Phương Dật Thiên nhìn khuôn mặt tức giận lúc trắng lúc xanh của của Quan Lâm, trong lòng cảm thấy sảng khoái, là một nam nhân có thể làm cho một hãn nữu (DG: hình như là nữ nhân hung hãn) tức giận đến chết khiếp là một thành tựu lớn a!
“Này hãn nữu chỉ đùa một chút thôi mà, không cần nhìn tôi với ánh mắt giết người đó chứ? Ánh mắt cô như thế khiến tôi tâm phiền ý loạn a,, đề nghị cô thở thật sâu ngàn vận lần không ôm hận đối với tôi, không ngại nói cho cô 1 bí mật,” Phương Dật Thiên cười cười tiếp tục nói, “số phận của tôi rất lạ, rất nhiều nữ nhân giống như cô ôm hận đối với tôi cuối cùng đều trở thành người yêu của tôi, đây chính là cái gọi từ hận thành yêu a!”
Hãn nữu? Từ hận thành yêu? Quan Lâm sắc mặt đại biến, khẩu khí trầm thấp, lửa dận ngút trời rống lên: “Phương Dật Thiên tôi cảnh cáo anh tôi không phải dễ bắt nạt như vậy, đừng tưởng anh cứu tôi một lần là có thể vũ nhục tôi!”
“Vũ nhục? Không dám, không dám, tôi là lời nói từ tận đáy lòng tuyệt đối không có ý vũ nhục, xin bớt giận, xin bớt giận!” Phương Dật Thiên nghiêm mặt nói.
“Đáng giận...” Quan Lâm trong lòng tức giận không có chỗ trút bỏ liền nện một quyền lên người gã tiểu thâu khiến tên tiểu thâu kêu lên thảm thiết.
Quan Lâm càng tức giận nói: “Kêu la cái gì, dám ở trước mặt ta cướp bóc ta đánh chết ngươi tên hỗn đản!” (DG: tội nghiệp quá)
Nói xong quyền đấm cước đá lên người tên tiểu thâu, nàng đã lấy tiểu thâu này làm vật thay thế cho Phương Dật Thiên, vốn nên là Phương dật thiên chịu nỗi đau gia thitjtreen người tiểu thâu, không nói cũng biết trong lòng tiểu thâu này uy khuất đến cỡ nào!
Cuối cùng Quan Lâm quay đầu thương về phía tên cầm chuỷ thủ đâm lén nàng, nếu không có tên này thì cũng không có việc Phương Dật Thiên xuất hiện cứu nàng, nàng sẽ không phải chịu đựng sự trêu chọc của Phương Dật Thiên, lại nói hết thảy sai lầm này tựa hồ đều do người trẻ tuổi gây nên, Quan Lâm trong lòng tức giận nghĩ
Vì thế Quan Lâm nhì người trẻ tuổi kia hắng giọng nói: “Mày tên hỗn đản này cũng dám đánh lén bà cô mày, mày nghĩ bà cô mày dễ chịu thiệt lắm sao?”
Nói xong, nắm đấm với lực lượng cường đại hướng tới người trẻ tuổi không chút lưu tình, tình huống thảm liệt diễn ra khiến Phương Dật Thiên không dám nhìn, hắn thầm nghĩ Quan Lâm chắc biến người trẻ tuổi này thành hắn để đánh sao, lập tức hắn đối với người trẻ tuổi sinh lòng thương hại.
Người trẻ tuổi mới đầu còn cầu xin đến cuối cùng trực tiếp xụi lơ đau đến kêu không ra tiếng (Tội nghiệp thằng bé)
Lúc này có hơn mười người xúm lại xem, bon họ nhìn Quan Lâm đấm đá trong lòng nổi lên từng đợt hàn ý
Đánh đến khi cảm thấy mệt Quan Lâm mới dừng tay, đảo mắt nhìn những người vây quanh nàng không khỏi tức giận quát: “Nhìn cái gì? Chưa thấy cảnh sát bắt cướp bao giờ à? Mọi người giải tán nếu không lập tức các người cũng bị bắt!”
Kiến thức được sự hung dữ của nữ cảnh sát mấy người xung quanh lập tức tản ra gấp gáp rời đi, bọn họ không muốn Quan Lâm chuyển cơn tức giận này lên người bọn họ.
“Quả không hổ là hãn nữu a, thật có khí thế hiện tại tôi bắt đầu sùng bái cô, cô chưa tưng có bạn trai sao?” Phương Dật Thiên nhàn nhạt cười ung dung hỏi.
“Phương Dật Thiên anh gọi tôi là hãn nữu nữa xem? Hỗn đản đừng ép tôi thô khẩu, tôi có bạn trai hay không anh quản làm gì? Bà độc thân thì thế nào? Cho dù tôi độc thân nhưng đối với loại người cuồng vọng như anh cũng không cần!” Quan lâm trừng đôi mắt đầy sát khí nhìn Phương Dật Thiên nói.
“Ha ha, người bình thường thấy thủ đoạn hung hãn của cô nếu dám yêu cô mới ngạc nhiên! Chẳng qua nói cũng lạ bản thân tôi cũng ghet nhất hãn nữu, muốn làm bạn gái tôi sao tôi thà độc thân!” Phương Dật Thiên cười một khi đã trêu chọc thì làm cho tới cùng.
“Đáng giận!” Quan Lâm nổi dận đùng đùng bước nhanh tới trước một cước hướng về ngực của Phương Dật Thiên.
“Chậc chậc, cước lực không tồi đáng tiếc dùng sai chỗ, kỳ thật hai chân có lực như vậy biết phát huy đúng chỗ rất có tiền đồ, muốn thử không?” Phương Dật Thiên cười nhẹ nhàng dùng tay đỡ một cước của Quan Lâm. Mới đầu nghe lời nói này của Phương Dật Thiên Quan Lâm có chút không hiểu, nàng thậm chí còn muốn hỏi nó có ý tứ gì, nhưng ba thanh niên bị bắt không nhịn được nở một nụ cười, chỉ vẻn vẹn một nụ cười hắn đương nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của Phương Dật Thiên hắn có chút tán thành lời nói của Phương Dật Thiên, không gì hơn sự hung hãn của nữ nhân này chỉ sợ không phải tuỳ tiện một nam nhân có thể chịu được.
Tiếng cười ngắn ngủi bị Quan Lâm nghe được, nàng tưởng người trẻ tuổi này nhạo báng nàng bất lực trước Phương Dật Thiên, bị Phương Dật Thiên đùa giỡn.
Nàng thu chân liền đó sắc mặt tối sầm đi tới bên cạnh người trẻ tuổi, người trẻ tuổi hoảng hốt trong lòng biết mình cười không đúng thời điểm, một nụ cười dẫn tới đại hoạ! (DG: cái mồm làm hại cái thân rồi!)
Người trẻ tuổi muốn cầu xin tha thứ nhưng nắm tay của Quan Lâm không chút lưu tình đánh lên người hắn.
Một lúc sau một chiếc xe cảnh sát chạy tới, trên xe nhảy xuống 2 cảnh sát trẻ nhìn Quan Lâm nói: “Quan cảnh quan!”
“Ba tên khốn này trên đường cướp bóc, trở về cẩn thận thẩm vấn bọn họ!” Quan Lâm nhàn nhạt nói, vật mấy tên trộm vặt cướp được trả lại chủ, tính ra không ít.
Hai cảnh sát đi đến trước mặt ba giá hoả nhìn bọn họ thống khổ nằm xụi lơ trên mặt đất trong lòng thầm thở dài mấy tiểu thâu rơi vào tay Bá Vương Hoa thì khổ tám đời, cũng không biết họ trêu chọc gì Bá Vương Hoa, không ngờ bị đánh thảm như vậy!
Xe cảnh sát rất nhanh đem 3 người trẻ tuổi đi, Quan Lâm không cùng đi với xe cảnh sát, xe của nàng đỗ cạnh gian hàng điểm tâm, xe cảnh sát mang mang 3 tiểu thâu đi lúc sau nàng hướng tới của hàng điểm tâm đi tới, Phương Dật Thiên cũng muốn kịp đến trang viên Mân Côi
Hai người sóng vai đi tới, Quan Lâm hắng giọng không nói gì, trên người mang theo dáng vẻ uể oải, Phương Dật Thiên tức thời nhắm mắt nghiêng mình, hắn không muốn cùng hãn nữu trở thành oan gia ngõ hẹp.
Nhưng mà, đi đến chỗ gian điểm tâm chiếc Mercedes-Benz không cánh mà bay!
Bị trộm? Không có khả năng người ở đây nhiều như vậy làm gì có tên trộm nào lớn gan như vậy? Phương Dật Thiên âm thầm nghĩ đi đến hỏi lão bản: “Ông chủ vừa rồi xe của ta ở nơi này như thế nào không thấy?”
“Vừa rồi có mấy cảnh sát giao thông đến đây bọn họ không tìm thấy chủ xe nên đã kéo xe đi...” Chủ quán nói!
“Ta kháo!” Phương Dật Thiên mở miệng mắng, mới một hồi công phu xe của hắn đã bị cảnh sát kéo đi rồi?
“Ha ha...” Quan Lâm nghe điếm lão bản nói liêng cười lớn,vẻ mặt vui mừng khi người khác gặp nạn nàng nói: “Thật sự trời có mắt, xe của anh bị cảnh sát giao thông kéo đi sao? Ha ha... Anh không biết nơi này không thể dừng xe?”
Phương Dật Thiên đảo mắt nhìn lại thấy chiếc xe máy Yamaha ngoại hình cực kỳ bưu hãn, thập phần sống động!
“Con mẹ nó, tôi còn muộn giờ, không ngờ xe bị kéo đi!” Phương Dật Thiên ảo não nói thầm 1 câu nhìn Quan Lâm “cưỡi” trên chiếc Yamaha cười, trong lòng vừa động liền đi nhanh đến trực tiếp ngồi phía sau.
“Anh... anh muốn làm gì? Xuống xe cho tôi!” Quan Lâm sắc mặt giận dữ lạnh lùng nói,
“Hãn nữu, không Quan đại mĩ nữ, cô chở tôi đi một đoạn dù sao xe cô vượt đèn đỏ cảnh sát cũng không quản!” Phương Dật Thiên nói.
“Đi tìm chết, xuống xe cho tôi, tôi vì cái gì phải chở anh theo?” Quan Lâm tức giận nói.
“Uy, lúc ngươi bắt trộm tôi hăng hái làm việc nghĩa, vô tư trợ giúp lúc này chở tôi một đọan sao lại không được?” Phương Dật Thiên nói.
“Người...” Quan Lâm trong lòng tức giận, đụng phải tên vô lại này nàng thật không có biện pháp.
“Nếu không do cô xe tôi bị đem đi sao.” Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
"Anh muốn đi đâu?” Quan Lâm nhíu mày hỏi
“Mân Côi trang viên!” Phương Dật Thiên nói
“Cái gì? Mân Côi trang viên? Anh muốn tới trong 10 phút? Ít nhất cần nửa giờ à, anh tưởng chạy như bay a? Kẻ điên!” Quan Lâm tức giận mắng một câu.
“Yamaha tính năng tốt như vậy cô không chạy hết tốc độ thật lãng phí? Tốt bây giờ cô cầm lái hay tôi cầm lái?” Phương Dật Thiên nói
“Vô liêm sỉ, lão nương không muốn chết đâu! Ngồi sau luôn đi!” Quan Lâm thở phì phì nói lớn tiếp theo chân giẫm lên động cơ nhất thời tiếng nổ động cơ giống như tiếng sấm trầm trọng, oanh long rung động cực kỳ!
Sau đó chiếc Yamaha cơ hồ rít gào hướng phía trước chạy như bay.
Last edited by Tiểu Dê; 19-10-2010 at 10:50 PM.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Quan Lâm chợt cười gian uốn éo chân ga, Yamaha gào thét mà đi PDT ngồi phía sau bất ngờ không kịp đề phòng thân thể mất thăng bằng suýt ngã hắn vội vàng duỗi hai tay ôm lấy eo của Quan Lâm.
Quan Lâm đang lái xe vô cùng buồn bực không ngờ tới mình lại tạo cơ hội cho Phương Dât Thiên, nàng thầm nghĩ do mình dễ bị khi dễ hay do tên giá hoả này quá âm hiểm?
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra, anh tin hay không tôi cho anh rớt khỏi xe?” Quan Lâm lạnh mặt lạnh lùng nói.
“Vừa rồi thiếu chút ngã sấp rồi mới duỗi tay ôm lấy thắt lưng cô, đừng trách móc chẳng qua thắt lưng ngươi thật nhỏ, eo rất đẹp!” Phương Dật Thiên cười, buông lỏng tay mình ra.
“Anh câm miệng lại cho tôi, không tới lượt anh nghị luận tôi, cũng không muốn nghe loại lời nói giả mù sa mưa này.” Quan Lâm lạnh lùng nói, rồi đột ngột tăng ga ngoại hình bữu hãn nhưng thập phần sống động của chiếc Yamaha liền như nước chảy tả xung hữu đột trên đường, kỹ thuật lái xe của Quan Lâm khá cao siêu.
“Tôi đánh giá cô là giả mù sa mưa sao chứ? Nói thật cô xinh đẹp, vóc người cũng đẹp, làn gia khoẻ mạnh cùng những nữ lang ngoại quốc gợi cảm không sai biệt lắm, tôi nghĩ không ra vì cái gì mà người trong cảnh giới (Giới cảnh sát) nhất trí gọi ngươi là Bá vương hoa? Đây rõ ràng là công kích nhân thân, chẳng lẽ, bọn họ nhìn không ra sự yêu kiều của đại mỹ nữ? Tuy nói tính cánh cương liệt nhưng đây là biểu hiện bên ngoài kỳ thật nhân tâm rất ôn nhu thiện lương có đúng hay không?" Phương Dật Thiên bắt đầu phát huy ba tấc lưỡi của mình, miệng lươi lưu loát nói tiếp.
Quan Lâm nghe vậy hơi nhíu mày, về biệt danh “Bá Vương Hoa” nàng đã biết, cũng biết những đồng nghiệp nam đều dùng biệt danh này thay cho tên của nàng, cảnh sát thành phố Thiên Hải không ai không biết danh hiệu Bá Vương Hoa này.
Dù như thế nàng vẫn như cũ làm theo ý mình cũng không vì cái biệt danh “Bá vương Hoa” làm nàng ôn nhu hơn, nàng vẫn như cũ bữu hãn dũng mãnh như trước.
“Anh có thấy phiền không? Tự nhiên nói mấy lời vô nghĩa, sớm biết vậy đem bịt miệng anh lại! Tôi nội tâm ôn nhu thiện lương? Hừ, anh nói vậy với những người khác thì đã bị họ cho là anh ngu ngốc, ai chẳng biết tôi là cọp cái?” Quan Lâm lạnh lùng nói, ngữ khí bất cần, quả thật mấy năm nay người khác gọi nàng là Bá Vương Hoa hay cọp cái đã thành quen rồi. (DG: giống ta bị chửi nhiều quá chai tai rồi )
“Hảo, quả nhiên là hãn nữu, tâm tính lạnh nhạt đáng tán dương! Giống như người khác đã mắng người tôi là hỗn đản rồi, tôi cũng vậy không sao cả một vẻ lạnh nhạt, điểm ấy tôi với cô chung chí hướng a!” Phương Dật Thiên cười nói. (DG: Tên này mặt dày vô địch rồi. Kiểu gì cũng nói được)
“Mk! Anh kêu tôi hãn nữu một lần nữa, tôi một cước đá anh rơi xuống xe!” Quan Lâm tức giận nói.
“Được rồi tới đây nhất định sửa, vừa rồi còn khen bình tĩnh tựa Như Lai như thế nào đã tức giận rồi?” Phương Dật Thiên thản nhiên hỏi.
Quan Lâm không nói một lời nào, nàng cuối cùng cũng phát hiện chỉ cần cùng tên nam nhân này nói chuyện cuối cùng đều bị khinh bỉ, biện pháp tốt nhất chính là không phản ứng lại với tên hỗn đản này.
Một lòng lái xe Quan Lâm chợt cười gian làm tốc đọ chiếc xe nhanh dần, âm thanh động cơ chiếc Yamaha phát ra bên mỗi chiếc ô tô lưu lại một đạo âm thanh trầm thấp như tiếng gầm gừ, cả con đường cơ hồ vì âm thanh chiếc Yamaha mà run rẩy.
Rất nhanh, tốc độ chiếc Yamaha có thể nói là kinh khủng, tốc đọ này sớm đã vượt qua hạn chế tốc độ nhưng Quan Lâm không thèm quan tâm dù sao cảnh sát giao thông cũng không ngốc tìm nàng gây phiền toái
Sự hung hãn của Quan Lâm tại cảnh giới đã nổi tiếng xa gần, đồng dạng chiếc xe của nàng cũng quá quen thuộc với cảnh sát giao thông thành phố Thiên Hải, vô luận Quan Lâm trên đường phố cho tốc đọ chiếc Yamaha vượt quá tốc độ hạn chế thì cũng không cảnh sát giao thông nào can thiệp
Nhìn quan Lâm trong dòng xe cổ dày đặc phóng như bay Phương Dật Thiên cũng thầm giật mình nghĩ thầm hãn nữu này uống nhầm thuốc hay bị điên vậy lái xe nhanh như vậy không sợ gây tai nạn hay sao?
Hắn không biết Quan Lâm có gây tai nạn không, tóm lại hắn không muốn chết, cuộc sống tốt đẹp đang chờ hắn bởi vậy trong thời gian này hắn “thủ khẩu như bình”, thức thời không nói một lời nào tránh kích thích thần kinh mẫn cảm của Quan Lâm dẫn đến hoạ sát thân,
Cho đến khi Quan Lâm đi đến đường lớn Tân Hải mới giảm tốc độ, kỳ quái chính là đường Tân Hải xe cộ thưa thớt thì Quan Lâm lại không bày ra tốc độ chạy như bay nữa, tựa hồ lúc nãy trên đường xe cộ đông nàng mới bày ra tốc độ chạy như bay cũng là chứng minh cho PDT kỹ thuật lái xe cao siêu của mình!
Phương Dật Thiên cân nhắc trong lòng, thầm nghĩ lúc trước mình khi dễ nàng, nay có cơ hội khen nàng một lần vậy, chiếc xe của mình bị cảnh sát giao thông kéo đi còn cần làm phiền nàng!
“Phù! Vừa rồi thật khiến tôi sợ muốn chết, không ngờ cô chạy xe nhanh vậy, vài lần tôi tưởng cô quẹt phải xe người khác, sợ tới mức tôi phải nhắm mắt lại, chạy xe nhanh như vậy lần đầu tôi thấy!” Phương Dật Thiên miệng đầy chân thành nói
Quan Lâm nghe vậy vẫn không nói lời nào, khó bỏ được hiềm nghi trong những lời nói vuốt mông ngựa này của PDT, nàng mừng thầm trong lòng chẳng qua bên ngoài mặt vẫn không đổi sắc, vẫn băng lạnh như cũ.
“Không ngại nói cho cô tôi muốn theo ngươi học lái đó, vừa rồi ngươi lách xe trên đường cực kỳ đẹp mắt!” Phương Dật Thiên lại nói thêm một câu.
“Có cái gì đáng cho anh khen vậy chứ?” Quan Lâm không thèm quan tâm nói nhưng ngữ khí đã dịu đi rất nhiều.
“Đương nhiên đáng giá, tôi không dễ khen người khác nhưng biểu hiện vừa rồi của cô quả thực rất đáng khen!” Phương Dật Thiên mặt dày nói.
“Đừng giả mù sa mưa, anh nói vậy là có mục đích gì?” Quan Lâm lạnh lùng nói, nàng cũng không tin tên hỗn đản này thiệt tình khen nàng.
“Không có mục đích gì, đúng rồi Quan Đại mỹ nữ, chiếc xe của tôi bị cảnh sát giao thông kéo đi, tôi nghĩ có thể hay không giúp tôi một tay nói giúp cho tôi một câu giải thích để cảnh sát giao thông trả xe lại.” Phương Dật Thiên vội nói.
“Hừ...” Quan Lâm hừ lạnh một tiếng khinh thường nói “Thì ra muốn tôi giúp cô lấy xe về, tôi nói thái độ của ngươi thế nào chuyển biến nhanh vậy thật đúng là có tâm tư khác.”
“Uý, không thể nói như vậy vừa rồi tôi chân thành tán thưởng cô cho nên tìm cô hỗ trợ nói giúp với cảnh sát giao thông một câu xem như hỗ trợ đi hơn nữa xe của tôi bị kéo đi là do giúp cô bắt cướp a!” PDT nói
“Nói vậy là anh cầu xin tôi?” Quan Lâm lạnh lùng nói ngữ khí đầy đắc ý.
“Đúng đúng, có khó khăn mới nói được những lời ấp ủ này với cảnh sát!” Phương Dật Thiên vội vàng nói.
“Nhưng đây là bộ dạng anh cầu xin tôi sao? Không có nửa điểm thành ý!” Quan Lâm nghĩ thầm đây là một cơ hội quyết không buông tha hung hăng bức bách Phương Dật Thiên.
“A? Thành ý? Cô xem như thế nào mới có thành ý?” Phương Dật Thiên vỗ vỗ ngực hỏi.
“Này... tôi nghĩ anh nên rõ ràng chứ, nếu không biết biểu hiện thế nào coi như xong!” Quan Lâm nói xong đột nhiên phanh lại gỡ mũ bảo hiểm xuống nhàn nhạt nói.
Phương Dật Thiên nhìn lại bên cạnh là mẫn côi trang viên hắn xuống xe nói: “Cám ơn đúng rồi cho dù tôi có thành ý cũng không tìm được cô a, lưu số điện thoại lại đi.”
Quan Lâm lạnh lùng nhìn hắn cuối cùng nói: “Đem điện thoại của anh đây.”
Phương Dật Thiên biết trong lòng Quan Lâm muốn làm gì, liền đưa di động của hắn cho nàng, Quan Lâm tiếp nhận di động bấm vào một dãy số nói: “Tốt lắm!”
“Nhìn không ra anh là đại gia a, ở trong biệt thự cao cấp vậy!” Quan Lâm lại nói một câu.
“Cô nhầm rồi tôi chỉ đến nơi này làm bảo tiêu cho một tiểu thư mỹ lệ thôi!” Phương Dật Thiên nhàn nhạt cười.
Quan Lâm hừ một tiếng lại đội mũ bảo hiểm, giẫm chân ga, động cơ chiếc Yamaha nổ vang rồi chuyển một đường chạy như bay, phía sau nàng Phương Dật Thiên lớn tiếng gào:
“Haizzz, hãn nữu, hẹn gặp lại cô!”
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Phương Dật Thiên lảo đảo bước từng bước hướng Mân Côi trang viên đi gần đến, gã bảo an trước cửa lớn trong lòng thầm hồ nghi tiểu tử này như thế nào lại không đi xe tới chứ.
Phương Dật Thiên đi tới cánh cửa sắt lớn trước Lâm gia biệt thự, cánh cửa sắt đã mở ra, chắc là Ngô mụ trước tiên đã mở rồi, hắn lấy tay đẩy cửa, rồi đi vào trong.
Còn chưa đi vào đại sảnh trong biệt thự, hắn đã ngửi thấy mùi thơm bữa sáng từ trong phòng bếp phả ra, cái bụng đói bắt đầu biểu tình kêu lên “Ùng ục”, trải qua trận phong ba cùng Quan Lâm bắt kẻ trộm, hắn cũng không kịp ăn một chút bữa sáng tại phòng trọ.
Đã đói bụng hắn trực tiếp đi đến trước cửa bếp, chứng kiến Ngô mụ đang một bên bận rộn, hắn mở miệng nói: “Ngô mụ, bữa sáng đã làm xong rồi sao? Cháu đói quá.”
“Đã làm xong rồi, cháu vào xem đi, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.” Ngô mụ cười khanh khách nói.
Phương Dật Thiên nghe thấy vậy gật gật đầu, sau đó liền đi vào.
Buổi sáng khoảng 10 giờ Tiêu di cùng Lâm Thiên Tuyết đi xuống.
Hai cực phẩm mỹ nữ hiển nhiên là đã trải qua trang điểm và thay trang phục, Tiêu di lúc này không còn mặc váy, mà trên thân người là một bộ trang phục công sở mầu xám bạc, nhìn càng cao quý duy mỹ hơn, mặc dù không có bó sát lấy thân thể, bất quá cặp mông tròn xoe đẫy đà tạo lên một đường cong có thể nói là kinh tâm động phách, ôm trọn lấy chiếc quần dài, nhìn thấy có thể khiêu khích thật lớn thị giác một nam nhân.
Trên thân phối hợp cùng với một chiếc áo sơ mi ngắn tay hai vai bồng lên, càng làm hiện rõ trước ngực nàng ba đào mãnh liệt, toàn thân không lúc nào không tản mát ra một cỗ nồng đậm cực kỳ gợi cảm thành thục
Trang điểm nhẹ nhàng trang nhã gương mặt tươi đẹp như hoa đào, xem ra lúc đó thần sắc động lòng người a, xinh đẹp mà lại không tầm thường.
Lâm Thiên Tuyết ăn mặc có vẻ tùy tiện thoải mái rất nhiều, là một bộ thể thao mầu hồng nhạt, như thế, càng nguyên vẹn thể hiện ra một vẻ thanh xuân chết người chính là thuần mý khí chất a, đường cong trên nổi bật của dáng người cũng không thể che khuất trực tiếp biểu hiện ra ngoài, tóc vấn lên, tuyệt sắc mỹ nhân mang theo nét vui sướng biểu hiện qua nét mặt, xem ra hôm nay là có chuyện gì cao hứng đây.
Phương Dật Thiên nhìn hai mỹ nữ này, không cần hỏi cũng biết các nàng muốn đi ra ngoài, cũng không biết các nàng lần đi đâu làm cái gì, ngàn vạn lần đừng hành hạ nhân tài như mình là tốt rồi.
“Này, dậy rồi à, sớm a, nhìn các ngươi trang phục xinh đẹp như vậy, ngàn vạn lần đừng nói là chỉ để ta ngắm thôi nha.” Phương Dật Thiên cười, nhàn nhạt nói.
“Đi tìm chết đi! Da mặt ngươi thật dày, ngươi thử vào soi gương trong WC, xem mặt mình có đỏ chút nào không!” Lâm Thiên Tuyết giọng nói tức giận.
Tiêu di lại lạnh nhạt không có biểu hiện gì, nàng mềm mỏng cười, nói: “ Chúng ta muốn đi ra ngoài, ân, ngươi có muốn đi theo không.”
“Yên tâm đi, bản thân ta nhất định làm tròn phận sự của mình, hộ vệ bên người các ngươi thật tốt, hộ hoa sứ giả, đảm bảo an toàn, ta cũng không cần các ngươi….” Phương Dật Thiên vốn đang muốn nói “…lấy thân báo đáp”, nhưng thấy lời này nghĩa khác quá lớn, cũng không thể đối mặt với hai mỹ nữ này mà nói, vì vậy liền đổi lại nói, “ các ngươi đi ăn sáng trước đi, chẳng nhẽ để bụng đói mà đi sao.”
Lâm Thiên Tuyết tức giận liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, vốn định phang lại hai câu, nhưng chẳng biết thế nào, chứng kiến Phương Dật Thiên trong tâm nàng nội hỏa bốc lên, không nói hai câu trong lòng thật không thoải mái, nhưng lại lo lắng nếu cùng teengia hỏa này nói lúc sau càng tức hơn, bởi vậy không nói gì muốn hôm nay có tâm trạng vui vẻ khoái hoạt.
Nghĩ nghĩ, cảm thấy Khả Nhân và Hứa Thiến cũng không có bên cạnh, Tiêu di cá tính ôn nhu thanh nhã cũng sẽ không giúp nàng bật lại Phương Dật Thiên, có một mình chiến đấu cảm giác cũng không được hứng thú cho lắm, vì thế nàng liền đem lời nói trong miệng nuốt xuống, đi đến bên bàn ăn sáng mà Ngô mụ đã chuẩn bị cho.
Đúng mười một giờ bắt đầu xuất phát, Phương Dật Thiên cùng Tiêu di và Lâm Thiên Tuyết đi ra ngoài.
Thấy trước cửa trang viên không có bấm mở khóa chiếc xe Mercedes-Benz mầu đen, Tiêu di trong lòng thắc mắc, hỏi: “Phương Dật Thiên, xe của ngươi đâu? Ngươi không đi xe đến sao?”
“Ách …xe bị cảnh sát giữ lại rồi, nhưng không có việc gì, ta có quen cảnh sát, buổi chiều lúc rảnh rỗi ta cùng nàng đến đồn cảnh sát giao thông lấy xe là được rồi.” Phương Dật Thiên nói.
“Xe như thế nào bị cảnh sát giữ lại vậy? Có phải ngươi đỗ xe không đúng nơi quy định không? Tiêu di hỏi.
Phương Dật Thiên ngượng ngùng cười, nói: "Tiêu di, ngươi thật sự là thông minh, một câu liền đoán đúng."
“Cầm lấy, đi xe của ta vậy.” Lâm Thiên Tuyết đưa chìa khóa chiếc Porsche thể thao cho Phương Dật Thiên, nói.
Phương Dật Thiên nhận lấy chìa khóa, lái chiếc xe Porsche mầu đỏ thể thao, đưa hai người ngồi sau một cực phẩm thục nữ cùng cực phẩm thiếu nữ xinh đẹp, đi ra khỏi Mân Côi trang viên.
“Bây giờ đi đâu?” Phương Dật Thiên hỏi.
“Khải Nhạc cao ốc!” Lâm Thiên Tuyết nói xong lại bổ sung một câu, nói, “Ngươi biết địa chỉ chưa?”
“Khải Nhạc cao ốc sao? Đương nhiên biết, là tòa nhà cao lớn nhất, ta còn biết, kiến trúc sư hàng đầu Châu Âu thiết kế nên tòa cao ốc này.” Phương Dật Thiên nói.
“ Biết thì nói biết, nói nhiều lời vô nghĩa làm giề!” Lâm Thiên Tuyết không lưu tình đáp lại một câu.
Phương Dật Thiên quả nhiên ngậm hột thị, nghĩ cũng không muốn cùng cô gái nhỏ này nổ ra một trận khẩu chiến, đỡ phải bị thình lình nàng từ phía sau cho ăn vài quả đấm.
Khải Nhạc cao ốc chính là một tòa nhà lớn rất nổi tiếng, chính sác là tòa nhà cực kỳ hung vĩ, cao tới ao mười tám tầng, vài tầng lầu ở dưới của cao ốc là nơi là buôn bán cực kỳ sa hoa, có thể ra vào bên trong tuyệt đối không phải là nhân vật thuộc thành phần tri thức ở thành phố này, trong người không có ngàn vạn đồng cũng không nhàm chán đi đến bên trong tòa nhà lớn này dạo chơi.
Phía trên những tầng lầu để buôn bán, còn có không ít các văn phòng trụ sở lớn, các quán cà phê nổi tiếng, cùng thẩm mỹ viện, trung tâm tập thể hình, mấy nơi này giá cả đắt đỏ cùng với mỹ nữ như mây là khu vực nổi tiếng thành phố Thiên Hải.
Chẳng qua rất nhiều nam nhân trẻ tuổi trong nhà có tiền cũng thích đi vào bên trong cao ốc này dạo chơi, đại bộ phận mục đích chính là muốn làm quen được với các mỹ nữ.
Cao ốc càng lên cao, rất nhiều nơi cũng không có mở cửa thoải mái, hoàn toàn phải là hội viên mới vào được, hơn nữa muốn có thẻ hội viên yêu cầu đều rất cao!
Ngoài ra, trên mái tòa nhà cao ốc này là nơi duy nhất tại thành phố Thiên Hải có bãi đỗ dùng cho máy bay trực thăng.
Phương Dật Thiên lái xe đi xuống bãi đỗ xe ngầm cao ốc Khải Nhạc, đỗ xe an toàn liền cùng Tiêu di và Lâm Thiên Tuyết đi ra, hắn ánh mắt thoáng nhìn lại, bên trong bãi đỗ ngầm không có chỗ nào không phải là những chiếc xe hơn trăm ngàn vạn, ngoài ra còn mấy chiếc Lamborghini nữa.
Ba người đi vào thang máy từ bãi đỗ ngầm, đi vào xong Lâm Thiên Tuyết liền ấn tầng 32, thang máy liền đi lên trên.
Đi ra khỏi thang máy lúc sau Phương Dật Thiên mới hiểu được nơi này là khu giải trí cùng với thẩm mỹ viện tập trung lại, khu này rất lớn, chiếm hoàn toàn một tầng lầu, bên trong bố trí không chỗ nào là không xa hoa.
Giẫm ở dưới chân chính là tấm thảm được làm thủ công, nghe nói loại thảm được làm bằng tay này hơn một ngàn đồng một tám, nhưng có điều cũng thật đáng giá, giẫm lên đi cảm giác thật là thoải mái mềm mại.
Một đường đi tới, thẳng qua phòng nghỉ, quán cà phê, phòng chờ giải trí.
Dọc theo đường đi Phương Dật Thiên ánh mắt âm thầm đánh giá nơi này, phát giác nơi này khách khứa cũng không đông lắm, lẻ loi đi lại và ngồi có khoảng hơn hai mươi người, hơn nữa chủ yếu là nữ nhân, nữ nhân chiếm hai phần ba, những nữ nhân nhân này từ cái giơ tay nhấc chân cùng với trang sức trên người biểu hiện là kẻ có tiền, cũng không biết là các quý bà quý cô hay là chim hoàng yến của nam nhân nào. (chim hoàng yến = gái bao)
Lâm Thiên Tuyết đối với nơi này hiển nhiên rất là quen thuộc, nàng đi trước, một đường thẳng tới trung tâm thẩm mỹ viện, Phương Dật Thiên lúc này mới biết hai nữ nhân này đi làm thẩm mỹ.
Bên trong thẩm mỹ viện nam nhân ngồi càng ít, hiển nhiên bọn họ là đưa bạn gái đi làm thẩm mỹ, mấy nam nhân này quần áo chỉnh tề, bề ngoài tao nhã khí thế phi phàm, tuyệt đối là tầng lớp thượng lưu trong xã hội, tuy nhiên trong lòng bọn họ có những ý nghĩ xấu xa đều không biết được rồi.
Phương Dật Thiên thầm nghĩ không biết là mình có nên ngồi chỗ này chờ Tiêu di và Lâm Thiên Tuyết làm thẩm mỹ không? Chỗ này vô cùng cao quý và sạch sẽ, nói thật ra, hắn cả người thấy không thích hợp.
Đang nghĩ ngợi, phía sau vang lên một tiếng bước chân rất nhỏ, theo bản năng hắn quay đầu lại, nhất thời giật mình, đối diện đi tới chính là một nam một nữ, nam hơi có vẻ mập mạp, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt phù thũng thâm quầng, vừa nhìn thấy là biết hắn quá độ miệt mài tu theo con đường sắc đạo.
Nữ nhân trên người mặc một chiếc váy mầu trắng cắt may rất khéo léo, bộ tóc cắt ngắn, còn có đôi vòng tai hình tròn, giữa cặp lông mày là đôi mắt toát ra vẻ quyến rũ mê người, gương mặt cực kỳ xinh đẹp, lộ ra vẻ cao quý ngạo thị, chiếc váy mầu trắng ôm chọn lấy dáng người chỗ lồi cần lồi chỗ lõm có lõm, biểu lộ ra là một thiếu phụ ý nhị mê người.
Không thể nghi ngờ, đây chính là thiếu phụ trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp cũng cực kỳ khêu gợi, vẻ đẹp của nàng tựa như trái đào chín mọng, là nam nhân đều có ước muốn vươn tay hái lấy!
Phương Dật Thiên trong nháy mắt cũng giật mình, bởi vì, hắn nhận ra người thiếu phụ trẻ trung xinh đẹp này, đúng rồi nàng rõ ràng là nữ nhân tối hôm qua trong quán bar cùng hắn phát sinh tình cảm triền miên mãnh liệt, nàng tên là Vân Mộng!
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Phương Dật Thiên không ngờ tới tại nơi này lại gặp gỡ Vân Mộng, mà Vân Mộng đi đến nơi này chứng tỏ thân phận nàng không hề đơn giản, tuyệt đối không phải là một nữ nhân bình thường, lại càng không phải là cái loại nữ nhân phóng túng cực độ trong quán bar.
Nói như thế, hắn tối hôm qua thật là diễm phúc hiếm có a, Vân Mộng giờ phút này so sánh với tối hôm qua tại quán bar gợi cảm quyến rũ, nàng có vẻ càng thêm cao quý rụt rè, trên người mặc một bộ váy trang nghiêm, cũng không có như tối hôm qua tại quán bar gợi cảm liêu nhân.
Nhìn Vân Mộng cùng với nam tử kia dần dần đến gần, Phương Dật Thiên có chút đờ đẫn, trong lòng đang tính toán muốn hay không mỉm cười đón tiếp Vân Mộng, tuy nói rằng tối hôm qua hắn cùng với Vân Mộng tương tự như chuyện tình một đêm, nhưng là một một vưu vật thành thục cũng không thể nói quên là quên được.
Cùng thời khắc đó, Vân Mộng cũng nhìn thấy Phương Dật Thiên, cặp mắt quyến rũ mê người trong nháy mắt nhanh chóng hiện lên vẻ kinh ngạc, chẳng qua nàng cũng chỉ vẻn vẹn liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên một cái rồi sau đó ánh mắt cực kỳ tự nhiên dời đi, trên mặt thần sắc không có chút nào gợn sóng hay hoảng sợ, như là nàng căn bản không có nhận ra Phương Dật Thiên vậy, tối hôm qua cùng Phương Dật Thiên tràn đầy cảm xúc đã trôi qua trong đầu giống nhau.
Phương Dật Thiên nao nao, chứng kiến sắc mặt Vân Mộng lúc sau hắn liền hiểu tâm ý của đối phương, thì phải ra vẻ không nhận ra nhau, với nhau như hai người bình thường xa lạ.
Điều này làm Phương Dật Thiên trong lòng vừa nổi lên ý niệm lên tiếng chảo hỏi Vân Mộng liền bị áp chế đi xuống, kỳ thật Vân Mộng tỏ thái độ với hắn như thế mà nói cũng tốt, bởi vì Tiêu di cùng Lâm Thiên Tuyết đang ở bên cạnh hắn, ai biết nếu cùng Vân Mộng chào hỏi lúc sau có thể hay không khiến Tiêu di và Lâm Thiên Tuyết nghi ngờ.
Một khi Vân Mộng đã ra vẻ không biết nhau, như vậy Phương Dật Thiên cũng biết làm thế nào, hắn âm thầm khẽ cười một tiếng, liền quay mặt đi, mới biết, khi quay đầu lại, cặp mắt mê người như hoa đào đang nhìn tựa theo dõi hắn.
Sau đó, ánh mắt Tiêu di chậm dãi chuyển sang nhìn Vân Mộng, rồi lại nhìn nhìn Phương Dật Thiên, nhìn như mạn bất kinh tâm cất lời nói: “Còn tưởng ngươi làm sao vậy, thì ra chỉ vì …nàng rất xinh đẹp mà thôi!” (Mạn bất kinh tâm: không có chuyện gì khiến trong lòng sợ hãi)
Phương Dật Thiên trong lòng âm thầm cười khổ, trong lòng hắn biết Tiêu di cho rằng nhìn Vân Mộng xinh đẹp mê người bởi vậy vừa rồi mới quay đầu lại nhìn mấy lần nhìn Vân Mộng, chẳng qua nghe giọng nói Tiêu di tựa hồ lộ ra vẻ nhàn nhạt ghen tuông hắn cười, nhẹ giọng nói: “Hây là Tiêu di xinh đẹp!” Lúc này Lâm Thiên Tuyết đã đi đến bàn lễ tân của thẩm mỹ viện để đăng ký cái gì đấy, phỏng chừng là phải an bài dự định hạng mục cần thẩm mỹ, bởi vậy lúc này chỉ có Phương Dật Thiên và Tiêu di đứng cùng nhau.
Tiêu di nghe vậy gương mặt xinh đẹp như hoa đào bắt đầu đỏ lên, liếc ánh mắt giận dỗi nhìn Phương Dật Thiên, (Hic hic giả nai quá), liền đi đến ghế sô pha ngồi xuống, Phương Dật Thiên đành phải theo cùng.
Cũng không biết vô tình hay cố ý, Vân Mộng lại cùng người nam nhân kia lựa chọn ngồi gần ngay chỗ Phương Dật Thiên, cách nhau một khoảng không xa, Phương Dật Thiên ngồi đối diện với Vân Mộng, Vân mộng ngồi xuống ngế lúc sau ánh mắt hờ hưng xnhinf hắn, đó là ánh mắt bình thường, có thể thấy được Vân Mộng đối với trường hợp này ứng phó thật thành thạo, naưng lực ngụy trang hoàn hảo.
Phương Dật Thiên thời điểm đó ánh mắt lại nhìn vào nam nhân bên cạnh Vân Mộng, giờ phút này, ánh mắt nam nhân đó vô tình nhưng hữu ý dừng lại trên người ngồi bên cạnh Phương Dật Thiên chính là Tiêu di, Phương Dật Thiên quan sát thấy, ánh mắt nam nhân nhìn về phía Tiêu di chớp động lên không che dấu được vẻ cuồng nhiệt.
Là một nam nhân, Phương Dật Thiên biết loại cuồng nhiệt trong lòng này đại biểu cho cái gì, đúng là như thế, Phương Dật Thiên trong lòng đối với nam nhân này đột nhiên sinh ra một tia cảm giác chán ghét, dám nghĩ tới nữ nhân của ta, xem ra hắn không muốn sống nữa chăng!
Ngoài ra, mối quan hệ giữa nam nhân này cùng Vân Mộng cũng khiến cho Phương Dật Thiên hứng thú, nhìn qua hai người như không có chuyện gì, chẳng qua hắn có cảm giác loại như bằng mặt không bằng lòng, hắn âm thầm đoán không biết nam nhân này có phải là chồng Vân mộng không, nếu vậy không hiểu tại sao bên cạnh là vợ xinh như hoa như ngọc kiều mỵ vạn phần không để ý, lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, thật là uổng phí quá trời a!
Nhớ tới hôm qua thời điểm mình cho nam nhân này cắm sừng, Phương Dật Thiên nội tâm âm thầm khó có thể diễn tả như là phấn khởi cùng với thống khoái, hắn âm thầm nghĩ ngày sau phải chon am nhân này cắm nhiều sừng hơn mới được, thay hắn chăm sóc mảnh đất mầu mỡ, điều này cũng là một thú vị lớn a!
Một lúc sau, nhân viên phục vụ liền đi tới phục vụ, đưa tới cà phê và trà miễn phí, cà phê là loại chính tong Lam Sơn cà phê, tuyệt đối chứng kiến bên ngoài quán cà phê tầm thường chỉ là loại Lam Sơn cà phê giả mà thôi, loại chính tong cùng với loại giả này giá cả đúng là cách nhau một trời một vực, trên thực tế, tại cả nước, những nơi có thể cung cấp Lam Sơn cà phê chính tông cũng không nhiều lắm, nhưng mà, nơi này lại cung cấp lam Sơn cà phê miễn phí, đủ để biểu lộ ra nơi này thực lực cường đại cỡ nào.
Đừng tưởng rằng nơi này miễn phí cung cấp chính tông Lam Sơn cà phê cùng với nước trà như vậy bọn hộ ăn cám rồi, cũng chỉ có giá cả làm thẩm mỹ cắt cổ, điểm ấy Lam Sơn cà phê không đủ tạo thành một tổn thất, chiêu này cũng là một thủ đoạn sách lược của thẩm mỹ viện phục vụ các vị khách hàng mà thôi.
Cho ngươi chút điểm ân huệ nhỏ nhoi, các vị khách đến thường xuyên, cho dù giá cả có bị chém, ngươi cũng cảm thấy trong lòng thống khoái.
“Anh đối với nữ nhân kia tựa hồ có điểm hứng thú?” Tiêu di nhìn Phương Dật Thiên, nhẹ giọng nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy giật mình, lập tức cười nhạt, nói: “Tiêu di, em mở cuộc thi nói đùa quốc tế đi, em nói vậy không bằng nói thẳng ra ta thấy nữ nhân nào liền cảm thấy hứng thú! Ta còn có nguyên tắc của mình chứ, nữ nhân này đúng là xinh đẹp, chẳng qua so ra vẫn kém Tiêu di mà thôi.”
Tiêu di nhịn không được cười khẽ, nhỏ giọng nói: “Anh chính là đồ miệng lưỡi trơn tru, nữ nhân kia tựa hồ đang nhìn anh đấy!”
“Đúng không? Không ngờ mị lực của ta lại lớn như vậy? Ha ha, nam nhân kia ngồi đối diện không phải sao đang nhìn Tiêu di chằm chằm đấy.” Phương Dật Thiên cười nói.
Tiêu di ngẩn ra, quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt nam nhân bên cạnh đang nhìn nàng, nàng lập tức quay đầu, nói: “Nam nhân nư vậy ta thấy nhiều rồi, cũng không phải là cái thứ gì tốt đẹp, trong ngực ôm một nữ nhân, trong lòng lại mơ ước những nữ nhân khác, ghê tởm!”
Phương Dật Thiên trong lòng cười khổ tiếng, thầm nghĩ nếu Tiêu di biết hắn cùng Vân Mộng tối hôm qua phát sinh chuyện như vậy, chỉ sợ cảm nhận hình tượng của hắn trong lòng Tiêu di cũng xếp vào cùng một loại ác tâm này sao.
“Như vậy ta, ta trong mắt Tiêu di cũng không phải là thứ tốt đẹp gì sao?” Phương dật Thiên thuận miệng hỏi.
“Anh có hay không tự mình hiều lấy thôi, từ điểm đó mà nhìn … anh tốt hơn thành thật một chút đi.” Tiêu di che miệng cười, âm thanh trách cứ nói.
Phương Dật Thiên vuốt vuốt mũi, tự giễu nói: “ Được rồi vì tương lai cải thiện hình tượng bản thân trong lòng Tiêu di, ta bắt đầu nhìn em không chớp mắt, không nhìn những nữ nhân khác, chỉ nhìn một mình Tiêu di thôi.”
Tiêu di mặt nhất thời đỏ lên, đang muốn nói cái gì, nhưng lúc này Lâm Thiên Tuyết cười dài đi tới, ngồi xuống lúc sau nàng nói: “Tiêu di, cháu đã đăng ký xong rồi, đi thôi, chúng ta cùng vào.”
"Vậy còn? Anh ta ở đâu?" Tiêu di nói xong chỉ hướng Phương Dật Thiên hỏi.
“Anh ta chờ, nơi này có rất nhiều trò chơi giải trí, nếu cảm thấy buồn có thể tự đi tìm vài trò mà chơi a, dù sao cũng miễn phí tất cả.” Lâm Thiên Tuyết nói.
Phương Dật Thiên nhún vai, nói: "Ta không sao, các ngươi hãy đi đi, dù sao ta cũng có thói quen chờ rồi.”
Tiêu di cười, liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, rồi cùng Lâm Thiên Tuyết đứng lên, hướng vào bên trong thẩm mỹ viện đi tới.
Hai người bọn hó vừa đi xa lúc sau Phương Dật Thiên ánh mắt ngước lên, nhàn nhạt hướng Vân Mộng nhìn tới, chứng kiến nàng cùng nhân viên phục đang nói gì đó, nam nhân bên cạnh nàng đảo mắt nhìn theo hướng bóng dáng đường cong mê người của Tiêu di dần xa, liền quay đầu lại, nét mặt bình thường thưởng thức cà phê.
Đối với biều hiện này của nam nhân, Vân Mộng tựa hồ tập mãi thành thói quen, sắc mặt vẫn như cũ bình tĩnh tự nhiên.
Một lúc sau, nhân viên thảm mỹ viện đi đến bàn Vân Mộng, đối với nàng tao nhã lễ độ nói, Vân Mộng liền đứng lên, xem ra cũng là đi vào làm thẩm mỹ.
Vân Mộng khoảnh khắc trước khi đi, ánh mắt rất nhanh hướng tới Phương Dật Thiên nhìn, chỉ thoáng ngắn ngủi đó, chẳng qua Phương Dật Thiên lại từ trong mắt nàng bắt được một tia cảm giác tình cảm khác thường, tựa hồ là ám chỉ cái gì.
Phương Dật Thiên ra vẻ không thấy, bởi vì ánh mắt nam nhân bên cạnh Vân Mộng đang nhìn hắn, điều này làm cho trong lòng hắn có loại cảm giác như mạch nước ngầm mãnh liệt chảy.
Lại nói tiếp hắn cùng Vân Mộng, Tiêu di và nam nhân này trong lúc đó như đang bắt đầu một trận chiến vô hình, đều mang tâm tư, như mạch nước ngầm mãnh liệt, hơi bất lưu thần (không chú ý) còn có thể bị mạch nước ngầm này cuốn đi.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
(*)Chỉ những điều hàm ý, không nói ra trực tiếp, người nghe phải tự suy ra mà hiểu lấy.
Vân Mộng đứng lên lúc sau âm thầm hướng tới Phương Dật Thiên thoáng nhìn liền hướng tới thẩm mỹ viện đi vào.
Phương Dật Thiên sắc mặt bình tĩnh như thường, cho dù biết rõ nam nhân đối diện đang soi mói nhìn hắn, hắn vẫn bất động như cũ, đôi mắt bình tĩnh như nước hồ thu, không một gợn sóng.
Hắn tự rót cho mình một chén trà, trên bàn miễn phí cung cấp Lam Sơn cà phê tuy nói là chính tông Lam Sơn cà phê đấy, chẳng qua khổ sở uống cà phê thà rằng hắn uống trà còn hợp khẩu vị hơn
Hắn nhẹ nhấp một ngụm trà, lúc này ánh mắt nam nhân đã thôi không nhìn hắn nữa, hắn ngước lên nhìn, bóng dáng Vân Mộng đã đi xa xa, dưới chiếc váy là, bộ mông gợi cảm đẫy đà cực đại no đủ, khiêu khích trí tưởng tượng của con người, hắn không khỏi nhớ tới tối hôm qua hắn từ đằng sau lưng Vân Mộng đi vào người nàng, mỗi một lần va chạm đều có thể thật sâu thể nghiệm đến kiều đồn Vân Mộng chính sác là mười phần co dãn, cực kỳ mềm mại.
Nhớ tới tối hôm qua cùng Vân Mộng điên cuồng, nội tâm hắn nhịn không được nổi lên một tia gợn sóng, tâm tinh lay động.
Hắn ở chỗ này trùng hợp gặp Vân Mộng, lúc sau trong lòng không khỏi thắc mắc về thân phận của nàng, lúc này hắn mới nhớ ra tối hôm qua Vân Mộng có đưa cho hắn một cái danh thiếp, hắn đã kịp nhìn đâu, hắn lập tức lấy ra từ trong túi quần xem ra là một chiếc danh thiếp tinh xảo, vừa nhìn lúc sau trong lòng không khỏi rung động, trên mặt danh thiếp ngoại trừ tính danh Vân Mộng, số điện thoại liên hệ, phía dưới còn có chức danh của Vân Mộng – Tổng giám đốc công ty quảng cáo Mộng Thành!
“Nàng dĩ nhiên là một tổng giám đốc công ty quảng cáo, khó trách nàng có thể xuất hiện ở chỗ này, thật không nghĩ tới năng lực của nàng cùng mỹ mạo của nàng lại tỷ lệ thuận với nhau, mới đầu còn tưởng rằng nàng thuộc loại nữ nhân phóng đãng !” Phương Dật Thiên trong lòng âm thầm nghĩ.
Sau đó nhìn bao quát cả căn phòng, cả một trung tâm thẩm mỹ việnto lớn như vậy ngồi trong phòng chờ ngồi không ít nam nhân đợi bạn gái của mình. Phương Dật Thiên ngồi nhàm chán, liền cầm lấy tờ báo đặt trên bàn lên xem, hắn chỉ hy vọng Tiêu di cùng Lâm Thiên Tuyết làm thẩm mỹ cũng không lâu lắm, đừng có làm đến tận buổi chiều, vậy thật đúng là chết mất.
Bất quá ngồi chỗ này cũng không tồi, chỗ này hoàn cảnh thanh nhã, xa hoa sang trọng, đặc biệt nơi này là nữ nhân viên phục vụ, tuy so với những cực phẩm mỹ nhân như Tiêu di, Lâm Thiên Tuyết, Vân Mộng không xinh đẹp bằng, chẳng qua nếu so sánh với bên ngoài cũng có thể nói là nhất lưu nữ nhân.
Ngồi thỉnh thoảng đọc báo, thỉnh thoảng cùng mấy nữ nhân viên phục vụ có vẻ thùy mị nhan sắc không tệ đầu mày cuối mắt cũng cảm thấy thích, giảm bớt không ít cảm giác nặng nề.
Đột nhiên, Phương Dật Thiên chân mày hơi động, hắn khóe mắt liếc nhìn, liền thấy nam nhân ngồi đối diện đứng dậy hướng phía hắn chậm dãi đi tới, Phương Dật Thiên vẫn bất động, hắn vẫn đọc tờ báo đang cầm trên tay.
Nam nhân kia đi đến trước mặt hắn, rất tao nhã khách khí cười một tiếng, nói: “Xin chào, không biết ta có thể cùng ngồi với nhau được không?”
“Tiên sinh đang nói chuyện với ta sao?” Phương Dật Thiên buông tờ báo, nhìn nam nhân này nhàn nhạt hỏi.
Nam nhân này có điểm mất tự nhiên cười cười, nói: “Nơi này không có ai khác, đương nhiên là tôi đang nói với tiên sinh, tôi họ Hoàng tên một chữ Minh, xin được chỉ giáo.”
“Chỉ giáo thì không giám, tôi là Phương Dật Thiên.” Phương Dật Thiên nhàn nhạt cười, nói.
‘Phương tiên sinh cũng đang đợi bạn gái sao?” Hoàng Minh ngồi xuống một cách tự nhiên, rồi hỏi.
“Làm nam chính là không tốt nhất ở điểm đó, có đôi khi trong lòng không muốn, nhưng không đợi không được, mà nữ nhân tựa hồ rất vui vẻ để các nam nhân đợi nàng.” Phương Dật Thiên nói.
Hoàng Minh nghe vậy nao nao, sau đó nở nụ cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, nói quá đúng a, chẳng qua Phương tiên sinh đợi bạn gái xinh đẹp như vậy cũng đáng mà.”
"Bạn gái? Ha hả, không biết Hoàng tiên sinh chỉ chính là ai?" Phương Dật Thiên dù còn đang suy nghĩ vẫn ung dung hỏi.
“Mới vừa ngồi bên cạnh Phương tiên sinh không phải là bạn gái của Phương tiên sinh sao? Hoàng Minh như vô ý hỏi, người hắn nói đến chính là Tiêu di, hắn cũng có thể nhìn ra tuy rằng chăm sóc thân thể rất tốt, nhưng trên người Tiêu di toát ra cỗ thành thục ý nhị mà cần phải có ở người trưởng thành mới có thể có được, mà Phương Dật Thiên nhìn qua thân thể cường tráng cao lớn, hắn trong lòng khẳng định rằng Phương Dật Thiên là do Tiêu di nuôi dưỡng một kiểu như là tiểu bạch kiểm.
Hắn đương nhiên biết rõ rất nhiều thiếu phụ mỹ mạo trẻ tuổi thích nuôi dưỡng giống như Phương Dật Thiên một nam nhân thuộc loại trâu non mà lại có tinh thần sung mãn, nếu Phương Dật Thiên trong lòng mà biết hắn suy nghĩ như vậy khẳng định không biết nói gì đây.
"Ta nghĩ Hoàng tiên sinh hiểu lầm rồi, ta chỉ là một bảo tiêu." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
“Bảo tiêu?” Hoàng Minh ngẩn ra, nhưng ngay lập tức trong mắt hiện lên một tia vui sướng kích động, sau đó lặng lẽ âm thầm hỏi, “ Phương tiên sinh vừa nói là bảo tiêu của nữ sĩ kia sao?”
“Xem như vậy đi, chuẩn xác mà nói thì là bảo tiêu của tiểu thư trẻ tuổi kia.” Phương Dật Thiên nói xong, trong lòng liền cảm thấy nghi ngờ Hoàng Minh sao lại chủ động đi lại đây không biết có mục đích gì, từ Vân Mộng thân là tổng giám đốc công ty quảng cáo có thể suy ra, nam nhân này thân phận chỉ sợ cũng không đơn giản, như vậy một nhân vật có thân phạn khá cao trong xã hội không biết vô duyên vô cớ chậy tới cùng một người trẻ tuổi như hắn tâm sự nói chuện phiếm sao.
Duy nhất có thể giải thích chính là Hoàng Minh là có mang mục đích mà đến, nói tóm lại chính là ý tại ngôn ngoại.
Kết hợp với ánh mắt Hoàng Minh nhìn Tiêu di lúc trước vừa rồi lại hỏi mang tính dò xét, Phương Dật Thiên trong lòng biết Hoàng Minh chân chính mục đích là vì Tiêu di mà tới, hắn xem thường, nếu Hoàng Minh đã muốn tới đoạt nữ nhân của hắn như vậy hắn hoàn toàn có thể phụng bồi, hắn chỉ sợ Hoàng Minh thua không dậy nổi.
“Ha ha, thật là có lỗi, xem ra mới vừa rồi là hiểu lầm, chẳng qua, vừa rồi vị nữ nhân kia quả thật là rất được cũng rất có khí chất.” Hoàng Minh cười, tiếp tục nói, “Phương tiên sinh xin đừng hiểu lầm, chỉ là lời của ta tự đáy lòng mà phát ra.”
“Dĩ nhiên sẽ không hiểu lầm, thấy mỹ nữ nam nhân nào cũng khó tránh khỏi cũng sẽ ngắm nhìn một phen, chẳng qua bạn gái Hoàng tiên sinh không phải là cũng rất được sao.” Phương Dật Thiên nâng chung trà lên, nhàn nhạt nói xong.
Hoàng Minh nao nao, lập tức buông tiếng thở dài, nói: "Thực không dám dấu diếm, nàng chính là vợ ta, chẳng qua mấy năm này đã không còn cảm tình gì, chỉ có thỉnh thoảng một số trường hợp và thời điểm mới có thể ở chung một chỗ, ta cùng với nàng ly thân đã lâu rồi.”
Phương Dật Thiên trong lòng sửng sốt, chuyện như vậy vốn là chuyện riêng tư mới đúng, hắn vì sao đối với một người mới quen không tới mấy phút đồng hồ lại thẳng thắn nói ra lời như thế? Lôi kéo làm quen sao? Hừ, so ra mục đích chính chỉ là vì Tiêu di sao?
"Đúng rồi, ngồi cũng lâu mà không có việc gì, không biết Phương tiên sinh có thể chơi bi-a không, chúng ta đi đánh vài ván thế nào?" Hoàng Minh đột nhiên nói.
"Bi-a?" Phương Dật Thiên nở nụ cười, đối với bi-a hắn chỉ biết chơi loại hình thức đơn giản mà thôi, hơn nữa cũng không thường xuyên đánh, muốn nói đánh bi-a kỹ thuật chính là phạm vi không vượt ra khỏi mặt bàn a, hắn cười nói, “Thật có lỗi, ta chỉ biết đánh thể loại đơn giản, ví dụ như 16 bi này, hoặc như Snooker loại này là chưa từng đánh bao giờ.”
Hoàng Minh không cho là đúng cười nói: “ không sao cả, chúng ta chơi đơn giản vậy, dù sao chỉ để đợi thôi, giết thời gian một chút cũng tốt mà, Phương tiên sinh thấy thế nào?”
Phương Dật Thiên nghĩ nghĩ, dù sao ngồi không một chỗ cũng nhàm chán, đánh vài ván cũng có thể xem là một loại lạc thú, liền cười nói: "Như vậy ta tựu cung kính không bằng tuân mệnh ."
"Phương tiên sinh mời sang bên này!" Hoàng Minh đứng lên, rất có lịch sự nói.
Phương Dật Thiên gật gật đầu, đứng lên theo Hoàng Minh hướng tới khu giải trí đi đến.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Nô