Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #21  
Old 08-04-2008, 01:13 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 21

Hoàng Hà tam khấu



Thanh Lam liá»n móc túi má»™t nén vàng ra Ä‘Æ°a cho ngÆ°á»i chưởng quầy và nói tiếp :
- Äây ngoài số tiá»n sáu lượng sáu ta thối lại cho ông già tám lượng tÆ°.
NgÆ°á»i chưởng quầy không ngá» lại có má»™t không khí nhÆ° thế đồng thá»i y thấy Thanh Lam ăn mặc lịch sá»± nhÆ° vậy, y không dám chậm trá»…, vá»™i đỡ lấy và chắp tay chào. Ông già liá»n Ä‘Æ°a mắt nhìn y má»™t cái rồi nhìn vào đống vàng lạnh lùng xem lá»i nói :
- Này ngÆ°Æ¡i xem kỹ Ä‘i, không có má»™t lát lại bảo là tiá»n giả đấy nhé!
NgÆ°á»i chưởng quầy vừa cÆ°á»i vừa đáp :
- Tiá»n bạc của công tá»­ thì có khi nào là giả được!
Nói xong, y để lên trên cân, xem được là bao nhiêu, trừ mÆ°á»i lăm lượng ra còn bao nhiá»u thì trả lại cho Thanh Lam.
Ông già đỡ lấy số bạc, rồi bảo trưởng quầy rằng :
- Còn chá»— bạc giả, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng Ä‘Æ°a cho lão, để ngÆ°Æ¡i khá»i dùng tiá»n bạc giả này mà lừa dối ngÆ°á»i khác!
NgÆ°á»i trưởng quầy nghe thấy ông già nói nhÆ° thế càng tức giận thêm, nhÆ°ng trÆ°á»›c mặt đông đảo nhÆ° vậy, y không trả không được, bằng không, mình sẽ bị ngÆ°á»i ta nghi oan cho mình là gian, vì vậy y hậm há»±c Ä‘Æ°a số bạc giả ném lên mặt quầy và đáp :
- Ai ngay ai thực đó, thiên hạ cũng biết hết!
Ông già lấy lại số bạc giả cầm lên tay, nhếch mép cÆ°á»i và khẽ há»i ngÆ°á»i trưởng quầy tiếp :
- Từ giá» trở Ä‘i, ngÆ°Æ¡i còn dám khinh thÆ°á»ng nữa không?
Nói xong, ông ta không thèm cám ơn Thanh Lam mà cứ vênh váo đi luôn.
NgÆ°á»i trưởng quầy cứ cám Æ¡n Thanh Lam hoài. Ai nấy thấy vị công tá»­ quí phái rá»™ng rãi Ä‘á»u khen ngợi. CÅ©ng có ngÆ°á»i bảo ông già không phải là ngÆ°á»i tá»­ tế, đã ăn quịt lại còn lấy tiá»n Ä‘em Ä‘i mà không thèm cám Æ¡n chút nào.
Vì sá»± chậm trá»… đó, Thanh Lam không sao kiếm ra được ba tên đại hán ấy nữa, liá»n thủng thẳng Ä‘i ra khá»i cá»­a Ä‘iếm.
Tên phổ cây chÆ°a kịp dắt ngá»±a tá»›i, thì ông già lúc nãy đã trở lại, Ä‘i tá»›i cạnh chàng ngắm nhìn má»™t hồi, rồi Ä‘á»™t nhiên há»i :
- Vừa rồi, có phải chính ngÆ°Æ¡i đã trả tiá»n há»™ lão phu đấy không?
Lúc nãy, Thanh Lam đã nhận ra ông già này không phải là ngÆ°á»i tầm thÆ°á»ng, định lên tiếng há»i để làm quen, nhÆ°ng vì bấy nhiêu ngÆ°á»i nhìn mình quá, nên chàng không tiện Ä‘uổi theo để há»i.
NgỠđâu bây giỠông ta lại quay trở lại há»i mình trÆ°á»›c, nên chàng mỉm cÆ°á»i đáp :
- Việc nho nhá» nhÆ° vậy, hà tất lão trượng phải chú ý tá»›i! Xin há»i quê quán ở đâu?
Ông già chỉ trợn hai mắt lên, gật đầu mà trả lá»i ngoài đầu Ä‘á» câu há»i của Thanh Lam rằng :
- NgÆ°á»i mà ngÆ°Æ¡i muốn kiếm Ä‘ang ở trÆ°á»›c mặt. Ngoài ra, cÅ©ng có ngÆ°á»i muốn tìm ngÆ°Æ¡i nữa, vậy ngÆ°Æ¡i hãy mau mau Ä‘i theo lão!
Nói xong, ông ta không đợi chá» cho Thanh Lam trả lá»i, đã quay ngÆ°á»i tiến thẳng vá» phía trÆ°á»›c.
Ông già Ä‘i nhanh thật, chỉ thoáng cái đã Ä‘i thẳng vá» phía trÆ°á»›c ngay, nhÆ°ng Thanh Lam khi nào chịu bá», liá»n giở khinh công Ä‘uổi theo ngay.
Chàng không biết mình đã được Không Không sÆ° bá đả thông huyá»n quan rồi, nên võ công đã tiến lên mức cao thủ hạng nhất.
Chàng chỉ biết giở khinh công ra đuổi theo luôn.
Ãt nhất chàng cÅ©ng theo ông ta Ä‘i được hai ba chục dặm mà không thấy ông ta dừng lại, không thấy ông ta nói năng gì hết mà ông ta chỉ cắm đầu chạy thôi.
Chàng vừa nghÄ© nhÆ° vậy lại thấy ông già Ä‘i nhanh thêm và thấy ông ta chạy thẳng vào má»™t khu rừng, chàng vá»™i Ä‘uổi theo vào, nhÆ°ng vào tá»›i nÆ¡i không thấy bóng ngÆ°á»i nào hết, chàng nhìn bốn phía chung quanh thấy cây cối không rậm rạp cho mấy lại thêm bên ngoài có ánh sáng chiếu vào, chàng Ä‘oán chắc ông đã xuyên qua khu rừng này Ä‘i vá» phía trÆ°á»›c, nên chàng cắm đầu Ä‘uổi theo.
NhÆ°ng vừa ra khá»i khu rừng, chàng đã thấy thân hình nhẹ nhõm, hình nhÆ° trên ngÆ°á»i thiếu mất má»™t vật gì vậy.
Chàng vá»™i giÆ¡ tay lên trên vai rá» mó, liá»n nổi giận, thì ra thanh kiếm Ä‘eo trên vai không biết đã mất từ lúc nào, nên chàng má»›i thấy ngÆ°á»i nhẹ nhõm nhÆ° vậy.
Thất tinh kiếm là của ngÆ°á»i yêu Hồng Tuyến cô nÆ°Æ¡ng lấy trá»™m được ở Äiá»n vÆ°Æ¡ng phủ tặng cho mình, chàng coi quí nhÆ° tính mạng mình, bây giá» bá»—ng vô duyên vô cá»› bị mất nhÆ° vậy, chỉ có ông già hồi nãy lấy trá»™m thôi, nên chàng liá»n bụng bảo dạ rằng :
- “Lão già ấy khả ố thật, mình có lòng tốt vá»›i y, mà y lại đùa giỡn mình nhÆ° thế hay là lão có ý định lấy trá»™m bảo kiếm của ta từ lâu rồi?â€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng vừa tức giận vừa lo âu, vá»™i giÆ¡ hết tốc lá»±c khinh công ra tiến thẳng vá» phía trÆ°á»›c, chàng thấy phía đằng xa có má»™t căn nhà lá trong căn nhà lá đó có ánh sáng đèn chiếu ra, chàng Ä‘i tá»›i gần má»›i hay đó là má»™t quán rượu, chàng ngẩng đầu nhìn thấy trÆ°á»›c cá»­a Ä‘iếm có má»™t xe ngá»±a rất tráng lệ đậu ở đó, chàng Ä‘oán chắc ngÆ°á»i đó không kịp Ä‘i tá»›i thành thì trá»i đã tối, cho nên đành ngừng chân ở đó.
Cá»­a Ä‘iếm vẫn chÆ°a đóng, chỉ có má»™t tấm mành buông xuống bên trong có ánh sáng đèn chiếu ra, bên trong hình nhÆ° có lò lá»­a và lá»­a Ä‘ang cháy hông và có tiếng ngÆ°á»i văng vẳng vá»ng ra.
Lúc ấy là đầu mùa xuân, nhÆ°ng tiết trá»i hãy còn giá lạnh không kém gì mùa Äông, Thanh Lam không để ý gì đến tiết trá»i nóng hay lạnh, mà chỉ để ý tìm kiếm ông già để lấy lại thanh bảo kiếm Thất tinh thôi.
“Bá»™pâ€
Tiếng kêu ở trong quán nhá» vá»ng ra, hình nhÆ° tiếng của má»™t thanh sát đập vào mặt bàn vậy.
Tiếp theo đó lại có tiếng má»™t ngÆ°á»i quát lá»›n. Chàng lại tưởng bên trong có chuyện gì xảy ra vá»™i phi thân tá»›i trÆ°á»›c cá»­a sổ ngó nhìn vào bên trong.
Tiểu quán ấy bé nhá» bên trong chỉ để có ba cái bàn thôi và bàn nào cÅ©ng kê tá»±a vào vách cả, ba cái bàn ấy, chỉ có bàn giữa là có má»™t cái lò lá»­a, những ngÆ°á»i ngồi ở quanh ba cái bàn đó là ba nhóm ngÆ°á»i khác nhau. Ba ngÆ°á»i ngồi ở cái bàn ở cạnh ngồi sổ, lúc ấy đã đứng cả dậy, tay ngÆ°á»i nào cÅ©ng cầm Ä‘Æ¡n Ä‘ao, mặt vàng khè chàng đã nhận ra chính là ba tên đại hán mà mình đã theo hút hồi nãy, đại hán đứng giữa mặt có vết sẹo thật lá»›n, có lẽ y là lão đại của chúng, y Ä‘ang đạp chân trên má»™t cái ghế, Ä‘ang cất giá»ng khàn lá»›n tiếng nói :
- Anh em thái gia là Hoàng Hà Tam NghÄ©a, chắc các ngÆ°Æ¡i có biết anh em chúng ta má»i anh em các ngÆ°Æ¡i đến đây làm gì không?
Nói thật cho các ngÆ°á»i biết, hiện giá» trong ngÆ°á»i các ngÆ°Æ¡i có bao nhiêu tài báu, thì mau Ä‘Æ°a ta, thì may ra anh em thái gia mở lượng, cho các ngÆ°Æ¡i được chết má»™t cách nhanh nhẩu, hà hà cô bé kia đừng có sợ, nếu anh em thái gia thích, thì cô bé còn được sung sÆ°á»›ng là khác.
Y càng nói càng đắc chí Ä‘á»™t nhiên vá»— mạnh thanh Ä‘ao xuống bàn má»™t cái, cÆ°á»i ha hả.
Thanh Lam thấy vậy má»›i biết Hoàng Hà Tam NghÄ©a là ba tên giặc, chàng đã gặp khi nào lại chịu khoanh tay để yên, chàng lại Ä‘Æ°a mắt nhìn vào bên trong, thấy cái bàn cạnh đó có hai khách thÆ°Æ¡ng béo lùn chàng Ä‘oán chắc ba tên cÆ°á»ng đạo này chú ý nhất là hai ngÆ°á»i khách thÆ°Æ¡ng phì ná»™n này, chàng thấy hai ngÆ°á»i này mặt mếu máo, vừa kinh hãi, vừa lo sợ run lẩy bẩy, cả cây nến trên bàn cÅ©ng rung Ä‘á»™ng theo.
Cái bàn ở phía bên trong có má»™t thiếu phụ ăn mặc rất lịch sá»± trên ngÆ°á»i Ä‘eo nhiá»u trang sức, có lẽ đại hán mặt sẹo vừa gá»i cô nÆ°Æ¡ng, chính là gá»i thiếu phụ đó chắc. Chàng thấy mặt nàng đẹp không tả và chỉ má»™t cây Thúy Phụng thoa cắm trên đầu cÅ©ng đáng giá vạn bạc rồi.
Phía sau nàng có má»™t nữ tỳ trạc tuổi mÆ°á»i lăm mÆ°á»i sáu, tay Ä‘ang bÆ°ng má»™t cái há»™p trạm chổ hoa nho nhá», cái há»™p này coi bá»™ cÅ©ng quí giá lắm.
Thanh Lam Ä‘oán chắc trong há»™p đó thế nào cÅ©ng có rất nhiá»u châu báu quí giá, chàng không ngỠở chốn hoang vu này lại gặp má»™t thiếu phụ con nhà quí phái mang nhiá»u châu báu đến thế, trông hình dáng chàng Ä‘oán chắc nàng ta thế nào cÅ©ng là ở nhà chồng vá» quê thăm cha mẹ chứ không sai. Nếu tối hôm nay không gặp mình, thì có thể nguy tai rồi.
Chàng Ä‘ang nghÄ© nhÆ° vậy thì bá»—ng thấy nàng ta Ä‘Æ°a mắt nhìn ra cá»­a sổ tủm tỉm cÆ°á»i má»™t cái, nhÆ° cố ý mà lại nhÆ° cố tình, chàng trông thấy mặt nàng ta lại đẹp thêm chàng bá»—ng cảm thấy hai má Ä‘á» bừng, trên ngá»±c đập mạnh chàng bụng bảo dạ rằng :
- “Chẳng lẽ nàng ta đã biết ngoài cá»­a sổ có ngÆ°á»i nhìn trá»™m chăng? Không, không có lẽ nàng là thiếu phụ của má»™t nhà giàu có nhÆ° thế thì làm gì biết võ nghệ, có lẽ nàng ta thấy mà tưởng lầm chăng?â€
Trong lúc chàng suy nghÄ© thì gã nhà buôn đầu tròn lông lốc cứ gật đầu và cÆ°á»i hoài, hai mắt cứ ti hí, nhÆ°ng hiển nhiên là y gượng cÆ°á»i thôi, rồi y tiến lên hai bÆ°á»›c chắp tay chào đại hán mặt sẹo và nói má»™t cách ấp úng rằng :
- Khá»i, khá»i... ba vị anh hùng là Hoàng Hà tam khấu à không, không Hoàng Hà Tam... Tam... Tam...
Y lo sợ quá nên nói mãi chữ Tam ấy mà không sao nói tiếp được những chữ sau.
Äại hán mặt có vết sẹo nóng lòng sốt ruá»™t, nhìn y má»™t cái và quát bảo tiếp :
- Ngươi phải nói Hoàng Hà tam nghĩa nghe chưa?
ThÆ°Æ¡ng gia béo lùn ấy vá»™i đỡ lá»i :
- Vâng, Hoàng Hà tam nghÄ©a, Hoàng Hà tam nghÄ©a không sai chút nào, anh em chúng tôi ở Lãnh Nam Ä‘i ra ngoài quan ngoại... rồi lại ở quan ngoại Ä‘i vá» Lãnh Nam, Hoàng Hà Tam... Tam... Tam NghÄ©a đại danh của ba vị kêu nhÆ° sấm Ä‘á»™ng, anh em chúng tôi nghe tiếng đã lâu, không riêng gì anh em chúng tôi có lẽ ngÆ°á»i ở trên trần gian cÅ©ng nhÆ° âm ty Ä‘á»u biết hết.
Äại hán mặt có vết sẹo cÆ°á»i ha hả đáp :
- Anh em thái gia xÆ°a nay kiếm ăn dù ở Ä‘Æ°á»ng thuá»· hay Ä‘Æ°á»ng bá»™ cÅ©ng thế không bao giỠđể cho tên nào sót hết cho nên cả dÆ°á»›i âm ty cÅ©ng biết đến ta nữa.
Khách thương nỠgật đầu nói tiếp :
- Phải, phải ba vị anh hùng cả đến vua Diêm Vương cũng nghe từ lâu.
Y thấy đại hán có vẻ thích thú, y cho mình đã lấy được lòng đối phÆ°Æ¡ng nên can đảm hÆ¡n trÆ°á»›c cÆ°á»i hì hì tiến lên má»™t bÆ°á»›c nữa.
Äại hán mặt sẹo bá»—ng vá»— bàn má»™t cái và quát tiếp :
- Äừng có nói lôi thôi, anh em thái gia không có thì giá» nói chuyện phiếm vá»›i ngÆ°Æ¡i.
Nhà buôn béo lùn vừa mới đi tới gần, đã bị đại hán quát như thế, y hoảng sợ vô cùng, lui bước không kịp, chân vướng phải một vật gì ngã ngồi phịch xuống.
Thiếu phụ ná» thấy vậy không sao nhịn được cÆ°á»i khì mấy tiếng.
Khách thÆ°Æ¡ng thứ hai cÅ©ng béo lùn nhÆ° thế vá»™i đỡ ngÆ°á»i ná» dậy mồm thì nói :
- Lão đại đừng có nói nữa, ta là ngÆ°á»i buôn chạy nam tẩu bắc, Hoàng Hà là con Ä‘Æ°á»ng mà chúng ta thế nào cÅ©ng phải Ä‘i qua, sau này chúng ta còn phải nhá» vả ba vị rất nhiá»u, lần này chúng ta có bao nhiêu biếu cả ba vị ấy Ä‘i. CÅ©ng may con số này không đáng là bao, tất cả hÆ¡n ba vạn lạng thôi, đồng thá»i chúng ta mau ra nói vá»›i các vị ấy Ä‘i, thế nào cÅ©ng phải để lại cho chúng ta hai cái trò ấy, quí hồ có hai trò ấy chúng ta vẫn có thể làm ăn buôn bán, số tiá»n đã biếu ba vị lại kiếm được ngay, chứ lo âu gì Ä‘iá»u ấy.
Äại hán mặt sẹo cÅ©ng chỉ muốn cÆ°á»›p được 1, 2 trăm lạng bạc thôi là ba anh em tha hồ sung sÆ°á»›ng rồi. Bây giá» nghe thấy ngÆ°á»i ná» nói có những ba vạn lạng bạc, nên y khoái chí cÆ°á»i tít mắt lại.
Khách thÆ°Æ¡ng vừa té ngã chính là ngÆ°á»i anh, liá»n gật đầu lia lịa rồi nói :
- Lão nhị nói rất có lý, quí hồ chúng ta còn lại hai cái trò ấy thì lo gì chúng ta không kiếm lại được số tiá»n này. Nào lại đây chúng ta hãy biếu há» má»™t chút ít trÆ°á»›c.
Nói xong, cả hai cùng mở cái bị da ra và cái túi tiá»n Ä‘eo ở ngang lÆ°ng xuống, móc ra má»™t đống vàng bạc châu báu để từng thứ má»™t lên trên mặt bàn ở chá»— ngồi trÆ°á»›c mặt đại hán có sẹo.
Äại hán ná» cứ trợn tròn xoe đôi mắt nhìn thẳng vào đống vàng bạc châu báu ấy không chá»›p mắt.
Lão nhị đặt xong má»i vật xuống bàn liá»n Ä‘eo cái túi không lên trên lÆ°ng.
Vừa rồi đại hán nghe thấy lão đại nói còn có hai cái trò nữa quí hồ có hai cái trò ấy vẫn có thể làm ăn phát tài được, nên y đoán chắc thế nào cũng là vật rất quí báu, vì vậy y mới nói tiếp :
- Há», há», hai ngÆ°Æ¡i còn hai cái trò gì mau Ä‘em cả ra đây cho ta.
Lão đại nghe nói tỠvẻ lo âu ngập ngừng đáp :
- ThÆ°a... đại hán... đó là... những cái này là của... ngÆ°á»i buôn bán chúng tôi dùng... đại anh hùng... không dùng được đâu.
Lão nhị hoảng sợ đến mặt tái mét vá»›i giá»ng run run xen lá»i nói :
- Äại anh hùng... đừng... lấy cái đó... nguy hiểm lắm cÆ¡ đấy...
có thể mất mạng được chứ không phải là trò chơi đâu.
Thấy thái Ä‘á»™ của hai ngÆ°á»i nhÆ° vậy đại hán mặt có sẹo yên trí vật đó thể nào cÅ©ng rất quí báu nên càng muốn thêm. Y Ä‘á»™t nhiên đổi nét mặt giận dữ, nhìn hai ngÆ°á»i quát lá»›n :
- Chả lẽ các ngươi lại muốn anh em thái gia này phải ra tay mới chịu cho thái gia xem hai cái trò ấy phải không?
Hai thÆ°Æ¡ng gia béo lùn hoảng sợ đến ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn nhau.
Sau cùng lão nhị đẩy lão đại một cái và nói :
- Thôi lão đại đưa cho hỠđi, chắc y cũng không lấy của chúng ta đâu?
Bất đắc dÄ© lão đại má»›i gật đầu rồi y vén cái áo lông cừu ở bên trong lên, cởi ra má»™t cái bá»c vải hình dài và có vẻ nặng chình chịch, trông nhÆ° má»™t cái há»™p Ä‘á»±ng thiệp đám cÆ°á»›i vậy.
Äại hán mặt có vết sẹo cÆ°á»i nhạt nói :
- Không ngá» trong ngÆ°á»i của các ngÆ°Æ¡i còn dấu giếm nhiá»u vật báu nhÆ° thế.
Lão đại cÆ°á»i nhạt đáp :
- Có gì đâu, có gì đâu, quả thá»±c tiểu nhân không dám lấy ra vì nó là thứ của tiểu nhân dùng để làm ăn buôn bán nên má»›i giấu kín nhÆ° vậy, hì hì, thôi được hôm nay anh em chúng tôi coi nhÆ°... dẹp chuyện làm ăn buôn bán Ä‘i, nên không định dùng đến nó nữa, nhÆ°ng đại anh hùng nhất định đòi lấy tiểu nhân cÅ©ng đánh liá»u chiá»u lòng chứ biết làm sao bây giá».
Y vừa nói vừa cởi giây cột miệng túi và rút một cái bàn tính đen ra, hai tay bưng tỠvẻ e sợ, khi tới gần hai tay run run để lên trên mặt bàn.
Tài sản của phamduy88

Chữ ký của phamduy88
[CENTER][B][SIZE=5]Click here: [/SIZE][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=6237"][SIZE=5][COLOR=darkgreen]Tà Äạo Tu Tiên Lục[/COLOR][/SIZE][/URL][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=red]Quyển 1: các dịch giả đang tiến hành dịch[/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
[CENTER][B][SIZE=4][COLOR=magenta]Quyển 2: Äã bắt đầu, kính mong bằng hữu xa gần tiếp tục há»— trợ bằng cách click vào link bên trên và đăng ký tên chÆ°Æ¡ng, nhanh nhanh nào [/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
  #22  
Old 08-04-2008, 01:13 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 22

Yến Sơn song kiệt


Lúc ấy trên mặt bàn ngoài vài đĩa và bát thức ăn ra lại còn có một đống châu báu. Thế là mặt bàn nho nhỠấy hình như đã để chật hết riêng chỉ có góc bàn bên đại hán mặt có sẹo là còn trống thôi.
Khách thương béo lùn chần chỠgiây lát mới để cái bàn tính lên trên thanh đơn đao của đại hán mặt có sẹo đang để ở trên mặt bàn kêu đánh “coong†một tiếng.
Lão càng hoảng sợ vội nâng cái bàn tính lên, nhưng đã muộn rồi, cái bàn tính của y đã trót đụng chạm phải thanh đao của đại hán rồi.
NgỠđâu khi vừa rút cái bàn tính lại, thì thanh đơn đao ở trên bàn đã gãy làm đôi.
Thanh Lam ở bên ngoài khẽ kêu “ồ†một tiếng và bụng bảo dạ rằng :
- “Khéo giả bá»™ thá»±câ€
Lão đại càng kinh hoảng thêm vá»›i giá»ng run run nói tiếp :
- Äại anh hùng biết làm sao được bây giá», tiểu nhân đã trót va chạm gãy con Ä‘ao của đại anh hùng rồi. Vậy...
Äại hán mặt có vết sẹo vừa kinh hãi vừa ngÆ¡ ngác, sắc mặt nhợt nhạt vá»›i giá»ng run run há»i lại :
- Thế ra ngÆ°Æ¡i... ngÆ°Æ¡i là Thiết Äoán (bàn tính sắt) đấy à?
Lão nhị cÅ©ng vén áo cởi má»™t cái túi Ä‘á»±ng tiá»n ra, hai tay bÆ°ng cái túi Ä‘Æ°a tá»›i trÆ°á»›c mặt của đại hán ná» khẽ nói :
- Äây tiểu nhân cÅ©ng có cái túi tiá»n bằng sắt, chẳng hay đại anh hùng có lấy không?
Phen này đến lượt đại hán mặt có sẹo run lẩy bẩy, y to lá»›n vạm vỡ và Ä‘ang vầy vò khôn tả bây giá» bá»—ng đổi hẳn sắc mặt không dám nhìn đống châu báu ở trên bàn mà hai mắt cứ nhìn thẳng, ngÆ°á»i Ä‘á» nhÆ° tượng gá»— lẩm bẩm nói :
- Yến Sơn song kiệt... Yến Sơn song kiệt?
Y vừa nói tới đó đã quì ngay xuống trước mặt hai khách thương béo lùn vái lia lịa và nói tiếp :
- Tiểu nhân có mắt mà không ngươi xúc phạm tới hai vị, tiểu nhân đáng chết thực.
Hai đại hán đứng sau thấy vậy cũng vội tiến lên quì xuống vái lạy theo. Lão đại béo lùn xua tay lia lịa đáp :
- Có gì đâu, có gì đâu, đại anh hùng khách sáo quá, chúng tôi là ngÆ°á»i buôn bán mà, ngÆ°á»i buôn bán cÅ©ng có lúc nhận xét lầm, có khi còn bị thiệt mạng là khác. Hì... hì...
Y vẫn cÆ°á»i hì hì và nói toàn những lá»i buôn bán.
Äại hán mặt có sẹo càng nghe càng hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh ra, y biết xÆ°a nay Yến SÆ¡n song kiệt vẫn có tiếng là ác Ä‘á»™c lắm. Nếu anh em há» lấy tính mạng của mình còn dá»… hÆ¡n trở bàn tay, cho nên ba anh em chúng cứ vái lạy hoài. Lão đại không thèm đếm xỉa tá»›i chúng, chỉ giÆ¡ tay ra khẽ vá»— vào bàn má»™t cái, những hạt châu báu ở trên bàn bá»—ng bắn tung lên, y ung dung giÆ¡ bàn tay trắng nõn và mÅ©m mÄ©m ra khẽ vá»›t má»™t cái cả đống châu báu ấy đã lá»t vào gan bàn tay của y rồi.
Rồi y lại quay đầu lại cÆ°á»i nịnh và há»i :
- Có thá»±c các ngÆ°á»i không mua má»› hàng này nữa chứ?
Nói xong, y lại vén vạt áo lên ung dung bỠmớ châu báu ấy vào túi.
Thanh Lam đứng ở ngoài cá»­a sổ trông thấy rất rõ, trên mặt bàn đã có nhiá»u cái lá»— lồi lõm rồi. Chàng kinh ngạc vô cùng, má»›i hay vừa rồi lão đại đổ châu báu ra bàn đã biểu diá»…n má»™t pho võ công tuyệt kỹ rồi mà đại hán ná» không hay biết gì hết, đủ thấy thủ pháp của lão đại nhanh nhÆ° thế nào và lại ná»™i công của y cÅ©ng cao siêu lắm.
Thanh Lam cứ tưởng mình nhÆ° lúc chÆ°a đả thông Huyá»n Quan, nên coi ai cÅ©ng tài ba hÆ¡n mình, nhÆ°ng có biết đâu hiện giá» chàng đã được liệt vào cao thủ hạng nhất rồi, chỉ kém có má»™t Ä‘iá»u là thiếu kinh nghiệm giang hồ thôi.
Äang lúc ấy chàng lại nghe thấy có tiếng cÆ°á»i hì rất êm tai và tiếng nói kêu nhÆ° chuông bạc nói :
- Khương đại hiệp đừng có đùa giỡn chúng nữa, tôi còn có việc muốn thương lượng với hai vị đấy.
Thiếu phụ ăn mặc rất lịch sá»± lên tiếng nói và giá»ng nói của nàng nghe rất dịu tai, và hình nhÆ° lá»i nói của nàng còn có vẻ oai nghiêm là khác.
Thanh Lam ngạc nhiên vô cùng, chàng không ngá» má»™t thiếu phụ trông nhÆ° con nhà phú quí nhÆ° thế này lại là ngÆ°á»i trong giá»›i võ lâm? Hình nhÆ° lão đại cÅ©ng có vẻ hÆ¡i ngạc nhiên, nhÆ°ng dù sao y cÅ©ng là ngÆ°á»i giàu kinh nghiệm giang hồ nên mặt y chỉ ngÆ¡ ngác má»™t chút là hết liá»n, y liá»n cÆ°á»i nịnh ngay, trong dáng Ä‘iệu của y đúng là má»™t con buôn mà ngÆ°á»i ta vẫn thÆ°á»ng thấy ở trong chợ.
Y lÆ°á»m đại hán mặt có vết sẹo má»™t cái rồi cÆ°á»i ha hả nói tiếp :
- Má»i ba vị mau đứng dậy, nể mặt thiếu phu nhân này vụ buôn bán của chúng ta chỉ tá»›i đây thôi.
Hoàng Hà tam khấu thóat chết nhÆ° thừa lệnh thánh chỉ, vá»™i vái thêm mấy lạy rồi quay lại vái lạy cảm tạ thiếu phụ, xong đâu đấy má»›i dám lẳng lặng đứng lên. Vì lão đại chÆ°a bảo chúng bÆ°á»›c, nên chúng không dám Ä‘i đâu hết, đứng dậy xong vá»™i lui sang góc tÆ°á»ng, rồi buông tay xuống, đứng yên tại đó. Lão đại vẻ mặt há»›n hở, làm ra bá»™ rất đứng đắn, tiến tá»›i gần chắp tay chào thiếu phụ và há»i :
- Hiện tại có cao nhân ở đây, anh em tại hạ thực là có mắt mà không biết có núi Thái Sơn, xin thiếu phu nhân lượng thứ cho! Tại hạ dám táo gan xin phu nhân cho biết thỉnh giáo ra sao?
Thiếu phụ không trả lá»i ngay, chỉ cÆ°á»i khì má»™t tiếng, vẻ mặt của nàng tuyệt đẹp, trông không khác gì má»™t tiên nữ, khiến Thanh Lam đứng ở bên ngoài thấy thế cÅ©ng phải ngẩn ngÆ°á»i ra. Chàng lại nghe thấy thiếu phụ cất giá»ng trong trẻo nói :
- Tương phùng hà tương thức! Anh em Khương đại hiệp buôn bán phát phúc dù tôi có nói tên hỠra, chưa chắc hai vị đại hiệp đã biết được tôi là ai?
Nói tá»›i đó, nàng ngừng giây lát, rồi lại cÆ°á»i khì ra nói tiếp :
- Nhưng tôi có một vụ buôn này, muốn thương lượng với hai vị, không biết hai vị nghĩ sao?
Lão đại Ä‘Æ°a mắt nhìn lão nhị má»™t cái rồi cả hai cùng nghÄ© ngợi mãi mà vẫn không sao nghÄ© ra được thiếu phụ quí phái này là ai cả, và lai lịch ra sao? NhÆ°ng hai anh em nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại cÅ©ng không thể nghÄ© ra được trong hai giá»›i hắc bạch trên giang hồ có má»™t ngÆ°á»i nào nhÆ° thiếu phụ này. NhÆ°ng thấy thái Ä‘á»™ ung dung, cá»­ chỉ lịch sá»±, ăn nói rất quí phái của thiếu phụ, lại càng khiến anh em chúng ngÆ¡ ngác không hiểu thêm và nghe giá»ng nói của nàng ta thì rõ ràng nàng tá»›i đây là muốn kiếm hai anh em mình, nhÆ°ng anh em chúng mình không biết nàng định kiếm chúng làm chi, có việc gì?
Rút cục, lão đại cÅ©ng thông minh hÆ¡n, y liá»n cÆ°á»i tít mắt và đáp :
- Thiếu phu nhân đã coi trá»ng anh em ta nhÆ° thế, chẳng hay thiếu phu nhân ta có việc gì, xin cứ cho anh em tại hạ hay?
Thiếu phụ tủm tỉm cÆ°á»i, giÆ¡ tay lên vuốt mái tóc và nói tiếp :
- Khương đại hiệp quả thật là nhanh nhẩu, đây chỉ là một vụ buôn bán với nhau thôi, chứ đại hiệp bảo tôi sai bảo thì tôi đâu dám!
Tôi muốn há»i hai vị câu này, vật mà hai vị má»›i lấy được gần đây, chẳng hay hai vị có chịu nhÆ°á»ng lại cho tôi không? Äáng giá bao nhiêu cứ việc nói Ä‘i, vì đây cÅ©ng là má»™t vụ buôn bán.
Vì nghe thấy tiếng kêu la ở trong tá»­u Ä‘iếm vá»ng ra mà Thanh Lam chạy tá»›i, không ngá» lại gặp Hoàng Hà tam khấu Ä‘ang ở đây cÆ°á»›p bóc nên chàng má»›i định ra tay cứu ngÆ°á»i. Sau chàng thấy lão đại của bá»n lái buôn ra tay, má»›i hay khá»i cần phải tá»›i mình ra tay, há» cÅ©ng dÆ° sức đối phó vá»›i bá»n Tam khấu. Lúc này ngÆ°á»i ta lại còn Ä‘ang mua bán mặc cả, không liên can gì tá»›i mình nữa, đáng lẽ chàng định bá» Ä‘i, nhÆ°ng lòng hiếu kỳ thúc đẩy, lại muốn xem kết cục của há» ra sao.
Lão đại lại kêu mấy tiếng “ớ ớ†rồi gật đầu mấy cái và nói tiếp :
- Thiếu phu nhân sành sá»i thật! Anh em tại hạ chuyên làm nghá» buôn châu báu, Ä‘a số vÆ°Æ¡ng công đại thần hoặc ngÆ°á»i giàu có, há»… nhắc đến anh em tại hạ, KhÆ°Æ¡ng lão đại hay KhÆ°Æ¡ng lão nhị, cÅ©ng Ä‘á»u có tín nhiệm hết, vì hàng của anh em tại hạ không có má»™t vật nào là vật giả cả. Thiếu phu nhân vừa nói đó chắc là ám chỉ cái vòng ngá»c phải không? Không dám dấu giếm thiếu phu nhân, vòng ấy là vật báu ở trong cung...
Thanh Lam nghe nói giật mình đến thót một cái bụng bảo dạ rằng :
- “Äôi vòng ngá»c nào? Vật báu ở trong cung?... Chả lẽ há» Ä‘ang mặc cả vá»›i nhau đôi vòng ngá»c Long Phụng của ngÆ°á»i anh há» ta chăng? Vòng của anh ấy đã bị mất chăng? Thật là tìm đâu cÅ©ng không thấy, ngỠđâu lại tìm thấy má»™t cách dá»… dàng nhÆ° thế!â€
Chàng Ä‘ang nghÄ© thì Ä‘á»™t nhiên thiếu phụ ná» lại cÆ°á»i khanh khách, ngắt lá»i lão Äại vá»›i giá»ng khinh khỉnh nói :
- Thôi, thôi, KhÆ°Æ¡ng đại hiệp đừng nói nữa! Tôi không thèm thuồng vật báu trong cung ấy đâu! Äó là vật thế tục! HÆ¡n nữa, chÆ°a biết chừng thất chủ Ä‘ang đứng đợi chỠở ngoài cá»­a cÅ©ng nên?
Nàng lại Ä‘Æ°a mắt liếc ra ngoài cá»­a sổ, tá»±a nhÆ° hữu ý mà lại vô ý, lÆ°á»m Thanh Lam má»™t cái.
Thanh Lam giật mình kinh hãi, bụng bảo dạ rằng :
- “Rõ ràng là nàng muốn nói! NhÆ° vậy nàng đã sá»›m biết ta núp ở ngoài cá»­a sổ này rồi. Äúng rồi, khi ta má»›i tá»›i, nàng đã lÆ°á»m ta má»™t cái và mỉm cÆ°á»i. Nàng khôn khéo nhÆ° vậy, tất phải là má»™t ngÆ°á»i có má»™t tài ba rất cao siêu chứ không phải là ngÆ°á»i tầm thÆ°á»ng đâu! Ta lại nhận lầm má»™t phen nữaâ€
CÅ©ng may Yến SÆ¡n song kiệt nghe thấy thiếu phụ nói đôi vòng ngá»c ná» là vật thế tục, cả hai anh em Ä‘á»u kinh ngạc đến Ä‘á» ngÆ°á»i ra, nên không chú ý đến những lá»i nói sau của nàng.
Hai ngÆ°á»i ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn thiếu phụ kia nhất thá»i không biết đối phó ra sao.
Trong tá»­u Ä‘iếm nhất thá»i yên lặng nhÆ° tá».
Còn Hoàng Hà tam khấu lại còn Ä‘á» ngÆ°á»i ra thêm.
Äá»™t nhiên lão đại nhìn thẳng vào mặt thiếu phụ cÆ°á»i hi hí nói :
- Thiếu phu nhân nói như vậy, khiến anh em chúng tôi không biết nói năng ra làm sao cả?
Thiếu phụ vẫn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i đáp :
- Khương lão đại và Khương lão nhị có nghe thấy trên giang hồ có câu tục ngữ này không?
Lão nhị có vẻ chịu nhịn không nổi kêu “hừ†má»™t tiếng rồi lạnh lùng há»i :
- Nói đi?
Thiếu phụ tủm tỉm cÆ°á»i đáp :
- TrÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i thá»±c, không thể nào nói dối được.
Lão đại cÆ°á»i vẻ nhạt nhẽo, há»i tiếp :
- Thiếu phu nhân nói như thế là nghĩa lý gì?
Thiếu phụ đưa mắt liếc y một cái rồi thủng thẳng đáp :
- Tôi muốn được kiến thức vật mà hai vị lấy được ở ngoài quan ngoại ấy.
Giá»ng nói của nàng nghe rất êm dịu, nhÆ°ng trái lại, Yến SÆ¡n song kiệt lại cảm thấy nhÆ° sét đánh ngang tai. Chúng vừa nghe thấy nàng nói nhÆ° thế mặt đã biến sắc. Lão nhị liá»n rút ngay cái túi tiá»n sắc ở ngang lÆ°ng ra, lão đại tay trái cÅ©ng cầm cái bàn tính lên và tay phải thì dùng hai ngón tay gẩy vào cái bàn tính kêu “tách tách†mấy tiếng rồi ngá»­ng mặt lên trá»i cÆ°á»i ha hả. Tiếng cÆ°á»i của y mạnh vô cùng khiến cát bụi trên mái cÅ©ng rá»›t xuống nhÆ° mÆ°a.
Thiếu phụ vẫn tình tứ hết sức, lẳng lặng liếc nhìn hai ngÆ°á»i nhÆ°ng không nói năng gì hết.
Lão Äại dứt tiếng cÆ°á»i, rồi Ä‘á»™t nhiên nói :
- KhÆ°Æ¡ng Nhân, KhÆ°Æ¡ng NghÄ©a này lên Bắc xuống Nam bấy nhiêu lâu nay đã gặp gỡ không biết bao nhiêu ngÆ°á»i tai mắt giang hồ, thiếu phu nhân cứ giấu giấu diếm diếm, không cho biết rõ lai lịch, chả lẽ anh em tại hạ không đáng được biết đại danh của thiếu phu nhân hay sao? Phải, chuyến này anh em tại hạ ở Quan Äông tá»›i, có mua được má»™t cây nhân sâm nghìn năm, thiếu phu nhân muốn lấy cÅ©ng không khó, huống hồ thắng nổi anh em tại hạ...
Thiếu phụ xua tay lia lịa vá»™i ngắt lá»i y khẽ cÆ°á»i và nói :
- KhÆ°Æ¡ng đại hiệp, bàn tính sắt và túi sắt tiá»n của Yến SÆ¡n song kiệt đã lừng danh trên giang hồ bao nhiêu lâu nay ai mà chả biết. Bây giỠđại hiệp nói nhÆ° vậy chả hóa ra tôi là cÆ°á»ng đạo đón Ä‘Æ°á»ng cÆ°á»›p của thấy tài lợi nổi lòng tham hay sao? HÆ¡n nữa hÆ¡i tí giở Ä‘ao kiếm ra nhÆ° vậy có phải là tổn thÆ°Æ¡ng hoà khí không? Äại hiệp đừng có quên tôi lúc nào cÅ©ng chủ trÆ°Æ¡ng công bình giao dịch, đây là sá»± mua bán cÆ¡ mà chứ có phải là cÆ°á»›p bóc đâu.
Nói xong nàng lại quay đầu dặn bảo thị tì đứng cạnh đó rằng :
- Châu nhi lấy một hạt châu ra đây xem có đáng giá bằng cây sâm ngàn năm của hai vị ấy không?
Tuy Thanh Lam đã nghe thấy ngÆ°á»i ta nói đến sâm ngàn năm luôn, nhÆ°ng thứ vật báu hãn hữu có thể cải tá»­ hoàn sinh này chàng chÆ°a được trông thấy bao giá». Chàng nghe thấy thiếu phụ nói nhÆ° vậy liá»n nghÄ© thầm :
- “Nàng định dùng má»™t hạt châu đổi cây sâm ngàn năm chắc hạt này thể nào cÅ©ng quí báu lắm. Là Dạ minh châu hay Tị há»a châu?â€
Không ngá» Yến SÆ¡n song kiệt cÅ©ng chung má»™t ý nghÄ© nhÆ° Thanh Lam, hai ngÆ°á»i thấy thiếu phụ không chịu cho biết lai lịch và cứ luôn mồm nói là đã giao dịch vá»›i mình má»™t cách công bằng chứ không có tà ý gì cả, dù đối phÆ°Æ¡ng có lòng tham Ä‘i chăng nữa, vá»›i má»™t thiếu phụ và má»™t nữ tì yếu á»›t nhÆ° thế thì địch sao nổi bàn tính sắt vá»›i cái túi tiá»n sắt của anh em mình.
Hai ngÆ°á»i nghÄ© nhÆ° vậy chỉ ngấm ngầm thôi, chứ không nói năng gì cả.
Thiếu phụ vừa nói xong, nữ tì tên là Châu Nhi vâng lá»i mở cái há»™p sắt chạm hoa nho nhỠđể ở trên mặt bàn và thò tay vào lấy má»™t hạt châu Ä‘á»±ng ở trong má»™t cái túi bằng gấm, túi ấy Ä‘á»±ng ít nhất là ná»­a đấu châu báu. Lấy hạt châu ra rồi Châu Nhi lại cá»™t chặt miệng túi bá» vào trong lòng, không thấy y thị cá»­ Ä‘á»™ng gì cả mà đã lÆ°á»›t tá»›i trÆ°á»›c mặt Song kiệt rồi, con nhá» cầm hạt châu to bằng hạt đậu xanh, trắng nhÆ° sữa bằng hai ngón tay búp măng giÆ¡ lên vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Tì nữ thừa lệnh phu nhân đưa hạt châu cho hai vị xem qua, xem có đáng giá bằng cây sâm ngàn năm của hai vị không?
Thanh Lam ở bên ngoài thấy vậy ngẩn ngÆ°á»i ra nghÄ© thầm :
- “Hạt châu nhá» nhÆ° thế mà cÅ©ng đòi đổi lấy sâm ngàn năm của ngÆ°á»i ta. Chẳng lẽ hạt châu đó quí giá lắm chăng? Hay là hạt châu này của nàng cÅ©ng giá trị liên thành chăng, cái túi của nữ tì vừa lấy ra bên trong ít nhất cÅ©ng có hai trăm hạt châu. Nếu hạt nào cÅ©ng quí giá nhÆ° vậy thì có lẽ nàng giàu nhất nÆ°á»›c cÅ©ng nênâ€
Lão đại trông thấy hạt châu ấy quả nhiên mặt biến sắc ngày, rất thận trá»ng giÆ¡ tay ra đỡ lấy mồm thì thất kinh la lá»›n :
- Băng Phách Châu.
Nói xong, y Ä‘Æ°a cho lão nhị xem. Hai ngÆ°á»i này quả thá»±c là những tay sành sá»i vá» nhận thức các vật báu, nên y vừa trông thấy hạt châu đã biết ngay tên là Băng Phách rồi.
Thanh Lam xuất thân ở nhà thế gia nhÆ°ng chÆ°a há» thấy nói hạt châu gì lại tên là Băng Phách nhÆ° thế. Chàng cảm thấy phen này là rá»™ng kiến thức rất nhiá»u.
Lúc ấy Yến SÆ¡n song kiệt cầm hạt châu xem lại hồi lâu, hai ngÆ°á»i liá»n gật đầu. Lão đại tÆ°Æ¡i tỉnh cÆ°á»i nịnh vái thiếu phụ má»™t cái và trả lá»i :
- Xin thứ lỗi anh em tại hạ vừa rồi thực là thất kính. Có lẽ thiếu phu nhân là...
Thiếu phụ không đợi chá» y nói dứt đã vá»™i cÆ°á»i và xen lá»i nói :
- Hai vị quả thá»±c là... ngÆ°á»i sành Ä‘iệu, chẳng hay các vị nhận thấy hạt châu này có quí giá bằng cây sâm ngàn năm không?
Lão đại gật đầu lia lịa đáp :
- Äáng lắm, đáng lắm, phu nhân dặn bảo anh em tại hạ không dám trái lá»i.
Lúc ấy lão nhị đã móc túi lấy ra má»™t cái há»™p gá»— hồng hai tay run lẩy bẩy Ä‘Æ°a cho lão đại, lão đại lại trịnh trá»ng Ä‘Æ°a cái há»™p ấy cho thiếu phụ vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Xin má»i phu nhân qua mắt.
- Khá»i cần phải xem nữa.
Thiếu phụ liá»n Ä‘Æ°a cái há»™p đó cho Châu nhi.
Lão đại vừa lui ra phía sau thì Thanh Lam đã thấy mặt của y thay đổi hẳn vừa Ä‘Æ°a mắt ra hiệu cho lão nhị cÆ°á»i ha hả và nói :
- Tiểu nhân xin chào phu nhân vạn an, và anh em tiểu nhân cũng xin đi trước một bước.
Vừa nói dứt lá»i cả hai anh em cùng ra tay ném má»™t lúc nhÆ° má»™t trận mÆ°a dây thép nhằm thiếu phụ vá»›i Châu nhi hai ngÆ°á»i bắn tá»›i, tiếng kêu veo veo xen lẫn vá»›i tiếng kêu la thảm khốc và tiếng ngÆ°á»i té ngã hòa hợp thành má»™t tấm kịch rất bi đát vá»ng ra.
Tình thế xảy ra một cách quá đột ngột khiến Thanh Lam không ngỠnên chàng cũng phải cả kinh thất sắc.
Äang lúc ấy trong nhà đã có hai cái bóng Ä‘en phi ra và có tiếng ngÆ°á»i nói :
- KhÆ°Æ¡ng Nhân, KhÆ°Æ¡ng NghÄ©a nể mặt cây sâm ngàn năm ta tha chết cho hai ngÆ°á»i má»™t phen.
Tiếp theo đó lại có tiếng cÆ°á»i kêu nhÆ° tiếng chuông bạc và theo tiếp hai cái bóng Ä‘en ấy càng Ä‘i càng xa. Thanh Lam thấy vậy bụng bảo dạ rằng :
- “Nàng ta vẫn ở trong nhà chÆ°a bị anh em há» KhÆ°Æ¡ng ám hại đấy chứ, còn tiếng kêu thảm khốc vừa rồi có lẽ là anh em Hoàng Hà tam khấu cÅ©ng nênâ€
NghÄ© tá»›i đó, Thanh Lam Ä‘ang định nhìn vào trong nhà xem sao, thì chàng sá»±c nghÄ© tá»›i đôi vòng ngá»c Long Phụng vẫn còn ở trong ngÆ°á»i Song kiệt nên chàng không còn tâm trí gì mà xem lại tấm thảm kịch ở trong nhà nữa. Thế rồi chàng vá»™i Ä‘uổi theo Song kiệt ngay, muốn Ä‘uổi theo cÅ©ng đã muá»™n rồi, chàng không ngá» Song kiệt béo hÆ¡n hai con lợn sao lại Ä‘i nhanh nhÆ° thế? Nên chàng vừa bÆ°á»›c chân Ä‘uổi theo thì hai cái bóng Ä‘en ấy đã Ä‘i ra ngoài xa gần trăm trượng rồi và chỉ trong nháy mắt đã mất dạng rồi. Nếu là trÆ°á»›c kia thì chàng không trông thấy rõ hình bóng của há» là khác. Chàng lo âu vô cùng vá»™i Ä‘uổi theo ngay, nhÆ°ng chàng Ä‘uổi tá»›i cạnh rừng ngó vào trong rừng chỉ thấy cây cối lÆ°a thÆ°a thôi chứ không thấy hình bóng của hai ngÆ°á»i đâu hết, chàng sá»±c nghÄ© tá»›i bên cạnh rừng có má»™t con Ä‘Æ°á»ng cái quan Ä‘i thẳng tá»›i thành Tầm DÆ°Æ¡ng nếu vòng qua rừng mà bÆ°á»›c ra lại tá»›i tá»­u Ä‘iếm vừa xảy ra việc hồi nãy. Vì vừa rồi chàng Ä‘uổi theo ông già ăn quịt chỉ xuyên qua rừng mà Ä‘i thôi, chứ không Ä‘i theo Ä‘Æ°á»ng cái quan, chàng lại thấy phía bên phải khu rừng này hình nhÆ° lại còn có má»™t con Ä‘Æ°á»ng nhá» Ä‘i thẳng lên trên má»™t ngá»n núi nhỠở bên phải. Chàng Ä‘oán chắc Song kiệt nếu không Ä‘i theo con Ä‘Æ°á»ng cÅ© quay trở vá» thì thế nào cÅ©ng Ä‘i Tầm DÆ°Æ¡ng hoặc lên trên núi nhá» kia.
Chàng đang phân vân bỗng nghĩ ra được một kế, chàng vội leo lên một cây cổ thụ nhìn vỠphía xa, chàng đoán chắc lên trên đỉnh cây thế nào cũng trông thấy.
NgỠđâu không thấy má»™t bóng ngÆ°á»i nào hết, chàng lại nghÄ© tiếp :
- “Có lẽ há» Ä‘i Ä‘Æ°á»ng nhá» chạy lên trên núi cÅ©ng nênâ€
NghÄ© Ä‘oạn, chàng liá»n nhảy xuống tiến thẳng vá» phía Ä‘Æ°á»ng nhỠấy. Lúc này Huyá»n Quan của chàng đã thông công lá»±c khác thÆ°á»ng, thân pháp của chàng nhanh nhÆ° Ä‘iện, chỉ thoáng cái đã Ä‘i tá»›i chân núi, chàng liá»n cÆ°á»i khì và nghÄ© tiếp :
- “Quả nhiên ta Ä‘oán không sai hỠđã Ä‘i theo con Ä‘Æ°á»ng này, nhÆ°ng anh em há» không bao giá» rá»i nhau hết, sao bây giá» má»—i ngÆ°á»i Ä‘i má»—i ngả nhÆ° thế này?â€
Nghĩ như vậy chàng lại giở hết tốc lực ra đuổi theo luôn.
Chàng Ä‘uổi nhÆ° vậy được hai ba dặm và thấy càng ngày càng gần, nhÆ°ng chàng nhận thấy ngÆ°á»i ở trên phía trÆ°á»›c mặt không giống anh em Song kiệt. Tuy khinh công của ngÆ°á»i ở trÆ°á»›c mặt này cÅ©ng cao siêu lắm nhÆ°ng còn kém anh em Song kiệt xa. Thân hình của anh em Song kiệt vừa béo vừa lùn trông nhÆ° má»™t cái đầu thịt vậy, nhÆ°ng ngÆ°á»i Ä‘ang chạy ở phía trÆ°á»›c đây vừa bé vừa nhá», chẳng lẽ mình Ä‘uổi theo lầm chăng? Nếu vậy Yến SÆ¡n song kiệt chạy Ä‘i đâu rồi. Chàng Ä‘ang Ä‘uổi bá»—ng thấy ngÆ°á»i chạy ở phía trÆ°á»›c Ä‘i chậm lại và dáng Ä‘iệu của y có vẻ lén lén lút lút hình nhÆ° cÅ©ng Ä‘ang theo dõi má»™t ngÆ°á»i nào vậy?
Tài sản của phamduy88

  #23  
Old 08-04-2008, 01:14 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 23

Lầm lá»—i bất ngá»


Thanh Lam chạy tá»›i gần ngÆ°á»i ná» liá»n ngẩn ngÆ°á»i ra bụng bảo dạ rằng :
- “Lạ thật sao lại là Lan nhi thế này? Äích thị là nàng rồi không sai chút nào cả?â€
Chàng vừa nghÄ© vừa thấy phía đằng trÆ°á»›c của Lan nhi quả có hai bóng ngÆ°á»i và hai ngÆ°á»i ấy đã chạy vào trong má»™t căn nhà ở trÆ°á»›c núi.
Chàng liá»n kêu ủa má»™t tiếng và nghÄ© tiếp :
- “Không ngỠđối phÆ°Æ¡ng lại là Yến SÆ¡n song kiệtâ€
Chàng để ý nhìn căn nhà ở phía trÆ°á»›c má»›i hay đó không phải là nhà của ngÆ°á»i thÆ°á»ng dân mà hình nhÆ° là má»™t ngôi chùa miếu đổ nát.
Lúc ấy Lan nhi bá»—ng Ä‘i nhanh hÆ¡n trÆ°á»›c. Khi tá»›i cạnh chùa, nàng chỉ khẽ nhún chân má»™t cái đã nhảy lên trên bá» tÆ°á»ng, thì ở trong chùa cổ đã có tiếng cÆ°á»i ha hả và tiếng ngÆ°á»i nói vá»ng ra :
- Con nhãi, ngươi tới đây muốn chết hay sao?
Thanh Lam đã nhận ra tiếng nói đó chính là tiếng của KhÆ°Æ¡ng Nhân. Lan nhi đã lên tá»›i trên bá» tÆ°á»ng, nghe thấy đối phÆ°Æ¡ng nói nhÆ° vậy, nàng kinh hãi vô cùng, Ä‘ang định nhảy lui vá» phía sau, nhÆ°ng bên trong đã có má»™t chùm ám khí nhá» nhÆ° sợi tóc bạc phi ra.
Lan nhi thá»±c không hổ thẹn là con gái của Thiên Lang, Thiên Hồ, bị nguy hiểm nhÆ° thế mà nàng không kinh hoàng chút nào, chỉ thấy nàng khẽ nhún chân má»™t cái đã nhảy ra bên ngoài ngay. Äá»™ng tác của nàng nhanh nhÆ° thế, nhÆ°ng hai chân vừa xuống tá»›i mặt đất thì đã nghe thấy má»™t tiếng cÆ°á»i nhạt nổi lên ở bên tai, trÆ°á»›c ngá»±c giá lạnh và hai chân lảo đảo ngã ngá»­a ngÆ°á»i vá» phía sau liá»n. Trên đầu tÆ°á»ng đã thấy hiện ra hai cái bóng ngÆ°á»i béo lùn.
Sá»± thể xảy ra má»™t cách quá Ä‘á»™t ngá»™t. Thanh Lam không kịp ra tay cứu giúp, chàng vá»™i nhảy lại, giÆ¡ tay trái đỡ lấy Lan nhi, mồm quát lá»›n tay phải dùng ngay Äàn Chỉ Kim Hoàn bắn luôn ba trái má»™t lúc vào ngay hai kẻ địch.
Thì ra chàng bị ngÆ°á»i ta lấy trá»™m mất Thất Tinh kiếm, nên lúc này phải xá»­ dụng kim hoàn làm khí giá»›i. Lúc ấy chàng thấy Yến SÆ¡n Song kiệt xuất hiện ở trên đầu tÆ°á»ng, chỉ sợ đối phÆ°Æ¡ng thừa cÆ¡ hạ Ä‘á»™c thủ, nên thừa dịp ra tay đã dùng kim hoàn đối phó ngay là thế.
Khương Nghĩa trông thấy kim hoàn bắn tới, chưa kịp trông thấy rõ hình bóng của Thanh Lam, đã thất kinh la lớn. Sự thực y không dám nhìn thì đúng hơn, và đã vội nhảy vào bên trong lẩn trốn ngay.
Thanh Lam thâu kim hoàn lại cúi đầu nhìn thấy áo của Lan nhi không há» bị rách, trên ngÆ°á»i cÅ©ng không có vết máu nào cả, nhÆ°ng sắc mặt nhợt nhạt hÆ¡i thở yếu á»›t, hai mắt nhắm nghiá»n, lông mày cau lại. Chàng Ä‘oán chắc nàng Ä‘au quá chịu không nổi, liá»n ôm lấy nàng, khẽ gá»i mấy tiếng :
- Lan nhi, Lan nhi...
NhÆ°ng Lan nhi đã mê man bất tỉnh rồi, nên cứ nằm yên ở trong tay chàng. Lúc này chàng Ä‘oán chắc nàng đã trúng phải ám khí sợi bạc nhá» nhÆ° lông bò của Song kiệt. Chàng lại nghÄ© tá»›i lá»i của thầy đồ ThÆ° nói :
Há»… bị trúng phải ám khí nhá» nhÆ° kim tóc, nếu không kịp thá»i phong bế huyệt đạo lại có khi những ám khí nho nhỠấy sẽ theo giòng máu của mình mà chạy lên tá»›i trái tim. Nếu ám khí của đối phÆ°Æ¡ng có chất Ä‘á»™c thì phải có thuốc giải Ä‘á»™c của ngÆ°á»i xá»­ dụng ám khí ấy má»›i có thể cứu thoát.
NghÄ© nhÆ° vậy, chàng liá»n Ä‘iểm luôn vào mấy nÆ¡i yếu huyệt của Lan nhi để phong bế huyệt đạo cho nàng, rồi rút trÆ°á»ng kiếm ở sau lÆ°ng nàng ra khẽ phất má»™t cái, chỉ nghe thấy “coong†má»™t tiếng.
Chàng múa mấy cái thá»­ xem, nhận thấy thanh kiếm này cÅ©ng hợp dùng. Äã có thanh kiếm này rồi, chàng không còn sợ bàn tính sắt vá»›i túi tiá»n của đối thủ nữa.
Tiếp theo đó, chàng ẵm Lan nhi Ä‘i vào trong chùa đổ nát ấy và lá»›n tiếng kêu gá»i :
- Hai vị KhÆ°Æ¡ng đại hiệp, tiểu sinh là Giang Thanh Lam, môn hạ của phái Không Äá»™ng, vừa rồi tiểu muá»™i của tại hạ vì không biết hiệp giá của hai vị ở đây, lỡ xâm nhập nên má»›i bị ám khí Ä‘á»™c đáo của hai vị bắn trúng, mong hai vị nghÄ© đến nghÄ©a khí giang hồ mà ban cho má»™t ít thuốc giải.
Giá»ng nói của chàng rất to, nhÆ°ng nói Ä‘i nói lại hai lượt mà vẫn không thấy có ngÆ°á»i trả lá»i. Chàng trợn ngược đôi lông mày lên, quát lá»›n :
- Yến Sơn song kiệt, nếu hai vị không có tiếng thì tiểu sinh phải mạo hiểm xông vào đấy!
Bên trong vẫn không có tiếng ngÆ°á»i trả lá»i, chàng liá»n cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng, tiến thẳng vào bên trong tức thì. CÅ©ng vì quá tức giận, chàng vừa Ä‘i vừa ra tay tấn công luôn má»™t chưởng kêu đánh “ùm†má»™t tiếng, bá» tÆ°á»ng cao lá»›n ở trÆ°á»›c mặt bị chưởng của chàng đánh cho rung Ä‘á»™ng nhÆ° sắp đổ. Chàng không ngá» mình khẽ ra tay má»™t cái mà oai lá»±c lại lợi hại đến nhÆ° thế? Chàng vẫn tiếp tục Ä‘i vào bên trong, má»›i hay ngôi chùa này bá» hoang từ lâu, nhÆ°ng chàng Ä‘i vào má»™t bÆ°á»›c lại nghe thấy có tiếng kêu “soẹt soẹt†nho nhá» vá»ng ra.
Trong lúc đêm khuya, nghe thấy tiếng kêu như vậy, khiến chàng cũng phải kinh hãi nghĩ thầm. Chàng vừa đi vừa cẩn thận đỠphòng.
Khi vào tới đại điện, chàng thấy những tượng phật ở bên trong đã đổ lổng chổng, tình cảnh hoang tàn ấy trông không còn vẻ gì là một ngôi chùa nữa, và cũng không thấy hình bóng của Yến Sơn song kiệt đâu hết. Lúc đó chàng mới chắc anh em hỠKhương trông thấy kim hoàn của mình, lại tưởng là đại sư bá tới, nên chúng mới ù té chạy ngay như thế.
Chàng biết lúc này có Ä‘uổi theo cÅ©ng không sao kịp, chàng thất vá»ng thở dài má»™t tiếng, liá»n quét sạch cái bàn thá» rồi đặt Lan nhi nằm lên trên rồi nhặt ít gá»— vụn để đốt lá»­a. Nhá» có ánh sáng lá»­a, chàng thấy sắc mặt của Lan nhi vàng khè, hÆ¡i thở càng yếu thêm.
Chàng má»›i bÆ°á»›c chân vào giang hồ, chÆ°a có kinh nghiệm gì cả, nên nhất thá»i không biết cách cứu chữa cho nàng ta nhÆ° thế nào, và cÅ©ng không biết Ä‘em nàng Ä‘i đâu để cứu chữa? Chàng thắc mắc và lo âu khôn tả.
Chàng lại cúi đầu nhìn xuống xem xét lại Lan nhi. Lúc này chàng má»›i trông thấy rõ, dÆ°á»›i hai trái tuyết lê ở trÆ°á»›c ngá»±c nàng có năm sáu lá»— nho nhá». Chàng má»›i biết là nàng đã bị năm sáu mÅ©i ám khí bắn trúng, liá»n bụng bảo dạ rằng :
“Bây giá» biết làm sao đâyâ€
Äang lúc ấy, chàng bá»—ng nghe thấy phía đằng sau có tiếng gió Ä‘á»™ng, vá»™i quay trở lại thì thấy cách mình hÆ¡n trượng đã có má»™t lão ni mặc áo cà sa Ä‘en xuất hiện.
TrÆ°á»›c đống lá»­a, chàng trông thấy rõ lão ni lÆ°ng Ä‘eo trÆ°á»ng kiếm, tay cầm phất trần, tuổi trạc năm mÆ°Æ¡i, mặt lạnh lùng, hai mắt sáng quắc, Ä‘ang nhìn chằm chập vào Lan nhi. Vì bị chàng che lấp, nên bà chÆ°a trông thấy rõ mặt của Lan nhi, nhÆ°ng bà ta cÅ©ng biết nàng là má»™t thiếu nữ, rồi bà ta kêu “hừ†má»™t tiếng và lạnh lùng há»i :
- NgÆ°Æ¡i tưởng đêm khuya ở trong ngôi chùa đổ tại núi hoang này là không có ngÆ°á»i Ä‘i qua lại hay sao?
Thanh Lam nghe giá»ng nói của bà ta hình nhÆ° khiển trách mình định ở trong ngôi chùa đổ này giở trò bậy bạ, nên chàng trợn ngược đôi lông mày lên, lá»›n tiếng đáp :
- Äêm hôm khuya khoắt, dù ở trong chùa đổ tại chốn núi hoang này, nhÆ°ng cÅ©ng có ngÆ°á»i Ä‘i qua chứ sao lại không được? Äại sÆ° là ngÆ°á»i đắc đạo, sao lại ăn nói nhÆ° thế? Nàng bị...
Chàng muốn nói là nàng bị ám khí đả thÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng lão ni đã cÆ°á»›p lá»i nói trÆ°á»›c :
- Bị ngươi điểm huyệt phải không?
Thanh Lam bỗng nghĩ ra một kế, bụng bảo dạ rằng :
- “Có lẽ vừa rồi bà ta núp ở quanh đây đã biết mình Ä‘iểm huyệt nàng.â€
Vì vậy chàng gật đầu đáp :
- Thế ra đại sư đã biết rồi?
Lão ni cÆ°á»i nhạt đáp :
- Hành vi của ngươi làm sao mà che nổi mắt của lão ni này!
Ngươi phải biết trước mặt Tam Nhỡn Tỷ Ni, khi nào lại để cho ngươi tác oai tác quái như thế?
Thanh Lam ngẩn ngÆ°á»i ra, vì chàng biết đối phÆ°Æ¡ng vẫn còn hiểu lầm, nên vừa tức giận, vừa tức cÆ°á»i, liá»n nghiêm nghị đáp :
- Äại sÆ° chá»› hiểu lầm tiểu sinh!
Tam Nhỡn Tỷ Ni vội quát lớn :
- Khá»i cần phải nói nhiá»u, muốn sống thì bÆ°á»›c ra ngoài kia!
Bà ta vừa nói vừa phi thân tới, giơ tay áo lên phất mạnh một cái vào đầu vai của chàng, thế công này nhanh như điện chớp và cũng không báo trước.
Thanh Lam không ngỠlão ni lại đột nhiên hạ độc thủ như thế?
Chàng tức giận khôn tả, vẫn đứng yên tại chá»—, giÆ¡ tay áo bên tai lên chống đỡ luôn. Chàng dùng Ly Hợp thần công để đối phó, tuy má»›i há»c biết môn này, chÆ°a có thể xá»­ dụng theo ý muốn của mình được, nhÆ°ng cÅ©ng làm cho Tam Nhỡn Tá»· Ni kinh ngạc khôn tả. Bà ta yên trí thế công đó thế nào cÅ©ng đẩy nổi đối phÆ°Æ¡ng bắn ra ngoài xa hÆ¡n trượng.
NgỠđâu bà ta vừa ra tay đã thấy công lá»±c của mình tá»±a nhÆ° tấn công vào chá»— hÆ° vô và biến mất má»™t cách vô hình vô tích. Bà ta giật mình kinh hãi, cÆ°á»i nhạt nói tiếp :
- Cuồng đồ, ngươi có bao nhiêu tài ba thì cứ giở ra đi! Hãy tiếp thêm hai thế công nữa của lão ni này xem sao?
Nói xong bà ta lại tiến tới gần, ra tay tấn công luôn ba chưởng một lúc.
Thanh Lam cảm thấy luồng kình lực của lão ni mạnh khôn tả, trong lòng phải kinh hãi thầm. Chàng không chống đỡ như trước, vội nhảy chéo sang bên và giơ cả hai tay áo lên, dùng thế dẫn thực phản hư trong “Ly Hợp thần công†để làm tiêu tan chưởng lực của đối phương đi.
Chàng Ä‘ang đứng ở trÆ°á»›c mặt Lan nhi, lúc này lùi chéo ná»­a bÆ°á»›c thì lão ni đã trông thấy rõ mặt của Lan nhi rồi, bà ta liá»n quát lá»›n :
- Äứng yên, cuồng đồ, ngÆ°Æ¡i dám hà hiếp đồ đệ của ta phải không?
Nói xong, bà ta bỠThanh Lam nhảy lại gần Lan nhi.
Thanh Lam lo âu vô cùng, vì Lan nhi đã trúng phải ám khí ác Ä‘á»™c nên mình má»›i phải bế huyệt đạo của nàng nhỡ đối phÆ°Æ¡ng không hay biết lại giải huyệt cho nàng thì nguy hiểm biết bao? Chàng lo âu khôn tả, liá»n quát lá»›n má»™t tiếng, rồi tấn công hai chưởng thật mạnh.
Tam Nhỡn Thần Ni Thẩm sư thái là môn hạ của Thiên Si Thượng Nhân và cũng là cao thủ có hạng của môn phái Tần Lãnh.
Lúc ấy bà ta thấy đồ đệ của mình bị kìm chế nhÆ° vậy trong lòng tuy tức giận, nhÆ°ng dù sao bà ta cÅ©ng là má»™t nhân vật có tuổi, nên tay của bà ta vừa tá»›i ngÆ°á»i của Lan nhi thì bên cạnh đã có má»™t luồng kình lá»±c đấy mạnh tá»›i. Bà ta rùng mình kinh hãi, vá»™i quét ngang má»™t cái. Vì ra tay quá nhanh, bà ta đã giở tá»›i tám thành công lá»±c ra rồi.
NhÆ°ng khi va đụng vào kình lá»±c của đối phÆ°Æ¡ng, bà ta má»›i biết kình lá»±c của mình nhÆ° đụng vào chá»— vô hình. Tiá»m lá»±c ấy càng ngày càng mạnh, đồng thá»i cÅ©ng dồi dào nhÆ° nÆ°á»›c thác chảy xuống, nên bà ta càng kinh hãi thêm. Tuy vậy bà ta rất giàu kinh nhiệm, biết địch không nổi, vá»™i tránh sang bên ngay.
Tuy vậy bà ta vẫn bị tiá»m lá»±c của đối phÆ°Æ¡ng quét trúng má»™t ít và đã bị lôi ra ngoài xa mấy trượng suýt tí nữa thì đứng không vững, liá»n bụng bảo dạ rằng :
- “Võ công của tiểu tá»­ này là võ công gì thế?â€
Trong lúc Thẩm sÆ° thái Ä‘ang ngẩn ngÆ°á»i ra thì Thanh Lam đã nhảy tá»›i trÆ°á»›c bàn thá», giÆ¡ tay ra ẵm Lan nhi lên, tay phải giÆ¡ luôn thanh trÆ°á»ng kiếm, coi vẻ rất nghiêm nghị.
Chàng đấu chưởng với lão ni rồi mới nhận thấy tài ba của Tam Nhỡn Tỷ Ni cũng chỉ có thế thôi. Bây giỠchàng lại có thanh kiếm ở trong tay, nên chàng không còn sợ hãi nữa.
Còn Thẩm sÆ° thái không ngá» tiểu tá»­ đứng ở trÆ°á»›c mặt đây lại có võ công cao siêu nhÆ° vậy, và thấy đối phÆ°Æ¡ng đã đẩy lui mình rồi, lại còn Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên ẵm đồ đệ của mình lên nhÆ° thế, bà ta càng kinh hãi và càng tức giận thêm. Bà ta từ khi ra Ä‘á»i tá»›i giá» chÆ°a há» bị ai đẩy lui nhÆ° thế cả, và nhất là ở trÆ°á»›c mặt mình lại còn cÆ°á»›p đồ đệ của mình nhÆ° thế? Nên bà ta tức giận đến chân tay run lẩy bẩy, mặt xám lại dùng giá»ng mÅ©i kêu “hừ†má»™t tiếng, rút luôn thanh trÆ°á»ng kiếm ở bên lÆ°ng ra, quát lá»›n :
- Ngươi có để đồ đệ của ta xuống không?
Thanh Lam vẫn ẵm Lan nhi, lớn tiếng đáp :
- Ai là đồ đệ của bà? Cô ta là em gái của tôi, tên là Lan nhi, vừa rồi ở trước cửa chùa này đã bị trúng phải ám khí của kẻ gian.
Tam Nhỡn Tỷ Ni lại quát lớn :
- Câm mồm! Cuồng đồ, ngươi lại còn dám nói dóc phải không?
Có mau đặt Liá»…u nhi xuống không? Nếu ngÆ°Æ¡i nghe lá»i thì bần ni sẽ tha chết cho!
- Ta là Giang Thanh Lam, Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là má»™t đấng nam nhi chẳng lẽ lại lừa dối bà hay sao?
Ba chữ Giang Thanh Lam khiến lão ni bỗng trợn to đôi mắt lên nhìn và nói tiếp :
- Äược, ta tưởng là ai? Thì ra là tiểu tá»­ há» Giang! Bần ni Ä‘ang kiếm ngÆ°Æ¡i đây! Tối hôm nay, ngÆ°Æ¡i lại định hại đồ đệ của ta là định tâm làm nhục phái Tần Lãnh phải không?
- Tam Nhỡn Tá»· Ni đừng có giở phái Tần Lãnh ra để dá»a nạt tiểu sinh làm chi! Không dá»a nạt nổi đâu! NhÆ°ng các ngÆ°á»i đã đính Æ°á»›c vào Tết Äoan NgỠở trên núi Ngao SÆ¡n rồi, sao bây giá» bà còn ra tay tấn công lén, trong lúc tiểu muá»™i của tại hạ Ä‘ang lâm nguy. NhÆ° vậy mà cÅ©ng tá»± nhận là má»™t nhân vật có tên tuổi ở trên giang hồ hay sao?
Lão ni tức giận quá hoá cÆ°á»i, và đỡ lá»i :
- Tiểu tá»­ khá»i cần nói nhiá»u, hãy tiếp thá»­ mấy thế kiếm của ta xem sao!
Bà ta vừa nói xong đã múa kiếm nhằm đầu Thanh Lam tấn công xuống.
Thanh Lam má»™t tay ẵm Lan nhi, chỉ sợ đối phÆ°Æ¡ng đâm phải nàng, nên vừa ra tay đã dùng ngay “Truy Hồn bát kiếm†mà bảo vệ lấy bản thân vá»›i Lan nhi. Äồng thá»i, chàng nhún chân má»™t cái đã nhảy ra ngoài xa bảy tám thÆ°á»›c.
Tam Nhỡn Tá»· Ni cÅ©ng cÆ°á»i nhạt nói tiếp :
- Thì ra ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chỉ có má»™t chút tài má»n đó thôi!
Nói xong bà ta lại xông lên tấn công tới tấp. Nếu võ công của Thanh Lam không tiến bộ thì có lẽ không chống đỡ nổi và hơn nữa, tay trái của chàng đang ẵm Lan nhi, nên thân hình vẫn chậm chạp hơn. Nhưng chàng vẫn đấu ngang tay với Tam Nhỡn Tỷ Ni, cao thủ hữu hạng của phái Tần Lãnh. Như vậy, chàng cũng cảm thấy rất tự hào.
Thanh Lam giở “Truy Hồn bát kiếm†ra đối địch, tuy không thấy thất bại nhÆ°ng cÅ©ng ngạc nhiên hết sức. Bây giá» chàng chỉ còn có má»™t thế kiếm pháp rất lợi hại, nhÆ°ng nắm chắc phần thắng, có thể đẩy lui được đối phÆ°Æ¡ng, đó là Càn Khôn Nhất Kiếm. NhÆ°ng chàng nghÄ© đến, nếu mình không gặp Côn Luân lão nhân thì những tài ba mình há»c được của sÆ° môn, chẳng lẽ không thể nào hành tẩu được trên giang hồ hay sao?
Huống hồ thế kiếm này, nếu không gặp cÆ°á»ng địch, thì không bao giá» giở ra. Nay chàng không coi Tam Nhỡn Tá»· Ni là má»™t cÆ°á»ng địch, nên chàng má»›i không chịu giở thế kiếm Ä‘á»™c kia ra là thế.
Sở dÄ© chàng Ä‘ang bối rối, không biết nên đối xá»­ ra sao, thì chàng bá»—ng nghÄ© tá»›i trận đấu giữa vợ chồng Thiên Lang vá»›i VÆ°Æ¡ng á»c Tản Nhân, và chàng nhận thấy những thế võ của hỠđẹp tuyệt.
Không hiểu tại sao, chàng bá»—ng giở ra được má»™t thế kiếm rất huyá»n ảo, nhằm đối thủ tấn công luôn.
Tam Nhỡn Tá»· Ni không ngá» Thanh Lam lại có thế kiếm kỳ lạ nhÆ° vậy? Bà ta đã nhận ra thế kiếm này của chàng không phải là thế kiếm của phái Không Äá»™ng, nhÆ°ng vẫn phải giÆ¡ kiếm lên chống đỡ. Chỉ nghe thấy kêu :
“Coongâ€
Cả hai ngÆ°á»i lui ngay vá» phía sau.
Trong lúc hai ngÆ°á»i Ä‘ang ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn nhau, thì trên đại Ä‘iện đã có má»™t ngÆ°á»i xuất hiện. NgÆ°á»i đó là má»™t ngÆ°á»i đàn bà trung niên, tuổi trạc năm mÆ°Æ¡i, mặt gầy gò, mặc quần áo vải, lÆ°ng Ä‘eo cây Ngá»c NhÆ° ý. Bà ta chính là Thiên Hồ, ngÆ°á»i trong nhóm Thác Thành song hung.
Thanh Lam đã trông thấy rõ là bà ta rồi, liá»n tiến lên khẽ gá»i :
- Bá mẫu tới vừa lúc lắm!
Tài sản của phamduy88

  #24  
Old 08-04-2008, 01:15 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 24

Cuộc tranh chấp nữ đồ đệ


Thiên Hồ không thèm trả lá»i chàng mà chỉ lạnh lùng há»i :
- Cậu ẵm ai ở trong tay thế?
Tam Nhỡn Tá»· Ni xen lá»i nói :
- Tiểu tá»­! NgÆ°Æ¡i có mau để đồ đệ của ta xuống không? NgÆ°Æ¡i tưởng có ngÆ°á»i tá»›i giúp là bần ni sợ ngÆ°Æ¡i hay sao?
Bà ta vừa nói, vừa múa kiếm xông lại tấn công luôn.
Thanh Lam vội nhảy sang bên tránh né, mồm thì vội nói với Thiên Hồ tiếp :
- Thưa bá mẫu, cháu đang ẵm Lan nhi đấy!
- Lan nhi ư? Nó đâu?
Thiên Hồ vừa há»i vừa Ä‘Æ°a mắt nhìn Lan nhi Ä‘ang nằm ở trong tay Thanh Lam, mồm thì há»i nhÆ° vậy.
Lan nhi vẫn nhắm nghiá»n đôi mắt, sắc mặt rất nhợt nhạt Thiên Hồ thấy vậy liá»n Ä‘Æ°a mắt lÆ°á»m Tá»· Ni má»™t cái vá»™i há»i :
- Lan nhi bị thương ư? Ai hạ độc thủ thế? Có phải mụ bà cô này không?
Thanh Lam chÆ°a kịp trả lá»i, thì Tá»· Ni đã lên tiếng nói tiếp ngay :
- Lá»i nói của mụ kia ám chỉ ai thế?
Thiên Hồ hậm hực :
- NÆ¡i đây, ngoài mụ ra, thì còn ai là bà cô vào đó nữa? Chẳng lẽ còn muốn ta gá»i mụ Tú Bà má»›i hài lòng hay sao?
Tỷ Ni nói tiếp :
- Äược, lát nữa mụ sẽ biết là bà cô này lợi hại nhÆ° thế nào liá»n!
Thiên Hồ lại lớn tiếng nói tiếp :
- Khá»i cần đợi tá»›i chốc nữa! Có giá»i hãy Ä‘ua tài vá»›i ta ngay! Äể ta xem mụ đã ăn gan báo, hay mật hổ mà dám táo gan hạ thủ đả thÆ°Æ¡ng con gái ta nhÆ° thế?
- Hai ngÆ°á»i thông đồng vá»›i nhau cÅ©ng khéo thá»±c! NgÆ°Æ¡i lại còn dám nhận môn đồ của bần ni là con gái của ngÆ°Æ¡i nữa? Nói thá»±c cho ngÆ°Æ¡i biết, đồ đệ của bần ni mồ côi cha mẹ từ lúc nó má»›i lá»t lòng, do bần ni nuôi dưỡng cho tá»›i ngày nay. Chứ nó làm gì có má»™t ngÆ°á»i mẹ còn sống nhÆ° vậy?
- Mụ sói đầu kia! Ngươi dám ăn nói vô lễ như thế phải không?
- Bần ni khuyên mụ đừng có nghe lá»i thị phi của tiểu tá»­ kia nhÆ° thế nữa! Äể bần ni thanh toán tiểu tá»­ ấy trÆ°á»›c, rồi bần ni sẽ nói rõ nguyên nhân cho mụ nghe!
Thiên Hồ nghe lão ni nói xong, Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i ha hả đáp :
- Chả lẽ con gái của ngÆ°á»i ta mà ngÆ°á»i ta không nhận ra được, lại phải nghe lá»i lẽ thị phi của ngÆ°á»i khác hay sao? Mụ sói đầu kia, lại đây! Hãy đấu vá»›i ta vài ba thế đã, xem ngÆ°Æ¡i mạo nhận đồ đệ hay ta là ngÆ°á»i mạo nhận con gái nào?
Nói xong, bà ta rút cây Ngá»c NhÆ° ý ra, cầm sẵn ở trong tay, đợi chá» Tá»· Ni tấn công.
Tá»· Ni trông thấy cây Ngá»c NhÆ° ý liá»n giật mình kinh hãi vá»™i đổi giá»ng, ôn tồn nói :
- Thế ra nữ thí chủ là Phù phu nhân ở trên núi Thác Thành đấy!
Thác Thành song hung đã được Ä‘á» cá»­ vào Lục Tuyệt trong võ lâm nhÆ° vậy vai vế của Thiên Hồ có thể ngang vá»›i Thiên Si Thượng Nhân nhÆ°ng ngÆ°á»i của phái Tần Lãnh tá»± cho mình là chính phái, ngoài Thượng nhân ra, há» không coi những ngÆ°á»i khác vào đâu hết, rất tá»± tôn tá»± tại, cho nên Thiên Hồ đã giở khí giá»›i ra rồi, tuy Tá»· Ni rất kinh hãi nhÆ°ng cÅ©ng không chịu nhận mình là kẻ bá» dÆ°á»›i.
Thiên Hồ rất kiêu ngạo đáp :
- Ngươi đã biết ta là ai rồi ư?
Tỷ Ni cố nén lửa giận đáp :
- Bần ni là môn hạ của Tần Lãnh.
Thiên Hồ không đợi chỠlão ni nói xong, đã vội quát lớn :
- Môn hạ của Tần Lãnh thì sao? Dám đả thÆ°Æ¡ng con gái của ta Æ°? Hừ! Dù hôm nay lão già Thiên Si tá»›i đây, ta cÅ©ng phải há»i xem y dá»±a vào cái gì mà để cho môn hạ hành hung nhÆ° thế?
Tá»· Ni thấy đối phÆ°Æ¡ng nói nhục đến sÆ° tôn, tức giận khôn tả, liá»n giÆ¡ trÆ°á»ng kiếm lên quát lá»›n :
- Thiên Hồ tài ba nhÆ° thế nào mà dám coi thÆ°á»ng ngÆ°á»i nhÆ° thế? Äể ta Tam Nhỡn Tá»· Ni đây, lãnh giáo xem tuyệt há»c của ngÆ°Æ¡i ra sao?
Nói xong, lão ni liá»n múa kiếm, nhắm đầu Thiên Hồ bổ xuống.
Thiên Hồ mồm vẫn trả lá»i, nhÆ°ng đã giÆ¡ cây Ngá»c NhÆ° ý lên khóa kiếm đối phÆ°Æ¡ng ngay.
Biết đối phÆ°Æ¡ng là cÆ°á»ng địch, Tá»· Ni không dám khinh thÆ°á»ng, nên má»›i ra tay tấn công trÆ°á»›c là thế. Kiếm thế của lão Ni vừa tấn công xuống lÆ°ng chừng, Ä‘ang là thế Thiên Ngoại Lai Vân (mây ở trên trá»i xa xuống) bá»—ng đổi thành thế Phụng Hoàng Äiểm Nhỡn nhÆ° ba Ä‘iểm sao lạnh, nhắm ba nÆ¡i yếu huyệt cuat Thiên Hồ đâm tá»›i.
Thế kiếm ấy của Tá»· Ni là tuyệt thế của Chung Nam kiếm pháp, vừa nhanh và mạnh huyá»n ảo khôn tả.
Thiên Hồ thấy thế kiếm đó của đối thủ lợi hại như vậy cũng phải kinh thầm, và vội lui vỠphía sau.
Tá»· Ni thấy mình đã chiếm phần hÆ¡n, liá»n cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng, giở hết Chung Nam kiếm pháp ra tấn công tá»›i tấp.
Kiếm pháp của Tỷ Ni quả thật lợi hại nên Thiên Hồ phải lui vỠphía sau bảy tám bước.
Thiên Hồ bị đẩy lui nhÆ° vậy, tức giận khôn tả mắt lá»™ hung quang, liá»n thét lá»›n má»™t tiếng, rồi tung mình nhảy lên trên cao, dùng Lưỡng Nghi Chưởng, từ trái sang phải mà bổ xuống, kình phong mạnh nhÆ° sấm sét. Tá»· Ni hoảng sợ vô cùng vá»™i lui ngay vá» phía sau mấy bÆ°á»›c, nhÆ°ng có ngỠđâu vợ chồng Thiên Hồ sở trÆ°á»ng nhất là ở trên cao tấn công xuống, cÅ©ng vì thế mà hai vợ chồng má»›i được ngÆ°á»i ta ban thêm cho chữ thiên trên chữ Lang vá»›i chữ Hồ nhÆ° vậy.
Tá»· Ni vừa lui vá» phía sau chÆ°a kịp đứng vững thì Thiên Hồ đã nhÆ° bóng theo hình Ä‘uổi theo tấn công tá»›i, cây Ngá»c NhÆ° ý đã hoá thành má»™t luồng bạch quang nhằm ngang lÆ°ng Tá»· Ni tạt xuống.
Thế công này của Thiên Hồ nhanh nhÆ° Ä‘iện chợp, muốn tránh né được cÅ©ng không phải chuyện dá»…. Lúc này Tá»· Ni má»›i biết Thiên Hồ quả thá»±c danh bất hÆ° truyá»n.
Thanh trÆ°á»ng kiếm của bà ta tả phong hữu chống gượng lắm má»›i chống nổi thế công ấy của đối phÆ°Æ¡ng.
Tuy bị lép vế nhưng dẫu sao Tỷ Ni cũng là một trong ba đại đệ tử của Thiên Si Thượng Nhân cũng đã tu luyện mấy chục năm rồi, vì vậy bà ta vội giở Xuyên Hoa thân pháp ra chống cự lại, nhỠvậy đôi bên mới ngang tay nhau.
Thanh Lam tay ẵm Lan nhi và đã lui tá»›i góc Ä‘iện, mắt chàng vẫn không chá»›p cứ chăm chú nhìn vào trận đấu, chàng vừa xem vừa ngẫm nghÄ© lá»i nói của hai ngÆ°á»i, nhất là lá»i của Tá»· Ni, chàng nhá»› bà ta nói: “Nói thá»±c cho mụ biết, đồ đệ của bần ni mồ côi cha mẹ từ mÆ°á»i tám năm vá» trÆ°á»›c và do bần ni nuôi dưỡng đến giá» thì nó làm gì có má»™t ngÆ°á»i mẹ thứ hai nữaâ€
Chàng nghÄ© tá»›i đó sá»±c nhá»› tá»›i ân sÆ° của mình chả bảo Liá»…u Kỳ đến tầm thù đó là đồ đệ của Tam Nhỡn Tá»· Ni, nàng mồ côi cha mẹ mÆ°á»i tám năm trÆ°á»›c và được Tá»· Ni nuôi nấng dạy bảo tá»›i giá», nàng là đối thủ thứ nhất trong Ä‘á»i chàng, nên ấn tượng đó lúc nào cÅ©ng in sâu vào trong đầu óc của chàng. Vả lại mặt nàng ta giống hệt Lan nhi, lần đầu tiên gặp Lan nhi chàng cÅ©ng tưởng là nàng ta nhÆ°ng Lan nhi hay mặc nam trang, nếu Lan nhi cÅ©ng mặc nữ trang thì có lẽ mình không sao phân biệt ra được. NghÄ© tá»›i đó chàng cúi đầu nhìn Lan nhi, chàng thắc mắc vô cùng không biết ngÆ°á»i nằm trong lòng mình đây là Lan nhi, hay là Liá»…u Kỳ? Bây giá» chỉ có má»™t cách là nàng ta tỉnh lại hay là cả hai ngÆ°á»i cùng có mặt tại đây má»™t lúc, bằng không sá»± tranh chấp này không sao giải quyết được.
Lúc ấy trong đại Ä‘iện trận đấu càng ngày càng kịch liệt và Thiên Hồ càng đấu càng thắng thế hÆ¡n. Tuy vậy Tá»· Ni vẫn chÆ°a đến ná»—i bị bại trận, nhÆ° vậy trận đấu không biết bao giá» má»›i xong, mà Lan nhi lại chÆ°a tỉnh lại, chàng chỉ mong hai ngÆ°á»i ngừng tay lại cứu chữa cô bé này trÆ°á»›c rồi hãy xá»­ xét sau.
- Hừ, tiểu tử ra ngươi núp ở đây.
Tiếng nói đó vừa dứt đã có hai cái bóng ngÆ°á»i cùng nhảy vào trong đại Ä‘iện.
Thanh Lam ngá»­ng đầu lên nhìn kỹ kinh hãi vô cùng, thì ra hai ngÆ°á»i đó là má»™t già má»™t trẻ, cả hai cùng xông lại tấn công Thanh Lam.
Tuy Thiên Hồ Ä‘ang kịch chiến vá»›i Tá»· Ni nhÆ°ng tai mắt vẫn sáng suốt thấy ngÆ°á»i ná» vừa tá»›i nÆ¡i đã xông lại tấn công Thanh Lam, cả hai Ä‘á»u giật mình kinh hãi, má»™t ngÆ°á»i lo sợ cho con gái mình bị nguy hiểm, má»™t ngÆ°á»i thì sợ đồ đệ mình bị nguy, nên không hẹn nhau mà cả hai đã cùng ngừng tay lại, nhảy xổ tá»›i trÆ°á»›c Thanh Lam mồm thì quát lá»›n :
- Kỳ lão nhi đừng có đả thương con gái ta.
- Ai dám đụng đến đồ đệ của bần ni như thế.
Hai ngÆ°á»i cùng nhảy tá»›i che chở cho Thanh Lam.
Ông già ná» cÅ©ng phải giật mình kinh hãi vá»™i lùi vá» phía sau ba bÆ°á»›c. Thì ra ông già đó chính là VÆ°Æ¡ng á»c Tản Nhân Kỳ Thiên Hành, y Ä‘ang giận dữ nhìn Thiên Hồ mà quát há»i :
- Phù đại tẩu lại ngăn cản lão phu lần nữa, nơi đây không phải là núi Thác Thành đâu. Còn vị này là ai xin thứ lỗi lão phu kém mắt không nhận ra được.
Tam Nhỡn Tỷ Ni chắp tay chào và đáp :
- Bần ni là Tần Lãnh Tam Nhỡn Tỷ Ni.
Thiên Hành ngá»­ng mặt lên trá»i cÆ°á»i ha hả gật đầu đáp :
- Giá»i lắm, thế ra Phù đại tẩu rủ cả cao thủ của phái Tần Lãnh đến giúp sức và bảo tiêu cho thằng nhá» này.
Thiên Hồ cả giận đáp :
- Kỳ lão nhi đừng có làm bộ làm phách như thế, ngươi tầm thù với y việc gì đến ta nào, nhưng ngươi không xem tay y đang ẵm ai ư?
VÆ°Æ¡ng á»c Tản Nhân hậm há»±c há»i :
- Con bé y đang ẵm là con gái của đại tẩu hay sao?
Thiên Hồ gật đầu đáp :
- Phải, chính là Lan nhi con gái của ta đấy!
Tá»· Ni vá»™i xen lá»i nói :
- Không phải, nó là Liễu Kỳ đồ đệ của bần ni.
Thiên Hồ trợn tròn xoe đôi mắt lên quát lớn :
- Rõ ràng nó là Lan nhi con gái của ta.
Tỷ Ni cũng quát lớn :
- Rõ ràng là đồ đệ của bần ni Liễu Kỳ.
- Ta bảo nó là con gái của ta.
- Bần ni bảo nó là đồ đệ của bần ni.
- Mụ sói đầu kia vẫn chưa chịu thua hay sao?
- Ngươi thị tài ba gì mà bắt ta thua nào?
- Äược lắm!
Thiên Hồ cÆ°á»i nhạt mấy tiếng rồi múa cây Ngá»c NhÆ° ý nhằm ngang lÆ°ng Tá»· Ni tấn công tiếp.
Tá»· Ni cÅ©ng nghiến răng mím môi giÆ¡ tay phải lên ném thanh trÆ°á»ng kiếm vào ngá»±c Thiên Hồ kêu đến “soẹt†má»™t tiếng.
Thiên Hồ vừa giÆ¡ Ngá»c NhÆ° ý lên tấn công không ngỠđối phÆ°Æ¡ng lại dùng kiếm lao vào ngÆ°á»i mình nhÆ° thế. Bà ta hÆ¡i ngẩn ngÆ°á»i ra và vá»™i lui vá» phía sau rồi giÆ¡ Ngá»c NhÆ° ý lên chống đỡ, kêu đánh “coong†má»™t tiếng, thanh kiếm của đối phÆ°Æ¡ng đã bắn ra ngoài xa liá»n.
Tá»· Ni dùng giá»ng mÅ©i kêu hừ má»™t tiếng rồi rút phất trần ra làm khí giá»›i xông lên chống đỡ Ngá»c NhÆ° ý của đối phÆ°Æ¡ng luôn.
Hai ngÆ°á»i lại tiếp tục đấu vá»›i nhau, Kỳ Thiên Hành đứng cạnh đó thấy vậy thắc mắc vô cùng và lúc này y má»›i biết hai ngÆ°á»i Ä‘ang tranh con gái vá»›i đồ đệ chứ không phải bênh vá»±c Thanh Lam, nhÆ°ng vì hai ngÆ°á»i đứng ngăn lối Ä‘i của y, nếu y muốn bắt Thanh Lam thì phải Ä‘i vòng qua hai ngÆ°á»i.
Thiên Hành đang ngẫm nghĩ thì bỗng thấy Ôn Hoàng đồ đệ của mình rú lên tiếng rất kinh hãi, y vội quay đầu lại nhìn khiến cũng kinh ngạc suýt tí nữa thì thất thanh kêu la.
Thì ra y đã thấy ngoài cá»­a chùa có má»™t ngÆ°á»i bÆ°á»›c vào, lạ nhất là ngÆ°á»i đó mặt mÅ©i và hình dáng giống Thanh Lam, y vừa thoáng thấy cứ tưởng mình hoa mắt và bụng bảo dạ rằng :
- “Rõ ràng tiểu tá»­ há» Giang Ä‘ang ẵm con nhỠđứng ở góc Ä‘iện kiaâ€
NghÄ© tá»›i đó, y quay đầu lại nhìn thấy Thanh Lam ở bên ngoài đã bÆ°á»›c tá»›i thá»m đá của đại Ä‘iện rồi, và chàng này Ä‘eo thanh Thất Tinh bảo kiếm ở ngang lÆ°ng trông rất cổ kính, nhất thá»i y cÅ©ng không sao phân biệt được ai giả ai thá»±c, sau y nghÄ© tiếp :
- “Tiểu tá»­ ná» Ä‘eo thanh Thất Tinh kiếm, kiếm đó chả là chứng vật đã chém gẫy hai chiếc răng cÆ°a của mình là gì. Còn tiểu tá»­ Ä‘ang ẵm con nhỠở góc Ä‘iện kia chỉ giống mặt y thôi chứ không phải là Thanh Lam thá»±c!â€
NghÄ© tá»›i đó, y liá»n cÆ°á»i khì và nói :
- Tiểu tử hỠGiang kia ngươi tới thực là may mắn lắm.
NgÆ°á»i đó nghe nói ngá»­ng đầu lên, trông thấy VÆ°Æ¡ng á»c Tản Nhân có vẻ giật mình kinh hãi, kêu ủa má»™t tiếng rồi quay mình đào tẩu ngay.
VÆ°Æ¡ng á»c Tản Nhân lại nói tiếp :
- Tiểu tử xem ngươi chạy đi đâu?
NghÄ© tá»›i đó, y liá»n quát bảo Ôn Hoàng rằng :
- Hoàng nhi chúng ta mau đuổi theo tiểu tử hỠGiang đi.
Thế là hai thầy trò y đuổi theo Thanh Lam tức thì.
Thanh Lam ẵm Lan nhi đứng ở góc Ä‘iện thấy vậy cÅ©ng kinh ngạc hết sức, nhÆ°ng chàng thấy ngÆ°á»i giả dạng mình Ä‘eo thanh Thất Tinh kiếm má»›i vỡ nhẽ và bụng bảo dạ rằng :
- “Ra là y cố ý...â€
Vừa lúc ấy thì Thanh Lam giả hiệu đã ném ngược trở lại một vật gì tới gần chàng, chàng vội giơ tay ra chộp luôn, mới hay đó là một nắm giấy.
Thanh Lam vội giở tỠgiấy đó ra xem, thấy bên trên có viết mấy chữ như sau :
“Mau tá»›i giếng khô ở gian trong đợi chá» và kèm theo vài viên Há»™ Tâm Ä‘anâ€
Thấy chữ viết rất thảo chắc là lúc viết vá»™i vàng lắm. Thanh Lam là ngÆ°á»i thông minh đã Ä‘oán ra ngÆ°á»i giả dạng mình chính là ông cụ ăn quỵt ở trong tá»­u Ä‘iếm chứ không sai. Chàng Ä‘oán chắc ông ta đã biết Thiên Hành theo dõi tầm thù cho nên má»›i lấy trá»™m thanh bảo kiếm của mình, rồi giả dạng mình để dụ thầy trò Thiên Hành Ä‘i nÆ¡i khác, mặt khác thấy mình bị vÆ°á»›ng cẳng ở đây không sao thoát thân được, nên má»›i bảo mình trốn xuống giếng khô đợi chá». Äồng thá»i chàng thấy trong gói giấy quả có ba viên thuốc thá»±c, chàng Ä‘oán chắc thuốc này để chữa cho Lan nhi chứ không sai? Chàng càng nghÄ© càng mừng thầm Ä‘Æ°a mắt liếc nhìn trận đấu, thấy hai ngÆ°á»i Ä‘ang đấu rất kịch liệt, chàng liá»n bụng bảo dạ rằng :
- “Hai ngÆ°á»i Ä‘ang cầm cá»± vá»›i nhau nhÆ° vậy không biết kéo dài bao giá» má»›i xong? Mà Lan nhi Ä‘ang bị thÆ°Æ¡ng nặng bởi ám khí, sao ta không nhân lúc này mà Ä‘em nàng Ä‘i cứu chữa ngay, còn đợi chá» tá»›i bao giá» nữa?â€
Lúc hai ngÆ°á»i Ä‘ang đấu vá»›i nhau thì Thanh Lam đã lui đến phía sau Ä‘iện rồi, và gần chá»— cá»­a ngách. Bây giá» chàng thấy dịp may hiếm có liá»n thừa cÆ¡ lẻn ngay ra lối cá»­a ngách ấy.
Tòa đại Ä‘iện ở bên trong đã đổ xụp, cá» lau má»c cao quá đầu gối, trong lúc tối om lại càng hoang vu thêm. CÅ©ng may lúc này tai mắt của chàng cÅ©ng sáng suốt hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u. Chàng theo lá»i dặn của ông già, vá»™i vàng chạy thẳng vá» phía sau và quả nhiên đã tìm thấy má»™t cái giếng khô. Chàng nhìn bốn xung quanh má»™t lượt, rồi cúi mình nhặt má»™t tảng đá ném xuống bên dÆ°á»›i thá»­ xem. Nghe thấy kêu “bá»™p†má»™t tiếng, chàng biết giếng này cÅ©ng không sâu lắm, và khô khan, không có tí nÆ°á»›c nào, Chàng tá»± xét thấy, nếu mình ẵm Lan nhi từ bên dÆ°á»›i nhảy lên cÅ©ng không khó, nên chàng má»›i dám xuống. Vì miệng giếng chật, bắt buá»™c phải ôm thẳng ngÆ°á»i Lan nhi chứ không thể ẵm ngang được. Chàng ngá»­i thấy mùi thÆ¡m nhÆ° lan nhÆ° xạ trong ngÆ°á»i nàng toả ra, khiến chàng nhÆ° ngây ngất, trống ngá»±c đập rất mạnh.
Khi xuống tá»›i đáy giếng, chàng thấy toàn là những đá vừa to vừa nhá». Chàng ngó nhìn bốn bên, thấy đáy giếng rá»™ng lắm, mùi ẩm thấp xông lên tận mÅ©i.
Tuy vậy, chàng vẫn chưa được yên tâm, cứ tưởng tượng là Thiên Hồ với Tỷ Ni đã biết mình ẩn núp ở dưới đáy giếng vậy.
Quả nhiên ở trên đại Ä‘iện, hai ngÆ°á»i Ä‘ang kịch chiến, bá»—ng phát giác chàng đã lẻn trốn, cả hai vá»™i chạy vá» phía sau Ä‘iện tìm kiếm. Văng vẳng nghe thấy đằng xa có tiếng giận dữ quát tháo càng ngày càng gần, Thanh Lam sợ hãi vô cùng, không dám thở mạnh
Tài sản của phamduy88

  #25  
Old 08-04-2008, 01:17 PM
phamduy88's Avatar
phamduy88 phamduy88 is offline
Hoạt Thi Thần
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 785
Thá»i gian online: 1 ngày 6 giá» 32 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 25 Times in 20 Posts
Hồi 25

Dây sắt trên vách núi


Chỉ trong nháy mắt, Thiên Hồ với Tỷ Ni tìm kiếm tới cạnh giếng. Thiên Hồ giận dữ khôn tả, vừa tìm kiếm vừa mắng chửi, chân của mụ đi tới đâu là đá bay lung tung tới đó.
Thanh Lam ôm chặt lấy Lan nhi, ngồi sát vào vách đá, không dám thở mạnh, trong lòng hồi há»™p. Có tiếng của Tam Nhỡn Tá»· Ni nói vá»ng xuống rằng :
- Tiểu tá»­ ẵm đồ đệ của bần ni Ä‘i nhÆ° thế, chắc y không thể nào Ä‘i xa được đâu. Chúng ta nên chia nhau má»—i ngÆ°á»i Ä‘i má»™t ngả, nhÆ° vậy chắc thể nào cÅ©ng tìm thấy y.
Hình nhÆ° lão ni muốn thÆ°Æ¡ng lượng vá»›i Thiên Hồ vậy, nhÆ°ng ngỠđâu Thiên Hồ lại dùng giá»ng mÅ©i kêu “hừ†má»™t tiếng, rồi trả lá»i rằng :
- Chia Ä‘Æ°á»ng mà Ä‘uổi Æ°? Mụ muốn má»™t mình dụ dá»— con ta Ä‘i hay sao? Nói thá»±c cho mụ biết, con nhá» mà tiểu tá»­ há» Giang đó ẵm là con gái của ta, mụ khá»i quan tâm tá»›i làm chi!
Tam Nhỡn Tỷ Ni tức giận khôn tả, quát tháo :
- Sao bà lại biết nó là con gái của bà? Bần ni có phải là ngÆ°á»i Ä‘i cÆ°á»›p con gái của ngÆ°á»i ta nhÆ° bà tưởng tượng đâu?
- Thế ngÆ°Æ¡i làm sao lại biết nó là đồ đệ của ngÆ°Æ¡i? Chẳng lẽ Thiên Hồ này cÆ°á»›p đồ đệ của ngÆ°á»i ta vá» nhận làm con gái hay sao?
Hừ! Ngày hôm nay, nếu không tìm thấy tiểu tử ấy, ta nhất định không chịu để yên cho ngươi đâu!
- Tìm không thấy đồ đệ của bần ni, bần ni cũng không chịu để yên cho Thiên Hồ ngươi đâu!
Hai ngÆ°á»i Ä‘á»u không chịu lép vế nhau, tiếng cãi nhau càng ngày càng lá»›n, nhÆ°ng rồi càng ngày càng xa dần. Thanh Lam vá»™i lui vá» phía sau má»™t bÆ°á»›c, tá»›i khi hai ngÆ°á»i ở phía trên Ä‘i tá»›i gần miệng giếng, chàng vá»™i im hÆ¡i nín tiếng. NhÆ°ng không bao lâu, tiếng cãi vã của hai ngÆ°á»i lại càng ngày càng xa. Thanh Lam vẫn cầm ba viên thuốc Há»™ Tâm Ä‘an của ông già ném cho ở trong tay, thấy hai ngÆ°á»i ở bên trên đã Ä‘i xa rồi chàng định cho Lan nhi uống nhÆ°ng phải tìm chá»— nào khô ráo má»™t chút má»›i ngồi và cho nàng uống được. Chàng liá»n dùng chân gạt những viên đá lởm chởm ở dÆ°á»›i đất và dá»n được má»™t chá»— trống, không còn đá và sá»i nữa, chàng má»›i ngồi xổm xuống đặt Lan nhi ở trên đùi mình, giở gói thuốc lấy ba viên thuốc ra.
Nhưng thấy Lan nhi cứ nhắm mắt, hơi thở rất yếu, không biết làm cách nào để cho nàng uống thuốc được. Chàng phân vân hết sức, hơn nữa ở trong giếng khô này thì lấy đâu ra nước cho nàng chiêu thuốc?
Vì vậy chàng càng khó nghĩ thêm.
Sau Thanh Lam nghÄ© ra được má»™t kế, đành bá» thuốc vào mồm nhai, rồi má»›m vào mồm Lan nhi. Äồng thá»i, chàng dùng chân khí của mình dồn thuốc xuống bụng nàng. Tuy trong giếng không có ngÆ°á»i thứ ba, nhÆ°ng chàng cÅ©ng cảm thấy xấu hổ và trống ngá»±c đập rất mạnh.
Thá»i gian trôi qua rất nhanh, hết phút này sang phút khác. Lan nhi uống Há»™ Tâm Ä‘an rồi mà vẫn chÆ°a thấy tỉnh táo. Chàng không biết có nên giải huyệt hay không? Chàng lại nghi ngá» ba viên thuốc của ông già không linh nghiệm. NhÆ°ng chàng nghÄ© lại ông già giả dạng mình để dụ VÆ°Æ¡ng á»c Tản Nhân Ä‘i nÆ¡i khác, đủ thấy ông ta là ngÆ°á»i dị dung phong trần.
NghÄ© tá»›i đó chàng lại lo âu cho ông già, chỉ sợ má»™t mình ông ta không sao địch nổi VÆ°Æ¡ng á»c Tản Nhân. Chàng lại nghÄ© đến Lan nhi Ä‘ang nằm ở trong lòng mình không biết có phải là Lan nhi thá»±c sá»± không? Chàng cÅ©ng biết Liá»…u Kỳ vá»›i Lan nhi hai ngÆ°á»i giống hệt nhau, chÆ°a biết chừng ngÆ°á»i ở trong lòng mình đây là Liá»…u Kỳ cÅ©ng nên, vì thế Tam Nhỡn Tá»· Ni má»›i Ä‘i tìm kiếm nàng.
Chàng Ä‘ang suy nghÄ© thì bá»—ng nghe thấy có tiếng lá khô rá»›t xuống. Chàng giật mình, Ä‘ang tìm kiếm lá khô ở đâu rá»›t xuống, thì đã có tiếng nói của ông già ăn quỵt vá»ng tá»›i :
- Hừ! Tiểu tử ngươi núp ở đâu thế?
Thanh Lam nghe thấy có tiếng nói của ông già thì mừng rỡ khôn tả, vội đáp :
- Lão tiá»n bối đã tá»›i đấy à? Tiểu bối ở đây đấy!
Ông già cÆ°á»i khì nói tiếp :
- Tiểu tá»­ đừng có ẵm cô bé ngồi ngẩn ngÆ°á»i ra nhÆ° thế nữa! NÆ¡i đây không được an toàn đâu! Lão Hồ Ly vá»›i Ni cô vẫn còn tìm kiếm ở quanh đây chÆ°a biết chừng chúng sẽ tìm kiếm tá»›i cái giếng khô này cÅ©ng nên.
Thanh Lam lo âu vô cùng, vá»™i há»i :
- Biết làm sao bây giỠđây?
- Già đã gá»i ngÆ°Æ¡i tá»›i đây, khi nào già lại để cho ngÆ°Æ¡i bị bắt ở chốn này? Thôi được theo già Ä‘i!
Tiếng nói của ông già vừa dứt, thì thấy ở sau vách đá phía bên trái đã có má»™t bóng ngÆ°á»i thấp thoáng rồi biến mất.
Lúc này Thanh Lam má»›i biết trong giếng khô này, sau vách đá lại còn có lối Ä‘i. Chàng liá»n ẵm Lan nhi đứng dậy, lẻn qua cái khe đá ấy, vừa Ä‘i lá»t hai ngÆ°á»i. Chàng nghe thấy ông già ở phía đằng trÆ°á»›c kêu gá»i :
- Này tiểu tá»­, Ä‘i nhanh lên chứ! Äi chậm nhÆ° thế thì đến bao giá» má»›i lên tá»›i?
Chàng nghe thấy tiếng nói của ông già chỉ ở chá»— cách mình chừng mÆ°á»i trượng thôi, chàng kinh ngạc vô cùng, không ngá» cái giếng này lại có Ä‘Æ°á»ng Ä‘i sâu nhÆ° thế, càng Ä‘i càng thấy Ä‘Æ°á»ng chúc xuống. Không dám chậm trá»…, chàng vá»™i giở hết khinh công ra Ä‘uổi theo luôn.
Ông già rất hay nói chuyện, vừa đi ông ta vừa nói tiếp :
- NgÆ°á»i lấy làm lạ lắm phải không? Cái giếng khô này sao lại dài đến thế? Nói thá»±c cho ngÆ°Æ¡i biết, còn xa lắm, và nÆ¡i đó là má»™t con Ä‘Æ°á»ng suối xÆ°a kia, vì nÆ°á»›c suối đã khô và được ngÆ°á»i sá»­a sang lại, nên cứ theo con Ä‘Æ°á»ng đó mà tiến sẽ tá»›i thẳng núi Thái Hành.
Mãi gần đây già này má»›i khám phá ra con Ä‘Æ°á»ng này, ngÆ°Æ¡i cứ việc Ä‘i theo già là không sợ lạc lối đâu, vì lão còn có má»™t bản địa đồ nữa.
Ông ta nói xong, bật đá lá»­a lên, trong lối Ä‘i ấy quả nhiên chàng đã trông thấy ông già Ä‘ang cầm má»™t bản địa đồ. Ông ta Ä‘i ở phía trÆ°á»›c nhanh khôn tả, chàng giở hết tốc lá»±c ra mà vẫn không sao Ä‘uổi kịp. Lúc nào cÅ©ng cách ông ta chừng mÆ°á»i trượng.
Má»—i khi Ä‘i tá»›i khúc quanh thì ông già cÅ©ng ngừng chân lại và bật lá»­a lên để đợi chá».
Thấy hành vi của ông già rất kỳ lạ, nhưng chàng vẫn không để ý tới điểm đó mà chỉ nghi ngỠđến lai lịch của ông ta thôi, và chàng cũng không biết ông ta định dẫn mình đi đâu?
Ná»­a tiếng đồng hồ sau, chàng đã Ä‘i Æ°á»›c chừng ba mÆ°Æ¡i dặm rồi mà phía trÆ°á»›c vẫn còn tối om, và ông già vẫn tiếp tục Ä‘i nhÆ° thÆ°á»ng.
Chàng nóng lòng sốt ruá»™t, liá»n lên tiếng há»i :
- Lão tiá»n bối, chúng ta Ä‘i đâu bây giỠđây?
Ông già vừa đi vừa đáp :
- Sắp tá»›i rồi! Sắp tá»›i rồi! Già này còn cố kiếm má»™t chá»— để cho hai ngÆ°á»i được ở yên thân vài ngày chứ?
Ông ta vừa nói vừa có vẻ đùa giỡn, khiến Thanh Lam mặt Ä‘á» bừng. Chàng hổ thẹn, không tiện trả lá»i.
Lúc ấy, thấy lối Ä‘i càng cao dốc, chàng ẵm lấy Lan nhi phải xốc lên vai má»›i Ä‘i được. Sau khi tá»›i má»™t chá»— dốc vừa chật hẹp, chàng cảm thấy khó Ä‘i khôn tả. Nên chàng vá»™i gắng hết hÆ¡i sức má»›i miá»…n cưỡng qua nổi chốn ấy, nhÆ°ng mồ hôi đã toát ra nhÆ° mÆ°a rồi. CÅ©ng may không lâu đã tá»›i má»™t cái hang Ä‘á»™ng, nhÆ°ng khi Ä‘i qua cá»­a hàng lại là chá»— cá»­a ra, bên trên có má»™t con Ä‘Æ°á»ng ghép Ä‘i xuôi xuống, ánh sáng mặt trá»i tá»± đáy khe đó mà chiếu xuống, vách bên trái có má»™t con Ä‘Æ°á»ng nhÆ°ng không thể nói là Ä‘Æ°á»ng được, vì Ä‘oạn Ä‘oạn tục tục, chỉ có thể Ä‘i được má»™t ngÆ°á»i thôi. Chàng thấy ông già Ä‘i ở phía trÆ°á»›c cứ nhảy nhảy nhót nhót má»›i qua được con Ä‘Æ°á»ng vừa dốc vừa lởm chởm này. Chàng vì vác Lan nhi ở trên vai Ä‘i theo, muốn bắt chÆ°á»›c lối Ä‘i của ông già không phải là chuyện dá»…, chỉ trượt chân má»™t cái có thể đánh rá»›t Lan nhi cÅ©ng chÆ°a chừng, nên vừa Ä‘i, chàng vừa hết sức chú ý và Ä‘á» phòng.
Chàng theo được mấy chục trượng, mồ hôi đã ướt đẫm. Nhưng may thay, ông già đã ngừng chân ở chỗ cách chàng chừng ba trượng, lưng dựa vào vách đá, giở bản đồ ra coi.
NÆ¡i đây chỉ có má»™t con Ä‘Æ°á»ng Ä‘i thôi, chứ không có Ä‘Æ°á»ng ngách hay Ä‘Æ°á»ng quanh gì cả. Chàng không hiểu tại sao ông ta lại cứ chăm chú xem tỠđịa đồ nhÆ° thế?
Xem địa đồ một hồi, ông già bỗng ngửng đầu nhìn vách đá ở trước mặt, mừng rỡ nói :
- Ừ, đến rồi, đến rồi, ở ngay đây đấy!
Ông ta vừa nói vừa vẫy tay gá»i Thanh Lam và nói tiếp :
- Tiểu tử mau lại đây! Lần này đã đến thực đấy.
Thanh Lam nghe lá»i vá»™i chạy tá»›i gần chá»— đó, ông già không đợi chàng lên tiếng, đã chỉ tay vào vách đá, cÆ°á»i khì và nói tiếp :
- Coi kìa! Lão đã tìm được một chỗ để cho cậu chữa bệnh rất tốt. Cậu xem này, nơi đây vừa thanh tịnh, vừa cao ráo, không còn sợ Thiên Hồ với Ni Cô đến quẫy nhiễu nữa!
Thanh Lam ngá»­ng đầu lên nhìn, thấy trên vách đá có treo má»™t sợi dây sắt dài hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i trượng dÆ°á»›i đầu dây sắt có cá»™t má»™t cái vòng sắt, nhÆ°ng chá»— đầu giây ấy cách mặt đất chừng mÆ°á»i lăm, mÆ°á»i sáu trượng. Giữa ông già vá»›i vách núi lại còn cách má»™t cái khe núi.
Chàng không biết sợi dây sắt dùng để làm chi? Chàng nghe giá»ng nói của ông già thì hình nhÆ° phải leo cái dây sắt này má»›i lên được bên trên. Quả nhiên chàng Ä‘ang nghÄ© ngợi thì ông già đã quay đầu lại nói :
- Tiểu tử cứ theo lão mà lên như thế này.
Nói xong ông ta tung mình nhảy lên cao bảy tám trượng.
Thanh Lam thấy vậy kinh ngạc hết sức, bụng bảo dạ rằng :
- “Khinh công của ông già này tuy khá cao siêu, nhÆ°ng ông ta chỉ nhảy lên được má»™t ná»­a nhÆ° thế, còn những bảy tám trượng nữa má»›i tá»›i nÆ¡i thì làm sao ông ta nắm được cái vòng sắt kia? Vả lại trên vách má»c đầy rêu nhÆ° thế, và cÅ©ng không có chá»— ngừng chân, nhÆ° vậy nhỡ lỡ chân má»™t cái óc phải nguy hại không?â€
Chàng Ä‘ang lo âu và thất kinh kêu “ủa†má»™t tiếng thì ngÆ°á»i của ông già đã lượn quanh ná»­a vòng rồi phi lên trên cao, tốc Ä‘á»™ nhanh kỳ lạ, chỉ nghe thấy kêu “coong†má»™t tiếng ông ta đã nắm được cái vòng sắt, ngÆ°á»i Ä‘eo lÆ¡ lá»­ng ở trên không rồi.
Chàng ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn và sá»±c nhá»› ra pho khinh công ấy của ông già là “Vân Long Tam Hiện†mà thầy đồ ThÆ° đã nói qua cho chàng nghe. Có lẽ đây là thế phi lên lần thứ nhất tên là Tiá»m Long Thăng Thiên?
Chàng Ä‘ang suy nhgÄ© thì ông già đã ở bên trên gá»i :
- Tiểu tá»­, mau lên Ä‘i, còn đứng ngẩn ngÆ°á»i ra suy nghÄ© làm chi?
Nếu là lúc thÆ°á»ng thì chàng cÅ©ng có thể miá»…n cưỡng nhảy lên được, nhÆ°ng bây giá» vì ẵm Lan nhi, nên chàng không dám thá»­ thách.
Ông già ăn quỵt ở bên trên lại kêu gá»i tiếp :
- Tiểu tử đừng có sợ! Với khinh công của ngươi vừa đuổi theo lão cũng vừa đủ để nhảy lên rồi, không sao đâu!
Thanh Lam đành phải đánh liá»u dù không lên tá»›i lại nhảy xuống dÆ°á»›i đất cÅ©ng không nguy hiểm gì cả, nên chàng liá»n vận chân khí nhún chân tung mình nhảy lên. Chàng có biết đâu được Không Không sÆ° bá đả thông Sinh Tá»­ Huyá»n Quan rồi, công lá»±c của chàng không kém gì những ngÆ°á»i đã tu luyện hàng mấy chục năm, nên chàng vừa nhảy má»™t cái đã lên cao hÆ¡n mÆ°á»i trượng.
Lúc ấy ông già có má»™t sợi dây vá»›i má»™t cái chùy vàng Ä‘eo lÆ¡ lá»­ng ở dÆ°á»›i vòng sắt, ngÆ°á»i chàng đã vượt qua chùy rồi chàng liá»n giÆ¡ tay nắm lấy sợi dây gấm. Chàng ngạc nhiên hết sức, không ngá» mình lại nhảy được cao nhÆ° vậy? Chàng Ä‘ang ngạc nhiên thì ông già lại nói vá»ng xuống rằng :
- Tiểu tử cứ nắm chặt lấy sợi giây ấy, đừng có cử động gì cả!
Ông già dặn chàng xong, dùng chân móc chặt vào cái vòng sắt và cột đầu sợi giây kia vào ngang lưng mình rồi cứ thế mà theo sợi giây sắt leo lên phía trên.
Thanh Lam cảm thấy ngÆ°á»i mình nhÆ° bay lÆ¡ lá»­ng ở trên không, còn ông già nhanh nhẹn nhÆ° má»™t con vượn, chỉ trong chốc lát đã lên hết sợi giây sắt kia rồi.
Thanh Lam ngửng đầu lên nhìn, không thấy ông ta đâu nữa.
Chàng đoán chắc trên đó thế nào cũng có một cái hang động.
Quả nhiên chàng lại thấy ông ta nhô đầu ra, rồi hai tay cứ kéo sợi dây gấm lên. Chỉ trong chốc lát, chàng đã được ông già lôi tới phía trên.
Lúc ấy chàng má»›i biết nÆ¡i ấy có má»™t khe núi rất chật hẹp. Ông già Ä‘i trÆ°á»›c dẫn Ä‘Æ°á»ng, chàng ẵm Lan nhi theo sau. Khe núi ấy không sâu, chỉ Ä‘i chừng trăm bÆ°á»›c là đã Ä‘i hết cái khe ấy liá»n.
Tài sản của phamduy88

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àâàòàðêè, àëèñà, côn luân vnthuquan, çíàêîìñòâ, õîêêåé, ðîëèêè



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™