Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 030: Xử lý hậu họa.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: Sưu tầm
Tới khi bóng hình yêu kiều của Lâm Úc Hương hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn, Đường Kính Chi mới đi tới ghế ngồi xuống, phất tay đuổi hết nha hoàn hầu hạ trong phòng ra đã rồi mới nói:
- Nãi nãi, theo cháu thấy, lần này Úc Hương mắc lỗi nhỏ, nhưng lại lập công lớn cho Đường phủ.
- Ừ.
Trong phòng chỉ còn hai bà cháu, Đường lão thái quân không chơi tâm kế nữa, bà không để ý Đường Kính Chi giải cứu cho hai tiểu nha đầu, ngược lại còn thấy cháu trai sử dụng phương pháp nâng cao đánh khẽ không tệ, vừa giữ thể diện cho chủ tử lại giáo huấn được hạ nhân, mỉm cười nói:
- Vị đạo trưởng đó nói quả nhiên không sai, có Úc Hương ở bên, nhất định bảo hộ cho cháu sống lâu trăm tuổi, Đường gia đời đời phồn thịnh.
Đường Kính Chi lúc này chẳng quan tâm tới Phật hay Đạo, chỉ nói:
- Nãi nãi, cháu có việc lớn muốn báo với người.
- Ồ, chuyện gì thế?
- Căn cứ vào bẩm báo của hạ nhân, phương bắc rất có khả năng bùng phát nạn châu chấu quy mô lớn.
Đường lão thái quân mừng rỡ, tất nhiên biết tai họa này là chuyện tốt lành với Đường phủ:
- Hay, hay, Lăng Nhi, nếu tin tức đáng tin, chúng ta phải lập tức hành động.
- Nãi nãi, cháu đã bảo hạ nhân đi làm rồi.
Đường Kính Chi thấy Đường lão thái quân mừng ra mặt, sao chẳng hiểu tâm tư của bà, nhưng với hoàn cảnh Đường phủ hiện nay, xử lý không khéo có khả năng rơi vào thế vạn kiếp bất phục, nên định nhắc nhở một chút:
- Nãi nãi muốn trữ lương phát tài?
- Đâu chỉ phát tài, phải là đại phát tài mới đúng.
Đường lão thái quân nói xong mới chú ý thấy cháu trai nhíu mày, tựa hồ còn có lời muốn nói:
- Kính Chi, ý cháu ra sao?
- Nãi nãi, cháu đang nghĩ, nay Đường gia không còn chỗ dựa trong triều, nếu sau khi nạn châu chấu bùng phát, đám Điền Cơ nghe thấy Đường phủ tích trữ lương thực sẽ làm sao?
Đường lão thái quân nghe vậy cả kinh, phương nam trù phú, giá lương thực thấp, bình thường Đường phủ có tích trữ lương thực nhiều tới đâu cũng chẳng ai để ý, nhưng một khi tai nạn xảy ra, giá lương thực tăng mạnh, tới khi đó biến thành mang tâm tư bất trắc rồi.
Luật pháp Vương triều Minh Hà, gặp phải chiến sự, hoặc thiên tai, triều đình có quyền dựa theo giá bình thường, trưng thu lương thực trong dân, khi ấy quan phủ hoàn toàn có quyền lấy cớ trưng thu lương thực cứu đói lấy lương thực của Đường phủ, còn về tiền thì quên đi ...
- Chẳng lẽ thời cơ tốt như thế mà phải bỏ qua sao?
Đường lão thái quân không cam tâm.
- Nãi nãi, nay Điền Cơ đang có mưu đồ với Đường gia chúng ta, người này nắm trọng quyền trong tay, đến khi thiên tai xảy ra, lại biết Đường gia ta tích trữ lượng lớn lương thực trước đó, sẽ lợi dụng luật pháp quốc gia đàn áp chúng ta, dù chúng ta không muốn cũng không cản được. Hơn nữa đám cẩu quan lấy lương thực rồi, kiếm cớ biên quan chiến sự liên miên, ngân khố thiếu hụt, quịt tiền chúng ta thì Đường phủ lỗ to.
Đường lão thái quân vẫn thấy tiếc nuối:
- Thực sự không còn cách nào khác sao?
Đường Kính Chi biết Đường lão thái quân nhất định không chịu từ bỏ, mặt mang đầy tự tin nói:
- Đương nhiên là có cách, nãi nãi, khi dặn hạ nhân thu mua lương thực, cháu bảo bọn họ cố gắng hết mức che dấu thân phận, chia nhỏ ra mua ở các nơi, tránh để người khác phát hiện ...
Đường lão thái quân gật gù, rồi nhíu mày căm hận:
- Tốt, cháu làm việc nãi nãi yên tâm, vậy là không lo Điền Cơ phát hiện rồi ... Có điều tới cũng không thể bán ra số lượng lớn được, chẳng kiếm được là bao, nếu không tên cẩu quan sẽ kiếm chuyện.
- Nãi nãi đừng giận, mặc dù tên cẩu quan đó quyền thế ngợp trời, nhưng năm nay lão ta đã sắp tới tuổi rồi, còn hai năm nữa thôi là phải trả ấn quan rời nhiệm, đến lúc lão ta cáo lão hồi hương chúng ta hãy báo thù cũng không muộn.
Đường lão thái quân gật đầu, sinh lòng ác độc, đợi Điền Cơ lui về rồi, nhất định trả lại gấp mười lần.
Hai người tiếp tục thương lượng thêm chi tiết cụ thể, Đường Kính Chi vốn còn kế hoạch nữa, nhưng chưa suy nghĩ kín kẽ, thời cơ chưa tới, nên không vội nói ra, vả lại cũng muốn về thăm Lâm Úc Hương, đang định cáo từ thì đột nhiên Đường lão thái quân nói:
- Lăng Nhi, mai ta định đưa Tam đệ cháu tới biệt viện ngoài thành, khỏi thấy nói lượn lại chướng mắt.
Nghe tới đó Đường Kính Chi nhớ tới một việc nữa, nhưng y không định nói cho Đường lão thái quân, nếu không với tính cách cực kỳ bao che của bà, sợ là sẽ phản đối.
Rời khỏi đại sảnh, Đường Kính Chi suy nghĩ một hồi, không về thăm Lâm Úc Hương ngay mà gọi Thị Mặc tới thì thầm vài câu rồi tới thư phòng, đại sảnh thường dùng để tiếp đãi khách khứa trọng yếu, còn công việc bình thường Đường Kính Chi đều xử lý trong ngoại thư phòng.
Trước kia Đường Kính Chi yêu thích văn học thi từ, cho nên thư phòng xây dựng rất lớn tao nhã cổ kính, cạnh trà kỷ là chiếc bàn bát tiên bằng gỗ lim, trên bàn có kỳ lân chặn giấy bằng ngọc, mấy chồng sách cao ngất, một bình sứ Thanh Hoa cắm mấy cuộn giấy viết, trong phòng này rất nhiều sách, đâu cũng thấy sách, nói sách chất thành núi cũng không phải quá, mà Đường Kính Chi hiện này cũng là người thích sách, nên cũng thường tới đây.
Lấy một cuốn sách đang xem dở, chữ viết ở đây đều là chữ phồn thể giống như Trung Quốc cổ, nhưng lại dựng thẳng, không có dấu ngắt câu, song có cả ký ức cũ nên y vẫn đọc được, đọc chưa được bao lâu thì Thị Mặc ở ngoài báo:
- Nhị gia, theo sai bảo của người, hai vị di nương đã tới.
- Vào đi.
Rèm cửa vén lên, hai nữ tử mặc váy dài đi vào, nàng bên trái ước chừng 22 - 23, cao ráo đầy đặn, nàng bên phải chừng 18, da hơi đen, nhưng có đôi mắt hoa đào, hết sức xinh đẹp, rất có nét.
Hai nữ tử đó đi vào, quỳ xuống đồng thanh nói:
- Tỳ thiếp tham kiến Nhị gia.
Tiếp theo phải xử lý chuyện xấu trong nhà, cho nên Đường Kính Chi phất tay bảo Thị Mặc đem đám nha hoàn lui ra:
- Các ngươi tên là gì?
- Bẩm Nhị gia, tỳ thiếp là Lệ di nương.
Nữ tử lớn tuổi hơn bên trái lên tiếng trước.
- Nhị gia, tỳ thiếp là Yến di nương.
Đường Kính Chi đưa tay đỡ hờ, đi thẳng vào vấn đề:
- Ta được nghe hạ nhân báo, hai người các ngươi bị Tam gia cướp về?
Hai nữ tử đều biến sắc, quỳ sụp xuống lần nữa, lắc đầu quầy quậy:
- Không phải, tỳ thiếp tự nguyện.
- Đứng dậy đi, các ngươi không cần phải sợ, ta nói thực cho các ngươi biết, hôm nay ta tìm các ngươi tới là muốn hỏi, các ngươi có thực lòng muốn ở bên Tam gia không?
Đường Kính Chi ôn hòa hỏi:
- Có ạ, tỳ thiếp thực lòng.
Lệ di nương dập đầu nói, Yến di nương cũng phụ họa theo.
- Thật sao? Lệ di nương, nếu như ta nói không sai, trong nhà ngươi còn có đứa con hai tuổi, khi ngươi rời nhà, con ngươi còn chưa dứt sữa, ngươi đi gần một năm, không nhớ nó sao?
Đường Kính Chi nói xong, thong thả cầm chén trà lên nhấp một ngụm.
Lệ di nương cứng người, không đáp lại.
- Yến di nương, ngươi rời nhà gần nửa năm, chẳng lẽ không nhớ Lý Nhị lớn lên với ngươi từ nhỏ chút nào sao? Ta nghe nói tới giờ hắn vẫn nhớ ngươi không thôi.
Đường Kính Chi cố áp lửa giận xuống, tất cả do tên ác ôn Đường Lễ Chi làm ra.
Yến di nương vành mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
- Chuyện hai ngươi trải qua ta biết rất rõ, hôm nay gọi các ngươi tới đây là muốn hỏi, các ngươi có muốn về nhà không? Nếu muốn, các ngươi đồng ý với ta vài việc, ta sẽ để cho các ngươi đi, đương nhiên, nếu các ngươi không muốn ta cũng không làm khó, có điều sau này Tam gia cũng không dễ sống đâu, các ngươi phải chuẩn bị tinh thần.
Hai nữ tử trầm tư, bọn họ đều là người có gia thất đính ước, không may trên đường gặp phải Đường Lễ Chi, bị hắn nhìn trúng, sai người bắt cóc về phủ, các nàng vốn không chịu, nhưng Đường gia tiền nhiều thế lớn, Đường Lễ Chi lại lấy tính mạng người thân ra uy hiếp, các nàng phải nuốt lệ ở lại, giờ vị gia chủ này lại nói sau này cuộc sống của Đường Lễ Chi không dễ dàng là có ý gì?
Chẳng lẽ vị gia chủ này muốn ra tay với đệ đệ?
Diệt Hồng Trần
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tienlaso1
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 031: Lỗi lầm không thể tha thứ.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: Sưu tầm
Chuyện Đường Kính Chi và Đường Lễ Chi bất hòa thì các nàng đã nghe hạ nhân lén bàn tán với nhau, nhất là gần đây Đường Lễ Chi bị giam lỏng trong viện tử không cho ra ngoài, phù hợp với dấu hiệu thất thế.
Hai nàng đang trầm tư suy nghĩ thì Đường Kính Chi tiếp tục ôn hòa nói:
- Nếu các ngươi không muốn ở Đường phủ, tối nay ta sẽ cho các ngươi đi.
Lệ di nương rất nhớ con, không muốn bỏ lỡ có hội này, trong lúc nóng lòng, cũng không nghĩ liệu có điều gian trá trong đó không, hỏi vội:
- Nhị gia cho chúng tôi đi thật sao?
Yến di nương cũng ngẩng đầu lên chờ đợi.
- Đương nhiên, ta nói lời sẽ giữ lời, có điều các ngươi muốn đi thì phải đồng y với ta hai chuyện đã.
Vẻ mặt Đường Kính Chi trở nên nghiêm túc:
- Thứ nhất, các ngươi rời khỏi Đường phủ rồi ta sẽ cho mỗi người 200 lượng bạc, cả nhà các ngươi phải rời khỏi chỗ ở ngay trong đêm.
Lệ di nương và Yến di nương nhìn nhau, sau đó gật mạnh đầu, với bách tính cùng khổ như các nàng mà nói, cả nhà một tháng chi tiêu chưa tới 200 đồng, 200 lượng bạc đủ chi tiêu mấy chục năm rồi, hơn nữa bọn họ là điền nông của địa chủ, chỉ có gian nhà nát, muốn bỏ là bỏ được, nhất là hai nàng bị bắt đi, nói thế nào cũng khó tránh khỏi điều tiếng, không chuyển đi cũng khó sống.
- Thứ hai, sau khi rời Lạc thành rồi, cả đời này không được phép trở về.
Điều này Đường Kính Chi không nói, hai nàng cũng không định về nữa, chẳng may lại gặp phải Đường Lễ Chi chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra, tranh đấu trong đại trạch viện các nàng sao biết được, ai lên ai xuống khó nói rõ.
Đường Kính Chi thấy cả hai nàng đồng ý mới thầm thở phào, nói thực, y sợ hai nữ tử này tham hư vinh phú quý không muốn đi nữa, hiện tình cảnh Đường gia như thế, y phải tính toán làm sao để kẻ thù không nắm được thóp của Đường gia, dù sao người ta là quan, họ là dân, đấu tranh với nhau, dân chỉ có chịu thiệt, cho nên tốt nhất không để đối phương có cớ.
Đường Kính Chi xưa nay tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo quy củ, tất nhiên không có sơ hở gì, Đường Liêm Chi và Đường Diệu Chi là con mọt sách, Đường Học Chi chưa tròn 10 tuổi cũng không có vấn đề, cho nên Đường Kính Chi đặt chú ý lên Đường Lễ Chi.
Không tra còn đỡ, tra rồi y sôi máu, tên khốn kiếp đó không chuyện xấu xa gì chưa làm.
Nếu không phải Đường lão thái quân còn sống, nếu chẳng phải vì thể diện của Đường phủ, y đã tống thẳng tên Đường Lễ Chi này vào đại lao rồi.
Thấy hai nữ tử đều đồng ý, Đường Kính Chi gọi Thị Mặc vào thư phòng dặn dò bên tai vài câu, Thị Mặc vâng lời lùi ra, Đường Lễ Chi đỡ hai nữ tử lên, bảo bọn họ ngồi đợi.
Không lâu sau Thị Mặc quay lại mang giấy tờ bán thân tới, đưa trả cho hai nàng, Lệ di nương và Yến di nương mừng phát khóc, quỳ xuống liên tục dập đập tạ ơn Đường Kính Chi, nói chỉ cần được về đoàn tụ với gia đình, kiếp này nhất định lập bài vị trường sinh, ngày ngày thắp hương cầu phúc cho y .
Đường Kính Chi khách khí vài câu, bảo hai nàng về thu doạn đồ đạc, để rời thành trước buổi tối.
- Thị Mặc, ngươi lập tức tới nhà bọn họ truyền tin, chuyện rời thành giao cả cho ngươi.
Mấy ngày trước Đường Kính Chi đã lệnh cho Thị Mặc nghe ngóng tình hình trong nhà hai nàng, được Thị Mặc về báo, người nhà bọn họ đều mộc mạc thành thật, nhưng không hiểu Nhị gia có ý gì, tới hôm nay mới biết chủ tử hiền từ, định cho hai nữ tử khổ mệnh về nhà.
Xử lý xong chuyện hai vị di nương, thời gian không còn sớm nữa, Đường Kính Chi ở thư phòng xem sách một lúc thì có nha hoàn tới truyền lời thức ăn đã xong, mời y tới nhà ăn dùng cơm.
Đường Kính Chi tới nơi thì các chủ tử Đường phủ trừ Đường Lễ Chi ra thì đều đã tới đủ, Đường lão thái quân thấy y tới muốn nhận thì trách:
- Lăng Nhi, cháu vừa mới khỏi bệnh chưa khỏe hẳn, phải chú ý thân thể chứ, không nên làm việc quá mệt nhọc.
Đường Kính Chi cười vâng dạ, đi tới bên lão thái quân ngồi xuống.
Hào môn đại viện quy củ nhiều, Lâm Úc Hương đợi Đường Kính Chi ngồi xuống liền đứng lên thi lễ:
- Thiếp thân thỉnh an Nhị gia.
Đường Kinh Chi đỡ nàng ngồi trở lại, quan tâm hỏi:
- Úc Hương, tay nàng bị thương có nặng không? Hay là mời đại phu tới xem cho yên tâm.
Lâm Úc Hương cười lắc đầu:
- Không cần, chẳng lẽ Nhị gia quên thiếp thân là y sư sao?
Từ sau khi Lâm tú tài qua đời, chẳng mấy ai quan tâm tới Lâm Úc Hương nữa, kẻ mang ý định xấu xa với nàng lại không thiếu, làm nàng lúc nào cũng sống trong sợ hãi đề phòng, về sau gả vào Đường phủ, bị người ta chửi mắng mất mấy ngày, lúc nàng rời khỏi Đường gia còn quá nhỏ, quy củ trong đại trạch viện không hiểu, làm cái gì cũng sai, suốt ngày sợ làm Đường lão thái quân giận.
Cho nên lúc này được lời quan tâm ấm áp, lòng nàng rất dịu ngọt, nhưng nam tử tài hoa tuấn dật này hôm nay chỉ vì nàng không nghe lời mà nổi giận, thực sự không phải là đấng trượng phu nàng tìm kiếm.
Biết sớm muộn hai người cũng đường ai nấy đi, Lâm Úc Hương cưỡng ép bản thân giữ khoảng cách với Đường Kính Chi, cố gắng không để y làm rung động.
Mười ngày qua Đường Kính Chi luôn ăn thức ăn do Lâm Úc Hương làm, khẩu vị sớm bị nàng chiều hư đâm kén chọn rồi, hôm nay Lâm Úc Hương không thể xuống bếp làm cơm, vì thế Đường Kính Chi ăn vài miếng thấy không quen miệng, liền buông đũa xuống, Đường lão thái quân khuyên nhủ, nhưng y chỉ lắc đầu không ăn nữa.
Đường lão thái quân thấy vậy càng tán thưởng Lâm Úc Hương thêm vài phần.
Ăn cơm xong, Đường Kính Chi định đưa Lâm Úc Hương về, nhưng Đường lão thái quân giữ lại:
- Úc Hương, ngươi theo lão thân vào phòng trong nói chuyện, từ khi ngươi gả vào Đường phủ tới nay, chúng ta còn chưa tâm sự với nhau lần nào.
Đường Kính Chi chẳng hiểu Đường lão thái quân giữ Lâm Úc Hương lại làm gì, nhưng thấy bà sắc mặt ôn hòa, còn cười hiền từ, liên tin là thật, cho rằng bà chỉ muốn trò chuyện với Lâm Úc Hương, quan hệ thêm gần gũi, vì thế thi lễ, một mình về phòng.
Lúc này trời đã tối, không tiện gọi Thị Mặc vào nội viện hỏi chuyện nữa, Đường Kính Chi tính đợi sáng sớm ngày mai mới hỏi tới chuyện đưa hai nữ tử kia về nhà.
Lâm Úc Hương càng hiểu con người Đường lão thái quân hơn Đường Kính Chi, cho nên không bị nụ cười của bà làm mê hoặc, sau khi vâng lời, tim liền treo ngược lên, rời nhà ăn, cẩn thận đi theo đằng sau Đường lão thái quân, đi ở hành lang, nàng thăm dò mấy lần đều không ăn thua, khiến nội tâm càng thêm bất an.
Tới bắc viện nơi Đường lão thái quân ở, sớm có nha hoàn và bà tử đứng ở cửa nghênh đón, thỉnh an hai người, vì Lâm Úc Hương lần đầu tới đây, cho nên đám hạ nhân đều ngầm suy đoán, phải chăng Nhị nãi nãi sắp bay cao rồi? Nếu không sao lão thái quân lại gọi tới trò chuyện.
Nghĩ tới đó đám nha hoàn bà tử đều đều cười lấy lòng, thái độ với Lâm Úc Hương càng thêm cung kính..
Đi vào trong phòng, Đường lão thái quân đuổi hết đám nha hoàn đợi ở bên hầu hạ ra ngoài, tới nay cả Hàm Hương luôn được bà sủng ái cũng rất biết ý chủ động lui ra, Lâm Úc Hương chỉ dám đặt nửa mông lên ghế, tim đập loạn xạ, không đoán ra Đường lão thái quân gọi nàng tới đây rốt cuộc có dụng ý gì?
Chuyện sáng nay chẳng phải đã qua rồi sao?
Chẳng lẽ lão thái quân thấy phạt còn quá nhẹ, muốn mình quỳ thêm?
Lúc này Lâm Úc Hương quên mất nàng còn làm một việc mà Đường lão thái quân không thể tha thứ.
Diệt Hồng Trần
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tienlaso1
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 032: Lão thái quân đáng sợ.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: Sưu tầm
Đường lão thái quân im lặng ngồi trên ghế, chỉ uống trà, mân mê ngón tay, mặc dù bà đã trên 50, nhưng sống trong nhung lụa, lại am hiểu đạo chăm sóc cơ thể, cho nên bàn tay vẫn trắng trẻo, da căng mịn vô cùng.
Lâm Úc Hương mỗi lúc một bất an hơn, từ lúc đầu dám quang minh chính đại nhìn vào mắt Đường lão thái quân, thành tới giờ cúi đầu, chỉ dám len lén nhìn, khi nàng sắp không chịu nổi áp lực nữa thì bên tai vang lên tiếng nói lạnh lùng:
- Úc Hương, ta nghe hạ nhân nói trưa nay khi ngươi cứu người trên núi, từng ngỗ nghịch mệnh lệnh của Nhị gia trước mặt mọi người.
Chết rồi! Sao quên mất chuyện này? Lâm Úc Hương chưa trả lời là quỳ sụp xuống trước.
Buổi chiều nàng đã quỳ gần một canh giờ, hai đầu gối đã bầm tím, lúc này đầu gối lần nữa chạm mạnh xuống mặt đất cứng, đau tới méo mặt:
- Tôn tức biết sai, mong lão thái quân trách phạt.
- Úc Hương, lão thân biết ngươi xuất thân không tốt, không hiểu lễ nghi quy củ trong đại gia quý phủ, cho nên trước giờ lão thân luôn rộng rãi nương nhẹ với ngươi. Ta cũng không dấu, ngay từ lần đầu gặp ngươi, thấy ngươi trầm ổn hiểu tiến lui, thực lòng thích ngươi, nếu không ngươi đã chẳng sống được tới bây giờ, nhưng ta ngàn vạn lần không ngờ, chỉ vì mình nhất thời mềm lòng, lại làm ngươi trở nên ngang ngược, trước mặt bao người mà gan lớn trùm trời chống đối tướng công mình.
Đường lão thái quân giọng đều đều nhưng nghiêm khắc lạnh lùng:
- Nhị gia là ai? Là gia chủ Đường gia, là phu quân của ngươi, ông trời của ngươi! Nó mất mặt, là Đường gia mất mặt, là ngươi mất mặt.
Sau khi thương lượng với Đường Kính Chi xong, Đường lão thái quân mới biết toàn bộ sự việc phát sinh buổi sáng từ chỗ hạ nhân, lúc đó bà đã muốn nổi đóa rồi, nhưng nghĩ tới cần bắt quan hệ với Trịnh phủ, không thể phạt nặng Lâm Úc Hương, cho nên mới cố nén giận.
Chỉ là Đường Kính Chi là đứa cháu cưng của bà, là thịt trên người bà, càng nói lửa giận trong lòng càng không áp chế được, hai mắt như tóe lửa.
Lâm Úc Hương mặt cúi gằm, im như thóc, người co rúm lại trông đến là tội nghiệp, lúc trưa nàng không ngờ vì chuyện nhỏ này mà Đường lão thái quân giận tới thế, vị lão nhân gia này thực sự nổi giận, sẽ có người phải chết:
- Lão thái quân, tôn tức biết sai rồi, sau này không dám nữa, đều tại trước kia tôn tức là y sư, quen phàm việc gì cũng lấy bệnh nhân làm trọng, cho nên mới vô tình trái lời tướng công, xin lão thái quân tha cho tôn tức một lần.
Đường lão thái quân vốn cũng không định phạt nặng Lâm Úc Hương, chẳng qua nhất thời không kìm được lửa giận, nên khẩu khí mới nặng như thế, thấy nàng biện họ có lý, thuận nước đẩy thuyền nói:
- Thực sự không phải cố tình chứ?
- Không phải, tôn tức tuyệt đối không dám.
Nàng vừa mới dứt lời, đột nhiên cảm thấy người lành lạnh, như có thứ gì đó cái gì đó bao phủ lên, nàng đoán đó là ánh mắt Đường lão thái quân đang chiếu thẳng vào nàng, xem nàng có nói dối không, ánh mắt đó thật đáng sợ, như có thể biến thành thực chất, nàng hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh, nhưng cơ thể không hoàn toàn nghe điều khiển, mồ hôi lạnh vẫn chảy ra từ gáy.
Hồi lâu sau Đường lão thái quân mới thu ánh mắt lại:
- Thôi, lão thân tin ngươi một lần, có điều loại chuyện này không được tái phạm lần nữa ... Nếu không lão thân tuyệt đối không cần hỏi ngươi nguyên do nữa đâu.
Lâm Úc Hương vội khấu đầu tỏ thái độ ngay:
- Vâng, tôn tức đảm bảo sau này dứt khoát không tái phạm.
- Phải rồi, còn một chuyện nữa, lão thân hỏi ngươi, trước kia ngươi không quen Trịnh công tử chứ?
Đường lão thái quân đột nhiên nhớ ra hạ nhân báo, Lâm Úc Hương vì vị Trịnh công tử kia mà lấy thân thể chặn phi tiêu nên mới bị thương.
Lâm Úc Hương không hiểu sao lão thái quân lại hỏi thế, lắc đầu:
- Không quen ạ.
- Thật chứ?
Ánh mắt Đường lão thái quân trở nên sắc bén, bà không tin Lâm Úc Hương lại ngốc tới mức liều mình vì một người không quen biết.
Lâm Úc Hương ngơ ngác đáp:
- Thật ạ.
- Ừ, không quen thì không quen vậy.
Đường lão thái quân nghĩ một hồi, cảm thấy chuyện này không tiện truy xét tới cùng, nếu không nếu tra ra Lâm Úc Hương và vị Trịnh công tử kia quen nhau, lại còn có tình cảm thì biết phải làm sao?
Đuổi khỏi Đường gia?
Không được, nếu không cháu trai ngoan của bà sau này tái phát bệnh phải làm sao?
Không làm gì cả?
Càng không được, nếu không thể diện Đường gia cũng vứt hết luôn.
Suy đi nghĩ lại Đường lão thái quân cảm thấy chuyện này nên mắt nhắm mắt mở là tốt nhất, chỉ cần giữ Lâm Úc Hương ở lại Đường gia, bà tin với tài hoa và tướng mạo của cháu mình, ắt có thể chiếm giữ trái tim Lâm Úc Hương, bà luôn tin tưởng vào đứa cháu này, vì sự thực từ nhỏ tới giờ nó cũng chưa bao giờ làm bà thất vọng.
- Úc Hương, lão thân nghe nói từ khi thành thân với Nhị gia tới nay, hai đứa vẫn chia phòng để ngủ?
Đường lão thái quân đột ngột chuyển chủ đề.
Lâm Úc Hương đầu óc không theo kịp tiết tấu của bà, nàng là hoàng hoa khuê nữ, nghe tới chuyện xấu hổ này, gò má xinh đẹp nổi lên hai ráng hồng đỏ rực, ấp úng đáp:
- Dạ ... Tướng công .. Sức khỏe không tốt, tôn tức sợ quấy nhiễu tướng công nghỉ ngơi, cho nên ngủ ở gian ngoài.
Trong đại gia tộc, phòng ngủ của chủ tử đều có hai gian, gian trong là nơi chủ tử nghỉ ngơi, gian ngoài giành cho nha hoàn, như thế đêm khuya chủ tử có chuyện gì cần người sẽ thuận tiện, vì thế mới có cách gọi thông phòng nha hoàn, Tri Đông Tri Thu cũng chính là thông phòng nha hoàn của Đường Kính Chi.
- Ồ, ra là thế, hôm nay lão thân thấy Nhị gia khỏe hẳn rồi, sau này cả hai ngủ chung giường đi.
Lâm Úc Hương hiểu ý ám chỉ của Đường lão thái quân, má nóng rực, tai cũng đỏ lên, lòng gắt thầm :" Lão nhân gia người có muốn sớm ngày bế trọng tôn, cũng không cần nói thẳng như thế, thẹn chết đi được."
Bất mãn thì bất mãn, Lâm Úc Hương không dám nói không, nếu không lão thái quân nổi giận, nàng không gánh nổi.
Lúc này Lâm Úc Hương thẹn thẹn thò thò, đôi mắt long lanh, dáng người như ngọc, nét mặt như hoa, dưới ánh đèn tựa hồ phủ lên một lớp kim quang, đẹp vô ngần, Đường lão thái quân nhìn cũng thấy dễ chịu, bà hài lòng với đứa tôn tức này, cho nên mới nhắc nhở một chút, nếu không với tính khí quật cường của nha đầu này, cả đời bà chẳng có trọng tôn mà bế.
- Úc Hương, lão thân có được bát tự của ngươi từ chỗ Xung Hư đạo trưởng, nói rõ ngươi và Kính Chi có duyên phận, nếu như có duyên phận, vậy hãy yên tâm mà sống, đừng nghĩ tới chuyện không nên, hiểu chưa?
Chẳng lẽ lão thái quân đã nhìn thấu tâm tư của mình, biết mình có ý muốn rời Đường phủ? Nghĩ tới đó ráng hồng trên mặt Lâm Úc Hương biến mất sạch sẽ, thay vào đó là khuôn mặt trắng nhợt trắng nhạt.
Nữ nhân đã gả đi, tâm tư lại không đặt lên người tướng công của mình, đó là đại tội!
Cho dù nàng bị cướp về, nhưng đã bái đường thành thân rồi, nếu chuyện có truyền ra ngoài, ở vương triều Minh Hà trọng liêm sỉ này, tuyệt đối không có ai đồng tình với nàng, gả gà theo gà, gả chó theo chó mới là quan niệm phổ biến, nếu lòng bất trinh, thiên lý khó dung!
Vậy nên Lâm Úc Hương vội gật đầu:
- Tôn tức biết rồi.
- Biết thì tốt, bằng vào xuất thân của ngươi, được gả cho Nhị gia làm chính thê là phúc phận bằng trời của ngươi rồi, còn gì không thỏa mãn? Còn nữa, sức khỏe của Nhị gia đã tốt dần, rảnh rỗi thì bảo Nhị gia tới thăm mấy vị di nương còn lại, ài, vốn những chuyện này ngươi là chính thế phải lo, vậy mà để lão bà tử này phải xen vào, thôi, hôm nay ngươi bị thương, mau về nghỉ sớm.
Nghe Đường lão thái quân nói tới mấy vị di nương khác, nội tâm Lâm Úc Hương chẳng hiểu vì sao buồn phiền vô cùng, khẽ "vâng" một tiếng, nàng rời phòng, đóng cửa lại, vừa xoay người, một cơn gió đêm thổi tới làm nàng rùng mình, thì ra chẳng biết từ lúc nào, lưng nàng đã ướt đẫm rồi.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tienlaso1
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 033: Ác mộng.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: Sưu tầm
Thở mạnh ra một hơi, Lâm Úc Hương mới thấy ngực dễ chịu hơn, Tri Đông đợi bên ngoài thấy chủ tử đi ra, vội chạy tới đỡ, Lâm Úc Hương thấy tiểu nha đầu này vẻ mặt bất an, biết lo cho mình, khẽ lắc đầu ý bảo không sao.
Dẫm lên con đường rải đá trải dầy ánh trăng yên ả trong mát, bốn xung quanh cây lá lay động theo gió, trăng đêm nay sáng đẹp nhưng nàng chẳng có tâm tình nào thưởng thức, im lặng cùng Tri Đông về viện tử, tới trước cửa phòng, bước chân nàng trở nên ngập ngừng, Đường lão thái quân đã ra lệnh nàng phải ngủ cùng giường với Đường Kính Chi, nàng không dám không nghe.
Đường lão thái quân là người nắm quyền tối cao trong Đường phủ, bà sẽ có cách biết nàng có nghe lời hay không.
Tri Đông thấy chủ tử chủ động đi vào phòng Nhị gia, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ kinh ngạc, mồm há hốc ra, đến khi Tri Thu nghe tiếng động đẩy cửa phòng ra, nàng mới tỉnh lại, Tri Đông vội đặt tay lên miệng làm ra hiệu im lặng.
Tri Thu chẳng hiểu ra sao, thấy Tri Đông chỉ chỉ vào phòng trong, sau đó lấy hai ngón tay ngoắc ngoắc vào nhau, hé môi cười, Tri Thu choàng tỉnh, sung sướng nắm lấy tay Tri Đông, hai tiểu nha đầu ôm nhau ăn mừng trong im lặng.
Trong mắt hai tiểu nha đầu, Nhị nãi nãi là số một, dung mạo nguyệt thẹn hoa nhường chưa nói, lại còn biết khám bệnh, nấu ăn cực ngon, không ai thích hợp làm chủ mâu Đường phủ nữa, nhưng nhân vô thập toàn, Nhị nãi nãi có khuyết điểm cực lớn là không biết lấy lòng Nhị gia, mỗi lần nói chuyện với Nhị gia đều lạnh băng băng, cứ như Nhị gia nợ tám trăm quan tiền vậy, nếu là ở nhà khác, Nhị nãi nãi nếm đủ khổ cực rồi, may mà Nhị gia ôn hòa hiền lành.
Hai tiểu nha đầu lo sốt vó, cùng từng khuyên nhủ rồi, nhưng Nhị nãi nãi chỉ cười cho qua, chẳng để trong lòng, như chuyện không liên quan tới mình, đôi khi hai tiểu nha đầu ngồi ngầm nghĩ, sao Nhị nãi nãi thông minh như thế mà không hiểu chỉ có lấy lòng nam nhân của mình mới nắm được đại quyền mới có cuộc sống sung sướng?
Tới tận hôm nay hai tiểu nha đầu mới được thở phào, mừng vì Nhị nãi nãi đã tỉnh ngộ, vốn định đi theo hầu hạ, nhưng Lâm Úc Hương phất tay, liền ở lại gian ngoài.
Lâm Úc Hương mang theo tâm tình phức tạp đi vào gian trong, thấy Đường Kính Chi đã ngủ say, nàng rón rén tới bên cạnh, khuôn mặt tuấn dật lọt vào mắt, hiện Đường Kính Chi không còn giống như mười ngày trước mắt hõm sâu mặt hốc hác nữa, luận riêng tướng mạo, đây tuyệt đối xứng làm tướng công trong mộng của các thiếu nữ.
Đó là nam nhân của mình sao? Tới tận lúc này Lâm Úc Hương mới lần đầu nghĩ như thế, cảm giác như một giấc mộng, nam nhân trước mắt chẳng những tuấn dật hơn người, xuất thân hào môn, hơn nữa danh tiếng vang xa, mười bốn tuổi đã ba lần đứng đầu tam khoa, trở thành cử nhân trẻ nhất, một con phượng hoàng quê mùa như nàng nằm mơ không với tới.
Nhưng duyên phận lại đẩy cả hai lại với nhau.
Hôn lễ đó làm biết bao thiếu nữ khuê phòng tan nát con tin, không biết bao thiếu nữ làm ùa trù yểm nàng, nhưng nàng không cam lòng, không cam lòng sống trong Đường phủ.
Nàng thông minh hiểu chuyện sớm, luôn nhớ khi sống trong Lâm phủ, có một bữa cơm no cũng khó, mẹ nàng phải nhịn ăn nhịn uống cho nàng, vì thế mà đói tới sinh bệnh, Lâm phu nhân chẳng mời đại phu, còn thường xuyên tới châm chọc mỉa mai, còn có những kẻ lòng dạ bất lương lượn lờ ngoài cửa, có đệ đệ có cả trưởng bối của cha nàng, hại mẹ nàng u uất qua đời.
Đó là cuộc sống hào môn hào mông bề ngoài hào nhoáng, bên trong ô uế, nàng sống ở đó đủ rồi, chịu đủ rồi! Dù hiện là chính thê, nhưng vẫn cực kỳ phản cảm.
Nếu chẳng phải Lâm tú tài nuôi nàng mang họ Lâm, nàng không muốn cái họ đáng nguyền rủa này, trong lòng nàng họ Lâm của nàng là từ Lâm tú tài, chứ không phải vì cái Lâm phủ kia.
Bàn tay vươn ra sắp chạm vào khuôn mặt anh tuấn của Đường Kính Chi dừng lại, Lâm Úc Hương cắn chặt răng, cảnh cáo bản thân không được để bị y cuốn hút, nếu không cuối cùng, người thống khổ chỉ là mình, nàng dứt khoát quay đi, trở về bên giường.
Trời đêm như nước, trăng sáng treo cao, từng ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, phủ lên mặt đất một lớp ánh sáng bạc mờ ảo, giờ là cuối thu, đêm có chút lành lạnh, từng cơn gió thổi qua, lá cây phát ra tiếng xào xạc.
Đường Kính Chi đang ngủ trên ghế, đột nhiên bên tai thi thoảng vang lên tiếng rên ư hử, y bất mãn trở mình, kéo chăm chùm lên đầu, mong được yên tĩnh một chút, nhưng một lúc sau, tiếng rên càng lớn, càng liên tục, không ngừng truyền vào tai, làm y đang nửa tỉnh nửa mơ phải mở mắt ra.
Kéo chăn xuống, Đường Kính Chi nỗ lực mở đôi mắt cay xè, trong lòng rất bực bội, ai đấy? Đêm rồi không ngủ, còn hò hét hăng hái thế làm gì?
Tai giương lên, phát hiện âm thanh kia phát ra từ cái giường của mình, từ lúc đó tới nay, trong căn phòng này trừ y ra làm gì có ai khác, ai lại đang đêm mò lên giường của y?
Nửa đêm canh ba, tiếng rên rỉ lúc trầm lúc bổng, mang chút ai oán đau đớn ... Chẳng lẽ là ma?
Giật nảy mình, đầu óc Đường Kính Chi lập tức trở nên tỉnh táo, tay chống ghế ngồi dậy, lúc này tiếng rên rỉ trộn lẫn tiếng kêu đau đớn càng lớn hơn, sao nghe quen như thế, vì vậy y đi giày vào, lấy dũng khí cẩn thận đi tới bên giường, một tay thủ thế, tay giật mạnh màn ra, xem rốt cuộc ai đang giở trò, nhưng dưới ánh trăng lại là khuôn mặt tuyệt mỹ, làm y sững người tại chỗ.
Sao lại là nàng chứ?
Nàng luôn đề phòng xa lánh mình cơ mà?
Lúc này ở trên giường Lâm Úc Hương cuốn chặt mình trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp hồng hào ướt át, mày nhíu chặt, môi xinh lúc hé mở lúc mím chặt, phát ra tiếng kêu mơ hồ.
Hẳn nàng gặp ác mộng.
Đường Kính Chi thấy Lâm Úc Hương vẫn mặc nguyên xi y phục thường ngày, nhưng không để ý nàng phòng bị mình, chỉ cảm thấy đau lòng, đưa tay ra, định vỗ má gọi nàng tỉnh lại, nhưng vừa chạm tay vào gò má hồng hồng đó, liền thấy làn da phía dưới bỏng rát.
" Không xong, Úc Hương bị cảm lạnh rồi!"
Vào thời đại đó, y học lạc hậu, cho dù chỉ là một trận cảm sốt nhỏ cũng có thể dẫn tới mất mạng, nhớ lại buổi sáng Lâm Úc Hương bị thương, trong đầu Đường Kinh Chi có cái chuông gõ mạnh, không phải do vết thương nhiễm trùng chứ?
Thời này không có thuốc kháng sinh, nếu vậy, sẽ chết người.
- Úc Hương, nàng dậy đi!
Đường Kính Chi cuống lên, ôm Lâm Úc Hương vào lòng ra sức lắc mạnh.
Lâm Úc Hương đang gặp ác mộng, nàng mơ thấy đám thích khách ban ngày sống lại, thù nàng xen vào chuyện không phải của mình, đòi giết nàng, vì thế nàng xoay người bỏ chạy, chạy mãi, chạy mãi, tới khi không còn chút sức lực nào nữa, đột nhiên phía trước xuất hiện một bóng người quen thuộc, giống Đường Kính Chi, lại giống thanh niên nàng cứu ban sáng, nàng mở miệng cầu cứu, nhưng bất kể nàng cố sức thế nào, ngực như bị đè khối đá ngàn cân, làm nàng không phát ra được tiếng nào.
Người kia cứ đứng xa xa, chỉ không chịu quay đầu liếc nhìn nàng lấy một cái.
Đám thích khách đã đuổi tới nơi, khuôn mặt máu me hung ác gần ngay gang tấc, lưỡi đao sáng rợn người vung lên, người kia vẫn không quay lại, nàng tuyệt vọng từ bỏ, đột nhiên bị Đường Kính Chi lay tỉnh, mắt mở ra bóng người trong mơ cùng Đường Kính Chi hòa vào làm một.
Đường Kính Chi thấy kiều thê đã tỉnh, mắt chưa hết hoảng loạn sợ hãi, vỗ nhẹ lưng nàng an ủi:
- Đừng sợ, đừng sợ, chỉ là một cơn ác mộng thôi, tỉnh lại là ổn rồi.
Lâm Úc Hương là thiếu nữ 17 tuổi, ban ngày nhìn tận mắt nhìn thấy nhiều người bị giết chết, đầu rơi máu chảy, về tới phủ lại tiên tiếp hai ba lần thấp thỏm sợ hãi, đêm gặp ác mộng như thế, cho dù tính cách nàng kiên cường tới đâu, lúc này cũng không chịu nổi.
Mặt trắng nhợt, Lâm Úc Hương chỉ muốn tìm một chỗ an toàn dựa vào, liền vùi đầu vào lòng Đường Kính Chi, tay ôm chặt lấy lưng y, chỉ sợ y bỏ mình lại đi mất.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tienlaso1
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 034: Một thoáng ôn nhu.
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: Sưu tầm
Đường Kính Chi nhẹ nhàng vỗ về, lòng đau xót vô cùng, tiểu nha đầu này chắc sợ lắm, nếu không chẳng có hành động khác thường như vậy, nhớ ra nàng còn đang bệnh, vội hỏi:
- Úc Hương, trán nàng nóng lắm, e là bị phong hàn rồi, hay là mời y sư tới xem sao?
- Đừng, thiếp thân là y sư mà.
Lâm Úc Hương lúc này chỉ sợ Đường Kính Chi đi mất, để nàng ở lại với bóng tối vô tận, nên tay càng siết chặt lấy lưng y.
Đường Kính Chi lòng như có lửa đốt, chẳng kịp hưởng thụ cơ thể mềm mại ngọc ngà trong lòng:
- Vậy phủ có thảo dược trị phong hàn không? Có bệnh phải uống thuốc mới được.
- Chỗ thiếp có thuốc.
Lâm Úc Hương vừa nói vừa lấy từ trong lòng ra một cái bình ngọc, sau đó nhét vào lòng bàn tay Đường Kính Chi:
- Thuốc trong bình do thiếp thân đích thân luyện chế, rất công hiệu, chỉ cần dùng liên tục vài ngày là khỏi.
Đường Kính Chi nghe thế mừng rỡ, y khá khâm phục y thuật của Lâm Úc Hương, nhận lấy thuốc, đang định đi lấy nước cho nàng uống, lại nhớ tới chuyện vết thương nhiễm trùng:
- Úc Hương, sau khi nàng bị thương có rửa sạch vết thương không, nếu không sẽ nhiễm trùng đấy.
- Nhiễm trùng? Nhị ga nói viêm vết thương sao, không đâu, thiếp thân bảo Tri Đông rắc kim sang dược tự chế vào vết thương, tuyệt đối không bị viêm.
- Thế thì tốt rồi! Ta đi lấy nước, sẽ về ngay.
Đường Kính Chi giờ mới yên tâm, nhẹ nhàng đặt Lâm Úc Hương xuống giường, kéo chăn lên cẩn thận, đi ra ngoài phòng ngủ.
Lâm Úc Hương thấy y chu đáo như thế, lòng ấm áp, tới ngay cả đau đớn từ vết thương truyền lại cũng giảm đi rất nhiều, bất tri bất giác, trong đôi mắt đẹp nhìn theo bóng lưng kia, thêm chút ôn nhu trước đây chưa có.
Lúc này đã khuya lắm rồi, hai tiểu nha đầu đang tuổi ăn tuổi ngủ ôm nhau ngủ say như heo chết, Đường Kính Chi thấy hai đứa nó ngủ say như vậy, không đánh thức, tự đi tìm ấm nướng đặt sẵn trên bếp than, sau đó đi thật êm quay lại.
- Nào, uống thuốc trước đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon, sáng mai tỉnh lại sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.
Đường Kính Chi hết sức tự nhiên đỡ lưng Lâm Úc Hương dậy, để nàng tựa vào đầu vai mình, nói như dỗ trẻ con:
Nhìn Đường Kính Chi dùng hai ngón nay cầm viên thuốc đặt ở bên miệng mình, Lâm Úc Hương hơi do dự, vẫn hé mở chiếc miệng nhỏ, ngậm lấy viên thuốc, cánh môi vừa chạm vào ngón tay Đường Kính Chi, liền truyền tới cảm giác tê tê lạ lùng, cảm giác cứ quai quái, rất xấu hổ, nếu chẳng phải trời tối, Đường Kính Chi sẽ nhìn thấy gò má kiều thê đỏ như lửa.
Đó là thời đại trọng nam khinh nữ, chỉ có nữ nhân hầu hạ nam nhân làm gì có chuyện ngược lại, cho dù là thê tử của mình cũng không có, Lâm Úc Hương nhìn Đường Kính Chi đút thuốc cho mình rất chuyên chú tự nhiên, chẳng có chút gượng ép không vui nào, lòng càng dịu ngọt.
Lần đầu tiên, nàng có ý nghĩ muốn ở lại.
- Không còn sớm nữa rồi, Nhị gia đi ngủ đi.
Lâm Úc Hương nằm xuống, dịu dàng nói với Trương Khác.
Do ánh sáng không đủ, Đường Kính Chi không thấy ánh mắt ôn nhu của kiều thê, nói nhỏ:
- Nàng ngủ trước đi, ta đợi nàng ngủ rồi mới ngủ.
Lâm Úc Hương khuyên mấy câu, nhưng không đấu lại được sự cố chấp của Đường Kính Chi, nàng mệt thật rồi, nên chẳng mấy chốc nhắm mắt lại ngủ sây, vì biết có người bên cạnh, cho nên lần này Lâm Úc Hương ngủ rất yên ổn.
Đường Kính Chi ngồi bên giường, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ, miệng khẽ lẩm bẩm hết lẩn này tới lần khác:
- Đây là thê tử của mình, đây là thê tử của mình ...
Thời khắc đó tình thân đã mất bao lâu bao bọc toàn bộ trái tim y, cơ thể y.
Kiếp trước Đường Kính Chi là một cô nhi, cho nên khao khát tình cảm gia đình, lo Lâm Úc Hương lại gặp ác mộng, cho nên cứ vậy ngồi bên mép giường canh cho nàng, đêm khuya rồi, nhưng có kiều thê ở bên, y không hề cảm thấy mỏi mệt, yêu thương lấn át cả dục vọng vì thế cứ vậy nhìn nàng, cho tới tận khi trời sáng, dùng tay chống đầu, mơ màng chìm vào giấc mộng đẹp.
Sáng sớm, Tri Đông và Tri Thu thức dây, cẩn thận vén rèm vào gian trong, định hầu hạ chủ tử rửa mặt thay y phục, có điều đi vào trong, lại thấy Nhị gia chống tay dựa vào giường ngủ, còn Nhị nãi nãi thì đang nhìn Nhị gia không chớp.
Có lẽ tiếng rèm lay động hơi lớn, Nhị nãi nãi nghe thấy ngẩng đầu lên nhìn, tiếp theo đó hai tiểu nha hoàn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Nhị nãi nãi ửng hồng thẹn thùng, mê người hết sức.
"Nhị nãi nãi thật là đẹp!" Hai tiểu nha đầu cùng nghĩ.
Lâm Úc Hương sợ quấy nhiễu giấc ngủ của Đường Kính Chi, liền ra hiệu cho hai tiểu nha đầu im lặng, Tri Đông và Tri Thu thấy vậy càng bước đi nhẹ hơn, tới bên giường cẩn thận vén màn, mỹ nhân vừa tỉnh giấc, lúc này Lâm Úc Hương mang một vẻ đẹp não nùng, làm ngay cả hai tiểu nha đầu cũng thi thoảng lại nhìn trộm một cái, lòng hâm mộ không thôi.
Lâm Úc Hương đêm qua không cởi quần áo, cho nên chẳng mấy chốc chỉnh trang lại y phục, rời giường xoay người lại, chỉ tay sai hai tiểu nha đầu đỡ Đường Kính Chi nằm lên giường.
Chẳng biết Đường Kính Chi mơ cái gì, miệng còn mỉm cười, ngủ rất say.
Lâm Úc Hương tay trái bị thương, không thể dùng sức, nhưng nàng vẫn tự mình đắp chăn cho Đường Kính Chi, trải qua chuyện đêm qua, tuy nàng chưa động tình với nam nhân này, nhưng cũng không còn kỳ thị y nữa.
Tri Đông và Tri Thu đứng sau lưng Lâm Úc Hương, mắt nhìn nhau sung sướng hiện lên hai vầng trăng cong xinh đẹp, khẽ vỗ tay vào nhau ăn mừng.
Trước kia Nhị nãi nãi cứ lạnh lùng với Nhị gia, làm hai nàng lo nát lòng.
Đi ra gian ngoài, Lâm Úc Hương được hai tiểu nha đầu hầu hạ rửa mặt, súc miệng, rồi rèm cửa vén lên, thấy Tri Xuân tính cách mộc mạc đi vào, Tri Xuân khuông biết Nhị nãi nãi ngồi gian ngoài phòng ngủ, vội vàng đi tới một bước, dập đầu nói:
- Nô tỳ vô phép, xin Nhị nãi nãi trách phạt.
Chẳng qua chỉ không báo trước khi vào thôi, Lâm Úc Hương không để ý, nàng thấy Tri Xuân nhát gan thận trọng như thế, ít nhiều có chút thất vọng, nàng thích tiểu nha hoàn lớn gan đơn thuần một chút:
- Không sao, đứng lên đi, có chuyện gì?
- Bẩm Nhị nãi nãi, Sương di nương và Nhu di nương tới thỉnh an.
Tri Xuân thấy chủ tử không có ý trách phạt, thầm thở phào.
Lâm Úc Hương gả vào Đường gia rồi mới biết hào môn đại viện quy củ phiền nhiễu, mỗi sáng sớm nàng phải dậy thỉnh an lão thái quân, hầu hạ lão thái quân ăn cơm, còn tiểu thiếp của Đường Kính Chi phải tới càng sớm hơn, thỉnh an nàng, hầu hạ nàng thay y phục rửa mặt, chỉ có điều trước kia Đường Kính Chi bị bệnh, cho nên quy củ này không thực hiện.
Ngoài ra trong phủ đẳng cấp phân chia cực kỳ nghiêm ngặt, nha hoàn thiếp thân cũng có hạn ngạch, như nàng mà nói, là chính thê của gia chủ, trong hậu viện địa vị chỉ kém Đường lão thái quân, được phân phối hai nha hoàn nhất đẳng, sáu nha hoàn nhị đằng cùng thô sử bà.
Còn tiểu thiếp thân phận thấp kém hơn nhiều, gọi là chủ tử, chẳng bằng gọi là nô tỳ hầu hạ chính thê, bên cạnh chỉ có hai nha hoàn nhị đẳng, hai thô bà sử. Theo quy củ, Lâm Úc Hương hoàn toàn có thể lệnh cho tiểu thiếp của Đường Kính Chi tới rửa mặt hầu hạ cho mình.
Đẳng cấp phân chia như thế, có thể thấy rõ được địa vị của từng người trong phủ.
Từ khi bước vào đại môn Đường gia, Lâm Úc Hương mới biết năm xưa ở Lâm phủ, địa vị của hai mẹ con nàng thấp tới mức nào.
Nghe Tri Xuân nói hai di nương tới thỉnh an mình, Lâm Úc Hương ngớ ra một lúc mới nhớ lời Đường lão thái quân nói với mình tối qua, xem ra hai người này sáng sớm qua đây là do Đường lão thái quân sai hạ nhân truyền lời rồi.
Nhưng sao lại chỉ có hai người?
Đường Kính Chi có tới bốn phòng tiểu thiếp, mặc dù Lâm Úc Hương chưa gặp hai nàng còn lại, nhưng biết tên họ, một là Uyển di nương, một là Ngọc di nương.
- Ngươi đi bảo hai vị di nương đợi ta ở chính sảnh, ta sẽ tới ngay.
Lâm Úc Hương khẽ phất tay, mặt trở lại vẻ băng giá thường ngày.
Tri Xuân vâng lời lùi ra.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tienlaso1