Quyển 1: Trở Về Đô Thị
Chương 442: Có phải sờ rất đã phải không?
Dịch Giả: Tiểu Mùi
Biên Tập: Tiểu Mùi
Nguồn: 4vn.eu
Nội tâm Phương Dật Thiên vẫn còn âm ỉ mãi một tia không cam lòng, nhìn mặt ngọc của Cố Khuynh Thành bóng loáng như thế, có lẽ sờ cảm giác không tệ a?
Vì vậy chẳng quan tâm đạo đức chó má gì, hắn liền thò tay sờ nhẹ lên mặt Cố Khuynh Thành, mềm mại như nước, hứng thú của Phương Dật Thiên tăng lên, lại sờ thêm một cái nữa.
Rồi sau đó nhìn bờ môi kiều diễm ướt át của Cố Khuynh Thành, đỏ hồng, tựa như là hoa hồng dính sương vào sáng sớm, trong lòng hắn bắt đầu ngứa ngáy, ngón tay đặt lên đôi môi mềm mại của nàng sờ một cái, trong đầu hiện lên một ý niệm, không biết hôn lên cặp môi đỏ mọng này sẽ như thế nào?
Mẹ nó, bản thân mình làm quân tử cả đêm, bây giờ chiếm một chút tiện nghi nói thẳng ra cũng không có gì quá thất lễ, nghĩ thế hắn liền cúi người xuống, chuẩn bị tiến thêm một bước nữa.
Nhưng ai mà đoán được, ngay lúc gian kế sắp được thực hiện, hai mắt của Cố Khuynh Thành đột nhiên mở ra, hai bên má phồng lên tức giận, một đôi mắt âm u nhìn về phía Phương Dật Thiên.
- À? Em tỉnh rồi à? Ha ha, hôm nay khí trời tốt a, ánh nắng tươi sáng, quang đãng không mây, thời tiết tốt, thời tiết tốt.
Phương Dật thiên một mặt không thấy xấu hổ, ngón tay thì vẫn để trên đôi môi mê người của Cố Khuynh Thành, không hề có ý rút về.
- Có phải là sờ rất đã phải không?
Bất ngờ là Cố Khuynh Thành cũng không hề tức giận, mà là nở một nụ cười vũ mị, cái nụ cười kia quả thực là mê người, giống như là một thiếu phụ thấy trời vừa tối liền vũ mị câu dẫn lão công của mình vậy.
Phương Dật Thiên gật nhẹ đầu, thừa nhận, lúc này làm một chân tiểu nhân thì tốt hơn là một ngụy quân tử.
Cố Khuynh Thành khẽ hừ một tiếng, sau đó bất ngờ mở đôi môi anh đào ra, cắn vào ngón tay của Phương Dật Thiên, nàng lúc này mới đắc ý cười, sau đó xoay người lại, đưa lưng về phía Phương Dật Thiên, tựa hồ không có ý tứ đối mặt với hắn.
Phương Dật Thiên giật mình, rút tay ra, trên đó còn giữ lại một dấu răng rõ ràng, hắn nhịn không được cười khổ.
Nhưng trong lòng thì lại tiếc nuối không thôi, lão hỗn đãn thiên gia cùng hắn có ân oán gì sao, ngay lúc quan trọng lại sắp xếp cho Cố Khuynh Thành mở hai mắt ra, thật là thất bại con mẹ nó trong gang tất a!
Cố Khuynh Thành nằm nghiêng một bên, nhưng trong lòng lại cực kỳ hỗn loạn, sắc mặt đã hơi ửng đỏ, tối hôm qua khi nàng ý thức được đã bị Phương Dật Thiên ôm đến phòng khách sạn, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ làm chuyện hoang đường nào đó, bất quá trong nội tâm nàng chỉ là nghĩ cùng Phương Dật Thiên ngủ cùng giường, nước sông không phạm nước giếng, thêm xíu nữa thì cũng là ôm, tối đa cũng chỉ cho hôn mà thôi.
Đương nhiên, nếu tối hôm qua Phương Dật Thiên thật sự không khống chế được mình, đối với nàng thú tính đại phát, nàng chỉ là một nữ hài tử hai tay trói gà không chặt cũng không phản kháng được, càng không có khả năng báo động gì. Nhưng mà, ngoài ý muốn là tên này chỉ giúp nàng cởi giày cao gót, cả đêm đều đứng đắn đến làm cho người khác tức đến lộn ruột.
Nghĩ như vậy nàng lại nhịn không được cười thầm, giữa lúc đó nàng còn nghịch ngợm bày ra vài tư thế chọc người, nghe tiếng hố hấp của Phương Dật Thiên ngày càng trầm trọng, nội tâm nàng như nở hoa, thầm nghĩ, kìm nén đi, cho chết luôn!
Cho đến cuối cùng, đúng là hắn ngồi trên ghế salon ngủ luôn, nàng lặng lẽ đứng dậy đắp chăn cho hắn rồi lại lên giường chìm vào giấc ngủ.( Mợ cái thằng tác giả, cứ dài dòng văn tự thế nào ấy=.=, dịch mà ức cả chế =.=)
Không nghĩ tới vừa sáng ra tỉnh lại đã thấy hắn ngồi ngay đầu giường, lại còn vô liêm sỉ vuốt ve khuôn mặt nàng, thậm chí còn sờ cả đôi môi anh đào của nàng, phảng phất như đền bù cho tổn thất tối hôm qua, đến khi hắn cúi xuống muốn hôn nàng, cuối cùng nàng cũng không giả bộ được nữa, đành mở hai mắt ra.
Nghĩ tới sắc mặt xấu hổ của hắn, nàng nhịn không được lại nở nụ cười, bất quá thế cũng tốt, tên này xem ra cũng không phải là một tên ngụy quân tử, xứng đáng để gọi là chân tiểu nhân.
Đột nhiên nàng nghe một ít động tĩnh lạ ở bên cạnh, nhịn không được quay đầu lại nhìn, hoa dung liền thất sắc, Phương Dật Thiên, hắn... hắn rõ ràng đang nằm ở trên giường.
Phương Dật Thiên nhìn Cố Khuynh Thành như đang lâm vào đại địch ở bên cạnh, cười nhạt một tiếng, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, con mẹ nó, ngủ cả đêm ở ghế sô pha, bây giờ thì thoải mái rồi.
- Anh, anh thế nào lại nằm xuống?
Cố Khuynh Thành đỏ mặt, tức giận hỏi.
- Em nằm được sao anh lại không được nằm? Tối hôm qua không phải chúng ta đã nằm cả đêm sao?
Phương Dật Thiên sinh lòng trêu chọc, nói.
- Á? Anh, anh nói cái gì?
Cố Khuynh Thành khẽ giật mình, tối hôm qua nàng nhớ rõ Phương Dật Thiên rõ ràng ngồi trên ghế sa lon mà.
- Tối hôm qua em uống say, anh cũng uống say, sau đó anh đem em đến đây mướn phòng, sau đó lại nằm cùng một chỗ... Bất quá hiện tại anh không nhớ là tối hôm qua đã làm gì rồi, em, em có còn ... ấn tượng gì không?
Phương Dật Thiên cười nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Khuynh Thành đỏ lên, trong lòng nhảy loạn, từ lúc sinh ra đến giờ là lần đầu tiên cùng giường với một nam nhân, nhưng nàng rõ ràng là biết Phương Dật Thiên đang cùng nàng nói giỡn, còn tưởng rằng nàng không biết gì chuyện tối hôm qua sao.
Sau đó nàng làm ra vẻ biến đổi, thở phì phì, nói:
- Anh.. tối hôm qua tới cùng anh đã làm gì em? Trời ơi (Oh my god), anh tối qua đã thừa dịp phi lễ em đúng không?
- Haizz, lúc ấy tính huống hỗn loạn, sao biết được là ai phi lễ ai, đúng rồi, tối hôm qua hình như là em chủ động tới đấy.
Phương Dật Thiên vui vẻ cười, nhưng mà kỳ quái là hắn lại thấy Cố Khuynh Thành không hề hiện ra thần sắc gì là sốt ruột, ngược lại còn nở nụ cười ranh mãnh.
Chẳng lẽ nàng đối với tối hôm qua không chút hiếu kỳ, không chút quan tâm nào sao?
- Tối hôm qua anh đã làm gì em thì em cũng chỉ có thể chấp nhận, được rồi, anh nhìn cũng không tệ, cả đời này của em đều dựa vào anh đó nha, anh cũng không thể từ chối trách nhiệm, bằng không em sẽ lên tivi tố cáo hành vi của anh.
Cố Khuynh Thành cười, nhưng lại xót xa nói.
Phương Dật Thiên đổ mồ hôi lạnh, vốn định đùa giỡn nàng vài câu, không nghĩ tới nàng lại kêu hắn nhận trách nhiệm, còn muốn lên tivi tố cáo hắn? Hắn vội vàng cười lấy lòng, nói:
- Ách, cái kia... cái kia... là anh giỡn với em thôi, tối hôm qua anh rất là đàng hoàng, cái gì đều không làm, ừ, lại còn ngồi ở trên ghế salon bảo vệ cho em.
- Thật sao?
Cố Khuynh Thành chớp mắt, trên mặt tràn đầy vẻ không tin, cuối cùng lại nói thêm một câu:
- Anh không phải tự cho mình là sắc lang sao, cả đêm lại không làm gì em?
- Bà cô của anh ơi, sắc lang cũng phải có thời điểm nghỉ ngơi chứ, tối hôm qua anh nằm trên ghế salon thật mà.
Phương Dật Thiên cười khổ, mẹ nó, tối hôm qua cái gì cũng không làm, bây giờ lại bị nàng một mực chắc chắn là mình có làm gì đó, sớm biết như thế, tối hôm qua ta đã xách thương ra trận rồi.
- A, thế vừa rồi anh định làm gì em?
Cố Khuynh Thành cười, lại hỏi
- Vừa rồi? Ách... Là ngứa tay, muốn sờ khuôn mặt em một chút, không có làm gì a.
Phương Dật Thiên hào phóng thừa nhận, dù sao cũng không có làm gì quá phận, còn không bằng thừa nhận là xong.
- Không đúng, anh lừa em!
Cố Khuynh Thành phủ định hoàn toàn.
Phương Dật Thiên khẽ giật mình, cười khổ, nói:
- Anh lừa em? Vừa rồi em tỉnh lại cũng thấy, anh chỉ là sờ lên khuôn mặt của em thôi mà.
- Hừ, anh còn muốn hôn em nữa, đúng không?
Cố Khuynh Thành đỏ mặt, cắn răng lại, cố lấy dũng khí nói ra.
Phương Dật Thiên gãi đầu, cảm giác thoải mái khi nằm trên giường sớm đã không còn chút gì, đúng là giống như rơi vào bẫy rập của người khác, dồn dập bất an, hắn cười khan hai tiếng, nói:
- Ha ha, nói cái việc kia làm gì, chúng ta nên rời giường đi, nằm như vậy cũng không tốt lắm a.
- Thật là không có cốt khí, rõ ràng là nghĩ đến mà không dám thừa nhận
Cố Khuynh Thành hờn dỗi nói một câu.
- Được rồi, anh thừa nhận là anh có nghĩ như vậy, nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, cũng đâu có làm gì đâu đúng không?
Phương Dật Thiên bực dọc đáp lại.
Cố Khuynh Thành nghe vậy thì bật cười, nhìn Phương Dật Thiên, ngữ khí đột nhiên ôn nhu, nói:
- Nhắm mắt lại.
- Ách?
Phương Dật Thiên mở to hai mắt, có chút khó hiểu nhìn lại.
Cố Khuynh Thành lại cười, đưa tay lại che kín hai mắt của Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên còn đang nghi hoặc thì cảm giác được môi mình được một đôi môi anh đào mềm mại hôn lên, mềm mại quá, ngọt ngào quá, tràn đầy mùi thơm a.
Lúc mở mắt ra thì đã thấy Cố Khuynh Thành bước xuống giường, đưa lưng về phía hắn, mặt mũi đỏ bừng, đôi môi hé mở, nhẹ nhàng nói:
- Nghiêm khắc mà nói, đó cũng không phải là nụ hôn đầu của em, nụ hôn đầu của em từ lúc lên trên màn ảnh đã dâng hiến ra bên ngoài rồi, bất quá, trong sinh hoạt, đây là nụ hôn đầu tiên em cam tâm tình nguyện hôn đó.
Phương Dật Thiên khẽ giật mình, trước đây thấy Cố Khuynh Thành trong phim cũng đã cùng nam nhân vật chính ôm hôn nhau rồi, nhưng đó chỉ là điện ảnh. Bởi vậy bây giờ nghe Cố Khuynh Thanh nói ra cụm từ nụ hôn đầu tiên trong sinh hoạt đó, hắn có chút không kịp phản ứng.
Cố Khuynh Thành mắc cỡ đỏ mặt, tựa hồ không dám nhìn thẳng vào Phương Dật thiên, trực tiếp đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt, nhìn cái gương trong phòng tắm, mình mặt mình đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn nữa, Cố Khuynh Thành náo nức trong lòng.
Nụ hôn đầu tiên trong sinh hoạt cứ như vậy đã mất rồi, vẫn là chính mình chủ động đó, nàng cũng không hối hận, đây là thù lao cho nam nhân đã bảo vệ cho mình cả đêm hôm qua a.
Thật sự chỉ là một lần thù lao đơn giản thôi sao? Chính nàng cũng không rõ, trên môi của nam nhân này truyền ra một khí tức đặc biệt cùng với mùi thuốc lá nhàn nhạt, khiến cho tâm của nàng loạn như ma.
Quyển 1: Trở Về Đô Thị
Chương 443: Dùng thân thể để đền bù.
Dịch Giả: Tiểu Mùi
Biên Tập: Tiểu Mùi
Nguồn: 4vn.eu
Sau khi rửa mặt, nét ửng đỏ trên gương mặt Cố Khuynh Thành đã tiêu tán đi không ít, tâm tình hỗn loạn cũng dần dần khôi phục như thường.
Nàng ra khỏi phòng tắm liền thấy Phương Dật Thiên dựa vào gối ở đầu giường, hút từng điếu thuốc lá, thần thái có chút lười nhát.
-Thơm quá.
Phương Dật Thiên lười biếng liếc Cố Khuynh Thành một cái, cười nhàn nhạt nói ra đúng hai chữ.
Vừa nghe xong, nét đỏ tươi vốn đã tiêu tán của Cố Khuynh Thành một lần nữa lại lan tràn trên mặt, nàng tức giận liếc nhìn Phương Dật Thiên, trong ngực thì dồn dập nhảy lên.
- Em lại đây hôn lại lần nữa đi, vừa rồi anh không có chuẩn bị tâm lý thật tốt a.
Phương Dật Thiên tiếp đó nói thêm.
Cố Khuynh Thành suýt tý nữa thì té xỉu, tên này da mặt cũng quá dày a, được voi lại đòi hai bà trưng, mặt mũi thì tràn đầy vẻ vô lại.
- Sớm biết em có ý như vậy, tối hôm qua anh sẽ không ra vẻ đứng đắn, nhưng mà bây giờ đến giờ trả phòng còn có quá ít thời gian, chúng ta nên nắm chắc thời gian, tranh thủ cho kịp thời cơ a.
Phương Dật Thiên nói xong còn muốn cởi y phục trên người.
Cố Khuynh Thành vừa thấy, sắc mặt liền biến đổi, lo sợ la lên:
- Phương Dật Thiên, anh, anh muốn làm gì?
Phương Dật Thiên vẻ mặt bi tráng, như thật nói:
- Tối hôm qua anh đã phạm phải một sai lầm quá lớn a, không hiểu được tâm ý của mỹ nhân, phải nắm chắc thời gian dùng thân thể để đền bù a.
Cố Khuynh Thành khẽ giật mình, trên mặt vẫn còn nét sợ hãi chưa tan biến, nhịn không được cười rộ lên, xoay người, mắng một câu:
- Lưu manh.
Phương Dật Thiên từ trên giường nhảy xuống, trong miệng vẫn ngậm điếu thuốc lá, nói:
-Đáng tiếc a, tối hôm qua vốn là anh nên lưu manh một phát, một cơ hội tốt như thế lại bị lãng phí một cách vô ích, thật sự là một tiếc nuối. Đi thôi, anh đưa em về.
Cố Khuynh Thành hơi đỏ mặt, đôi mắt dễ thương lưu chuyển nhìn Phương Dật Thiên, thu dọn một ít rồi cùng Phương Dật Thiên xuống dưới lầu.
Quá trình trả phòng diễn ra thuận lợi, Cố Khuynh Thành trên đầu mang mũ lưỡi trai, trên mặt lại đeo một chiếc kính mát lớn, mặc dù vậy vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người, bất quá vẫn chưa có người nào nhận ra nàng là đại minh tinh Cố Khuynh Thành, nếu không sẽ tạo một scandal lớn như thế nào có thể nghĩ đến được.
Sau khi vào xe Phương Dật Thiên đã biết Cố Khuynh Thành ở tại khách sạn Vương Miện, nghĩ lại cũng đúng, khách sạn Vương Miện chính là khách sạn năm sao xa hoa nhất thành phố Thiên Hải, một đại minh tinh như Cố Khuynh Thành đến đây đương nhiên là được vào ở trong khách sạn tốt nhất này.
Cố Khuynh Thành ngồi trong xe trầm mặc không nói, mang theo một ít thương cảm, thời gian trôi qua, cũng có nghĩa là nàng sẽ rời xa Phương Dật Thiên, không biết như thế nào, vừa nghĩ đến đây nội tâm của nàng nổi lên một tia xót xa, có chút không nỡ.
- Anh nói, thế nhân đều đuổi theo cái gọi là danh lợi là vì cái gì?
Cố Khuynh Thành nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, nhàn nhạt hỏi.
Phương Dật Thiên khẽ giật mình, cười cười:
- Còn có thể vì cái gì, vì tên tuổi, vì quyền thế, vì tiền. Thiên hạ hi hi, giai vi lợi lai, thiên hạ nhương nhương, giai vi lợi vãng, lời này của Tư Mã Thiên hay lắm.(**)
(**)Tư Mã Thiên (145 TCN – 86 TCN), tên tự là Tử Trường, là tác giả bộ Sử ký (史記); với bộ sử đó, ông được tôn là Sử thánh, một trong Mười vị thánh trong lịch sử Trung Quốc, câu nói này là một câu trong bộ Sử ký này, ý nghĩa chung chung là Thiên hạ hỗn loạn, đều là từ danh lợi mà ra.
- Đúng vậy, đều là vì danh lợi, nếu như vậy thì em thì sao, anh có phải là nhìn em trở thành đại minh tinh cũng là vì chữ lợi này sao?
Cố Khuynh Thành đột nhiên quay đầu lại, dừng lại ở trước mặt Phương Dật Thiên, hỏi.
- Anh nghĩ em cũng không phải cái loại vì danh lợi mà không từ thủ đoạn nào, thậm chí là bản rẻ chính mình, em chỉ làm đúng công việc của mình, đó là đem lại niềm vui cho mọi người. Đúng rồi, em lại là đại sứ thiện chí ở trong nước, chỉ cần điểm này đã nói lên em là người tốt.
- Anh dựa vào đâu mà cho rằng em không phải vì danh lợi mà không từ thủ đoạn nào?
- Nếu như em là nữ nhân như vậy sẽ không cùng anh, một nam nhân không có tiền không có thế đi đến đầu đường mà uống rượu, càng sẽ không hề đề phòng gì mà uống say, tùy ý để anh mang đi mướn phòng, chỉ điểm này cũng có thể nhìn ra. Nói nhiều thêm một câu, nhìn thế nào thì em cũng chỉ như là một khỏa bắp cải tươi ngon mọng nước đơn thuần thiện lương mà thôi.
Cố Khuynh Thành khẽ giật mình, sau đó lại cười đến nghiêng ngả, thanh âm có chút hơi than thở, nói:
- Thế nhưng, em thật sự cũng không biết mình về sau sẽ đi về đâu. Nữ nhân trong ngành giải trí có thể vẹn toàn có mấy người? Tốt nhất là em tìm một đại gia, gả vào nhà quyền thế, an ổn cả đời, cái này có phải là một loại bi ai hay không?
Phương Dật Thiên khẽ giật mình, có chút trầm mặc, đúng vậy a, nhìn toàn bộ cái ngành giải trí, nữ minh tinh có chút tư sắc không phải là tất cả đều muốn vào nhà quyền quý sao.
Cố Khuynh Thành lúc này còn trẻ trung xinh đẹp như thế, nhưng mà qua mười năm, hai mươi năm nữa, lúc nàng lặng lẽ rời khỏi, nàng sẽ vượt qua tuổi già như thế nào? Tốt nhất là an an ổn ổn vào nhà một gả có quyền có thế, làm một hào phú phu nhân, cả đời bình an.
- Nếu như em cũng tránh không được mà nhập vào nhà hào phú, anh sẽ thấy em như thế nào?
Cố Khuynh Thành lại hỏi.
- Cái đó là cuộc sống của em, cũng là lựa chọn của em, chỉ cần em sống tốt, sống hạnh phúc, cảm thấy tên nam nhân kia là bến cảng cả đời của em, thì người khác cũng không có quyền mà chỉ trích.
Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
- Nói như vậy anh cũng hi vọng là em được gả vào nhà hào phú sao?
Cố Khuynh Thành u ám hỏi, ngữ khí toát ra một tia thương cảm.
Phương Dật Thiên khẽ thở dài, sau đó cười nói:
- Đến rồi, phía trước chính là khách sạn Vương Miện.
Cố Khuynh Thành đưa mắt nhìn, phía trước quả thật là khách sạn Vương Miện, nàng cười nhạt một tiếng, thu hồi tâm tình có chút thương cảm lại, lấy điện thoại cầm tay ra, tối hôm qua nàng đã tận lực tắt điện thoại một đêm, chính là để cho mình vui vẻ hết khoảng thời gian này, nàng khởi động máy rồi nói:
- Em gọi điện cho Trương tỷ, người đại diện của em, cám ơn anh đã đưa em về.
- Không cần cám ơn, em trao anh nụ hôn đầu tiên còn đang khiến cho anh thụ sủng nhược kinh(được sủng ái mà kinh sợ) đây này.
Phương Dật Thiên cười, kiếm chỗ ngừng xe lại rồi mở cửa xe ra cho Cố Khuynh Thành xuống.
Hai gò má Cố Khuynh Thành có chút ửng đỏ, liếc mắt đưa tình với Phương Dật Thiên rồi liền xuống xe.
Lúc này, một chiếc Ferrari màu đỏ chạy như bay đến, sau khi dừng lại, cửa liền mở ra, một người mặc trang phục công sở màu đen bước xuống, dung nhan tuyệt mỹ, khí chất cao nhã, một thân trang phục công sở càng làm nổi bật thân hình gợi cảm, đúng thật là hại nước hại dân a!
- Mộ Dung giám đốc?
Phương Dật Thiên nao nao, cô gái đẹp đi xuống này đúng thật là giám đốc khách sạn Vương Miện, Mộ Dung Vãn Tình.
Mộ Dung Vãn Tình thấy Phương Dật Thiên cũng giật mình, sau đó lại chú ý đến Cố Khuynh Thành bên cạnh Phương Dật Thiên, lại giật mình một lần nữa, sau đó nàng khẽ mỉm cười nghênh đón, nói:
- Cố tiểu thư, cô đã về rồi.
Da đầu Phương Dật thiên run lên, hai nữ nhân này biết nhau sao?
Quyển 1: Trở Về Đô Thị
Chương 444: Lam Tuyết tức giận!
Dịch Giả: Tiểu Mùi
Biên Tập: Tiểu Mùi
Nguồn: 4vn.eu
Trước khi Cố Khuynh Thành chưa tới thành phố Thiên Hải, Mộ Dung Vãn Tình đương nhiên cũng biết siêu sao quốc tế này, chỉ là chưa có cơ hội gặp mặt mà thôi.
Lần này Cố Khuynh Thành đến thành phố Thiên Hải để dự họp, toàn bộ tiểu đội của nàng đều ở lại khách sạn Vương Miện, còn bao luôn toàn bộ tầng chín, Mộ Dung Vãn Tình thân là tổng giám đốc khách sạn, đương nhiên là phải ra mặt tiếp đãi nhóm của Cố Khuynh Thành, ngày hôm qua nàng cũng có gặp nói chuyện vài câu với Cố Khuynh Thành.
- Mộ Dung giám đốc, chào cô.
Cố Khuynh Thành thấy Mộ Dung Vãn Tình cũng mỉm cười rồi chào lại.
- Cố tiểu thư, tối hôm qua tôi có nhận được điện thoại của người đại diện của cô, nói là cô cả đêm không quay lại khách sạn?
Mộ Dung Vãn Tình kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, tối hôm qua tôi có tham gia một bữa tiệc tư nhân, sau khi tiệc tàn, Phương tiên sinh với tư cách là bảo tiêu tạm thời của tôi đã giúp tôi đi dạo một hồi, nên không có trở về.
Cố Khuynh Thành khẽ mỉm cười, trong nội tâm cũng thầm than với khí chất thành thục cùng với mỹ mạo kinh người của Mộ Dung Vãn Tình.
Vốn là chuyện tình đi với Phương Dật Thiên nàng không định nói ra, chỉ là vừa rồi nhìn thấy Phương Dật Thiên cùng với Mộ Dung Vãn Tình chào nhau, rõ ràng là có biết nhau, mà xem ra còn quan hệ không tệ, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, nàng lại nói ra, ám chỉ là tối hôm qua tôi đã cùng với Phương Dật Thiên ở cùng một chỗ đấy.
Cái này, Mộ Dung Vãn Tình nhìn về phía Phương Dật Thiên với ánh mắt khác thường, Phương Dật Thiên cười khổ, những lời này của Cố Khuynh Thành rõ ràng là hàm nghĩa rất sâu, bất tri bất giác đã gắn cái mác có quan hệ không rõ với nàng lên mặt hắn.
Mà ngay lúc này, trong khách sạn có năm sáu người chạy ra, đều là những thành viên trong tiểu đội của Cố Khuynh Thành, một nữ nhân khoảng bốn mươi tuổi trong mấy người đó vừa thấy Cố Khuynh Thành liền vội vàng ra tiếp đón, nói:
- Khuynh Thành, cô trở về rồi, tối hôm qua cô đi đâu vậy? Làm cho chúng ta lo lắng cả đêm.
- Trương tỷ, em chỉ đi vòng vòng giải sầu thôi, không có chuyện gì đâu.
Cố Khuynh Thành khẽ mỉm cười, nữ nhân đi tới đúng là người đại diện của nàng.
- Cố tiểu thư, tôi có việc nên đi trước đây.
Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói, tốt nhất là nên chuồn sớm cho lành.
- À, đúng rồi, Phương tiên sinh, anh cũng đừng quên ước định giữa chúng ta.
Cố Khuynh Thành cười, nói đầy thâm ý.
Ước định? Mẹ nó, hắn thật sự là không nhớ nổi đã cùng nàng có cái ước định gì, hắn cười cười, chuẩn bị rời khỏi thì Mộ Dung Vãn Tình đột nhiên nói:
- Phương Dật Thiên, tối hôm qua Lam Tuyết hình như có việc tìm anh, còn gọi điện hỏi em có biết hành tung của anh không đây này.
Lam Tuyết? Đúng rồi, tối hôm qua cả đêm không về, cũng không gọi điện thoại cho Lam Tuyết, vị hôn thê của mình kia tối hôm qua sẽ không ngây ngốc mà chờ mình cả đêm đấy chứ? Phương Dật Thiên đổ một hồi mồ hôi lạnh, trả lời một tiếng rồi tranh thủ thời gian lên xe, phóng như bay đến biệt thự Tuyết Hồ.
Cố Khuynh Thành nhìn theo hướng Phương Dật Thiên vừa đi, ánh mắt có chút mơ màng, trong lúc vô ý, toát ra một tia không nỡ.
Đều là nữ nhân, Mộ Dung Vãn Tình tự nhiên là hiểu được biến hóa của Cố Khuynh Thành, nàng lấy điện thoại ra, tựa hồ là gọi một cuộc điện thoại.
Trên đường đi, Phương Dật Thiên lòng nóng như lửa đốt, hắn thật là lo lắng, không biết tối hôm qua Lam Tuyết có làm ra việc gì ngây ngốc hay không, chỉ dùng có nửa giờ đã chạy về tới biệt thự Tuyết Hồ.
Sau khi dừng xe, hắn liền đi vào bên trong biệt thự, còn chưa đi vào đã nghe được tiếng của Lý mụ truyền ra:
- Tuyết Nhi, sao con ăn ít vậy, tối hôm qua đến giờ con cái gì cũng không ăn, cũng không có nghỉ ngơi tốt, con cứ tiếp tục như vậy sao được!
- Lý mụ, con không có khẩu vị, không muốn ăn gì cả, mụ cứ để đó đi.
-Tuyết Nhi, Phương thiếu gia hẳn là có công việc, con không thể vì hắn mà hành hạ thân thể của mình a.
- Ai nói con là vì hắn? Con mới không quan tâm đến hắn đó...
Đang nói thì Phương Dật Thiên đã đi vào phòng khách của biệt thự rồi, thấy trên bàn có một chén cháo nóng hổi, Lam Tuyết thì đang buồn bã ngồi trên ghế salon, Lý mụ ngồi ở một bên khuyên bảo.
Vừa thấy Phương Dật Thiên đi vào, Lam Tuyết cùng Lý mụ khẽ giật mình, sau đó đứng lên, vừa cười vừa nói:
- Phương Thiếu gia trở về rồi, Tuyết Nhi lo lắng cho thiếu gia cả đêm, tối hôm qua đến giờ chưa ăn gì, thiếu gia xem...
Lý mụ nói xong âm thầm hướng tới Phương Dật Thiên chớp mắt vài cái, ý tứ không cần nói cũng biết, Phương Dật Thiên gật nhẹ đầu, nói:
- Lý mụ đi làm đi, ở đây giao cho con là được rồi.
Lý mụ gật đầu, âm thầm thở dài, trong lòng cũng biết sự tình của hai người này đã giải quyết tốt rồi, bà tin Phương Dật Thiên sẽ có thủ đoạn để dụ dỗ Lam Tuyết ăn chút cháo.
Lam Tuyết thấy Phương Dật Thiên ánh mắt cũng không mừng rỡ như trước kia nữa, mà gương mặt tuyệt mỹ có chút tiều tụy tái nhợt, nàng khẽ cắn môi, u oán nhìn Phương Dật Thiên rồi quay đầu đi chỗ khác, giống như là không muốn để ý tới hắn nữa. (Giận hờn vu vơ đây mà =.=)
Phương Dật Thiên cười khổ, đi đến ngồi bên cạnh Lam Tuyết, bưng chén cháo thịt nóng hổi kia lên, nói:
- Đúng là thơm a, Tuyết Nhi, cháo thịt thơm như vậy thật là tăng khẩu vị cho người ta mà, anh đút cho em ăn nhé?
- Tối hôm qua không phải rất là cao hứng sao? Anh còn trở lại đây làm gì? Em không cần anh xum xoe đút cháo cho ăn.
Lam Tuyết tức giận nói, xem ra là giận thật a.
Phương Dật Thiên khẽ giật mình, sau đó cười nói:
_ Anh... Anh tối hôm qua có một số việc, về không được. Sao vậy, giận rồi à?
- Em nào dám giận dữ với anh đâu, em với anh không có quan hệ gì, anh ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt cũng đâu có liên quan tới em.
Lam Tuyết hừ lạnh một tiếng.
Da đầu Phương Dật Thiên run lên, cười khan một tiếng rồi nói:
- Tuyết Nhi, em cũng không thể nghĩ oan cho anh, tối hôm qua anh đi phong lưu khoái hoạt lúc nào? Trong nhà có vợ đẹp như thiên tiên thế này anh không quan tâm, thế nào lại ra ngoài tìm nữ nhân khác?
-Vậy sao? Hừ, tối hôm qua sao không gọi được cho anh, không phải là sợ người khác quấy rầy chuyện tốt của anh sao?
Lam Tuyết đột nhiên quay đầu lại nhìn Phương Dật Thiên, trong đôi mắt đã thấy long lanh một chút nước mắt, chất vấn.
- Tối hôm qua em gọi cho anh? Anh như thế nào lại không thấy?
Khẽ giật mình, Phương Dật Thiên vội lấy điện thoại ra xem, không khỏi cười khổ, tối hôm qua không biết điện thoại của mình đã hết pin lúc nào rồi.
- Chuyện này ... chuyện này... Em cũng nhìn xem, điện thoại của anh hết pin rồi.
- Anh bây giờ mới biết là điện thoại hết pin à? Nói cách khác là anh tối hôm qua không trở về cũng không nghĩ là điện thoại báo cho em biết, đúng không? Nói cho cùng thì trong lòng của anh, em đâu có quan trọng đâu.
Lam Tuyết sâu kín nói, nước mắt trong đôi mắt lượn vòng, tựa hồ như sắp rơi xuống rồi.
Không sợ trời, không sợ đất, nhưng Phương Dật Thiên sợ nhất đúng là nước mắt của nữ nhân, đặc biệt là nước mắt của người vợ đẹp như thiên tiên này của mình.
Trong lòng hắn mềm nhũn, bỏ chén cháo trong tay xuống, vòng tay lại ôm lấy Lam Tuyết, ôn nhu nói:
- Tối hôm qua là anh không đúng, thật là công việc của anh bề bộn, không thì cũng gọi điện cho em, cho dù chết thì tội phạm cũng có cơ hội giải thích, nói như thế nào anh cũng là chồng của em, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có a? Em cứ dùng một gậy đánh chết anh đi, chứ không thì anh cũng quá ủy khuất rồi.
- Vậy anh nói đi, tối hôm qua anh rốt cuộc là bận chuyện gì?
Lam Tuyết hỏi xong trong lòng cũng âm thầm nghĩ, nếu như hắn nói thật thì mình sẽ tha thứ cho hắn, nếu hắn lại đặt chuyện nói dối, như vậy...
- Tối hôm qua anh cùng mấy người bằng hữu đi uống rượu, sau đó uống say rồi...
Phương Dật Thiên thấy sắc mặt Lam Tuyết ngày càng khó coi, hắn khẽ giật mình, trong nội tâm ẩn ẩn cảm thấy không ổn.
- Phương Dật Thiên, anh còn muốn gạt em đến khi nào đây? Chẳng lẽ tối hôm qua anh làm gì cũng không dám thừa nhận sao? Tối hôm qua anh rõ ràng cùng với Cố Khuynh Thành ở chung một chỗ, có phải không?
Lam Tuyết cuối cùng không nhịn được rơi nước mắt, khóc, trong giọng nói có chút tuyệt vọng và thương tâm.
Phương Dật Thiên ngơ ngẩn, chuyện tối qua sao Lam Tuyết lại biết?
Quyển 1: Trở Về Đô Thị
Chương 445: Cưỡng hôn hay là đút cháo?
Dịch Giả: Goncopius
Biên Tập: Tiểu Mùi
Nguồn: 4vn.eu
Phương Dật Thiên đâu biết rằng ngay khi hắn lấy ô tô chạy về biết thự Tuyết Hồ thì Mộ Dung Vãn Tình đã điện thoại nói ra hành tung của hắn cho Lam Tuyết, còn nói rằng tối hôm qua hắn cùng với Cố Khuynh Thành ở chung một chỗ.
Lam Tuyết sau khi nghe được tin tức thì cảm thấy thương tâm, thì ra tối hôm qua hắn không về là vì ở chung chỗ với đại minh tinh Cố Khuynh Thành, điện thoại cũng gọi không được, chính là cùng vị mỹ nhân này ước hẹn sao?
Cố Khuynh Thành là một đại minh tinh cho dù Lam Tuyết không thường xuyên đọc báo cũng biết nàng, lại nói tiếp nàng cũng thưởng thức vẻ của Cố Khuynh Thành cùng với nhân cách của nàng, từ lúc xuất đạo đến nay đều không ra vụ sờ can đan nào. Tối hôm qua đại minh tinh này lại cùng với chồng mình ở chung một chỗ.
Nếu Phương Dật Thiên trở về có thể nói ra chuyện tối hôm qua hắn ở chung một chỗ với Cố Khuynh Thành thì trong nội tâm của nàng sẽ không tức giận như vậy, nói không chừng còn có thể tha thứ cho hắn. Nhưng mà lại không nghĩ đến hắn lại nói ra cái cớ miễn cưỡng này, việc này phải chăng đã chứng minh rằng trong lòng hắn có quỷ sao?
Càng nói thì trong lòng Lam Tuyết càng cảm thấy thương cảm, cuối cùng nàng cũng bật khóc. Tối hôm qua nàng đã chờ đợi hắn suốt cả đêm chưa ăn cái gì, toàn bộ thể xác và tinh thần đều không chống đỡ nổi, suýt chút nữa nàng đã ngất đi rồi.
Phương Dật Thiên thở dài, không khỏi giang tay ôm lấy thân hình của Lam Tuyết, Lam Tuyết liều mạng giãy dụa nói:
- Anh không nên đụng đến em, Cố Khuynh Thành xinh đẹp như vậy hơn nữa lại có danh tiếng, anh đi tìm nàng đi còn quay trở về đây để làm gì nữa?
- Lam Tuyết sự việc không phải như em nghĩ đâu
Nói xong, hai tay Phương Dật Thiên vội tăng chút lực, ôm Lam Tuyết đặt trên hai chân mình, thấy Lam Tuyết vẫn còn giãy dụa thì hắn đành phải lấy hai chân kẹp lấy hai chân của nàng, chỉ có như thế nàng mới không thể động đậy được
- Anh sợ nói thật sẽ làm em hiểu lầm bởi thế mới gạt em, tối hôm qua đúng là anh ở cùng một chỗ với Cố Khuynh Thành nhưng chẳng qua anh chỉ là vệ sỹ của nàng, anh cùng nàng không có quan hệ gì cả, em tin tưởng anh không?
Phương Dật Thiên nói.
- Anh buông em ra, bộ dạng của anh làm sao có thể để em tin tưởng được, anh buông ra, em không muốn ở chung một chỗ với anh, em sẽ trở về để đỡ phải chứng kiến anh ở bên ngoài hái hoa bắt bướm làm cho người ta thương tâm.
Ngữ khí Lam Tuyết nức nở
- Lam Tuyết, anh có thể thề với ông trời, anh với Cố Cố Khuynh Thành cũng không có quan hệ gì, anh như thế nào lại có thể quên ở trong nhà lại có vợ xinh đẹp như hoa như ngọc này? Em biết không, anh thật vất vả lắm mới có thể đối mặt với cuộc sống hiện tại, nếu em đi rồi thì chỉ sợ anh sẽ trở lại cuộc sống trước kia.
Phương Dật Thiên gắt gao ôm lấy Lam Tuyết, bên tai nói lời ôn nhu.
Lam Tuyết nghe vậy trong lòng bỗng cảm thấy nao nao, cho tới nay nàng đều có thể nhìn ra rằng Phương Dật Thiên che dấu nội tâm thật sâu, đối với cuộc sống trước kia của hắn thì nàng hoàn toàn không biết gì cản, giờ phút này lại nghe thấy được lời nói của Phương Dật Thiên thì trong lòng nàng khẽ động.
Mà lúc này thân thể mềm mại của nàng đột nhiên run rẩy, thì ra ở một bên Phương Dật Thiên đã dùng môi hôn lên vành tai của nàng, không ngờ hắn còn vươn đầu lưỡi trêu trọc vàng tai của nàng nữa, nhất thời từng đợt tê dại truyền khắp toàn thân bí mật mang thêm một cỗ kích thích, khoái cảm khác thường.
Lam Tuyết chịu không nổi liền hờn dỗi một tiếng, sau đó liền thở gấp, vốn khuôn mặt tái nhợt bỗng trở nên ứng đỏ, nhìn qua quả thật là mê người.
Thân thể Lam Tuyết vốn là cực kỳ mẫn cảm lần này lại bị Phương Dật Thiên là một tay tình trường già đời không ngừng lay động vanh tai tương đối mẫn cảm của nàng, trong lúc nhất thời nàng cũng không nhịn được mà kêu lên, cả thân thể mềm mại bỗng trở nên vô lực. Đổi lại nếu là lúc trước, Phương Dật Thiên làm ra động tác thân thiết như vậy thì nàng cũng sẽ âm thầm vui sướng nhưng giờ phút này thì nàng lại còn đang nổi nóng, không muốn bỏ qua cho Phương Dật Thiên, nhất thời liền giãy dụa, đẩy thân thể của Phương Dật Thiên ra khỏi bản thân mình.
- Vợ à, em nhìn xem anh cũng đã nhận lỗi rồi. Em phải ăn bát cháo này đi, Lý mụ đã nói rằng từ tối hôm qua đến giờ em chưa ăn cái gì, vì tên hỗn đản như anh, em cảm thấy cái gì cũng không ăn là đáng giá sao? Lấy thân hình mệt muốn chết của em khiến Lam lão gia tử tới cửa tìm giết anh à.
Phương Dật Thiên nhìn vào khuôn mặt chuyển biến tốt hơn của Lam Tuyết, sau đó ôn nhu nói.
- Em, em không ăn, em chính là đang tức giận, em sẽ không ăn.
Lam Tuyết cắn chặt răng, quay đầu đi chỗ khác, hừ hừ nói
- Không ăn thật sao?
Ngữ khí Phương Dật Thiên giận dữ, sắc mặt tái mét, cực kỳ phẫn nộ
- Không ăn!
Lam Tuyết cắn chặt răng, cố gắng lắc lắc đầu. Hôm nay, nàng đã quyết định, không quan tâm đến hắn cho dù hắn có nói gì đi chẳng nữa thì cũng không ăn.
- Aiizzz
Phương Dật Thiên khẽ thở dài một tiếng, biểu tình tức giận bỗng trở nên tiêu tán, thần sắc bỗng trở nên thất vọng. Cả người bỗng trở nên mệt mỏi, nhìn qua cả người giống như là già nua, tiều tụy cả chục tuổi.
- Quên đi, em không ăn thì thôi thật sự là làm cho anh thất vọng.
Phương Dật Thiên lắc lắc đầu, có điểm nản lòng thoái chí, chậm rãi buông lỏng hai tay đang ôm chặt lấy thân hình của Lam Tuyết.
Lam Tuyết bỗng chốc chứng kiến vẻ mặt của Phương Dật Thiên , thấy biểu tình tiều tụy, mỏi mệt của hắn thì không khỏi cẩm thấy đau lòng.
Giờ phút này nàng cảm thấy bộ dạng bình thường của hắn cùng với bộ dạng lười nhác, bất cần đời, cà lơ phất phơ thật sự là có khác biệt quá lớn.
Trong lòng Lam Tuyết cảm thấy căng thẳng, thầm nghĩ vừa rồi mình có phải là có chút quá đáng mới khiến hắn thất vọng như vậy? Hay là hắn đang giả vờ cố gắng tranh thủ sự đồng tình của mình?
Phương Dật Thiên sau đó bưng chén cháo đã nguội lên, im lặng không nói gì cả. Giờ phút này hắn cũng không có mạnh mẽ ôm lấy Lam Tuyết, nếu Lam Tuyết muốn rời đi theo lời nói vừa nãy của nàng thì hắn sẽ gắt gao ôm nàng vào trong lòng ngực của mình, hơn nữa sau một phen khiêu khích trêu chọc lúc nãy thì bản thân nàng cũng quen dần cảm giác ấm ấp được nằm trong lòng ngực của Phương Dật Thiên.
Hơn nữa, giờ phút này trên mặt của Phương Dật Thiên lại hiện lên vẻ cô đơn, trong lòng nàng không khỏi áy náy, không khỏi tự trách bản thân của mình sao quá đáng như thế. Nói như thế nào đi nữa hắn cũng ăn nói nhũn nhặn, đau khổ cầu xin mình nhưng mình còn không cảm kích ngược lại còn giận dỗi nữa. Nàng đang chần chừ muốn mở miệng nói tha thứ cho hắn .
Nhưng mà lúc nãy, Phương Dật Thiên bỗng bưng chén cháo lên, đột nhiên cười, vẻ mặt tỏ ra thích ý, nói:
- Em không ăn như vậy thì anh sẽ ăn, lại nói bây giờ anh đang đói bụng, thật sự là quá đói bụng đi a.
Nói xong tên gia hỏa này lại dùng thìa múc lên một muỗng cháo bỏ vào miệng ăn, đã ăn còn đắc ý khen cháo ngon nữa, khen không dứt miệng, vẻ mặt có vẻ hào hứng.
Người này sắc mặt biến hóa cực kỳ nhanh, Lam Tuyết nhìn hắn mà phải trợn mắt há hốc mồm, cảm giác áy náy trong lòng bỗng biến mất, tên gia hỏa này thật sự là đáng giận a, thần sắc giả bộ vừa rồi của hắn là muốn lừa gạt sự đồng tình của mình! Hừ, chính mình cũng suýt mắc mưu chủ động mà ăn cháo, cũng chưa từng nghĩ đến tên bại hoại này sẽ dùng khổ nhục kế.
Rất là đang giận, ngay cả gian kế này tên bại hoại này cũng nghĩ ra được, hôm nay mình tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn, mặc cho hắn nói cái gì đi chăng nữa thì mình cũng phải thờ ơ.
Lam Tuyết thở hồng hộc, trong lòng không nhịn được mà nghĩ muốn đem tên gia hỏa này hung hăng giáo huấn một trận, nhưng mà lại nhìn thấy cảnh hắn đang ăn chén cháo một cách ngon lành thì nàng cũng có chút động tâm, lại nói tiếp quả thật là nàng đang đói bụng chẳng qua với tính cách quật cường của nàng thì nàng cũng quay đầu đi chỗ khác, không chịu nhìn vào bộ dạng đáng giận của Phương Dật Thiên
Nhưng mà đột nhiên nàng cảm giác được vòng eo của mình tê rần, trong lòng kinh ngạc không khỏi há miệng thở dốc. Mà lúc này chỉ thấy hai tay của Phương Dật Thiên đang gắt gao ôm lấy thân thể của nàng, làm cho nàng không thể cử động được, nàng chưa kịp phản ứng thì bờ môi của hắn đã nhanh chóng áp sát vào bờ môi anh đào của mình.
Tiếp theo, thân hình của nàng thoáng như bị điện giật, tên gia hỏa này cũng đúng là bá đạo thật, đầu lưỡi của hắn đang khẽ cạy môi của nàng ra, sau đó chỉ thấy một ngụm cháo từ trong miệng của hắn chảy từ từ vào trong miệng của mình.
Đầu óc Lam Tuyết bỗng trở nên trống rống, thân hình mềm mại cũng quên giãy dụa, cả người ngây dại.
Cặp mắt của nàng trợn lên, biểu tình cực kỳ kinh ngạc, nàng không thể tưởng tượng được Phương Dật Thiên đúng là một tên vô liêm sĩ, thật không ngờ hắn dùng cách này để làm mình ăn cháo?
Oh my god, trong lúc nhất thời đủ loại cảm giác ùn ùn kéo đến, đặc biệt là miếng cháo mà từ trong miệng Phương Dật Thiên đưa vào trong miệng của nàng theo bản năng nàng muốn cản lại vì thế cái lưỡi thơm tho kẽ động, khẽ đẩy về phía trước nhưng mà không ngờ lại đụng trúng đầu lưỡi của Phương Dật Thiên.
Mà khiến cho nàng cảm thấy càng thêm xấu hổ chính là lúc này đầu lưỡi của tên gia hỏa này lại mút lấy đầu lưỡi của mình, đã vậy hắn còn mút lấy nữa chứ. Một trận đá lưỡi trôi qua làm cho nàng không tự chủ được mà nuốt ngụm cháo kia xuống.
Dạo này hơi bận nên tiến độ ra chậm nhé các bác...
Phương Dật Thiên khuyên như thế nào thì Lam Tuyết cũng không chịu ăn một miếng cháo nào vì vậy hắn đành phải nghĩ ra hạ sách này, không để ý đến gì cả, dùng miệng của mình để đưa cháo vào trong miệng của Lam Tuyết. Hắn thử một lần thì phát hiện ra việc này quả thật là kích thích a.
Nhưng mà, hắn bất ngờ nhất chính là Lam Tuyết lại chủ động đưa cái lưỡi thơm tho ra quấn vào lưỡi mình ( ăn cháo lưỡi CBN mình chưa đc ăn lần nào ) điều này này làm trong lòng hắn khó kiềm chế được vì thế mới mút cái lưỡi của Lam Tuyết vào không chịu thả ra.
Nói giỡn, hắn thèm nhỏ dãi đôi môi anh đào cùng với cái lưỡi thơm tho của Lam Tuyết từ lâu rồi, dưới cơ hội này thì đương nhiên hắn sẽ không chịu buông tha, một hồi cuồng phong bão táp mà quấn lưỡi, hôn hít với nhau.
Chỉ đáng thương cho cái lưỡi của Lam Tuyết, trong lòng nàng đúng là có mâu thuẫn, cũng chưa từng nghĩ đến Phương Dật Thiên sẽ trả thù mãnh liệt như thế, đúng là quấn miết cái lưỡi mình mà không chịu buông tha ra. ( thèm quá )
Lam Tuyết nhịn không được mà ƯM một tiếng, ánh mắt trở nên mông lung, phê phê như con tê tê, trong người như có một luồng điện chạy khắp toàn thân, trong đầu dường như là quên hết mọi thứ, mất luôn ý chí chống cự chỉ có thể để Phương Dật Thiên tùy ý hôn hít cái lưỡi của nàng.
Lúc này, toàn thân của nàng trở nên vô lực, các lỗ chân lông cũng co rút, cả thể xác lẫn tinh thần đều nhẹ nhàng, thoải mái giống như đã rơi vào một đám mây mù, cảm giác quả thật là tuyệt vời. Lý mụ kỳ thật cũng không đi đâu xa mà chỉ đứng một bên nhìn hai người bọn họ, lúc này Lý mụ nhìn thấy Phương Dật Thiên đang ôm hôn Lam Tuyết, bà liền trợn mắt há hốc mồm, Lý mụ là một nữ nhân cực kỳ bảo thủ lúc này lại chứng kiến hai người đang ăn cháo lưỡi với nhau thì sắc mặt có chút đỏ lên nhưng lại nhớ đến thân phận của hai người bọn họ thì cũng chỉ mỉm cười, sau đó liền nhẹ nhàng đi khỏi.
Phương Dật Thiên tựa hồ như là chưa hài lòng với hiện tại, hai tay hắn ôm lấy Lam Tuyết sau đó đặt cả thân thể mềm mại của nàng lên trên ghế sô pha.
Lam Tuyết phục hồi lại tinh thần, sắc mặt đỏ bừng, cả người cực kỳ xấu hổ, hai tay của nàng không ngừng động đậy muốn đem Phương Dật Thiên đẩy ra, nhưng mà thân hình của Phương Dật Thiên lại giống như một tảng đá to lớn, cho dù nàng làm như thế này thì hắn cũng không nhúc nhích. Cặp đùi thon dài của của nàng không ngừng giãy dụa lắc lư, nhưng mà lúc này hai chân của Phương Dật Thiên lại gắt gao kẹp lấy hai chân của nàng khiến cho nàng không thể động đậy được chỉ có thể để cho Phương Dật Thiên hôn môi mình, nhất thời cả thân thể của nàng đều vô lực, ngay cả nửa chút sức lực cũng không có, chỉ có thể mặc cho Phương Dật Thiên muốn làm gì thì làm.
Thể xác và tinh thần của nàng tuy nói là vô lực rã rời nhưng mà thần trí của nàng lại tỉnh táo, nàng cảm giác được lúc này Phương Dật Thiên đang bá đạo mà hôn mình, trong miệng của hắn phát ra mùi thuốc lá nhàn nhạt lại kèm theo những tiếng thở ồ ồ, khiến nàng cũng trở nên nhộn nhạo.
Đáng thương cho cái lưỡi của nàng, giờ phút này cũng không hề phản kháng gì chỉ mặc cho tên hỗn đản này muốn làm gì thì làm, Mà nàng cũng phát hiện ra dần dần bản thân mình cũng muốn hưởng thụ cái cảm giác bá đạo này của hắn, mùi vị thuốc lá này làm cho nàng có thể cảm giác được mỗi lần hắn mút mình một cái là giống như hắn đang hút cả tâm hồn của mình, cả thân thể nàng trở nên nhẹ nhàng.
Hô hấp của nàng không tự chủ được mà trở nên dồn dập, bộ ngực sữa phát dục rất tốt của nàng cũng thuận theo mà phập phồng, ánh mắt lại càng phát ra vẻ mê ly, một lát sau nàng đã không tự chủ được mà cùng với Phương Dật Thiên hôn nồng nhiệt, lưỡi của nàng quấn lấy lưỡi của Phương Dật Thiên không buông, trong cổ họng phát ra mấy tiếng rên rỉ đầy ám muội.
Thật ra lúc đầu Lam Tuyết đối với việc nam nữ hôn môi nhau có tâm lý bài xích rất mạnh, thấy trên tivi nam nữ người ta hôn nhau nàng rất ghét, nhưng lúc này, đối mặt với sự âu yếm của Phương Dật Thiên, nàng dần dần mở rộng nội tâm, bắt đầu yên lặng tiếp nhận.
Cho dù có nói như thế nào, Phương Dật Thiên cũng sẽ là nam nhân duy nhất của nàng trong một đời này, bởi vậy nàng đối với việc bị Phương Dật Thiên cưỡng hôn cũng không có phản cảm, trái lại còn hôn nồng nhiệt đáp lại, nàng đúng là qua thể nghiệm mới biết hôn môi cũng là sự tình tuyệt vời đến thế, thể xác và tinh thần buông thả, tựa hồ là quên đi Phương Dật Thiên vừa rồi đã làm nàng giận đến như thế nào.
Nhưng mà, ngay lúc tràng hôn này đang rơi vào cao trào, thì lại thấy Phương Dật Thiên dừng lại, đầu có chút lui lại, cách Lam Tuyết mấy cen ti mét, hứng thú nhìn nàng.
Đang nhắm mắt, Lam Thuyết chợt cảm giác môi mình trống rỗng, trong lòng nổi lên một tia mất mát khó hiểu, trong lúc mơ màng, môi của nàng tiến lên trước một chút, ý đồ muốn kết hợp một lần nữa với Phương Dật Thiên, nào đoán được lại chụp vào khoảng không, ngạc nhiên vô cùng, nàng mở hai mắt ra, liền thấy Phương Dật Thiên đang hứng thú nhìn mình mà cười cười.
Ngay lập tức, đầu của Lam Tuyết "Oanh!" một tiếng, trống rỗng, vừa rồi hôn Phương Dật Thiên vốn đã làm nàng xấu hổ vạn phần, mà vừa rồi trong lúc vô thức nàng lại chủ động hôn tới hắn, nhất định là hắn đã thấy hết rồi, trong lòng nàng vừa thẹn vừa giận, hận không thể kiếm cái lỗ nào để chui xuống hoặc là có một miếng đầu hủ nào để nàng đập đầu vào chết đi cho rồi.
Bình thường nàng đều được chiều chuộng đâu thể chịu nổi đả kích như thế này, hết lần này đến lần khác những hành vi xấu hổ của mình đều để cho Phương Dật Thiên thấy được, có thể tưởng tượng được trong nội tâm xấu hổ đến cỡ nào.
"Anh, anh thật là đáng ghét, lại giễu cợt em, em, em không muốn sống nữa rồi."
Thanh âm tức giận của Lam Tuyết thốt lên, khóe mắt tựa hồ như sắp chảy nước mắt.
Phương Dật Thiên hoảng hốt, vừa rồi chỉ đùa với nàng một chút, không nghĩ tới da mặt của vợ mình lại mỏng như vậy, hắn vội vàng nói:
"Hôn môi là một hành động tốn rất nhiều thể lực, em nhìn em, tối qua tới giờ chưa ăn cái gì, sao còn thể lực để hôn đây? Trước tiên ăn hết chén cháo này rồi chúng ta lại tiếp tục, được không?"
Lam Tuyết vừa nghe đến ăn cháo, mặt lại đỏ lên, nàng cũng nhìn ra Phương Dật Thiên không phải đang cười nhạo mình, so với lúc trước thì tâm tình của nàng đã tốt lên rất nhiều, thấy Phương Dật Thiên cầm chén cháo lên, tim nàng giống như hươu đang chạy vậy, đập loạn lên, nũng nịu liếc Phương Dật Thiên, rồi sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, cổ cũng chậm rãi nâng lên, đôi môi của nàng run run khẽ mở ra.
Phương Dật Thiên nhìn biểu lộ của Lam Tuyết mà kinh ngạc, không phải chỉ là ăn cháo ư, sao lại thèn thùng thế này?
Phương Dật Thiên nhìn mà trợn mắt há mồm, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, mình giúp nàng ăn cháo, nhưng nàng lại bày ra bộ dạng mê người này là có ý tứ gì.
Sau đó Phương Dật Thiên giống như nhận ra điều gì đó, vỗ mạnh lên trán một cái, cười khổ, nghĩ thầm Lam Tuyết sẽ không phải cho là mình còn muốn dùng miệng giúp nàng ăn cháo chứ? Nếu thực như vậy chắc chén cháo này phải mấy tiếng đồng hồ mới ăn xong a.
Hắn nhịn không được cười to, không ngờ vợ của mình lại đáng yêu như vậy, cũng quá thuần khiết rồi, hắn đúng thật là càng ngày càng thích người vợ chỉ phúc vi hôn này của mình rồi.
Lại nói Lam Tuyết nhắm mắt chờ đợi cả nửa ngày, không thấy có động tĩnh gì, nàng không khỏi nghi hoặc mở mắt ra, lại thấy Phương Dật Thiên ngồi đó cười, tay lại cằm một thìa cháo, ý tứ không cần nói cũng biết.
Lúc này nàng mới kịp phản ứng, thì ra Phương Dật Thiên là muốn dùng thìa đút cho nàng ăn, nhưng chình nàng lại cho rằng ... Nghĩ đến đây Lam Tuyết xém tí nữa là té xỉu, trên mặt càng hiện lên vẻ thẹn thùng mê người, hừ lên một tiếng rồi nhào vào ngực Phương Dật Thiên, tựa hồ như không muốn nhìn mặt hắn, nàng năm đôi bàn tay không ngừng đánh lên Phương Dật Thiên, trong miệng thẹn thùng nói:
- Anh, anh đúng là tên bại hoại, quá đáng ghét, anh luôn khi dễ em, em sẽ nói cho gia gia nghe, anh khi dễ em."
Phương Dật Thiên cười khổ, rõ ràng là nàng nghĩ ngợi lung tung rồi lại trách tội lên đầu mình.
Hắn đanh lấy tay ôm lây Lam tuyết, đặt nàng ngồi lên hai chân của mình, cười nói: "Nguyên lai là Tuyết Nhi của anh thích anh dùng miệng giúp em ăn cháo, tốt, vậy anh sẽ thỏa mãn cho em một lần a!"
Lam Tuyết nghe vậy càng xấu hổ không thể nói, đánh lên thân thể Phương Dật Thiên, nói: "Không muốn, ai muốn anh dùng, dùng cái kia ( cái kia này nghe trừu tượng quá ) giúp em ăn? Anh quá đáng ghét, luôn khi dễ người ta!"
"Được rồi, được rồi, là anh không tốt, em xem, còn chọc cho em khóc, thôi, thôi mà, đến đây, nuốt cháo xuống, có thực mới vực được đạo, lúc đó rồi mới đánh nhau với anh, em xem bây giờ em toàn thân vô lực, đánh anh như gãi ngứa thì làm thế nào mà hả giận đây?"
Phương Dật Thiên khẽ mỉm cười, dùng thìa múc cháo đưa tới miệng Lam Tuyết.
Lam Tuyết mắc cỡ đỏ mặt, nghe hắn nói mà nội tâm mềm nhũn.
Sau đó nàng không nhịn được mà buột miệng cười, nín khóc mà cười rộ lên, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng như một đóa u lan nở rộ, u tĩnh và xinh đẹp, không dính bụi trần thế, giống như một tiên nữ tuyệt mỹ hạ xuống nhân gian.
Thấy bộ dáng của Lam Tuyết, Phương Dật Thiên khẽ thở ra, lúc này Lam Tuyết bắt đầu mở miệng ra, ăn từng thìa cháo Phương Dật Thiên đút cho, trên mặt vui vẻ tràn đầy hạnh phúc, ăn xong một chén còn chưa đủ, lại ăn thêm chén thứ hai, tất nhiên, tất cả đều do Phương Dật Thiên tự mình đút cho nàng ăn.
Lý mụ đứng đằng sau nhìn tất cả vào trong mắt, trong nội tâm khẽ than, mỉm cười, quả nhiên, hai vợ chồng đánh nhau ở đầu giường, cuối giường lại hòa hợp a.