Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Quyển 6: Dung Luyện Giới
Chương 500: Đại chiến giáng lâm
Nhóm Dịch: metruyen
Nguồn: Mê Truyện
hía đông Cửu U giới, thành Phụng Thiên.
Lúc này trong đại điện luận sự của Phụng Thiên đang tụ tập cao tầng của thành Phụng Thiên, tám thống lĩnh, hai đại thống lĩnh cùng chín trưởng lão của Phụng Thiên và vực chủ Thiên Uy. Mấy năm nay sự tĩnh lặng của U phủ và Địa Linh tông khiến thế lực của Phụng Thiên cũng trở nên ổn định, từ năm thống lĩnh đã tăng lên tám, đại thống lĩnh cũng có hai người.
Nếu Lôi Cương có mặt ở đây thì nhất định sẽ rất kinh ngạc, hai đại thống lĩnh một người vẫn là Đồng Sư, còn người còn lại thì là một nam tử thân hình khôi vĩ, diện mục lạnh lùng, khuôn mặt như đao phủ, giữa hai con ngươi ẩn ước sát khí ngập trời, nam tử này chính là đội trưởng của tiểu đội vương bài dưới tay Chiến Cuồng, khống thần giả Thị Minh!! Không đến ngàn năm hắn từ một tên đội trưởng tiểu đội một bước ngồi ngang hàng với đại thống lĩnh Đồng Sư, tu vi cũng từ cương đế tăng đến cương thánh hoàng giai, thật khiến người ta chấn kinh.
Trong tám thống lĩnh thì có một nữ tử, nữ tử này da thịt như thủy tinh, mái tóc dài búi cao ở sau đầu, cả người phát ra khí tức cao quý, chín chắn, đôi mắt đẹp của nàng chú mục nhìn vực chủ Thiên Uy đang ngồi ở trên cao, trong mắt đầy vẻ phức tạp, nếu Quân Thắng ở đây nhất định sẽ đại kinh, nữ tử này chính là thê tử của Quân Thắng - Thiên Linh.
Lúc trước thống lĩnh thứ năm vốn là Lôi Cương nhưng bây giờ đã đổi thành một đại hán khôi vĩ, đại hán này song mục sáng như sao, toàn thân toát ra chiến ý nồng đậm, không khác gì Chiến Cuồng, người này cũng là người quen của Lôi Cương, cháu của Đồng Sư, Đồng Chiến. Bốn thống lĩnh trước vẫn là Chiến Cuồng, Xích Lãnh, Thiết Quân, Diên Do, bọn họ đã trở nên trầm ổn hơn lúc trước nhiều, toàn thân phát ra khí tức giết chóc, có thể thấy bao năm nay dưới tay bọn họ đã vấy không ít máu tươi. Một trong hai thống lĩnh còn lại là một người đầu tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt thì chỉ có một lớp da bọc lấy xương, cực kì kinh khủng, tên của người này hoàn toàn không có chút tương xứng nào với diện mạo của hắn - Sinh Vân. Còn một người còn lại thì thân bận hắc bào, khuôn mặt lãnh khốc, cả người phát ra khí tức lạnh lẽo, tên người này là Băng Vân Long.
Trong tám thống lĩnh của Phụng Thiên, ngoại trừ Đồng Chiến và Thiên Linh là cương tiên địa giai ra thì sáu người còn lại đều là cương tiên, đạo tiên thiên giai. Còn tu vi của hai đại thống lĩnh thì đã đạt đến cương thánh huyền giai, chín trương lão Phụng Thiên, ngoại trừ đại trưởng lão tu vi sâu không thể dò thì những người còn lại đều là cương tiên, đạo tiên thiên giai.
Phụng Thiên vực chủ Thiên Uy, trên khuôn mặt vẫn mang nét cười như có như không, đôi mắt sâu đen khiến người khác không dám nhìn thẳng, Thiên Uy lớn tiếng nói:
- Thiên Linh, ngươi ở trong Ma Cương môn đã hơn trăm năm, đối với Ma Cương môn thì rõ như lòng bàn tay, làm thế nào mới có thể công hạ Ma Cương môn mà tổn thất ít nhất?
- Vực chủ, Thị Minh tình nguyện dẫn theo hai đạo quân đi công hạ Ma Cương môn.
Thị Minh đột nhiên cùng mắt, đôi mắt tràn ngập vẻ sát khí sâu sắc nhìn Thiên Uy nói.
- Ha ha ha, chỉ là Ma Cương môn sao có thể để đại thống lĩnh động thủ? Nếu không phải là cố kị Cương Ma, thì bản vực chủ cũng sẽ không ngồi nhìn Ma Cương môn cường đại rồi.
Thiên Uy khuôn mặt tươi cười chậm rãi nói, trong mắt lộ ra một tia cố kịa, đối với Lôi CƯơng, Thiên Uy có sự hiểu biết nhất định, va chạm giữa Minh đế và Thiết Kiếm vương, hắn thụ thương không nhẹ, nhưng bế quan gần mười năm thì đã hồi phục như cũ, mấy năm nay, Ma Cương môn có thể nói là Thiên Uy nhìn nó lớn lên, ẩn ước cả trăm năm, sau khi từ Dung Luyện giới truyền đến chuyện của Lôi Cương thì hắn không thể ẩn nhẫn thêm được nữa.
- Vực chủ, Ma Cương vốn vốn là do Cương Ma thống lĩnh ............
Thống lĩnh thứ năm Đồng Chiến ánh mắt bình đạm nói, khi nói đến hai từ "Cương Ma" thì sâu trong ánh mắt Đồng Chiến lộ ra vẻ hồi ức lẫn phức tạp. Mấy năm nay, Đồng Chiến thân kinh bách chiến, không có vẻ thoải mái như trước đây mà thay vào đó là uy phong của một đại tướng.
- To gan, Đồng Chiến, Cương Ma sớm đã không còn liên quan gì đến Phụng Thiên ta nữa, ngươi còn nhắc đến hăn thì đừng trách lão phu xử phạt.
Không đợi Thiên Uy lên tiếng, Đồng Sư mãnh nhìn trừng mắt tức giận quát.
Thiên UY cười cười nhìn tất cả nhưng không nói gì, Đồng Chiến nhìn gia gia của hắn, lời định nói liền nuốt lại, sau cùng thì cố nén những lời trong lòng xuống, không ừ hử gì nữa.
- Ha ha ha, đại thống lĩnh, không cần động nộ, Đồng chiến nhớ đến tình xưa cũng không có gì là sai, có điều chuyện của Cương Ma các vị cũng không cần phải nhắc đến nữa, có lẽ Cương Ma đã biến mất khỏi thế gian này rồi.
Nét cười trên khuôn mặt Thiên Uy đột nhiên thâu liễm, thay vào đó là vẻ uy nghiêm khí thế toàn thân tản phát khiến mỗi người ngồi trong đại điện đều run rẩy.
- Ma Cương môn mặc dù mấy năm nay phát triển cực nhanh, độc chiếm phía tây nhưng tổng thể thực lực của bọn họ vẫn chưa đáng để vào mắt, nghe nói, Ma Cương mốn có một cao thủ đạo thánh hoàng giai, không biết chuyện này có đúng không.
Song mục Thiên Uy chậm rãi nhìn về hướng Thiên Linh hỏi.
Thiên Linh hơi biến sắc, sâu trong mắt ẩn ước một tia phức tạp, rât lâu sau đó, Thiên Linh nói:
- Cường giả đạo thánh hoàng giai đó tên là Hoàng Vân thượng nhân, trăm năm trước không biết vì sao trọng thương lầm lạc ở phía tây Cửu U giới, lại có cơ duyên xảo hợp được Quân Thắng cứu sống, sau đó thì vẫn luôn bế quan trong Ma Cương môn, nhưng người này cực kì thần bí, Thiên Linh chưa từng gặp qua, mặc dù có nghe nói tu vi của hắn là đạo thánh hoàng giai nhưng tu vi thực tế thì không rõ.
Thiên Linh thật thà đáp.
Thiên Uy gật gật đầu, thở ra một hơi rồi mắt nhìn phía trước, nói:
- Đại trưởng lão, ba ngày sau, ta muốn nghe tin tức cao thủ đạo thánh duy nhấtc của Ma Cương môn tổn lạc.
Đại trưởng lão vẫn luôn nhắm mắt bỗng mở bừng song mục, đôi mắt đục ngầu nhìn Thiên Uy một cái rồi lại chậm rãi nhắm lại, nói:
- Vâng! Vực chủ.
- Sau khi cường giả nọ biến mất, làm sao để công hạ Ma Cương môn chính là chuyện của các ngươi, các ngươi tự sắp xếp đi, đồ sát cao tầng Ma Cương môn, cắn nuốt thế lực này, đến lúc đó, Phụng Thiên ta mới chân chính có tư cách ngồi ngang hàng với U phủ, Địa Linh tông.
Thiên Uy nhàn nhạt nói, mục quang chăm chú nhìn phía trước, trong lòng hắn thầm lẩm bẩm:
- Đến lúc đó ta cũng hoàn thành được khảo nghiệm rồi.
Thân hình Thiên Uy từ từ biến mất, chín trưởng lão cũng lần lượt bỏ đi.
Trong đại điện chỉ còn lại hai đại thống lĩnh, tám thống lĩnh. Đồng Sư quét nhìn tám thống lĩnh, cao giọng nói:
- Lần này, bắt buộc phải hủy diệt Ma Cương môn, chia làm bốn hướng cùng lúc vây công, không biết vị thống lĩnh nào tình nguyện lĩnh mệnh, tận diệt Ma Cương môn, vì Phụng Thiên ta mà lập công lao hạn mã?
- Đồng Chiến nguyện soái lĩnh một vạn đại quân từ phía tây tiến công thành ............ Cương Ma.
Đồng Chiến hai mắt chăm chú nhfin Đồng Sư nói.
Đồng Sư liếc nhìn ĐỒng Chiến một cái rồi nói:
- Chuyện lần này không cần ngươi tham gia.
Sau đó lại quay sang nhìn các thống lĩnh khác.
- Đại thống lĩnh, Đồng Chiến nhất định phải tham gia, nếu không thì tình của con với Cương Ma sao có thể đoạn được.
Đồng Chiến trợn tròn hai mắt, cao giọng nói.
Đồng Sư mục quang quay lại nhìn Đồng Chiến lần nữa, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng, trầm tư hồi lâu rồi nói:
- Được, lần này do Đồng Chiến thống lĩnh từ phía tây công hạ thành Cương Ma.
Đồng Chiến thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dù mang chiến ý ngập trời nhưng sâu bên trong vẫn thấp thoáng nét phức tạp.
- Vân Sinh xin lĩnh soái một vạn đại quân từ phía bắc công hạ thành Cương Ma.
- Băng Vân Long xin lĩnh soái một vạn đại quân từ phía nam công hạ thành Cương Ma.
- Thiên Linh xin lĩnh soái một vạn đại quân từ phía đông công hạ thành Cương Ma.
Thành Cương Ma, QUân Thắng và Khoát Dục hai người đứng trên đỉnh một ngọn núi ở mật khu thành CƯơng Ma,, sắc diện hai người cực kì ngưng trọng, Khoát Dục thở dài một tiếng, nhìn về bầu trời hướng đông, lẩm bẩm nói:
- Khí từ phương đông đến, Phụng Thiên cuối cùng cũng động thủ rồi sao?
Diện mục Quân Thắng lộ ra vẻ không cam lòng, song quyền nắm chặt, lẩm bẩm nói:
- Theo thám tử hồi báo, Phụng Thiên lần này có động tác cực lớn, nhẫn nhịn lâu như thế, cuối cùng Phụng Thiên cũng không nhẫn nổi nữa rồi, không biết ....... Ma Cương môn ta có thể chống cự lại sự xâm lăng của Phụng Thiên đại quân hay không?
- Người đâu, truyền lệnh xuống, đưa tất cả thương gia của thành Cương Ma di dời, trận chiến lần này là trận chiến sinh tồn của Ma Cương môn ta, không cần phải liên lụy đến người khác, cũng báo cho chúng đệ tử được biết, muốn đi thì cứ đi, trận chiến lần này, nếu không ngoài dự liệu thì Ma Cương môn ........... sẽ trở thành lịch sử.
Khoát Dục lẩm bẩm nói.
Một ngày sau, thành Cương Ma lâm vào cảnh gà bay chó chạy, không ít tu luyện giả lũ lượt bỏ đi, nhất thời, thành Cương Ma vốn phồn hoa bỗng trở nên vắng tanh, lạnh ngắt, Ma Cương môn vốn có gần mười vạn đệ tử, nhưng sau một ngày thì số này chỉ còn không đến hai vạn mà thôi.
Hai ngày sau, trong mật khu Ma CƯơng môn truyền đến tiếng kêu thảm, tiếng kêu thảm này vang đến tận trời xanh khiến đệ tử Ma Cương môn đại kinh thất sắc.
Cường giả đạo thánh hoàng giai duy nhất của Ma Cương môn Hoàng Vân thượng nhân đột nhiên vỡ tung.
Quân Thắng, KHoát Dục cùng với cao tầng vẫn chưa bỏ đi của Ma Cương môn cùng ngồi trong đại điện nghị sự.
- Những người có thể lưu lạii, mới chính là chân chính đệ tử của Ma Cương môn ta, nếu ........... nếu MA Cương môn ta may mắn thoát khỏi kiếp nạn lần này, mỗi đệ tử sẽ được thưởng vạn tiên thạch trung phẩm.
Quân Thắng chú mục nhìn năm vị cao tầng của Ma Cương môn nói, vốn dĩ có hai mươi trưởng lão, giờ đây chỉ còn lại năm người, thế sự vô thường, lòng người khó đoán.
Nếu là lúc bình thời thì những trưởng lão này nhất định sẽ rất vui mừng nhưng bây giờ trên mặ họ đều đeo nặng vẻ lo lắng, trận chiến này, chính là cửu tử nhất sinh.
Khoát Dục quét mắt qua năm trưởng lão, thở dài một tiếng, cái chết của Hoàng Vân thượng nhân khiến hi vọng duy nhất trong lòng bọn Khoát Dục vỡ tan.
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Quyển 6: Dung Luyện Giới
Chương 501: sụp đổ nhanh chóng
Nhóm Dịch: metruyen
Nguồn: Mê Truyện
Ngày hôm sau.
Thành Cương Ma lúc này trở nên xơ xác tiêu điều. Hai ngày nay, hơn một vạn người lần lượt rời đi, làm cho lúc này ở thành Cương Ma thật sự chỉ còn lại chưa tới năm nghìn người, mà những người ở lại đều là người già. Khuôn mặt bọn họ trắng xám như thể phải tiếp nhận số phận sắp xảy ra. Bọn họ là những người đầu tiên gia nhập vào phái Ma Cương, nên có tình cảm sâu nặng với nó. Bọn họ hiểu rõ, dù mọi người đều trải qua sinh tử, tu luyện mấy nghìn năm, thậm chí là mấy vạn năm, thì họ vẫn là những người tu luyện như xưa, bất cứ lúc nào, chỗ nào cũng có thể chết không nhắm mắt. Nhưng cùng với việc chết không nhắm mắt còn hơn trong đời người có một vết ố, phải trút hết đi những khuất nhục và những nhịn nhục trong lòng.
Toàn bộ năm nghìn đệ tử của phái Ma Cương tập trung ở cổng chính của thành Cương Ma. Bọn họ nhận được tin, đại quân của Phụng Thiên đã ồ ạt tới, bọn họ đang đợi đại quân đến. Bọn họ hiểu rõ, đại quân mà tới, có lẽ bọn họ sẽ chết.
Hai người Quân Thắng và Khoát Dục đứng trên tường thành của thành Cương Ma, vẻ mặt họ không dao động, nhìn chăm chú về phía trước. Quân Tuyết đã nhỏ, mà lúc này cũng bị nhiễm sát khí. Cô như thể cũng không biết chờ đợi điều gì từ vận mệnh của mình, cho dù cô đã ngờ ngợ đoán ra.
- Quân Thắng, hãy để Quân Tuyết rời đi, để vài tên đệ tử theo nàng.
Khoát Dục đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt kiên định nhìn Quân Thắng nói.
Khuôn mặt Quân Thắng co giật mạnh, trong hai mắt gần như ứ máu, nhưng hắn vẫn ngẩng đầu nhìn về phía không trung. Hắn không dám nhìn thẳng vào Quân Tuyết, hắn sợ khi vừa nhìn vào hai mắt cô, thì sẽ ngay lập tức nghe theo lời của Khoát Dục. Là một người cực đoan, hắn cũng là người trọng trung nghĩa. Trong lòng hắn, Quân Tuyết là đệ tử của phái Ma Cương, thế thì cô vì phái Ma Cương mà chết cũng là hợp tình hợp lý. Xét trên thân phận là phụ thân, Quân Thắng biết hậu quả nếu vẫn để Quân Tuyết ở lại phái Ma Cương. Hắn là một phụ thân vô trách nhiệm, cũng là một người không xứng đáng với chức phụ thân. Giữa trung nghĩa và tình cha con, Quân Thắng chọn trung nghĩa, đây cũng là lý do vì sao xưa kia Lôi Cương lại nhận Quân Thắng, Quân Thắng là người trọng tình trọng nghĩa.
- Khoát Dục lão ca, đừng nói nữa. Quân Tuyết là đệ tử của phái Ma Cương. Lúc này, đối mặt với cuộc chiến một mất một còn của phái Ma Cương, con bé có trách nhiệm tham gia.
Khuôn mặt Quân Thắng gần như trở nên dữ tợn, hắn khàn giọng nói.
Khoát Dục thở dài nói:
- Quân Thắng, những năm gần đây, mặc dù ta không yêu cầu ngươi quá đáng, nhưng lần này, hãy để ta ép ngươi một lần đi. Hãy để mấy tên đệ tử dẫn Quân Tuyết rời đi! Rời đi bây giờ vẫn còn kịp. Mong ước của ngươi là nhìn thấy máu thịt của ngươi, nhìn một hài tử còn chưa hiểu chuyện chết sao? Con bé thuộc về tương lai của nó, chứ không phải là chết ở thành Cương Ma này.
-
Quân Thắng choáng váng, sự đấu tranh trên khuôn mặt của hắn càng trở nên dữ dội, cơ thể run bần bật. Quân Thắng đưa hai tay lên đầu, hai mắt đầy máu nhìn chăm chú, nhưng rồi lại lộ ra chút ngờ vực nhìn Quân Tuyết. Một lúc lâu sau, hắn ngồi xổm xuống nói:
- Tiểu Tuyết, nếu hôm nay con phải chết ở đây, con có trách phụ thân không?
Quân Tuyết nhìn Quân Thắng, trong lòng hơi sợ hãi, nhưng cảm thụ được sự đấu tranh trong giọng nói của cha, cô lắc đầu nói:
- Phụ thân ở đâu, Quân Tuyết ở đó. Phụ thân, vì sao hôm nay tiểu Tuyết lại chết chứ?
Có lẽ trong đầu Quân Tuyết, chết chỉ là một khái niệm mơ hồ.
- Bởi vì, ở đây mọi người rất có thể sẽ chết, bao gồm cả phụ thân, cả Khoát Dục gia gia nữa.
Quân Thắng nói.
- Sao lại chết? Tiểu tuyết không muốn phụ thân chết, không muốn bá bá chết.
Tiểu Tuyết lắc đầu, hai mắt đỏ hoe, nước mắt trong suốt hiện ra nơi hốc mắt. Cô ôm lấy cổ Quân Thắng, im lặng khóc thút thít.
- Khoát Dục lão ca, hãy gọi… Hãy gọi mấy người mang tiểu Tuyết đi. Từ nay về sau, tiểu Tuyết không còn là người của phái Ma Cương nữa. Từ hôm nay, Quân Thắng ta với thân phận trưởng lão của phái Ma Cương trục xuất ngươi ra khỏi phái Ma Cương!!
Quân Thắng hét lên, trong giọng nói vô cùng phức tạp.
- Không!! Phụ thân, tiểu Tuyết không muốn đi, tiểu Tuyết là ngươi của phái Ma Cương, sinh ra là người của phái Ma Cương, chết sẽ là hồn của phái Ma Cương, tiểu Tuyết sẽ không rời phụ thân và bá bá.
Quân Tuyết ngừng khóc, đột nhiên nhìn Quân Thắng chằm chằm, vô cùng cương quyết nói.
Quân Thắng và Khoát Dục cùng giật mình. Quân Thắng càng phức tạp nhìn tiểu Tuyết chăm chú, còn trong mắt Khoát Dục đầy vẻ tán thưởng.
- Tốt!! Không hổ là con gái của Quân Thắng ta, sinh ra là người của phái Ma Cương, chết thành hồn của phái Ma Cương!! Chúng ta không thể khiến môn chủ hổ thẹn, khiến cho Phụng Thiên mở mang. Cho dù toàn quân phái Ma Cương chúng ta có bị tiêu diệt, thì cũng phải khiến cho Phụng Thiên thiệt hại nặng, để cho tất cả Dung Luyện giới hiểu, phái Ma Cương chúng ta không phải là trái hồng mềm!
Quân Thắng cao giọng quát. Nghe thấy hắn gào thét, vẻ mặt của năm nghìn tên đệ tử phía dưới trắng xám, bọn họ rùng mình, trên khuôn mặt hiện lên vẻ ửng đỏ.
Người còn sống là vì cái gì? Chính là vì danh dự, chính là vì hơi thở. Bọn họ ở Dung Luyện giới chưa bao giờ dám phản loạn, đối mặt với người tu vi mạnh mẽ, bọn họ chỉ có thể bấm bụng chịu, cúi đầu nhẫn nhục. Hôm nay, bọn họ phải trút hết tất cả những áp bức và lăng nhục khi xưa, họ sẽ chiến đấu vì lòng tự trọng, họ không phải là trái hồng!
Khuôn mặt Khoát Dục thương xót nhìn các đệ tử phía dưới, sau đó lão quay đầu nhìn về phía Quân Thắng nói:
- Hãy bảo mấy tên đệ tử mau mau mang tiểu Tuyết đi khỏi đây. Ta có thể cảm thụ được bọn chúng đã tới gần rồi.
-
- Không được, Khoát Dục lão ca, tiểu Tuyết sẽ ở lại đây. Nếu các huynh đệ dám liều mạng, thì con gái của Quân Thắng ta cũng dám!!
Hai mắt Quân Thắng nhìn chằm chằm đám đệ tử của phái Ma Cương phía dưới, vẻ mặt cương quyết, trầm giọng nói.
Khoát Dục thở dài, lão hiểu rõ, nếu lúc này làm khó bắt Quân Tuyết mang đi, thì năm nghìn đệ tử phía dưới có lẽ sẽ bỏ đi nhiều hơn. Khi đó, phái Ma Cương sẽ không chiến mà hàng. Phái Ma Cương là môn phái của chủ nhân, lão không thể khiến cho chủ nhân hổ thẹn, càng không thể làm mất mặt phái Ma Cương.
Vì phái Ma Cương, vì thể diện của chủ nhân, lúc này, Quân Tuyết không thể đi được!
Khoát Dục thở dài nhìn Quân Tuyết, hai mắt lão kiên định nhìn chăm chú về phía trước, lão cảm thụ được, đại quân của Phụng Thiên đang tới gần.
Quân Tuyết đứng bên cạnh Quân Thắng, nhìn về phía trước, chợt hỏi:
- Phụ thân, vì sao lúc này tổ sư gia lại vắng mặt? Vì sao Quân Tuyết vẫn chưa thấy tổ sư gia, có phải tổ sư gia gia …?
-
Quân Thắng và Khoát Dục nghe thấy vậy đều giật mình. Khoát Dục nhìn Quân Tuyết nói:
- Tổ sư gia của ngươi vô cùng mạnh mẽ, sẽ không chết đâu. Chỉ có điều lúc này người lại đang ở một nơi khác, nên không biết chuyện ở nơi này!
Quân Tuyết gật đầu, ánh mắt cô đầy vẻ khó hiểu nhìn về phía trước
Một canh giờ sau, trên khuôn mặt của các đệ tử thành Cương Ma đầy ý chí chiến đấu và vẻ sẵn sàng hi sinh. Họ nhìn chăm chú về phía trước. Khi trước mặt họ xuất hiện chi chít các bóng người, thì họ cùng đứng lên, xuất ra linh khí, tiên khí của mình, rồi nhìn chằm chằm về phía trước. Trên khuôn mặt họ ửng hồng, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt cương quyết.
- Đi!
Quân Thắng và Khoát Dục cùng lẩm bẩm nói, rồi cùng lấy ra tiên khí, nhìn chằm chằm về phía trước.
- Ha ha, biết sớm như vậy, hà tất phải cố gắng để bốn vị thống lĩnh phải tự thân đến đây? Chỉ cần một bản thống lĩnh là có thể diệt được phái Ma Cương này rồi.
Một tiếng cuồng ngạo từ phía chân trời bay tới, bốn người cùng từ từ bay tới với khí thế mạnh mẽ của họ phóng lên cao, khiến cho bầu trời cũng biến sắc u ám.
Sau đó nửa nén hương, cả phái Ma Cương bị mấy vạn đại quân bao vây, đến con kiến chui cũng không lọt. Bốn vị thống lĩnh của Phụng Thiên đứng ở phía trước cửa thành của phái Ma Cương, nhìn chăm chú vào đám người Quân Thắng, trong đó hai người Băng Vân Long và Sinh Vân nhìn đám người Quân Thắng giống như đã chết.
- Mẫu thân!
Quân Tuyết chợt thấy bốn vị thống lĩnh ở phía trước, thì vội vã kêu lớn.
Vẻ mặt Thiên Linh lạnh buốt, khi nghe thấy giọng nói của Quân Tuyết, cả người run lên, nhưng rồi lại qua đi rất nhanh thay bằng vẻ lạnh lùng vốn có.
Khuôn mặt Quân Thắng giãn ra, vô cùng lạnh lẽo, nhìn Quân Tuyết chằm chằm, nói:
- Quân Tuyết, đó không phải là mẫu thân của ngươi, đó là kẻ phản bội phái Ma Cương chúng ta.
Sau đó hai mắt Quân Thắng đầy vẻ căm giận ngút trời nhìn Thiên Linh chằm chằm, nói:
- Thiên Linh, ta không nghĩ tới ngươi lại dẫn đầu đại quân tới diệt phái Ma Cương chúng ta.Từ hôm nay, Quân Thắng ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, Quân Tuyết và ngươi sẽ không còn liên quan nào hết, bởi vì ngươi không xứng đáng là mẫu thân của Quân Tuyết.
Vẻ mặt Thiên Linh tái nhợt, hai mắt nàng không dám nhìn thăng vào Quân Thắng. Nàng trở thành chi thê của Quân Thắng, tất cả cũng chỉ là bởi âm mưu của Thiên Uy, nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ vậy thôi.
Hai mắt Quân Tuyết đầy lệ nhìn Thiên Linh, cô vừa khóc vừa kêu lên:
- Mẫu thân!
- Quân Thắng, ta có lỗi với ngươi. Cho dù có thế nào, ta sẽ bảo vệ tốt cho tiểu Tuyết!!
Trong mắt Thiên Linh đầy vẻ kiên định, nói. Nàng nhìn về phía Quân Thắng, trong hai mắt chỉ có vẻ áy náy và phức tạp.
- Đủ rồi! Hôm nay không phải đến đây để nghe các ngươi nói chuyện riêng. Khặc khặc, hôm nay người của thành Cương Ma đều phải chết, dù cho có là ai!
Băng Vân Long đột nhiên lớn tiếng quát, trong mắt đầy sát khí nhìn Quân Thắng và Quân Tuyết chằm chằm, nói. Y nhe răng cười một tiếng, ở chỗ sâu bên tay phải ngưng tụ thành ưng trảo, rồi chộp tới chỗ Quân Tuyết.
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Quyển 6: Dung Luyện Giới
Chương 502: Tốt lắm, tốt lắm
Nhóm Dịch: metruyen
Nguồn: Mê Truyện
Sau khi Lôi Cương rời khỏi Dung Luyện giới, thì Băng Vân Long gia nhập vào Phụng Thiên, y được xem như là một cá nhân rất có uy danh ở Phụng Thiên, uy tín của y không hề mảy may thua kém bốn vị thống lĩnh như Thiết Quân. Song khi Băng Vân Long lên tiếng, hai mắt các đệ tử kia đều lộ ra vẻ khiếp sợ. Từ một gã đệ tử bình thường, y trở thành một trong tám vị thống lĩnh chỉ trong có một năm. Sau khi được bố trí vào tiểu đội, do có bất hòa nên hắn giết chết đội trưởng, thay thế địa vị của gã đó, nhưng y cũng chưa thấy đủ mà lại tiếp tục khiêu chiến với đại đội trưởng. Nhưng do khi đó không phải là lúc tuyển thống lĩnh, nếu không y sẽ khiêu chiến với bốn vị thống lĩnh. Trong bốn vị thống lĩnh mới, trừ Sinh Vân giống như xác chết ra, thì Đồng Chiến, Thiên Linh, Đô Cật đều hiểu Băng Vân Long, ngoài ra còn có vẻ rất kiêng nể.
Nhưng mà, điều làm cho kẻ khác vô cùng kinh ngạc chính là, cho dù Băng Vân Long có đối mặt với bốn vị thống lĩnh nhu Quân Thiết không có chút kính sợ nào, nhưng khi đối mặt với Sinh Vân thì lại có chút cung kính, trong thái độ cung kính này thì lại có vẻ kính sợ khác thường.
Tác phong bề ngoài của Băng Vân Long nhẹ nhàng, nhưng bản thân hắn lại vô cùng tàn bạo, bất luận là già hay trẻ, y không mảy may do dự. Trước khi gia nhập Phụng Thiên, y là đệ tử ở một nơi nào đó trong biển nham thạch nóng chảy. Nhưng cùng với sự xuất hiện của y, các tông phái từ đảo nhỏ tới vừa đều bị tàn sát. Mà hung thủ lại chính là Băng Vân Long người mà tông phái đó dưỡng dục mấy trăm năm.
Tu vi của Băng Vân Long đã đạt đến cương tiên thiên giai, nhưng thủ đoạn của y lại vô cùng thâm độc. Tay phải của y xoắn lại thành móng vuốt, ẩn chứa sát khí đen thui, tốc độ nhanh như chớp chộp tới chỗ Quân Tuyết. Nếu như không có việc ngăn cản bắt Quân Tuyết, thì có lẽ cô đã chết non rồi.
Quân Thắng, Khoát Dục thấy như vậy thì giận tím mặt. Rồng có vảy ngược của nó. Quân Tuyết là nghịch lân của Quân Thắng và Khoát Dục. Sắc mặt lãnh đạm của Thiên Linh trong nháy mắt trùng xuống, nàng lấy ra một loan đao hướng về phía có bóng dáng Băng Vân Long mà vọt tới. Quân Thắng tiến lên một bước, hai mắt trợn tròn, gân trán nổi lên, quát lên một tiếng, khí thế toàn thân hắn đột nhiên tăng vọt. Hắn vốn chỉ có hơn sáu thước, vậy mà trong cơ thể lúc này lại phát ra tiếng canh cách, rồi điên cuồng cao lên lên. Cuối cùng khi cao tới một trượng, thì một quyền của Quân Thắng chìa ra chộp tới chỗ Băng Vân Long.
Một vòng xoáy thật lớn từ bên tay phải của Quân Thắng xuất hiện. Băng Vân Long đang tấn công ở phía trước thì cảm thụ được một kích này của Quân Thắng kèm theo sự uy hiếp, sắc mặt y khẽ biến. Mặc dù y cuồng ngạo, tàn bạo, nhưng y không phải là hạng người ngạo mạn, lại càng không phải là kẻ ngu ngốc. Một kích này khiến y cảm thụ được sự uy hiếp, hơn nữa y cũng nghe sức lực của Quân Thắng ở phái Ma Cương từ lâu, nên một kích này không thể ngăn cản ngay được. Khi Băng Vân Long còn đang suy nghĩ làm thế nào để né tránh, thì đột nhiên một dự cảm không lành xuất hiện từ phía sau. Sắc mặt y đại biến, chợt quát:
- Thiên Linh, ngươi muốn chết!!
Một quyền oai phong của Quân Thắng đã khiến Băng Vân Long giận dữ, vậy mà lúc này Thiên Linh cũng động thủ với mình, làm sao không khiến y nổi điên cho được.
Băng Vân Long gầm lên, đồng thời lấy ra một thanh trường kiếm đen thui, rồi liên tục chém. Sát khí trong hắc kiếm dày đặc, trong nháy mắt trường kiếm bộc phát tỏa ra một làn sát khí đen thui tạo thành mũi kiếm, rồi quét ngang ra phía sau.
- Ầm…
-
Một tiếng gãy giòn vang lên, sau đó một sóng chấn động lan rộng ra bốn phía. Loan đao của Thiên Linh cũng bị mũi kiếm sát khí trong trường kiếm của Băng Vân Long chém thành hai nửa, nhưng nó lại vẫn chưa biến mất, mà vọt tới chỗ Thiên Linh.
- Đủ rồi!!
-
Sinh Vân giống như người chết kia đột nhiên quát, âm thanh của lão đinh tai nhức óc, ầm ầm vang lên trong hư không. Một luồng uy lực từ trong cơ thể Sinh Vân phát ra. Sinh Vân vung tay lên, trực tiếp đánh tan mũi kiếm kia, sau đó lạnh lùng nhìn Băng Vân Long, rồi lại nhìn Thiên Linh, u ám nói:
- Thiên Linh, hãy chú ý tới thân phận của ngươi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, nếu không thì lão phu thay mặt thiếu chủ đánh chết ngươi.
Thiên Linh nghe thấy hai chữ thiếu chủ, thì toàn thân run rẩy, hai mắt lộ ra vẻ phức tạp, run run nhìn Sinh Vân nói:
- Lão Sinh, Quân Tuyết là con gái của Thiên Linh, tất cả nhờ cậy vào lão Sinh.
- Việc này, lão phu không có cách gì quyết định được. Chỉ có điều khi chưa có mệnh lệnh của thiếu chủ, lão phu bảo đảm nữ oa này sẽ không việc gì cả.
Sinh Vân lạnh lùng nói, sau đó nhìn đám người Quân Thắng chằm chằm, rồi lớn tiếng quát:
- Trừ nữ oa kia ra, thì tất cả các đệ tử phái Ma Cương đều phải chết!
Theo lời của Sinh Vân, vẻ mặt đầy tinh thần chiến đấu của đại quân Phụng thiên như thể sóng triều hướng về phía đám người Quân Thắng mà tấn công.
Nhất thời, linh khí, tiên khí bay lượn khắp bầu trời, từng đợt công kích mạnh mẽ giống như từng đạo ánh sáng bắn về phía các đệ tử của phái Ma Cương ở bên dưới.
- Tản ra!
Quân Thắng cao giọng quát, khí thế toàn thân hắn lại tăng vọt, dáng người đạt đến nửa trượng giống như người khổng lồ đón lấy tiên khí rồi nhằm về phía đại quân trên bầu trời.
Sau khi có mệnh lệnh của Quân Thắng, các đệ tử phái Ma Cương đều tán ra, nếu đứng chung một chỗ, có lẽ sẽ bị đại quân của Phụng Thiên bắt hết. Mặc dù bọn họ tán ra, nhưng vẫn không có cách nào chạy thoát mà phải đối mặt với kết cục.
Trong một ngọn núi ở phía Tây của Cửu U giới, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên vang lên tiếng sầm rền, như thể sấm giữa mùa xuân phía chân trời, rồi sau đó bầu trời cũng bị xé rách ra thành một lỗ hổng rộng đến một trượng. Một vòng xoáy xuất hiện trong khe nứt, như thể một mãnh thú thôn phệ vạn vật. Mà lúc này, một người thanh niên mặc quần áo màu trắng bước ra từ cái khe nứt này, sắc mặt hắn bình thản, ánh mắt sáng như đuốc. Sau khi người thanh nhiên này đi ra, cái khe nứt kia lúc này mới từ từ biến mất. Nếu nhìn kỹ, thì tất nhiên sẽ phát hiện ra, dưới mũi của người đàn ông ấy có luồng khí từ trong lỗ mũi thở ra. Từng hơi thở của người đàn ông này phát ra những tiếng mạnh đều.
Người đàn ông ấy chính là bản tôn Lôi Cương.
Sắc mặt Lôi Cương âm u nhìn xung quanh, không biết vì sao trong lòng hắn có cảm giác lo lắng. Cảm giác lo lắng này khiến cho hắn khó chịu, giống như những người bên cạnh mình có người đang gặp phải nguy hiểm. Sau khi nhìn bốn phía, thần thức Lôi Cương bạo phát, mạnh mẽ không thua gì thần thức của cương thánh thiên giai, ầm ầm lan rộng ra bốn phương tám hướng, bao phủ toàn bộ phía Tây của Cửu U giới.
Cửu U giới, thành Cửu U.
Sau khi đại địa chi nguyên xuất hiện, Cửu Xá, Cửu Thắng đều bế quan. Nhưng lúc này, một luồng khí tức mạnh mẽ, nặng nề xuất hiện trên bầu trời thành Cửu U làm cho bọn họ đang tu luyện mà tỉnh táo lại trong nháy mắt. Ánh mắt Cửu Xá kèm theo một chút sợ sệt, nói:
- Thần thức thật mạnh, không biết có phải U Hoàn không? Hay là Địa Viêm? Chẳng nhẽ sau khi đại địa chi nguyên, hai người bọn họ lại đột phá?
Ở phía Đông của Cửu U giới, tại thành Phụng Thiên.
Đang chìm vào trong tĩnh tọa, Thiên Uy đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm về phía trước, lẩm bẩm nói:
- Vì sao, trong lòng ta đột nhiên lại có phần không ổn thế này? Chẳng nhẽ có chuyện xấu gì xảy ra hay sao?
Thần thức của Lôi Cương kiểm tra bốn phía, vốn chỉ muốn nhìn xem mình đang ở nơi nào, nhưng khi thần thức hắn đảo qua thành Cương ma, hắn choáng váng, sau đó sát khí trong mắt hắn cuồn cuộn ngất trời, nhoáng một cái hắn biến mất. Tốc độ của hắn nhanh như sấm đánh bay về hướng thành Cương Ma. Tốc độ của Lôi Cương nhanh khác thường, không khí bị đánh nát như có tiếng sấm giữa mùa xuân.
Lúc này, Quân Thắng mình đầy thương tích, bắp thịt hở ra, da thịt giống như tường đồng vách sắt đều đầy vết thương, có vết máu loang ra. Gần một trăm đệ tử cương đế thiên giai của Phụng Thiên vây đánh Quân Thắng, mà lúc này, so với Quân Thắng, Khoát Dục còn thảm hại hơn. Quần áo trên người lão bị rách nát, sắc mặt lão tái nhợt, tóc trắng trên đầu rối bù, nhưng trong mắt lão vẫn đầy vẻ không cam chịu. Khoát Dục nhìn đòn công kích cuộn trào mãnh liệt của đại quân Phụng Thiên vào mình, lão hiểu rằng, hôm nay, mình sẽ chết ở đây. Chỉ có điều trong lòng lão lại có chút chờ đợi, mình mà chết thì chủ nhân nhất định sẽ cảm thụ được, khi đó, Phụng Thiên nhất định sẽ chết.
Năm ngìn đệ tử của phái Ma Cương lúc này đã tử thương đa số, bốn vạn đánh năm nghìn , trận chiến này căn bản có thể gọi là tàn sát!
Quân Tuyết đứng ở trên thành, Sinh Vân kia cấp cho cô một đạo kết giới vững chắc, mới khiến cho cô không bị ảnh hưởng. Song nhìn thấy diện mạo của hai người Quân Thắng và Khoát Dục, Quân Tuyết khóc, ánh mắt cô hướng về phía Thiên Linh cũng từ từ thay đổi.
Lần này trong Phụng Thiên chỉ có Thiên Linh và Đồng Chiến, cùng với Sinh Vân là không động thủ. Sắc mặt của Đồng Chiến phức tạp nhìn tất cả những điều này. Sinh Vân cũng xem thường, chẳng thèm tàn sát những tu luyện giả có tu vi thấp như vậy, như thể tàn sát các đệ tử của phái Ma Cương là sự sỉ nhục đối với lão. Hai mắt Thiên Linh ngơ ngác nhìn Quân Thắng chiến đấu anh dũng trong biển máu, trong mắt nàng thấp thoáng giọt nước mắt, nhưng rồi lại nhanh chóng tan đi.
Kẻ sát nhân điên cuồng nhất chính là Băng Vân Long, toàn thân y dính đầy máu, cả khuôn mặt cũng như vậy, vì thế càng làm cho người ta tăng vẻ kinh khủng. Chỉ có điều, điều làm y khác biệt với những người khác chính là, máu tươi này không phải là của y, mà là của những người bị y giết. Giết được một người, khuôn mặt Băng Vân Long càng thêm âm u, sát khí toàn thân cũng nồng nặc hơn.
Số đệ tử của phái Ma Cương đạt đến đạo tiên, cương tiên không đến trăm người, những người còn lại đều là cương đế, cương hoàng, dù sao đi nữa, có thể nói sức mạnh còn kém xa.
- Ầm ầm!!
Bầu trời vang lên tiếng sấm sét, tiếng sấm này vang dội trời đất.
Đang, nhìn cuộc tàn sát phía dưới, sắc mặt Sinh Vân chợt đại biến, cao giọng quát:
- Dừng tay!!
Thanh âm cực lớn, át được cả tiếng chém giết khiến cho toàn bộ đại quân của Phụng Thiên ngừng giết chóc, quay đầu nhìn về phía Sinh Vân. Hai mắt Sinh Vân cũng nhìn chằm chằm về phía sau, một lúc lâu sau, lão hít một hơi thật sâu, cao giọng nói:
- Ta không biết rằng có vị tiền bối ở đây, xin mời hiện thân.
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Quyển 6: Dung Luyện Giới
Chương 503: Trở về
Nhóm Dịch: metruyen
Nguồn: Mê Truyện
Đột nhiên, một làn khí thế cuồn cuộn bao phủ thành Cương Ma, khiến cho các đệ tử của phái Ma Cương trong cuộc đại chiến đang gắt gao chống lại Phụng Thiên đều hết sức kinh hãi, đứng im tại chỗ. Luồng khí thế to lớn này gần như làm cho cương anh, đạo anh bọn họ bị nghiền nát, họ kinh hãi nhìn về phía Tây. Sắc mặt khiếp sợ của hai người Quân Thắng và Khoát Dục cùng kèm theo một chút nghi ngờ, luồng âm thanh này vì sao lại làm cho hai người bọn họ có cảm giác quen thuộc. Trống ngực Khoát Dục càng đập nhanh hơn, vì lão và Lôi Cương đã có lời thề chủ tớ.
Lúc này, Đồng Chiến cũng như vậy, âm thanh này vừa cho hắn cảm giác quen thuộc lại xa lạ, làm cho hắn không yên, hắn xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy ở chân trời phía Tây, mây đang cuồn cuộn, một cầu vồng từ phía chân trời bắn ra, dừng lại ở phía trước, rồi hóa thành một bóng dáng người đàn ông kiên cường cao ngất. Người đàn ông này nhìn cảnh chiến đấu phía dưới, lạnh lùng nhìn vẻ mặt khiếp sợ và không thể tin được của Đồng Chiến nói:
- Được, Phụng Thiên muốn tiêu diệt đệ tử phái Ma Cương, ta không nghĩ tới Đồng Chiến ngươi cũng tham gia vào trong đó.
- Sư… Sư tôn.
- Chủ nhân!
Sắc mặt hai người Quân Thắng và Khoát Dục lộ ra vẻ vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, họ không thể tin được, nhìn lên chỗ người đàn ông mặc áo trắng ở trên không trung. Nghe thấy hai người Quân Thắng và Khoát Dục nói, chỉ còn lại không đầy hai nghìn tên đệ tử của phái Ma Cương đều quay lại, vẻ tuyệt vọng trước kia biến mất, xúc động nhìn Lôi Cương, giống như kẻ chết tìm lại được sự sống.
Cương Ma! Môn chủ Cương Ma của phái Ma Cương đã xuất hiện.
Lôi Cương nhìn Đồng Chiến chằm chằm, lộ ra vẻ thất vọng. Lúc này làm sao hắn không đoán được ngọn nguồn câu chuyện chứ? Nhìn đại quân của Phụng Thiên chi chít, trong lòng Lôi Cương chỉ có sự căm phẫn, nhưng lúc này trong lòng hắn đã đạt đến mức không hề bận tâm. Hắn ngăn sát khí trong lòng, đảo qua mấy tên thống lĩnh còn lại nói:
- Hãy quay trở lại Phụng Thiên nói cho Thiên Uy biết, ba ngày sau, Cương Ma ta nhất định sẽ tới Phụng Thiên để thảo một thuyết pháp.
Ánh mắt Băng Vân Long lập lòe nhìn Lôi Cương. Từ lúc gia nhập Phụng Thiên, y nghe thấy đủ các loại thuyết pháp của Lôi Cương, cái tên Cương Ma có thể nói là một truyền thuyết đối với các đệ tử ở Phụng Thiên. Điều này khiến cho Băng Vân Long cực kỳ khó chịu, y càng âm thầm so sánh mình với Lôi Cương. Băng Vân Long cuồng ngạo cho rằng, chẳng qua Lôi Cương được những đệ tử cổ hủ này thêm mắm thêm muối, nói rằng hắn thần kỳ mà thôi. Nhưng lúc này, Băng Vân Long cũng chấn động, những ý nghĩ trước đó không còn trong đầu y nữa. Lôi Cương đứng ở phía trước, giống như một ngọn núi cao vạn trượng tỏa ra khí thế ép Băng Vân Long gần như nghẹt thở.
Thật là mạnh mẽ! Đây là Cương Ma sao? Làm sao có thể?
Không chỉ có Băng Vân Long khiếp sơ, ngay cả Đồng Chiến cũng như vậy. Lúc trước ở Phụng Thiên, Đồng Chiến và Lôi Cương đã âm thầm phân cao thấp vì mục tiêu của Lôi Cương. Sau khi đạt tới cương tiên địa giai, Đồng Chiến cho rằng khoảng cách của mình mình và Lôi Cương đã được rút ngắn, thậm chí hắn cho rằng mình đã vượt qua cả Lôi Cương. Nhưng sau khi Cương Ma tiêu diệt Hỏa Huyền tông, Đồng Chiến giống như bị sét đánh, không tin vào những gì mình nghe thấy.
Lúc này, Đồng Chiến hoàn toàn bị đả kích, hắn hiểu rõ, khoảng cách giữa mình và Lôi Cương không hề được rút ngắn, mà ngược lại còn lớn hơn nữa. Lúc này, Lôi Cương làm hắn ngưỡng mộ, nhưng Lôi Cương lại nhìn chằm chằm vào hắn khiến cho hắn lại càng run lên. Đồng Chiến thấy sự thất vọng và lạnh lẽo trong ánh mắt Lôi Cương, điều này làm cho nội tâm hắn hơi phức tạp, hắn ngờ ngợ hiểu được rằng, tình bằng hữu ngày xưa giữa hắn và Lôi Cương đã không còn nữa rồi.
Phải nói rằng lúc này không ai khiếp sợ hơn Sinh Vân. Mặc dù Sinh Vân là người của Phụng Thiên mấy trăm năm, nhưng thân phận lại cực kỳ huyền bí. Bình thường, rất ít người thấy lão tới chỗ Thiên Uy để tu luyện, hoặc có thể tưởng tượng được thân phận của lão. Tu vi của Sinh Vân mặc dù là cương tiên thiên giai, nhưng thực ra tu vi của lão đã đạt tới cương thánh địa giai rồi. Nhưng lúc này Lôi Cương đang đứng ở bầu trời phía trước, khiến cho Sinh Vân không có cách nào hít thở được, khí huyết trong cơ thể lão chảy ngược lại, lão tê dại, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi nhìn Lôi Cương, trong lòng lão thầm than, tu vi của người này rốt cuộc đã đạt tới mức nào? Cho dù là cương thánh thiên giai cũng không có cách nào uy hiếp lão thế được. Nghe thấy Lôi Cương nói, bất luận gì, Sinh Vân cũng không suy nghĩ nhiều, mà cao giọng nói:
- Đệ tử của Phụng Thiên nghe lệnh, lui!
Đệ tử của Phụng Thiên đều vô cùng kinh sợ nhìn Lôi Cương.
- Đây là thống lĩnh Cương Ma sao?
- Đây là Cương Ma, người đã hủy diệt Hỏa Huyền tông ở Dung Luyện giới sao?
Sau khi nghe Sinh Vân nói, các đệ tử đều thu lại linh khí, hơi co lại, hướng về phía Sinh Vân để bay về Phụng Thiên. Vẻ mặt Thiên Linh tái nhợt nhìn Lôi Cương, sau đó nhìn Quân Thắng và Quân Tuyết, rồi cắn răng đi theo Sinh Vân. Người cuối cùng rời đi là Đồng Chiến và Băng Vân Long.
Trong lòng Đồng Chiến thì phức tạp, còn khi Băng Vân Long rời đi, trong ánh mắt y ẩn chứa vẻ kiêng nể, một chút nồng nhiệt. Sự mạnh mẽ của Lôi Cương không làm cho Băng Vân Long nảy sinh sự sợ hãi, mà ngược lại còn làm cho nội tâm y cương quyết.
- Cương Ma, một ngày nào đó, Băng Vân Long ta sẽ hơn hẳn ngươi!
Băng Vân Long khẽ nói, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn theo đại quân của Phụng Thiên rời đi, trong mắt Lôi Cương lóe lên một tia sát khí, hắn cũng không mở sát giới ra, mà để cho những đệ tử của Phụng Thiên này đi. Hắn biết việc này là do vực chủ của Phụng Thiên quyết định, những đệ tử này chỉ là tuận mệnh mà hành sự thôi. Lôi Cương chậm rãi quay về phía Quân Thắng và Khoát Dục đang bị thương khắp người, hai mắt hắn nóng rực nhìn chằm chằm đệ tử của phái Ma Cương, trong lòng thầm than, nói:
- Chủ nhân, việc này không phải nói ba câu là rõ, mời chủ nhân vào trong phái Ma Cương, Khoát Dục sẽ nói cho chủ nhân hết mọi chuyện.
Lôi Cương gật đầu, cùng Quân Thắng, Khoát Dục và Quân Tuyết đi vào trong thành Cương Ma.
Sống sót sau tai nạn này, các đệ tử của phái Ma Cương đều liếc mắt nhìn nhau, khuôn mặt tái nhợt không khỏi thấp thoáng nụ cười. Bọn họ lờ mờ hiểu ra rằng, ngay sau lúc này, phái Ma Cương chắc chắn sẽ hồi sinh thêm lần nữa, thậm chí sẽ ngày càng rực rỡ, bởi vì, môn chủ đã trở về. Môn chủ một mình tiêu diệt Hỏa Huyền tông kia đã trở về.
Trong một lầu các của tiểu viện ở chỗ sâu bên trong của phái Ma Cương, Lôi Cương ngồi trên một cái ghế có phong cách cổ, hai người Quân Thắng và Khoát Dục cung kính đứng ở phía trước. Hai người bọn họ kể lại cậu chuyên mấy trăm năm trước. Hai mắt Quân Tuyết đầy vẻ tò mò đánh giá Lôi Cương, trong mắt cô có vẻ rất kinh ngạc, trong lòng cô thì tổ sư gia là một ông già tóc trắng xóa, râu mép dài. Nhưng lúc này thấy tổ sư gia so với phụ thân cô thì vẫn chỉ là một thanh niên.
- Phụng Thiên muốn tiêu diệt phái Ma Cương chúng ta sao?
Sau khi nghe Quân Thắng và Khoát Dục thuật lại, những tia sáng từ trong hai mắt Lôi Cương bắn ra bốn phía, hắn lạnh lùng lẩm bẩm nói. Hai người Quân Thắng và Khoát Dục vô cùng cung kính đứng ở đó, cơ thể họ khẽ rung, xúc động. Lúc này, những lo lắng và tuyệt vọng khi xưa của họ đã hết sạch, thay vào đó là sự xúc động, kỳ vọng. Đặc biệt nghe thấy Lôi Cương nói những lời này, hai người họ như thấy được phái Ma Cương đang vùng dậy.
Một lúc lâu sau, những tia sáng trong hai mắt Lôi Cương dẫn dần được thu lại, cho đến khi biến mất. Sau đó hắn nhìn chăm chú vào Quân Tuyết, rồi dừng lại rất nhanh. Quân Tuyết và Quân Thắng hơi giống nhau, hắn làm sao không đoán ra chứ? Nhìn Quân Tuyết, Lôi Cương đứng lên, đi tới chỗ cô, ngồi xổm xuống, nhìn cô, nói:
- Nói cho ra biết, ngươi tên là gì?
Đang nhìn Lôi Cương chằm chằm, thấy hắn đi tới, Quân Tuyết lùi lại một bước. Nghe hắn hỏi, cô ngượng ngập nói:
- Tổ sư… gia, ta là Quân Tuyết.
- Quân Tuyết? Quân trung chi Tuyết? Tên rất hay! Không biết Quân Tuyết muốn gì, hôm nay tổ sư gia muốn tặng ngươi một món quà, xem như lễ gặp mặt, có được không?
Lôi Cương dịu dàng cười, nói. Nhìn Quân Tuyết, không hiểu sao nội tâm hắn hơi phức tạp, con gái của Quân Thắng đã lớn như vậy rồi.
Hai người Quân Thắng và Khoát Dục nghe thấy vậy thì hơi choáng váng. Nếu người tu luyện mà nghe được, thì nhất định sẽ hết sức đố kị. Mà trong mắt Quân Tuyết cũng đầy vẻ nghi ngờ nhìn Lôi Cương như thể phản ứng lại. Sau đó, cô nhìn Quân Thắng nói:
- Quân Tuyết không muốn làm phụ thân và bá bá chết, Quân Tuyết muốn mãi mãi được ở cùng phụ thân và bá bá.
Hai người Quân Thắng và Khoát Dục giật mình, nhìn Quân Tuyết vô cùng dịu dàng. Với đủ các sự kiện xảy ra lúc trước vẫn chưa làm cho Quân Tuyết phục hồi lại tinh thần, cô cho rằng Quân Thắng và Khoát Dục vẫn có thể chết.
Lôi Cương sửng sốt, sâu trong mắt hắn lóe lên một ánh sáng, sau đó cười nói:
- Tổ sư gia đồng ý với ngươi, từ nay về sau, không ai dám động đến sợi tóc nào của phụ thân và bá bá ngươi.
Sau đó, không đợi Quân Tuyết phản ứng lại, tay phải Lôi Cương đưa lên đỉnh đầu cô vỗ vỗ, một luồng cương khí tinh khiết cuồn cuoonnj dũng mãnh đi vào trong Quân Tuyết. Quân Tuyết từ từ nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi.
Quân Thắng nhìn Lôi Cương vỗ Quân Tuyết thì không những không lo lắng, mà còn vô cùng xúc động. Tư chất bình thường của Quân Tuyết phải được cải thiện.
Lôi Cương chậm rãi đứng lên, nhìn về phía trước, như thể xuyên thấu tòa nhà thấy được các đệ tử của phái Ma Cương đang quét dọn chiến trường, nói:
- Hãy ban thưởng cho mỗi đệ tử ở lại một vạn tiên thạch thượng phẩm, được nhận tiên khí lục giai. Đồng thời, tự ta sẽ sẽ dựng lên bảo tháp tu luyện để tu luyện trăm năm.
Toàn thân Quân Thắng và Khoát Dục khẽ run, trên khuôn mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Nhưng Lôi Cương lại đột ngột nói, âm thanh lạnh buốt vang lên:
- Nếu Thiên Uy muốn xóa sổ phái Ma Cương ta khỏi Cửu U giới, thì thì cũng đừng trách Cương Ma ta.
Thể Tôn Tác giả: Hán Lệ
-----oo0oo-----
Quyển 6: Dung Luyện Giới
Chương 504: Thuyết pháp
Nhóm Dịch: metruyen
Nguồn: Mê Truyện
Ngày hôm sau
Sau khi đội quân của Phụng Thiên trở lại thành Phụng Thiên, trong khoảng một giờ đồng hồ, cả thành Phụng Thiên sôi sục.
Cương Ma đã trở về, thống lĩnh Cương Ma đã trở về, môn chủ phái Ma Cương đã trở về!! Chuyện này giống như một cơn gió mạnh đối với thành Phụng Thiên, lấy nó làm trung tâm, rồi lan ra toàn bộ Cửu U giới.
Lúc này ở trong thành Phụng Thiên, từ trên xuống dưới đều đang thảo luận sự trở về của Cương Ma. Ngày xưa, Lôi Cương lấy thân phận của Minh đế khiến cho Cửu U giới khiếp sợ, trong lòng dân thành Phụng Thiên đầu tiên là khiếp sợ, phấn khởi, rồi cuối cùng toàn bộ thành Phụng Thiên đều tràn ngập không khí hoang mang. Sau khi bọn họ biết sự tình, dân thành Phụng Thiên đều dọn dẹp rời đi.
Không nói đến thân phận của Minh đế xưa kia, mà chỉ có chuyện Hỏa Huyền tông bị hủy diệt cũng truyền ra khắp Ngũ Hành giới. Sau khi bọn họ biết Phụng Thiên cũng muốn diệt trừ phái Ma Cương, thì ngay lập tức phát hiện ra, sự tình cũng không phải đơn giản như vậy. Có lẽ, Cương Ma nhất định sẽ không bỏ qua điều đó. Có thể một mình tiêu diệt được Hỏa Huyền tông, môn phái cao nhất ở Dung Luyện giới, thì tu vi của Cương Ma đã đạt tới mức làm cho kẻ khác phải rùng mình rồi.
Một ngày thật ngắn ngủi, khiến cho trước đó muôn người còn đổ xô ra đường, trong nháy mắt thành Phụng Thiên đã trở nên vô cùng lạnh lẽo, người ta bắt đầu đi lại trên đường lớn, nhưng chủ yếu là rời khỏi thành Phụng thiên.
Ngày thứ ba đại quân quay trở lại, đa số ở thành Phụng Thiên đều đóng cửa, trên đường lớn của thành Phụng Thiên chỉ có rất ít người.
Lúc này, bầu không khí nơi tổng bộ ở chỗ sâu trong thành Phụng Thiên có thể nói là nặng nề. Khi các đệ tử của thành Phụng Thiên biết được sự tình, càng có nhiều người hoảng sợ. Có không ít đệ tử nghĩ tới việc thoát khỏi thành Phụng Thiên, nhưng thành Phụng Thiên được bảo vệ rất nghiêm ngặt, khiến cho những đệ tử có ý muốn chạy trốn căn bản không có đường nào để đi.
Lúc này, trong đại điện nghị sự của Phụng Thiên, một bầu không khí nặng trĩu khiến cho mọi người trong đại điện chỉ nặng nề hít thở. Thiên Uy, vực chủ của Phụng Thiên âm u ngồi ở phía trên của đại điện, lúc này trên khuôn mặt y không có chút vui vẻ nào, chỉ có vẻ âm u và cứng đờ. Mặc dù y có nghĩ thế nào đi nữa, thì cũng không ngờ tới lúc này Lôi Cương lại trở về, y lại càng không nghĩ tới việc Lôi Cương vẫn còn sống.
Lúc này, khuôn mặt của chín vị trưởng lão, hai vị đại thống lĩnh, tám vị thống lĩnh đều nặng nề.
- Vực chủ, Kỳ Minh xin được đi giết Cương Ma.
Kỳ Minh âm u nhìn Thiên Uy, ánh mắt chợt lóe, cao giọng nói, âm thanh của gã đầy vẻ tự tin và cuồng ngạo. Tu vi của Kỳ Minh mới được nâng cấp trong mấy trăm năm nay từ cương đế thành đạo thánh hoàng giai. Điều này dần hình thành lên một Kỳ Minh kiêu ngạo, tâm tính không coi ai ra gì. Lúc này, nghe nói Lôi Cương đã trở về, gã nghĩ đến việc mình đã thua trong tay của Lôi Cương một trận, thì trong lòng liền có phần không phục. Lúc này, Lôi Cương đã quay lại, khiến cho Kỳ Minh muốn xem những năm gần đây, rốt cuộc thì ai mạnh hơn. Nói trắng ra, gã muốn gột rửa sỉ nhục thua cuộc năm xưa.
- Cương Ma, để Kỳ Minh ta cho ngươi thấy, như thế nào là sức mạnh của khống thần thực sự. Đến lúc đó, tất nhiên sẽ khiến ngươi ngạc nhiên.
Kỳ Minh cười lạnh, nói.
Ánh mắt Thiên Uy nhìn Kỳ Minh, trong đó ẩn chứa một tia tán thưởng và vui mừng. Kỳ Minh có thể thăng cấp trong thời gian ngắn là mấy trăm năm, đó là kỳ công lớn nhất của Thiên Uy, như thể y cố tình muốn đào tạo Kỳ Minh vậy. Nếu không phải là Thiên Uy, có lẽ làm sao Kỳ Minh có thể đạt được Đạo thánh hoàng giai chỉ trong một thời gian ngắn. Phải biết rằng người khống thần tu luyện khó hơn gấp mấy chục lần so với người bình thường.
- Với lực của một mình Cương Ma có thể hủy diệt Hỏa Huyền tông, rồi chạy trốn khỏi sự truy sát của Hỏa Huyền và ba vị Thái thượng trưởng tới Cửu U giới. Lực thật sự của hắn chắc chắn sẽ đạt tới mức độ cao hơn. Mặc dù, cao thủ cương thánh địa giai cũng không phải là đối thủ của ngươi, nhưng, Kỳ Minh, ngươi hãy ghi nhớ, ngươi là người khống thần, ngươi có một tương lai xán lạn, nên vào lúc này, không thể bị ngăn cản được. Còn về phần Cương Ma, thì cho dù chúng ta không đi tìm hắn thì hắn cũng sẽ tới. Chỉ cần hắn tới đây, chắc chắn ta sẽ xóa hắn hoàn toàn khỏi thế gian này.
Tia sáng trong mắt Thiên Uy bắn ra bốn phía, như thể đã hạ một quyết tâm nào đó, y âm trầm nói, nhưng trong giọng nói của y ẩn chứa sự tự tin ngút trời.
Đại trưởng lão nghe thấy thế, thì ánh mắt lộ ra vẻ giễu cợt, như thể cho rằng lần này Lôi Cương nhất định sẽ chết. Sinh Vân nhìn Thiên Uy, ánh mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt, ánh mắt của Thiên Linh cũng hiện ra chút phức tạp. Nàng hiểu rõ, nếu không có gì xảy ra, sư phụ Cương Ma của Quân Thắng sẽ đúng như thiếu chủ Thiên Uy nói, hoàn toàn bị xóa khỏi thể gian. Thân phận thực sự của Thiên Linh chẳng quan chỉ là nữ phó của Thiên Uy, nàng còn hiểu Thiên Uy hơn chính bản thân mình. Với thân phận của Thiên Uy, Lôi Cương chẳng qua chỉ là con kiến hôi.
Đúng lúc này, đại trưởng lão chợt quay đầu nhìn về phía sau, ánh mắt đục ngầu hơi cau lại, để lộ ra vẻ suy tư. Sau đó, ba người Thiên Uy, Kỳ Minh, Đồng Sư cũng nhìn về phía cửa thành Phụng Thiên.
- Hắn tới!
Thiên Uy lạnh lùng nói, rồi biến mất. Toàn bộ người trong đại điện cũng biến mất theo.
Những người tu luyện vẫn còn ở lại thành Phụng Thiên, đột nhiên cảm thụ được một cổ khí tức vô cùng uy nghi đến từ phía Tây. Một vài người tu luyện có tu vi thấp kêu lên một tiếng, rồi ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh, còn những vị không hôn mê thì sắc mặt đại biến, trong lòng họ lại càng khiếp sợ cổ khí tức khủng bố này.
- Chẳng nhẽ là… Cương Ma tới?
Trong lòng tất cả người tu luyện đều cười khổ, nói.
Một cầu vồng vạch ngang phía chân trời, cắt ngang không gian, âm thanh như thể tiếng sấm nổ vang dội.
- Ầm ầm!!
Một âm thanh giống như tiếng trời đất nổi trận lôi đình vang lên, một bóng dáng màu trắng cao ngất nhanh chóng phóng tới từ phía Tây, rồi đáp xuống bầu trời thành Phụng Thiên. Khuôn mặt hắn giống như đao tước phủ, hai mắt như đuốc tỏa ra sát khí và sự lạnh lùng. Lôi Cương nhìn xuống phía dưới, có hai mươi tên cao thủ của Phụng Thiên bay ra từ chỗ bên trong thành Phụng Thiên. Sắc mặt Lôi Cương không hề biến đổi, như thể những người này căn bản không có sự đe dọa nào đối với hắn.
- Mấy trăm năm thật là ngắn ngủi, không nghĩ tới, thống lĩnh Cương Ma xưa kia nay đã nhảy lên đến mức này rồi!
Một tiếng nói xuyên thủng hư không của thành Phụng Thiên vang lên. Lôi Cương lạnh lùng nói:
- Thiên Uy, phái Ma Cương ta những năm gần đây có gì đắc tội Phụng Thiên?
Hình dáng của Thiên Uy hiện ra, cách chỗ Lôi Cương khoảng một ki-lô-mét, ánh mắt y cũng xem thường, trong lòng thầm nghĩ:
- Cương thánh địa giai, không gì hơn. Không đúng, chẳng nhẽ tin đồn là sai, với trình độ của một cương thánh địa giai làm sao có thể tiêu diệt được Hỏa Huyền tông? Nhưng làm sao mà hắn chạy thoát được khỏi tơ nhện của Hỏa Huyền và ba vị Thái thượng trưởng lão? Xem ra Cương Ma này có tiên khí để chạy thoát thân.
Một nụ cười thấp thoáng lại xuất hiện trên mặt Thiên Uy.
Lúc này, tu vi của Lôi Cương vẫn dừng ở mức cương thánh địa giai như trước, nhưng thực lực của hắn là ở cương thánh thiên giai. Nếu lúc này, Thiên Uy mà buông lơi, y sẽ lại nếm vị đắng, mà tên đại trưởng lão kia thì không được như Thiên uy, ánh mắt trở nên hết sức nghiêm túc.
- Cương Ma, lão phu và ngươi đánh một trận. Ta muốn xem trong mấy trăm năm nay, ngươi đã đạt đến mức độ nào rồi.
Cơ thể Đồng Sư kia đang còng xuống chợt đứng thắng lên, trong cơ thể phát ra những âm thanh rè rè, khí thế toàn thân từ lão giả lưng còng trong nhát mắt biến thành cường giả cao nhất thế gian. Hai mắt Đồng Sư nhìn Lôi Cương chằm chằm, lộ ra chiến ý. Đối với chuyện Lôi Cương tiêu diệt mất một Hỏa Huyền tông ở Dung Luyện giới, Đồng Sư vẫn chưa thể chấp nhận được, vẫn cho rằng chẳng qua điều đó là do người ra thêu dệt lên mà thôi.
Lôi Cương nhìn Đồng Sư, sau đó nói:
- Đại thống lĩnh Đồng Sư, ta không muốn làm ngươi bị thương, hôm nay, ta chỉ là vì phái Ma Cương mà đến đây yêu cầu thương thuyết. Việc này, ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn.
- Được! Được! Ngươi không muốn làm ta bị thương, lão phu muốn xem với sự huấn luyện của Minh đế, người sẽ làm ta bị thương như thế nào?
-
Đồng Sư giận dữ cười, cao giọng nói. Lão đi lên phía trước một bước, xuất ra một tiên đao màu vàng vĩ đại, lớp cương khí ngưng kết toàn thân. Lớp cương khí này tỏa ra ánh sáng màu vàng khắp mình thành những vân nứt. Hiển nhiên đối với Đồng Sư, việc lĩnh ngộ hệ thổ chắc chắn ở mức độ cao. Mặc dù lão không tin Lôi Cương đã hủy diệt Hỏa Huyền tông, nhưng lão cực kỳ kiêng nể hắn. Dù sao, tu vi của Lôi Cương so với lão vẫn cao hơn một bậc. Nhưng điều này khiến cho lão cực kỳ xem thường Lôi Cương, tu vi của Lôi Cương đột phá nhanh như vậy, hẳn là có công lao của Minh đế. Đồng Sư thậm chí cho rằng Lôi Cương có thể trốn thoát được đám người Hỏa Huyền truy sát đều là do Minh đế âm thầm tương trợ.
Đối với việc nhờ cậy vào sức mạnh bên ngoài để nâng cao tu vi của Lôi Cương, Đồng Sư không xem ra gì.
Đồng Sư trưởng thành trong chiến đấu, trải qua rất nhiều trận chiến nhưng vẫn không thể tả hết được kinh nghiệm chiến đấu của lão. Lúc này, Đồng Sư chém một đạo về phía Lôi Cương ẩn chứa việc lĩnh ngộ của Đồng Sư đối với hệ thổ, ẩn chứa cả lực của hệ Thổ. Từ trong tiên đao nổ bung ra một lưỡi dao cỡ trăm trượng màu vàng đất bổ tới chỗ Lôi Cương.
Nhìn một đao bổ tới, từ đầu đến cuối Lôi Cương vẫn chưa di chuyển. Thấy Lôi Cương không phản ứng với đòn công kích của mình, điều này khiến cho Đồng Sư cho rằng mình bị giễu cợt nên càng nổi giận. Nhưng rồi đồng tử của lão chợt co rụt lại, lão phát hiện ra, cơ thể kỳ dị của Lôi Cương ở phía trước đã biến mất, mà lưỡi dao của lão cũng bỗng nhiên bị xé rách ra thành một lỗ hổng. Có tiếng nổ vang lên bên tai, một lực đánh mạnh mẽ nhào tới chỗ Đồng Sư. Nhưng Đồng Sư là hạng người thân kinh bách chiến, lão chỉ kinh hãi trong nháy mắt, rồi cơ thể nhảy vọt lên, bay lên không trung và thoát được một kích kỳ dị.
Nếu đối mặt với kẻ khác, có lẽ Đồng Sư đã thoát được, nhưng đối mắt với Lôi Cương, đã đạt đến tầng thứ tư của ngũ hành thể tu, thì sự nhanh nhẹn và tốc độ cực nhanh của lão làm sao có thể sánh được? Đồng Sư nhanh chóng nhảy lên không trung, còn chưa ổn định, thì đột nhiên chân lão bị kìm hãm, một lực lớn bỗng nhiên kéo lão xuống, như thể ở phía dưới có một lực rất lớn.
Đám người Thiên Uy chỉ thấy hoa mắt, thì Đồng Sư đột nhiên rơi xuống như một viên đạn pháo bắn xuống dưới đất.
- Ầm!
Mặt đất chấn động dữ dội, đất đai, đá vụn văng khắp nơi. Một cái hố to hiện ra trên mặt đất, ở giữa cái hố to là một lão giả, đó là Đồng Sư.
- Khụ khụ!
Đồng Sư ho khan vài tiếng, bò lên mặt đất, rồi phun ra một ngụm máu đen. Đồng Sư vừa kinh hãi, vừa căm phẫn nhìn lên bầu trời, Lôi Cương đang từ từ hiện ra.
- Hi vọng ngươi tự biết mình, nếu có lần sau, thì ngươi không bị thương đơn giản như vậy đâu.
Lôi Cương thản nhiên nhìn ánh mắt căm phẫn của Đồng Sư, âm thanh vô cùng lãnh đạm, khiến cho cơ thể Đồng Sư chợt run lên.
Không chỉ có Đồng Sư, mấy người Thiên Uy cũng hoảng hốt. Trên khuôn mặt Thiên Uy vẫn không có biến chuyển nào khi thấy Đồng Sự bị rơi xuống đất, trong chốc lát gương mặt lại trở nên cừng ngắc.