Rầm! Thân thể của Thiên Diệp Huân nặng nề va xuống đất, nếu như không phải là ý thức nguy cơ của bản thân bảo hắn kịp thời nắm lấy nham thạch nhô lên dưới đất, hắn hiện tại đã lăn xuống vách núi rồi.
Đau!
Tay đau! Lưng đau. Cả người đều đau giống như là sắp mất tri giác vậy.
Hắn không sợ đau nhưng hiện giờ hắn lại sợ bị thương tổn.
Bởi vì trước giờ không có ai có thể làm hắn bị thương, đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị thương.
Trong đầu hắn không ngờ là một mảng trống rỗng, cũng có lẽ là bởi vì thứ mà hắn đang suy nghĩ quá nhiều, ngược lại khiến đầu óc trở nên hỗn độn. Hiện tại, ai mà biết được?
Chuyện gì vậy? Lúc vừa rồi giao thủ vẫn còn xa mới là đối thủ của mình. Hiện tại sao đột nhiên lực đạo lại gia tăng thêm mấy lần?
Chẳng lẽ là lực lượng sau khi uống hoàng kim huyết dịch ư? Nếu vậy, tác dụng của hoàng kim huyết mạch cũng quá khủng bố rồi!
Nghĩ một cách có tư tâm thì cho dù là khiến hai đại gia tộc quyết liệt với nhau, cũng phải nghĩ cách trộm được huyết dịch của Christina.
Hơn nữa Thiên Diệp Huân cảm thấy một quyền của Diệp Thu này có chút quỷ quái.
Kỳ thực nhìn từ bên ngoài, đó là một quyền hết sức đơn giản, không có che giấu biến hóa và lộ tuyến công kích xảo quyệt, đi thẳng đánh thẳng.
Nhưng lại cảm thấy có chút quái dị, khi hắn nắm quyền va chạm với quyền đầu của Diệp Thu, phương thức xuất lực của quyền đầu có chút bất đồng.
Vào sát na vừa tiếp xúc thì mềm mại, giống như là một quyền đánh và bông vậy. Nhưng đợi khi lực nắm đấm của mình lướt qua, lực cũ chưa hết, lực mới chưa sinh, đột nhiên, một cỗ khí lực cường đại vô cùng hùng dũng ập tới, thoáng chốc đánh bay mình.
Đây là công phu gì?
Tam trọng kình? Không đúng, tuyệt đối không phải là tam trọng kình. Tam trọng kình là điều động thành thạo ba loại khí lưu trong cơ thể.
Nhất trọng tiếp nhất trọng, nhanh chóng giết chết đối thủ.
Không chỉ là Thiên Diệp Huân nghi hoặc không hiểu, ngay cả bản thân Diệp Thu cũng ngây ra như khúc gỗ.
Hay là vừa rồi hắn một mực ẩn tàng thực lực? Đây là tuyệt chiêu giữ mạng của hắn?
Sau khi một quyền đánh bay Thiên Diệp Huân, Diệp Thu ngây ngốc đứng ở đó, mặt đầy vẻ ngu ngơ không hiểu.
Một quyền đánh ra, sau khi đẩy ra hết hai cỗ khí đang điên cuồng chạy khắp cơ thể của mình ra ngoài, thân thể của Diệp Thu thoải mái hơn nhiều, tâm cảnh cũng dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng hiệu quả mà một quyền này mang tới lại khiến hắn rất bất ngờ, mình từ khi nào lại lợi hại như vậy?
"Cảm giác của một quyền đó thật là kỳ diệu." Diệp Thu nghĩ thầm.
Cảm giác kỳ diệu? Không, phải nói là mỹ diệu mới đúng.
Mình sao mà làm được như vậy? Xuất thủ toàn lực, sau đó thì đầu óc có chút mông lung, nhưng Diệp Thu lại không nguyện ý bỏ qua. Hắn muốn nắm được cái đuôi của linh cảm đó, tìm ra loại cảm giác đó.
Hắn biết, một quyền đó không chỉ là lực đạo gia tăng đơn giản như vậy, mà là có một loại đột phá.
Một loại phương thức phát lực hoàn toàn mới mà hắn trước giờ chưa từng sử dụng.
"Diệp Thu, anh không sao chứ?" Christina thấy Diệp Thu sau khi dùng một quyền đánh bay Thiên Diệp Huân thì đứng ngây ra đó, có chút lo lắng hỏi.
Cô ta đã đáp ứng với Long nữ là sẽ trông chừng hắn, tuyệt đối không thể cho phép hắn xảy ra chuyện.
"Anh không sao." Diệp Thu xua tay nói, tỏ ý bảo Christina đừng lên tiếng, hắn đang tỉ mỉ tìm lại cảm giác đó.
Christina thấy vẻ mặt nghĩ ngợi của Diệp Thu, cũng nhớ lại một cách tử tế, nói: "Khi lực đạo của anh vừa tiếp xúc, anh chưa hề dùng."
Rầm! Đầu của Diệp Thu như nổ tung, thoáng chống đã xé rách ra một lỗ hổng, ánh dương từ khe hở chiếu vào, cả thế giới đều biến thành ấm áp.
Đúng rồi, khi mình vừa xuất quyền là không hề xuất lực.
Rõ ràng là toàn lực ứng phó, vậy khí lức đều chạy đi đâu rồi.
Hơn nữa, hiệu quả của lọai phương thức xuất lực này lại cực kỳ rõ ràng.
Thiên Diệp Huân đang nằm bẹp trên mặt đất là một minh chứng rõ ràng.
Trong đầu của Diệp Thu lờ mờ nhớ tới một số truyền thuyết, có truyền thuyết liên quan tới tứ trọng kình.
Nhất trọng đánh chết trâu, nhị trọng đánh vỡ núi, tam trọng thì đến thần tiên cũng khó tránh.
Nhất trọng kình là lực công kích đơn giản, cũng chính là lực của quyền.
Nhị trọng là dẫn dắt khí tức trong thân thể, cũng là nội lực.
Tam trọng kình không chỉ là phải dung hợp lực của quyền, nội lực, lực của đan điền, hơn nữa còn cần phương thức phát lực cực kỳ cao minh để tổ hợp chúng lại với nhau, thuận thế mà phát ra, dùng để đả thương địch.
Mà tứ trọng kình thì không ai biết được nó là như thế nào, cho dù là lão đầu tử, ông ta cũng chưa từng dạy mình cái gì là tứ trọng kình, bởi vì ông ta căn bản không biết.
Có điều hắn nhớ rằng Diệp Không Nhàn từng nhắc tới một câu khẩu quyết của tứ trọng kình: tựa như dùng lực, lại tựa như là không dùng lực. Dùng lực của kẻ địch, đánh cho hắn bất ngờ không kịp trở tay.
Chẳng lẽ lực đạo đệ tứ trọng của tứ trọng kính là mượn lực ư?
Lực của quyền, nội lực, lực của đan điền, lại thêm lực lượng mượn lấy khi người khác công kích, tổ thành tứ trọng kình. Tam trọng tứ trọng đến thần tiên cũng khó tránh, cho nên Thiên Diệp Huân bị mình dễ dàng đánh bay.
Nghĩ thông tất cả những cái này, Diệp Thu mặt mày vui mừng như điên.
Không ngờ mình nhờ cơ duyên xảo hợp, không ngờ lại học được tứ trọng kình rồi.
Thấy Diệp Thu vừa rồi còn ngây ngốc, hiện tại lại cười trông rất ngu, Christina yên tâm rồi, liền bước tới cười hỏi: "Anh không sao chứ."
"Ha ha, anh không sao." Diệp Thu kích động ôm lấy Christina, liên tục hôn lên mặt, môi, lồng mày của nàng, cười như điên, nói: "Anh học được tứ trọng kình rồi. Anh học được tứ trọng kình rồi, lão đầu tử mất mấy chục năm cũng không học được tứ trọng kình, nhưng anh lại học được rồi."
Đứa nhỏ đáng thương này, sống dưới cái bóng của sư phụ Diệp Không Nhàn văn võ toàn tài nhiều năm rồi, hiện tại cuối cùng cũng có một điểm lợi hại hơn ông ta, chẳng trách hắn lại cao hứng đến thế này.
Tuy bị Diệp Thu hôn hít khiến Christina rất không thoải mái, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Diệp Thu, hơn nữa thân thể cũng không bị chút thương tổn nào, vẫn cố nén sự xung động muốn một cước đá bay hắn.
"Không sao là tốt rồi." Christina đẩy Diệp Thu, Diệp Thu lúc mới phát hiện ra chuyện xấu hổ mà mình làm trong lúc kích động, trán toát mồ hôi, vội vàng thả cô ta ra.
"Đây chính là năng lượng của hoàng kim huyết dịch ư? Chẳng trách Atlantis lại không tiếc sức lực để bảo vệ cô ta. Nhưng, chẳng lẽ mày cho rằng như vậy là yên ổn không sao ư? Cho dù mày chạy thoát được ngày hôm nay, sau này mày có thể chạy thoát được sự truy sát của Atlantis không?
Thiên Diệp Huân cuối cùng cũng từ trên mặt đất bò dậy, cảm thụ thương thế trong cơ thể, thấy không phải là quá quan trọng.
Chỉ là tay phải va chạm với quyền đầu của Diệp Thu, sợ là không thể trong chốc lát có thể động đậy được.
Hơn cử động là đau thấu tâm can.
"Ý gì vậy?" Diệp Thu ngơ ngác nhìn Christina, Christina lạnh lùng nói: "Gia tộc có quy củ, không phải là người trong gia tộc tiếp xúc với hoàng kim huyết dịch, tất phải bị xử tử."
Diệp Thu run bắn người, suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất.
Để đối phó được với một thằng điên, sau này với đối mặt với một đám lão quái vật ư?
Diệp Thu đã tiếp xúc với Elias của Atlantis, biết rằng thực lực của hắn tuyệt đối không dưới Thiên Diệp Huân hiện tại. Nếu Atlantis phái một đam người có cùng thực lực tới truy sát mình, mình còn có thể sống được không?
Diệp Thu thật sự muốn thỉnh cầu Christina hút lại chỗ máu này, miệng mấp máy, nhưng cuối cùng lại không nói ra được.
Người ta cũng là có ý tốt mà.
Làm sao bây giờ?
Diệp Thu đồng học đau đầu tính kế.
Người ta vừa mới có đột phá, tâm tình vốn rất tốt, Thiên Diệp Huân đồng học lại dội một gáo nước lạnh như vậy, tâm tình tốt của mình lập tức biến mất sạch. Diệp Thu quyết định trước tiên phải trừng phạt thằng ôn mồm thối này một chút.
"Tao sau này có phải chịu sự truy sát của Atlatis hay không thì mày không cần phải lo lắng, hiện tại, mày nhất định không thoát khỏi quyền đầu của tao đâu." Diệp Thu lạnh lùng nói, thực lực mới được đề thăng nên gan cũng to hơn theo.
"Mày cho rằng bằng vào cái này là có thể giết được tao, quá ngây thơ rồi." Thiên Diệp Huân bĩu môi, môi miệng không động đậy, là hắn dùng phúc ngữ.
Diệp Thu biết thằng ôn này một khi dùng phúc ngữ để nói chuyện, chứng tỏ là hắn muốn xuất tuyệt chiêu rồi.
"Thử xem là biết ngay thôi." Diệp Thu hai tay nắm quyền bắt đầu chăm chú thể hội loại cảnh giới đó.
Thiên Diệp Huân bắt đầu lầm bầm, văn tự cổ quái này vẫn là từ trong bụng hắn truyền ra. Miệng thì bắt đầu nín thở, giống y như là miệng con cóc vậy.
Diệp Thu biết, một số gia tộc cổ xưa, đều có tuyệt kỹ gia truyền của mình. Loại tuyệt kỹ này chỉ có đích hệ mới được học.
Tới loại thời khắc quan kiện, Thiên Diệp Huân tất nhiên là phải toàn lực xuất kích rồi.
Nhận được ảnh hưởng từ phù văn cổ quái của Thiên Diệp Huân, bầu không khí trên đỉnh núi bắt đầu lưu chuyển kịch liệt, còn nghe thấy tiếng lẹp bẹp, giống như là không khí đang bốc cháy vậy.
Có gió thổi tới, Diệp Thu đứng đón gió, rât có phong phạm của đại hiệp.
Đột nhiên, hắn cảm thấy có chút không đúng.
Sao đột nhiên trên đầu thấy man mát?
Thò tay ra sờ, trọc lốc, giống như là vừa bị người ta cạo đầu vậy, chẳng còn lại đến một sợi.
Gặp mặt với người lạ, ấn tượng đầu tiên thường thường là y phục phẩm của đối phương – tóc cũng để lại ấn tượng sâu nhất.
Đối với Diệp Thu đỏm dáng mà nói, không có tóc chẳng khác nào là không có mị lực, mất đi ánh mắt theo đuổi của nữ nhân.
Một kiểu tóc thành công, sẽ khiến người ta tràn đầy tự tin, mà Diệp Thu mất đi kiểu tóc, thậm chí là mất luôn cả tóc cảm thấy, sự bi ai của mình thoáng chốc đã từ phái thần tượng rớt xuống mép phái thực lực rồi.
Nghi vấn của Diệp Thu còn chưa nhận được lời giải đáp thì một trận gió to thổi tới.
Lần này, Diệp Thu lại cảm thấy cả người đều mát lạnh.
Quần áo trên người hắn giống như là bị mục nát cả ngàn năm rồi, dưới một luồng gió, thoáng chốc đã phiêu tán theo gió.
Ngay cả quần lót cũng chẳng còn.
Thế là cái mông trắng ngần của hắn không có gì che đậy lộ hết ra trước mắt Christina, mà cô ta cũng ngây ngốc, Diệp Thu bị gió lạnh thổi cho lõa lồ trước mặt Thiên Diệp Huân.
Diệp Thu muốn quay người lại, thay đổi phong cảnh dưới mắt của hai người một chút, nhưng lại sợ Thiên Diệp Huân một cước đá trúng mông mình.
Hai tay ôm háng, Diệp Thu mặt mày xấu hổ nói với Thiên Diệp Huân: "Chúng ta.... có thể đợi một lát không?"
Diệp Thu hiện tại giống như là trứng gà chín, toàn thân trên dưới đều trống trơn.
Dưới ánh trăng, lóe lên ánh sáng trắng rung động lòng người.
Diệp Thu là một nam nhân rụt rè, hắn không thể không giữ hình tượng mà cứ như vậy lõa lồ đánh nhau với người ta được.
Nếu như vậy, theo sự lăn lộn xuất quyền xuất cước của hắn, tiểu Diệp Thu ở háng cũng nhảy lên nhảy xuống diễu võ dương oai theo, bạn có thể tưởng tượng ra được hình ảnh sống động như vậy không?
Không thể không nói có lúc nam nhân mang theo thứ đồ chơi này quả thật là khá vướng víu. Nếu là nữ nhân thì không có sự bối rối như Diệp Thu đồng học hiện tại.
Cho nên, hắn phải thỉnh cầu đình chiến, trước tiên giải quyết vấn đề trang phục đã.
Cho dù là phải lấy hoa lấy cỏ làm khố như dã nhân thì so với hiện tại cũng đỡ hơn nhiều.
Hơn nữa, hắn cảm thấy mông mát lạnh... đúng là đứng ở nơi cao thì phải chịu lạnh.
Thiên Diệp Huân rõ ràng là không đồng ý với thỉnh cầu tạm thời đình chiến của Diệp Thu, đại chiêu của hắn đã được khởi động rồi, vào thời khắc quan kiện phải phát động, làm sao có thể chịu dừng lại?
Hắn không chỉ không có ý tứ dừng tay, mà còn dùng phúc ngữ ngâm tụng phạm văn càng lúc càng nhanh, da mặt của hắn lại một lần nữa lồi lên, hơn nữa căng phồng trước giờ chưa từng thấy, khiến người ta hoài nghi da mặt của hắn sao lại dày như vậy, vì sao bị kéo căng như thế mà vẫn không bị rách.
Vù!
Thiên Diệp Huân động rồi, thân thể giống như ánh sáng lao về phía Diệp Thu, tốc độ nhanh tới kinh người.
Không phải là đột tiến thẳng tắp, mà là dùng đường cong hình chữ S bay lên không trung.
Thân thể của Thiên Diệp Huân bồng bềnh trong không trung, giống như là một quả khinh khí cầu được bơm đầy khí.
Trước tiên là lấy vị trí mà Diệp Thu đang đứng làm trung tâm, ở không trung nhanh chóng xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh, sau cùng nhanh đến độ không thể nhìn rõ phần đầu và phần đuôi của Thiên Diệp Huân nữa rồi.
Năng lực trệ không (dừng trên không trung) của hắn cường đại đến khiếp người, đã liên tục chuyển động trên không trung hai phút mà vẫn chưa có ý định dừng lại.
Diệp Thu cũng không cố gắng bảo hộ sự an toàn của tiểu Diệp Thu và sự tôn nghiêm của mình nữa, ngưng thần tụ khí, nắm quyền đợi Thiên Diệp Huân công kích.
Hắn đang ở trên không, Diệp Thu cho dù có thể nhảy lên cao như vậy, nhưng cũng rất nhanh sẽ rơi lại xuống đất. Hắn không có khả năng trệ không cường đại như vậy.
Thằng ôn này nếu như cho đi chơi bóng rổ, vậy e rằng siêu sao bóng rổ cũng phải xấu hổ mà đổi sang chơi bóng bàn mất.
Mang theo khí lưu nóng rực, thân thể của Thiên Diệp Huân từ trên không trung hạ xuống, một quyền đánh thẳng vào đỉnh đầu của Diệp Thu.
Phúc khí thiên quân trảm!
Thiên Diệp Huân từ trên cao đánh xuống, lại một lần nữa bố trí xong khu vực công kích thuộc về hắn.
Ba mét.
Hai mét.
Một mét... cái đầu đang mát lạnh của Diệp Thu quả thật bị sóng nhiệt đó thổi cho nóng bừng lên, mắt của hắn bị kình phong đang gào rít ập tới thổi cho không mở mắt ra nổi.
Đã không mở mắt ra được thì dứt khoát không dùng mắt nữa vậy.
Diệp Thu cảm nhận được áp lực cường đại sức bạt ngàn cân đó.
Hô hấp của Diệp Thu trở nên gấp rút, ngũ tạng lục phủ rất nhanh giống như sắp bị ép cho biến hình, chân tay của hắn đều đã không chịu sự khống chế của bản thân hắn nữa rồi, cứng ngắc và nặng nề vô cùng.
"A!"
Diệp Thu hét lớn, sau đó đột nhiên tung quyền đầu đã tụ khí xong lên không trung.
Cũng là lôi đình vạn quân, bộ dạng như giống như muốn chọc thủng một cái lỗ trên trời.
"Rầm!"
Sao như mất đi màu sắc, trời đất đều run rẩy.
Kình phong mà Thiên Diệp Huân từ trên cao lao xuống mang theo ập lên thân thể của Diệp Thu, sau đó thì đụng mạnh lên mặt đất.
Cỏ rạp, cây đổ, cát bay, đá nát, giống như là vừa trải một một cơn bão vậy.
Diệp Thu hai chân giạng ra, tay phải nắm quyền giơ lên cao, thân thể trần truồng bày ra một tạo hình kinh điển rất thường hay được dùng.
Bởi vì vừa rồi dùng sức quá mạnh, tiểu Diệp Thu ở giữa háng hưng phấn không kiếm chế được, khiêu động vô cùng lợi hại.
Tứ trọng kình!
Diệp Thu lại một lần nữa thành công sử ra tứ trọng kình rồi!
Phương thức phát lực lần này càng xảo diệu hơn, hơn nữa dưới loại áp bức mạnh mẽ này, lực đạo toàn thân của hắn toàn bộ đều được kích phát ra.
Đây là một lần phản kích với toàn bộ lực lượng của hắn, không thành công thì thành quỷ.
Mỗi một tia khí lực trong cơ thể hắn đều bị rút ra, nếu đôi thủ lại tấn công nữa, hắn cũng chỉ đành để người ta giết mà thôi.
Hự!
Một tiếng trầm muộn truyền tới, thân thể của Thiên Diệp Huân nặng nề rơi xuống đất.
Diệp Thu cảnh giác quan sát, nhưng phát hiện Thiên Diệp Huân hình như đã ngất đi rồi, một hồi lâu vẫn không có tiếng động gì. Diệp Thu thở phào một hơi, ngồi bệt xuống đất, một chiêu vừa rồi thực sự là quá nguy hiểm
Thiên Diệp Huân là một thằng ôn khó chơi, sự công kích vừa rồi của hắn khiến Diệp Thu nhớ tới một kiếm của Diệp Không Nhàn khi thich sát Đại Trà Hồ (ấm trà lớn).
Một kiếm đâm tới, thiên ngoại phi tiên.
Thậm chí, thực lực của hắn còn hơn xa lão đầu tử.
Nếu không phải là mình nắm được thời cơ xuất quyền tốt nhất, mình sẽ bị kích sát ngay tại đương trường.
"Diệp Thu, anh không sao chứ?" Christina bước tới hỏi.
"Không sao... em có sao không?" Diệp Thu vô lực nằm trên đất, cười khổ nói.
"Cái gì cơ?" Christina không hiểu, hỏi lại.
"Nếu không có gì thì mắt em có thể đừng nhìn chằm chằm vào anh không? Chỗ anh không sao cả." Diệp Thu bất mãn nói.
Ở đâu ra người cứ nhìn chằm chằm vào thằng em của người ta rồi hỏi người ta có sao không? Quá đáng quá, Diệp Thu cho dù có lòng muốn ôm lấy mệnh căn của mình, nhưng tâm có thừa mà lực thì không đủ. Hắn hiện tại căn bản ngay cả một ngón tay cũng không động đậy được.
Christina giống như là không hiểu Diệp Thu nói gì, trên mặt vẫn là biểu tình kinh ngạc.
Có điều cũng không muốn khiến Diệp Thu xấu hổ, ánh mắt chỉ lướt trên người Diệp Thu một vòng rồi nói: "Anh cần quần áo?"
"Đúng vậy, em giúp anh nghĩ biện pháp đi." Diệp Thu nói, ngẩng đầu lên nhìn quần áo cung đình mà Christina đang mặc, cũng chỉ có phiền cô ta thôi.
"Làm sao bây giờ?" Christina không tiếp lời của Diệp Thu, mà chỉ vào Thiên Diệp Huân ở cách đó không xa, hỏi.
"Hắn hiện tại sao rồi?" Diệp Thu cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thiên Diệp Huân đang nằm.
"Trọng thương."
"Trọng thương ư? Vậy thì vẫn chưa chết hả?" Diệp Thu nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát rồi sau đó cố gắng bò dậy.
"Anh muốn làm gì?" Christina hỏi hắn. Hiện tại hắn đang cần phải nghỉ ngơi, không thể khinh cử vọng động.
"Giết hắn." Diệp Thu dứt khoát nói, "nếu đợi hắn tỉnh lại, anh sẽ tiêu mất." Trong điện ảnh rất nhiều cảnh đều là người tốt phải chịu trăm đắng nghìn cay mới đánh ngã được kẻ xấu, nhưng không biết tranh thủ thời gian xông lên bồi thêm mấy đao, không phải là nằm dưới đất nghỉ ngơi thì cũng là giống như một tên sắc quỷ ôm lấy nữ nhân của mình mà anh anh em em, giống như là mấy đời rồi chưa nhìn thấy nữ nhân vậy.
Kết quả, người xấu không chết, xông lên chém cho người tốt một đao. Thế là, người tốt chết thảm, người xấu mệt chết, người tốt và ngươi xấu cùng chết.
Diệp Thu mặc kệ việc ngốc kiểu này, hắn không muốn cho kẻ xấu có cơ hội.
Nhặt Oan mà mình đánh rơi ở dưới đất lên, Diệp Thu lảo đảo bước tới chỗ Thiên Diệp Huân.
Không biết là hồi quang phản chiếu trước khi chết, hay là bản thân tự ý thức được có nguy cơ, nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần của Diệp Thu, Thiên Diệp Huân không ngờ lại tỉnh dậy.
Ọe!
Hắn nằm dưới đất phun ra một bụm máu, sau đó mới mặt mày dữ tợn nhìn về phía Diệp Thu.
Diệp Thu dừng bước, nếu tên tiểu tử này không sao, mình phải nghĩ biện pháp mà chạy. Hắn thực sự là không còn khí lực để đánh nhau nữa rồi.
"Mày muốn giết tao ư?" Thiên Diệp Huân hỏi, khỏe miệng vương máu, có cả máu đọng còn lưu lại.
"Đúng vậy!" Diệp Thu mỉm cười vung vẩy Oan.
Sắc bén lạnh băng, ánh sáng lấp lóe.
Mắt của Thiên Diệp Huân ảm đạm dần, vô lực nằm trên đất, nói với giọng trầm thấp: "Mày thắng rồi!"
Vừa nghe thấy câu này, Diệp Thu lập tức thấy yên tâm.
Hắn chịu thua rồi, vậy chứng tỏ là mình có cơ hội.
"Sinh thời làm anh hào, chết rồi làm quỷ hùng. Hi vọng kiếp sau chúng ta không phải là đối thủ." Diệp Thu nói.
Thiên Diệp Huân không nói gì, thậm chí Diệp Thu giỏng tai lắng nghe cũng không thấy tiếng tim của hắn đập.
"Hắn chết rồi!" Christina nói: "Hắn không thể tiếp nhận sự thực mình bị người ta giết."
Diệp Thu gật đầu, niềm vui trong lòng dần dần biến mất, chỉ còn lại sự bi ai không nói thành lời.
Lại một người nữa đã chết.
"Chúng ta đi thôi. Chị còn ở bên dưới." Christina nói.
"Được." Diệp Thu nhặt súng và những vật phẩm cá nhân khác ở dưới đất lên, tuy quần áo bị bay hết, nhưng những thứ này vẫn còn nguyên vẹn.
"Có thể cho anh mượn quần áo của em không?" Diệp Thu nhìn Christina, nói. Hắn vốn lột quần áo trên người Thiên Diệp Huân, nhưng cảm thấy như vậy là cực kỳ không tôn trọng người chết.
Cho hắn một chút thể diện đi, quần áo không nghiêm chỉnh đối với hắn mà nói là sự vũ nhục lớn nhất.
Christina ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thu, do dự một lát rồi vẫn cởi áo ngoài của mình ra đưa cho Diệp Thu.
Diệp Thu cũng không phải là người không biết tốt xấu, không đến nỗi bảo người ta cởi cả đồ lót ra đưa cho mình.
"Áo khoác nhỏ quá." Hắn không thể mặc vào được, thế là buộc quanh hông, che đi tiểu Diệp Thu vừa rồi phong tao vô cùng và cái mông trắng hếu của mình.
Hai người theo đường cũ trở về, nhìn thấy Quỷ Ảnh và Long nữ vẫn đang đấu kịch liệt, thân thủ của hai người không ngờ lại ngang nhau, không ai hơn ai.
Thấy Diệp Thu quay lại, Quỷ Ảnh kĩnh hãi trong lòng.
Sau khi đánh dứ, thân thể đột nhiên lao ra sau, thoát ly khỏi vòng chiến.
"Thiếu gia đâu?" Quỷ Ảnh trầm giọng hỏi Diệp Thu.
"Hắn chết rồi." Diệp Thu nói.
"Không thể, ngươi làm sao mà giết được cậu ấy?" Quỷ Ảnh lắc đầu nói.
Quỷ ẢNh quay sang nhìn chằm chằm vào Christina, lạnh lùng nói: "Là cô? Christina, là cô xuất thủ ư? Nếu không với sức của một mình hắn không thể nào giết được thiếu gia."
"Tôi không hề xuất thủ." Cristiano thờ ơ nói, cô ta không thể không để ý đến sự vu tội của người khác.
"Cô ta không cần phải lừa mày, là tao giết hắn. Lúc này nói dối thì có ích lợi gì? Người của Diệp gia tất nhiên sẽ điều tra rõ chân tướng." Diệp Thu nói.
Quỷ Ảnh nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, giống như là muốn nhìn thấu ngũ tạng lục phủ của hắn.
Một lúc sau, Quỷ Ảnh mới khàn khàn nói: "Tao tin mày, thiếu là bị mày giết. Từ trước đến giờ, thiếu gia luôn coi mày là đối thủ nguy hiểm nhất."
"Bốp!" Quỷ Ảnh đột nhiên giơ tay vỗ lên đầu mình, sau đó thân thể vô lực ngã xuống đất.
Hắn không ngờ đã dùng sinh mệnh của mình để tuẫn táng theo chủ, điều này lại khiến Diệp Thu trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Không biết khi nào thì trăng sáng bị làn mây âm u che phủ.
Có gió thổi qua, xen lẫn mưa nhỏ, làm cho người ta cảm thấy toàn thân rùng mình, buồn buồn như thể có gì đó đang bò lên người mình.
Ban đêm Hongkong vẫn rất náo nhiệt, vô số ánh đèn của những tòa nhà cao tầng vẫn đang lấp lánh soi rọi đường cho người ta về nhà.
Loảng xoảng!
Diệp Thu kéo cửa sổ, không khí lạnh như băng bị chặn lại ngoài cửa sổ.
Trong phòng hệ thống sưởi được mở đủ độ, mặc dù không mặc gì cũng không thấy lạnh.
Diệp Thu mặc chiếc quần lót, chân trần đi đi lại lại trước cửa phòng tắm.
Ánh đèn ấm áp soi rọi qua tấm cửa kính vào khuôn mặt đầy mong đợi của Diệp Thu, Long Nữ đang ở trong đó.
Đối với Diệp Thu mà nói, hôm nay thu hoạch được nhiều, giải quyết được một nỗi lo lớn của hắn. Hắn không ngờ uống máu vàng do Khắc Lý Tư mang theo xong hắn lại có thể phá vỡ được tự thân bình cảnh, học được tứ trọng kính.
Tam trọng tứ trọng đều khó mà trốn được.Diệp Thu tin tưởng, học xong tứ trọng mà hắn phải đối mặt với những người được gọi là thiên giới kia cũng không vấn đề gì.
Mặc dù là đối mặt với lão đầu tử e rằng cũng không có cơ hội thắng cao.
Diệp Thu trong nội tâm cân nhắc , sau khi xong chuyện hắn có nên quay lại gặp Kiến Nhị Nha, lâu lắm rồi chưa gặp cô, chắc là ngày càng xinh đẹp?
Đằng nào cũng gặp luôn lão đầu tử”, trước kia cùng hắn đánh nhau chưa thắng lần nào, lần này nhất định không thua.
Thu hoạch lớn nhất vẫn là Long Nữ mời mình về nhà. Hơn nữa, chính mình lại đang trần truồng đứng trong phòng ngủ của nàng. Chẳng lẽ, hôm nay có thể âu yếm
Nói không mong đợi là giả, Diệp Thu cùng Long Nữ quen biết đã nhiều năm, mỗi lần thấy nàng giơ tay cao nhã, để lộ ra sự gợi cảm hắn đều đứng ngồi không yên.
Hai người đã từng hôn nhau. Nhưng thật sự làm một lần thì vẫn chưa.
Không phải hắn không nghĩ, mà là hắn không thể.Có lẽ Long Nữ lo hắn khó lòng kìm lòng nổi, nên từ sau khi trở về từ New York, cô rất ít khi đến găp hắn nói những lời hấp dẫn.
Trừ phi năng lực đạt tới trình độ nhất định, thân thể hiện lên tính dương mới có thể tránh được. Cho dù giờ đây chính mình đột phá được tứ trọng kính, chẳng lẽ thực lực như vậy đã đủ rồi sao?
Long Nữ mặc một bộ quần áo rách rưới trông cũng rất thú vị.
Diệp Thu ngẩng đầu nhìn đồng hồ đã 3h25 sáng . Nàng rốt cuộc muốn tắm đến khi nào? Nếu như không cẩn thận mình ngủ mất thì sao?
Diệp Thu vẫn cho là nữ nhân thành phật không tắm rửa, hóa ra cũng giống như nữ nhân bình thường, cơ thể bẩn thì chuyện đầu tiên khi về nhà là tắm rửa.
“Đã xong chưa vậy?” Diệp Thu gõ cửa lên tiếng hỏi.
“Chưa, anh vội cái gì?” Long Nữ nói vọng ra.
Chỉ là nghe âm thanh Diệp Thu đã cảm thấy toàn thân nóng ran, muốn phát tiết.
“Tôi muốn dùng toilet. Nhịn lâu quá .” Diệp Thu nói. Hắn muốn tìm cớ đi vào.
Mình đã không có cách cởi bỏ quần áo của nàng thì nhân lúc nàng không có quần áo chớp lấy thời cơ.
“Chịu đựng chút đi.” Long nữ vui vẻ nói vọng ra.
“Không được. Nhịn không nổi rồi.” Diệp Thu vừa nói vừa vặn tay cầm cửa.
Nhưng không mở được, cửa bị khóa từ bên trong. Chỉ là một cánh cửa nhỏ sao có thể ngăn được Diệp Thu, xoay người trong phòng ngắm một vòng, rồi lấy trong hộp ra một que tăm, sau đó nhẹ nhàng bước qua.
Không cần phải khách khí, bởi vì như vậy mới có thể khiến hai người gần gũi hơn.
Két!
Một tiếng rất nhỏ vang lên, Diệp Thu đã thuận lợi mở được cửa phòng.
Lo lắng Long Nữ nghe thấy, Diệp Thu vội vàng lao vào.
Long Nữ vui vẻ đứng ở cửa, mặc một bộ quần áo tắm trắng, chứ không trần như nhộng như hắn nghĩ.
“Vội thế cơ à?” Long Nữ quét mắt nhìn Diệp Thu hỏi.
Hiểu ánh mắt của Long Nữ, Diệp Thu khó xử cười, mày dạn mặt dày nói:“Tại uống hơi nhiều nước lúc tối, sau đó thì bận quá, từ Thâm Quyến đến Hongkong, sau đó lại cùng cô ra tay...
“ Trở về sau khi rửa tay xong vẫn chưa có cơ hội giải quyết nỗi buồn.” Nhưng giải thích như vậy càng khiến hắn bị lộ đuôi cáo, ai có thể nhịn lâu được vậy.
“Tôi ra ngoài đây....” Long nữ gật nhẹ đầu, định đi lướt qua cạnh hắn.
Hương thơm phản phất.
Khi cô đi qua hắn tóm lấy cổ tay sau đó thô bạo ép cô vào gương, sau đó hôn cuồng nhiệt.
Môi, mũi, gò má, lông mi dọc theo cổ thẳng xuống ngực, anh không phải là nhịn không nổi sao?” Long nữ vừa hôn vừa hỏi.
“Ngoại trừ bồn cầu ra tôi còn một cách giải quyết khác.” Diệp Thu khàn khàn nói. Lúc này mà có khẩu súng dí vào đầu hắn cũng không bỏ Long Nữ ra.
Theo áo tắm cổ hình chữ V, Diệp Thu lần mò xuống ngực của Long Nữ “ Anh đang lo em mặc bộ quần áo đó.” Diệp Thu vừa cười vừa nói tay đưa xuống giật giây áo buộc ở ngang eo.
“Lo lắng cái gì? Có cái gì không thể mở được chứ?” Long nữ nói.
Diệp Thu hai mắt lim dim, không ngừng nuốt nước miếng, nói:“Không phải là tin đồn quần áo nào của em vũ khí cũng không phá được đó sao?” Ngốc thật.” Long nữ không muốn bị Diệp Thu nhìn chăm chú như vậy vội ôm hắn vào lòng nói:“Đó là bởi vì em không cho họ cắt, lẽ nào anh đồng ý sao?”.
“Anh cũng không đồng ý, nhưng anh vui lòng tự mở….” Diệp Thu vừa nói chuyện vừa hành động.
Long nữ thuận thế ngồi ở bồn rửa mặt sau đó Diệp Thu cởi quần lót của mình ra.
Sắp vào lúc cao điểm thì Long Nữ lại tóm lấy hắn.
Anh không sợ?” Long nữ cười hỏi.
Diệp Thu trong nội tâm cả kinh, lúc này mới phát hiện, chính mình đã mắc sai lầm.
Thấy Diệp Thu ngây ra, Long Nữ cười nói
“Tại sao? Anh sợ? Vậy thì em mặc quần áo đây.”.
“Không phải sợ.... Thực lực của anh giờ đây kém em bao nhiêu?” Diệp Thu cẩn thận hỏi.
Cái này em cũng không rõ, chưa từng kiểm tra?” Long nữ lắc đầu. Chẳng lẽ chúng ta phải ra ngoài tỉ thí một trận?”.
“Vậy bây giờ...” Diệp Thu nhìn Long Nữ phát hiện ra nụ cười không giấu nổi trong mắt, thiếu chút nữa mình bị lừa.Hắn không chút do dự.
A!!
Hai người quấn lấy nhau, hoan lạc kêu lên.
Trong phòng đầy hơi nước, Diệp Thu đưa tay lau một cái thân thể trắng nõn của Long Nữ hiện ra.
Đương nhiên, còn có ánh mắt phấn khởi của Diệp Thu. Hai người chiến vài trận, từ trong phòng tắm, bồn tắm, thảm, sau đó là vào phòng ngủ.
Khí lực thân thể của Diệp Thu đã bị tiêu hao một phần khi chiến đấu với Thiên Diệp Huân, nên không ngờ hắn có thể duy trì lâu như vậy, đến hắn cũng thấy kinh ngạc.
Cuộc vui đã kết thúc nhưng hắn vẫn còn đắm chìm trong sự hoan lạc.
“Hóa ra cửu âm chi thể còn có chỗ kì diệu vậy.” Diệp Thu cười nói.
“Vừa rồi anh không phải rất sợ hãi sao?” Long nữ ngửa mặt lên trời nằm, đưa tay định che đi cơ thể của mình thì bị Diệp Thu nắm chặt lấy.
“Đó không phải là sợ mà là anh muốn xác định một chút thôi.” Diệp Thu chột dạ nói. Lúc ấy thật đúng là sợ mình đi đời nhà ma. Nếu nói như vậy thì đúng là oan uổng quá.
“Thế anh định thế nào với Tiểu Nặc?” Long nữ lại thản nhiên thở dài.” Cái gì?” Diệp Thu có chút không rõ.
“Em là nói, anh định làm thế nào với Khắc Lý Tư Đế Nặc? Nếu như không có hoàng kim máu của hắn thì e rằng anh khó đối phó được với Thiên Diệp Huân. Không ai ngờ rằng hắn có thể mạnh đến thế này.” Long nữ thở dài nói.
“Dù thế nào chúng ta vẫn là bạn bè.”.
“Bạn bè?” Long nữ vẻ mặt như cười.” Trước đó em đã bảo anh theo đuổi cô ta, vui đùa là chính. Nhưng mà sau khi vượt qua mức tiếp xúc bình thường, em lại không thể không vì thế mà lo lắng, em biết rằng giữa hai người có một sự kết nối giữa hai người.”.
“Kết nối gì cơ?” Gia quy Á Đặc Lan Đế Tư ? Mục gia quy nào cơ? Máu hoàng kim không thể lọt ra ngoài?” Diệp Thu hỏi. Gia quy này hắn biết, bây giờ hắn cũng đang khổ não đây.
Có lẽ anh vẫn còn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. “Long nữ nói:“Á Đặc Lan Đế Tư vì bảo vệ máu hoàng kim không chảy ra ngoài nên đã quy định chỉ cho phép kết hôn trong họ hàng gần. Bất cứ ai kết hôn ngoài họ tộc đều bị giết chết. mà anh không chỉ tiếp xúc, mà trong máu còn có loại máu này, Á Đặc Lan Đế Tư không thể bỏ qua được.” Vậy anh phải làm sao bây giờ?” Diệp Thu cười khổ hỏi.
Đến ngay cả mình muốn bán thân vào đó người ta cũng chưa chắc đồng ý?Á Đặc Lan Đế Tư vì giữ huyế thống dòng họ mà chỉ cho phép kết hôn trong gia tộc.Không có biện pháp nào thì đành phải tự ứng phó thôi.
“Tiểu Nặc đã bị gia tộc đưa về, hi vọng cô ấy có tin tốt.”
Long nữ nói.
Cái gì? Khắc Lý Tư Đế Nặc bị gia tộc đón về? Khi nào thế? Diệp Thu nhảy dựng lên.
Khắc Lý Tư Đế Nặc vì mình mà phạm gia quy, nếu như phải chịu trừng phạt thì hắn mới là người đó.
Diệp Thu hiểu rằng khi hắn chưa đột phá tứ trọng kính, căn bản không phải là đối thủ của Thiên Diệp Huân.Nếu như không phải Khắc Lý Tư Đế Nặc kịp thời ra tay thì giờ đây mình đã chết rồi.
“Khi anh hôn mê.” Long nữ nhàn nhạt nói.
“Không cần phải lo lắng. Cô ấy sẽ không việc gì đâu.” Long nữ đưa tay ôm Diệp Thu, nhẹ giọng an ủi.
.................................................. .....................................
Đây là một con đường nhỏ được xây dựng dưới đất âm u ẩm ướt, nhưng cũng sạch sẽ, đầu đường có ánh sáng, mặc dù không rõ lắm nhưng mà cũng đủ để soi sáng. Uông Kiếm Hàn ở phía trước dẫn đường, Diệp Thu cùng Liêu Trọng Đạt đi phía sau.
“bên ngoài không có tin tức gì sao?” Diệp Thu lên tiếng hỏi.
“Yên tâm. Lão đại đã sớm nói chuyện với các bên, không người nào dám đưa tin như vậy đâu.” Uông Kiếm hàn cười nói.
“Bọn họ đều không khai?”.
“Không, những người này chắc chắn là đã được huấn luyện đặc biệt, rất ngoan cố. Các thủ đoạn đều đã được áp dụng mà không ai tiết lộ.” Uông Kiếm Hàn vừa cười vừa nói.
Cô gái đó đâu ?”.
Không phải anh đã dặn tôi rồi sao? Tôi phải trông giữ cẩn thận nhưng không được làm phiền cô ta.
Cho nên tôi không cho người đến thẩm vấn.”.
“Tình hình của cô ta thế nào?”.
“Không ăn. Không uống. Cũng không nói chuyện. Nếu như không phải chúng ta đã trói chân trói tay của cô ta lại thì chắc là đã tự sát rồi.”.
“ Để tôi đi gặp cô ta.” Diệp Thu nói.
Hắn hiểu rằng cô gái này là trọng điểm. Chỉ có khai thác từ cô ta mới biết được bí mậy của nhóm Xà Độc.
Muốn hốt gọn bọn chúng mấu chốt là ở cô ta.
Bên trong những người phụ trách trông giữ thấy Uông Kiếm Hàn đến lập tức đứng dậy hành lễn.
Hai trăm bóng đèn huỳnh quang được bật lên khiến cho xung quanh sáng như ban ngày.
Y Đằng Hoàng Nhãn mắt không kịp thích ứng khẽ mở ra, rồi lại nhanh chóng nhắm lại.
Nghe được tiếng loảng xoảng và tiếng bước chân về phía mình, nghe là biết có bốn người đàn ông đang bước về phía cô. Hơn nữa, nhắm mắt lại cô có thể cảm thấy ánh mắt sắc lạnh đang dò xét mình.
Từ khi đêm qua khi bị bắt và nhốt vào đây, cô không liên lạc được với thế giới bên ngoài. Thậm chí những người cùng bị bắt với cô cũng bị giam riêng. Hai bên đều không biết tình hình của nhau nhưng họ đều nhất định phải bảo vệ bí mật của tổ chức.
Cho tới bây giờ, mới có người đến thẩm vấn . Y Đằng Hoàng Nhãn cười lạnh không thôi, tự nhủ nhất quyết không nói câu nào.
Tiểu đại Anh Mỹ cô nương .” Diệp Thu nhíu lông mày nhìn cô gái bị trói vào cây cột chữ thập, ngoại trừ đầu có thể cử động ra thì không gì có thể động đậy được.
Y Đằng Hoàng Nhãn nghe tiếng thấy có chút quen thuộc, nhưng vẫn quyết tâm không mở mắt . Nhưng giờ không nhịn được mở mắt ra xem.
“Nhận ra tôi sao?” Diệp Thu cười hỏi.
“Đương nhiên. Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi phạm pháp gi? Các người dựa vào cái gì bắt tôi?”..., tôi muốn liên lạc với đại sứ quán bằng không tôi không nói gì hết!”Y Đằng Hoàng Nhãn cố gắng khống chế bản thân nói.
“Cô biết mình phạm tội gì không?...... Diệp Thu kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.“Không biết.” Y Đằng Hoàng Nhãn nhìn chằm chằm vào Diệp Thu nói.
Trong nội tâm lại có vẻ hiếu kỳ với Diệp Thu. Chẳng lẽ bọn họ đã xác định hành vị phạm tội của mình? Trong tổ chức có người phản bội?
Các anh không nói cho cô ta biết sao?” Diệp Thu quay đầu nhìn Uông Kiếm Hàn nói.
“Chưa.” Uông Kiếm Hàn lắc đầu.
Nói cho cô ta biết cái gì, anh đâu có cho chúng tôi thẩm vấn!?
“Ngại quá, cô Anh Mỹ đây là sơ suất của chúng tôi, chúng tôi nên sớm thông báo cho cô mới đúng .”
“ giờ anh có thể cho tôi biết”
“Là thế này, chúng tôi nhận được tin Hồng Nhân hội có một lượng thuốc phiện lớn, nên đã cho người qua điều tra, không ngờ cô cũng ở đó”.
Diệp Thu nghiêm trang giải thích.
“Tôi không buôn lậu thuốc phiện. Anh dựa vào cái gì bắt tôi?”.
“Đúng thế, tôi cũng không nghĩ tiểu thư cao quý như cô không làm vậy nhưng nhân viên của chúng tôi tìm thấy trong xe của cô một lượng thuốc phiện lớn.”.
“Cái gì? Không thể nào, các người đừng có vu oan cho tôi” Y Đằng Hoàng Nhãn nói.
“Đây là thủ đoạn quen dùng của Hoa Hạ các người, đừng có tưởng tôi không biết. Tôi quen rất nhiều lãnh đạo của các anh, đừng có mà lừa tôi. Tôi muốn xem các anh nói thế nào với bên ngoài, với đại sứ quán Nhật Bản.
Vô luận các người giờ đây có chứng cớ hoàn mỹ đến đâu đi nữa nhân viên của chúng tôi cũng sẽ tìm ra manh mối.”
Xem ra trước mặt nữ nhân này nhà tù không là gì, Diệp Thu đầy mình tức giận.Nhưng mà rất nhanh chóng bình tĩnh lại.
Là người Mỹ hoặc là người Đông Dương khi bị đối đãi không cằng bằng bọn họ đều giảo biện. Bởi vì bọn họ tin tưởng rằng nước họ nhất định sẽ cứu họ. Quốc gia chính là hậu thuẫn quan trọng của họ.
Nhưng người Hoa Hạ chẳng nhẽ không có hậu thuẫn, lẽ nào hậu thuẫn này không đủ sức hô mưa gọi gió?
“Anh Mỹ tiểu thư, chính sách pháp luật của chúng tôi vô cùng ưu đãi, nhưng cũng rất nghiêm khắc. Tôi khuyên cô đừng cố gắng vô ích nữa, tốt nhất cô nên hợp tác thì hơn.”.
Diệp Thu thanh âm nghiêm khắc nói. Tay phải vô ý thức vuốt ve chiếc nhẫn bên tay trái.
“Bọn họ đã khai vậy các anh cứ trực tiếp gán tội cho tôi là được rồi, tôi việc gì phải nói?”.
“Xem ra cô không muốn phối hợp.”.
“Tôi không có chuyện gì để nói. Tôi trong sạch. Tôi cũng không tin đảng hội lại tự nhiên vu oan cho tôi. Tôi nói lại lần nữa, tôi sẽ tố cáo với đại sứ của chúng tôi.”.
“Tiểu Đại Anh Mỹ, cô có tin đảng hội của cô đã nói với tôi không?”.
“Không tin.” Y Đằng Hoàng Nhãn cứng rắn nói.
“Tam Tỉnh Viêm là ai?” Diệp Thu nhìn cô hỏi.
Y Đằng Hoàng Nhãn khiếp sợ không thôi, lộ vẻ hơi bối rối.
Hắn là làm sao biết thiếu gia?
Từ trước tới nay, đều là mình và thiếu gia một tuyến liên lạc. Cho dù là nước Mỹ cũng chưa chắc biết thân phân của thiếu gia. Có lẽ bọn họ hoài nghi người Đông Dương mới là Đại lão bản của bọn họ, nhưng mà tuyệt đối không đoán ra người đó lại ở Nhật Bản.
Cái bẫy!Đúng. Cái này nhất định là một cái bẫy!Đúng là tên đáng ghét.
Tôi không biết người đó.”Y Đằng Hoàng Nhãn nói.
Trấn tĩnh. Lúc này nhất định phải trấn tĩnh.
“Cô không biết? Bọn họ nói, người đứng đầu tổ chức buôn lậu thuốc phiện của các cô là Tam Tỉnh Viêm.” Diệp Thu một lần nữa nói lại.
“Tôi nói lại lần nữa, tôi không có buôn lậu thuốc phiện. Càng không biết người anh nói là ai.
Được rồi, cuộc nói chuyện của chúng ta đã kết thúc tại đây, hay liên lạc cho đại sứ quán của tôi. Theo luật quốc tế, phải báo cáo cho bọn họ phải không?”.
“Xem ra chúng ta hẳn phải đổi phương thức khác để hiểu nhau hơn. Diệp Thu xoay người nhìn Uông Kiếm Hàn hỏi.”.
“Tôi có nên tránh đi không?”.
“Nếu như là tôi thì tôi sẽ ở lại xem trò hay.”Uông Kiếm Hàn phất tay một người lính chạy tới. hành lễ sau đó hỏi hắn có việc gì.
“Không thể nói chuyện, dùng cách khác. Tốt nhất là cách nào mà không để lại dấu vết bên ngoài.”Uông Kiếm Hàn nói.
Tên lính canh vội vàng chạy ra ngoài.
Y Đằng Hoàng Nhãn liếc mắt nhìn bọn họ.
Khi bị nhốt cô đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi.
Hơn nữa trước khi thi hành nhiệm vụ của tổ chức, cô đã chịu mọi hình phạt rồi.Đây cũng là một trong những lí do khiến cô tin mình có thể trụ được.
“Mười đại cực hình thời Mãn Thanh?” Diệp Thu cười hỏi.
“Cái đó đã lỗi thời rồi, chờ xem.”Uông Kiếm Hàn cười thần bí.
Khi hai người đang nói chuyện thì một người đàn ông mặc quần áo trắng đi vào. Một nam một nữ, cả hai đều đeo kính mắt. Vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.
“Quan trên, giờ thi hành sao?” Bác sĩ nam lên tiếng hỏi.
“Đúng. Bắt đầu đi.” Uông Kiếm Hàn nói.
Hai người không nói gì nữa, mở hòm trong tay ra, bên trong đầy độc dược.
“ Sử dụng thuốc gây mỏi số 7.” Bác sĩ nam vừa lấy ống tiêm vừa nói.
Bác sĩ nữ lập tức lấy từ trong hòm ra một lọ thuốc, hơn nữa còn chuẩn bị cả bông sát trùng.
Bác sĩ nam chích thuốc vào kim tiêm.Bác sĩ nữ cầm bông sát trùng tiến đến chỗ cô gái.
“Dùng thuốc?” Diệp Thu nhìn bác sĩ nam hỏi.
Hắn đã thấy thủ đoạn bức cung của Trương Thắng, đúng là còn kém hơn nhiều so với người này. Xem ra, sau khi trở về hắn cũng phải nhắc nhở Trương Thắng, nên học theo nước ngoài.
“Đây là thủ đoạn bức cung phổ biến trên thế giới. Không để lại dấu vết nào trên cơ thể, mà sau một thời gian ngắn là có tác dụng. Bọn họ muốn sưu tập chứng cớ nên không có cách nào khác. Cuối cùng là chờ xem phản ứng của cô ta”.
“Hai vị, chúng ta dùng hình với một cô gái có phải là quá tàn nhẫn không?” Liêu Trọng Đạt hỏi. Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng mặt hắn thì lại rất vui vẻ.
Còn có gì thú vị hơn việc xem một cô gái bị dùng hình.
“Đây là chất kích thích gây đau đớn mới nhất do Thụy Điển sản xuất!” Bác sĩ nam đứng cạnh nói.
“Sau hai mươi giây sẽ có tác dụng, nó sẽ làm cho mỗi dây thần kinh của cô đau đến tột cùng. Đến khi có tác dụng chỉ cầ chạm nhẹ thôi cô cũng có thể thấy đau đớn vô cùng.”.
“Nếu như trước kia cô đã từng bị thương bị đau, vậy thì xin lỗi lần này sẽ đau đến vạn lần. Cho đến khi cô không chịu nổi, kêu khóc thảm thiết.”.
“Các người sử dụng thuốc bức cung thương nhân nước ngoài như vậy mà truyền ra ngoài thì còn mặt mũi nào?” Y Đằng Hoàng Nhãn cắn răng nói.
,” Không sao, chúng tôi sẽ không để tin này lọt ra ngoài.” Diệp Thu khoát tay nói.
“Tên khốn.” Y Đằng Hoàng Nhãn mắng.
Hai mươi giây đồng hồ đã qua , thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng. Mồ hôi trên người cô ngày càng nhiều, cơ thể không ngừng cử động. Tay chân lại bị cố định khiến cho cả khung chữ thập rung động.
“Cảm giác thế nào? Giờ đây có nhớ cô phải nói gì với chúng tôi không?” Uông Kiếm Hàn hỏi.
Phi!
Y Đằng Hoàng Nhãn nhổ nước miếng vào mặt hắn, Diệp Thu vỗ tay cười to.
“Tăng liều thuốc.”Uông Kiếm Hàn nói. Bác sĩ nữ bên cạnh lau mặt cho hắn.
Thầy thuốc làm theo.
“ Lần này là thuốc số 9, hai chai.”
“Có thể khiến cô ta bị chết không?” Diệp Thu vội hỏi. Nếu như cô ta chết thì đúng là hố quá.
“Không, chỉ làm cô ta đau đớn bội phần thôi.” Bác sĩ nam lạnh như băng đáp.
Diệp Thu gật nhẹ đầu. Hắn đã nhận ra cô gái này được huấn luyện rất nghiêm khắc không dễ gì mà khai ra.Thật sự không được thì chỉ còn cách hắn tự ra tay.
Sáu phút sau, sau khi liều một hết tác dụng, bác sĩ nữ tiến đến trước mặt cô, cũng không quan tâm cô là nữ cửi ngay bộ ki mô nô trước mặt mấy người đàn ông.
Đúng là tuyệt đẹp.Diệp Thu nuốt nước bọt nhìn. Nghĩ thầm, nếu như mình là cấp trên mình nhất định sẽ cho cô bác sĩ kia thăng chức, đúng là làm việc quá tốt.
Bác sĩ nữ cũng không biết Diệp Thu suy nghĩ cái gì,cô cẩn thận dùng bông sát trùng tiêm vào tĩnh mạch cổ.Chỗ này có thể tăng thêm cảm giác đau đớn.
Bác sĩ nam lần này dùng một chai thuốc màu vàng, tiêm vào cơ thể cô.
Từ lúc bắt đầu hắn không hề để ý đến cơ thể cô mà chỉ chuyên tâm vào công việc.
“Tôi xem cô có thể kiên trì đến bao lâu.” Uông Kiếm Hàn vừa cười vừa nói.” Mọi người không phải là cần người làm thí nghiệm sao? Rất vinh hạnh, hôm nay tôi có thể tìm thấy người Đông Dương làm thí nghiệm. Tôi không phiền nếu để cô nếm đủ số thuốc này đâu.”.
Diệp Thu lắc đầu cười khổ, hắn hiểu rằng Uông Kiếm Hàn hận người Đông Dương. Lúc này có cơ hội tra tấn bọn họ, hắn sẽ không thương hương tiếc ngọc,.
“A!” Y Đằng Hoàng Nhãn rốt cục chịu không nổi kêu lên, nước mắt chảy ra.
Cố gắng giãy dụa cũng không thể thoát được.
“Nói hay không?” Uông Kiếm Hàn hỏi lại.
“Các ngươi giết ta đi.”Y Đằng Hoàng Nhãn run rẩy nói.
“Muốn chết? Không dễ dàng như vậy đâu. Cứ chịu đựng đau đớn đi rồi nói tiếp.” Uông Kiếm Hàn vui vẻ nói hưởng thụ sự đau đớn của cô và thân thể cô.
Diệp Thu liếc Uông Kiếm Hàn nghĩ tên này thật biến thái
Hai mươi phút qua đi mà cô vẫn chịu đựng được.Tuy mấy lần đau nhức hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Uông Kiếm Hàn nói nhỏ với Diệp Thu “Tôi có thể khắng định bọn họ được huấn luyện rất nghiêm khắc, không ai khai cả. Thậm chí có mấy người cắn lưỡi tự sát nhưng bị chúng ta ngăn lại.”
.
“Vậy tại sao cô ta không cắn lưỡi tự tử?” Liêu Trọng Đạt chỉ vào Y Đằng Hoàng Nhãn hỏi.
“Bởi vì cô ta vẫn hi vọng sẽ thoát khỏi đây, lát nữa phải cẩn thận.” Diệp Thu sợ đánh rắng động rừng nên mới ngăn Uông Kiếm Hàn thẩm vấn cô.
Nếu như mình ở đây, thì sẽ không cho cô ta cơ hội tự sát.
Ngược lại Uông Kiếm Hàn mất bình tĩnh, đến gần túm tóc, lạnh giọng quát “Nói hay không? Cô hẳn là hiểu, cô đã rơi vào tay tôi thì không có cơ hội quay lại đâu. Sớm nói thì sớm được thả.”.
“Không có gì để nói.” Y Đằng Hoàng Nhãn khẽ nói.
Coi như là người sắt, trải qua hai lần tra tấn đau đớn cũng chết đi sống lại, huống chi trước đây cô cũng được huấn luyện rất nhiều bệnh tật, chửi rủa.
Vì cố chống đỡ nên dùng hết sức lực, giờ đây cô muốn chết.
Quả thực không có gì vui hơn chết lúc này, đó là lựa chọn duy nhất.
Răng nanh đã sớm bị người ta nhổ đi, chân tay bị buộc chatsk, chết là cách duy nhất.Cắn lưỡi tự sát.Chầm chậm tích trữ năng lượng, đợi đến khi răng không còn vô lực như lúc này.
Lúc đó cô sẽ dứt khoát cắn một nhát.
Nhưng, một câu nói đã phá tan giấc mộng của cô.
“Tiếp tục dùng hình.” Uông Kiếm Hàn quay lại nhìn Diệp Thu cùng Liêu Đạt, hung dữ nói.
Vừa rồi hắn còn khoe dùng hình rất lợi hại nhưng mà phụ nữ còn chống đỡ được khiến hắn thấy mất mặt.
Thầy thuốc nhìn thoáng qua Y Đằng Hoàng Nhãn nói “Tôi sợ cô ta không thể trụ nổi.”.
“Dùng hình.”Liều nhỏ.”Uông Kiếm Hàn nói.
Thầy thuốc làm theo.Diệp Thu chằm chằm nhìn vào Y Đằng Hoàng Nhãn rồi đột nhiên tát vào mặt cô ta.
Bốp!
Y Đằng Hoàng Nhãn bị Hàn Thu tát lệch mặt.
“Cô ta muốn cắn lưỡi tự sát.” Diệp Thu nói.
Khẽ vuốt nhẫn bên tay trái, Hàn Thu vô thức xâm nhập vào não của Y Đằng Hoàng Nhãn.
Lúc này nàng quá mềm yếu, căn bản không có chút phòng bị. Hắn làm xong căn bản không có bất kì ai phát hiện ra.Sau khi thoát khỏi não của Y Đằng Hoàng Nhãn mồ hôi vã ra trên trán hắn.
Diệp Thu quả thực bị những gì hắn nhìn thấy làm cho sốc .
Hắn biết rằng đây là một tổ chức lớn mạnh nhưng không ngờ nó lớn đến vậy.Hắn một mực suy đoán động cơ của bọn họ nhưng mà không ngờ bọn họ lại có dã tâm đáng sợ đến vậy.
Nếu như những chuyện này truyền đi, chắc là sẽ khiến cả thế giới khủng hoảng.
Đáng tiếc, không có chứng cớ !Nếu có chứng cớ thì vô luận là Tam Tỉnh Viêm và gia tộc của hắn cùng mưu đồ quật khởi Nhật Bản đế quốc, đều có kết cục thảm hại.
“Đại ca, anh làm sao vậy?” Uông Kiếm Hàn thấy thần sắc kì lạ của hắn bèn hỏi.
“Không có việc gì. Không sao.” Diệp Thu lắc đầu nói.
Liêu Trọng Đạt nhìn thoáng qua Diệp Thu, nói:“Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc.”.
“Tôi cùng anh đi ra ngoài.” Diệp Thu cũng ra khỏi phòng thẩm vấn.
Hắn hiểu Liêu Trọng Đạt muốn nói gì với mình.Hắn không phải là người có quyền lực nhưng mà hắn cũng là người hiểu chuyện.
Nếu như biết quá ít, thì chứng tỏ hắn vô trách nhiệm với công việc.
Liếc nhìn Y Đằng Hoàng Nhãn đã thấy cô hấp hối, toàn thân tím đỏ, thuốc tạm thời để lại di chứng nhanh chóng theo từng lỗ chân lông thoát ra.
Người này đã không còn giá trị lợi dụng thì cứ làm theo Uông Kiếm Hàn.Không cần thương xót.Có bao nhiêu người đã chết dưới tay cô ta, và để hoàn thành mục tiêu quan trọng nhất là tương lai của nhân dân Trung Hoa, ngay cả có chém cô ta thành ngàn mảnh cũng không đáng tiếc.
Huống chi là vài hình thức dùng thuốc tra tấn?
Phật nói: Phải từ bi.Nhưng mà,muốn thông cảm cho người khác thì cũng phải suy nghĩ. Nếu như thông cảm cho một tên không đáng thương cảm thì đúng là kẻ ngốc.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Liêu Trọng Đạt rút ra một điếu thuốc cho Diệp Thu và lấy cho mình một điếu.
Hai người vừa cười vừa nói:“Bình thường cũng không có hút thuốc, hôm nay không biết có chuyện gì lại rất muốn hút.”.
Diệp Thu cười cười, không có tiếp lời.
“Phát hiện cái gì sao?”Liêu Trọng Đạt nhìn Diệp Thu, hỏi.” Anh nên biết có một số chuyện không phải là tôi không biết gì.”.
“Một âm mưu lớn.” Diệp Thu nói.” Mặc dù không có ép cung được gì nhưng mà theo những gì mà tôi được biết thì bọn họ đang có một âm mưu lớn.”.
“Âm mưu gì?” Liêu Trọng Đạt khẽ nheo mắt nhìn hắn, nếu như Diệp Thu phát hiện ra gì thì không biết chừng cơ hội của hứn đến rồi.
“Xâm nhập bằng con đường kinh tế là chủ yếu, sau đó đưa những nhân viên phá hoại, tham nhũng vào nước ta, sau đó âm thầm ám sát và khủng bố...... Vậy có thể gây ra điều gì chứ?” Diệp Thu hỏi đầy lo lắng.
Hắn phát hiện quá muộn, thành tích của tổ chức kinh tế này tại châu Á đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
“Phương thức đoạt quyền nào an toàn và dễ dàng nhất? Nhất định không phải là dùng súng ống.Thí nghiệm nước nóng và ếch anh biết chứ?
Nói một cách khác trong lúc vô giác anh đã trở thành vật thí nghiệm của họ.Đây chính là tầm nhìn xa của bọn họ, không một tiếng động, âm thầm khống chế cả một quốc gia.Bỗng một ngày tỉnh dậy, phát hiện ra rằng tất cả những gì anh đang sử dụng đều nằm trong tay bọn họ, đồ ăn, điện thoại, xăng dầu…Anh có thấy hoảng hốt không?
Một gọng kìm vô hình nắm chặt lấy cổ thì anh còn có thể làm được gì?
Họ muốn triển khai kế hoạch nhưng thế nhưng mà khiến người khác kinh hãi là ở chỗ quá nhanh.Hai mươi năm, hoặc là năm mươi năm là bọn họ có thể hoàn thành mục tiêu.”
Diệp Thu nói hết những gì hắn thấy trong đầu Y Đằng Hoàng Nhãn.
“Bọn chúng đúng là lũ biến thái.” Diệp Thu mắng. Không biết chuyện gì xảy ra nhưng mà trong lòng cũng có chút khâm phục bọn chúng.
“ Có chứng cớ hay không?” Liêu Trọng Đạt nhìn Diệp Thu hỏi.
“Tạm thời không có. Nhưng mà lát nữa tôi sẽ điều tra.” Diệp Thu tiếc nuối nói.Bọn họ làm việc quá cẩn thận, nên không để lại chút dấu vết nào, ít nhất là hắn không thấy gì trong đầu cô gái này.
“Có lẽ nên cùng nói chuyện với Tam Tỉnh Viêm.” Diệp Thu nói.
“Cậu không phải là người đầu tiên nói điều này.”Liêu Trọng Đạt nói với Diệp Thu.
“Cái gì?” Diệp Thu rất là kinh ngạc.”Còn ai nữa cũng biết dã tâm của bọn họ.”
“Rất nhiều người cũng biết. Nhưng mà có rất ít người dám nói ra.”.
“Vì sao không người nào dám nói ra?” Diệp Thu phẫn nộ hỏi.
“Bởi vì như vậy vô sự vô bổ. Ngược lại đắc tội bọn họ thì càng thê thảm.”.
Liêu Trọng Đạt hút một hơi thuốc, sắc mặt ảm đạm nói.” Ở vị trí này của tôi, tôi biết nhiều hơn mọi người một chút hoặc bên trên có rất nhiều lãnh đạo biết chuyện này nhưng mà chính trị phức tạp, tôi không hiểu, anh cũng không hiểu.”
“Đúng vậy. Tôi không hiểu.” Diệp Thu nói.” Không biết thì thôi nhưng mà đã biết rồi thì nhất định không thể để cho những tên đó yên ổn.”.
Vứt điếu thuốc trên tay xuống đất di di, Diệp Thu vẻ mặt âm trầm cười nói:“Huống chi, bọn họ còn động đến tôi.
“Tôi có thể giả như không nghe thấy những lời này.” Liêu Trọng Đạt nói.
“Không cần phải đến chỗ Tam Tỉnh Viêm, cứ để hắn lại cho tôi.” Diệp Thu nói.
“ Hiểu rồi, tôi sẽ tạm thời quên người này đi.” Liêu Trọng Đạt vui vẻ nói.
Uông Kiếm Hàn đi ra mặt đầy tức giận.
“Thế nào?” Diệp Thu cười hỏi. Có lẽ thủ đoạn của hắn có phần kịch liệt nhưng mà trong mắt Diệp Thu Uông Kiếm Hàn là một người đàn ông dám yêu, dám hận. Vậy mới đáng làm bạn bè.
“Hôn mê.” Uông Kiếm Hàn nhếch môi nở nụ cười.” Tôi không tin không thể làm cô ta mở miệng.”.
Diệp Thu vỗ vỗ bả vai hắn, nói “Tạm thời thế đã, có muốn đến Tokyo cùng tôi một chuyến không?”
Last edited by Cường Thuần Khiết; 02-07-2011 at 12:37 PM.