Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 416: Là... Là đánh rắm!
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Tiểu Vương đã rời khỏi bàn, vẻ mặt phẫn nộ, thậm chí có chút dữ tợn, kỳ thật ngồi với hắn còn có một đôi nam nữ nhưng bọn họ không đứng dậy, bọn họ rất quen Tiểu Vương này, biết hắn có sở thích biến thái là đi ăn hay đi chơi đều rất hoan hỉ sờ mông nữ phục vụ.
Những năm gần hắn đắc thủ vô số lần, đây là lần đầu tiên bị người ta tát, không nổi điên mới lạ.
- Tôi không đánh anh, là anh đụng phải tay tôi!
Lá gan Tiếu Ngọc Khiết thật sự không nhỏ, quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Vương, thoạt nhìn không hề sợ hãi.
- Tiện nhân, mày muốn chết!
Tiểu Vương thẹn quá thành giận, đã mở miệng nói tục, muốn ra tay.
- Ngon thì tới đây, tưởng có anh rể làm đồn trưởng thì to lắm sao, tôi không sợ!
Tiếu Ngọc Khiết nắm lấy cái ghế kéo ra, giống như muốn đập người.
Hoàng Tương Tương vừa lặng lẽ nói cho Tiếu Ngọc Khiết, gia hỏa họ Vương này thì không có gì nhưng anh rể hắn chính là đồn trưởng đồn công an thành bắc, nếu làm to chuyện ra thì không ổn, dù gì Tiếu Ngọc Khiết cũng chỉ mới mười lăm tuổi, đúng là sử dụng lao động trẻ em, truy cứu thì chắc chắn không hay.
- Em gái Tiếu Ngọc Đình to gan thật!
Hàn Tuyết Nhu nhỏ giọng nói.
- Mình có phải nên nghiên cứu to gan và ngực bự có liên quan gì không nhỉ?
Đường Kim hì hì cười, nhìn chằm chằm vào ngực Hàn Tuyết Nhu:
- Honey, chắc chắn là em còn to gan hơn!
Hàn Tuyết Nhu kiều mị liếc Đường Kim một cách xem thường:
- Anh có muốn giúp cô bé không đó? Linh tỉ còn đang chờ...
- Không sao, bọn họ không chờ được thì có thể đi trước mà.
Đường Kim chẳng hề để ý nói, hắn giờ chỉ muốn về nhà đóng phim với Hàn Tuyết Nhu, kiểu phim mãnh liệt như thế mới là thể loại hắn yêu nhất.
- Anh đừng mượn cớ không đi, anh không đi thì em đi một mình, anh cứ về trước cũng được.
Hàn Tuyết Nhu hừ một tiếng, hiển nhiên là đã hiểu được ý đồ của Đường Kim.
Đường Kim đang muốn nói gì đó đột nhiên hắn nghe Tiếu Ngọc Khiết nói một câu làm hắn nghẹn họng nói không nên lời
Mười giây trước đó.
Tiểu Vương phách lối kêu la:
- Anh rể ta là đồn trưởng thì sao? Mày giỏi thì có một anh rể làm đồn trưởng đi, tao sẽ quỳ xuống xin lỗi mà, không thì quỳ xuống cho lão tử!
Sau đó, Tiếu Ngọc Khiết nói một câu làm Đường Kim khiếp sợ:
- Đồn trưởng thì đã sao? Anh rể tôi là Đường Kim, đồn trưởng là cái gì?
Hàn Tuyết Nhu cũng kinh sợ, nàng dùng ánh mắt quái dị nhìn Đường Kim:
- Anh là anh rể cô bé?
Cách đó không xa, Hàn Tiểu Linh cùng Hà Diệu Tổ cũng dùng quái dị nhìn Đường Kim, hai người cũng giật mình, chẳng trách Đường Kim không đi!
Đường Kim cảm giác mình thực vô tội, hắn thật không phải là anh rể Tiếu Ngọc Khiết a, Tiểu Đậu Nha mặc dù có gương mặt xinh đẹp cùng đôi mắt to tròn, nhưng cô bé ăn uống không đầy đủ, dáng người như mầm đậu, thật sự không làm cho hắn có bất cứ ý đồ gì được.
- Anh rể mày là Đường Kim?
Tiểu Vương kia cười ha ha:
- Sao mày không nói luôn anh rể mày là Đường Dần đi!
(*Đường Dần: Đường Bá Hổ, không biết nữa thì google thần công nhé)
- Đó mới là anh rể anh!
Tiếu Ngọc Khiết căm tức nói:
-Tôi cảnh cáo anh, đừng khi dễ tôi, anh rể tôi biết thì anh xong đời, anh rể anh cũng xong đời!
- Đừng lấy Đường Kim ra làm tao sợ, lão tự không dễ dọa, coi như Đường Kim đến đây lão tử cũng sẽ không buông tha mày!
Tiểu Vương biết Đường Kim là ai, thậm chí đã từng gặp Đường Kim, bất quá hiển nhiên là hắn không tin nha đầu này có quan hệ gì với Đường Kim, Đường Kim là ai mà em vợ hắn phải ở đây làm phục vụ? Đánh chết hắn cũng không tin a!
- Đường Kim ở đây anh cũng sẽ không buông tha?
Một giọng nói đột nhiên vang lên:
- Anh giữ lời chứ?
- Lão tử nói chuyện đương nhiên giữ chữ tín, Tiểu Vương ta đã nói là... Là... Là...
Tiểu Vương cơ hồ không do dự trả lời, rất hung hãn, nhưng chưa kịp nói hết hắn đã thấy một thiếu niên, sắc mặt đột nhiên tái nhợt dị thường, trở nên cà lăm nói không hết câu. Lúc này hắn đang nghi mình gặp quỷ, sao lại c.m.n trùng hợp như vậy?
- Anh nói được thì sao?
Dĩ nhiên người nói là Đường Kim, tuy rằng hắn cảm thấy mình vô tội, nhưng em gái Tiểu Đậu Nha có phiền toái, hắn dĩ nhiên không thể không quản.
- Ta... Ta đã nói, là, là là đánh rắm, đúng vậy, là đánh rắm!
Tiểu Vương buồn rười rượi:
- Ngài, ngài coi như là cái rắm, đừng tính toán...
Bốn phía vô số người trợn mắt há hốc mồm, này, chuyện gì xảy ra vậy?
Còn Tiếu Ngọc Khiết hưng phấn dị thường kêu một tiếng:
- Anh Đường Tinh!
Vốn cách xưng hô này độc quyền thuộc về Tiểu Đậu Nha, bất quá Tiếu Ngọc Khiết nghe được Tiểu Đậu Nha gọi như thế nên cô bé cũng gọi như vậy.
- Anh thật sự là làm tôi quá thất vọng.
Đường Kim nhìn Tiểu Vương nói:
- Làm người phải có chữ tín, làm sao anh nói lại không tính đây? Anh tuyệt đối không thể buông tha cô bé, ít nhất cũng phải dùng cái mông gặp mặt tay cô bé vài cái chứ!
- Dạ dạ dạ, đại ca em sai rồi, bất quá không cần ô uế tay nàng, để em tự ra tay...
Tiểu Vương mặt như mướp đắng nói, sau đó vừa tự bạt tai mình vừa nhìn phản ứng của Đường Kim lại vừa oán thán, sao lại để em vợ đến đây làm việc a, sao trời không đánh chết thằng cờ hó này đi!
Nhìn Tiểu Vương tự tát mình, đến Tiếu Ngọc Khiết cũng choáng váng, anh Đường Tinh lợi hại như vậy? Nàng cũng chỉ là nghe tỷ tỷ nói Đường Kim rất lợi hại, hơn nữa tận mắt nhìn Đường Kim đánh ông chủ vô lương mà không sao. Nhưng nàng thật không nghĩ tới Đường Kim uy lực lớn như vậy, không cần động thủ khiến người ta sợ như vậy.
Nhưng có một phục vụ, quái dị nhìn Đường Kim, thầm nghĩ người này nãy thì làm một tên côn đồ Hoắc gia võ quán sợ tới mức quỳ xuống cầu xin tha thứ, bây giờ thì khiến cậu em vợ của đồn trưởng tự bạt tai mình, đây quả thực là tuyệt thế hung nhân a!
- Được rồi, nhìn anh biết điều như vậy, tôi cho anh một cơ hội.
Đường Kim cũng không quá để ý, dù sao hắn và Tiếu Ngọc Khiết không có quan hệ gì đặc biệt:
- Sau này an toàn của cô bé giao cho anh, cẩn thận đừng để đầu anh đụng phải tay tôi!
- Tạ ơn lão đại nhiều, tạ ơn lão đại nhiều!
Tiểu Vương nhất thời vui mừng quá đỗi, lúc trước thấy mình xui xẻo, giờ lại thấy mình quá may mắn, có thể toàn thân trở ra dưới tay Đường Kim, đúng là siêu cấp may mắn a!
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 417: Có người vu oan cho tôi?
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
- Anh đi trước, em làm tiếp đi!
Đường Kim thuận miệng nói một câu, liền mang Hàn Tuyết Nhu rời đi, vốn muốn xem Tiểu Vương vô sỉ cỡ nào không ngờ chiêu số ít quá làm hắn thất vọng.
Còn Tiếu Ngọc Khiết, cô bé bị khi dễ hắn sẽ quản còn không thì thôi, hắn lười.
**********
Ninh Sơn chỉ có một rạp chiếu phim lớn, tên là rạp chiếu phim Ninh Sơn, bên cạnh quảng trường.
Đêm nay phim giờ vàng là bom tấn nhập khẩu - Spider Man, 7h30p chiếu, Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu đến rạp chiếu phim vừa đúng giờ.
Hàn Tiểu Linh đã mua vé xem phim, bất quá Spider Man cũng không phải là phim mới nên dù nhìn rạp đông người nhưng cũng không chật chội.
