Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 599: Bệnh viêm gan.
Nhóm dịch: Friendship
Sưu Tầm by MTQ ----- 4vn
Đó là hai vợ chồng già thân hình có chút ốm yếu, tóc trắng bạc phơ, quần áo thì tả tơi, bà lão dùng một chiếc gậy trúc làm gậy chống, ông lão thì vác trên vai một túi vải to, dáng vẻ mệt mỏi, rất dễ nhận ra họ là hai ông bà ăn xin ở thành phố Trung Hải này.
Nhóm người nhạt nhòa này, không hiếm gặp ở thành phố này, đa số mọi người thấy nhiều rồi thành quen, có người không để ý đến, có người thì ghét bỏ những người lực bất tòng tâm này.
Lúc này, bà lão đứng ở cửa của cửa hàng Starbukcs, nhìn vào tấm quảng cáo to tướng rực rỡ sắc màu dán ở trên cửa sổ,
Trên tấm quảng cáo là một cốc mocha thơm nồng màu trắng, và một cốc trà xanh Fabuqinuo với bơ trắng khiến người ta mê mẩn.
Bà lão nhìn vào đó, làn da nhăn nheo trên mặt, trong đôi mắt mờ đục, có cái gì đó xuất thần.
Ông lão ở bên cạnh như hiểu được ý của bà, khó nhọc thở dài, nắm tay bà lão kéo đi, bất đắc dĩ nói:
- Đợi khi nào có đủ tiền rồi, tôi sẽ mua cho bà một cốc uống thử nhá.
Bà lão vừa nghe thấy thế vội lắc đầu nói:
- Tôi chỉ nhìn thôi, không muốn uống cái thứ đồ uống không ra gì này.
- Tôi biết bà thích của ngọt mà,
Ông lão nhếch miệng cười.
Bà lão giả vờ giận dỗi trách:
- Đừng có mà tiêu tiền hoang phí.
Ông lão cũng không tiện nói thêm điều gì, tuy rằng cảm thấy rất áy náy với bà lão, nhưng quả thực họ không thể tiêu tiền hoang phí được, có thể lăn lộn kiếm được miếng cơm ở cái thành phố này đã là rất khó rồi, làm sao có thể mua được một cốc nước giải khát tận mấy đồng được, thậm chí, có để bọn họ vào đấy mua hay không cũng là cả một vấn đề.
Đúng lúc này, Sắc Vi vẫn luôn quan sát hai người từ đầu đến giờ bước đến trước mặt hai ông bà, nhoẻn miệng cười nói:
- Bà ơi, bà uống cái này đi.
Nói rồi, Sắc Vi giơ cốc nước dâu tây mình mới uống một ngụm ra trước mặt bà lão, muốn bà lão nhận lấy.
Bà lão ngẩn người ra, không hiểu chuyện gì ở đâu đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp nói muốn cho mình uống, lập tức giật mình, vội vàng xua tay cười nói:
- Cô gái đừng làm như thế này, cái này rất đắt, tôi không thể nhận.
Đối với chúng tôi mà nói, một cốc giải khát gần chục đồng bạc, là thứ quá xa xỉ rồi.
Ông lão đứng bên cạnh mặt cũng có chút biến sắc,
- Cô gái nhỏ, lòng tốt của cô chúng tôi xin nhận, nhưng thật sự là không thể được.
- Coi như là cháu hiếu thuận với hai người đi ạ, coi như để đứa con gái xấu xa như cháu tích chút công đức, hai người đừng từ chối ạ
Sắc Vi cũng không ngại sự từ chối của bà lão, nhất quyết đặt cốc đồ uống vào trong lòng bà lão.
Hai vợ chồng ông lão thực sự rất cảm động, đặc biệt là bà lão, nước mắt lưng tròng, khuôn mặt tràn đầy vui sướng, không phải là vì được uống thứ đồ uống này, mà phần nhiều vì, cảm kích một tấm lòng.
Bọn họ đã đến tuổi này rồi, lưu lạc bốn phương, hối hả ngược xuôi đi ăn xin mà sống, hầu như chỉ nhận được ánh mắt xem thường của mọi người, chịu nhiều đau khổ, nếu không phải là do tình thế em buộc, thì nhất định cũng không chịu sống như thế này.
Dường như đến lúc cả thế giới này đã quên đi sự tồn tại của hai người, bèo nước gặp nhau thế nào lại đưa cô gái có nụ cười như hoa này đến đưa cho họ thứ đồ uống ngọt ngào này, cảm giác an ủi này, khó có thể nói nên lời được.
- Cô gái, thật sự cảm ơn cô, nhưng những lời như thế không được nói lung tung, người có tấm lòng tốt như cô, sao còn phải tích công đức gì nữa, đó là những chuyện mà bọn người lòng dạ đen tối mới phải làm thôi.
Ông lão dìu bà lão, thành khẩn nói.
- Sắc Vi cười nhợt nhạt, từ trong đáy lòng cũng cảm thấy hơi chua xót, nói không nên lời, ai mà có thể nhìn ra được mình là kẻ cầm đầu đám xã hội đen chứ, cũng biết, mình là người phụ nữ với bàn tay nhuốm máu tươi, tội danh của mình đáng bị xử bắn mười mấy lần đây?
Đang lúc Sắc Vi nói tạm biệt với hai ông bà già, Dương Thần vẫn luôn đứng bên cạnh bước đến, nói:
- Cốc này không thể cho được.
Sắc Vi và bà lão nghi ngờ nhìn sang, hơn nữa Sắc Vi còn cảm thấy rất khó hiểu, cô không biết tại sao Dương Thần lại phản đối.
Dương Thần nháy mắt với Sắc Vi một cái, sau đó tiến lên, cầm cốc đồ uống của mình đưa đến trước mặt ông lão:
- Cốc của cháu chưa uống, lấy cốc của cháu nè, cốc mà bà cầm đã bị uống mất rồi, thôi thì trả lại cho người phụ nữ của cháu đi ạ, cô ấy thích nó.
Nói xong, cũng không đợi hai ông bà kịp phản ứng, Dương Thần đưa cốc của mình cho ông lão, lấy lại cốc của Sắc Vi từ tay bà lão.
Lúc này, Sắc Vi mới cười được, ánh mắt như nước nhìn Dương Thần,
Hai vợ chồng ông lão vui cũng không biết nên nói như nào mới phải, cảm động liên tiếp nói rất nhiều câu “cảm ơn”, bộ dạng run rẩy, thậm chí không hiểu được là đang vui hay là buồn nữa.
Dương Thần đưa đồ uống cho Sắc Vi, nói:
- Đi, chúng ta đi tìm quán nào đó ăn cơm.
Sắc Vi cười cười gật đầu, theo Dương Thầnvào trong xe, hai vợ chồng ông lão giơ cánh tay khô héo lên, nói lời tạm biệt với hai người.
Đợi vào hẳn trong xe rồi, Sắc Vi vẫn còn nhìn mãi ra ngoài cửa sổ, chỉ vì cốc đồ uống mà vợ chồng ông bà lão cứ đưa đi đưa lại.
Bà lão muốn để ông lão cùng uống, nhưng ông lão nhất quyết để vợ mình uống, sợ thứ đồ quý giá đó không đủ.
Đến cuối cùng, bà lão không từ chối được ông lão, chỉ uống hai ngụm, rồi lại đưa đến trước mặt ông lão, để ông lão cùng uống.
Ông lão uống một ngụm nhỏ, khuôn mặt khô cằn mỉm cười, gật gật đầu, muôn nói rằng thứ đồ uống này rất ngon, sau đó lại kiên quyết bớt lại để phần cho bà lão uống....
Trong ánh mắt Sắc Vi dường như rất cảm động, nói:
- Thực ra giống như hai ông bà đó, mặc dù không được sung sướng, nhưng cả đời này được ở bên nhau như vậy cho đến già, lại còn có thể tương thân tương ái, coi như cuộc đời cũng chẳng có gì là khổ nữa rồi, nhìn mà xem, rất ngọt ngào đấy thôi.
- Rất ngưỡng mộ đúng không?
Dương Thần nghe cũng có chút xúc động, vẫn chưa khởi động xe, cùng Sắc Vi nhìn ra ngoài.
- Ừ, có chút ngưỡng mộ,
Tiếng Sắc Vi du dương nói:
- Không cần biết giàu nghèo ra sao, không cần biết sinh lão bệnh tử như thế nào, gắn bó với nhau khi còn sống, rất nhiều người trẻ tuổi khi kết hôn đều nói như vậy, nhưng thật sự có thể sống bên nhau cả đời, thì có được bao nhiêu chứ.
- Em nghĩ, nếu như em và anh sống cùng với nhau, cho dù để cho em làm một người bình thường, cho dù ngày nào cũng phải ăn cơm hẩm cháo thiu, thì em cũng mãn nguyện cả đời.
- Lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung rồi đấy, không phải chúng ta đang ở cùng nhau đây sao, anh chưa từng nói sẽ bỏ rơi em.
Dương Thần cảm thấy hơi đau lòng, giơ tay nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của Sắc Vi
Sắc Vi quay đầu lại, áy náy nhìn Dương Thần:
- Xin lỗi, có thể là em nghĩ quá đơn giản rồi, em cũng không biết nếu thực sự phải lo lắng đến kế sinh nhai, thì em có thể vô tư mà nghĩ như vậy không nữa.
Dương Thần hít một hơi thật sâu, đột nhiên cướp lấy cốc đồ uống trong tay Sắc Vi, cầm ống hút đưa lên đôi môi đỏ mọng của Sắc Vi, nói:
- Nào, uống một ngụm đi.
Sắc Vi biết Dương Thần đang muốn cô vui vẻ, cười cười, cúi đầu, hút một ngụm.
Vừa mới hút xong, Dương Thần lại lấy lại cốc đồ uống, cũng uống một ngụm.
Sắc Vi chớp chớp mắt, tò mò hỏi:
- Ông xã, anh cũng muốn uống sao, sao lại không đi mua một cốc nữa?
Dương Thầnđể cốc đồ uống vào trong ngăn kéo của xe, cười nói:
- Sao nào, ghét người đàn ông của em dùng chung ống hút với em à?
- Không phải, em không có ý đó,
Sắc Vi bĩu môi nói,
- Chỉ là em...
- Vậy là cái gì? Sợ anh bị bệnh à, hay là em bị cảm cúm?
Dương Thầnliền hỏi.
Sắc Vi bất lực nói:
- Anh biết em không có ý đó mà, em chỉ nghĩ, nếu anh thích, thì đi mua thêm một cốc nữa có sao đâu.
Dương Thần vươn tay vuốt ve khuôn mặt mịn màng của Sắc Vi nói:
- Sắc Vi bảo bối, anh cũng muốn nói với em, có thể anh không giống với ông lão đó, cả ngày đều ở bên cạnh người phụ nữ mình yêu thương, nhưng anh tình nguyện chia sẻ với em mọi thứ, mọi thứ của em anh cũng sẽ không khách khí.
- Cho dù em có bị viêm gan, thứ đồ em đã uống qua anh cũng sẽ không hề do dự mà uống cùng em, anh sẽ cùng bị viêm gan với em, có thì cùng chịu, không thì thôi, đơn giản như vậy đó.
Ngôn ngữ miêu tả của người đàn ông đơn giản như vậy thôi, nhưng những lời lẽ đó lại khiến Sắc Vi vô cùng cảm động, nguyên một trái tim dường như tràn ngập sự ấm áp ngọt ngào, khiến cho cô cảm thấy hít thở cũng khó khăn, nhưng lại hận không thể thở được.
- Sao anh lại có thể nói những lời như vậy được, còn lâu em mới cùng bị viêm gan với anh.
Rất lâu sau, Sắc Vi mới lấy lại được tinh thần, thẹn thùng nhìn Dương Thần một cái.
Dương Thầnvẻ mặt khó chịu sờ sờ vào sau gáy,
- Ay, anh nói những lời hơi ngu ngư như vậy, thì mới hợp với cô ngốc như em.
Sắc Vi bật cười, phi đến người Dương Thầnđánh cho mấy cái:
- Đừng có trêu em, mau đi ăn cơm, em đói rồi, còn nữa, lần sau không được gọi em là cô ngốc.
- Được, đi nào, cô ngốc,
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 56 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 600: Ngốc nghếch
Nhóm dịch: Friendship
Sưu Tầm by MTQ ----- 4vn
Sắc Vi “ kịch liệt phản đối” với việc Dương Thần giành lấy được biệt danh đó, chẳng hề có hiệu quả gì, dọc đường lái xe đến nhà ăn, Dương Thần dường như kêu đến phát nghiện từ “ ngốc nghếch”.
Sau cùng, Sắc Vi nghẹn đỏ hai má núm đồng tiền, bực mình nói:
- Cái tên này giống như gọi con chó nhỏ, anh còn gọi như vậy nữa em sẽ giận thật sự đó.
Dương Thần đột nhiên nhận ra, “ngốc nghếch” thực sự không giống tên người chút nào, lúc này mới cười khoan thai, thề rằng mình sẽ không gọi Sắc Vi như vậy nữa.
Sắc Vi không quan trọng chuyện ăn uống, vì thế cũng không có chủ kiến gì, Dương Thần không quá cầu kỳ, lựa chọn một quán cơm nông gia khá sạch sẽ, hai người tự mình chọn bốn món đồ ăn, một món canh, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ vừa nói vừa cười và bắt đầu ăn.
Đến lúc này, Dương Thần mới nhắc đến chuyện của hội Thanh Long, do mối quan hệ của tên Cao Việt đó, Dương Thần hi vọng Sắc Vi không nên tiếp tục hợp tác với nhạc phụ Lưu Thanh Sơn của mình nữa, thậm chí mong rằng Sắc Vi đừng đem lại cho hội Thanh Long ở Trung Hải quá nhiều sự tự do.
Sắc Vi nghe đến Cao Việt đột nhiên nghĩ đến việc hãm hại nữ sinh viên bán mình làm gái, tỏ ra hơi giật mình, lập tức nhíu lông mày lại, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
Dương Thần nói:
- Việc này em nghe xong nhất định sẽ không dễ chịu, vì vậy vừa rồi ban ngày anh chưa nói ra, tránh việc đi giải sầu sẽ không được vui vẻ, bây giờ anh nói với em. Quyền quyết định vẫn nằm trong tay em, cho dù em làm thế nào, anh đều ủng hộ em.
Lúc này Sắc Vi mới mỉm cười nói:
- Ông xã yêu quý muốn em làm thế nào, đương nhiên em sẽ theo ý của ông xã để làm, không phải anh đã nói, những thứ của em anh sẽ không khách khí, như vậy, Hồng Kinh là của em, cũng chính là của anh, anh không muốn em cùng hợp tác với hội Thanh Long, em đương nhiên chấp nhận, hơn nữa em lại là phụ nữ, em ghét nhất nam giới ép buộc nữ giới bán đi sự tự tôn, cái tên Cao Việt đó còn sống nên đi ngồi tù.
Sự việc đã được quyết định như vậy, Dương Thần cũng không nói thêm gì nữa, giữa hai người không cần phải tốn nước bọt vì vài chuyện như vậy.
Tiếp đó, Dương Thần lại nhắc tới chuyện mẹ vợ Mã Quế Phương đang ở nhà của Sắc Vi. Hỏi Sắc Vi có cảm thấy quen hay không, dù sao bỗng nhiên nhà lại thêm một người bề trên xa lạ.
Nhưng Sắc Vi lắc đầu dứt khoát:
- Không có gì là không quen cả, dù sao đó là mẹ của Thiện Ny, cũng không phải là người ngoài, sau khi dì Mã đến đây, dì Mã đã chăm sóc và làm rất nhiều đồ ngon cho chúng em ăn, hơn nữa còn dạy em nấu ăn, bà thật tốt.
- Điều này cũng đúng, em cùng với Thiện Ny sống ở trong căn nhà to như vậy, quá trống trải cũng không cảm thấy tốt.
Dương Thần nói xong lại
lộ vẻ buồn rầu.
- Chỉ có anh khổ thôi, sau này nửa đêm muốn đến chỗ em để nằm ngủ, trong lòng vẫn còn lo bị phát hiện.
Sắc Vi cười khanh khách nói:
- Hóa ra anh không nói rõ mối quan hệ của anh với Thiện Ny cho dì Mã sao? Em còn nghĩ rằng dì Mã đã chấp nhận rồi chứ.
Dương Thần cười đau khổ:
- Đang định nói rõ ra, mẹ anh đã đồng ý gặp mẹ vợ, đến lúc đó sẽ nói ra hết, tuy nhiên anh vẫn rất lo lắng, dù sao mẹ vợ thoạt nhìn rất điềm đạm, nhưng có cảm giác không phải đến lúc đã cạn tình cảm mới tính cách gây sức ép trong thời gian dài, tuy nhiên anh đã có cách vượt qua.
Sắc Vi phình miệng lên, nói:
- Hừ, ai cho anh đến đâu cũng trêu gái đẹp, lúc đầu khi anh về nước, em có cố gắng để tiếp cận anh như thế nào, anh vẫn giả vờ, không ngờ đến một ngày anh dang rộng hai tay, ôm được nhiều như vậy, em có chút cảm nhận chính mình đã nhìn nhầm, sớm biết làm bạn gái anh có nhiều áp lực như vậy, còn không bằng một người sống yên tĩnh một mình.
- Chậc, chậc, cục cưng Sắc Vi, câu này em nói không đúng rồi.
Dương Thần cười và nói:
- Em hãy xem Thiện Ny đi, khi đối diện với áp lực, đều rất nỗ lực, còn em chẳng có ai quản cả, tự do tự tại, không sợ bề trên can thiệp, nếu so với cô ấy, em còn hạnh phúc hơn nhiều.
Sắc Vi nghe xong, sắc mặt ảm đạm một hồi.
- Đúng vậy, em không có bề trên, cũng không ai quản em ở cùng với ai…
Dương Thần lặng người, thầm mắng chính mình “ngu xuẩn”, tự mình nói đến việc không nên nói rồi, Sắc Vi đã tự mình đưa phụ thân của mình Tư Đồ Minh Trạch ra nước ngoài. Một mình cô đơn sống ở Hoa Hạ, chính mình không ngờ lại còn nhắc đến chuyện cô ấy không có người thân thuộc, tự mình mới chính là “ngu xuẩn”. A, việc này có thể đón
nhận nó được vui vẻ sao?
- Lâm Nhược Khê mặc dù không có bà nội và mẹ, nhưng dù sao trong nhà vẫn có mẹ Vương yêu mến cô ấy, còn Thiện Ny, cũng có dì Mã ở cùng. Ông xã, anh trước kia là trẻ mồ côi, bây giờ cũng đã tìm lại được mẹ thân sinh ra mình… Dường như thật sự chỉ có em chỉ còn lại một mình thôi.
Sắc Vi thì thào đau khổ.
Dương Thần vươn một bàn tay ra, quơ quơ trước hai mắt Sắc Vi, khiến cho Sắc Vi chú ý đến, mới dịu dàng nói:
- Anh sai rồi, anh không nên nói câu đó, Sắc Vi thân yêu à, mặc dù không có bề trên quản em, nhưng có người con trai yêu thương em đó.
Sắc Vi thản nhiên nói:
- Em cũng không yểu điệu như vậy, đừng coi em là cô bé, ăn cơm đi.
Dương Thần lúc này mới thấy dễ chịu hơn, nhìn thấy thức ăn cũng sắp nguội, liền bắt đầu ăn từng miếng to.
Hai người sau khi ăn xong, thanh toán xong tiền bước ra khỏi quán cơm. Bên ngoài đường dành cho người đi bộ đã tràn đầy ánh đèn nê ông, bầu trời được chiếu một màu trắng bạc, không nhìn thấy một ngôi sao nào, chỉ có một vầng trăng cong cong treo trên bầu trời.
- Chúng ta hãy đi bộ một chút, dù sao bây giờ vẫn còn sớm.
Dương Thần đề nghị, hiếm khi có lúc rảnh, hắn muốn đi cùng với Sắc Vi.
Sắc Vi lập tức gật đầu đồng ý, thời gian được đi dạo cùng một mình với Dương Thần, cô cũng cảm thấy quý trọng.
Hai người nắm tay nhau, giống như những cặp tình nhân bình thường nhất, bước đi chầm chập trên con đường rộng rãi, thỉnh thoảng bước vào một cửa hàng tạp hóa, thỉnh thoảng bước vào xem cửa hàng bán đồ trang sức.
Khi bước đến ngã ba giao với một phố bán đồ ăn vặt, bước chân Dương Thần dừng lại một lúc, mắt nhìn về phía quầy nướng đồ ăn vặt bằng than ở phía góc đường.
Sắc Vi đang sự hào hứng nhận ra sự khác thường của Dương Thần, cũng thận trọng nhìn qua bên đó, khi nhìn thấy người mà Dương Thần đang chú ý đến, nhận ra đó chính là một người đàn ông già nua bán đồ nướng ăn vặt.
- Ông xã, người đó là ai vậy? Có phải là bạn của anh không?
Sắc Vi hỏi.
Dương Thần khẽ gật đầu
- Xem như vẫn còn nhớ rõ trước đây khi anh bán thịt dê xiên, tới quán rượu của em, thường cùng em nhắc đến nhà họ Lý, người đó chính là lão Lý.
- Hóa ra là ông ấy.
Sắc Vi lúc này mới hiểu ra.
- Đó chính là cha của Lý Tinh Tinh, tại sao ông ta lại đến đây để bán hàng, chỗ này cách nhà ông ta khá xa.
Dương Thần lắc đầu, đây chính là điều hắn nghi ngờ, hơn nữa, lão Lý bận rộn với việc nướng những món ăn vặt vãnh với đủ loại khác nhau ở nơi đó, mồ hôi ướt đầm đìa, bộ dạng trông thật thảm hại, rõ ràng gần đây công việc buôn bán cũng không tốt lắm.
Theo lý thuyết, Lý Tinh Tinh đi sang Mỹ, là chi phí xuất ngoại do nhà nước đài thọ, hai vợ chồng lão Lý lẽ ra không mệt như hồi còn nuôi con gái ăn học.
Dương Thần đưa mắt ra hiệu, dẫn Sắc Vi đi lên phía trước, bước đến phía trước quán nhỏ của lão Lý, ánh mắt phức tạp nhìn người cố nhân đang bận tối mắt vùi đầu vào công việc.
Lão Lý vừa mới nướng xong mấy chuỗi xúc tu, rắc hương liệu lên, ngẩng đầu lên theo thói quen và kêu:
- Vị tiên sinh này cần gì ạ?
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, lão Lý kinh ngạc nhận ra rằng, đang đứng trước mắt mình là Dương Thần vốn lâu ngày không gặp, lần này, lão Lý hơi trợn tròn mắt.
Nếu như trước đây, Dương Thần và lão có thể nói là bạn vong niên, nhưng từ lúc xảy ra chuyện với con gái Lý Tinh Tinh của lão, lão Lý biết rằng, quan hệ giữa hai bên, tóm lại thật khó khôi phục lại được sự thân mật như trước kia.
- Dương Thần à, sao cậu lại tới đây, thật đúng là lâu ngày không gặp.
Lão Lý cười xấu hổ, theo bản năng đưa mắt nhìn Sắc Vi ở bên cạnh Dương Thần, cũng khẽ gật đầu mỉm cười, cũng tính định chào hỏi.
Dương Thần hơi xúc động, đã từng là người đàn ông cùng nhau khoác lác cãi cọ ở ngoài chợ, hiện tại khó có thể nói được sự bỡ ngỡ, lý do căn bản là tình yêu nam nữ đã không có kết quả gì, thật đúng là sự châm biếm.
- Lão Lý, làm sao lại bày hàng bán ở đây, chỗ này cách nhà ông hơi xa đó.
Dường Thần hỏi han thân
thiết.
Lão Lý vừa tiếp tục nướng, vừa cười đau khổ nói:
- Hiện tại cạnh tranh rất lớn, chỗ đó khách hàng ít lắm, nghe nói chỗ này kinh doanh rất tốt, liền bỏ đến nơi này, hơn nữa đi thêm mấy con phố, cũng không tốn nhiều sức lắm.
Dương Thần đã không còn làm nghề bán thịt dê nước như trước kia, vì vậy không hiểu được tình hình thị trường bán hàng rong, gật gật đầu, mới do dự hỏi:
- Gần đây… Tinh Tinh có hay liên lạc gì về nhà không? Sau lần đưa cô ấy đi Mỹ, không nghe nói tin tức gì về cô ấy, chắc hẳn cuộc sống không tồi chứ?
Trong đáy lòng của Dương Thần, vẫn còn nhớ đến cô gái chính mình coi như em gái, mặc dù cô từng làm một số việc dại dột, nhưng cô gái khi mình mới về nước lại mở rộng lòng mình, làm sao có thể quên được chứ.
Nhắc đến con gái, lão Lý tự hào nói:
- Con bé đó gọi điện về, nói rằng đã quen ở bên đó rồi, tiếng Anh nói cũng khá tốt, nghe nói các giáo sư đều khen nó, muốn nó làm trợ giảng, có thể không chừng nó sẽ ở lại Mỹ.
Dương Thần cười nói:
- Vậy là tốt rồi, nếu thật sự ở lại đó làm trợ giảng, sau này ông và vợ ông sẽ không vất vả như vậy nữa.
- Đúng vậy, con bé được may mắn cũng có thể coi là không chịu thua kém ai.
Lão Lý vui mừng nói,
ngay sau đó lại nghĩ đến cái gì đó, nói:
- Đúng rồi, Dương Thần à, nhà chúng tôi vẫn nợ cậu một trăm ngàn nữa, lúc đó đưa cho vợ tôi chữa bệnh nhất định lúc nào đó tôi sẽ trả lại cậu, nhưng bây giờ nhà tôi không có nhiều tiền, vẫn kéo dài cho đến giờ, thật ngại quá.
Dương Thần lúc này mới nhớ tới, nhà lão Lý thực sự vẫn nợ tiền mình, lúc đó do đưa tất cả số tiền trong tay mình cho lão Lý, chính mình mới không có tiền làm kinh doanh nhỏ, đành phải bán thịt dê xiên.
Tuy nhiên, một trăm ngàn đồng, thực sự hắn không để ý đến, thuận miệng nói:
- Không cần gấp gáp, lúc nào có thì trả cũng được, nhưng thật ra ông và bà xã của ông cần phải giữ gìn sức khỏe, đừng để đến lúc Tinh Tinh có thể hiếu thuận với hai người, cả hai đều suy sụp hẳn.
Lão Lý nhếch mép cười ha hả nói:
- Không sao, xương cốt của tôi còn cứng rắn lắm, cậu và vị tiểu thư này có muốn mấy xiên bạch tuộc không? Thật khó gặp nhau một lần, tặng một chút quà gặp mặt, ha ha…
Trong lúc nói chuyện, dường như hai người tìm lại được sự thân mật như trước đây, Dương Thần cũng không khách sáo, giơ tay định đón lấy xiên xúc tu bạch tuộc từ lão Lý.
Cho đến lúc này, lão Lý vốn cười ha hả, bỗng nét mặt trắng bệch, sắc mặt lộ ra vẻ bối rối, ánh mắt nhìn về phía đằng sau Dương Thần, xiên bạch tuộc trong tay cũng rớt xuống.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 60 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 601: Đường chủ
Nhóm dịch: Friendship
Sưu Tầm by MTQ ----- 4vn
Dương Thần và Sắc Vi rất buồn bực, lão Lý này sao tự nhiên lại như bị trúng tà, cái gì mà ngạc nhiên như vậy, nhưng cả hai vẫn quay ra, nhìn về hướng lão Lý đang chăm chú.
- Ồ tôi tưởng là ai chứ, hóa ra là lão Lý, chẳng trách không thấy ông ở đầu kia khu chợ phía Tây, hóa ra là đẩy sạp hàng ra đây, đổi đến bán ở phố này.
Một giọng đàn ông sắc nhọn, cao vút cất lên, người nói chuyện là một người đàn ông dáng gầy gò, sắc mặt trắng bệch, gã mặc một chiếc áo đỏ thẫm, thắt lưng da bóng lộn, người khác không muốn nhìn vào cũng khó.
Bên cạnh gã còn có mấy gã thanh niên trẻ khác, người cao, người thấp, người mập, người ốm, một đám người đi đến chỗ quầy hàng của lão Lý. Những người qua đường thấy bọn họ đều tránh đi, sợ đụng đến đám sâu bọ đầu đường này.
Dương Thần nhíu mày, hắn dường như đã hiểu rõ, lão Lý đổi vị trí quầy hàng, chắc chắn không phải là do không kinh doanh được, hẳn là do gặp phải đám người này, bị gây khó dễ.
Một năm trước, khi Trung Hải vẫn đang trong lúc hội Hồng Kinh và hội Tây Minh tranh giành nhau, lão Lý bị cha con họ Trần bắt nạt, không ngờ lúc này Trung Hải chỉ thuộc về hội Hồng Kinh mà vẫn có chuyện như vậy xảy ra.
Dương Thần cảm thấy khó hiểu, về lý, Sắc Vi tiếp quản hội Hồng Kinh, tuyệt đối không dùng thủ đoạn vơ vét của cải này, dù sao hiện tại Sắc Vi cũng đang cố gắng hợp pháp hóa cách kiếm tiền, hơn nữa hội Hồng Kinh cũng không thiếu tiền, sao phải đi thu phí bảo hộ?
Nhận ra sắc mặt Dương Thần không được tốt, Sắc Vi vội giải thích:
- Ông xã, anh đừng hiểu lầm, em trước giờ không cho phép ức hiếp dân thường, cứ xem tình hình ra sao em sẽ giải quyết.
Dương Thần gật gật đầu, hắn cũng tin tưởng người phụ nữ của mình.
Lúc này, gã đàn ông cao gầy kia đã chạy đến trước quầy hàng, đám côn đồ theo hắn chen chúc, đẩy Dương Thần và Sắc Vi sang một bên, thái độ vô cùng ngạo mạn.
- Lão Lý à, chẳng lẽ ông không biết, mấy phố này đều là địa bàn của Tây Bì tôi sao? Ông thực sự nghĩ rằng chuyển cửa hàng ra chỗ khác là sẽ không có chuyện gì sao?
Lão lý vẻ mặt cầu xin, lắp bắp nói:
- Ông chủ Tây Bì, tôi không phải là không nộp tiền, là do gần đây kinh doanh không được tốt, tôi mới đổi chỗ ra đây bán hàng, đợi kinh doanh được hơn một chút, có tiền lời tôi nhất định sẽ trả nợ phí bảo hộ cho anh, cho tôi thư thư vài ngày đi.
Tây Bì cười lạnh:
- Tuần trước ông cũng nói sẽ nộp bù, nhưng cũng không thấy ông nộp, lại còn chạy trốn đến đây. Lão Lý à, Tây Bì tôi tính tình rất tốt, bình thường đảm bảo cho các người buôn bán an toàn, cũng đều làm hết trách nhiệm. Ông mà cứ như vậy là lỗi ở ông, đừng trách Tây Bì tôi đây không khách khí.
Mấy tên côn đồ khác cũng bắt đầu xúm lại, có tên còn cướp mấy xiên thịt lão Lý đã nướng xong, cắn từng miếng lớn.
Lão Lý đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Dương Thần, có ý cầu cứu, lão cũng không còn cách gì khác, nếu không cũng đã không cầu cứu Dương Thần.
Vì chuyện của con gái Lý Tinh Tinh, lão Lý vốn muốn định rõ ranh giới với Dương Thần, ai ngờ lại tình cờ gặp trên đường, lại gặp đúng lúc mình cần sự giúp đỡ.
Dương Thần thở dài, lão Lý hướng về phía hắn cầu cứu, nhưng không dám mở miệng, có thể thấy thành kiến với hắn vẫn rất nhiều, tất nhiên là sợ hắn và Lý Tinh Tinh có quan hệ gì, thiên hạ đáng thương nhất vẫn là tấm lòng cha mẹ, thà chính mình chịu tội, cũng không muốn làm ảnh hưởng đến tiền đồ của con gái.
Dương Thần đang muốn tiến lên trước giải quyết vấn đề, Sắc Vi bên cạnh lại kéo tay hắn, lắc đầu nói:
- Để em xử lý cho.
Nói xong, Sắc Vi đi đến cạnh đám côn đồ Tây Bì, thản nhiên nói:
- Ai cho phép các người thu phí bảo kê?
Tây Bì thật ra đã thấy Dương Thần và Sắc Vi, nhưng hắn chỉ cho là một đôi tình nhân bình thường muốn mua thịt xiên, không để ý nhiều, lúc này Sắc Vi đi đến trước mặt gã, Tây Bì mới để ý đến.
Tây Bì nét mặt háo sắc, nuốt nước miếng, cười ha hả nói:
- Người đẹp, sao thế, muốn ra bảo vệ chính nghĩa à? Hay là em xem phim nhiều quá, muốn nhân cơ hội này làm quen với anh đây?
Sắc Vi mặt lạnh lùng, nói:
- Tôi hỏi lại lần nữa, ai cho phép các người thu phí bảo kê?
Lúc này, một gã đứng cạnh Tây Bì tức giận, ném nửa xiên bạch tuộc nướng đang ăn dở xuống đất, tiến lên nói:
- Mẹ nó, đồ tiện nữ, đừng có không biết xấu hổ, dám nói chuyện như thế với anh Tây Bì à, chán sống à, muốn bị lột sạch ra hả?
- Chà… không được vô lễ với người đẹp.
Tây Bì một tay kéo tay chân của gã ra sau, ánh mắt chọc tức nhìn Sắc Vi, nói:
- Vị tiểu thư xinh đẹp này, chẳng lẽ cô không thấy bọn tôi là xã hội đen có tổ chức, có kỷ luật sao? Lăn lộn trên đường, thu phí bảo kê là nghĩa vụ và công việc của chúng tôi, nói vậy cô vừa lòng chưa?
Sắc Vi tiếp tục nói:
- Toàn Trung Hải giờ băng nhóm chỉ có một mình hội Hồng Kinh, nhưng hình như hội Hồng Kinh qui định không thu phí bảo kê.
Nghe nói vậy, Tây Bì cùng bọn tay chân hơi kinh ngạc, gã cười ha hả nói:
- Hóa ra vị tiểu thư này còn biết hội Hồng Kinh chúng tôi, đúng vậy, tôi chính là Tây Bì, phụ trách mấy con phố này. Còn việc tiểu thư nghe nói chắc là không chính xác rồi, việc thu phí bảo kê tôi nghĩ cô nhớ nhầm rồi, nhưng cũng không trách cô được, người bình thường sẽ không hiểu biết hoạt động của hội Hồng Kinh chúng tôi. Tiểu thư có hứng thú đi uống với tôi một chén không, tôi sẽ giải thích một chút việc của hội Hồng Kinh chúng tôi cho cô nghe.
Tây Bì cười tủm tỉm nói, tay đã vươn ra định vuốt ve mặt Sắc Vi.
Nhưng không đợi Tây Bì vươn thẳng tay, Sắc Vi đã một cước nhanh như chớp đá thẳng vào chân Tây Bì.
- Ối!
Tây Bì kêu đau một tiếng, cả người quì xụp xuống.
Sự việc xảy ra trong nháy mắt khiến bọn côn đồ một lúc sau mới phản ứng được, không ngờ đại ca của bọn chúng lại bị đánh.
- Con mụ đàn bà thối, dám đánh lén đại ca, chán sống hả?!
Mấy tên côn đồ làm bộ định chồm lên, không cần biết Sắc Vi là đàn bà, đủ mọi loại quyền cước hướng tới cổ, eo, và bụng của Sắc Vi.
Những người này đương nhiên không là gì trong mắt Sắc Vi, cô chỉ lắc mình vài cái, lười dùng tay, tất cả đều dùng chân hung hăng đá văng, thoải mái như đá vào mấy tấm bia.
Chỉ hai ba chiêu, cả đám côn đồ hùng hổ đều kêu đau ngã xuống đất lăn lộn, không dám đứng lên, sợ lại bị người phụ nữ này đánh tiếp.
Tây Bì đột nhiên bị đánh ngã đã đứng dậy, hung tợn trừng mắt nhìn Sắc Vi, quát:
- Thối tha, xem ra ta nhìn lầm rồi, loại người luyện võ công cô chờ ở đây, chờ ta kêu lão đại đến, mang đến trăm người, xem cô có đánh lại hay không?
- Tôi ở đây chờ, tôi cũng muốn gặp lão đại của các người, xem lão đại là ai.
Sắc Vi lạnh lùng nói.
Tây Bì thấy Sắc Vi không sợ hãi, cũng thấy hơi kỳ lạ, nhưng lời đã nói ra không rút lại được, huống hồ giờ ở Trung Hải có ai dám đụng đến người của hội Hồng Kinh? Người phụ nữ này có giỏi võ hơn nữa cũng không thể đánh được cả vạn người hội Hồng Kinh.
Nghĩ đến đây, Tây Bì can đảm hơn nhiều, rút điện thoại ở thắt lưng ra, gọi một cuộc.
Đợi đường dây có người nghe, Tây Bì lập tức sốt ruột kêu lên:
- A lô, anh, anh ở đâu thế? Cái gì? Uống rượu? Em trai anh bị người ta đánh đó, ở ngay trong địa bàn của anh, ở phố ăn vặt Nam Khẩu, anh mau dẫn người đến, người phụ nữ này rat ay tàn độc, em bị thương rồi!
Vừa gọi điện thoại, Tây Bì vừa nhìn Sắc Vi chằm chằm, dường như sợ Sắc Vi chạy mất.
Lão Lý nhìn Tây Bì gọi điện thoại, sợ đến mức sắc mặt xanh mét, vội đi đến cạnh Dương Thần, nhỏ giọng sốt ruột nói:
- Dương Thần à, mau dẫn vị tiểu thư này đi, đừng lo cho tôi, anh của Tây Bì là Lôi Thần, là Đường chủ của hội Hồng Kinh, thế lực lớn lắm, người bình thường không thể trêu vào.
Lúc trước tuy rằng Dương Thần giúp lão Lý giải quyết cha con họ Trần, nhưng lão Lý không biết đó đều là do Dương Thần tự giải quyết, cho nên coi Dương Thần là người cưới được vợ có tiền, lại có thân thủ cao cường, xem ra, Dương Thần muốn đấu với vài trăm người dưới tay Lôi Thần vẫn là chuyện không thể nào.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 602: Lật mặt
Nhóm dịch: Friendship
Sưu Tầm by MTQ ----- 4vn
Nghe thấy cái tên Lôi Thần, Sắc Vi sa sầm mặt, trong mắt có ánh lên tia thất vọng, bởi vì cô biết rõ, Lôi Thần đúng là đường chủ( cách gọi một đại qua quản lý khu vực nào đó) của khu vực này.
Dương Thần nhìn ra nét mặt Sắc Vi, nhưng cũng không rõ lắm, hắn cũng không giải thích cho lão Lý, mà chỉ quan tâm hỏi han:
- Lão Lý, lần trước ông nằm viện phẫu thuật, tôi không đến thăm ông cũng đừng trách, tôi là sợ ông không vui. Bây giờ ông khỏe rồi chứ?
Lần trước Lý Tinh Tinh làm chuyện điên rồ, chính là vì muốn kiếm tiền để lão Lý làm phẫu thuật cắt bỏ khối u, Dương Thần còn nhớ lúc đó Lâm Nhược Khê có đi thăm lão Lý, mà hắn lại không đi cùng.
Lão lý không biết nói gì cho phải, cười khổ nói:
- Đã khỏe rồi, tuy không bằng trước kia, nhưng cũng không có gì đáng ngại, cậu đừng đứng đó nói chuyện nữa, mau dẫn vị tiểu thư này rời khỏi đây đi.
Lúc lão Lý nằm viện, gặp qua Lâm Nhược Khê, tuy chỉ nói mấy câu đơn giản, nhưng Lâm Nhược Khê cho lão một ấn tượng vô cùng sâu sắc, cho nên lão cũng biết Sắc Vi không phải là vợ Dương Thần, chắc lại là người phụ nữ khác của hắn, nhưng chỉ cần không phải con gái Lý Tinh Tinh của lão, lão cũng mặc kệ.
Dương Thần lắc đầu ra ý không sao cả, đi đến cạnh quầy hàng của lão Lý, cầm mấy xiên thịt dê nướng, cười nói:
- Đã lâu không làm mấy việc này, thật là nhớ quá, cái tên Lôi Thần kia còn chưa đến, lão Lý, ông để tôi tự nướng cho mình mấy xiên nhé.
Lão Lý sắp ngất xỉu đến nơi, nặng nề thở dài, biết khuyên Dương Thần nữa cũng vô dụng, chỉ đành vẻ mặt đau khổ mà lo lắng.
Rất nhiều người qua đường để ý thấy chuyện đánh nhau ở nơi này, nhưng đa số đều không dám dừng lại, đặc biệt đã nhận ra Tây Bì thì đều trốn tránh hết sức, sợ đến gần bọn họ, có rất nhiều người cũng nhìn Dương Thần và Sắc Vi bằng ánh mắt thương tiếc.
Dù thế, vẫn có không ít người to gan đứng lại xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp, dù sao cũng đang là lúc tối trời, dưới ngọn đèn mọi người đều thấy mơ hồ, không dễ nhìn thấy nhau như ban ngày.
Chờ thêm khoảng năm phút, từ đầu phố truyền đến những âm thanh huyên náo, sau đó là tiếng người ầm ỹ, chắc chắn là có một đám người từ đâu đó đang tiến đến.
Nhóm người này vừa đến, những người vốn đứng xung quanh xem đều tản ra, nhìn thấy cái khí thế xã hội đen kia, họ không dám tiếp tục đứng xem.
Dương Thần vừa mới nướng xong mấy xiên thịt dê, rắc hương liệu lên, bắt đầu gặm.
Tây Bì mặt tràn đầy hưng phấn, nhìn Sắc Vi và Dương Thần ác ý cười thâm hiểm, sau đó hô to:
- Anh!
Người dẫn đầu đoàn người kia chạy đến.
Lôi Thần là một người đàn ông trung niên, so với em trai Tây Bì, gã béo lùn hơn một chút, khuôn mặt vuông vắn, có một uy thế không giận mà uy nghiêm.
Lôi Thần mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhìn khá giống một thương nhân, nếu không phải phía sau có một đám người khí thế dũng mãnh, thân hình cao lớn làm thủ hạ, người ngoài chắc cũng không biết gã là xã hội đen.
- Anh, kia chính là con đàn bà thối đã đánh em, còn đả thương các huynh đệ của chúng ta.
Tây Bì tiến đến gần Lôi Thần kêu ca, lộ vẻ mặt rất bi phẫn.
Lôi Thần trừng mắt lườm em trai một cái, nói:
- Lớn như vậy chỉ biết ở bên ngoài trộm gà trộm chó, bị người ta đánh cũng chỉ biết tìm anh đến giúp, em là óc heo hả?
Tây Bì oan ức nói:
- Anh, không phải là em không muốn, nhưng thân thủ của cô ta rất mạnh, em và các huynh đệ khác cũng không đánh lại được.
Mấy gã côn đồ theo Tây Bì cũng chạy lên kêu ai oán, đều chỉ vào phía quầy hàng có Sắc Vi ngồi trầm mặc không nói gì, Dương Thần đứng ăn thịt dê bên cạnh cũng thành đồng lõa.
Vì còn chút khoảng cách, ngọn đèn lại không sáng lắm, trong lòng Lôi Thần cũng không để ý đến việc người phụ nữ kia ức hiếp em gã, cũng thấy không có gì không ổn, lại không để ý thấy Sắc Vi, gã quay đầu, nói với một cô gái mặc váy đen vẻ có lỗi:
- Thật khiến tiểu thư Trần chê cười rồi, vất vả lắm mới có cơ hội cũng nhau đi uống rượu, lại gặp thằng em họ chỉ biết sinh sự, mặc kệ nó cũng không được.
Cô gái kia mặc váy đen, khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú, đứng trước một đám đàn ông, cũng không có vẻ gì bất ổn, dường như là có đủ năng lực để ngăn chặn bất kỳ ai dám lỗ mãng.
- Nếu là người nhà của đường chủ Lôi, giúp đỡ một chút cũng là việc nên làm, huống chi họ lại làm vậy với người của hội Hồng Kinh, làm vậy coi như là chuyện của tất cả mọi người rồi.
Cô gái kia nói.
Lôi Thần đồng ý cười, gật đầu, lúc này mới cùng người theo giúp đỡ, đi về hướng Sắc Vi.
Lúc khoảng cách chỉ còn khoảng hơn mười mét, Lôi Thần và cô gái tóc đen bỗng dừng bước, vẻ mặt kỳ lạ.
Hai người đứng cách đó không xa, đều nhìn về phía Sắc Vi, đầu tiên hơi nghi ngờ, lại có vẻ do dự, sau đó lại biến thành khiếp sợ, hoảng hốt.
- Hội… hội… hội trưởng?
- Chị Sắc Vi…
Lôi Thần và cô gái mặc váy đen đều thất thanh, nhận ra Sắc Vi, còn đám người hội Hồng Kinh đằng sau họ thì lộ vẻ kinh ngạc, bọn họ rất nhiều người chưa thấy Sắc Vi bao giờ, nhưng có thể được gọi là “hội trưởng”, ngoại trừ người đứng đầu hội Hồng Kinh, người vẫn chưa lộ diện, người phụ nữ tự tay thống nhất xã hội đen ở Trung Hải, còn có thể là ai nữa?
Tây Bì sắc mặt trắng bệch, gã rốt cục đã hiểu ra, ông anh mình gọi “hội trưởng” là có ý gì, sự công kích này khiến gã chút nữa thì ngất xỉu đi mất.
- Sao hả, nhìn thấy tôi mọi người không được vui thì phải, Dung Dung, Lôi Thần.
Sắc Vi ánh mắt lạnh như băng đảo qua những người đứng trước mặt, tất cả im lặng như tờ.
Sắc Vi mặc trang phục thoải mái, đứng ở đầu đường, nhìn giống như một mỹ nhân bình thường ở thành thị, Trần Dung đứng ở xa nhìn lại căn bản không nhận ra.
Lôi Thần một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng cung kính cúi đầu, vội vã giải thích:
- Hội trưởng, xin bớt giận, sự tình không phải như hội trưởng nghĩ… nếu tôi biết là hội trưởng… tôi sẽ… tôi sẽ…
Sắc Vi cười lạnh:
- Anh làm sao thế? Nếu hôm nay người đánh huynh đệ các người không phải Tư Đồ Sắc Vi, anh đường đường là đường chủ Lôi của hội Hồng Kinh, có phải sẽ giúp em trai anh dạy cho tôi một trận không?
Lôi Thần tay chân như nhũn ra, không biết trả lời thế nào, đang lúc tức giận, tung chân đá văng Tây Bì ở bên cạnh ra.
- Đồ súc sinh, hội trưởng mà mày cũng dám chọc giận à?
Tây Bì bị đá lăn mấy vòng, chết ngất tại chỗ, không biết là do bị dọa sợ ngất đi hay là do bị đá.
Lão Lý đứng một bên nhìn nãy giờ trợn mắt, há hốc mồm, đứng ngoan ngoãn. Cô gái thoạt nhìn xinh đẹp, tươi sáng, trẻ trung này không ngờ lại là hội trưởng hội Hồng Kinh? Chẳng trách Dương Thần không hề nóng vội, chỉ có điều là làm sao bên cạnh Dương Thần lại có người phụ nữ lợi hại như vậy?
Ở phía kia, Trần Dung sắc mặt cũng không tốt lắm, cắn cắn môi, đi đến trước mặt Sắc Vi, cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Chị Sắc Vi, em chỉ là trùng hợp đến nói chuyện với đường chủ Lôi một chút, chị đừng hiểu nhầm.
Sắc Vi hờ hững liếc Trần Dung một cái, không đáp lời, nhìn về phía Lôi Thần đang run sợ, nói:
- Tôi nhớ rõ là đã từng nói, hội Hồng Kinh chúng ta muốn tồn tại lâu dài, những việc như đàn áp dân chúng tuyệt đối không cho phép làm, ai không xem trọng sẽ phải chịu trách nhiệm, hôm nay tôi hiếm khi xuất hiện ra ngoài một lần, lại gặp phải chuyện này, hơn nữa lại gặp em trai của đường chủ lộ liễu giữa đường, dùng danh nghĩa hội Hồng Kinh vơ vét tài sản của dân, lời nói của tôi xem ra mọi người đã cho thành gió thoảng qua rồi?
Lôi Thần đứng thẳng người, không ngừng nhận lỗi nói:
- Hội trưởng bớt giận, là do tôi không quản lý tốt thằng súc sinh này, hội trưởng yên tâm, hôm nay về tôi nhất định sẽ dạy bảo nó thật tốt, về sau trên địa bàn của tôi tuyệt đối không xảy ra chuyện như vậy nữa.
Sắc Vi thản nhiên nói:
- Không cần, có một số việc, đã mở đầu là không kết thúc được, Lôi Thần, hôm nay anh về thu dọn, chuẩn bị nốt công việc, ngày mai tôi sẽ cho người đến tiếp nhận địa bàn của anh, anh cùng em trai hãy rời khỏi hội Hồng Kinh.
Lời Sắc Vi vừa nói xong, Lôi Thần vẻ mặt không thể tin được, thất thanh:
- Hội trưởng, không thể nào!
Sắc Vi cất cao giọng:
- Tôi là hội trưởng hay anh là hội trưởng?
Khi cô nói chuyện toát ra một khí thế của người bề trên khiến cho Trần Dung đứng bên cạnh nghẹt thở.
Lôi Thần mặt lúc đỏ lúc trắng, hai tay nắm chặt nói:
- Hội trưởng, tôi trước giờ đều tôn trọng người, việc lần này đúng là lỗi của Lôi Thần tôi, em trai và thuộc hạ của tôi quá phóng túng, tôi thừa nhận đã không làm tròn bổn phận… Nhưng mà nhiều năm nay tôi đã vì hội Hồng Kinh mà chém giết, dùng mồ hôi xương máu đổi lấy vị trí đường chủ ngày hôm nay, nếu chỉ vì một lần khuyết điểm mà đuổi tôi, lấy đi tất cả, Lôi Thần tôi không phục.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 603: Đầu óc không sáng suốt.
Nhóm dịch: Friendship
Sưu Tầm by MTQ ----- 4vn
Mấy câu nói đó tựa như tranh luận, Lôi Thần cũng không cúi đầu nữa, ngẩng lên nhìn Sắc Vi.
Trên mặt Sắc Vi rốt cục cũng lộ vẻ tức giận, cô không ngờ Lôi Thần sẽ ngang nhiên làm trái lời mình, giận dữ cười nói:
- Xem ra tôi ủy quyền đã lâu, có nhiều người đã quên mất vị trí của mình rồi. Lôi Thần, anh muốn làm phản sao?
- Thuộc hạ không dám, nhưng quyết định của hội trưởng, Lôi Thần tôi cho rằng không ổn.
Lôi Thần hung hăng nói:
- Nếu hội trưởng muốn tôi từ chức, xin hội trưởng hãy triệu tập tất cả các đường chủ và người quản lý trong hội đến họp hội nghị quyết định, nếu phần lớn mọi người bỏ phiếu cho rằng tội của tôi phải phạt như vậy, Lôi Thần tôi cũng không còn gì để nói.
Trong đôi mắt đẹp của Sắc Vi hiện lên tia lạnh lùng.
- Lôi Thần, anh có tư cách gì mà cò kè mặc cả với Tư Đồ Sắc Vi tôi? Nếu không vì nể tình anh đã vì anh em trong hội mà đổ máu, chuyện hôm nay tôi đã có thể cho anh em anh chết trên đường rồi.
Không ai nghi ngờ lời nói của Sắc Vi lúc này, bởi vì trong mắt cô đã hiện lên sát khí.
Trần Dung vẫn căng thẳng, bất an nãy giờ, không kìm nổi, mở miệng khuyên giải:
- Chị Sắc Vi, đường chủ Lôi cũng là không hiểu rõ tình hình, có ai mà không phạm sai lầm đâu chứ, lần này chị bỏ qua cho anh ấy, anh ấy của là một trong những người đứng đầu, có không ít công lao trong hội, hơn nữa, lập tức rút một đường chủ khỏi nơi này chắc chắn sẽ làm cho các anh chị em trong hội bất an.
Nghe thấy Trần Dung biện hộ cho Lôi Thần, sắc mặt Sắc Vi cũng không tốt hơn, ngược lại còn càng thâm trầm, ánh mắt lạnh thấu xương liếc về Trần Dung nói:
- Tôi nhớ rõ không giao vị trí hội trưởng cho cô… sao cô lại còn lo lắng cho hội nhiều hơn tôi vậy?
Lời vừa nói ra, khuôn mặt xinh đẹp của Trần Dung trắng bệch, khiếp sợ cúi đầu, không dám nói thêm nửa câu.
Lôi Thần đứng bên kia nét mặt vẫn u ám, thấy Trần Dung nói đỡ cho mình như vậy, cũng có thoáng chút suy nghĩ.
Sắc Vi thấy Trần Dung cúi đầu, cũng không nói nhiều, quay lại nói với Lôi Thần:
- Lời tôi đã nói xong, nếu ngày mai anh em anh không rời khỏi, đừng trách Tư Đồ Sắc Vi tôi lòng lang dạ sói. Tay tôi đã lâu không nhuộm máu người của mình rồi, Lôi Thần, anh hãy suy nghĩ cho rõ.
Nói xong, Sắc Vi quay người, nói với Dương Thần đang im ắng gặm thịt:
- Ông xã, chúng ta về nhà.
Dương Thần gật gật đầu, hắn cũng không muốn nhiều chuyện, trong mắt hắn, hội Hồng Kinh ra sao không là vấn đề, chỉ cần người phụ nữ của hắn bình an vô sự, những việc khác hắn lười để ý.
- Chờ đã.
Lôi Thần quát, lớn giọng nói:
- Hội trưởng, đây là cô bức tôi!
Dương Thần và Sắc Vi dừng chân, quay người lại, nhìn Lôi Thần cách đó không xa tràn đầy dứt khoát.
Chỉ thấy Lôi Thần không biết từ lúc nào đã rút trong người ra một cây súng lục, giơ cao trước mặt, họng súng đen sì ngắm thẳng vào Sắc Vi.
- Ối, là súng!
Bởi vì ở đầu đường, mặc dù lúc này đang có đám người xã hội đen tụ tập, không có ai dám đến gần, nhưng vẫn có không ít chủ quán và người đi đường ở phía xa đứng xem.
Giờ phút này nhìn thấy Lôi Thần lấy ra một khẩu súng lục thật, dân chúng thường ngày chưa từng thấy qua súng đạn thật, lập tức vôi vàng kêu to lên.
Trong lúc đó, trên đường náo loạn, những người qua đường nhanh chóng chạy trốn khắp nơi, sợ súng bắn ra sẽ mất mạng ngay.
- Lôi Thần, anh điên rồi, mau bỏ súng xuống!
Trần Dung vốn cúi đầu không dám nói lời nào cũng vội khuyên giải:
- Đường chủ Lôi, nhất định không được làm chuyện điên rồ này, đây không phải chuyện đùa!
Lôi Thần nhe răng cười độc ác, nói:
- Tôi biết không phải chuyện đùa, tiểu thư Trần, cô yên tâm, Lôi Thần tôi ghi nhận tấm lòng hôm nay cô nói giúp tôi. Việc hôm nay đã đến nước này, hội trưởng vẫn cố chấp như vậy, Lôi Thần tôi cũng không phải quả hồng nhũn để mặc người ta nắn bóp. Mấy năm nay cảm ơn công bồi dưỡng của hội trưởng, hôm nay lại phải tự tay tiễn hội trưởng đi, cũng là do cùng đường bất đắc dĩ, hội trưởng thành quỉ rồi cũng đừng đến tìm tôi.
- Anh cho là như vậy sẽ thay đổi được gì? Thật buồn cười!
Sắc Vi không chút lo lắng, hơn nữa đây cũng không phải lần đầu cô bị súng nhắm vào, bên cạnh mình lại có Dương Thần, súng vốn không có gì đáng ngại.
Lôi Thần nói:
- Có thể thay đổi gì không, hôm nay tôi cũng đã tính, không thành công cũng sẽ xả thân, các anh em ở đây đều là người thân tín tôi tin cậy nhất, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, cho dù thân thủ hội trưởng đến đâu cũng không thể trốn thoát được, chắc hội trưởng cũng không nghi ngờ tôi có năng lực này, tất nhiên, nếu hội trưởng thề với trời đất, thu hồi lệnh đã ban ra, và không truy cứu sự việc hôm nay nữa, tôi trước giờ luôn tôn trọng hội trưởng, sẽ không làm khó hội trưởng.
- Anh cảm thấy tôi là loại người nói không giữ lời sao? Kỳ thực anh cũng như những người khác vẫn sợ tôi, nếu không đã sớm nổ súng, cần gì phải dông dài như vậy.
Lôi Thần mặt đỏ lên, phẫn nộ nói:
- Hội trưởng khinh người quá đáng, cứ cho là tôi có một đề nghị, hội trưởng hai năm nay một tay phát triển hội Hồng Kinh thành đại bang thống nhất ở Trung Hải, cũng coi như công thành danh toại, nên hưởng phúc rồi. Người nối nghiệp của hội trưởng, tiểu thư Trần Dung đã rất có phong độ của một đại tướng, tuy chưa bằng hội trưởng, nhưng cũng rất tiến bộ. Hơn nữa tiểu thư Trần Dung với các đường chủ quan hệ rất tốt, mọi người cũng đều ủng hộ cô ấy trở thành hội trưởng kế tiếp…
Nghe những lời này, Trần Dung trong mắt không che dấu được sự bối rối, căng thẳng cắn môi, bàng hoàng nhìn Sắc Vi, và vô tình hay cố ý liếc về phía Dương Thần vẫn im lặng không lên tiếng.
Sắc Vi cũng có thâm ý nhìn Trần Dung đánh giá, rồi nói:
- Ý anh là muốn tôi từ chức, sau đó để Dung Dung thay thế tôi?
- Không sai, dù sao nửa năm gần đây, tiểu thư Trần Dung luôn luôn tiếp xúc, xử lý toàn bộ mọi việc, cũng quản lý rất tốt, trong mắt tất cả mọi người chúng tôi, hội trưởng đã có người tốt nối nghiệp, việc chuyển giao sớm muộn gì cũng phải làm, chi bằng hiện giờ quyết đoán.
Lôi Thần trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt nói:
- Chỉ cần hội trưởng đáp ứng, mời anh em trong bang họp đại hội, sau đó từ chức, giao quyền lực trong tay cho tiểu thư Trần Dung, Lôi Thần tôi sẽ nguyện phụ tá tiểu thư Trần củng cố địa vị.
- Đủ rồi, Lôi Thần, đầu óc anh không sáng suốt đâu liên quan gì tới tôi? Mau buông súng xuống, anh ăn gan hùm sao, dám dùng súng với hội trưởng?
Trần Dung rốt cục cũng không nhịn được nữa, trong lòng sợ hãi hóa thành lửa giận, khiến cô tựa như bùng nổ.
Cô sớm đã không phải cô gái ngây thơ mới đến Trung Hải, trong gần một năm thời gian ở đây, dưới sự dạy dỗ của Sắc Vi, dù là năng lực hay khí chất của cô đều được nâng cao, đặc biệt Sắc Vi ủy quyền cho cô đến giờ là vì không cho ai xem nhẹ cô. Cô vẫn duy trì thái độ tao nhã đến lúc này, rốt cục không thể tiếp tục rụt rè nữa, lớn giọng quát lên.
Lôi Thần cũng sửng sốt, đối với gã, đề nghị vừa rồi là có lợi nhất cho Trần Dung.
Trần Dung đã được Sắc Vi bồi dưỡng thành người nối nghiệp chức vụ hội trưởng, những ngày này, lại cố gắng quan hệ tốt với các đường chủ các khu lớn, tất nhiên là hướng đến vị trí hội trưởng.
Nhưng dù sao Sắc Vi vẫn còn rất trẻ, dù thời gian gần đây cô không quá quản lý các việc hằng ngày, nhưng phải thật sự trao quyền hội trưởng, chắc phải mười mấy năm sau, không chừng đến cả mấy chục năm sau cũng nên.
Cho nên Trần Dung chắc chắn cũng rất nóng vội, ai có thể đợi đến lúc mình bảy, tám mươi tuổi mới có được vị trí mình mong muốn đây? Lúc đó cô có năng lực làm được mấy năm?
Mà hiện giờ, cũng là một thời cơ tốt, Sắc Vi lẻ loi một mình đi tới địa bàn của chính mình, không có bất kỳ sự giúp đỡ nào, chính mình muốn người có người, muốn súng có súng, bao vây Sắc Vi cũng không khó.
Chẳng lẽ Trần Dung e ngại Sắc Vi như vậy, việc đã nắm chắc thắng lợi cũng không dám làm? Hay là sợ nắm quyền như vậy mọi người sẽ không phục?
Lôi Thần vẫn là không nghĩ ra, bởi vì , nếu Trần Dung thay Sắc Vi nắm giữ lực lượng tinh nhuệ nhất của hội Hồng Kinh, vậy thì dù không ai ủng hộ, cô vẫn có thể có năng lực trấn áp tất cả những ai phản kháng.
Biết rõ vị trí hội trưởng hội Hồng Kinh có sức hấp dẫn lớn thế nào, lại thấy Trần Dung vì mình mà nói giúp, Lôi Thần cho rằng giúp đỡ Trần Dung nhất định sẽ rất ăn ý, nếu không phải trong lòng Trần Dung có ý kế nhiệm, sao lại mạo hiểm lúc Sắc Vi giận dữ, nói giúp cho chính mình? Không phải là cô hy vọng một vài lão đại trong bang hội đứng về phía cô sao?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 46 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius