Trần Ngọc Như chợt gặp đại sư huynh đã lâu mới trùng phùng, nước mắt liền rơi xuống. Lưu Ngọc Tú vốn biết ăn nói, thông minh lanh lợi nhưng cũng không thốt thành lời.
Diệp Ngọc Thanh cắn môi thở dài, buồn bã nói: “Đại sư huynh, bản phái xảy ra chuyện…”
“Thiên Sơn phái cách xa giang hồ ngàn vạn dặm, không tham dự đoạt hùng tranh bá, cũng không dính vào thị phi, chỉ an phận, xảy ra chuyện gì?”
“Việc này vốn không liên quan đến cừu hận ân oán giang hồ.”
“Lẽ nào bộ lạc dị tộc lên núi gây hấn?”
“Không phải, họ vốn hòa bình với bản phái.” Diệp Ngọc Thanh lắc đầu ấp úng, “là nhị sư huynh và tam sư huynh… gây loạn…”
“Muội nói gì? Gây loạn?”
“Chúng giết nhị sư thúc và tam sư thúc…”
Mễ Giác lập tức biến sắc, đứng phắt dậy: “Chúng giết nhị sư thúc và tam sư thúc? Vì sao?”
Diệp Ngọc Thanh nghẹn ngào đáp: “Lưỡng vị sư thúc chăm sóc chúng từ nhỏ đến lớn mà chúng nhẫn tâm hạ độc thủ…”
Nàng nói một lúc mới nói vào chính đề, trong lúc luống cuống, nước mắt lại rơi xuống.
Lưu Ngọc Tú lau nước mắt, từ tốn kể: “Đại sư huynh, từ lúc huynh hạ sơn tìm Vô Tình Đoạn Trường Kiếm, ba năm liền không có tin tức, đại sư tẩu ngày nào cũng ưu sầu, thương nhớ…”
“Ta quả có lỗi với nàng.” Mễ Giác khẽ thở dài.
“Nhị sư huynh và tam sư huynh bị ma quỷ che mắt, nói là đại sư huynh… đại sư huynh không còn trên đời, còn nói… nước không thể một ngày không vua, nhà không thể một ngày không có chủ… vị trí chưởng môn nên giao cho chúng thay thế. Nhị sư thúc và tam sư thúc cực lực phản đối, lời ra tiếng vào rồi xung đột. Hai tên súc sinh táng tận thiên lương, đại nghịch bất đạo lại dám hạ sát thủ với lưỡng vị sư thúc.”
“Bộp”, hữu quyền Mễ Giác đập vào tả chưởng, trầm giọng: “Chúng thật sự sát hại lưỡng vị sư thúc? Việc làm khi sư diệt tổ, người và thần đều căm ghét này mà chúng cũng dám làm sao?”
“Không chỉ như thế, cả đại sư tẩu và Hạo nhi cũng bị chúng giam giữ, coi là con tin đòi đổi lệnh bài chưởng môn. Ba tỷ muội nhân cơ hội đào thoát khỏi ma chưởng của chúng, chỉ mong tìm thấy đại sư huynh, bắt hai tên phản đồ, thanh lý môn hộ.”
Lại một tiếng “bình” vang lên, Mễ Giác đấm mạnh tay lên ghế, giận giữ: “Súc sinh! Sao chúng lại biến thành độc ác như vậy? Bao nhiêu năm rồi, Thiên Sơn Lục Kiệt chúng ta tình như thủ túc, chúng…chúng sao lại không niệm tình đồng môn?”
“Hai người bịt mặt truy sát huynh ban nãy chắc là chúng.” Lưu Ngọc Tú trầm ngâm.
“Chả trách ta lại thấy chúng quen đến thế. Chúng vừa xuất hiện liền thi triển sát thủ, không dám nói tiếng nào, hóa ra sợ tiết lộ thân phận. Chúng vốn ngoan ngoãn, đột nhiên biến thành độc ác như thế, thật ra cái gì đã thay đổi bản tính chúng?”
“Từ khi đại sư huynh hạ sơn, chúng cũng rời Thiên Sơn, hai tháng trước mới về, không ngờ mới về chúng liền gây ra việc kinh rợn đó.”
Mễ Giác rúng động: “Chúng có nhắc đến lúc xông pha giang hồ đã làm gì? Gặp ai không?”
“Không.” Lưu Ngọc Tú lắc đầu, khẽ nhíu mày ngài, trầm ngâm, “có phải đại sư huynh hoài nghi những gì chúng làm là có kẻ xúi giục?”
“Ồ, nếu vậy chỉ sợ sự tình tuyệt không đơn giản như thế.” Mễ Giác nhíu chặt mày, tựa hồ ngẫm nghĩ, “Có lẽ đây là một âm mưu do kẻ nào đó tinh tâm bày ra, chúng chỉ là hai con cờ trong tay người ta.”
“Nhưng kẻ đó là ai? Âm mưu của hắn là gì?”
“Ta đoán vậy, không có bằng cứ thì ai xác định được.” Mễ Giác tựa hồ nghĩ ra, “sao các sư muội lại biết hành tung của ta?”
“Bọn muội đến Kim Lăng, một bằng hữu của huynh cho biết.” Trần Ngọc Như cướp lời, nàng chưa ngừng khóc, nước mắt như hoa lê, vô cùng đáng thương.
Mễ Giác vuốt tóc nàng, dịu giong: “Bằng hữu? Có phải Nhậm Ngã Sát?”
Trần Ngọc Như gật đầu, lại lắc đầu, ngầm ngừ thốt: “Ai cũng nói y là Nhậm Ngã Sát, nhưng y không chịu thừa nhận.”
Mễ Giác thắt lòng, lờ mờ nhận ra có chuyện, vội hỏi: “Vì sao?”
“Lúc bọn muội gặp y, y sắp chết đến nơi.” Trần Ngọc Như thở dài, “sau đó hai tên súc sinh dồn bọn muội vào chỗ chết, vị bằng hữu đó vì cứu muội mà suýt chết dưới kiếm của nhị sư huynh.”
Trái tim Mễ Giác gần như bật khỏi lồng ngực, run run: “Sao đó thì sao?”
“Sau đó… có thêm một thanh niên rất kỳ quái và một nữ nhân che mặt tới, kiếm pháp của thanh niên đó lợi hại hơn hai tên súc sinh, chỉ một chiêu đã hạ gục chúng.” Trần Ngọc Như khe khẽ thở dài, “hai người đó tranh chấp với Nhậm Ngã Sát, đang tranh biện, Nhậm Ngã Sát đột nhiên bỏ chạy.”
“Thật ra có chuyện gì?”
“Nhậm Ngã Sát bị người ta phế võ công, còn thụ trọng thương, mắc bệnh rất nặng, sống còn khổ hơn chết.”
Bị người ta phế võ công? Đầu óc Mễ Giác đột nhiên như bị sát đánh, hỏi lớn: “Hiện tại y ở đâu?”
Trần Ngọc Như tựa hồ giật mình trước cử chỉ đột ngột của y: “Chắc vẫn trong Kim Lăng thành…”
“Kim Lăng.” Mễ Giác quay người chộp Vô Tình Đoạn Trường Kiếm trên giường, lao ra ngay.
Thiên Sơn Tam Phượng cùng sững sờ.
Diệp Ngọc Thanh thở dài: “Nhiều năm không gặp, hình như đại sư huynh thay đổi rồi.”
Lưu Ngọc Tú cười khổ nói: “Đại sư huynh vốn lãnh tĩnh hơn người, từ bao giờ trở nên xung động như thế?”
Mễ Giác tịnh không thay đổi, y làm vậy không phải vì xung động, chỉ vì tình cảm dâng trào. Đó là tình bằng hữu, cũng Nhậm Ngã Sát, y có thể nén lại tất cả đau đớn cũng không bao giờ bỏ rơi bằng hữu. Bằng hữu có nạn, họ đều sẵn sàng hy sinh sinh mệnh bản thân để giúp đỡ. Đó là nghĩa giữa bằng hữu, là chân tình của nhân gian --- thứ tình cảm vĩ đại, chân thành nhất.
Người trên đời xôn xao qua lại vội vàng, giữa biển người mênh mông mà trở thành sinh tử chi giao của người khác nào có dễ. Mỗi người như một hạt bụi, vì duyên phận và hợp. Những người không có duyên, sẽ lướt qua sát cạnh nhau; người có duyên sẽ chỉ vì một ánh mắt, một nụ cười, là đủ khiến đôi lòng hòa hợp, vận mệnh nối liền. Nhưng duyên phận đó phải trải qua bao nhiêu năm nếm gió trải mưa, bao nhiêu năm tụng niệm chốn cửa thiện mới có thể ngưng kết thành hình?
Đời người có một tri kỷ, còn mong gì nữa? Hoa nở rồi hoa tàn, bốn mùa luân chuyển. Thiên hoang địa lão, biển cạn đá mòn. Bất biến chỉ có tình, thân tình, hữu tình, ái tình! Trên đời chỉ có tình chân thành nhất, duy tình bất diệt!
oOo
Trong Thiên Nhai Hải Các, Yến Trọng Y, Âu Dương Tình, Long Thất, Hải Đông Lai và Võ Lâm Tam Hiệp, những người không liên quan đến nhau, giờ cùng tụ tập – có cùng cừu địch, thân phận và địa vị mỗi người đều không cần tính tới.
Có những người sinh ra đã cô độc. Yến Trọng Y phảng phất quen với việc làm bạn với cô độc, xưa nay không thích ở cạnh người khác, lần này cũng không ngoại lệ, một mình y một góc, tựa cửa nâng chén độc ẩm. Y uống nét đẹp thê lương của tịch mịch. Y thích cảm giác đó.
Ai nấy nhíu chặt chân này, hiển nhiên đều tâm sự trùng trùng, Âu Dương Tình cũng thấp thỏm, chỉ riêng Yến Trọng Y vẫn lãnh mạc. Nhiệt tình, ẩn sâu trong lòng. Xưa nay y không bao giờ dễ dàng để lộ vui buồn, nhiều năm trước, lúc y bắt đầu học kiếm, Lãnh Lạc dạy y rằng học kiếm kị nhất nóng nảy, chỉ muốn thành công ngay. Y học kiếm thành tựu, cũng học luôn được nhẫn nại và lãnh tĩnh. Dục tốc tất bất đạt. Y phải bình tĩnh, thong thả suy tư.
Không ai tìm được Nhậm Ngã Sát, gã phảng phất biến thành liễu không khí, hóa thành nước, nói tan biến là tan biến.
“Người tập võ mất võ công còn đáng sợ chết.” Bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở được Long Thất phá tan.
“Mất võ công tuy khiến huynh ấy thống khổ nhưng khiến người khác đau lòng là … huynh ấy lại bi thảm đến thế.” Âu Dương Tình nối lời.
“Nhậm huynh đệ hiệp cốt rờ rỡ, vì chính nghĩa mà không tiếc thân, tranh đấu với tà ác, ai dám nói là sát thủ vô tình lãnh huyết? Ai dám phủ nhận huynh đệ là anh hùng?” Long Thất càng nói càng kích động, giọng lớn như tiếng chuông, “Nhậm huynh đệ mang trong mình một bầu máu nóng, mọi việc đã làm khiến những kẻ tự mệnh hiệp nghĩa phải hổ thẹn. Huynh đệ vốn là người tốt, vì sao lại không có kết cục tốt? Vì sao?”
Không ai trả lời được, đều cảm giác máu nóng đang dâng tràn.
“Huynh ấy chưa từng nghĩ mình trở thành anh hùng, chỉ làm những việc mình thấy nên làm.” Âu Dương Tình thở dài, “nhưng hiện tại huynh ấy sống thống khổ hơn chết, không bằng cả khất cái, còn làm được gì?”
“Người chưa trải qua vĩnh viễn không thể hiểu được nỗi đau của Nhậm huynh đệ.” Long Thất cười khổ.
“Thống khổ như thế, trên thế gian chỉ có người như Nhậm huynh đệ mới nhẫn được, đổi lại người khác, dù không chết cũng sẽ sụp đổ. Chỉ có người mang ý chí sinh mệnh ngoan cường nhất mới học được nhẫn nại.” Yến Trọng Y đang độc ẩm đột nhiên trầm giọng.
Học được nhẫn nại mới chịu được đả kích thống khổ nhất, tàn nhẫn nhất. Nhậm Ngã Sát vẫn là Nhậm Ngã Sát, gã thực hiện được những việc người khác không làm được, chịu được những việc người khác nằm mộng cũng không thể.
Yến Trọng Y từ từ quay đầu lại: “Hiện tại không ai có thể cứu y, chỉ có lòng tin và dũng khí mới giúp y đứng dậy nổi.”
Tất thảy đều lắng nghe, y là huynh đệ của Nhậm Ngã Sát, là người duy nhất trên đời hiểu gã.
“Người khác chỉ mang lại cho y một chút an ủi và đồng tình, nhưng y là người kiên cường, không cần những thứ đó. Nếu một người mất đi cả lòng tin và dũng khí, vậy thì xong rồi.”
Nên Nhậm Ngã Sát muốn đứng lên, phải dựa vào chính mình.
Âu Dương Tình thở dài: “Huynh ấy mà buông xuôi, sẽ phải sống thống khổ trong bóng đen thất bại, mãi mãi không thoát ra được. Tuy huynh ấy không thể dùng đao nữa nhưng vẫn là Nhậm Ngã Sát, bất kể thế nào, cũng không nên đối đãi với mình như vậy.”
“Vì thế chúng ta phải cho y thấy rằng dù y mất võ công nhưng còn bằng hữu, chỉ cần y hiểu được ý nghĩa sống tiếp, sẽ không còn đánh mất chính mình nữa.”
“Chỉ cần huynh ấy nguyện ý quay lại, tiểu nữ sẵn sàng làm tất cả, dù đổi bằng sinh mạng cũng không hối hận.” Âu Dương Tình đột nhiên buông lời vô cùng kiên định.
Nàng cũng không hiểu vì sao bản thân lại nói ra những lời đó trước mặt nhiều người thế này, nàng chỉ biết thống khổ của Nhậm Ngã Sát cũng là của mình, nàng phải kết thúc mọi đau buồn của gã. Có lẽ đó là ái tình. Sức mạnh của tình yêu không gì cản nổi, trên đời có bao nhiêu việc, bao nhiều người đã thay đổi vì nó.
Long Thất nhìn nàng, im lặng hồi lâu rồi từ từ nói: “Kỳ thật võ công của Nhậm huynh đệ không hẳn không thể khôi phục.”
Hải Đông Lai đột nhiên biến sắc, định nói rồi thôi.
“Tiên sinh nói gì?” Yến Trọng Y ngẩng phắt lên, trong mắt sáng rực tinh quang.
“Chỉ cần một vật kinh mạch toàn thân Nhậm huynh đệ sẽ liền lại, không chỉ dùng đao được mà công lực cũng tăng cao, một ngày ngàn dặm, đạt tới hóa cảnh.”
Mục quang Yến Trọng Y lấp lóe, ánh mắt lãnh mạc xuất hiện một tia lửa: “Vật gì vậy?”
Hải Đông Lai sau cùng cũng không nén nổi: “Long Thất tiên sinh, nếu tiên sinh nói ra bí mật đó sẽ dấy lên sóng gió trên giang hồ, mong tiên sinh nghĩ kỹ.”
Long Thất lắc đầu: “Tại hạ tự biết cân nhắc.”
Hải Đông thở dài, lắc đầu cười khổ.
Âu Dương hỏi gặng: “Thật ra là vật gì?”
“Vạn Kiếp Trùng Sinh!”
“Vạn Kiếp Trùng Sinh?”
“Đúng, Vạn Kiếp Trùng Sinh là sinh cơ duy nhất của Nhậm huynh đệ.”
“Vạn Kiếp Trùng Sinh?” Giọng nói từ dưới lầu vang lên.
Âu Dương Tình đảo mắt, mừng ra mặt: “Mễ tiên sinh!”
Thiên Sơn Nhất Kiếm hiệp danh vang vọng nhưng Mễ Giác tính tình khiêm tốn, coi nhẹ danh lợi, người trên giang hồ chân chính gặp y không mấy ai. Hải Đông Lai cùng Võ Lâm Tam Hiệp là nhân vật đời trước, chỉ nghe tên chứ chưa gặp mặt những nhân vật lớp trẻ.
Long Thất là đệ nhất danh bộ Lục Phiến môn, gót chân đi khắp vạn dặm giang sơn để truy án, từng có duyên gặp mặt một lần với Mễ Giác, nhiều năm sau lại đột nhiên gặp lại, bất giác ngẩn người buột miệng: “Mễ đại hiệp?”
“Long Thất tiên sinh, Vạn Kiếp Trùng Sinh thật ra là vật gì? Nó thật sự giúp Nhậm huynh đệ khôi phục võ công?” Mễ Giác mặt mũi tiều tụy nhưng ánh mắt sáng rực hữu thần.
“Vạn Kiếp Trùng Sinh…”
Hải Đông Lai đột nhiên cắt lời: “Long Thất tiên sinh, nhất định phải nói ra bí mật này ư?”
“Nhậm huynh đệ hai lần trượng nghĩa tương trợ, không cần báo đáp, chỉ vì hai chữ Chính nghĩa” Long Thất nghiêm mặt, “lần này Nhậm huynh đệ sa vào tình cảnh này, kỳ thật cũng vì nó, nếu chúng ta không giúp gì, không phải sẽ thành bất nhân bất nghĩa ư?”
“Nhưng đó là cống phẩm triều đình…”
“Đó cũng là việc duy nhất chúng ta giúp được Nhậm huynh đệ, tính toán nhiều thế làm gì.”
“Long Thất tiên sinh…”
“Hải tổng tiêu đầu, ông bất tất nói gì, việc này do một mình tại hạ chịu trách nhiệm, tuyệt không liên lụy quý tiêu cục.” Long Thất lại liếc Hải Đông Lai, thong thả nói, “Vạn Kiếp Trùng Sinh tuy là nhân gian chí bảo, khiến người người nhỏ dãi nhưng bí mật về nó không mấy ai biết. Vật này không phải minh châu bảo ngọc, cũng không phải cổ ngoạn kì trân, kỳ thật chỉ là một loại thuốc, xuất xứ từ một hải đảo không tên, việc nó hình thành vẫn là bí mật. Theo tên giang dương đại đạo đó nói, công hiệu của nó thần kì, có thể giải bách độc, trị bách bệnh, diên niên ích thọ, điểm quý báu nhất là nó có thể tiếp cân tục cốt, liệu thương sinh cơ.”
“Lời đồn đa phần do những kẻ hiếu sự khoa trương, không thể tin hết.” Mễ Giác ngần ngừ.
“Người ta khi chết sẽ nói lời thiện. Lời tên giang dương đại đạo đó không đến nỗi giả dối.”
“Sao hắn lại biết vật đó có công hiệu thần kỳ như vậy?”
“Hắn tận mắt thấy một con mãng xà giao chiến cùng một con thương ưng, mãng xà không địch nổi, bị thương ưng đánh bị thương, lại rơi từ vách đá xuống, vết thương chằng chịt, sức cùng lực kiệt nhưng nuốt vật đó vào liền tinh thần phơi phới, biến thành hung mãnh dị thường, hơn hẳn lúc chưa thụ thương, chỉ mấy hiệp là hạ sát được thương ưng.”
Ánh mắt Mễ Giác sáng lên nhưng vẫn hoài nghi: “Nhưng Nhậm huynh đệ bị chấn đứt kinh mạch, công lực mất hết, vật đó có thể nối lại kinh mạch ư?”
“Tên giang dương đại đạo lấy được, lòng không khỏi hoài nghi nên làm thí nghiệm. Hắn đánh vỡ xương đầu và chấn đứt kinh mạch toàn thân một con ác lang, rồi cho nó dùng một chút, ba thời thần sau con ác lang đã hành động như thường, kình lực đại tăng, hắn gần như dốc toàn lực mới tiêu diệt nổi. Vì thế vật đó mới có tên là Vạn Kiếp Trùng Sinh.”
Hai mắt Mễ Giác sáng lên hưng phấn, thở dài: “Hóa ra như vậy, chả trách Trung Nguyên Tứ Đạo liều mạng bám riết.”
“Nếu Nhậm huynh đệ dùng nó, sẽ nhanh chóng trở lại là Nhậm Ngã Sát trước kia.”
“Vật đó đâu?”
“Hiện tại không chỉ Nhậm huynh đệ không thấy đâu, cả vật đó cũng không trong tay tại hạ.” Long Thất cười khổ, “mấy ngày trước vật đó bị một Phù Tang lãng nhân thần bí cướp mất, Nhậm huynh đệ cũng vì thế mới biến thành phế nhân.”
Mễ Giác nhíu mày: “Lại là y? Vật đó trong tay y, cơ hội đoạt lại rất nhỏ nhoi.”
“Hiện tại quan trọng nhất là tìm thấy Nhậm Ngã Sát.” Yến Trọng Y trầm mặc từ lâu đột nhiên lên tiếng.
“Các hạ là…” Mễ Giác ngoái lại nhìn y.
“Sát Thủ Vô Tình, Thanh Long Yến Trọng Y.”
“Hóa ra các hạ là Yến Trọng Y.” Mễ Giác mỉm cười, “tiểu huynh đệ thường nhắc đến các hạ, cho rằng các hạ là sát thủ chân chính thành công.”
“Nhậm huynh đệ có thể nâng lên được, đặt xuống được, tuy bị giày vò, chịu bao thống khổ mà không sờn, kiên cường sống tiếp, y mới là sát thủ chân chính, sát thủ thành công.”
“Chỉ có nam nhân nhiệt huyết, có tình có nghĩa như các hạ với đủ tư cách làm huynh đệ với y.”
Yến Trọng Y ngẩng lên, mục quang đầy cảm tình nóng bỏng: “Mễ tiên sinh khẳng định cũng là sinh tử chi giao của y, bằng hữu của y thông thường đều là người tốt, không hẳn có quyền hữu thế địa vị, nhưng nhất định là những đại trượng phu quang minh lỗi lạc.”
Mễ Giác cười: “Tiểu huynh đệ có thể không hỏi gì cũng kết giao bằng hữu với một người lạ, hoặc không cần lý do giết một kẻ đáng chết.”
“ Mễ tiên sinh nhất định không phải người tầm thường trên giang hồ.”
“Tại hạ Thiên Sơn Nhất Kiếm Mễ Giác.” Mễ Giác bình thản.
Tất thảy sững sờ, không ai ngờ trung niên văn sĩ mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng giấu được nét phong thần tuấn lãng lại là Thiên Sơn Nhất Kiếm hiệp danh lừng thiên hạ.
Yến Trọng Y mỉm cười: “Nhậm huynh đệ có bằng hữu như huynh, quả mệnh vận đối đãi y không bạc.”
Mễ Giác cũng cười: “Tiểu huynh đệ có được huynh đệ như Yến huynh, không phải cũng là may mắn ư?”
Hai người cùng cười, hiện rõ phong thái anh hùng trọng anh hùng.
Âu Dương Tình cũng thấy máu nóng trào dâng, lớn tiếng nói: “Hai huynh đều là hảo bằng hữu, hảo huynh đệ, của huynh ấy, nếu huynh ấy biết được quan tâm như vậy, nhất định sẽ chảy nước mắt.”
Nhậm Ngã Sát có rơi nước mắt vì chuyện này không vẫn là một câu đố, nhưng bản thân nàng đã đầm đìa nước mắt vì cảm động, cũng vì tìm thấy sinh cơ cho Nhậm Ngã Sát.
Chương 29: Hỏi thế gian, tình là gì?
Mễ Giác từ từ quay lại, đối diện Âu Dương Tình, nhìn thẳng vào ánh mắt như nước, trong lòng đột nhiên phát sinh biến hóa phi thường vi diệu. Vẻ đẹp của nàng, không ai dám nhìn thẳng, quen nàng mấy ngày rồi mà y chưa từng nhìn nàng thế này bao giờ.
“Tiểu huynh đệ kỳ thật rất hạnh phúc, không chỉ có bằng hữu, có huynh đệ, còn cả một hồng nhan tri kỷ đặc biệt, y không nên trốn tránh mới phải.” Sắc mặt y hơi nhợt nhạt nhưng bình tĩnh vô cùng, thong thả nói, “có lẽ y không nhận ra chỗ khả ái của cô nương nên mới không dám đối diện hiện thực.”
“Huynh ấy luôn cho rằng tiểu nữ hận huynh ấy.” Âu Dương Tình khẽ thở dài.
Thật ra là hận? Hay là yêu? Yếu, vốn là một thứ vô cùng thần bí, dù hỏi bao nhiêu lần cũng khó lòng có được đáp án chuẩn xác.
“Tiểu huynh đệ có thể trở lại, lòng tin và dũng khí tuy không thể thiếu nhưng trọng yếu hơn hết là y cần một lý do để đứng dậy.” Mễ Giác tiếp lời, “lý do đó là tình cảm của cô nương.”
Yêu? Yêu thật ra là gì? Không ai có thể phủ nhận, ái tình vốn có thể biến những linh hồn vĩ đại thành vĩ đại hơn. Cũng không ai phủ nhận, ái tình có thể khiến kẻ hèn yếu thành dũng sĩ, và biến anh hùng thành kẻ hèn nhát.
“Ái tình là ngọn lửa sinh mệnh, không có nó, linh hồn sẽ tối tăm. Một người sống trong tối tăm sẽ vĩnh viễn không muốn đứng dậy. Tiểu huynh đệ có tình yêu, sẽ có Vạn Kiếp Trùng Sinh; mất đi tình yêu, y sẽ vạn kiếp bất phục. Cô nương hiểu không?”
Âu Dương Tình lộ vẻ hoang mang trong mắt, buồn bã đáp: “Nhưng… nhưng huynh ấy không nhìn đến tiểu nữ, căn bản không nhìn thấy tiểu nữ.”
“Đó là sai lầm của cô nương.”
Âu Dương Tình cười khổ nói: “Mỗi lần gặp là huynh ấy lại lạnh lùng, nói câu nào cũng gần như khiến tiểu nữ giận dữ, trong mắt huynh ấy chỉ có bằng hữu và huynh đệ.”
“Cô nương không hiểu lòng y, không hiểu tình cảm của y.” Mễ Giác thở dài.
Âu Dương Tình thoáng buồn trong mắt. Nhậm Ngã Sát luôn xa cách, nàng hiểu tâm sự gã bằng cách nào?
“Y chưa từng nhìn cô nương, vì y không dám, không thể kháng cực lại vẻ đẹp của Việt Nam. Kỳ thật nào chỉ mình y, bất kỳ nam nhân nào trên đời đều không kháng cự được.”
Âu Dương Tình im lặng, nàng cũng cô độc, mỹ lệ đến cô độc.
“Xưa nay tiểu huynh đệ giữu cự ly với cô nương vì y muốn yêu mà không thể, càng không dám tiếp nhận. Y là người mang tâm sự, trong lòng có bao bí mật không thể cho ai biết. Y không muốn mang đến thống khổ nên đành chôn vùi tình ái của mình mà của người khác xuống đáy lòng.” Mễ Giác nhíu mày thở dài, “y trốn tránh cô nương vì y hiểu rõ phòng tuyến trong lòng sẽ có ngày không chống chọi nổi. Nhưng y không ngờ càng kháng cự, thống khổ càng sâu, ngược lại càng khiến bản thân đau lòng. Cố gắng áp bức tình cảm của mình, kỳ thật là một hình thức đày đọa. Y không thể quên quá khứ, càng sa chân sâu hơn, vĩnh viến không rút chân được.”
“Huynh muốn nói là… huynh ấy cố ý tỏ ra lãnh mạc vô tình với tiểu nữ?”
“Kỳ thật cô nương chỉ nhìn là nhận ra, lẽ nào không phải thế?” Mễ Giác khẽ mỉm cười.
“Huynh ấy nên tự mình nói với tiểu nữ.”
“Y quyết tâm muốn xa cách cô nương, lẽ nào còn tự rước lấy phiền não?”
Âu Dương Tình cười khổ nói: “Có lúc tiểu nữ không nghĩ thông là minh yêu huynh ấy? Hay là hận nữa?”
“Không yêu sao lại hận? Yêu bắt đầu từ hận, hận cũng vì yêu mà thành. Yêu một người không cần lý do, hận một người nhất định vì yêu người đó sâu đậm. Hận là cảnh giới tối cao của yêu. Cô nương yêu y, đương nhiên là vậy.”
Âu Dương Tình im lặng, phảng phất đã si dại.
“Câu đố về tiểu huynh đệ, chỉ mình cô nương giải được, để y lại đứng lên, cũng chỉ có cô nương thực hiện được.”
Âu Dương Tình đột nhiên ngẩng lên: “Mễ tiên sinh, tiểu nữ nên làm thế nào?”
“Cho y biết, tình yêu của hai người chân thật, sâu sắc đến thế nào, đánh thức ý thức của y, đừng trốn tránh nữa.”
Trong mắt Âu Dương Tình lấp lánh ánh sáng đặc biệt, chợt lao vút đi như cánh hồ điệp.
“Hiện tại tiểu nữ đi tìm huynh ấy về, nhất định phải đưa huynh ấy về.” Giọng nói phiêu phiêu vọng lại, thân ảnh nàng đã chìm khuất.
Mễ Giác lắc đầu cười khổ, thở dài: “Hỏi thế gian tình là gì, mà khiến người hẹn thề sống chết.”
Có lẽ đó là sức mạnh của ái tình.
oOo
Con đường sạch bóng, Âu Dương Tình rảo bước thật nhanh, để lại làn u hương, theo gió phiêu tán. Mái tóc dài bay bay, phảng phất mưa bụi tháng ba, cũng giống như nước mắt của tình nhân.
Xuyên qua đường cái đến ngõ nhỏ, không biết quanh quang quẹo quẹo bao nhiêu lần, tìm tìm kiếm kiếm, sau cùng nàng cũng thấy một bóng dáng quen thuộc ở một ngách heo hút. Nhậm Ngã Sát ngồi xổm trên tuyết, có lẽ vì quá lạnh nên gã cuộn người lại, đang cắn từng miếng một chiếc màn thầu cứng đờ.
Chợt thấy người tâm ái đang nếm trải khổ cực của nhân gian, sa vào cảnh thê lương thế này, dù là người thiết thạch tâm trường cũng khó lòng trấn tĩnh được. Trong sát na, mùi vị khôn tả dâng lên trong lòng Âu Dương Tình, nàng bật khóc nức nở.
Nước mắt của nữ nhân là biển cả của nam nhân, tiếng thở dài của nam nhân lại là trái tim vụn vỡ của nữ nhân. Từ cổ đến nay, có bao nam nhân từng chìm trong nước mắt của nữ nhân? Cũng có bao nhiêu nữ nhân vì tiếng thở dài của nam nhân mà tâm linh mềm yếu?
Nhậm Ngã Sát nghe tiếng khóc, ngoái lại liền thấy nước mắt của Âu Dương Tình, vội quăng chiếc màn thầu, nhấc chân toan bỏ chạy. Gã sợ thấy nàng, càng sợ nước mắt của nàng, - - nước mắt nữ nhân là dòng sông mà nam nhân vĩnh viễn không chống cự nổi; nước mắt nữ nhân cũng là vũ khí hữu hiệu nhất để chinh phục nam nhân.
Gã chỉ chạy được mấy bước, đột nhiên loạng choạng ngã xuống, Âu Dương Tình bước nhanh tới đỡ.
“Đừng chạm vào ta.” Gã lập tức hất tay nàng ra.
“Huynh đứng dậy sẽ lại là Nhậm Ngã Sát, Nhậm Ngã Sát vĩnh viễn không gục ngã.”
“Cô đi ngay, càng xa càng tốt, tốt nhất đừng để ta thấy cô.” Giọng gã trở nên lạnh lùng.
“Thân hình Nhậm Ngã Sát luôn thẳng, vĩnh viễn không ai đánh gục được, huynh quên rồi ư?”
“Ai là Nhậm Ngã Sát? Gã chết lâu rồi.”
“Huynh chẳng qua bị người ta phế võ công, chỉ cần sinh mệnh còn là hy vọng cũng còn.”
“Cô có điếc không, không hiểu lời ta ư?” Nhậm Ngã Sát lớn tiếng gào lên, “ta chỉ là một khất cái, vì sao cô không chịu buông tha?”
“Chính huynh đày đọa bản thân, vì sao huynh không dám đối mặt?”
Nhậm Ngã Sát thống khổ lắc đầu: “Ta đã mất võ công, không thể dùng đao nữa, cô bảo ta làm thế nào đối diện với mình?”
“Huynh còn có thể đứng dậy, bắt đầu lại tất cả.”
Nhậm Ngã Sát thê lương đáp: “Ta không còn cả lòng tin sinh tồn và dũng khí xin cơm, sống thế này còn ý nghĩa gì?”
Âu Dương Tình dịu giọng: “Dũng khí và lòng tin của huynh không phải để xin cơm, lẽ nào huynh đã quên mất cừu hận?”
“Ta chưa từng quên mối sỉ nhục được kẻ đó ban cho, nên ta còn sống đến giờ.”
“Nếu huynh muốn báo thù, tất phải đứng lên trước. Chỉ có kẻ hèn nhát không còn dũng khí sống sót mới trốn tránh.”
“Ta đã mất…”
“Những thứ huynh có còn hơn những thứ mất đi nhiều, huynh còn bằng hữu, họ không bỏ rơi huynh, sao huynh lại tuyệt vọng với mình?”
“Bằng hữu vẫn còn nhưng những thứ mất đi vĩnh viễn không thể quay lại.” Nhậm Ngã Sát cười khổ.
Âu Dương Tình ngưng thị vào gã, phủi hoa tuyết trên tóc gã đi: “Quá khứ hãy để nó qua, huynh có thể lựa chọn lại, những thứ có được sẽ nhiều hơn mất đi, không phải càng tốt sao. Ít nhất huynh còn có muội, có ái tình.”
Nhậm Ngã Sát sững người.
Âu Dương Tình rơi lệ: “Giờ muội mới biết chúng ta thật ra đang làm khổ nhau. Huynh có biết không? Muội chưa từng rơi nước mắt vì nam nhân, còn huynh, lại khiến lòng muội nát tan. Huynh không vui, muội cũng thống khổ, mỗi lần thấy huynh chịu giày vò, muội cũng hận không thể chịu cùng…”
Nhậm Ngã Sát nghiến răng: “Ta không cần cô thương hại.”
“Huynh cho rằng thế là thương hại? Huynh không thấy đó là tình yêu ư?”
“Cô nói dối, cô hận tôi, chính miệng cô nói thế, cô vĩnh viễn hận tôi…” Nhậm Ngã Sát toàn thân run rẩy, đột nhiên nhảy bật lên bỏ chạy.
Âu Dương Tình nhanh chóng bắt kịp, hai tay ôm chặt eo gã.
“Đừng đi, nghe muội nói, đừng trốn tránh nữa được không? Muội không hận huynh, thật sự không hề hận. Hôm đó huynh mở khăn che mặt của muội, tuy muội thương tâm nhưng tuyệt đối không vì thế mà hận huynh, bởi… từ đó vận mệnh hai chúng ta đã thắt chặt lại với nhau.” Nàng úp mặt vào lưng gã, nước mắt lăn tròn, “huynh biết không? Đời này kiếp này chúng ta được trời cao sắp xếp phải ở cạnh nhau. Từ năm mười bốn tuổi muội bắt đầu che mặt, từng thề độc rằng, cả đời dung nhan chỉ cho… nam tử yêu thương mình nhìn thấy, từ nay về sau, dù là chân trời góc bể, muội cũng nguyên cả đời theo huynh, vô oán vô hối.”
Khóe mắt nàng rướm lệ nhưng mắt lại lấp lánh ánh lửa hạnh phúc, dịu dàng tiếp lời: “Bao nhiêu năm nay, huynh là nam nhân đầu tiên thấy mặt muội. Hôm đó huynh đột nhiên mở khăn che, muội chỉ vì cơn giận nhất thời mà đuổi huynh đi, kỳ thật không hề hận huynh. Muội tưởng huynh nhất định sẽ quay về, ai ngờ huynh lại xảy ra chuyện này…”
Nhậm Ngã Sát hít hít sâu một hơi, thở dài: “Cô buông ra, không sợ khất cái dơ dáy như ta làm bẩn cô sao?”
“Đồng ý theo muội về đi.”
“Cô có biết mình đang làm gì không? Cô điên hả, lại đi nói chuyện tình ái với một khất cái.”
“Bất kể huynh biến thành thế nào, muội cũng không thay đổi.”
“Là ta không đúng, không nên quá xung động…” Nhậm Ngã Sát thở dài.
“Nếu huynh muốn đền bù nhưng sai lầm, đừng tiếp tục trầm luân, sa vào vạn kiếp bất phục nữa.”
“Một năm trước ta từng thề rằng tuyệt không làm gì vì ái tình, lòng ta đã chết rồi.”
“Lẽ nào huynh không tin muội? Muội sẽ đợi, đợi đến ngày… huynh lấy muội.”
“Lấy cô? Hóa ra lúc nữ hài tử tự say mê còn đáng cười hơn nam nhân.” Nhậm Ngã Sát đột nhiên cười lạnh.
“Dù thế nào huynh cũng phải sống sót, dù không vì muội cùng nên vì bằng hữu. Họ đều bảo huynh là nhiệt huyết nam nhân không thẹn với lòng, chỉ vì đạo nghĩa giang hồ mà giết người hoặc cứu người không vì lý do gì cả. Huynh là Nhậm Ngã Sát, dưới gầm trời chỉ có một Nhậm Ngã Sát.”
Nhậm Ngã Sát trầm mặc hồi lâu mới thong thả nói: “Những gì cô nói là thật chứ?”
“Họ đều tin rằng nhất định huynh sẽ đứng dậy, vì huynh là người kiên cường, trên đời này không có ai đánh gục được huynh, không việc gì huynh không làm được.”
“Vốn đó là sự thật nên hiện giờ tôi vẫn còn sống.” Nhậm Ngã Sát quay phắt lại, mục quang phi thường kiên định, trong sát na cơ hồ biến thành một người khác, lớn tiếng nói, “chỉ cần còn sống, tất cả vẫn còn hy vọng, dù ta không dùng đao được, không thể tự tay báo thù, ít nhất cũng làm được nhiều việc…”
Gã đột nhiên nắm tay Âu Dương Tình, mắt ánh lên tia sáng kỳ dị: “Vận mệnh luôn công bằng, mất đi thứ gì tất sẽ được thứ khác. Nhân định thắng thiên, vận mệnh, kỳ thật nằm trong tay mình.”
Âu Dương Tình ngẩn người: “Huynh…”
“Hị nói không sai, dưới gầm trời chỉ có một Nhậm Ngã Sát, trên đời này không có ai đánh gục được ta, không việc gì ta không làm được.” Nhậm Ngã Sát ngẩng đầu, nhìn về xa xôi, đột nhiên mỉm cười, “còn một nguyên nhân nữa, vào chỗ chết rồi sống lại, người khác làm được, vì sao ta không làm được?”
Âu Dương Tình lại rơi nước mắt, lần này không phải vì thống khổ, mà vì vui mừng, phảng phất thấy được Nhậm Ngã Sát trước kia, nàng hiểu rằng gã đã trở lại, sau cùng gã cũng đứng lên.
Nàng khẽ mỉm cười, nước mắt phảng phất cũng nở hoa, dịu dàng nói: “Theo muội về gặp bằng hữu, họ nhất định vui lắm…”
“Người vui nhất phải là cô nương.”
Âu Dương Tình quay lại, thấy ngay Mễ Giác và Yến Trọng Y sóng vai đi tới.
Thân thể Nhậm Ngã Sát lại đứng thẳng lên mỉm cười: “Các vị đến rồi.”
Tuy chỉ là một câu bình thường nhưng ẩn chứa tình cảm vô hạn.
Mễ Giác cũng cười: “Bọn ta đến rồi.”
Yến Trọng Y ngẩng đầu, mắt cũng thoáng ánh nước, thong thả nói: “Nhậm Ngã Sát, có còn là Nhậm Ngã Sát?”
“Cái gì khiến huynh đệ thay đổi? Hữu tình? Ái tình? Hay cừu hận?” Vẻ mặt lạnh lùng của Yến Trọng Y được nụ cười ấm áp xóa tan.
Nhậm Ngã Sát mỉm cười: “Ta chỉ đột nhiên nghĩ thông suốt.”
“Đột nhiên nghĩ thông suốt.” Năm chữ nói ra nghe đơn giản, làm được lại không dễ. Chỉ khi nhìn thấu tất cả, chân chính đại triệt đại ngộ mới có thể đột nhiên nghĩ thông.
Như Lai đắc đạo dưới gốc bồ đề vì đột nhiên nghĩ thông, Đạt Ma Tổ Sư diện bích mười tám năm mới coi như “đột nhiên nghĩ thông”. Bất kể việc gì, chỉ cần các hạ “đột nhiên nghĩ thông” sẽ không còn phiền não nữa, trước khi đạt đến cảnh giới đó tất nhiên phải chịu vô số phiền não.
Sống và chết, đau đớn và bệnh tật, vốn là lộ trình đời người phải đi qua, nếu các hạ không thể nghĩ thông suốt, nhất định sẽ mất đi nhiều thứ.
Tâm còn, hy vọng cũng còn. Ánh sáng luôn ở nhân gian, vì thế Nhậm Ngã Sát đột nhiên nghĩ thông.
“Ngươi tuy nghĩ thông nhưng còn cừu hận? Hiện tại ngươi không cầm nổi đao, dù còn sống, cả đời cũng toàn bi ai.”
Trong gió tuyết, một thân ảnh cao lớn phiêu nhân bay tới, mỗi câu nói đều như lưỡi đao băng lạnh, hàn ý thấm vào da thịt, găm vào lòng tất cả.
Mễ Giác chợt biến sắc, đỏ ửng lên màu bệnh tật. Tay Yến Trọng Y bất giác cầm vào chuôi kiếm, Nhậm Ngã Sát nắm chặt song quyền. Gã quá quen thuộc với giọng nói này, vĩnh viễn không thể quên, gã có thể buông bỏ nhiều thứ nhưng cừu hận lại minh tâm khắc cốt.
“Chỉ cần ta còn sống, ngươi sẽ chịu thêm áp lực.” Gã ngẩng đầu, mục quang xuyên qua gió tuyết, nhìn kẻ đó.
“Ngươi hiện giờ không còn uy hiếp với ta.” Kẻ đó lạnh nhạt đáp.
“Ta đã nghĩ thông, còn ngươi? Ngươi mới là kẻ bi ai chân chính.” Nhậm Ngã Sát đột nhiên mỉm cười, trong lúc này gã còn cười được?
“Ta bi ai?” Kẻ đó nhíu mày, mục quang băng lạnh.
“Ngươi không chỉ bi ai, cũng thật đáng thương, vì ngươi luôn sống trong thống khổ.”
Thân hình kẻ đó hơi run, mục quang có phần ảm đạm, trầm mặc đợi Nhậm Ngã Sát nói tiếp.
“Ngươi không trút bỏ được lớp vỏ trong lòng, làm chính mình một cách chân chính, ngươi còn sống chỉ vì cừu hận.” Nhậm Ngã Sát khẽ thở dài, “Người trong lòng chỉ có cừu hận quyết không vui vẻ gì, tuy ta mất võ công nhưng còn có bằng hữu, ngươi lại cả đời cô độc.”
“Thật ra ngươi định nói gì?” Kẻ đó buột miệng.
“Ta nói ra bí mật của ngươi,” Nhậm Ngã Sát thong thả nói, “đến nước này ngươi còn định ẩn tàng thân phận chân chính nữa ư?”
“Ta bất tất ẩn tàng gì cả, ta đích xác đến từ Phù Tang.”
“Ngươi tuy đến từ Phù Tang, nhưng từ nhỏ lớn lên ở Trung Thổ, nên người còn một thân phận khác.” Nhậm Ngã Sát quắc mắt, “kỳ thật từ trước lúc quyết đấu, ta đã hiểu được chân diện mục của ngươi.”
“Ngươi biết ta là ai?” Mục quang kẻ đó đột nhiên biến thành sắc bén như đao phong.
Hung thủ sát nhân thần bí đó lại là Thần Đao Cự Nhân? Mễ Giác đột nhiên sững người, như thể không tin nổi vào sự thật.
“Đó chỉ là suy đoán của ngươi, căn bản không thể chứng minh được.” Kẻ đó cười lạnh.
“Ta có chứng cứ. Sơ hở của ngươi quá nhiều, quá nhiều điểm giống với Thần Đao Cự Nhân. Ta ngửi được trên mình người một mùi vị, vì thế mới hoài nghi. Đó là mùi rượu, mùi Trúc Diệp Thanh. Thần Đao Cự Nhân từng nói y chỉ uống một loại rượu là Trúc Diệp Thanh. Uống một loại rượu quá nhiều sẽ hình thành mùi rượu không thể tan.”
“Trên mình ta cũng có mùi rượu đó?”
“Đúng, nhưng ta cũng chưa xác định được, đến khi Thần Đao Cự Nhân xách đầu Tống Phi Đằng đến thì ta chắc chắn.”
“Có quan hệ gì đâu.”
“Một người có thể che giấu ánh mắt, thay đổi giọng nói, nhưng có một điểm vĩnh viễn không thể.”
“Là gì?”
“Động tác. Mỗi người đều có thói quen, đó là hình thức cố định tích lũy qua nhiều năm.”
“Ta không hiểu.” Kẻ đó lắc đầu.
“Bóng dáng ngươi và Thần Đao Cự Nhân gần như giống hệt, tư thế đi đứng cũng thế.”
“Ta vẫn không hiểu.”
“Kỳ thật đạo lý đó đơn giản lắm, giống như trên môt thân cây tuyệt đối không tìm được hai chiếc là hoàn toàn tương đồng, trên đời cũng tuyệt không có khả năng tồn tại hai người giống hệt, dù là huynh đệ song sinh, thế nào cũng có một chút khác biệt. Tư thế đi đường của mỗi người rất đặc biệt, làm gì có xảo hợp như áo trời không vết thủng trên đời, giải thích duy nhất là ngươi và Thần Đao Cự Nhân căn bản là một người.”
“Đích xác có chút đạo lý.”
“Còn một điểm quan trọng nhất.” Nhậm Ngã Sát nói, “mỗi lần người giao thủ với ta, tuy không dùng binh khí nhưng ta cảm giác được một loại hơi.”
“Sát khí?”
“Không, là đao khí.” Nhậm Ngã Sát lắc đầu.
“Đao khí?” Kẻ đó nhíu mày.
“Có lẽ ngươi thấy kỳ quái, sao ta lại có cảm giác đó…” Nhậm Ngã Sát cười bình thản, “ta có cảm giác như dã thú, hiểu được nguy hiểm sắp xảy ra, cảm giác đó nối liền với mạng sống.”
Kẻ đó nhíu mày, mục quang lộ vẻ trầm tư.
“Ta vốn không nghĩ thông, trên mình ngươi có đao, vì sao lại không bạt ra đối phó với ta, sau đó mới hiểu, đó là Tố Mệnh Đao. Nếu không phải ngươi cố ý ẩn tàng thân phận, không chịu bạt đao, lúc ở Bách Hoa lâu, ta và Mễ huynh chắc đã thành vong hồn dưới đao của ngươi.”
“Xem ra ta coi thường ngươi rồi.” Kẻ đó thở dài, từ từ kéo miếng vải bố đen che mặt xuống, “ngươi đoán không sai, nào ngờ tâm ngươi tinh tế như vậy.”
Gió lùa qua, hất mớ tóc y bay lên, trong phiêu tuyết hiện ra gương mặt lạnh lùng, quả nhiên là Thần Đao Cự Nhân.
Last edited by Silverwing; 04-06-2009 at 01:21 PM.
Quyển 1: Thanh đao không nhìn thấy được.
Chương 29: Hỏi thế gian, tình là chi?
Người dịch: huynhduongcongtu
Nguồn: 4vn.eu
Mễ Giác từ từ quay lại, đối diện Âu Dương Tình, nhìn thẳng vào ánh mắt như nước, trong lòng đột nhiên phát sinh biến hóa phi thường vi diệu. Vẻ đẹp của nàng, không ai dám nhìn thẳng, quen nàng mấy ngày rồi mà y chưa từng nhìn nàng thế này bao giờ.
“Tiểu huynh đệ kỳ thật rất hạnh phúc, không chỉ có bằng hữu, có huynh đệ, còn cả một hồng nhan tri kỷ đặc biệt, y không nên trốn tránh mới phải.” Sắc mặt y hơi nhợt nhạt nhưng bình tĩnh vô cùng, thong thả nói, “có lẽ y không nhận ra chỗ khả ái của cô nương nên mới không dám đối diện hiện thực.”
“Huynh ấy luôn cho rằng tiểu nữ hận huynh ấy.” Âu Dương Tình khẽ thở dài.
Thật ra là hận? Hay là yêu? Yếu, vốn là một thứ vô cùng thần bí, dù hỏi bao nhiêu lần cũng khó lòng có được đáp án chuẩn xác.
“Tiểu huynh đệ có thể trở lại, lòng tin và dũng khí tuy không thể thiếu nhưng trọng yếu hơn hết là y cần một lý do để đứng dậy.” Mễ Giác tiếp lời, “lý do đó là tình cảm của cô nương.”
Yêu? Yêu thật ra là gì? Không ai có thể phủ nhận, ái tình vốn có thể biến những linh hồn vĩ đại thành vĩ đại hơn. Cũng không ai phủ nhận, ái tình có thể khiến kẻ hèn yếu thành dũng sĩ, và biến anh hùng thành kẻ hèn nhát.
“Ái tình là ngọn lửa sinh mệnh, không có nó, linh hồn sẽ tối tăm. Một người sống trong tối tăm sẽ vĩnh viễn không muốn đứng dậy. Tiểu huynh đệ có tình yêu, sẽ có Vạn Kiếp Trùng Sinh; mất đi tình yêu, y sẽ vạn kiếp bất phục. Cô nương hiểu không?”
Âu Dương Tình lộ vẻ hoang mang trong mắt, buồn bã đáp: “Nhưng… nhưng huynh ấy không nhìn đến tiểu nữ, căn bản không nhìn thấy tiểu nữ.”
“Đó là sai lầm của cô nương.”
Âu Dương Tình cười khổ nói: “Mỗi lần gặp là huynh ấy lại lạnh lùng, nói câu nào cũng gần như khiến tiểu nữ giận dữ, trong mắt huynh ấy chỉ có bằng hữu và huynh đệ.”
“Cô nương không hiểu lòng y, không hiểu tình cảm của y.” Mễ Giác thở dài.
Âu Dương Tình thoáng buồn trong mắt. Nhậm Ngã Sát luôn xa cách, nàng hiểu tâm sự gã bằng cách nào?
“Y chưa từng nhìn cô nương, vì y không dám, không thể kháng cực lại vẻ đẹp của Việt Nam. Kỳ thật nào chỉ mình y, bất kỳ nam nhân nào trên đời đều không kháng cự được.”
Âu Dương Tình im lặng, nàng cũng cô độc, mỹ lệ đến cô độc.
“Xưa nay tiểu huynh đệ giữu cự ly với cô nương vì y muốn yêu mà không thể, càng không dám tiếp nhận. Y là người mang tâm sự, trong lòng có bao bí mật không thể cho ai biết. Y không muốn mang đến thống khổ nên đành chôn vùi tình ái của mình mà của người khác xuống đáy lòng.” Mễ Giác nhíu mày thở dài, “y trốn tránh cô nương vì y hiểu rõ phòng tuyến trong lòng sẽ có ngày không chống chọi nổi. Nhưng y không ngờ càng kháng cự, thống khổ càng sâu, ngược lại càng khiến bản thân đau lòng. Cố gắng áp bức tình cảm của mình, kỳ thật là một hình thức đày đọa. Y không thể quên quá khứ, càng sa chân sâu hơn, vĩnh viến không rút chân được.”
“Huynh muốn nói là… huynh ấy cố ý tỏ ra lãnh mạc vô tình với tiểu nữ?”
“Kỳ thật cô nương chỉ nhìn là nhận ra, lẽ nào không phải thế?” Mễ Giác khẽ mỉm cười.
“Huynh ấy nên tự mình nói với tiểu nữ.”
“Y quyết tâm muốn xa cách cô nương, lẽ nào còn tự rước lấy phiền não?”
Âu Dương Tình cười khổ nói: “Có lúc tiểu nữ không nghĩ thông là minh yêu huynh ấy? Hay là hận nữa?”
“Không yêu sao lại hận? Yêu bắt đầu từ hận, hận cũng vì yêu mà thành. Yêu một người không cần lý do, hận một người nhất định vì yêu người đó sâu đậm. Hận là cảnh giới tối cao của yêu. Cô nương yêu y, đương nhiên là vậy.”
Âu Dương Tình im lặng, phảng phất đã si dại.
“Câu đố về tiểu huynh đệ, chỉ mình cô nương giải được, để y lại đứng lên, cũng chỉ có cô nương thực hiện được.”
Âu Dương Tình đột nhiên ngẩng lên: “Mễ tiên sinh, tiểu nữ nên làm thế nào?”
“Cho y biết, tình yêu của hai người chân thật, sâu sắc đến thế nào, đánh thức ý thức của y, đừng trốn tránh nữa.”
Trong mắt Âu Dương Tình lấp lánh ánh sáng đặc biệt, chợt lao vút đi như cánh hồ điệp.
“Hiện tại tiểu nữ đi tìm huynh ấy về, nhất định phải đưa huynh ấy về.” Giọng nói phiêu phiêu vọng lại, thân ảnh nàng đã chìm khuất.
Mễ Giác lắc đầu cười khổ, thở dài: “Hỏi thế gian tình là gì, mà khiến người hẹn thề sống chết.”
Có lẽ đó là sức mạnh của ái tình.
oOo
Con đường sạch bóng, Âu Dương Tình rảo bước thật nhanh, để lại làn u hương, theo gió phiêu tán. Mái tóc dài bay bay, phảng phất mưa bụi tháng ba, cũng giống như nước mắt của tình nhân.
Xuyên qua đường cái đến ngõ nhỏ, không biết quanh quang quẹo quẹo bao nhiêu lần, tìm tìm kiếm kiếm, sau cùng nàng cũng thấy một bóng dáng quen thuộc ở một ngách heo hút. Nhậm Ngã Sát ngồi xổm trên tuyết, có lẽ vì quá lạnh nên gã cuộn người lại, đang cắn từng miếng một chiếc màn thầu cứng đờ.
Chợt thấy người tâm ái đang nếm trải khổ cực của nhân gian, sa vào cảnh thê lương thế này, dù là người thiết thạch tâm trường cũng khó lòng trấn tĩnh được. Trong sát na, mùi vị khôn tả dâng lên trong lòng Âu Dương Tình, nàng bật khóc nức nở.
Nước mắt của nữ nhân là biển cả của nam nhân, tiếng thở dài của nam nhân lại là trái tim vụn vỡ của nữ nhân. Từ cổ đến nay, có bao nam nhân từng chìm trong nước mắt của nữ nhân? Cũng có bao nhiêu nữ nhân vì tiếng thở dài của nam nhân mà tâm linh mềm yếu?
Nhậm Ngã Sát nghe tiếng khóc, ngoái lại liền thấy nước mắt của Âu Dương Tình, vội quăng chiếc màn thầu, nhấc chân toan bỏ chạy. Gã sợ thấy nàng, càng sợ nước mắt của nàng, - - nước mắt nữ nhân là dòng sông mà nam nhân vĩnh viễn không chống cự nổi; nước mắt nữ nhân cũng là vũ khí hữu hiệu nhất để chinh phục nam nhân.
Gã chỉ chạy được mấy bước, đột nhiên loạng choạng ngã xuống, Âu Dương Tình bước nhanh tới đỡ.
“Đừng chạm vào ta.” Gã lập tức hất tay nàng ra.
“Huynh đứng dậy sẽ lại là Nhậm Ngã Sát, Nhậm Ngã Sát vĩnh viễn không gục ngã.”
“Cô đi ngay, càng xa càng tốt, tốt nhất đừng để ta thấy cô.” Giọng gã trở nên lạnh lùng.
“Thân hình Nhậm Ngã Sát luôn thẳng, vĩnh viễn không ai đánh gục được, huynh quên rồi ư?”
“Ai là Nhậm Ngã Sát? Gã chết lâu rồi.”
“Huynh chẳng qua bị người ta phế võ công, chỉ cần sinh mệnh còn là hy vọng cũng còn.”
“Cô có điếc không, không hiểu lời ta ư?” Nhậm Ngã Sát lớn tiếng gào lên, “ta chỉ là một khất cái, vì sao cô không chịu buông tha?”
“Chính huynh đày đọa bản thân, vì sao huynh không dám đối mặt?”
Nhậm Ngã Sát thống khổ lắc đầu: “Ta đã mất võ công, không thể dùng đao nữa, cô bảo ta làm thế nào đối diện với mình?”
“Huynh còn có thể đứng dậy, bắt đầu lại tất cả.”
Nhậm Ngã Sát thê lương đáp: “Ta không còn cả lòng tin sinh tồn và dũng khí xin cơm, sống thế này còn ý nghĩa gì?”
Âu Dương Tình dịu giọng: “Dũng khí và lòng tin của huynh không phải để xin cơm, lẽ nào huynh đã quên mất cừu hận?”
“Ta chưa từng quên mối sỉ nhục được kẻ đó ban cho, nên ta còn sống đến giờ.”
“Nếu huynh muốn báo thù, tất phải đứng lên trước. Chỉ có kẻ hèn nhát không còn dũng khí sống sót mới trốn tránh.”
“Ta đã mất…”
“Những thứ huynh có còn hơn những thứ mất đi nhiều, huynh còn bằng hữu, họ không bỏ rơi huynh, sao huynh lại tuyệt vọng với mình?”
“Bằng hữu vẫn còn nhưng những thứ mất đi vĩnh viễn không thể quay lại.” Nhậm Ngã Sát cười khổ.
Âu Dương Tình ngưng thị vào gã, phủi hoa tuyết trên tóc gã đi: “Quá khứ hãy để nó qua, huynh có thể lựa chọn lại, những thứ có được sẽ nhiều hơn mất đi, không phải càng tốt sao. Ít nhất huynh còn có muội, có ái tình.”
Nhậm Ngã Sát sững người.
Âu Dương Tình rơi lệ: “Giờ muội mới biết chúng ta thật ra đang làm khổ nhau. Huynh có biết không? Muội chưa từng rơi nước mắt vì nam nhân, còn huynh, lại khiến lòng muội nát tan. Huynh không vui, muội cũng thống khổ, mỗi lần thấy huynh chịu giày vò, muội cũng hận không thể chịu cùng…”
Nhậm Ngã Sát nghiến răng: “Ta không cần cô thương hại.”
“Huynh cho rằng thế là thương hại? Huynh không thấy đó là tình yêu ư?”
“Cô nói dối, cô hận tôi, chính miệng cô nói thế, cô vĩnh viễn hận tôi…” Nhậm Ngã Sát toàn thân run rẩy, đột nhiên nhảy bật lên bỏ chạy.
Âu Dương Tình nhanh chóng bắt kịp, hai tay ôm chặt eo gã.
“Đừng đi, nghe muội nói, đừng trốn tránh nữa được không? Muội không hận huynh, thật sự không hề hận. Hôm đó huynh mở khăn che mặt của muội, tuy muội thương tâm nhưng tuyệt đối không vì thế mà hận huynh, bởi… từ đó vận mệnh hai chúng ta đã thắt chặt lại với nhau.” Nàng úp mặt vào lưng gã, nước mắt lăn tròn, “huynh biết không? Đời này kiếp này chúng ta được trời cao sắp xếp phải ở cạnh nhau. Từ năm mười bốn tuổi muội bắt đầu che mặt, từng thề độc rằng, cả đời dung nhan chỉ cho… nam tử yêu thương mình nhìn thấy, từ nay về sau, dù là chân trời góc bể, muội cũng nguyên cả đời theo huynh, vô oán vô hối.”
Khóe mắt nàng rướm lệ nhưng mắt lại lấp lánh ánh lửa hạnh phúc, dịu dàng tiếp lời: “Bao nhiêu năm nay, huynh là nam nhân đầu tiên thấy mặt muội. Hôm đó huynh đột nhiên mở khăn che, muội chỉ vì cơn giận nhất thời mà đuổi huynh đi, kỳ thật không hề hận huynh. Muội tưởng huynh nhất định sẽ quay về, ai ngờ huynh lại xảy ra chuyện này…”
Nhậm Ngã Sát hít hít sâu một hơi, thở dài: “Cô buông ra, không sợ khất cái dơ dáy như ta làm bẩn cô sao?”
“Đồng ý theo muội về đi.”
“Cô có biết mình đang làm gì không? Cô điên hả, lại đi nói chuyện tình ái với một khất cái.”
“Bất kể huynh biến thành thế nào, muội cũng không thay đổi.”
“Là ta không đúng, không nên quá xung động…” Nhậm Ngã Sát thở dài.
“Nếu huynh muốn đền bù nhưng sai lầm, đừng tiếp tục trầm luân, sa vào vạn kiếp bất phục nữa.”
“Một năm trước ta từng thề rằng tuyệt không làm gì vì ái tình, lòng ta đã chết rồi.”
“Lẽ nào huynh không tin muội? Muội sẽ đợi, đợi đến ngày… huynh lấy muội.”
“Lấy cô? Hóa ra lúc nữ hài tử tự say mê còn đáng cười hơn nam nhân.” Nhậm Ngã Sát đột nhiên cười lạnh.
“Dù thế nào huynh cũng phải sống sót, dù không vì muội cùng nên vì bằng hữu. Họ đều bảo huynh là nhiệt huyết nam nhân không thẹn với lòng, chỉ vì đạo nghĩa giang hồ mà giết người hoặc cứu người không vì lý do gì cả. Huynh là Nhậm Ngã Sát, dưới gầm trời chỉ có một Nhậm Ngã Sát.”
Nhậm Ngã Sát trầm mặc hồi lâu mới thong thả nói: “Những gì cô nói là thật chứ?”
“Họ đều tin rằng nhất định huynh sẽ đứng dậy, vì huynh là người kiên cường, trên đời này không có ai đánh gục được huynh, không việc gì huynh không làm được.”
“Vốn đó là sự thật nên hiện giờ tôi vẫn còn sống.” Nhậm Ngã Sát quay phắt lại, mục quang phi thường kiên định, trong sát na cơ hồ biến thành một người khác, lớn tiếng nói, “chỉ cần còn sống, tất cả vẫn còn hy vọng, dù ta không dùng đao được, không thể tự tay báo thù, ít nhất cũng làm được nhiều việc…”
Gã đột nhiên nắm tay Âu Dương Tình, mắt ánh lên tia sáng kỳ dị: “Vận mệnh luôn công bằng, mất đi thứ gì tất sẽ được thứ khác. Nhân định thắng thiên, vận mệnh, kỳ thật nằm trong tay mình.”
Âu Dương Tình ngẩn người: “Huynh…”
“Hị nói không sai, dưới gầm trời chỉ có một Nhậm Ngã Sát, trên đời này không có ai đánh gục được ta, không việc gì ta không làm được.” Nhậm Ngã Sát ngẩng đầu, nhìn về xa xôi, đột nhiên mỉm cười, “còn một nguyên nhân nữa, vào chỗ chết rồi sống lại, người khác làm được, vì sao ta không làm được?”
Âu Dương Tình lại rơi nước mắt, lần này không phải vì thống khổ, mà vì vui mừng, phảng phất thấy được Nhậm Ngã Sát trước kia, nàng hiểu rằng gã đã trở lại, sau cùng gã cũng đứng lên.
Nàng khẽ mỉm cười, nước mắt phảng phất cũng nở hoa, dịu dàng nói: “Theo muội về gặp bằng hữu, họ nhất định vui lắm…”
“Người vui nhất phải là cô nương.”
Âu Dương Tình quay lại, thấy ngay Mễ Giác và Yến Trọng Y sóng vai đi tới.
Thân thể Nhậm Ngã Sát lại đứng thẳng lên mỉm cười: “Các vị đến rồi.”
Tuy chỉ là một câu bình thường nhưng ẩn chứa tình cảm vô hạn.
Mễ Giác cũng cười: “Bọn ta đến rồi.”
Yến Trọng Y ngẩng đầu, mắt cũng thoáng ánh nước, thong thả nói: “Nhậm Ngã Sát, có còn là Nhậm Ngã Sát?”
“Cái gì khiến huynh đệ thay đổi? Hữu tình? Ái tình? Hay cừu hận?” Vẻ mặt lạnh lùng của Yến Trọng Y được nụ cười ấm áp xóa tan.
Nhậm Ngã Sát mỉm cười: “Ta chỉ đột nhiên nghĩ thông suốt.”
“Đột nhiên nghĩ thông suốt.” Năm chữ nói ra nghe đơn giản, làm được lại không dễ. Chỉ khi nhìn thấu tất cả, chân chính đại triệt đại ngộ mới có thể đột nhiên nghĩ thông.
Như Lai đắc đạo dưới gốc bồ đề vì đột nhiên nghĩ thông, Đạt Ma Tổ Sư diện bích mười tám năm mới coi như “đột nhiên nghĩ thông”. Bất kể việc gì, chỉ cần các hạ “đột nhiên nghĩ thông” sẽ không còn phiền não nữa, trước khi đạt đến cảnh giới đó tất nhiên phải chịu vô số phiền não.
Sống và chết, đau đớn và bệnh tật, vốn là lộ trình đời người phải đi qua, nếu các hạ không thể nghĩ thông suốt, nhất định sẽ mất đi nhiều thứ.
Tâm còn, hy vọng cũng còn. Ánh sáng luôn ở nhân gian, vì thế Nhậm Ngã Sát đột nhiên nghĩ thông.
“Ngươi tuy nghĩ thông nhưng còn cừu hận? Hiện tại ngươi không cầm nổi đao, dù còn sống, cả đời cũng toàn bi ai.”
Trong gió tuyết, một thân ảnh cao lớn phiêu nhân bay tới, mỗi câu nói đều như lưỡi đao băng lạnh, hàn ý thấm vào da thịt, găm vào lòng tất cả.
Mễ Giác chợt biến sắc, đỏ ửng lên màu bệnh tật. Tay Yến Trọng Y bất giác cầm vào chuôi kiếm, Nhậm Ngã Sát nắm chặt song quyền. Gã quá quen thuộc với giọng nói này, vĩnh viễn không thể quên, gã có thể buông bỏ nhiều thứ nhưng cừu hận lại minh tâm khắc cốt.
“Chỉ cần ta còn sống, ngươi sẽ chịu thêm áp lực.” Gã ngẩng đầu, mục quang xuyên qua gió tuyết, nhìn kẻ đó.
“Ngươi hiện giờ không còn uy hiếp với ta.” Kẻ đó lạnh nhạt đáp.
“Ta đã nghĩ thông, còn ngươi? Ngươi mới là kẻ bi ai chân chính.” Nhậm Ngã Sát đột nhiên mỉm cười, trong lúc này gã còn cười được?
“Ta bi ai?” Kẻ đó nhíu mày, mục quang băng lạnh.
“Ngươi không chỉ bi ai, cũng thật đáng thương, vì ngươi luôn sống trong thống khổ.”
Thân hình kẻ đó hơi run, mục quang có phần ảm đạm, trầm mặc đợi Nhậm Ngã Sát nói tiếp.
“Ngươi không trút bỏ được lớp vỏ trong lòng, làm chính mình một cách chân chính, ngươi còn sống chỉ vì cừu hận.” Nhậm Ngã Sát khẽ thở dài, “Người trong lòng chỉ có cừu hận quyết không vui vẻ gì, tuy ta mất võ công nhưng còn có bằng hữu, ngươi lại cả đời cô độc.”
“Thật ra ngươi định nói gì?” Kẻ đó buột miệng.
“Ta nói ra bí mật của ngươi,” Nhậm Ngã Sát thong thả nói, “đến nước này ngươi còn định ẩn tàng thân phận chân chính nữa ư?”
“Ta bất tất ẩn tàng gì cả, ta đích xác đến từ Phù Tang.”
“Ngươi tuy đến từ Phù Tang, nhưng từ nhỏ lớn lên ở Trung Thổ, nên người còn một thân phận khác.” Nhậm Ngã Sát quắc mắt, “kỳ thật từ trước lúc quyết đấu, ta đã hiểu được chân diện mục của ngươi.”
“Ngươi biết ta là ai?” Mục quang kẻ đó đột nhiên biến thành sắc bén như đao phong.
Hung thủ sát nhân thần bí đó lại là Thần Đao Cự Nhân? Mễ Giác đột nhiên sững người, như thể không tin nổi vào sự thật.
“Đó chỉ là suy đoán của ngươi, căn bản không thể chứng minh được.” Kẻ đó cười lạnh.
“Ta có chứng cứ. Sơ hở của ngươi quá nhiều, quá nhiều điểm giống với Thần Đao Cự Nhân. Ta ngửi được trên mình người một mùi vị, vì thế mới hoài nghi. Đó là mùi rượu, mùi Trúc Diệp Thanh. Thần Đao Cự Nhân từng nói y chỉ uống một loại rượu là Trúc Diệp Thanh. Uống một loại rượu quá nhiều sẽ hình thành mùi rượu không thể tan.”
“Trên mình ta cũng có mùi rượu đó?”
“Đúng, nhưng ta cũng chưa xác định được, đến khi Thần Đao Cự Nhân xách đầu Tống Phi Đằng đến thì ta chắc chắn.”
“Có quan hệ gì đâu.”
“Một người có thể che giấu ánh mắt, thay đổi giọng nói, nhưng có một điểm vĩnh viễn không thể.”
“Là gì?”
“Động tác. Mỗi người đều có thói quen, đó là hình thức cố định tích lũy qua nhiều năm.”
“Ta không hiểu.” Kẻ đó lắc đầu.
“Bóng dáng ngươi và Thần Đao Cự Nhân gần như giống hệt, tư thế đi đứng cũng thế.”
“Ta vẫn không hiểu.”
“Kỳ thật đạo lý đó đơn giản lắm, giống như trên môt thân cây tuyệt đối không tìm được hai chiếc là hoàn toàn tương đồng, trên đời cũng tuyệt không có khả năng tồn tại hai người giống hệt, dù là huynh đệ song sinh, thế nào cũng có một chút khác biệt. Tư thế đi đường của mỗi người rất đặc biệt, làm gì có xảo hợp như áo trời không vết thủng trên đời, giải thích duy nhất là ngươi và Thần Đao Cự Nhân căn bản là một người.”
“Đích xác có chút đạo lý.”
“Còn một điểm quan trọng nhất.” Nhậm Ngã Sát nói, “mỗi lần người giao thủ với ta, tuy không dùng binh khí nhưng ta cảm giác được một loại hơi.”
“Sát khí?”
“Không, là đao khí.” Nhậm Ngã Sát lắc đầu.
“Đao khí?” Kẻ đó nhíu mày.
“Có lẽ ngươi thấy kỳ quái, sao ta lại có cảm giác đó…” Nhậm Ngã Sát cười bình thản, “ta có cảm giác như dã thú, hiểu được nguy hiểm sắp xảy ra, cảm giác đó nối liền với mạng sống.”
Kẻ đó nhíu mày, mục quang lộ vẻ trầm tư.
“Ta vốn không nghĩ thông, trên mình ngươi có đao, vì sao lại không bạt ra đối phó với ta, sau đó mới hiểu, đó là Tố Mệnh Đao. Nếu không phải ngươi cố ý ẩn tàng thân phận, không chịu bạt đao, lúc ở Bách Hoa lâu, ta và Mễ huynh chắc đã thành vong hồn dưới đao của ngươi.”
“Xem ra ta coi thường ngươi rồi.” Kẻ đó thở dài, từ từ kéo miếng vải bố đen che mặt xuống, “ngươi đoán không sai, nào ngờ tâm ngươi tinh tế như vậy.”
Gió lùa qua, hất mớ tóc y bay lên, trong phiêu tuyết hiện ra gương mặt lạnh lùng, quả nhiên là Thần Đao Cự Nhân.
Last edited by Silverwing; 05-06-2009 at 09:30 AM.
Quyển 1: Thanh đao không nhìn thấy được.
Chương 30: Một chiêu quyết thắng phụ
Người dịch: huynhduongcongtu
Nguồn: 4vn.eu
Thần Đao Cự Nhân trước kia có vẻ ngốc nghếch, nhưng y hiện tại như hoàn toàn biến thành người khác, sắc mặt kiên nghị, ánh mắt lấp lánh tia độc ác, giảo hoạt.
“Chả trách trên giang hồ không ai hiểu lai lịch Tố Mệnh Đao và Thần Đao Cự Nhân, ai ngờ cả hai lại là người Phù Tang.” Nhậm Ngã Sát thở dài.
Thần Đao Cự Nhân mỉm cười, trong nét đắc ý có đôi phần cảm thương.
“Nếu ta đoán không sai, ngươi là con trai Xuyên Đảo Cuồng Nhân.”
“Tên ta là Xuyên Đảo Nhị Lang.” Thần Đao Cự Nhân từ từ ngẩng lên nhìn tuyết bay trên không, thong thả nói, “ba mươi năm trước, phụ thân ta rời Phù Tang đến Trung Thổ, một lòng muốn xưng bá Thần Châu, nên sáng lập ra Thiên Bôi đảo, lợi dụng tính tham lam của người ta để thiết kế bố cục phi thường xảo diệu, nếu không phải Hàn đại thiếu gia cản mũi, ông đã thành công rồi. Lần đó, ông bại dưới đao của Hàn đại thiếu gia. Đối với Phù Tang võ sĩ, bại là chết, là sỉ nhục, chết mới là vinh dự chí cao. Võ sĩ chiến bại chỉ có cách dùng máu của mình rửa sạch.”
“Xuyên Đảo Cuồng Nhân đã…”
“Phụ thân ta mổ bụng tự sát.” Xuyên Đảo Nhị Lang lạnh lùng đáp.
“Thắng bại quan trọng vậy ư? Ông ta quá cố chấp.” Mễ Giác cười khổ.
“Đó là tinh thần võ sĩ đạo.” Xuyên Đảo Nhị Lang tỏ vẻ nghiêm túc, trầm giọng: “Ta vinh dự vì phụ thân mình, ông là một võ sĩ chân chính.”
“Nghe nói năm xưa Xuyên Đảo Cuồng Nhân có để lại một phong di thư, trong đó viết gì?”
“Ông chiến bại rồi liền lòng lạnh tro tàn, viết thư dặn huynh đệ chúng ta lớn lên đừng phục cừu, cũng không được đặt chân vào Trung Thổ.”
“Hóa ra ông ta không muốn dấy lên chiến tranh.” Mễ Giác lắc đầu thở dài, “nhưng ta vẫn không hiểu vì sao các ngươi lại làm ngược lời ông ta, dấy loạn ở Trung Thổ.”
“Vì mẫu thân ta không hy vọng chúng ta ở lại Phù Tang.”
“Mẫu thân ngươi?” Mễ Giác nhíu mày “có phải Ma Nữ?”
“Bà ta đích xác là một ma nữ ăn thịt người nuốt cả xương. Một nữ nhân vô cùng đáng sợ, võ công của ta do chính bà ta truyền thụ, nhưng không sánh nổi một phần vạn sở học của bà ta.”
“Võ công của người cao thâm mạc trắc, bà ta còn đáng sợ hơn?” Nhậm Ngã Sát cười khổ nói.
“Ta nói rồi, vốn bà ta là một nữ nhân vô cùng đáng sợ.”
“Sau khi Xuyên Đảo Cuồng Nhân chết, Ma Nữ cũng tuyệt tích giang hồ, nhiều người cho rằng bà ta đã về Phù Tang, thật ra vẫn ở lại Trung Thổ.”
“Bà ta ở lại vì không cam lòng.”
“Lẽ nào bà ta còn muốn tiếp tục hoàn thành kế hoạch dở dang?”
Xuyên Đảo Nhị Lang khẽ thở dài: “Kế hoạch của cha ta mất bao năm bố trí, dốc hết tâm huyết và nỗ lực, lại bị Hàn đại thiếu gia hủy trong khoảnh khắc, tự nhiên không chịu dễ dàng buông xuôi. Hai huynh đệ ta thành niên liền xông pha giang hồ, mẫu thân ta cực lực phản đối, muốn huấn luyện thành vũ khí bí mật của bà ta…”
“Vũ khí bí mật? Lẽ nào bà ta có dã tâm xưng bá giang hồ?”
Xuyên Đảo Nhị Lang không đáp, tỏ vẻ đau thương: “Chúng ta phản bội bà ta, chỉ vì mỗi việc bà ta làm đều khiến chúng ta vô cùng… xấu hổ. Nhưng nếu chúng ta không bỏ đi, đại ca cũng không mất mạng.” Y nhìn Nhậm Ngã Sát: “Ta biết Nhậm Ngã Sát là một người rất khó đối phó, nên lần đầu tiên giao thủ, ta cố ý giữ gìn, ra vẻ không địch nổi.”
Nhậm Ngã Sát cười khổ nói: “Sao ngươi lại làm thế?”
“Vì ta làm thế, dù ta hành động thế nào, ngươi cũng không hoài nghi.”
“Ngươi giả bộ giống lắm, nếu không nhiều xảo hợp đến vậy, ta căn bản không nhận ra thân phận của ngươi. Nhưng ta vẫn không hiểu, Lương Bách Triệu có cừu hận gì với ngươi mà bị giết sạch cả nhà, thậm chí cả già trẻ cũng không bỏ qua.”
Xuyên Đảo Nhị Lang trầm mặc hồi lâu, mới từ tốn nói: “Ta không có cừu hận gì với lão, làm vậy là vì một người.”
“Là Long Thiếu Vân?”
“Đúng, lão vốn có lòng trừ Lương Bách Triệu nhưng không ngờ Lương Bách Triệu lại tiên hạ thủ vi cường.”
Nhậm Ngã Sát khẽ thở dài: “Trước khi Long Thiếu Vân chết có nói với ta rằng một người nhất định sẽ báo thù cho lão, ta vẫn cho rằng đó là Long đại thiếu gia hoặc ai đó thân cận với hắn, không ngờ lại là ngươi.”
“Ngươi không nghĩ ra vì ngươi không biết quan hệ giữa ta và Long Thiếu Vân.” Xuyên Đảo Nhị Lang giải thích, “ba mươi năm trước lão bị người ta truy sát, phụ thân ta xuất thủ cứu giúp, coi như tính mạng lão thuộc về phụ thân ta. Từ khi hai huynh đệ ta xuất đạo, lão là nguồn viện trợ lớn nhất.”
“Nên ngươi báo thù cho lão? Vì sao không một đao chém chúng ta chết tốt cho xong?”
“Ngươi tuy đáng chết nhưng ta không thể cho ngươi chết dễ dàng được.”
“Nên người phế võ công của ta, khiến ta khống còn thống khổ hơn chết?”
Xuyên Đảo Nhị Lang mỉm cười, nụ cười lãnh khốc tàn nhẫn: “Tay ngươi cầm đao mà không dùng được, cừu nhân đứng trước mặt mà ngươi không thể báo thù, đó có phải thống khổ không?”
“Trên đời không có việc gì tuyệt đối.” Yến Trọng Y vẫn trầm mặc đột nhiên lên tiếng.
“Ngươi định nói gì?” Xuyên Đảo Nhị Lang cười lạnh.
“Võ công của Nhậm huynh đệ không hẳn không thể khôi phục.”
Nhậm Ngã Sát thở dài: “Yến đại ca, biết nói đùa từ bao giờ vậy?”
“Ta không nói đùa.”
“Ngươi quả thật không nói đùa mà đang nói nhăng nói cuội.” Xuyên Đảo Nhị Lang cười lạnh.
“Kinh mạch toàn thân ta đã đứt, khác nào phế nhân, làm sao còn khả năng khôi phục võ công?” Nhậm Ngã Sát ủ rũ.
Mễ Giác mỉm cười: “Yến huynh đệ đích xác không nói đùa, theo Long Thất tiên sinh nói chỉ cần một vật, tiểu huynh đệ sẽ lại khôi phục như thường.”
“Vật gì?”
“Vạn Kiếp Trùng Sinh!”
“Vạn Kiếp Trùng Sinh?” Nhậm Ngã Sát lạc giọng.
“Vật đó tốt thế thật sao?” Xuyên Đảo Nhị Lang trầm giọng.
“Nó đúng là vậy.”
“Dù nó giúp Nhậm Ngã Sát khôi phục võ công thì sao? Các ngươi có biết nó nằm trong tay ai chăng?”
“Ngươi.” Yến Trọng Y đáp gọn, đơn giản nhưng kiên định.
“Ngươi nên biết ta không đời nào dâng lên cho các ngươi.”
“Ta đâu cần ngươi tặng.”
Xuyên Đảo Nhị Lang lóe lên ánh mắt: “Lẽ nào ngươi định cướp từ tay ta?”
Yến Trọng Y ngẩng đầu, mục quang băng lạnh, thong thả nói: “Ta không cần phải cướp, chẳng qua muốn đánh cuộc.”
“Đánh cược? Bằng cách nào?”
“Ta và ngươi quyết đấu.”
Xuyên Đảo Nhị Lang mỉm cười, lắc đầu: “Ngươi không phải đối thủ của ta.”
“Ngươi không dám?”
Xuyên Đảo Nhị Lang lập tức sầm mặt: “Ta không dám? Được, ta đồng ý.”
“Nếu ngươi bại, để lại Vạn Kiếp Trùng Sinh.”
“Ngươi bại thì sao?”
“Tính mạng của ta thuộc về ngươi.”
Nhậm Ngã Sát chợt biến sắc: “Yến đại ca…”
Yến Trọng Y phất tay, lạnh nhạt nói: “Huynh đệ không cần nói gì, ta quyết định việc gì xưa nay chưa từng thay đổi.”
Nhậm Ngã Sát lập tức im lặng, gã quá hiểu Yến Trọng Y. Lời hứa ngàn vàng, nói ra là không bao giờ thay đổi. Y là một sát thủ có nguyên tắc, nói ra câu nào cũng như cây kiếm – kiếm xuất thủ tất vĩnh viễn không thu lại.
Xuyên Đảo Nhị Lang trầm mặc, gương mặt lãnh khốc biến hóa kỳ dị. Hồi lâu sau, y mới từ từ thốt lên: “Ngươi cũng là một địch nhân đáng cho ta tôn trọng. Nếu ngươi thất bại, ta sẽ không giết, người sống mới có giá trị”
Nhiều người cho rằng một nụ hôn, một giọt nước mắt của tình nhân là quý giá nhất đời, nhưng tất cả những thứ đó có sánh được với một lời khen của địch nhân? Được địch nhân tôn trọng, khó hơn giết y nhiều.
“Người sống quả thật hữu dụng hơn người chết.” Yến Trọng Y điềm đạm đáp.
“Ta chỉ cần ngươi đồng ý một việc, bất kể ta muốn gì, ngươi đều không được cự tuyệt.”
Yến Trọng Y không hề suy nghĩ, lập tức đáp: “Được.”
Xuyên Đảo Nhị Lang không ngờ y nhanh nhảu như vậy, hơi ngẩn ra rồi nhíu mày: “Ngươi đồng ý?”
“Tính mạng của ta thuộc về ngươi, còn chọn lựa được sao?”
“Được, thống khoái!” Xuyên Đảo Nhị Lang vỗ tay, ngửa mặt cười vang, tiếng cười vụt tắt, mục quang biến thành lạnh như băng: “Ngươi định cá thế nào?”
“Một chiêu quyết thắng phụ. Ngươi công, ta tiếp.”
“Ta không hiểu ý ngươi.” Xuyên Đảo Nhị Lang lắc đầu.
“Một chiêu này, ngươi cứ sử dụng tuyệt kĩ thành danh Tuyệt Sát Nhất Đao của Xuyên Đảo Cuồng Nhân năm xưa.”
Xuyên Đảo Nhị Lang lại biến sắc, lạnh lùng thốt: “Ngươi đã biết Tuyệt Sát Nhất Đao, trừ Hàn đại thiếu gia năm xưa, đến giờ không ai phá được chăng?”
“Nếu ta tiếp không nổi, lập tức theo ngươi, nếu ta phá được, ngươi để lại Vạn Kiếp Trùng Sinh.”
“Được, ta muốn xem ngươi phá chiêu đó thế nào.” Xuyên Đảo Nhị Lang cười lạnh.
“Ngươi chắc cũng nghe biết sư phụ ta là Bạch Y Sát Thủ Lãnh Lạc.”
“Ta có nghe.”
“Người là sinh tử chi giao của Hàn đại thiếu gia, chuyện này tự nhiên ngươi cũng biết.”
Xuyên Đảo Nhị Lang không phủ nhận. Dưới gầm trời, người chưa gặp họ cũng biết cả hai là bằng hữu đồng sinh tử, cộng hoạn nạn.
“Hàn đại thiếu gia là người duy nhất phá được Tuyệt Sát Nhất Đao.”
Xuyên Đảo Nhị Lang lại biến sắc, trầm giọng: “Việc đó, ta vĩnh viễn không quên.”
“Trận chiến năm xưa, sư phụ ta tận mắt chứng kiến, người không chỉ một lần nghiên cứu Tuyệt Sát Nhất Đao và chiêu thức Hàn đại thiếu gia phá giải nó.” Yến Trọng Y lại mỉm cười, “hôm nay ta cũng phá nhát đao đó như thế.”
Sắc mặt Xuyên Đảo Nhị Lang xanh lè, trầm mặc thật lâu mới nói: “Bất kỳ võ công nào cũng có sơ hở, nhưng mỗi người sử dụng lại cho kết quả khác nhau. Mẫu thân ta vì thảm bại của phụ thân mà dốc công cải tiến một chiêu này, vì thế nó không còn như xưa.”
“Đã thế sao ngươi chưa xuất đao? Lẽ nào còn nghi ngại?”
Xuyên Đảo Nhị Lang đột nhiên thở dài, cười khổ nói: “Yến Trọng Y, ngươi quả nhiên là cao thủ, công tâm thuật của ngươi đích xác rất cao minh.”
Kỳ thật từ đầu, hai người đã so bì nhau - - công tâm chi chiến.
Cao thủ tranh đấu chỉ hơn kém trong đường tơ. Nếu muốn đánh bại đối thủ mạnh hơn mình, nhất định phải chấn tan lòng tin và đấu chí của kẻ đó. Người thiếu đi hai yếu tố đó, lúc chân chính giao thủ sẽ lộ ra nhiều sơ hở hơn, nên chỉ cần áp đảo được khí thế đối phương là thành công một nửa.
Đó là chỗ xảo diệu của công tâm thuật.
Gió tuyết nhỏ dần. Nhậm Ngã Sát, Âu Dương Tình và Mễ Giác đều lui đi. Yến Trọng Y không muốn bị ai quấy nhiễu, lúc y và đối thủ quyết đấu thường không thích có mặt người thứ ba. Y cho rằng như thế sẽ hình thành một áp lực, tâm lý không còn bình tĩnh nữa, đôi khi trở thành yếu tố quan trọng quyết định thành bại.
Y chỉ nói với họ một câu: “Ta nhất định mang vật đó về.”
Nhậm Ngã Sát tín nhiệm y, bởi y có năng lực đó.
Yến Trọng Y từ từ bạt kiếm. Cây kiếm đó không phải là hảo kiếm, chuôi kiếm tuy tỏa sáng nhưng cổ kính lắm rồi, lưỡi kiếm cùn lại rỉ sét, không tỏa ra hào quang chói mắt, chỉ có hàn ý thâm trầm. Lưỡi kiếm tuy giống một thanh sát vụn lấy ra trong đống rác nhưng đích đích xác xác là cây kiếm sát nhân.
Y ngưng tụ mục quang trên kiếm phong băng lạnh, chậm rãi đưa tả thủ ra, vuốt ve kiếm như tình nhân vuốt tóc: “Cây kiếm này do sư phụ ta truyền lại. Nó tuy không tên nhưng uống máu của không ít danh nhân.”
Xuyên Đảo Nhị Lang cười lạnh: “Cây kiếm đó giết được người?”
“Phi hoa trích diệp, đều có thể thương nhân. Chỉ cần ngươi biết cách ngự vật, thế gian vạn vật có gì không trở thành vũ khí sát nhân.” Yến Trọng Y đảo mắt lắc đầu, “cây kiếm này cũng có thể sát nhân, nhưng tuyệt không giết ngươi. Ta đến đây vốn không phải để giết ngươi. Tính mạng của ngươi thuộc về Nhậm Ngã Sát.”
“Ngươi nhầm rồi. Tính mạng ta nằm trong tay ta, không ai có thể giết được, trừ chính ta.” Xuyên Đảo Nhị Lang vòng tay ra sau lưng lấy một chiếc túi dài xuống, từ từ cởi ra, hàn ý lan tràn, trong đó là một thanh đao - - Tố Mệnh Đao.
Đao vào tay, toàn thân y biến đổi. Đao cũng biến đổi, đao là lợi khí sát nhân, vốn không có sinh mệnh nhưng trong lúc này, Tố Mệnh Đao phảng phất biến thành quỷ hồn nhảy nhót. Thật ra đao thay đổi người hay người mang lại sức sống cho đao?
“Cây đao này gặp phật giết phật, gặp thần giết thần, không ai chống nổi, bởi chủ nhân của nó là nhân vật câu hồn đoạt mệnh.”
“Ngươi cầm đao, ta nắm kiếm, xuất thủ đi. Ngươi còn đợi gì?”
Đao có thể tố mệnh, kiếm có thể xuyên hầu; thắng làm vua, thua làm giặc.
Đao nắm trong tay, giơ lên; kiếm cầm trên tay, cũng đợi phát ra.
Yến Trọng Y mục quang lẫm lẫm, chăm chắm nhìn vào đao phong.
Đao phong băng lạnh, mục quang Xuyên Đảo Nhị Lang cũng ngưng tụ trên đao phong băng lạnh. Đột nhiên, đao phong rung động, tiếng đinh đang vang lên không ngớt.
Tròng mắt Yến Trọng Y co lại, y biết đao đã xuất ra.
“Tuyệt Sát Nhất Đao”. Tuy chỉ là một chiêu đao pháp, nhưng ẩn chứa trăm ngàn biến hóa.
Tuyết hoa bay bay, rơi xuống trước mặt Xuyên Đảo Nhị Lang nhưng trong mắt gã không có tuyết, chỉ có đao và địch nhân. Trong sát na đó, đao xuất thủ. Đao phong ào ạt, đất trời mờ đi, không khí hơi ngưng kết, tuyết đang rơi cơ hồ ngừng lại.
Nhát đao này phạt xéo lên, ngênh phong chém tới; nhát đao chậm rãi, trầm ổn, tựa hồ vô lực nhưng khiến đối thủ nghẹt thở; nhát đao có vẻ bình phàm, nhưng uy lực lại như đại hải, vẻ ngoài phẳng lặng ẩn chứa ám lưu trong đó. Không có biến hóa chính là biến hóa của chiêu thức.
Yến Trọng Y cảm giác được kình đạo kinh hồn lặng lẽ ép tới, khiến y gần như không thể hô hấp.
Chậm nhưng ổn định, đó là chỗ đáng sợ nhất của chiêu đao. Đột nhiên đao phong dâng tràn, gió nổi ràn rạt, cuốn tung tuyết dưới đất. Tuyết tung bay che kín cây đao, che kín người, che kín luôn cả thiên địa.
Yến Trọng Y đột nhiên phát hiện, trong khoảnh khắc đao bị tuyết hoa lấp kín, liền biến thành nhẹ nhàng, khinh linh. Nhát đao chém xuống, thân thể y sẽ lập tức tách làm đôi.
Chiêu thức càng đơn giản, bình phàm, kỳ thật thực dụng hơn loại võ công hoa hòe hoa sói nhiều. Trên đời không có loại võ công nào chân chính có thể vô địch thiên hạ, giết được người chính là hảo võ công.
Yến Trọng Y không hề chần chừ, do dự, tay khẽ lay động, kiếm liền đâm ra.
Nhát kiếm không có tốc độ, quá nhanh, không ai hình dung nổi chữ khoái của nó. Kiếm quang ảm đạm khẽ lóe lên, xuyên vào hoa tuyết. Nhát kiếm như hùng ưng dang cánh lượn trên không; nhát kiếm chỉ là một động tác giản đơn.
Tuyết hoa tung bay, ẩn ước phát ra tiếng kim thiết va nhau.
“Choang, choang” kiếm quang và đao quang cùng tan biến.
Đao vẫn trên tay, kiếm cũng trên tay. Thân thể cả hai chợt dừng cứng giữa gió tuyết, nhưng bị đóng đinh ở đó, hoàn toàn bất động.
Sắc mặt Xuyên Đảo Nhị Lang trắng nhợt, ánh mắt lấp loáng, không biết là đang kinh ngạc, hoài nghi hay buồn bã.
Sắc mặt Yến Trọng Y càng nhợt nhạt, mắt ánh lên tia hưng phấn. Hồi lâu sau, y chợt hé môi, lạnh lùng thốt: “Ta phá xong chiêu đao rồi.”
Xuyên Đảo Nhị Lang lại biến sắc, hồi lâu sau mới nói ra một câu: “Ngươi tuyệt không tiếp nổi chiêu thứ hai.”
Yến Trọng Y nở nụ cười của kẻ thắng lợi, lắc đầu: “Đáng tiếc không có đao thứ hai, ngươi bại rồi.”
“Ta bại rồi.” Mặt Xuyên Đảo Nhị Lang méo mó.
“Ta hy vọng ngươi giữ lời hứa.”
“Của ngươi.” Xuyên Đảo Nhị Lang lập tức móc ra một hộp gỗ đàn hương, vung tay quăng xuống chân Yến Trọng Y, cổ tay lắc khẽ, “choang”, trường đao khẽ lắc, đao quang lấp lánh, dĩ nhiên lại chui vào bao.
“Về bảo Nhậm Ngã Sát, ngày mùng một năm mới, hoàng hôn, thành tây, quán trà, địa điểm cũ, không gặp không về.” Xuyên Đảo Nhị Lang quay đi, không buồn ngoái đầu lại, giọng y vẫn kiên định, trầm ổn, xuyên qua gió tuyết ngập trời, “bảo y rửa cho sạch yết hầu, mang đao tới; ta cũng rửa sạch eo, mang đao của mình tới.”
Trong gió tuyết, thân ảnh y mờ dần, Yến Trọng Y đột nhiên há miệng, “phụt”, phun ra một ngụm máu, chống kiếm xuống đất giữ vững thân hình lắc lư. Y tuy phá được Tuyệt Sát Nhất Đao nhưng phải trả giá đắt - - nội lực Xuyên Đảo Nhị Lang từ cây đao lan qua thanh kiếm, chấn thương tạng phủ y.
Y cũng biết có nén nội thương sẽ khiến tình hình nghiêm trọng hơn, nhưng y quá quật cường, tuyệt không muốn nhận thua trước mặt địch nhân, càng không thể gục ngã, nên liều mạng nhẫn nhịn. Thề không cúi đầu, tuyệt không nhận thua. Y và Nhậm Ngã Sát, đều có tinh thần kiên nghị đó. Dựa vào lòng tin kiên định cùng ý chí ngoan cường, y lần từng bước về Thiên Nhai Hải Các. Long Thất giám định, biết chắc vật trong chiếc hộp đàn hương chính là Vạn Kiếp Trùng Sinh, lập tức Yến Trọng Y gục xuống.
Last edited by huynhduongcongtu; 06-06-2009 at 10:52 AM.
Quyển 1: Thanh đao không nhìn thấy được.
Chương 31: Tuyệt Sát Nhất Đao
Người dịch: huynhduongcongtu
Nguồn: 4vn.eu
Đại niên sơ nhất, chư sự bất nghi.
Bạo trúc thanh trung nhất tuế trừ,
Xuân phong tống noãn nhập đồ tô.
Thiên môn vạn hộ đồng đồng nhật,
Tổng bả tân đào hoán cựu phù.
(Hết một năm rồi, tiếng pháo đưa
Gió xuân thổi ấm chén Đồ Tô
Ngàn cửa muôn nhà vừa rạng sáng
Đều đem đào mới đổi bùa xưa.
---- Bản dịch thơ của Trần Trọng San)
Bài thở “Nguyên nhật” của Vương An Thạch chỉ có mấy câu nhưng miêu tả được hết khung cảnh vui vẻ điển hình nhất lúc hết năm, vẽ ra bức tranh phong cảnh dân gian đầy sức sống.
Tuyết chưa hửng, trong Kim Lăng thành lại rực rỡ sắc màu, vui vẻ vô cùng, không khí lạnh lùng không ngăn được niềm vui lúc tiết xuân về.
Nhậm Ngã Sát, Yến Trọng Y và Mễ Giác ngồi trong góc yên tĩnh nhất của Thiên Nhai Hải Các nâng chén đối ẩm. Nơi đây phảng phất cách tuyệt với hồng trần, tiếng pháo nổ ì ầm cùng tiếng người huyên náo loáng thoáng vọng tới, không khí vui vẻ lúc xuân về lặng lẽ trùm lên.
Vạn Kiếp Trùng Sinh đích xác là nhân gian chí bảo, Nhậm Ngã Sát mới dùng một phần nhỏ, lúc tỉnh lại đã phát hiện bản thân hành động như thường, tinh lực sung mãn, như người khác hẳn trước đây. Thân thể gã lại thẳng đứng, nhãn thần trở lại vẻ quật cường. Gã lại như cây đao, từng ảm đạm nhưng nay đã được mài giũa. Gã sống lại nhưng có một điểm không thay đổi – gã vẫn là sát thủ Nhất Đao Lưỡng Đoạn. Tiếp theo gã nên làm gì? Vẫn như cũ, làm một sát thủ, hay lựa chọn lại, chọn một con đường nên đi?
Nhớ lại chuyện cũ, lòng lại vương vấn, gã nhấp từng ngụm rượu, khẽ thở dài: “Ta như đang nằm mơ.”
Mễ Giác cười bảo: “Mộng tỉnh rồi, còn đợi ánh lê minh.”
“Có lẽ như thế càng khiến tiểu đệ kho chịu.”
“Tiểu huynh đệ sống lai, dù thế nào cũng việc khiến người khác vui mừng.”
U hương đưa tới, Âu Dương Tình yêu kiều bước tới mỉm cười: “Muội là phiền hà của huynh?”
“Cô đúng là cái gông.”
“Gông ư? Là thế nào đây?”
Nhậm Ngã Sát không giải thích, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Không ai đoán được ngày mai thế nào, có lẽ cô sẽ nhanh chóng gặp một nam nhân có thể gửi gắm cả đời.”
Âu Dương Tình cúi đầu, dịu dàng nói: “Muội tìm được nam nhân đó rồi.”
“Nam nhân đó không phải là lựa chọn duy nhất của cô.”
“Đó là lựa chọn hợp lý nhất của muội.” Âu Dương Tình đột nhiên quay đi ôm một vò rượu từ kho lên, “đây là Thiên Niên hương nấu theo bí phương độc môn, chỉ cần huynh chịu ở lại, ngày nào muội cũng cho huynh uống, không thể rời nửa bước được đâu.”
“Cô muốn ta say đến chết?” Nhậm Ngã Sát bật cười.
“Còn hơn chết dưới đao của người khác.” Âu Dương Tình thở dài.
Nhậm Ngã Sát cũng thở dài: “Trường quyết đấu này không tránh được, hôm nay lỡ còn có ngày mai.”
“Huynh có thể không đi được không?”
“Ta buộc phải đi.”
“Vì sao?”
“Vì đạo nghĩa. Bảy mươi bảy mạng người trong phủ Lương Bách Triệu không thể cho qua, ta nhất định phải đòi lại công đạo cho họ.”
Mục quang Âu Dương Tình ôn nhu như nước: “Lẽ nào huynh không thể vì muội mà ở lại?”
“Lẽ nào cô muốn ta làm một người vô tín vô nghĩa? Nếu thật sự như thế, ta thà làm một khất cái vui vẻ còn hơn.”
Ánh mắt Âu Dương Tình hơi đỏ lên: “Vậy… huynh nhất định phải về, muội đợi huynh…”
Nhậm Ngã Sát nghiến răng, không nói gì.
Mễ Giác từ tốn nói: “Trận chiến này, tiểu huynh đệ không thể gục xuống.”
Yến Trọng Y nói: “Ta có thể phá giải Tuyệt Sát Nhất Đao, huynh đệ cũng sẽ như vậy.”
Nhậm Ngã Sát mỉm cười, nhãn thần thoáng nỗi lo. Gã còn về được chăng?
oOo
Hoàng hôn, sau cùng lại đến hoàng hôn.
Thành tây, quán trà, vẫn là chốn cũ. Tất cả không thay đổi, vẫn trắng xóa, màu trắng khiến người ta cảm giác được màu tử vong trống trải. Nếu tử vong là một loại phong cảnh, hình ảnh phản chiếu của nó tất nhiên đẹp đến thê lương, màu sắc cũng đượm ưu thương.
Trong gió tuyết, cạnh gốc cây có một người đứng quay lưng, thẳng thớm như ngọn núi. Gã mặt bạch y, cơ hồ hòa cùng tuyết trắng thành một màu. Gương mặt gã lạnh lùng, mục quang bị gió tuyết ngập trời phong tỏa, cả tấm lòng gã cũng chìm trong thiên địa mênh mang.
Dưới chân gã xếp năm vò mỹ tửu. Bất kể lúc nào, gã cũng không rời rượu, trong đêm quyết đấu này, gã càng không thể buông bỏ. Chỉ cần còn cơ hội, gã quyết không bỏ qua.
Gã đang đợi, đợi một người. Có lẽ, gã đang đợi cái chết. Chờ đợi không khiến ai vui vẻ, nhất là khi người đó vốn không biết phải đợi bao lâu.
Gã không phải đợi lâu quá, sau cùng cũng nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân, cước bộ nhẹ nhàng đều đều, thời gian mỗi bước cách nhau như nhau, như thể một kiểu tiết tấu.
Gã ngoái lại, thấy ngay Xuyên Đảo Nhị Lang.
“Ngươi đến lâu rồi?” Xuyên Đảo Nhị Lang dừng chân cách gã một trượng.
“Ta vốn nhẫn nại.” Nhậm Ngã Sát thản nhiên nói.
“Nếu ta không đến, ngươi cứ đợi ư?”
“Ta đợi.”
“Khí sắc của ngươi hôm nay khá lắm, còn võ công của ngươi?”
“Đao của ta nhanh hơn trước nhiều.”
Xuyên Đảo Nhị Lang nhìn quanh, từ tốn hỏi: “Ngươi có biết tại sao ta chọn chỗ này không?”
Nhậm Ngã Sát lắc đầu: “Ta chỉ biết nơi nào quen, phong cảnh sẽ nhàm.”
“Vì sao cần có phong cảnh? Một phần hồi ức thống khổ là đủ rồi.”
“Ý ngươi là… đến đây, ta sẽ xúc cảnh sinh tình?”
Xuyên Đảo Nhị Lang không phủ nhận, gật đầu: “Ở đây, nhất định ngươi nghĩ lại nhiều việc.”
“Ngươi đúng là dụng tâm lương khổ, chỉ tiếc ngươi làm vậy cũng sai lầm mà thôi.” Nhậm Ngã Sát trầm giọng, “với ta đó không phải đả kích mà càng gia tăng cừu hận.”
“Bất kể ngươi nghĩ gì, lúc quyết đấu chỉ cần phân thần, ngươi chết chắc.”
“Có khi bao nhiêu an bài của ngươi chỉ là thừa.”
“Bước đi nào cũng tất yếu, vì ngươi vĩnh viễn là đối thủ lớn nhất của ta, tuyệt không có chuyện lơi lỏng, tham bát bỏ mâm đâu.” Xuyên Đảo Nhị Lang lắc đầu.
“Ngươi đánh giá ta cao quá.”
“Ta chưa từng nghĩ vầy, công lực hiện tại của ngươi cao hơn một tầng, ta càng phải cẩn thận. Khinh địch, là sai lầm đáng sợ, trong lúc quyết đấu, ta quyết không bao giờ sai lầm như thế.”
“Ta chưa nói hết, còn mấy chuyện nhất định phải cho ngươi biết.” Xuyên Đảo Nhị Lang thong thả hỏi, “nếu hôm nay ngươi chết dưới đao của ta, ngươi đoán xem, ta sẽ phải đối phó với ai?”
“Thiên Sơn Nhất Kiếm Mễ Giác?”
“Y không tạo thành uy hiếp lớn với ta.” Xuyên Đảo Nhị Lang lắc đầu.
“Lẽ nào là Sát Thủ Vô Tình Yến Trọng Y?”
“Yến Trọng Y tuy có một tổ chức sát thủ thực lực hùng hậu phi thường nhưng hiện tại đã thụ trọng thương, trong vòng ít nhất là nửa năm tới không thể làm gì, đương nhiên không đáng sợ.” Xuyên Đảo Nhị Lang lắc đầu thở dài, “ngươi không đoán ra? Kỳ thật ngươi có quen người đó, nàng ta là một nữ nhân.”
“Nữ nhân?” Nhậm Ngã Sát hơi ngẩn người.
Xuyên Đảo Nhị Lang không nói ra tên nữ nhân đó, từ từ bảo: “Ngươi biết chăng, hai năm nay có bao nhiêu bang hội quật khởi trên giang hồ?”
Nhậm Ngã Sát lắc đầu: “Ngươi biết?”
“Ta tính hết rồi, không nhiều không ít, vừa đủ tám mươi. Bang hội tuy nhiều nhưng chân chính có thực lực hùng hậu lại chỉ có vài ba” Xuyên Đảo Nhị Lang đáp: “Trừ Phi Ngư môn ở trung du Trường Giang, Lục Lâm đảng ở phía nam và Kiếm Tông ở phía bắc còn có Thanh Y Lâu.”
“Thanh Y Lâu?” Nhậm Ngã Sát động dung.
“Thanh Y Lâu là một tổ chức bí mật, không ai biết tổng đà ở đâu, cũng không ai biết lâu chủ là ai. Nghe nói thành viên Thanh Y Lâu toàn là nữ nhân, hành tung phiêu hốt, thần xuất quỷ một, hôm nay còn ở Giang Nam, ngày mai đã có mặt ở kinh thành.”
“Như vậy chứng minh thực lực của họ cực lớn, trải khắp các nơi.”
“Đúng vậy, thanh danh Thanh Y Lâu vang xa, gần như đuổi kịp đương kim đệ nhất bang hội Cái Bang.”
“Đối tượng hạ thủ của Thanh Y Lâu toàn là bằng hữu hắc đạo giang hồ.”
“Vì thế ta mới lo lắng.”
“Ngươi lo gì?”
“Nếu ta muốn hoàn thành di chí của phụ thân, tất phải quét sạch mọi chướng ngại, trừ sạch mọi cá nhân hoặc bang hội có thể thành địch nhân của ta.”
“Thanh Y Lâu là một mục tiêu của ngươi?”
“Đúng, nó tạo thành uy hiếp nặng nề với ta, ngày sau sẽ mang lại không ít phiền phức.”
“Ngươi lắm lời như vậy mà ta vẫn không đoán ra người ngươi muốn đối phó đầu tiên đó là ai?” Nhậm Ngã Sát lắc đầu.
Xuyên Đảo Nhị Lang vẫn không nói ra tên nữ nhân đó, đột nhiên cười: “Nghe nói Âu Dương Tình là đại mỹ nhân, đúng không? Ta nhận ra nàng ta tình thâm với ngươi…không, phải là si tâm tuyệt đối.”
“Ngươi nghĩ xa xôi thế làm gì?” Nhậm Ngã Sát lạnh lùng nói.
“Nàng ta không phải là một nữ nhân giản đơn.” Xuyên Đảo Nhị Lang thong thả nói.
“Nàng ta vốn không phải là một nữ nhân giản đơn.”
“À, ngươi biết bí mật của nàng?”
Nhậm Ngã Sát hơi ngẩn người: “Bí mật của nàng?”
“Xem ra ngươi không hiểu nàng ta.” Xuyên Đảo Nhị Lang lắc đầu thở dài.
Nhậm Ngã Sát im tiếng, quả thật gã không hiểu Âu Dương Tình.
“Ngươi nhất định cho rằng nàng ta không biết võ công, đúng không?”
“Lẽ nào ngươi cho rằng nàng là võ lâm cao thủ?”
“Nàng ta không những là cao thủ, võ công cũng không kém hơn ngươi.” Xuyên Đảo Nhị Lang nghiêm mặt, “ta hoài nghi Âu Dương Tình là Thanh Y Lâu lâu chủ, Thiên Nhai Hải Các là tổng đà Thanh Y Lâu.”
“Ngươi có chứng cứ?”
“Sớm muộn gì ta cũng tìm ra chứng cứ chứng minh thân phận chân chính của nàng ta.” Xuyên Đảo Nhị Lang lắc đầu.
Nhậm Ngã Sát không nói gì, đột nhiên nhớ ra bức tranh treo trong phòng Âu Dương Tình, cung điện màu xanh, nữ tử y phục tung bay, lẽ nào là tiêu chí của Thanh Y Lâu?
“Ngươi không biết lai lịch của Âu Dương Tình? Nếu ta đoán không sai, nàng ta là truyền nhân của Thiết Lang Ngân Hồ.” Xuyên Đảo Nhị Lang nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đeo ở tay trái Nhậm Ngã Sát, “chiếc nhẫn này là nàng ta cho ngươi?”
Nhậm Ngã Sát điềm đạm à một tiếng, không đáp.
“Ngươi không thấy kỳ quái sao? Ví sao chiếc nhẫn đó lại có hai màu? Vì sao nửa đen khắc một con sói, nửa trắng khắc một con hồ ly?”
“Thiết Lang Ngân Hồ…” Nhậm Ngã Sát buột miệng.
“Chiếc nhẫn đó là tín vật của Thiết Lang Ngân Hồ, kỳ thật ngươi cũng nghĩ ra, căn bản không cần ta nhắc.”
Âu Dương Tình lại là truyền nhân của Thiết Lang Ngân Hồ? Thật không tin nổi. Nhậm Ngã Sát cười khổ, thở dài: “Hóa ra nàng thật sự có nhiều bí mật giấu ta.”
“Ngươi thật đáng thương, lại bị một nữ nhân che mắt.”
“Vì sao ngươi cho ta biết?”
“Vì ta muốn tạo áp lực cho ngươi. Chỉ cần lòng ngươi có áp lực, ta sẽ có thêm cơ hội đánh bại ngươi.”
“Âu Dương Tình không phải gánh nặng trong lòng ta.” Nhậm Ngã Sát lắc đầu.
“Có đấy, vì ngươi không xứng với nàng.” Xuyên Đảo Nhị Lang cười lạnh, “nếu nàng thật sự là Thanh Y Lâu lâu chủ, tức là nữ hiệp bảo vệ hòa bình võ lâm, nêu cao giang hồ chính nghĩa, còn ngươi? Ngươi là gì?”
Nhậm Ngã Sát biến sắc, định nói lại thôi.
“Ngươi chẳng qua là một sát thủ, việc gì cũng không thể chường mặt, loại người như ngươi trên giang hồ làm gì có địa vị. Có lẽ ngươi cũng muốn thay đổi bản thân nhưng con đường không lối về này, ngươi làm sao còn quay đầu được.” Xuyên Đảo Nhị Lang cười tàn khốc, “ta cũng là lãng tử lạc đường, sát nhân tuy không phải là việc vui vẻ gì nhưng ta không thể không tiếp tục sát nhân.”
Nhậm Ngã Sát thở dài: “Con người có lúc nên học cách rũ bỏ.”
“Vì sao phải buông bỏ? Ngươi buông bỏ cái gì? Tình yêu của ngươi? Bằng hữu? hay cừu hận?”
“Nếu ta chết dưới đao của ngươi, trong trường quyết đấu này, sẽ rũ bỏ được tất cả chăng?”
Chết, thật sự là một kiểu rũ bỏ ư? Chết tuy khiến bản thân được giải thoát nhưng lại khiến người khác thống khổ. Có lẽ, rũ bỏ chân chính là khoan dung của lòng người.
Sắc trời vàng vọt, gió tuyết bay bay.
Nơi đây vốn là vùng hoang vắng, xuân đến khiến hương hoa lan tỏa, tiếng chim hót vang lưng, bay tới tận Kim Lăng thành, tới cả chân trời. Nhưng hiện tại, đập vào mắt chỉ là thê lương, tiêu diều. Gió tuyết mùa đông khiến ánh xuân điêu linh. Vùng hoang dã này, trừ một quán trà cùng mấy gốc cây, chỉ còn lại khoảng trống mênh mông.
Nhậm Ngã Sát khẽ thở dài, bưng một vò rượu lên, mở lớp bùn bao quanh miệng. Mỹ tửu trôi qua họng nhưng không xua được tâm trạng phiền muộn. Gã cảm giác được áp lực, tâm sự trầm trọng, khó lòng giữ nổi bình tĩnh.
Lòng gã có một gút mắc không giải được: “Âu Dương Tình, vì sao lại giấu giếm ta nhiều đến thế? Thật ra nàng còn bao nhiêu bí mật?”
Yêu một người là hành động vừa khoái lạc vừa buồn thương. Hiện tại gã chỉ muốn say một trận, nhưng say rồi thì sao? Say đích xác có thể quên đi nhiều việc, tỉnh lại vẫn phải đối diện mà thôi. Quyết đấu vẫn phải tiếp diễn, nhất thiết đều không cải biến được nữa.
Xuyên Đảo Nhị Lang im lặng, từ từ bạt Tố Mệnh Đao. Đao phong sáng chói, lấp lánh một tầng hào quang mờ mờ. Dải hào quang đó phải chăng ngưng tụ từ máu?
Xuyên Đảo Nhị Lang khẽ búng vào đao phong: “Ta muốn xem thanh đao của ngươi.”
Nhậm Ngã Sát lắc đầu: “Đao của ta là thanh đao không nhìn thấy được.”
“Đao của ngươi có thật đáng sợ như lời đồn không?”
“Vì đó là một thanh đao sát nhân.”
Xuyên Đảo Nhị Lang từ từ giơ đao lên, gió tuyết lạnh, đao quang càng lạnh, giọng y cũng lạnh: “Nếu ngươi chết, ta nhất định trân trọng cây đao đó.”
Nhậm Ngã Sát trầm mặc như đang ngẫm nghĩ.
Xuyên Đảo Nhị Lang không nói thêm tiếng nào, cổ tay khẽ uốn, y đã xuất thủ. Tố Mệnh Đao mang theo hàn quang quỷ dị bổ xuống, đao quang vạch lên một vòng cung mỹ lệ trong ánh hoàng hôn. Nhát đao này không phải đao pháp ở Trung Nguyên, cũng không phải Tuyệt Sát Nhất Đao.
Nhậm Ngã Sát chưa từng thấy đao pháp quái dị thế này, cảm giác vô hình nảy sinh từ tận đáy lòng. Hoảng sợ, từ lúc con người sinh ra đã biết hoảng sợ, lúc một người cô độc tất sẽ thấy mất mát, nhưng lại không biết cảm giác đó bắt nguồn từ đâu. Đó là nhược điểm của nhân loại, không ai thoát được.
Gã không hề nghĩ ngợi, đợi chờ đã kết thúc, đao của gã cũng xuất thủ. Đao quang mờ mờ như nước mắt tình nhân, khẽ lóe lên như một vạt tuyết phơi phới. Đao của gã cũng vạch lên một vòng cung mỹ lệ trong ánh hoàng hôn.
Lưỡng đạo quang hồ lập tức giao nhau. Tiếng choang choang khẽ vang vọng, đao quang phân phân hợp hợp, tuyết hoa phấp phấp phới phới.
Đao quang đột nhiên tan biến, thân thể hai người bất động, trừng mắt nhìn đối phương.
Đao của Nhậm Ngã Sát lại biến mất, trán gã nhỏ ra từng giọt mồ hôi như hạt đậu, lăn qua gò má xuống cằm, trực tiếp rơi xuống tuyết. Gã khẽ thở dài: “Hóa ra đao pháp của ngươi lợi hại hơn ta tưởng tượng.”
Xuyên Đảo Nhị Lang hô hấp dồn dập, thở dốc: “Công lực của ngươi tinh tiến không ít.”
“Ta nói rồi, đao của ta nhanh hơn trước nhiều.” Nhậm Ngã Sát đột nhiên lại xông tới, như mũi tên rời dây cung, như con ngựa sút cương.
Đao trong tay không hề ngưng nghỉ, trong sát na công ra tám đao. Đao quang ngập trời, hoa tuyết tung bay, tám nhát đao phảng phất chỉ từ một chiêu biến hóa ra, nhát nào cũng nhanh như gió, dồn dập như mưa bão, nối liền nhau, tuyệt không gián đoạn.
Một sát na nhanh thế nào? Một cái búng tay là sáu mươi sát na. Đao của gã nhanh đến thế nào, mắt thường không thể nắm bắt được. Sau khi dùng Vạn Kiếp Trùng Sinh, công lực gã tăng tiến mãnh liệt, đao của gã nhanh hơn, độc hơn, ổn định hơn.
Xuyên Đảo Nhị Lang lập tức biến sắc, gầm lên điên cuồng. Vung đao. Tố Mệnh Đao xuyên qua dải đao quang, đao phong cắt qua cổ họng Nhậm Ngã Sát. Đao của y không nhanh như của Nhậm Ngã Sát nhưng lực sát thương hơn hẳn, nhát đao xuyên phá không môn của đối phương, nhãn lực và độ chuẩn xác hơn xa người khác. Có điều năng lực ứng biến của Nhậm Ngã Sát hơn hẳn dự liệu của y, nhát đao chưa tới, đao của gã đột nhiên rút lại, vừa hay chạm vào đao phong băng lạnh, Tố Mệnh Đao lập tức bắn tung tóe hoa lửa.
Tố Mệnh Đao đứng thứ năm trong Thần Binh Lợi Khí Bát Đại Gia, vốn là chí tôn bảo đao nhưng đao của Nhậm Ngã Sát không hề suy suyển, lẽ nào còn sắc hơn Tố Mệnh Đao?
Xuyên Đảo Nhị Lang lại biến sắc, gầm lên điên cuồng, người và đao cuộn tròn lao tới.
Lưỡng đạo đao quang xé gió cắt tuyết, phảng phất cách đoạn liễu hồng trần vạn trượng.
Đao quang xé tan mưa gió, Nhậm Ngã Sát liên tục lùi lại giữa màn phi tuyết, sau cùng cũng hết đường, lưng gã chạm vào gốc cây. Đao quang sáng rực lao tới, gã lập tức quyết định, thân thể dính sát thân cây leo lên như bích hổ du tường.
Xuyên Đảo Nhị Lang quát lên lạnh lùng, chém mạnh ra. Đao quang lóe sáng, gốc cây bị gã chém đứt.
Gốc cây toan đổ, Nhậm Ngã Sát phảng phất như một con phi ưng lướt trên không, nhẹ nhàng đáp xuống nóc quán trà.
Xuyên Đảo Nhị Lang xoay người lướt ra, đao phong cuốn lên một làn sóng tuyết. Sóng tuyết chưa tan hết, thân thể y cũng đã nhảy lên nóc quán trà, chưa kịp đứng vững, cả người lẫn đao Nhậm Ngã Sát cùng lao tới. Xuyên Đảo Nhị Lang khẽ uốn chân phải, một súc gỗ lớn lại đột nhiên bay lên đập vào ngực đối phương. Chiêu thức này vẫn bổn cũ soạn lại nhưng hôm nay Nhậm Ngã Sát không ngờ nghệch như trước, gã vung đao, “soạt”, súc gỗ bị chẻ đôi.
Đà lao của gã chưa tận, cây đao trong tay dày mịt như mưa bụi, trong sát na công ra mười tám đao, trên không trung tuyết hoa tan tác, cỏ tranh khô tung bay. Xuyên Đảo Nhị Lang cũng chém ra một đao, đao phong lăng lệ phảng phất xé tan hoàn hôn.
Hoàng hôn dần lui đi, màu sắc tan dần, đao quang lại biến mất. Hai người đồng thời thu đao.
Xuyên Đảo Nhị Lang hoành đao trước ngực, nhìn hai tay Nhậm Ngã Sát trống không, quát lến: “Đao của ngươi cũng là hảo đao.”
Nhậm Ngã Sát không đáp, thân thể đứng yên, mỉm cười lạnh nhạt: “Ngươi biết không, chúng ta giao thủ bao nhiêu chiêu?”
Quyển 1: Thanh đao không nhìn thấy được.
Chương Vĩ thanh: Lòng mang ngàn gút mắc
Người dịch: huynhduongcongtu
Nguồn: 4vn.eu
Xuyên Đảo Nhị Lang cũng có gút mắc trong lòng, một gút mắc không thể giải được. Y không nắm chắc mười phần nhát đao này giết được Nhậm Ngã Sát - - Yến Trọng Y có cho gã biết phương pháp phá giải nhát đao này?
oOo
Lúc đèn sáng, Âu Dương Tình tựa cửa, nhìn màn đêm mênh mang, mục quang mơ hồ. Nàng nhíu mày ngài, tâm sự trùng trùng, trong lòng nàng cũng có một gút mắc: “Nhậm Ngã Sát còn sống trở về chăng?”
Ngọn đèn hạt đậu leo lét, Mễ Giác và Yến Trọng Y nâng chén đối ẩm. Không ai nhớ rõ không khí trầm mặc này từ bao lâu, cũng không biết lúc nào mới kết thúc.
Ba người, một tâm tình. Ngay vui năm mới, pháo nổ tưng bừng, người người xôn xao, trẻ con đuổi nhau… tất cả đều không xua tan được nỗi lo, không lấp đầy trống rỗng trong lòng họ.
“Y còn quay về được không?” Ánh đèn ảm đạm hẳn, Mễ Giác thở dài, sau cùng cũng lên tiếng phá tan im lặng.
“Có lẽ y không quay về.” Giọng Yến Trọng Y thoáng buồn.
Mễ Giác hơi biến sắc: “Huynh đệ muốn nói… tiểu huynh đệ không phá được Tuyệt Sát Nhất Đao của Xuyên Đảo Nhị Lang? Lẽ nào Tuyệt Sát Nhất Đao thật sự tuyệt sát?”
“Y vị tất chết dưới nhát đao đó.” Yến Trọng Y trầm mặc hồi lâu mới khe khẽ thở dài, gương mặt căng thẳng lộ ra nụ cười khổ, “tại hạ chặn được nhát đao đó hoàn toàn nhờ vận khí, nếu còn đệ nhị đao, chắc tại hạ đã gục ngã.”
“Nhát đao đó đáng sợ thế nào?”
Nụ cười của Yến Trọng Y lập tức ngưng kết, mục quang lộ vẻ hoảng sợ, khàn giọng: “Nhát đao đó sát thần tru ma, vĩnh viễn không ai nói rõ nó đáng sợ thế nào.”
“Huynh đệ có cho y biết sơ hở của chiêu đao ở đâu chăng?”
“Tuy chiêu đao không chỉ có một sơ hở nhưng cơ hội không ai nắm chắc được. Tại hạ không thể cho y biết, tất cả phải dựa vào y.”
oOo
Đao quang, hòa vào gió tuyết.
Nhậm Ngã Sát đột nhiên cảm giác toàn thân sa vào vực sâu tử vong, nỗi sợ vô hình lại dấy lên trong lòng. Nhát đao này là tử vong chi thần, trong sát na cũng đủ hủy diệt hoàn toàn địch nhân. Gã không còn thời gian suy nghĩ phương pháp phá giải, đang lúc nguy cấp bèn há miệng phun ra, một mũi “tên” trắng xóa bắn vọt lên không. Không khí sực sụa mùi rượu, gã đã dùng nội lực bức hết số rượu trong dạ dày ra, rượu lập tức hóa thành mãn thiên hoa vũ.
Xuyên Đảo Nhị Lang chỉ thấy trước mắt mờ đi, bóng Nhậm Ngã Sát tan biến, bất giác lòng lạnh buốt, nảy ra ý muốn thoái lui nhưng không thể, đao đã xuất thủ quyết không thể thu hồi.
Cùng lúc đó, một đạo đao quang khác đột nhiên vút lên, xuyên qua gió tuyết --- đao của Nhậm Ngã Sát xuất thủ.
Phi tuyết chưa tan, đao quang đột nhiên biến mất. Thanh ấm cực kỳ khẽ khàng vang lên rồi tắt. Mọi động tác lập tức dừng lại, tất cả đều bình tĩnh như trước.
Hai người mặt mũi trắng nhợt đối diện nhau. Đao của Nhậm Ngã Sát lại biến mất, đao của Xuyên Đảo Nhị Lang vẫn nắm chắc trong tay --- nửa thanh đao. Dưới chân y, nửa khúc đao phong băng lạnh cô độc cắm xuống tuyết.
Sắc mặt Xuyên Đảo Nhị Lang càng lúc càng trắng, trợn trừng mắt, lồng ngực phập phồng run giọng: “Ngươi… ngươi phát nhát đao đó… ngươi lại phá được…”
“Tuyệt Sát Nhất Đao không phải đao pháp nghiêm cẩn, đáng sợ nhất thiên hạ, sơ hở tuyệt không chỉ có ba chỗ.”
“Nếu không phải mũi tửu tiễn của ngươi làm loạn tâm thân ta, hiện tại ngươi đã chết.”
“Ta từng nói rồi, sát nhân không chỉ dựa vào võ công, trí tuệ và cơ hội là yếu tố quan trọng nhất, chỉ khi kếp hợp cả ba yếu tố, ngươi mới có thể đánh bại được địch nhân mạnh hơn mình.”
Xuyên Đảo Nhị Lang lại biến sắc, ngửa mặt thở dài: “Ta bại rồi.”
Kẻ dũng không sợ gì, chấp nhận thất bại không phải là hanh vi của kẻ hèn nhát, không có dũng khí của bậc dũng sĩ, không có tấm lòng rộng mở, làm sao có thể dễ dàng thốt lên hai chữ “thất bại”?
Nhậm Ngã Sát cũng thở dài: “Ta thắng do may mắn.”
“Bất kể ngươi dùng phương pháp gì, ngươi phá giải chiêu đao là sự thật.” Xuyên Đảo Nhị Lang ủ rũ lắc đầu, quăng mạnh nửa thanh đao trong tay đi, “đao của ngươi đâu? Chém gãy được đao của ta, đương nhiên ta muốn nhìn nó một lần xem là thần binh lợi khí gì.”
Nhậm Ngã Sát lắc đầu, nhìn y, chợt biến sắc, tỏ vẻ vô cùng hoảng sợ, phảng phất nhìn thấy ma quỷ, bất giác lùi lại ba bước, hét lên kinh hãi: “Tóc…tóc của ngươi, gương mặt ngươi…”
Trong bóng nhập nhoạng, mặt tuyết mênh mang trắng xóa hắt lên một tầng hàn quang lấp loáng, nửa thanh đao gãy phát ra bạch quang chiếu lên mặt Xuyên Đảo Nhị Lang, tóc gã đột nhiên trắng xóa, gương mặt không đến nỗi khó coi lúc trước giờ nhăn nhúm như tấm da khô quắt. Trong khoảnh khắc, cơ hồ y già đi năm mươi tuổi.
Xuyên Đảo Nhị Lang không nhận ra, trầm giọng hỏi: “Mặt ta, tóc ra thế nào?”
Nhậm Ngã Sát quay đi không đáp. Gã đột nhiên phát hiện bản thân dù từng là phế nhân tuy đáng thương nhưng kẻ phục cừu thất bại đang đứng trước mắt còn tội nghiệp hơn. Trong phút giây này, sao gã nỡ nhẫn tâm nói ra chân tướng tàn khốc?
“Bại trong tay ngươi, ta còn gì để nói, bạt đao ra, cho ta được thống khoái.” Xuyên Đảo Nhị Lang rít lên.
Nhậm Ngã Sát trầm mặc hồi lâu mới từ tốn đáp: “Ta không cần phải giết ngươi.”
Xuyên Đảo Nhị Lang chết cả cõi lòng, đấu chí hoàn toàn bị thất bại đập tan, gã không cần xuất thủ, y cũng khác nào đã chết. Gã không phải kẻ tàn nhẫn, đối với địch nhân đợi chết, dù cừu hận vô vàn cũng không còn trọng yếu nữa. Từ trước đây, gã đã coi sinh tử nhẹ tênh, cừu hận hiện giờ cũng biến thành mây gió thoảng qua. Con người, chỉ khi học được cách khoan dung mới hiểu được khoái lạc.
Xuyên Đảo Nhị Lang cười thê lương: “Phù Tang võ sĩ chỉ thắng chứ không thể bại, bại là phái chết. Ta không sợ chết, mẫu thân nhất định báo thù cho ta.”
“Ngay cả con trai cũng không biết được, ngươi nói xem bà ta đáng sợ đến thế nào?” Xuyên Đảo Nhị Lang nghiến răng, mắt ánh lên tia phẫn nộ cùng oán hận, “bà ta đích xác là một ma nữ, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy đều mê muội. Bà ta sẵn sàng hút sạch máu cùng cốt tủy nam nhân, thậm chí cả xương sọ cũng nuốt luôn, để kẻ đó vĩnh viễn không được siêu sinh. “
“Nữ nhân như thế, khác nào một con sói đói phát điên.” Nhậm Ngã Sát thở dài.
Xuyên Đảo Nhị Lang cũng thở dài: “Bà ta khiến nam nhân buông thả, chả lẽ bản thân lại không thế sao?”
Nhậm Ngã Sát im tiếng, gã không phải kẻ hiếu kỳ quá đáng, căn bản không hứng thú tìm hiểu Ma Nữ thật ra là nữ nhân thế nào.
Xuyên Đảo Nhị Lang không nói gì nữa, đột nhiên hướng về phương đông xa xôi quỳ xuống, lẩm nhẩm những lời như chú ngữ, lại như đang kể lể. Nhậm Ngã Sát không hiểu y nói gì.
Líu lo một hồi, y cầm nửa thanh đao gãy lên.
Nhậm Ngã Sát đột nhiên nhớ lại một câu y từng nói: “Đối với Phù Tang võ sĩ, bại là chết, bại là sỉ nhục, chết mới là vinh dự chí cao. Võ sĩ chiến bại chỉ còn cách dùng máu rửa sạch sỉ nhục.”
Gã quyết định không ngăn cản, từ từ nhắm mắt lại, cảm giác bầu máu nóng trong thân thể sôi lên. Rất nhanh, gã nghe được âm thanh, âm thanh của lợi đao đâm vào nhục thể. Tiếp đó là âm thanh khác --- tiếng Xuyên Đảo Nhị Lang gầm lên đau đớn.
Lúc gã mở mắt, đoạn đao đã cắm sâu vào tiểu phúc Xuyên Đảo Nhị Lang, y tuy bất động nhưng vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một chân.
Y chết như thế, tịnh không thổng khổ bởi máu y đã chảy ra, rửa sạch sỉ nhục của thất bại. Nhưng trong lòng y vẫn vương lại nỗi buồn. Y không thể tin nổi trong trường quyết đấu này, người mỉm cười cuối cùng là Nhậm Ngã Sát.
Đó là tâm kết không thể giải được, tâm kết này vĩnh viễn theo linh hồn y bay về “thiên quốc”.
Gió lùa qua, không biết đang khóc lóc hay ngâm nga.
Nhậm Ngã Sát đứng sững trong màn đêm, tịch mịch cực độ, lại cô độc cực độ. Gã muốn thống thống khoái khoái khóc to, đáng tiếc gã không còn nước mắt. Trong lòng gã cũng có một tử kết không giải được. Gã không thể rũ bỏ, Âu Dương Tình yêu gã vì sao lại còn dối trá. Gã chợt quyết định, quyết định không về Thiên Nhai Hải Các, tuy ở đó có bằng hữu, có cả một nữ nhân gã muốn yêu nhưng không thể.
Gã quyết định rời khỏi Kim Lăng, rời khỏi nơi mang nhiều kỷ niệm này. Giang hồ về sau không còn bóng dáng gã nữa. Còn về những chuyện cũ vui vẻ hay thống khổ, cứ để vĩnh viễn phong rêu trong sâu thẳm ký ức, không cần nhớ lại, không cần động đến nữa.
Gã nhìn Xuyên Đảo Nhị Lang quỳ đó, ngửa mặt thở dài, chợt quay đi bước vào gió tuyết.
Màn đêm mênh mang, vội vàng bám theo sau lưng gã; phi tuyết phơi phới, nhấn chìm dấu chân cô đơn của gã…
Màn đêm thâm trầm, gió thổi cuồng điên. Tuyết vẫn trắng tinh, nhưng thiên địa cũng chìm vào tử vong kinh rợn.
Anh hùng khuất bóng nơi nào? Chuyện cũ không thể trở lại. Lúc quay đầu, chỉ thấy bóng người cô đơn giữ núi cao sông sâu nơi chân trời xa thẳm…
oOo
Đêm sâu thẳm, hai bó đuốc cháy rừng rực chiếu sáng vùng hoang dã tiêu điều, chiếu sáng cả thi thể quỳ sụp không gục ngã, chiếu sáng ba con người tâm sự trùng trùng và không khí trầm mặc chết chóc.
Yến Trọng Y nhìn Xuyên Đảo Nhị Lang gần như cương ngạnh: “Hắn thất bại rồi.”
Mễ Giác hỏi: “Tiểu huynh đệ đã phá Tuyệt Sát Nhất Đao?”
“Xuyên Đảo Nhị Lang thà chết cũng phải dùng máu tẩy sạch sỉ nhục.”
“Bại là chết, bại lá sỉ nhục, chết mới là vinh dự chí cao, y từng nói thế.” Mễ Giác bất giác thở dài, “hắn tuy không phải người tốt nhưng vẫn là hán tử.”
“Còn Nhậm Ngã Sát?” Âu Dương Tình u oán hỏi.
“Y đương nhiên còn sống.” Mễ Giác cười bảo.
“Nhưng huynh ấy đi rồi, vì sao không quay trở lại?”
“Có lẽ y cho rằng mình không cần quay về.” Yến Trọng Y trầm ngâm, “lòng y cũng có một gút mắc, không thể mở ra được.”
“Tâm kết? Tâm kết của y là gì? “
“Đó là cô nương.”
Âu Dương Tình ngẩn người, lắc đầu: “Tiểu nữ không biết.”
“Cô nương cũng là người mang tâm sự.”
Âu Dương Tình trầm mặc, tựa hồ không muốn phủ nhận, nhưng cũng không thể thừa nhận.
“Bí mật của cô nương là tâm kết của y, nhất định y cho rằng cô nương lừa gạt y.”
“Dù tiểu nữ có giấu huynh ấy nhưng huynh ấy cũng phải biết tấm lòng tiểu nữ là thật.”
Yến Trọng Y buồn bã thở dài không nói gì.
Mễ Giác ho khẽ: “Có lẽ, cô nương từng định nói thẳng với y nhưng lại sợ thương tổn đến y, ngược lại càng khiến y thống khổ hơn, nên cô nương lựa chọn trốn tránh, thật ra cô nương cũng đang trốn tránh, vì thế y mới không đồng ý quay lại.”
Âu Dương Tình u oán thở dài: “Y không dám đối diện, trốn tránh mãi không phải vì không thể bù đắp được ư? Tâm kết vĩnh viễn không giải được.”
Yến Trọng Y nói: “Gút mắc này chỉ mình cô nương giải được.”
Mễ Giác mỉm cười: “Cởi chuông cần người buộc chuông.”
Trời cuối cùng cũng sáng, ánh sáng quay lại nhân gian, trong lòng Âu Dương Tình vẫn tối tăm.
Nàng cũng có một gút mắc: “Nhậm Ngã Sát, lẽ nào huynh thật sự không nhận ra muội có thiện ý khi dối huynh?”
Tuyết trắng mênh mang, biển người mênh mang. Tâm kết không giải được cũng mênh mang.
Lòng mang ngàn gút mắc, bao giờ mới giải được?
Last edited by Silverwing; 10-06-2009 at 05:19 PM.