Đột nhiên, Bối Bối thấy phía trước vải đỏ treo cao, ngập tràn không khí vui vẻ – tràng diện thấy cảnh tượng thật náo nhiệt hân hoan.
“Gì kia? Bên kia đang làm cái gì vậy?”
Bối Bối tò mò mải lầm bầm lầu bầu mà không lưu ý đến Anh Nhi đã chạy mất hút từ lúc nào. Đang ở thế khó xử không biết Anh Nhi trốn đi nơi nào thì nàng xô lên va phải Anh Nhi. Hai người ngã cuộn tròn, lăn lăn trên mặt tuyết.
“Ai nha!” Hai người đồng thời hô lên.
“Ai? Anh Nhi? Ha ha, ta tìm được ngươi rồi!” Bối Bối cao hứng ồn ào.
Ai ngờ phản ứng của Anh Nhi không những không hoảng sợ mà còn trở nên rất khẩn trương, nàng bất chấp Bối Bối là “Nam nhân” liền đưa tay bịt miệng Bối Bối: “Yên nào, phía trước là đại hội tuyển hậu của vương, đông đảo đại thần đều có mặt. Bất luận kẻ nào nếu không được sự phê chuẩn đều không thể đến gần, lại càng không thể làm ồn ào, huyên náo quấy nhiễu. “
“ Đại hội tuyển hậu?” Bối Bối chộp lấy tay Anh Nhi, hai mắt phóng quang. Nàng phải len lén đi xem cổ nhân tuyển hậu có phải giống như các cuộc tranh giành khoe sắc trên TV không?
Sự tò mò khiến nàng hớn hở, nhanh chóng bước đi hướng về phía náo nhiệt, vừa đi vừa nhìn phải nhìn trái sợ bị người phát hiện mình đục nước béo cò.
Anh Nhi vừa thấy Bối Bối tới gần hội trường đại hội, liền bối rối đuổi theo: “Tô công tử, ngươi không thể qua đó.”
Bối Bối quay đầu lại, le lưỡi, càng chạy nhanh hơn tới nấp bên một cái núi giả hẻo lánh không người canh gác rồi từ khe hở ngắm diễn biến bên trong.
“Oa, rất nhiều mỹ nữ!” Thấy mỹ nữ như mây, ca múa mừng cảnh thái bình, Bối Bối không nhịn được thán phục kêu lên. Hai mắt nàng lưng tròng nhìn những…mỹ nhân này ngồi ngay ngắn trên vị trí, trăm nghìn tư thế khác nhau.
Mải tập trung xem đến quên cả xung quanh, nàng tùy ý lắc lắc tay khi thấy bả vai bị ai đó kéo lại: “Đừng cãi nhau nữa, xem các mỹ nữ nhảy múa thật tốt.”
“Tô công tử, ngươi không thể trốn ở nơi này. Nếu bị người khác phát hiện sẽ bị phạt nặng.” Anh Nhi sốt ruột khuyến cáo.
“Anh Nhi đừng cãi nhau, nếu ngươi tiếp tục gây ồn áo thì mới bị phát hiện đó hư… Chúng ta im lặng ở bên cạnh xem là sẽ không có việc gì. Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn xem đại thịnh hội này thế nào sao ?” Bối Bối dùng ánh mắt giựt giây Anh Nhi.
Anh Nhi rồi cũng động tâm. Nàng từ chối một hồi lâu nhưng thật sự không thể kháng cự lòng hiếu kỳ. Dù vậy nàng vẫn không quên nhắc nhở như trước: ” Tô công tử ngàn vạn lần không thể phát ra tiếng động, nếu không chúng ta hai người đều có tao ương nha.”
Bối Bối cười híp mắt, hướng về phía Anh Nhi đưa tay ngoéo tay: “Ta cam đoan sẽ rất an tĩnh, không cho bất cứ…gì biết chúng ta ở chỗ này.”
…
Hội trường bên trong, trưởng lão tuyên bố: “Tuyển hậu đại hội chính thức bắt đầu, màn thứ nhất là biểu diễn vũ đạo, cho mời Mã Giai Huệ Nhàn tiểu thư.”
Vừa dứt lời, một giai nhân xiêm áo màu tím bước ra, quạt hoa che nửa mặt, ánh mắt buông xuống, vài phần e lệ vài phần quyến rũ…
“Nhảy đẹp ngây người!” Bối Bối nhịn không được muốn hò reo khen ngợi, các màn trình diễn trên TV cũng thua quá xa. Nàng chưa từng xem qua ai trong lúc nâng đầu, nhấc chân nhấc tay cổ vận phong tình!
Nghe được lời than thở mang một ít kích động của Bối Bối, Anh Nhi sợ hãi vội vàng nhìn trái phải một chút, sau đó thấp giọng nhắc nhở: “Tô công tử, không thể gây tiếng động nha.”
“Ân ân…” Bối Bối lung tung gật đầu trả lời lấy lệ, tầm mắt chuyên chú vào kỹ thuật nhảy của mỹ nhân, đồng thời càng không ngừng lục soát xem ai có khả năng là cái lão Đại Vương kia, mặc dù sẽ an toàn nếu không phải tiếp xúc với cái…Đại vương kia , nhưng nếu chỉ là một cái liếc mắt cũng tốt mà, đường đường là Đại vương!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 22: Phát hiện....
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
*sa mạn: Lụa mỏng che.
**cẩm tọa: chỗ ngồi, ghế được bọc lụa trang trí xa hoa lộng lẫy.
Nhìn qua, Bối Bối bắt đầu có chút thất thần, tầm mắt của nàng hứng thú dao động về phía hội trường: oa, rất nhiều đồ ngon! Nước miếng của Bối Bối thiếu chút nữa là chảy xuống.
Bỗng nhiên, nàng thấy đối diện trên lầu cung có phủ sa mạn* phiêu dật, phía sau dường như có một ít người ngồi, trông thật thần bí. Đó là người nào? Là cái lão Đại vương đang tuyển hậu kia?
Con ngươi của Bối Bối quay tròn chuyển vài cái, tỉ mỉ quan sát toàn cảnh thượng lâu bên kia. Phát hiện nơi đó là điểm tốt nhất ngắm nhìn cả hội trường, hơn nữa lại không thấy có thủ vệ canh gác, nàng càng thêm tò mò. Chẳng lẽ không phải Đại vương thì tiền hô hậu ủng sao ?
Lòng hiếu kỳ dấy lên, nàng sờ soạng cước bộ tới phía đối diện. Khi Anh Nhi rời mắt khỏi nơi biểu diễn đặc sắc thì Bối Bối đã sớm không biết đi hướng nào rồi .
…
Trốn trốn nấp nấp thân thể né qua tai mắt của thủ vệ, Bối Bối thuận lợi bò lên trên tầng trệt của nơi làm nàng tò mò .
Nấp tại chỗ rẽ phía sau cây cột, nàng len lén ngắm nhìn thấy hai cái nam nhân như là thị vệ cao cấp đứng thẳng tắp nghiêm túc, còn bong dáng ngồi phía trước trên cẩm tọa, lưng quay về phía nàng là một nam nhân mặc đồ trắng. Hắn đầutóc dài mềm nhẹ giống người nào đó, càng nhìn càng giống !
Bối Bối thấy ba người hoàn toàn không có phát hiện ra sự tồn tại của bản thân, vì vậy càng cố rướng ra một chút, lòng thật sự muốn biết người mang cho nàng cảm giác rất quen thuộc là ai! Hình như là Thương Tuyệt Lệ…
“Vương, có kẻ trốn ở bên kia.” Thương Tuyệt Lệ dùng thanh âm rất nhỏ báo cáo, cảnh giới rút dây động rừng.
“Vương, thủ hạ đi bắt kẻ đó lại đây?” Thương Tuyệt Lệ nói thêm, gót chân rục rịch đi bắt Bối Bối.
“Tuyệt Lệ, đừng làm bậy.” Cô Ngự Hàn thanh sắc bất động nhếch môi. Cái mũi anh tuấn đã dấu diếm nhận ra hương thơm từ nơi giấu kín thổi tới, cô gái nhỏ thật đúng là lớn mật, nhìn lén đến cả bên này .
Thân thể Bối Bối thăm dò hướng ra, người nam nhân ngồi ở trên cẩm tọa** hình như thật sự là Thương Tuyệt Lệ a!
Cô Ngự Hàn tựa nhừ đọc được suy nghĩ của nàng, cố tình nghiêng mặt qua, làm nàng có thể hoàn toàn thấy rõ mặt hắn .
“Thương Tuyệt Lệ!” Bối Bối sợ hãi kêu lên.
Tiếng kêu cắt qua không khí làm ba người đưa lưng về phía nàng đồng thời quay đầu, thần sắc khác nhau nhìn nàng.Thương Tuyệt Lệ thấy khó hiểu nhất, lại là tiểu nam hài biết tên hắn nhưng hắn lại không biết “Hắn” là ai.
Thấy bản thân khiến cho bọn họ quay đầu lại, Bối Bối theo phản xạ đưa tay che miệng lại , con ngươi tả hữu chuyển động qua lại. Nàng vừa phát ra âm thanh mất rồi, nói cách khác là hành tung đã bị tiết lộ .
“Tiểu Bối Bối, ngươi trốn ở nơi đó làm chi?”Cô Ngự Hàn nghiêng người dựa vào ghế nệm mềm, miễn cưỡng đưa mắt nhìn nàng.
Nghe được thanh âm của hắn, Bối Bối rốt cục xác định người trước mắt nàng đích thật là kẻ nàng biết – Thương Tuyệt Lệ! Nàng vội vàng buông tay đang che miệng xuống, từ cây cội lộ diện ra cả người.
“Thương Tuyệt Lệ, ngươi lừa ta!” Bối Bối ánh mắt hung hăng, ngón tay hướng về phía Cô Ngự Hàn. Tầm mắt nàng dừng tại những người khác đang đứng qua lại xung quanh, bọn họ nhất định là hộ vệ cao cấp !
Hừ, ngồi ở chỗ xem tốt như vậy, còn có nhiều đồ mỹ vị như vậy cho hắn hưởng thụ, lại có những tùy tùng tốt đẹp theo bên như vậy, tư thế này quả thực chỉ có thể so sánh với Đại lão gia. Vậy mà còn nói không có quyền không có thế? Hắn nhất định lừa nàng!
“Vô lễ!” Thương Tuyệt Lệ tiến về phía trước, trơ mắt nhìn Bối Bối.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 23: Hắn rất giữ ấm
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
“Tuyệt Lệ, lui ra.” Cô Ngự Hàn nhẹ giọng ra lệnh.
“Thương Tuyệt Lệ, ngươi nói, ngươi tại sao muốn gạt ta?” Bối Bối hỏi lại lần nữa , không nghe được đáp án thề không bỏ qua.
Thương Tuyệt Lệ cau mày: “Ngươi nói ta lừa ngươi cái gì?”
Này tiểu tử, ta với hắn có cừu oán gì sao? Một hồi đánh hắn tiểu nhân, một hồi hung hăng kêu tên của hắn nói hắn lừa nàng.
Bối Bối liếc Thương Tuyệt Lệ một cách quái dị : “Ta không nói nhà ngươi, ta nói Thương Tuyệt Lệ kìa.”
Người này làm gì nhìn nàng sắc mặt khó coi như vậy, giống như nàng có thù oán gì với hắn, giận thì ghê sao!
Mặt khác tùy tùng đứng ở một bên hoàn toàn há hốc mồm, cái này nam hài gọi tiểu Bối Bối là ai? mà lại dám đối thương hộ vệ vô lễ như vậy, vương bộ dáng còn giống như đang nhìn trò hay.
“Ta là Thương Tuyệt Lệ.” Thương Tuyệt Lệ không còn lời gì để nói, hắn hình như lâm vào một cái mê cung mà chính hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra .
Bối Bối buồn bực : “Ngươi cũng gọi là Thương Tuyệt Lệ?”
Thấy Thương Tuyệt Lệ gật đầu khẳng định, Bối Bối ngơ ngác chuyển hướng những người khác: “Các ngươi cũng gọi là Thương Tuyệt Lệ sao?”
Chẳng lẽ nam nhân quốc gia này đều gọi Thương Tuyệt Lệ sao?
“…” Mọi người đều lắc đầu.
Cô Ngự Hàn ung dung nhìn bộ dạng phản ứng ngơ ngác của Bối Bối, tạm thời không định mở miệng phá vỡ biểu hiện ngốc nghếch của nàng .
Bối Bối khóe miệng co quắp , đáy mắt có hỗn loạn muốn điên lên được, nàng vọt tới trước mặt Cô Ngự Hàn : “Ngươi là tên lường gạt!”
“Vô lễ” Thương Tuyệt Lệ trừng mắt muốn chỉ trích Bối Bối hành vi bất kính .
Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng khụ một tiếng, Thương Tuyệt Lệ lập tức biết ý liền cấm khẩu, ánh mắt cũng rất nghiêm túc trừng trừng hướng về phía Bối Bối.
Hít vào, đầu óc của Bối Bối rốt cục khôi phục lại bình thường, nàng mắt hạnh trừng trừng bắn về phía Cô Ngự Hàn, hừ hừ, không lên tiếng.
Cô Ngự Hàn đứng lên tiến lại phía nàng, tóc đen dài rũ xuống vai, y phục trắng ngần phiêu dật theo gió khiến hắn trở nên nổi bật hơn, khóe miệng như thường lệ vẫn mang theo nụ cười , như tiên, như tà.
Cúi đầu để sát vào quai hàm của nàng : “Tức giận à?”
Chỉ trong chốc lát, Bối Bối liền vung lên vẻ mặt cười híp mắt, nghiêng đầu sang chỗ khác theo hắn mặt đối mặt, chớp mắt thấp giọng nói với hắn: “Uy, ta cho ngươi biết, tên của ta không gọi Tô Bối Bối!”
Cô Ngự Hàn miệng dần dần há ra, từ từ biến thành cười to: “Ha ha ha…”
Thương Tuyệt Lệ mặt mày cau có nhìn Bối Bối, vẻ mặt như không biết phải làm sao, tiểu tử này không thể có phản ứng của người bình thường sao? Nói như thế nào cũng nên là chất vấn vương tại sao lừa nàng! Mặc dù hắn xem đây là một hành động cực kỳ ngỗ nghịch không thể chấp nhận.
Bối Bối tức giận đến quai hàm há ra, hắn cười cái gì, còn có cái tên hung hăng cũng gọi là Thương Tuyệt Lệ đó là vẻ mặt gì !
“Ta gọi là Cô Ngự Hàn.” Rốt cục, Cô Ngự Hàn cảm giác được bản thân cười đủ rồi, vì vậy muốn nói cho Bối Bối biết tên của mình.
Đợi nàng từ từ tiêu hóa tên của hắn, nàng đột nhiên cất tiếng cười to :
“Aha… Cô Ngự Hàn!”
Lúc tất cả mọi người khó hiểu , nàng với tốc độ nhanh như chớp nhảy vào trong lòng Cô Ngự Hàn, hai tay ôm chặt cổ của hắn , tận tình hưởng thụ cảm giác trong lòng hắn.
“Uy, tiểu tử thúi, ngươi làm chi, đi xuống!” Thương Tuyệt Lệ bước dài một cái xông lên trước, hướng Bối Bối nắm chặt xuống, thật quá đáng, một cái nam nhân dĩ nhiên nhào tới trong ngực của vương!
“Tại sao muốn ta xuống. Hắn không phải nói hắn là cô, ngự, hàn sao? Cô người , ta cũng, ý nghĩa ba chứ này đứng lên hay ngồi xuống chẳng phải vẫn là ‘ ta giữ ấm ’ sao ?, Hiện tại chẳng phải trời đang rất lạnh à!”
Bối Bối cợt nhả với Thương Tuyệt Lệ, xem sắc mặt của mọi người, nàng cũng biết mình đang làm một chuyện hết sức bất thường.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 24: Ngươi chính là vương!
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
*đồng tử : con ngươi.
**cẩm tọa :ghế bọc gấm.
Cô Ngự Hàn tức giận đưa tay vỗ, mông Bối Bối lập tức gặp hoạ, hắn đính chính lại với nàng: “Ta họ Cô Ngự, tên một chữ một cái Hàn, không phải họ Cô.”
“Oa a, ngươi làm chi đánh ta, đau lắm đó. Ai cần biết ngươi họ gì, dù sao ngươi nhất định là giữ ấm! Hắc hắc, vốn dĩ là tên của ngươi có ý nghĩa như thế , cho nên ngươi mới xấu hổ cho mình đúng không?” Bối Bối leo lên vai hắn, le lưỡi trêu hắn, làm tức chết là tốt nhất.
Nghe vậy, Cô Ngự Hàn hai tròng mắt thâm thúy lóe ra ánh sáng gian tà, hắn đưa tay ôm nàng, toàn thân ngồi xuống ghế.
Nhằm chỗ mọi người không nhìn thấy, bàn tay to lớn của hắn qua lại vuốt ve thắt lưng mềm mại của nàng, giở trò xấu xa: “Cưng ơi, ta rấtt là hoan nghênh nàng lại đây sưởi ấm, ta xem khí trời đúng là rất lạnh, ta giúp nàng sưởi ấm một chút nhé.”
Thân thể lúc này bị hắn vuốt ve, thoáng chốc giống như bị giật điện, nàng nhịn không được run rẩy.
“Vậy thì ta đây không khách khí, mặc dù thân thể của ngươi cứng rắn như đá!” Bối Bối âm thầm nắm tay hắn tác quái, bướng bỉnh dùng sức bóp chặt, nét mặt cười rạng rỡ đến động lòng người, trong mắt sát ý dấu diếm.
Thương Tuyệt Lệ cùng thị vệ đồng tử* dường như nở ra hết cỡ, Vương… từ khi nào tại yêu thích nam nhi?
Cô Ngự Hàn cổ tay vừa chuyển động, nắm chặt lấy nàng thoải mái hành hạ, sau đó ung dung nhìn ánh mắt đen láy không phục của nàng.
Khí lực đấu không lại hắn, Bối Bối ánh mắt liếc Thương Tuyệt Lệ với vẻ quái dị, suy nghĩ liền vận động.
Nhắm mắt để che giấu ánh nhìn giảo hoạt, miệng nàng mím lại, tựa đầu vào cổ của hắn khóc: “Ô ô ô, ngươi chiếm tiện nghi, đường đường một đại nam nhân mà lại ăn đậu hũ của ta, sờ soạn khắp người ta, ô ô ô… Ta muốn xuống, ngươi không cần ôm ta trước mặt mọi người, ô ô ô…”
“Vương…” Thương Tuyệt Lệ nghe Bối Bối ủy khuất, nhìn bộ dạng vừa mới tán tỉnh nhau của bọn họ, chỉ trong chốc lát suy nghĩ lại trở nên hoài nghi, vương đối Tô Bối Bối có thái độ đặc biệt, thật khiến người ta lo lắng.
“Báo… Vương, đây là ý kiến của chúng thần đối người được đề cử ngôi vị hậu, mời vương xem qua.” Một tên thị vệ quỳ xuống khấu đầu đưa lên một quyển tấu chương.
Thương Tuyệt Lệ tiếp nhận tấu chương, vẫy người lui xuống, trình tấu chương lên trước cẩm tọa**, rồi lui xuống nhìn Bối Bối bằng cặp mắt cảnh cáo : xuống mau lên !
Bối Bối không rảnh để ý tới ánh mắt của Thương Tuyệt Lệ , nàng hoàn toàn ngây dại, trong mắt xẹt qua đủ loại nghi ngờ, anh mắt đầu vẻ ngạc nhiên và hoang mang: “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi là lão đại vương đó ư?”
“Ân hừ, ta già vậy sao?” Cô Ngự Hàn kéo nàng lại, giam cầm nàng trong lòng hắn, cất tiếng cười gian trá gần khuôn mặt ngơ ngác của nàng, thân mật dùng môi nhẹ đùa má nàng.
Thị vệ hai bên đều té ngã ngửa. Ông trời ơi…Vương của bọn họ không phải yêu mến người đồng giới chứ!
Rèm mi Thương Tuyệt Lệ lượn quanh, hắn nhẹ nhàng khụ khụ, hy vọng nhắc nhở vương về những cử chỉ đáng sợ này, tuy nhiên không có ai ủng hộ hắn, hắn nhìn các thị vệ khác, tâm sợ hãi, chuyện nghi vương có sự yêu thích người đồng giới là chuyện tuyệt đối không thể lộ ra đi ra ngoài.
“Các ngươi lui đi, hiện tại một câu cũng không được lộ ra, nếu không để đầu lại!” Thương Tuyệt Lệ nghiêm nghị nhìn thủ vệ .
“Dạ “
Đang trừng mắt với Cô Ngự Hàn, Bối Bối không có phát giác có người rời đi, nàng hiện tại chỉ lo lắng cho chuyện mình thay Khả Y tiến cung sẽ bị tố giác, không chỉ có nàng gặp phiền phức, mà Khả Y còn rất có khả năng bị bắt trở về.
Đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, nhìn lại Cô Ngự Hàn, hắn là Đại vương…
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Xà vương tuyển hậu Tác Giả: Bổn Túi Túi -----oo0oo-----
Chương 25: Quả hồng
Người dịch: Th0Xjnh
Nguồn:th0xjnh.wordpress.com
Bối Bối đưa tay vỗ nhẹ vào lồng ngực vững chắc của hắn, mặt mày hớn hở lấy lòng, bộ dáng cười đến nỗi miệng như muốn rộng ra hết cỡ, cực lực xu nịnh : “Ha ha, đương nhiên không phải, ngươi là anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, có hình có khoản, là đẹp trai siêu cấp vô địch vũ trụ như vậy, ra phố làm nữ nhân mê mẩn đến mức sẵn sàng hy sinh tính mạng”
Mặc dù những lời nàng nói nghe là biết xiểm nịnh, nhưng là do tiếng nói của nàng thanh thúy, nói ra nghe cũng lọt tai. Cô Ngự Hàn trong mắt thoáng nét cười: “Có thật không? Có hay không khiến ngươi mê mẩn ?”
“Ha ha ha, đó là đương nhiên! Sự si mê của ta đối với ngươi quả thực có thể so sánh Trường Giang Hoàng Hà cuồn cuộn hồng thủy, liên tục không dứt.” Bối Bối nói nghe hay như là hát vậy.
Thương Tuyệt Lệ thấy tiếp tục nghe sẽ khiến cho bụng hắn rối loạn, coi như là mạo phạm, hắn cũng muốn ngăn cản vương phạm hạ sai lầm lớn như thế.
“Vương, thỉnh ngài xem qua tấu chương này, bên trong có rất nhiều mỹ nữ mỗi người một vẻ, thỉnh vương so sánh các mỹ nữ đang biểu diễn trên sân khấu, chọn vương hậu.” Thương Tuyệt Lệ đang cầm tấu chương một mực cung kính đưa đến trước mặt bọn Bối Bối , thanh âm rất lớn, làm cho người ta cũng không cách nào bỏ qua.
Bối Bối nhảy xuống trước mặt hắn, đưa tay lấy đi tấu chương trong tay Thương Tuyệt Lệ : “Danh sách mỹ nữ sao?”
Không biết tên Khả y xếp nơi nào? Thảm thảm, nếu như bị phát hiện không có người này chẳng phải là gặp tai hoạ?
Thương Tuyệt Lệ hất tay, nhíu mày nhìn Bối Bối. Chuyển tấu chương sang phía Cô Ngự Hàn.
Cô Ngự Hàn tùy ý mở ra tấu chương, Ánh mắt phượng liếc về phía Bối Bối.
Bối Bối ngửa cổ muốn xem nhưng không dễ dàng vì Cô Ngự Hàn vô tình giơ cao hoặc là giơ lên trời, nàng tức giận đến nghiến răng, nàng khẳng định hắn nhất định là cố ý !
Mắt thấy hắn lật một tờ lại một tờ, Bối Bối nhanh chóng nhún chân nhảy lên, muốn thừa dịp hắn chưa chuẩn bị nhưng tấu chương lại bị Cô Ngự Hàn giơ lên cao.
Ai ngờ, Cô Ngự Hàn ánh mắt gian trá, di chuyển gót chân, Bối Bối cả người liền hướng về phía trước vồ hụt: “Ai da…”
Nàng kêu rên một tiếng, liền ngã xuống cẩm tọa thượng mềm mại rộng rãi, chân đá phải đĩa quả hồng trên bàn, những quả hồng trên bàn bắn lên, làm một vòng trên không trung, rồi xui xẻo đậu trên đỉnh đầu của nàng .
“Lạch cạch. . . Lạch cạch…” Quả hồng rơi trên đầu nàng bắt đầu vỡ ra.
Cô Ngự Hàn cúi lưng, nhìn quả hồng bi thảm, ánh mắt không nhịn được cười: “Chậc chậc, chết không toàn thây, tiểu Bối Bối, ngươi xuống tay thật đúng là không nhẹ, may là ta tránh được, nếu không bi thảm chính là ta .”
Bối Bối với cái đầu dính phải quả hồng từ từ đứng lên, đưa tay lau mắt, ánh mắt lưng tròng, khuôn mặt tuấn tú đạo đức giả của Cô Ngự Hàn thật khiến người ta giận sôi gan. Nàng tức giận đến dựng cả tóc gáy.
“Cô, Ngự, Hàn, ngươi thật không đáng làm nam nhi, không chỉ có không phẩm chất, còn không phong độ, không khí lượng, không có tử tế, không có mắt mũi, cái gì cũng không, làm cho người ta nhìn ngươi phía trước liền chán ghét phía sau, nhìn phía sau đã nghĩ đoán ngươi phía trước, ngươi ngươi ngươi…” Bối Bối phẫn khiến giọng trở rên run rẩy.
Thân người run lên làm cho quả hồng chảy xuống người nàng, rơi đến miệng của làm nàng không cẩn thận ăn vào bị sặc: “Khụ khụ khụ…”
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào