Cả thành trong những ngày gần đây, các loại nguyên liệu thuốc trong thời gian ngắn đột nhiên trở nên khan hiếm, rất nhiều nguyên liệu thuốc hình như bị người vụng trộm thu mua, thế nhưng khi thật sự có người đi phái người đi điều tra, cũng không thể tìm được người hành động sau màn này.
Thời gian đám người của Chiến Tịch Lâm tới Sài La quốc, so ra vẫn tương đối sớm, cho nên mấy ngày nay, đám người của Tiểu Linh và hắn dĩ nhiên là ở trong Hoắc Linh Thành tùy ý đi dạo một chút, dù sao đây là một thành phố Băng Tuyết không giống với Y quốc nơi đại thúc đang sinh sống, luôn sẽ có rất nhiều thích thú.
Muốn quay về Băng Lăng quốc nơi phụ vương đại thúc đang ngự trị một phương, phải nhất thiết đi qua Sài La quốc này đây.
“Công tử, chúng ta là muốn đi nơi nào đây?” Dịch Phong đi theo bên người Tiểu Linh ở trên đường cái, nghi hoặc mà hỏi.
“Chúng ta đi cửa hàng thuốc, đừng quên, tại hạ hiện tại là đại phu của Chiến công tử dù sao cũng nên thu mua một chút nguyên liệu thuốc đúng không?” Lôi kéo áo choàng trên người, nàng tùy ý mà cười cười nói.
Trong Hoắc Linh Thành này, có một phong vị khác, ở trên đường cái thỉnh thoảng cũng sẽ thấy một chút đứa bé, một cặp phu thê đang đùa tuyết, có lúc nhìn rất có vài phần niềm vui thú, dù sao như vậy phong tình cùng bốn mùa rõ ràng của Y quốc còn là chênh lệch rất lớn.
Đối với Hoắc Linh Thành này, tiểu Linh không biết rõ ràng cửa hàng thuốc muốn đi như thế nào, nhưng là mồm ở trên người, muốn biết thì hỏi là được.
Tiện tay ngăn lại một người vừa đúng từ bên cạnh đi qua, nàng mở miệng mỉm cười hỏi :
“Vị công tử này xin hỏi một chút, này không biết trong Hoắc Linh Thành hiệu thuốc lớn nhất ở tại nơi nào?”
Tiểu Linh vốn là chỉ là tính toán tùy tiện trên đường bắt người tới hỏi, chỉ là không ngờ thấy rõ tướng mạo người mình ngăn lại, ngược lại có chút kinh sợ, thế nhưng mình cản lại một Đại Suất Ca nha.
Không khỏi cảm thán, phong thủy ở thời cổ đại này thật đúng là được, hoàn cảnh tốt, mỹ nữ trai đẹp cũng rất nhiều, tùy tiện ở trên đường cản một người để hỏi, cũng có thể hỏi được một trai đẹp.
Sống lưng thẳng, mày kiếm mắt sáng, dáng dấp hơi cao gầy, thật là có chút cảm giác là nhân sĩ chính phái, giữa eo treo một cái Tiêu dài, rất có mỉ vị, mấy phần tiêu sái.
“Vị công tử này muốn đến cửa hàng thuốc?” Duẫn Tử Hàn cũng không nhớ đến hôm nay mới đến Hoắc Linh Thành, chuẩn bị ra ngoài đi một chuyến, kết quả mới đi không bao lâu liền bị người ngăn lại hỏi đường rồi.
Hơn nữa mới vừa rồi hắn đứng ở vị trí phía sau lưng người này, nhưng khi nhìn Tiểu Linh cũng chưa từng nhìn trực tiếp đã đưa tay ra ngăn hắn lại hỏi đường, trong lòng hắn có thể khẳng định, tiểu huynh đệ trước mắt mi thanh mục tú nhìn rất là tuấn tú này thời điểm ngăn hắn hỏi đường, chỉ sợ ngay cả hắn hình dạng thế nào cũng còn không có nhìn.
Đáy lòng nghĩ tới, ánh mắt Duẫn Tử Hàn bắt đầu nhìn từ trên xuống dưới hai người các nàng, một công tử bộ dáng tuấn tú, mang theo nam nhân bên cạnh vừa nhìn chính là thuộc hạ, hình như không có gì khác thường, chỉ là người công tử này cả người có một phong cách rất là đặc biệt không câu chấp, một đôi tròng mắt trong suốt thâm thúy, rất là xinh đẹp.
“Đúng vậy, vị công tử này, ta cùng công tử nhà ta chuẩn bị đi cửa hàng thuốc mua chút nguyên liệu thuốc, chỉ là không biết hiệu thuốc nằm ở đâu?” Dịch Phong nhìn bộ dạng đối phương trên dưới không ngừng quan sát Tiểu Linh, vừa nhìn ánh mắt đối phương này nhìn lên nhìn xuống đánh giá, lập tức một cái chạy đến trước mặt của nàng, cản trở ánh mắt của hắn.
Có ý tứ, tên thuộc hạ này còn sợ công tử mình bị người khác nhìn?
Duẫn Tử Hàn cười cười nhìn Tiểu Linh với bộ mặt bất đắc dĩ ở phía sau, vốn là tính toán đi đến quán rượu lớn nhất ở đây ngồi một chút, hiện tại hắn quyết định thay đổi chủ ý.
“Vậy thật đúng dịp, tại hạ cũng đang đến cửa hàng thuốc mua mấy loại nguyên kiệu thuốc, vốn là đang định tiến lên đây hỏi một chút công tử đi như thế nào, không nghĩ vị công tử này cũng cần đến cửa hàng thuốc.”
Duẫn Tử Hàn vừa nói ra cái lời này, tùy tùng Bạt Sái đi theo phía sau hắn lập tức dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn về phía công tử mình, bọn họ rõ ràng là muốn đi quán rượu, thế nào hiện tại sửa lại muốn đi cửa hàng thuốc, sao công tử đột nhiên đổi chủ ý rồi ?
“Vậy thật đúng dịp, tại hạ Mạc Thiên, đây là thuộc hạ Dịch Phong của ta, không ngờ đến hỏi đường lại hỏi ra một đồng đạo.”Tiểu Linh đem người đàn ông trước mắt và nét mặt tùy tùng phía sau xem ở trong đáy mắt, mím môi khẽ mỉm cười, ngay sau đó đem Dịch Phong kéo về đến bên cạnh mình, mở miệng nói.
“Tại hạ Duẫn Tử Hàn, đây là Bạt Sái!”
Duẫn Tử Hàn chỉ là đơn giản giới thiệu vài câu, sau đó cười cười nhìn tiểu công tử trước mắt, chỉ là sau khi nghe được tên của hắn, người trước mắt cư nhiên không có bất kỳ nét mặt nào, sắc mặt không thay đổi y như thường, hình như căn bản cũng không biết hắn đến tột cùng là người nào, đây cũng là để cho hắn cảm thấy có chút tò mò.
Nói thế nào thì Duẫn Tử Hàn hắn ở trên đại lục cũng là một người có một cái tên tuổi, hắn khẳng định có thể thấy phản ứng đầu tiên của bất luận kẻ nào nghe thấy cái tên này, nhất định sẽ nghĩ đến Trác Nhĩ quốc hoàng thượng Duẫn Tử Hàn, hiện tại là Đế Vương trẻ tuổi nhất trên đại lục này.
Chỉ là Duẫn Tử Hàn lại không biết, Tiểu Linh căn bản cũng không có chú ý quá nhiều những thứ này, trước kia vẫn nghiên cứu độc thuật cùng y thuật, mặc dù có đi lại các nơi, nhưng phần nhiều đều ở khu vực phía Bắc của Y quốc, so với Trác Nhĩ quốc chưa bao giờ được nàng chú ý tới, ai là hoàng thượng cũng không ở trong đầu của nàng.
“Ha ha ha, ngưỡng mộ đã lâu, Duẫn huynh cũng muốn đi cửa hàng thuốc, không bằng cùng nhau, chúng ta tìm những người khác hỏi một câu.” Tiểu Linh nhìn ánh mắt đối phương rất có ý vị, sắc mặt không thay đổi, mỉm cười nói.
Duẫn Tử Hàn cái tên này đối với nàng mà nói, cũng chỉ là một cái tên mà thôi!
Mà Dịch Phong ở bên cạnh nàng, nghe được tên tuổi Duẫn Tử Hàn, cũng trực tiếp trừng lớn cặp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mắt, cái miệng tự nhiên mím lại, tay không tự ý thức kéo áo choàng của nàng, hắn muốn nói cho nàng biết người trước mắt không đơn giản không nên dính vào, người ta là Vương của một quốc gia lớn đấy.
Đem thần sắc hai người đều nhìn ở đáy mắt, Duẫn Tử Hàn không cầm được cười lên, có ý tứ có ý tứ! Cái tiểu công tử này thoạt nhìn hình như không biết hắn là ai, nhưng cái tên thuộc hạ bên cạnh lại biết, nhưng hắn tự hỏi tên của mình không sai biệt lắm nên mọi người biết được, tên thuộc hạ kia cũng biết được là chuyện đương nhiên, hắn không phải không biết?
Chẳng lẽ là giả bộ?
Có ý tứ, tiểu công tử trước mắt tuấn tú động lòng người này, thật đúng là để cho hắn sinh ra hứng thú.
Bạt Sái bên cạnh sử dụng một loại ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Tiểu Linh, theo ý hắn, người trước mắt không thể nào không biết công tử nhà mình, người này làm bộ như không biết, mới vừa rồi còn tới cản đường, hắn thấy cảm thấy hai người trước mặt kia rất khả nghi.
Bốn người lại tìm người hỏi đường, ngay sau đó hướng phương hướng có cửa hàng thuốc đi đến.
Trong đầu Tiểu Linh nghĩ đến ở Sài La bên này có những nguyên liệu thuốc nào, căn bản là không có để ý Duẫn Tử Hàn bên cạnh nhiều, dọc theo đường đi đều là dáng vẻ như có điều suy nghĩ.
Mạc Thiên này thật sự hoàn toàn không biết hắn là ai? Đoạn đường này hình như cũng không có phản ứng gì!
Ánh mắt Duẫn Tử Hàn đều là rơi vào trên người của Tiểu Linh, mặt đầy hăng hái, làm một Hoàng đế trẻ tuổi nhất cường quốc, tên tuổi Duẫn Tử Hàn đã sớm vang dội trên đại lục, đến đứa bé mấy tuổi cũng biết Duẫn Tử Hàn là người nào, nhưng người đàn ông trước mắt gọi Mạc Thiên này cũng hoàn toàn không giống như làm bộ làm dạng.
“Mạc huynh, ngươi phải đến cửa hàng thuốc, chẳng lẽ là thân thể khó chịu, hay là trong nhà có người nhiễm bệnh?” Duẫn Tử Hàn mỉm cười hỏi, rất có vài phần dò xét.
Cho dù là Bách Chiến Vương của Băng Lăng quốc mấy năm gần đây ít khi lộ diện trước người khác nghe nói hắn đã mất tích, tên của hắn cũng có thể là Chiến Tịch Lâm, người này về mưu lược đánh trận đều rất giỏi là người mà Duẫn Tử Hàn hắn muốn gặp từ lâu.
Cho nên nội tâm Duẫn Tử Hàn có chút hoài nghi, "Mạc Thiên" trước mắt này, tên tuổi chỉ sợ là tên giả, nếu như vậy, hắn lại có chút ngạc nhiên, hắn có phải là Bách Chiến vương Chiến Tịch Lâm kinh thái tuyệt diễm trong truyền thuyết rồi hay không.
Đáy mắt tinh quang chớp lóe mà qua, bên khóe miệng Duẫn Tử Hàn nụ cười càng ngày càng đậm, hắn đối với Băng Lăng quốc Bách Chiến vương Điện hạ rất hiếu kỳ, hắn rất chờ mong cùng Chiến Tịch Lâm gặp mặt một lần.
Về phần Mạc Thiên trước mắt này. . . . . . Nhìn khí độ bất phàm, có thể là , Chiến Tịch Lâm .
“A, thật ra thì không nói gạt ngươi, ta là một đại phu, lần này tới là chuẩn bị mua một chút nguyên liệu thuốc của Sài La, chuẩn bị nhiều một chút lo trước khỏi hoạ!”
Tiểu Linh thuận miệng trả lời, vốn thân phận của nàng bây giờ chính là đại phu, không có gì không thể để người ta không biết.
“Đại phu? Vậy không biết Mạc huynh là người nơi nào, nhìn không giống như là người Sài La này?” Duẫn Tử Hàn thần sắc không thay đổi, tiếp tục tùy ý nói.
“Tại hạ người Y quốc, chỉ là một đại phu ở nông thôn thôi, bình thường vẫn vân du các nơi trong nước hôm nay mới có dịp ra ngoài, lần này đến Sài La cũng là có chuyện hệ trọng!” Tiểu Linh liếc nhìn người đàn ông rất quý khí bên cạnh, cười cười đi nhanh mấy bước nói.
“Y quốc?” Rất có vài phần kinh ngạc, Duẫn Tử Hàn không nghĩ tới nhận được đáp án như vậy.
Có ý tứ, nếu quả thật là Y quốc, quốc gia giáp ranh với Trác Nhĩ của hắn, nhưng cư nhiên không biết tên Hoàng thượng nước láng giếng, hắn ngược lại có thể xem một chút trước mắt cái Mạc Thiên này đến tột cùng có bao nhiêu bản lãnh!
“Đúng vậy, thế nào chẳng lẽ ngươi cũng là người Y quốc hay sao?” Giương mắt nhìn về phía Duẫn Tử Hàn, nàng thuận miệng trêu ghẹo nói.
“Công tử. . . . . .”
Dịch Phong có chút do dự tiến lên vài bước, đưa tay lôi kéo nàng, hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy tất yếu nhắc nhở tiểu thư một chút.
“Thế nào Dịch Phong?” Tiểu Linh khẽ nghiêng đầu, nhưng ngay sau đó thấy cách đó không xa chính là cửa hàng thuốc, bước chân tăng nhanh mấy bước, “Thông Linh y quán, đến, đi, vào xem một chút!”