọa người kia cất trở lại bên trong nội khố , tiến vào chăn mền, vùi đầu giả bộ ngủ.
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Biên:Ngạo Thiên
Dịch: Băng Như Ngọc
Nguồn: Tu Chân Giới (tuchangioi.com)
Nghe thanh âm bên người , Y Sơn Cận biết Đương Ngọ đã chui vào chăn, hai người đều không nhắc lại khoảnh khắc xấu hổ vừa rùi, chỉ có dồn dập tiếng hít thở giữa đêm khuya hồi hưởng.
Một lát sau, Y Sơn Cận không nhịn được, xoay người xốc chăn nàng lên, nhẹ giọng hỏi: "Mới vừa rồi tại sao lại khóc?"
Đương Ngọ trầm mặc một hồi lâu, mới thốt lên lời: "Mới vừa rồi nghĩ đến chính mình không nhớ được mọi chuyện trong nhà, sợ rằng cũng không có cơ hội được về nhà, sở dĩ không nhịn được..."
"Là như thế này a..." Y Sơn Cận nhẹ nhàng thở dài, không khỏi hồi tưởng quá khứ của bản thân,rồi ngọc thủ nhẹ nhàng đặt tai eo Đương Ngọ, đem nàng ôm vào lòng.
Hắn ôm chặt thân thể mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng, nhớ tới tiểu muội muội trong nhà, không khỏi nổi lên một trận chua xót.
Muội muội của mình, năm đó cũng đáng yêu như vậy,cũng một bộ mảnh khảnh như thế này . Phụ mẫu thích nam hài, không sủng ái nàng, có đôi còn đánh chửi nàng, nàng chỉ biết trốn trong chăn mà khóc, Y Sơn Cận chứng kiến được rất nhiều lần.Những lúc như vậy, cũng chỉ có Y Sơn Cận ôm nàng, nhỏ giọng an ủi nàng, mang nàng đi bắt cá thả diều , đùa cho nàng vui vẻ.
Y Sơn Cận bây giờ còn nhớ kỹ tiểu muội đối với hắn sùng bái không muốn xa rời, nàng trên người mình có cảm giác vô cùng ấm áp.
Nhưng hết thảy đều đã biến mất, gia đình người thân đã không còn ở trên đời này,đáng yêu tiểu muội, cũng không có khả năng gặp lại rồi.
Theo hắn ôn nhu vuốt ve, Đương Ngọ thân thể từ từ trầm tĩnh lại, đột nhiên cảm giác trên trán ẩm ướt , giương mắt lên nhìn, hóa ra là bang chủ đang chảy nước mắt.
"Bang chủ cũng nhớ nhà sao?" Nàng mơ hồ nghĩ tới, tâm lý ôn nhu dâng trào, không tự chủ được giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi từng giọt nước mắt trên mặt hắn.
Y Sơn Cận cúi đầu, lẳng lặng nhìn dung nhan ngây thơ mỹ lệ của Đương Ngọ, trong lòng một trận xúc động, chậm rãi cúi đầu, đem môi khẽ đặt tại cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng.
Y Sơn Cận động tác ôn nhu ấm áp, nhẹ nhàng mà hút lấy mật ngọt trong miệng nàng ,Đương Ngọ không biết làm sao mặt cười ửng đỏ, nhịp tim cũng đập nhanh hẳn lên.
Y Sơn Cận ly khai môi anh đào, lướt qua hàm răng trơn bóng, quất quít cùng cái lưỡi thơm tho của nàng tiến hành hôn nồng nhiệt.
Tay hắn không tự chủ được duỗi đến trước ngực nàng, cách y phục vuốt ve nho nhỏ bộ ngực sữa. Thật sự rất nhỏ, có thể thoải mái mà nắm trong tay, nhưng lại căng tròn, cho dù cách nội y cũng có thể tinh tường cảm giác được.
Đương Ngọ toàn thân kịch chấn , không tự chủ được đáp lại hắn, run rẩy hút đầu lưỡi Y Sơn Cận vào trong, cơ hồ muốn quên hết quá khứ.
Vuốt ve thân thể mềm nhẵn bộ dáng mê người đó, tiểu kê kê của Y Sơn Cận tự nhiên dựng thẳng đứng, đặt ngay tại hạ thể , đem nội khố của nàng dí lõm đi vào.
Hôn nhau cuồng liệt một lúc lâu, Đương Ngọ đã sắp ngất đi, mở hai mắt mê mang vô tội nhìn hắn, mặc dù cảm giác được như vậy không tốt lắm, nhưng cũng không có khí lực mà ngăn cản động tác của hắn.
Nhưng tại chính thời khắc này, Y Sơn Cận lại không có tiến thêm một bước xâm nhập thân thể nàng, chỉ cùng nàng nhiệt liệt trao đổi từng nụ hôn.
Một hồi, thẳng đến lúc sắp không thở nổi, mới đưa môi dời môi, mặt dán mặt nằm cùng một chỗ, lẳng lặng thở dốc.Dù sao người nào bị cưỡng gian rồi tâm lý cũng sẽ có chướng ngại, cho dù thân là bang chủ ,Y Sơn Cận cũng không ngoại lệ.
Bởi vậy, mặc dù tiểu kê kê cứng ngắc đặt tại hạ thân nàng, Y Sơn Cận cũng không nghĩ mang nó từ nội khố lấy ra cùng Đương Ngọ cá nước thân mật.
"Nàng bây giờ còn nhỏ mà." Y Sơn Cận đối với chính mình nói như vậy,cũng không biết đến tột cùng là thật tâm nói, hay là xuất phát từ sự tình e ngại của chính mình.
"Nàng có thể là không muốn, nếu như bức nàng làm, chỉ sợ đối với nàng tạo thành thương tổn lớn tựa như ta khi xưa cũng nên." Nghĩ tới sự tình năm đó Y Sơn Cận vừa hứng khởi vừa khó chịu.
Hắn đột nhiên chấn động, nhớ tới sự tình phát sinh vừa nãy, dĩ nhiên là nụ hôn đầu tiên của hắn!
Mặc dù triền miên cùng thầy trò Ân Băng Thanh suốt ba năm nhưng hai nàng cũng không hôn Y Sơn Cận lấy một cái chỉ là gian dâm đùa bỡn thân thể hắn,lấy hưởng thụ sung sướng làm mục tiêu hàng đầu, không có chút nào chân tình cả!
Nghĩ không ra trăm năm sau khi bị cưỡng gian, dĩ nhiên lại có cơ hội thực tâm nghiệm nụ hôn đầu tiên, Y Sơn Cận không khỏi cảm thấy may mắn, nhưng cũng vô cùng bi thương
Đã có 52 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Biên:Ngạo Thiên
Dịch: Băng Như Ngọc
Nguồn: Tu Chân Giới (tuchangioi.com)
Đương Ngọ dần dần khôi phục sự thanh tỉnh,nghĩ hắn không có tiến thêm một bước nào, rõ ràng là thông cảm thân thể mình nhu nhược, thâm tâm vô cùng cảm kích,khẽ áp người vào ngực Y Sơn Cận,trộm nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, tâm lý từ bình tĩnh lại nhảy loạn cả nên.
Y Sơn Cận gắt gao ôm nàng vào lòng, cảm xúc mênh mông hồi lâu, mới nhắm mắt lại,chậm rãi ngủ say.
Sáng sớm ngày hôm sau, đám khất cái phát hiện bang chủ có điểm khác thường mà không chỉ có hắn, ngay cả thị nữ Đương Ngọ cũng là một bộ dáng mất hồn.Ăn điểm tâm xong, bọn họ thường xuyên đỏ mặt liếc nhìn nhau, rồi lại vội vã đem ánh mắt dời đi.
"Khẳng định là có gian tình!" Mấy tiểu khất cái thông minh thủ thỉ với nhau, trong ánh mắt đều toát ra hừng hực liệt hỏa.Trong đó lại có vài tên đều âm thầm hận tối qua chính mình không đủ kiên trì, không đợi được bọn họ thâu tình mà ngủ thiếp đi, thâm tâm thề, hôm nay buổi tối dù phải thức cả đêm, cũng nhất định phải nghe cho thống khoái.
Y Sơn Cận xem bọn hắn nháy mắt ra hiệu, cũng đoán được vài phần, đỏ mặt đem bọn họ đều đuổi ra ngoài, chính mình thì mang theo Đương Ngọ đi ra cửa miếu.
Nói thế nào, hắn cũng là người quản lý nơi này, tựa như lão bản giống nhau, không cần theo người khác đúng hạn đi làm, chỉ cần thường xuyên dò xét, chú ý kẻ dưới tay có hay không cố gắng trong công việc thì tốt rồi.
Từ khi tới nơi này , Y Sơn Cận cũng không có tâm tình nào mà đi dạo phố du ngoạn. Hôm nay Đương Ngọ nói muốn hắn dẫn nàng đi dạo phố, Y Sơn Cân mới phá lệ một lần khiến nàng hoan hô nhảy nhót, hưng phấn đến độ hai má đều ửng hồng.
Dù sao nàng cũng là một tiểu cô nương , có thể đi ra ngoài chơi đùa, nhất là lại đi cùng người trong lòng, đương nhiên Đương Ngọ rất cao hứng.
Hôm nay, Đương Ngọ mặc trang phục rất đẹp, mặc dù không có tô điểm son phấn, nhưng quần áo đều được giặt sạch sẽ cộng với dung nhan xinh xắn của nàng ,nhìn qua đáng yêu vô cùng.
Y Sơn Cận nhẹ nhàng cầm ngọc thủ nhỏ bé mềm mại của nàng, nhìn ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt trong trắng lộ hồng,đôi mắt sáng thuần khiết không tỳ vết,trong lòng rất là trìu mến cùng nàng hướng về phía trước đi tới.
Đương Ngọ mắc cỡ đỏ mặt , cũng bước sát theo hắn, ven đường có vô số người qua lại đều bị dung nhan thuần khiết mỹ lệ của nàng hấp dẫn mà đứng ngây ngốc tại chỗ .Nếu như nàng một mình xuất hành, khẳng định sẽ có nhiều sắc lang bén mảng đến gần nhưng nàng hiện tại đi bên người Y Sơn Cận mà Y Sơn Cận trong khoảng thời gian này hung danh lại truyền xa thành ra chưa người nào dám bước lên buông lời trêu ghẹo.
Lần trước Y Sơn Cận mang theo một tiểu khất cái cùng bá chủ thành nam dùng binh khí đánh nhau để bảo vệ địa bàn tây thành.Nam thành Hoa Tử Đầu vốn có tiếng đại hung hãn,kết quả lại bị Y Sơn Cận một thân một mình mạnh mẽ công phá trận thế hắn đã bày sẵn, một cuốc đập nát vai trái khiến Hoa Tử Đầu nửa người đầy máu điên cuồng cướp đường đào tẩu,việc này làm rất nhiều người chúng kiến đều kinh hãi đến tột độ.
Sau đó,đám khất cái bên nam Thanh lại xảy tranh chấp nội bộ, kết quả bị mấy tiều khất cái vô danh nhân lúc cháy nhà đi hôi của, mất đi một nửa địa bàn.
Y Sơn Cận cũng nhân cơ hội phóng ra, đoạt lấy khá nhiều địa bàn nhỏ, bởi vậy danh tiếng hắn như sấm bên tái, không nói đến đám khất cái,mà ngay cả mấy bang hội võ lâm bình thường cũng không nguyện tìm đến bọn hắn gây phiền toái.
Trên phố hết sức phồn hoa, khắp nơi đều có người bán hàng rong, bán đày đủ các loại dụng cụ hơn nữa Y Sơn Cận ở chỗ này có bố trọng binh, bởi vậy không quá lo lắng phải chịu thiệt thòi. Đây là lần đầu tiên Đương Ngọ đi dạo phố, đối với cái gì cũng tò mò, hết nhìn đông tới nhìn tây, thích cái gì đó hai tròng mắt đều tỏa sáng, không muốn rời đi, cũng không nói muốn Y Sơn Cận giúp nàng mua đồ .Xem Đương Ngọ nhu thuận đáng yêu, Y Sơn Cận thầm than khẽ, mạnh mẽ móc ra một đống ngân lượng, tại tiểu quán bán trang sức bên đường mua một chiếc ngọc trâm nhẹ nhàng mà cài vào tóc nàng.Ánh mặt trời quán chiếu trên đó càng làm lộ rõ bộ dáng mỹ lệ tuyệt luân của nàng.
Đương Ngọ mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng mỹ lệ dung tư cũng đã khó che lấp được, làm cho Y Sơn Cận thấy vậy ánh mắt cũng không khỏi có chút si mê.
Nếu đêm so sánh, tư sắc của nàng cùng hai tiên nữ kia cũng là Xuân Lan Thu Cúc,mà ở trong trần thế địa dung mạo như vậy vốn đã là tuyệt thế vô song đủ để làm điên đảo chúng nhân rồi.Y Sơn Cận sớm biết nếu nàng không che giấu đi dung mạo sẽ gặp rất nhiều phiền toái, bất quá hắn cũng không thèm để ý,chỉ nắm tay nàng, vững vàng hướng về phía trước đi đến, nhìn nàng hai má phớt hồng, trong lòng tràn ngập nhu tình mật ý.
Một đôi thiếu nam thiếu nữ, tựa như một cặp ngọc bích trời đất tạo ra,tay trong tay đi dạo trên phố, mỹ lệ dị thường, làm cho trên đường rộn ràng nhốn nháo hẳn lên.
Đương Ngọ xấu hổ cúi đầu, nhẹ nhàng rúc vào bên người Y Sơn Cận, chỉ cảm thấy thân thể của hắn cao lớn ấm áp.Chỉ cần cùng hắn hòa vào một chỗ, cực kỳ an tâm, cái gì cũng đều không cần sợ rồi.Y Sơn Cận cũng tâm thần mê say, nhìn thiếu nữ đáng yêu bên người, nghĩ tới chính mình tâm tình cũng chỉ mười một, mười hai tuổi mà đã làm cho nàng động tâm, không khỏi có chút tự sướng .
Y Sơn Cận tự nhủ chính mình hiện tại cũng hơn trăm tuổi rùi, cứ như vậy chẳng phải"Trâu già gặm cỏ non" sao ,lại nghĩ đến bỗng dưng vô cớ mất đi một trăm năm thời gian, xấu hổ mà căm phẫn.
Nêu ông trời ban thưởng cho mình cải lão hoàn đồng,đem tuổi niên thiếu trả lại cho chính mình như vậy quả thật không thể dễ dàng bỏ qua.Y Sơn Cận cầm ngọc thủ Đương Ngọ nắm thật chặt,vững vàng hướng về phía trước đi đến.
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Biên:Ngạo Thiên
Dịch: Băng Như Ngọc
Nguồn: Tu Chân Giới (tuchangioi.com)
Phố xá phồn hoa bán đa dạng các loại son phấn, cửa hàng trang sức lại càng đếm không xuể.. Y Sơn Cận thấy Đương Ngọ trong mắt lòe lòe sáng lên, đúng là không đành lòng khiến nàng thất vọng cắn răng móc toàn bộ ngân lượng trong người, mua một đống lớn đồ vật khiến Đương Ngọ hé miệng cười yếu ớt, trong lòng hết sức vui mừng.
Y Sơn Cận âm thầm thở dài: "Quả nhiên tiền nhân nói không sai hồng nhan họa thủy, cứ liên tục như vậy chắc chết ta mất! Hoàn hảo ngân lượng trong bang không phải đều mang ở trên người, bằng không bổn bang không phải phá sản rồi sao!"
Hai người cứ thong dong nhằm phía trước tiến tới, đi ngang qua thanh lâu lớn nhất trong thành, chứng kiến trước cửa có vài tiểu cô nương,đang run rẩy bắt tay mời khách nhân tiến vào .
Trên lầu thượng, rất nhiều ca kỹ mới ngủ dậy đang đứng trước cửa sổ, thấy bọn họ tay trong tay đi trên đương, có chút giật mình.Mấy ca kỹ tiếp khách bên trong, có cô thậm chí tuổi so với Đương Ngọ còn nhỏ hơn một ít, chứng kiến y phục Đường Ngọ tuy nhiều miếng vá, nhưng lại dung tư thanh lệ đi theo bên người là nam hài tuấn mỹ, một bộ thanh mai trúc mã, tình ý hòa hợp thì vô cùng hâm mộ ghen ghét, thậm chí nhào tới trên giường khóc lớn, hận chính mình không có vận khí như nàng chỉ cần có thể cùng ý trung nhân làm bạn, dù chỉ là khất cái cũng cam tâm tình nguyện.
Lúc này trời đã sáng, nhiều khách nhân sau một đêm hương diễm cũng lục tục về nhà, chứng kiến Đương Ngọ dung nhan tuyệt mỹ thanh lệ, đều kinh ngạc vô cùng.
Trong đó một ít tay ăn chơi chuẩn bị tiến đến gần buông lời ve vãn, lại bị tiểu đồng bên người kéo lấy,thì thào nói: "Công tử đó là Sừ Hòa! Tiểu tử này lòng dạ độc ác, không nên đắc tội !" Truyện Mỹ Nhân Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Ở pham vi Tây Thành, cho dù chưa từng thấy, cũng nghe nói qua đám Cái bang dùng binh khí đánh nhau tàn ác ra sao, tất cả chỉ có thể lưu luyến tránh ra, hận thanh lâu này không có mỹ nữ như thế ,bực mình quyết chí từ nay không thèm tới.
Một ít công tử trong nhà có chút thế lực, ngay mặt không dám cùng Y Sơn Cận xung đột, nhưng về nhà đều tự định đối sách, nghĩ tới làm như thế nào diệt tây thành Cái Bang, đem mỹ nữ kia đoạt tới tay, vu cho Y Sơn Cận một cái tội danh hại hắn chết trong ngục để diệt trừ hậu họa.
Y Sơn Cận mang theo Đương Ngọ từ từ đi qua thanh lâu phía trước,mới đi được mấy chục bước, đột nhiên trong lòng có cảm giác bất an, quay đầu nhìn lại, đã thấy một thanh niên công tử bước chậm dãi từ thanh lâu đi tới , đang dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng , hung hăng theo dõi hắn từ phía sau, bộ dáng như muốn vồ tới tay.
Hắn dung mạo anh tuấn đến cực điểm, nhìn qua rất là quen thuộc, Y Sơn Cận bất giác ngẩn ra, nhanh chóng tại trong trí nhớ tìm tòi,cũng không nhận thức được có người như vậy.
Nếu như là người quen khi còn bé gặp qua hiện tại đã sớm phi thăng niết bàn.Mà thanh niên này tuổi chừng hai mươi lăm, hai muơi sáu, dung mạo tuấn tú, mang theo vài phần âm tàn có vẻ giống như hai tiên nữ kia chẳng lẽ lại là gái giả trang nam đi ra ngoài phiêu kỹ.
"Nữ giả trang nam?" Mới nghĩ đến đây, Y Sơn Cận đã thấy da đầu như tê dại, toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Trong đầu một hình ảnh xẹt qua, nhanh chóng gơi dậy trong lòng hắn.
Khi đó hắn mới từ Thiên Trung Sơn đi ra không lâu, lặn lội đường xa tới Tế Châu thành, trên người quần áo đều rách nát dơ bẩn,bụng cũng đói cồn cào,lại không có ý đi làm khất cái, chỉ có thể đem tài sản lấy từ trong động mang ra cầm cố.
Chủ hiệu cầm đồ nhìn hắn đưa tới một khối mỹ ngọc, cực kỳ hoảng sợ,cuống quít bắt lấy đưa tới trước mặt cẩn thận quan sát,hai tay run rẩy, nhỏ giọng nói:"Thượng đẳng dương chi mỹ ngọc a! Giá trị liên..."
Hắn cuống quít ngậm mồm, trừng mắt nhìn Y Sơn Cận, lạnh lùng nói: "Vật này mi lấy từ đâu?"
"Tổ truyền chí bảo, bởi vì trong nhà suy sụp, không có biện pháp mới mang ra cầm cố." Y Sơn Cận đáp, tâm lý cảm thấy bất ổn.
Chủ hiệu trong lòng biết chính mình mới vừa rồi nhìn thấy mỹ ngọc giá trị liên thành có chút thất thố, hơn nữa ngọc này quá hoàn mỹ, thiên hạ ít có, chỉ có thể mời tiểu thư đến đây định đoạt.
Y Sơn Cận được hắn đem đến phòng khách chờ đợi, bên cạnh có ngũ cốc tươi chín,không nhị được trước tiên ăn sạch, lúc này mới có vài phần khí lực, kiên nhẫn đợi lão bản nương hiệu cầm đồ tới.
Một canh giờ sau, hậu viện có người vén rèm tiến vào phòng khách, nhưng là một nữ tử mới hai mươi lăm, hai sáu tuổi.
Nàng vóc người mỹ miều, yểu điệu mê người, dung mạo xinh xắn anh võ, là một tuyệt sắc mỹ nhân, trên người tràn ngập anh khí, kẻ khác không tự chủ được mà kính sợ hâm mộ.
Nàng liếc xéo Y Sơn Cận một cái, ánh mắt ngạo mạn lạnh như băng, hiển nhiên vốn không đem hắn để trong mắt.
Y Sơn Cận lúc này mới bị cưỡng gian, chứng kiến nữ nhân thì vô cùng sợ hãi , dù là nàng vóc người yểu điệu gợi cảm, hắn cũng chỉ cảm thấy lạnh người. Về phần bộ ngực sữa của nàng cao vút rung động , Y Sơn Cận lại càng không dám liếc mắt lấy một cái.
Nàng đem mỹ ngọc đặt trong tay, nhìn chăm chú một hồi lâu, lại nhìn chằm chằm Y Sơn Cận cẩn thận đánh giá một phen, đột nhiên trở mặt, vỗ bàn phẫn nộ quát; "Tiểu tặc giỏi lắm, mỹ ngọc này rõ ràng là của nhà ta, ngày hôm trước vừa mới mất , ngươi lại dám mang đến đây cầm cố! Thật sự là cẩu đảm bạo thiên!"
Y Sơn Cận kinh sợ nhảy dựng lên, thất thanh kêu : "Nói bậy! Điều này sao có thể!"
Phía sau nàng, một tiểu nha đầu mặc y phục xanh nhạt khẽ nâng đôi mắt đẹp, nhìn hắn, như là đang nói: "Ngươi chết chắc rồi!"
Y Sơn Cận nhất thời cảm thấy trong đầu ong ong, biết nữ tử này vốn là tham lam muốn chiếm hữu bảo ngọc của mình, vừa tức vừa vội, nhất thời không biết làm sao. Đột nhiên nghe được một trận hỗn độn tiếng bước chân truyền đến, hiển nhiên là có rất nhiều người nhằm phía này đi tới, tâm lý sợ hãi, tựu muốn chạy trốn. Truyện Mỹ Nhân Đồ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Hắn thân thể vừa động, nàng kia đột nhiên vươn tay đến, nắm chặt cổ tay hắn.Tay nàng như dương chi bạch ngọc nhẵn nhụi mềm mại, chỉ là có một ít bộ vị đã chai sạm, hẳn là đã luyện võ nhiều năm.
Y Sơn Cận trơ mắt nhìn tay mình bị nàng bắt lại,muốn giật cũng không ra,bực mình hét lên một tiếng, bị nàng nắm lấy mạch môn, dùng một ít lực, hắn cả người đều đau nhức tê dại, kêu thảm té trên mặt đất.
Tiếng bước chân hỗn độn, rất nhiều tráng hán từ tiền viện chen vào phòng khách, đưa Y Sơn Cận vây quanh, nắm chặt bờ vai của hắn, khiến cho hắn cả người đau đớn, không thể động đậy.
Nữ tử cười lạnh quát: "Lục soát trên người tiểu tặc này, xem hắn còn trộm được những vật gì!"
Last edited by Yasha; 23-08-2010 at 04:06 PM.
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha