Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : Bạch Phát Quân Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
Tiểu Phương mở to miệng, hắn cũng định nói tên của mình cho Vương Bí biết, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được.
Bởi vì người mà Vương Bí kính là lão nhân mạnh mẽ trong người mình, còn thực tế bản thân lại yếu ớt vô cùng. Hắn cũng tự biết xấu hổ mà không dám nói ra tên họ bản thân cho người ta biết.
Nhìn bóng lưng Vương Bí rời đi, Tiểu Phương thầm nghĩ, rồi sẽ có một ngày hắn có thể lớn gan đứng trước mặt Vương Bí nói ra tên họ của mình.
Lão nhân đã rời khỏi thân thể của tiểu Phương, đang xúc động nhớ lại trận chiến vừa rồi. Đã lâu lắm rồi ông mới được động tay động chân, cảm giác kích thích vẫn còn vẹn nguyên như xưa, đáng tiếc đối thủ lại quá yếu, nếu không hắn còn cao hứng hơn nữa.
“Ông là ai?”
Tiểu Phương giật mình nhìn lão nhân trước mặt. Hắn nhận ra ông lão này, đây chính là ảo ảnh mà hắn đã từng gặp qua trong rừng rậm. Chỉ khác là giờ hắn không bị hù tới vắt giò lên cổ chạy mà vẫn trấn định đứng nhìn ảo ảnh của lão nhân. Trong đầu hắn rất muốn hỏi lão nhân là rốt cục chuyện gì đang xảy ra.
“Ta tên là Trương Tam Phong”.
Trương Tam Phong nói cho Tiểu Phương biết, lão dung hợp thuật dưỡng sinh cùng quyền thuật để sáng tạo nên công pháp Thái Cực quyền, là một công pháp vô địch trong thời ông còn sống. Nhưng võ học bác đại tinh thông vô cùng, tuy ông sống thọ tới ngoài một trăm bảy mươi tuổi nhưng vẫn không thể lĩnh ngộ thấu đáo hoàn toàn sự tinh diệu của công pháp này. Vì lưu luyến khôn nguôi điều này nên trước khi chết, ông đã căn cứ vào phương pháp tu chân, giữ lại được phần hồn của mình, tiếp tục cuộc sống dài đăng đẵng bằng cách cho linh hồn của mình sống phụ thuộc trên một cây không có rễ.
Bình thường nhìn thấy những loài cây không có gốc rễ sinh ra chính là chủ thể mà ông sống ký gửi. Ông bằng vào những cái cây đó, trở thành bất sinh bất tử, sống ngoài vòng luân hồi của thế giới loài người.
“Vậy đó là cái cây xanh lá không có gốc rễ mà con đã nhìn thấy ngoài rừng rậm ư?”
“Đúng vậy, nói cách khác đó chính là cái cây tu chân, thường gọi là Vô Căn Thụ.”
Bây giờ thì Tiểu Phương đã hiểu, Trương Tam Phong chính là một cao thủ tuyệt đỉnh, sáng tạo ra một phương pháp bất tử, liên tục sống thác trên những người có duyên với ông, cũng từ đó dần dần tu luyện võ học ngày càng cao thâm hơn.
“Con có thể thương lượng với ngài hai chuyện được không?”
Tiểu Phương trầm tư suy nghĩ một lúc thật lâu, rồi dùng một ánh mắt kiên định nhìn Trương Tam Phong.
“Con nói đi”
“Ngài có thể dạy Thái Cực Quyền cho con không?”
“Không có gì, để ký túc trong một người, thì bắt buộc người đó phải biết tâm pháp của Thái Cực quyền, có như thế Vô Căn Thụ mới có thể phát triển hạt giống trong thân thể. Chính vì điều này mà ta đã sớm dạy Thái Cực quyền cho con rồi.”
“Vậy, sau này ngài cam đoan sẽ không tự ý điều khiển thân thể ta nữa được không?”
Câu hỏi này làm cho Trương Tam Phong kỳ quái. Tất cả các chủ thể trước kia sau khi thấy qua sự mạnh mẽ của Trương Tam Phong đều tình nguyên để cho ông điều khiển thân thể của chính mình, tung hoành ngang dọc trên giang hồ không ngại đối thủ. Cũng nhờ vậy mà Trương Tam Phong có thể mượn thân thể tiếp tục con đường tu đạo.
“Nếu ta điều khiển thân thể của con, con sẽ trở thành đệ nhất cao thủ đương thời. Lúc đó sẽ có rất nhiều người tới khiêu chiến, khiến cho con nhận được sự kính ngưỡng của vạn người. Thiên hạ sẽ hoàn toàn nằm dưới chân con. Chúng ta sẽ có được thực lực cùng địa vị khiến người người phải ghen tỵ. Chẳng lẽ con lại không muốn điều này?”
“Không muốn.”
Tiểu Phương lắc đầu không hề do dự.
“Mụ mụ con nói không nên chiếm tiện nghi của người khác dù chỉ trong suy nghĩ. Cho dù con có đạt được địa vị cùng thực lực khiến người ta kính ngưỡng đi chăng nữa thì đó cũng là do ngài mới có được, chứ không phải là của con.”
Trương Tam Phong nhìn nét mặt kiên quyết của Tiểu Phương, ông thầm nghĩ, dù sao mình cũng đã là một hồn thể bất tử, cũng không cần thiết phải để ý tới trăm năm không thể điều khiển thân thể của cậu bé này.
“Được rồi, ta đồng ý giúp con”
“Tiểu Phương, con không sao chứ?”
Ngũ Tài không biết đã tỉnh từ lúc nào, ông khó khăn đứng thẳng lên, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tiểu Phương, nhưng thấy cậu bé cứ lẩm bẩm điều gì đó, trong lòng ông buồn bực không nhịn được mở miệng hỏi.
“Ngũ thúc, con không sao?”
“Bọn họ đi đâu cả rồi?”
Người mà Ngũ thúc hỏi đương nhiên chính là hai người Vương Bí.
“Con cũng không biết, khi con tỉnh dậy thì đã không thấy bọn họ đâu nữa.”
“Mạng chúng ta cũng lớn thật!”
Ngũ Tài thở hắt ra một hơi dài.
“Ta quay trở về cấp báo chuyện này lên cấp trên, con phải tự cẩn thận coi chừng đó.”
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh
Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : Bạch Phát Quân Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Phương đã ra ngoài, hắn tìm tới một nơi ít có dấu chân người qua lại, kiếm một cây cổ thụ khá to rồi chặt lấy một đoạn cành của nó xuống.
“Con xem, những cây cổ thụ thế này tuy rất lớn, nhưng hình dạng phát triển của nó chỉ có một kiểu duy nhất. Có cây đã chết khô, có cây vẫn còn xanh lá tươi tốt, nhưng rễ của chúng đều vô cùng chắc chắn. Cho dù cành lá của của nó có phát triển tới dạng nào đi chăng nữa, bộ rễ của nó đều sẽ không thay đổi.”
Tiểu Phương lắng nghe, có cái hiểu, có điều không.
“Thái Cực là một loại dung hợp giữa dưỡng sinh và quyền pháp. Muốn học giỏi Thái Cực trước hết phải hiểu về thuật dưỡng sinh. Hư và thật đều chỉ là một dạng của hình thức. Sức mạnh của hình thức đến từ nền tảng vững chắc. Phân chia trình độ cao thấp của hình thức dựa vào sự kiên định của nội tâm.”
“Vậy những điều mà Ngũ thúc dạy con chính là nền tảng trụ cột?”
“Đúng vậy!”
“Vậy con phải làm sao để nội tâm được kiên định?”
“Điều này phải do chính con tự lĩnh ngộ thôi.”
“Ngũ thúc dạy con rèn luyện trụ cột căn bản. Vậy con cứ bắt đầu luyện tập như thế đi.”
“Trước tiên hãy tập đứng tấn vững đã.”
Mỗi ngày, sau khi Tiểu Phương hoàn thành tất cả các bài tập của Ngũ thúc xong đều tập đứng tấn. Chỉ trừ lúc ngủ với lúc ăn ra hắn mới ngưng tập luyện. Lúc bắt đầu thì muôn vàn khó chịu, lúc nào cũng có cảm giác đau nhức, mệt mỏi. Nhưng dần dần một tháng sau, hắn cảm thấy nếu không tập đứng tấn thì người lại không thoải mái. Vậy là từ đó ngay cả khi lúc đọc sách hắn cũng tập đứng tấn, lâu dần, hắn còn vừa đứng tấn mà vẫn có thể ngủ được.
“Cũng không tệ”
Ngũ thúc thấy Tiểu Phương vừa hoàn thành xong các bài tập huấn luyện, trên mặt rất vui vẻ.
“Con tạm nghỉ ngơi hai ngày đi, ngày mốt ta sẽ mang con đi tham gia thi lại.”
“Thi lại?”
“Con cứ mãi ở phòng bếp nên không biết, cứ ba tháng một lần sẽ tổ chức một sự kiên cho quân từng bị đào thải tập đối kháng lẫn nhau. Từ trong đó sẽ tuyển ra ba người có tư chất tốt nhất cho quay trở lại gia nhập binh đoàn.”
Gần đây Tiểu Phương quá mải mê với việc tập luyện mà quên mất bản thân đã bị đào thải tới phòng bếp. Nhờ ngũ tài nhắc nhở hắn mới nhớ lần Hoạt tái này.
Hai ngày sau, mới sáng sớm, Tiểu Phương đã hòa cùng đám lính từng bị đảo thải tập trung lại thành từng nhóm, đợi kỳ thi lại bắt đầu. Nhưng vài giờ sau vẫn chưa thấy ai có trách nhiệm đi tới, có vài tên thập phu trưởng bắt đầu không giữ được bình tĩnh mà nhỏ giọng thì thầm.
Hôm nay là một ngày nắng rực rỡ, từ trong rừng từng tràng ễnh ương chói tai vang lên rất dễ gây cho người ta cảm giác tâm phiền ý loạn. Dần dần đã có vài người không kiên trì nổi mà bỏ đi hoặc ngồi xuống.
Đến gần xế chiều, binh lính bỏ đi đã càng lúc càng nhiều, nhìn quanh chỉ còn Tiểu Phương cùng vài mươi người vẫn đang đứng với tư thế hiên ngang, cao ngất.
Một thập phu trưởng đi hỏi thăm tin tức từ lúc nãy giờ đã trở về. Gã quay lại lắc đầu với vài tên thập phu trưởng khác. Có vẻ như gã đã đi lần này công cốc rồi.
Cử động của thập phu trưởng đã lấy mất hy vọng cuối cùng của đoàn mười người còn lại. Có hai tên trong bọn không chịu nổi nữa mà rút lui.
Màn đêm từ từ kéo xuống, khí trời nóng bức ban ngày được thay thế bởi sự rét mướt của gió lạnh. Đến khi gà gáy canh một thì chỉ còn một mình Tiểu Phương còn đủ thể lực tiếp tục chi trì không chịu ngã xuống.
Sáng ngày hôm sau, mặt trời vẫn tiếp tục chói chang. Tiểu Phương đã quen với việc đứng tấn nhưng cũng chưa bao giờ phải đứng đợi lâu đến như thế. Hơn nữa ếch nhái kêu réo liên miên khiến người ta vô cùng khó chịu.
“Biến hóa của trời đất cũng cũng chỉ quy về hai chữ, đó là động và tĩnh. Động tĩnh nếu không hài hòa, vạn vật diệt, động tĩnh hài hòa, vạn vật sanh.”
Không biết từ khi nào, Trương Tam Phong đã xuất hiện trước mặt Tiểu Phương. Tiểu Phương nghe lời Trương Tam Phong nói, một tia ánh sáng chợt lóe trong lòng.
Hắn chuyển trọng tâm sang chân trái, ngay khi chân trái cảm thấy nặng nề thì lập tức chuyển trọng tâm sang chân phải. Lúc bắt đầu hắn chỉ di chuyển trọng tâm đơn giản từ trái qua phải rồi ngược lại, nhưng dần dần, một luồng kình khí từ chân trái bắt đầu xuyên qua toàn bộ kinh mạch của thân thể đi tới chân phải, sau đó lại từ chân phải, quan kinh mạch quay trở về chân trái.
Ba ngày đã trôi qua. Một gã thập phu trưởng chạy đi báo cáo mọi việc lên cho Thiên phu trưởng. Ngũ tài chỉ mới là một Thập phu trưởng nên cũng chỉ có thể cung kính đứng ở đây.
Bảy ngày sau, thập phu trưởng đó báo cáo lên trên: “Thiên phu trưởng, tên kia đã vượt qua được đợt khảo hạch, có nên bảo hắn dừng lại hay không?”
“Ha ha, lão phu nhập ngũ hai mươi năm có lẻ mà vẫn chưa từng thấy một người lính đặc biệt như thế này. Truyền lệnh ta, mọi không người không nên đả động gì, cứ để cho hắn đứng đó đến khi ngã xuống thì thôi.”
Hai tuần sau, xung quanh nơi Tiểu Phương đang đứng đã có thật động binh lính cùng giáo quan tới xem náo nhiệt.
“Không ngờ đã đứng ở đây đợi tới hai tuần. Ngươi làm được không?”
“Gì chứ, ta không phải quái vật, kêu ta đứng hai ngày còn chưa chắc nổi nữa là.”
Ở trong đám người, có một tên lính lưng hùm vai gấu nhìn TIểu Phương. Y cứ nhìn chằm chằm như vậy, không nói lời nào rồi xoay người rời đi. Lúc quay đi, không hiểu vì sao y nắm chặt nắm tay mình lại.
Y là một người mới trong đội của Ngũ Tài, tên là Phùng Lãng.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh
Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : JuuMinhThu Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
Đến ngày thứ hai lăm thì Tiểu Phương cũng không kiên trì nổi nữa, đầu tiên là hắn bỏ cuộc vụ đứng tấn, rồi chạy ngay tới phòng bếp kiếm gì đó để ăn, mấy ngày qua thập phu trưởng phụ trách chỉ cho hắn ăn mỗi trứng gà với uống nước cầm hơi, miệng nhạt đến mốc cả ra rồi.
Thiên phu trưởng rất hài lòng với biểu hiện của Tiểu Phương, khi họp hội nghị bách phu trưởng, hắn đã bảo tất cả binh sĩ của Thần Vũ đại doanh phải học tập theo Tiểu Phương.
“Điều kiện tiên quyết để làm một người lính không phải ngươi vĩ đại bao nhiêu, mà phải xem ý chí của ngươi kiên cường đến đâu. Bởi chẳng có ai sinh ra đã vĩ đại được, phải có đủ ý chí kiên cường thì sự vĩ đại của ngươi mới hình thành nên được. Mà quân nhân nước Hàn chúng ta, lại thiếu mất chính cái tố chất ý chí kiên cường này, binh sĩ Thần Vũ đại doanh chúng ta cần phải học tập theo Viên Tiểu Phương. Đừng vội nghĩ mình phải thành người lính vĩ đại thế nào, hãy xem lại lòng mình kiên định được bao nhiêu đã, như vậy mới có được ý chí kiên cường, mới kết tinh được nền tảng vững vàng.”
Tiểu Phương nhờ vào thành tích đứng đầu này mà cuộc đời trở nên tươi sáng, trở thành một đội viên trong đội của Ngũ Tài. Ngũ Tài cũng bởi là thập phu trưởng của Tiểu Phương, quân đội thấy hắn biết dạy dỗ, nên cũng thưởng cho một khoảnh vườn con con.
Bởi Ngũ Tài vẫn luôn tin tưởng Tiểu Phương sẽ trở về đội, nên đội vẫn chỉ có chín người.
Phùng Lãng mạnh về lực công kích ở chân, đợt huấn luyện nào cũng đứng thứ nhất. Mỗi tội con người Y có phần quái gở khó gần, quanh đi quẩn lại chỉ huấn luyện và huấn luyện, rất ít giao du với người khác.
Thường Đức là lính lâu năm nhất của Ngũ Tài, được đám đồng đội gọi thân mật là Thường đại ca. Gã cũng giống như Ngũ Tài, bình thường thì thân thiện, hay giúp đỡ người khác, nhưng đã vào huấn luyện thì tuyệt đối không qua loa. Sau Phùng Lãng, gã có thể coi là nhân vật thứ nhì trong đội của Ngũ Tài.
Lý Minh là tên lính nhỏ tuổi nhất trong đội, tập luyện thì chẳng đâu vào đâu, nhưng lại hay bông đùa, là nguồn vui của cả đội.
Mấy người còn lại đều là bạn láng giềng với Tiểu Phương, đều là những đứa trẻ nông thôn điển hình, làm việc cũng coi như cần cù thật thà, rất nghe lời, Ngũ Tài bảo gì làm nấy. Mục tiêu lớn nhất đời người chỉ là no bụng lúc này, nếu không đánh giặc thì về nhà cưới lấy một cô vợ để chăm sóc các cụ.
Vừa mới vào đội, ai nấy đều lân la làm quen với Tiểu Phương. Dù sao Tiểu Phương cũng là người được thiên phu trưởng chỉ đích danh khen ngợi, nhất là mấy đứa binh lính cùng thôn với Tiểu Phương. Nhưng rồi thấy những khóa huấn luyện khác và thi thố, ngoại trừ đứng vào hàng ngũ, môn nào Tiểu Phương cũng đứng bét, bọn họ cũng từ từ lạnh nhạt với Tiểu Phương. Mà Tiểu Phương cũng chẳng quan tâm, cứ rảnh rỗi không việc gì là Tiểu Phương lại trốn ra một chỗ đứng tấn, nghiền ngẫm ra biến chuyển của tĩnh và động ở hai chân.
Tiểu Phương gia nhập đội của Ngũ Tài, Phùng Lãng vẫn chỉ biết mình hắn, hai người sớm chiều ở chung cả tháng trời cũng chẳng nói với nhau là bao. Có lúc Phùng Lãng cũng nhìn Tiểu Phương một cái, nhưng Tiểu Phương vừa ngước mắt lên, y đã nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Chỉ có một điều thay đổi là Phùng Lãng luyện tập càng lúc càng hăng say, có một lần bởi vì luyện tập nặng nhọc quá, thể chất giảm sút, mắc phong hàn, sốt cao ba hôm liền.
Thường Đức nghe theo chỉ dạy của Ngũ Tài, thường chỉnh sửa các động tác sai của Tiểu Phương khi tập luyện. Tính tình gã rất tốt, có khi Tiểu Phương làm một động tác sai đến mười lần, cũng không hề tức giận, còn không ngại làm mẫu động tác chuẩn cho Tiểu Phương. Có lẽ nhờ sự kiên nhẫn giảng dạy của gã, và Tiểu Phương cũng có cố gắng hơn, nên hai tháng sau, Tiểu Phương đã từ vị trí đội sổ nhảy lên được hai bậc.
Vui nhất vẫn là Lý Minh, trong những buổi tập buồn tẻ hai người vẫn hay cùng nhau bày trò, hàng ngày ăn cơm cũng hai người với nhau.
“Tiểu Phương, có nghĩ đến nữ nhân không?”
“Nữ nhân?”
Nói đoạn, Lý Minh đem hai cái bánh bao nhét vào ngực, uốn éo lắc mông đi tới trước mặt Tiểu Phương, ngón tay cong thành lan hoa chỉ mà ấn nhẹ vào trán hắn.
“Lính đại ca, chàng bảo thiếp có xinh đẹp không nào?”
Tiểu Phương thiếu chút nữa sặc cười, mấy chiến hữu xung quanh cũng phá lên cười ha hả, ngay cả Phùng Lãng cũng nhịn không nổi, phải quay đầu đi.
Lý Minh lôi bánh bao ra, hỏi Tiểu Phương: “Thế nào, đẹp không?”
Lý Minh liền xán lại bên Tiểu Phương, khôi phục giọng nói bình thường:
“Vậy huynh có muốn thiếp không?”
“Ha ha ha”
Mọi người xung quanh vừa nghe thấy, cười điên đảo không thôi, mặt Tiểu Phương đỏ bừng như mông khỉ, cắm mặt điên cuồng nhai bánh bao không nói câu nào.
Lý Minh thấy Tiểu Phương như vậy, kêu thất thanh: “Ối chao ôi! Sao chàng cắn cái đó của ta miếng to vậy!”
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh
Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : JuuMinhThu Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
Tuổi trẻ là như vậy đấy, chơi đùa, mơ mộng, thời gian cứ thế trôi dần.
Chớp mắt sáu tháng đã qua, trời đất vừa đón nhận một trận tuyết lớn, xung quanh đại doanh Thần Vũ khoác lên mình một tấm áo màu trắng bạc.
Cả mười người bọn Tiểu Phương, Phùng Lãng, Thường Đức, Lý Minh đứng ngay ngắn thành hàng, trước mặt bọn họ là Ngũ Tài.
“Trời lạnh không?”
“Lạnh!”
“Máu của các ngươi nóng không?”
“Nóng!”
Gió từ trên núi thổi xuống lạnh thấu xương, ào ào thổi tuyết dưới mặt đất cuồn cuộn lên.
“Các ngươi vừa nói gì, ta nghe không rõ.”
“Máu của chúng tôi rất nóng, thưa thập phu trưởng!”
Cả đám Tiểu Phương, Phùng Lãng lớn tiếng gào lên trả lời.
“Tốt lắm, ta báo cho các ngươi một tin này, sẽ làm máu của các ngươi nóng hơn nữa.”
Mười người đứng đối diện với Ngũ Tài đều nín thở, lỗ tai vểnh lên. Ngũ Tài mới sáng ra đã lôi hết cả đám bọn họ ra đây, xem cái bộ dạng hào hứng của Ngũ Tài, bọn họ biết ngay kiểu gì cũng có chuyện.
“Lính của Ngũ Tài ta đây không phải loại hèn nhát, có phải không?”
“Phải.”
“Ta cũng tin rằng các ngươi không phải loại hèn nhát, nhưng đó chỉ là chúng ta tự nói nên không tính, chúng ta phải giành lấy vinh quang!”
Cả đám mười người Tiểu Phương, Phùng Lãng, Thường Đức, Lý Minh đồng thanh hô to lên.
Ngũ Tài nói với mọi người, cuộc thi tài thường niên của đại doanh Thần Vũ sẽ được tổ chức vào tuần sau, mỗi vị thập phu trưởng đề cử ra hai sĩ binh xuất sắc nhất để tham gia, sau đó hợp thành một nhóm nhỏ cùng đấu với chín mươi chín nhóm khác của đại doanh Thần Vũ.
Ngũ Tài vừa thông báo cái tin này ra, ánh mắt Phùng Lãng chợt sáng ngời lên, Tiểu Phương cũng siết chặt nắm tay. Thường Đức mới đầu nghe hai mắt cũng bừng lên ngọn lửa khát vọng, nhưng rồi sắc mặt mau chóng ảm đạm.
Trong sáu tháng qua, Tiểu Phương nhờ sự chỉ dạy từ ảo ảnh của Trương Tam Phong hàng ngày, đã lĩnh ngộ được biến hóa hư thực của hai chân. Bên cạnh đó, nhờ Thường Đức dốc lòng bồi dưỡng, thành tích các hạng mục luyện tập đều tiến bộ vượt bậc, ở trong đội đã tương đương với Phùng Lãng và Thường Đức.
Buổi tối ăn cơm xong, Thường Đức tìm đến chỗ Tiểu Phương.
“Tiểu Phương, chúng ta ra ngoài đi dạo chút nào!”
Thường Đức nói đoạn, liền bước luôn ra khỏi phòng không quay đầu lại, Tiểu Phương ngớ người một lát, rồi cũng lập tức bước theo ra ngoài.
Trong phòng vốn đang rất ồn ào, nhưng Thường Đức và Tiểu Phương vừa rời khỏi một cái, hết thảy đều trở nên im lặng, ngay cả Lý Minh vẫn ưa làm trò cũng nằm trên giường, nhìn trần nhà không nói một lời.
Ai mà chẳng biết, tham gia hội thi thường niên này là vinh dự của một người lính. Như Ngũ Tài đã nói sáng nay, nếu muốn chứng minh mình không phải loại hèn nhát, thì phải giành lấy vinh quang, đối với một người lính lâu năm như Thường Đức, vinh quang chính là tất cả những gì mà hắn có.
Chân bước trên lớp tuyết dày, vang lên những tiếng “soàn soạt… soàn soạt”, những lưỡi đao gió hoang dại từ trong núi cứ như tát vào mặt Thường Đức và Tiểu Phương. Hai người họ không nói một lời, một trước một sau cứ thế bước đi. Ban đầu, Thường Đức bước đi không nhanh, rồi từ từ tăng dần tốc độ, mà Tiểu Phương vẫn theo sau sát gót. Sau đó thì hai người thủy chung duy trì khoảng cách ba bước chân.
Cứ đi vậy được khoảng một giờ, cuối cùng thì Thường Đức cũng dừng lại, Tiểu Phương cũng ngừng chân.
Thở ra một hơi nặng nề, Thường Đức nhìn Tiểu Phương, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng, hai người bước đi nhanh như vậy trong núi suốt một giờ, vậy mà thần thái của Tiểu Phương so với lúc mới ra ngoài cũng không khác là bao.
“Tiểu Phương, từ giờ ta là đối thủ của đệ, nếu như đệ còn muốn ta là Thường đại ca của đệ, thì đệ phải dốc hết sức ra mà đánh bại ta, hiểu chưa?”
Mấy hôm trước, Trương Tam Phong vừa hỏi Tiểu Phương hiểu câu “Hư linh đỉnh kình khí trầm điền” như thế nào.
Tiểu Phương trả lời Trương Tam Phong rằng hắn không hiểu “hư linh đỉnh kình” cho lắm, đại khái là hoạt động hít vào và thở ra, dồn khí lại hắn cảm thấy mình như thể một con người có nội tâm kiên định vững vàng, cứ thế hít vào lại thở ra, lại đưa khí quay trở lại đan điền.
“Hư linh đỉnh kình khí trầm điền” vốn là để làm cho nội tâm vững vàng kiên định.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh
Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : Bạch Phát Quân Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
Cho dù có chuyện gì phát sinh đi chăng nữa, ta cũng phải tự mình đối mặt với nó.
Hắn nâng đao chào Thường Đức, sau đó mũi chân hơi điểm nhẹ lên mặt tuyết, tốc độ của hắn tăng cao ngay lập tức, hắn lại dậm thêm một bước nữa, tốc độ lại tăng cao hơn.Không ngờ hiện giờ Tiểu Phương lại thi triển Đạn bộ của thiếu niên nước Tần lần trước.
Đạn bộ của Tiểu Phương khác rất nhiều so với thiếu niên nước Tần kia. Người thường đi trên tuyết sẽ vô tình mà để lại dấu chân lún sâu, nhưng Đạn bộ của Tiểu Phương chỉ để lại một dấu chân nhàn nhạt.
Cách đó không xa, Trương Tam Phong đang đứng bên canh, khuôn mặt như nở hoa nhìn Tiểu Phương giao thủ cùng Thường Đức. Dạy Thái Cực cho Tiểu Phương lâu như thế nhưng đây là lần đầu lão nhìn Tiểu Phương giao thủ cùng người khác. Sư phụ như ông luôn muốn đệ tử của mình dùng thực chiến để tiến bộ.
Thương Đức đã hơi hoảng. Gã dùng toàn lực hòng thoát khỏi sự đeo bám của Tiểu Phương, nhưng tốc độ của tiểu tử kia nhanh tới kinh người, hơn nữa còn tăng tốc đột ngột, khiến gã không có cách nào thích ứng nổi.
Chẳng lẽ trong nháy mắt đã bị Tiểu Phương đánh bại sao? Không ngờ chênh lệch giữa ta và hắn lại lớn đến vậy. Thường Đức thầm thở dài một hơi, nhắm mắt chuẩn bị đón lấy một kích toàn lực của Tiểu Phương.
“Bịch”
Không ngờ Tiểu Phương lại dùng một tư thế bốn chân tiếp đất, nặng nề té xuống nền tuyết khi còn cách Thường Đức chỉ ngoài một thước. Bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, nhưng hạ bàn vẫn chưa vững chắc, hai chân chưa thể thừa nhận tốc độ quá cao cũng như khống chế việc chuyển đổi hư thật giữa hai chân, trong khi thi triển đã xảy ra xung đột dẫn đến không thể điều khiển mà té nhào trên nền tuyết.
Trương Tam Phong đang đứng xem trận đấu chỉ biết lắc đầu.
“Kinh nghiêm vẫn chưa đủ.”
Thường Đức thở ra một hơi.
“Nguy hiểm thật.”
Sắc mặt gã cực kỳ khó coi. Tiểu Phương chỉ là một tân binh mới nhập ngũ chưa đầy năm, không ngờ lại làm cho một lão binh như gã chạy trối chết khi giao thủ. Loại cảm giác này chẳng khác gì một tảng đá đè nặng trong nội tâm gã.
Trên chiến trường không có chuyện may mắn hay không, mà chỉ bàn tới thắng bại, sống chết.
Thường Đức lấy lại tinh thần, từ từ đi tới chỗ Tiểu Phương, tung một quyền dữ dội về phía Tiểu Phương.
Tuy còn cách một lớp quần áo, nhưng nhiều năm khổ luyện của Thường Đức cũng không phải công cốc, mỗi một quyền của gã đều theo đúng sách vở, đánh thẳng lên những phần nhiều thịt nhất trên người Tiểu Phương. Từng quyền từng quyền như pháo nổ liên châu, không hề cho Tiểu Phương có nửa cô hội thở dốc.
Tiểu Phương cố gắng thu cơ thể lại, tận lực bảo vệ những chỗ yếu hại. Thoạt nhìn thì hắn đang bị đánh tới không có cơ hội trở mình, nhưng hô hấp của tiểu tử này với từng quyền của Thường Đức đánh lên thân thể hắn tựa như có cùng một tiết tấu nhất định.
Mỗi khi hắn trúng một quyền, da thịt nơi đó nhìn như phồng lên rồi lại xẹp xuống, lực đạo trên quyền đầu của Thường Đức cũng tan biến mất dạng.
Người ngoài đứng xem trận đấu này có lẽ không nhận ra, nhưng Trương Tam Phong đứng gần đó lại rất rõ ràng.
“Hư linh đính kính!”
Trời chuyển về đêm, tuyết càng lúc càng rơi nặng. Gió đông cắt thịt cùng với tuyết bay đầy trời thốc vào Thần Vũ đại doanh làm cho binh lính chịu không nổi hàn khí mà phải liên tục vận động tay chân, có một số tên không nhịn nổi mà liên tục rùng mình.
Nhưng hai người đánh nhau trên nền tuyết lại đang nhễ nhại mồ hôi. Nắm tay của Thường Đức bắt đầu thả lỏng dần, tốc độ cũng chậm hơn, lực quyền cũng nhẹ đi rất nhiều, hít thở không thông. Một quyền cuối cùng đã lấy đi chút khí lực cuối cùng của gã. Thừa dịp này, trong nháy mắt, Tiểu Phương rúc mạnh thân thể lại, nghiêng người lộn nhào sang bên cạnh, vừa đủ tránh được thân thể Thường Đức rơi ầm xuống đất. Sau đó hắn chuyển người lên trên, tung quyền như mưa lên thân thể đã nằm thành đống của Thường Đức.
“Không đánh, không đánh nữa!”
Mới nửa khắc chịu đòn của Tiểu Phương, Thường Đức đã chịu không nổi mà la lên oai oải.
Tiểu Phương dừng công kích, giơ tay kéo thân thể không còn chút sức của Thường Đức, nâng hắn đứng dậy.
“Tiểu Phương, Thường Đức ca thua ngươi rồi!”
“Đại ca, đệ dìu ca về”
“Không cần, để cho đại ca ngồi nghỉ ở đây một lát, đệ trở về trước đi.”
Tiểu Phương đứng dậy, cúi sâu người chào Thường Đức. Khi hắn xoay người định trở về đại doanh thì đột nhiên Thường Đức nói: “Nhớ lấy, không được làm mất mặt Thường Đức đại ca.”
Tiểu Phương bước đi tập tễnh, hay tay nắm chắc, nhẹ giọng trả lời :“Yên tâm đi, Thường đại ca!”
Một màn kịch đấu vừa rồi để lại vài vết máu đỏ như hoa mai tán lạc trên nền tuyết trắng. Bàn tay Thường Đức nắm chặt, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm dày tuyết, bật khóc thành tiếng, nhưng trên đôi mắt không có nửa giọt lệ nào, chỉ có từng đóa hoa tuyết nhẹ nhàng rơi lên khóe mắt, rồi từ từ tan đi.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh