Trong Thủy các không có nhiều đèn mà sáng tỏ như ban ngày, vì bốn bức tường
đều treo minh châu. Ánh đèn pha với ánh minh châu khiến cho luồng quang tuyến
biến thành hòa dịu, mà người ngồi khoan khoái khôn tả.
Tô Thiếu Khanh chuyện trò rất vui vẻ. Gã nói về sự tích phong lưu của Đường Hậu
Chủ.
Trong tẩm cung của Đường Hậu Chủ và tiểu Chu Hậy thủy chung không thắp đèn.
Theo trong tiểu thuyết thì viên đại tướng ở Giang Nam bắt được ái cơ của Lý Hậu
Chủ. Đêm đến người ta thắp đèn, nàng nhắm mắt lại nói:
-Khói lắm !
Người ta đổi thắp nến, nàng cũng nhắm mắt lại kêu:
-Càng khói hơn trước.
Khi hỏi đến hồi nàng ở trong cung không thắp đèn nến hay sao thì nàng đáp : Lâu
các của nàng ở trong cung treo những viên bảo châu rất lớn sáng như ban ngày.
Hoắc Thiên Thanh mỉm cười nói:
-Hậu Chủ xa xỉ quá độ nên nhà Nam Đường mất nước chỉ là việc sớm hay muộn
mà thôi.
Tô Thiếu Khanh đáp:
-Nhưng y là một người đa tình. Văn từ của y rất cao siêu, não nuột không một ai
bì
kịp.
Hoắc Thiên Thanh lạnh lùng nói:
-Người đa tình không nên nhằm vào hoàng đế.
Mã Hành Không cười nói:
-Hậu chủ cần có một vị làm Tể Tướng như Hoắc tổng quản thì nhà Nam Đường mới
tránh khỏi nạn diệt vong.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên thở dài nói:
-Cái đó chỉ đáng trách Lý Vỹ đã sinh ra sớm mấy trăm năm. Nếu bữa nay có y ở
đây, nhất định y còn nóng lòng được uống rượu cho lẹ hơn tại hạ.
- -
Hoa Mãn Lâu cười rộ.
Hoắc Thiên Thanh cũng không khỏi bật cười nói:
-Rượu thịt chuẩn bị xong cả rồi, đáng tiếc là Đại lão bản nghe nói bữa nay có
Lục
tướng công cùng Hoa công tử đến chơi, thế nào y cũng tới đây để dự cuộc vui này.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Vậy chúng ta còn chờ y hay sao ?
Hoắc Thiên Thanh đáp:
-Nếu các vị không nhẫn nại được thì chúng ta hãy bày một tiệc rượu nhỏ uống
trước.
Mã Hành Không vội nói:
-Chúng ta chờ thêm lúc nữa cũng không sao. Đại lão bản chẳng mấy khi hứng chí
như bữa nay, chúng ta không nên làm y phải cụt hứng.
Đột nhiên ngoài Thủy các có người nói:
-Tại hạ cũng không muốn làm cho các vị cụt hứng. Bày rượu ra, mau !
Một người vừa cười rộ vừa tiến vào. Tiếng cười hi hí nhỏ bé và sắc nhọn, bộ mặt
trắng trẻo lại mập ú, nước da non nớt như người xử nữ. Đặc biệt là cái mũi rất
lớn lại
khoằm khoằm như mũi chim ưng làm tiêu biểu cho khí phách nam nhi.
Hoa Mãn Lâu tự hỏi:
-Lão này vốn làm nội khố tổng quản cho Đại Kim Bằng Vương, phải chăng lão là
một viên thái giám ?
Mã Hành Không đứng dậy tươi cười chào hỏi:
-Đại lão bản mạnh giỏi a ?
Diêm Thiết San không thèm để mắt nhìn hắn lần nào, chụp ngay lấy tay Lục Tiểu
Phụng ngắm nghía chàng từ đầu xuống đến gót chân rồi cười hỏi:
-Công tử vẫn như trước. So với lần tại hạ gặp ở trên ngọn núi Thái Sơn, chưa
thay
đổi chút nào. Nhưng lông mày của công tử sao chỉ còn lại có hai hàng !
Lúc lão nói không bao giờ quên giọng Sơn Tây, dường như lão chỉ sợ người ta nhận
lầm mình không phải sinh trưởng ở tỉnh Sơn Tây.
Lục Tiểu Phụng mục quang lấp loáng mỉm cười đáp:
-Tại hạ uống rượu không có trả nên mụ lão bản ở tửu điếm cạo râu đi mất rồi.
Diêm Thiết San cười hô hố nói:
-Con bà nó ! Chắc là mụ đó thích hàm râu của công tử xát vào mặt mụ.
Lão quay lại vỗ vai Hoa Mãn Lâu nói:
- -
-Nhất định tướng công là Hoa gia thất đồng rồi. Các vị ca ca của công tử thường
đến chỗ tại hạ, Tam đồng hay Ngũ đồng uống rượu càng hay.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười đáp:
-Thất đồng cũng uống được mấy chung.
Diêm Thiết San vỗ tay nói:
-Hay ! Hay lắm ! Mau đem để xuống gầm giường này mấy hũ rượu Phần. Bữa nay
ai mà không say thì con bà nó phải làm tiểu cửu tử.
Rượu Phần nổi tiếng ở Sơn Tây. Cả những món nhậu cũng rất ngon như Can Tạc
Kỳ môn, Hồng Siêu Mã Yên Kiều, Ngoại Gia Nhuyễn Trấn đều là những món rất
thích khẩu.
Diêm Thiết San với hai bàn tay vừa non trẻ vừa trắng trẻo không ngớt gắp thức ăn
vào bát cho Lục Tiểu Phụng. Lão nói:
-Đây là những món thượng hảo của bọn tại hạ tuy chẳng đáng gì nhưng con bà nó,
những người ở bên ngoài chẳng bao giờ được ăn.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Phải chăng đại lão bản lão gia ở Sơn Tây ?
Diêm Thiết San cười đáp:
-Tại hạ là thổ nhân ở Sơn Tây. Mấy chục năm nay chỉ lên núi Thái Sơn có một lần
ấy để coi con bà nó mặt trời mọc, nhưng tại hạ coi đi coi lại chỉ thấy một điểm
vàng
lớnbằng quả trứng gà ngoài ra chẳng có con bà nó chi hết.
Mỗi câu nói lão đều pha thêm mấy tiếng “Con bà nó” dường như để chứng minh
với người khác lão là đại nam nhân, đại lão tổ.
Lục Tiểu Phụng cũng mỉn cười nâng chung lên, đột nhiên nói:
-Không hiểu Nghiêm tổng quản là người ở đâu ?
Mã Hành Không liền lắc đầu quầy quậy đáp:
-Hoắc tổng quản chứ không phải Nghiêm tổng quản.
Lục Tiểu Phụng hững hờ nói:
-Tại hạ cũng nói Hoắc tổng quản ở Châu quang bảo khí các tức là nội đình tổng
quản Nghiêm Lập Bản ngày trước dưới trướng Đại Kim Bằng Vương.
Chàng nhìn chằm chặp vào mặt Diêm Thiết San không chớp, nói dằn từng tiếng:
-Đại lão bản ở đây chắc là nhận được ?
Bộ mặt non trẻ, trắng nõn của Diêm Thiết San tựa hồ đột nhiên cong lại. Nụ cười
của lão cũng biến thành cổ quái, cứng đơ.
- -
Ngày thường nổi mừng giận của lão không lộ ra ngoài mặt, nhưng câu nói của Lục
Tiểu Phụng khác nào cây roi quất vào vết thương hai chục trước, mà là vết thương
trí
mạng, lại bắt đầu bể ra, chảy máu.
Lục Tiểu Phụng mắt chiếu những tia hàn quang thủng thẳng nói tiếp:
-Nếu đại lão bản có nhận biết người ấy thì nên bảo cho y món nợ mấy chục năm
trước bây giờ có người đòi tới nơi đó.
Diêm Thiết San da mặt co rúm, bỗng cất tiếng hô :
-Hoắc tổng quản !
Hoắc Thiên Thanh vẻ mặt vẫn điềm nhiên đáp:
-Tại hạ đây !
Diêm Thiết San lạnh lùng nói:
-Hoa công tử và Lục công tử không muốn ở đây nữa. Mau đi chuẩn bị xe ngựa cho
hai vị lập tức lên đường.
Lão chưa dứt lời đã phất tay áo cất bước bỏ đi không ngoảnh cổ lại.
Nhưng lão chưa bước ra khỏi cửa thì bên ngoài đột nhiên có người cản đường lạnh
lùng nói:
-Bọn họ chưa muốn đi đâu. Các hạ cũng lưu lại đây là hơn.
Một người phi thân bay vọt tới. Người này áo trắng như tuyết nhưng thanh kiếm
cài
ơ lưng lại đen sì, cổ kính.
Diêm Thiết San trợn mắt lên lớn tiếng quát hỏi:
-Người nào mà dám vô lễ thế ?
Người kia đáp:
-Tây Môn Xuy Tuyết.
Tây Môn Xuy Tuyết ! Danh tự này chẳng khác nào lưỡi kiếm, vừa lạnh vừa sắc
bén.
Diêm Thiết San không tự chủ được lùi lại hai bước. Đột nhiên lão lớn tiếng hô:
-Gia nhân đâu !
Ngoại trừ hai tên tiểu hoàn bím tóc buông rủ đứng bên để rót rượu và thỉnh
thoảng
bưng trà lại, trong thủy các này không còn ai nữa.
Dè đâu, Diêm đại lão bản vừa hô lên một tiếng, ngoài cửa sổ lập tức có năm người
phi thân lập tức vọt vào, thân pháp rất mau lẹ, binh khí sáng loáng.
Binh khí là một thanh kiếm Ngô câu, một thanh Nhạn linh đao, một cây Luyện tử
thương, một đôi Kê trảo liêm, một cây Tam tiết côn.
- -
Cả năm thứ binh khí đều là khí giới ngoại môn tinh xảo phi thường. Người sử dụng
những binh khí này hiển nhiên là cao thủ võ lâm không còn nghi ngờ gì nữa..
Tây Môn Xuy Tuyết không thèm nhìn đến họ lần nào, lạnh lùng hỏi:
-Thanh kiếm của ta đã dời khỏi võ là sát hại nhân mạng. Các ngươi nhất định bức
bách ta phải rút kiếm ra chăng ?
Trong năm người có đến ba sắc mặt xanh lè, dĩ nhiên là họ sợ chết. Hạng người
này ở đâu cũng có.
Bỗng nghe tiếng gió rít lên. Thanh Nhạn minh đao đã vọt ra một bông hoa đao
nhăm Tây Môn Xuy Tuyết chém liền bảy đao.
Tam tiết côn cũng hóa thành một trận cuồng phong quét ngang đánh vào đầu gối
Tây Môn Xuy Tuyết.
Hai món binh khí này, một cương liệt một nhu nhuyễn, chẳng những chiêu thức lợi
hại mà phối hợp tuyệt xảo. Bọn chúng ngày thường vẫn rèn luyện với nhau.
Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên co tròng mắt lại. Thanh kiếm của y đã rút ra khỏi
vỏ.
Hoắc Thiên Thanh đứng yên không cử động, chỉ giương mắt lên nhìn Lục Tiểu
Phụng. Hắn thấy Lục Tiểu Phụng không nhúc nhích, cũng không hành động chi hết.
Mã Hành Không vọt người lên lớn tiếng quát:
-Hoắc tổng quản vì lòng tốt mời các vị đến uống rượu, không ngờ các vị lại đến
quấy rối.
Hắn vừa quát vừa xoay tay ra sau lưng Tử Kim Cổn Long bổng vung lên một cái.
Cây bổng chuổi thẳng ra nhăm đâm thẳng vào cổ họng Hoa Mãn Lâu.
Hắn khôn ngoan nhằm đánh Hoa Mãn Lâu vì tưởng là đấu với người đui mắt tương
đối dễ ăn hơn.
Cây Cổn Long Bổng của hắn phóng ra chiêu thức khác người. Bổng vừa phóng ra
bỗng nghe đánh “cách” một tiếng. Trong miệng rồng bay ra một lưỡi đoản kiếm sắc
bén vô cùng.
Hoa Mãn Lâu lặng lẽ ngồi đó. Đột nhiên gã đưa tay ra cặp lấy, lại cắc một tiếng
vang lên ! Thanh đoản kiếm dùng làm lưỡi rồng đúc bằng thép nguyên chất đã hãy
thành ba đoạn.
Mã Hành Không tái mặt. Hắn vung tay một cái thu cây Cổn Long bổng về rồi lại
đánh ra. Cặp sừng rồng điểm vào sau gáy và tay bên trái Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu lại thở dài phất tay áo bào cuốn lấy cây Cổn Long bổng khẽ đưa một
cái. Người Mã Hành Không lăn ra trên mặt bàn đè lên đĩa chén làm bễ mấy cái.
- -
Hoa Mãn Lâu lại khẽ đẩy về phía trước một phát. Người hắn tung lộn bay ra ngoài
cửa sổ té nhào xuống ao sen đánh “bòm” một cái.
Tô Thiếu Khanh bất giác la thất thanh:
-Hảo công phu !
Hoa Mãn Lâu lạnh lùng hỏi:
-Chẳng phải võ công của tại hạ cao cường mà là bản lãnh y kém một chút. Võ công
của Vân Lý Thần Long ngày trước so với bây giờ nhiều lắm là còn được năm thành.
Phải chăng y đã bị nội thương trầm trọng rồi ?
Tô Thiếu Khanh bật tiếng khen:
-Nhãn lực hay quá ! Ba năm trước quả y đã chịu đựng một chưởng cách không của
Hoắc tổng quản.
Hoa Mãn Lâu thở dài nói:
-Thế thì không trách được !
Bây giờ gã mới hiểu tại sao Mã Hành Không phải giở trò xu nịnh lấy lòng người
khác. Những bạn hữu chơi đao kiếm mà đã mất quá nủa võ công tất phải tìm một hậu
thuẩn, nên hắn vào nương tựa Châu quang bảo khí các. Lối dựa dẫm này tưởng là
chắc chắn lắm rồi.
Tô Thiếu Khanh đột nhiên hô :
-Tại hạ cũng muốn thỉnh giáo. Công phu Văn thanh biện vị, Lưu Vân Phi Tụ (Nghe
tiếng phân biệt phương vị, phất tay áo như mây trôi) của Hoa công tử thật là
tuyệt
diệu. Xin mời công tử !
Y vừa dứt lời đột nhiên đưa cái đũa trong tay chênh chếch đâm tới.
Chàng thiếu niên ôn nhu văn nhã này bây giờ lại dùng đũa ngà làm kiếm và thi
triển môn kiếm pháp nội gia chính tông. Trong chớp mắt y đã phóng ra bảy kiếm
liền
tấn công Hoa Mãn Lâu.
Lục Tiểu Phụng vẫn không nhúc nhích, ngồi yên nhìn Hoắc Thiên Thanh. Hoắc
Thiên Thanh không cử động, chàng cũng không cử động.
Dưới đất có ba người vĩnh viễn không thể cử động được nữa.
Thanh Nhạn linh đao cắm chênh chếch vào cột nhà. Cây Tam tiết côn đã bay ra
ngoài cửa sổ. Cây Luyện tử thương đã gẫy thành bốn đoạn.
Lúc thanh kiếm rút ra lưỡi kiếm hãy còn dính máu.
Tây Môn Xuy Tuyết khẽ thổi mấy cái. Máu tươi chảy liền thành một xâu theo mũi
kiếm nhỏ giọt xuống đất.
- -
Mặt y tuy không lộ vẻ gì nhưng đôi mắt lãnh đạm đã chiếu ra những tia thanh
quang. Y lạnh lùng nhìn Diêm Thiết San nói:
-Các hạ nên tự ra tay đi thôi, sao lại muốn để người khác hạ sát ?
Diêm Thiết San cười lạt đáp:
-Tánh mạng của bọn họ lão phu đã mua rồi.
Lão vẫy tay một cái, cả trong lẫn ngoài thủy các xuất hiện sáu, bảy người. Lão
láo
liêng cặp mắt tựa hồ muốn tìm đường rút lui.
Hiện giờ giọng nói của lão hoàn toàn chẳng phải khẩu âm ở Sơn Tây. Lão không
thóa mạ ai thanh âm càng sắc nhọn, mỗi chữ tựa hồ một mũi kim đâm vào màng tai
người ta.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên cười nói:
-Té ra đại lão bản là một tay cao thủ, nội công rất thâm hậu.
Hoắc Thiên Thanh cười đáp:
-Võ công của lão e rằng những người ở đây không một ai bì kịp.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Có điều đáng tiếc là bất luận võ công lão cao thâm đến đâu cũng bằng vô dụng.
Hoắc Thiên Thanh hỏi:
-Tại sao vậy ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Vì lão có một nhược điểm chết người.
Hoắc Thiên Thanh hỏi:
-Nhược điểm gì ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Lão sợ chết.
Lúc này Tô Thiếu Khanh đã sử đệ nhị thức về Liên Hoàn thất kiếm. Đường kiếm
rất nhẹ nhàng, biến hóa rất kỳ diệu. Chiêu nào cũng chỉ cách Hoa Mãn Lâu chừng
mấy phân hay một tấc.
Hoa Mãn Lâu vẫn ngồi đó. Tay gã cầm cây đũa ngà cứ vạch một cái là hóa giải
được thế công của Tô Thiếu Khanh, coi rất nhẹ nhàng hời hợt.
Tô Thiếu Khanh vừa đánh ra lần thứ ba Liên Hoàn Thất Kiếm, đột nhiên dừng lại.
Y chợt phát giác đối phương là kẻ đui mù thủy chung vẫn mỉm cười mà gã còn tỏ ra
hiểu hơn nhiều về kiếm pháp mà y đang sử dụng.
Y phóng ra một chiêu trước, tựa hồ gã đã hiểu chiêu sau. Y không nhịn được cất
tiếng hỏi:
- -
-Phải chăng các hạ là truyền nhân của phái Nga Mi nên đã hiểu hết kiếm pháp của
phái này ?
Hoa Mãn Lâu lắc đầu mỉm cười đáp:
-Đối với các vị thì còn phân biệt được kiếm pháp của phái này hay phái nọ và
những chiêu thức biến hóa khác nhau. Còn đối với kẻ đui mù thì bao nhiêu kiếm
pháp
trên đời đều giống nhau hết.
Đây là đạo lý rất ảo diệu trong võ học. Tô Thiếu Khanh như hiểu như không, y
muốn hỏi lại mà không biết nên hỏi thế nào ?
Bỗng nghe Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Phải chăng các hạ là người trong Nga Mi thất kiếm ?
Tô Thiếu Khanh ngần ngừ một chút rồi đáp:
-Tại hạ chính là Tô Thiếu Anh.
Hoa Mãn Lâu cười nói:
-Quả nhiên là Tô nhị hiệp trong Tam anh, Tứ tú.
Đột nhiên Tây Môn Xuy Tuyết cất tiếng lạnh lùng hỏi:
-Vị này đã học kiếm sao không tìm đến tại hạ ?
Tô Thiếu Khanh sắc mặt lơt lạt. “Cắc” một tiếng vang lên. Cây đũa ngà trong tay
y
tự nắn gãy rồi.
Tây Môn Xuy Tuyết cười lạt nói:
-Người ta đồn Nga Mi kiếm pháp độc bộ ở đất Thục, chẳng lẽ chỉ co hư danh mà
thôi ?
Tô Thiếu Khanh nghiến răng quay phắt lại thì vừa nhìn thấy giọt mái tối hậu ở
mũi
kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết nhỏ xuống.
Lục Tiểu Phụng và Hoắc Thiên Thanh đang ngưng thần nhìn nhau ngồi đó, dường
như cả hai bên đều chờ đối phương động thủ trước.
Dưới đất đã có bảy người vĩnh viễn không nhúc nhích được nữa.
Trong bảy người này chẳng một ai không phải là cao thủ hạng nhất võ lâm. Thế mà
họ đều bị mũi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết đâm lủng cổ họng trong nháy mắt.
Da thịt nơi khoé mắt Diêm Thiết San đã bắt đầu giao động. Đến bây giờ người ta
mới nhận ra hắn quả là một lão già. Lão đối với những người đã chết vì mình
tuyệt
không tỏ vẻ thương cảm hay đồng tình.
Lão vẫn chưa chạy đi, vì lão còn chờ cơ hội chắc chắn, mười phần ăn chín. Bây
giờ
cũng chưa phải là lúc cần chạy ngay không thể chần chừ được nữa.
- -
Kể ra còn bốn người có thể động thủ được nhưng họ đã mất hết dũng khí chiến đấu.
Xem chừng Tô Thiếu Khanh mà đi qua là lập tức họ chịu nhường lối.
Tô Thiếu Khanh chân bước vững vàng, nhưng sắc mặt y lợt lạt, không còn một chút
huyết sắc.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng hỏi:
-Các hạ dùng thứ kiếm gì ?
Tô Thiếu Khanh cũng cười lạt đáp:
-Bất cứ kiếm nào giết người được là tại hạ đều dùng hết.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
-Hay lắm ! Dưới đất rải rác còn mấy thanh, các hạ lựa lấy một thanh mà dùng.
Gần đó có hai thanh kiếm nằm trong vũng máu. Một thanh vừa dài vừa sắc bén,
còn một thanh vừa lớn vừa dầy, có vẻ trầm trọng.
Tô Thiếu Khanh ngần ngừ một chút rồi đưa đầu ngón chân hất một thanh tung lên,
vươn tay ra cầm lấy.
Nga Mi kiếm pháp sở trường về nhẹ nhàng và biến hóa, nhưng y lại lựa thanh kiếm
tương đối nặng hơn.
Sở dĩ gã thiếu niên lựa thanh kiếm nặng là ỷ vào tý lực của người tuổi trẻ dùng
cương mãnh kiếm pháp để khắc chế đường kiếm linh lợi của Tây Môn Xuy Tuyết.
Cách lựa chọn này kể ra cũng hợp lý. Bọn đệ tử dưới trướng Độc Cô Nhất Hạc đều
được huấn luyện cả về trí phán đoán.
Nhưng lần này Tô Thiếu Khanh lầm rồi. Gã không thể dùng bất cứ thanh kiếm nào
để đối phó với Tây Môn Xuy Tuyết.
Tây Môn Xuy Tuyết ngưng thần nhìn gã nói:
-Ông bạn phải luyện hai chục năm nữa, kiếm pháp mới có cơ thành tựu.
Tô Thiếu Khanh ồ lên một tiếng.
Tây Môn Xuy Tuyết lại nói:
-Bây giờ ta chưa muốn giết ông bạn. Chờ hai chục năm nữa ông bạn lại đến kiếm
ta.
Tô Thiếu Khanh lớn tiếng:
-Hai chục năm lâu quá, tại hạ không thể chờ được.
Gã là một thiếu niên tính khí cương cường cảm thấy luồng nhiệt huyết trong ngực
trồi lên, thanh kiếm trong tay liền phóng ra theo thế liên hoàn. Trong kiếm pháp
của
gã tựa hồ mở rộng thanh thế gồm cả đao pháp rất cương liệt.
- -
Đây là “Đao kiếm song thất thất tứ thập cửu thức” của Độc Cô Nhất Hạc sáng chế
ra. Khi lão quy đầu dưới trướng phái Nga Mi, công lực đã rất thâm hậu về đao
pháp.
Trải qua ba chục năm khổ công rèn luyện, lão dung hòa đao pháp cương liệt, trầm
trọng vào trong kiếm pháp thanh kỳ, linh xảo của phái Nga Mi.
Thất thất tứ thập cửu thức là tuyệt chiêu do Độc Cô Nhất Hạc sáng chế ra, có thể
dùng đao để sử mà cũng có thể dùng kiếm thi triển được. Thật là công phu độc
nhất
trong thiên hạ.
Công phu này cả Lục Tiểu Phụng cũng chưa từng thấy qua.
Tây Môn Xuy Tuyết sáng mắt lên. Y thấy một môn võ công tân kỳ thì chẳng khác
gì đưa trẻ nít được thứ đồ chơi mới mẻ. Gương mặt y lộ ra nổ vui mừng khôn tả.
Tây Môn Xuy Tuyết nhìn Tô Thiếu Khanh thi triển ba bảy hai mươi mốt chiêu mới
phóng thanh kiếm trong tay ra, vì y còn chờ coi chỗ sơ hở trong kiếm pháp. Dù là
chỗ
sơ hở nhỏ xíu y cũng đủ thừa cơ.
Kiếm quang của Tây Môn Xuy Tuyết vừa loé lên một cái đã khoét thủng cổ họng
Tô Thiếu Khanh.
Mũi kiếm dính máu, Tây Môn Xuy Tuyết khẽ thổi một cái cho máu trên lưỡi kiếm
nhỏ xuống đất.
Y ngưng thần nhìn mũi kiếm, khoé mắt lộ vẻ thê lương tịch mịch. Đột nhiên y
buông tiếng thở dài hỏi:
-Chàng thiếu niên này tại sao lại nóng nảy tìm cái chết ? Hai chục năm sau ta
còn
đi đâu tìm được đối thủ ?
Câu này mà ở miệng người khác nói ra nhất định khiến người ta phải tức cười,
nhưng ở miệng Tây Môn Xuy Tuyết thì lại là một âm điệu đầy vẻ bi thiết thê
lương.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Đã vậy thì sao các hạ lại giết y ?
Tây Môn Xuy Tuyết sịu mặt xuống lạnh lùng đáp:
-Vì tại hạ chỉ biết có thứ kiếm pháp giết người.
Hoa Mãn Lâu buông tiếng thở dài, gã biết Tây Môn Xuy Tuyết nói thật. Một khi y
đã phóng kiếm thi triển tuyệt chiêu không để cho đối phương còn đất lùi. Nếu
người
ta không chết thì y phải mất mạng.
Một cơn gió từ ngoài thổi vào, đem theo mùi thanh hương của lá sen mà cũng
không xua tan được mùi máu tanh sặc sụa trong thủy các.
Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên xoay mình nhìn Diêm Thiết San lạnh lùng nói:
-Lão không đi tại hạ không ra tay, nhưng lão mà cử động là phải chết.
- -
Diêm Thiết San cười hỏi:
-Tại sao ta phải ra đi ? Ta chưa biết các ngươi làm thế này là vì lý do nào ?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp:
-Tưởng lão biết rồi mới phải.
Diêm Thiết San nói:
-Ta không biết thật.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Nghiêm Lập Bản đâu ? Lão cũng không biết ư ?
Diêm Thiết San đột nhiên khoé mắt giao động. Bộ mặt trắng trẻo béo mập bỗng lộ
vẻ bi thương đặc biệt, coi bộ lão già đi nhiều. Hồi lâu lão mới thở dài, miệng
lẩm
bẩm:
-Nghiêm Lập Bản đã chết sớm rồi. Sao các vị còn cố gắng kiếm y ?
Lục Tiểu Phụng nói:
-Người muốn kiếm y không phải là bọn tại hạ.
Diêm Thiết San hỏi:
-Ai muốn kiếm y ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Đại Kim Bằng Vương.
Lão nghe đến danh tự này vẻ mặt đã kỳ dị càng thêm quái đản,khủng khiếp. Con
người mập ú đột nhiên quay lông lốc.
Trong thủy các bỗng lấp loáng ánh châu quang rất huy hoàng.
Mấy chục tia sáng bắn vào như mưa rào nhằm phóng tới Tây Môn Xuy Tuyết, Hoa
Mãn Lâu và Lục Tiểu Phụng.
Giữa lúc ấy trăm ngàn châu quang thấp thoáng tuôn ra một làn kiếm khí.
Kiếm khí giàn dụa và lạnh toát. Kiếm phong nổi lên nững tiếng rào rào như gió
thổi bụi tre.
Đột nhiên kiếm khí và châu quang toàn bộ dừng lại. Mấy chục hạt trân chây từ
trên
không rớt xuống. Hạt nào cũng bị chặt làm hai nửa.
LEFT]Kiếm khí tan đi rất mau, nhưng không thấy Diêm Thiết San đâu nữa.
Cả Lục Tiểu Phụng cũng biến mất.
Ngoài thủy các là ao sen. Dưới ao dường như có bóng người chuyển động. Trong
đám lá sen có một chấm lớn nhẹ nhàng bay lên.
Đó là hai người, nhưng hai bóng tựa hồ như dính liền vào một. Người mặt sau cũng
giống người mặt trước.
Bóng người cử động đột nhiên lại mất hút, nhưng trong thủy các vang lên tiếng tà
áo bay lạch phạch. Diêm Thiết San đột nhiên lại xuất hiện.
Lục Tiểu Phụng thoáng cái đã ngồi vào chỗ củ tựa hồ chưa dời khỏi nơi đây.
Diêm Thiết San cũng đứng tại chỗ vừa rồi. Người lão tựa vào cửa sổ, không ngớt
ho
sù sụ.
Mới trong khoảnh khắc mà dường như lão đã suy yếu, già nua rất nhiều.
Lúc trước lão đi vào thủy các vốn là người trẻ trung, vẻ mặt diêm dúa tráng
kiện.
Nước da nhẵn thín, không một sợi râu. Nhưng bây giờ bất luận là ai cũng nhận ra
lão
là một ông già bảy tám chục tuổi.
Thớ thịt trên mặt lão dăn lại. Da mắt lão sệ xuống. Nhãn quang lờ mờ ảm đạm. Lão
nổi cơn ho, vẻ mặt ảm đạm nói:
-Ta đã già rồi … già quá rồi !
Lục Tiểu Phụng nhìn lão cũng không khỏi thở dài nói:
-Quả nhiên lão già thật rồi.
Diêm Thiết San hỏi:
-Tại sao các vị lại đối phó với một người già nua bằng cách này ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Vì trước kia lão đã thiếu món ân tình với người khác, bất luận lão già đến đâu
cũng phải trả lại đã.
Đột nhiên Diêm Thiết San ngửng đầu lên lớn tiếng:
-Ta thiếu nợ dĩ nhiên ta phải trả. Nhưng ta có thiếu nợ ai bao giờ đâu ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
- -
-Có khi lão không thiếu nợ ai, nhưng Nghiêm Lập Bản đã thiếu thì sao ?
Diêm Thiết San da mặt co rúm từng hồi, cất tiếng cứng cỏi nói:
-Phải rồi ! Chính ta là Nghiêm Lập Bản. Nghiêm tổng quản đã uống nước cả cặn
(?), nhưng từ khi ta đến chốn này rồi, ta …
Đột nhiên lão dừng lại. Da mặt lão đàng co rúm đột nhiên khôi phục vẻ bình tỉnh
như đã gặp được một kỳ tích.
Kế đó, mọi người đều ngó thấy máu tươi ở trước ngực lão tuôn ra như một bông hoa
rực rỡ mới nở một cách đột ngột.
Sau khi máu tươi chảy ra tung toé, người ta mới trông thấy trước ngực gã để lộ
một
đoạn mũi kiếm.
Lão cúi đầu xuống ngó đoạn kiếm sáng loáng, dường như lấy làm kinh dị, cổ quái.
Nhưng lão chưa chết. Trước ngực vẫn nhô lên hụp xuống như người thổ bễ.
Hoắc Thiên Thanh da mặt cũng xám xanh. Đột nhiên hắn lớn tiếng quát hỏi:
-Ai đã hạ độc thủ ?
-Ta đây !
Thanh âm trong như tiếng nhạc, thân pháp nhẹ nhàng như chim én, một người từ
ngoài cửa sổ nhảy vào.
Người này khoác ngoài một tấm áo da cá sa màu đen nịt chặt thân hình. Người
nàng ướt sũng. Hiển nhiên nàng vừa ở dưới ao sen vọt lên thủy các.
Diêm Thiết San gắng gượng mở mắt ra ngó nàng, lão giật mình kinh hãi, phải vận
khí lực toàn thân mới hỏi được ba chữ :
-Ngươi là ai ?
Nàng đã lột tấm khăn bịt đầu đầy nước để lộ mớ tóc đen láy và mềm mại xõa
xuống hai vai, khiến cho gương mặt nàng càng trắng trẻo mỹ lệ.
Cặp mắt nàng tựa hồ chứa đầy vẻ oán độc, cừu hận, hằm hằm nhìn Diêm Thiết
San, lớn tiếng đáp:
-Ta là Đan Phụng công chúa của Đại Kim Bằng Vương bệ hạ. Ta đến đây để đòi
món nợ cũ.
Diêm Thiết San giật mình kinh hãi, trố mắt ra nhìn Đan Phụng công chúa. Người
lão co quắp một lúc rồi không động đậy nữa. Tròng mắt lão lồi ra và lộ vẻ rất kỳ
bí.
Không hiểu lão kinh ngạc hay lão phẫn nộ, hoặc lão sợ sệt ? Lão chưa té xuống vì
trước ngực còn một đoạn kiếm.
Thanh kiếm đã lạnh ngắt. Máu đã đông lại.
- -
Đan Phụng công chúa từ từ xoay mình. Mặt nàng đang đầy vẻ cừu hận, oán độc,
biến thành vẻ thê lương bi thảm.
Nàng muốn gọi Lục Tiểu Phụng thì đột nhiên nghe Tây Môn Xuy Tuyết cất tiếng
lạnh lùng hỏi:
-Cô nương cũng dùng kiếm ư ?
Đan Phụng công chúa ngơ ngác một chút rồi lẩm nhẩm gật đầu.
Tây Môn Xuy Tuyết nói:
-Từ nay trở đi nếu cô còn dùng kiếm, tất cô phải chết.
Đan Phụng công chúa kinh hãi, không nhịn được hỏi:
-Tại sao vậy ?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp:
-Dùng kiếm là không được giết người ở sau lưng. Nếu giết người sau lưng là không
đủ tư cách dùng kiếm.
Đột nhiên y vung tay đánh keng một tiếng. Lưỡi kiếm của y đánh trúng mũi kiếm
đâm vào trước ngực Diêm Thiết San.
Diêm Thiết San ngã xuống. Mũi kiếm ở trước ngực lão bị rớt xuống ngoài thủy các.
Tây Môn Xuy Tuyết ra ngoài Thủy các, cầm lưỡi kiếm dính máu lên nắn một cái.
Lập tức lưỡi kiếm gẫy thành năm, sáu đoạn lả tả rớt xuống đất.
Ngọn gió thổi qua, sương mù ban đêm từ dưới ao sen bay lên. Người y cũng mất hút
vào đám sương mù.
Hoắc Thiên Thanh lại ngồi xuống không nhúc nhích. Gương mặt xám xanh, tựa hồ
đeo tấm mặt nạ màu xanh xám.
Nhưng Lục Tiểu Phụng biết hắn không lộ vẻ gì khác lạ. Thường thường hắn vẫn ra
chiều bi thiết. Chàng khẽ buông tiếng thở dài nói:
-Diêm Thiết San nguyên là phản thần ở Kim Bằng Vương triều. Việc này bất quá
là tư oán mà thôi, người ngoài không nên dúng tay vào.
Hoắc Thiên Thanh uể oải gật đầu đáp:
-Tại hạ hiểu rồi !
Lục Tiểu Phụng nói:
-Vì thế các hạ bất tất phải tự trách mình.
Hoắc Thiên Thanh trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ngửng đầu lên nói:
-Nhưng tại hạ đã mời công tử đến đây.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Đúng thế !
- -
Hoắc Thiên Thanh nói:
-Nếu công tử không tới thì ít ra Diêm Thiết San lúc này chưa chết.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Theo ý ông bạn thì …
Hoắc Thiên Thanh lạnh lùng đáp:
-Tại hạ chẳng có ý kiến gì, chỉ muốn lãnh giáo khinh công “Song phi thái giục
Lục
Tiểu Phụng” và độc môn tuyệt kỹ “Tâm hữu linh tê dữ chỉ thông” của công tử mà
thôi.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười hỏi:
-Các hạ nhất định bức bách tại hạ phải động thủ với các hạ chăng ?
Hoắc Thiên Thanh đáp ngay:
-Nhất định rồi.
Lục Tiểu Phụng buông tiếng thở dài.
Đan Phụng công chúa đột nhiên xoay mình lại lớn tiếng hỏi:
-Tại sao các hạ lại kiếm y ? Các hạ nên tìm tiện thiếp mới phải.
Hoắc Thiên Thanh hỏi lại:
-Cô nương ư ?
Đan Phụng công chúa cười lạt nói:
-Diêm Thiết San do tiện thiếp hạ sát ở sau lưng hắn. Các hạ hãy coi lại xem.
Tiện
thiếp phải chăng chỉ có bản lãnh giết người ở sau lưng ?
Nàng vừa bị Tây Môn Xuy Tuyết mạt sát, đang tức mình không nơi phát tiết, nên
đổ lên mình Hoắc Thiên Thanh.
Hoắc Thiên Thanh ngó nàng thủng thẳng nói:
-Diêm Thiết San thiếu nợ cô nương, cô nương đòi là phải. Cô có thể bỏ đi không
ai
dám trách cứ.
Đan Phụng công chúa hỏi:
-Các hạ không dám giao thủ với tiện thiếp ư ?
Hoắc Thiên Thanh đáp:
-Chẳng phải là không dám mà là không muốn.
Đan Phụng công chúa hỏi:
-Tại sao lại không muốn ?
Hoắc Thiên Thanh lạnh lùng đáp:
-Vì cô nương không phải là đối thủ của tại hạ.
- -
Đan Phụng công chúa đỏ mặt lên. Đột nhiên nàng đưa hai ngón tay nhọn thi triển
chiêu thức Độc Long Đoạt Châu đâm vào tròng mắt Hoắc Thiên Thanh.
Ngón tay nàng tuy mềm mại, nhưng chiêu thức rất thức rất tàn độc lại động thủ
cực
kỳ mau lẹ.
Hoắc Thiên Thanh không rung động hai vai mà đột nhiên người lảng ra xa sáu bảy
thước. Hắn ôm lấy thi thể Diêm Thiết San đứng lên nói:
-Lục Tiểu Phụng ! Tại hạ đợi công tử ở chùa Thanh Phong lúc mặt trời mọc.
Hắn chưa dứt lời, người đã vọt ra ngoài thủy các.
Đan Phụng công chúa mím môi, dậm chân. Nàng tức quá cơ hồ sa lệ.
Lục Tiểu Phụng nhìn nàng cười nói:
-Giả tỷ cô nương phóng Phi Phụng châm ra thì có khi hắn chạy không kịp.
Đan Phụng công chúa hỏi:
-Phi Phụng châm ư ? Phi Phụng châm là gì ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Phi Phụg châm là ám khí độc môn của cô nương.
Đan Phụng công chúa trừng mắt nhìn Lục Tiểu Phụng. Đột nhiên nàng cười lạt nói:
-Té ra tiện thiếp không những biết giết người ở sau lưng mà còn biết dùng ám khí
sát nhân nữa.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Ám khí cũng là một thứ võ khí. Cả những người quân tử trong võ lâm đều dùng võ
khí này.
Đan Phụng công chúa nói:
-Nhưng trước nay tiện thiếp chưa từng dùng đến mà cả ba chữ Phi Phụng châm
cũng chưa từng nghe nói tới.
Câu đáp không ra ngoài ý nghĩ của Lục Tiểu Phụng. Chàng hỏi để chứng thực con
tiểu yêu lạo nói dối mà thôi.
Đan Phụng công chúa vành mắt đỏ hoe, mím môi nói tiếp:
-Tiện thiếp biết là công tử bực mình nên cố ý bịa ra chuyện này.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Vì sao tại hạ lại bực mình với cô nương ?
Đan Phụng công chúa đáp:
-Vì công tử nhận ra tiện thiếp không nên tới đây và nhất là không nên giết Diêm
Thiết San.
- -
Dường như nàng chịu oan khuất quá chừng, khoé mắt cơ hồ sa lệ, nàng hằn học nói
tiếp:
-Vì công tử vĩnh viễn không hiểu hắn đưa cả nhà tiện thiếp vào tình trạng thảm
hại.
Nếu hắn chẳng phải hạng quên ơn bội tín thì bọn tiện thiếp đã có cơ hội phục
quốc và
trả thù rồi. Nhưng hiện tại … hiện tại …
Nàng chưa dứt lời không nhịn được nữa, nước mắt tuôn ra đầy mặt.
Lục Tiểu Phụng không biết nói sao.
Ai bảo nước mắt đàn bà không có hiệu lực hơn võ khí, nhất là nước mắt của người
đẹp ? Nước mắt của Đan Phụng công chúa so với trân châu còn quý hơn.
oOo
Trời đã về đêm, mảnh trăng thượng huyền lơ lửng trên không.
Vào khoảng đầu giờ Tý, còn cách lúc mặt trời mọc đến ba giờ nữa.
Lục Tiểu Phụng đã trở về khách sạn. Chàng ở trong phòng kêu lấy một bầu rượu
nhắm rồi cười nói:
-Bất luận việc đến đâu thì đến. Ít ra ta còn được ăn uống một bữa cho thỏa
thích.
Hoa Mãn Lâu nói:
-Công tử nên ngủ một giấc đã.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Nếu có người như Hoắc Thiên Thanh ước hẹn sẽ quyết đấu vào lúc mặt trời mọc
thì huynh đài còn ngủ được nữa chăng ?
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Tại hạ không thể ngủ được.
Lục Tiểu Phụng cười nói:
-Huynh đài có chỗ hay tuyệt là trước nay chưa từng nói dối chỉ đáng tiếc huynh
đài
thành thực quá có khi lại giống người nói hoang đường.
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Tiểu đệ không ngủ được chỉ vì mình hoàn toàn chưa hiểu y.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Y quả là người khó hiểu thật.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Công tử quen biết y đã bao lâu ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
- -
-Gần bốn năm rồi. Bốn năm trước Diêm Thiết San lên núi Thái Sơn coi cảnh mặt
trời mọc, y cũng đi theo. Hôm ấy, tại hạ đã ước hẹn một gã tiểu thâu đến tỷ đấu
nhào
lộn ở trên ngọn cao nhất dẫy Thái Sơn.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Công tử hiểu y nhiều hay ít ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tại hạ chỉ hiểu được chút ít mà thôi.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Công tử bảo y ít tuổi mà bề bậc rất cao phải không ?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại:
-Huynh đài đã nghe ai nói tới Thiên Tùng Vân Hạc, tức Thương Sơn Nhị Lão chưa
bao giờ ?
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Thương Sơn Nhị lão được người ta tôn là núi Thái Sơn, sao Bắc Đẩu trong võ lâm.
Dù tiểu đệ có là người điếc cũng nghe thấy rồi.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Nghe nói y là tiểu sư đệ của Thương Sơn Nhị Lão.
Hoa Mãn Lâu động dung hỏi:
-Thương Sơn Nhị Lão nếu nay còn sống phải tới bảy tám chục tuổi rồi. Hoắc Thiên
Thanh nhiều lắm cũng chưa tới ba chục. Sao sư huynh đệ lại lớn tuổi hơn nhau
nhiều
thế ?
Lục Tiểu Phụng cười đáp:
-Giữa vợ chồng có khi cũng hơn nhau bốn năm chục tuổi, huống chi là sư huynh sư
đệ.
Hoa Mãn Lâu nói:
-Quan Trung đại hiệp Sơn Tây Nhạn tuy đã thành danh bốn chục năm mà con ở
vào hàng sư điệt.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Đúng thế !
Hoa Mãn Lâu hỏi:
Ngày trước Thiên Cầm lão nhân khét tiếng tám phương mà bình sinh chỉ thu có hai
đồ đệ là Thương Sơn Nhị Lão, sao đột nhiên lại mọc thêm Hoắc Thiên Thanh nữa ?
Lục Tiểu Phụng cười đáp:
- -
-Nhà họ Hoa hiển nhiên chỉ có lục đồng, tại sao bỗng lại thêm huynh đài ? Cha mẹ
sinh con, sư phụ thu đồ đệ là những chuyện không ai can thiệp được.
Hoa Mãn Lâu lộ vẻ lo buồn hỏi:
-Tuy tiểu đệ chưa gặp Sơn Tây Nhạn bao giờ, nhưng cũng biết chưởng pháp cùng
khinh công của lão nổi tiếng là Quan Trung song tuyệt. Không hiểu Hoắc Thiên
Thanh so với lão ra sao ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tại hạ cũng chưa từng thấy Hoắc Thiên Thanh ra tay, nhưng coi hắn cắp, Diêm
Thiết San nặng như vậy mà còn thi triển khinh công “Yến Tử Tam Sao Thủy” được,
thì nguyên một môn này trong thiên hạ đã ít người bì kịp.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Công tử so với Hoắc Thiên Thanh thế nào ?
Lục Tiểu Phụng không đáp. Trước nay chàng không muốn trả lời câu hỏi như vậy.
Thực ra ngoại trừ chàng, trên đời khó lòng kiếm thấy người thứ hai hiểu biết võ
công chàng đến trình độ nào.
Lần này Hoa Mãn Lâu dường như quyết ý hỏi cho ra cứu cánh. Gã không thấy
chàng trả lời liền nhắc lại:
-Công tử có nắm vững phần nào thắng được y chăng ?
Lục Tiểu Phụng vẫn lặng thinh, rót rượu vào chung thủng thẳng ngồi xuống.
Hoa Mãn Lâu bỗng thở dài nói:
-Chắc là công tử không nắm vững phần nào nên cả rượu cũng không dám uống
nhiều.
Ngày thường quả thực Lục Tiểu Phụng không uống rượu kiểu này. Từ ngày Đan
Phụng công chúa đưa chàng đến đây, nàng cũng biến thành trầm mặc, chỉ ngồi bên
lẳng lặng nghe nhiều mà nói ít. Sau một lúc đột nhiên nàng hỏi:
-Công tử vừa nói lên đỉnh cao nhất núi Thái Sơn cùng một gã tiểu thâu thi nhào
lộn.
Gã đó là ai ?
Lục Tiểu Phụng cười đáp:
-Gã là ông vua ăn cắp, trong thiên hạ không còn ai là địch thủ, nhưng những
người
bị gã lấy cắp đều không tức giận mà còn lấy làm vinh hạnh nữa.
Đan Phụng công chúa hỏi:
-Tại sao vậy ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
- -
-Vì người bị gã ăn cắp không có mấy, mà trước nay gã lại đánh cắp toàn những vật
không đáng tiền. Gã lấy cắp bất quá vì cùng người ta đánh cuộc.
Chàng vừa cười vừa nói tiếp:
-Một hôm người ta thách gã đánh cuộc lấy cái bô đi tiểu của bà vợ Trần Phúc Châu
là người gác phòng thứ nhất hiệu chữ “Thiên” …
Đan Phụng công chúa không nhịn được bật cười hỏi:
-Kết quả vụ này ra sao ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Thế mà gã lấy cắp được.
Đan Phụng công chúa hỏi:
-Tại sao công tử lại thi nhào lộn với gã ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Vì tại hạ biết mình ăn cắp không bằng gã, lại muốn lấy năm chục hũ rượu thật
ngon của người khác, phải nhờ gã mới lấy được.
Đan Phụng công chúa mỉm cười nói:
-Thế là phải lắm. Cái đó kêu bằng đem cái sở trường của mình đánh vào sở đoản
của địch. Sao công tử không dùng biện pháp này để đối phó với Hoắc Thiên Thanh ?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp:
-Trên cõi đời này có hạng người bất luận dở trò gì đối phó với họ cũng bằng vô
dụng. Tây Môn Xuy Tuyết và Hoắc Thiên Thanh là hạng người đó.
Đan Phụng công chúa hỏi:
-Công tử cho là Hoắc Thiên Thanh quả thực muốn quyết sinh tử với mình chăng ?
Vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm trọng, Lục Tiểu Phụng đáp:
-Diêm Thiết San theo lễ quốc sĩ đối với hắn, nhất định hắn phải đền đáp mối ân
tình này, dù có chết cũng cam tâm.
Đan Phụng công chúa nói:
-Nhưng công tử bất tất phải liều mạng với hắn.
Lục Tiểu Phụng cười xòa tựa hồ không muốn thảo luận vụ này nữa, chàng đứng
dậy từ từ bước đến bên cửa sổ.
Cửa sổ đã chống lên rồi, chàng ngó thấy một lão già mình mặc bào xanh đầu đội
tiểu mạo không hiểu đã ngồi đó từ bao giờ. Lão ngồi trên cái ghế dài ở ngoài sân
đang hút thuốc bào.
Đêm đã khuya, lão già vẫn tỉnh táo, không buồn ngủ chút nào. Lão thảnh thơi tựa
hồ muốn ngồi chơi cho đến lúc trời sáng.
-
Lục Tiểu Phụng vừa cười vừa nói:
-Đêm khuya gió rét sương lạnh. Nếu lão tiên sinh cao hứng thì vào đây uống với
bọn tại hạ mấy chúng để giết thì giờ.
Lão già không nhìn đến chàng, lại tựa hồ điếc tai không nghe tiếng.
Lục Tiểu Phụng đành nhăn nhó cười gượng.
Đan Phụng công chúa tức mình cười lạt nói:
-Người ta có lòng tốt mời lão uống rượu, lão không uống cũng không được.
Đột nhiên nàng bước tới cửa sổ vung tay một cái. Chung rượu trong tay nàng bay
về phía lão già vừa mau lẹ vừa vững vàng. Rượu trong chung không sớt ra ngoài
một
giọt.
Lão già bật tiếng cười lạt, đưa tay ra đón lấy chung rượu, nhưng đổ cả xuống đất
lại
đập cái chung vỡ tan ra từng mảnh nuốt vào bụng như người ăn đậu hủ. Lão còn
nhai
cho vang lên những tiếng lách cách.
Đan Phụng công chúa thấy thế không khỏi sững sốt. Nàng không nhịn được hỏi:
-Phải chăng lão này có tật lạ đời ? Rượu không uống, lại nhá chung.
Lục Tiểu Phụng chuyển động mục quang mỉm cười nói:
-Có lẽ vì rượu của tại hạ mua, còn chung thì không phải.
Giữa lúc ấy ngoài viện cò người tiến vào mà là người bán bao tử.
Đêm đã khuya, chẳng lẽ người này con vào đây làm nghề tiểu bản[/LEFT]
Đan Phụng công chúa chớp mắt hỏi:
-Này ! Những bao tử đó lão có bán không ?
Tiểu bản đáp:
-Có tiền là bán hết.
Đan Phụng công chúa hỏi:
-Bao nhiêu tiền một cái ?
Tiểu bản đáp:
-Rẻ lắm ! Một vạn lượng bạc một cái, thiếu một đồng cũng không được.
Đan Phụng công chúa biến sắc lạnh lùng nói:
-Được lắm ! Ta mua hai cái, ngươi đưa lại đây.
Tiểu bản đáp:
-Được rồi !
Hắn vừa cầm hai cái bao tử giơ lên thì đột nhiên một con chó vàng từ góc tường
nhảy ra sủa “gâu gâu”.
Tiểu bản trợn mắt lên nói:
-Chẳng lẽ ngươi cũng như vị cô nương này muốn mua bao tử của ta ? Ngươi chưa
biết bao tử thường dùng để đánh bẫy chó ư ?
Quả nhiên hắn dùng bao tử để đánh bẫy chó thật. Con chó vàng lập tức im tiếng
không sủa nữa. Nó ngoạm vào bao tử hai cái rồi đột nhiên rú lên những tiếng thê
thảm. Nó giãy dụa dưới dất mấy cái rồi nằm chết lăn ra đó.
Đan Phụng công chúa biến sắc hỏi:
-Bao tử của ngươi có chất độc hay sao ?
Tiểu bản cười đáp:
-Chẳng những có chất độc mà còn có cả thịt người ở trong nữa.
Đan Phụng công chúa tức giận hỏi:
-Thế mà ngươi dám đem thứ bao tử này đi bán ư ?
Tiểu bản đảo lòng trắng ra mắt lạnh lùng đáp:
- -
-Ta bán gì mặc ta, cô mua hay không tùy ý, ta có bắt ép cô đâu ?
Đan Phụng công chúa giận xám mặt lại cơ hồ không nhịn được, muốn xông ra đánh
cho hắn mấy cái bạt tai.
Lục Tiểu Phụng khẽ nắm lấy tay nàng.
Giữa lúc ấy, bỗng nghe có tiếng người ngâm:
Trăng sao vằng vặc cả bầu trời.
Vì ai ngơ ngẩn đứng đây chơi ?
Một gã hán tử ra vẻ thầy đồ, hai tay chắp sau lưng cất bước tiến vào nhìn gã
tiểu
bản bán bao tử cười hỏi:
-Đêm nay ngươi hạ độc giết mấy người rồi ?
Gã tiểu bản trợn lòng trắng mắt lên đáp:
-Ta bán bao tử chỉ có chó ăn mới chết, chứ người ăn không chết, ngươi không tin
thì
hãy thử coi.
Gã nói rồi liệng bao tử tới. Thầy đồ đón lấy ăn rồi sờ bụng cười nói:
-Xem chừng bao tử của ngươi chẳng những không làm chết người mà còn chữa
được bệnh nữa.
Bỗng nghe một người đứng ngoài tường hỏi vọng vào:
-Bệnh gì ?
Thầy đồ đáp:
-Bệnh đói.
Người ngoài tường nói:
-Ta cũng có bệnh này mà là bệnh nặng lắm. Mau liệng bao tử ra điều trị cho ta.
Tiểu bản đáp:
-Được rồi !
Gã cầm cái bao tử liệng qua tường. Trên đầu tường bỗng hiện ra một tên khất cái
đầu bù. Hắn há miệng đớp lấy bao tử rồi ngậm miệng lại. Hắn nuốt rồi.
Tiểu bản hai tay không ngờt liệng lên bảy, tám cái bao tử. Gã liệng mau, tên
khất
cái nuốt cũng mau.
Chỉ trong khoảnh khắc bảy tám cái bao tử đều mất biến. Tên khất cái bé nhỏ gầy
nhom nuốt cả vào bụng.
Thầy đồ cười nói:
-Thế là y đã chữa bệnh đói cho ngươi rồi.
Tên khất cái nhăn nhó cười đáp:
- -
-Tại hạ mắc bẫy hắn rồi. Những bao tử này tuy không độc đến chết người, nhưng có
thể làm cho người ta chướng bụng lên mà hết sống.
Ngoài viện lại có người cười nói:
-Chướng bụng cũng không sao. Người bị chướng bụng, người chết đói, người bị vợ
làm cho uất hận mà chết, ta đều chữa được hết.
Một thầy lang bán thuốc rong trỏ vào rương thuốc, tay cầm một xâu dược vật tập
tễnh đi vào. Hắn là một người què.
Tòa viện lạnh lùng vắng vẻ có mấy người đến biến thành huyên náo.
Về sau cả người bán hoa, người gánh rau cũng đến.
Đan Phụng công chúa trợn mắt lên nhìn họ. Tuy nàng chưa nhiều lịch duyệt gaing
hồ mà cũng nhận ra bọn người này đến quấy rầy mình.
Lạ ở chỗ mọi người đều đứng ngoài sân không có ý gì đến làm khó dễ nàng.
Đan Phụng công chúa không nhịn được khẽ hỏi:
-Có phải bọn họ đến báo thù cho Diêm Thiết San không ?
Lục Tiểu Phụng lắc đầu mỉm cười đáp:
-Diêm đại lão bản không có những bạn hữu này.
Đan Phụng công chúa nói:
-Nhưng tiện thiếp coi bọn họ không phải là thầy lang hay tiểu bản, lại dường như
đều có võ công.
Lục Tiểu Phụng trở về chỗ ngồi hững hờ đáp:
-Chốn thị tỉnh thường là những nơi rồng ẩn cọp nấp, chỉ mong họ không đến tìm
mình là mình chẳng cần dính líu vào chuyện của họ.
Hoa Mãn Lâu bỗng bật cười hỏi:
-Công tử biến thành người không can thiệp vào việc của kẻ khác từ hồi nào ?
Lục Tiểu Phụng cũng cười đáp:
-Tại hạ vừa mới biến thành người như vậy.
Trống lầu đã điểm canh ba.
Lão già cầm dọc tẩu hút thuốc bào đột nhiên đứng dậy vươn vai hỏi:
-Người ước hẹn với chúng ta đến đây mà sao chính y lại chưa tới ?
Té ra lão đã chẳng điếc tai, cũng không câm miệng.
Đan Phụng công chúa càng lấy làm kỳ ! Nàng không hiểu ai hẹn những người này
tới đây ? Và tới với mục đích gì ?
Thầy đồ đáp:
-Đêm đã hầu tàn, chắc y cũng sắp tới.
- -
Tên tiểu bản bán bao tử nói:
-Để tại hạ ra coi.
Hai tay hắn không ngớt cầm những cái bao tử liệng ra. Mấy chục cái bao tử cái nọ
chồng lên cái kia thành một đống cao đến bảy tám thước.
Tên tiểu bản tung mình nhảy lên đứng trên đống bao tử theo thế Kim Kê Độc Lập
một cách rất vững vàng không lảo đảo chút nào.
Chẳng những hai tay hắn cử động mau lẹ vừa chắc chắn mà khinh công cũng đáng
liệt vào cao thủ hạng nhất trên chốn giang hồ.
Đan Phụng công chúa thở dài, miệng lẩm bẩm:
-Nay tiện thiếp mới hiểu rõ len lỏi vào chốn giang hồ quả không phải là việc dễ
dàng.
Hoa Mãn Lâu gật đầu đáp:
-Cô nương hiểu được như vậy là hay lắm.
Bỗng nghe tên tiểu bản la lên:
-Đến rồi ! Y đến rồi !
mọi người nghe hắn hô đều phấn khởi tinh thần. Cả trái tim Đan Phụng công chúa
cũng hồi hộp đập nhanh hơn. Thực tình nàng chỉ muốn coi xem y là nhân vật thế
nào.
Nhưng nàng ngó thấy rồi lại ra chiều thất vọng.
Nguyên các cô thiếu nữ bao giờ cũng nghĩ đến cái hay cái đẹp như trong đầu óc
tưởng tượng : người tới đây dù chẳng phải thiếu niên hiệp khách phong tư tuấn
nhã thì
ít ra cũng là một tay hào kiệt giang hồ mình mang tuyệt kỹ, oai phong bát diện,
khét
tiếng tứ phương.
Ngờ đâu người tới nơi chỉ là một lão già đầu trọc, gươn gmặt vàng ửng, lại mặc
bộ
quần áo vải thô màu xám xịt. Cái áo dài chẳng ra dài, ngắn chẳng ra ngắn, vừa
đắp
tới đầu gối. Chân lão xỏ đôi vớ trắng, đi giầy vải sắc tro. Đúng là cách ăn mặc
của
một lão nhà quê.
Nhưng hai mắt lão sáng ngời, hào quang chiếu ra bốn mặt.
Lạo ở chỗ bọn người trong viện hiển nhiên đang chờ đợi, mà lúc lão tới nơi lại
chẳng một ai chào hỏi lão, chỉ lặng lẽ tránh ra để nhường lối.
Lão trọc đảo mục quang nhìn quanh một lượt rồi đột nhiên rảo bước đi về phía căn
phòng có Lục Tiểu Phụng. Tướng lão đi có vẻ chậm chạp nhưng chỉ mấy bước đã vượt
qua tòa viện tiến đến cửa phòng.
Cửa phòng đã mở sẵn, lão không gõ cửa cũng chẳng lên tiếng sừng sực đi vào ngồi
đối diện với Lục Tiểu Phụng, cầm ngay hũ rượu ngửi mấy cái rồi cất tiếng khen:
- -
-Rượu ngon quá !
Lục Tiểu Phụng gật đầu đáp:
-Đúng là rượu ngon.
Lão trọc hỏi:
-Mỗi người một nửa chứ ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Được.
Lão trọc không nói gì nữa bê ngay hũ rượu ghé miệng vào nuốt ừng ực một hồi rồi
đặt xuống.
Chớp mắt nửa hũ rượu chui vào bụng lão. Bộ mặt vàng khè bỗng biến thành hồng
quang mãn diện. Cả con người lão tỏ ra phấn khởi tinh thần. Lão giơ tay áo lên
lau
mép nói:
-Con mẹ nó ! Thế mới tạm đủ.
Lục Tiểu Phụng cũng chẳng nói gì, đón lấy hũ rượu uống. Chàng uống cũng chẳng
chậm hơn lão chút nào, nói cho đúng thì chẳng chậm hơn bất cứ ai.
Hũ rượu hết sạch không còn một giọt. Lão trọc đầu đột nhiên cười rộ nói:
-Hay quá ! Rượu mạnh người cũng mạnh.
Lục Tiểu Phụng đưa tay áo lên chùi mép đáp:
-Người có mạnh mới biết rượu mạnh.
Lão trọc nhìn chàng hỏi
- -
-Ba năm chưa gặp nhau, ông bạn uống mãi mà sao không chết ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Hảo nhân là không sống lâu. Tại hạ chỉ lo cho lão, vì lão là hảo nhân.
Lão trọc trợn mắt lên hỏi:
-Ai bảo ta là hảo nhân ?
Lục Tiểu Phụng cười đáp:
Người giang hồ còn không bảo Sơn Tây Nhạn là người đáng kể chơi được, mà con
bà nó cũng là một đại hảo nhân.
Lão trọc cười rộ nói:
-Ngươi là kẻ đại tồi bại, ta là một đại hảo nhân thì con bà nó quả là hay thiệt
!
Đan Phụng công chúa dòm ngó lão, cơ hồ không tin ở mắt mình.
Nàng không ngờ lão vừa trọc vừa cục mịch lại nói toàn giọng thô bỉ mà lừng danh
ba chục năm. Cặp thiết chưởng của lão đã khét tiếng Quan Trung. Ai cũng kêu là
đại
hiệp Sơn Tây Nhạn.
Nhưng lão này lại chẳng có một chút nào là đại hiệp. Phải chăng đây chính là chỗ
thành công của lão ?
Dù lão thế nào đi chăng nữa thì con người nổi danh đại hiệp không phải chuyện dễ
dàng.
Đan Phụng công chúa nghĩ mãi không ra. Bỗng nàng phát giác những việc nghĩ
không ra càng ngày càng nhiều.
Sơn Tây Nhạn dừng tiếng cười, đưa mục quang lấp loáng ngó Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Chắc ngươi không nghĩ ra được tại sao ta lại kiếm ngươi ?
Lục Tiểu Phụng thừa nhận:
-Tại hạ nghĩ không ra.
Sơn Tây Nhạn nói:
-Thực tình ngươi mới đến Thái Nguyên, ta đã biết rồi.
Lục Tiểu Phụng cười đáp:
-Cái đó chẳng có chi là lạ. Chỉ có tại hạ đến rồi mà lão không biết mới là một
quái
sự.
Sơn Tây Nhạn nói:
-Nhưng mãi đến bây giờ ta mới tới tìm ngươi.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Vì lão bận nhiều việc quá.
Sơn Tây Nhạn nói:
- -
-Ta chẳng bận việc gì hết. Ta không đến ngay chỉ vì ngươi là tân khách của sư
thúc
ta. Ta đã không thể là tân khách của lão thì cứ lờ đi như không biết là xong.
Lục Tiểu Phụng cười nói:
-Tại hạ lại tưởng vì mình cạo râu nên cả lão hữu cũng không nhận ra được.
Sơn Tây Nhạn cười rộ nói:
-Nhưng ta coi hai hàm râu của ngươi lại chán vô cùng !
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Lão chán thì chẳng quan hệ gì, chỉ cốt sao người ta đừng chán là được.
Sơn Tây Nhạn đột nhiên dừng tiếng cười nói:
-Hoắc Thiên Thanh là sư thúc ta. Trên chốn giang hồ ít người tin như vậy. Còn
người thì chắc đã biết rồi.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tại hạ biết rồi.
Sơn Tây Nhạn hỏi:
-Bên ngoài có lão quái vật hút thuốc bào. Lão họ Phàn, tên gọi Phàn Ngạc. Ngươi
có quen biết không ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Phải chăng là Phàn đại tiên sinh trước kia một mình sấn vào Phi Ngư đường, tảo
binh tám đại trại. Y chuyên dùng dọc tẩu để điểm ba mươi sáu đại huyệt, bảy mươi
hai tiểu huyệt của người.
Sơn Tây Nhạn đáp:
-Chính là lão đó.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Sơn Tây Song Tú, họ Phàn, họ Giản ngang nhau. Thầy đồ kiết xác kia, Giản nhị
tiên sinh, phải chăng là truyền nhân duy nhất về môn Đàn Chỉ Thần Thông ?
Sơn Tây Nhạn gật đầu đáp:
-Người kiết xác, thầy lang dạo, tên tiểu bản bán bao tử, người bán phấn hoa,
thêm
vào chưởng quỷ ở địa phương này và lão Vương mập ú bán mì ở ngoài cửa, cả thảy
bảy người kết bái đệ huynh. Người ta kêu bằng “Thị tỉnh thất hiệp” cũng có người
hô
bằng “Sơn Tây thất nghĩa”.
Lục Tiểu Phụng cười mát nói:
-Đó toàn là những nhân vật lừng danh nghĩa sĩ thì cuộc nhã hứng bữa nay náo
nhiệt
vô cùng. Họ đến tòa tiểu viện này để hóng mát ?
Sơn Tây Nhạn hỏi:
- -
-Ngươi không biết họ đến đây làm gì thật ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Không biết.
Siơn Tây Nhạn nói:
-Bọn họ đều đồng môn với ta. Kể vai vế có kẻ còn là đồ tôn của Hoắc Thiên
Thanh.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Lão nhân gia tốt phước thiệt !
Sơn Tây Nhạn nghiêm nghị nói:
-Sáu chục năm trước tổ sư gai sáng lập Thiên Cầm môn. Điều đại giới thứ nhất là
bọn ta phải tôn thầy trọng đạo, giữ vai vế cho đúng khuôn phép, nhất thiết không
thể
sai trật.
Lục Tiểu Phụng nói
-Dĩ nhiên phải đúng quy củ.
Sơn Tây Nhạn lại nói:
-Tổ sư gia suốt đời để hết tâm lực vào võ học, đến ngày tuổi già mới nghĩ tới
đường
gia thất.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Thiên Cầm lão nhân cũng đã lấy vợ sinh con ư ?
Sơn Tây Nhạn đáp:
-Vụ này quả ít người giang hồ biết tới. Năm tổ sư gia bảy mươi bảy tuổi mới có
người nối dõi.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Người nối dõi lão nhân gia là Hoắc Thiên Thanh phải không ?
Sơn Tây Nhạn đáp:
-Chính thị !
Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
-Tại hạ hiểu vì sao y nhỏ tuổi mà bề bậc lại cao hơn người khác nhiều.
Sơn Tây Nhạn nói:
-Vì thế mà vai y phải gánh trọng trách đáng sợ.
Lục Tiểu Phụng “ủa” lên một tiếng.
Sơn Tây Nhạn biến đổi sắc mặt thành nghiêm trang đáp:
-Chẳng những y tiếp tục hương khói, huyết mạch của tổ sư gia, mà còn là người
thừa kế duy nhất Thiên Cầm môn. Bọn ta chịu ơn lớn của sư môn, dù có tan xương
nát
- -
thịt cũng chẳng thể để xảy chuyện bất trắc cho y. Về đạo lý này chắc ngươi cũng
hiểu
rõ rồi.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Biết lắm chứ.
Sơn Tây Nhạn thở dài nói:
-Vì thế cứ sáng dậy mà vạn nhất y xảy chuyện gì là Thiên Cầm môn chúng ta từ
trên xuống dưới mấy trăm người không còn một ai sống được nữa.
Lục Tiểu Phụng chau mày hỏi:
-Y có xẩy chuyện gì bất hạnh đâu ?
Sơn Tây Nhạn đáp:
-Nếu y thất bại về tay ngươi thì dù ngươi chẳng giết y, y cũng không sống được
nữa.
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tại hạ cũng biết y tính tình cương liệt nhưng vị tất y đã thất bại.
Sơn Tây Nhạn nói:
-Dĩ nhiên là chưa nhất định y thất bại.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng hỏi:
-Nếu y thắng tại hạ thì mấy trăm đệ tử từ trên xuống dưới ở Thiên Cầm môn há
chẳng vẻ vang lắm ru ?
Sơn Tây Nhạn đáp:
-Ngươi là bạn ta, ta cũng không muốn ngươi bị hại về tay y để tổn thương hòa
khí.
Lục Tiểu Phụng cười nói”
-Lão quả là một hảo nhân.
Sơn Tây Nhạn hơi đỏ mặt, nhăn nhó cười hỏi:
-Nếu các vị giao thủ thì bất luận là ai thắng ai bại cũng đều đi tới h ậu quả
khôn
lường. Hoắc sư thúc với ngươi cũng là chỗ tri giao, sao ngươi phải cô làm vụ này
?
Lục Tiểu Phụng mỉm cười đáp:
-Bây giờ tại hạ đã hiểu ý lão. Lão chỉ muốn tại hạ dời khỏi nơi đây trước khi
mặt
trời mọc để y không tìm được.
Sơn Tây Nhạn không nói nữa. Không nói tức là mặc nhiên thừa nhận.
Đan Phụng công chúa độ nhiên cười lạt nói:
-Bây giờ tiện thiếp cũng hiểu rõ ý lão nhân gia rồi. Lão đưa nhiều người tới để
bức
bách y phải ra đi, khiến cho Hoắc Thiên Thanh chẳng chiến cũng thắng, không thì
các
vị đối phó với y. Bây giờ cách lúcmặt trời mọc chẳng còn bao lâu nữa, y mà đánh
lui
-
được các vị thì lúc mặt trời mọc cũng chẳng còn hơi sức đâu để giao thủ với Hoắc
Thiên Thanh.
Nàng giận xám mặt lại cười lạt nói tiếp:
-Biện pháp này quả đã không lầm, e rằng chỉ có lão là đại hiệp mới nghĩ ra được.
Sơn Tây Nhạn sắc mặt lúc xanh lè lúc trắng bợt, đột nhiên lão cười rộ nói:
-Giỏi lắm ! Cô nương thóa mạ thật hay. Có điều Sơn Tây Nhạn này tuy chẳng ra trò
gì nhưng cũng không làm như thế được.
Đan Phụng công chúa hỏi:
-Nếu lão làm gì mà y cũng không chịu đi thì lão tính sao ?
Sơn Tây Nhạn đứng phắt dậy rảo bước đi ra. Những người trong viện đều im
lặng.cặp mắt lão sáng lên nhìn giữa mọi người, đột nhiên lão cất tiếng hỏi:
-Nếu y không đi thì các ngươi làm sao ?
Tên tiểu bản bán bao tử đảo cặp mặt trắng dã lạnh lùng đáp:
-Cái đó giản dị lắm. Nếu y không đi thì tại hạ đi.
Sơn Tây Nhạn lại cười. Tiếng cười ngụ ý rất bi thảm. Lão từ từ gật đầu nói:
-Hay lắm ! Ngươi đi, ta cũng đi. Mọi người đều đi hết.
Tên tiểu bản bán bao tử nói:
-Đã thế thì tại hạ đi trước một bước cũng chẳng hề gì.
Hắnxoay cổ tay một cái rút tiêm đao ra, đột nhiên hắn xoay đao đâm vào cổ mình.
Hắn động thủ rất bình tỉnh và mau lẹ phi thường. Nhưng có người còn mau lẹ hơn
hắn.
Đột nhiên nghe đánh chát một tiếng. Hỏa tinh bắn tung toé. Thanh đao trong tay
hắn đã gãy thành hai đoạn. Cả vật kia cũng gãy theo rớt xuống đất.
Mọi người nhìn lại thì ra nửa cái đũa của Lục Tiểu Phụng.
Bắn cây đũa ngà mà đánh gãy được tiêm đao của người khác thì e rằng trong thiên
hạ cũng không có mấy.
Đan Phụng công chúa đột nhiên hiểu ra tại sao Sơn Tây Nhạn lại làm như vậy.
Nguyên vì Hoắc Thiên Thanh chẳng phải là địch thủ của Lục Tiểu Phụng. Người
khác tuy không biết thế, nhưng Sơn Tây Nhạn đã hiểu rõ.
Tên tiểu bản bán bao tử kinh hãi, ngó lại thanh đao cụt trong tay. Hắn sững sốt
một
lúc, đột nhiên dậm chân, ngửng đầu, trợn mắt nhìn Lục Tiểu Phụng lớn tiếng hỏi:
-Ngươi làm thế là có ý gì ?
Lục Tiểu Phụng vừa cười vừa hững hờ hỏi:
-Ta chẳng có ý gì khác, chỉ muốn hỏi ngươi một câu.
- -
Tên tiểu bản bán hoa tử hỏi:
-Câu gì ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Ta nói bao giờ là không bỏ đi ?
Tên tiểu bản bán bao tử thộn mặt ra.
Lục Tiểu Phụng uể oải thở dài nói:
-Đánh nhau vừa mất sức vừa thương thần, thà rằng tìm một chỗ ngủ cho khoèo
chẳng hay hơn là đi kiếm người đánh đấm ?
Tên tiểu bản bán bao tử trợn mắt lên nhìn chàng, mặt hắn đã như người muốn khóc,
lại giống kẻ muốn cười. Đột nhiên hắn lớn tiếng:
-Hay lắm ! Lục Tiểu Phụng quả nhiên là Lục Tiểu Phụng. Từ nay trờ đi bất luận
công tử muốn bảo ta làm gì mà ta còn chau mày thì chỉ là con cháu của công tử.
Lục Tiểu Phụng cười đáp:
-Con cháu mà như ngươi ta cũng chẳng thích, chỉ khi nào ta mua bao tử ngươi bán
rẻ cho ta một chút là đủ làm bằng hữu rồi.
Tiện tay chàng với lấy tấm áo choàng màu đại hồng treo ở đầu giường. Chàng lại
uống một chung rượu nữa rồi hỏi:
-Ai muốn theo ta ra ngoại thành tìm vào nhà tên mặt rỗ họ Triệu trong làng để ăn
chả chó thì đi ?
Hoa Mãn Lâu mỉm cười đáp:
-Tiểu đệ cũng đi.
Phàn đại tiên sinh vỗ cái đầu dọc tẩu xuống nói:
-Tại hạ cũng đi.
Giản nhị tiên sinh nói:
-Có y là có tại hạ. Bọn tại hạ như cân không lìa cán.
Tên tiểu bản bán bao tử liền nói theo:
-Còn tại hạ nữa.
Giản nhị tiên sinh hỏi:
-Ngươi chuyên bán bao tử mà còn dám đi ăn thịt chó thì ra ngươi không sợ oan hồn
bọn chó lớn chó nhỏ đánh nhau trong bụng ư ?
Tên tiểu bản bán bao tử trợn mắt lên đáp:
-Tại hạ chết cũng không dợ thì còn sợ gì ?
Sơn Tây Nhạn cả cười nói:
- -
-Hay lắm ! Ngươi là thằng nhỏ có gan dạ. Hết htẩy chúng ta đều đi ăn thịt chó.
Ai
không đi thì con mẹ nó là con cháu loài rùa.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười thủng thẳng nói:
-Xem chừng còn có thể làm hảo nhân được.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Thỉnh thoảng làm một lần thì không sao, chứ làm hoài thì không được.
Hoa Mãn Lâu không nhịn được hỏi:
-Tại sao vậy ?
Lục Tiểu Phụng dựng mặt lên đáp:
-Làm hảo nhân là không sống lâu. Tại hạ đã nói rồi, huynh đài chưa nghe thấy ư ?
Tuy chàng nói một cách nghiêm khắc mà ánh mắt chàng dường như đầy nhiệt lệ.
Đan Phụng công chúa ngó mọi người, dột nhiên nàng khẽ buông tiếng thở dài,
miệng lẩm bẩm:
-Ai bảo không làm được hảo nhân thì người đó là con cháu loài rùa.
Thịt chó hết trơn rồi, nhưng mọi người cũng chẳng quan tâm.
Bọn họ không phải là thích ăn thịt chó, mà bất cứ thứ gì, miễn là thứ đó khiến
cho
tòan thân người ta hăng hái hơn là được. Nhưng ở đời còn món gì hăng hái hơn để
nhắm rượu ?
Lúc mặt trời vừa mọc có người cưỡi khoái mã chạy theo đưa đến một phong thơ.
Chính là thơ của Hoắc Thiến Thanh. Trong thơ nói:
“Sáng nào cũng có mặt trời mọc. Điều ước sáng mai dù có đổi làm sáng mốt cũng
không sao.
Người đã không phụ ta thì ta phụ người thế nào được ?
Món nợ cũ của Kim Bằng, bao giờ thanh toán cũng được. Lúc công chúa trở lại là
ngày đệ đi viễn du. Bảo khí châu quang bữa nay cực thịnh thì ngày mai đã thành
nước
chảy mấy trôi. Chỉ hai chữ nghĩa khí mới chói lọi ngàn thu. Thiên Thanh tái
bái.”
Phong thơ này đủ để nhắm rượu trăm năm, say khướt ba ngày. Dù có mưa rào cũng
không làm lạnh được mối tình nồng nhiệt.
Trời mưa. Trận mưa rào bằt đầu từ lúc chính Ngọ. Lúc chính Ngọ mọi người đã say
khướt. Bất túy vô qui. Ai nấy say mới ra đi.
Lục Tiểu Phụng sắp say nhưng chưa say. Chàng như say như tỉnh. Chính chàng
cũng không biết mình say rồi hay còn tỉnh táo ? Chàng ngồi bên cửa sổ nhìn ra
ngoài
trời mưa như trút nước, ngơ ngẩn xuất thần.
Đan Phụng công chúa nhìn chàng, đột nhiên cất tiếng hỏi:
- -
-Nếu công tử không đi bọn người kia sẽ hoàn toàn chết hết cả ở đây thật không ?
Lục Tiểu Phụng trầm mặc hồi lâu rồi thủng thẳng hỏi lại:
-Cô nương có hiểu câu “Có điều không nên làm có điều tất phải làm” là ý nghĩa
làm sao ?
Đan Phụng công chúa đáp:
-Dĩ nhiên tiện thiếp hiểu rồi. Câu này ý nói có việc mình nhận ra không nên làm
thì
bất luận người ta dùng lợi hay gươm kề cổ mình cũng nhất quyết không làm. Bằng
mình nhận ra là việc nên làm thì dù có phải rơi đầu, đổ máu cũng cứ làm.
Lục Tiểu Phụng gật đầu nói:
-Chính vì thế mới có người vì nghĩa quên mình, cũng có người cầm cây thiết trùy
nặng tám mươi ba cân để giết bạo quân.
Đan Phụng công chúa nói:
-Chính vì thế mà Hoắc Thiến Thanh chịu đem cái chết để báo đáp Diêm Thiết San,
Sơn Tây Nhạn cùng tên bán bao tử không tiếc vì Hoắc Thiến Thanh mà bán mạng
sống.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Bất luận bọn họ làm gì nhưng đã nói được hai câu này là không phụ hai chữ nghĩa
hiệp.
Đan Phụng công chúa khẽ buông tiếng thở dài hỏi:
-Nhưng phóng tầm mắt nhìn ra thiên hạ phỏng được mấy người đáng mang hai chữ
nghĩa hiệp ?
Hoa Mãn Lâu tay cầm chung rượu, miệng ngâm câu:
Châu báu bữa nay dù cực thịnh,
Ngày mai đã biến đóa hoa vàng.
Nghìn thu chói lọi không phai lạt,
Nghĩa khí muôn đời để tiếng vang.
Rồi gã nói:
-Hoắc Thiến Thanh quả là người hào kiệt, suýt nữa mình coi hắn quá tầm thường.
Gã nâng chung rượu lên uống một hơi cạn sạch. Hơi men chếch choáng, gã lẩm
bẩm:
-Đáng tiếc cho Tô Thiếu Anh là một gã nam nhi chưa đáng chết. Quả gã không nên
chết …
Thanh âm gã mỗi lúc một nhỏ, gã gục đầu xuống bàn dường như đi vào giấc mộng.
- -
Đan Phụng công chúa rón rén đi tới cửa sổ. Nàng cầm tay Lục Tiểu Phụng cất tiếng
ôn nhu hỏi:
-Công tử còn bực mình với tiện thiếp không ?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại:
-Tại hạ bực mình với cô nương hồi nào ?
Đan Phụng công chúa mỉm cười cúi đầu xuống hỏi tiếp:
-Bữa nay công tử còn sợ lầm người nữa không ?
Hơi thở nhẹ nhàng, đầu ngón tay dường như hơi run. Đầu tóc nàng cài mây bông
hoa tươi tiết ra mùi hương thoang thoảng.
Lục Tiểu Phụng có khi là người quân tử, có khi không phải, nhưng chàng quả là
một nam nhân đã say đến bảy phần.
Ngoài cửa sổ trời mưa như trút nước coi phảng phất tựa bức rèm châu dầy đặc để
ngăn cách người đi đường mà cũng là ngăn cách giữa con đường với người đi.
Trong nhà tịch mịch tối tăm khác nào ngày đã huỳnh hôn.
Đứng cửa sau trông vào có thể nhìn rõ một cái giường mới đổi.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên cảm thấy trống ngực đánh thình thình. Cả trái tim Đan
Phụng công chúa cũng đập rất dữ.
Đan Phụng công chúa nói:
-Trái tim công tử đang đập mạnh.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Thử so xem tim ai đập lẹ hơn ?
Đan Phụng công chúa hỏi:
-Làm sao mà so được ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Ta sờ trái tim nàng, nàng mò trái tim ta …
Đột nhiên trong tiếng mưa rào như tiếng thiên binh vạn mã lẫn có tiếng vó ngựa
vọng lại. Mười mấy người kỵ mã đội mưa chạy tới xông vào căn tiểu điếm ở nơi
hoang dã.
Những người kỵ mã mặc áo tơi xanh, đội nón trắng lướt qua cửa sổ đột nhiên vung
tay ra.
Bỗng nghe những tiếng vèo vèo dày hơn hạt mưa rào, cấp bách hơn tiếng vó ngựa.
Mấy chục tia hắc quang xuyên qua cửa sổ, một phần cắm vào mặt ngoài trên tường.
Lục Tiểu Phụng kéo Đan Phụng công chúa né tránh vào phía sau cửa sổ.
Hoa Mãn Lâu đang nằm gục trên bàn đột nhiên đứng phắt dậy la thất thanh:
- -
-Tiêu hồn phích lịch đạn !
Gã vừa nói xong năm tiếng, bỗng nghe đánh “đùng” một cái. Cả bên trong bên
ngoài cửa sổ chỗ bị làn hắc quang đánh tới đồng thời bốc khói lửa cao đến mấy
thước.
Lục Tiểu Phụng biến sắc nói:
-Các vị xông ra trước đi. Tại hạ còn cứu Tiriệu đại ma tử.
Triệu đại ma tử ngủ rồi. Mấy người vừa nghe tiếng hắn ngáy pho pho.
Nhưng chỉ trong chớp mắt khói lửa đã vít hết các môn hộ. Cả bên ngoài cũng có
khói lửa bốc lên. Trời mưa rào mà không dập tắt được.
Hoa Mãn Lâu kéo Đan Phụng công chúa xông ra ngoài. Mười mấy người kỵ sĩ lướt
qua đã xa rồi. Chúng ngồi trên lưng ngựa nổi lên tràng cười rộ. Miệng chúng lớn
tiếng
hô:
-Lục Tiểu Phụng ! Đây mới là cho ngươi một bài học nhỏ. Nếu ngươi không biết
điều sẽ làm cho ngươi chết không có chỗ chôn.
Bọn chúng nói mấy câu này rồi, người ngựa đều bị bức rèm châu ngăn cách, dần
dần không nhìn rõ nữa.
Quay đầu ngó lại, ngôi tiểu điếm của Triệu đại ma tử tựa hồ đã hoàn toàn bị khói
lửa nuốt chửng, còn nói chi đến Lục Tiểu Phụng ?
Thượng Quan Đan Phụng nghiến răng nói:
-Các hạ hãy ở đây chờ đợi, tiện thiếp xông vào kiếm y.
Hoa Mãn Lâu đáp:
-Cô nương mà xông vào là không ra được nữa.
Thượng Quan Đan Phụng lắp bắp:
-Nhưng y …
Hoa Mãn Lâu cười nói:
-Y sẽ thoát ra. dù lửa lớn nữa cũng không đốt chết được y.
Toàn thân gã ướt hết nhưng sắc mặt rất bình tỉnh.
Giữa lúc ấy, đột nhiên có tiếng rú thê thảm từ đàng xa vang lên. Những tiếng rú
này giống như bầy dã thú bị nạn chết đến nơi phát ra, mà nghe còn gấp rút hơn.
Thanh âm kia nổi lên một lát rồi im bặt, lại nghe tiếng bầy ngựa thét.
Thượng Quan Đan Phụng động dung hỏi:
-Chẳng lẽ những người vừa xuất hiện lại bị kẻ khác hạ độc thủ !
Đột nhiên “sầm” một tiếng vang lên. Phòng ốc bị lửa cháy đã phá thành lỗ hổng
lớn.
- -
Một người từ trong biển lửa vọt ra coi như một mớ lửa lăn mình chơi vơi trên
không
gian lúc hạ xuống đất lại lăn đi mấy vòng mới dập tắt hết lửa. Quần áo và đầu
tóc bị
cháy xém bảy tám chỗ.
Người đó vẫn thản nhiên như không, đứng phắt dậy. Chính là Lục Tiểu Phụng.
Thượng Quan Đan Phụng thở phào một cái miệng lẩm bẩm:
-Xem chừng người này quả nhiên lửa không đốt chết được.
Lục Tiểu Phụng cười nói:
-Muốn đốt chết bọn tại hạ quả không phải là chuyện dễ dàng.
Tuy miệng chàng cười mà cả bộ mặt dường như bị khói lửa làm cho đen nhẻm.
Thượng Quan Đan Phụng ngó chàng đột nhiên bật cười nói:
-Bốn hàng lông mày của công tử bây giờ tưởng một hàng cũng không còn đủ.
Lục Tiểu Phụng hững hờ đáp:
-Dù lông mày bị cháy hết vẫn sống được. Chỉ đáng tiếc nửa hũ rượu ngon …
Hoa Mãn Lâu đột nhiên ngắt lời:
-Triệu đại ma tử đâu rồi ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Không biết.
Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Hắn không ở trong đó ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Không có.
Thượng Quan Đan Phụng biến sắc nói:
-Chẳng lẽ hắn cũng ở Thanh Y Lâu và đã quán thông với bọn kia ? Nếu không thì
sao bọn chúng lại biết công tử ở trong này ?
Nàng hằn học nói tiếp:
-Công tử mạo hiểm cứu hắn, cả lông mày cũng suýt bị cháy hết mà hắn là con
người như vậy ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tại hạ chỉ biết thịt chó của hắn thui kỹ quá mà thôi.
Thượng Quan Đan Phụng hỏi:
-Còn ngoài ra công tử không biết gì nữa hay sao ?
Thượng Quan Đan Phụng ngó chàng không nhịn được, miệng thở dài lẩm bẩm:
-Tại sao ai cũng bảo y có hai bộ óc mà ta xem ra …
Đột nhiên nàng dừng lại vì ngó thấy một người đang đội mưa chạy tới.
- -
Người này thân thể to lớn, đầu đội nón lá, trên vai vác chiếc cần câu.
Trên cần câu treo một xâu mấy thứ rối loạn, nàng không nhìn rõ là vật gì, nhưng
đã
biết hắn chính là Triệu đại ma tử.
Lục Tiểu Phụng vừa cười vừa thủng thẳng nói:
-Cô nương chẳng thể không tín nhiệm một ai. Trên cõi đời này hạng người tồi bại
không nhiều đến nỗi như cô tưởng tượng đâu, tất nhiên còn có …
Đột nhiên chàng dừng lại vì đã ngó thấy trên đầu cần tre của Triệu đại ma tử có
treo một xâu tay.
Đây là tay người tuy huyết tích đã bị nước mưa dội sạch sẽ, nhưng hiển nhiên là
những bàn tay vừa mới chặt tầy ở cổ tay người ta. Mười ba, mười bốn cái bàn tay
cột
lại bằng dây dưng treo ở đầu cần.
Triệu đại ma tử cài ở đai lưng một thanh đao mà là đao mổ chó.
Lục Tiểu Phụng giật mình kinh hãi nhìn hắn nói:
-Té ra ông bạn chẳng những chỉ giết chó mà còn giết người nữa.
Triệu đại ma tử toét miệng cười đáp:
-Tại hạ không biết giết chó mà chỉ chuyên giết người.
Lục Tiểu Phụng ngó một lúc nữa rồi thở dài nói:
-Ngươi không phải là Triệu đại ma tử.
Người đó cười hỏi:
-Ai bảo tại hạ là Triệu đại ma tử ?
Lúc hắn cười ngoài cái miệng há hốc thật lớn, trên mặt không lộ vẻ gì khác.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Ngươi là ai ?
Người kia chớp mắt đáp:
-Đến công tử còn không nhận ra tại hạ là ai thì đủ biết bản lãnh thay hình đổi
dạng
của tại hạ dù chưa đáng là bậc nhất thiên hạ cũng chẳng kém mấy.
Lục Tiểu Phụng nhìnchằm chặp đối phương bỗng bật cười nói:
-Bản lãnh lộ nhào của ngươi còn kém lắm …
Chàng chưa dứt lời, Thượng Quan Đan Phụng đã lớn tiếng hỏi:
-Phải chăng người này là tên tiểu thâu mà công tử vừa nói ?
Người kia thở dài nói:
-Đúng rồi ! Tại hạ chính là Tư Không Trích Tinh, đã thi nào lộn với y. có điều
tại
hạ chẳng phải là tiểu thâu, mà là đại thâu.
Thượng Quan Đan Phụng mỉm cười nói:
Đệ Nhất Ngũ Đại Truyền Kỳ - Lục Tiểu Phụng Nguyên tác : Cổ Long
Typed by NDT http://come.to/kimdung
-158-
-Ta biết rồi. Chẳng những ngươi là đại thâu mà còn là ông vua trong bọn ăn cắp.
Trong thiên hạ không còn ai là địch thủ về nghề trộm cắp như ngươi.
Tư Không Trích Tinh phưỡn ngực ra đáp:
-Về điểm này tại hạ không dám khoe tài, nhưng nói về bản lãnh trộm cắp thì cả
Lục Tiểu Phụng cũng không bì kịp, còn ai hơn được tại hạ nữa ?
Thượng Quan Đan Phụng hỏi:
-Ngươi cải trang làm ai chẳng được, sao lại giả làm tên mặt rỗ chuyên nghề giết
chó ?
Tư Không Trích Tinh cười đáp:
-Cô nương có điều chưa hiểu: Giả làm người mặt rỗ khiến cho việc lhám phá chân
tướng càng khó khăn hơn.
Thượng Quan Đan Phụng hỏi:
-Tại sao vậy ?
Tư Không Trích Tinh đáp:
-Cô nương có thấy ai giương mắt lên dòm ngó kẻ mặt rỗ bao giờ đâu ?
Thượng Quan Đan Phụng cười nói:
-Thế ra về môn dịch dung cũng phải học rộng lắm mới được.
Tư Không Trích Tinh đáp:
-Đúng thế.
Lục Tiểu Phụng chau mày hỏi:
-Ngươi đến Quan Trung từ bao giờ ?
Tư Không Trích Tinh đáp:
-Hai bữa trước đây.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Ngươi tới đây làm chi ?
Tư Không Trích Tinh đáp:
-Để chờ công tử.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Chờ ta ư ?
Tư Không Trích Tinh đáp:
-Công tử muốn đi kiếm Diêm lão bản chắc phải qua đây. Huống chi công tử đã tới
khu phụ cận Thái Nguyên thì thế nào cũng tìm đến Triệu đại ma tử để ăn một bữa
chả
chó.
Hắn thở dài nói tiếp:
- -
-Chính tại hạ cũng phải thừa nhận nghề chả chó của Triệu đại ma tử quả không ai
bì kịp.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Vì ngươi sợ ta nếm mùi chả chó của ngươi mà khám phá ra được hành tung trá
ngụy nên mới nói là thịt chó bán hết rồi phải không ?
Tư Không Trích Tinh cười rộ đáp:
-Bất luận vì sao thì lần này công tử cũng bị tên quỷ khôn ngoan lừa gạt.
Lục Tiểu Phụng lại hỏi:
-Ngươi chờ ta làm chi ?
Tư Không Trích Tinh hỏi lại:
-Dù sao công tử cũng phải chịu tại hạ là con người làm nên trò chứ ?
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Chẳng lẽ ngươi định ăn cắp của ta ?
Tư Không Trích Tinh ngạo nghễ đáp:
-Hễ công tử nói ra là bất cứ thứ gì tại hạ cũng ăn cắp.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Ngươi định lấy cắp vật gì của ta ?
Tư Không Trích Tinh hỏi lại:
-Công tử nhất đụnh đòi tại hạ phải nói ra chăng ?
Lục Tiểu Phụng hững hờ đáp:
-Nếu ngươi không dám nói ta cũng chẳng bắt ép.
Tư Không Trích Tinh trợn mắt lên hỏi:
-Sao tại hạ lại không dám nói ?
Thượng Quan Đan Phụng hỏi xen vào:
-Sự thực ngươi định ăn cắp thứ gì ?
Tư Không Trích Tinh đáp:
-Ăn cắp cô nương.
Thượng Quan Đan Phụng trố mắt lên, đứng thộn mặt ra.
Tư Không Trích Tinh lại nói:
-Có người bỏ ra hai chục vạn lạng để mướn tại hạ ăn cắp cô nương đem đi.
Thượng Quan Đan Phụng nói :
-Không ngờ tấm thân ta lại đáng giá đến hai chục vạn lạng bạc …
Nàng nói chưa dứt lời đã đỏ mặt lên.
Tư Không Trích Tinh cười đáp:
- -
-Có điều người đó bảo tại hạ ăn cắp cô nương thì nhất định cô không hiểu được
chỗ
dụng ý của họ.
Thượng Quan Đan Phụng đỏ mặt lên lớn tiếng hỏi:
-Sao ngươi biết ta muốn hiểu chỗ dụng ý của họ ?
Tư Không Trích Tinh chớp mắt mấy cái không nói nữa.
Thượng Quan Đan Phụng hỏi:
-Người đó là ai ? Hành động này là có dụng ý gì ?
Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
-Hắn không dám nói đâu. Hắn mà tiết lộ điều bí mật của chủ mướn thì lần sau còn
ai dám đến mướn hắn nữa ?
Thượng Quan Đan Phụng hỏi:
-Tiểu thâu không tự đi kiếm việc, mà chủ mướn lại hpải đến kiếm gã ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tại hạ đã nói tên tiểu thâu này không giống hạng trộm cắp khác. Trước nay hắn
không lấy cắp vật gì đáng tiền bao giờ.
Tư Không Trích Tinh nói:
-Nhưng tại hạ vẫn phải ăn cơm.
Lục Tiểu Phụng nói theo:
-Chẳng những phải ăn cơm mà còn phải uống rượu và là thứ rượu thượng hảo.
Tư Không Trích Tinh đáp:
-Vì thế nên người ta có chịu bỏ tiền ra tìm tại hạ thì tại hạ mới đi đánh cắp.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Có điều những người bỏ tiền ra mời ngươi đi ăn cắp cũng không nhiều.
Tư Không Trích Tinh đáp:
-Quả không có mấy.
Lục Tiểu Phụng nói:
-Dù ngươi không nói thì ta cũng biết lần này ai đến kiếm ngươi.
Tư Không Trích Tinh đáp:
-Công tử biết là chuyện của công tử. Tại hạ không nói là việc của tại hạ.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Ngươi nói vậy tức là bất luận ta biết hay không ngươi cũng chẳng chịu nói chứ
gì ?
Tư Không Trích Tinh đáp:
-Đúng thế !
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Tại sao bây giờ ngươi lại biến đổi chủ ý đem chuyện bí mật này nói với ta ?
Tư Không Trích Tinh thở dài đáp:
-Công tử mạo hiểm dấn thân vào đống lửa để cứu tại hạ, suýt nữa cháy sạch cả
lông mày thì khi nào tại hạ lại nỡ ăn cắp người bạn của công tử ?
Lục Tiểu Phụng nói:
-Theo lời ngươi thì dù là việc trộm cắp cũng phải có đạo lý hay sao ?
Tư Không Trích Tinh đáp:
-Công tử nói đúng !
Thượng Quan Đan Phụng không nhịn được lớn tiếng hỏi:
-Nếu ngươi không nghĩ đến đạo nghĩa thì liệu ngươi có ăn cắp được ta đem đi thật
không ?
Tư Không Trích Tinh ngạo nghễ đáp:
-Cô nương đừng quên tại hạ là vua ăn cắp. Trong thiên hạ chẳng có cái gì là tại
hạ
không đánh cắp được.
Thượng Quan Đan Phụng cười lạt hỏi:
-Ta muốn nghe kế hoạch ngươi chuẩn bị đánh cắp ta ra sao ?
Tư Không Trích Tinh hỏi lại:
-Cô nương có nghe tên bán thuốc cao dán nào đem bí mật độc môn của họ nói cho
người khác biết không ?
- -
Thượng Quan Đan Phụng đáp:
-Không có chuyện đó.
Tư Không Trích Tinh nói:
-Thế thì điều bí mật độc môn của tại hạ cũng chẳng thể cho cô nương hay được.
Thượng Quan Đan Phụng trợn mắt lên nói:
-Mười tên mặt rỗ có đến chín là phường quái ác. Ta xem chừng nhất định ngươi
cũng là một tên rỗ mặt ?
Tư Không Trích Tinh trợn mắt lên hỏi:
-Ai bảo thế ?
Thượng Quan Đan Phụng đáp:
-Ta bảo thế. Nếu không đúng thì ngươi lột bỏ tấm mặt nạ rỗ chằng rỗ chịt để lộ
chân tướng ra.
Tư Không Trích Tinh nói:
-Cái đó không được.
Tqdp hỏi:
-Sao lại không được ?
Tư Không Trích Tinh đáp:
-Nếu để cô nương ngó thấy, Lục Tiểu Phụng lại đòi tỷ thí nhào lộn với tại hạ.
Lần
trước tại hạ đã bị điên đầu ngất xỉu. Tại hạ không dám lãnh giáo lần thứ hai
nữa.
Thượng Quan Đan Phụng đỏ mặt lên không nhịn được, bật tiếng cười khúc khích.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Những bàn tay này của ia vậy ?
Tư Không Trích Tinh đáp:
-Đó là những bàn tay của bọn người phóng hỏa.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Ngươi đuổi kịp bọn chúng ư ?
Tư Không Trích Tinh đáp:
-Tại hạ đã hóa trang làm Triệu đại ma tử mà có kẻ phóng hỏa đốt nhà hắn thì dĩ
nhiên tại hạ phải trả thù cho hắn.
Thượng Quan Đan Phụng nói:
-Vì thế mà người chặt tay chúng để từ nay chúng không thể đi đốt nhà kẻ khác
được nữa.
-Tại hạ còn chuẩn bị đem bán mười mấy con ngựa của chúng để bồi thường tổn hại
cho Triệu đại ma tử.
- -
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Bọn chúng đâu rồi ?
Tư Không Trích Tinh đáp:
-Chúng còn ở trong rừng cây bên kia. Tại hạ đặc biệt lưu chúng lại cho công tử.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Lưu lại cho ta làm chi ?
Tư Không Trích Tinh hỏi lại:
-Bọn chúng định đốt chết công tử, chẳng lẽ công tử không muốn chất vấn lai lịch
chúng ?
Mưa rao chẳng khác gì kẻ lãng tử đêm khuya lần vào phòng hương của quả phụ.
Lúc đến đột ngột, lúc ra đi cũng mau lẹ.
Sau khi mưa đến rồi, nhất thiết đều ướt át, biến cải. Cây trong rừng được thầm
nhuần biến thành xanh biếc. Thi thể đầy máu tươi cũng rửa sạch trơn cơ hồ không
kiếm ra vết thương nữa.
Mười mấy người này chẳng còn một ai sống sót. Lục Tiểu Phụng và Thượng Quan
Đan Phụng đang mãi coi thi thể người chết thì Tư Không Trích Tinh đã biến mất
không thấy đâu nữa.
Lục Tiểu Phụng nằm duỗi dài trong bồn nước nón nhằm mắt lại. Sau khi tàn thân
chàng bị ướt đẫm, tìm được chỗ tắm nước nóng là một điều khoan khoái vô cùng.
Vận khí chàng kể ra hãy còn hên lắm.
Bên cạnh là một thùng nước lớn đặt trên lò lửa, nước đang sôi sung sục bốc hới
tỏa
ra khắp gian nhà khiến con người thoải mái dễ chịu.
Hoa Mãn Lâu tắm rồi, chắc bây giờ gã đang ngon giấc. Con Thượng Quan Đan
Phụng hẳn đã tới Châu quang bảo khí các.
Thượng Quan Đan Phụng tuy chẳng muốn vậy, nhưng cũng riu ríu nghe lời, dường
như cô rất chìu lòng Lục Tiểu Phụng. Điều này khiến cho chàng rất hài lòng, mơi
phải, vì chàng hay chìu ý đàn bà mà cũng khoái đàn bà nghe lời mình.
Vậy mà chàng lại cảm thấy có đìeu không thỏa mãn, tựa hồ bên trong còn chỗ khúc
mắc mà không nói ra được khúc mắc vì chuyện gì ?
Diêm Thiết San lúc lâm tử đã thừa nhận những tội lỗi ngày trước. Hoắc Thiến
Thanh đã chịu thanh toán nợ cũ.
Công việc Đại Kim Bằng Vương ủy thác cho Lục Tiểu Phụng kể như đã được hoàn
thành một trong ba phần, mà chàng đang tiến hành một cách thuận lợi.
Vậy còn điều chi làm cho chàng không thỏa mãn ?
- -
Cơn mưa đã tạnh. Mái hiên thỉnh thoảng nhỏ giọt tí tách. Ngọn gió đêm mới mẻ và
thanh khiết thổi lại.
Lục Tiểu Phụng buông tiếng thở dài, quyết định không nghĩ vơ nghĩ vẩn nữa, cố
gắng trở nên con người trí túc.
Giữa lúc ấy, bỗng nghe tiếng cánh cửa kẹt mở.
Chàng nghe không lầm. Cánh cửa quả đã bị người đẩy ra.
Nhưng chàng chẳng hiểu mắt mình có trông lầm không ? …
Chàng ngó thấy bốn cô gái từ phía ngoài tiến vào.
Bốn cô gái nhỏ tuổi mà xinh đẹp. Chẳng những người các cô xinh đẹp, phong độ
cũng dịu dàng. Cô nào cô nấy mặc quần áo khít vào minh khiến cho tấm thân mảnh
dẻ lại càng tha thướt dễ làm rung động lòng người.
Lục Tiểu Phụng thích nhất là những thiếu nữ lưng thon, chân dài mà lưng các cô
này đều bé nhỏ thon thon, chân các cô cũng rất dài.
Bọn thiếu nữ mỉm cười đàng hoàng đẩy cửa đi vào tựa hồ không biết trong nhà có
chàng trai đang lõa lồ thân thhể ngồi trong bồn nước tắm.
Nhưng bốn cặp mắt sáng ngời của bốn co lại nhìn chằm chặp vào mặt Lục Tiểu
Phụng.
Lục Tiểu Phụng không phải là con người hay e thẹn mà lúc này cũng cảm thấy
người nóng bừng. Chàng chẳng cần soi gương cũng biết mặt mình đỏ như gấc.
Đột nhiên một cô bật cười hỏi:
-Nghe nói Lục Tiểu Phụng có bốn hàng lông mày mà sao ta chỉ ngó thấy có hai
hàng ?
Một cô khác cười đáp:
-Ngươi còn ngó thấy hai hàng, chứ ta ngay một hàng cũng không thấy.
Cô noi trước người rất cao, cắp mắt phượng nhỏ mà dài. Tuy cô cười mà tựa hồ
gương mặt dầy sát khí rùng rợn.
Bất luận là ai cũng nhận ra không phải cô là gái đến thay nước tắm cho nam nhân.
Nhưng cô vẫn tiến vào cầm cái gáo trên bàn mỉm cười nói:
-Dường như nước nguội rồi, ta đổ thêm nước nóng vào cho ngươi.
Lục Tiểu Phụng ngó thấy gáo nước nóng bốc hơi ngùn ngụt, tuy chàng cũng sợ hãi,
nhưng mình đang thân thể lõa lồ ở trước mặt bốn cô gái, chàng không đủ dũng khí
để
đứng lên.
Một nồi nước lớn đang sôi mà múc dội vào người thì dĩ nhiên không ai chịu nổi.
- -
Lục Tiểu Phụng ngần ngại không hiểu mình nên đứng dậy hay cứ ngồi lỳ trong
thùng tắm. Chàng chợt phát giác ra dù mình muốn cử động cũng không cử động được.
Một cô thủy chung chẳng nói năng gì lại đầy vẻ ôn hòa trầm tỉnh đột nhiên rút
thanh đoản kiếm dài chừng hơn thước, ánh hàn quang loé ra bốn mặt. Thanh kiếm kề
vào cổ chàng.
Kiếm khí lạnh toát khiến cho Lục Tiểu Phụng từ bên tai đến bả vai nổi da gà.
Thiếu nữ mình dài mắt phượngđã từ từ múc nước trong nồi đổ vào thùng tắm,
miệng lạnh lùng lên tiếng:
-Ta tưởng ngươi hay hơn hết là nên an phận. Bốn chị em ta tuy ôn nhu văn nhã
nhưng trước nay giết người không chớp mắt. Nồi nước sôi sục này mà dội lên mình
ngươi thì chẳng chết cũng toát da.
Cô vừa nói vừa múc nước trong nồi.
Nước trong thùng cũng còn rất nóng mà đổ thêm nước sôi vào thì con người chẳng
tài nào chịu nổi.
Lục Tiểu Phụng trán toát mồ hôi. Nồi đồng nước sôi mới múc ra một phần tư,. Nếu
múc hết cả đổ vào thùng tắm thì người ngồi trong thùng ít ra cũng toát hết một
lần da.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên bật cười … cười là thói quen của chàng.
Thiếu nữ múc nước trợn cặp mắt rất hấp dẫn mà lại oai nghiêm nhìn chàng lạnh
lùng nói:
-Dường như ngươi trong lòng khoan khoái lắm thì phải ?
Lục Tiểu Phụng trong lòng đang khoan khoái thật. Chàng mỉm cười đáp:
-Tại hạ chỉ cảm thấy rất tức cười.
Thiếu nữ hỏi:
-Tức cười ư ? Điều chi đáng tức cười ?
Thiếu nữ vừa hỏi vừa múc nước lẹ hơn.
Lục Tiểu Phụng mỉm cười nói:
-Mai đây mà tại hạ nói cho người khác hay lúc mình đang tắm được Nga Mi Tứ Tú
đến múc nước cho, nếu có người tin như vậy thì thật là quái sự đáng tức cười.
Nguyên chàng đã đoán ra lai lịch của các cô.
Thiếu nữ mình dài mắt phượng cười lạt nói:
-Không ngờ nhãn lực ngươi còn khá. Đúng rồi ! Ta là Mã Tú Chân.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Vị giết người không chớp mắt kia phải chăng là Thạch Tú Vân ?
Thạch Tú Vân tiếng cười càng ôn nhu, dịu dàng đáp:
- -
-Nhưng lúc ta giết ngươi nhất định phải chớp mắt.
Mã Tú Chân nói:
-Sở dĩ bọn ta không muốn giết ngươi là vì muốn hỏi ngươi mấy câu. Nếu ngươi trả
lời cho lẹ thì ta không múc nước sôi ở trong nồi đổ vào nữa. Bằng không ta dội
cả nồi
vào ngươi đó …
Thạch Tú Vân thở dài nói theo:
-Khi đó e rằng cả mình ngươi sẽ biến thành người chín.
Tôn Tú Thanh thở dài nói :
-Thịt heo chín còn có thể bán cho hàng thịt. Con người chín e rằng chỉ để cho
chó
ăn.
Lục Tiểu Phụng cũng thở dài hỏi:
-Dường như bây giờ tại hạ sắp chín rồi, sao các cô còn chưa hỏi lẹ lên ?
Diệp Tú Châu hỏi:
-Hay lắm ! Ta hỏi ngươi : Sư huynh ta là Tô Thiếu Anh có phải đã chết về tay Tây
Môn Xuy Tuyết không ?
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp:
-Cô nương đã biết rồi sao còn hỏi tại hạ làm chi ?
Mã Tú Chân hỏi:
-Tây Môn Xuy Tuyết đâu rồi ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tại hạ cũng đang muốn kiếm y. Nếu các cô kiếm thấy y đâu xin cho tại hạ biết
với.
Mã Tú Chân hỏi:
-Ngươi không biết thật chứ ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Chỉ khi nào tại hạ đang uống rượu say mới nói dối nữ nhân, còn hiện giờ tại hạ
đang tỉnh táo lắm.
Mã Tú Chân nghiến răng. Đột nhiên cô lại múc nước đổ ra, lạnh lùng nói:
-Ở trước mặt bọn ta ngươi nên nói thực là hơn.
Lục Tiểu Phụng gượng cười hỏi:
-Bây giờ sao tại hạ lại không thành thực ?
Mã Tú Chân hỏi sang chuyện khác:
-Ngươi thiếu nữ cùng đi với ngươi có phải là công chúa ở Kim Bằng Vương triều
không ?
- -
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Cái đó nhất định là đúng.
Mã Tú Chân hỏi:
-Đại Kim Bằng Vương còn sống ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Còn sống.
Mã Tú Chân hỏi:
-Phải chăng lão yêu cầu ngươi đi kiếm Diêm Thiết San ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Phải !
Mã Tú Chân hỏi:
-Lão còn bảo ngươi kiếm ai nữa ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
-Lão nhân gia yêu cầu tại hạ kiếm Thượng Quan Mộc và Nghiêm Độc Hạc.
Mã Tú Chân chau mày hỏi:
-Hai nhân vật đó là ai ? Sao ta chưa từng nghe nói tới danh tự này bao giờ ?
Lục Tiểu Phụng thở dài đáp:
-Những danh tự mà cô nương không nghe nói tới e rằng ít ra cũng đến mấy triệu
người.
Mã Tú Chân trợn mắt lên nhìn chàng.
Lục Tiểu Phụng lại thở dài nói:
-Tại hạ không mặc quần áo mà cô nương cứ trợn mắt lên dòm ngó khiến cho tại hạ
hổ thẹn vô cùng.
Mặt chàng lúc này không đỏ mà mặt Mã Tú Chân lại đỏ bừng lên.
Bỗng cô xoay mình đặt cái gáo múc nước trong tay xuống bàn. Cô vuốt quần áo
cho ngay ngắn lại, nhìn Lục Tiểu Phụng khép nép thi lễ.
Thạch Tú Vân cũng buông kiếm xuống.
Cả bốn thiếu nữ xinh đẹp, trẻ tuổi, xiêm áo chỉnh tề, đột nhiên đồng thời nhìn
chàng trai thân thể lõa lồ ngồi trong thùng tắm khom lưng hành lễ. Nếu ai không
mắt
thấy vụ này thì nhất định không bao giờ lại tưởng tượng có chuyện đó được.
Lục Tiểu Phụng ngẩn người ra. chàng cũng không ngờ bốn cô gái ngang ngược bá
đạo lại thay đổi thái độ một cách chóng vánh đến thế ! Lúc trước các cô ương
ngạnh
bao nhiêu thì bây giờ biến thành lễ mạ bấy nhiêu.
Mã Tú Chân khom lưng nói:
-
-Bọn đệ tử phái Nga Mi là Mã Tú Chân, Diệp Tú Châu, Tôn Tú Thanh, Thạch Tú
Vân, vâng mệnh gia sư tới đây mời Lục công tử giờ Ngọ ngày mai tới dùng cơm.
Chẳng hiểu Lục công tử có vui lòng nhận lời chăng ?
Lục Tiểu Phụng ngơ ngác hồi lâu mới nhăn nhó cười đáp:
-Dù tại hạ có muốn chìu lòng đến đâu cũng không thể thỏa mãn được. Tại hạ rất
lấy làm tiếc mình không mọc cánh để trưa mai bay tới chùa Huyền Chân trên núi
Nga
Mi.
Mã Tú Chân toét miệng cười nói:
-Hiện giờ gia sư cũng không ở núi Nga Mi, lão nhân gia đã tới Châu quang bảo khí
các để chờ đại giá Lục công tử.
Lục Tiểu Phụng sững sốt hỏi:
-Lão nhân gia cũng đến rồi ư ? Đến tự hồi nào ?
Mã Tú Chân đáp:
-Mới đến bữa nay.
Thạch Tú Vân mỉm cười nói:
-Nếu bọn tiểu nữ không tới Châu quang bảo khí các thì làm sao mà biết được những
chuyện xảy ra đêm qua ?
Lục Tiểu Phụng lại cười. Dĩ nhiên chàng cười gượng.
Mã Tú Chân nói:
-Công tử vui lòng nhận lời, bọn tiểu nữ không dám quấy nhiễu nữa. Vậy xin cáo
biệt.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Các vị không còn điều chi hỏi tại hạ nữa ư ?
Mã Tú Chân lắc đầu mỉm cười, thái độ rất ôn hu lễ mạo, dường như đã quên hết
vừa rồi toan luộc chín người.
Diệp Tú Châu tương đối thành thực hơn. Cô không nhịn được cười nói:
-Bọn tiểu nữ từng nghe đại danh của Lục công tử đã lâu, nên phải nhân lúc công
tử
tắm gội mới dám tìm vào.
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp:
-Thực ra các vị tùy tiện muốn đến lúc nào cũng được và tùy tiện muốn hỏi điều gì
tại hạ cũng không cự tuyệt.
Thạch Tú Vân chớp mắt hỏi:
-Thực tình Lục công tử không bực mình chứ ?
Lục Tiểu Phụng đáp:
- -
-Ủa ! Sao tại hạ phải bực mình ? Trái lại, tại hạ lấy làm khoan khoái muốn chết.
Thạch Tú Vân ngơ ngác hỏi:
-Bọn tiểu nữ đối xử với công tử như vậy mà công tử còn khoan khoái ư ?
Lục Tiểu Phụng cười hì hì. Lúc này chàng cười thật sự đáp:
-Chẳng những tại hạ lấy làm khoan khoái mà còn rất cảm tạ các vị cô nương đã
đem lại cho tại hạ một cơ hội rất tốt.
Thạch Tú Vân không nhịn được hỏi:
-Cơ hội gì ?
Lục Tiểu Phụng thủng thẳng đáp:
-Lúc tại hạ tắm rửa các cô sấn vào được thì khi các cô tắm rửa tại hạ cố sấn vào
dĩ
nhiên các cô cũng không nổi nóng. Đó là cơ hội bằng vàng ít người chụp được. Sao
tại
hạ lại chẳng cao hứng ?