 |
|

15-09-2008, 08:28 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 41
Vì sao những kẻ khốn khó đôi khi coi sự tình cỠnhư thiên mệnh
- Thế nà o, thưa Lệnh bà ? - de Winter há»i sau khi hoà ng háºu đã cho các đầy tá»› lui ra.
- Thế đấy, Milord ạ, Ä‘iá»u tôi dá»± Ä‘oán đã xảy ra.
- Ông ta từ chối à ?
- Tôi đã chẳng nói trước vá»›i ông như váºy là gì?
- Nhưng còn hoà ng háºu, bà có gặp không?
- Vô Ãch. - Bà Henriette buồn bã lắc đầu nói. - Chẳng bao giá» hoà ng háºu lại nói có, khi giáo chá»§ đã nói không. Ông không biết rằng cái lão ngưá»i à ấy chi đạo tất cả ở bên trong cÅ©ng như ở bên ngoà i hay sao? HÆ¡n nữa, tôi trở lại Ä‘iá»u đã nói vá»›i ông, tôi sẽ chẳng ngạc nhiên rằng chúng ta đã bị Cromwell vượt trước rồi. Giáo chá»§ rất lúng túng trong khi nói vá»›i tôi, nhưng rất kiên quyết trong ý định từ chối. Rồi nữa, ông có nháºn xét thấy sá»± nhốn nháo trong hoà ng cung không những kẻ đến ngưá»i Ä‘i hối hả tất báºt? milord nà y, phải chăng hỠđã nháºn được tin tức gì má»›i.
- Không phải từ nước Anh đâu, thưa bà , tôi đã là m rất chu đáo và khẩn trương, nên chắc chắn rằng không bị kẻ nà o vượt trước. Tôi ra Ä‘i cách đây ba ngà y, tôi đã Ä‘i qua má»™t cách thần kỳ giữa đám quân đội thanh giáo, tôi dùng xe trạm cùng vá»›i tên hầu Tony, và ngá»±a mà chúng tôi cưỡi chúng tôi mua ở Paris. Vả lại trước khi phải mạo hiểm má»™t chút gì, tôi tin chắc là đức vua chỠđợi thư trả lá»i cá»§a Lệnh bà .
- Milord ạ, - hoà ng háºu tuyệt vá»ng nói, - Ông hãy trình lại vá»›i đức vua rằng tôi không thể là m gì được, tôi đã Ä‘au khổ như Ngà i, hÆ¡n Ngà i nữa, tôi mà buá»™c phải ăn miếng bánh lưu đà y, và đi xin trú ngụ ở những nÆ¡i ngưá»i bạn giả dối há» cưá»i nhạo nước mắt cá»§a tôi, và ông hãy thưa rằng vá» phần thánh thể cá»§a Ngà i. Ngà i cần phải hy sinh má»™t cách dÅ©ng cảm và chết như má»™t ông vua. Tôi sẽ chết ở bên cạnh Ngà i.
- Thưa Lệnh bà ! Thưa Lệnh bà ! - de Winter kêu lên. - Lệnh bà phó mình cho sá»± ngã lòng, mà có lẽ chúng ta còn má»™t chút hy vá»ng đó.
- Milord Æ¡i! Chẳng còn bạn bè nà o ở trên Ä‘á»i nà y nữa, ngoà i ông ra? Ôi, lạy Chúa! Lạy Chá»§a. - Bà Henriette kêu than và ngước mắt lên trá»i - Ông đã thu phục tất cả những trái tim hà o hiệp ở trên Ä‘á»i nà y chưa?
- Thưa bà , tôi hy vá»ng là chưa, - de Winter trầm ngâm đáp, - tôi đã có lần nói vá»›i bà vá» bốn con ngưá»i.
- Ông định là m gì vá»›i bốn ngưá»i
- Bốn con ngưá»i táºn tụy, bốn con ngưá»i quyết tá» có thể là m được nhiá»u lắm chứ, xin lệnh bà hãy tin tôi, và những con ngưá»i mà tôi nói vá»›i bà đây trong má»™t thá»i đã là m biết bao nhiêu là việc.
- Thế bốn ngưá»i ấy bây giỠđâu?
- À! Äó là điá»u tôi chưa rõ. Từ gần hai mươi năm nay tôi mất tin cá»§a há», nhưng trong má»i hoà n cảnh mà đức Vua lâm nguy, tôi Ä‘á»u nghÄ© tá»›i há».
- Những ngưá»i ấy là bạn cá»§a ông à ?
- Má»™t ngưá»i trong bá»n hỠđã cầm tÃnh mạng tôi trong tay và đã trả lại tôi; tôi không biết ông ta còn là bạn tôi không nhưng Ãt ra, từ đấy, tôi vẫn là bạn cá»§a ông ấy.
- Những ngưá»i ấy Ä‘á»u ở Pháp ư, Milord?
- Chắc thế.
- Ông hãy nói tên cá»§a há»; có khi tôi đã từng nghe và tôi có thể giúp ông tìm kiếm.
- Má»™t ngưá»i tên là hiệp sÄ© d Artagnan.
- Ô, Milord? Nếu tôi không lầm, hiệp sÄ© d Artagnan là trung uý thị vệ tôi đã nghe nói đến cái tên ấy; nhưng hãy cẩn tháºn đó, tôi sợ rằng ngưá»i ấy hoà n toà n theo giáo chủ…
- Trong trưá»ng hợp ấy, đó là tai hoạ cuối cùng cá»§a chúng ta - de Winter nói, - và tôi bắt đầu tin rằng chúng ta tháºt sá»± bị trừng phạt.
- Thế còn những ngưá»i khác nữa, Milord? - Hoà ng háºu nói, - bà bám vÃu và o chút hy vá»ng cuối cùng như kẻ bị đắm tà u bám và o mảnh ván vỡ.
- Ngưá»i thứ hai tôi tình cá» nghe được tên ông vì trước khi đánh nhau vá»›i chúng tôi, bốn vị quý tá»™c ấy đã nói tên cá»§a há», ngưá»i thứ hai tên là bá tước de La Fère. Còn hai ngưá»i kia, thói quen gá»i bằng biệt danh đã khiến tôi quên mất tên tháºt.
- Ôi, lạy Chúa! - Hoà ng háºu nói, - cần cấp bách tìm kiếm há», bởi vì ông cho rằng những vị quý tá»™c xứng đáng ấy có thể rất có Ãch cho đức vua…
- Vâng! Vâng! - De Winter nói - vì rằng vẫn là những ngưá»i ấy.
- Xin bà hãy nghe kỹ Ä‘iá»u nà y và hồi tưởng lại ký ức. Không biết bà có được nghe kể chuyện rằng hoà ng háºu Anne d Autriche xưa kia đã từng được cứu thoát khá»i má»™t ná»—i nguy hiểm lá»›n nhất mà chưa hoà ng háºu nà o trải qua?
- Có, nhân những chuyện yêu đương của bà ta với ông de Buckingham, và tôi cũng không rõ lắm, vỠnhững chuỗi hạt kim cương gì đó.
- Äúng đấy, thưa bà . Những ngưá»i kia chÃnh là những kẻ đã cứu bà ta, và tôi cưá»i ái ngại khi, nghÄ© rằng nếu như tên há» cá»§a nhưng nhà quý tá»™c ấy mà bà không há» biết, thì hoà ng háºu đã quên Ä‘i, trong khi đáng lẽ bà ta phải phong há» là m những đại thần đầu tiên cá»§a vương quốc.
- Váºy thì phải tìm kiếm há», Milord ạ! Nhưng bốn ngưá»i hay đúng hÆ¡n là ba ngưá»i thì có thể là m gì được nhỉ? Vì tôi đã nói vá»›i ông rằng không nên tin cáºy ở ông d Artagnan.
- Thế là bá»›t Ä‘i má»™t tay kiếm dÅ©ng mãnh, nhưng vẫn còn ba tay kia, chưa kể tôi. Mà bốn ngưá»i táºn tụy xung quanh đức vua, để canh giữ vua khá»i quân thù, che chở vua trong tráºn mạc, giúp đỡ vua bằng những ý kiến, há»™ giá vua khi chạy trốn, như thế cÅ©ng là đủ, không phải để giúp vua chiến thắng, nhưng đủ để cứu vua nếu vua bại tráºn, giúp vua vượt biển, và dù Mazarin có nói gì thì nói, má»™t khi đã lên đến bá» biển Pháp, thì quân vương cá»§a Lệnh bà sẽ kiếm được chẳng thiếu chá»— ẩn náu và nương tá»±a giống như loà i chim biển tìm được chá»— ẩn náu trong những cÆ¡n giông tố.
- Milord Æ¡i, hãy tìm kiếm những nhà quý tá»™c ấy Ä‘i, và nếu tìm thấy há» và hỠđồng ý cùng vá»›i ông sang Anh, thì ngà y, nà Ỡchúng tôi trở lại ngôi báu, tôi sẽ tặng má»—i ngưá»i trong bá»n há» má»™t lãnh địa tước công ngoà i ra còn thêm và ng đủ để mua cả cung Äại sảnh trắng. Äi tìm kiếm Ä‘i, Milord, Ä‘i tìm kiếm Ä‘i, tôi van ông đấy!
- Thưa bà , tôi sẽ tìm kiếm, - de Winter đáp, - và chắc là tôi sẽ kiếm được, nhưng tôi không có đủ thá»i giá». Lệnh bà quên rằng đức vua Ä‘ang chỠđợi thư trả lá»i cá»§a Lệnh bà , và đợi chá» khắc khoải đó sao?
- Thế là chúng ta Ä‘i đứt rồi! - Hoà ng háºu kêu lên vá»›i sá»± bùng ra cá»§a má»™t trái tim tan vỡ.
Vừa lúc ấy cánh cá»a mở, cô gái Henriette xuất hiện. Vá»›i sức mạnh tuyệt vá»i là tÃnh chất anh hùng cá»§a những ngưá»i mẹ, bà hoà ng cố nuốt nước mắt và ra hiệu cho de Winter nói lảng sang chuyện khác.
Nhưng phản ứng ấy dù mạnh mẽ đến đâu cÅ©ng không lá»t khá»i mắt cô công chúa trẻ; cô dừng ở ngưỡng cá»a, buông má»™t tiếng thở dà i mà nói vá»›i hoà ng háºu:
- Cớ sao mẹ cứ luôn luôn khóc lúc vắng mặt con thế, hả mẹ?
Hoà ng háºu chỉ mỉm cưá»i không đáp.
- Nà y ông de Winter Æ¡i! - bà nói, - tôi đã lợi được má»™t Ä‘iá»u là chỉ còn là ná»a hoà ng háºu thôi; ấy là các con tôi gá»i tôi là mẹ, chứ không gá»i là Lệnh bà nữa.
Rồi quay vá» phÃa con gái bà nói:
- Henriette con muốn gì nà o?
- Thưa mẹ, - Cô công chúa trẻ nói, - Má»™t kỵ sÄ© vừa má»›i và o cung Louvre và xin đến bái yết Hoà ng thượng; ông ta từ bên quân đội đến và nói có bức thư cá»§a thống chế de Grammont trình lên mẹ, con chắc như váºy.
- A! - Hoà ng háºu bảo de Winter, - đó là má»™t ngưá»i trung thà nh vá»›i tôi, nhưng Milord thân mến Æ¡i, ông có nháºn thấy rằng chúng ta được phục dịch bạc bẽo đến ná»—i chÃnh con gái tôi phải là m công viêc báo tin và dẫn ngưá»i không?
- Xin bà hãy tội nghiệp cho tôi, - de Winter nói, - bà là m tôi đến nát lòng.
- Henriettete, ngưá»i kỵ sÄ© ấy thế nà o? - Hoà ng háºu há»i.
- Thưa mẹ con nhìn qua cá»a sổ, thấy đó là má»™t thanh niên xấp xỉ mưá»i sáu tuổi và ngưá»i ta gá»i là tá» tước de Bragelonne.
Hoà ng háºu mỉm cưá»i và gáºt đầu, nà ng công chúa trẻ ra mở cá»a và Raoul xuất hiện trên ngưỡng cá»a.
Anh bước ba bước đến phÃa hoà ng háºu và quỳ xuống.
- Thưa Lệnh bà , - anh nói - tôi mang đến Lệnh bà má»™t bức thư cá»§a ngưá»i bạn tôi, bá tước de Guise, ông ta nói là có vinh dá»± được là kẻ hầu hạ cá»§a Lệnh bà ; bức thư nà y mang má»™t tin tức quan trá»ng và những lá»i chà o cung kÃnh cá»§a ông ta.
Nghe nói tên bá tước de Guise má nà ng công chúa á»ng đó; hoà ng háºu nhìn cô có chiá»u nghiêm khắc. Bà nói:
- Henriettete, sao con lại nói là thư của thống chế de Grammont?
- Thưa mẹ con tưởng như váºy. - Cô gái lắp bắp.
- Äó là lá»—i tại tôi thưa bà , - Raoul nói, - Quả tháºt tôi đã báo tin là từ chá»— thống chế Grammont đến; nhưng do bị thương ở cánh tay phải nên ông không viết được và đã sai bá tước de Guise viết thay.
- Thế ra có đánh nhau? - Hoà ng háºu há»i và ra hiệu cho Raoul đứng dáºy.
- Vâng, thưa bà , - chà ng thanh niên đáp và đưa bức thư cho de Winter ông ta đã tiến lên để nháºn và trao lại thư cho hoà ng háºu.
Nghe tin má»™t tráºn đánh đã nổ ra, nà ng công chá»§a há miệng để há»i má»™t Ä‘iá»u gì đó là m cô quan tâm, nhưng rồi lại ngáºm miệng không thốt ra má»™t lá»i, trong khi nét á»ng đó trên má cô dần dần biến mất.
Hoà ng háºu nhìn thấy tất cả những cá» chỉ ấy và chắc hẳn tấm lòng mẫu tá» cá»§a bà đã diá»…n giải ra, và quay lại phÃa Raoul bà há»i:
- Không có Ä‘iá»u gì xảy ra vá»›i ông bá tước trẻ de Guise chứ? Vỉ rằng, ông ta không những ở trong số những ngưá»i phụng sá»± chúng tôi như ông ta đã nói vá»›i ông, mà còn là chá»— bạn bè cá»§a chúng tôi nữa.
- Không sao ạ, thưa bà , - Raoul đáp. - Trái lại trong ngà y hôm ấy ông ấy còn già nh được má»™t vinh quang to lá»›n, ông ấy đã có vinh dá»± được Ngà i Hoà ng thân ôm hôn ngay tại chiến trưá»ng.
Nà ng công chúa vá»— hai tay và o nhau, nhưng rồi xấu hổ vì đã để mình bị lôi cuôn theo cách biểu hiện ná»—i vui mừng như váºy, cô hÆ¡i quay mặt Ä‘i và cúi xuống má»™t bình cắm đầy hoa hồng như để hÃt mùi hương.
- Nà o, hãy xem bá tước nói gì, - Hoà ng háºu bảo.
- Tôi có vinh dự được thưa với Lệnh bà là bá tước viết nhân danh phụ thân ông.
- Vâng.
Hoà ng háºu mở phong thư và đá»c:
"Thưa Lệnh bà và Hoà ng háºu,
Không có vinh dá»± được tá»± mình viết cho bà do bị thương ở bà n tay phải, tôi phải nhá» con trai tôi viết, bá tước de Guise mà bà đã biết là má»™t kẻ tôi tá»› cá»§a bà giống như cha nó, để thưa vá»›i bà rằng chúng tôi vừa má»›i thắng tráºn ở Lens, và chiến thắng ấy nhất định sẽ tạo quyá»n lá»±c cho giáo chá»§ Mazarin và hoà ng háºu trong những công việc cá»§a châu Âu. Nếu Lệnh bà tin ở lá»i khuyên cá»§a tôi, thì xin Lệnh bà tranh thá»§ cÆ¡ há»™i nà y đến chÃnh phá»§ cá»§a nhà vua để yêu cầu sá»± giúp đỡ đối vá»›i phu quân tôn kÃnh cá»§a bà .
Tá» tước de Bragelonne, ngưá»i có vinh dá»± được chuyển bức thư nà y đến Lệnh bà là bạn cá»§a con trai tôi mà ông ta đã cứu mạng. Äó là má»™t nhà quý tá»™c mà Lệnh bà có thể hoà n toà n tin cáºy, trong trưá»ng hợp Lệnh bà có Ä‘iá»u gì cần dặn miệng hoặc viết gá»i cho tôi. Tôi rất vinh dá»± được tá» lòng kÃnh trá»ng…
Thống chế de Grammont".
Do có chuyện giúp đỡ công việc cho bá tước, Raoul không tránh khá»i quay đầu lại phÃa nà ng công chúa trẻ tuổi và anh đã nhìn thấy trong mắt cô má»™t biểu hiện vô cùng biết Æ¡n Raoul. Không còn hồ nghi gì nữa, con gái vua Charles I đã yêu bạn anh.
Tráºn Lens đã thắng - Hoà ng háºu nói. - Ở đấy ngưá»i ta vui mừng, ngưá»i ta thắng tráºn! Phải, thống chế de nói đúng, Ä‘iá»u đó là m thay đổi bá»™ mặt các công việc cá»§a há»; nhưng các bạn ạ, tôi rất sợ rằng nó chẳng giúp Ãch gì cho công việc cá»§a chúng ta, nếu không chừng còn là m hại. Cái tin nà y má»›i mẻ, ông ạ, - Hoà ng háºu nói tiếp, - Tôi xin cám Æ¡n ông đã khẩn trương mang đến cho tôi; không có ông, không có bức thư nà y, thì có lẽ đến ngà y mai ngà y kia, tôi má»›i là kẻ cuối cùng ở Paris biết tin nà y.
- Thưa Lệnh bà , - Raoul nói, - cung Louvre là cung thứ hai tin tức nà y đến; chưa ai biết tin nà y đâu. Tôi đã thỠvới bá tước de Guise là sẽ mang thư nà y đến Lệnh bà trước cả khi đến ôm hôn vị đỡ đầu của tôi.
- Vị đỡ đầu cá»§a ông cÅ©ng há» Bragelonne như ông ư? - Milord de Winter há»i – Ngà y xưa tôi cÅ©ng có quen má»™t ông Bragelonne, ông ấy còn sống chứ?
- Không, thưa ông, ông ta chết rồi. Vị đỡ dầu cá»§a tôi là là bà con thân thÃch cá»§a ông ta đã giúp tôi thừa kế lãnh ấp mà ông ta mang tên.
Hoà ng háºu không khói quan tâm đến chà ng thanh niên tuấn tú và há»i:
- Nà y ông, vị đỡ đầu ông tên là gì?
Chà ng thanh niên cúi mình đáp:
- Thưa bà , bá tước de La Fère.
De Winter giáºt bắn ngưá»i kinh ngạc; còn hoà ng háºu nhìn anh mà tươi tinh mặt mà y. Bà reo lên:
- Bá tước de La Fère! Có đúng là ông nói cái tên hỠấy không?
Còn de Winter không tin ở Ä‘iá»u mình nghe nữa. Äến lượt ông reo lên:
- Bá tước de La Fère! Ôi! Ông Æ¡i, hãy trả lá»i tôi Ä‘i, tôi van ông đấy. Bá tước de La Fère mà tôi quen có phải là má»™t lãnh chúa tuấn tú và dÅ©ng cảm là m ngá»± lâm quân cá»§a vua Louis XIII và nay đã khoảng bốn bảy, bốn tám tuổi không?
- Thưa ông, hoà n toà n đúng như váºy.
- Và phụng sự dưới một biệt danh?
- Dưới cái tên Arthos. Má»›i gần đây thôi, tôi có nghe ông d Artagnan là bạn ông gá»i ông bằng tên ấy!
- Äúng rồi, thưa bà , đúng rồi. Æ n trá»i! - de Winter nói, rồi há»i Raoul - Ông nhà ở Paris à ?
Rồi lại trở vá» vá»›i hoà ng háºu, ông nói:
- Hãy hy vá»ng, hãy hy vá»ng nữa. Thượng đế tuyên bố á»§ng há»™ chúng ta, bởi vì đã cho tôi gặp lại vị quý tá»™c ấy má»™t cách tháºt là thần kỳ, ông ấy bây giỠở chá»— nà o, ông là m Æ¡n chỉ cho tôi vá»›i.
- Bá tước de La Fère ở phố Guénégaud, khách sạn Grand-Roi-Charlemagne..
- Cám ơn ông. NhỠông nói với vị bạn cao quý ấy là hãy nán ở nhà , lát nữa tôi sẽ đến ôm hôn ông ấy.
- Thưa ông, tôi xin vui lòng tuân lệnh ông, nếu như Hoà ng háºu đây cho tôi cáo lui.
- Hãy Ä‘i Ä‘i, tá» tước Bragelonne, - Hoà ng háºu nói, - Và hãy yên lòng vá» niá»m thân ái cá»§a chúng tôi.
Raoul cung kÃnh cúi mình trước hai bà chúa, chà o de Winter và đi ra.
De Winter và hoà ng háºu tiếp tục trò chuyện má»™t lát nói thì thầm để cô công chúa không nghe thấy, nhưng sá»± đỠphòng ấy là vô Ãch, vì cô ta Ä‘ang trò chuyện vá»›i những suy nghÄ© riêng tư cá»§a mình.
Äến lúc de Winter xin cáo lui, Hoà ng háºu nói:
- Hãy nghe đây, Milord, tôi còn giữ cây thánh giá bằng kim cương nà y, nó là cá»§a mẹ tôi, và tấm hình thánh Misen nà y, nó là cá»§a chồng tôi, hai thứ đáng giá khoảng năm mươi nghìn livrÆ¡. Tôi đã thá» rằng thà chết đói bên cạnh những cá»§a tin quý báu nà y, chứ không cầm bán. Nhưng giỠđây hai đồ tư trang nà y có thể có Ãch cho chồng tôi hoặc cho những ngưá»i bảo vệ ngà i, cần phải hy sinh tất cả cho niá»m hy vá»ng ấy. Ông hãy cầm lấy, và nếu cần tiá»n cho chuyến viá»…n chinh, thì cứ bán Ä‘i, đừng ngại gì cả, milord ạ, cứ bán Ä‘i. Nhưng nếu ông có cách để giữ nó lại thì xin milord hãy nhá»› rằng tôi coi như ông đã giúp cho tôi má»™t công vụ lá»›n nhất mà má»™t nhà quý tá»™c có thể là m cho má»™t bà hoà ng háºu, và đến ngà y thà nh đạt cá»§a tôi, ngưá»i nà o mang tấm hình và cây thánh giá nà y đến cho tôi sẽ được tôi và các con cái cá»§a tôi ban phước.
- Thưa bà , - de Winter nói, - Lệnh bà sẽ được phụng sá»± bởi má»™t ngưá»i táºn tụy. Tôi sẽ đưa gá»i ở nÆ¡i chắc chắn hai váºt nà y mà tôi sẽ không nháºn nếu như còn lại chút cá»§a cải cá»§a gia tà i cÅ© cá»§a tôi; nhưng tà i sản cá»§a tôi đã bị tịch thu, tiá»n mặt đã cạn, và chúng tôi cÅ©ng đã phải Ä‘em cầm bán tất cả những gì mình có, trong má»™t giá» nữa tôi sẽ đến chá»— bá tước de La Fère và ngà y mai Lệnh bà sẽ có má»™t thư trả lá»i dứt khoát.
Hoà ng háºu giÆ¡ tay ra, de Winter cung kÃnh hôn lên. Rồi bà quay vá» phÃa con gái mà nói:
- Milord ơi, ông có nhiệm vụ đưa lại cho con bé nà y một cái gì đó của cha nó.
De Winter ngạc nhiên, chẳng hiểu hoà ng háºu định nói gì.
Cô bé Henriette bèn tiến lại, vừa mỉm cưá»i vừa đỠmặt và giÆ¡ trán vá» phÃa vị quý tá»™c. Cô nói:
- Ông hãy nói vá»›i cha tôi rằng, dù là vua hay kẻ lẩn trốn, dù chiến thắng hay chiến bại hùng cưá»ng hay nghèo khó, bao giá» Ngưá»i vẫn có ở tôi má»™t đứa con gái ngoan ngoãn và thân thương.
- Thưa bà , tôi hiểu, - de Winter đáp và **ng môi lên trán cô Henriette.
Rồi ông ra Ä‘i, không có ai đưa đưá»ng, Ä‘i qua những gian phòng hoang vắng, tối tăm, vừa Ä‘i vừa lau những giá»t nước mắt, mà chai sạn như ông suốt năm mươi năm trong cuá»™c sống cung đình, ông cÅ©ng không ngăn nổi rÆ¡i lệ trước sá»± bất hạnh vương hầu vừa tháºt là trang nghiêm vừa tháºt là sâu sắc.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:35 AM.
|

15-09-2008, 08:29 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 42
Bác và cháu
Con ngá»±a và ngưá»i hầu cá»§a Winter đợi ông ở ngoà i cổng. Ông Ä‘i vá» phÃa nÆ¡i ở cá»§a mình vẻ tư lá»± và chốc chốc lại quay lại ngắm nhìn bá» mặt cá»§a cung Louvre lặng lẽ và tồi tăm chợt ông nom thấy má»™t kỵ sÄ© có thể nói là tách ra khá»i bức tưá»ng và đi theo sau ông cách má»™t quãng; ông nhá»› lại rằng khi ra khá»i Hoà ng cung, ông cÅ©ng đã nom thấy má»™t cái bóng như váºy.
Ngưá»i hầu cá»§a de Winter theo sau má»™t và i bước cÅ©ng dõi nhìn theo tay kỵ sÄ© ấy vá»›i vẻ lo ngại.
- Tony, - vị quý tá»™c gá»i và ra hiệu cho tên hầu đến gần.
- Thưa Äức ông, tôi đây.
Và tên hầu đến ngay bên cạnh chủ.
- Anh có nhìn thấy ngưá»i kia Ä‘ang theo dõi chúng ta không?
- Thưa Äức ông có ạ.
- Hắn là ai thế?
- Thưa, tôi không biết ạ; tuy nhiên tôi thấy hắn đi theo chúa công từ Hoà ng cung, dừng lại ở cung Louvre để đợi ngà i ra, rồi từ cung Louvre đi theo ngà i.
- Một tên do thám nà o đó của giáo chủ chăng? - de Winter nói riêng với mình, - Nà y ta cứ là m như không biết hắn theo dõi.
Rồi thúc ngá»±a, ông dấn sâu và o trong mê lá»™ các phố xá dẫn đến khách sạn ông nghỉ ở phÃa đầm lầy.
Äã từng ở lâu quảng trưá»ng Hoà ng gia, Milord de Winter rất tá»± nhiên trở vá» gần nÆ¡i ở cÅ©.
Kẻ lạ mặt cho ngựa phi nước đại.
De Winter đến khách sạn và lên phòng mình, tá»± nhá»§ là phải quan sát tên gián Ä‘iệp. Nhưng ông vừa má»›i đặt đôi găng và cái mÅ© lên bà n, thì ông trông thấy trong chiếc gương trước mặt má»™t ngưá»i hiện lên ở ngưỡng cá»a.
Ông quay lại thì Mordaunt đã ở trước mắt ông.
De Winter tái mặt và đứng yên còn Mordaunt đứng ở ngưỡng cá»a vẻ lạnh lùng hăm doạ và giống hệt bức tượng nhà võ sÄ©.
Má»™t giây lat im lặng băng giá giữa hai ngưá»i.
- Nà y ông – de Winter nói- tôi tưởng rằng đã là m cho ông hiểu rằng sá»± quấy nhiá»…u nà y là m tôi mệt má»i. Hãy rút lui Ä‘i hoặc tôi sẽ gá»i ngưá»i Ä‘uổi ông ra ngay. Tôi không phải là bác cá»§a ông. Tôi không quen biết ông!
- Bác cá»§a tôi- Mordaunt đáp lại bằng giá»ng khà n khà n và giá»…u cợt - Ông lầm rồi, lần nà y ông sẽ không Ä‘uổi như ông đã là m ở London, ông chẳng dám. Còn việc chối bá» tôi là cháu cá»§a ông, ông nghÄ© đến việc đó hai lần, khi mà bây giá» rôi đã biết được khối Ä‘iá»u mà cách đây má»™t năm tôi chưa biết.
- Äiá»u mà ông biết được can hệ gì đến tôi đâu! - de Winter nói.
- á»’! Can hệ lắm chứ. Ông bác cá»§a tôi ạ, tôi chắc chắn như vây và lát nữa ông sẽ đồng ý vá»›i tôi ngay, - hắn nói thêm vá»›i má»™t nụ cưá»i là m á»›n lạnh các mạch máu cá»§a ngưá»i nghe. - Khi tôi đến nhà ông lần đầu tiên ở London là để há»i ông vá» tà i sản cá»§a tôi ra sao; khi tôi đến lần thứ hai là để há»i ông cái gì đã bôi nhá» tên há» tôi. Lần nà y tôi đến đây là để há»i ông má»™t vấn đỠkhá»§ng khiếp khác hẳn má»i vấn đỠkia, để nói vá»›i ông như Chúa nói vá»›i kẻ giết ngưá»i đầu tiên: "Cain, mà y đã là m gì thằng em Abel cá»§a mà y?(1)". milord, ông đã là m gì em gái cá»§a ông, ngưá»i em gái là mẹ cá»§a tôi ấy?
De Winter lùi bước trước ánh mắt nảy lá»a ấy.
- Mẹ ông ư? - Ông nói.
- Phải mẹ tôi, - ngưá»i thanh niên đáp và gáºt mạnh đầu.
De Winter cố gắng vùi mình trong ký ức để tìm một nỗi căm thù mới và ông kêu lên:
- Cứ Ä‘i tìm kiếm xem bà ta ra sao, đồ khốn kiếp, và hãy xuống há»i địa ngục có lẽ địa ngục sẽ trả lá»i ông đấy!
Ngưá»i thanh niên liá»n tiến bước cho đến lúc mặt đối mặt vá»›i de Winter. Vá»›i nét mặt nhợt nhạt vì Ä‘au đớn và căm giáºn và giá»ng nói trầm trầm, Mordaunt, khoanh tay nói:
- Tôi đã há»i tên Ä‘ao phá»§ ở Béthune, và tên Ä‘ao phá»§ Béthune đã trả lá»i cho tôi biết.
De Winter ngồi phịch xuống ghế như bị sét đánh và muốn trả lá»i mà không được.
- Äúng thế, phải không? - Mordaunt nói tiếp, - Vá»›i từ đó má»i việc được cắt nghÄ©a, vá»›i chiêc chìa khoá đó, vá»±c thẳm mở ra. Mẹ tôi được thừa kế chồng bà và ông đã ám sát mẹ tôi! Tên há» tôi bảo đảm cho tôi tà i sản cá»§a cha tôi thì ông đã tước bá» tên há» cá»§a tôi. Rồi khi đã tước bá» tên há» cá»§a tôi, ông tước Ä‘oạt luôn cả tà i sản cá»§a tôi. Bây giá» thì tôi chẳng còn lấy là m lạ vì sao ông từ chối thừa nháºn tôi. Khi ngưá»i ta đã là kẻ cưỡng Ä‘oạt mà gá»i kẻ bị ngưá»i ta là m cho nghèo khổ bằng cháu thì tháºt là khó coi, cÅ©ng như khi ngưá»i ta đã là kẻ giết ngưá»i mà đi gá»i kẻ bị ngưá»i ta là m cho mồ côi bằng cháu!
Những lá»i lẽ ấy gây má»™t tác dụng trái hẳn lại Ä‘iá»u mà Mordaunt chỠđợi. De Winter nhá»› lại Milady là má»™t con quái váºt như thế nà o. Ông trở lại trầm tÄ©nh và trịnh trá»ng, chịu dá»±ng cái nhìn phẫn khÃch cá»§a ngưá»i thanh niên bằng cái nhìn nghiêm khắc cá»§a mình. Ông nói:
- Ông muốn Ä‘i sâu vảo cái Ä‘iá»u bà máºt ghê gá»›m ấy phải không?
- Thế thì được! Hãy hiểu rõ ngưá»i đà n bà mà hôm nay ông đến đòi thanh toán vá»›i tôi. Ngưá»i đà n bà ấy chắc chắn đã đầu độc em trai tôi. Và để thừa kế tôi mụ định ám sát cả tôi nữa; tôi có chứng cứ. Ông sẽ nói gì vá» Ä‘iá»u đó?
- Tôi sẽ nói đó là mẹ tôi!
- Mụ ấy đã dùng bà n tay cá»§a má»™t con ngưá»i trước kia vốn tá» tế, đứng đắn và trong sạch để đâm chết quáºn công de Buckingham đáng thương. Ông sẽ nói gì vá» tá»™i ác đó mà tôi có đủ bằng chứng?
- Äó là mẹ tôi!
- Trở sang Pháp, đến tu viện các nữ tu sĩ Augustins ở Béthune, mụ đã đầu độc một thiếu phụ được một kẻ thù của mụ yêu mến. Tội ác ấy có khiến ông tin ở công lý của sự trừng phạt không? Tôi có bằng chứng vỠtội ác ấy?
- Äó là mẹ tôi! - Gã thanh niên gà o lên đến lần thứ ba mà lần sau Ä‘á»u mạnh mẽ hÆ¡n lần trước.
Cuối cùng chứa chất đầy những tá»™i giết ngưá»i, những chứng dâm loạn, nhÆ¡ nhuốc trước má»i ngưá»i và vẫn còn hung hăng Ä‘e doạ như má»™t con báo khát máu, mụ đã quỵ trước búa rìu cá»§a những con ngưá»i mà mụ đã là m cho khổ sở, mặc dầu há» chẳng há» là m tổn hại cho mụ má»™t chút nà o. Mụ đã tìm được những quan toà mà những âm mưu hại ngưá»i xấu xa cá»§a mụ đã triệu đến. Và cái ngưá»i Ä‘ao phá»§ mà ông đã gặp, ngưá»i Ä‘ao phá»§ đã kể lại tất cả cho ông, ông chắc như váºy, nếu ngưá»i Ä‘ao phá»§ ấy đã kể hết cho ông, hẳn là ông ta đã phải nói rằng ông ta đã run lên vì vui sướng khi trả thù mụ vá» ná»—i hổ nhục và vụ tá»± sát cá»§a em trai ông ta. Là ngưá»i đà n bà hư há»ng, là ngưá»i vợ ngoại tình, là đứa em bất mục, sát nhân, đầu độc, ghê tởm đối vá»›i má»i ngưá»i biết mụ, đối vá»›i má»i dân tá»™c đã đón nháºn mụ trong lòng mình, mụ ta chết bị cả đất trá»i nguyá»n rá»§a. Äấy, ngưá»i đà n bà ấy là như váºy đó!
Má»™t cÆ¡n nức nở còn mạnh hÆ¡n cả ý chà cá»§a Mordaunt xé há»ng anh ta và dồn máu lên khuôn mặt nhợt nhạt; anh ta nắm chặt tay, mặt ròng ròng mồ hôi tóc dá»±ng tua tá»§a trên trán như tóc Hamlet anh ta thét lên vì Ä‘iên giáºn nghiến ngấu:
- Ông hãy im Ä‘i! Äó là mẹ tôi! Những sá»± phóng túng cá»§a bà , tôi không biết; những táºt xấu cá»§a bà , tôi không hay, những tá»™i ác cá»§a bà , tôi không rõ! Nhưng Ä‘iá»u mà tôi biết, ấy là tôi có má»™t ngưá»i mẹ ấy là năm ngưá»i đà n ông hùa nhau chống lại má»™t ngưá»i đà n bà , giết chết bà má»™t cách lén lút, giữa đêm khuya lặng lẽ, như những kẻ hèn nhát! Äiá»u mà tôi biết là ông đã ở đó, thưa ông, là ông có mặt ở đó, ông bác cá»§a tôi ạ, và ông cÅ©ng nói như những kẻ khác và còn cao giá»ng hÆ¡n là khác: Mụ ta cần phải chết! Váºy thì tôi báo trước cho ông biết, ông hãy nghe cho kỹ những lá»i nà y và nó phải được khắc sâu trong trà nhá»› cá»§a ông để ông không bao giá» quên: Vụ giết ngưá»i nà y đã cướp Ä‘i cá»§a tôi tất cả, vụ giết ngưá»i nà y đã là m cho tôi hư hại, tà n ác không nguôi, tôi đòi phải thanh toán món nợ nà y vá»›i ông trước hết, rồi đến những kẻ đồng loã cá»§a ông khi nà o tôi biết rõ chúng.
Lá»a căm thù trong ánh mắt, bá»t sùi ra bên mép, nắm tay giÆ¡ ra, Mordaunt đã tiến thêm má»™t bước, má»™t bước khá»§ng khiếp và đe dá»a vá» phÃa de Winter.
De Winter đặt bà n tay lên chuôi kiếm và nói vá»›i nụ cưá»i cá»§a ngưá»i đã từng ba mươi năm đùa giỡn vá»›i cái chết.
- Ông muốn ám sát tôi phải không? Thế thì tôi sẽ thừa nháºn ông là cháu tôi, vì ông đúng là con trai cá»§a mẹ ông.
Mordaunt cố bắt những thá»› thịt trên khuôn mặt mình, những cÆ¡ bắp trong ngưá»i mình trở lại vị tri cÅ© và lặn Ä‘i, rồi nói:
- Không, tôi sẽ không giết ông. Ãt ra là trong lúc nà y, bởi vì mất ông tôi sẽ không phát hiện ra những kẻ kia. Nhưng khi nà o tôi biết rõ chúng, thì ông hãy run sợ; tôi đã đâm tên Ä‘ao phá»§ xứ Béthune, tôi đã đâm hắn không thương hại, không dung tha, mà đấy là kẻ phạm tá»™i Ãt nhất trong tất cả bá»n ông.
Dứt lá»i ngưá»i thanh niên Ä‘i ra và xuống cầu thang má»™t cách bình thản để khá»i bị chú ý, rồi khi xuống đến thá»m dưới, anh ta Ä‘i qua trước mặt Tony, hắn Ä‘ang cúi mình xuống lan can và chỉ đợi má»™t tiếng kêu cá»§a chá»§ là lên ngay vá»›i ông.
Nhưng de Winter không gá»i. bải hoải, rã rá»i, ông vẫn đứng nguyên và lắng tai nghe; rồi chỉ đến lúc nghe tiếng vó ngá»±a xa dần, ông má»›i buông mình xuống ghể mà nói:
- Lạy Chúa Xin cảm Æ¡n Ngưá»i, vì hắn má»›i chỉ biết có mình tôi.
Chú thÃch:
(1) Cain là con đầu cá»§a Adam và Eva, đã giết em trai thứ là Abel vì ghen tị vá»›i Abel được chúa Trá»i cưng hÆ¡n.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:35 AM.
|

15-09-2008, 08:30 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 43
Tình phụ tá»
Trong khi cái cảnh khá»§ng khiếp kia diá»…n ra ở nhà Lord de Winter, thì Arthos ngồi bên cá»a sổ phòng mình khuỳnh tay tì lên bà n đầu nghiêng trên bà n tay, Ä‘ang nghe cả bằng tai và bằng mắt Raoul kể lại những chuyện phiêu lưu trong chuyến viá»…n du và những chi tiết cá»§a tráºn đánh.
Khuôn mặt tuấn tú và thanh cao cá»§a vị quý tá»™c biểu hiện má»™t niá»m hạnh phúc khôn tả trước câu chuyện kể bằng những ná»—i xúc động đầu tiên tháºt là tươi mát và thuần khiết. Arthos nuốt từng âm thanh cá»§a giá»ng nói ấu thÆ¡ đã biết say sưa vá»›i những tình cảm đẹp đẽ giổng như ngưá»i ta thưởng thức má»™t khúc nhạc du dương. Anh đã quên Ä‘i những gì là u ám trong quá khứ, là vẩn vÅ© trong tương lai.
Dưá»ng như sá»± trở vá» cá»§a Ä‘á»a trẻ thân yêu ấy đã biến cả những ná»—i lo sợ kia thà nh những niá»m hy vá»ng. Arthos sung sưởng, sung sướng như chưa từng bao giỠđược như váºy.
- Bragelonne, thế anh đã chứng kiến và tham dá»± và o tráºn đánh lá»›n ấy à ? - Ngưá»i lÃnh cá»±u ngá»± lâm há»i.
- Thưa ông, vâng.
- Anh nói tráºn đánh gay go lắm phải không?
- Ngà i Hoà ng thân đã thân chinh công kÃch mưá»i má»™t lần.
- Äó là má»™t nhà quân sá»± vÄ© đại, Bragelonne ạ.
- Äó là má»™t vị anh hùng, thưa ông. Tôi không rá»i mắt khá»i ngà i má»™t lúc nà o. Ôi! Thưa ông, tháºt là đẹp đẽ biết bao được có tên gá»i là Condé… và được mang tên Ngà i như váºy!
- Bình tĩnh và huy hoà ng phải không?
- Bình tÄ©nh như trong má»™t cuá»™c duyệt binh và huy hoà ng như trong má»™t lá»… há»™i. Khi chúng tôi tiếp cáºn quân thù là vẫn Ä‘i bước thưá»ng; có lệnh cẩm chúng tôi nổ súng trước và chúng tôi cứ tiến thẳng đến quân Tây Ban Nha, chừng ở trên má»™t Ä‘iểm cao súng kẹp bên đùi. Äến cách chúng ba chục bước. Hoà ng thân quay lại phÃa binh lÃnh mình và nói: "Hỡi các con, các con sắp phải chịu má»™t loạt đạn Ä‘iên cuồng, nhưng sau đó hãy yên trÃ, các con sẽ là m có chúng nó". Lúc ấy chiến trưá»ng im phăng phắc cả ta và địch Ä‘á»u nghe rõ những lá»i đó. Rồi vung kiá»m lên ngà i hô: "Thổi kèn lên!".
- Hay, hay… Trong trưá»ng hợp như váºy, anh cÅ©ng sẽ là m như thế chứ, Raoul?
- Tôi e khó, thưa ông, yì tôi thấy Ä‘iá»u ấy tháºt là đẹp đẽ và lá»›n lao quá. Khi còn cách hai chục bước, chúng tôi thấy những nòng súng trưá»ng ch**** xuống như má»™t đưá»ng kẻ lấp lánh vì phản chiểu ánh nắng mặt trá»i. "Äi bước thưá»ng, các con, Ä‘i bước thưá»ng, - Hoà ng thân nói, - Äây là lúc…"
- Anh có sợ hãi không, Raoul? - Bá tước há»i.
- Thưa ông, có chứ, - chà ng thanh niên tháºt thà đáp, tôi thấy lạnh buốt trong tim và khi nghe tiếng "Bắn!" bằng tiếng Tây Ban Nha trong hà ng ngÅ© địch, tôi nhắm nghiá»n mắt lại và nghÄ© đến ông.
- Tháºt chứ, Raoul - Arthos nói và siết chặt tay anh.
- Thưa ông, vâng. Cùng lúc ấy má»™t tiếng nổ dữ dá»™i vang lên tưởng như địa ngục Ä‘ang mở ra và những ai không bị giết Ä‘á»u cảm thấy lá»a nóng rát. Tôi mở mắt ra, ngạc nhiên thấy mình không chết hoặc Ãt ra, cÅ©ng bị thương; má»™t phần ba đội kỵ binh ngã lăn ra đất, tÆ¡i tả máu me. Lúc ấy tôi gặp ánh mắt Hoà ng thân; tôi chỉ còn nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u là ngà i nhìn tôi. Tôi thúc ngá»±a va xông và o giữa hà ng ngÅ© quân thù.
- Hoà ng thân có nói gì với anh không?
- Khi Hoà ng thân sai tôi Ä‘i theo theo đội ngÅ© Paris vá»›i ông de Châtillon mang tin tức nà y và những lá cỠđịch thu được vá» dâng hoà ng háºu. Ãt ra Hoà ng thân đã nói vá»›i tôi như thế nà y: "Cứ Ä‘i Ä‘i, quân địch sẽ không táºp hợp được trong vòng mưá»i lăm ngà y. Từ giỠđến đó tôi chưa cần đến anh. Anh hãy vỠôm hôn nhưng ngưá»i mà anh yêu mến và yêu mến anh. Và hãy nói vá»›i cô em de Longueville cá»§a tôi rằng tôi cảm Æ¡n cô vá» món quà mà cô tặng tôi khi giao anh cho tôi. Và thưa ông, tôi đã vỠđây
Raoul nói thêm và nhìn bá tước vá»›i nụ cưá»i yêu thương sâu sắc vì tôi nghÄ© răng ông sẽ rất vui lòng gặp lại tôi.
Arthos kéo chà ng thanh niên vỠmình và hôn lên trán anh như đối với một cô con gái.
- Như thế là , - Arthos nói, - anh đã được vang danh lên rồi đó, Raoul ạ! Anh đã có những công tước là bạn bè, má»™t vị thống chế Pháp quốc là m cha nuôi, má»™t thân vương là chỉ huy và trong cùng má»™t hôm trở vá» anh được hai bà Hoà ng háºu tiếp đón: tháºt là tuyệt diệu đối vá»›i má»™t lÃnh dá»± bị
- À! Thưa ông, - Raoul bá»—ng nhiên reo lên, - Ông là m tôi nhá»› đến má»™t việc mà tôi lãng quên trong lúc vá»™i vã kể lại những chiến công cá»§a mình. Ấy là trong lúc ở chá»— Hoà ng háºu Anh quốc, có má»™t vị quý tá»™c khi tôi nói đến tên ông đã thốt lên má»™t tiếng reo kinh ngạc và mừng rỡ. Ông ấy nói là bạn cá»§a ông, há»i địa chỉ cá»§a ông và bảo sẽ đến thăm ông.
- Tên ông ta là gì?
- Thưa ông tôi không dám há»i ông ta nhưng mặc dầu ông ta nói năng rất lịch sá»±, qua giá»ng nói, tôi Ä‘oán ông ta là ngưá»i Anh.
- A! - Arthos kêu lên.
Và đầu anh cúi xuống như để tìm má»™t ká»· niệm. Rồi khi anh ngầng đầu lên: sá»± hiện diện cá»§a má»™t ngưá»i đứng trước cánh cá»a hé mở Ä‘áºp và o mắt anh. Ông ta nhìn anh vá»›i vẻ cảm động.
- Lord de Winter - Bá tước reo lên - Ôi, bạn của tôi!
Và hai nhà quý tá»™c ôm hôn nhau giây lát. Rồi Arthos nắm lấy hai bà n tay ông nhìn ông và há»i:
- Ông có Ä‘iá»u gì váºy. Tôi Ä‘ang vui vẻ ba nhiêu thì trông ông buồn rầu bấy nhiêu?
- Phải đúng thế, bạn thân mến ạ, và tôi có thể nói là hơn thế nữa kia; vì rằng trông thấy ông nỗi lo sợ của tôi còn tăng lên gấp đôi.
Và de Winter nhìn xung quanh mình như để tìm sự vắng vẻ.
Raoul hiểu rằng hai ngưá»i bạn cà n nói chuyện riêng nên tá»± rút lui ra ngoà i má»™t cách lặng lẻ:
- Nà o, bây giỠcòn có hai ta – Arthos nói - Ta hãy nói chuyện vỠông.
- Trong khi có riêng mình chúng ta, hãy nói chuyện vỠchúng ta. – Lord de Winter đáp - Hắn đang ở đây!
- Ai?
- Con trai Milady.
Arthos lại lần nữa bị xúc động bởi cái tên nó theo Ä‘uổi anh như má»™t tiếng vang không tránh khá»i, ngáºp ngừng má»™t lát, khẽ chau mà y rồi nói bằng má»™t giá»ng bình thản.
- Tôi có biết.
- Ông biết rồi à ?
- Phái, Grimaud đã gặp hắn ở quãng giữa Béthune và Arras và bác chạy ngay vỠđây để báo cho tôi biết vỠsự xuất hiện của hắn.
- Grimaud biết hắn à ?
- Không, nhưng bác ta đã đứng bên giưá»ng má»™t ngưá»i sắp chết có biết hắn ta.
- Ngưá»i Ä‘ao phá»§ Béthune! - Winter kêu lên.
- Ông biết chuyện đó à ? - Arthos ngạc nhiên há»i.
- Hắn vừa má»›i rá»i khá»i chá»— tôi, - Winter đáp, - hắn đã nói hết vá»›i tôi rồi! Bạn Æ¡i, tháºt là má»™t cảnh ghê gá»›m! Sao chúng ta không bóp chết đứa con cùng vá»›i mẹ nó nhỉ!
Giống như má»i bản chất cao thượng. Arthos không truyá»n lại cho ngưá»i khác những ấn tượng buồn phiá»n mà anh cảm nháºn. Trái lại, anh hấp thụ chúng và o mình và bắt trả lại thay và o chá»— chúng những hy vá»ng và niá»m an á»§i. Dưá»ng như những Ä‘au khổ riêng tư cá»§a anh khi ra khá»i tâm hồn được biến thà nh những ná»—i vui mừng cho những ngưá»i khác.
Ná»—i kinh hoà ng tá»± nhiên mà anh cảm thấy lúc ban đầu bị sá»± suy luáºn xua tan, anh nói:
- Ông lo sợ cái gì cÆ¡ chứ? Chúng ta ở đây chẳng phải để tá»± bảo vệ mình sao? Cái gã trẻ tuổì ấy phải chăng là má»™t kẻ ám sát chuyên nghiệp, má»™t tên uống máu ngưá»i không tanh? Hắn có thể đã giết Ä‘ao phá»§ Béthune trong má»™t cÆ¡n cuồng loạn, nhưng giỠđây cÆ¡n thịnh ná»™ cá»§a hắn đã nguôi.
De Winter mỉm cưá»i buồn bã lắc đầu và nói:
- Ông không còn biết cái máu của nó nữa sao?
- Ô hay! - Arthos gượng cưá»i nói. - Sang thế hệ thứ hai nó đã mất bá»›t tÃnh hung bạo rồi. Vả chăng, bạn Æ¡i, Thượng đế đã báo trước cho chúng ta để đỠphòng rồi. Chúng ta chẳng thể là m gì khác hÆ¡n là chỠđợi. Ta hãy chỠđợi. Nhưng, như tôi nói lúc đầu ấy, ta hãy nói vỠông Ä‘i. Cái gì đã dẫn ông tá»›i Paris?
- À má»™t và i việc quan trá»ng mà ông sẽ biết sau. Nhưng sao tôi nghe nói bên chá»— Hoà ng háºu Anh quốc rằng ông d Artagnan thuá»™c phe Mazarin. Xin bạn hãy tha thứ cho cái tÃnh thẳng thắn cá»§a tôi. Tôi chẳng thù ghét mà cÅ©ng chẳng chê trách gì giáo chá»§, và ý kiến cá»§a ông đối vá»›i tôi bao giá» chẳng là thiêng liêng. Liệu ngẫu nhiên mà ông có ở phe giáo chá»§ không?
- Ông d Artagnan Ä‘ang ở trong quân ngÅ©, - Arthos nói. - Ông ta là ngưá»i lÃnh và phải phục tùng quyá»n lá»±c thiết chế. Ông d Artagnan không già u có và cần sinh sống bằng cấp báºc trung uý cá»§a mình. Những nhà triệu phú như ông ở Pháp hiếm lắm, Milord ạ.
- Than ôi. - De Winter nói, - tôi cũng nghèo bằng và còn nghèo hơn ông ta. Nhưng ta hãy trở lại chuyện ông đi.
- Nà o! Ông muốn biết tôi có phải ngưá»i phe Mazarin không ư? Không, nghìn lần không- CÅ©ng xin Milord tha thứ cho các tÃnh thẳng thắn cá»§a tôi.
De Winter đứng lên và siết chặt Arthos trong vòng tay mình.
- Xin cảm ơn Bá tước, - Ông nói, - Xin cảm ơn vỠcái tin vui nà y.
- Ông có thấy tôi vui mừng và trẻ hẳn ra không? À! Ông không phải ngưá»i phải Mazarin - Hay lắm! Vá»›i lại Ä‘iá»u kiện ấy là không thể có được Nhưng, xin lá»—i ông lần nữa nhé, ông có tá»± do không?
- Ông muốn nói tự do là thế nà o?
- Tôi muốn há»i ông có vợ không?
- A! Vá» chuyện đó thì không - Arthos mỉm cưá»i nói.
- NghÄ©a là cái cáºu thiếu niên tháºt là khôi ngô, tháºt là phong nhã, tháºt là duyên dáng kia…
- Là một đứa trẻ mà tôi nuôi nấng từ bé, mà nó cũng không biết biết cả cha nó nữa.
- Tốt lắm. Ông vẫn như xưa. Arthos oai phong và hà o hiệp.
- Nà o, Milord, ông cần há»i gì tôi?
- Ông vẫn còn Porthos và Aramis là bạn chứ?
- Và thêm và o d Artagnan, Milord ạ. Chúng tôi vẫn là bốn ngưá»i bạn hết lòng vì nhau như xưa kia; nhưng nếu là chuyện phụng sá»± giáo chá»§ hay chống lại ông ta, là ngưá»i Mazarin hay Fronde, thì chúng tôi chỉ có hai thôi.
- Ông Aramis cùng phe vá»›i d Artagnan à ? - Lord de Winter há»i.
- Không, - Arthos nói, - Ông Aramis cho tôi cái vinh hạnh là chia sẻ niá»m tin vá»›i tôi.
- Ông có thể giúp tôi liên lạc vá»›i ngưá»i bạn đến là phong nhã và trà tuệ ấy không?
- Tất nhiên, khi nà o ông thấy thÃch hợp.
- Ông ta có thay đổi gì không?
- Ông ta là m tu viện trưởng, có thế thôi.
- Ông đã là m tôi kinh hãi đấy. NghỠnghiệp ấy buộc ông ta từ chối những chuyện mưu đồ lớn.
- Trái hẳn lại, - Arthos mỉm cưá»i nói, - Chưa bao giỠông ta lại mang chất ngá»± lâm quân nhiá»u đến thế kể từ khi ông ta là tu viện trưởng và ông sẽ tìm thấy ở ông ta má»™t Galaor thá»±c sá»±. Ông có muốn để tôi bảo Raoul Ä‘i tìm ông ấy không?
- Cảm ơn Bá tước có thể sẽ không tìm thấy ông ấy ở nhà và o giỠnà y Nhưng ông có thể đảm bảo vỠông ta…
- Như vá» chÃnh tôi.
- Ông có thể hẹn ông ấy đến vá»›i tôi và o mưá»i giá» sáng mai trên cầu cung Louvre được không?
- À, à ! - Arthos nói ông có một cuộc đấu kiếm.
- Vâng, thưa Bá tước, má»™t cuá»™c đấu kiếm đẹp đẽ, má»™t cuá»™c đấu kiếm mà tôi hy vá»ng các ông sẽ có mặt.
- Chúng ta sẽ đi đâu. Milord?
- Tá»›i chá»— Hoà ng háºu Anh quốc. Lệnh bà có sai tôi giá»›i thiệu các ông vá»›i Lệnh bà , bá tước ạ!
- Hoà ng háºu biết tôi sao?
- ChÃnh là tôi biết ông.
- Bà ẩn. - Arthos nói. - nhưng không sao, khi mà ông đã hiểu cách phải xá» trà thì tôi không há»i gì thêm đâu. Milord. Ông có ban cho tôi cái vinh hạnh được ăn tối cùng ông không?
- Cám Æ¡n Bá tước, - de Winter nói - xin thú tháºt là cuá»™c viếng thăm cá»§a gã thanh niên ấy khiến tôi mất cả đói và chắc chắn là mất cả ngá»§ nữa. Hắn đến Paris để thá»±c hiện má»™t việc gì đó? Chẳng phải hắn đến để gặp tôi vì hắn không biết chuyến Ä‘i cá»§a tôi. Bá tước ạ, gã thanh niên ấy là m tôi kinh hãi, trong ngưá»i nó có má»™t tương lai đầy máu.
- Hắn là m gì ở bên Anh?
- Äó là má»™t trong những tin đồ cuồng nhiệt nhất cá»§a Olivier Cromwell.
- Cái gì đã gắn nó vá»›i lý tưởng ấy? Mẹ và bố nó Ä‘á»u là tÃn đồ Gia-tô giáo cÆ¡ mà ?
- Hắn căm thù nhà vua.
- Căm thù nhà vua?
- Phải, vì nhà vua đã tuyên bố hắn là đứa con hoang, tước đoạt hết của cải của hắn và cấm hắn mang hỠde Winter.
- Thế tên hắn là gì?
- Mordaunt.
- Má»™t tên thanh giáo cải trang là m mục sư, Ä‘i lang thang má»™t mình trên các đưá»ng cái nước Pháp.
- Ông bảo hắn cải trang là m mục sư à ?
- Phải, ông không biết sao?
- Tôi chỉ biết những Ä‘iá»u nó nói ra mà thôi.
- Xin Chúa tha thứ nếu tôi có báng bổ, cÅ©ng vì váºy và do tình cá» hắn đã nghe lá»i xưng tá»™i cá»§a Ä‘ao phá»§ xá» Béthune.
- Váºy thì tôi Ä‘oán ra cả rồi: hắn do Cromwell phái đến.
- Phái đến ai?
- Äến Mazarin; và hoà ng háºu đã Ä‘oán đúng, chúng tôi đã bị vượt trước; bây giá» má»i việc Ä‘á»u sáng tá» ra vá»›i tôi rồi. Xin tạm biệt bá tước, hẹn ngà y mai.
Trông thấy Lord de Winter xao xuyến vì một nỗi lo ngại mà ông không muốn để lộ ra, Arthos nói:
- Trá»i tối lắm mà hình như ông không có ngưá»i hầu.
- Tôi có Tony, má»™t đứa rất tốt, nhưng tháºt thà .
- Æ nà y! Olivain, Grimaud, Blaisois, hãy mang súng trưá»ng theo và gá»i tá» tước lên đây.
Blaisois là gã thanh niên cao lá»›n trông ná»a thằng hầu ná»a nông dân mà chúng ta đã thoáng trông thấy ở lâu đà i Bragelonne lúc hắn và o báo là bữa trưa đã dá»n xong, và Arthos đã lấy tên tỉnh nhà đặt tên cho hắn.
Năm phút sau, Raoul và o.
- Nà y tỠtước, - Arthos bảo, - anh hộ tống Milord vỠkhách sạn của ông và không được để ai lại gần nhé!
- A! Thưa bá tước, - Winter nói, - Ông coi tôi là ngưá»i thế nà o váºy?
- Như má»™t ngưá»i khách nước ngoà i chưa há» biết Paris, - Arthos đáp, và tá» tước sẽ dẫn đưá»ng.
De Winter siết tay anh.
- Grimaud, - Arthos bảo, - bác dẫn đầu đoà n và coi chừng tên mục sư đấy?
Grimaud rùng mình rồi gáºt đầu và vừa chỠđợi lên đưá»ng vừa vuốt ve báng súng vá»›i má»™t vẻ hùng hồn im lặng.
- Xin hẹn gặp lại bá tước ngà y mai.
- Vâng, thưa Milord.
Toán ngưá»i Ä‘i theo phố Saint Louis. Olivain run như Sosie(1) khi thấy má»™t tia sáng khả nghi. Blaisois khá vững và ng vì hắn không biết là đang có má»™t mối nguy hiểm nà o đó. Tony hết nhìn trái lại nhìn phải, nhưng chẳng thể nói má»™t lá»i, vì không biết tiếng Pháp.
Grimaud, theo lệnh Arthos dẫn đầu Ä‘oà n ngưá»i tay cầm Ä‘uốc, tay mang súng, Ä‘i tá»›i trước khách sạn ông de Winter ở, lấy tay đấm cá»a và khi thấy có ngưá»i ra mở cá»a rồi, thì chà o Milord mà chẳng nói câu nà o.
Lượt trở vá» cÅ©ng váºy: Cặp mắt sắc cá»§a Grimaud không nhìn thấy gì khả nghi ngoà i má»™t bóng Ä‘en nấp ở góc phố Guénégaud và đưá»ng kế. Cái kẻ rình mò đêm ấy khiến bác chú ý. Bác thúc ngá»±a vá» phÃa nó thì cái bóng đã biến mất trong má»™t ngõ hẻm mà bác nghÄ© chẳng dại gì dấn mình và o đó.
Ngưá»i ta báo cáo vá»›i Arthos vá» việc hoà n thà nh chuyến Ä‘i; và do lúc ấy đã mưá»i giỠđêm, ai nấy trở vá» phòng mình.
Sáng hôm sau khi mở mắt ra thì chÃnh bá tước đến lượt mình trông thấy Raoul ở chân giưá»ng. Chà ng thanh niên đã ăn mặc chỉnh tá» và đang Ä‘á»c má»™t cuốn sách má»›i cá»§a Chapelain.
- Dáºy rồi à , Raoul? - bá tước há»i.
- Vâng, thưa ông, - chà ng thanh niên hÆ¡i ngáºp ngừng đáp, - Äêm qua tôi khó ngá»§.
- Raoul! Anh mà khá» ngá»§ ư? - Arthos há»i. - Có Ä‘iá»u gì khiến anh báºn tâm chăng?
- Thưa ông, ông sắp sá»a nói rằng tôi vừa má»›i vá» chưa được bao lâu mà đã vá»™i vã từ biệt ông, nhưng…
- Anh chỉ được nghỉ có hai ngà y mà thôi à ?
- Trái lại, thưa ông, tôi được nghỉ những mưá»i ngà y, song không phải là tôi muốn trở lại trại ngay đâu.
Arthos mỉm cưá»i:
- Váºy thì tá» tước Ä‘i đâu, trừ phi đó là má»™t Ä‘iá»u bà máºt! Anh hầu như đã thà nh ngưá»i lá»›n rồi đó, bởi vì anh đã tham gia những tráºn chinh chiến đầu tiên, và anh có quyá»n muốn Ä‘i đâu thì Ä‘i, mà không cần phải há»i tôi.
- Thưa ông, - Raoul đáp - Chừng nà o mà tôi còn có diá»…m phúc có ông là m ngưá»i che chở, tôi sẽ không bao giá» cho rằng mình có quyá»n tá»± giải thoát khá»i má»™t sá»± bảo há»™ tháºt là thân thiết đối vá»›i tôi. Tôi chỉ muốn vá» qua Blois má»™t hôm thôi. Ông nhìn tôi và sắp cưá»i.
- Không, trái lại - Arthos vừa nói vừa nén má»™t tiếng thở dà i. - Tôi không cưá»i đâu, tá» tước ạ?
- Váºy ông cho phép chứ ạ? - Raoul vui mừng reo lên.
- Chắc chắn là như thế, Raoul.
- Trong thâm tâm ông không buồn phiá»n chứ?
- Không chút nà o cả. Tại sao tôi buồn phiá»n vá» cái Ä‘iá»u nó là m cho anh thÃch cÆ¡ chứ?
- A! Ông tốt bụng quá? - Chà ng thanh niên thốt lên và là m má»™t động tác như muốn nhảy lên bả lấy cổ Arthos, nhưng sá»± cung kÃnh ngăn anh ta lại.
Arthos giang tay ra vá»›i anh.
- Như váºy tôi có thể Ä‘i ngay chứ?
Raoul đi mấy bước chợt nói:
- Thưa ông, tôi nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u, ấy là bà công tước de Chevreuse rất tốt đối vá»›i tôi, chÃnh nhá» bà mà tôi được giá»›i thiệu vá»›i Hoà ng thân.
- Và anh đến cảm ơn bà chứ gì?
- Nhưng thưa ông, việc ấy cũng do ông quyết định.
- Raoul, anh hãy ghé qua Luynes và há»i xem bà công tước có tiếp anh được không. Tôi rất vui lòng thấy anh không quên giữ lá»… tiết. Anh hãy kêu Grimaud và Olivain Ä‘i theo.
- Cả hai ư, thưa ông? - Raoul ngạc nhiên há»i. Rồi anh chà o và đi ra.
Nhìn Raoul đóng cá»a lại và nghe anh gá»i Grimaud và Olivain vá»›i cái giá»ng vui mừng và ngân vang, Arthos thở dà i.
- Từ giã ta nhanh quá, - Arthos vừa nghÄ© vừa lắc đầu, nhưng nó tuân theo quy luáºt chung. Bản chất đã sinh ra như váºy, nó nhìn vá» phÃa trước. Dứt khoát là nó yêu con bé ấy, nhưng có phải vì yêu ngưá»i khác mà nó yêu ta kém Ä‘i không?
Arthos tá»± thú nháºn rằng mình không ngỠđến sá»± ra Ä‘i vá»™i vã ấy; nhưng Raoul tháºt là vui sướng, đến ná»—i má»i thứ trong tâm trà Arthos bị xoá nhoà đi trước cái duyên cá»› ấy.
Äến mưá»i giá» má»i thứ đã sẵn sà ng cho việc ra Ä‘i. Khi Arthos nhìn Raoul lên ngá»±a thì thấy má»™t tên hầu do bà de Chevreuse phái đến chà o anh. Hắn được sai đến nói vá»›i bá tước de La Fère rằng bà công tước đã biết tin cáºu thanh niên được bà che chở đã trở vá» và biết cả tinh thần thái độ cá»§a cáºu trong chiến tráºn ra sao, bà rất vui lòng gá»i đến cáºu những lá»i chúc mừng.
- Hãy thưa với bà công tước, - Arthos đáp, - rằng tỠtước đang lên ngựa để đi đến dinh Luynes.
Rồi sau khi lại dặn dò Grimaud rất cẩn tháºn, Arthos giÆ¡ tay ra hiệu cho Raoul có thể Ä‘i.
Vả chẳng suy nghĩ đi suy nghĩ lại, Arthos thấy rằng để cho Raoul xa Paris lúc nà y có lẽ cũng chẳng gì tai hại.
--------------------
Chú thÃch:
(1) Ngưá»i giống hệt mình (nhân váºt trong kịch cá»§a PlôtÆ¡ và Môlie)
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:36 AM.
|

15-09-2008, 08:31 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 44
Lại má»™t Hoà ng háºu cần sá»± giúp đỡ
Ngay từ sáng Arthos đã báo tin cho Aramis. Anh giao thư cho Blaisois tên đầy tá»› duy nhất còn ở nhà . Hắn tìm thấy Bazin mặc áo phụ thá»§ hôm ấy Ä‘ang phiên trá»±c ở Nhà thá» Äức Bà .
Arthos đã dặn Blaisois cố gặp riêng Aramis. Nhưng hắn vốn là má»™t tên gà tồ ngốc nghếch chỉ biết sai gì là m nấy nên đã tìm há»i tu viện trưởng d Herblay. Bazin thì khăng khăng nói là chá»§ mình không có nhà , còn Blaisois thì nằng nặc đòi gặp khiến Bazin phát khùng. Thấy Bazin mặc lá»… phục cá»§a ngưá»i nhà thá», Blaisois tưởng rằng bác ta có má»i đức tÃnh cá»§a bá»™ quần áo ấy tức là tÃnh kiên nhẫn và lòng nhân từ Thiên chúa giáo, cho nên hắn chẳng ngại ngùng lắm vì những lá»i chối từ và muốn và o phÃa trong.
Nhưng Bazin bao giá» cÅ©ng là ngưá»i hầu cá»§a ngá»± lâm quân khi máu đã bốc lên hai con mắt ốc nhồi cá»§a bác, liá»n vá»› lấy má»™t cái cán chổi và vụt túi bụi và o Blaisois mà bảo:
- Anh đã lăng mạ nhà thá», anh bạn ạ, anh đã lăng mạ nhà thá».
Nghe tiếng ồn à o khác thưá»ng ấy, Aramis tháºn trá»ng hé cánh cá»a phòng ngá»§ ra và xuất hiện.
Thế là Bazin kÃnh cẩn dá»±ng cái chổi lên như bác đã thấy tên lÃnh gác Thụy SÄ© dá»±ng cây giáo lên ở Nhà thá» Äức Bà . Còn Blaisois vừa nhìn con chó ngao vá»›i vẻ trách móc vừa móc túi lấy bức thư đưa cho Aramis.
- Cá»§a bá tước de La Fère phải không? - Aramis há»i. - Tốt lắm.
Rồi anh trở và o chẳng buồn há»i duyên cá»› cá»§a tiếng ồn à o đó.
Blaisois rầu rÄ© trở vá» khách sạn Grand-Roi-Charlemagne. Arthos há»i hắn tình hình và hắn kể lại câu chuyện vừa xảy ra.
- Äồ ngốc - Arthos cưá»i nói - Thế mà y không báo là do tao sai mà y đến à ?
- Thưa, không ạ.
- Thế khi Bazin đã biết rõ rồi, thi hắn nói sao?
- A, thưa ông, bác ta xin lá»—i đủ Ä‘iá»u và bắt tôi phải uống cạn hai chén rượu muscat và ăn mấy cái bánh quy nhúng rượu ngon tuyệt. Nhưng cÅ©ng váºy thôi, bác ta ác như quá»·. Thể mà cÅ©ng là m phụ vá»›i thá»§ ,
- ÄÆ°á»£c - Arthos nghÄ©, - Aramis đã nháºn thư ta rồi thì báºn đến mấy cÅ©ng sẽ đến.
Mưá»i giá», vá»›i tÃnh chÃnh xác đã thà nh thói quen, Arthos đã có mặt ở cầu Louvre. Cùng lúc ấy, Milord de Winterr đến.
HỠđợi gần mưá»i phút, Milord de Winter bắt đầu lo Aramis không đến.
- Yên trÃ, - Arthos nói anh đăm đăm nhìn vá» phÃa đưá»ng Bến phà .
- Yên trÃ, kìa má»™t tu sÄ© Ä‘ang nện má»™t quả đấm và o mặt má»™t ngưá»i đà n ông và cúi chà o má»™t ngưá»i đà n bà chắc hắn là Aramis rồi
Quả tháºt đúng là Aramis. Má»™t gã thị dân trẻ Ä‘ang đứng ngÆ¡ ngẩn giữa đưá»ng và là m vấy bùn lên ngưá»i anh, anh tống cho hắn má»™t quả đấm bắn xa đến mưá»i bước. Cùng lúc má»™t trong những kẻ sám hối cá»§a anh Ä‘i qua, và vì đấy là má»™t thiếu phụ trẻ và đẹp, anh chà o cô ta bằng nụ cưá»i duyên dáng nhất.
Lát sau Aramis tới.
Chúng ta biết chắc rằng anh và Milord de Winter ôm hôn nhau da diết.
- Ta Ä‘i đâu bây giá»? - Aramis há»i, - có phải sẽ đánh nhau ở chá»— kia không? Mẹ kiếp. Sáng nay tôi không mang kiếm, tôi phải vá» nhà lấy má»›i được.
- Không, - Lord de Winter đáp - chúng ta đến thăm Lệnh bà Hoà ng háºu Anh quốc.
- A! Hay lắm! - Aramis nói, rồi anh ghé tai Arthos và há»i - Cuá»™c viếng thăm có mục Ä‘Ãch gì váºy?
- Thá»±c tình, mình cÅ©ng không biết gì cả. Có lẽ ngưá»i ta yêu cầu chúng ta má»™t sá»± biểu thị nà o đó.
- Phải chăng vỠcái việc phải gió ấy? - Aramis nói.
- Trong trưá»ng hợp ấy, tôi chẳng muốn đến là m gì, vì đến lại để nháºn mấy lá»i giáo huấn; mà từ khi tôi ban những lá»i giáo huấn cho kẻ khác thì tôi chẳng muốn nháºn là m gì.
- Nếu là như váºy, thì Milord de Winter sẽ chẳng dẫn chúng ta đến Hoà ng háºu, vì ông ấy cÅ©ng sẽ có phần. Ông ấy cùng phe vá»›i chúng ta đấy.
- À có thế tháºt. Váºy thì ta Ä‘i nà o.
Äến cung Louvre, Milord de Winter Ä‘i và o trước, vả chăng cÅ©ng chỉ có má»—i má»™t ngưá»i gác cổng. Trong ánh sáng ban ngà y, Arthos, Aramis và cả ngưá»i Anh Ä‘á»u có vẻ nháºn xêt thấy cảnh tiêu Ä‘iá»u kinh khá»§ng cá»§a cư xá mà má»™t lòng từ thiện bá»§n xỉn dà nh cho bà hoà ng háºu khốn khổ. Những gian phòng thênh thang trÆ¡ trụi chẳng còn đồ đạc tưá»ng long lở lác đác những Ä‘oạn đưá»ng gá» thếp và ng vẫn còn cầm cá»± trước sá»± bá» hoang, các cá»a sổ không còn đóng lại được và mất cả kÃnh; không có thảm rải, không có lÃnh canh, không có ngưá»i hầu: đó là cái đầu tiên Ä‘áºp và o mắt Arthos và anh lặng lẽ nhắc cho bạn biết bằng cách lấy khá»§y tay hÃch và o ngưá»i bạn và trá» cho bạn mình xem cảnh tượng khốn cùng hiện ra trước mắt.
- Mazarin ở tốt hÆ¡n nhiá»u, - Aramis nói.
- Mazarin hẩu như là vua, - Arthos nói, - còn bà Henriette hầu như không phải là hoà ng háºu nữa.
- Arthos nà y, - Aramis nói, - anh không thiết đấy thôi, chứ nếu anh muốn tá» ra có chất hóm hỉnh thì tôi tin chắc rằng anh sẽ có nhiá»u hÆ¡n cái lão de Voiture khốn khổ ấy.
Arthos mỉm cưá»i.
Hoà ng háºu có vẻ chỠđợi sốt ruá»™t lắm, vì má»›i nghe tiếng động đầu tiên ở gian phòng kế trước gian trong mình, bà đã Ä‘Ãch thân ra khá»i ngưỡng cá»a để đón những cáºn thần trong cÆ¡n hoạn nạn cá»§a bà .
Bà nói.
- Má»i và o, và xin có lá»i hoan nghênh các ông.
Các nhà quý tá»™c và o và vẫn đứng; nhưng hoà ng háºu ra hiệu ngồi và Arthos là m theo. Anh vẫn nghiêm trang và điá»m tÄ©nh, nhưng Aramis tá» vẻ giáºn dữ: cái cảnh cùng quẫn vương giả ấy khiến anh phẫn ná»™, cặp mắt anh xem xét má»—i dấu vết má»›i cá»§a sá»± khôn khó mà anh nháºn thấy.
- Ông xem xét cảnh xa hoa của tôi đấy ư? - bà Henriette nói và đưa cặp mắt buồn rầu nhìn quanh mình.
- Thưa bà , - Aramis nói - xin Lệnh bà miá»…n thứ, chứ tôi không thể che giấu ná»—i bất bình khi nhìn thấy ngưá»i ta đối xá» vá»›i con gái cá»§a vua Henri IV ở trong cung đình nước Pháp như thế nà y.
- Ông đây không phải là kỵ sÄ© à ? - Hoà ng háºu há»i Milord de Winter.
- Ông đây là tu viện trưởng D Herblay – de Winter đáp.
Aramis đỠmặt.
- Thưa bà , - Aramis nói, - tôi là tu viện trưởng, đúng thế, nhưng bất đắc dÄ© chưa bao giá» tôi có thiên hướng là m tu viện trưởng, cái áo choà ng tu sÄ© nà y cá»§a tôi chỉ dÃnh và o bằng má»™t chiếc cúc và tôi luôn luôn sẵn sà ng trở lại là m ngá»± lâm quân. Sáng nay do không biết có vinh dá»± được và o yết kiên Lệnh bà , nên tôi khoác quà ng khoác quấy bá»™ y phục nà y, nhưng không phải vì thế mà kém là má»™t ngưá»i mà Lệnh bà sẽ thấy là táºn tụy nhất để phụng sá»± Lệnh bà trong bất cứ công việc gì mà Lệnh bà sai khiến.
- Ông hiệp sÄ© D Herblay, - de Winter nói tiếp, - là má»™t trong những ngá»± lâm quân dÅ©ng cảm cá»§a đức Hoà ng thượng Louis XIII mà tôi đã kể vá»›i Lệnh bà … - Rồi quay vá» phÃa Arthos ông nói - Còn đây là bá tước de La Fère cao quý mà danh tiếng lẫy lừng Lệnh bà đã biết rõ.
- Thưa các ông, - Hoà ng háºu nói - cách đây mấy năm, tôi có ở quanh mình những nhà quý tá»™c, những kho và ng, những quân đội; tôi chỉ vẫy tay má»™t cái là tất cả được dùng cho công việc cá»§a tôi. Còn bây giá», các ông hãy nhìn quanh tôi xem Ä‘iá»u nà y hẳn là m các ông bất ngá», nhưng để thá»±c hiện má»™t ý đồ cứu vá»›t cuá»™c Ä‘á»i tôi, tôi chỉ có Milord de Winter, má»™t ngưá»i bạn hai mươi năm và các ông đây mà tôi má»›i gặp lần đầu và chỉ biết là những ngưá»i đồng bà o cá»§a mình.
- Thưa Lệnh bà , - Arthos cúi rạp mình nói, - Thế là đủ rồi, nếu như tÃnh mạng cá»§a ba con ngưá»i có thể chuá»™c lại tÃnh mạng cá»§a Lệnh bà .
- Xin Ä‘a tạ các ông, - Hoà ng háºu nói tiếp. Nhưng xin các ông hãy nghe đây, tôi không những là hoà ng háºu khốn khổ nhất là còn là ngưá»i mẹ bất hạnh, ngưá»i vợ tuyệt vá»ng nhất. Các con tôi Ãt ra là hai ngưá»i, quáºn công d York và công chúa Charlotte Ä‘á»u ở xa tôi và phÆ¡i mình ra trước những đòn cá»§a kẻ thù vả bá»n tham vá»ng. Äức vua chồng tôi thì Ä‘ang kéo lê lết bên Anh má»™t cuá»™c sống vô cùng Ä‘au khổ mà chắc sẽ không ngoa khi nói chắc vá»›i các ông rằng chồng tôi tìm kiếm cái chết như má»™t Ä‘iá»u đáng ao ước. Äây các ông xem bức thư mà chồng tôi nhá» Milord de Winter mang đến cho tôi. Hãy Ä‘á»c Ä‘i.
Arthos và Aramis xin lỗi.
- Cứ Ä‘á»c Ä‘i mà , - Hoà ng háºu nói.
Arthos cất cao giá»ng Ä‘á»c bức thư mà chúng ta đã biết và trong đó vua Charles há»i xem liệu ông có được đón nháºn ở Pháp hay không.
- Thế nà o? - Arthos há»i sau khi Ä‘á»c xong thư.
- Thế đấy! Lão ta từ chối, - Hoà ng háºu đáp.
Hai ngưá»i bạn trao đổi vá»›i nhau má»™t nụ cưá»i khinh bỉ.
- Thưa bà , thế bây giá» phải là m gì ạ? - Arthos há»i.
- Các ông có chút lòng thương cảm đối vá»›i bao ná»—i khổ cá»±c như thế không? - Hoà ng háºu xúc động nói.
- Tôi xin thưa với Lệnh bà rằng: Lệnh bà muốn ông D Herblay và tôi phải là m gì để phụng sự Lệnh bà , chúng tôi xin sẵn sà ng.
- Ôi! Quả tháºt ông là má»™t tấm lòng cao quý! - Hoà ng háºu reo lên vá»›i má»™t giá»ng nói ra bằng lòng biết Æ¡n, trong khi Milord de Winter nhìn bà như có vẻ muốn nói: Tôi đã chẳng bảo đảm vá»›i bà vá» hai vị nà y đó sao?
- Thế còn ông? - Hoà ng háºu há»i Aramis.
- Vá» tôi thì thưa bà , - Aramis đáp, bất kỳ ông bá tước Ä‘i đâu, dù là đi đến chá»— chết, tôi cÅ©ng Ä‘i theo mà không há»i vì sao; nhưng khi đã là việc phụng sá»± Hoà ng thượng, thì tôi xin Ä‘i trước bà tước,
Aramis nói thêm và nhìn hoà ng háºu vá»›i tất cả vẻ duyên dáng cá»§a tuổi trẻ.
- Các ông Æ¡i, - hoà ng háºu nói, - cÆ¡ sá»± đã như váºy, các ông lại sẵn lòng táºn tụy giúp đỡ má»™t bà hoà ng khốn khổ mà cả thiên hạ ruồng bá»; thế thì đây là việc cần là m giúp tôi. Nhà vua bây giỠở má»™t mình vá»›i mấy nhà quý tá»™c mà ngà y ngà y ông sợ mất dần Ä‘i, ở giữa đám ngưá»i Scotland mà ông nghi kỵ mặc dầu chÃnh ông cÅ©ng là ngưá»i Scotland. Từ khi Milord de Winter rá»i Äức vua tôi không còn sống nữa, các ông ạ. Ô. Có lẽ tôi đòi há»i quá nhiá»u chăng, bởi vì tôi chẳng có danh vị gì để đòi há»i. Xin các ông hãy sang nước Anh, tìm đến vá»›i nhà vua, là m bạn vá»›i vua, là m những ngưá»i canh giữ vua, hãy Ä‘i bên cạnh vua trong tráºn mạc, Ä‘i bên vua cả ở trong nhà nÆ¡i cạm bẫy ngà y cà ng dà y thêm và còn nguy hiểm hÆ¡n rất nhiá»u má»i rá»§i ro cá»§a chiến tranh. Và thưa các ông, để đổi lại sá»± hy sinh cá»§a các ông tôi xin há»a không phải là thưởng công cho các ông đâu, vì Ä‘iá»u đó sẽ xúc phạm các ông, mà là yêu mến các ông như má»™t ngưá»i chị và quý trá»ng các ông hÆ¡n tất cả những ai ngoà i chồng tôi và các con tôi; tôi xin thá» trước Chúa trá»i như váºy?
Và hoà ng háºu từ từ và trang trá»ng ngước mắt lên trá»i.
- Thưa Bà , - Arthos há»i, - bao giá» phải Ä‘i?
- Ông bằng lòng chứ - Hoà ng háºu vui mừng reo lên.
- Vâng, thưa Bà . Song le Lệnh bà đưá»ng như quá xa khi hứa hẹn ban cho chúng tôi má»™t tình thân hữu cao hÆ¡n nhiá»u những công lao cá»§a chúng tôi. Khi chúng tôi phụng sá»± má»™t ông hoà ng tháºt khốn khổ và má»™t bà hoà ng tháºt đức hạnh tức là chúng tôi phụng sá»± Chúa. Thưa bà , chúng tôi xin dâng cả linh hồn và thể xác cho bà .
Hoà ng háºu xúc động đến rÆ¡i nước mắt, nói:
- Ôi các ông Æ¡i, đây là giây phút vui sướng và hy vá»ng đầu tiên mà mấy năm nay tôi má»›i lại được cảm thấy. Phải rồi, các ông phụng sá»± Chúa, và khả năng cá»§a tôi quá hạn chế để nháºn ra má»™t sá»± hy sinh như váºy, cho nên chÃnh Chúa sẽ thưởng công cho các ông. Chúa sẽ Ä‘á»c trong lòng tôi tất cả những gì tôi hà m Æ¡n Chúa và các ông. Hãy cứu lấy chồng tôi, hãy cứu lấy đức vua. Và dù rằng các ông không mẫn cảm vá»›i cái giá mà các ông xứng đáng vì má»™t hà nh động cao đẹp trên mặt đất nà y, thì hãy cho tôi hi vá»ng được gặp lại các ông để tá»± tôi cảm Æ¡n các ông. Trong khi chỠđợi, tôi ở lại đây. Các ông có Ä‘iá»u gì cần dặn dò tôi không? Từ giá» phút nà y tôi là bạn cá»§a các ông và bởi vì các ông là m những công việc cá»§a tôi, tôi phải chăm lo việc cá»§a các ông.
- Thưa bà , - Arthos nói, - tôi không yêu cầu Lệnh bà cái gì ngoà i những lá»i cầu nguyện.
- Còn tôi, Aramis nói, - tôi chỉ có má»™t mình ở trên Ä‘á»i và chỉ có Lệnh bà đỠphụng sá»±.
Hoà ng háºu giÆ¡ tay cho hai ngưá»i hôn và nói nhá» vá»›i de Winter:
- Milord ạ, nếu thiếu tiá»n, xin ông đừng do dá»± gì cả, hãy lấy những đồ châu báu mà tôi đã đưa cho ông, tách những hạt kim cương ra và đem bán cho má»™t hà ng Do Thái, có thể sẽ được năm sáu chục nghìn livres; nếu cần cứ tiêu Ä‘i nhưng những vị quý tá»™c ấy phải được đối xá» như há» xứng đáng, nghÄ©a là như những ông vua.
Hoà ng háºu đã chuẩn bị hai bức thư: má»™t do bà viết, má»™t do công chúa Henriette con gái bà viết. Bà đưa cho Arthos và Aramis má»—i ngưá»i má»™t bức đỠphòng trưá»ng hợp há» bị tách rá»i nhau, thì há» Ä‘á»u có cái để vua nháºn ra, rồi há» rút lui.
Xuống đến chân cầu thang, Milord de Winter dừng lại nói:
- Các ông Ä‘i má»™t ngả, tôi má»™t ngả để ngưá»i ta khá»i nghi kỵ và chÃn giá» tối nay chúng ta gặp nhau ở cá»a ô Saint-Denis. Chúng ta sẽ dùng ngá»±a cá»§a chúng ta chừng nà o chúng ta còn Ä‘i được, rồi sau ta sẽ Ä‘i xe trạm. Lần nữa xin cám Æ¡n các bạn thân mến, cảm Æ¡n nhân danh tôi và cám Æ¡n nhân danh hoà ng háºu.
Ba nhà quý tá»™c siết tay nhau Bá tước de Winter Ä‘i đưá»ng Saint Honoré, còn Arthos và Aramis Ä‘i vá»›i nhau.
Khi còn lại riêng hai ngươi bạn, Aramis há»i:
- Nà y Bá tước thân mến, anh nói thế nà o vỠviệc nà y?
- Xấu lắm - Arthos đáp, - Rất xấu.
- Thế sao anh lại chấp nháºn vá»›i vẻ nhiệt tình như váºy?
- CÅ©ng như tôi sẽ luôn luôn chấp nháºn sá»± bảo vệ má»™t nguyên tắc lá»›n, d Herblay thân mến ạ. Các ông vua chỉ có mạnh nhá» quý tá»™c, nhưng quý tá»™c chỉ có thể lá»›n lên nhá» các ông vua. Cho nên á»§ng há»™ ná»n quân chá»§ tức là chúng ta á»§ng há»™ chÃnh mình.
- Chúng ta Ä‘i sang bên kia để cho ngưá»i ta ám sát mình à ? Tôi căm ghét bá»n Anh, chúng thô lá»— như tất cả những kẻ uống bia.
- Thế ở lại đây có hÆ¡n gì không nà o? - Arthos nói, - để rồi chúng ta sẽ và o nghỉ má»™t chầu ở nhà ngục Bastille hoặc lâu đà i Vincennes do đã giúp đỡ cuá»™c vượt ngục cá»§a ông de Beaufort hay sao? A! Hãy tin tôi, Aramis ạ, thá»±c tình chẳng có gì phải luyến tiếc. Chúng ta tránh nhà tù. Và chúng ta hà nh động như những ngưá»i anh hùng, việc lá»±a chá»n tháºt dá»… dà ng.
- Äúng thế; nhưng bạn thân mến ạ, dù sao cÅ©ng phải trở lại vấn đỠđầu tiên nà y tháºt dá»› dẩn nhưng tháºt cần thiết đấy: anh có tiá»n không?
- Chừng đâu như má»™t trăm pistol mà bác quản lý trang trại gá»i cho tôi hôm trước khi Bragelonne Ä‘i, nhưng tôi đã phải để năm chục cho Raoul: má»™t nhà quý tá»™c trẻ tuổi phải sống cho đà ng hoà ng chứ.
- Thế là còn lại có gần năm chục pistol. Còn cáºu?
- Tôi thì chắc chắn có soát hết các túi và mở hết các ngăn kéo cÅ©ng sẽ chẳng thấy mưá»i louis đâu. May thay Milord de Winter già u có.
- Milord de Winter tạm thá»i bị phá sản bởi vì Cromwell hưởng các khoản thu nháºp cá»§a ông ta.
- Thế mới biết có Nam tước Porthos thì hay biết chừng nà o, - Aramis nói.
- Thế má»›i biết không có d Artagnan đáng tiếc biết bao nhiêu, - Arthos nói, Má»™t túi tiá»n đầy căng
- Một thanh kiếm kiêu hùng?
- Hay là ta rá»§ bá»n há» Ä‘i.
Bà máºt nà y không phải cá»§a chúng ta, Aramis ạ, - Arthos nói - Hãy nghe tôi, đừng đưa ai và o trong chuyện riêng cá»§a chúng ta. Vá»›i lại chạy vạy như váºy chúng ta sẽ tá» ra không tin ở chÃnh mình. Chúng ta tiếc váºy thôi, nhưng đừng nói ra…
- Anh nói có lý. Từ giỠđến tối anh là m gì?
- Tôi buộc phải thu xếp hai việc.
- Liệu những việc ấy có thu xếp đuợc không?
- Ấy! Phải thu xếp cho xong chứ!
- Việc gì váºy?
- Trước hết là má»™t nhát kiếm vá»›i ông chá»§ giáo mà tối hôm qua tôi gặp ở nhà bà de Rambouillet và tôi thấy ông ta lên giá»ng vá»›i tôi má»™t cách lạ kỳ.
- Vá»› vẩn! Má»™t sá»± xÃch mÃch giữa các tu sÄ© vá»›i nhau! Má»™t cuá»™c đấu kiếm giữa đồng minh vá»›i nhau.
Biết là m sao được, bạn thân mến ông ta hay đấu kiếm và tôi cÅ©ng váºy; ông ta hay giao thiệp vá»›i đà n bà , tôi cÅ©ng váºy; chiếc áo thà y tu đè nặng ông ta, tôi cÅ©ng thấy chán chiếc áo cá»§a mình. Äôi khi tôi ngỡ ông ta là Aramis và tôi là chá»§ giáo, chúng tôi giống nhau biết chừng nà o. Cái thứ ngưá»i giống tôi như đúc ấy là m tôi chán ngán và lo ngại. Vá»›i lại hắn ta là má»™t kẻ gây rối có thể sẽ là m há»ng đảng phái ta. Tôi tin rằng nếu tôi cho hắn má»™t cái tát như sáng nay tôi đã là m vá»›i cái gã thị dân vấy bẩn lên ngưá»i tôi, thì sẽ là m thay đổi bá»™ mặt cá»§a các công việc đấy.
- Còn tôi, Aramis thân mến Æ¡i, - Arthos bình thản nói, - tôi cho rằng Ä‘iá»u đó chỉ là m thay đổi bá»™ mặt cá»§a ông de Retz thôi(1). Như váºy hãy tin tôi má»i việc thế nà o cứ để nó thế. Vả chăng các ông chẳng còn là cá»§a mình nữa; anh thuá»™c vá» hoà ng háºu Anh quốc còn ông ta thuá»™c vá» La Fronde. Váºy thì, nếu việc thứ hai mà anh tiếc là không thể hoà n thà nh, nếu như chẳng quan trá»ng hÆ¡n việc thứ nhất…
- á»’! Việc ấy quan trá»ng lắm chứ.
- Thế thì hãy là m luôn đi.
- Tiếc thay tôi không được tự do và o cái giỠtôi muốn: Vì là tối nay cơ, đúng tối nay.
- Tôi hiểu, - Arthos mỉm cưá»i nói, - Ná»a đêm phải không?
- Gần như váºy.
- Biết là m thế nà o bạn thân mến Æ¡i, đó là những việc tá»± nó thu xếp được, và anh sẽ thu xếp được, cốt là khi nà o trở vá» sẽ có lá»i xin lá»—i tá» tế.
- Phải nếu tôi trở vá».
- Mà nếu không trở vá» thì đã sao! Cần phải biết Ä‘iá»u má»™t chút chứ. Nà y Aramis thân mến Æ¡i, cáºu chẳng còn phải ở tuổi hai mươi đâu.
- Rất tiếc, mẹ kiếp! A! Giá như mình còn ở tuổi đó nhỉ?
- Ừ, Arthos nói, - thì cáºu sẽ là m khối chuyện Ä‘iên rồ! Nhưng ta phải chia tay nhau thôi. Tôi còn phải viếng thăm má»™t và i chá»—, viết má»™t lá thư. Cáºu sẽ đến rá»§ tôi lúc tám giá» hoặc tốt nhất, tôi đợi cáºu đến cùng ăn tối lúc bảy giá» nhé!
- ÄÆ°á»£c lắm? - Aramis nói. - Tôi phải Ä‘i thăm hai chục nÆ¡i và viết chừng ấy lá thư nữa.
Nói rồi, hỠchia tay nhau Arthos đi thăm bà de Vendôme, ghi tên trước ở nhà bà de Chevreuse và viết cho d Artagnan bức thư sau đây:
"Bạn thân mến,
Tôi cùng Aramis Ä‘i là m má»™t việc quan trá»ng. Tôi muốn đến từ biệt cáºu nhưng không có thá»i gian. Äừng quên rằng tôi viết đây để nhắc lại rằng tôi yêu mến cáºu biết chừng nà o.
Raoul Ä‘ang Ä‘i Blois và không biết vá» chuyến Ä‘i cá»§a tôi. Vắng mặt tôi cáºu gắng trông nom nó cẩn tháºn nhé, và nếu chẳng may trong ba tháng tá»›i mà không nháºn được tin tức cá»§a tôi, thì cáºu hãy bảo nó mở má»™t gói gá»i cho nó ở Blois để ở trong cái há»™p bằng đồng thau cá»§a tôi mở bằng cái chìa khoá mà tôi gá»i cáºu.
Nhá» cáºu ôm hôn Porthos thay cho Aramis và tôi.
Xin tạm biệt và có thể là vĩnh biệt".
Và anh sai Blaisois mang thư đi.
Äến giá» hẹn, Aramis tá»›i. Anh mặc quần áo kỵ sÄ© và mang bên mình thanh kiếm cÅ© mà anh đã từng rút ra luôn và giỠđây hÆ¡n bao giá» hết anh sẵn sà ng tuốt ra khá»i vá».
- A nà y, - anh nói, - Dứt khoát là chúng ta sai lầm, nếu cứ thế nà y mà ra Ä‘i không để lại má»™t lá»i chà o từ biệt Porthos và d Artagnan.
- Việc ấy tôi đã lo là m rồi bạn thân mến ạ. Tôi đã ôm hôn cả hai ngưá»i cho cáºu và cho tôi.
- Bá tước thân mến Æ¡i anh tháºt là má»™t ngưá»i tuyệt vá»i, anh nghÄ© đến má»i việc.
- Thế nà o! Cáºu đã quyết định Ä‘i chuyến nà y chứ?
- Dứt khoát rồi! Và bây giá» nghÄ© lại tôi thấy rá»i Paris lúc nà y là hay.
- Tôi cÅ©ng váºy, - Arthos đáp, - Song le tôi vẫn tiếc không đến ôm hôn d Artagnan được. Nhưng cái thằng quá»· sứ tinh ma lắm, nó sẽ Ä‘oán ra dá»± định cá»§a chúng ta.
Cuối bữa ăn, Blaisois trở vá».
- Thưa ông, đây là thư trả lá»i cá»§a ông d Artagnan.
- Ta có bảo phải lấy thư trả lá»i đâu, đồ ngu? - Arthos nói.
- Cho nên tôi có đợi đâu ạ và ra vá», nhưng ông ấy gá»i lại và đưa tôi cái nà y.
Và hắn giơ ra một cái túi nhỠbằng da tròn căng và kêu xủng xoảng.
Arthos mở túi và lấy ra má»™t lá thư nhá», thư viết:
"Bá tước thân mến,
Khi ngưá»i ta viá»…n du, nhất là lại lâu tá»›i ba tháng thì chẳng bao giá» có đủ tiá»n. Do nhá»› đến những thá»i quẫn bách cá»§a chúng ta, tôi gá»i tá»›i anh má»™t ná»a túi tiá»n cá»§a tôi, đó là tiá»n tôi bóp nặn được cá»§a lão Mazarin, váºy tôi xin anh hãy dùng sao cho xứng đáng nhé.
Còn chuyện nói rằng chúng ta không gặp nhau nữa, tôi chẳng tin chút nà o đâu; khi ngưá»i ta có má»™t trái tim và tay kiếm, như anh, ngưá»i ta Ä‘i đâu cÅ©ng lá»t. Váºy thì xin tạm biệt, chứ không vÄ©nh biệt…
Chẳng cần phải nói rằng từ cái ngà y gặp Raoul, tôi đã yêu nó như con cá»§a mìnhh: tá»± nhiên hãy tin rằng tôi tháºt lòng cầu Chúa không trở thà nh cha nó, dù rằng tôi lấy là m hãnh diện vá» má»™t đứa con trai như nó.
D Artagnan cá»§a anh!
Tái bút - Tất nhiên là năm mươi louis tôi gá»i anh là cá»§a anh cÅ©ng như cá»§a Aramis, cá»§a Aramis cÅ©ng như cá»§a anh!"
Arthos mỉm cưá»i và cái nhìn đẹp đẽ cá»§a anh nhoà má»™t giá»t lệ.
D Artagnan mà anh luôn luôn yêu mến thân thương thì bao giá» cÅ©ng vẫn yêu quý anh, dù cáºu ta là thuá»™c phái Mazarin.
Aramis dốc túi tiá»n ra bà n và nói:
- Và đây năm chục đồng louis tất cả Ä‘á»u mang hình vua Louis XIII. Thá»±c tình xin há»i bá tước, anh dùng tiá»n nà y là m gì, giữ lại hay gá»i trả?
- Giữ lại chứ. Aramis và nếu không cần đến thì vẫn giữ cái gì được vui lòng tặng thì phải được vui lòng nháºn. Cáºu hãy cầm lấy hai mươi lăm đồng, Aramis ạ, và đưa tôi hai mươi lăm.
- Cà ng hay, tôi rất vui mừng thấy anh cùng ý kiến với tôi. Bây giỠthì ta đi chứ?
- Äi lúc nà o tuỳ cáºu, nhưng cáºu không mang ngưá»i hầu Ä‘i à ?
- Không, cái tên Bazin ba bị ấy đã dại dá»™t Ä‘i là m phụ thá»§ như anh biết đấy, thà nh thá» hắn không rá»i nhà thá» Äức Bà được.
- Thôi được, cáºu cứ lấy Blaisois mà tôi cÅ©ng chẳng cần đến vì đã có Grimaud.
- Xin vui lòng, - Aramis nói.
Vừa lúc ấy, Grimaud xuất hiện ở ngưỡng cá»a.
- Sẵn sà ng, - Bác nói vẫn vá»›i cái kiểu vắn tắt như má»i khi.
- Ta đi thôi, - Arthos bảo.
Quả tháºt, ngá»±a đã thắng đầy đủ yên cương Ä‘ang chỠđợi. Hai ngưá»i hầu cÅ©ng váºy.
Äến góc đưá»ng kè, há» gặp Bazin Ä‘ang chạy vá»™i đến thở dốc ra.
- A! Thưa ông, - Bazin nói. – Nhá» trá»i tôi đến còn kịp.
- Có chuyện gì đấy?
- Ông Porthos vừa ra khá»i nhà và để lại cái nà y mà bảo rằng việc rất gấp, tôi phải đưa đến cho ông trước khi ông ra Ä‘i.
Aramis cầm lấy cái túi Bazin đưa và o nói:
- Tốt, nhưng cái gì đây?
- Khoan đã, thưa ông tu viện trưởng, có một cái thư.
- Nhà mi biết là tôi bảo nhà mi rằng, nếu không gá»i tôi là hiệp sÄ© mà cứ gá»i khác Ä‘i thì tôi sẽ dần gãy xương nhà mi ra. Nà o, đưa thư đây.
- Là m thế nà o mà đá»c được? - Arthos nó - Trá»i tối Ä‘en như hÅ© nút nà y nà y.
- Äợi tÃ, - Bazin nói.
Bazin báºt lá»a châm và o ngá»n nến nhá» mà bác vẫn dùng để thắp các cây sáp. Dưới ánh nến Aramis Ä‘á»c:
"D Herblay thân mến,
D Artagnan thay mặt anh và bá tước de La Fère ôm hôn tôi và cho biết là các anh có việc Ä‘i má»™t chuyến đâu và i ba tháng. Vì biết tÃnh anh không thÃch há»i mượn bạn bè tôi xin đưa anh hai trăm pistol, anh cứ dùng và sẽ hoà n lại tôi khi nà o có dịp. Chá»› ngại là tôi bị túng, nếu tôi cần tiá»n tôi sẽ bảo má»™t trong mấy lâu đà i cá»§a tôi gá»i ra. Riêng ở Bracieux tôi có hai mươi nghìn livres và ng. Tôi không gá»i anh nhiá»u hÆ¡n vì rằng anh sẽ không nháºn má»™t số tiá»n quá lá»›n. Tôi viết cho anh bởi vì Bá tước de La Fère bao giá» cÅ©ng có cái gì đó là m cho tôi hÆ¡i sá» sợ má»™t cách bất ý mặc dầu tôi hết lòng yêu quý. Äã đà nh rằng cái mà tôi gá»i tặng anh đồng thá»i cÅ©ng là tặng bá tước. Tôi mong anh hãy tin rằng bao giá» tôi cÅ©ng vốn là ngưá»i bạn táºn tụy cá»§a anh.
Du Vallon de Bracieux de Pierrefonds".
- Nà y, - Aramis nói, - anh nói thế nà o vỠchuyện nà y?
- D Herblay thân mến Æ¡i, tôi nói rằng hầu như sẽ là má»™t Ä‘iá»u phạm thánh, nếu ta nghi ngá» Thượng đế, trong khi chúng ta có những ngưá»i bạn chà thiết như váºy.
- Váºy thế nà o bây giá»?
- Váºy thì chúng ta sẽ chia nhau những đồng pistol cá»§a Porthos như đã chia những đồng louis cá»§a d Artagnan.
Việc chia tiá»n diá»…n ra dưới ngá»n nến cá»§a Bazin, xong hai ngưá»i bạn lên đưá»ng.
Mưá»i lăm phút sau, há» tá»›i cá»a ô Saint-Denis nÆ¡i de Winter Ä‘ang chá» há».
-------------------
Chú thÃch:
(1) ông chủ giáo de Gondy
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:36 AM.
|

15-09-2008, 08:32 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 45
Ở đây đã được chứng minh rằng động tác đầu tiên bao giỠcũng là động tác hay hơn cả
Ba nhà quý tá»™c Ä‘i theo con đưá»ng Ä‘i Picardie, con đưá»ng mà há» quen nhẵn và nó gợi cho Arthos và Aramis nhá»› lại và i ká»· niệm trong những niệm huy hoà ng nhất thá»i trẻ trung cá»§a há».
Khi tá»›i chá»— ngà y xưa hỠđã xô xát vá»›i bá»n đắp đưá»ng, Arthos nói:
- Nếu Mousqueton Ä‘i vá»›i chúng ta, qua chá»— nà y hẳn là hắn rưn sợ lắm nhỉ; cáºu còn nhá»› không, Aramis? ChÃnh tại chá»— nà y hắn đã xÆ¡i phát đạn trứ danh ấy.
- Thực tình thì tôi cho phép nó run sợ đấy, - Aramis nói, - Bởi vì chúng tôi cũng rùng mình trước kỷ niệm đó: ở quá cây kia là một chỗ hẻm mà tôi tưởng đã bỠxác lại đấy.
Má»i ngưá»i tiếp tục Ä‘i. Rồi chả mấy chốc chÃnh Grimaud trở lại vá»›i ký ức cá»§a mình.
Tá»›i trước quán hà ng mà chá»§ bác và bác ngà y xưa đã là m má»™t chầu no say tuý luý, bác đến gần Arthos, trá» anh xem cá»a sổ cái hầm rượu và nói:
- Xúc xÃch!
Arthos báºt cưá»i vá» cÆ¡n Ä‘iên loạn hồi tuổi trẻ cá»§a mình và anh cÅ©ng thấy thú vị như nghe kể vá» chuyện cá»§a má»™t ngưá»i khác váºy.
Cuối cùng, sau hai ngà y và má»™t đêm rong ruổi, má»™t buổi chiá»u đẹp trá»i há» tá»›i Boulogne-sur-Mer, má»™t thà nh phố hầu như hoang vắng, hoà n toà n xây trên đồi cao cái mà ngưá»i ta gá»i là thà nh phố thấp hồi ấy chưa có. Boulogne là má»™t vị trà vững chắc phi thưá»ng.
Khi đến cá»a ô thà nh phố de Winter nói:
- Các ông ạ, ở đây ta cÅ©ng phải là m như ở Paris; ta phải tách nhau ra để tránh những Ä‘iá»u nghi kỵ. Tôi quen má»™t quán hà ng Ãt khách, nhưng ngưá»i chá»§ hoà n toà n táºn tâm vá»›i tôi. Tôi Ä‘i đến đấy, vì chắc có những thư từ Ä‘ang đợi tôi. Các ông đến khách sạn đầu tiên cá»§a thà nh phố, như khách sạn l Epée du Grand Henri chẳng hạn các ông ăn uống nghỉ ngÆ¡i, rồi sau hai giá» nữa chúng ta sẽ đợi ở đấy.
Công việc quyết định như váºy.
Milord de Winter Ä‘i dá»c theo các đại lá»™ phÃa ngoà i để và o bằng má»™t lối và o khác khác, còn hai ngưá»i bạn thì và o lối cá»a ở ngay trước mặt. Äi độ hai trăm bước hỠđã tìm được cái khách sạn đã được chỉ dẫn từ trước
Má»i ngưá»i cho ngá»±a được nghÄ© ngÆ¡i và tám mát, nhưng vẫn không rá»i yên ngá»±a, những ngưá»i theo hầu Ä‘ang mệt mõi, bởi hai ngưá»i hầu cáºn là m việc rất trể, há» lo cho chá»§ cÅ©ng há» má»™t cách kiên nhẫn, để chá»§ nhân hỠđến nÆ¡i hẹn đúng giá»,
Há» là m việc , nhưng không trao đổi vá»›i nhau má»™t lá»i gì cả má»™t lá»i gì cả .
Ai cÅ©ng hiểu rằng những cá» chỉ ấy chỉ nhằm đối vá»›i Blaisois; đối vá»›i Grimaud thì từ lâu nó đã trở thà nh vô Ãch rồi.
Arthos và Aramis đi ra cảng.
Vá»›i bá»™ quần áo phá»§ đầy bụi, vá»›i cái, dáng thanh thoát dá»… nháºn ra là ngưá»i thưá»ng quen vá»›i những chuyến Ä‘i xa, đôi bạn khêu gợi sá»± chú ý cá»§a mấy ngưá»i Ä‘i dạo chÆ¡i.
Há» thấy rõ rà ng là việc hỠđến đây đã gây má»™t ấn tượng nà o đó đối vá»›i má»™t ngưá»i trong số những kẻ Ä‘i dạo kia. Há» chú ý đến ngưá»i ấy trước tiên cÅ©ng chÃnh vì những nguyên nhân chÃnh há» bị những ngưá»i khác chú ý; anh ta Ä‘i Ä‘i lại lại có vẻ buồn rầu trên con Ä‘áºp dẫn ra bến, vừa trông thấy há» là anh ta cứ nhìn chằm chằm mãi và có vẻ nóng lòng muốn bắt chuyện.
Anh ta trông còn trẻ và nước da tai tái; cặp mắt có má»™t mà u xanh bất định đến ná»—i tuỳ theo nhưng mà u sắc mà nó phản chiếu nó có vẻ giáºn dữ lên như mắt má»™t con hổ. Dáng Ä‘i mặc dầu thá»§ng thỉnh và quanh co mÆ¡ hồ, vẫn tá» ra rắn rá»i và táo bạo. Anh ta váºn đồ Ä‘en và mang má»™t thanh kiá»m dà i vá»›i vẻ khá trang nhã.
Äi tá»›i con Ä‘áºp. Arthos và Aramis dừng lại nhìn má»™t chiếc thuyá»n nhá» buá»™c và o má»™t cái cá»c và trang bị đầy đủ như Ä‘ang chỠđợi.
- Chắc hẳn là thuyá»n cá»§a ta, - Arthos nói.
- Ừ, - Aramis đáp, - Cái thuyá»n buồm Ä‘ang sẵn sà ng ở ngoà i kia có vẻ là thuyá»n sẽ chở chúng ta đến nÆ¡i đã định. Còn bây giá» - anh nói tiếp. – Miá»…n là Winter đừng để chúng ta phải chỠđợi thì nán lại đây cÅ©ng chẳng hay ho gì, chẳng có má»™t bóng phụ nữ nà o Ä‘i qua cả.
- Suỵt! Arthos bảo - Ngưá»i ta sẽ nghe được những lá»i chúng ta nói đấy.
Tháºt váºy, trong khi đôi bạn quan sát, thì ngưá»i du khách du ngoạn Ä‘i qua Ä‘i lại nhiá»u lần phÃa sau há» và dừng lại khi nghe nói đến tên de Winter, song vì khuôn mặt anh ta chẳng biểu hiện má»™t xúc cảm nà o khi nghe cái tên đó, nên cÅ©ng có thể là ngẫu nhiên anh ta dừng chân.
- Thưa các ông, - Ngưá»i thanh niên chà o vá»›i vẻ rất thoải mái và lá»… độ; xin các ông miá»…n thứ cho tÃnh tò mò cá»§a tôi, tôi thấy như các ông từ Paris tá»›i đây, hoặc Ãt ra các ông cÅ©ng là những ngưá»i má»›i đến ở Boulogne-sur-Mer.
- Vâng, thưa ông, - Arthos đáp cÅ©ng vá»›i vẻ lịch sá»± như váºy. - Chúng tôi từ Paris đến. Ông có Ä‘iá»u gì cần váºy?
- Thưa ông, - Ngưá»i thanh niên nói, - Liệu ông có vui lòng cho tôi biết rằng có tháºt ngà i giáo chá»§ Mazarin không còn là tể tướng phải không?
Äó là má»™t câu há»i kỳ lạ, - Aramis nói.
- Ông ta là tể tướng mà cÅ©ng chẳng là tể tướng. – Arthos đáp. - NghÄ©a là má»™t ná»a nước Pháp xua Ä‘uổi ông ta, và má»™t ná»a kia thì duy trì do những mưu mô và những lá»i hứa hẹn đầy rẫy cá»§a ông ấy. Tình trạng nà y có thể còn kéo dà i rất lâu, như ông thấy đấy.
- Cuối cùng - Kẻ lạ mặt nói - Ông ta không bỠtrốn mà cũng chẳng bị cầm tù ư?
- Không, ông ạ, Ãt ra trong lúc nà y.
- Thưa các ông, tôi xin cảm Æ¡n vá» sá»± ân cần cá»§a các ông, - Ngưá»i thanh niên nói và bước Ä‘i .
- Anh nghÄ© thế nà o vá» cái ngưá»i há»i chuyện nà y? Aramis nói.
- Tôi cho đó là má»™t dân tỉnh lẻ chán chưá»ng hoặc má»™t kẻ dá» thám dò la tin tức.
- Thế mà anh trả lá»i như váºy ư?
- Tôi chẳng thể trả lá»i khác được. Hắn lịch sá»± vá»›i tôi và tôi cÅ©ng lịch sá»± lại vá»›i hắn.
- Nhưng nếu đó là một tên do thám?
- Thì tên do thám ấy là m gì tôi? Chúng ta không còn ở thá»i giáo chá»§ de Richelieu, chỉ cần má»™t Ä‘iá»u khả nghi nhá» là ông ta cho đóng cá»a các cảng.
- Dù sao thì anh cÅ©ng sai lầm khi trả lá»i hắn như váºy - Aramis vừa nói vừa đưa mắt theo dõi ngưá»i thanh niên Ä‘i khuất sau những đồi cát.
- Còn cáºu, - Arthos nói, - cáºu quên rằng cáºu đã phạm má»™t Ä‘iá»u khinh suất khác là đã nói ra tên Milord de Winter. Cáºu quên rằng ngưá»i thanh niên đã dừng lại khi nghe nói đến cái tên đó sao?
- Thêm má»™t lý do để khi hắn nói vá»›i anh thì má»›i hắn vừa Ä‘i qua con đưá»ng cá»§a hắn.
- Thế là một cuộc cãi vã nổi lên, - Arthos nói.
- Má»™t cuá»™c cãi vã là m anh sợ hãi từ bao giá» váºy?
- Má»™t cuá»™c cãi vã bao giá» cÅ©ng là m tôi sợ khi ngưá»i ta cố tình chỠđợi ở tôi và cuá»™c cãi vã ấy có thể ngăn cản tôi tá»›i Ä‘Ãch. Vá»›i lại, cáºu có muốn tôi thú nháºn má»™t Ä‘iá»u không? ChÃnh tôi, tôi cÅ©ng tò mò muốn nhìn gần gã thanh niên ấy.
- Tại sao váºy?
- Aramis, cáºu sắp giá»…u cợt tôi cho mà xem; cáºu sẽ nói rằng tôi luôn luôn nhắc lại vẫn má»™t Ä‘iá»u ấy, cáºu sẽ gá»i tôi là kẻ hoảng sợ nhất trong những kẻ hoang tưởng.
- Sao nữa?
- Cáºu thấy cái ngưá»i ấy giống ai?
- Vá» cái xấu hay cái đẹp? - Aramis cưá»i há»i.
- Vá» cái xấu và vá» cái Ä‘iểm mà má»™t ngưá»i đà n ông có thể giống má»™t ngưá»i đà n bà đến mức nhiá»u nhất.
- A! Mẹ kiếp! - Aramis kêu lên, - Cáºu là m tôi nghÄ© đến Ä‘iá»u ấy.
- Không, bạn thân mến Æ¡i, chắc chắn là cáºu không hoang tưởng đâu; và bây giá» mình suy nghÄ© lại, thá»±c tình là cáºu có lý: cái miệng nhá» và lặn và o, cặp mắt lúc nà o cÅ©ng tuân theo mệnh lệnh cá»§a trà óc, chứ không phải cá»§a trái tim. Äúng là má»™t đứa con hoang nà o đó cá»§a Milady.
- Cáºu cưá»i à , Aramis?
- Theo thói quen, thế thôi, vì rằng xin thá» là cÅ©ng như cáºu, mình chẳng thÃch thú gì gặp lại cái con rắn ấy trên đưá»ng Ä‘i cá»§a mình đâu.
- A, de Winter đến kìa? - Arthos nói.
- Tốt! - Aramis đáp, - chỉ còn thiếu má»™t Ä‘iá»u là mấy thằng hầu cá»§a chúng ta bây giá» lại bắt chúng ta phải chỠđợi.
- Không đâu, - Arthos nói, - tôi đã trông thấy chúng Ä‘i sau Milord và i chục bước. Tôi nháºn ra Grimaud ở cái đầu rắn rá»i và đôi chân dà i nghêu. Tony mang những khẩu súng trưá»ng cá»§a chúng ta.
- Thế là chúng ta xuống thuyá»n ban đêm à . - Aramis há»i và liếc nhìn vá» phÃa tây nÆ¡i mặt trá»i chỉ còn lại má»™t áng mây và ng vừa chìm xuống biển vừa tắt dần.
- Chắc thế, - Arthos nói.
- Chán tháºt! - Aramis kêu lên, - ban ngà y tôi đã Ãt thÃch biển, ban đêm cà ng Ãt hÆ¡n, tiếng sóng vá»—, tiếng gió thổi, cái lúc lắc ghê sợ cá»§a con tà u, thú thá»±c là tôi ưa thÃch tu viện ở Noisy hÆ¡n.
Arthos mỉm cưá»i bằng nụ cưá»i buồn rầu cá»§a mình, vì rõ rà ng anh vừa nghe bạn nói vừa nghÄ© đến chuyện khác và bước vá» phÃa de Winter.
Aramis đi theo anh.
- Nà y, ông bạn cá»§a chúng ta có chuyện gì thế nhỉ? Aramis nói – Trông ông ấy giống những kẻ bị đà y xuống địa ngục cá»§a Dante, mà quá»· Satan đã vặn cổ và đang nhìn xuống gót chân. Ông ta nhìn cái quái gì ở đằng sau mình như váºy.
Trông thấy hai ngưá»i bạn, de Winter bước gấp đến vá»›i há» má»™t cách nhanh chóng lạ thưá»ng.
- Có chuyện gì thế, Milord, ai đã là m ông thở đến đứt hÆ¡i như váºy - Arthos há»i.
- Chẳng có gì đâu, - Vừa nói Wanter vừa ngoái nhìn sau đồi cát.Thì thầm: Hình như nó cũng có mặt ở đây
Athors nhìn qua Aramis
- Chúng ta hãy Ä‘i Ä‘i, de Wanter nói tiếp - Chúng ta Ä‘i Ä‘i, cái thuyá»n buồm bá» neo kia chá» chúng ta đấy, các ông có trông thấy không, chúng ta hãy lên trên đó Ä‘i nhé .
Vừa nói, de Wanter cÅ©ng nhìn ngược lại vá» phÃa đồi cát má»™t lần nữa
- Ô kìa! - Aramis nói, - Ông còn quên cái gì chăng?
- Không, đó là má»™t mối báºn tâm.
- Ông ta đã trông thấy hắn- Arthos nói nhỠvới Aramis.
Äã tá»›i cái cầu thang dẫn tá»›i thuyá»n. De Winter cho bá»n đầy tá»› xuống trước mang theo vÅ© khà và bá»n phu mang các rương hòm và ông Ä‘i xuống sau há».
Cùng lúc ấy Arthos chợt nhìn thấy má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘i men theo bá» biển song song vá»›i con Ä‘áºp và rảo bước vá»™i và ng như muốn đứng từ phÃa kia cá»§a bến cách chừng non hai chục bước, chứng kiến việc xuống thuyá»n cá»§a há».
Giữa bóng tối bắt đầu buông xuống, anh tưởng như nháºn ra ngưá»i thanh niên đã há»i chuyện các anh.
- á»’ ! á»’! Anh tá»± nhá»§, - phải chăng rõ rà ng là má»™t tên do thám và hắn định cản trở bá»n ta xuống thuyá»n? Song, dù trong trưá»ng hợp kẻ lạ mặt có ý định ấy tháºt, thì cÅ©ng đã khá muá»™n để thi hà nh, nên Arthos đến lượt mình vẫn bước xuống thang, nhưng không rá»i mắt khá»i gã thanh niên. Cuối cùng, hắn đã xuất hiện trên má»™t cá»a cống.
Chắc chắn là hắn định công kÃch chúng ta, nhưng ta cứ việc xuống thuyá»n và má»™t khi đã ra khÆ¡i, thì hắn cứ việc đến!
Và Arthos nhảy xuống thuyá»n, nó láºp tức rá»i bến và bắt đầu Ä‘i ra vá»›i sức cá»§a bốn tay chèo lá»±c lưỡng.
Nhưng gã thanh niên cÅ©ng Ä‘i theo ngay hay nói đúng hÆ¡n là vượt chiếc thuyá»n. Thuyá»n phải Ä‘i qua giữa cái má»m cá»§a con Ä‘áºp bị chế ngá»± bởi má»™t cây đèn biển vừa má»›i thắp sáng và má»™t tảng đá dá»±ng xiên từ xa đã trông thấy hắn leo lên tảng đá để có thể chế ngá»± con thuyá»n khi nó Ä‘i qua.
- Ãi chà ! - Aramis báo Arthos, - Gã thanh niên ấy nhất định là má»™t tên dá» thám rồi.
- Gã thanh niên nà o váºy? - de Winter há»i và quay đầu lại.
- Thì cái gã đã Ä‘i theo bá»n tôi, nói chuyện vá»›i bá»n tôi và đợi chúng ta ở kia kìa, ông hãy nhìn xem.
De Winter quay lại và nhìn theo hướng Aramis trá». Ngá»n đèn pha chiếu sáng cái eo biển nhá» mà há» sắp Ä‘i qua và tảng đá có gã thanh niên Ä‘ang đứng đợi, đầu để trần và hai tay khoanh lại.
- ChÃnh nó! - Milord de Winter vừa kêu lên vừa nắm lấy cánh tay Arthos, - ChÃnh nó, tôi đã ngá» nháºn ra nó và tôi đã không lầm.
- Nó là ai váºy? - Aramis há»i.
- Con trai của Milady, - Arthos đáp.
- Gã mục sư, - Grimaud kêu lên.
Gã thanh niên nghe thấy những lá»i đó, dưá»ng như hắn sắp nhảy bổ xuống, hắn ra đứng táºn má»m đá nghiêng nghiêng xuống mặt biển.
- Phải chÃnh ta đây, ông bác cá»§a tôi Æ¡i, ta là con trai cá»§a Milady, ta là mục sư, ta là thư ký và là bạn cá»§a Cromwell, và ta biết các ngưá»i, và đồng bá»n.
Ở trong thuyá»n có ba con ngưá»i chắc chắn là dÅ©ng cảm và không ai dám phá»§ nháºn lòng can đảm cá»§a há». Váºy mà trước tiếng nói ấy, cái giá»ng ấy, cá» chỉ ấy, há» cảm thấy má»™t ná»—i kinh hoà ng chạy rần ráºt trong mạch máu há».
Còn Grimaud thì tóc gáy dựng lên và mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
- A! - Aramis nói, - Äó là thằng cháu, đó là gã mục sư, đó là con trai cá»§a Milady, như chÃnh hắn vừa nói sao?
- Chao ôi, đúng thế! - De Winter lẩm bẩm.
- Thế thì, đợi đấy! - Aramis nói.
Và vá»›i vẻ bình tÄ©nh ghê gá»›m mà anh thưá»ng có trong những tình huống gay go nhất, anh cầm lấy má»™t trong hai khẩu súng trưá»ng mà Tony mang theo, giÆ¡ lên nhằm và o con ngưá»i Ä‘ang đứng sừng sững trên tảng đá như má»™t hung thần.
- Bắn đi!- Grimaud bất giác kêu lên.
Arthos nhà o mình và o nòng súng và ngăn lại phát đạn sắp sá»a bay Ä‘i.
- Quá»· đã bắt anh chuyện Ä‘iên rồ ấy rồi? - Aramis la lên, - Tôi đã nhằm hắn rất chÃnh xác ở đầu mÅ©i súng và chắc chắn là viên đạn đã trúng giữa ngá»±c hắn rồi.
- Giết chết mẹ nó là đủ lắm rồi, - Arthos âm thầm nói.
- Mẹ nó là má»™t đứa phản trắc đã từng đánh và o tất cả chúng ta, hoặc và o bản thân chúng ta hoặc và o những ngưá»i thân yêu cá»§a chúng ta.
- Phải rồi, nhưng đứa con trai, nó chưa là m gì chúng ta cả.
Grimaud lúc nhảy nhổm lên để xem hiệu quả cá»§a phát súng bây giá» buông mình xuống chán nản và đáºp tay Ä‘en đét.
Gã thanh niên cưá»i phá lên.
- A! Thì ra chÃnh các ngưá»i, - Hắn nói, - Thì ra chÃnh các ngưá»i và bây giá» ta đã biết rõ các ngưá»i.
Tiếng cưá»i the thé và những lá»i nói hăm doạ cá»§a hắn theo gió bay lên mạn thuyá»n và tan Ä‘i trong chân trá»i sâu thẳm.
Aramis rùng mình.
- Hãy bình tÄ©nh nà o, - Arthos nói. - Quá»· quái tháºt! Chúng ta không còn phải là những đấng nam nhi nữa hay sao?
- Có chứ. - Aramis đáp, - Nhưng gã kia là má»™t con quá»· và nà y, hãy há»i ông bác xem tôi có sai lầm không, nếu trừ khỠđứa cháu thân yêu cá»§a ông ấy.
De Winter chỉ đáp lại bằng một tiếng thở dà i.
Arthos nắm bà n tay de Winter và thá» lái qua câu chuyện khác, anh há»i ông:
- Bao giá» thì chúng ta cáºp bến nước Anh?
Nhưng ông ta không nghe thấy những lá»i ấy và không trả lá»i.
- Arthos nà y, - Aramis nói, - Có lẽ hãycòn kịp thá»i giá». Trông xem hắn vẫn đứng ở chá»— cÅ©.
Arthos gắng gượng quay đầu lại nhìn gã thanh niên đối với anh hiển nhiên là nặng nỠkhó chịu.
Thá»±c váºy, gã vẫn đứng sừng sững trên tảng đá, ngá»n đèn pha tạo ra chung quanh gã má»™t vầng hà o quang xán lạn.
Arthos như là hiện thân cá»§a lý trÃ, chú ý tìm hiểu nguyên nhân mà Ãt quan tâm đến hiệu quả, anh há»i:
- Nhưng hắn là m gì ở Boulogne-sur-Mer?
- Hắn theo đuổi tôi, hắn theo đuổi tôi, - de Winter đáp, lần nà y ông đã nghe thấy tiếng nói của Arthos, vì tiếng nói của anh phù hợp với những suy nghĩ của ông.
- Bạn ơi, - Arthos nói, - để theo đuổi ông, ắt là hắn phải biết rõ cuộc khởi hà nh của chúng ta chứ? Vả chăng, chắc chắn là trái hẳn lại, hắn ta đã đi trước chúng ta kia mà .
- Thế thì tôi chẳng hiểu ra là m sao cả? - Ngưá»i Anh vừa nói vừa lắc đầu như má»™t kẻ Ä‘ang nghÄ© rằng thá» chống lại má»™t sức mạnh siêu nhiên thì tháºt là vô Ãch.
- Aramis nà y, - Arthos báo, - Tôi nghÄ© rằng mình rõ rà ng sai lầm không thể để mặc cáºu là m cái việc vừa rồi.
- Thôi im Ä‘i, - Aramis đáp, - anh là m tôi phát khóc lên bây giá».
Grimaud thốt ra một tiếng cà u nhà u không rõ rệt, nghe như một tiếng gầm gừ.
Vừa lúc ấy từ chiếc tà u buồm có tiếng réo gá»i há». Ngưá»i lái thuyá»n ngồi ở đằng lái đáp lại và chiếc thuyá»n ghé mạn con tà u.
Má»™t lát sau, mấy ngưá»i cùng đà y tá»› và hà nh lý đã lên tà u. Ngưá»i chá»§ tà u chỉ đợi hà nh khách để nhổ neo, và hà nh khách má»›i lên boong là ngưá»i ta cho con tà u quay mÅ©i vá» phÃa Hastings, nÆ¡i há» phải lên bá».
CÅ©ng lúc ấy ba ngưá»i bạn Ä‘á»u bất giác nhìn má»™t lần cuối cùng vá» phÃa tảng đá, ở đó vẫn nổi rõ lên cái bóng hăm doạ Ä‘ang theo dõi há».
Rồi má»™t tiếng nói vá»ng đến táºn chá»— há» và gá»i tá»›i há» lá»i Ä‘e doạ cuối cùng:
- Hẹn gặp lại các ngà i ở bên nước Anh nhé?
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 11:36 AM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
àâòîñèãíàëèçàöèè, àâòîðàäèî, àíåãäîòû, çåíèò, èìåíà, êîíäèöèîíåð, èñòîðèè, giống ngá»±a andalou, hai muoi nam sau dumas, îáðàçåö, ìåðëåí, ìîñêîâñêèé, ìóëüòèêè, ñëóæáà, ñïåöîäåæäà, ñòðàõîâàíèå  |
| |