Phương Dật Thiên đi tới toilet, nhìn dấu hiệu rồi đi vào WC nam, ở lô ghế vip hắn uống rượu một mình cũng không ít, cũng nên giải quyết, nghe nói, thứ này nhịn lâu dễ bị bệnh liệt dương, hắn còn trẻ, hắn cũng không muốn tuổi trẻ như vậy mà mắc phải bệnh liệt dương, làm cho vô số mỹ nữ thương tâm <bótay.lựu đạn cay >
Cởi bỏ dây lưng, thích ý hưởng thụ khoái cảm phát tiết cơn mót, trong WC cũng có vài người trẻ tuổi, mà lúc này, WC đột nhiên đi vào bốn tráng hán áo đen, Phương Dật Thiên liếc qua, nhìn thấy phía sau bốn gã tráng hán còn có Trần Khải tiêu sái thản nhiên đi đến.
- Không có việc gì mau cút ra ngoài cho tao!
Trần Khải đi vào WC sắc mặt trầm xuống, quát nói.
Trong WC, mấy tên trẻ tuổi vừa thấy Trần Khải đến đều kéo khóa quần, rồi đi ra ngoài, bọn họ cũng không muốn trêu chọc phiền toái không cần thiết.
Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, thầm nghĩ là phiền toái tìm tới chính mình sao? Bất quá hắn không cho là đúng, vẫn là thích ý giải quyết.
Trần Khải lập tức đi đến Phương Dật Thiên bên cạnh, liếc mắt soi hàng của Phương Dật Thiên, phát giác so với chính mình còn to hơn, nhất thời, trong lòng tự dưng khó chịu, có một loại cảm giác mất mát.
Sau đó hắn rống lên, lành lạnh nói:
- Mày tên là Phương Dật Thiên? nói với mày, thức thời một chút, bằng không thì răng đi hàm ở lại nhé!
- Mày đang nói chuyện với tao? Phương Dật Thiên thản nhiên hỏi.
Trần Khải nhìn Phương Dật Thiên sắc mặt khó coi, trong lòng nhất thời giận dữ, giật áo Phương Dật Thiên, nói:
- Con mẹ nó, trong WC còn có ai khác sao? Đừng đừa với tao, tao mặc kệ bảo tiêu Lâm Thiên Tuyết là cái chó má gì, nói tóm lại, mày ở trong mắt tao ngay cả cái rắm cũng không bằng! Mày không biết Dương ca là loại người nào sao? Chỉ bằng vào mày cũng đòi cùng anh ý chống đối sao? Có phải chán sống rồi hay không? Tao cảnh cáo mày, thức thời thì đừng có trêu chọc Dương ca, bằng không mày chết sẽ rất thảm!
- Nếu mày thức thời thì hẳn là mày nên buông ra tay, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả.
Phương Dật Thiên ngữ khí vẫn thản nhiên, bất quá trong giọng nói cũng là bao hàm một chút ý trêu tức.
Trần Khải nghe thấy Phương Dật Thiên nói vậy trong lòng giận dữ, thầm nghĩ thằng này thật đúng là rượu mời không uống thích uống rượu phạt, nhất thời tay đang giật áo Phương Dật Thiên càng tăng thêm sức, ngay sau đó hắn chuẩn bị hung hăng giáo huấn Phương Dật Thiên một chút.
Lúc này Phương Dật Thiên đã giải quyết xong, kéo dây lưng lắc lắc hàng họ vài cái, nhất thời có vài giọt nước tiểu trực tiếp bắn đến trên quần Trần Khải, Trần Khải nhìn thấy trên quần mình bị bắn vào vài giọt nước - thằng này làm thế nào mà bắn nước tiểu lên trên người mình?
- Ha ha, tao đã nói rồi, tự gánh lấy hậu quả, mày không nghe, đâu có gì lạ đâu.
Phương Dật Thiên cười cười, thắt lại dây lưng.
- Khốn kiếp, thằng này muốn chết!
Trần Khải đỏ mặt tía tai, chỉ có hắn đái trên đầu người ta, chưa từng bị người ta đái lên người?
Trần Khải giận dữ nắm chặt nắm tay, trực tiếp đấm vào mặt Phương Dật Thiên.
Nhưng ngoài dự đoán, hắn không cảm giác được vui sướng gì khi nắm tay đấm trúng mặt Phương Dật Thiên, mà là…cảm giác nắm tay như bị bắt lấy.
Hắn trong lòng cả kinh, nhìn lại vừa thấy, gặp ngay tay phải Phương Dật Thiên đang trực tiếp cầm nắm tay hắn, hắn vội vàng dùng sức vung tay, nhưng tay phải Phương Dật Thiên giống như một cái kìm sắt, mặc cho hắn dùng lực như thế nào cũng không thể rút ra.
Phương Dật Thiên cười nhẹ, tay phải thoáng dùng chút lực, Trần Khải lập tức giống như heo bị giết tru lên, bốn tên tráng hán bên cạnh hắn lập tức vọt tới, vây quanh Phương Dật Thiên, trong đó một tên tung một đá về phía sườn thắt lưng Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên ánh mắt trầm xuống, tay phải đang cầm nắm tay Trần Khải vung ra, trực tiếp đem cả người Trần Khải che sườn thắt lưng bộ vị của hắn, tên tráng hán kia đá tới một cước còn chưa kịp thu hồi, liền như vậy trực tiếp đá vào người Trần Khải.
“Bụp!”
Trần Khải lập tức bị một đá này sút ngã xuống đất, tên tráng hán kia trong lòng cả kinh, vội vàng tiến lên nâng Trần Khải dậy, nói:
- Trần công tử, tôi…không phải tôi cố ý…
- Con mẹ nó, các ngươi còn lăng nhăng cái gì, đi lên cho ta đem thằng này đánh cho tàn phế, đi!
Trần Khải trong lòng giận dữ, rít gào.
Bốn tên tráng hán lập tức giống như mãnh hổ đánh về phía Phương Dật Thiên, tên nào tên nấy mắt lộ hung quang, cánh tay tráng kiện hữu lực vung nắm tay to đồng loạt đánh về phía Phương Dật Thiên.
Bất quá đối với Phương Dật Thiên mà nói, đám tráng hán này động tác quá chậm, quả thực là chậm không thể nói, ở trong mắt hắn, mấy tên này cũng là cậy khỏe mà thôi, đối với kỹ xảo có thể nói là không biết gì cả!
Phương Dật Thiên nghiêng người một cái, tránh thoát tên đánh lén phía sau, đột nhiên xuất một quyền, mau vô cùng đánh vào mặt tên ở đối diện, “Phanh!” một tiếng, một tiếng xương mũi gãy vang lên, tên kia ầm ầm ngã xuống đất.
Tiếp theo, đùi phải Phương Dật Thiên quét ngang, tên đại hán bên trái nắm tay còn chưa tới liền cảm giác vùng thắt lưng kịch liệt tê rần, bị chân Phương Dật Thiên quét ngang.
Thân thể Phương Dật Thiên thoáng né bên phải, hướng đến bên cạnh một tên khác đấm tới một đấm, tay phải như ưng trảo bóp chặt cổ họng tên này, trong mắt hàn quang chợt lóe, tay phải ưng trảo biến thành chưởng đao chém ngang phía trên cổ, tên này hét lớn một tiếng, ngã vật xuống đất.
Cuối cùng, tên còn lại tung ra một cú song phi, đùi phải Phương Dật Thiên nâng lên, theo một góc độ cực kỳ xảo diệu đá ra một cước, trúng vào khu vực phía trên chỗ hiểm hang họ tên kia, tên kia đau đớn hét thảm một tiếng, thân thể bay thẳng ra ngoài.
Phương Dật Thiên lắc lắc đầu, trong lòng biết bị hắn đá một cước này trúng chỗ hiểm đời tên này phỏng chừng bất lực rồi, thật sự là rất đáng tiếc!
- Sáu giây? Không nghĩ tới thu thập mấy tên lâu la phải cần tới sáu giây, ài, thân thủ mình chậm nhiều rồi ah.
Phương Dật Thiên thở dài, lắc lắc đầu, chậm rãi đi tới Trần Khải.
Trần Khải mặt xanh mét, hắn thật không ngờ bốn tên gọi theo hắn tới quán bar này ngay lập tức đã bị Phương Dật Thiên trực tiếp hạ đo ván, thật sự là không thể tin nổi?
- Vừa rồi là mày cảnh cáo tao? Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, mắt lạnh nhìn Trần Khải, hỏi.
Trần Khải nhìn thấy ánh mắt băng hàn của Phương Dật Thiên nhịn không được lui về phía sau từng bước, ngập ngừng nói:
- Mày, mày muốn thế nào? Tao nói với mày, đừng tưởng rằng mày có vài cái thân thủ rất rất giỏi, tao muốn giết chết mày quả thực dễ như trở bàn tay!
- Mày có bản lĩnh giết chết tao là chuyện về sau, vấn đề là, hiện tại tao muốn giết mày dễ như trở bàn tay!
Phương Dật Thiên ngữ khí lạnh lùng, lành lạnh nói.
Trần Khải trong lòng cả kinh, không kìm hãm được lại lui về phía sau từng bước, hắn chuẩn bị chạy trốn.
Không đợi cho hắn kịp nhanh chân bỏ chạy, Phương Dật Thiên duỗi tay ra liền giữ vạt áo hắn, trực tiếp xách hắn lên như một con gà con đưa đến trước mặt, từng chữ một nói:
- Lúc tao chém giết thì mày vẫn còn đang bú tí, cho nên, đừng có mang theo mấy thằng thủ hạ vớ vẩn mà nghĩ đòi cảnh cáo với cả uy hiếp tao, hôm nay tao đang vui, không muốn so đo với mày, nhưng tao cảnh cáo một câu, vô luận là mày hay Dương ca là thằng nào, cuối cùng đừng có trêu chọc đến tao, chuyện thằng nào thằng ấy lo, bọn mày trêu chọc đến tao tốt nhất nên suy nghĩ trước trên người có mấy cái mạng rồi nói sau!
- Mày...Hừ, thằng khốn, rồi chờ xem, rồi xem cuối cùng là thằng nào cười!
Trần Khải cứng rắn nghiêm mặt, phản bác một câu.
Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, lạnh lùng cười nói:
- Tao ghét nhất những thằng to mồm! Nói xong liền…
“Bốp!” một tiếng vang lên , trên mặt trắng nõn của Trần Khải liền hiện ra một cái bàn tay đỏ tươi.
- Mày có biết không tao ghét nhất bị hai điều? Thứ nhất: chính là lúc tao đang cùng phụ nữ trên giường mà bị phá rối; điều thứ hai: chính là khi tao đại tiểu tiện bị quấy rầy, mày biết không, khi đang đại tiểu tiện mà bị quấy rầy thì rất khó khống chế được việc đại tiểu tiện, đây chính là vấn đề nghiêm trọng! Con chó này, vừa rồi mày tựa hồ là quấy rầy việc tiểu tiện của tao, làm cho tao tiểu tiện cũng không bình thường, bây giờ còn rất đau!
Phương Dật Thiên nói xong trở bàn tay hung hăng vả Trần Khải một cái nữa!
“Bốp!”
Bên kia mặt của Trần Khải hiện lên một cái bàn tay đỏ tươi nữa.
- Nhìn mày là công tử con nhà giàu, được nuông chiều từ bé thành thói quen cưỡi trên đầu người khác, trên đời này còn chưa có ai giáo huấn quá cho mày? Như vậy đêm nay tao phải giáo huấn mày thật tốt, cho thằng óc heo mày nhớ kỹ, bớt một việc là đỡ một việc!
Phương Dật Thiên nói xong đưa tay giữ sau cổ Trần Khải, trực tiếp nắm khấu áo Trần Khải sau cổ rồi ấn ấn xuống bồn cầu!
Tuy nói là bồn cầu tự động tháo nước, nhưng là bồn tiểu của đô thị thì bên trong mùi nước tiểu đậm đà hơn nhiều.
Lúc này, Trần Khải ra sức phản kháng, đỏ mặt tía tai, bất quá ở trước mặt Phương Dật Thiên, mọi phản kháng của hắn đều là phí công, cứ như vậy, khuôn mặt Trần Khải đã bị Phương Dật Thiên trực ấn vào trong bồn tè, bất ngờ không kịp đề phòng, Trần Khải húp vào một ít nước!
Tuy rằng thứ nước này khá trong, nhưng gần như đánh đồng với việc uống nước tiểu!
Phương Dật Thiên đem đầu Trần Khải ấn vào trong bồn cầu chừng 10 giây mới để hắn đứng dậy, liền đá một cước vào sau lưng hắn, trực tiếp đem hắn gạt ngã rồi vỗ vỗ đầu, nói:
- Lần giáo huấn này dừng ở đây, nếu còn có lần sau, như vậy thật là có lỗi, tao có thể cam đoan với mày đời này mày hoặc là nằm ở trên giường hoặc là ngồi ở xe lăn, tin lời tao nói đi!
Nói xong Phương Dật Thiên liền đi ra WC, ngoài cửa WC đã có không ít người vây quanh, nhưng là những người này cũng không dám đi vào, nhìn thấy Phương Dật Thiên đi ra liền không tự chủ được đứng tách ra thành con đường.
Trần Khải té trên mặt đất trong mắt toát ra thần sắc bị sỉ nhục cực độ, sắc mặt xanh mét đáng sợ, trong mắt hiện lên một tia oán độc, nói từng chữ một:
- Phương Dật Thiên, tao với mày không đội trời chung, mày không chết tao không mang họ Trần!
Chỉ tiếc những lời này Phương Dật Thiên không nghe được, nếu nghe được, dựa theo tính cách của hắn khẳng định hắn sẽ bẻ gãy hai chân Trần Khải!
Last edited by Tiểu Dê; 03-09-2010 at 08:28 PM.
Đã có 67 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Ồn ào trong WC như vậy một lúc lâu, quay đi quay lại đã hơn mười phút, sau khi đi WC ra Phương Dật Thiên lập tức trở về lô ghế.
Làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn là, khi hắn đi về lô ghế nhìn thấy Lâm Thiên Tuyết, Vương Tư Miểu thế nhưng lại đang cùng Dương Tuấn chơi xúc xắc, hắn không khỏi thấy nao nao, thoáng rời đi có hơn mười phút mà Dương Tuấn đã thừa dịp đến gần, hơn nữa thuyết phục thành công Lâm Thiên Tuyết cùng Vương Tư Miểu cùng hắn chơi xúc xắc, xem ra Dương Tuấn người này đối phó với nữ nhân cũng rất cao tôiy!
Phương Dật Thiên đã sớm nhìn ra Dương Tuấn - người này có ý đồ xấu với Lâm Thiên Tuyết, hắn bất động thanh sắc tiêu sái ngồi trên sô pha, Dương Tuấn bây giờ đã chiếm vị trí ban đầu của hắn, ngồi ở bên cạnh Lâm Thiên Tuyết.
Dương Tuấn nhìn thấy Phương Dật Thiên bình yên vô sự, tiêu sái như vậy trở về, sắc mặt tựa hồ có hơi chút sửng sốt, hắn chỉ chớp mắt, cũng không có nhìn đến Trần Khải, theo bản năng hắn cảm giác được sự tình có điểm không thích hợp.
Phương Dật Thiên liếc mắt nhìn Lâm Thiên Tuyết, thấy sắc mặt của nàng hơi hơi ửng đỏ, thần sắc cảm giác tựa như có chút phấn khởi, xem ra là uống rượu, hơn nữa không chỉ uống một ly.
- Lâm tiểu thư, cô uống rượu ? Phương Dật Thiên mở miệng hỏi nói.
- Anh đã quay lại, ân, xúc xắc đâu, anh muốn chơi không? chơi vui lắm, chính là chơi 7 8 9, đổ được 7 điểm thì phải châm rượu, đổ được 8 thì phải uống nửa chén, đổ được 9 thì phải uống một chén.
Lâm Thiên Tuyết nói.
Phương Dật Thiên vừa nghe xong nhớ lại không phải tối hôm qua hắn cùng Lâm Hiểu Tình chơi xúc xắc ở quán bar sao, xem ra Dương Tuấn cũng muốn sử dụng cách này để tán gái.
- Phương tiên sinh muốn chơi cùng chứ?
Dương Tuấn khẽ mỉm cười, trong mắt chớp động một tia thâm ý.
- Lâm tiểu thư, cô đổ đi, tôi uống rượu thay cô.
Phương Dật Thiên thản nhiên nói, đồng thời trong lòng hơi có chút kinh ngạc, theo lý mà nói người giống như Lâm Thiên Tuyết thường xuyên đi ra ngoài tửu lượng hẳn là không kém mới đúng, như thế nào mới uống chưa được bao nhiêu liền nhìn thấy sắc mặt của nàng ửng đỏ như thế, hơn nữa sắc mặt ẩn ẩn còn có một chút hưng phấn?
- Chẳng lẽ…Dương Tuấn động thủ vào trong rượu?
Nghĩ xong sâu trong ánh mắt Phương Dật Thiên hiện lên một tia hàn quang, tuy nhiên mặt ngoài hắn ở vẫn như cũ là không có gì khác lạ.
- Anh không chơi à? Lâm Thiên Tuyết hỏi, tiếp theo đến phiên nàng đổ xúc xắc, đêm nay nàng không có may mắn lắm, đổ được 9 điểm, nói cách khác nàng phải muốn uống một chén rượu.
- Như thế nào lại là 9 điểm, lại là tôi uống!
Lâm Thiên Tuyết lẩm bẩm, đang muốn cầm lấy chén rượu, lúc này Phương Dật Thiên cầm lấy chén rượu trước, nói :
- Lâm tiểu thư, tôi thay cô uống, nói như thế nào đi nữa thì tôi cũng là bảo tiêu của cô, việc này tôi vẫn nhớ !
Lâm Thiên Tuyết mặt hơi ửng đỏ, say không nhận ra phương hướng, đồ vật, nét mặt cười nao nao, lập tức chậm chạp cười nói:
- Tốt, vậy anh uống rượu thay tôi đi, Dương công tử không ngại chứ?
Dương Tuấn trong mắt tựa hồ có chút không muốn, tuy nhiên nghe Lâm Thiên Tuyết nói như vậy hắn đành phải mỉm cười, nho nhã hào phóng nói:
- Đương nhiên không ngại, Lâm tiểu thư cũng cần phải được trợ giúp, cũng đừng làm cho bảo tiêu của cô uống rượu đến say mất.
Phương Dật Thiên đột nhiên mang chén rượu đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, rượu cũng không có vị gì lạ, hắn đầu tiên nhẹ nhấp một chút ít, cũng không có cảm thấy có thuốc ngủ hay thuốc mê, tuy nhiên vị rượu này có chút rất không giống bình thường, tựa như là rất nóng.
Phương Dật Thiên sắc mặt không thay đổi đem chén rượu uống vào, chén rượu vào bụng thấy nóng bỏng, theo sau thân thể đúng là cảm thấy một tia hưng phấn, hắn âm thầm nhíu nhíu mày, theo lý mà nói loại rượu vang này không có khả năng có độ rượu như vậy, có một cách giải thích duy nhất chính là bên trong rượu này đúng là đã bị người tôi động tôiy động chân.
- Uống xong rượu cũng không thấy buồn ngủ hay đau đầu, xem ra bên trong rượu này phải có một ít thuốc kích thích gì đó, hiển nhiên đây là Dương Tuấn động tôiy chân, mục đích của hắn chính là muốn cho Lâm Thiên Tuyết uống rượu uống mà thêm hưng phấn?
Phương Dật Thiên âm thầm cười lạnh.
Làm một nữ hài tử uống rượu tăng thêm hưng phấn thì một lúc sau cho dù bản tính của nàng có rụt rè như thế nào thì nàng cũng sẽ dần dần buông thả, nói cách khác chính là cuồng dã, nói ví dụ như không để ý mà nhảy điệu nóng bỏng mời mọc nam nhân, hoặc là lên vũ đài nhảy thoát y v.v...
Phương Dật Thiên phỏng mục đích đoán Dương Tuấn làm vậy là muốn cho Lâm Thiên Tuyết thêm hưng phấn, như vậy khi hắn một lần nữa yêu cầu cùng nhảy một khúc nào đó đối với Lâm Thiên Tuyết thì Lâm Thiên Tuyết sẽ không cự tuyệt hắn nữa.
Chỉ tiếc, Phương Dật Thiên bình yên vô sự trở lại trong lô ghế tựa hồ đã phá hủy âm mưu này của hắn.
Trên thực tế, âm mưu của Dương Tuấn đúng là như thế, thừa dịp khoảng thời gian Phương Dật Thiên đi WC, hắn động thủ vào một chai rượu vang, cho vào một ít thuốc gây hưng phấn, sau đó đến chơi xúc xắc cùng bọn Lâm Thiên Tuyết các nàng, mục đích của hắn là muốn làm cho Lâm Thiên Tuyết uống đến khi trạng thái hưng phấn, như vậy thì hắn sẽ nhân cơ hội đưa ra một ít yêu cầu mà Lâm Thiên Tuyết sẽ không thể không đáp ứng.
Hắn như thế không có sợ hãi là có nguyên nhân, thời điểm Phương Dật Thiên đi WC hắn cố ý cho Trần Khải đi theo, mục đích muốn Trần Khải mang theo vài người đi cảnh cáo Phương Dật Thiên, làm cho Phương Dật Thiên không còn xen vào việc của người khác nữa.
Ở trong mắt Dương Tuấn, Phương Dật Thiên cũng chỉ là một tên bảo tiêu nho nhỏ mà thôi, chỉ cần Trần Khải mang theo vài người thì khẳng định là có thể thu phục Phương Dật Thiên, hắn tin tưởng Phương Dật Thiên bị quyền thế uy hiếp tất nhiên sẽ trở nên ngoan ngoãn, tuyệt không dám nữa quấy rầy kế hoạch tán gái của hắn nữa, bởi vậy hắn mới động chút tôiy chân ở bên trong rượu, sau đó đi tới cùng Lâm Thiên Tuyết và Vương Tư Miểu chơi xúc xắc.
Chẳng qua, Dương Tuấn thật không ngờ là, Trần Khải mang theo bốn đả thủ đi một chuyến tưởng cảnh cáo được Phương Dật Thiên, cuối cùng thành ra kết cục bị sỉ nhục uống nước tiểu!
Phương Dật Thiên đem chén rượu uống một ngụm, sau hé miệng, thản nhiên nói:
- Hảo tửu, bất quá này rượu hương vị tựa hồ là có chút không thích hợp, rượu rất nồng, uống vào cảm giác có chút hưng phấn, nếu là thức đêm suốt đêm để uống rượu như vậy thật là rất tốt!
Nghe Phương Dật Thiên nói như vậy cũng khiến cho Lâm Thiên Tuyết hiểu ra, nàng nói:
- Đúng vậy, anh nói như vậy tôi cũng thấy rượu này có chút kỳ quái, uống vào cảm thấy có chút cảm giác hưng phấn.
Sắc mặt Dương Tuấn hiện lên một tia xấu hổ, rất nhanh hắn liền khôi phục thái độ bình thường, cười nói:
- Hình như là có chút kỳ quái, nếu như vậy thì lên đổi bình rượu khác đến chơi tiếp.
Phương Dật Thiên âm thầm nhìn sắc mặt Dương Tuấn, trong lòng cười lạnh một trận, bất quá không thể không nói người này năng lực ngụy trang quả là không tồi.
Lúc này di động cuả Dương Tuấn kêu lên, hắn cầm lấy thấy, là Trần Khải gọi tới, hắn liền nói:
- Thất lỗi, tôi đi nghe điện thoại chút.
Hắn nói xong liền đứng lên rồi đi ra ngoài.
Phương Dật Thiên nhìn theo bóng dáng Dương Tuấn, âm thầm suy nghĩ: “Xem ra chính mình cùng đám công tử này dây dưa với nhau, này Trần Khải cùng Dương Tuấn chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ đi như vậy? Cũng tốt, ta thật ra cũng muốn xem bọn chúng có năng lực gì!”
Last edited by Tiểu Dê; 03-09-2010 at 07:10 PM.
Đã có 73 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Sau khi Dương Tuấn đi ra lô ghế lập tức có hai gã tráng hán nghênh hướng về phía hắn, hơn nữa còn rất cung kính nói:
- Dương ca, mời qua bên này.
Dương Tuấn gật gật đầu, hai gã tráng hán này lập tức đem Dương Tuấn dẫn tới một phòng kín rất xa hoa, trong đó chỉ có một mình Trần Khải.
Trên người Trần Khải đã thay một bộ quần áo mới, bộ quần áo lúc trước bị dính vài giọt nước tiểu của Phương Dật Thiên, điều này làm cho hắn vô cùng oán giận, đến nay bộ vị trên người hắn bị Phương Dật Thiên đánh vẫn còn đau âm ỉ.
Sau khi thay đổi quần áo mới hắn liền đi vào lô ghế này, gọi điện thoại cho Dương Tuấn, phân phó người đưa Dương ca đến chỗ này.
Quán bar này vốn là là một phần tài sản trong tập đoàn Trần Thị, Trần Khải - một đại thiếu gia như vậy thì thuận miệng yêu cầu một căn phòng cũng dễ như trở bàn tay, hắn mời Dương Tuấn lại đây là muốn thương nghị có liên quan đến chuyện của Phương Dật Thiên.
Lúc đầu, bốn đả thủ hắn mang theo đi tìm Phương Dật Thiên vốn tưởng rằng có thể nắm chắc việc hung hăng giáo huấn Phương Dật Thiên một chút, ai biết được lại là gieo gió gặt bão, ngược lại còn bị Phương Dật Thiên tiến hành một trận giáo huấn làm hắn cảm thấy bị sỉ nhục nhất từ khi chào đời tới nay.
Thù này hắn đương nhiên sẽ không thể bỏ qua như vậy, hắn âm thầm thề nhất định phải hoàn lại Phương Dật Thiên gấp trăm lần!
Dương Tuấn đi vào sau tấm rido (rèm) nhìn thấy Trần Khải mặt hơi hơi sưng, sắc mặt rất khó coi, hắn không khỏi nhíu nhíu mày, hỏi:
- A Khải, sao lại thế này?
- Dương ca, ài, cái thằng kia thật không đơn giản, sau lúc đó, ban đầu ta mang theo bốn người đi tìm nó, kết quả...lại lật thuyền trong mương, con mẹ nó, hơn nữa thằng này còn làm nhục ta một chút, thật sự là rất uất ức!
Trần Khải vừa căm phẫn vừa nói.
Dương Tuấn nghe vậy sắc mặt nao nao, nói:
- Đem tình huống lúc đó nói lại cho ta nghe.
Trần Khải nghe vậy sau liền mồm năm miệng mười kể chuyện hắn mang theo bốn tên đi tìm Phương Dật Thiên trong WC nam, chuẩn bị cho Phương Dật Thiên một chút giáo huấn, cho đến lúc cuối cùng trái lại lại bị Phương Dật Thiên trong nháy mắt đánh ngã bốn gã hắn mang theo, hơn nữa hung hăng làm nhục hắn, tất cả chuyện tình trải qua đều nói ra hết, đương nhiên, chuyện Phương Dật Thiên ấn đầu hắn xuống bồn tè thì hắn không nói ra, dù sao loại chuyện này nói ra cũng không hay ho gì.
Dương Tuấn nghe xong toàn bộ sự tình cũng không kìm được, thoáng cảm thấy giật mình, nhíu mày hỏi:
- Ngươi nói là nó chỉ trong chớp mắt thời gian liền đem bốn đả thủ ngươi mang theo đều đánh ngã?
- Đúng vậy, hơn nữa sau còn nói cái gì dùng sáu giây, còn than rằng thân thủ của hắn bị chậm xuống, rất đáng giận.
Trần Khải căm phẫn nói.
- Xem ra thằng này cũng không đơn giản đâu.
Dương Tuấn ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nói.
- Có cái gì đâu, đệ xem hắn cũng chính là có chút công phu thôi, Dương ca huynh nói chúng ta nên làm gì bây giờ, chẳng lẽ phải chịu nhịn nhục? Không đánh chết nó đệ không cam lòng!
Trần Khải trầm giọng nói.
Dương Tuấn cười lạnh, nói:
- A Khải, không cần xúc động, đánh người cũng phải cần thủ đoạn chứ, cũng không phải người nào cũng đều có thể đánh, hơn nữa nếu muốn đem một người đánh chết như vậy thì đầu tiên phải thăm dò tất cả thong tin của người này, cho nên trước mắt chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ.
- Ý Dương ca là? Trần Khải hỏi.
- Ngày mai đệ phái người tìm hiểu rõ ràng hết thảy tư liệu chi tiết của thằng này, xem thân phận hắn có gì đặc biệt hay không hay chỉ đơn giản là bảo tiêu của Lâm Thiên Tuyết, nhớ kỹ, phải tránh đả thảo kinh xà. Hoàn toàn điều tra rõ thân phận của hắn thì mới biết được có nên động thủ hay không và phải động thủ như thế nào. Nếu tiểu tử này chỉ là trên người có chút công phu thì cũng không đáng sợ gì, chỉ sợ hắn có dũng có mưu, như vậy sẽ có chút khó đối phó.
Dương Tuấn trầm ngâm nói.
- Vẫn là Dương ca lo lắng chu toàn, như vậy đi, ngày mai đệ cho người đi điều tra thằng này, tuyệt đối sẽ không quên.
Trần Khải ngữ khí kiên định nói.
- Cho nên trước tiên chúng ta nên án binh bất động, cho hắn tưởng bình an vô sự, để gây mê cho hắn, đợi đến khi điều tra rõ ràng chi tiết hắn thì mới quyết định, nhớ lấy, không thể thấp thỏm khác thường, vững vàng, bình tĩnh một chút, như vậy thần không hay quỷ không biết đem đối thủ đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Dương Tuấn ánh mắt trầm xuống, thản nhiên nói.
- Dương ca nói rất đúng, về sau đệ còn phải học tập Dương ca nhiều lắm!
Trần Khải nói lấy lòng, tiếp theo cười, nói:
- Dương ca, huynh xem Lâm Thiên Tuyết như thế nào? Đệ sớm nói qua Lâm Thiên Tuyết là mỹ nữ số một số hai tại thành phố Thiên Hải này, giờ thì Dương ca đã tin chưa?
- Ha ha, cái này thì tiểu tử ngươi không có gạt huynh, nói thật, thời điểm lúc đầu nhìn thấy Lâm Thiên Tuyết huynh đã giật mình, trong trí nhớ của huynh, cũng chỉ có thiên kim tiểu thư Mộ Dung gia tộc Mộ Dung - Vãn Tình thì khuôn mặt có thể cùng so sánh với Lâm Thiên Tuyết, hai người này có thể nói là hai đại mỹ nữ xinh đẹp ngang nhau tại thành phố Thiên Hải này.
Dương Tuấn cảm khái nói.
- Chỉ tiếc Mộ Dung Vãn Tình có thể nói là tuyệt mỹ nhưng lại là một mỹ nhân lạnh lùng, luôn ru rú trong nhà, khó được gặp mặt một lần. Tuy nhiên, Lâm Thiên Tuyết lại không giống như vậy, nàng có vẻ dễ gần, điểm ấy Mộ Dung Vãn Tình không thể bằng được.
Trần Khải nói.
- Uhm, nói là vậy, nếu có thể có được nữ nhân như Lâm Thiên Tuyết hoặc là Mộ Dung Vãn Tình thì cả đời này sống không uổng ah!
Dương Tuấn cảm thán nói.
- Hắc hắc, Dương ca, chỉ cần huynh ra tay, Lâm Thiên Tuyết khẳng định sẽ bị huynh thu phục, trước mắt nàng vẫn còn độc thân, cơ hội này khó kiếm được lắm! Trần Khải nói.
Dương Tuấn trong mắt chợt lóe, trong lòng dâng lên một cỗ xúc động mãnh liệt, hắn chậm rãi nói:
- Lần đầu nhìn thấy Lâm Thiên Tuyết, huynh đã quyết định phải giữ được nàng trong tay, làm cho nàng trở thành nữ nhân của huynh!
- Ha ha, Dương ca, chỉ cần có thể giúp được thì huynh cứ việc mở miệng, đệ sẽ giúp huynh!
Trần Khải vỗ vỗ bộ ngực, mở miệng nói.
Dương Tuấn cười, nhìn nhìn thời gian, nói:
- Tốt lắm, chúng ta cũng nên về lô ghế, đi ra lâu như vậy chỉ sợ sẽ khiến cho người khác hiểu lầm.
- Ok, Dương ca, đi bên này.
Trần Khải nói xong liền đưa Dương Tuấn trở về lô ghế vip tôn quý.
Last edited by Điệp Vũ; 04-09-2010 at 04:20 PM.
Đã có 67 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Trong lô ghế, Phương Dật Thiên cùng hai mỹ nữ Lâm Thiên Tuyết, Vương Tư Miểu đang hăng say chơi, trò chơi chính là đổ xúc xắc, giờ phút này Phương Dật Thiên thành ra lại thành người thay thế vị trí ban đầu của Dương Tuấn cùng hai mỹ nữ này tiếp tục chơi.
Trải qua tối hôm qua không có nổi một chút vận may, đêm nay vận may Dật Thiên thật là lớn ah, cơ bản không có đổ ra 9 điểm, bởi vậy nên rất ít uống rượu, đến giờ cũng chỉ phải uống có một chén rượu thôi.
Tương phản, vận may của Lâm Thiên Tuyết lại rất là kém cỏi, nàng đổ xúc xắc xác suất được 8 hoặc 9 điểm là rất lớn, bởi vậy đã muốn phải uống đến 4 - 5 chén rượu, Vương Tư Miểu thì tốt hơn, bất quá nàng cũng bị uống đến 3 chén rượu.
Sau khi uống bốn năm chén rượu, trên khuôn mặt trắng noãn bóng loáng của Lâm Thiên Tuyết nhất thời ửng đỏ, dần lan ra thành một tầng ửng đỏ, vẻ đẹp kinh người cũng bởi vì một tia ửng đỏ này của nàng mà càng tăng thêm chút quyến rũ, và cũng bớt đi một phần lạnh lung, tăng thêm một phần hấp dẫn.
Phương Dật Thiên ngồi ở bên cạnh Lâm Thiên Tuyết, thân thể hắn hơi nghiêng nghiêng, như vậy ánh mắt của hắn mới có thể đối diện với thân thể Lâm Thiên Tuyết.
Hắn làm như vậy đương nhiên là có mục đích, đừng quên đêm nay Lâm Thiên Tuyết mặc trên người một kiện áo váy choàng thấp, cổ bó sát người, trước ngực hình chữ V. Như thế làm cho nàng không thể tránh khỏi thoáng lộ ra một chút tuyết trắng bóng loáng bên trong, thế này đối với nam nhân mà nói tuyệt đối là dụ hoặc trí mạng.
Thân hình của Lâm Thiên Tuyết rất đẹp, nụ cười thì rung động lòng người, hơn nữa sau khi hát hò, uống rượu lại càng đem thân thể xinh đẹp của nàng cùng sự gợi cảm làm tăng lên đến cực hạn, mà trước ngực cổ chữ V hơi hơi trễ thấp khiến cho băng sơn một góc lõa lồ hiện ra càng làm cho nam nhân thấy phát điên.
May mà Phương Dật Thiên có một trái tim to, một trái tim gặp biến không sợ, nếu không, giờ phút này mà nói, hắn ở góc độ này rình coi nhìn thấy bên trong kia một tia như ẩn như hiện cảnh xuân của Lâm Thiên Tuyết chắc chắn đã chảy máu mũi.
Càng khó hơn là, mặt ngoài Phương Dật Thiên vẫn mang sắc mặt nghiêm trang, Lâm Thiên Tuyết cùng Vương Tư Miểu hai người bên cạnh căn bản không nhìn ra tâm tư hắn đang âm thầm đưa mắt nhìn lén cảnh xuân như ẩn như hiện trước ngực Lâm Thiên Tuyết kia, sắc lang có thể làm được như hắn coi như là cảnh giới phải thật cao ah.
Nếu đổi lại là nam nhân khác, khi ánh mắt thoáng nhìn đến Lâm Thiên Tuyết kia hiển lộ ra băng sơn một góc dưới cao ngất mãnh liệt thì chắc rằng không thể giống như hắn như vậy - vẫn duy trì sắc mặt thượng lạnh nhạt vô sự, khẳng định sẽ lòi đuôi ngay, bởi vậy cũng sẽ bị Lâm Thiên Tuyết và Vương Tư Miểu phát giác.
Phương Dật Thiên tại phương diện này thì tạo nghệ < tài năng> cũng không phải là kém, đó là do đã trải qua vô số lần thiên chuy bách luyện < hàng trăm lần luyện tập > tài năng liền tăng thêm, như thế không phải hai nữ nhân Lâm Thiên Tuyết cùng Vương Tư Miểu không biết tính toán nặng nhẹ có thể nhìn ra được.
- Ai chà, thật là nhìn không ra Lâm Thiên Tuyết hấp dẫn mãnh liệt như thế, nếu bỏ được tính cách dữ dằn khó nói chuyện kia của nàng thì nàng đáng ra xứng với câu nói nữ nhân hoàn mỹ.
Phương Dật Thiên trong lòng thầm nghĩ.
Lúc này Lâm Thiên Tuyết trừng mắt hắn, nói:
- Nghĩ gì thế? Đến phiên anh đổ kìa, tôi cũng không tin lần nào cũng chỉ có tôi và Tư Miểu là phải uống rượu.
Phương Dật Thiên cười cười, cầm lấy xúc xắc đổ ra, là 5 điểm, đến phiên Lâm Thiên Tuyết đổ xúc xắc, nàng vung tay, nhất thời há hốc mồm:
- 9 điểm!!!
- Còn có thiên lý không chứ, như thế nào lại là 9 điểm nữa chứ!
Lâm Thiên Tuyết hờn dỗi một tiếng, nàng cũng không phải loại quỵt nợ, nên đổ ra 9 điểm thì toàn tự động uống.
Không đợi nàng bưng chén rượu lên, Phương Dật Thiên đã cầm lấy chén rượu, nói:
- Chén này để tôi uống đi, một nam nhân như tôi khi dễ hai người các cô cũng thấy xấu hổ.
Hắn nói xong liền một ngụm uống hết, nhấp hé miệng, mỉm cười nhìn về phía Lâm Thiên Tuyết, vẻ mặt tựa hồ như muốn nói, đủ nghĩa khí chưa?
- Anh có ý gì? Anh thấy tôi không thể uống rượu được sao? Tửu lượng của tôi cũng không phải kém, không cần anh phải uống thay tôi.
Lâm Thiên Tuyết không chút nào cảm kích nói.
Vương Tư Miểu nhẹ nhàng cười nói:
- Thiên Tuyết, Phương tiên sinh cũng là có ý tốt giúp cô uống rượu, cô cũng đã uống không ít rồi mà.
- Ai nói, tôi còn chưa có say đâu, không cần hắn giả nhân giả nghĩa uống rượu giúp tôi.
Lâm Thiên Tuyết nói.
Phương Dật Thiên sửng sốt, chính mình thay nàng uống rượu nhưng lại bị nàng nói thành giả nhân giả nghĩa, thiên lý ở đâu?
Bất quá Phương Dật Thiên đã quen với thái độ của Lâm Thiên Tuyết, cười nói:
- Cho dù là tôi giả nhân giả nghĩa đi nữa, bất quá tôi đã uống thay cô bốn chén rượu rồi đó! Giả nhân giả nghĩa làm được như tôi cũng cần phải có cảnh giới cao lắm!
Mặt Lâm Thiên Tuyết tựa hồ hơi giật nhẹ, cảm thấy lời nói của mình vừa rồi tựa như là có chút quá đáng , lúc sau nàng thở phì phì nói:
- Quên đi, không chơi nữa, có anh ở bên cạnh tôi làm ảnh hưởng đến vận may của tôi, đổ thế nào cũng thua.
Vương Tư Miểu ngồi bên cạnh cũng nhẹ nhàng cười, thật ra trong lòng nàng cảm thấy Lâm Thiên Tuyết cùng Phương Dật Thiên không giống như có quan hệ cô chủ với bảo tiêu, mà giống như là một đôi oan gia trời sinh hơn.
Đúng lúc này, Dương Tuấn cùng Trần Khải đi trở vào, Phương Dật Thiên tựa lên trên sô pha, thản nhiên đảo qua trên người Dương Tuấn cùng Trần Khải, cùng lúc đó, hắn bắt gặp ánh mắt Trần Khải nhìn về phía hắn hiện lên một sự oán độc dày đặc, hắn cười thầm , nói cũng khó trách, đường đường là một thế gia công tử lại bị hắn ấn đầu vào bồn tè uống nước tiểu, Trần Khải trong lòng không oán hận mới là lạ.
Hắn đương nhiên biết Dương Tuấn ra ngoài khẳng định là cùng Trần Khải mật đàm, nội dung không ngoài là muốn nhằm vào hắn, ở mặt ngoài hắn tuy nói không cho là đúng, bất quá trong lòng vẫn duy trì một phần cảnh giác, dù sao người giống Dương Tuấn cùng Trần Khải sau lưng khẳng định có rất nhiều hoa chiêu < chiêu đánh lừa >.
Thật ra hắn không thèm để ý đến Trần Khải, hắn nhìn ra Trần Khải chính là cái loại đại thiếu gia hoa hoa công tử < ham chơi mồm to ? > , không đủ gây sợ hãi; Mà Dương Tuấn sẽ không giống vậy, mặt ngoài nhã nhặn lịch thiệp làm cho hắn có một loại cảm giác khó chịu như rắn độc, bởi vậy hắn đề phòng là đề phòng Dương Tuấn mà thôi.
Hắn tin tưởng loại giống như Dương Tuấn này miệng nam mô bụng bồ dao găm, bề ngoài nhã nhặn nội tâm âm hiểm, thủ đoạn lén lút không giống bình thường, bất quá đối với hắn mà nói sáng tối chiêu gì hắn cũng đều biết qua, cho nên hắn sẽ không kiêng kị Dương Tuấn, cho dù Dương Tuấn có thân phận gì đi nữa!
Lúc trước làm nhiệm vụ ở nước ngoài khi đối mặt với Mafia Ý, hắn còn không sợ hãi, chẳng nhẽ lại sợ hãi vài tên trẻ ranh này sao?
Trái lại, Dương Tuấn cùng Trần Khải khi quyết định đối phó với hắn hẳn là đã tính đến trên người bọn họ có thể có mấy cái mạng rồi ah.
Tiếp theo là thời gian hát karaoke, trên lô ghế rất nhiều người thay phiên nhau hát, mà Lâm Thiên Tuyết sau khi uống rượu cũng không tiết kiệm nữa, liền chơi luôn hai bài, tự nhiên là lại được cả lô ghế vỗ tay nhiệt liệt.
Sau khi uống rượu, Lâm Thiên Tuyết càng thêm xinh đẹp động lòng người, ánh mắt Dương Tuấn vẫn tập trung trên thân thể nàng, xem ra hắn đối Lâm Thiên Tuyết là thật sự chung tình, quyết tâm muốn đem nữ nhân động lòng người Lâm Thiên Tuyết này giữ lấy.
Trần Khải sau khi tiến vào liền đến bên mọi người bắt chuyện không còn cố ý dùng ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên nữa, hết thảy mọi chuyện giống như lúc trước bình an vô sự không có chuyện gì phát sinh, bất quá Phương Dật Thiên biết chẳng qua là Trần Khải cố ý giả vờ biểu hiện như vậy mà thôi.
- Chào anh, Phương tiên sinh, anh như thế nào không hát một bài đi chứ nhỉ?
Một bên Vương Tư Miểu chủ động cùng Phương Dật Thiên nói chuyện.
Phương Dật Thiên đảo mắt nhìn về phía Vương Tư Miểu, Vương Tư Miểu thuộc loại con gái hiền hậu, ngũ quan nàng tú lệ thanh mĩ, trên người có loại khí chất ôn nhu nhẹ nhàng, thân hình xinh xắn, lanh lợi làm cho người ta có cảm giác như chú chim nhỏ nép vào người, nữ nhân như vậy cũng thực mê người, một loại vẻ đẹp khác biệt so với Lâm Thiên Tuyết.
Trên đời này có một ít nam nhân đối với loại người nhỏ nhắn dịu dàng như Vương Tư Miểu có ham muốn đặc thù < Lolita ah > , bọn họ thích nhất tìm loại nữ nhân này, sau đó tùy ý tiến hành sm! < sm ?? cưa cẩm, ăn thịt ??? >
Phương Dật Thiên lúc này cũng không có loại ham mê ấy, bất quá loại nữ nhân này ở phương diện nào đó cũng khiến cho nam nhân có nhiều loại kích thích ah.
- Ách, tôi hát không hay, sẽ không tự mình bêu xấu, điểm này tôi tự mình còn nhận ra
.
Phương Dật Thiên cười, thản nhiên nói xong.
- Ha ha, đi lên hát nào, không sao đâu, vui vẻ là tốt rồi.
Vương Tư Miểu nhẹ nhàng nói.
- Không, tôi và các nàng không giống nhau,tôi thân phận là bảo tiêu, chức trách là bảo hộ chủ nhân, chứ không phải đến hát à.
Phương Dật Thiên nói xong.
Vương Tư Miểu nao nao, lập tức mỉm cười cười nói:
- Nhìn anh cùng Thiên Tuyết cũng không có hợp nhau, nàng như thế nào lại tìm anh làm bảo tiêu của nàng?
- ......Là phụ thân nàng tìm chứ không phải nàng. Phương Dật Thiên cười cười.
- Như vậy sao, ha ha, hèn gì khó trách, kỳ thật tính cách của Thiên Tuyết rất tốt , về sau quan hệ giữa các ngươi sẽ từ từ cải thiện thôi.
Vương Tư Miểu nói.
- Chỉ hy vọng như thế! Phương Dật Thiên cười nói.
Lúc này, đèn trong lô ghế tất cả đột nhiên đều tắt đi, chỉ còn lại ánh đèn chói lóa chuyển động, tiếp theo, trong lô ghế vang lên tiếng nhạc nhảy dữ dội, cả lô ghế trai lẫn gái nhất thời đều lên sàn nhỏ nhảy nhót.
Phương Dật Thiên lười đi liền ngồi trên sô pha híp mắt nhìn lên sàn nhảy.
Lâm Thiên Tuyết cùng Hứa Thiến mấy nàng cùng nhảy một chỗ, mà bọn Dương Tuấn cũng không có âm thầm giở trò đối với Lâm Thiên Tuyết, Phương Dật Thiên cũng vẫn để ý bọn hắn.
Một lúc sau Lâm Thiên Tuyết trở về mồ hôi đầm đìa, ngồi trên sô pha nói:
- Nóng quá, có nước uống không?
Phương Dật Thiên nghe vậy liền lấy trên bàn một lọ đồ uống, mở ra đưa cho Lâm Thiên Tuyết, Lâm Thiên Tuyết cám ơn liền tiếp lấy uống.
Một tiếng cám ơn này của Lâm Thiên Tuyết thật ra lại làm cho Phương Dật Thiên có chút không được tự nhiên, có lẽ hắn đã có thói quen nghe ngữ khí châm chọc đả kích của Lâm Thiên Tuyết rồi.
Sau khi nhảy nhót mệt mỏi mọi người đều có ý định giải tán , dù sao cũng đã vui chơi mấy giờ liền.
Cuối cùng, đoàn người cũng rời khỏi lô ghế, tới quán bar ở ngoài, Dương Tuấn chủ động đi đến trước mặt Lâm Thiên Tuyết, lễ phép nói:
- Lâm tiểu thư, tôi đưa cô về nha.
- Không cần, tôi có bảo tiêu, hắn đưa tôi về được rồi. Lâm Thiên Tuyết từ chối nói.
Kết quả này, Dương Tuấn đã sớm đoán ra, hắn tao nhã cười, nói:
- Như vậy chúc Lâm tiểu thư đêm nay mộng đẹp ah, bữa sau chúng ta lại chơi tiếp.
Lâm Thiên Tuyết mỉm cười, không nói gì nữa, tiếp theo nàng cùng Hứa Thiến và Vương Tư Miểu chờ một ít bằng hữu sau khi cáo biệt liền đi đến chỗ Phương Dật Thiên đỗ xe chờ.
Đã có 79 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Phương Dật Thiên mở cửa xe Porche màu đỏ cho Lâm Thiên Tuyết, nhìn Lâm Thiên Tuyết tập tễnh bước đi, hắn theo bản năng đưa tôiy qua giúp đỡ nàng một chút. Đỡ cánh tay mềm mại như bạch ngọc của Lâm Thiên Tuyết kia, hắn nói tiếp:
- Đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn chiếm tiện nghi của cô đâu.
Lâm Thiên Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, không thèm nói gì nói gì rồi ngồi vào bên trong xe.
Phương Dật Thiên mới đi đến khoang lái mở cửa xe chui vào,thuận miệng nói:
- Trở về biệt thự Hoa Hồng?
- Hỏi vô nghĩa? Không về chẳng lẽ đi đến chỗ đầu đường xó chợ? Lâm Thiên Tuyết tức giận nói.
Có lẽ là chưa hết say,trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Lâm Thiên Tuyết vẫn còn lưu lại một chút ửng đỏ, ánh mắt lung linh mơ hồ,nhìn rất là đáng yêu, rất động lòng người.
- Ài, thế giới đều chung sống hoà bình, cô nói xem hai chúng ta có cần phải cải thiện quan hệ hay không? Phương Dật Thiên nói.
- Anh nói cái gì? Lâm Thiên Tuyết hơi hơi cảm thấy kinh ngạc, lại cảm thấy buồn cười, nói:
- Tôi với anh cần gì phải cải thiện quan hệ? cần thiết sao? Nói ra, chúng ta là hai đường thẳng song song, sẽ không gặp nhau, chờ ba ba tôi trở về thì anh và tôi chính là hai người qua đường, còn cần cải thiện cái gì sao?
Phương Dật Thiên không nói gì, bất quá ngẫm lại cũng đúng, đợi cho Lâm Chính Dương đi công tác nước ngoài trở về hắn sẽ thoát khỏi nhiệm vụ bảo tiêu này, ngày sau phỏng chừng cũng không gặp lại Lâm Thiên Tuyết nữa, bởi vậy nghĩ lại cũng đúng là không cần phải cải thiện gì hết nữa.
Trong xe phảng phất một mùi thơm, đây là mùi hương trên người Lâm Thiên Tuyết,trong đó còn kèm theo một chút mùi rượu, hai loại mùi hỗn hợp cùng nhau liền hình thành một cỗ mùi thơm độc đáo mê người.
Nửa đêm, trong xe cô nam quả nữ, không ngừng có hương thơm cực kỳ mê người như vậy, lại thêm Phương Dật Thiên sức trẻ dồi dào đang lúc tinh lực sung mãn < mềnh chém kinh quá >, thế là còn chưa tính, ngồi bên cạnh xét về tướng mạo dáng người, tướng mạo thì đúng là một đại mỹ nữ.
Trong lúc nhất thời, Phương Dật Thiên cảm thấy trong cơ thể phần tử bất lương bắt đầu rục rịch, cỗ mùi thơm khiến Phương Dật Thiên không kìm được lòng, liên tưởng đến lúc ở trong lô ghế khi thoáng nhìn qua cổ áo chữ V trước ngực Lâm Thiên Tuyết thấy được làn sóng đào hùng dũng (khe giữa áo ngực), thật là hấp dẫn chí mạng!
Bất đắc dĩ, Phương Dật Thiên đành phải dựa vào nói chuyện để giảm bớt lực chú ý, hắn mở miệng nói:
- Chài...... Khi ngồi cùng trong lô ghế, tên Dương Tuấn kia có vẻ đối với cô có điểm ý tứ à nha!
- Đương nhiên, nhìn ánh mắt hắn là tôi đoán được, ánh mắt hắn nhìn cô không giống với ánh mắt tôi nhìn cô.
Phương Dật Thiên nói như thật.
Lâm Thiên Tuyết nghe vậy hơi hơi sửng sốt, trong lòng sớm đã hết tức giận cười cười, tuy nhiên ngoài mặt vẫn giả bộ lạnh như băng, hỏi:
- Như thế nào mà không giống?
- Cô không thấy sao? Ánh mắt hắn nhìn về phía cô tràn ngập vẻ cuồng dã, giống như ánh mắt một tên sắc lang trắng trợn, tôi thì nhìn cô bằng ánh mắt thuần khiết đường đường chính chính, bởi vậy đoán ra hắn có ý định với cô.
Phương Dật Thiên nghiêm trang nói, trong lời nói đã đem hắn trở thành một chính nhân quân tử.
- Lời này của anh đơn giản là muốn nói anh rất cao thượng, là chính nhân quân tử, đúng không?
Khi nghe ra ý của Phương Dật Thiên trong lời nói, Lâm Thiên Tuyết không lưu tình chút nào hỏi.
“Khụ khụ......” Phương Dật Thiên ho một tiếng, nói:
- Lâm tiểu thư, xã hội hiện tại đừng đem chính nhân quân tử gán cho một kẻ xấu chứ. Tôi biết tôi không là chính nhân quân tử, nhiều lúc tôi đều cảm thấy chính mình là một tên tiểu nhân. Nói lại, chẳng lẽ cô thật sự không có cảm giác được Dương Tuấn có ý tứ đối với cô sao?
Lâm Thiên Tuyết là một nữ nhân, nam nhân đối với nàng có ý tứ chẳng lẽ nàng lại không biết sao?
Lúc ở trong lô ghế Dương Tuấn hành động nhiệt tình đối với nàng, nàng hiển nhiên là thấy được, cũng hiểu được đối phương có ý tứ đối với nàng, nhưng nàng không để trong lòng mà thôi.
Đối với Trần Khải cùng đám công tử thế gia thì nàng đều phân vào nhóm lừa đảo, không có một cái gì tốt cả, bởi vậy đối với sự nhiệt tình của Dương Tuấn nàng rất là khó chịu.
Nhưng nàng thật không nghĩ tới Phương Dật Thiên lại đưa ra vấn đề này với nàng, nàng thản nhiên nói:
- Nhìn ra thì sao? không nhìn ra thì sao?
- Lâm tiểu thư còn chưa có bạn trai hả? Phương Dật Thiên đột nhiên lại hỏi một câu chẳng liên quan gì.
Lâm Thiên Tuyết nhíu nhíu mày, trừng mắt liếc nhìn Phương Dật Thiên, nói:
- Cái này có quan hệ với anh sao?
- Không quan hệ, tôi chỉ là ở thương cho số của Dương Tuấn, không thể phủ nhận là hắn rất được, nhưng vấn đề chính là một cô gái xinh đẹp như cô đã hơn hai mươi tuổi đầu mà còn chưa có bạn trai, Dương Tuấn lại còn không tự lượng sức có chủ ý tấn công cô, tôi nghĩ kết cục của hắn sẽ rất thảm ah? Theo tính cách nóng nảy của cô khẳng định sẽ trực tiếp từ chối hoàn toàn mọi cố gắng của hắn?
Phương Dật Thiên thản nhiên nói xong, hắn cũng không chú ý tới sắc mặt Lâm Thiên Tuyết đã dần dần trở nên tức giận đến trắng bệch.
- Anh có ý gì? ý anh là không có bạn trai là tật xấu của tôi sao? Anh luôn luôn dùng ngôn ngữ ác độc như vậy để công kích người khác sao? Phương Dật Thiên, tôi hận anh! (ôi đàn bà )
Lâm Thiên Tuyết kích động, trong ánh mắt có một tầng sương mù trong suốt, tựa như là nước mắt.
Phương Dật Thiên cũng không nghĩ đến Lâm Thiên Tuyết lại phản ứng kịch liệt đến thế, hắn vừa quay đầu lại thì nhìn thấy trong mắt Lâm Thiên Tuyết lóe ra một mảnh trong suốt làm hắn không khỏi ngẩn ra, lúc đó mới ý thức được rằng hắn vừa rồi không để ý mà trêu chọc đến vết thương trong nội tâm của Lâm Thiên Tuyết.
Hắn cảm thấy hít thở có chút khó khăn, thật lâu sau hắn mới khôn ngoan xin lỗi nói:
- Lâm tiểu thư, thật có lỗi, vừa rồi....Tôi, tôi chỉ là thuận miệng nói thôi, cũng không có ý công kích cô, tôi có thể thề với trời.
- Đủ rồi, không cần nước mắt cá sấu của ngươi.
Lâm Thiên Tuyết quay đầu đi chỗ khác, trên mặt toát ra một cỗ bi phẫn, đúng vậy, vừa rồi lời nói Phương Dật Thiên đã chạm vào tâm sự chôn dấu trong lòng nàng,nàng mới phản ứng khác thường như thế.
- Lâm tiểu thư, tôi cũng không có ý tứ gì, cho tôi nói lời giải thích...Kỳ thật điều kiện của cô như thế thì không thể không có bạn trai được, người theo đuổi cô khẳng định là xua như xua vịt, là cô không nghĩ tới thôi.
Phương Dật Thiên nói năng có chút lộn xộn.
Lâm Thiên Tuyết âm thầm hít một hơi thật sâu, đè ép tâm sự mãnh liệt trong lòng xuống, quay đầu, hững hờ nhìn Phương Dật Thiên rồi nói từng chữ một:
- Chuyện của tôi không cần anh quản! Anh về sau cứ lo làm tốt việc của anh là được.
Phương Dật Thiên âm thầm cười khổ, thầm nghĩ đêm nay mình bị làm sao vậy, vô duyên vô cớ chủ động đi trêu chọc thiên kim đại tiểu thư dữ dằn này, mình cũng không bình thường ah!
Bất quá, xem sắc mặt cùng với phản ứng mãnh liệt vừa rồi của Lâm Thiên Tuyết, nàng tựa hồ là có tâm sự.Như vậy, đến cùng là tâm sự gì đây?
Last edited by Điệp Vũ; 10-09-2010 at 03:11 AM.
Lý do: Sửa 1 chút
Đã có 73 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