Dịch: teaklee
Biên dịch & biên tập: QuanQuan
Nguồn: 4vn.eu
Nhìn vẻ mặt dễ dàng của Mã Lí Áo, hắn mỉm cười: “Mã Lí Áo ngươi đã buông tha cho việc tranh đoạt quyền lực này, ta xin được chúc mừng ngươi, nhân sinh chính là như vậy, ngươi càng không muốn cái gì thì nó lại càng rơi xuống tay của ngươi a!”
Nghe xong lời của hắn, Mã Lí Áo không khỏi kinh ngạc nhìn lại, hoàn toàn không rõ hắn đang nói cái gì. Nhìn vẻ kinh ngạc của Mã Lí Áo, hắn mỉm cười nói: “Ta đã quyết định, Huyễn Thạch thôn từ nay hủy bỏ chế độ thôn trưởng, sửa thành chủ chế, ta là thành chủ, còn ngươi và La Tạp là phó thành chủ. Thế nào? Vị trí này, ngươi có hài lòng không?”
Cái….này….
Nghe xong lời của hắn, Mã Lí Áo hoàn toàn sợ đến ngây người, phó thành chủ a! Vị trí này thậm chí có thể so với thôn trưởng cao cấp không biết là hơn mấy chục cấp, mấy trăm cấp. Nhưng là… Lấy tình hình Huyễn Thạch thôn bây giờ mà nói, cái này có thể sao?
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của hắn, Lí Dật mỉm cười: “Không cần hoài nghi cái gì, ngươi suy nghĩ một chút, do ta đến chủ trì đại cục, cùng bảo chứng cho sự yên ổn đoàn kết của nơi này, mà ngươi phụ trách phát triển kinh tế cùng La Tạp phụ trách trụ cột kiến thiết, đâychẳng lẽ không phải là một tổ hợp hoàn mỹ sao?”.
Nói đến hưng phấn, Lí Dật ngạo mạn đứng lên, kích động nói: “Chuyện gì cũng đều do người làm nên, chỉ cần chúng ta đều xuất toàn lực để làm, không có mục tiêu nào tuyệt đối không đạt được!”
Quay đầu lại, hắn nhìn thật sâu Mã Lí Áo, dũng cảm nói: “Nói thật ra, ta không sợ ngươi phản bội, lấy tài hoa của ngươi nếu như ngươi tự thân làm mà nói nhiều nhất cũng chỉ trở thành một tiểu địa chủ, nhưng nếu đi theo ta, ta sẽ cho ngươi cầm quyền cao chức lớn, trở thành một kẻ kiêu hùng phú giáp một phương, vô luận là quyền lợi hay kim tiền, cái này nếu chỉ do ngươi đơn độc hành động thì chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, sau đó mỉm cười tiếp: “Ngươi thử tử tế nghĩ lại mà xem, ngươi nguyện ý trở thành thôn trưởng của một cái thôn nhỏ chỉ có hai trăm hộ gia đình, hay là trở thành một phó thành chủ của một tòa thành nghìn vạn dân? Ngươi nguyện ý làm một gã tiểu địa chủ tài sản trăm vạn, hay là một người có triệu vạn tư sản trong thế giới phú hào? Quyền quyết định đều nằm trong tay ngươi.”
Hô…hô…hô….
Nghe xong lời của Lí Dật, hô hấp của Mã Lí Áo trở nên dồn dập, cái lựa chọn trước mắt, còn cần phải cân nhắc sao? Đây chẳng khác gì hỏi một tên nông dân, hắn có nguyện ý làm một hải thị phó thị trưởng hay là làm một thôn trưởng của một cái sơn thôn nghèo khổ? Sự khác biệt trong đó quả thật quá lớn đi, lớn đến mức không cần phải đắn đo suy nghĩ gì hết.
Làm!
Mã Lí Áo mạnh mẽ gầm lên một tiếng, hưng phấn nhìn Lí Dật nói: “Theo như ngươi nói, lấy một mình Mã Lí Áo ta nhiều lắm là trở thành một thôn trưởng, tốt hơn hết là theo ngươi, buông bỏ cái nhỏ truy cầu một thành tựu to lớn hơn nữa. Hôm nay…ta Mã Lí Áo tuyên thệ, đem cả đời ta thuần phục ngươi, phụ tá ngươi kiến tạo phương hướng của Huyễn Thạch thôn này!”
Tốt!
Chợt quát một tiếng, Lí Dật hưng phấn vỗ vỗ bả vai Mã Lí Áo: “Thống khoái, thật sự là thống khoái, đối với ngươi ta cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần ngươi toàn lực hợp tác với ta, đừng làm ta thất vọng là được. Ta không thi triển bất cứ âm mưu quỷ kế gì, ngươi phải minh bạch, giấc mộng của ta cũng chính là giấc mộng của ngươi. Chúng ta chính là hoa trên cùng một cây, ngồi cùng một thuyền, có phúc cùng hưởng mà có họa cùng gánh chịu. Thế nào? Ngươi có làm được không?”
Mã Lí Áo hai mắt lóe thần quang, híp mắt nhìn Lí Dật: “Ngươi yên tâm, ta đã nói cả hai ta đều là người thông minh, nên làm cái gì, nên tránh cái gì ta tự biết cân nhắc. Ta – Mã Lí Áo tuyệt đối không phải là loại người ngu xuẩn, nếu ngươi phát hiện ta có bất cứ âm mưu quỷ kế gì, thì cứ thẳng tay diệt trừ, ta tuyệt không nửa câu oán hận!”.
Tốt lắm!
Vui mừng nhìn Mã Lí Áo, cứ theo lời hắn nói, bọn hắn đều là người thông minh, tự biết làm thế nào cho mình được lợi nhất. Hơn nữa, Lí Dật cũng không sợ hắn phản bội, Mao lão nhân gia (Mao Trạch Đông tiên sinh ) nói rất đúng: “Chỉ cần ta nắm vững binh quyền, kẻ địch làm thế nào cũng không thể gây nên sóng lớn được.” Hắn cùng Mã Lí Áo đều hiểu được, Lí Dật tuyệt đối không cho phép hắn phản bội, một lần cũng không cho. Cho dù hắn không nói, chỉ cần Lí Dật phát hiện hắn có ý nghĩ phản bội, sẽ lập tức giết hắn cùng người nhà của hắn, không có chuyện nhắc đến lòng nhân từ ở đây.
Liếc nhìn Mã Lí Áo một cái thật sâu, hắn hắc hắc cười nói: “Nếu mục tiêu của mọi người là giống nhau, vậy chúng ta cũng không nên chậm trễ thời gian thêm nữa, hiện tại ngươi mau đến thư phòng, liệt kê hết tất cả các hạng mục, tư nguyên có giá trị của Huyễn Thạch thôn thành từng nhóm cho ta. Hai giờ sau, ta muốn xem toàn bộ tư nguyên phân bố đồ của Huyễn Thạch thôn một lượt. Như thế nào? Có chuyện gì không?”
Ngạo ngễ ngẩng đầu lên, Mã Lí áo ngang nhiên nói: “Đây vốn là sở trường của ta a, chỉ cần nửa giờ là đủ rồi. Nếu ngay cả chuyện này mà ta còn làm không xong, ta cũng không có mặt mũi để ngồi lên cái ghế phó thành chủ nữa, ngươi cứ ở đó đợi tin tốt của ta đi!”. Vừa nói chuyện, Mã Lí Áo vừa thống khoái hướng thư phòng đi tới.
Nhìn Mã Lí Áo nhanh chóng đi xa, hắn không khỏi mỉm cười hài lòng, chiếm được sự hiệp trợ của Mã Lí Áo và La Tạp đối với hắn mà nói là một chuyện rất trọng yếu. Vô luận là thế nào, bọn họ đều là những người có thực lực cạnh tranh chức thôn trưởng, nếu do bọn họ trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh, so với hắn còn thích hợp hơn, mọi người khi tiếp nhận cũng không có chút mâu thuẫn hoặc do dự gì.
Hơn nữa, Lí Dật hắn dù sao cũng là một tên mao đầu mười chin tuổi, chỉ biết lấy kiến thức trên Địa Cầu áp dụng xuống thì còn có thể, chứ bắt hắn tự mình thao túng hết thảy, thì hắn cũng không có được cái bản lĩnh này a.
Hiện tại, La Tạp cầm giữ trụ cột kiến thiết, Mã Lí Áo phụ trách quản lý kinh tế, hắn chỉ cần đưa ra một cái đường lối hung vĩ là được. Phải biết rằng, hắn tại Địa Cầu đã thấy qua rất nhiều sự kiện quy hoạch đô thị, hơn nữa nơi hắn sống lại chính là thành phố Thượng Hải a. Mặc dù bản thân không có năng lực quy hoạch nhưng chỉ đơn giản là bắt chước thôi cái này thì không thành vấn đề..
Về phương diện khác, có La Tạp cùng Mã Lí Áo trợ giúp, hắn có thể dành đại lượng thời gian cho việc tu luyện. Vô luận thế nào, thực lực vẫn là tối trọng yếu, hắn đối với tương lai đã xác định được tư tưởng trụ cột. Nếu như hắn thủy chung vẫn chỉ là một gã thái điểu, thì cũng giống như hoa trong gương, trăng trong nước mông lung huyền ảo mà thôi.
Thành công thực hiện kế hoạch, phân công xong hết thảy tâm trạng của hắn rất tốt. Vừa nhẹ nhàng ngâm nga một tiểu khúc vừa hướng nhà sau đi tới, mặc dù mới một hồi không thấy Du Du, nhưng hắn đã bắt đầu nghĩ tới nàng, Du Du thật sự rất đẹp, chỉ cần nhìn nàng vui vẻ là hắn cảm thấy vui vẻ, mỹ nhân cũng giống như hoa, dù có ngắm trăm lần, ngàn lần cũng không thấy chán a! (Sao ta ngắm Elly có 15 phút đã ngấy rồi – ND; Elly tuổi gì mà tính Mỹ nhơn ở đây – QQ)
Tiểu Dật….
Nhìn thấy hắn tiến vào, Du Du vội vàng tiến lên, ân cần hỏi: “Thế nào rồi? Hết thảy đều giải quyết tốt chứ?”
Ừh!
Mừng rỡ gật đầu, hắn nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của Du Du, sủng mị nói: “Nhờ ngươi tiểu nha đầu này cơ trí ứng phó hết rồi, nên hết thảy ta đều giải quyết hoàn mỹ”
Nói tới đây, hắn than thở nhìn Du Du, cảm khái: “Không nghĩ tới, ngươi…nha đầu này thật thông minh à nha, dĩ nhiên lại nghĩ đến lời nói dối tuyệt diệu đến như thế để lừa gạt mọi người. Hắc hắc, đến ta lúc ấy cũng ngỡ ngàng đấy, nàng thật là lợi hai quá đi!”
Nghe xong Tiểu Dật nói, Du Du không khỏi mắc cỡ cúi đầu, thì tháo đáp: “Du Du không có gạt người, Du Du nói đều là lới thiệt tình đó….”
Cái gì?
Bởi vì thanh âm của nàng quá nhỏ, hắn không nghe rõ lời nàng, nên lớn tiếng hỏi lại. Nghe hắn hỏi, Du Du ngượng ngùng ngẩng lên, e lệ liếc hắn một cái rồi nói: “Không…. Không có gì đâu, ta ..ta không có nói gì cả.”
Khó hiểu nhìn nàng. Bất quá, nếu nàng không nguyện ý nói lại, hắn cũng không nỡ bức nàng. Huống chi, hắn hiện tại đang đắm chìm trong giấc mơ về tương lai tốt đẹp, vả lại cứ nghĩ vừa rồi Du Du nói lời khách khí cho nên không cần phải hỏi lại làm gì.
Cốc Cốc Cốc…….
Trong lúc hắn và Du Du ngồi tán dóc thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ khi nghe được tiếng đập của vang lên, hắn mới phát hiện thời gian đã trôi đi nửa giờ.
Để cho Du Du ở trong phòng hảo hảo nghỉ ngơi, hắn mở cửa ra, thì thấy Mã Lí Áo đang hưng phấn đợi ở đó. Người này quả nhiên lợi hại, chỉ tốn hơn 20 phút đồng hồ đã làm xong nhiệm vụ mà hắn giao phó. Xem ra, hắn vẫn còn xem thường gã này a!.
Than thở lắc đầu, hắn giơ ngó cái với Mã Lí Áo: “Lợi hại! không hổ là cao cấp kinh tế đại sư của Huyễn Thạch thôn, tốc độ quả là nhất lưu a!”
Hắc hắc cười, hắn vỗ vỗ bả vai Mã Lí Áo cổ vũ: “Tốt lắm, hiện tại ngươi có thể hảo hảo trở về nghỉ ngơi. Phần văn kiện này buổi tối ta sẽ hảo hảo xem qua, sáng sớm ngày mai ngươi hãy quay lại. Lúc đó ta sẽ tuyên bố chức vụ mới của ngươi”
Được!
Nghe được lời của hắn, Mã Lí Áo hưng phấn gật đầu, sau khi cung kính khom người hành lễ, mới vui sướng rời đi. Nhìn thân ảnh của Mã Lí Áo xa dần, hắn biết mình đã sơ bộ chiếm được sự tôn kính của người này!
Đệ đang bận thi cuối kỳ cho nên tốc độ dịch có lẽ bị chậm lại, mong các huynh đệ tỷ muội thông cảm.
Dịch: teaklee
Biên dịch & biên tập: QuanQuan
Nguồn: 4vn.eu
Phanh!
Một tiếng nhỏ vang lên, cửa thư phòng một lần nữa mở ra, ngạc nhiên nhìn lại chỉ thấy La Tạp trên tay cầm biểu cách vẻ mặt bình tỉnh hướng về phía Lí Dật đi tới.
La Tạp cầm biểu cách đưa tới trước mặt hắn, thản nhiên nói: “Đây chính là tình huống kết cấu nhân viên của Huyễn Thạch thôn, hẳn là trên cơ bản không có gì khác biệt!”
Nhìn vẻ mặt tự tin của La Tạp, hắn không khỏi tán thưởng gật đầu. Người này không phải chỉ tự tin một cách mù quáng, nếu như toàn thể đám thôn dân của Huyễn Thạch thôn đều nói hắn là người hiểu rõ nhất tình trạng của thôn, thì đúng là đối với tình trạng cả thôn hắn đều hiểu một cách thấu triệt.
Kính nể nhìn La Tạp, Lí Dật nhẹ nhàng phất tay nói: “Thật sự phiền toái ngươi rồi, đến đây… chúng ta ngồi xuống nói chuyện, nếu như tất cả mọi người đều vì Huyễn Thạch thôn mà cống hiến, như vậy hai ta có thê có rất nhiều lời cần hảo hảo tâm sự đấy chứ”.
Thấy Lí Dật khách khí như thế, La Tạp có chút ngạc nhiên, bất quả vẫn ngồi xuống lẳng lặng chờ hắn mở miệng.
Nhìn vẻ mặt trang trọng cùa La Tạp, hắn rất rõ ràng La Tạp cũng Mã Lí Áo là hai loại người bất đồng, cũng có thể coi là hai loại cực đoan. Nếu như Lí Dật dùng quyền lợi cùng kim tiền để đả động hắn thì hoàn toàn phản tác dụng. Đối với những loại người bất đồng thì phải biết đối xử bất đồng. Mặc dù trên phương diện dùng người hắn cũng không cao thâm gì, nhưng cũng rất rõ ràng. Làm một kẻ bề trên, thì đó chính là một môn học vấn cần phải học.
La Tạp là loại người cứng nhắc, rập khuôn cùng cẩn thận tỉ mỉ, là một trưởng giả khiến người khác phải tôn kính. Người như vậy, trên phương diện trung thành cũng là tuyệt đối, không cần phải lo lắng. Hắn cũng chính là loại người thà chịu chết chứ không làm một tên phản bội. Bởi vì tôn nghiêm và kiêu ngạo, hắn tuyệt đối không cho phép bản thân mình làm ra những chuyện mất thể diện. Cũng vì vậy, hắn mới có thể có được sự tôn kính của mọi người.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn cũng đã có suy tính, đeo vẻ mặt tươi cười nhìn La Tạp ngồi bên cạnh, hắn chân thành mở miệng nói: “La Tạp tiên sinh, nói thật ta đối với phương hướng phát triển Huyễn Thạch thôn của ngài thật sự vô cùng bội phục. Ta nghĩ, mọi người không thể không thừa nhận đó chính là phương án phát triển tốt nhất cho tình huống trước mắt của Huyễn Thạch thôn”.
Nghe xong lời hắn, đầu tiên La Tạp lộ ra vẻ mặt đắc ý, nhưng rất nhanh sau đó, hắn khổ sở thở dài nói: “Mặc dù là vậy, nhưng nếu đem so với phương án của Mã Lí Áo, cách của ta quả thật có điểm bảo thủ”
Bảo thủ sao?
Khẽ mỉm cười, cũng từ chối cho ý kiến, Lí Dật thì thào: “ La Tạp tiên sinh thật sự cho rằng phương hướng phát triển của mình là quá bảo thủ sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng phương hướng của mình không tốt bằng Mã Lí Áo sao?”
Nghe xong, La Tạp thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng không nói không được. Nếu đem ra so sánh cùng phương pháp phát triển cả Mã Lí Áo, phương pháp của ta quả thật không thể tại trong một thời gian ngắn đem lại tài phú cho mọi người. Đây cũng chính là cái ta không bằng hắn. Bất quá, phương hướng của Mã Lí Áo đích thực có vấn đề, căn cơ không ổn định thì làm sao nói đến chuyện phát triển sau này? Ta xem, nếu thật sự để cho hắn lên làm thôn trưởng, thì Huyễn Thạch thôn hơn phân nữa sẽ suy sụp trong tay của hắn.”
Ba! Ba! Ba…. (tiếng vỗ tay)
Chân thành vỗ tay tán thưởng, mặc dù chỉ có một mình Lí Dật, nhưng La Tạp vẫn lộ ra vẻ mặt vui mừng. Đúng là như vậy, cho dù là Mã Lí Áo có ở đây, hắn cũng sẽ nói như vậy, mà ngay cả Mã Lí Áo cũng không thể đưa ra lời phản bác. Huyễn Thạch thôn căn cơ không vững đúng là sự thật, nền móng quá yếu, ngay cả đi vẫn còn chập chững thì bảo chạy làm sao được? làm vậy nếu không té một cái thật đau mới là chuyện lạ.
Nhìn bộ dáng vui vẻ của La Tạp, hắn không khỏi cười hắc hắc nói: “La Tạp tiên sinh, ngươi suy nghĩ thử một chút, nếu để cho ngươi phát triển trụ cột kiến thiết, còn Mã Lí Áo ở trong giới hạn nhất định tìm cách phát triển kinh tế của Huyễn Thạch thôn thì kết quả sẽ như thế nào?”
Cái gì?
La Tạp ngạc nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt không thể tin nhìn hắn quả quyết nói: “Điều này làm sao có thể? Ta làm sao có thể cùng tên tiểu nhân Mã Lí Áo hợp tác? Tôn nghiêm của ta tuyệt đối không cho phép ta cùng hắn trở thành đồng sự. Tình huống mà ngươi vừa nói, tuyệt đối không bao giờ phát sinh”.
Trong lòng chấn động, tình huống mà hắn dự đoán rốt cuộc cũng phát sinh, hoàn hảo hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, nếu không đối mặt với tình huống La Tạp nghiêm mặt cự tuyệt, hắn cũng không biết nên làm cái gì.
Nhìn La Tạp một cái thật sâu, hắn cười âm hiểm: “A? Có đúng không? Thật là kiên quyết nha! Bất quá ta rất muốn biết, có phải ngươi cho dù biết rõ làm như vậy đối với Huyễn Thạch thôn cũng như thôn dân nơi đây, đối với tất cả mọi người là một chuyện tốt, ngươi cũng không chịu hợp tác đúng không?”
Cái này….
Nghe hắn nói xong, La Tạp không khỏi đỏ mặt, ấp úng cả nữa ngày, mới cắn răng quả quyết nói: “Ngươi không cần dùng lời lẽ để khích ta, vô luận là thế nào. La Tạp ta tuyệt đối không cùng Mã Lí Áo hợp tác”.
Ha ha ha…
Nghe xong lời của La Tạp, hắn không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn. Đương nhiên, cái cười này chỉ là giả vờ, hắn cũng rất rõ ràng, bây giờ chính là lúc mấu chốt, phải đưa ra một điểm để hạ đài. Nếu không, một khi chuyện này làm thật, lấy tôn nghiêm của La Tạp, thì sẽ hoàn toàn không có cách nào vãn hồi được.
La Tạp cũng biết là Lí Dật đang cười nhạo hắn, nhưng hắn cũng không nói gì. Nhưng mà ….nội tâm càng thêm kiên định, vô luận như thế nào, hắn làm sao có thể cùng tên tiểu nhân ti bỉ kia hợp tác chứ? Cho dù là lúc cận kề với cái chết cũng không.
Nhìn vẻ mặt La Tạp càng thêm kiên định, hắn càng mạnh mẽ cười to, lớn tiếng quát: “Uổng cho ta trước kia tôn kính ngươi. Nghĩ rằng ngươi là một trưởng giả đáng tôn kính nhưng bây giờ mới hiểu ra ngươi bất quá chỉ là một tên ngụy quân tử, giả làm người tốt, ngươi căn bản không xứng với sự tôn kính của mọi người.”
Cái gì!
Nghe được lời lẽ của Lí Dật, La Tạp không thể nào chịu được, danh dự so với tính mạng còn trọng yếu hơn nhiều, hắn mặt đỏ tới mang tai đứng phắt dậy, bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống nhìn Lí Dật, gằn từng chữ một, hung hăn nói: “Ngươi tốt nhất phải nói cho rõ, nếu không cho dù ngươi có lợi hại, ta cũng phải liều mạng đòi một cái công đạo.”
Hừ!
Hừ lạnh một tiếng, hắn không chút nhượng bộ, quả quyết nói: “Ngươi không phải đang nghĩ rằng mình rất cao thượng, chí công vô tư, rồi cho rằng mọi việc ngươi làm đều không trái với lương tâm của mình chứ?”
Đương nhiên!
La Tạp đỏ mặt tía tai, kích động vỗ ngực, phẫn nộ nói: “La Tạp ta sống suốt 50 năm qua, cho tới giờ chưa hề làm ra chuyện gì đáng hổ thẹn, mọi chuyện ta làm đều xuất phát từ lương tâm của mình. Chuyện gì do ta làm đều khiến người khác phải khen tặng”
Ha ha ha ha…
Vẻ mặt khinh bỉ nhìn La Tạp, Lí Dật không chút khách khí phá lên cười, La Tạp thật sự quá kiêu ngạo. Mặc dù nhận thức hắn là thôn trưởng, nhưng trước mặt La Tạp, hắn vẫn chỉ là một tiểu hài tử. Nghiêm khắc mà nói, cũng giống như con cháu của mình, cho nên trước mặt hắn, La Tạp cũng không có đem thái độ tôn kính đối với một thôn trưởng biểu hiện ra. Hôm nay, hắn nhất định phải làm cho La Tạp hiểu được, hắn – mới là kẻ có quyền lãnh đạo tuyệt đối.
Nghĩ đến đây, hắn chợt ngừng cười, nhìn La Tạp một cái thật sâu rồi nói: “Ngươi cho rằng mình rất vĩ đại, rất chí công vô tư. Nhưng trên thực tế, ngươi làm được sao?”
Nhìn vẻ mặt như muốn nói đó là chuyện đương nhiên của La Tạp, hắn tiếp tục nói: “Chỉ vì hư danh của mình, vì không để người khác coi mình cùng Mã Lí Áo là cùng một giuộc, ngươi dĩ nhiên có thể coi như không nhìn thấy lợi ích của mấy trăm thôn dân. Trong mắt của ta, ngươi so với Mã Lí Áo còn ích kỷ hơn, hắn trên tiền tài là ích kỷ, còn ngươi thì sao? Cái ích kỷ của ngươi chính là trên tinh thần, trên vinh quang, lại nói…ngươi cũng bất quá là một tên tiểu nhân tham luyến hư danh mà thôi. Ngươi và Mã Lí Áo đều đại biểu cho một câu thành ngữ - truy danh trục lợi.
Nghe xong lời hắn, La Tạp cũng không thể tiếp tục duy trì ánh mắt tự tin, vẻ mặt mê hoặc nhìn hắn, đối với những gì Lí Dật nói, hắn không cách nào phản bác.
Nhìn vẻ mặt của La Tạp như thế, hắn hạ giọng, từng chữ một hỏi lại: “Hiện tại ta hỏi ngươi, biết cái gì mới là chân chính đạt được sự tôn kính của mọi người không?”
Lạnh lùng nhìn La Tạp,hắn nói tiếp: “Lấy lòng tham luyến hư vinh mà nói, thì ngươi cùng Mã Lí Áo chính là giống nhau. Hiện tại ta có một câu nói muốn tặng cho ngươi ‘hợp lại thì mạnh, vi thành vi dân’, ngươi tử tế cân nhắc đi. Có muốn hay không cùng Mã Lí Áo hợp tác, cùng chung tay tạo phúc cho dân chúng Huyễn Thạch thôn, tất cả cũng là dựa vào một ý niệm của ngươi”
Dịch: airplane_vn
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: TTV
Người mang chí lớn, vì thành vì dân!
La Tạp thì thào nhắc lại. Câu nói này ở trên địa cầu lưu truyền đã lâu và trở thành câu nói kinh điển, mặc dù lão không rõ đến cùng cái gì là hiệp khách, đại hiệp nhưng là ngay lập tức cũng có thể giải thích được ý nghĩa cốt lõi của nó!
Lý Dật kiên nhẫn nhìn La Tạp, hắn tin tưởng... La Tạp nhất định sẽ suy nghĩ cẩn thận, nếu như La Tạp không thể minh bạch được điều này thì cũng không đáng được Lý Dật trọng dụng. Một kẻ coi danh dự cá nhân cao hơn danh dự của tập thể như thế, làm thế nào có thể trở thành người quản lý tốt đây?
Về phần Mã Lí Áo, Lý Dật đã giải quyết tốt khi đem ích lợi tập thể cùng lợi ích cá nhân cột vào cùng nhau, như vậy sẽ tựu không phải lo lão không cố gắng. Tập thể càng phát triển, quyền lợi cá nhân lại càng lớn, kim tiền lại càng nhiều, ngược lại cũng là như vậy. Lấy ích lợi để chi phối, người này nếu không liều mạng dốc sức thì Lý Dật cũng mắc sai lầm rồi!
Nhưng đối với La Tạp cách làm không giống như vậy, nếu như không thể làm cho lão cam tâm tình nguyện phối hợp thì tốt hơn hết không nên sử dụng lão nữa. La Tạp đã trọng danh dự, Lý Dật phải làm cho lão hiểu được cái gì mới là chính thức là danh dự. La Tạp chính là loại người tin tưởng đến cực đoan, một khi chân chính hiểu được vấn đề thì dù hắn phải chết cũng sẽ không lùi bước!
Bùm...
Đang lúc trầm tư, một tiếng động trầm đục bỗng vang lên trước người Lý Dật, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy La Tạp đã quỳ rạp xuống trước người, đầu đầy mồ hôi, phủ phục trên mặt đất, chân thành nói:“Đa tạ thành chủ điểm tỉnh, La Tạp biết sai rồi!”
Mỉm cười đứng dậy, Lý Dật nhẹ nhàng nâng La Tạp lên, vui mừng nhìn lão, chân thành nói: “Kì thật, mới vừa rồi Tiểu Dật nói cũng nặng lời nhưng là hy vọng La Tạp tiên sinh có thể hiểu được. Tiểu Dật sở dĩ làm như vậy bất quá cũng để đánh thức La Tạp tiên sinh mà thôi!”
Lẽ ra nên thế! Lẽ ra nên thế!
La Tạp liên tục gật đầu, bộ dáng hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Chứng kiến vẻ mặt này của La Tạp, Lý Dật biết... La Tạp đã hoàn toàn nghĩ thông suốt , không phụ sự kỳ vọng của Lý Dật đối với lão.
Mỉm cười, Lý Dật lên tiếng nói: “Cái gọi là chỉ lo thân mình, không bằng chăm lo cho cả thiên hạ. Trước kia La Tạp tiên sinh đối với hành vi của chính mình đã luôn giữ gìn khiến cho mọi người phải khâm phục nhưng chỉ là như vậy thì chưa đủ. La Tạp tiên sinh nếu như thật sự muốn danh lưu sử sách, phải chăm lo thiên hạ cho tốt mới có thể được!”
La Tạp kiên định nhìn Lý Dật, quả quyết nói: “Xin ngươi yên tâm, nếu đã biết rõ cái gì mới gọi là ‘hiệp’, lão hủ tự nhiên sẽ không lạc lối cùng người xưa nữa. Chỉ cần là vì thành vì dân, sự việc mặc kệ khó khăn cỡ nào, mặc kệ đối với cá nhân ta mà nói có ý nghĩa thế nào, cứ việc giao cho ta đi. La Tạp ta tuyệt đối sẽ không làm cho ngươi thất vọng!”
Hảo!
Cao giọng quát to một tiếng, Lý Dật hưng phấn nói: “Đây mới là La Tạp tiên sinh mà ta kính nể nhất! Nếu La Tạp tiên sinh đã nói như vậy, tiếp theo, Tiểu Dật sẽ đem ý nghĩ của ta cùng La Tạp tiên sinh nói rõ một chút. Có cái gì không đúng, hy vọng La Tạp tiên sinh nghiêm khắc chỉ ra để ta sửa lại!”
La Tạp thoải mái nói: “Tốt lắm tiểu tử, ngươi yên tâm... Dưới sự giám sát của La Tạp ta, nếu như ngươi làm những chuyện bất lợi đối với thành, đối với dân, ta nhất định sẽ góp ý đến cùng, chỉ là... Đến lúc đó ngươi cũng đừng chê ta nhiều chuyện!”
Mỉm cười gật đầu, Lý Dật không có vì vậy mà bận tâm giải thích. Cái gì gọi là có lợi? Cái gì không có lợi? Thật sự có thể rõ ràng phân định vậy sao? Rất nhiều lúc, căn bản không tới phiên người khác tới nói đúng sai, Lý Dật cho rằng đúng, đó chính là đúng. Nếu như hỏi tới, Lý Dật chỉ cần nói một câu là liền có thể cho qua.
Chuyện phiếm thêm mấy câu, Lý Dật rốt cuộc cũng nói tới chủ đề chính. Chăm chú nhìn La Tạp, Lý Dật nghiêm túc nói: “Đối với năng lực về trụ cột kiến thiết của ngươi, cùng với năng lực về kinh tế của Mã Lí Áo tiên sinh, Lý Dật ta đều rất coi trọng. Cho nên ý nghĩ của ta rất đơn giản, cho ngươi tới đảm trách trụ cột kiến thiết, Mã Lí Áo tiên sinh đảm trách kinh tế kiến thiết. Ngươi xem cái này nên an bài như thế nào?”
Đã hoàn toàn dứt bỏ được tư danh, La Tạp rốt cuộc có thể chính xác nghiền ngẫm lại vấn đề. Có một chút suy tư, sau đó không khỏi than thở nói: “Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng là Mã Lí Áo người này, làm kinh tế thật sự rất thích hợp. Người này ích kỉ, tự lợi, hèn hạ, xảo trá, vô sỉ... Thật sự đầy đủ các phẩm chất để làm kinh tế. Nếu như để cho La Tạp ta đi làm kinh tế, sợ rằng Huyễn Thạch thôn cũng bị ta làm cho lụn bại hết a!”
Có chút gật đầu, Lý Dật đồng ý nói:“Quả thật, Mã Lí Áo tiên sinh có xảo trá làm cho hắn có thể trong nháy mắt nhìn thấy buôn bán bẫy rập. Hơn nữa tại muôn vàn khó khăn, nhạy cảm nắm chặt những cơ hội, giúp cho chúng ta kiếm được càng nhiều tài phú. Nếu như để cho La Tạp tiên sinh thực hiện, quá mức chính trực, sẽ làm cho ngươi thua trắng tay!”
Cười khổ gật đầu, La Tạp bất đắc dĩ nói: “Mặc dù rất không nguyện ý thừa nhận, nhưng sự thật chính là như vậy. Người này trời sinh đã thích hợp để làm kinh tế, ai...” Nói tới đây, La Tạp không khỏi lộ ra một nét cảm thán vì không bằng người.
Nhìn vẻ mặt mất mát của La Tạp, Lý Dật không khỏi mỉm cười. Nhận biết tầm quan trọng của Mã Lí Áo như thế nhưng nếu như bởi vậy làm cho La Tạp mất đi tin tưởng, Lý Dật sẽ được không bằng mất a!
Nghĩ tới đây, Lý Dật mỉm cười, hướng đến La Tạp nói: “Mã Lí Áo chứng thật là một nhân tài, bất quá... Với ta mà nói, hắn cũng bất quá chỉ thích hợp làm một tiểu thương mà thôi!”
Nghe xong lời này, La Tạp khó hiểu nhìn lại Lý Dật. Hắn không hiểu, nếu nói Mã Lí Áo là nhân tài, hơn nữa lại muốn trọng dụng hắn. Như vậy tại sao còn nói hắn chỉ thích hợp làm một tiểu thương chứ?
Nhìn ánh mắt khó hiểu của La Tạp, Lý Dật tiếp tục nói: “Mã Lí Áo người này, mặc dù rất có đầu óc kinh tế, nhưng là đối với phương diện quản lý thì lại không có thiên phú. Đến quản lý tài sản trong nhà cũng không nhất định có thể làm tốt, huống chi là quản lý tài sản của cả một thôn chứ?”
Nói tới đây, Lý Dật không khỏi có chút dừng lại, rồi mới tiếp tục nói: “Nếu như do Mã Lí Áo làm chủ sự, hắn tất nhiên sẽ vì quản lý mất cân đối mà làm cho kinh tế hỗn loạn. Như vậy, một khi xuất hiện vấn đề, bởi vì căn cơ không vững, tất nhiên sẽ dẫn đến sụp đổ toàn diện. Đến lúc đó, Huyễn Thạch thôn mọi người, đều phải trở thành nô lệ cho kẻ khác!”
Ngưng trọng nhìn Lý Dật, La Tạp lo lắng nói: “Đúng vậy! Ngươi nói tình huống này ta đều biết nhưng là nếu như vậy, ngươi tại sao còn muốn dùng hắn chứ? Phải biết rằng... Mã Lí Áo là một thanh kiếm hai lưỡi. Nếu tận dụng tốt, hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn vì Huyễn Thạch thôn mang đến thật lớn tài phú. Nhưng một khi xuất hiện vấn đề thì không có cách nào bổ cứu được!”
Tự tin cười, Lý Dật chỉ vào La Tạp và nói:“Lý Dật sở dĩ dùng hắn, chính là bởi vì Huyễn Thạch thôn còn có một La Tạp tiên sinh. Chỉ cần có ngươi tại đây, lại thêm có sự giám sát của ta, hết thảy đều đã không thành vấn đề đích!”
Ta?
La Tạp ngạc nhiên chỉ chỉ vào chính mình, nhìn Lý Dật với vẻ mặt đầy ngạc nhiên. Lý Dật không khỏi lắc đầu, này nếu thay là Mã Lí Áo tất đã sớm hiểu được ý tứ của hắn, bất quá... Cũng chính là bởi vì điều này, La Tạp mới thích hợp làm công việc trụ cột kiến thiết buồn tẻ và đơn điệu này!
Mỉm cười nhìn La Tạp, Lý Dật chậm rãi giải thích: “Huyễn Thạch thôn trụ cột kiến thiết, giao cho ngươi đảm trách, như vậy sẽ hoàn toàn không cần lo lắng căn cơ thiếu vững chắc. Sau đó thì sao, chúng ta lại hạn chế hoạt động của Mã Lí Áo, làm cho hắn chỉ được phép kinh doanh trong phạm vi cho phép của chúng ta. Mỗi một chút sinh ý của hắn, chúng ta đều đã nghiêm khắc trấn giữ, như vậy đủ để khiến cho Mã Lí Áo không thể làm bừa!”
Thoải mái tựa lưng vào ghế, Lý Dật tự tin nói:“Lùi một chút mà nói, cho dù không sử dụng được Mã Lí Áo, nhưng là đã có La Tạp tiên sinh hoàn thành tốt căn cơ, chúng ta chưa chắc đã bị thất bại thê thảm. Khả năng lớn nhất chỉ có thể là làm cho chúng ta tổn thất, không thể tổn hại đến căn cơ. Cứ như vậy, chúng ta vừa chú trọng Huyễn Thạch thôn kinh tế kiến thiết, vừa chiếu cố trụ cột kiến thiết, với đại lượng kim tiền của Mã Lí Áo cung ứng, chúng ta sẽ rất nhanh hoàn thành trụ cột kiến thiết!”
Ba!
Vỗ mạnh một cái lên trường kỷ trước mặt, La Tạp cười ha hả nói: “Được như lời ngươi vừa nói, ta cùng Mã Lí Áo thật đúng là hỗ trợ lẫn nhau hoàn hảo! Chỉ cần chúng ta hai người bổ trợ cho nhau, lấy dài bù ngắn, cứ như vậy đem Huyễn Thạch thôn kiến thiết đứng lên, tựa hồ chỉ như nước chảy thành sông, chỉ là...”
Nói tới đây, La Tạp không khỏi nghi hoặc nhìn ta, khó hiểu nói:“Kinh tế do Mã Lí Áo phụ trách, trụ cột kiến thiết do ta đến phụ trách, vậy còn ngươi? Ngươi làm cái gì đây chứ? Ngươi đem tất cả quyền lợi cho chúng ta, vậy đối với ngươi không phải không công bình sao?”
Dịch: airplane_vn
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: TTV
Nghe xong La Tạp nói, Lý Dật không khỏi mỉm cười, thản nhiên trả lời: “La Tạp tiên sinh! Ngươi hẳn là hiểu được, ta nếu đã hiểu rõ cái gì mới gọi ‘người làm việc lớn’, như thế nào lại có thể lầm lẫn giống người xưa đây chứ?”
Nghe được lời này của Lý Dật, La Tạp không khỏi bàng hoàng chấn động, nhìn Lý Dật với vẻ mặt kinh hãi. Dưới cái nhìn của lão, Lý Dật tiếp tục ung dung nói: “Quyền lợi hay không quyền lợi chính là việc nhỏ. Việc ta muốn làm chính là thành lập lực lượng quân sự của Huyễn Thạch thành. Nhường cho các ngươi đi lo trụ cột kiến thiết, cùng với kinh tế kiến thiết, bảo đảm đời sống cho dân chúng. Nói cách khác mặc dù các ngươi đem thành trì xây dựng tốt đến mấy, tiền tài kiếm được nhiều đến mấy, cũng bất quá là tiện nghi cho đạo tặc mà thôi!”
Cả người run rẩy nhìn Lý Dật, La Tạp thành khẩn cúi gập người, cung kính nói:“Ta, La Tạp, đại biểu cho tất cả thôn dân Huyễn Thạch thôn, hướng đến ngài để tỏ lòng sùng kính nhất. Từ giờ trở đi, La Tạp ta tuyên thệ, vĩnh viễn đi theo ngài, vĩnh viễn không phản bội!”
Kích động nhìn La Tạp, Lý Dật biết... Thông qua lần nói chuyện vừa rồi, hắn rốt cuộc đã chiếm trọn được lòng tin của vị trưởng bối cao ngạo này. Cũng từ giờ khắc đó, Lý Dật rốt cuộc có thể tập trung toàn bộ tinh thần vào việc suy nghĩ kế hoạch xây dựng phát triển Huyễn Thạch thôn!
Nhìn lại một chút hai tài liệu đang có trong tay, Lý Dật ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn La Tạp nói: “Tốt lắm, thời gian gấp gáp, chúng ta không thể có thì giờ nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày mai ngươi nhớ kỹ tới nơi này tập hợp, khi đó... Ta sẽ đứng trước mọi người tuyên bố bổ nhiệm ngươi cùng Mã Lí Áo tiên sinh, các ngươi cùng là hai đại phó thành chủ của Huyễn Thạch thành!”
Không được!
Không như Lý Dật dự đoán, La Tạp như thế nào lại quả quyết cự tuyệt sự ủy nhiệm của hắn. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Lý Dật, La Tạp nghiêm túc nói:“Mặc dù ta rất mong tới cái chức vị kia nhưng là nghiêm khắc mà nói, vô luận là ta, hay là Mã Lí Áo đều không có năng lực ngồi trên vị trí đó. Huyễn Thạch thành muốn phát triển, tất nhiên còn cần đến đại lượng nhân tài, cho nên... Hai vị trí này, tốt nhất là lưu lại cho những người khác đi!”
La Tạp tiên sinh!
Nghe xong La Tạp nói, Lý Dật không khỏi kích động kêu lên. Tựa hồ sớm đoán trước đến Lý Dật sẽ nói cái gì, La Tạp quả quyết đưa tay ngăn lời Lý Dật, tiếp tục nói: “Thành chủ không cần lo lắng đến cảm thụ của cá nhân chúng ta. Thực ra cũng giống như ngươi đã nói, chúng ta nên vì Huyễn Thạch thành, nên vì tất cả Huyễn Thạch dân chúng mà suy nghĩ!”
Nói tới đây, La Tạp con mắt mãnh sáng ngời, hưng phấn nói: “Ta nghĩ, tài vụ tổng lý, cùng với cơ kiến tổng lý, lại càng thích hợp cho ta và Mã Lí Áo. Ta tin tưởng... Đối với vị trí này, Mã Lí Áo thậm chí còn hài lòng hơn. Dù sao, lấy kinh tế cùng cơ kiến phương diện mà nói, phó thành chủ cũng không có quyền lợi lớn như chúng ta a!”
Than thở nhìn La Tạp, Lý Dật không thể không thừa nhận, chỉ có hai vị trí này mới thích hợp nhất để hai người bọn họ đảm nhiệm. Hai người bọn họ đều có sở trường đặc biệt, nhưng tại phương diện khác thì lại không mạnh, thậm chí có thể nói rất yếu. Người như vậy, hiển nhiên không thích hợp với yêu cầu để đảm đương vị trí phó thành chủ một cách toàn diện!
Nhưng là, Lý Dật đã đáp ứng Mã Lí Áo, như thế nào có thể nói lời không giữ lấy lời đây chứ? Nếu như ngay cả đến quyết định đầu tiên cũng không thực hiện, vậy sau này ai còn tin tưởng hắn! Nghĩ tới đây, Lý Dật không khỏi khó khăn nhíu mày.
Chứng kiến bộ dáng này của Lý Dật, La Tạp trong lúc nhất thời thông minh, như thế nào lại đoán trúng được tâm sự của hắn. Lão mỉm cười hướng Lý Dật nói: “Ta hiểu được ngươi đang lo lắng cái gì, ngươi yên tâm, ta có biện pháp làm cho Mã Lí Áo tự mình phải tới tìm ngươi để yêu cầu thay đổi vị trí!”
Điều này sao có thể!
Nghe được La Tạp nói, Lý Dật không thể tin kêu lên. Chứng kiến vẻ mặt hoài nghi của Lý Dật, La Tạp mỉm cười nói: “Chưa người nào có thể hiểu rõ Mã Lí Áo hơn ta. Hắn đối với tiền tài dục vọng hơn xa so với quyền lợi dục vọng. Chỉ cần cho hắn biết, tài vụ tổng giám là vị trí mà phó thành chủ muốn can thiệp cũng không được, là hoàn toàn độc lập, chỉ chịu trách nhiệm đối với thành chủ về lĩnh vực này. Ngươi suy nghĩ xem, hắn còn có thể không buông tha cái vị trí phó thành chủ kia sao?”
Nghe xong La Tạp nói, Lý Dật nhất thời hoàn toàn minh bạch, đúng vậy... Phó thành chủ mặc dù nghe tên rất uy phong, nhưng là kì thật chỉ là hiệp trợ thành chủ để quản lý. Đối với tài vụ phương diện, căn bản không có nhiều quyền lên tiếng. Đa phần, tài vụ tổng lý căn bản là không cần để ý đến phó thành chủ. Mà phó thành chủ, cũng không có thực quyền hành trực tiếp trong tài chính phương diện, căn bản là không có quyền lợi trong việc quản lý kinh tế.
Vui sướng nhìn La Tạp, Lý Dật trịnh trọng nói: “Tốt lắm, chuyện này, tựu ta ủy thác La Tạp tiên sinh. Khiến cho chúng ta cùng nhau liên thủ, đem Huyễn Thạch thôn kiến thiết trở thành đô thị cường đại nhất trên thế giới!”
Ân!
La Tạp hai mắt tỏa ánh sáng gật đầu, kích động nói: “Để cho giấc mộng của chúng ta sớm thành hiện thực, ta cũng không nên chậm trễ thời gian. Ta lập tức sẽ đi tìm Mã Lí Áo!”
Được sự đồng ý của Lý Dật, La Tạp dĩ nhiên cùng Mã Lí Áo giống nhau, cung kính hướng tới hắn cung kính khom người. Sau đó mới dứt khoát xoay người, hướng phía ngoài đi ra.
Nhìn bộ dáng nhiệt tình mười phần của La Tạp, Lý Dật cũng không khỏi cảm thấy hào khí nổi lên. Cứ như vậy ngồi ở trên ghế, cẩn thận xem lại bản kê khai do La Tạp mang đến!
Huyễn Thạch thôn kì thật không chỉ có những con người này. Còn có rất nhiều thợ săn ở bên ngoài săn bắn, cũng còn có một ít thôn dân hài tử ở bên ngoài làm công nhân, cho nên mặc dù Huyễn Thạch thôn chỉ có khoảng hai trăm hộ dân, một phần bởi vì thế giới này không có kế hoạch sinh đẻ, cho nên mỗi hộ dân đều ở ba người trở lên, thậm chí có hộ nhiều đến năm sáu người.
Theo bản kê khai của La Tạp, tổng số thôn dân Huyễn Thạch thôn xuất ngoại săn bắn, cùng với xuất ngoại làm công, đạt tới một ngàn người, trong đó:
Năm mươi tuổi trở lên có một trăm người.
Ba mươi đến năm mươi tuổi có hai trăm người.
Hai mươi đến ba mươi tuổi có hai trăm người.
Mười đến hai mươi tuổi có năm trăm người.
Dưới mười tuổi có ba trăm người.
Tổng số người cuối cùng nhiều hơn một ngàn ba trăm người một chút. Nhìn vào bản kê khai này, Lý Dật tựa hồ có thể hình dung được trăm năm thời gian trong quá khứ của Huyễn Thạch thôn. Huyễn Thạch thôn nhân rất khó có thọ mệnh cao, trong đó hai mươi tuổi chính là một cột mốc. Vừa đến hai mươi tuổi, bọn họ liền có thể tham gia chiến đấu, cũng chính bởi vì như vậy, nên rất nhiều người đã mất đi tính mạng của mình.
Cùng với lịch sử cận đại Trung Quốc giống nhau, Huyễn Thạch thôn trăm năm vừa qua chính là chịu đủ trăm năm xâm lược. Không có cường đại vũ lực để bảo vệ, họ căn bản chỉ có thể cam chịu để bị cướp đoạt. Vô luận là địa cầu, hay là ma huyễn thế giới, đều là như thế cả.
Xem xong tài liệu này, Lý Dật vừa khổ sở, vừa lại rất mừng rỡ. Khổ sở là vì những tao ngộ mà Huyễn Thạch thôn gặp phải trong trăm năm qua, vui mừng là bởi vì đối với thế hệ hiện tại tổn thương không lớn. Chỉ cần hảo hảo bồi dưỡng Huyễn Thạch trong tương lai, nhất định sẽ trở nên dị thường cường đại!
Khép lại bản kê khai, đang chuẩn bị chuyển sang xem một chút phần của Mã Lí Áo, thì một thảo đồ ở mặt sau của tài liệu hấp dẫn sự chú ý của Lý Dật. Nhìn kỹ lại thảo đồ này hóa ra là địa đồ thu nhỏ của Huyễn Thạch thôn a!
Hưng phấn, Lý Dật vội vàng đem thảo đồ này cẩn thận nhìn lại. Mặc dù không có trải qua chuyên nghiệp huấn luyện, nhưng là La Tạp đã vẽ thật chuẩn xác, có thể nói là vừa xem hiểu ngay.
Huyễn Thạch thôn thực chất là một thôn có hình vuông, chiều dài dựa theo chú giải của La Tạp là khoảng bốn ngàn bước, cũng là khoảng hơn bốn dặm, Lý Dật nghĩ... Với chiều cao như vậy của La Tạp, mỗi bước đi chả nhẽ lại không tới một thước sao!
Bất quá, mặc dù nơi này đều là phạm vi của Huyễn Thạch thôn nhưng theo chú giải của La Tạp đã ghi rõ, Huyễn Thạch thôn kiến thiết cho tới bây giờ không có quy hoạch qua. Ai thích ở đâu thì cất phòng ở ngay chỗ đó. Cho nên kiến trúc rất tán loạn, khoảng cách cũng rất xa. Mỗi một hộ dân đều có tiền viện cùng hậu viện thật lớn đến không cách nào tưởng tượng. Khuôn viên diện tích thật sự cũng đủ để tái xây dựng đến mười phòng ốc cho mười người ở.
Nói cách khác, nếu như dày đặc sắp xếp lại, diện tích bên trong củaHuyễn Thạch thôn có thể xây dừng hai ngàn tòa phòng ốc có thể chứa được mười người ở mỗi phòng. Nói cách khác, nếu chỉ tính tầng trệt, Huyễn Thạch thôn cũng đã nhiều nhất có thể dung nạp đến hai mươi ngàn người! Đây chính là quy mô của một trấn cấp!
Huyễn Thạch thôn nằm trọn ở giữa Huyễn Thạch sơn, hai bên đều là một bộ phận của Huyễn Thạch sơn. Tựa giống như một đôi tay mạnh mẽ hữu lực bảo vệ Huyễn Thạch thôn cả phía sau, cùng với hai mặt tả hữu, chỉ ở để lại ở hướng chính nam một lối vào rộng đến cả ngàn bước, xem lại hình dạng đúng là như một cái mồm lớn!
Nhìn vào bức họa đồ này, Lý Dật không khỏi lâm vào trong trầm tư. Bước đầu tiên trong kế hoạch của Lý Dật chính là đem Huyễn Thạch thôn xây dựng trở thành một tiểu trấn giàu có, dân cư ước đạt tới hai mươi ngàn người. Nếu như vậy, chỉ cần có hiệu lệnh là lập tức có thể thành lập Huyễn Thạch quân đội. Sau đó tiếp tục hướng mục tiêu kế tiếp đi tới, thì mới không còn là suy nghĩ trong mộng nữa! Bất quá thời gian trước đó, như Huyễn Thạch thôn tại thời điểm hiện tại sẽ phải phá đi toàn bộ. Cái này gọi là phá rồi lại lập, không nhất quyết hạ quyết định một lần, Huyễn Thạch thôn sẽ vĩnh viễn không có tương lai!
Dịch: airplane_vn
Biên dịch & biên tập: blackcat132
Nguồn: TTV
Cho dù vừa mới lên nắm quyền, Lý Dật liền muốn đưa ra một quyết định trọng đại như vậy. Nói thật ra, Lý Dật thật sự có ý nghĩ từ từ hoàn thành từng điểm một nhưng là hắn rất rõ ràng, nếu như việc này làm không được sẽ không có vọng tưởng cái gì mà phát triển!
Hiện tại nghĩ lại trước kia cũng chính là tại Thượng Hải, hắn đã chứng kiến chính phủ táo bạo dứt khoát cải biến toàn bộ quy hoạch. Quyết định như vậy thật sự sẽ chịu không biết bao nhiêu là áp lực cùng nguy hiểm, sẽ có bao nhiêu tiếng nói phản đối, đối lập đây chứ? Ai... Thân là người lãnh đạo, cũng thật là bất hảo!
Lắc đầu, Lý Dật khép lại phần tài liệu của La Tạp, lấy ra phần điều tra báo cáo của Mã Lí Áo. Phần báo cáo này đối với Lý Dật mà nói tương đối trọng yếu, nếu như Huyễn Thạch thôn không thể có tài nguyên ổn định, thì còn nói cái gì mà phát triển, một câu nói -- không có tiền thì chuyện gì cũng đều làm không được!
Ngay trang đầu của báo cáo, một hàng chữ thật to đã đập ngay vào mắt của Lý Dật. Nội dung của hàng chữ này chính là như sau:“Huyễn Thạch thôn sở dĩ được gọi là Huyễn Thạch thôn bởi vì trong thôn có được một Huyễn Thạch quặng mỏ duy nhất ở Đông đại lục. Huyễn Thạch thôn cũng chính là nhờ vào Huyễn Thạch quặng mỏ này mà nổi danh.”
Mấy trăm năm trước, Huyễn Thạch thôn đã từng rất nổi tiếng, chỉ là... Sau đó Huyễn Thạch sản lượng của thôn từ từ hạ thấp, cho tới bây giờ gần như cơ hồ cạn kiệt, cho nên Huyễn Thạch thôn dần dần biến mất trong mắt mọi người. Việc này cứ như thế tiếp diễn, đến mấy trăm năm này bọn đạo tặc lại lấy đánh cướp Huyễn Thạch thôn làm sinh ý. Rồi kinh tế trong thôn cũng lụi bại mất, thậm chí còn không thuê nổi dong binh đến để bảo vệ chính mình. Đây chính là thời điểm tai nạn giáng xuống Huyễn Thạch thôn!”
Hiện tại đạo tặc chung quanh Huyễn Thạch thôn phần nhiều đều là do truyền thừa ít nhiều từ những đoàn đội đạo tặc có đã từ lâu. Tổ tiên bọn họ chính là dựa vào đánh cướp thương nhân qua lại buôn bán với Huyễn Thạch thôn mà sống. Hiện tại mặc dù Huyễn Thạch thôn cơ bản đã cạn kiệt nhưng là bọn họ vẫn tiếp theo di chí của tổ tiên, tiếp tục ở lại khu vực này mà hoạt động!
Điều tra báo cáo của Mã Lí Áo kể lại vô cùng rõ ràng và chi tiết. Đối với Huyễn Thạch quặng mỏ, Mã Lí Áo thủy chung vẫn giữ kỳ vọng rất lớn. Cá nhân hắn cho rằng, nhất định còn có Huyễn Thạch chôn giấu dưới mặt đất, chỉ là không có tìm ra mà thôi. Chỉ cần tiếp tục đào đi xuống, nhất định còn có thể đào ra Huyễn Thạch, bởi vì Huyễn Thạch thật sự có giá trị quá lớn. Được Mã Lí Áo liệt vào vị trí thứ nhất, đã chứng tỏ rằng hắn đối chuyện này coi trọng như thế nào!
Nhìn vào nội dung của bản báo cáo, trái tim của Lý Dật không khỏi đập mạnh lên. Lý Dật rất rõ ràng cái này đối hắn có ý nghĩa như thế nào. Dựa theo phán đoán thông thường, mỗi quặng mỏ đều bắt nguồn từ một mạch quặng gốc. Có lẽ bởi vì địa chất thay đổi tạo nên sự gãy đoạn, nhưng là chỉ cần tiếp tục đào xuống phía dưới, sau đó hướng hai bên tìm kiếm, tất nhiên sẽ có cơ hội lớn phát hiện quặng mạch một lần nữa. Khi đó... Huyễn Thạch sẽ lại tái hiện nhân gian!
Mã Lí Áo đã ghi chú rõ ràng tác dụng của Huyễn Thạch trong bản báo cáo. Huyễn Thạch là năng lượng tinh thể. Chỉ cần tay cầm Huyễn Thạch, liền có thể trong thời gian rất ngắn bổ cứu ma lực hao tổn. Có thể nói, chỉ cần có Huyễn Thạch trong tay, có thể phóng tay phát xuất ra vô hạn ma pháp, công kích đấu khí!
Huyễn Thạch cùng ma tinh thật ra tương tự nhau. Điểm không giống nhau chính là: Ma tinh là một loại hữu cơ năng lượng, sinh ra từ trong cơ thể sinh vật, có thể trực tiếp bị tiêu hóa hấp thu bởi sinh vật nhằm gia tăng ma lực hoặc là đấu khí cho người sử dụng.
Mà Huyễn Thạch thì bất đồng, Huyễn Thạch năng lượng không thể tiêu hóa hấp thu được mà chỉ có thể làm năng lượng bổ sung khi cần. Bất quá nó lại có được một đặc tính mà ma tinh của sinh vật không có, đó chính là khả năng tự khôi phục!
Huyễn Thạch là một nguồn sinh lực rất ổn định. Một khi năng lượng bên trong của Huyễn Thạch bị hút đi, nó sẽ tự động tìm kiếm lại trạng thái thăng bằng thông qua việc hấp thu năng lượng của ngoại giới, chỉ trừ phi bị tiêu hao quá lớn, vượt quá mức năng lượng tối đa của Huyễn Thạch. Nói cách khác, chỉ cần cho Huyễn Thạch thời gian khôi phục phù hợp, liền có thể sử dụng vô hạn.
Huyễn Thạch chia làm rất nhiều cấp bậc, dựa theo lớn nhỏ cùng nhan sắc bất đồng. Từ cao xuống thấp phân biệt thành thánh cấp Huyễn Thạch, thần cấp Huyễn Thạch, nhất phẩm Huyễn Thạch, nhị phẩm Huyễn Thạch... Mãi cho đến thấp nhất là cửu phẩm Huyễn Thạch!
Ứng dụng lớn nhất của Huyễn Thạch chính là tương khảm. Nếu lấy nó khảm quanh phần trên của áo giáp, áo giáp liền có thể thông qua Huyễn Thạch hấp thụ năng lượng, mở ra hộ thuẫn. Nếu lây nó khảm quanh tại đầu vũ khí người sử dụng liền có thể trực tiếp từ Huyễn Thạch hấp thụ năng lượng, tiến hành liên tục công kích, nhưng là... Một khi vượt qua mức năng lượng tối đa của Huyễn Thạch thì nó sẽ hỏng mất, hóa thành một đống tro bụi, hoàn toàn mất đi tác dụng.
Huyễn Thạch vũ khí cùng áo giáp, mỗi một kiện đều rất có giá trị. Có thể sử dụng chúng ắt phải là người vô cùng sang quý. Cho dù như thế, trải qua mấy trăm năm thời gian, Huyễn Thạch trang bị lưu lại được tới ngày nay đã không còn nhiều lắm, dù sao... Một vũ giả, tránh không được sẽ gặp phải những tình huống nguy hiểm. Mà nếu như liên tục gặp phải nguy hiểm tất sẽ có khả năng sử dụng quá mức năng lượng cho phép từ Huyễn Thạch mà làm cho Huyễn Thạch bị tan rã. Dù là biết rõ như thế, trước việc bị uy hiếp đến tính mạng, còn có sự chọn lựa nào sao?
Có thể nói như vậy, có Huyễn Thạch trang bị cũng tương đương với việc tăng cường vài lần thực lực, có nhiều hơn mấy cái tính mạng. Nếu như tên thủ lĩnh đấu với Lý Dật ngày ấy có một kiện Huyễn Thạch vũ khí. Thì chỉ cần lặp vài lần đấu khí bộc phát, Lý Dật nhất định đã không thoát chết, cũng may là hắn không có.
Cẩn thận xem lại cái này vài lần, Lý Dật lúc này mới đặt quyết tâm. Đây sẽ chính là mạch sống của Huyễn Thạch thôn. Vô luận như thế nào, Lý Dật cũng sẽ toàn lực khai phá một lần. Cho dù không đạt được kết quả, chỉ cần hắn cố gắng hết sức tất sẽ không hối hận!
Kế tiếp, Lý Dật lại nhìn xuống phần dưới trong báo cáo của Mã Lí Áo. Không thể không thừa nhận, sự hiểu biết của người này về tài nguyên của Huyễn Thạch thôn đã tới mức khoa trương. Bất kỳ một sinh ý nào, hắn đều tính toán tới nơi tới chốn. Đối với phương diện này hắn tuyệt đối xứng đáng với hai chữ thiên tài.
Bất quá, đưa Huyễn Thạch thôn phát triển lên thông qua các sinh ý khác tựu không gây được hứng thú đối với Lý Dật. Không có ý nghĩa, thật sự không có ý nghĩa. Chỉ cần hắn khai thác được nhiều Huyễn Thạch, vậy quả thực chẳng khác nào ở trên địa cầu có được một mỏ kim cương thượng phẩm! Ngày ngày tính toán buôn bán được mười phần lợi ích mà làm gì? Ta một ngày kiếm được trăm lần lợi ích cho ngươi xem!
Đem hai tài liệu cẩn thận nhìn lại mấy lần xong, Lý Dật không khỏi âm thầm cảm khái. Hết thảy tựa hồ đều là thiên ý, lạc tới thôn này đối với Lý Dật mà nói tuyệt đối là một cơ hội lớn trời cho! Chỉ cần hắn hảo hảo nắm chặt, vận khí chỉ cần tốt một chút, không thành công cũng khó có khả năng! Nghĩ tới đây, Lý Dật không khỏi hưng phấn lên, chạy vào thư phòng, dứt bỏ hết thảy, toàn lực bắt đầu công việc quy hoạch của mình!
Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa, hắn tiêu sái bước tới cửa. Vừa ra đã thấy bộ mặt lo sầu lo khổ của Mã Lí Áo đang đứng trước cửa.
Lý Dật rất nhanh liền hiểu được hắn tới làm gì, bèn mỉm cười cùng hắn tiến vào đại sảnh. Lý Dật quay lại với Mã Lí Áo nói:“Như thế nào? Có phải ngươi lên làm phó thành chủ hưng phấn mức không ngủ được?”
Nghe được lời của ta, Mã Lí Áo cười khổ một tiếng rồi nói: “Không phải vậy đâu thành chủ, ta thấy có thể không đảm đương nổi cái chức phó thành chủ này. Ta chỉ đối cảm thấy hứng thú đối với tiền bạc, thật ra muốn làm tài vụ tổng lý!”
Ân?
Giả làm ra bộ dáng và vẻ mặt nghi hoặc, Lý Dật một bên cười thầm, một bên mở miệng hỏi: “Ngươi là không phải hồ đồ chứ? Ngươi phải biết rằng, phó thành chủ làm sao có thể đem so sánh với cái gì tài vụ tổng lý đại quan? Ngươi chẳng lẽ...”
Thành chủ!
Không đợi Lý Dật nói hoàn lời, Mã Lí Áo không thể chờ đợi được vội cắt lời hắn, hấp tấp nói: “Ta ngày hôm qua nhất thời đầu óc không tỉnh táo, ta căn bản không thích hợp giữ vị trí phó thành chủ. Ta chỉ có thể làm ra tiền, căn bản sẽ không có thể toàn diện quản lý hết thảy công việc bên trong thành. Ta thật sự không thích hợp làm vị trí này!”
Bất đắc dĩ nhún vai, Lý Dật cười nói: “Ngươi đã yêu cầu như vậy, ta còn có thể nói cái gì đây. Dù sao vô luận tại vị trí nào, chúng ta mục tiêu vẫn là giống nhau. Nếu vậy cứ tùy theo ngươi đi, bất quá ngươi cũng đừng hối hận!”
Không hối hận! Tuyệt đối không hối hận!
Thấy Lý Dật đã đồng ý, Mã Lí Áo không khỏi mặt mày hớn hở đứng lên, đắc ý đích nói: “Ngày hôm qua ta thấy lão La Tạp đến còn tưởng lão đang ghen tị với ta chứ. Nhưng lão nói cái gì mà cho dù ta là phó thành chủ, cũng quản không tới được lão, bởi vì lão là cơ kiến tổng lý!”
Nói tới đây, Mã Lí Áo lộ ra bộ dáng nghĩ lại mà sợ, nhỏ giọng nói: “Vốn ta cũng không có nói gì, chỉ là bị lão gia hỏa này làm cho tức giận một chút. Nhưng là về đến nhà, ta càng nghĩ càng thấy không đúng. Có cơ kiến tổng lý, tự nhiên sẽ có tài vụ tổng lý, cứ như vậy, cái chức phó thành chủ của ta đây không phải chẳng có làm được gì sao? Hoàn toàn không cách nào tiếp xúc kinh tế, ta đây làm cái vị trí phó thành chủ còn có cái ý tứ gì!”
Ngẩng đầu lên nhìn hắn, Mã Lí Áo lộ ra bộ dạng ham muốn mãnh liệt nói: “Giấc mộng của ta chính là làm ra tiền, giành được vô số tiền tài. Đối với những chuyện khác, ta một điểm hứng thú cũng không có. Vị trí phó thành chủ mặc dù cao, nhưng lại không phải là cái mà ta mong muốn!”
Mỉm cười vỗ vỗ vào bả vai Mã Lí Áo, Lý Dật thản nhiên nói: “Tốt lắm, chỉ cần qua hôm nay, ngươi chính là tài vụ tổng lý của Huyễn Thạch thành. Đến lúc đó, lý tưởng cùng khát vọng của ngươi đều có thể nhất nhất thực hiện. Ngươi có đủ dũng khí để làm không?”
Ân!
Mã Lí Áo mạnh mẽ gật đầu. Cùng lúc đó, ngoài cửa lục tục vang lên tiếng bước chân, nhìn ra ngoài cửa sổ đã có một chút ánh sáng trời, Lý Dật biết... Đám thôn dân đã bắt đầu tập hợp rồi!