Quyển 1: Trở Về Đô Thị Chương 42: Chẳng may tiếp xúc thân mật.
Dịch:Mai Kiếm Phong Nguồn:4vn + Tuchangioi
TG: Rượu là thứ tốt, có thể tiêu sầu, trợ hứng, cũng có thể giúp ta nói ra tâm sự.
Liễu Ngọc mới uống nửa chén rượu đế đã có điểm choáng váng, trong lòng biết nếu uống tiếp sẽ say nên nàng thức thời không uống nữa, một tay chống má cùng Phương Dật Thiên nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên gắp cho hắn vài món ăn.
Hiện tại, khuôn mặt tinh xảo tươi ngon mọng nước hình trái xoan kia đã đỏ ửng, làn da trắng hồng, hơn nữa đôi mắt xinh đẹp kia bởi men rượu mà có vẻ mờ mịt ướt át vô cùng, kết hợp với kiều dung cùng phong vận thành thục, lập tức đem tất cả vẻ quyến rũ mê người nhất của nữ nhân lộ ra.
Phương Dật Thiên tuy đã không còn là thanh niên chưa hiểu mùi đời, bất quá ngửi thấy mùi hương thiếu phụ thoảng qua trên người Liễu Ngọc, cùng với khoảng trắng nõn bóng loáng trước ngực như ẩn hiện, muốn hắn không nhìn không nghĩ là không có khả năng, chẳng qua lực khống chế của hắn rất tốt.
- Dật Thiên, em có chuyện cũ gì khắc cốt ghi tâm phải không? Chị luôn thấy em không đơn giản.
Liễu Ngọc nhẹ nhàng cười, lộ ra hàm răng sáng bóng đều đặn.
Chuyện cũ? Phương Dật Thiên nao nao, người sống trên đời, ai không có kỉ niệm, nhưng, không phải kỉ niệm nào cũng đẹp, kỉ niệm kia mỗi khi nhớ tới, đúng là nỗi đau khắc cốt ghi tâm!
Phương Dật Thiên ảm đạm cười, che dấu rất nhanh tia trầm trọng trong mắt, thản nhiên nói:
- Ai không có chuyện cũ chứ? Chẳng qua là hạnh phúc hay đau khổ nhiều hơn thôi. Bất quá người sống trên đời quan trọng là nhìn về tương lai, chuyện cũ dở dĩ là chuyện đã qua. Đã là quá khứ dù có nghĩ bao nhiêu, hối hận tiếc nuối hay đau khổ bao nhiêu cũng chẳng ích gì, việc duy nhất có thể làm là tiếp tục đi về phía trước, cố gắng mỗi bước đi đều đúng đắn, như vậy khi về già nhớ lại quá khứ không còn gì hối tiếc.
Liễu Ngọc nghe vậy thân thể mềm mại chấn động, trong lòng dao động mãnh liệt, nàng bỗng nhoẻn miệng cười, nói:
- Em nói đúng lắm, con người luôn phải nhìn vào tương lai, nào, rót rượu cho chị.
- Không, uống tiếp chỉ sợ chị say, Ngọc tỷ, đừng uống nữa.......
Phương Dật Thiên vội ngăn lại, nhưng Liễu Ngọc đã rót nốt giọt cuối cùng trong chai rượu.
Phương Dật Thiên nhìn chén rượu chỉ biết cười khổ.
- Uống nào, khó có ngày vui như hôm nay, nhà em phía đối diện, nếu say liền về nghỉ ngơi, thế là được rồi.
Liễu Ngọc cười gian xảo, vờ giận dữ nói.
Nhìn khuôn mặt hồng nhan họa thủy kia mỉm cười, Phương Dật Thiên chỉ cảm thấy mình như ngất ngây, bất quá đối với kẻ thường xuyên cùng huynh đệ uống rượu như hắn mà nói, chút rượu này sao có thể khiến hắn say.
- Đúng rồi, Phương Dật Thiên tuy là hàng xóm nhưng chị còn chưa biết em làm gì, ở đâu nha?
Liễu Ngọc lơ đáng hỏi.
- Ngày hôm qua vừa nhận lời làm bảo an cho tòa nhà Hoa Thiên, hôm nay ngày đầu đi làm, sau đó ù ù cạc cạc chuyển sang chân vệ sĩ, một lời khó nói hết. Với em, vô luận làm gì cũng thế, nhưng em muốn trải nghiệm niềm vui của các nghề nghiệp khác nhau, nên ba tháng nay liên tục đổi việc làm.
Phương Dật Thiên cười tự giễu nói.
- Chị thấy em không tĩnh tâm làm việc thì có, với năng lực của em nếu chuyên tâm, vậy chị tin em sẽ tạo nên sự nghiệp.
Liễu Ngọc oán giận nhìn Phương Dật Thiên, lại gắp đồ ăn cho hắn.
- Ha ha, vì sao nói chắc chắn thế? Nói không chừng em chỉ là một cái bị rơm, một kẻ vô dụng.
Phương Dật Thiên cười hỏi.
- Vì sao à?
Liễu Ngọc nghe vậy đôi mị nhãn đánh gia Phương Dật Thiên một lượt, nói:
- Có lẽ dựa vào bản năng của nữ nhân, cứ cho là một loại trực giác đi.
Phương Dật Thiên nghe vậy lập tức ngậm miệng, khi một nữ nhân đối với một vấn đề nào đó, giải thích rằng đó là trực giác của họ, vậy nam nhân thức thời nên im miệng không nên tiếp tục truy vấn. ( DG: He he con gái hay dùng câu trực giác lắm ^^ thảo nào...)
- Thật sự hâm mộ thanh niên các em, có thời gian thanh xuân dài để tiêu xài, chị không còn nữa rồi.
Liêu Ngọc thở dài một hơi, nói tiếp:
- Hiện tại tâm tư của chị để đặt hết lên Thi thi, chị chỉ muốn nhìn nó dần trưởng thành, nhìn nó hạnh phúc, vậy chị không còn gì vướng bận nữa.
- Hà, Ngọc tỷ lời này của chị như mấy cụ sáu bảy mươi vậy, em dám nói chị ăn mặc trẻ một chút, đi dạo trên đường cùng em, nhất định mọi người đều cho rằng là một đôi huynh muội.
Phương Dật Thiên mỉm cười nói
Liễu Ngọc nghe vậy thoáng ngẩn ra, khuôn mặt quyến rũ nhất thời đỏ lên, vừa vui vừa giận trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên một cái, nói:
- Không nghĩ em lại dẻo miệng như vậy, ăn nói lại còn quá khoa trương.
- Không khoa trương chút nào, em là nói thật lòng, Ngọc tỷ chị còn rất trẻ a, cũng rất xinh đẹp, em tin chỉ cần chị cứ bước về phía trước, không chừng đợi chị chính là hạnh phúc chân chính.
Phương Dật Thiên chân thành nói.
Liễu Ngọc nghe vậy thoáng im lặng, sau lại mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Phương Dật Thiên, cảm ơn, cảm ơn câu nói của em.
- Ha ha, không cần cảm ơn, em đâu giúp gì chị?
Phương Dật Thiên cười, tiếp đó nâng chén rượu lên một hơi cạn sạch, nói:
- Rượu uống xong rồi, cơm cũng ăn no, tính ra mấy tháng nay em mới được ăn thống khoái như vậy.
- Ăn no rồi? Vậy em vào phòng khách nghỉ ngơi trước đi...
Liễu Ngọc đứng dậy nhìn thấy Phương Dật Thiên đang thu dọn bát đĩa, vội nói:
- Dật Thiên, Dật Thiên, em không cần đụng vào, để chị là được rồi......
Nàng nói xong liền vội vã đi sang chỗ Phương Dật Thiên, chính là muốn ngăn cản hắn thu dọn bát đĩa, nhưng không ngờ, nàng đi quá vội, trên mặt đất có chút nước, vì vậy Liễu Ngọc nhất thời bị trượt ngã, nàng không nhịn được hét lên một tiếng, cả người chực ngã xuống đất.
Phương Dật Thiên nghe được thanh âm của nàng, rõ ràng thấy toàn bộ thân thể Liễu Ngọc sắp ngã, vội vàng buông bát, thân thể lóe lên, đồng thời cánh tay phải dang ra, trước khi Liễu Ngọc ngã xuống kịp đỡ lấy người nàng.
Bỗng từ cánh tay truyền lên cảm giác no tròn sung mãn lại cực kì mềm mại khiến cho Phương Dật Thiên thất kinh, hắn nhìn xuống thấy rõ ràng, cánh tay mình đang gắt gao đặt tại bộ ngực phong mãn của Liễu Ngọc!
Đã có 60 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Quyển 1: Trở Về Đô Thị Chương 43: Xấu hổ trong nhà vệ sinh!
Dịch: Huyết Ma Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Phương Dật Thiên liếc mắt nhìn, thấy cánh tay mình trực tiếp áp trọn hai ngọn núi cao ngất mềm mại của Liễu Ngọc, hơn nữa, chúng còn đang bị tay hắn đè ép đến biến hình. (DG:nói gọn lại là bóp ^.^ đấy mà, NB: Hắc hắc, lão Huyết chỉ nghĩ bậy là nhanh)
Hắn trong lòng hít một ngụm lãnh khí, thầm nghĩ khó trách sao cánh tay lại thấy mềm mại như vậy, nguyên lai là ….
Có lẽ tình huống như vậy hắn trải qua cũng khá nhiều lần, nên xử lý cũng không có chút hoang mang, mặt không đỏ tim không run đỡ thân thể Liễu Ngọc đứng thẳng ổn định rồi buông tay, nắm lấy cánh tay Liễu Ngọc, thân thiết hỏi:
- Ngọc tỷ, không có việc gì chứ?
- Không, không có việc gì, không có việc gì, ôi, làm chị sợ muốn chết!
Liễu Ngọc khẽ thở ra, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ lên ngực mình, có lẽ chuyện vừa rồi làm nàng quá hốt hoảng, bởi vậy cũng không để ý đến cánh tay Phương Dật Thiên tiếp xúc thân mật với bộ ngực của mình.
- Không sao là tốt rồi, có lẽ, sàn nhà chỗ này bị trơn, đi lại cẩn thận một chút.
Phương Dật Thiên cười cười, dặn nói.
Liễu Ngọc gật gật đầu, nói:
- Cảm, cảm ơn em, đúng rồi, em ra phòng khách nghỉ ngơi đi, chị thu dọn một lúc là xong.
Chiếm tiện nghi Liễu Ngọc, nhưng nàng lại nói cảm ơn, điều này làm Phương Dật Thiên có chút ngượng ngùng, hắn cười nói:
- Ân, vậy…em ra ngoài phòng khách chơi cùng Thi Thi.
Liễu Ngọc mỉm cười gật đầu, men rượu say làm mặt nàng ửng hồng, trông như trái đào chín, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một cái!
Liễu Thi Thi ở phòng khách đang chơi búp bê, nhìn thấy Phương Dật Thiên đi tới ngọt ngào cười, nói:
- Phương ca ca, ăn no rồi ạ?
- Ăn no rồi, anh đang suy nghĩ ngày mai mua quà gì tặng em cho tốt đây.
Phương Dật Thiên ngồi bên cạnh Liễu Thi Thi, nghiêng đầu suy nghĩ, sau chuyển về hướng Liễu Thi Thi hỏi:
- Thi Thi, nói cho Phương ca ca nghe, em thích cái gì đi.
- Phương ca ca tặng em cái gì em đều sẽ thích.
Cô bé ngây thơ nói.
- Thật không, anh nghĩ chút…Đúng rồi, lần trước không phải nói em muốn đi xe đạp sao? Ca ca tặng em một chiếc xe đạp màu phấn hồng, thế nào?
Phương Dật Thiên cười nói.
- Đương nhiên là thật.
Phương Dật Thiên không nhịn được nhéo cặp má bầu bĩnh, lại hỏi:
- Đúng rồi, Thi Thi, nhà vệ sinh chỗ nào vậy?
Vừa rồi uống không ít rượu, Phương Dật Thiên thật sự có điểm quá mót, liền hỏi.
Liễu Thi Thi giơ cánh tay nhỏ bé chỉ, nói:
- Là ở kia, đi ra là thấy ngay.
- Um, được rồi.
Phương Dật Thiên nói xong liền hướng nhà vệ sinh đi đến, đến nơi thấy đèn đang sáng, bất quá cửa cũng chỉ khép hờ, hắn nghĩ thầm Liễu Ngọc hẳn là còn trong bếp dọn dẹp, trong nhà vệ sinh chắc là không có người.
Do vậy cứ thế đẩy cửa định vào ---
-Là, là Dật Thiên sao...... từ từ, chị, chị đi ra......
Liễu Ngọc vậy mà lại ở bên trong, nàng vội vàng kéo quần lên, sau đó khép lại cánh cửa vừa bị Phương Dật Thiên đẩy ra, ngữ khí gấp gáp cùng thẹn thùng nói.
Giây phút đó, đại não Phương Dật Thiên như thiếu dưỡng khí, hoàn toàn ngừng hết mọi phản ứng, hắn vạn lần không ngờ Liễu Ngọc đang trong nhà vệ sinh, mà hắn lại còn đẩy cửa ra, dù Liễu Ngọc nhanh tay khép lại, nhưng là, chỉ trong nháy mắt đó một mảng tuyết trắng bóng loáng cũng mãi mãi lưu lại trong đầu hắn! (NB: Bình thường người ta nhìn thẳng, sao chú này thấy nhanh thế nhỉ?)
Một mảng trắng bóng…thấp thoáng, còn có rừng rậm…( DG: Chảy máu cam mất thôi.)
Trời ạ, hắn thấy không thể tha thứ cho bản thân!
“Két!” một tiếng, cửa phòng vệ sinh mở, Liễu Ngọc đi ra, lúc này hai má nàng so với lúc uống rượu còn hồng hơn, đã nhuộm màu ửng đỏ, mị nhãn liếc thấy biểu tình xấu hổ nhìn Phương Dật Thiên, ngập ngừng nói:
- Nhà vệ sinh, cửa bị hỏng, còn, còn chưa sửa được…Chị, chị nghĩ em đang ở phòng khách…
- Em, em cũng vậy nghĩ chị còn trong phòng bếp…Khụ khụ, cửa nhà vệ sinh bị hỏng sao? Ách, mai rảnh em sẽ sửa giúp.
Phương Dật Thiên hiện giờ chỉ hận không có khe nứt nào để chui xuống.
- Thật à? Vậy, vậy thật sự cám ơn… Chị ra trước.
Liễu Ngọc cười cười, cố gắng làm ra vẻ thản nhiên nhưng vẫn không che được tia ngượng ngùng cùng xấu hổ trong ánh mắt .
Liễu Ngọc xoay người đi rồi Phương Dật Thiên vào nhà vệ sinh, hắn hít một hơi thật sâu, hận không thể cho mình hai cái bạt tai.
Xấu hổ, thật sự con mịa nó xấu hổ! Không nói đến vừa rồi Liễu Ngọc trượt ngã đã giơ tay ra đụng trúng bộ ngực, chỉ cần nói đến lúc nãy người ta đang trong nhà vệ sinh hắn lại đẩy cửa xông vào, hơn nữa, còn nhìn thấy thứ không nên nhìn, càng suy càng xấu hổ?
Giải quyết nỗi buồn xong rửa tay, hít thở sâu, vẻ mặt thản nhiên tiêu sái trở lại phòng khách, trên bàn phòng khách đã đặt một cái bánh sinh nhật, trên bánh sinh nhật có cắm bảy cây nến, hiển nhiên Liễu Thi Thi đã bảy tuổi.
- Phương ca ca, anh tới rồi, chờ anh đến châm nến đây.
Liễu Thi Thi vỗ bàn tay bé nhỏ nói.
Phương Dật Thiên cười, lấy bật lửa tuần tự châm bẩy cây nến, khóe mắt thoáng nhìn, Liễu Ngọc ngồi bên cạnh thần thái vẫn có chút mất tự nhiên, khuôn mặt trái xoan vẫn như cũ đỏ lên, rõ ràng chuyện vừa rồi trong nhà vệ sinh còn chưa có tan biến đi hết.
Sau khi thắp xong nến Phương Dật Thiên cười nói:
- Kế tiếp chúng ta cùng hát bài chúc mừng sinh nhật!
Nói xong, hắn bắt nhịp bài hát chúc mừng sinh nhật bằng thanh âm có chút khàn khàn, dưới sự dẫn dắt của hắn, hai mẹ con Liễu Ngọc cùng Thi Thi cũng vui vẻ hát theo.
- Thi Thi, ước đi.
Liễu Ngọc nhìn ánh nến chập chờn trên gương mặt khả ái của nữ nhi, ánh mắt tràn ngập từ ái nói.
- Vâng!
Liễu Thi Thi nói xong liền chắp hai tay, chăm chú ước, sau đó chu miệng không ngừng thổi nến, thổi tắt cả bảy ngọn nến, vui vẻ nói:
- Được rồi, chúng ta ăn bánh ngọt được chưa?
Sau đó Liễu Ngọc cắt bánh, Phương Dật Thiên lúc trước đã ăn rất no, bởi vậy cũng chưa ăn bánh, đa số thời gian là cùng Thi Thi chơi đùa.
Một lát sau Phương Dật Thiên nhìn đồng hồ thấy đã muộn, cũng nghĩ chuẩn bị rời đi, liền đứng dậy, nói với Thi Thi:
- Thi Thi, Phương ca ca phải về nghỉ ngơi, qua ngày hôm nay em đã thêm một tuổi a, phải hiểu chuyện, càng phải nghe lời mụ mụ hơn, có được hay không?
- Vâng.
Liễu Thi Thi gật gật đầu.
- Dật, Dật Thiên, em phải về sao?
Liễu Ngọc cũng đứng lên.
Đôi mắt trong suốt long lanh có điểm không giám nhìn thẳng ánh mắt Phương Dật thiên.
-Ân, cũng đã khuya, đêm nay em rất vui.
Phương Dật Thiên cười nói.
- Vậy, chị tiễn em.
Liễu Ngọc nói xong liền đưa Phương Dật Thiên tới cửa, Phương Dật Thiên nói nàng không cần tiễn nữa, hắn tự mình xuống lầu.
Liễu Ngọc lúc này đột nhiên nhìn thẳng vào hai mắt Phương Dật Thiên, nói:
- Cám ơn, Dật Thiên, cám ơn em.
- Cảm ơn em?” Phương Dật Thiên có chút mờ mịt.
- Đúng vậy, bởi vì chị nhận ra, ba năm qua đây là sinh nhật vui nhất của Thi Thi, đó là bởi vì có em, cám ơn, thực, thật sự cám ơn em....
Liễu Ngọc thanh âm có chút không kìm lòng được nghẹn ngào, đôi mắt hơi đỏ, rất động lòng người.
Phương Dật Thiên trong lòng hơi động, bộ mặt cười cười, nói:
- Ngọc tỷ, đêm nay em cũng thật cao hứng, Thi Thi là đứa bé ngoan, em cũng thực sự thích nàng. Được rồi, Ngọc tỷ về với Thi Thi đi, em đi xuống đây.
Liễu Ngọc ánh mắt ngấn ngấn lệ, gật gật đầu.
Phương Dật Thiên nhìn nàng một cái thật sâu rồi dứt khoát xoay người bước xuống lầu, hắn sợ nếu mình không đi sẽ nhịn không được tiến lên đem người phụ nữ ôn nhu trước mặt ôm vào trong ngực, cho nàng một cái ôm ấm áp, cho nàng một bờ vai rắn chắc.
Hắn cũng biết, hắn làm vậy Liễu Ngọc cũng không cự tuyệt, nhưng hắn không muốn.
Có lẽ, thời cơ còn chưa tới.
Last edited by Điệp Vũ; 13-08-2010 at 02:15 PM.
Đã có 53 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Quyển 1: Trở Về Đô Thị Chương 44: Cho mỹ nữ đuổi bồ câu!*
Dịch: Huyết Ma Nguồn: 4vn + Tuchangioi
DG: (*)Nôm na dịch tên chương : Cho mĩ nữ leo cây ^.^
Phương Dật Thiên mang theo bốn phần cảm giác say, ba phần thanh tỉnh, hai phần kích động, một phần tiếc nuối, tiêu sái trở về phòng trọ của mình.
Bốn phần cảm giác say là vì uống một bình Kim lục phúc, ba phần thanh tỉnh là uống rượu xong nghỉ ngơi một hồi cũng đã vài phần tỉnh táo, hai phần kích động là vì hắn được thưởng thức đôi tuyết phong cao ngất to tròn mềm mại lại rất co giãn đàn hồi của Liễu Ngọc, đương nhiên bao gồm cả trong nhà vệ sinh nhìn thấy thứ không nên nhìn, về một phần tiếc nuối còn lại là trước khi về không thừa dịp Liễu Ngọc nhất thời xúc động mà tiến đến đem thục nữ xinh đẹp này ôm vào lòng!
Mang theo bốn phần men say trở về hắn định nằm trên giường cái gì cũng không nghĩ nữa ngủ một giấc, lúc này hắn đối với việc đêm nay có hẹn ước cùng Lâm Hiểu Tình có thể nói là quên không còn một mảnh, cũng không biết Lâm Hiểu Tình đối với ước hẹn của hắn có quan tâm hay không, nếu mà quan tâm chỉ sợ mỹ nữ này đã sớm thất vọng, đồng thời cũng cực kỳ tức giận.
Sao có thể, lần đầu hẹn ước với mỹ nữ lại cho người ta leo cây, có đáng chết hay không, dù Lâm Hiểu Tình nhu mì thiện lương cũng phải tức giận a?
Phương dật thiên trở lại trong phòng hơi thở đầy mùi rượu, rượu đế Kim lục phúc uống xong lúc ngấm không phải chuyện đùa, lúc này Phương Dật Thiên cảm thấy choáng váng đầu óc, sờ soạng đi tới chiếc giường ngủ.
Mà lúc này, một hồi chuông di động vang lên khiến cho hắn chú ý, là điện thoại của hắn, hắn suy nghĩ một chút, nhớ rõ di động mình đặt trên bàn ngoài phòng khách, vì thế liền đi ra cầm lên đang muốn trả lời thì đối phương cúp máy.
Hắn nhíu nhíu mày, kiểm tra cuộc gọi, nhất thời đổ mồ hôi lạnh, rõ ràng số Lâm Hiểu Tình gọi tới, hơn nữa, có ba cuộc gọi nhỡ, đều là của Lâm Hiểu Tình.
Hắn đầu óc chợt tỉnh táo, lập tức nhớ tới đêm nay cùng Lâm Hiểu Tình có ước hẹn, hắn nhìn đồng hồ, đã là mười giờ tối, nhịn không được mắng:
- Chết tiệt, thời gian sao lại trôi nhanh như vậy? Xong rồi xong rồi, cho Hiểu Tình leo cây, nàng khẳng định hiện tại đang rất tức giận!
Nhớ tới đêm nay cùng Lâm Hiểu Tình Hẹn ước mà hôi lạnh túa ra làm cho cảm giác say bớt đi vài phần, ý thức cũng thanh tỉnh một chút, trong lòng suy nghĩ nên giải thích với Lâm Hiểu Tình như thế nào đây?
Suy nghĩ một chút, vẫn là gọi điện thoại cho Lâm Hiểu Tình.
Điện thoại đổ chuông một hồi, Lâm Hiểu Tình không tiếp máy, hắn trong lòng cười khổ, nghĩ rằng cũng là tại hắn, ai bảo để cho nàng chờ đợi chứ?
Sau đó hắn gọi điện thoại liên tục cho Lâm Hiểu Tình, lúc này, vang lên hai hồi chuông Lâm Hiểu tình liền trực tiếp cắt đứt, xem ra tức giận trong lòng còn chưa hết a.
May mà Phương Dật Thiên da mặt có vẻ dày, bị Lâm Hiểu Tình không nghe máy hắn lại gọi di động, chuông di động vang, nhưng Lâm Hiểu Tình cũng không tiếp.
Theo tình huống Lâm Hiểu Tình xác định chắc chắn không tiếp điện thoại của hắn, sự bất quá tam(1), nếu lần này Lâm Hiểu Tình không tiếp điện thoại, hắn cũng sẽ không gọi lại.
Nam nhân, cũng phải có tôn nghiêm của chính mình chứ?
Nhưng mà, ngay thời khắc cuối cùng, ngoài ý muốn, Lâm Hiểu Tình lại tiếp điện thoại.
- Hiểu Tình, thật xin lỗi, tôi, tôi đột nhiên có chuyện gấp, đến tận bây giờ, thật sự rất xin lỗi, kỳ thật…Đêm nay ước hẹn với cô tôi vẫn nhớ, tôi thực sự không quên.
Phương Dật Thiên nói dối, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, nói ra những lời này.
- Nga, nguyên lai anh có chuyện, vậy anh đi làm chuyện của anh đi, còn gọi điện thoại cho tôi làm gì?
Lâm Hiểu Tình giọng lạnh lùng trong điện thoại nói.
- Tôi, tôi không phải là vội kết thúc để gọi cho cô sao.
Phương Dật Thiên ngượng ngùng cười, còn nói thêm,
- Hiểu Tình nói cho tôi biết cô đang ở đâu? Tôi đến ngay.
- Không cần, hiện tại muộn rồi, anh đến tìm tôi còn có ích gì? Tôi thật sự không nghĩ ra, anh tột cùng là bận chuyện gì đến gọi một cuộc điện thoại cũng không có thời gian?
Lâm Hiểu Tình vừa nói vừa thở hổn hển.
“....” Phương Dật Thiên nhất thời không nói gì, đầu óc suy nghĩ một chút sau nói:
- Hiểu Tình, đúng, thực xin lỗi, kỳ thật là như vậy, đối diện phòng tôi có một cô bé hôm nay tròn bảy tuổi. Buổi chiều đi làm về vừa tắm rửa chuẩn bị cùng cô hẹn ước, nhưng cô bé này lại chạy sang kéo tôi đến nhà nàng cùng sinh nhật, tôi, tôi phải đi. Sau lại cùng ăn cơm, còn, còn uống chút rượu. Tôi nghĩ rất nhanh sẽ xong việc, không ngờ…Ai, Hiểu Tình, tôi biết cô khẳng định sẽ không tha thứ cho tôi, tôi thật sự không phải cố ý, nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, ước hẹn cùng cô, tôi thật sự không quên!
Nhiều năm kinh nghiệm cùng nữ nhân giao tiếp làm cho hắn trong lòng biết lúc này dù giải thích thế nào đều vô ích, không bằng đơn giản một lần rút củi dưới đáy nồi (2), thẳng thắn thừa nhận, dùng chân tâm cảm động mỹ nữ.
Quả nhiên, Lâm Hiểu Tình trầm mặc một lát, giọng nói ngập ngừng, hỏi:
- Anh, anh nói đều là thật?
-Thật mà, tôi còn đáp ứng ngày mai mua tặng tiểu cô nương một chiếc xe đạp màu hồng, nếu cô không tin ngày mai đi cùng tôi đến sẽ biết, dù sao mai cũng là cuối tuần, cô có thời gian phải không?
Phương Dật Thiên thoáng thấy ngữ khí Lâm Hiểu Tình đã dịu đi, biết nàng đã có phần hòa hoãn, lúc này chỉ cần thuyết phục thêm chút nữa là ok!
- Hiểu Tình, tôi ở đây xung quanh đều là hàng xóm láng giềng, cô bé kia lôi kéo, tôi từ chối cũng không tốt, tôi nghĩ sinh nhật sẽ rất nhanh kết thúc, nhưng, sau khi uống ít rượu…Ai, chỉ trách không thắng được men rượu, uống chút liền ngất ngư…Đều tại tôi cả!
Phương Dật Thiên một trận tự trách, nói tiếp:
- Như vậy đi, để chịu phạt, tôi quyết định đêm nay cam tâm là nô bộc của cô, cô muốn đi đâu chơi muốn ăn cái gì cũng không cần khách khí, được không?
-Xùy!
Lâm Hiểu Tình nhịn không được cười một tiếng, sau đó cố kìm nén lại, tức giận nói:
- Mặc tôi chơi mặc tôi ăn, rồi tự tôi trả tiền hả? Phải hay không anh chỉ mời khách sáo vậy thôi?
- Cái này đương nhiên…A, không phải, tôi nói đương nhiên là tôi trả tiền.
Phương Dật Thiên nói xong sờ sờ ví tiền, một hồi cười khổ.
-Vậy còn được!
Lâm Hiểu Tình khẽ hừ nhẹ.
Nghe được Lâm Hiểu Tình nói như vậy Dật Thiên thoáng yên lòng, nhanh miệng hỏi:
- Vậy, Hiểu Tình cô đang ở đâu? Nói cho tôi đến để nhận trừng phạt của cô được không?
- Tôi không ở bên ngoài, như vậy đi, anh đến quán bar Lam Điều, tôi sẽ đến ngay.
Lâm Hiểu Tình nói.
“Quán bar?” Phương Dật Thiên ngẩn ra, thầm nghĩ lẽ nào lại muốn uống rượu? Bất quá lúc này thật vất vả mới làm( DG: mới lừa chứ ^.^) cho Lâm Hiểu Tình tha thứ cho hắn, bởi vậy hắn cũng không nói gì, liền sảng khoái đáp ứng.
Lâm Hiểu Tình liền ngắt điện thoại, Phương Dật Thiên thở ra một hơi, thầm nghĩ đầu tiền phải rửa cái mặt cho tỉnh rượu, sau đó đến quán bar Lam Điều tìm Lâm Hiểu Tình.
****** Chú thích:
(1)Sự bất quá tam: Một việc không quá ba lần.
(2)Rút củi dưới đáy nồi: Đứng trước những thế lực mạnh có ưu thế hơn, nếu vội đối đầu tất sẽ chuốc hậu quả. Trước hết cần phải bình tĩnh làm giảm khí thế và suy yếu sức mạnh của đối thủ. (Kế sách " Rút củi dưới đáy nồi" là kế sách thứ tư trong nhóm kế sách " Bảo toàn kinh doanh")
Đã có 54 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Quyển 1: Trở Về Đô Thị Chương 45: Tiếp mỹ nữ uống rượu.
Dịch: Huyết Ma Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Phương Dật Thiên rửa mặt, chải vuốt tóc tai lại một chút, lúc sau mới đi ra ngoài.
Quán bar Lam Điều nằm trong nội thành phụ cận Vọng Giang Lâu, Phương Dật Thiên đại khái mang máng nhớ, hắn đã từng đi qua, bất quá có tiền tất cả đều dễ dàng.
Phương Dật Thiên vẫy chiếc taxi, lên xe báo tên quán bar Lam Điều, lái xe nhấn ga chiếc xe liền gào thét mà đi.
Đầu đường sáng rực ánh đèn nê- ông xua bớt đêm đen, ngã tư lưu lượng xe đông như mắc cửi, trong thành thị những nhà cao chót vót là chủ yếu, chẳng qua, thành phố được bao quanh bởi bê tông và cốt thép vô hình trung ngăn cách tất cả, mối quan hệ giữa người với người dần dần trở nên xa cách lạnh lùng đến vô tình!
Ước chừng hơn hai mươi phút sau xe taxi dừng lại, Phương Dật Thiên nhìn phía trước, liền thấy được biển hiệu nhấp nháy phát sáng “ Quán Bar Lam Điều” bốn chữ to.
Thanh toán tiền xong, Phương Dật Thiên liền xuống xe, hướng quán bar Lam Điều đi đến, tuy không phải là lần đầu tiên ước hẹn cùng mỹ nữ, bất quá nhớ tới Lâm Hiểu Tình tươi cười thanh thuần xinh đẹp, trái tim hắn không nhịn được 'thình thịch' nảy lên vài cái, trong lòng đúng là có điểm kích động.
Sau đó, hắn giật mình ý thức được một vấn đề, Lâm Hiểu Tình rõ ràng biết hắn vừa uống rượu xong, lại hẹn hắn đến quán bar hay là có ý xấu xa gì?
"Chẳng lẽ nàng chuốc cho mình quá chén sau đó làm cái kia? Nếu thật sự như vậy mình cứ ra vẻ ta đây đạo mạo, chính nhân quân tử không màng nữ sắc đi?"
Phương Dật Thiên nghĩ thầm, sau lại thấy dâm ý của mình quá buồn cười liền nở nụ cười nhẹ, thầm nghĩ bản thân còn chưa đủ mị lực làm cho Lâm Hiểu Tình lần đầu ước hẹn đã muốn hiến thân a?
Đi tới quán bar Phương Dật Thiên cũng không biết Lâm Hiểu Tình đã tới chưa, liền lấy di động gọi cho nàng.
Lần này Lam Hiểu Tình rất nhanh tiếp điện thoại, hỏi:
- Uy, anh đến rồi sao?
- Vừa tới, đang ở ngoài cửa quán, cô ở đâu? Đến chưa?
Phương Dật Thiên hỏi lại.
- Vừa tới? Vậy mau vào đây, tôi đang trong quán bar, anh vào đi, qua cửa quẹo phải rồi đi thẳng, liền thấy tôi.
Lâm Hiểu Tình nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy “Ân!” một tiếng, đi vào trong quán bar.
Quán bar Lam Điều ở thành phố Uy Hải cũng khá nổi tiếng, được rất nhiều thanh niên hoan nghênh, đặc biệt là mấy tên họ nhà lang, nguyên nhân ở chỗ quán bar Lam Điều có rất nhiều mỹ nữ, phụ cận lại có mấy học viện nhiều nữ sinh và vài công ty có nữ nhân viên xinh đẹp, kết quả là, kéo theo đó đám lang sói kia cũng vào quán nườm nượp.
Phương Dật Thiên Lập tức đi vào trong quán, bên trong âm thanh đinh tai nhức óc chấn động mạng nhĩ, dưới nhạc sàn cùng thanh âm DJ, trên sàn nhảy thanh niên nam nữ thân thể lắc lư cuồng loạn, nhất loạt như quần ma loạn vũ.
Phương Dật Thiên đi thẳng phía bên phải cửa, đồng thời đôi mắt nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng, nhìn thấy Lâm Hiểu Tình ngồi ở vị trí cuối phòng, nàng đang ngồi một mình.
Đêm nay Lâm Hiểu Tình hiển nhiên là cố ý làm dáng, trang điểm nhẹ đồ trang sức thanh nhã, mắt ngọc tô điểm phớt qua càng khiến đám nam nhân rục rịch muốn tán tỉnh, dưới hàng mi liễu, là đôi mắt ướt át câu hồn.
Một kiện áo bó sát màu trắng lộ ra thân hình ngạo nhân cũng làm tăng thêm nét gợi cảm cùng quyến rũ, trên người nàng lại có khí chất thanh lệ thoát tục, hai thứ kết hợp thật đúng là tuyệt sắc, dù chỉ ngồi một mình ở góc trong cùng của quán bar cũng thu hút được hầu hết ánh mắt của đám nam nhân họ nhà lang.
Nhiều người thậm chí không nhịn được định đứng dậy, muốn tiến đến bắt chuyện làm quen, bất quá sau đó Phương Dật Thiên đi tới trực tiếp ngồi bên cạnh Lâm Hiểu Tình, đập vỡ luôn ảo tưởng có đám sắc lang này.
Lâm Hiểu Tình gọi một chai Black Label ( NB: Hắc hắc lão Huyết đúng là nhìn rượu tinh mắt), còn có đồ pha loãng rượu, Phương Dật Thiên sau khi ngồi áy náy cười, nói:
-Thật là có lỗi, vốn ước hẹn nam nhân phải chờ nữ nhân, nhưng lại để cô chờ, thôi không nói nhiều, tôi chịu phạt một ly!
Phương Dật Thiên nói xong trực tiếp cầm chai rượu giót cho mình một ly đầy, sau đó một hơi cạn sạch, hắn cũng không pha thêm, mà trực tiếp uống.
Black Label nồng độ cũng rất cao, Phương Dật Thiên một ly uống vào thấy hơi nóng từ cổ họng đi xuống đến tận bụng, vốn vừa tỉnh táo giờ đầu lại có chút choáng váng.
- Uy, ngươi, anh như thế nào lại trực tiếp uống? Mau, uống chén nước đi, anh phải pha thêm vào, rượu này rất nặng!
Lâm Hiểu Tình bất ngờ không kịp ngăn nhìn đến đã thấy Phương Dật Thiên trực tiếp uống xong ly rượu, sâu trong mắt nhất thời thoáng hiện một tia oán hận và thương xót, vội đem một ly nước cho Phương Dật Thiên để hắn uống.
Phương Dật Thiên thấy được tình trong mắt Lâm Hiểu hiện lên một tia quan tâm, trong lòng đột nhiên nổi lên tình cảm ôn nhu ấm ấp, cười nhẹ, nói:
- Không có gì, ly này tôi phải uống, tôi còn cảm thấy ta còn chưa đủ tấm lòng hướng ngươi xin lỗi đâu.
- Được rồi, tôi không có trách anh, anh thấy tôi thật sự là người nhỏ nhen sao?
Lâm Hiểu Tình trừng mắt, tức giận nói.
- Ha ha, đương nhiên không phải, cô nếu nhỏ nhen đã không tiếp điện thoại,
Phương Dật Thiên cười, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi,
- Đúng rồi, cô ăn cơm chưa? Tối nay vốn mời cô ăn cơm, ai ngờ…cô ăn cơm chưa?
- Chưa ăn? Đáng chết, đáng chết, đều tại tôi,
Phương Dật Thiên hối hận vỗ vỗ trán mình, nói:
- Như vậy đi, chúng ta ra bên ngoài gọi đồ ăn, được không?
Phương Dật Thiên nói xong đang muốn đứng lên đi ra ngoài, lúc này Lâm Hiểu Tình gọi hắn lại, cũng ha ha cười, trong mắt lộ tia giảo hoạt nói:
- Được rồi, tôi ăn xong rồi, anh tưởng rằng tôi vẫn ngây ngốc chờ cơm anh mời à?
Phương Dật Thiên ngẩn ra, liền dừng lại, chợt cười nói:
- Được, nguyên lai là cô lừa tôi, xem tôi thế nào phạt….
Những từ cuối còn chưa nói xong.
- Ách? Sao nào? Không được à? Ai bảo anh không tuân thủ ước định, coi như là hòa nhau!
Lâm Hiểu Tình vui vẻ cười, khuôn mặt xinh đẹp với nụ cười thanh thuần, dưới ánh đèn nhấp nháy nhìn càng thấy say đắm lòng người.
Phương Dật Thiên nhẹ nhàng lơ đãng nâng chén rượu, cười cười, gục đầu xuống, cũng không có nói gì.
- Này, sao không nói, hẹn đi chơi với con gái có ai giống anh, thật chán ngắt nha!
Lâm Hiểu Tình giận giữ nói.
-Chẳng qua là trong lòng có tâm sự thôi.
Phương Dật Thiên lại uống ngụm rượu, nói.
-Tâm sự gì vậy?
Lâm Hiểu Tình mở to đôi mắt mọng nước, hứng thú hỏi.
-Tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy, cô thật là một cô gái tốt, ít nhất cũng không bị thế gian vấy bẩn, thực sự trong trắng thuần khiết, tựa như một viên pha lê.
Phương Dật Thiên ngữ khí đều đều, rất chăm chú nói, vô hình trung, mượn cớ khen Lâm Hiểu Tình một phen.
Lâm Hiểu Tình nao nao, tự nhiên là nghe ra Phương Dật Thiên đang khen mình, nàng cười mặt hơi hơi đỏ hồng, nhịn không được hỏi:
- Vì sao lại nói vậy?
Last edited by Tiểu Dê; 14-08-2010 at 01:01 PM.
Đã có 53 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Quyển 1: Trở Về Đô Thị Chương 46: Mỹ nữ say rượu càng đẹp hơn!
Dịch: Huyết Ma Nguồn: 4vn + Tuchangioi
Khi một mĩ nữ hỏi ngươi “ Vì sao?”, người đàn ông thông minh phải hiểu rằng mỹ nữ này đang rất hiếu kì, phải giả bộ ngập ngừng thần bí một chút, làm cho mỹ nữ bất ngờ xen lẫn ngạc nhiên.
Đối mặt với câu hỏi của Lâm Hiểu Tình, Phương Dật Thiên cũng không nóng lòng trả lời, uống ngụm rượu, thản nhiên nói:
- Cô có biết trước đây tôi cùng nữ hài tử hẹn ước bao nhiêu lần rồi không?
Lâm Hiểu Tình lại ngỡ ngàng, lắc lắc đầu, nói:
- Không biết.
- Đã mười chín lần, lần này với cô chính là lần thứ hai mươi, bất quá, thành công lại chỉ có một lần, chính là ước hẹn cùng cô đêm nay.
Phương Dật Thiên giọng nói trang nghiêm, giả mà như thật, không ai hoài nghi là hắn đang nói dối, ít nhất Lâm Hiểu Tình sẽ không hoài nghi.
- A? Nói như vậy trước đây anh mười chín lần hẹn ước đều bị cự tuyệt?
Lâm Hiểu Tình nhịn không được kinh hô lên, khóe miệng khẽ nhếch, có chút kinh ngạc.
- Cho nên tôi mới nói cô là cô gái tốt a, không có cự tuyệt tôi!
Phương Dật Thiên cười, sau đó bộ dáng vẻ mặt trầm trọng, thở dài, nói:
- Cái này cũng không thể trách người khác, ngẫm lại, tôi thì nghèo chỉ có hai bàn tay trắng, không có công việc tốt, gia đình cũng không có bối cảnh, cô nói, nữ hài tử vì sao lại ước hẹn cùng tôi? Mà cô, không có bởi vì như vậy mà cự tuyệt tôi, không phải sao?
Phương Dật Thiên nói những lời này là khen ngợi ngầm, hơn nữa trình tâng bốc cũng cao, vừa không khiến người ta thấy giả tạo lại rất đúng tình huống!
Lâm Hiểu Tình hơi hơi giật mình, tức giận cười nói:
- Anh đang gạt tôi đúng không?
- A? Trời đất chứng giám, lời tôi nói đều là thật, ước hẹn với cô gái xinh đẹp như cô là lần đầu tiên.
Phương Dật Thiên vội vàng nói, rồi chuyển đề tài, lại hỏi:
- Tôi không hiểu, cô tại sao lại nhận lời ước hẹn?
- Có gì phải sợ, tôi đã luyện qua TaeKwonDo nha, hừ!
Lâm Hiểu Tình giơ thẳng cánh tay lên không trung, uy hiếp nói, tiếp đó lại giảo hoạt cười:
- Tôi chỉ là hiếu kỳ, một người can đảm dám ngăn thiên kim tiểu thư của chủ tịch đến tột cùng là người như thế nào mà thôi.
- Không thể không nói cô rất tò mò nha, vậy nam nhân đó ở trước mặt cô đã lâu, cô cảm thấy thế nào?
Phương Dật Thiên cười hỏi.
- Cũng không có gì đặc biệt cả, hai con mắt một cái mũi (DG:mồm ngang mũi dọc mắt mọc hai bên), không đẹp trai cũng chẳng uy vũ, chỉ có thể nói là rất bình thường!
Lâm Hiểu Tình chăm chú quan sát Phương Dật Thiên cười, sau đó giảo hoạt cười nói.
- Nói như vậy cô phải thất vọng rồi? Lời này của cô với tôi tuy chưa phải sét đánh ngang tai nhưng cũng gần như thương tâm tuyệt vọng!
Phương Dật Thiên ngữ khí trầm xuống, cầm lấy chén rượu nói:
- Nào, uống với cô một ly, bằng không về sau không có cơ hội nữa.
-Hả, vì sao nói không cơ hội a?
Lâm Hiểu Tình có điểm kinh ngạc.
- Ai, cô thất vọng về tôi như vậy, có thể nghĩ ra, còn có lần sau ước hẹn sao, cho nên uống trước với cô một ly kẻo về sau không còn cơ hội.
Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
- Hi hi... (NB: sau để từ này nhé Huyết Ma)
Lâm Hiểu Tình nhịn không được cười lên một tiếng, nghe được Phương Dật Thiên nói như vậy sâu trong lòng nàng cảm thấy ngọt ngào, vờ tức giận, nói:
- Tôi, tôi có nói như vậy à? Thật là, được rồi, cạn với anh một ly.
Nói xong, nàng thật sự nâng chén rượu lên một hơi cạn sạch, sau đó nhẹ thở ra, hơi thở mang theo mùi rượu nhè nhẹ.
Lát sau, trên gương mặt mỹ lệ xinh đẹp thoáng ửng hồng, vô hình trung liền tăng thêm một tia hơi thở quyến rũ, vừa duyên vừa xinh!
Ngắm mĩ nữ thật có thể bổ mắt a! Phương Dật Thiên trong lòng thầm than một tiếng, tiếp theo rút ra bao thuốc, tách một tiếng, châm lửa.
Rít một hơi thật sâu, phả khói ra quẩn quanh trước mặt, khiến gương mặt kiên cường kia dường như ẩn đi trong khói thuốc, trên khuôn mặt như ẩn hiện chút cô đơn cùng tang thương.
Phương Dật Thiên cũng không có chú ý giờ khắc này Lâm Hiểu Tình tay bưng má, ánh mắt đang kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên, ở sâu trong nội tâm nàng một thứ tình cảm nào đó như vừa bị khuấy lên, nhìn nam nhân trước mặt trong lòng nàng dâng lên chút chua xót không tên, thầm nghĩ: " Hắn hẳn là rất cô đơn a?"
Đột nhiên, sắc mặt nàng thoáng hoảng hốt, khuôn mặt nóng lên, tâm tư rối loạn, bởi vì… ngay lúc này Phương Dật Thiên ngước mắt lên, rút cuộc thấy ánh mắt nàng đang chăm chú nhìn hắn.
- Ách, ách… anh hút thuốc nhìn đẹp trai dã man nha!
Lâm Hiểu Tình vội vàng cười, che dấu nội tâm bối rối của mình.
- Xem ra trên người tôi vẫn có điểm tốt nha.
Phương Dật Thiên làm bộ như không thấy biểu hiện bối rối của Lâm Hiểu Tình, tiếp theo thản nhiên hỏi:
- Cô hẹn với tôi vậy bạn trai cô có ý kiến gì không?
Lâm Hiểu Tình nao nao, theo sau là nụ cười thần bí, hỏi thẳng một câu:
- Anh hỏi như vậy là muốn biết tôi có bạn trai chưa chứ gì?
Phương Dật Thiên bị Lâm Hiểu Tình một lời nói toạc ra ý nghĩ nhưng vẫn thản nhiên cười, nhún vai, nói:
- Được rồi, nếu bị cô vạch trần tôi cũng liền thừa nhận, đúng vậy, tôi muốn biết cô có bạn trai chưa, nhưng mà cô cũng đừng hiểu lầm a, tôi không phải là có ý kia.
- Ý kia, ý kia là ý gì?
Lâm Hiểu Tình lắc lắc chén rượu, tránh câu hỏi của Phương Dật Thiên, ung dung hỏi lại.
- À… đôi khi nói thẳng ra cũng không thú vị, phải không?
Phương Dật Thiên cười, thản nhiên nói.
- Đúng a, chẳng hạn như câu nói lúc trước của anh, hỏi thẳng sẽ không có ý nghĩa, cho nên tôi có bạn trai hay chưa, vấn đề này cũng đừng nói nữa, hắc hắc.
Lâm Hiểu Tình đắc ý cười, nụ cười như tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người.
“……..” Phương Dật Thiên có điểm không biết nói sao, trên mặt lộ ra biểu tình như tự cầm đá đập chân mình, bất quá trong lòng hắn âm thầm cảm thấy buồn cười, Lâm Hiểu Tình có bạn trai hay chưa hắn dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, nếu Lâm Hiểu Tình có bạn trai vậy đã trễ như vậy nàng cũng không cùng hắn ở trong này uống rượu.
Bạn trai nàng khẳng định sẽ tìm đến, thử nghĩ xem, nếu ngươi có một cô bạn gái như hoa như ngọc ngươi yên tâm để nàng muộn thế này còn ở bên ngoài, cùng nam nhân khác?
- Uống rượu thế này cũng có chút nhàm chán, như vậy đi, chúng ta chơi xúc xắc?
Phương Dật Thiên cầm xúc xắc để trên mặt bàn hỏi.
- Chơi xúc xắc sao? Chơi như thế nào?
Lâm Hiểu Tình hứng thú hỏi
Phương Dật Thiên nghe vậy cười, Lâm Hiểu Tình cũng không có chú ý tới Phương Dật Thiên khi cười lộ ra một tia tựa như gian kế vừa thành công, biểu tình giống như một con sói đang nhìn con mồi của mình từ từ chui vào cãi bẫy tỉ mỉ nó đã xếp đặt!
Đối với nam nhân, mĩ nữ xinh đẹp từ dung mạo đến dáng người như Lâm Hiểu Tình không phải chính là con mồi khó kiếm sao?
Đã có 53 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê