Hồi thứ bốn: Một chén rượu đào thành đôi tri kỉ - Chim chết vì thức ăn, người chết vì tri kỉ
Chương 9: Nhân ngoại hữu nhân
(1) Cụng chén: như cụng ly, chạm cốc để chúc mừng.
(2) Choang: Âm thanh to và vang, thường dùng để chỉ tiếng chén, bát bị vỡ. Nghĩa khác: rực sáng, ví dụ như đèn sáng choang. Trong chương này “choang” là tiếng hai cái chén va chạm với nhau.
(3) Trưởng tử: Con trai cả.
(4) Quản thúc: đồng nghĩa với quản chế.
(5) Tướng tá: Sĩ quan cao cấp nói chung hoặc chỉ tướng mạo. Ở chương này lấy nghĩa thứ hai.
Trong Túy Ngư Lâu, hai tên nát rượu đang cùng chén chú chén anh. Mai Linh rụt rè ngồi bên nhấm nháp những món ăn.
“Linh muội, đừng mãi gắp thức ăn như thế, qua đây làm một chén nào.” – Từ Phong gọi mời.
Nghe Từ Phong trêu chọc, Mai Linh bẽn lẽn bỏ đũa xuống, nàng cúi gằm đầu xuống bàn giấu đi vẻ e thẹn.
“Ha ha, ta nói này huynh đệ. Ngươi đang tiếp rượu với ta mà vẫn rảnh rang trêu chọc muội muội của ta à? Hay là ngươi có ý định xấu với muội muội của ta. Mà cũng phải thôi, muội muội của ta xinh đẹp thế cơ mà.” – Mai Nhất Thiên lèm bèm.
“Nấc. Huynh đệ, lo mà uống xong chén rượu của ngươi đi kìa.” – Từ Phong nấc lên một tiếng rồi đáp trả.
“Ha ha, Phong huynh quá lời rồi, có vài chục chén thì làm sao mà đã được. Tiểu nhị, tiểu nhị đâu?” – Mai Nhất Thiên gào to.
Một người hầu đứng sẵn bên ngoài phòng, vừa nghe tiếng gọi, hắn khoan thai mở cửa phòng rồi bước vào, và cung kính hỏi:
“Xin hỏi ba vị khách nhân có yêu cầu gì ạ?”
“Đến. Nhanh chóng mang thêm hai mươi vò rượu to lên đây. Không, bốn mươi vò. Lấy loại Túy Ngư Tửu hai mươi năm ấy.”
“Vâng. Tiểu nhân đã rõ. Tiểu nhân xin phép cáo lui chuẩn bị.”
“Được rồi, đi đi. Nhanh nhanh cái chân lên, đừng để chúng ta chờ lâu.”
“Vâng vâng, đại gia yên tâm.”
Tên tiểu nhị vội vàng quay người li khai khỏi phòng.
Từ Phong âm thầm cảm khái. Đúng là nhà có tiền có khác, chỉ có cần bỏ ra đủ tiền thì họ có hành xử như thế nào, người khác vẫn ngoan ngoãn làm theo, biết đâu còn có kẻ sẵn sàng nhào tới ôm bắp đùi họ rồi khóc lóc van xin được làm việc cho họ. Chỉ một thời gian ngắn phiêu bạt mà hắn đã thấy được sức mạnh của quyền lực cũng như quyền uy của tiền bạc.
Thở dài trong lòng, hắn lại nhớ tới câu nói của một lữ khách: “Trên thế giới này, có tiền có quyền là có tất cả”, hắn cũng nhớ lại câu nói của tên ăn mày đầu trấn suốt ngày say xỉn: “Tiền không mua được hạnh phúc thì đó là tiền của người khác”. Tiếp đó hắn tiếp tục ngẫm nghĩ: “Chẳng lẽ trên thế gian này chỉ cần có tiền và có quyền là đủ?”. Ôm cái tâm tư ấy, hắn buồn bực nốc rượu. Rồi tiếp tục rót đầy chén, rồi lại nốc hết.
“Phong huynh, ngươi nghĩ gì mà nốc rượu liên hồi thế? Tính uống say rồi nằm dài chắc? Rượu là để thưởng thức, để kết giao, để giải sầu; chứ rượu không phải là thần dược giúp con người đi vào giấc ngủ.” – Mai Nhất Thiên không vui lên tiếng.
“Được rồi Thiên huynh, ta nghĩ ngươi không nên uống thêm. Mới uống có tí đã lảm nhảm rồi.” – Từ Phong cười cợt.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi sao hiểu được. Cái này gọi là rượu uống vào rồi thì lời nói thật bay ra.” – Mai Nhất Thiên không phục.
“Phải không? Ta lại thấy ngươi bắt đầu nói nhiều, nói dai. Đã thế lời nói cứ loạn xạ cả lên, ta phải mất một lúc lâu mới có thể hiểu ngươi đã nói cái gì.” – Từ Phong chỉ vẽ.
“Hừ, lần này thì Phong huynh nói sai rồi. Không phải lời nói của ta loạn xạ, hay rối tinh rối mù gì đâu. Rõ ràng là huynh đã say rồi. Đúng thế, huynh đã say nên suy nghĩ trở nên chậm chạp, cũng có thể huynh nghe không rõ, mà cái lý do hợp lý nhất đó là huynh đã say, đã say thật rồi. Phải, chính xác là thế, huynh say rồi.” – Mai Nhất Thiên vẫn không phục.
“Được rồi Thiên huynh, ngươi không cần nói nữa, ta đã hiểu. Tới, làm thêm chén nữa.” – Từ Phong quyết định kết thúc những lời vô nghĩa.
“Tốt. Nếu huynh đã mời thì ta tiếp tới cùng. Đến đến, chúng ta cùng cụng chén.” – Mai Nhất Thiên giơ lên chén rượu tỏ ý mời.
“Rồi, đến đây.”
“Choang(2).” – Tiếng cụng chén vang lên.
Uống xong, Mai Nhất Thiên bắt đầu nói không dứt:
“Ta nói này Phong huynh, huynh biết không? Lý tưởng của ta là trở thành một con người vĩ đại, vang danh thiên hạ càng tốt. Ta muốn rong ruổi khắp nơi, mà đi theo ta là hai, ba chục mỹ nhân. Chậc chậc, vừa nghĩ đã thấy sướng.”
“Ta nói này Phong huynh, lý tưởng của ta vĩ đại là thế, ấy mà cha ta, suốt ngày ông ta lải nhải về việc ta là trưởng tử(3), lão già ấy bắt ta phải sống và phấn đấu vì Mai gia. Không chỉ thế, cuộc sống của ta cũng bị quản thúc(4), ta chẳng bao giờ được làm theo ý thích. Không chỉ bị ép cưới người mà ta không quen biết, chắc là con ranh ấy cũng xấu như quỷ. Tại sao ta nói thế à? Vậy mà huynh cũng không biết, gái xấu thì gia đình nó mới cố gắng tống cổ nó ra khỏi nhà càng sớm càng tốt. Cơ mà quay lại vấn đề đi, nói thật chứ, có lẽ là cả đi vệ sinh ta cũng bị theo dõi.”
“Ta nói này Phong huynh, cuộc sống của ta quá thảm hại rồi. Ta chẳng làm được gì theo ý mình. Ta hoàn toàn chỉ có thể suy nghĩ và hành động theo sai khiến của người khác. Ha ha… Đau lòng quá đi.”
“Phong huynh, ngươi biết không? Nhiều lúc ta muốn được như một người bình thường, tuy sống cơ cực một chút, nhưng tự do tự tại, muốn làm gì thì làm. Nhìn ngươi ta lại thấy tủi thân. Hic hic…”
“Ta nói này Phong huynh, ta thật sự chán ghét bản thân mình. Ta chỉ muốn một lần được giương cánh bay xa.”
“Huynh biết không, ta muốn quan sát thế giới rộng lớn bên ngoài, ta muốn được trải qua sinh tử, ta muốn rèn luyện bản thân, ta muốn được kết giao thêm nhiều bằng hữu. Mà điều quan trọng nhất, đó là ta muốn vang danh thiên hạ. Huynh có biết vì sao ta có ước muốn như thế không? Sao? Không biết hả? Đơn giản vì khi ta nổi tiếng, vô số mỹ nhân sẽ chạy theo ta. Sống cuộc sống có vô số mỹ nhân làm bạn mới là sống chứ. Cái gì cuộc sống là nhiều tiền bạc, cái gì cuộc sống cần nhiều quyền lực, cái gì cuộc sống chỉ cần vừa đủ, cái gì cuộc sống chỉ cần an bình, hạnh phúc, tất cả chỉ là chó má.”
“Ta nói này Phong huynh,…”
“Ta nói này Phong huynh,…”
…
Mai Linh ngồi ở bên cạnh cúi đầu xấu hổ thay Mai Nhất Thiên. Ca ca của nàng là như vậy, hễ có tí rượu vào là lại nói nhiều, mà lại còn là lảm nhảm vớ vẩn một mình nữa chứ.
“Ta nói này Phong huynh, quen biết nhau cũng lâu rồi mà ta vẫn chưa biết huynh là người ở đâu. Cũng thật xấu hổ. Ta nói này Phong huynh, huynh là người ở đâu?”
“Ta chỉ là kẻ sĩ phiêu bạt giang hồ mà thôi.” – Từ Phong đáp.
“Thế à. Nghe giống như mong muốn của ta. Mỗi tội huynh chỉ lang thang một mình, sống nay đói mai no, lại không có vài chục mỹ nhân bên cạnh. Nếu không chắc ta liền bái huynh là sư phụ mất. Này Phong huynh, vì sao huynh kém thế? Tướng tá(5) huynh cũng được mà sao lại bơ vơ thế này? Không biết tán gái à? Có cần ta truyền cho vài chiêu không?”
“Khục… Nào nào, cụng chén, cụng chén.” – Từ Phong ngay lập tức cắt đứt mạch “nói nhiều” của Mai Nhất Thiên.
Vừa uống xong, Mai Nhất Thiên lại nói:
“Ta nói này Phong huynh, quen biết đã lâu mà ta vẫn chưa biết lý tưởng của huynh. Lý tưởng của huynh là gì vậy?”
Thái độ của Mai Nhất Thiên làm Từ Phong không ngừng cười khổ. Thế nhưng lần này, Từ Phong nghiêm túc trả lời.
“Ta muốn giết một số người. Sau đó trở thành một danh tướng.”
“À, thế ra huynh định đi trả thù đầu tiên. Sau đó hoàn thành ước mơ của mình đó nhỉ. Kẻ thù của huynh là những người như thế nào?” – Nơi sâu ánh mắt chớp động rồi lập tức biến mất, Mai Nhất Thiên lại hỏi.
“Kẻ thù của ta rất mạnh, cực mạnh. Được rồi, cụng chén.” – Bị gợi lại, Từ Phong chìm vào nỗi đau. Hắn không hề nhận ra sự khác thường của Mai Nhất Thiên.
“Cụng chén nào.” – Mai Nhất Thiên lại gào to.
Qua hơn chục chén rượu, Mai Nhất Thiên đang gục đầu với vẻ giảo hoạt thì bỗng ngẩng mặt lên trở lại “bệnh cũ” hỏi:
“Ta nói này Phong huynh, ngươi thấy muội muội của ta thế nào?”
Bảy năm qua, Từ Phong mỗi ngày thường uống rượu với sư phụ và sư huynh nên tửu lượng của hắn cũng không đến nỗi nào. Tuy nhiên hôm nay chính hắn cũng không rõ mình đã uống bao nhiêu. Vốn đang nồng nhiệt cụng chén, có tí mông lung, lại bị hỏi bất ngờ, hắn mơ mơ màng màng đáp:
“Linh muội? Linh muội rất xinh đẹp, không, cực kỳ xinh đẹp. Muội ấy còn nhỏ mà đã như vậy, lớn lên ắt hẳn là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.”
“Thế nào, Phong huynh có động tâm không?” – Mai Nhất Thiên truy hỏi.
“Động tâm? Nhìn muội ấy người đàn ông nào không động tâm? Ta cũng có chút thích muội ấy.”
Mai Linh nghe vậy, khuôn mặt nàng phút chốc đỏ bừng, đôi má nóng lên như phát sốt. Vốn đang ngồi nhìn ca ca, nàng lập tức dùng ta tay ôm mặt rồi lại cúi gục đầu xuống.
“Ca ca đáng ghét. Ta vẫn còn ở đây mà có thể nào nói như vậy. Đợi huynh ấy về nhà xem ta hành hạ thế nào.” – Mai Linh ngẫm nghĩ.
Mai Nhất Thiên bỗng nhiên cười to:
“Ha ha ha… Phong huynh, ta thấy huynh và muội muội của ta rất xứng đôi đấy. Trai tài gái sắc, chậc chậc. Thế này đi, ta sẵn sàng đứng ra làm mai cho hai người. Ta càng sẵn sàng giúp hai người hẹn hò lén lút. Phong huynh, huynh thấy nên cảm ơn ta như thế nào?”
“Cái gì? Cái gì mai mối? Cái gì hẹn hò lén lút?” – Từ Phong vẫn hỏi trong mơ hồ.
“Khà khà, thì huynh và Linh muội ấy. Ta mai mối, ta giúp hai người hẹn hò lén lút. Ha ha, thế nào? Huynh định cảm ơn ta thế nào?”
“Cái gì? Ta và Linh muội?” – Từ Phong chợt tỉnh cơn say, hắn bỗng dưng đứng thẳng người lên rồi quát lớn.
“Ta nói này Phong huynh, huynh không muốn? Không phải huynh vừa bảo huynh thích Linh muội sao?” – Mai Nhất Thiên phút chốc thay hình đổi dạng thành “bệnh cũ”.
“Không, không. Thiên huynh hiểu nhầm. Ý ta cái thích ấy chỉ là cảm giác bình thường, giống như huynh thấy một đóa hoa hồng đẹp, huynh sẽ có cảm giác “thích” nó. Vả lại ta và Linh muội vẫn còn nhỏ, đừng nói những loại chuyện này.” – Từ Phong không ngừng lắc đầu.
“Phong huynh, huynh có biết huynh nói vậy muội muội ta sẽ rất buồn không? Như vậy không tốt đâu, vẫn là để ta làm mai đi thôi.” – Mai Nhất Thiên vẫn không chịu buông tha.
Đột nhiên, Mai Linh đứng bật dậy, nàng thét lên:
“Ca ca, muội ghét huynh.”
Sau đó Mai Linh chạy thẳng ra khỏi căn phòng.
Cả hai tên nát rượu ngơ ngác một hồi lâu.
Một lúc sau, Từ Phong nhỏ giọng:
“Con gái thật khó hiểu. Mà Thiên huynh, huynh nên đuổi theo Linh muội đi.”
Mai Nhất Thiên nghiêm túc nói ra:
“Cái này thì huynh nói đúng. Con gái là chúa khó hiểu. Nếu Phong huynh quan tâm tới Linh muội thì nhanh đuổi theo đi nha.”
“Hừ, ta chỉ lo lắng Linh muội gặp kẻ xấu mà thôi.” – Từ Phong hừ lạnh.
“Được rồi, yên tâm, chúng ta luôn có người bảo vệ đi theo. Thôi nào, uống, chúng ta tiếp tục uống. Không say không về.”
Hồi thứ bốn: Một chén rượu đào thành đôi tri kỉ - Chim chết vì thức ăn, người chết vì tri kỉ
Chương 10: Tri kỉ
(1) Kẽ: khe hở, khe hẹp giữa hai vật.
(2) Xum xuê hay sum suê: cành lá dày và tươi tốt.
_________________________________________________
“Bịch… Bịch… Bịch…”
Một con hổ, một con gấu và một con lợn rừng bị Từ Phong đặt xuống đất. Hắn mỉm cười nhìn mọi người đang đứng chờ ở xung quanh.
“Như lệ cũ, ai trả giá cao hơn thì được. Bắt đầu từ con hổ này.” – Từ Phong nói.
Sau cái hôm uống say ở Túy Ngư Lâu, Từ Phong tỉnh dậy thì đã thấy cái chứng nhận này được đặt ở bên cạnh hắn cùng với một lá thư. Phải nói Mai Nhất Thiên là một người chu đáo, hắn không chỉ “giúp” Từ Phong thoát khỏi tội chống đối triều đình, hắn còn chuẩn bị sẵn “chứng nhận bán hàng” cho Từ Phong. Có một người bằng hữu, một người tri kỉ như Mai Nhất Thiên, Từ Phong cũng không biết phải nói thế nào. Là định mệnh? Hay chỉ là hắn trèo cao? Từ Phong cũng từng suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng, hắn để mọi thứ đi theo tự nhiên.
“Cuộc sống mà, đừng quá cưỡng cầu.” – Hắn đã kết luận như vậy.
“Tiểu huynh đệ cuối cùng cũng thoát khỏi ngục rồi. Ha ha, giờ này lại bán hàng ở đây mà không thấy tên đội trưởng đội quan lệ dẫn người đến tịch thu hàng, thế thì chắc là tiểu huynh đệ cũng lấy được cái giấy chứng nhận bán hàng có phải không? Khà khà, để lão Hồ ta khai giá đi thôi, đừng ai tranh. Ta ra giá năm mươi đồng tiền.” – Hồ thúc cười gian ra giá.
“Khà khà, tiểu huynh đệ tránh được một kiếp thì phải đi chúc mừng chứ. Mà thôi, chúng ta không làm khó huynh đệ, giá hàng hôm nay giảm sáu thành, như thế nào?” – Trong đám đông, giọng nói của Tiền bụng phệ vang lên.
Hồ thúc với Tiền bụng phệ vừa lên tiếng, Kiều Tam cũng góp vui:
“Hừ, hai tên cái ngươi thật chẳng ra làm sao. Ta nói Hồ thúc, ngươi phải thay đổi cái thói quen “kẹt tiền” năm mươi đồng đi. Còn Tiền mập thì bớt hắc đi. Các ngươi nên học hỏi Kiều Tam ta đây này. Con hổ hôm nay ta ra giá ba lượng.”
Mọi người xung quanh đầy ngạc nhiên nhìn về phía Kiều Tam. Giá ba lượng hoàn toàn vượt qua giá bình thường của một tấm da hổ. Chân chính mà nói, mua một tấm da hổ với ba lượng, Kiều Tam hắn buôn bán lỗ vốn.
“Tên này lúc nào trở nên tốt như vậy?” – Tiền bụng phệ lầm bầm.
Thấy mọi người nhìn về phía mình, Kiều Tam càng đắc ý hưởng thụ, rồi nhìn về Từ Phong, hắn tiếp tục nói:
“Thế nào tiểu huynh đệ, hai tên kia sao mà so với ta được chứ? Nhân phẩm của ta ăn đứt hai tên kia. Bọn chúng chỉ có một bụng hắc mà thôi. Ngươi giao dịch với ta mới là lựa chọn tốt nhất.”
“Mẹ kiếp. Kiều Tam, hôm nay ngươi ăn trúng bã chó à? Hay là hôm nay ngươi nhặt được tiền?” – Tiền bụng phệ cười mắng.
“Có ai trả giá cao hơn ba lượng không? Nếu không ta đành bán cho Kiều lão.” – Từ Phong mỉm cười nói.
“Tiểu huynh đệ, ngươi bán cho hắn đi, không ai trả giá cao hơn đâu.” – Tiền bụng phệ lắc đầu cười nói.
“Được rồi, vậy Kiều lão, lấy tiền ra trước đi.” – Từ Phong quay sang nói chuyện với Kiều Tam.
“Được rồi tiểu huynh đệ. Đây, một lượng năm mươi đồng, không thiếu đồng nào đâu. Không cần đếm, cũng không cần cảm ơn ta.” – Kiều Tam giao ra túi tiền và nói.
Mọi người sững sờ, Từ Phong cũng kinh ngạc không hiểu. Hắn mở miệng sửa sai:
“Kiều lão, là ba lượng, không phải một lượng năm mươi đồng.”
“Hả? Tiểu huynh đệ, ta nói con hổ này giá ba lượng lúc nào? Ta nói một lượng năm mươi đồng mà?” – Kiều Tam hỏi.
“Này, này. Kiều lão Tam, vừa rồi trước mặt mọi người ngươi ra giá ba lượng, giờ này ngươi lại lật lọng à?” – Hồ thúc tức giận chỉ vào Kiều Tam.
“Kiều lão hắc, trước mặt mọi người ngươi dám đổi trắng thay đen?” – Tiền bụng phệ không chịu thua kém chửi ầm lên.
Kiều Tam thản nhiên như không, hắn ha ha mỉm cười nói:
“Ta nghĩ mọi người hiểu nhầm rồi.”
Đang định nói tiếp, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không lành của mọi người, hắn đành đổi giọng:
“Ta nghĩ là ta nói thiếu rồi. Ý ta là ta trả ba lượng, nhưng mà vì ăn mừng cho tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ giảm giá năm thành cho ta.”
Gây xanh trên trán Từ Phong nảy nhẹ, khuôn mặt mọi người cũng co giật một hồi. Quá hắc rồi, chân chính bụng hắc là cái tên Kiều Tam này đây.
…
Thiếu niên cô độc dần hòa nhập vào cuộc sống yên bình nơi đào nguyên này. Sáng sớm săn thú, sau đó mang về bán lấy tiền mua dược thảo, chiều và tối hắn không ngừng luyện võ.
Đôi lúc, Mai Nhất Thiên và Mai Linh đến thăm hắn, cả ba lại cùng quây quần trò chuyện, cả ba lại cùng dạo bước rong chơi.
Thiếu niên cô độc cũng dần mở lòng, hắn tận hưởng cuộc sống tươi đẹp đầy mỹ vị bên hai người bằng hữu. Hắn đã không còn cô độc.
…
Nửa năm trôi qua.
Chiều hôm nay vẫn như mọi ngày, Từ Phong tiến đến khu rừng phía tây luyện võ. Cầm trường kiếm nơi tay, hắn làm nóng người bằng việc nhẹ nhàng vung lên những đường kiếm cơ bản nhất.
Bỗng nhiên hắn phát hiện một vài âm thanh không hài hòa vang lên ở sau lưng. Nhanh chóng thu thế, hắn phi thân lên một cành cây cao rồi cẩn thận che giấu thân mình sau những phiến lá rậm rạp.
Ánh trời chiều xuyên qua những kẽ lá(1), mang thêm chút tia sáng cho khu rừng mờ ảo đầy sương mù này.
“Soạt… Soạt…” – Tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
“Hộc… Hộc… Hộc…”
Vẫn bộ quần áo lam nhạt được dệt bằng tơ tằm thượng hạng, vẫn là một đóa hoa mai màu tím được thêu trên cổ áo. Nhưng lúc này, bộ quần áo đầy vết rách, máu tươi cũng loang lổ khắp nơi. Mai Nhất Thiên nặng nề cất bước bỏ chạy, đồng thời hắn không ngừng quay về phía sau quan sát.
“Mai Nhất Thiên?” – Từ Phong ngạc nhiên.
Hắn lập tức bước ra rời khỏi nơi trú ẩn, nhảy xuống trước mặt Mai Nhất Thiên.
“Phong huynh? Sao huynh lại ở đây? Nhanh chạy mau.” – Mai Nhất Thiên hổn hển cất lời.
“Xảy ra chuyện gì?” – Từ Phong hỏi.
“Đừng hỏi nhiều. Chạy mau a.” – Mai Nhất Thiên gấp giọng.
“Được rồi, để ta cõng huynh.” – Từ Phong nói.
“Không được. Mặc kệ ta, huynh mau chạy đi. Bây giờ mà không chạy là không kịp đâu. Chạy mau. Nhanh chạy.” – Mai Nhất Thiên cự tuyệt và hối thúc.
“Mau nói có chuyện gì? Đừng dài dòng vớ vẩn. Huynh bảo ta có thể bỏ mặc huynh được hay sao?” – Từ Phong quát.
“Không có gì. Chỉ là thí luyện trong gia tộc, ta gặp chút phiền phức nhỏ với một con hung thú.” – Mai Nhất Thiên lấy lại bình tĩnh, giơ tay phải lên định vuốt mũi, nhưng nhanh chóng hạ xuống rồi trả lời.
“Mẹ nó. Quen biết bao lâu mà ngươi còn cho ta bị ngu à? Hung thú? Cho dù có gặp hung thú, thì hai chúng ta vẫn có thể cùng chạy. Cho dù có phải phải Linh thú trong truyền thuyết thì chỉ cần ở chung với nhau, chúng ta vẫn có thể còn một đường sống. Mai Nhất Thiên, nhìn cái vẻ mặt đầy lo sợ là ta đã biết ngươi gặp chuyện hung hiểm. Lại nhìn cái cách vừa gặp ngươi đã kêu ta chạy đi, còn hối thúc ta bỏ mặc ngươi mà chạy cộng thêm những vết đao ngang dọc trên cơ thể người là ta đã biết ngươi chẳng phải gặp hung thú quái quỷ gì. Đó là còn chưa kể đến mỗi khi nói dối, ngươi có cái thói quen dùng tay phải vuốt mũi, tưởng ta không biết sao. Nói, nói thật cho ta, rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi đang che giấu cái gì? Ngươi bị truy sát có phải hay không?”
“Ách. Đúng là khó có thể qua mắt được Phong huynh.” – Mai Nhất Thiên thở dài.
“Vào việc chính.” – Từ Phong khẽ gắt.
“Sáng nay Linh muội đi ra ngoài, đến trưa còn chưa trở về. Ngay lúc ta đang nóng ruột thì ta lại nhận được một phong thư bảo rằng ta phải một thân một mình đến bờ hồ phía tây nam nếu không thì bọn chúng sẽ giết Linh muội.” – Mai Nhất Thiên bắt đầu kể.
“Được rồi, dừng. Ta đã hiểu. Đơn giản là bọn chúng biết được đường đi nước đi của ngươi và Linh muội. Nói trắng ra là Linh muội chỉ là ham chơi chưa về hoặc bị người bạn hữu nào đó cố ý giữ lại thêm một thời gian, Linh muội không sao, ngươi không phải bảo luôn có ngươi âm thầm bảo vệ các ngươi sao? Ngươi không chịu suy nghĩ kĩ, nghĩ lại xem, Linh muội chưa bao giờ ra khỏi trấn một mình, trừ lúc chúng ta dẫn muội ấy đi, đó là vì muội ấy rất nhút nhát, người khác rủ rê muội ấy sẽ không đi. Nghĩ tiếp một chút, Linh muội còn ở trong trấn, nếu có người dám động thủ, thì Mai gia ngươi đã biết từ lâu. Mẹ nó, bọn chúng rõ ràng cực kỳ xảo quyệt khi lợi dụng lỗ hổng thời gian đó, bọn chúng càng triệt để khai thác sự nóng tính, cũng như tình cảm của người anh trai cao cả luôn che chở cho muội muội mọi lúc, mọi nơi, mọi trường hợp của ngươi. Giờ thì hiểu chưa? Thế những người âm thầm bảo vệ ngươi đâu?”
“Không rõ. Có thể đã bị dẫn đi cả rồi.” – Mai Nhất Thiên ngập ngừng đáp.
“Có bao nhiêu người truy sát ngươi?” – Từ Phong hỏi.
“Một người.” – Mai Nhất Thiên xấu hổ đáp.
“Một người?” – Từ Phong giật mình.
“Phải, chỉ một người, võ công của hắn cực kỳ cao cường, may mà lúc gần tới địa điểm hẹn ta cảm thấy có điều gì không đúng nên bỏ chạy từ đầu. Nếu không thì giờ đã thành xác chết.”
Mai Nhất Thiên thở một hơi, rồi nói tiếp:
“Được rồi, điều gì cần biết thì ngươi đã biết. Nhanh chạy đi. Ta cũng phải chạy đây.”
“Mẹ nó. Chúng ta cùng chạy.” - Từ Phong mắng nhỏ.
“Ngươi bị ngu à? Ta nói vậy còn không hiểu sao? Chỉ một người mà dám đuổi giết người kế thừa Mai gia, ngươi phải hiểu, có mười người chúng ta cũng không đủ cho hắn nhét răng. Đừng nhiều lời, chạy mau.”
“Câm miệng. Chúng ta không phải là bằng hữu, không phải là tri kỉ hay sao? Có chết thì cùng chết, ngươi sợ cái gì?”
“Im đi đồ đần. Đây là việc của Mai gia, ta không muốn kéo ngươi chôn cùng. Vì ngươi là tri kỉ của ta, ta càng không muốn ngươi chết oan uổng. Không phải ngươi còn phải trả thù sao? Huynh đệ, sau khi ta chết, ngươi lại có thêm mối thù rồi, chúc mừng.” – Mai Nhất Thiên chắp tay nói, rồi hắn nhanh chóng lướt đi.
Từ Phong ngẩng người đứng đó. Hắn nhớ về cha mẹ, hắn nhớ về sư phụ. Tất cả bi kịch đều vì hắn vô lực đứng nhìn.
“Tri kỉ sao?” – Hắn thì thầm.
Nơi đào nguyên này mang cho hắn một khởi đầu mới, nơi đào nguyên này mang cho hắn thêm một sức sống mới. Hắn có thể nào quên từng lời nói cười, hắn có thể nào quên những ngày say mèm.
Không, hắn không thể để bi kịch tiếp tục phát sinh.
“Không!” – Hắn gầm thét trong lòng.
“Xoẹt.” – Hắn mở hết tốc độ, phi thân đuổi theo Mai Nhất Thiên.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã đuổi kịp.
“Ngươi còn theo ta làm gì? Muốn chết à? Mẹ nó. Ngươi bị đần à?” – Mai Nhất Thiên quay đầu lại mắng.
Đột nhiên thân hình Từ Phong trở nên mờ nhạt. Từ Phong phút chốc biến mất khỏi tầm mắt của Mai Nhất Thiên.
“Hả?” – Mai Nhất Thiên kinh ngạc.
“Bộp.”
Nhẹ nhàng đánh ngất Mai Nhất Thiên, Từ Phong ôm hắn phi thân tới một lùm cây cành lá xum xuê(2).
“Ngươi đã coi ta như tri kỉ, ta cũng không thể phụ ngươi. Xin lỗi. Dù sao khinh công của ta cũng cao hơn ngươi, tỉ lệ sống sót của ta cũng cao hơn.” – Từ Phong thấp giọng tự nói.
Hắn lột hết đồ của Mai Nhất Thiên và cởi đồ của bản thân ra. Sau đó hắn mặc đồ của Mai Nhất Thiên vào, dùng đồ của mình che lên thân thể Mai Nhất Thiên. Rồi đưa Mai Nhất Thiên vào giấu thật sâu bên trong lùm cây.
“Hừ, tiểu bối, ngươi chạy không thoát.” – Đằng sau vang lên một giọng nói già nua.
Từ Phong vẫn bình tĩnh đứng ở nơi đó, hắn cẩn thận xóa từng dấu vết nhỏ nhất. Sau khi xử lý xong, hắn lấy bùn xoa lên đầy mặt, rồi phi thân bỏ chạy.
…
“Phốc… Phốc… Phốc…”
Từng dấu chân cách nhau gần một thước in trên mặt đất. Từ Phong dùng hết khả năng mở một đường chạy trốn, hắn liên tục dùng hai bàn chân đạp trên mặt đất mượn lực lao đi.
Đã bao lâu rồi? Hắn cũng chẳng rõ. Hắn đang chạy đi đâu? Hắn cũng chẳng biết. Hắn chỉ biết kẻ đuổi theo sau cực kỳ khủng khiếp, nếu không cắm đầu chạy tiếp thì chỉ có chết.
“Xoạt.”
Bỗng dưng hắn dừng lại.
Trước mặt hắn là vực sâu không thấy đáy, hắn đang đứng ở trên vách núi chơi vơi.
Đau khổ cười nhạt một tiếng, hắn thất vọng thở dài, trong đầu thì không ngừng suy tính.
Phút chốc sau, kẻ truy sát cũng đã đuổi tới.
Đó là một lão nhân với khuôn mặt đầy vết sẹo, hai tay khô gầy như hai que củi. Bàn tay phải thì đang cầm một thanh đao chừng bốn tấc.
Lão già ấy lạnh lẽo chế giễu:
“Chạy, chạy nữa đi.”
“Hừ, đại công tử Mai gia cũng thật khá. Ngươi có thể chạy trốn khỏi sự truy đuổi của ta trong một thời gian dài như vậy thì cả đời này ngươi cũng không sống uổng phí.”
Từ Phong không có đáp lại. Hắn dùng tay phải rút ra thanh kiếm hoen rỉ ở sau lưng. Cẩn thận nhìn về lão già đối diện, hắn càng nắm chặt thanh kiếm.
Trong lòng tràn ngập sợ hãi, trái tim đập mạnh liên hồi, máu trong cơ thể hắn cấp tốc lưu thông, gân xanh khắp cơ thể cũng dần nổi lên.
Một phần nội lực từ đan điền như dòng nước lũ tràn về khắp mọi tế bào trong cơ thể. Các tế bào hoan hô nhảy nhót, chúng vui sướng ngâm nhẹ, chúng kích thích các nơ-tron thần kinh trở nên hưng phấn. Từ Phong tràn ngập chiến ý.
“Tùng… Tùng… Tùng…”
Cả cơ thể hắn như một binh đoàn hùng mạnh, các tế bào thì ngâm xướng trống trận. Trống giục liên hồi đốt cháy lên những bài ca bất hủ.
Đồng thời những âm thanh như rang đậu vang lên mọi nơi trên cơ thể hắn, chiến ý của hắn càng lúc càng được kéo lên cao nhất. Khi đã đến đỉnh điểm, hắn lao nhanh về phía đối thủ.
Tiên hạ thủ vi cường.
Nội lực trong đan điền xoay tròn tràn về tay cầm kiếm rồi nhanh chóng tràn ra bao quanh thân kiếm. Chỉ trong chớp mắt, thanh kiếm hoen rỉ được phủ thêm một lớp hào quang.
“Nội lực tự xuất? Có chút thủ đoạn nhưng còn chưa đủ.” – Lão già sát thủ châm chọc.
“Lão già tự phụ. Đón lấy chiêu này của ta. Cuồng Phong Chấn Địa.”
Từ Phong lao thẳng tới nhưng liên miên ánh kiếm xoay tròn, chúng hóa thành một cơn lốc ánh kiếm bao bọc xung quanh Từ Phong.
Mũi kiếm trực chỉ, nhưng cuồng phong ánh kiếm thét gào. Xung quanh cơn cuồng phong ánh kiếm ấy, tất cả mọi thứ đều bị cắt nát, ngay cả mặt đất cũng bị gọt thành một hình tròn phẳng.
Cuồng phong ánh kiếm không ngừng xoay tròn, mũi kiếm càng ngày càng trở nên sáng rực. Ầm một tiếng, cơn cuồng phong ánh kiếm đang bao bọc Từ Phong lao ra khỏi cơ thể hắn, vọt thẳng tới vị trí lão già sát thủ. Còn Từ Phong thì rút lui mà không chần chừ.
“Hừ, chỉ được cái màu mè.” – Lão già sát thủ hừ lạnh.
Sau khi xuất ra chiêu mạnh nhất, Từ Phong dùng kiếm chống đỡ thân người, không ngừng thở dốc.
Phía bên kia, lão già sát thủ giương ra một tay, nhẹ nhàng nắm lại, những tia sáng hội tụ tại bàn tay ấy khiến cho cả không quan xung quanh bỗng nhiên tối đen.
Tên sát thủ nhẹ nhàng đấm tới.
“Ầm…”
“Đùng… Đùng… Đùng…”
Cơn cuồng phong ánh kiếm bỗng chốc vỡ nát, tan ra thành những mảnh vụn nhỏ rồi biến mất giữa không trung.
Từ Phong dường như quên hết tất cả, hắn hoảng hốt nhìn khung cảnh này. Rất rõ ràng, chênh lệch quá xa.
“Đùng.”
Nắm đấm của lão già sát thủ mang theo hung uy tiếp tục lao tới đụng thẳng vào ngực Từ Phong.
“Răng rắc… Răng rắc… Răng rắc…”
Nhận trọn cú đấm, không biết bao nhiêu âm thanh vỡ vụn vang lên trong cơ thể Từ Phong.
Và hắn vốn đang đứng ở đỉnh núi lại như con diều đứt dây bay thẳng ra ngoài và rớt xuống vực sâu không thấy đáy bên dưới.
Hết quyển 1. Chương này > 3000 chữ. Từ chương 18, số chữ mỗi chương đều >3000.
Khi những tia sáng mặt trời đầu tiên bắt đầu ló dạng, từng tiếng gà gáy vang vọng báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.
Những cơn gió lả lướt mọi nơi, luồn qua những bụi hoa đầu ngõ, mang đến vẻ tươi mới và cả làn khí lạnh của buổi ban mai.
Tất cả cư dân trong vùng bắt đầu lục tục(1) thức giấc và bắt tay vào công việc của mình. Ngay cả những đứa trẻ cũng không ngoại lệ, chúng cũng phải rời đi chiếc giường ấm áp để bắt đầu phụ giúp gia đình.
Dần dần, những ánh nắng rạng rỡ cũng chiếu sáng cả vùng thôn quê này, lan tỏa từng chuỗi quang điểm tươi đẹp khắp mặt đất bằng phẳng.
Trên con đường phía đông ngôi làng nhỏ, bên dòng suối xanh mát, dưới ánh nắng ban mai dịu dàng, một đứa bé gái cột tóc đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh, quần áo mộc mạc vừa nhảy lò cò(2), vừa cất giọng hát trong trẻo đầy yêu đời.
“Trời xanh xanh, nước xanh xanh, đám mây cũng xanh xanh… La la la… Trời xanh xanh, nước xanh xanh, Tiểu Đóa cũng xanh xanh… Là lá la…”
“Trời xanh xanh, nước xanh xanh, Tiểu Đóa rong chơi và hát vang… La la la…”
“Là lá la… Tiểu Đóa thương mẹ nhất… La la la…”
“Đóa Đóa, chạy từ từ thôi con.”
Ở phía sau, một người phụ nữ có phần xinh đẹp, thân hình thon thả, khuôn mặt bảy phần giống đứa bé gái thốt lên. Khuôn mặt phụ nữ không có vẻ bầu bĩnh như bé gái, thay vào đó là gương mặt góc cạnh đã trải qua sự đời. Khuôn mặt người phụ nữ hoàn toàn không có vẻ tươi vui và yêu đời, thay vào đó là sự mệt mỏi và nét tang thương.
Nhìn bé gái, người ta chỉ cảm thấy đáng yêu và dễ mến. Còn nhìn người phụ nữ, gã đàn ông nào cũng khó cưỡng lại ý muốn tiến tới dang rộng vòng tay mà an ủi, vỗ về, bảo vệ.
“La la la… Tiểu Đóa luôn vâng lời… La la la… Tiểu Đóa sẽ chạy chậm lại… La la lá…”
“Tiểu Đóa chạy… Tiểu Đóa hát… La la la…”
Đứa bé vẫn tiếp tục đi tới, vẫn tiếp tục cất tiếng hát yêu đời. Người phụ nữ mỉm cười hạnh phúc bước theo sau.
Đột nhiên đứa bé khựng người lại, im lặng nhìn về mé(2) trái bên bờ suối đối diện. Sau đó hoảng sợ kêu lên:
“Mẹ, đằng kia có một đại thúc bị ngất kìa.”
Nghe đứa bé hốt hoảng, người phụ nữ giật mình nhìn sang.
Đằng đó, một người thiếu niên bê bết(3) máu, nằm bất động.
Thật lâu sau, nhìn người thiếu niên vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, người phụ nữ chạy thẳng tới chỗ đứa bé đang đứng. Nàng nhanh chóng bế đứa bé lên và bỏ chạy thẳng về phía ngôi làng.
“Mẹ, sao chúng ta không cứu đại thúc. Mẹ… Nhanh quay lại.” – Đứa bé nghi hoặc nói.
“Đừng nhiều chuyện, chúng ta về thôi.” – Người phụ nữ cốc đầu đứa bé và nặng giọng.
“Ui cha.”
Bị cốc đầu, đứa bé đau đớn nhăn nhó. Rồi nó không cam lòng nói:
“Mẹ. Cứ bỏ mặc đại thúc như thế thì đại thúc bị dã thú ăn mất.”
“Đóa Đóa ngoan. Đại thúc ấy đã chết rồi.” – Người mẹ lo lắng đáp, âm thanh có chút sợ hãi. Đồng thời nàng không ngừng chạy thẳng về ngôi làng.
Chốc lát sau, họ về đến. Người phụ nữ buông đứa bé xuống, thở dốc không ngừng.
Cách một bức tường rào đơn sơ, ở ngôi nhà bên cạnh, một vị lão nhân đã hơn lục tuần đang nhấm nháp thưởng thức chén trà trước cửa nhà, đang thoải mái hưởng thụ ánh nắng ban mai, có phần ngạc nhiên quay sang nhìn. Hắn buông chén trà đang nhấm nháp, đặt xuống bàn, và cất giọng hỏi:
“Ơ, Tiểu Liên và Tiểu Đóa đã về? Sao hôm nay lại về sớm thế? Không tiếp tục đi chơi sao?”
Rồi lão nhân nhìn thấy người phụ nữ đang tựa vào tường nhà thở dốc, hắn kinh ngạc hỏi:
“Tiểu Liên, có phải có chuyện gì xảy ra hay không?”
“Không. Không có chuyện gì đâu Cương thúc, chỉ là Tiểu Đóa hơi mệt nên cháu đưa nó về sớm.” – Phùng Liên thấp thỏm trả lời.
Gương mặt thoáng trở nên âm trầm, như nghĩ tới việc gì tệ hại, vị lão nhân hướng về người phụ nữ, bước thẳng đến bức tường rào, nghiêm khắc nói:
“Tiểu Liên, cháu đã gọi ta là Cương thúc thì cũng không thể xem ta là người ngoài. Có chuyện gì cháu cứ nói ra, thúc thúc ta đây có dốc cái mạng già này cũng sẽ đòi lại công bằng cho cháu, cháu không cần phải giấu giếm mà nhận tủi nhục một mình.”
Người phụ nữ hoảng hốt bác bỏ:
“Không… Không phải đâu Cương thúc. Thật sự là không có chuyện gì đâu.”
Nhìn vẻ hoảng hốt của người phụ nữ, vị Cương thúc bỗng chấn động, hắn cảm thấy sự việc có lẽ đã rất nghiêm trọng. Trong lòng trở nên nặng nề, hắn nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ, giọng nói của hắn trở nên chua xót:
“Tiểu Liên, cháu không cần phải giấu, chúng ta đều đã biết cả rồi.”
“Không… Không phải như thúc nghĩ đâu.” - Người phụ nữ gấp gáp phủ nhận.
Dáng vẻ của Phùng Liên càng làm cho Ngũ Cương hoài nghi. U ám nghĩ tới việc đã xảy ra, lửa giận trong lòng hắn bộc phát. Nhưng với một kẻ già đời, hắn mỉm cười đầy vẻ cứng ngắc:
“Thật sự?”
“Thật sự.” – Người phụ nữ gật đầu xác nhận, thoáng chốc gương mặt nàng giãn ra, không còn vẻ miễn cưỡng như vừa rồi.
Lần này thì Ngũ Cương hoàn toàn khẳng định cái suy nghĩ của mình, chỉ thấy hắn đau lòng nói ra:
“Tiểu Liên, cháu việc gì phải khổ như vậy. Trưởng làng cũng đã nói rồi, nếu bọn chúng còn dám làm những chuyện xấu xa, đốn mạt, bỉ ổi với cháu thì cả cái làng này sẽ không tha cho chúng. Với cái lũ bất nhân ấy, chúng ta cần phải trừng trị, chúng nó dám làm thế với cháu mà cháu vẫn còn nhẫn nhịn và bao che hay sao? Cháu còn muốn chịu thêm tủi nhục đến khi nào? Cháu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Tiểu Đóa?”
Dừng lại một chút, vị lão nhân đã qua lục tuần này trở nên run rẩy, vành mắt có chút ướt át, hắn đau đớn gầm thét:
“Còn A Lam thì sao? A Lam đến nay vẫn chưa có tung tích, nhưng nếu nó trở về mà biết cháu gặp những chuyện bại hoại như thế này thì cháu sẽ ăn nói như thế nào? Chúng ta những lão già này cũng biết ăn nói như thế nào? A a, nó chắc chắn chỉ vào mặt chúng ta mà phỉ nhổ. Nó vì bảo vệ quốc gia, vì bảo vệ mảnh đất yên bình này mà không màng khó khăn, gian khổ tham gia tòng quân. Nó vì bảo vệ quốc gia, vì bảo vệ cả cái làng này, vì bảo vệ những lão già sắp chết như chúng ta mà không màng nguy hiểm, không màng sống chết chém giết với quân thù.”
Nói đến đây cả người vị lão nhân run lên kịch liệt, hắn cất tiếng cười thảm:
“Ha ha… A Lam nó còn quá trẻ, nó vừa cưới được một người vợ xinh đẹp, nó chỉ vừa kết hôn, nó vẫn còn những ước mơ phía trước, thậm chí nó còn chưa kịp nhìn thấy đứa con nó chào đời… nhưng vì cái làng này nó ngậm ngùi bước đi. Ngày nó chào tạm biệt chúng ta, nhìn thấy cái nụ cười hiền lành nó vẫn treo trên khóe môi mỗi ngày, nhìn nó dứt khoát bước đi mà không có lấy một lần ngoảnh mặt nhìn lại là lòng ta đau như dao cắt. Tuy nó giấu kín nhưng chúng ta có thể nào không hiểu được? Chúng ta có thể nào không biết trong lòng nó là cỡ nào đau đớn, là cỡ nào sầu thảm.”
Càng nhớ tới, cảm xúc càng mãnh liệt, vị lão nhân nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
“A ha ha ha… A Lam nó là anh hùng, còn chúng ta là sỉ nhục. Nó vì chúng ta mà trả giá thật nhiều, còn chúng ta đây? Chúng ta ngay cả gia đình của nó cũng không thể bảo vệ. Vợ nó bị chà đạp một quãng thời gian dài mà chúng ta còn không hay biết. Giờ đây, sau khi đã biết, nhưng vợ con nó lại tiếp tục bị ức hiếp, chúng ta có thể nào tha thứ cho mình? Ngươi nói đi Tiểu Liên. Trong lòng chúng ta liệu có thể yên ổn, chúng ta đám người già liệu có thể an lành mà sống tiếp?”
Càng nói vị lão nhân càng cao giọng, đến cuối cùng, nỗi phẫn nộ nhưng làn sóng cuộn trào đánh đổ tất cả ràng buộc, hắn thét to với giọng khàn khàn của tuổi già:
“Trớ trêu thay, chúng ta là sỉ nhục. Hổ thẹn thay, chúng ta là những kẻ vô ơn. Đau đớn thay, chúng ta là những người bất nghĩa. Nhục nhã thay, chúng ta là những kẻ nên chết nghìn lần vạn lần."
Nói đến đó, như mất hết sức lực, hắn ngồi bệt xuống đất, bi thương lắc đầu.
“Ha ha ha… Xót xa thay cái thế sự này. A Lam nó không nên đi. A Lam nó càng không nên vì đám người già khốn khiếp chúng ta mà trả giá như thế. Không đáng, thật không đáng mà.”
“A Lam. Thúc thúc có lỗi với ngươi.”
Nói xong, nước mắt không kiềm hãm được tuôn rơi, hắn gào khóc như một đứa trẻ.
Khi nghe vị lão nhân thét lớn, những người vẫn còn ở trong ngôi làng, trừ những người phải làm việc bên ngoài đều nghe thấy, họ kéo nhau chạy tới. Đến khi nghe hắn nói ra những lời từ tận tim gan(5), rồi thấy hắn gào khóc. Mọi người như cũng đã hiểu ra điều gì, trái tim cũng thật sâu rung động, nhiều người cũng bắt đầu rơi lệ, cũng có người quay mặt đi nơi khác che giấu khuôn mặt đầy nước mắt của mình.
Phùng Liên thảng thốt(6), chính nàng cũng không biết mọi người đã dành tình cảm cho chồng nàng, cho cái gia đình nhỏ bé của nàng nhiều như vậy. Nàng và Tiểu Đóa cũng không tự chủ được khóc thút thít(6).
Một lát sau, trong đám đông, vị trưởng làng da dẻ nhăn nheo, đầu tóc bạc đã rụng mất một phần lớn, vốn đang chống gậy, hắn bỗng nhiên đứng thẳng sống lưng. Với gương mặt đỏ bừng đầy giận dữ, hắn giơ thẳng cây gậy lên, lớn tiếng gào thét làm mọi người sực tỉnh:
“Đi. Chúng ta không thể làm ngơ. Hôm nay ta phải giết chúng. Hôm nay dù bỏ đi cái mạng già này ta cũng phải lấy mạng chó của cái lũ chó má kia. Có chết chúng ta cũng phải cho A Lam một cái công đạo.”
Lời nói của hắn như bệnh dịch nhanh chóng thấm sâu vào trái tim mỗi người xung quanh. Bọn họ lập tức hưởng ứng.
“Chết tiệt. Hôm nay nhất định phải giết chúng.”
“Giết chúng. Phải giết chúng.”
“Nhanh đi cầm gậy, nhanh đi tìm chúng.”
“Giết. Giết lũ bại hoại.”
Dòng người như cơn lũ ầm ầm dậy sóng. Kẻ vác gậy, kẻ cầm cuốc, kẻ nắm xẻng, kẻ tiện tay cầm viên đá, kẻ hung hãn cầm dao… Sau khi tản ra tìm vũ khí, họ bắt đầu tập kết tại trước cổng thôn để chuẩn bị cho một cuộc đồ sát.
Phùng Liên vội vàng chạy tới đám đông mọi người. Nàng thét lên:
“Hiểu lầm, mọi người hiểu lầm rồi.”
Mọi người có vài phần ngạc nhiên nhìn về phía nàng, có nhiều người nghi ngờ hỏi lại.
“Tiểu Liên a, ngươi không phải sợ. Hôm nay các thím, các thúc sẽ giết hết lũ bại hoại kia.”
“Đúng vậy Tiểu Liên. Không có gì đâu, ngươi dẫn Tiểu Đóa về nhà đi thôi.”
“Tiểu Liên, dẫn Tiểu Đóa về nhà đi.”
“Đi. Chúng ta đi tìm bọn chúng.”
Hết cách, Phùng Liên chỉ đành gào lên:
“Không phải như mọi người nghĩ. Lúc sáng cháu với Tiểu Đóa ra bờ suối thì gặp phải một xác chết nên mới vội vã chạy về.”
Đám đông lập tức “ồ” lên. Nhưng vẫn còn nhiều người không tin tưởng lắm.
“Tiểu Liên, cháu nói thật sự?”
“Tiểu Liên, đừng có lừa chúng ta đấy.”
Vị trưởng làng lúc này mới quát:
“Được rồi. Yên lặng, yên lặng nào.”
Đợi đám đông im lặng, trưởng làng tiếp tục nói:
“Tiểu Liên, ngươi nói thật sự? Có xác chết trôi về làng ta?”
“Vâng, cháu nói thật. Nếu mọi người không tin, cháu sẽ dẫn mọi người qua đó.”
“Được. Vậy cháu dẫn đường đi.”
Và thế là dòng người ầm ầm theo chân Phùng Liên tiến về con suối.
Nhìn thấy thân hình một người thanh niên đầy máu nằm ngất ở bên kia, sống chết không rõ, không ai dám tiến qua di động cái xác. Họ thì thầm to nhỏ với nhau.
“Nhìn kìa, thật có một xác chết?”
“Ta xem không hẳn hắn đã chết. Có thể hắn chỉ bị thương nặng thôi.”
“Hừ, máu me đầy ra như thế không chết mới lạ.”
“Ngươi nói cũng đúng. Nhưng mà phải qua thì mới xác định được. Vậy ai sẽ qua đó xác nhận.”
Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, vẫn không ai nhúc nhích. Lúc này, vị trưởng làng chống cây gậy khập khiễng tiến tới trước bờ suối, quay lại đối diện với mọi người, và nói:
“Ai tình nguyện qua đó xác nhận xem chàng thanh niên đó còn sống hay đã chết? Nếu hắn còn sống, chúng ta có thể cứu giúp, còn nếu hắn đã chết, chúng ta có thể chôn cất.”
Lời vị trưởng làng vừa dứt, phía dưới đám đông lập tức có người phản đối:
“Trưởng làng, không ổn đâu. Ta thấy hắn thân phận không rõ, tốt nhất là vẫn không nên dây vào, để hắn tự sinh tự diệt.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Lão Thái nói rất đúng, để hắn tự sinh tự diệt. Chúng ta nên đi về thôi.”
Biết sao được, cái tâm lý sợ gặp phải phiền toái, sợ bị liên lụy nó ăn sâu vào bên trong những con người khốn khó nơi đây. Cho dù biết rằng cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, nhưng họ không thể, họ thật sự không thể. Cứu một người không rõ lai lịch, cứu một kẻ bị người ta đánh trọng thương sắp chết, đến khi kẻ thù của hắn tới thì ai đi ra nhận lấy cơn phẫn nộ của những kẻ đó. Tình huống xấu nhất là khi cái kẻ được cứu là trọng tội của triều đình, hoặc chỉ đơn giản là kẻ đó chọc tới những tên “tai to mặt lớn”, nếu họ cứu để rồi phía bên kia biết, thì không chỉ họ, ngay cả gia đình họ, và cả cái ngôi làng này đều không tránh khỏi tai kiếp này.
Họ cũng muốn làm người tốt, họ cũng muốn cứu người, họ cũng có lương tâm, nhưng vì mạng sống của mình, vì gia đình, họ không thể. Trong thâm tâm(1), để che giấu đi sự ăn năn, để che giấu đi lương tâm của mình, họ tự nhủ rằng họ làm vậy là đúng, họ làm vậy vì không muốn mọi người trong cái làng này bị liên lụy.
Vị trưởng làng cũng thở dài một hơi. Hắn nhìn về hướng người thanh niên một chút, rồi cũng áy náy cùng những người khác quay đầu bước về phương xa.
Tiểu Đóa không hiểu vì sao mọi người lại làm thế. Nó lớn tiếng nói:
“Các vị gia gia, các thúc thúc… tại sao mọi người không cứu đại thúc bên kia?”
Bị đánh trúng chỗ đau, bị đánh trúng lương tâm, mọi người đột nhiên dừng bước. Nhưng chỉ trong chốc lát, có người gắt lên.
“Nhỏ thì biết cái gì. Quay về mà lo học đi.”
“Tiểu Liên, về sau dạy dỗ Tiểu Đóa cho cẩn thận.”
“Thật chẳng ra làm sao, xúi quẩy.”
Tiểu Đóa mở to cái miệng nhỏ nhắn, nó thật sự bị sốc. Nó đang định nói cái gì, nhưng rồi lại lắp bắp không thành tiếng. Phùng Liên nhìn nó, nàng có chút sầu lo, dù sao Tiểu Đóa cũng chỉ là một đứa bé ngây thơ, chuyện hôm nay không biết sẽ tạo thành đả kích như thế nào với nó. Có thể sau này nó sẽ thấu hiểu, cũng có thể sau này nó sẽ trở nên lạnh lùng giống như mọi người ở cái làng này.
…
“Đại thúc, Tiểu Đóa không thể giúp gì được cho ngươi. Chỉ có chút cháo này, đại thúc nhanh khỏe lại nha.”
Bên bờ suối, một đứa bé năm tuổi cầm trong tay một chén cháo, nó nhẹ nhàng đút từng thìa một vào miệng người thanh niên đầy máu nằm ở đây.
Tiểu Đóa nó rất lương thiện và ngây thơ, vì thế nó liền lén lút trốn sang đây. Không chỉ thế, liền phần thức ăn của mình nó cũng chia sẻ một nửa cho người thanh niên đang bị thương. Nó cũng thường trút nước vào miệng hắn qua một chiếc lá sen.
Tiểu Đóa tuổi còn rất nhỏ, nhìn thấy thức ăn và nước uống không có bao nhiêu phần đi vào miệng hắn, mà lại trào ra lượng lớn, nó cũng rất lo lắng khi không xác định được hắn có ăn uống được chút gì không. Nhưng vì tim hắn vẫn còn đập, nó vẫn tiếp tục không ngừng việc đút thức ăn và nước uống cho hắn.
Hôm nay đã tám ngày trôi qua từ lúc nó bắt đầu làm thế. Nhìn “vị đại thúc” khuôn mặt đã trở nên hồng hào hơn những ngày trước, nhìn những vết máu cũng dần biến mất, nó nhận ra tình hình của “vị đại thúc” đã trở nên tốt hơn. Nó vui sướng cất tiếng hát:
“La la la… Tiểu Đóa làm việc tốt… Là la la..”
“Đóa Đóa tốt bụng nhất… La la la…”
Đang hát nó bỗng nhớ lại khuôn mặt những người đã từng mắng nó. Nó giơ nắm đấm nhỏ, hừ hừ ra tiếng:
“Hừ hừ, mọi người đều không tốt, chỉ có Tiểu Đóa là người tốt. Tiểu Đóa tốt bụng nhất.”
…
Từ Phong mệt mỏi rã rời, hắn cố gắng mở mắt.
Đôi mắt đã lâu không nhìn thấy ánh sáng, bây giờ lại đột nhiên mở mắt, ánh mặt trời chói chang chiếu tới làm mắt hắn có chút đau nhức, trước mặt của hắn bỗng nhiên trắng xóa.
“A.” – Hắn hét thảm.
Tiếng thét của hắn làm Tiểu Đóa ở bên cạnh giật mình, nó sợ hãi co rụt cái cổ lại, rồi nhanh chóng chạy biến đi.
Một lát sau nó lại trở về. Nó nhẹ nhàng rón rén bước lại gần Từ Phong.
“Hình như cũng chẳng có thay đổi gì.” – Nó lầm bà lầm bầm(2).
Với thính giác nhạy cảm của người luyện võ từ nhỏ, Từ Phong biết nó đang nói gì, hắn mỉm cười và bắt chuyện.
“Ú ớ… Ú… Ớ…”
Hắn mở miệng nói, nhưng lại âm thanh phát ra lại là tiếng ú ớ. Hắn ngẩng ra. Hắn lại tiếp tục nói:
“Ú ớ… Ú… Ú… Ớ… Ú…”
Hắn đánh cái giật mình. Sao lại thế này? Hắn tự hỏi.
“A, đại thúc, ngươi đã khỏe. Đại thúc có nói chuyện được không?” – Thấy hắn ú ớ, Tiểu Đóa hỏi.
“Ú… Ớ… Ú…”
“À, đại thúc, ngươi bị câm? Xin lỗi, là Tiểu Đóa không hiểu chuyện.”
Bị câm? Bị đứa trẻ nhắc, Từ Phong ngẩn ngơ. Phút chốc, kí ức tràn về. Hắn nhớ lại tất cả. Hắn bị tên sát thủ đánh rớt xuống vực sâu, may mắn còn sống sót, nhưng kinh mạch dường như bị tắc nghẽn.
Dù sao còn sống cũng là may mắn lắm rồi. Hắn nhủ thầm. Hắn cố gắng dùng đôi tay bủn rủn(3) chống đỡ thân hình ngồi dậy. Nhưng đáng tiếc, hắn làm cái lật nhào.
Tiểu Đóa ở bên cạnh hoảng sợ thốt lên:
“A đại thúc, ngươi vừa mới khỏi đấy. Đừng chết nha.”
Vốn đang khổ sở vì cái thân thể hiện tại, Từ Phong cũng không nén được mỉm cười. Thật là một đứa bé dễ thương.
…
Một cô bé ngày qua ngày lại mang thức ăn và nước uống cho một kẻ không có sức lực. Ngày qua ngày lại chạy tới tâm sự, trò chuyện những chuyện lặt vặt ở ngôi làng. Tuy rằng chỉ có vài câu chuyện mà nó cứ lặp đi lặp lại, nhưng Từ Phong cũng đã cảm thấy rất vui.
Nghe nó nói, hắn biết rõ, nó là người cứu hắn, chính xác hơn là nó lén lút cứu hắn sau lưng “những người xấu” trong ngôi làng. Hắn cũng muốn nhanh chóng khỏe mạnh rồi báo đáp lại ân tình của nó. Nhưng đáng tiếc, hắn đã trở thành một kẻ yếu ớt vô dụng, đan điền của hắn cũng bị lão già sát thủ chấn nát. Từ nay về sau, nếu không gặp được Linh dược chữa thương, cả đời này hắn đừng mong bước đi tiếp trên con đường võ đạo, càng đừng nói đến việc báo thù.
Hôm nay cũng như bao ngày, hắn chìm trong sự suy tư của bản thân. Hắn có chút nhụt chí, hắn hoàn toàn không cam lòng chấp nhận sự thật này.
Tiểu Đóa vẫn ngồi bên trái hắn, vẫn liên tục nói chuyện không ngừng mà chẳng quan tâm đến hắn – người ở bên cạnh nó, có hiểu hay là không, có muốn nghe hay là không. Dường như nó thiếu sự quan tâm, chăm sóc, hay nó sợ điều gì đó, nên nó chưa bao giờ dám thổ lộ với ai nhiều như bây giờ.
Thời gian dần qua, mặt trời càng lên cao hơn, ánh nắng chiếu xuống càng trở nên nóng rang và chói chang.
Vẫn đang ngồi nghe Tiểu Đóa hát, Từ Phong bỗng nhiên đứng dậy, bước tập tễnh tới chắn phía trước Tiểu Đóa.
Bị cử động của Từ Phong làm cho giật mình, Tiểu Đóa bị hù không nhẹ. Rồi qua vài cái hô hấp, khi không cảm thấy “vị đại thúc” làm gì bất thường, nó nghi hoặc hỏi:
“Đại thúc, có chuyện gì sao?”
Sau đó, nó tò mò nhoài đầu ra quan sát phương hướng mà vị đại thúc bị câm này đang nhìn.
Trên con đường làng quen thuộc, hai gã lính tráng đang bước nhanh về nơi này. Một tên thấp giọng mắng:
“Mẹ kiếp, lại bị bắt đi làm việc nặng nhọc.”
“Mày chán sống rồi hả? Người khác nghe thấy rồi nói lại cho trưởng quan là mày chết chắc.” – Tên còn lại nhỏ giọng nhắc nhở.
“Mẹ nó, đi về phía này làm gì có thằng nào nữa, sợ cái đếch.” – Tên kia bỗng nhiên cao giọng.
“Lạy cậu, be bé cái mồm thôi. Còn nếu mày muốn chết thì cứ đi chết một mình, đừng để tao bị liên lụy.”
“Sợ? Mày sợ? Ha ha…”
“Mẹ mày, mày không sợ à?”
“Tất nhiên là sợ rồi. Tao sợ nên tao chỉ dám chọn nơi vắng vẻ, ít người mà thả ra cục tức.”
“Cái lý luận chó má gì thế. Lần sau có muốn thả cực tức thì lựa lúc có mình mày ấy. Thằng bệnh.”
“Rồi, nhất mày rồi. Có mồi kìa, lo làm việc đi.”
Tên mở đầu cuộc nói chuyện vô vị vừa rồi dùng tay trái chỉ về phía Từ Phong và Tiểu Đóa. Rồi hắn tiếp tục nói:
“Nhìn thấy chưa? Trai tráng đấy, lần này thì lập công rồi nhé.”
Hai mắt của tên nào tên nấy như phát sáng, chúng nhìn Từ Phong không chớp mắt, thiếu chút thì nước bọt cũng trào ra từ cuống họng.
Nhấc cái thân thể còn chưa bình phục, Từ Phong gian nan bước đi về hướng ngôi làng. Bên trái hắn là cô bé Tiểu Đóa thơ ngây. Còn phía đằng sau, không nhìn cũng biết là hai tên lính mặt hằm hằm đầy tức giận.
“Mẹ kiếp, tưởng là trai tráng, hóa ra là một con bệnh.” – Nhìn Từ Phong khó khăn tiến từng bước, một tên lính giận dữ.
“Tao còn tưởng lập được đại công, ai ngờ xui thế chứ. Hừ.” – Tên còn lại xụ mặt hừ lạnh.
“Dẹp đi, coi như là có bắt được người, khỏi mất công phải đi lùng sục nơi khác, được về nhanh thì được nghỉ sớm.” – Tên kia nói.
“Cũng tốt.” – Tên còn lại lên tiếng đồng ý. Sau đó hắn nhổ một bãi nước bọt xuống đường, và mở miệng nhạo báng:
“May cho mày đấy thằng chó què. Hôm nay tâm tình của tao rất tốt, chứ không thì tao đã cho mày một đao, đưa tiễn mày về Tây Thiên mà độ kiếp. Sống cuộc đời phế nhân như mày thì nên chết sớm mới tốt.”
Từ Phong cảm thấy mọi việc trở nên trầm trọng. Vì sao binh lính Thiên triều lại bắt bớ dân đen? Nhất là người bắt lại là quân lính đầy mùi máu tanh như thế này. Phải chăng ngôi làng này tạo phản? Hay là có người nào đó trong làng đắc tội vị quan to nào đó? Có phải người dân trong làng buôn bán đồ cấm? Hoặc là cái tổ chức sát thủ kia có mối liên hệ với ai đó trong quân đội Thiên triều, và để nhanh chóng tìm thấy xác của đại công tử Mai gia – thực chất là tìm hắn, để xác nhận xem hắn có phải thật sự đã chết? Đầu óc của hắn không ngừng suy nghĩ, không ngừng tự hỏi. Nhưng hắn vẫn không thể xác định chính xác là trường hợp nào.
Nếu ngôi làng này buôn bán đồ cấm, hoặc tạo phản, hắn chắc chắn sẽ bị xem là đồng phạm, và bị đưa đi chém đầu là điều hiển nhiên. Nếu đội quân này được tổ chức sát thủ “nhờ vả” tìm kiếm, hắn sẽ không bị chặt đầu đơn giản, mà sẽ chết càng thê thảm hơn. Trăm mối suy tư, nhưng đa phần, số phận của hắn toàn là bi kịch.
Hắn không ngừng nhắc nhở bản thân bình tĩnh để suy nghĩ cách thoát ra khỏi luồng phong ba sắp đến.
Khoảng cách giữa hắn và ngôi làng càng ngày càng gần, có nghĩa là hắn sắp phải đối mặt với một đội quân chính quy, mà trên hết là khi tới đó, hắn không còn cơ hội nào để trốn thoát.
Âm thầm suy nghĩ phương pháp giết chết hai tên lính kia rồi bỏ trốn trước khi đến ngôi làng, nhưng hắn lại bất lực khi phát hiện không hề có cách nào. Quân lính chính quy không phải lũ quan tham, họ phản ứng vô cùng nhanh, muốn giết họ phải trả giá tương ứng. Đừng nói chi đến việc hắn đi đứng còn khó khăn mà phải giết hai tên trước khi bọn chúng kịp phản ứng, trước khi có người trong bọn chúng la lên.
Mọi việc trở nên thật phức tạp.
Tấn công bất ngờ? Trong chớp mắt giết cả hai tên? Mẹ nó, với thân thể cùi bắp của hắn bây giờ thì muốn giết hai tên bằng cách tấn công bất ngờ thì chẳng khác gì đi tìm chết.
Ly gián? Dùng cái gì ly gián? Tiền bạc? Tiền bạc phải đủ nhiều mới được, tiếc là hắn còn chẳng có một đồng. Vị trí kho báu? Có lẽ còn được. Nhưng phải đưa bọn chúng nhìn tận mắt kho báu thì ly gián mới có thể phát huy tác dụng. Bọn chúng đâu phải ngu ngốc mà chỉ vừa nghe xong rồi suy nghĩ một chút, hoặc là chỉ vừa đến cái nơi “chôn kho báu” là chém giết lẫn nhau.
Xin đi vệ sinh, lợi dụng thời cơ nhanh chóng giết tên đi theo rồi bỏ chạy? Chó chết, có giết xong thì cũng chẳng chạy thoát nổi.
Khốn nạn thay, nếu hai tên đó là hai tên lính bình thường, hắn còn có thể dụ chúng đến gần, giở trò vờ vịt đánh lạc hướng rồi làm thịt cả hai tên. Nhưng đây là quân lính chính quy, đã nói rồi, bọn chúng đều trải qua sinh tử trên chiến trường, không chỉ phản ứng nhanh, bọn chúng còn có kinh nghiệm dày dặn.
Bỗng nhiên hắn nghĩ ra một cách. Hắn có thể giả vờ kêu chúng lại gần rồi đánh lạc hướng. Sau đó hắn ném Tiểu Đóa về phía một tên nhằm làm tinh thần tên đó rối loạn, trong khi đó hắn lập tức hạ gục một tên. Đến khi tên kia vừa mới bắt đầu tỉnh táo, hắn nhanh tay giết chết, thế là xong. Nhưng rồi hắn bác bỏ, Tiểu Đóa có ơn cứu mạng, cho dù hắn không trả ơn thì thôi đi, lại còn đưa nó vào chỗ chết vì mục đích của bản thân, như thế hắn khác gì rác rưởi, hắn khác gì vị sư huynh mà hắn muốn giết?
Không, hay là không ném Tiểu Đóa, mà thay bằng một viên đá hay một cành cây? Cũng không ổn lắm, viên đá hoặc cành cây quá nhỏ thì không có tác dụng vì hắn không có nội lực gia trì cho chúng. Còn nếu hắn nhặt vật to hơn một chút thì ngay lập tức sẽ làm hai tên đó chú ý và cảnh giác.
Nghĩ một chút, thêm một chút nữa. Đầu óc của hắn cấp tốc vận chuyển.
Đúng rồi, xin đi vệ sinh rồi nhanh chóng giết tên đi theo. Sau đó quay về đóng kịch, giở trò rồi giết tên còn lại? Không được. Có quá nhiều yếu tố có thể phá vỡ kế hoạch đó. Nếu bọn chúng bắt hắn giải quyết tâm sự tại mấy bụi rậm gần đây thì sao? Hai tên đó có thể đứng cùng nhau chứ chẳng tách ra. Cho dù tách ra thì làm sao có thể giết được tên kia mà không phát ra tiếng động nào? Họ là quân lính chính quy đấy, hắn lại là kẻ yếu hơn người thường. Cho dù chúng thật sự tách ra, hắn cũng giết được một tên thì khi quay về nên giải thích nghi hoặc của tên còn lại như thế nào? Đúng rồi, chúng đang làm nhiệm vụ, vì thế chỉ có thể lấy lý do bằng các tình huống đột xuất. Tên kia bị mãnh thú tấn công? Ngu ngốc. Tên kia bị quân địch phục kích giết chết trong nháy mắt? Đây đang là thời bình đấy, có phải thời chiến đâu. Cho dù là được đi nữa thì cái lý do vớ vẩn này có thể kích thích tên còn lại hét to thông báo cho mọi người trong làng, hoặc bỏ chạy thẳng về ngôi làng để cầu viện binh. Tên kia bị đau bụng, nên hắn đang giải quyết ở đâu đó? Nghe thì có lý nhưng chỉ là tạm ổn. Ai biết giữa hai tên đó là quan hệ thế nào. Nếu là bạn bè thân thiết, tên còn lại cất tiếng nói to để hỏi thăm tên kia mà không thấy đáp lại thì sao? Nếu bọn chúng chẳng ưa gì nhau, tên còn lại mở miệng chửi rủa mà không thấy đáp lại thì sao? Đâu chỉ thế, chỉ cần chúng to tiếng một chút là có người bên trong làng nghe rồi. Với cái thân tàn ma dại bây giờ, hắn không thể liều lĩnh đánh cược, dù sao chỉ có thể sống một lần, khi mà chưa tới đường cùng thì chẳng ai ngu ngốc mang cái mạng của mình đi đánh cược vào một ván cược mà tỉ lệ thắng của mình chẳng có bao nhiêu.
…
Khoảng cách thì càng ngày càng ngắn, mà phương pháp thì vẫn chưa nghĩ ra, vẫn chưa có cái phương pháp nào vẹn toàn. Chẳng lẽ Từ Phong hắn phải liều mạng một lần?
Không được, với cái tình trạng thân thể của hắn bây giờ, liều lĩnh không thấy con đường sống đâu, mà chỉ thấy Tử Thần đứng đón sẵn ở nơi cuối đường.
Hắn có chút xúc động muốn chửi má nó.
…
Lúc này, ở bên trong ngôi làng, hơn một nghìn tên lính áo giáp sáng lòa, đã rút ra vũ khí cầm sẵn trên tay. Một nghìn tên lính đang vây quanh hơn hai trăm người dân của ngôi làng.
Giữa trung tâm của vòng vây, phía đối diện với hai trăm người dân, tên đại đội trưởng dẫn đội đang nhàn nhã ngồi trên một chiếc ghế và thoải mái dựa lưng vào ghế mà dùng tay trái gõ nhịp.
“Cốc… Cốc… Cốc…”
Ở bên trái và phải, hai người huynh đệ từng vào sinh ra tử với hắn trên chiến trường thảnh thơi ngáp ngắn ngáp dài.
Hắn không ngừng liếc mắt nhìn về phía Phùng Liên đang đứng. Đôi mắt nóng bỏng đầy dục vọng trần trụi tuần tra lên xuống cả thân hình Phùng Liên. Hắn cũng rất biết điều, hắn không ngu ngốc nhìn thẳng không dời mắt, đơn giản là vì hắn không muốn làm dân làng tức giận, hắn không ngu gì dẫn phát xung đột giữa hai bên. Có ngu mà làm thế, dù gì hắn có nhiệm vụ trên người, nếu chết vài tên lính, hắn cũng không tiện ăn nói với quan trên.
Thỉnh thoảng giả vờ vô tình nhìn tới, hắn lại đánh giá và nuốt nước miếng ừng ực, hắn lẩm bẩm:
“Không ngờ ở nơi này cũng có một người phụ nữ ra dáng. Chậc chậc, thân hình cân đối thật: ngực với mông cũng to vừa phải. Nhất là khuôn mặt, tuy không phải mỹ nhân, nhưng có nét cuốn hút riêng. Chà chà, càng nhìn lại càng muốn ngay lập tức nhào tới âu yếm một phen. Ha ha… Ở một nơi thế này cũng có một người phụ nữ như thế, chuyến này tới đây không uổng phí. Cũng đã lâu rồi chưa thưởng thức thôn nữ, ha ha…”
Lời nói của hắn tuy nhỏ, nhưng tên đứng bên trái của hắn đã nghe thấy, tên đó ghé đầu vào, nhỏ giọng nói:
“Đại ca, lại có hàng à? Ở đâu? Là đứa nào trong bọn chúng? Đại ca “xài” xong thì nhớ cho đệ thưởng thức với nhé. Mà có cần lập tức động thủ không?”
Nói xong, tên này dùng ánh mắt bặm trợn nhìn thẳng về phía những người dân tìm kiếm thứ "hàng" mà hắn nhắc đến.
Tên đại đội trưởng tức giận trừng mắt:
“Tam đệ, ta tự có kế hoạch, đừng có nhìn loạn. Ta hưởng xong để ngươi là được.”
“Đại ca hứa đấy nhé, có nhị ca làm chứng.”
“Đại ca lúc nào lừa ngươi chưa?”
“Hì hì, đại ca là tốt nhất.”
“Được rồi, khỏi cần nịnh bợ.”
Sau khi trả lời tên huynh đệ, hắn đứng dậy, nhìn thẳng về đám dân làng.
“Trưởng làng đâu bước ra ngoài trả lời cho ta biết mọi người trong làng đã đầy đủ chưa? Có còn ai đang ở xung quanh làng không?”
“Bẩm đại nhân, chỉ có một đứa bé gái năm tuổi ham chơi chưa về và những người đi buôn bán ở các thị trấn, thành thị là không có mặt.” - Vị trưởng làng chống gậy khập khiễng bước ra, cung kính cúi người đáp.
“Tốt. Hiện nay tình hình biên giới phía Bắc không ổn định, có thể xảy ra chiến tranh nên bệ hạ phê chiếu cho phép quân đội tuyển lính từ trai tráng các thành, các trấn, các làng. Vì thế, hôm nay chúng ta đến đây. Vì quốc gia, tất cả trai tráng phải tham gia, kẻ nào chống đối lập tức tru di cả họ. Được rồi, đàn ông tuổi từ mười lăm đến bốn mươi bước sang bên trái, phụ nữ dưới ba mươi và trẻ em bước về bên phải, còn người già đứng yên.”
Có người nghi hoặc không rõ, nhưng không ai phản kháng, họ đều bắt đầu làm theo yêu cầu.
Phân chia đã xong, tên đại đội trưởng ra lệnh:
“Đội một, đội hai, đội ba, đội bốn, đội năm nghe lệnh. Các ngươi lập tức dẫn nhóm người trai tráng bên trái xuất phát về thành.”
“Tuân lệnh.”
Đợi đến lúc dòng người này khuất bóng, biến mất nơi chân trời, tên đại đội trưởng cười to:
“Ha ha ha… Được rồi, cuối cùng cũng xong. Tốt.”
Lần này, hắn không ngần ngại nhìn thẳng về phía Phùng Liên, hắn cũng chẳng che dấu dục vọng, hắn liếm mép rồi giơ tay phải chỉ về phía nàng, quát to ra lệnh: