Lăng Phong quỳ gối trước một bia mộ, vừa hoá tiền vàng, vừa thì thào nói.
- Ba mẹ, tên khốn kiếp gây ra chuyện đó đã bị con giết! Để hai người đợi suốt sáu năm, con trai thật sự đã bất hiếu rồi. Nhưng hai người yên tâm đi, một tên cũng chạy không thoát được. Tất cả đám người đã có hành vi phạm tội năm đó đều phải xuống dưới nhận lỗi với hai người!
Một chiếc xe cảnh sát đỗ ở bên ngoài nghĩa địa công cộng. Cục trưởng cục Công an đang cầm một bó hoa tươi, tiến về hướng này!
Thấy người thanh niên đang quỳ gối trước ngôi mộ, yết hầu ông ta nhấp nhô vài cái. Ông ta đặt hoa ở trước mộ bia.
- Cháu vẫn trở lại!
Trong giọng nói lộ ra chút thất vọng và bất đắc dĩ!
Lăng Phong không nhìn ông ta, chỉ có giọng nói là đầy kích động, hơn nữa rất kiên quyết nói.
- Cháu đã nói rồi. Cháu nhất định sẽ trở về!
- Cần gì phải làm như vậy! Chuyện cũng đã qua sáu năm rồi. Bỏ qua đi. Cháu hãy bắt đầu lại cuộc sống của chính mình!
Mái tóc thưa thớt của Cốc Bột rối bời trong cơn gió thổi.
- Không có khả năng!
Lăng Phong cắn răng, ánh mắt vô cùng dữ dội nói.
- Cháu không đấu lại gã đâu! Giết một người lái xe thì dễ dàng. Nhưng hiện nay, với thực lực của gã, không phải là người cháu có thể động tới!
- Cháu cũng không phải là cháu của năm đó. Cháu năm đó, có thể không có năng lực báo thù cho cha mẹ cháu. Nhưng hiện tại, cháu đã trở lại, nhất định phải chấm dứt mối hận thù này!
- Cháu khiến chú thấy rất khó xử. Tiểu Lăng, chú có thể gọi cháu như vậy được chứ? Ban đầu, chú nghĩ sau khi cháu rời khỏi đây, sẽ từ từ quên đi chuyện này!
Cốc Bột bất đắc dĩ nói.
- Yên tâm đi, chú Cốc. Cháu sẽ không để chú phải khó xử! Năm đó là chú đã cứu cháu. Cháu sẽ không quên!
Khóe miệng Lăng Phong thoáng cong lên.
- Thật sự phải giết người sao? Chẳng lẽ không thể có biện pháp nào khác để giải quyết hay sao?
Chương 5: Quá khứ của Lăng Phong
Cốc Bột vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ hắn.
- Nợ máu đương nhiên phải trả bằng máu!
Hắn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp trên bia mộ của cha mẹ, lặng lẽ cười, nói.
- Được rồi, xem ra chú không thể khuyên được cháu! Tuy nhiên chú vẫn nhắc cháu một câu, nếu không thể báo được thù, vậy hãy chạy trốn thật nhanh! Không thể để mất tính mạng của mình!
Cốc Bột thở dài một hơi nói.
- Cám ơn, chú Cốc! Đã quên chưa chúc mừng chú. Trong sáu năm, chú cũng đã lên tới chức Cục trưởng rồi!
- Không nhắc tới cũng được! Qua vài năm nữa, chú cũng sẽ về hưu! Chú vốn tưởng rằng có thể thanh thản yên ổn về hưu. Giờ cháu lại tới đây. Chú thấy hẳn là mình không an phận được nữa rồi!
Cốc Bột cười nói.
Lăng Phong đốt tiền vàng, cũng không nói gì thêm!
- Cháu Lăng, khi nào rảnh, cháu hãy đến nhà chú chơi. Hai chú cháu mình ngồi xuống uống vài chén!
- Nếu chú Cốc đã mời, có thời gian cháu nhất định sẽ tới thăm!
Cuộc nói chuyện ở nghĩa trang chấm dứt.
Cốc Bột lên xe trở về nhà. Một mình Lăng Phong ngậm điếu thuốc, cũng về nhà. Không, hẳn là nhà của Hà Diệp! Hiện tại, trên mặt hắn đã hoàn toàn không nhìn thấy sự lạnh lẽo kinh người như lúc ở phía trước bia mộ. Ánh mắt của hắn cũng không có sát khí nặng như lúc đó nữa!
Hắn hoàn toàn trở lại thành một thanh niên lêu lổng, cà lơ phất phơ!
Đang xem TV, đột nhiên Lăng Phong nghe thấy tiếng chuông cửa. Hắn ra mở vừa, không ngờ lại thấy một thanh niên tới đưa chuyển phát nhanh!
- Xin chào, cho hỏi Hà Diệp tiểu thư ở đây phải không?
Người nhân viên chuyển phát nhanh hỏi.
- Đúng vậy!
- Đây là chuyển phát nhanh của cô ấy!
- Vậy sao? Nhưng cô ấy không có ở nhà. Để tôi ký nhận thay cho cô ấy cũng được!
Sau khi ký nhận chuyển phát nhanh của Hà Diệp, Lăng Phong nhìn cái thùng giấy đặt trên bàn, với ánh mắt rất tò mò.
- Trong này có gì vậy nhỉ?
- Liệu có thể là mấy thứ kích dục linh tinh hay không? Hà Diệp là người độc thân, nói không chừng thật sự có thể là vậy lắm chứ!
Lăng Phong vô sỉ, tưởng tượng thấy ban đêm Hà Diệp một mình trốn ở trong phòng, tịch mịch khó nhịn, lấy ra một vật to bằng cao su cởi quần lót, lộ ra khu rừng rậm phía dưới, liếm môi, ánh mắt mê ly! Chậm rãi đi vào, trong miệng rên rỉ.....
Sự tưởng tượng vô liêm sỉ đó, càng khiến lòng hiếu kỳ của Lăng Phong dâng cao. Hắn không nhịn được vội vàng muốn mở ra!
- Được rồi, liếc mắt nhìn một cái, chỉ liếc mắt một cái thôi!
Cuối cùng Lăng Phong không thể kìm chế được sự hiếu kỳ trong lòng mình. Hắn lật đáy thùng lên, rạch một đường nhỏ trên lớp băng dán trong suốt.
Không ngờ, hắn phát hiện bên trong là một cái thiết bị bắn điện dùng để phòng vệ?
- Cô ta mua cái này làm gì vậy? Không phải là phòng mình chứ? Chuối thật!
Lăng Phong rất bực bội, mắng to.
Nhìn cái thiết bị bắn điện này hình trụ dài ước chừng hơn mười cm, Lăng Phong chạm nhẹ vào cái nút bên cạnh. Trên hai đỉnh chóp tạo thành một dòng điện làm người ta hốt hoảng. Dòng điện tạo ra những tiếng tách tách!
- Mẹ nó, người đàn bà này thật ngoan độc. Không ngờ mua thiết bị phòng vệ có điện áp lớn như vậy!
Lăng Phong tung tung thiết bị điện tử phòng vệ này trong tay một lát.
- Không tệ. Nếu đã thế này, vẫn nên dùng tới. Khi nào cô ta tịch mịch trống trải, cũng có thể lấy thay cái kia cắm vào đi!
Đề phòng Hà Diệp trở về sẽ trách cứ hắn vì cái này, Lăng Phong vội vàng bỏ thiết bị điện phòng vệ này trở lại trong thùng giấy, tìm băng dán, dán kín lại. Nếu nhìn thoáng qua, thật sự không thể phát hiện ra hắn đã động vào!
Không lâu sau, Hà Diệp đã trở lại. Lăng Phong chỉ vào thùng giấy trên bàn nói.
- Chị Hà Diệp, chuyển phát nhanh đó là của chị!
Hà Diệp sửng sốt, vội vàng chạy tới ôm lấy thùng giấy. Sắc mặt cô đầy vẻ nghi ngờ hỏi.
- Anh chưa hề động tới chứ?
- Không có! Đây là đồ của chị mà. Sao tôi lại muốn động vào làm gì!
Vẻ mặt Lăng Phong rất nghiêm túc.
Hà Diệp nhìn qua vết dán bên ngoài một chút. Tất cả vẫn kín. Cô vội vàng ôm thùng giấy chạy trốn vào phòng mình!
Sau khi cẩn thận đóng cửa cho chặt, cô mở thùng giấy ra, thấy thiết bị điện tử phòng vệ, khóe miệng cô cong lên đầy duyên dáng.
- Hừ, hiện tại tôi có cái này rồi, tôi sẽ không sợ anh nữa. Nếu anh dám có ý đồ gì bất lương, tôi sẽ xốc điện cho anh choáng luôn!
Cô vội vàng giấu thiết bị phòng vệ ở dưới gối!
Lăng Phong đứng ở bên ngoài phòng gọi với vào.
- Chị Hà Diệp, tôi làm cơm chiều rồi. Chúng ta cùng ăn cơm nhé?
Hà Diệp đã thay xong quần áo, đi tới trước bàn. Thấy trên bàn có mấy món rau xào, một đĩa trứng cuộn cà chua, cô ngạc nhiên, thực sự cảm thấy khó có thể tin được.
- Lăng Phong, anh cũng biết nấu ăn sao?
Lăng Phong ngượng ngùng gãi gãi sau gáy.
- Tạm được thôi!
Ngồi vào bàn cơm, Hà Diệp ăn thử các món ăn do Lăng Phong nấu.
- Ừ, không tệ, hương vị không tệ!
- Ha hả, chỉ cần chị Hà không chê là tốt rồi!
Hà Diệp câu được câu chăng nói.
- Lăng Phong, hôm nay anh ra ngoài tìm việc phải không? Kết quả thế nào vậy?
Trên mặt Lăng Phong có chút mất mát.
- Có tìm, nhưng không tìm được. Người ta cũng không chịu nhận tôi vào làm!
Hà Diệp có chút thất vọng. Cô chỉ ước gì có người nào đó có thể nhận Lăng Phong vào làm, thậm chí cung cấp cho hắn cái ăn chốn ở. Nếu vậy chẳng phải mình sẽ không cần mỗi ngày đều lo lắng đề phòng hắn nữa sao?
- Không cần vội, từ từ sẽ tìm được thôi!
Hà Diệp an ủi nói.
- Ôi, yêu cầu của tôi cũng không cao lắm. Tôi chỉ muốn tìm một chỗ bao ăn bao ở. Mỗi ngày cứ ở lại chỗ của chị Hà, trong lòng tôi cũng thấy áy náy không yên!
Lăng Phong lại giở trò khổ nhục kế.
Quả nhiên, Hà Diệp không suy nghĩ đã buột miệng nói.
- Không sao. Dù sao đi nữa, chỗ tôi cũng không có người ở, anh cứ ở đi!
Nói xong, cô liền hối hận. Sao mình lại mở miệng nói những điều thiếu i ốt như vậy chứ!
Lăng Phong rất kích động nhìn Hà Diệp.
- Thật sao? Chị Hà!
Trong lòng Hà Diệp vô cùng đau khổ, nhưng vẫn phải giả vờ tươi cười, bộ dạng như rất hoan nghênh anh vào ở.
- Thật mà!
- Chị Hà. Chị tốt quá! Chị yên tâm đi. Chỉ cần chờ tới khi tôi tìm được việc làm, tôi nhất định sẽ đưa chị tiền thuê nhà! Đến lúc đó, tôi sẽ thuê phòng của chị Hà để ở, cũng sẽ không để chị phải chịu thiệt!
Lăng Phong vội vàng nói, cắt đứt đường lui của Hà Diệp. Nếu hắn đã nói như vậy, cho dù Hà Diệp muốn đuổi hắn đi, cũng không thể tìm được bất kỳ lý do nào.
- Ha hả!
Hà Diệp cười. Đúng là một nghĩ một đằng nói một nẻo!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Buổi tối khi đi ngủ, Hà Diệp ở trên giường lăn qua lộn lại mãi vẫn ngủ không được. Hiện tại, ngày nào còn chưa đuổi được tên Lăng Phong này đi, ngày đó cô sẽ còn ngủ không yên. Có một tên biến thái điên cuồng vì tình dục ngủ ở trong nhà mình, không biết mình sẽ chết lúc nào!
Thật ra, lúc này Lăng Phong lại cảm giác ngủ rất ngon. Ở không phải trả tiền phòng. Ăn cơm miễn phí không phải thanh toán hóa đơn. Điện nước cũng không cần chi trả. Ăn không ở không như vậy, hỏi có ai lại không vui được cơ chứ!
Ngày hôm sau, Hà Diệp đi làm sớm. Cô lại tìm tới thẩm mỹ viện của chị Vương.
- Chị Vương, chị nhất định phải nghĩ biện pháp giúp em đi! Em sắp không chịu nổi nữa rồi!
Trên mặt Hà Diệp hiện rõ đôi mắt thâm quầng. Dáng vẻ rất oan ức.
- Em làm sao vậy? Bảo bối, lẽ nào tối hôm qua bị người ta lên giường rồi sao?
Chị Vương cười đi tới.
- Em nhất định phải đuổi hắn đi. Để tên điên cuồng vì tình dục ở trong nhà của em, em thật không chịu nổi! Chị biết không? Hắn còn thích xem tiết mục người mẫu ăn mặc quần áo hở hang. Hắn xem chăm chú tới mức, nước miếng cũng chảy ròng ròng!
Hà Diệp tỏ ra rất ghê tởm.
- Vậy trực tiếp đuổi hắn đi là được rồi mà!
- Không được, em không mở miệng nói ra được! Chị nghĩ biện pháp khác giúp em đi mà!
Hà Diệp làm nũng.
- Được rồi, được rồi. Chị Vương sẽ suy nghĩ, sẽ suy nghĩ mà!
Chị Vương đặt một ngón tay lên trên miệng, bộ dạng giống như đang suy ngẫm.
- Có rồi. Nếu em ngại không thể đuổi hắn đi, vậy thì dọa hắn đi! Buổi tối, em giả quỷ, hù dọa hắn!
- Giả quỷ? Ôi, sợ là hắn còn chưa bị hù chết, có thể em đã tự hù dọa mình chết trước rồi!
Nhắc tới quỷ, Hà Diệp rất sợ cái này.
- Vậy giả vờ bị mộng du đi, cầm dao gõ vào cửa phòng hắn. Chị bảo đảm chưa tới hai ngày, hắn sẽ phải sợ tới mức thu thập đồ đạc cút khỏi đó!
Chị Vương rất hài lòng với biện pháp của mình.
- Mộng du?
Hà Diệp gật đầu, lông mày cũng nhíu lại.
- Được, vậy đêm nay em về sẽ thử xem sao. Nhất định phải dọa hắn đến khi hắn bỏ đi mới được!
Đêm khuya, trong lúc Lăng Phong đang mơ màng ngủ, đột nhiên hắn nghe được tiếng động phía bên ngoài. Cảnh giác trong nghề nghiệp khiến hắn lập tức mở mắt, thần kinh căng thẳng, nín thở!
Lắng nghe được tiếng đá bàn ở bên ngoài, Lăng Phong nhẹ nhàng mặc quần áo, hé một khe cửa. Trong phòng khách tối đen, một hình bóng trông vô cùng quen thuộc!
- Đây không phải là Hà Diệp sao? Khuya như vậy rồi cô ta còn làm gì nữa vậy? Chẳng lẽ là tìm dưa chuột?
Lăng Phong nhíu mày.
Hắn bật công tắc, mở đèn điện trên tường.
- Chị Hà, chị đang làm gì vậy?
Hà Diệp không quay đầu lại, vẫn tiếp tục đá cái bàn phía trước. Lúc này, Lăng Phong mới phát hiện cô còn cầm một con dao làm bếp trong tay!
Lăng Phong nhẹ tay nhẹ chân đi đến phía sau người cô. Hắn nghe thấy cô luôn miệng lẩm bẩm.
Xem cô lăm lăm cầm con dao bếp trong tay, thực sự khiến Lăng Phong sợ tới mức muốn nhảy dựng.
- Chẳng lẽ cô ta mộng du?
Lăng Phong đi vòng đến trước mặt cô. Hắn thấy sắc mặt cô dại ra. Con mắt nhìn giống như vô thần, nhưng chỉ cần quan sát cẩn thận, không khó để phát hiện, ánh mắt của cô ta chợt lóe ra. Thì ra cô ta giả vờ mộng du?
Lăng Phong muốn nhìn xem rốt cuộc cô ta muốn làm gì. Khuya như vậy rồi còn giả vờ mộng du!
Vì thế, hắn cố ý ngáp một cái nói.
- Chị Hà, hiện giờ cũng không còn sớm nữa. Chị nghỉ ngơi sớm một chút!
Sau đó, hắn đi vòng qua cô, đi về phòng mình. Hắn còn cố ý không khóa cửa, cởi hết toàn bộ quần áo, chui vào trong chăn!
Hà Diệp tưởng rằng tên Lăng Phong này không phát hiện mình đang mộng du. Nhưng cô vẫn không chịu từ bỏ ý định.
“Trời ơi, mình đến là để hù dọa anh ta. Nếu anh ta không phát hiện ra, vậy chẳng phải mình đã làm việc vô ích rồi sao?”
“Không được, mình phải xâm nhập vào doanh trại quân địch!"
Hà Diệp tiếp tục cầm dao làm bếp, giả vờ như đang mộng du, đi đến cửa phòng Lăng Phong, gõ gõ vào cửa. Nhưng hắn không hề có phản ứng gì.
Cô dán tai trên cửa, nghe được bên trong vọng ra tiếng ngáy khe khẽ của Lăng Phong! Cô thầm vui mừng tự nhủ.
- Tên khốn này đang ngủ. Thật tốt quá. Để xem tôi có hù chết được anh không!
Cô vừa nắm lấy tay nắm cửa, không ngờ cánh cửa liền mở ra!
Cô đẩy cửa vào, một tay cầm dao làm bếp, miệng lẩm bẩm.
- Chặt củ cải, chặt củ cải!
Lăng Phong cố ý giả vờ như ngủ, tiếp tục phát ra tiếng gáy rung trời!
Hà Diệp đi đến bên giường Lăng Phong, vụng trộm liếc mắt nhìn Lăng Phong. Hắn ngủ say trông thật giống một lợn chết à!
Cô mạnh mẽ tung chiếc chăn của Lăng Phong ra, vừa mới kêu.
- Cây củ cải..
Nhưng không ngờ, đập vào mắt cô là một Lăng Phong đang nằm trần truồng. Hai chân hắn dang ra, nằm ở trên giường. Nhất là cơ quan sinh dục của hắn đang dựng lên, trông hết sức bắt mắt!
- A...
Hà Diệp hoảng sợ, vừa muốn kêu to, vội vàng ôm lấy miệng mình. Khuôn mặt cô đỏ ửng, dường như bấm chút cũng ra máu.
Đầu Lăng Phong quay vào phía bức tường. Hắn thầm cười trộm, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ như đang ngủ say. Tiếng ngáy vẫn phát ra đều đều!
"Hừ, cô nàng trơ tráo, lợi cho cô rồi, đang không lại được nhìn thấy trạng thái nguyên thủy nhất của tôi!"
Trong lòng Lăng Phong thầm nói.
Trong lòng Hà Diệp lại vô cùng đau khổ. Cô vốn dự tính hù dọa tên Lăng Phong này, ai ngờ được hắn lại thường ngủ khỏa thân. Cảnh tượng xấu hổ thế này, khẳng định mình không thể giở trò gì được nữa rồi. Chỉ có thể chán nản mà trốn đi! Trong lòng hận tên kia đến nghiến răng nghiến lợi. Cô có chút kích động, thật sự muốn quơ con dao làm bếp, cắt vật đang dựng thẳng kia của hắn thành những lát mỏng như cắt cây củ cải!
Khi Hà Diệp vừa xoay người, Lăng Phong lại hành động!
Cô hát xong tới lượt tôi lên sân khấu!
Lăng Phong nắm lấy tay trái của Hà Diệp, miệng lẩm bẩm nói.
- Em à, sờ lên tay em thật thích!
Hà Diệp sợ tới mức tim cũng muốn nhảy ra ngoài. Tay cô bị Lăng Phong nắm được, nhưng cô không dám dùng sức giật ra, sợ Lăng Phong giật mình tỉnh khỏi giấc mộng xuân này! Nhưng nếu không rút được tay ra, vậy lại càng không được. Nếu đợi đến sáng mai hắn tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ như vậy, nói không chừng còn tưởng rằng chính hắn là một hoa cúc bị một khuê nữ phi lễ hắn cũng nên!
- Ôi, thanh danh một đời trong sạch của tôi!
Trong lòng Hà Diệp âm thầm muốn giết người.
Cô chậm rãi cố gắng rụt tay lại, muốn thoát khỏi bàn tay của hắn!
Nhưng Lăng Phong lại cố ý nắm thật chặt, không cho cô giãy ra!
- Em à, em đừng đi mà! Qua đây với anh đi!
Lăng Phong"nói mớ" xong, lại hơi dùng sức, trực tiếp kéo Hà Diệp ngã lên giường mình.
Dù thế nào Hà Diệp cũng không nghĩ ra tên Lăng Phong này lại có sức như vậy. Cô đứng không vững, liền ngã lên trên người Lăng Phong. Con dao làm bếp trong tay phải của cô thiếu chút nữa đã phạt qua khuôn mặt anh tuấn của Lăng Phong.
Tim Hà Diệp đập thình thịch. Cô đang run rẩy trên người Lăng Phong chợt chấn động! Cô cảm giác được bộ phận sinh dục xấu xí kia của Lăng Phong đang chọc vào bụng mình, cảm giác vô cùng khó chịu!
“Trời ạ, khuya như vậy, mày không ngủ đi, còn dựng dậy xem náo nhiệt làm gì!"
Trong lòng Hà Diệp thầm mắng cơ quan sinh dục đang dựng thẳng của Lăng Phong.
Cô muốn giãy dụa, nhưng bị Lăng Phong giữ chặt, khiến cô không thể nhúc nhích được chút nào. Nếu động tác của mình quá lớn, cô lại sợ Lăng Phong sẽ tỉnh giấc. Đến lúc đó cục diện sẽ càng thêm xấu hổ!
Khi Hà Diệp đang ở thế khó xử đó, Lăng Phong cũng hiểu được mình đùa như vậy có chút quá trớn. Đột nhiên, hắn nói.
- Em à, em cởi quần áo trước đi. Anh đi vệ sinh một chút đã!
Nói xong, hắn đẩy Hà Diệp sang một bên. Với dáng vẻ như còn buồn ngủ, hắn đứng lên, đi về hướng WC!
Hà Diệp thầm mắng.
“Ôi ôi, sao lại tệ thế chứ. Mình giả vờ mộng du, lại gặp được kẻ mộng du thật! Mình bán sách lậu không ngờ lại bán tới tận cửa nhà người ta? Thật đúng là giả thần lại gặp quỷ!
Thừa dịp Lăng Phong đi WC, cô vội vàng mở cửa chạy vội về phòng mình!
Bởi vậy kế hoạch của cô đã chấm dứt trong thất bại!!!!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Ngày hôm sau, Hà Diệp lại mang một đôi mắt thâm đen đi làm. Tối hôm qua, cô lại mất ngủ. Cô phát hiện tên Lăng Phong này lại còn bị mộng du. Điều này đã dọa cô chết khiếp! Nếu nửa đêm nửa hôm Lăng Phong mộng du chạy đến phòng mình, OOXX mình, vậy mình nên làm thế nào cho phải chứ?
- Chị Hà, chị ăn điểm tâm đi. Tôi làm hai quả trứng chần nước sôi!
Lăng Phong vừa uống sữa, vừa nhìn Hà Diệp nói.
Hà Diệp miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, thăm dò hỏi.
- Lăng Phong, tối hôm qua anh ngủ có ngon giấc không?
- Tốt, ngủ rất ngon! Tuy nhiên, tôi nhìn sắc mặt chị Hà, dường như tối qua chị ngủ không được ngon giấc lắm thì phải?
Lăng Phong nhìn chằm chằm vào con mắt thâm đen của Hà Diệp, bộ dạng có vẻ rất quan tâm.
- À, không, ngủ ngon, ngủ ngon giấc mà!
Ăn điểm tâm xong, Hà Diệp mang một chiếc kính râm lớn để che đôi mắt gấu trúc của mình. Cô cảm thấy rất oan ức nên lại tìm đên chị Vương để khóc lóc kể lể!
- Ôi trời, hai mắt mới đen làm sao. Nhanh nhanh làm đẹp đi, bằng không sẽ rất nhanh có nếp nhăn đấy!
Chị Vương rất đau lòng nói.
- Chị Vương, hiện tại em thật lòng muốn chết cho rồi. Chị Vương, chị nghĩ biện pháp khác cho em đi!
Hà Diệp nũng nịu nói.
- Được rồi được rồi! Chị đã biết đại khái về tình hình hôm qua rồi! Chị Vương cho rằng có lẽ hắn đã giả vờ?
Chị Vương rất kinh nghiệm rất phong phú nói.
- Giả vờ ?
Hà Diệp không tiếp nhận được thông tin này.
- Đúng! Hắn rất thông minh! Không trung hậu thành thật giống như vẻ bề ngoài đâu. Hắn có trình độ cợt nhả rất cao!
- Ý của chị là, tất cả mọi chuyện tối hôm qua, hắn đều biết cả sao? Hắn cố ý cởi hết quần áo sao? Hắn biết em sẽ làm như vậy à?
Hà Diệp mới nghĩ như vậy, đã cảm thấy mình gần như sụp đổ. Cô vốn tự an ủi mình, hiện tại nghe được đáp án này, khác nào sét đánh ngang tai. Vậy từ nay về sau, cô còn mặt mũi nào để nhìn tên Lăng Phong này!
- Hẳn là như vậy. Em còn chưa đủ trình độ để có thể đối phó được với hắn, cho nên mới có thể bị hắn đùa bỡn nắm trong tay!
Chị Vương nói xong còn vươn bàn tay, mở ra năm ngón, tư thế như muốn nắm lấy ngực Hà Diệp.
- Được rồi, chị Vương, đừng làm loạn nữa! Hiện giờ em đã không còn mặt mũi nào gặp người ta. Em không quay về nữa. Cái nhà đó cũng cho hắn dùng vậy!
Hà Diệp ôm mặt, rất sụp sụp nói.
- Đừng. Cấp bậc của hắn cao như vậy, nhưng đạo hạnh của chị Vương em cũng không kém! Chị sống nhiều năm như vậy, vẫn chưa gặp được một đối thủ nào khiến chị cảm thấy hứng thú như vậy. Chị nhất định phải cho hắn một bài học mới được!
Chị Vương nắm tay lại, ngẩng đầu nhìn lên trời. Nói với vẻ như Đông Phương Bất Bại.
- Chị dự tính sẽ làm như thế nào vậy? Thu hắn sao?
Hà Diệp nhìn chị Vương với vẻ rất mong chờ.
- Hừ, tuy yêu cầu của chị Vương không quá cao, nhưng không có “nhất nghệ tinh”, vậy rất khó lọt vào pháp nhãn của chị Vương em! Hiện tại chị đang tu luyện một môn tuyệt kỹ, Chém trăm người. Chị đã sắp thành công. Đến lúc đó có thể một chiêu chém xuống khiến tên tiểu quỷ này xuống ngựa!
Chị Vương rất khinh thường nói.
- Chém trăm người?
Hà Diệp nghe cô nói vậy, đầu óc mờ mịt không hiểu gì cả.
- Đây là một môn công pháp rất ảo diệu! Em là con gái còn trinh, sẽ không hiểu đâu!
- Chị nói một chút thôi. Chị Vương, chị đã nói, thì nói cho hết đi!
Những lời nói của chị Vương khiến lòng hiếu kỳ của Hà Diệp càng dâng lên.
Chị Vương cười khẽ, ghé vào bên tai Hà Diệp khẽ thì thầm!
Hà Diệp lập tức mặt đỏ tai hồng, xấu hổ mắng:
- Nữ dâm tặc!
Cái gọi là "chém trăm người ", chính là OOXX thành công với một trăm người đàn ông trở nên! Phía trên còn có cấp bậc cao hơn
"Chém nghìn người ".
Xem ra công lực của chị Vương thật sự là thâm hậu khác thường. Đã cách chém trăm người không xa. Bấm ngón tay tính toán, nhưng đầu ngón tay cũng không đủ dùng!
Hai người bí mật bàn mưu tính kế suốt một ngày, cuối cùng kế hoạch đối phó với Lăng Phong đã được hoàn thành. Chị Vương ra tay, bất kỳ người đàn ông nào cũng phải đầu hàng! Rất có khí thế, còn muốn bắn Lăng Phong tới mức ngay cả cái cặn cũng không còn!
Chập tối, sau khi chuẩn bị tỉ mỉ chị Vương đi theo Hà Diệp về nhà cô!
- Chị Hà Diệp, đã về rồi sao?
Đang chuẩn bị cơm chiều, Lăng Phong nghe được tiếng mở cửa, giống như một người đàn ông nội trợ, rất nhiệt tình kêu lên.
Chị Vương vẫn duy trì vẻ tươi cười quyến rũ một người đàn bà chín chắn, nhưng trong lòng cô lại âm thầm khiếp sợ. Hiện tại, rốt cuộc cô đã hiểu ra. Hà Diệp là một cô bé còn chưa hiểu chuyện, có bại trong tay hắn cũng không có gì là oan uổng. Căn bản cậu thanh niên này không phải là nhân vật đơn giản!
Mỗi tiếng nói cử chỉ, đều là đảo khách thành chủ, rất rõ ràng đã nắm chắc quyền chủ động!
Cao thủ, tuyệt đối cao thủ!
- Ha hả, Lăng Phong à. Đây là chị gái của tôi, Vương Yến Ny. Anh cứ gọi là chị Vương đi!
Hà Diệp thật ra không nghĩ nhiều như vậy. Hiện tại, cô đã mời tới một cao thủ tình trường tuyệt thế, Vương Yến Ny. Thân mang tuyệt kỹ có một không hai chém trăm đao, cũng là thiên tài tuyệt thế duy nhất có hi vọng tu luyện thành chém nghìn đao! Cao thủ như vậy mà ra tay, nhất định sẽ dễ như trở bàn tay.
Lăng Phong rất hăng hái, cười vươn tay.
- Chị Vương, xin chào!
Vương Yến Ny cười quyến rũ, đôi mắt hoa đào trong veo như nước, mắt nhìn thẳng vào Lăng Phong! Sau đó, cô vươn bàn tay mềm mại tinh tế của mình ra!
Trước bữa cơm chiều, chị Vương kéo Hà Diệp vào WC!
- Thế nào? Chị Vương!
Hà Diệp rất quan tâm nói.
- Em gạt chị!
Vương Yến Ny rất nghiêm túc nói.
- Hả? Có chuyện gì vậy? Chị Vương!
Hà Diệp bị cô làm cho không hiểu gì cả.
- Ngày đó em nói hắn dài mấy cm?
Vương Yến Ny nhìn sát vào mặt cô.
- Hả? Chị Vương, khi nào thì chị... Sao chị có thể vẫn còn háo sắc như vậy chứ? Không đúng. Chẳng lẽ hắn đã đồng ý cho chị xem qua cái đó sao? Khi nào vậy? Sao nãy giờ em lại không hề phát hiện hành động háo sắc của hai người chứ! ?
Hà Diệp mím môi nghĩ ngợi lung tung.
- Hừ, em nghĩ Vương Yến Ny chị là ai chứ? Chỉ là vừa rồi chị đã quan sát kỹ rồi. Chị có thể chắc chắn tám phần mười cái đó của hắn tuyệt đối không nhỏ! Đây là kinh nghiệm nhiều năm của chị!
Chị Vương rất đắc ý nói.
Hà Diệp kinh ngạc há to miệng. Cô thật sự quá khâm phục về kinh nghiệm này của chị Vương. Cô đã từng nhìn thấy cái đó của hắn. Cô biết nó không nhỏ. Nhưng cô thật sự không ngờ được, chị Vương lại lợi hại như vậy, không cần xem, đã biết cái đó tuyệt đối không nhỏ!
- Đàn ông có sống mũi cao, tính công năng bình thường đều rất mạnh! Em xem tên Lăng Phong này đi. Mũi gQBA lại cao đến như vậy!
Vương Yến Ny rất háo sắc, nhắm mắt lại nói.
- Hà Diệp, lông phía dưới của hắn có dài không?
Chị Vương tiếp tục hỏi.
- Hả? Rất dài!
Hà Diệp vô tình buột miệng.
- Vậy là đúng rồi. Người gầy lông dài, OX là Đại vương! Dáng người hắn hơi gầy. Hơn nữa, em nói lông hắn cũng rất dài. Vậy là phù hợp rồi. Hơn nữa sống mũi cao thẳng như vậy, theo bất kỳ phương pháp suy diễn nào cũng cho ra một kết luận giống nhau. Đó là em nói dối !
Về phương diện này, chị Vương chính là một Sherlock Holmes.
- Chị Vương, em thật sự đã xem nhẹ chị rồi. Chị không chỉ luyện có chiêu Chém trăm đao à!
Hà Diệp rất khâm phục giơ ngón tay cái lên.
- Ít nói nhảm thôi. Hừ, ngay cả em cũng dám lừa chị Vương. Có phải em muốn ăn mảnh hay không hả?
Chị Vương tiến lên giơ định tóm lấy Hà Diệp.
- A! ! Chị Vương, chị làm gì vậy!
Hà Diệp sợ tới mức vội vàng trốn tránh.
- Một người đàn ông cực phẩm như vậy, sao Vương Yến Ny chị có thể buông tha được. Nếu trong quá trình tu luyện chém trăm đao chém, chỉ có thể dùng một đao với hắn, vậy mới thật sự là hoàn mỹ à! Mau nói cho chị biết, rốt cục thì của hắn lớn tới cỡ nào?
Chị Vương đã bắt đầu bị lửa dục thiêu thân.
Hà Diệp thật sự là chịu không nổi, vội vàng chạy trốn! Trong lòng hận đến mức nghiến răng ngứa. Rốt cuộc tên Lăng Phong này là yêu nghiệt phương nào chứ? Không ngờ đến cả chị Vương nổi tiếng là sắc nữ lão luyện như vậy cũng có thể thu phục được. Xem ra kế hoạch của mình đã bị ngâm nước nóng rồi.
Ban đầu Hà Diệp đã lập kế hoạch hoàn hảo, tổ chức một Hồng Môn Yến nhằm vào Lăng Phong. Nhưng cô thật sự không ngờ được Vương Yến Ny này lại phóng túng như vậy. Vừa gặp được hắn ta đã hoàn toàn mất đi năng lực khống chế, rất không có nghĩa khí, phản chiến đứng về phe bên kia!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Trong bữa ăn, Vương Yến Ny không ngừng liếc mắt đưa tình với Lăng Phong. Đôi mắt hoa đào phóng túng thiếu chút nữa thì rơi luôn xuống bàn!
- Được, khoai tây là thứ tốt đấy. Phụ nữ ăn vào thì ngực nở ra. Đàn ông ăn vào thì tráng dương!
Vương Yến Ny giết người không đền mạng nói. Cô còn cố ý đẩy bộ ngực lớn đã được cô nhét mấy miếng lót cao su để nó đầy thêm lên, ra trước mặt Lăng Phong.
Hà Diệp đang uống một canh. Cô thấy vậy, thiếu chút nữa đã không nhịn được muốn phun cả canh ra ngoài!
Còn Lăng Phong bị Vương Yến Ny câu dẫn, đứng núi này trông núi nọ, con mắt không ngừng nhìn chằm chằm về phía cổ áo sơ mi hình chữ V của Vương Yến Ny. Chiếc áo của cô không thể che kín được bộ ngực vĩ đại khi cô cúi đầu xuống như vậy. Trong lòng hắn đang rối rắm.
"Mẹ nó, nếu cô còn dám câu dẫn tôi nữa, tôi... tôi... tôi sẽ theo!"
- Ha hả, không ngờ chị Vương lại nghiên cứu sâu đối ẩm thực như vậy!
Lăng Phong chuyển đề tài.
- Đừng gọi tôi là chị Vương. Tôi còn rất trẻ tuổi. Anh trực tiếp gọi tôi là Yến Ny đi!
Cuối cùng, Hà Diệp trước câu nói cuối cùng này, đã không nhịn được, phun thẳng canh trong miệng ra ngoài. Cô rất tức giận nhìn Vương Yến Ny nói.
- Em bảo Vương Yến Ny này. Bây giờ đang là giờ ăn cơm, chị có thể đừng tỏ ra ghê tởm như vậy được không?
Vương Yến Ny lại không thèm để ý tới Hà Diệp.
- Lăng Phong, cảm ơn anh đã chăm sóc Hà Diệp của chúng tôi. Trông con bé lớn như vậy thôi, nhưng nó lại khiến người ta rất lo lắng!
Hà Diệp hết chỗ nói rồi. Đây là chỗ nào chứ? Hiện tại là tên Lăng Phong này ở trong nhà mình, hay là mình ở trong nhà hắn vậy?
- Chị Vương, chị đừng nói thế chứ. Thật ra chị Hà Diệp cũng không tệ. Chị xem, khi trong người tôi không có một xu, là chị ấy có lòng tốt giữ tôi lại, cho tôi đồ ăn chỗ ngủ mà không bắt tôi phải trả tiền!
Lăng Phong tỏ ra rất cảm kích nói. Hắn làm sao không biết được ý đồ của Hà Diệp đang muốn đuổi hắn đi chứ? Hiện tại hắn chỉ là cần tỏ ra mình hồ đồ, mình giành trước nói như vậy, xem sau đó các cô ấy còn có thể không biết xấu hổ, mở miệng đuổi mình đi được nữa không.
Xét đến không biết xấu hổ, Lăng Phong hắn nói mình đứng thứ hai, toàn bộ thế giới cũng không có người nào dám nói mình đứng đầu!
- Ừ, cậu yên tâm đi! Thật ra tâm địa Hà Diệp nhà chúng tôi vẫn rất lương thiện. Cậu cứ yên tâm ở lại, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu !
Nghe Vương Yến Ny nói xong, Hà Diệp cũng cảm thấy kích động, muốn nhảy lên bóp chết cô. Mình có ý như vậy sao? Người đàn bà phóng đãng này, không ngờ lại đi cám dỗ người đàn ông tệ hại này, còn cố ý bán đứng người chị em tốt nhất. Cô thề, cô phải tuyệt giao với Vương Yến Ny này. Cả đời này cũng sẽ không qua lại với nhau nữa.
- Sao có thể như vậy được?
Bộ dạng Lăng Phong còn có vẻ như tưởng thật.
Hà Diệp vừa nghe, lập tức kích động. Cô tưởng rằng tên Lăng Phong này sẽ chuyển ra ngoài! Nhưng nghe xong nửa câu nói sau của Lăng Phong, cô lại vỡ mộng!
- Sao tôi có thể ăn không ở không lại không trả tiền được? Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Tôi nhất định phải ra ngoài tìm một công việc. Đến lúc đó, mỗi tháng, tôi sẽ đưa tiền thuê nhà cho chị Hà Diệp!
Trong lòng Hà Diệp thầm than khổ. Đại ca, đại huynh đệ, tôi không muốn tiền thuê nhà của anh. Anh khẩn trương lượn đi cho tôi nhờ! Nếu không, tôi cho anh tiền thuê nhà. Anh ra ngoài giùm tôi!
- Cậu muốn tìm một công việc? Cậu muốn tìm công việc gì? Nói không chừng tôi có thể giúp được cậu đấy!
Vương Yến Ny vừa nghe Lăng Phong nói muốn tìm công việc, con mắt lập tức sáng lên.
- Dường như chị nhiệt tình quá rồi đấy!
Hà Diệp bĩu môi, nói thầm trong miệng.
- Sao?
Lăng Phong không nghe rõ Hà Diệp nói gì, quay lại hỏi.
- À, con bé nói, tôi nhất định phải giúp cậu tìm được một chỗ làm việc thật tốt!
Vương Yến Ny vội vàng nói.
Hà Diệp tức giận đến mức thiếu chút nữa thì dựng ngón tay giữa với Vương Yến Ny.
- Lăng Phong. Cậu muốn tìm một công việc thế nào? Để xem tôi có thể giúp được cậu hay không!
- Công việc à?
Lăng Phong làm bộ suy ngẫm.
- Hiện tại, tôi đã có chỗ ở. Cũng có thể ăn cơm ở trong này. Vậy chỉ cần không có trở ngại gì về đãi ngộ là được!
- Cái này thì không thành vấn đề! Cứ đặt niềm tin vào Vương Yến Ny tôi! Nếu ngày nào đó cậu cảm thấy ở chỗ này không quen, có thể nói với tôi. Khẳng định tôi sẽ giúp cậu tìm một chỗ ở khác!
Vương Yến Ny nói bóng gió.
Hà Diệp muốn hộc máu! Cái gì gọi là ở trong này không quen? Ghét bỏ tôi sao? Này, hai người có nhầm hay không vậy. Đáng ra phải là tôi ghét bỏ anh, là anh ăn không ở không trong nhà tôi. Vì sao anh lại cứ giọng khách át giọng chủ như vậy chứ?
Vừa mới ăn cơm chiều xong, Vương Yến Ny đang đói khát muốn đùa giỡn với Lăng Phong. Cô rất không tình nguyện bị Hà Diệp kéo đi vào phòng!
Không đợi Hà Diệp nói chuyện, Vương Yến Ny cũng rất là không tình nguyện nói.
- Làm gì vậy? Không thấy được chị đang cám dỗ đàn ông sao? Đừng cản trở chị cám dỗ đàn ông nữa!
- Dừng lại. Chị đúng là một người đàn bà phóng đãng! Vương Yến Ny. Chị có nhầm hay không vậy? Em tìm chị qua đây là để làm gì chứ? Chị không chỉ không giúp em, còn đổ dầu vào lửa! Hiện tại, chị nói cho biết một câu, giữa em và tiểu bạch kiểm, chị hãy chọn một. Hoặc là chị giúp em đuổi hắn đi. Hoặc là em với chị tuyệt giao từ giờ phút này!
Hà Diệp tức giận đến mức bộ ngực cũng phập phồng, giống như một chú thỏ trắng nhỏ nhắn bị kích động.
- Ôi trời, làm gì mà nghiêm trọng như vậy chứ? Em xem Lăng Phong cũng là một người thành thật mà. Biết nấu cơm, còn biết săn sóc người khác. Làm sao có thể tìm được loại đàn ông tốt như vậy? Hiện nay một cái bánh nhân thịt ngon như vậy lại rơi từ trên trời xuống cho Hà Diệp em. Không ngờ em lại xem là rác rưởi muốn ném đi. Chị Vương Yến Ny này chỉ muốn giữ lại thay em bảo bối thôi!
Chị Vương bĩu môi nói.
- Ok, nếu chị thích, thì lấy đi! Chị hoàn toàn có thể tìm cho hắn một chỗ ở khác, trực tiếp bao dưỡng hắn mà! Làm gì phải giữ lại ở chỗ em chứ?
Hà Diệp tức giận nói.
- Thôi, đừng nóng giận nữa! Chỉ cần hắn chấp nhận, chị sẽ lập tức dẫn hắn đi! Chỉ sợ hắn không muốn đi thôi! Hiện tại thế này, chị giới thiệu cho hắn một công việc, cố ý thường xuyên gây khó dễ cho hắn một chút. Những thanh niên mới từ nông thôn tới, khi vừa mới bắt đầu khẳng định sẽ đều chịu không nổi. Mười người thì hết chín người đều chạy một mạch lấy người! Đến lúc đó, chị mới hạ thủ, lại giới thiệu công việc khác cho hắn. Đến lúc đó, không phải có thể thuận lý thành chương thu nhận hắn hay sao?
Con mắt Vương Yến Ny tỏa sáng.
- Chậm đã, chậm đã. Có cần thiết phải phiền phức như vậy không? Còn nữa, cho dù hắn chịu không nổi, chị có thể khẳng định hắn sẽ chuyển ra khỏi nhà của em sao?
Hà Diệp cảm thấy rất hoài nghi về cái gọi là kế hoạch của Vương Yến Ny.
- Hà Diệp, em còn non lắm! Không hiểu những cậu thanh niên mới lớn đến từ ở nông thôn. Bọn họ đều là những người thẳng thắn cương trực, tính tình nổi loạn, không chịu nổi đả kích, nhưng lòng tự trọng cũng tương đối mãnh liệt. Dưới loại tình huống này, 99% bọn họ sẽ lựa chọn trốn tránh! Em cho rằng đến lúc đó hắn còn không biết xấu hổ ở lại nơi này sao?
Tuy rằng cảm thấy những điều Vương Yến Ny nói có phần mạo hiểm, nhưng không phải không có lý. Bản chất của con người không phải vốn đã rất nguy hiểm sao?
- Vương Yến Ny, chị nghe em nói này. Sao chị lại có vẻ hiểu biết về đám người đó như vậy chứ?
- Đó là vì bà chị cũng đã gặp qua ít nhất là mười cậu thanh niên như vậy rồi. Bà chị đã nghiên cứu rất thấu triệt về bọn họ!
Vương Yến Ny rất đắc ý khoe ra.
Hà Diệp đổ mồ hôi đầm đìa! Không ngờ lại có một người đàn bà đói khát tới như vậy!
Tuy nhiên, nếu Vương Yến Ny muốn tiếp nhận người đàn ông này, mà cô lại đang muốn đuổi người đàn ông này đi! Vậy không phải là ăn khớp với nhau rồi sao? Đây không phải là chuyện hai bên chái nhà sao?
- Được, em đồng ý!
Hà Diệp suy nghĩ một chút, sau đó cô mỉm cười, rất có vẻ gian trá.
- Theo như nhu cầu!
Vương Yến Ny liếm môi một chút, nhìn rất gợi cảm.
- Chị Vương, vì sao em lại cảm thấy chúng ta có phần giống như đang buôn bán nô lệ da đen vậy?
Hà Diệp có chút ngần ngại, cũng có chút hưng phấn nói.
- Cái gì mà buôn bán nô lệ da đen? Đây chính là một thanh niên cường tráng mà!
Trong ánh mắt Vương Yến Ny biểu lộ khát vọng vô hạn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Vài ngày sau, nhờ Vương Yến Ny giới thiệu, Lăng Phong được vào làm trong xưởng của chồng Vương Yến Ny. Hắn làm một nhân viên bảo vệ trị an!
Ngày đầu tiên đi làm, Vương Yến Ny rất nhiệt tình tự mình đến nhà Hà Diệp đón Lăng Phong, hộ tống hắn tới tận nơi! Thật có hương vị hiếm có của một hộ hán sứ giả!
Nhìn cách ăn mặc của Vương Yến Ny thật giống với một hồ ly tinh xinh đẹp, trong lòng Lăng Phong mơ hồ run lên. Đây là cám dỗ trắng trợn!
Vì sự an toàn của chính mình, Lăng Phong vội tranh tới trước kéo cửa xe phía sau, nhưng Vương Yến Ny lại trực tiếp đứng chặn ở ngay cửa xe, uốn éo thân hình nóng bỏng của mình, ánh mắt như khiêu khích nói.
- Ngồi phía trước đi!
“Chẳng lẽ cô ta lại đói khát tới như vậy. Rõ ràng đang là ban ngày cũng muốn ăn đậu hủ của mình?”
Lăng Phong cũng không thực sự tin tưởng vào năng lực khống chế của bản thân. Có lẽ bảo hắn đi cưỡng hiếp người khác, hắn không có lá gan đó, cũng không xuống tay được! Nhưng nếu có mỹ nữ chủ động câu dẫn hắn, vậy chuyện này lại khác rồi! Không làm cũng uổng!
Nhưng sau khi Lăng Phong cẩn thận suy tính. Người phụ nữ này nhất định là cao thủ trải qua trăm trận chiến. Mà hắn lại là một xử nam sợ là ở trước mặt cô ta ngay cả hai chiêu cũng làm không làm nổi. Đến lúc đó phun trào tới mấy lần, vậy không phải là dọa người chạy mất hay sao!
Vì thể diện của mình, Lăng Phong quyết định phải kìm chế, cố ý cười ha ha, đánh trống lảng.
- Chị Vương, nhưng tôi sẽ không biết lái xe!
- Không bảo cậu lái xe. Cậu ngồi ở vị trí lái phụ!
Ngón tay thon dài Vương Yến Ny nhẹ nhàng điểm điểm vào cái khóa trước ngực hắn.
Lăng Phong vội vàng lui về phía sau hai bước, để tránh không kìm chế được trước sự khiêu khích của cô.
- Chị Vương, tôi rất nhát gan. Hay là thôi đi! Nghe trên TV nói, vị trí người lái phụ này là vị trí nguy hiểm nhất!
- Phi phi! Đừng rủa tôi chứ. Sao lại nói một câu không may mắn như vậy?
Vương Yến Ny lườm Lăng Phong một cái.
Dưới uy phong của Vương Yến Ny, Lăng Phong giống cái người vợ nhỏ bị oan ức, rất không tình nguyện ngồi ở vị trí lái phụ!
Quả nhiên, hồ ly lẳng lơ Vương Yến Ny này vừa lên xe đã không ngừng khiêu khích Lăng Phong. Một tay cô cầm tay lái, một tay lại đặt ở trên đùi Lăng Phong!
Nhìn Vương Yến Ny lái xe thành hình rắn bò, Lăng Phong cũng sợ tới mức thiếu chút nữa ngồi xổm trên ghế xe. Có phải người đàn bà này không muốn sống nữa hay không?
- Chị Vương, chị tập trung lái xe một chút đi! Tôi bị say xe!
Lăng Phong liền vận dụng đầu óc, cố ý làm bộ như mình đang rất buồn nôn.
Vương Yến Ny sửng sốt, rất chán nản thất vọng, đành phải đặt một tay còn lại lên tay lái, trêu ghẹo nói.
- Một chàng trai lớn nh vậy, không ngờ còn say xe. Không phải sẽ dọa người sao?
Lăng Phong nói.
- Chị Vương, chúng tôi ở nông thôn, đều đạp xe đạp, làm gì có ô tô con thế này! Đây cũng là lần đầu tiên mà, khó tránh khỏi có phần không thích ứng được!
- Ừ... cũng đúng. Lần đầu tiên, bình thường đều cảm thấy bất ngờ như vậy. Về sau sẽ từ từ thích ứng !
Vương Yến Ny thật đúng là người phụ nữ lẳng lơ, thoáng cái đã bắt được câu nói Lăng Phong, rất háo sắc trêu ghẹo.
Mồ hôi Lăng Phong vã ra như tắm. Nếu mình có chút không kìm chế được, khẳng định Vương Yến Ny này có thể chỉnh mình tới mức "sốc tại cánh cửa xe"!
May mắn mà xưởng của chồng Vương Yến Ny cách đó không xa, chỉ phải đi xe hơn mười phút. Sau khi xuống xe, trong lòng Lăng Phong còn cảm thấy rất sợ hãi, thở hổn hển hít sâu mấy hơi.
- Vừa rồi nếu mình không kiên định, chắc chắn hiện tại đã thất thân rồi!
- Đừng đứng mãi ở đó nữa. Nhanh theo kịp tôi!
Vương Yến Ny lắc lắc mông, oán trách nhìn Lăng Phong đang còn đứng sững sờ ở đó.
- Bà chủ, bà đã tới!
Ở cửa ra vào, hai người đàn ông mặc đồng phục của nhân viên bảo vệ trị an đang đứng ở cửa đón khách. Người gầy ốm giống như con khỉ đứng ở bên trái, vừa thấy Vương Yến Ny lắc lắc mông đi tới, liền vội vàng nịnh nọt.
Người đàn ông cao lớn, cường tráng đứng ở bên cạnh gã, hoàn toàn trái ngược lại. Anh ta đập nhẹ một cái vào đầu người ốm như con khỉ kia, mở to hai mắt nhìn gã giáo huấn.
- Nói chuyện cũng không biết nói chuyện. Gọi chị Vương!
Chị Vương rất hài lòng lắc mông, khiêu khích ánh mắt vô cùng thô tục điên cuồng của người đàn ông kia.
- Không tồi, không tồi. Ngô Lượng, hiện tại anh càng ngày càng biết cách nói chuyện đấy!
Người đàn ông rất tráng kiện này, chính là đội trường đội bảo vệ của công ty chồng của Vương Yến Ny. Người đàn ông thoáng nhìn lanh lợi đứng ở bên cạnh anh ta tên là Tiền Hưng. Cũng giống như biểu hiện vừa rồi của gã, gã chính là một kẻ chuyên nịnh bợ không hơn không kém. Đối với những người có thể quản tới mình, gã có thể buột miệng nói ra bất kể những lời nịnh bợ nào, kể cả những lời ghê tởm khó nghe nhất.
- Đến đây, Lăng Phong. Giới thiệu với cậu một chút. Người này chính là đội trường đội bảo vệ. Về sau cậu đi theo anh ta cố gắng làm cho tốt!
Vương Yến Ny nhìn Lăng Phong nói.
Lăng Phong có phần lễ phép tiến tới chào hỏi.
- Đội trưởng Ngô. Tôi mới đến, còn mong được anh chiếu cố nhiều hơn!
- Tiền Hưng, cậu dẫn Lăng Phong đi đăng ký một chút. Phát cả đồng phục nhân viên bảo vệ trị an cho cậu ta !
Vương Yến Ny cười đầy quyến rũ nói.
Đối với Tiền Hưng chuyên nịnh bợ này mà nói, có thể được bà chủ ra lệnh, cũng khiến gã cao hứng như điên tới suốt vài ngày. Gã rất kích động dẫn Lăng Phong rời khỏi đó!
Đương nhiên, gã không biết, Vương Yến Ny làm vậy chỉ vì muốn Lăng Phong rời đi mà thôi. Thấy bọn họ đã đi xa, Vương Yến Ny dùng ngón tay vẫy vẫy Ngô Lượng. Ngô Lượng rất hiểu ý đưa lỗ tai sát qua!
- Tên Lăng Phong này là thằng nhóc mới từ nông thôn lên. Anh biết phải làm như thế nào rồi chứ?
- Biết, nếu là người chị Vương giới thiệu tới, tôi nhất định sẽ cố gắng chăm sóc. Ở đội bảo vệ, tuyệt đối sẽ không có ai dám khi dễ hắn!
Ngô Lượng buột miệng nói. Đừng nhìn Ngô Lượng cao lớn có vẻ chất phác, nhưng riêng việc nịnh bợ cũng không kém gì Tiền Hưng.
- Thối lắm!
Anh ta thật sự khó tưởng tượng được, Vương Yến Ny ăn mặc giống một tiểu thư lại thốt ra một lời thô tục tới như vậy. Nghe thật chướng tai!
Ngô Lượng cũng cảm thấy hồ đồ. Có chuyện gì vậy? Bà chủ tự mình giới thiệu người tới, chẳng lẽ anh ta không nên chăm sóc cho thật tốt hay sao?
- Ngô Lượng, nếu muốn tìm một chỗ thật tốt, tôi đưa hắn tới nơi này làm gì? Tôi đưa hắn qua đây, chính là muốn hắn chịu chút cực khổ, khiến hắn chịu không nổi!
Vương Yến Ny nói với vẻ đầy đắc ý, âm hiểm.
Năng lực phản ứng của Ngô Lượng vẫn rất nhanh nhạy. Thoáng cái anh ta đã hiểu ra ý của Vương Yến Ny. Anh ta cũng cười gian trả lời.
- Yên tâm đi, chị Vương. Tôi biết nên làm như thế nào!
- Vậy là tốt rồi. Nhớ phải làm có chừng mực!
Vương Yến Ny gật đầu tỏ ra rất hài lòng.
Lăng Phong mặc đồng phục nhân viên bảo vệ trị an, nhìn qua có vẻ rất có phong thái. Khi hắn trở về, Vương Yến Ny đã đi rồi.
Ngô Lượng triệu tập tất cả nhân viên bảo vệ trị an, mở một cuộc họp!
Lúc này, Lăng Phong mới phát hiện, thật ra cả đội bảo vệ này cũng chỉ có sáu người mà thôi.
- Đầu tiên, chúng ta hãy hoan nghênh đồng nghiệp mới một chút!
Ngô Lượng mở miệng, vỗ tay trước.
Nhìn chung, ngoại trừ Ngô Lượng ra trong bốn người còn lại, cũng chỉ có Tiền Hưng là người rất nhiệt tình bắt tay hắn đến đỏ cả mặt. Ba người khác đều có ý làm ào ào cho xong việc!
Hiện tại, Lăng Phong đã biết tên Tiền Hưng này là kẻ nịnh bợ đã luyện được tới chín thành. Gã thấy mình được bà chủ đưa đến, cho rằng mình có quan hệ tốt với bà chủ. Vừa rồi, khi gã dẫn theo mình đi nhận đồng phục nhân viên bảo vệ trị an, đã liều mạng lôi kéo làm quen với mình!
- Hiện tại, nếu đồng nghiệp mới của chúng ta đã đến đây, chúng ta sẽ bố trí lại một chút! Lăng Phong, cậu cùng một tổ với Tống Thiên và Dương Hùng, còn lại ba người chúng tôi sẽ thành một tổ. Thay phiên nhau trực! Buổi sáng ba người chúng tôi. Buổi chiều ba người các cậu.
Đối mặt với sự an bài của Ngô Lượng, không ai phát biểu ý kiến gì khác.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Ngô Lượng nhìn liếc mắt Lăng Phong một cái.
- Hiện tại tan họp, Lăng Phong, cậu ở lại!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius