18-05-2013, 03:22 PM
Äá»a Lạc Äế VÆ°Æ¡ng Khuynh đảo chúng sinh ♥ Trẻ trâu 96 ♥
Tham gia: Feb 2013
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,070
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 858
Thanked 8,626 Times in 2,296 Posts
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
Chương 471: Vô gian (5)
Nhóm dịch: Äá»c Truyện Äêm Khuya
Nguồn: Metruyen
-NhÆ°ng Nguyên Hạo tuy bại, vẫn để lại má»™t ván vô gian, thừa dịp lúc Gia Luáºt Hỉ Tôn, Thiện Vô Úy xem thÆ°á»ng, cuối cùng má»™t lÆ°á»›i bắt hết mấy ngÆ°á»i nà y, thá»±c thi kế cuối cùng của y chÃnh là A Nan VÆ°Æ¡ng và La Hầu VÆ°Æ¡ng.
Chiên Hổ đang nhìn Dã Lợi Trảm Thiên, Dã Lợi Trảm Thiên cũng đang nhìn Chiên Hổ.
Cuối cùng đứng ở HÆ°Æ¡ng Ba Lạp chÃnh là hai ngÆ°á»i nà y, ai cÆ°á»i tá»›i cuối cùng, ngÆ°á»i đó má»›i cÆ°á»i vui nhất, nhÆ°ng hai ngÆ°á»i nà y, cÅ©ng không phải là ngÆ°á»i thÃch cÆ°á»i.
Một chất phác, một lạnh lùng.
Ãnh mắt hai ngÆ°á»i đó nhìn nhau, lại khÆ° khÆ° đánh ra ánh sáng kịch liệt nhất. Có lẽ chỉ có loại ngÆ°á»i nà y má»›i có tÆ° cách chiến thắng cuối cùng, vì bá»n há» có thể chịu Ä‘á»±ng tá»›i cuối cùng.
- Ta không ngỠlà ngươi. Dã Lợi Trảm Thiên cuối cùng mở miệng, trong khẩu khà đầy là thổn thức.
- Ta cũng không ngỠlà ngươi.
Chiên Hổ trả lá»i, trong giá»ng nói rất là hiu quạnh.
- Nhưng ta biết ngươi nhất định sẽ đến.
Dã Lợi Trảm Thiên cháºm rãi tiến lên má»™t bÆ°á»›c, tay không, Ä‘ao của y đã đâm và o bụng của Phi Ưng, y Ä‘ang nhìn Chiên Hổ, muốn ôm Chiên Hổ và o lòng khóc má»™t tráºn. Long bá»™ Cá»u vÆ°Æ¡ng chỉ còn lại ba ngÆ°á»i, chỉ có ba ngÆ°á»i nà y là trung thà nh vá»›i Nguyên Hạo nhất, bá»n há» tuy đến muá»™n, nhÆ°ng cuối cùng đến rồi, bá»n há» nên ká» vai tác chiến.
Trên gÆ°Æ¡ng mặt đỠđẫn của Chiên Hổ hÆ¡i có biến hóa, hình nhÆ° có xúc Ä‘á»™n, y cÅ©ng trả lá»i má»™t câu:
- Ta biết, ngươi cũng sẽ đến!
Y tiến lên một bước, hai tay vươn ra, định nắm lấy tay của Dã Lợi Trảm Thiên.
Ai nhìn thấy cảnh tượng nà y, Ä‘á»u không kìm được mà cảm Ä‘á»™ng vì lòng trung thà nh của hai ngÆ°á»i nà y. NhÆ°ng Äịch Thanh ở trên nhìn thấy, trong lòng Ä‘á»™t nhiên á»›n lạnh.
Hắn bá»—ng dÆ°ng phát giác, giữa hai ngÆ°á»i vốn không có chút phần tình cảm đáng nói.
Một tiếng “xuy†vang lên, trong Hương Ba Lạp đột nhiên sáng lên.
Ãnh sáng đó mang trắng nõn của bạch ngá»c, lạnh lẽo của gió lạnh, lạnh của tâm cÆ¡, Ä‘á»™t nhiên từ bên hông Dã Lợi Trảm Thiên bay ra mang quấn quýt của tình ngÆ°á»i, bay tá»›i giữa cổ của Chiên Hô.
Từ bên hông Dã Lợi Trảm Thiên bay ra là đao má»m, Ä‘ao má»m giống nhÆ° dây thắt lÆ°ng.
Äao má»m vừa triển khai, thì muốn cắt và o cổ há»ng của Chiên Hổ.
NhÆ°ng Chiên Hổ sá»›m tụ sức lá»±c, Ä‘á»™t nhiên ngã xuống, không lùi mà tiến, đầu gối chỉ là vừa bắn ra vụt qua lưỡi Ä‘ao nhÆ° tên bắn tá»›i trÆ°á»›c ngÆ°á»i của Dã Lợi Trảm Thiên.
Vung quyá»n!
Một tiếng “ầm†vang lên, Dã Lợi Trảm Thiên bay ngược ra.
Nhưng một cánh tay cũng bay lên không, độc vũ cô linh, rơi xuống máu tươi như ca.
Hai ngÆ°á»i nà y thoạt nhìn nhÆ° cách biệt rất lâu gặp lại, sá»›m có ý định xuất thủ.
Lúc Dã Lợi Trảm Thiên rÆ¡i xuống, tay đè dÆ°á»›i xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n, trên mặt vốn lãnh đạm cuối cùng hiện ra ý Ä‘au Ä‘á»›n. Äao đầu tiên của y không kịp tổn thÆ°Æ¡ng Chiên Hổ đã trong dá»± liệu, lúc thấy Chiên Hổ xông tá»›i gần trÆ°á»›c, y láºp tức biến Ä‘ao, má»™t Ä‘ao chém lên vai của Chiên Hổ.
Một chiêu đó vốn là ép Chiên Hổ lùi lại đỠphòng.
Chỉ cần Chiên Hổ lùi lại, Dã Lợi Trảm Thiên nắm chắc chém Chiên Hổ dÆ°á»›i Ä‘ao, nhÆ°ng Chiên Hổ không lùi, Chiên Hổ né lưỡi Ä‘ao sượt qua cánh tay trái, tay phải thống kÃch, má»™t quyá»n đánh và o dÆ°á»›i xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n của Dã Lợi Trảm Thiên.
Chiên Hổ liá»u mạng cánh tay trái, nặng nỠđánh Dã Lợi Trạm Thiên má»™t quyá»n.
Má»™t quyá»n đó Ãt nhất là m Dã Lợi Trảm Thiên gãy ba cá»ng xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n, nhÆ°ng Chiên Hổ cÅ©ng mất Ä‘i má»™t cánh tay, bất luáºn tÃnh thế nà o, Chiên Hổ cÅ©ng chịu thiệt!
Chiên Hổ cụt cánh tay, hoà n toà n không nhìn cánh tay cụt trong không trung, chỉ là đang nhìn Dã Lợi Trảm Thiên. Y dùng cánh tay còn lại xé vạt áo xuống cuốn chặt mấy cái trên cánh tay cụt, máu tÆ°Æ¡i cuồn cuá»™n phun ra liá»n ngừng lại.
Ai cÅ©ng Ä‘á»u nhìn ra, y còn muốn đánh, nhÆ°ng y vì sao mà đánh?
Dã Lợi Trảm Thiên nhìn ánh mắt điên cuồng của Chiên Hổ, đau đến trán đổ mồ hôi, cắn răng nói:
- Cuối cùng ngươi không chịu tha cho ta, dã tâm của ngươi lớn hơn ta, muốn một mình có được Hương Ba Lạp.
Giây khắc đó má»i ngÆ°á»i không biết tâm tình gì, ai cÅ©ng không ngá» Chiên Hổ dã tâm lá»›n nhất, muốn mượn danh nghÄ©a báo thù cho Nguyên Hạo, kỳ thá»±c muốn má»™t mình nuốt chá»ng HÆ°Æ¡ng Ba Lạp?
Chiên Hổ cÆ°á»i, y vốn chất phác, nhÆ°ng dÆ°á»›i nụ cÆ°á»i trên mặt đã có có ngà n loại biểu tình:
- NgÆ°Æ¡i nói nhÆ° váºy, Ä‘Æ¡n giản muốn để ngÆ°á»i ta cảm thấy ta phản bá»™i Ngá»™t Tốt, là muốn Mục Liên VÆ°Æ¡ng không được giúp ta, đúng không?
Dã Lợi Trảm Thiên tay cầm Ä‘ao má»m, trầm mặc không nói gì. Äao má»m run rẩy nhÆ° rắn run rẩy, tá»±a nhÆ° tiếng lòng kÃch Ä‘á»™ng má»i ngÆ°á»i.
- Kỳ thực lúc và o Hương Ba Lạp, Mục Liên Vương biết Ngột Tốt chết rồi.
Chiên Hổ bình tĩnh nói.
Má»i ngÆ°á»i cả kinh, thì thấy Mục Liên VÆ°Æ¡ng quỳ trên đất, lệ đã rÆ¡i đầy mặt, Mục Liên VÆ°Æ¡ng biết Nguyên Hạo chết rồi, tại sao còn muốn dẫn những ngÆ°á»i nà y và o?
- Vì ta nói cho ông ta biết. Ta là A Nan, dẫn những ngÆ°á»i nà y và o. NgÆ°á»i và o Ä‘á»u là phải chết. Chiên Hổ chất phác Ãt, bình tÄ©nh nhiá»u, nhÆ°ng trong bình tÄ©nh mang lạnh lẽo giống nhÆ° băng.
Thiện Vô Úy, Gia Luáºt Hỉ Tôn, Phi Ưng thoạt nhìn Ä‘á»u hấp hối, nghe thấy Ä‘á»u là sắc mặt biến đổi lá»›n.
Bá»n chúng tuy bại, nhÆ°ng không có chết, má»—i ngÆ°á»i bá»n há» Ä‘á»u có hùng tâm tráng chÃ, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không muốn chết.
Thấy sắc mặt Dã Lợi Trảm Thiên cÅ©ng thay đổi rồi, Chiên Hổ cÆ°á»i nói:
- NgÆ°Æ¡i nghÄ© ra rồi? Kỳ thá»±c HÆ°Æ¡ng Ba Lạp không có nguyện vá»ng, má»™t cái cÅ©ng không có, ai cÅ©ng không cần xin. Thần là có, nhÆ°ng sẽ không giúp các ngÆ°Æ¡i thá»±c hiện nguyện vá»ng nữa.
Äịch Thanh chấn Ä‘á»™ng, trên mặt biến sắc, gần nhÆ° muốn xông xuống chất vấn, lại bị Quách Tuân kéo lại.
PhÃa trên tuy có Ä‘á»™ng tÄ©nh, nhÆ°ng ngÆ°á»i trong HÆ°Æ¡ng Ba Lạp vẫn là chấn Ä‘á»™ng tin tức của Chiên Hổ nói, là m sao chú ý tá»›i trên đỉnh đầu?
Thần sắc Gia Luáºt Hỉ Tôn là đau Ä‘á»›n, Thiện Vô Úy khà n giá»ng nói:
- NgÆ°Æ¡i nói dối, lúc nãy ta rõ rà ng cảm nháºn được có thần há»i ta Cốc TÆ° La ở đâu?
- Phải, thần chỉ là há»i má»™t chút thì ông tin rồi? Há» tá»± thân khó bảo toà n, há» không có nói vá»›i ngÆ°Æ¡i sao?
Chiên Hổ vẫn là bình tÄ©nh, thấy má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u là không hiểu gì, Chiên Hổ lại không giải thÃch thêm, nói:
- Tháºt ra rất Ä‘Æ¡n giản, ta biết dá»±a và o sức lá»±c má»™t mình không thể là m khó các ngÆ°Æ¡i. Ta bảo Mục Liên VÆ°Æ¡ng trÆ°á»›c mặt các ngÆ°Æ¡i giả thần vẫn có thể thá»a mãn nguyện vá»ng của các ngÆ°Æ¡i, thế là các ngÆ°Æ¡i bắt đầu tranh già nh, ngÆ°á»i còn lại cuối cùng, để ta giải quyết! Ãnh mắt từ trên mặt Gia Luáºt Hỉ Tôn, Thiện Vô Úy quét qua, thấy hai ngÆ°á»i Ä‘á»u là thần tình phẫn ná»™, Chiên Hổ cÆ°á»i, ánh mắt cuối cùng ném vá» hÆ°á»›ng Dã Lợi Trảm Thiên
- NgÆ°Æ¡i nói ta muốn Ä‘á»™c chiếm HÆ°Æ¡ng Ba Lạp, kỳ thá»±c tháºt sá»± muốn Ä‘á»™c chiếm HÆ°Æ¡ng Ba Lạp là ngÆ°Æ¡i, đúng không?
Äao má»m của Dã Lợi Trảm Thiên vẫn Ä‘ang run, nghe thấy Chiên Hổ chất vấn, cắn răng không nói.
- Kỳ thá»±c chuyện tá»›i ngà y hôm nay không có gì cần giữ bà máºt.
Chiên Hổ thở dà i, ánh mắt lạnh lẽo:
- NgÆ°Æ¡i yên tâm Ä‘i, Mục Liên quả tháºt già rồi, ông ta không thể xuất thủ, hôm nay chỉ là chuyện của ngÆ°Æ¡i và ta.
Dã Lợi Trảm Thiên hừ lạnh má»™t tiếng, đôi mắt xám trắng láºt xuống nhìn vá» hÆ°á»›ng Mục Liên VÆ°Æ¡ng, thần sắc có phần do dá»±. Chiên Hổ nói HÆ°Æ¡ng Ba Lạp hoà n toà n không có nguyện vá»ng, đã đã thÆ°Æ¡ng lòng tin của y.
Nếu Chiên Hổ nói là tháºt, váºy y tá»›i đây hoà n toà n không có ý nghÄ©a, y tiếp tục đánh có ý nghÄ© gì?
Nhưng y không thể không chiến, không chiến chỉ có chết!
Chiên Hổ nhìn Dã Lợi Trảm Thiên, nói:
- Kỳ thá»±c ngÆ°Æ¡i sá»›m Ä‘oán được ta sẽ xuất hiện, cÅ©ng nghÄ© tá»›i ta là A Nan VÆ°Æ¡ng, do đó ngÆ°Æ¡i má»›i ra tay cuối cùng. NgÆ°Æ¡i cược ta nhất định giết được Thiện Vô Úy, ngÆ°Æ¡i thắng rồi. Thấy Dã Lợi Trảm Thiên vẫn không nói, Chiên Hổ chua xót cÆ°á»i:
- NhÆ°ng tá»›i bây giá» ta má»›i hiểu ý của Ngá»™t Tốt ở Ä‘iện Thiên Hòa bảo ta thu tay. Ông ta bắn ngÆ°Æ¡i má»™t tên, bởi vì ngÆ°Æ¡i vốn chÃnh là phản đồ! Ông ấy đã không tin ngÆ°Æ¡i! NgÆ°Æ¡i vốn là vô gian, đúng không?
Sắc mặt Dã Lợi Trảm Thiên hơi thay đổi, chau mà y nói:
- Ngươi nói cái gì?
Chiên Hổ liếc nhìn Gia Luáºt Hỉ Tôn, đạm mạc nói:
- NgÆ°Æ¡i là vô gian do Khiết Äan phái đến, từ lâu ẩn phục bên cạnh Ngá»™t Tốt nhiá»u năm, đúng không?
Má»™t lá»i nói ra, má»i ngÆ°á»i ngạc nhiên. Liên tiếp bất ngá» và đả kÃch đã là m trong lòng má»i ngÆ°á»i Æ°u tÆ°, tinh thần chết lặng, nhÆ°ng câu nói nà y của Chiên Hổ vẫn là m ngÆ°á»i ta cả kinh.
Dã Lợi Trảm Thiên thở phà o nhẹ nhõm, đôi mắt xám láºt nhìn Chiên Hổ nói:
- Ngươi sớm biết rồi?
- Ta má»›i biết, nhÆ°ng chắc chắn Ngá»™t Tốt đã phát giác, ông ta vốn sắp xếp ngÆ°Æ¡i Ä‘i giết Gia Luáºt Hỉ Tôn, ta Ä‘i giết Thiện Vô Úy, nhÆ°ng hÆ¡n phân nữa ông ta phát giác được ngÆ°Æ¡i có vấn Ä‘á». Ông ta sợ ta thế Ä‘Æ¡n lá»±c cô, không những không thể báo thù cho ông ta, ngược lại sẽ bị các ngÆ°Æ¡i giết, do đó ông ta má»›i bảo ta dừng tay. Ông ta biết giết má»™t Thiện Vô Úy đã không thể xoay chuyển đại cuá»™c, do đó ông ta bảo ta giải quyết tất cả vấn đỠở HÆ°Æ¡ng Ba Lạp.
- Nhưng ngươi là m sao có thể biết ta có vấn đ�
Dã Lợi Trảm Thiên há»i.
- Lúc Gia Luáºt Hỉ Tôn lâm nạn thì hét lên từ “vô gianâ€, nhÆ°ng câu nói đó không có hiệu ứng.
Chiên Hổ lạnh lùng nói:
- Ta lúc đó nghÄ© y cÅ©ng giống nhÆ° Ngá»™t Tốt, cÅ©ng ra lệnh vá»›i má»™t ngÆ°á»i khác. Ta tÃnh Ä‘i tÃnh lại ngÆ°á»i tá»›i giá» vẫn Ä‘ang đứng, nhất định chÃnh là ná»™i ứng của y, nhÆ°ng ngÆ°á»i đó rõ rà ng không phải ta.
NgÆ°á»i để Gia Luáºt Hỉ Tôn cầu viện nếu không phải Chiên Hổ, váºy nhất định chÃnh là Dã Lợi Trảm Thiên.
Cái nà y chÃnh là hai trừ má»™t bằng má»™t Ä‘Æ¡n giản nhÆ° váºy.
Gia Luáºt Hỉ Tôn nghe xong lá»i nói của Chiên Hổ trong thần sắc không có vui mừng, ngược lại có phần ý sợ hãi.
Tà i sản của ♎ Sói Ngây Thơ
Chữ ký của ♎ Sói Ngây Thơ
18-05-2013, 03:22 PM
Äá»a Lạc Äế VÆ°Æ¡ng Khuynh đảo chúng sinh ♥ Trẻ trâu 96 ♥
Tham gia: Feb 2013
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,070
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 858
Thanked 8,626 Times in 2,296 Posts
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
Chương 472: Ma cảnh (1)
Nhóm dịch: Äá»c Truyện Äêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Chiên Hổ liếc nhìn Gia Luáºt Hỉ Tôn, thản nhiên nói:
- Tại sao ngÆ°Æ¡i lại sợ chứ? Là vì ngÆ°Æ¡i phát hiện Dã Lợi Trảm Thiên không có nghe lá»i nhÆ° ngÆ°Æ¡i tưởng tượng phải không? Y tuy phụng lệnh ẩn tá»›i bên cạnh Ngá»™t Tốt, y không trung thà nh vá»›i Nguyên Hạo, y cÅ©ng không trung thà nh vá»›i ngÆ°Æ¡i, y chỉ muốn HÆ°Æ¡ng Ba Lạp, y trÆ¡ mắt nhìn ngÆ°Æ¡i bị thÆ°Æ¡ng không có ra tay, y muốn để ngÆ°Æ¡i chết cho xong. NgÆ°Æ¡i đã không dám nói ra thân pháºn của y, là không biết y cÅ©ng phản bá»™i ngÆ°Æ¡i , hay ngÆ°Æ¡i sợ máºt thám ngÆ°Æ¡i mai phục sẽ ngược lại giết ngÆ°Æ¡i?
Äịch Thanh vẫn nổi lòng nhÆ° tê dại, nghe thấy mấy câu nói nà y, trong lòng chấn Ä‘á»™ng, nhá»› tá»›i chuyện cÅ© năm đó.
Lúc đó hắn cứu Gia Luáºt Hỉ Tôn, lại sau núi trại Háºu Kiá»u gặp được Gia Luáºt Hỉ Tôn, lúc đó Gia Luáºt Hỉ Tôn nói y đánh Dã Lợi Trảm Thiên rÆ¡i xuống chân núi.
Nếu Chiên Hổ nói là tháºt, váºy rất rõ rà ng lúc đó Gia Luáºt Hỉ Tôn Ä‘i trại Háºu Kiá»u, không phải Ä‘i tìm Dã Lợi Trảm Thiên tÃnh sổ, mà là để liên hệ Dã Lợi Trảm Thiên.
Thì ra Gia Luáºt Hỉ Tôn từ lúc đó bắt đầu nói dối Äịch Thanh hắn.
Thì ra... trước đây rất lâu, đánh đấu với nhau, tranh đấu thầm đã bắt đầu...
Hắn ngÆ°á»›c nhìn phản loạn và máu tanh giết chóc trong HÆ°Æ¡ng Ba Lạp, kỳ tháºt chỉ cảm thấy chán ghét và xa xôi. Hắn không nghÄ© vá» Gia Luáºt Hỉ Tôn nữa, trong lòng kỳ thá»±c chỉ Ä‘ang nghÄ© má»™t câu nói của Chiên Hổ:
- Kỳ thá»±c HÆ°Æ¡ng Ba Lạp không có nguyện vá»ng, má»™t Ä‘iá»u cÅ©ng không có, ai cÅ©ng không được cầu. Thần là có, nhÆ°ng không thể giúp các ngÆ°Æ¡i thá»±c hiện nguyện vá»ng nữa rồi.
Nếu Chiên Hổ nói là tháºt, váºy hắn là m thế nà o để cứu VÅ© ThÆ°á»ng?
NgÆ°á»i khác vì quyá»n thế, vì bất tá», vì quá nhiá»u quá nhiá»u, nhÆ°ng hắn chỉ vì VÅ© ThÆ°á»ng.
Nhưng Chiên Hổ có thể là nói dối, dù sao Quách đại ca từng cầu qua thần Hương Ba Lạp, khôi phục võ công, vì hắn tin tưởng Quách Tuân, lúc nà y không có chút mất lòng tin.
Trong hoảng hốt, Äịch Thanh không có để ý tá»›i HÆ°Æ¡ng Ba Lạp nhanh chóng biến hóa ngà n vạn. Chỉ có đôi mắt má»™t ngÆ°á»i không nhìn Ä‘á»™ng tÄ©nh phÃa dÆ°á»›i, ánh mắt trÆ°á»›c sau Ä‘á»u rÆ¡i lên ngÆ°á»i hắn, đôi mắt đó, nhÆ° tam sinh soi rá»i.
Äang nhìn hắn chÃnh là Phi Tuyết.
Bất luáºn HÆ°Æ¡ng Ba Lạp biết hóa thế nà o, nhÆ°ng trong mắt Phi Tuyết lúc nà y chỉ có Äịch Thanh.
Äịch Thanh nghe Dã Lợi Trảm Thiên nhẹ nhà ng thở dà i:
- A Nan, ngÆ°Æ¡i tháºt sá»± quá nhá» tâm rồi, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng thông minh hÆ¡n hẳn má»i ngÆ°á»i tưởng tượng. Mấy năm nay, ta chỉ biết có má»™t ngÆ°á»i nhÆ° ngÆ°Æ¡i, trÆ°á»›c giá» không biết lai lịch của ngÆ°Æ¡i.
Äôi mắt trắng xám đó mang theo phần ánh sáng, lạnh băng băng nhìn Chiên Hổ, Dã Lợi Trảm Thiên lại nói:
- NhÆ°ng ngÆ°á»i thông minh nhÆ° ngÆ°Æ¡i vẫn là là m má»™t chuyện sai. NgÆ°Æ¡i nói nhÆ° váºy, kẻ địch không chỉ má»™t mình ta, ngÆ°Æ¡i chÆ°a đánh đã bại.
Thấy Chiên Hổ Ä‘á»™t nhiên trầm lặng xuống, trên mặt Dã Lợi Trảm Thiên Ä‘á»™t nhiên thêm phần hăng hái. Y đã mất lòng tin, không muốn đấu tiếp, mặt thắng của y tuy lá»›n, nhÆ°ng tráºn đánh nà y có ý nghÄ© gì? Vì y muốn thuyết phục Chiên Hổ từ bá» tráºn chiến vô nghÄ©a nà y:
- Phi Ưng biết bà máºt của HÆ°Æ¡ng Ba Lạp, chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i không muốn...
Không đợi Dã Lợi Trảm Thiên nói xong, Chiên Hổ nhưng băng lạnh cắt ngang nói:
- Ta không muốn! Ta bại rồi thế nà o? Các ngÆ°Æ¡i đến chá»— nà y là vì lòng tham. NhÆ°ng ta đến đây vốn chÃnh là muốn chết.
Tạm ngừng, Chiên Hổ từng chữ nói:
- NgÆ°á»i hại Ngá»™t Tốt toà n bá»™ Ä‘á»u phải chết! Ta cÅ©ng không ngoại lệ.
Nói rồi hai chân một khúc bắn ra, đã nổ bắn vỠhướng Dã Lợi Trảm Thiên.
Chá»— Ngá»c Môn Thiên SÆ¡n, Hán Tần quan nguyệt, chỉ soi Ä‘Æ°á»ng cát bụi.
NhÆ°ng trá»i đất bao la, ngoại trừ cát bụi mỠảo, còn có má»™t loại tinh thần kÃch Ä‘á»™ng trá»i đất, muôn Ä‘á»i trÆ°á»ng tồn.
Tất cả Ä‘á»u hiểu tại sao Chiên Hổ liá»u mạng, y là m nhÆ° váºy chÃnh là vì lá»i hứa! Tuy chÆ°a Æ°ng thuáºn, nhÆ°ng vẫn là má»™t lá»i hứa sinh tá».
Chiên Hổ nhanh chóng đã xông tá»›i trÆ°á»›c mặt Dã Lợi Trảm Thiên, biến quyá»n để bắt, nhanh chóng nắm lấy cổ há»ng của Dã Lợi Trảm Thiên.
Chiêu thức Ä‘á»™ng tác của y cÅ©ng không phức tạp, nhÆ°ng nhanh tá»›i kinh ngÆ°á»i, sắc bén là m ngÆ°á»i ta sợ hãi. Năm ngón tay y có móng tay bình thÆ°á»ng, lúc thÆ°á»ng cầm nắm cÅ©ng không nhìn thấy gì, nhÆ°ng ngón tay vừa giÆ°Æ¡ng, móng tay bắn ra, thì giống nhÆ° năm Ä‘oản Ä‘ao sắc bén.
Cánh tay còn lại của y giống như là móng hổ.
Dã Lợi Trảm Thiên bạo lui, y tuy chá»— Æ°u thế nhÆ°ng không có quyết tâm liá»u mạng nhÆ° Chiên Hổ. Chiên Hổ không sợ chết, nhÆ°ng Dã Lợi Trảm Thiên không muốn chết.
Hai ngÆ°á»i má»™t tiến má»™t lùi, trong giây lát cách nhau mấy trượng.
Quách Tuân, Äịch Thanh ở trên nhìn thấy, liếc mắt nhìn nhau, Ä‘á»u nháºn ra ý phức tạp trong ánh mắt của đối phÆ°Æ¡ng.
DÆ°á»›i sá»± ủng há»™ của Khiết Äan, mất Ä‘i sá»± đối kháng mạnh mẽ của Nguyên Hạo, không chừng quyá»n lợi của nÆ°á»›c Hạ rất nhanh sẽ rÆ¡i và o tay Má»™t Tà ng gia mÆ°u đồ đã lâu.
Lúc nà y vẫn liá»u mạng vì Nguyên Hạo chỉ có mình Chiên Hổ.
Loại ngÆ°á»i nà y vốn là đối thủ của bá»n há», nhÆ°ng đáng được bá»n há» kÃnh trá»ng. NhÆ°ng Chiên Hổ không vì HÆ°Æ¡ng Ba Lạp, Quách Tuân, Äịch Thanh trăm cay nghìn đắng nhiá»u năm chÃnh là vì HÆ°Æ¡ng Ba Lạp. Lúc nà y chém giết của HÆ°Æ¡ng Ba Lạp gần nhÆ° đã kết thúc, Chiên Hổ Ä‘iên cuồng nhÆ° váºy, nếu thắng nữa còn có thể là m ra chuyện gì, bá»n há» cÅ©ng không biết nữa.
Bất luáºn Chiên Hổ nói đúng hay sai, nhÆ°ng bá»n ngÆ°á»i Quách Tuân đã quyết định dừng tráºn chiến chém giết nà y.
ChÃnh lúc nà y, Chiên Hổ đã Ä‘uổi tá»›i Dã Lợi Trảm Thiên. Trong mắt Thiện Vô Úy Ä‘á»™t nhiên hiện ra ý oán Ä‘á»™c, giãy giụa ngồi dáºy, hai tay kết ấn, môi đã nhẹ Ä‘á»™ng.
Phi Tuyết thấy thần sắc Äịch Thanh căng thẳng, cuối cùng cúi đầu nhìn xuống phÃa dÆ°á»›i, Ä‘á»™t nhiên sắc mặt thay đổi, thấp giá»ng nói:
- Cản y lại!
Äịch Thanh không biết Phi Tuyết bảo hắn cản ai, nhÆ°ng nhìn thấy trong khẩu khà Phi Tuyết đầy là lo lắng bất an dị thÆ°á»ng, trong lòng có cảm giác không rõ. Không chần chá» nữa, kéo tấm mà n mà u bạc lên, Ä‘á»™t nhiên xuyên qua.
Bốn vách tÆ°á»ng HÆ°Æ¡ng Ba Lạp là tÆ°á»ng ngá»c trắng, nhÆ°ng trên vách tÆ°á»ng lại có váºt thể mà u bạc trắng hiện ra rất nhiá»u có thể dùng là m chá»— rÆ¡i chân. Äịch Thanh mÅ©i chân vừa chạm, nhảy tung mấy cái, thì muốn tá»›i mặt đất chá»— HÆ°Æ¡ng Ba Lạp.
Lúc nà y kinh biến lại bắt đầu.
- Bà n Nhược... Ba La Máºt Äa!
Thiện Vô Úy hai tay kết ấn, miệng phun ra lá»i tháºt. Tuy vẫn là sáu chữ Ä‘Æ¡n giản nà y, nhÆ°ng ngữ ý trong đó biến hóa vô cùng vô táºn.
Chiên Hổ xuất quyá»n, Ä‘á»™t nhiên toà n thân hÆ¡i chấn Ä‘á»™ng, mắt lá»™ ra ý thống khổ.
Chú ngữ đó, vốn là niệm đối phó với y.
Y bên cạnh Thiện Vô Úy nhiá»u năm biết chú ngữ nà y có năng lá»±c quá»· thần khó lÆ°á»ng có thể bó buá»™c cá» chỉ Ä‘á»™ng tác của con ngÆ°á»i, nhÆ°ng chỉ là lúc thấy ngÆ°á»i khác bị vây. Äợi tá»›i chú ngữ Ä‘Ãch thân tá»›i bản thân, y má»›i cảm giác được ác Ä‘á»™c của chú ngữ đó.
Chú ngữ như kim châm đâm và o ngực y, là m y đột nhiên toà n thân tê rần.
Dã Lợi Trảm Thiên nói không sai, lúc nà y Chiên Hổ tuyệt đối không chỉ má»™t kẻ địch, ngÆ°á»i trong HÆ°Æ¡ng Ba Lạp gần nhÆ° ngÆ°á»i ngÆ°á»i Ä‘á»u háºn muốn Chiên Hổ chết.
Thiện Vô Úy có cơ hội có thể giết Chiên Hổ, đương nhiên sẽ không bỠqua.
Dã Lợi Trảm Thiên nghe chú ngữ vang lên thấy Chiên Hổ thân hình ngÆ°ng tụ, trên mặt Ä‘á»™t nhiên xuất hiện sát khÃ. Äây là cÆ¡ há»™i tốt nhất của y, không loại trừ Chiên Hổ rất có thể không ra được HÆ°Æ¡ng Ba Lạp.
Vừa má»›i nghÄ© đến đây Dã Lợi Trảm Thiên thân hình bá»—ng ngừng, Ä‘á»™t nhiên khẽ quát. Äao má»m vốn chấn Ä‘á»™ng nhÆ° rắn, nhÆ°ng bị y là m rung lên, đã biến thà nh thẳng tắp giống nhÆ° trÆ°á»ng thÆ°Æ¡ng.
Nhuyễn đao đâm mạnh, trong nháy mắt đã đâm và o ngực của Chiên Hổ.
Chiên Hổ thét lên kinh thiên Ä‘á»™ng địa, hai tròng mắt trợn trừng. Khoảnh khắc nhuyá»…n Ä‘ao đâm và o ngá»±c, ngược lại là m cho cả ngÆ°á»i y hồi phục sinh lá»±c. Y bổ nhà o vá» phÃa trÆ°á»›c, đã muốn bóp chặt thân hình của Dã Lợi Trảm Thiên.
Dã Lợi Trảm Thiên má»™t chiêu đắc thủ liá»n biết Chiên Hổ sắp chết phản kÃch nhất định kinh thiên Ä‘á»™ng địa, thân hình nhanh chóng lùi lại muốn tránh khá»i phản kÃch Ä‘iên cuồng của Dã Lợi Trảm Thiên.
Äá»™t nhiên giữa lúc đó má»™t tiếng chú ngữ vang lên bên tai y.
Bà n Nhược Ba La Máºt Äa!
Tiếng chú ngữ đó cơ hồ trong lúc vừa niệm xong, sáu chữ không phân trước sau chồng lên bên tai của Dã Lợi Trảm Thiên, ầm ầm giống như sấm vang.
Dã Lợi Trảm Thiên vừa chấn Ä‘á»™ng, giây khắc đó không thể Ä‘á»™ng Ä‘áºy.
Chiên Hổ trong tiếng rống giáºn dữ đã bổ tá»›i trên ngÆ°á»i Dã Lợi Trảm Thiên, đầu gối hÆ¡i cao, cánh tay dùng lá»±c, chỉ nghe thấy tiếng “ầm†vang lên, Dã Lợi Trảm Thiên xÆ°Æ¡ng sống đã gãy đứt.
Dã Lợi Trảm Thiên thét lên tiếng kinh hoà ng, lực còn lại rút nhuyễn đao ra toà n lực bổ một cái bắn tới bụng của Thiện Vô Úy.
Thiện Vô Úy chẳng những muốn là m Chiên Hổ chết, còn muốn mượn tay của Chiên Hổ giết Dã Lợi Trảm Thiên. Vì lão tuy bị trá»ng thÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng hai câu chú ngữ là m Chiên Hổ và Dã Lợi Trảm Thiên cùng và o chá»— chết.
Nhưng một đòn sắp chết của Dã Lợi Trảm Thiên, cũng là muốn lấy mạng của Thiện Vô Úy!
Äịch Thanh giữa lúc rÆ¡i xuống, nhìn thấy cảnh tượng nà y đã không có thá»i gian kinh ngạc. Cuối cùng hắn hiểu, Phi Tuyết bảo hắn cản ai.
Phi Tuyết bảo hắn cản là Phi Ưng!
Trong HÆ°Æ¡ng Ba Lạp đã má»™t tráºn há»—n loạn, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u Ä‘ang nhìn Dã Lợi Trảm Thiên và Chiên Hổ, nhÆ°ng Phi Tuyết Ä‘ang nhìn quầng sáng đó. Còn Phi Ưng lết ngÆ°á»i đã tá»›i gần quầng sáng đó, hÆ¡n nữa sắp và o quầng sáng.
Ai cÅ©ng không có để ý tá»›i Phi Ưng, cÅ©ng không biết Phi Ưng trong tình huống trá»ng thÆ°Æ¡ng tá»›i gần quầng sáng đó là m gì?
Tà i sản của ♎ Sói Ngây Thơ
18-05-2013, 03:22 PM
Äá»a Lạc Äế VÆ°Æ¡ng Khuynh đảo chúng sinh ♥ Trẻ trâu 96 ♥
Tham gia: Feb 2013
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,070
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 858
Thanked 8,626 Times in 2,296 Posts
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
Chương 473: Ma cảnh (2)
Nhóm dịch: Äá»c Truyện Äêm Khuya
Nguồn: Metruyen
NhÆ°ng Äịch Thanh đã biết bất luáºn Chiên Hổ, Dã Lợi Trảm Thiên sống chết, Phi Tuyết Ä‘á»u không để trong lòng. Phi Tuyết lo lắng chÃnh là vì Phi Ưng tá»›i gần quầng sáng đó.
Äịch Thanh đã rÆ¡i xuống mặt đất, thì muốn bổ nhà o qua Phi Ưng, Ä‘á»™t nhiên nghe thấy Quách Tuân hô:
- Äịch Thanh!
Äịch Thanh cảm giác trong tiếng hô đó hà m chứa ý gấp gáp, quay đầu nhìn thì thấy Phi Tuyết đã từ trên không ngã xuống. Äịch Thanh thân thủ nhanh nhẹn, nhÆ°ng Phi Tuyết không thể. Phi Tuyết nóng lòng xuống, đứng không vững, từ phÃa trên rá»›t xuống. Äịch Thanh không cần suy nghÄ©, không quan tâm Phi Ưng nữa, váºn Ä‘á»™ng đôi tay bay ngÆ°á»i tá»›i đón.
NhÆ°ng nguồn lá»±c đó quả tháºt quá lá»›n, Äịch Thanh dù là trÆ°á»›c có chuẩn bị, cÅ©ng bị nguồn lá»±c xông tá»›i đó cản ngÆ°á»i té ngã, hóa giải thế đến. Giây khắc chạm được Phi Tuyết, trong đầu Äịch Thanh có ánh sát chợt lóe, cảnh tượng trÆ°á»›c Hoà ng Nghi Môn lại hiện ra lần nữa.
Nhưng lần nà y, y ôm Phi Tuyết.
Phi Tuyết biến nguy thà nh an, không có chút ý vui mừng, lo lắng nói:
- Äịch Thanh, kéo Phi Ưng ra!
Lúc nà y Phi Ưng đã tới dưới quầng sáng, y dùng tay máu từ trong ngực móc ra món đồ hình quả cầu, điên cuồng hô:
- Ta mang nó đến rồi! NgÆ°á»i nhìn thấy không? Ta mang nó đến rồi! NgÆ°á»i nhìn thấy không?
Ai cũng không hiểu Phi Ưng nói là ý gì.
Äịch Thanh không hiểu tại sao Phi Tuyết vá»™i và ng nhÆ° váºy, nhÆ°ng chuyện Phi Tuyết muốn là m nhất định có lý do của cô ấy. Äặt Phi Tuyết xuống, Äịch Thanh bÆ°á»›c mạnh xông lên đã tá»›i gần quầng sáng, Ä‘á»™t nhiên nghe thấy Phi Tuyết tâm tê liệt phế hét má»™t tiếng:
- Äịch Thanh, lùi lại.
Äịch Thanh nghiêm nghị, nhÆ°ng hoà n toà n không hiểu rốt cuá»™c Phi Tuyết nghÄ© cái gì. Tại sao cô ấy bảo Äịch Thanh kéo Phi Ưng ra, tại sao cô ấy lại bảo Äịch Thanh lùi khá»i quầng sáng?
Äúng lúc nà y HÆ°Æ¡ng Ba Lạp Ä‘á»™t nhiên sáng lên, nguồn ánh sáng đó bá»—ng nhiên đến, đến dị thÆ°á»ng, trong nháy mắt bức tÆ°á»ng ngá»c trắng Ä‘á»u sáng lên, sáng tá»›i mức có phần trong suốt.
Quầng sáng tăng vá»t, vốn là đưá»ng kÃnh hÆ¡n má»™t thÆ°á»›c, trong nháy mắt biến thà nh hÆ¡n má»™t trượng.
Trong ánh sáng láºp lòe, có mà u sắc khác thÆ°á»ng đã lan lên ngÆ°á»i Äịch Thanh. Còn Phi Ưng thân ở trong đó, hÆ¡n nữa là toà n thân dÆ°á»›i sá»± chiếu rá»i của quầng sáng, tháºm chà cÅ©ng có chút trong suốt hẳn lên.
Trên mặt Phi Ưng bỗng dưng hiện ra sáng chói vô hạn.
Äó là má»™t loại cảm giác kỳ dị, ngÆ°á»i là m thế nà o có thể biến thà nh trong suốt?
Äịch Thanh Ä‘á»™t nhiên cảm giác nguy hiểm đã đến, lại nghe thấy trên trá»i dÆ°á»ng nhÆ° có ngÆ°á»i nói:
- Äến đây!
Âm thanh đó mênh mông vô cùng, trong đó mang phần ý quen thuá»™c. Äịch Thanh trong cảnh má»™ng mấy lần nghe thấy âm thanh nà y, chÆ°a từng nghÄ© qua lúc tỉnh có thể nghe được câu nói nà y lần nữa.
Äến đây! Äây là ý gì?
Trong lúc đó, chỉ cảm thấy má»™t nguồn lá»±c lá»›n truyá»n đến, muốn dắt hắn Ä‘i vá» phÃa trÆ°á»›c.
Äó là m má»™t hiện tượng cá»±c kỳ kỳ quái, phÃa trÆ°á»›c rõ rà ng không có cái gì, nhÆ°ng tá»±a nhÆ° có ngà n vạn sợi dây lụa trên ngÆ°á»i Äịch Thanh, muốn dẫn hắn và o trong quầng sáng đó.
Äang lúc nà y, Phi Ưng Ä‘á»™t nhiên kêu thảm má»™t tiếng:
- Äừng bắt ta!
Äừng bắt ta! Äừng bắt ta!
Lá»i nói nà y quen tai nhÆ° váºy, lúc Äịch Thanh nghe được bốn từ nà y nghÄ© tá»›i năm đó lúc Triệu Minh nhắc tá»›i HÆ°Æ¡ng Ba Lạp, có nói lúc tá»™c ngÆ°á»i và o HÆ°Æ¡ng Ba Lạp cÅ©ng nói lá»i nói nhÆ° váºy.
Äịch Thanh đã biết không tốt, dÆ°á»›i sá»± kinh hoảng, cảm giác được nguồn lá»±c luôn quấn lấy Ä‘á»™t nhiên tăng gấp bá»™i, thì nghe Phi Ưng kêu thảm má»™t tiếng. Äá»™t nhiên lÆ¡ lá»ng lên không, nhÆ°ng ngÆ°á»i ở không trung có Ä‘Æ°á»ng sáng nhá»n hoắt, biến thà nh má»™t đống xÆ°Æ¡ng trắng.
Mà xương trắng đó, trong nháy mắt cũng biến thà nh tro.
Còn trong tay gã cầm viên cầu đó cô linh mà rÆ¡i xuống, gõ lên mặt đất má»™t tiếng “cốcâ€, tiếng vang tuy nhá» lại ghê ngÆ°á»i.
Äây là chuyện gì? Äây là HÆ°Æ¡ng Ba Lạp, vốn là tiên cảnh trong tưởng tượng má»i ngÆ°á»i, là m thế nà o biến thà nh kinh khủng nhÆ° địa ngục A Tỳ.
Äịch Thanh biết nếu bị sức mạnh đó kéo qua, chỉ cần vừa và o quầng sáng, cảnh tượng nhất định sẽ giống nhÆ° Phi Ưng. Trong tiếng thét giáºn dữ, toà n lá»±c lui lại, hắn giãy giụa, tháºm chà nghe thấy xÆ°Æ¡ng cốt mình kêu răng rắc.
Tiếng giãy giụa đó, Äịch Thanh dùng khà lá»±c toà n thân.
Cổ há»ng hắn phát ngá»t, gần nhÆ° muốn phun máu, trÆ°á»›c mắt phát Ä‘en, kim tinh loạn mạo. Xuyên qua ánh sáng mê ly đó, Ä‘á»™t nhiên nghe thấy trong ánh sáng đó có hai ngÆ°á»i quỳ đối mặt.
Hai ngÆ°á»i đó giống nhÆ° quỳ trong không trung.
Cảnh tượng nà y mÆ¡ hồ quen thuá»™c, lúc ở trong máºt thất Thanh ÄÆ°á»ng hắn từng thấy qua hai ngÆ°á»i nà y.
Hai ngÆ°á»i đó má»™t là phục sức vÆ°Æ¡ng giả, thái dÆ°Æ¡ng nhÆ° sÆ°Æ¡ng, dung mạo tuấn lãng, giống nhÆ° chÃnh là Äịch Thanh hắn. Äối diện ngÆ°á»i đó, là cô gái khuôn mặt mỹ lệ.
Äó là VÅ© ThÆ°á»ng phải không?
Hắn lúc nà y là m sao có thể nhìn thấy cảnh tượng nà y?
Äịch Thanh suy nghÄ© sâu xa hoảng hốt, nhất thá»i không biết là má»™ng hay tỉnh. NhÆ°ng bất luáºn là má»™ng hay tỉnh, rốt cuá»™c vẫn là dùng sức mạnh lá»›n kháng cá»±. Äá»™t nhiên giữa lúc đó có ánh lá»a hừng há»±c sáng ngá»i, Äịch Thanh trong ý thức nghe được nam nữ đó nói:
- Äoà n TÆ° Bình ta... ÄÆ°á»ng Phi Tuyết không cầu cùng sinh, nhÆ°ng cầu cùng chết, Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp, tình nà y không đổi!
Trong lúc đó trá»i đất quay cuồng, hai ngÆ°á»i trong không trung cÅ©ng vừa chuyển theo, cuối cùng Äịch Thanh nhìn thấy khuôn mặt của đôi nam nữ đó. Không sai, ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đó chÃnh là Äịch Thanh hắn, nhÆ°ng tại sao đầu Ä‘á»™i mÅ© vÆ°Æ¡ng, sao ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đó lại là Äoà n TÆ° Bình? Còn cô gái kia nữa? Cô gái đó không phải DÆ°Æ¡ng VÅ© ThÆ°á»ng, nhìn khuôn mặt... mÆ¡ hồ giống là Phi Tuyết.
Tại sao là Äoà n TÆ° Bình và ÄÆ°á»ng Phi Tuyết?
Äó rõ rà ng là Äịch Thanh hắn!
Tại sao hắn có thể nhìn thấy tình cảnh nà y? Äịch Thanh trong lòng hoang mang, má»™t âm thanh Ä‘ang hô gá»i:
- Äây không phải là cảnh mÆ¡!
Äá»™t nhiên trong lúc đó, trong đầu không lâu xuất hiện hồng long, kim long bá»—ng nhiên gầm rú, giúp kình lá»±c Äịch Thanh bừng chấn. Äịch Thanh lại lui phÃa sau ná»a thÆ°á»›c, hắn chỉ có thể lùi lại ná»a thÆ°á»›c. Trong giây khắc đó hắn cảm giác được toà n thân trong tấm lÆ°á»›i lá»›n vô hình, tuy phá rách lÆ°á»›i chui ra, trong nháy mắt bị tấm lÆ°á»›i vô hình khác vây lại.
Ảo cảnh phÃa trÆ°á»›c không thấy nữa, nhÆ°ng đã khắc sâu trong đầu Äịch Thanh.
Tại sao? Tại sao? Tại sao hắn trong lúc nà y nhìn thấy ảo cảnh kỳ quái nà y?
Trong lúc đó Thiện Vô Úy hét lên tiếng kinh sợ, kinh sợ phá vỡ hoảng hốt của Äịch Thanh, Thiện Vô Úy kêu:
- Äừng bắt ta!
Quầng sáng mới vừa hiện lên, sắc mặt Thiện Vô Úy vui mừng như điên, lẳng lặng tới gần quầng sáng. Chỉ cho rằng đó là thần sắp xuất hiện, nà o ngỠnhìn thấy Phi Ưng đột nhiên thân biến thà nh xương, xương biến thà nh tro, giây khắc đó sự kinh hãi của sống chết là m lão kinh hãi không hiểu gì cả. Mới định lui lại sau, thì bị một nguồn lực lớn mạnh mẽ kéo tới.
Thiện Vô Úy không có sức mạnh lá»›n của Äịch Thanh, Ä‘á»™t nhiên nhÆ° mÅ©i tên bay ra, rÆ¡i và o quầng sáng, trong nháy mắt biến thà nh xÆ°Æ¡ng trắng tro bụi.
Trán Äịch Thanh Ä‘á»u là mồ hôi, chỉ cảm giác thể lá»±c hao tổn rất nhiá»u, khó chống cá»± nguồn lá»±c lá»›n đó nữa. Äúng lúc nà y má»™t ngÆ°á»i kịp thá»i xẹt qua, má»™t tay ôm lấy Äịch Thanh, má»™t tiếng thét rung trá»i.
Nguồn lá»±c đó vô biên vô trù truyá»n đến, Äịch Thanh mượn lá»±c phát lá»±c, cùng ngÆ°á»i đó Ä‘á»™t nhiên bay ngược ra. Lá»±c dẫn vừa đứt, tiếng “phịch†vang lên, hai ngÆ°á»i Ä‘á»u Ä‘áºp lên vách tÆ°á»ng ngá»c trắng.
NgÆ°á»i cứu Äịch Thanh ra chÃnh là Quách Tuân.
Quách Tuân giây khắc đó trán toà n là mồ hôi, Ä‘á»™t nhiên khà n giá»ng hét:
- Äệ không nói tÃn nghÄ©a, đệ tiện vô sÄ©.
Quách Tuân xÆ°a nay bình tÄ©nh, cho dù lúc đối mặt vá»›i Nguyên Hạo cÅ©ng không thay đổi thái Ä‘á»™ bình thÆ°á»ng, nhÆ°ng lần nà y trên mặt y đầy là ý phẫn ná»™.
Äịch Thanh kinh ngạc, không biết Quách Tuân rốt cuá»™c là quát ai. Äá»™t nhiên phát hiện Phi Tuyết muốn xông tá»›i quầng sáng đó, Äịch Thanh hoảng sợ, bay ngÆ°á»i lên má»™t tay ôm lấy Phi Tuyết, quát:
- Cô là m gì, cô muốn chết à ?
Phi Tuyết cÅ©ng mất Ä‘i thái Ä‘á»™ bình thÆ°á»ng, kêu ầm lên:
- HỠsắp đi rồi, HỠsắp đi rồi, không thể để hỠđi.
Cô trong giây khắc đó, trong mắt đầy là nÆ°á»›c mắt, trên mặt cÅ©ng có ý bi thÆ°Æ¡ng tuyệt vá»ng nói không ra.
Äịch Thanh thấy rồi, trong lòng chấn Ä‘á»™ng, khà n giá»ng nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Phi Tuyết đột nhiên quỳ xuống, khấu đầu xuống đất, đôi mắt nhắm chặt, môi mấp máy, tựa như đang niệm cái gì, nhưng cuối cùng cô không hỠphát ra tiếng nà o.
Lúc nà y, HÆ°Æ¡ng Ba Lạp đã khủng hoảng nhÆ° địa ngục A Tỳ, tất cả xung quanh lại từ từ quay tròn. Và trong sá»± xoay tròn đó, còn có thể nghe thấy tiếng “Äùng Äùng†giữa đất trá»i, giống nhÆ° trá»i sụp đất nứt.
ÄÆ°á»ng ánh sáng đó mở rá»™ng vá» phÃa sau hÆ¡n má»™t trượng, Da Luáºt Hỉ Tôn cÅ©ng là kinh sợ kêu má»™t tiếng, không tá»± chủ dá»±a và o quầng sáng đó, mà tất cả sá»± váºt trong quầng sáng đó bị xoay tròn nhÆ° gió xoáy cuồn cuá»™n.
Không có gió, nhÆ°ng tất cả trong HÆ°Æ¡ng Ba Lạp nhÆ° bị lá»±c vô hình thúc giục biến hóa. Hà o quang thịnh hÆ¡n, vách tÆ°á»ng ngá»c xung quanh Ä‘á»™t nhiên sáng rõ, có ngÅ© sắc lÆ°u Ä‘á»™ng.
Trá»i nghiêng đất đảo.
Trong mắt Quách Tuân cÅ©ng lá»™ ra ý kinh hãi, biết không thoát mạng được nữa, rất có thể rÆ¡i và o cảnh vạn kiếp không thể trở lại, khà n giá»ng nói:
- Äịch Thanh, Ä‘i.
Äịch Thanh má» mịt má»™t hồi, hoà n toà n không biết xảy ra chuyện gì, nhÆ°ng trong lòng mÆ¡ hồ hiểu được, lần Ä‘i nà y, sau nà y cÅ©ng không còn HÆ°Æ¡ng Ba Lạp nữa.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng vô cùng thống khổ.
Không có HÆ°Æ¡ng Ba Lạp, hắn không cứu được DÆ°Æ¡ng VÅ© ThÆ°á»ng. Không cứu được DÆ°Æ¡ng VÅ© ThÆ°á»ng, cuá»™c Ä‘á»i nà y của hắn có ý nghÄ© gì?
Tà i sản của ♎ Sói Ngây Thơ
18-05-2013, 03:23 PM
Äá»a Lạc Äế VÆ°Æ¡ng Khuynh đảo chúng sinh ♥ Trẻ trâu 96 ♥
Tham gia: Feb 2013
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,070
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 858
Thanked 8,626 Times in 2,296 Posts
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
Chương 474: Ma cảnh (3)
Nhóm dịch: Äá»c Truyện Äêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Nhiá»u năm hồn lượn lá» trong cảnh má»™ng, ký gá»i toà n bá»™ hy vá»ng và o HÆ°Æ¡ng Ba Lạp, Ä‘á»™t nhiên trở thà nh là m ngÆ°á»i ta thất vá»ng nhÆ° thế nà y, cái đả kÃch lá»›n nà y ngÆ°á»i ngoà i là m sao có thể tưởng tượng?
Äịch Thanh đứng ngây ra ở đó, trong lòng Ä‘ang nghÄ©, trá»i sụp đất nứt cÅ©ng tốt, nếu nhÆ° váºy ta nói không chừng sẽ ở bên VÅ© ThÆ°á»ng.
Phi Tuyết vẫn Ä‘ang quỳ trên đất, môi khẽ Ä‘á»™ng, cả ngÆ°á»i Ä‘á»u run rẩy lên, không biết lúc nà o, khóe miệng cô trà n ra má»™t Ä‘Æ°á»ng máu tÆ°Æ¡i.
Äịch Thanh trong lúc má» mịt nhìn thấy, trong lòng rất Ä‘au khổ, không kìm được lại nghÄ© tá»›i ảo tưởng vừa nãy. Quách Tuân má»™t tay ôm lấy Äịch Thanh, quát:
- Dẫn Phi Tuyết đi.
- Äại ca dẫn Phi Tuyết Ä‘i Ä‘i, đệ không Ä‘i.
Äịch Thanh kêu lên.
Quách Tuân ngẩn ra, trên mặt lại có ý bi ai, nắm chặt lấy cổ tay Äịch Thanh, khà n giá»ng nói:
- Äệ không Ä‘i, ta cÅ©ng không Ä‘i, Phi Tuyết cÅ©ng không Ä‘i được. Váºy má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u chết ở trong đây được rồi!
Äịch Thanh hÆ¡i chấn Ä‘á»™ng, nhìn thấy ý tuyệt vá»ng trên mặt Quách Tuân, biết y tuyệt không phải là nói đùa. Nhìn thấy cả HÆ°Æ¡ng Ba Lạp lắc Ä‘á»™ng không ngừng tá»±a hồ Ä‘á»u muốn sụp xuống, Äịch Thanh cắn răng cuối cùng hạ quyết tâm nắm lấy Phi Tuyết, hét:
- Äi.
Äá»™t nhiên giữa lúc nà y, có má»™t váºt nhanh chóng xoay chuyển tá»›i, tá»›i trÆ°á»›c mặt Phi Tuyết.
Trên mặt Phi Tuyết hiện ra ý vui mừng, kêu lên:
- Äịch Thanh, bắt lấy.
Äịch Thanh giÆ¡ tay bắt lấy váºt đó, chỉ cảm thấy trong lòng hÆ¡i chấn Ä‘á»™ng. Váºt đó là cái há»™p dẹp dẹp, sắt cÅ©ng không phải sắt, lại không nặng, váºt nà y ở đâu xuất hiện đến?
Không kịp nghÄ© nhiá»u, Äịch Thanh nhìn vá» Quách Tuân, Quách Tuân đã nói:
- Äi theo ta.
Trong lúc HÆ°Æ¡ng Ba Lạp vô cùng há»—n loạn má»™t tráºn, chỉ có Quách Tuân tỉnh táo nhất, lúc rÆ¡i xuống y đã để ý Ä‘Æ°á»ng ra, con Ä‘Æ°á»ng mà bá»n ngÆ°á»i Da Luáºt Hỉ Tôn đến chÃnh là đưá»ng ra!
Giữa lúc Quách Tuân lắc mình đã tá»›i chá»— cá»a và o đó, thấy cá»a và o đó không biết lúc nà o đã phong kÃn, trong lòng nghiêm nghị, trong tiếng hét lá»›n, đánh ra má»™t quyá»n.
Tiếng “ầm†vang lên, có một hắc động hiện ra, nhưng hắc động đó cong cong vẹo vẹo, tựa hồ cũng muốn sụp đổ.
Quách Tuân thấy thế, trong lòng trầm xuống, nhÆ°ng không có lá»±a chá»n khác, nghe Phi Tuyết hô:
- ChÃnh là đi ra từ chá»— nà y.
Quách Tuân suy nghĩ kiên định, đi và o trước.
Äịch Thanh má»™t tay nắm lấy cái há»™p sắt, má»™t tay ôm lấy Phi Tuyết bay ngÆ°á»i và o cá»a Ä‘á»™ng.
Cá»a Ä‘á»™ng đó cao bằng đầu ngÆ°á»i, vốn có thể hai ngÆ°á»i cùng sóng vai Ä‘i, nhÆ°ng tráºn địa chấn mạnh, phÃa trên không ngừng có tảng đá rá»›t xuống. Äịch Thanh thấy Phi Tuyết lảo đảo cắn răng, ôm chặt Phi Tuyết và o lòng, lấy thân bảo vệ Phi Tuyết, nhanh chóng xông vá» phÃa trÆ°á»›c.
Vừa má»›i xông ra cách hÆ¡n mÆ°á»i trượng, thì nghe thấy phÃa sau má»™t tiếng ầm ầm cá»±c lá»›n vang lên.
Tiếng nổ đó Ä‘inh tai nhức óc, nhÆ° có ngà n vạn mặt trống đồng thá»i đánh vang bên tai Äịch Thanh. Äịch Thanh chỉ cảm giác phÃa sau sóng lá»›n xông tá»›i, trong tiếng rên rỉ phi ngÆ°á»i nhảy lên.
Vừa má»›i rÆ¡i xuống đất, Äịch Thanh cảm giác phÃa sau có tiếng sụp đổ, con Ä‘Æ°á»ng sau lÆ°ng đó hoà n toà n sụp đổ.
Mà tráºn đại địa không ngừng chấn Ä‘á»™ng, con Ä‘Æ°á»ng chá»— bá»n há» tá»±a hồ cÅ©ng muốn hoà n toà n sụp xuống.
Äịch Thanh cả kinh, biết nếu con Ä‘Æ°á»ng sụp xuống, mấy ngÆ°á»i bị chôn trong đó, cho dù bản lÄ©nh thông thiên cÅ©ng không thể trốn thoát, thì nghe thấy Quách Tuân hô:
- Äịch Thanh, Ä‘i mau!
Con Ä‘Æ°á»ng tối Ä‘en, trÆ°á»›c mắt Äịch Thanh tối nhÆ° má»±c, chỉ dá»±a và o cảm giác và thÃnh giác, bám chặt theo tiếng bÆ°á»›c chân của Quách Tuân.
Giây khắc đó, dÆ°á»›i chân lay Ä‘á»™ng, đỉnh đầu chấn Ä‘á»™ng, kinh hoà ng giống nhÆ° trá»i sụp đất nứt.
Không biết chạy vá»™i bao lâu, tiếng chấn Ä‘á»™ng hÆ¡i ngừng, âm thanh ầm ầm đó dần dần Ä‘i xa tá»±a nhÆ° vẫn tiếp tục truyá»n lên, vút lên mây xanh.
Äịch Thanh cảm thấy hoảng sợ, không hiểu phÃa sau rốt cuá»™c xảy ra chuyện gì, chợt cảm thấy Quách Tuân ngừng bÆ°á»›c, Äịch Thanh vá»™i ngừng lại, há»i:
- Quách đại ca, sao không đi nữa?
Trong bóng Ä‘en có ánh sáng yếu á»›t, chiếu lên mặt Quách Tuân, rất là ngÆ°ng trá»ng. Äịch Thanh thấy sắc mặt của Quách Tuân trong lòng đã trầm xuống, nhìn vá» phÃa trÆ°á»›c, sắc mặt hÆ¡i thay đổi.
PhÃa trÆ°á»›c không có lối Ä‘i tiếp, có tảng đá cá»±c lá»›n rÆ¡i xuống chặn ngang, cản lối Ä‘i bên trong.
Tảng đá đó không biết to lá»›n bao nhiêu, hoà n toà n chặn đứng con Ä‘Æ°á»ng phÃa trÆ°á»›c, bá»n há» không thể tiến thêm má»™t bÆ°á»›c. Äịch Thanh cháºm rãi buông Phi Tuyết ra, trong lòng sầu thảm, biết bá»n hỠđã rÆ¡i và o cảnh Ä‘Æ°á»ng cùng.
Trong nà y sâu dÆ°á»›i lòng đất chỉ có má»™t con Ä‘Æ°á»ng không biết mấy Ä‘á»i ngÆ°á»i má»›i Ä‘Ã o ra. Lúc nà y phÃa sau sụp đổ không còn Ä‘Æ°á»ng lui, phÃa trÆ°á»›c tảng đá lá»›n chặn Ä‘Æ°á»ng, không có chá»— nà o có thể Ä‘i, bá»n há» rõ rà ng sẽ bị chôn vùi dÆ°á»›i đất.
Bá»n hỠđã không có Ä‘Æ°á»ng sống.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Quách Tuân cÅ©ng nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u nà y, sắc mặt là ngÆ°ng trá»ng, chỉ trầm lặng má»™t lát, thì nói:
- PhÃa sau chÃnh là HÆ°Æ¡ng Ba Lạp, ở đó rõ rà ng đã hoà n toà n sụp đổ, chúng ta lui lại không được, Ä‘Æ°á»ng sống lúc nà y chỉ có phÃa trÆ°á»›c. Äẩy không nổi tảng đá nà y, nhÆ°ng chúng ta có thể tìm cách Ä‘Ã o qua.
- Nếu con Ä‘Æ°á»ng phÃa trÆ°á»›c cÅ©ng sụp thì sao?
Äịch Thanh khổ sở nói:
- Tảng đá nà y to lá»›n nhÆ° váºy, có thể là m sụp con Ä‘Æ°á»ng phÃa trÆ°á»›c. Chúng ta má»™t là không biết kÃch cỡ của tảng đá nà y, hÆ¡n nữa...
Vốn muốn nói cho dù từ bên cạnh tảng đá lá»›n nà y Ä‘Ã o qua, nếu phÃa trÆ°á»›c cÅ©ng là bị che lấp, váºy chẳng phải vẫn là vô dụng sao?
Từ sau khi thoát khá»i HÆ°Æ¡ng Ba Lạp, Äịch Thanh đã tâm tà n nhÆ° chết, nếu không phải vì duyên cá»› của Quách Tuân, Phi Tuyết, nói không chừng hắn đã định chết ở HÆ°Æ¡ng Ba Lạp. TrÆ°á»›c mắt con Ä‘Æ°á»ng phÃa trÆ°á»›c bị chặn hắn khó tránh trong lòng chán nản, nhÆ°ng ngẩng đầu nhìn qua thấy Quách Tuân khuôn mặt kiên nghị, đôi mắt bất khuất, Äịch Thanh trong lòng chấn Ä‘á»™ng, thầm kêu hổ thẹn. Quách Tuân sợ chết không? Quách Tuân chÆ°a bao giá» sợ! Quách Tuân đến đây, ra sức muốn sống, vẫn chẳng phải vì Äịch Thanh hắn. Nếu là nhÆ° váºy, hắn có lý do gì từ bá» trÆ°á»›c?
NghÄ© đến đây, Äịch Thanh nhìn thấy xung quanh Ä‘á»u không phải tầng nham thạch, thở dà i má»™t hÆ¡i, nói:
- Muốn tá»›i con Ä‘Æ°á»ng phÃa trÆ°á»›c, từ trái phải hoặc trên dÆ°á»›i bốn phÃa Ä‘Ã o ra. Thá»i gian chúng ta có hạn, chỉ có thể đánh cuá»™c má»™t hÆ°á»›ng.
Hắn chÆ°a nói là , trÆ°á»›c mắt con Ä‘Æ°á»ng bị đóng kÃn, rất nhanh sẽ gây khó thở. Nếu bá»n há» Ä‘Ã o không thông con Ä‘Æ°á»ng, không đợi chết khát chết đói, có thể sẽ chết ngạt!
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Quách Tuân cÅ©ng nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u nà y, đã tháo vá» Ä‘ao bên hông, Ä‘i vá» phÃa Phi Tuyết nói:
- Phi Tuyết, cô cảm thấy chúng ta từ chỗ nà o đà o thì tốt hơn?
Quách Tuân biết Phi Tuyết là cô gái thần kỳ, có linh cảm ngÆ°á»i thÆ°á»ng không có, nên há»i ý kiến của cô ấy.
Äịch Thanh lúc nà y má»›i ý thức được mình vẫn Ä‘ang ôm Phi Tuyết, liá»n vá»™i và ng bá» xuống.
Phi Tuyết liếc nhìn Äịch Thanh, rÆ¡i xuống đất không nói, ngược lại ngồi xuống nhắm mắt lại.
Äịch Thanh không hiểu, Quách Tuân cÅ©ng là hoang mang, nhÆ°ng hai ngÆ°á»i Ä‘á»u biết Phi Tuyết sẽ không là m chuyện vô nghÄ©a, bình tÄ©nh chỠđợi. Chỉ là má»™t lát sau, thần sắc Phi Tuyết hÆ¡i thay đổi, chợt hiện phần vui mừng, nói:
- Äà o xuống dÆ°á»›i trÆ°á»›c.
Quách Tuân và Äịch Thanh nhìn nhau có chút khó hiểu, theo lý thÆ°á»ng tảng đá lá»›n từ trên xông xuống không biết mấy phần, Ä‘Ã o hÆ°á»›ng lên nhất định là rất khó, nhÆ°ng Ä‘Ã o xuống dÆ°á»›i phần chắc cÅ©ng không lá»›n. Ná»u là phÃa dÆ°á»›i Ä‘Ã o lá»—, tảng đá lá»›n rá»›t xuống, má»i ngÆ°á»i vất vả má»™t phen, Ä‘á»u không phải là uá»—ng phà sao?
Chần chừ chỉ một lát, Quách Tuân đã quyết định nói:
- Äược, xuống dÆ°á»›i.
Vá» Ä‘ao của y vừa cắm xuống, đã cấm sâu xuống đất, Ä‘Ã o ra má»™t khối bùn đất. Äịch Thanh cÅ©ng là m nhÆ° váºy, hai ngÆ°á»i đồng tâm hiệp lá»±c, thá»i gian uống trà , đã Ä‘Ã o khoảng má»™t trượng. Chất đất trong nà y nói cứng không cứng, nói má»m không má»m, may mắn Quách Tuân, Äịch Thanh Ä‘á»u hạng ngÆ°á»i là võ nghệ tinh thông, khá»e mạnh hÆ¡n ngÆ°á»i, tốc Ä‘á»™ Ä‘Ã o rất nhanh.
NhÆ°ng phÃa trÆ°á»›c vẫn là nham thạch, không có đất xá»›i xuất hiện. Trán Äịch Thanh, Quách Tuân đã có mồ hôi, bá»—ng dÆ°ng cảm giác bắt đầu khô nóng, mà hÆ¡i thở cÅ©ng có chút khó khăn.
Äịch Thanh thầm kêu không xong rồi, biết Ä‘Ã o hÆ¡n má»™t trượng cho dù có thể Ä‘Ã o tá»›i đất má»m phÃa trÆ°á»›c, nhÆ°ng còn phải Ä‘Ã o ngược lên. Lúc đó địa hình có hạng, tốc Ä‘á»™ cà ng cháºm, cho dù phÃa trÆ°á»›c không có sụp đổ, nhÆ°ng không khà không đủ dùng, ba ngÆ°á»i cÅ©ng phải chết ngạt ở đây.
Quách Tuân không phải là không nghÄ© tá»›i Ä‘á»u nà y, nhÆ°ng chuyện tá»›i bây giá», không muốn ngồi chá» chết, chỉ có thể kiên trì tiếp tục Ä‘Ã o. Hai ngÆ°á»i vã mồ hôi nhÆ° mÆ°a, lại Ä‘Ã o hÆ¡n má»™t trượng nữa, phÃa trÆ°á»›c vẫn là lá»›p đá.
Khối đá đó rơi xuống, không biết xuyên qua khoảng cách bao sâu.
Äịch Thanh chỉ cảm giác hÆ¡i thở khó khăn, trÆ°á»›c mắt mà u Ä‘en, thấy Quách Tuân mồ hôi tuôn ra nhÆ°ng vẫn hăng hái chiến đấu, trong lòng kÃch Ä‘á»™ng, cắn đầu lưỡi má»™t cái ép mình tỉnh táo quay đầu nhìn Phi Tuyết.
Trong bóng tối, Phi Tuyết Ä‘ang nhìn Äịch Thanh, ngược lại bình tÄ©nh dị thÆ°á»ng:
- Tiếp tục đà o, qua một trượng nữa, thì có không khà để dùng.
Äịch Thanh ngẩn ra, nhanh chóng vui mừng nói:
- PhÃa dÆ°á»›i có khe rãnh hang Ä‘á»™ng à ?
Hắn lúc nhỠở nhà cÅ©, thÆ°á»ng lui tá»›i rừng núi sâu thẳm, biết có má»™t số ngá»n núi lá»›n tuy bên ngoà i thoạt nhìn hùng vÄ© nguy nga, nhÆ°ng trong núi thÆ°á»ng có hang Ä‘á»™ng khe rãnh.
Chẳng lẽ Phi Tuyết tháºt sá»± có khả năng nhÆ° váºy, có thể biết tình hình dÆ°á»›i đất?
Äịch Thanh trong lúc vui mừng, chỉ có má»™t hy vá»ng, ra sức Ä‘Ã o tiếp, vá» Ä‘ao đó sá»›m đã bị cong, Äịch Thanh chuyển dùng Ä‘Æ¡n Ä‘ao. Tiếng “ầm†vang lên, thì ra lúc Äịch Thanh nhìn lại Quách Tuân sá»›m đổi Ä‘Æ¡n Ä‘ao, dùng lá»±c lá»›n, Ä‘Æ¡n Ä‘ao gãy, nhÆ°ng Quách Tuân hoà n toà n không ngừng, liá»n dùng ná»a Ä‘Æ¡n Ä‘ao tiếp tục Ä‘Ã o.
Tà i sản của ♎ Sói Ngây Thơ
18-05-2013, 03:23 PM
Äá»a Lạc Äế VÆ°Æ¡ng Khuynh đảo chúng sinh ♥ Trẻ trâu 96 ♥
Tham gia: Feb 2013
Äến từ: Hà Ná»™i
Bà i gởi: 4,070
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 0 ngà y
Thanks: 858
Thanked 8,626 Times in 2,296 Posts
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 3: Xạ Thiên Lang
Chương 475: Ma cảnh (4)
Nhóm dịch: Äá»c Truyện Äêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Hô hấp cà ng thêm khó khăn, lại dùng lực, phải dùng khà lực gấp đôi hơn trước.
Äịch Thanh gần nhÆ° kiệt sức, Ä‘á»™t nhiên cảm giác được má»™t Ä‘ao vừa Ä‘Ã o, trên tay bị hẫng, trong lòng vui mừng nhÆ° Ä‘iên, phÃa dÆ°á»›i đã hiện ra má»™t lá»— tròn.
Một nguồn khà trong trẻo từ dưới và o, trong là nh vô cùng.
Quách Tuân, Äịch Thanh thở dà i má»™t hÆ¡i, tuy chÆ°a thoát khá»i vây khốn, nhÆ°ng sau khi trong cái chết thoát nạn cảm giác cho dù không khà đó cÅ©ng là tÆ°Æ¡i ngá»t phi thÆ°á»ng.
Nếu phÃa dÆ°á»›i có hang Ä‘á»™ng, bá»n há» tuy chÆ°a thoát khá»i vòng vây, nhÆ°ng tạm thá»i có thể không cần ngạt chết, tình cảm vui mừng trong lòng không cần nói cÅ©ng biết. Nghỉ ngÆ¡i chốc lát, Phi Tuyết nói:
- Äà o ra rồi, tiếp tục Ä‘i rồi hãy nói.
Äịch Thanh thầm nghÄ©, phÃa dÆ°á»›i không biết tình hình gì, nhÆ°ng bất luáºn thế nà o, cÅ©ng tốt hÆ¡n má»™t chút so vá»›i tình hình trÆ°á»›c mắt. Quách Tuân cÅ©ng nghÄ© nhÆ° váºy, hai ngÆ°á»i hợp lá»±c, rất nhanh Ä‘Ã o ra cái lá»— tròn có Ä‘Æ°á»ng kÃnh hÆ¡n má»™t thÆ°á»›c. NhÆ°ng xung quanh lại là nham thạch, không thể rá»™ng hÆ¡n.
DÆ°á»›i cái lá»— tròn đó, tối Ä‘en giÆ¡ tay ra không thấy năm ngón, nhìn không rõ phÃa dÆ°á»›i là cái gì, nhÆ° má»™t con quái thú há to miệng, nhắm mắt mà ăn.
Äịch Thanh hÆ¡i chút trầm ngâm đã nắm lấy đất vo tròn, ném xuống. Chỉ nghe thấy má»™t tiết “chát†vang lên, có hồi ầm truyá»n ra. Äịch Thanh ná»a lo lắng ná»a vui mừng, nói:
- PhÃa dÆ°á»›i không cao.
Hắn vui mừng là có thể tiếp tục dừng lại từ từ nghÄ© kế, lo lắng là bây giá» cà ng ngà y cà ng Ä‘i xuống, cuá»™c Ä‘á»i nà y phải chăng còn có thể nhìn thấy ánh mặt trá»i không?
Quách Tuân lại nghĩ:
- PhÃa dÆ°á»›i không biết tình hình gì, nếu tháºt có thể có con Ä‘Æ°á»ng tá»›i mặt đất, váºy không thể tốt hÆ¡n. Tuy biết hy vá»ng nà y thá»±c sá»± quá xa vá»i, nhÆ°ng lúc nà y tình hình không có xấu hÆ¡n. Không ngại nhìn thá» hãy nói.
Nghĩ tới đây, nói:
- Ta Ä‘i xem thá».
Äịch Thanh định ngăn lại, Quách Tuân đã nói:
- Ta không sao đâu.
Äịch Thanh biết Quách đại ca suy nghÄ© cho hắn, chỉ có thể thở dà i nói:
- Váºy đại ca cẩn tháºn, chúng ta kiểm tra thá» tình hình kỹ hÆ¡n nữa rồi đại ca hãy xuống.
Quách Tuân biết Äịch Thanh muốn ổn thá»a, gáºt đầu đồng ý. Hai ngÆ°á»i lại vò mấy viên bùn đất vứt Ä‘i, kiểm tra phÃa dÆ°á»›i Ä‘á»u là thá»±c địa, Quách Tuân cẩn tháºn nhảy xuống.
Äịch Thanh tuy tìm hiểu là thá»±c địa, nhÆ°ng vẫn có lo lắng, lúc thấy Quách Tuân rÆ¡i xuống trong lòng nhÆ° treo ngược lên.
Chỉ nghe tiếng bÆ°á»›c chân rất nhá» rÆ¡i xuống, ngay sau đó còn có má»™t loạt ánh sáng hÆ¡i yếu sáng lên, chÃnh là Quách Tuân lấy dạ minh châu ra, ánh sáng đó bay nhanh dạo má»™t vòng. Quách Tuân xác minh tình hình tất cả, thấp giá»ng nói:
- Äịch Thanh, xuống Ä‘i, tạm thá»i không có sao.
Äịch Thanh nghe váºy nhảy xuống, lại hô Phi Tuyết xuống theo.
Phi Tuyết ở cá»a hang Ä‘á»™ng do dá»±, cuối cùng vẫn nhảy xuống, mặt đất cách đỉnh hang có mấy trượng. Cuối cùng Äịch Thanh yên tâm, chỉ giÆ¡ tay ôm Phi Tuyết, nhẹ nhà ng buông xuống, trong đầu Ä‘á»™t nhiên lại lóe lên ảo tưởng xuất hiện lúc ở HÆ°Æ¡ng Ba Lạp, má»™t nam má»™t nữ quỳ bái lại, nói:
- Ta Äoà n TÆ° Bình... ÄÆ°á»ng Phi Tuyết không cầu cùng sinh, nhÆ°ng cầu cùng tá», Ä‘á»i Ä‘á»i kiếp kiếp, tình nà y không đổi.
Tại sao có thể nhÆ° váºy?
Trong phòng tối, Äịch Thanh trong lòng hoang mang, nhÆ°ng vẫn quan tâm tình hình lúc nà y, há»i:
- Quách đại ca, xung quanh tình hình thế nà o?
Hắn cảm giác được phòng tối có loại tươi mát của ẩm thấp, nhưng mông lung, nhìn không rõ lắm.
Trong giá»ng Quách Tuân hÆ¡i có kÃch Ä‘á»™ng, lắc đầu nói:
- Äây là thạch Ä‘á»™ng, hình nhÆ° không nhá», ta vẫn chÆ°a quan sát kỹ. Tạo hóa thần kỳ, dÆ°á»›i đất lại xuất hiện cái hang Ä‘á»™ng, có thể là tháºt sá»± mạng không đến Ä‘Æ°á»ng cùng?
Äịch Thanh chua xót cÆ°á»i, thầm nghÄ© cho dù lúc nà y vô sá»±, ba ngÆ°á»i không có lÆ°Æ¡ng thá»±c không có nÆ°á»›c, còn có thể kiên trì mấy ngà y? NhÆ°ng lúc nà y không muốn nói lá»i xui xẻo, vì Quách Tuân và Phi Tuyết, hắn cÅ©ng phải liá»u mạng Ä‘i tìm Ä‘Æ°á»ng ra.
Quách Tuân đã ngồi xuống trước, nói:
- Nghỉ tạm một lát trước rồi hãy nói.
Kỳ thá»±c Äịch Thanh đã mệt má»i không thể chịu nổi, nghe váºy đặt mông ngồi xuống cháºm rãi Ä‘iá»u khÃ, tranh thủ hồi phục mấy phần thể lá»±c, sau đó sẽ tiếp tục kiểm tra truy cứu.
Phi Tuyết đứng ở đó má»™t lát, Ä‘á»™t nhiên Ä‘i vá» chá»— xa xa, Äịch Thanh cả kinh, tung ngÆ°á»i tá»›i bên cạnh Phi Tuyết, thấp giá»ng nói:
- Phi Tuyết, tình hình trong đây không rõ...
Nói còn chÆ°a xong, thì thấy Phi Tuyết xoay ngÆ°á»i xuống, tay không móc hai cái xuống đất, lại túm lấy hai món đồ giống nhÆ° củ cải, má»™t Ä‘Æ°a cho Äịch Thanh, cái còn lại ném cho Quách Tuân nói:
- Hoà ng tinh nà y có thể ăn.
Quách Tuân, Äịch Thanh Ä‘á»u có ý vui mừng, cÅ©ng kinh ngạc linh tÃnh nà y của Phi Tuyết, không ngá» có thể tìm được chút đồ ăn ở chá»— nà y.
Quách Tuân gạt bùn đất trên hoà ng tinh, để cả vá» cắn, chỉ cảm thấy và o miệng hÆ¡i đắng, nhÆ°ng phần nÆ°á»›c trong đó không Ãt, tinh thần hÆ¡i phấn chấn.
NhÆ°ng Äịch Thanh không có cắn, giÆ¡ tay lại muốn Ä‘i tìm thá» trong bùn đất. Phi Tuyết nhìn thấy tâm ý của Äịch Thanh, lắc đầu nói:
- Không có đâu.
Quách Tuân ngẩn ra, cÅ©ng không ăn nữa. Äịch Thanh ngÆ°ng nhìn Phi Tuyết má»™t hồi, Ä‘á»™t nhiên tay vừa dùng lá»±c, hoà ng tinh trong tay đã thà nh hai Ä‘oạn, Ä‘Æ°a cho Phi Tuyết má»™t ná»a nói:
- Lúc ở trong sa mạc, bình nÆ°á»›c của ta cô không uống má»™t giá»t, nhÆ°ng đây là đồ của cô, cô cÅ©ng nên ăn.
Phi Tuyết ngÆ°ng nhìn Äịch Thanh hồi lâu, trong bóng tối con mắt sáng rạng ngá»i nhÆ° vì sao lóe sáng ngà y hôm đó.
Cuối cùng không có cá»± tuyệt, Phi Tuyết nháºn lấy ná»a hoà ng tinh đó, nhẹ nhà ng cắn, nói:
- Lúc nãy các ngà i táºn lá»±c rồi, ta Ä‘i dò Ä‘Æ°á»ng nhé.
Quách đem hoà ng tinh đã cắn một cái đặt và o lòng, thầm nghĩ:
- Không biết còn có thể tìm được món đồ nà y không, bây giá» vẫn có thể chịu đói được, tá»›i lúc tháºt sá»± không chịu được, có thể chia ra ăn cùng bá»n há», nói không chừng sức sống ngay sau đó.
Y không có lá»i nói gì hùng hồn, nhÆ°ng đối vá»›i Äịch Thanh yêu quý giống nhÆ° đệ đệ, đối vá»›i Phi Tuyết y cà ng là cảm giác khó nói nên lá»i, cháºm rãi đứng lên:
- Äi thôi.
Äịch Thanh cÅ©ng là ý nà y, nói:
- Äoà n ngÆ°á»i bây giá» trên má»™t chiếc thuyá»n, cùng Ä‘i có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Phi Tuyết liếc nhìn Äịch Thanh má»™t cái, Ä‘á»™t nhiên nói:
- Ngà i không sợ thuyá»n nà y láºt à ?
Äịch Thanh hÆ¡i giáºt mình, luôn cảm giác trong lá»i nói Phi Tuyết có chuyện, trầm lặng hồi lâu má»›i nói:
- Nếu láºt cùng láºt được rồi, chẳng lẽ.. còn có lá»±a chá»n khác sao?
Phi Tuyết dá»i ánh mắt Ä‘i nhìn vá» chá»— tối Ä‘en thâm sâu khó lÆ°á»ng, buồn bã nói:
- Ngà i nói đúng.
Cô ấy hình nhÆ° còn muốn nói gì, cuối cùng bÆ°á»›c Ä‘i vá» phÃa trÆ°á»›c, Ä‘i được hai bÆ°á»›c nhìn xung quanh, nói:
- Bên phải là vách đá, tay trái có cá»a Ä‘á»™ng, ở đó khà ẩm rất nặng, chắc có nguồn nÆ°á»›c.
Lúc nói, đã dá»i bÆ°á»›c Ä‘i vá» bên trái.
Äịch Thanh sá»›m biết Phi Tuyết trong bóng tối có thể nhìn thấy má»i váºt, ngược lại không lấy là m kỳ lạ. NhÆ°ng Quách Tuân rất là kinh ngạc bản lÄ©nh của Phi Tuyết, chau mà y dÆ°á»ng nhÆ° nghÄ© tá»›i cái gì, cháºm rãi Ä‘i theo Äịch Thanh.
Äịch Thanh ngay bên cạnh Phi Tuyết, nghe thấy Phi Tuyết lẩm bẩm nói:
- Trong nà y nếu có hoà ng tinh, thì chứng tỠcó nguồn nước. Trong nà y sâu dưới lòng đất, với hơi nước ẩn chứa trong không khà nà y có thể thấy, nguồn nước dưới đất là phong phú, nhưng kỳ lạ là tại sao ta không có nghe thấy tiếng nước chứ?
Äịch Thanh tạm thá»i không quan tâm nguồn nÆ°á»›c, cÅ©ng không kìm được nghi hoặc trong lòng nữa, há»i:
- Phi Tuyết, rốt cuộc là chuyện gì? Cô... có thể nói cho ta nghe thỠkhông?
Hắn tá»›i bây giá» trong đầu nhÆ° tÆ¡ vò, đối vá»›i tất cả xảy ra ở HÆ°Æ¡ng Ba Lạp nhÆ° trong má»™ng, hắn sợ không há»i nữa sau nà y không có cÆ¡ há»™i há»i.
Phi Tuyết dừng bÆ°á»›c lại, há»i ngược lại:
- Cái gì xảy ra chuyện gì?
Äịch Thanh trong lúc nhất thá»i không biết há»i từ đâu, Ä‘á»™t nhiên nhá»› tá»›i ảo cảnh trong HÆ°Æ¡ng Ba Lạp, cảm giác được có gì không ổn, không yên há»i:
- Lúc ta sắp bị hút tới quầng sáng đó nhìn thấy ảo cảnh, ở đó có một nam một nữ...
Quay đầu há»i:
- Quách đại ca, lúc đó đại ca có nhìn thấy gì không?
Quách Tuân hơi run, chỉ là lắc đầu.
Äịch Thanh lại nhìn qua Phi Tuyết, mượn ánh sáng của dạ minh châu trên tay Quách Tuân, hắn hoà n toà n nhìn không rõ vẻ mặt của Phi Tuyết.
Phi Tuyết không có nhìn Äịch Thanh, chỉ là đang nhìn chá»— xa tối Ä‘en, cháºm rãi Ä‘i, lạnh lùng nói:
- Một nam một nữ, là ai chứ?
Ngoại trừ trong HÆ°Æ¡ng Ba Lạp có chút kêu gà o thất thố ra, cô vẫn giá»ng Ä‘iệu bình tÄ©nh phi thÆ°á»ng không chút sợ hãi.
Không biết tại sao, Äịch Thanh luôn cảm giác được dÆ°á»›i âm thanh gợn sóng không sợ hãi, ẩn chứa rung Ä‘á»™ng hÆ¡i nhá», không giống gió thổi chuông gió, mà giống nhÆ° tiếng nhạc mà thôi, run rẩy vẫn lÆ°u lại ở dây Ä‘Ã n.
Äịch Thanh do dá»± má»™t chút má»›i nói:
- Là Äoà n TÆ° Bình và ÄÆ°á»ng Phi Tuyết.
Phi Tuyết dừng lại giây lát, nhanh chóng trở lại đi trước:
- Bá»n há» là ai?
Äịch Thanh trong lúc nhất thá»i không biết giải thÃch thế nà o. Ảo cảnh ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đó rõ rà ng chÃnh là Äịch Thanh hắn, tại sao phải mặc y phục vÆ°Æ¡ng giả, hÆ¡n nữa là Äoà n TÆ° Bình? NgÆ°á»i con gái đối diện đó, tại sao không phải là DÆ°Æ¡ng VÅ© ThÆ°á»ng, mà là Phi Tuyết... có lẽ nên nói là ÄÆ°á»ng Phi Tuyết?
Phi Tuyết há» ÄÆ°á»ng sao?
Äịch Thanh nghÄ© không rõ, chỉ có thể nói:
- Ta cÅ©ng khó có thể xác định, nhÆ°ng bá»n há»... rất giống cô và ta... Phi Tuyết, đây là chuyện gì?
Phi Tuyết “ah†má»™t tiếng, há»i:
- Thì cứ cho giống ngà i và ta, bá»n há» sao rồi?
Tà i sản của ♎ Sói Ngây Thơ
Từ khóa được google tìm thấy
àãåíòñòâî , âåòåð , àâòîçàï÷àñòè , àëüôà , äîñòàâêà , an sat , áóõãàëòåðñêèé , áðèòíè , çàéöåâ , êèåâà , èìåíèíû , êóïèò , íàöèîíàëüíûé , ïèêàï , ìèòñóáèñè , ìîñêîâñêîé , îðèãèíàëüíûå , lich su sap huyet , mac vu tac gia , ñëîâàðü , ñïîðòèâíûå , ñóìêè , öåëêè , ôàêòû , òàíöû , ôèãóðíîå , óëüòðà , òîâàðû , quyen than , sap huyet , sáp huyết , sáp huyết 196 4vn , tac gia mac vu , tác giả mặc vÅ© , xap huyet , ýëåêòðè÷åê , ýíåðãèÿ , æàííà , æèâûõ