NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng Chương 257: Đích thân ra trận
Dịch: Nhóm dịch Hana Nguồn: Mê Truyện
Mạc Ngôn hiểu lầm lời của hắn nói:
- Chẳng lẽ Phong Thủy tu sĩ là chuyện tu Linh Giác?
Đỗ Khuyết nói:
- Cũng không phải…Luận về Linh Giác phong thủy tu sĩ đích xác là mạnh hơn so với tu sĩ bình thường nhưng cũng chỉ là hơn một chút mà thôi. Bọn họ sỡ dĩ có thể xem được khí tức bên ngoài của sông núi, chủ yếu là nhờ các loại phong thủy thuật. Nói trắng ra, nói bọn họ xem khí không bằng nói là bọn họ biện khí( không phải xem mà dùng phương thức đặc thù suy luận ra khí tức). Ví dụ như, những cổ mộ mới khai quật, thường chứa rất nhiều ô xít các bon ( CO), loại khí này mắt thường khó mà phát hiện được, tuy nhiên, có thể dùng ngọn nến, hoặc cây đuốc kiểm tra sự tồn tại của nó( làm tắt lửa). Đương nhiên, các thuật phogn thủy khẳng định là tinh diệu hơn loại thủ pháp thô thiển này rất nhiều, nhưng về bản chất cũng không có gì khác biệt.
- Đó là sự khác nhau giữa xem và biện.
Mạc Ngôn là sử dụng tâm nhãn để xem, có thể trực tiếp nhìn ra hơi thở của thiên địa vạn vật, cùng với diễn biễn của hơi thở, tồn tại cùng ly hợp, đây là pháp!
Mà phong thủy sư dùng phương pháp là biện, tức là dùng đủ loại bí thuật để xem xét, nghiệm chứng hơi thở vạn vật, đây là thuật!
Một bên là pháp một bên là thuật, chỉ cần nói qua cũng có thể thấy, ai cao ai thấp.
Mạc Ngôn lấy giấy bút, thoăn thoắt, đem những kí tự trên phiến đá nọ viết ra, sau đó đưa cho Đỗ Khuyết nói:
- Ông có thể đọc những kí tự này không?
Đỗ Khuyết cúi đầu nhìn, lại nói:
- Đây là Đan phù.
Mạc Ngôn không khỏi ngẩn ra nói:
- Ông thực sự có thể nhận biết được?
Đỗ Khuyết gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, đây là đan phù, là ký tự chuyên dụng của Đan Đạo… Đan Đạo và y học hiện đại hoàn toàn khác biệt, nó chú trọng chính là tâm ngộ cùng tâm luyện, mà không phải là dựa vào những chi thức thông thường. Từ mấy chữ đan phù này mà nói, mặt ngoài ý tứ của nó không khó lý giải, nhưng nếu luyện đan chỉ án chiếu theo những ý tứ này, thì trăm phần trăm sẽ thất bại. Nói ví dụ như chữ phù này, nghĩa của nó là “ Thừa”. Trên thực tế, chữ phù này lại ẩn chưa một đoạn Đan Đạo khẩu quyết, nhật định phải lấy tâm Hành Chi, mới có thể giải thích được ẩn ý trong đó. Ngoài ra, các ký tự ghép lại bất đồng cũng có ý nghĩa bất đồng. Loại tổ hợp này không thể biểu đạt trên giấy bút, chỉ có thể dùng tâm để cảm ngộ… Quan trọng nhất là, mỗi người khác nhau có thể ngộ ra những ý nghĩa khác nhau của cùng một kí tự. Mà những ý nghĩa bất đồng này có thể đều chính xác, nhưng nếu đem so sánh với nhau sẽ có phân cao thấp.( ý nói một bên hiểu sâu một bên hiểu nông cạn)
- Mạc tiên sinh, đan phù chi đạo có thể nói là vô cùng uyên thâm, huyền diệu, một hai câu rất khó nói hết tinh túy bên trong…
Mạc Ngôn nghe đến đó, trong lòng cũng không khỏi kinh zị.
Hắn tưởng rằng, chỉ cần lấy được đan thư, lấy năng lực thôi diễn của mình cùng nhận thức của bản thân, luyện chế ra Duyên Thọ Đan chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng lúc này xem ra, không những mình đã quá tự cao tự đại, mà còn quá khinh thường trí tuệ uyên thâm của cổ nhân rồi!
Mới nghĩ đến đây, hắn lại lấy giấy bút ra, đem toàn bộ chú thích trên phiến đá hoàn toàn viết ra.
- Ông giúp ta nhìn xem, những chú thích này có vấn đề gì không?
Đỗ Khuyết tiếp nhận tờ giấy, nhìn thoáng qua, nói:
- Nhìn bên ngoài những chữ này mà nói, hoàn toàn không có vấn đề gì… Nhưng vẫn là câu nói kia, Đan phù là một loại văn tự kết hợp giữa “hình và ý”, hơn nữa còn ẩn chưa đủ loại Đan Đạo pháp quyết, mới có thể tạo thành một hệ thống đầy đủ. Chỉ có những chú thích này, cũng không có tác dụng gì.
Nghe Đỗ Khuyết nói vậy, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Mạc Ngôn trầm ngâm một lát, nói:
- Ở Uyển Lăng tìm một chỗ ở lại, tốt nhất là một địa phương thanh tịnh một chút. Tôi đối với Đan Đạo không hiểu biết nhiều, nhưng cũng biết, muốn luyện chế một lò đan dược tốt, thời gian đều lấy đơn vị “năm” để tính toán. Tìm một địa phương tốt lưu lại, chờ điện thoại của tôi, có lẽ hai ba ngày sau, ông có thể chuẩn bị luyện đan…
Lời hắn vừa nói ra, không chỉ xác định cùng Đỗ Khuyết hợp tác, đồng thời cũng nói cho Đỗ Khuyết biết, chuyện đan thư hắn sẽ một mình gánh chịu, không cần Đỗ Khuyết – cái thân già này cùng mình mạo hiểm.
Đỗ Khuyết nghe vậy, vui không tả siết, triệt triệt để để yên tĩnh quyết tâm.
- Thực sự là ông trời có mắt, lại có thể cho mình gặp được một kỳ nhân như Mạc Tiên sinh.
- Không những có hi vọng tìm được đan thư, mà còn không cần phải lấy cái mạng già này đi mạo hiểm…
Giờ phút này Đỗ Khuyết thực sự là cảm tạ ông trời cùng người trẻ tuổi trước mắt từ xâu trong nội tâm.
Hắn thân đã già, hơn nữa trong cơ thể lại có nội thương, nếu không có Duyên Thọ Đan kéo dài mạng, cho dù đạt cảnh giới Phá thiên cũng không sống quá trăm tuổi. Lúc này gặp được Mạc Ngôn, đích thật là trời xanh có mắt, ông trời chúc phúc.
Sáng sớm, Mạc Ngôn về tới tiểu viện 36.
Trải qua một đêm này, đối với hẳn mà nói chỉ có thể dùng một câu để hình dung, “một buổi nói chuyện hăn mười năm đọc sách”
Từ lai lịch của Vân La Đạo Cung, cho tới ma vật dưới nền đất, rồi đến việc luận bàn về đan phù, Mạc Ngôn tuyệt đối là được lợi ích không nhỏ. Nếu không hắn cũng sẽ không dễ dàng hợp tác cùng Đỗ Khuyết…
- Vụ án Tưởng Đại Dũng trực tiếp hủy bỏ điều tra, coi như hắn là bạo bệnh bỏ mình…
- Coi như?
Đại lý nghe xong lời này nói:
- Nghe anh nói như vậy, có phải là đã tìm được đáp án?
Mạc Ngôn nói:
- Có thể coi là như vậy... Nhưng những phát hiện của tôi không thể nói ra ngoài, cũng không thể ghi vào hồ sơ vụ án. Anh hiểu được không?
Đại Lý cười khổ nói:
- Có phải là do yêu ma quỷ quái gì đó không?
Mạc Ngôn cười cười, thầm nói lần này thật đúng là do yêu ma quỷ quái gây ra, so với nó, Tống Thanh Viễn căn bản không tính là cái gì.
Về những yêu mà bị Vân La Đạo Cung trấn áp, Mạc Ngôn cũng không thực quá lo lắng.
Thứ nhất, những gì Đỗ Khuyết biết cũng chỉ là truyền thuyết truyền miệng, chắc gì đã là sự thật. Thứ hai, cho dù yêu ma thực sự tồn tại, cũng không có gì phải e sợ, đơn giản là binh đến tướng ngăn mà thôi.
Theo như Mạc Ngôn suy xét, nếu mình chỉ là một tu sĩ luyện khí bình thường, có khi không thể địch nổi những yêu ma này. Nhưng mình ngoài là một Luyện Khí sĩ, còn là một vị hồn tu chuyên khắc yêu ma quỷ quái. Bên cạnh những hiểu biết của đạo nhân, kỳ thật hắn còn biết nhiều hơn về loại tồn tại này. Ma đầu tiên là vô hình, sinh ra từ tâm, mượn khí mà sinh, hình thành thiên ma. Mượn vật hóa hình, trở thành ma. Nói trắng ra, ma lúc đầu kỳ thật là một ý niệm sinh ra trong hư vô, quá trình nó tu luyện chính là từ ý niệm hư vô này dần dần thay đồi thành một ý thức tự chủ có suy nghĩ. Nhưng vô luận nó có hình dạng thì vẫn là mượn vật hóa hình, căn bản, vĩnh viễn rất khó giết chết, chỉ có thể trấn áp ma thức mà thôi!
Ngoài ra, có thực thủy bổn mạng hồn kiếm, có loại khắc chế đặc biệt đối với linh thể, hồn thể, ma khí này, hắn căn bản là không sợ những yêu ma bị trấn áp mấy ngàn năm ấy.
Huống chi, trước ngực hắn còn đeo một ngọc bội không rõ nguồi gốc, từ sự huyền diệu của đạo thanh quang có thể thấy, tựa hồ nó sẵn có tác dụng trừ tà.
- Có một số việc một hai câu không thể nói rõ, anh cũng đừng để tâm làm gì…
Mạc Ngôn tự nhiên sẽ không đem Vân La Đạo Cung nói cho một người thường như Đại Lý nghe.
- Đúng rồi, anh có nhớ tên Tưởng Trường Thủy hôm trước không?
Đại Lý nói:
- Đương nhiên nhớ rõ, chuyện mới hôm qua, tôi cũng chưa già đến mức bị đãng trí, thế nào mà quên nhanh như vậy được?
Mạc Ngôn c ười nói:
- Nói cho anh biết, hắn tối qua đã chết, nguyên nhân cái chết cũng… giống với Tưởng Đại Dũng.
Đại Lý ngẩn ngơ nói:
- Hắn cũng đã chết? Thi thể đâu?
Mạc Ngôn nói:
- Thi thể tôi đã xử lý, anh hãy coi như là hắn mất tích đi… Đại Lý, sở dĩ tôi nói với anh việc này, chính là đã có cân nhắc trong lòng. Nói tóm lại, chuyện Bạch Thủy thôn các anh đừng điều tra nữa. Nếu tiếp tục nhận được những vụ án tương tự, nhất định phải nhớ rõ, trước tiên gọi điên cho tôi, ngàn vạn lần không được tùy tiện xử lý.
Đại Lý nghe xong lời này, cau mày nói:
- Tôi hỏi thật, Bạch Thủy thôn rốt cuộc sảy ra chuyện gì? Lời này của anh nói ra khác gì xát muối vào lưng tôi…
Mạc Ngôn cười nói:
- Anh cứ coi như là do ma quỷ làm đi… Nếu anh thực sự muốn biết, một ngày nào đó có rảnh, tôi sẽ từ từ nói cho anh. Bất quá tôi thực lo lắng, chờ anh làm rõ ràng xong, rất có thể niềm tin sẽ hỏng mất.
Đại Lý hơi bực mình nói:
- Từ khi gặp anh, niềm tin của tôi xem như đã hỏng rồi.
Chấm dứt cuộc điện thoại, Mạc Ngôn đi vào hậu viện, trong mộc đình khoanh chân ngồi xuống, bất đầu tế luyện ngọc bội.
Với hắn mà nói, sự thần bí của Vân La Đạo Cung cũng chỉ là một chút nhạc đệm nho nhỏ. Cơ duyên tới, hắn không ngại tìm tòi đến cùng, cơ duyên không tới, coi như không tồn tại. Đây cũng không phải là tâm tính của hắn đã vượt qua cảnh giới của sự ham muốn, đã có thể hoàn toàn xem thường sự tồn tại thần bí của Vân La Đạo Cung, mà là trong tay hắn còn có một thế giới huyền diệu hơn nhiều, đang đợi hắn thăm dò, tìm hiểu!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng Chương 258: Lối vào
Dịch: Nhóm dịch Hana Nguồn: Mê Truyện
Trương Trường Thanh vội vàng đi vào Cơ Kim hội, tìm Thích Viễn Sơn đang nằm dài xem xét bản đồ.
Thích Viễn Sơn ngẩng đầu, thần sắc phấn chấn nói:
- Trường Thanh, chúng ta đã có thể tìm được cửa vào cung!
Trương Trường Thanh trên mặt vui vẻ nói:
- Vậy sao!
Thích Viễn Sơn nói:
- Anh qua đây xem bản đồ…
Chờ Trương Trường Thanh đi tới, hắn chỉ vào một điểm trên bản đồ núi Hồ Lô, nói:
- Thấy chỗ này không, tôi hoài nghi cửa vào nằm ở chỗ này!
Trương Trường Thanh ngưng thần nhìn lại, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Ưng Chủy Câu… đầmTiên nữ …
Thích Viễn Sơn lấy ra một tập tư liệu nói:
- Đây là ta sửa sang lại tư liệu về Ưng Chủy Câu cùng đầm tiên nữ, có truyền thuyết sơn dã, có báo cáo thăm dò, cũng có một ít tư liệu cổ ghi lại, còn có một vài tấm ảnh hiện trường.
Trương trường thanh tiếp nhận tư liệu, xem qua chừng hơn mười phút đồng hồ sau đó nói:
- Lão Thích, so với tu sĩ , tôi hoàn toàn là một người ngoài ngành. Nói thật, tôi còn chưa nhận ra truyền thuyết này cùng với cái cung đó có liên hệ gì. Nhưng chỉ cần lão có thể xác định, tôi nghe kết quả là được.
Thích Viễn Sơn lại nói:
- Vẫn không thể hoàn toàn xác định, chỉ có thể nói từ những đầu mối này, thì đây là nơi có khả năng lớn nhất.
Trương Trường Thanh nói:
- Nếu là khả năng lớn nhất, vậy hãy để cho người tiếp tục thăm dò cẩn thận…
Thích Viễn Sơn lắc đầu nói:
- Sự tình không đơn giản như vậy, nếu nơi này đúng là lối vào, ngần này chuyên gia tiếp tục thăm dò chẳng khác gì là hại đến tính mạng bọn họ. Quan trọng nhất là, cửa vào một khi bị mở ra, tất sẽ có dị tượng xuất hiện, chẳng lẽ anh hi vọng bọn họ sẽ chứng kiến chuyện này sao?
Trương Trường Thanh nói:
- Ý của ngài là?
Thích Viễn Sơn trầm giọng nói:
- Ý của tôi rất đơn giản, việc thăm dò cuối cùng chỉ có thể do chính mình đi. Nhưng trước đó, có một số việc cần anh an bài…
- Mời nói, đừng úp mở nữa…
Thực ra yêu cầu của Thích Viễn Sơn cũng rất đơn giản, đầy tiên là rút toàn bộ chuyên gia về, say đó chỉ cần một người duy nhất cùng mình vào núi, dùng để làm cảnh giới bên ngoài. Không cần nhiều người, khoảng 5 đến 6 người là đủ chỉ cần mấy bảo vệ ở bờ hồ Tiên Nữ là được. Tiếp theo, ông ta yêu cầy một thợc lặn được trang bị chuyên nghiệp lặn, Uyển Lăng không phải là khu duyên hải, các thiết bị hoàn toàn có thể mua được cho nên ông ta cần Trương Trường Thanh đi làm việc này. Ngoài đó ra, ôna ta còn hi vọng Trương Trường Thanh có thể chuẩn bị được một ít thuốc nổ mạnh...
- Cần những thứ này để làm gì?
Trương Trường Thanh có chút kinh ngạc hỏi.
Thích Viễn Sơn nói:
- Lo trước ho khỏi xảy ra họa thôi... Không ai biết ở dưới có cái gì, là mê cung hay là huyệt chẳng ai biết được... Chuẩn bị một ít đánh phá rất có thể trong thời khắc mấu chốt sẽ phát huy tác dụng.
Thực ra ông ta yêu cầu Trương Trường Thanh chuẩn bị thuốc nổ còn có một mục đích khác, nếu thực sự vào được đạo cung ở hồ Tiên Nữ, dù có lấy được đan thư hay không thì y cũng sẽ phá hủy nơi này. Nếu như lấy được đan thư thì cũng chẳng khác nào phá hủy toàn bộ dấu vết. Nếu không được cũng hủy diệt đường vào. Tóm lại là y có lấy được đan thư hay không thì người khác cũng đừng mong vào đây mong được lợi lộc gì.
- Những chuyện khác dễ làm thôi, còn chuẩn bị thuốc nổ thì cần chút thời gian...
Trương Trường Thanh trầm ngâm nói.
Tuy y là một bên đại ngạc nhưng trong lúc cần thiết muốn đến những nơi có những thứ nhạy cảm cũng cần một khoảng thời gian cân nhắc.
Thích Viễn Sơn nói:
- Ông chỉ có 24h. Chậm nhất là ngày kia phải có những thứ ấy. Trường Thanh à, không phải tôi giục ông cái gọi là đêm dài lắm mộng, tôi lo thời gian để càng lây thì sẽ gặp nhiều chuyện xấu, đạo lý này hẳn ông cũng rõ.
Trương Trường Thanh gật đầu nói:
- Lão Thích, ngài không cần nói nhiều. Việc này tôi lập tức giao cho lão Hắc làm.
Lão Hắc là bảo vệ bên cạnh ông ta, đã từng đi lính khá nổi tiếng trên giang hồ, việc này giao cho gã là thích hợp nhất.
Thích Viễn Sơn nói:
- Đúng rồi, tôi còn một yêu cầu nữa. Những thứ trang bị ấy không chỉ nhỏ mà còn không được thấm nước...
Trương Trường Thanh gật đầu nói:
- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nói với lão Hắc.
Dừng lại một chút dường như y có do dự gì đó lại nói:
- Lão Thích, lần thăm dò này có thể cùng đi với tôi không?
Thích Viễn Sơn kinh ngạc nói:
- Ông và tôi cùng xuống?
Trương Trường Thanh nói:
- Không, không. Đương nhiên là không phải thể, ngoài người ở bên ngoài canh gác thì dù sao cạnh ngài cũng cần 2 người nữa, chờ sai khi vào hồ Tiên Nữ ít nhất cũng cần một người tiếp ứng.
Thích Viễn Sơn nghe thấy vậy không khỏi nhíu mày:
- Thực ra mà nói, tôi không đề nghị ông làm như vậy. Tôi đã nói rồi, nếu thực sự cung đó có lối ra vào đến lúc đó sẽ xuất hiện một vài hiện tượng đặc biệt. Ông không phải là tu sĩ, tôi lo ông sẽ bị thương...
Trương Trường Thanh lại nói:
- Tôi có thể ở xa một chút.
Thích Viễn Sơn thấy ông ta cứ khăng khăng như vậy trong lòng cười lạnh mấy tiếng nhưng ngoài miệng thì lại sảng khoái nói:
- Được rồi, đến lúc đó ông sẽ đi cùng tôi. Sau khi tôi xuống, đúng là trên bờ cũng cần một người tiếp ứng.
Thích Viễn Sơn là người từng trải, cũng lắm rõ lòng người.
Thân là hậu môn đạo duệ, đương nhiên y biết hợp tác với Trương Trường Thanh có tai hại như thế nào. Nhưng y đã sớm nghĩ, nếu lấy được đan thư y sẽ ghi nhớ toàn bộ nội dung say đó đầu tiên là hủy diệt nó cứ như vậy dù tin tức có bị Trường Trường Thanh tiết lộ ra ngoài thì y cũng không cần quá lo lắng cho sự an toàn của bản thân. Cái gọi là đầu cơ kiếm lợi sau khi đan thư bị phá hủy thì y đã có một đan thư khác. Cái này có hơi giết chết gấu mèo nhưng chính là quốc bảo. Nếu việc này không có kết quả thì cũng như không có duyên với đan thư, như vậy y có thể trực tiếp sử lý Trương Trương Thanh rồi cao chạy xa bay...
Thích Viễn Sơn có sự tính toán của mình, Trương Trường Thanh cũng không ngoại lệ.
Sau khi Thích Viễn Sơn rời đi, ông ta gọi lão Hắc đến ngoài những yêu cầu của Thích Viễn Sơn còn phá lệ dặn dò một vài chuyện khác.
Lúc này đã là tháng 7. Thời tiết đã bắt đầu nóng lên nhưng 36 hào viện ngay dưới chân núi Hồ Lô, thỉnh thoảng còn có gió núi thổi xuống hơn nữa xung quanh có rất nhiều cây cối trong viện nhiệt độ cũng không cao.
Mạc Ngôn đang chợp mắt thì bị Vân La đánh thức.
- Cha, điện thoại...
Vân La giơ cái di động quý báu chạy đến.
Mạc Ngôn mở mắt ra nói:
- Điện thoại của ai vậy?
- Con không biết...
Vân La thoáng nhìn dãy số nói:
- Con chưa thấy số này bao giờ.
Trong điện thoại vang ra một tiếng cười sang sảng nói:
- Mạc Ngôn, ta là Mã thúc của cháu đây.
Cục trưởng Mã
Mạc Ngông không khỏi ngẩn ra, ông ta gọi điện cho mình làm gì?
- Mạc ngôn à, ta chờ làm khách của cháu mà lâu quá. Ta nói, có phải Mã thúc không có ý đến diện kiến thì cũng không gặp được cháu...
Thực ra dụng ý của Mã cục trưởng gọi đến cũng rất đơn giản, chính là mời Mạc Ngôn đến nhà làm khách.
Nói đến chuyện làm khách, thực ra cục trưởng Mã cũng muốn về tuy đã bị Mạc Ngôn viện đủ lý do để từ chối.
- Hôm nay ta được nghỉ, dì Mã đang làm chút thức ăn, bây giờ đang thiếu người uống rượu.
Mạc ngôn phiền nhất là đi thăm người thân nhưng cục trưởng mã nói mọi việc dã quyết hắn thực sự ngượng ngùng từ chối nói:
- Chú Mã, nếu chú không chê cháu phiền, rượu này cháu nhất định uống rồi.
Mã sảnh cười dài nói:
- Vậy thì mau đến đây đi, cháu có biết địa chỉ không...
Cúp điện thoại Mạc Ngôn không khỏi cười khổ, nhìn đồng hồ mới hơn 12h, cơm trưa trong bụng hăn còn chưa kịp tiêu hóa.
Ra cửa lên xe hắn nổ xe chạy đến chỗ của cục trưởng Mã.
Nửa đường, hắn dừng lại mua giỏ hoa quả, lần đầu tới cửa dù có thế nào cũng phải có một chút lễ vật mà giỏ hoa quả chính là lực chọn không tồi.
Tới chỗ của cục trưởng Mã, Mạc Ngôn xuống xe xách giỏ hoa quả đi vào cửa.
Mã cục trưởng ở một tiểu khu Bình Hồ, biệt lập với một tiểu viện, tuy không xa hoa lắm nhưng yên tĩnh bên trong cũng thanh nhã.
- Vào đi, vào đi, rượu ngon đang chờ cháu đấy.
Cục trưởng Mã mặc thường phục, tự mình ra mở cửa cho Mạc Ngôn.
Phía sau ông ta là một người phụ nữ thướt tha đang nhìn Mạc Ngôn cười híp cả mắt.
Người này chính là vợ của cục trưởng Mã, nhìn Mạc Ngôn cười nói:
- Lão Mã, đây chính là Mạc Ngôn mà ông nhắc tới hả, người Mạc gia các cháu thật đẹp trông rất lịch sự...
Mạc Ngôn cười gọi dì Mã sau đó đưa giỏ hoa quả.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng Chương 259: Mã gia yến
Dịch: Nhóm dịch Hana Nguồn: Mê Truyện
Mã phu nhân nói khách sáo mấy câu sau đó cùng với Mã cục trưởng tiếp đãi Mạc Ngôn.
- Chỉ là mấy việc cỏn con, rượu cũng không phải rượu gì ngon lắm, là bản địa Uyển Lăng sinh ra lão Đốt. Luận về tuổi nó không hơn hơn cháu là bao. Cất suốt 30 năm trong hầm...
Đối với cục trưởng Mã mà nói, bữa cơm hôm nay chính là vì muốn quan hệ gần hơn với Mạc gia, cho nên không khí cũng thoải mái lại thân thiết.
Nhưng tỉ mỉ lại khiến hắn có chút khổ tâm.
Đồ ăn thì bình thường nhưng rượu cất hầm 30 năm có tiền cũng chưa chắc đã mua được thứ tốt, dùng đê chiêu đãi Mạ Ngôn cũng đủ độ thành ý. Ngoài ra ông ta biết Mạc Ngôn thân phận nhạy cảm cho nên hôm nay mới cùng vợ giả làm bảo mẫu.
Ba người ngồi xuống bàn ăn, Mã cục trưởng phu nhân cầm đũa, mượn cớ dời khỏi bàn ăn.
- Chúng ta uống nào, không cần phải để cho bà ấy xen vào...
Mã cục trưởng nói:
- Các lão gia uống rượu tốt nhất là không có đàn bà, Mạc Ngôn uống với Mã thúc một chén.
Mạc Ngôn giơ chén rượu lên cười nói:
- Mã thúc, chén rượu này cháu mượn hoa hiến Phật, mời chú.
Tử lượng của Mạc Ngôn thì không cần phải nói, Mã cục trưởng cũng có kinh nghiệm, một hũ rượu hơn 30 năm chưa đầy nửa tiếng đã vào bụng hai người.
Mã cục trưởng đứng dậy lấy một chai, cười nói:
- Môn nay hai người uống cao hứng,có tin Mã cục trưởng xử lý được bình rượu này không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Chỉ cần Mã thúc cao hứng, cháu khẳng định là uống được.
Mã cục trưởng cười ha ha, mở lắp bình ra đang định rót cho Mạc Ngôn thì chuông cửa vang lên.
Chỉ một lát sau, Mã phu nhân đã dẫn một người có khuôn mặt trắng nõn đeo mắt kính đi đến.
- Mã Ngôn, giới thiệu với cháu, cháu đây chính là cháu trai ta, gọi là Khúc Thanh.
Mã phu nhân cười giới thiệu với Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn đứng lên cười nói:
- Hân hạnh!
Khúc Thanh có vẻ lễ phép, bắt tay với Mạc ngôn sau đó nhìn về phía Mã cục trưởng cười hì hì nói:
- Dượng, cháu nhớ lão Đốt 30 năm lên mới đến...
Thực ra anh ta nói vậy nhưng trong bụng cũng ngạc nhiên. Dượng mình không tích rượu nhưng lại thích giấu rượu sai hôm nay lại lấy lão Đốt ra chiêu đãi người thanh niên này.
Khúc Thanh nhớ rất rõ, bình rượu hơn 30 năm này là,lúc thổ thụ mình còn sóng chính là thẻ diện của nhạc phụ vậy mà hôm nay gọi Mạc Ngôn đến lại có thể lấy ra hai chai.
Khúc Thanh lại nói:
- Dượng, con có nói giỡn đâu... thực ra đi qua con thuận đường đến thăm ngài và cô rồi đi ngay mà.
Mã cục trưởng cau mày nói:
- Làm gì mà phải vội đi ngay, thời gian uống với khách một chén rượu cũng không có.
Cậu ta đối với ấn tườn của vợ mình cũng không tệ lắm, nếu đã đến bà ấy đã có lòng giới thiệu với Mạc Ngôn. Xem ra cũng có duyên với vợ mình, Mạc đại thiếu gia không phải là người mà ai cũng có thể kết duyên được.
- Dượng, thực sự là cháu không có thời gian, cháu phải đến kinh độ gặp mấy người bạn...
Nói xong, cậu ta giương giương tự đắc nói:
- Là người của Hồ gia.
Mã cục trưởng cau mày nói:
- Người Hồ gia có nhiều lắm, cháu nói là người Hồ gia nào?
Khúc Thanh nói:
- Chính là Thương Dịch của tập đoàn Hồ gia.
Tập đoàn Thương Dịch.
Thức ra Mạc Ngôn cũng biết tập đoàn này, chủ yếu là kinh doanh điện tử lớn nhất trong nước. Tuy không có nhân vật đại biểu thế giới nhưng cũng không thể khinh thường.
Đương nhiên cục trưởng Mã cũng biết tập đoàn này nói:
- Sao cháu lại biết người của Hồ gia?
Khúc Thanh có chút đắc ý nói:
- Lần trước đến kinh đô liên hệ một số việc, qua bạn bè giới thiệu cháu mới biết. Lần này chính là một tiểu bối của Hồ gia, nghe nói là người thừa kế thứ 3, anh ta đã chiêu đãi cháu, lần này đến Uyển Lăng thì đương nhiên cháy cũng phải tận tình.
Dừng lại một chút cậu ta lại nói:
- Thực ra bọn họ đã đến từ mấy hôm trước, hôm qua bọn cháu mới gặp. Tối hô qua uống nhiều rượu nên cháu về nhà thay quần áo... nhưng bọn họ đã gọi điện giục cháu qua.
Mã cục trưởng gật đầu nói:
- Vậy thì cháu đi đi, đường để cho người ta đợi lâu, còn nữa rượu Cốt Cương Đao, tửu lượng cháu ít uống ít thôi...
Khúc Thanh gật đầu liên tục sau khi bắt chuyện với Mã phu nhân liền chuẩn bị dời đi.
Đúng lúc này Mạc Ngôn lại nói:
- Khúc tiên sinh, thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, bạn Hồ gia của cậu là nam hay nữ?
Khúc Thanh không khỏi ngẩn người ra không rõ sao Mạc Ngôn lại hỏi vậy nhưng anh ta vẫn đáp:
- Là nam, gần bằng tuổi tôi. Sao vậy, Mạc tiên sinh cũng biết cậu ấy?
Mạc Ngôn cười, không trả lời mà tiếp tục hỏi:
- Tôi đoán, tối hôm qua lúc các cậu uống rượu bên các cậu hẳn là có rất nhiều đàn bà.
Khúc Thanh cau mày nói:
- Là bạn bè tụ họp có con gái thì cũng là bình thường.
Mạc Ngôn gật đầu không nói nữa.
Đúng là không hiểu ra sao cả... Khúc Thanh bị Mạc Ngôn nói cho mấy câu mà không hiểu sao cả, nếu không phải dữ thể diện cho dượng thì cậu ta đã hỏi Mạc Ngôn cho rõ ràng.
- Dượng, cô, con đi đây, lúc về con sẽ đến thăm hai người.
Khúc Thanh chào vợ chồng Mã cục trưởng rồi dời đi.
Vừa đi đến cửa thì Mạc Ngôn lại mở miệng nói:
- Khúc Thanh, tối qua lên giường với mấy người?
Lúc này câu đó đã trực tiếp khắc sâu vào ý thức của Khúc Thanh.
Khúc Thanh nghe thấy vậy thốt lên:
- Một người, là người bạn của Hồ Tuấn mang đến trông rất xinh đẹp...
Còn chưa nói hết cậu ta đã thấy không ổn liền lắp bắp nhìn về phía Mã cục trưởng nói:
- Dượng, cháu.... tối qua cháu uống nhiều quá.
Giáo dục của Khúc gia từ trước đến nay đều rất nghiêm, huống hồ là đứng trước mặt một cục trưởng cục cảnh sát. Khẳng định là Khúc Thanh không thể thoát khỏi bị mẳng chửi.
Đàn ông phong lưu một chút ở bên ngoài thì cũng không có gì to tát nhưng lên giường hơn nữa lại là hành vi say rượu gặp trưởng bối cũng không làm bộ như không bị phát hiện.
Mã cục trưởng nói:
- Ngươi câm miệng cho ta.
Mã phuc nhân ở bên cạnh sắc mặt cũng không tốt, trừng Khúc Thanh nói:
- Đứa trẻ này thật đúng là làm cho người ta không tin tươngtr được, trên đầu chữ sắc có một cây đao cháu có biết không hả?
Là đàn bà nên cũng mềm hơn, không có vẻ gì là trách mắng thực ra bà cũng muốn ngăn lời chồng, để tránh tức giận trách Khúc Thanh trước mặt Mạc Ngôn. Nhưng bà cũng thấy có chút kì lạ sao Mạc Ngôn lại biết chuyện của Khúc Thanh mà nói ra trước mặt mọi người.
Lúc này, cục trưởng Mã nhìn về phía vợ trầm giọng nói:
- Bà cũng im miệng cho tôi.
Mã phu nhân cũng ngẩn người ra cũng không biết vì cái gì mà chồng lại ra vẻ uy phong với mình. Nhưng bà xưa nay vốn hiền lanh cả lại trước mặt Mạc Ngôn cũng khó mà nói được cái gì, chỉ oán hận nhìn chồng một cái.
Đương nhiên, không phải vô duyên vô cớ mà Mã cục trưởng tức giận, cũng không chỉ có chuyện hoang đường của Khúc Thanh.
Ông ta nhìn về phía Mạc Ngôn nói:
- Có vấn đề.
Mạc Ngôn gật đầu cũng không nói gì.
Sắc mặt của cục trưởng Mã trở nên khó coi nói:
- Nghiêm trọng không?
Mạc Ngôn cười nói:
- Thực ra là nghiêm trọng nhưng gặp cháu... Ha ha, có cháu ở đây Mã thúc cứ yên tâm đi.
Mã cục trưởng nghe thấy vậy không khỏi thở phào.
Hai người, một hỏi một trả lời, Mã phu nhân và Khúc Thanh ở bên cạnh không hiểu sao cả, cũng không biết rốt cục là hai người này đang nói cái gì.
Mã phu nhân không nhịn được liền hỏi:
- Lão Ma, các ông đang nói cái gì vậy?
Mã cục trưởng tức giận nói:
- Không sợ nói cho bà biết, chính tôi cũng không biết đang nói cái gì?
Lời này của ông ta như vớ vẩn nhưng thực tế cũng là câu nói thật.
Ơ tỉnh sảnh, ngoài Đỗ Tiểu Âm ra thì ông ta là người hiểu Mạc Ngôn nhất.
Mạc Ngôn chỉ cần liếc mắt cũng nhìn ra tối qua Khúc Thanh đã phạm phải chuyện hoang đường, cục trưởng Mã thấy bất thường không có gì là lạ. Chỗ thực sự không bình thường chings là loại rượu này thực ra cũng có điểm hoang đường không phải là chuyện gì to tát theo lý thuyết chắc là Mạc Ngôn sẽ không vạch trần nhưng Mạc Ngôn không những vạch trần mà còn nói trước mặt mọi người.
Có sự khác thường là vì cái gì, Mã cục trưởng là trinh thám nhiều năm lập tức hiểu ngay trong chuyện này có gì đó kỳ quặc.
Với sự hiểu biết của Mạc Ngôn, tuy người thanh niên này có điểm lạnh lùng nhưng cũng không phải là không biết đối nhân xử thế hắn làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.
Đối với Khúc Thanh, ông ta chưa kịp hỏi cụ thể mà là muốn là muốn làm rõ chuyện hoang đường trong đó có nghiêm trọng hay không.
Vì thế mới có đoạn hỏi đáp mê mị kia.
- Dì Mã, cháu có mấy câu muốn nói với Mã thúc, dì có thể cùng Khúc Thanh tránh đi một chút được không?
Mạc Ngôn nhìn về phía Mac phu nhân mỉm cười hỏi.
Mã phu nhân đang ngẩn người ra thấy chồng nhìn mình ra hiệu lập tức gật đầu nói:
- Được, ta và Khúc Thanh sẽ ở phòng bên, ta cũng có chuyện cần hỏi nó.
Khúc Thanh có vẻ không vui đáp nói:
- Cô, cháu còn có việc...
Mạc Ngôn cười nói:
- Khúc Thanh, tôi cần cậu ở đây không được đi.
Khúc Thanh cau mày nói:
- Anh có ý gì?
Mạc Ngôn nhún vai nói:
- Ý của tôi rất đươn giản... Nếu bây giờ cậu đi khỏi chỗ này, tôi cam đoan cậu không sống nổi một năm nữa. Nếu cậu cứ đi thì ngay cả cô gái hôm qua cậu ngủ cùng thì nửa năm cũng không sống nổi đâu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng Chương 260: Lại thấy sâu độc
Dịch: Nhóm dịch Hana Nguồn: Mê Truyện
Khúc Thanh nghe thấy những câu này vẻ mặt không khỏi dại ra.
Lúc này Khúc Thanh nhìn về phía Mạc Ngôn ánh mắt không khác gì coi thường.
Không chỉ có anh mà mà Mã phu nhân cũng nghĩ thầm đứa bé của Mạc gia này không phải đầu óc có vấn đề gì đấy chứ?
Mạc Ngôn nói chuyện không giật gân cũng không khiêu khích sự chú ý của bà ta nhưng Mã cục trưởng là người đa nghi. Trước đây là chuyện mỏ quặng đến Đạm Thủy sơn trang cho đến bệnh tình của thôn Dân Tộc, rồi đến cái văn kiện kia ông ta đều rõ, đối với Mạc Ngôn ở cả tỉnh sảnh thì ông ta hiểu Mạc Ngôn chỉ sau Đỗ Tiểu Âm.
Lúc này ông ta thấy ánh mắt của Khúc Thanh có vẻ miệt thị, trong lòng tức giận tiểu tử này thật đáng đánh.
- Khúc Thanh, cháu có ánh mắt gì vậy, có tin là ta dùng lão bì đánh cháu không?
Cục trưởng Mã dùng từ lão bì thực ra là tiếng địa phương của Uyển Lăng, nó chính là cái dây lưng.
Khúc Thanh thực sự sợ dượng nghe xong những câu này kìm chế sắc mặt.
- Mã thúc, chú cứ yên tâm, chờ một chút đừng nóng nảy.
Mạc Ngôn cười với Mã cục trưởng, sau đó nhìn về phía Khúc Thanh nói:
- Khúc Thanh, có phải cậu cảm thấy chuyện vừa rồi rồi tôi nói có vẻ giật gân không?
Khúc Thanh trợn mắt không nói lên lời nhưng lại nói thầm. Há chỉ nói chuyện giật gân đúng là làm trò nguyền rủa ta.
Vẻ mặt không thoải mái của cậu ta, Mạc Ngôn cũng không tính toán, hắn chỉ vào chỗ dưới huyệt thiên trung nói:
- Khúc Thanh, cậu hãy dùng tay ấn ở chỗ này một cái.
Khúc Thanh nghi ngờ nói:
- Đang yên đang lành ấn chỗ này làm gì?
Mạc Ngôn cười nói:
- Tự nhiên là tốt, cậu cứ ấn rồi biết.
Khúc Thanh vẫn có chút do dự, Mã cục trưởng tức giận nói:
- Bảo làm theo thì làm theo đi, ấn vào thì nó chết à.
Khúc Thanh dở khóc dở cười. Đành phải làm theo nói:
- Là chỗ này sao?
Mạc Ngôn nói:
- Dịch lên phía trước 1cm.
Khúc Thanh nhún vai, di chuyển ngón tay lên phía trước.
- Là chỗ này, không cần ra sức chỉ càn nhẹ là được, nếu nặng tôi e là cậu ăn không tiêu đâu.
Mạc Ngôn dặn dò.
Làm sao mà Khúc Thanh chịu tin những lời này của hắn, sau khi tìm được vị trí anh ta khinh thường cười yếu ớt rồi ấn xuống.
Nhưng ấn một cái, cậu ta liền cảm thấy được ngón tay như một cây sắt cắm vào ngực.
- Ôi.
Từ bé đến lớn Khúc Thanh chưa bao giờ cảm thấy đau như thế. Sau khi kêu lên một tiếng thảm thiết cái mặt khỏ nhắn trắng bệch đi đúng là đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
May mà Mã phu nhân đứng bên cạnh vội đỡ lấy cậu ta vội la lên:
- Tiểu Thanh, tiểu Thanh cháu sao vậy?
Mạc Ngôn thấy thể không thể lắc đầu liền đỡ lấy Khúc Thanh nói:
- Dì Mã, giao cho cháu đi.
Mã phu nhân vội kêu lên:
- Mạc Ngôn, rốt cục đây là thế nào? Tiểu Thanh không sao chứ?
Mạc Ngôn lấy cái ghế ra để Khúc Thanh ngồi xuống rồi nói:
- Yên tâm đi, cậu ta không xảy ra chuyện gì lớn đâu nghỉ ngơi là khỏe lại ngay mà.
Nói xong hắn cầm tay của Khúc Thanh thay cậu ta vuốt kinh mạch.
Ngay khi Khúc Thanh bước vào cửa, Mạc Ngôn đã phát hiện ra cậu ta có cái gì đó không đúng.
Bính thường mà nói, Khúc Thanh còn trẻ như vậy dương cương khí đủ nhưng trong mắt Mạc Ngôn, Khúc Thanh lại là âm thịnh dương suy, trong cơ thể dương khí từng thiếu hụt.
Khí trong cơ thể người lấy âm dương làm cơ sở tổng thể là cân bằng.
Nếu dương khí thiếu hụt, có 2 cách có thể bổ sung, một là thuốc bổ, hai là thực bổ. Nhưng cả hai cách này đều có chỗ thiếu hụt, tốc độ quá chậm chỉ để điều dưỡng chứ không bổ sung được ngay tức thì. Nhất là như Khúc Thanh dương khí thiếu hụt, cả thuốc bổ và thực bổ đều không kịp. Trong tình huống này, cơ thể người sẽ không chống đỡ được!
Điểm chết người chính là, đối với Khúc Thanh mà nói, dương khí trong cơ thể cậu ta không chỉ bị thiếu hụt mà còn không ngừng bị tiêu hao.
Điều này cũng có nghĩa là nếu chuyển dời công phu thì tuổi thọ của cậu ta sẽ ngày càng giảm.
Đây là Mạc Ngôn đột nhiên thốt ra như vậy, tình trạng này phát triển hơn nữa đừng nhìn thấy Khúc Thanh bây giờ vui vẻ nhưng thực ra cậu ta khó mà sống được đến sang năm.
Cũng may là lấy cách bổ sung căn nguyên dương khí, cũng thực sự không phải là vung lên mà là nhu cầu khác thường.
Còn đối với Khúc Thanh mà nói, đây cũng không phải là một tin tốt duy nhẩt thực sự may cho cậu ta là gặp được Mạc Ngôn ở đây.
Có Mạc ngôn cậu ta muốn chết cũng khó, hơn nữa cũng không cần tiêu hao dương khí.
Tuy Mạc Ngôn không thể thay đổi ngũ hành nhưng âm dương đủ cả, chỉ cần vượt qua một đạo chân khú cũng đủ để kéo Khúc Thanh từ cõi chết trở về.
Nhưng Mạc Ngôn cũng không vội ra tay mà liên tục xem xét kĩ.
Mọi chuyện đều có nguyên nhân.
Mạc Ngôn phát hiện sức khỏe của Khúc Thanh dồi dào, rất khỏe không giống như là cơ thể phần ngoài xuất hiện vấn đề.
Sau khi xem xét kĩ lưỡng, rốt cục thì hắn cũng xác nhận hiện tại đúng là Khúc Thanh không xuất hiện kết quả là có nguyên nhân.
Chỗ lồng ngực của Khúc Thanh có hai vết thương rất lớn, đối xứng nhau. Miệng vết thương chỉ to như hạt vừng hơi sưng đỏ nhưng gần vết thương có dính chất lỏng, lại là chất lỏng có chứa độc tính. Sau khi xem xét cẩn thận Mạc Ngôn thấy hai vết thương này chính là vết cắn của loại sâu không biết tên.
Ngoài ra, dưới vết thương khoảng 1cm còn có cất dấu một quả trứng của con sâu vừng.
Cái trứng này cũng kì lạ, ngủ đông trong cơ thể Khúc Thanh không sống dựa vào máu mà là không ngừng hấp thụ dương khi của cậu ta.
Sau khi thấy trứng con côn trùng này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Mạc Ngôn chính là Khúc Thanh đã bị người hạ độc cổ.
Hi vọng sự phân biệt này của hắn chính xác, bởi vì tiếp tục xem xét hắn còn phát hiện trứng con côn trùng này và hơi thở của cô gái còn vương ở trên người Khúc Thanh là hoàn toàn khác nhau.
Mạc Ngôn cũng không thành thạo về côn trùng cổ đạo nhưng hắn cũng biết dù là bổn mạng cổ thì cũng vẫn là sâu độc, nó và hơi thở của chủ nhân nó là hoàn toàn khác nhau nếu không nói là cổ không còn là cổ mà nhiều nhất chỉ có thể coi là côn trùng.
Thực tế không có loại côn trùng nào sinh ra đã độc, cái gọi là sâu độc thực ra phải trải qua bí pháp mà có. Đứng từ góc độ mê tín mà nói, quá trình nuôi và diễn biến của nó không có được quy mô lớn có thể nói mỗi một con sâu độc đều là độc nhất vô nhị. Cũng không có cách nào phục chế lại tiến trình diễn biến mà chỉ có thể mơ hồ khống chế được nó.
Sau khi so sánh hơi thở Mạc Ngôn lập tức khẳng định, người hạ cổ Khúc Thanh chỉ có thể là cô gái tối hôm qua đã chung giường gối với cậu ta.
Gặp chuyện này Mạc Ngôn không thể măc kệ được.
Đây cũng không phải là chuyện hắn thích lo hay là tinh thần trọng nghĩa, nói trắng ra là chỉ là một cái nhìn lãnh địa. Hắn tu hành ở Uyển Lăng nơi này một phần ba là của hắn, sao hắn có thể để các tu sĩ tùy ý vào cửa nhà của mình được? Hống chim dây là một nơi tu sĩ ngoài không thể có mặt. Mạc Ngông thấy, loại cổ này thậm chí là tà tu của Tống Thanh Viễn cũng còn kém xa.
Quan trọng nhất là KHúc Thanh là cháu trai của vợ chồng Mã cục trưởng, hắn không thể mặc kệ đứng nhìn.
Sau khi nhập một đạo chân khí, Khúc Thanh đã từ từ tỉnh lại.
Mạc Ngôn không có ý định xử lý người này nhưng việc đã đến nước này hắn cũng không thèm kéo xuống.
Hắn vạch áo Khúc Thanh ra.
Sau đó, dùng ngón út nhíu lại phá vết thương sưng đỏ trên ngực Khúc Thanh.
Mã phu nhân đứng bên không khỏi hoảng sợ nói:
- Mạc Ngôn, cháu đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ không dùng tiêu độc được sao?
Mã cục trưởng liền lườm vợ một cái nói:
- Đừng có nói.
Lúc này Mạc Ngôn đang dùng chân khí hút trứng côn trùng ra, để lên đầu ngón tay cười nói:
- Dì Mã, dì cứ yên râm đi, Khúc Thanh chỉ bị con sâu cắn một cái thôi.
Mã phu nhân nhìn thấy cái trứng sâu còn nhỏ hơn hạt vừng, sắc mặt trắng bệnh đi nói:
- Không chỉ bị nó cắn đấy chứ?
Mạc Ngôn cười kể lại nói:
- Cháu cũng không rõ nhưng tóm lại là bây giờ Khúc Thanh không sao rồi.
Nói xong hắn vận chuyển chân khí lên đầu ngón tay biến trứng côn trùng này thành bột mịn.
Một phòng xa hoa ở Uyển Lăng, có một người đang ngồi trên ghế salon đọc tạp chí đột nhiên phun ra ngụm máu tươi rồi ngã nhào từ ghế xuống đất.
Người đàn bà này chưa đến 30 tuổi, trông có vẻ lẳng lơ, nhất là làn da bôi phấn trắng chói cả mắt.
Phun một ngụm máu tươi ra, cô ta ngã trên mặt đấy làn da cũng héo đi chỉ trong nháy mắt cũng trở lên khô cằn giống như thao một lớp sáp thấm nước vậy.
- A Nhã, sao vậy?
Ngoài phòng một người phụ nữ 30 tuổi thấy trong phòng có động tĩnh liền vội đẩy cửa vào.
Cô ta thấy A Nhã ngã phục trên mặt đất vô cùng hoảng sợ, lập tức ôm lấy A Nhã đặt lên ghế salon.
Môi A Nhã vẫn còn máu nhìn thấy người phụ nữ này nói:
- Sư tỉ, tử cổ của em bị người ta phá rồi.
Người được gọi là sư tỷ đó không khỏi kinh ngạc nói:
- Em khẳng định?
A Nhã giãy dụa trên ghế, môi đỏ lên cũng phun ra một con sâu lạ trắng như ngọc.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
NHẤT PHẨM PHONG LƯU Tác giả : Đồ Cùng Chương 261: Miêu Yêu
Dịch: Nhóm dịch Hana Nguồn: Mê Truyện
Thấy Mạc Ngôn đột nhiên tăng tốc, Lộ Lương liền biết, trong biệt thự đấy nhất định là xảy ra chuyện gì đó kì lạ. ngoài việc trên mặt đất có mấy người đang nằm ngất xỉu ra thì không có gì lạ nữa.
Mạc Ngôn khởi động tâm động, sử dụng ý thức bản ngã hướng ra ngoài.
Xuyên qua hai cửa sổ là đến vườn hoa sau khu biệt thự.
Khi ý thức bản ngã khó khăn mới xuyên qua được cửa sổ, vài người ở vườn hoa sau tựa hồ như phát hiện ra Mạc Ngôn đang thăm dò, có vẻ có thể cắt đứt ý thức bản ngã của Mạc Ngôn xuất hiện lần nữa.
Mạc Ngôn liền cảm thấy “tầm mắt” của mình giống như bị bịt kín bởi một tầng thủy tinh mờ.
Nhưng Mạc Ngôn lúc đó đã có sự chuẩn bị trước về mặt tâm lí, nên sức ảnh hưởng và quấy nhiễu của năng lượng này bị giảm đi rất nhiều.
Tuy rằng cậu không thể nhìn rõ được cảnh tượng như lúc trước nhưng có thể cảm nhận được lúc này trong vườn hoa sau có ba sinh vật thể.
Trong đó cảm xúc của hai sinh vật đang dữ dội, mang theo sự tuyệt vọng, còn sinh vật thể khác lại bình tĩnh hơn, cảm xúc yên lặng như nước, không hề gợn sóng.
Ngoài ra, Mạc Ngôn còn phát hiện nguồn năng lượng tạo ra để làm quấy nhiễu đến mình tựa hồ như cao hơn so với thần hồn của mình một bậc.
Nói tóm lại là số lượng và cường độ năng lượng của ý thức thể đến từ đối phương mạnh hơn thần hồn của Mạc Ngôn nhiều. nhưng về chất lượng thì không dám khen ngợi. nếu so sánh ý thức bản ngã của Mạc Ngôn với thành thủy ngân thì năng lượng của đối phương giống như hạt cát. Nó có thể ngăn cản tầm nhìn của Mạc Ngôn là bởi vì số lượng của nó nhiều, mới có thể ngăn cản được “thủy ngân tinh binh” của Mạc Ngôn. Nhưng do chất lượng khác nhau nên nó chỉ có thể ngăn chặn tạm thời được công hiệu thôi, chỉ cần Mạc Ngôn kiên nhẫn một chút thì sớm hay muộn đều có thể xuyên thấy qua khe hở của hạt cát, thăm dò được hoàn toàn phong cảnh sau bức tường.
Mà sau khi Mạc Ngôn chuẩn bị xong tâm lí, cho dù là trong lúc cấp bách cậu cũng có thể cảm nhận được những sự việc sau “bức tường”.
Ví dụ như lúc này, cậu có thể cảm nhận được sau vườn hoa có ba sinh vật thể, một vật thể có hơi thể mạnh mẽ và ung dung, còn lại thì chỉ có thể lấy hai chữ “ngắc ngoải” để hình dung lên.
Mạc Ngôn tính toán một lúc, muốn công phá “bức tường cát” của đối phương cần đến hai ba phút.
Nếu đây là một bàn mài dũa, cậu chắc hẳn sẽ từng bước công phá hàng phòng tuyến. nhưng đó cũng không phải một bàn mài mà là một cuộc ngộ chiến nên Mạc Ngôn tự nhiên không thể ngốc nghếch đứng đó chơi trò chơi cùng đối phương.
Ý thức bản ngã không dùng được vậy trực tiếp dùng ánh mắt để nhìn vậy.
Sau khi Mạc Ngôn nhìn thấy vị trí của đối phương, ngược với sự bình tĩnh vừa rồi, lập tức lủi lên tầng hai.
Sau khi lên tới tầng hai, cậu không hề chậm trễ, triều hồi ra bản mệnh hồn kiếm, một kiếm bổ đôi cửa sổ phía nam của tầng hai.
Hơi thở của bản mệnh hồn kiếm vừa bá đạo vừa ẩn chứa thuộc tính của nước, khí bình thường hiện ra nhẹ nhàng mà nội liễm, nhưng nó dù sao cũng là một thanh kiếm, dù sao cũng vô hình vô chất, vẫn là một thanh kiếm được luyện ở giai đoạn ban đầu, được chủ nhân giao phó cho thành một thanh kiếm sắc bén và kiên cường.
Cái gọi là tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy.
Khi bản mệnh hồn kiếm xuất ra, khi hiển thị ra sự bá đạo của bên trong, mấy vật ở trong vườn hoa phía sau lập tức cảm nhận được hơi thở không phá nổi được này.
Tâm tình của hắn có chút dao động, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức là sự sợ hãi toát ra theo bản năng.
Loại cảm xúc này lập tức bị Mạc Ngôn cảm nhận được.
Nhưng hắn không kịp nghĩ nhiều, một kiếm bổ đôi cửa sổ, ấn đầu ngón chân xuống, chạy trốn ra ngoài theo đường cửa sổ.
Trong khi thân trong không trung, cậu vẫn không hề thôi đề phòng, bản mệnh hồn kiếm vô hồn vô chất biến thành một bộ áo giáp vô hình, bao trùm toàn thân yếu ớt của cậu.
Đồng thời, cậu vận đủ thị lực, nhìn lại phía vườn hoa phía sau.
Vừa nhìn dù là ý chí cậu có cứng cỏi, tính tình lãnh đạm cũng không khỏi sợ hãi tí thì bị té.
Trong vườn hoa phía sau có một gương mặt trắng bệch nằm ngửa dưới đất.
Bộ quần áo trước ngực bị xé nát, lộ ra bộ ngực trắng nõn, mà ở giữa đôi gò bồng đảo trắng nõn nà kia xuất hiện một lỗ thủng dính máu rõ ràng là giống như A Nhã.
Hồ Húc Đông cũng có bộ dạng ngửa mặt lên trời giống như vậy, nhưng không hề ngất đi, hắn mở to đôi mắt tuyệt vọng, nhìn sinh vật trước mắt, trong miệng phát ra âm thanh hoảng sợ cực độ.
Mạc Ngôn cũng nhìn thấy sinh vật kia, tuy không đến mức hoảng sợ nhưng cũng bị kinh hãi, nhanh chóng điều chỉnh lại hơi thở thiếu chút nữa thì té xuống đất.
-Thực sự là nhìn thấy quỷ, sao lại là con một con mèo được chứ?
Trong vườn hoa phía sau, một con mèo đen có khí chất nho nhã thò ra chân trước, thực sự ôn nhu đặt lên lồng ngực Hồ Húc Đông.
Bộ móng vuốt nhẹ nhàng ôn nhu, thoạt nhìn thực đáng yêu, nhưng dừng trên lồng ngực Hồ Húc Đông cũng nặng như núi Thái Sơn, với tu vi của Hồ Húc Đông lại không thể có chút phản kháng nào.
Lúc này con mèo đen tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, nó nghiêng đầu về phía Mạc Ngôn, trong mắt có sự nghi hoặc, cũng có sự đề phòng.
Ngoài ra trong miệng của nó còn ngậm một con sâu tựa như viên ngọc màu trắng, đang liều mạng giãy dụa.
Nói đến đây, con mèo đen này cũng được coi như là người quen của Mạc Ngôn.
Một thơi gian trước, Mạc Ngôn từng tận mắt nhìn thấy Hắc Miêu sai khiến hàng trăm con mèo hoang mèo nhà gây sự chú ý khắp thành phố.
Mà con mèo này tựa hồ như thấy rất hứng thú với cậu, còn từng chạy tới ngửi ngửi người cậu.
Mạc Ngôn lúc ấy đã cảm thấy việc này có điều gì đó kì quái, cảm thấy con Hắc Miêu này quá có nhân tính, nói là yêu miêu cũng không đủ, nhưng cách nghĩ này dù sao cũng hơi vô căn cứ một ít, chỉ chợt lóe lên, cũng không suy xét kĩ.
-Meo meo.
Hắc Miêu sau khi nhìn thấy Mạc Ngôn, mặc dù có kinh ngạc thậm chí đề phòng nhưng phong độ nho nhã lại chưa từng mất đi.
Nó nhẹ nhàng hướng tới Mạc Ngôn kêu “meo meo”, tựa hồ như đang chào hỏi người quen, sau đó từ từ nuốt từ từ vào bụng.
Sau đó, nó nghiêng đầu qua mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn Mạc Ngôn, lại dùng móng vuốt gõ vào ngực Hồ Húc Đông, tựa hồ như đang hỏi anh cũng muốn một miếng?
Mạc Ngôn ngớ người ra ở đó, nhất thời không biết làm thế nào cho đúng.
Giờ phút này đương nhiên cậu biết con mèo đen này không phải là con mèo bình thường, có thể ngăn cản được ý thức bản ngã của cậu chẳng nhẽ lại là một con mèo bình thường được sao? Có thể nhẹ nhàng xử lí được Hồ Húc Đông một cách đẹp mắt lẽ nào lại chỉ là một con mèo bình thường?
-trên đời này quả nhiên là có yêu quái, hơn nữa còn là con mèo yêu.
Mạc Ngôn đột nhiên cảm giác được trên đời này có nhiều chuyện thực hoang tưởng, hai ngày trước cậu còn thảo luận với Đỗ Khuyết rằng trên đời này có yêu quái hay không, hôm nay liền nhìn thấy đáp án sống.
Còn có chuyện gì hoang đường hơn sao?
Phải biết rằng lúc ấy cậu và Đỗ Khuyết thảo luận rất nghiêm túc, tên thực tế không có ai làm chứng.
Trên đời này có yêu hay không?
Không hề nghi ngờ gì, đáp án đã rõ ràng, bất luận là trong điển tịch đạo môn hay là trong miệng người tả đạo thì yêu cũng thực sự tồn tại một cách hư vô.
Nhưng dù sao cũng là ghi chép của sách cổ, ở thời đại mạt pháp linh khí gần như hoàn toàn khô cạn, ngay cả người cũng không thể đạp cửa Phá Thiên được, càng không thể nói đến linh khí đất trời cần thiết mới có thể hóa thành mông muội, sinh ra linh trí và cầm thú.
Nếu như nói mức độ khó của người phàm khi biến thành tu sĩ là 10 thì cầm thú luyện thành yêu cũng ít nhất là 100.
Với mức độ khó mà nói, con mèo đen trước mặt hiển nhiên là nghịch thiên hơn cả Mạc Ngôn- người đạp cửa Phá Thiên này.
Cho nên Mạc Ngôn tình nguyện tin tưởng Vân La đạo cung ngầm trấn án mê muội cũng không tin trên đời này thực sự có yêu.
-Meo meo.
Hắc Miêu thấy Mạc Ngôn đứng sừng sững ở đó, liền kêu to một tiếng, hơn nữa có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Ý nghĩa như đang thúc giục Mạc Ngôn, món ăn ngon trước mặt, muốn ăn thì ăn, không muốn thì làm phiền tránh ra chỗ khác.
Có ý nghĩa, nó rõ ràng không nói, nhưng ý nghĩa biểu đạt của nó Mạc Ngôn cũng hiểu rất rõ.
-Meo meo…
Thấy Mạc Ngôn vẫn đứng đó không nhúc nhích, Hắc Miêu cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, liếc Mạc Ngôn một cái, sau đó nâng móng vuốt lên, định đào một lỗ trên ngực Hồ Húc Đông.
Mạc Ngôn bị ánh mắt của con mèo đen này làm cho giật mình, trong lòng không khỏi kêu to, đây chỉ là con mèo cái thôi.
Móng vuốt của Hắc Miêu đâm vào vùng ngực của Hồ Húc Đông, người kế thừa thứ ba của Hồ gia này liền liều mạng vặn vẹo.
Miệng của hắn tựa hồ như bị cái gì đó khóa trụ lại, ngoài âm thanh “hách hách” sợ hãi ra thì không phát ra bất cứ âm thanh nào khác nữa.
Đúng lúc này ở vườn hoa phía sau có Mạc Ngôn, dưới tình thế cấp bách của Hồ Húc Đông, cũng không quan tâm hắn ta là thần thánh phương nào, quay đầy ánh mắt mang theo tia cầu xin, liều mạng cầu cứu Mạc Ngôn.
Hồ Húc Đông chết hay sống Mạc Ngôn cũng không them quan tâm, nhưng là lo lắng cho Lộ Lương còn chờ bên ngoài, cũng khể thế mất công đến đây, hơn nữa xuất thân của Hồ Húc Đông cậu vẫn còn chưa nắm rõ, càng không biết sau người hắn có bao nhiêu người , sau khi bắt hắn, cũng vì tốt cho một số câu hỏi tra vấn.
Vừa nghĩ đến đây Mạc Ngôn mở miệng nói:
-Cái gì kia, người này giữ lại cho tôi sao?
Hắc Miêu bị người khác cắt ngang bữa ăn của mình tức giận trừng mắt nhìn Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn kì thật cũng khó mở miệng, thật sự không biết nên giao tiếp với một con mèo như thế nào.
Đầu tiên cách xưng hô này chính là một phiền phức.
Nên xưng hô thế nào với con mèo này đây? Kêu nó là Miêu tiểu thư, Miêu nữ sĩ, hay Miêu nữ hiệp, Miêu tiên nữ?
Mạc Ngôn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nếu không xưng hô được thì bỏ bớt đi.
Cậu đi về phía trước mấy bước nói:
-chúng ta coi như có duyên gặp mặt một lần, thương lượng một chút, giao người cho tôi được không?
Thấy cậu đi lên trước, Hắc Miêu hơi có chút khẩn trương, nhưng nó có tính quật cường, lập tức liền ngẩng đầu, khinh thường nhìn Mạc Ngôn, miệng khẽ “meo meo”.
Mạc Ngôn lập tức hiểu ý của nó: Vừa rồi cho ngươi, ngươi không cần, bây giờ lại đổi ý, ta sẽ không cho ngươi, ngươi có thể làm khó ta được à?
Mạc Ngôn cười cười nói:
-Nếu ngươi còn không giao, vậy tôi chỉ còn cách là cướp thôi.
Hắc Miêu nghe thấy vậy lập tức chắp tay lên eo, căm giận trừng mắt nhìn Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn nói:
-tuy có thứ tự trước sau, đến trước người đấy thắng. nhưng ta là người, cô là mèo, tôi là tu sĩ, cô lại là đối tượng bị người ta trấn áp. Cô hẳn là may mắn mới gặp được tôi, nếu không bộ dạng yêu nghiệt này của cô mà bị bại lộ thì kết cục thế nào chỉ cần nghĩ cũng biết.
Hắc Miêu trừng mắt nhìn Mạc Ngôn vô cùng căm giận, nhưng không động vào Hồ Húc Đông nữa.
Mạc Ngôn mỉm cười tiếp tục tiến lên phía trước.
Hắc Miêu thấy việc này không thể làm được bỗng nhiên chìa chân trước ra, dựng thẳng móng vuốt sắc nhọn lên, khoa tay múa chân với Mạc Ngôn như kiểu giơ ngón tay giữa ra vậy.
Ngay sau đó, nó xoay người nhảy nhẹ nhàng ra 10m bên ngoài bức tường bao vây.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R