Đỗ Trần không nhịn được, sửng sốt hỏi: “Đấu thần học viện do thần thánh giáo mở ra cơ mà?”
“Đúng, là do thần thánh giáo mở ra nhưng viện trưởng đấu thần học viện và giáo hoàng có đẳng cấp ngang ngửa nhau, chúng ta không quản lý được bọn họ! Hơn nữa ...” Thomas đột nhiên hung hăng ngậm miệng lại “Ai, cũng tại ta mở mồm ra là nói thật, tiểu tử, bây giờ ngươi còn chưa lấy được sự tín nhiệm hoàn toàn của ta, ta không thể nói cho ngươi nhiều bí mật được! Ta chỉ nói một câu, ngươi đến đấu thần học viện thấy có sự việc gì cổ quái thì báo lại cho người cỉa chấp pháp thần điện chúng ta là được. Ngươi đồng ý chứ?”
Cái này không phải là làm gián điệp sao?
Gián điệp là một công việc cực nguy hiểm ...
Đỗ Trần còn đang suy nghĩ, Thomas lại nói: “Nghe nói ngưoi không có đấu khí? Vậy thì ta khẳng định là ngươi không thể vượt qua được các cuộc khảo thí bên trong đấu thần học viện, chắc chắn là ngươi sẽ sớm bị đuổi học, chỉ cần ngươi giúp ta, ta sẽ giúp ngươi vượt qua các đợt khảo thí!”
Đỗ Trần suy nghĩ rồi hỏi lại: “Việc này có nguy hiểm không?”
“Đấu thần học viện và thần thánh giáo tuy không cùng địa chỉ nhưng đều là người một nhà, nếu họ định trừng phạt ngươi, chỉ cần ngươi không làm gì thái quá thì nhiều nhất chỉ bị đuổi học thôi!”
Làm gián điệp để được thông qua các đợt khảo thí.
Giao dịch này không có vấn đề “Được, ta đáp ứng yêu cầu, công việc cụ thể như thế nào?”
Thomas rút từ trong người ra một quyển trục da dê, nói: “Ngươi vào học viện sẽ có người của chấp pháp thần điện tìm ngươi, hiện tại chưa có việc gì, nếu sau này có việc lão tử sẽ tìm ngươi, cái này để ghi thành tích khảo thí, ngươi muốn kết quả thế nào cứ ghi vào đây là được!”
Đỗ Trần tiện tay cầm lấy bút trên bàn, viết vào quyển trục, giao cho Thomas rồi hỏi: “Từ nay về sau ta gọi ngươi là gì?”
“Cứ gọi ta là lão đại là được, người ở chấp pháp thần điện đều gọi ta như vậy.”
Hai người thương lượng một lúc về việc chẩn tế thủy tai rồi Đỗ Trần ra khỏi giáo đường.
Bên ngoài đã có rất nhiều thí sinh đã chờ lâu nhưng không có ai bỏ về vì hiệu suất làm việc của thần thánh giáo rất cao, chỉ một lát nữa, thành tích khảo thí sẽ được công bố, bọn họ đều đang chờ kết quả của mình.
Steve cũng đang ở ngoài quảng trường cùng Ariza, vừa thấy Đỗ Trần đến, Steve đã hô: “Ê, Francis, ở đây!”
“Khảo quan hỏi ngươi cái gì mà lâu vậy?” Steve thuận miệng hỏi.
Hắc, đệ đệ của ngươi đang là cẩm y vệ của đấu thần thế giới.
Những lời này Đỗ Trần chỉ dám nghĩ trong lòng, vừa rồi Thomas đã nói với hắn chấp pháp điện là một phần hắc ám của giáo đình, các nhân viên đều phải giữ bí mật, không được tiết lộ tin tức, vì vậy Đỗ Trần đành đánh trống lảng: “Nhị ca về chưa vậy?”
“Hắn đã té từ sớm rồi, hắn nói hắn nhất định sẽ đỗ, không cần phải ở lại xem điểm làm gì.”
Đỗ Trần cười cười, nhìn lên bầu trời, hơn mười ngày khảo thí liên tục cuối cùng cũng chấm dứt, hắn không nghĩ đến việc mình sẽ được khảo quan trợ giúp để thành công vào học viện.
Có thể bây giờ vị đấu thần bí ẩn kia cũng kinh ngạc về chính ta! Hắn đưa cho ta một chuỗi hạng liên để bảo vệ cái mạng nhỏ của ta, nhưng từ đầu đến cuối ta không cần dùng đến.
Mặc kệ kết quả như thế nào, cuối cùng cũng có thể rời khỏi St.Kain trang viện, cuộc sống không cần phải nhìn thấy cái mặt lạnh lẽo của Angius công tước quả thật sảng khoái a! Không lâu sau, ở phía trên giáo đường xuất hiện một cái bảng, quả là bảng công bố kết quả. Không cần nghĩ nhiều, Đỗ Trần hai môn đều tốt cả, tổng điểm đạt 66, đứng thứ 37, nhất định đỗ.
Steve cũng nằm trong top 100, còn Charles đứng đầu cuộc khảo thí ở khu vực Lanning giáo khu.
Đỗ Trần cảm thán, nhị ca cuồng vọng quả nhiên là có thực lực để cuồng vọng!
“Ngươi đỗ!”
Ở trước cổng St.Kain trang viện, Angius đang chờ kết quả khảo thí thành công của con cả, không ngờ sự sỉ nhục của gia tộc St.Kain cũng đỗ, lão quả thật rất choáng.
Francis qua võ luận bằng vận khí thế nhưng lại có thể vào đấu thần học viện, hơn nữa thành tích còn tốt hơn cả Steve.
Đỗ Trần hờ hững nhìn pho tượng Shigeru, nói: “Đúng vậy, không phải con dọa cha! Cha yêu, mấy hôm trước cha bảo con có thể ra ngoài tự lập, bây giờ con cho cha đáp án, con sẽ ra ngoài sống!”
Hừ, hắn đỗ thì đã sao, không có đấu khí thì sớm muộn cũng bị đuổi học, khi đó hắn sẽ nhận lại “danh hiệu” sự sỉ nhục của gia tộc St.Kain.
Angius lạnh nhạt nói: “Được, ngươi có thể rời khỏi nhà nhưng ta sẽ không trợ giúp ngươi bất cứ việc gì!”
“Cám ơn cha, con cũng không cần cha trợ giúp!” Đỗ Trần cười lạnh.
“Tổ tiên phù hộ, sao quan hệ của đệ đệ và cha lại có thể trở nên khong thể cứu vãn thế này a?” Steve đành thở dài, khuyên bảo: “Cha, tam đệ đã ...”
“Đại ca, không cần phải nói gì cả!” Đỗ Trần nói xong không giải thích gì thêm, tiến vào St.Kain trang viên.
Tiền thế, Đỗ Trần là một cô nhi, hắn vốn định trải nghiệm một chút cảm giác gia đình, nhưng thật đáng tiếc, đã hai tháng rồi mà hắn vẫn cảm thấy xa lạ với St.Kain trang viện.
Sự lãnh đạm của cha, sự cuồng ngạo của nhị ca, ánh mắt quái dị của người hầu ... tốt nhất là hãy tống bọn họ xuống địa ngục di!
Ai, chỉ có đại ca, Ariza và lão Fourier là thân thiết với mình.
Nửa tháng sau, đấu thần công bố kết quả khảo thí trên cả năm giáo khu, Đỗ Trần xếp hạng 120 trên 3000, quả là làm người ta phải kinh ngạc.
Steve kết quả thấp hơn một chút nhưng hắn nói: “Cao thấp không quan trọng, đỗ là được.”
Charles xếp hạng hai làm hắn bực mình rất lâu, đứng đầu năm đại giáo khu là một tiểu nha đầu mới có mười lăm tuổi, hơn nữa còn đạt điểm tuyệt đối! Điều này khiến Charles bất bình, hắn muốn sau khi vào đấu thần học viện thì phải thử sức nha đầu kia một phen!
Mà Trong thời gian này, Đỗ Trần từ trên người bọn quý tộc ‘mượn tạm’ một khoản tiền lớn để đến khu dân nghèo ở thành nam xây một tòa biệt thự nhỏ, Ariza và lão Fourier đều theo hắn đến đó. Đại ca Steve tranh thủ còn rảnh rỗi cũng đến chỗ của Đỗ Trần ở. Mặc dù hắn nói ‘đến thành nam để săn gái’ nhưng Đỗ Trần hiều được đại ca đang lo lắng cho mình, dù sao thì mình cũng đã kết oán với cả nhà lễ pháp đại thần Videnov.
St.Kain trang viện quả là một trời một vực so với khu thành nam, mỗi ngày mọi người đều nhiệt tinh chào đón Francis huân tước, mở miệng ra là ‘sự cao quý’, ngậm miệng lại là ‘vinh dự’, cảm giác này thật là sảng khoái muốn chết a.
Đương nhiên quan trọng nhất là mỗi ngày Đỗ Trần đều có việc thiện để làm. Bây giờ trên mông đít hắn bông sen thứ ba vẫn đang nở. Sắp sửa thành công nở toàn bộ quẻ đầu tiên, Đỗ Trần vô cùng mong chờ việc liên hoa bảo giám luyện thành quẻ đầu tiên sẽ có ích lợi gì!
Hiện tại, Đỗ Trần vẫn đang chuẩn bị cho cuộc sống tại đấu thần học viện.
Sáng sớm, Đỗ Trần đã bị Steve lôi đến bức tượng trước cửa St.Kain trang viện.
Angius đang ở đó, thấy hai con trai tới thì lạnh lùng hỏi: “Steve, Francis, hai người các ngươi đều đi sớm, không đợi để đi cùng Charles à?”
“Đúng vậy cha à, thần thánh giáo cấp cho tam đệ một khoản tiền lớn để tam đệ đi cứu trợ nạn dân, không thể chờ nhị đệ được.”
“Ai, ta cũng đã nghe qua, Giáo phụ Ferdinand vinh diêu người cùng tồn tại với ta, Steve, ngươi đi trên đường nhớ tự bảo vệ khi gặp kiếp phỉ.” Angius chúc Steve vài câu, từ đầu đên cuối không nhắc gì đến Đỗ Trần.
Đỗ Trần nghiêm mặt, không để ý đến Angius.
Khi mọi người uống xong tống biệt tửu thì Angius đi vào trang viên.
Nhìn theo lưng lão, Đỗ Trần bĩu môi: “Đại ca, đi thôi, chúng ta còn phải chuẩn bị xe ngựa để đi.”
Steve không chuyển động mà nhìn Đỗ Trần một cách kỳ lạ.
“Ai, đại ca, sao huynh không đi vậy, có phải là không quên được các tiểu thư ở thành St.Jonh không vậy?”
Steve mỉm cười, lắc đầu nói: “Đệ đệ của ta, không phải ta không quên được mà là có người không quên được ngươi a, ngươi xem ai đến tiễn ngươi kìa!”
Đỗ Trần quay đầu lại, hai mắt tối xầm.
Thiên nột, Arvil thế nào lại tới? Hơn nữa Yuna công chúa cũng đang đứng bên cạnh nàng.
Hết quyển một: bác bì tàng y.
Ở cách St.Kain trang viện không xa, người mặc đồ màu lam không thể là ai khác ngoài Arvil, người mặc trang phục màu đỏ là công chúa Yuna, đi theo bọn họ là mười mấy vệ sỹ.
“Lo lắng làm gì, đến từ biệt họ đi!” Steve đẩy vai Đỗ Trần một cái rồi chuồn, “Ta đi chuẩn bị xe ngựa, một lát nữa ta sẽ tới đón đệ.”
Đỗ Trần cười khổ, đành đi tới chỗ hai cô nương xinh đẹp nhất thành St.John.
“Công chúa tôn kính, Arvil tiểu thư, hai người ổn chứ!”
“Ta thì còn có thể nhưng Arvil gần đây không tốt lắm.” Yuna công chúa nhìn Đỗ Trần từ trên xuống dưới.
Nhiều ngày không gặp, Francis quả thực có thay đổi lớn, trước đây trông hắn có vẻ yếu ớt nhưng hiện tại hoàn toàn ngược lại, hắn trông anh vũ bất phàm, khó trách Arvil động tâm.
Mới nhìn thoáng qua, Arvil đã đỏ mặt, không biết nói gì. Ai, tiểu muội ngốc nghếch, ngươi thật không biết nói chuyện a.
Nàng đẩy Arvil một cái.
Arvil giật mình bừng tỉnh, vội la lên: “Ồ, dạo này ta rất ổn, sáng nay ta ăn thịt nướng và nấm, đây là bữa trưa ta chuẩn bị để huynh ăn trên đường ...” Đỗ Trần bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Nói thật, hắn sợ nhất là nha đầu Arvil, Yuna công chúa mặc dù cảm thấy hứng thú với hắn nhưng cũng chỉ là hứng thú nhất thời, một vị công chúa cả ngày tham gia tửu yến còn loại thiếu niên nào chưa thấy qua? Đỗ Trần không hề ảo tưởng rằng nàng thích mình.
Ai, làm sao để chuồn đây?
Đỗ Trần đau đầu một trận đành ngẩng đầu giả bộ nhìn trời, cười nói: “Ai, nếu hai vị không muốn nói gì nữa thì cho phép ta cáo từ!”
Nói xong hắn xoay người đi liền.
“A!” Arvil nói không nên lời, Đỗ Trần nhanh chóng chuồn đi. “Sang năm ta nhất định sẽ thi vào đấu thần học viện!” Arvil hô to.
Ta ngã a! Sang năm, không ổn, sang năm lão tử phải bỏ học thôi.
Đỗ Trần hoảng sợ chạy.
Đấu thần thế giới có ba đại lục, Lanning đế quốc nằm ở phía bắc Iaeste đại lục còn đấu thần học viện thì lại nằm ở phía đông nam, trên một hòn đảo cách đất liền 500 dặm tên là ‘Đấu thần đảo’.
Muốn tới đấu thần đảo phải đi từ cảng lớn nhất Lanning đế quốc nằm ở phía nam của quốc gia, đây cũng chính là cảng lớn nhất của Iaeste đại lục, hơn nữa thuyền bình thường không được phép đến gần Đấu Thần đảo, phải là thuyền của đấu thần học viện mới được phép nhập đảo.
Một trăm dong binh và hai mươi đấu sỹ của gia tộc St.Kain đi theo bảo vệ mười ba chiếc xe ngựa đang đi trên đường thuộc Vik thành của Lanning đế quốc, trong đó có mười xe ngựa chở mười mấy chiếc rương lớn, bên trong đó là ngân tệ được đổi ra từ khoản tiền một vạn kim tệ để cứu trợ thiên tai, ba xe ngựa còn lại dành cho bọn người Đỗ Trần.
Bên trong xe, Ariza ủy khuất nói: “Thiếu gia, ta muốn Fourier bá bá!”
“Ariza nghe lời đi, Fourier bá bá tuổi đã cao không đi xa được đâu, thỉnh thoảng chúng ta có thể về thăm bá bá mà.” Đỗ Trần an ủi Ariza.
Ariza của chúng ta mặc dù thên thể to lớn nhưng tâm tư chỉ như một đứa trẻ, rất thích dỗ dành.
Ở bên cạnh, Steve đang đọc một quyển sách người lớn đến mê mẩn, hắn nghe vậy ngước lên nói: “Ariza thân ái, ngươi đã mười lăm tuổi rồi, vì vậy ngươi nên trưởng thành một chút đi, lại đây nghiên cứu cái này với bổn thiếu gia đi!” Vừa nói hắn vừa giơ họa sách lên, chỉ thấy trên bìa có mấy chữ lớn ‘Albus nữ lang tuyển tập’.
“Đại ca của ta, sao ngươi lại dạy cho Ariza cái thứ này?” Đỗ Trần lạnh lùng nhìn Steve, “Hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ!”
“Một đứa trẻ có thể xé một người ra thành từng mảnh nhỏ sao?” Steve nhìn chằm chằm vào cơ thể to lớn của Ariza, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Vài ngày trước có một số kẻ không nên đến thì lại đến nhòm ngó số tiền cứu trợ, kết quả làm Ariza bực mình giết người, hắn nhấc một đấu sỹ cấp hai lên xé thành từng mảnh nhỏ, nhìn thật khủng khiếp.
Đỗ Trần nhớ tới ngày đó bèn chuyển sang đề tài khác: “Còn có một trăm dặm nữa là chúng ta đến cảng tại sao lại không thấy chút dấu vết nào của thủy tai, chẳng lẽ nó đã kết thúc rồi à?”
“Không có khả năng này, trận thủy tai này xảy ra vì ở cửa sông Newbie xảy ra động đất làm dòng chảy bị nghẽn, nghe nói nó gần như rửa sạch toàn bộ khu vực lân cận, làm sao nó có thể kết thúc nhanh như vậy được!”
Steve miệng nói nhưng mắt vẫn không rời khỏi họa sách. Bỗng võ sỹ đi dò đường đến cạnh xe ngựa nói: “Hai vị thiếu gia, ở phía trước có cướp!”
“Cướp à?” Đỗ Trần cười cười: “Vậy còn chờ gì nữa? Lần này và lần trước là cùng một dạng thôi!”
Đám cướp lần trước bị Ariza đáng yêu dọa cho một trận, bọn chúng chẳng những không cướp được gì mà còn phải nôn một đống tài vật ra cho Đỗ Trần, kết quả Đỗ Trần thu hoạch được 100 kim tệ, hắn giữ lại 70, chia cho đám dong binh 30 kim tệ, tất cả đều vui mừng!
Võ sỹ đó có chút do dự nói: “Francis thiếu gia, lần này bọn chúng kéo đến khá nhiều, thỉnh ngài cùng Steve thiếu gia nên tạm lánh kẻo các ngài xảy ra chuyện.”
“Ai, xem ra ngươi có ý định bảo vệ ta a!”
Đỗ Trần xuống ngựa, nhìn về phía trước chỉ thấy năm sáu trăm người trong tay cầm dao sắc bén, thân mặc giáp cứng, đội ngũ chỉnh tề, nhìn bọn chúng không giống một đám cướp mà giống một đội quân hơn!
Võ sỹ của St.Kain gia tộc cùng đám dong binh đã lập thành một trận thế đối diện với đám cướp.
Đỗ Trần lần đầu tiên nhìn thấy cục diện trận chiến lớn như vậy liền hô lớn: “Đại ca, huynh nên ra xem một chút!”
“Không cần nhìn, chẳng có vấn đề gì đâu, ngươi nên vào xe đi, bên ngoài có thể ứng phó được!” Steve vẫn không chịu rời mắt khỏi họa sách.
Đỗ Trần bó tay với vị đại ca này nhưng hoàn toàn không định trở lại xe ngựa. Đạo phỉ không phân biệt là trộm vặt hay cường đạo, tất cả đều là bằng hữu, kiếp trước Đỗ Trần cũng có vài người bạn sinh tử chi giao là cường đạo.
Hắn hô lớn: “Các vị đương gia phía trước là ai vậy? Chúng ta là xa đội của gia tôc St.Kain, bên trong là tiền do thần thánh giáo quyên tặng để giúp Baergena bệ hạ cứu trợ vùng bị thủy tai!”
Từ đám kiếp phỉ đi ra một đại hán hói, trên người chỉ mặc độc một chiếc khố ngắn, trên tay cầm một thanh lang nha bổng lớn, “Ha ha, lão tử không cần biết ngươi là ai, để lại kim tệ thì ta sẽ cho các ngươi một con đường sống, nếu không ...”
Oanh!
Hắn nện cây lang nha bổng xuống đất, tạo thành một cái hố lớn!
Ai, Đỗ Trần lắc đầu, bọn kiếp phỉ này a, toàn bộ đều là người của xã hội đen, kiếm sống bằng việc dọa người, thế mà bọn này dọa người khác không có tính chuyên nghiệp gì sao?
Đỗ Trần dùng ánh mắt đánh giá của kiếp trước nhìn lên người đại hán phía trước rồi nói: “Ai, vô dụng quá!”
“Tên tiểu tử nhà ngươi còn dám thóa mạ lão tử sao! Các anh em, động ...”
Hắn còn chưa kịp nói xong, từ xe ngựa vang lên một tiếng rống lớn: “Ngươi dám đe dọa thiếu gia, ta sẽ cho các ngươi một trận!”
Ariza nhảy từ xe ngựa ra, chạy thẳng về phía bọn cướp.
Ở đây, ngay lúc này.
Oanh long!
Nghe tựa như băng thiên liệt địa từ trên trời giáng xuống, tiếng động to đến mức có vẻ như cả đấu thần thế giới đều nghe thấy.
Chuyện đó xảy ra thật quá nhanh, mọi người đều không kịp nhận biết cảm giác lúc đấy là gì!
Mọi người đều lặng đi, trải tim ngừng đập môt chút, sau đó tất cả đều cảm thấy choáng váng, hoa mắt, mồ hôi chảy ròng ròng!
Tiền thế, Đỗ Trần đã từng có cảm giác này, thiên địa vạn vật dường như run rẩy vì âm thanh đó, hiện tại hắn lại được trải qua cảm giác này một lần nữa.
Động đất chăng?
Không giống!
Tiếng sấm chăng?
Cũng không giống, lúc này nghìn dặm quanh đây không có mây, mặt trời đang chiếu sáng trên cao, vậy thanh âm này là gì vậy? Đỗ Trần nghi hoặc nhìn tứ phía, đáng tiếc ngoại trừ đường cái chạy dài, núi non xung quanh, bọn cướp và dong binh thì hắn không thấy gì cả.
Đám dong binh cũng mới đến thành Vik nên cũng không biết chuyện gì xảy ra, tất cả đều hướng về Đỗ Trần chờ lệnh.
Đột nhiên, thủ lĩnh của bọn cướp, một kẻ trông như hung thần ác sát, trời không sợ, đất không sợ bỗng dưng hét lớn, gương mặt xanh lét: “Ma quỷ đến đấy, chạy mau!”
Bọn cướp nhất thời kinh hoàng.
Ariza.
Chỉ có Ariza của chúng ta thản nhiên như không, cứ thế tiến nhanh về phía trước, thân hình hắn không ảnh hưởng gì đến tốc độ cả, hắn cứ thế xông thẳng đến trước mặt tên cướp, quả đấm tung ra nhanh như chớp, trong nháy mắt tên đầu lĩnh thổ phỉ ăn luôn ba quả đấm.
Huyết quang của tên đầu lĩnh thổ phỉ bay lên, đi kèm với huyết quang là vài cái răng.
Khi tên đầu lĩnh bay lên đến điểm cao nhất thì Ariza nhảy lên đấm một quyền lên trời.
Phốc!
Tên dầu lĩnh đáng thương lại tiếp tục bay lượn, cũng phun ra nhiều máu và răng hơn.
Ariza hạ xuống đất cùng lúc với vài chiếc răng, đinh, đinh, ... âm thanh đám răng rụng xuống khá dễ nghe.
Ariza của chúng ta vừa nhìn vào đó liền nhặt lên một cái răng vàng rất lớn.
“Thiếu gia, phát tài rồi!”
Hắn nhặt hết những chiếc răng rơi trên mặt đất rồi cẩn thận cất vào túi quần.
“Hắc hắc!” Ariza bổng nở nụ cười như vừa làm một việc gì đó rất thú vị, sau đó hắn phóng tay lên chỉ vào mục tiêu kế tiếp hô to: “Răng của bọn này làm bằng vàng a!”
“Oa, dũng sỹ chân chính!”
Bọn dong binh đồng thanh hô lớn, đấu sỹ của gia tộc St.Kain thì buồn bã cúi đầu xuống đất, bọn họ nhớ tới cảnh trước kia bị Ariza đánh, lúc đó toàn là Ariza hạ thủ lưu tình.
Giống như hổ vào bầy dê, Ariza bằng sức lực hơn xa người thường và tốc độ kinh người trong nháy mắt đạ hạ gục mười mấy tên cướp.
Chỉ thấy hắn dùng cánh tay dài tóm lấy một tên thổ phỉ đầu lĩnh, nện vào mặt hắn một đấm, sau đó mở miệng tên cướp đáng thương để tìm kiếm cơ hội phát tài.
Nhìn bộ dạnh Ariza đang chăm chú tìm kiếm răng vàng trong miệng bọn cướp, Đỗ Trần không thể nhịn được cười.Lúc này Steve đi xuống từ trên xe ngựa, hắn đánh giá Ariza đang biểu diễn rồi vỗ vỗ vai Đỗ Trần nói: “Từ nay về sau, công tác trên chiến trường giao cho Ariza, đảm bảo là không sai lầm!”
Hắn quay qua bọn dong binh, hét lớn: “Những dong binh dũng cảm, ta trả kim tệ cho các ngươi không phải để các ngươi đi xem náo nhiệt, lập tức động thủ, vài người hãy điều tra cho ta xem âm thanh vừa nãy là âm thanh gì!”
Nói xong Steve xuất ra thánh khí, đôi hộ thủ của Shiregu, “Đã lâu ta không có vẫn động trên chiến trường! Hiện tai nhất định là rất thống khoái ...” Đỗ Trần bên cạnh trợn mắt nhìn: “Đại ca huynh nói gì? Thống khoái a?”
Hắn giơ hai tay lên cao, lập tức một đám lưu tinh hỏa vũ đuổi theo bọn kiếp phỉ đang chạy trốn, đem bọn chúng biến thành một đống thịt.
Đám dong binh tham dự vào, chiến trường lập tức loang lổ vết máu, đám dong binh này giết người không chớp mắt, vũ khí cứ nhằm chỗ yếu hại của bọn cướp mà chặt chém.
Trong nháy mắt, trên mặt đất có hơn chục cái thi thể.
Đây mới thực sự là thế giới đấu thần sao?
Hôm qua mọi người còn hi hi ha ha uống rượu cùng nhau nhưng giờ phút này đám dong binh phóng tay giết người mà lại còn mỉm cười được?
Đỗ Trần trong lòng cảm thấy không thoải mái, hắn đến từ thế giới văn minh, nhìn vào cục diện loang lổ huyết tinh này, hắn cảm thấy không thể chấp nhận được.
“Ariza, bắt sống một tên cướp về đây cho ta!” Đỗ Trần hét lớn.
“Vâng, thiếu gia, hàng đây!” Hắn không thèm nhìn, tiện tay chộp một tên cướp bên cạnh, chạy đến trước mặt Đỗ Trần, ném tên cướp xuống đất, hiện giờ hắn lại muốn ‘phát tài’ tiếp.
“Ariza, giúp ta thẩm vấn tên này!” Đỗ Trần nhìn không nổi nữa bèn ra lệnh cho Ariza.
Hắn không nghĩ đến việc một đứa trẻ hơn mười tuổi có thể tham gia vào cuộc tắm máu này.
Không thể tiếp tục nhìn chiến trường được nữa, nhìn Ariza đang chộp tên tù nhân, không khỏi sửng sốt: “Ngươi là ... ải nhân? Chu nho? Hay ngươi là loại chủng tộc nào.
Hóa ra, kẻ mà Ariza tiện tay tóm không phải là loài người.
Da ta hắn rất trắng, tựa như không coa máu, toàn thân trắng bệch, rất béo, trông hắn như một quả cầu tuyết, Đỗ Trần thầm đánh giá.
Không ngờ ngũ quan của tên này cũng giống nhân loại, tay chân cũng tương tự con người.
Tên tù nhan run rẩy làm rung rinh từng đống thịt trên người. Hắn quỵ hoặc là ngồi trên mặt đất ,dù sao thân hình hắn trông cũng giống một quả bóng. Hắn khẩn cầu: “Thiếu gia tôn kính, xin ngài tha thứ cho ta, ta là tuyết bỉ nhân Harry.”
“Tuyết bỉ nhân à? Giết!” Ariza giơ nắm đấm lên.
“Ariza, ngừng tay!” Đỗ Trần bảo hắn ngừng tay nhưng không trách cứ gì cả.
Nghe nói bọn tuyết bỉ nhân này rất lâu trước kia, khi loài người đại chiến với ma tộc, bọn chúng đã phản bội và trở thành kẻ địch của loài người, bọn chúng không có khả năng gì cả, bọn chúng chỉ giỏi âm mưu quỷ kế, sống đê hèn. Vì vậy, loài người khinh bỉ chủng tộc này.
Nhưng vì bọn họ quá yếu nhược nên sau khi ma tộc diệt vong, loài người cũng không đuổi cùng giết tận bọn chúng mà chỉ chèn ép bọn họ vào những hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt thôi.
“Ôi, thiếu gia anh tuấn, ca ngợi sự nhân từ của ngài, bằng hữu của ngài quả là dũng mãnh, chút nữa ta đã chết dưới tay anh ta, cho phép ta hôn chân ngài để bày tỏ lòng cảm kích ngài đã ngăn trở vị dũng sỹ này!”
Trên mặt Harry lộ nụ cười xu nịnh nhưng hắn thật sự cúi xuống hôn chân Đỗ Trần.
“Cút con bà mày đi!” Đỗ Trần cảm thấy ghê tởm đên nổi hết gai ốc lên, cho hắn một cước.
Không trách loài người khinh bỉ tuyết bỉ nhân.
Đỗ Trần lắc đầu, hung hăng hỏi: “Bây giờ ta hỏi một câu, ngươi trả lời một câu, nếu không Ariza sẽ vặt răng ngươi để xem có răng vàng hay không!”
Harry lập tức câm miệng, dùng ánh mắt chân thật nhất nhìn Đỗ Trần.
“Thanh âm vừa rồi là cái gì? Thủ lĩnh của ngươi vì sao lại nói là ma quỷ tới?”
“Trước hết hãy cho ta ca ngợi đảm khí của ngài, vừa rồi ta bị dọa đến tè ra quần mà ngài vẫn ...” Hắn thấy sắc mặt Đỗ Trần trở nên lãnh khốc liền câm miệng, nhanh nhẹn nói: “Gần đây, ở vùng phụ cận xuất hiện âm thanh này, mỗi lần nó vang lên sẽ mang đến một tai họa.”
“Tai họa? Tai họa gì?”
“Cho phép ta kể lại!” Harry trên mặt đất nhìn trộm và ngầm dánh giá sắc mặt của Đỗ Trần, nhanh nhẹn nói: “Giữa tháng 9 lần đầu tiên phát ra thanh âm này, kết quả là cửa sông Newbie phát sinh trận động đất làm xuất hiện trận thủy tai khủng khiếp nhất trong 50 năm qua. Giữa tháng 10, chỗ tắc ở sông Newbie được khai thông một chút thì bỗng xuất hiện âm thanh này, hai quả núi lớn ở gần sông vì động đất mà sụt xuống làm nghẽn dòng chảy của sông ...”
“Ngươi nói là mỗi lần xuất hiện âm thanh này thì động đất lại xuất hiện?” Đỗ Trần kinh ngạc hỏi.
“Ôi, trí tuệ của ngài làm ta kính nể sát đất! Đúng vậy, phân tích của ngài thập phần chính xác! Ta có thể hôn chân ngài để ca ngợi trí tuệ của ngài được không? Đại nhân trí tuệ vô song?”
Harry đang cố gắng vỗ mông ngựa mặc dù hắn đối với người trước mặt chỉ có ác tâm.
Tuyết bỉ nhân quả là chủng tộc làm người ta tởm lợm, đáng ra nên đưa toàn bộ bọn chúng lên giàn hỏa thiêu.
Đỗ Trần cảm thấy vui vẻ với ý nghĩ này của mình, dù sao đây cũng phương thức sống của đấu thần thế giới, hắn có ý nghĩ này tức là đã phần nào gia nhập vào thế giới này.
“Harry, nếu ngươi vẫn muốn thử hôn chân ta, ta sẽ cắt lưỡi ngươi và để nó xuống mông ngươi!” (chẹp không biết làm thế tên tuyết bỉ nhân này có nhận được bông hoa nào đó ở mông không nhỉ
Đỗ Trần hung hăng uy hiếp.
Harry co rúm người lại, trông hắn hiện tại rất giống một con ô quy, đầu hắn như thụt hẳn vào bên trong thân thể.
“Đế quốc chính phủ và thần thánh giáo không tra xét được nguyên nhân sao?”
“Ai mà biết được thưa thiếu gia tôn kính! Ta chỉ là một tuyết bỉ nhân nhỏ bé, một kiếp phỉ đê tiện, ta làm sao có tư cách biết sự tình của chính phủ và thần thánh giáo được?” Harry trông như một con ba ba đất đang nói.
Lúc này, Steve cũng đã ‘hoạt động’ đủ, thần thái sảng khoái, nhàn nhã trở về cùng hai tù nhân.
“Francis, thật là thú vị, vừa rồi xảy ra động đất! Thật là đáng chết, tại sao lại không có ai nhắc nhở chúng ta việc này?” Steve oán giận nói.
“Quản việc đó làm gì, dù sao chúng ta cũng chỉ đi cứu trợ thiên tai, cấp ngân tệ cho người dân là được, việc này chúng ta không cần quan tâm.”
Nói như thế nhưng trong long hắn thầm tính toán, tra xét ngọn nguồn, đấy cũng là lỹ do vô số người dân gặp tai ương ... vậy, hắn có nên làm việc thiện này hay không?
Ai, có lẽ trước hết nên lợi dụng thân phận cẩm y vệ của thần thánh giáo để moi một số tin tức rồi mới tính tiếp được.
Phải xem ta có khả năng để quản chuyện này không trước đã.
Đỗ Trần còn chưa tính xong, Steve đã cả kinh kêu lên: “Tuyết bỉ nhân! Ariza, làm sao ngươi lại bắt một tên tuyết bỉ nhân thế này chứ! Đập chết hắn xong rồi tính tiếp!” Hắn phất tay.
Harry vội vàng ôm chân Steve cầu khẩn: “Đại nhân vô cùng tôn quý, ngài là thiếu gia anh tuấn nhất thiên hạ, cầu xin ngài tha cho ta, ta chỉ là một tuyết bỉ nhân vô cùng đê tiện.” Hắn cuống quýt quỳ xuống, nước mắt chảy đầy mặt “Chỉ cần ngải tha cho ta, ta nguyện làm bất cứ việc gì vì ngài, người hầu, nô tì, nam sủng, việc gì cũng có thể!”
“Làm nam sủng cho mẹ mày đi!” Steve hung dữ tặng cho hắn một cước.
Đỗ Trần cũng khinh bỉ nhìn Harry, khó trách mọi người đều nói tuyết bỉ nhân là một chủng tộc hèn mạt, loại chủng tộc cặn bã này để lại cũng chỉ chật đất.
Đỗ Trần phất tay tỏ ý không để ý đến hắn nữa.
Lập tức có vài dong binh đi lên, Harry lập tức biến sắc, mặt hắn vốn đã trắng bệch, khôg tưởng bây giờ lại có thể trắng thêm được nữa “Không nên giết ta, ta với các vị khá hữu dụng! Có giá trị sử dụng rất lớn!”
Đỗ Trần ra hiệu bảo đám dong binh dừng lại, cười nói: “Nguơi thì có tác dụng gi? Lại còn nói ngươi có tác dụng rất lớn ư?”
Trong mắt Harry lóe lên tia giảo quyệt, cười nói: “Chẳng hạn ta có thể nói cho các vị nguyên nhân của âm thanh đó, âm thanh đó có thể là âm thanh trong trận chiến của hai vị đấu thần cường đại!”
“Cái gì!” Đỗ Trần chụp vai Harry, đồng thời đưa mắt hỏi Steve.
Steve hiểu được cunning tứ của đệ đệ nên gập đầu, nói: “Rất có thể, trong gia tộc điển tích có ghi tổ tiên Shigeru của chúng ta khi tức giận thì có thể sử dụng hỏa diễm đốt chảy một ngọn núi lớn, khiến nham thạch bùng phát, trở thành một tai họa lớn.”
“Hắc hắc, ta còn chưa nói hết.” Harry tiếp tục cười nói “Mũi của tuyết bỉ nhân chúng ta rất hữu dụng, nhờ nó mà ta có thể khám phá ra một số sự tình thú vị, như việc trên biển phía nam của cảng Antwerp gần đây có một cỗ tinh khí theo gió biển bay tới, ta nghĩ cái đó do cao thủ chiến đấu mà sinh ra. Tôn kính thiếu gia, các vị nhất định là đã đoán được, ở vùng biển phía nam của cảng Antwerp có một trận chiến, hơn nữa, chiến trường có thể là sâu trong lòng đại dương, bằng không cũng không có khả năng gây ra động đất.”
Nói xong hắn mỉn cười nhìn Steve và Đỗ Trần.
Đỗ Trần cười nói: “Cứ tiếp tục nói đi.”
“Vâng, thưa thiếu gia, chắc chắn ngài cũng biết phía nam của cảng Antwerp là đấu thần học viện. Chiến trường của hai vị đấu thần đó là cấm địa của cả ba đại lục, không có lệnh của đấu thần học viện thì bất cứ ai cũng không được đến đó, cho nên ...”
Hắn ngừng lại để lại phần sau cho hai vị thiếu gia thể hiện trí tuệ.
“Cho nên đấu thần học viện hiện tại đang xảy ra một số sự kiện thú vị!”
“Ai, ta ca ngợi ngài, trí tuệ của ngài quả thật là thần thông, thiếu gia ...”
“Được rồi!” Đỗ Trần nạt để chấm dứt câu nói của hắn rồi quay sang hỏi Steve: “Đại ca, giải quyết chuyện này ra sao đây?”
“Coi như chúng ta không biết chuyện gì cả!” Steve cương quyết nói: “Một tuyết bỉ nhân có thể đoán được đấu thần học viện xảy ra chuyện, chắc chắn quan lại ở cảng Antwerp và thần thánh giáo cũng biết chuyện. Cha chúng ta lại là đế quốc phó tổng trường nên chắc chắn ông cũng biết tin tức, vậy mà cha lại không hề nói gì với chúng ta về việc đấu thần học viện xảy ra chuyện. Vì thế đây nhất định là chuyện cơ mật của đế quốc, đến cả chúng ta là con cái cũng không được biết ...”
Đỗ Trần cười nói: “Chuyện gì không nên biết thì cứ coi như không biết nếu không sẽ gặp phiền toái, điều này đệ hiểu!”
“Ai, đệ đệ thân ái, ngươi quả thật là rất thông minh, đại ca ta hiện tại chỉ muốn hôn ngươi một cái!” Steve nói xong quả nhiên hai tay mở ra, hướng về phía Đỗ Trần.
Đỗ Trần đẩy Steve ra chỗ khác rồi nhìn Harry, nhíu mày nói: “Tuyết bỉ nhân này xử lý thế nào đây? Mũi hắn quả có chỗ hữu dụng!”
Steve giật mình nói: “Không phải ngươi định thu hắn làm người hầu chứ? Không được, ngàn lần không được! Tuyết bỉ nhân vốn ty tiện lại có lịch sử đã từng phản bội loài người, một đồng tệ có thể khiến hắn bán đứng chủ nhân của mình. Cho nên loài người đối xử với chó săn của mình còn tốt hơn đối xử với tuyết bỉ nhân.”
Đỗ Trần cũng thầm giật mình, đúng vậy, một chủng tộc như vậy tuyệt đối không thể để bên cạnh mình.
“Được vậy chúng ta ...”
“Thiếu gia, đừng giết ta!” Harry sợ hãi ôm chân Đỗ Trần, vội vàng hô: “Xin ngài! Ta đối với các ngài quả có chỗ hữu dụng mà!”
“Ngươi ư, tuyết bỉ nhân mà có thể sử dụng sao!” Đỗ Trần quát: “Ariza, lôi hắn đứng lên!”
Steve đột nhiên cười nói: “ Tốt nhất chúng ta hãy mang hắn và mấy tên tù nhân này đến càng Antwerp để giao cho đế quốc quan viên, diệt trừ kiếp phỉ cho đế quốc là một công lao không nhỏ, các tiểu thư ở thành phố cảng này chắc chắn sẽ coi ta là anh hùng! Hãy tưởng tượng vô số ánh mắt rực lửa của những thiếu nữ trong thành nhìn người anh hùng đang áp giải kiếp phỉ vào thành ...”
“Ai, đại ca của ta, huynh không thể ngừng nghĩ đến đàn bà được à?”
Mã đội tóm được hơn ba chục tên tù binh, đương nhiên chúng bị đối xử như mấy con lợn chết, một đống thịt được nối với nhau bằng sợi dây trói ở phía xa.
Công bằng mà nói, tên tuyết bỉ nhân Harry được đối xử tương đối tốt, hắn được đưa lên xe ngựa, Đỗ Trần muốn biết một số vấn đề về các chủng tộc khác trên đấu thần thế giới, việc này tra hỏi dị tộc là tốt nhất.
Từ miệng Harry, Đỗ Trần và Steve mới biết được thiên tai phát sinh ở cửa sông Newbie phía đông cảng Antwerp mà bọn họ lại đi từ đường phía tây tới, vì thế nên không thấy được tình hình thủy tai. Việc này cũng là một điều may mắn, nghe nói vì phòng ngừa nạn dân mang dịch bênh đi phát tán nên đế quốc đã cho phong tỏa mặt đông của khu vực thủy tai, nếu bọn họ từ đó đến chắc chắn sẽ bị tra hỏi một trận.
Đi thêm một ngày nữa, mọi người cuối cùng cũng nhìn thấy đích đến, hải cảng lớn nhất của đế quốc, cũng là đỉnh phía bắc của tam giác vàng, cảng Antwerp.
Khoảng cách đến thành chỉ còn khoảng một trăm bước chân, ở bên trong xe ngựa tuyết bỉ nhân Harry đang cùng Đỗ Trần “trao đổi” bỗng nhiên hít mấy hơi, “Hắc, hảo hương, hương của nữ nhân!”
“Hương nữ nhân! Ở nơi này ư?”
Steve đang cảm thấy buồn ngủ, vừa nghe Harry nói lập tức phấn chấn vén rèm lên tìm kiếm mọi hướng, nghe nói thành Antwerp một nửa là hải cảng, một nửa là nơi ở của người trong thành, đây là một tòa thành rất nổi danh, hiện tại bọn họ đang đi trên con đường tiến vào thành.
Mặt tiền của thành phố là một cổng thành màu xanh cao hơn mười mét, bao quanh thành phố mà một hào nước lớn, phía tên con hào, chiếc cầu đã được hạ xuống. Trên cầu có hơn chục người đi vào thành, phần lớn là thương nhân, giáo sỹ, dân phu, binh lính với nhiều chủng loại trí tuệ khác. Thế nhưng nhóm Đỗ Trần không thấy mục tiêu phát ra hương nữ nhân như Harry đã nói.
Steve thất vọng quay đầu lại: “Tuyết bỉ nhân, nếu ngươi còn dám gạt ta, ta sẽ biến ngươi thành nam sủng của thú nhân.”
Nói xong không biết hắn cố ý hay vô tình nhìn đưa mắt qua Ariza.
Ariza của chúng ta đang vừa chiêm ngưỡng địa phương này, vừa vui vẻ xử đống thịt bò khô, nhưng nghe Steve nói xong, hắn phản ứng trong nháy mắt: “Nam sủng là cái gì? Có ăn được không? Tên này là một quả cầu thịt khẳng định ăn không ngon lắm, nhưng hắn lại rất vui tính!”
“Steve thiếu gia, ta làm sao lại dám lừa gạt ngài chứ! Ngài nhất định nên tin tưởng kẻ hèn mọn này!” Nghe Ariza nói, Harry hoảng sơ, dùng vẻ mặt ủy khuất nói: “Ngài biết đấy, tuyết bỉ nhân chúng ta không là gì so với con người, chúng ta chỉ có thể tự hào về cái mũi của mình. Ta là tuyết bỉ nhân, vì vậy ta sẽ không dám dùng thứ hữu dụng duy nhất của mình để lừa gạt người!”
“Ra thôi, đại ca!”
Đỗ Trần không phát hiện được điều gì dị thường, mất kiên nhẫn nói: “Chỉ là một nữ nhân mà thôi, nghĩ nhiều làm gì, bên trong thành đang có rất nhiều tiểu thư đang chờ đón đại ca đấy!”
“Không, không! Dừng lại!”
Steve trịnh trọng chỉnh xiêm áo xua tay: “ Đệ đệ của ta, ngươi làm sao biết được, đại ca của nguơi có nhiều năm kinh nghiệm chinh chiến, nữ nhân có khả năng tỏa ra mùi hương của cơ thể thì đều là loại xử nữ cực phẩm xinh đẹp, cơ hội thế này ta làm sao buông tay được chứ! Harry, ngươi nói vị trí cụ thể một chút cho ta xem nào! Nếu ngươi mà còn nói ngươi không biết thì ngươi sẽ trở thành nam sủng cho Ariza đấy!”
Harry hít mấy hơi nói: “Steve thiếu gia, kinh nghiệm của ngài quả là phong phú vô cùng, làm người hầu của ngài là một vinh dự của ta, mùi của thủy thủ, mùi của hàng hóa, mùi mồ hôi của bọn lính đều không thể che dấu được mùi thơm này, nó tựa như là ... nhàn nhạt như là mùi hoa lan, rất ưu nhã, thấm lòng người nhưng không nhiễm tục khí!”
Steve bị hắn nói đến tròn mắt, vội la lên: “Tiếp tục tìm kiếm, lập tức chỉ cho ta vị trí của vị mỹ nhân kia nào, nếu ngươi làm tốt việc này, bản thiếu gia sẽ giữ ngươi lại! Bằng không ...” Hắn nhìn qua đống thịt bò khô mà Ariza đang ăn.
“Vâng, vâng!”
Harry mừng rỡ vươn đầu ra ngoài, dùng hết sức hít vào.
Đỗ Trần đương nhiên là vô vị ngồi tấn công chỗ thịt bò khô cùng Ariza.
Đàn bà...
Con mẹ nó ...
Bồ Đào ...
Lão tử hận ngươi!!!
Một lát sau, mắt Harry hồng lên, liên tục hít thở một cách dồn dập, điên cuồng, hắn rút đầu vào xe, nhắm mắt lại, nhân tiện nói: “Mùi hương nữ này được che dấu dưới một loại mùi khác, mùi mày rất quái lạ, không phải máu, cũng không phải hàng hóa, người hầu của ngài bất lực rồi, ta đã cố hết sức, thật sự đã cố hết sức rồi!”
“Cố gắng thêm một chút nữa nào!” Steve nhìn hắn đầy hy vọng.
“Ta chỉ có thể nói rằng mùi hương nữ nhân kia di động ở cửa thành, rất chậm, rất chậm, ai ... nó cách chúng ta chưa đến hai trăm bước!”
Điều này mà cũng có thể sao?
Mẹ nó, mũi của tên này so với mũi chó còn hữu dụng hơn!
Đỗ Trần một lần nữa không nén được lòng hiếu kỳ bèn vén rèm lên, nhìn ra ngoài.
Đại lộ trước cổng thành trong khoảng cách hai trăm bước, phạm vi này rất nhỏ, chỉ thấy trong phạm vi này có mấy người lưng đeo binh khí có vẻ là dong binh, trên xe là khách thương, còn có một giáo sỹ nữa ...
Chẳng lẽ lại là giáo sỹ kia? Có lẽ là không phải! Đỗ Trần lập tức phủ định phán đoán của mình, giáo sỹ kia rất nhỏ, gầy nên hắn là nam hay nữ rất dễ phân biệt, giáo sỹ kia đương nhiên là nam nhân! Vậy người đàn bà này là ai? Cái bao trên lưng giáo sỹ này sao trông quái lạ vậy?
Đỗ Trần trong lòng hơi rối loạn, thân là chấp pháp thần điện nhất đẳng giáo sỹ, phải biết rằng giáo sỹ của thần thánh giáo tại tam đại lục có ảnh hưởng rất lớn, tỷ như bọn họ có thể lấy đồ vật mà đi, đâu thể tồn tại một giáo sỹ nghèo đến mức phải mang một túi hành lí lớn nhưng trông không quan trọng như vậy.
Tóm lại hầu như chẳng có giáo sỹ nào phải sống một cách khó khăn.
Giáo sỹ này có vấn đề!
Đỗ Trần nhìn lại thấy giáo sỹ này lưng mang một túi hành lí khá lớn, nhưng trông hắn đi từng bước, từng bước trông có vẻ hết sức cố gắng.
Steve cũng phát hiện, hắn kéo Đỗ Trần nhảy xuống xe ngựa: “Francis, đi theo ta, tên kia có vấn đề!”
Huynh đệ hai người chạy về phía giáo sỹ trong khi giáo sỹ đó sắp đi đến trước cổng thành, “Hắc, tôn kính giáo sỹ, sao trông ngài có vẻ mệt mỏi vậy?” Đỗ Trần tiến lên, một tay vỗ vai hắn, một tay thò vào tay nải trên lưng hắn hoạt động một chút.
Tay hắn có cảm giác hết sức mềm mại, co giãn.
Tội quá, tội quá!
Bên trong nhất định là đàn bà, thế nhưng trong túi lại nhồi đầy bông, như vậy người ngoài nhìn vào khó đoán được.
Như vậy có thể dễ sống.
Giáo sỹ kia quay người lại, hắn là một lão già trông khoảng sáu, bảy mươi tuổi với mái tóc bạc ngắn, trên mặt hắn là một đôi mắt tam giác, cặp môi bạc, trông ánh mắt lão như một con sơn dương muốn gây chiến, làm người ta vừa nhìn đã thấy được lão gia này khi còn trẻ chắc cũng là một hỗn tử.
Mặc dù ngoại hình có thể giả trang nhưng mỗi người đều có khí tức riêng, có những người mà nhìn vào ta nổi lên cảm giác muốn đấm.
Lão già này là loại người như thế.
Vị tiểu huynh đệ này, ngươi gọi ta có việc gì vậy? Lão già này vừa thấy Đỗ Trần có vẻ mặt rất hòa nhã, thân thiện nên đành đem tâm tình bất mãn trong lòng đè nẽn xuống, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn.
“Không có chuyện gì, ta chỉ muốn hỏi lão tiên sinh xem người đem theo cái gì ở sau lưng vậy?”
Lúc này, Steve gật đầu nhìn Đỗ Trần, ám chỉ hắn vừa kiểm tra thấy lão già này không phải cao thủ.
Lão già mỉn cười: “Không có gì, chỉ là một chút bông mà thôi, ta tuổi rất lớn, mang nặng sẽ khó cử động, cáo từ, ta còn có chuyện quan trọng phải đi!” Nói xong, hắn tỏ vẻ muốn nói chuyện với binh lính giữ thành.
“Dừng lại!” Steve xuất thủ đoạt hành lí của lão già, bằng vào kinh nghiệm đã nếm qua rất nhiều tiểu thư, hắn chắc chắn rằng cô gái bên trong rất gầy yếu.
“Ngươi có phải là một thiếu gia không vậy? Sao lại không biết lễ tiết vậy?” Lão già giận giữ muốn đoạt lại tay nải: “Trả lại cho ta, nếu không ...”
“Nếu không cái gì! Lão già này, sao ngươi lại dám bắt cóc phụ nữ vậy?”
Lão già giận giữ ra mặt nói: “Đừng có nói bậy! Ta chưa từng làm việc bại hoại như vậy!”
“Ai, ngươi còn dám phản bác à, tất cả mọi người hãy đến xem , đây là bông à?” Đỗ Trần lớn tiếng thu hút mọi người vây lại xem, đồng thời trong đáy lòng khẽ cười, tự nhiên có việc thiện để làm, hơn nữa có nhiều người xem như vậy, có lẽ mình có thể kiếm được một cái ‘sự cao quý của thành Antwerp’.
Mọi người tập trung lại rất nhanh thành một đám đông vậy quanh bọn Đỗ Trần, hơn nữa, cảng Antwerp có rất nhiều thương nhân, lữ khách nên đám đông vây quanh xem náo nhiệt càng ngày càng lớn.
Đỗ Trần chỉ vào lão già, mắng: “Mọi người hãy xem, lão già này ngay giữa thanh thiên bạch nhật lại dám giả mạo giáo sỹ, bắt cóc con gái vào thành ...”
“Ngươi ... hỗn đản!”
Lão thần côn tức giận đến cực điểm, một trảo chụp lấy vai Đỗ Trần.
Lão già này không đem theo vũ khí, không phải người khỏe mạnh, lại còn mặc đồ tồi tàn nên chắc không có ai chống lưng, loại thiện sự này không làm hơi phí.
“Sao vậy? Ngươi còn muốn động thủ sao? Còn dám cãi lại à?” Đỗ Trần hất tay lão già ra, ra hiệu cho Steve đặt bao lên mặt đất, hắn vung tay nói với mọi người: “Hôm nay, ta muốn mọi người chứng kiến sự vô sỉ của người này!”
oOo
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nguyenan