“Tiểu tử kia, nghe nói ngươi muốn đánh nhau? Lại đây, đánh nhanh lên ta còn đi uống rượu!” Lăng Tiểu Phương nghe mà tức đến sôi máu, rõ ràng thằng cha kia không coi hắn ra gì.
“Ngươi chính là Thanh bảng đệ nhất cao thủ Cốc Phong?” Một thủ hạ bên cạnh Lăng Tiểu Phương hạ giọng nói gì đó, dường như đang thuyết minh cho hắn biết Cốc Phong lợi hại thế nào. “Việc gì mà ngươi phải phí lời như vậy? Đánh thì đánh đi nhanh lên, ta còn phải đi uống thượng hạng chi tửu nữa!” Đối với Cốc Phong mà nói thì rượu vẫn là quan trọng nhất.
“Ai cũng không được đánh nhau!” Bỗng nhiên giọng một nữ nhân vọng đến, lại có hai cô nương nữa bước lên lầu.
Người vừa nói cũng là người đi đầu tiên, không ai khác chính là lãnh mỹ nhân Đông Phương Cầm, người còn lại nhìn rất quen nhưng nhất thời Thiên Tứ không nhớ ra là ai. “Đông Phương Cầm tham kiến các vị bằng hữu, hy vọng các vị giữ chút thể diện cho Đông Phương thế gia, đừng nên đánh nhau ở đây!” Đông Phương Cầm rất khách khí.
“Đã nghe rõ chưa, Cầm tỉ đã nói các ngươi không được phép đánh nhau ở đây.” Vị cô nương đi theo lên giọng dọa nạt, vừa mở miệng đã tỏ ra không vừa.
“Tiểu muội, ta cũng không thích thú gì chuyện đánh nhau, nhưng không đánh thì làm sao có rượu uống?” Cốc Phong nhìn tiểu cô nương đó, phân bua. “Ngươi là Cốc Phong? Nói cho ngươi biết, thứ nhất không được gọi ta là tiểu muội, thứ hai ta không phải là tiểu muội của ngươi.”
Câu nói vừa thốt ra, Thiên Tứ không nhịn nổi bật cười thành tiếng. Hắn đã nhớ ra tiểu nha đầu này, mới hai năm không gặp mà cô bé đã thay đổi quá nhiều. “Ngươi cười cái gì?” Tiểu cô nương rất thính tai, quay phắt đầu lại nhìn Thiên Tứ, đột nhiên mặt tái đi, tròng mắt đỏ hoe, không nói được một lời nào nữa.
“Phán Phán, đã lâu không gặp. Cô nương vẫn khỏe chứ?” Thời gian Thiên Tứ sống và chơi với Phán Phán không dài nhưng hắn rất quý cô bé này, tính cách hoạt bát, chua ngoa nhưng thiện lương. “Ta tất nhiên là phải tốt rồi. Thiên hạ đệ nhất dịu dàng, xinh đẹp, lương thiện, rộng lượng Đông Phương Phán Phán ta, làm sao mà không tốt đây?” Phán Phán vẫn như xưa, nhưng càng nói giọng càng nhỏ dần...
“Mấy năm qua ngươi đi đâu? Ta hỏi Tiểu thư nhưng Tiểu thư không nói, không có một ai chơi với ta cả, buồn chết đi được! Lần này ngươi về phải chơi bù với ta!” Hóa ra tiểu nha đầu này thân hình có lớn lên nhưng tính tình vẫn y như vậy!
Tiêu Kinh Hồng ngồi lặng ngắt tại chỗ, hôm nay coi như đã biết thêm được những mối quan hệ trên giang hồ của Thiên Tứ. Xem ra đằng sau lưng hắn không chỉ có Đông Phương Huyền Cơ mà còn nhiều nhân vật đáng sợ khác nữa.
Mới sáng nay lão còn nghĩ Thiên Tứ tuy có quan hệ tốt với Đông Phương Huyền Cơ nhưng nàng ta sắp rút khỏi giang hồ, vậy thì ảnh hưởng không thể bằng Bạch Ngọc Lâu được. Nhưng tính toán này xem chừng như sai bét, Tiêu Kinh Hồng vội nghĩ cách bổ khuyết, trong lòng thầm mừng rằng Thiên Tứ vẫn chưa biết Ngọc Nhã đã đi Bạch Mã Sơn trang.
“Cốc Phong, nể mặt Đông Phương cô nương, hôm nay ta không tính toán với ngươi.” Lăng Tiểu Phương trừng mắt nhìn Lam Thiên Phong và Tiêu Thiên Tứ vẻ tức giận, định dẫn Thủy Tinh rút lui.
“Khoan, đợi chút! Ngươi mà không đánh, ta lấy đâu ra rượu uống chứ?”
“Cốc đại ca, không sao. Ta vẫn mời huynh uống rượu!” Thiên Tứ vội xen vào, thực ra hắn cũng không muốn nhìn thấy hai người này đánh nhau chút nào.
“Công tử, Công tử đã đến thì sao không vào gặp tiểu thư? Tiểu thư cứ đợi Công tử mãi.” Đông Phương Cầm chợt hạ giọng dịu dàng.
“Cầm tỉ, ta…” Thiên Tứ không biết nói thế nào... “Đừng có ta ta ta nữa, ngươi cùng với ta đi gặp Tiểu thư!” Phán Phán quyết định ngay.
“Tiêu lão đệ, đừng quên rượu của ta đó!” Cốc Phong chỉ nhớ có rượu.
“Các vị nếu đồng ý, có thể cùng chúng ta về Đông Phương thế gia” Đông Phương Cầm nhìn xung quanh, gật đầu.
“Ta có chút việc nên không thể đi cùng. Thiên Tứ, con thay ta lo việc ở Đông Phương thế gia.” “Dạ, sư phụ!” Không biết Tiêu Kinh Hồng muốn làm gì.
*************
Tiêu Thiên Tứ cùng Đông Phương Cầm đến Đông Phương thế gia. Đến nơi, đương nhiên Thiên Tứ lập tức đến gặp Đông Phương Huyền Cơ, những người khác đều được xếp vào hàng thượng khách, tất thảy đều hết sức hài lòng.
Chỉ riêng An Linh là có vẻ không vui.
Tiêu Thiên Tứ lại trở về chốn cũ. Phán Phán không cùng đi, hàm ý hắn nên vào một mình gặp Đông Phương Huyền Cơ.
Quang cảnh vẫn không có gì thay đổi, Thiên Tứ đến phòng Đông Phương Huyền Cơ, thấy cửa mở hắn liền bước vào, Đông Phương Huyền Cơ đang ngồi bên bàn chăm chú xem một văn thư gì đó.
“Huyền tỉ, tỉ đang xem gì vậy?” Nhìn Đông Phương Huyền Cơ như đang cầm một tờ danh sách, Thiên Tứ tiến lại toan xem cùng.
“Ngươi đến khi nào?” Đông Phương Huyền Cơ chưa từng đứng sát với nam nhân, theo bản năng lùi lại ngay tức khắc.
“Đệ vừa đến, Huyền tỉ, tỉ cầm gì vậy cho đệ xem một chút!” Thiên Tứ rất hiếu kỳ.
“Không có gì, chỉ là danh sách những người có thể đến tham dự lễ nhượng vị của ta, ngươi không cần quan tâm!” Vẻ dịu dàng của Đông Phương Huyền Cơ làm Thiên Tứ nhìn không biết chán.
“Huyền tỉ, có phải tỉ có hai vò Bách hoa tửu?” Thiên Tứ chợt nghĩ ra việc quan trọng. “Ngươi học uống rượu khi nào?” Đông Phương Huyền Cơ ngạc nhiên.
“Không phải đệ uống, mà đệ đã hứa với người ta. Huyền tỉ, tỉ có rượu đó không?” Giọng Thiên Tứ vẫn mang chút ngông cuồng.
“À có hai vò, ta đi lấy cho ngươi!” nói đoạn chuyển người bước ra ngoài, Thiên Tứ cũng vội theo sau.
* * *
“Ngươi nói xem, Tiêu lão đệ liệu có mang rượu về cho ta không?” Cốc Phong không ngừng hỏi Lam Thiên Phong.
“Yên tâm đi, ngươi không nghĩ hắn với Đông Phương Huyền Cơ có quan hệ thế nào sao? Một vò rượu đó khẳng định không thành vấn đề!” Lam Thiên Phong an ủi, cũng không biết là lần thứ mấy rồi.
“Thế sao đến giờ hắn vẫn không mang rượu đến cho ta?” Cốc Phong than vãn. “Cuối cùng thì ta cũng biết tại sao đàn bà không thích ngươi, không hiểu chút gì về tâm tư nữ nhân hết! Ngươi nghĩ xem, Đông Phương Huyền Cơ và Thiên Tứ cách biệt trùng phùng, đương nhiên là rất nhiều chuyền để nói, làm gì đã có thời gian đi lấy rượu cho ngươi?” Lam Thiên Phong nhìn Cốc Phong vẻ coi thường.
Gã chưa dứt lời, Thiên Tứ đã vác một vò rượu xuất hiện: “Cốc đại ca, rượu huynh muốn đệ đã mang về đây!”
Cốc Phong nhìn Lam Thiên Phong một lúc mới lắc đầu: “Thực ra ngươi cũng hơn gì ta, chẳng trách mà vẫn chưa có thê tử!” Lam Thiên Phong chỉ còn biết cười khổ.
“Hai vị đang nói gì vậy?” Thiên Tứ lại không kìm được hiếu kỳ. “Không có gì, đa tạ Tiêu huynh đệ! Sau này có việc động chân động tay Tiêu huynh đệ cứ tìm ta, chỉ cần sau khi xong việc lại cho ta thứ rượu này là được.” Con sâu rượu Cốc Phong bản tính thật khó đổi.
“Cốc đại ca, huynh cứ từ từ thưởng thức, đệ có việc phải đi trước.”
* * * *
“Muội muội, muội đã quyết định đi theo cái gã Tiêu công tử ấy rồi ư?” Trong một gian khách phòng, An Linh đang bị tỉ tỉ là An Tĩnh tra vấn.
“Đúng, tỉ tỉ, muội đã bao giờ nói đùa đâu?” Không biết An Linh đang nghĩ gì. “Nhưng muội đã biết gì về hắn? Muội nên nghĩ lại đi!” An Tĩnh cố gắng khuyên giải An Linh, mong nàng hồi tâm chuyển ý.
“Tỉ tỉ, việc muội đã quyết thì không thể thay đổi được.” An Linh không hề có ý muốn thương lượng.
* * * *
“Mẫn nhi, hôm nay nàng sao thế? Sắc mặt thật là khó coi, cả buổi cũng không lên tiếng, rốt cuộc là có chuyện gì?” Triển Khinh Trần cũng đang tra vấn Nguyệt Tiểu Mẫn.
“Khinh Trần, muội thật sự không sao. Chỉ là hơi nhiễm phong hàn nên thấy khó chịu chút thôi, nghỉ ngơi là sẽ khỏe lại mà...” Nguyệt Tiểu Mẫn cười dịu dàng.
“Thật là không có chuyện gì chứ?” Triển Khinh Trần vẫn không yên tâm. “Thật mà, muội không có chuyện gì cả!”
“Vậy thì nàng nghỉ ngơi đi, ta sẽ bảo Yên muội đến chăm sóc nàng.”
“Không cần đâu, muội muốn một mình ngủ một lát.” “Thế cũng được.” Triển Khinh Trần xoay người định ra khỏi phòng.
“Chàng có thể đồng ý với ta một việc không?” “Là việc gì vậy?”
“Nhất định không được có xung đột gì với Tiêu Thiên Tứ!” Nguyệt Tiểu Mẫn như lấy hết can đảm mới nói được câu này.
“Tiêu Thiên Tứ? Lẽ nào hôm nay nàng như vậy là vì hắn?” Triển Khinh Trần dường như đã hiểu ra.
“Chàng đừng hỏi nữa được không? Coi như muội cầu xin chàng, chàng chỉ cần đồng ý là được rồi!” Nguyệt Tiểu Mẫn nói như sắp khóc.
“Được, ta đồng ý!” Triển Khinh Trần giọng buồn bã. Thực ra hắn không hề đồng ý, nhưng còn biết làm sao đây?
* * * *
“Đệ mang rượu đến làm gì?” Đông Phương Huyền Cơ nhìn Thiên Tứ vác vò rượu vào, chau này hỏi. “Không làm gì cả, đệ để nó ở đây. Đệ chỉ đồng ý mang cho Cốc đại ca một vò mà. Vại rượu này lát nữa chúng ta sẽ thưởng thức, Cốc đại ca thích như vậy, đệ nghĩ rượu này cũng không tồi.” Thiên Tứ chưa từng uống rượu, hôm nay bỗng nhiên lại nổi hứng.
“Muốn uống thì ngươi uống một mình, ta không uống! Ta cảnh cáo ngươi, nếu biến thành một con sâu rượu thì đừng có mong sau này ta sẽ quan tâm đến ngươi!” Đông Phương Huyền Cơ rất kiên quyết.
“Được rồi, không uống thì không uống, chúng ta hãy ăn một chút gì đó vậy!” Trong phòng đã chuẩn bị sẵn một bàn ăn.
“Hai người thật kín tiếng? Ở trong này hưởng thụ mà không thèm gọi ta!” Một giọng nói quen thuộc làm Thiên Tứ giật mình: “Doanh tỉ, sao tỉ xuất quỷ nhập thần vậy?”
Bóng áo tím nhẹ lướt vào phòng, quả nhiên là Dạ Băng Doanh. “Sao vậy, không hoan nghênh ta hay sao? Có phải trách ta đã làm phiền hai người?” Miệng lưỡi Dạ Băng Doanh thật sắc bén.
“Ngươi lại đến có chuyện gì? Ta không muốn tỷ thí với ngươi nữa!” Đông Phương Huyền Cơ và Dạ Băng Doanh như một cặp khắc tinh trời sinh, cứ gặp mặt là như nước với lửa. “Nghe nói ngươi sắp lui khỏi giang hồ, ta đến thăm ngươi một lần cho đủ lễ.” Giọng Dạ Băng Doanh có vẻ tiếc rẻ. “Ngươi lui khỏi giang hồ, sau này còn ai đủ tư cách là đối thủ của ta đây?”
“Huyền tỉ, Doanh tỉ, hai người tỷ thí võ công bao giờ cũng không phân thắng bại. Đệ có cách này vừa hay lại không hề nguy hiểm, nhị vị tỉ tỉ có muốn thử không?” Thiên Tứ nói chen vào, không biết có chủ ý gì.
“Thiên Tứ ngươi lại có trò gì vậy?” Đông Phương Huyền Cơ trừng mắt.
“Doanh tỉ, tỉ biết uống rượu không?” Thiên Tứ giả bộ không nhìn thấy ánh mắt của Huyền Cơ, quay sang Dạ Băng Doanh.
“Uống rượu à? Ta không biết, nhưng việc hai chúng ta tỷ thí thì liên quan gì đến rượu?” Dạ Băng Doanh không hiểu. “Đương nhiên là có liên quan rồi. Tỉ nhìn ở đây có một vò hảo tửu. Các vị hãy tỷ thí tửu lượng, ai say trước coi như người đó thua. Cả hai người đều chưa từng uống rượu nên cách này là rất công bằng!”
Tỷ thí võ công trở thành tỷ thí tửu lượng. “Sáng kiến này không tồi. Đệ đệ tốt, đệ thật thông minh!” Dạ Băng Doanh hưng phấn, có vẻ rất thích thú ý kiến này, chỉ có Đông Phương Huyền Cơ lại trầm ngâm nghĩ ngợi.
“Huyền tỉ, có phải tỉ sợ thua Doanh tỉ.” Thiên Tứ nhẹ nhàng dùng kế khích tướng.
“Tỉ thí thì tỉ thí, sao ta lại phải sợ!” Kế khích tướng đã thành công.
* * * *
Chuyện mỹ nhân tỉ thí rượu với nhau từ xưa rất ít người gặp, nhưng hôm nay Thiên Tứ đã được chứng kiến. Một vò rượu lớn nhanh chóng bị hai người họ uống cạn, mặt cả hai đều đỏ gay. Thiên Tứ làm trọng tài phán quyết nên không uống một giọt rượu nào.
“Thiên Tứ, đệ lại đây!” Dạ Băng Doanh cất tiếng gọi.
Thiên Tứ tiến đến bên Dạ Băng Doanh. “Đệ nói xem, hai người chúng ta, ai thắng!” Dạ Băng Doanh để tay lên vai Thiên Tứ, mắt lim dim.
“Đương nhiên là ta thắng rồi.” Đông Phương Huyền Cơ vẫn tỉnh táo: “Ngươi ngay đến đứng còn không vững, phải nhờ Thiên Tứ làm chỗ bám, ngươi nhìn ta vẫn tỉnh táo thế này...!” Đông Phương Huyền Cơ muốn chứng minh mình không có vấn đề gì, khoát tay đi đi lại lại mấy bước, bỗng cả người nghiêng hẳn về một bên, Thiên Tứ vội nhoài người đỡ nàng.
“Ha ha, ngươi cũng như ta thôi!” Dạ Băng Doanh cười khanh khách.
Mỹ nhân nhan sắc vốn khuynh thành, thêm rượu má càng hây hây đỏ. Thiên Tứ không kìm được quay sang hôn lên má Dạ Băng Doanh.
“Tên háo sắc này, hóa ra là ngươi muốn dở trò...” Dạ Băng Doanh ngơ ngác khi bị hôn.
“Không phải đâu Doanh tỉ. Đệ chỉ nhất thời không kiềm chế được...” Thiên Tứ vội vàng biện hộ: “Doanh tỉ, bây giờ tỉ thật là xinh đẹp...”
“Ý, ngươi muốn nói ngày trước ta xấu xí phải không?” Toàn thân Dạ Băng Doanh đã dựa hẳn vào Thiên Tứ. “Không phải vậy, tỉ lúc nào cũng xinh đẹp!” Thiên Tứ cảm nhận cả thân thể mềm mại của nàng, đến lúc này thì hắn đã quên hết trời đất, lại cúi xuống tham lam hôn lên môi Dạ Băng Doanh
“Ôi...!”
“Tên háo sắc này, sao ngươi lại xấu xa như vậy?” Dạ Băng Doanh lại ngơ ngẩn nhìn Thiên Tứ. “Lát nữa thì còn xấu xa hơn nữa...” Thiên Tứ lẩm bẩm. Thấy Đông Phương Huyền Cơ đã ngủ say như chết, hắn mỗi tay một người dìu họ lên giường, vừa hôn Dạ Băng Doanh vừa cởi xiêm y của nàng…
* * * *
Đông Phương Huyền Cơ thẫn thờ nhìn vào gương, sắc đỏ vì rượu trên mặt vẫn chưa hết. Thiên Tứ lười nhác nằm trên giường, Dạ Băng Doanh thì không biết đã đi đâu.
Thực ra Thiên Tứ đã tỉnh từ lâu, nhưng vì sợ nên vẫn giả vờ ngủ. Đêm qua hắn đã chiếm hữu cả Đông Phương Huyền Cơ và Dạ Băng Doanh. Mặc dù khi hắn làm chuyện đó với Đông Phương Huyền Cơ, nàng tỉnh lại và không có phản ứng gì, nhưng cả Đông Phương Huyền Cơ và Dạ Băng Doanh đều đang trong tình trạng say rượu. Hắn không biết sau khi tỉnh táo thì nàng sẽ thế nào.
“Muộn rồi, chàng vẫn còn không dậy?” Giọng Đông Phương Huyền Cơ hóa ra lại ngày càng dịu dàng. Thực sự lòng nàng đang rối như tơ vò, trinh tiết giữ gìn bao năm nay, lại trao cho một người kém mình đến tám tuổi, hơn nữa lại còn rất đào hoa phóng túng.
Nhưng Đông Phương Huyền Cơ không hề trách Thiên Tứ, tự trong lòng nàng biết là mình tự nguyện, có điều hôm qua nếu không say rượu thì nàng tuyệt đối không thể đủ dũng khí trao thân.
“Huyền tỉ, tỉ có trách ta không?” Thiên Tứ hỏi mà lòng vẫn phập phồng lo sợ. “Thực sự, ta đã sớm coi chàng như lang quân của ta!” Đông Phương Huyền Cơ giọng dịu dàng lẫn e thẹn.
“Mấy bằng hữu của chàng đang tìm chàng, hãy đi gặp họ đi!” “Được rồi, Huyền tỉ.” Thiên Tứ vui đến nhảy cẫng lên, bỗng nhiên thấy có gì không ổn: “Huyền tỉ, thế Doanh tỉ...?” Hắn muốn hỏi nhưng không dám nói hết câu.
“Đúng là trăng hoa, vừa mới đấy đã nhớ đến người khác.” Đông Phương Huyền Cơ vẻ như sắp tức giận.
“Huyền tỉ, ta... ta...” Xem ra người Thiên Tứ sợ nhất chính là Đông Phương Huyền Cơ. “Được rồi, xem bộ dạng sợ hãi của chàng kìa! Cô ta đi rồi. Băng Doanh là người trong Quỷ môn, ở lại đây lâu không tiện. Cô ta nhắn sẽ quay lại tìm chàng.” Đông Phương Huyền Cơ nhìn bộ dạng lóng ngóng của Thiên Tứ, chỉ muốn bật cười.
“Người ta có yêu nàng thì mới sợ nàng.” Thiên Tứ lẩm bẩm. “Chàng nói gì?” Đông Phương Huyền Cơ nghe không rõ.
“Không có gì! Ta nói là ta đi gặp Cốc đại ca, tối nay sẽ lại đến với nàng. Ha ha!” Vừa dứt lời liền ba chân bốn cẳng chạy đi.
“Ai muốn chàng tối nay đến gặp ta?” Đông Phương Huyền Cơ nói với theo, hai má tự nhiên lại ửng đỏ.
Last edited by kedatinh1974; 01-08-2008 at 02:40 AM.
“Cốc đại ca, nghe nói mọi người đang tìm đệ?” Thiên Tứ đến phòng của Cốc Phong, thấy không chỉ có Cốc Phong, Lam Thiên Phong mà cả An Linh, Triển Khinh Yên và Phán Phán cũng ở đó.
“Đúng, chúng ta đang tìm ngươi!” Lam Thiên Phong trợn mắt.
“Mọi người đều tìm ta? Ta được hoan nghênh từ khi nào vậy?” Thiên Tứ bắt đầu ngông cuồng.
“Ngươi tất nhiên là không được hoan nghênh, nhưng vì rượu của ngươi nên ta rất hoan nghênh ngươi!” Cốc Phong trước sau vẫn sợ không có rượu uống.
“Tiêu đại ca, người huynh thật là thơm nha!” Triển Khinh Yên đi đến đưa mũi ngửi: “Nhanh nói cho tỉ tỉ ta biết, ngươi vừa lợi dụng nữ nhân nào? Nếu không tại sao trên người lại có mùi thơm như vậy, a…!”
Phán Phán nhào tới bịt miệng Triểu Khinh Yên, nhìn Thiên Tứ bằng một ánh mắt kỳ lạ làm hắn tự nhiên thấy rờn rợn. “Tiêu lão đệ, sao đệ lại có thể như vậy, An cô nương đến tìm đệ không biết bao nhiêu lần, thực tế đệ đã…” Cóc Phong vừa nói vừa lắc đầu.
An Linh đứng im một chỗ, mặt méo xệch như sắp khóc.
“An tiểu thư, không biết ta có được vinh dự cùng tiểu thư đi bách bộ một chút không?” Thiên Tứ thực ra chưa có cơ hội nói chuyện riêng với An Linh, lúc này thấy cũng nên rõ ràng một lần.
“Được thôi, ta cũng đi!” Triển Khinh Yên láu lỉnh. “Triển tiểu muội à, người ta đi là để nói chuyện riêng, muội xen vào làm gì? Ở lại đây chới với ta!” Phán Phán và Triển Khinh Yên rất hợp nhau, hai người đều thích chơi đùa.
* * * * *
“Chàng có chuyện gì muốn nói với ta?” An Linh nhìn Thiên Tứ mấy lần, định nói lại thôi, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
“Là thế này An tiểu thư, thực sự ta đã có vị hôn thê rồi. Ta nghĩ tiểu thư chỉ là nhất thời tức giận, có thể...?”
“Không thể!” Thiên Tứ chưa nói hết đã bị chặn lời. “An Linh ta quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi. Ta đã nói ra lời rồi, dù chàng có vị hôn thê hay có gì gì đi chăng nữa, cũng không có liên quan đến ta.” Ngữ khí An Linh rất kiên quyết.
“Nhưng...”
“Không nhưng gì hết, có thể hiện tại chàng chưa thích ta, nhưng đến một ngày chàng sẽ yêu, ta tin là nhưng vậy!” An Linh hết sức tự tin.
“Nàng có muốn nghe chuyện của ta không?” Thiên Tứ chợt hỏi.
“Chỉ cần chàng muốn kể, thiếp đương nhiên là tình nguyện nghe chàng!” Hai người tạt vào một quán ăn nhỏ bên đường, Thiên Tứ bắt đầu kể… từ thời thơ ấu hèn kém nhỏ đến những tao ngộ mới đây của mình, tất nhiên đã lược đi một vài chi tiết.
“Vậy chàng có muốn nghe chuyện của thiếp không?” An Linh hỏi, không cần biết Thiên Tứ muốn nghe hay không đã liến thoắng: “Lăng Tiểu Phương vốn là nhi tử của hạ nhân trong nhà ta, ta từ nhỏ đã xinh đẹp, tính cách cũng thoải mái nên rất nhiều người thích, trong đó có cả Lăng Tiểu Phương. Sau đó không biết từ đâu hắn có được một bí kíp võ học, tên hình như là Huyền Võ Chân Kinh, trong vòng một năm đã luyện được võ công cao cường, còn thành lập một bang hội gọi là Chân Trời Góc Bể. Danh nghĩa thì phụ thân hắn làm chủ nhưng thực tế lão không biết võ công, mọi việc đều do Lăng Tiểu Phương quyết định. Có một lần hắn đến cầu hôn ta, phụ thân ta chút nữa đã đồng ý, nhưng vì ta phản đối nên người cũng không ép buộc. Nói thật, Lăng Tiểu Phương ngoại hình không tồi, võ công cũng khá cao, nhưng ta không thích là không thích...”
Thiên Tứ thở dài: “Thật ra ta và Lăng Tiểu Phương có nhiều điểm tương đồng, tuy nói là tam đệ tử nhưng ta chẳng khác gì lớp hạ nhân. Chẳng qua là ta may mắn được Ngọc Nhã tỉ thích, nhưng nói thật ta không bằng hắn. Bản thân ta không đeo đuổi gì cả, võ công quyền lực hay tiền tài địa vị ta đều không màng. Ta chỉ muốn một thứ rất đơn giản, đó là sống một cuộc sống yên bình với người ta yêu thích. Lăng Tiểu Phương không như ta...”
“Thực sự chàng nghĩ mong muốn của chàng là đơn giản sao? Người trong giang hồ thân bất do kỷ, bây giờ chàng đã có danh trên giang hồ, sẽ không thể nào đứng ngoài giang hồ được. Còn nữa, chàng cho rằng mình sẽ được yên lành sống cùng người chàng yêu thích sao? Chàng có thể không thích võ công, tiền tài địa vị, nhưng thử hỏi nếu không có những thứ đó, chàng có thể sống bình yên, an nhàn bên người chàng yêu chăng? Không có võ công, giả như người chàng yêu bị kẻ khác làm hại, khi đó chàng chỉ đứng dương mắt nhìn hay sao? Không có tiền tài địa vị, chàng có đảm bảo cho người mình yêu một cuộc sống ấm no không? Đối với một người trên giang hồ mà nói, mong muốn của chàng lại không hề đơn giản!” Những lời An Linh đều chí lý, Thiên Tứ chỉ còn biét gật đầu lia lịa.
“Tiêu Thiên Tứ, hóa ra ngươi ở đây, ta tìm ngươi rất lâu rồi!” Triển Khinh Trần chợt xuất hiện.
“Triển huynh, tìm đệ có việc gì?” Thực tình Thiên Tứ không muốn gặp Triển Khinh Trần. “Ta chỉ muốn hỏi ngươi đã làm gì Mẫn nhi? Tại sao từ khi gặp ngươi nàng thường xuyên phiền muộn?” Hóa ra Triển Khinh Trần không làm theo lời Nguyệt Tiểu Mẫn, vẫn tự tiện đi tìm gặp Thiên Tứ.
“Ta nghĩ huynh đã hiểu nhầm rồi. Ta không có quan hệ gì với Nguyệt cô nương. Nguyệt cô nương buồn thì huynh phải hỏi cô ấy mới đúng, hay có thể huynh đã làm chuyện gì khiến cô ấy không vui?” Thiên Tứ thật sự không hiểu.
“Tiêu Thiên Tứ, nếu hai người không có quan hệ gì thì tại sao nàng lại muốn ta không gây xung đột với ngươi?”
“Ồ, Nguyệt tiểu thư đã nói với huynh như vậy?” Thiên Tứ trầm ngâm suy nghĩ: “Có thể diện mạo của ta làm cho người khác thích cũng nên, ha ha...”
An Linh bên cạnh không kiềm chế được “Xì” một tiếng.
“Tiêu Thiên Tứ, ngươi đừng có vờ vĩnh! Ta không quan tâm ngày trước nàng với ngươi quan hệ thế nào, nhưng sau này không được đến tìm nàng!” Triển Khinh Trần tuy sắp bị cơn ghen làm nghẹt thở, nhưng vẫn kiềm chế không gây xung đột. (Thật đáng khen!)
“Việc này thì Triển huynh cứ yên tâm, ta sẽ không chủ động tìm Nguyệt cô nương, nhưng nếu cô ấy chủ động đến tìm ta thì không có liên quan gì đến ta đâu đó.” Thiên Tứ không biết đã uống phải thuốc gì mà lại buông ra một câu như vậy.
“Ngươi...!” Triển Khinh Trần thực sự đã sắp chịu hết nổi, vội hít một hơi sâu kiềm chế cơn phẫn nộ: “Ta bây giờ không tính toán với ngươi, hãy nhớ lời ta, nếu không ngươi sẽ phải hối hận!” Dứt lời liền quay người bỏ đi.
“Nói thật đi, chàng với Nguyệt Tiểu Mẫn có quan hệ thế nào?” Đùi Thiên Tứ chợt nhói lên một cái, hóa ra An Linh đã ra tay.
“Không phải chứ, sao ghen tuông nhanh quá vậy?” Thiên Tứ thầm nghĩ, tất nhiên không dám nói ra: “Không có, ta với cô ấy không có quan hệ gì!” Thiên Tứ dù chết cũng không chịu thừa nhận. “Không có gì? Vậy sao Triển Khinh Trần lại tìm huynh tính sổ? Còn nói Nguyệt Tiểu Mẫn rất quan tâm đến chàng?” An Linh tất nhiên không dễ dàng chịu bỏ qua.
“Quan tâm đến ta cái gì? Rõ ràng chỉ quan tâm đến tên họ Triển.” Thiên Tứ nghĩ thầm.
“An cô nương đừng nghe tên Khinh Trần nói lung tung, tám phần mười là hắn đã ăn nhầm cái gì đó!” Thiên Tứ không biết giải thích thế nào, đành trút hết tội lên đầu Triển Khinh Trần. “Nếu chàng và Nguyệt Tiểu Mẫn không có quan hệ gì, tại sao chàng lại tức giận với Triển Khinh Trần? Rõ ràng ta thấy chàng bực bội khi hai người đó ở bên nhau.” An Linh nhất định không buông tha.
“Ta đã nói rồi, không có quan hệ gì. Nếu nàng vẫn không tin thì ta cũng chẳng còn cách nào khác.” Thiên Tứ chỉ còn cách nói như kiểu An Linh đã trách oan hắn.
Thực sự khi nhìn Triển Khinh Trần, Thiên Tứ nhớ ngay lại những đệ tử danh môn chính phái như hắn đã quấy rối Hoa Vô Ảnh nên tự nhiên sinh ra phản cảm. Xem kiểu hắn chàng chàng thiếp thiếp với Nguyệt Tiểu Mẫn mà Thiên Tứ khó chịu đến tức giận.
************
“Chàng đã đi tìm Tiêu Thiên Tứ?” Triển Khinh Trần trở về đã thấy Nguyệt Tiểu Mẫn đang đợi trong phòng. “Đúng, ta đã đi tìm hắn. Nhưng nàng yên tâm, ta không ra tay, giữa hắn và ta không phát sinh xung đột gì.” Triển Khinh Trần chua chát trả lời.
“Là thiếp sai! Thiếp không nên nói với chàng những lời đó, nếu thiếp không nói thì chàng cũng không biết đến hắn...” Giọng Nguyệt Tiểu Mẫn nhỏ dần như tự trách bản thân.
“Mẫn nhi, có thể nói cho ta biết rốt cuộc thì hắn là gì với nàng? Tại sao nàng lại quan tâm hắn đến như vậy?” Triển Khinh Trần không thể nào bình tĩnh được nữa.
“Thiếp quan tâm đến hắn?” Nguyệt Tiểu Mẫn ngạc nhiên, đã hiểu ra vấn đề: “Hóa ra chàng cho rằng thiếp nói như vậy là vì thiếp quan tâm đến hắn?”
“Thế như vậy chẳng nhẽ là quan tâm đến ta?” Triển Khinh Trần không phải tên ngốc, ý tứ trong lời Tiểu Mẫn hắn đều hiểu. “Chàng muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.” Nguyệt Tiểu Mẫn có vẻ hơi thất vọng, vì Triển Khinh Trần không tin vào tình cảm của nàng.
“Chúng ta đã bên nhau một năm, cùng nhau du lãm giang hồ, có ngày nào là không vui vẻ? Nhưng kể từ khi nàng gặp Tiêu Thiên Tứ, nàng xem nàng đã trở thành như thế nào rồi? Mấy ngày qua nàng không một nụ cười, nàng nói xem ta sẽ nghĩ thế nào đây? Lẽ nào ta phải nghĩ nàng và hắn thực sự không có quan hệ gì, chỉ là bản thân ta thích mua việc hay nghĩ lung tung?” Triển Khinh Trần than thở: “Ta chỉ muốn cùng nàng sống thật vui vẻ, làm một đôi uyên ương khiến giang hồ phải ngưỡng mộ, như vậy là ta sai hay sao? Nếu không phải ta yêu nàng, ta sẽ để ý quan tâm đến nàng như vậy sao? Nàng từng quan tâm hết mực đến cảm xúc của ta? Bây giờ lại nói ta muốn nghĩ gì thì nghĩ?”
Triển Khinh Trần nói xong đùng đùng bỏ ra ngoài, chợt nghe sau lưng có tiếng khóc. Hắn quay đầu, thấy Tiểu Mẫn đang úp mặt trên gối nức nở...
“Mẫn nhi, đừng khóc nữa mà! Là ta không đúng, ta không nên to tiếng với nàng, nàng đừng khóc có được không?” Triển Khinh Trần vội vàng chạy lại dỗ dành. Nhưng có lẽ không an ủi lại tốt hơn, vì tiếng khóc của nàng ngày một tức tưởi:
“Khinh Trần, thiếp biết chàng rất tốt với thiếp, nhưng thiếp không biết phải nói thế nào với chàng.” Nguyệt Tiểu Mẫn sà vào vòng tay Triển Khinh Trần, khuôn mặt đẫm nước mắt như hoa lê rơi trong mưa, giọng thổn thức. “Được rồi, nàng nín đi, ta sẽ không hỏi gì nữa. Nàng chỉ cần nhớ một điều, bất luận chuyện gì thì ta vẫn bên nàng.” Triển Khinh Trần giọng dịu dàng.
“Ưm...” Nguyệt Tiểu Mẫn vùi đầu vào ngực Triển Khinh Trần, nũng nịu.
***
“Tiểu thư, Đại lễ sắp bắt đầu, Người có phải…” Đông Phương Cầm đứng trước cửa phòng bẩm báo.
Đông Phương Huyền Cơ vẫn nằm trên giường, không phải nàng không muốn dậy mà vì không thể thoát khỏi vòng tay Thiên Tứ. Hai hôm liền hắn đều ở trong phòng Đông Phương Huyền Cơ, trừ những lúc ra khỏi giường, còn thì dù thức hay ngủ tay cũng ôm chặt lấy nàng.
“Tiểu thư, tiểu thư không dậy là không kịp mất!” Đông Phương Cầm lại giục, trong lòng thầm mắng Thiên Tứ.
“Ngươi chăm sóc chàng...!” Đông Phương Huyền Cơ cố gỡ mình khỏi tay Thiên Tứ, thở dài chuẩn bị trang điểm cho đại lễ, trước khi đi còn dặn Đông Phương Cầm phải chăm sóc cho hắn.
“Huyền tỉ, nàng định mưu sát lang quân?” Thiên Tứ nhói đau ở cổ, giật bắn mình tỉnh dậy: “A... Cầm tỉ, sao lại là tỉ?”
“Ngươi ngủ cứ như con heo chết. Tiểu thư chuẩn bị làm lễ, ngươi lại ngang nhiên không tham dự?” Đông Phương Cầm chờ Đông Phương Huyền Cơ đi rồi, liền không nể nang xạc cho hắn một bài.
“Cầm tỉ, lần sau có gọi ta dậy thì dịu dàng một chút được không? Dù gì tỉ cũng phải giữ thể diện cho Huyền tỉ nữa chứ?” Thiên Tứ không dám đắc tội với Đông Phương Cầm, nhưng cũng không muốn suốt ngày bị bắt nạt nên đành mượn uy Đông Phương Huyền Cơ.
“Dám mách tiểu thư ta cho ngươi biết tay, còn giờ thì mau dậy đến đại sảnh cho ta!” Vốn Đông Phương Cầm rất cung kính với Thiên Tứ, nhưng mấy ngày qua thấy hắn cứ quấn lấy Đông Phương Huyền Cơ, mà Đông Phương Huyền Cơ hình như cũng muốn ở bên hắn, làm Đông Phương Cầm nóng mắt, kết quả là Thiên Tứ phải chịu trận.
***
Nghi thức chuyển vị thực ra rất đơn giản, bái tổ tông, cúng thần linh là coi như xong. “Ta Đông Phương Huyền Cơ, tại đây xin thông báo với các vị bằng hữu võ lâm, kể từ hôm nay ta chuyển ngôi gia chủ Đông Phương thế gia cho đệ đệ là Đông Phương Nhã. Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ không liên quan gì đến mọi việc của Đông Phương thế gia và võ lâm giang hồ!” Đông Phương Huyền Cơ vận công truyền lời nói đến tai từng người tham dự buổi lễ.
“Nhã Đệ, Đông Phương Thế gia tỉ giao lại cho đệ!”
“Tỉ tỉ yên tâm, đệ nhất định sẽ làm Đông Phương Thế gia ngày thêm rạng rỡ.”
Lễ chuyển vị diễn ra rất thuận lợi, Đông Phương Huyền Cơ rút khỏi giang hồ là chuyện cầu cũng chẳng được nên Quỷ Môn không hề đến quấy nhiễu, người trong Bạch đạo tuy không muốn nàng rút lui như vậy, nhưng vì vẫn xưng là quang minh chính đại nên cũng không tiện ngăn cản, đành đứng nhìn cho sự việc diễn ra.
Chỉ Thiên Tứ là nhìn sự việc một cách khác, Đông Phương Huyền Cơ rút khỏi giang hồ thì có thể ngày nào cũng ở bên cạnh hắn, đương nhiên là hắn rất cao hứng.
***
Lễ chuyển vị đã kết thúc được ba ngày, hầu hết quan khách đã rút lui, rất nhiều người rời Đông Phương thế gia là thúc ngựa phóng ngay về Bạch Mã Sơn trang.
Lam Thiên Phong và Cốc Phong vẫn ở lại, ba huynh muội An gia cũng ở lại, tất nhiên là vì chuyện của An Linh. Đám người Nguyệt Tiểu Mẫn đã rời đi.
Thiên Tứ mấy ngày liền không xuất hiện làm An Linh bực dọc không yên, mấy lần định đi tìm nhưng đều bị người của Đông Phương Huyền Cơ ngăn cản, trong lòng thầm chửi Thiên Tứ không biết bao nhiêu rồi.
“Hắt xì...!” Thiên Tứ hắt hơi một cái: “Huyền tỉ, mấy hôm nay hình như có ai mắng ta suốt...” Đông Phương Huyền Cơ đang bận tâm việc gì đó, không thèm để ý đến hắn. “Tỉ, tỉ đừng như thế, tỉ xem ta sắp bị tỉ làm rối tung lên này!” Thiên Tứ thấy nàng không để ý đến mình liền tiến đến ôm choàng lấy vai nàng, Đông Phương Huyền Cơ nhăn mặt, chỉ muốn vứt cái gã lắm chuyện này đi đâu cho khuất mắt.
“Tiểu thư, biểu tiểu thư cầu kiến!” Đông Phương Cầm bẩm báo. “Không phải chứ? Sao Tiểu Vũ lại đến?” Thiên Tứ không khỏi bối rối.
“Mau mời tiểu Vũ vào!” Đông Phương Huyền Cơ vội vã, cuối cùng cũng có người đến cứu nàng...
Last edited by kedatinh1974; 02-08-2008 at 01:02 AM.
“Xảo nhi, Sảnh nhi tham kiến tiểu thư!” Hóa ra Nam Cung Tiểu Vũ không đến một mình, cùng đi với nàng còn có ba tuyệt sắc giai nhân, Xảo nhi, Sảnh nhi và Hoa Vô Ảnh.
“Biểu tỉ, hắn không làm phiền tỉ chứ?” Nam Cung Tiểu Vũ thấy Thiên Tứ trong phòng, hỏi ngay Đông Phương Huyền Cơ.
“Vô Ảnh tỉ, tỉ cũng đến ư?” Thiên Tứ nhìn thấy Hoa Vô Ảnh, bất chấp mấy nữ nhân kia chạy đến ôm chầm lấy nàng. “Ta cũng đến thì sao? Không hoan nghênh ta chắc?” Hoa Vô Ảnh khẽ vùng ra: “Còn không thay ta giới thiệu?”
“Vô Ảnh tỉ, đây là Đông Phương Huyền Cơ tỉ. Huyền tỉ, đây là Vô Ảnh tỉ!” “Ài, đệ thật lung lung, làm gì có ai giới thiệu như vậy?” “Được rồi, đệ ra ngoài đi, để chúng ta nói chuyện một chút.” Nam Cung Tiểu Vũ vừa dứt lời, đẩy ngay Thiên Tứ ra ngoài. Chỉ có Sảnh nhi là nhìn hắn với ánh mắt đôi chút thương cảm.
Năm nữ nhân với nhau nói chuyện gì không biết, nhưng Thiên Tứ sau mấy hôm như “mất tích” cuối cùng cũng xuất hiện bên ngoài. Hắn bước vào phòng Lam Thiên Phong, lập tức thấy có vẻ như không ổn.
Vẫn như lần trước, trong phòng ngoài Cốc Phong, Lam Thiên Phong còn có ba tỉ đệ An gia và Phán Phán, chỉ thiếu Triển Khinh Yên (hắn không biết nàng đã đi đâu). Tuy nhiên chuyện đó không phải là bất thường, cái chính là mấy người đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.
“Phán Phán, có chuyện gì xảy ra? Sao mọi người lại nhìn ta như vậy?” Thiên Tứ quay sang Phán Phán cầu cứu.
“Gọi ta hai tiếng tỉ tỉ, ta sẽ mang cơm đến cho ngươi!” Phán Phán lên giọng dọa dẫm. “Tiêu lão đệ, mang cho ta một vại Bách Hoa Tửu nữa, lát nữa có gì ta còn giúp!” Cốc Phong cũng không chịu vừa.
“Đúng đấy Tiêu lão đệ, chia bớt cho ta một đại mỹ nhân, ta cũng sẽ giúp đệ tránh nạn.” Lam Thiên Phong lại càng chua ngoa.
“Anh rể này, huynh tự cầu đa phúc!” An Thủ hình như cũng lên cơn theo, gọi ngay Thiên Tứ là anh rể, mấy người đều nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại, cùng lắc đầu lục tục ra khỏi phòng, chỉ để lại An Linh và Thiên Tứ.
Chỉ một lát sau, trong phòng chợt vọng ra một tiếng kêu của Thiên Tứ, tiếp theo là nhất nhất im lặng...
“Linh tỉ chắc không lỡ lấy mạng Thiên Tứ chứ?” Câu hỏi của Phán Phán làm mọi người chột dạ.
“Chắc không đến nỗi như vậy a?” An Thủ nói nhỏ, dường nhưng cậu ta không dám chắc, tính khí tỉ tỉ thế nào cậu hiểu khá rõ.
“Nếu không sao lại im thin thít vậy?” Phán Phán nói ra lo lắng của mấy người.
“Không đoán nữa, đi xem thì biết thôi!” An Tĩnh tỏ ra khá bình tĩnh, nói rồi bước tới đẩy cửa ra, không ngờ vừa ló đầu vào đã “Á!” một tiếng chạy ra ngoài.
“Sao vậy, An Tĩnh tỉ?” Phán Phán thấy An Tĩnh mặt đỏ lựng, sốt sắng hỏi. “Không có gì, không có gì! Mọi người không cần phải lo đâu!” An Tĩnh lập tức can ngăn.
Cốc Phong vẫn chưa hiểu đầu đuôi ra sao, lại toan bước tới, nhưng Lam Thiên Phong đã xông lên ngăn chặn.
“Phán Phán, các người làm gì vậy?” Hóa ra là Đông Phương Cầm cùng Sảnh nhi đi đến, có lẽ là đang tìm Thiên Tứ. “Cầm tỉ, có làm cái gì đâu, chúng muội đang nói chuyện phiếm thôi...” Phán Phán có vẻ như không biết nói dối.
“Nói chuyện phiếm?” Đông Phương Cầm nghi ngờ nhìn Phán Phán, nhưng không thể nào quản nhiều chuyện đến vậy: “Công tử đâu? Tiểu thư có việc tìm công tử.”
“Công tử ở trong đó...” Phán Phán chỉ về phía phòng Cốc Phong, chợt nhớ ra định sửa lại nhưng không kịp...
Sảnh nhi đã mở cửa bước vào, lại vang lên một tiếng thét thất thanh...
***
Tiêu Thiên Tứ, Cốc Phong và Lam Thiên Phong ngồi trong một tửu quán nhỏ.
Vốn dĩ Thiên Tứ không uống rượu, nhưng hôm nay thật là ngay xui xẻo, Cốc Phong nói uống rượu có thể quên sầu đời nên đã lôi hắn đến đây. Thực ra hôm nay Thiên Tứ rất cao hứng, Nam Cung Tiểu Vũ đến, điều quan trọng là Hoa Vô Ảnh và Sảnh nhi cũng đến, hai người họ đối với hắn không bao giờ thay đổi.
Điều không may duy nhất là An Linh, mấy hôm Thiên Tứ ở lỳ trong phòng Đông Phương Huyền Cơ làm An Linh tưởng là hắn cố tình tránh mặt. Tính khí tiểu thư nổi lên, khi trong phòng chỉ còn lại hai người, nàng lập tức dụng chiêu “hỗn hỗn song thủ”, đập tán loạn khắp lên người Thiên Tứ. Hắn không có cách nào bèn dùng tay khống chế hai tay của An Linh, không ngờ An Linh khi bị khóa tay liền dùng miệng cắn mạnh vào vai hắn, tiếng kêu của Thiên Tứ là từ đó mà ra.
Thiên Tứ cũng không còn tay, bất đắc dĩ phải dùng miệng ngăn miệng của An Linh lại, thành ra hai người lâm vào một tư thế rất dễ hiểu nhầm, chẳng khác đang chìm trong một nụ hôn nồng cháy, đó chính là lúc An Tĩnh ló đầu vào...
Lộng giả thành chân, hai người sau đó đúng là hôn nhau thật, việc đó thì cũng không có gì, (đằng nào hôn thì cũng đã hôn rồi), nhưng oái oăm lại đến lượt Sảnh nhi mở cửa...
Sảnh nhi vốn rất dịu dàng, nhưng ghen tuông thì lại không ai bằng, kết quả là cả Nam Cung Tiểu Vũ, Đông Phương Huyền Cơ và Sảnh nhi đều không cho Thiên Tứ vào phòng. Cốc Phong thấy dáng vẻ đáng thương của Thiên Tứ liền kéo hắn đi uống rượu...
Lam Thiên Phong không có việc gì cũng đi cùng. Thiên Tứ chưa từng uống rượu nên vừa được vài chén đã đòi về, Cốc Phong cứ uống tì tì không thèm quan tâm gì đến hắn, Lam Thiên Phong thì lãnh đạm thành tính nên để hắn một mình ra khỏi quán.
Thiên Tứ không biết đi đâu, nghĩ một lúc nhớ đến An Linh, cũng chỉ vì nữ tử quái ác này mà đêm nay hắn mới không có chỗ ngủ, tội gì mà không đến ăn vạ một phen!
Thiên Tứ đến trước phòng An Linh, gõ cửa. Cửa mở, mắt Thiên Tứ lúc đó đã láng quáng vì rược, nhìn người mở cửa dường như là An Linh liền ôm chầm ngay lấy: “An Linh, tối nay ta ngủ lại đây được không?” Vừa dứt lời, không cần biết ý chủ nhân đã cúi xuống hôn tới tấp.
Nữ nhân trong vòng tay Thiên Tứ ú ớ đẩy hắn ra, nhưng sức lực Thiên Tứ hóa ra không vừa, hóa ra tiểu tử này khi đã say cũng không thèm giấu giếm võ công nữa. “An Linh” cảm thấy như nghẹt thở, muốn ra tay nhưng lại sợ làm hắn bị thương, sau cùng dành buông xuối để hắn muốn làm gì thì làm...
Hai dòng lệ nàng không kìm nổi chảy dài, khi cái thiêng liêng nhất của đời trinh nữ bị hắn lấy đi...
***
Thiên Tứ tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Quờ tay sang không thấy ai nằm cạnh, hắn nhớ mang máng tối qua ở cùng với An Linh, lẽ nào sớm thế mà nàng đã dậy rồi?
Nhìn ra ngoài thấy trời đã sáng trắng, Thiên Tứ vội vùng dậy, hai bên thái dương vẫn giần giật, bèn thầm thề từ nay về sau sẽ không uống rượu nữa. Đợi một lúc cũng không thấy An Linh về, nghĩ hay đến chỗ Hoa Vô Ảnh xem mấy người họ đã bớt giận chàng chưa.
Thiên Tứ đến phòng Đông Phương Huyền Cơ, thấy An Linh đã ở đó: “An nhi, sao nàng lại ở đây?” Câu hỏi như một tên đại ngốc!
“Sao ta lại không được ở đây? Tối qua ta ở đây nói chuyện cùng Vũ tỉ.” An Linh lườm Thiên Tứ. “Cả tối qua nàng ở đây sao?” Thiên Tứ ngẩn người.
“Đúng! Có gì không đúng sao? Không tin thì cứ hỏi Vũ tỉ!” Các cô nương làm quen với nhau thật dễ, An Linh và Nam Cung Tiểu Vũ như đã chơi với nhau từ bé.
“Không, không có gì.” Thiên Tứ dường như nghĩ gì đó nhưng lại không dám nói ra.
“Vô Ảnh tỉ, mọi người còn giận ta không?” Thiên Tứ biết Hoa Vô Ảnh mềm yếu nhất nên tìm gặp nàng trước tiên. “Ta giận ngươi à?” Hoa Vô Ảnh cười thản nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nhưng hai mắt Sảnh nhi vẫn tóe lửa.
“Thiên Tứ, có chuyện này ta muốn nói với ngươi, nhưng đừng quá xúc động!” Nam Cung Tiểu Vũ chợt lên tiếng.
“Chuyện gì vậy Vũ tỉ?” Thiên Tứ nhìn dáng vẻ của Tiêu Vũ, có vẻ như đó không phải là việc gì nghiêm trọng.
“Tiêu Ngọc Nhã hiện đang ở Bạch Mã Sơn Trang, đi cùng còn có Tiêu Thiên Phong.”
“Sao Ngọc Nhã tỉ lại ở Bạch Mã Sơn Trang? Hay là…hay là...” Thiên Tứ không dám nghĩ tiếp nữa. “Sự tình cũng không nghiêm trọng như vậy đâu...” Nam Cung Tiểu Vũ có vẻ như đã đoán được hắn đang nghĩ gì: “Tiêu Ngọc Nhã cũng chỉ vì lệnh của Tiêu Kinh Hồng mới đi nên ngươi không cần phải lo lắng. Nhưng ta cũng không dám nói sau đó có chuyện gì xảy ra không, nên ta nghĩ tốt nhất ngươi nên đi Bạch Mã Sơn Trang một chuyến.”
“Được, đệ lập tức lên đường!” Thiên Tứ nghe chuyện Tiêu Ngọc Nhã, trong lòng hết sức bối rối.
“Cũng không cần phải vội như vậy, để ta sắp xếp ngày mai ngươi hãy đi!” Nam Cung Tiểu Vũ vẫn bình thản.
***
“Thiên Tứ, ngày mai đệ phải đi rồi, nên đi thăm Tiểu Vũ!” Sau khi ân ái, hai tay Thiên Tứ vẫn không ngừng vuốt ve khắp người Hoa Vô Ảnh.
“Nhưng Vô Ảnh tỉ, ngày mai ta đi rồi, tỉ không muốn cùng ta một lúc nữa sao?” Bàn tay Thiên Tứ không hề muốn rời khỏi thân thể tuyệt mỹ của Hoa Vô Ảnh. “Thiên Tứ, Tiểu Vũ không vô cớ mà bỏ bao công sức như thế, lẽ nào đệ lại không hiểu? Vũ nhi luôn nhớ đệ, vừa gặp mặt thì ngày mai đệ lại phải đi, sao đệ lại không chịu đến thăm? Nếu trong lòng đệ còn có ta thì nên nghe lời ta, còn không sau này đừng tìm gặp ta nữa.” Giọng Hoa Vô Ảnh hết sức dịu dàng, nhưng ai nghe cũng không thể làm trái được.
“Ta biết rồi.” Thiên Tứ lưu luyến không nỡ rời Hoa Vô Ảnh. Đến phòng Tiểu Vũ thấy đèn vẫn sáng, Sảnh nhi và Xảo nhi khẽ cúi đầu chào hắn, đoạn lui ra ngoài.
“Có phải Vô Ảnh tỉ bảo chàng đến?” Tiểu Vũ hỏi ngay. “Đúng, à... không phải!” Thiên Tứ ấp úng. “Chàng không phải giấu giếm, ta biết là Vô Ảnh tỉ bảo chàng đến. Nhưng không sao, chỉ cần chàng đến là được...” Có chút buồn trong lời của Tiểu Vũ, giữa Thiên Tứ và nàng không biết bị ngăn cách bởi cái gì.
“Tiểu Vũ, ta thực sự... thực sự…..” Thiên Tứ lúng túng không biết nói thế nào.
“Chàng có chuyện gì cứ nói, dù là chuyện gì thì thiếp cũng không trách chàng.”
“Tiểu Vũ, ta muốn nói... thực sự ta cũng yêu nàng, chỉ là trong lòng ta…” Thiên Tứ lại ngập ngừng.
“Thiếp biết, chàng trách thiếp không nên dùng cách đó để nâng cao công lực cho chàng, chàng thấy có lỗi với những người nữ nhân kia đúng không?” Giọng Nam Cung Tiểu Vũ rất dịu dàng: “Nhưng thiếp cũng không còn cách nào khác. Tuy không phải là hết cách nhưng cách đó là cách an toàn nhất, thiếp rất lo lắng sẽ có chuyện xảy ra với chàng...”
“Thực ra ta cũng biết là không nên trách nàng, nhưng nàng có thể nói cho ta biết, bây giời ta phải đối mặt với họ thế nào đây? Mấy ngày trước ta đã gặp Nguyệt Tiểu Mẫn, cô ta đã có ý trung nhân.”
“Chuyện Nguyệt Tiểu Mẫn thiếp cũng biết. Thực sự trong số những cô nương đó chỉ có Tiểu Mẫn là khó giải quyết, những người khác thiếp điều có sắp xếp rồi. Bọn họ đều tự nguyện đi cùng Vô Hạ và Ngọc Mi, hai vị đó đã đồng ý sẽ tìm cho họ những người nam nhân xứng đáng nên sẽ không có chuyện gì, chỉ cần sau này chàng đối xử tốt với bọn họ là được. Chuyện Nguyệt Tiểu Mẫn chỉ có thể giải quyết từng bước một, chúng ta cũng không nên ép buộc cô ta. Cam kết khi đó cũng không yêu cầu là sau này không được lấy chồng...” Cũng có chuyện mà Nam Cung Tiểu Vũ không giải quyết được.
“Tiểu Vũ, chúng ta không nghĩ đến những chuyện đó nữa. Muộn rồi, nàng nên đi nghỉ đi.”
Đèn phụt tắt, trong phòng vẳng ra những tiếng thở hổn hển cùng âm thanh sột xoạt. “Đừng, chàng đi tìm Sảnh nhi và Xảo nhi đi!” Nam Cung Tiểu Vũ có vẻ sắp đầu hàng, đành mượn hai a hoàn của mình làm bình phong. Thật đáng thương, cả Xảo nhi và Sảnh nhi đều không thoát khỏi móng vuốt của Thiên Tứ.
*************
“Tiêu công tử, công tử đợi một chút!” Thiên Tứ và Sảnh nhi vừa rời Đông Phương thế gia thì gặp ba tỉ đệ An gia, người gọi hắn chính là An Tĩnh.
Thiên Tứ nhìn An Tĩnh, cố tìm ra điều gì đó, nhưng hắn thất vọng vì tháiđộ của nàng vẫn “an tĩnh” như thường ngày, thật tên cũng như người.
“Tiêu công tử, ta giao muội muội cho công tử. Công tử hãy chăm sóc An nhi!” Hóa ra An Linh muốn cùng hắn đi Bạch Mã Sơn trang.
“Đại tiểu thư yên tâm, ta sẽ chăm sóc Linh nhi!” Thiên Tứ biết không có cách nào từ chối, chỉ có thể là đồng ý. “Nếu ngươi bắt nạt muội muội ta, mãi mãi ta cũng không tha thứ cho ngươi!” Giọng truyền âm của An Tĩnh vang trong tai Thiên Tứ.
Thiên Tứ sững người, trong lòng đã hiểu ra.
“Đại tỉ, tỉ không sao chứ?” An Thủ nhìn sắc mặt khác thường của tỉ tỉ, lo lắng hỏi. “Không sao, chúng ta chuẩn hành lý về nhà thôi.” Hắn không biết sở dĩ sắc mặt của An Tĩnh thay đổi là nghe thấy câu trả lời của Thiên Tứ: “Ta sẽ đến tìm nàng”.
Trong lòng Thiên Tứ lúc đó không khỏi lo lắng, biết mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng, tệ hại hơn là không còn cách nào cứu vãn.
“Hây, Tiêu lão đệ này, đi đâu sao lại phải đợi chúng ta thế?” Lam Thiên Phong không biết từ đâu chui ra, cùng đi đương nhiên là Cốc Phong. Thế rồi một tốp năm người khởi hành về phía Bạch Mã Sơn trang.
Bạch Mã Sơn Trang phong vân hội tụ, các anh hùng hào kiệt đều có mặt, có tin đồn đệ tử Thiên Tâm Các Thu Thủy Dao đã sắp tới, thậm chí cả tân Nhất đại kiếm thủ trong truyền thuyết cũng sẽ đến góp mặt
Không biết điều gì đang chờ đợi Tiêu Thiên Tứ mấy người đây?
Last edited by kedatinh1974; 02-08-2008 at 01:14 AM.
Thiên Tứ lo lắng vì Ngọc Nhã nên giục đi rất gấp, may là họ không thiếu ngân lượng nên có thể đổi ngựa liên tục, người không phải chạy tất nhiên còn chịu được, chỉ khổ cho mấy con ngựa phải phi nước đại đến muốn tắt thở.
“Công tử, chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút!” Sảnh nhi đề nghị khi đến một thôn nhỏ. Tiêu Thiên Tứ thấy An Linh đã quá mệt mỏi, chạnh lòng nên đồng ý. Trong năm người thì nội công của An Linh kém nhất, hiển nhiên người xuống sức đầu tiên cũng là nàng. Tuy nhiên An Linh rất cứng cỏi không hề than vãn một tiếng, xem ra ái tình có lúc cũng làm cho người ta thay đổi.
“Công tử, theo muội biết thì từ đây không có nơi dừng chân nữa, bây giờ không còn sớm, chỗ này cách Bạch Mã sơn trang cũng không xa, Chúng ta hãy nghỉ qua đêm ở đây đi!” Vẫn là Sảnh nhi đề nghị. “Đúng đấy Tiêu lão đệ, không cần phải vội vàng như vậy. Tiêu tam tiểu thư còn có nhị ca của cô ấy bảo hộ, chắc không sao đâu. Chúng ta chậm một ngày cũng không có chuyện gì.” Lam Thiên Phong cũng lên tiếng.
“Phải đấy phải đấy, ngày nào cũng đi gấp như vậy, ta đến uống rượu cũng không có thời gian, nghỉ một chút đi để ta còn uống bù!” Con sâu rượu trong bụng Cốc Phong bắt đầu nổi loạn.
“Vậy thì chúng ta nghỉ đêm ở đây!” Thiên Tứ đành chịu thua.
Đêm hôm đó, Thiên Tứ không theo thói quen tìm đến Sảnh nhi, cảm giác có chuyện gì đó xẩy ra với Ngọc Nhã làm hắn cứ bồn chồn lo lắng. Theo lý mà xét, trong số tất cả những nữ nhân có quan hệ sâu sắc với hắn thì Tiêu Ngọc Nhã không phải là đẹp nhất, nhưng vị trí của nàng trong lòng hắn lại không ai có thể thay thế. Ngọc Nhã là mối tình đầu, là kỷ niệm về một quãng thời gian cay đắng nhưng cũng đẹp đẽ nhất.
Tiếng y phục khẽ phất gió bỗng lọt vào tai Thiên Tứ. Chỉ cần trước đây mấy ngày chắc chắn hắn không phát hiện ra, nhưng sau đêm hoan lạc với Đông Phương Huyền Cơ và Dạ Băng Doanh, Tiêu dao tâm pháp của hắn đã đạt đến tầng cao nhất. Chỉ trong hai năm đạt đến tuyệt đỉnh của Tiêu dao tâm pháp quả thực là một kỳ tích, nhưng chỉ vài người trong cuộc mới biết những ngoắt ngoéo bên trong kinh hoàng đến thế nào.
Để gấp rút nâng cao công lực cho Thiên Tứ, Nam Cung Tiểu Vũ đã áp dụng một phương pháp mà người trong chính đạo chỉ nghe đến chắc sẽ nổi lôi đình, chính là lấy âm bổ dương. Nữ nhân có tên Giang hồ Nữ Gia Cát ấy đã tổng hợp một số phương pháp song tu trong Hắc đạo, dùng sáu mươi trinh nữ bồi đắp cho công lực Thiên Tứ đạt đến bậc cao nhất. Công cuộc này diễn ra trong vòng tròn ba tháng khiến Tiêu dao tâm pháp của Thiên Tứ nhanh chóng đạt đến mức cao siêu, nhưng cũng chính vì thế mà giữa Thiên Tứ và Nam Cung Tiểu Vũ nảy sinh một khoảng cách hết sức khó chịu.
Thiên Tứ một mực khăng khăng, nếu Nam Cung Tiểu Vũ yêu hắn thì sao lại có thể điềm nhiên nhìn hắn song tu cùng bao nhiêu nữ nhân như vậy. Thực ra Nam Cung Tiểu Vũ vì lo chuyện bất thường xảy ra nên trong giai đoạn đầu tiên Thiên Tứ luyện công, nàng luôn luôn có mặt. Thiên Tứ cho rằng Tiểu Vũ chỉ xem hắn như một công cụ thí nghiệm mà thôi.
Đến một ngày cơn điên cuồng nổi lên, Thiên Tứ đã chiếm hữu Tiểu Vũ. Thạt lạ lùng là nàng không chút phản kháng, sau đó chỉ nói một câu: “Nếu mà coi chàng như một vật thí nghiệm thì ta sẽ không bao giờ cho phép chàng làm chuyện này với ta!” Từ đó quan hệ giữa hai người mới dần dần thay đổi, nhưng sự ngăn cách vô hình thì mãi vẫn không thể tan đi.
Thiên Tứ phát hiện có võ lâm cao thủ vừa từ trong quán trọ rời đi, trong lòng chợt bồn chồn, liền lẳng lặng bám theo sau.
* * *
Trên một bãi trống nhỏ trong rừng, bốn người tách thành hai tốp đang đứng đối diện nhau. Một bên chỉ là một nữ nhân y phục trắng tinh khôi, mái tóc dài khẽ bay theo gió, dung mạo tuyệt mỹ chẳng khác một tiên tử không vương bụi trần. Bên kia là cả ba người còn lại, hai nam một nữ ngầm lập thành thế bao vây, một người trong đó chính là Tiếu Thương Thiên.
“Thủy Tiên Tử trên đường bỏ rơi không ít thám sát của chúng ta, nhưng cuối cùng cũng không tránh được!” Giọng đắc ý của Tiếu Thương Thiên vang lên.
“Tiếu Thương Thiên, dựa vào ba người các ngươi mà vọng tưởng ngăn được ta hay sao?” Xem ra cô nương này chính là Thu Thủy Dao của Thiên Tâm Các. Tiếu Thương Thiên đã phái rất nhiều đệ tử Quỷ môn ngăn không cho nàng đến Bạch Mã Sơn Trang, nhưng Thu Thủy Dao đâu dễ dàng bị làm khó như vậy! Tuy nhiên lần này Tiếu Thương Thiên, Tất Thanh Vân cùng Chúc Hạnh Tiên ba đại cao thủ Quỷ Môn cùng ra tay, tình thế của Thu Thủy Dao trở thành không mấy khả quan rồi.
“Thu muội, nêu muội chịu thua thì tỉ tỉ ta sẽ rất nhẹ nhàng với ngươi!” Chúc Hạnh Tiên nhìn bề ngoài chưa đến ba mươi, nhưng giang hồ đồn cô ta ít nhất phải bốn mươi tuổi rồi. “Đúng, chỉ cần ngươi thành khẩn đầu hàng, bản Tôn chủ nhất định tốt với ngươi!” Tất Thanh Vân cười đầy ác tâm, những tên háo sắc đều có kiểu cười như vậy!
“Khỏi phải nói nhiều, các ngươi cứ việc lên cùng một lúc.” Biểu tình trên khuôn mặt Thu Thủy Dao không hề thay đổi. Thiên Tâm Các chú trọng tu tâm, xem ra Thu Thủy Dao đã đạt đến thâm sâu tuyệt đỉnh.
“Vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí!” Tiếu Thương Thiên dùng mắt ra hiệu, lập tức ba người cùng ra tay.
Thu Thủy Dao sử Thần quyết tâm kiếm, bạch y tung bay, kiếm ảnh sáng chói ngang dọc trong không trung. Nàng dốc toàn lực đối phó với Tất Thanh Vân vì đã phát hiện ra y công lực yếu nhất.
Tất Thanh Vân trúng kiếm bật ra, kêu một tiếng đau đớn. Quả nhiên Thu Thủy Dao không phải tầm thường, chỉ một chiêu đã khiến Tất Thanh Vân thọ thương, song chỉ nháy mắt nàng nhận ra tình thế lại không được khả quan như tính toán ban đầu.
Vốn Thu Thủy Dao dự định công kích Tất Thanh Vân, từ đó phá vòng vây đào tẩu. Tuy nhiên Tất Thanh Vân dù bị thương vẫn không hề sút kém, nhanh chóng chuyển công thành thủ, chiêu xuất kín kẽ làm Thu Thủy Dao không thể thừa cơ thoát ra.
Vừa rồi nàng vận toàn bộ nội lực công kích Tất Thanh Vân, không thể khôi phục nhanh để phản kích Tiếu Thương Thiên và Chúc Hạnh Tiên nên chẳng mấy chốc đã rơi vào thế hạ phong. “Lẽ nào mạng ta đã tận? Sư phụ, con không hoàn thành nhiệm vụ Người giao rồi!” Thu Thủy Dao nhất thời tâm thần thất thủ, chưa kịp phản ứng đã cảm giác thấy một chưởng của Tiếu Thương Thiên đến rất gần, không sao tránh né được nữa...
“Tiếu Thương Thiên, sao lần nào ngươi làm bậy cũng đều bị ta phát hiện thế nhỉ?” Đột nhiên Thu Thủy Dao cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng như có ai vừa ôm mình vào lòng, giọng một nam nhân lạ vang lên.
“Tiêu Thiên Tứ, tiểu tử thúi này sao cứ cản trở việc của ta?” Tiếu Thương Thiên hằn học. Chỉ chớt mắt nữa là Thu Thủy Dao đã gục ngã dưới một chưởng của hắn, không ngờ lại được một người khác xông vào cứu thoát.
Đáng hận hơn, kẻ phá đám đó chính là Tiêu Thiên Tứ, tiểu tử đã năm lần bảy lượt giật mất miếng ăn trên miệng hắn. Lần nào gặp Thiên Tứ, Tiếu Thương Thiên cũng không thể chiếm lợi thế, thử hỏi sao hắn không hận Thiên Tứ đến chết đây?
“Ta cũng đâu muốn đối đầu với ngươi. Thế nào mà ngươi làm việc gì cũng đều không chọn chỗ, cứ nhè lúc ta có mặt mà ra tay? Ta nhìn không thuận mắt đương nhiên phải can thiệp thôi. Này, chuyện đó không thể nào trách ta, chỉ có thể trách ngươi thôi đấy nhé!” Thiên Tứ miệng liến thoắng, tay vẫn ôm chặt Thu Thủy Dao.
“Thiếu hiệp, buông ta ra được không?” Thu Thủy Dao cuối cùng cũng hết kiên nhẫn phải lên tiếng. Tuy cảm giác bị thương được ôm ấp rất thoải mái, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, để giang hồ truyền ra tin này chắc chắn không phải là tốt đẹp gì.
“Ấy ta quên mất, cô nương thứ lỗi!” Thiên Tứ mặc dù không hề muốn, vẫn phải để Thu Thủy Dao xuống.
“Các ngươi tán tỉnh nhau đủ chưa? Nếu đủ rồi thì ta để cho hai người được chết cùng nhau!”
“Tiếu Thương Thiên, ngươi đã nhìn thấy xác mấy thuộc hạ của ngươi chưa?”Một giọng nữ trong trẻo chợt vang lên, không ngờ lại là Sảnh nhi.
Sảnh nhi đương nhiên rất quan tâm đến Thiên Tứ, vừa thấy ra ngoài đã âm thầm theo sau, lại âm thầm ra tay theo tính toán của mình.
“Thủ hạ của ta? Ngươi giết?” Tiếu Thương Thiên không thể ngờ thiếu nữ mảnh mai trước mặt mình lại là một sát thủ băng lãnh như vậy. “Vốn dĩ ta cũng không muốn ra tay, ta chỉ cảnh cáo chúng nhưng chúng nhất định muốn bám theo Công tử nhà ta, ngươi bảo ta nên làm thế nào đây?” Sảnh nhi thản nhiên trả lời Tiếu Thương Thiên.
“Thật không ngờ, tiểu tử thúi này lại có một thuộc hạ như ngươi!” Vốn Tiếu Thương Thiên phái đi mười thủ hạ theo dõi Tiêu Thiên Tứ, kết quả là không tên nào trở về, không ngờ đều là bỏ mạng dưới tay thiếu nữ tuyệt sắc này...
“Ta đã là gì? Công tử còn rất nhiều người võ công giỏi hơn ta, chẳng qua ta được công tử sủng ái nên cho đi theo thôi!” Sảnh nhi thực ra không khiêm tốn như vậy, nàng chỉ muốn Tiếu Thương Thiên thấy khó mà lui.
“Tiếu đại thiếu hiệp này, có phải ngươi muốn đánh nhau không? Ta có một người cũng rất thích đánh nhau, để hắn ra tiếp ngươi vài chiêu đi!” Lam Thiên Phong rốt cuộc cũng đến góp vui, cả Cốc Phong và An Linh đều có mặt.
Tiếu Thương Thiên thấy tình thế chợt trở nên bất diệu, chỉ còn cách nghiến răng: “Chúng ta đi!” Trong nháy mắt, ba người đã mất hút.
“Đa tạ các vị đại hiệp đã giúp đỡ!” Thu Thủy Dao tiến lại hành lễ. Lam Thiên Phong không trả lời, đứng trân trân như một thằng ngốc mà nhìn nàng.
“Hây, nhìn cái gì vậy?” Thiên Tứ thấy bộ dạng Lam Thiên Phong mà phát bực, liền nhắc nhở. Quan hệ hiện tại của bọn họ đã rất thoải mái, không còn chút khách khí nữa.
“Đúng thật là... không phải thê tử của ngươi, nhìn một chút thì có sao?” Lam Thiên Phong giật mình lẩm bẩm. Thiên Tứ giả bộ không nghe thấy: “Thu Tiên Tử, có vẻ cô cương đã bị thương, nếu không ngại hãy đi cùng chúng ta cho an toàn!” Thiên Tứ cố gắng mời Thu Thủy Dao cùng đi.
“Vậy thì làm phiền các vị!” Thu Thủy Dao hơi đỏ mặt.
* * *
“Có phải chàng đã thích Thu Thủy Dao?” Trên đường về khách điếm, An Linh lập tức lên giọng thẩm tra.
“Làm gì có...?”
“Công tử không phải chối, nhìn Công tủ đối với cô ta ân tình như vậy, không thích mới là lạ!” Sảnh nhi bên cạnh cũng chêm vào.
“Ta vừa mới gặp, sao mà đã thích nhanh thế được?”
“Mới gặp thì làm sao? Người ta là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, nam giới nào chẳng vừa nhìn là thích ngay?” An Linh không tin.
“Đệ nhất mỹ nhân? Không phải chứ! Vô Ảnh tỉ đẹp hơn cô ta, cả Huyền tỉ và Doanh tỉ nữa.” Chuyện này thì Thiên Tứ không tin. “Chàng thì biết gì? Vô Ảnh tỉ của chàng người khác không biết đến, Huyền tỉ thì cả ngày chỉ luyện võ, ai biết họ xinh đẹp? Nói cho chàng biết, danh hiệu này là võ lâm đánh giá, đâu phải ta tự nghĩ ra?” An Linh nói rất có lý.
“Thế à? Thế thì nàng đứng thứ mấy?” Thiên Tứ chun mũi giễu cợt.
“Chàng nói ngay, ta đứng thứ bao nhiêu?” An Linh trợn mắt hung dữ. “Cứ coi như cô ta là đệ nhất mỹ nhân đi, chẳng nhẽ ta nhìn thấy là phải thích? Lẽ nào các người cho rằng ta nhìn thấy cô nương nào đẹp cũng thích?” Thiên Tứ hùng hồn, đoạn nhìn chằm chằm An Linh và Sảnh nhi.
Không ngờ cả hai người cùng gật đầu, khẳng định Thiên Tứ vốn là người như vậy. “Thôi không tranh cãi nữa, khuya rồi hai người đi nghỉ đi!” Thiên Tứ chỉ còn cách đổi đề tài.
***********
Thiên Tứ lẩn thẩn ngồi một mình trong hoa viên khách điếm, may ra hắn lừa được người khác chứ không thể dối được bản thân mình. Hắn biết mình đã thích Thu Thủy Dao ngay khi nhìn thấy nàng.
Thu Thủy Dao không dịu dàng được như Hoa Vô Ảnh, không quyến rũ như Dạ Băng Doanh và Hàm Hương, cũng không xinh đẹp được như Đông Phương Huyền Cơ, nhưng tất cả bọn họ đều không có được cái khí chất mà Thiên Tứ mới gặp đã bị hút hồn, có thể khí chất đó là đặc hữu của truyền nhân Thiên Tâm Các.
Hắn biết mình không nên nghĩ đến những chuyện đó lúc này, nhiệm vụ chính bây giờ là Tiêu Ngọc Nhã. Tiêu Ngọc Nhã tính cách mềm yếu, khi có việc thì thường không thể tự quyết mà hay nghe theo người khác, đặc biệt là những người trong gia đình.
“Tiêu công tử!” Thiên Tứ giật mình, hóa ra Thu Thủy Dao. “Thu tiên tử, vết thương của cô nương đỡ hơn chưa?” Thiên Tứ ân cần hỏi.
“Đa tạ công tử quan tâm, ta nghĩ vài ngày nữa là có thể bình phục!”
“Vậy thì tốt, đợi cô nương đi lại được chúng ta sẽ khởi hành đến Bạch Mã Sơn trang, ở đó an toàn hơn.”
***
Mùng ba tháng năm, cuối cùng họ cũng đến Bạch Mã Sơn Trang.
Vốn dĩ thời gian có thể sớm hơn, nhưng vì Thu Thủy Dao nên họ phải đi rất chậm. Thương thế của nàng hóa ra nặng hơn nhiều so với bề ngoài, đến bây giờ vẫn chưa thể bình phục.
Sau khi tìm được chỗ ở, Thiên Tứ vội đi tìm Tiêu Ngọc Nhã. Hắn nhận được tin sét đánh là nàng mất tích đã hai ngày. Bạch Ngọc Lâu phái rất nhiều người ra tìm kiếm, nhưng không hề thu được kết quả gì.
Tiêu Thiên Tứ như chết đứng tại chỗ.
Ngọc Nhã tỉ, lỗi tại ta, ta đã đến muộn rồi…
Last edited by kedatinh1974; 02-08-2008 at 05:43 PM.
“Minh chủ, Tiêu Thiên Tứ cầu kiến.” Một gã đệ tử Anh Hùng Minh hướng tới Bạch Ngọc Lâu bẩm báo.
“Mời hắn vào đi.”
Bạch Ngọc Lâu nhìn Tiêu Thiên Tứ, thấy tên này thoạt nhìn thì cũng không có gì xuất sắc, thế mà lại đoạt được người trong lòng hắn, cho tới bây giờ hắn cũng không biết mình thua ở điểm nào. Hắn là thực lòng thích Tiêu Ngọc Nhã, mặc dù hắn không ngốc, hắn biết rõ Tiêu Kinh Hồng muốn lôi kéo hắn, nhưng không quan trọng, chỉ cần Tiêu Ngọc Nhã nguyện ý ở cùng một chỗ với hắn, cho dù bị Tiêu Kinh Hồng lợi dụng cũng không có gì đáng kể. Nhưng mà trong lúc hắn tưởng ôm được mỹ nhân, tự nhiên lại xuất hiện Tiêu Thiên Tứ, không ngờ dễ dàng đoạt đi Tiêu Ngọc Nhã.
“Không biết Tiêu huynh gặp ta là có việc gì?” Bạch Ngọc Lâu đã biết rõ còn hỏi.
“Ta chỉ muốn biết một chút tình hình lúc Ngọc Nhã tỷ mất tích.” Tiêu Thiên Tứ cũng không để ý tới địch ý của Bạch Ngọc Lâu đối với hắn, dẫu sao cũng đang có việc nhờ cậy người mà.
“Tiểu Tứ, ngươi đi mời phó minh chủ tới đây.” Bạch Ngọc Lâu phân phó thủ hạ.
“Phiền Tiêu huynh chờ một chút. Việc Tiêu Ngọc Nhã mất tích ta giao cho nghĩa đệ của ta, cũng là phó minh chủ bổn Minh đi làm, đợi lát nữa hắn sẽ nói cho ngươi biết tình huống cụ thể.” Bạch Ngọc Lâu xem ra còn rất coi trọng Tiêu Ngọc Nhã.
“Đa tạ Bạch minh chủ.”
“Không cần khách khí. Chuyện của Ngọc Nhã cũng là chuyện của ta.” Bạch Ngọc Lâu một chút cũng không hàm hồ.
“Tiêu huynh thật sự rất quan tâm tới Ngọc Nhã thì phải?” Bạch Ngọc Lâu dừng một lúc lại hỏi.
“Chẳng lẽ Bạch minh chủ cho là giả ư?” Tiêu Thiên Tứ trong lòng có chút tức giận, nếu không phải bây giờ có việc nhờ cậy hắn, nghe được khẩu khí loại này của Bạch Ngọc Lâu, đã sớm phát hoả rồi.
“Ồ, không phải. Chỉ là ta nghe nói bên người Tiêu huynh còn có hai vị tuyệt sắc giai nhân, bất diệc nhạc hồ trái ôm phải ấp, không biết là thật hay giả?” Bạch Ngọc Lâu vẫn còn rất chú ý tới hành tung của Tiêu Thiên Tứ.
“Bạch đại ca, ngươi tìm ta?” Trong lúc Tiêu Thiên Tứ sắp nhịn không được nữa, Lí Ngọc Minh tiến tới.
“Hiền đệ, vị này là Tiêu Thiên Tứ tam đệ tử của Tiêu trang chủ Kiếm Hồ sơn trang, là vì sự tình của Ngọc Nhã mà tới, ngươi cùng hắn hắn nói chuyện về tình huống Ngọc Nhã mất tích.”
“Tiêu tam tiểu thư tại buổi tối hai ngày trước mới phát hiện là mất tích, ta đã phái thủ hạ tra xét tất cả khách sạn trong vòng mười dặm phụ cận, lại phái người tra hỏi dọc đường nhưng không có tìm được bất cứ đầu mối nào.” Lí Ngọc Minh làm việc quả nhiên là rất cẩn thận
“Vậy xin hỏi Lí phó minh chủ, trước lúc Ngọc Nhã mất tích có người nào từng nhìn nàng hay không? Hoặc nàng bình thường có gặp mặt người nào không?”
“Tiêu tam tiểu thư tương đối thích thanh tĩnh, cho nên bình thường căn bản là không gặp người nào, ngoại trừ Tiêu nhị công tử, còn có…” Hắn nhìn Bạch Ngọc Lâu, không có nói tiếp.
“Còn có ta bình thường cũng đến gặp Ngọc Nhã, chẳng lẽ Tiêu huynh lại cho rằng ta gây bất lợi với Ngọc Nhã sao?” Bạch Ngọc Lâu nói tiếp.
“Bạch minh chủ hiểu lầm rôi. Vậy xin hỏi Lí phó minh chủ, còn có người khác nữa không?” Tiêu Thiên Tứ cố đè nén nộ khí trong lòng, Bạch Ngọc Lâu rõ ràng là không chịu nhường hắn mà.
“Cũng chỉ có một nha hoàn gì đó nữa thôi, nên không có người nào nữa. A đúng rồi.” Lí Ngọc Minh đột nhiên giống như nhớ tới cái gì. “Nghe nói lệnh sư huynh đã tới nơi này.”
“Sư huynh của ta? Có phải là Lương Kì Tùng hay không?” Tiêu Thiên Tứ kinh hãi.
“Hiền đệ, chuyện này tại sao ta không biết?” Bạch Ngọc Lâu cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Kỳ thật, chuyện này ta cũng không thể xác định. Đệ tử trong thôn dường như đã bẩm báo với ta nói là tựa hồ đã trông thấy lệnh sư huynh, nhưng theo lý mà nói hắn cũng nên chào hỏi chúng ta chứ. Mà sau đó lúc ta đi tìm hắn cũng không phát hiện hắn ở đâu, nên cũng mặc kệ hắn. Căn cứ vào miêu tả của thủ hạ đệ tử, nên đúng là nhị sư huynh của Tiêu thiếu hiệp Lương Kì Tùng.”
Sau khi Lí Ngọc Minh nói xong, phát hiện Tiêu Thiên Tứ giống như đang ngẩn ngơ, không kìm được hỏi: “Tiêu thiếu hiệp, chẳng lẽ hắn có gì bất thường sao?”
“Ta dám khẳng định, Ngọc Nhã tỷ nhất định là rơi vào trong tay hắn, hắn vốn là có âm mưu đương nhiên sẽ không chào hỏi các ngươi. Đều trách ta…” Tiêu Thiên Tứ càng nói thanh âm càng trầm xuống, cũg không có cáo từ liền chuyển thân đi ra ngoài.
“Hiền đệ, không cần biết hắn nói là thật hay giả, ngươi cứ phái người đi tìm Lương Kì Tùng thử xem.” Bạch Ngọc Lâu chậm rãi nói.
“Nhưng, đại ca, võ lâm đại hội sẽ diễn ra ngay bây giờ, chúng ta không có nhiều người như vậy.”
“Không cần để ý nhiều như vậy, kêu thủ hạ huynh đệ vất vả thêm một chút, sau này đích thân ta sẽ đền bù cho bọn chúng.”
Bạch Ngọc Lâu trong lòng thầm nói. “Ngọc Nhã, ta sẽ cho nàng biết chỉ có ta mới có thể chân chính bảo vệ nàng.”
Tiêu Thiên Tứ mất hồn lạc phách về tới phòng mình, nhốt mình tại bên trong, ngay cả Thiến nhi đi vào cũng bị đuổi ra.
“Không phải nói ngươi không cần vào đây sao?” Tiêu Thiên Tứ nghe thấy có người mở cửa, tưởng là Thiến nhân, giận dữ nói.
“Nghe nói Tiêu cô nương đã xảy ra chuyện. Ta tới thăm ngươi.” Nghe thấy thanh âm Tiêu Thiên Tứ ngẩn ra, hoá ra là Thu Thuỷ Dao
“Xin lỗi.” Hai người cùng lúc nói ra lời y như nhau.
“Xin lỗi, ta không nên tức giận với nàng, ta tưởng là…” Tiêu Thiên Tứ thấp giọng nói.
“Người nên xin lỗi là ta. Nếu không phải vì ta làm chậm trễ hành trình của các ngươi, ngươi đã có thể đi tới nơi này trước khi Tiêu cô nương xảy ra chuyện rồi.” Thu Thuỷ Dao ngữ khí hơi than thở.
“Ngươi thế nào rồi?”
Thu Thuỷ Dao thấy Tiêu Thiên Tứ thật lâu không có nói chuyện, tưởng là hắn thực sự tự trách mình, vừa nhìn lại phát hiện không đúng, bởi lúc này Tiêu Thiên Tứ ngồi bên giường cúi đầu ngẩn ngơ không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Đều là ta không tốt, là ta hại Ngọc Nhã tỷ.”
Tiêu Thiên Tứ ngước đầu lên, không ngờ lệ châu phút chốc đã tuông rơi, cả khuôn mặt như nhòe trong nước mắt.
“Điều này sao có thể trách ngươi chứ?” Thu Thuỷ Dao an ủi hắn, lần đầu thấy nam nhân khóc, khiến cho nàng không biết làm thế nào mới tốt.
“Nàng không biết đâu. Kỳ thật ta đã sớm biết Lương Kì Tùng không phải người tốt, ta đã sớm biết hắn đối với Ngọc Nhã tỷ có ý xấu, nhưng mà ta vẫn không có lưu tâm đến hắn, ngay cả chuyện tối thiểu là nhắc nhở Ngọc Nhã tỷ cũng không làm. Nếu ta nói cho Ngọc Nhã tỷ sớm có một chút đề phòng hắn hoặc là ta dứt khoát trực tiếp giết hắn, vậy Ngọc Nhã tỷ cũng không có chuyện hôm nay rồi. Bây giờ Ngọc Nhã tỷ đã xảy ra chuyện, ta lại một chút biện pháp cũng không có, ta cũng không biết tới nơi nào để tìm nàng, nàng nói ta có phải rất vô dụng hay không.”
Tiêu Thiên Tứ rốt cuộc khóc lên giống như một hài tử. “Ta bây giờ chỉ hi vọng Ngọc Nhã tỷ không cần biết bất luận là nảy sinh chuyện gì nhất định không nên xảy ra việc ngoài ý muốn, chỉ cần có thể sống sót trở về gặp ta là tốt rồi, ta thật sự không thể không có nàng.”
“Đừng như vậy, đừng như vậy.”
Thu Thuỷ Dao tâm thần đại loạn, từ trước tới giờ không thấy nam nhân khóc thương tâm như vậy, càng huống chi nam nhân này đối với nàng mà nói tương đối đặc biệt. Trong khi sinh mệnh nàng như chỉ treo chuông là hắn cứu nàng, khi đó mới nhìn rất có anh hùng khí khái, mà bây giờ hắn lại có vẻ yếu ớt như thế, nhi nữ tình trường còn có thể như vậy. Còn hắn, nam nhi đại trượng phu, nàng không khỏi ôm lấy đầu hắn, để hắn dựa vào trong lòng mình.
Tiêu Thiên Tứ tỉnh lại, phát hiện mình vẫn còn tựa trên người Thu Thuỷ Dao mà nàng đã ngủ từ lúc nào.
Vừa rồi nàng vì an ủi Tiêu Thiên Tứ mà ôm hắn đến tận lúc hắn ngủ, sau đó chính mình cũng ngủ mất, nụ cười điềm tĩnh, đôi mắt thanh tú khép hờ, vừa nhìn một chút cũng không giống với Thu Thuỷ Dao danh chấn giang hồ. Tiêu Thiên Tứ trong lòng không khỏi thương tiếc, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đặt lên trên giường, đắp chăn cẩn thận cho nàng, lại nhịn không được lén hôn lên hai má nàng, rồi mới đứng lên.
“Ngươi muốn đi đâu?” Phía sau vang lên thanh âm của Thu Thuỷ Dao, động tác vừa rồi của hắn đã đánh thức nàng.
“Ta vừa nghĩ tới một người có thể giúp ta đi tìm Ngọc Nhã tỷ. Ta nghĩ ta không thể cứ ngồi đợi Ngọc Nhã tỷ tự mình trở về như vậy.” Tiêu Thiên Tứ chuyển thân.
“Ngươi có thể để mai mới đi hay không? Bây giờ đã rất khuya rồi, ngươi trước tiên cứ lưu lại đây đã có được không?” Thu Thuỷ Dao thanh âm rất dịu dàng, có lẽ bởi vì thương thế vẫn chưa khỏi, người cũng đã thay đổi thành đa cảm hơn rất nhiều. Chính bản thân nàng cũng không biết mình vì sao đột nhiên không muốn Tiêu Thiên Tứ rời đi như vậy.
“Ngươi lại đây.” Thu Thuỷ Dao thấy hắn mãi không nói chuyện, lại không biết Tiêu Thiên Tứ trong lòng từng luồng suy nghĩ cứ đua nhau mà tiến, kỳ thật hắn rất muốn lưu lại. Nhưng mà lại lo lắng cho Tiêu Ngọc Nhã, càng cảm thấy dưới tình huống Tiêu Ngọc Nhã sống chết chưa rõ mình còn như vậy thật có lỗi với nàng.
Tiêu Thiên Tứ cuối cùng không tự chủ được, trở lại bên giường, chui vào trong, nhẹ nhàng ôm lấy Thu Thuỷ Dao. “Dao nhi, nàng cảm thấy ta đáng thương nên muốn an ủi ta đúng không?”
“Ngươi có tin ta bây giờ ta ném ngươi ra ngoài hay không?” Thu Thuỷ Dao có chút tức giận.
“Ta không phải có ý như vậy, nàng đừng tức giận.” Tiêu Thiên Tứ cũng phát hiện lời nói của mình có vấn đề, vội vàng giải thích.
“Ta biết rồi, ngươi không cần giải thích. Kỳ thật ta cũng không biết tại sao ta lại đối với ngươi như vậy. Đệ tử Thiên Tâm các không nên vô dụng giống ta như vậy, nhưng ta thật sự không khống chế được mình, nhìn ngươi khóc thành bộ dạng như vậy ta thật sự rất thương tâm. Có người đã nói nam nhân đổ máu không rơi lệ, nhưng mà ta thấy ngươi rơi lệ cũng không thấy có gì không đúng.” Thu Thuỷ Dao rất mâu thuẫn.
“Đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Dao nhi, ta giúp nàng chữa trị vết thương cho tốt có được hay không?” Tiêu Thiên Tứ hôn nàng.
“Chữa trị như thế nào? Ngươi khi nào thì biết chữa thương vậy?” Thu Thuỷ Dao không tin tưởng hắn.
“Dao nhi, ta muốn nàng.” Tiêu Thiên Tứ thấp giọng nói, vừa hôn lên đôi môi Thu Thuỷ Dao, hai tay không thành thật tiến vào bên trong y phục…
Kỳ thật Tiêu Thiên Tứ thực sự là muốn trị thương cho Thu Thuỷ Dao, từ sau khi Hàm Hương dùng loại phương pháp này giúp hắn điều trị vết thương, hắn phát hiện sử dụng Tiêu Dao tâm pháp của mình phối hợp với lộ tuyến hành công này của Hàm Hương cũng có thể dẫn tới hiệu quả chữa thương kỳ diệu. Hắn biết nếu giải thích với Thu Thuỷ Dao nàng khẳng định sẽ không tin, cho nên cứ ‘tiền trảm hậu tấu’ đã. Thực lòng mà nói, hắn mặc dù rất thích Thu Thuỷ Dao, nhưng cũng không muốn bây giờ chiếm đoạt nàng. Bởi vì hiện giờ Tiêu Ngọc Nhã sinh tử còn không rõ hơn nữa như vậy có vẻ có chút vội vàng, dù sao hai người quen biết nhau còn không đến mười ngày, bất quá võ lâm đại hội quần long hỗn tạp, chẳng ai biết sẽ phát sinh chuyện gì, mục đích của Thu Thuỷ Dao quá rõ ràng, nếu đến lúc đó thương thế còn chưa hồi phục, nói không cùng có khả năng gặp nguy hiểm nữa, hắn không muốn Thu Thuỷ Dao cũng xảy ra việc.
Thu Thuỷ Dao nhìn nam nhân bên người, trong lòng không biết cảm thấy thế nào. Nàng vừa rồi vốn là nghĩ hắn chỉ là muốn thân thể của nàng, tuy nhiên nàng không phải toàn tâm tình nguyên bất quá cũng không có phản đối, bây giờ mới phát hiện mình không chỉ có thương thế đã hoàn toàn khoẻ mạnh, hơn nữa công lực đã tăng lên một bậc, ‘tâm kiếm thần quyết’ đã đạt tới cảnh giới cao nhất – ‘vô tâm’. Ngay cả sư phụ Yến Vô Tâm của nàng cũng chỉ là ‘kiếm chi vô cảnh’, mà mình tự nhiên tại đây dưới tình huống vô cùng kỳ quái này lại thành công, không hiểu nếu để sư phụ biết thì sư phụ sẽ suy nghĩ thế nào, nàng không khỏi có chút cảm giác khóc cười không được.
Nam nhân này khiến cho mình đạt được thành tựu cao nhất, cũng lấy đi thứ quan trọng nhất của chính mình, đó là tâm tư nàng, từ nay trái tim này chỉ thuộc về hắn mà thôi, có lẽ đó cũng chính là nguyên nhân nàng đạt tới ‘tâm vô chi cảnh’. Từng nhớ có một vị tiền bối cao nhân đã nói qua, ‘duy năng cực vu tình, tài năng cực vu kiếm’. Tình huống của nàng bây giờ có lẽ chính là như vậy, hoàn toàn gửi gắm tình cảm cho một người, có tính là tình cảm cao nhất không?
“Nên dậy đi thôi. Ngươi còn muốn đi tìm Ngọc Nhã của ngươi mà.”
Thu Thuỷ Dao lay tỉnh hắn, trong giọng nói mang chút ghen tuông, trên đời này không có nữ nhân không ăn giấm, những lời này tuyệt đối là thật, chỉ là xem loại dấm của mỗi người ăn phải chua như thế nào thôi.
“Dao nhi, ngày mai là võ lâm đại hội rồi, Tiếu Thương Thiên bọn họ sẽ không dừng tay như vậy đâu. Ta không biết ngày mai có thể trở lại nơi này hay không, cho nên nàng nhất định phải cẩn thận.” Tiêu Thiên Tứ ôm Thu Thuỷ Dao, ân cần dặn dò.
“Biết rồi, còn nữa, chuyện của chúng ta ngươi không thể nói cho người khác, bất kể là ai cũng không được, biết không?” Thu Thuỷ Dao khuôn mặt đỏ hồng nói.
Thu Thuỷ Dao nhân lúc không ai chú ý liền rời khỏi phòng Tiêu Thiên Tứ, nàng không dám để người khác phát hiện. Tiêu Thiên Tứ đã nghĩ tới người có thể giúp hắn, quyết định bây giờ sẽ đi tìm các nàng, mở cửa phòng lại phát hiện thấy Thiến nhi cùng An Linh đang đứng ở ngoài cửa, thấy hắn ra tới, vội vàng nghênh đón.
“Công tử, người không có việc gì chứ?” Thiến nhi vội hỏi, mà An Linh vẻ mặt cũng quan tâm nhìn hắn.
“Không có việc gì rồi, không cần lo lắng nữa. Ta bây giờ đi ra ngoài có chút việc, các ngươi cùng Lam đại ca bọn họ lưu lại nơi này.” Tiêu Thiên Tứ không muốn các nàng đi theo.
“Không được, ta cũng muốn đi.” An Linh không đáp ứng, Thiến nhi cũng làm ra vẻ muốn khóc.
“Các ngươi, ài, thôi được, các ngươi đi cùng ta đi.” Trong lòng thầm kêu xúi quẩy, hai người này sao cứ dính lấy mình như vậy.
“Ngươi tới làm gì?” Triển Khinh Trần mở cửa phòng, phát hiện lại là Tiêu Thiên Tứ, hỏi lòng đầy địch ý.
“Phiền Triển huynh chuyển lời, ta tìm Nguyệt Tiểu Mẫn cô nương có chút việc.” Tiêu Thiên Tứ trong lúc cầu người đúng là chân thành.
“Ngươi tìm Mẫn nhi làm gì? Không phải ta đã nói cho ngươi không nên tìm nàng sao?” Triển Khinh Trần tức giận đùng đùng.
“Không biết Tiêu công tử tìm ta có việc gì?” Nguyệt Tiểu Mẫn nghe thấy tiếng tranh cãi liền đi đến.
“Vậy Nguyệt cô nương có thể cùng ta nói chuyện riêng hay không?”
“Tiêu công tử, đối với ta mà nói không có việc gì không thể nói với Khinh Trần, cho nên ngươi có chuyện gì thì cứ nói ở nơi này đi.” Tiểu Mẫn không muốn lại để cho Triển Khinh Trần đánh đổ một hũ giấm nữa.
“Nếu vậy, ta nói đây, hy vọng ngươi nói cho Triển huynh bất cứ lời nào cũng không thể nói với người ngoài. Nguyên nhân ta tới kỳ thật rất đơn giản, ta chỉ muốn biết làm thế nào mới có thể tìm được Vô Hạ.” Tiêu Thiên Tứ không có biện pháp chỉ tốt hơn hết là nói ra.
“Nàng không có nói cho ngươi biết cách sao?” Nguyệt Tiểu Mẫn cảm thấy rất kỳ quái, bất quá Tiêu Thiên Tứ biết nàng trong miệng ám chỉ Nam Cung Tiểu Vũ. “Ngươi đi tìm một toà tửu lâu tên là Minh Nguyệt, sau đó dùng ám hiệu liên lạc là được rồi, nếu nàng ngay cả ám hiệu liên lạc cũng không có nói cho ngươi, ta đây cũng không thể nói cho ngươi được.”
“Đa tạ Nguyệt cô nương, tại hạ cáo từ.”
“Ngươi có phải muốn biết rốt cục ta với hắn có quan hệ gì phải không?” Nguyệt Tiểu Mẫn nhìn Triển Khinh Trần hỏi.
Bỗng nhiên nàng ta nhìn thẳng vào mắt Khinh Trần cất giọng buồn nói:“Kỳ thật ta cũng biết có một số việc giấu diếm cũng không thể giải quyết được chuyện gì. Ngay cả ta bây giờ tiếp tục giấu diếm tương lai ngươi cũng sẽ biết, cho nên ta quyết định bây giờ nói cho ngươi, bất quá ngươi trước hết phải đáp ứng ta một việc.”
“Việc gì?”
“Ngươi trước hết đáp ứng ta không được đem chuyện ta nói với ngươi cho người khác, nếu không ta lo lắng sẽ mang đến hoạ sát thân cho ngươi. Ta vẫn không muốn nói cho ngươi biết chính là vì lo lắng sự an toàn của ngươi, nhưng ta biếy nếu ta vẫn cứ không nói cho ngươi ta có lẽ sẽ mất ngươi vĩnh viễn.” Nguyệt Tiểu Mẫn bộ dạng có chút thương tâm.
“Mẫn nhi, ta đáp ứng nàng là được. Ta cam đoan không nói cho bất cứ kẻ nào, hôm nay lời ngươi nói ta cam đoan ngoại trừ ta ngoài ra sẽ không để cho kẻ thứ ba biết.”
“Ta nghĩ ngươi nhất định đã nghe nói qua Đông Hải Minh Nguyệt cung. Ta chính là một trong ba mươi sáu sứ giả của Minh Nguyệt cung bài danh thứ mười ba - Mẫn Nguyệt sứ giả.”
Last edited by kedatinh1974; 14-08-2008 at 11:27 AM.