Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 35: Đao tuy sắc nhưng chất lượng quá kém
Người dịch: truongcaca Nguồn: metruyen.com
Đừng nói gã không thể trêu vào Hồng bang, ngay cả phần lớn những người đến nhà hàng cao cấp này dùng cơm, sợ rằng Hắc Lang cũng không thể trêu vào. Ai biết được người trước mặt có phải một cục trưởng, hay là thiếu gia, tiểu thư của nhà nào đó hay không, đụng vào mấy người này, gã chỉ sợ ngay cả chết thế nào cũng không biết.
Cho nên gã rất thức thời đứng lên.
Nhưng khiến cho Hắc Lang rất phiền muộn chính là, Vu Thiên dường như không thèm để ý, vẫn ngồi quay lưng về phía đám thủ hạ của Hồng Cường, chăm chú vào mấy món hải sản trước mặt, dường như không hề nghe thấy tiếng tranh cãi phía sau, hay nói đúng hơn hắn căn bản có khi cũng không biết có người đang đánh nhau sau hắn. Hắc Lang quả thực phục sát đất rồi, trước đây từng nghe nói có người say mê đến mức nhập tâm khi xem tivi, khi đọc sách, chưa thấy ai lại nhập tâm đến thế khi ăn cả, mà hiển nhiên, Vu Thiên lại chính là loại người này.
Kỳ thực Vu Thiên làm như vậy cũng vì hắn thực sự không quen nhìn đám người Hồng Cường gây chuyện. Nghĩ đến việc từ sau khi hắn theo Tần Thư Nhã xuống núi, luôn khiêm tốn hạ thấp mình, sợ người khác thấy mình ngụy trang. Nhưng hôm nay được ăn món ngon như vậy, lại phải nhìn một đám người bắt nạt người khác, Vu Thiên cũng không muốn tiếp tục ngụy trang nữa. Chả lẽ cả đời này, hắn lại luôn phải co đầu rút cổ hay sao, cả đời này phải chịu an ổn mà sống hay sao, hơn nữa, thân thế của hắn dù sao cũng là bí mật, hắn không nói ra, ai có thể biết được? Cho nên trong nháy mắt Vu Thiên lập tức quyết định không ngụy trang nữa, trở về với con người thật của mình.
Vu Thiên cũng hiểu, muốn trở nên mạnh mẽ hơn, tìm đối thủ để luyện tập cũng là một lựa chọn không tồi.
Mà mấy người thủ hạ của Hồng Cường, còn chưa đã nghiền, lại thấy một thằng nhóc vẫn không biết sống chết ngồi ăn cơm, khiến cho bọn hắn càng thêm tức giận. Bọn chúng mặc dù biết có thể đến nhà hàng Đế Hào ăn cơm, nhất định là người không thiếu tiền, nhưng bọn chúng nghĩ người chỉ có thể ngồi ở trong đại sảnh ăn, không thể lên phòng, nhất định cũng không có bối cảnh gì, nên một tiểu đệ đi tới bên người Vu Thiên nói:
- Này, thằng nhóc, mày không thấy bọn tao đang đập phá ở đây à?
- Ồ, anh đập phá thì cứ đập phá, không liên quan tới tôi, đừng làm phiền tôi.
Vu Thiên không buồn quay đầu lại nói, nói ra một câu khiến người khác không biết phải nói gì.
- Đkm, mày nghĩ bọn tao đang đóng phim chắc, đứng lên ngay cho lão tử…
Tên này mới nói tới đây, đã bị Vu Thiên nhấc bổng lên cao:
- Đừng xưng lão tử với tôi, chỉ bằng vào anh, cũng xứng sao?
Nói xong, Vu Thiên nhẹ dùng lực, tên đáng thương kia ngay lập tức bay ra xa.
- Bịch!
Bay được bảy tám mét, dưới tác dụng của trọng lực, tên này mới rơi xuống.
Cha của Vu Thiên, trong ấn tượng của hắn thật sự rất mơ hồ, nhưng người khác dám xưng như vậy, vậy hắn phải chết là cái chắc.
Mà cái vung tay nhẹ nhàng này của Vu Thiên, lại khiến cho những thủ hạ khác của Hồng Cường lập tức sững sờ tại chỗ, không ngờ dưới tình huống Hồng bang làm việc, lại có kẻ dám xen vào, người này nếu đầu óc không có vấn đề, chắc chắn có bối cảnh không tầm thường.
- Giả heo ăn thịt hổ sao?
Từ phía xa nhìn thấy một màn này, trong đầu Hồng Cường chợt nảy ra mấy từ này. Dù sao trên phim ảnh hay tiểu thuyết, cũng rất hay có cảnh nam chính giả ngu rồi trừng trị mấy kẻ có mắt như mù. Người này, không phải cũng là kẻ như vậy chứ?
Hồng Cường cũng không dám khẳng định, nên liếc mắt về phía một tiểu đệ, người anh em này ngay lập tức hiểu ý, bước tới bên người Vu Thiên, hỏi:
- Vị bằng hữu này, không biết tên là gì, làm việc ở đâu?
Vu Thiên vừa khẽ vươn tay ném tiểu tử không biết sống chết kia ra xa, thì lại ngồi vào bàn, tiếp tục ăn mấy món hải sản còn chưa tiêu diệt xong, trong lòng hắn cho rằng, mấy món ngon như vậy, tuyệt đối không thể lãng phí, nếu không chẳng phải sẽ rất đáng tiếc hay sao. Mà người mới tiến đến hỏi, Vu Thiên không phải không nghe thấy gã nói gì, mà là hắn còn đang bận ăn, không trả lời được.
- Vị bằng hữu kia, không biết tên gọi là gì vậy?
Tiểu đệ của Hồng Cường thấy Vu Thiên không phản ứng gì với mình, vội vã hỏi lại một lần nữa.
Nhưng lúc này Vu Thiên còn đang bận xử lý một con tôm hùm to thật to, nào có thời gian để ý đến gã, nên vẫn im lặng không nói gì.
Nhìn nhìn Vu Thiên không phản ứng gì, tên này đành phải quay đầu lại nhìn Hồng Cường. Hồng Cường không ngờ Vu Thiên không nể mặt như vậy, người bên mình đã hỏi tới hai lần, vẫn không thèm phản ứng, trong lúc nhất thời khiến y không xuống đài được.
- Mặc kệ, nhìn thằng nhóc này trẻ tuổi như vậy, chắc cũng không có bối cảnh gì đâu, mà người từ nhỏ giàu có, chắc chắn sẽ không luyến tiếc một bữa hải sản như vậy.
Hồng Cường tự an ủi mình một câu, rồi gào lên:
- Không cần lo tới hắn nữa, cho hắn biết chọc tới người của Hồng bang, sẽ gặp phải hậu quả gì.
Có mệnh lệnh này của Hồng Cường, lập tức có hai người lao về phía Vu Thiên. Bọn họ thấy cảnh Vu Thiên ném huynh đệ của mình rất nhẹ nhàng, nhưng cũng chỉ cho là sức của hắn rất khỏe mà thôi, chưa chắc đã có công phu gì lợi hại, nên chỉ cần bắt được hắn là xong chuyện.
Cho nên hai hán tử Hồng bang này, lập tức lấy ra trong người hai thanh đao dài chừng 50 cm, sau đó lao tới đằng sau Vu Thiên. Bọn họ đương nhiên là muốn chém Vu Thiên, để cho mọi người biết, đắc tội với Hồng bang, sẽ gặp phải hậu quả gì, đồng thời cũng lập uy với người khác.
Hắc Lang thấy có hai tên Hồng bang cầm hai thanh đao sáng loáng lao về phía Vu Thiên, gã nhịn không được nhỏ giọng nói:
- Vu tiên sinh, tôi xem ngài đừng ăn nữa được không, chúng ta lập tức đi thôi.
Hắc Lang cũng định cảnh báo Vu Thiên có người đang định chém hắn, nhưng nghĩ lại thân thủ của Vu Thiên, làm sao có thể không có cảm giác gì cơ chứ, nên cũng không nhắc tới nữa.
- Anh gấp làm gì, đợi tôi ăn xong rồi hãy đi, hắc hắc!
Nói xong mấy câu này, Vu Thiên lại cúi đầu xuống, tập trung tiêu diệt nửa con tôm hùm còn sót lại.
- Yaa…a….a!
Ngay sau hai tiếng thét dài, lập tức hai thanh đao mang theo tiếng gió chém về phía sau Vu Thiên. Phải biết rằng lần này Hồng bang tới gây phiền phức cho Bạch gia, người đi tới đều là phần tử tinh anh của Hồng bang, lúc bình thường, bất cứ ai cũng có một chọi ba tên côn đồ.
Cho nên hai tên Hồng bang này vốn cho rằng, chỉ cần hai đao này chém xuống, tất sẽ khiến Vu Thiên không còn cơ hội thấy mặt trời mọc ngày mai nữa. Bọn họ cũng lại nhìn về phía Hồng Cường, cũng biết đây là cơ hội lập công của mình, nên ra tay rất quyết đoán, không chừa lại đường lui.
Vu Thiên vẫn cứ ngồi như vậy, dường như không có cảm giác gì với nguy hiểm đang tiến đến phía sau lưng. Mắt thấy hai thanh đao sắp bổ xuống người Vu Thiên, thì hắn lại ngay lập tức đứng lên, bước sang trái một bước, dễ dàng tránh thoát hai đao này.
- Rồi rồi được rồi, tôi ăn xong rồi, trả tiền rồi chúng ta đi thôi.
Có lẽ do ngày hôm nay Vu Thiên được ăn hải sản thoải mái, nên hắn cũng nói nhiều hơn.
- Ah!
Hắc Lang thật không ngờ Vu Thiên còn nghĩ tới chuyện trả tiền, dường như không thèm để ý tới đám người Hồng bang đang ở phía sau vậy.
- Ah cái gì mà ah? Trả tiền đi chứ, anh không định nói cho tôi biết hôm nay anh quên mang tiền đấy chứ, tôi nói cho anh biết, trong túi quần tôi hiện tại nửa đồng cũng không có đâu.
Vu Thiên thấy Hắc Lang vẫn còn sững sỡ ngây ra tại chỗ, liền tưởng Hắc Lang quên mang tiền..
- ÀhĐương” giòn tan vang lên, thanh đao đã bị Vu Thiên bẻ gãy:
- Hắc hắc, quả nhiên chất lượng không ra gì.
Nói xong, Vu Thiên lại tùy ý vung tay, mảnh đao bị bẻ ra ngay lập tức đâm xuyên qua một cột đá cẩm thạch ở giữa sảnh.
Không ai ngờ tới, mảnh đao bị bẻ kia không ngờ lại xuyên thủng qua cột đá, khiến cột đá cứng rắn là vậy mà lại xuất hiện vết nứt.
Độ cứng rắn của cột đá thì không cần phải nói, bình thường cho dù cầm thanh đao chém vào, chưa chắc đã có vết tích gì, mà Vu Thiên chỉ nhẹ nhàng vung tay như vậy, đã khiến mảnh đao xuyên thủng vào trong cột đá, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết cần lực đạo lớn thế nào.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 36: Chịu thua
Người dịch: truongcaca Nguồn: metruyen.com
Cái vung tay tùy ý của Vu Thiên, khiến hai tên tiểu đệ Hồng bang này ngơ ra không biết nên làm gì mới tốt.
Bọn chúng tuy cảm giác tài dùng đao của mình cũng không đến nỗi nào, nhưng so sánh với kiểu nhẹ nhàng phi đao này của Vu Thiên, chúng cảm giác như đang múa rìu qua mắt thợ.
- Được chưa, giờ hai anh cút đi được chưa?
Vu Thiên nhìn hai tên tiểu đệ Hồng bang trước mặt, nhàn nhạt hỏi.
Hai tên chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, không ngờ lại theo bản năng lùi lại một bước, nhường đường cho Vu Thiên.
Vu Thiên thấy không ai cản mình nữa, cũng không thèm khách khí, bước chân đi ra ngoài. Hắc Lang thấy Vu Thiên đã bắt đầu đi, cũng vội vàng đuổi theo sau, nhưng một tiếng hét lớn vang lên lại khiến gã lùi nhanh về sau.
- Chậm đã, ai cho mày đi, mày cho rằng Hồng bang bọn tao là cái gì, mày bắt nạt anh em của bọn tao, giờ muốn đi là có thể đi chắc?
Người hét lên quả nhiên chính là kẻ dẫn đầu gây sự ở nhà hàng Đế Hào – Hồng Cường.
- Rõ ràng là các anh bắt nạt tôi trước!
Vu Thiên trong lòng nghĩ vậy, nhưng cũng không nói ra, quay đầu về phía Hồng Cường, nói:
- Thằng nhóc, thế cuối cùng mày muốn sao?
Thực sự là không nói thì thôi, Vu Thiên vừa nói ra khỏi miệng, xung quanh lập tự lặng lẽ như tờ. Nếu Vu Thiên động thủ đánh tiểu đệ Hồng bang thì cũng thôi, ai bảo bọn chúng gây phiền phức trước cho Vu Thiên, thế nhưng Vu Thiên dám ở trước mặt nhiều người như vậy gọi Hồng Cường là thằng nhóc, còn hỏi người ta muốn sao? Tên Hồng Cường này nếu còn có thể dừng tay thì đúng là chuyện lạ.
- Mày, mày vừa gọi tao là gì?
Hồng Cường nhìn thiếu niên trước mặt rõ ràng còn không lớn bằng mình, trong lòng cũng rất phiền muộn, coi như mày cũng không lớn bằng tao, nhưng lại dám gọi là thằng nhóc, vậy chính là mày muốn chết rồi.
- Lỗ tai mày bị điếc à? Lời hay không nói hai lần!
Vu Thiên cũng lười phản ứng lại với Hồng Cường.
Vu Thiên vừa nói như vậy, mọi người trong đại sảnh nhịn không được đều muốn cười lên. Nhưng do Hồng Cường còn ở đây, nên mọi người đều phải nhịn lại.
Thế nhưng người trên tầng 2 thì lại phản ứng khác, vừa nghe Vu Thiên chửi Hồng Cường là điếc, Triệu Đan Đan là người đầu tiên che miệng cười rộ lên:
- Chị Mộc Lan, người thanh niên này đúng là rất thú vị!
- Đúng thật, dám ở trường hợp này nói Hồng Cường như vậy, phỏng chừng hắn cũng không có chỗ dựa gì đâu, mà thuần túy là đầu óc có bệnh.
Lương Mộc Lan thế nhưng lại không cười, mà tiếp tục cẩn thận quan sát màn tiếp theo, vì cô biết, chuyện tiếp theo sẽ càng thêm đặc sắc.
Quả nhiên, Lương Mộc Lan vừa nói xong mấy lời này, đằng sau cô một người đàn ông vạm vỡ ước chừng 30 tuổi lên tiếng:
- Người này rất mạnh, chí ít sức lực của hắn, tôi không bằng được.
Nghe thấy lời người đàn ông này, Lương Mộc Lan quay đầu lại liếc y một cái. Cô biết rất rõ về người này, y là đội trưởng đội hành động Quốc An cục, biệt hiệu là Liệp Báo. Trong Quốc An cục cũng không có mấy người có thể thắng y. Nhưng hiện giờ chỉ nhìn một màn vung tay phi đao của Vu Thiên, y đã nói sức lực mình không bằng đối phương, chuyện này không khỏi khiến Lương Mộc Lan nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Mặc dù nói Liệp Báo nổi danh nhất về tốc độ, nhưng sức lực của y cũng không hề nhỏ chút nào. Y nói Vu Thiên sức lực mạnh, vậy quả thật là rất mạnh.
Đây cũng là lý do tại sao mọi người hay nói ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề nhìn môn đạo.
Đại sảnh nhà hàng Đế Hào, khi mấy người trên lầu còn đang nói, chuyện nên xảy ra thì vẫn cứ xảy ra. Hồng Cường thấy Vu Thiên không nể mặt mình, dám ở trước mặt nhiều người như vậy nói mình như vậy, y bắt đầu điên tiết:
- Phong Cẩu, ngươi lên giáo huấn nó, cho nó biết đắc tội với Hồng bang chúng ta, sẽ gặp phải hậu quả gì.
Tuy rằng Hồng Cường rất muốn ngay lập tức giết chết Vu Thiên, thế nhưng ở xung quanh có nhiều người như vậy đang nhìn, làm vậy sẽ không có chỗ tốt nào.
Nghe thấy lời Hồng Cường, Phong Cẩu đi lên từ phía sau y.
Vu Thiên nhìn thấy Chó Điên đang đi về phía mình, hắn cười cười lắc đầu:
- Anh là người mạnh nhất trong đám người này, nhưng cũng chỉ là mạnh nhất mà thôi, trong mắt tôi, anh còn chưa được tính là cao thủ.
Vu Thiên vừa nói ra lời này, tất cả mọi người lại im lặng thêm lần nữa. Bọn họ không ngờ Vu Thiên tự đại như vậy, lời này cũng dám nói.
Phải biết rằng, Phong Cẩu người này không hề đơn giản, gã là một trong mười tay đấm Hồng bang thập đại kim bài, là một kẻ thành danh đã lâu trong hắc đạo, rất nhiều đại ca xã hội đen đã bị Phong Cẩu giết chết, có thể nói danh tiếng của Phong Cẩu không có mấy người không biết. Tên của gã khi nhắc đến, khiến mọi người không rét mà run.
Người như vậy, không ngờ Vu Thiên lại dám ngay trước mặt mọi người nói gã chỉ là người mạnh nhất, còn chưa tính là cao thủ, bảo sao mọi người không kinh sợ.
Đứng cách Vu Thiên không xa, Hắc Lang cũng biết tới Phong Cẩu, gã tuy rằng đã từng chứng kiến sự lợi hại của Vu Thiên, nhưng gã cũng không dám đoán, Vu Thiên đánh nhau với Phong Cẩu sẽ có kết quả gì. Nhưng bản năng khiến gã trong lòng lại chọn tin tưởng Vu Thiên, có lẽ là vì từ sau khi gã gặp Vu Thiên, Vu Thiên luôn làm gã phải kinh hỉ? Cho nên Hắc Lang cũng rất nóng lòng muốn xem cảnh Vu Thiên đánh một trận với Phong Cẩu, không vì gì khác, chỉ vì trong xã hội đen có mấy người không sùng bái cường giả cơ chứ, Hắc Lang cũng tạm coi là một kẻ lăn lộn trong xã hội đen, nên gã cũng sùng bái cường giả.
- Mày muốn chết.
Nghe thấy Vu Thiên nói vậy, Phong Cẩu quả thật đã sắp nổi điên.
Vừa rồi Vu Thiên trừng trị mấy tên tiểu đệ Hồng bang, Phong Cẩu không phải không thấy, nhưng gã chỉ cho là Vu Thiên có sức lực kinh người mà thôi. Nếu chỉ so sức lực, chính mình cũng không thể so với hắn, nhưng nếu nói về đánh nhau, lại bảo mình không phải đối thủ của hắn, Phong Cẩu là kẻ đầu tiên không phục. Lại nói Vu Thiên vũ nhục mình trước mặt nhiều người như vậy, mình mang danh Phong Cẩu lại không làm gì được Vu Thiên, còn không khiến cho tiểu đệ phía dưới chê cười hay sao?
Ngay tại lúc Phong Cẩu gào lên Vu Thiên muốn chết, gã cũng bắt đầu động.
- Vù!
Theo âm thanh vang lên, Phong Cẩu đã nhanh chóng đi tới trước mặt Vu Thiên, một cú đấm mạnh mẽ lao thẳng về phía trước ngực Vu Thiên, một quyền mang theo tám phần lực lượng của Phong Cẩu, phải biết từ trước tới nay, gã ra một quyền này, dưới tay không kẻ nào còn sống.
Phong Cẩu lao đến, Vu Thiên đã đoán trước, ngay từ lúc đầu khi Vu Thiên chọc giận Phong Cẩu, hắn đã nghĩ ngay đến cảnh này. Mà hắn sở dĩ nói vậy, là vì cũng dám chắc mình có thể thắng tên Phong Cẩu này, phán đoán dựa vào khí thế của Phong Cẩu, cường giả bình thường luôn có khí thế, Phong Cẩu cũng có, nhưng khí thế của gã trong mắt Vu Thiên nhỏ yếu đến đáng thương, chả gây được chút áp lực nào cho Vu Thiên, thế nên Vu Thiên mới nói Phong Cẩu không phải đối thủ của mình.
Mà lý do khiến cho Vu Thiên chọc giận Phong Cẩu, là vì hắn muốn Phong Cẩu hoàn toàn điên cuồng lên, xuất thủ sẽ ngoan độc tàn nhẫn thêm nhiều, như vậy mới khiến cho Vu Thiên có cảm giác đối thủ.
Quả nhiên, sau khi nghe Vu Thiên vũ nhục mình như vậy, Phong Cẩu cũng bắt đầu điên cuồng. Làm một võ giả, sỉ nhục lớn nhất là đối phương khinh thường mình, mà hiển nhiên hiện tại, Vu Thiên chính là như vậy khinh thường Phong Cẩu. Từ trước tới nay, đều là Phong Cẩu khinh thường người khác, nào đã bao giờ phải chịu người khác khinh thường? Cho nên khi Vu Thiên dùng thái độ này đối đãi với gã, gã đương nhiên sẽ nổi giận đánh một quyền về phía Vu Thiên.
- Thông!
Một tiếng động thật lớn vang lên, hai nắm tay chạm vào nhau, khiến không khí xung quanh nổ một tiếng thật lớn.
Khi nắm đấm Phong Cẩu chỉ còn cách mình năm mươi cm, Vu Thiên mới vung quyền ra. Dù sao Vu Thiên cũng biết một trong những cao thủ của Hồng bang – bang phái xã hội đen lớn nhất Đông Phương quốc, đương nhiên thực lực sẽ không tầm thường, nên Vu Thiên cũng không dám cuồng vọng tự đại đợi Phong Cẩu đánh vào ngực mình rồi mới đánh trả, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không phải khiến hắn mất mặt hay sao?
Độ cao võ học mà Vu Thiên nắm giữ, đã định trước ánh mắt hắn sẽ cao hơn so với võ giả bình thường, nói cách khác cũng có thể nói Vu Thiên xác thực rất cuồng vọng. Tuy Vu Thiên cuồng vọng, nhưng không hề tự đại. Hắn ngoài miệng miệt thị đối thủ, nhưng bên trong vẫn luôn âm thầm đề phòng, có như vậy, mới luôn đứng ở thế bất bại.
Trong đại sảnh, một quyền này của Phong Cẩu và Vu Thiên giao phong, khiến tất cả mọi người đều nín thở tập trung, bọn họ cũng muốn nhìn xem, kẻ dám khiêu chiến với một trong thập đại kim bài Hồng bang, đến cùng có gì đặc biệt hơn người, liệu mọi việc có thật như lời hắn nói, Chó Điên trong mắt hắn chỉ là mạnh mà thôi, còn không xứng là cao thủ.
Một quyền này, mọi người đã biết, thì ra Vu Thiên quả nhiên không nói mạnh miệng.
Bởi vì sau khi nắm đấm hai người chạm nhau rồi tách ra, Vu Thiên vẫn đứng bất động tại chỗ, thế nhưng Phong Cẩu đã liên tục lùi về sau ba bước, trên khóe miệng gã, đã trào ra tia máu, ai nhìn cũng biết một chiêu này, Phong Cẩu đã bại.
Phong Cẩu nhìn Vu Thiên trước mặt, lộ ra bộ dáng không thể tin nổi, gã không thể ngờ rằng, quyền kia của mình đã tới trước ngực Vu Thiên, sao Vu Thiên còn có thể phản kích? Dựa vào cái gì một quyền tùy ý của hắn, đã khiến mình phải lùi lại mấy bước? Là vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
Hai mắt Phong Cẩu đỏ bừng lên, nhìn qua còn tưởng sắp phọt máu tới nơi. Nhưng gã vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, muốn giải thích, cách giải thích duy nhất là tên trước mắt mình quá cường hãn, cường hãn tới mức mình và hắn căn bản không phải cùng cấp bậc.
Hiểu rõ ràng mọi chuyện, Phong Cẩu bỗng thấy thoải mái. Nếu đã không phải cùng cấp bậc, vậy mình thua cũng không mất mặt.
- Cậu rất mạnh, như cậu nói, cậu quả nhiên là một cao thủ, Phong Cẩu tôi bội phục.
Nói ra lời này, không ngờ Phong Cẩu không hề xấu hổ chút nào, đây chính là sự tôn trọng của võ giả dành cho đối thủ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 37: Bạch Ngọc Đường
Người dịch: truongcaca Nguồn: metruyen.com
- Phong Cẩu, ngươi chẳng qua chỉ thua một chiêu mà thôi, tại sao lại chịu thua, mau, giết chết hắn, nếu không ta sẽ nói với ông nội xử phạt ngươi!
Hồng Cường đang ở đằng sau Phong Cẩu nghe thấy Phong Cẩu nói mấy lời này, y liền có cảm giác không ổn, y biết đây là dấu hiệu Phong Cẩu muốn nhận thua, nên y vội vàng kêu lên, hi vọng Phong Cẩu có thể tiếp tục đấu với tên thanh niên non choẹt trước mắt. Hồng Cường không tin, một trong thập đại kim bài Hồng bang lại không đánh lại một thằng nhóc hình như còn chưa mười tám tuổi.
Thậm chí bây giờ Hồng Cường còn muốn ngay lập tức giết người.
- Không! Tôi đánh không lại hắn, đây là sự thật, tôi chịu thua. Chỉ là không biết cậu có dám để tên lại không, để sau này tôi còn có cơ hội lĩnh giáo?
Không để ý Hồng Cường đang ở phía sau hô to gọi nhỏ, Phong Cẩu trực tiếp nhận thua. Gã không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng gã biết đối mặt với Vu Thiên, gã chịu thua cũng không có gì là mất mặt.
- Ngươi…?
Thấy Phong Cẩu cuối cùng vẫn chủ động nhận thua, Hồng Cường cũng không biết nên làm gì cho phải. Chẳng lẽ lại bắt y chạy ra tự mình đánh nhau với Vu Thiên sao? Nói đùa gì vậy, ngay cả Phong Cẩu cũng không phải là đối thủ, y còn chạy ra đấy, không phải là muốn tự sát sao? Vì thế, Hồng Cường lúc này cũng không biết phải nói gì nữa.
Nhưng cũng may Vu Thiên còn biết cái gọi là nể mặt cho ngày sau gặp mặt. Hắn tuy rằng không biết Hồng Cường có bối cảnh lớn cỡ nào, nhưng từ ánh mắt Hắc Lang phía sau là có thể thấy rằng, thế lực phía sau Hồng Cường, tập đoàn Đại Tần của Tần Vĩnh Phú không thể trêu vào được, nên Vu Thiên định cho đối phương một bậc thang xuống đài.
- À! Anh chịu thua, thế thì tốt rồi, ít nhất cái này cũng nói lên anh là người thông minh. Anh cứ nhớ kỹ, tôi là Vu Thiên.
Ngay khi Vu Thiên dám thừa nhận tên tuổi thân phận của mình, đã định trước tương lai tên hắn sẽ vang vọng khắp thành phố Trung Sơn.
- À đúng rồi, anh không còn chuyện gì nữa chứ, giờ tôi đi được chưa?
Vu Thiên liếc mắt nhìn Hồng Cường phía sau Phong Cẩu, cười hỏi. Cái gì nên làm hắn cũng làm xong rồi, ăn cũng ăn xong rồi, giờ không đi còn ở lại làm gì.
Vu Thiên đương nhiên biết lúc này Hồng Cường đang không biết nói gì cho phải, nên sau khi nói ra mấy lời này, Vu Thiên tức thì quay người, sau đó ra khỏi đại sảnh nhà hàng Đế Hào. Hắc Lang thấy Vu Thiên đã đi, cũng vội vã chạy theo sau.
Hồng Cường thấy Vu Thiên cứ như vậy rời đi, y rất muốn gào lên:
- Mày đứng lại đó cho tao!
Nhưng nếu kêu gào cũng quá làm trò đi, giữ người ta lại xong rồi định làm gì? Mời người ta ăn cơm chắc? Ha ha, hiển nhiên không được rồi, thế thì thà cứ để bọn họ đi đi, ít nhất người ngoài trông vào, còn tưởng Vu Thiên sợ mình nên mới rời đi, đỡ mất mặt mũi Hồng bang.
Sau khi Vu Thiên rời đi, Hồng Cường nhìn những người còn lại không còn cao thủ nào lợi hại, y quay về mấy tiểu đệ Hồng bang hô lên:
- Tốt rồi, bọn mày bắt đầu phá cho tao.
- Chậm đã!
Lại một tiếng hét lớn vang lên cắt lời Hồng Cường.
Hồng Cường lúc này quả thật rất phiền muộn, là một trong những con cháu của bang chủ Hồng bang, y nghĩ mãi mà không ra sao lại hay có người cắt lời mình như vậy, chẳng lẽ không ai rõ thân phận của mình sao? Hừ! Lần này Hồng Cường thật muốn nhìn xem là ai cắt lời y, y không tin còn có thêm một kẻ biến thái như Vu Thiên xuất hiện trước mắt mình, nếu không quả thực y cũng quá xui xẻo rồi.
Theo tiếng chậm đã vang lên, Hồng Cường ngẩng đầu nhìn lại, đôi lông mày nhíu lại, người này mặc dù không có vũ lực biến thái như Vu Thiên, nhưng so sánh với Vu Thiên, người này càng thêm khó đối phó, bởi vì người mới lên tiếng chính là một nhân vật trọng yếu trong lớp trẻ Bạch gia thành phố Trung Sơn – ông chủ giấu mặt của nhà hàng Đế Hào – Bạch Ngọc Đường.
Lúc nãy khi Bạch Lập Thanh bị Phong Cẩu đánh bại, đã ngay lập tức bảo tiểu đệ gọi điện cho Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường lúc đó đang đàm phán với một số công ty vàng bạc đá quý nước ngoài, tự dưng lại nhận được cuộc gọi này, khiến cho Bạch Ngọc Đường rất phẫn nộ. Xin lỗi vị quản lý họ Phương kia xong, Bạch Ngọc Đường ngồi xe lập tức đi tới nhà hàng Đế Hào, đồng thời gọi điện cho một số anh em, để bọn họ lập tức tới nhà hàng Đế Hào. Y không biết tại sao Hồng Cường lại phải đến nhà hàng gây phiền toái, nhưng y biết cho dù là ai tới sản nghiệp nhà họ Bạch gây sự, với tư cách một trong những con cháu nhà họ Bạch, y không thể lờ đi.
Ngay lúc Vu Thiên và Hắc Lang vừa mới rời đi, Bạch Ngọc Đường cùng vệ sĩ Dã Ngưu của y cũng đã xuống xe. Bởi trong lòng có chuyện, nên y cũng không để ý tới Vu Thiên và Hắc Lang, mà trục tiếp chạy vào bên trong nhà hàng, vừa mới đến cửa, đã thấy Hồng Cường chỉ huy đàn em muốn đập phá, nên ngay lập tức Bạch Ngọc Đường hét lớn một tiếng ngăn lại.
- Hồng Cường, cậu đừng khinh người quá đáng!
Bạch Ngọc Đường gào lên với Hồng Cường.
Bạch Ngọc Đường là con trai độc nhất của chủ tịch Bạch Kinh Sinh.
Ông nội y càng là nhân vật nổi tiếng khắp Trung Sơn, nhiều năm trước đã từng tham gia xã hội đen, thậm chí hiện tại vẫn rất nhiều người quen miệng gọi Bạch Khởi là chưởng môn Bạch. Qua nhiều năm nỗ lực của Bạch gia, sản nghiệp nhà họ phần lớn đã được tẩy trắng, tham gia vào đủ ngành như truyền thông, châu báu, ngân hàng, sản xuất plastic,… Mà Bạch Ngọc Đường có ông nội và bố đứng sau ủng hộ, y mở ra hộp đêm Thiên Đường Nhân Gian rất nổi tiếng ở thành phố Trung Sơn, còn có khách sạn Tình Thiên và nhà hàng Đế Hào. Bạch gia cũng là một trong tứ đại phú hào thành phố Trung Sơn.
Nhờ có quan hệ của Bạch Khởi, lại thêm thủ đoạn khéo léo của Bạch Kinh Sinh, Bạch gia ở thành phố Trung Sơn làm ăn rất tốt, cho dù là bạch đạo hay hắc đạo đều nể mặt bọn họ, nên Bạch gia cho tới giờ phát triển rất ổn định, không có ai đến quấy rối, nhưng hôm nay, Hồng Cường lại là một trường hợp ngoại lệ, bảo sao Bạch Ngọc Đường không tức giận gào lên.
Kì thực bản thân Bạch Ngọc Đường ở trong đám công tử ca thành phố Trung Sơn này cũng rất có tiếng nói. Y làm người rất sảng khoái, lại hào phóng, không có chút nào keo kiệt kì kèo, nên luôn có nhân duyên rất tốt. Hơn nữa y cũng là một người đẹp trai, có tố chất, nên cho tới giờ hầu như không mấy ai nhìn thấy bộ dáng y tức giận, không ngờ ngày hôm nay, tên đui mù Hồng Cường này lại có thể chọc cho Bạch Ngọc Đường tức giận.
- Hồng Cường, cậu muốn làm gì? Cậu có biết nhà hàng Đế Hào là sản nghiệp nhà họ Bạch tôi hay không, mà dám tới đây gây sự?
Thấy ở đây có nhiều người như vậy, Bạch Ngọc Đường đành nhịn xuống cơn tức của mình, thanh âm hạ xuống không ít, quay đầu lại nói với Hồng Cường.
- Ố ồ! Bạch gia sản nghiệp, ai! Sao tôi lại quên mất cái này chứ.
Cứ như là Hồng Cường bây giờ mới nhớ ra nhà hàng Đế Hào là sản nghiệp Bạch gia thật vậy, nhưng câu tiếp của Hồng Cường, khiến Bạch Ngọc Đường suýt nữa thì tức điên lên.
- Bạch gia, Bạch gia thì là cái rắm gì, hừ! Một cái Bạch gia nho nhỏ mà thôi, mà dám ra vẻ trước mặt Hồng gia tao, bằng vào bọn mày, cũng xứng sao?
Lời bất thình lình này của Hồng Cường khiến Bạch Ngọc Đường tức giận suýt thì chửi ầm lên.
- Hồng Cường, cậu đừng không biết xấu hổ, nói cho cậu biết, bởi cậu là người Hồng gia, nên tôi mới nhịn cậu ba phần, nhưng nếu cậu còn muốn được một tấc lại đòi tiến một thước, tôi cho cậu biết, chỉ bằng mấy lời này hôm nay của cậu, đã đủ cho cậu chết rồi.
Cho dù Bạch Ngọc Đường thường ngày tu dưỡng rất tốt, lúc này cũng đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
Lại nói, chuyện này cho dù là ai, cũng sẽ không nhịn được.
- Cái gì cơ? Mày nói khiến tao chết á? Mọi người, mọi người lại đây làm chứng nhé, chính miệng Bạch Ngọc Đường Bạch thiếu gia nói, muốn khiến tôi chết, nếu như hôm nay tôi đi ra ngoài gặp phải chuyện gì không may xảy ra, mọi người phải nghĩ ngay tới Bạch Ngọc Đường làm đấy nhé.
Hồng Cường thấy Bạch Ngọc Đường đã thực sự tức giận, y chẳng những không sợ, lại còn nhơn nhơn, ra vẻ bị bắt nạt quay sang mọi người xung quanh kể khổ.
Mọi người trong đại sảnh thấy bộ dáng của Hồng Cường hiện giờ, cả đám không nhịn được quay đầu nghiêng ra chỗ khác, thật không ngờ tới Hồng Cường bày ra bộ dáng như vậy, quả thực khiến Hồng bang mất mặt.
- Tốt tốt tốt! Hồng Cường, nếu hôm nay cậu đã không biết xấu hổ như vậy, đừng trách tôi không khách khí. Dã Ngưu, đi lên bắt hắn cho tôi.
Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng không nhịn được rồi, y quyết định bắt Hồng Cường trước, rồi chậm rãi hành hạ hắn sau.
Bạch Ngọc Đường vừa thốt ra, Dã Ngưu cũng từ sau y bước ra.
Dã Ngưu mang vóc dáng cao tới hai thước, khiến người ta sợ hãi không thôi, theo lời của Bạch Ngọc Đường, không chút do dự tiến về phía Hồng Cường.
- Vù!
Dã Ngưu vừa động, Phong Cẩu cũng động theo, gã đi tới đối diện Dã Ngưu, sau đó cứ thế đối mặt một chọi một ngay trong đại sảnh.
Phong Cẩu đánh theo kiểu linh hoạt nhanh nhẹn, Dã Ngưu lại dựa vào sức lực lớn và chịu đựng tốt. Hai người tuy theo hai trường phái khác nhau, nhưng không thể phủ nhận cả hai đều là cường giả, cũng là võ giả.
Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Dã Ngưu bị Phong Cẩu ngăn lại, trên mặt có chút căng thẳng, nhưng rất nhanh y lại thoải mái. Nghĩ đến thần lực trời sinh và khả năng chịu đựng của Dã Ngưu, y chắc chắn tên Phong Cẩu kia chỉ kiên trì được một hồi mà thôi, sau một thời gian sẽ không trụ được nữa.
Mà sự thực cũng chứng minh Bạch Ngọc Đường suy nghĩ hoàn toàn đúng, vốn Phong Cẩu đối mặt với Dã Ngưu cũng không nắm chắc phần thắng, hơn nữa lúc nãy gã đã đánh với Bạch Lập Thanh và Vu Thiên rồi, nhất là một quyền kia của Vu Thiên khiến gã chịu không ít nội thương, nên lúc này đối mặt Dã Ngưu, quả thực gã đã gặp bất lợi.
Thế nhưng gã cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo đằng sau gã lại chính là thiếu gia Hồng bang Hồng Cường cơ chứ, gã biết chức trách của mình, thà rằng chết trận, cũng không thể để người Hồng gia chịu thương tổn gì, nếu không mạng nhỏ của gã nhất định không giữ được.
Bởi vì Phong Cẩu mang tâm tư như vậy, tử chiến đến cùng, quyết lấy mạng người, không ngờ trong thời gian ngắn có thể đánh ngang với Dã Ngưu, không rơi xuống thế hạ phong.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 38: Cô gái thông minh
Người dịch: truongcaca Nguồn: metruyen.com
Dưới lầu đang bừng bừng khí thế thì trên lầu Lương Mộc Lan và Triêu Đan Đan cũng đang quan sát rất chăm chú.
- Mộc Lan tỷ tỷ, Bạch gia cùng Hồng Gia đánh nhau mà chị lại nói là có lợi cho sự ổn định của xã hội ư? Em nghĩ là bất luận Hồng Cường thắng hay Bạch Ngọc Đường thắng thì thể diện của đối phương cũng không thể bảo toàn được. Nếu như vậy, liệu có dẫn đến rối loạn cả xã hội không?
Lương Mộc Lan vốn chỉ là thấy chỗ này náo nhiệt thì xem một chút thôi, nhưng khi vừa nghe thấy Triệu Đan Đan nói như vậy, cô ta cũng cảm giác được điều gì đó. Đúng vậy, nếu như đơn giản chỉ là hai nhà đánh nhau mà ngươi lại nói là sẽ ảnh hưởng đến trật tự xã hội, như vậy nhất định chuyện bé sẽ xé ra to, cố ý lan truyền. Thế nhưng Bạch gia và Hồng gia lại khác.
Một bên là Bạch gia một trong những gia đình cực kỳ giàu có ở thành phố Trung Sơn, một bên là Hồng bang, bang xã hội đen đại diện cho cả Đông Phương quốc. Nếu giữa hai nhà này xảy ra chiến tranh thật thì cái xã hội vốn đã không được quản lý tốt sẽ vì thế mà trở nên rối ren hơn. Nghĩ đến những chuyện đó, Lương Mộc Lan nghiêng đầu liếc mắt nhìn Triệu Đan Đan. Đã có lúc, cô ta không thể hiểu nổi cô bé từ nhỏ đã bám đuôi mình. Muốn nói cô bé có đầu, thì ngoài việc ham ăn ham chơi ra chẳng biết làm gì khác cả. Còn nếu nói cô bé không có đầu óc, thỉnh thoảng mỗi câu cô bé nói ra lại rất có triết lý.
Ví dụ như vừa nãy Triệu Đan Đan nói đến vấn đề trật tự xã hội có vẻ rất có đạo lý.
- Hừ! Đan Đan, có phải em muốn bảo chị đi quản mấy việc vặt vãnh ấy không?
- Đâu có, chỉ là em buột miệng nên nói vậy thôi, nếu như chị cho rằng em nói không đúng thì chị không nghe là được mà…
Không để ánh mắt sát nhân của Lương Mộc Lan làm ảnh hưởng đến việc ăn bánh trái cây của mình nên Triệu Đan Đan không hề ngẩng đầu lên, mắt cũng không nháy, chỉ thỏa mãn cái thú ăn uống của mình.
Biết là nhìn Triệu Đan Đan như vậy sẽ chẳng có kết quả gì, mặc dù cô khá tự tin rằng ánh mắt sát nhân của mình có lực uy hiếp khủng khiếp đối với người khác khi cô nhìn họ. Thậm chí, mấy tên phạm nhân sau khi nhìn vào ánh mắt của Lương Mộc Lan thì chuyện gì cũng đem ra khai hết. Nhưng không hiểu tại sao, chiêu này đối với Triệu Đan Đan dù chỉ một lần cũng không có tác dụng.
Thở dài một hơi, Lương Mộc Lan lắc đầu, nếu đã vô tác dụng thì chẳng làm được gì đối với Triệu Đan Đan. Đúng là chuyện giống như lời Triệu Đan Đan vừa nói, nếu như mình không xuống ra tay ngăn bọn họ lại, thì việc Hồng Gia đánh nhau với Bạch Gia nhất định sẽ gây những ảnh hưởng không tốt đến trật tự xã hội.
Nghĩ đến đây, Lương Mộc Lan nói với Báo Săn ở phía sau:
- Đi thôi, cùng tôi xuống xem một chút…
Sau đó, cô ta sải bước ra khỏi phòng.
Triệu Đan Đan đứng ở giữa phòng trông thấy Mộc Lan tỷ tỷ đi ra, cô bé cũng bật cười haha;
- Chỉ một câu đã hạ gục được chị, cả Đông Phương quốc cũng chỉ có Triệu Đan Đan ta có bản lĩnh này…hì hì.
Nói xong câu đó, dường như Triệu Đan Đan lại muốn nói điều gì đó, lẩm bẩm:
- Người được gọi Vu Thiên cũng thú vị đấy chứ, ờm, có cơ hội mình nhất định phải đi gặp hắn…
Lương Mộc Lan cũng không biết khi mình đi rồi Triệu Đan Đan sẽ nói cái gì, cô ta chỉ nghĩ là không thể để cho Hồng Gia và Bạch gia gây chiến với nhau. Chí ít thì trong trường hợp này, trong cái thành phố Trung Sơn này không thế để bất kỳ hành động nào xảy ra. Nếu không thì một trưởng khoa khoa Ổn Định của Quốc An cục như mình há chẳng phải bất tài vô dụng sao?.
- Dừng tay!
Lương Mộc Lan đã bước chân vào đại sảnh ở tầng một, kịp thời cất tiếng.
Sau khi Lương Mộc Lan vừa hô xong câu đó, Báo Săn đứng phía sau cô, người giống y tên, thoắt cái biến mất tại chỗ, rồi lại xuất hiện giữa chỗ Trâu Rừng và Chó Điên đang đánh nhau. Chỉ với một cú Không Trung Toàn Phong Cước đã đồng thời đẩy lùi hai người này.
- Tôi bảo các người dừng tay mà các người không nghe thấy gì sao?
Lương Mộc Lan thấy Báo Săn đã hoàn thành mệnh lệnh của mình, liền vung tay lên. Sau đó, Báo Săn lại phi về phía sau cô ta.
Lúc này, mọi người ở đây đều thấy sự xuất hiện của Lương Mộc Lan, đương nhiên là bao gồm cả Bạch Ngọc Đường và Hồng Cường.
Bạch Ngọc Đường và Hồng Cường được xem là những công tử nổi tiếng ở khu phố Trung Sơn, đương nhiên không ít lần tham gia vào các cuộc tụ họp của giới thượng lưu. Mà Lương Mộc Lan cũng từng tham dự rất nhiều bữa tiệc tùng, cho nên tuy là bọn họ chưa quen, nhưng cũng biết rõ về thân phận của cô.
Bây giờ nhìn thấy Lương Mộc Lan xuất hiện trong nhà hàng, Bạch Ngọc Đường đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chí hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Ha ha, hóa ra là trưởng khoa Lương ah? Thất kính, thất kính…
Thấy Bạch Ngọc Đường chào hỏi Lương Mộc Lan, Hồng Cường cũng không muốn lép vế, lập tức nói theo:
- Lương trưởng khoa tốt a!
Trong đại sảnh, rất nhiều người không nhận ra Lương Mộc Lan đều không khỏi ngỡ ngàng, bọn họ vốn cho rằng nhất định là có trò hay để xem, nhưng có ai nghĩ là lại xuất hiện một người có thế lực mạnh như thế này, hơn nữa lại là phụ nữ. Chỉ là cô ta đeo kính nên có vẻ không xinh đẹp lắm.
Đương nhiên bọn họ không hề biết nếu Lương Mộc Lan bỏ kính ra thì nhất định sẽ khiến bọn họ phải giật mình.
Nhưng mặc kệ mọi người đánh giá thế nào về vẻ ngoài của Lương Mộc Lan, chỉ cần cô ta xuất hiện có thể làm cho Bạch Ngọc Đường và Hồng Cường cất lời chào hỏi trước thì cũng đủ hiểu thân phận của cô ta không hề đơn giản chút nào.
- Khụ khụ, vừa đúng lúc tới đây ăn bữa cơm đạm bạc, không ngờ lại được chứng kiến giữa Bạch thiếu gia và Hồng thiếu gia có chuyện không hay xảy ra. Haizzz! Bất luận nói như thế nào, đều là người Đông Phương quốc, tôi thấy chuyện này nên cho qua đi, coi như các người nể mặt tôi dừng tay đi, tất nhiên nếu các người không muốn thì cũng không cần thiết.
Lương Mộc Lan thản nhiên nói một câu sau đó quay sang nhìn Hồng Cường đứng một bên.
Lương Mộc Lan là ai, Hồng Cường rất rõ. Trưởng khoa Ổn Định khoa của Quốc An cục, nói hơi khó nghe một chút, chỉ cần cô ta không vui thì hoàn toàn có thể bắt ngay Hồng Cường lại, rồi quy vào tội làm rối loạn trật tự xã hội mà nhốt mình vào đại lao. Đương nhiên, có Hồng gia ở đây, với cái tội danh này thì chưa chắc đã có thể nhốt Hồng Cường lại. Nhưng bất luận thế nào, Hồng Cường biết chỉ cần Lương Mộc Lan muốn thì cũng có thể tạm thời giam giữ y trong hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Cho nên lúc Lương Mộc Lan vừa quay sang liếc Hồng Cường, Hồng Cường lập tức cất lời:
- Hắc hắc, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà. Bạch thiếu gia, vừa rồi có chỗ nào đắc tội thì mong anh đừng để bụng…
Thấy Hồng Cường có vẻ biết lỗi như vậy, Lương Mộc Lan liền quay sang nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường thấy Hồng Cường nói vậy, tự dưng cũng chẳng có gì để nói thêm. Mặc dù là gia đình y từ lâu đã không dính líu vào xã hội đen, thậm chí Lương Mộc Lan muốn điều tra y thì chỉ phí công phí sức. Nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn rất rõ tính tình của Lương Mộc Lan, nếu như chọc giận cô ta thì cô ta chẳng cần biết bây giờ mình có phạm pháp hay không, cứ bắt lại đã, sau đó giam trong hai mươi tư tiếng rồi tính tiếp. Nếu như bây giờ mà bị Lương Mộc Lan bắt đi thì đúng là bẽ mặt.
Nghĩ mà xem, người khác đến đất nhà mình nhiễu sự mà mình lại bị bắt đi thì không gọi là bẽ mặt thì là gì…
Cho nên thấy Lương Mộc Lan đang nhìn mình, lại thấy Hồng Cường nói như vậy. Bạch Ngọc Đường cũng nhún nhún vai, nói:
- Đúng như lời của Hồng thiếu gia nói, chỉ là một chút hiểu lầm thôi, hiểu làm thôi mà…
- Ừh!
Nghe Bạch Ngọc Đường nói như vậy, Lương Mộc Lan hài lòng gật đầu:
- Rất tốt, nếu là hiểu lầm thì chuyện này coi như bỏ qua.
Sau khi nói xong những lời này với Bạch Ngọc Đường và Hồng Cường, Lương Mộc Lan đột nhiên quay qua nói với tất cả mọi người đang xôn xao trong phòng:
- Mọi người cũng thấy đấy, hai người này chỉ đùa thôi, cho nên tôi hi vọng mọi người cũng coi mình như một người đi đường xem trò vui. Nhưng bất kỳ người nào dám mang chuyện này lan truyền ra ngoài, thì tôi sẽ khép người đó vào tội gây rối loạn trật tự xã hội, đến lúc đó, làm như thế nào thì các người tự hiểu, biết chưa?
Không thể không công nhận là Lương Mộc Lan rất biết lợi dụng quyền lực trong tay mình. Vốn dĩ trong những người đang xôn xao nhốn nháo ở đây, sẽ có người đang nghĩ là lát nữa ra ngoài sẽ ba hoa một hồi về chuyện mình đã chứng kiến với chúng bạn. Tuy nhiên nghe Lương Mộc Lan nói vậy, không ai dám ho he một tiếng nữa. Tất cả mọi người đều biết nếu bị Quốc An cục bắt giữ thì sẽ thảm như thế nào. Thật chẳng dám nghĩ nữa, cho nên chuyện này tự nhiên sẽ không có ai dám lan truyền ra ngoài. Chỉ đáng thương cho Vu Thiên, đáng nhẽ cái tên của hắn sẽ lẫy lừng cả vùng Trung Sơn, thế mà chỉ vì một câu nói của Lương Mộc Lan mà mọi người quên luôn cả hắn, không ai dám nhắc đến hắn nữa.
- Tốt, mọi người không có việc gì nữa thì giải tán đi.
Thấy tất cả mọi người đều phải phục tùng mình, Lương Mộc Lan phất phất tay tỏ vẻ hài lòng.
Sau đó, mọi người đều biết chẳng có gì hay để xem nữa, cả đám liền lũ lượt kéo nhau ra khỏi nhà hàng. Còn Hồng Cường sau khi hằm hằm nhìn Bạch Ngọc Đường thì cũng xoay người dẫn theo các huynh đệ của y đi ra ngoài.
- Anh xem các huynh đệ của mình có sao không, không được thì đi bệnh viện đi…
Nói một câu coi như thể hiện sự quan tâm, Lương Mộc Lan cũng cùng với bạn đồng hành Triệu Đan Đan đi ra khỏi khách sạn Đế Hào. Tất cả mọi người đều đã đi hết, cô ta cũng không cần thiết phải ở lại làm gì.
Trong nhà hàng, giờ chỉ còn lại đám người của Bạch Ngọc Đường ở lại, y nhìn nhìn một lát rồi chạy đến chỗ bọn thuộc hạ của mình, quát:
- Còn đợi cái gì, còn không mau sắp xếp xe, không thấy rõ ràng là bị thương rồi sao?
Cơn giận dữ nén trong lòng rất khó chịu, cho nên y trút hết lên người bọn thuộc hạ.
Trên đường khu Đông Thành thành phố Trung Sơn, Vu Thiên đang ngồi trên xe cùng Hắc Lang đi về phía nhà máy rượu Đại Tần.
Hắc Lang ngồi ở hàng trước thỉnh thoảng lại quay đầu liếc nhìn Vu Thiên đang nằm ngủ ở ghế sau. Nhìn thấy Vu Thiên ngủ ngon lành trên xe, Hắc Lang thực sự ngưỡng mộ hắn. Ra tay gây chiến với người Hồng Bang, mà hắn vẫn có thể ngủ được, riêng cái khoản bình tĩnh này thì có lẽ cả đời Hắc Lang cũng không học theo được.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 39: Đối đầu
Người dịch: truongcaca Nguồn: metruyen.com
Ôm trong lòng sự ngưỡng mộ đối với Vu Thiên, suốt đoạn đường Hắc Lang không nói câu gì, hắn chỉ đang nghĩ xem lát nữa gặp Tần Vĩnh Phú nên nói thế nào đây.
Nói đến cái tên Vu Thiên này thật sự rất có khả năng sẽ gây họa, ở Đông Phương quốc này Hồng bang có thế lực rất lớn, rất nhiều người hễ nghe đến cái tên này thì đều phải cúi đầu cung kính, thế mà Vu Thiên lại dám ra tay đánh người ta, chuyện này thì có gì tốt chứ?
Một lúc sau, xe dừng lại trước cửa nhà máy rượu Đại Tần. Xe vừa dừng thì Vu Thiên cũng mở mắt, cùng xuống xe với Hắc Lang, đi thẳng tới phòng làm việc của Tần Vĩnh Phú.
Trong văn phòng của Tần Vĩnh Phú, Tần Vĩnh Phú sau khi nghe Hắc Lang nói đến việc Vu Thiên dễ dàng thu phục Lý Đối Nhãn của Tiểu Đao hội thì vui vẻ gật đầu. Nhưng sau đó Hắc Lang nói đến chuyện Vu Thiên ra tay với người của Hồng bang thì mặt Tần Vĩnh Phú rõ ràng lộ ra chút lo lắng.
Trước đây Tần Vĩnh Phú đã từng lang bạt khắp nơi, hắn đương nhiên biết Hồng Bang có uy lực mạnh đến đâu, chỉ cần Hồng bang muốn thì cái nhà máy rươụ Đại Tần này, thậm chí là cả tập đoàn Đại Tần cũng có thể tiêu tan chỉ trong một đêm. Về điểm này, Tần Vĩnh Phú vẫn rất tin tưởng vào khả năng của người Hồng bang. Mặc dù hiện tại nhà máy rượu Đại Tần đã thu phục được Hắc Lang bang. Thậm chí, Tiểu Đạo hội cũng có vẻ muốn gia nhập vào bang phái mình. Nhưng chỉ dựa vào chút sức mạnh này mà đòi chống lại Hồng bang thì thật là quá ngu xuẩn.
Đồn rằng Hồng bang trải qua hơn một trăm năm phát triển, hiện tại số thành viên chính thức đã vượt con số mười vạn, nếu tính thêm số thành viên ở vòng ngoài nữa thì phải lên đến con số vài chục vạn. Dựa vào mấy người bọn hắn, ai có đủ sức ngăn cản bọn họ đây, Tần Vĩnh Phú càng nghĩ càng thấy đau đầu. Thậm chí hắn còn đang nghĩ mình thu nạp thêm Vu Thiên không biết là đúng hay sai nữa. Lúc này mới được vài ngày, Vu Thiên đã chọc giận “ông vua sắt thép” Lý gia ( Lý Hưng Quốc ) Trung Sơn thành phố Trương thị tập đoàn ( Trương Xảo Nhi ) Vương gia tỉnh Lưỡng Hồ ( Vương Đắc Thủy ) Hà gia tỉnh Lưỡng Tây ( Hà Lâm Lâm ) bây giờ lại đi chọc sát tinh Hồng bang ( Hồng Cường ) như này có để cho người ta sống nữa hay không.
Lắc lắc đầu, Tần Vĩnh Phú biết mình nghĩ nhiều như vậy cũng chẳng có tác dụng gì. Chỉ cần người của Hồng bang điều tra thân phận của Vu Thiên, biết được Vu Thiên có quan hệ với tập đoàn Đại Tần của mình, đến lúc đó, bọn họ có thể sẽ không cho mình bất kỳ cơ hội nào để giải thích mà trực tiếp phong tỏa tập đoàn Đại Tần.
Hắn quay sang phất phất tay với Vu Thiên, ý bảo Vu Thiên có thể đi nghỉ trước. Nói thật, Tần Vĩnh Phú cũng không biết nên nói gì với Vu Thiên cho tốt, giáo huấn hắn sao? Hình như bản thân vẫn chưa có cái quyền ấy, nếu không phải được Vu Thiên cứu mạng hai lần thì lão già khọm Tần Vĩnh Phú đã sớm hóa thành tro rồi.
Phất tay bảo Vu Thiên rời đi, Tần Vĩnh Phú còn muốn Hắc Lang nán lại cùng hắn bàn bạc xem làm thế nào để bảo vệ tập đoàn Đại Tần. Bất luận thế nào, nếu đã gây ra tai họa, thì phải nghĩ cách mà ứng phó, còn những chuyện khác tạm thời không cần phải nghĩ đến.
Vu Thiên từ trong văn phòng của Tần Vĩnh Phú đi ra, hắn cũng rất buồn bực. Còn nhớ lúc bé, Lục thúc của hắn đã từng nói anh hùng gặp chuyện bất bình thì phải rút dao ra tương trợ. Rất nhiều vị anh hùng vì thế mà được lưu tiếng thơm đến tận muôn đời. Còn hắn hôm nay, lúc ở khách sạn Đế Hào, thấy có người cậy đông hiếp bé, cho nên hắn mới làm bộ đói khổ cố tình gây sự chú ý với bọn người của Hồng bang, nói như vậy là người của Hồng bang bắt nạt hắn trước, và hắn đánh lại bọn chúng cũng chỉ coi như là tự vệ mà thôi.
Nhưng tại sao, kết quả lại là mình gây sự với Hồng bang. Nhìn bộ dạng của Tần Vĩnh Phú cứ như là mình làm sai vậy.
Vu Thiên thực sự thấy bứt rứt, chẳng lẽ Lục thúc nói những chuyện này là không đúng sao? Lẽ nào gặp chuyện bất bình lại phải giương mắt ếch lên nhìn sao? Vu Thiên không thể hiểu được, cho nên hắn chẳng thèm nghĩ nữa. Dù sao thì hắn cũng biết công phu của mình rất mạnh, hắn còn biết phòng luyện võ mà Tần Vĩnh Phú xây dựng cho mình sắp hoàn thành, cho đến lúc đó, Vu Thiên tin rằng bản thân mình sẽ trở nên mạnh mẽ, cho đến khi luyện thành Vu Gia Đấu Khí đệ tứ trọng thì hắn sẽ có thể mở túi gấm ở cạnh người, sau đó giải đáp được thân thế của mình.
Nghĩ đến mình vẫn còn có mục tiêu để phấn đấu, Vu Thiên đột nhiên không mơ màng nữa. Lúc này, Vu Thiên đã đi tới cửa nhà máy rượu Đại Tần từ lúc nào không hay.
Bảo vệ nhà máy rượu Đại Tần ngày hôm đó đều đã chứng kiến Vu Thiên đối phó với Lý Hưng Quốc và bọn vệ sĩ của gã như thế nào nên bọn họ có vẻ khá nể phục Vu Thiên, thực sự là không còn từ nào khác để tả nữa. Vu Thiên liếc mắt nhìn mấy tên bảo vệ đứng ở đó cung kính, gật đầu cười. Sau đó hắn đi thẳng ra phía ngoài nhà máy rượu Đại Tần.
Vu Thiên muốn đi ra ngoài để hít thở không khí trong lành một chút, từ khi đến đô thị đến nay, hắn vẫn chưa có dịp đi tản bộ, Vu Thiên muốn đi xem loanh quanh, để hiểu thêm một chút về cái xã hội này.
Cứ đi như thế một lúc, Vu Thiên đã cách nhà máy rượu Đại Tần cả nghìn mét. Với sự nhạy bén của mình, Vu Thiên đã lập tức cảm giác được có một cỗ khí tức nguy hiểm tập trung vào mình.
- Ai, ra đây đi.
Hai tay Vu Thiên thủ sẵn ở phía sau, hắn cẩn thận sử dụng giác quan thứ sáu của mình để xác định vị trí của đối phương.
- Ầm!
Một tiếng động mạnh vang lên, một nhân vật giống như người khổng lồ nhảy ra từ phía đối diện với Vu Thiên. Chỉ thấy người này cao khoảng hai mét, cân nặng cũng phải hơn ba trăm cân, mạnh mẽ xuất hiện giống như một ngọn núi khổng lồ đứng đối diện với Vu Thiên.
Vu Thiên ngẩng đầu lên nhìn tên cao to đó.
- Sao anh lại cao như vậy, mà lại đứng trước mặt tôi làm gì? Có biết là anh đang chắn đường tôi hay không?
Tên cao to đó cúi đầu nhìn Vu Thiên, người này cao tầm 1m8, tầm này chẳng là gì đối với gã cả. Gã thật không hiểu tại sao Lý Đối Nhãn lại muốn mình giết tên này. Lý Đối Nhãn nên biết công lực của mình chứ, hơn nữa y cũng biết rõ là mình chỉ đáp ứng với y một lần thôi. Vậy thì tại sao y lại lãng phí cơ hội quý báu như thế này. Nhiều lần tham gia thi đấu quyền anh ngầm đã cho gã biết khi đối mặt với một cao thủ, thì đối phương đều mang đến cho gã một chút áp lực hoặc là khí tức của cường giả, nhưng từ trên người Vu Thiên xác thực một chút khí tức khác cũng không có, hơn nữa nhìn Vu Thiên lại trẻ tuổi như vậy, phỏng chừng không thể nào biết che dấu sát khí gì đó. Nếu đã như vậy, chỉ có thể nói Vu Thiên là một người bình thường, đối với một người bình thường, người cao to thật không biết mình nên làm gì để ra tay..
Vu Thiên cũng cảm giác được trên người tên cao to này tràn ngập sát khí, nhưng không biết vì sao từ sau khi gã đối diện với mình thì luồng sát khí này có nhẹ đi nhiều. Có chuyện gì vậy nhỉ, Vu Thiên thật sự không hiểu. Nhưng hắn lại rõ một điều là tên cao to đứng trước mặt mình có thể coi là nhân vật mạnh nhất mà hắn từng gặp từ khi xuất đạo đến giờ.
- Này, tôi đang nói với anh đấy, sao anh lại chặn đường tôi?
Lúc này Vu Thiên cho rằng đây là người của Hồng bang phái đến để đối phó với người của mình.
- Ngươi rất mạnh, phải không? Ngươi quen Lý Đối Nhãn chứ? Hắn muốn ta giết ngươi, nhưng ta lại nghĩ là ngươi không đáng để ta phải ra tay!
Tên cao to đó sau khi quan sát một lượt Vu Thiên, chợt có chút cảm xúc.
Vu Thiên thật không ngờ tên cao to trước mặt là do hội trưởng Tiểu Đao hội, Lý Đối Nhãn phái đến để đối phó với mình, hắn bật cười. Vốn tưởng tên này có quan hệ với Hồng bang, không thì chí ít cũng là tên công tử Lý Hưng Quốc phái ra. Thật không ngờ lại không phải như vậy. Xem ra mấy ngày hôm nay mình đắc tội với không ít người.
- Thôi được, nếu Lý Đối Nhãn đã sai anh đến, vậy anh muốn sao? Giết tôi hả?
Vu Thiên nhìn tên cao to trước mặt, bình tĩnh nói.
- Ý của Lý hội trưởng là bảo ta giết ngươi, vì hắn nói là ngươi rất lợi hại, đã tạo thành mối đe dọa đối với Tiểu Đao hội bọn hắn. Cho nên ta không có sự lựa chọn nào khác.
Khi nói mấy lời này, một chút biểu cảm của gã cũng không có, dường như đối với gã, giết người đơn giản chỉ như ăn một bữa cơm.
- Nếu như anh không có sự lựa chọn nào khác, vậy thì ra tay đi…
Nghe tên đó nói, Vu Thiên cũng biết gã không còn cách nào khác, xem ra mình đành phải quyết một trận với gã.
- Được, Nhưng ngươi yên tâm. Ngày này hàng năm ta sẽ đốt tiền vàng cho ngươi.
Tên cao to đó thản nhiên nói xong thì bắt đầu khởi động tay chân.
Đừng nhìn vào thân hình cao to của gã vì gã ra tay thực sự rất nhanh…
Vù một tiếng, tên đó đã đứng trước mặt Vu Thiên, một chưởng đánh thẳng vào đầu Vu Thiên. Gã rất cao nên chưởng này trực tiếp giáng vào đầu.
Trong lúc tên đó ra tay, Vu Thiên đã sớm để ý đến cách tấn công của gã. Bây giờ thấy gã giáng một chưởng vào đầu mình, Vu Thiên cười ha ha:
- Tốt lắm, anh cũng nếm thử chiêu của tôi đi.
Vừa nói xong, Vu Thiên cũng xuất một chiêu giáng vào đầu gã. Vì đầu của Vu Thiên và của đầu của tên cao to đó có sự chênh lệch cao thấp, nên chiêu này của Vu Thiên vốn định đánh vào đầu gã lại chỉ có thể đánh vào phía trước, có thể giải quyết nguy cơ trước mắt.
- Phanh…!
Một tiếng vang lên, hai quyền cước đối nhau ở khu vực chính giữa hai người, sau đó Vu Thiên lùi lại một bước, tên cao to đó cũng lùi lại một bước.
Cả hai bên đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn đối phương. Có vẻ như bọn họ đều không hề nghĩ là đối thủ của mình lại mạnh đến như vậy.
Tên cao to ngạc nhiên bởi vốn dĩ gã đã coi thường Vu Thiên ngay từ đầu. Gã cho rằng với thể lực của Vu Thiên thì không thể chống cự nổi một chưởng của mình. Cho nên vừa xuất chiêu này ra, Vu Thiên có thể lùi một bước để né thì quả thật đã ngoài dự đoán của gã.
Vu Thiên thì lại ngạc nhiên bởi hắn cho rằng tên cao to này trông thì lực lưỡng thật đấy, nhưng cũng chỉ cậy to xác mà thôi. Nhưng thật không ngờ Vu Thiên lại bị chiêu này của gã đánh lùi về phía sau một bước. Đây là đạo lý gì, mặc dù Vu Thiên vẫn chưa sử dụng sở trường Bôn Lôi Quyền của mình, càng chưa dùng đến Vu Gia Đấu Khí. Nhưng hắn tin là với nhục quyền này của mình, người bình thường cũng chống cự không nổi. Mà tên to xác trước mắt lại có thể dựa vào nhục quyền khiến hắn phải lùi một bước. Chuyện này có thể không khiến hắn bất ngờ được sao?
Cả tên cao to và Vu Thiên đều giật mình nhìn đối phương, bọn họ đều không nghĩ thực lực của đối phương lại vượt qua sức tưởng tượng. Thế là sau đó, cả hai người đều dốc toàn lực để đối chiến.
Tên cao to từ khi bắt đầu đã tính đến kết quả là lấy mạng Vu Thiên. Nhưng sau khi chứng kiến chiêu đầu tiên của Vu Thiên, gã biết Vu Thiên rất mạnh, cho nên gã vội vàng dồn toàn lực của mình để đối phó với Vu Thiên. Gã tin rằng nếu gã dùng toàn bộ công lực mạnh mẽ trong người thì tên Vu Thiên kia nhất định sẽ không trụ nổi.
Vu Thiên cũng nhìn ra tên cao to kia không chỉ có bề ngoài lực lưỡng, cường tráng mà nội công cũng vô cùng thâm hậu. Vì vậy, hắn cũng bắt đầu tăng lên công lực, chỉ là hắn muốn tăng lực từ từ xem tên cao to đó rốt cuộc là có thể trụ được đến lúc nào, có thể khiến mình phải xuất ra mấy chiêu đây.
Vì vậy, hai người lại tiếp tục cuộc chiến. Tên cao to vẫn dùng chiêu ban đầu, hướng thẳng vào đầu Vu Thiên mà đánh.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R