Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 31-05-2008, 07:49 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 11

Thù Nhân Hay Bằng Hữu




Tiếng kêu của Bạch Phụng làm Tiểu Bình tỉnh lại:
- Bình đệ ...! Bình đệ ...!
Và vừa tỉnh lại, câu đầu tiên Tiểu Bình há»i là:
- Phụng tá»· vẫn bình an? Là Äoan Má»™c NgÅ© đại ca đã giúp tá»· hoá giải chất Ä‘á»™c?
Bạch Phụng chợt lắc đầu:
- Khắp ngÆ°á»i tá»· vẫn cảm thấy Ä‘au Ä‘á»›n, nào có ai giúp tá»· giải Ä‘á»™c?
Tiểu Bình nhá»m ngÆ°á»i ngồi dậy và Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh:
- Vậy Äoan Má»™c NgÅ© đại ca đâu! Có lẽ nào đại ca vì bị nhiá»…m Äá»™c Phong Tuyệt Khí nên hiện giá» Ä‘ang tìm nÆ¡i chữa trị?
Bạch Phụng thở dài:
- Có phải Äoan Má»™c NgÅ© là ngÆ°á»i mà đệ vừa giúp y vượt qua Äá»™c Phong Tuyệt Khí? Y vẫn bình ổn, tá»· vì chÆ°a hôn mê nên hoàn toàn nhìn thấy y ngay sau đó chạy thẳng vào trong.
Xem ra y đến đây là có chủ đích. Lá»i y hứa giúp tá»· hóa giải chất Ä‘á»™c chỉ là lá»i dối trá, đệ chá»› quá tin y.
Tiểu Bình lập tức phản bác, bênh vá»±c Äoan Má»™c NgÅ©:
- Äại ca của đệ không phải là hạng ngÆ°á»i nhÆ° tá»· vừa Ä‘á» quyết. Có thể đại ca Ä‘ang giúp đệ bằng cách chạy thẳng vào trong và cố tìm cho bằng được giải dược cho tá»·. Còn nhÆ° không phải thì có lẽ đại ca đã chạy đến Hoàn Nguyên Äá»™ng, cho thấy đại ca ít nhiá»u gì cÅ©ng bị nhiá»…m Äá»™c Phong Tuyệt Khí cần phải hóa giải.
Bạch Phụng cÆ°á»i gượng:
- Tá»· thật chÆ°a thấy ai nhÆ° đệ, vẫn cứ luôn tin ngÆ°á»i và má»™t khi đã tin thì không cần suy xét hÆ¡n thiệt. Äến lúc bị ngÆ°á»i hãm hại thì đệ có nhận ra cÅ©ng quá muá»™n.
Tuy biết Bạch Phụng muốn ám chỉ và so sánh Äoan Má»™c NgÅ© vá»›i Thạch Quế Trân, ngÆ°á»i vừa gây hậu quả nghiêm trá»ng cho Tiểu Bình và Bạch Phụng, nhÆ°ng Tiểu Bình vẫn khÆ° khÆ° vá»›i ý nghÄ© sẵn có. Tiểu Bình bảo:
- Còn tá»· thì khi bị ngÆ°á»i hại má»™t lần liá»n tá» ra quá Ä‘a nghi, há»… thấy ai có hành vi khó hiểu lập tức nghi ngá» ngÆ°á»i đó. Äệ rất tin ở Äoan Má»™c NgÅ© đại ca.
Tiểu Bình vừa dứt lá»i, thanh âm của Äoan Má»™c NgÅ© bá»—ng sang sảng vang lên:
- Bình đệ không những là hảo đệ đệ của đại ca mà còn là tri âm tri ká»· của Äoan Má»™c NgÅ© này. Không sai, từ nãy giỠđại ca đã bá» công tìm giải dược cho Bạch Phụng cô nÆ°Æ¡ng.
Tuy không có kết quả nhưng đại ca cũng chưa đến nổi quay lại tay không. Bình đệ hãy xem đại ca tìm thấy vật gì đây?
Tiểu Bình và Bạch Phụng cùng Ä‘Æ°a mắt nhìn vá» phía phát thoại. Cả hai Ä‘á»u thấy Äoan Má»™c NgÅ© Ä‘ang tá» ra há»›n hở vá»›i má»™t nhánh lá cây trên tay và Ä‘eo theo nhành đó là má»™t quả cây Ä‘ang thá»i kỳ á»­ng Ä‘á».
Bạch Phụng chợt kêu lên:
- Các hạ đã kịp thá»i đến Bạch Cốt Äỉnh và phát hiện nÆ¡i có loài cây Chu Quả này sinh trưởng?
Tiểu Bình vỡ lẽ cũng kêu lên:
- Äại ca muốn nói Phụng tá»· sẽ được hóa giải chất Ä‘á»™c nhá» vào Chu Quả này? Phải chăng lệnh sÆ° cÅ©ng bị kẻ thù hạ Ä‘á»™c và đại ca nhá» lần đó đắc thủ Chu Quả nên lệnh sÆ° cÅ©ng đã khôi phục?
Bạch Phụng vội quay nghiêng đầu nhìn Tiểu Bình:
- Hóa ra đây là ngÆ°á»i mà hÆ¡n má»™t năm trÆ°á»›c đã cùng Bình đệ lập kế, chiếm Ä‘oạt mất má»™t quả Chu Quả, vốn là bảo vật của bổn môn! Thảo nào y biết rõ nÆ¡i có loài Chu Quả này sinh trưởng?
Äoan Má»™c NgÅ© mỉm cÆ°á»i:
- Má»— thật toại nguyện vì sau cùng cÅ©ng tìm thấy má»™t ngÆ°á»i thật sá»± am hiểu vá» loài Chu Quả này để giải thích cho má»— má»™t vài Ä‘iá»u nghi vấn. Chẳng hay cô nÆ°Æ¡ng có vui lòng chỉ giáo?
Tiểu Bình ngạc nhiên:
- Kìa, đại ca, Phụng tá»· Ä‘ang rất cần hoá giải ngay chất Ä‘á»™c, sao đại ca không dùng Chu Quả giải Ä‘á»™ cho Phụng tá»· trÆ°á»›c, sau đó muốn há»i gì Phụng tá»· cÅ©ng đâu chậm?
Bạch Phụng lộ vẻ sợ hãi:
- Dùng Chu Quả nhÆ° thế này để giải Ä‘á»™c là không được. Tá»· chÆ°a muốn biến bản thân thành má»™t loại ngÆ°á»i không ra ngÆ°á»i quá»· không ra quá»·.
Äoan Má»™c NgÅ© chợt nghiêm mặt:
- Xem ra cô nÆ°Æ¡ng biết rấr rõ tác dụng của loại Chu Quả này? Xin được thỉnh giáo, má»™t ngÆ°á»i đã lỡ dùng Chu Quả và phải biến thành loại ngÆ°á»i nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng vừa nói, liệu phải làm thế nào để hóa giải?
Tiểu Bình càng nghe càng ngạc nhiên, vội kêu:
- Äại ca muốn nói lệnh sÆ° đã biến thành ...
Äoan Má»™c NgÅ© đáp lại thật thÆ°Æ¡ng tâm:
- Không sai, gia sÆ° từng bị kẻ thù hạ Ä‘á»™c thủ và theo ngÆ°á»i chỉ Ä‘iểm thì cần phải có Chu Quả má»›i hy vá»ng gia sÆ° bình phục. Thế nhÆ°ng bao tâm huyết của đại ca và đệ má»™t năm trÆ°á»›c chỉ Ä‘Æ°a đến má»™t kết quả thảm hại. Từ khi Äoan Má»™c NgÅ© ta cho gia sÆ° dùng Chu Quả, không hiểu sao gia sÆ° bá»—ng hóa thành ngÆ°á»i ná»­a ngây ná»­a cuồng, và khắp thân thì cứ trÆ°Æ¡ng phình nứt nẻ, toát ra mùi hôi thối không thể chịu được.
Äoan Má»™c NgÅ© nhìn Bạch Phụng:
- Mong cô nương tận tình chỉ giáo, bệnh trạng của gia sư có cách nào hóa giải?
Thay vì đáp, Bạch Phụng chợt cật vấn ngược lại Äoan Má»™c NgÅ©:
- Chẳng hay lệnh sư là nhân vật như thế nào? Lai lịch ra sao? Vì lẽ gì bị kẻ thù hạ độc thủ đến phải cần Chu Quả mới mong bình phục?
Äoan Má»™c NgÅ© mỉm cÆ°á»i thật thản nhiên:
- Nếu tại hạ Ä‘oán không lầm thì cô nÆ°Æ¡ng từ lúc bé cho đến giá» vẫn chÆ°a má»™t lần rá»i Bạch Cốt Cốc? Giả nhÆ° tại hạ nói rõ lai lịch gia sÆ°, liệu cô nÆ°Æ¡ng có chút nhận thức nào vá» diện mạo cÅ©ng nhÆ° bao đối thủ của lệnh sÆ°?
Bạch Phụng cÆ°á»i lạt:
- Nói là bổn phận của các hạ nếu các hạ quả là ngÆ°á»i thật tâm, đúng nhÆ° lá»i Bình đệ tán dÆ°Æ¡ng các hạ. Còn nhÆ° các hạ không muốn nói thì thôi, Bạch Phụng này cÅ©ng không miá»…n cưỡng.
Äoan Má»™c NgÅ© gật gù:
- à cô nÆ°Æ¡ng muốn nói đó là Ä‘iá»u kiện để cô nÆ°Æ¡ng chỉ giáo cho tại hạ cách giúp gia sÆ° khôi phục?
Bạch Phụng lắc đầu:
- Bạch Phụng nào dám đặt Ä‘iá»u kiện? Bất quá Bạch Phụng này không tin các hạ là ngÆ°á»i thật tâm.
- Tại sao?
Bạch Phụng liếc nhìn Tiểu Bình, sau má»›i đáp lá»i Äoan Má»™c NgÅ©:
- Má»™t năm trÆ°á»›c đây các hạ đã Ä‘ang tâm đẩy Bình đệ vào vòng nguy hiểm, và mục đích của các hạ đã đạt được, bất chấp Bình đệ sau đó có sống chết nhÆ° thế nào. Äúng thế không?
Äoan Má»™c NgÅ© bật cÆ°á»i:
- Cô nÆ°Æ¡ng đã quá suy diá»…n đến nổi phải nặng lá»i vá»›i tại hạ thế sao? Tại hạ để Bình đệ vào chá»— nguy hiểm nhÆ° thế nào, muốn biết rõ sao cô nÆ°Æ¡ng không tá»± há»i Bình đệ?
Äược nhắc đến, Tiểu Bình liá»n lên tiếng:
- Phụng tá»· chá»› quá nghi ngá» Äoan Má»™c đại ca. Chính đệ má»™t năm trÆ°á»›c đã tá»± nguyện thá»±c hiện thay đại ca việc này, bất chấp hậu quả. Äổi lại, đệ sẽ được ...
Thấy Tiểu Bình chợt ngập ngừng, Bạch Phụng há»i dồn:
- Äổi lại Bình đệ sẽ nhận được gì? Sao Bình đệ không chịu nói?
Tiểu Bình chợt liết nhìn Äoan Má»™c NgÅ©:
- Äệ không thể nói. Vì đệ đã hứa lá»i vá»›i Äoan Má»™c đại ca.
Äoan Má»™c NgÅ© vừa gật gù vừa xua tay:
- Ta không ân hận khi đã cùng Bình đệ kết nghÄ©a huynh đệ. Äệ quả là ngÆ°á»i thủ tín, cho đến giá» vẫn ghi nhá»› lá»i đại ca dặn. NhÆ°ng đã đến lúc Bình đệ có thể giải thích cho Bạch cô nÆ°Æ¡ng hiểu, kẻo Bạch cô nÆ°Æ¡ng vẫn cứ nghÄ© ta lừa dối và lợi dụng đệ.
Tiểu Bình thở phào nhẹ nhõm và giải thích cho Bạch Phụng nghe:
- Äoan Má»™c đại ca từng có ân giải nguy cho đệ. Chính Äoan Má»™c đại ca đã hứa, nếu đệ có thể giúp đại ca trong việc chữa trị cho sÆ° phụ đại ca khôi phục, ngÆ°á»i cÅ©ng sẽ nhận đệ làm truyá»n nhân. Äó là nguyên nhân khiến trÆ°á»›c kia đệ phải khÆ°á»›c từ lá»i Ä‘á» xuất của mụ Môn Chủ Bạch Cốt Môn, không thể bái mụ làm sÆ° phụ.
Bạch Phụng lại lắc đầu:
- Äệ đã quá tin ngÆ°á»i! Phàm má»i nhân vật trên giang hồ ai lại chẳng biết Bạch Cốt Cốc chỉ là nÆ¡i có thể vào mà không có lối quay trở ra? Lá»i hứa của y đối vá»›i đệ liệu có chút giá trị gì nếu đệ phải chịu giam hãm mãi mãi ở Bạch Cốt Cốc này?
Tiểu Bình cÆ°á»i vang:
- NhÆ°ng đệ vẫn có thể ly khai chốn này bất kỳ lúc nào đệ muốn, tá»· không nhá»› Ä‘iá»u đó sao? Hay tá»· vá»™i quên đệ là ngÆ°á»i có tấm thân Bách Äá»™c Bất Xâm?
Äoan Má»™c NgÅ© vụt kêu:
- Äệ bảo đệ có tấm thân Bách Äá»™c Bất Xâm? Chuyện này là có thật? Vậy thì hay lắm, Bạch cô nÆ°Æ¡ng vậy là có cách hóa giải chất Ä‘á»™c rồi!
Tiểu Bình reo lên:
- Äại ca nói thật? Äó là cách nào hở đại ca?
Bạch Phụng thì nghi ngá»:
- Liệu có gì liên quan giữa việc hóa giải chất Ä‘á»™c và việc Bình đệ có tấm thân Bách Äá»™c Bất Xâm?
Äoan Má»™c NgÅ© cÆ°á»i thần bí:
- Rồi cô nÆ°Æ¡ng sẽ thấy Äoan Má»™c NgÅ© quay qua há»i Tiểu Bình:
- Hiện trạng của Bình đệ là thế nào? Có phần nào bình ổn chưa?
Tiểu Bình miá»…n cÆ°á»ng đáp:
- Äệ có cảm nhận Ä‘ang nhÆ° ngÆ°á»i kiệt lá»±c. Không biết có phải là do mụ ác ma đã quật vào đệ má»™t chưởng không?
Äoan Má»™c NgÅ© gật đầu:
- Äúng là do má»™t kích của mụ. Những lúc gần đây vì ta cứ lo tìm cách để gặp lại đệ nên vẫn lẩn quẩn ở ngoài. Những chuyện đã xảy ra ta Ä‘á»u có cÆ¡ há»™i mục kích, đệ không chết quả là Ä‘iá»u ngoài sức tưởng của ta.
Tiểu Bình hí hửng giải thích:
- Phần nào nhỠđệ gặp may, vô hình chung được bá»n Bạch Cốt Môn Trưởng Lão Há»™i má»—i ngÆ°á»i truyá»n cho năm năm công phu tu vi. Có lẽ nhỠđó mà đệ vẫn toàn mạng, cho dù bị mụ ác ma cố tình hạ thủ.
Äoan Má»™c NgÅ© thoáng giật mình:
- Äệ muốn nói hiện đệ có ná»™i lá»±c bằng mấy mÆ°Æ¡i năm công phu tu vi?
Tiểu Bình gật đầu, không nhìn thấy ánh mắt nháy nhó ra hiệu của Bạch Phụng:
- Có sáu ngÆ°á»i truyá»n lá»±c cho đệ, vị chi là ba mÆ°Æ¡i năm công phu tu vi!
Äoan Má»™c NgÅ© chợt bảo, vá»›i sắc mặt không má»™t dấu hiệu nào thay đổi:
- Vậy thì tốt rồi! Vá»›i ná»™i lá»±c nhÆ° thế nếu ta có trích má»™t ít huyết từ đệ vào lúc này cÅ©ng không có hậu quả gì nghiêm trá»ng!
Bạch Phụng nghe mà giật mình:
- Sao lại trích huyết? Trích huyết để làm gì?
Äoan Má»™c NgÅ© mỉm cÆ°á»i:
- Äây là đạo lý thông thÆ°á»ng trong y thuật. Bình đệ thì có tấm thân Bách Äá»™c Bất Xâm, cô nÆ°Æ¡ng thì cần hóa giải chất Ä‘á»™c, tại hạ có trích huyết của Bình đệ cÅ©ng là để cứu mạng cô nÆ°Æ¡ng. Có lẽ cô nÆ°Æ¡ng tạm hiểu lá»i giải thích này của tại hạ?
Tiểu Bình cÅ©ng hiểu, nên nhanh nhảu bảo Äoan Má»™c NgÅ©:
- Vậy thì còn chá» gì nữa đại ca? Äệ sẽ không ngại cho dù đại ca có phải trích hết máu huyết của đệ.
Äoan Má»™c NgÅ© phì cÆ°á»i:
- Nếu trích hết máu huyết chẳng khác nào tá»± ta bày ra cách này để làm uổng mạng chính hảo đệ đệ của ta? Không cần nhiá»u nhÆ° đệ nghÄ© đâu!
Phát hiện Bạch Phụng vẫn nghi ngá», Äoan Má»™c NgÅ© trấn an nàng:
- Tại hạ xin cam Ä‘oan cả hai sẽ vẫn bình yên vô sá»± và cô nÆ°Æ¡ng sẽ phải tin nếu cho phép tại hạ tiến hành ngay bây giá». Không biết liệu chúng ta có thể có được má»™t chá»— nào tÆ°Æ¡ng đối yên tÄ©nh không? Tại hạ sẽ yên tâm hÆ¡n nếu không bị má»™t bất ngá» nào đó gây kinh Ä‘á»™ng!
Bạch Phụng miễn cưỡng bảo:
- Có thể sử dụng Biệt Hành Cốc, vốn là nơi biệt cư của Môn Chủ bổn môn.
Äoan Má»™c NgÅ© thở phào:
- Vậy phiá»n cô nÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a Ä‘Æ°á»ng cho. Có lẽ không đến nổi làm cô nÆ°Æ¡ng thiệt mạng do Ä‘á»™c chất công phá quá sá»›m.
Dù ná»­a tin ná»­a ngá» nhÆ°ng Bạch Phụng vẫn cố bÆ°á»›c Ä‘i, Ä‘Æ°a Ä‘Æ°á»ng cho Äoan Má»™c NgÅ© và Tiểu Bình đến tận Biệt Hành Cốc. Vì vẫn lÆ°u tâm nên Bạch Phụng nghe Äoan Má»™c NgÅ© Ä‘ang khẽ há»i Tiểu Bình:
- Bình đệ có nói Môn Chủ Bạch Cốt Môn định thu nhận đệ làm truyá»n nhân?
Tiểu Bình đương nhiên đáp, Bạch Phụng đoán chắc là như vậy và nàng đã không lầm:
- Ngay ngày đầu tiên đến đây đệ đã khÆ°á»›c từ, vì biết làm nhÆ° thế chỉ khiến đại ca khó xá»­ nếu sau này đại ca dẫn kiến đệ vá»›i lệnh sÆ°. NhÆ°ng chỉ má»›i cách đây vài ngày, đại ca cÅ©ng nghe đệ nói rồi đó, mụ Môn Chủ đã nhận đệ làm dưỡng tá»­ và mụ có ý định sẽ tiến hành chỉ Ä‘iểm võ há»c cho đệ.
Bạch Phụng thêm nghi ngá» khi nghe Äoan Má»™c NgÅ© chợt há»i có phần nào vá»™i vã:
- Bình đệ đã được chỉ điểm chưa?
Bạch Phụng cố nén tiếng thở dài ngao ngán lúc nghe Tiểu Bình không má»™t chút nghi ngá», cứ bá»™c bạch toàn bá»™ sá»± thật cho Äoan Má»™c NgÅ© am tÆ°á»ng:
- Việc đó chÆ°a kịp xảy ra thì đệ phát hiện mụ chỉ là ngÆ°á»i xảo trá, chỉ biết muốn lợi dụng đệ nên sá»± việc phải vỡ lở. Và kết quả, do mụ lấy sinh mạng Phụng tá»· uy hiếp đệ, buá»™c đệ phải hợp tác và giúp há» thoát ra ngoài nên đệ cho đến giá» kể nhÆ° vẫn chÆ°a há» bái sÆ°.
Bạch Phụng ngay sau đó cảm thấy hoang mang khi nghe Äoan Má»™c NgÅ© bật cÆ°á»i:
- CÅ©ng may Bình đệ chÆ°a trở thành đồng lõa của bá»n tà ma Bạch Cốt Môn, bằng không hậu quả sau này sẽ khó lÆ°á»ng. Vậy là tốt, cứ chá» khi gia sÆ° bình phục, đại ca nhất định sẽ nài nỉ ngÆ°á»i thu nhận đệ vào hàng môn hạ. Và vá»›i chá»— ná»™i lá»±c sẵn có, ha ... ha ... ta tin chắc đệ sẽ có má»™t tiá»n đồ khó ai sánh bằng!
Tiểu Bình thật sự mừng rỡ khi bật reo:
- Äa tạ đại ca! Äệ biết thế nào đại ca cÅ©ng nói nhÆ° vậy. Äại ca là hảo ca ca của đệ.
Vào Biệt Hành Cốc, vá»›i lòng nghi ngá» sẵn có, Bạch Phụng cố ý Ä‘Æ°a Äoan Má»™c NgÅ© và Tiểu Bình vào má»™t gian Ä‘á»™ng thất xa lạ, đến nhÆ° Tiểu Bình dù là ngÆ°á»i đã từng được Ä‘Æ°a vào Biệt Hành Cốc má»™t lần còn chÆ°a biết ở đây lại có má»™t Ä‘á»™ng thất tÄ©nh lặng và nghiêm nhÆ° thế này.
Äoan Má»™c NgÅ© Ä‘Æ°a tay chỉ má»™t ná»n đá khá sạch, mỉm cÆ°á»i vá»›i Bạch Phụng:
- Trong thủ thuật trích huyết chỉ có máu nóng mới lấy ra được dùng ngay là tốt nhất.
Bình đệ sẽ ngồi theo tÆ° thế tá»a công ngay cạnh chá»— này. Chỉ phiá»n Bạch cô nÆ°Æ¡ng chịu khó nằm ở đây má»™t chút, không lâu lắm đâu!
Không má»™t chút phản kháng, Bạch Phụng nằm ngay vào chá»— Äoan Má»™c NgÅ© chỉ định.
Äoan Má»™c NgÅ© nhìn Tiểu Bình:
- Lúc đại ca trích huyết, đệ phải ngÆ°ng thần và tá»a công, dùng tâm pháp để vận dụng chân lá»±c thúc đẩy cho máu huyết chảy ra. Äệ đã biết thế nào là tá»a công chÆ°a?
Tiểu Bình vừa ngồi xuống cạch Bạch Phụng vừa đáp:
- Äệ vẫn chÆ°a được ai chỉ Ä‘iểm võ công bao giá», nên việc này có lẽ cần phải nhỠđại ca chỉ giáo.
Äoan Má»™c NgÅ© gật đầu:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên phải nhÆ° thế rồi. Äể ta giải thích cho đệ hiểu, thông thÆ°á»ng máu huyết trong ngÆ°á»i sẽ tá»± chảy ra nếu bị cắt, hoặc đệ thá»±c hiện Ä‘iá»u đó đúng vào vị trí có huyệt mạch lá»›n. NhÆ°ng làm nhÆ° thế sẽ bất lợi vì dù có kịp Ä‘iểm huyệt ngăn chặn thì máu vẫn khó thể ngừng lại kịp thá»i và hậu quả sẽ làm đệ kiệt lá»±c. Do vậy ...
Tiểu Bình tỠra nôn nóng:
- Äệ hiểu hảo ý của đại ca rồi. Vậy còn chá» gì nữa, đại ca không bảo cho đệ biết phải tá»a công nhÆ° thế nào? Äừng chần chừ nữa, đại ca. Chỉ sợ Phụng tá»· không thể chi trì lâu hÆ¡n nếu chất Ä‘á»™c bá»™c phát sá»›m hÆ¡n đại ca liệu.
Äoan Má»™c NgÅ© lại gật đầu:
- Ta cÅ©ng nghÄ© nhÆ° vậy. Thế này nhé, tá»a công là phÆ°Æ¡ng pháp thông thÆ°á»ng mà ngÆ°á»i luyện võ thÆ°á»ng vận dụng má»—i khi cần thu hồi chân lá»±c má»™t cách nhanh chóng. TÆ°Æ¡ng tá»±, tá»a công cÅ©ng là cách khổ luyện ná»™i công, giúp đệ hoặc giữ mãi hoặc làm cho ná»™i lá»±c tăng tiến theo thá»i gian. Bởi thế, đại ca sẵn sàng chỉ cho đệ má»™t loại tâm pháp thông dụng vừa dá»… thá»±c hiện vừa mau giúp thủ thuật trích huyết đạt kết quả mỹ mãn. Tâm pháp đó là thế này ...
Chá» cho Tiểu Bình thấu triệt tâm pháp đến nhập tâm, Äoan Má»™c NgÅ© bảo:
- Bây giá» Bình đệ hãy thá»­ vận dụng, liệu xem có chá»— nào sai sót không. Và nhá»› Ä‘iá»u tối kỵ nhất trong lúc tá»a công là đệ bị phân tâm. Má»™t khi Ä‘iá»u đó xảy ra thì đệ dù có nhẹ cÅ©ng bị ná»™i thÆ°Æ¡ng, nặng hÆ¡n là bị tẩu há»a nhập ma, có thể dẫn đến cái chết! Rõ chÆ°a?
Tiểu Bình vừa đáp vừa liếc nhìn Bạch Phụng:
- Vá» tẩu há»a nhập ma hay chân khí nghịch hành, may thay Phụng tá»· có giải thích cho đệ hiểu má»™t lần. Äại ca yên tâm, đệ sẽ luôn ghi nhá»› lá»i đại ca dặn.
Äoạn Tiểu Bình nhắm mắt lại, thâu liá»…n ngÆ°Æ¡n thần và tá»a công theo tâm pháp vừa được Äoan Má»™c NgÅ© chỉ Ä‘iểm.
Những gì Äoan Má»™c NgÅ© vừa hành Ä‘á»™ng càng khiến Bạch Phụng hoang mang, không biết phải nhận định vá» Äoan Má»™c NgÅ© nhÆ° thế nào cho đúng. Y là hạng gian xảo vẫn luôn lừa dối Tiểu Bình hay là ngÆ°á»i thật sụ quan tâm đến Tiểu Bình nhÆ° quan tâm hảo đệ đệ?
Bạch Phụng vẫn dõi nhìn từng Ä‘á»™ng thái và từng biểu hiện trên sắc mặt của Äoan Má»™c NgÅ©. Và nàng thấy Äoan Má»™c NgÅ© Ä‘ang có những thao tác chuẩn bị cho thủ thuật trích huyết, nàng Ä‘oán là nhÆ° vậy.
Äoan Má»™c NgÅ© vừa lấy từ trong ngÆ°á»i ra má»™t bầu rượu nhá», có lẽ đã cạn rượu từ lâu dó cái bầu cứ nhẹ tênh trên tay Äoan Má»™c NgÅ©.
Äặt chiếc bầu ở bên cạnh, nÆ¡i y có thể vá»›i lấy bất kỳ lúc nào nếu cần đến, sau đó Äoan Má»™c NgÅ© tá» lá»™ sá»± thản nhiên bằng cách ngồi nhìn Tiểu Bình tá»a công.
Không nén những hoang mang, Bạch Phụng buộc phải lên tiếng:
- Sao không nghe các hạ há»i nữa vá» liệu pháp giải trừ hậu quả cho Chu Quả gây ra?
Thản nhiên, Äoan Má»™c NgÅ© đáp lại:
- Tại hạ đã há»i cô nÆ°Æ¡ng hai lần và là hai lần không nhận được lá»i đáp của cô nÆ°Æ¡ng.
Äủ cho tại hạ hiểu cô nÆ°Æ¡ng vì quan tâm đến Bình đệ nên Ä‘ang nghi ngá» tại hạ nhÆ° thế nào.
Vậy tại hạ há»i làm gì nữa nếu biết trÆ°á»›c sẽ tạo thêm nghi ngá» cho cô nÆ°Æ¡ng?
Bạch Phụng chợt thở dài:
- Bạch Phụng này biết làm thế nào hÆ¡n nếu má»i việc vẫn cho thấy ở các hạ có chút nào đó khiến Bạch Phụng không thể không nghi ngá»? NhÆ°ng các hạ cứ yên tâm, sẽ không lâu nữa đâu, rất có thể hành vi của các hạ sẽ khiến Bạch Phụng nghÄ© lại. Và lúc đó, không cần các hạ há»i, Bạch Phụng vẫn tá»± có trách nhiệm nói cho các hạ biết những gì các hạ cần biết.
Hy vá»ng các hạ đừng lấy đó làm phiá»n.
Äoan Má»™c NgÅ© bật cÆ°á»i:
- Tại hạ sẽ rất phiá»n nếu cô nÆ°Æ¡ng có thái Ä‘á»™ ngược lại. NghÄ©a là cô nÆ°Æ¡ng không há» nghi ngá» tại hạ nhÆ° đáng phải nghi ngá», Ä‘iá»u đó buá»™c tại hạ phải Ä‘i đến má»™t kết luận là cô nÆ°Æ¡ng không thật sá»± quan tâm đến Bình đệ, cÅ©ng có nghÄ©a cô nÆ°Æ¡ng được Môn Chủ Bạch Cốt Môn cố ý lÆ°u lại chứ không phải bị bá» lại.
Sắc mặt của Bạch Phụng chợt có một chút biến đổi:
- Sao các hạ lại có má»™t ý nghÄ© kỳ quặc đến vậy? Tiểu nữ vốn hận mụ Môn Chủ đến thấu xÆ°Æ¡ng, có lý nào lại là ngÆ°á»i tâm phúc được mụ Môn Chủ cố tình lÆ°u lại?
Äoan Má»™c NgÅ© cÆ°á»i nhẹ:
- Tại hạ vẫn chÆ°a bảo cô nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i tâm phúc của Môn Chủ Bạch Cốt Môn kia mà?
Cô nương đã t ra quá mẫn cảm rồi đó.
Bạch Phụng định đáp trả thì nghe Tiểu Bình lên tiếng:
- Äại ca chá»› nên nghi ngá» Phụng tá»·. Và ngược lại, Phụng tá»· cÅ©ng đừng bao giá» nghi kỵ hảo ý của Äoan Má»™c đại ca.
Cả hai cùng giật mình, Äoan Má»™c NgÅ© bảo:
- Bình đệ đã nghe tất cả? Chứng tá» lúc tá»a công Bình đệ đã không thật sá»± chú tâm?
Bạch Phụng thì bối rối:
- Äiá»u tối kỵ trong lúc tá»a công là để cho phân tâm, cÅ©ng may do đây là lần đầu và cÅ©ng là lần thá»­ nghiệm, nên chÆ°a có hậu quả nào đáng tiếc xảy ra, lần sau Bình đệ đừng có nhÆ° vậy nữa.
Tiểu Bình vội trấn an cả hai:
- Äệ tá»± biết lo liệu mà. NhÆ°ng cÅ©ng xin Ä‘a tạ Phụng tá»· và đại ca, chỉ vì đệ mà cả hai phải lo lắng.
Äể khá»i phải Ä‘á» cập đến chuyện này nữa. Tiểu Bình Ä‘Æ°a mắt nhìn Äoan Má»™c NgÅ©:
- Theo đệ hiểu, đại ca đã chuẩn bị xong cho việc trích huyết?
Äoan Má»™c NgÅ© lập tức nghiêm giá»ng:
- Äại ca đã chuẩn bị xong. NhÆ°ng trÆ°á»›c khi tiến hành thủ thuật đại ca buá»™c phải lập lại lá»i đã dặn. Äó là đệ phải thật sá»± bình tâm. Không được có bất kỳ phản ứng nào lúc đại ca Ä‘ang thi thố thủ thuật. Bằng ngược lại, ngÆ°á»i phải gánh chịu hậu quả nghiêm trá»ng chính là đệ. Nhá»› chÆ°a?
Tiểu Bình vụt hít vào một hơi thật dài và bảo:
- Äệ sẽ ngồi yên nhÆ° phá»—ng đá, cứ vá» nhÆ° không biết chuyện gì Ä‘ang xảy ra là xong.
Vậy là đủ chứ, đại ca!
Äoan Má»™c NgÅ© gật đầu:
- Cứ thế là tốt! Nào, đệ bắt đầu tá»a công được rồi. Hy vá»ng sẽ không có chuyện gì cảy ra.
Và Äoan Má»™c NgÅ© Ä‘Æ°a mắt nhìn bầu rượu rá»—ng đặt kế bên.
Bạch Phụng cÅ©ng nhìn theo, đó là lúc Tiểu Bình Ä‘ang nhắm mắt và bắt đầu cho lần tá»a công thật sá»±.
Tiểu Bình chìm vào vô thức thật nhanh, có lẽ do đã quen cách thức tá»a công. Vì thế Tiểu Bình không há» nhìn thấy Äoan Má»™c NgÅ© nhân lúc Bạch Phụng vì mãi nhìn vào bầu rượu rá»—ng nên đã bất ngá» vÆ°Æ¡n tay chế trụ huyệt đạo toàn thân của nàng.
Bạch Phụng bị Ä‘iểm huyệt bất ngá» nên trÆ°á»›c khi bất Ä‘á»™ng toàn thân chỉ kịp trợn to hai mắt phẫn uất nhìn Äoan Má»™c NgÅ©. Và cÅ©ng vá»›i ánh mắt này Bạch Phụng chợt nảy ngÆ°á»i lên lần cuối khi phải chạm tia mắt nhìn giá»…u cợt của Äoan Má»™c NgÅ©.
Y mỉm cÆ°á»i và nháy mắt vá»›i tấm thân bất Ä‘á»™ng của Bạch Phụng. Sau đó y lấy từ trong ngÆ°á»i ra má»™t Ä‘oạn trúc nhá», đã vạt sẵn má»™t đầu thật nhá»n, đủ cho Bạch Phụng hiểu đó là Ä‘oạn trúc có lẽ được Äoan Má»™c NgÅ© chuẩn bị sẵn sàng lúc y có thá»i gian Ä‘i tìm nÆ¡i sinh trưởng của Chu Quả.
Bạch Phụng thêm tức tối lúc nhìn thấy Äoan Má»™c NgÅ© nhẹ nhàng đâm đầu nhá»n của Ä‘oạn trúc vào huyệt mạch ở cổ tay Tiểu Bình.
Tiểu Bình có má»™t chút phản ứng nhá» cho biết là có bị Ä‘au. NhÆ°ng sau đó, lúc máu huyết của Tiểu Bình bắt đầu theo Ä‘oạn trúc chảy vào chiếc bầu rá»—ng Ä‘ang được Äoan Má»™c NgÅ© Ä‘Æ°a ra hứng. Tiểu Bình vẫn Ä‘iá»m nhiên tá»a công, đủ biết Tiểu Bình thật sá»± Ä‘ang chìm vào vô thức hoặc Ä‘ang vá» nhÆ° không có chuyện gì xảy ra.
Dòng máu vẫn chảy vào chiếc bầu và thanh âm vang ra từ chiéc bầu cho Bạch Phụng biết máu huyết của Tiểu Bình đang làm cho chiếc bầu đầy dần.
Vá»›i sá»± chuẩn bị chu đáo, lúc chiếc bầu đã thật sá»± đầy máu huyết của Tiểu Bình. Äoan Má»™c NgÅ© lẹ tay thu chiếc bầu vá», dùng má»™t vật nhá» làm nút để bịt kín miệng bầu. Trong khi Ä‘oí, y lại khom ngÆ°á»i, há miệng hứng dòng máu Ä‘á» thắm của Tiểu Bình vào miệng y.
Y nuốt ừng á»±c, cứ nhÆ° ngÆ°á»i khát nÆ°á»›c đã lâu, nay má»›i có dịp thá»a mãn cÆ¡n khát.
Äã thế, y cứ chốc chốc liếc nhìn Bạch Phụng, mà qua cái nhìn Bạch Phụng có thể Ä‘oán y sẽ không bao giá» thá»±c hiện lá»i hứa, tức là sẽ không dùng máu huyết của Tiểu Bình giúp nàng giải Ä‘á»™c. Và thế là ánh mắt nàng nhÆ° tối sầm lại, nàng hiểu cái chết đã đến quá gần vá»›i bản thân nàng.
Sắc diện của Tiểu Bình Ä‘ang dần dần nhợt nhạt, cái nhợt nhạt của ngÆ°á»i sắp cạn kiệt dần huyết máu. Và khi sắc diện này của Tiểu Bình lá»t vào mục quang Bạch Phụng, nàng chỉ muốn hét lên thật to đánh Ä‘á»™ng cho Tiểu Bình biết để Tiểu Bình đừng tá»a công nữa, cÅ©ng đừng vì quá ngu ngÆ¡ khá» khạo tá»± mình dấn thn vào chá»— chết. Chỉ tiếc, nàng không thể kêu, không có năng lá»±c để kêu.
NhÆ°ng nàng không kêu thì có ngÆ°á»i khác giúp nàng thá»±c hiện Ä‘iá»u đó!
Vút!
Má»™t bóng nhân ảnh chợt xuất hiện vá»›i má»™t tràng cÆ°á»i vang dá»™i.
Tài sản của dth_abcd

  #12  
Old 31-05-2008, 07:54 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 12

Thanh Y Giáo




Má»™t chấn Ä‘á»™ng chợt lan truyá»n khắp ngÆ°á»i, buá»™c Tiểu Bình phải mở mắt và choàng tỉnh.
TrÆ°á»›c mắt Tiểu Bình, ngoài Bạch Phụng vẫn cứ nằm nguyên vị, thì đại ca Äoan Má»™c NgÅ© Ä‘ang cùng má»™t nhân vật xa lạ, vá»›i nhân dạng bên ngoài tá»±a má»™t quái nhân, giao chiến vá»›i nhau. Cả hai Ä‘ang tranh nhau chiếc bầu do Äoan Má»™c NgÅ© giữ khÆ° khÆ° trong tay.
Quái nhân Ä‘ang bật ra tràng cÆ°á»i Ä‘inh tai nhức óc:
- Tiểu tử ngươi chớ có dại thử thách lòng nhẫn nại của ta. Hãy mau ngoan ngoãn giao chiếc bầu đó cho ta, trước khi ta vì quá phẫn nộ buộc phải tế sát ngươi sau hai mươi năm dài tựa như đã quên chuyện sát nhân hiến tế. Ha ... ha ...
Äoan Má»™c NgÅ© thì phô diá»…n những cách di chuyển linh hoạt, cách di chuyển mà Tiểu Bình không ngỠđại ca có thể thá»±c hiện được ở những bá»™ vị hầu nhÆ° không tưởng. Äoan Má»™c NgÅ© còn oang oang cất giá»ng đùa cợt vá»›i đối phÆ°Æ¡ng:
- Hai mÆ°Æ¡i năm tay không nhuá»™m máu ngÆ°á»i, có lẽ đã quá đủ để biến má»™t Äá»™c Tâm Sát Thủ Nguy Lão Äại lão thành ngÆ°á»i vô dụng. Hãy thá»­ xem, liệu lão có đủ tÆ° cách Ä‘oạt chiếc bầu trên tay má»™t kẻ hậu sinh là ta chăng? Ha ... ha ...
Nếu không vì quan tâm đến tình trạng của Bạch Phụng có lẽ Tiểu Bình không dá»… gì bá» qua cÆ¡ há»™i hiếm có này, là được nhìn má»™t cách mãn nhãn má»™t trận giao đấu thá»±c thụ của hai nhân vật giang hồ. Huống chi má»™t trong hai nhân vật Ä‘ang phô diá»…n thứ công phu phi phàm lại là đại ca Äoan Má»™c NgÅ© của Tiểu Bình.
Äành phải tiếc nuối bá» qua cÆ¡ há»™i này, Tiểu Bình chồm ngÆ°á»i vá» phía Bạch Phụng.
Thật lạ, ý định của Tiểu Bình chỉ là muốn chồm qua để thá»­ nhìn xem tính mạng của Bạch Phụng thế nào, nhÆ°ng không hiểu sao Tiểu Bình lại trở nên quá yếu á»›t, đến nổi đã ngã luôn lên ngÆ°á»i Bạch Phụng.
Sợ Bạch Phụng ắt phải có những ý nghĩ ngộ nhận vỠhành vi bản thân, Tiểu Bình vội chống tay định ngồi dậy, miệng lí nhí nói:
- Äệ ... đệ ...
Má»™t tiếng quát cá»±c to bá»—ng vang lên khiến Tiểu Bình vì giật mình phải ngã lại lên ngÆ°á»i Bạch Phụng. Tiếng đó quát:
- Chúng ta còn chá» gì nữa? CÆ¡ há»™i duy nhất để thoát khá»i Bạch Cốt Cốc chính là ở tiểu quá»· kia. Chá»› để máu huyết quý báu của tiểu quá»· cứ chảy mãi thành ra phí phạm.
Thoáng hiểu tiếng quát đó ám chỉ Ä‘iá»u gì, Tiểu Bình liá»n Ä‘Æ°a mắt tá»± nhìn vào cổ tay, nÆ¡i quả nhiên vẫn còn cắm má»™t Ä‘oạn trúc, và từ Ä‘oạn trúc máu huyết của Tiểu Bình vẫn Ä‘ang chảy.
Và Ä‘iá»u gì đến phải đến, Tiểu Bình vừa tận mắt nhìn thấy máu huyết của bản thân Ä‘ang chảy, má»™t cÆ¡n choáng ngợp bá»—ng đến vá»›i Tiểu Bình, làm cho toàn thân Tiểu Bình bủn rủn và hai mắt cứ hoa lên.
Vẫn chưa hết, sau tiếng quát mới rồi Tiểu Bình còn nghe hàng loạt tiếng quát khác hòa lẫn vào nhau vang lên:
- Tiểu quá»· sắp cạn hết máu huyết rồi, đừng để tiểu quá»· chết mang theo tia hy vá»ng cuối cùng của Tuyết SÆ¡n Thất Sát.
- Lão Nhị, lão Tam đừng chậm trễ nữa! Tam Ma Tái Bắc không lẽ lại chậm chân so với Thất Sát Tuyết Sơn một lần nữa! Nhanh lên nào!
- Ha ... ha ... chÆ° vị hảo bằng hữu xin đừng quên phần Bạch Phát Äầu Äà này. Có hoạn nạn cùng chia thì khi có hưởng thủ cÅ©ng phải được chia phần. Phải thế không? Ha ... ha ...
Quá khiếp sợ trÆ°á»›c những lá»i lẽ vừa nghe, má»™t hiện trạng vẫn thÆ°á»ng xảy đến cho Tiểu Bình dÄ© nhiên phải xảy đến, Tiểu Bình chợt ngất Ä‘i, ngất ngay trên ngÆ°á»i Bạch Phụng ...
Chợt ...
Bình!
Một lực va chạm thật mạnh không hiểu từ đâu bỗng đến với Tiểu Bình.
Bị va Ä‘au, Tiểu Bình choàng tỉnh. Và khi thấy bản thân không hiểu sao Ä‘ang nằm nghiêng, còn Bạch Phụng thì nằm gá»n trong vòng tay của mình. Tiểu Bình bật hoảng, cố nhích ngÆ°á»i hoặc lùi lại hoặc phải ngồi lên, tránh tình thế khó coi Ä‘ang diá»…n ra giữa bản thân và Bạch Phụng.
Tuy thế, má»i cố gắng của Tiểu Bình chỉ làm cho thân thể của cả hai tạm thá»i tách ra xa má»™t quãng ngắn, đủ để Tiểu Bình phần nào nhìn rõ sắc diện Ä‘ang tím tái của Bạch Phụng.
Chợt hiểu Bạch Phụng có sắc diện này vì Ä‘á»™c chất vẫn chÆ°a giải trừ, cÅ©ng có nghÄ©a đại ca Äoan Má»™c NgÅ© chÆ°a há» có cÆ¡ há»™i nào cho Bạch Phụng dùng máu huyết của Tiểu Bình để giúp Bạch Phụng giải Ä‘á»™c. Tiểu Bình lập tức Ä‘Æ°a cao tay, cố nhét đầu của Ä‘oạn trúc vào miệng Bạch Phụng và hy vá»ng hành vi này sẽ có kết quả.
Kết quả có đến hay không thì Tiểu Bình chưa rõ vì Tiểu Bình chỉ nhìn thấy Bạch Phụng do đang tư thế nằm nghiêng nên bao nhiêu máu huyết của Tiểu Bình có chảy từ đoạn trúc vào miệng Bạch Phụng thì lúc này đây, máu huyết đó lại trào ra theo khóe miệng nằm nghiêng của nàng.
“Không ổn rồi!†Äó là ý nghÄ© cuối cùng của Tiểu Bình giúp Tiểu Bình có má»™t ná»— lá»±c cuối cùng để đẩy Bạch Phụng nằm ngá»­a mặt lên. Sau đó, má»i nhận thức của Tiểu Bình Ä‘á»u tan biến vào hÆ° không, má»™t cõi hÆ° không chỉ toàn màu Ä‘en u ám.
oOo - Äây là Bạch thiếu gia, công tá»­ của Äại thế gia há» Bạch, Ä‘ang trên Ä‘Æ°á»ng viá»…n du tìm hiểu phật phát thì bị ngã bệnh! Nếu quý Ä‘iếm muốn được trá»ng thưởng hậu hÄ©nh thì hãy mau chóng sắp đặt cho tệ thiếu gia má»™t chá»— nghÄ© ngÆ¡i yên tÄ©nh, tiếp đó là giúp nô tài, thỉnh càng nhiá»u càng tốt những bậc đại phu đại tài hiện lÆ°u ngụ ở trấn thành này đến chuẩn và chữa trị bệnh cho tệ thiếu gia bình phục. Chá»— ngân lượng này có lẽ đủ cho quý Ä‘iếm hiểu rõ phần nào thành ý của Bạch đại thế gia Kim Lăng? Hy vá»ng quý Ä‘iếm tận tình giúp cho.
Sau câu nói có phần nào rõ ràng này thì má»i thanh âm vá» sau nếu có lá»t vào tai Tiểu Bình vẫn chỉ là những thanh âm mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ nhÆ° nhiá»u lần trÆ°á»›c đó thỉnh thoảng Tiểu Bình có nghe.
Do nghe rõ nên ở tâm trí của Tiểu Bình bá»—ng xuất hiện má»™t tia ý nghÄ© mang theo nhiá»u nghi vấn cùng lúc:
“Äó là thanh âm của Phụng tá»·! Sao Phụng tá»· tá»± xÆ°ng là nô tài? Nô tài của ai? Không lẽ là của Bạch thiếu gia nào đó vá»›i xuất thân là công tá»­ của má»™t đại thế gia há» Bạch? Ãi chà, sao Tiểu Bình ta cứ lúc mê lúc tỉnh thế này? Sao ta không thể nhìn thấy Phụng tá»·? Còn Kim Lăng Æ°? Ta có nằm mÆ¡ không vậy? Nếu Phụng tá»· vẫn ở bên cạnh ta thì ta đã cùng Phụng tá»· đến tận Kim Lăng thật sao? Vậy còn Bạch Cốt Cốc? Chao ôi, Bạch Cốt Cốc ...†Có lẽ những ná»—i khiếp hãi liên quan đến ba chữ Bạch Cốt Cốc vừa tá»± nhá»› đến bá»—ng làm cho Tiểu Bình ngất Ä‘i, mê man bất tỉnh ...
oOo Có má»™t vật nhá»n bá»—ng đâm vào ngÆ°á»i Tiểu Bình, đó là má»™t cảm giác rất rõ.
Cảm giác đau làm cho Tiểu Bình lại tỉnh.
Tai của Tiểu Bình chợt nghe rõ má»™t câu nói mang đầy âm hưởng thất vá»ng:
- Có lẽ phần của tiểu nhân không đủ may mắn để thá» hưởng chá»— lá»™c trá»i ban này. Tiểu nhân xin được phép cáo lui.
“Lá»™c trá»i ban nào?†Tiểu Bình tá»± há»i nhÆ° thế và lập tức nhận được câu trả lá»i. Và câu trả lá»i đã đến từ mẩu đối thoại Ä‘ang diá»…n ra. Äầu tiên là câu cầu khẩn của Bạch Phụng:
- Äại phu vốn được mệnh danh là đại danh y ở khắp vùng Cô Tô này, lẽ nào đến đại phu cÅ©ng thúc thủ? Hay đại phu cho rằng năm ngàn lạng bạc là chÆ°a xứng đáng vá»›i y thuật của đại phu?
- Không phải, không phải, tuyệt đối không phải. Năm ngàn lạng bạc là số bạc tương đối vừa phải, chỉ tiếc tiểu nhân không có phần để hưởng. Vì bệnh của quý thiếu gia hoàn toàn vượt quá khả năng của tiểu nhân.
Có tiếng Bạch Phụng thở dài:
- à đại phu muốn nói tệ thiếu gia kể như không còn cách nào cứu vãn?
- Còn thì vẫn còn, nhưng khó lắm!
Thanh âm của Bạch Phụng liá»n đổi thành khẩn trÆ°Æ¡ng:
- Miễn là được. Có khó mấy kẻ nô tài này cũng phải cố lo cho tệ thiếu gia, mong được đại phu chỉ giáo cho!
Vị danh y nỠlên tiếng với mấy phần ngập ngừng:
- Äối vá»›i bệnh trạng của quý thiếu gia chỉ e vạn lạng không đủ để cầu y. Vì nhân vật này ... là ...
Bạch Phụng càng thêm khẩn trương:
- Mong đại phu tận tình chỉ giáo cho. Äại ân này của đại phu nhất quyết tiểu nhân sẽ có cách bồi đáp. Và đây là phần của đại phu.
- Ấy chết! Äâu phải vì muốn được bồi đáp mà tiểu nhân ngập ngừng, chÆ°a chịu nói?
Vô công bất thụ lộc, chỗ ngân lượng này tiểu nhân thật sự không dám nhận.
- Chỉ là chút thành ý của kẻ nô tài này, mong đại phu chớ có từ chối.
- Hà ... kỳ thá»±c dù tiểu nhân có nói ra vị tất đã giúp ích gì cho quý thiếu gia. Nhân vật Ä‘ang được tiểu nhân Ä‘á» cập chính là nhân vật thuá»™c giá»›i giang hồ. Mà những hạng ngÆ°á»i này, nếu quý chủ nhân bấy lâu nay vẫn là hàng đại thế gia vá»ng tá»™c có lẽ cÅ©ng am hiểu đôi chút vá» tính tình kỳ quặc của há». Äâu phải chỉ dá»±a vào kim ngân tài vật mà thuyết phục được há»?
Bạch Phụng liá»n bảo:
- Là nhân vật giang hồ Æ°? CÅ©ng may tệ chủ nhân do sanh ý nên vẫn thÆ°á»ng quan hệ vá»›i má»™t ít bằng hữu trên giang hồ. Vá» việc thuyết phục há» chữa trị cho tệ thiếu gia, phần này sẽ do tệ chủ nhân lo liệu.
- Nếu được vậy là tốt! Nhân vật này được mệnh danh là quái y, vẫn luôn cư ngụ ở Kim Sơn, cách Cô Tô thành độ một trăm dặm vỠphía bắc. Tiểu nhân chỉ có thể gúp như thế thôi, những gì còn lại đành trông mong vào phúc phận của vị thiếu gia đây. Tiểu nhân xin cáo biệt.
- Äại phu xin hãy nhận chá»— ngân lượng này.
- Không cần đâu! Bởi lễ diện kiến của quý thiếu gia đã quá hậu hĩnh, tiểu nhân mà nhận nữa thật là không phải! Cáo biệt!
Nếu mẩu đối thoại có làm Tiểu Bình hoang mang nhiá»u thì nhỠđó Tiểu Bình cÅ©ng tá»± Ä‘oán biết được nhiá»u Ä‘iá»u. Vì thế Tiểu Bình càng thêm mấy phần cảm kích Bạch Phụng khi nghe nàng ngay sau đó giả giá»ng ồm ồm của nam nhân để liên tiếp tuôn ra hàng trăm mệnh lệnh. Nào là:
- Gá»i xa phu Ä‘Æ°a cá»— xe đến!
Tiếp đó là:
- Thưởng cho Hồng Phúc Ä‘iếm trăm lạng bạc, bảo vá»›i há» chúng ta phải lên Ä‘Æ°á»ng ngay.
Tiếp nữa là:
- Chuyển Bạch thiếu gia ra xe. Vẫn phải nhẹ tay nhÆ° má»i lần.
Và sau cùng là:
- Kim SÆ¡n là chá»— bá»n ngÆ°Æ¡i không thể đến được, hãy nhận má»—i ngÆ°á»i năm trăm lạng bạc gá»i là chút quà má»n đối vá»›i bá»n ngÆ°Æ¡i sau thá»i gian dài đã hầu hạ Bạch thiếu gia chu đáo.
Cũng trao luôn cho xa phu, vì từ nay trở đi tự ta sẽ đưa Bạch thiếu gia đi! Cứ thế nhé! Cáo biệt!
Những thanh âm cuối cùng Tiểu Bình nghe và cảm nhận được chính là tiếng vó câu thi nhau nện Ä‘á»u.
Cá»™c ... Cá»™c ... Cá»™c ...
oOo Má»™t tràng cÆ°á»i vang dá»™i làm cho Tiểu Bình mÆ¡ màng choàng tỉnh:
- Ta bảo ngÆ°Æ¡i rồi, má»™t là dùng võ công để đánh đổi việc ta chữa trị cho đệ đệ ngÆ°Æ¡i, hai là ngÆ°Æ¡i phải lÆ°u lại đây, ban ngày thì hầu hạ ta nhÆ° hạng nô tì, chỉ có lúc đêm vá» má»›i được ta đối xá»­ nhÆ° má»™t nÆ°Æ¡ng tá»­. NgÆ°Æ¡i thuận hay không thuận, chỉ cần nói má»™t tiếng là xong. Hà tất cầu khẩn van xin, hy vá»ng ta thÆ°Æ¡ng hại. NhÆ°ng nhá»› là, ha ... ha ... chỉ được chá»n má»™t trong hai giải pháp. Äừng tưởng cứ chá»n giải pháp đầu, để có nhỡ thảm bại thì vẫn còn giải pháp thứ hai. Ha ... Ha ...
Vừa nghe xong nếu Tiểu Bình chỉ dám lá» má» Ä‘oán đó là lá»i nói dành cho Bạch Phụng, thì ngay sau đó thôi tất cả Ä‘á»u minh bạch.
Có tiếng Bạch Phụng cất lên:
- Vá» phÆ°Æ¡ng diện võ há»c tiểu nữ phải thừa nhận tôn giá quả là bậc cao minh, thoạt nhìn đã Ä‘oán biết tiểu nữ Ä‘ang cải dạng nam trang. Tuy nhiên, trÆ°á»›c khi tiểu nữ quyết định phải chá»n giải pháp nào, có lẽ tôn giá cÅ©ng nên biểu lá»™ chút y tài của tôn giá. Äể xem tôn giá liệu có đúng là ngÆ°á»i tiểu nữ Ä‘ang cần không. Vì cổ nhân có câu há»a hổ há»a bì nan há»a cốt ...
- Tri nhân tri diện bất tri âm! Ha ... ha ... Quái y này đâu ngại chuyện đó? Và để ngÆ°Æ¡i tâm phục khẩu phục, được, hãy nghe đây, hiện trạng của đệ đệ ngÆ°Æ¡i chỉ là do mất quá nhiá»u máu huyết, nhÆ°ng nguyên nhân tuyệt đối không do ngẫu nhiên. NgÆ°Æ¡i thừa nhận chứ?
Tiểu Bình giật mình và nhỠđó tất cả những gì xảy ra tại Bạch Cốt Cốc Ä‘á»u xuất hiện trở lại trong tâm trí cứ nhÆ° chuyện chỉ vừa má»›i xảy ra mà thôi.
TÆ°Æ¡ng tá»±, Tiểu Bình cÅ©ng giật mình khi lần đầu tiên nghe Bạch Phụng dùng lá»i nói thật ngá»t ngào để lên tiếng đối đáp vá»›i lão Quái Y vô lÆ°Æ¡ng:
- Quả là danh bất hÆ° truyá»n! Sau gần hai mÆ°Æ¡i ngày bôn ba cầu y cho xá đệ và cÅ©ng gặp khá nhiá»u bậc danh y, tiện nữ phải thú nhận chỉ có tôn giá má»›i đáng vá»›i bốn chữ Äệ Nhất Danh Y. Chẳng hay y thuật của tôn giá có cao minh bằng thần nhãn, nhÆ° tôn giá vừa chứng tá» chăng?
Äược tâng bốc, Ä‘iá»u này thì bất kỳ ai cÅ©ng thích, lão Quái Y cÆ°á»i khà khà:
- Sau khi ngÆ°Æ¡i thắng được ta, hoặc ngÆ°Æ¡i thuận tình làm nô tì cho ta, ngÆ°Æ¡i sẽ biết y thuật của ta cao minh nhÆ° thế nào. Còn bây giá», ha ... ha ...
- Tôn giá chÆ°a hiểu rõ ý của tiểu nữ rồi. Tiểu nữ đâu cần tôn giá trổ tài diệu thủ ngay bây giá»? Äiá»u tiểu nữ muốn biết là mong tôn giá giải thích phần nào phÆ°Æ¡ng cách tôn giá sẽ vận dụng để giúp xá đệ bình phục. Có nhÆ° thế tiểu nữ má»›i thật sá»± tin và tâm phục khẩu phục y tài của tôn giá.
Quái Y phẫn nộ:
- Ngươi nghĩ ta không thể chữa trị cho đệ đệ ngươi cho dù đã đoán biết nguyên nhân của bệnh trạng?
Bạch Phụng vẫn ngá»t ngào:
- Tiểu nữ nào dám. NhÆ°ng biết làm thế nào được nếu thế gian vẫn luôn có hạng ngÆ°á»i khẩu thuyết vô bằng, chỉ có hÆ° danh nhÆ°ng không há» có chân tài thá»±c há»c? Mong tôn giá chá»› lấy đó làm phiá»n!
Quái Y giận dữ:
- Äã không tin ta, hà cá»› ngÆ°Æ¡i đến đây cầu y? NgÆ°Æ¡i cần ta, chứ không phải ta cần ngÆ°Æ¡i, việc gì ta phải chìu theo ý muốn ngông cuồng của ngÆ°Æ¡i?
Má»i diá»…n biến thế là xoay chiá»u, lần đầu tiên Tiểu Bình được nghe giá»ng nói lạnh nhÆ° băng của Bạch Phụng:
- Ta thừa nhận ta Ä‘ang là ngÆ°á»i cầu y. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i cÅ©ng phải hiểu rằng nhân vật mà ta cần phải là má»™t Quái Y thá»±c sá»±. Chứ không phải thứ giả danh nhÆ° ngÆ°Æ¡i.
Tiểu Bình thầm hoang mang không hiểu vì sao Bạch Phụng lại dám có những lá»i này vá»›i ngÆ°á»i mà nàng Ä‘ang thật sá»± cần đến.
Có lẽ Quái Y cÅ©ng hoang mang nhÆ° thế, Tiểu Bình nghe lão há»i bằng giá»ng cố ká»m nén tâm trạng phẫn ná»™:
- Ngươi bảo ta chỉ là kẻ giả danh Quái Y?
Bạch Phụng hừ lạnh:
- NgÆ°Æ¡i có gian nhÆ°ng không có có ngoan, hay nói đúng hÆ¡n mức Ä‘á»™ am hiểu của ngÆ°Æ¡i quá chuẩn xác khiến ta nghi ngá». Và để biết Ä‘iá»u ta ngá» là đúng hay sai có lẽ chỉ có má»™t biện pháp duy nhất! Äỡ!
Giá»ng cÆ°á»i của lão Quái Y có dịp vang lên:
- Tiện tỳ ngÆ°Æ¡i đã tá»± chuốc há»a rồi. Kẻ cần phải Ä‘á»™ng thủ chính là ta má»›i đúng. Xem chiêu, ha ... ha ...
Má»™t tiếng chấn Ä‘á»™ng tợ nhÆ° tiếng sấm nổ ngay lập tức vang vá»ng vào tai Tiểu Bình, kèm theo đó là tiếng kêu kinh hoảng của lã Quái Y:
- Sao ngươi cũng am hiểu công phu tà môn này? Bạch Cốt đã đến, chao ôi, Bạch Cốt đã đến!
Tiểu Bình nghe Bạch Phụng bật thét lanh lảnh:
- Quả nhiên ngÆ°Æ¡i đúng là hạng giả danh! Nói, Ä‘iá»u gì khiến bá»n ngÆ°Æ¡i nghi ngá», lại còn to gan dám lập mÆ°u định Ä‘Æ°a bá»n ta vào bẫy?
Tiểu Bình vụt hiểu và thật sÆ° thán phục Bạch Phụng, vì bằng cách nào không biết nàng đã mau chóng phát hiện sá»± giả dối của đối phÆ°Æ¡ng. Tuy nhiên nếu má»™t nan Ä‘á» khác khiến Tiểu Bình không thể nào hiểu được. Äó là vì sao kẻ giả danh Quái Y lại nhanh chónh nhận biết Bạch Phụng là ngÆ°á»i của Bạch Cốt Môn, và tại sao kẻ đó khi nhắc đến hai chữ Bạch Cốt thì tá» ra hoảng loạn đến tá»™t cùng?
Bạch Phụng đã cải dạng nam trang, đây là Ä‘iá»u Tiểu Bình vừa biết. Vì thế Tiểu Bình nghÄ©, nhân vật nào nếu vì nhìn thấy Bạch Phụng liá»n nhận ra nàng cải dạng nam trang, đồng thá»i còn Ä‘oán biết lai lịch xuất thân của nàng ắt phải có tài thông thiên triệt địa hoặc phải có sá»± dò xét lâu dài, cá»™ng vá»›i nguồn cung cấp tin chuẩn xác. Và vì nhân vật giả dạng Quái Y đã tá» lá»™ tâm trạng hoảng kinh vá»›i hai chữ Bạch Cốt thì ngÆ°á»i này tuyệt đối không thể có tài thông thiên triệt địa. Cứ thế mà suy thì việc Bạch Phụng cho đối phÆ°Æ¡ng không chỉ có má»™t ngÆ°á»i, nàng gá»i là bá»n ngÆ°Æ¡i, dÄ© nhiên là Ä‘iá»u hoàn toàn đúng.
NghÄ© đến đây, Tiểu Bình kết luận Bạch Phụng Ä‘ang phải đối phó vá»›i má»™t nhóm ngÆ°á»i có thể nói là bất hảo vá»›i má»™t hoặc nhiá»u âm mÆ°u gây bất lợi cho nàng!
Lo sợ cho Bạch Phụng, Tiểu Bình chỉ muốn mở toang mắt và mở thật to miệng để bảo nàng đừng vì Tiểu Bình mà mạo hiểu, sẽ lụy đến bản thân. Tuy nhiên Tiểu Bình hoàn toàn bất lực và tự giận bản thân vì sự bất lực không đúng lúc như thế này.
Mạch suy nghÄ© có lẽ sẽ cứ mãi tiếp tục đến và day dứt Tiểu Bình nếu nhÆ° không có Ä‘iá»u bất ngá» xảy đến. Äó là toàn thân Tiểu Bình bá»—ng chạm mạnh, cùng má»™t lúc vá»›i tiếng quát cá»±c to vang lên lồng lá»™ng:
- Tiện nhân mau dừng tay, nếu không ta sẽ quật tiểu tử này tan xác.
Toàn thân đang trong tình trạng có thể ví như kẻ chết rồi, lực va chạm làm cho toàn bộ gân cốt huyết mạch Tiểu Bình thêm rệu rã, đau đớn.
Có tiếng Bạch Phụng thét vang:
- Bá»n cẩu tặc các ngÆ°Æ¡i chá»› có nuôi má»™ng hão huyá»n. Bạch Cốt Cốc lúc này chỉ là nÆ¡i hoang vắng. Äến má»™t ngÆ°á»i hiện diện cÅ©ng chẳng còn, nói làm chi những chân kinh võ há»c hay vật báu hãn thế là những thứ không há» có nhÆ° lá»i má»i ngÆ°á»i đồn đại.
Thân thể Tiểu Bình chợt bị lắc lÆ°, má»™t cảm nhận cho Tiểu Bình biết là bản thân Ä‘ang được nâng lên cao, không còn nằm ở má»™t chá»— nào đó cố định nữa. Äồng thá»i tai Tiểu Bình nghe má»™t thanh âm cÅ©ng là thanh âm vừa má»›i phát ra tiếng quát lúc má»›i rồi:
- NgÆ°Æ¡i xem bá»n ta là những đứa trẻ lên ba hay sao? Chỉ chÆ°a đầy má»™t tuần trăng, từ Bạch Cốt Cốc đã có quá nhiá»u nhân vật xuất hiện, và ai ai trong há» cÅ©ng Ä‘á»u xuất hiện vá»›i bản lãnh hoàn toàn vượt trá»™i so vá»›i lúc trÆ°á»›c. Rõ ràng nhất chính là Bạch Cốt Môn và Thần Bang. Tại sao bá»n ta phải tin lá»i ngÆ°Æ¡i rằng ở Bạch Cốt Cốc không há» có báu vật?
Bạch Phụng đấu dịu, giá»ng nói của nàng Ä‘ang thể hiện rõ Ä‘iá»u đó:
- Thôi được, bá»n ngÆ°Æ¡i tin hay không thì tùy. NhÆ°ng trÆ°á»›c hết hãy đặt đệ đệ ta xuống, đừng quá mạnh tay khiến chút sinh khí còn lại của y không thể bảo toàn.
Vậy là Tiểu Bình hiểu mình Ä‘ang bị ngÆ°á»i dùng sức lá»±c cánh tay nâng Tiểu Bình lên cao, và nhân vật này nhÆ° vừa hăm dá»a Bạch Phụng sẽ quật Tiểu Bình thật mạnh xuống đất cho tan xác nếu Bạch Phụng không tá» ra ngoan ngoãn. Nhân vật này lại bật cÆ°á»i:
- Bá»n ta cÅ©ng đâu dại để đệ đệ ngÆ°Æ¡i chết Ä‘i? Vì tin tức bá»n ta thu thập ... há» ... há» ... thì bất kỳ ai muốn xuất nhập Bạch Cốt Cốc má»™t cách vẹn toàn cần phải có má»™t vật bảo đảm chính là đệ đệ ngÆ°Æ¡i. Nào, nói Ä‘i chứ, có phải chỉ cần má»™t vài giá»t máu của đệ đệ ngÆ°Æ¡i bá»n ta sẽ ung dung ra vào Bạch Cốt Cốc mà không gặp bất kỳ chuyện gì bất ổn? Äúng thế không?
Tiểu Bình thầm giật mình vá»›i Ä‘iá»u vừa nghe.
Có lẽ Bạch Phụng cũng có tâm trạng tương tự nên hốt hoảng kêu lên:
- Hoang Ä‘Æ°á»ng! Giữa máu ngÆ°á»i và việc xuất nhập Bạch Cốt Cốc đâu thể có mối liên quan kỳ quặc nhÆ° bá»n ngÆ°Æ¡i vừa nói.
- Hoang Ä‘Æ°á»ng? Ha ... ha ... mà cÅ©ng có thể lắm, nếu hai chữ “máu ngÆ°á»i" ngÆ°Æ¡i vừa nói sẽ không là máu của đệ đệ ngÆ°Æ¡i. Chỉ tiếc, đệ đệ ngÆ°Æ¡i lại có dấu hiệu đã bị mất quá nhiá»u huyết máu, má»™t lượng máu đủ cho mấy mÆ°Æ¡i nhân vật từng bị thất tung tại Bạch Cốt Cốc mà nay đã tái xuất giang hồ. Trừ phi tiện nhân ngÆ°Æ¡i có lá»i giải thích nào khác nghe thuận tai hÆ¡n vá» hiện trạng lúc này của đệ đệ ngÆ°Æ¡i.
Bạch Phụng bối rối thấy rõ:
- Có thể đây chỉ là Ä‘iá»u ngẫu nhiên. Vả lại, ta ... chuyện nhảm nhí nhÆ° vậy mà bá»n ngÆ°Æ¡i cÅ©ng tin được sao?
Nhân vật Ä‘ang nâng Tiểu Bình lên cao lại cÆ°á»i:
- NghÄ©a là ngÆ°Æ¡i không có cách giải thích nào khác? Vậy thì tốt, đệ đệ ngÆ°Æ¡i sẽ đến lượt bá»n ta quan tâm chu đáo, sẽ có ngÆ°á»i giúp đệ đệ ngÆ°Æ¡i bình phục. NgÆ°Æ¡i không cần phải lo lắng gì nữa. Bằng không, ha ... ha ... chỉ má»™t lá»i khÆ°á»›c từ của ngÆ°Æ¡i thôi, đệ đệ ngÆ°Æ¡i sẽ ngay lập tất biến thành ngÆ°á»i thiên cổ. Ha ... ha ...
Bạch Phụng vụt kêu lên:
- NgÆ°Æ¡i muốn nói Quái Y thật đã bị bá»n ngÆ°Æ¡i khống chế? Bá»n ngÆ°Æ¡i định bảo Quái Y chữa trị cho đệ đệ ta, sau đó bá»n ngÆ°Æ¡i sẽ dùng máu huyết của đệ đệ ta để..... - Không sai! Äệ đệ ngÆ°Æ¡i sẽ được an toàn, kể cả ngÆ°Æ¡i cÅ©ng vậy nếu chấp thuận lá»i Ä‘á» xuất của bổn giáo Thanh Y.
Bạch Phụng bật cÆ°á»i:
- Hóa ra bá»n ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i Thanh Y giáo! Ta dù chÆ°a biết Thanh Y giáo có thật sá»± lợi hại hay không nhÆ°ng thiết nghÄ© Thanh Y giáo quả là to gan lá»›n mật, đã rõ ta là ngÆ°á»i Bạch Cốt Môn nhÆ°ng vẫn ngang nhiên hết dùng thủ Ä‘oạn bất minh lại dùng lá»i Ä‘Æ°á»ng mật mê hoặc. Bá»n ngÆ°Æ¡i nghÄ© ta có thể an tâm giao đệ đệ ta cho bá»n ngÆ°Æ¡i Æ°?
Chính Tiểu Bình cÅ©ng nghÄ© nhÆ° thế. NhÆ°ng khi có tiếng đối phÆ°Æ¡ng đáp lại, lá»i đáp liá»n làm cho Tiểu Bình và Bạch Phụng phải hoang mang ngỡ ngàng. Nhân vật ná» bảo:
- Chẳng trách Bạch Phụng cô nÆ°Æ¡ng từ nãy giá» vẫn quyết liệt cùng bá»n ta đối đầu.
Hoặc là cô nÆ°Æ¡ng quá xem thÆ°á»ng bổn giáo Thanh Y hoặc là cô nÆ°Æ¡ng nghÄ© Thanh Y giáo luôn hành sá»± hồ đồ, không biết tiện lÆ°á»ng hậu quả, dám Ä‘Æ°Æ¡ng đầu cùng Bạch Cốt Môn tuy má»›i xuất đầu lá»™ diện nhÆ°ng đã lá»™ rõ dã tâm mÆ°u đồ Ä‘á»™c bá võ lâm.
Bạch Phụng bật kêu:
- Sao ... các hạ biết rõ tính danh ta là Bạch Phụng?
- Äó là bằng chứng cho cô nÆ°Æ¡ng biết bổn giáo chÆ°a bao giá» hành sá»± hồ đồ.
- Còn sao các hạ bảo Bạch Cốt Môn có mưu đồ độc bá võ lâm?
- Äây là bằng chứng khác cho cô nÆ°Æ¡ng thấy bổn giáo không phải hạng dá»… xem thÆ°á»ng.
Vì Bạch Cốt Môn dù có mưu toan thế nào đi nữa, bổn giáo vẫn không vì thế mà e ngại. Nói rõ hơn, dù cô nương có là môn đồ đang bị Bạch Cốt Môn tróc nã, bổn giáo vẫn có thừa thế lực tạo cho cô nương một chỗ dung thân.
Bạch Phụng để lá»™ sá»± bàng hoàng qua giá»ng nói:
- Ta là ngÆ°á»i Ä‘ang bị Bạch Cốt Môn tróc nã? Thanh Y giáo không thế mà tạo cho ta má»™t chá»— dung thân? Nếu ta hiểu không sai thì Thanh Y giáo đã từ lệnh tróc nã này mà Ä‘oán biết ta chính là Bạch Phụng, ngÆ°á»i luôn xuất hiện bên cạnh đệ đệ, má»™t nhân vật bị mất nhiá»u máu huyết có liên quan đến Bạch Cốt Cốc?
- Không sai! Và ta có thể cho cô nÆ°Æ¡ng biết thêm má»™t Ä‘iá»u, chính vì sắc mặt nhợt nhạt của ngÆ°á»i mất nhiá»u máu huyết nhÆ° lệnh đệ đã cáo tố thân phận thật sá»± của cô nÆ°Æ¡ng. Äồng thá»i vào lúc này không phải chỉ có má»™t mình bổn giáo là biết rõ vá» lệnh tróc nã cô nÆ°Æ¡ng do chính Bạch Cốt Môn phát ra, cả võ lâm Ä‘á»u biết và từ đó có thể hiểu cô nÆ°Æ¡ng hiện Ä‘ang là đối tượng được toàn thể võ lâm đặc biệt lÆ°u tâm.
- Mục đích là xuất nhập Bạch Cốt Cốc tìm báu vật?
Nhân vật ná» cÆ°á»i dài:
- Không sai! Những gì cần nói ta đã nói cả rồi, có thể bổn giáo đã quá thành thật với cô nương. GiỠthì hãy xem cô nương sẽ có chủ ý như thế nào đáp lại thành ý của bổn giáo.
Lá»i Bạch Phụng đáp khiến bản thân Tiểu Bình giật mình:
- Ta thừa nhận quý giáo đã có thành ý. Äược, ta chấp thuận giao đệ đệ ta cho quý giáo vì biết rằng quý giáo chỉ cần máu chứ không cần sinh mạng của đệ đệ. Phần ta ...
Nhận vật ná» chợt há»i chận ngang:
- Hình như cô nương bất bình vì biết rõ lệnh tróc nã dành cho cô nương?
Bạch Phụng hừ nhẹ:
- Tại sao ta phải bất bình? Trái lại thì có, ta bất phục khi nghe bảo Bạch Cốt Môn có mÆ°u đồ Ä‘á»™c bá võ lâm. Hay nói đúng hÆ¡n ta chỉ muốn minh bạch Ä‘iá»u này là hÆ° hay thá»±c!
Nhân vật ná» hạ thấp giá»ng:
- Cô nÆ°Æ¡ng sẽ làm gì nếu bị má»i ngÆ°á»i và nhất là Bạch Cốt Môn tra há»i vá» tung tích lệnh đệ?
Bạch Phụng liá»n tá» rõ là ngÆ°á»i có tâm cÆ¡ khí khái đáp:
- Các hạ ngại má»i ngÆ°á»i biết tin Thanh Y giáo Ä‘ang cầm giữ sinh mạng đệ đệ ta? Yên tâm Ä‘i, ta cÅ©ng đâu muốn đệ đệ ta mất mạng? Ta sẽ bảo, hừ, đệ đệ ta vì cạn kiệt khí huyết nên đã chết. Hẳn quý giáo hài lòng vá»›i sá»± sắp đặt này?
Nhân vật ná» bật cÆ°á»i:
- Chỉ tiếc cô nÆ°Æ¡ng vẫn còn ít nhiá»u thiện cảm vá»›i Bạch Cốt Môn là chốn cô nÆ°Æ¡ng xuất thân. Bằng không ngÆ°á»i nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng nếu chấp thuận gia nhập bổn giáo, ắt bổn giáo sẽ có thêm má»™t nhân tài kiệt xuất! Hãy triệt thoái toàn bá»™ Thanh Y Cung thủ và cung nghinh tiá»…n Bạch Phụng cô nÆ°Æ¡ng! Ha ... ha ...
Bạch Phụng chỉ nói vá»›i Tiểu Bình má»™t lá»i trÆ°á»›c lúc nàng bá» Ä‘i:
- Mong Bình đệ hiểu và đừng trách tỷ tỷ! Cáo biệt!
Vút!
Tiểu Bình vậy là biết Bạch Phụng đã bá» Ä‘i và việc nàng lìa xa tạo cho Tiểu Bình trùng trùng nghi vấn, khó mong tìm lá»i giải đáp vào lúc này ...
Tài sản của dth_abcd

  #13  
Old 31-05-2008, 07:56 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 13

Hoạt Tử Nhân




Bản thân đang lâm vào tình huống như thế nào, qua những gì đã và đang xảy ra.
Tiểu Bình cũng dần dà tự hiểu. Vì thế, chính Tiểu Bình cũng đang lấy làm kinh ngạc, khi nhận ra chưa lần nào bản thân Tiểu Bình lại tỉnh táo như lần này, nhất là sự tỉnh táo kéo dài khá lâu, đủ cho Tiểu Bình nghe và hiểu tất cả những gì đang diễn ra xung quanh cho dù Tiểu Bình không thể cử động, cũng không thể tự mở mắt để nhìn và tự mở miệng để phát thành thanh âm.
Bạch Phụng đã Ä‘i khá»i, vậy là Tiểu Bình chỉ còn lại má»™t mình giữa bá»n ngÆ°á»i Ä‘á»u là Thanh Y giáo, khó phân biệt được há» là địch hay là bằng hữu.
Tiểu Bình nghe há» Ä‘ang đối thoại vá»›i nhau. Má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang tá» ra thận trá»ng:
- Äể cho ả Ä‘i, chúng ta làm nhÆ° thế đúng hay là sai? Lợi và hại chỉ chênh nhau má»™t kẽ tóc.
NgÆ°á»i khác hừ nhẹ:
- Nếu đúng theo thông tin chúng ta nhận được thì ả Bạch Phụng này dù đi hay lưu lại cũng không gây hại gì cho chúng ta. Vì ả đang bị Bạch Cốt Môn tróc nã, ả bị quy cho tội phản đồ. Ả khó có khả năng đứng vỠphe Bạch Cốt Môn và đối đầu cùng chúng ta.
NgÆ°á»i thứ ba phản bác:
- Cho dù đó là thông tin đúng thì chúng ta vẫn phải lÆ°á»ng trÆ°á»›c việc ả sẽ bị Bạch Cốt Môn bắt giữ và tra há»i vá» tiểu tá»­ này. Và nếu chuyện đó thật sá»± xảy ra ắt Bạch Cốt Môn sẽ có thái Ä‘á»™ vá»›i chúng ta. Liệu chúng ta có cách nào đối phó chúng chăng?
Nhân vật lúc nãy đằng hắng nhẹ lại lên tiếng và thủy chung nhân vật này vẫn tá» ra Ä‘iá»m tÄ©nh:
- Vẫn vô ngại, nếu ả Bạch Phụng cứ tiếp tục xem trá»ng sinh mạng đệ đệ ả hÆ¡n chính sinh mạng bản thân ả nhÆ° lúc nãy ả đã để lá»™ ra. Và nhÆ° thế, tin đệ đệ ả Ä‘ang do chúng ta sanh cầm nhất định không bao giá» tiết lá»™.
- Nếu được vậy thì tốt. Chỉ sợ không ngậm miệng được lâu trước thủ đoạn tra khảo chắc chắn phải rất tàn khốc của Bạch Cốt Môn.
- Ả phải chấp nhận thôi. Huống chi ngÆ°á»i có tâm cÆ¡ nhanh nhạy và tinh tế nhÆ° ả ắt phải hiểu rằng ả có tiết lá»™ hay không thì má»™t khi ả đã rÆ¡i vào tay Bạch Cốt Môn thì mạng sống ả kể nhÆ° chẳng còn. Ả đâu quá khá» khạo để gây há»a thêm cho sinh mạng đệ đệ ả!
Äược những lá»i lẽ này thuyết phục, toàn bá»™ những ngÆ°á»i Ä‘Æ°Æ¡ng diện Ä‘á»u thở phào nhẹ nhõm. Äến nổi có má»™t nhân vật cÅ©ng cao hứng thốt lên lá»i huênh hoang:
- Nếu vậy chúng ta không việc gì phải sợ. Ai đến mặc ai, Thanh Y cung thủ, đôi cung nỠđầy lợi hại do chúng ta đã dày công đào luyện ắt sẽ đủ đối phó vá»›i bất kỳ ai không má»i mà đến. Äiá»u cấp thiết bây giá» là chúng ta cần phải tìm má»i biện pháp giúp tiểu tá»­ tỉnh lại và phục hồi.
- Dá»… thôi, chúng ta đã có Quái Y trong tay. Hy vá»ng Quái Y không gây khó dá»… cho chúng ta, ngược lại còn giúp chúng ta hoàn thành kế sách đã định.
- Hừ! Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến. Äể xem Quái Y có thật sá»± danh phù thá»±c lá»±c không?
Cùng với thanh âm khào khào chợt vang lên, Tiểu Bình còn nhận đang có một bàn tay di chuyển một cách linh hoạt khắp thân thể mình.
- DÆ°Æ¡ng suy mà Âm cÅ©ng suy, mạch tượng thì má»ng manh nhÆ° tÆ¡, tuy vẫn còn chi trì nhÆ°ng chỉ là tạm thá»i. Cá»™ng vá»›i máu huyết hồ nhÆ° đã cạn kiệt, bá»n Thanh Y giáo các ngÆ°Æ¡i bảo lão phu phải làm gì đối vá»›i Hoạt Tá»­ Nhân này đây?
Nhân vật Thanh Y giáo vẫn luôn tá» ra Ä‘iá»m tÄ©nh thì ngay lúc này cÅ©ng Ä‘iá»m tÄ©nh:
- Lão còn gá»i tiểu tá»­ này là Hoạt Tá»­ Nhân thì tốt rồi, chúng ta cÅ©ng cho là thế! Phần của lão, bấy lâu nay Thanh Y giáo đã đối đãi vá»›i lão thế nào, ắt lão vẫn còn nhá»›, việc của lão chỉ là làm sao cho tiểu tá»­ tiếp tục chi trì sá»± sống và sau nữa là làm cho máu huyết của tiểu tá»­ tá»± phát sinh. Chúng ta không còn đòi há»i gì hÆ¡n.
Giá»ng nói khào khào liá»n vang lên, cho Tiểu Bình biết đó là giá»ng của Quái Y đích thá»±c:
- NgÆ°Æ¡i bảo không đòi há»i gì hÆ¡n thì đó chính là sá»± thật. Bởi làm gì có đòi há»i nào khác khiến lão phu biết là phải thúc thủ nhÆ° đòi há»i vừa rồi của ngÆ°Æ¡i?
- à lão muốn khước từ?
- Hừ! Không khÆ°á»›c từ thì còn phải làm gì? Äể lão phu cho bá»n ngÆ°Æ¡i biết, hiệng trạng của tiểu tá»­ này thì dù cho Hoa Äà có tái thế, Biển ThÆ°á»›c có tái sinh cÅ©ng phải thúc thủ thôi.
- Nhưng lão là Quái Y, có việc kỳ quái nào mà lão không thể nghĩ ra và thực hiện? Lão hãy chứng tỠlão là Quái Y thì hơn.
- Lão phu là Quái Y chứ chÆ°a phải là Thiên Tào hay là Diêm Chúa. Lão phu đâu thể biến má»™t kẻ chết thành ngÆ°á»i sống?
- NhÆ°ng tiểu tá»­ chÆ°a phải là ngÆ°á»i chết. Chẳng phải lão vừa gá»i tiểu tá»­ là Hoạt Tá»­ Nhân đó sao?
- Hoạt Tá»­ Nhân thì sao? Nào khác gì má»™t tá»­ thi nếu không kể đến những nhịp hô hấp má»ng manh và thỉnh thoảng tiểu tá»­ má»›i có được? Bá»n ngÆ°Æ¡i nên minh bạch má»™t Ä‘iá»u, tiểu tá»­ kể nhÆ° là ngÆ°á»i sắp chết, rõ chÆ°a?
- Sắp chết chứ chÆ°a phải đã chết. Trá»ng trách của lão là làm cho tiểu tá»­ đừng chết, rõ chÆ°a?
Giá»ng của Quái Y chùng xuống:
- Rõ rồi, và bá»n ngÆ°Æ¡i Ä‘ang bắt lão phu làm má»™t việc tợ nhÆ° Ä‘á»™i trá»i. NhÆ°ng lão phu đành phải chấp thuận nếu bá»n ngÆ°Æ¡i giúp lão phu thá»±c hiện má»™t Ä‘iá»u mà lão phu không thể thá»±c hiện.
- Việc gì?
- Truyá»n ná»™i lá»±c cho tiểu tá»­ đó, để tiểu tá»­ có thể tá»± dẫn lÆ°u chân nguyên giúp cho máu huyết bản thân y tá»± tái sinh, bá»n ngÆ°Æ¡i cÅ©ng phải truyá»n thụ cho y má»™t thứ ná»™i công tâm pháp gì đó cÅ©ng được. Thế nào?
- Sao? Truyá»n thụ ná»™i công tâm pháp cho má»™t kẻ Ä‘ang trong tình trạng mê man và không biết đến bao giá» má»›i tỉnh? Lão đừng đùa chứ?
- Hừ! Äâu khác gì thứ đòi há»i mà bá»n ngÆ°Æ¡i vừa Ä‘á» xuất cho lão phu? Chính bá»n ngÆ°Æ¡i vừa đùa vá»›i lão phu đó thôi.
- Ta hiểu rồi! à lão muốn nói đó là cách duy nhất giúp tiểu tử hồi phục!
- Không sai! Và cách này chỉ có thể thá»±c hiện nếu tiểu tá»­ đừng có mê man, đồng thá»i chính tiểu tá»­ cÅ©ng phải đồng tình để tá»± mình vượt qua ngưỡng cá»­a của thần chết. Lá»i của lão phu đến đây là hết, và đó cÅ©ng là tất cả những gì có liên quan đến kiến văn y thuật mà trá»n má»™t Ä‘á»i lão phu đã thu thập.
- Chao ôi! Vậy lão cÅ©ng không thể giúp tiểu tá»­ tỉnh lại, cho dù chỉ trong má»™t thá»i gian ngắn.
Lần đầu tiên Tiểu Bình nghe lão Quái Y cÆ°á»i:
- NgÆ°Æ¡i muốn tiểu tá»­ tỉnh lại làm gì? Hay ngÆ°Æ¡i nghÄ© tiểu tá»­ rồi sẽ vui vẻ tiếp nhận việc truyá»n thụ ná»™i công tâm pháp, để sau đó khi có thể tá»± làm cho máu huyết tái sinh tiểu tá»­ cÅ©ng sẽ vui vẻ để ngÆ°Æ¡i rút hết bầu huyết này đến bầu huyết khác, tạo cho ngÆ°Æ¡i cÆ¡ há»™i thao túng và lập thủ Ä‘oạn đối vá»›i những ai Ä‘ang manh nha có ý đồ muốn xuất nhập Bạch Cốt Cốc?
Và nếu có ý nghÄ© này phải chăng do ngÆ°Æ¡i chủ quan, tưởng rằng tiểu tá»­ hiện là ngÆ°á»i bị Thanh Y giáo sanh cầm? NgÆ°Æ¡i hãy tỉnh má»™ng là vừa. Ha ... ha ...
Lập tức có nhiá»u tiếng quát tháo vang lên, để cho Tiểu Bình biết sắp sá»­a có má»™t trận giao chiến giữa Thanh Y giáo và Quái Y, nhÆ° chuyện đã xảy ra giữa Bạch Phụng và bá»n Thanh Y giáo lúc nãy.
Tiếng gầm to như tiếng sấm động của lão Quái Y vang lên:
- Äá»™i Thanh Y Cung Thủ đã có lệnh triệt thoái, còn lại bốn ngÆ°á»i bá»n ngÆ°Æ¡i liệu có tÆ° cách đối đầu vá»›i lão phu Æ°? Hãy xem chưởng!
Ầm! Ầm!
Bá»n Thanh Y giáo càng được cá»› quát tháo ầm Ä©:
- Giá»i thật đấy, không ngá» bấy lâu nay bổn giáo và toàn thể võ lâm Ä‘á»u bị lão Quái Y che mắt. Hóa ra thân thủ còn cao minh hÆ¡n cả y thuật! Äỡ!
Ầm! Ầm!
Tiểu Bình bá»—ng bị má»™t ngÆ°á»i nhấc lên. Sau đó có tiếng bá»n Thanh Y giáo gào thét:
- Tiểu tá»­ là do bá»n ta lập mÆ°u cầm giữ, lão Quái Y đừng hòng phá»—ng tay trên.
- Mau đuổi theo lão!
Tiểu Bình nghe tràng cÆ°á»i khùng khục của lão Quái Y vang ngay bên tai:
- NÆ¡i này vốn là nÆ¡i lão phu từng cÆ° ngụ, bá»n ngÆ°Æ¡i muốn Ä‘uổi cứ Ä‘uổi, nhÆ°ng rồi sẽ phải thất vá»ng thôi. Ha ... ha ...
Vút!
Cảm nhận không hỠđánh lừa Tiểu Bình, qua việc gió đang thổi lồng lộng qua bên tai, Tiểu Bình biết bản thân đang được lão Quái Y dùng khinh thân pháp đưa đi và có lẽ càng lúc càng đi sâu vào Kim Sơn, nơi Quái Y do từng lưu ngụ nên rất thông thuộc địa hình.
Chợt Tiểu Bình nghe lão Quái Y lẩm bẩm:
- Bá»n chúng Ä‘iá»u Ä‘á»™ng ngÆ°á»i cÅ©ng nhanh thật! Hừ! Äịnh phong tá»a toàn Kim SÆ¡n này à?
Không dễ thế đâu!
Thân hình Tiểu Bình vẫn tiếp tục bị Ä‘Æ°a Ä‘i nhÆ°ng Tiểu Bình hiểu qua câu nói lầm bầm của lão chắc hẳn lão Ä‘ang liên tục chuyển đổi phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng, quyết không để bá»n Thanh Y giáo nhá» có nhân số thật đông sẽ phong tá»a má»i lối Ä‘i của lão.
Và Ä‘iá»u này Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên dẫn đến má»™t hậu quả đó là thân hình của Tiểu Bình chợt bị va chạm vào má»™t vật cứng, có lẽ lão Ä‘ang chui vào những Ä‘á»™ng kín và do khẩn trÆ°Æ¡ng nên lão không thể tránh cho Tiểu Bình những va chạm khiến Tiểu Bình vì Ä‘au phải trở lại tình trạng mê man nhÆ° bao nhiêu lần trÆ°á»›c đó.
oOo - Trưởng lão có chắc chắn bí thuật Mê Hồn sẽ giúp bổn cung thu kết quả.
Nhận thức của Tiểu Bình đã có trở lại, đúng vào lúc Tiểu Bình nghe câu nói trên do má»™t thanh âm thánh thót, đích thị là thanh âm của má»™t nữ nhân phát ra. Và liá»n sau đó Tiểu Bình nghe câu đáp của lão Quái Y, cÅ©ng là liên quan đến bí thuật Mê Hồn và má»™t danh xÆ°ng kỳ lại gá»i là “Bổn Cungâ€! Lão Ä‘ang biện giải:
- Tiểu tá»­ kể nhÆ° đã chết, bất quá chỉ còn má»™t chút hÆ¡i thở để gá»i tiểu tá»­ là Hoạt Tá»­ Nhân. Lão phu dù không phải là ngÆ°á»i Ä‘á»™c ác vẫn đành miá»…n cưỡng chá»n giải pháp duy nhất này hầu giúp bổn cung thu hồi thánh vật. NhÆ°ng tán thành hay không đó là quyá»n quyết định sau cùng của Cung chủ.
Lần đầu tiên Tiểu Bình má»›i biết thế nào là tâm trạng sợ chết của ngÆ°á»i biết chắc bản thân phải chết. Và đó chính là hiện trạng của Tiểu Bình trong thá»i gian qua mặc cho Bạch Phụng đã tận lá»±c tận chạy chá»t má»i nÆ¡i má»i chá»— quyết giành giật lại Tiểu Bình từ tay tá»­ thần, và bất chấp y thuật cao minh vào bậc thượng đẳng của má»™t nhân vật được mệnh danh Quái Y.
Tiểu Bình sắp chết, chao ôi đó là Ä‘iá»u đáng sợ hãi, chẳng thà để Tiểu Bình tá»± cảm nhận sá»± thật đáng sợ này còn hÆ¡n là nghe tận tai lá»i ngÆ°á»i khác nói vá» mình nhÆ° thế.
Tuy nhiên Tiểu Bình thầm cÆ°á»i mỉa bản thân, hỠđâu có ý nói cho Tiểu Bình nghe. Vì đối vá»›i há» Tiểu Bình hiện Ä‘ang là Hoạt Tá»­ Nhân kia mà, má»™t ngÆ°á»i kể nhÆ° đã chết nếu nhìn qua dáng vẻ bên ngoài. NhÆ° vậy hỠđâu nghÄ© Tiểu Bình có thể nghe được những gì há» Ä‘ang nói, Ä‘ang đàm đạo cho dù những lá»i đó Ä‘á» cập đến chính Tiểu Bình.
Chợt Tiểu Bình nghe giật thót cả ngÆ°á»i, đó là Tiểu Bình cảm nhận nhÆ° thế, chứ bản thân Tiểu Bình nào có nhích Ä‘á»™ng gì được để gá»i là giật thót khi bên tai bá»—ng tiếp nhận ba chữ Há»at CÆ°Æ¡ng Thi dÆ°á»ng nhÆ° do lão Quái Y đã nói ra thì phải. Tiểu Bình vá»™i chú tâm nghe tiếp.
Äúng là lão Quái Y Ä‘ang nói:
- Có gá»i nhÆ° thế cÅ©ng không có gì là sai. Vì sau khi được Cung Chủ hoàn thành, vá»›i thủ thuật của lão phu, tiểu tá»­ Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên sẽ có đủ má»i dấu hiệu của má»™t Hoạt CÆ°Æ¡ng Thi. Nào là biết y có Ä‘á»™ng cái chi, nào là có thể tá»± vận công dẫn lÆ°u ná»™i kình theo tâm pháp mà Cung Chủ muốn tiểu tá»­ phải vận hành. Có khác má»™t Ä‘iểm là nếu so vá»›i Hoạt CÆ°Æ¡ng Thi thì tiểu tá»­ vẫn có đầy đủ những cảm nhận nhÆ° những ngÆ°á»i còn sống. NghÄ©a là vẫn Ä‘au Ä‘á»›n vá» thể xác, vẫn phải ăn khi đói, uống khi khát, vẫn chảy máu huyết đến cạn cùng, nếu bị địch nhân đả thÆ°Æ¡ng. NghÄ©a là ...
Giá»ng nữ nhân cắt ngang:
- Tiểu Ä‘iệt hiểu rồi. Nói cách khác, y vẫn là ngÆ°á»i nhÆ° má»i ngÆ°á»i chỉ trừ phần nhận thức vá» tri giác?
Quái Y thừa nhận:
- Äúng vậy! Vì thế theo lão phu, chúng ta nên gá»i tiểu tá»­ là Hoạt Tá»­ Nhân thì đúng hÆ¡n.
Giá»ng nữ nhân ra chiá»u áy náy:
- Hoạt Tử Nhân? Vì hoài bão suốt mấy trăm năm qua của bổn cung, trưởng lão nói đi, chúng ta có nên tiến hành việc này chăng?
Quái Y trấn an:
- Lão phu cÅ©ng từng áy náy lÆ°Æ¡ng tâm. NhÆ°ng má»i tâm trạng này sẽ không còn nữa nếu Cung Chủ nghÄ© đến việc tiểu tá»­ rồi sẽ nhÆ° thế nào khi rÆ¡i vào tay Thần Bang hay Bạch Cốt Môn hoặc Thanh Y giáo hoặc là các môn phái khác. Tiểu tá»­ sẽ chết, đó là Ä‘iá»u chắc chắn.
Hoặc giả ...
Giá»ng nữ nhân chợt trầm lắng nhÆ° cố nén cÆ¡n phẫn ná»™:
- Hoặc giả y sẽ biến thành công cụ để Thanh Y giáo đã có ý định sá»­ dụng? Trưởng lão nói không sai, bổn cung thà biến y thành Hoạt Tá»­ Nhân còn hÆ¡n để má»i ngÆ°á»i vì ý đồ riêng tÆ° sẽ biến y thành tá»™i nhân thiên cổ!
Quái Y chợt cao giá»ng:
- Nghĩa là Cung Chủ tán thành giải pháp của lão phu!
Nữ nhân thở dài miễn cưỡng:
- Với điệu kiện sau đó chúng ta phải tròn bổn phận chăm sóc cho y vĩnh viễn, phải lo lắng cho y như chúng ta vẫn lo lắng đối với môn nhân trung thành của bổn cung.
Có tiếng hai bàn tay của lão Quái Y xoa vào nhau:
- Lão phu sẽ tá»± tay lo liệt Ä‘iá»u này, đúng nhÆ° chủ ý của Cung Chủ. Tiểu tá»­ thật đại phúc khi được Cung Chủ biệt đãi nhÆ° thế này. Lão phu có thể bắt đầu?
Giá»ng nữ nhân bảo:
- Nếu thá»i gian thi hành thủ thuật chỉ mất má»™t hai canh giá» nhÆ° trưởng lão vừa nói, tiểu Ä‘iệt nghÄ© tiểu Ä‘iệt có thể làm há»™ pháp cho trưởng lão.
Lão Quái Y cất giá»ng hoan hỉ:
- Äược nhÆ° thế còn gì tốt bằng, lão phu cÅ©ng định Ä‘á» xuất nhá» Cung Chủ tá»± thân truyá»n thụ tâm pháp cho tiểu tá»­.
- Tiểu Ä‘iệt cÅ©ng nghÄ© nhÆ° vậy. Trưởng lão có thể bắt đầu được rồi, tiểu Ä‘iệt sẽ chá».
Tiếp đó Tiểu Bình nghe tiếng bÆ°á»›c chân của lão Quái Y lại gần, đủ cho Tiểu Bình hiểu nguyên nhân bản thân sắp bị biến thành Hoạt Tá»­ Nhân là Ä‘iá»u không còn gì để bàn cãi.
Tuy vậy Tiểu Bình thật sá»± muốn kêu lên thật to, hỠđã sai ở má»™t Ä‘iểm, rằng Tiểu Bình vẫn là ngÆ°á»i còn đầy đủ má»i nhận thức. Há» cần phải biết rõ Ä‘iá»u này trÆ°á»›c khi biến Tiểu Bình thành má»™t Hoạt Tá»­ Nhân.
NhÆ°ng há» vẫn tiến hành. Cụ thể là lão Quái Y Ä‘ang dùng nhiá»u vật nhá»n, cắm liên tiếp vào nhiá»u nÆ¡i trên khắp thân thể Tiểu Bình. Äó là thủ pháp Kim Châm Äả Huyệt mà Tiểu Bình đã má»™t lần được nếm thá»­.
Thật lạ, lão Quái Y quả có y thuật cao minh, thủ pháp Kim Chân Äả Huyệt của lão tuyệt nhiên không há» gây Ä‘au Ä‘á»›n cho Tiểu Bình, trái lại càng làm cho tâm trí của Tiểu Bình thêm tỉnh táo để cảm nhận toàn thân Ä‘ang sảng khoái vô thÆ°á»ng.
Có lẽ biểu hiện này là rất rõ nên có tiếng nữ nhân nỠbuột miệng kêu:
- Y đã có dấu hiệu hồi sinh? Y thuật của Trưởng lão đáng phải gá»i là Thánh Thủ.
Lão Quái Y không má»™t lá»i đáp lá»i, đủ cho Tiểu Bình hiểu lão vẫn Ä‘ang toàn tâm toàn ý dụng thủ thuật Ä‘ang tiến hành.
Äược má»™t lúc, khi đôi mắt của Tiểu Bình lần đầu tiên có thể tá»± máy Ä‘á»™ng, lão Quái Y má»›i chịu lên tiếng:
- Äúng lúc rồi, phiá»n Chung Chủ nên nhân cÆ¡ há»™i này truyá»n thụ tâm pháp bổn cung cho tiểu tá»­!
Tiểu Bình rất muốn mở to mắt để nhìn quanh và nhất là nhìn nữ nhân luôn được lão Quái Y gá»i là Cung Chủ. Rất tiếc, có lẽ do sức lá»±c vẫn chÆ°a phục hồi nên má»i ý muốn, không thể nào thá»±c hiện được.
Có má»™t Ä‘á»™ng chạm nhẹ vào ngÆ°á»i Tiểu Bình, má»™t Ä‘á»™ng chạm vừa nhẹ nhàng vừa cẩn trá»ng chỉ có ở nữ nhân. Äó là lúc Tiểu Bình nghe lão Quái Y chợt kêu:
- Hình nhÆ° Cung Chủ vừa cho y dùng linh Ä‘an? Chuyện này tại sao Cung Chủ không chá» há»i ý lão phu? Rất có thể lợi sẽ bất cập hại.
Nữ nhân đáp, cũng là lúc Tiểu Bình cảm nhận có một vật chợt tan biến thật nhanh ngay trong miệng.
- Nào phải là linh đan trị thương khiến trưởng lão hốt hoảng? Kỳ thật tiểu điệt chỉ muốn giúp y sớm có một ít chân nguyên nội thể, nên vừa cho y một hoàn Tuyết Sâm Chí Thực.
Lão Quái Y có phần ngạc nhiên:
- Làm thế nào Cung Chủ có được Tuyết Sâm Chi Thá»±c Hoàn, vốn là báu vật bất khả ly thân của Ngá»c Tuyết Lão Lão?
- Có má»™t lần do tình cá» tiểu Ä‘iệt diện kiến Ngá»c Tuyết Lão Lão, và Tuyết Sâm Chi Thá»±c Hoàn chính là quà diện kiến của Lão Lão cho tiểu Ä‘iệt.
- Cung Chủ được tặng bao nhiêu hoàn?
- Chỉ một mà thôi - Chao ôi! Nếu chỉ có một sao Cung Chủ lại phí phạm, không chịu lưu lại dùng cho chính bản thân?
Nữ nhân phì cÆ°á»i, khiến Tiểu Bình có phần nào cảm kích và chợt có thiện cảm.
- Tiểu điệt nghĩ cho y dùng chính là cách hay nhất mà không sợ phí phạm. Chẳng phải Trưởng lão vừa nói nhỠy thì chúng ta mới có cơ hội thu hồi Thánh Vật của bổn cung đó sao?
Trưởng lão cũng đừng phàn nàn nữa, vì dẫu sao tiểu điệt cũng đã cho y dùng rồi.
Có tiếng lão Quái Y thở dài tiếc nuối:
- Lão phu thật đa sự, mong Cung Chủ lượng thứ cho. Kỳ thực lão phu chỉ tiếc cho Cung Chủ vừa bỠphí đi những hai mươi năm công phu tu vi từ một hoàn Tuyết Sâm Chi Thực duy nhất đó!
- Có tiếc thì chuyện cÅ©ng đã rồi, trưởng lão nghÄ© sao, tiểu Ä‘iệt có thể bắt đầu truyá»n thụ tâm pháp cho y được chÆ°a!
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là được. NhÆ°ng để nhanh có kết quả, có lẽ Cung Chủ nên dùng thủ pháp Khai Äỉnh Äại Pháp mà truyá»n thụ cho y!
- Trưởng lão muốn nói tiểu Ä‘iệt phải vừa truyá»n thụ khẩu quyết vừa dẫn dắt y cách dẫn lÆ°u chân nguyên?
- Không sai! Tiểu tử là Hoạt Nhân, nghĩa là không còn nhận thức, chỉ bằng cách đó Cung Chủ mới có thể giúp y sau này tự hành chân nguyên nội thể theo bản năng.
- Tiểu Ä‘iệt hiểu rồi. NhÆ°ng có lẽ trưởng lão cÅ©ng phải lÆ°u lại, làm há»™ pháp trong lúc tiểu Ä‘iệt truyá»n công.
Lão Quái Y ngập ngừng:
- Như thế có tiện chăng? Vì đây là nội công tâm pháp duy nhất dành cho Cung Chủ luyện.
- Không há» gì! Nếu không muốn nói là thứ tâm pháp hãy còn nhiá»u khiếm khuyết.
Trưởng lão dù có nghe cũng không sao. Sở dĩ bổn cung có qui định nghiêm ngặt như thế vì đó là qui định dành cho tâm pháp thượng thừa của bổn cung lúc chưa hỠthất lạc. Còn như lúc này thì chúng ta còn gì nữa mà giữ gìn?
Lão Quái Y nghiêm giá»ng:
- Tuy lão phu không nghÄ© nhÆ° thế nhÆ°ng do lúc Cung Chủ truyá»n lá»±c là lúc cá»±c kỳ hệ trá»ng, lão phu thật không yên tâm nếu không được ở bên cạnh Cung Chủ.
Có ngÆ°á»i đỡ Tiểu Bình ngồi dậy và nhÆ° ngÆ°á»i đó cÅ©ng ngồi ngay phía sau Tiểu Bình.
Giá»ng nói ôn nhu lại vang lên cho Tiểu Bình biết đích thị nữ nhân Ä‘ang ngồi ngay phía sau, má»™t hành vi cần biết cho việc truyá»n thụ tâm pháp theo cách thức Khai Äỉnh Äại Pháp.
Nữ nhân nói vào tai Tiểu Bình:
- Ta không biết các hạ là ai, dù vậy, kể từ nay ta sẽ xem các hạ là ngÆ°á»i của bổn cung.
Ta hứa quyết không bạc đãi các hạ. Còn bây giá», dù các hạ nghe hay không nghe, hiểu hay không hiểu, ta cÅ©ng buá»™c phải truyá»n thụ khẩu quyết và chỉ dẫn các hạ cách dẫn lÆ°u ná»™i kình theo tâm pháp của bổn cung ...
Những khẩu quyết của ná»™i công tâm pháp liá»n sau đó được nữ nhân Ä‘á»c đủ to vào tai và vào tiá»m thức của Tiểu Bình. Äó là nữ nhân nghÄ© nhÆ° thế, chứ kỳ thá»±c Tiểu Bình do vẫn còn nhận thức nên có nghe, có hiểu và có cả sá»± giật mình hoang mang.
Bởi những lá»i lẽ do nữ nhân Ä‘á»c, Tiểu Bình chỉ thoáng nghe đã nhận ra đó là tâm pháp Vô Vi, hay nói rõ hÆ¡n đó là những kinh văn Vô Vi mà Tiểu Bình từng Ä‘á»c và từng dùng để làm vật trao đổi vá»›i Triệu Thạch Liá»…u, vá»›i Môn Chủ Bạch Cốt Môn Thạch Quế Trân lúc còn ở Bạch Cốt Cốc.
NhÆ°ng Tiểu Bình không có nhiá»u thá»i gian để kinh ngạc, bởi từ lòng bàn tay vừa được nữ nhân đặt lên đỉnh đầu Tiểu Bình Ä‘ang có má»™t luồng khí nóng thấm nhập qua, sau đó dẫn lÆ°u qua các huyệt đạo, quy tụ dần tại Äan Äiá»n.
Má»™t diá»…n biến kỳ lạ liá»n phát sinh, từ Äan Äiá»n của Tiểu Bình cÅ©ng dâng trào lên má»™t luồng khí nóng, chính là chân nguyên gần ba mÆ°Æ¡i năm công phu tu vi trÆ°á»›c kia Tiểu Bình đã được bá»n ngÆ°á»i Trưởng Lão Há»™i và mụ Môn Chủ Bạch Cốt Môn trút vào.
Cùng lúc đó, Tiểu Bình nghe thanh âm của nữ nhân vang lên mừng rỡ:
- Y tiếp nhận chân khí và tiếp thụ tâm pháp rất nhanh! Trưởng lão, tiểu điệt phải làm gì vì chân nguyên có từ Tuyết Sâm Chí Thực Hoàn đã xuất hiện?
Có tiếng lão Quái Y đáp một cách khẩn trương:
- Cung Chủ cứ tiếp tục truyá»n lá»±c, đừng vá»™i ngÆ°ng lại lúc này. Hãy dùng chân nguyên của Cung Chủ giúp chân nguyên của tiểu tá»­ dá»… dàng dung hòa, sau đó được tiếp tục dẫn lÆ°u khắp các kinh mạch theo đúng tâm pháp bổn cung.
Nữ nhân làm theo, và lại kêu:
- Trong ngÆ°á»i y lại phát sinh má»™t luồng lá»±c đạo. Không lẽ y trÆ°á»›c kia vốn đã từng luyện công!
Lão Quái Y càng thêm nôn nóng:
- Chuyện không có gì là lạ. Máu huyết của tiểu tá»­ nếu có thể khắc chế bách Ä‘á»™c thì nguyên nhân có lẽ do tiểu tá»­ đã từng vô tình dùng phải má»™t linh dược nào đó hãn thế. Mãi đến bây giá» má»›i phát sinh hiệu dụng. Cung Chủ cần phải tiếp tục dung hòa. Hay nhất là phải làm cho tiểu tá»­ tá»a công, có nhÆ° thế sau này tiểu tá»­ rất có thể trở thành cao thủ bậc nhất Ä‘ang cần cho bổn cung!
Riêng Tiểu Bình thì rõ luồng khí nóng đầu tiên xuất hiện từ Äan Äiá»n chính là chân nguyên do Bạch Cốt Môn trút truyá»n. Chỉ có luồng khí nóng thứ hai cÅ©ng dâng lên từ Äan Äiá»n má»›i chính là hiện tượng phát sinh từ Tuyết Sâm Chi Thá»±c Hoàn gì đó nhÆ° nhận định của nữ nhân.
Riêng linh dược hãn thế hoặc gì gì đó như lão Quái Y vừa nói, theo Tiểu Bình thì chỉ là những suy đoán vô căn cứ của lão mà thôi.
Nhưng những suy nghĩ của Tiểu Bình chợt trở nên vô căn cứ khi thanh âm của nữ nhân một lần nữa vang lên:
- Không ổn rồi, Trưởng lão. Ở y lại có thêm má»™t luồng lá»±c đạo nữa xuất hiện. Tiểu Ä‘iệt chân lá»±c có hạn e không thể dùng hòa, đến ká»m chế cÅ©ng không thể.
Tiếng lão Quái Y càng tỠra cấp bách:
- Cung Chủ chá»› có bá» cuá»™c. Bằng không bao công sức của chúng ta từ đầu cho đến giá» Ä‘á»u biến thành vô dụng.
Và nhịp hô hấp nặng nhá»c của nữ nhân bắt đầu xuất hiện, lá»t vào tai Tiểu Bình lúc bản thân Tiểu Bình rồi cÅ©ng nhận ra từ Äan Äiá»n quả nhiên Ä‘ang có má»™t đợt khí nóng thứ ba xuất hiện lan toả.
Và cùng vá»›i việc xuất hiện luồng lá»±c đạo này, chính Tiểu Bình cÅ©ng nhận thấy luồng lá»±c đạo do nữ nhân truyá»n vào dù vẫn tiếp tục dẫn dắt ba luồng lá»±c đạo bản thể của Tiểu Bình nhÆ°ng cÅ©ng bắt đầu hòa lẫn và chìm nghỉm vào ba luồng lá»±c đạo kia, nhÆ° thể nó không há» hiện diện.
Äó là lúc nữ nhân Ä‘ang cố gượng kêu lên:
- Nguy rồi trưởng lão! Tiểu Ä‘iệt ... tiểu Ä‘iệt không thể thu chân nguyên vá». Trái lại ...
trái lại ...
Có tiếng lão Quái Y cÆ°á»i hăng hắc:
- Có phải chân nguyên nội thể của Cung Chủ cứ như bị hút chặt vào tiểu tử? Thật không ngoài dự liệu của lão phu, ha ... ha ...
Dù nhịp hô hấp Ä‘ang khó khăn nhÆ°ng nữ nhân vẫn lấy làm lạ vá» những lá»i kỳ lạ của lão Quái Y:
- Sao trưởng lão cÆ°á»i? Phải chăng, phải chăng đây chỉ là hiện tượng nhất thá»i và sẽ không gây bất lợi gì cho tiểu Ä‘iệt?
Lão Quái Y cÆ°á»i to hÆ¡n:
- Trong y thuật, hiện tượng này được gá»i là Nhân Hoàn Nhân, cÅ©ng tÆ°Æ¡ng tá»± câu mạng đổi mạng mà giá»›i giang hồ quen gá»i. NhỠđó, khi tiểu tá»­ hồi sinh và được gá»i là Hoạt Nhân thì chính Cung Chủ vì chân nguyên cạn kiệt nên phải biến thành loại ngÆ°á»i vô dụng, sống không ra sống mà chết không ra chết. Ha ... ha ...
Giá»ng nữ nhân hoảng loạn thấy rõ:
- Äiá»n này có nghÄ©a là Trưởng lão đã biết trÆ°á»›c tiểu Ä‘iệt sẽ nhận chịu hậu quả này?
- Không sai! Nam Cung Yến ngÆ°Æ¡i sẽ không còn là Cung Chủ Vô Vi cung, lão phu cÅ©ng không còn là thuá»™c hạ cho ngÆ°Æ¡i tùy tiện sai khiến nữa. Không những thế Thẩm Hóa Du này sẽ có thêm má»™t gã nô bá»™c trung thành, đó chính là tiểu tá»­ vừa nhá» ngÆ°Æ¡i mà biến thành Hoạt Nhân. Có má»™t Ä‘iá»u mà vì ngÆ°Æ¡i không há»i nên lão phu cảm thấy không cần cho ngÆ°Æ¡i biết trÆ°á»›c, đó là Hoạt Nhân chỉ mãi mãi trung thành vá»›i ngÆ°á»i nào được y nhìn thấy trÆ°á»›c tiên.
Và ngÆ°á»i đó hiện chính là lão phu, là Thẩm Hóa Du này. Ha ... ha ...
Nam Cung Yến vỡ lẽ:
- Lão ... Thẩm Hóa Du lão định tâm làm phản, và đây là kế của lão nhằm hãm hại Nam Cung Yến ta?
- NgÆ°Æ¡i đừng dùng chữ phản vá»›i ta. Có chăng là ta không chập thuận mãi mãi cứ là ngÆ°á»i cho ngÆ°á»i khác sai khiến. Và nhất là kẻ sai khiến ta lại là má»™t tiểu nha đầu vá»›i má»™t danh xÆ°ng vô nghÄ©a là Cung Chủ Vô Vi cung. Hừ! Vô Vi cung là gì cÆ¡ chứ? Chỉ là chút hÆ° danh còn sót lại của thuở nào đó xa xÆ°a là lúc Vô Vi cung từng hùng bá thiên hạ. Còn lúc này ba chữ “Vô Vi cung†không đủ làm cho bất kỳ nhân vật giang hồ nào kinh tâm hoặc e ngại! Vậy thì làm sao ta vẫn cứ bám mãi vào ngÆ°Æ¡i nuôi má»™ng ảo có má»™t ngày Vô Vi cung trở lại thuở hào hùng xa xÆ°a? Ta phải tá»± lo cho ta, và Thẩm Hóa Du này sẽ có ngày Ä‘á»™c bá thiên hạ vá»›i má»™t Hoạt Nhân sở há»c cao minh, vừa được ngÆ°Æ¡i thay ta đào luyện. Ha ... ha ...
Má»™t chuyển biến quá bất ngá», hoàn toàn ngoài sức tưởng của Tiểu Bình, vốn là ngÆ°á»i chÆ°a má»™t lần thật sá»± đụng chạm vá»›i giá»›i giang hồ. Và Tiểu Bình không thể không phẫn ná»™ thay cho Nam Cung Yến là nhân vật vừa bị lão Quái Y Thẩm Hóa Du phỉnh phá» lừa dối, không há» nghÄ© đến hai chữ thân tình, dù chỉ là tình ngÆ°á»i.
Tiểu Bình mở bừng hai mắt.
Và kìa, má»™t lão nhân vừa có vóc dáng cao gầy vừa có niên ká»· chÆ°a thật sá»± vượt quá ngÅ© tuần cÅ©ng Ä‘ang đăm đăm nhìn lại Tiểu Bình. Äó chính là lão Quái Y Thẩm Hóa Du, Tiểu Bình nhận ra lão qua thanh âm lão Ä‘ang phát thoại vá»›i Tiểu Bình:
- Hãy nhìn ta là chủ nhân của ngÆ°Æ¡i. Từ nay ta sẽ gá»i ngÆ°á»i là Tiểu Hoạt. NgÆ°Æ¡i phải chấp hành má»i mệnh lệnh của ta, của chủ nhân ngÆ°Æ¡i. NgÆ°Æ¡i thá»­ cá»­ Ä‘á»™ng xem nào.
Äó là Ä‘iá»u Tiểu Bình Ä‘ang muốn thá»­.
Tiểu Bình thận trá»ng nhích Ä‘á»™ng hai tay, sau đó là hai chân. Tiểu Bình lấy làm mừng vì cuối cùng bản thân cÅ©ng có thể cá»­ Ä‘á»™ng theo ý muốn.
Quái Y Thẩm Hóa Du cũng mừng. Vì thế lão tiếp tục bảo:
- Khá lắm, Tiểu Hoạt ngÆ°Æ¡i khá lắm. Giá» thì đứng lên nào, để ta giúp ngÆ°Æ¡i gỡ toàn bá»™ những mÅ©i kim chân vẫn còn cắm khắp ngÆ°á»i ngÆ°Æ¡i.
Tiểu Bình chậm chạp đứng lên.
Chợt có một bàn tay khẽ chạm vào vai Tiểu Bình từ phía sau, như có ý giữ Tiểu Bình ngồi lại.
- Äừng, đừng nghe theo lệnh lão. Lão sẽ biến ngÆ°Æ¡i thành công cụ để sát nhân thay lão.
Tiểu Hoạt hãy nghe ta, đừng nghe theo lão.
Tiểu Bình rùng mình vì sự đụng chạm và thoáng lưỡng lự không biết có nên đứng lên hay không.
Quái Y Thẩm Hóa Du bá»—ng há miệng tuôn ra tràng cÆ°á»i đắc ý:
- NgÆ°Æ¡i sá»›m quên y chỉ là má»™t Hoạt Nhân thôi sao? NgÆ°Æ¡i có nói gì cÅ©ng vô ích, vì Tiểu Hoạt chỉ biết trung thành vá»›i má»—i má»™t mình ta thôi. Äừng, đừng ngăn y lại. NgÆ°Æ¡i có nghÄ© chính vì hành Ä‘á»™ng của ngÆ°Æ¡i sẽ khiến ta vì má»™t chút bá»±c tức có thể sẽ ra lệnh cho Tiểu Hoạt hạ thủ ngÆ°Æ¡i? Äừng dại dá»™t nhÆ° thế. Ha ... ha ...
Cánh tay Ä‘ang đặt há» trên vai Tiểu Bình liá»n thẩn thá» hạ xuống, kèm theo má»™t tiếng thở dài tuyệt vá»ng:
- Ta đã hại ngươi rồi, Tiểu Hoạt, ta thật sự lo và tiếc cho ngươi.
Tiểu Bình lại rùng mình, nhÆ°ng nhỠđó Tiểu Bình có dịp đứng lên, khấp khởi mừng vì bản thân hầu nhÆ° đã trở lại bình thÆ°á»ng, đã có thể cá»­ Ä‘á»™ng bình thÆ°á»ng.
Quái Y Thẩm Hóa Du thấy rõ biểu hiện mừng rỡ của Tiểu Bình, lão càng thêm đắc ý:
- Phải chi ngÆ°Æ¡i có thêm nhận thức, ngÆ°Æ¡i không những là ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng nhÆ° má»i ngÆ°á»i mà ngÆ°Æ¡i còn sẽ là đệ tá»­ đắc ý nhất của ta. Yên tâm Ä‘i, rồi ta sẽ chỉ Ä‘iểm nhiá»u loại công phu cho ngÆ°Æ¡i, những thứ công phu ta đã bá» công thu thập từ những ngÆ°á»i từng được ta cứu mạng. Ha ... ha ...
Lão vừa cÆ°á»i vừa nhanh nhẹn vÆ°Æ¡n tay thu hồi lại toàn bá»™ những mÅ©i kim châm Ä‘ang cắm khắp ngÆ°á»i Tiểu Bình.
Nam Cung Yến loạng choạng đứng lên bằng cách bám vào tay Tiểu Bình:
- Lão đã chữa trị cho ngÆ°á»i bằng cách buá»™c ngÆ°á»i phải dùng công phu bản thân để trao đổi? Hoá ra từ lâu lão đã biến tâm? Lão đã làm nhục môn há»™, biến y thuật của Vô Vi cung thành công cụ của lão?
Quái Y Thẩm Hóa Du bỗng gầm vang:
- Äừng nói vá»›i ta vá» Vô Vi cung nữa. Má»™t ngÆ°á»i nhÆ° ta tuyệt đối không thể thú nhận là có xuất thân từ má»™t Vô Vi cung hèn hạ. NgÆ°Æ¡i còn nói nữa ta sẽ giết ngÆ°Æ¡i nhÆ° vất bá» Ä‘i tất cả những gì có liên quan đến Vô Vi cung.
“Äừng bao giá» Ä‘oạn tuyệt vá»›i quá khứ, nhất là thứ quá khứ đã giúp chúng ta nên vóc nên hìnhâ€. Lá»i của đại ca Äoan Má»™c NgÅ© trÆ°á»›c kia bất giác tái hiện trong tâm trí Tiểu Bình, càng khiến Tiểu Bình phẫn ná»™ vá»›i lão Quái Y, nhân vật vừa tá»± miệng thốt ra những lá»i bá»™i nghÄ©a, những lá»i giÅ© bá» quá khứ.
Tiểu Bình chợt quay nghiêng ngÆ°á»i, Ä‘Æ°a mắt nhìn nữ nhân lần đầu tiên thấy mặt.
Chạm phải ánh mắt của Tiểu Bình, Nam Cung Yến không thể giấu nổi tâm trạng bàng hoàng.
- Ngươi ... các hạ không hỠlà một Hoạt Nhân!
Äến lão Quái Y Thẩm Hóa Du cÅ©ng kêu:
- Tiểu Hoạt, ngÆ°Æ¡i ... sao ngÆ°Æ¡i tá»± quay ngÆ°á»i? Ta nào đã ra lệnh cho ngÆ°Æ¡i?
Tiểu Bình vẫn nhìn Nam Cung Yến, một nữ nhân có lẽ có niên kỷ chỉ bằng Bạch Phụng hoặc kém hơn một ít:
- Cô nương là Cung Chủ Vô Vi cung?
Quá đủ cho Nam Cung Yến từ trạng thái bàng hoàng chuyển sang ngỡ ngàng:
- Quả nhiên các hạ không hỠlà một Hoạt Nhân?
Tương tự, lão Quái Y cũng nhận ra sự thật:
- Tiểu tử quả đáng chết, sao dám dùng thủ đoạn dối lừa Thẩm Hóa Du ta! Hãy đỡ!
Má»™t luồng cuồng phong liá»n sầm sập lao vào Tiểu Bình từ phía sau ...
Tài sản của dth_abcd

  #14  
Old 31-05-2008, 07:57 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 14

Công Phu Thượng Thừa




Bùng!!!
Tiểu Bình có cảm nhận nhÆ° bản thân vừa bị má»™t khối đá cá»±c to giáng thật mạnh vào giữa hậu tâm và hậu quả xảy ra làm cho Tiểu Bình phải ngã chồm vá» phía trÆ°á»›c, vô tình ngã ập luôn vào ngÆ°á»i Nam Cung Yến.
Bản thân bị chấn Ä‘á»™ng không làm Tiểu Bình hoang mang lo lắng bằng sá»± việc Ä‘ang xảy ra, đó là việc ngã vào ngÆ°á»i Nam Cung Yến. Sợ sá»± Ä‘á»™ng chạm sẽ gây ngá»™ nhận cho Nam Cung Yến, Tiểu Bình theo bản năng cố gượng đứng lại. NhỠđó tuy Tiểu Bình vẫn chạm vào ngÆ°á»i Nam Cung Yến nhÆ°ng may thay việc ngã đè lên ngÆ°á»i nàng vẫn chÆ°a xảy ra.
Vẫn sợ bị Nam Cung Yến ngộ nhận, Tiểu Bình hốt hoảng nhìn vào mặt nàng.
Nam Cung Yến đang có sắc mặt thật kỳ quái, nửa như ngỡ ngàng và nửa như lo sợ đến thất sắc.
NghÄ© Nam Cung Yến có thất sắc nhÆ° thế vì hành vi quá thất thố của bản thân, Tiểu Bình vá»™i há miệng, định thốt lên lá»i tạ lá»—i. Nào ngá» Nam Cung Yến đã lên tiếng trÆ°á»›c, bằng giá»ng cá»±c kỳ hoảng hốt:
- Các hạ không am hiểu công phu Æ°? Không ổn rồi, các hạ mau chạy Ä‘i, lão lại xuất lá»±c đánh vào các hạ nữa kì ạ Tiểu Bình vỡ lẽ, và vá»›i má»™t tia nghÄ© thật nhanh, Tiểu Bình vá»™i há»i nàng:
- Muốn vận dụng công phu phải làm gì? Cô nương ...
Nam Cung Yến vụt mở to hai mắt để lộ sự hoảng hốt tột cùng và hai tay nàng chợt chộp vào Tiểu Bình, miệng thì gào thất thanh:
- Chạy đi! Ta quyết không để lão hạ thủ hoặc khống chế các hạ!
Hoàn toàn hiểu Nam Cung Yến Ä‘ang muốn kéo Tiểu Bình qua má»™t bên, có lẽ vì nàng Ä‘ang nhìn thấy lão Quái Y Thẩm Hóa Du sắp sá»­a quật thêm má»™t luồng cuồng phong uy mãnh nhÆ° đã xảy ra, Tiểu Bình liá»n Ä‘anh mặt, nhìn thẳng vào mắt nàng:
- Bảo tại hạ chạy nghĩa là cô nương định hứng chịu một chưởng của lão? Tại hạ đâu thể ...
Tiếng gầm của lão Quái Y chợt cất lên, cắt ngang lá»i Ä‘ang nói của Tiểu Bình:
- Ngươi phải chết!
Và ...
Bùng ...
Không còn tá»± chủ được nữa, Tiểu Bình lần này thật sá»± ngã ập vào Nam Cung Yến. Do bản thân Nam Cung Yến Ä‘ang lúc cạn kiệt chân nguyên nên cái ngã của Tiểu Bình làm cho nàng cÅ©ng phải bật ngã vá» phía hậu và chỉ má»™t chút nữa thôi là nàng phải ngã sóng soài trên ná»n đất.
Không kịp phẫn ná»™ vì bị giáng thêm má»™t lá»±c thứ hai, Tiểu Bình hiện lúc này chỉ có má»™t tâm trạng là sợ Nam Cung Yến ngã Ä‘au. Do đó, bằng má»™t sức lá»±c không hiểu từ đâu mà có Tiểu Bình bất giác vòng tay ôm gá»n thân hình Nam Cung Yến. Sau đó bằng má»™t cái đạp mạnh chân vào ná»n đất, thân hình Tiểu Bình vụt dịch bắn qua má»™t bên, mang theo cả tấm thân má»m mại của Nam Cung Yến.
Vù ...
Tiếng quát tháo của lão Quái Y bám theo bén gót:
- Ta không tin nội nguyên chân lực của tiểu tử ngươi đã đạt mức tối thượng, sau hai kình của ta mà không hỠhấn gì. Hãy mau mau nạp mạng cho ta.
Ào ...
Tai nghe rõ tiếng cuồng phòng Ä‘ang từ phía sau kéo đến, Tiểu Bình vụt quên bẵng chuyện bản thân Ä‘ang thá»±c sá»± mạo phạm vào tấm thân trong ngá»c trắng ngà của má»™t nữ nhân, Tiểu Bình chỉ biết vá»™i vã lập lại câu đã há»i Nam Cung Yến:
- Muốn vận dụng công phu thì phải làm thế nào?
Tiểu Bình quên là chuyện của Tiểu Bình, riêng Nam Cung Yến thì đang đỠmặt và nhắm hỠhai mắt như không muốn tự thân nhìn thấy cảnh đang được một nam nhân ôm ấp.
Do vậy nàng đáp lại thật nhẹ, tá»±a hồ không phải nàng đáp mà đó là do bản năng của má»™t ngÆ°á»i từng luyện võ buá»™c nàng phải đáp:
- Äẩy chân nguyên từ Äan Äiá»n đến tâm bàn tay bằng cách dẫn lÆ°u ná»™ kình qua các kinh mạch nhÆ° lúc tá»a công. Äó là phÆ°Æ¡ng cách dá»… nhất khi phải vận dụng công phu.
Luồng cuồng phong do lão Quái Y quật đến hiện đã tiến sát vào ngÆ°á»i Tiểu Bình.
Không cần suy nghÄ© và dù muốn cÅ©ng không kịp suy nghÄ©, Tiểu Bình quay nghiêng ná»­a ngÆ°á»i vá» phía sau, chỉ để lại má»™t tay nâng giữ Nam Cung Yến, tay còn lại liá»n được Tiểu Bình vận lá»±c và hất mạnh ra, theo tÆ° thế đã từng nhìn thấy nhiá»u nhân vật giang hồ, Tiểu Bình quát bừa:
- Lão muốn chết!
Có lẽ tiếng quát của Tiểu Bình làm cho Nam Cung Yến tỉnh lại với thực tại, vì tiếng nàng reo như đang hòa lẫn vào tiếng Tiểu Bình quát:
- Các hạ thực hiện đúng rồi. Hãy cho lão biết thế nào là nội lực phi phàm của các hạ.
Tiếng quát của Tiểu Bình được cộng thêm tiếng reo biểu lộ sự phấn khích của Nam Cung Yến ngay lập tức làm cho lão Quái Y Thẩm Hóa Du thất kinh.
Lão nhảy lùi lại thật xa, hai mắt trợn trừng nhìn vào khoảng không trước mặt lão.
Tiểu Bình cũng đang nhìn vào khoảng không đó và càng lúc càng kinh ngạc vì khoảng không vẫn chỉ là khoảng không, không hỠcó bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy ở khoảng không đó đang có hoặc sẽ biến động.
Lão Thẩm Hóa Du cÅ©ng nhìn thấy Ä‘iá»u này và không ká»m được, lão cÆ°á»i phá lên:
- Tiểu tá»­ chÆ°a há» luyện công? Äến cách phát kình thành chưởng cÅ©ng không biết? Ha ...
ha ...
Và lão bật tung ngÆ°á»i lao đến nhanh đến nổI Tiểu Bình ngỡ nhÆ° bản thân Ä‘ang bị hoa mắt. NhÆ°ng tiếng quát của lão lại là thật, cho Tiểu Bình biết việc lão lao đến cÅ©ng là thật:
- Hãy ngoan ngoãn nằm xuống nào, tiểu tá»­. Rồi ngÆ°Æ¡i sẽ phải thuần phục ta thôi, ngÆ°á»i cÅ©ng sẽ là tên nô bá»™c ngoan ngoãn của ta thôi! Äỡ!
Ào ... Ào ...
Äến lượt Tiểu Bình Ä‘á» mặt vì xấu hổ. Và không còn gì xấu hổ bằng khi bị ngÆ°á»i khác chê cÆ°á»i cho rằng bản thân quá Ä‘á»—i vô dụng, đến cách vận công cÅ©ng không biết. Tiểu Bình càng thêm uất ức, do đó mặt Ä‘á» càng thêm Ä‘á».
Luồng cuồng phong do lão Quái Y phát ra vẫn cứ cuộn đến dần.
Ào ...
Chợt nhá»› đến cách vận công đã từng được Môn Chủ Bạch Cốt Môn chỉ Ä‘iểm, là cách để làm cho Linh Khí Hoàn Nguyên từ Linh Xà ÄÆ¡n phát tán, Tiểu Bình Ä‘ang uất ức nên quát thật to:
- Ai bảo Tiểu Bình này không biết cách vận công! Hãy xem đây!
Và sự thật đã làm cho Nam Cung Yến phải rùng mình thất sắc, đến nổi nàng phải nhắm chặt hai mắt vì không dám nhìn. Có tâm trạng này vì như Nam Cung Yến nhìn thấy thì Tiểu Bình nào có chút cử chỉ nào cho thấy là đang vận công. Thay cho việc vươn tay theo tư thế hất kình như lần vừa rồi Tiểu Bình đã hành động, thì lúc này Tiểu Bình lại vòng tay ôm chặt Nam Cung Yến. Và cùng với động tác khác lạ này, Tiểu Bình còn quay lưng lại, quay vỠphía lão Quái Y, đưa mặt với sắc diện nghiêm nghị vỠphía Nam Cung Yến.
Thế là chuyện gì đến phải đến. Luồng chưởng cuồng phong của lão Quái Y Thẩm Hóa Du đã đến lúc giáng mạnh vào Tiểu Bình.
Ầm!
Hai mắt Tiểu Bình vẫn mở trừng trừng, nhất là lúc tai Tiểu Bình nghe tiếng Nam Cung Yến than nho nhá»:
- Thế là hết! Cả hai chúng ta vậy là cùng thiệt mạng!
NhÆ°ng ...
- á»i chao!
Bùng!
Äó là tiếng kêu gào của lão Quái Y ngay khi có tiếng Ä‘á»™ng âm vang lên lượt thứ hai.
Tin rõ Ä‘iá»u này, Nam Cung Yến vụt mở mắt và nghiêng đầu nhìn vá» phía sau Tiểu Bình.
Không hiểu nàng Ä‘ang nhìn thấy Ä‘iá»u gì, Tiểu Bình chỉ biết Nam Cung Yến Ä‘á»™t nhiên tá» ra phấn khích bằng cách tá»± kêu lên:
- Thiết Bố Sam? Mà không phải phản kình đã kích vào lão, đây chính là Cang Khí Hộ Thân, một cảnh giới tối thượng của Tiên Thiên Chân Khí thượng thừa.
Äối vá»›i Tiểu Bình thì trong toàn bá»™ nguyên câu nói của Nam Cung Yến, Tiểu Bình chỉ hiểu có má»—i má»™t câu, đó là “phản kình đã kích vào lãoâ€. Vậy là quá đủ cho Tiểu Bình hiểu vì sao Nam Cung Yến lại tá» ra phấn khích. Tiểu Bình liá»n quay đầu nhìn lại phía sau.
Lão Quái Y Ä‘ang loạng choạng. Không những thế, vá»›i sắc diện của lão giá» Ä‘ang nhợt nhạt nhất là Ä‘ang tá» ra khiếp đảm. Tiểu Bình còn hiểu thêm vậy là cách bản thân vừa vận lá»±c đã thu được kết quả. Và Tiểu Bình cÅ©ng tá» ra phấn khích, qua khoé miệng Ä‘ang Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i.
Chạm phải nụ cÆ°á»i của Tiểu Bình, lão Quái Y vụt méo xệch cá»­a miệng lúc lão kêu lên:
- NgÆ°Æ¡i đã luyện được Cang Khí Há»™ Thân? NgÆ°á»i là truyá»n nhân của Bạch Tu Lão Tiên?
Hai mắt Tiểu Bình vụt chá»›p nhẹ đúng vào lúc từ phía xa có tiếng ngÆ°á»i huyên náo và hô hoán loạn xạ:
- Äã tìm thấy rồi! Hóa ra lão Ä‘ang ẩn bên trong sÆ¡n Ä‘á»™ng này!
- Võ công của lão rất cao minh, cần bố trí ngay đội Thanh Y Cung Thủ!
- Hừ! Lão chỉ giả vỠkêu toáng thế thôi. Ở đây làm gì có Bạch Tu Lão Tiên xuất hiện!
Tiến vào, chá»› để lão Ä‘á»at mất tiểu tá»­ vốn là vật chí bảo đã thuá»™c vá» Thanh Y giáo chúng ta.
Tiểu Bình giật mình, vậy là bá»n Thanh Y giáo đã tìm đến.
Lão Quái Y cÅ©ng lo ngại. Vì thế, lão vụt xoay ngÆ°á»i, chui thật nhanh vào má»™t ngách đá nằm khuất lấp phía sau má»™t tảng đá to.
Tiểu Bình tuy nhìn thấy nhưng không thể nghĩ ra lão có hành động như thế để làm gì.
Vì thế Tiểu Bình cảm thấy ngỡ ngàng khi nghe Nam Cung Yến kêu khẩn trương:
- Äá»™i Thanh Y Cung Thủ sắp đến, những mÅ©i tiá»…n của chúng Ä‘á»u tẩm Ä‘á»™c. Các hạ còn chá» gì nữa mà không chạy theo lão Quái Y?
Chạy? Äó là từ duy nhất có thể làm cho Tiểu Bình hiểu ngay Nam Cung Yến muốn gì và lão Quái Y đã làm gì.
Chạy thì chạy, Tiểu Bình đành nâng Nam Cung Yến trên hai tay và chạy đến chỗ có khối đá mà lão Quái Y vừa biến mất.
Phía sau khối đá chỉ còn là một vách đá phẳng lỳ, không hỠcó kẻ hở nào cho Tiểu Bình biết lối để chạy theo lão Quái Y.
Äịnh Ä‘Æ°a mắt tìm kiếm thì Tiểu Bình lại nghe Nam Cung Yến kêu:
- Bí môn đã bị khóa chặt. Lão đã phát động cơ quan, ngăn không cho ai đuổi theo lão.
CÆ¡ quan nào? Tiểu Bình định há»i Nam Cung Yến nhÆ° thế, thì nghe nàng bảo:
- Các hạ hãy đặt ta xuống. Nhanh lên!
Nghĩa là nàng không muốn bị bất kỳ ai nhìn thấy cảnh nàng đang được hoặc bị một nam nhân bồng ẵm trên tay? Tiểu Bình ngượng ngùng đặt Nam Cung Yến đứng xuống.
Äang sợ nàng phải ngã vì không còn ngÆ°á»i đón đỡ, Tiểu Bình bá»—ng kinh nghi khi nghe nàng bảo tiếp:
- Äừng nhìn đâu cả, cÅ©ng đừng quá hoảng hốt hoặc hoang mang. Các hạ cứ nhìn ngay ta và để tâm cách ta Ä‘ang thá»±c hiện.
Nam Cung Yến sau khi cho tay vào bá»c áo và rút ra, nàng Ä‘Æ°a tay lên vuốt khẽ qua gÆ°Æ¡ng mặt.
Và thế là, dù đã được nàng dặn trước nhưng chỉ suýt nữa Tiểu Bình vì quá hoảng hốt phải kêu lên, do gương mặt đang xinh đẹp và trẻ trung của nàng vụt đổi thành một gương mặt nhăn nheo như một bà lão.
Lão bà đặt ngón tay thon thả lên miệng:
- Không việc gì phải hốt hoảng, đó chỉ là lớp giả diện mà thôi. Còn đây là lớp giả diện dành cho các hạ, hãy phủ lên mặt mau.
Lão bà Nam Cung Yến liá»n đặt vào tay Tiểu Bình má»™t lá»›p lụa má»ng nhÆ° cánh chuồn.
Tiểu Bình hiểu rất nhanh ẩn ý của nàng, cũng đặt lớp giả diện lên mặt và vuốt nhẹ.
Nàng thở ra nhè nhẹ:
- Bị lệch rồi, nhÆ°ng các hạ không còn thá»i gian để chỉnh lại đâu, hỠđã đến rồi. Ta đành gá»i các hạ là Tiểu Xú vậy. Hãy nhá»›, ta là Lão cô cô của các hạ. Còn bây giá» hãy vững tâm và bắt đầu dìu Lão cô cô này Ä‘i ngược ra ngoài. Äi nào!
Tiểu Bình cÅ©ng hiểu bản thân hiện Ä‘ang có má»™t diện mạo thật khó coi, có thể là do Tiểu Bình đặt lệch lá»›p giả diện làm cho ngÅ© quan Ä‘á»u méo mó, có bị gá»i Tiểu Xú cÅ©ng đáng!
Còn Nam Cung Yến, nàng tá»± nhận là Lão cô cô cÅ©ng không sai. Và nàng chẳng những có diện mạo già quá già của má»™t lão bà bà còn run lẩy bẩy, cho thấy lúc Ä‘i đứng thật khó khăn, dÄ© nhiên cần phải có ngÆ°á»i dẫn dắt.
Tiểu Bình dìu nàng bước đi và chỉ một thoáng đã thấy năm bảy nhân vật đang hung hăng đứng chắn lối:
- Äứng lại! Bá»n ngÆ°Æ¡i là ai?
Há» há»i nhÆ° thế chứng tá» không ai trong há» nhìn ra Tiểu Bình.
Tiểu Bình chưa kịp đáp thì Lão cô cô của Tiểu Bình đã run rẩy lên tiếng:
- Ai vừa há»i thế? Nếu phải là ngÆ°á»i của lão Thần Tiên Quái Y thì xin ra ân bẩm báo giùm lão. Hãy nài xin há»™ lão sao cho lão Thần Tiên Quái Y chịu chữa trị bệnh tình ngặt nghèo của lão cô cô này.
- Ở đây làm gì có lão Thần Tiên Quái Y? Nói, thật sự mụ là ai? Mụ đến đây để làm gì?
Tiếng quát quá lớn khiến Tiểu Bình dù không muốn cũng phải ngã vật xuống và chực ngất đi nếu như không kịp nghe tiếng Nam Cung Yến trong lốt lão cô cô đang ra sức gào thét:
- á»i ... Tiểu Xú! NgÆ°Æ¡i làm sao rồi? ChÆ° vị lão gia ôi xin làm Æ¡n làm phúc đừng làm cho Tiểu Xú của lão phải thất đảm. Lão cô cô này già rồi, nếu không còn Tiểu Xú thì có ai Ä‘Æ°a Ä‘Æ°á»ng lão đến chá»— Thần Tiên Quái Y xin Ä‘iá»u trị? á»i, Tiểu Xú ôi Tiểu Xú ...
Bá»n há» hoang mang và nhìn nhau:
- Không phải lão? Cũng không có tiểu tử ở đây? Hay là ...
Có một nhân vật chợt gầm vang:
- Chúng ta lầm mưu của lão rồi. Nhất định ở quanh đây phải có bí đạo cho lão lẻn thoát đi! Chia nhau tìm mau!
Bá»n há» tản khai, nhanh chóng kiếm tìm khắp nẻo.
Trong khi đó, Nam Cung Yến vẫn cứ gào thét vì thấy Tiểu Bình trong lốt Tiểu Xú vẫn nằm mãi, không chịu đứng dậy cho:
- Ôi, Tiểu Xú! Ngươi làm sao rồi. Thiên địa ôi, có phải chư vị lão gia đã giết hại Tiểu Xú của lão? Tiểu Xú ôi Tiểu Xú ...
Tuy Tiểu Bình thừa biết đây là cơ hội tốt nhất để Tiểu Bình đưa Nam Cung Yến thoát đi, nhưng không hiểu sao Tiểu Bình dù cố đến mấy cũng không cử nhấc tay nhấc chân và đứng dậy. Mãi sau đó có lẽ tiếng gào thét của Nam Cung Yến rất thật. Thật đến nổi Tiểu Bình nghĩ nàng sắp sửa khóc đến nơi, Tiểu Bình phải vận dụng hết ý chí để bắt bản thân nhích động.
Tiểu Bình lồm cồm ngồi dậy, miệng lắp bắp ngoài ý muốn:
- Tiểu Ä‘iệt ... tiểu Ä‘iệt không há» gì. Lão cô cô đừng ... đừng gào thét, kẻ há» ... há» giận thì khốn. Äi nào, lão cô cô, chúng ta ... chúng ta Ä‘i nào ...
Äang đứng lên và định kéo Nam Cung Yến cùng đứng, bất ngá» Tiểu Bình nghe có tiếng quát vang đến từ phía hậu:
- Chính lÅ© ngu xuẩn này làm cho chúng ta chậm trá»…. Ắt chúng cÅ©ng là ngÆ°á»i của lão, được lão bố trí. Hừ!
Và thanh âm của má»™t luồng cuồng phong cÅ©ng xuất hiện, lá»t vào tai Tiểu Bình.
Ào ...
Tiểu Bình kêu thầm:
“Nguy mất! Ta và Nam Cung Yến phen này e chết mất!†Theo bản năng, Tiểu Bình vá»™i vận công theo cách mụ Môn Chủ Bạch Cốt Môn từng chỉ, vừa vòng tay ôm ngÆ°á»i Nam Cung Yến.
Ầm!
Tiểu Bình vận công quá chậm khiến lực đạo giáng vào lưng hất Tiểu Bình cùng Nam Cung Yến ngã lăn.
Tuy vậy, vẫn có một tiếng hô hoán:
- Úy! Gã Tiểu Xú này không ngỠlại có nội lực khá thâm hậu.
Má»™t nhân vật Thanh Y giáo khác cÆ°á»i thành tràng lạnh lùng:
- Nếu là vậy, phiá»n nhị vị thông báo lai lịch cho, kẻo lại bảo Thanh Y giáo chỉ toàn hạng thô lá»— không biết gì là lá»… nghÄ©a! Thế nào? Ha ... Ha ...
Bên tai Tiểu Bình liá»n vang lên tiếng Nam Cung Yến thốt má»™t cách vá»™i vàng:
- Chạy! Càng nhanh càng tốt! Nào!
Tiểu Bình vùng ngÆ°á»i chồm lên và nhận thấy Nam Cung Yến đã tá»± vòng tay ôm cứng lấy Tiểu Bình. Vậy là hiểu, Nam Cung Yến Ä‘ang phó mặc mạng sống của chính nàng cho bản thân chàng, Tiểu Bình lập tức co chân phóng chạy.
- Chạy Ä‘i đâu cho thoát! Äỡ!
Ào ...
Lại một luồng cuồng phong nữa đang ập đến. Tiểu Bình mím chặt đôi môi, vận công và vẫn tiếp tục bỠchạy.
Ầm!
Lực đạo giáng vào càng giúp Tiểu Bình chạy nhanh hơn, chỉ để lại phía sau một tiếng gào thảng thốt:
- á»i ... chấn kình? Không lẽ gã Tiểu Xú đã luyện qua Cang Khí Há»™ Thân?
Tiếng gào này kéo theo nhiá»u loạt gào khác:
- Tiên Thiên Chân Khí?
- á»i ... gã là truyá»n nhân của Bạch Tu Lão Tiên?
- Xạ tiá»…n, mau! Äừng để tiểu tá»­ tháo chạy! Nhanh lên!
Cũng có tiếng Nam Cung Yến gào khe khẽ:
- HỠphát tiễn rồi! Chúng ta e phải chết vì độc tiễn!
Tiểu Bình vẫn chạy, cứ nhắm ra phía ngoài mà chạy.
Có năm bảy ngÆ°á»i Ä‘ang giÆ°Æ¡ng cao trÆ°á»ng cung, vá»›i những mÅ©i tiá»…n lấp lánh ánh biếc ở đầu nhá»n của từng mÅ©i tiá»…n.
Nhớ lại cách lão Quái Y từng hoảng sợ trước cử chỉ hất tay như thể sắp phát kình lúc mới rồi, Tiểu Bình vội hất mạnh cả hai tay ra ngoài, nhắm vào những nhân vật đang chực xạ tiễn.
- Ai muốn chết thì đỡ!
Chỉ là dá»a thôi, vì Tiểu Bình biết bản thân hoàn toàn không thể phát kình. Thế nhÆ°ng ...
Ào ... Àá».... Hai luồng cuồng phong bất ngá» bay lên ngay khi hai tay Tiểu Bình hất ra.
Và ...
- Chao ôi, chưởng kình quá lợi hại!
- Úy, Tiên Thiên Chưởng Công? Chạy, chạy thôi ...
Những nhân vật chực xạ tiễn chợt tỠra hốt hoảng khiến việc xạ tiễn có phần chậm lại vì hỠhoang mang. Không biết có nên xạ tiễn hay không?
Không bá» lỡ cÆ¡ há»™i, Tiểu Bình chạy ào qua giữa há».
Có tiếng quát bám theo phía sau:
- Äừng để tiểu tá»­ lừa. Y không biết khinh công, vị tất y là truyá»n nhân của Lão Tiên Bạch Tú!
- Mau phát tiễn ngăn giữ tiểu tử lại!
Cũng như lúc mới rồi, lần này Tiểu Bình cũng nghe tiếng Nam Cung Yến kêu khe khẽ:
- Äừng hoảng loạn, cÅ©ng đừng mạo hiểm xông vào làn Ä‘á»™c tiá»…n của bá»n chúng. Vẫn cứ giữ nguyên cách vận dụng chân lá»±c, nhÆ°ng Ä‘Æ°a lên thượng bàn càng nhiá»u bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Nhanh lên!
Tiểu Bình Ä‘ang phấn khích vì rốt cuá»™c cÅ©ng biết cách Ä‘Æ°a chân nguyên từ Äan Ä‘iá»n ra đến bên ngoài thành chưởng. Do đó, khi nghe Nam Cung Yến bảo Ä‘Æ°a chân khí lên thượng bàn, vì thế lại có thêm má»™t cách khác để vận chuyển công phu nên Tiểu Bình làm theo.
Và kết quả Tiểu Bình suýt kêu rú lên do nhận thấy toàn thân bốc lên cao. May thay, lúc Tiểu Bình hốt hoảng định xả khí và ngừng lại, thì nghe Nam Cung Yến reo tán thưởng:
- Tốt lắm! Hãy lần lượt Ä‘iểm chân vào mặt đất nhÆ° các hạ thÆ°á»ng làm khi chạy. Äược rồi, Ä‘i!
Tiểu Bình điểm chân thật mạnh, và thế là toàn thân chợt vùn vụt lao đi.
Vù ...
Không lÆ°á»ng trÆ°á»›c bản thân có thể lao Ä‘i nhanh nhÆ° thế này, Tiểu Bình loạng choạng suýt ngã, lúc định Ä‘iểm chân còn lại vào mặt đất ngay khi toàn thân vẫn Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng giữa khoảng không.
Äến Nam Cung Yến cÅ©ng không ngá» nên vá»™i bảo, khi thấy Tiểu Bình suýt ngã:
- Äừng quá vá»™i vàng! Trong thuật khinh thân, ngoài việc lượng định đúng chân lá»±c cần phát ra vẫn còn phải biết cách Ä‘iểm chân đúng lúc, cốt sao cho thân thể luôn ở vị thế cân bằng. Äúng rồi, các hạ hiểu rất nhanh, giá» thì tìm chá»— có địa hình bằng phẳng mà chạy.
Nam Cung Yến khen quá thừa, Tiểu Bình nghÄ© nhÆ° thế. Vì không cần nghe nàng bảo, do bản thân không muốn bị vấp ngã nên Tiểu Bình vẫn kịp có phản ứng làm cho thân thể cân bằng. Sau đó, lúc phát hiện ná»n đất đã dâng lên đúng tầm, Tiểu Bình lúc này má»›i dám dụng lá»±c, Ä‘iểm chân còn lại đúng vào má»™t mô đá nhá», đủ làm cho thân hình tiếp tục lao bắn Ä‘i, vượt qua luôn vòng ngÆ°á»i vẫn Ä‘ang lăm lăm trÆ°á»ng cung và chá»±c phát tiá»…n.
Vút!
Và má»™t khi đã quen vá»›i cách di chuyển má»›i, dÆ°á»ng nhÆ° Nam Cung Yến vừa gá»i cách này là thuật khinh thân thì phải, Tiểu Bình cÅ©ng không cần nàng nhắc vẫn biết Ä‘Æ°a thân hình lao theo hÆ°á»›ng có địa hình tÆ°Æ¡ng đối dá»… di chuyển. Không cần bằng phẳng lắm vì nếu thế địa hình sẽ quá trống trải dá»… làm đích cho bá»n ngÆ°á»i Thanh Y giáo xạ tiá»…n nhắm vào. CÅ©ng không phải địa hình quá phức tạp vì nhÆ° thế sẽ làm chậm cÆ°á»›c trình, khó thể thoát nếu bị bá»n Thanh Y giáo huy Ä‘á»™ng lá»±c lượng bủa vây tứ phía.
Vừa nhìn thấy má»™t chá»— có thể ngoặc được, thấp thoáng sau những tảng đá chồng lên nhau, nếu nhÆ° bản thân không vì quá vá»™i để va vào những tảng đá đó, Tiểu Bình liá»n tìm cách giảm nhẹ chân lá»±c khiên cÆ°á»›c lá»±c thoáng chậm lại phần nào. Và tuy chÆ°a quen cách Ä‘oạn triết chân lá»±c nhÆ°ng qua cách vừa thể hiện Tiểu Bình cÅ©ng mãn nguyện khi thấy chá»— có thể ngoặt Ä‘ang tiến đến dần.
Và khi thân hình vừa tiến ngay chá»— ngoặt, nhÆ° đã tính trÆ°á»›c, Tiểu Bình lập tức đảo ngÆ°á»i và Ä‘iểm chân đạp mạnh vào ná»n đất, quyết lao mất hút vào chá»— ngoặt.
Äúng lúc đó ...
Phập!
Bá» vai hữu của Tiểu Bình vụt nhói, khiến mắt và tai của Tiểu Bình chợt má» Ä‘i, làm cho má»i cảnh vật trÆ°á»›c mắt cứ nhập nhòe nhập nhoạng, tai thì ná»­a nghe ná»­a không nghe những tiếng quát tháo Ä‘ang mÆ¡ hồ vá»ng đến:
- Trúng đích rồi! Mau phát lệnh ngăn chặn các lối, không cho tiểu tử chạy thoát.
Có ngÆ°á»i giật vào tay Tiểu Bình, tiếp đó là tiếng nói phần nào lo sợ của Nam Cung Yến:
- Các hạ đã bị trúng Ä‘á»™c tiá»…n? Äừng gượng nữa, hãy mau bá» ta lại, các hạ không thể thoát nếu cứ tiếp tục mang ta theo.
Tiểu Bình nhỠđó choàng tỉnh. Chợt mỉm cÆ°á»i, Tiểu Bình hất mặt, hít vào má»™t hÆ¡i thật dài:
- Ai bảo chúng ta không thoát? Xem đây!
Dốc toàn lá»±c vào cÆ°á»›c bá»™, Tiểu Bình tung ngÆ°á»i chạy biến vào chá»— ngoặt và phần nào quên Ä‘i mÅ©i trÆ°á»ng tiá»…n có lẽ vẫn còn cắm trên bá» vai hữu.
Vút!
Theo lối ngoặt là một sơn đạo, tiếp sau sơn đạo là một cốc núi, chỗ ngang cốc núi là một vách đá cao to, trên vách đá thì có đầy những mẩu đá nhô lỗ chỗ đủ để Tiểu Bình thực hiện một hành vi mạo hiểm khi biết bản thân đang chạy vào tuyệt lộ.
Còn cách vách đá Ä‘á»™ hai trượng, Tiểu Bình bấm bụng bật tung ngÆ°á»i lên cao ...
Tài sản của dth_abcd

  #15  
Old 31-05-2008, 07:59 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 15

Thần Bang




Sau má»™t lúc truy Ä‘uổi và tìm má»i phÆ°Æ¡ng kế, cuối cùng bá»n Thanh Y giáo gồm năm nhân vật vận y phục tuyá»n xanh cÅ©ng leo lên đến đỉnh vách đá.
Ở đó năm nhân vật này thật ngạc nhiên khi chỉ nhìn thấy một đôi nam nữ nửa tỉnh nửa mê đang ngồi dựa ngửa vào chân một vách đá khác tiếp nối và hơi thụt vào trong so với vách đá mà năm nhân vật này vừa leo lên.
Và từ chá»— hỠđứng đó là má»™t nÆ¡i có thể tạm gá»i là má»™t lÆ° bằng vá»›i má»™t ná»n đá trống trải chỉ có hÆ¡n hai trượng chiá»u dài, và nhỉnh hÆ¡n má»™t trượng chiá»u nang, há» chỉ cần nhìn thoáng qua cÅ©ng biết đôi nam nữ kia là hai sinh linh duy nhất có mặt tại lÆ° bằng này.
HỠnhìn nhau:
- Không lẽ gã Tiểu Xú không hỠchạy theo lối này? Một nhân vật khác phản bác:
- Má»i nẻo Ä‘á»u bị ngÆ°á»i của chúng ta phong tá»a, nếu tiểu tá»­ không chạy theo lối này thì chạy vào đâu? Không lẽ bay lên trá»i?
Äôi nam nữ vẫn ná»­a tỉnh ná»­a mê vá»›i toàn thân y phục hầu nhÆ° chá»— nào cÅ©ng đẫm huyết.
Nhân vật thứ ba chợt Ä‘Æ°a mắt nhìn lên cao, xuôi theo chiá»u dá»±ng đứng của vách đá Ä‘ang ở ngay trÆ°á»›c mắt há»:
- Nếu bảo tiểu tá»­ có thể kịp leo lên đến tận chá»— này, trÆ°á»›c cả lúc chúng ta Ä‘uổi kịp y, thì Ä‘iá»u này phải hiểu rằng tiểu tá»­ là ngÆ°á»i quả có ná»™i lá»±c tâm hậu, đủ giúp y chỉ phóng má»™t vài lượt là vượt qua Ä‘á»™ cao bảy, tám trượng. Và nhÆ° thế, hừ, ai dám chắc tiểu tá»­ không nhân đó lao vượt luôn qua vách đá thứ hai, chỉ cao chÆ°a đến sáu trượng?
Rồi không để những nhân vật còn lại có cÆ¡ há»™i lên tiếng, nhân vật vừa phát thoại xong vẫn tiếp tục nói, tiếp tục há»i:
- Chúng ta vẫn chưa thông thuộc địa hình chốn này, có ai biết phía trên kia còn lối nào khác hay không? Và nếu có thì lối đó dẫn đến đâu?
Những ngÆ°á»i còn lại nhìn nhau. Sau cùng có ngÆ°á»i Ä‘Æ°a tay chỉ vào đôi nam nữ ná»:
- Chắc chắn chúng bị ngã từ trên kia xuống. CÅ©ng may chúng chÆ°a chết. Sao chúng ta không há»i chúng vỠđịa hình ở trên kia?
Bá»n há» tán thành:
- Nhìn qua cÅ©ng biết chúng phải rất may má»›i không bị va đầu vào đá. Có khi nào đây là đôi cẩu nam cẩu nữ Ä‘i tìm chá»— tình tá»± thì bất ngá» chạm phải Tiểu Xú nhảy lên, nên vô tình gặp thảm há»a?
Bá»n há» cÆ°á»i vá»›i nhau, tá» vẻ thích thú vá»›i lá»i nói bông đùa của đồng bá»n. Và đến khi có ngÆ°á»i định tìm cách cứu tỉnh đôi nam nữ thì nữ nhân chợt cá»±a mình:
- Ãc tặc ... ác tặc thật nhẫn tâm ... nỡ hãm hại ... hãm hại ngÆ°á»i vô tá»™i ...
Bá»n ngÆ°á»i Thanh Y giáo lại nhìn nhau:
- Ả vừa gá»i ai là ác tặc? Có phải là gã?
Nhân vật đứng giữa ra vẻ thủ lãnh, chợt hất hàm:
- Có lá»i lẽ này chứng tỠả là ngÆ°á»i võ lâm. Thá»­ kiểm qua kinh mạch của ả xem!
Má»™t ngÆ°á»i nhanh nhẹn bÆ°á»›c tá»›i, và khi vừa chạm vào uyển mạch của nữ nhân, ngÆ°á»i này liá»n lùi lại:
- Chân khí của ả nếu thật sự thì lúc này cũng đã suy kiệt. Có thể do ả và tình lang cùng bị đối phương đột kích bất thần.
Nhân vật đứng giữa liá»n gật và tiếp tục ra lệnh:
- Hãy há»i ả vỠđịa hình ở trên. Chỉ cần phát hiện tung tích của tiểu tá»­ ná» thì lo gì chúng ta không được giáo chủ trá»ng thưởng?
NgÆ°á»i ná» lại bÆ°á»›c đến, dùng tay Ä‘iểm vào vài huyệt đạo trên ngÆ°á»i nữ nhân:
- Cô nương hãy tỉnh lại đi! Cô nương ...! Cô nương!
Nữ nhân gượng mở mắt và đó là đôi mắt lá» Ä‘á» của ngÆ°á»i cạn kiệt chân lá»±c thật sá»±:
- Chư vị là ... là Thanh Y giáo ... Thanh Y giáo?
NgÆ°á»i ná» gật đầu:
- Cô nương thật có kiến thức. Chẳng hay cô nương và vị tiểu huynh đệ đây thuộc môn phái nào?
Nữ nhân chợt rùng bắn thân hình, miệng lẩm bẩm; - Bạch Cốt ... Thần Bang ...! Bá»n há» ... bá»n hỠđông lắm ... đông lắm ...
Những nhân vật Thanh Y giáo cũng rùng mình:
- Bạch Cốt Môn đến rồi ư? Có lẽ nào cũng là do Thần Bang tung tin, hỠđã làm như thế với chúng ta?
Nhân vật đứng giữa vụt cau mặt:
- Chuyện này tuy khó tin nhÆ°ng Thần Bang thÆ°á»ng nổi tiếng là có nhiá»u thủ Ä‘oạn. Hãy mau phát lệnh tiá»…n gá»i tất cả triệt thoái. Thà tin là có còn hÆ¡n đợi đến lúc trở tay không kịp!
Äi nào.
Bá»n hỠđịnh theo con Ä‘Æ°á»ng đã lên, chợt có ngÆ°á»i há»i:
- Còn đôi cẩu nam nữ này thì sao?
- Khá»i phải bận tâm, cứ để số phận định Ä‘oạt cả hai. Chúng ta bất tất phải dây vào!
Từ chá»— có lÆ° bằng há» lần lượt nhảy xuống dÆ°á»›i, nhanh hÆ¡n hiá»u so vá»›i lúc há» leo lên.
Chính lúc này gã nam nhân choàng tỉnh. Gã nhìn nữ nhân:
- Tại hạ quá vụng vá», khiến cô nÆ°Æ¡ng phải bị chúng ngá»™ nhận và sỉ nhục. Tại hạ ...
Nữ nhân đưa một tay lên, yếu ớt xua:
- Ngá»™ biến phải tùng quyá»n. Chỉ biết rằng tuy đây là kế quá mạo hiểm nhÆ°ng chứng tá» các hạ thật sá»± có tâm cÆ¡ hÆ¡n ngÆ°á»i. Bây giá» các hạ định lẽ nào? ChỠở đây hay tiếp tục lao vượt qua vách đá thứ hai?
Gã cÆ°á»i gượng:
- Äến bá»n Thanh Y giáo dù đông nhân số cÅ©ng chÆ°a biết địa hình ở trên kia là thế nào.
Tại hạ dù có gan tày trá»i cÅ©ng không dám mạo hiểm Ä‘Æ°a cô nÆ°Æ¡ng đến má»™t chá»— chÆ°a há» biết có những hiểm nguy gì chá» sẵn.
Nữ nhân ngập ngừng:
- à các hạ muốn lưu lại đây?
Gã thở ra:
- NhÆ° vậy càng thêm nguy hiểm má»™t khi bá»n Thanh Y giáo phát hiện không há» có ngÆ°á»i của Bạch Cốt Môn hoặc Thần Bang xuất hiện.
Nữ nhân chớp mắt:
- Không thể lưu lại thì phải làm gì?
Gã quay đầu nhìn xa xăm:
- TrÆ°á»›c sau cho thấy cô nÆ°Æ¡ng mang sẵn bên ngÆ°á»i đến bốn lá»›p giả diện. Hy vá»ng cô nÆ°Æ¡ng vẫn còn nhiá»u lá»›p giả diện khác để chúng ta có thể tiếp tục thay đổi diện mạo.
Nữ nhân thở dài:
- Các hạ bảo không Æ°a mạo hiểm nhÆ°ng thá»±c chất vẫn muốn mạo hiểm. Các hạ định nhân lúc bá»n há» còn giữ nguyên lệnh triệt thoái để bám theo há» và Ä‘i thoát chá»— này?
Gã quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt nữ nhân:
- Tại hạ chÆ°a há» là ngÆ°á»i võ lâm, càng chÆ°a há» bôn tẩu giang hồ. Phải chăng cô nÆ°Æ¡ng không tán thành ý định của tại hạ?
Nữ nhân gượng cÆ°á»i:
- Hiện ta Ä‘ang phó thác sinh mạng vào các hạ. Dù ta không tán thành nhÆ°ng các hạ cứ thá»­ xem, biết đâu đây là cách duy nhất mà má»i ngÆ°á»i vẫn thÆ°á»ng gá»i, là có vào chá»— chết má»›i tìm thấy con Ä‘Æ°á»ng sống? Chỉ tiếc ta không còn lá»›p giả diện nào khác ngoài bốn cái đã sá»­ dụng.
Gã nỠgật gù:
- Vào tử lộ để tìm sinh lộ? Câu nói nghe thật hay. Vậy thì thế này ...
Gã tự lột bỠlớp giả diện gã đang mang trên mặt, để lộ ra một diện mạo thật của Tiểu Bình. Sau đó Tiểu Bình còn đeo vào mặt một lớp giả diện già nua, chính là lớp giả diện đã biến Nam Cung Yến thành lão cô cô độ nào!
Tiểu Bình quay bộ mặt nhăn nheo vỠphía Nam Cung Yến, chính là nữ nhân từ nãy giỠcũng vừa lột bỠlớp giả diện để trở lại gương mặt thật thuở nào. Tiểu Bình bảo:
- Qua lần mạo hiểm vừa rồi, tại hạ có thể tạm nhận là thông hiểu thuật khinh thân. Và lần này nếu muốn dễ dàng đào thoát, tại hạ đành phải cõng cô nương ở sau lưng. Chỉ ngại cô nương không chấp thuận làm tiểu điệt nữ của lão phu mà thôi.
Tiểu Bình giả giá»ng ồm ồm, thật giống giá»ng của ngÆ°á»i đã cao niên, khiến Nam Cung Yến cÆ°á»i thích thú:
- Phải thừa nhận các hạ là ngÆ°á»i thích ăn miếng trả miếng, quyết không để thua thiệt bất kỳ ai vá» bất cứ phÆ°Æ¡ng diện nào, dù nhá». Äược thôi, ta đã má»™t lần làm lão cô cô thì bây giá» có làm tiểu Ä‘iệt nữ cÅ©ng đúng. Vậy các hạ có muốn ta phải mang má»™t diện mạo xấu xí không, bù lại lần ta đã bắt các hạ thành gã Tiểu Xú?
Tiểu Bình lắc đầu:
- Không cần. Làm nhÆ° thế có khác nào chúng ta tá»± “lạy ông tôi ở bụi nàyâ€, vì hai khuôn mặt đã dùng Ä‘i dùng lại, có dù đã tráo đổi thân phận. Theo tại hạ thì lần này cô nÆ°Æ¡ng cứ xuất hiện vá»›i diện mạo thật, không phải cải trang nhÆ° thế càng giống ngÆ°á»i Ä‘ang mang bệnh trầm kha không thể tá»± Ä‘i đứng được.
Nàng gật đầu:
- NhÆ°ng đừng nói là mang bệnh trầm kha mà phải nói là mang thÆ°Æ¡ng tích nghiêm trá»ng, nhÆ° thế má»›i đúng Ä‘iệu của giá»›i giang hồ. Vì chuyện mang ná»™i thÆ°Æ¡ng là chuyện thÆ°á»ng xảy ra cho ngÆ°á»i võ lâm.
Tiểu Bình lại hướng mắt nhìn xa xăm:
- Tại hạ chỉ ngại chạm phải lão Quái Y. Khi đó chúng ta dù cố giấu vẫn bị lão nhận ra lai lịch.
Nam Cung Yến trầm giá»ng:
- Lão đã bất nhân thì đừng trách Nam Cung Yến này bất nghĩa. Các hạ yên tâm, với nội lực có lẽ ngoài một Giáp tý như các hạ chỉ cần ta chỉ điểm cho một vài chiêu thức Vô Vi thì dù có chạm mặt lão vẫn dễ dàng chuyển nguy thành an.
- Công phu Vô Vi?
Tiếng kêu bất chợt của Tiểu Bình do được phát ra vá»›i âm hưởng khác nên tạo nghi ngá» cho Nam Cung Yến. Nàng há»i dò:
- Các hạ kêu như thể đã từng nghe nói đến danh tự bổn cung?
Tiểu Bình thầm lo sợ những nghÄ© suy và nhận định quá tinh tế của Nam Cung Yến. Äể tránh những nghi ngá» hoàn toàn không cần thiết trong lúc này của Nam Cung Yến, Tiểu Bình nhanh nhẹn lắc đầu:
- Nghe thì tại hạ chỉ nghe những gì do cô nương và lão Quái Y đối thoại. Còn kêu như thế vì tại hạ ngại lão Quái Y cũng quá am hiểu công phu Vô Vi.
Nam Cung Yến cũng lắc đầu:
- Vậy thì vô ngại. Vì ta sẽ chỉ Ä‘iểm cho các hạ riêng những chiêu thúc chỉ có Cung Chủ Vô Vi cung má»›i có quyá»n luyện.
Tiểu Bình nhìn nàng:
- Cô nương thật sự là Cung Chủ Vô Vi cung?
Nàng thở dài và đáp má»™t cách mập má» nhÆ° không muốn giải thích rõ thêm cho Tiểu Bình, vốn là ngÆ°á»i kkhông có liên quan gì đến Vô Vi cung hiểu:
- Theo di mệnh kéo dài từ Ä‘á»i này đến Ä‘á»i kia thì đúng nhÆ° các hạ nói. NhÆ°ng đúng nhÆ° lão Quái Y nhận định, hai chữ Vô Vi giá» chỉ còn là hÆ° danh mà thôi.
CÅ©ng không muốn há»i gì thêm, kẻo lại làm Nam Cung Yến nghi ngá», Tiểu Bình chợt bảo:
- Có lẽ đã đến lúc chúng ta lên Ä‘Æ°á»ng. Cô nÆ°Æ¡ng hãy chịu khó ngồi phía sau tại hạ.
Cũng là chuyện bất đắc dĩ đó thôi, cô nương đừng nghĩ ngợi gì khác vỠtại hạ.
Nàng quàng hai tay ôm ngang cổ Tiểu Bình. Và khi được Tiểu Bình xốc lên, cho ngồi yên vị ngay phía sau lÆ°ng Tiểu Bình, nàng chợt thốt ra má»™t lá»i làm Tiểu Bình có phần nào rúng Ä‘á»™ng. Nàng thá» thẻ:
- Bảo Nam Cung Yến này đừng nghÄ© ngợi gì khác cÅ©ng không thể được. Bởi đây đâu phải lần đầu ta và các hạ phải Ä‘á»™ng chạm nhục thể vào nhau, do biết tất cả chỉ là Ä‘iá»u bất đắc dÄ©.
Không dám nói và càng không thể nói, Tiểu Bình đành nín lặng, hít vào má»™t hÆ¡i thật dài để vận dụng chân lá»±c, sau đó bật tung ngÆ°á»i lao xuống phía dÆ°á»›i vách đá thật nhanh.
Vút!
Vượt qua cốc núi là tiến vào sơn đạo, qua sơn đạo, Tiểu Bình lại xuất hiện ở vùng chân núi, ngoại vi của dãy Kim Sơn, một nơi có địa hình hầu như bằng phẳng để bất kỳ ai hễ chịu đưa mắt lia qua là dễ dàng phát hiện Tiểu Bình đang di chuyển nhanh như cơn gió cuốn.
Vút!
Phần Tiểu Bình thì nhá» Ä‘ang Ä‘i vào vùng có địa hình bằng phẳng nên cÅ©ng dá»… dàng nhận ra ở xung quanh hoàn toàn không có bóng ngÆ°á»i ẩn hiện.
Vậy là ổn, Tiểu Bình nghĩ, cước chân nhân đó cũng chậm lại dần.
Nam Cung Yến thì nghĩ khác. Thấy Tiểu Bình chậm lại, nàng lo ngại:
- Vết thương ở đầu vai các hạ vẫn không ngừng chảy huyết. Có phải chất độc hoặc do thương tích đã ảnh hưởng đến thân pháp các hạ?
Tiểu Bình cÆ°á»i thành tiếng, buá»™c phải nói lá»›n để Nam Cung Yến phía sau dá»… dàng nghe:
- Tại hạ vốn có tấm thân bách Ä‘á»™c bất xâm, đừng nói là Ä‘á»™c tiá»…n, chá».... Chợt ở phía tả, nÆ¡i có nhiá»u khuất lấp do những lùm cây hoang dại tạo ra, má»™t tràng cÆ°á»i đắc ý bá»—ng vang lên lồng lá»™ng:
- Bá»n ta chỠở đây đã lâu, Bạch Tiểu Bình, ngÆ°Æ¡i nên ngoan ngoãn theo bá»n ta vá» há»™i diện Thần Bang bang chủ. Ha ... Ha ...
Vút! Vút!
Có khoảng mÆ°á»i nhân vật Ä‘á»™t nhiên xông ra ngăn lối.
Tiểu Bình giật thót mình dừng lại:
- Sao chư vị biết tại hạ là ...
Nam Cung Yến bỗng hét vào tai Tiểu Bình:
- Thần Bang xuất hiện nhất định không có thiện ý. Äừng chần chừ nữa, chạy!
“Thần Bang vốn nổi danh là có nhiá»u thủ Ä‘oạn!â€. Câu nói của má»™t nhân vật Thanh Y giáo từng nói chợt hiển hiện trong tâm trí Tiểu Bình. Lại dồn lá»±c lên thượng bàn, Tiểu Bình tiếp tục dấn nhanh cÆ°á»›c lá»±c.
Vút!
Những nhân vật đó cũng chợt động thân hình:
- Äã lá»t vào Thiên La Äịa Võng, Bạch Tiểu Bình ngÆ°Æ¡i còn mong chạy được Æ°? Äứng lại!
Bốn chữ Thiên La Äịa Võng làm Tiểu Bình phần nào nao núng.
May thay, Nam Cung Yến liá»n làm Tiểu Bình tỉnh ngá»™ và tăng thêm đởm lược:
- Äó chỉ là lá»i trá ngụy, ngoại tổ chá»› để chúng lừa. Chạy!
Tiểu Bình bất chợt Ä‘iểm mạnh chân vào ná»n đất:
- Cứ yên tâm và tin vào ngoại tổ! Lũ hậu bối vô dụng này đâu dễ làm ngoại tổ chùn chân? Xem đây!
Bảo Tiểu Bình có thông hiểu phần nào thuật khinh thân quả nhiên có chá»— đúng. Vì Tiểu Bình chỉ vừa Ä‘iểm chân má»™t cái là thân hình liá»n theo đó bắn vá»t lên không và dÄ© nhiên sau đó lao vùn vụt qua đầu bá»n ngÆ°á»i Ä‘ang hùng hổ định chắn lối.
Vút!
Bá»n kia kinh tâm vỡ mật:
- Ôi chao! Khinh thân pháp quả là bất phàm?
- Phải chăng đã có Ä‘iá»u lầm lẫn. Tiểu tá»­ Bạch Tiểu Bình đâu lẽ nào có công phu đạt đến mức tối thượng nhÆ° thế này?
- Hừ, phải hay không vẫn cứ Ä‘uổi theo! Bang chủ đã có lệnh, không để bất kỳ sinh linh nào còn sống thoát ra khá»i Kim SÆ¡n. Mau Ä‘uổi!
HỠùn ùn đuổi theo.
Tuy nhiên, trÆ°á»›c mắt há», bốn nhân ảnh của má»™t lão nhân và má»™t nữ lang được lão nhân cõng theo chỉ còn là vệt mỠở phía xa xa.
Tiểu Bình vẫn tận lực chạy.
Vút!
Tuy gió vẫn thổi ào ào qua tai nhÆ°ng Tiểu Bình cÅ©ng nghe rõ câu Nam Cung Yến chợt há»i:
- Các hạ hỠBạch, và là Bạch Tiểu Bình?
Rồi lại sợ Tiểu Bình nói lớn tiếng như lúc nãy, sẽ gây kinh động không cần thiết, Nam Cung Yến lại bảo:
- NgÆ°á»i có ná»™i lá»±c thâm hậu nhÆ° các hạ nếu biết Ä‘iá»u tiết chân nguyên vào âm thanh tất sẽ có lúc quát to nhÆ° tiếng sấm Ä‘á»™ng, và khi cần vẫn có thể làm cho thanh âm phát hành chuá»—i má»ng nhÆ° tÆ¡ để chỉ lá»t vào tai ngÆ°á»i cần đối thoại. Cách thứ nhất gá»i là sÆ° tá»­ hống, cách thứ hai gá»i là truyá»n âm nhập mật! Sao các hạ không thá»­ luyện qua hai bí thuật này để tiện dùng lúc cần?
Äoạn nàng thá» thẻ nói vào tai Tiểu Bình cách vận dụng âm công, để luyện hai bí thuật nhÆ° vừa bảo.
NhỠđó, Tiểu Bình dá»… dàng dùng bí thuật Truyá»n âm nhập mật để đối đáp vá»›i Nam Cung Yến. Tiểu Bình đáp lại câu há»i lúc nãy của nàng:
- Tại hạ tình cá» lá»t vào Bạch Cốt Cốc, và sau gần hai năm lÆ°u lại đó, Môn Chủ Bạch Cốt Môn vì muốn lợi dụng tại hạ đã gá»i tại hạ là Bạch Tiểu Bình, thá»±c ra Bạch Tiểu Bình này từ bé đến lá»›n chỉ là má»™t cô nhi, do không biết chá»— xuất thân nên chỉ có tên mà không có há»!
- Môn Chủ Bạch Cốt Môn lợi dụng các hạ trong việc giúp hỠly khai Bạch Cốt Cốc?
Tiểu Bình thở ra:
- Càng va chạm vá»›i giá»›i giang hồ, tại hạ càng vỡ lẽ rằng ai trong há» cÅ©ng có lắm mÆ°u mô thủ Ä‘oạn. Chẳng ai thật tâm vá»›i Tiểu Bình này cho bằng đại ca Äoan Má»™c NgÅ© và tá»· tá»· Bạch Phụng.
- Bạch Phụng? Có phải vị cô nương đã đưa các hạ đến Kim Sơn cầu y? Nghe nói cô nương chính là nữ ái đồ thân tín nhất của Môn Chủ Bạch Cốt Môn?
Tiểu Bình cÆ°á»i gượng:
- Äiá»u này có lẽ đúng vá»›i trÆ°á»›c kia, lúc tại hạ chÆ°a xuất hiện tại Bạch Cốt Cốc. Còn sau này, vì việc của tại hạ mà Phụng tá»· tá»· đã bị mụ Môn Chủ Bạch Cốt Môn trừng phạt. Và hiện giá» Phụng tá»· Ä‘ang là ngÆ°á»i bị Bạch Cốt Môn truy nã.
- Có vẻ các hạ rất tin tưởng ở vị tỷ tỷ này?
Tiểu Bình thừa nhận:
- ÄÆ°a tại hạ Ä‘i khá»i Bạch Cốt Cốc sau đó, và bôn ba khắp nÆ¡i hầu cầu y chữa trị cho tại hạ, đại ân của Phụng tá»·, Tiểu Bình này nào dám quên.
- Vậy còn vị đại ca Äoan Má»™c NgÅ©? Y cÅ©ng là ngÆ°á»i Bạch Cốt Môn?
Tiểu Bình phì cÆ°á»i:
- Nói vá» Äoan Má»™c đại ca, chuyện xảy ra phải nói là rất lý thú. Äoan Má»™c đại ca không há» khinh Tiểu Bình này là hạng thấp hèn, đã nguyện kết thân và còn hứa sẽ giúp tại hạ thành ngÆ°á»i hữu dụng.
- Nói vậy Äoan Má»™c NgÅ© quả là má»™t hảo ca ca. Chuyện xảy ra nhÆ° thế nào?
Äang lúc vui vẻ, Tiểu Bình thuật lại cho Nam Cung Yến nghe chuyện đã cùng Äoan Má»™c NgÅ© gặp mặt và sau đó là kết nghÄ©a.
Kể mãi cho đến lúc nói vá» việc đã xảy ra ở Bạch Cốt Cốc, khi Äoan Má»™c NgÅ© phải cùng bá»n Tuyết SÆ¡n Thất Sát, Bạch Phát Äầu Äà và Tam Ma Tái Bắc ... Tiểu Bình chợt thở dài:
- Äại ca phải má»™t mình đối đầu vá»›i đủ loại ác nhân, không hiểu kết quả đã nhÆ° thế nào.
Liệu đại ca có kịp thoát hay không, hoặc chuyện lần đó đã khiến đại ca mất mạng?
Nam Cung Yến chợt nín lặng một lúc lâu sau đó mới bất ngỠlẩm bẩm:
- Thất Sát, Tam Ma và Bạch Phát Äầu Äà Ä‘á»u là những hung nhân từng thất tung nhiá»u năm dài ở Bạch Cốt Cốc. GiỠđã rõ chúng bị Bạch Cốt Môn giam giữ! Hóa ra đó là lý do khiến bá»n chúng sau khi thoát khá»i Bạch Cốt Cốc Ä‘á»u tá»± ý đầu nhập Thần Bang, giúp Thần Bang tăng thêm thá»±c lá»±c, trÆ°á»›c mắt là để đối phó vá»›i bá»n đã giam giữ chúng là Bạch Cốt Môn!
Tiểu Bình giật thót ngÆ°á»i:
- Cô nÆ°Æ¡ng bảo những nhân vật này hiện là ngÆ°á»i của Thần Bang? Chẳng trách Thần Bang biết rõ tại hạ là Bạch Tiểu Bình và còn tung tin này cho Thanh Y giáo biết?
Nam Cung Yến cũng giật mình:
- Theo lá»i các hạ kể thì bá»n Thất Sát chỉ gặp các hạ có má»™t lần và đó là lần các hạ chÆ°a kịp nhìn rõ mặt há» thì đã hôn mê? Vậy tại sao há» biết các hạ là Bạch Tiểu Bình để bây giá» tìm thiên phÆ°Æ¡ng bách kế hầu hãm hại các hạ.
Tiểu Bình đáp sau một thoáng ngẫm nghĩ:
- Có lẽ do đại ca Äoan Má»™c NgÅ© lúc cùng há» giao đấu đã lỡ lá»i nói ra chăng?
Nam Cung Yến hừ nhẹ:
- Là ai nói ra, Ä‘iá»u đó giỠđây không còn quan trá»ng nữa. Có chăng là cần phải tìm hiểu xem Thần Bang có thái Ä‘á»™ nhÆ° thế đối vá»›i các hạ là có mÆ°u đồ gì? Muốn các hạ chết để sau này không còn ai nhá» máu huyết của các hạ để xuất nhập Bạch Cốt Cốc nữa, hay tung tin này ra để dẫn dụ quần hùng vì quan tâm đến các hạ sẽ phải lÅ© lượt xuất hiện, và sau cùng là Ä‘á»u lá»t vào mẻ lÆ°á»›i do Thần Bang giăng sẵn?
Tiểu Bình thêm hoang mang khi nghe Nam Cung Yến kết luận:
- Cho dù đó là mưu mô như thế nào thì cũng rõ Thần Bang đối với các hạ chỉ có địch ý, chứ không hỠcó thiện ý. Huống chi ...
- Huống chi thế nào?
Nam Cung Yến ngập ngừng:
- Nếu ta có nói ra thì các hạ đừng nghÄ© là ta nghi ngá» này ná». Vì theo lá»i giang hồ đồn đãi thì lão bang chủ Thần Bang quả đã có khoảng thá»i gian gần mÆ°á»i năm bị lâm vào cảnh má»™t phế nhân, có phần nào giống tình cảnh của sÆ° phụ Äoan Má»™c NgÅ© mà y đã cho các hạ biết!
Tiểu Bình lắc đầu quầy quậy:
- Äoan Má»™c đại ca mà là bang chủ Thần Bang? Cô nÆ°Æ¡ng muốn ám chỉ Äoan Má»™c đại ca Ä‘ang cố tình dùng thế lá»±c Thần Bang để gia hại tại hạ, kẻ đã nhiá»u lần giúp đại ca tìm giải dược giải nguy cho sÆ° phụ của đại ca?
Nam Cung Yến chợt bảo:
- Ta không ám chỉ cÅ©ng không nghi ngá», chẳng phải ta đã nói trÆ°á»›c nhÆ° vậy rồi sao?
NhÆ°ng có Ä‘iá»u này ta thật tâm muốn khuyên các hạ.
Tiểu Bình phản bác:
- Nếu là lá»i khuyên có liên quan đến Äoan Má»™c đại ca hoặc Bạch Phụng tá»· tá»· ...
Nam Cung Yến ngắt lá»i:
- Sao các hạ vẫn nghÄ© ta có ý nghi ngá» những nhân vật được các hạ tin tưởng? Không há» có chuyện đó. Bất quá ta chỉ xin mượn má»™t lá»i các hạ từng dùng, để khuyên các hạ mà thôi.
Tiểu Bình xẳng giá»ng:
- Tại hạ đã nói gì?
- Các hạ từng nói:
“Càng va chạm vá»›i giang hồ, các hạ càng vỡ lẽ rằng ai trong há» cÅ©ng có mÆ°u mô thủ Ä‘oạnâ€, đúng không?
Tiểu Bình miễn cưỡng thừa nhận:
- Và tại hạ cũng nói, chỉ có ...
- Phải, chỉ có Phụng tá»· và Äoan Má»™c đại ca là thật tâm vá»›i các hạ. NhÆ°ng dẫu sao há» vẫn là những nhân vật thuá»™c giá»›i giang hồ, đúng không?
- NhÆ°ng ...
- Äủ rồi, ta cÅ©ng không muốn nói gì thêm, trừ việc các hạ chÆ°a cảm thấy đói hay sao mà không tìm chá»— dừng lại?
Nói đến đói Tiểu Bình cảm thấy đói thật, đói đến sắp lả.
Nhưng khi Tiểu Bình định tìm chỗ dừng lại thì nghe:
- Bình đệ! Nếu Bình đệ nghe tiếng ta gá»i thì hãy mau đáp lá»i ta! Ta là đại ca của Bình đệ đây!
Thanh âm văng vẳng vá»ng đến làm cho Tiểu Bình rùng mình từng chập.
Tài sản của dth_abcd

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
âàííû, êîìïüþòåðîâ



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™