Song kiếm
Tác giả: Hà Tả
CHƯƠNG 31: NHẮM ĐỈNH THÁI SƠN
Dịch: Xanh Trời Xanh Nước
Nguồn: TTV
“Ây!” Đường Hoa đập bả vai Phá Toái một cái hỏi: “Ngươi sao lại đến đây vậy?”
Phá Toái hết hồn giật bắn lên, nhưng ngay lập tức thân thiết choàng qua vai Đường Hoa kéo đến một bên hỏi: “Vị kia là em dâu ta à?”
“Không phải.”
“Có ý đồ gì không?”
“... Mẹ ta nói, nữ nhân quá xinh đẹp thì không đáng tin.” Đường Hoa trợn mắt nói với Phá Toái. Nói thật ra thì hắn nhìn Nhược Hãn cũng cảm thấy rất có sức quyến rũ, bất quá cũng chỉ vậy mà thôi... Mà hồi Bồng Lai từng tiếp xúc qua, thấy Phá Toái cũng coi như thuộc loại nam nhân bình thường mà, sao giờ chỉ trong giây lát đã biến thành dạng mê gái như vầy.
“Ngươi biết nàng là ai không?” Phá Toái úp úp mở mở hỏi.
“...”
“Nàng là Nhược Hãn a.”
Đường Hoa kinh hãi cực kỳ: “Oa, có phải là ca sỹ Nhược Hãn kia không?”
“Không phải... Là minh tinh Nhược Hãn cơ mà. Nhãi con ngươi chắc chắn chẳng biết gì cả, cô nàng Nhược Hãn này khủng lắm, mười tuổi đã tự mình soạn nhạc, mười lăm tuổi thì nhận lời mời đi du học Italia để học ca kịch, mười tám tuổi đi vào lĩnh vực giải trí, hơn nữa đã thành danh chỉ trong một ca khúc.”
Đường Hoa dè dặt hỏi: “Ngươi thích?”
“Sao lại nói là ‘thích’ chứ? Là ‘hơi hơi thích’.”
Đường Hoa nhỏ giọng nói: “Vậy à... Ây, ngươi có muốn có một cơ hội một mình tiếp xúc gần gũi với nàng hay không?”
“Có á?” Trong mắt Phá Toái lần nữa chớp lên ánh sao lấp loé, trong phút chốc này hắn cảm giác được sự vĩ đại của Đường Hoa, cảm thấy Đường Hoa là người nghĩa khí bực nào, cảm thấy năm nghìn năm qua Trung Hoa thật chỉ xuất ra được mỗi một người tốt đến cỡ như Đường Hoa này vậy thôi...
Đường Hoa: “Nói thật với ngươi, ta là lính đánh thuê của nàng, cầm tiền của nàng mà làm việc. Hay là ta đưa nàng cho ngươi?”
“Đưa? Không được. Ta phải trả thù lao.”
“Bạn bè mà nói tiền thì xa lạ.” Tiền này nhất quyết không thể nhận, cho dù Phá Toái hảo ý đưa cho, mình cũng ngượng lấy lắm.
“Cũng đúng!” Phá Toái ngẫm ngẫm, rồi lấy ra một món đồ từ túi Càn Khôn nói: “Thứ này ta không xài đến, vốn định cầm đi đấu giá, ngươi cầm đi, coi như ta nợ ngươi một nhân tình vậy.”
“Mảnh trúc?” Đường Hoa nhìn giới thiệu mà sững người, Phá Toái ngươi thiệt là bạn tốt á, lấy cái mảnh trúc ra để đẩy ta đi. Chẳng qua nhìn thấy dấu chấm hỏi ở đằng sau lưng mảnh trúc, Đường Hoa lại cảm thấy hy sinh Nhược Hãn đi cũng được, thực ra thì... cho dù không có, Đường Hoa cũng rất sẵn lòng hy sinh nàng.
“Nhược Hãn, chuyện là như vầy, tên kia là bạn của ta, cao thủ đứng hàng thứ tư trong bảng một trăm, Bồng Lai Phá Toái. Hắn không chỉ sẵn lòng làm tiếp nhiệm vụ của ta, mà còn có chút nghiên cứu về âm nhạc nữa, nghe nói đã từng đi du học Italia học ca kịch nữa cơ... Ngươi xem như vậy các ngươi có phải có chút tiếng nói chung hay không?”
Nhược Hãn mặt lạnh như băng hỏi: “Bao nhiêu tiền mà đem ta bán đi rồi?”
“Ta thề, nếu như ta thu tiền của bạn, thì sẽ bị giết đến quay lại tân thủ thôn.”
“Ừm... vậy cũng được, nhưng ngươi tạm thời không được rời đi Sơn Đông, nếu như có gì cần ngươi hỗ trợ thì ngươi nhất định phải qua.”
“Được được...” Đường Hoa vẫy tay một cái: “Phá Toái, qua, giới thiệu một người bạn cho ngươi làm quen, sẵn tiện hỗ trợ làm nhiệm vụ luôn.”
Phá Toái tới trước mặt hai người, xong vỗ vỗ ngực nói: “Bạn của Gia Tử tức là bạn của ta, nâu pờ rốp lầm. Còn chưa thỉnh giáo tên của...”
“Nhược Hãn.” Nhược Hãn rất có lễ độ.
“Cái tên này nghe quen quen a... Gia Tử, ngươi nói có phải không?”
“Có à?” Đường Hoa lắc đầu: “Ta không có ấn tượng nào cả.”
* * * * * *
Mảnh trúc? Thiên Thư Tàn Hiệt: bảo vật của Hồ Trung Tiên, có ghi lại các loại tiên thuật cao thâm, kỳ môn dị trận. Đường Hoa trang bị mảnh này vào ô trang bị pháp bảo xong, sau đó gọi bảng kỹ năng ra nhìn sơ, chỉ thấy có thêm một công năng: hộ giá, có thể bắt giữ quái vật có đẳng cấp bằng hoặc thấp hơn bản thân làm hộ giá. Chọt ngón tay vào, xuất hiện một cái bảng ngũ hành, trung gian lại có thêm sét cùng gió, trong bảy thứ thì chỉ có vị trí sét là sáng, sáu vị trí khác đều là màu xám.
Đường Hoa bay đến vùng hoang dã, sau một trận lăn qua lộn lại thì rốt cục cũng tìm hiểu xong. Trước mắt, hắn chỉ có thể bắt giữ quái thuộc tính sét. Loại quái hắn bắt là Lôi Điểu, loại quái pháp thuật. Thả Lôi Điểu vào vị trí sét hộ giá xong, liền có thể trông thấy số liệu cùng pháp thuật kèm theo của Lôi Điểu: Lôi Chú, ngoài ra còn có thể đặt trạng thái cho nó: triệu hoán, thu hồi, phòng ngự, bị động, chủ động.
Phòng ngự tức là chỉ tập trung ngăn cản pháp thuật cùng công kích vật lý mà Đường Hoa bị gặp. Bị động tức là sau khi Đường Hoa bị trúng công kích xong, nó sẽ tiến hành phản kích. Chủ động là cho dù Đường Hoa bất động, mà nó phát hiện được mục tiêu, thì vẫn sẽ tiến hành công kích trong phạm vi nhất định. Nhưng mấy con này mà chết thì sẽ là chết thật, sẽ không có biện pháp hồi sinh đâu.
Hàng ngon, Đường Hoa khen một tiếng, chỉ là không biết loại này tới cùng là có mấy miếng, nếu như đều là “mảnh trúc?” thì mình còn lưu ý được, chứ mà người ta lấy tên là “mảnh sứ?”, “trang giấy?”, “mảnh đá?”, “miếng ngói?” hay là “danh thiếp?”, thì mình mần sao đây?
* * * * * *
Giờ đi đâu đây? Chẳng thể phủ nhận rằng Đường Hoa vẫn là một người khá uy tín. Hắn không định rời Sơn Đông, cầm đồ bỏ chạy, vì như vậy thì làm người thật không phúc hậu chút nào.
“Đường Hoa, Nhất Kiếm tìm ngươi.” Tôn Minh phát cho Đường Hoa một tin ngắn.
“À, chuyển tiếp đi.”
Nhất Kiếm là một người sảng khoái, cũng có thể là do phí tin ngắn quá mắc, vài ba dòng là đã thuyết minh xong sự tình. Nhất Kiếm bang sau khi sáng lập xong thì tới giờ vẫn chưa có nơi trú quân, Nhất Kiếm sau khi thu thập tình báo xong thì quyết định đánh nơi đứng đầu Ngũ Nhạc - đỉnh Thái Sơn. Nhiệm vụ dựng nơi trú quân là: đánh chết BOSS cấp 40 Ngọc Giao Long ở ao Vương Mẫu, đánh chết BOSS cấp 41 Tà Phật ở chùa Ngọc Tuyền, đánh chết BOSS cấp 42 Cửu Vĩ Thần Hồ ở ngọn Đại Thiên Chúc, đánh chết BOSS cấp 49 Ngọc Tiêu nương nương ở cung Đấu Mẫu.
Nhất Kiếm đã tập kết hơn ba ngàn người, tiếp đó bắt đầu thông báo tuyển dụng cao thủ đứng thứ hạng cao trên bảng xếp hạng đến trợ trận, cứ 5 kim một tên. Bất quá dựa theo yêu cầu, mấy cao thủ trợ trận này nhất định phải nhập bang trước, nếu không thì sẽ không thể qua được cấm chế trên Thái Sơn, xong việc thì có thể rời bang, Nhất Kiếm tuyệt đối sẽ không thông qua hệ thống làm khó mọi người.
Theo như Song Sư Hạo Nhiên nói: lần này Nhất Kiếm tính toán quá tốt. Cho dù không chiếm được đỉnh Thái Sơn, thì thế nào cũng sẽ có một ít cao thủ chịu lưu lại bang. Còn về nguồn tiền của Nhất Kiếm thì không có vấn đề, thành viên công hội mỗi người gom góp 10 bạc, vạn người thì có ngàn kim, huống hồ chi nòng cốt của công hội Nhất Kiếm có gần ngàn người, mấy người này rất là hiểu rõ chính sách tán tiễn tập dụng, cho nên lượng tài chính mà Nhất Kiếm nắm giữ trong tay không phải là con số nhỏ.
“Một ngày sau, tập hợp nơi trấn nhỏ dưới chân núi Thái Sơn.”
* * * * * *
Trấn XX đã chật ních, Đường Hoa vừa đến gần trấn nhỏ liền có người đi ra nghênh đón ngay. Hỏi tên họ xong, một tên người chơi ăn mặc theo kiểu thư sinh từ dưới đất bay lên nghênh đón.
“Đông Phương Gia Tử, cửu ngưỡng đại danh, ta tên là Thư Sinh, còn xin chỉ giáo nhiều hơn.” Thư Sinh là một người rất trầm ổn, từ trước dến giờ đối nhân xử thế đều đúng mực, hơn nữa lại túc trí đa mưu, như người trong hội nói, Thư Sinh có thể nói là trái tim của công hội Nhất Kiếm. Nếu như nói Nhất Kiếm Cầu Bại là chủ tướng, vậy Thư Sinh chính là đệ nhất tham mưu của hắn.
Đường Hoa không nói nhảm với Thư Sinh, đưa tay lên kêu: “Lôi Bích!” Sau đó quay đầu bỏ chạy. Quả nhiên một thanh kiếm đen xuyên phá Lôi Bích, rồi quay lại trên thân chủ nhân, kia không phải là Sát Phá Lang thì là ai?
“Tam Muội Chân Hoả!”
“Đậu má!” Sát Phá Lang ói ra búng máu, đã qua đi nửa tháng rồi, mà thằng nhãi này sao cứ một chút tiến bộ cũng không có, đưa tay ra là cứ hai chiêu ấy. Nhưng mà nói thật thì hai chiêu này khá là hữu hiệu, tuy rằng đẳng cấp phòng ngự của Sát Phá Lang đã tăng lên, nhưng Đường Hoa cũng không có thua.
Song kiếm
Tác giả: Hà Tả
CHƯƠNG 32: GIẾT ÔNG CHỦ TRƯỚC RỒI MỚI KHỞI CÔNG
Dịch: Xanh Trời Xanh Nước
Nguồn: TTV
“Chán ngấy!” Sát Phá Lang rất buồn bực, mình tất nhiên là biết sẽ tạo thành cục diện như vầy mà, cho nên mới tính đánh lén trước một cái, ai ngờ thằng nhãi này còn ranh hơn cả cáo, dưới tình huống chưa nhìn thấy mình mà đã đánh ra một cái Lôi Bích rồi. Hắn nào có biết Tôn Minh đã bắn thông tin cho Đường Hoa: chuột cống chuột cống, ta là chuột nhắt ta là chuột nhắt, mèo đen đang ở phụ cận, mèo đen đang ở phụ cận.
Giờ phút này hai người đều thật là oán trách Nhất Kiếm Cầu Bại, dù gì ngươi cũng là chủ nhân, lẽ ra là phải đi ra khuyên can mới đúng chớ, cứ để bọn ta đuổi bắt như vầy, trừ phi một thằng bị chết đói, nếu không là không dừng nổi đâu. Xét theo nguyện vọng này, hai người rất ăn ý cứ vòng vòng quay chung quanh trấn XX một chạy một đuổi.
“Dừng tay!” Nhất Kiếm Cầu Bại rốt cục thong dong đến trễ, hơn nữa rất phong cách ném ra một cái pháp bảo, nháy mắt dời hình đổi vị xuất hiện ở trung ương của hai người ôm quyền: “Hai vị...”
“Cẩn thận!” Đường Hoa cùng Sát Phá Lang hoảng sợ kêu lên.
“Cái gì?” Nhất Kiếm Cầu Bại một thoáng ngây người, xong kinh hãi cực kỳ, lòng bàn chân xuất hiện một mảng sóng nhiệt hóa thành biển lửa bao bọc lấy hắn. Không như tục ngữ người ta nói: người trong cuộc thì thanh, kẻ bàng quan chẳng tỉnh. Không phải là Sát Phá Lang thì không hiểu Tam Muội Chân Hỏa của Đường Hoa uy mãnh ra sao. Người ta nhìn thì chỉ là một mảng lửa có uy thế, nhưng Sát Phá Lang thì biết, lửa này chính là Tam Muội Chân Hỏa. Sách cổ có nói: Tam Muội Chân Hỏa là lửa trong gỗ + lửa trong đá + lửa trong không khí. Sát Phá Lang gặp nó còn phải tiên kiếm hộ thân mới có thể cam đoan mình không chết, đây cũng là nguyên nhân vì sao mà hắn mãi cũng không bem Đường Hoa được. Nếu không thì người vừa bay, kiếm vừa xuất, Đường Hoa địch nổi mới lạ.
Đương kim có thể sống sót từ trong Tam Muội Chân Hỏa có tác dụng của Lượng Thiên Xích chỉ có hai người: một là Sát Phá Lang, kẻ còn lại là kẻ có thuộc tính lửa 30, có được trang bị phòng lửa cao cấp - Tam Thương Vô Cực.
Sát Phá Lang còn ôm một niềm hy vọng, Nhất Kiếm Cầu Bại có được cái pháp bảo dịch chuyển tức thời kha khá biến thái.
Biển lửa biến mất, Đường Hoa che miệng nhìn Sát Phá Lang, hắn biết rõ Nhất Kiếm Cầu Bại đã đi thăm điện Diêm vương rồi, bởi vì điểm công đức của hắn lại bị trừ mất 5 điểm nữa. Hiện giờ hắn chỉ còn có 50 công đức, mà vốn có 100 công đức là làm nhiệm vụ sư môn xuống núi trợ giúp dân chúng trừ hại mới có được đó.
Rốt cục công đức là cái gì rứa?
Đường Hoa một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, hắn đã cảm thấy sát khí đến từ tứ phía, mình thế mà đã P ông chủ tương lai rồi.
Sát Phá Lang tay bóp cái trán than khổ, cái này hẳn là sẽ không tính lên trên đầu của mình đâu nhỉ. Nhưng mà theo cái ánh mắt vô lương mà Đường Hoa đang nhìn mình, thì xác suất bị liên luỵ là khá cao.
“Hiểu lầm, hiểu lầm! Đều là hiểu lầm, mọi người tản đi!” Mắt thấy sự kiện vừa nãy Thư Sinh phất tay tản lũ bang chúng đi, bay qua chỗ hai người khen: “Thân thủ thật tốt, hai vị đều có thân thủ tốt. Bất quá... Ta thấy hai vị có lẽ sẽ không muốn phát sinh thêm bi kịch như thế nữa chứ?”
“Sẽ không, sẽ không!” Đường Hoa cùng Sát Phá Lang đồng thời lắc đầu, các ngươi có ba ngàn người, hai người chúng ta có liên thủ cũng không đủ cho các ngươi nhắm rượu. Lại nói, chuyện tồi tệ này quả thật là do mình gây nên, tỏ thái độ áy náy chút cũng là chuyện thường tình con người thôi mà, càng huống chi người ta tản trước rồi mới hỏi, ngươi không biết xấu hổ mà đi nói ‘hên xui’ sao? Đương nhiên cái này cũng không trở ngại cho việc bọn họ phỉ báng trong lòng: Ra vẻ lắm phải không? Còn dịch chuyển tức thời cái gì chứ, giờ thì dịch chuyển tức thời đến chỗ Diêm vương rồi đó.
“Vậy thì tốt rồi. Hai vị đều là khách nhân, cho dù có ân oán gì thì cũng mong xem lại mặt mũi của Nhất Kiếm mà tạm thời gác xuống. Chuyện xong, hai vị nếu như có thể hóa can qua thành ngọc bạch thì tự nhiên là tốt nhất, còn không cứ ngươi chết ta sống thì bọn ta cũng chỉ có thể khuyên được gì thì khuyên thôi.”
“Phải đó phải đó!” Sát Phá Lang nhìn thoáng qua Đường Hoa: tên nhãi nhép, có cừu không báo không phải là quân tử.
Đường Hoa kên lại: Giết ta được thì ngươi mới tính là đại trượng phu.
* * * * * *
Một giờ đồng hồ sau, Nhất Kiếm Cầu Bại từ điện Diêm vương trở lại bộ chỉ huy lâm thời. Ít nhất theo mặt ngoài mà nhìn thì nhìn hắn một chút cũng chẳng để trong lòng, khách khí nói với đương sự hai người: “Hôm nay mới biết thiên ngoại hữu thiên, hai vị không cần đặt ở trong lòng, có thể kiến thức được bản lĩnh của hai vị chính là vinh hạnh của Cầu Bại ta.”
Sau đó thì Đường Hoa vào bang hội, hắn bị phân công đến Chiến Thần đường, nhìn sơ tên thành viên trong phân đường, trăm tên cao thủ trong bảng thì có bốn phần đều ở trong này. Đường chủ chính là Thư Sinh.
Kênh trò chuyện của phân đường thì có thể tùy tiện tán gẫu, nhưng kênh đại sảnh bang hội thì nhất định phải có quyền hạn mới được. Như bang chủ, phó bang chủ, trưởng lão, mười đường chủ phân đường mới có thể tự do nói chuyện. Nghe nói chỉ riêng cái hệ thống nói chuyện phiếm này, bang hội Nhất Kiếm đã phải tiêu phí gần trăm kim.
Tuy rằng đều là nhân vật trên bảng, nhưng Đường Hoa nhìn qua nhìn lại, thật không thấy ai quen cả. Hơn nữa mọi người đều là bèo nước gặp nhau, không nhất thiết phải khách sáo làm gì. Có lẽ tư tưởng của cao thủ đều như nhau, thành ra phân đường này người nói chuyện rất ít.
Chẳng bao lâu, Nhất Kiếm Cầu Bại và Thư Sinh cùng vào kênh Chiến Thần đường. Nhất Kiếm Cầu Bại đầu tiên nói: “Trước tiên xin cảm tạ các vị bằng hữu đã có thể rút ra thời gian bận rộn của mình đến giúp bang Nhất Kiếm chúng ta. Lời nói vô nghĩa ta cũng không nói nhiều, sau đây xin mời Thư Sinh giới thiệu qua tình huống của Thái Sơn.”
“Căn cứ kết quả trinh sát, Ngọc Giao Long là BOSS thuộc tính nước, hơn nữa lại nhiều năm ẩn núp trong ao Vương Mẫu, trừ những người ở bên ngoài lược trận, không biết mọi người có ai có biện pháp có thể tác chiến trong nước không? Nếu có thể thì xin bật đèn đỏ lên, chúng ta sẽ xếp thành một tổ riêng... Tà Phật có được thuộc tính phật pháp rất đặc thù, tên này chỉ có thể gặm dần thôi, còn việc nhiều bằng hữu hỏi vấn đề khả năng rớt phật kiếm... chỉ có thể tham chiếu phương án phân phối ban đầu, rơi vào trong bọc của ai thì là của người đó, tuy nhiên bang hội cũng có kênh đấu giá, mọi người có thể lướt qua xem chút.”
“Cửu Vĩ Thần Hồ là BOSS thuộc tính gió, có thể phân thân ra làm chín con hồ ly một đuôi. Điểm đầu tiên là phải khiến cho cả chín con hồ ly đều ở vào trạng thái chiến đấu, sau đó mới giết từng con. Còn con BOSS cuối cùng của chúng ta, Ngọc Tiêu nương nương cấp 49, thì nghe nói là thuộc tính sét.”
“Tại sao lại là ‘nghe nói’?” Một tên cao thủ hỏi.
“Bởi vì binh khí mà Ngọc Tiêu nương nương sử dụng rất đặc biệt, là cây tiêu bằng ngọc, tấn công bằng sóng âm, một khi tiến vào phạm vi liền sẽ tụt máu dần dần, càng gần càng tụt khiếp hơn, cho nên tạm thời chưa có giao thủ qua với ả. Chẳng qua thông qua pháp nhãn có thể nhìn thấy, cây tiêu ngọc trong tay nàng có uy lực của Cửu Thiên Chi Lôi, cho nên vẫn mong mọi người cẩn thận nhiều hơn, lúc đánh thì nên mang nhiều trang bị phòng sét.”
Nhất Kiếm thấy mọi người đều không có vấn đề, chờ Thư Sinh nói xong thì bổ sung: “Trừ Bồng Lai Phá Toái vốn đáp ứng nhưng vì có việc gấp nên không đến, còn lại những người đồng ý hỗ trợ đều đã đến xấp xỉ rồi. Mọi người nghỉ ngơi một chút đi, có thể bổ sung thêm dược phẩm, cũng có thể lên kênh đấu giá xem coi có thứ nào mình thích hay là phù hợp hay không, ba tiếng đồng hồ sau chúng ta xuất phát. Mọi người là khách nhân, có thể tự do lựa chọn tổ đội, bất quá cũng mong mọi người khi trợ trận thì hãy tận tâm, Cầu Bại sẽ cảm kích vô cùng.”
* * * * * *
Mở ra kênh đấu giá bang hội, Đường Hoa được một thẻ thứ tự: số 33. Ở đây bọn người chơi giao vật phẩm cho hệ thống, sau đó báo giá quy định xuất thụ lên, cuối cùng người trong toàn bang hội cùng nhau tranh giá. Kênh này cấm nói chuyện phiếm, nếu ngươi gặp được vật phẩm ngươi cần thì có thể nhấn đèn đỏ để tỏ vẻ tăng giá, hoặc là trực tiếp báo giá cho hệ thống. Khi tài chính trong tay ngươi không thể mua sắm được nữa, hệ thống sẽ không cho ngươi nhấn đèn hoặc báo giá. Vẫn còn một loại biện pháp, đó là ngươi có thể xin với hệ thống để dùng vật phẩm trong tay trao đổi với vật đang được đấu giá, hệ thống sẽ chuyển ý cho chủ món đồ, nếu như người đó đồng ý, sẽ ngừng đấu giá lại, nhưng mỗi người mỗi ngày chỉ có một lần cơ hội xin dùng vật đổi vật.
-------------------
*** Cửu Thiên Chi Lôi: cửu thiên = chín tầng trời; chi lôi = sấm sét
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Song kiếm
Tác giả: Hà Tả
Chương 33: Đấu giá phong ba
Dịch: Xanh Trời Xanh Nước
Nguồn: TTV
“Mặc Kiếm tam giai, công kích XX, tốc độ XX,...”
“20 viên Thiên Nguyên Đan, mỗi 20 giây khôi phục 100 pháp lực.”
Đường Hoa nhìn mà hứng khởi, ném toàn bộ những trang bị mà thời gian này đánh được cho hệ thống, nhìn sơ, mỗi người mỗi ngày chỉ có thể đấu giá của cải một lần, thuận tay liền quăng lên một cái nhẫn lam có cộng thêm uy lực công kích cho phi kiếm, sau đó hệ thống thông tri, vật phẩm của ngươi xếp ở vị trí thứ 300, ước chừng hai giờ sau mới tiến hành đấu giá, vui lòng kiên nhẫn chờ đợi.
Muốn vùng vẫy thì phải nên trà trộn trong bang hội. Bang hội lớn thì rất nhiều chuyện đều tiện lợi, nhiều người đã không nói, nơi nơi đều là ngọa hổ tàng long, bất cẩn một cái lại có thể mò ra mấy thứ tốt tốt.
* * * * * *
“Pháp bảo ‘Y phục rách nát?’, giá quy định 3 kim, hiện giờ bắt đầu đấu giá, trong vòng một phút mà không có tranh giá thì tuyên bố lưu lại hoặc là thành giao, mỗi lần tăng giá không được ít hơn 20Y, đấu giá bắt đầu.”
Đường Hoa tin chắc hiện giờ cả vạn người trong bang hội đều đang cùng kêu lên: Đậu má. Cái chỗ thiếu đạo đức nhất của trò chơi chắc là chỗ này, tạo ra cái pháp bảo mà không cho người ta xem nội dung. Chẳng hạn như Phá Toái vậy, nếu như mở ra cây Lượng Thiên Xích, phỏng chừng có tâm tự giết chính hắn đó. Hàng nọ nếu xuất ra bán thì là giá trị liên thành, mà nện trên thân hắn chắc chẳng đáng một xu. Lại ví dụ như Đường Hoa mà mua y phục này, mở ra nhìn thoáng qua, ây da chính là y phục của hoà thượng: Nhất Khẩu Chung, chỉ hạn cho đệ tử phật môn trang bị, lúc đó biết tìm ai mà khóc lóc giờ.
Mọi người đang cùng nghiến răng nghiến lợi, sắp đến một phút rồi, rốt cục có một người bạn dũng cảm thêm tiền: 3,2.
Cái 3,2 này giống như là khơi dòng ra vậy, lập tức có người thêm đến 3,4. Sau đó lại là một người trực tiếp nâng đến 4 kim.
Đường Hoa lục lục túi mình, có 12 kim, nghiến răng đập một cái, 5 kim. Hắn tính dùng phương thức đè áp thật mạnh tạo một cái áp lực tâm lý cho những người đang tranh giá.
6 kim, 7 kim, 8 kim.
Tới 8 kim xong, đại bộ phận người nhao nhao bại lui. Pháp bảo khó được, đây là chuyện thật mà mọi người đều biết, nhưng mở pháp bảo là mạo hiểm lớn thì cũng là chuyện thật mà mọi người cũng biết, còn pháp bảo mà nhiệm vụ môn phái thưởng cho, thì rác rưởi không nói, đã vậy còn không thể giao dịch được nữa. Chả ai biết người chủ đồ này đã cướp y phục từ trong tay ăn xin, hay là trúng xổ số hoàn thành nhiệm vụ ẩn mà được.
Đánh cược, là một loại tâm lý bình thường của con người, nhưng mấy người này giờ không phải là không muốn cược a, mà là không có tiền cược đó. Hơn nữa nhìn thấy cái điệu bộ 8 kim này, có vẻ có xu thế phần mạo hiểm cao hơn là tiền lời.
Tin ngắn, Đường Hoa nhìn thoáng qua, là Thư Sinh phát đến: nếu tiền không đủ, nói với ta một tiếng.
Quản lý cấp cao trong bang hội có thể trông thấy được tin tức đấu giá, đây là vì tránh cho có người quấy rối, lúc đó có thể trực tiếp đuổi ra khỏi cuộc. Ngoài ra, tầng lớp quản lý cấp cao thì không được tham dự đấu giá, nhưng họ có thể treo giải. Chẳng hạn như Thư Sinh treo giải 5 kim thu pháp bảo, nếu như có người cảm thấy giá cả đó là thích hợp, thì có thể đưa pháp bảo trong tay ra là lấy được 5 kim.
Đường Hoa cười cười trả lời: “Ta từ từ nhìn đã.”
“8,2 kim lần đầu...”
Tiền có rất nhiều tác dụng, ăn uống có lẽ là tiêu pha cơ bản nhất. Như học tập kỹ năng của môn phái và bế quan trong môn phái cũng phải thu nhất định phí dụng. Tiền còn có thể mua phòng ở, mua cửa hàng. Tiền còn có thể bảo lãnh cho ngươi nếu như trừng phạt tử vong của ngươi vượt qua 3 tiếng đồng hồ, tiền...
Nhất Kiếm Cầu Bại hỏi: “Tên Gia Tử kia đang tranh giá à?”
“Vâng.” Thư Sinh nhìn thoáng qua kênh đấu giá, nói với Nhất Kiếm bên cạnh: “Hắn đã ra đến 9 kim, có lẽ không có vài người có tiền như thế đâu.”
“Kêu người ra 10 kim.” Nhất Kiếm Cầu Bại thản nhiên phân phó một câu xong lại bổ sung: “Người này có lẽ không thành cao thủ đơn đấu được, nhưng tuyệt đối có thể trở thành vương giả trong việc kéo bè kéo lũ đánh.”
“Vâng.” Thư Sinh cười cười, trước khi hắn nói chuyện đã nhắn tin: thêm đến 9,2. Đấu giá thì Nhất Kiếm Cầu Bại không quen, Thư Sinh cũng không chỉ ra chỗ sai, mà hắn không muốn theo đuổi chuyện vặt như vậy. Đấu giá, như người ta nói thì có hai loại thủ đoạn, loại đầu là phương pháp tăng giá đè bẹp như Đường Hoa vậy, còn loại hai là phương pháp đeo bám, mặc kệ ngươi thêm bao nhiêu, ta cứ thêm một chút, chậm rãi bám theo ngươi, cho tới khi lửa giận của ngươi bốc lên đầu làm mất đi lý trí.
* * * * * *
“9,6?” Đường Hoa đang giết quái thì cười lạnh, hỏi trong kênh đội ngũ: “Bang hội các ngươi có người mà công hội cực kỳ tín nhiệm, nhưng lại không làm quan không?”
“Chi vậy?” Tôn Minh hỏi lại một tiếng rồi nói: “Vậy có tiểu Nạp, nàng là tổng giám tài vụ của bang hội. Vài ngày trước khi bang hội thành lập, cũng là nàng phụ trách kiểm kê và ghi chép tiền góp của mọi người. Nghe nói trong hiện thực có chứng chỉ kế toán viên quốc tế, bất quá bởi vì thầm mến Thư Sinh, cho nên mới gia nhập vào công hội Nhất Kiếm, đáng tiếc a... Ánh mắt Thư Sinh có vẻ cao lắm. Chậc... Kia là tiểu Nạp đó.” Tôn Minh chắc lưỡi quẹo trái bay tới một rừng trúc, Đường Hoa liền trông thấy phía dưới có một nữ sinh đeo kính phẳng như mình đang đọc sách.
“Hạ xuống!” Đường Hoa kéo Tôn Minh rơi xuống rừng cây, sau đó lẻn đến phía sau tiểu Nạp.
“Ngươi tính làm chi vậy?” Tôn Minh có chút buồn bực.
“Xử lý nàng, nhưng mà ta không dám dùng đại chiêu, ta phỏng chừng không miễu sát nàng được, ngươi phối hợp một chút.”
Tôn Minh lập tức lén lút nhìn trái nhìn phải xong nói: “Không có ai, có thể hạ thủ.” Hắn không hỏi Đường Hoa muốn giết tiểu Nạp làm chi, dù sao thì hắn cũng biết là có nguyên nhân.
“Lên!” Một cái Hỏa Chú dâng lên từ lòng bàn chân tiểu Nạp, tiểu Nạp sững người, nhìn trái phải một cái xong, rất gà con mở trạng thái của mình ra xem. Chưa đợi nàng xem cho rõ ràng, một luồng phật quang lại đánh vào nàng. Lúc này nàng mới tỉnh ngộ ra, tay lục thuốc trong túi Càn Khôn, định vừa uống vừa bay, thì một cái Hỏa Chú và phật quang lại đánh ra từ trong rừng cây...
Trong ánh trắng, tiểu Nạp rốt cục nhìn thấy rõ người bên trong rừng cây...
“Không tốt, tiểu Nạp chết rồi.” Thư Sinh vốn đang nghi hoặc vì sao đã kêu 10 kim lần thứ hai rồi mà tiểu Nạp còn chưa tăng giá, vội vàng phát tin ngắn qua dò hỏi, kết quả lại được báo: Đối phương đang ở trong khu vực đặc thù, không thể tiếp thu tin ngắn. Tiểu Nạp vốn không phải là người thích luyện cấp, thì có thể đi khu vực đặc thù nào chứ? Đáp án thiệt hiển nhiên: Nàng hiện giờ đang ở điện Diêm vương.
* * * * * *
“Ya!” Đường Hoa siết nắm đấm, rốt cục bắt được pháp bảo rồi. Đồng thời trong lòng cười lạnh một câu, nhãi nhép mà cũng đòi chơi trò bịp với ta.
“Ya!” Tôn Minh bắt chước Đường Hoa siết nắm đấm.
Đường Hoa nghi hoặc hỏi: “Ngươi làm quái gì hưng phấn như vậy, ta nhớ ngươi không có sở thích hành hạ phái nữ mà.”
“Ha ha... Ta nói cho ngươi a, không biết đứa SB nào xuất 10 kim mua cái pháp bảo rác rưởi của ta, ha ha... Ta khoái chết mất.” Tôn Minh cười vài tiếng, lại thấy thằng bên cạnh không đáp lại, nghi hoặc quay đầu nhìn thoáng qua, một giọt mồ hôi to như cái đấu chảy xuống: là sát khí. Đây là lần thứ hai Tôn Minh nhìn thấy luồng sát khí này, lần trước đó là khi mà hắn nhờ đứa cháu nhỏ một tuổi đi hỏi thăm thông tin của cô giáo âm nhạc...
Tôn Minh run lẩy bẩy hỏi: “Ta nói... Đứa kia... Hoa ca a, đứa SB mua pháp bảo kia... Không phải là... ngươi đó chứ?”
“Thái Sơn áp đỉnh.” Đường Hoa mãnh hổ vồ mồi nhấn Tôn Minh ngã vào rừng trúc, giương nắm đấm lên đấm xuống: “Ta @#%... Đấm đầu tiên đấm ngươi là bởi vì ngươi có thứ tốt lại không chia xẻ cùng huynh đệ... Đấm thứ hai đấm ngươi là bởi vì ngươi khiến ta phải giết một người con gái vô tội... Đấm thứ ba đấm ngươi là bởi vì ngươi để cho hệ thống đánh thuế 1 kim... Đấm thứ tư đấm ngươi là bởi vì ngươi mắng ta SB... Đấm thứ năm đấm ngươi là bởi vì ngươi bây giờ rất đáng ăn đòn...”
----------------------
*** Mặc Kiếm: kiếm có thân kiếm đen như mực
*** thành giao: giao dịch hoàn thành
*** Nhất Khẩu Chung: một cái chuông
*** SB = sửu bức = ngu như trâu bò
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Song kiếm
Tác giả: Hà Tả
Chương 34: Thiên Tốc Tinh
Dịch: Xanh Trời Xanh Nước
Nguồn: TTV
“Nói! Thứ này làm sao mà có?”
Tôn Minh sụp mi cụp mắt cung kính hồi đáp: “Báo cáo Hoa ca, chuyện là như vầy, tiểu đệ lúc đang ở tân thủ thôn, có một lão già túm lấy đệ nhất quyết bắt đệ thi chạy với lão. Năm mươi mét và một trăm mét, tiểu đệ đều thua. Lúc sau tiểu đệ liền yêu cầu chạy ma-ra-tông, kết quả suýt chút nữa lão ta bị mệt chết tươi, cuối cùng lão ta đành tặng thứ này cho tiểu đệ, nói là y phục lão mặc từ lúc nhỏ.”
“Thượng Đế...” Đường Hoa choáng đầu, hắn tính đòi lại chi phí đấu giá, nhưng coi bộ mất tiền là chắc rồi: “Thôi vậy, lần sau ngươi phải mời, nhớ đấy.” Tin tốt duy nhất đó là: Thịt vẫn rục ở trong nồi, chỉ là bị trừ tiền thuế.
“"Vâng, Hoa ca.” Lần nào mà chả phải là mình mời khách chứ?
“Oa...” Đường Hoa nhảy dựng lên, vội vàng quýnh tay quýnh chân triển lãm thuộc tính của bộ y phục rách rưới lên.
“... Ta x ngươi thằng ranh con.” Tôn Minh từ cõi lòng phát lên tiếng rống giận, Kỳ Môn Phi Giáp: Một trong những pháp bảo tùy thân của Thiên Tốc Tinh, một trong thất thập nhị Thiên Cương Tinh. Cấp đầu: Tốc độ phi hành tăng thêm 20%.
Đường Hoa vê vê cái cằm trụi nói sâu xa: “Thiên Cương Thiên Tốc Tinh, là đầu mục xếp hạng thứ hai mươi của Thuỷ Bạc Lương Sơn, được xưng là Thần Hành Thái Bảo Đái Tông. Tiểu Tôn a, ngươi hay thật a, cả Đái Tông vậy mà cũng chạy không lại ngươi...”
“Thái Sơn áp đỉnh... Trả pháp bảo cho ta, ngươi trả cho ta... Ô ô... Ta đưa ngươi 10 kim, không, 20 kim 30 kim... A! Cứu mạng a, bớ người ta, cướp cướp...”
Đường Hoa nằm úp sấp trên mặt đất: “Răng cứng, khẩu vị cũng tốt... Ngươi có thể đừng đánh vào mông được không, đó là nơi chuyên dùng của nữ giới mà... Tiểu Tôn a, tục ngữ có nói cái gì đến sẽ đến, chớ có cưỡng cầu...”
“Ngươi còn nói... Ta đánh ta đánh...”
Đường Hoa cùng Tôn Minh ngó qua là biết, hàng này đích thực là pháp bảo vĩnh cửu. Gia tốc, chạy nhanh hơn, bay xa hơn. Thứ này mà mở ra thuộc tính đem lên đấu giá, Nhất Kiếm Cầu Bại không phải là không có khả năng đem bán Thư Sinh đi làm tiền tiêu.
* * * * * *
“Giao hữu sơ suất, giao hữu sơ suất.” Tôn Minh hai mắt không còn sức sống, hồn thăng ngoài chín tầng mây: Từng có một XX ở ngay trước mắt ta mà ta không biết quý trọng...
* * * * * *
“Tiểu Nạp, ngươi có nhìn rõ người đánh lén ngươi không?” Nhất Kiếm Cầu Bại hỏi, tuy hắn và Thư Sinh đều đã biết được đáp án, nhưng có chứng cớ và không có chứng cớ là hai chuyện khác nhau. Loại chuyện này nếu mà xử lý tốt, thì rất khả năng sẽ khiến mình chiếm tiên cơ thật lớn.
“Có!”
“Là ai?” Thư Sinh hơi có chút khẩn trương, nhưng ngàn vạn đừng là Sát Phá Lang, thằng này đối với việc giết người căn bản là không có bất luận tâm trạng áy náy nào cả.
“Không biết, hai người này đều đã che mặt. Nhưng mà...” Tiểu Nạp ngẫm ngẫm xong lại nói: “Theo như ta suy đoán, một tên là pháp sư dùng lửa, một tên là đệ tử nhà phật.”
Vậy còn có thể là ai? Thư Sinh cùng Nhất Kiếm Cầu Bại nhìn thoáng nhau, nhất định là Tôn Minh và Đường Hoa. Có điều vấn đề là ở chỗ ngươi không có chứng cớ có thể chứng minh là bọn họ làm. Thư Sinh thì thật ra có biết phép bói, nhưng mà chứng cớ này không chỉ không có sức thuyết phục, mà người ta còn có thể nói xạo rằng quả thật có vào rừng trúc, nhưng không có trông thấy người che mặt nào. Càng huống chi trước mắt đang có hoạt động, giờ không thể nội chiến được...
* * * * * *
“Lang ca!” Đường Hoa lẻn gần Sát Phá Lang: “Có bán phật kiếm hay là phật pháp gì không?” Muốn mua gì đó, hiển nhiên là nên tìm kẻ chuyên cướp BOSS - Sát Phá Lang.
“Hừ! Thu giấy nợ 2 kim của ta nên có tiền xài nhỉ.” Sát Phá Lang khinh bỉ một câu, lấy từ túi Càn Khôn ra một thanh kiếm nói: “Nhưng mà cừu nhân là cừu nhân, làm ăn là làm ăn. Chỗ ta đây thật đúng là có phật kiếm tam giai: Phủ Trần Kiếm. Công kích 150, tốc độ 180. Ra giá đi!”
Đường Hoa từ hồi lính mới đến lúc xuất môn có 3 kim nơi tay, bán lệnh bài vào được 8 kim, thu giấy nợ Sát Phá Lang 2 kim, sau đó bán đồ bỏ đi cho cửa hàng được 1 kim, Nhất Kiếm thuê là 5 kim, tổng cộng có 19 kim, đưa Mặc Tinh 5 kim, giữa đường chi tiêu 2 kim, đấu giá mất 10 kim.
“Lang ca, đệ chỉ có 2 kim, huynh xem...”
“Hai kim mua phật kiếm?” Sát Phá Lang coi bộ có xung động muốn nuốt sống Đường Hoa, nhưng nhìn lại Đường Hoa một bộ dạng khổ sở, biết có nói nhảm cùng người này cũng vô dụng, vì thế nói thẳng một câu: “Dưới 8 kim thì khỏi.”
“Có thể thương lượng hay không?”
Sát Phá Lang nhìn nhìn Đường Hoa, lại ngẫm ngẫm rồi nói: “2 kim cũng có thể, nhưng ngươi phải để ta giết một lần.”
“Thành giao!” Đường Hoa cực kỳ sảng khoái.
* * * * * *
Một giờ đồng hồ sau, Đường Hoa lựa chọn sống lại từ điểm sống lại gần nhất, cũng tức là trấn nhỏ. Sau đó bổ một cây kiếm vào trước mặt Tôn Minh: “Cầm đi!”
“Oa! Phật kiếm.” Tôn Minh đang thở vắn than dài thì giống như bị chích vào một liều thuốc hưng phấn, vội giao dịch xong nhìn lấy, chỉ thấy thân kiếm như là bạch ngọc, mơ hồ còn có Phạn văn quanh quẩn. Phật kiếm có thể giao dịch được trong trò chơi vốn thật là ít ỏi, nhưng mà thuộc tính thì cũng xác thật là hơn phi kiếm đạo gia một nước. Nhìn phật kiếm tam giai từ nhiệm vụ môn phái của Nhược Hãn mà xem, tốc độ tới 200, cho dù là bỏ thêm kiếm quyết, vậy ít nhất cũng có tốc độ xấp xỉ 170. Có thanh phật kiếm này, Tôn Minh dù tới cấp 30 cũng không cần phải đổi, cứ lên cấp 40 xong rồi đổi phật kiếm ngũ giai luôn.
“Làm sao lấy được vậy?”
“Ây! Anh của ngươi đây có bản lĩnh gì ngươi còn không biết sao.” Đường Hoa khinh bỉ hắn một cái, trong lòng thì lệ rơi: hầu bao còn có 10 bạc 53 đồng. Thật là cực cực nhọc nhọc 30 năm, một đêm trở lại trước cải cách: “Tiểu Tôn a! Bang hội có cung ứng bánh bao miễn phí không?”
* * * * * *
“Chuẩn bị xuất phát!” Trong kênh đại sảnh bang hội, Nhất Kiếm Cầu Bại hô lên một câu, các đường chủ mỗi người đều thông tri cho thành viên của phân đường mình tiến vào kênh đại sảnh.
“Lôi đường, Phong đường đánh tiên phong, Kim, Mộc đường phụ trách cánh trái, Thuỷ, Hoả đường phụ trách cánh phải. Thổ đường phụ trách phía sau. Trực Thuộc đường, Tinh Anh đường cùng Chiến Thần đường ở trung quân phối hợp bảo hộ.” Nhiệm vụ này ai chết cũng được, duy mỗi Nhất Kiếm Cầu Bại là không thể chết. Hắn đang mang theo đài Kiếm Tiên, sau khi hoàn thành tiến công sẽ an trí ở đỉnh Thái Sơn, lúc đó mới xem như nhiệm vụ hoàn thành. Nếu như hắn chết đi, nhiệm vụ thất bại, ngươi chỉ có thể giao nộp 500 kim để khiêu chiến lần nữa.
“Mọi người không được vượt qua vận tốc 120, gắng khả năng cách nhau không quá một trăm mét. Không được tự tiện rời đi đoàn thể, không được lỗ mãng xông lên trước, không được cứu viện quân đội bạn khi chưa có mệnh lệnh...”
* * * * * *
Đã đến gần Thái Sơn, Nhất Kiếm Cầu Bại xuất lệnh bài nhiệm vụ ra quẹt một cái, tất cả sương mù bao phủ Thái Sơn đều tán đi, sau đó góc trên bên phải của mỗi thành viên bang hội đều xuất hiện một đồng hồ đếm ngược: 4759. Đây là thời gian của nhiệm vụ, vượt quá thời gian thì nhiệm vụ thất bại.
Công tác giai đoạn đầu của công hội Nhất Kiếm làm rất đầy đủ, Cầu Bại cùng Thư Sinh tự thân dẫn đội, vận dụng ba khối Trinh sát lệnh mà hệ thống cấp cho tiến vào trinh sát Thái Sơn, lại tăng thêm phép bói của Thư Sinh, bản đồ địa lý Thái Sơn và sự phân bố của quái vật đều rất kỹ càng tỉ mỉ. Mỗi thành viên bang hội đều có thể tùy thời tìm đọc những tin tức này.
* * * * * *
Lúc đầu hết thảy thuận lợi, mọi người có nói có cười, tới sâu hơn chút nữa, đột nhiên một miếng tiền đồng trên tay Thư Sinh ‘rắc’ một tiếng nứt ra. Thư Sinh kinh hãi cực kỳ, vội vàng lôi ra một tờ lụa trắng, pháp thuật dùng ra, lụa trắng hiện lên bản đồ tinh tượng. Đương nhiên ngươi làm tới bước này là được rồi, hệ thống sẽ nói ngươi biết chuyện gì đang xảy ra.
“Kiếm trận hộ sơn của Thái Sơn, tiền quân cẩn thận.”
Đường chủ tiền quân hạ lệnh: “Kết lưới kiếm.”
Vừa nói xong, ngoài một dặm xa một ngọn núi đột nhiên khí đen xộc lên trời, nháy mắt hóa thành một cây kiếm to ngàn mét quấn quanh khí đen. Một tiếng kiếm ngân vang, chỗ chuôi kiếm bắn ra phi kiếm như mưa, phi thẳng đến tiền quân.
Song kiếm
Tác giả: Hà Tả
Chương 35: Mọi người đều hiển thần thông
Dịch: Xanh Trời Xanh Nước
Nguồn: TTV
Lúc này lưới kiếm của tiền quân đã thành, trái phải giữa, ba trăm người mỗi người đều bắn phi kiếm của mình về phía trước mặt, đan chéo với nhau thành một màn kiếm trùng trùng.
“Cang...” Thanh âm không ngớt bên tai, lưới kiếm do ba trăm người kết thành đã miễn cưỡng chống được công kích. Nhưng thanh yêu kiếm to lớn ở mắt trận kiếm trận kia giờ này khí đen càng thêm sắc bén...
Thư Sinh hạ lệnh: “Mỗi bên trái phải phân một nửa binh mã bổ sung lưới kiếm. Tinh Anh đường mở đường, Chiến Thần đường thẳng tiến mắt trận.”
Tinh Anh đường đương nhiên là nơi tập kết tinh anh, một tiếng ra lệnh, hơn trăm cao thủ nhất tề phát động, hoặc kiếm hoặc gió hoặc sét hoặc gỗ, lại thêm dựa vào pháp bảo phòng ngự nào đó của bang chúng, nên không sợ phi kiếm, từng bước vững tiến, đem trận hình áp mạnh đến vị trí mà phi kiếm và pháp thuật có thể tấn công được yêu kiếm, sau đó bắt đầu ngay tại chỗ chuyên tâm phòng ngự. Xa xa nhìn lại thật giống như một cái ô che chống chọi trong mưa kiếm.
Nhận tiền thì nương tay, có ‘quà’ thì vui vẻ, những cao thủ liên can tất nhiên sẽ không chỉ hô hào mà không xuất lực. Cao thủ đệ nhất bảng xếp hạng Sát Phá Lang một thanh kiếm đen bắn ra trước, một hóa thành bảy hình thành lưới kiếm phạm vi nhỏ, không chỉ đả thông con đường phía trước, lại càng không chút lưu tình đánh vào trên thân yêu kiếm.
Đường Hoa nhìn trái nhìn phải, quả thật cao thủ đều là kẻ không tầm thường, cho dù hàng trong tay không có cấp bậc bằng tiên kiếm, nhưng cũng có thần thông đủ loại.
“Long Linh Vạn Thạch Cung!” Một anh bạn bên người Đường Hoa quát một tiếng, xuất ra một cung một tên, toàn thân ánh kim lóe ra không ngừng. Sau khi dây cung căng đầy, mũi tên xuất hiện ánh kim chói loá xoay tròn kịch liệt khiến người ta không dám mở mắt. Một tiếng dây cung bật vang lên, mũi tên ma sát với không khí toé ra ánh lửa hung hăng đâm vào trên thân yêu kiếm. Một đòn này khiến cho yêu kiếm lay động liên tục, hơn nữa còn tạm thời đình chỉ việc tạo mưa kiếm, khí đen cũng thu liễm lại chút ít.
“Cái nữa đi!” Tiếng kêu của quần chúng.
“Ngại thật, dùng không nổi nữa.” Anh bạn cầm cung ỉu xìu: “Một ngày chỉ có thể dùng một lần, hơn nữa mỗi lần sử dụng nhất định phải tiêu hao 50 vạn linh lực.”
Đường Hoa hỏi: “Cái này là pháp bảo hay là binh khí?”
“Binh khí!”
Lại nhìn bầy cao thủ, các loại kỳ binh quái bảo hết thảy đều lên tràng, một cái nhìn thoáng qua này, Đường Hoa có cảm giác thân phận đệ nhất của Sát Phá Lang coi bộ có chút hư danh a. Có lẽ trong kiếm giới thì Sát Phá Lang quả thật vô địch, nhưng mà tính cả pháp bảo giới có lẽ cần phải cân nhắc lại phân lượng của mình, đương nhiên nếu như là tới pháp thuật giới thì...
“Phong hỏa thần binh cấp cấp như luật lệnh... Lôi Công Liệt Trận!” Một người chơi phương sĩ mặc y phục màu vàng niệm xong liền ném lệnh bài trong tay ra, không trung lập tức xuất hiện một tên lực sĩ phanh ngực lộ bụng, lưng mọc hai cánh, trán có ba mắt, mặt đỏ tướng khỉ, chân như chân ưng, tay trái nắm chêm tay phải cầm truỳ. Lực sĩ gõ một cái, một tia sét mãnh liệt phát ra từ trong tay, ước chừng mười tia đánh không ngừng nghỉ vào thân yêu kiếm, mặc dù không có uy thế như Vạn Thạch Cung, nhưng thanh thế quả thật làm cho người ta sợ hãi.
“Phê!” Người chơi phương sĩ ha ha cười to: “Chỉ đáng tiếc là hàng dùng một lần.”
Thư Sinh vội quát lên trong kênh: “Pháp bảo hoặc là pháp thuật loại dùng một lần, hoặc là thời gian dài mới có thể khôi phục thì mong mọi người dùng cẩn thận, dù sao đây cũng chưa phải là BOSS mục tiêu.” Hắn lau mớ mồ hôi: bà nội, đừng có mà tới lúc đánh BOSS thì thằng nào thằng nấy đều hô mắc tiểu, rồi đứng một bên xem.
Lúc này, Đường Hoa lại lâm vào trong phiền não, nhưng lại là loại phiền não mà vừa đau vừa vui.
Thiên Lôi Không Phá thăng cấp.
Lựa chọn 1, giữ lại Hỏa Túc Lôi Giác trong mình.
Lựa chọn 2: tập được tiên thuật: Liệt Diễm Nhiên Lôi.
Hệ thống giới thiệu rất kỹ càng tỉ mỉ, tiên thuật chính là pháp thuật tiến giai lên cao cấp, sẽ không còn thời gian chờ cùng thời gian cooldown, ngươi có bao nhiêu pháp lực thì có thể sử dụng bấy nhiêu, uy lực lớn nhỏ thì phụ thuộc vào thuộc tính và mức độ pháp thuật của ngươi cao hay thấp, ngoài ra còn có tầng thứ của tiên thuật nữa. Chẳng hạn như lửa sét tiến giai thành tiên thuật Liệt Diễm Nhiên Lôi, mỗi mười tầng sẽ tiến hành đề thăng một lần, mỗi lần tăng lên thì uy lực và uy thế cùng với phạm vi đều được mở rộng, trực chỉ mức độ hủy thiên diệt địa, quỷ khóc thần gào, người chắn giết người, phật chắn giết phật... Đương nhiên nếu thực là luyện đến cảnh giới kia, không chỉ cần sự lĩnh ngộ đối với pháp thuật của bản thân, mà còn cần phải thông qua những cách khác để đề thăng, bởi vì hệ thống đề ra Liệt Diễm Nhiên Lôi là 180 tầng, nhưng lại quy định nhân vật mỗi 10 cấp chỉ được thăng cùng lắm 10 tầng, mà toàn bộ mọi người đều biết rằng cấp 100 hoặc 110 là đầy cấp, rồi những người có chút tìm tòi cũng chưa hề nghe nói qua rằng có thanh phi kiếm nào thập bát giai... Nhân tiện nói một tiếng, nếu quả thực là đến cấp 180 kia, phi thuyền chúng ta cũng đã đến hành tinh M rồi.
Chọn nào giờ? Tuy rằng Đường Hoa cũng liệu đến khả năng học được pháp thuật mới từ Hỏa Túc và Lôi Giác, nhưng hắn là một người thực tế, hắn biết rõ đạo lý rằng một chim trên tay còn hơn trăm chim trên rừng. Có lẽ Hỏa Túc và Lôi Giác cấp 3 sẽ có tiên thuật mới, nhưng vạn nhất không có thì sao đây?
“Lượng Thiên Xích, không khởi động.” Đường Hoa hai tay giương lên, không trung phía trên yêu kiếm đột nhiên xuất hiện một cụm mây lửa mỏng manh. Lại phất tay một cái, hàng vạn tia chớp bùng ra, hoả lôi đồ sộ vô cùng, tiếng sét hỗn loạn rung trời đánh xuống trong phạm vi một mẫu, hoàn toàn bao phủ yêu kiếm, tạo thành một cảnh tượng khiến cho người ta cảm giác chỉ thấy lửa điện không thấy yêu kiếm.
Đường Hoa quýnh tay quýnh chân điều chỉnh lại thiết trí của hệ thống, khống chế mức âm lượng lớn nhất, sau đó giảm lại mức độ chịu đựng của ánh mắt khi nhìn sấm chớp.
Thiết trí xong thì nhìn sơ, còn dư lại một phần ba pháp lực, tay lại lật một cái, mưa hoả lôi tiếp tục rơi xuống. Đường Hoa rất hài lòng với thiết trí tinh chuẩn của mình, như vậy là khá ổn rồi. Lại nhìn tiếp, thanh yêu kiếm kia bị đợt hoả lôi này đánh cho toàn thân khí đen mất hết, không chỉ phi kiếm không bay ra được nữa, mà còn có vẻ đã tới mức độ lay lắt hơi tàn rồi.
Toàn bộ mọi người dừng tay xem Đường Hoa, cái này đã vượt qua nhận thức về pháp thuật của bọn họ rồi, một cái pháp thuật công kích phổ thông thì có thể kéo dài 4 giây đã là ngon lắm rồi, mà một cái pháp thuật của Đường Hoa lại oanh tạc 20 giây, cho đến khi pháp lực thấy đáy mới thu tay lại, không thể không khiến cho nhận thức về bầy cao thủ của mọi người càng sâu sắc thêm.
Loại quái vật thế này mà mới chỉ đứng hàng 35 thôi...
Thanh thế thì đủ rồi, khi sử dụng thì cũng rất tiện lợi. Nhưng điều khiến Đường Hoa không vừa lòng chính là uy lực và phạm vi. Thiên Lôi Không Phá của hắn nếu như dùng sạch pháp lực, uy lực tuyệt đối là bội số của Liệt Diễm Nhiên Lôi, mà Tam Muội Chân Hỏa thì có thể bao trùm khu vực chừng ba mẫu, còn Liệt Diễm Nhiên Lôi chỉ bao trùm có hơn một mẫu thôi. Theo tính thực dụng mà nói, nếu như chỉ đối đơn, thì Thiên Lôi Không Phá chắc chắn xài ngon hơn một chút, nếu như là đánh tiểu quái, Tam Muội sẽ mạnh hơn là Liệt Diễm Nhiên Lôi.
Đường Hoa hơi hơi có chút hối hận... Phải biết rằng nếu như đánh một vòng mà không chết đối thủ, thì mình đây chỉ có thể bỏ trốn rồi thông qua tiên anh mà chậm rãi khôi phục pháp lực, nhưng người ta cũng có thể khôi phục sinh mệnh mà.
Ngồi xuống thì nhất định phải bảo trì yên lặng không cử động, còn uống thuốc hoặc dùng pháp thuật bổ cấp pháp lực thì đều là dạng khôi phục thong thả, chứ không phải là cứ một nhát là bổ đầy được.
Cho nên so sánh lại thì tính thực dụng của Liệt Diễm Nhiên Lôi chênh lệch khá lớn cùng với Thiên Lôi Không Phá và Tam Muội Chân Hỏa. Đương nhiên cũng có tin tức tốt, đó là Thiên Lôi và Tam Muội của mình vẫn còn đó, cho nên vẫn còn có thể thao tác được. Đáng tiếc chính là tầng tiếp theo của lửa và sét mình đã không thể học được nữa rồi. Đương nhiên cũng có thể đi kiếm hai quyển sách đó để học lại lần nữa đấy, nhưng mà nhìn lại thời gian hao phí cần thiết kia, cùng với đẳng cấp của quái vật mà mình hiện phải đối mặt thì... Có lẽ có người sẽ làm như vậy, nhưng đó không phải là Đường Hoa, bởi vì Đường Hoa cũng là người, mà người thì đều có tính trơ.
Còn nếu như Lượng Thiên Xích mà khởi động, thì phỏng chừng 10 giây là pháp lực phải thấy đáy luôn, lúc đó uy lực thì cũng cũng ngon rồi đó, nhưng mà chỉ trong 10 giây thôi, sau 10 giây thì mình liền thành phế nhân.
Nhưng mà hắn đã quên một điểm, khi mà đẳng cấp của hắn tăng lên, pháp lực thêm nhiều, cộng thêm trang bị gia tăng cho, với lại tiên anh tăng mạnh, thì lúc đó sẽ tăng lên bao nhiêu pháp lực đây này?
---------------
*** hoả lôi: tương truyền rằng sét cũng có thuộc tính, hoả lôi là thuộc tính sét + lửa, thuỷ lôi là nước + sét.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R