Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
-----oo0oo-----
Chương 437: Phủ Nguyên soái, thành Khai Phong (2)
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Người không sốt ruột duy nhất ờ cả Sơn Đông này chính là Lý Mạnh. Sau khi tin truyền tới. Tôn Truyền Đình mang theo văn qúyền tới thằng phủ Tề quốc công, hi vọng Lý Mạnh đưa ra kế hoạch.
Phận đoán của Tôn Truyền Đình với Lý Mạnh cũng gần giống với tình hình thực tế. hắn cảm thấy ngay từ đầu Lý Mạnh chuyên lực vào chiến lược với thát lỗ. chưa chẳc là có dự liệu gì. mà là do cố chấp và thù hận. từ khi doanh Giao Châu thành lập qua nhiều lần hành động có the nhìn xa suy nghĩ này.
Nhưng Lý Mạnh chưa chắc đã biết thát lỗ Mãn Thanh bắt người hoang dại bồ sung lực lượng; cũng chính là nói. Tề quốc công Lý Mạnh có lẻ không đoán được đối phương lại có hành động và tốc độ như vậy để bồ sung người và tăng cường thực lực.
Không ngờ rằng. Lý Mạnh ngồi nghe Tôn Truyền Đình giảng giải trong thư phòng; biểu hiện chỉ là khá hứng thú. giống như nghe thấy tin gì đó thú vị. Đúng vậy, chuyện này với Lý Mạnh nhiều nhất cũng chỉ là một truyền thuyết lý thú ít người biết đến. cũng không tới mức kinh ngạc như bọn họ.
Trong lòng Tôn Truyền Đình lo lắng, suy nghĩ càng sâu sắc. Sau khi đại soái chiến thằng ở phủ Hà Giangg , lẻ nào đã tự cao tự đại. thế thì phiền phức lớn rồi, nhất định phải lên tiếng khuyên can mới được.
Nhưng người cắt lời trước lại là Lý Mạnh, hắn nhìn Tôn Truyền Đình hoảng loạn hiểm thấy, cười nói:
‘Thát tử bắt người hoang bồ sung lực lượng, hiện giờ đối với doanh Giao Châu mà nói cũng là ngoài tầm tay với, việc chúng ta có thể làm cũng chỉ là từng bước đẩy tới trước Sơn Hải quan, sau đó mới hành động'".
‘■Quốc công đại nhân...”
“Tôn tiền sinh cũng không cần xem chuyện này quá mức quan trọng như thế. doanh Giao Châu hành quân tác chiến, điều kiêng kỵ nhất là rời xa hậu cần. một mình xâm nhập. Phủ Hà Giangg , phủ Vĩnh Bình. Sơn Hải quan không phải là nơi lâm ăn tốt. lại có thực lực đối địch các nơi. nếu ta phái quân lên bắc. đường tiếp tể lương thảo không ồn. Ngài bảo quan binh bên dưới làm sao có thể yên tâm tác chiến, vạn lờ có sơ xuất gì. thì thật là không thể cứu vãn được”.
Đặc điểm chiến thuật của doanh Giao Châu là dựa vào đạn dược. Súng đạn và hỏa pháo có tác dụng ýô cùng lớn với hậu cần. hơn nữa doanh Giao Châu luôn đẩv đủ lương thảo. Đầy đủ lương thảo: quân lương cũng là một cách ổn định sĩ khí. Nhưng kiểu đặc điểm chiến thuật và đầy đủ lương thảo này, tầm quan trọng của việc tiếp tế lương thảo lại càng nôi bật hơn.
Nhất định phải đảm bảo có hậu phương vững chắc, quân đội doanh Giao Châu mới có thể phát huy hết chiến lực. nếu có hậu phương vừng chắc và căn cứ tiếp tế. không phải đựng tạm vài kho hàng dự trữ quân nhu hàng hóa là có thể.
Theo lời Lý Mạnh nói. phải “thấu” nơi này, chữ “thấu” này chính là Sơn Đông có thể hoàn toàn không chế được, xây đựng đồn điền điền trấn, sau đó thông qua đồn điền điền trấn khời binh, kho hàng và thành lũy cứ điểm tạm thôi, hình thành hậu phương vững chắc.
Tôn Truyền Đình cũng hiểu đạo lý này. phủ Hà Giangg hiện giờ còn đang sáng lập. phủ Vĩnh Bình còn chưa bắt đầu. Muốn đợi tới lúc xây dựng được kiểu “vững chắc” như Lý Mạnh nói. thì đã quả muộn rồi. Tôn truyền Đình nhất thôi cũng không biết nói gì. đại soái làm như vậy cũng không thể nói là tự đại khinh địch, mà giống như trạng thái quá mức cẩn thận.
“Đại soái, ồn định vừng chắc là đúng, nhưng tình hình hiện giờ. nên coi trọng binh quân thần tốc, nhanh chóng đánh bại thát lỗ- để chúng không thể thong dong hồi phục lại ngoài biên giới như vậy.
Nghe thấy câu này của Tôn truyền Đình. Lý Mạnh đầu tiền là ngẩn ra. ngay sau đó là cười ha ha thành tiếng. Hắn cuối cùng cũng hiểu được Tôn tiền sinh này rốt cuộc đang nghĩ gì rồi, thôi không cười nữa. Lý Mạnh thân Nhiên hỏi:
‘Theo như Tôn tiền sinh nói, quân ta xâm nhập vào Liêu Đông đánh bại thát lỗ, tiền sinh cho rằng quân ta làm như vậy sẽ thâng hay là bại”.
Lý Mạnh hỏi thận trọng. Tôn Truyền Đình cũng suy nghĩ mài mới trả lời:
Binh mã Sơn Đông hiện nay là cường quân bậc nhất thiên hạ. cho dù là cách xa kinh thành, nhưng vẫn có tâm phần nắm chắc, sau khi tấn công sẽ giữ được toàn quân rút ra”.
“Tiền sinh có lòng tin vào binh mã Sơn Đông như vậy. chứng tở binh mã doanh Giao Châu ta đúng là quân mạnh: nhưng tình hình như hiện nay, cho dù là xâm nhập vào Đông Liêu ờ biên giới, sau khi đại thằng thát lỗ; vẫn phải lui vào trong, vì ở biên giới dù sao cũng chì là quân đơn lẻ. mà lại không thể có được tiếp tế. khi đội quân đơn lẻ của ta rời khỏi. thát tử lại hồi phục, vẫn là vòng tuần hoàn này. hơn nữa cánh quân này đánh xa. tiểu hao cực lớn. vẫn rất dễ bị kẻ địch khác chú ý tới. vừa nảy tiền sinh cũng nói là có tâm phần nắm chắc, nếu vạn lờ sơ xuất, thỉ thật là không thể cứu vãn nổi”.
'Đại soái, thát lỗ dề dâng hồi phục ờ biên giới, lẻ nào binh mã Sơn Đông ta cứ ngồi nhìn như vậy, để mặc chúng phát triển an toàn như thế sao?”
Tôn Truyền Đình nói đã có phần sốt ruột, hắn là người chú ý tới thân phận lễ phép nhất. Lý Mạnh được phong là quốc công, hắn cũng luôn gọi là quốc công đại nhân, lúc nào sốt ruột quá. đã gọi quốc công thành đại soái có chút thoải mái hơn. không quan tâm tới gì nữa.
‘'Không phải để mặc kệ. là bên ta phải tích cóp lực lượng đánh một đòn quyết định. Tôn tiền sinh cũng có lòng tin vào lực lượng doanh Giao Châu chúng ta. Lý mỗ lại càng tin. nếu cứ từng lượt đánh bại, chỉ bằng hoàn toàn tiêu diệt trong một trận đại chiến, điều Sơn Đông chúng ta cần làm hiện giờ chính là chuyện này”.
Lúc Lý Mạnh nói điều này. mặt mày sáng ngời, vô cùng tự tin. những lời tự tin hào khí này rất có sức cuốn hút. Tôn Truyền Đình nhất thôi cũng không nói lên lời.
Thát lỗ hồi phục như thế, Lý Mạnh lại không e ngại, kể hoạch của hắn là sau khi phủ Hà Giangg và phủ Vĩnh Bình đảm bảo ồn định thông đường, sẽ toàn lực đánh ra. càn quét trênệt dễ khối u ác tính tàn sát Hoa Hạ này (Hoa Hạ là tên gọi cũ của Trung Quốc)
Tôn Truyền Đình thở đãi. kế hoạch của Lý Mạnh thật là bất ngờ . vốn dĩ theo những gì hắn biết, hướng phát triển phủ Vĩnh Bình và Sơn Hải quan chằng qua là để tránh lúc đi qua Trung Nguyên, thát lỗ xâm nhập quấy rầy nơi này.
Nhưng không ngờ kế hoạch của Lý Mạnh lại lớn như vậy. lần ra biên giới này chính là để diệt quốc, nghe thấy kế hoạch này. Tôn Truyền Đình cũng có chút tình thần kích động.
Đại Minh từ sau ba lần chỉnh chiến ờ Vạn Lịch, các cuộc chỉnh chiến nơi biên giới đều thất bại. gần năm mươi năm không một trận thằng, giờ không nói tới thát lỗ ở phương bắc. mà loạn lạc phương nam lại sát hại cả trăm vạn người Hán. tính toán ra. Hoa Hạ suy yếu gần như là bắt đầu từ thôi Ngũ Đại. Thôi Minh Thành Tồ - Chu Lệ có chút khỏi sắc. tới thôi Anh Đầu lại từng bước xuống dốc. cái gọi là đế quốc trung ương, thiên trênều uy nghi sớm đã biến mẩt không còn. Tôn Truyền Đình thình thoảng nhớ tới thôi Hán Đường uy chấn thiên hạ. động võ diệt nước, trong lòng không khỏi than thở.
Ai ngờ trong thôi loạn lạc suy yếu như vậy. lại có hào kiệt như Lý Mạnh , với sức của một người: càn quét làn gió suy yếu ở Hoa Hạ. xâv dựng võ lực vô cùng lớn mạnh như vậy.
Vừa nãy vô cùng hào khí thảo luận kể hoạch diệt quốc với mình, chuyện lớn thế này. võ công hùng tráng thế này. mà mình cũng có thể tham dự. thật là may mắn biết bao.
Tôn Truyền Đình lúc này suy nghĩ rất nhiều, nhất thôi không biết nói gì nữa. Đối với người như Tôn truyền Đình, rất ít khi có hành động thất thố trước mặt bề trên, dù cho tâm trạng có kích động thế nào đi nữa.
Tới khi lấy lại tâm trạng, lại phát hiện Lý Mạnh đang nhìn hắn với ánh mắt hiếu kỳ. khiến hẳn không khỏi xấu hỗ; đằng hắng giọng lại. lại nghĩ tới một chuyện khác, vừa may giờ nhẳc tới. cũng tiện dễ chuyền chủ dễ. Tôn Truyền Đình ồn định lại tâm trạng, nói:
Quốc công đại nhân, từ khi không dùng danh hiệu tướng quân Trấn Đông nữa. mà đồi thành nghĩa hiệu Tề quốc công, hạ quan cảm thấy có họa ngầm trong đó”.
Xây dựng tuyến hậu cần vừng chắc ờ phủ Hà Giangg và phủ Vĩnh Binh, mục đích cuối cùng là vào Liêu Đông tiêu diệt Mãn Thanh. Kế hoạch này thật là kinh hãi thế tục. Suy nghĩ hiện giờ của trên dưới doanh Giao Châu vẫn là dựng tuyến phòng thủ ờ vùng Liêu trấn hoặc là ờ Sơn Hải quan; đánh vào thát tử, để chúng không dám xâm chiếm, dù sao diệt quốc diệt tộc là chuyện quá lớn. rất ít người có thể tiếp nhận được suy nghĩ này. Lý Mạnh cũng không muốn tiếp tục nói tới dễ tài này; hơn nữa lời của Tôn Truyền Đình cũng thu hút hứng thú từ hẳn.
“Tôn tiền sinh, mời nói rõ hơn. bản công rửa tai lòng nghe”.
'Phủ Tề quốc công chỉ là một phủ đệ hoàng thân, mặc dù có tổ chức Sơn Đôngtrước đây; nhưng vẫn chỉ có thể gần văn không gần võ, tất cả các chức vị lãnh đao đều là thứ chính, không có chuẩn bị nhân lực cho nhiệm vụ khấn cấp của quân quốc; lúc thái bình còn tốt. nếu thật sự là huy động đại quân , thay đối gấp rút. đó chính là điều động người bốn phía, hơn nữa không có kể hoạch nhất định, chắc chắn sẽ chậm trễ chuyện quan trọng, hơn nữa những việc vặt cũng bị quấy rầy. còn tạo nên hoảng loạn. Hiện giờ quân vụ càng lúc càng nặng nề. trước đây chúng ta vẫn chỉ đứng vững ờ Sơn Đông, vận chuyền coi như Nguyên truyện sau này đại quân viễn chỉnh, có vô số chuyện phát sinh, không thể không cẩn thận. Hạ quan cảm thấy ít nhất nên khồi phục mộ phủ tướng quân, trang bị đầu mối dẫn quân, quyền hành rõ rằng, chứ không phải với vị trí hoàng thân dẫn quân hiện này. lúc lâm trận, lại không tìm được lệ thuộc ở đầu”.
Lý Mạnh vừa nghe vừa gật đầu. cuối cùng khen ngợi:
“Nếu không có Tôn tiền sinh, doanh Giao Châu hiện giờ e là vẫn có rất nhiều điều không có quý phạm, nhưng hiện giờ mọi chuyện đã xong, kể ra công của tiền sinh quá lớn rồi”.
Những lời diệt quốc vừa nãy, khiến tâm trạng Tôn Truyền Đình kích động. Những lời khích lệ này của Lý Mạnh thực tế đã khen ngợi hắn như tể phụ. Tôn Truyền Đình dù cho bình tĩnh thế nào vân đứng lên cung kính nói lời cảm ơn.
Tôn tiền sinh có lẻ đã nghe người khác nói. bản công thời gian nhàn hạ mấy năm nay đều nghe đọc sách sử. Những ý kiến kinh nghiệm có được từ sách sử. phần lớn thể chế ờ phủ Tề quốc công này đều là làm theo cách thức của Xu mật viện thôi Tống. Đầy tớ quan lại các nơi đều là quan văn. nhưng thời gian chiến tranh lại định mô phòng theo kim chế. trực tiếp xây đựng phủ Nguyên soái. Lão doanh lại là đại doanh trực thuộc Nguyên soái. Quân nhu bên lão doanh và thương đoàn Linh Sơn hợp thành quân nhu của đại quân, sĩ quan các cấp của doanh thân binh lại là quan thuộc phủ Nguyên soái. Tôn tiền sinh là trường sử. Viên Văn Hoành là chủ bộ ghi chép sổ sách. Chu Dương là ký thắt, thể chế khi chiến tranh, soái phủ sớm muộn cũng sẽ lập, Tôn tiền sinh cũng không cần lo lòng hỏng việc”.
Tôn Truyền Đình nghe xong, Trầnm tư hồi lâu. sắc mặt lại càng thận trọng, nói:
“Mọi chuyện có dự liệu sẽ thành, không thì sẽ hỏng , các quan lại công phủ an tọa ờ phủ Tế Nam . chờ đợi quân cơ. chỉ huy điều hành lương thảo, đối vận đại quân, đều là điều có thể. Nhưng đại soái, nếu đại quân ra ngoài nghìn dặm: ngày đểm trăn trở. ăn gió nằm sương, để sĩ quan quân đội có thể lo liệu các ýếu vụ quân kỷ sao? Ra ngoài tác chiến, trong quân ngũ. điều cần thiết là thể năng kiện tráng, những sĩ tử Sơn Đông trong phủ đại soái có thể đảm nhiệm sao? Điều này rất khác với tọa trấn Tế Nam . an hường thái bình?"'
Xem ra Tôn Truyền Đình đã nghĩ tới vấn dễ này rất lâu , hỏi cũng đều là chuyện rất trịnh trọng, dù sao ngày đó Tôn Truyền Đình dẫn quân Tẳn bổn tập mấy tỉnh, truy kích đại quân lưu dân. đã khá rõ những thể chế này.
Đối với những đại tộc thương gia giàu có có mưu đồ kéo quan hệ với mình, chỉ cần họ không làm những chuyện trái luật không cho phép với doanh Giao Châu, hắn cũng không kếo kiệt nụ cười và thiện ý của mình, có thể không ảnh hường tới toàn cục vân tiện hơn.
Hành động thế này của Lý Mạnh khiến những thương gia giàu có quyền quý đó tường rẳng móc nối được quan hệ, khiển thân thích của Nhan Nhược Nhiên càng kiểu ngạo ương ngạnh, thậm chí có người còn có hành động phi pháp.
Vói tình hình như vậy. cho dù là Nhan Nhược Nhiên hay là Nhan Tham Chính hiện giờ. lập trường của họ rẩt kiên định: đó chính là xử phạt nghiêm, quyết không tiếp tay. Nhan Nhược Nhiên tất nhiên lòng hướng về phu quân, còn Nhan Tham Chính lại hiểu rõ. Nhan gia hiện giờ đã trèo lên cây đại thụ. sau này chắc chẳn vô cùng phú quý. tuyệt đối không thể vì những thân thích này mà hỏng việc được.
Kết quả những người thân thiết của Nhan gia mới uy phong chưa tới một năm. đều lần lượt bị Lý Mạnh đưa tới Từ Châu, bên đó cũng không phải nơi nghèo khó. nhưng xung quanh đều là vùng khi ho cò gáy. trong thành lại là quân quân, không phải lo chuyện ăn mặc. nhưng muốn làm xằng làm bậy cũng không có điều kiện mà làm.
Tới khi Mộc Vân Đao có con trai, lại có những người thân mới vào trong hệ thống doanh Giao Châu mà cũng không biết thân thiết thế nào đều chuẩn bị những chiều cũ. đi vào con đường của phu nhân: tới nịnh nọt người thân của nhị phu nhân, cũng coi như lôi kéo được quan hệ với đại soái. Hơn nữa nghe nói thời gian nhị phu nhân ờ cạnh đại soái còn nhiều hơn cả Nhan Nhược Nhiên, Chắc chắn nói chuyện cũng có hiệu quả hơn.
Các thương gia giàu có ờ Lưỡng Hoài Sơn Đông cùng với tài sản mở rộng, năng lực cũng trở nên mạnh theo, mạng lưới quan hệ xâ hội cũng rắc rối khó gờ; nghe ngóng tin tức cũng rất đễ. rất nhiều người đều nghĩ, cho dù nhị phu nhân có cẩn thận thế nào. người nhà có khiểm nhưởng ra sao. cũng vẫn có thể nghe ngóng được chút tin tức.
Không ngờ. những người này lẽn trời xuống đắt. vắt óc mà vẫn không tìm được người nhà của Mộc Vân Đao. cũng có tin tức linh thông tới Khai Phong. Hả Nam. Dù sao đọc tuyến Hoàng Hà. Hà Nam hiện nay. cũng đều thuộc khống chế của doanh Giao Châu, không cần lo láng có nguy hiểm gì.
Nhưng cho dù tới Khai Phong thăm dò. cũng không thu được kết quả gì. Cho dù có tìm kiếm thế nào. cũng không tìm được gì từ tiểu thư của Mộc gia. đấy cũng là điều bí ẩn. thật khiến người ta Trầnm mối vẫn không có cách giải, đấy lả điều người hầu thích lan truyền nhất.
Trước đây, rất nhiều người suy đoán lai lịch của Mộc Vân Đao. sau khi thăm dò người nhà; những suy đoán này lại càng phong phú. một trong số đó thậm chí còn truyền tới tai Lý Mạnh, nói là Mộc Vân Đao là con gái Kiềm quốc công Mộc Thiên Ba: năm đó có chuyện gần như truyền kỳ. hai người mới có thể bên nhau.
Đương nhiên, hoàn toàn không ai có thể nghĩ tới Mộc Vân Đao là con gái của Chu Vương - Chu Cung Hiểu, là quận chúa Đại Minh. Nhưng cho dù Lý Mạnh có chủ động nói vói người khác Mộc Vân Đao là quận chúa Đại Đường, e chằng ai tin nổi.
Sau khi Mộc Vân Đao sinh Lý Vũ. mọi tâm tư đều dồn cả vào đứa bé;; nổi nhớ cha mẹ ờ thành Khai Phong cũng vơi đi vài phần, hơn nữa vì thành Khai Phong lúc này đã chắc chẳn trong tay Lý Mạnh; cô cũng không cần phải lo lòng quá nhiều.
Hạ tuần Tháng sáu năm Sùng Trinh thứ mười sáu. phòng ngự cả thành Khai Phong đã nắm chẳc trong tay thủ bị phủ Quý Đức - Viên Thì Trung, trong phố xá Khai Phong có một tin đồn khá thú vị, đó chính là đu kích Viên Thì Trung mặc áo giáp bào phục, lúc cưỡi ngựa dẫn binh vào thành, lúc ờ cổng thành mừng tới rơi nước mát.
Phản tặc ngày đó và đại tướng một phương hiện nay, hơn nữa bảo vệ thành lớn như Khai Phong. Viên Thì Trung cũng coi như tu thành chính quả. rạng rờ tổ đầu.
Thành Khai Phong lớn như vậy. ngày đó Trần Vĩnh Phúc dùng hơn chín nghìn người, huy động trai tráng còn là lấy trứng chọi đá. hiện giờ Viên Thì Trung dùng tới ba đoàn hơn sáu nghìn người này sao có thể giữ được.
Nhưng sáu nghìn người này không chỉ giữ vững thành mà ngay cả mấy chục dặm xung quanh thành Khai Phong cũng đều vô cùng thái bình, các thế lực lớn nhỏ xung quanh, đúng là có mấy đội lớn tới cả vạn người, nhưng có thể nhìn thấy thâng hai. thâng ba. trên Hoàng Hà gần như dòng nghẹt thuyền bè.
Có thể chuyền nhiều hàng hóa tới đây như vậy, tất nhiên cũng có thể mang từng ấy binh mã tới đây. Phủ Quý Đức và phủ Duyệt Châu luôn có đại quân Sơn Đông giám sát. không nên chọc vào đại họa không cần thiết như vậy.
Nhưng nha dịch, còn có người trong tuần phủ và nha môn bố chính sứ ti những người hầu trong phủ Khai Phong, đều là những con rẳn độc thành tình. Những ngày này họ đều bàn bạc riêng, nói là quân đóng ờ các nơi yếu điểm, tường thành và ngoài thành đại khái khoảng bốn nghìn người, còn quân trực thuộc du kích Viên Thỉ Trung đều đóng xung quanh Chu Vương phủ. nói là Tề quốc công vẫn là phong thần Đại Minh. Chu Vương vẫn là hoàng thân quốc thích của Đại Minh, muốn ra tay cũng không cần gấp rút như vậy.
Hơn hai nghìn quân binh đóng xung quanh Chu Vương phủ. thành phận khá phức tạp. có tinh nhuệ của doanh thân binh, có mật thám đoàn muối Sơn Đông, có tâm phúc của Trần Vĩnh Phúc, cũng có rắn độc ờ thành Khai Phong, còn có quân nòng cốt của quân Duyệt Châu, nhưng không có người của Viên Thì Trung.
Tới hạ tuần Tháng sáu. khoảng hai trăm bước xung quanh Chu Vương phủ đã trở thành khu không người hoàn toàn giới nghiêm, trên dưới thành Khai Phong đều cảm thân. Tề quốc công này cũng quá ác ...
Đối mặt với câu hỏi trực tiếp thế này, Lý Mạnh cũng không lưởng lự gì. hắn cũng sớm có suy tính, liền nói:
‘Tôn tiền sinh, ngài còn nhớ ngày nào bản công cũng ra ngoài thành giám sát. bên cạnh luôn có phụ tá. thân binh đi cùng, ồn ào huyên náo. từng có lão nho nói rằng bản công mọi sự tiết kiệm, nhưng lại quá mức lừng lẫy chuyện ra ngoài du ngoạn này. bồn soái mặc dù ngợi khen lão nho. nhưng vân là chuyện cũ?”
Tôn Truyền Đình gật đầu. sẳc mặt Lý Mạnh lại tươi cười, lại giải thích:
người đi theo đó: chính là quan lại phụ tá phủ Nguyên soái ta. Họ ngày nào cũng tập luyện, nếu không theo kịp. không học được, sớm đã bị đào thải, bồ sung người mới. Tôn tiền sinh, ngài thấy thế nào?”
Nghe thấy Lý Mạnh nói xong. Tôn Truyền Đình thở dài. lại có cảm giác bừng tình, lẳc đầu cảm khái nói:
‘'Không tích nửa bước, khó tới ngàn dặm: có thể được như ngày hôm nay. sao có thể là ngẫu nhiên được. Quốc công bình thường đã sớm trù bị. suy nghĩ cẩn thận những bố trí này. rẩt có điểm tương thỏng với dân sách lược của tàng binh, bình thường các nơi đều tự vận hàng, lúc chiến tranh lại tập trung lại. hạ quan cuối cùng đã hiểu, đầu hiệu thứ hai của thương đoàn Linh Sơn ở thành Tế Nam dùng vào đãu rôi”.
Hai người nhìn nhau, cùng bật cười.
Lúc trước từng nói. trong các tổ chức lớn ờ Sơn Đông, chỉ có đầu hiệu thương đoàn Linh Sơn không ờ Tế Nam . mà được đặt ở châu Tế Ninh, hơn nữa ờ thành Tế Nam còn có đầu hiệu thứ hai. Đầu hiệu thứ hai ở thành Tế Nam không làm ăn với dân chúng, mà chỉ qua lại với bên quân nhu và bên chế tạo binh khí của doanh Giao Châu. Việc làm ăn của dân chúng thành Tế Nam . vẫn có phần hiệu ở Tế Nam đảm nhiệm. Trang bị thế này hơi lạ. tới bây giờ Tôn Truyền Đình mới tỉnh ngộ. mà trong Sơn Đông, những bố trí và hành động thế này đúng là không thiếu, xem ra đều có ý thảm sâu trong đó. Tôn Truyền Đình không khỏi cảm thân hồi lâu.
Trung tuần Tháng sáu. chuyện lớn bậc nhất ở Sơn Đông, là nhị công tử của Tề quốc công Lý Mạnh đặt Tền là Lý Vũ. Tên này rất bình thường , nhưng nếu xem hồ sơ hộ tịch Sơn Đông; ba năm gần đây. những bé trai mới sinh ở cả Sơn Đông này. có tới năm phần tên có chữ “vũ” này.
Đây cũng là võ công hiển hách của doanh Giao Châu ờ Sơn Đông. Nếu muốn cầu được công danh phú quỷ, trong chỉnh chiến càng dễ dàng có được, có vồ số người gia nhập doanh Giao Châu, một bước lên trời. Chỉnh vì thấy làm lính luyện võ có lợi như vậy, mới xuất hiện tình trạng như vậy.
Nhưng, Nguyên nhân Lý Mạnh lấy chữ “vũ” cho con trai thứ hai của hắn lại là vỉ cơ thể đứa trẻ yếu ớt. hi vọng sau này có thể luyện võ để cơ thể khỏe mạnh.
Lẻ ra. Lý Mạnh có được con nối dõi thế này. trênều đình nên hạ chỉ phong thường. ít nhất cũng phải tăng thêm quân hàm; mới coi là quý tắc bỉnh thường.
Nhưng trênều đình và Tề quốc công hiện giờ như nước với lửa. còn nói gì tới ban thường, vốn dĩ khi phong thường chức Tề quốc công; con trai cả Lý Hoành của Lý Mạnh nên được phong thường; nhựng trênều đình hoàn toàn không nhẳc tới, thậm chí ngay cả các quan tướng khác ờ Sơn Đông cũng chằng quan tâm.
Trênều đình cũng biết số binh mã quân tướng này một mực trung thành với Lý Mạnh, trênều đình không có thực lợi gì có thể lôi kéo họ, mà lôi kéo không được, đơn giản là ngay cả những thủ đoạn lớn nhỏ đều không cần. co đầu rụt cồ không quan tâm tới.
Mặc dù không được trênều đình ban thường, nhưng Lý Vũ còn trong tã lót đã được mọi người nịnh nọt. sau này chắc chẳn là đại phú quý: trường thọ khóe mạnh. Mà nịnh nọt cũng là một kỹ thuật, ví dụ như mọi người khi khen Lý Hoành, thỉ nói sau này Lý Hoành phú quý. giống như long hồ.
Cái gọi là người đác đạo. một bước lên trời, còn giờ người bên cạnh Lý Mạnh cũng vậy. Nhan Nhược Nhiên hạ sinh Lý Hoành, địa vị trong Lý phủ vững chắc không thể đao động, vừa may cũng là lúc thế lực doanh Giao Châu mở rộng, điều này rất khó lường, vốn dĩ Nhan trên phủ là người Giang Nam.
Từ sao khi trở thành nhạc phụ của Lý Mạnh, dưới sự sẳp xếp của Lưu Phúc Lai. cũng là vỉ sự an toàn của người thân Nhan Nhược Nhiên, người nhà họ Nhan đều sinh sống ở Sơn Đông.
Người nhà họ Nhan ở Giang Nam chỉ là địa chủ nhỏ và vừa. Chỉ là gia tộc thi thư gia truyền giàu có mà thôi, tới Sơn Đông, mặc dù không lo chỉ tiểu ăn mặc, nhưng so với Giang Nam. thỉ Sơn Đông còn xa mới bằng, nên người thân của Nhan Nhược Nhiên đều có chút oán hận cha con họ Nhan.
Nhưng những oán hận này mau chóng tấn thành mây khói, thương gia giàu có ở Lường Hoài và Sơn Đông đă nâng họ lên tới tận trời, muốn gì có nấy. cũng không cần gì hồi báo. chỉ cầu có thiện ỷ trước mặt đại soái, nói vào câu dề nghe là cảm thấy hài lòng rồi. Cảnh ngộ nhân sinh thay đối nhanh như vậy, thời gian trước còn là dân thường nghèo khó; đột nhiên lại trở thành người như quan lớn hoàng thân vậy. cảm giác này thật tuyệt.
Kế đó oán hận với Nhan Nhược Nhiên trở thành nịnh nọt ton hót dù sao cũng là nhận tiền của người khác, cũng nên làm chủt việc giúp người ta. kết quả là ngày nào Lý phủ cũng có người thân nhà họ Nhan tới thảm hỏi, khiến Nhan Nhược Nhiên không sợ người khác làm phiền, cần phải nói là thủ đoạn quan hệ xâ hội này đúng là có tác dụng.
Nhan Nhược Nhiên bắt đác dĩ vẫn ít nhiều cũng chuyền lời của người thân thích tới Lý Mạnh.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của doileloicdvv
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
-----oo0oo-----
Chương 438: Tiếp thái sơn. cười sau cùng. (1)
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Hai mươi lắm Tháng sáu năm Sùng Trinh thứ mười sáu. phủ Chu Vương ờ Khai Phong bắt đầu phần phát người hầu. khác với những phiên vương khác của Đại Minh. Chu Vương cũng coi như được việc, hơn nữa áp lực khá ít. So với Phúc Vương trong thành Lạc Dương, đúng là trên trời với dưới đắt. dân chúng trong thành cũng có thiện cảm với hắn.
Thấy Chu Vương phủ bị binh mã Sơn Đông vây quanh, có người ở thành Khai Phong tới bên doanh của du kích Viên Thỉ Trung ở Quý Đức thỉnh nguyện, nhưng đều bị từ chôi.
Viên Thì Trung dẫn sáu nghìn người tới thành Khai Phong, quan dân. trên dưới Khai Phong đều có ẩn tượng tốt với đội quân thuộc Sơn Đông tới từ Hà Nam này, vì quân ký nghiêm minh, cũng không quấy nhiều dân chúng, đầy đúng là điều hiếm có. nhưng sự việc ờ phủ Chu Vương, lại không hợp lòng người.
Các hương lão Khai Phong thỉnh nguyện một hai lần. tâm tư của Tề quốc công Lý Mạnh đã là người qua đường đều biết, hoàng tộc Chu gia và hẳn quả nhiên là một duộc. thình nguyện tở rõ thái độ, nếu đối phương không đáp ứng. người dân trong thành Khai Phong cũng không muốn tiếp tục nữa. tránh gặp vạ lây..
Con người trên đời này đều thực dụng như vậy. đặc biệt là trong cuối thôi hồn loạn thế này. ai cũng đều coi mạng sống của mình quan trọng hơn.
Sau khi Chu Vương phủ phản phát người hầu. trong phủ cũng chỉ có mấy vú già. gia đinh không rời đi. Chu Vương và Vương Phi. Trác Phi và cả con cháu cũng chỉ có hai mấy người.
Thành Khai Phong hiện giờ đã không ai muốn đi qua xung quanh vương phủ. binh mã Sơn Đông phòng bị nghiêm ngặt, người không có liên quan đi qua nơi này đều bị nghi ngờ.
Xem tình thế này. nói không chừng lúc nào đó binh mã Sơn Đông sẽ ra tay với Chu Vương phủ. tình hình hiện giờ. Chắc chắn còn phải che đậv bề ngoài, vạn lỡ mình đi quá gần. bị coi là người chịu tội mà bị bắt. có hối hận cũng không kịp. với những chuyện thế này. dân cư trong thành luôn rất tình táo.
Hai mươi bảy Tháng sáu, ngay cả những phủ đệ quý quan xung quanh Chu Vương phủ cũng đều chuyền hết đi. Chủ nhản của những phủ đệ này lấy đủ các lý đo tới nơi khác sống, chứ không muốn đến gần chọc vào phiền phức này.
Hai mươi tâm Tháng sáu. hơn hai nghìn binh mà đóng xung quanh Chu Vương phủ thanh tra lần thứ nhất, lục soát toàn bộ nhà cửa gần giáp với Chu Vương phủ, phần lớn các khu nhà này đều đã trống không, các nhà chưa trống này thấy tình hình như thế cũng nhanh chóng chuyền đi. cũng có những gia bộc ở lại xem xét tình hình, thấy hành động của doanh Giao Châu; đều thấy may mắn là minh đã chuyền đi.
Tối hai mươi chín Tháng sáu. Chu Vương phủ trong thành Khai Phong đột nhiên bốc lửa lớn. ánh lửa phóng lên trời, nhưốm đò bầu trời đểm. ngọn lửa thế này đúng là quá lớn.
Hơn hai nghìn binh lính đóng xung quanh vương phủ hoàn toàn không kịp tới dập lửa. mặc dù huy động thanh niên trai tráng trong thành tới đập lửa. nhưng vì phận lớn nhà cửa xung quanh vương phủ đều không người, cũng lại chậm trề thôi gian, khi người chạy tới. ngọn lửa ờ vương phủ đã không thể khống chế.
Rất nhiều dân chúng đều bị ngọn lửa kinh động, nửa đểm dậy nhìn đám cháy, cho dù người chưa bị hỏa hoạn nhìn thấy thế lửa lớn như vậy. cũng hiểu ra. lửa lớn thế này cho dù là đá ở trong cũng cháy thành bụi. Sơn Đông này ra tay thật là độc ác. cả nhà Chu Vương thật là đáng thương!
Nhưng nghĩ lại Phúc Vương điện hạ bên thành Lạc Dương bị từng đao cắt vào da thịt, sau đó trộn lẫn thịt, cho đại quân lưu dân nhắm rượu. Chu Vương này thật ra vẫn còn may mắn hơn.
Hơn nữa có người cũng nghĩ sâu hơn. nếu không phải Chu gia họ sưu cao thuế nặng, khiến dân chúng lầm than, đại quân lưu dân phản loạn, thì sao có kết cục như ngày hôm nay, chỉ có thể nói là thôi cục thay đồi. tạo hỏa giờn trêu. đáng thương, đáng tiếc, đáng tiếc.
Ba mươi Tháng sáu. binh mã Sơn Đông trong thành tăng cường giám sát. hơn nữa còn phái tốc mã truyền tin tới bên phủ Quý Đức. để hai đoàn quân Duyệt Châu tới Quý Đức phòng ngự chuẩn bị sẵn. phòng có biến.
Nhưng thành Khai Phong lại yên tĩnh tới bất ngờ . hỏa hoạn ờ phủ Chu Vương, với mọi người lại giống như là chuyện thuận Lý Tự Thành chương. Những chuyện Tề quốc công Lý Mạnh làm. vén đă không thể tha cho người của Chu gia. Thành Khai Phong thậm chí từ việc Chu Vương phủ bị đốt cháy lại được lợi không ít.
Ví dụ như Chu Vương phủ có diện tích rộng, bị lửa thiểu đốt. mặc dù lúc sảng sớm. ngọn lửa được đập tất. nhưng phế tích vẫn đang có mỗi lửa còn sót lại. cả đống phế tích này cũng cần nhiều thanh niên trai tránh tới xử lý. Doanh Giao Châu cũng trả tiền luôn, mọi người bây giờ đều căng thằng tới đinh đầu. nhưng đây là chuyện tốt.
Thành Khai Phong bắt đầu hồi phục trạng thái cuộc sống bình thường ; cồng thành mở ra. thằng đường thủy bộ. lượng lớn hàng hóa theo đường thủy được chuyền tới. cũng có dân chúng sống ở hai bở Hoàng Hà giữa phủ Quý Đức và thành Khai Phong đều tới tìm kế sinh nhai, tin tức cũng bắt đầu truyền đi.
Chuyện Chu Vương phủ ờ Khai Phong nửa đểm xảy ra hỏa hoạn, gần như giữa thâng bảy, quá nửa người ờ mấy tình Bắc Trực Đãi. Sơn Đông. Nam Trực Đãi đều biết.
Đây cũng là điều ngoài dự kiến của quân Sơn Đông, vốn dĩ cho rằng hành động như vậy sẽ khiến nhiều người phản cảm: văn nhân sĩ tử sẽ lại trào lên làn sóng công kích, ai ngờ phản ứng của mọi người lại chỉ là miêu tả nhẹ nhàng như vậy, hoàn toàn không quan tâm tới. hơn nữa sau đó tin tức phản hồi từ phương xa tới. những tình có phiên vương Đại Minh như Hồ Quảng; Giang Tây. Sơn Đông, ngược lại còn thấy chuyện này khá tốt.
Chỉ có đời Minh, phiên vương ngoài ra ngoài thành hiến tế ra. thời gian còn lại đều bị giam lởng trong thành không được ra ngoài. Trên đầu chỉ có mành trời như vậy, có thể hoạt động cũng chính là thành trì này. Thành trên Đại Minh ngoài mấy thành lớn như kinh thành. Nam Kinh: Khai Phong; Tây An. Tô Châu ra. những nơi khác đều khá nhỏ hẹp.
Cứ đòi đòi nghẹn khuất như vậy. tâm lý không thay đổi cũng khó khăn, sao có thể trút ra những cảm xúc trong lòng, ngoài tửu sắc ra. cũng chính là sát hại dân chúng.
Nói tới có lẻ là truyện cười, các phiên vương ở vùng thích tửu sắc. thường đều được trênều đình ca ngợi, xưng là thuần hậu. vì chìm đám trong tửu sắc, ít nhất sẽ không nguy hại tới trênều đình, về phần tham tài áp bức dân chúng, quan quân cũng không thể quân được, thường là bọn vô lại ác nhân đầu nhập tới. dựa vào quyền thế khoanh vòng ruộng đắt. áp bức dân chúng lương thiện, vô cùng khổ cực. dân chúng lầm than.
Những phiên vương này. cho dù là giết người trong thành, cũng không trong phạm vi quản lý của quan lại, có thể nói họ coi trời bằng vung cũng không quá.
Các phiên vương làm hại dân chúng như vậy. lại không thể nào quân thúc, nên họ đứng đối lập với tất cả mọi người, không chỉ là dân chúng phản cảm cầm hận. mà ngay cả vãn nhân sĩ tử. các nhà giàu có thậm chí là quan lại ờ vùng cũng căm hận. Chu Vương trong thành Khai Phong cũng không thể nói là người xấu. thậm chí còn từng làm nhiều việc tốt.
Nhưng nhà Chu Vương chưa bao giờ ra khỏi thành, phàm là nghe thấy Chu Vương gặp nạn. đều thay phiên vương vào trong, chắc chắn là Trầnm trồ khen ngợi rồi.
Chuyện ờ Tư Dương phủ thành Duyệt Châu có thể càng cụ thể nói rõ thái độ này, phủ Lỗ Vương hiện giờ hoàn toàn bị vây trong thành Tư Dương, những vương trấn; ruộng tốt ngoài thành đều được “đo đạc” dưới danh nghĩa của đồn điền điền trấn; có rất nhiều dân chúng cũng được lợi theo.
Năm đó Lỗ Vương phủ đúng là có làm vài chuyện độc ác ờ phủ Duyệt Châu, giữa thâng bảy. tin Chu Vương phủ bị đốt cháy truyền tới Sơn Đông, liền có người nửa đểm chửi lớn bên ngoài Lỗ Vương phủ, nói là những tên khốn kiếp các ngươi sao không tim đuốc tự đốt minh đi. để dân chúng Tư Đương được vui vẻ.
Lỗ Vương phủ cám như hến, không dám có bất cứ phản ứng nào. họ đúng là sợ đắc tội với vị thần chết Sơn Đông này, tối không cẩn thận lại bị “cháy”.
Rất ít người dễ ý thấy, sau ngày lửa lớn bốc cháy, binh mã Sơn Đông bao vây quanh Chu Vương phủ thiếu đi năm trăm người. Đồng thời, một đội thuyền vận chuyền lương thực, bắt đầu lên đường; từ Hoàng Hạ thuận theo kênh đào quay về Sơn Đông.
Trong đó hai chiếc thuyền lớn được nói là dùng kỹ thuật chế tạo của thuyền Đại Phúc, họ có lớn nhỏ i như hiện này là vì hạn chế đường sông, nếu không phải như vậy. những chiếc thuyền này có thể còn lớn hơn nữa.
Thuyền bè như vậy, đi ngược dòng tới bến đò thành Khai Phong, khiến trên dưới thành Khai Phong một trận khiếp sợ. thuyền bè như vậy nhìn thế nào cũng không giống dùng để ýận chuyền lương thực; mà giống như đang khoe khoang thực lực của Sơn Đông.
Hai chiếc thuyền lớn khiến người ta kinh hãi đúng là không dùng để chuyền lương thực. Thuyền bè từ Sơn Đông tới thành Khai Phong, sau khi chuyền lương thực và hàng muối, thường còn mang một số đặc sản thành Khai Phong về như vàng bạc đồ chơi còn có những hàng hóa dự trữ trong kho lớn ờ thành Khai Phong.
Nhưng hai chiếc thuyền này hiện giờ không chất hàng hóa cũng không chất lương thực, mà là người nhà Chu Vương. Vì bảo đảm an toàn, đoạn đường từ thành Khai Phong cho tới hạ du Nghi Phong đều không cho họ đi lên boong tàu. Tới bên Nghi Phong, bên này đă vào trong khu vực binh mã Sơn Đông khống chế. tất nhiên cũng có thể thoải mái.
Để người nhà Chu Vương bị đè nén xóc nảy mấy ngày nay. đi lên boong tàu. phiên vương ờ Đại Minh là quý tộc chì đứng sau Hoàng để. bắt cóc cả nhà Chu Vương Chu Cung Hào thể này. khó tránh khỏi cả nhà họ sẽ có hành động quá khích.
người dựa vào bến cảng mà làm ăn trên biển cũng không ít. lần này con cháu phú quý cùng Chu Kiến Hải tới Nhật gặp may cũng không ít.
Nhưng người có thể phát hiện ra cơ hội này cũng chỉ có một mình Chu Kiến Hải. hơn nữa số Nguyên liệu đồng này vừa vặn bồ sung vào lỗ hổng cần gấp của doanh Giao Châu, đây đúng là phận đoản nhạy cảm và quan sát cần thiết, đầu óc cũng phải tỉnh táo, đối với nhân tài như vậy. thương đoàn Linh Sơn thật sự rất cần.
Dùng tục ngữ để nói, ván đặt cược này Chu Kiến Hải đã đúng. Lý Mạnh nghe Ninh Kiền Quý nói xong, lập tức đưa ra quyết định, vụ làm ăn ở Nhật này có thể tạm thôi để Chu Kiến Hải phụ trách, Nguyên liệu đồng nhập vào. có thể cho hắn có hai phần: doanh Giao Châu chưa bao giờ để người khác làm không công cả.
Chu Kiến Hải bỗng chốc trở thành một trong mười lắm chường quầy cẩp cao của thương đoàn Linh Sơn. Chu gia gần như không chần chừ gỉ. lập tức coi Chu Kiến Hải là người thừa kế của dòng tộc, mấy trường lâo đức cao vọng trọng trong dòng tộc còn gợi ý, nếu Chu Kiến Hải muốn, vị trí tộc trường cũng là của hẳn.
Phát tài là chuyện nhở. có thể trên cùng chiến xa với Tề quốc công mới là công lao lớn.
Chỉ có điều hôm đó thuyền trường thu phí vận chuyền của Chu Kiến Hải cao ngắt ngưởng lại ăn phải quả đắng; hắn cũng không ngờ chàng trai ờ Nhật bị cười là tên ngốc về tới Giao Châu lại một bước lên trời. Xuống thuyền ở cảng Linh Sơn. thấy Chu Kiến Hải gặp may như vậy. lại nghe nói nhị đương gia bị đôi xử lạnh nhạt ở Tê Nam mấy thâng nay. nhưng vẫn cao thảp hoạt động, vị thuyền trường này liền cảm thấy sợ hãi.
Trịnh gia cầu cạnh Sơn Đông như hiện nay. quan thương Sơn Đông như Chu Kiến Hải lại bị minh thu một món hời lớn. nếu để đương gia biết được, thì kết cục thật là quả thảm.
Trịnh gia xuất thân là hải tặc J\ơ trong nội bộ nếu bị khiến trách thì là luôn huyết tình tàn khốc, vị thuyền trường bị dọa cho phát sợ này lập tức đưa sô bạc kiêm được cho Chu Kiẻn Hải. Chu Kiên Hải làn này đã phát tài. tảt nhiên không thiểu chút bạc này, huông hô đúng là dùng thuyền vận chuyền, số tiền này tiểu đúng chỗ. nên hoàn toàn không lấy lại. khiến thuyền trường này càng sợ hãi, lại mượn một khoản bạc lớn của người cùng đội thuyền minh: lại đưa tới cho Chu Kiến Hải. Nếu nhận lại. chuyên này Chu Kiến Hải chỉ riêng phí vận chuyền đã kiêm được mấy trăm lượng.
Chu Kiến Hải không hiểu gì cứ đẩy qua đầy lại với thuyền trường, nếu không phải Ninh Kiền Quý cao hứng bừng bừng mang theo hắn tới Tê Nam. e vụ dảv đưa này vẫn còn tiếp tục.
Những con cháu thương nhân Sơn Đông cùng đi cũng vô cùng hối hận. vỉ đi lại giữa Sơn Đông và Nhật đều phải đi thuyền của Trịnh gia. không ít người đều cùng quay lại với Chu Kiến Hải.
Có người mua đồ sơn; có người mua đao kiếm, có người thông minh dùng bạc mang theo đôi lại không ít vàng, nhưng vì có hạn ở một phủ Đức Xuyên, nên chỉ có thể kiếm được ít, mọi người mang hàng hóa về có vẻ như đều nhiều lợi nhưận hơn số Nguyên liệu đồng ờ đáy khoang thuyền của Chu Kiến Hải.
Những người này đều đang chờ để chề cười Chu Kiến Hải, số Nguyên liệu đồng này mang về đúc thành tiền dâng, tương đương với chi phí cho thợ thủ công; cũng chỉ là lợi nhưận gẩp đôi, nhưng vắn để mấu chốt là Đại Minh nghiêm cắm cá nhân đúc tiền. Sơn Đông lại càng nghiêm phạt.
Hơn nữa người có thể rèn đúc kim loại gần như đều tập trung trong bên chế tạo binh khí. mọi người đều biết. Chuyền này gần như Chu Kiến Hải đã mang tiền trong nhà ra hết rồi- hoàn toàn không có tiền dư thuê thợ thủ công, đựng xưởng, nếu không muốn rơi đầu. thì mang số đồng này đúc thành đồ dùng đem bán thôi.
Không phải ai cũng có thể quan sát được giá tiền đồng ngoài thị trường cao ngắt ngưởng là vì bên cục chế tạo binh khí cần lượng lớn Nguyên liệu đồng.
Không phải ai cũng có quyết tâm dùng số tiền lớn như vậy để mua Nguyên liệu đồng, dự định cho dù tặng không cũng phải đưa cho bên chế tạo binh khí của doanh Giao Châu, không phải ai cũng có gan như vậy.
Chu Kiến Hải quan sát thấy. Chu Kiến Hải dám bỏ hai vạn lượng bạc ra mua đồng, bày giờ hẳn thành công rồi.. Chuyến đi Nhật này, số hàng thô nặng nhất lại thu được lợi nhưận lớn nhất, những người muốn xem Chu Kiến Hải phá sản đó đều đờ dẫn. bây giờ có biết món hời từ Nguyên liệu đồng cũng đã muộn.
Ai cũng biết được chuyến sau chẳc chẳn là thương đoàn Linh Sơn mang lượng vàng bạc lớn tới Nhật, lúc đó. ngoài Chu Kiến Hải ra. bọn họ đầu thể kiếm chút lợi lộc gì.
Chu Kế Hải cười sau cùng, quả nhiên là cười sảng khoái nhất.
Last edited by ♥Thanh Long♥; 14-07-2013 at 12:28 PM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của doileloicdvv
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
-----oo0oo-----
Chương 438: Tiếp thái sơn. cười sau cùng. (2)
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Ninh Kiền Quý đã chuẩn bị sẫn. tiền cũng tính toán rồi. dù sao đại soái Lý Mạnh cũng từng có yêu cầu, chính là quân công quan trọng nhất, muốn nghĩ cách, cho dù thế nào cũng phải đảm bảo quân công vận hành bình thường .
Đối với việc khan hiếm Nguyên liệu đồng, tình hình giá tiền đồng trên thị trường quá cao. Lý Mạnh lại không có cách gì xử lý vì đây đều là phạm trù kinh tể học. Lúc Ninh Kiền Quý rời Tế Nam . Lý Mạnh còn đặc biệt đặn dò:
“Nguyên liệu đồng khan hiếm, đây cũng không phải lỗi của ngươi, chỉ cần trù bị đủ lượng Nguyên liệu đồng là được, hậu quả còn lại chúng ta sẽ bàn sau”.
Đây chỉ là để Ninh sư gia yến tâm. Lý Mạnh cũng chuẩn bị sẵn tiền bồi thường, nhưng tính toán thời gian này. mới chỉ hơn chục ngày. Ninh sư gia đã tới cảng Linh Sơn sau đó lên ngựa quay về, rốt cuộc là có việc gì gắp. khiến các đại chường quầy Sơn Đông đều lo lòng như vậy?
Mặc dù chạng vạng, cả nhà đoàn tụ. nhưng Ninh Kiền Quỷ tới. Lý mạnh vẫn ra ngoài gặp; dù sao việc công quan trọng không thể nhàn nhả được.
Thấy bộ dạng của Ninh Kiền Quý, Lý Mạnh lại kinh ngạc, những năm này Ninh Kiền Quý ờ địa vị cao. trong tay nắm lượng vàng bạc tài sản lớn. không còn như sư gia trước đây. mà cũng uy nghiêm tự trọng, có khí độ của nhân vật lớn. hôm nay lại vui mừng thế này không biết là vì cái gì?
'Đại soái, có đồng rồi. có đồng rồi”.
Giọng Ninh Kiền Quỷ run run. đây đúng là may mắn từ trên trời rơi xuống, lúc doanh Giao Châu khan hiếm đồng như vậy. lại có một hào thương ở Sơn Đông chuyên một lượng lớn đồng Nguyên liệu từ Nhật về. đây đúng là chuyện may mắn biết bao.
Thì ra Nhật là nơi sản xuất đồng, hơn nữa giá đồng lại rẻ như vậy. thật là may mắn của doanh Giao Châu, nhưng doanh Giao Châu không có đủ vận lực trên biên từ Sơn Đông tới Nhật. Cho dù là lượng lớn Nguyên liệu dâng lần này. cũng phải dùng tới đội thuyền của Trịnh gia.
Doanh Giao Châu hiện giờ cần Nguyên liệu đồng với số lượng cực lớn. mà đội thuyền gần biển của doanh Giao Châu hiện giờ không thể tới đó vận chuyền được, mà trên mặt biển Đông á hiện giờ. cũng chỉ có đội thuyền của Trịnh gia mới có thể vận chuyền số hàng với lượng lớn như vậy.
Theo suy nghĩ của Lý Mạnh; vốn dĩ vần muốn để đại điện của Trịnh gia chờ một thời gian nữa. hai bên mặc dù cách xa nhau hai ba tỉnh, hai bên đều không thể đả kích nhau; nhưng tình hình hiện giờ. doanh Giao Châu lại chiếm ưu thế như vậy, hoàn toàn áp đảo Trịnh gia ờ Phúc Kiến.
Người đời sau thường bình luận. Trịnh Chỉ Long có tài mà không có chí lớn; với mấy nghìn con thuyền của Trịnh Chỉ Long, gần như lực lượng hải tặc ở nam Trung Quốc đều là thực lực và quy mô hiệu quả của hẳn. lúc ấy thậm chí có thể xâm chiếm một bộ phận của Nhật, những nước nhỏ ờ Nam Dương càng không cần nói tới.
Phải biết rẳng. thực lực của Trịnh Chỉ Hổ đã bành trướng tới mức người Tây Ban Nha và người Hà Lan cũng không muốn giừ thái độ hòa bình với hẳn. nhưng hẳn vẫn xem trọng cơ nghiệp ờ Phúc Kiến, tất nhiên đó cũng là quan niệm quê cha đất tồ ăn vào máu người Trung Quốc, mọi thứ chỉ có đại lục mới tốt.
Điều này hoàn toàn ngược lại với tình hình quảng đại quần chúng nhân dân tranh nhau xuất ngoại hiện nay. suy nghĩ kỹ thì điều này cũng khá thú vị.
Gạt cũng gạt lâu như vậy rồi, nếu bây giờ có chỗ dùng tới. tất nhiên là phải trênệu kiến rồi. Trước khi Ninh Kiền Quý quay về từ cảng Linh Sơn. cũng đã cùng Chu Kế Hải tìm hiểu tình hình thương mại ở Nhật và nguồn Nguyên liệu đồng. Chu Kế Hải tất nhiên biết lũng đoạn vụ làm ăn độc nhất vô nhị này mới kiếm được nhiều hơn.
Nhưng hắn hiểu, dựa vào vốn của mình, muốn làm ăn với Sơn Đông và Nhật, đặc biệt là làm buôn bán Nguyên liệu đồng mỗi lần cần lượng lớn bạc thế này. e là phải bỏvụ làm ăn này. Nếu đồng mua về cũng phải bán cho doanh Giao Châu, mục đích của mình ngoài kiếm tiền ra còn muốn qua lại với Tề quốc công, đơn giản là lôi thương đoàn Linh Sơn của doanh Giao châu vào vụ làm án này.
Lợi nhưận đầu tiền. Chu Kế Hải đã cầm chắc, bao gồm cả bạc ứng ra và bạc mua đồng, hơn nữa gần như còn kiểm được ba phần lợi nhưận.
Đối với hải thương mà nói. ba phần lợi nhưận không phải là cao. nhưng nghĩ tới vụ làm ăn Nguyên liệu đồng với số lượng cực lớn này. ba phần lợi nhưận cũng là một con số khá lớn. Chu Kiến Hải đă có thể nói là phất lên. hơn nữa còn tiền đồ rộng mờ. Thương nhân ờ Sơn Đông không ít.
hơn. Sau đó lại cắn xé máu thịt nhiều hơn, những gì mà bọn Tấn thương được chia chác cũng càng nhiều, quay đi quay lại, cho tới khi Hoa Hạ ngã xuống, Man tộc trở thành chủ nhân của mành đất này.
Cái này gọi là là nổi giáo cho giặc, Man tộc là hổ. bọn Tấn thương chính là ma cọp vồ.
Cao Thịnh Hỏa chính là một con ma cọp vồ lớn nhất, Cao Nhạc Mãn và Thịnh Trì Tuyên là hai vị đồng gia hiện tại của Cao Thịnh Hỏa. hàm ý của cái tên Cao Thịnh Hỏa, trên thực tế chính là ý tứ Cao gia và Thịnh gia hỏa hảo, nghe nói vào những năm Vạn Lịch, phụ thân của hai vị đồng gia hiện tại ở Binh Diêu vốn thù địch với nhau, về sau được người ta hỏa giải mới thôi không đấu đá nữa.
Hơn nữa rất kỳ diệu là, song phương còn liên hợp với nhau, kết quả sinh ý làm càng lúc càng lớn. huyện thành Binh Diêu, ngươi nếu tới làm ăn, xin tới thành nam, phía đó có thương khố và thương hào của Cao Thịnh Hỏa. nếu ngươi muốn bái phóng Cao gia hoặc là Thịnh gia. xin tới thành bắc, phủ đệ của hai nhà đều ờ thành bắc.
Không sai, trong thành chỉ có trụ trạch và sản nghiệp của Cao gia và Thịnh gia, những nhà khác đều chuyên ra ngoại thành hết rồi, Cao Thịnh Hỏa rộng rãi an bài sản nghiệp cho bọn họ, hơn nữa huyện thành Bình Diêu, đại bộ phận người đều làm công cho Cao Thịnh thì quan lại trên dưới của nha môn thành Binh Diêu, từ trên một loại ý nghĩa nào đó mà nói thì cũng giống như vậy.
Cao Nhạc Mãn là là truyền kỳ trong Tấn thương, hiện tại hơn bốn mươi tuổi, nhưng cho dù là loại thương gia tiền bối bây tâm mươi tuổi, ở trước mặt Y cũng phải cung kính.
Cuối những năm Vạn Lịch, ưu thế của quan ngoại Mãn Thanh vẫn chưa có biểu hiện tuyệt đối như mấy năm gần đây. lúc đó Cao Thịnh Hỏa chỉ được coi là thương hộ có quy mô tâm trung, Cao Nhạc Mãn mới mười sáu tuổi quyết định đi bắt tay làm ăn với Mãn Thanh Thát Lỗ ở quan ngoại, người dẫn đội chính là Thịnh Trì Tuyên.
Đây cũng là đánh cuộc rất hay, lúc đó Nỗ Nhĩ Cáp Xích vẫn bị người ta cười chề, chỉ là một tên đầu mục nô tù không biết trời cao đất rộng mà thôi, nếu như thất bại, tất cả gia sản của Cao Thịnh Hỏa đều sẽ mất sạch, đương nhiên. Cao Thịnh Hỏa cược thâng, trong hai mươi năm thời gian ngắn ngủi, hào xung giàu có nhất thiên hạ.
Đại Minh và Thát Lỗ là tử địch thế bất lưởng lập. muốn vận chuyền các loại vật tư mà Mãn Thanh cần từ Sơn Tây tới thảo Nguyên, sau đó từ thảo Nguyên vận tới quan ngoại, bao gồm từ Sơn Tây qua Bắc Trực Đãi vận chuyền tới quan ngoại, mỗi thương lộ này đều phải thông qua khu vực phòng thủ của tổng binhĐại Đồng.
Không cho tổng binhĐại Đồng này ăn no, Cao Thịnh Hỏa có chuẩn bị nhiều hàng hơn nữa cũng không thể vận ra được, thiên hạ không có quan binh không nhận tiền tài, bất kể là văn quan hay là võ quan, ví dụ như tổng binhThái Nguyên Khương Tương mới lên, Khương Tương vốn là phó tướng trong các tướng lĩnh Sơn Tây đã có thể dùng hai chữ trung nghĩa để hình dung. Nhưng vẫn không phái là bị các Tấn thương liên hợp dùng kim ngán mỹ sắc biến cho thành ngoan ngoãn Vâng lời. hơn nữa đút lót trên dưới cho hắn. Tổng binhSơn Tây Hứa Định Quốc theo đốc sư Hầu Tuần bình tặc, Khương Tương sẽ tiếp nhận chức tổng binhĐại Đồng. Ai ngờ từ đầu chui ra một Trân Vĩnh Phúc đầu óc có vấn để. không tới gia nhập Sơn Đông mà lại muốn tới trấn thủ biên cương Sơn Tây.
Trong loạn thế như thế này. một võ tướng có thể tở rõ sự trung tâm của mình đối với trênều đình thực sự là có Y nghĩa quá đặc biệt, đã yêu cầu tới Sơn Tây trấn thủ biên cương, vậy thì trênều đình kháng định sẽ bổ nhiên hắn làm một tổng binhquan Đại Đồng. Bởi vì ở Sơn Tây chức vị cao hơn đầu binh, hơn nữa chức vị có thể chứng tỏ được sự khen thưởng và trọng thị của trênều đình cũng chỉ là tổng binhĐại Đồng của Chinh tây tiền tướng quân.
Sự bổ nhiệm này bất kể là nói từ phưong diện nào cũng là quyết định không thể thay đối.
Từ lúc tiến vào Sơn Tây, ở huyện Văn Hi, thương nhân bắt đầu trừ bị quân hướng lương mạt cho chín ngàn dự binh mà Trần Vĩnh Phúc suất lĩnh chính là đồng minh của Cao Thịnh Hoa.
Thấy tổng binhTrần Vĩnh Phúc không cự tuyệt chỗ lương mạt quân nhu này, vậy thì chứng tở hắn không phái là một khối thiết bản, tiếp theo có thể tuần tự mà tiến dần. Có điều dân dân tiến sát Phận châu, hai vị đồng gia của Cao Thịnh Hỏa lại đau đầu phát hiện ra rằng, Trần Vĩnh Púc đối với hành động giải quyết như yếu cho quân đội của thương nhân cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
Còn kim ngàn nữ tử mà tu nhân tặng thì đều cự tuyệt không nhận. Hơn nữa loại cự tuyệt không nhận nàỵ không phải là kiểu khách khí giả yờ giả vịt, người tới tặng đều bị đánh cho một trận rồi đuổi đi.
Năm vạn lạng bạc trắng và ba tuyệt sắc của huyện Linh Thạch, đây là một lần đút lót sau cùng trước khi vào huyện Phần châu, hai vị đồng gia của Cao Thịnh Hỏa rất lo lắng về thái độ này của Trần Vĩnh Phúc, cho nên lần này mới đút lót thật mạnh tay, nhưng kết quả càng khiến người ta thất vọng hơn, Trần Vĩnh Phúc do dự một hồi rồi vẫn trả lễ vật về.
Nếu nói là kiên quyết không nhận, có lẽ còn có thể khiến hai vị đồng gia này yến tâm một chút, nhưng do dự một hồi. chứng tở người này không phải là không tham tài, mà là có điều gì đó cố kỵ hoặc là có suy nghĩ gì khác.
Ba chữ Cao Thịnh Hỏa này ở rất nhiều nơi trong thiên hạ đều bị coi là một tên người, cho dù là ờ Giang Nam, nơi tin tức linh thông. Đại hào thương Khuu gia của phủ Tùng Giang chuyên buôn bán vải bổng đã từng cảm khái rằng: "Lão Cao của Sơn Tây này. mỗi năm đều từ chổ của ta mua nhiều vải yóc như vậy, sợ là người của năm tỉnh phía bắc đều có Y phục để mặc.”
về sau chuyện này thì bị truyền ra thành chuyện cười, nơi hào phú trong thiên hạ, Sơn Đông là mới nôi, luận về nội tình thì so với mấy nơi khác thực sự là có chềnh lệch không nhỏ. Giang Nam giàu có đồng đúc, mà Sơn Tây ban đầu thì dựa vào tơ lụa của phủ Lộ An, quặng sắt của Trạch châu, tới trung kỳ thì là muối và mậu dịch.
Thôi Minh mạt, trừ Linh Sơn thương hành của Sơn Đông , loại tập đoàn mang theo không ít sắc thái quân sự chính trị của Trịnh gia cũng không thể được tính vào trong đó. Cao Thịnh Hỏa này có thể được xưng là thương hội đệ nhất thiên hạ.
Thương nghiệp của Sơn Tây hưng khởi không qua một trăm năm, cũng từ những năm Gia Tĩnh mới bắt đầu phát đạt, hiện giờ đă đuổi kịp Giang Nam có lịch sử lâu đời rồi, điều này quả thật khiến người ta phải kinh thân.
Hơn nữa thương nghiệp Sơn Tây mạnh mẽ không chỉ có một Cao Hịrih Hỏa. mà còn có phủ Thái Nguyên và Phần châu cùng với các thương hào của Đại Đồng. Thương hộ lớn nhỏ đều sinh cơ bừng bừng, vốn là nơi Sơn Tây trong ngoài đều là núi non này. địa hình tương đối khép kín, hơn nữa hậu phương của thương trấn Đại Đồng, một khi có biên hoạn binh tai thường thường đều bị tác động đến.
Đây vốn cũng không phải là địa phương tốt để làm quan, nhưng những năm gần đây có một số vị trí của phủ huyện thuộc Sơn Tây được một số người quen thuộc với quan trường đánh giá là nơi có ưu đãi hạng nhất, Nguyên nhân không gi khác, ngồi một nhiệm kỳ. hiếu kính của những thương nhân ờ bên dưới có thể nói ăn dùng không hết. lọi ích nhiều vô kê.
Nhưng dạng hưng thịnh, thương nghiệp, sinh cơ bừng bừng này lại không phải là loại thương nghiệp đầu não kiểu hào thương Giang Nam, mà là bởi vì sự đầu cơ của chỉnh sách cùng với các loại mạo hiểm không có Nguyên tắc.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của doileloicdvv
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
-----oo0oo-----
Chương 441: Lại vào thành, Cuối cùng cũng có báo ứng (1)
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Vào giữa thời Minh bởi vì cung ứng quân nhu cho biên trấn, áp dụng "khai trung pháp", có nghía là ờ giữa nộp muối và lương, chuyên lương tới biên trấn, do biến trấn kê khai diêm dẫn, buôn bán muối.
Chính sách này ban đầu được cho rẳng là đức chính (việc có ích cho dân), nhưng trên thực tế lại có nhiều khe hở lớn để lách. Diêm thương của Sơn Tây và Nam Trực Đãi giờ thủ đoạn ờ nơi này. phát tài lớn, còn biên trấn ngoại trừ giai đoạn đầu ra, về saucăn bán không giành được lợi ích gi ớ trong đây. cung cấp quân nhu cũng ngày càng khốn đốn.
Tới giai đoạn sau. tính lũng đoạn của diêm thương Lưởng Hoài đối với việc buôn bán muối càng lúc càng mạnh, muối hô của Thiểm Tây và Sơn Tây cũng bởi vì biên hoạn mà rất khó lấy. Các Tấn thương bắt đầu suy nghĩ cách khác để làm giàu, thực tế đã chứng minh, tình thân mạo hiểm của bọn họ đã vượt xa các đồng nghiệp GiangNam.
Bất kể là người Mông cổ trên thảo Nguyên hay là Nữ Chân ớ quan ngoại, bọn họ đều có ưu thế quân sự hơn Minh trênều. Mỗi lần chiến tranh đều giành được nhiều chiến lợi phẩm. Trong đó sổ lượng kim ngán châu báu không ít, nhưng bọn chúng chỉ có nhiều vật tư, thậm chí là vật tư rất đơn giản, cũng không thể dùng những kim ngàn này để mua.
Các Tấn thương nhìn trúng điểm này. bắt đầu ở giữa làm nguời trung gian bổ sung cho nhau, một kiện thiết khí, ở Trung Nguyên giá khá thấp, nhưng bán tới thảo Nguyên, cái giá này lập tức tăng lên mấy lần thậm chí là mười mấy lần. Những thiết khí này trên thực tế chính là Nguyên liệu để làm binh khí, bất kể là Mông cổ hay là Nữ Chân đương nhiên đều cần ngay.
Kim ngàn cướp được đối thành vũ khí. trang bị, dược liệu. Vũ trấn cho quân đội trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó lại đi cướp được nhiều kim ngán hơn, cứ vòng đi vòng lại như vậy.
Thát Lỗ càng lúc càng cường đại, mà các Tấn thương thì càng lúc càng giàu có. Cho tới hiện tại, làm ăn càng lúc càng phát đạt. Hàng hóa cung ứng đã không chỉ là vật tư chiến lược, mà còn có những xa xi phẩm mà những kẻ Man tộc quyền quý cần, thậm chí là nam hài nữ hài, các Tấn thương đều có thể cung cấp đủ.
Đương nhiên, trong quá trình buôn bán này, có lẽ còn có những tin tức mà các Tấn thương nghe thấy, nhìn thấy trên đường đi.
Hải thương Giang Nam và Mãn Vìệt cho dù là không tuân vuơng pháp trong khu vực tự do giữa thương nhân và hải tặc, nhưng bọn họ đem những sản phám thủ công nghiệp mà người Đại Minh không dùng bán ra nước ngoài, sau đó mang về cả thuyền kim ngán và những vật tư cần thiết, bất kể là hành vì này có hợp pháp hay không, thì cũng đều là có ích cho Đại Minh, với quốc gia và dân tộc.
Nhưng các Tấn thương thì lại khác, sự giàu có của bọn chúng được xây dựng trên tôn thất của Hoa Hạ, Man tộc giống như là con sói đói khát, cắn xé từng miếng thịt của Hoa Hạ để nuôi bản thân minh, mà tài phú của các Tấn thương chính là máu thịt của Hoa Hạ, bọn chúng đem chất dinh dưởng của Hoa Hạ tặng cho hổ lang, để bọn hổ lang càng cường tráng
Thịnh Trì Tuyên ờ bên cạnh xấu hổ cúi mặt xuống. Cao Nhạc Mãn quay sang những chưởng quý đó, nói: "Đại sự hàng đầu trước mắt không phải là phía Thanh quốc mà là Trần Vĩnh Phúc không dính dâu muối kia kìa. trông bộ dạng của hắn, con đường trạm gác phía Đại Đồng gần như là bị bóp chết rồi. hàng hóa của chúng ta không đi được, đó mới là phiền phúc lớn!"
Một chưởng quý ngồi ớ bên cạnh cân nhắc một chút một chút rồi mới mở miệng phụ họa: "Hàng của chúng ta chỉ cần vận ra được, cho dù là Thanh quốc không cần, Thổ Mặc Đặc và Đóa Khoat Lạt Dịch bộ sẽ cân, nhưng bị chặn không ra được, đó chính là phiên phúc rất lớn, hiện tại đám ngươi Trạch châu rất yếnh yáo, quặng sắt của chúng cho dù không bán cho chúng ta, bán cho bọn sấm hạt tử (Sấm mù) cũng vẫn kiếm được tiền."
Tịnh Trì Tuyên vừa mất đi khí thế lúc đầu lại mở miệng nói: "Trần Vĩnh Phúc này cho dù là không dính dầu muối như thế nào đi chẳng nữa thì chằng qua cũng chỉ là tổng binhĐại Đồng, chúng ta có thể cân nhắc con đường phía nam. Phía sấm hạt tử ờ Hà Nam, Hỏi Quảng kháng định là không thiếu binh khí, chúng ta cò thể bán thiết khí cho chúng, mượn sức của bọn chúng mà đi ra từ phía Thiểm Tây."
Mọi người ở trong phòng nghe thấy những lời này của Thịnh Trì Tuyển thì mắt không khói sáng rở lên, Cao Nhạc Mãn thì ngôi đó gật đầu lia lịa, cười bảo: "Những gì mà lão nhị nói mới là chính sự, chúng ta làm ăn buôn bán, chính là phải tìm người mua mới. khai thác thương lộ mới. có như vậy thì Cao Thịnh Hỏa mới có thể mở rộng không ngừng, có chút phiền phúc nhỏ thì tính là gì chứ?"
Sau khi có câu này, bên dưới lại là một trắng tiếng hưởng ứng cùng với những lời nịnh họt. vỗ mông ngựa dành cho Thịnh Trì Tuyên, đương nhiên tất cả những cái này đều là sau khi Cao Nhạc Mãn tở thái độ. bầu không khí trong phòng khó lắm mới tăng vọt lên, nhưng lại có một chưởng quý mở miệng bảo: "Hai vị đồng gia. sinh ý cửa hiệu mặt tiền của chúng ta ờ Bắc Trực Đãi và Hà Nam hiện tại đều không kiếm được bao nhiều tiền, hai thâng này đã đóng ba cửa hàng rồi, mà Linh Sơn thương hành hành sự ngang ngược vô lễ. chúng ta không đấu lại!"
Khi nói tới đây. tất cả mọi ngươi có mặt trong phòng đều sầm mặt xuổng, sau lưng Linh Sơn thương hành Sơn Đông là Tề quốc công Lý Mạnh, bất kể là thương hành này hay là binh mã Sơn Đông đều áp chế Cao Thịnh Hỏa trên các loại phương diện, khiến sinh Y mà bọn họ dựa vào phải co lại, khiến tiền mà bọn họ kiếm được càng lúc càng ít.
Nhắc tới Linh Sơn thương hành của Sơn Đông , ngay cả Cao Nhạc Mãn cũng phải thôi dài ngao ngán, dựa lưng vào ghế chẳng nói câu nào, Cao Thịnh Hỏa là dựa vào nước địch để đối lấy lợi nhưận và tài phú không lỗ, còn Linh Sơn thương hành lại có quân phiệt lớn nhất đại Minh chống đỡ ờ đẳng sau. đó là thực lực không lỗ cộng với tài phú không lỗ, muốn đấu với họ quả thật là quá khó khăn.
Thân là đại đồng gia đứng đầu mà còn thở dài, khiến sắc mặt của tất cả mọi nguời ở trong phòng đều xị xuống theo, không phải là không nghĩ cách đối phó với Linh Sơn thương hành, mà là có yắt hết óc cũng vô kế khá thi.
"Án chiếu theo những gì mà lão nhị nói vừa rồi để làm đi, phái nguời liên lạc với phía Sấm hạt tử. phía đó hận nhất là bọn địa chủ nhà giàu, phía chúng ta đều là người làm buôn bán, không có dính dâng gì tới bọn chúng cả. chắc là sẽ liên kết được thôi. Cao Thịnh Hỏa chúng ta xuất tiền xuất lực, giúp quân của họ mạnh hơn, có thể tới phía đồng diệt Sơn Đông là tốt nhất, diệt không được thì cũng phải mang tới phiên phúc cho Linh Sơn thương hành."
Trong nhất thôi tất cả mọi người trong đầu đều hiện ra một câu tục ngữ "dân không đấu lại với quan", nhưng trước mắt cũng chỉ có thể nghĩ ra cách này mà thôi.
Nói xong việc này. hai chướng quỹ mấy ngày nay phục trách lôi kéo bộ hạ của Trắn Vĩnh Phúc bắt đầu bẩm báo tiến triển, án chiếu theo kinh nghiệm nhiều năm lôi kéo quan viên của Cao Thịnh Hỏa. Mấy ngày nay mới chỉ dựng được cơ sở. thật sự có được tiến triển gì hay không thì vẫn phải xem sau này thế nào.
"Quan viên trong trênều chúng ta cũng quen mấy người, phía Sơn Đông cũng đều có quan hệ cũ; mau mau đuổi tổng binhtừ Hà Nam tới này đi đi, đừng có ở đây làm chướng mắt."
Cao Nhạc Mãn sau khi hữu khí vô lực nói ra câu này, bên ngoài đột nhiên biến thành ồn ào. Cao Nhạc Mãn vốn tính khí không tốt lập tức đại nộ, cao giọng hô: "Cái nhà này càng ngày càng không ra thể thống gì cả, Cao Tài đi xem xem là ai làm ồn cho ta, bắt về thi hành gia pháp!"
Gia nhân ờ bên ngoài lập tức dạ một tiếng, nhựng tiếng huyên náo ớ xung quanh càng lúc càng lớn. Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân gấp rút, Cao Tài có chút hốt hoảng chạy trở về; đứng ở ngoài cửa hớt hải hét: "Lão gia. lão gia. trong thành có kẻ trộm lên vào!"
Vừa nghe thấy có trộm, tất cả mọi nguời ở trong phòng đều kinh hãi, thành Bình Diêu giàu có sung túc không gì sánh bằng, tất nhiều chính là một miếng thịt béo mà bọn trộm hằng thèm muốn, phía Sơn Tây dựa vào thảo Nguyên, thường có Mông cổ Thát tử trên thảo Nguyên lên vào, những cỗ mã phỉ Mông cổ nhỏ hoặc là cường đạo này căn bản không có gi đáng ngại.
Từ Phần châu đi thêm về hướng bắc là phủ Thái Nguyên, Cao Nhạc Mãn và Thịnh Trì Tuyên không muốn để mấy tên thương gia mới nôi đang như hô đói rinh mỗi của phủ Thái Nguyên giờ trò gì ờ bên trong, trước mắt đại quân của Trần Vĩnh Phúc đóng ở ngoài thành, Cao Thịnh Hỏa và Thịnh Trên Tuyển vẫn muốn tiếp tục nồ lực thêm một lần, bọn họ căn bản không tin Trần Vĩnh Phúc thực sự là không dính dầu muối (không ăn đút lót).
Lương thảo và bổ cấp mà địa phương nên cung cấp, huyện Bình Diêu đều cung cấp vuợt mức. quan địa phương và các hương lão đều dùng thái độ nhiệt tình để ứng phó.
Với kiến thúc rộng rãi của Trần Vĩnh Phúc và quân tướng dưới tay. cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc về vật lực và nhân lực của huyện thành Bình Diêu, loại lực lượng này, mấy phủ nhỏ như Vệ Huy và Chương Đức, Hoài Khắnh đều rất khó chuẩn bị được, huyện Binh Diêu không ngờ lại chuẩn bị rồi vận chuyện dễ dàng như không, có thể thấy được Cao Thịnh Hỏa rốt cuộc là có tài phú lớn có nào.
Huyện thành Bình Dương giàu có sung túc, khách thương nam lai văn bắc cũng nhiều, tiểu chuẩn của tửu lâu thanh lâu trong thành cũng rất không tâm thường, nghe nói tiểu chuẩn của nơi đây thậm chí ngay cả thành Thái Nguyên cũng không bắng được.
Đóng quân một ngày. tổng binhTrần Vĩnh Phúc ớ trong quân doanh cự tuyệt không gặp khách, chưởng quỹ. đồng gia của Cao Thịnh Hỏa cùng với quan viên các cấp của huyện thành Bình Diêu hết thảy đều bị cự tuyệt từ ngoài cửa, nhưng một đường tới đây. tổng binhTrần Vĩnh Phúc cũng ý thức được các binh sĩ đã mệt mỏi của mình cân được thả lỏng, cho nên không ít doanh đầu đều mượn cớ vào thành tiểu khiển.
Cái gọi là tiểu khiển, tất nhiên là tửu sắc tài vận, Cao Thịnh Hỏa trên dưới vốn không lôi kéo được đầu binh, liên có ý muốn lôi kéo quân tướng quan binh bên dưới, phái ra không ít người nghênh đón ở các nơi, cũng có không ít quan binh Hà Nam thấy tiền tài là sáng mắt tiếp nhận lợi ích của bọn họ, hơn nữa đáp ứng sau này sẽ liên lạc tiếp.
Có điều những binh sĩ này đáp ứng thì rất dứt khoát, nhưng buổi tỗi vẫn phải án chiếu theo quy củ rời khỏi thành trên về trong quân doanh, điều này khiến mấy người chủ sự của Cao Thịnh Hỏa luôn cảmthấy rất không yến tâm.
Tới buổi trua ngày mùng năm thâng tâm, Trần Vĩnh Phúc ra lệnh cho mấy ngàn binh mã duới tay nhô trại lên đường, trong thời gian hơn một ngày này, vẫn không có người nào tìm được cơ hội gặp mặt vị tổng binhđại nhân này, chỉ có thể để sau này từ từ tìm cách mà thôi, có điều làm ăn chắc chắn sẽ phải chịu ảnh hường.
Các lãnh đạo cao tầng của Cao Thịnh Hỏa đều nhận được tin tức, nói là chưởng quỷ của mấy thương hiệu ờ phủ Thái Nguyên đã tới Kỵ huyện, nơi đó là trạm dừng chân tiếp theo của nhánh đại quân này, cũng không biết các chưởng qủy của Thái Nguyên đó liệu có được tiến trênên gì không, hi vọng bọn họ cũng phải chịu cảnh bị đóng cửa không cho vào.
Buổi trua nhổ trại, tính toán thời gian chỉnh Lý truy trọng, ước thúc quân đội. tới lúc trời tối vẫn phải đóng trại một lần nữa, ước chừng tối da cũng chỉ có thể đi đường được một hai tiếng, có lẽ kiểu rời đi này chỉ là để chỉ rõ một loại thái độ mà thôi.
Buổi tối ngày mùng năm thâng tâm, đồng gia Cao Nhạc Mãn của Cao Thịnh Hỏa rất không cao hứng, cơ thiếp và nhi nữ của Y đều biết điểm này. bởi vì Cao Nhạc Mãn không tham dự gia yến với cả nhà như thường ngày, mà ờ trong chính sảnh giữa nội trạch thương nghị sinh ý với Thịnh Trì Tuyên và các vị chướng quỹ.
"Đại đồng gia, phía đại Thanh quốc không đáng tin cậy. nghe những hỏa kế trở về nói. ở phía hải cảng Kim châu và phía Trênều Tiền đều bắt đầu cung ứng hàng hóa cho Thát tử. việc buôn bán của chúng ta có chút giảm sút rồi."
Một chướng quỹ trung niên ngồi ở phía duới kính cần nói. Thịnh Trì Thuyền sắc mặt cũng âm trâm, hừ một tiếng rồi đáp: "Thanh quốc muốn hàng của chúng ta. hiện tại chắc là muốn để chúng ta tiếp tục mang tin tức tới, lúc này mới tiếp tục duy trên Bọn Thát tử này căn bản là không đáng tin!"
Nghe giọng điệu hậm hực của hai nguời này, đặc biệt là những lời mà nhị đồng gia nói. những chưởng quý ờ bên dưới bắt đầu lên tiếng phụ họa, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên náo nhiệt.
Cao Nhạc Mãn đưa tay ra vỗ bàn, trong phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh, Cao Nhạc Mãn Trầnm giọng nói: "Việc gi phải vì chút chuyện nhỏ này mà khó chịu, chúng ta ớ phía đó cũng nuôi dưởng quan hệ mấy chục năm trời, Lễ thân vương và Trịnh thân vương cũng có phận trong việc làm ãn của chúng ta. Làm gì có chuyện dễ dàng ném chúng ta đi như vậy, có điều đoạn thời gian trước họ bại trận ớ phủ Hà Nam, tiền bạc nhất định rất gay go."
Nói xong câu này. rõ rằng có thể nhìn ra bên trong Cao Thịnh Hỏa. địa vị của Cao gia hơn xa Thịnh gia. Cao Nhạc Mãn trợn mắt nhìn Thịnh Trì Tuyẻn một cái, nói với vẻ nghiêm túc: "Làm ăn là phải cầu lâu dài, tầm mắt của chúng ta cũng phải xa hơn một chút, chút chuyện nhỏ này mà cũng đem ra nói. rốt cuộc là là còn có khí phái của thủ tịch Tấn thương nữa không?"
Last edited by kimnambin; 15-07-2013 at 10:29 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của doileloicdvv
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
-----oo0oo-----
Chương 441: Lại vào thành, Cuối cùng cũng có báo ứng (2)
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Sưu tầm
Các thành thuộc Sơn Tây, đặc biệt là Thái Nguyên, Phận Châu, Đại Đồng, mỗi một thành trì đều có đãi phong hỏa. hơn nữa phải kiểm tra thường xuyên, bởi vì Mông cổ Thát tử nhập khấu, thường là từ phía Sơn Tây mà vào, từ biên cảnh tới nội bộ, có một đãi phong hỏa cháy là thêm một phận cảnh báo.
Kiểm tra đãi phong hỏa ba ngày một lần, đây là quy củ. chứng tở đất ẩm bị lấp trong mấy ngày này. điều này khiến những binh sĩ này càng kinh hãi hơn, buổi tối trừ mấy lần tuân thị theo lệ ra. mọi người đều lười biếng nắm ngủ. chắc là điều này khiến đối phương nắm được sơ hờ. hơn nữa chứng tở kẻ địch đang ở trong thành.
Những binh sĩ tụ tập ờ đãi phong hỏa rất nhanh liền chứng minh được suy đoán của mình, đã có người châm đuốc lao lên thành, nhìn Y phục trên người họ đều kiểu là ăn mặc của binh dân, nhưng tay cầm binh khí, cử chỉ có hàng ngũ, đều là khí chất của tinh binh, tới hiện tại, phản ứng duy nhất có thể làm chỉ là liều mạng mà thôi.
Tiểu kỳ của quân binh huyện thành Bình Diêu rút đao ra, hét lên: "Cao lão gia đãi chúng ta khôngbạc, đi ra liều mạng với chúngthôi..."
Giọng nói đột ngột dừng lại. tên tiểu kỳ nhìn mũi đao lời ra từ ngực, hai mắt lỗi ra. cồ họng vang lên tiếng ọc ọc. rẩm một tiếng gã lên gạch xanh ờ đầu thành, hắn mơ hồ nghe thấy bộ hạ ở phía sau nức nở nói: "Tam ca, xin lỗi. huynh đệ còn có lão bà và hài tử, thân bất do kỵ..
Có một chuyện nên nhắc tới trước, trong thành trừ tư trạch của Cao gia. Trênnh gia thì chỉ có cửa hàng và thương khố của bọn họ, gia quýến và sản nghiệp của những hương binh này đều ở ngoài thành, đã đều ở ngoài thành, tất nhiên phòng bị không được nghiêm ngặt, tẩt nhiên cũng có rất nhiều cơ hội để giờ thủ đoạn.
"Bên ngoài rốt cuộc là hảo hắn phương nào. lão thái gia nhà chúng ta nói, Cao Thịnh Hỏa không thiếu kim ngàn, lấỵ ra cho các vị hảo hắn để kết giao bằng hữu cũng không phải là không được, chỉ cần có thểđáp ứng không làm thương..."
Một quân sụ đang bỏ trên đầu tường, tiếng hét của hắn bị súng hỏa phát xạ cắt đứt, cũng không biết bên ngoài đại viện của hai nhà bị bao nhiều người vây khốn, chỉ có vài bó đuốc lua thưa đang cháy.
"Tổng binhđại nhân, bốn cửa thành đều đã hoàn thành phong tỏa, binh sĩ trong thành đã bị đuổi ra ngoài thành rồi, Cao gia và Thịnh gia đã hoàn toàn bị vây khốn."
"Châm lừa!"
Một mệnh lệnh lạnh, lùng vang lên, anh sáng của đuốc bắt đầu chiếu rộng ra, rất nhanh, ánh sáng của đuốc đã chiếu sáng cả thành Bình Diêu.
ớ ngoài cửa chính của Cao gia, có một khoảng trống khá rộng, đây là khí phái của Cao gia. chỉ cần là đi qua trước của này, phàm là bình dân bách tính đều không thể cưởi ngựa ngồi xe, nhất định phải đi bộ qua, hơn nữa có đại điền hay quý khách gì cũng đều nghênh đón ớ nơi này, cho nên đặc biệt rộng rãi.
Có điều hiện tại khoảng đất này biến thành vô cùng chật hẹp. binh sĩ xếp đội chỉnh tề, còn có bốn khẩu hỏa pháo. Trần Vĩnh Phúc và Gia Lý Tư đang đứng sau hỏa pháo.
Một thân binh của tân nhiệm tổng binhĐại Đồng Trần Vĩnh Phúc thì đứng ờ trước cửa lớn, gần cô lên hét: "Gọi hết đồng gia và chưởng qủy của Cao Thịnh Hỏa ra trước cửa. đừng có giờ trò gì. cho thôi hạn một nén hương."
Thân binh này cũng không nói những lời uy hiếp gì cả, chỉ bước tới sau hỏa pháp, hai khẩu hỏa pháo nhắm vào cửa lớn mà khai hỏa rẩm rầm.
Cột chống bọc thép ở phía sau cửa gỗ rất kiên cố, có điều lực lượng của đạn phập trực tiếp bắn vỏ nát cả cửa gỗ. hai khẩu pháo tiếp theo thì trực tiếp bắn tấn môn lâu phú lệ đường hoàng này.
ở trước mặt kiểu uy hiếp này. đối diện với vòng vây dày đặc cùng với sụ thực là lửa hiệu trên tường xung quanh thành thủy chung vẫn không cháy lên này, người của Cao gia và Trênnh gia đều đã không còn trò gì mà giờ nữa rồi.
Khoảng chừng thời gian một nén hương, người đi tới trước cửa. khi Cao Nhạc Mãn và Tân Thanh đang cổ làm ra vẻ trấn tĩnh nhìn thấy Trần Vĩnh Phúc thân mặc quân phục giáp trụ và trận hình của binh sĩ phía sau. một tia hi vọng cuối cùng cũng biến thành tuyệt vọng, không ngại để lộ thân phận cho họ thấy, ngang nhiên trắng trợn công thành phá cửa, vậy việc tiếp theo phái làm chính là diệt khẩu rồi.
Nhìn nguời của Cao gia và Thịnh gia nguời đang nan như cầy sấy cùng với những chưởng quỷ làm công cho bọn họ, Âu Mạn Gia Lý Tư mặt không chút biểu tình bước tới trước mặt họ. dùng ngôn ngữ cứng nhắc cao giọng quát: "Có vị đại nhân tôn quý phận phó cho ta nói với các ngươi mấy câu... binh sĩ khôi giáp mà Thát Lỗ dùng để giết người là do các ngươi bán cho chúng, các loại tình báo và tin tức mà nhờ đó Thát Lỗ giành được thâng lợi trong các trận chiến với Đại Minh là các ngươi nói cho chúng, bới vì các ngươi, Đại Minh có rất nhiều bình dân bách tính vô tội phải táng mạng, trên bạc của các ngươi dính đầy máu tươi của vạn dân thiên hạ, hôm nay. những oan hồn vô tội bị các ngươi hại chết tới lấy mạng các ngươi đây!"
Có điều nếu kết hợp với mã phỉ cường đạo của bản địa Sơn Tây, những kẻ Mông cổ này liều mạng dữ tợn, phi đạo bản địa lại quen đường quen lối, hai bên phối hợp với nhau rất hợp ý. những kẻ này lên vào thành, họa hại so với quan binh, thậm chí là Thát tử còn lớn hơn nhiều, mọi người đều phải dễ phòng.
Thành Bình Diêu tụ biết mình giàu có, tất nhiên sẽ bị người ngoài thèm muốn, bố trí phòng bị cũng làm rất tốt, dẫu sao thì Cao Thịnh Hỏa cũng có tiền, tường thành xây sửa đầy đũ. các loại khí giới công sự cũng chỉnh tề, hơn nữa còn chiêu mộ binh sĩ dân tráng làm dân đoàn hương dũng trong thành.
Dạng phòng ngự này. nhiều năm như vậy cũng gặp các loại phiền phức, cũng không phải là không có chuyện những nhóm cường đạo nhỏ lên vào trong thành, nhưng đều gặp hung hỏa cát, dễ dàng giải quyết.
Nhưng phi đạo vào thành, chung quý cũng phải động binh đao sát phát, phải chết người, những người làm sinh ý ớ trong phòng cũng khó tránh khỏi kinh hoàng thất thố. thân là đại đồng gia. Cao Nhạc Mãn lộ ra bán lĩnh cao hơn người ta một bậc, Y rất trấn định, cao giọng bảo: "Hoảng hốt cái gì. có phái là chưa từng trải qua loại chuyện này đầu. gõ mõ gõ kẻng đi, gọi nam đinh các nơi tới cho ta. rôiphái người lên nóc nhà châm lửa hiệu, khôngtới hai tiếng là quan binh hiếu nghĩa sẽ tới thôi."
Cao Nhạc Mãn ung dung trấn định, cũng khiến cho mọi người ở trong phòng bình tĩnh lại, Cao gia và Thịnh gia đều nuôi rất nhiều hộ viện tình thông võ kỹ, hai nhà thậm chí còn có ba bốn chục cây súng điều, hơn một trăm bộ cung tên, đều là loại binh khí có chất lượng thượng hảo, rất nhiều đội ngũ quan binh chưa chắc có được trang bị tốt như vậy.
Hơn nữa tường viện của nhà Cao gia và Thịnh gia vừa cao lại vừa đấy. cũng có thiết kế đặc biệt, luận về phòng ngự. chằng kém gi huyện thành Binh Diêu.
Nếu có thể ngăn cản thế công của cường đạo vào thành, đợi khi quan binh hiếu nghĩa tới. bọn cường đạo phải rút lui, tới lúc đó, tất cả đều biến thành an toàn.
Tối thâng tâm ở Sơn Tây đã có chút man mát. Cao Nhạc Mãn đứng ờ cửa chính sảnh hoàn toàn không chú ý tới rằng, tiếng chém giết trong thành dân dân to lên. nhưng nghe động tĩnh xung quanh, chắc là những cửa hiệu dễ bị công kích gặp nạn, đại viện của hai nhà được giới bị sâm nghiêm vẫn không có vấn dễ gì.
Tiếng mõ và tiếng kẻng đều vang lên rộn rã. tiếng bước chân trong viện tử. tiếng khóc của nữ nhân, còn có tiếng điều khiển của đầu mục hộ viện dan xen vào nhau, loạn thành một mở.
Đại đồng gia Cao Nhạc Mãn của Cao Thịnh Hỏa từng gặp tình cảnh kinh hiểm hơn thế này nhiều, mã phỉ trên thảo Nguyên và những bộ lạc Nữ Chân hoang dã đều là loại giống như cầm thú. Cao Nhạc Mãn đang nghĩ, đạo phỉ Phận châu ai dám tìm đến cửa chứ. có lẽ là bọn phi tặc từ châu phủ khác.
Những kẻ này đúng là vừa can đảm lại vừa cần trọng, không ngờ lại nhân lúc sau khi đại binh của tổng binhtân nhiệm quá cảnh mới phát động tập kích, đúng rồi, binh mã của Trần Vĩnh Phúc cách nơi này cũng chỉ một hai tiếng lộ trình, khoái mã thậm chí cân không tới nửa tiếng, đợi khi đại quân tới. bọn mâu tặng này chằng thể nào mà càn rở được nữa.
Chỉ có điều, nghĩ tới đây, trong đầu Cao Nhạc Mãn giống như là có một luồng điện xẹt qua, đột nhiên nghĩ tới một khả năng, khả năng này khiến môi Cao Nhạc Mãn trở nên run rẩy, Y hiện tại nhìn chằm chằm vào phía thành tây. phía đó là chỗ của đãi phong hỏa. nhất định phải châm lửa. sau khi châm lửa thì vạn sự đại cát.
Binh sĩ thủ thành của huyện thành Bình Diêu bởi vì cầm đủ tiền lương, cho nên làm việc hoàn toàn dụng tâm. Bà đầu buổi tối phụ trách phòng thủ huyện thành cũng phái người tới tuần tra canh phòng.
Cho nên binh sĩ ờ trên tường thành tây thực sự là không hiểu bọn cường đạo rốt cuộc là làm cách nào mà vào được thành, trong thành từ Cao gia và Thịnh gia ra, chỉ có người làm của bọn họ. những khách nhân ở bên trong khách sạn cũng đều được xác định kiểm chứng, tuyệt đối sẽ có người thân phận bất minh lên vào.
Binh sĩ thành Binh Diêu quả thật là trung thành với cương vị công tác, bởi vì khi bọn họ đang trong ca trực, thường ờ trong túp lễu dựng ờ đầu thành, để có thể phận ứng được nhanh.
Nhưng bọn họ không phải là vì bị đánh thức bởi luới thừng treo chuông ớ đầu thành, mà lại bị tiếng mõ tiếng kẻng của Cao gia và Thịnh gia kinh động.
Các binh sĩ bật dậy thậm chí còn kinh hoàn hơn cả gia nhân của Cao gia và Thịnh gia, bới vì bọn họ biết, trong tình huống này mà bị người ta lên vào trong thành, chỉ có một loại khả năng, đó chính là cửa thành bị người ờ bên trong mờ ra, đây mới là phiền phúc thực sự.
Các binh sĩ kinh hoàng thất thố ớ trên đầu thành dưới tiếng quát mắng của quân quan đầu mục mới biết đi đổt lửa hiệu. Đãi phong hỏa đặt ở một nơi cao trên tường thành, có một hố to dùng gạch đá vây cao lên. bên trong đều chất dầu và củi khó cùng với phần và nước tiểu của trâu ngựa, sau khi đốt sẽ có khói đặc tỏa ra.
Các binh, sĩ kêu gào lao về phía đãi phong hỏa, cầm đuốc để chiếu sáng, tới trước cái lỗ này, kéo nắp che ra, cắm đuốc vào để đốt.
Nhưng đút đuốc vào. đuốc lập tức tất ngóm, binh sĩ đã hoàn toàn hoảng hốt thói tay vào
xung quanh huyện thành Bình Diêu cũng chỉ có nhánh binh mã của tổng binhTrần Vĩnh Phúc mà thôi, nhưng suy đoán thì suy đoán, người đều chết sạch cả rồi, những nhân chứng có thể tìm được ớ ngoài thành đều nhìn thấy tổng binhĐại Đồng Trần Vĩnh Phúc suất lĩnh binh mã nhô trại khởi trình từ trưa ngày hôm trước rồi.
Căn bản không có bất kỳ nhân chứng vật chứng nào có thể chứng minh được rằng hơn chín ngàn dự binh gây ra vụ án lớn này. nói đi nói lại, cả cảnh nội Sơn Tây, hiện tại nhánh bộ đội mạnh nhất chính là hơn chín ngàn binh mã của Trần Vĩnh Phúc. Nếu thật sự tra ra, cho dù là muốn bắt người cũng chằng thể nào mà bắt được, phái binh mã đi, vạn nhất bị Trần Vĩnh Phúc nuốt gọn thì sao, lúc đó thật sự làm căng, náo loạn ớ Sơn Tây, vậy thì chẳng phải thành họa hoạn lớn ư.
Chuyện này bất kể là nha môn trên châu Phần châu hay là bổ chính sứ ti Sơn Tây đều hạ lệnh nghiêm tra. có điều chỉ qua loa chứ không đi sâu.
Last edited by kimnambin; 15-07-2013 at 10:29 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của doileloicdvv