Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 490: Tiểu Bạch không phải là ma thú?
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm by MTQ 4vn
Mà lúc này thanh âm kia đột nhiên là thứ hai vang lên lập tức hỏi:
- Ngươi đã tỉnh lại, vậy nói cho ta biết người lúc trước đả thương ngươi là ai?
Nghe vậy thì Hàn Phong đầu tiên là sửng sốt, đồng thời cũng nhanh chóng suy nghĩ. Người này không rõ lai lịch nhưng hắn cũng không có biết được lai lịch của hai người Khương Khởi.
Ngẫm lại, Hàn Phong cũng hỏi ngược lại:
- Ngươi phải trả lời ta trước. Đây là nơi này. Còn có nữ tử và ma thú cùng với ta rơi xuống hồ hiện giờ ở nơi nào?
- Ha ha! Người trẻ tuổi, nhìn ngươi tựa hồ rất cảnh giác, được rồi! Để cho ngươi thành thật trả lời vấn đề của ta, ta liền nói cho ngươi biết. Lúc trước ngươi và một nữ tử rơi xuống hồ thì đã bị ta bắt được. Còn về phần con ma thú kia thì đã bị ta giết rồi. Còn về phần nơi này là địa phương nào? Ta cũng chỉ có thể nói một cách đơn giản, nơi này không thuộc về thế giới bên ngoài mà là một không gian độc lập. Ta trả lời như vậy, ngươi đã hài lòng chưa?
Chủ nhân của thanh âm kia cũng không có nóng nảy, vẫn như trước chậm chạp trả lời.
Nghe được Trầm Ngọc và Tiểu Bạch đều rơi vào trong tay người này thì tâm trạng Hàn Phong trầm xuống. Hắn không có lý do gì để hoài nghi đối phương.
Cho nên Hàn Phong trầm giọng nói:
- Ngươi đem bọn họ đi đâu?
- Yên tâm đi, chỉ cần ngươi thành thật trả lời những vấn đề của ta, ta sẽ không giết bọn họ. Thế nào? Ta đã từ lâu không có giết người, mà bản thân ta cũng không có hứng thú giết bọn họ.
Thanh âm lại tiếp tục vang lên:
- Đương nhiên nếu như ngươi không phối hợp thì như vậy sẽ rất phiền phức.
Hàn Phong nghe vậy thì trong lòng thầm giận nhưng cũng không có biện pháp nào. Do dự trong chốc lát, Hàn Phong liền thỏa hiệp nói:
- Hảo! Hi vọng ngươi tuân thủ lời hừa. Người đã đả thương ta chính là người của tổ chức Võ Hoàng điện.
- Võ Hoàng điện? Chưa từng nghe qua?
- Ngươi không biết sự tình của Võ Hoàng điện?
Hàn Phong nghe thanh âm kia tự nhủ như vậy thì trong lòng cũng phán đoán, hiển nhiên là chủ nhân nơi này không có biết được sự tình của Võ hoàng điện. Tự nhiên cũng không có khả năng là người có liên quan tới Võ Hoàng điện.
Cho nên tâm tình cũng thoáng thả lỏng, sau đó đem sự tình của Võ Hoàng điện nói ra một lần.
Ai biết, lúc Hàn Phong nhắc tới Võ Hoàng là hắc ám thuật sĩ đã thất truyền từ lâu trên đại lục thì đột nhiên một cỗ khí thế kinh khủng xuất hiện nhất thời bao phủ Hàn Phong ở trong đó.
Hàn Phong nhất thời kinh hãi, thầm nghĩ: Chẳng nhẽ người này và hắc ám thuật sĩ có thù oán.
Cảm thụ được khí thế áp bách bản thân không ngừng, trong lòng Hàn Phong cảm thấy khổ sở không nói lên lời.
Thân thể của hắn chẳng qua chỉ mới vừa khôi phục lại hoạt động, căn bản là vô pháp chống cự lại khí thế này của thần bí nhân. Chỉ là một lần đối mặt mà khiến cho Hàn Phong phải thối lui hơn mười bước.
Hàn Phong cảm thấy hối hận khi mà mình nói Võ Hoàng là hắc ám thuật sĩ.
May mà Hàn Phong cũng chỉ cần chống đỡ một thời gian ngắn thì cỗ khí thế cường đại kia cũng dần dần chậm rãi thu hồi lại. Không đợi Hàn Phong thở dốc điều tiết lại hơi thở thì thần bí nhân lại mở miệng nói:
- Dựa theo lời ngươi nói thì địch nhân của ngươi Võ Hoàng điện là một thế lực do một hắc ám thuật sĩ thành lập?
Hàn Phong căn bản không biết được trong lòng thần bí nhân đang nghĩ gì, chẳng qua đâm lao cũng phải theo lao. Không thể làm gì khác hơn kiên trì nói:
- Điểm ấy ta cũng không có rõ lắm. Hắc ám thuật sĩ cũng đã tuyệt tích mấy nghìn năm. Ta cũng từ người khác mà biết được. Điện chủ vủa Võ Hoàng điện chính là hắc ám thuật sĩ.
Không khí trở nên trầm mặc một cách kỳ lạ.
Sau khi Hàn Phong nói xong thì thần bí nhân dường như triệt để tiêu thất.
Hàn Phong cũng không có rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng vừa rồi khí thế của đối phương ập đến khiến cho thân thể của hắn mới khôi phục lại chút ít lần thứ hai bị thụ thương không nhỏ.
Rơi vào đường cùng. Hàn Phong cũng đành phải vận đấu khí không ngừng, bắt đầu điều trị thân thể của mình.
Một lúc lâu sau, thẳng đến khi Hàn Phong thiếu chút nữa quên mất sự tồn tại củathần bí nhân kia thì thanh âm của thần bí nhân một lần nữa vang lên:
- Nói cho ta biết, bên ngoài mấy chục năm nay tột cùng đã phát sinh những chuyện gì. Ngươi đem những sự tình phát sinh trên đại lục nói cho ta biết.
Nghe được thanh âm của thần bí nhân một lần nữa vang lên thì Hàn Phong cũng không rõ ý đồ của người này. Bất quá nghe ngữ khí thì hiển nhiên thần bí nhân đã ở trong phong bế không gian này một khoảng thời gian dài. Dĩ nhiên là không biết được những sự tình đã phát sinh ở bên ngoài.
Hàn Phong cũng chỉ có chút nghi hoặc trong lòng nhưng cũng không có giấu diếm gì đem những sự tình phát sinh trong những năm gần đây nói ra hết một lượt.
Nghe Hàn Phong thuật lại, thần bí nhân trầm mặc một lúc lâu, rồi mới hỏi:
- Ta muốn biết, năm đó võ giả cùng với hắc ám thuật sĩ đánh một trận đến nay đã trải qua bao nhiêu năm?
Nghe vậy thì Hàn Phong thất kinh, dĩ nhiên thần bí nhân này cũng biết được chuyện này? Lẽ nào........
Hàn Phong vừa nghĩ tới thì nhãn thần cũng trở nên vô cùng khiếp sợ. Thần bí nhân này hiển nhiên đối với hắc ám thuật sĩ hiểu biết rất rõ. Hơn nữa qua lời thần bí nhân này thì hắn cùng với hắc ám thuật sĩ có ân oán không chết không thôi.
Chẳng qua Hàn Phong cũng không thể nào đoán ra được thần bí nhân này có quan hệ như thế nào với hắc ám thuật sĩ.
Nếu như là địch nhân thì thật sự là hoàn hảo. Nhưng nếu như cũng là một hắc ám thuật sĩ thì với tình cảnh của Hàn Phong hiện nay chẳng phải là rất nguy hiểm hay sao.
Thần bí nhân tựa hồ đoán ra được trong lòng Hàn Phong suy nghĩ cái gì cho nên ngữ khí có chút hòa hoãn, nhàn nhạt nói:
- Ngươi yên tâm, ta không phải là hắc ám thuật sĩ. Nếu không phải trước đây ta thấy hai người tần công ngươi có mùi của hắc ám thuật pháp thì ta kiên quyết cũng không có cứu ngươi làm gì.
Nghe thần bí nhân nói như vậy thì Hàn phong cảm thấy tựa hồ có chút đạo lý liền hồi đáp:
- Trận đại chiến năm đó cho đến bây giờ cũng đã trải qua năm nghìn năm.
- Năm nghìn năm! Nguyên lai đã lâu như vậy rồi!
Thanh âm của thần bí nhân cũng mang theo một chút phiền muộn, mờ mọt thì thào lẩm bẩm.
Nghe thấy thần bí nhân cảm thán, Hàn Phong càng thêm chứng thực suy đoán của bản thân mình là đúng, ngữ khí nhất thời có chút ngạc nhiên hỏi:
- Nghe ngữ khí của tiền bối thì người hẳn là đã tham gia trận đại chiến cách đây năm nghìn năm?
- Ta đã từ lâu không phải là người, ngươi cũng không cần phải tò mò về thân thế của ta?
Thanh âm của thần bí nhân mạc danh kỳ diệu đáp.
Nhưng chỉ cần như thế thôi Hàn Phong cũng phải kinh ngạc không thôi.
- Hảo! Người trẻ tuổi, nói cho ta biết tên ngươi là gì?
Thần bí nhân mở miệng nói.
Hàn Phong đã phát giác, thần bí nhân trước mắt không phải là địch nhân, mặc dù là địch nhân thì chỉ sợ hắn thoáng động thủ thôi cũng khiến cho bản thân mình không thể nào chống đỡ được. Cho nên Hàn Phong cũng không có buông cảnh giác thẳng thắn nói:
- Hàn Phong!
- Hàn..Phong! Ngươi rất khá, nhìn niên kỷ của ngươi không lớn nhưng lại có tu vi Thiên giai thất phẩm, hơn nữa thân thể của ngươi tương đối cổ quái. Ngay cả ta đây cũng là lần đầu tiên thấy qua thân thể như thế.
Thần bí nhân đột nhiên tán thưởng Hàn Phong khiến cho hắn cảm giác khó hiểu.
Chẳng qua Hàn Phong bây giờ cũng vô cùng nhớ tới Trầm Ngọc và Tiểu Bạch cho nên liền khách khí hỏi thăm:
- Tiền bối, người có thể buông tha cho hai đồng bạn của ta hay không?
Ai biết khi nghe Hàn phong nói như vậy thì thần bí nhân lại đạm đạm nhất tiếu nói:
- Khó lắm!
Hàn Phong vừa nghe thần bí nhân cự tuyệt thì trong lòng hơi trầm xuống. Nhưng câu tiếp theo của thần bí nhân khiến cho Hàn Phong bất ngờ:
- Nếu như ngươi không muốn bọn họ chết thì ta có thể giao hai người đó cho ngươi!
Nghe vậy Hàn Phong không khỏi ngẩn người ra, có chút mê hoặc hỏi:
- Tiền bối, người nói vậy là!
- Tình huống của nữ oa nhi kia không ổn chút nào, từ bên ngoài thì có thể thấy sinh cơ đã sớm đứt đoạn. Nhưng lại bị ngươi mạnh mẽ dùng nguyên khí bảo vệ tâm mạch, cho nên nàng mới có thể dựa vào đó mà không mất đi tính mạng. Thế nhưng lại bị địch nhân tập kích một lần nữa khiến cho thân thể của nàng vốn đã vô cùng yếu rồi thì càng thêm suy yếu. Hiện giờ chỉ cần sơ ý một chút thôi sẽ khiến cho nữ oa nhi kia triệt để đứt đoạn sinh cơ.
Cuối cùng thần bí nhân lại tiếp tục nói:
- Bất quá, hiện tại lão phu trông thấy thì nữ oa nhi kia tạm thời không có việc gì. Nếu như ngươi muốn mang nàng đi thì ba ngày sau nữ nhân kia sẽ chết!
Hàn Phong nghe vậy thì cảm thấy bất ngờ vô cùng. Thật không ngờ tình trạng của Trầm Ngọc bây giờ lại nghiêm trọng như vậy.
Đối với lời nói của thần bí nhân thì Hàn Phong cũng không có nghi ngờ bởi vì Hàn Phong thấy thần bí nhân căn bản không có việc gì phải lừa gạt hắn.
Cho nên Hàn Phong không khỏi ôm quyền cảm kích nói:
- Đa tạ tiền bối xuất thủ tương trợ. Nhưng có thể cho ta gặp nàng được không?
Yên tâm, sơm muộn gì ngươi cũng sẽ được gặp nàng. Chỉ bất quá tạm thời nàng không thể ly khai được. Ngày sau ngươi sẽ biết được nguyên nhân.
Nếu như thần bí nhân đã nói như vậy thì Hàn Phong cũng không thể nói lời nài. Cho nên liền dò hỏi:
- Vậy Tiểu Bạch, ma thú của vãn bối thì sao?
- Ma thú? Hừ! Ngươi không nói thì thôi nói tới ta liền muốn tìm ngươi tính sổ đây!
Ngữ khí của thần bí nhân đột nhiên trở nên phẫn nộ, lạnh lùng nói với Hàn Phong.
Thần bí nhân lại tiếp tục nói:
- Không có gì gọi là ma thú ở đây cả. Chỉ có một linh thú thôi. Cũng có thể nói đây là linh thú duy nhất còn tồn tại trên thế giới này. ngươi dĩ nhiên lại thiếu chút nữa khiến cho nó chết. Nếu như không phải thấy ngươi và nó có quan hệ rất tốt thì đã sớm lột da rút gân ngươi rồi.
Tiểu Bạch theo như lời của thần bí nhân thì chính là một đầu linh thú? Nhưng linh thú là gì? Trong lòng Hàn Phong tràn đầy nghi hoặc.
- Rất kinh ngạc sao? Nhìn bộ dạng của ngươi thì hẳn là ở cùng nới linh thú này rất lâu. Bằng không thì trên người của ngươi cũng không có khí tức của nó. Lẽ nào ngươi không biết phát hiện ra nó không giống ma thú bình thường, là một dạng tồn tại bất đồng?
Thần bí nhân chậm rãi nói.
Nghe thần bí nhân nhắc nhở thì Hàn Phong lập tức nhớ tới xác thực Tiểu Bạch cũng không có giống những ma thú khác. Mà không chỉ có hành vi biểu hiện ngày thường, ngay cả phương thức chiến đấu cũng không có giống với ma thú.
Chí ít, Hàn Phong cũng chưa từng thấy qua một ma thú nào có nhân tính như vậy. Ở cùng với Tiểu Bạch mấy năm, Hàn Phong từ lâu đã xem nó như là một người bạn mà đối đãi.
Còn nữa, chính là tu vi của Tiểu Bạch, nó không cần tu luyện chỉ cần theo thời gian mà tự tăng trưởng, cứ như vậy mà đề thăng. Mà để trợ giúp cho Tiểu Bạch đề thăng tu vi thì cũng chỉ có các loại đan dược mà thôi.
Những đặc điểm này không phải của một ma thú bình thường. Chẳng qua lúc đó Hàn Phong cũng chỉ cho rằng Tiểu Bạch có chút đặc thù so với những ma thú khác mà thôi, vì thế mà hắn cũng không có nghĩ nhiều.
Thế nhưng hiện tại, thậm chí thần bí nhân lại nói cho hắn biết Tiểu Bạch không phải là một ma thú mà là linh thú. Điều này khiến cho Hàn Phong vô cùng kinh ngạc.
Hàn Phong lập tức phản ứng, thần bí nhân biết được Tiểu Bạch không phải là ma thú như vậy chẳng phải hắn cùng với Tiểu Bạch có quan hệ sao. Cho nên Hàn Phong hướng tới thần bí nhân hỏi thăm:
- Lẽ nào tiền bối biết được lai lịch của Tiểu Bạch. Có thể nói cho vãn bối biết được không?
- Thực không thể hiểu nổi một đầu linh thú lại có thể có một cái tên khó nghe đến như vậy! Thực sự tức chết ta được!
Thần bí nhân hiển nhiên bất nãm với cách xưng hô của Hàn Phong, tức giận nói.
Hàn Phong có chút bất đắc dĩ, hắn không biết vì sao thần bí nhân này lại chấp nhất như vậy.
Bất quá Hàn Phong cũng đoán ra được địa vị của Tiểu Bạch trong lòng thần bí nhân này vô cùng cao cho nên hẳn là không có điều gì nguy hiểm mới đúng.
Biết được Trầm Ngọc và Tiểu Bạch tạm thời không có gì nguy hiểm thì Hàn Phong cũng cảm thấy yên tâm.
Mà thần bí nhân sau khi hết giận, tiện đà nói:
- Về vấn đề mà ngươi vừa hỏi thì trên thế gian này sợ rằng chỉ có mình ta mới biết được lai lịch của nó. năm đó ta cũng đã tận mắt chứng kiến linh thú này từ trong mảnh không gian này sinh ra.
- Tiểu Bạch từ nơi này sinh ra?
Thần bí nhân nói như vậy khiến cho Hàn Phong kinh ngạc.
-Như vậy theo như lời Triệu Vô Cực đã phân tích thì đây chính là nơi mà hắn bị giam cầm năm trăm năm!
Trong lòng Hàn Phong thầm nghĩ.
Càng nghĩ thì Hàn Phong càng cảm thấy khả năng này rất cao, Hàn Phong liền hỏi:
- Tiền bối, mấy trăm năm trước có phải hay không có một người đã từng ở lại đây một thời gian.
- Đúng vậy?
Thần bí nhân hiển nhiên cảm thấy bất ngờ trước vấn đề mà Hàn Phong đề cập tới nhưng hắn cũng lập tức nhớ lại nói:
- Ngươi nói tiểu tử năm đó mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở đây? Lẽ nào ngươi biết hắn?
Nghe thấy thần bí nhân nói vậy thì trong lòng Hàn Phong có thể xác định đây chính là nơi mà bản thân mình muốn tới.
Thực nghĩ không ra ma xui quỷ khiến thế nào, đánh bậy đánh bạ mà lại lọt vào trong đây được.
Nói đến thì cũng phải cảm đạ đán người của Võ Hoàng điện.
Chẳng qua theo như lời của Triệu Vô Cực thì nơi này tồn tại một cường giả. Mà thần bí nhân này lúc trước tỏa ra khí thế kinh người như vậy, Hàn Phong tự biết cho dù bản thân ở trong thời kỳ toàn thịnh cũng không thể nào là đối thủ.
Mà lúc này thần bí nhân lại nhàn nhạt nói:
- Ngươi mà tiểu tử kia đều rất cố gắng. Trên người các ngươi có khí tức rất giống nhau. Năm đó hắn ở lại đây cũng tu luyện đến Thiên giai thất phẩm. Chẳng nhẽ ngươi và hắn có quan hệ mật thiết với nhau?
Nghe vậy thì trong lòng Hàn Phong không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là cấm địa và Triệu Vô Cực từng nói.
Sau đó Hàn Phong cũng đem sự tình của mình và Triệu Vô Cực nói qua một lần.
Thần bí nhân nghe vậy thì cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói:
- Xem ra các ngươi cũng có chút duyên phận với nhau.!
Trải qua thời gian ngắn giao lưu thì lòng cảnh giác của Hàn Phong đối với thần bí nhân cũng từ từ giảm đi rất nhiều.
- Tiền bối, có thể hay không cho ta hỏi tôn tính đại danh của ngài?
Hàn Phong hỏi thăm.
Thần bí nhân nghe vậy thì trầm mặc trong chốc lát rồi thấp giọng nói:
- Ta cũng đã chết mấy nghìn năm rồi, ngay cả tên cũng quên mất rồi!
-Vậy ta nên xưng hô với tiền bối như thế nào?
Hàn Phong thấy thần bí nhân không nói, tâm trạng cũng có chút thất vọng. Nhưng hắn cũng không có từ bỏ ý định.
- Ngươi muốn gọi như thế nào thì gọi. Hoặc giả nguoi có thể gọi ta là Vô Danh Tử!
Ngữ khí thần bí nhân thản nhiên nói.
- Vô Danh Tử?
Hàn Phong lẩm bẩm, hắn biết thần bí nhân không muốn nhắc tới thân thế của mình cho nên mới kêu mình gọi như vậy. Vì vậy mà hắn cũng tùy tiện gọi một cách đại khái.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 491: Ma thú không biết.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm by MTQ 4vn
Thấy thái độ của thần bí nhân như vậy thì Hàn Phong cũng cảm thấy bất đắc dĩ, không thể không buông tha ý niệm truy vấn trong đầu.
Đồng thời Hàn Phong lại hỏi:
- Vô Danh Tử tiền bối, người có thể hau không cho ta đi thăm cô nương kia và cả Tiểu Bạch nữa được không?
Vô Danh Tử nghe vậy thì nhàn nhạt nói:
- Ngươi trước tiên nên tự chữa trị cho mình khỏi thụ thương đi đã rồi hẵng nghĩ tới cái khác!
Nói xong, Vô Danh Tử không có mở miệng nữa, Hàn Phong hỏi han vài câu mới xác định được đối phương đã ly khai.
Mà Vô Danh Tử này hành sự vô cùng quái dị, cũng không biết đến tột cùng là phúc hay là hoạ. Hàn Phong thở dài trong lòng.
Kế tiếp ba ngày sau, Hàn Phong ngồi bế quan trong không gian phong bế. Từ ba ngày trước Vô Danh Tử đã hỏi Hàn Phong mấy vấn đề rồi biến mất không thấy đâu. Cẳn bản là Hàn Phong không có cả cơ hội nói chuyện.
Mà từ trong miệng của Vô Danh Tử thì Hàn Phong biết được tảng đá hàn khí mà trước đó Hàn Phong nằm lên có sự trợ giúp rất lớn trong việc chưa trị thương thế cho hắn.
Hàn Phong bây giờ mới hiểu được mình có thể khôi phục trở lại nhanh như vậy nguyên lai hơn phân nửa là có công lao của tảng đá kỳ lạ này.
Cảm thụ được từ đầu đến cuối cảm giác man mác nhè nhẹ truyền vào trong cơ thể, Hàn Phong cũng không khỏi chấn động. Qua ba ngày, thương thế của Hàn Phong cũng đã khôi phục lại được đáng kể, cũng gần như là khỏi hắn. Thế nhưng đấu khí của hắn cũng chỉ mới khôi phục được ba tầng mà thôi.
Nhưng hiển nhiên tốc độ khôi phục như vậy so với lúc trước thì nhanh hơn rất là nhiều.
Trong ba ngày này ngoại trừ việc điều trị thương thế của bản thân ra thì Hàn Phong không ngừng suy đoán lai lịch của Vô Danh Tử.
Khi nói chuyện với Vô Danh Tử thì Hàn Phong cũng đại khái đoán ra Vô Danh Tử hẳn phải là một nhân vật của năm nghìn năm trước. Mặc dù không phải đi nữa thì cũng là người biết rất rõ các sự tình của năm nghìn năm trước.
Nhưng cụ thể Vô Danh Tử đến tột cùng là ai, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này. Tuy rằng hắn nói Tiểu Bạch và Trầm Ngọc đang trị thương nhưng Hàn Phong vẫn cảm thấy lo lắng.
Dù sao thì Hàn Phong đối với Vô Danh Tử hoàn toàn không biết gì cả, làm thế nào hắn có thể yên tâm đem Trầm Ngọc và Tiểu Bạch giao cho Vô Danh Tử được.
Ngay khi Hàn Phong ở trong phong bế không gian trị thương hết ngày thứ ba thì Vô Danh Tử lại xuất hiện.
- Nhìn bộ dạng ngươi thì tốc độ hồi phục cũng rất nhanh!
Vô Danh Tử mở miệng nói.
Hàn Phong nghe vậy thì nhất thời thần kinh rung lên rồi nói:
- Tiền bối bao giờ mới có thể dẫn ta đi gặp hai người bọn họ?
Bọn họ trong miệng Hàn Phong tự nhiên là Trầm Ngọc và Tiểu Bạch.
Mà Vô Danh Tử nghe Hàn Phong nói vậy thì cũng khẽ cười nói:
- Ngươi gấp gáp như vậy thì ta sẽ mang ngươi đi gặp bọn họ vậy.
- Ân?
Hàn Phong thì Vô Danh Tử thẳng thắn đáp như vậy thì trong lòng lại cảm thấy lo lắng một chút.
Ba ngày trước, Vô Danh Tử một điểm thương lượng cũng không có, trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Hàn Phong, thậm chí cũng không có cấp cho hắn cơ hội mở miệng nữa.
Mà hôm nay Hàn Phong cũng không nghĩ tới, mình vừa nhắc đến thì Vô Danh Tử lại sảng khoái đáp ứng như vậy!
Điều này khiến cho Hàn Phong cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Vô Danh Tử nhìn ra được biểu tình kinh ngạc của Hàn Phong thì nhàn nhạt nói:
- Ba ngày trước thương thế của ngươi vô cùng nghiêm trọng. Với tình huống thân thể của ngươi thì không thể nào xuyên phá qua được phiến rừng cây lá chắn này. Nhưng hiện tại từ khí tức trên người ngươi, tuy rằng chưa có khỏi hẳn nhưng mà muốn đến được chỗ của nữ oa kia và linh thú thì cũng không khó.
Nghe thấy Vô Danh Tử khoác lác một phen như vậy thì Hàn Phong mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hàn Phong cũng nghi hoặc hỏi:
- Vậy kế tiếp ta nên làm như thế nào?
- Cái gì đều không cần làm, một hồi nữa ngươi sẽ cảm thấy có một cỗ năng lượng đang khống chế bản thân. Ngươi cũng không cần để tâm phản kháng. Chỉ cần theo cỗ năng lượng này dẫn dắt mà đi tới là được.
Hàn Phong nghe xong thì tự nhiên cũng không có ý kiến gì.
Theo lời Vô Danh Tử vừa dứt thì trong chốc lát Hàn Phong cảm thấy cỗ năng lượng nhu hoà chung quanh kéo tới trước mặt. Hắn cũng thoáng kinh ngạc trong chốc lát rồi cũng thận lực không thế thân thể của mình, triệt để trầm tĩnh lại, không có phản kháng với luồng năng lượng này.
Rất nhanh đạo năng lượng cuồn cuộn bao vây lấy Hàn Phong rồi lôi hắn đi trong không trung.
Nhìn mặt đất càng ngày càng xa, Hàn Phong cũng không có giãy giụa. Ngay sau đó thân thể Hàn phong cũng bị cỗ năng lượng này thao túng nhanh chóng bay vút lên một ngọn cây.
Sau một lát, ngay khi Hàn Phong không biết mình sẽ đi tới đâu thì hắn cảm nhận được thân thể của mình dường như đụng vào một cái gì đó.
Tỉ mỉ quan sát một hồi thì Hàn Phong cũng không thể nào xác định được thế nhưng Hàn Phong lại cảm thấy nơi này vô cùng cổ quái. Tựa hồ có một tầng hơi chắn mỏng bao phủ cả cánh rừng này.
Mà lúc này cỗ năng lượng đang bao phủ quanh người hắn đang phá vỡ tấm chắn này để đưa Hàn Phong ra ngoài.
Hai cỗ lực lượng liền quay xung quanh thân thể Hàn Phong mà triển khai.
Thẳng đến khi thanh âm của Vô Danh Tử vang lên:
- Dùng đấu khí của ngươi bảo vệ thân thể, ta cũng không muốn đem năng lượng dư thừa lãng phí ở trên người người.
Tuy rằng không hiểu ý từ nửa câu sau của Vô Danh Tử nhưng chí ít nửa câu đầu Hàn Phong còn hiểu.
Hàn Phong cũng không có do dự nhanh chóng vận khỏi đấu khó bảo hộ bản thân.
Bây giờ hai cỗ lực lượng va chạm vào nhau đã lên tới đỉnh điểm. Rất may là Hàn Phong cũng vừa kịp lúc vận khỏi đấu khí bảo vệ bản thân của mình.
Hàn Phong cũng ngay lập tức cảm thận được trước mắt mình phát ra những tiếng nổ vang rền. Đồng thời mấy đạo năng lượng kình khí bắn ra bốn phía xung quanh. Mà Hàn Phong lại ở ngay sát đó nên phải hứng chịu hơn phân nửa kình khí.
Mặc dù đã được Vô Danh Tử nhắc nhở từ sơm nhưng Hàn Phong từ đầu chuẩn bị sẫn sàng vẫn là bị một kích này đánh tan đấu khí mà hắn vất vả mới tích cóp được. Cũng may mà cỗ năng lượng bao quanh thân thể Hàn Phong cũng nhanh chóng mang hắn đi khỏi.
Sau một trận phiền muộn thì Hàn Phong cũng không hiểu được vì sao lúc đó đột nhiên cảnh tượng xung quanh 'ba' lên một tiếng rồi biến mất không thấy đâu. Mà thay vào đó là một sơn cốc có vẻ âm trầm.
Vừa vào sơn cốc thì năng lượng vốn vây lấy Hàn Phong cũng lập tức tiêu thất. Hàn Phong thả lngr người, cuối cùng thân hình của ắn cũng roi xuống mặt đất.
Hàn Phong thoáng đánh giá tình hình xung quanh, bất chợt bên tai nghe được thanh của của Vô Danh Tử truyền đến:
- Ngươi đi vào đi! Đi vào bên trong cốc, ngươi có thể nhìn thấy đồng bạn của mình!
Hàn Phong nghe vậy thì không có nghi ngờ gì. Hắn cũng nghĩ nếu như Vô Danh Tử muốn hại mình thì cũng không cần phải đùa giỡn một cách đa dạng như vậy. Cho nên Hàn Phong cũng nhanh chóng không chút do dự bước vào trong sơn cốc.
Bất quá đi chưa được mấy bước thì Hàn Phong cảm thấy có gì đó kỳ quái. Hoàn cảnh nơi đây vô cùng tối tăn, xung quanh là những loại thực vật không biết tên. Hơn nữa những hoa cỏ này trông bề ngoài cũng vô cùng xấu xí.
Nói hình tượng hơn một chút thì sơn cốc này quả thực giông một mảnh luyện ngục.
Mà lúc này Hàn phong tiếp tục đi sâu vào trong sơn cốc thì cũng đã có được kết luận.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 492: Ba loại hình thái.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm by MTQ 4vn
Ngay khi Hàn Phong cảm thấy không thích hợp thì đột nhiên có một cỗ khí tức rất nhở từ bên trái sau lưng hắn kéo tới.
Hàn Phong nhất thời sinh cảnh giác, thân thể mơ hồ đồng bộ đều phản ứng lại. Thân thể hắn nhất thời trở nên vô cùng nhẹ nhàng tránh sang một bên.
Mà ngay khi Hàn Phong hoàn thành động tác này thì hắn nhìn thấy một đạo hắc ảnh xuất hiện. Hàn Phong tập trung nhìn đạo hắc ảnh này thì phát hiện đây là một đầu ma thú họ báo. Con ma thú này toàn thân màu đen, hai mắt cũng đầy rẫy thị huyết yêu dị lam quang.
Kỳ lạ nhất chính là trên trán của con ma thú thì có một khói ấn ký nho nhỏ vuông vắn. Hàn phong tịnh không cho đó là ấn ký. Chẳng qua ấn ký này không ngừng xuất hiện hồng quang khiến cho Hàn Phong vô cùng chú ý.
- Đây là cái gì?
Hàn Phong cũng ngạc nhiên tự hỏi.
Chẳng qua hắn lại không có được câu trả lời của Vô Danh Tử mà chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của đầu ma thú họ báo này.
Tuy rằng không biết rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng Hàn Phong biết chuyện này nhất định có quan hệ tới Vô Danh Tử thì trong lòng không khỏi tức giận mà mắng hắn tới mấy lần.
Nhưng Hàn Phong cũng không có buông lơi cảnh giác, hắn vận chút đấu khí vừa mới khôi phục lại được chút ít hết sức chăm chú nhìn vào con ma thú.
Trực giác nói cho Hàn Phong biết thì đầu ma thú này có thể lợi hại hơn so với sự tưởng tượng của hắn.
Mà đúng lúc này ma thú kia tựa hồ không còn kiên nhân được nữa cho nên nó gào thét có tính thị uy rồi phóng lên phía trước. Ngay sau đó con ma thú này biến mất trong hư không, không thấy đâu nữa.
Hàn Phong nhìn một màn như vậy thì con ngươi không khỏi co lại. Trong nháy mắt hắn dĩ nhiên không bắt được con súc sinh này. Nhưng sự tình vừa rồi cũng khiến cho Hàn Phong hết sức kinh hãi.
Nhưng động tác của Hàn Phong cũng không có chậm, cơ hồ ngay khi con ma thú lần thứ hai triển khi thế tấn công thì Hàn Phong cũng thi triển Dời Hình Hoán Ảnh.
Sau một khắc, Hàn Phong vẫn như cũ xuất hiện ở trước đống cỏ cách mười thước.
Mà Hàn Phong hiện thân thì đầu ma thú kia cũng hiện thân đứng trước mặt hắn.
Nói cách khác thì chỉ cần chậm một chút thôi là sẽ bị lọt vào thế tiến công của con ma thú.
Chẳng qua con ma thú cũng chỉ dừng lại một chút rồi trong nháy mắt đào tẩu, lần thứ hai tập kích Hàn phong. Ma thú mạnh mẽ tấn công lần thứ hai, Hàn Phong cũng nhanh chóng thối lui, không hề do dự mà thi triển Dời Hình Hoán Ảnh né tránh đầu ma thú này công kích.
Cứ như vậy một người một thú ở trong u ám sơn cốc truy đuổi nhau. Mà lúc này Hàn Phong cũng không biết trong bóng tối có một đôi mắt thuỷ chung đang theo dõi hắn.
Một đường tránh né, Hàn Phong càng ngày càng kinh ngạc. Hắn thật không ngờ rằng một ma thú chưa từng xuất hiện trên đại lục, dĩ nhiên lại có tốc độ nhanh như vậy. Vô luận hắn tránh né như thế nào thì cũng không thể thoát được con ma thú đó.
Ngay từ đầu, Hàn Phong cũng không muốn cùng với con súc sinh này liều mạng, bởi vì hắn đối với nơi này không hiểu biết hết được. Cho nên đối với một con ma thú mà bản thân mình chưa gặp bao giờ dĩ nhiên lại có được tốc độ nhanh đến như thế.
Nhanh đến nỗi mà Hàn Phong tin tưởng rằng coi như thời kì hắn toàn thịnh thì cũng không thể nào vượt qua được đầu súc sinh này được.
Hiện giờ Hàn Phong có thể liên tục tránh thoát được mấy đợt truy kích của đầu súc sinh này là hoàn toàn dựa vào địa hình xung quanh. Nếu như đổi lại là một vùng đất trống trải thì chỉ sợ bây giờ Hàn Phong đã bị con ma thú bắt được và làm thịt rồi.
Bất quá sau một hồi kinh ngạc thì Hàn Phong cũng nghĩ tới quy luật của nó, giống như chính bản thân ma thú có tốc độ cực cao nhưng mà về phương diện lực lượng lại hơi yếu nhược một chút.
Mà lúc này đây tốc độ của đầu súc sinh này nhanh đến như thế thì chắc hẳn lực lượng của nó cũng sẽ yếu. Trên đại lục bất kỳ ai cũng có thể biết được đạo lý này, cho nên Hàn Phong cũng không có hoái nghi về vấn đề này. Vì vậy mà Hàn Phong liên tục thoát được đòn công kích của ma thú thì có thể vững vàng đứng trên một khối đất bằng phẳng.
Cơ hồ trong lúc nhất thời đấu báo ma thú kia cũng theo sát tới.
Lần này Hàn Phong không có lựa chọn tránh né, bởi vì chính bản thân Hàn Phong không thể nào trốn tránh được việc con súc sinh này truy kích cho nên đành phải xuất thủ đánh chết nó là cách tốt nhất.
Nghĩ vậy, Hàn Phong nắm tay thành quyền, một đạo tử sắc lôi quang trong nháy mắt tụ tập tại quyền đầu của hắn. Mà khi tử sắc lôi quang xuất hiện thì từng đạo thanh sắc phong nguyên tố cũng hỗn loạn bao vây xung quanh. Lúc trước Hàn Phong đã sáng tạo ra một tân vũ kỹ mới chính là Phong Lôi Minh Động!
Đó là sự kết hợp giữa đặc điểm của Bôn Lôi dung hợp với đặc tính của Phong nguyên tố. Có thể dùng một chiêu vũ kỹ này thì vô luận là lực lượng hay tốc độ so với Bôn Lôi lúc trước phải mạnh hơn vài phần.
Xanh tím hai màu hoà quyện vào nhau theo quyền đầu của Hàn Phong nhanh chóng hướng tới đầu ma thú đánh tới.
Trong chớp mắt quyền đầu Hàn Phong không thấy đâu nhưng trong không khí lại xuất hiện một đạo tàn ảnh màu xanh tím. Cơ hồ một quyền này của Hàn Phong trong nháy mắt mang theo năng lượng dâng trào đến trước người ma thú.
Hàn Phong vô cùng tin tưởng đầu ma thú trước mắt không thể nào né tránh được một quyền này của mình.
- Oanh!
Một âm hưởng nặng nề vang lên, năng lượng xanh tím đều oanh kích lên người của đầu ma thú kia. Vô số năng lượng va chạm vào nhau phát tán ra tứ phía khiến cho đất đá bụi mù.
Chẳng qua Hàn Phong cảm giác được tựa hồ có điều gì không đúng.
Mà lúc này khi cát bụi còn chưa có tiêu tán hết thì Hàn Phong nghe thấy phía trước truyền đến một tiếng gầm rống hận.
Chính lúc này Hàn Phong biết được tiếng rống giận giữ này so với âm thanh mà đầu ma thú kia phát ra lúc trước có điểm bất đồng. Tiếng rống hận này càng thêm trầm ổn và trầm thấp.
Ngay khi thanh âm kia vang lên thì Hàn Phong còn chưa có kịp thu lại quyền đầu đã cảm giác được một cỗ phản lực khổng lồ kéo tới.
Trong lòng Hàn Phong cả kinh, nhanh chóng lui về phía sau.
Theo sát đó là một bàn tay cực lớn xuyên qua khói bụi hướng tới Hàn Phong.
Không dám do dự, Hàn Phong một cước hung hawg đánh lên bàn tay đó, mượn lực đạo nhanh chóng thối lui về phía sau.
Mà lúc này, một đạp thân hình to lớn trực tiếp đi qua khắp bầu trời cát vàng nhanh chóng bay đến.
Cho đến giờ phút này Hàn Phong mới có thể nhìn rõ dáng dấp của sinh vật này. Đúng là một con quái thú màu rám nắng, hình thể ước chừng cao gấp hai lần Hàn Phong. Nhưng Hàn Phong cảm thấy con quái thú này cùng với con quái thú lúc này nhìn có phần giống nhau.
Điều mà Hàn Phong chú ý tới chính là trên trán con quái thú này cũng có một ấn ký hình vuông giống hệt với con báo ma thú vừa nãy.
Suy nghĩ một lúc lâu, Hàn Phong nhìn lại vị trí mà con báo ma thú lúc nãy đứng thì không thấy bóng ảnh của nó đâu nữa.
Đây là chuyện gì đã xảy ra? Con quái thú trước mắt này từ đâu mà đến? Còn con ma thú lúc đầu đâu?
Trong lòng Hàn Phong trăm mối suy tư khó giải, trong lòng càng thầm nghĩ phiến sơn cốc này thật quỷ dị khôn lường.
Không có cho hắn có thời gian tự hỏi, con quái thú trước mắt lần thứ hai giơ lợi trảo hung hăng đánh tới Hàn Phong lần thứ hai. Một đạo âm hưởng sắc bén xé gió lập tức truyền đến. Hàn Phong không dám khinh thường, thân hình khẽ động phi thân về phía sau.
Mà ngay khi hắn vừa có hành động thì cảnh tưởng trước mặt khiến cho Hàn Phong suýt chút nữa mất đi cân bằng. Nhìn một màn quỷ dị trước mắt mà Hàn Phong cảm thấy khiếp sợ.
Hàn Phong thấy gì?
Ngay vừa rồi, con quái thú to lớn trước mắt này dĩ nhiên lại biến thân!
Chỉ thấy ấn ký hình vuông màu đồng sắc trên trán của nó đột nhiên sinh ra một trận quang mang nhanh chóng bao phủ lấy toàn thân con quái thú. Đồng thời dùng tốc độ mà mắt thường không thể nào phân biệt được từ từ thu nhỏ thân hình lại. Cuối cùng thì con báo ma thú tiêu thất lúc nãy lần thứ hai xuất hiện trước mặt Hàn Phong.
Biến hoá lớn thế này triệt để khiến cho Hàn Phong ngây ngốc tại chỗ một lúc lâu.
Hắn cũng chưa từng thấy qua tình cảnh nào quỷ dị như lúc này. Nhìn khắp cả đại lục thì mấy nghìn năm trở lại đây cũng chưa từng thấy có ma thú có thể biến hình.
Chẳng qua con quái thú súc sinh trước mắt này lại khiến cho Hàn Phong phải ngạc nhiên đến như vậy.
Lúc này con báo ma thú lần thứ hai phi thân bay đến gần Hàn Phong. Mà khi gần tiếp cận với Hàn Phong thì Hàn Phong lần thứ hai phải chấn động. Con súc sinh này tốc độ di động đang ở mức trung bình dĩ nhiên lại biến thân lần nữa khiến tốc độ tăng lên đột biến.
Lần thứ hai biến thần trở thành con quái thú to lớn lúc nãy.
Ngay sau đó, một cự trảo được tung ra, con quái thú mượn quán tính mà ra tay khiến cho Hàn Phong không còn cách nào tránh né. Bất đắc dĩ Hàn Phong hai tay khẽ động, Tụ Linh Thuẫn xuất hiện ở trước mặt. Đồng thời dưới thao tác của Hàn Phong thì trong nháy mắt Tụ Linh Thuẫn trùng điệp xuất hiện.
Tụ Linh Thuẫn xuất hiện vừa vặn cự trảo của con quái thú đánh tới. Hàn Phong chỉ cảm thấy một trận cuồng bạo đánh tới không gì so sánh được. Ngay sau đó Tụ Linh Thuẫn là Hàn Phong thi triển cũng bị đánh cho vỡ mất ba lớp. Tuy rằng cự trảo của con quái thú có lực lượng mạnh mẽ nhưng Hàn Phong cũng không ngừng thao tác Tụ Linh Thuẫn không ngừng xuất hiện ở trước mặt nên tạm thời cũng có thể ngăn trở được đợt tấn công của con súc sinh này.
Mà con súc sinh này hiển nhiên cũng không có nghĩ tới Hàn Phong dĩ nhiên lại có thể ngăn trở được một kích này của nó cho nên có chút thoáng ngây người. Cơ hội tới!
Hàn Phong thầm nghĩ trong lòng đồng thời hai mắt sáng ngời không chút do dự hai chân bật mạnh, thân hình nhất thời bắn về phía trước hướng tới con quái thú công kích.
Một kích Phong Lôi Minh Động một lần nữa lại được đánh ra. Hàn Phong không tin lần thứ hai sử dụng chiêu này lại không thể thành công đánh chết con quái thú.
Chẳng qua cảnh tượng khiến cho người ta phải khiếp sợ một lần nữa lại xuất hiện trước mắt Hàn Phong.
Con súc sinh mặt dù đình trệ trong nháy mắt nhưng lúc Hàn Phong tiếp cận nó thì nó hiển nhiên cũng có thể nhận ra được ý đồ của Hàn Phong, Đồng thời ấn ý hình vuông màu hông trên trán của nó lần thứ hai sinh ra quang mang. Con quái thú lại biến thân một lần nữa.
Chẳng qua con quái thú cũng không có biến về hình thái họ báo như lúc ban đầu mà lại biến hoá thành một con Vu Quy ma thú.
Duy chỉ có một điều không đúng là bề ngoài nhìn con súc sinh này vô cùng cứng rắn nhưng lực công kích cũng trường mãn hung ác sắc bén không khác gì tiêm thứ.
Nói bề ngoài con ma thú hình Vu Quy thì cũng không phải hết sức chính xác bởi vì ma thú Vu Quy bình thường đều là bốn chân chạm đất, cái cổ có thể co duỗi dài ra thụt vào. Nhưng con quái thú trước mắt lại hoàn toàn bất đồng. Trên thân của nó tính là cái mai của Vu Quy, hai chân sau đứng thẳng, hai chân trước lại giống với tay của nhân lại có thể tự do hoạt động.
Mà trong lúc Phong Lôi Minh Động vừa tiếp cận với con quái thú thì con súc sinh này đã ngồi chổm hổm xuống dấu toàn bộ thân mình vào bên trong cái mai của mình.
Dĩ nhiên một quyền của Hàn Phong nên lên cái mai rùa đó. Một trận âm hưởng vang lên, một kích này của Hàn phong giống hệt với lúc trước nhưng con quái thú lại không ngờ có thể biến thành bộ dạng quái gở như vậy để ngăn cản một kích này của hắn.
Chẳng qua lực phòng ngự bực này cũng thật kinh khủng!
Dĩ nhiên không cần tránh né Phong Lôi Minh Động của Hàn Phong và có thể hai lần chống đỡ được. Tuy rằng thực lực bản thân Hàn Phong chưa có khôi phục hoàn toàn nhưng hắn thi triển ra Phong Lôi Minh Động thì trừ khi đối thủ có thực lực là Thiên giai thất phẩm bằng không cũng không thể nào ngăn cản được.
Nói như vậy thì dĩ nhiên con quái thú trước mắt này sau khi biến thân có thực lực của Thiên giai thất phẩm, thậm chí còn cao hơn!
Trong lòng Hàn Phong cảm thấy ngạc nhiên trước lần biến hoá này của con ma thú. Đồng thời hắn cũng không ngờ rằng con ma thú trước mắt này lại có thể quỷ dị đến như thế. Trừ ba hình thái mà nó đã bộc lộ ra thì không biết còn có hình thái nào nữa không. Cũng may là đã trải qua một phen giao thủ, Hàn Phong cũng cảm thấy thoải mái hơn. Con súc sinh trước mắt này tuy có chút quỷ dị nhưng cũng may là nó chỉ có ba hình thái. Bất quá tuy chỉ có ba hình thái thôi nhưng cũng khiến cho Hàn Phong gặp phải phiến toái không nhỏ.
Dù sao thì con súc sinh này sau khi biến thân thủ đoạn công kích cũng nhiều hơn trước. Lúc đầu Hàn Phong căn bản là không kịp phản ứng. Cũng chính vì thế mà trong quá trình giao thủ hắn cũng chịu thua thiệt không nhỏ chút nào.
May mà sau một hồi giao thủ chật vật thì Hàn Phong cũng tìm được một tia manh mối.
Con ma thú trước mắt này khi ở hình thái họ báo ban đầu thì tốc độ cực nhanh nhưng lực lượng và lực phòng ngự thì tương đối yếu nhược.
Khi ở hình thái Cự Hùng thì lực lượng trở lên vô cùng bá đạo, nhưng tốc độ xác thực cũng trở nên cực kỳ thong thả, từ thể hình của nó cũng có thể đoán trước được.
Về phần hình thái Vu Quy thì căn bản là không có khả năm đưa ra bất kỳ lực công kích nào. Chỉ có điều năng lực phòng ngự của nó vô cùng biến thái. Thậm chí chỉ cần hơi vô ý một chút thôi là tuỳ thời bị tiêm thứ trên lưng của nó gây ra thương tích.
Sau khi chuẩn đoán hết mọi thủ đoạn của con mà thú này thì Hàn Phong cũng không còn luống cuống tay chân khi giao thủ với nó như lúc ban đầu nữa. Bất quá con ma thú này dường như trời sinh không biết mệt mỏi là gì, càng đánh càng hắn, nhất quyết không buông tha cho Hàn Phong.
Mà Hàn Phong cũng vì mới khôi phục được một chút thương thế cho nên không thích hợp chiến đấu lâu dài. Đấu khí không ngừng tiêu hao, trên trán Hàn Phong cũng lấm tấm xuất hiện những giọt mồ haooi. Nhưng Hàn Phong cũng chỉ có thể đối phó được với những đợt tấn công của con ma thú còn để đánh bại được nó thì Hàn Phong cũng chỉ đành bất lực.
Dù sao thì hiện nay Hàn Phong cũng chỉ có thể xuất ra Phong Lôi Minh Động không thể tạo thành thương tổn đối với con ma thú ở hình thái Vu Quy, chứ đừng nói tới cái khác.
Hàn Phong mà con ma thú quỷ dị ở trong sơn cốc chiến đấu một hồi triền miên, nhìn qua thì bộ dạng của con ma thú dường như rất vui vẻ.
Lúc này Hàn Phong cũng không còn tâm tư mà phán đoán xem rốt cuộc con ma thú này đang nghĩ cái gì nữa. Đồng thời Hàn Phong cũng không biết rằng phải mất bao lâu nữa thì bản thân mới có thể thoát khỏi sự đeo bám của con ma thú.
Bất quá theo thời gian không ngừng giao thủ thì đấu khí mà Hàn Phong tiêu hao ngày càng lớn. Cũng may là hắn có Cửu Chuyển Tiên Thiên đấu khí chống đỡ cho nên mới có thể miễn cưỡng duy trì ở trạng thái bất bại.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 493: Ác đấu.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm by MTQ 4vn
Mà liên tiếp giao thủ với con quái thú quỷ dị này thì Hàn Phong cũng đã thích ứng được với đấu pháp và tiết tấu của nó.
Bây giờ trong lòng Hàn Phong cũng đã có một tia ý niệm, nếu con ma thú ở hình thái Vu Quy thì Hàn Phong không thể nào đánh bại được nó nhưng chỉ cần con ma thú này không biến thành hình thái Vu Quy thì Hàn Phong nhất định có cơ hội đánh chết nó.
Chẳng qua phải làm như thế nào thì con quái thú này mới không biến thành hình thái Vu Quy?
Coi như ở hình thái họ báo ban đầu của con ma thú thì Hàn Phong cũng chỉ miễn cưỡng theo kịp tốc độ của nó, nhưng mà ở tốc độ cao mà muốn xuất ra lực công kích có uy lực là điều không thể.
Hơn nữa đầu súc sinh này khi ở hình thái ban đầu thì lực phòng tuy rằng yếu nhược nhưng cũng chỉ yếu nhược so với hình thái Vu Quy mà thôi.
Suy nghĩ một hồi lâu, trong đầu Hàn Phong chợt loé lên linh quang, cuối cùng hắn cũng đã nghĩ được biện pháp.
Khoé miệng chẫm rãi nở một nụ cười nhạt, lạnh lẽo. Thao tác tay của Hàn Phong đột nhiên chậm lại, kế đó Ngạo Thị Thiên Địa cuồng khỏi, đấu khí không ngừng quán chú lên hai chân của hắn.
Dời Hình Hoán Ảnh một lần nữa được thi triển ra, nhất thời Hàn Phong giống như một đạo gió mát không hề có quy tắc ở trong sơn cốc bỏ chạy.
Mà đầu ma thú kia thấy Hàn Phong muốn bỏ chốn thì khẳng định là không muốn buông tha cho hắn. Cho nên một lần nữa con ma thú biến trở về hình thái ban đầu của minh, bốn chân cưỡng mãnh giẫm lên mặt đất, thân thể của nó nhất thời hoá thành lưu tinh nhanh chóng đuổi theo Hàn Phong.
Trông thấy chỉ trong chớp mắt con ma thú đã có thể tiếp cận gần mình thì Hàn Phong không khỏi cười nhạt. Nếu như đầu ma thú này mà là nhân loại, khi nhìn thấy nụ cười quái dị của Hàn Phong thì chắc chắn sẽ có chút đề phòng.
Nhưng rất tiếc nó lại là một con ma thú, nó chỉ quan tâm tới làm sao để giết chết con mồi trước mắt. Đối với việc Hàn Phong có tồn tại quỷ kế hay không thì nó căn bản mặc kệ, hoặc giả nói nó không hề nhiểu những điều này.
Hàn Phong cảm nhận được con ma thú ở đằng sau đuổi theo mình càng ngày càng gần cho nên Hàn Phong nhanh chóng quay ngoắt chín mươi độ đổi phương hướng.
Ngay sau đó vốn đang chạy thẳng về phía trước đuổi theo Hàn Phong, con ma thú thấy động tác này của hắn thì tỏ vẻ khinh thường, đồng thời nó cũng dùng phương thức tương tự khiến người khác phải kinh ngạc để thay đổi phương hướng tiếp tục đuổi theo.
Khi Hàn Phong thay đổi phương hướng thì con ma thú cũng nhanh chóng thay đổi phương hướng đuổi theo. Hiển nhiên Hàn Phong cũng không có dự liệu trước được phản xạ của con ma thú lại nhanh đến như vậy.
Tốc độ của ma thú cực nhanh, trong chớp mắt đã xuất hiện ở đằng sau Hàn Phong chừng mười thước. Mà lúc này Hàn Phòng đột nhiên lộn người bật ngược trở lên. Hai thân hình vừa hay cùng tiến lại gần một điểm.
Cũng không biết là có phải lúc trước cùng với Hàn Phong giao thủ hay không mà khiến cho con ma thú trong vô thức khi mà Hàn Phong tiếp cận gần bản thân nó thì cũng ngay lập tức biến thân trở thành phản xạ tự nhiên.
Thế nhưng lần biến thân này cũng là Cự Hùng hình thái chứ không phải là Vu Quy hình thái. Hàn Phong thấy con súc sinh này biến thân trong nháy mắt thì khoé miệng cũng nở một nụ cười nhạt.
Đồng thời trong tay Hàn Phong cũng đã âm thầm súc tích lực lượng từ lâu, khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ có mười bước. Cơ hồ trong nháy mắt là có thể chạm mặt nhau.
Đây chính là điều mà Hàn Phong muốn.
Hàn Phong lúc trước một phen giả vờ chạy trốn, trên đường chạy không có bất kỳ dấu hiệu nào đột nhiên quay người lại khiến cho con ma thú bị bất ngờ, thời gian biến thân không đủ, không thể biến thân tới hình thái Vu Quy.
Lúc này con súc sinh tuy rằng đã biến thân thành hình thái Cự Hùng, nhưng lực phòng ngự so với hình thái Vu Quy vẫn yếu nhược hơn rất nhiều. Mà lúc này Hàn Phong hầu như đã tụ toàn bộ lực lượng vào một quyền này. Không hề lưu tình, Hàn Phong trực tiếp đánh vào sau ót của con ma thú.
Con ma thú thấy một quyền của Hàn Phong kéo tới thì bản thân nó cũng cảm nhận được lực lượng này có thể uy hiếp đến bản thân mình. Con ngươi léo ra lam quang, cũng không hề có một tia hoảng loạn. Chẳng qua con ma thú hiển nhiên là không thể nào phản ứng đúng lúc được. Cộng với việc vừa biến ảo thành hình thái Cự Hùng, khả năng tránh né và phòng ngự kém, cũng không thể ngay lập tức biến thân một lần nữa.
Bất đắc dĩ, con ma thú thấy địch nhân trước mắt lại khinh thường mình đến như vậy thì tức giận rống lên, nhất thời hung tính đại phát, không thèm để ý tới quyền đầu của Hàn Phong đang không ngừng tiếp cận.
Đồng thời Cự Hùng cũng đánh ra một trảo mang theo khí thế kình phong trực tiếp quét tới đầu của Hàn Phong.
Hàn Phong thấy con súc sinh này dĩ nhiên lại dự định ngọc thạch cùng vỡ thì trong lòng hiện lên một tiên tàn nhẫn. Chẳng qua hắn cũng kiên quyết không có cùng con súc sinh này đông quy vu tận.
Ngay lập tức, Hàn Phong thở ra một hơi, thân hình bỗng nhiên bật lên cao, đấu khí mạnh mẽ vận chuyển trong tay cũng đã được rút lại một phần trở về. Với một phần đấu khí này thì Hàn Phong ở giữa không trung lần thứ hai bất quy tắc biến ảo góc độ, cả thân hình lệch về phía bên trái.
Tuy rằng cả người đã lệch về một bên nhưng cũng không thể nào tránh khỏi cự trảo của con ma thú. Bả vai của Hàn Phong bị một trảo này của con ma thú hung hăng đánh trúng.
Nhất thời lực lượng một trảo này truyền vào người Hàn Phong khiền cho bản thân hắn đầu tiền là cảm thấy đau nhức, tiếp đó cánh tay giống như mất đi tri giác không thể nào cử động được.
Cũng may là khi con ma thú tập kích trúng vai của Hàn Phong thì đồng thời Hàn Phong cũng đánh trúng đầu của con ma thú. Một quyền liều lĩnh này của Hàn Phong rốt cuộc cũng có tác dụng, con ma thú sau khi nhận trọn một quyền của Hàn Phong thì cả thân hình khổng lồ nhất thời không thể khống chế thối lui về phía sau.
Bởi vì thân hình của nó lúc này vô cùng to lớn cho nên trên mặt đất cũng lưu lại những dấu chân rất sâu, cùng với đó là những tiếng 'Phanh! Phanh! Phanh!' nặng nề vang lên.
Cứ như vậy con súc sinh bị Hàn Phong đẩy lui mấy chục bước đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng rồi toàn thân run lên. Đồng thời ấn ký hình vuông màu hồng trên trán của con ma thú thì đột nhiên xuất hiện một vết nứt nhỏ. Ngay sau đó vết nứt cũng lập tức mở rộng.
Cho đến khi một âm thanh thanh thuý vang lên thì ấn ký hình vuông cũng biến mất không thấy đâu.
Cùng với đó thì một đạo ánh sáng đột nhiên xuất hiện, đồng thời con ma thú vốn đứng trước mặt Hàn Phong đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Lúc này khi con ma thú biến mất thì Hàn Phong lại thấy một viên cầu màu nâu không lớn cũng không nhỏ. Chẳng qua bây giờ hàn Phong cũng không có biết viên cầu màu nâu này rốt cuộc là vật gì. Lúc trước vì để có cơ hội đánh bại con súc sinh kia mà Hàn Phong đã không tiếc lấy thân thể mình để chịu một kích của nó.
Tuy rằng không có bị đánh trúng vào chỗ yếu hại thế nhưng lực lượng một trảo này của con ma thú vô cùng bá đạo. Cho dù thân thể của Hàn phong đã được tôi luyện trở thành Mỹ Kim thân thể thế nhưng khi một trảo của con ma thú đánh tới cũng khiến cho Hàn Phong cảm thấy đau đớn, cánh tay bất tri bất giác bị tê liệt không thể hoạt động.
Mà Hàn Phong thoáng quan sát thì phát hiện đầu khớp xương ở bả vai cơ hồ đã vỡ vụn hoàn toàn. Toàn bộ cánh tay mềm nhũn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Ngạo Thị Thiên Địa
Tác giả: Cao Thiết -----oo0oo-----
Chương 494: Bóng hình hắc ám thuật sĩ.
Nhóm dịch: Dung Nhi
Sưu Tầm by MTQ 4vn
Hít một hơi thật sâu, Hàn Phong cũng không dám khinh thường nhưng hắn cũng không có nghiên cứu xem xét thương thế của bản thân mà lại hướng tới viên cầu màu nâu đang lơ lửng trên không trung, thong thả đi tới.
Thấy viên cầu màu nâu mày thì Hàn Phong có chút ngạc nhiên quan sát. Từ bề ngoài thì có thể thấy viên cầu màu nâu này vô cùng xấu xí, không có chỗ nào đặc biệt.
Chẳng qua sau khi Hàn Phong suy nghĩ một hồi lâu thì cảm thấy dường như chính viên cầu màu nâu này vừa nãy đã huyễn hoá ra con ma thú khiến cho bản thân mình vô cùng chật vật, hơn nữa còn suýt chết mới có thể đánh bại.
Mà cơ hồ toàn bộ chuyện này dường như là ý đồ của Vô Danh Tử. Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Phong nhất thời không hiểu. Hắn căn bản không rõ Vô Danh Tử làm như vậy là có ý đồ gì.
Nếu như muốn gây bất lợi cho hắn thì lúc trước Vô Danh Tử hẳn là có vô số cơ hội, nhất là trong lúc bản thân hắn hôn mê bất tính thì chính là một cơ hội tuyệt hảo để động thủ.
Nhưng Vô Danh Tử cũng không có động thủ với hắn. Hơn nữa qua những cuộc nói chuyện lúc trước thì Hàn Phong cũng có thể nhanh chóng đoán ra bản thân có thể nhanh chóng khôi phục thương thế hơn phân nửa là do hàn khí trên tảng đá kỳ dị đó phát ra.
Hàn Phong rõ ràng tất cả chuyện này là do Vô Danh Tử an bài. Như vậy có thể nói thương thế trên người Hàn Phong cũng là do Vô Danh Tử chữa trị.
Cũng chính bởi vì vậy mà lúc trước Vô Danh Tử nói hắn đang trị liệu cho Trầm Ngọc và Tiểu Bạch thì Hàn Phong cũng không có hoài nghi. Nhưng nếu như Vô Danh Tử đã muốn cứu mình thì tạo sao lại còn phải làm như vậy?
Hàn Phong không cho là đầu ma thú kia có quan hệ tới Vô Danh Tử. Mà giờ khắc này nếu con ma thú kia đã chết thì Vô Danh Tử có phải hay không sẽ hiện thân.
Bất quá qua một lúc lâu, cả nửa ngày trời nhưng xung quanh vẫn như trước không có bất kỳ động tĩnh nào. Hàn Phong cũng ngẫm nghĩ lại, đồng thời lúc này hắn cũng đang ngồi khoanh chân tại chỗ chữa trị thương thế của bản thân.
Về phần viên cầu màu nâu kia thì sau khi Hàn Phong thăm dò nhưng nó căn bản không có phản ứng gì. Hàn Phong cũng không cảm thấy an tâm khi để viên cầu ở gần bản thân, cho nên hắn cũng là tiện thể vứt viên cầu đi thật xa. Lúc này hắn mới yên tâm chưa trị thương thế cho bản thân.
Đối với lai lịch của viên cầu này thì Hàn Phong cũng hết sức tò mò, bản thân hắn chưa từng thấy qua con ma thú nào lại có thể biến hoá hình thái như vậy ở trên đại lục.
Loại tình huống này dường như là cùng một phong cách với Võ Hoàng điện. Chẳng qua đến tột cùng là như thế nào thì Hàn Phong cũng không thể đoán ra. Tất cả chỉ có thể chờ Vô Danh Tử xuất hiện mới có thể có được đáp án chính xác.
Bởi vì Hàn Phong có Mỹ Kim thân thể cho nên dù bản thân có chịu thương thế ra sao thì hắn cũng có đủ năng lượng để có thể phục hồi lại thân thể một cách nhanh chóng.
Mà nếu như là người khác khi bả vai vị vỡ nát xương thì chính là một phiền toái không nhỏ. Nhưng đối với Hàn Phong thì trừ việc gây ra cảm giác đau đơn thì ngược lại thương thế này cũng không khiến cho hắn cảm thấy lo lắng.
Mất khoảng chừng nửa ngày công phu thì bả vai của Hàn Phong cũng đã khôi phục lại như cũ. Thế nhưng cũng vì một hồi ác chiến lúc nãy mà đấu khí trong thể nội của Hàn Phong cũng bị tiêu hao sạch.
Lúc này Hàn Phong cũng nhớ tới Vô Danh Tử muốn bản thân hắn đi vào trong sơn cốc. Mà Hàn Phong cũng không còn sự lụa cho nào khác. Sau khi thương thế trên bả vai đã lành lặn như cũ, đồng thời cũng nghỉ ngơi một lúc lâu đợi cho đấu khí khôi phục lại thì Hàn Phong lần thứ hai đứng lên đi về phía trung tâm của sơn cốc.
Tuy rằng lúc trước cùng với con ma thú ác đấu một phen thì Hàn Phong cũng chưa có phát giác ra sự khác biệt của sơn cốc.
Sơn cốc này thực ra lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn. Chí ít đã đi được một lúc lâu rồi nhưng Hàn Phong cũng không thể nào xác định được quãng đường mà mình đã đi.
Một đoạn đường này từ đầu đến cuối Hàn Phong cũng không dám lơ là buông lỏng cảnh giác. Ai mà biết được trong sơn cốc này còn có nguy hiểm gì khác không.
Nói không chừng vạn nhất lại xuất hiện một con ma thú kinh khủng giống như lúc nãy thì Hàn Phong cũng không còn dư lực mà đối phó được.
Cũng may cả đoạn đường này tuy dài nhưng lại tương đối an toàn, chưa có bất kỳ điều gì khác thường xảy ra.
Hoặc giả nói trừ con ma thú biến thái mà Hàn Phong gặp ở bên ngoài ra thì trên đường đi Hàn Phong cũng không có gặp phải nguy hiểm gì.
Lúc này Hàn Phong cũng đã đi tới chỗ sâu nhất trong sơn cốc, mắt thấy nơi này bị rất nhiều tảng đá vây quanh, cho nên Hàn Phong đoán nhất định đây đã là tận cùng của sơn cốc.
Thoáng do dự trong chốc lát, Hàn Phong cũng mở miệng nói:
- Vô Danh Tử tiền bối, ta đã đến nơi, xin hãy hiện thân!
Tuy rằng lúc trước không hiểu tại sao lại có con ma thú ở đầu sơn tốc tập kích nhưng trong lòng Hàn Phong vẫn vô thức cảm thấy Vô Danh Tử sẽ không hại hắn.
Mà lúc này Hàn Phong đứng yên tại chỗ, thỉnh thoảng lại đảo mắt quan sát xung quanh giống như đang tìm tòi cái gì đó.
Chẳng qua Hàn Phong cũng phải thất vọng, xung quanh trừ những tảng đá ra thì không có lấy một ngọn cỏ nào, dĩ nhiên là không thể gây ra bất kỳ động tĩnh gì.
Bất đắc dĩ Hàn Phong cũng chỉ đành ngồi xuống, đồng thời tranh thủ tĩnh dưỡng.
Thẳng đến sáng ngày hôm sau, khi Hàn Phong bắt đầu hoài nghi Vô Danh Tử có phải hay không đùa giỡn với hắn thì một đạo thanh âm mà hắn chờ đợi bấy lâu cũng truyền vào lỗ tai.
- Tiền bối, người rốt cuộc cũng đến?
Hàn Phong cũng chẳng biết tại sao trước kia còn có chút chờ đợi lo lắng muốn Vô Danh Tử đến nhanh một chút. Nhưng đến khi Vô Danh Tử xuất hiện thì Hàn Phong lại bình tĩnh lạ thường, ngữ khí cũng vô cùng bình thản hỏi thăm.
Vô Danh Tử thấy Hàn Phong nói thì cũng nhàn nhạt đáp lại:
- Ngươi không có điều gì muốn hỏi ta sao?
- Tiền bối nếu như muốn nói thì sẽ nói cho ta biết!
Hàn Phong thản nhiên cười đáp.
Mà Vô Danh Tử nghe vậy thì đầu tiên là trầm mặc, nhưng sau đó lại phiền muộn nói rằng:
- Ngươi cũng đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi chuyện lúc trước. Đó cũng là ta bất đắc dĩ thôi.
Hàn Phong cảm giác như Vô Danh Tử có chuyện muốn nói, cho nên không khỏi cau mày hỏi:
- Tiền bối sao không nói rõ?
Vô Danh Tử cũng tự hỏi bản thân trong chốc lát rồi mới nói:
- Ngươi đã chạy tới nơi này thì cho dù có nói cho ngươi biết cũng không sao cả!
- Vãn bối xin chăm chú lắng nghe!
Hàn Phong nói.
- Kỳ thực cũng không phải ta không muốn nói cho ngươi về sự tình của con ma thú kia. Mà thật ra là ta cũng đã quên mất sự tồn tại của nó!
Ngữ khí của Vô Danh Tử có chút xấu hổ nói.
Nghe vậy thì biểu tình của Hàn Phong đầu tiên là sửng sốt, rồi hắn cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Mà lúc này Vô Danh Tử lại tiếp tục nói:
- Kỳ thực nếu như không phải ngày hôm qua con ma thú kia đột nhiên xuất hiện thì ta vốn tưởng nó đã biến mất từ mấy ngàn năm trước rồi. Ta thực cũng không có nghĩ tới nó vẫn chưa có bỏ đi mà trái lại vẫn trốn tại đây thay ta luôn luôn bảo vệ sự an toàn cho sơn cốc.
- Ngàn năm trước? Vậy con ma thú này đến tột cùng là có lai lịch như thế nào? Ta cũng chưa từng thấy qua một con ma thú nào có thể biến hoá hình thái như vậy. Cho dù là ghi chép ở trên một vài quyển sách cỗ tự hồ mấy nghìn năm qua cũng không có phát hiện ra một con ma thú nào như vậy!
Hàn Phong hết sức tò mò hỏi thăm.
Vô Danh Tử nghe vậy thì ngữ khí cũng trầm xuống, đồng thời trầm giọng nói:
- Không! Con ma thú lúc trước bị ngươi tiêu diệt ở bên ngoài, ở trên đại lục cũng từng xuất hiện một con ma thú có năng lực đồng dạng như vậy. Thậm chí nó còn khó đối phó hơn so với con ma thú kia, lực lượng cũng vô cùng đáng sợ. Mà tên của nó là Ma Đằng.
- Ma Đằng? Ta cũng chưa từng nghe qua? Thật sự nó lợi hại như vậy sao?
Hàn Phong kinh ngạc hỏi.
Vô Đanh Tử cũng chậm rãi trả lời:
- Có thể đó là cách gọi khác thôi, ngươi gặp được nó sẽ biết được nó rốt cuộc lợi hại hay không! Con Ma Đằng đó năm ngàn năm trước chính là quái vật trí tuệ vô cùng kinh khủng do hắc ám thuật sĩ chế tạo ra.
- Nguyên lai là nó!
Hàn Phong nghe được Vô Danh Tử giải thích thì trong lòng cả kinh, cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Cái thuyết pháp này thế nào lại không khiến cho Hàn Phong khiếp sợ mới là lạ.
- Ý tiền bối là con ma thú cùng ta giao thủ lúc trước mà con Ma Đằng của năm nghìn năm trước giống hệt nhau, tựa hồ có liên quan tới nhau?
Hàn Phong bắt được chỗ then chốt, lập tức hỏi.
Mà Vô Danh Tử cũng không có giấu diếm, gật đầu nói:
- Không sai, lúc ngươi gia thủ với con ma thú đó ta cũng đã quan sát. Phát hiện ra không chỉ là những năng lực đặc thù của nó giông với con Ma Đằng năm đó, hơn nữa từ trên người nó ta còn cảm nhận được mùi vị của hắc ám thuật sĩ đáng ghét!
Cuối cùng, Vô Danh Tử lại tiếp tục nói:
- Bất quá! Trừ như thế ra thì năng lực của con súc sinh này kém con Ma Đằng năm đó vô số lần! Căn bản là không có cùng một đẳng cấp.
Nghe Vô Danh Tử nói về đoạn lịch sử của năm nghìn năm trước, lại nghe được khẩu khí của hắn như vậy. Nhất thời Hàn Phong cảm giác Vô Danh Tử tựa như đã trải qua đoạn lịch sử đó.
Đồng thời trong lòng cũng không ngừng suy đoán về thân phận của Vô Danh Tử. Bất quá Hàn Phong cũng nghĩ tới điểm máu chết, lập tức có chút kinh nghi hỏi thăm:
- Tiền bối mới vừa nói trên người đầu ma thú kia cón mùi vị của hắc am thuật sĩ. Lẽ nào nơi này từng xuất hiện hắc ám thuật sĩ?
Vô Danh Tử thầm khen phản ứng nhanh nhạy của Hàn Phong, bản thân cũng không có giấu diếm mà nói:
- Xác thực mà nói thì nơi này không có tồn tại hắc ám thuật sĩ. Nhưng ngàn năm trước xác thực lại có hắc ám thuật sĩ tới nơi này. Mà con ma thú cùng với ngươi giao thủ cũng là do hắn lưu lại khi đó.
- Ngàn năm trước? Không phải là hắc ám thuật sĩ không còn tồn tại nữa sao? Vì sao mà một ngàn năm trước lại có hắc ám thuật sĩ xuất hiện?
Hàn Phong không giải thích được liền đặt ra rất nhiều câu hỏi.
Mà Vô Danh Tử cũng hỏi ngược lại:
- Ai nói với ngươi là hắc ám thuật sĩ không còn tồn tại? Xa không nói không phải chính ngươi nó rằng điện chủ của Võ Hoàng điện là một hắc ám thuật sĩ đó sao?
Hàn Phong bị Vô Danh Tử hỏi như vậy thì ngược lại có chút ngây người.
Tựa hồ đúng là không có người nào chứng thực được hắc ám thuật sĩ không còn tồn tại.
Bất quá con ma thú Ma Đằng năm đó do hắc ám thuật sĩ chế tạo ra sau khi mất đi khống chế thì cũng triệt để biến mất không thấy đâu. Mấy nghìn năm nay hắc ám thuật sĩ cũng không có xuất hiện cho nên theo thời gian mọi người cũng theo dòng sông lịch sử mà quên đi sự tồn tại của bọn họ.
Hôm nay Vô Danh Tử lại hỏi như vậy thì khiến cho Hàn Phong bừng tỉnh đại ngộ. Có thể nói hắc ám thuật sĩ không có biến mất mà chỉ là bọn họ đang ẩn nhẫn ở một nơi nào đó, đợi thời cơ đến mà tuỳ thời hành động.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Phong càng cảm thấy lo lắng.
Chỉ một Võ Hoàng điện thôi mà Hàn Phong cũng đã sứt đầu mẻ chán rồi. Nếu như bên ngoài lại xuất hiện những hác ám thuật sĩ khác nữa thì chỉ sợ thiên hạ lại một lần nữa đại loạn.
Bất quá với lúc này đây Hàn Phong cũng có chút đánh giá cao năng lực của hắc ám thuật sĩ.
Đừng xem Võ Hoàng là một hắc ám thuật sĩ, thế nhưng lực lượng của hắn cũng vô cùng mạnh mẽ. Hắc ám thuật pháp ở trong tay hắn đã biến ảo khôi lường, không ngừng sinh ra nhưng bí pháp mới.
Hắc ám thuật pháp hiện nay đã trải qua một thời kỳ cải cách, biến dị, cũng đã hoàn toàn thoát ly khỏi hắc ám thuật pháp trước kia.
Bây giờ Vô Danh Tử nói cho hắn biết con ma thú mà hắn đã giao thủ là ngàn năm trước do một hắc ám thuật sĩ lưu lại. Còn cụ thể nguyên nhân thì Vô Danh Tử cũng không có rõ lắm. Thế nhưng Vô Danh Tử cũng khẳng định nói với Hàn Phong rằng người xuất hiện ở đây ngàn năm trước chính là một hắc ám thuật sĩ không thể nghi ngờ.
Bởi vì trang phục, khí tức trên người bọn họ cùng với hắc ám thuật sĩ năm ngàn năm trước giống hệt nhau.
Thấy ngữ khí của Vô Danh Tử hãm lại như vậy thì mi đầu của Hàn Phong cũng phải nhăn lại.
Nếu như nói lúc trước Hàn phong đối với hắc ám thuật sĩ không có khái niệm gì thì từ một lần Hàn Phong từ Mộ Tuyết là biết được ân oán giữa võ giả và hắc ám thuật sĩ thì hắn mới để bụng tới những sự tình có liên quan tới hắc ám thuật sĩ.
Dựa theo những gì mà Vô Danh Tử nói thì ngàn năm trước đã có một hắc ám thuật sĩ xuất hiện pử nơi này, đồng thời cũng lưu lại một con ma thú có năng lực vô cùng đặc thù.
Nhưng rốt cuộc hắc ám thuật sĩ đó đến từ đâu?
Đối mặt với vấn đề này của Hàn Phong thì Vô Danh Tử cũng nói:
- Trước kia lão phu cho là bọn họ cắt hư không từ bên ngoài xông tới. Nhưng trải qua một hồi lâu điều tra và suy nghĩ ta mới phát hiện có chỗ không đứng. Cuối cùng ta cũng điều tra ra nguyên lai không biết từ thuở nào mà trong mảnh không gian này lại có một tia cảm ứng với ngoại giới.
Vô Danh Tử lại nói tiếp:
- Ta có thể xác định những người đó là nương theo một tia cảm ứng không gian mà mới tới được nơi này! Hơn nữa trong mấy trăm năm đó ta lại lần lượt phát hiện ra hình bóng của những hắc ám thuật sĩ này.
- Bọn họ vì sao lại tới nơi này? Lẽ nào ở trong này lại có điều gì khiến bọn họ chú ý?
Hàn Phong nghi hoặc hỏi.
Còn Vô Danh Tử thì lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết hết tất cả, bọn họ mỗi lần xuất hiện thì ta đều trốn đi. Cũng không để cho bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của ta!
- Người rốt cuộc là ai?
Hàn Phong đột nhiên đặt câu hỏi.
Đối với lai lịch của Vô Danh Tử, Hàn Phong càng ngày càng thấy hiếu kỳ.
Lúc trước nói Hàn Phong lựa chọn tin tưởng nhưng thực ra hắn cũng không có tin tưởng hoàn toàn. Hắn cảm thấy Vô Danh Tử đang gạt hắn chuyện gì đó, vì vậy mà vừa rồi Hàn Phong mới đột nhiên hỏi như vậy.
Vô Danh Tử thấy Hàn Phong đột nhiên đặt câu hỏi như vậy thì cũng trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Ngươi muốn biết ta là ai?
Hàn Phong gật đầu, xem như là trả lời.
Thoáng trầm mặc trong chốc lát, Vô Danh Tử cũng mở miệng nói:
- Đã như vậy chỉ cần ngươi giúp ta làm một việc thì ta có thể nói cho ngươi biết lai lịch cua ta. Đồng thời cũng sẽ nói cho ngươi bết tất cả sự tình. Ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào