Hỗn Loạn Chiến Thần Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Chương 6: Tự tiến cử.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm.
Màn đêm vừa buông xuồng Hàn Tiến và Tư Đế Nhĩ Bá Cách đã về đến thị trần, hai người đã sửa soạn cẩn thận, bộ áo dài mặc trên người là do Tư Đế Nhĩ Bá Cách lấy trộm về, chưa nói đến quần áo đẹp thế nào, chí ít cũng không có vết vá, mặt mũi sạch sẽ, sắc diện hồng hào, khiến người khác phải yêu thích. Nhưng Tư Đế Nhĩ Bá Cách khí chất rõ ràng chưa đủ, hai mắt không ngừng nhìn ngang nhìn ngửa, còn Hàn Tiến lại vô cùng điềm tĩnh, bước chân chậm rãi khoan thai có phần ung dung tự tại, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt lấp lánh ánh cười, toàn thân toát ra khí chất bất phàm, khiến người khác có cảm giác được gột rửa trong gió xuân.
Người trong trấn trông thấv Hàn Tiến cũng phải chú ý đến hai chủ tớ, trong đó vài người có chút ấn tượng với Lạp Phi Nhĩ đờ ra một lúc mới chợt hoảng hồn nhận ra hắn,đều nghi ngờ lén lút thì thầm bàn tán sau lưng.
Thật ra con người Lạp Phi Nhĩ vốn dĩ rất tốt, hai mươi năm trước phụ mẫu hắn cũng nổi tiếng là trai anh hùng gái thuyền quyên nên gen di truyền tất nhiên cũng sẽ không tồi, duy có một điều đáng tiếc là Lạp Phi Nhĩ không thể coi là có khí chất, càng không thể sánh với thần thái bây giờ, Hàn Tiến đã bồ sung những khiếm khuyết của Lạp Phi Nhĩ, nếu Hàn Tiến sửa soạn hơn chút nữa,thay một bộ quần áo đắt tiền thì dù cho chạy đến thành Thánh Quân cũng vẫn là một thiếu niên thu hút ánh mắt của mọi người.
"Tư Đế Nhĩ Bá Cách đi đâu rồi nhỉ?" Hàn Tiến nhẹ giọng hỏi.
"ở đây" Tư Đế Nhĩ Bá Cách dùng tay chỉ chỉ, chợt do dự nói :"Thiếu gia, sau khi về trấn người không ngừng cười, không...không mệt à?"
"Đồ ngốc, ngươi hiểu cái gì" Hàn Tiến đưa tay gõ gõ lên đầu Tư Đế Nhĩ Bá Cách :"Mỉm cười là vũ khí tốt nhất, cười với kẻ địch sẽ làm giảm đi sự cảnh giác của hắn, cười với bằng hữu sẽ làm tăng sự thân thiết giữa hai người, cười với phụ nữ sẽ rút ngắn khoảng cách với đổi phương, thậm chí...được rồi, nói với ngươi ngươi cũng không hiểu, ngươi còn nhỏ quá",
"Tôi..." Tư Đế Nhĩ Bá Cách vốn định nói tôi còn lớn hơn cậu mấy tháng nhưng hắn lại không dám nói, đành phải chuyển chủ đề :"Thiếu gia, vậy tôi có phải mĩm cưỡi không?" nói xong, Tư Đế Nhĩ Bá Cách bắt chước nụ cười của Hàn Tiến, chỉ là nụ cười của hắn có chút…
"Được rồi" Hàn Tiến lắc đẩu bất lực, khí chất rất khó có thể thay đồi trong một thời gian ngắn, Tư Đế Nhĩ Bá Cách căn bản là gia nô của Lạp Phi Nhĩ, sau này lại lang thang trở thành ăn mày, cử chỉ hành vi của hắn đều lộ rõ sự gượng gạo, bảo hắn cười chẳng bằng bảo hắn ra vẻ ủ rũ.
Mãi nói chuyện, hai người đã đến nơi cẩn đến, Toàn bộ tòa lẩu nhỏ trước mắt đều được xây nên từ đá, trước lầu không có bảng hiệu, chỉ treo vài bộ áo giáp và các loại kiếm dài, Hiển nhiên đây là một cửa tiệm vũ khí. Theo Tư Đế Nhĩ Bá Cách nói, lầu một là cửa tiệm, lầu hai chính là nơi ở của tiểu thư Khởi Lệ, Phong cách kiến trúc của căn nhà rất thoáng đãng, thu hút sự chú ý của mọi người trong cái trấn Lạp Đông bé nhỏ này. Có điều Hàn Tiến càng không hiểu được tại sao Khởi Lệ tiểu thư lại rời bỏ thành Thánh Quân để đến nơi này? Nói cách khác cô ấy có thể đạt được cái gì ở nơi đây?
Hàn Tiến vừa định đi vào trong, một người trung niên đã ra nghênh đón, xem xét Hàn Tiến một lúc, rất khách khí hỏi :"Vị thiếu gia này, thật xin lỗi, chúng tôi đã ngừng buôn bán rồi, nếu ngài muốn mua vũ khí, hãy đợi vài hôm nữa hãy đến".
"Ông hiểu lầm rồi, ta đến tìm tiểu thư Khởi Lệ có chuyện muốn thương lượng" Hàn Tiến khẽ cười nói.
"Ngài là..." người trung niên nghi hoặc hỏi. Giống như dáng điệu mà hắn vừa nói, nụ cười của Hàn Tiến đã phát huy tác dụng nhất định. Kì thực bây giờ tâm tình của tiểu thư Khởi Lệ không được tốt lắm, dựa vào tình trạng bình thường, người trung niên này nên trực tiếp từ chối Hàn Tiến, với thân phận của tiểu thư Khởi Lệ cũng chẳng sợ đắc tội với ai trong trấn Lạp Đông này. Có điều nụ cười của Hàn Tiến rất rạng rỡ, tràn đầy thiện ý, khí chất cũng khác thường. Tục ngữ nói cường quyền không đánh thắng nụ cười, khiến người trung niên thay đồi ý kiến, quay sang hỏi một câu.
"Ta là Lạp Phi Nhĩ, dòng dõi quý tộc lâu đời" Hàn Tiến nhẹ nhàng nói :"Phiền ông có thể đi thông báo một chút không?" Hàn Tiến báo rõ thân phận của mình, không phải là muốn lấy thế ép người, nghiêm khắc mà nói, đây chính là ám hiệu tâm lí học, ta là quý tộc mà ta khách khí với ngươi như vậy, thế thì ngươi hà tất phải làm kẻ ác, ngược lại nên để chủ nhân của ngươi quyết định.
"Thì ra là Lạp Phi Nhĩ thiếu gia, xin ngài đợi một chút" người đó khẽ gật đẩu cười rồi quay người đi vào bên trong.
Không lâu sau, người đó lại xuất hiện ở cửa, lên tiếng :"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia, mời".
"Đa tạ" Hàn Tiến không chút khiêm nhường nhưng cũng không vội vã, khoan thai bước vào trong.
Trong cửa tiệm lạnh lẽo, mấy người làm thuê ngồi quanh chiếc bàn thẩm thì thảo luận gì đó, xem ra sự rút lui của tên đại sư lùn đó có ảnh hường rất lớn đối với nơi này, Hàn Tiến vừa suy nghĩ vừa theo người trung niên đó đi lên lầu hai.
Trong phòng khách lẩu hai, trên chỗ chủ tọa có một cô nương tầm mười bảy, mười tám tuồi, tướng mạo vô cùng mĩ miều, mày cong như vầng trăng, phía dưới là đôi mắt long lanh như biết nói, đồng tử màu bích lam, giống như sự thuần khiết của bầu trời, cánh mũi cao thẳng tắp, miệng hơi mỏng, hai bên má có lúm đồng tiền nho nhỏ như nét điểm xuyết trên bức tranh long đồ, khiến cô nương đó có thêm mấy phần linh khí, làn da trắng ngần khôn tả, không có chút tì vết, trông như một bức tranh tuyệt mĩ. Qua những gì đã trải qua, Hàn Tiến cũng không tránh khỏi ngần ngơ một lúc mới định thần lại được, đồng thời cũng hiểu tại sao trước đây Lạp Phi Nhĩ lại tương tư như vậy, đáng tiếc hắn chỉ thuần túy là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, đừng nói Lạp Phi Nhĩ đã khuynh gia bại sản, cho dù hắn tuồi trẻ tài cao, với người con gái giống như Khởi Lệ tiểu thư cũng không thể thừa nhận tên quý tộc bé nhỏ như hắn.
Nhưng lúc đó, ánh mắt Khởi Lệ tiểu thư đang chăm chú nhìn người đàn ông vạm vỡ trước mặt, trên mặt có chút phẫn nộ, Hàn Tiến nhận ra người đó, khi bọn hắn bị đội trị an thị trấn gây khó dễ chính người này đã thấy chuyện bất bình mà ra tay cứu giúp.
"Đừng quên ta đã thuê ngươi. Lẽ nào ngay cả chuyện này ngươi cũng không làm được?" tiểu thư Khởi Lệ cuối cùng cũng lên tiếng, mặc dù khẩu khí rất lợi hại nhưng tiếng nói lại nhẹ nhàng dễ nghe , như con chim hoàng yến, vì thế sự nghiêm nghị mà nàng tạo ra cũng bị chính bản thân hóa giải rồi.
"Tiểu thư Khởi Lệ, ta có nguyên tắc của mình" người đàn ông vuốt cằm, nói một cách khó khăn :"Ta là một kẻ đánh thuê, không phải sát thủ, chỉ có thể nói tiểu thư đã thuê nhầm người rồi".
Tiểu thư Khởi Lệ khẽ cắn môi, lạnh lùng nói :"Hai mươi lượng tiền vàng".
"Đây không phải là chuyện tiền bạc"' người đàn ông khẽ cau mày, trong giọng nói ồm ồm có chút ngữ khí kiên quyết không thể thay đổi.
"Ngươi..." tiểu thư Khởi Lệ có chút tức giận, chữ "ngươi" vừa ra khỏi miệng đã tắc lại.
Người trung niên đi đến bên cạnh tiểu thư, hạ giọng nói gì đó. Tiểu thư Khởi Lệ ngẩng đầu lên, hướng về phía Hàn Tiến :"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia? Xin thứ lỗi, ta thấy tên ngài rất xa lạ, ngài là...."
"Ta là người lớn lên ở trấn Lạp Đồng, tiểu thư thấy ta rất xa lạ,haha, điều đó là chuyện bình thường." Hàn Tiến cười nói, Tuy Khởi Lệ có chút đường đột, không để tâm đến tay qúy tộc này, thậm chí ngay cả ngồi cũng không mời nhưng hắn vẫn giữ nụ cười và sự lễ phép :"Ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?"
"Mời ngồi, mời ngồi, là ta đã thất lễ" Khởi Lệ tiểu thư để lộ ra nụ cười miễn cưỡng :"Ngài đến đây có chuyện gì muốn nói với ta? Xin thứ lồi, ta hiện giờ rất bận, cho nên..."
"Ta hiểu" Hàn Tiến cố ý cười mĩm, lùi một bước nói :"Nghe nói Khởi Lệ tiểu thư gặp khó khăn? Ta có thể hóa giải vấn đề đó cho tiểu thư".
"ổ...không ngờ chuyện của ta lan truyền đến nhanh như vậy" Khởi Lệ khẽ chớp mắt, nói một cách dửng dưng :"Cho ta mạo muội hỏi một chút, ngài dựa vào cái gì để giải quyết vấn đề nầy? Ngài dường như không phải người trong nghề? Ta có nghĩa vụ phải bảo cho ngài biết, Duy Lap Nhĩ không chỉ là đại sư rèn mà còn là tên lùn chiến đấu cấp cao"
"Bạo lực không thể hóa giải mọi vấn đề" Hàn Tiến khẽ cười đáp.
"Ta có chút hồ đồ rồi, vậy ngài..."
"Đầu óc? Cũng chính là nói tiểu thư hiện nay chưa nghĩ được biện pháp?" Khởi Lệ tiểu thư lộ rõ nụ cười bất lực còn lão già đang ngồi bên cạnh tiểu thư phát ra vài tiếng cười khan.
"Thẳng thắn mà nói, tiểu thư Khởi Lệ, ta biết địa vị của tiểu thư rất cao, kiến thức rất sâu" Hàn Tiến mặt không biến sắc nói :"Duy Lạp Nhĩ chỉ là một tên lùn, hắn thực sự có dũng khí cầu hôn tiểu thư? Thật buồn cười.-.haha. coi như có dũng khí cũng có thể là nhận sứ mệnh từ một người hoặc vài người nào đó?" trước khi gặp tiểu thư Khởi Lệ, Hàn Tiến vẫn tin "tình báo" truyền đến từ Tư Đế Nhĩ Bá Cách, nhưng sau khi gặp rồi, hắn đã lập lại toàn bộ nội dung của tin tình báo, dù cho trong thời đó của hắn, thời đại kêu gọi giải phóng nữ giới một cách rầm rộ, càng là mĩ nữ càng có khả năng trở thành đồ chơi cho lợi ích giai cấp, huống hồ ở đây? Một cô nương dung mạo nghiêng nước nghiêng thành có thân phận và địa vị, những kẻ giàu có mới có tư cách theo đuổi, một tên lùn định trèo cao? Đó đơn giản chỉ là mơ hão. Trừ khi hắn điên rồi.
Sắc mặt Khởi Lệ tiểu thư chợt đông cứng lại, nói từng câu từng chữ :"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia, ngài thật sự là người của trấn Lạp Đông?"
"Tiểu thư có thể cho người đi hỏi khắp nơi, tuy danh tiếng của ta chẳng tốt đẹp gì nhưng ta đích thực là người ở đây".
Khởi Lệ lặng lẻ nhìn Hàn Tiến, chốc lát sắc mặt dẩn chuyển sang ấm áp :"Đuợc rồi, ngài sẽ dùng biện pháp gì để giải quyết chuyện của ta, ta đã không muốn biết nữa rồi, điều ta cảm thấy hứng thú là ngài hi vọng sẽ đạt được gì từ chổ ta?" nói xong Khởi Lệ tiểu thư để lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Hàn Tiến giơ ra hai ngón tay.
"Ngài đây là có ý gì?"
"Hai mươi lượng vàng".
Tiểu thư bất ngờ, bất giác quay sang người đàn ông kia, nàng biết "hai mươi lượng vàng"' này không phải thứ đối phương muốn bừa mà là vừa nãy nàng chính miệng nói ra.
Lào già bên cạnh tiểu thư đứng dậy, vội bước ra bên ngoài, trong phòng chìm trong không khí trầm mặc, một lúc sau, lão già quay lại, hai mắt liếc ngang Hàn Tiến, dùng giọng điệu châm chọc nói :"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia, ngài cho rằng ngài đáng hai mươi lượng vàng sao?"
Khởi Lệ tiểu thư cau mày, sau khi tự mình đi vào đại sảnh, Tư Đế Nhĩ Bá Cách cúi đẩu không nói gì trong lòng thấp thỏm không yên bỗng nhảy dựng lên, nói lớn :"Đồ khốn. mau xin lỗi chủ nhân của ta".
"Phế thải! ngươi đang nói với ai vậy?" Lão già nổi giận đùng đùng xông đến.
"Câm mồm!" Hàn Tiến và Khởi Lệ cũng lên tiếng, hơn nữa hai người họ đều có sức trói buộc giống nhau đối với thuộc hạ, lão già và Tư Đế Nhĩ Bá Cách đều tức tối lùi lại.
"Các hạ, hai mươi lượng vàng này không liên quan đến ta, điều quan trọng là phiền phức mà tiểu thư gặp phải có đáng dùng hai mươi lượng này để giải quyết hay không, nếu ngươi cho rằng Khởi Lệ tiểu thư không đáng, vậy ta chẳng còn gì để nói nữa" Hàn Tiến dửng dưng nói. Vẻ mặt hắn không có chút biến sắc, dường như không để ý đến sự vô lễ của đổi phương, còn về trong lòng có oán hận hay không thì chỉ mình hắn biết.
"Được rồi, ta tin ngài" Khởi Lệ tiểu thư nở nụ cười rạng rỡ, cố ý bỏ qua sự châm chọc của Hàn Tiến :"Vậy ngài cần mấy ngày? Nói thẳng, ta không thể đem tất cả hi vọng gửi gắm vào mình ngài được".
"Một ngày?" Khởi Lệ tiểu thư lộ ra vẻ kinh, ngạc, rồi cười nói :"Được, ta sẽ đợi tin tức của ngài".
"Khởi Lệ tiểu thư, quả thật ta hiện giờ rất nghèo, hơn nữa kế hoạch của ta cũng cần chút kinh phí nhất định, tiểu thư cho rằng có nên đưa trước cho ta một phần tiền không?"
"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia, ngài như vậy là đang làm khó ta rồi" Khởi Lệ tiểu thư nhẹ giọng nói :"Ta không hiểu chút gì về ngài, nếu ngài cấm tiền của ta..."
"Sợ ta chạy trốn mất sao?" Hàn Tiến cười lớn, ánh mắt hắn dừng lại trên người đàn ông kia :"Tiểu thư quên rồi, tiểu thư còn thuê một vị dụng binh khỏe mạnh lực lưỡng, có thể để hắn theo giám sát ta, nếu ta thật sự chạy rồi, hắn đương nhiên sẽ có trách nhiệm bồi thường, nếu ta thành tâm thành ý phục vụ tiểu thư, tiểu thư có thể giải quyết được phiền phúc khiến mình đau đầu, xem như cũng không có tổn thất gì".
Người đàn ông lộ rõ vẻ khinh ghét còn ánh mắt tiểu thư dao động, nhìn thấy hết biểu hiện thay đổi trên nét mặt người đàn ông đó, liền vui vẻ gật đầu nói :"Được, thỏa thuận như vậy đi".
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hỗn Loạn Chiến Thần Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Chương 7: Cái bẫy.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm.
Hàn Tiến cho rằng hắn cổ ý ném đổi phương xuống nước, đổi phương chắc sẽ không nề mặt mình, ai ngờ biểu hiện của người đàn ông đó có chút kì lạ, từ đầu đến cuối đều bình lặng theo sau hắn và Tư Đề Nhĩ Bá Cách, dường như không biết trên vai mình đang mang gánh nặng gì. Đã trông thấy ánh đèn sáng ở quán rượu, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh ồn ào từ quán rượu vọng lại, Hàn Tiến dừng bước, quay mình chỉ vào người đàn ông :'Tự mình giới thiệu một chút, ta là Lạp Phi Nhĩ, là một tên qúy tộc vô dụng, phá gia chi tử". Người đàn ông lần đầu nghe thấy kiểu giới thiệu tự trào phúng như vậy có chút ngạc nhiên, sau đó cũng đưa tay ra :" Ta là Ma Tín Khoa, kiếm sĩ cao giới". "Trời ơi..." Tư Đế Nhĩ Bá Cách mở tròn hai mắt, kí ức của hắn chưa từng hỗn loạn nên hắn nhớ rất rõ kiếm sĩ cao giới nghĩa là gì. Người trong nghề mà đẳng cấp thấp nhất gọi là chiến sĩ, phân giới cao thấp lần lượt là võ sĩ, sau khi trở thành võ sĩ cao giới sẽ đứng trước một lựa chọn là trở thành kiếm sĩ hoặc kị sĩ, kiếm sĩ cao giới là đấu sĩ, mà đấu sĩ tuyệt đối thuộc người ở chức vụ cao cấp. Nếu đem người trong nghề ở đại lục phân ra làm mười giới thì kiếm sĩ cao giới thuộc cấp thứ sáu. Trấn Lạp Đông chỉ là một trấn nhỏ, khoảng cách giữa hắn và đổi phương quá lớn rồi, cho dù đang ở đỉnh cao của thế giới này thì thực lực của hắn cũng không có cách gì sánh được với kiếm sĩ đang ở trước mắt. 'Thiếu gia, cậu làm sao vậy?" Ma Tín Khoa vội buông tay ra, hắn ngở là mình dùng sức mạnh quá khiến Hàn Tiến bị đau. "Không sao, nghĩ đến một vài chuyện, thật ngại quá" Hàn Tiến miền cưởng cười nói :"Có chuyện này cần ngài giúp. Đợi đến khi gặp tên lùn đó ngài có thể phối hợp với ta không?" "Cần ta làm gì?" "Không cần ngài làm gì, ngài luôn đứng đằng sau ta là được rồi". Ma Tín Khoa nghĩ một chút gật đầu cười nói :"Được". Theo lí thường mà nói Hàn Tiến không nên đưa ra yêu cầu như thế vì hai bên không có quan hệ gì, mà Ma Tín Khoa lại đáp ứng. Tướng mạo, khí chất, khẩu khí, nụ cười của Hàn Tiến đều có tác dụng nhất định, tuy không thể nói ai gặp cũng đều thích nhưng chí ít không khiến người khác ghét. Đi vào quán rượu, trong quán không có bao nhiêu người, ở đây rất bình thường. Trấn Lạp Đông chỉ là một trấn nhỏ, Hàn Tiến trông thấy một người chỉ cao hơn một mét nhưng dáng người chắc khỏe đang ngồi trước quầy rượu lớn tiêng nói gì đó, còn cô gái đổi diện trong quầy rượu vui vẻ cười theo, nghe có vẻ rất chăm chú. Hàn Tiến nhẹ nhàng đi đến đứng bên cạnh tên lùn đó, nhẹ giọng nói :"Thật ngại quá, làm phiền một chút. Xin hỏi ngài có phải đại sư Duy Lạp Nhĩ không?" Hàn Tiến vừa nói vừa chăm chú nhìn Duy Lạp Nhĩ. Đây là một tên lùn không thích giữ vệ sinh, từ bên cạnh hắn có thể nhìn rõ ráy tai trong lỗ tai của đổi phương. Khuôn mặt và chiều cao không thể sánh được với bộ râu lớn, trên bộ râu còn dính vài vụn bánh mì, Trên người mặc bộ áo giáp cũ kĩ bẩn thỉu. Mùi rượu và mùi mồ hôi hòa lẫn với nhau tạo thành thứ mùi khó chịu. Đôi ủng của đổi phương còn cũ nát hơn cả chiếc áo giáp, trong đó đầu mũi giày của một chiếc đã bị hỏng, lộ ra những móng chân bẩn thỉu. Hàn Tiến rõ tính khả dụng của kế hoạch được nâng cao lên như thế nào. Lúc sắp đến hắn đã hỏi kĩ tiểu thư Khởi Lệ tình hình của Duy Lạp Nhĩ. Tiểu thư đã đưa Duy Lạp Nhĩ từ thành Thánh Quân về trấn Lạp Đông, tiệm vũ khí vừa mở được hai ngày. Duy Lạp Nhĩ đột nhiên đưa ra lời cầu hôn vô lí, cũng chính là nói Duy Lạp Nhĩ chưa nhận được chút tiền lương nào, hơn nữa, của cải tích lũy được cũng đã hết sạch. Tính khí của hắn rất tàn bạo, vì có chút hiểu lầm nhỏ trong thành Thánh Quân mà ra tay đánh người, kết quả làm bị thương một quý tộc, nếu không phải tiểu thư cho hắn mượn một khoản tiền thì hắn sớm đã bị bắt giam trong ngục rồi. "Cút đi, đừng làm phiền ta,Duy Lạp Nhĩ căn bản không để ý đến Hàn Tiến, xua xua tay như đang đuổi một con ruồi Ma Tín Khoa khẽ hắng giọng, bước tới trước nửa bước, Duy Lạp Nhĩ chợt quay người lại, ánh mắt thu vào cây kiếm lớn mà Ma Tín Khoa vác trên vai, lại nhìn tấm huy chương đeo trước ngực Ma Tín Khoa, lúc ấy mới không cam tâm mà cầm cốc rượu đặt xuống, mở miệng nói :"Vị này… Thiếu gia tìm tôi có việc gì?" 'Ta muốn ngươi rèn cho ta một bộ áo giáp. Rất vội còn giá tiền,ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu" Hàn Tiến lạnh nhạt nói, cốc rượu trong tay Duy Lạp Nhĩ sớm đã hết, chần chừ không bỏ cốc rượu xuống, rõ ràng hiện nay Duy Lạp Nhĩ đang ở vào cảnh túng quẫn, đương nhiên sau màn chiêu mộ hắn sẽ cho hắn một ít tiền, nếu không thì Duy Lạp Nhĩ căn bản không có tiền để mở tiệm. Chỉ có điều khoản tiền này không phải lớn lắm, thuê một cửa tiệm lại thêm mấy việc gần đây, tiền bạc hầu như đã tiêu hết rồi 'Ta không có thời gian, ngài đi tìm người khác đi" Duy Lạp Nhĩ nhất quyết từ chổi. 'Ta chỉ cần một bộ áo giáp rất bình thường, năm lượng vàng". Một chiếc áo giáp thông thường nhiều nhất chỉ tầm một, hai lượng vàng, Hàn Tiến đưa ra giá đó là quá cao rồi. "Không nghe thấy? Ta nói rồi,ta không có thời gian" Duy Lạp Nhĩ đập mạnh xuống bàn kêu lớn, vừa nãy là nhìn thấy tên dụng binh đó khó động vào hắn chẳng có cách nào mới phải nói vài câu với Hàn Tiến, thấy Hàn Tiến quấn mãi không chịu đi, hắn lại không khống chế được bản tính của mình. "Mười lượng vàng, không thể cao hơn được nữa" Hàn Tiến cười nói :"Ta không có lựa chọn nào khác, nhất định trước sáng mai phải làm xong bộ áo giáp ta yêu cầu, cho nên ta đưa ra mức giá tuyệt đổi khiến ngươi vừa lòng, hi vọng ngươi cũng khiến ta vừa ý". Lời của Hàn Tiên ẩn chứa sự đe dọa, nhưng vẫn có chừng mực, tránh để người khác cảm thấy phản cảm. ''Oa,mười lượng vàng à...." cô gái ở quán rượu phát ra tiếng nói nho nhỏ. Duy Lạp Nhĩ nhìn cô gái rồi lại nhìn Hàn Tiến. Với tính khí của hắn, bây giờ hắn chẳng muốn làm gì, chỉ muốn uổng rượu, nhưng thật sự giá đổi phương đưa ra rất dễ mê hoặc người khác, Duy Lạp Nhĩ để lộ ra sự do dự không quyết. 'Ta không biết ngươi đang do dự cái gì?" Mặt Hàn Tiến lộ rõ hòa khí :"Nghe nói ngươi là đại sư rèn giỏi nhất, chỉ cần một buổi tối, thậm chí nửa buổi tối đã có thể kiếm được mười lượng vàng rồi, nếu trong thành Thánh Quân thì đó là giá cho một bộ giáp ma pháp". Duy Lạp Nhĩ vuốt chùm râu một lúc lâu rồi nhảy từ trên ghế xuống, giọng não nề :"Các người đi theo ta". Hàn Tiến khẽ cười, chậm rãi theo sau Duy Lạp Nhĩ. Cô gái trong quán rượu đột nhiên gọi :"Này....Duy Lạp Nhĩ Tiên sinh, còn chưa đưa tiền rượu". "Hét cái gì. Lẽ nào sợ ta đây quỵt tiền" Duy Lạp Nhĩ tức đến nỗi râu vểnh hết lên, quay người lại chửi, giọng hắn vang to vô cùng, ngay cả các bình rượu trên tủ rượu cũng lay động, hét xong ánh mắt chuyến sang nhìn Hàn Tiến, ý rất rõ ràng, ta đây vừa tìm được mối làm ăn lớn, lẽ nào còn tiếc ít tiền? Hàn Tiến chợt nhớ Khôi Lệ tiểu Thư có nói Duy Lạp Nhĩ là một tên lùn chiến đầu cao giới, xem ra tuy thực lực của hắn không như Ma Tín Khoa nhưng cũng không kém lắm, vì khách trong quán rượu, bao gồm cả hai cô gái đều có vẻ rất sợ hắn. Bổn người đi hết nửa thôn lại về trước cửa tiệm của Khởi Lệ tiểu thư. Trời đã tối, cửa tiệm sớm đã đóng cửa, Duy Lạp Nhĩ thẫn thờ nhìn ánh đèn trên lầu hai, Hàn Tiến không thúc giục hắn, chỉ lặng lẽ quan sát biến đổi của Duy Lạp Nhĩ. Thói quen nghề nghiệp của hắn chính là vậy, luôn thích lặng lẽ quan sát. Lát sau, Duy Lạp Nhĩ móc ra chùm chìa khóa. Đến trước một ngôi nhà bình thường đổi diện cửa tiệm, dùng chìa khóa mở cửa rồi đi thẳng vào trong. Căn phòng bên ngoài rất trổng trải, một cái bàn kê ở góc tường, lại không có chiếc ghế nào, Duy Lạp Nhĩ mở cửa phòng trong, Hàn Tiến cũng muốn theo vào, ai ngờ Duy Lạp Nhĩ trừng mắt đứng chắn trước cửa :"Ngài không biết quy tắc sao? Muốn làm gi?" Hàn Tiến đờ người, cười nói:''Ngươi hiểu lầm ta rồi, ta chỉ là muốn nói rõ một chút.." ''Nói rõ cái gì?" "Áo giáp ta cần và áo giáp thông thường có khác nhau một chút'' Hàn Tiến dùng tay đo lên ngực và tay của mình :"Ngực không thể bị chắn, cánh tay bên trái có thể rèn theo bình thường nhưng cánh tay bên phải phải lộ ra, còn nửa sau lưng…” Hàn Tiến nói liên miên một hồi không dứt, mắt Duy Lạp Nhĩ càng lúc càng mở lớn, cuối cùng không chịu được, ngắt lời Hàn Tiên :"Ngươi muốn áo giáp như vậy để làm gì?" "Cái này ngươi không cần biết" Hàn Tiến lạnh lùng đáp :"Nếu không thì ta đã tùy ý mua một bộ, hà tất phải bỏ tiền ra nhờ ngươi rèn riêng cho ta?" Duy Lạp Nhĩ lắc lắc đầu, lẩm bẩm câu gì đó, rồi bịch! Đóng chặt cửa lại. Tai Hàn Tiến rất hữu dụng, hắn nghe thấy Duy Lạp Nhĩ nói : Nhà ngươi thật đáng thương, não nhất định bị dâng cho thú miệng rộng trong rừng sâu rồi.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hỗn Loạn Chiến Thần Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Chương 8: Nguy cơ của tiểu thư Khôi Lệ (Thượng).
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm.
Buổi trưa chính là lúc náo nhiệt nhất của trấn Lạp Đông, Hàn Tiến và tiểu thư Khởi Lệ yên lặng đứng trên lầu hai, từ cửa sổ quan sát động tĩnh bên dưới.
Người dưới lầu đã tụ tập thành một vòng tròn, có khoảng hơn hai trăm người. Lão già ngồi bên cạnh tiểu thư Khởi Lệ khi Hàn Tiến nói chuyện với tiểu thư Khởi Lệ hôm qua đó đang đứng giữa đường, nhổ nước bọt lung tung rồi nói gì đó.
"Tên khốn kiếp đó cũng dám xưng là đại sư rèn?" Lão già chỉ tay vào một bộ áo giáp rồi nói, giọng ông ta to, rõ ràng, Hàn Tiến và Khởi Lệ trên lầu cũng nghe rõ.
Bên cạnh lão đặt một cái giá gỗ, trên giá treo một bộ áo giáp, hình dáng bộ áo giáp đó rất kì dị, đầy tính tượng hình, chỗ cần bằng phẳng thì lại xuất hiện vài túi lồi lên, chỗ cần tròn nhẵn lại mài thêm một cạnh cứng, đáng tức nhất là hai bên trái phải của bộ giáp hoàn toàn không tương xứng, đặc biệt là chân giáp bên phải, ngắn một cách thảm hại, nhỏ một cách thảm hại, cả bộ áo giáp nhìn từ hình dạng mà nói, xấu xí đến nỗi không thể xấu hơn được nữa.
Lão già rất biết mắng người, đầu tiên công kích tay nghề của đại sư rèn Duy Lạp Nhĩ, đợi sau khi người xung quanh tiếp nhận rồi liền quay sang bắt đấu công kích nhân phẩm của Duy Lạp Nhĩ, tiếp đó lại bắt đầu chất vấn nghi ngờ trí tuệ của phụ mẫu hắn, cuối cũng kéo sang cả tộc bọn người lùn, cứ thế luyên thuyên không dứt.
"Đến rồi, đến rồi..."người đứng bên ngoài bắt đầu xôn xao.
Duy Lạp Nhĩ mắt còn đẩy dử từ bên ngoài chen vào, hắn uống say vừa tỉnh lại, nghe thấy người bên ngoài đang chửi bọn người lùn liền vô cùng tức giận.
Lão già nhìn thấy Duy Lạp Nhĩ tiến tới, giả bộ không biết gì, vẫn mắng chửi không ngừng, chỉ có điều đề tài chuyển về tay nghề Duy Lạp Nhĩ.
Duy Lạp Nhĩ nhìn chằm chằm vào bộ áo giáp, đột nhiên tức giận nhảy dựng lên :"Mẹ chúng nó, nói năng bậy bạ".
"Ta nói năng bậy bạ?" Lão già cười lạnh nói :"Duy Lạp Nhĩ đại sư, phía sau áo giáp còn có ấn trương của ngài. Lẽ nào bộ áo giáp này không phải ngài rèn?"
"Là ta rèn", Duy Lạp Nhĩ hét lớn như sấm :"Nhưng...Nhưng đây là yêu cầu của khách hàng".
"Yêu cầu của khách hàng? Hahaha,Duy Lạp Nhĩ đại sư, đừng coi người khác đều là ngốc hết, Ai lại yêu cầu bộ giáp như thế này. Đây là thứ người có thể mặc sao?" Nghe lời nói này, mọi người đứng xem ở xung quanh cười phá lên. Lão già dương dương tự đắc nói :"Ta nói cho ngươi biết, vị khách mà ngươi nói vì bị lừa, lại đang vội nên đã sớm rời khỏi trấn Lạp Đông rồi, cho nên mới đem bộ áo giáp này giao cho ta, để ta vạch trần chân tướng thật sự của ngươi"
"Ngươi...ngươi..." Duy Lạp Nhĩ tức đến nỗi mặt đỏ lên, lại còn nói không nên lời, nói ra chưa chắc có người tin.
Lão già càng đắc ý, chủ đề lại chuyển sang phụ mẫu và chủng tộc người lùn của Duy Lạp Nhĩ. Người ở xung quanh không ngừng cười lớn, sắc mặt Duy Lạp Nhĩ càng lúc càng đỏ, cuối cùng tức giận đến nỗi không nhẫn nhịn được nữa, hét lớn một tiếng, lao vào đấm một phát mạnh vào bụng lão già. Theo mong muốn của Duy Lạp Nhĩ, hắn rất muốn đánh vỡ mồm lão già nhưng chiều cao là một vấn đề, chỉ có thể thuận tầm tay mà đánh đối phương.
Lão già trở tay không kịp, bị đánh một cú chính diện, cả thân người bay ra ngoài như diều gặp gió, va phải bảy, tám người xung quanh, lăn quay ra đất không động đậy gì, máu tươi lẫn nước bọt tìm miệng phun ra.
"Đánh chết người rồi..." đám đông xung quanh bị một phen hoảng hồn, chen nhau chạy toán loạn tứ phía.
"Bây giờ phiền phức của tiểu thư được giải quyết rồi", Hàn Tiến thu tẩm mắt lại, ngồi ngay ngắn trên ghế.
Tiểu thư Khởi Lệ quay mạnh người, nhìn trực tiếp Hàn Tiến, ngực nàng phập phồng gấp gáp, ánh mắt sắc lạnh, còn thêm vài phần phẫn nộ và trì triết.
"Sao? Có chỗ nào không đúng sao?" Hàn Tiến thờ ơ hỏi.
"Không, ngươi rất đúng"' Tiểu thư Khởi Lệ thở dài nói.
"Đã như vậy... tiểu thư không phải nên đưa nốt cho ta nửa số ngân lượng còn lại sao?" Hàn Tiến lộ ra nụ cười nói.
Khởi Lệ tiểu thư lôi ra một bọc vải định ném xuống đất nhưng cuối cùng từ từ đặt xuống bàn, nói rành rẽ từng từ :"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia. Lần này thật "cám ơn"'ngài quá rồi".
"Tiểu thư khách sáo quá rồi" Hàn Tiến không thèm nhìn xem bên trong có bao nhiêu, cứ thế nhận lấy, ngừng lại một lúc rồi nói :"Xem ra bây giờ ta đã trở thành người không được hoan nghênh rồi, có điều...ta phải nói với tiểu thư, tuy ta một qúy tộc sa cơ thất thế nhưng điều đó không có nghĩa là kẻ khác có thể tùy tiện khinh thường ta, đương nhiên ta cũng rất tiếc, ta chỉ nghĩ trừng phạt hắn nhẹ nhàng một chút, để hắn sau này quản lí cho tốt cái mồm của mình, không ngờ cuối cùng lại thành ra như thế".
Khởi Lệ tiểu thư không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng xua xua tay.
Hàn Tiến cười đứng dậy, chậm rãi đi xuống lầu dưới, Tư Đế Nhĩ Bá Cách ngoan ngoãn theo sau.
Từ cửa sau của cửa tiệm đi ra một con đường khác, Hàn Tiến hít một hơi dài, tâm trạng của hắn có chút đi xuống, thật ra những lời vừa nãy đều là nói thật, đáng tiếc đối phương lại không tin lời hắn giải thích.
Tuy cuối cùng có chút ngoài ý muốn nhưng đối với Khởi Lệ tiểu thư mà nói, tuyệt đối không phải chuyện xấu vì nàng có thêm một con đường, có thể dựa vào đó khống chế Duy Lạp Nhĩ, thậm chí có thể ép hắn kí khế ước nô lệ. Nàng là khổ chủ, nếu từ chổi bồi thường thì Duy Lạp Nhĩ nhất định phải chịu trừng phạt khủng khiếp, kí khế ước sẽ trở thành con đường sống cuối cùng của hắn, có điều Hàn Tiến rõ hơn cả, bất luận tiểu thư chọn lựa thế nào, cùng đều là sự giãy giụa cuối cùng mà thôi.
Phát hiện ánh sáng bị người khác che mất, Hàn Tiến quay đầu lại, phía sau ngoài Tư Đế Nhĩ Bá Cách ra còn có Ma Tín Khoa cao lớn, Hàn Tiến kì lạ hỏi :"Ma Tín Khoa, nhiệm vụ của ngài đã xong rồi, còn theo chúng ta là gì?"
"Quan hệ thuê mướn đã hết, ta còn lưu lại làm gi?" Ma Tín Khoa cười nói.
"ồ..." Hàn Tiến còn muốn hỏi cái gì, ai ngờ đột nhiên nghe tiếng người gọi phía sau :"Cuối cùng tìm được hai người các ngươi rồi", sau đó vai bị người ta nắm chặt.
Hàn Tiến quay người lại, nhận ra đối phương, Tư Đế Nhĩ Bá Cách hôm qua lén chỉ cho hắn nhìn qua, người đang nắm chặt vai hắn là quan gia cũ của nhà hắn, Ba Ba Thác.
"Các người còn có lương tâm không?" Ba Ba Thác cật lực nói :"Nể mặt lão gia, ta luôn coi các ngươi là con mình, có lần nào các ngươi cầu xin mà ta không giúp đỡ? Cuối cùng lại dám đến nhà ta trộm đồ? Hai tên súc sinh các ngươi lập tức cỡi ra cho ta, cỡi ra cho ta..." Ba Ba Thác vừa kêu vừa kéo y phục của Hàn Tiến xuống.
Hàn Tiến cau mày, đưa tay ra đẩy một cái khiến Ba Ba Thác lui ra.
Ba Ba Thác lùi mấy bước, hắn tức đến nỗi bắt đầu lải nhải :"Được đấy, còn dám động thủ. để ta..."
Đột nhiên Ba Ba Thác khựng lại, người phụ nữ bẽn cạnh hắn vừa định mỡ miệng ra mắng chửi cũng ngẩn ra, mấy người của đội trị an theo sau cũng đờ người, Hàn Tiến nắm trong lòng bàn tay một đống tiền vàng, xòe tay ném ra, những đồng vàng trong không trung tỏa sáng lấp lánh. Tiếp đó Hàn Tiến lại giơ tay ra, bàn tay hắn như có sức hấp dẫn, đồng tiền đang rơi xuống lại trở về tay hắn, không thiếu một đồng, động tác vò cùng ung dung tự tại.
"Tiếp theo" Hàn Tiến khẽ cười, hắn búng nhẹ ngón tay cái, một đồng tiền vàng sáng lắp lánh bay thẳng đến chỗ Ba Ba Thác.
Có lẻ tình huống trước mắt quá quen thuộc, quen đến nỗi khắc sâu vào tận xương cốt, nụ cười tươi rói của Ba Ba Thác nở trên môi, hắn dùng động tác nhanh nhẹn không hề phù hợp với tuồi tác của một lão già đón lấy, giữ chặt đồng vàng, lớn tiếng nói :"Đa tạ thiếu gia ban thường..."
"Haha...." Hàn Tiến cười, hắn không để ý đến Ba Ba Thác nữa, quay người nói với Tư Đế Nhĩ Bá Cách và Ma Tín Khoa :"Đi, ta mời các ngươi một bữa".
Ba Ba Thác rốt cuộc cũng già rồi, sau khi nhận được đồng tiền vàng một lúc mới phản ứng lại, lật mặt không được, không lật mặt cũng không xong, cuối cùng thì sự cung phụng lúc nãy là do hắn cam tâm tình nguyện làm, chẳng có ai bắt ép, hắn ngẩn ngơ đứng đó không nói được gì.
"Tránh ra" Ma Tín Khoa đưa tay đẫy một cái khiến đám trị an đang đứng chắn giữa đường lui sang một bên, mặt bọn chúng đều biến sắc, nhưng thấy huy chương trên ngực Ma Tín Khoa liền cúi đầu lủi mất.
Thật ra phẩn lớn những tên trước mặt đều giống nhau, muốn có quyền, muốn có tiền, muốn có sức mạnh khiến người khác kính nể, kẻ yếu rất khó nhận được sự tôn trọng của người khác.
Trong một lữ quán nhỏ ở phía Đông trấn Lạp Đông, ba người Hàn Tiến ngồi vây quanh một chiếc bàn, Ma Tín Khoa đặt thực đơn xuống hỏi :"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia, ngài muốn ăn gì?"
"Sau này đừng dùng kính ngữ nữa, không tự nhiên, cứ gọi là Lạp Phi Nhĩ đi" Hàn Tiến cười nói.
Ma Tín Khoa nghĩ một lúc rồi gặt đầu nói :"Cũng được".
"Các người gọi của mình đi, còn ta..." Hàn Tiến do dự một lúc :"Lấy cho ta hai đĩa sắn nước muối".
Kì thực theo cách nghĩ của hắn, hắn không muốn ăn ở đây, quá lãng phí rồi, đến chợ mua ít sắn sau đó tự mình nướng có phải ngon không? Nhưng thái độ Ma Tín Khoa có chút ám muội, tuy xót tiền nhưng trước khi làm rõ mục đích của Ma Tín Khoa, chỗ không nên tiết kiệm thì không được tiết kiệm, Dựa vào trực giác, hắn tin Ma Tín Khoa có thiện ý.
"Thứ đó có gì là ngon?" Ma Tín Khoa chép chép miệng.
"Ta thích thanh đạm" Hàn Tiến cười nói.
Lát sau món họ gọi đều đà được mang lên, Ma Tín Khoa gọi thịt thảo trĩ hương, tim rồng nướng, còn có một bình rượu, Tim rồng nướng nghe ra đáng sợ, có điều rồng này không phải rồng thật, chỉ là một loại động vật nhỏ ăn cỏ giống như thằn lằn, không hề có sức công kích. Còn về Tư Đế Nhĩ Bá Cách, hắn cái gì cũng không gọi, trong mười mấy năm hắn luôn kiên trì không ngừng để đoán biết ý của thiếu gia, cảm nhận được sự thay đổi tâm tình của thiếu gia, coi đó là nghề cả đời của mình, tuy Lạp Phỉ Nhĩ thật sự đã biến mất nhưng không thể nghi ngờ Tư Đế Nhĩ Bá Cách vẫn tìm ra đường cảm ứng được mọi tin tức, giống như bây giờ, hắn biết rõ Hàn Tiến đang xót đống tiền, tuy nụ cười của Hàn Tiến rất ấm áp, hào phóng.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hỗn Loạn Chiến Thần Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Chương 8: Nguy cơ của tiểu thư Khôi Lệ (Hạ).
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm.
"Ma Tín Khoa, ngài vừa nói ngài và Khởi Lệ tiểu thư đã hết hợp đồng?" Hàn Tiến hỏi.
"ừ" Ma Tín Khoa gật đầu :"Tiểu thư thuê ta chính là muốn để ta đối phó với tay Duy Lạp Nhĩ, đều bị cậu giải quyết rồi, tiểu thư còn giữ ta lại làm gì?"
"Vậy thì nhanh quá, bên này vừa xong việc liền lập tức đuổi ngài đi" Hàn Tiến than thở.
"Haha....sau khi đến trấn Lạp Đông ta cái gì cũng chưa làm, ngược lại lại còn nhận được tiền, bảo ta đi thì đi vậy".
"Vậy ngài còn dừng chân lại làm gì?" Hnà Tiến cười híp mắt lại hỏi.
"Cậu muốn làm cái gì?"
"Ta? Ta vẫn chưa nghĩ đến".
"Ta cũng chưa có kế hoạch gì" Ma Tín Khoa nhổ ra một miếng xương, cười nói :"Thầy giáo đã nói, đầu óc ta không tốt, ông ấy khuyên ta kết giao nhiều với người thông minh, như vậy mới có thể học hỏi được chút".
"Ồ" Hàn Tiến khẽ cười thầm, Ma Tín Khoa tuyệt đối không giống vẻ ngoài thật thà của hắn, ngược lại hắn vô cùng nhanh nhẹn, ví dụ nói, hôm qua phối hợp với mình uy hiếp Duy Lập Nhĩ, ví dụ như vừa này chọc giận mấy tên đội trị an, vì mình mà ra tay.
"Lạp Phi Nhĩ, cậu là người vô cùng thông minh" Ma Tín Khoa đột nhiên nói thẳng vào vấn đề.
"Vì sao lại nói vậy?" Hàn Tiến cười hỏi.
"Hôm qua cậu nói có thể dùng đầu óc để giải quyết vấn đề của Duy Lạp Nhĩ, ta cho rằng cậu là một tên nói khoác, ai ngờ cậu lại thật sự làm được, có điều cách của cậu có chút tàn nhẫn, haha...".
"Ta không cho là mình đã sai" Hàn Tiến thật thà nói. Hắn rất rõ Ma Tín Khoa nói như vậy là để thăm dò mình :"Khởi Lệ tiểu thư giúp đỡ hắn, tin tưởng hắn, hắn đã làm gì? Một tên phản trắc khốn khiếp, có tư cách để yêu cầu người khác sao?"
"ừ...cậu nói vậy cũng có lí" Ma Tín Khoa nghĩ một lúc, gật đầu nói :"Đúng rồi, khi ta xuồng lầu đuổi theo cậu, nghe thấy tiểu thư Khởi Lệ gọi tên cậu, Lạp Phi Nhĩ, ta thấy tiểu thư thích cậu rồi đấy".
"Thật sao?" Tư Đế Nhĩ Bá Cách vui mừng thốt lên, hắn biết tâm sự của thiểu gia, nghe được tin này trong lòng liền cảm thấy vui mừng cho Hàn Tiến.
"Nghĩ cái gì vậy" Hàn Tiến liếc Tư Đế Nhĩ Bá Cách :"Thích? Ài… tiểu thư chính là đang
căm hận ta đấy".
"Thiếu gia, vì sao vậy?"
"Vì người của tiểu thư bị Duy Lạp Nhĩ đánh, liền cho rằng tất cả đều là do ta đã bố trí từ trước".
"Vậy có phải cậu không cố ý ?" Ma Tín Khoa hỏi.
"Đúng" Hàn Tiến khẽ nói, trong khoảng thời gian ngắn, Ma Tín Khoa đã mấy lần thăm
dò mình rồi, bất luận đối phương rút ra kết luận gì, hắn đã nhìn thấu sự thật thà của Ma Tín
Khoa rồi :"Ta sai là ở chổ đã đánh giá quá cao Duy Lạp Nhĩ, ta cho rằng hắn đánh người
trong thành Thánh Quân cuối cùng đành phải trốn chạy đến trấn này nhất định sẽ nhớ kĩ bài
học đó, ai ngờ…hắn lại nóng tính đến vậy, vừa rồi liền đánh chết người".
Ma Tín Khoa trầm ngâm một lát :"Lạp Phi Nhĩ, cậu nói....Khởi Lệ tiểu thư là người như thế nào?"
"Rất thông minh, chỉ có điều vẫn còn chưa có kinh nghiệm, chắc là trước đây chưa từng trải qua tôi luyện" Hàn Tiến nghĩ :"Khi ta để người của tiểu thư ra phố mắng chửi, nàng ấy không phản đối, điều này có nghĩa nàng ấy chưa nhìn thấy nguy hiểm, nhưng khi sự việc phát sinh liền cho là tất cả đều do ta sắp đặt trước, Ta nghĩ, đã đủ chứng minh sự thông minh của nàng ấy rồi".
Ma Tín Khoa vò vò tóc, dường như có thể hiểu ý của Hàn Tiến, lại vừa như không hiểu lắm.
"Cho tiểu tử thêm mấy năm nữa, chắc chắn nàng ấy sẽ trở thành người rất lợi hại" Hàn Tiến chỉ vào đầu mình :"Đương nhiên, đó là nếu nàng ấy có thể sống an toàn thêm mấy năm nữa".
"Lạp Phi Nhĩ, câu này là có ý gì?" Ma Tín Khoa hỏi.
"Một tên lùn đã phạm tội, không còn chỗ dựa chống đỡ, hắn liệu có dám phản bội lại tiểu thư?" Hàn Tiến nói nhỏ :"Theo ta thấy không ngoài hai tình huống, một là bị người khác lợi dụng, một là bị kẻ khác uy hiếp. Ta biết những điều này, mà tiểu thư cũng biết, nhưng tiểu thư làm gì? Đầu tiên cử ngài đi giết Duy Lạp Nhĩ, sau đó để ta đi đối phó với hắn, haha....Ma Tín Khoa, ngài vẫn còn không hiểu?"
-Ma Tín Khoa lắc lắc đầu, hai mắt nhìn Hàn Tiến không chớp, lần này hắn không phải đang ra vẻ thật thà, hắn thật sự là không hiểu.
"Khi tranh giành với một người hay một vài người, tiểu thư tuyệt đối ở vào thế hạ phong cho nên nàng ấy chỉ có thể, cũng chỉ dám chĩa mũi dùi về phía Duy Lạp Nhĩ, thậm chí không nghĩ đến cách thuyết phục, khuyên can, trực tiếp chọn cách cực đoan, vì nàng ấy rất rõ, dưới sự thao túng của đám người kia, khả năng quay đầu của Duy Lạp Nhĩ là rất nhỏ, rất nhỏ".
'Nhưng....điểu đó chỉ có thể nói rõ tiểu thư đang rơi vào cảnh khó khăn, không có nghĩ tính mạng đang gặp nguy hiểm chứ?" Ma Tín Khoa nói :"Cũng có thể những người đó muốn ép tiểu thư đáp ứng điều kiện gì đó của chúng?"
"Không tồi, chuyện này cũng có thể nghĩ đến?" Hàn Tiến nửa cười nửa không nói :"Thầy của ngài nhìn nhầm ngài rồi".
"Ha…" -Ma Tín Khoa có chút lúng túng gãi gãi đầu, sau đó liền chuyển đề tài :"Lạp Phi
Nhĩ, cậu nói tiếp đi".
"Khởi Lệ tiểu thư có gặp nguy hiểm hay không là do tính tình nàng ấy quyết định" Hàn Tiến chậm rãi nói :"Nói thật, ta đi tìm tiểu thư một mặt là muốn kiếm tiền, mặt khác là muốn dùng hành động này để tự tiến cử mình, Ta đã có thể giải quyết được tên Duy Lạp Nhĩ đó thì cũng có thể giải quyết những việc khác cho tiểu thư, tuy đối thủ của tiểu thư lợi hại nhưng chí ít ta có thể cho nàng ấy chút hi vọng, không phải là nên thửxem sao?"
Ma Tín Khoa chăm chú lắng nghe, còn Tư Đế Nhĩ Bá Cách đã sớm thành ngốc rồi.
"Là ta tự cho mình là thông minh. Sai lầm của ta không chỉ là nhìn nhầm Duy Lạp Nhĩ, càng nhìn nhầm tiểu thư. Sau khi phát sinh sự việc, nàng ấy một chút cùng không che đậy sự
căm ghét đối với ta, có điều nàng ấy lại đưa cho ta số vàng đã giao ước từ trước, haha,nếu nàng ấy không thanh toán để báo thù ta thì ta không còn cách nào khác, hơn nữa nàng ấy vốn dĩ định ném tiền xuống đất để thể hiện sự khinh miệt và căm tức của mình, nhưng cuối cùng lại đem tiền đặt lên bàn" Hàn Tiến ngừng một lúc rồi nói tiếp :"Điều này khiến ta biết tiểu thư là người thông minh xuất chúng, lại rất có nguyên tắc, nàng ấy sẽ không vì hận thù trong lòng mà lật lọng, bội ước,cũng không vì đối phương là người giao dịch mà che giấu sự căm hận của mình. Một người thông minh, có nguyên tắc, thông thường tính cách đều rất cương quyết khẳng khái, nói như vậy, nếu đứng trước thế lực hoặc người không có cách nào kháng cự lại, họ thà làm ngọc nát còn hơn cúi mình làm ngói lành để sống. Ngài đã hiểu chưa?"
"Hiểu" Ma Tín Khoa gật đầu :"Trong đại lục ngày càng hỗn loạn này người như vậy càng ngày càng hiếm".
"Thật ra đây đều là suy đoán của ta" Hàn Tiến đưa miếng sắn cuối cùng bỏ vào trong miệng :"Sự việc chưa chắc sẽ diễn biến như lời ta nói, chuyện ngoại lệ có thể tùy lúc phát sinh".
"Ý của cậu là…điều cậu nói đều là lời bỏ đi?"
"Ngài có thể coi đó là lời bỏ đi" Hàn Tiến cười nói, ánh mắt hắn chợt dừng lại trên bàn, giá tiền của một đĩa sắn chỉ có hai mươi đồng, tính toán cấn thận một lúc, cửa tiệm này chỉ có thể thu được một chút tiền.
Hàn Tiến vẫy vẫy tay, một người làm thuê vội chạy đến, có trời mới biết nhân viên phục vụ ở đây có thể xem là người làm thuê hay không. Hắn cười hỏi :"Thiếu gia, ngài cần gi?"
"Đem đến năm mươi đĩa sắn nước muối".
"Bao nhiêu?" chỉ có Tư Đế Nhĩ Bá Cách còn giữ được sắc mặt không đồi, những người khác đều ngạc nhiên đồng thanh hỏi, họ đều cho rằng mình nghe nhầm.
"Năm mươi đĩa sắn nước muối, có vấn đề gì?"
Tên làm thuê ngẩn ra một lúc,không nói có vấn đề cũng không nói không có vấn đề, tiếp đó liềm chạy ra phía đằng sau quán.
"Cậu gọi nhiều như vậy để làm gi?" Ma Tín Khoa ngạc nhiên hỏi.
"Ăn" Hàn Tiến trả lời rất đơn giản.
Không lâu sau, từng đĩa, từng đĩa sắn được đem lên, Hàn Tiến cũng không khách khí, bỏ từng miếng lớn vào nhai. Thể lực đã có nền tảng nhất định, không cần nhai chậm nhai kĩ mới có thể hấp thụ năng lượng, tự nhiên đòi hỏi phải có tốc độ.
Khi ăn mấy đĩa đầu tâm trạng Ma Tín Khoa còn có chút náo nhiệt, nhưng khi Hàn Tiến ăn nhanh như gió, chớp mắt đã hết hai mươi đĩa sắn thì Ma Tín Khoa hai mắt trợn tròn, thâm chí không chịu được phải cúi xuống xem xét động tĩnh ở dưới bàn, cho là Hàn Tiến đã dùng cách gì đó để ném chỗ sắn đi, nhưng Hàn Tiến đang ở vào thời kì then chốt để tích lũy năng lượng nguyên thủy, ngay cả nước để ngâm sắn hắn cũng không bỏ đi chứ đừng nói là cả củ sắn, trên bàn, dưới bàn đều rất sạch sẽ.
Chớp mắt Hàn Tiến đã ăn hết hơn bốn mươi đĩa, người phục vụ cũng đã tê hết cả tay rồi Ma Tín Khoa đặt chén rượu trong tay xuống hỏi :"Ta... ta nói, Lạp Phi Nhĩ, cậu sẽ không phải là cự long đúng không? Sao có thể ăn nhiều như vậy?"
"Có con cự long nào trông giống ta sao?"
"Không biết chừng, cự long cao cấp có thể sẽ biết thuật biến hình".
"Ngài nghe nói có cự long nào thích ăn sắn chưa?" Hàn Tiến trong lúc vội vã cũng không quên nỡ nụ cười :"Thịt nướng thơm ngon lại không ăn, ăn sắn?"
"Có lí" Ma Tín Khoa nghĩ nghĩ một lát :"Nhưng nếu cậu là một cự long rất nghèo thì sao?"
" Ta thật sự là....cứ cho là ta rất nghèo, nhưng cự long tượng trưng cho cái gì? Có thời gian ở đây nói chuyện với ngài thì ta bay đến thành Thánh Quân tìm lãnh chủ Địch Tư Mà Khắc không tốt hơn sao?"
"Nhưng người căn bản không thể ăn nhiều như vậy được. Nếu....nếu tính cách của cậu có chút lập dị....ta thây rất kì quái, đằng này lại thích ăn sắn?"
"Ma Tín Khoa, nói thật sư phụ ngài trước đây có phải đã kích thích ngài nhiều quá?" Hàn Tiến hỏi. Hắn đã nhìn ra rồi, không thể đánh giá thấp đầu óc Ma Tín Khoa, nhưng cũng không cấn đánh giá cao hắn, hắn thích cãi nhau với người khác không phải vì đã nhận ra vấn đề, đơn thuần chỉ là vì thói quen.
"Có ý gì?"
"Không có ý gì cả" Hàn Tiến lắc đầu nói :"Được, ta thừa nhận mình là cự long, được rồi chứ?"
"Ai tin chứ?" Ma Tín Khoa giễu cợt :"Cậu nếu là cự long sẽ tha cho Khởi Lệ tiểu thư? Ta cho cậu biết, cự long đều vô cùng dâm đãng"
Mặc dù Hàn Tiến luôn nghiêm khắc yêu cẩu bản thân mình nhưng thiểu chút nữa đập cả chiếc đĩa đang ở trên tay lên mặt Ma Tín Khoa. Đây là loại người gì? Khi phân tích tiểu thư liền ở đó không ngừng tranh cãi. Được, đang làm việc thì phải cẩn trọng, không cần để ý đến hắn. Vừa nãy phủ nhận mình là cự long, Ma Tín Khoa ra sức tranh cãi, cuối cùng khi thừa nhận rồi hắn lại bắt đầu phản đối đối phương, thật khiến người khác không còn gì để nói. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài của Ma Tín Khoa hoặc tiếp xúc trong thời gian ngắn, chẳng có ai có thể nhìn ra hắn là loại người như thế này cả.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hỗn Loạn Chiến Thần Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Chương 9: Chó ăn cỏ.
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Sưu Tầm.
Trong hoàn cảnh bình thường, kiếm tiền trong thành phố lớn sau đó chạy đến một thị trấn nhỏ để tiêu xài, cuộc sống sẽ rất nhàn hạ, Hàn Tiến là từ thân phận của một đại nhân vật để kiếm tiền, tuy hắn vứt ra mười lượng tiền vàng để làm mồi nhử, lại dùng một lượng vàng để thay đổi ấn tượng của mọi người với Lạp Phi Nhĩ, cuối cùng chỉ còn lại chín lượng vàng trong tay, nhưng ở trấn Lạp Đông này, chín lượng vàng cũng có thể coi là một khoản tiền lớn.
Cho nên, cuộc sống hiện tại của Hàn Tiến rất hạnh phúc, ngày ngày ăn tại nhà hàng, hơn nữa người trong trấn cũng thay đổi thái độ ban đấu, đi trên phố đều gặp những người cười chào hỏi hắn, Đương nhiên Hàn Tiến là một người rất có lễ phép, bất luận có quen biết đối phương hay không hắn đều nỡ nụ cười lịch sự đáp lại.
Hôm nay, Hàn Tiến và Ma Tín Khoa ăn cơm sáng xong trở về phòng mình, Hàn Tiến an nhàn ngồi trên ghế còn Ma Tín Khoa hình như có điều gì muốn nói, do dự hồi lâu mới mỡ miệng :"Ta nói, chúng ta cứ sống như vây thật vô vị, hơn nữa....".
Hàn Tiến thưởng thức từng chút cảm giác mãn nguyện do năng lượng đem tới, nghe xong bất giác cười, hắn là người nhạy bén, biết ý nghĩ của Ma Tín Khoa, ăn không ngồi rồi thế này không phải là biện pháp, hơn nữa Ma Tín Khoa cũng ngại khi ăn không uống không, thường giành trả tiền, đương nhiên sẽ phải lo lắng cho tương lai rồi
Hàn Tiến vừa muốn nói, Tư Đế Nhĩ Bá Cách đạp mạnh cửa , vội vã chạy vào :"Thiếu gia, tiểu thư Khởi Lệ đi rồi, còn có người đến làm khó tiểu thư"'.
"Đi lúc nào?" Hàn Tiến ngây ra hỏi.
"Không biết" Tư Đế Nhĩ Bá Cách lắc đầu nói :"Sáng sớm tôi đến trước lầu dưới của họ đợi rất lâu đều không thấy có ai ra vào, đang định trở về thì thấy một đám người xông vào, sau đó họ không tìm thấy gì nên lại đi ra",
"Lạp Phi Nhĩ, sáng nào cậu cũng bảo Tư Đế Nhĩ Bá Cách ra ngoài chính là vì..." Ma Tín Khoa chợt ngộ ra.
"Chắc là tối hôm qua nhận được thư, sau đó đi cả đêm rời khỏi trần Lạp Đông" Hàn Tiến không chút bận tâm đến Ma Tín Khoa, đứng dậy, chăm chú suy nghĩ trong chốc lát :"Vậy đám người đó như thế nào?"
"Thiếu gia, chúng...chúng có vẻ đều rất cao quý, rất khó chơi vào đó"
"Chúng vẫn còn ở đó chứ?"
"Chắc vẫn còn".
"Chúng ta đi xem xem
"Thiếu gia, đừng..." Tư Đế Nhĩ Bá Cách có chút lo lắng, nghiêm túc mà nói hắn không phải lo cho bản thân mình mà chính là lo cho Hàn Tiến, thân là gia nô của quý tộc lâu đời, Tư Đế Nhĩ Bá Cách vẫn có chút ý thức, đám người đó xem ra vô cùng giàu có cao quý, ngay cả lão gia năm đó cũng không khí thế như bọn chúng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì chẳng có ai cứu được bọn hắn cả.
"Đi" Hàn Tiến khẩu khí vô cùng kiên quyết.
Lát sau,Hàn Tiến đem theo Tư Đế Nhĩ Bá Cách mặt mũi khổ sở đến gần tiểu lầu, Ma Tín Khoa tất nhiên cũng đi theo, Đám người đó quả nhiên vẫn chưa đi, đang đứng trước lầu thì thào bàn bạc gì đó. Trước lầu còn có mười mấy con chiến mã cao to. Tất cả đều màu trắng, khắp thân từ trên xuống dưới không có lấy một sợi lông khác màu. Thực ra không cấn quan sát đám người đó. chỉ cần nhìn chiến mã liền biết địa vị thân phận của đám người đến đây. Tên đứng đầu khoảng ba mươi tuồi, khuôn mặt gầy gò, trên người khoác bộ chiến giáp màu đỏ rực, ánh mắt phát ra khí thế át người. Trấn trưởng trấn Lạp Đông Mạch Cáp đang đứng bên cạnh tên đó, vừa khom lưng gật đấu, vừa lộ ra nụ cười nịnh nọt.
"Lạp Phi Nhĩ, trong số bọn chúng có bốn tên kị sĩ cao cấp, chúng ta tuyệt đối đấu không lại" Ma Tín Khoa nói từng từ :"Còn tên mặc bộ màu đỏ ta không nhìn ra thực lực của hắn, cậu biết thế có nghĩa là gì không?"
"Ta sớm đã biết" Hàn Tiến cười nói, So với Ma Tín Khoa, thẩn sắc Hàn Tiến càng trấn tĩnh hơn nhiều. Kì thực trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị rồi, có thể bức tiểu thư Khởi Lệ nổi tiếng của thành Thánh Quân đến bước đường này, một kẻ tầm thường nhỏ bé có thể làm được không?
"Cậu sớm đã biết? cậu không phải là muốn đánh nhau.Tuy vậy chúng ta đến đây làm gì?" Ma Tín Khoa ngạc nhiên hỏi. Hắn cho rằng Hàn Tiến là vì thầm thích tiểu thư Khởi Lệ nên muốn giáo huấn đám người kia, cho đám bọn chúng sau này không dám bám theo tiểu thư nữa, mà Ma Tín Khoa hắn đến để trợ thủ. Đáng tiếc vừa nhìn thấy đối phương, dũng khí của hắn đã lập tức tiêu tan theo mây khói.
"Ai nói ta muốn đánh nhau? Ta đã nói rồi, bạo lực không thể giải quyết được tất cả" Hàn Tiến chỉ chỉ vào đầu mình :"Có chút...."
"Đầu óc, đầu óc, hiểu rồi" Ma Tín Khoa hiểu ra.
Lúc đó, tên mặc chiến bào màu đỏ cũng chú ý về bên phía Hàn Tiến, quay sang hỏi Mạch Cáp gì đó, ánh mắt của Mạch Cáp cũng nhanh chóng hướng vào Hàn Tiến, sau đó giải thích một hồi, tên mặc chiến bào đỏ lộ ra ánh mắt miệt thị, không thèm nhìn Hàn Tiến thêm chút nào nữa.
Hai tay kị sĩ từ hướng khác phi nhanh đến, trong chớp mắt xông đến phía trước lầu, cùng ghìm chặt chiến mã lại, động tác nhanh nhẹn đồng nhất, dường như đã được huấn luyện trăm nghìn lần rồi Một tên trong đó nói nhỏ :"Đại nhân, chúng tôi phát hiện có chút manh mối ở phía Tây thị trấn".
"Lên ngựa" tên mặc bộ chiến bào đỏ ra lệnh.
Trong chốc lát bóng dáng bọn chúng đã mất hút ở phía xa. Trấn trưởng Mạch Cáp trên mặt nỡ nụ cười xảo quyệt, vẫy vẫy tay, mấy tên trong đội trị an đi lên phía trước, dán niêm phong lên cửa lớn của cửa tiệm.
Lát sau Mạch Cáp do dự một lúc, chậm rãi tiến về phía Hàn Tiến :"Chào buổi sáng Lạp Phi Nhĩ thiếu gia".
"Mạch Cáp trấn trưởng, đã lâu không gặp, ngài thật là càng ngày càng trẻ trung" Hàn Tiến nói một câu khách khí :"Đúng rồi, những người vừa nãy là ai vậy?"
"Haha....họ đều là những nhân vật lớn trong thành Thánh Quân, những vị quý tộc thật thụ cơ" Mách Cáp cố ý lộ ra dáng vẻ thần bí.
"À" Hàn Tiến gật gật đầu, hắn có thể nhận ra sự châm chọc trong lời nói của Mạch Cáp. Người ta là qúy tộc thật thụ, vậy ai là qúy tộc giả? Không nghi ngờ gì chính là Hàn Tiến rồi, có điều hắn cũng không phản kích lại, bây giờ không phải lúc nên lật mặt với Mạch Cáp.
"Lạp Phi Nhĩ thiếu gia, Chỗ ta còn có việc, không thể nói chuyện phiếm với cậu rồi" Mạch Cáp cười nói.
Hàn Tiến lại gật đầu cười, đợi Mạch Cáp đi xa hắn mới nhẹ giọng đáp :"Tư Đế Nhĩ Bá Cách, tên này nói chuyện đều ngoa ngoắt vậy sao?"
"Đúng vậy, hắn chẳng phải cái thứ gì tốt đẹp cả, trước đây khi lão gia còn sống rất khinh thường hắn".
"Rất khinh thường hắn?" Hàn Tiến nhận ra gì đó :"Không sợ tên đó làm chuyện xấu xa ám muội?"
"Hắn dám" Tư Đế Nhĩ Bá Cách hùng hổ nói :"Có lần lão gia thậm chí chửi hắn ngay trước mặt, hắn dám làm gì? Còn ngoan ngoãn cười nói".
Hàn Tiến thở dài. Vốn dĩ cho rằng Mạch Cáp là vì Tư Đế Nhĩ Bá Cách nhìn trộm người ta tắm nên mới căm ghét hai chủ tớ hắn, bây giờ xem ra không phải, chí ít không hoàn toàn là vì chuyện đó, Tuy nói tường đồ dân chúng đỡ là một hiện tượng bình thường nhưng trong cảnh đá rơi xuống giếng này, không ít không nhiều cũng ẩn chứa điều gì đó.
"Lạp Phi Nhĩ, ta biết cậu rất thích Khởi Lệ tiểu thư nhưng…ta nói thật, cậu đừng giận, nhưng...." Ma Tín Khoa ấp úng nói.
"Ngài biết? Ai nói ta thích tiểu thư?" Hàn Tiến dỡ khóc dỡ cười nói.
"Muốn lừa ai chứ, cậu cho ta là tên lùn đó sao?" Ma Tín Khoa liếc mắt nhìn Hàn Tiến, lộ rõ vẻ coi thường :"Không thích? Không thích mà ngày ngày sai Tư Đế Nhĩ Bá Cách đến đây?'
Hàn Tiến có chút cứng họng, hắn thật ra rất quan tâm đến Khởi Lệ tiểu thư, nhưng kiểu quan tâm này tuyệt đối không phải thích, vốn dĩ hắn dự tính đều ổn thỏa, một mặt giải quyết vấn đề khó khăn của tiểu thư, một mặt cho tên không thuận tai kia một bài học, tạo dựng địa vị cho mình, chí ít làm cho kẻ khác không dám đắc tội với mình, Nếu như rút ngắn khoảng cách với tiểu thư Khởi Lệ, đối phương có tiền, hắn cho rằng bản thân có thể coi có chút đấu óc, kết hợp lại, sắp đặt đâu vào đấy, trong tình hình hiện giờ, làm một tay quân sư quạt mo là một lựa chọn rất tốt, có thể nhanh chóng đạt được của cải sinh hoạt nhất định. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, tên lùn Duy Lạp Nhĩ tính cách quá cuồng bạo, cuối cùng rơi vào đường chết, kết quả vô cùng oán hận tiểu thư.
Nhưng đến bây giờ Hàn Tiến vẫn chưa từ bỏ, hi vọng thông qua một chút nổ lực giành được sự tha thứ của tiểu thư, Điều nhất định phải thừa nhận đó là Hàn Tiến là một người tốt, nếu hắn thử tiếp xúc với đám khách không mời mà đến kia, lại hư cấu một vài thứ có liên quan đến tiểu thư, chưa chắc đã không đồi được thứ mình muốn, nhưng hắn căn bản chưa từng có ý nghĩ như vậy. Nói cho cùng, kế hoạch của hắn không chặt chẽ, trực tiếp dẫn đến gia nhân của tiểu thư bị đánh chết, hắn còn một món nợ, mà món nợ này phải trả. Ngoài ra từ góc độ nhân tính mà nói, một đám người dùng mọi thủ đoạn áp bức tiểu thư Khởi Lệ yêu kiều xinh đẹp, một người đàn ông bình thường nhất định sẽ ra tay, Hàn Tiến cũng không phải là ngoại lệ.
"Được rồi, không nói những thứ này" Hàn Tiến trốn tránh đề tài này :"Ma Tín Khoa, ngài nói trong số bọn chúng có bốn kị sĩ cao cấp?"
"Đúng vậy, sao cơ?"
"Chúng so với ngài như thế nào?"
"Cậu nói là ai có thể đánh giỏi hơn?"
"ừ".
"Ta là kiếm sĩ cao cấp, chúng là kị sĩ cao cấp. Tính về phẩm cấp chúng ta đều giống nhau, ai đánh giỏi hơn, phải đánh mới biết được".
"Kẻ mạnh như ngài có phải có rất nhiều?" vấn đề này đối với Hàn Tiến mà nói vô cùng quan trọng, Ma Tín Khoa đã là mục tiêu hắn phải vượt qua, nếu cách nghĩ của mình có thể thực hiện, hắn có tự tin có thể thắng Ma Tín Khoa trong một, hai năm nữa.
"Xem ở nơi nào, nếu ở cái trấn Lạp Đông nhỏ bé này, ta là kẻ đó" Ma Tín Khoa giơ ngón tay cái lên "Nếu trong thành Thánh Quân, ta chính là kẻ đó". Nói xong Ma Tín Khoa lại giơ ngón tay cái lên.
"ồ..." Hàn Tiến lộ ra nụ cười, chỉ có điều nụ cười của hắn có chút đau khổ.
"Lãnh chủ thành Thánh Quân Địch Tư Mã Khắc, cậu biết chứ? Hắn là kị sĩ chí tôn của Quang Minh hệ, là kẻ mạnh siêu cấp có thể đấu với cự long" Ma Tín Khoa than thở nói :"Loại kiếm sĩ cao cấp như ta chẳng là cái thá gì cả".
Hàn Tiến lắc lắc tay, ra hiệu cho Ma Tín Khoa đừng nói tiếp nữa. Tuy lòng tự tin của hắn chịu đả kích nghiêm trọng không ai biết được nhưng trong sâu thẳm tâm hồn hắn như đang có ngọn lửa thiêu đốt, cháy âm ĩ không ngừng, hơn nữa càng ngày càng bùng lên, Mấy ngày nay nghe Ma Tín Khoa nói về tình thế bên ngoài, đại lục phân băng li tán, Mấy chục lãnh chủ đánh nhau hỗn loạn, chinh phạt lẫn nhau, chiến tranh liên miên không dứt, trấn Lạp Đông là nơi Đào Nguyên, nơi này không có lợi ích mê hoặc cho nên quân đội không đến, cường tặc cũng không đến. Nhưng hiện nay, thái bình không có nghĩa là sau này cũng sẽ tiếp tục thái bình, ngộ nhỡ phát sinh chuyện gì, tất cả mọi người trong trấn, bao gồm cả Hàn Tiến hắn đều sẽ trở thành lũ chó ăn cỏ nằm bó tay chờ chết. Người khác nghĩ thế nào hắn cũng sẽ không can thiệp, chí ít Hàn Tiến hắn tuyệt đối không chấp nhận kết cục như thế.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc