Đợi khoảng nửa canh giờ, Lưu bộ khoái có dấu hiệu chuyển biến cực kì xấu, chẩn mạch thấy vi mạch sắp đứt, xuất hiện nguy chứng nội bế ngoại thoát!
Điều này cũng làm cho sắc mặt Tiền Bất Thu biến đổi, vuốt chòm râu ở trong phòng đi qua đi lại, suy tư nên làm thế nào.
Lúc này, Lưu lão hán cuối cùng cũng đã trở về, bước vào cửa nhỏ giọng nói cùng Ngô thị vài câu, sau đó chắp tay với Đỗ Văn Hạo: “Đỗ lang trung, lão hán…, lão hán muốn đưa con của mình về nhà…”
Đỗ Văn Hạo cau mày nói: “Không phải đã đã nói cùng người rồi sao, con người thương thế rất nặng, không thể đưa về. Người xem, hắn bây giờ lại xuất hiện triệu chứng khó hiểu, rất nguy hiểm, tùy lúc đều có thể tử vong, bây giờ cháu đang cùng Tiền thần y đang nghĩ biện pháp cứu chữa.”
Lưu lão hán thấp giọng nói nhỏ một câu: “ Dù sao tỳ tạng đã cắt cũng không thể sống nổi, còn cứu chữa cái gì…”
Đỗ Văn Hạo nghe không rõ, hỏi lại: “Sao? Người nói cái gì?”
“Không, không có gì…, lão hán chỉ là muốn đưa con mình trở về…”
Tuyết Phi Nhi nói: “Người làm sao vậy? Đỗ lang trung đã nói rõ, bây giờ hắn cùng Tiền thần y đang nghĩ biện pháp cứu con của người, nếu đưa về, làm sao mà cứu được? Về nhà người ư? Trong nhà người có thuốc sao?”
“Phi Nhi đừng như vậy, bình tĩnh mà nói chuyện!” Đỗ Văn Hạo vỗ vỗ vai Lưu lão hán: “Lão nhân gia yên tâm, cháu cùng thần y đang nghĩ biện pháp cứu con trai người.”
Lưu lão hán cúi đầu, miệng lại lầm bầm một câu: “Con ta căn bản không cần phải mổ xẻ…”
Câu này Đỗ Văn Hạo nghe rõ, nhướng mày nói: “Lão nhân gia, người nói câu này là có ý gì…?”
Đang nói đến đó, Tiền Bất Thu đột nhiên kêu lên: “Gia được!__ __ Dùng tham phụ thang! Lưu bộ khoái nguyên khí đại giảm, dương khí bạo thoát, mồ hôi tiết ra lạnh lẽo, tứ chi lạnh ngắt, hô hấp yếu ớt, chỉ dùng phục mạch tán đã không còn có hiệu quả, cần dùng thuốc mạnh hơn! Trong tham phụ thang thì nhân sâm cam ôn (1) đại bổ nguyên khí, ‘phụ tử’ đại tân đại nhiệt (2) ôn tráng nguyên dương, ổn định khả năng nguyên dương chu thoát!”
“Tốt!” Đỗ Văn Hạo không quan tâm đến việc hỏi ý tứ trong lời nói của Lưu lão hán nữa, lập tức chạy đến tiền đường lấy thuốc, sắc thuốc cho tốt trước khi để Lưu bộ khoái dùng.
Sau khi phục toa dược này, Lưu bộ khoái thần trí ổn định hơn, cánh tay duỗi lên trời cũng đã thu trở về, nhưng mà ngẫu nhiên vẫn khua loạn vài lần, miệng cũng thỉnh thoảng thì thào lẩm bẩm một mình. Hai người lúc này mới yên tâm.
Lúc này đêm đã khuya, Hàm Đầu đi tới nói: “Sư phụ, người về trước nghỉ ngơi đi?”
Đỗ Văn Hạo cũng nói: “Đúng vậy, thần y, ngài nên trở về nghỉ ngơi đi.”
Tiền Bất Thu khoát tay: “Lưu bộ khoái chưa qua cơn nguy hiểm, giờ phút này không thể lơi lỏng dù chỉ một chút, trở về nghỉ ngơi cũng không yên tâm, hay là cứ ở đây quan sát, có chuyện gì thì cùng nhau thương lượng!”
Nghe xong lời này, trong lòng Đỗ Văn Hạo cảm kích chắp tay nói: “Đa tạ!”
Vào thời điểm trời sắp sáng, Lưu bộ khoái lại bắt đầu khó chịu, động tác do đau đớn cùng những lời nói sảng bắt đầu nhiều hơn, tâm trạng Tiền Bất Thu và Đỗ Văn Hạo lập tức trở nên căng thẳng.
Trong lúc này, Lưu lão vẫn cúi đầu ngồi ở một bên, không ngừng lắc đầu thở dài, cũng không cùng Ngô thị nhỏ giọng trò chuyện nữa. Vẻ mặt của Lưu thị cũng rất buồn bã lo lắng. Nhìn thấy con mình lại bắt đầu hôn mê nói sảng, trông ra bên ngoài đã là canh tư, Lưu lão hán cuối cùng ngồi không yên, kéo Ngô thị một cái, đứng dậy nói: “Đỗ lang trung, Tiền thần y, chúng ta… chúng ta quay về một chuyến, lấy một ít đồ đạc.”
Lúc này Đỗ Văn Hạo làm sao chú ý đến lão được, khoát khoát tay đồng ý để lão rời đi, hai người vội vàng ly khai khỏi Ngũ Vị Đường.
Hai người Đỗ Văn Hạo cùng Tiền Bất Thu đều thấy rằng, lúc trước dùng hai phương thuốc mặc dù là đúng bệnh, nhưng lại không thể ‘đánh bại địch giành chiến thắng’ để đạt tới hiệu quả cao nhất, liên tục phải phát sinh việc điều chỉnh thuốc .
Nên sử dụng thuốc gì đây? Hai người đang đau đầu suy nghĩ.
Tuyết Phi Nhi cùng Bàng Vũ Cầm cũng một đêm ko chợp mắt, các nàng không biết y thuật, không trợ giúp được gì, đành lo lắng suông, chỉ có thể giúp Lưu bộ khoái lau mồ hôi lạnh trên trán và vài việc vặt khác, trông thấy đã hừng đông, Bàng Vũ Cầm xoay người đi đến bên người Lưu bộ khoái rút ống dẫn nước tiểu ra khỏi cái bô nói: “Ta đi đổ bô nước tiểu!”
Tuyết Phi Nhi nói: “Đi làm gì, không có tý nước tiểu nào.”
Nghe một câu nói nhỏ nhẹ này, Đỗ Văn Hạo hô lên một tiếng, tiếp nhận bô nước tiểu từ trong tay Bàng Vũ Cầm nhìn thoáng qua, trong bô tiểu dịch nhiều nhất cũng chỉ được một chén nhỏ, vỗ mạnh sau đầu nói: “Ta thật là ngu ngốc! Đây là chứng suy kiệt chức năng thận cấp tính! Thế nào mà ta lại không nghĩ tới!”
Mọi người hai mắt nhìn nhau, đương nhiên bọn họ nghe không thể hiểu những thuật ngữ y học hiện đại, không biết hắn đang nói cái gì. Tuyết Phi Nhi hỏi: “Cái gì là cấp tính… thận…?”
“Suy kiệt chức năng thận cấp tính! Lưu bộ khoái mất nhiều máu làm cho thận hắn vì thiếu máu mà chức năng tiểu tiện bị trì trệ nặng, đến nỗi bộ máy trong nội thể xuất hiện sự hỗn loạn nghiêm trọng. Biểu hiện đặc thù là tiểu ít! Lưu bộ khoái cả một đêm chỉ có một chút niệu dịch này! Ta thật ngốc ngếch không chú ý tới điểm này!”
Đương nhiên bọn người Tiền Bất Thu nghe không hiểu, mờ mịt mà nhìn hắn.
Một khi đã biết thân thể của Lưu bộ khoái cuối cùng xảy ra sự tình gì, biện pháp ứng phó kế tiếp chẳng khác gì ngựa quen đường cũ, trị liệu thận suy kiệt cấp tính như thế nào thì Đỗ Văn Hạo từng học qua, cứ việc kết hợp Trung y và Tây y để trị liệu. Nhưng để trị liệu loại bệnh nặng này thì chủ yếu là dùng Tây y, mà bây giờ không có phương tiện chữa trị Tây y, chỉ có thể dựa vào Trung y.
Lúc trước Tiền Bất Thu chủ trương sử dụng phục mạch tán cùng tham phụ thang, là thành quả trong Trung y biện chứng, dùng đúng bệnh đương nhiên sẽ có hiệu quả, đều có thể trị liệu suy kiệt thận cấp tính, chỉ là còn chưa đủ mạnh, nên không đạt được hiệu quả cao nhất.
Nên dùng thêm thuốc gì đây? Đỗ Văn Hạo suy nghĩ nhanh trong đầu, lập tức nghĩ tới một loại thuốc hay dùng để chữa trị loại bệnh này nhất__ __ an cung ngư hoàng hoàn.
An cung ngưu hoàng hoàn là vị thuốc truyền thống của Trung Quốc một trong những vị thuốc nổi danh dùng để chữa trị bệnh bộc phát nặng, cùng với tửu tuyết đan, chí bảo đan được xưng là “lương khai tam bảo” (ôn bệnh), cũng được xưng danh là “tam bảo” đứng đầu.
Đỗ Văn Hạo không kịp giải thích, vội vã chạy đến trước quầy lấy thuốc, bây giờ Lưu bộ khoái đã hôn mê, không thể chế thành dạng viên, chỉ có thể sắc thành nước rồi đổ vào miệng.
Sau khi được dùng chén thuốc này, hiệu quả rất nhanh chóng, Lưu bộ khoái liền đình chỉ sự múa may rối loạn và nói sảng, chờ đến khi sắc trời đã sáng rỡ, Lưu bộ khoái cuối cùng cũng mơ màng tỉnh dậy, âm thanh yếu ớt nói: “Ta…, ta đang ở đâu vậy…?”
“Phu quân!” Phụ nhân kinh hỉ đi tới, ghé vào bên giường nhẹ giọng nói: “Đây là ở Ngũ Vị Đường! Đỗ đại phu cùng Thần y đã cứu chàng! Chàng cảm thấy thế nào? Chàng dọa cho thiếp sợ muốn chết!”
“Ồ…” Lưu bộ khoái khó khăn di chuyển ánh mắt nhìn về phía Đỗ Văn Hạo cùng Tiền Bất Thu, môi rung rung một lúc: “Đa tạ…, đa tạ Đỗ đại phu, đa tạ Tiền thần y…!”
Nhìn thấy Lưu bộ khoái đã có thể phân biệt mọi người, chứng tỏ rằng thần trí đã khôi phục sự thanh tĩnh, Đỗ Văn Hạo nhẹ nhõm thở phào một hơi, vỗ nhẹ bờ vai của hắn: “Dưỡng thương cho tốt, yên tâm, ngươi đã qua cơn nguy hiểm rồi!”
Tiền Bất Thu vuốt vuốt chòm râu hoa râm, nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Sư phụ, phương thuốc ngươi sử dụng sau cùng rất hiệu nghiệm, phối hợp dược liệu như thế nào vậy, có thể chỉ điểm cho lão hủ một chút được không.__ __Lão hủ nguyện ý dùng bí phương của đường ta để trao đổi…”
An cung ngưu hoàng là kinh phương do Ngô Đường thời Thanh triều soạn ra (ôn bệnh điều biện) , nhiều năm học tập nghiên cứu ôn bệnh trước khi tổng kết thành tác phẩm tâm huyết, Đỗ Văn Hạo mỉm cười xua tay nói: “Thần y khách khí rồi, cái này không càn trao đổi, ta sẽ nói cho ngài đơn thuốc này!”
Đỗ Văn Hạo cầm bút viết phương thuốc đưa cho hắn, lại cẩn thận nói rõ nguyên tắc pha chế, Tiền Bất Thi liên tục gật đầu.
Tiền Bất Thu đem đơn thuốc cắt vào trong lòng, bởi vì chỉ trong chốc lát hắn đã thấp giọng nói: “Sư phụ, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện!” Đỗ Văn Hạo thấy ánh mắt của hắn trịnh trọng, không biết có chuyện gì nhưng cũng đi theo đi vào hậu đường trong viện.
Tiền Bất Thu nói: “Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, lão hủ cảm thấy sư phụ là người rất đáng để kết giao…, ý đệ tử là sư phụ là người rất tốt, thật thà, nhiệt tâm, mặc dù tính tình đôi lúc có chút tự cao, nhưng nói tóm lại là người rất tốt.”
“Đa tạ thần y đã khích lệ.”
“Ừm, sư phụ kì thật người đối với đệ tử rất tốt, ngay cả những phương thuốc trân quý đều nói cho lão hủ, nhưng lão hủ đối với ngươi vẫn thường châm chọc khiêu khích, nhớ lại điều này lại thấy hổ thẹn. Chỉ là cái tính đó của lão hủ, ài…, vài chục năm trước đã có, nhất thời không thay đổi được.”
“Thần y quá khiêm nhường rồi.”
“Lão hủ nói lời này, là muốn…, nhắc nhở sư phụ phải đề phòng cẩn thận một việc.”
“Ồ, việc gì?”
Tiền Bất Thu nhìn quanh một chút, thấp giọng nói: “Từ sau khi sư phụ trị liệu cho thiếp thất của huyện uý đại nhân khỏi quái bệnh, Hứa Tứ Hải của Nhân Nghĩa Đường đã đến tìm lão hủ, muốn lão hủ cùng liên thủ để đối phó với ngươi, nhưng lão hủ đã kiêm quyết cự tuyệt
Đỗ Văn Hạo trong lòng chột dạ một lúc, chắp tay nói : “ Đa tạ thần y.”
“Nên vậy, thật ra lão hủ rất ghét cái tên Hứa Tứ Hải này, Thái Âm (3). Tỷ phu hắn là chủ bộ của huyện nha, về sau sư phụ nên cẩn thận đề phòng hắn.
Đang lúc nói chuyện, ở tiền đường truyền đến tiếng người ồn ào, Sỏa Bàn ánh mắt khẩn trương chạy vào nói: “Tiền thần y, có người tìm ngài!”
“Ai vậy? Là người bệnh ư?”
“Đúng vậy! A, không phải, là người huynh đệ của Vương bộ khoái mà ngài trị liệu vào hôm qua, nói rằng Vương bộ khoái không được tốt lắm, đặc biệt đến mời ngài đến xem xét!”
(1): Cam ôn là nói về đặc tính ngọt và ôn của nhân sâm, ôn ở đây là nóng, uống nhân sâm thì sẽ lại trợ thấp sinh nhiệt chứ không phải ôn hòa.
(2)Đại tân đại nhiệt: Phụ tử có tính cay và đại nhiệt.
(3): tự nhiên tác giả để một cái tên tên đó mình cũng ko hỉu lun . Có lẽ là câu mắng lót đuôi ở phía sau, chửi tên kia là Thái Âm.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dracupi
Tiền Bất Thu vội vàng cất bước đi ra ngoài, Đỗ Văn Hạo đối với cách Tiền Bất Thu trị liệu ngoại thương vùng bụng của bộ khoái ngày hôm qua rất là hiếu kì, vẫn muốn biết hiệu quả như thế nào, liền dặn dò mấy người Tuyết Phi Nhi lưu ý trông coi, còn mình đi theo Tiền Bất Thu ra cửa.
Đi tới nhà Vương bộ khoái, phát hiện Vương bộ khoái bệnh nằm trên giường, Tiền Bất Thu đưa tay thăm dò, cảm thấy trán nóng bỏng, hỏi vài tiếng nhưng Vương bộ khoái cũng không trả lời, hiển nhiên đã hôn mê rồi.
Huynh đệ của Vương bộ khoái cấp bách hỏi: “Thần y, huynh đệ của ta làm sao vậy?”
Tiền Bất Thu khoát tay ý bảo hắn không nên nói chuyện, đặt ghế ngồi ở bên giường, đưa tay bóp hai má của Vương bộ khoái, mở miệng ra, nhìn vào đài lưỡi, sau đó ngưng thần bắt mạch. Chỉ trong chốc lát liền nói: “Lệnh huynh bụng trúng đao rất nặng, da thịt bên ngoài không kiên cố, chính khí giảm xuống, huyết ngưng đọng trong cơ thể bị tắc nghẽn, để lâu sinh nhiệt, nhiệt cao thì da thịt thối rữa, nội tà xâm nhập vào trong tạng phủ, đi vào tim thì hôn mê, còn vào vào gan thì co giật mất tri giác. Đây chỉ là tổn thương do đao gây nên , không cần lo lắng, tiếp theo lão hủ sẽ bốc thuốc, dùng xong sẽ không còn trở ngại.
Huynh đệ của Vương bộ khoái liền cười nói: “Vật thì tốt rồi! Đa tạ thần y, ta đã nói mà, có thần y ở đây, còn phải lo lắng viết thương huynh đệ không chữa được vết thương của huynh đệ sao? Hắc hắc hắc.”
Tiền Bất Thu cầm bút viết phương thuốc, giao cho huynh đệ Vương bộ khoái, đi tìm phương bốc dược.
Đỗ Văn Hạo tiến đến vén chăn mềm của Vương bộ khoái lên, thấy vết thương ngoài bụng đã sinh mủ lan rộng ra, vừa rồi lại nghe Tiền Bất Thu nói lúc này mới hiểu được phương pháp cổ nhân trị liệu vết thương, không biết tiêu độc khử trùng, còn tưởng rằng vết thương bị nhiễm trùng là việc bình thường không thể tránh khỏi. Nhìn vào thần tình Tiền Bất Thu, dùng phương thuốc này như ngựa quen đường cũ, dường như thường xuyên dùng đến, hiệu quả trị liệu chắc hắn không có vấn đề gì. Xem ra, cổ nhân đối với việc trị liệu vết thương chỉ có thể dựa vào lúc kháng khuẩn giảm nhiệt mới bổ cứu, mà không biết dự phòng từ trước.
Vết thương nhiễm khuẩn có thể gây ra việc tử vong không đáng có, bởi vì chỉ cần nắm giữ được kiến thức diệt khuẩn trừ độc thì có thể hoàn toàn phòng ngừa, trong giai đoạn thế kỷ mười tám Anh, Pháp, Thổ cùng nước Nga trong cuộc chiến tranh ở Khắc Lý Mễ Á . Điều kiện bệnh viện nước Anh vô cùng khó khăn, đặc biệt là kĩ thuật hộ lý cực kì lạc hậu, binh lính bị thương hầu hết vết thương bị nhiễm trùng, tỷ lệ tử vong cao tới 50 %. Florence Nightingale người sáng lập ra chế độ y tá đã chủ động tự nguyện đảm nhiệm công việc y tá ở chiến trường, cô đã dẫn đầu ba mươi tám y tá nổi tiếng ra tiền tuyến, phục vụ ở khắp các nhà thương trên mặt trận. Các nàng có thể khiến cho các vết thương bị nhiễm trùng giảm thiểu một lượng lớn trên diện rộng , thiệt hại về tỷ lệ tử vọng của bệnh nhân giảm xuống chỉ còn 2,2%! Có thể thấy được việc sơ cứu vế thương vô cùng quan trọng .
Đỗ Văn Hạo quyết định đem kiến thức về phương diện này chỉ bảo cho Tiền Bất Thu và các vị thuốc, hiểu được điều này là có thể cứu được tính mạng rất nhiều người. Nếu như có thể mở rộng phương pháp xử lý vết thương đến trên chiến trường , làm cho quân y có thể hiểu rõ cách sơ cứu miệng vết thương, sẽ cứu được rất tính mạng của binh sĩ, khiến cho bọn họ có thể trở lại chiến trường, đồng thời cũng có thể gia tăng lực chiến đấu của quân đội.
Đỗ Văn Hạo nói với Tiền Bất Thu: “Thần y, thật ra, ngoại tà theo miệng viết thương mà xâm nhập cơ thể, hoàn toàn có thể phòng ngừa trước.”
Đỗ Văn Hạo nhất thời không tìm được từ ngữ thích hợp để giải thích rõ vấn đề này: “Là như thế này, trong môi trường sống của chúng ta có rất nhiều vi khuẩn gây bệnh… cái này là những sinh vật rất nhỏ mắt thường không thể nhìn thấy được,… ừa, chính là một sinh mạng thể rất nhỏ … rất nhỏ, một khi bọn chúng tiến vào cơ thể người, sẽ làm cho cơ thể con người sinh ra bệnh tật, bám vào trên vết thương, sẽ làm cho vết thương bị nhiễm trùng. Ngày hôm qua ngài trị liệu vết thương ở bụng của Vương bộ khoái, bàn tay không được trừ độc đã tiếp xúc với vị tràng (1), lại dùng máu của con gà sống đổ vào miệng vết thương, cây kim sử dụng khâu vết thương cũng không được khử trùng cẩn thận, làm cho vi khuẩn truyền bệnh xâm nhập vào vết thương, khiến cho nhiễm trùng… Ài! Làm sao mới có thể nói cho rõ ràng đây!”
Đỗ Văn Hạo phát hiện muốn cùng một vị trung y thời cổ đại, dùng từ ngữ phổ thông để giải thích tri thức hiện đại quả thật là rất phiền toái.
Tiền Bất Thu nghe Đỗ Văn Hạo nói như vậy, rất khó chịu, lông mày nhìu lại, nói: “Những lời của sư phụ lão hủ nghe không hiểu lắm, tà bệnh không nằm ngoài ba loại, cũng không hiểu sư phụ nói đến cái gì bệnh…, đến bệnh… bệnh…”
“Là vi khuẩn gây bệnh!”
“Được rồi, xin hỏi sư phụ, vi trùng gây bệnh thuộc về nội tật, ngoại tà hay là một loại nào khác?”
“Không phải là một loại, nhưng có cả hai, như thế này, vì tà độc nhập thể, vi trùng gây bệnh này có xâm nhập trong rất nhiều tình huống, vi trùng gây bệnh cùng Trung y chúng ta…, à không, cùng với quy tắc chữa bệnh của thầy thuốc chúng ta hoàn toàn khác biệt, là hai loại phương pháp khác nhau, cho nên không thể dùng lý luận của chúng ta để giải thích được.”
“Ồ?” Tiền Bất Thu từ từ đứng lên: “Nói cách khác, cá nhân sư phụ cho rằng tồn tại một loại tà độc khác?”
“Có thể nói như vậy, kì thật cũng không phải do ta phát hiện ra, nhưng mà ta biết có loại tà độc này, hơn nữa, ‘sở lục vị dâm’ kì thật là rất nhiều đều là thông qua loại tà độc vi trùng gây bệnh này xâm nhập vào cơ thể người .”
“Có đúng vậy không, nếu là như thế, vậy thì lão hủ thật là kiến thực hẹp hòi, nhưng mà lão hủ không cho rằng vết thương của Vương bộ khoái sinh mủ là do lão hủ dụng thuốc.”
“Thần y, vấn đề này ngài nên chăm chú nghe ta nói, ngài xử lý vết thương như vậy không thích hợp…”
Diêm Diệu Thủ sát ngôn quan sắc (2), thấy sư phụ tức giận, lúc này liền nói chen vào: “Được rồi sư tổ, người luôn chỉ trích sư phụ ta làm cho Vương bộ khoái bị tà độc nhập thể, lại vừa không giải thích được nguyên nhân, thì ai dám tin tưởng? Tà độc chỉ cần có vết thương sẽ xâm nhập, cho dù đại phu có chữa trị hay không đều như vậy, cho dù sư phụ ta không chữa trị cho Vương bộ khoái thì vết thương của hắn cũng sẽ bị tà độc xâm nhập! Ngươi chỉ trích sư phụ ta , chỉ sợ là không đúng đâu?”
“Ta không có ý chỉ trích thần y, ta đang giải thích với các ngươi về nguyên lý giải phẫu diệt khuẩn trừ độc…”
“Sư phụ ta nghe không hiểu những lời ngươi nói, chúng ta nghe cũng không hiểu!” Diêm Diệu Thủ vung quạt giấy lên, cắt đứt lời của Đỗ Văn Hạo , quay đầu nói với Hàm Đầu : “Hàm Đầu, ngươi đọc thuộc cách bàn luận về bệnh tật của thánh hiền xem có loại bệnh gì mà… bệnh tà độc như lời sư tổ không!”
“Vâng! Sư huynh!” Hàm Đầu nhẹ nhàng ho khan một tiến, ngửa đầu giọng điệu du dương trầm bổng: “Tố Vấn, điều kinh luận có nói: ‘Phu tà sinh ra, hoặc sinh ở âm, hoặc sinh ở dương, nếu sinh ở dương giả, thì do mưa gió và sự nóng lạnh, nếu sinh ở âm giả là do đồ ăn uống và nơi sinh sống, âm dương thất thường. Trọng Cảnh y thánh (kim quỹ yếu lược) có nói: “Muôn vàn tai nạn, không ngoài ba điều: Thứ nhất, kinh lạc bị tà xâm nhập vào tạng phủ, đó là nguyên nhân bên ngoài, thứ hai là do tứ chi cửu khiếu(3), huyết mạch tương truyền (4), bế tắc không thông, đó là nguyên nhân bên ngoài. Thứ ba, phòng thất, kim loại và những vật sắc bén, trùng thú gây thương tích. Đó là các nguyên nhân gây ra bệnh tật.’Tấn Cát Hồng (Trửu hậu bị cấp phương. Tam nhân luận) có nói: “Một là do nội tật, hai là do ngoại phát, ba là do bị xâm nhập.’…”
“Ta biết! Trần Vô Trạch (tam nhân phương) cũng có nói rằng: ‘ Nội tắc thất tình, ngoại tắc lục dâm, không nội không ngoại, là bất bình thường.’ ”
Hàm Đầu sửng sốt, mù mờ hỏi Tiền Bất Thu rằng: “Sư phụ, người viết (tam nhân phương) cái này là ai?”
Tiền Bất Thu lắc đầu nhìn về phía Đỗ Văn Hạo .
Trần Vô Trạch là danh y thời Nam Tống, bọn họ tất nhiên không biết, Đỗ Văn Hạo cũng không muốn giải thích, muốn nói có sách mách có chứng thì căn bản không có biện pháp thuyết phục bọn họ, chỉ có thể dùng sự thật để chứng minh, vì vậy nói: “Mặc kệ điều đó, dù sao vi trùng gây bệnh này cùng thất tình, lục dâm, không liên quan tới nhau! Thần y, ngài nên cẩn thận nhớ lại một chút, trong lúc ngài trị bệnh thì vết thương có thể làm vết thương không nhiễm trùng sinh mủ hay không?”
“Không có, triệu chứng này đương nhiên phải thế, kê đơn lực tức khỏi hắn, không cần bận tâm.”
“Vậy thần y có gặp trường hợp nào không thể khỏi hắn, vết thương nung mủ nghiêm trọng mà gây tử vong ?”
Tiền Bất Thu có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng nói: “Cái này…, mặc dù người ta tặng lão hủ ngoại hiệu thần y, nhưng dù sao lão hủ cũng không phải thần tiên, không ai dám cam đoan mọi bệnh tật đều có thể ‘thuốc đến bệnh khỏi’.”
“Lời này không sai. Nhưng mà vết thương chỉ cần cẩn thận diệt khuẩn khử độc, đại đa số đều có thể phòng ngừa! Ta cam đoan, nếu ngài làm theo lời ta nói, tương lai sẽ không gặp phải loại tình huống như Vương bộ khoái …”
Diêm Diệu Thủ nói chen vào: “Không đúng rồi, sư tổ, ngươi điều trị cho Lưu bộ khoái cũng xuất hiện việc nói mê, tinh thần sa sút. Nếu không phải sư phụ ta giúp ngươi một tay, chỉ sợ Lưu bộ khoái đã chết!”
“Đó là một chuyện khác!” Đỗ Văn Hạo nói: “Lưu bộ khoái bởi vì thiếu máu mà làm cho chức năng thận gặp trở ngại nên nói mê, mà không phải do vết thương bị nhiễm, ta trị liệu vết thương cho Lưu bộ khoái cũng không có bị nhiễm trùng, không tin các ngươi có thể đi xem! Được rồi, vết thương của Lưu bộ khoái không bị sinh mủ chứng tỏ là ta nói đúng! Bởi vì chính ta đã thực hiện quá trình diệt khuẩn trừ độc một cách chặt chẽ trong lúc tiến hành sơ cứu miệng vết thương!”
“Thật ư? Nhưng ta lại nhìn không ra có gì khác biệt, cũng nghe không hiểu ngươi nói cái gì mà thận…, thì có thể nói gì.”
“Sự thật thắng hùng biện! Chúng ta đi xem vết thương của Lưu bộ khoái một chút, nếu so với vết thương của Vương bộ khoái khá hơn một chút, không phải đều rõ ràng tất cả sao?”
Tiền Bất Thu nói: “Không cần đi, lão hủ đã xem qua, đích xác là không giống, vết thương của Lưu bộ khoái không bị sinh mủ, tối hôm qua lão hủ cũng rất kinh ngạc vốn định tìm cơ hội hỏi sư phụ làm như thế nào, bây giờ nghe sư phụ nói xong, lão quả thật không thể giải thích được, có lẽ là sư phụ đang nói cho có, điều này cũng không thể trách sư phụ, mỗi thầy thuốc đều có bí phương, giữ bí mật cũng là không có gì sai trái.”
(1)Vị tràng: Dạ dày và ruột.
(2)Sát ngôn quan sắc: đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
(3)Cửu khiếu: Lỗ. Hai tai, hai mắt, miệng, hai lỗ mũi gọi là thất khiếu, Cửu khiếu là thất khiếu với hai khiếu: lỗ sinh thực khí và hậu môn.Theo quan niệm cổ xưa àn bà có thêm lỗ vú và lỗ sinh dục để đẻ và nuôi con.
(4) huyết mạch tương truyền: huyết thống truyền lại.
Nguồn: Kiếm Giới (http://kiemgioi.com)
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Thinhbobo
ụ, ta là sư phụ cuối cùng cũng nên dạy ngươi vài điều hay, ta sẽ đem phương pháp trị liệu vết thương không sinh mủ của Lưu bộ khoái chỉ cho ngươi.”
Tiền Bất Thu lúc trước tại Ngũ Vị Đường thấy Đỗ Văn Hạo trị liệu vết thương cho Lưu bộ khoái không sinh mủ, lúc ấy cũng rất kinh ngạc. Trong mười năm hắn hành y, trị liệu vô số vết thương, vết thương không thể không sinh mủ, đều là giai đoạn này mới đối chứng bốc thang trị liệu, tiêu trừ chứng nóng, các đại phu khác cũng đều như vậy, cho nên hắn nghĩ rằng đây là kết quả lúc trị liệu vết thương đương nhiên phải có. Không ngờ lần này có thể nhìn thấy vị sư phụ trẻ tuổi xử lý vết thương mà không bị sinh mủ, vô cùng kinh ngạc, chắc mẩm rằng Đỗ Văn Hạo có bí phương gì đó, hắn vốn không hi vọng Đỗ Văn Hạo sẽ nói ra, bây giờ nghe Đỗ Văn Hạo nói có thể truyền cho hắn, nhịn không được trong lòng vui mừng khôn xiết, khom lưng chắp tay nói: “Đa tạ sư phụ! Xin sư phụ yên tâm, bí phương này ba thầy trò lão hủ tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài!”
Diêm Diệu Thủ đối với việc Đỗ Văn Hạo thường châm chọc khiêu khích, nói chuyện khó nghe, ngoại trừ bản tính kiêu ngạo và hay nói toạc móng heo, thì chủ yếu là vì giữ gìn uy nghiêm thần y của sư phụ Tiền Bất Thu, thật ra trong nội tâm rất là kinh ngạc trước y thuật của Đỗ Văn Hạo, vừa rồi nghe Tiền Bất Thu nói Lưu bộ khoái vết thương thật sự không sinh mủ làm cho Diêm Diệu Thủ rất kinh ngạc, thế mới biết lời Đỗ Văn Hạo nói là sự thật.
Bây giờ nghe Đỗ Văn Hạo nói nguyện ý nói ra đơn thuốc này, cũng là vui mừng cùng kinh hãi đan xem, hắn tinh thông việc bị thương, xử lý ngoại thương lại càng nhiều, vết thương bị sinh mủ là một trong những vấn đề là cho hắn đau đầu nhất, nếu xử lý vết mủ không kịp thời, thường thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Không ít bệnh hoạn do vậy mà tử vong , Diêm Diệu Thủ không có biện pháp nào, nếu như có thể có được bí phương làm cho vết thương không sinh mủ này, đối với hắn mà nói chẳng khác gì người tu đạo có được đào tiên. Lại vừa sợ Đỗ Văn Hạo trêu đùa bọn họ, suy tính thiệt hơn đôi mắt trông mong nhìn Đỗ Văn Hạo, vội vàng cuống quýt thề theo rằng sẽ không tiết lộ bí phương!
Hàm Đầu đương nhiên biết tầm quan trọng của bí phương này, vội vàng chạy ra cửa, giữ cửa đóng chặt.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “không cần như vậy, thần y, nói cho cùng thì ‘y thuật là nhân thuật’, y thuật dùng để cứu tính mạng con người, nhiều thầy thuốc biết về cách trị liệu này thì sẽ nhiều thêm một hi vọng. Cho nên, bí phương này các ngươi nghe xong cũng có thể truyền ra ngoài, cũng hi vọng các ngươi truyền ra ngoài.”
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, không biết lời này của Đỗ Văn Hạo là thật hay giả, Hàm Đầu nghĩ không ra, lỗ mãng nói thẳng: “Sư tổ, người sợ chúng ta không kín miệng, cố ý nhắc nhở như vậy phải không, người yên tâm…”
Đỗ Văn Hạo khoát tay nói: “Lời ta nói là thật, tương lai nếu có cơ hội ta cũng sẽ đem đơn thuốc này truyền cho mọi người, thậm chí khắc thành sách, làm cho thật nhiều người biết. Chỉ sợ người ta không tin vào bí phương của ta, làm lỡ việc cứu trị cho bệnh nhân.”
Tiền Bất Thu thi lễ thật sâu: “Lương y như từ mẫu, sư phụ quả thật là thầy thuốc nhân từ! Lão hủ thật sự bội phục. Lão hủ nhất định đem phương thuốc này truyền lại cho những thầy thuốc khác, làm cho càng nhiều bệnh hoạn có thể chữa trị tốt. Về phần lo lắng của sư phụ là người khác không tin bí phương kia, chỉ cần một người dùng phương thuốc này hữu hiệu, tất nhiên sẽ nói cho người khác, cư như vậy, không cần nhiều thời gian tất cả mọi người đều sẽ dùng phương thuốc này. Dùng hiệu quả liền cho in kinh phương lại, toàn thể làm theo. Sư phụ không cần lo lắng.”
“Lời này cũng đúng!” Cùng Tiền Bất Thu giao tiếp trong thời gian lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn như nói chuyện cung kính với mình như vậy. Điều này làm cho Đỗ Văn Hạo có chút không được tự nhiên, cũng hơi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, nói: “Bí phương này cóc chút rườm ra, các ngươi phải tập trung ghi nhớ.”
Hàm Đầu vội vàng lấy ra một cuốn vở luôn mang theo trong người, mở ra đặt trong tay, tay kia lấy ra một chiếc bút lông sói, đem ngòi bút đến miệng liếm liếm, bôi trơn cho ướt, cầm bút ngưng thần, cung kính chờ Đỗ Văn Hạo đọc ra.
Đỗ Văn Hạo nói: “Lúc mới bắt đầu làm sạch vết thương, chính là tẩy rửa miệng vết thương, làm sạch vết thương bằng phương thuốc ‘tam hoàng chi ngân thang’, tức là đại hoàng, hoàng cầm, hoàng bách, chi tử, ngân hoa số lượng vừa phải, thủy tiên sử dụng sau khi loại bỏ băng gạc, xức vào tẩy rửa vết thương. Nếu như điều kiện không cho phép thì có thể sử dụng đạm diêm thủy, chính là một chậu nước có thêm một muỗng muối nhỏ. Trước khi xử lý vết thương phải cẩn thận rửa tay, dùng tạo giác phấn cẩn thận tẩy trừ, móng tay phải cắt ngắn, kẽ móng tay phải hoàn toàn tẩy rửa sạch sẽ, nơi này là nơi sinh sôi bệnh khuẩn dễ dàng nhất…, cái này là tà độc. Sau khi làm sạch tay, phải ngâm tay vào nước thuốc tẩy độc trong thời gian uống cạn chén trà. Nước thuốc để ngâm gọi là ‘khổ hoàng xà thanh’ tức là khổ tham, hoàng bách, đại diệp cùng xà sàng tử, thủy tiên sau khi loại bỏ cặn bã.”
Hàm Đầu ngơ ngác hồ đồ hỏi: “Sư tổ, mỗi ngày uống mấy lần?”
Đỗ Văn Hạo sửng sốt cười ha hả nói: “Đây là hai phương thuốc sử dụng bên ngoài! Dùng để tẩy rửa vết thương cùng rửa tay, không thể uống.”
“Ồ, đúng, đúng vậy! Đồ tôn thật sự là cao hứng quá mà đâm ra hồ đồ! Hắc hắc.”
Đỗ Văn Hạo lại nói: “Ngoại trừ việc tẩy rửa tay, thì tất cả các dụng cụ dao kéo dùng cho việc xử lý viết thương, kim để khâu vết thương, băng gạc dùng để băng bó, cần được tiến hành trừ độc ở nhiệt độ cao áp, đương nhiên ‘ nhiệt độ cao áp’ này là một từ các ngươi không thể hiểu, nhưng mà không cần lo lắng, ta đã thiết kế loại dụng cụ này, gọi là nồi áp suất tiêu độc. Đến lúc đó các ngươi có thể tới Ngũ Vị Đường nhìn xem, thợ rèn bình thường cũng có thể làm ra y như vậy, phải chú ý an toàn, nếu chuẩn bị không tốt có thể gây ra nổ mạnh làm bị thương người. Khi xử lý vết thương không phải quá khẩn cấp thì phải mặc y phục chuyên môn, bao tay chuyên dùng phải trải qua tiêu độc, dụng cụ chưa được trừ độc tuyệt đối không được tiếp xúc với vết thương, càng không thể tiếp xúc với nội tạng. Nếu có thể làm được những điều ta vừa nói, vết thương thông thường sẽ không sinh mủ.”
Hàm Đầu nói: “Sư tổ, người có thể làm mẫu một lần hay không, làm cho chúng ta quan sát, nghe như vậy thì nhớ không kĩ được.”
“Được thôi, lúc nào gặp phải ngoại thương ta sẽ làm mẫu cho các ngươi xem.”
Diêm Diệu Thủ mỉm cười hỏi tiếp: “Sư tổ, đồ tôn có một vấn đề muốn thỉnh giáo,_ _ nếu là xử lý vết thương một lân nữa sinh mủ thì xử lý như thế nào?”
Đỗ Văn Hạo liếc mắt nhìn hắn, vốn không muốn nói cho hắn, nhưng mà hắn cũng tự xưng là đồ tôn, cũng biết rằng sư tổ cùng một đồ tôn tính toán thì mất hết thân phận. Hơn nữa Diêm Diệu Thủ này am hiểu tổn thương, cơ hội trị liệu ngoại thương rất nhiều, nếu như nắm giữ loại kiến thức này người bệnh sẽ vì vậy mà được lợi, cho nên cũng không cần phải dấu diếm hắn. Liền nói: “Vết thương một lần nữa sinh mủ chỉ có thể một lần nữa làm sạch vết thương, đem máu thịt sinh mủ loại bỏ sạch sẽ, lại theo phương pháp tẩy rửa vết thương ta vừa nói, một lần nữa dùng thuốc. Khi đã loại đi da thịt bị thối rữa, cần phòng ngừa nghiêm ngặt tránh nhiễm khuẩn lần nữa, nếu không lại có thể tiếp tục sinh mủ!”
“Đồ tôn đã hiểu! Đa tạ sư tổ!” Diêm Diệu Thủ gật đầu cúi người mỉm cười, xoay người nói với Tiền Bất Thu : “Sư phụ, sư tổ lão nhân gia nói, vết thương đã sinh mủ cũng có thể dùng phương pháp này xử lý!”
Tiền Bất Thu gật đầu, không để ý đến hắn, chắp tay nói với Đỗ Văn Hạo : “Đa tạ sư phụ đã chỉ điểm. Sư phụ tối hôm qua một đêm không ngủ, như vậy rất mệt mỏi, nên về sớm nghỉ ngơi đi thôi.”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Được, ta về trước xem thương thế của Lưu bộ khoái , nếu có bệnh nhân đến chỉ sợ không thể ngủ được.”
“Điều này không sao, nếu có người bệnh tới khám, bảo bọn họ tới…”
Hắn vốn muốn nói bảo bọn họ tới Tể Thế Đường, nhưng như thế lại ngại là cướp sinh ý của nhà khác, cho nên nói nửa chừng thì dừng lại, thở dài nói: “Đúng vậy, phải chẩn bệnh cho nhiều người, không thể ăn ngủ là chuyện bình thường, không có biện pháp a, ai bảo chúng ta là những người hành y cơ chứ!”
Đây là lần đầu tiên Đỗ Văn Hạo nghe thấy Tiền Bất Thu đem hắn cùng một chỗ xưng là “chúng ta”, chứng tỏ thần y này đã tán thành y thuật của mình, hơn nữa chứa đựng sự quan tâm, trong lòng ấm áp nói: “Đúng vậy, thần y cũng đã một đêm không ngủ, cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi thôi!”
“Ừm, xin mời!” Hai người sóng vai đi ra khỏi cửa.
Phía sau Hàm Đầu cung Diêm Diệu Thủ hai người đi một bên thấp giọng nói thầm.
Hàm Đầu nói: “Sư huynh, ngày hôm qua chẩn trị cho Chu bộ khoái, vết thương dường như cũng bắt đầu sinh mủ, ta thấy thương thế nghiêm trọng, có nên thỉnh sư tổ hỗ trợ xử lý vết thương hay không?”
Diêm Diệu Thủ lắc đầu nói: “Không cần, ta có thể xử lý. Loại sự tình này không phải lần đầu tiên gặp. Không thể chết được!”
“Khó nói lắm! Sư huynh, không thể xem thường. Lần trước, người vợ của Lý gia nhảy cầu ngã bị thương ở bắp đùi, vết thương sinh mủ, mủ ra không dứt, sư phụ đến khám bệnh tại nhà hết lần này đến lần khác cuối cùng cũng phải quay về. Sau đó không phải là đã chết sao? Lúc này cũng không thể…”
“Ngươi là con quạ mở miệng ra điềm xấu! Đừng có nói nữa được hay không? Ngươi không nghe vừa rồi ta đã hỏi sư tổ sao! Chính là để cho hắn nói cách xử lý vết thương đã sinh mủ! Trở về thử làm xem, nhưng mà biện pháp hắn dạy này khẳng định là không đúng!”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Diêm Diệu Thủ thấp giọng nói: “Hừ! Ngươi nghĩ xem, phương pháp này có tác dụng như vậy, hắn sẽ dễ dàng dạy chúng ta như vậy sao? Đừng quên, cùng nghề là oan gia! Dạy đồ đệ thị sư phụ sẽ chết đói! Sinh ý Tể Thế Đường chúng ta hơn Ngũ Vị Đường gấp trăm lần, hắn con mong sao cho chúng ta gặp xui xẻo sớm đóng cửa, làm gì có lòng tốt như vậy?”
“Ý huynh là… phương pháp hắn chỉ là giả?”
Diêm Diệu Thủ liếc mắt nhìn theo bóng lưng Đỗ Văn Hạo nói : “Chắc chắn là giả, hơn nữa nói không chừng còn có hại!”
“Hả? Không thể nào? Sư tổ không thể xấu xa như vậy đâu! Ta thấy rất tốt bụng”.
Diêm Diệu Thủ gõ quạt giấy vào đầu hắn nói: “Ngươi biết cái gì! Người không vì mình trời tru đất diệt! Có hiểu không hả?”
Hàm Đầu xoa xoa cái đầu: “Vậy thì… vậy thì chúng ta nói với sư phụ chứ!”
“Nói ngươi khờ ngươi liền thở hổn hển, nói ngươi béo ngươi lập tức chảy nước mũi! Ngươi không thấy sư phụ như vậy ư, chắc chắn là rất tin tưởng những biện pháp này của hắn, ngươi cứ như vậy đi nói, sư phụ sẽ tin tưởng sao?”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Trở về thử theo đơn thuốc của hắn! Hơn nữa muốn làm thay đổi thái độ của sư phụ, phải cận thận tỷ mỉ làm theo!”
“Hả? Không phải huynh đã nói…”
“Đồ đần! Chỉ có làm như vậy, nếu xảy ra vấn đề, sư phụ mới biết rằng biện pháp hắn dạy là để cố ý hại chúng ta! Mới có thể vạch trần âm mưu của hắn!”
“Vậy biện pháp của sư tổ dùng được thì sao?”
Diêm Diệu Thủ sửng sốt, ha ha cười nói: “Nếu thực sự là chúng ta lất lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, thì hắn cũng không biết điểm tâm địa xấu xa trong lòng chúng ta, chúng ta cũng không phải chịu khó xử. Hơn nữa nếu sư tổ dạy chúng ta là đúng sự thật, phương thuốc dùng được, như vậy chứng tỏ hắn là một tên ngốc nghếch! Sau này chúng ta ra sức vỗ mông ngựa hắn, để cho hắn biết cái gì cũng đem dạy cho chúng ta. Ha ha, đến lúc đó chúng ta sẽ không phải sợ hắn dùng điều mới lạ này cướp khách của Tể Thế Đường chúng ta!”
Hàm Đầu lầu bầu một câu: “Như vậy… như vậy không khỏi có chút… có chút…”
“Hèn hạ ư? Hay là xấu xa?” Diêm Diệu Thủ lại gõ cái quạt giấy lên đầu hắn một cái nữa, nói “Cái tên Hàm Đầu nhà ngươi thật là khờ hết chỗ nói! Có câu nói cửa miệng: Tiểu lượng phi quân tử, vô độc bất trượng phu. Không làm như vậy, chờ Ngũ Vị Đường của hắn dựa vào những cái đó đoạt hết sinh ý của Tể Thế Đường chúng ta, khi đó ngươi chỉ có thể đi tìm nơi mà khóc mà thôi!”
Hàm Đầu xoa đầu, vẻ mặt không tin tưởng.
Trở lại cửa Ngũ Vị Đường, Đỗ Văn Hạo muốn cùng hắn chắp tay từ biệt, nhưng Tiễn Bất Thu lại nói: “Lão hủ lại đi vào nhìn qua Lưu bộ khoái, xem thương thế ra sao rồi”.
Mấy người đi vào Ngũ Vị Đường , trong đại đường có hai, ba người đang chờ xem bệnh. Trong đó có một người là vị Trương lão hán lần trước đã trị liệu hen suyễn. Nhìn thấy họ tiến vào liền vội vàng đứng dậy chào hỏi. Bệnh tình của Trương lão hán mấy người Tiễn Bất Thu chữa không khỏi tận gốc, ngược lại Đỗ Văn Hạo lại chữa hết. Thầy trò Tiễn Bất Thu nhịn không được sắc mặt có chút xấu hổ.
Bọn họ đi tới hậu đường, trong phòng chỉ có Tuyết Phi Nhi và Bàng Vũ Cầm, nhị nữ một đêm không ngủ, một mực vẫn gắng sức chăm sóc Lưu bộ khoái đang hôn mê bất tỉnh. Phụ thân Lưu bộ khoái là Lưu lão hán cùng thê tử Ngô thị cũng không ở trong phòng.
Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên nói: “Bọn họ đâu?”
“Đi rồi!” Tuyết Phi Nhi thở dài nói: “Vừa rồi Lưu lão hán sắc mặt âm trầm dẫn theo mấy người tiến vào, nói rằng muốn đem Lưu bộ khoái khiêng về nhà. Thanh Đại tỷ nói với bọn họ rằng: ‘Ngươi nói Lưu bộ khoái đã thoát ly nguy hiểm, phải ở lại Ngũ Vị Đường quan sát, tùy lúc có thể giúp trị liệu. Bọn họ kiên trì muốn khiêng về, cuối cùng Thanh Đại tỷ tức giận, nói bọn họ không quan tâm đến sự sống chết của Lưu bộ khoái, không cho phép khiêng! Lúc này bọn họ mới đi, trước khi đi cũng gọi vợ của Lưu bộ khoái đi theo. Ta nói các ngươi đi hết, thì ai chiếu cố cho Lưu đại thúc? Bọn họ không để ý tới, ôm đầu đi mất”.
Bàng Vũ Cầm nói: “Đúng vậy, bộ dáng của bọn họ rất lạ, Đỗ tiên sinh, ta cảm giác có điều gì đó không đúng. Nghe bọn họ thì thầm, hình như là đi tìm Hứa Tứ Hải đại phu của Nhân Nghĩa Đường”.
Tiễn Bất Thu nhướng mày: “Bọn họ đi tìm hắn làm chi?”
“Không nói ra, chúng ta cũng không biết”.
Đỗ Văn Hạo cũng suy nghĩ một chút, nhưng không có manh mối, lắc đầu ngồi xuống bên giường.
Lưu bộ khoái chậm rãi mở mắt ra, âm thanh bạc nhược nói: “Cảm ơn Đỗ đại phu, Tiền thần y, cảm ơn các vị đã cứu tính mạng ta…”
“An tâm tĩnh dưỡng, có điều gì thì đợi khỏe hơn hãy nói!” Đỗ Văn Hạo vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Lưu bộ khoái miễn cưỡng gật đầu.
Đỗ Văn Hạo nhìn thấy ống dẫn nước tiểu vào bồn cũng có một chút niệu dịch, chứng minh rằng chức năng thận của hắn đang hồi phục, để hồi phục, chức năng này phải tốn vài ngày thơi gian, chỉ có thể từ từ chờ đợi. Tâm lý hơi yên tâm.
Tiễn Bất Thu bắt mạch cho Lưu bộ khoái, vuốt vuốt chòm râu liên tục gật đầu: “Khôi phục rất nhanh, xem như đã nhặt được cái mạng trở về. Sư phụ, kĩ thuật phẫu thuật chữa thương của ngươi thật là thần kỳ! Bội phục bội phục!”
Đỗ Văn Hạo khiêm tốn nói vài câu.
Diêm Diệu Thủ cùng Hàm Đầu thấy vậy hai mắt đều trợn lên, hai người khôn thể tin nổi vào mắt mình nữa. Ngày hôm qua sư phụ Tiễn Bất Thu đã xác đinh trọng thương không thể trị chắc chắn phải chết người, giờ phút này còn sống rất tốt, còn có thể nói, sư phụ cũng xác định biện pháp này dùng rất tốt. Chẳng lẽ vị sư tổ tuổi còn trẻ này của bọn họ thật sự học được thần kỹ giải phẫu chữa thương của thần y Hoa Đà ?
Diêm Diệu Thủ vẻ mặt tươi cười nói: “Tổ sư gia, thần kĩ giải phẫu trị liệu thương thế này có thể truyền lại cho chúng ta hay không? Y thuật là nhân thuật, chúng ta nếu có thể học được, chẳng phải là sẽ có càng nhiều người được cứu hay sao?”
Đỗ Văn Hạo nghe hắn lại có thể sửa đổi cách gọi tôn mình là tổ sư gia, cung kính vô cùng, trong lòng sao không biết hắn muốn gì, mỉm cười lắc đầu nói: “Loại y thuật này còn chưa thể dạy các người”.
Diêm Diệu Thủ “ồ” một tiến, lấy lùi để tiến nói: “Đồ tôn hiểu rồi, loại thần kĩ này không phải là ai cũng có thể học? Đó là tuyệt kĩ của thượng cổ thần y Hoa, sư tổ khẳng định cũng gặp nhiều cơ duyên mới có thể lấy được thần kĩ này, há có thể tùy tiện truyền ra ngoài! Là đồ tôn mạo muội rồi”.
Đỗ Văn Hạo cười cười: “Không phải là như vậy, phẫu thuật chữa thương liên quan đến rất nhiều kiến thức hiện đại… Ừm, dính dáng… liên quan đến rất nhiều y thuật khác, Một khi không hiểu hết, thì không thể sử dụng nếu không sẽ làm chết người”.
Đỗ Văn Hạo nói lời này là thật, mổ bụng giải phẫu liên quan đến rất nhiều vô khuẩn thuật, ngoại khoa kháng choáng, kháng lây nhiễm, truyền máu, cân bằng thể dịch, dinh dưỡng thay thế, giải phẫu xử lý biến chứng, gây mê, hồi phục tim phổi não, tổng hợp nhiều phương pháp phòng ngừa chức năng của các cơ quan bị cản trở, phương pháp giải phẫu cơ bản, trọng chứng giám hộ… Nhưng mà khoa học giải phẫu cơ thể người không chỉ có thế chỉ sợ sẽ làm cho bọn họ như lạc vào sương mù. Sợ rằng lại khiến cho cả Trung y học cải cách biến đổi, trước mắt, loại biến đổi này xã hội hoàn toàn chưa đủ cơ sở, mình chỉ là một tiểu lang trung là nhân vật không có tiếng tăm gì, làm như vậy chỉ khiến cho người ta chê cười.
Tiễn Bất Thu nói: “Sư tổ của các ngươi có trái tim nhân hậu, đối xử với mọi người chân thành, cũng không phải che dấu. Thử nghĩ đây là thần kỹ của thần y Hoa Đà, không phải là ai cũng có thể học, học không tốt ngược lại sẽ làm hại người bệnh. Được rồi, sư tổ, ngài nên nghỉ một lúc đi, lão hủ xem cái nồi áp suất của sư phụ một chút rồi sau đó sẽ cáo từ”.
Ba người sau khi nhìn nồi áp suất, Đỗ Văn Hạo giải thích tỷ mỉ, lại còn vẽ sơ đồ phác thảo cho bọn họ làm theo. Ba người Tiễn Bất Thu lúc này mới cáo từ đi ra trở lại Tể Thế Đường .
Diêm Diệu Thủ vừa trở về lập tức dựa theo biện pháp Đỗ Văn Hạo dạy tiến hành phối chế nước thuốc tiêu độc cùng nước thuốc rửa vết thương, đem băng gạc cùng với bông băng tiến hành trừ độc ở nhiệt độ cao.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, vừa lúc một người đàn ông nông dân tới, buổi sáng đem đá tảng để đắp bờ ruộng, không để ý làm cho viên đá to rơi mạnh vào mặt bàn chân, người nhà đưa tới để chẩn trị.
Diêm Diệu Thủ nói với sư phụ Tiễn Bất Thu hắn muốn theo của Đỗ Văn Hạo xử lý vết thương cho nông phu này. Tiễn Bất Thu gật đầu đồng ý, cùng Hàm Đầu tạm thời cùng nhau ngừng tay, nhìn hắn dùng phương pháp mới xử lý vết thương.
Diêm Diệu Thủ dù sao cũng đã nhiều năm xử lý trường hợp bị thương, thủ pháp thành thạo, kinh nghiệm phong phú, dựa theo phương pháp của Đỗ Văn Hạo tẩy sạch hai tay, tiến hành trừ độc, dùng dao kéo nhẹ nhàng đá vụn cùng ô vật ở miệng vết thương, dùng nước rửa vết thương, sau đó xoa vào thuốc tiêu thịt rữa là kim sang cao, cũng không vội vàng băng bó, để cho nông phu này ở lại Tể Thế Đường quan sát một buổi sáng, xem xét vết thương có dấu hiệu sinh mủ hay không, để xác định phương pháp Đỗ Văn Hạo dạy có thật sự hữu hiệu.
Tể Thế Đường rất nhiều người đến xem bệnh, ba người đều bề bộn công việc, nhưng Diêm Diệu Thủ còn cố bớt chút thời gian tranh thủ xem xét vết thương của nông phu nọ. Mãi cho đến giữa trưa, không chỉ không xuất hiện đều trúng độc hay điều dị thường gì, cũng không có sinh mủ, vết sưng đó ngược lại còn tiêu tan một ít, xem ra vết thương khép lại rất tốt đẹp. Diêm Diệu Thủ lúc này mới dùng băng gạc đã trừ đọc giúp hắn băng bó vết thương, khai phương chống sinh mủ trở lại để về sắc uống, sau đó để cho người nhà nông phi đưa hắn trở về.
Hàm Đầu thấp giọng nói: “Sư huynh, xem ra sư tổ dạy chings ta là thật, cũng không có che dấu”.
Diêm Diệu Thủ sờ sờ cắm: “Hình như là như vậy, người này thật ngu ngốc, bí phương quý giá như vậy mà tùy tiện truyền thụ, đáng đời cho Ngũ Vị Đường của hắn làm ăn không thể phát đạt, chúng ta nên thừa cơ…”
Diêm Diệu Thủ đầu bị người khác gõ một cáu, nhìn lại, chính là vẻ mặt âm trầm của sư phụ Tiễn Bất Thu .
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Chương 65: Vết thương của Chu bộ khoái
Nguồn: Sưu tầm
Tiền Bất Thu nghiêm mặt, ông ta gằn từng tiếng: ”Sư tổ của ngươi hảo tâm truyền cho ngươi tuyệt kỹ, ngươi lại không biết mang ơn lại còn cười đùa châm chọc, nếu ngươi còn hành động như thế, ta sẽ trục xuất ngươi ra khỏi sư môn”.
“Dạ! Đồ nhi không dám tái phạm nữa!” Diêm diệu thủ đỏ mặt, lí nhí nói.
Tiền Bất Thu quét mắt nhìn hai đồ đệ nói:”Lúc trước sư tổ dùng thuốc, đã dùng một phương pháp khác lạ mặc dù cái này vẫn cần phỉa thảo luận nhưng lần này sư tổ mổ bụng chữa thương, ngay cả ta cũng không có bản lĩnh này. Tình trạng vết thương của Lưu bộ khoái hôm qua các ngươi cũng đã thấy, trọng thương không thể chữa được. Nhưng sau khi giải phẫu chữa thương, hôm nay lưu bọ khoái đã cải tử hoàn sinh. Bản lĩnh như vậy thực làm cho người ta phải kính phục”.
Diêm diệu thủ khẽ nói: ”Sư phụ, tối qua người cũng cùng cứu chữa với hắn, đó không phải nguyên công lao của mình hắn”.
“Ngươi chỉ biết kể công! Nếu không phải sư tổ ngươi phẫu thuật chữa thương thì ngay cả có sự trợ giúp sau này của ta cũng không có ích gì! Phẫu thuật chữa thương mới là mấu chốt! Huống chi việc dùng thuốc là do hai người chúng ta thảo luận, cùng nhau quyết định. Sau đó yếu tố quan trong nhất là ông ấy điều chỉnh thang. Ta chỉ như người dây máu năm phần thôi”.
Diêm diệu thủ lại nói: ”Sư phụ, hắn là linh y giang hồ vốn có một ít phương thuốc bàng môn tà đạo. Con xem bản lãnh của hắn kém xa sư phụ, có lẽ còn không bằng con. Hắn ngoài thủ thuật phẫu thuật chữa thương ra, con thấy không còn bản lãnh nào khác”.
“Như thế còn không gọi là bản lãnh thật sự sao? Ngươi! Cái tật cuồng vọng, tự cao tự đại nếu không sửa được thì sẽ hỏng! Sau này ngươi phải thỉnh giáo sư tổ ngươi nhiều hơn về kỹ thuật giải phẫu này!”
“Dạ, sư phụ. Con cũng nghĩ như vậy. Bây giờ chúng ta tâng bốc hắn, lấy lòng hắn, chờ khi chúng ta học được y thuật của hắn, khi đó……”.
“Ngươi! Ngươi đúng là đồ gỗ mục!” Tiền Bất Thu trừng mắt nhìn gã đại đồ đệ ngu lâu không có thuốc chữa. Ông ta thấy rất phiền lòng chỉ muốn đá hắn ra khỏi sư môn, nhưng gã đại đồ đề này theo ông ta cũng đã nhiều năm, luôn trung thành, tận tụy. Ông ta miệng nói muốn khai trừ khỏi sư môn, thật sự muốn làm thế nhưng không xuống tay được.
Lúc ấy chợt ngoài cửa có người rên rỉ kêu lên: ”Ôi chao, má ơi. Diêm đại phu, mau giúp ta xem vết thương một chút, vết thương đau nhức quá…” Từ ngoài cửa đi vào một trung niên nhân, tay chống gậy, mặc y phục bộ khoái, đúng là người hôm qua Diêm diệu thủ đã điều trị bắp chân bị đánh một lang nha bổng, Chu bộ khoái.
Diêm diệu thủ hỏi: ”Làm sao vậy? Chu bộ khoái”.
“Ôi chao……., vết thương của lão tử đau nhức quá, hơn nữa còn nóng như có lửa đốt vậy. Đau đến chết đi được…..”.
“Để ta xem nào!” Diêm diệu thủ dìu Chu bộ khoái ngồi xuống, kéo quần của hắn lên, cởi miếng băng vết thương ra. Chu bộ khoái bị một lang nha bổng đánh trúng bắp đùi, xé tướp một vùng bắp đùi, bây giờ vùng da quanh vết thương đã chuyển màu đỏ sậm, nhiều chỗ rộp lên, đâm thủng liền có nước màu nâu nhạt chảy ra, bốc mùi rất khó chịu. Diêm diệu thủ nói: “Không việc gì, ta mới học được phương pháp mới về trị thương, có thể xử lý được miệng vết thương đã làm mủ của ngươi”.
“Vậy tốt quá. Vết thương này đau kinh khủng. Mau chữa trị cho ta đi”.
Diêm diệu thủ nghiêm khắc làm theo chỉ dẫn của Đỗ Văn Hạo. Hắn không nóng vội thay thuốc. Hắn rửa tay trước, dùng nước tẩy trùng để rửa dụng cụ để rạch vết thương. Sau đó hắn cởi hết băng vải quấn vết thương của Chu bộ khoái, dùng nước thuốc rửa vết thương, rồi hắn dùng dao nhỏ cắt bỏ phần da thịt đã hư thối cùng máu mủ. Cuối cùng hắn dán cao kim sang trị thương lên vết thương, dùng nước thuốc tẩy trùng băng vải rồi mới băng bó lại.
Chu bộ khoái tò mò hỏi: ”Diêm đại phu, lần này ngài xử lý miệng vết thương không giống với trước kia. Kỹ thuật mới à?”
Diêm diệu thủ cười gật đầu: ”Đúng vậy, Đỗ Văn Hạo đại phu của Ngũ Vị đường đã chỉ giáo”.
“Ồ, đúng rồi, nghe nói sư phụ của ngài thua cuộc, phải bái ông ta làm thầy, có chuyện đó không?”
“Cái này……, có”.
“Vậy ông ta là sư tổ của ngài, phải không?” Chu bộ khoái vô tâm không nghĩ đến cảm nghĩ của người khác, hắn nghĩ thế nào thì nói vậy.
“Cái này…..” Diêm diệu thủ cảm thấy xấu hổ, hắn ngượng ngùng không biết trả lời như thế nào.
Chu bộ khoái cười ha hả. Hắn không hỏi thêm gì nữa, chống gậy khập khiễng ra về.
Lúc này một đôi vợ chồng cõng trên lưng một đứa bé mười ba, mười bốn tuổi vội vã chạy từ bên ngoài vào: ”Thần y! Thần y đâu?”
Tiền Bất Thu nhìn xem thì ra là cặp vợ chồng hôm qua tìm đến Ngũ Vị đường nhờ ông ta xem bệnh cuồng cho đứa nhỏ, trên lưng nam nhân chính là đứa bé bị bệnh động kinh.
Đứa nhỏ lại phát bệnh. Trên đầu đứa nhỏ máu tươi đầm đìa, cánh tay cong lại rất kỳ dị, nó đang rên la đau đớn.
Tiền Bất Thu vội hỏi: ”Làm sao vậy? Bệnh của nó lại phát tác à?”
“Dạ, thần y” Nam nhân nọ đặt con của hắn xuống giường, hơi thở hổn hển, hắn lo lắng nói: ”Mới rồi, ở nhà có một lỗ thủng trên mái nhà. Ta bắc thang trèo lên mái ngói để lợp lại ngói. Nó phải giúp ta đưa ngói. Mẹ nó không cho. Nó cứ làm, trèo lên được nửa thang thì nó phát bệnh té ngã từ trên thang xuống đất, thành ra như vậy. Đầu thì vỡ, tay cũng gẫy xương. Nó lại bị co giật dữ dội, mẹ nó sợ nó cắn phải lưỡi, không tìm được cái gì vội đút tay vào mồm nó. Ngài xem, thần y, nó cắn tay mẹ nó thành ra như này”.
Nam nhân đau lòng cầm bàn tay của phụ nhân đưa lên, chỉ thấy trong lòng bàn tay, mu bàn tay có vết răng cắn hình lưỡi liềm, máu tươi đầm đìa, sâu tới tận xương.
Tiền Bất Thu để cho Diêm diệu thủ xử lý cái tay gãy và vết thương trên đầu của đứa bé, Hàm Đầu xử lý vết thương trên tay của phụ nhân nọ
Thấy Diêm diệu thủ định dùng dao để loại bỏ đá vụn và bùn đất ở vết thương trên đầu của đứa bé, Hàm Đầu nói: ”Sư huynh, huynh mới dùng dao để cắt vết thương của Lưu bộ khoái. Sư tổ nói: Dao sau khi dùng phải qua tẩy trùng kỹ lưỡng mới được dùng lại, bằng không sẽ bị nhiễm …..”.
Cái tên đó cứ quanh quẩn trong miệng hắn. Hàm đầu chưa từng nghe nói qua trước đó nên hắn ấp úng mãi mới nói ra được.
Diêm diệu thủ do dự chốc lát rồi nói: ”Ngươi còn không sớm nhắc nhở! Ta đã cắt rồi, quên đi, chắc là không có vấn đề gì lớn! Lần sau ta sẽ chú ý”.
Nhìn thấy hai người xử lý vết thương rất bài bản, hai vợ chồng nhà nọ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiền Bất Thu trầm giọng hỏi: ”Hôm qua có uống thuốc không?”
“Có, tối qua lúc ăn cơm xong có uống một lần. Sáng nay ăn xong cũng uống. Hay là dược lực không đủ, hả thần y, liệu có phải uống thêm vài lần không?”
Tiền Bất Thu lắc dầu trầm ngâm chốc lát rồi ông ta thở dài, miệng lầu bầu: “Dược lực không đủ mạnh. Không phải là dược lực không đủ mà do phương thuốc của mình có vấn đề”.
Điều chỉnh phương thuốc như thế nào đây? Các biện pháp ông ta có thể nghĩ ra đều đã dùng hết rồi nhưng tất cả đều không có hiệu quả. Đứa bé vẫn thường phát bệnh. Lần này lại phát bệnh ngã từ trên thang xuống. Nếu lần tới phát bệnh ngã xuống sông hoặc rơi vào lửa thì sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều. Ông ta muốn lần này phải chữa dứt điểm bệnh của đứa nhỏ.
Làm sao bây giờ? Lời nói hôm qua của Đỗ Văn Hạo lại hiện lên trong đầu Tiền Bất Thu, cảm giác hy vọng xuất hiện. Hôm qua Đỗ Văn Hạo đã nhắc nhở ông ta dùng thuốc quá nhu hòa, không thể chữa trị được chứng bệnh động kinh của đứa bé. Ông ta lúc đó rất tự ái đã cắt ngang lời hắn, giờ nghĩ lại ông ta lại thấy hối tiếc. Đáng lẽ ông ta phải chú ý nghe hắn nói, điều hắn nói có thể cũng có hiệu quả. Nhưng lúc ấy ông ta không chú ý nghe Đỗ Văn Hạo nói. Sau một ngày ông ta chỉ nhớ Đỗ Văn Hạo đã nói gì đó về dùng thuốc, hình như lúc đó còn tranh cãi về hoàng cầm, đại hoàng và mông thạch khi dùng làm thuốc còn các laọi dược khác ông ta nghĩ mãi không ra. Một dược liệu có hiệu quả ở chứng bệnh này nhưng lại có ít hiệu quả ở chứng bệnh khác nhất là khi dùng làm chủ phương thì lại càng ít hiệu quả. Hôm qua rốt cuộc Đỗ Văn Hạo đã nói gì về việc dùng thuốc?
Tiền Bất Thu đang suy tư nhớ lại thì Hàm Đầu tién lại nói: “Sư phụ, con đã xử lý xong vết thương ở bàn tay của vị đại tẩu này rồi”.
Tiền Bất Thu gật đầu: “Vậy ngươi đi giúp sư huynh xử lý chỗ gãy xương của đứa bé. Không, chờ một chút”.
Hàm Đầu đi theo Tiền Bất Thu vào trong phòng, hắn hỏi: ”Sư phụ, có chuyện gì vậy?”
“Ngươi có nhớ….., cái……, cái….., hôm qua sư tổ nói về việc trị bệnh động kinh không? Phương thuốc đó dùng như thế nào?”
“Nhớ cách dùng á? Sư phụ muốn dùng đơn thuốc đó chữa bệnh cho đứa bé à? Được con muốn nói phương thuốc này hôm qua sư tổ dùng đúng chứng bệnh. Chúng ta dùng thử cũng không sao mà, sư phụ. Để con viết ra cho người xem”.
“Không, không! Không dùng để chữa bệnh cho nó” Tiền Bất Thu lúng túng đáp: “Là…, là ta cần tham khảo một chút, xem sư tổ có cái gì……,cái….”.
Hàm Đầu thấy sư phụ ấp a ấp úng, hắn vội nói: “Sư phụ, có phải đơn thuốc đó có vấn đề không? Chúng ta nên đi báo cho sư tổ biết. Người đã dạy chúng ta cách xử lý vết thương, chúng ta cũng phải báo đáp người”.
“Không, không, đơn thuốc không có vấn đề gì lớn. Ta chỉ cảm giác……., cái này…..” Tiền Bất Thu cảm thấy trán mình đổ mồ hôi. Hàm Đầu đang ngây ngốc nhìn ông ta, chờ ông ta nói ra. Hắn muốn biết sư phun cần đơn thuốc đó để làm gì. Gương mặt già nua của Tiền Bất Thu càng lúc càng đỏ, ông ta vuốt chòm râu bạc, cuối cùng cũng nảy ra được một ý tưởng, ông ta khẽ ho nhẹ rồi nói: “Là ta muốn kiểm tra trí nhớ của ngươi, người nói cho ta biết, ngươi có nhớ kỹ những lời sư tổ nói hôm qua không?”.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo