Tân Lộc Đỉnh Ký Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 92 Tiệc rượu Mộc phủ.
Convert: Đắc Kỷ
Dịch : Lãnh Giai
Biên: Bi tước gia
Nguồn: Tu chân các – Tu chân giới
Đợi cho mọi người bình tĩnh trở lại, Trần Đấu hướng qua Mộc Kiếm Thanh nói: “Tiểu vương gia mới lần đầu gặp mặt mà ngài đã tặng cho chúng ta đại lễ như vậy rồi, việc giải thoát Từ đại ca thực làm chúng tôi cảm động không biết lấy gì báo đáp ngài”.
Mộc Kiếm Thanh cười nhạt nói: “Vi Hương chủ, cần gì phải khách khí, Kinh thành là địa bàn của Thiên Địa hội các ngươi, Mộc Vương phủ chúng ta từ xa đến đây là khách trước tiên phải dùng lễ chào hỏi, nếu có điều gì không chu toàn, kính mong Vi Hương chủ lượng thứ.”
Trần Đấu xem chừng hắn không đề cập gì tới chuyện Bạch Hàn Tùng, trong lòng mừng rỡ nhưng ngoài mặt giả bộ hồ đồ, cười ha ha cùng mọi người uống rượu.
Huyền Trinh cùng mấy người nguyên là khi tới đây đều mang tâm lí phòng bị, nhưng thấy Từ Thiên Xuyên đã được đối phương cứu ra rồi, tự nhiên tâm tình trở nên thoải mái không còn tâm lí đề phòng nữa. Mặc dù tiệc rượu có kém một chút, nhưng cũng đủ để đánh chén một bữa thập phần thống khoái.
Qua vài tuần rượu, không khí trên bàn tiệc cũng trở nên dễ chịu hơn, Quan An Cơ, Lý Thực Thế cực kì ngưỡng mộ Liễu Đại Hồng, liên tục quay sang mời rượu. Liễu Đại Hồng cũng là người sảng khoái, rượu mời chén nào liền uống cạn chén đó, không bao lâu sau đã uống hết mười mấy chén.
Trần Đấu bỗng chú ý tới Mộc Kiếm Thanh, tên này giống như đang có tâm sự gì, liên tục hướng Liễu Đại Hồng nháy mắt. Trần Đấu trong lòng thầm đoán tên này nhất định là đang giục sư phụ hắn hỏi xem vì sao Bạch Hàn Tùng tới Thiên Địa Hội lại bị chết?
Quả nhiên sau khi Liễu Đại Hồng vừa uống xong một chén rượu liền đặt lên bàn rồi khẽ bóp, sau đó mở miệng nói: “Vi Hương chủ, quý hội một vùng ở kinh thành là do ngài cầm đầu sao?”
Trần Đấu cười nói: “Đó là do anh em trong hội cho ta mặt mũi, gọi ta một tiếng Hương chủ, chứ kỳ thật những việc đại sự trong hội vẫn là các huynh đệ cùng nhau thượng nghị”.
Không chờ Liễu Đại Hồng nói, Trần Đấu liền tiếp lời: “Liễu lão gia tử, hôm nay quý phủ đãi yến, chúng ta có thể ngồi đây cùng nhau uống rượu coi như là hữu duyên, huynh đệ ta đúng là ngưỡng mộ đại danh tiền bối đã lâu . Hôm nay, được diện kiến lão gia tử quả nhiên là anh hùng cái thế, thực làm tiểu đệ đây bội phục. Tiểu đệ nhân đây mượn hoa hiến Phật, kính tiền bối một chén rượu.”
Huyền Trinh đầu óc cũng mau lẹ, lập tức lấy ra một cái bát lớn màu xanh, cái bát này cũng không biết Mộc Vương phủ đào đâu ra, chỉ thấy miệng bát bị mẻ mất vài chỗ. Rượu được rót ra bát, Trần Đấu hai tay cầm bát rượu đưa tới trước mặt Liễu Đại Hồng, Liễu Đại Hồng đưa tay đón lấy rồi nói: “Hảo, lão phu kính Vi hương chủ chén rượu này.” Nói xong lão một hơi uống cạn.
Cả bàn tiệc liền nổi lên những tiếng trầm trồ không ngớt, Huyền Trinh lớn tiếng khen: “Tửu lượng giỏi, tiền bối quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Lý Lực Thế cũng phụ họa: “Hôm nay được chứng kiến phong độ lão tiền bối, quả thật là đại hạnh của vãn bối.”
Liễu Đại Hồng mặt mày đỏ bừng đặt bát xuống nói: “Vi Hương chủ, lão phu hôm nay cũng có một chuyện xin thỉnh giáo”
Trần Đấu vội vàng ngăn lại nói: “Không vội, không vội, Liễu lão gia tử, quý phủ hôm nay cứu được Từ đại ca, huynh đệ ta đúng là vạn phần cảm tạ. Tiểu đệ đây thay mặt cho toàn thể anh em Thiên Địa Hội lại kính lão tiền bối một chén rượu để bày tỏ tâm ý.”
Huyền Trinh tựa hồ đoán được tâm ý của Trần Đấu, không đợi Trần Đấu nói xong đã đem rượu rót đầy bát lớn đưa tới cho hắn. Hắn đứng dậy, giơ bát rượu lên cao rồi nói: “Liễu lão anh hùng xin mời uống cạn chén này.”
Liễu Đại Hông thấy vậy vội vàng đứng lến tiếp lấy rượu, thái độ có chút do dự. Thiên Địa Hội mọi người thấy vậy đều đồng thanh cùng nói: “Liễu lão gia tử xin mời uống cạn”.
Huyền Trinh cũng nói: “Thiên Địa Hội chúng ta thực cảm tạ ơn đức của Mộc Vương phủ, xin mời lão gia tử uống cạn bát rượu này.”
Liễu Đại Hồng nói: “Chúng huynh đệ đã có thịnh tình như thế, lão phu xin uống cạn”.
Nói xong giơ bát lên uống, chảng qua là uống vội quá, một vài giọt rượu theo chòm râu chảy xuống.
Đợi cho lão uống cạn, bên trong phòng thanh âm trầm trồ khen ngợi lại càng lớn. Ngay cả đám người đứng phía sau cũng đều reo hò. Đám người Mộc Vương phủ thì khỏi phải nói, sắc mặt ai nấy đều sáng bừng lên, cảm thấy Liễu Đại Hồng đem lại mặt mũi, Mộc Kiếm Thanh cũng khẽ mỉm cười.
Liễu Đại Hồng lại càng đắc ý, đặt bát rượu xuống bàn rồi cười ha ha nói: “Lớn tuổi rồi cũng không uống được nhiều rượu. Nhớ năm đó, lão phu ở Nộ Giang uống cạn hai mươi cân Lão Tửu, sau đó độc đấu Thanh Vân Tam Bá mấy canh giờ, cuối cùng dùng chưởng đập chết cả ba tên, mà ngay cả vệ sinh cũng không cần đi, đó mới gọi là uống”.
Mọi người nghe lão khoe khoang như vậy lại càng cực lực tâng bốc nịnh nọt. Liễu Đại Hồng hưng phấn hiện lên trong mắt, bắt đầu thao thao bất tuyệt về các chiến tích thời còn trẻ.
Trần Đấu cầm ly rượu trước mặt lên, uống một ngụm, vừa uống ngụm rượu này Trần Đấu liền phát giác, loại rượu này hơn nửa đã được pha loãng, vậy mà uống vào cũng có thể làm cho người ta say sao? Trong lòng hắn không khỏi thở dài, xem ra Liễu Đại Hồng quả là đã già rồi, tuổi càng lớn người ta càng muốn tìm người ngồi nghe mình khoác lác một chút những chuyện lúc trẻ, nhất là những khi có bảy tám người nhiệt tâm ngồi nghe như vậy, có thể nói là chuyện cũ không cách nào kể hết. Kể một hồi, sự thật lại được thêm bớt thêu dệt lên, ba hoa khoác lác từ ba phần trở thành mười phần khiến cho người khác nghe nhiều tự dưng cũng thấy nhàm chán, tự nhủ tương lai sau này mình già đi, ngàn vạn lần không thể phạm vào sai lầm giống như vậy.
Mộc Kiếm Thanh đã được nghe lão kể cũng phải tám trăm lần rồi, mắt thấy Liễu Đại Hồng lại sắp sửa "tua lại lượt nữa" liền nhíu mày, không để lão kịp thao thao bất tuyệt, nói với Trần Đấu: "Vi hương chủ, hôm nay mọi người đều cực kỳ cao hứng, ta cũng không nên nói những chuyện không vui. Chẳng qua Bạch Hàn Tùng của phủ đệ bị Từ đại ca của quý hội giết chết, hôm nay Từ đại ca bình yên vô sự nhưng mà vị huynh đệ họ Bạch của ta lại không còn mạng, hiện tại không biết Vi hương chủ định giải quyết như thế nào đây?"
Tuy Mộc Kiếm Thanh đã hạ giọng nói nhỏ, nhưng mọi người Thiên Địa Hội vẫn nghe được. Tất cả không thèm để ý tới Liễu Đại Hồng nữa, ánh mắt nhanh chóng dồn về Mộc Kiếm Thanh. Chỉ có Liễu Đại Hồng vẫn còn đang thao thao bất tuyệt lúc này thấy ánh mắt mọi người không thèm nhìn lão nữa, liền vỗ vỗ Lý Thế Lực đang ngồi bên cạnh, đợi Lý Thế Lực quay đầu lại hỏi hắn đang có chuyện gì xảy ra.
Mọi người thì nhìn Mộc Kiếm Thanh, còn Mộc Kếm Thanh thì ngó thẳng vào Trần Đấu, ánh mắt giống như thanh đao sắc bén đâm thẳng vào Trần Đấu.
Trần Đấu hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: "Ỷ mình có một chút nội công mà biến hóa ánh mắt thành một thanh đao sắc bén sao, nội công của lão tử ta cũng không kém, ta đấu với ngươi." Trần Đấu liền âm thầm đề khí, thử đưa nội lực của mình lên ánh mắt.
Truyền nội lực vào tay thì Trần Đấu đã sớm quen việc dễ làm, nhưng còn đưa vào ánh mắt thì đây là lần đầu tiên hắn làm thử. Khí lực từ trong bụng đưa lên yết hầu đột nhiên bị chặn lại, không thể đưa lên tiếp khiến cho Trần Đấu trong lòng không khỏi gấp gáp, vội vàng mạnh mẽ vận lực, nhất thời một cỗ nhiệt lượng cường đại chạy thẳng lên não, hắn cảm thấy đôi mắt nhói lên, sau đó từ trong khóe mắt ứa ra hai giọt lệ nóng, bắn thẳng vào mặt Mộc Kiếm Thanh!
Xong, xong rồi, lần này thật là mặt mũi gì cũng đều ném hết đi cả. Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Trần Đấu, ngay cả Hồng lão anh hùng cũng im lặng đứng nhìn hắn. Vẻ mặt ai nấy đều vô cùng đặc sắc, muôn hình muôn vẻ. Tên tiểu tử Mộc Kiếm Thanh rốt cuộc biết được sự lợi hại của Trần Đấu, đưa tay gạt đi giọt nước mắt của hắn còn lưu lại trên mặt mình, kiếm khí trong ánh mắt đã biến mât vô tung vô ảnh từ khi nào, kinh ngạc nói không ra lời.
Từ Thiên Xuyên cảm thấy nét mặt già nua của mình nóng rực, đứng vọt dậy, kêu lên: "Vi hương chủ, ngài không cần phải khó xử, tiểu lão nhi một người làm một người nhận, tiểu lão nhi xin giao mạng già này cho Mộc Vương Phủ xử lí, xin các người đừng làm khó hương chủ nữa."
Trần Đấu thầm mắng mình thật là kém cỏi, vội vàng xoa xoa khóe mắt, nói: "Từ đại ca huynh ngồi xuống đi, ta vừa rồi chỉ là bị cát bay vào mắt mà thôi, các ngươi đừng hiểu lầm."
Mộc Kiếm Thanh cố nhịn cười, nói: "Trong nhà có gió sao, người đâu, đóng hết tất cả các cửa sổ lại mau đỡ cho Vi hương chủ lại bị cát bay vào mắt bây giờ."
Trần Đấu không thèm để ý lời châm chọc của hắn, gọi Tiền lão bản đang đứng phía sau, thấp giọng phân phó vài câu, Tiền lão bản nghe xong liền rời đi. Nét mặt mọi người nghi nghi hoặc hoặc, không biết hắn rốt cuộc muốn làm làm gì. Mấy người Thiên Địa Hội cũng không biết nội tình, chụm đầu vào nhau bàn tán.
Huyền Trinh ghé vào tai Trần Đấu hỏi nhỏ: "Hương chủ, ngài định làm gì thế? Đối phương có không ít người đâu, ngài không nên ... "
Trần Đấu cười cười không để ý tới hắn, nói với Mộc Kiếm Thanh: "Tiểu công tử, hôm nay chúng ta lần đầu gặp mặt, ngài đã cứu Từ đại ca, giao lại cho chúng ta, đây quả là một phần đại lễ. Huynh đệ Thiên Địa Hội chúng ta cũng không thể thất lễ được, chúng ta xin dâng tặng một phần đại lễ cho quý phủ."
Mộc Kiếm Thanh nói: "Không biết hậu lễ của Vi hương chủ là gì vậy, có thể đổi được một mạng của Bạch huynh đệ ta sao?"
Trần Đấu cười nói: "Đổi được hay không được, ta có nói cũng vô dụng, đợi mọi người nhìn thấy tự khắc sẽ có đáp án."
Trong lòng mọi người đều nghi ngờ, nôn nóng nghểnh cổ nhìn ra bên ngoài, thậm chí có mấy người chạy luôn ra ngoài đứng đợi. Còn bản thân Trần Đấu thì nhàn nhã tự tại, tay cầm chén rượu nhấp từng ngụm. Mộc Kiếm Thanh mặc dù cũng tò mò vô cùng, nhưng vì thể diện đành phải cố nén, cùng Trần Đấu uống rượu hàn huyên.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào huyên náo, một người của Mộc Vương Phủ chạy vào, hưng phấn reo lên: "Ngô sư thúc trở về, Ngô sư thúc bọn họ đã trở về rồi."
Mộc Kiếm Thanh và đám người Mộc Vương Phủ nhất thời kinh ngạc, chạy nhanh ra ngoài, trong nội viện tiếng hoan hô vui mừng vẫn không dứt. Mọi người Thiên Địa Hội không biết chuyện gì xảy ra, rối rít vây quanh Trần Đấu hỏi thăm, hắn chỉ cười nói: "Bọn họ cứu Từ đại ca một người, chúng ta cứu lại họ ba người. Lần này xem Mộc Vương Phủ bọn hắn còn lời gì để nói." Mọi người nghe vậy đều mừng rỡ, Huyền Trinh hiếu kỳ, vội vàng hỏi tình hình cụ thể xảy ra như thế nào.
Trần Đấu đang định mở miệng kể thì Mộc Kiếm Thanh đã chạy ào vào, đến trước mặt hắn chắp hai tay lại nói: "Đại ân đại đức của Vi hương chủ, Mộc Vương Phủ sẽ ghi nhớ suốt đời, xin hương chủ hãy nhận một xá của tại hạ."
Tân Lộc Đỉnh Ký Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 93 : Lại là Tam Lang Giáo.
Convert: Đắc Kỷ
Dịch : Lãnh Giai
Biên: Bi tước gia
Nguồn: Tu chân các – Tu chân giới
Thấy Mộc Kiếm Thanh muốn hành đại lễ, Trần Đấu vội vàng đứng dậy, nâng tay của y lên, cười nói: “Chỉ là tiện tay thôi mà. Tiểu công tử đừng khách khí như thế.”
Mộc Kiếm Thanh lắc đầu nói: “Đối với Vi hương chủ là chuyện nhỏ, nhưng đối với Mộc vương phủ chúng ta thì đó lại là đại hỷ. Ân oán xưa nay giữa Mộc phủ và Thiên Địa hội xin từ nay hoàn toàn xóa bỏ. Tấm lòng cao thượng của Vi hương chủ, Mộc Vương Phủ ghi tạc trong lòng.”
Trần Đấu còn đang cùng Mộc Kiếm Thanh mải tâng bốc nhau thì Ngô Lập Thân đã sải bước đi đến, vội hỏi: “Hương chủ của Thiên Địa hội tới sao? Mau đưa ta tới gặp, để ta cám ơn người ta một câu.” Phía sau y còn có Ngao Bưu, Lưu Nhất Chu cũng đang đi theo vào.
Ngô Lập Thân vừa vào nhà, Mộc Kiếm Thanh liền nói: “Ngô sư thúc, các người mau tới tạ ơn Vi hương chủ.”
Ngô Lập Thân vừa nhìn thấy Trần Đấu, ánh mắt nhất thời kinh hãi, nói: “Vi… Vi hương chủ? Ngươi chính là Vi hương chủ của Thiên địa hội sao?”
Trần Đấu cười: “Làm sao vậy Ngô lão gia, chỉ mới không gặp một khoảng thời gian mà đã quên ta rồi?”
Ngô Lập Thân “ai nha” một tiếng, hai bước đã đứng trước mặt Trần Đấu, cầm lấy cánh tay của hắn, kích động nói: “Ha ha, không nghĩ tới Vi đại nhân lại chính là Hương chủ của Thiên Địa hội. Hảo huynh đệ, không trách được ngươi làm việc quyết đoán giỏi giang như vậy. Ha ha, tốt, chuyện hôm nay ta phải đa tạ ngươi.”
Mọi người trong Mộc vương phủ còn đang ngạc nhiên, Mộc Kiếm Thanh hỏi: “Ngô sư thúc, đây là chuyện gì vậy? Ngươi quen Vi hương chủ sao?”
Ngô Lập Thân xoay người lại, nói với mọi người: “Các ngươi có điều không biết, hôm nay người cứu chúng ta chạy ra khỏi hoàng cung chính là Vi hương chủ đây.” Nghe y nói, đám người Mộc vương phủ nhất thời cả kinh, Mộc Kiếm Thanh càng không nói, mắt y trố ra nhìn vào Trần Đấu.
Cũng khó trách, tuy nói Trần Đấu là Hương chủ Thiên Địa hội, nhưng bọn họ nhìn thấy hắn còn quá trẻ tuổi, lại không giống kẻ có võ công, chỉ nghĩ Trần Đấu là dựa vào thân phận đồ đệ của Tổng đà chủ Trần Cận Nam mà leo lên chức vị hương chủ này chứ không có bao nhiêu bản lãnh thật sự.
Nhưng nào ngờ, đêm hôm trước bọn họ đột nhập vào cung hành thích, có một vài huynh đệ thất thủ bị bắt, thì ngay trưa hôm sau đã được người ta cứu ra rồi. Mặc dù Lưu Nhất Chu tựa hồ bị đánh không còn ra hình người, nhưng Ngô Lập Thân và Ngao Bưu lại chẳng sứt mẻ là bao. Bọn họ càng không nghĩ tới, cứu ba người này ra khỏi cung lại chính là Vi Hương chủ, tiểu hài tử không có chút đặc biệt nào này tự thân xuất mã.
Ngô Lập Thân thấy mọi người giật mình kinh nghi, lớn tiếng nói: “Các ngươi chắc còn chưa biết, khi chúng ta còn ở Vân Nam đã nghe nói qua đại danh của Vi hương chủ rồi, chính là người đã chính tay đâm chết Ngao Bái- Vi Tiểu Bảo.”
Lần này mọi người cùng ồ lên, trong đám đông có người nói:
“Cái gì? Vi hương chủ đây chính là Vi Tiểu Bảo?”
“Giết chết Ngao Bái dĩ nhiên là hương chủ của Thiên Địa hội sao?” Lúc này ánh mắt mọi người nhìn hắn trở nên khác lạ.
Đám người Huyền Trinh của Thiên Địa Hội thấy bọn người của Mộc phủ tỏ ra thần thái như thế thì hai mắt sáng lên, mừng rỡ cười toe toét, nhìn Trần Đấu gật đầu liên tục.
Trần Đấu bị ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người chăm chăm nhìn vào, cảm giác có chút lâng lâng, lúc này chỉ hận không có mười mấy cao thủ của Mộc Vương phủ bị giam giữ trong cung để cho hắn tới cứu. (DG: ta ngã. YY đến thế là cùng @@)
Mộc Kiếm Thanh không kìm được kích động, tiến lên kéo tay của hắn, nói: “Thì ra người giết Ngao Bái chính là Vi hương chủ, thật đúng là ngoài sức tưởng tượng của ta rồi. Không trách được Thiên Địa hội trong thiên hạ danh tiếng lẫy lừng, cũng là nhờ có vị anh hùng như Vi hương chủ đây chủ trì, chúng ta đúng là có mắt là không thấy anh hùng rồi.”
Mắt thấy Mộc Kiếm Thanh kích động đến nỗi lời nói không được mạch lạc, Trần Đấu cười nói: “Tiểu công tử quá khen, sự tích của ngươi ở tận Vân Nam, ta cũng đã được nghe qua.”
Một bên Ngô Lập Thân hai mắt đỏ bừng, bỗng nhiên xoay người lại nói với Ngao Bưu: “Đồ nhi, mau cùng Lưu sư ca dập đầu tạ ơn cứu mệnh của Vi hương chủ đi.”
Ngao Bưu nhất thời quỳ rạp xuống đất, đầu dập lấy dập để, rồi ngẩng lên nói: “Tạ ơn Vi hương chủ đã cứu mạng.”
Về phần Lưu Nhất Chu thì có một chút không tình nguyện, liếc Ngô Lập Thân một cái, làm ra vẻ như thương thế quá nặng, chậm rãi quỳ xuống, chuẩn bị dập đầu với hắn.
Trần Đấu đỡ Ngao Bưu dậy nói: “Ngao đại ca, mau đứng dậy, chúng ta là huynh đệ giang hồ, lấy nghĩa khí làm trọng. Ngươi là hán tử tâm cao chí ngạo, ta chịu sao nổi đại lễ của huynh.”
Ngao Bưu không giỏi nói năng, nghe hắn nói vậy thì nhất thời cao hứng, chỉ biết hướng hắn gãi đầu cười. Trần Đấu cũng hướng y cười cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, lúc này mới quay đầu nhìn Lưu Nhất Chu.
Lưu Nhất Chu lúc này còn đang ra vẻ như chuẩn bị dập đầu, Trần Đấu không nói lời nào, chỉ khanh khách nhìn y cười. Mọi người cũng theo đó mà tập trung ánh mắt vào Lưu Nhất Chu. Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình, Lưu Nhất Chu đành phải bất đắc dĩ dập đầu mấy cái.
Lúc này Trần Đấu mới cười nói: “Lưu đại ca, mau đứng lên, trên người ngươi có vết thương, cần phải nghỉ ngơi thật nhiều.”
Liễu Đại Hồng là sư phụ của Lưu Nhất Chu, đau lòng thay cho hắn, vừa nghe Trần Đấu nói vậy lập tức tiến lên một bước, đỡ Lưu Nhất Chu dậy nói: “Chu nhi, mau ra phía sau nghỉ ngơi đi. Vi sư sẽ chữa thương cho ngươi.”
Lưu Nhất Chu thấy sư phụ như thấy người thân, nhất thời khóc òa lên, nói: “Sư phụ, thật xin lỗi người… Con... Bọn họ kết bè để khi dễ ta…”
Liễu Đại Hồng liếc nhìn Ngô Lập Thân và Ngao Bưu tinh thần phấn chấn, lại nhìn tới dáng vẻ Lưu Nhất Chu bị đánh đến nỗi chính y là sư phụ cũng không thể nhận ra. Thấy Lưu Nhất Chu trước mặt người của Thiên Địa hội và Mộc phủ khóc rống lên, mất hết cả thể diện, ông ta vội vàng nhắc: “Đừng nói gì cả, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Hai thủ hạ của Mộc phủ đi tới, đưa Lưu Nhất Chu đi vào trong. Trần Đấu định nhân lúc nhiều người, đem khẩu cung của Lưu Nhất Chu lấy ra để vạch trần bộ mặt của hắn. Bất quá lúc này đang có mặt Liễu Đại Hồng, nếu đem mọi việc vạch trần ra cũng không hay lắm, cho nên cuối cùng Trần Đấu chỉ im lặng không nói gì.
Lúc này Mộc Kiếm Thanh đang hết sức cao hứng, hô mọi người tiếp tục uống rượu, lại sai người lấy thêm ghế cho Ngô Lập Thân cùng Ngao Bưu. Mọi người rối rít ngồi xuống. Mộc Kiếm Thanh rót rượu mời từng người một. Người của Thiên Địa hội thấy rượu không ngon không muốn uống, nhưng lại thấy Mộc Vương phủ mời mọc nhiệt tình như thế, để cho bọn họ cảm thấy rất có mặt mũi nên cũng uống một cách thống khoái.
Từ Thiên Xuyên nhờ có Trần Đấu mà hóa giải ân oán với Mộc vương phủ cũng bất chấp thương thế trên người, uống vài chén. Trong suốt bữa ăn, Mộc Kiếm Thanh và Ngô Lập Thân không ngớt lời cảm ơn Trần Đấu, đặc biệt là Ngô Lập Thân, hưng phấn ngồi kể lại quá trình Trần Đấu cứu ba người ra khỏi hoàng cung như thế nào, nhất thời ánh mắt những người Thiên Địa Hội nhìn hắn càng thêm kính phục.
Được mọi người khen, Trần Đấu trong bụng thì sung sướng như điên nhưng phải cố nhẫn nhịn, trên mặt chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt thờ ơ. Mọi người sau đó còn đem cả chuyện khắp thiên hạ ra bàn tán không ngớt. Một lát sau, Mộc Kiếm Thanh hướng hắn hỏi: “Vi hương chủ, quý hội ở Kinh thành thế lực ngày một lớn, vậy đã bao giờ nghe qua cái danh Tam Lang giáo hay chưa?
Trần Đấu ngẩn ra, y làm sao lại tự dưng nói tới Tam Lang Giáo? Hắn hàm hồ đáp: “Dường như đã nghe nói qua trước đây? Nhưng không biết bang hội bọn chúng làm gì.”
Lý Lực Thế kiến thức rộng, lúc này xen vào nói: “Thuộc hạ cũng đã nghe nói qua Tam Lang giáo này. Hình như đó là một hội dâng hương gì đó. Giáo chủ của bọn chúng nghe đồn là một người thần thông quảng đại, thông thuộc phép tiên, có thể cứu người bằng nước và lửa, nên có rất nhiều tín đồ đi theo, thu gom tiền bạc, mấy năm nay phát triển rất nhanh, nghe nói còn chuẩn bị mở hương đàn ở kinh thành nữa.”
Trần Đấu nghe vậy định hỏi lại, nhưng đã nghe Mộc Kiếm Thanh nói: “Không biết bọn chúng là dạng người gì?”
Lý Lực Thế đáp: “Cụ thể thì ta cũng không rõ lắm. Bất quá bọn chúng những năm gần đây ở khắp nơi mở hương đàn, chiêu dụ tín đồ, buôn bán lời không ít bạc, hẳn là không phải người trong giang hồ.”
Mộc Kiếm Thanh nghe vậy chỉ cau mày, cúi đầu không nói, dường như trong lòng có tâm sự.
Lý Lực Thế hỏi lại: “Tiểu công tử có chuyện khó xử sao, chi bằng hãy nói ra, biết đâu chúng ta lại có thể giúp.”
Mộc Kiếm Thanh do dự, dường như rất khó nói. Trần Đấu cũng hết sức tò mò, không khỏi hỏi: “Chẳng lẽ chuyện khó xử của Tiểu vương gia có liên quan đến Tam Lang giáo sao?”
Mộc Kiếm Thanh rốt cục mở miệng nói: “Chuyện này vốn chỉ là chuyện riêng, nhưng nếu Vi hương chủ đã hỏi, tại hạ cũng không dám giấu. Tiểu muội của tại hạ chính là bị bọn Tam Lang giáo này bắt đi.”
Mộc Kiếm Thanh vừa dứt lời thì người của Thiên Địa hội đều giật mình, nhưng Trần Đấu thì đã sớm biết chuyện này, chẳng qua hắn đang thắc mắc tại sao Mộc vương phủ lại biết đó là người của Tam Lang giáo. Hắn hỏi: “Quý phủ cùng Tam Lang giáo đã giao thủ hay sao?”
Mộc Kiếm Thanh lắc đầu nói: “Hai ngày trước ta và tiểu muội thất lạc nhau ở Hoa Phong lâu. Mọi người vô cùng lo lắng đi tìm khắp nơi trong kinh thành nhưng vẫn không thấy. Sau đó có một gã tự xưng là Chiêu hôn sứ của Tam Lang giáo, nói là tiểu muội đã được bọn chúng mời đi làm Tam Lang giáo mẫu, cùng Mộc phủ kết làm thông gia, muốn chúng ta sau này phải nghe lệnh chúng, nếu không, chúng sẽ giết chết tiểu muội.” Mộc Kiếm Thanh kể đến đây thì thở dài một hơi.
Trần Đấu giận dữ, đập tay xuống bàn một cái, nhưng đập mạnh quá khiến cho cả bàn tay đớn, kêu “ai nha” một tiếng, rồi há mồm mắng: “Bọn chó má này, thật không biết xấu hổ, bắt con gái nhà lành lại còn chạy tới uy hiếp. Mộc công tử, không cần để ý đến lời chúng, cứ thẳng tay giết sạch là xong.”
Mộc Kiếm Thanh cảm động nói: “Vi hương chủ quả nhiên anh hùng khí khái, ta lúc ấy cũng nghĩ thế. Nhưng sau đó các huynh đệ khuyên ta, không được vì tức giận nhất thời mà giết người truyền tin, nếu không chỉ e là bọn chúng sẽ hại tới muội muội.
Vì vậy bọn ta chỉ đành nhẫn nhịn, cùng đối phương giao hảo một phen. Kẻ đó đúng như Vi hương chủ nói, vô cùng không biết xấu hổ, khi đi còn cướp đi của bọn ta một vạn lượng bạc nói là đồ cưới.
Chúng ta lần này tới kinh thành vốn đem theo không ít ngân lượng, nhưng vì chuyện đó xảy ra mà gặp một chút khó khăn. Ta không muốn muội muội phải chịu ủy khuất nên đành cắn răng mượn tiền bạc của huynh đệ, miễn cưỡng gom góp được năm ngàn lượng, giao cho hắn đem đi. Vi hương chủ, Mộc vương phủ lần này ở kinh thành đúng là vấp phải hòn đá tảng rồi.” Vừa nói đến đây, y lại lắc đầu than thở.
Đợi Mộc Kiếm Thanh nói xong, Trần Đấu cười lên ha hả, mọi người tự nhiên thấy hắn ngửa mặt lên cười nhất thời đều trố mắt ra nhìn hắn . Mộc Kiếm Thanh bất mãn nói: “Mộc vương phủ gặp xui xẻo khiến Vi hương chủ tựa hồ rất cao hứng?”
Trần Đấu vội vàng thanh minh: “Tiểu Vương gia hiểu lầm ta rồi, ta không hề có ý cười đùa với tiểu vương gia. Tiểu vương gia đã đi vào bước này, ta sao có thể đứng nhìn.” Vừa nói hắn vừa hướng về phía Tiền lão bản nháy mắt, lão hiểu ý bèn lập tức đến phía sau hắn, từ trong lồng ngực lấy ra một phong bao thật dầy, giao cho hắn.
Trần Đấu cầm phong bao, đưa cho Mộc Kiếm Thanh, nói: “Tiểu công tử đường xa tới đây, Thiên địa hội không có gì chiêu đãi, ở đây là ngân phiếu hai vạn lượng, kính xin Mộc công tử hãy nhận lấy.”
Tân Lộc Đỉnh Ký Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 94 : Điều tra.
Convert: Đắc Kỷ
Dịch : Lãnh Giai
Biên: Bi tước gia
Nguồn: Tu chân các – Tu chân giới
Mộc Kiếm Thanh thấy hắn đưa ra phong bao, lại nói là hai vạn lượng, không khỏi ngẩn ra, nói: “Như vậy sao được, Hương chủ cứu huynh đệ Mộc vương phủ chúng ta đã là một ân tình to lớn rồi, chúng ta làm sao còn dám nhận ngân lượng của Thiên Địa hội nữa. Như vậy còn ra thể thống gì nữa.”
Thấy Mộc Kiếm Thanh muốn từ chối, Trần Đấu cười nói: “Tiểu công tử quá khách khí rồi. Đây chỉ là chút bạc vụn mà thôi, cần gì phải chối từ. Trước hết tiểu công tử cứ cầm lấy, ta còn có tin vui muốn nói mà.”
Mộc Vương phủ quả thật là rất túng quẫn rồi, bị Hoa Phong lâu nuốt mấy hơn hai vạn bạc không nói, lại còn bị Tam Lang giáo kia trắng trợn trấn lột mất năm ngàn lượng, bây giờ bọn họ còn nghèo hơn cả một cái gia đình nghèo. Mộc Kiếm Thanh nghe hắn nói còn có tin vui muốn nói liền cầm lấy ngân lượng cất đi, lại nói: “Tạ ơn Vi hương chủ. Không biết hương chủ còn có tin vui gì muốn nói với tại hạ đây?”
Thấy tiểu công tử nhận ngân lượng, người của Mộc Vương phủ hết thảy đều mừng rỡ, lúc trước họ cứ lo sợ Mộc Kiếm Thanh vì sĩ diện mà không nhận, bây giờ thì tốt rồi. Bạch Hàn Phong còn nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Thật tốt quá, vậy là có canh thịt ăn rồi.”
Người bên cạnh hắn tiếp lời: “Có thể chuộc lại cả y phục lại nữa.”
Thanh âm họ tuy nhỏ nhưng Trần Đấu vẫn nghe được. Giờ hắn mới hiểu tại sao Mộc vương phủ trên dưới chỉ có Mộc Kiếm Thanh là còn ăn mặc ra dáng một chút, còn ai nấy đều mặc trang phục như kiệu phu.
Hắn cười cười, nói với Mộc Kiếm Thanh: “Lệnh muội Mộc tiểu quận chúa đã được huynh đệ Thiên Địa hội chúng ta cứu ra, hiện tại đang ở chỗ an toàn. Mấy ngày nữa ta sẽ đưa nàng trở về gặp các ngươi.”
Mộc Kiếm Thanh nghe vậy nhất thời mừng quýnh lên: “Ai da, thật sự quá tốt rồi. Chúng ta còn đang vì muội muội lo lắng không thôi, thì ra đã được chư vị cứu ra rồi. Thật ta không biết phải cảm tạ Vi hương chủ thế nào mới được.”
Trần Đấu cười: “Tiểu công tử sao lúc nào cũng khách khí với ta như vậy. Chúng ta không phải là huynh đệ sao, chuyện nhỏ này có là gì đâu chứ.”
Mộc Kiếm Thanh nói: “Vi hương chủ đối với Mộc Vương phủ chúng ta thật có công tái sinh. Nếu sau này Thiên Địa hội có gì muốn phân phó, chúng ta chắc chắn sẽ ra sức giúp đỡ.”
Nghe Mộc Kiếm Thanh nói như vậy, mọi người ở Thiên Địa hội ai nấy đều rất cao hứng. Huyền Trinh và Quan An Cơ thậm chí còn cười lên thành tiếng. Mộc Vương phủ mặc dù suy tàn, nhưng bọn họ ở trên gian hồ danh tiếng cũng không phải là nhỏ, không phải bởi vì võ công bọn họ cao cường, mà là do mọi người đều hoài niệm công đức của Mộc lão vương gia Mộc Thiên, nên rất nể mặt bọn họ.
Thấy nhẹ nhàng như vậy mà đã có thể giao hảo được với Mộc phủ, Trần Đấu hết sức cao hứng, hướng Mộc Kiếm Thanh nói: “Thiên Địa hội cùng Mộc vương phủ, đều là phản Thanh phục Minh, tính ra cũng là người một nhà, sau này cần gì phải phân ra ta ta ngươi ngươi. Chúng ta cùng nhau liên kết lại, như vậy lực lượng càng cường đại hơn. Chuyện của Mộc vương phủ cũng chính là chuyện của Thiên Địa hội chúng ta.”
Mộc Kiếm Thanh tuy là nói như vậy, nhưng nghe ý Trần Đấu muốn Mộc Vương phủ gia nhập Thiên Địa hội thì cũng không tình nguyện lắm, nói: “Vi hương chủ quả thật là rồng trong vạn người, nhìn xa trông rộng khiến tại hạ vô cùng bội phục. Chẳng qua Tam Lang giáo cũng quá đáng ghét, dám khi dễ Mộc Vương phủ chúng ta, mặc dù muội muội đã thoát hiểm nhưng khoản nợ này chúng ta nhất định phải đòi lại.” Mộc Kiếm Thanh nhẹ nhàng chuyển đề tài sang Tam Lang giáo.
Trần Đấu cười: “Chỉ là một cái Tam Lang giáo mà thôi, Tiểu vương gia cần gì phải bận lòng. Chuyện này cứ để Thiên Địa hội chúng ta ra mặt.”
Mộc Kiếm Thanh nói tiếp: “Sao ta dám phiền Vi hương chủ nữa.”
Trần Đấu cười nói: “Bọn Tam Lang giáo này dám gây sự ở trong địa bàn của ta, không xảy ra chuyện của tiểu quận chúa thì chúng ta cũng muốn tìm bọn chúng làm thịt một trận, tiểu công tử không cần khách khí.”
Ngô Lập Thân bên cạnh không nhịn được chen vào nói: “Có Vi hương chủ hỗ trợ thì không còn gì tốt bằng, chúng ta đây còn chưa biết mặt mũi bọn chúng ra sao liền đã bị thua thiệt trong tay chúng rồi. Nghĩ đến cái tên thánh chủ gì đó của bọn chúng cũng chẳng phải phường tốt đẹp gì, nếu thật sự để cho tiểu quận chúa bị hắn ta cưỡng hôn, vậy thì Mộc vương phủ chúng ta sau này còn mặt mũi nào đi lại trên giang hồ nữa. Bản thân ta cảm thấy Tiểu quận chúa và Vi hương chủ mới đúng là một đôi tiên duyên trời định rồi. Ha ha.”
Ngô Lập Thân này không phải đang hướng hắn chiêu thân hay sao? Trần Đấu hướng lão vui vẻ nói: “Ngô lão gia, ngài đúng là… thật là… được rồi, ta mời người một chén rượu.”
Thái độ của hắn quá rõ ràng, ai cũng có thể nhìn ra. Ngô Lập Thân nhận lấy rượu của hắn mời, uống một hơi cạn sạch, không nhịn được lại cười ha ha. Mộc Kiếm Thanh thấy đề tài lại dẫn đến chuyện chung thân đại sự của muội muội mình thì vội vàng giả lơ quay ra giục mọi người tiếp tục uống rượu, không dám nói nhiều nữa.
Tiệc rượu kết thúc, Trần Đấu cùng Thiên Địa hội trở lại hiệu cầm đồ. Mọi người thập phần hưng phấn, đều nói hôm nay Thiên Địa hội ở trước mặt Mộc Vương phủ rất có mặt mũi, đem Mộc Vương phủ ép tới không ngẩng đầu lên được, mà hết thảy đều là công lao của Hương chủ. Trần Đấu thấy mọi người đối với hắn vô cùng cung kính thì cao hứng vạn phần, không nhịn được trảm phong một phen.
Tiền lão bản không hiểu một số chuyện, hỏi: “Hương chủ, tiểu quận chúa kia không phải là do chúng ta bắt sao? Làm sao Mộc Vương phủ lại bảo là Tam Lang giáo bắt mất?”
Trần Đấu giải thích: “Người mà ngươi bắt không phải là tiểu quận chúa, ngươi bắt người cũng không có nhìn kĩ gì cả, tiểu quận chúa so với người này còn kém vài tuổi. Còn Tiểu Quận chúa kia thật đúng là đã bị Tam Lang giáo bắt, bất quá cơ duyên xảo hợp làm sao lại được bổn Hương chủ ta cứu ra. Ha ha.”
Huyền Trinh vui vẻ nói: “Hương chủ làm việc thật là thâm tàng bất lộ, khiến cho chúng thuộc hạ đều không hay biết gì. Hôm nay Ngô Lập Thân nhắc tới việc muốn đem tiểu quận chúa gả cho hương chủ, ta xem ngài rất là cao hứng. Nếu thật có thể cùng Mộc vương phủ kết thông gia thì chẳng còn gì tốt hơn.”
Trần Đấu ha hả cười: “Đạo trưởng, ngươi cũng cho đó là chuyện tốt sao? Ha ha, ha ha.”
Tiền lão bản nói: “Nhìn Hương chủ cao hứng như vậy, thuộc hạ đoán tiểu quận chúa chắc phải vô cùng xinh đẹp?”
Tất cả mọi người đều cười vui vẻ. Trần Đấu mắng: “Ta là người coi trọng tướng mạo sao? Ta còn không phải là vì Thiên Địa hội. Ta cưới quận chúa rồi chẳng phải Mộc vương phủ sẽ biết điều một chút mà nghe theo chúng ta sao?”
Huyền Trinh mừng rỡ nói: “Đúng vậy. Đúng vậy. Ta cũng nghĩ như hương chủ.”
Mọi người đang cao hứng nói chuyện, Từ Thiên Xuyên thấy mọi người không lí gì đến mình trong lòng không vui, muốn mọi người chú ý nên chạm khẽ vào vết thương kêu lên: “Ôi ôi, lại đau rồi.” Hắn vừa kêu, mọi người đều tập trung nhìn về phía đó, rối rít giục hắn đi nghỉ ngơi. Từ Thiên Xuyên lại nói: “Không, không. Vi hương chủ giúp ta hóa giải ân oán với Mộc Vương phủ, ta còn chưa dập đầu tạ ơn hương chủ nữa.”
Trần Đấu cười nói: “Từ đại ca, huynh không cần làm thế, không phải là huynh bị tên cẩu tặc Lô Nhất Phong kia bắt đi sao? Chúng ta sẽ đi bắt hắn, cho huynh hả giận.”
Quan An Cơ nhất thời tỉnh táo, nói: “Hay lắm, chúng ta đi bắt cẩu quan kia lại, hành hạ hắn một phen báo thù cho Từ đại ca. Vi hương chủ, chúng ta đi đâu bắt hắn, hay là để các huynh đệ đi thám thính một chút trước?”
Trần Đấu đáp: “Chuyện này hơi khó khăn, chúng ta trước nên đi tìm Ngô Ứng Hùng một chuyến.”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, Quan An Cơ nói: “Ngô Ứng Hùng là con trai của Ngô Tam Quế, tên đó hống hách như vậy, làm sao hắn có thể đem Lô Nhất Phong giao cho chúng ta được?”
Trần Đấu không để ý tới nghi vấn của bọn hắn, bảo Quan An Cơ, Tiền lão bản, Phong Tế Trung, Huyền Trinh đổi y phục, giả trang làm tùy tùng của mình. Hắn cũng đổi lại Quan Phục rồi sai Tiền lão bản mang theo bọc tang vật quần áo, vũ khí mà Mộc vương phủ đã bỏ lại để giá họa. Xong đâu đấy, Trần Đấu lên kiệu, cả đám hướng phủ đệ của Ngô Ứng Hùng đi tới.
Trên đường bốn người có chút khẩn trương, bọn họ mặc dù trong giang hồ giết người vô số, nhưng chuyện tình trên quan trường lại chưa từng trải qua, không ngừng hỏi Trần Đấu phải làm thế nào? Trần Đấu chỉ nói cho bọn hắn một từ: “Hoành.”
Tiền lão bản lè lưỡi nói: “Ngươi giỏi, ngạnh kháng với Bình Tây vương thế tử, ngại sống lâu quá sao?”
Tới phủ của Ngô Ứng Hùng thì đã thấy hắn sớm ra ngoài cửa nghênh đón, vô cùng cung kính mời Trần Đấu vào. Quan An Cơ nhớ tới lời dạy của Trần Đấu, phe phẩy tay đi theo phía sau Trần Đấu.
Ngô Ứng Hùng thấy Trần Đấu mặc quan phục, lại dẫn tới mấy người mặt mũi hung dữ, bặm trợn, trong lòng hết sức khẩn trương.
Trần Đấu vào tới phòng khách, nhận lấy bọc quần áo trong tay Tiền lão bản, ném bộp lên bàn, quát: “Ngô Ứng Hùng, lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ, lại dám phái thích khách vào cung thành thích hoàng thượng.”
Ngô Ứng Hùng nghe hắn nói vậy xanh hết cả mặt mũi, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, nói: “Vi đại nhân, thật sự quá oan uổng cho tại hạ. Đêm qua tiểu nhân nghe nói có thích khách đột nhập hoàng cung, nhưng thật sự việc này không liên quan gì tới tiểu nhân cả.”
Trần Đấu chắp tay sau lưng từ từ đi tới trước bàn, nói: “Cái gì? Thật không liên quan sao? Ngươi nhìn xem đây là cái gì?” Nói rồi hắn mở bọc quần áo, đem các thứ trong đó bày ra trước mặt Ngô Ứng Hùng. Ngô Ứng Hùng nhìn lên, cẩn thận lật xem, nhìn thấy chữ khắc trên đao thì sợ hãi đến nỗi đánh rơi thanh đao xuống mặt đất.
Ngô Ứng Hùng run run giọng nói: “Đại nhân, chuyện này nhất định là có kẻ muốn gài tang vật để ám hại chúng tiểu nhân. Ngô gia tiểu nhân nhận lấy đại ân của Hoàng thượng, thề tuyệt đối trung thành với người. Ngô gia từ trước tới nay đã đắc tội với không ít người. Việc này chắc chắn là cừu nhân của Ngô gia cố ý giá họa, kính xin đại nhân minh giám.”
Trần Đấu ồ một tiếng, nói: “Ngươi nói là có kẻ cố ý gài tang vật giá họa cho Ngô gia các ngươi. Thật sự không phải các ngươi làm sao?”
Ngô Ứng Hùng cuống quýt dập đầu, nói: “Tiểu nhân dù có gan bằng trời cũng không dám lừa gạt Vi đại nhân một câu. Xin ngài giúp ta rửa sạch oan khuất.”
Trần Đấu nói tiếp: “Hai người chúng ta xem như cũng là có duyên, nếu ngươi đã nói là không phải do ngươi làm, ta tin ngươi lần này, mau đứng lên mà nói chuyện.”
Ngô Ứng Hùng vui mừng đứng dậy. Trần Đấu lại nói: “Hoàng thượng sai ta điều tra chuyện này, ta cũng muốn điều tra rõ ràng mọi chuyện.”
Ngô Ứng Hùng vội nói: “Vi đại nhân tiếng xa vạn dặm, như gương sáng trên cao, Hoàng thượng để cho Vi đại nhân điều tra, Ngô gia chúng ta coi như được cứu rồi.”
Tiểu tử này quả thực bị dọa cho chết khiếp, vội vàng vỗ mông ngựa khen Trần Đấu nức nở như Bao Long Đồ chuyển thế vậy. Trần Đấu mặc dù trong tâm rất thích chí, nhưng lần này tới là có mục đích muốn moi của hắn chút bạc nên không muốn để hắn cứ thế mà hồ ngôn, nói tiếp: “Mặc dù tin tưởng không phải do ngươi làm, nhưng các đại thần không cho là như vậy. Trừ phi ta có thể tra ra thủ phạm là ai. Tiểu vương gia, ngươi cảm thấy có thể là do ai vu oan cho ngươi?”
Đột nhiên tâm cơ chợt động, Trần Đấu vội hỏi: “Trong số cừu gia của ngươi có Tam Lang giáo hay không?”
Tân Lộc Đỉnh Ký Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 95 : Truy bắt Tam Lang Giáo.
Convert: Đắc Kỷ
Dịch : Lãnh Giai
Biên: Bi tước gia
Nguồn: Tu chân các – Tu chân giới
Ngô Ứng Hùng vừa nghe nhắc tới Tam Lang giáo, thân thể chấn động, nói: “Tam Lang giáo? A, tiểu nhân… Tiểu nhân chưa từng nghe nói qua.” Trần Đấu nhìn thần sắc của hắn, rõ ràng là biết Tam Lang giáo nhưng hắn lại nói chưa từng nghe qua, chẳng lẽ tiểu tử này cấu kết cùng Tam Lang giáo?
Nghĩ vậy, hắn nói tiếp: “Bọn Tam Lang giáo này gần đây ở kinh thành hoạt động mờ ám, vô cùng khả nghi. Ta hoài nghi hôm trước kẻ vào hoàng cung hành thích chính là bọn chúng.”
Ngô Ứng Hùng nói: “Ngô Gia cùng Tam Lang giáo không thù không oán, cũng không kết giao gì, chúng vào cung hành thích tại sao lại phải giả mạo người của Ngô gia tiểu nhân chứ?”
Tiểu tử này rõ ràng có liên quan tới Tam Lang giáo, lại còn trước mặt mình giả bộ. Hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Tóm lại nếu ta không tìm ra thủ phạm, ngươi chắc chắn không tránh khỏi có liên quan, không kiếm được một cái tên trình tấu cho hoàng thượng, ta e cái tội danh này đành phải chụp lên đầu Ngô gia của ngươi thôi.”
Ngô Ứng Hùng nghe vậy lập tức trở mặt, vội nói: “Vi đại nhân nói rất có đạo lý, tiểu nhân chợt nhớ ra, Ngô gia quả thật có đắc tội với một người trong Tam Lang giáo. Bây giờ nghe đại nhân hỏi tới, tiểu nhân cũng cảm thấy bọn chúng có chút khả nghi, mong đại nhân cẩn thận điều tra, không để cho bọn chúng được thoát tội. Nếu đại nhân có thể rửa sạch oan khuất cho Ngô gia, tiểu nhân nhất định sẽ trọng tạ.”
Thấy hắn biết điều, Trần Đấu cười: “Năng lực của ta dù sao cũng có hạn, còn phải cần thế tử trợ giúp nhiều hơn a.”
Ngô Ứng Hùng vội nói: “Nhất định. Nhất định. Đó là điều đương nhiên.” Nói xong hắn quay ra dặn dò tùy tùng mấy câu. Trần Đấu thấy bọn hạ nhân rời đi, đoán là bọn chúng đi lấy bạc nên chỉ ngồi nói chuyện phiếm với Ngô Ứng Hùng, đợi gia nhân của hắn đem bạc tới.
Bỗng nhiên nhớ ra chuyện của Thiên Địa hội, hắn nói tiếp: “Thế tử, hoàng thượng còn có chuyện muốn ta điều tra. Nghe nói các ngươi ở Vân Nam có một viên quan tên Lô Nhất Phong, hiện nay đang ở kinh thành đúng không?”
Ngô Ứng Hùng ngơ ngác một chút, hỏi: “Lô Nhất Phong là một tân tri huyện ở Vân Nam, tới kinh thành để bái kiến hoàng thượng. Không rõ Hoàng thượng muốn ngài điều tra gì về hắn?”
Trần Đấu trả lời: “Lô Nhất Phong mới nhậm chức nhưng lại dám hoành hành ngang ngược tại kinh thành, ức hiếp dân lành, kinh động đến cả thánh thượng. Người muốn ta điều tra chuyện này.”
Ngô Ứng Hùng cả giận nói: “Tên cẩu nô tài này, dám gây chuyện ở kinh thành sao, thật không thể tha thứ được. Đại nhân, nếu Hoàng thượng muốn ngài điều tra, tiểu nhân sẽ lập tức bắt Lô Nhất Phong giao cho đại nhân xử trí. Đại nhân muốn đánh muốn giết thế nào tùy ý.”
Trần Đấu cười nói: “Tốt lắm. Nếu thế tử chịu hỗ trợ vậy thì chuyện này dễ xử lý rồi. Thật cảm tạ thế tử.”
Ngô Ứng Hùng nói: “Đại nhân khách khí rồi, ngài giúp Ngô gia rửa sạch oan khuất, chính là cứu mạng của trên dưới mấy trăm người Ngô gia. Chỉ một Lô Nhất Phong làm sao có thể so sánh được với ân tình của đại nhân chứ. Ngài chờ một chút, tiểu nhân đi an bài.”
Nói xong hắn xoay người đi ra ngoài, lát sau quay lại, trong tay đã cầm theo một cái túi lớn, hai tay giao cho hắn, nói: “Đây là một chút tấm lòng của Ngô gia ta, mời ngài nhận lấy.”
Hắc hắc, tiểu tử này rốt cuộc đã cầm bạc ra rồi, Trần Đấu tuy trong lòng khoái chí nhưng ngoài mặt thì giả vờ xua xua hai tay nói: “Không được không được, ta xem thế tử là bằng hữu, tự nhiên sẽ vì ngươi mà điều tra kĩ càng đoạn công án này, giúp Vương phủ rửa sạch oan khuất. Ta làm vậy không phải là muốn cầm bạc của các ngươi, ngươi làm như vậy nghĩa là không xem ta là bằng hữu rồi?”
Ngô Ứng Hùng đáp: “Đại nhân lấy nghĩa khí làm trọng khiến tiểu nhân vô cùng cảm động, bất quá chuyện trong nội cung nếu để quá nhiều người biết thì sẽ không thể giữ được bí mật nên cũng cần phải chuẩn bị chút bạc. Chỗ bạc này Đại nhân giúp ta chuyển tới họ. Sau này việc thành tiểu nhân sẽ hậu tạ đại nhân lễ vật khác.”
Nghe hắn nói như vậy, Trần Đấu mừng thầm trong lòng nghĩ: “Hắc hắc, tên Ngô Ứng Hùng này chắc là hậu tạ không nhỏ đây, có lẽ trong nhất thời hắn sẽ không kịp chuẩn bị, thôi thì để cho hắn một chút thời gian để hắn suy nghĩ thật kĩ xem nên tặng ta đại lễ gì.”
Nghĩ xong Trần Đấu lập tức cười ha hả, nhận lấy túi bạc, nói: “Chuyện này thì dễ thôi, ta sẽ giúp ngươi chuyển số bạc này đến cho họ. Nhưng có điều, ta là quan thanh liêm, từng thề cả đời sẽ làm một bề tôi liêm khiết, ngươi vạn lần đừng có đưa thứ gì cho ta.”
Ngô Ứng Hùng nói: “Đại nhân thanh chính liêm minh, quả thật là tấm gương từ mẫu. Tâm tư của đại nhân tiểu nhân hiểu được, tiểu nhân hiểu được.”
Trần Đấu không hiểu nổi Ngô Ứng Hùng rốt cuộc hiểu cái gì, thầm mắng chửi không lẽ tiểu tử này ngu đến độ nghĩ hắn là một thanh quan thật, đưa xong túi ngân phiếu này là coi như xong sao? Có điều án tử trong tay hắn, hắn còn phải sợ không moi được tiền của Ngô gia sao?
Một lát sau, Dương Dật Chi áp giải một gã nam tử bị trói đi vào, nói: “Bẩm đại nhân, Lô Nhất Phong đã đưa tới.”
Ngô Ứng Hùng cũng không thèm nhìn tới Lô Nhất Phong, nói: “Giao cho Vi đại nhân.” Trần Đấu ra lệnh cho đám người Huyền Trinh bắt giữ lấy Lô Nhất Phong, rồi hướng Ngô Ứng Hùng cáo từ ra về.
Trên đường trở về, Tiền lão bản cực kì hưng phấn, nói: “Hương chủ, ngài thật có bản lãnh, đã hù dọa cho tên Ngô Ứng Hùng kia chết khiếp.”
Huyền Trinh cũng xen vào: “Đúng vậy đúng vậy, chỉ mấy câu nói thôi đã khiến hắn tự động giao ra Lô Nhất Phong.”
Lô Nhất Phong nghe rõ ràng cuộc trò chuyện, run giọng hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Hắn cười nói: “Muốn mời ngươi đi gặp một lão bằng hữu. Đạo trưởng, phiền toái ngươi điểm lên huyệt câm của hắn, đề phòng hắn lắm mồm.”
Trần Đấu để cho đám người Huyền Trinh đem hắn trở về giao cho Từ Thiên Xuyên xử lý rồi tự mình ngồi kiệu hồi cung phục mệnh. Đợi mọi người đi rồi, hắn mở túi Ngô Ứng Hùng đưa cho, thấy bên trong có ba mươi vạn lượng thì không khỏi vui mừng, thầm nghĩ: “Lão tử thật quá lợi hại, lại có thể khiến cho Ngô Ứng Hùng móc ra hầu bao bậc này. So với Kim đại hiệp viết còn nhiều hơn hai mươi vạn a. Khoản này mới chỉ là mở đầu mà thôi, ta phải móc được bằng sạch túi tiền của Ngô gia.” (DG: trong truyện của Kim Dung thì Ngô Ứng Hùng chỉ đưa cho Vi Tiểu Bảo có mười vạn lượng mà thôi.) Mang cất hai mươi vạn vào trong ngực, còn lại hắn lại bỏ vào túi như cũ.
Trở lại cung hắn liền thấy Khang Hi đang có vẻ vô cùng gấp rút. Vừa thấy hắn trở về liền hỏi: “Thế nào rồi? Trẫm nghe bọn thị vệ bẩm lại ngươi đã đem thích khách cứu ra ngoài, có tra được gì không?”
Trần Đấu đáp: “Hồi bẩm hoàng thượng, lai lịch thích khách đã rõ ràng rồi. Gần đây có xuất hiện một giáo phái tên là Tam Lang giáo. Bọn chúng chính là người của Tam Lang giáo giả mạo thành thủ hạ của Vương phủ để vào cung hành thích.”
Khang Hi ồ lên một tiếng, hỏi: “Tam Lang giáo này rốt cục là có lai lịch thế nào?”
Trần Đấu trả lời: “Thánh chủ của Tam Lang giáo tự xưng chính là Tam thái tử của nhà Minh. Bọn này vây cánh rất đông, thế lực phát triển nhanh. Hôm nay nô tài tới chỗ bọn chúng tụ tập có nhìn thấy Tam Thái tử đó.”
Khang Hi hừ một tiếng nói: “Thế nào lại xuất hiện ra một kẻ mạo danh Chu Tam thái tử rồi.”
Trần Đấu nói tiếp: “Nghe người của bọn hắn nói, hình như trong cung đám có mấy tên thái giám chính là người do bọn chúng gài vào.”
Khang Hi vừa nghe giật mình nói: “Cái gì, ngay cả trong hoàng cung cũng có gian tế trà trộn làm thái giám sao?”
Trần Đấu gật đầu: “Đúng vậy thưa hoàng thượng, tổng đàn của bọn chúng là một cái cổ lâu. Hoàng thượng hiện tại có muốn nô tài đi bắt chúng về hay không?”
Khang Hi gật đầu, ra lệnh cho tên thái giám bên cạnh: “Ngươi đi truyền lệnh cho Đa Long chuẩn bị binh mã, sau đó theo Vi đại nhân đi bắt người.”
Trần Đấu nghĩ đến việc hôm qua mình từ trong Tam Lang giáo trốn ra, tên giáo chủ đó cũng không phải người ngu, chắc chắn lúc này đã dọn sạch sẽ chỗ đó rồi, bèn nói: “Hoàng thượng, chỉ sợ địch nhân giảo hoạt, lúc này đã rời khỏi chỗ đó cũng không chừng.”
Khang Hi nói: “Không sao, chỉ cần biết được kẻ chủ mưu, sớm muộn gì cũng sẽ bắt trọn ổ. Ngươi đã đi gặp Ngô Ứng Hùng rồi chứ?”
Trần Đấu cười hì hì lấy ra cái túi có 10 vạn lượng đã bỏ trở lại, nói: “Bẩm hoàng thượng, nô tài vừa đi gặp hắn, hù dọa cho hắn đến rắm cũng không dám đánh. Hoàn thượng, đây chính là mười vạn lượng hắn cho nô tài.”
Khang Hi cười nói: “Tốt, vừa vung tay đã có thể xuất ra mười vạn, hắn quả thật hào phóng. Vậy là Tiểu Bảo ngươi phát tài rồi.”
Trần Đấu cười: “Nô tài vâng mệnh hoàng thượng làm ăn bên ngoài, bạc dùng không hết. Bình Tây Vương phủ tặng bạc tuy nhiều thật nhưng muốn nô tài động tâm đâu phải dễ. Hoàng thượng, bạc này hay là phân phát cho đám thị vệ đêm qua có công giết địch coi như là phần thưởng của hoàng thượng khuyến khích bọn họ càng vì người mà tận tụy có được không?”
Khang Hi nói: “Ngươi không tham bạc mà lại có thể suy nghĩ cho đám thủ hạ như vậy là rất tốt, ngươi làm việc càng lúc càng để cho trẫm rất yên tâm.”
Trần Đấu còn đang chờ Khang Hi khen ngợi tiếp thì Đa Long đã đi tới, quỳ xuống khấu đầu, nói: “Hoàng thượng, binh mã đã chuẩn bị đầy đủ, tùy thời có thể lên đường.”
Khang Hi nói: “Tốt, Tiểu Bảo, lập tức lãnh binh đi đuổi bắt bọn phản loạn.”
Trần Đấu đáp ứng một tiếng, đưa túi chứa ngân phiếu trong tay cho Đa Long, nói: “Đa tổng quản, Hoàng thượng xét thấy hôm qua mọi người có công giết địch, ban thưởng mười vạn lượng, ngài hãy mau tạ ơn hoàng thượng đi.”
Nói xong hắn liền lui ra ngoài, đi thật xa rồi vẫn nghe thấy Đa Long vui mừng nói: “Tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn hoàng thượng.”
Trần Đấu mang quan quân tới cổ lâu, dựa theo trí nhớ tìm nơi mình và Mộc Kiếm Bình nhảy ra, quát lên: “Chính là chỗ này, vây lại cho ta, một tên cũng không để chạy thoát.”
Đám quan binh vội chia là hai đường bao vây quanh tường. Một lát sau, một quan binh chạy tới, nói: “Đại nhân, cửa chính tòa nhà này cách đây không xa.”
Trần Đấu thúc ngựa đi về phía trước, tới trước cửa, nói: “Vào trong bắt hết mọi người cho ta.” Hơn nửa số quan binh đi vào bên trong trước. Trần Đấu không biết bọn phản loạn Tam Lang giáo còn ở bên trong hay không nên không dám mạo muội đi vào.
Một lát sau, một gã quan binh chạy ra, nói: “Bẩm đại nhân, bên trong hoàn toàn trống rỗng, người đã chạy hết. Thuộc hạ chỉ bắt được một thái giám. Hắn là… hắn là Ngô Lương Phụ Ngô tổng quản.”
Tân Lộc Đỉnh Ký Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 96 : Phú quý làm mờ mắt.
Convert: Đắc Kỷ
Dịch : Lãnh Giai
Biên: Bi tước gia
Nguồn: Tu chân các – Tu chân giới
Trần Đấu vừa nghe nói bắt được Ngô Lương Phụ, trong bụng vui như mở cờ: "Tiểu tử này rốt cục rơi vào trong tay ta, hôm nay ta nếu không chơi chết ngươi, lão tử sẽ đi làm thái giám."
Lúc này Trần Đấu mới tiến vào trạch viện, đến đại sảnh, hướng chính giữa ngồi xuống, quát lên: “Đem người vào!”
Ngay lập tức bốn năm tên quan binh áp giải Ngô Lương Phụ vào trong sảnh, đem tới trước mặt Trần Đấu thì đè hắn bắt quỳ xuống. Ngô Lương Phụ kêu lên: “Các ngươi muốn làm gì, ta đang phụng mệnh Thái Hậu làm việc, mau thả ta ra.”
Trần Đấu nhếch miệng cười hỏi: "Ngô công công, Thái hậu phái ngươi đi ra ngoài làm gì ?"
Ngô Lương Phụ nghe giọng nói quen quen chợt ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới thấy người bắt hắn dĩ nhiên là tên thị tử đối đầu với hắn, lập tức nhuệ khí mất hết, không dám cao giọng như vừa rồi nói: "Chuyện của Thái Hậu, khi nào đến phiên ngươi hỏi."
Trần Đấu mặt trầm xuống, nói: "Hừ, Ngô Lương Phụ to gan, dám đem phản tặc vào cung hành thích hoàng thượng, đến khi mọi chuyện bại lộ, còn dám mang danh nghĩa Hoàng thái hậu ra che chở hòng thoát tội. Người đâu, đánh cho ta."
Ngô Lương Phụ hô to oan uổng. Hai gã quan binh nghe lệnh Trần Đấu lập tức đi lên, không thèm để ý tới hắn kêu la lập tức vả vào miệng, sau đó đạp mạnh lên bụng hắn.
Trần Đấu thấy hắn bị đá, nhưng bộ dáng có vẻ cũng không đau lắm, nghi ngờ hắn tựa hồ đang giấu thứ gì đó, bèn nói: "Lục soát người hắn, xem tên này giấu đang cất giấu đồ vật gì."
Khuôn mặt Ngô Lương Phụ nhất thời biến sắc, hai tay ôm bụng không chịu để cho lục soát. Một tên quan binh bèn tát cho hắn hai cái, cầm lấy vạt áo của hắn xé rách ra, nhất thời đồ đạc của Ngô Lương Phụ rơi ra đầy đất.
Ngoại trừ kim ngân ngân phiếu, còn có một bao đồ, tên quan binh cúi người nhặt lên, đi tới giao cho Trần Đấu. Trần Đấu thấy hai mắt Ngô Lương Phụ chăm chăm nhìn vào bao đồ, thầm đoán đồ vật này chắc là rất trọng yếu với hắn đây. Trần Đấu chầm chậm mở ra một góc, thấy xuất hiện hai chữ Chương Kinh liền thất kinh, xoay người đứng lên, lấy thân thể ngăn trở tầm mắt của mọi người, mở bao đồ ra nhìn, quả nhiên là một quyển Tứ Thập Nhị Chương Kinh, lại một cuốn kinh thư nữa lọt vào tay Trần Đấu.
Trần Đấu lập tức đem cuốn kinh thư gói kỹ lại, phất tay kêu toàn bộ quan binh lui ra. Đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người Trần Đấu cùng Ngô Lương Phụ, Trần Đấu lúc này mới đi đến trước mặt hắn, hỏi: “Kinh thư này ngươi trộm được ở đâu?"
Ngô Lương Phụ ánh mắt thủy chung không rời khỏi bao đồ trong tay Trần Đấu, cất giọng van vỉ nói: "Dạ. . Là Thái hậu. . sai nô tài đi tìm, Vi đại nhân, van cầu ngài trả kinh thư lại cho nô tài đi."
Trần Đấu chợt nhớ: "Tiểu tử này từng tịch thu hai quyển kinh thư từ phủ Ngao Bái, lúc này lại lấy trộm của Thái Hậu, cuối cùng cũng tiện nghi cho ta. Cuốn kinh thư này chắc chắn không phải Thái Hậu muốn hắn tìm, quyển này hẳn là lấy trong cung Thái Hâu, tính toán hiến tặng cho Tam Lang giáo, nhưng không nghĩ tới người Tam Lang giáo bỏ chạy hết, khiến hắn tốn công vô ích mà lại bị ta bắt được." Nghĩ tới đây, Trần Đấu liền cười nói: "Nếu là kinh thư Thái Hậu tìm, Thái hậu cho phép ngươi xuất cung, ta đây cũng không làm khó dễ ngươi."
Ngô Lương Phụ nghe đến đó, mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng lại nghe Trần Đấu lại nói tiếp: "Đúng lúc ta cũng muốn vấn an Thái hậu, hay là ngươi đi cùng với ta, thuận tiện cùng nhau đem kinh thư trình lên."
Ngô Lương Phụ giật mình kinh hãi, nói: "Vi đại nhân, ta tự mình giao là được rồi, không dám làm phiền đại nhân."
Trần Đấu trừng mắt, quát to: "Giỏi cho Ngô Lương Phụ, đến bây giờ còn không khai thật. Ta hiện tại sẽ đem ngươi cùng kinh thư giao cho Thái hậu, đến lúc đó xem ngươi còn có thể giữ được mạng hay không?"
Ngô Lương Phụ cũng không dám mạnh miệng nữa, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, khóc lóc van xin: "Vi đại nhân, ngươi đại nhân đại lượng, tha cho nô tài lần này, nô tài sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài, ngày muốn đánh mắng nô tài thế nào cũng được, chỉ xin ngài cứu tính mạng nô tài."
Trần Đấu nói: "Muốn ta tha cho ngươi cũng không phải là không được, nhưng ngươi phải khai thật, cuốn kinh thư này là ở đâu ra?"
Ngô Lương Phụ chỉ đành nói: "Kinh thư là nô tài đem từ trong phủ Thái Hậu ra, Thái hậu không biết chuyện này."
Trần Đấu lại hỏi tiếp: "Thái hậu làm thế náo có được cuốn kinh thư này?"
Ngô Lương Phụ nói: "Vốn kinh thư ban đầu là do hoàng đế Thuận Trị giao cho Đổng Ngạc Phi, về phần tại sao lại lọt vào tay Thái hậu, nô tài cũng không biết. Vi đại nhân, nô tài đã nói tất cả, cầu xin ngài thả nô tài đi."
"Đổng Ngạc Phi là chết trong tay Thái hậu giả, Thái hậu giết chết Đổng Ngạc Phi sau đó đoạt lấy kinh thư là hợp tình hợp lý, Ngô Lương Phụ hẳn là không có nói dối." Trần Đấu suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Không vội không vội, chuyện này nếu ngươi nói thật, chuyện trộm kinh thư ta sẽ không nói cho Thái Hậu cùng Hoàng Thượng biết, nhưng kinh thư cũng không thể trả lại ngươi, đồ của Thái Hậu, ta sẽ nghĩ biện pháp trả nó trở về chỗ cũ, ngươi nói có phải không?"
Ngô Lương Phụ vội nói: "Đúng…đúng , đa tạ Vi đại nhân giúp nô tài giữ bí mật."
Trần Đấu xoay người lại nói, nói: "Nhưng ngươi vì sao lại ở chỗ này còn chưa nói cho ta biết, ta hỏi lại ngươi lần cuối, nếu ngươi còn không chịu nói, ta cũng không giúp gì đươc rồi."
Ngô Lương Phụ vội nói: "Đại nhân cứ hỏi, nô tài sẽ đem những điều biết được khai ra hết, chỉ xin đại nhân cho nô tài một con đường sống."
Trần Đấu nói: "Tốt lắm, ta hỏi ngươi, ngươi làm thế nào gia nhập Tam Lang giáo?"
Ngô Lương Phụ nói: "Từ sau khi tiên đế bỏ đi, nô tài trong cung không còn quyền thế gì, lại bị Tam Lang giáo bắt được, Giáo chủ nói hắn là Tam thái tử nhà Minh, Tam Lang giáo bọn hắn không lâu nữa sẽ lật đổ Mãn Thanh. Hắn nói chỉ cần nô tài đi theo hắn, gia nhập Tam Lang giáo, đợi đến khi hắn trở thành hoàng đế sẽ thưởng cho nô tài vô số Kim Ngân tài bảo. Hơn nữa còn phong cho nô tài một chức quan Tổng quản Đông Xưởng. Nô tài lúc này nhất thời bị mờ mắt mới hồ đồ, leo lên thuyền giặc, đại nhân, nô tài thật sự chưa làm gì hết."
Trần Đấu vừa nghe, liền nhớ lại lúc trước có người chỉ điểm thân phận của hắn, liền hỏi: "Ngày đó người vạch ra thân phận của ta cho tên giả mạo Chu tam thái tử kia là ngươi?"
Ngô Lương Phụ trả lời: "Đại nhân, đó là do bọn họ ép ta nói, ta thật sự không muốn nói."
Trần Đấu lại hỏi: "Tam Lang giáo tổng cộng có bao nhiêu người? Trong Hoàng cung có bao nhiêu thái giám làm gian tế cho bọn chúng?"
Ngô Lương Phụ nói: "Nghe giáo chủ nói, Tam Lang giáo dường như có mười mấy vạn hương đồ, nô tài xem ra, số người trong giáo khoảng một hai trăm người. Trong cung có bao nhiêu gian tế, nô tài quả thật không biết, nô tài chỉ quản lý một tổ nhỏ trong cung, kể cả nô tài thì có ba tên thái giám."
Trần Đấu âm thầm toan tính: "Không nghĩ tới này Tam Lang giáo còn đem trong gian tế trong nội cung chia làm tổ, loại bỏ Ngô Lương Phụ này, chỉ sợ cũng không giải quyết được gì, tình cảnh của Tiểu Huyền Tử thật nguy hiểm. Không được, nhất định phải sớm ngày diệt trừ tận gốc Tam Lang giáo." Nghĩ tới đây, Trần Đấu hỏi: "Những người khác trong Tam Lang giáo đâu, tại sao chỉ có ngươi ở nơi này?"
Ngô Lương Phụ nói: "Nô tài thật sự không biết, nô tài từ trong nội cung ra ngoài, đi thẳng tới chỗ này chờ gặp giáo chủ, vậy mà một người cũng không có, nô tài đang muốn rời đi, lại bị đại nhân bắt lấy, đại nhân, nô tài đã nói hết những điều ta biết được, cầu xin đại nhân bỏ qua cho nô tài."
Trần Đấu khẽ mỉm cười, nói: "Nói tất cả? Chỉ sợ chưa hết, ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, coi còn bỏ sót chỗ nào không."
Trần Đấu nói: "Chuyện ngươi dẫn Tam Lang giáo vào cung hành thích, ngươi còn chưa nói ."
Ngô Lương Phụ nhất thời sợ hãi vừa dập đầu vừa nói: "Đại nhân, thật sự là oan uổng a, chuyện vào cung hành thích, nô tài chưa từng nghe người trong giáo đề cập tới, bọn họ tự vạch ra kế hoạch hành thích không có cho nô tài biết, nô tài quả thật không hay biết gì cả."
"Hắn dĩ nhiên không biết rồi bởi vì vào cung hành thích căn bản có phải là Tam Lang giáo đâu, bất quá ta tính toán để cho Tam Lang giáo chịu tiếng xấu thay cho người khác, nhất định phải nghĩ biện pháp để cho hắn nhận mới được." Nghĩ vậy, Trần Đấu nói: "Ta cho ngươi một cơ hội lập công, ngươi nếu không chịu nói, ta cho dù muốn tha cho ngươi một mạng, chỉ sợ hoàng thượng cũng không tha cho ngươi. Ngươi suy nghĩ thật kỹ, loại chuyện này chắc chắn sẽ có người chủ mưu, kẻ này là ai đây?"
Ngô Lương Phụ tỉnh ngộ, nhất thời nói: "Nô tài nhớ ra rồi, Tam Lang giáo có một người có ngoại hiệu gọi là Đa Dư Nhân, túc trí đa mưu, Giáo chủ rất nhiều chuyện đều nghe hắn, địa vị hắn trong giáo còn trên cả tứ đại Thiên Vương, chuyện này nhất định là do hắn chủ mưu."
Trần Đấu cười nói: "Vậy được rồi, những chuyện này ngươi nhớ lại thật kỹ đi, nếu viết tốt, lúc gặp hoàng thượng ta sẽ xin tội giúp ngươi."
Ngô Lương Phụ nói: "Vô cùng đa tạ đại nhân, cái mạng của nô tài xin giao cho đại nhân."
Trần Đấu bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, liền hỏi: "Nghe nói Tam Lang giáo còn cùng Ngô Tam Quế cấu kết, những sự tình này ngươi biết được bao nhiêu?"
Ngô Lương Phụ do dự nói: "Cái này. . . Cái này . ."
Trần Đấu trầm mặt xuống, nói: "Cái này làm sao, ngươi không chịu nói?"
Ngô Lương Phụ vội nói: "Dạ nói…dạ nói, nô tài cũng không biết quan hệ giữa Tam Lang giáo cùng Bình Tây Vương như thế nào, bất quá mấy ngày trước đây Ngô Ứng Hùng tới kinh, giáo chủ dường như đã đi gặp hắn."
Trần Đấu vừa nghe giáo chủ đi gặp Ngô Ứng Hùng, nhất thời tinh thần tỉnh táo, nhảy dựng lên, hỏi: "Hai người bọn họ gặp nhau nói cái gì, khai ra mau."
Ngô Lương Phụ vẻ mặt đau khổ, nói: "Nô tài nào có thể biết được, chỉ là nghe người bên cạnh nói, những thứ khác nô tài quả thật không biết."
Đây chính là một tin tức động trời, Trần Đấu vội vàng ra bên ngoài phòng, kêu quan binh cầm bút giấy mang vào, nói với Ngô Lương Phụ: "Đem những lời ngươi vừa nói, còn nữa, ngươi biết gì về Tam Lang giáo, tất cả đều viết ra cho ta, một chữ đều không được bỏ sót, nghe rõ hay chưa, nếu không thì không ai có thể cứu được ngươi rồi."
Ngô Lương Phụ bất đắc dĩ cầm lấy bút viết, miệng lại lầm bầm : "Viết hết những điều này, ta còn sống được sao."
Trần Đấu an ủi: "Ta cho ngươi viết chuyện về Tam Lang giáo, hoàng thượng tiêu diệt được Tam Lang giáo rồi ngươi sẽ là người có công, làm sao mất mạng được."
Đợi Ngô Lương Phụ viết xong, Trần Đấu lấy nhìn qua một chút, thấy hắn chữ viết rõ ràng, cũng không nhắc tới chuyện Tứ Thập Nhị Chương Kinh, rất là hài lòng, khen hắn mấy câu. Ngô Lương Phụ thấy Trần Đấu cao hứng, liền nhân cơ hội nói: "Đại nhân, nô tài đã đem toàn bộ những điều biết được nói ra, có thể cho nô tài trở về hầu hạ Thái Hậu được không?"
Trần Đấu cười ha ha nói: "Ngô tổng quản, ngươi nghĩ gì thế, lời khai ngươi viết xong rồi cũng phải cùng ta đi gặp hoàng thượng, để cho hoàng thượng hỏi rõ ràng một chút chứ. Lần này huynh đệ có được phú quý hay không toàn bộ đặt ở trên người của ngươi rồi, ha ha.”
Ngô Lương Phụ vẻ mặt đau khổ vội la lên: "Hoàng thượng vốn không cần gặp nô tài, vừa gặp hoàng thượng, nô tài nhất định phải chết, đại nhân, cầu xin ngài, ngài nếu tha cho nô tài, nô tài sẽ nói địa phương Tam Lang giáo giấu bạc cho ngài."