Đường Kim không nhiều hứng thú lắm, hắn cảm thấy con nhện này thực lực quá cùi bắp, còn kém cả Hoa Hoa, nhưng Hàn Tiểu Linh và Hà Diệu Tổ lại thấy thú vị, Hàn Tuyết Nhu tuy rằng không quá mê mẩn, nhưng cũng không giống Đường Kim buồn ngủ.
Phim đến giai đoạn kịch tính, còn khoảng mười phút nữa là kết thúc, thời gian nhàm chán của Đường Kim cũng sắp hết thì phía sau hắn có hai người làm ồn.
- Móa, phim kém chất lượng vậy, lãng phí tiền của lão tử, còn tốn thời gian nữa!
Một người tựa hồ giống Đường Kim không thích phim này, không nhịn được oán trách.
Oán hận một tí không sao nhưng hắn to tiếng khiến người khác ý kiến:
- Không hiểu thì câm miệng, đừng làm phiền người khác thưởng thức bom tấn!
- Móa, liên quan gì mày? Cái gì mà bom tấn? Phân còn tạm được!
- Không biết thưởng thức, cỡ mày thì xem phim nội địa kém chất lượng thôi!
- ĐKM, lão tử xem phim nội địa kém chất lượng thì sao? Chuyện của mày à?
- Mày ảnh hưởng đến tao!
...
Trong phim, Spider Man đang vung tay, còn trong rạp hai người chuyển từ đại chiến nước bọt sang quyền cước, không biết có phải do phim ảnh hưởng không mà rạp phim vốn yên tĩnh liền loạn.
Mãi đến khi một tiếng hét kinh hoàng vang lên:
- A... Chết người, giết người...
Hai người đang đánh nhau thì ngừng lại, cô gái vừa hét lên chạy vội ra ngoài, mọi người dù có thấy người chết hay không cũng chạy đi!
Chỉ là những người này bị bảo vệ chặn lại làm tràng cảnh càng thêm hỗn loạn.
Đường Kim luôn không nhúc nhích, bởi vì Hàn Tuyết Nhu muốn xem hết phim, nếu là trước kia Hàn Tuyết Nhu chắc chắn sẽ sợ, nhưng giờ có Đường Kim bên cạnh nàng không có gì phải sợ hãi, cho nên Hàn đại mỹ nữ vẫn ngồi yên tĩnh xem hết phim giống như không có chuyện gì xảy ra.
- Kỳ thật em chỉ muốn biết Spider Man có cần bạn gái hắn hay không thôi.
Xem hết, Hàn Tuyết Nhu giải thích một câu.
- Tiểu Nhu, chúng ta đi thôi.
Hàn Tiểu Linh thúc giục, vừa nãy khi hỗn loạn nàng đã muốn đi nhưng mà Hàn Tuyết Nhu không đi, nàng cũng đành ở lại.
- Được!
Hàn Tuyết Nhu gật đầu, sau đó kéo Đường Kim chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, cửa rạp tối om chớt sáng chói lóa, một giọng nói vang lên:
- Tôi là cảnh sát, mọi người yên tĩnh một chút, nơi này có người bất ngờ vử vong, tạm thời mọi người không thể rời đi...
Người này nói còn chưa dứt lời, Đường Kim cùng Hàn Tuyết Nhu đã đến trước mặt hắn, mà Đường Kim tùy ý nói một câu:
- Người chết kia không liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi đi trước!
- Ây... Được, được.
Cảnh sát kia ngạc nhiên, khi thấy rõ là Đường Kim bộ dáng, liền hoảng sợ, không ngừng gật đầu.
Kết quả là Đường Kim cứ ôm Hàn Tuyết Nhu rời rạp chiếu phim, Hàn Diệu Linh và Hà Diệu Tổ cũng được rời đi khiến không ít người bất mãn.
- Vì sao bọn hắn có thể đi?
- Đúng đấy, vì cái gì?
- Chúng ta cũng muốn đi!
...
- Ngươi tên là Đường Kim, ngươi cũng có thể đi.
Người cảnh sát kia tức giận nói:
- Thành thật một chút cho ta!
Rạp chiếu phim hò hét ầm ĩ, Đường Kim dĩ nhiên là không quan tâm, hắn vội cùng Hàn Tuyết Nhi về trường.
Vừa về ký túc xá, Đường Kim đã nhịn không nổi ôm Hàn Tuyết Nhu lăn ra giường, sau khi nhàm chán xem phim giờ rốt cuộc đã có thể diễn phim rồi.
Không hề nghi ngờ, có đôi khi tiên nữ không bằng phàm nhân, về mặt này sức chiến đấu của Thất tiên nữ kém xa Hàn Tuyết Nhu, mặc dù Hàn Tuyết Nhu không luyện võ công nhưng có sức chiến đấu kinh người. Cả đêm Đường Kim thống lĩnh hàng tỉ tinh binh chiến đấu đến khi tinh binh tiêu hao gần hết mới thỏa mãn ngã lên sa trường trắng muốt.
Ngày hôm sau, khoảng tám giờ sáng.
Đường Kim ngủ chưa đầy hai tiếng đã bị chuông điện thoại đánh thức.
Ngáp một cái, Đường Kim cầm điện thoại, ngạc nhiên một trận, là Ninh Tâm Tĩnh gọi.
- Ninh giáo quan, có chuyện gì vậy?
Đường Kim nhận điện thoại, vẫn không nhịn được ngáp một cái.
- Đường Kim, tối hôm qua có phải cậu lại gặp Tiềm Long?
Ninh Tâm Tĩnh hỏi.
- Không có!
Đường Kim không hề nghĩ ngợi trả lời:
- Tôi mà gặp thì đã trực tiếp thủ tiêu bọn hắn rồi!
Dừng lại một chút, Đường Kim có chút kỳ quái hỏi:
- Ninh giáo quan, sao tự nhiên chị hỏi vậy? Có phải Tiềm Long phái người đến đây?
- Đúng vậy, Tiềm Long quả thật có người đang ở Ninh Sơn.
Ninh Tâm Tĩnh trả lời.
- Hắn đang ở đâu?
Đường Kim liền vội hỏi:
- Nói địa chỉ cho tôi, khi nào tỉnh ngủ tôi sẽ đi bắt hắn
- Hắn đã chết!
Ngữ khí Ninh Tâm Tĩnh có chút cổ quái:
- Tối hôm qua khoảng chín giờ, chết trong rạp chiếu phim Ninh Sơn, cùng lúc cậu xem phim ở đó, hơn nữa còn trúng độc mà chết.
- Oa? Trùng hợp như thế?
Đường Kim sững sờ, nhanh chóng suy nghĩ, hắn đã hiểu ra:
- Ninh giáo quan, có người vu oan cho tôi?
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 418: Mỹ nữ mặc quân phục.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Đường Kim quả thật bị oan, tối hôm qua lúc ở rạp chiếu phim, Đường Kim căn bản không để ý tính huống, hắn chỉ muốn đi sớm về đóng phim sao rảnh mà quan tâm. Chính thế nên giờ mới ôm cục oan to tướng.
Vị thành viên Tiềm Long xui xẻo bị người ta lặng yên không tiếng động thủ tiêu, hơn nữa còn bị độc chết.
Nghe nói Tiềm Long đã xác định chuyện này là Đường Kim làm, kỳ thật này cũng bình thường, chính Ninh Tâm Tĩnh mới nghe chuyện cũng tưởng là Đường Kim.
Hiện tại bất luận là Tiềm Long hay là Ám Kiếm đều biết Đường Kim giỏi hạ độc, lúc trước mấy thành viên Tiềm Long đều là trúng độc mà chết, bây giờ vị xui xẻo kia bị độc chết ở cùng rạp chiếu phim với Đường Kim dĩ nhiên mọi nghi ngờ đều đổ dồn về hắn
Biết rõ mình bị oan Đường Kim có chút khó chịu, hắn đặc biệt ghét cảm giác này.
- Ninh giáo quan, buổi chiều tôi sẽ đi xem gia hỏa bị độc chết kia thế nào, tôi phải xem tên nào dám bắt tôi đổ vỏ.
Đường Kim quyết định sẽ nhúng tay vào chuyện này.
Bất quá, Đường Kim không tính đi ngay, hắn còn phải đánh một giấc đã.
Cúp điện thoại, thuận tay ôm thân thể mềm mại trắng trẻo của Hàn Tuyết Nhu vào, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
**************
Hơn hai giờ chiều.
Cục cảnh sát Ninh Sơn, vô số cảnh sát đang lo lắng nhìn Đường Kim bước vào, lần trước hắn đến thì tân cục trưởng Lâm Tân Minh lìa đời, lần này thì ai sẽ xui xẻo đây?
Trước kia Đường Kim vào cục thì vô số người muốn đến đón nhưng giờ ai cũng sợ hắn bắt chuyện mình, khi thấy Đồ Trường Văn nghênh đón Đường Kim, những người này nhẹ nhàng thở phào.
Đường Thanh Thanh mới nghỉ dài hạn, nghe nói đang dưỡng thương, nghe tin này khiến không ít cảnh sát thoáng yên tâm, mà bây giờ Đường Thanh Thanh không ở cục, cả cảnh cục cũng chỉ có Đồ Trường Văn quen thuộc Đường Kim một chút.
Lần trước Đường Thanh Thanh bị đâm, Đồ Trường Văn nhanh chóng báo tin cho Đường Kim nên hắn còn dễ cứu được nàng, cho nên hắn có nhiều hảo cảm với vị đội trưởng đội hình cảnh này hơn.
Mà Đường Kim sở dĩ có thể xác định là Lâm Tân Minh giở trò nhanh như vật, kỳ thật cũng nhờ vào Đồ Trường Văn nói một số thông tin.
Đương nhiên, Đường Kim đến cục cảnh sát không phải là cảm tạ Đồ Trường Văn, hắn chỉ là tới xem thành viên Tiềm Long bị độc chết kia.
Lúc này, trong nhà xác lạnh băng âm trầm, một khối vải trắng che phủ một thi thể, bên cạnh là một cố gái tầm hai mươi tuổi đang đứng, cô gái này mặc quân phục, vóc dáng cực kì nóng bỏng, chân dài eo nhỏ, ngực lớn đến mức dường như lúc nào cũng có thể phá áo chui ra.
Mỹ nữ mặc quân phục này không những vóc dáng nóng bỏng, khuôn mặt càng tuyệt sắc, như ngọc không tì vết, hơn nữa màu da lúa mạch khỏe mạnh làm nàng thêm vài phần khí chất.
Mỹ nữ mặc quân phục nhìn cỗ thi thể kia, hốc mắt ửng đỏ, chính là mới khóc xong, nhưng giờ trong mắt nàng không còn vẻ bi thương mà nồng đậm hận ý!
Đúng lúc này, Đường Kim cùng Đồ Trường Văn cũng đi vào phòng, thấy mỹ nữ hai mắt Đường Kim liền tỏa sáng, mỹ nữ a!
Đồ Trường Văn hơi kinh hãi, sau đó vội vàng chào hỏi:
- Lạc thiếu tá, ngài chưa đi sao?
- Tôi đi ngay đây!
Mỹ nữ mặc quân phục liếc mắt nhìn Đường Kim một cái, trong mắt lóe lên một tia thần thái khác thường, sau đó liền đi ra ngoài
- Đây là gia hỏa bị độc chết?
Đường Kim cũng không nhìn chằm chằm vào mỹ nữ nữa, nhà xác không phải là chỗ tán gái tốt, dễ bị nữ quỷ ám như chơi.
- Đúng vậy, chính là hắn.
Đồ Trường Văn vội vàng gật đầu, nhìn mỹ nữ kia một cái, Đồ Trường Văn muốn nói cái gì,nhưng cuối cùng không mở miệng, hiển nhiên là có chút bất tiện.
Đường Kim đi đến bên cạnh thi thể, bắt đầu cẩn thận nhìn.
- Đúng là bị độc chết.
Đường Kim tự lẩm bẩm
- Tên khốn kiếp nào ăn ốc bắt ta đổ vỏ đây?
- Pháp y tuy rằng xác định là trúng độc, nhưng không biết là độc gì, thậm chí không biết cách hạ độc ra sao.
Đồ Trường Văn lúc này nói.
- Độc này tương đối đặc biệt, theo lý thuyết, người bây giờ có thể hạ loại độc này không nhiều lắm.
Đường Kim không nhanh không chậm nói:
- Còn hạ độc chỗ nào, a, là chỗ này.
Đường Kim đột nhiên lật thi thể lên, một cái ngón tay đặt lên gáy, nhìn kỹ, sau đó gật gật đầu:
- Quả nhiên là chỗ này, độc kim đâm vào đây, không nhìn kỹ, căn bản nhìn không ra miệng vết thương.
- Sao cậu biết chỗ kia bị độc kim đâm vậy?
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên, đồng thời còn một mùi hoa lài nhàn nhạt truyền tới.
Đường Kim vừa quay đầu liền thấy mỹ nữ kia đang dùng ánh mát kỳ lạ nhìn mình, mùi hoa lài này hiển nhiên là truyền từ người nàng đến.
- A, người thường thì không biết, dĩ nhiên tôi biết, người này tuy toàn thân biến đen nhưng chỗ bị đâm là nơi độc tố nhiều nhất, nhìn kĩ là phát hiện ra.
Tuy có chút lo lắng đó là nữ quỷ xinh đẹp nhưng Đường Kim vẫn trả lời nàng, ai bảo hắn chỉ thích mỹ nữ đây?
- Thật sao?
Giọng nói mỹ nữ mơ hồ mang theo mùi vị châm chọc:
- Tôi còn tưởng tối qua cậu đâm chỗ đó nên biết chứ!
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 419: Tôi sẽ giải độc giúp cô.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
- Mỹ nữ, tuy rằng cô xinh đẹp nhưng cô không được phỉ báng tôi.
Đường Kim có chút bất mãn nhìn mỹ nữ
- Tôi muốn độc chết hắn, còn cần phải dùng độc châm sao?
Nói đến đây, Đường Kim rốt cục có chút mê hoặc đứng lên:
- Mỹ nữ này, hình như tên xui xẻo bị độc chết rất thân quen với cô? Nhìn đôi mắt xinh đẹp đã đỏ lên rồi, hình như khóc rất thương tâm.
- Tôi là Lạc Phi Phi, Lạc Phong Vũ là anh tôi!
Ánh mắt mỹ nữ long lánh lửa giận và phẫn nộ.
- Đường Kim, dám làm dám chịu, ngươi giết ngươi mà không dám thừa nhận sao?
- Tôi là nam nhân vĩ đại như vậy dĩ nhiên là dám làm dám chịu.
Đường Kim lười biếng nói:
- Bất quá nam nhân vĩ đại có hai chuyện không thể tha thứ, một là vợ ngoại tình, hai là quýt làm cam chịu.
Đường Kim đột nhiên nhớ tới một chuyện:
- Lại nói tiếp, Lạc Phong Vũ là ai? Không phải là người xui xẻo bị độc chết này chứ?
Cho tới bây giờ, Đường Kim còn chưa biết thành viên Tiềm Long tên là gì, nghe hắn nói vậy mà làm Lạc Phi Phi lại tức giận thở phì phò.
Cũng may Đồ Trường Văn cảm thấy thời cơ thích hợp nên chen lời:
- Đường Kim, vị này là thành viên Tiềm Long bị hại Lạc Phong Vũ, vị này là Lạc thiếu tá đến điều tra cái chết của hăn.
Lạc Phi Phi đã tới đây hơn nửa canh giờ, Đồ Trường Văn vốn tưởng rằng nàng đã rời đi, tính khi nào Đường Kim xem xong cái xác mới nói, nào biết Lạc Phi Phi còn ở tại chỗ này, làm Đồ Trường Văn trở tay không kịp, cũng may bây giờ hai người chưa phát sinh xung đột gì lớn, điều này cũng làm cho Đồ Trường Văn thoáng thở dài nhẹ nhõm, phải biết rằng hai vị này hắn đều không đắc tội nổi.
- Đường Kim, ngươi nói ngươi không giết anh ta, ngươi có chứng cớ sao?
Lạc Phi Phi hận thù nhìn Đường Kim, hiển nhiên không thể nào tin được lời hắn nói.
- Lời của tôi chính là chứng cớ, tin hay không là chuyện của cô.
Đường Kim thuận miệng nói:
- Tôi cũng không cần đi tìm chứng cứ gì cả, cô cứ cho rằng tôi giết cũng được.
- Nói suông không làm gì sao tôi tin được?
Lạc Phi Phi lạnh lùng nhìn Đường Kim.
- Mỹ nữ, cô không phải lão bà của tôi, sao tôi phải làm cho cô tin tôi đây?
Đường Kim có chút mất hứng nhìn Lạc Phi Phi, ánh mắt lại không tự chủ dừng ở bộ ngực căng tròn bắt mắt, ánh mắt nóng dần, chủ ý được thay đổi, hắn nói tiếp:
-Được rồi, nể thân hình nóng bỏng của cô, sau này có thể sẽ là lão bà của tôi, tôi sẽ chứng minh tôi hạ độc không cần dùng độc châm, tôi muốn độc chết người không cần phiền toái như thế.
Lạc Phi Phi mặt hiện rõ vẻ nổi giận, hiển nhiên Đường Kim trêu chọc nàng, nhưng nàng không phát tác ngay mà quái dị nhìn Đường Kim, giống như muốn nhìn thấu hắn.
Qua một hồi thật lâu, nàng mới lạnh giọng hỏi
- Ngươi chứng minh như thế nào?
Anh ruột bị giết, làm Lạc Phi Phi phẫn nộ dị thường, thiếu chút đã mất lý trí, nàng tuy chắc đến tám phần là Đường Kim làm nhưng nàng vẫn muốn xác định chắc chắn.
Trên đường tới đây, nàng cũng đã được Tiềm Long cung cấp tư liệu trong đó chỉ rõ Đường Kim là địch nhân lớn nhất của Tiềm Long, mấy người đã chết trong tay hắn, còn mấy người bị đánh cho tàn phế, hắn quả thực không kiêng nể gì, không sợ hãi gì Tiềm Long.
Nhưng như thế nàng mới hoài nghi, nếu Đường Kim không kiêng nể gì tại sao lại phủ nhận cái chết của anh trai nàng đây?
Mà Đường Kim tới đây xem xét thi thể của anh nàng, làm cho nàng có chút hoài nghi, bởi vì nếu thật là hắn đã giết người, hắn không cần thiết tới đây diễn trò, lúc trước hắn giết nhiều người Tiềm Long như vậy, ca ca của nàng ở Tiềm Long cũng chỉ là thành viên bình thường, Đường Kim trước kia chưa bao giờ cố che giấu, bây giờ cần phải che giấu sao?
- Tôi đã chứng minh rồi!
Đường Kim vẫn dúng ánh mắt cháy bỏng nhìn thân hình bốc lửa của Lạc Phi Phi tùy ý nói.
- Đã chứng minh rồi?
Lạc Phi Phi lạnh lùng nhìn Đường Kim:
- Ngươi đùa bỡn ta?
- Cô có cảm giác hai chân mình như nhũn ra, tứ chi bắt đầu vô lực, đầu quay cuồng như say, mắt dần mơ hồ không?
Đường Kim không chút hoang mang hỏi.
Đường Kim còn chưa dứt lời, Lạc Phi Phi liền cảm giác một trận mê muội, chân mềm nhũn lảo đảo muốn ngã, ánh mắt nàng dần mơ hồ, Đường Kim trước mắt nàng giống như biết phân thân, một biến thành ba.
- Ngươi... Ngươi làm gì ta?
Lạc Phi Phi miễn cưỡng giữ vững thân thể, lại phát hiện hai chân càng ngày càng mềm, choáng váng ngày càng nặng.
- Tôi vừa chứng minh mình hạ độc không cần đến độc châm.
Đường Kim cười hì hì nói.
- Ngươi hạ độc?
Lạc Phi Phi dị thường phẫn nộ, đột nhiên đá một cước nhưng vừa động người đã mất thằng bằng ngã nhào xuống sàn.
Đường Kim chợt lách người ôm eo mềm mại nhỏ nhắn của Lạc Phi Phi, nàng vô lực nằm trong lòng hắn.
- Buông!
Lạc Phi Phi muốn giãy dụa, nhưng đáng tiếc, nàng hiện tại thật sự không có chút khí lực nào, thậm chí tiếng gầm lên cũng mềm nhũn giống như tình nhân hờn dỗi.
Biến cố bất thình lình này làm Đồ Trường Văn trợn mắt há hốc mồm, hắn không ngờ được Đường Kim chứng minh bằng cách hạ độc Lạc Phi Phi.
Đường Kim dĩ nhiên sẽ không buông Lạc Phi Phi, hắn một tay ôm eo nàng, tay kia đặt lên bờ mông đầy đặn cảm thụ cảm giác co giãn kinh người, miệng bình thản hỏi:
- Phi Phi mỹ nữ, bây giờ cô tin tưởng tôi hạ độc không cần dùng châm rồi chứ?
- Ngươi... Ngươi buông ra ta... Ta, ta phải đến bệnh viện!
Lạc Phi Phi rất muốn ngất, bây giờ nàng chỉ quan tâm một chuyện, đó là nàng phải sống để báo thù cho ca ca!
- Phi Phi mỹ nữ, cô yên tâm đi, tôi sẽ giải độc giúp cô.
Đường Kim hiển nhiên hiểu Lạc Phi Phi muốn đi bệnh viện làm gì.
- Tôi là nam nhân có trách nhiệm, hạ độc sẽ giải độc.
Nói xong câu đó, Đường Kim cúi đầu xuống hôn lên đôi môi anh đào của Lạc Phi Phi, cùng lúc đó bàn tay hắn không nỡ rời kiều đồn của nàng, một luồng bạch quang bắn vào lòng bàn tay hắn, hắn thuận tay đặt vào sau gáy Lạc Phi Phi.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 420: Hôn giải ngàn độc.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Đồ Trường Văn lại trợn tròn mắt, Đường Kim này đúng là cường đại, mới gặp mỹ nữ đã hạ độc người ta thì thôi đi, giờ còn trực tiếp phi lễ như vậy, tuy rằng Lạc Phi Phi dáng người thật sự rất tốt, ăn mặc quân trang lại càng mê người, nhưng hắn cũng quá trực tiếp đi chứ?
Lạc Phi Phi cũng choáng váng, mặc dù nàng đang choáng váng, nhưng thần trí nàng miễn cưỡng cũng tính là thanh tỉnh, nàng không ngờ tới mình lại bị phi lễ như vậy.
Trong nháy mắt, Lạc Phi Phi xuất hiện một suy nghĩ cổ quái, nụ hôn đầu của nàng mất đi trong nhà xác, trên đời này có cô gái thứ hai giống nàng không?
Sau khi ý niệm không nên có xuất hiện, có lẽ vì độc tố trong cơ thể được Hoa Hoa hút đi, Lạc Phi Phi thanh tỉnh rất nhiều, trong đầu nàng chỉ còn phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ, phẫn nộ đến mức giận không thể lập tức giết Đường Kim!
Lạc Phi Phi liều mạng giãy dụa, chỉ tiếc, khí lực của nàng còn chưa khôi phục, cho nên nàng giãy giụa kiểu gì cũng không thể động đậy, Đường Kim cứ tiếp tục hôn lên đôi môi anh đào của nàng, tay ôm bên hông nàng còn tự nhiên dời xuống mông nào, thoải mái bóp!
Mông truyền tới từng trận khác thường, làm Lạc Phi Phi xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhưng lại không có biện pháp nào, điều duy nhất an ủi nàng là khí lực đang dần phục hồi, xem ra độc tố đang nhanh chóng được tiêu trừ.
Một phút ngắn ngủi mà Lạc Phi Phi cảm giác lâu như một thế kỷ, khi nàng thấy khí lực hoàn toàn khôi phục, mạnh mẽ giãy ra, thậm chí há miệng muốn cắn Đường Kim nhưng hắn đột nhiên buông nàng ra, đồng thời tay còn khẽ vuốt qua ngực nàng.
- Thật lớn, ít nhất cũng cỡ D a!
Đường Kim thấp giọng lầm bầm một câu, nhưng dù hắn nói nhỏ cũng đủ Lạc Phi Phi nghe được, càng làm cho nàng xấu hổ và giận dữ vô cùng!
- Đường Kim, ta muốn giết ngươi!
Lạc Phi Phi đột nhiên thét chói tai, sau đó liền vung một quyền ra!
Lạc Phi Phi hiển nhiên thân thủ tương đối khá, một quyền này tốc độ hay là lực đạo đều có thể coi là cao thủ, nhưng đáng tiếc chính là nàng đối mặt với Đường Kim - cao thủ phi nhân loại.
Đường Kim căn bản không cần trốn, hắn khẽ vươn tay liền bắt được cổ tay Lạc Phi Phi, sau đó hơi dùng sức kéo, Lạc Phi Phi liền không tự chủ được đánh vào ngực hắn.
Lạc Phi Phi phát hiện thân thể đã không thể khống chế, nhưng không hề kinh hoảng, mà thuận thế nhấc chân, theo xu thế đánh về hạ bộ Đường Kim.
Lạc Phi Phi dùng hết toàn lực, nếu thật sự bị nàng đá trúng nửa đời sau Đường Kim muốn làm nam nhân cũng khó.
Bất quá Đường Kim không thể bị nàng đá trúng, tay kia của hắn hạ xuống chặn chân Lạc Phi Phi sau đó xoay chân nàng sang rồi kéo vào làm nàng vô cùng thân mật va vào lòng hắn, còn chân nàng quấn ngang hông Đường Kim.
- Phi Phi mỹ nữ, làm người phải phúc hậu a, vừa rồi tôi mới chứng minh không giết anh trai xấu số của cô, lại giải độc cho cô nữa, sao cô lại lấy oán trả ơn vậy?
Đường Kim bất mãn.
Bên cạnh Đồ Trường Văn nghe vậy không biết nói gì, Đường Kim vô lễ mỹ nữ lại có thể nói là giúp người ta, đúng là bá đạo.
Lạc Phi Phi càng thêm nổi giận, nàng liều mạng giãy dụa, lại phát hiện mình tuy đã khôi phục hoàn toàn khí lực nhưng vẫn không thể giãy dụa tí nào, mà càng giãy bộ ngực cao vút lại càng cọ xát vào ngực hắn, tội nghiệp hai ngọn núi lớn bị ép đến biến hình.
- Buông!
Lạc Phi Phi dị thường tức giận quát.
- Phi Phi mỹ nữ, đừng kêu lớn như vậy, đây là phòng chứa xác, có thể có nữ quỷ, cô kêu lớn tiếng như vậy gọi quỷ tới sẽ không tốt.
Đường Kim cười hì hì nói rồi cũng thả nàng ra.
Lạc Phi Phi còn chưa đứng vững liền đưa tay xuống hông rút súng ra chỉ vào Đường Kim rồi bóp cò!
Chỉ là khẩu súng tự nhiên rời tay nàng bay về vị trí bên hông.
- Phỉ Phỉ mỹ nữ, không cần động súng, cô không phải đối thủ của tôi.
Đường Kim lười biếng nói:
- Nếu cô còn không biết đúng sai thì đừng trách tôi lại hạ độc cô, bây giờ tôi sẽ hạ xuân dược, cô muốn thử mùi vị không?
Lạc Phi Phi lại muốn đưa tay xuống cầm súng lục, nhưng không rút súng ra mà phẫn hận nhìn chằm chằm vào Đường Kim, giống như ánh mắt có thể chém hắn nghìn vạn vết.
- Phi Phi mỹ nữ, cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi mới giải độc cho cô, đó là bí pháp hôn giải nghìn độc, kỳ thật không phải là tôi muốn hôn cô, chỉ là bất khả kháng mà thôi.
Đường Kim ra vẻ vô tội:
- Bất quá cô yên tâm, tôi không cần cô phụ trách.
Lạc Phi Phi mặt đỏ bừng, nghiến, thân thể mềm mại hơi hơi run rẩy, lúc này nàng còn hận Đường Kim hơn khi biết hắn là hung thủ sát hại ca ca, nhưng mà nàng cũng hiểu rõ mình không phải đối thủ của Đường Kim.
Trong nhà xác, một nam một nữ nhìn nhau, không khí có cảm giác quỷ dị, một lát sau, Đồ Trường Văn rốt cục nhịn không được mở miệng nói một câu:
- Lạc thiếu tá, Đường Kim cũng chỉ đến điều tra cái chết của anh trai cô thôi, hãy bỏ qua ân oán cá nhân trước, tìm ra hung thủ rồi tính sau.
- Đúng vậy, tôi cũng muốn biết là tên nào dám ăn ốc bắt tôi đổ vỏ, để tôi biết rồi, tôi nhất định xử lý hắn!
Đường Kim đương nhiên cũng không muốn luôn luôn thủy hỏa bất dung cùng Lạc Phi Phi như vậy, hắn còn hi vọng sau đó không lâu có thể cùng nàng thủy hỏa giao dung.
- Được, tra hung thủ trước!
Lạc Phi Phi cố gắng áp chế phẫn nộ trong lòng, lạnh lùng nói, tuy rằng lúc này nàng vô cùng thống hận Đường Kim, nhưng đúng là tìm kiếm hung phạm quan trọng hơn, nàng không muốn anh trai mình chết không minh bạch.
Đồ Trường Văn rốt cục nhẹ nhõm thở ra, sau đó lập tức tiếp tục đề nghị:
- Lạc thiếu tá, cảnh sát chúng ta đã có băng ghi hình ở cửa ra vào rạp chiếu phim, các vị đi xem trước xem ai hiềm nghi cảnh sát chúng ta sẽ phối hợp điều tra.