Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị
Đệ thập thiên: Chư Hầu Một Phương
chương 11: Một Màn Bất Ngờ.
Dịch: quocvuong & Ba_van
Biên: Ba_van
Nguồn: TTV
- Vâng, sư phụ!
Lý Triều thân ảnh mơ hồ, hóa thành một luồng sáng hướng doanh trại trung quân bay nhanh.
Mà lúc này, lão tăng lông mày trắng Ma Ni Tự bị câu nói của Bùi Tam chọc tức không nói nên lời. Lão nén giận đi về chốn tập trung những hư cảnh cường giả ba phương Ma Ni Tự, Vũ Hoàng Môn và Doanh thị gia tộc.
Tuy rằng trong quá khứ bọn họ thường tranh đấu, nhưng mục đích hôm nay giống nhau.
- Sư bá!
Lão tăng lông mày trắng nhìn tăng nhân trẻ tuổi mập mạp, không kìm được lửa giận nói:
- Bùi Tam này thật ngạo mạn! Lục Tự Chân Ngôn mà y sử dụng rõ ràng là tuyệt học của Ma Ni Tự chúng ta, vậy mà y lại dám dùng trước mặt chúng ta, thật là...
- Sư bá, bây giờ làm sao?
Tăng nhân vạm vỡ bên cạnh hai mắt lóe lên, cũng hỏi tăng nhân trẻ tuổi.
Tăng nhân trẻ tuổi không đáp, đi về phía Doanh thị gia tộc, cười chào Tần Thập Thất, cười nói:
- Tần huynh, huynh vừa rồi cùng Bùi Tam tỉ thí qua. Huynh nói, Bùi Tam này thực lực thế nào? Ta dù sao vẫn không phải là động hư cường giả, khó có thể hiểu rõ.
Người của Vũ Hoàng Môn cũng nhìn Tần Thập Thất.
Bọn họ đều hiểu rõ, Tần Thập Thất này rất kiêu ngạo, sẽ không vì Bùi Tam mà nói dối.
- Ta không rõ thực lực của hắn.
Tần Thập Thất hạ giọng đáp
- Tuy rằng ta và hắn có tỉ thí, nhưng không liều mạng, cũng không dùng chiêu mạnh nhất. Hiện giờ chúng ta có thể nhận định Bùi Tam này sở học rất bác tạp. Khắp Cửu Châu, ta chưa từng nghe qua có ai phân tâm nhiều đạo mà có thể đạt tới cảnh giới động hư.
Vừa học đao pháp, lại học kiếm pháp, rồi học cả Phật tông tuyệt học, sau đó lại nghiên cứu một đạo dã thú nhất đạo, phân tâm nhiều môn như thế, loại người này cũng có. Nhưng nếu có thể đạt tới tiên thiên, xem như không tệ rồi, đừng nói tới hư cảnh. Từ trước tới nay, chưa từng nghe qua có ai phân tâm tu luyện nhiều môn như vậy mà vẫn có thể đạt tới động hư. Người phân tâm hai đạo, đạt tới động hư cũng có.
Nhưng mà Bùi Tam, tinh thông nhiều thứ quá.
- Bác tạp khó tinh.
Tần Thập Thất lạnh lùng nói:
- Nhưng hắn có thể đạt tới cảnh giới động hư. Ta chỉ có thể nói hắn không yếu hơn ta.
Tất nhiên lần này không phải là đi liều mạng, Tần Thập Thất cũng sẽ không mang tính mạng ra chém giết.
”Không yếu hơn ta.” Phán đoán của Tần Thập Thất làm cho đám người Vũ Hoàng Môn, Ma Ni Tự đều nhíu mày lại.
Bọn họ đều biết Tần Thập Thất không phải mới đạt tới cảnh giới động hư. Tính ra trong những cường giả động hư trong lịch sử Cửu Châu đại lục, e rằng Tần Thập Thất là một người tương đối lợi hại.
- Các vị, chuẩn bị làm gì?
Lão giả tóc đen của Vũ Hoàng Môn đứng bên cạnh Vũ Đồng Hải nhìn đám người Doanh thị gia tộc, Ma Ni Tự.
- Đều không thể chọi lại, có thể làm gì?
Tăng nhân trẻ tuổi mập mạp cười nhẹ đáp.
- Xem thôi!
Tần Thập Thất chỉ thốt hai chữ.
Rõ ràng Vũ Hoàng Môn, Ma Ni Tự, Doanh thị gia tộc đều thống nhất quyết định buông xuôi. Giả sử hôm nay Bùi Tam chỉ mới bước vào cảnh giới động hư, ba thế lực lớn như Ma Ni Tự khẳng định sẽ liên thủ trực tiếp tiêu diệt, không cho phép lại xuất hiện một thế lực có thể uy hiếp bọn họ.
Nhưng mà, thực lực Bùi Tam quá mạnh. Nếu như lấy cứng đối cứng, được không bằng mất.
- Phù! Tạm thời cho hắn đắc ý một chút thì đã sao?
Vũ Đồng Hải hấp háy mắt, cười giễu:
- Năm đó Đông bắc vương Hồng Thiên chinh phục hơn nửa Cửu Châu, nhưng về sau lại co đầu ở mảnh đất U Châu, hôm nay lại gặp phải họa diệt thành. Ngàn năm trở lại đây, xuất hiện cường giả động hư quật khởi chiếm cứ ba châu không phải là không có. Nhưng chết cũng có, địa bàn thu hẹp cũng có. Thiên Thần Cung này, tạm thời cho hắn hoành hành trăm năm, trăm năm sau nhìn lại hắn, coi xem làm thế nào mà hoành hành.
Vũ Đồng Hải liếc mắt nhìn người của Thiên Thần Cung ở đằng xa.
Người của Vũ Hoàng Môn thường hay nói “đợi trăm năm sau sẽ biết” như thế. Bởi vì Vũ Hoàng Môn bọn họ là tông phái cổ xưa nhất, có tư cách để nói như thế.
- Thêm vào đó, hôm nay Thiên Thần cung muốn diệt Hồng Thiên Thành cũng không phải là một việc dễ dàng.
Vũ Đồng Hải nở nụ cười thần bí:
- Hồng Thiên thành này có thể có hơn ngàn năm lịch sử, được cho là tông phái dũng mãnh, điên cuồng nhất, không phải dễ trêu chọc.
Những hư cảnh cường giả khác cũng nhìn về chiến trường ở phía xa.
Trước đại quân khổng lồ, một cường giả tiên thiên đứng một mình, nhìn Hồng Thiên thành ở phía xa, sang sảng nói to:
- Hồng Thiên thành! Đại quân hùng hậu của Thiên Thần Cung chúng ta đã bao vây trùng trùng, các ngươi không còn đường thoát. Bây giờ chỉ có hai con đường: đầu hàng hoặc chết! Cho các ngươi thời gian mười hơi thở, nếu không đầu hàng, sẽ bắt đầu công thành.
- Mười!
- Chín!
Từng tiếng, từng tiếng, giống như tiếng chùy khổng lồ đánh mạnh vào lòng mọi đệ tử của Hồng Thiên thành.
Đằng Thành Sơn, Lý Quân đứng cùng nhau, Lý Hàng tóc bạc áo tím cười đứng bên cạnh.
Trong khi quân đội lập trận ở tiền tuyến, Thiên Thần Cung Cung chủ Bùi Tam đi tới chỗ Đằng Thanh Sơn.
- Hô Hòa.
Bùi Tam cười nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Cung chủ.
Đằng Thanh Sơn nghênh đón.
- Đợi lát nữa giao chiến.
Bùi Tam cười nói:
- Người ở U Yến, nguyện chết không phục. Muốn diệt Hồng Thiên thành chỉ sợ phí không ít công phu. Mà Hồng Thiên thành này cũng có hai cường giả hư cảnh, lịch sử Hồng Thiên thành cũng rất lâu đời, ngoại trừ tổ sư Đông Bắc Vương, còn có một vị cường giả đổng hư. Vì thế, trong Hồng Thiên thành ắt có hai bộ thần giáp. Trong đó có bộ chí cao thần giáp "Hồng Thiên thần giáp". Hô Hòa, ngươi cho ta mượn Đao Trì dùng, đợi giết chết hai hư cảnh cường giả, đoạt được hai bộ thần giáp. Hồng Thiên thần giáp ta có việc cần dùng, bộ còn lại, xem như là vì cảm ơn ngươi cho mượn Đao Trì, được không?
Lời Bùi Tam làm mọi người chấn kinh.
Cho mượn Lục Túc Đao Trì một lần, thu được một bộ thần giáp?
Đương nhiên, đầu tiên là phải lấy được thần giáp.
- Đương nhiên được.
Đằng Thanh Sơn nhìn Lý Quân, Lý Quân lập tức gầm lên 1 tiếng.
Sưu!
Mặt đất rung mạnh, một đạo ảo ảnh xuyên mặt đất chui ra, tạo nên một hố lớn, ảo ảnh rơi xuống mặt đất, toàn thân xanh thẫm, là Lục Túc Đao Trì với bốn tay đao, hai chân đao, đôi mắt màu đỏ máu lướt qua mọi người có mặt, sau đó rống nhẹ với Lý Quân.
Lý Quân cũng trò chuyện với nó.
- Ừ, nó đồng ý rồi.
Bùi Tam mỉm cười.
Bùi Tam cũng hiểu thú ngữ. Thú Vương chính là do y dạy dỗ. Bùi Tam cũng nhìn Lục Túc Đao Trì gầm nhẹ.
Bùi Tam và Lục Túc Đao Trì đồng thời hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất.
- Ha ha, Kinh Ý huynh.
Lý Hàng bên cạnh không nhịn được cười nói:
- Kinh Ý huynh có Lục Túc Đao Trì, có thể nói là có được bảo tàng a. Huynh xem Vũ Hoàng Môn, Doanh thị gia tộc, Ma Ni Tự, lần này bọn họ tới đều có ý tranh đoạt thần giáp của Hồng Thiên thành. Nhưng huynh thì không cần ra tay, liền có ngay một bộ.
-Tranh đoạt thần giáp?
Đằng Thanh Sơn bất giác nhìn nhân mã mấy người phe Vũ Hoàng Môn.
- Đương nhiên.
Lý Hàng cười nói:
- Hôm nay bọn họ tới, nếu ngăn được Thiên Thần Cung thì ngăn, nếu làm không được, tự nhiên sẽ nhân tiện hôi của. Nếu không, mấy người Vũ Hoàng Môn mang hư cảnh yêu thú Liệt Phong Long Chuẩn (chim cắt) tới làm gì? Liệt Phong Long Chuẩn, theo như ta biết, là yêu thú phi hành nhanh nhất trên Cửu Châu đại địa. Ài, có lẽ Bất Tử Phượng Hoàng trong truyền thuyết có thể vượt qua nó. Nhưng Bất Tử Phượng Hoàng đã mấy ngàn năm nay không thấy rồi.
-Liệt Phong Long Chuẩn?
Đằng Thanh Sơn nhìn yêu thú phi hành dáng thon ở phía xa, nhận ra thân hình một loại thú thiên về phi hành.
- Liệt Phong Long Chuẩn này có lẽ là con đã theo Vũ Hoàng năm xưa. Sau khi Vũ Hoàng không còn, Liệt Phong Long Chuẩn liền ở lại Vũ Hoàng Môn cho tới tận bây giờ.
Lý Hàng nói tiếp.
- A?
Ánh mắt Đằng Thành Sơn, Lý Quân, Lý Hàng đột nhiên đều hướng tới Hồng Thiên thành phía xa.
- Một!
Đã đếm tới số cuối cùng.
Ầm ầm... Cửa thành đông của Hồng Thiên thành đột nhiên mở toang, khiến cho những người đứng xem đều ngạc nhiên, không lẽ Hồng Thiên thành đầu hàng? Bằng không, họ mở thành làm gì.
Cửa thành đã mở.
Hí! Hí!
Tiếng ngựa hí vang rộn lên, chỉ thấy từng kị sĩ mặc hắc sắc trọng giáp, cỡi chiến mã mang chiến giáp đen xông ra. Một lượng lớn kị sĩ từ trong thành xông ra, không có ai lên tiếng, tất cả kị sĩ đểu chỉnh tể đứng thứ tự bên ngoài tường thành.
Đội hình chữ Nhất kéo dài ba dặm!
Hồng Thiên thành nổi danh về thiết kị, bên ngoài bốn tường thành đều đầy kị binh bình tĩnh đứng.
Một hàng dài ba dặm, mà xếp hơn mười hàng.
”Chỉ tính riêng ngoài cửa thành đông đã có hai, ba vạn kị binh.” Đằng Thanh Sơn đứng xa nhìn, cảm giác được khí thế bức nhân. Trên vạn người như biển người xếp thành hàng dài ba dặm, đủ xếp hơn mười hàng, giống như hồng thủy đáng sợ không ngừng tích tụ. Chỉ trong chốc lát đã tạo thành một con đê hai, ba vạn kị sĩ.
Kỵ sỹ mười hàng đầu đều mặc hắc sắc trọng giáp, chiến mã cũng mang hắc sắc giáp.
Ở giữa là hơn mười hàng kị binh, đều mặc huyết sắc chiến giáp, chiến mã cũng mang huyết sắc giáp.
Đứng cuối cùng là hàng hàng kị binh, mặc chiến giáp màu xanh (lục) đậm, chiến mã cũng có giáp màu xanh (lục) đậm.
Cà hai, ba vạn kị binh không ai nói lời nào, yên tĩnh như đã chết. Điều giống nhau trên thân bọn họ là trên tay trái mỗi người đều mang vải trắng, những cặp mắt so với ác lang còn đáng sợ hơn. Trong đôi mắt đầy sát khí, tử khí, cũng có sự cuồng bạo muốn thôn phệ tất cả.
Hai đạo ánh sáng từ Hồng Thiên thành bay ra.
Oanh! Oanh! Giống như hai khối thiên thạch, hai đạo ánh sáng đáp xuống trước trận tiền, thẳng lưng mà đứng.
Một người mặc huyết hồng sắc thần giáp, tay cầm hai thanh thiết côn.
Người còn lại mặc thanh sắc thần giáp, tay cầm chiến đao. Hai người đều mang vải trắng ở bên cánh tay trái, trước trán có một nhúm tóc.
- Thiên Thần Cung!
Hán tử hói đầu tay cầm thiết côn, mặc huyết sắc thần giáp thanh âm sôi sục, giống như tiếng Lôi thần:
- Hai huynh đệ chúng ta ở đây!
-Trọng sơn kị mươi một ngàn lẻ hai người!
Một kị binh toàn thân hắc sắc trọng giáp dưới tường thành phía đông cao giọng báo.
-Huyết sắc kị bảy ngàn sáu trăm mười tám người!
Một kị binh toàn thân huyết sắc chiến giáp dưới tường thành phía đông cao giọng.
- Thiết yến kị sáu ngàn hai trăm sáu mươi bảy người!
Một kị binh mặc chiến giáp màu xanh lục sẫm dưới tường thành phía đông cao giọng báo.
Lúc này, ở ba phía tường thành khác đều có những giọng nói tương tự vang lên.
Trong đám kị binh này có rất nhiều người trên mặt đầy nếp nhăn, có rất nhiều người già.
- Tất cả đệ tử Hồng Thiên thành của ta đều đã di tản, đây đều là những người tự nguyện ở lại cùng Hồng Thiên thành cùng sống chết. Trọng sơn kị, huyết sắc kị, thiết yến kị, ba đội
kị quân, tổng cộng có bảy vạn tám ngàn ba trăm sáu mươi hai thiết kị.
Thanh âm của hán tử hói đầu mặc huyết sắc thần giáp vang rền:
- Bảy vạn tám ngàn ba trăm sáu mươi hai vị huynh đệ, thêm hai huynh đệ bọn ta, thề sống chết cùng Hồng Thiên thành!
- Thề sống chết cùng Hồng Thiên thành!
Mọi kị binh hô vang, có người già, có tráng hán.
- Thề sống chết cùng Hồng Thiên thành! Thề sống chết cùng Hồng Thiên thành!
Tiếng hô vang trời, giống như cả trời đất đều run rẩy trước gần tám vạn kị binh.
- Đánh đi, không ai có thể dễ dàng tiêu diệt Hồng Thiên thành của chúng ta!
Tráng hán hói mặc huyết sắc thần giáp quát to.
- Đánh! Đánh!
Gần tám vạn người hò hét vang trời, tiếng hô giống như sóng lớn quét sạch cả đất trời, thậm chí làm cho không ít quân sĩ phe Thiên Thần Cung trong lòng phát lạnh.
Nhìn đội quân cảm tử thật là đáng sợ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hoangcongthanh
Bên ngoài Hồng Thiên Thành, từng hàng kỵ binh dài liên miên ba dặm rất kinh người. Ai nấy đều quyết tử. Binh sĩ quyết tử cũng chưa đáng sợ, nhưng binh quyết tử lại có thực lực mạnh, hơn nữa số lượng nhiều, chiến giáp, chiến mã cũng đều là thượng đẳng, còn có hai đại hư cảnh thống lĩnh.
Binh lính quyết tử như vậy quả là đáng sợ!
Lúc này chiến ý của bảy vạn tám ngàn ba trăm sáu mươi hai kỵ binh như ngưng kết thành một khối. Trong lòng mọi người đều gầm thét, chỉ muốn giết chết đám người xâm lược! Giết một tên là hòa vốn, giết hai tên là lời rồi, giết được mười có chết cũng mỉm cười!
- Chiến!
- Chiến!
- Chiến!
Bảy vạn tám ngàn ba trăm sáu mươi hai tiếng gầm, chấn động lòng người.
Đại doanh của trung quân Thiên Thần cung, bọn người Tuyết Liên giáo chủ, Đằng Thanh Sơn, Lý Quân đều ở đây.
- Không ổn.
Tuyết Liên giáo chủ xinh đẹp tuyệt trần giật mình.
- Nhuệ khí đại quân Thiên Thần cung chúng ta đã bị ảnh hưởng rồi.
Ai cũng sợ người liều mạng.
Tinh thần đại quân Thiên Thần cung sao có thể không hạ xuống chứ?
- Nhìn kìa!
Đằng Thanh Sơn hướng mắt ra phía trước.
- Đại hòa thượng Thiên Thần tới trận tiền rồi.
Trước trận tiền nơi hai quân giằng co, Đại hòa thượng mặc trường bào đỏ đứng cười tủm tỉm trước trận, vừa mở miệng, thanh âm trở thành tiếng sấm không ngừng ầm ì trong thiên địa:
- Bọn nhỏ Hồng Thiên Thành may mắn còn sống nghe đây. Chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, Thiên Thần cung nam bắc hợp công Hồng Thiên Thành, thế như chẻ tre. Tới bây giờ, cũng chỉ còn lại có một thành trì cuối cùng. Mấy tháng qua, Hồng Thiên Thành đã chết rất nhiều người rồi.
Thanh âm của Thiên Thần có một luồng ma lực kỳ dị, khoan vào đầu người khác.
Cho dù lúc trước, có rất nhiều quân sĩ Hồng Thiên Thành nhất quyết tử, lúc này cũng có không ít người bị ảnh hưởng, nhớ tới con cái, họ hàng.
- Biến!
Một hán tử đầu trọc mặc chiến giáp màu đỏ, cầm song kiếm quát lớn một tiếng, thanh âm như nện vào lòng người. Hắn trợn hai mắt, như một pho tượng chiến thần.
- Tô Mông Khắc, đại quân Thiên Thần Sơn ngươi trong mấy tháng ngắn ngủn đã giết chết không biết bao nhiêu đệ tử Hồng Thiên Thành ta. Bây giờ lại làm bộ người tốt. Đồ lừa trọc, biến đi!!
Một tráng hán hói đầu cầm chiến đao cạnh hắn cũng trừng mắt quát:
- Hán tử Hồng Thiên Thành, là hán tử đỉnh thiên lập địa nhất trong thiên địa. Ta thề, sinh là người Hồng Thiên Thành, chết là quỷ Hồng Thiên Thành!
- Hồng Thiên Thành chúng ta mấy ngày qua đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
- Bảy vạn tám ngàn ba trăm sáu mươi hai huynh đệ, còn có ta Diệm Thiên Trường nữa.
Tráng hán hói đầu cầm trường đao gầm to:
- Cùng với huynh trưởng ta Vưu Thạch Kim, hai huynh đệ ta chỉ huy bảy vạn tám ngàn ba trăm sáu mươi hai huynh đệ, đã chuẩn bị chôn theo Hồng Thiên thành rồi. Hôm nay không uống máu địch nhân, ta còn mặt mũi nào đi gặp sư tổ nữa?
- Sư tổ có dạy nam nhân phải giết người, không dạy nam nhân có tâm địa đàn bà.
- Giết! Giết! Giết! Giết!
Bảy vạn tám ngàn kỵ binh đều gầm to, hai mắt cuồng như sói điên.
Đột nhiên.
- Ầm ầm
Mặt đất giữa trận tiền chợt rung rinh, rồi lập tức mặt đất bùng nổ ra, đồng thời một con quái vật khổng lồ từ dưới đất chui lên. Toàn thân quái vật này đều đầy gai.
Thoạt nhìn, nó trông hơi giống nhím. Đầu nó rất nhọn, đặc biệt nhất là nó có sáu cái tai rõ ràng, lắc lư rất khéo léo.
Con quái vật này cao ba trượng, trên đầu nhọn có đôi mắt đen láy đang bốn phía.
- Hống!
Con quái vật gầm lên một tiếng chấn động lòng người
- Ha ha...
- Ha ha...
Hai cường giả hư cảnh Hồng Thiên Thành lúc này lại phát ra tiếng cười to khoái trá. Quái vật trông như con nhím này đang đứng giữa hai đại cường giả hư cảnh, ánh mắt âm lãnh đảo qua đám người Thiên Thần cung. Đám người Bùi Tam, Lý Triều đang đứng giữa đại quân Thiên Thần cung đều biến sắc.
- Lại là Lục Nhĩ Toản Địa Thử!
(wm: Lục Nhĩ Toản Địa Thử - Con chuột sáu tai khoan đất)
- Nó cũng tới à.
Sắc mặt bọn người Bùi Tam đại biến. Còn xa xa, một đám cường giả hư cảnh đang xem cuộc chiến thì tặc lưỡi tán thưởng.
- Lại là Lục Nhĩ Toản Địa Thử.
Đằng Thanh Sơn đang ở giữa trung quân cũng chấn động.
- Con Lục Nhĩ Toản Địa Thử này là một trong tứ đại thần thú ở Cửu Châu Đại Địa. Hồng Thiên Thành lần này xem ra trả giá thật đắt, mới con Lục Nhĩ Toản Địa Thử này tới đây.
Trên Cửu Châu Đại Địa, hư cảnh yêu thú phần lớn đều giấu mình ở các nơi, rất ít ra ngoài.
Nhưng...
Trong hư cảnh yêu thú cũng vẫn có ngoại lệ. Những hư cảnh yêu thú ngoại lệ không cam lòng ở trong rừng hoang thâm sơn, cũng không cam lòng sống ở một nơi cụ thể nào đó. Chúng tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm. Tỷ như... ăn thịt người, hoặc như giết chóc.
Trên Cửu Châu Đại Địa có bốn con thần thú danh khí rất lớn, đến cả cao thủ hậu thiên bình thường cũng biết.
Gọi “thần thú” là do người thường sợ hãi mà cường đại chúng lên nên mới cho chúng là thần thú. Kỳ thật, tứ đại thần thú cũng chỉ là yêu thú hư cảnh... Nói về thực lực, không nhất định mạnh hơn những hư cảnh yêu thú khác.
Yêu thú có rất nhiều chủng loại, chỉ rất ít con mới có thể được coi là “thần thú” thôi. Chỉ có con thực lực mạnh mới có thể được trở thành thần thú.
Tứ đại thần thú danh khí rất lớn trên Cửu Châu. Chúng đều tự do, không bị nhân loại khống chế. Nhưng chúng cũng có dục vọng của mình... Hơn nữa, trí tuệ chúng không thua nhân loại chút nào. Do đó, nhân loại có thể dưa vào dục vọng của chúng, tới mời yêu thú hỗ trợ.
Trong tứ đại thần thú thì con mời xuống núi dễ nhất là Lục Nhĩ Toản Địa Thử.
Con Lục Nhĩ Toản Địa Thử có hang ổ ở tây nam Cửu Châu, trong vùng Nhung Châu. Lục Nhĩ Toản Địa Thử cực kỳ thích ăn... nó thích nhất ăn một loại trái cây - Long Viêm Quả. Nhưng loại Long Viêm quả này vô giá, rất trân quý và hiếm có, rất khó hái. Lục Nhĩ Toản Địa Thử mặc dù cường đại nhưng cũng chỉ có một, rất khó tìm tới Long Viêm Quả.
Do đó --
Bình thường chỉ cần tặng nó đủ Long Viêm Quả là có thể mời được Lục Nhĩ Toản Địa Thử làm việc.
Hư cảnh yêu thú mặc dù tham lam, tàn nhẫn, nhưng khẳng định một điều: chúng rất thủ tín! Chúng đều rất cao ngạo, hư cảnh yêu thú nói được làm được. Lần này Hồng Thiên Thành gặp phải họa diệt thành, liền tới Vũ Hoàng môn, hao phí vô số thiên địa linh bảo, xin Vũ Hoàng môn hỗ trợ, đổi lấy không ít Long Viêm Quả.
Sau đó, thông qua Long Viêm Quả, hơn nữa trong Vũ Hoàng môn lại có người biết thú ngữ, mời họ đi trò chuyện với Lục Nhĩ Toản Địa Thử, nhờ đó mới mời được Lục Nhĩ Toản Địa Thử!
Lục Nhĩ Toản Địa Thử không có gì lợi hại, chỉ có một điểm lợi hại nhất là... khoan đất!
Nó được xưng là có tốc độ khoan đất đệ nhất Cửu Châu Đại Địa.
- Ha ha, có Lục Nhĩ Toản Địa Thử. Bùi Tam mà muốn tiêu diệt Hồng Thiên Thành cũng khó.
Vị tăng nhân thiếu niên mập mạp của Ma Ni Tự cười phá lên như hài tử, chẳng có phong phạm gì của một cao tăng.
- Lục Nhĩ Toản Địa Thử khoan đất rất nhanh. Hai huynh đệ Hồng Thiên Thành, có Lục Nhĩ Toản Địa Thử phụ trợ, hoàn toàn có thể có thể dễ dàng xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào trên chiến trường. Như thế, Thiên Thần cung sẽ lọt vào hoàn cảnh xấu.
Ba đại cường giả Doanh Thị Gia Tộc hứng thú xem cuộc chiến.
Thiên Thần cung bất lợi, họ mới cao hứng.
- Mọi người từ từ xem đi, xem Thiên Thần cung ứng phó ra sao.
Vũ Đồng Hải nhếch miệng cười, rồi liếc mắt trao đổi với một cường giả hư cảnh cạnh hắn. Do Vũ Hoàng môn hỗ trợ, Hồng Thiên Thành mới có thể mời con Lục Nhĩ Toản Địa Thử tới được. Họ đương nhiên biết rõ.
...
Trước quân trận, đại quân song phương đứng đối lập nhau.
Bùi Tam sắc mặt khó coi, lạnh lùng nhìn chằm chằm về hai huynh đệ Hồng Thiên Thành đang đứng ngạo nghễ xa xa.
- Lại bị chúng mời được Lục Nhĩ Toản Địa Thử tới.
Bùi Tam tính tình dù tốt đến mấy cũng có chút tức giận.
- Sư phụ, làm sao bây giờ?
Lúc này Lý Triều đã mặc một bộ áo giáp truyền âm hỏi. Thần giáp này chính là lấy được trên người lão cung chủ Tiêu Dao Cung.
- Ha ha, Thiên Thần cung. Các ngươi không phải muốn tiêu diệt Hồng Thiên Thành ta à?
Hán tử hói cầm thiết giản, mặc chiến giáp huyết sắc cười ha ha.
- Muốn diệt Hồng Thiên Thành ta thì làm đi, coi chừng bị người Hồng Thiên Thành ta cắn ngược lại đó. Hai huynh đệ ta, còn có Lục Nhĩ Toản Địa Thử ở đây. Muốn đánh thì đến đây đi!
- Ha ha, đánh đi!
Hán tử tên là Diệm Thiên Trường cũng cười to.
- Hống...
Lục Nhĩ Toản Địa Thử cũng ngửa đầu gào to một tiếng.
Lập tức, đại quân Hồng Thiên Thành phát ra tiếng hô ‘Chiến’ ngập trời, hiển nhiên nhuệ khí đã lên tới đỉnh cao.
- Diễm Thiên Trường, Vưu Thạch Kim!
Bùi Tam đứng xa xa, thanh âm lạnh buốt vang vọng cả chiến trường.
- Các ngươi Hồng Thiên Thành hôm nay tất diệt, tới lúc này còn muốn cắn ngược à? Rõ là nằm mơ.
Vẻ mặt Bùi Tam dày đặc sát khí, hắn vung tay lên, quát:
- Công!
Lập tức...
- Đùng!
- Đùng!
- Đùng!
...
Những cái trống lớn từ bốn phương tám hướng Hồng Thiên Thành đều được đánh vang. Tiếng trống rung trời, tất cả quân sĩ Thiên Thần cung đều nắm chặt binh khí trong tay, ai nấy nhìn thẳng về phía trước. Trước mặt đại quân liều chết như thế, họ đều biết... không muốn chết, phải bất khuất, cứ xông thẳng về phía trước!
- Xung phong!
- Xung phong!
Những đội quân Thiên Thần cung, dưới sự chỉ huy của đám sĩ quan, thế như nước vỡ bờ điên cuồng lao về phía đại quân Hồng Thiên Thành.
- Các huynh đệ!
Nam tử mặc chiến giáp huyết sắc ngẩng cao đầu, mặt nổi gân xanh, gầm lên:
- Vưu Thạch Kim ta hôm nay cùng bảy vạn tám ngàn ba trăm sáu mươi hai vị huynh đệ cùng nhau giết địch. Giết một là đủ vốn. Giết hai có lời. Giết mười, ha ha, chúng ta coi như thắng.
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Bốn phía dưới chân Hồng Thiên Thành, gần tám vạn kỵ binh vung binh khí trong tay, thúc chiến mã điên cuồng xông lên phía trước. Giống như cơn lũ sắt thép, họ điên cuồng xung phong tiến lên.
- Hống...
Lục Nhĩ Toản Địa Thử cũng gầm to. Hai đại cường giả hư cảnh hầu như đồng thời nhảy lên lưng Lục Nhĩ Toản Địa Thử.
Xoẹt xoẹt!
Lục Nhĩ Toản Địa Thử từ trên mặt đất nhảy lên đón lấy hai đại cường giả hư cảnh, rồi trong nháy mắt chui vào đất. Chỉ trong tích tắc, nó đã ở ngoài ba dặm, chui vào giữa đại quân Thiên Thần cung.
- Ầm ầm...
Mặt đất vỡ ra, chỉ thấy Lục Nhĩ Toản Địa Thử mang theo hai đại cường giả hư cảnh đồng thời xuất hiện.
- Giết chết chúng đi.
Bùi Tam vận áo bào trắng, Lý Triều mặc thần giáp còn Đại hòa thượng cầm một cây chày sắt kim sắc, mang giày chiến, trường bào màu đỏ. Ba đại cường giả cùng nhảy lên lưng Lục Túc Đao Trì.
Vù...
Lục Túc Đao Trì vỗ hai cánh, lập tức bay tới.
Cuộc chém giết tanh máu đã bắt đầu!
Last edited by matdienthoai; 08-03-2010 at 12:12 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của matdienthoai
Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị
Đệ thập thiên: Chư Hầu Một Phương
Chương 13: Hư cảnh vẫn lạc.
Dịch: workman
Biên: workman
Nguồn: TTV
Đại doanh trung quân Thiên Thần cung, Tuyết Liên giáo chủ, Đằng Thanh Sơn. Lý Quân, Thú Vương, Bùi Hạo, đều ở đây quan sát.
Trên chiến trường lúc này cơn gió tanh mưa máu đã diễn ra.
Chỉ thấy hai đại cường giả hư cảnh của Hồng Thiên Thành cưỡi Lục Nhĩ Toản Địa Thử xông thẳng vào giữa đại quân Thiên Thần cung, công khai đồ sát quân sĩ chung quanh. Khi vừa phát hiện ba người Bùi Tam, Lý Triều và Đại hòa thượng Tô Mông Đặc, cưỡi Lục Túc Đao Trì xông tới, hai huynh đệ Hồng Thiên Thành không dám nghênh chiến, nhảy lên lưng Lục Nhĩ Toản Địa Thử ngay.
Xoẹt xoẹt... Lục Nhĩ Toản Địa Thử lại khoan đất biến mất.
- Truy!
Bùi Tam ra lệnh một tiếng. Lục Túc Đao Trì cõng ba người cũng chui xuống đất. Còn trên trời cao, con Lôi Điện thần ưng đang liệng quanh.
- Ủa?
Bùi Hạo, Thú Vương đều biến sắc.
- Không ổn.
Đằng Thanh Sơn nhướng mày.
Thông qua khu vực, Đằng Thanh Sơn rõ ràng phát hiện, Lục Nhĩ Toản Địa Thử và Lục Túc Đao Trì đều chui xuống dưới đất, một trước một sau khoan đất lướt tới cực nhanh. Lục Nhĩ Toản Địa Thử và Lục Túc Đao thân thể đều có kết cấu là sở trường khoan đất... Nhưng khi xuống đất chênh lệch giữa song phương rõ ràng rất lớn!
- Tốc độ khoan đất của Đao Trì không bằng Lục Nhĩ Toản Địa Thử...
Đằng Thanh Sơn nhướng mày.
- Quả là phiền toái.
Thú Vương cũng sầm mặt lại.
- Làm sao vậy, dưới đất làm sao vậy?
Tuyết Liên giáo chủ vội hỏi
- Ngũ thúc, rốt cuộc là chuyện gì thế?
Bùi Hạo nhíu mày lắc đầu trả lời:
- Khi xuống đất, con yêu thú Đao Trì của Hô Hòa có tốc độ khoan đất chậm hơn Lục Nhĩ Toản Địa Thử nhiều. Con Lục Nhĩ Toản Địa Thử không hổ là được gọi là yêu thú khoan đất đứng đầu Cửu Châu, tốc độ rõ là kinh người. Tam ca gặp phiền toái lớn rồi.
Đúng thật là phiền toái.
Chỉ thấy hai vị cường giả hư cảnh Hồng Thiên Thành Diệm Thiên Trường, Vưu Thạch Kim, dựa vào Lục Nhĩ Toản Địa Thử điên cuồng tiến công tập kích các khu vực trọng yếu trong đại quân Thiên Thần cung. Trong lúc nhất thời làm đại quân Thiên Thần cung căn bản không thể toàn tâm toàn lực chém giết thiết kỵ Hồng Thiên Thành.
- Đại quân Thiên Thần cung ta chỉ nói về số lượng cũng đã vượt xa chúng. Nói về tinh anh, đại quân Thiên Thần cung ta có thể so với quân đội thiết kỵ của Hồng Thiên Thành. Hơn nữa, rất nhiều thiết kỵ Hồng Thiên Thành đều là lão nhân mặc chiến giáp đi chiến đấu.
Thú Vương giọng trầm trầm.
- Nhưng bây giờ hai đại cường giả hư cảnh Diệm Thiên Trường, Vưu Thạch Kim điên cuồng tiến công nơi có quân đội tinh anh của Thiên Thần cung, làm đại quân chúng ta hỗn loạn.
Thắng làm vua thua làm giặc!
Hồng Thiên Thành từ dưới lên trên, cộng với hai đại cường giả hư cảnh đều quyết tử, chỉ cầu cho Thiên Thần cung chết càng nhiều càng tốt. Cần gì quan tâm tới thể diện!
Sát!
Sát!
Chỉ khoảnh khắc, khi đại quân Thiên Thần cung và thiết kỵ của Hồng Thiên Thành đã xông vào nhau.
Máu tung tóe, chân tay đầy đất!
Tiếng hí của chiến mã, tiếng gào thét của quân sĩ trộn lẫn với nhanh thành một khoảng hỗn độn. Lúc này, đại quân Thiên Thần cung đã đụng vào hàng thiết kỵ đầu của Hồng Thiên Thành hoàn toàn hòa trộn với nhau, nhất thời bắt đầu cuộc chém giết điên cuồng nhất. Lúc này hai đại cường giả hư cảnh Diệm Thiên Trường Vưu Thạch Kim cuối cùng cũng dừng tay.
- Mấy tên tiểu tặc Thiên Thần cung, ha ha…. Muốn giết hai huynh đệ ta hả, tới đây.
Hai người Vưu Thạch Kim và Diệm Thiên Trường mặt nổi gân xanh, ai nấy đều có vẻ điên cuồng.
Vù!
Ba người Bùi Tam cùng với Lục Túc Đao Trì, Lôi Điện thần ưng đã vây lại.
Lúc này cường giả hư cảnh Thiên Thần cung và Hồng Thiên Thành rốt cục chính diện chiến đấu, Đằng Thanh Sơn thấy thế cũng không khỏi hít mạnh một hơi.
- Thật điên cuồng.
Đằng Thanh Sơn biến sắc.
- Vưu Thạch Kim và Diệm Thiên Trường quả thực không cần mạng nữa.
Vưu Thạch Kim, Diệm Thiên Trường cố ý tránh xa Bùi Tam, mà chỉ đánh với Đại hòa thượng Tô Mông Khắc và Kiếm Tông tông chủ Lý Triều. Lý Triều vung kiếm sắc bén đâm vào Diệm Thiên Trường, Diệm Thiên Trường này lập tức vung đao chém lại, y cũng không cản kiếm mà bổ thẳng vào chỗ yếu hại của Lý Triều.
Muốn lấy mạng đổi mạng!
- Chúng điên cuồng cũng không lạ.
Tuyết Liên giáo chủ cười lạnh.
- Hai người đó mặc dù vùng vẫy nhưng cũng biết Hồng Thiên Thành số đã tận! Những người may mắn còn sống của Hồng Thiên Thành sẽ tiềm phục ở các nơi trên Cửu Châu, mặc dù họ là hư cảnh cũng không dám sống gần những người đó. Nếu không chẳng phải sẽ nói rõ ràng cho ngoài khác biết những người đó đang ẩn náu ở đâu à
- Do đó, hai người họ hẳn phải chết.
- Mạng Đại sư huynh ta còn quí hơn mạng chúng nhiều.
Tuyết Liên giáo chủ tự tin hướng mắt nhìn cuộc chiến giữa những cường giả hư cảnh phía xa trên chiến trường.
- Có cha ta, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
Những cường giả hư cảnh khi giao thủ có tốc độ rất quá nhanh. Đằng Thanh Sơn mới nói thời mấy câu, họ đã giao thủ trên ngàn chiêu. Chỉ cần một kình khí tản ra xung quanh cũng trở thành khu vực tử vong, một khoảng bụi mù mịt, không có bất kỳ binh lính nào dám can đảm đến gần khu vực này.
Thậm chí thỉnh thoảng còn có kiếm quang sắc bén, đao mang bay ra khỏi khu vực đó, lan đến tới một vài binh lính.
- Không ổn!
- Không ổn!
Hai người Bùi Hạo, Thú Vương cơ hồ đồng thời khiếp sợ kêu lên. Đằng Thanh Sơn biến sắc.
Chỉ thấy một kiếm của Kiếm tông Tông chủ Lý Triều đã xuyên qua khe nối giữa thần giáp Diệm Thiên Trường ở vùng eo lưng, đâm vào trong người. Thần giáp dù sao cũng lấy những bộ giáp làm căn cơ. Cường giả động hư dùng thế giới lực luyện hóa năm tháng từ từ thay đổi, mới trở thành thần giáp. Nhưng ít nhất thì kết cấu, bộ dáng cũng không khác gì áo giáp bình thường. Nó cũng có những khe hở mép nối.
- A a a...
Diệm Thiên Trường gào lên, lại điên cuồng ôm chặt lấy cánh tay phải của Lý Triều, ôm cứng lại.
- Cút ngay.
Lý Triều đạp một cước rất mạnh vào người Diệm Thiên Trường. Thần kiếm trong tay cũng lóe hào quang, thiêu đốt nội tạng trong người Diệm Thiên Trường. Nhưng cho dù thân thể cường giả hư cảnh đã mất sinh cơ, chỉ dựa vào Thần khống chế vẫn có thể sống thêm một thời gian.
- Chết đi!
Vưu Thạch Kim mặc thần giáp huyết sắc, cầm thiết đồng, ngạnh kháng một thiết chày của Đại hòa thượng Tô Mông Đặc. Thừa dịp va chạm, hai thiết đồng đồng thời bổ về phía đầu của Lý Triều.
- Veo!
Một lưu quang từ trong tay Bùi Tam bắn ra, bắn về phía Vưu Thạch Kim.
- A Triều!
Vẻ mặt Bùi Tam rất lo lắng, tốc độ cũng chỉ thương đương với cường giả hư cảnh bình thường thôi.
- Choang!
Một cây thiết đồng bị lưu quang đánh bay.
- Ầm!
Một đạo lôi điện của Lôi Điện Thần ưng cũng bổ vào người Vưu Thạch Kim. Vưu Thạch Kim dựa vào thần giáp ngạnh kháng, vung một cây thiết đồng khác, thừa dịp Lý Triều không thể né tránh, bổ tới. Lựa chọn duy nhất của Lý Triều là dùng cánh tay trái lên ngăn trở công kích đáng sợ này.
- Ầm!
Vưu Thạch Kim như một tên điên, thiết đồng trong tay cơ hồ trong nháy mắt nện thẳng vào cánh tay trái Lý Triều.
Vù! Vù! Vù!
Vưu Thạch Kim dùng tốc độ nhanh nhất liên tiếp bổ ra sáu lần. Hoặc là đập dọc, hoặc là chém ngang, tóm lại nhất định phải giết chết cho được đối phương. Cánh tay phải Lý Triều bị Diệm Thiên Trường ôm chặt, y vội vung cánh tay trái cố gắng ngăn trở hết đòn này tới đòn khác.
Nếu tình huống bình thường, cánh tay trái của Lý Triều e rằng sẽ bị một thiết đồng đập nát, hai thiết đồng đập vỡ đầu chết rồi.
Mày mà trên người Lý Triều mặc thần giáp.
Mặc dù Vưu Thạch Kim điên cuồng nhưng thần giáp có hiệu quả rất tốt! Mặc dù xương cánh tay trái Lý Triều hoàn toàn bị cường giả hư cảnh toàn lực đánh, chấn động nát bấy nhưng thần giáp cũng chỉ lõm xuống, không vỡ ra. Chỉ cần nhìn độ lõm của thần giáp cũng biết cánh tay trái của Lý Triều hoàn toàn bị phế.
- A Triều!
- Lý Triều.
Bùi Tam và Thiên Thần Tô Mông Đặc cùng vọt tới.
Vèo! Vèo!
Diệm Thiên Trường và Vưu Thạch Kim đồng thời thối lui.
- Thiên Trường!
Vưu Thạch Kim ôm lấy huynh đệ. Ánh mắt Diệm Thiên Trường đã dần dần ảm đạm, chỉ cố gắng nhếch miệng cười, thanh âm khàn khàn theo máu ồ ồ chảy ra:
- Đại ca, đáng tiếc không giết chết được tên nào.
Vừa nói xong, hai mắt Diệm Thiên Trường hoàn toàn mất đi dương quang.
Cường giả hư cảnh Diệm Thiên Trường đã chết!
Ngũ tạng và não trong thân thể y đã nát bấy. Nếu không phải là cường giả hư cảnh, căn bản không thể kiên trì lâu như vậy.
Nói thì chậm, kỳ thật rất nhanh!
Từ khi Lý Triều một kiếm đâm thủng khe thần giáp Diệm Thiên Trường, tới khi Lý Triều bị đập nát một cánh tay trái, rồi Diệm Thiên Trường và Vưu Thạch Kim lùi lại, tổng cộng chưa tới một giây. Cường giả hư cảnh giao thủ thật sự quá nhanh.
- A Triều, A Triều.
Bùi Tam ôm cánh tay trái Lý Triều.
- Cái này...
- Sư phụ, cánh tay bị phế rồi.
Lý Triều nghiến răng nói. Chỉ thấy tay gẫy, xương vỡ, thịt vụn của Lý Triều không ngừng từ mảnh che tay chảy ra. Mảnh che tay cánh tay bị lõm xuống không thành hình gì nữa, cánh tay người bình thường căn bản không thể mặc vào được.
Bùi Tam nổi điên, sắc mặt âm trầm.
Ầm!
Bùi Tam rít một tiếng, Lôi Điện thần ưng từ trên bầu trời cơ hồ đồng thời cùng đánh về phía Vưu Thạch Kim đang ôm thi thể huynh đệ.
- Hống...
Vưu Thạch Kim vội phát ra một gầm lên giận dữ. Đây là thanh âm duy nhất mà hắn học được, đó là tiếng gầm triệu hoán Lục Nhĩ Toản Địa Thử.
Dưới đất, Lục Nhĩ Toản Địa Thử nhanh chóng phá đất chui ra.
Nhưng lúc này, Lôi Điện thần ưng đã bổ xuống tới chỗ Vưu Thạch Kim. Chỉ thấy liên tiếp từng đạo lôi điện trắng xanh bổ xuống. Vưu Thạch Kim cúi đầu dùng thần giáp huyết sắc trên người ngạnh kháng lôi điện. Lôi Điện thần ưng như nổi điên, rít mạnh một tiếng, một đạo lôi điện thuần túy màu trắng bổ vào người Vưu Thạch Kim.
Phát ra một luồng lôi điện màu trắng xong, Lôi Điện thần ưng tựa hồ cũng kiệt sức.
- Bùng!
Toàn thân Vưu Thạch Kim run lên, tựa như người thường bị điện giật.
Trong nháy mắt, Bùi Tam đã vọt tới.
- Chịu chết đi.
Bùi Tam giận dữ vung một chưởng đánh ra.
- Biến!
Hai mắt Vưu Thạch Kim ửng đỏ, một tay ôm lấy huynh đệ, tay kia vung cây thiết đồng đập vào chưởng của Bùi Tam.
- Chát!
Một chưởng của đánh bay cây thiết đồng ngay lập tức, sau đó bàn tay đó trực tiếp đập vào ngực Vưu Thạch Kim.
Ầm!
Vưu Thạch Kim cả người bị ném văng lên giữa không trung, Vưu Thạch Kim hóa thành một luồng lưu quang, đáp xuống lưng con Lục Nhĩ Toản Địa Thử gần đó. Nhưng khi Vưu Thạch Kim vừa mới đáp xuống lưng Lục Nhĩ Toản Địa Thử, Bùi Tam đã vọt tới cực nhanh quát lên một tiếng lớn:
- Chết đi!
Veo! Veo! Veo!
Ba luồng lưu quang từ tay Bùi Tam bắn ra, ba luồng lưu quang đồng thời đâm vào Lục Nhĩ Toản Địa Thử.
- Hống...
Lục Nhĩ Toản Địa Thử toàn thân rụt lại, tránh thoát được một lưu quang, đồng thời lập tức chui xuống đất.
- Vèo!
- Vèo!
Hai luồng lưu quang tất cả đều đâm trúng Lục Nhĩ Toản Địa Thử. Một luồng đâm trúng lưng, luồn còn lại đâm trúng cái chân ngăn ngủn trùm đầy lân giáp. Cú đánh này làm Lục Nhĩ Toản Địa Thử phát ra một tiếng gào đau đớn. Tựa hồ cảm giác được sự đáng sợ của Bùi Tam, Lục Nhĩ Toản Địa Thử không quản gì nữa, cứ thế mà chui nhanh xuống đất.
Xoẹt xoẹt!
Nó khoan sâu vào đất rồi biến mất.
- Truy, Vưu Thạch Kim trúng phải một chưởng của ta hẳn phải chết. Mau đuổi theo.
Thanh âm Bùi Tam vang vọng bên tại tất cả cường giả hư cảnh Thiên Thần cung
- Truy lấy cho được kia hai bộ thần giáp!
- Đao Trì.
Bùi Tam triệu hoán Lục Túc Đao Trì.
Nhưng ngay lúc này, Lục Túc Đao Trì chỉ vỗ hai cánh, rồi bay về phía Đằng Thanh Sơn.
Last edited by hoangcongthanh; 09-03-2010 at 12:24 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Ma Y Thần Thủ
Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị
Đệ thập thiên: Chư Hầu Một Phương
Chương 14: Truy theo Thần giáp
Dịch: workman
Nguồn: TTV
Lục Túc Đao Trì sở dĩ bay về phía Đằng Thanh Sơn là vì Đằng Thanh Sơn truyền âm cho Lục Túc Đao Trì. Vừa nghe thanh âm Đằng Thanh Sơn, Lục Túc Đao Trì lập tức bay trở về.
‘Thực lực của Bùi Tam cường đại như thế nào. Lúc trước lão một chưởng đánh vào thần giáp ngoài thân lão cung chủ Tiêu Dao Cung đã làm cho lão cung chủ này sinh cơ đoạn tuyệt mà chết. ‘ Đằng Thanh Sơn không khỏi nín thở ‘ Tên Vưu Thạch Kim cũng trúng phải một chưởng của Bùi Tam, chắc cũng sẽ chết thôi. Trên người lão bây giờ có tới hai bộ thần giáp!‘
Một bộ thần giáp cũng đủ để làm cho đám cường giả hư cảnh ùa lại cướp. Hai bộ thần giáp còn có một bộ là Hồng Thiên thần giáp chí cao, có thể tưởng tượng được lực hấp dẫn như thế nào.
Đằng Thanh Sơn cũng rất động tâm.
Vèo! Vèo!
Hai người Bùi Hạo, Thú Vương cơ hồ chui xuống tiến vào dưới đất.
‘Hai người họ?‘ Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt đã đoán được ‘Họ khẳng định là được Bùi Tam truyền lệnh bảo họ đi chặn đứng Lục Nhĩ Toản Địa Thử, lấy cho được hai bộ thần giáp. Nhưng Bùi Tam không hề truyền âm cho ta‘ Đằng Thanh Sơn cũng hiểu, Bùi Tam vẫn chưa coi Đằng Thanh Sơn chính thức trở thành nhân mã của Thiên Thần cung.
Vù!
Lục Túc Đao Trì đã bay đến cạnh Đằng Thanh Sơn.
Bùi Tam nhìn thấy cảnh này hơi nhíu mày, nhưng ngay sau đó cũng vội truyền âm cho Đằng Thanh Sơn:
- Hô Hòa, Vưu Thạch Kim trúng phải một chưởng của ta... chắc chắn sẽ chết. Mau mau đuổi theo, con Lục Nhĩ Toản Địa Thử cũng đã bị thương, tốc độ khoan đất khẳng định không nhanh, cậu cưỡi Lục Túc Đao Trì hẳn là có thể đuổi theo được. Nếu cậu đuổi theo tìm được hai bộ thần giáp, cậu tự mình lấy một bộ, còn một bộ để lại cho Thiên Thần cung, ta tất có hậu tạ!
Thanh âm của lão còn quanh quẩn bên tai Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn đã nhảy lên lưng Lục Túc Đao Trì rồi.
Xa xa Bùi Tam, Lý Triều trọng thương cùng với Thiên Thần Tô Mông Đặc đứng cạnh nhau. Đại hòa thượng Tô Mông Đặc quay đầu nhìn về phía Bùi Tam, có vẻ không hài lòng nói:
- Cung chủ, con Đao Trì vừa rồi đột nhiên bay trở về, khẳng định là bị Hô Hòa triệu hoán rồi. Hắn không cho chúng ta đuổi theo, chứng tỏ hắn muốn tự mình đuổi theo. Tên Hô Hòa này hơi...
Bùi Tam lạnh lùng cười:
- Hắn là khách khanh, chứ không phải là người trong Thiên Thần cung, ta há có thể ra lệnh cho hắn? Huống hồ con Lục Túc Đao Trì là yêu thú hư cảnh, cũng không phải là người hầu của ta, để ta có thể tùy ý điều khiển.
Tuy nói như thế, lý là như thế.
Nhưng trong mắt bọn người Thiên Thần Tô Mông Đặc, cung chủ của họ Bùi Tam là người cao cao tại thượng, khách khanh Hô Hòa làm như vậy quả là không biết điều.
- Sau này, các ngươi và Hô Hòa nếu không thành bằng hữu cũng không sao nhưng được trở thành địch nhân.
Bùi Tam truyền âm nhắc nhở
- Mặc dù Thiên Thần cung ta không sợ hắn, nhưng nếu trở thành địch nhân của hắn thì sẽ có không ít chuyện phiền toái.
Trong đầu Bùi Tam hiện lên hình ảnh con bất tử Phượng Hoàng trên hòn đảo giữa khơi.
Phượng Hoàng mẹ đích xác làm cho Bùi Tam rất kiêng kỵ. Dù sao tốc độ của Phượng Hoàng mẹ quá nhanh, muốn tập kích gây rối thì Bùi Tam chẳng có chút biện pháp nào. Hơn nữa nói về thực lực, Phượng Hoàng mẹ cũng cực kỳ đáng sợ.
Bùi Tam không muốn vì một tên Hô Hòa mà đối địch với Phượng Hoàng mẹ.
- Dạ, cung chủ (sư phụ).
Hai người Lý Triều, Tô Mông Đặc mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn tuân lệnh.
Xuống dưới đất, Đằng Thanh Sơn cưỡi Lục Túc Đao Trì, sáu chân Lục Túc Đao Trì duỗi dài, sáu đao bọc kín toàn thân Lục Túc Đao Trì. Những mũi nhọn dày đặc hình thành một vòng xoáy. Nhất thời Lục Túc Đao Trì hóa thành một máy khoan điện khổng lồ không ngừng khoan xuống đất, lướt tới với tốc độ vô cùng đáng sợ.
Vèo! Vèo!
- Ha ha, quả nhiên.
Hai mắt Đằng Thanh Sơn tỏa sáng
- Tốc độ của Lục Nhĩ Toản địa Thử rõ ràng không được nhanh như trạng thái hoàn hảo. Lúc này còn chậm hơn tốc độ của Đao Trì một chút. Trong khu vực Đằng Thanh Sơn, rõ ràng cảm ứng được phạm vi đại khái mười dặm dưới đất. Linh hồn khí tức kia cường đại đại biểu cho Lục Nhĩ Toản địa Thử đang khoan đất không ngừng lướt tới. Trên khí tức này còn có một khí tức của cường giả hư cảnh khác hơi kém một chút, hẳn chính là tên Vưu Thạch Kim.
Hiển nhiên, khoảng cách giữa song phương không ngừng ngắn lại.
- Ngươi trốn không thoát đâu.
Đằng Thanh Sơn nheo nheo mắt.
- Hống..
Lục Túc Đao Trì cũng phát ra một tiếng gầm hưng phấn. Hiển nhiên lúc trước việc đuổi không kịp Lục Nhĩ Toản Địa Thử làm nó rất bất mãn.
- Không ổn.
Cường giả hư cảnh Vưu Thạch Kim Sắc mặt đang cưỡi Lục Nhĩ Toản Địa Thử mặt mày tái nhợt, ôm chặt thi thể huynh đệ y là Diệm Thiên Trường, nằm rạp trên lưng Lục Nhĩ Toản Địa Thử thầm hoảng hốt:
‘Tốc độ con yêu thú phía sau thật nhanh. Tốc độ của Lục Nhĩ Toản Địa Thử còn chậm hơn nó một chút.‘
Y rõ ràng cảm ứng được hai khí tức hư cảnh phía sau đang không ngừng đến gần.
Lúc trước, Thú Vương và Bùi Hạo sớm đã bị y bỏ rơi. Bây giờ chỉ còn có Đằng Thanh Sơn và Lục Túc Đao Trì đuổi theo.
‘Chính là do tên cung chủ Thiên Thần cung đã đánh Lục Nhĩ Toản Địa Thử bị thương, nếu không con yêu thú đó há có thể đuổi theo chứ. ‘ Vưu Thạch Kim rất lo lắng.
- Phốc!
Vì lo lắng, y không ngăn được một dòng máu phun ra.
Vưu Thạch Kim quẹt máu ở khóe miệng, sắc mặt càng thêm tái nhợt:
- Cung chủ Thiên Thần cung đích xác rất cường đại. Nếu không phải nhờ ta mặc chí cao chiến giáp ‘Hồng Thiên thần giáp’, mà là thần giáp bình thường, e rằng một chưởng đó đủ để cách một lần thần giáp đánh chết ta rồi. Đến cả Hồng Thiên thần giáp ngăn cản mà vẫn làm ta bị chấn thương nặng.
‘Nếu không giao thủ kịch chiến, e rằng cũng chỉ có thể duy trì tính mạng nửa canh giờ thôi. ‘ Vưu Thạch Kim hiểu rõ điểm này.
Chỉ suy nghĩ một chút như vậy, Đằng Thanh Sơn và Lục Túc Đao Trì đuổi theo phía sau đã chỉ còn cách họ năm dặm.
‘Chỉ có thể như vậy thôi ‘
Vưu Thạch Kim nghiến răng, cúi đầu nhìn huynh đệ trong lòng ‘Thiên Trường ca, đệ xin lỗi.‘ Nói rồi, hai tay Vưu Thạch Kim từ từ xuất hiện một ngọn lửa, thẩm thấu vào thi thể Diệm Thiên Trường. Cường giả hư cảnh dùng ngọn lửa lấy từ lực hành Hỏa thật ghê gớm. Chỉ nghe ‘ xoẹt’ một tiếng, thi thể Diệm Thiên Trường trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Chỉ còn lại có một bộ thần giáp màu xanh lá sậm trống rỗng.
Lúc này... song phương chỉ còn lại có bốn dặm.
- Hừ!
Vưu Thạch Kim cầm lấy mũ trụ thần giáp màu xanh sậm ném mạnh đi. Mũ trụ như một sao băng lao thẳng về phía sau. Nền đất cơ hồ không còn lực cản gì khi bị mũ trụ ẩn chứa lực thiên địa bắn vào, trong nháy mắt mũ trụ đã vọt tới trước người Đằng Thanh Sơn.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm ứng được một lực thiên địa cường đại bắn nhanh tới.
Đằng Thanh Sơn vung Khai Sơn Thần Phủ ngăn trở. ‘keng! ‘ một tiếng, thần giáp mũ trụ bị Khai Sơn Thần Phủ đánh bạt, Đằng Thanh Sơn vội đưa một tay ra bắt lấy.
- Ủa? Đây là?
Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt đoán ra, mũ trụ thần giáp hẳn là của tên Diệm Thiên Trường đã chết từng mặc.
- Ha ha ngươi không phải muốn thần giáp sao? Ha ha, lấy đi.
Thanh âm Vưu Thạch Kim ngông cuồng vang lên bên tai Đằng Thanh Sơn. Đồng thời, một bộ phận thần giáp khác ẩn chứa lực thiên địa bắn về phía Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn lại một lần nữa dùng Khai Sơn Thần Phủ đánh bạt.
Đây là một mảnh che tay: ‘Một mảnh che tay à?‘
Lúc này Đằng Thanh Sơn chỉ còn cách Vưu Thạch Kim hai dặm.
Vèo!
Lại là một bộ phận thần giáp ẩn chứa lực thiên địa bay qua. Nhưng lần này, tuyệt không phải bay về phía Đằng Thanh Sơn, mà là bay về phía cách Đằng Thanh Sơn đại khái vài chục trượng.
- Xoẹt xoẹt...
Lục Túc Đao Trì rất thông minh, tâm ý vừa chuyển, lập tức rẽ qua một khúc quanh, ngăn chặn bộ phận thần giáp đó lại, Đằng Thanh Sơn nhận bộ phận này, chỉ là một chiếc giày chiến xanh sậm.
‘Một giày chiến? Chẳng lẽ ta chỉ đi có một chiếc giày? ‘ Đằng Thanh Sơn cảm thấy điều gì đó không ổn.
Bởi vì rẽ qua vài chục trượng làm khoảng cách song phương kéo dài hơn.
Vèo!
Lại là một bộ phận thần giáp ẩn chứa lực thiên địa bay tới. Nhưng lần này bộ phận thần giáp này bắn về phía bên cạnh Đằng Thanh Sơn tầm hai ba trăm trượng. Lục Túc Đao Trì lại một lần nữa rẽ thành một khúc quanh. Đằng Thanh Sơn không hề ngăn cản, lần này hắn lại thu hoạch được một kiện bộ phận thần giáp.
Là một giáp che chân ‘ Hừ, Vưu Thạch Kim quả nhiên không có hảo ý. Cho ta mấy thứ đó làm quái gì,... Chỉ giày chiến, một mảnh che tay, một mảnh giáp chân. Tận lực không để cho ta tập hợp thành một bộ. Hơn nữa, khoảng cách càng lúc càng xa. ‘ Đằng Thanh Sơn hoàn toàn hiểu ra.
‘Bây giờ, sao ta lại để ngươi được như ý.‘
Đằng Thanh Sơn không lo lắng chút nào.
Lúc này song phương còn cách ba dặm, Lục Túc Đao Trì đang không ngừng kéo gần khoảng cách.
Vèo!
Lại một bộ phận thần giáp được lực thiên địa bọc kín bắn tới cực nhanh xuyên, nhưng lần này còn cách Đằng Thanh Sơn xa hơn nữa, đại khái khoảng hai dặm.
Lục Túc Đao Trì lại muốn quanh.
- Đao Trì.
Đằng Thanh Sơn vội truyền âm, đồng thời chỉ phương hướng.
Lục Túc Đao Trì hiểu ý. Đằng Thanh Sơn cũng không ngu ngốc, Đằng Thanh Sơn chỉ một ngón tay như vậy, nó cũng hiểu được lúc trước nó đã trúng kế của người kia. Dùng những bộ phận thần giáp hấp dẫn, dần dần kéo dài khoảng cách... tới ba mươi bốn dặm, muốn truy theo quả rất khó khăn.
Vưu Thạch Kim cảm ứng được Đằng Thanh Sơn và Lục Túc Đao Trì phía sau không hề thay đổi phương hướng để đuổi theo thần giáp, không khỏi cả kinh, lập tức lại ném ra một mảnh che tay khác về phía cách Đằng Thanh Sơn đại khái một dặm.
- Hừ.
Đằng Thanh Sơn đuổi theo phía sau căn bản không để ý tới, tiếp tục đuổi theo.
Khoảng cách song phương đã thu ngắn lại còn một dặm rưỡi.
- Sao, không thèm thần giáp à?
Thanh âm Vưu Thạch Kim truyền vào tai Đằng Thanh Sơn, đồng thời, lại là một bộ phận thần giáp mang theo lực thiên địa chỉ bay cách Đằng Thanh Sơn vài chục trượng
- Cái này là nội giáp của thần giáp.
- Đao Trì.
Đằng Thanh Sơn vội bảo Lục Túc Đao Trì bay tới.
Vù!
Vài chục trượng mà thôi. Lục Túc Đao Trì lượn một vòng cung, Đằng Thanh Sơn đã quơ được một cái nội giáp của thần giáp.
Nội giáp thần giáp màu xanh lá sậm. Cầm trên tay thấy rất lạnh. Nội giáp là bộ phận mà cường giả hư cảnh thích mặc nhất. Bởi vì nội giáp có thể mặc ở bên trong y phục. Dưới tình huống bình thường, cường giả hư cảnh cũng không muốn toàn thân mặc thần giáp. Do đó nội giáp có thể so với non nửa kiện thần giáp rồi.
- Vài chục trượng mà thôi.
Đằng Thanh Sơn truyền âm cười khẩy một tiếng
- Vưu Thạch Kim, dụng tâm của ngươi đã bị ta nhìn thấy rồi. Ngươi đừng mơ bỏ ta lại sau.
- Người của Thiên Thần cung kia, đừng mong có được thần giáp.
Vưu Thạch Kim giận dữ truyền âm.
- Ta không phải người của Thiên Thần cung. Lúc trước ta cũng không ra tay đánh ngươi.
Đằng Thanh Sơn truyền âm.
- Mơ gạt ta à.
Vưu Thạch Kim truyền âm cả giận nói:
- Con yêu thú này lúc trước đã tham chiến. Ngươi nói vừa rồi chưa ra tay đánh ta, e rằng là vì ngươi chưa phải là hư cảnh đại thành. Do đó cung chủ Thiên Thần cung không cho ngươi ra tay.
Vừa truyền âm, khóe miệng Vưu Thạch Kim vừa không kìm được lại phun ra một ngụm máu.
Đằng Thanh Sơn nhận thấy được Vưu Thạch Kim nói chuyện không ổn, tựa hồ bị thương rất nghiêm trọng.
- Vưu Thạch Kim, ta khuyên ngươi đừng chạy nữa. Bây giờ e rằng ngươi rất gần tử vong rồi. Đừng có vùng vẫy nữa.
Đằng Thanh Sơn truyền âm.
Lúc này, song phương chỉ còn cách nhau có nửa dặm!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hung bo
Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị
Đệ thập thiên: Chư Hầu Một Phương
Chương 15 : Người có duyên.
Dịch: workman
Nguồn: TTV
Đằng Thanh Sơn khoanh chân ngồi trên Lục Túc Đao Trì, truy theo con Lục Nhĩ Toản Địa Thử chạy phía trước, đồng thời lặng lẽ ghi nhớ: ‘ Phía trên mười ba dặm có vô số sinh mạng khí tức, có thể là tổ rắn. Bên trái năm dặm cũng có ba đạo sinh mạng khí tức khá mạnh. Có thể là sinh vật dưới đất nào đó.‘
Những đại khái phương vị sâu dưới đất được Đằng Thanh Sơn lặng lẽ nhớ kỹ.
‘Hừ, Vưu Thạch Kim ném những bộ phận thần giáp khắp nơi, gần như những nơi này ta đều nhớ đại khái chỗ rơi. ‘ Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ ‘ Bây giờ không có thời gian tới lấy. Đợi việc này chấm dứt, khi nào có thời gian sẽ từ từ móc lên. Mất chút thời gian tập hợp đủ một bộ thần giáp. Ngay cả cường giả động hư cũng sẽ muốn có nó.‘
Dọc theo đường đi, Đằng Thanh Sơn... lặng lẽ ghi nhớ một những chỗ tham chiếu.
Thậm chí thỉnh thoảng, Đằng Thanh Sơn lại chém ra một búa, lưu lại một vài ấn ký dưới tầng đá, coi như là vật tham chiếu.
Có vô số vật tham chiếu, khi quay lại sẽ rất dễ dàng tìm được đường.
- Đây là giáp chân này.
Thanh âm Vưu Thạch Kim truyền đến, lại là một bộ phận thần giáp mang theo lực thiên địa ném tới cách Đằng Thanh Sơn đại khái trăm trượng, rồi lập tức dừng lại ở một khoảng đất.
Đằng Thanh Sơn không đuổi theo, đáy lòng chỉ lặng lẽ nhớ kỹ vị trí.
Lúc Vưu Thạch Kim ném giáp chân của thần giáp, thân thể y run bắn, sắc mặt tái nhợt không một chút huyết sắc.
- Phốc!
Một đám sương máu phun ra. Vưu Thạch Kim cười khổ: ‘Không ngờ ta đã yếu quá rồi, tụ tập chút lực thiên địa ném bộ phận thần giáp mà cũng tới nông nỗi này.‘ Vưu Thạch Kim cảm giác vừa rồi y liên tiếp ném những bộ phận thần giáp đã làm cho tình huống tạng phủ trong cơ thể y càng càng chuyển theo chiều hướng xấu hơn.
Đầu óc mê muội làm Vưu Thạch Kim phải nghiến răng.
- Bất luận làm sao, cho dù chết Hồng Thiên thần giáp cũng tuyệt đối không thể rơi vào tay Thiên Thần cung. Nếu không ta sẽ là tội nhân của Hồng Thiên Thành.
Vưu Thạch Kim ngồi trên lưng Lục Nhĩ Toản Địa Thử, cố nén nội thương, nhanh chóng lột ra chiến giáp Hồng Thiên thần giáp màu máu trên người.
Trọn vẹn bộ thần giáp Hồng Thiên.
‘Tổ sư Hồng Thiên Thành là nhân vật tuyệt thế từng chinh phục hơn phân nửa Cửu Châu.‘ Vưu Thạch Kim hít sâu một hơi ‘Tổ sư, hậu bối đệ tử không thể bảo trụ cơ nghiệp, thẹn với tổ sư. Tổ sư nếu có linh thiêng, hy vọng để cho người hữu duyên tìm được bộ Hồng Thiên thần giáp này!‘
Thì thầm vài câu, Vưu Thạch Kim cầm bộ Hồng Thiên thần giáp vung mạnh sang bên cạnh. Lần này hắn không sử dụng lực thiên địa, mà thuần túy dựa vào sức mạnh thân thể.
Vèo!
Trọn vẹn cả Hồng Thiên thần giáp chìm vào bùn đất bên cạnh, rồi bị lớp bùn lặng lẽ nuốt chửng. Bảo vật tuyệt thế chỉ sau chí cao thần giáp Hồng Thiên thần giáp bị dấu ở đây, ngoại trừ Vưu Thạch Kim không ai biết nữa.
Vì không hề sử dụng lực thiên địa bao bọc, nên Đằng Thanh Sơn truy kích phía sau cũng không phát hiện ra chút gì.
Dù sao bất luận là Hồng Thiên thần giáp hay Khai Sơn Thần Phủ, về bản chất đều là một thứ đồ vật.
Khu vực của cường giả hư cảnh căn bản không cảm ứng được chúng.
Xoẹt! Xoẹt xoẹt!
Tốc độ khoan đất của Lục Nhĩ Toản Địa Thử đột nhiên bắt đầu tăng lên, thậm chí một mạch tăng lên tới mức tương đương với Lục Túc Đao Trì.
‘Con Lục Nhĩ Toản Địa Thử này.‘ Vưu Thạch Kim đã rất suy yếu cười khổ một chút ‘Lúc trước bị thương, luôn không chịu toàn lực chạy. Nghỉ ngơi mãi đến giờ mới chịu tăng tốc. ‘Vưu Thạch Kim mặc dù thầm hận Lục Nhĩ Toản Địa Thử ngay từ đầu không gia tốc, nhưng y cũng biết lúc trước Lục Nhĩ Toản Địa Thử bị thương khá nặng, bây giờ phỏng chừng mới ổn định.
Lục Nhĩ Toản Địa Thử lúc này cũng chỉ đẩy tốc độ tăng lên tương đương với Lục Túc Đao Trì thôi, hiển nhiên không muốn thương thế chuyển biến xấu.
‘Thôi, thôi.‘
‘Hồng Thiên thần giáp đã chìm sâu xuống hơn mười dặm dưới đất, không biết năm nào tháng nào mới có thể một lần nữa xuất thế.’
Trên tay Vưu Thạch Kim bây giờ chỉ còn lại có một mảnh ngoại giáp cuối cùng màu xanh sậm. Vưu Thạch Kim cố gắng mặc thứ ngoại giáp này vào.
- Thiên Trường, đại ca tới gặp đệ đây.
Mặc ngoại giáp, Vưu Thạch Kim nằm gục trên người Lục Nhĩ Toản Địa Thử, mắt từ từ nhắm lại.
Lúc trước khi phát hiện ra tốc độ Lục Nhĩ Toản Địa Thử tăng lên, Đằng Thanh Sơn đã cảm thấy không ổn.
‘Ừm, khí tức của Vưu Thạch Kim yếu đi rồi. ‘ Đằng Thanh Sơn cả kinh. Giữa khu vực hắn rõ ràng có thể cảm ứng được, linh hồn khí tức vốn sáng chói như mặt trời đang không ngừng suy yếu với tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã trở thành cấp độ tương đương với một cao thủ tiên thiên bình thường, rồi tiếp tục suy yếu đi...
Cho đến lúc hoàn toàn biến mất khỏi vùng cảm ứng.
‘Chết rồi. Vưu Thạch Kim chết rồi. ‘ Đằng Thanh Sơn thầm thở dài một tiếng.
Đằng Thanh Sơn rất có hảo cảm với Vưu Thạch Kim. Hắn cảm giác thấy huynh đệ Hồng Thiên Thành thật sự là những hán tử tâm huyết. Nhưng Cửu Châu Đại Địa thế đạo vốn là như thế, được làm vua thua làm giặc. Trên Cửu Châu Đại Địa e rằng thời khắc nào cũng xảy ra việc như vậy.
‘Có trách, chỉ trách Hồng Thiên Thành ngươi không đủ mạnh. Nếu Hồng Thiên Thành có cường giả động hư, hoặc có một con yêu thú hư cảnh đại thành, cũng đã đủ để làm cho Thiên Thần cung phải kiêng kị ‘ Cửu Châu Đại Địa, bất luận là những sơn trang hàng năm bị mã tặc cường đạo bình thường uy hiếp, hay những tông phái nhất đẳng như Quy Nguyên Tông luôn luôn bị tám đại tông phái ức hiếp, thậm chí cả Hồng Thiên Thành, cũng đều như nhau cả. Đều phải trở nên mạnh lên. Sơn trang bình thường xuất hiện một cao thủ hậu thiên cực hạn có thể đảm bảo an toàn cho một sơn trang. Quy Nguyên Tông có hai cường giả hư cảnh, đủ để chấn nhiếp Thanh Hồ Đảo. Còn Hồng Thiên Thành, còn phải mạnh hơn nữa.
Phải có động hư hoặc yêu thú hư cảnh đại thành mới có thể có địa vị vững chắc.‘
‘Muốn chiếm địa vị cao phải có đủ thực lực. Nếu không kết quả chỉ có nước là bị người ta tiêu diệt.‘
Đằng Thanh Sơn càng hiểu rõ thêm điểm này. Thực lực mình bây giờ còn chưa đủ, nếu dựa vào tu luyện e rằng còn phải vài chục năm nữa. Còn bây giờ cách gia tăng nhanh nhất là thế lực bên mình: ‘... Tiểu Thanh và ta chia tay đã hơn nửa năm cũng gần tới một năm rồi. Theo lý thuyết Tiểu Thanh cũng sắp tới.‘
‘Ừm, chạy lên trên à?‘
Đằng Thanh Sơn hơi biến sắc, rồi kinh hỉ ‘Lục Nhĩ Toản Địa Thử, đột nhiên khoan lên trên mặt đất sao? Tới mặt đất, tốc độ phi hành của Lục Túc Đao Trì tuyệt đối vượt qua tốc độ khoan đất Lục Nhĩ Toản Địa Thử.
Đồng Lăng Sơn Mạch, ở vừa biên thuỳ phía tây nam U Châu, là một mạch núi phương viên bốn mươi dặm.
Trên trời, con yêu thú hư cảnh thật lớn Liệt Phong Long Chuẩn hai cánh dang ra, nó dùng tốc độ kinh người bay lượn trên trời cao. Trên lưng Liệt Phong Long Chuẩn đang có hai người. Chính là Vũ Đồng Hải và một trung niên mặt vuông mặc một bộ trường bào rộng thùng thình. Hai người đang cười đùa nói chuyện vui vẻ.
- Đồng Hải, lúc trước con Lục Nhĩ Toản Địa Thử chạy trốn, ta đã truyền âm bảo nó chạy tới Đồng Lăng Sơn Mạch hội ngộ với chúng ta. Lục Nhĩ Toản Địa Thử lúc đó cũng đã đáp ứng rồi.
Trung niên mặt vuông mỉm cười.
- Ha ha, Liễu sư huynh, Vưu Thạch Kim lúc đó mang theo cả hai bộ thần giáp. Thần giáp huyết sắc trên người hắn là Hồng Thiên thần giáp trong truyền thuyết đó. Nếu Vũ Hoàng môn ta tìm được...
Vũ Đồng Hải có vẻ rất chờ mong.
- Ha ha, chúng ta có thể sẽ lập công lớn đấy.
Lúc trước, Hồng Thiên Thành trả giá đắt, mời người Vũ Hoàng môn đi thuê Lục Nhĩ Toản Địa Thử tới.
Người đó chính là trung niên mặt vuông tên là Liễu Hạ này..
- Hãy chờ xem, Lục Nhĩ Toản Địa Thử sẽ tới vùng Đồng Lăng Sơn Mạch rộng lớn này.
Lúc này, Liệt Phong Long Chuẩn từ trên đám mây đáp xuống, đáp xuống giữa Đồng Lăng Sơn Mạch, chọn một ngọn núi nghỉ ngơi.
Trên núi, Vũ Đồng Hải và Liễu Hạ, hai cường giả đại hư cảnh đứng sóng vai nhau.
- Sư huynh, nếu tên Vưu Thạch Kim không hề bị thương, chúng ta mà muốn giết hắn quả là hơi phiền toái.
Vũ Đồng Hải nhíu mày.
- Yên tâm, lúc đó nhờ Liệt Phong Long Chuẩn hỗ trợ, đệ và ta huynh người liên thủ, chẳng lẽ một tên Vưu Thạch Kim cũng không giết chết được à?
Liễu Hạ tự tin cười.
- Giết hắn, hai bộ thần giáp đều là của Vũ Hoàng môn chúng ta cả. An tâm mà đợi đi, người đã tới rồi.
Mặc dù lúc trước Vũ Hoàng Môn từng giúp Hồng Thiên Thành, nhưng cũng chỉ là nể mặt đống bảo vật của Hồng Thiên Thành thôi.
Bây giờ?
Những việc đánh rắn giập đầu, bỏ đá xuống giếng như thế này thì ai không muốn làm chứ?
- Tới rồi!
Liễu Hạ lộ vẻ vui mừng.
- Hả? Sao lại chỉ có một khí tức của Lục Nhĩ Toản Địa Thử, còn khí tức Vưu Thạch Kim đâu?
Liễu Hạ hơi nghi hoặc.
- Chẳng lẽ đã chết rồi?
Vũ Đồng Hải hơi hoài nghi. Trúng phải một chưởng của Bùi Tam mà chết ngay à. Hồng Thiên thần giáp chắc không yếu đến như vậy chứ.
Y không biết không phải là Hồng Thiên thần giáp yếu, mà một chưởng của Bùi Tam có uy lực quá lớn.
Vèo! Vèo!
Lúc này Liễu Hạ và Vũ Đồng Hải lao từ trên núi cao xuống dưới, tới nghênh đón Lục Nhĩ Toản Địa Thử.
- Không ổn.
Liễu Hạ và Vũ Đồng Hải đều biến sắc.
Họ rõ ràng cảm ứng được, phía dưới Lục Nhĩ Toản Địa Thử còn có hai khí tức nhanh chóng lao lên.
- Là Kinh Ý và con yêu thú khoan đất rất lợi hại đó.
Vũ Đồng Hải biến sắc.
- Chúng đuổi theo à.
Liễu Hạ lập tức ngẩng đầu hót vang một tiếng. Con Liệt Phong Long Chuẩn đang nghỉ ngơi trên núi lập tức đáp xuống. Vũ Đồng Hải và Liễu Hạ nhảy thót lên lưng Liệt Phong Long Chuẩn. Liệt Phong Long Chuẩn trí tuệ cực cao, nó lẳng lặng liệng quanh trên bầu trời, tùy thời chuẩn bị bổ xuống.
Khí tức của Lục Nhĩ Toản Địa Thử và khí tức của Kinh Ý Lục Túc Đao Trì đang tới gần hơn.
Dưới đất hai mươi dặm, mười dặm, hai dặm.
- Bùng!
Những tảng đá trên mặt đất bị va chạm nát bấy. Toàn thân Lục Túc Đao Trì bao bọc trong lực thiên địa vọt ra. Liệt Phong Long Chuẩn sớm đã lẳng lặng chờ đợi ở phía trên cùng Vũ Đồng Hải, Liễu Hạ, đồng thời đánh xuống phía dưới.
- Hống...
Lục Nhĩ Toản Địa Thử lập tức gầm lên một tiếng về phía Liễu Hạ, đồng thời mũi gai trên lưng đang cắm cứng thi thể của Vưu Thạch Kim bị bắn tung ra.
- Vèo!
Thi thể Vưu Thạch Kim lập tức bị ném văng lên. Vũ Đồng Hải và Liễu Hạ cơ hồ đồng thời túm lấy thi thể này.
Lúc này tầng đá trên mặt đất một lần nữa nứt toác ra. Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn cầm Khai Sơn Thần Phủ đứng trên lưng Lục Túc Đao cũng xông ra.
- Không.
Vũ Đồng Hải, Liễu Hạ nắm được thi thể Vưu Thạch Kim, hoàn toàn trợn tròn mắt. Chỉ thấy trên người Vưu Thạch Kim chỉ mặc một áo giáp che nửa người màu xanh thẫm. Đừng nói là Hồng Thiên thần giáp, cho dù đó là loại thần giáp nhất đẳng thì cũng chỉ còn lại có cái ngoại giáp.
- Không thể.
Hai người Vũ Đồng Hải vội mở ngoại giáp ra, xem kỹ thi thể phía trong, hy vọng có thể thấy nội giáp của Hồng Thiên thần giáp.
Nhưng chẳng có gì.
‘Hả? ‘ Đằng Thanh Sơn trên lưng Lục Túc Đao Trì lơ lửng gần đó cũng nhíu mày nhìn cảnh này ‘ Không đúng, lúc Vưu Thạch Kim chạy trốn, ta đã từng thấy hắn mặc Hồng Thiên thần giáp, dọc theo đường đi chẳng lẽ...? ‘ Đằng Thanh Sơn cảm thấy kinh hãi ‘ Đúng, nhất định là hắn trên đường đã nhân lúc ném những bộ phận thần giáp, rồi lặng lẽ ném Hồng Thiên thần giáp vào một chỗ nào đó. May mà ta còn nhớ đại khái đường đuổi theo hắn. ‘
- Không có, không có.
- Một bộ phận nhỏ trên Hồng Thiên cũng chẳng có...
Vũ Đồng Hải, Liễu Hạ đều nổi giận.
- Không thể không có, hắn mang theo hai bộ thần giáp chui xuống dưới đất mà.
Vũ Đồng Hải, Liễu Hạ cơ hồ đồng thời nhìn về phía Đằng Thanh Sơn gần đó.
- Kinh Ý!
Vũ Đồng Hải quát lên một tiếng lớn.
- Đừng tưởng rằng giấu kỹ Hồng Thiên là chúng ta không biết ngươi lấy nó. Mau mau giao Hồng Thiên thần giáp ra đây thì việc này bỏ qua. Bằng không đừng trách Vũ Đồng Hải ta không niệm tình nghĩa!
Trong mắt Vũ Hoàng môn, Kinh Ý đã thấm vào đâu?
- Nhanh, giao ra đây.
Liễu Hạ cũng quát lên một tiếng lớn.
Con ngươi màu xanh lá âm lãnh của con Liệt Phong Long Chuẩn cũng dán mắt vào Đằng Thanh Sơn.
Last edited by hoangcongthanh; 09-03-2010 at 03:26 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của anhdktd