Dịch: bachkimden
Biên: Hách Liên Xuân Thủy
Nguồn: TTV
Đã năm sáu phút kể từ khi bắt đầu cuộc chiến, khoảng thời gian này đối với nhiều người có thể chỉ là trong nháy mắt, nhưng đối với những người trong cuộc chiến thì nó dài giống như cả một đời vậy. Đặc biệt là Phùng Đán Toàn, phải chịu sức ép từ bọn người đang bao vây, khiến cho không gian hoạt động càng bị giới hạn, tốc độ xuất đao cũng ngày càng chậm.
Trên mặt đất không biết bao nhiêu xác chết, nằm ngỗn ngang trên những vũng máu. Máu tươi nhuốm đầy cả con đường, cả trong không khí cũng nhiễm đậm mùi vị của máu tươi. Lúc này đây, tại nơi này cũng giống như địa ngục, người chết, máu tươi, tiếng khóc lóc, tiếng kêu gào, tất cả tạo thành một mớ hỗn độn.
Trước kia, đây là nơi yên tĩnh, sạch sẽ, thuần khiết, không có sự giết chóc. Hiện nay nó đã nhuốm đầy máu tươi.
Từ khoảng cách thật xa cũng có thể nghe được tiếng gào thét ầm ĩ trong khu nhà của Dương gia “Giết nó!” “Giết chết nó!”. Tiếng gào đó được phát ra từ vị tộc trưởng, vài vị trưởng lão không rõ tình hình cũng hướng về phía đang diễn ra cuộc chiến, chỉ thấy được những đầu người đang di chuyển. Đám người Dương gia tay cầm vũ khí từ mọi hướng xông tới, tạo thành vòng người bao quanh Phùng Đán Toàn, liên tục có người nằm xuống, nhưng bọn người khác vẫn không ngừng xông lên.
Quần áo trên người Phùng Đán Toàn đã nhuốm đầy máu, chẳng rõ là máu của người nhà họ Dương hay là máu của bản thân lão. Trên người lão có đến hơn 10 vết thương, mặc dù không phải là những vết thương chí mạng, nhưng cũng đã gây khá nhiều phiền phức, nhất là miệng vết thương vẫn đang không ngừng rỉ máu. Nhưng lão không có thời gian để quan tâm đến những thương tích trên người, mặc kệ cánh tay trái đang bị máu chảy ướt, vẫn nắm chặt thanh đao.
Mỗi một đao khi xuất ra đều lấy mạng của một người, nhưng lão cũng chỉ có thể tránh né các đòn tấn công từ mọi hướng trong phạm vi nhỏ nhất. Sau khi lấy được mạng của ba bốn người thì trên người lão lại xuất hiện thêm sáu bảy vết thương.
Ở bên ngoài, vị trưởng lão và tộc trưởng trên mặt đều thể hiện sự sợ hãi. Dương gia đã phái ra hơn 300 người, nhưng chỉ trong chốc lát toàn bộ đều đã chết rất nhiều, khi Đán Đao xuất đao thì không thể có người sống sót được, cho nên tất cả những người nằm dưới đất đều toàn là người chết, không có người nào bị thương.
Với lại trình độ của bọn họ chỉ có hạn, so với Đán Đao thì đúng là một trời một vực, nhưng bọn họ vẫn cứ xông ra mặc dù biết được khả năng giết lão là không có, bởi vì nếu để một kẻ thù như lão tiếp tục sống thì sau này Dương gia chắc chắn sẽ không có ngày ngủ yên.
Mọi người trong Dương gia đều nhìn nhau, trong mắt bọn họ ẩn hiện sự kiêng kị.
Vị trưởng lão đã khơi mào cuộc chiến này vẻ mặt u ám nói: “Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách.” Đám còn lại đều chỉ gật đầu.
Tam đại gia tộc đều là gia tộc võ học, các vị trưởng lão hay thậm chí là tộc trưởng đều toàn là cao thủ trong cao thủ. Bọn họ cũng thấy được nếu chỉ dựa vào 300 người của Dương gia thì cuối cùng có lẽ cũng sẽ chết dưới tay của Đán Đao, e rằng đây là sự thất bại vô cùng nặng nề của Dương gia.
Tuy nhiên nếu tất cả bọn họ đều chết cũng sẽ không ảnh hưởng nghiêm trọng tới Dương gia, bởi vì từ sau vụ Trần gia, tam đại gia tộc đã tập trung bồi dưỡng cho những người kế thừa, vì phòng ngừa tai nạn có thể xảy đến như Trần gia, cho nên tam đại gia tộc đều đã mang hầu như tất cả tài sản cùng những hậu nhân kế thừa gia tộc của bọn họ ra khỏi Long Quốc, những người ở lại trong gia tộc phần lớn đều là những người đã xuất sư hoặc là vẫn đang trong nhóm bồi dưỡng. Phần lớn những người trong đó đều là ngoại tộc, cho nên dù bọn họ có chết bao nhiêu cơ bản cũng không ảnh hưởng đến gia tộc, chỉ là danh tiếng của gia tộc sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Vị trưởng lão kia nghiến răng nói: “Chúng ta phải dùng súng để giải quyết hắn!” Đám còn lại đều không lên tiếng, sự thật thì cách này bọn họ cũng đã nghĩ qua. Quả thật dùng vũ khí nóng là phương pháp nhanh nhật để tiêu diệt kẻ thù, cho dù võ nghệ có hay đến đâu thì cũng không thể nào nhanh bằng đạn được, nhưng bọn họ cũng nghĩ đến hậu quả.
Dương gia dù sao cũng là một trong tam đại võ học gia tộc, một người mang đao tìm đến cửa, phải dùng một lúc vài trăm người để đối phó, nhưng kết quả cũng không địch lại, đó đã là điều sỉ nhục trong võ học rồi. Cuối cùng thì lại muốn dùng phương pháp bẩn thỉu để đối phó. Nếu việc này mà truyền ra ngoài thì suốt đời Dương gia sẽ không thể ngóc đầu lên nổi.
“Tộc trưởng hãy mau quyết định đi!” Vị trưởng lão kia hối thúc.
Khi ý kiến của mình không được chấp nhận, vị trưởng lão kia không khỏi bực tức, “hừ” một tiếng, môi giật giật nhưng không phát ra âm thanh, cũng không biết đang nói thầm cái gì.
Trong sân, cuộc chiến vẫn đang diển ra, Đán Đao không biết bản thân đang bị vây ở một chỗ, thời gian đã trôi qua rất lâu và vẫn tiếp tục trôi. Người nhà Dương gia thì càng ngày càng đông, ngay cả những người không biết chút gì võ công cũng chạy ra xem, hầu như toàn bộ người nhà của Dương gia đều đã tập trung ra cả, ngoại trừ một số người có chút sợ hãi không dám ra ngoài nhưng vẫn nấp sau cửa sổ theo dõi, trong lòng mang theo sự kinh ngạc sợ hãi và cảm giác lạnh mình theo dõi cuộc huyết chiến đẫm máu đang diễn ra.
Cuộc chiến vẫn đang tiếp tục với một sự hỗn loạn, nơi nơi đều chỉ thấy được đầu người di chuyển. Đán Đao bị vây ngay giữa rừng người, không thể nào nhìn thấy được lão. Chỉ có thể nghe được những tiếng thét đanh tai nhức óc không ngừng vang ra từ giữa đám đông làm cho mọi người xung quanh biết được Đán Đao vẫn chưa chêt.
Một khoảng thời gian, vị trưởng lão kia thật sự không chờ đợi được, hướng về phía tộc trưởng mà nói: “Lôi cả nhà con tiện nhân kia ra được không?”
Tộc trưởng sửng sốt, cúi đầu im lặng không nói. Một lát sau, lão hỏi : “Dương Thiên Minh đâu?”
Những người khác đều không biết, lắc đầu cuối mặt xuống. Dương Thiên Minh chính là chồng của Lý Tú Châu, là cha của Dương Tư Vũ. Chuyện này vốn là từ hắn mà ra, nay xảy ra chuyện lớn thế này lại không thây hắn đâu cả. Cho nên bọn họ không khỏi tức giận.
Trưởng lão hối thúc nói: “Tộc trưởng, người mau quyết định đi, người của chúng ta không thể hi sinh như thề mãi được. Đán Đao cũng chỉ vì vợ và con hắn mà tới, nêu ta dùng 2 mẹ con chúng để ngăn cản Đán Đao thì cũng phải thôi.”
Dịch: bachkimden
Biên: Hách Liên Xuân Thủy
Nguồn: TTV
Năm gã chiến sĩ dùng hỏa lực áp chế, người nhà Dương gia liên tục ngã xuống từng nhóm từng nhóm một, bọn họ không thể chống trả tùy ý cho bọn đánh thuê bắn giết.
Đán đao đang ở bên ngoài cuộc chiến, toàn thân lão đều là máu, giống như mới tắm trong hồ máu ra vậy. Mặc dù cơ thể lão đang thở hổn hển vì kiệt sức nhưng dáng đi không chút biểu hiện vẻ mệt mỏi.
Vị tộc trưởng đang ẩn nấp ở phía xa vẫn đang hướng nhìn về phía lão/
Năm tên chiến sĩ sau khi càn quét đã tiêu diệt hầu như toàn bộ người nhà Dương gia, hiện giờ bên cạnh Đán đao không còn một bóng người, tiếng súng của một số người nhà họ Dương phát ra từ mọi phía bên ngoài vòng chiến, nhưng năm người bọn họ đều là những kẻ gan dạ, không sợ chết, bao vây ở phía ngoài cho đến cùng.
Ngay từ đầu, với đao kiếm trong tay, hai bên không ngại cùng xông lên mà chiến đấu, nhưng hiện nay, bọn họ mỗi một bên đều có trong tay thứ vũ khí nóng nên đôi bên đều giữ khoảng cách an toàn với đối phương, ẩn nấp phía sau vật chắn.
Năm gã chiến sĩ bảo vệ Phùng Đán Toàn ẩn phía sau dãy cột đá của biệt thự. Bốn trong năm người bọn họ cố gắng ép thân mình ẩn phía sau những cột đá, gã còn lại hướng về phía sau mình – nơi Đán đao đang ẩn nấp, hỏi:
“Ông chủ, ông không sao chứ?” Mặc dù trong lời nói tỏ ý quan tâm nhưng giọng điệu phát ra lại lạnh như băng, chẳng có chút tình cảm gì trong đó.
Vừa hạ súng cũng vừa kiểm tra xem còn bao nhiêu viên đạn, xem ra bọn họ có ý định kéo dài cuộc chiến.
Lúc này, tại cuộc chiến, một bên tấn công thì bên còn lại ẩn nấp, không ai tấn công ai được. Nhưng bên người nhà họ Dương thì lại cực kì hỗn loạn, nhóm phụ nữ và bọn trẻ con xô đẩy nhau mà bỏ chạy, khắp nơi đều là tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng kêu tìm cha mẹ của mấy đứa bé.
Cũng may, bọn lính đánh thuê này đều rất có nguyên tắc, bọn họ không bao giờ tấn công những đứa bé này, cùng với những người phụ nữ tay không tấc sắc. Nếu không thì bên Dương gia đã chết không biết bao nhiêu mà kể.
Mắt trợn trừng, trắng dã. Đó chính là hình dáng của mấy vị trưởng lão lúc đang bày mưu tính kế, nhưng một kế sách hay thì vẫn chưa nghĩ ra được. Điều này cũng là lẽ tất nhiên đối với một gia tộc lấy võ học làm đầu, để có được địa vị trưởng lão hay tộc trưởng thì bọn họ đã phải bỏ ra biết bao công sức thời gian khổ luyện, ngoài ra nếu bản thân có những cống hiến vô cùng to lớn, quan trọng đối với gia tộc thì cũng đạt tới những vị trí này, nhưng rất hiếm có người may mắn như vậy.
Qua đó chúng ta có thể thấy được những người lãnh đạo trong Dương gia hầu như đều là bọn hữu dũng vô mưu. Ngay thời khắc quyết định mà chỉ biết dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, không biết nghĩ cách giải quyết theo hướng khác.
Cũng may là ngày thường bọn họ đều âm thầm tranh đấu với nhau để giành quyền đoạt lợi, có thể coi như gián tiếp bồi dưỡng cho bọn họ về mặt trí tuệ, nếu không chỉ với một bọn vũ phu đúng nghĩa thì Dương gia sớm đã bị tiêu diệt gọn sạch rồi.
Nghĩ đến đây, lão tộc trưởng không khỏi thở dài một tiếng, mọi người trong tộc chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi. Lúc này, hắn không thể không khâm phục tầm mắt của vị tộc trưởng hiện tại của Long gia, nghe nói lão tộc trưởng đó với tiềm lực mạnh mẽ đã sắp xếp Long Hải Du – con của một thương gia họ Long – vào vị trí nòng cốt trong gia tộc. Lão tộc trưởng họ Dương cũng đã từng nghe qua chuyện này, nghe nói hắn cũng là một kỳ tài trong thương trường, rất có tầm mắt, lại có mưu trí.
Nếu Dương gia cũng có một người như vậy thì sự việc hiện nay có lẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nói cho cùng, đây cũng chính là khuyết điểm lớn nhất của các gia tộc chú trọng võ học, không biết nhìn xa trông rộng, đào tạo những người mưu trí. Nghĩ đến đây, lão tộc trưởng cũng đang liên tưởng đến Long Hải Du và không khỏi khâm phục một người như vậy.
Nếu hiện tại, người đứng ra nghĩ cách đối phó với bọn người Phùng Đán Toàn không phải là lão tộc trưởng mà đổi lại là Long Hải Du thì chắc rằng sự tình sẽ không tới nổi này.
Bọn đệ tử Dương gia, người này nhìn sang người kia, ta nhìn ngươi rồi ngươi nhìn ta, không biết là nên ở lại tiếp tục bảo vệ mấy gã trưởng lão hay là nghe theo lời của tộc trưởng.
Tộc trưởng nhìn thấy bọn người đó đứng yên bất động nhìn nhau, trong lòng không khỏi tức giận, vung tay quát lớn: “Sao còn không đi?”
Lão tộc trưởng liên tục thúc giục bọn đệ tử, rốt cuộc cũng có một gã chạy tới, mang theo một nhóm cùng đi với gã.
Nhưng khi nhóm người đó rời khỏi thì số người còn lại bảo vệ mấy vị trưởng lão kia cũng theo đó mà giảm, mấy vị này liền cùng tụ về một chỗ thương lượng với nhau xem có nên tìm một chổ an toàn mà ẩn nấp không?
Mấy gã trưởng lão không tham dự cuộc thương lượng chốc chốc lại hướng về phía cửa chính khu dân cư bên kia với ánh mắt lo lắng, bọn người nhà họ Dương đã gọi chi viện nhưng viện binh thì chẳng thấy đâu, càng làm cho người khác cảm thấy lo lắng.
Đột nhiên phía sau nhà Dương gia xảy ra một trận hỗn loạn, khiến vị tộc trưởng và mấy gã trưởng lão đều phải hướng mắt về đó. Chỉ thấy được hình ảnh đầy đủ của bốn tên lính đánh thuê đang bảo vệ Dương Tử Nghiệp và Dương Tư Vũ, hai người bọn họ vẻ mặt vẫn đang sợ hãi.
Bốn gã đánh thuê hướng khẩu súng lên bầu trời mà khai hỏa, với mục đích hù dọa, liền ngay sau đó, từ phía sau đám đông đột nhiên xuất hiện một gã sát thủ. Nơi đây bình thường là nơi tập trung của bọn trẻ con và phụ nữ. Đột nhiên có người từ phía sau mình lao ra, chỉ điều đó thôi đã khiến cho bọn người tay không thất sắc như họ phải gào thét, vẻ mặt kinh sợ, hét lớn kêu gọi mọi người chạy đi.
Bọn đệ tử Dương gia đúng thật là vô cùng vất vả, mang những người không có sức chiến đấu cùng nhau dồn về một chỗ để bảo vệ, nhưng đột ngột lại xuất hiện hai tên lính làm cho bọn gười đó phải chạy tán loạn.
Chỉ may là bọn lính đánh thuê đều chỉ khai hỏa hù dọa, nếu không sẽ có một lượng lớn người vô tội phải chết.
Trong cuộc chiến, mọi thứ đều hỗn loạn, nhưng bốn tên lính giống như mũi đao nhọn xuyên qua mớ hỗn độn đó, bọn người trong cuộc chiến cũng không dám áp sát, tấn công bốn gã đó, mà chỉ lo tránh, nếu tránh không kịp thì coi như cũng rồi đời, không ngờ bọn họ lại dễ dàng di chuyển về phía bên kia như vậy.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Dịch: bachkimden
Biên: Hách Liên Xuân Thủy
Nguồn: TTV
Vào lúc bốn gã đánh thuê và người nhà Dương Tư Vũ xuất hiện, mấy người của Mệnh Vận vốn đang ra sức chống cự, một súng đấu một súng đột nhiên tất cả đều cảm thấy tinh thần hưng phấn, bỗng trở thành những người không sợ chết, nhảy ra hướng về phía bọn người họ Dương mà nổ súng, áp đảo tinh thần bọn họ. Bọn người Dương gia bên này thật sự đã bị áp chế, không dám ngẩng đầu lên bắn trả, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy người Dương Tư Vũ rời khỏi, tiến về phía Phùng Đán Toàn.
Có điều Dương gia bên này dù sao cũng là người đông thế mạnh, chỉ với năm người thì không thể nào lấn áp được. Chắc chắn sẽ có vài chỗ sơ hở, và bọn người Dương gia cũng sẽ lợi dụng những điểm yếu đó để tấn công, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đã có hai tên lần lượt trúng đạn, một tên thì đã chết, tên còn lại cũng không tốt hơn đồng đội hắn bao nhiêu.
Ba người còn lại phải hứng chịu toàn bộ số vết thương lớn nhỏ do súng đạn gây ra, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Bọn họ hoàn toàn không để ý đến những vết thương trên người, cắn răng, ưỡn ngực, bất chấp máu của bản thân có chảy cũng phải vì bốn gã đồng đội kia và gia đình Dương Tư Vũ mà cố gắng tạo ra một cơ hội, một cơ hội nhỏ nhoi.
Lúc này, Dương Tử Nghiệp và Dương Tư Vũ đã thấm mệt, mặc dù bọn họ luôn bị người nhà họ Dương xem thường, nhưng nói cho cùng thì bọn họ cũng là người nhà họ Dương. Nếu tộc trưởng không ra lệnh, bọn đệ tử kia cũng không dám hướng về phía bọn Dương Tử Nghiệp mà nổ súng, chẳng may bọn họ mà bị thương thì kết cục của bọn đệ tử kia cũng sẽ không tốt chút nào.
Phùng Đán Toàn cười rộ, gật gật đầu, giọng nói hòa nhã: “Từ biệt bốn mươi năm, không ngờ ngươi đã lớn thế này rồi.”
Lúc này sắc mặt Dương tử ngiệp biểu hiện vô cùng phức tạp. Vừa sợ lại vừa mừng, có một chút sự kinh hoảng, lại có sự kích động….
Vợ của Dương Tử Nghiệp bình thường cũng kể qua không ít lần về chuyện củ của Phùng Đán Toàn, nhưng không ngờ đứng trước mặt mình lại là một người mà bốn mươi năm trước vì một người phụ nữ mà một thân một mình cùng Dương gia quyết chiến. Một nhân vật truyền thuyết trong Tứ đại gia tộc, cho nên nhất thời bị kích động, tạm thời quên mất cảm giác sợ hãi, chỉ là ánh mắt có chút kích động vì cảm giác hưng phấn, không ngờ trước mặt mình lại chính là một nhân vật truyền thuyết.
Thân phận của nữ nhân này cũng không phức tạp cho lắm, vốn nàng cũng chỉ là một thiếu nữ bình thường như mọi người. Mọi người đều nghĩ rằng khi nàng bước chân vào nhà họ Dương sẽ trở thành phượng hoàng, nhưng thực ra sự khổ cực khi ở nhà họ Dương thì chỉ có mình nàng thấu hiểu.
Cũng may với tính cách lúc nào cũng nhẫn nhịn, mặc kệ sự vất vả cực nhọc của họ Dương đối với mình thế nào, nàng cũng đều im lặng, cố gắng chịu đựng, cho nên nàng mới có thể sống ở Dương gia một khoảng thời gian dài như vậy. Nhưng nguyên nhân bên trong là do cũng có chút sợ hãi quyền lực của nhà họ Dương. Gia quy của nhà họ Dương rất nghiêm, hơn nữa lại coi trọng thể diện, một khi đã xuất giá vào nhà họ Dương, bọn họ sẽ không để xảy ra chuyện phản bội chồng như vậy, mặc dù Dương Tử Nghiệp trong gia tộc không có địa vị nhưng dù sao trên danh nghĩa vẫn là người mang họ Dương. Nữ nhân này cũng chỉ có thể im lặng mà chịu đựng, trải nhiều năm đã dần dần trở thành thói quen. Bình thường, Dương Tử Nghiệp rất thích kể cho nàng nghe những chuyện cũ về mẹ mình và Phùng Đán Toàn. Bản thân nàng cũng rất thích nghe, nàng cảm thấy Phùng Đán Toàn giống như một anh hùng vĩ đại giữa đời thường, cho nên khi đối diện với một nhân vật như vậy, nhất thời cảm thấy kích động quên luôn cảm giác sợ hãi.
Phùng Đán Toàn lau những vệt máu đọng trên khuôn mặt, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, vì đã dùng phương pháp này để mang các người ra ngoài.”
Dương Tử Nghiệp vội lắc đầu, biết Phùng Đán Toàn là người làm chủ chuyện này, nỗi bực dọc do vừa rồi bị mấy tên lính đánh thuê Mệnh Vận dùng súng uy hiếp đã tan biến, cho nên giờ chỉ biết đứng yên một chỗ, không nói gì.
Phùng Đán Toàn cười nói: “Ta muốn mang các con rời khỏi Dương gia, nhưng bọn người nhà họ Dương không chịu, cho nên phải dùng đến biện pháp này.”
Phùng Đán Toàn thở dài: “Ta không còn nhiều thời gian, trước khi rời khỏi Long quốc, ta không thể để các ngươi ở lại nhà họ Dương chịu sự bạc đãi. Cho nên ta nghĩ đến việc cứu các con khỏi nhà họ Dương, sau này sẽ không bị bọn họ khống chế.”
Cả nhà ba người Dương Tử Nghiệp đều vô cùng cảm động, không nghĩ tới việc Phùng Đán Toàn gây ra cuộc đại chiến như vậy chỉ vì bọn họ. Vợ của Dương Tử Nghiệp càng không biết nói gì, mặc dù đã được nghe qua chuyện cũ và có chút kích động, nhưng trong lòng nàng luôn cảm thấy Tử Nghiệp phóng đại câu chuyện lên. Dù sao một người muốn quyết chiến tứ đại gia tộc thì đó đúng là không sáng suốt.
Nhưng hôm nay nàng đã được thấy cảnh tượng huyết chiến này, trên đất đầy máu, trên người Phùng Đán Toàn cũng vô số vết thương, lần đầu tiên nàng bắt đầu cảm thấy câu chuyện mà trượng phu kể suốt hai mươi năm nay mà không chán là có thật.
Phùng Đán Toàn xua tay ngắt lời: “Yên tâm đi, ta đã sắp xếp đường thoát thân cả rồi. Sẽ có người đưa các con rời khỏi kinh thành, sau đó trực tiếp đến Đông Hải, ở đó sẽ có người tiếp ứng các con, sẽ an bài cho các con sang Ưng Quốc. Ta cũng đã sắp đặt một khoản tiền ở Ưng Quốc, còn về công ty nhỏ trong nước của con thì nên chấm dứt hẳn. Sẽ không có lợi nếu chuyển công ty đó ra nước ngoài. Đợi sau khi đã trú ngụ an toàn ở Ưng Quốc, con nhờ luật sư bán giúp công ty ấy đi!”
Dương Tử Nghiệp không phải chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi Dương gia. Nói thật, bốn mươi năm qua không lúc nào hắn không nghĩ điều đó. Nhưng đó chỉ là ảo tưởng của bản thân hắn, hắn biết rõ suốt đời này không thể nào rời khỏi nhà họ Dương được. Nhưng đột nhiên ngày đó lại xuất hiện, giống như trên trời đột nhiên giáng một thẳng một đòn vào hắn, khiến tinh thần trải qua nữa ngày cũng chưa hồi phục lại. Thật lâu sau, Dương Tử Nghiệp vừa sợ vừa mừng nói: “Nhưng bọn họ sẽ không chịu đâu.”
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Dịch: bachkimden
Biên: Hách Liên Xuân Thủy
Nguồn: TTV
Phùng Đán Toàn cười nói: “Đồng ý hay không không phải do bọn họ quyết định. Nếu không ta cũng không ngại khiến Dương gia phải diệt vong.”
Ba người đều không nói gì, tiêu diệt toàn bộ Dương gia, câu nói này cũng chỉ có thể phát ra từ miệng của Phùng Đán Toàn mà thôi. Chỉ cần nhìn qua nơi này cũng đủ thấy được năng lực của lão, chắc rằng lão không phải chỉ nói suông. Bên Phùng Đán Toàn chỉ có mười người lại có thể áp chế được ba bốn trăm người của Dương gia. Trước kia, Dương Tử Nghiệp vẫn cho rằng Dương gia rất lợi hại, nhưng hôm nay khi giao chiến với bọn người Phùng Đán Toàn, những cao thủ thật sự, thì người nhà họ Dương lại không thể chống nổi một đòn.
Dương Tử Nghiệp còn chút do dự, liền hỏi: “Nhưng nếu cứ rời khỏi như vậy, người nhà họ Dương có từ bỏ ý định truy bắt chúng ta không?”
Nhìn thấy biểu hiện nhu nhược của Dương Tử Nghiệp, trong lòng Phùng Đán Toàn có chút tức giận, hỏi: “Vậy ngươi cho rằng nên làm thế nào? Tiếp tục ở lại để cho Tư Vũ trở thành con bài của Dương gia, mặc cho bọn chúng sắp xếp sao?” Dừng một chút, Phùng Đán Toàn chuyển giọng, nói: “Tử Nghiệp, ta giết một mình Trương Đức là đủ rồi. Bản thân ta cũng không thể nào bảo vệ các ngươi cả đời, nặng nhẹ thế nào thì tự mình cân nhắc chọn lựa.”
Dương Tử Nghiệp sau khi nghe những lời ấy, vẻ mặt hơi sửng sốt một chút, sau đó lại chuyển sang vẻ khẩn cầu, cắn răng gật đầu nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”
Phùng Đán Toàn tỏ ra vẻ vui mừng, cười nói: “Yên tâm đi, ta đảm bảo chỉ cần ra khỏi kinh thành, bọn người nhà họ Dương sẽ không đuổi theo các ngươi nữa.”
Mặc dù không biết sự đảm bảo của Phùng Đán Toàn từ đâu mà có, dù sao Dương Tử Nghiệp cũng sinh ra tại nơi này, cũng trải qua hơn bốn mươi năm sinh sống tại đây, bản thân biết rõ thực lực bên trong của gia tộc họ Dương đáng sợ như thế nào, một khi thể diện của Dương gia bị mất đi, bọn người Phùng Đán Toàn có lẽ cũng không thể bảo vệ được bọn họ. Nhưng Dương Tử Nghiệp đã lựa chọn đặt niềm tin vào Phùng Đán Toàn, không phải vì cái gì khác, mà chỉ vì Phùng Đán Toàn chính là người mà cả đời mẹ mình yêu thương nhất. Có lúc, ngay cả Dương Tử Nghiệp cũng cảm thấy Phùng Đán Toàn mới thật sự chính là cha của mình. Đối với người “cha” này, Dương Tử Nghiệp đã đặt cược toàn bộ tánh mạng của người nhà mình vào đó, cương quyết lựa chọn không chút do dự. Có lẽ đây chính là lần quyết định kiên quyết nhất của bản thân y.
Tại nơi đang diễn ra cuộc chiến giữa bốn gã lính đánh thuê với Dương gia, lại có một người chết, ba người còn lại vẫn đang ngoan cường chống cự. Một người trong số họ quay đầu lại, lớn tiếng kêu lên: “Chủ nhân, chống trả không nổi rồi!”
Dương Tư Vũ sau khi nghe được từ “Rút” từ miệng Phùng Đán Toàn nói ra, liền cảm thấy cơ thể nhẹ bổng, cảm giác giống như phía sau lưng có người đang đẩy tới, trong chốc lát đã nằm gọn trong lồng ngực ấm áp. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ có thể thấy được vẻ mặt kiên nghị lạnh lùng Mười Một. Sau đó, nàng cảm thấy đầu óc trống rỗng, những ý nghĩ cứ mập mờ, không rõ ràng, chỉ nhớ được bản thân bị Mười Một ôm vào trong ngực chạy ra khỏi nơi này.
Ngay lúc này, đột nhiên Dương Tư Vũ phát hiện mình đã quên đi hoàn toàn hoàn cảnh nguy hiểm xung quanh, chỉ biết ngước đầu lên nhìn Mười Một một cách ngơ ngẩn. Một cảm giác an toàn khi được nam nhân này ôm vào trong ngực. Đó có phải do từ trước đến giờ nàng chưa từng có cảm giác an toàn? Đây chính là cảm giác được một nam nhân bảo vệ sao? Ở bên cạnh, tiếng đạn bay “vút vút” phá vỡ không khí, nhưng nàng cũng đều không nghe thấy được, giống như trên thế giới này chỉ còn lại Mười Một và bản thân nàng.
Mặc dù ngay từ đầu Dương Tư Vũ đối với Mười Một không có chút thiện cảm, nhưng do bị Phùng Đán Toàn ảnh hưởng, hơn nữa, trước mặt nàng, lão ta không biết cố ý hay vô ý mỗi một lần kể ra một chút về nhân vật anh hùng Mười Một và sự thật về Sở Nguyên, tất cả gộp chung làm một, bây giờ đến cả chính Dương Tư Vũ cũng không biết nàng đã dần dần có tình cảm với một anh hùng hư ảo Mười Một. Chuyện làm nàng có cảm giác như vậy chính là trong suy nghĩ của nàng không biết người này đây chính là kẻ có thể gọi mưa gọi gió, nhân vật truyền kì, đội trưởng đội Hắc Ám Thập Tự – Mười Một, hay là một anh hùng Sở Nguyên. Bản thân nàng không biết rõ lắm.
Chỉ biết là trong thời khắc được Mười Một ôm trong lòng mà chạy đi trong làn đạn, tận sâu trong đáy lòng nàng cảm thấy có một nỗi kích động nổi lên.
Mọi người trong tộc cũng không lạ gì đối với Mười Một.
Năm đó, hắn một thân một mình tiêu diệt Trần gia, Trần gia đã phát lệnh truy sát lão khắp nơi, chỗ nào cũng có hình của hắn. Thân là tộc trưởng của Dương gia, đương nhiên cũng đã xem qua ảnh của Mười Một. Sau này, mọi việc của Mười Một lão ít nhiều cũng biết được một chút, lão chỉ không biết vì nguyên nhân gì mà Mười Một lại được Long Hồn chiêu mộ, cũng biết vì nguyên nhân nào đó mà Mười Một trở mặt với Long Hồn, bị đuổi bắt hơn nửa năm. Cho đến khi không lâu trước sự việc tiêu diệt toàn bộ bọn người Huyết Mân Côi tại núi Trấn Nguyên, Mười Một lại quay về Long Hồn.
Nhất định tình tiết trong đó rất li kì, bản thân tộc trưởng cũng không rõ ràng lắm, lão chỉ biết là Mười Một và Long Hồn có vô số quan hệ, huống chi bây giờ lại chính là một thành viên của Long Hồn. Cho nên khi thấy Mười Một, tộc trưởng liền ra lệnh dừng bắn.
Đối với mệnh lệnh của tộc trưởng, có một số người lập tức thi hành, nhưng cũng có một số người tỏ vẻ khó hiểu. Đa số bọn họ cho rằng tộc trưởng sợ làm Dương Tư Vũ bị thương, khi đó sẽ khó giao phó với Trương gia. Chỉ có ít người có thể thấy rõ nguyên nhân sau khi đã thấy Mười Một, chính vì sau lưng Mười Một còn có Long Hồn.
Bên này bọn người Dương gia ngừng bắn, Mệnh Vận chiến sĩ cũng lập tức giảm đi hỏa lực, nhưng bọn họ chẳng dám sơ xuất, thay phiên nhau vây quanh phía trước xe, dùng chính mạng sống của họ để bảo vệ, đổi lấy sự an toàn của Phùng Đán Toàn.
“Phùng gia gia!” Dương Tử Nghiệp và Dương Tư Vũ đều lo cho Phùng Đán Toàn, muốn rời khỏi xe, lại bị Phùng Đán Toàn đẩy ngược lên xe. Dương Tư Vũ lo lắng nói: “Phùng gia gia, nhanh lên xe đi!”
Ánh mắt hiền từ của Phùng Đán Toàn nhìn qua nàng, lại hướng về phía Dương Tử Nghiệp, vỗ vai Mười Một, nói: “Hắn sẽ bảo vệ các ngươi đến nơi an toàn. Đúng không Mười Một?”
“Mười Một?” Dương Tư Vũ gồng mình, nói thầm. Mặc dù thông minh như nàng sớm đã biết Sở nguyên chính là Mười Một, nhưng giờ phút này nghe được Phùng Đán Toàn cố ý nói ra, đầu óc Dương Tư Vũ thoáng chốc trở nên trống rỗng.
Mười Một dùng tay gạt tay Phùng Đán Toàn vẫn đang đặt trên vai mình, liếc mắt nhìn, nhàn nhạt nói: “Đừng hi vọng ta ra tay!”
Phùng Đán Toàn hướng về phía bọn người họ Dương đang dần tiến đến, nhưng lại không dám nổ súng, cười nói: “Vốn là không cần ngươi ra tay, chỉ muốn ngươi mang ba người bọn họ an toàn rời khỏi đây đến Đông Hải là được rồi.”
Mười Một giọng nói lạnh lùng đáp: “Ông ngay từ đầu đã tính ta vào trong kế sách rồi phải không?”
Phùng Đán Toàn cười nói: “Không phải ta, ta không tài giỏi như vậy, là tiểu tử Lục Đạo đã bày cho ta kế sách này, hơn nữa ta thấy không có gì không ổn, nên cũng đồng ý.”
Dịch: kiokew
Biên dịch, biên tập: Hách Liên Xuân Thủy
Nguồn: TTV
Thật ra Mười Một là bước quan trọng nhất trong kế hoạch của Phùng Đán Toàn, lão muốn lợi dụng thân phận của Mười Một ở Long Hồn, làm cho Dương Gia tưởng Dương Tư Vũ là do Mười Một bảo vệ. Cứ như vậy, Mười Một dần thay thế vị trí của Phùng Đán Toàn, bảo vệ cho Dương Tư Vũ. Nếu Dương gia biết nàng bây giờ đã được Mười Một bảo vệ, bọn họ không thể không suy nghĩ đến cơn thịnh nộ của Mười Một khi Dương Tư Vũ bị truy đuổi.
Năm đó chính Trần Gia là do một tay hắn thiêu đi, Mười Một có thể tiêu diệt một Trần Gia, đồng dạng cũng có thể tiêu diệt một Dương Gia nữa. Hơn nữa giờ đây hắn còn là người của Long Hồn, cho dù lá gan của Dương gia to đến mấy cũng không thể không nghĩ đến tiền đồ của chính mình. Vậy nên ngay khi Lục Đạo nói ra cái kế hoạch chỉnh thể này, Phùng Đán Toàn không do dự liền gật đầu cái rụp. Lão cũng không sống được bao lâu nữa, nhưng Mười Một thì vẫn còn dài dài. Chỉ cần Mười Một còn sống, cả Dương gia sẽ không ai dám đụng vào Dương Tư Vũ.
Mà đây cũng là một kết quả mà Phùng Đán Toàn kỳ vọng.
“Toàn thúc!” Dương Tử Nghiệp trốn ở trong xe, lo lắng nói: ”Người không đi cùng chúng con sao?”
Phùng Đán Toàn nhìn hắn nhẹ nhàng cười bảo: ”Ta nhất định phải lưu lại đây. Tử Nghiệp, về sau con phải chiếu cố tốt đến chính mình và cả Tư Vũ nữa, ở nước ngoài cố gắng đừng để người khi dễ!”
“Toàn thúc…” Môi Dương Tử Nghiệp giật giật, những lời muốn nói ra đều mắc lại ở trong cổ họng. Đôi mắt hắn hiện rõ vẻ bất an, lờ mờ xuất hiện một tầng sương mỏng. Dương Tử Nghiệp không phải là kẻ ngốc, khi nghe Phùng Đán Toàn nói như vậy, hắn biết lão muốn lưu lại, kết quả như thế nào, ai cũng đều biết rõ.
“Tại sao?” Dương Tử Nghiệp hỏi. Mười Một ở bên cạnh thầm nghĩ, hắn hỏi câu này đích thực rất ngốc.
Với tình thế trước mắt, nếu Phùng Đán Toàn không ra mặt, chuyện này sẽ không thể chấm dứt. Một khi mà Đán Đao mà đã chết, Dương Tư Vũ lại được Mười Một bảo vệ, Dương gia cũng chỉ đành nuốt bồ hòn làm ngọt. Bằng không, Dương gia sẽ vì mặt mũi của chính mình mà liều mạng truy đuổi tới cùng, cho dù cá chết lưới rách cũng không tiếc.
Nhưng một khi Phùng Đán Toàn chết, Dương gia ít nhất cũng lấy lại được một chút mặt mũi, hơn nữa họ cũng không dám công khai hướng tới Long Hồn và Mười Một đòi người, lúc đó gia đình Dương Tư Vũ mới có thể sống an toàn. Cho nên trong cả kế hoạch, Phùng Đán Toàn nhất định phải chết.
“Đưa họ đi, sau này phải nhờ ngươi rồi.” Phùng Đán Toàn ngẩng đầu nhìn Mười Một, nhẹ giọng nói.
“Đừng!” Dương Tư Vũ thoát khỏi sự cản trở của cha mẹ, nhảy xuông xe mà kéo tay áo Phùng Đán Toàn, hai mắt ngấn lệ kêu lên: ”Phùng gia gia không đi, con cũng không đi!”
Phùng Đán Toàn thở dài một hơi, đưa tay khẽ xoa đầu nàng, nói: ”Tư Vũ, Phùng gia gia khó khăn lắm mới đem được các con ra, đừng để tâm huyết của ta uổng phí, mau đi đi!”
Phùng Đán Toàn ánh mắt lộ ra một tia nhu hòa, giang hai tay ra muốn ôm Dương Tư Vũ, mặc kệ máu bẩn trên người. Đúng vào lúc này, một luồng cảm giác không rét mà run từ phía sau ập lại, Phùng Đán Toàn cả kinh, dùng sức đẩy Dương Tư Vũ vào trong xe, bản thân lão cũng né tránh không kịp.
Trên đời này người có thể khiến Đán Đao không kịp né tránh công kích chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa, lão cảm giác được chiêu vừa rồi hướng tới ngực phải của lão. Trên đời này người biết trái tim của lão ở bên phải chỉ có một, mà ông ta sớm đã chết tử 30 năm trước. Phùng Đán Toàn nở một nụ cười, lão không cần quay đầu lại cũng biết người ra tay là ai rồi.
Đán Đao không tránh kịp, không có nghĩa là không ai cứu lão. Đứng chung một chỗ với lão là Mười Một, ngay lúc lão đẩy Dương Tư Vũ ra, đồng thời Mười Một cũng dùng bả vai huých vào lão, kịp thời thay thế vị trí của lão. Hai thanh Thiên Trảm và Trảm Nguyệt đồng thời xuất hiện ở trong tay Mười Một, đam vào nhau chắn trước đòn công kích kia.
Trong nháy mắt, công kích đã tập trung vào người Mười Một. ”Đinh” một tiếng vang lên, hàn quang lóe sáng khi mũi kiếm đâm vào giao điểm của hai thanh chủy thủ. Một luồng xung lực thật lớn xuyên qua đao truyền đến ngực của Mười Một, làm cả người hắn bay ra ngoài. ”Bịch” một tiếng, hắn ngã về phía sau xe, làm nắp thùng xe lõm hẳn xuống một mảng lớn.
Tuy Mười Một chỉ là vội vã ra tay, nhưng một kích vừa rồi có uy lực khiến Mười Một không khỏi hoảng sợ. Nếu không phải hắn có xương cốt khác hẳn người thường, có lẽ công kích vừa xong có thể làm cho vài khúc xương của hắn bị dập nát. Mười Một cảm thấy thể lực, khí huyết của hắn nhộn nhạo một trận, giống như lục phủ ngũ tạng đều bị đảo lộn.
Khóe miệng Mười Một chảy máu, hắn ngẩng đầu lên hướng đến kẻ đánh lén. Kẻ này nhìn qua chỉ hơn bốn mươi tuổi, một thân đường trang màu lam cùng thanh trường kiếm phía sau, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn kẻ vừa tránh thoát một kích của hắn, Đán Đao.
Mười Một nheo mắt lại, người này chính là tổ trưởng tổ võ học của Long Hồn, Thiên Hải. Hắn chưa thấy Thiên Hải xuất thủ qua bao giờ, không thể ngờ công kích vừa rồi lại có thể khủng bố như vậy.
Thiên Hải vừa ra tay xong liền nắm lại trường kiếm mà lạnh lùng nhìn Phùng Đán Toàn. Phía kia Phùng Đán Toàn cũng đang nhìn trường kiếm của tay hắn, trong mắt chớp động, không hiểu đang nghĩ gì.
Lúc này, ba tên Mệnh Vận mới kịp phản ứng đi tới, họng súng trong tay lập tức hướng về phía Thiên Hải.
“Đừng…” Phùng Đán Toàn vừa muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Thiên Hải bỗng nhiên quỷ dị xuất hiện bên cạnh ba gã chiến sĩ, trường kiếm khẽ vung, dễ dàng đem ba gã chiến sĩ kia chia làm hai mảnh. Cho đến khi thân ảnh Thiên Hải xuất hiện trở lại, ba gã chiến sĩ trong tay cầm súng mới đồng thời đi ra, ngay sau đó một đạo huyết tuyền phùn xuất kéo dài từ bả vai đến xương chậu, ba người trợn to mắt rồi ngã ngay xuống đất.
Mười Một nheo mắt lại, vừa rồi Thiên Hải ra tay chỉ trong nháy mắt, bản thân hắn thiếu chút nữa là không nhận ra được thân pháp của Thiên Hải. Bộ pháp quỷ dị này so với Nguyệt Vũ bộ của hắn còn có phần hơn.
Lúc này, thê tử của Dương Tử Nghiệp ở trong xe mới thét lên một tiếng, ngất đi. Dương Tử Nghiệp sắc mặt trắng bệch, run rẩy ôm lấy thê tử của hắn, có lẽ cả đời của hắn sẽ chưa có khi nào kích thích như đêm nay. Dương Tư Vũ không biết là do Phùng Đán Toàn đẩy vào xe nên bị đau hay là do sợ hãi, sắc mắt tái nhợt, vô lực, hoảng sợ nhìn Thiên Hải như gặp quỷ.
Ba gã chiến sĩ chết đi không tạo thành bất kỳ gánh nặng tâm lý lớn nào với Phùng Đán Toàn, trong mắt lão vẫn là thanh trường kiếm trong tay Thiên Hải, hồi lâu sau mới than nhẹ một tiếng: ”Thiên Tiêu kiếm!”
Thiên Hải cười lạnh, đưa thanh trường kiếm ra trước cho Phùng Đán Toàn xem cẩn thận. Bề ngoài thanh kiếm không có gì đặc biệt, dưới ánh đèn chiếu rọi xuống liền trở nên sáng bóng mê người.
Phùng Đán Toàn gật đầu nói: ”Quả nhiên là Thiên Tiêu kiếm.”
Lão lại nhìn về phía Thiên Hải, hỏi: ”Người là đồ đệ của ông ấy?”
Thiên Hải cũng dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Mười Một, lạnh nhạt hỏi: ”Băng, ngươi cũng muốn dính vào vũng nước đục này sao?”
Phùng Đán Toàn cướp lời: ”Ta cùng hắn không có quan hệ, hắn chỉ là đến xem náo nhiệt mà thôi.”
Thiên Hải hừ nhẹ một tiếng, lại nhìn về phía Phùng Đán Toàn, lạnh lùng nói: ”Đán Đao, ngươi đã quên lời thề năm đó sao?”
“Chưa quên.” Phùng Đán Toàn lắc đầu, cười cười nói: ”Ta đáp ứng với Thiên Tiêu, cho đến hết đời nếu ta bước vào Long Quốc nửa bước, chắc chắn sẽ không được tử tế, chết không có chỗ chôn.”
Thiên Hải vung kiếm lên: ”Còn nhớ rõ là tốt rồi.”
Phùng Đán Toàn gật đầu nói: ”Truyền nhân của hắn đã đến rồi, đó là tốt nhất, có điều Tư Vũ cả nhà bọn họ với việc này không có quan hệ, hy vọng ngươi mở ra một mặt thả bọn họ đi.”
Thiên Hải liếc mắt về phía xe, nói: ”Việc Dương Gia với chúng ta không có quan hệ, ta cũng không quản được.”
“Vậy thì tốt.” Phùng Đán Toàn gật gật đầu, hướng về phía Mười Một nói: "Các ngươi đi mau đi!”
“Gia gia!”Dương Tư Vũ khóc lóc kêu lên: ”Chúng ta cùng đi!”
Phùng Đán Toàn lắc lắc đầu, lộ ra một tia cười: ”Nha đầu ngốc, đừng khiến ta khổ tâm thêm nữa. Nhớ lấy, rời khỏi Long quốc, đừng quay trở lại đây. Về sau ngươi có thể sống cuộc sống mình thích, có thể gả cho nam nhân mà mình yêu!”
Dương Tư Vũ nghẹn ngào: ”Gia gia………. ”
Phùng Đán Toàn lại nhìn về phía Dương Tử Nghiệp, nói: ”Tử Nghiệp, ngươi không phải là tiểu hài tử nữa, làm nam nhân ngươi phải chịu trách nhiệm với chính mình, đối mặt với khó khăn cũng không được lùi bước, ngươi hiểu không?”
Dương Tử Nghiệp hai mắt đẫm lệ, gật gật đầu
Phùng Đán Toàn hít sâu một hơi, hướng về phía Mười Một nói: ”Đi thôi, ta đem Tư Vũ phó thác cho ngươi, về sau giúp ta chiếu cố tốt cho nó. ”
Phùng Đán Toàn ý tứ là muốn phó thác chung thân cho Dương Tư Vũ, Thiên Hải khẽ nhíu mày, cũng không nói gì. Hắn biết Phùng Đán Toàn cố ý nói cho mình nghe, Bởi lẽ, về sau Dương gia muốn đối phó với Dương Tư Vũ mà Mười Một ra tay, lúc đó hắn đã có một lý do quang minh chính đại là bảo vệ nữ nhân của mình.
Mười Một đồng dạng biết rõ ý tứ của Phùng Đán Toàn, nhưng hắn cũng không có phản bác, không phải là hắn nguyện ý, mà là hắn không cần phải phản bác làm gì. Mười Một luôn là người hành động theo ý mình, hắn muốn bảo vệ ai thì bảo vệ, không muốn bảo vệ thì thôi, cũng không cần phải cố kỵ người nào.
Lúc này, có sáu người từ xa đi tới. Sáu người này Mười Một đều biết, chính là cao thủ tổ võ học Long Hồn, trong đó còn có Kim Cương và Bàn Phật. Bàn Phật vốn mập mạp, khi chạy lên thịt béo trên người rung rinh liên tục, nhưng mặt lão không đổi sắc, dường như lực lượng có thừa. Kim Cương khi mới nhìn thấy Mười Một, trên mặt kinh ngạc sửng sốt một chút, rất nhanh thì khôi phục vẻ mặt bình thường, nhìn không ra là đang suy nghĩ cái gì.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình