Lâm Tiệp Trữ trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, bèn gật đầu đồng ý.
Quả nhiên đúng như Lâm Tiệp Trữ suy đoán, khi Lâm Tiệp Trữ vừa đi khỏi, thì Trần Mỹ Nhân đã bảo người gác cổng rằng, bất kể Đức Phi nương nương hay Lâm Tiệp Trữ đến đây lần nữa, đều nói là nàng trong người không khỏe, đã đi ngủ rồi, không tiện vào thông báo.
Đỗ Văn Hạo cũng chỉ biết cười khổ, không nghĩ ra được cách nào khác hay hơn nữa.
Mãi đến chập tối, khi cổng của Hoàng Cung sắp đóng, thì Trần Mỹ Nhân mới gọi đến một chiếc xe ngựa, bắt Đỗ Văn Hạo dắt theo Liên Nhi rời khỏi Hoàng Cung.
Trên xe ngựa về Ngũ Vị Đường, Đỗ Văn Hạo hỏi han tình hình của Liên Nhi, được biết Liên Nhi năm nay mười sáu tuổi, là nô tỳ trong nhà của Trần Mỹ Nhân. Khi Trần Mỹ Nhân được triệu vào cung, thì Liên Nhi cũng theo Trần Mỹ Nhân vào cung làm cung nữ.
Khi xe ngựa đến Ngũ Vị Đường, thì trời cũng đã tối đen như mực.
Ngay cổng chính ngõ Cam Thủy, Bàng Vũ Cầm đã đứng đó ngóng chờ từ lâu. Mấy ngày hôm nay, Đỗ Văn Hạo toàn sáng sớm vào cung, tối mịt mới về đến nhà, nói là chữa bệnh cho Mỹ Nhân mà Hoàng Thượng sủng ái nhất. Nên lần này tối mịt hắn mới về, mọi người trong nhà cũng đã quen với việc đó nên không để ý cho lắm, chỉ có điều lần này Đỗ Văn Hạo không ngồi kiệu như mọi khi, mà là ngồi xe ngựa, một chiếc xe ngựa được xếp vào hàng cao quý sang trọng!
Khi xe ngựa dừng lại, chiếc rèm trên xe được vén lên, thì có một thiếu nữ yêu kiều, thục nữ bước từ trên bục xe xuống, trong ánh đèn lồng mờ ảo, khuôn mặt như búng ra sữa của thiếu nữ ánh lên vẻ thẹn thùng, ửng đỏ, trong tay của thiếu nữ còn cầm một chiếc bọc, đầu cúi xuống đứng phía đằng sau Đỗ Văn Hạo.
Tuyết Phi Nhi nhanh nhẩu nói: “Ca ca! Vị cô nương này là ai vậy?”
Không đợi cho Đỗ Văn Hạo kịp lên tiếng trả lời, Liên Nhi đã vén áo lên, quỳ luôn xuông đất nói: “Dạ bẩm! Tiện thiếp là Liên Nhi, thị nữ của Trần Mỹ Nhân nương nương, hôm nay nương nương đã tặng tiện thiếp cho Lão Gia làm thiếp. Liên Nhi bái kiến tiểu cô cô!”
Nói xong, liền dập đầu xuống đất kêu lên ba tiếng côm cốp.
Tuyết Phi Nhi và mấy người khác đều sửng sốt, khuôn mặt của Bàng Vũ Cầm cũng hơi thất sắc, nhìn vào Đỗ Văn Hạo không thốt nên lời. Nụ cười trên môi của Lâm Thanh Đại cũng hiện rõ vẻ chua chát, im lặng không nói câu nào. Anh Tử cũng xuất thân là một nha hoàn, nên thấy Liên Nhi có cùng cảnh ngộ với mình như vậy, bất giác cũng xao xuyến trong long, muốn tiến lên đỡ lấy Liên Nhi, nhưng lại không dám, chỉ dám trân trân nhìn vào Đỗ Văn Hạo.
Khi chưa được chủ nhân của mình đồng ý, Liên Nhi vẫn cứ quỳ dưới đất, không dám đứng dậy.
Đỗ Văn Hạo vốn định giới thiệu thân phận của Liên Nhi cho mọi người trong nhà với tư cách là một nha hoàn cho mọi người biết, nhưng ai ngờ cô bé này lại thông minh như vậy, nàng đã sớm đoán được Đỗ Văn Hạo không muốn nạp thiếp, không chắc còn muốn bắt nàng về làm kiếp nha hoàn, mà lời giới thiệu đầu tiên của Đỗ Văn Hạo cho mọi người trong nhà có thể quyết định địa vị cả đời của nàng, dù sao nàng cũng đã có Trần Mỹ Nhân làm hậu thuẫn, nên mới cướp lời của Đỗ Văn Hạo nói luôn thân phận thê thiếp của mình ra trước như vậy. Chỉ cần bây giờ làm sáng tỏ nàng là thiếp của Đỗ Văn Hạo, thì mọi việc sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Đỗ Văn Hạo bây giờ cũng chỉ còn cách cười khổ, lắc đầu nói với Bàng Vũ Cầm: “Nương tử! Đây là lòng tốt của Trần Mỹ Nhân nương nương, nương nương cứ ép ta phải nạp thiếp, nên ta đành phải nghe theo, nếu không thì nương nương sẽ trị tội ta, ta cũng không dám kháng lệnh, nên…”
Bàng Vũ Cầm trông Đỗ Văn Hạo chán chường như vậy, cũng đoán được hắn đang nói thật, bèn cười đáp: “Tướng công còn nhớ không? Cha mẹ và bà của thiếp đã nói với thiếp rồi, Vũ Cầm đã về làm dâu nhà họ Đỗ rồi, thì là người của nhà họ Đỗ, cái tam tòng tứ đức thiếp đã thuộc làu cả rồi. Chuyện nạp thiếp thì lão gia có quền quyết định hết, Vũ Cầm không dám có thêm ý kiến nào nữa.”
Đỗ Văn Hạo cảm kích vô cùng, cầm lấy tay của nàng nói: “Nương tử, ta, ta thật là…”
“Nhưng nàng yên tâm, ta với Liên Nhi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” Nghe thấy câu nói này của Đỗ Văn Hạo, thân hình của Liên Nhi cũng rung động lên một cái, rồi lại từ từ cúi đầu xuống.
Bàng Vũ Cầm cười chua chát nói: “Lời của tướng công làm thiếp khó xử vô cùng. Hơn nữa Liên Nhi cô nương là do đích thân nương nương ban tặng, tướng công cũng không được phép trái lệnh. Mà ngay cả đối với một cô gái bình thường, nếu tướng công đã nhận lời lấy người ta làm thiếp rồi, thì làm sao tướng công lại nói lời không giữ lấy lời được cơ chứ? Nương nương ban tặng Liên Nhi là việc vui, cái lễ này phải làm cho ra trò mới được.”
“Anh Tử, ngươi đi tìm người xem ngày, nếu hôm nay là ngày lành thì càng tốt, thì tối nay làm luôn cũng được.”
Liên Nhi mừng rỡ quay sang quỳ xuống dập đầu lạy Bàng Vũ Cầm, rồi mặt đất lại kêu lên ba tiếng côm cốp: “Liên Nhi đa tạ phu nhân khai ân, Liên Nhi khấu kiến phu nhân!”
“Được rồi, đứng dậy đi, về sau chúng ta đều là người một nhà, về sau chăm sóc tốt lão gia là được rồi!”
“Lời nói của phu nhân, Liên Nhi khắc ghi trong lòng, Liên Nhi sẽ phục vụ, hầu hạ lão gia hết mình!” Sau đó lại quỳ xuống dập đầu thêm mấy cái nữa, rồi mới đứng dậy.
Bàng Vũ Cầm giới thiệu Lâm Thanh Đại, Anh Tử và thân phận của những người khác ở trong nhà cho Liên Nhi, Liên Nhi cũng thi lễ chào hỏi từng người một.
Anh Tử cầm lấy ngày sinh tám chữ của Đỗ Văn Hạo và Liên Nhi đi tìm thầy xem bói. Không ngờ ngày hôm nay lại là ngày vô cùng tốt lành, nếu qua ngày hôm nay, thì phải đợi thêm mười ngày nữa mới có ngày tốt. Bàng Vũ Cầm biết vậy nên lập tức làm chủ trì, lo toan việc nạp thiếp cho Đỗ Văn Hạo.
Nghi lễ nạp thiếp tuy không cần lục lễ (cầu hôn, xem ngày sinh tháng đẻ, tặng lễ, tặng quà ăn hỏi, chọn ngày thành hôn, rước dâu), cũng không cần lễ bái thiên địa, nhưng vẫn cần phải có chút tặng phẩm thêm vào cho nó phải phép, tuy rằng không phải làm lớn, nhưng cũng phải chu đáo tử tế.
Tiệc rượu cũng đã chuẩn bị xong xuôi đầy đủ cả, Trần Mỹ Nhân muốn Đỗ Văn Hạo nạp thiếp, thì hắn đã thế làm to luôn cho xong, bèn sai người đến Thái Y Viện mời mấy vị Thái Y cao cấp đến, dĩ nhiên còn có cả Tiền Bất Thu nữa. Ngoài ra, lại mời thêm những người bạn thân như Lý Chính của tiệm thuốc trên phố, và còn cả những hàng xóm láng giềng ở kế bên nữa. Lại có những quan viên trong triều biết tin Đỗ Văn Hạo làm lễ, nghĩ Đỗ Văn Hạo bây giờ rất được Hoàng Thượng tin dùng, nên dù không có thiệp mời, cũng vui vẻ cầm quà đến chung vui, kết quả là bữa tiệc rượu này làm đến mười mấy bàn liền.
Thái Y Viện Viện Sử Trịnh Cốc kéo theo cả Cửu Khoa Thái Y Trú đến, nhưng Phó Hạc lại không thấy đến, lần trước Phó Hạc bị ăn ba mươi roi, đến bây giờ vẫn chưa đứng dậy đi lại bình thường được, chắc là do vậy nên không đến.
Do muốn bày vẽ cho Trần Mỹ Nhân biết. Lễ nạp thiếp trừ việc bái thiên địa ra, thì các trình tự đều không khác gì nghi lễ khi lấy vợ chính thức cả.
Liên Nhi toàn thân mặc áo phượng, đầu đội mũ phượng, còn Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm cũng thay bộ lễ phục, trong nghi thức này thì Liên Nhi phải bưng trà lên kính mời Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm hai người, rồi lại bảo người ghi chép lại lễ phẩm, việc nạp thiếp đến đây thì hoàn tất, mọi người cùng hoan hô chúc mừng.
Sau khi tiệc rượu tan hết, mọi người đưa Đỗ Văn Hạo và Liên Nhi đến một căn phòng đã được chuẩn bị từ trước, mọi người lại cùng hát lên một hồi, rồi mới giải tán quay người ra về.
Căn phòng này là do chính tay Bàng Vũ Cầm chuẩn bị cho Liên Nhi làm phòng ngủ. Trong phòng có ba gian phòng nhỏ, dù sao người ta cũng là người do Trần Mỹ Nhân ban tặng cho Đỗ Văn Hạo, không thể đối đãi người ta như nha hoàn được, thậm chí còn phải tử tế hơn cả hạng thê thiếp bình thường khác, nên Bàng Vũ Cầm cũng đã cho một nha hoàn tên là Lão Ma Tử đến phục vụ Liên Nhi.
Liên Nhi cũng không tự coi mình là một phu nhân cao quý, vừa vào đến trong phòng đã cởi ngay áo phượng, dỡ ngay mũ phượng, rồi qùy xuống trước mặt Đỗ Văn Hạo, cởi giầy giúp hắn, giọng ngọt ngào nói: “Thưa lão gia! Để Liên Nhi tắm rửa cho lão gia.”
Nghĩ rằng ván đã đóng thuyền, nương tử của mình cũng đồng ý. Đỗ Văn Hạo cũng chẳng muốn tỏ ra thanh cao nữa, bèn “Ừ!” một tiếng đồng ý.
Liên Nhi mừng rỡ cởi quần áo giúp Đỗ Văn Hạo, đưa hắn ngồi vào trong bồn gỗ, cẩn thận xoa bóp, kỳ cọ cho hắn. Liên Nhi thật không hổ thẹn là nô tỳ thân cận bên người của Trần Mỹ Nhân, kỹ thuật xoa bóp, mát xa của nàng cũng rất điêu liệu, thành thục.
Sau khi tắm xong, Liên Nhi đưa Đỗ Văn Hạo lên giường, rồi tự mình đi tắm rửa xong cũng leo lên giường nằm cùng Đỗ Văn Hạo. Tuy đây mới là lần đầu tiên của Liên Nhi, nhưng nàng cũng thể hiện hết mình, bao nhiêu tư thế kỹ năng đều đem ra sử dụng hết, làm cho Đỗ Văn Hạo lên mây mấy lần trong đêm tân hôn này.
Bàng Vũ Cầm là vợ của Đỗ Văn Hạo thuộc vào hàng nhu mỳ, đoan trang hiền thục, lại được giáo dục tam tòng tứ đức từ bé, tư tưởng phong kiến trọng nam khinh nữ vô cùng nặng nề, nên Bàng Vũ Cầm coi chuyện quan hệ giữa hai vợ chồng rất có quy tắc, từ trước đến giờ không có chuyện chủ động tiến tới, trừ phi Đỗ Văn Hạo yêu cầu thay đổi tư thế, chứ tuyệt đối không có chuyện chủ động phối hợp với Đỗ Văn Hạo, thậm chí đến cả kêu lên mấy tiếng sung sướng cũng không bao giờ có, vì sợ như thế sẽ mang tiếng là dâm đãng, do vậy chuyện chăn gối giữa nàng và Đỗ Văn Hạo cũng có phần nhàm chán, nặng nề.
Nhưng Liên Nhi là phận làm lẽ, mà đã là thân làm lẽ thì nhiệm vụ của nàng là phải phục vụ làm sao cho lão gia được hưởng thụ một cách sung sướng nhất. Hồi trước, khi Liên Nhi còn ở trong Hoàng Cung, nàng cũng đã được bồi dưỡng dậy dỗ cho kỹ thuật làm việc này, để về sau lỡ Hoàng Thượng để ý đến mình, còn biết cách làm cho Hoàng Thượng thỏa mãn, vui vẻ, lấy lòng Hoàng Thượng. Tuy là tỷ lệ cơ hội xảy ra việc Hoàng Thượng để ý đến cung nữ gần như bằng không, nhưng việc bồi dưỡng kỹ thuật này thì lại không được phép lơ là, bởi tuy tỷ lệ thấp như vậy nhưng không phải là không thể biến thành sự thật, những việc như thế cũng đã từng xẩy ra trước đó rồi, nên việc học hỏi bồi dưỡng là hết sức cần thiết.
Đỗ Văn Hạo vô cùng thỏa mãn, sau mấy trận mây mưa với Liên Nhi xong, người cũng cảm thấy mệt mỏi, nằm bẹp trên giường, ôm Liên Nhi vào trong lòng, vỗ vỗ vào vai nàng nói: “Cũng không tồi chút nào!”
Liên Nhi thẹn thùng chui vào trong lòng của Đỗ Văn Hạo trả lời: “Đa tạ lão gia đã quá khen! Về sau Liên Nhi sẽ làm tốt hơn bây giờ nữa!”
“Ừm, ta muốn hỏi nàng một việc, có phải Trần Mỹ Nhân sai nàng đến để giám sát ta không?”
Trong lúc đang mặn nồng như thế này, Đỗ Văn Hạo bỗng nhiên hỏi câu hỏi như vậy, Liên Nhi đột nhiên vùng dậy, lõa lồ quỳ luôn xuống dưới đất, dập đầu nói: “Thưa lão gia! Tiện Thiếp không dám!”
“Nàng dám nói là không có?” Giọng của Đỗ Văn Hạo lạnh tanh như dao, nhìn chăm chăm vào Liên Nhi hỏi.
Liên Nhi ngập ngừng đôi chút, rồi lại dập đầu trả lời: “Thưa lão gia, mấy ngày hôm trước, nương nương đúng là có dặn dò cho Liên Nhi như vậy, nhưng trong lòng của Liên Nhi cũng có tính toán riêng cho bản thân mình. Lão gia đã nạp Liên Nhi về làm thiếp rồi, thì Liên Nhi dù là sống hay là chết thì đều là người của lão gia rồi, dĩ nhiên sẽ một lòng một dạ bảo hộ cho lão gia. Thế nên Liên Nhi quyết không bao giờ bán đứng lão gia, cũng như cãi lời lão gia cả!”
“Có thật vậy không?”
“Tiện thiếp nếu mà nói dối nửa lời, thì sẽ bị sét đánh không toàn thây!” Liên Nhi lại dập đầu tuyên thệ.
“Nếu mà như vậy thì khi Trần Mỹ Nhân hỏi nàng, thì nàng định đối phó thế nào?”
“Những câu nào nên nói, những câu nào không nên nói, tiện thiếp biết mình phải làm gì!”
Đỗ Văn Hạo ngắm nhìn Liên Nhi một lúc, rồi dịu giọng lại hỏi Liên Nhi: “Vậy nàng có đồng ý đem chuyện của Trần Mỹ Nhân ra kể cho ta biết không?”
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Liên Nhi nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy, thân hình yêu kiều của nàng lại run lên một cái, giọng nói nhỏ nhẹ đáp: “Tiện thiếp nếu biết chuyện gì dĩ nhiên sẽ nói cho lão gia biết! Nhưng Trần Mỹ Nhân hành sự rất cẩn thận, đến những người thân cận nhất nương nương cũng không tin tưởng, thế nên tiện thiếp cũng không biết nhiều chuyện về nương nương cho lắm, e rằng cũng chẳng có gì để nói cho lão gia biết cả.”
“Có lẽ đối với nàng thì nó không có gì, nhưng đối với ta thì lại rất có tác dụng thì sao. Nàng cứ yên tâm, chỉ cần Trần Mỹ Nhân nương nương không làm gì càn quấy, ta quyết không vu oan cho nương nương. Nhưng nếu như nương nương làm những việc khuất tất, thì ta cũng không bao giờ làm ngơ đâu.”
“Tiện thiếp đã hiểu!”
Đỗ Văn Hạo quay mặt sang ngắm nhìn Liên Nhi, hỏi thẳng luôn vào vấn đề: “Nơi hậu cung, bao nhiêu Phi Tần bị bệnh có phải là do Trần Mỹ Nhân nương nương giở trò không?”
“Tiện thiếp không biết!” Liên Nhi dập đầu đáp: “Không phải Liên Nhi bênh cho nương nương, mà là do tiện thiếp không hề biết gì về chuyện này cả, mong lão gia minh xét!”
Đỗ Văn Hạo kéo nàng lại vào trong lòng, sờ soạn lên thân hình mịn màng của nàng rồi gật đầu nói: “Lão gia biết nàng nói thật, kể cả nương nương có làm chuyện đó rồi đi chăng nữa, thì việc quan trọng như vậy cũng không thể để cho nàng biết được, nếu nàng biết được chuyện này rồi, thì làm sao mà nương nương lại ban tặng nàng cho ta để cắn lại nương nương một cái chứ, đúng không? Người ta hay nói nhân nghĩa vợ chồng, mà vợ thì phải nghe theo chồng chứ, Trần Mỹ Nhân dại gì mà làm chuyện ngu ngốc như vậy!”
Liên Nhi nghe xong nấc lên từng tiếng, khóc thút thít trong lòng Đỗ Văn Hạo: “Lão gia thật là tốt! Tiện thiếp đa tạ lão gia vô cùng!”
“Thôi được rồi! Chỉ cần nàng một lòng một dạ với ta, ta cũng sẽ như vậy với nàng!”
“Vâng! Tiện thiếp đã hiểu rồi.”
Đỗ Văn Hạo lại thuận miệng hỏi tiếp: “Trước khi ta đến đây, thì các nương nương ở trong cung hay đi tìm vị Thái Y nào chữa bệnh vậy?”
“Ừm! Là Phó Viện Phán, đúng rồi, Phó Viện Phán có rất nhiều phương thuốc bí truyền để dưỡng da, làm đẹp hiến dâng cho Hoàng Hậu nương nương, và cho cả nương nương của tiện thiếp nữa! À không, bây giờ thiếp nên xưng là Trần Mỹ Nhân nương nương, nghe nương nương nói hiệu quả rất tốt!”
“Thật vậy sao? Cái nghệ thuật bảo dưỡng của Thái Hoàng Thái Hậu cũng là dùng phương thuốc bí truyền của ông ta đúng không?”
“Có lẽ là vậy! Những việc như vậy đều là bí mật, người ngoài ít người được biết lắm, thế nên tiện thiếp cũng không biết!”
“Trần Mỹ Nhân nương nương còn hay thân thích với ai nhất? Ai là người hay đến Thiên Nhan cung chơi?”
“Thế thì nhiều lắm, hồi trước khi Vương An Thạch vẫn còn làm tể tướng thì ông ấy và thuộc hạ rất hay đến chơi.”
“Nghe nói Trần Mỹ Nhân là do Vương An Thạch hiến tặng cho Hoàng Thượng đúng không?”
“Đúng vậy, mọi người đều nói ông ấy vì dâng tặng Trần Mỹ Nhân mà được Hoàng Thượng phong cho chức Tể Tướng.”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Lão gia của nàng tuy mới chỉ một lần được gặp mặt Hoàng Thượng, nhưng thấy Hoàng Thượng không phải thuộc hạng người hồ đồ chút nào. Cho dù Hoàng Thượng rất yêu quý Trần Mỹ Nhân, nhưng cũng không phải vì thế mà đem cái chức tể tướng quan trọng như vậy ban cho người khác một cách bừa bãi được, Vương An Thạch cũng là một người rất có thực tài đó.”
“Vâng, thưa lão gia!” Liên Nhi vẫn chưa biết Đỗ Văn Hạo rốt cuộc đứng về phe bên nào, nên cũng không dám nói bừa làm Đỗ Văn Hạo phật lòng, bèn nhẹ nhàng chuyển đề tài câu chuyện sang hướng khác: “Khi Phó đại nhân bận có việc không đến được, thì Đại Phương Mạch Thái Y Ngô Khởi Minh sẽ đến thay cho ông ta, nghe nói Ngô Khởi Minh đại nhân cũng có chút huyết thống với Phó đại nhân.”
Ngô Khởi Minh? Đỗ Văn Hạo vắt óc cố nhớ xem có ấn tượng gì không? Nhưng rốt cuộc Ngô Khởi Minh cũng chẳng để lại ấn tượng gì cho hắn cả, Ngô Khởi Minh chẳng qua cũng chỉ là một Thái Y thông thường ở Thái Y Viện mà thôi. Mà Thái Y thì có đến hàng trăm người, Đỗ Văn Hạo mới chân ướt chân ráo đến đây, nhưng ai cũng biết hắn, còn hắn thì chẳng biết ai cả. Nhưng nếu là cùng hội cùng thuyền với Phó Hạc thì Đỗ Văn Hạo đã có ngay ấn tượng không tốt về người này rồi.
Đang trong lúc nói chuyện, đột nhiên bên ngoài có tiếng bẩm báo: “Lão gia, thiếu phu nhân, có khẩu dụ của Hoàng Thượng truyền đến, mời lão gia mau mau ra tiếp chỉ.”
Đỗ Văn Hạo lấy làm kinh hãi, đêm hôm khuya khoắt thế này rồi mà Hoàng Thượng lại có chỉ, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Hai người đều vội vàng trở mình ngồi dậy, gọi thêm một đứa nha hoàn đến giúp thay bộ quan phục, vội vã chạy tới.
Một viên thái giám già đem theo mấy tên thái giám trẻ cùng đám đại nội thị vệ, đang ngồi ngay ở tiền đường uống trà, trông thấy Đỗ Văn Hạo đi ra, lão thái giám đó vội vã chắp tay nói: “Đỗ đại nhân! Muộn thế này rồi, còn đến đây phá hỏng giấc ngủ của đại nhân, nghe nói đại nhân mới nạp thiếp, không làm lỡ chuyện động phòng hoa chúc của đại nhân chứ? Ha ha ha!”
“Làm gì có, công công chê cười rồi, xin hỏi quý danh của công công là gì?”
“Ta họ Tôn, tên Hủ, là thái giám phục vụ cho Hoàng Thượng ở Ngự Thư Phòng.”
“Ồ thì ra là Tôn công công, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!” Đỗ Văn Hạo đã từng nghe Tiêu công công nhắc đến viên thái giám già thân cận bên Hoàng Thượng, rất được Hoàng Thượng Tống Thần Tông tin tưởng, chính là vị Tôn công công này.
“Ha ha, mời Đỗ đại nhân tiếp chỉ trước đã, việc này rất hệ trọng không thể chậm trễ thêm nữa!”
Đỗ Văn Hạo vội vã vén áo quỳ xuống tiếp chỉ.
Tôn công công cất cao giọng đọc Thánh Chỉ: “Hoàng Thượng khẩu dụ, tryền Thái Y Viện Viện Phán Đỗ Văn Hạo lập tức vào cung, khám chữa bệnh cho mẫu thân của Lâm Tiệp Trữ là Thủy Bình Quận Quân Phùng nương nương, khâm thử!”
“Thần lĩnh chỉ!”
Đỗ Văn Hạo trong lòng hơi có chút nghi hoặc, ban sáng hắn ám chỉ cho Lâm Tiệp Trữ về bảo Đức Phi nương nương giả vờ bị bệnh để hắn có thể vào trong cung chữa bệnh cho mẫu thân của Lâm Tiệp Trữ, nhưng chờ cả buổi chiều chẳng thấy có động tĩnh gì cả, không ngờ đêm hôm khuya khoắt lại nhờ được Hoàng Thượng hạ chỉ cho hắn vào cung khám bệnh, nàng Lâm Tiệp Trữ này không phải đã thất sủng rồi hay sao? Hơn nữa ngay cả Hoàng Thượng nàng ta cũng lạnh lùng băng giá lắm, không biết làm cách nào mà nàng lại có thể bảo được Hoàng Thượng hạ chỉ cho mình vào cung chữa bệnh cho mẫu thân của nàng cơ chứ?
Sự việc này có lẽ nên quay lại vào buổi chiều chập tối ngày hôm đó.
Khi trời vừa chập tối, Tống Thần Tông và đám tùy tùng đi đến cung Thánh Thụy của Đức Phi nương nương.
Đức Phi nương nương và Lâm Tiệp Trữ đã ăn mặc chỉnh tề, đứng chờ ở cổng nghênh giá, Đức Phi nương nương trông thấy Hoàng Thượng đang tiến lại gần từ đằng xa, liền rỉ tai nói nhỏ cho Lâm Tiệp Trữ nghe: “Muội đừng có mà đến nụ cười của mình cũng keo kiệt không ban cho người khác nữa đấy! Cái mà Hoàng Thượng muốn không phải là một tòa núi băng giá lạnh, mà là một người vợ biết ôn tồn, hỏi thăm, quan tâm, chăm sóc chồng.”
Tuy nói rằng Lâm Tiệp Trữ đã sinh hạ cho Hoàng Thượng hai người con trai và một người con gái, nhưng mỗi lần gặp Hoàng Thượng thì vẫn hồi hộp, tim đập rộn ràng, đến nỗi mồ hôi tay chảy ra ướt đẫm cả lòng bàn tay, nên thấp giọng đáp lời: “Thưa tỷ tỷ! Muội biết rồi!”
Khi Hoàng Thượng đi đến gần, thì mới phát hiện ra bên cạnh nương nương còn có một nữ nhân khác đứng cạnh đó. Hoàng Thượng định thần nhìn kỹ, thì ra là băng mỹ nhân Lâm Tiệp Trữ, lập tức không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Đức Phi và Lâm Tiệp Trữ quỳ xuống nghênh giá: “Thần thiếp khấu kiến Hoàng Thượng.”
“Đứng dậy đi! Băng Nhi, sao nàng lại ở đây?”
Băng Nhi là tên của Lâm Tiệp Trữ do đích thân Hoàng Thượng ban cho nàng, khi nàng vẫn còn được Hoàng Thượng sủng ái. Cái tên này cũng là do Hoàng Thượng nửa đùa nửa thật trêu nàng lạnh lẽo, băng giá như tuyết vậy. Lâm Tiệp Trữ sau khi bị thất sủng, cũng đã lâu lắm rồi không nghe thấy ai gọi mình tên này nữa, bây giờ nghe thấy thế thân thể đột nhiên run lên, nhớ lại những chuyện ngày trước, bất giác xốn xang trong lòng, hai mắt đã chợt ngấn lệ rưng rưng. Lâm Tiệp Trữ nhất thời cứ đứng trơ ra như phỗng không biết nên trả lời Hoàng Thượng ra sao nữa.
Đức Phi nương nương thấy vậy, vội vã đáp lời thay Lâm Tiệp Trữ: “Thưa Hoàng Thượng! Cung Nguyệt Thanh của Tiểu Duyệt có gió xuân lạnh tràn về, làm cho hoa mai muôn nở. Trưa hôm nay, Tiểu Duyệt đến đây tặng cho thiếp một túi cánh hoa mai bị gió thổi rơi rụng xuống đất, nói rằng cánh mai rụng có thể làm bánh Mai Hoa Cao, mà bánh Mai Hoa Cao là vật mà Hoàng Thượng rất thích ăn, nên Tiểu Duyệt đích thân làm một ít qua đây, muốn dâng tặng cho Hoàng Thượng.”
Hoàng Thượng trông thấy Lâm Tiệp Trữ nở một nụ cười hiếm có trên đôi môi của nàng, lại nghe thấy nàng còn đích thân làm món bánh Hoa Mai Cao mang đến cho mình, thì mặt mày tươi cười, rạng rỡ đi đến trước mặt của Lâm Tiệp Trữ, thấp giọng nói: “Bông tuyết nhỏ của ta, sao hôm nay nàng lại biết cách thương Trẫm như vậy chứ?”
“Hoàng Thượng!” Lâm Tiệp Trữ vẫn không biết nên trả lời ra sao, nàng luôn cảm thấy ở bên cạnh Hoàng Thượng, làm việc gì, nói cái gì cũng không thể như ý mình được, như là biến thành một con người khác vậy.
Đức Phi nương nương trông thấy Lâm Tiệp Trữ vẫn cứ ngẩn người ta như vậy, vội vàng vòng tay ra sau lưng Lâm Tiệp Trữ chọc vào eo nàng một cái, làm cho Lâm Tiệp Trữ giật mình sực tỉnh, nàng vội vã trả lời: “Bẩm Hoàng Thượng! Cây mai trong cung của Băng Nhi, mấy hôm trước có gió lạnh xuân về, làm cho cây mai lại một lần nữa ra hoa, Thái Hoàng Thái Hậu cho người xem bói, thì được biết đó là một điềm tốt lành. Băng Nhi nghĩ rằng, đây cũng là một dịp hiếm có, nên đích thân làm vài món điểm tâm dâng lên để Hoàng Thượng nếm thử, nhưng e mình không có phúc gặp được Hoàng Thượng, nên Băng Nhi mới đến đây để nhờ Đức Phi nương nương dâng tặng giúp Băng Nhi, bây giờ xong việc rồi, Băng Nhi xin được phép cáo từ!” Nói xong, Lâm Tiệp Trữ bèn cúi người lui ra.
Hoàng Thượng nghe thấy mấy câu này thốt ra từ miệng của Lâm Tiệp Trữ, thì vui mừng khôn tả, mừng rỡ nói: “Nàng đừng đi! Trẫm hiếm khi lại được Băng Nhi quan tâm đến Trẫm như vậy, Băng Nhi đã cất công đến đây rồi thì ở lại đây luôn, đêm nay ba chúng ta cùng ăn bánh Mai Hoa Cao thưởng thức cái đêm đặc biệt này!” Nói rồi Hoàng Thượng liền một tay dắt Đức Phi, một tay dắt Lâm Tiệp Trữ đi vào trong cung.
Đúng vào lúc này, cánh cổng bên của tẩm cung của Đức Phi nương nương hé mở ra, một bóng đen phóng ra khỏi đó, và mất dạng trong bóng đêm.
Thiên Nhan cung của Trần Mỹ Nhân.
Có tiếng rơi vỡ loảng xoảng, như là bị một người nào đó cầm lấy tách trà đập mạnh nó xuống đất vỡ choang, mảnh vỡ bắn rơi tung tóe khắp nơi.
“Ngươi nói gì?” Đôi mắt phượng của Trần Mỹ Nhân trợn ngược lên, nhìn chằm chằm vào đứa cung nữ đang quỳ dưới sàn: “Hoàng Thượng lại đến tẩm cung của Đức Phi nương nương?”
“Vâng! Có cả Lâm Tiệp Trữ nương nương cũng ở trong cung Thánh Thụy nữa.”
Hai bàn tay của Trần Mỹ Nhân nắm chặt vào nhau, tức đến độ toàn thân run lên bần bật: “Đức Phi đúng là con tiện nhân lẳng lơ, vô liêm sỉ! Đồ khố rách áo ôm! Nó dám độc chiếm Hoàng Thượng ba ngày hôm nay rồi, đúng là đồ mặt dày thối tha! Giờ lại còn thêm cái con nửa người nửa xác ướp Lâm Tiệp Trữ nữa chứ, bọn chúng muốn tranh cướp Hoàng Thượng với ta hả? Được thôi! Có giỏi thì cứ tranh cướp với ta đi! Xem ai giỏi hơn ai!”
Loảng xoảng…! Choang…!
Trần Mỹ Nhân tức đến phát điên, nắm được những đồ sành sứ nào, đều quăng vứt vỡ loảng xoảng trên sàn.
Các mảnh vỡ của lọ hoa, bình gốm, tách trà nằm ngổn ngang khắp trên nền nhà.
Đứa cung nữ quỳ phía dưới sàn sợ đến im thin thít, không dám ho he lấy một tiếng, chỉ dám quỳ dưới đó thu mình lại, như muốn trốn khỏi tầm mắt của Trần Mỹ Nhân vậy.
Trần Mỹ Nhân đập vỡ hết các thứ có thể đập vỡ được ở trong phòng, thì mới hả được một chút cơn giận đang ngùn ngụt bốc lên trong người. Trần Mỹ Nhân giờ này dường như cũng đã bình tĩnh hơn một chút, nhìn đứa cung nữ đang quỳ dưới sàn nhà: “Cái đồ ngu ngốc này! Sao vẫn còn quỳ ở đây làm gì nữa? Sao vẫn chưa đi theo dõi hai con hồ ly tinh đó tiếp đi, còn quỳ ở đây làm gì? Có tình hình gì mới lập tức báo về cho ta biết!”
Cung nữ đó thở pháo nhẹ nhõm trong bụng, vội vã gật đầu đồng ý, rồi lui ra nhanh như tia chớp.
Lúc này, trong cung Thánh Thụy, tiếng đàn đang vang lên réo rắt.
Lâm Tiệp Trữ ngồi ngay phía trước cây đàn Cổ Tranh đánh đàn trợ hứng cho Đức Phi nương nương nhảy múa, dáng người phấp phới, lồng lộng. Hôm nay, Tống Thần Tông nhã hứng nổi lên ngút trời, Lâm Tiệp Trữ đã làm cho Hoàng Thượng có một cảm giác hoàn toàn mới mẻ về nàng, Tống Thần Tông suy đi tính lại, không ngờ đã sáu năm rồi mình đã không nói chuyện với người mà năm xưa lúc nào cũng uống rượu thưởng trăng với mình. Mấy năm gần đây, Lâm Tiệp Trữ đã trưởng thành hơn, say đắm lòng người hơn xưa rất nhiều. Và điều quan trọng nhất là, khuôn mặt băng giá lạnh lùng của nàng bây giờ cũng biết mỉm cười với người đàn ông của nàng rồi. Tống Thần Tông bây giờ nhã hứng đã lên đên đỉnh điểm, nên cũng lấy một cây sáo ra thổi, tiếng sáo vang lên thanh thoát hòa nhập với tiếng đàn và điệu múa của hai vị nương nương, tạo nên một bức tranh trữ tình đẹp như trong mộng.
Ngày trước, khi Tống Thần Tông và Lâm Tiệp Trữ vẫn còn ân ái với nhau, thì hai người vẫn thường thổi sáo đánh đàn hòa tấu cùng nhau như vậy, cho dù đã mấy năm không hòa tấu cùng nhau, nhưng rất nhanh, hai người đã có thể phối hợp ăn ý với nhau rồi, không hề có chút gì gượng gạo hay xa lạ cả, mà ngược lại họ như hai người bạn tri âm lâu ngày không gặp, nhưng lại càng hiểu ý nhau hơn vậy.
Khi cuộc hòa tấu kết thúc, Tống Thần Tông đặt ống sáo trong miệng mình xuống, ngắm nhìn Lâm Tiệp Trữ, dịu dàng nói: “Băng Nhi, sao trong âm khúc của nàng tiềm trữ một điều gì đó đau buồn thê lương vậy? Có tâm sự gì sao?”
Lâm Tiệp Trữ gật gật đầu, nàng ghi nhớ lời dặn của Đức Phi nương nương là không nên nói xấu Trần Mỹ Nhân trước mặt Hoàng Thượng. Dù sao Trần Mỹ Nhân vẫn là người được Hoàng Thượng sủng ái nhất hiện nay, nếu không xử lý cẩn thận sẽ làm cho Tống Thần Tông không những không đồng ý Đỗ Văn Hạo vào cung chữa bệnh cho mẫu thân của nàng, mà còn làm cho Tống Thần Tông thấy nàng đang đố kỵ với Trần Mỹ Nhân, nên cố ý tìm lý do để hãm hại nàng ta.
Tống Thần Tông đi đên bên Lâm Tiệp Trữ rồi ngồi xuống, ôm lấy đôi vai của nàng, vỗ về nói: “Trẫm hằng ngày bây giờ cũng ít quan tâm đến nàng, thế bệnh của Quận Quân thế nào rồi? Tìm Thái Y xem bệnh chưa?”
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Lâm Tiệp Trữ hiểu rằng nụ cười của nàng bây giờ đáng giá hơn những giọt nước mắt của nàng nhiều. Rốt cuộc cũng là do nàng khác với những Phi Tần khác, nếu dùng lời của Đức Phi nương nương mà nói, thì do Tống Thần Tông đã quá quen với cái điệu bộ lạnh lùng băng giá của nàng rồi, thế nên nụ cười của nàng còn hiếm có hơn cả chuyện hoa mai mấy hôm trước trổ hoa trở lại, nghĩ vậy nên Lâm Tiệp Trữ miễn cưỡng hé miệng cười: “Băng Nhi đã tìm Thái Y rồi, nhưng, Thái Y nói bệnh của mẫu thân phức tạp vô cùng, bọn họ cũng không có cách nào chữa trị cả, thế nên bệnh của mẫu thân ngày càng nặng, nhưng mẫu thân vẫn cứ khuyên Băng Nhi không nên lo lắng quá. Nhưng do Sĩ Nhi lần nào gặp bà, cũng khóc đòi Băng Nhi phải tìm được vị đại phu tài giỏi đến chữa bệnh cho mẫu thân.”
Sĩ Nhi tên là Triệu Sĩ, là con trai của Lâm Tiệp Trữ với Tống Thần Tông, là Thái Tử thứ mười hai của Tống Thần Tông.
Tống Thần Tông nói: “Sĩ Nhi nói cũng đúng, nếu không được thì mau đổi vị Thái Y khác đến khám xem sao.”
Lâm Tiệp Trữ xúc động vô cùng, vội vã hỏi Tống Thần Tông: “Vậy Hoàng Thượng nghĩ xem nên đổi ai cho thích hợp bây giờ?”
Tống Thần Tông nhìn nàng một cái, trầm ngâm đôi lúc rồi mở miệng nói: “Thái Y Viện người nhiều như vậy, có rất nhiều người y thuật cao siêu mà.”
Đôi mắt Lâm Tiệp Trữ mong mỏi nhìn Tống Thần Tông: “Băng Nhi đã đổi biết bao nhiêu Thái Y rồi, nhưng bọn họ đều bảo không chữa nổi, phải nhờ người nào y thuật cao hơn nữa, e rằng mới được.”
Tống Thần Tông lại nhìn Lâm Tiệp Trữ thêm một lần nữa, hai đường lông mày cau vào nhau, im lặng không nói.
Đức Phi nương nương nhìn ra ngay được, Tống Thần Tông đã hiểu ý của Lâm Tiệp Trữ chỉ người y thuật cao siêu chính là Đỗ Văn Hạo. Thế nhưng Tống Thần Tông vẫn cứ đánh trống lảng, rõ ràng là không muốn Đỗ Văn Hạo đi khám bệnh cho mẫu thân của Lâm Tiệp Trữ. Suy cho cùng, thì cũng là do Trần Mỹ Nhân đứng đằng sau dở trò mới nên như vậy. Trần Mỹ Nhân cứ kêu ca là bệnh của mình vẫn chưa khỏi, không thể thiếu Đỗ Văn Hạo được. Tống Thần Tông âu cũng là lo lắng cho bệnh tình của Trần Mỹ Nhân nên mới do dự như vậy, nên khi tìm Thái Y chữa bệnh cho nàng, thì cũng phải tìm Thái Y có y thuật cao siêu nhất để chữa, điều này cũng nên thông cảm cho Tống Thần Tông, ai bảo Trần Mỹ Nhân bây giờ là người mà Tống Thần Tông cưng chiều nhất.
Do vậy không thể để Tống Thần Tông mở miệng đi vào cái ngõ cụt này trước được! Đức Phi nương nương bèn nhanh nhẩu chen ngang vào: “Bẩm Hoàng Thượng! Đỗ đại nhân nghe nói Hoàng Thượng hay bị ra mồ hôi tay, nên đặc chế ra một loại thuốc nhờ thiếp có cơ hội thì hiến dâng cho Hoàng Thượng sử dụng!”
Đức Phi nương nương bèn đem một hộp thuốc đến đưa cho Tống Thần Tông.
Tống Thần Tông tiếp lấy, cười cười nói: “Ừm, tốt lắm! Con mắt của Đỗ ái khanh quả nhiên không tồi chút nhào, y thuật của Đỗ đại nhân Trẫm rất yên tâm!”
“Đúng vậy, Đỗ đại nhân trị liệu các loại bệnh nan y, tạp chứng đều có rất nhiều kinh nghiệm và tâm đắc. Có rất nhiều bệnh các Thái Y khác nói là hết thuốc chữa rồi, vậy mà chỉ cần qua tay của Đỗ đại nhân thôi, mà căn bệnh cũng sẽ được trị khỏi!”
Lâm Tiệp Trữ lúc này hai mắt đẫm lệ đáp: “Đúng vậy! Nếu như được Đỗ đại nhân xem bệnh cho mẫu thân của thiếp thì tốt biết bao, chỉ tiếc là mẫu thân của thiếp chỉ là Thủy Bình Quận Quân, không đủ tư cách triệu mời Đỗ đại nhân đến khám bệnh. Thần thiếp sau khi sinh hạ Sĩ Nhi và Khuất Nhi, may mà có mẫu thân lo liệu mọi bề, những năm tháng đó Sĩ Nhi và Khuất Nhi lại rất hay bị bệnh, đêm nào cũng khóc, thần thiếp thân thể lại yếu, đêm nào cũng thức trông như vậy cũng không lại, may mà có mẫu thân ôm hai đứa ru ngủ cho đến sáng hôm sau. Nhớ lại khi mới sinh, thần thiếp không có sữa cho hai con bú, lại tìm không được vú nương, hai con đói quá kêu khóc thảm thiết, lại là mẫu thân nấu cháo mớm cho hai con ăn. Khi hai con bệnh, mẫu thân lo lắng hơn cả thần thiếp lo lắng cho con, người đi khắp mọi nơi để tìm Thái Y chữa trị cho hai đứa…Hu…Hu…”
Nói đến đúng chuyện đau buồn của mình, Lâm Tiệp Trữ không cầm nổi lòng nấc nghẹn, khóc dấm dứt không thôi.
Tống Thần Tông cau mày nói: “Ồ vậy sao? Sao Trẫm không biết chuyện này vậy?”
Đức Phi nương nương cười đáp: “Mấy năm đó Hoàng Thượng bận cải cách biến pháp, rất ít khi quan tâm đến hậu cung, mà mấy tên quản sự cũng toàn là những kẻ hám lợi, bịa truyện bảo Lâm Tiệp Trữ bị thất sủng, rồi bỏ mặc Tiệp Trữ không quan tâm, đến cả tiểu Hoàng Tử cũng phải chịu khổ lây, may mà có Quận Quân giúp đỡ lo liệu mọi bề từ bé đến lớn.”
Tống Thần Tông gật gật đầu: “Đúng vậy, mấy năm nay Trẫm cũng bận việc triều chính, không chăm sóc được mẹ con nàng, làm cho nàng phải chịu khổ nhục như vậy, lại còn làm liên lụy đến cả Quận Quân chịu khổ cùng ba mẹ con nàng, thật tội cho Quận Quân quá!”
Lâm Tiệp Trữ khóc lóc, buồn bã trả lời: “Đúng vậy! Bây giờ mẫu thân của thiếp bị bệnh rồi, vậy mà thiếp không thể tìm được vị Thái Y tài giỏi nào đến chữa bệnh cho mẫu thân, chỉ biết đứng nhìn mẫu thân chịu khổ, mà không biết làm thế nào cả!”
Tống Thần Tông suy nghĩ một lúc thở dài nói: “Đúng vậy! Quận Quân chăm sóc Sĩ Nhi và Khuất Nhi bao nhiêu năm như vậy, Quận Quân cũng cao tuổi rồi, bị bệnh thì nàng cũng nên chăm lo cho Quận Quân. Thế này vậy, Trẫm sẽ lập tức hạ chỉ lệnh cho Đỗ ái khanh đến chữa bệnh cho Quận Quân, hạ lệnh cho hắn phải dốc hết sức chữa khỏi bằng được bệnh của Quận Quân mới thôi!”
Lâm Tiệp Trữ vui mừng lẫn lộn, quỳ xuống dập đầu tạ ơn: “Thần thiếp thay cho mẫu thân bái tạ long ân của Thánh Thượng!”
Tống Thần Tông bèn viết luôn chiếu chỉ tuyên triệu Đỗ Văn Hạo, sau khi giải quyết xong chuyện này, Lâm Tiệp Trữ và Đức Phi nương nương đều vui mừng khôn tả.
Thể theo ý của Tống Thần Tông, đêm hôm nay Đức Phi nương nương và Lâm Tiệp Trữ cùng phải hầu hạ Hoàng Thượng. Nhưng vì lần này Tống Thần Tông đến đây vốn là muốn vui vẻ cùng Đức Phi nương nương, nên Lâm Tiệp Trữ cũng không muốn chen ngang vào giữa hai người. Hơn nữa với tính cách của Lâm Tiệp Trữ thì nàng không bao giờ chịu nằm ngủ ba người chung với nhau cả. Thế nên nhân lúc Tống Thần Tông xuống chiếu gọi Đỗ Văn Hạo vào cung chữa bệnh, bèn tìm cớ chăm sóc mẫu thân rồi cáo từ ra về.
Đỗ Văn Hạo đi theo Tôn công công gấp rút đến cung Nguyệt Thanh của Lâm Tiệp Trữ, lúc này cũng đã là canh ba rồi.
Lâm Tiệp Trữ vẫn đứng ngóng ở cổng của tẩm cung, khi trông thấy từ đằng xa có mấy tên thái giám hộ tống hai chiếc kiệu đi đến, thì đoán ngay ra được đó là Đỗ Văn Hạo, bèn vội vàng đi đến nghênh đón.
Khi kiệu dừng lại, rèm kiệu vén lên, Đỗ Văn Hạo đeo theo hộp thuốc, từ trong kiệu bước xuống, đến trước mặt Lâm Tiệp Trữ thi lễ: “Đỗ đại nhân, cuối cùng đại nhân cũng đến rồi, Đa tạ đại nhân!” Lâm Tiệp Trữ vì quá vui mừng, nên giọng nói có phần run run.
Đỗ Văn Hạo cúi người đáp lễ lại một cái thật sâu: “Xin nương nương đừng khách khí như vậy, mau đưa hạ thần đi gặp Quận Quân để chữa bệnh.”
“Được, xin hãy theo ta!”
Quận Quân Phùng Thị vốn cũng có tẩm cung riêng của mình, nhưng do bị bệnh nên Lâm Tiệp Trữ đưa về đây chăm sóc bà cho tiện. Rất nhanh nàng đã đưa Đỗ Văn Hạo đến phòng nghỉ của Quận Quân.
Cung nữ đứng ở cửa phòng trông thấy Đỗ Văn Hạo đi đến bèn cúi người hành lễ, Đỗ Văn Hạo đi thẳng luôn vào trong phòng, chỉ thấy trong này có một chiếc giường to, trên đó nằm một bà lão gầy gò, tóc tai bạc trắng, mặt như sắp chết, hai mắt hõm sâu, duy có đôi má còn hồng hào đôi chút. Cổ của bà lằn lên những đường gân xanh to đậm, đôi tay gầy gò khô khốc đặt bên ngoài chiếc chăn, trông như vỏ cây tùng trăm tuổi, nhăn nheo không còn sức sống.
Trên đầu giường đặt một chiếc chậu gỗ, trong chậu vẫn còn đọng một ít nước, hiển nhiên cái thau này là nơi chuyên dụng cho bà nôn ói tại đây.
Đỗ Văn Hạo cúi người nhẹ nhàng hỏi: “Thưa Quận Quân, người có nghe được tiếng của vi thần không?”
Hai mắt già nua của Phùng Thị mở ra đục ngầu nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, đôi môi động đậy nhưng không phát ra được tiếng nói.
Đỗ Văn Hạo vươn tay ra sờ vào trán của bà, thấy trán bà nóng rực, vừa lúc đó cung nữ cũng đã bê ra cho Đỗ Văn Hạo một chiếc ghế, hắn liền ngồi xuống rồi quay ra hỏi Lâm Tiệp Trữ: “Quận Quân bị phát bệnh khi nào vậy? Khi mới phát bệnh thì có hiện tượng gì?”
“Cũng được gần một tháng rồi, mẫu thân hồi trước có mắc bệnh về dạ dày, rất hay lên cơn đau và bị trướng dạ dày. Mời mấy vị Thái Y đến chữa, thì bọn họ đều nói đây là bệnh cũ lâu năm rất khó chữa, chỉ có mỗi cách là từ từ mà trị. Khai mấy phương thuốc uống rồi mà vẫn không thấy đỡ hơn chút nào. Sau đó Phó Viện Phán tiến cử Đại Phòng Mạch Thái Y Ngô Khởi Minh đến đây chữa trị, Ngô đại nhân chẩn đoán là tỳ vị bị suy nhược, nên khai một phương thuốc, nhưng mẫu thân uống xong thì bệnh lại ngày càng nặng thêm.”
“Tại sao không đi tìm đệ tử của vi thần là Tiền Bất Thu?”
“Ta đi tìm rồi, nhưng Phó Viện Phán nói là Tiền đại nhân chỉ chuyên về tiểu phương mạch (chuyên về nhi khoa) mà thôi, mà Ngô Thái Y thì lại là người chuyên trị căn bệnh này, nếu như Ngô đại nhân đã hết cách chữa, thì người khác cũng vậy, nên không đồng ý cho Tiền đại nhân đến chữa.”
“Sao Phó Hạc lại có quyền nói như vậy chứ? Thái Y Viện có hàng trăm vị Thái Y, bao nhiêu nhân tài ẩn nấp đầy ra đấy, ông ta làm sao biết được cơ chứ? Vi thần ghét nhất cái thói hống hách này của Thái Y Viện!” Đỗ Văn Hạo càng nói lại càng tức giận, hắn tự vỗ vào đùi mình một cái rồi lại nói tiếp: “Đồ đệ của vi thần Tiền Bất Thu khi chưa bái vi thần làm sư phụ, đã có tiếng là thần y rồi, tuy ông ấy chuyên về tiểu phương mạch, nhưng cũng là một đại phu đa khoa, bệnh gì cũng có thể biện chứng và điều trị được.”
Đang trong lúc nói chuyện, thì Quận Quân mở miệng, trợn mắt lên, miệng khạc khạc, cung nữ đứng cạnh đó vội vã đỡ bà dậy nằm úp bên phía cạnh giường. Quận Quân ọe lên mấy tiếng khan khô, nhưng chỉ nôn ra được một ít nước dịch vị trong dạ dày, rõ ràng là bà không còn gì trong bụng để mà ói nữa cả.
Một cung nữ khác vội vàng đem lên một bát nước ấm, đưa đến cạnh bà, Quận Quân uống liền một hơi gần đến nửa bát, rồi lại nhắm mắt nằm xuống.
Đỗ Văn Hạo nói: “Quận Quân thích uống nước ấm nóng hay uống nước lạnh vậy?”
“Nước ấm! Nhưng lại không muốn ăn cơm, cháo cũng không ăn được một chút nào.”
Đỗ Văn Hạo cầm lấy cánh tay khô gầy trơ trọi của Quận Quân lại, đưa ba ngón tay lên chăm chú bắt mạch cho bà, được một lúc thì hắn lại đổi tay bên kia nghe ngóng tiếp. Sau khi bắt mạch xong, hắn bèn nhẹ nhàng mở miệng của Quận Quân ra kiểm tra lưỡi của bà, sau đó hỏi tiếp về chuyện tiểu tiện, đại tiện, ngủ nghê và những thứ khác của bà.
Sau khi hỏi xong, Đỗ Văn Hạo nói: “Phương thuốc của Ngô Khởi Minh còn ở đây không?”
“Vẫn còn đây! Ta đã chép lại một phần khác rồi.”
“Xin nương nương đưa cho vi thần xem xét một chút.”
Lâm Tiệp Trữ vội bảo người đem phương thuốc của Ngô Khởi Minh lại cho Đỗ Văn Hạo xem. Đỗ Văn Hạo xem xong bèn lắc lắc đầu nói: “Đúng là tên lang băm, bất tài vô dụng, hại người!”
Lâm Tiệp Trữ vừa kinh hãi vừa mừng rỡ: “Đỗ đại nhân, ý của đại nhân là, bệnh mẫu thân của ta vẫn có thể chữa được?”
“Thưa nương nương! Bệnh của Quận Quân dĩ nhiên là có thể chữa được!” Đỗ Văn Hạo thở dài một tiếng “Vị Thái Y trước chẩn đoán là bệnh lâu năm là hoàn toàn sai lầm, nên biện chứng không chính xác, do vậy kê thuốc uống vào dĩ nhiên là không có tác dụng. Còn Ngô Khởi Minh chẩn đoán là tỳ vị suy yếu thì biện chứng hoàn toàn chính xác. Vành lưỡi của Quận Quân trắng, trong lưỡi thì hồng nhưng mà lại khô, mạch hẹp nhỏ, hơn nữa tần xuất lại đập nhanh, cộng thêm các triệu chứng ấn mạch khác, đích xác là tì vị suy nhược. Thế nhưng Ngô Khởi Minh dùng thuốc lại hoàn toàn sai lầm! Tì vị suy nhược sao lại có thể dùng thuốc có đặc tính khô nóng được cơ chứ? Dĩ nhiên, nếu dùng liều lượng ít thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì to lớn cả, nhưng mà hắn lại cho người bệnh dùng một liều lượng lớn như vậy, dường như đã quá mức yêu cầu cần thiết của căn bệnh này, do vậy nên thuốc đã làm tổn thương dịch vị dạ dày! Người ta hay nói khô nhưng không nên nóng chính là lẽ đó!”
“Thì ra là như vậy!” Lâm Tiệp Trữ vội vàng hỏi: “Đỗ đại nhân xem xem nên dùng thuốc như thế nào? Mau mau kê đơn cho mẫu thân của ta đi!”
Đỗ Văn Hạo gật đầu, đi đến bên bàn cầm bút viết một phương thuốc, đưa cho Lâm Tiệp Trữ nói: “Dịch vị dạ dày của Quận Quân bị tổn thương nặng nề, nên việc làm cấp bách trước mắt là nên bồi dưỡng dịch vị dạ dày, làm trơn tru dạ dày. Bài thuốc này của vi thần là Ích Vị Thang, nên dùng lửa nhỏ đun liu riu, dùng nước đun thuốc thay cho trà chốc chốc đưa cho Quận Quân uống, sau khi uống thuốc thì thân thể sẽ giảm sốt, cái nóng bên trong dạ dày cũng sẽ tự tiêu, sau đó thì nên bồi dưỡng bằng thức ăn để lại sức. Bệnh của Quận Quân cùng lắm chỉ cần uống năm thang thuốc, nửa tháng sau thì có thể khỏi hẳn.”
Lâm Tiệp Trữ nửa tin nửa ngờ hỏi: “Mẫu thân của ta bị bệnh dày vò đã lâu, trong thời gian ngắn như vậy mà đã trị khỏi rồi sao?”
Đỗ Văn Hạo mới nạp được thiếp, nên trong lòng rất vui vẻ, chỉ cười đáp: “Xin nương nương cứ yên tâm! Vi thần sao có thể so bì được với tên bất tài Ngô Khởi Minh đâu! Biện chứng chẩn đoán thì chính xác, còn dùng thuốc thì…”
Lời hắn vừa mới nói đến đây. thì nụ cười trên môi của Đỗ Văn Hạo chợt biến mất, đôi lông mày của hắn cau lại, dường như đang nói chuyện với Lâm Tiệp Trữ, lại giống như hắn đang nói chuyện một mình vậy: “Biện chứng chẩn đoán chính xác, tại sao lại kê một đơn thuốc sai lệch hoàn toàn với căn bệnh như vậy chứ? Ngô Khởi Minh dù gì thì cũng là một Thái Y của Thái Y Viện, đều là trong một vạn đại phu mới chọn được một, thế mà sao hắn ta lại mắc phạm phải một sai lầm vớ vẩn như thế này cơ chứ? Có điều gì đó không ổn!”
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Lâm Tiệp Trữ làm theo lời dặn dò của Đỗ Văn Hạo, dùng Miên Hoa dã với Xán Điền Nguyệt lau lên trán, sau mang tai và dưới nách của Phùng Thị để giảm sốt.
Lúc này Tống Thần Tông và Đức Phi nương nương vẫn đang mây mưa vần vũ với nhau ở cung Thánh Thụy.
Cũng tại thời điểm này, cũng có một người thao thức không sao ngủ được, đó chính là Trần Mỹ Nhân.
Trời vẫn chưa kịp sáng, Trần Mỹ Nhân đã ăn mặc chỉnh tề đến thẳng cổng của cung Thánh Thụy chờ đợi, nhưng nàng không dám gọi cửa vì quy tắc này nàng rất hiểu. Nàng không muốn làm Tống Thần Tông tức giận, nhưng do nàng không ngủ được, nàng không ngờ Đức Phi lại dám độc chiếm Tống Thần Tông, giờ lại cộng thêm nàng ta liên kết với Lâm Tiệp Trữ công khai đối đầu với nàng, nên nàng càng nghĩ càng tức, đến nỗi hai bàn tay nàng nắm chặt lại vào nhau, xương kêu răng rắc.
Trần Mỹ Nhân vẫn đứng trước cổng cung Thánh Thụy, chờ Hoàng Thượng ngủ dậy.
Viên thái giám đứng chờ ở cổng, nhắc nhẹ với Tống Thần Tông: “Bẩm Hoàng Thượng và Đức Phi nương nương, Trần Mỹ Nhân đến nói có việc gấp cần gặp Hoàng Thượng, giờ đang đứng bên ngoài chờ đợi!”
Đức Phi nương nương lớn tiếng nói: “Thế thì mau đi mời Trần Mỹ Nhân vào đây!”
Viên thái giám đang định đáp lời lui ra, thì Tống Thần Tông khoát khoát tay, hôn nhẹ lên trán của Đức Phi nương nương một cái rồi nói: “Không cần đâu! Ngươi ra bảo Trần Mỹ Nhân về đi, Trẫm sắp phải lên triều rồi, không còn thời gian nữa đâu, có chuyện gì thì để mai sau nói cũng không muộn!”
Đức Phi nương nương cũng chỉ im lặng, không nói câu gì, thầm nghĩ Hoàng Thượng đã không muốn cho nhà ngươi vào trong rồi, thì việc này cũng chẳng có gì liên quan đến ta cả, nên cũng thấy đắc ý trong lòng.
Sau khi ăn mặc gọn gàng, chuẩn bị xong xuôi đâu đấy, Tống Thần Tông lại cúi xuống nói nhỏ vào tai của Đức Phi nương nương: “Trẫm đêm nay lại đến tiếp.”
Đức Phi nương nương nghe xong vui mừng khôn tả, đang định mở miệng nói thì Tống Thần Tông đã đưa ngón trỏ lên, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi của nàng nói: “Nàng không cần phải nói cái gì cả, chờ Trẫm đến rồi, chúng ta nằm trên giường tha hồ mà đàm đạo tiếp.”
Đức Phi nương nương khấp khởi vui mừng gật đầu đồng ý.
Sau khi tiễn Hoàng Thượng lên triều, Đức Phi nương nương nhớ đến bệnh tình của mẫu thân Lâm Tiệp Trữ, bèn vội vã lên kiệu đi thẳng sang cung Nguyệt Thanh.
Khi đến bên phía ngoài cổng, thì nàng không còn nghe thấy tiếng kêu khóc như thường lệ nữa, trong lòng mừng rỡ, gọi đứa cung nữ lại hỏi chuyện: “Đêm hôm qua Đỗ đại nhân ở Thái Y Viện đã đến xem bệnh cho Quận Quân chưa?”
Cung nữ quỳ xuống đáp: “Hồi bẩm nương nương! Đỗ đại nhân hôm qua đến đây, kê một phương thuốc, sắc cho lão phu nhân uống rồi. Lão phu nhân uống xong thấy trong người khỏe lên rất nhiều, bây giờ đã ăn cháo được rồi!”
Đức Phi nương nương nghe vậy thì mừng lắm, nghĩ bụng cũng không uổng công hai chị em hôm qua làm đủ mọi cách để thuyết phục Hoàng Thượng cho Đỗ Văn Hạo đến đây xem bệnh cho lão phu nhân.
Sảnh đường của Thái Y Viện.
Đỗ Văn Hạo cho người đến gọi Ngô Khởi Minh lên uống trà, rồi bảo bọn tùy tùng lui hết ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo nhìn ngắm Ngô Khởi Minh một hồi, làm cho ông ta cũng phải sởn tóc gáy, lúc này Đỗ Văn Hạo mới lên tiếng hỏi: “Ngô Thái Y, ngài hành y cũng lâu năm rồi đúng không? ”
Ngô Khởi Minh cúi người đáp: “Hồi bẩm đại nhân, lão phu mười tuổi học y, hai mươi tuổi đi theo ân sư khám bệnh, hai mươi lăm tuổi thì xuất sư, cho đến bây giờ cũng được hơn ba mươi năm rồi!”
“Vậy thì ngài cũng có thể coi là một đại phu rất lành nghề rồi. Bổn quan bây giờ có vấn đề này muốn thỉnh giáo, mong Ngô Thái Y chỉ giáo!”
Ngô Khởi Minh bỗng cảm thấy bất an trong người, vội vã cúi người thi lễ: “Lão phu không dám!”
Đỗ Văn Hạo ngoắc ngoắc tay ra ý cho ông ta ngồi xuống, rồi hỏi: “Nghe nói Ngô Thái Y chuyên trị các bệnh của tì vị, dạ dày, nên bổn quan muốn thỉnh giáo Ngô Thái Y rằng, khi trị ‘tì vị suy nhược’ thì nên dùng bài thuốc gì?”
Ngô Khởi Minh vuốt vuốt bộ râu trắng của mình, mỉm cười trả lời: “Thưa Đỗ đại nhân! Tì vị suy nhược, bệnh này không khó chữa, cũng có rất nhiều bài thuốc để chữa nó. Lão phu chữa căn bệnh này thì hay dùng bài thuốc Mạch Môn Đông Thang, trong đó bao gồm Kim Thạch Giải ba tiền, Bắc Sa Sâm ba tiền, Mạch Đông ba tiền, Chế Ngọc Trúc bốn tiền, Sinh Địa bốn tiền, Hoa Đáp bốn tiền, Sao Sơn Dược sáu tiền, Liên Nhục bốn tiền, Thanh Chích Thảo bốn tiền, ngoài ra còn có Tây Phong Đấu một tiền, để lửa nhỏ liu riu mà sắc thuốc.”
Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: “Phương thuốc của Ngô Thái Y sử dụng quả nhiên không sai chút nào, nhưng không biết Ngô Thái Y đã dùng phương thuốc này chữa cho người nào hay chưa?”
Ngô Khởi Minh nghe xong càng đắc ý đáp: “Cái này thì đương nhiên rồi, năm đó ân sư của lão phu lấy bài thuốc Mạch Môn Đông Thang này ở trong cuốn <Kim nặc yếu lược> đó. Bài thuốc này bồi dưỡng dịch vị dạ dày chữa suy nhược, trị bệnh phổi, chủ yếu chữa trị các biến chứng phát sinh làm cho dịch vị dạ dày bị tổn thương, lão phu đã dùng phương thuốc này chữa trị cho bao nhiêu người rồi, vô cùng linh nghiệm.”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười chắp tay nói: “Đa ta Ngô Thái Y đã hết lòng chỉ dạy!”
“Đâu có, đâu có!” Được đường đường một vị Thái Y Viện Viện Phán thỉnh giáo về y học, Ngô Khởi Minh cũng thấy đắc ý và cảm kích trong lòng vô cùng: “Nếu so sánh với những cuốn sách lý luận y học bây giờ, thì lão phu không dám tự khen mình, nhưng với hơn ba mươi năm thu thập kinh nghiệm hành y của mình, thì thấy phương thuốc đó vô cùng hiệu nghiệm. Nếu như Đỗ đại nhân vẫn có nhã hứng thì lão phu có thể nói ra để Đỗ đại nhân chỉ giáo thêm cho lão phu.” Ngô Khởi Minh nói xong cầm lấy tách trà, mắt nhìn Đỗ Văn Hạo mỉm cười.
“Đúng là nên thỉnh giáo thật!” Nụ cười trên môi của Đỗ Văn Hạo đột nhiên biến mất, giọng lạnh lùng hỏi: “Ngô Thái Y đã có kinh nghiệm phong phú trong việc khám và chữa bệnh tì vị suy nhược như vậy, tại sao khi chữa trị căn bệnh này cho mẫu thân của Lâm Tiệp Trữ, Thủy Bình Quận Quân Phùng Thị, thì lại không dùng phương thuốc này vậy?”
Ngô Khởi Minh đang cầm tách trà, thổi thổi mấy hơn định đưa lên miệng uống, chợt nghe thấy câu nói này của Đỗ Văn Hạo thì mặt mày hoảng hốt, rồi ‘choang’ một tiếng, tách trà rơi luôn xuống đất.
Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói tiếp: “Ngô Thái Y, lời nói của bổn quan không to đến nỗi như tiếng sấm trên trời làm cho người khác phải lo sợ như vậy chứ! Hôm qua bổn quan phụng chỉ vào cung chữa trị cho Quận Quân Phùng Thị, vì muốn tìm hiểu bài thuốc của các vị Thái Y trước đó, nên may mắn mới đọc được phương thuốc của Ngô Thái Y, hắc hắc! Phương thuốc đó so với phương thuốc hôm nay của Ngô Thái Y là hoàn toàn khác nhau! Vậy lý do thực bên trong của nó là gì vậy? Mong Ngô Thái Y nói cho bổn quan được rõ!”
“Cái này” Giọng của Ngô Khởi Minh run run, mồ hôi trên trán túa ra như suối, chòm râu bạc của ông rung lên cầm cập, đầu cúi xuống không biết nên nói thế nào cho phải.
Ngô Khởi Minh hiểu rằng người trước mặt mình đây là Thái Y Viện Viện Phán chuyên về các tuyệt kỹ của Hoa Đà, sau khi đến Thái Y Viện, đã lần lượt chữa khỏi bệnh băng lậu và bệnh đau bụng kinh cho Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu. Rồi lại chữa khỏi cho Đức Phi nương nương khi các Thái Y khác đã bó tay chịu thua, thêm vào đó gần đây lại chữa trị được cho Khang Quốc Công Chúa, khi Công Chúa bị chảy máu không ngừng, đưa Công Chúa từ Quỷ Môn Quan trở về trần thế, nếu cứ ăn nói vớ vẩn, tìm cớ thối thác lung tung với người ta thì không bao giờ có thể che mắt người ta được cả.
Ngô Khởi Minh hối hận vô cùng, cũng không ngờ rằng Đỗ Văn Hạo giả bộ thỉnh giáo ông ta để đưa ông ta vào bẫy, rồi lại dùng những lời nói đó đi cáo buộc ông ta vì sao lại cố tình kê đơn thuốc lung tung cho Thái Bình Quận Quân Phùng Thị.
Ngô Khởi Minh bị chính lời nói của mình cáo buộc lại mình, bây giờ muốn cãi, cũng không có đường để mà cãi với người ta nữa rồi, bèn hít một hơi dài rồi cúi thấp người thi lễ nói: “Bẩm Đỗ đại nhân, Lão Phu kê thuốc cho Thủy Bình Quận Quân đúng là không chính xác, đa tạ đại nhân đã chỉ dạy. Lão phu ngay bây giờ sẽ đi sửa đổi phương thuốc của mình, chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho Quận Quân nương nương.”
“Không cần đâu, bệnh của Phùng nương nương đã được bổn quan chữa khỏi rồi. Bây giờ cái bổn quan cần là muốn nghe Ngô đại nhân giải thích rõ vấn đề này, vì sao Ngô đại nhân lại trị bệnh hồ đồ như vậy cho Phùng nương nương? Nếu Ngô đại nhân không nói rõ nguyên nhân ra, bổn quan sẽ quy cho Ngô đại nhân tội bất tài mà đem ra ngoài kia xử chém, rồi bẩm báo lên trên.”
Ngô Khởi Minh hai chân mềm nhũn quỳ xuống, dập đầu lạy Đỗ Văn Hạo: “Xin đại nhân tha mạng! Lão phu không phải cố ý làm thế, đây là do lão phu một phút hồ đồ, nên mới kê sai đơn thuốc như vậy.”
Đứng trước những chứng cứ rành rành như vậy, Ngô Khởi Minh chỉ có một cách duy nhất là nhận tội, thừa nhận do bản thân mình khi chữa bệnh không được tận tâm, như vậy thì tội tình sẽ được giảm nhẹ đi hơn nhiều so với cái tội cố ý chữa sai bệnh.
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lúc, khuôn mặt đang căng cứng của hắn lúc này mới buông lỏng xuống một chút, mắng mỏ Ngô Khởi Minh vài câu, bảo ông ta về sau kê đơn cẩn thận, chuyên tâm chữa bệnh, lần sau không được tái phạm nữa.
Ngô Khởi Minh nước mắt dàn dụa, dập đầu thề thốt, từ nay về sau sẽ cẩn thận chữa bệnh. Đỗ Văn Hạo lúc này mới khoát tay cho ông ta lui ra.
Chờ cho Ngô Khởi Minh đi khỏi, Đỗ Văn Hạo cầm đơn thuốc của ông ta kê cho Thủy Bình Quận Quân Phùng Thị lên kiệu đến tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu.
Khi đến tẩm cung, rất nhanh Đỗ Văn Hạo được mời vào bên trong.
Đỗ Văn Hạo đi đến chính phòng, thì đã trông thấy Thái Hoàng Thái Hậu đã ngồi trên chiếc sạp mềm đằng sau tấm rèm che, mờ mờ ảo ảo nhìn không rõ hình thể, Đỗ Văn Hạo tiến đến cúi người thi lễ: “Vi thần bái kiến Thái Hoàng Thái Hậu, cung chúc Lão Phật Gia quý thể an khang.”
Tại đời nhà Tống thì phật giáo đã vô cùng hưng thịnh, và trở nên vô cùng quen thuộc với mọi tầng lớp người của triều đại này. Thái Hoàng Thái Hậu cũng theo tín ngưỡng của phật giáo, nên mỗi lần nghe Đỗ Văn Hạo xưng hô với mình như vậy, bất giác cảm thấy trong người vô cùng dễ chịu, bèn mỉm cười nói: “Ngươi ngồi đi!”
Cung nữ đứng cạnh đó đã bê sẵn một chiếc ghế để đó cho Đỗ Văn Hạo, hắn đa tạ xong, bèn vén áo ngồi lên ghế.
Thái Hoàng Thái Hậu khoát khoát tay, hai bên tùy tùng đều lui hết ra ngoài. Trong phòng bây giờ lại chỉ còn mỗi Đỗ Văn Hạo và Thái Hoàng Thái Hậu hai người. Bất giác, Đỗ Văn Hạo nhớ đến tình huống lần trước hắn vào đây, bỗng thấy tim đập loạn xạ, mắt hắn lại ngước lên nhìn người ngồi đằng sau tấm rèm che mờ mờ ảo ảo kia, thầm nghĩ bà lão này đã gần tám mươi tuổi rồi, thật không thể tin được.
Không biết khi nào mới moi được bí quyết bảo dưỡng sắc đẹp của bà lão này đây.
Thái Hoàng Thái Hậu nói: “Đỗ đại nhân, đại nhân điều tra cũng nhanh thật đấy! Mới gần một tháng mà đã phát hiện ra được điều gì mới rồi sao?”
Đỗ Văn Hạo cúi người, chắp tay đáp: “Hồi Bẩm Lão Phật Gia! Vi thần có một số phát hiện mới nên mới đến đây bẩm báo cho Lão Phật Gia biết ngay!”
“Ố? Các Phi tần nơi hậu cung bị bệnh nhiều như vậy, có phải là do con hồ ly tinh Trần Mỹ Nhân gây ra không?”
“Câu kết luận này vào thời điểm hiện nay thì cũng hơi sớm, nhưng mà vi thần đã phát hiện ra một ít manh mối để bẩm báo cho Lão Phật Gia!”
“Ngươi phát hiện ra được cái gì? Mau mau nói ra đi!”
Đỗ Văn Hạo bèn đem chuyện của Ngô Khởi Minh dùng sai thuốc chữa trị cho Phùng Thị nương nương nói ra cho Thái Hoàng Thái Hậu biết.
Thái Hoàng Thái Hậu nghe xong, đưa tay lên đập mạnh xuống: “Được lắm, bọn chúng thật là quá quắt, chúng định làm phản à? Dám ra tay với cả các Phi Tần trong cung! Bọn chúng có còn coi Ai Gia ra cái gì nữa không?”
Đỗ Văn Hạo không biết tại sao Thái Hoàng Thái Hậu lại nổi giận như vậy, nên im thin thít không dám hỏi thêm câu nào nữa, cũng may Thái Hoàng Thái Hậu lại tự mình giải thích cho hắn nghe, nguyên do tại sao bà lại tức giận như vậy: “Phùng Thị là người cũ của Tiên Đế, bọn chúng đối xử với bà ta như vậy, rõ ràng là có ý muốn làm khó dễ Lâm Tiệp Trữ!”
Đỗ Văn Hạo vẫn không hiểu rõ vấn đề, mặt hắn ngước lên ngơ ngác nhìn Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu nói: “Con hồ ly tinh Trần Mỹ Nhân là một con Hoạn Thư không hơn không kém, mấy lần trước chỉ vì ghen tuông mà gây sự với biết bao nhiêu Phi Tần nơi hậu cung. Trước khi con hồ ly tinh đó nhập cung Hoàng Thượng rất yêu quý Lâm Tiệp Trữ, nàng là người Hoàng Thượng sủng ái nhất thời bấy giờ. Sau đó Hoàng Thượng ân sủng Trần Mỹ Nhân, thất sủng Lâm Tiệp Trữ, tất cả đều là do con hồ ly tinh đó đứng giữa giở trò, dùng kế ly gián, làm hai người phải xa cách nhau, cái này Ai Gia cũng đã biết từ lâu rồi. Nhưng không ngờ, đã mấy năm rồi mà con hồ ly tinh này vẫn không chịu buông tha Lâm Tiệp Trữ, chỉ cần có cơ hội một cái là tìm cách hãm hại người ta, cũng không thèm để ý đến chuyện sống còn của Thủy Bình Quận Quân nữa! Hứ! Thật là không coi Ai Gia ra cái gì cả!”
Cứ có liên quan đến chuyện đấu tranh nơi hậu cung là Đỗ Văn Hạo chấp hành theo cái phương châm hắn đã đề ra, đó là, chỉ nghe mà không nói, im lặng là vàng.
Thái Hoàng Thái Hậu nói tiếp: “Tên Ngô Khởi Minh cũng chỉ là một con tép con mà thôi, phía đằng sau nó chắc chắn có người sai bảo, và chắc chắn một điều là, kẻ đứng đằng sau đó chính là Trần Mỹ Nhân! Đánh rắn thì đánh dập đầu, chúng ta phải đánh làm sao cho nó chết luôn tại chỗ, không có cơ hội chạy thoát!”
Đỗ Văn Hạo không ngừng cảm thấy ớn lạnh trong lòng, bà lão này quả là một nhân vật ghê gớm.
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Thái Hoàng Thái Hậu quay sang Đỗ Văn Hạo nói tiếp: “Ngươi rất cảnh giác, rất đáng khen! Nhưng ngươi nên nhớ điều này, không được làm gì kinh động trước, phải biết im lặng chờ đợi thời cơ! Nhớ thu thập những chứng cứ mà Trần Mỹ Nhân sai bảo người khác làm càn nơi hậu cung, làm cho rõ đồng đảng của nó có những ai, hoạt động ra sao, đến lúc đó thì chỉ cần một mẻ lưới là tóm gọn toàn bộ bọn chúng!”
Đỗ Văn Hạo cúi người tuân lệnh.
Nói đến đây, Thái Hoàng Thái Hậu dừng lại, một lúc lâu sau mới chầm chậm cất tiếng: “Nghe nói Trần Mỹ Nhân vừa tặng cho ngươi một đứa thị tỳ về làm thiếp hả?”
Chuyện nạp thiếp của Đỗ Văn Hạo là một bữa tiệc công khai, mời biết bao nhiêu người, thế nên cái tin này Thái Hoàng Thái Hậu chắc chắn là đã biết từ lâu, nhưng trong bụng của Đỗ Văn Hạo vẫn không khỏi cảm thấy kinh hãi, lo lắng, vội vàng đáp: “Thưa đúng vậy! Trần Mỹ Nhân cứ uy hiếp và cưỡng ép thần phải nhận bằng được, nếu không thì nàng ta sẽ tố cáo vi thần cho Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng trị tội vi thần. Vi thần vẫn nhất quyết không chịu, nhưng e rằng làm căng quá thì nàng ta trở mặt cáo tội vi thần trước mặt Hoàng Thượng thật, như vậy sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch to lớn của Lão Phật Gia về việc điều tra âm mưu của nàng ta nơi hậu cung, nên vi thần đành phải nhận lời. Nhưng Lão Phật Gia cứ yên tâm, vi thần sớm đã đoán trước được âm mưu của nàng ta, một là muốn nhân cơ hội này mà lôi kéo thần vào kết bè kéo đảng với nàng ta, hai là nàng ta sẽ có một đứa nội gián đến giám sát vi thần, vi thần không những không bị mắc lừa, mà còn thông qua tiểu thiếp của thần biết được không ít thông tin về bè lũ của Trần Mỹ Nhân. Trần Mỹ Nhân có quan hệ với Ngô Khởi Minh cũng là do tiểu thiếp của thần tiết lộ, thế nên vi thần mới từ đó mà phát hiện ra vấn đề ngày hôm nay. ”
Thái Hoàng Thái Hậu nghe xong, mới dịu dọng nói: “Ai Gia tin ngươi là người hiểu rõ sự tình. Hôm nay, ngươi đến đây báo cáo sự tình, cũng đủ để chứng minh được ngươi cũng trung thành với Ai Gia. Vẫn những lời hồi trước ta nói với ngươi, điều tra, làm việc cho tốt, Ai Gia không bao giờ bạc đãi ngươi cả.”
“Tuân Lệnh! Xin Lão Phật Gia cứ yên tâm, dù cho đó có là nơi nước sôi lửa bỏng đi chăng nữa, vi thần quyết không bao giờ từ chối cả!”
“Ừm!” Thái Hoàng Thái Hậu đứng dậy, đi đến bên tủ trà, lấy ra một cái cẩm hộp, quay lại chỗ sạp mềm nói: “Ngươi lại đây!”
Con tim của Đỗ Văn Hạo như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, thầm nghĩ, bà lão này lại định giở trò gì nữa, hắn vội vã đáp lời, rồi vén tấm rèm che lên nghiêng người bước vào phía trong, đứng thẳng bên chiếc sạp mềm.
“Ngươi quay người lại!”
Đỗ Văn Hạo lại càng hồi hộp, lo lắng hơn, không biết bà lão này bắt hắn quay lưng lại để giở trò gì nữa. Hắn dĩ nhiên không dám vô lễ đến mức quay hẳn lưng lại với Thái Hoàng Thái Hậu, nên cho dù hắn quay người rồi, cũng chỉ quay có một nửa người lại thôi.
Không ngờ, Thái Hoàng Thái Hậu ra một cái mệnh lệnh quả thật là làm hắn sởn hết cả tóc gáy.
Thôi xong rồi! Phản ứng đầu tiên hiện ra trong đầu của Đỗ Văn Hạo là, một ngọn cỏ già đã nuốt gọn con bò non này! Bà lão này cuối cùng cũng làm thịt hắn luôn rồi!
Cho dù tướng mạo của Thái Hoàng Thái Hậu cũng chỉ tầm bốn, năm mươi tuổi, dáng vẻ cũng rất đoan trang, nhưng chỉ cần hắn nghĩ đến Thái Hoàng Thái Hậu đã gần tám mươi tuổi, thì hắn lại có cảm giác như đang phải đối mặt với một con yêu tinh biến hóa khôn lường vậy.
Nhưng mệnh lệnh của Thái Hoàng Thái Hậu thì làm sao có thể cãi lại được? Trừ phi hắn không sợ bị chu di cửu tộc. So với việc bị bà lão này xơi tái, thì hắn càng yêu quý, trân trọng tính mạng của hắn và gia đình hắn hơn. Hắn lại thầm nghĩ, thực ra lên giường với bà lão tám mươi tuổi này cũng chẳng có gì cả, chỉ cần nhắm mắt lại là mọi chuyện sẽ qua hết thôi. Vả lại, bà lão này trông vẫn còn rất trẻ, cũng không đến nỗi đau khổ cho lắm.
Nghĩ đến đây, hắn liền cắn răng, từ từ cởi giây buộc áo trên người xuống.
Sau đó, lại định cởi tiếp cái nút cáo lót trên người hắn, thì Thái Hoàng Thái Hậu nói: “Được rồi!”
Đỗ Văn Hạo ngẩn người ra, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì cảm giác thấy trên vai mình ấm lên, một lớp áo giáp đen tuyền đã vắt lên vai hắn: “Ngươi mặc chiếc áo giáp bó thân này vào, xem có vừa người của ngươi không?”
Đến lúc này Đỗ Văn Hạo mới ngã ngửa người ra, hì hục nửa ngày trời, hóa ra là bà lão này muốn tặng mình cái áo giáp bó thân. Bà lão bắt mình cởi áo ngoài ra để bảo mình thử xem có vừa không, mình lại hiểu nhầm bà lão này lần nữa rồi, cứ tưởng bà lão muốn lấy thân mình ra để báo đáp hắn, đúng thật là…!
Đỗ Văn Hạo nhanh chóng mặc luôn chiếc áo giáp này vào, không ngờ rất là vừa vặn, hắn đột nhiên nhớ đến tên Vi Tiểu Bảo cũng có bộ áo giáp này trong truyện Lộc Đỉnh Ký.
“…Ghê gớm thật đấy! Bẩm Lão Phật Gia, chiếc áo giáp này có phải đao thương bất nhập không?”
“Ngươi quả nhiên thông minh.” Thái Hoàng Thái Hậu mỉm cười nhìn hắn, trông như một người mẹ hiền từ đang ngắm nhìn con trai mình đang thử áo vậy: “Chiếc áo này có tên là Nhuyễn Vi Giáp.”
“Cái gì? Nhuyễn Vi Giáp?” Đỗ Văn Hạo kêu lên thất thanh.
Đỗ Văn Hạo đột nhiên nhớ đến nhân vật Hoàng Dung trong Anh Hùng Xạ Điêu của Kim Dung, nàng ta có một bảo bối, nó chính là chiếc áo Nhuyễn Vi Giáp này. Thì ra cái áo giáp này có thật trên đời, và cũng xuất hiện ở đời nhà Tống. Đỗ Văn Hạo cảm thấy nghi ngờ rằng hắn đang bay vào thế giới kiếm hiệp của Kim Dung, hắn dùng tay lần sờ cái bảo bối này: “Cái này hay thật!”
Thái Hoàng Thái Hậu nghi hoặc hỏi: “Ngươi đã từng nhìn thấy cái bảo bối này rồi sao?”
“Không phải, vi thần làm gì có diễm phúc được nhìn thấy cái bảo bối này cơ chứ, vi thần từ tên của nó mà phỏng đoán thôi.”
“Nhuyễn Vi Giáp mà, dĩ nhiên có nhiều gai nhọn như con nhím vậy.”
Thái Hoàng Thái Hậu mỉm cười: “Ngươi nói không sai, trên chiếc áo giáp này có rất nhiều gai nhọn, không những đao thương bất nhập, mà còn có thể phản đòn cận chiến nữa.”
“Gai nằm ở đâu vậy?”
Thái Hoàng Thái Hậu thò tay vào phía bên phải của chiếc áo giáp vén lên, tìm thấy ở lớp phía trong có một cái cúc, Thái Hoàng Thái Hậu nắm chặt kéo mạnh xuống, sau đó nói: “Bây giờ ngươi sờ thử xem sao!”
Đỗ Văn Hạo đưa tay lên ngực xoa xoa một cái, bỗng thét lên ái một tiếng đau đớn, tay của hắn như sờ vào đám cây sương rồng vậy, hắn vội vã thu tay lại, trên tay hắn đã bị đâm thủng mấy lỗ, mấy giọt máu tươi vẫn còn đọng lại trên đó, may mà trước khi đưa tay lên sờ hắn đã có tâm lý chuẩn bị trước, nên không dùng lực mấy, nếu không thì bàn tay hắn chắc đã bị xuyên thủng rồi: “Thưa Lão Phật Gia, cái áo Nhuyễn Vi Giáp này không có độc chứ?”
“Ngươi yên tâm, ta vẫn chưa bôi độc lên đâu, về sau nếu thấy cần thiết thì ngươi cứ bôi độc lên.” Thái Hoàng Thái Hậu cười đắc chí, rồi lại kéo cái cúc đó xuống, rồi nói: “Bây giờ ngươi sờ thử xem, không sao nữa rồi.”
Đỗ Văn Hạo đưa tay lên một lần nữa, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận, lại thấy cái áo lại trơn bóng như thường, hắn mừng rỡ đáp: “Cái áo này hay thật đấy, cái cúc lại ở trong khe áo ngay gần cánh tay duỗi xuống, vô cùng bí mật, không dễ bị phát hiện, nếu đối phương không để ý thì sẽ không thể biết được, hơn nữa nó lại rất tiện lợi, kéo một cái những chiếc gai nhọn sẽ hiện ra, kéo thêm một cái nữa thì những chiếc gai đó lại chui vào, đúng là một bảo bối hay!”
Thái Hoàng Thái Hậu mỉm cười quay về chỗ chiếc sạp mềm: “Ngươi làm việc cho Ai Gia, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, bọn chúng chỉ cần âm mưu bại lộ, bị dồn vào bước đường cùng thì e rằng sẽ chó cùng rứt giậu quay lại cắn mình, như vậy cũng rất nguy hiểm, mà ta lại không thể để một lũ thị vệ bên cạnh ngươi để bảo vệ cho ngươi được. Ai Gia đã tính trước được vấn đề này, nên mới tặng ngươi cái áo giáp này. Ai Gia giữ nó cũng chẳng biết để làm gì, thôi thì tặng cho ngươi, như vậy cũng có tác dụng hơn. Sau này Ai Gia còn nhiều việc cần nhờ ngươi giải quyết nữa, trong đó cũng có khá nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, có cái bảo bối này phòng thân cũng tốt.”
Đỗ Văn Hạo mừng rỡ, cúi người tạ ơn: “Đa tạ Lão Phật Gia ban tặng cho vi thần,có vật này rồi, cho dù vi thần không thể chủ động tấn công, nhưng dùng để tháo chạy cũng thích hợp vô cùng, chỉ cần bảo toàn được tính mạng thì sau này sẽ có cách giải quyết hay hơn!”
“Đúng vậy! Về sau mà ngươi cần đi bắt người, thì có thể gọi Tiểu Tiêu Tử, ông ta có thể điều động nội thị đến hỗ trợ cho nhà ngươi.”
Tiểu Tiêu Tử là tên của Thái Hoàng Thái Hậu gọi Tiêu công công, còn bọn nội thị mà Thái Hoàng Thái Hậu vừa nhắc là một bọn tập hợp bởi các thái giám và cung nữ thân hình to khỏe, vạm vỡ chuyên phụ trách đi bắt các cung nữ, thái giám vi phạm nôi quy nơi hậu cung. Bọn nội thị này được thống lĩnh bởi Tiêu công công, người mà Thái Hoàng Thái Hậu tâm phúc nhất.
Nói xong Thái Hoàng Thái Hậu cho gọi Tiêu công công đến, dặn dò ông ta phối hợp giúp đỡ Đỗ Văn Hạo. Tiêu công công vốn có giao thiệp rất tốt với Đỗ Văn Hạo, bây giờ lại có thêm mối hợp tác công việc này, nên đã thân lại càng thân hơn nữa.
Ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo phải vào cung chữa bệnh cho Hoàng Thái Hậu, do kỳ kinh mới của Hoàng Thái Hậu sắp tới, dựa theo phương thức trị liệu đã định sẵn, trước khi có kinh thì Hoàng Thái Hậu phải châm cứu để tránh bị đau bụng kinh tiếp.
Khi Đỗ Văn Hạo vừa vào đến cổng hậu cung, thì có một viên thái giám đã chờ sẵn để đưa hắn đến tẩm cung của Hoàng Thái Hậu.
Trên đường đi, từ xa Đỗ Văn Hạo đã trông thấy một cung nữ đang đứng cúi đầu, bị một viên thái giám trong cung của Thái Hậu chửi mắng. Đứa cung nữ đó bị mắng mà thần thái vẫn như là không có chuyện gì xảy ra vậy, dường như không thèm để ý viên thái giám kia đang nói gì. Điều này làm cho Đỗ Văn Hạo cảm thấy hiếu kỳ vô cùng, hắn bèn thấp giọng hỏi viên thái giám đi cùng mình, nào ngờ viên thái giám đó cho biết, đứa cung nữ đó bị câm.
Đỗ Văn Hạo cũng hiểu ở nơi Hoàng Cung này, chuyện lạ gì cũng có, bản thân hắn cũng không tiện dò hỏi nên chỉ buông thõng một câu: “Trông thật là đáng thương!”
Viên thái giám đi cùng hắn vội nhìn ngang, nhìn dọc thấp giọng nói với hắn: “Đại nhân đừng nói như vậy, đại nhân có biết ai cắt lưỡi cung nữ đó không?”
Đỗ Văn Hạo thấy tên thái giám mặt mày lo lắng như vậy, thì đoán ngay ra được chuyện này không tầm thường, là một bí mật không được tùy tiện nói ra, bèn hỏi: “Nếu mà không được nói, thì ta cũng chẳng cần hỏi ai cắt lưỡi của cung nữ đó, đa tạ công công đã nhắc nhở!”
Viên thái giảm cười cười, nhỏ nhẹ đáp: “Đại nhân khách khí quá, nhưng mà chuyện này nói ra cho đại nhân biết cũng chẳng sao, chỉ cần đại nhân không mang nó lưu truyền khắp nơi là được, bởi vì chuyện này có liên quan mật thiết đến Hoàng Thượng.”
Đỗ Văn Hạo gật đầu đồng ý.
Viên thái giám liền nói: “Đứa cung nữ kia dám trộm cười khi Hoàng Thượng đặt tên cho một Tiệp Trữ nương nương, nên bị Hoàng Thượng hạ chỉ cắt lưỡi, chuyện này hồi đó làm chấn động cả nơi hậu cung này, sau đó một thời gian thì mọi người cũng không nhắc tới nó nữa.”
Đỗ Văn Hạo kỳ lạ hỏi: “Cười cái tên của Tiệp Trữ nương nương? Vậy vị Tiệp Trữ này tên là gì vậy?”
“Vị Tiệp Trữ đó họ Võ, tên Lập Đông, có lẽ sinh ra vào lúc lập đông nên đặt tên như vậy, nhưng Hoàng Thượng thích gọi nàng ta là Đông Nhi.”
“Tên là Lập Đông, cũng có gì đáng cười đâu nhỉ.”
“Nhưng mà cung nữ đó lại nói: ‘Đông, cũng là kết thúc! Số mệnh của nương nương không còn dài nữa rồi!”
“Ài! Kết thúc ở đây, thực ra là có hàm ý ám chỉ vạn vật thu mình lại, giống như những vật dụng nên đến cuối mùa thu nên đem ra phơi phóng cho khô rồi cất vào kho, động vật cũng vậy, chúng phải thu mình lại tìm chỗ ngủ đông để tránh rét. Cung nữ này là do hiểu sai ý của từ này nên mới cười nương nương, thực ra cười tên người ta cũng không hay lắm, nhưng mà chỉ vì vậy mà bị cắt lưỡi thì đúng thật là…!”
Viên thái giám vội vàng cắt lời của hắn nói: “Đỗ đại nhân, nhân hậu thương người, chỉ là trong nơi hậu cung này tai mắt rất nhiều, có không ít kẻ thích dẫm đạp lên thân thể người khác mà bước qua, cho nên đại nhân cũng nên cẩn thận lời nói, đừng để những kẻ tiểu nhân đó lợi dụng lời nói của đại nhân, đem tâu với Hoàng Thượng, lúc đó đại nhân chỉ có biết kêu oan nơi chín suối mà thôi!”
“Công công nói đúng lắm, ta đã ghi nhớ rồi!”
Nói xong Đỗ Văn Hạo chắp tay đa tạ.
Từ rất xa, Đỗ Văn Hạo đã thấp thoáng trông thấy tẩm cung của Hoàng Thái Hậu. Hắn đột nhiên cảm thấy mắc đi tiểu, sợ rằng chút nữa vào trong rồi xin đi cũng không tiện, bèn bảo viên thái giám không cần đi cùng hắn nữa, thái giám nghe xong cũng đồng ý, quay đầu cáo từ ra về.
Chờ cho viên thái giám đi xa rồi, Đỗ Văn Hạo mới nhìn quanh quất xem có người nào hay không, liền vòng luôn ra sau một hòn non bộ, mở luôn quần ra tiểu tiện.
Khi hắn vừa mới kéo quần lên buộc vào tử tế quay người định đi, thì bỗng nhiên nhìn thấy phía đằng sau cách hắn không xa, từ hòn non bộ chui ra một bóng người, làm cho hắn giật mình cái thót, không chờ cho Đỗ Văn Hạo kịp định thần lại, thì bóng người đó đã quỳ ngay xuống trước mặt của hắn: “Đỗ đại nhân! Cứu mạng với!”
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc