Trận Pháp Tông Sư Dị Giới Tung Hoành Tác giả: Nghĩa Hải Tình Thiên
Chương 6: Vấn đề tài chính.
Dịch: jasonle
Nguồn: Tàng Thư Viện
Mấy năm gần đây, Tây Mông chỉ ăn xin để sống qua ngày, từ lâu không biết no bụng là gì, thân thể gầy yếu, tay trói gà không chặt, mới vừa rồi lại dùng sức quá độ, đánh Thang Bố Nhĩ và Lai Ân, nhưng tất cả cũng chỉ nhờ tinh thần lực cường đại của Thương Nanh kích phát tiềm năng cơ thể mới có thể tạo thành hiệu quả như vậy.
Hiện tại, chỉ bằng chút khí lực của Thương Nanh, trên căn bản chẳng thể tạo được thương tổn gì lớn cho Lais William, nhưng có điều không nên quên, ở Tu Chân Giới, Thương Nanh còn được mệnh danh là Cận Chiến Cuồng Đồ, kỹ xảo đánh lộn của hắn sớm đã luyện tới lô hỏa thuần thanh, hơn nữa am hiểu về các bộ vị yếu hại của con người cũng vô cùng tinh diệu.
Chọc mắt, đạp mũi, đấm ngực, bóp …..
Mỗi lần Thương Nanh xuất thủ, Lais William lại kêu gào thảm thiết.
Lais William kêu thảm thiết, không nghi ngờ trở thành liều thuốc kích thích hữu hiệu nhất cho quân đoàn hộ hoa, tất cả dùng toàn bộ vốn liếng, phát huy tới tận cùng sức mạnh nhằm Lais William đang nằm co quắp trên mặt đất mà đấm đá.
Thương Nanh cũng có rất nhiều chiêu ác độc, hắn tận tình thi triển sở trường, vô cùng khoái hoạt, vui vẻ, bất quá có người lửa giận công tâm, giống như lâm vào điên cuồng chi cảnh, không thèm nhìn mục tiêu, cứ thế mà đấm đá, thỉnh thoảng lại có một vài quyền hướng vào người Thương Nanh.
Thấy bọn người hâm mộ Bối Toa nghiến răng nghiến lợi, như điên như cuồng, Thương Nanh cũng không khỏi kinh ngạc nghĩ thầm: “Sau này nhất định phải đối xử tốt với nha đầu Bối Toa kia, nếu không tiểu ma nữ mất hứng vung tay, không khéo mình cũng sẽ bị đánh như chuột chạy qua đường vậy”
Thương Nanh cười khẽ, chỉ bằng quan hệ thân mật giữa Tây Mông và Bối Toa, tình huống như vậy có thể phát sinh sợ rằng không thể. Thời mà gia tộc Baruch còn huy hoàng, hắn cùng với Bối Toa, gia tộc Atlan có thể nói là thanh mai trúc mã, cực kỳ thân thiết, hắn cùng với tiểu nha đầu Bối Toa thường xuyên ở chung chơi đùa với nhau.
Lợi ích không có xung đột, địa vị sẽ tạo ra ảnh hưởng, Bối Toa và Tây Mông chân thật, tha thiết, yêu quý lẫn nhau. Dưới sự tổng kết của Thương Nanh, quan hệ của Tây Mông và Bối Toa so với tình thân còn muốn sâu kín hơn, so với tình yêu còn tinh khiết hơn…
Đó cũng là lí do tại sao sau khi Baruch suy bại, Bối Toa vẫn tốt với Tây mông.
Mặc dù Tây Mông hèn nhát, ham cờ bạc, nhưng Bối Toa thủy chung vẫn coi hắn là bạn tốt duy nhất của nàng, còn tận tâm tận lực chiếu cố Tây Mông, không chỉ thường xuyên tiếp tế cho Tây Mông, còn âm thầm giúp hắn giải quyết rất nhiều khó khăn, Bối Toa cũng đã nghĩ rất nhiều biện pháp giúp Tây Mông báo thù, nhưng mỗi lần như vậy, Tây Mông lại nói:
- Không cần, ca ca sẽ bảo vệ ngươi….
Tóm lại, mỗi khoảng khắc vui vẻ của hai người đều được khắc sâu trong trí óc Thương Nanh.
Thương Nanh sau vài lần bị quyền cước lạc hướng đánh trúng đành lui ra ngoài vòng hỗn chiến, mấy tên hộ hoa sứ giả vạm vỡ, uy mãnh kia chỉ bằng vài quyền đã đủ để làm Thương Nanh bị thương nặng, đừng nói là công kích bộ vị yếu hại.
Hắn lầm bầm:
- Các ngươi có dư sức thì đánh tên Lais William cho ta, ta không chơi nổi với các ngươi….
Sau đó hắn kéo Kuno ra ngoài.
Kuno lúc này mặt vẫn chưa tắt nụ cười, hắn xắn tay áo lên cao, lộ rõ vẻ thèm thuồng, bị Lais William hại nhiều năm như vậy, hiện tại cũng đòi được chút lợi tức, trong lòng hắn quả vô cùng vui vẻ.
Trận này, Lais William chịu khổ, nếm đủ đòn, Thương Nanh tự nhiên vô cùng đắc chí, dù sao cũng xả được bao oán hận của Tây Mông mấy năm gần đây. Sau này, sự kiện Tây Mông tuyệt địa phản kích, nghịch tập Lais William được người đời sau truyền tụng khắp nơi, truyền khắp đại lục Aster, từ hang cùng tới ngõ hẻm, về phần Lais William khinh nhờn nữ thần, nếu ai dám nói ra lập tức sẽ bị truy sát khắp nơi….
Ánh chiều dần ảm đạm, Thương Nanh và Kuno lếch thếch rời khỏi quảng trường ồn ào, Thương Nanh nắm chặt cổ tay Kuno, vẻ mặt bình thản, không quay đầu lại, thong dong tiêu sái nói:
- Lais William, hôm nay ta vì gia tộc Baruch đòi lại chút lợi tức, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, trò hay chỉ mới bắt đầu….
Kuno để mặc thiếu gia kéo mình đi, hắn kinh ngạc nhìn Thương Nanh, sau khi bị thương, hắn có ảo giác như thiếu gia đang biến đổi, đang kéo hắn quật khởi vậy…
Bóng đêm mông lung buông xuống
Trong xóm nghèo của thành Aster
Thương Nanh và Kuno đang ôm cái bụng căng tròn, thoải mái nhìn đám người nghèo khổ đi qua đi lại trên con đường nhỏ, hôm nay đoạt được hơn chín mươi kim tệ trong tay của Lai Ân, hai người tự chiêu đãi mình một bữa ăn thịnh soạn, tiêu hết bốn kim tệ, ăn uống no say, ước mơ mấy năm nay, một bữa ăn no cuối cùng cũng thành hiện thực.
Kuno theo sau Thương Nanh, khuôn mặt khá thỏa mãn, nhưng vẫn tồn tại một chút khủng hoảng, hắn thấp giọng nói:
- Thiếu gia, Lais William lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, hôm nay chúng ta làm hắn ra như vậy, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua, có lẽ chúng ta nên trốn….
- Tại sao chúng ta phải trốn ?
Thương Nanh chau mày, cười nhạt
- Lais William trước mặt bao người khinh nhờn Bối Toa tiểu thư, chuyện đó không biết đã chọc giận bao nhiêu quý tộc, nếu hắn dám thò mặt ra trả thù, sợ rằng còn chưa biết ai chết trước.
Thương Nanh biết rằng, hôm nay đánh Lais William chẳng qua chỉ là một khúc dạo, đám hộ hoa quân đoàn kia cũng chỉ là đám bình dân, những kẽ thực sự mê luyến Bối Toa sợ rằng chính là đám thanh niên quý tộc. Hiện tại, Lais William chỉ như con chuột chạy qua đường, muốn tự vệ còn khó, còn đủ can đảm đến đây trả thù ?
- A, đúng vậy….
Nghe Thương Nanh giải thích, Kuno không hiểu, vò vò đầu, cười khúc khích, rồi lại gật gật, có phần yên lòng.
Sau một lúc lâu, Thương Nanh và Kuno quẹo vào một gian nhà cỏ thấp lè tè, nơi này chính là nhà của bọn hắn, phòng ốc thấp bé, Thương Nanh mặc dù không cao cũng vẫn phải cúi đầu mới chui vào được, giơ tay là chạm nóc phòng, càng không nói tới Kuno, khôi ngô, vạm vỡ.
Bên trong gian phòng, ánh sáng gần như không có, mặt đất trải đầy cỏ tranh, hai người bình thường ăn không đủ no, tự nhiên chẳng có tâm trạng để ý tới mấy cái gọi là tiêu khiển, theo thói quen hàng ngày, mỗi người chui vào một góc ngủ.
Thương Nanh nằm trên đống cỏ, mặc dù hắn nhắm mắt nhưng vẫn suy nghĩ rất nhiều.
Tới dị giới, cái gì cũng thiếu thốn, pháo đài trận pháp vốn là niềm kiêu ngạo của hắn không còn khiến cho Thương Nanh cảm thấy bất an, phảng phất như mất đi một người bạn trung thành nhất. Đối với hắn, hiện tại việc cấp bách nhất chính là mau chóng luyện chế đan dược, đả thông huyệt đạo, kinh mạch, một lần nữa luyện trận, sau đó xông xáo dị giới.
Vốn Thương Nanh vô cùng lo lắng về việc dị giới và Ma Huyễn đại lục dược liệu bất đồng, nhưng hiện tại hắn vô cùng mừng rỡ vì phát hiện ra rằng, từ nhỏ Tây Mông đã được Baruch gia tộc bồi dưỡng đủ kiểu, trong trí nhớ tồn tại vô số kiến thức về dược liệu, hắn chỉ cần đối chiếu một chút là có thể tìm ra loại dược liệu hắn cần.
Chỉ có điều có một thứ khiến Thương Nanh vô cùng phiền não, đó chính là ở Ma Huyễn đại lục, khi hắn chế thuốc, dược giới đã bị xào xáo đến tận trời, các loại dược liệu bị đẩy giả chóng mặt, giá tiền cực kỳ cao, một gốc cây cấp thấp cũng bán tới mười mấy, thậm chí mấy trăm kim tệ, mà Thương Nanh luyện đan đương nhiên cần số lượng rất lớn, cần nguồn tài chính khổng lồ để chống đỡ.
Vấn đề tài chính khiến Thương Nanh hao tổn tâm trí rất nhiều, hiện tại, hắn ăn còn không đủ no, cả ngày ăn xin qua ngày, tiền đâu mua dược liệu ?
- Không có tiền, không có dược liệu, càng đừng nghĩ tới luyện đan….Ai ! Xem ra phải tìm cách kiếm tiền rồi !!
Suy tư một lúc lâu, Thương Nanh không khỏi bật ra một câu cảm thán !!!
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Trận Pháp Tông Sư Dị Giới Tung Hoành Tác giả: Nghĩa Hải Tình Thiên
Chương 7: Trận pháp di hình hoán vị.
Dịch: jasonle
Nguồn: Tàng Thư Viện
Sáng sớm ngày thứ hai…
Ánh sáng ấm áp xuyên qua mái nhà tranh, chiếu lên mặt Thương Nanh, hắn chậm rãi mở mắt, thần sắc Thương Nanh lúc này hơi mệt mỏi, nhưng khuôn mặt mệt mỏi đó không khỏa lấp được sự vui sướng trong nội tâm của Thương Nanh.
Dùng thân thể làm trận cơ, dùng huyệt đạo làm trận hình, dùng kinh mạch toàn thân để hình thành trận tuyến, dùng đan điền làm tâm trận, cung cấp năng lượng cho trận pháp, đó chính là tinh túy của dùng thân luyện trận.
Mặc dù hiện tại thân thể, huyệt đạo, kinh mạch của Thương Nanh vẫn ở trạng thái nguyên thủy, không thể như kiếp trước, tùy tâm sở dục gia trì các đại trận, nhưng dù sao Thương Nanh cũng là trận pháp tông sư của Tu Chân Giới, hắn cũng là Khai Sơn thủy tổ của môn phái dùng thân luyện trận, đối với ứng dụng trận pháp, từ lâu hắn đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, có thể tùy tâm sở dục bố trí trận pháp, cho dù là với điều kiện cực kỳ hà khắc, hắn cũng có thể bố trí được trận pháp thích hợp.
Đêm qua, Thương Nanh đã vắt óc thôi diễn, tính toán, rốt cục dựa vào trạng thái của bản thân mà bố trí một loại trận pháp mới, đó là Di Hình Hoán Vị trận, hơn nữa còn thành công gia trì lên bản thân.
Di Hình Hoán Vị trận, danh như nghĩa, không phải sát trận, chẳng phải huyễn trận, khốn trận, mà chỉ là một loại trận pháp phụ trợ thân pháp, sử dụng trận này có thể vượt qua không gian, thần không biết, quỷ không hay mà tới vị trí cần thiết, trong các trận pháp phụ trợ, nó không giống Tụ Linh Trận có thể phụ trợ tu luyện, cũng không giống Đột Thứ Trận để phòng ngự, cũng không giống….Tóm lại, Di Hình Hoán Vị trận có tính thực dụng rất thấp.
Thương Nanh mặc dù tự mình thôi diễn Di Hình Hoán Vị trận, nhưng hắn dù đã vắt óc suy nghĩ cũng không biết ứng dụng trận này thế nào, không thể dùng chế địch, không thể phòng ngự, luyện khí, cũng không thể thâu vật từ xa, trị liệu, có thể nói trước mắt chỉ có thể coi trận pháp này như một chiếc bình hoa dùng để làm cảnh, căn bản không có tính thực dụng.
Nghĩ tới đây, Thương Nanh lại lắc đầu cười khổ, Di Hình Hoán Vị Trận này chính là do hắn thôi diễn, biến tấu từ một loại trận pháp khác, dĩ nhiên, có lẽ trước đây hắn chưa từng phải sờ vào mấy cái trận thế kiểu này nên cũng chẳng biết khai thác tiềm năng của nó thế nào.
Mặc dù như vậy, Thương Nanh vẫn không ngặn được sự vui mừng, bất kể hữu dụng hay vô dụng, ít nhất trên người hắn đã có một đạo trận pháp gia trì, tâm tình cũng kiên định thêm vài phần, dù sao Thương Nanh coi trận pháp là bạn, trận pháp đối với hắn như hảo huynh đệ vậy, tới dị giới, thân thể bị hủy, vạn đạo trận pháp gia trì trên thân thể biến mất, Thương Nanh cảm thấy như đã mất mất thứ quan trọng nhất, trong lòng luôn thấp thỏm lo âu, trống rỗng, cảm giác đó khiến hắn vô cùng phiền não.
Mặc dù tính thực dụng của Di Hình Hoán Vị Trận ít đến đáng thương nhưng với Thương Nanh, đó là một chén thuốc tâm linh không thể tốt hơn, khiến hắn một lần nữa cảm nhận được hơi thở của ông bạn già, tâm thần trấn định lại rất nhiều. Sự vui sướng trong lòng hắn lúc này không kém lúc hành hung Lais William.
Mắt Thương Nanh tỏa sáng, hắn nhìn bốn phía, từ sau khi gia trì trận pháp lên thân thể một lần nữa, hắn có chút hưng phấn, kích động, muốn thử thí nghiệm hiệu quả của trận pháp, nhưng trong phòng ngoài trừ cỏ tranh thì chỉ có Kuno đang nằm ngủ.
Mặc dù Thương Nanh có ấn tượng không tốt lắm về cái trận Di Hình Hoán Vị này, nhưng nếu bảo hắn cầm hai cây cỏ để thí nghiệm thì không khỏi có chút dùng dao mổ trâu giết gà, xem ra chỉ có thể dùng chính bản thân hắn và Kuno để thí nghiệm.
Tâm niệm vừa động, trong nháy mắt các huyệt đạo truyền đến cảm giác tê dại, từ đan điền, một luồng khí ấm áp tràn ra, ngay sau đó hắn thấy hoa mắt một cái, không biết trời xui quỷ khiến thế nào lại hiện ra ngay chỗ Kuno vùa ngủ, còn Kuno lại hiện ra đúng chỗ hắn đứng vừa rồi.
Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh, Thương Nanh cùng Kuno trong nháy mắt Di Hình Hoán Vị, chỉ trong một cái chớp mắt, đương nhiên, có được điều này chính là tác dụng của dĩ thân luyện trận, có thể thuấn phát.
- Tốt !!!
Thương Nanh nhịn không được nắm chặt tay, hưng phất hô lên một tiếng.
Kuno bị tiếng hô của Thương Nanh làm cho tỉnh giấc, hắn dụi dụi hai mắt, rồi lắc lắc cái cổ nói:
- Thiếu gia, người dậy thật sớm…
Mới đứng dậy, hắn bỗng kinh ngạc phát hiện, không biết làm sao hắn lại đang nằm ở chỗ thiếu gia thường ngày hay ngủ, mà thiếu gia lại đang bó gối ngồi ở chỗ hắn ngủ. Hắn cảm thấy rất nhức đầu, trong lòng chợt nghi ngờ, tối qua rõ ràng hắn nằm ở chỗ của hắn, sao sáng sớm tỉnh dậy đã chạy tới chỗ của thiếu gia ? Nếu bảo thiếu gia gày gò kia có thể bê hắn sang chỗ khác thì hắn lại càng không tin….
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Kuno, Thương Nanh cười thầm, rồi bình thản nói:
- Ừ, dậy rồi thì đi ăn điểm tâm
Thương Nanh và Kuno lần lượt chui ra khỏi ngôi nhà tranh, sau đó tới hồ nước trong xóm nghèo, sau đó vào bừa một quán ăn ven đường ăn điểm tâm.
Nếu là ngày thường, Tây Mông và Kuno tự nhiên không thể được như vậy, bọn họ mở mắt ra việc đầu tiên là kéo cái bụng đói đi lê la ăn xin, hơn nữa ở đại lục này, nhân tình không tốt, ăn xin cũng rất khó khăn, có khi tới chiều cũng chưa được miếng bánh bao vào bụng, không như hiện tại, an nhàn ngồi mà hưởng thụ.
Ăn điểm tâm xong, Thương Nanh và Kuno lại hết việc làm, bình thường cả ngày họ đi ăn xin, không có thời gian lo việc dư thừa, hiện tại thoải mái, no bụng, hơn nữa cũng chẳng cần lo bữa trưa, Thương Nanh tự nhiên không tình nguyện đi ăn xin, dù sao thân là trận pháp tông sư, hắn rất cao ngạo.
Kuno thì khác, mặc dù hắn biết trong tay có chút kim tệ, nhưng sẽ không nuôi nổi bọn hắn cả đời, miệng ăn núi lở, hắn không nghe lời khuyên của Thương Nanh, cứ theo thói quen lẽo đẽo đi ăn xin.
Thương Nanh hết cách đành bám theo hắn, trong đầu liên tục suy nghĩ đại kế kiếm tiền.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Trận Pháp Tông Sư Dị Giới Tung Hoành Tác giả: Nghĩa Hải Tình Thiên
Chương 8: Tác dụng của trận pháp di hình hoán vị.
Dịch: jasonle
Nguồn: Tàng Thư Viện
A Tư Đặc Lan thành sở hữu hơn ba mươi sáu thành trì, vì tiếp giáp với Ma Thú sơn mạch nên ở đây lính đánh thuê là một nghề cực kì phát đạt, các nghề phụ trợ cũng dựa hơi, ví dụ như binh khí, tễ thuốc, trang bị, ma pháp đạo cụ, dong binh công hội, phường đấu giá, cái gì cần đều có cả, ở đây, lính đánh thuê luôn có được sự phục vụ chu đáo nhất. Dĩ nhiên, ngoài những thứ đó thì những nơi ăn chơi hưởng thụ như tửu điếm, quán cơm, kỹ viện, sòng bạc cũng là thứ không thể thiếu.
Trên đường phó, kẻ đến người đi, thỉnh thoảng còn thấy vài người mặc khôi giáp, tay cầm đao, kiếm, chùy, đeo bọc hành lý, đó chính là người của những quân đoàn lính đánh thuê đi làm nhiệm vụ trở về, thỉnh thoảng cũng gặp một vài người mặc pháp bào, tay cầm pháp trượng, chính là những ma pháp sư cao quý…khắp nơi, tiếng người văng vẳng, cảnh tượng vô cùng hối hả.
Bỗng nhiên, trên đường cái truyền đến một vài tiếng kêu, một gã mặc khôi giáp, lưng đeo hai chiếc búa như một viên đạn pháo bắn ra đường, hắn bị vứt ra từ một nhà, trước nhà có mấy tên vệ sĩ khôi ngô vạm vỡ, ánh mắt như hung thần ác sát:
- Thua không nổi thì đừng tới đây tiêu khiển, mẹ kiếp, lão tử ghét nhất lũ cùng quỷ như ngươi…
Nơi này là một sòng bạc, tất nhiên là nơi tụ tập của các con nghiện cờ bạc, bọn chúng khi thắng khi thua, việc nổi điên, gây chuyện là bình thường, vì thế sòng bạc nào cũng không thể thiếu đám vệ sĩ, ngày nào cũng có người bị chúng vứt ra ngoài như vậy….trước đây, cả thiếu gia Tây Mông cũng từng bị đám vệ sĩ “mời” ra ngoài như vậy.
Tên lính đánh thuê trung niên bị ném ra ngoài nhất thời nổi giận quát mắng ầm ỹ, chỉ có điều chẳng ai cảm thấy kinh ngạc, đối với người dân ở đây, những việc này họ đã gặp nhiều tới mức sớm đã trở thành thói quen.
Tên lính đánh thuê tên là Brian, hắn phẫn hận đập đầu xuống đất, khổ não nói:
- A, đừng nói nữa, mỗi lần đặt Lớn lại ra Nhỏ, đặt Nhỏ lại ra Lớn, hơn ba mươi kim tệ của ta, mẹ kiếp, ta không phục, các ngươi lừa gạt……
Nghe Brian nói vậy, người qua đường lại càng cười lớn, có người an ủi:
- Không phải chỉ là ba mươi kim tệ sao ? Khuya hôm nay ngươi tìm Ái Lệ Ti cô nương mà giải sầu, ngọ nguậy chút cho tỉnh lại là được, cần gì để trong lòng !!
Ái Lệ Ti là một kỹ nữ có tiếng ở trong thành, cũng coi như có chút nhan sắc, được xưng là Thiên Phu Trảm, là một cô gái vô cùng phong tình. Brian thân là lính đánh thuê, cuộc sống luôn chìm trong đao quang máu lửa vì thế hắn cũng chẳng lấy vợ, ngày thường thì liều mạng ở bên ngoài, kiếm được bao nhiêu thì toàn bộ về cúng cho sòng bạc và Lệ Ti
- Ha ha !!!
Lời vừa nói xong, xung quanh nổ ra một trận cười lớn, Thương Nanh lúc này cũng đang ở trong đám người, Tây Mông vốn cũng là một dân cờ bạc thâm niên, hắn tự nhiên biết cái gì gọi là “Đặt Lớn ra Nhỏ, đặt Nhỏ ra Lớn”, càng biết đó là bi kịch cỡ nào, vì thế hắn cũng có chút đồng tình với Brian.
Brian đặt Lớn, mở bát ra Nhỏ, sòng bạc ăn tiền, ở các sòng bạc trong thành đều dùng một cách đơn giản nhất để đánh bạc, gọi là Lớn Nhỏ. Cách chơi cũng rất đơn giản, lấy một cái bát úp trong đặt ba con xúc xắc, sau đó lắc, tiền đặt trên bàn, bất kì người nào cũng có thể đặt, có ba trường hợp, nếu xúc xắc có tổng là 1, 3, 5 ,7 (số lẻ) thì là lớn, còn lại là nhỏ, nếu có viên kênh không tính, tính điểm hai viên còn lại.
Người chơi đặt tiền trên bàn, người thua chung tiền người thắng, thiếu nhà cái bù, ngoài ra nếu thắng liên tục hai lần một cửa, tiền cược sẽ gấp đôi lần đầu, mỗi lần trùng cửa sẽ lại gấp đôi thêm một lần. Ví dụ lần đầu đặt 1 đồng cửa Lớn, thắng sẽ được 2 đồng, tiếp tục đặt lớn, thắng sẽ nhân bốn, tiếp tục nhân tám…..
Quy tắc này không nghi ngờ rất có lợi cho người chơi, cũng là một chiêu câu khách hấp dẫn của sòng bạc, cũng khiến mấy con bạc sây mê, nhưng dù sao trong đánh bạc, mười ván thì hết chín ván là lừa đảo, chưa từng có ai làm giàu được nhờ đánh bạc cả….
(P/S: dịch giả tự biên dịch lại cách thức đánh bạc cho chuẩn với ngoài đới do tác giả viết quá trúc trắc bất hợp lí, các bạn thông cảm)
- Nhà cái nhất định có thể khống chế mấy con xúc xắc bên trong…
Thương Nanh thu hồi ánh mắt, suy tư:
- Với tinh thần lực hiện tại của ta, muốn xem xúc xắc là lớn hay nhỏ không thành vấn đề, nhưng nhà cái quy định nhất định phải đặt cược trước khi đổ xúc xắc, vì thế dù nhìn thấy cũng không có tác dụng gì lớn, trừ khi có thể tùy tâm thay đổi hoặc khống chế xúc xắc mới thắng được.
“Di động ? Đổi ?....
Thương Nanh chợt giật mình ngây ra như phỗng, linh quang chợt lóe, hắn nhất thời vui mừng lẩm bẩm:
- Di động, đổi ….Di Hình Hoán Vị Trận ? Ha ha, không ngờ trận pháp vô dụng như vậy lại là lợi khí cho ta ăn gian trên chiếu bạc…
- A
Thương Nanh vỗ vỗ đầu, phục hồi tinh thần, sau đó hỏi:
- Kuno, chúng ta còn bao nhiêu kim tệ ?
- A…
Nghe Thương Nanh hỏi, Kuno nhất thời trầm xuống, đang đứng ở cửa sòng bạc, hắn dễ dàng đoán ra, thiếu gia nhất định muốn đi đánh bạc, hôm nay còn chưa xin được chút tiền nào, chút nữa đánh bạc thua hết không chừng phải nhịn đói.
Kuno rất không muốn thiếu gia lấy tiền ăn cơm đi cúng cho sòng bạc, nhưng hắn rất ít khi làm trái ý thiếu gia, mặc dù hắn thấy buồn bực nhưng vẫn móc tiền ra đưa cho Thương Nanh, hắn nói:
- Thiếu gia, ngày hôm qua ăn hết bốn kim tệ, hôm nay ăn hết ba, giờ còn mười hai kim tệ, tất cả đây….
Thương Nanh tự nhiên hiểu suy nghĩ trong lòng Kuno, hắn cũng không đồng tình với việc Tây Mông trước kia lấy tiền ăn đi cờ bạc. Nhưng lần này hắn nắm chắc phần thắng, không đi đánh mới….là lạ.
Thương Nanh cũng không nhận túi tiền của Kuno, hắn chỉ lấy ra một kim tệ, sau đó vỗ vỗ vai Kuno cười nói:
- Yên tâm, thua hết 1 kim tệ này, ta sẽ không chơi nữa.
Cho dù vậy khuôn mặt Kuno vẫn vô cùng u oán, mỗi lần thiếu gia đều nói vậy, nhưng lần nào cũng mê muội, sa vào không dứt ra được, cho tới lúc thua sạch rồi bị người ta đá ra ngoài mới thôi.
Thấy Kuno rầu rĩ không thôi, Thương Nanh chỉ biết cười khổ, trước kia biểu hiện của Tây Mông cũng quá…..khiến hắn tạm thời khó được Kuno tin tưởng, đành nhìn thôi, chút nữa kiếm được tiền hắn tất sẽ vui vẻ lại.
Dứt lời, Thương Nanh liền bước lên thềm, lòng tin tràn đầy, hắn thầm tính toán xem hôm nay đầu tiên sẽ mua món gì ở dị giới này, đột nhiên, một âm thanh vang lên:
- Tiểu tử thối Tây Mông, ngươi nếu dám tiến tới trước một bước, bổn tiểu thư sẽ đánh gãy chân chó của ngươi…
Thương Nanh ngẩn người, quay đầu nhìn lại, thấy cách đó không xa là một tuyệt sắc thiếu nữ đang chống nạnh, mắt đầy lửa giận, hai má hồng phập phòng, tỏ vẻ vô cùng tức giận.
Thương Nanh nhất thời đổ mồ hôi hột, cười khổ lắc đầu, im lặng…..
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Trận Pháp Tông Sư Dị Giới Tung Hoành Tác giả: Nghĩa Hải Tình Thiên
Chương 9: Tiểu Mĩ Nữ Khả Ái.
Dịch: jasonle
Nguồn: Tàng Thư Viện
Bối Toa rất giận, vô cùng tức giận…
Ngày hôm qua, khi nàng đang học lễ nghi quý tộc trong gia tộc thì thị nữ thiếp thân của nàng là Giana vội vàng chạy tới báo tin, Lais William đang mang theo một đám cẩu nô tài khi dễ Tây Mông ở quảng trường Á Lan Nạp. Bối Toa nhất thời tắt nụ cười, nghiến răng, chỉ hận không thể lập tức tới đó, chặt Lais William ra làm tám khúc sau đó ném cho chó ăn.
Bất chấp buổi học lễ nghi cung đình quan trọng mà phụ thân bố trí, nàng mở cửa lao ra ngoài, hấp tấp định đi cứu Tây Mông, kết quả thật xui xeo, bị phụ thân Merlin bắt gặp…Sau đó bị quở trách một trận, rồi bắt quay trở lại, bất khả kháng nàng đành phải cúi đầu quay lại nhưng cũng không quên dặn thị nữ đi thăm dò tin tức của Tây Mông.
Bối Toa trong lòng bất an, nàng biết Lais William là một người vô cùng âm hiểm, bên cạnh lại có tên cẩu quân sư tâm địa ác độc Y Lai Ân, bọn họ luôn tìm cách khi dễ Tây Mông, lần này cũng như vậy. Bối Toa nghĩ lại tình cảnh lần trước, nhớ lại hình ảnh Tây Mông huyết nhục mơ hồ, sống lưng nàng không khỏi lạnh đi.
Kìm nén tới tối, rốt cuộc Giana cũng trở lại báo tin, Tây Mông không những không sao còn hết sức dũng cảm, cường thế hành hung Thang Bố Nhĩ và Y Lai Ân, ngay cả Lais William cũng bị một trận đòn đau.
Bối Toa tự nhiên không tin, nàng hiểu rất rõ Tây mông, với tính cách hèn yếu của hắn không bao giờ hắn dám đánh lại, hắn lại chỉ là một ma pháp sư gà mờ, buông thả, sức trói gà không chặt, lấy gì ra mà hành hung Thang Bố Nhĩ và Y Lai Ân ?
Vì thế Bối Toa nghĩ là Giana lựa lời an ủi nàng, nói dối, nhưng nói láo cũng cần chút tài nghệ, Tây Mông hành hung Thang Bố Nhĩ và Lai Ân ? Nếu nói ra sợ rằng cà Á Lan Nạp không ai tin, thậm chí còn chửi ngươi là ngốc, thiểu năng….
Nhất định là Tây Mông gặp bất trắc, Giana không dám tự mình nói ra, vì thế trong lòng Bối Toa càng thêm kinh hoảng, cả đêm lo lắng, ngủ cũng không ngon.
Nhịn tới lúc trời sang, Bối Toa lao ra khỏi gia tộc, chạy tới xóm nghèo hỏi thăm tin tức về Tây Mông, kết quả không gặp Tây Mông, nàng càng sợ hãi, Tây Mông không phải thực sự xảy ra chuyện ?...
Mang tâm trạng cực độ bất an, Bối Toa cơ hồ đã chạy một lượt Á Lan Nạp thành, lục tìm khắp phố lớn ngõ nhỏ, mồ hôi đầm đìa, hai chân tê dại…Cám ơn trời đất, cuối cùng cũng tìm được Tây Mông, nhưng ai ngờ hắn quả thực không có vẻ gì bị thương, lại….tính toán đi đánh bạc…
Bối Toa thiếu chút nữa tức điên, nàng thầm tiếc rèn sắt không thành thép, bùn lầy đỡ không nổi tường, chó không đổi được…. a ….không được nghĩ vậy về Tây Mông.
Tóm lại, Bối Toa cảm giác rất ủy khuất, đường đường một thiên kim quý tộc, năm bảy lần tới xóm nghèo hôi thối thăm Tây Mông, không ngại xuất đầu lộ diện, mang tâm trạng lo âu, thấp thỏm chạy khắp nơi tìm hắn, Bối Toa tự hỏi, thậm chí ngay cả đối với cha nàng, nàng cũng chưa tỉ mỉ, lo lắng đến vậy….Nhưng tên Tây Mông vô lương tâm kia, tên Tây Mông thối tha kia không những không biết hối cải mà mỗi lần đều chọc nàng tức chết.
- Bối Toa…
Thấy thiếu nữ xinh đẹp đứng cách đó không xa nhìn hắn gọi lớn, Thương Nanh thấy thật nhức đầu, hắn liếm môi cười cười, lúng túng trả lời, rồi hắn lập tức lái câu chuyện sang hướng kháng, vẻ mặt hắn lúc này rất nghiêm túc, rất trịnh trọng:
- Bối Toa, ta thấy ngươi học lễ nghi quý tộc nửa tháng, tựa hồ không chút tác dụng, sao mở mồm đã muốn đánh gãy răng, ngậm miệng đã gọi chân chó, thật vô cùng không tốt cho hình tượng của ngươi….
Thương Nanh không chỉ chiếm thân thể Tây Mông, hắn còn chiếm cả trí nhớ, có thể nói Thương Nanh chính là Tây mông, Tây Mông chính là Thương Nanh, vì thế nên Thương Nanh cũng không thấy chút xa lạ nào với Bối Toa.
Nghe lời nói của Thương Nanh…Bối Toa tức đến mềm người, nàng trợn mắt nhìn, tên Tây Mông đáng chết, ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi lại dám quở trách ta….Bất quá, hiện tại Bối Toa cũng không có tâm tình so đo việc này, nàng nhẹ nhàng bước tới trước mặt Thương Nanh, kéo tay hắn, xem từ trên xuống dưới, nhìn trước nhìn sau mấy lần, thấy Thương Nanh thực không bị thương, nàng mới vỗ vỗ ngực, thở một hơi nhẹ nhõm, trong lòng an ổn lại vài phần.
- Tây Mông, nói nhanh, làm sao các ngươi thoát khỏi ma trảo của Lais William ?
Bối Toa hấp háy đôi mắt đẹp, bộ dạng khẩn trương nhìn Thương Nanh, nàng không bao giờ nghĩ Lais William có thiện tâm, chừa đường sống cho Tây Mông.
Thương Nanh mấp máy môi, định giải thích, nhưng Kuno đã xúc động tuôn ra tuốt tuồn tuột, hôm qua Thương Nanh đại triển thần uy, là việc mà Kuno vô cùng kiêu ngạo, hắn lập tức khoa tay múa chân, nước bọt văng tứ tung tả lại chuyện hôm qua thiếu gia anh hùng thế nào, hắn cũng thêm đầu một chút, thêm đuôi một tí khiến hình tượng Thương Nanh càng thêm uy mãnh…
Bối Toa giật mình, lời nói của Kuno và Giana giống nhau như đúc, cuối cùng nàng cũng phải tin, ý định hỏi tội Thương Nanh chốc lát bay lên chin tầng mây, nàng kéo tay Thương Nanh, cười tít mắt, trong lòng vô cùng vui vẻ, Tây Mông cuối cùng cũng thay đổi, không còn hèn yếu, nếu có thể từ bỏ cờ bạc nữa thì thật là tốt…..
Nghĩ tới đây, Bối Toa chợt nhớ ra, tên này đang định vào song bạc, nhất thời ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo, nàng nén giận cấu vào tay Thương Nanh.
Bối Toa thân mật ôm tay Thương Nanh, cặp nhũ hoa kiêu ngạo cũng không ngừng cọ xát vào cánh tay hắn, cảm giác này thật tuyệt vời, Thương Nanh đang thả hồn cảm nhận chợt cảm thấy tay đau nhói, không nhịn được kêu lớn…
- Bối Toa, ngươi làm gì vậy, không biết đau hả ?
Thương Nanh vừa xoa xoa cánh tay, vẻ mặt như đưa đám kháng nghị…
- Hừ, không phải ngươi đã đáp ứng ta, không đánh bạc nữa ? Mới vừa rồi nếu ta không gọi, không chừng giờ này ngươi đã chui vào đó rồi…
Bối Toa cau mày, bộ dạng vô cùng đanh đá nhưng cũng không kém phần khả ái, nói xong nàng quay sang trách Kuno:
- Kuno, ngươi cũng thật là..chuyện gì cũng nghe lời thiếu gia, ngươi cứ dung túng hắn như vậy không phải là tốt cho hắn mà là hại hắn. Hơn nữa, cuộc sống hiện tại của các ngươi đã khổ như vậy rồi…
- Khụ…chỉ cần thiếu gia vui vẻ là tốt rồi, thua ta có thể đi xin tiếp…
Kuno giả ho khan, lúng túng nói, thật ra thì hắn cũng rất mâu thuẫn, nói không ra, hắn không hi vọng thiếu gia đi đánh bạc, mỗi lần như vậy lại thua tới trắng tay, còn bị người ta đánh đập…
- Lần này ta chỉ dùng một kim tệ, thua cũng không sao…Hơn nữa hôm nay ta thấy vận khí rất tốt, không chừng có thể thắng rất nhiều kim tệ…
- Hừ, đừng nằm mộng, ta chưa bao giờ thấy ngươi thắng, ta đã nói bao nhiêu lần, đánh bạc không phải là cách, phải chăm chỉ làm việc mới đúng.
Bối Toa giận hờn trách mắng rồi kéo Thương Nanh, giọng nói ôn nhu:
- Hôm nay coi như Bối Toa thắng bạc, mời ngươi ăn tiệc, đi, chúng ta đi ăn….
Thương Nanh rất quật cường, người khác càng thương hại hắn, hắn càng muốn chứng minh cho người khác thấy người ta đã sai, ban đầu, hắn lựa chọn tu luyện trận pháp cũng vì nguyên nhân này. Thương Nanh giơ một ngón tay, thần sắc nghiêm nghị nói:
- Một kim tệ, thua chúng ta đi ra. Thắng ta mời mọi người ăn tiệc…
Bối Toa ngẩn người, bỗng nhiên nàng cảm nhận được một cỗ khí cường đại từ Thương Nanh toát ra, một khát khao muốn chứng minh bản thân, còn ánh mắt kiên định kia nữa….trước kia, Tây Mông chưa bao giờ có khí chất mê người như vậy.
- Tốt, coi như ngươi có lương tâm, chỉ một kim tệ thôi nhé !!!
Bối Toa rốt cục gật đầu, nàng nghĩ dù sao chỉ là một kim tệ, đánh một ván là thua. Nói xong nàng lấy từ trong tay áo ra một cái khăn sa mỏng che lên mặt, nàng không muốn vừa vào song bạc đã gây ra loạn, hơn nữa nếu phụ thân biết nàng vào sòng bạc….nhất định nàng sẽ bị mắng.
Kuno do dự, rốt cuộc cũng đi theo, hắn thầm tự an ủi, lần này có Bối Toa tiểu thư đi theo, thiếu gia khẳng định không thể nuốt lời….
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Trận Pháp Tông Sư Dị Giới Tung Hoành Tác giả: Nghĩa Hải Tình Thiên
Chương 10: Đổ Thuật Của Ngươi Thực Quá Cao.
Dịch: jasonle
Nguồn: Tàng Thư Viện
Ba người Thương Nanh tiến vào sòng bạc, bên trong âm thanh ầm ỹ, đinh tai nhức óc, nếu không quen hẳn sẽ phải choáng váng với tiếng ồn khủng khiếp này. Thương Nanh và Kuno vốn thường xuyên ra vào chỗ này, mãi cũng thành quen, nhưng Bối Toa lần đâu tiên vào nơi ồn ào, náo động như vậy, nàng không chịu nổi, cau mày khó chịu…
Sòng bạc có diện tích rất lớn, khoảng 200 bộ vuông, trên vách tường khảm mấy cái đèn thủy tinh ma pháp, vì thế bên trong rất sang, không gian lớn như vậy nhưng cũng chỉ có tám chiếu bạc, chiếu nào cũng đông nghịt người quay quanh, bàn nào cũng vô cùng sôi động, đám dân cờ bạc tên nào cũng mặt mày hưng phấn quây kín chiếu.
Sòng bạc ở giữa phòng là sòng hoa lệ nhất, lúc này có một gã tóc nâu, vẻ mặt già nua đầy gian tra đang liếc nhìn sổ sách, thỉnh thoảng lại gật đầu tỏ vẻ hài lòng, khuôn mặt đầy vẻ vui sướng, hắn chính là chưởng quỹ ở đây, Obrian.
Bên cạnh đó là mấy tên vệ sĩ, chúng đều rảnh rỗi ngồi trong góc, thỉnh thoảng lại chửi rủa. Bọn họ ai nây đều vạm vỡ, tướng mạo hung ác, tám người ngồi một tổ, nhìn qua rất có lực chấn nhiếp, trong đó thậm chí còn có cả hai gã sơ cấp chiến sĩ học đồ, nhìn đội hình này, dù dân cờ bạc có thua cháy túi, muốn tức giận cũng không dám, dù có muốn gây chuyện cũng phải nghĩ xem mình có khả năng hay không đã….những tên thua tới mất trí dám gây lộn đương nhiên sẽ bị đá thẳng ra ngoài không thương tiếc, thậm chí còn ăn đòn đau, vì thế cũng ít người dám nổi khùng ở đây.
Vì vậy, công việc của bọn vệ sĩ này cũng khá nhàn, vì nhàn rỗi nên chúng thường tìm cách gây chuyện, hi vọng có thể bớt nhàm chán.
- Xem kìa, tên Tây Mông lại tới
Một tên mặt đầy vẻ châm biếm, bĩu môi nói với đồng bọn.
- Ta chưa từng thấy tên nào liều mạng như hắn, ngay cả cơm còn không có mà ăn, đi ăn xin ngoài đường mà vẫn không ngừng cống hiến cho lão bản Obrian.
- Ta đoán lần này hắn chắc chơi không quá ba bàn, lại thua sạch sẽ
Một tên vệ sĩ nói, giọng đầy vẻ chế nhạo.
Nói xong, hắn chợt động linh cơ, khóe miệng nở một nụ cười tà ác:
- Ca, đợi Tây Mông thua cháy túi, chúng ta sẽ dùng hắn giải sầu…..
- Ý kiến hay
Một tên vỗ đùi nói
- Đừng nóng, tên này chỉ hai phút là thua sạch, chúng ta ra cửa chờ trước….
Thấy đám người Thương Nanh tiến vào sòng bạc, một tên tiểu nhị làm tạp vụ trong sòng bạc đi qua nhìn thấy khẽ cười, hắn đi về phía Obrian bẩm báo:
- Lão bản, Tây Mông lại tới nữa…
Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Obrian chợt lạnh đi mấy phần, thần sắc cũng có chút âm trầm, hắn phất tay:
- Lại là tên quỷ nghèo kia, mỗi lần mang được vài kim tệ. Đi bảo bọn chúng, dùng chút thủ đoạn cho hắn mau biến mắt khỏi mắt lão tử, để hắn chỉ làm cho sòng bạc thêm chướng.
Trước kia, mỗi lần Tây Mông tới có lúc thua cả vạn kim tệ, Obrian tự nhiên coi Tây Mông là thần tài, mỗi lần đều tươi cười, nhiệt tình tự mình chạy ra cửa đón, nhưng bây giờ đã khác, Tây Mông chỉ còn là một tên ăn mày, mặc dù vẫn mê cờ bạc như mạng nhưng mỗi lần giỏi lắm chỉ có hai, ba kim tệ, tự nhiên Obrian rất coi thường hắn, hai, ba kim tệ hắn không coi vào đâu cả, nghĩ lại trước đây phải khúm núm trước mặt Tây Mông, khấu đầu xu nịnh, tự nhiên hắn rất không thoải mái.
- Dạ, lão bản.
Tên tiểu nhị hả hê đáp, hắn biết,Tây Mông trước đây cũng có chút danh tiếng ở sòng bạc này, nhưng đó là Tây Mông quý tộc ngày xưa, thêm nữa Tây Mông có quan hệ rất tốt với nữ thần Bối Toa, hắn còn có một biệt hiệu “Kẻ điên”, bởi đơn giản mà nói, hắn càng đánh càng thua, càng thua càng lao vào…..
Thương Nanh không biết rằng khi mình vừa vào sòng bạc đã khiến nhiều người chú ý như vậy, hắn vuốt vuốt kim tệ trong tay, nhàn nhã đi quanh mấy chiếu bạc.
Cảnh tượng trong sòng bạc khiến Bối Toa khả ái bực mình, nàng nhiều lần muốn tóm Thương Nanh ra ngoài, nhưng nàng biết, Thương Nanh không biết thuật cờ bạc, sẽ thua rất nhanh, vì vậy mới cố nín nhịn.
Thương Nanh đi một hồi, thấy một người chuẩn bị rời khỏi chiếu bạc, hắn liền nhanh chóng chen vào, Kuno với thân hình vạm vỡ cũng tách người tạo thành một lối cho Bối Toa tiến vào.
Lúc này, nhà cái đang liên tục lắc bát, cái bát trong tay hắn dường như có tính mạng vậy, xoay qua xoay lại, tiếng xúc xắc đinh đang liên tục vang lên, đang lắc, thấy Thương Nanh vào, hắn khẽ nhếch mép cười.
Trên chiếu bạc, hơn hai mươi con bạc hò hét, đập bàn la mắng, hai mắt sáng rực chăm chú nhìn vào cái bát, thấy Thương Nanh bọn chúng như hóa đá, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo pha chút quái dị, phảng phất như chúng đang nhìn Tiểu Cường vậy (con gián truyền thuyết, đạp hoài không chết, Tiểu Cường)
Thương Nanh thấy vậy vô cùng kinh ngạc, xem ra Tây Mông có danh tiếng “khá lớn” ở sòng bạc a….
- Các vị, đặt đi, đặt lớn lên, lớn nữa….
Nhà cái hai tay xoay tròn hai cái bát, tiếng hô cũng vang dội hơn vài phần.
Có điều các con bạc lúc này chợt tỏ ra thờ ở, ngay cả ánh mắt vốn dán lên cái bát cũng đều dời cả sang phía Thương Nanh, dường như họ đang chờ hắn đặt vậy.
Thương Nanh cười khổ, hắn tùy ý liếc nhìn chiếu bạc, ba khu vực, Lớn, Nhỏ, nhân đôi, hắn khẽ gảy nhẹ ngón tay, miếng kim tệ ấm áp rơi thẳng vào cửa Lớn !!
Các con bạc xung quanh thấy hắn đặt cửa Lớn, tất cả như tìm được vàng, đặt cả vào cửa nhỏ, ngay cả những người trước đó đặt Lớn cũng di chuyển kim tệ sang cửa Nhỏ.
Tất cả như thể thống nhất từ trước vậy, đều đặt Nhỏ, bọn họ biết Tây Mông đánh đâu thua đó, nên đặt ngược lại so với hắn, khi đặt ngược hắn, tỷ lệ thắng rất lớn, dù sao xác xuất hắn chiến thắng cũng thực quá nhỏ.
Sở dĩ sòng bạc bắt ngoạn gia đặt cược trước là vì đề phòng những người có tinh thần lực mạnh mẽ như những ma pháp sư, có thể dựa vào tinh thần lực mà ăn gian, dù sao tinh thần lực nếu cao muốn nhìn xuyên qua cái bát là rất dễ dàng. Dĩ nhiên, ma pháp sư thường chẳng bao giờ tới sòng bạc, tuy nhiên phòng ngừa vẫn tốt hơn.
Thấy cửa Lớn mà Thương Nanh đặt chỉ có mỗi một kim tệ của hắn, lại nhìn bên cửa Nhỏ có cả núi nhỏ kim tệ, Bối Toa che miệng cười, xem ra, đổ thuật của Tây Mông đại gia thực quá “cao” mà.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc