Quyển 1: Trở Về Đô Thị
Chương 437: Mỹ nhân khi say!
Dịch Giả: ahnkaze
Biên Tập: ahnkaze
Nguồn: 4vn.eu
Phương Dật Thiên chỉnh lại mũ lưỡi trai cùng kính râm cho Cố Khuynh Thành rồi tiến vào quán bar, lựa một góc khuất ngồi xuống. Tuy Cố Khuynh Thành mang mũ lưỡi trai, kính râm cũng che gần hết khuôn mặt, nhưng thần hình cao gầy yểu điệu cùng dáng người hấp dẫn vẫn vô cùng hấp dẫn đám đàn ông đang uống rượu xung quanh. Đến quán bar lộ thiên này hầu hết đều là nam nhân, hơn nữa phí lại không mắc, chính là một nơi cho những người bình dân lui tới. Vì vậy không khí uống rượu ở đây so ra có hơi kém tao nhã một chút. Trên đường đi Cố Khuynh Thành nghe thấy không ít tiếng ồn ào đoán số cùng tiếng thô tục vang liên, đôi mày nàng thoáng nhíu lại, sau đó lại từ từ giãn ra, tâm tình bắt đầu tò mò, dù sao đây là nơi nàng lần đầu đặt chân. Sau khi tìm được vị trí tốt, Phương Dật Thiên liền gọi menu rồi tùy tiện gọi vài món ăn. Cố Khuynh Thành ngồi đối diện đưa lưng ra ngoài, những người xung quanh nếu tò mò cũng chỉ nhìn được bóng lưng yểu điệu của nàng, nhưng như thế cũng đủ để tạo cảm giác kinh diễm rồi. -Muốn uống rượu thì đến nơi này là thích hợp nhất, không phải câu thúc gì cả!
Phương Dật Thiên cười ha ha, khui một chai bia rồi rót cho Cố Khuynh Thành, sau đó cười nói:
-Muốn uống thế nào, cụng chén liên tục hay đổ xúc xắc?
-Làm một chén trước đi, ta kính ngài!
Cố Khuynh Thành cầm chén rượu, khẽ cười, đúng lúc một cơn gió đêm thôi qua làm tóc nàng xao động phiêu bồng, giờ phút này Cố Khuynh Thành trông cực kì xinh đẹp mê người.
-Cạn!
Phương Dật Thiên cười, chạm chén cùng Cố Khuynh Thành rồi một ngụm uống hết. Cố Khuynh Thành tựa hồ muốn không say không về, liên tục cạn năm chén cùng Phương Dật Thiên, lúc này khuôn mặt kiều diễm của nàng đã đỏ bừng, càng tăng thêm vẻ quyến rũ, nhìn vào như một quả táo mật chính, cho dù là bỏ cả đời để được hái lấy cũng đáng.
-Thật thống khoái, trước kia đều là nhấp môi uống xã giao, hôm nay mới có thể chân chính thỏa sức một lần!
Cố Khuynh Thành cười nhẹ, sau đó lại tự rót cho mình một ly, cầm lấy xúc xắc:
-Ngài vừa nói đổ xúc xắc, thế là đổ như nào?
-Đổ xúc xắc có nhiều phương pháp, đoán đếm, so lớn nhỏ… còn có đổ theo nhân phẩm, không biết cô muốn chơi loại nào?
Phương Dật Thiên cười hỏi.
-Hả, đổ theo nhân phẩm, nhân phẩm của ta chắc chắn tốt hơn ngài nhiều nhỉ, hi hi.
Cố Khuynh Thành giảo hoạt cười.
-Được được, vậy chúng ta đổ nhân phẩm. Cái này phải dựa vào nhân phẩm mỗi người thôi. Dùng hai xúc xắc để đổ, bảy điểm uống một phần tư chén, tám điểm uống nửa chén, 9 điểm uống hết, còn lại không phải uống, chơi không?
-Ồ, đơn giản thế thôi sao, nếu ta đỗ được chín điểm thì ngài phải uống một chén?
Cố Khuynh Thành đang nóng lòng muốn thử nên hỏi gấp.
-Tất nhiên là thế.
Phương Dật Thiên sờ mũi cười khổ, nghĩ thầm lần này chắc sẽ không xui xẻo như lần trước đổ cùng Lâm Hiểu Tình.
-Được, để ta thử trước.
Cố Khuynh Thành mỉm cười, tay ngọc khẽ đặt xúc xắc vào rồi lay động, một con năm một con bốn, thật đúng là con mẹ nó chín giờ. Phương Dật Thiên rùng mình, bắt đầu cảm thấy không ổn, có vẻ nữ thần vận mệnh lại bắt đầu đùa giỡn với hắn. Hắn miễn cưỡng cầm chén rượu uống cạn, thầm nghĩ lần sau còn chín điểm nữa hắn sẽ đè cái gì mà nữ thần vận mệnh ra mà giáo huấn một phen. Nhưng rất may mắn, không biết là may mắn hay bất hạnh, lần sau Cố Khuynh Thành lại đỗ ra tám điểm, Phương Dật Thiên lại phải làm thêm nửa chén. Cố Khuynh Thành vui vẻ cười, đôi mắt như muốn nói nhân phẩm xấu quả là nhân phẩm xấu, thần sắc trông rất gian trá. Lúc này thậm chí nàng có cảm giác nếu cả đêm đều bắt Phương Dật Thiên phải uống rượu quả thật tuyệt vời. Nhưng vận khí của Cố Khuynh Thành cũng không tốt mãi, sau đó nàng đỗ ra năm điểm, đành nhường lại cho Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên lại đỗ được tám điểm, Cố Khuynh Thành phải uống nửa chén, xem ra cũng gỡ gạc được một chút. Nhưng rõ ràng nữ thần vận mệnh cố tình đùa cợt với hắn, cho hắn ăn một chút đường rồi sau đó lại đấy hắn xuống hố. Cố Khuynh Thành liên tục đỗ ra hai lần chín điểm một lần tám điểm. Phương Dật Thiên cười khổ:
-Ta nghĩ nhân phẩm ta cũng không đến nỗi nào mà, hay là cô cấu kết với nữ thần vận mệnh đấu với ta, nếu không sao cô lại may mắn như thế.
-Uầy uầy đừng nói bậy, oan uổng cho ta, rõ ràng là nhân phẩm ngài quá tệ thôi, uống đi nào không nói nhiều nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp Cố Khuynh Thành không hề che dấu ý cười, thoạt nhìn như một cô bé con được người khác cho kẹo. Phương Dật Thiên đành uống rượu, sau đó tiếp tục cùng Cố Khuynh Thành đỗ xúc xắc, hắn thực sự không tin vận khí bản thân lại tồi tệ đến thế, dạo gần đây hắn ra ngoài cũng không dẫm phân mà! Hai tay cũng không hề chạm qua thứ gì dơ bẩn, tại sao lại thúi như thế! Có lẽ lão thiên không nỡ nhìn thấy Phương Dật Thiên phải chịu khổ liên tục, sau đó Phương Dật Thiên đổ ra hai lần chín điểm khiến Cố Khuynh Thành phải cắn răng uống hai chén. Sau đó thì cứ ngươi uống rồi ta uống, gần như lần lượt thay phiên, cuối cùng không phân biệt được ai thắng ai thua.
-Kì lạ, chẳng lẽ nhân phẩm của ngài bỗng nhiên được đề cao, sao bây giờ toàn là ta phải uống!
Cố Khuynh Thành nhìn Phương Dật Thiên lại đỗ ra chín điểm, bất đắc dĩ phải uống thêm một chén. Lúc này nàng đã có chút men say, hai mắt u u nhìn Phương Dật Thiên oán giận lầm bầm.
-Hý hý…
Phương Dật Thiên cười đểu.
-Cô muốn biết lí do không?
-Hả, có lí do à?
Cố Khuynh Thành lúc này đã say, hai tay để lên bàn tựa vào má, nhìn Phương Dật Thiên, đôi môi hồng nhuận ướt át khẽ mở ra hỏi.
-Vì lúc nãy ta đã lén gọi cho nữ thần vận mệnh kia, ta bảo nếu còn cố tình chơi ta nữa ta sẽ đè cô ta ra cưỡng gian! Không ngờ sau đó vận khí của ta lại tốt hẳn lên… vận mệnh này, ngươi không cưỡng gian nàng thì sẽ bị nàng cưỡng gian, ta chỉ lựa chọn thế chủ động mà thôi!
Phương Dật Thiên trong lúc cao hứng vô tình thốt lên. Cố Khuynh Thành nghe xong gò má vốn đã hồng lúc này lại càng đỏ hơn, trong lòng nổi lên một cảm giác khác thường. Từ trước đến giờ chưa có ai nói lời thô tục khi nói chuyện với nàng, không ngờ nam nhân này lại không hề cố kỵ để ý nói toẹt ra. Cố Khuynh Thành tuy hơi xấu hổ nhưng ngẫm lại cũng thấy hắn nói có vài phần đạo lý. Cố Khuynh Thành lúc này cũng biết nam nhân này đối đãi với nàng vô cùng tùy ý tiêu sái, không hề tỏ vẻ tao nhã kệch cỡm để lấy lòng nàng, đây là điểm khác biệt duy nhất so với các nam nhân khác. Kì thật lúc này Phương Dật Thiên cũng đã có chút men thấm vào người nên mới nói lời thô tục, lúc này hắn chẳng quản Cố Khuynh Thành là đại minh tinh hay là gì khác, hắn chỉ xem nàng là một bạn nhậu, là một bạn nhậu xinh đẹp, chỉ có thế. Bỗng nhiên ánh mắt Phương Dật Thiên nhíu lại, sau lưng Cố Khuynh Thành cố một thanh niên dáng vẻ bất thiện đang tiến tới.
- Khuynh Thành, đeo kính râm lên, mau!
Phương Dật Thiên trầm giọng.
-Hả?
Cố Khuynh Thành giật mình ngạc nhiên, không hiểu sao lúc này hắn lại bắt mình đeo kính. Phương Dật Thiên cũng không nói nhiều, thuận tay cầm chiếc kính trên bàn đeo vào cho nàng.
Quyển 1: Trở Về Đô Thị
Chương 438: Nàng là do ta bao !
Dịch Giả: cà rốt
Biên Tập: cà rốt
Nguồn: 4vn.eu
Cố Khuynh Thành thực không hiểu Phương Dật Thiên đeo kính cho nàng là có ý tứ gì, nhưng chẳng qua lúc Phương Dật Thiên cầm kính râm trong tay tự mình đeo lên mặt nàng, khuôn mặt non mềm bóng loáng của nàng rõ ràng cảm ứng được hai bàn tay thô ráp cùng với một mùi hương thuốc lá nhàn nhạt. Run sợ, nàng rõ ràng là cảm thấy trong thâm tâm mình đang run lên, cõ lẽ là do uống chút rượu vào, có điểm ý loạn tình mê, giờ phút này nàng đang hưởng thụ loại cảm giác ấm áp nhàn nhạt này. Rồi sau đó nàng liền nghe được phía sau nàng có tiếng bước chân đi tới, một thanh niên dáng vẻ lưu manh đứng ở trước bàn của họ, người thanh niên này nghiêng người nhìn về phía Cố Khuynh Thành suy nghĩ. Trên mặt của Cố Khuynh Thành đã đeo kính râm che mất hơn phân nửa dung nhan của nàng, chẳng qua là không che lấp được cái mũi ngọc thẳng cùng với đôi môi anh đào nhuận hồng như đóa hoa, làm cho hắn hít thở không thông thật sự là rất đẹp! Nói một câu tuyệt sắc giai nhân cũng không có gì quá, đặc biệt giờ phút này Cố Khuynh Thành trên ánh mắt nhiễm một chút men say, lại càng tăng thêm mấy phần kiều mị, như vậy là đủ để cho tuyến thượng thận của nam nhân phản ứng kịch liệt! Hai mắt của Phương Dật Thiên có chút khẽ nheo lại, khẽ lắc chén rượu trong tay, chậm rãi nhìn về phía người thanh niên trước mặt tựa hồ là đang bị vẻ đẹp của Cố Khuynh Thành làm cho ngây người, nhưng vẫn ung dung nhàn nhạt cười.
- Này mỹ nữ, đêm nay là sinh nhật lão đại của chúng ta, lão đại của chúng ta muốn mời nàng qua cùng ngài uống một chén chúc mừng.
Người thanh niên này hồi phục tinh thần, nhớ tới mục đích của mình, nói. Cố Khuynh Thành cũng đoán được người thanh niên này có mục đích không tốt, từ đầu đến cuối khuôn mặt nàng cũng không có nhìn về phía người thanh niên này một cái liếc mắt, chỉ có điều đôi mắt phía sau đôi kính râm đang nhìn về phía Phương Dật Thiên tràn ngập ý tứ xin giúp đỡ. Phương Dật Thiên ung dung cười nhạt nói:
- Lão đại của các ngươi đã là cái gì? Thật có lỗi, nàng đêm nay là do ta bao cả đêm để hầu rượu ta rồi, ngươi đi tìm người khác đi. Cái gì? Bảo ta đêm nay là do hắn bao cả đêm! Cố Khuynh Thành nghe vậy khuôn mặt ngọc tức khắc nóng bỏng lên, ửng đỏ một cách quyến rũ mê người, trái tim của nàng không nhịn được mà trở nên dồn dập cả lên, nhưng nam nhân tán tỉnh nàng trước đây không phải là không có, chỉ có điều ăn nói trực tiếp thô tục như Phương Dật Thiên thì nàng chưa từng gặp qua! Chẳng qua sau đó Cố Khuynh Thành lại cảm thấy buồn cười, nam nhân bất cần đời này đôi khi cũng rất là khôi hài. Người thanh niên kia khuôn mặt tức khắc trắng bệch lên, trong ánh mắt còn có một tia hàn quang lạnh lùng nhìn về phía Phương Dật Thiên, ngữ khí âm u nói:
- Tiểu tử là ngươi muốn tìm cái chết sao?
- Biến!
Ánh mắt của Phương Dật Thiên trầm xuống, sát khí trong khoảnh khắc giống như thực chất nổ bắn ra, bao phủ về phía người thanh niên này, hắn thực sự là không có hứng thú đánh nhau với người thanh niên này, không bằng ngồi tâm sự tình cảm với Cố đại mĩ nhân. Người thanh niên trong lòng có chút khẽ run lên, bị ánh mắt giống như đao phong của Phương Dật Thiên chăn chú nhìn trong lòng không khỏi phát lạnh, lúc sau phản ứng trở lại hắn âm thầm bởi vì bản thân mình nhát gan mà cảm thấy khó chịu, đối phương không phải là chỉ có một mình sao, mình còn có đại ca cùng với năm sáu huynh đệ làm hậu thuẫn còn sợ hắn sao?
- Tiểu tử ngươi quả thật là đi tìm chết!
Ngươi thanh niên nói xong liền vọt tới chỗ Phương Dật Thiên bộ dáng như muốn gây chiến. Phương Dật Thiên âm thầm buông tiếng thở dài, thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. nhìn thấy mĩ nữ thì giống như là ruồi bọ chen chúc mà đến, chẳng lẽ không biết mĩ nữ bình thường đều là đại biểu cho tai nạn sao? hồng nhan họa thủy!
- Muốn mỹ nữ của ta, cô chờ ta mấy phút, ta nghĩ ta phải nói chuyện với lão đại của hắn một chút.
Phương Dật Thiên nhìn về phía Cố Khuynh Thành cười nói, trong lúc đó nắm tay của người thanh niên lày cũng lao tới muốn đánh về phía cánh tay phải của hắn. Rồi sau đó Phương Dật Thiên đứng lên, cũng không thấy hắn có động tác gì, chỉ vẻn vẹn là hai tay xoay ngược về giữa liền làm cho người thanh niên này bị khắc chế kêu lên thảm thiết không thôi, tiếp đó Phương Dật Thiên nắm lấy người thanh niên này hướng tới bàn rượu phía xa đi đến. Lúc trước hắn đúng là nhìn thấy tên thanh niên này là từ chiếc bàn rượu đó đi đến chỗ hắn và Cố Khuynh Thành. Bên chỗ chiếc bàn rượu kia có năm sáu nam tử đang đứng lên, cả một đám chăm chú nhìn về phía tên thanh niên trẻ tuổi đang nằm trong tay Phương Dật Thiên, trong đó có mấy người âm thầm nắm chai rượu lên.
- Nghe nói nơi này có lao đại của tên này, ta tiến đến hỏi thăm một chút.
Phương Dật Thiên đẩy người thanh niên trong tay hướng về phía trước ung dung nói. Người thanh niên thoát khỏi sự khống chế của Phương Dật Thiên lúc sau chạy đến trước mặt một tên nam tử khôi ngô nói:
- Đại ca, tiểu tử này quả thực là quá cuồng vọng, quả thực là không để đại ca và nhóm chúng ta vào trong mắt.
- Ngươi chính là đai ca của bọn chúng? Nghe nói đêm nay sinh nhật ngươi, còn muốn bạn gái của ta đến uống rượu với ngươi? Ngươi có biết hay không nàng đêm nay là do ta bao, nàng tại sao lại không theo một vị công tử tiểu bạch kiểm như ta mà lại theo uống rượu với ngươi? Ngươi có thể so được với ta sao? đề nghị ngươi hay là đi về tự soi gương xem lại mình, nhìn xem có thể bao được nàng trước rồi hãy nói sau.
Phương Dật Thiên ngữ khí trào phúng nói. Cố Khuynh Thành ở bên bàn bên kia lặng lẽ quay đầu nhìn về phía bên này nghe thấy mấy lời nói này của Phương Dật Thiên suýt chút nữa tức hộc máu, gia hỏa này không ngờ da mặt dày đến trình độ này, còn tự xưng mình là công tử tiểu bạch kiểm, nàng thật không nhìn ra trên người hắn có điểm nào giống tiểu bạch kiểm. Lời này nếu truyền ra ngoài, Cố Khuynh Thành nàng nuôi nam nhân này, chỉ sợ là làm cho cả giới giải trí, cả xã hội oanh động.
- Con mẹ nó, tiểu tử ngươi là cái thứ gì chứ? Tính làm loạn hả?
Bên cạnh muộn người thanh niên gầm lên, trực tiếp cầm một chia bia đập về phía đầu của Phương Dật Thiên.
- A… Phương, Phương…
Cố Khuynh Thành thấy như vậy không nhịn được gọi to một tiếng duyên dáng, trong lòng khẩn trương cực kỳ. Nhưng mà Phương Dật Thiên cũng cười lạnh một tiếng, trực tiếp hướng một quyền lên nghênh tiếp chai bia.
- Phanh!
Bọt văng tung tóe khắp nơi, cả chai bia trực tiếp bị đánh vỡ tung, rồi sau đó ánh mắt của Phương Dật Thiên phát lạnh, trực tiếp túm lấy tên thanh niên này trong tay phải, lấy đi nửa chai bia còn lại trong tay hắn, ấn cổ tên thanh niên kia xuống bàn, rồi sau đó cầm nửa chai bia sắc bén hung hăng đâm xuống! Tức khắc, đám người bốn phía kinh sợ hô lên, nếu không ngoài dự kiến thì tên thanh niên kia sẽ bị nửa chai bia kia đâm vào mặt! Tên thanh niên kia trong lòng kinh hãi, hắn cảm thấy bên tai chợt lạnh, đến khi hắn hồi phục tinh thần lại thì thấy nửa chai bia kia đâm lên bàn cách mặt của hắn không đến một ly, nếu nửa chai bia này thoáng lệch đi vài cm… hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi! Phương Dật Thiên sau đó buông hai tay ra, vỗ vỗ tay nhàn nhạt nhìn về phía tên lão đại đang run nhè nhẹ nói:
- Ngươi nếu còn muốn mời bạn gái của ta tới cùng ngươi uống rượu, như vậy cứ việc đi, nếu ngươi hiện tại cảm thấy người của ngươi còn chưa đủ, như vậy cứ việc gọi điện thoại kêu đến, ta có thể đợi! chẳng qua nói trước đến lúc đó có mất tay, mất chân cũng đừng có hối hận! Phương Dật Thiên nói xong cười lạnh một tiếng, xoay người đi về chỗ Cố Khuynh Thành.
- Lão, lão đại cứ để hắn đi như vậy sao?
Một tên thanh niên nhìn Phương Dật Thiên iêu sai đi xa lúc sau không nhịn được mở miệng hỏi.
- Sao cái con mẹ ngươi, không cho hắn đi, ngươi có thể đánh thắng được hắn sao? ngươi không thấy thân thủ của hắn sao? tất cả chúng ta gộp lại phỏng chừng cũng không thể động đến người hắn, mà hắn cũng không cần tốn bao nhiêu sức cũng có thể đánh hạ hết chúng ta, vừa rồi xem như hắn đã hạ thủ lưu tình nếu không thì A Thanh đã sớm vào viện rồi!
Tên lão đại thấp giọng giận dữ nói.
- Kìa đại ca, mỹ nữ bên cạnh hắn…
- Mỹ cái đầu ngươi, con mẹ nó, tính tiền sớm một chút đi, hắn không phải là người mà chúng ta có thể trêu chọc được.
Mấy tên thanh niên kia tức khắc khúm núm một trận, nhìn về phía Phương Dật Thiên thần tình thành kính.
Quyển 1: Trở Về Đô Thị
Chương 439: Tìm chỗ ngủ cũng là vấn đề!
Dịch Giả: ahnkaze
Biên Tập: ahnkaze
Nguồn: 4vn.eu
Lúc Phương Dật Thiên trở về, Cố Khuynh Thành đã khẽ cười, hay tay khẽ vỗ:
- Hoanh nghênh đại anh hùng trở về!
-Đại anh hùng?
Phương Dật Thiên giật mình cười khổ:
-Không ngờ cô cũng biết đá xoáy người khác.
-Ta xoáy anh lúc nào, chẳng phải vừa rồi anh vừa diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Cố Khuynh Thành cười cười, lấy mắt kiếng trên mặt xuống, đôi mắt say nhìn vào Phương Dật Thiên.
- Cô thì đúng là mỹ nữ rồi, nhưng ta thì không phải là anh hùng, tuy ta rất muốn.
Phương Dật Thiên cười cười, tiện tay uống một ngụm bia. Những lời này của hắn nếu để Trần Đào nghe được phỏng chừng sẽ khiến Trần Đào té xỉu, hắn công lao với quốc gia không nhả, từng nhiều lần liều mình vì nước, hắn không phải là anh hùng thì cũng không ai dám xưng là anh hùng.
-Đúng nhỉ, anh đâu phải là anh hùng, là một tiểu bạch kiểm thì đúng hơn… ha ha.
Cố Khuynh Thành cười thoải mái, không biết tại sao khi ở cùng Phương Dật Thiên cô luôn cảm thấy vui vẻ. Phương Dật Thiên gãi đầu cười khổ, những lời vừa rồi hắn nói với bọn kia đã bị nghe thấy, chỉ còn cách cười gượng:
-Ài, được một đại minh tinh như cô bao cũng là chuyện tốt mà, hơn nữa ta cũng có ưu điểm.
-Ơ, ưu điểm?
Cố Khuynh Thành hứng thú hỏi.
-Ta còn có thể làm ấm giường cho cô.
Phương Dật Thiên vừa nói xong liền bật cười ha hả.
-Anh…
Cố Khuynh Thành đỏ mặt, đôi tai ửng lên bộc lộ nét quyến rũ mê người. Cô cũng hiểu được ý tứ của Phương Dật Thiên, nhưng cũng đã dần quen với kiểu trêu đùa này của hắn nên cũng không tức giận:
-Cái này mà là ưu điểm sao, cho dù giường ta.. à, ta không có ý đó đâu.
Trong lúc nhất thời nói lộ hết ra nàng cảm thấy thẹn thùng, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống. Trong lòng lo lắng, mình không biết tại sao lại không biết liêm sỉ nói ra như vậy, cũng không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào ? có phải là sẽ nghĩ mình là loại nữ nhân không biết xấu hổ ? Cô xấu hổ nhìn Phương Dật Thiên, thấy hắn nhìn mình cười đầy thâm ý.
-Làm ấm giường cũng tốt… thôi tiếp tục uống rượu, đừng vì mấy tên kia mà mất nhã hứng.
Phương Dật Thiên nâng ly lên. Cố Khuynh Thành cũng cười một cái, đưa ly lên cạn.
-Bạn gái của anh chắc hẳn luôn hạnh phúc vì luôn được anh bảo vệ đúng không?
Đột nhiên Cố Khuynh Thành cất tiếng hỏi. Phương Dật Thiên giật mình, sau đó im lặng không nói.
-Kỳ thật nữ nhân chỉ cần tìm được một nam nhân có thể che chở cho mình, anh tuy chưa chắc là người tốt nhưng chắc chắn là một người bạn trai tốt.
Cố Khuynh Thành nói thêm.
-Theo như cô nói thì ta là không phải là người xấu, cũng không phải là người tốt. Nhưng nam nhân xung quanh muốn bảo vệ cô cũng nhiều vô kể, thực ra ai lại không có dã tâm muốn tiếp cận với người đẹp, đó là tốt hay xấu? Phương Dật Thiên khẽ cười.
-Cái này…
Cố Khuynh Thành giật mình, sau đó cười nói:
-Đúng là thế, nhưng anh lại khác bọn họ, anh dũng cảm thừa nhận bản thân chứ không ngụy quân tử như họ.
Phương Dật Thiên khẽ cười, châm một điếu thuốc, lại phát hiện chiếc bật lửa của mình đã hỏng. Cố Khuynh Thành thấy vậy liên đưa chiếc bật lửa của mình:
-Dùng của ta đi, nhưng phải cho ta hút thử một lần xem như là thù lao.
-Để cô hút một hơi?
Phương Dật Thiên ngạc nhiên.
-Không muốn thì thôi.
Cố Khuynh Thành cũng cười nói.
-Nếu cô không chê thì ta cũng chẳng sợ.
Phương Dật Thiên nói xong liền rít một hơi, sau đó chuyền qua đưa cho Cố Khuynh Thành. Cố Khuynh Thành nhận lấy, cũng không hề ngại ngùng hít một hơi, sau đó khẽ ho nhẹ, loại thuốc này quả là nặng…
-Nồng quá phải không, loại này không thích hợp cho phụ nữ đâu.
Phương Dật Thiên cười cười, lại mồi thêm một điếu.
-Không vấn đề, một lát sẽ quen.
Cố Khuynh Thành nói xong, khóe mắt lại chuyển:
-Chúng ta tiếp tục đổ xúc xắc, vừa rồi anh bắt ta uống không ít rượu, thù này phải báo!
-Muốn tiếp tục? Được thôi, ta sẽ bồi tiếp mỹ nữ đến cùng!
Phương Dật Thiên cười ha hả, sau đó tiếp tục đổ xúc xắc. Sau đó Phương Dật Thiên quả là có chút may mắn, Cố Khuynh Thành uống ba li thì hắn chỉ uống hai. Cố Khuynh Thành lúc này đã choáng váng, nói năng không rõ rang, nhìn hình dáng đã say khướt, Phương Dật Thiên lúc này mới gọi phục vụ tính tiền.
-Khuynh Thành, cô sang đây ở tại khách sạn nào thế?
Phương Dật Thiên hỏi.
-Ta.. ta còn chưa say, ta còn có thể uống tiếp… uống tiếp đi.
Lúc này thần trí Cố Khuynh Thành đã mơ hồ, hay cánh tay không ngừng vẫy vào không khí, thân thể sắp gục xuống bàn.Phương Dật Thiên giật mình, đi qua giữ lấy thân người cô, sau đó gấp giọng:
-Khuynh Thành, mau tỉnh, cô ở khách sạn nào để ta đưa về!
Nhưng cho dù hắn có lay động thế nào, thân thể Cố Khuynh Thành lúc này đã mềm nhũn không phản ứng.
- Trời ạ! Bà lão ơi, đêm nay ta phải đưa cô đi đâu ngủ đây!
Nhìn vào hai má đỏ hồng của Cố Khuynh Thành, Phương Dật Thiên thở dài, đêm nay ngủ ở đâu quả là một vấn đề lớn!
Quyển 1: Trở Về Đô Thị
Chương 440: Mang Cố Khuynh Thành đi mướn phòng!
Dịch Giả: Tiểu Mùi
Biên Tập: Tiểu Mùi
Nguồn: 4vn.eu
Ta đã trở lại, và lợi hại gấp đôi
Đại minh tinh Cố Khuynh Thành xinh đẹp ướt át như thế, cứ như vậy uống say tại quán bar, việc này mà đem kể cho đám chó săn nghe chắc bọn hắn đều không tin.
Những năm gần đây, cái khí chất ưu nhã quý giá kia của Cố Khuynh Thành đã ăn sâu vào người dân, từ lúc nàng xuất hiện đến nay, đám chó săn đã hao hết tâm tư muốn bới móc được trên người nàng một tin tức xấu thôi nhưng đều tốn công vô ích.
Cố Khuynh Thành xinh đẹp lễ độ và an phận như thế, nếu nói đêm nay nàng say mèm ở bên đường, thật đúng là không có ai tin a.
Vấn đề là, tình huống bây giờ không cho phép Phương Dật Thiên chất vấn, Cố Khuynh Thành giờ phút này quả thật là đã say, mà còn say đến không còn biết gì, trực tiếp ngủ trên bàn rượu.
Lương tâm mách bảo là dù thế nào cũng không thể để một đại mỹ nhân như thế này lưu lạc tại đây, vấn đề là Phương Dật Thiên lại không biết Cố Khuynh Thành rốt cuộc là ở đâu, cái này đúng thật là một vấn đề nan giải a.
Dẫn nàng về phòng hắn một đêm? Cái này không được, cái phòng kia như là chỗ cho chó ở, hắn thì không chú ý, nhưng Cố Khuynh Thành là thân phận gì, coi như miễn cưỡng ngủ lại một đêm, nếu lỡ sáng sớm ngày mai cô bé Tô Uyển Nhi đến thăm, lúc đó thì giải thích như thế nào đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, Phương Dật Thiên khẽ thở dài, tốt nhất vẫn là đem Cố đại mỹ nhân này đi mướn một phòng nghĩ qua đêm a. (Thằng này nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ được có thế )
Sau khi hạ quyết tâm, Phương Dật Thiên liền bế toàn bộ thân thể mềm mại của Cố Khuynh Thành lên, đừng có nhìn Cố Khuynh Thành cao gầy, nhưng đúng là không nặng, ước chừng chỉ khoảng 50 Kg, dựa vào một thân thần lực thâm bất khả trắc của Phương Dật Thiên, chỉ có nhiêu đó tự nhiên là không thành vấn đề.
Quan trọng là ... Thân thể của Cố Khuynh Thành không khỏi cũng con mẹ nó quá mềm mại đi( nguyên văn ), mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể nàng hòa với mùi rượu tất cả như xộc vào mũi Phương Dật Thiên, lại thêm có chút men say, nên con sói trong người của tên này lại bắt đầu rục rịch đây.
Tay trái của hắn để ngay dưới cổ của nàng, tay phải lại ôm lấy hai chân, ý niệm xấu xa trong đầu hắn hiện lên, đặc biệt đem thân thể của Cố Khuynh Thành cọ xát vào ngực hắn, vì vậy hắn liền tiếp xúc với bộ ngực sữa cao ngất kia của nàng, chỉ mới thoáng tiếp xúc thôi, hắn đã nhịn không được thở sâu, thật đúng là lớn a, vừa lớn lại vừa mềm mại, cái vừa đầy đặn vừa co dãn kia không ngừng đè ép quả thực là làm thỏa mãn cho dục vọng ở sâu trong nội tâm hắn. (Cầm thú a, bất quá... ta thích )
Ôm Cố Khuynh Thành lên xe xong, hắn liền phóng như bay đến một khách sạn tầm trung ở gần đó.
Sau khi đỗ xe vào bãi, hắn ôm Cố Khuỳnh Thành vào khách sạn, những động tác này đúng là không tránh khỏi sẽ có người nhìn mà sinh ra hiểu lầm, trong khách sạn mọi người đều tự suy đoán là một khuê nữ như hoa như ngọc bị một tên hỗn đản dụ cho uống rượu cho quá chén, sau đó đem đến khách sạn mướn phòng, làm cái chuyện tình kia.
Nếu như những người này mà biết khuê nữ như hoa như ngọc này lại là Cố Khuynh Thành nổi tiếng, chắc đều sẽ chết đứng hết.
Làm thủ tục rồi cầm lấy chìa khóa phòng, Phương Dật Thiên lại ôm lấy Cố Khuynh Thành, hắn sợ là đi thang máy sẽ có người nhận ra nàng, liền ôm nàng chạy dọc theo thang bộ một mạch tới lầu bốn, mở cửa phòng ra đi vào, đóng cửa lại, bật đèn.
Phòng này là một phòng tiêu chuẩn, cũng rộng rãi, chỉ có một chiếc giường lớn, Phương Dật Thiên ôm Cố Khuynh Thành đến trên giường, nhẹ nhàng dặt nàng xuống, sau đó lại tự mình cởi giày cao gót của nàng ra.
Hai chân trắng nõn mềm mại của nàng hiện ra, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt cùng với một chút hương vị của chân khi mang giày cao gót bằng da, Phương Dật Thiên đã nhìn qua không ít chân đẹp, Tiêu di, Lâm Thiển Tuyết, Chân Khả Nhân, Quan Lâm đều có hai chân rất đẹp, nhưng Cố Khuynh Thành bởi vì thân hình cao gầy, mắt cá chân không thể nói là đứng đầu, nhưng quả thật là trắng nõn mềm mại, nắm ở trong tay đúng là có một xúc cảm tuyệt vời.
Tất nhiên, Phương Dật Thiên cũng chỉ là xoa bóp mà thôi, đối với cặp đùi ngọc lấp ló sau chiếc váy Cố Khuynh Thành mặc trên người, hắn chỉ là cố nén dục vọng trong lòng, không có lợi dụng mà cho đôi tay vào sờ vuốt.
Sau khi cởi giày cho Cố Khuynh Thành, hắn liền kéo tấm chăn lại, nhẹ nhàng đắp lên người nàng, nhìn qua khuôn mặt hại nước hại dân kia, trong lòng hắn không khỏi thổn thức, Khuynh Thành à Khuynh Thành, ngươi thật là đem ta trở thành vệ sĩ của ngươi sao? Ngươi là muốn đem chính mình vào miệng sói, thật là chắc chắn ta không dám ăn ngươi? Mẹ nó, bình thường tự xưng là cầm thú, mà bây giờ mình lại phải giả bộ như thế này? Thực là con mẹ nó cầm thú cũng không bằng a!
Trời rất nóng, lại ôm Cố Khuynh Thành một mạch lên đến lầu bốn, Phương Dật Thiên đã sớm mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy Cố Khuynh Thành đang ngủ say, hắn cũng không kiêng kị nữa, lập tức cởi y phục, sau đó đi vào trong phòng tắm. (Khối đứa nghĩ là cởi đồ xong là phải bay lên giường ấy nhỉ )
Nhưng mà, hắn vừa đi vào trong phòng tắm, Cố Khuynh Thành trên giường lại đột nhiên có chút mở đôi mắt vốn đóng chặt của nàng, trong đôi mắt xinh đẹp vẫn còn men say không tiêu tán, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, tựa hồ còn đang khó hiểu sao mình lại nằm ở trên cái giường lớn mềm mại này.
Kỳ thật lúc ở quán bar, nàng đã thực sự là quá say, nhưng ngay lúc Phương Dật Thiên ôm nàng chạy một mạch lên lầu bốn, nàng đã mơ màng tỉnh lại, từng lén mở mắt nhìn thoáng qua Phương Dật Thiên đang ôm nàng, nhưng lúc tiến vào phòng nàng lại nhắm hai mắt lại.
Đánh giá hoàn cảnh trên người, Cố Khuynh Thành đoán là nàng đang ở trong phòng khách sạn, nghĩ tới minh lần đầu tiên cùng với một nam nhân đi mướn phòng, tâm hồn thiếu nữ của nàng nhịn không được kịch liệt nhảy lên.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, tâm của nàng loạn hết cả lên, người nam nhân này tắm rửa xong khi đi ra có thể thừa cơ phi lễ mình không?
Nếu như hắn thật sự muốn phi lễ mình, mình phải làm gì đây? Ra vẻ ngủ say, yên lặng tiếp nhận hay là thình lình mở mắt ra, nói với hắn là mình đã tỉnh dậy rồi? ()
Nàng cũng không biết, cho tới nay, cho dù đang ở trong ngành giải trí tràn đầy các quy tắc ngầm, nàng vẫn giữ vững nguyên tắc sinh hoạt của mình, nàng không khỏi nhớ tới, lúc nàng vừa xuất hiện đoạt được vương miện hoa hậu thế giới, một nhân vật lớn trong nước từng ra giá ngàn vạn để cùng nàng một đêm, nàng từ chối, chỉ là sau khi từ chối, nàng lại núp ở trong phòng của mình mà khóc, nàng khóc vì ủy khuất.
Chẳng lẽ vẻ đẹp của mình lại chỉ làm cho nam nhân nghĩ đến chuyện đó thôi sao? Chẳng lẽ mình sắp bước vào cái thế giời xấu xa hắc ám ấy hay sao?
Trong đầu đang nghĩ đến những thứ phức tạp thì cửa phòng tắm kêu lên môt tiếng, mở ra, Phương Dật Thiên cùng với chiếc khăn tắm bước ra, nội tâm nàng hốt hoảng, tranh thủ thời gian nhắm hai mắt lại.
Quyển 1: Trở Về Đô Thị
Chương 441: Thiên nhân giao chiến!
Dịch Giả: Tiểu Mùi
Biên Tập: Tiểu Mùi
Nguồn: 4vn.eu
Phương Dật Thiên choàng cái khăn tắm lên, xoa lấy tóc ướt trên đầu, trở lại trong phòng, thấy Cố Khuynh Thành vẫn ngủ như cũ, phải nói là đại mỹ nhân này có dáng nằm ngủ càng thêm mê người.
Nhìn lại, rõ ràng là có thể thấy rõ ràng từng đường cong khêu gợi thành thục hấp dẫn, đặc biệt là bàn chân nhỏ trắng nõn tinh xảo ẩn hiện trong cái chăn kia, như thế nào cũng khiến cho một nam nhân bình thường dấy lên dục vọng trong lòng.
Phương Dật Thiên thở sâu, cầm lấy một cái gạt tàn thuốc trên mặt bàn để TV, đi đến ghế salon ngồi, móc thuốc ra, dùng bật lửa của Cố Khuynh Thành đốt lên, hút một hơi thật sâu. Phun khói ra một hồi, ánh mắt hắn dần dần bị hấp dẫn, không ngừng nhìn về thân hình hấp dẫn của Cố Khuynh Thành trên giường, đêm quá dài người thì rảnh rỗi, lại là ở trong phòng khách sạn, mắt thì lại hướng về một đại mỹ nhân kinh thế hãi tục như thế này, tư tưởng của hắn không khỏi có chút rục rịch.
Uống rượu xong lên giường, rất giống tình một đêm rồi, thấp kém, ngây thơ, tình dục, cầm thú.
Vấn đề là hắn từ đó đến giờ vẫn là một tên hỗn đãn, giờ khắc này hắn lại cố gắng khắc chế nội tâm để không sinh ra một tia khinh nhờn nào với Cố Khuynh Thành, cho dù nàng đang nằm trên giường, giống như một con cừu non chờ đợi sói đến ăn, hắn cũng không có cách nào thuyết phục chính mình làm chuyện tình thương thiên hại lý này.
Nhưng một thanh âm khác lại đang không ngừng chất vấn trong lòng hắn, ngươi có phải là đàn ông không? Một mỹ nữ kiều diễm nằm cách ngươi chỉ có vài mét, ngươi lại không thể phát một chút thiện tâm giúp nàng cởi bỏ một chút quần áo trên người nàng sao?
Bất quá trong nội tâm hắn lại có một tia lương tâm nhắc nhở, lão Phương, làm người phải làm phước cho mọi người a, ngươi mà làm như vậy với Cố Khuynh Thành, có thể ngay lập tức trở thành công địch số một của đồng bào nam giới của cả nước đó, không chừng còn trở thành tội nhân cùng hung cực ác, quan trọng nhất là nếu Cố Khuynh Thành tỉnh lại mà yêu cầu phí tổn tình một đêm, ngươi chắc chắn là trả không nổi số tiền đó a!
Trong nhất thời, đạo đức và dục vọng trong nội tâm Phương Dật Thiên đánh nhau kịch liệt.
Cứ như vậy, Phương Dật Thiên một điếu lại một điếu thuốc, cho đến một hồi men say trong hắn đánh úp lại, cứ như vậy nằm trên ghế salon nhắm mắt lại, trong chốc lát đã phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Cũng không biết qua bao lâu, Cố Khuynh Thành nằm bên kia nãy giờ không ngủ được, nghe tiếng ngáy dần dần ổn định của Phương Dật Thiên mới dám mở hai mắt ra, nghiêng người lại, nhìn về phía Phương Dật Thiên đang ngồi ngủ trên ghế salon, đôi môi nhuận hồng có chút nhếch lên, hiện lên một nét thở dài nhẹ nhàng vui vẻ.
Từ lúc Phương Dật Thiên đi ra khỏi phòng tắm, nàng tuy là nhắm mắt lại, nhưng tâm thì sáng như gương, tâm hồn thiếu nữ lo sợ bất an, sợ tên này sẽ xông lên giường ôm nàng làm gì đó, mà nàng nằm đợi mãi, lại không nghe bất cứ động tĩnh gì.
Trong lúc đó, nàng cũng đã lén mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Phương Dật Thiên cứ như vậy ngồi trên sa lon hút từng điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ trên gương mặt kiên cường nhìn cực kỳ tang thương, bất quá nàng rõ ràng cảm ứng được ánh mắt Phương Dật Thiên một mực nhìn chăm chú trên thân thể của nàng, khiến cho nàng thầm xấu hổ không thôi.
Thật không ngờ cuối cùng tên này cũng chỉ lợi dụng sờ mắt cá chân nàng trong lúc giúp nàng cỏi giày cao gót ra mà thôi, còn lại chỉ ngồi hút thuốc, sau đó lại ngủ say, không có thừa dịp nàng ngủ mà chiếm tiện nghi của nàng.
Điều này làm cho nàng có chút ngoài ý muốn, nghĩ thầm tên này lúc trước khoác lác mình không đứng đắn như thế nào, đã chiếm tiện nghi của bao nhiêu mỹ nữ mà bật cười, xếp cho Phương Dật Thiên vào loại có sắc tâm không có sắc đảm, nhưng mà cũng xem ra là một nam nhân thật tình, không dối trá, chỉ có điều là nhìn như bất cần đời một chút mà thôi.
Máy điều hòa mở có hơi lạnh, nhìn Phương Dật Thiên đang co rúc trên ghế, Cố Khuynh Thành lại có chút không đành lòng, đành lặng lẽ bò xuống giường, cầm một cái chăn đến chỗ Phương Dật Thiên, nhẹ nhàng đắp lên.
Nhìn khuôn mặt kiên cường như được gọt dũa bằng đao trước mặt, không anh tuấn lắm, nhưng lại thuộc loại nhìn mãi mà không chán, càng nhìn càng thấy đặc biệt, Cố Khuynh Thành nhìn một hồi, trong nội tâm nổi lên một cảm xúc khó hiểu, sau đó nàng nhẹ nhàng cười, rón rén đi lại bên giường, đắp chăn lại, bối rối một hồi rồi ngủ lúc nào không biết.
Phương Dật Thiên mơ mơ màng màng mở hai mắt ra thì trời đã sáng, khi tỉnh lại hắn thấy trên người mình được đắp chăn, cảm thấy nao nao, hướng ánh mắt về phía trên giường, thấy Cố Khuynh Thành vẫn còn đang ngủ say, xem chừng lúc tối không biết là nàng đã thức dậy lúc nào rồi đắp chăn cho hắn.
Không muốn quấy rầy giấc mộng đẹp của Cố Khuynh Thành, hắn để tấm chăn qua một bên, đứng lên, làm vài động tác thể dục rồi đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Sau khi hắn đi ra vẫn thấy Cố Khuynh Thành ngủ say như cũ, hắn nhìn đồng hồ, đã là chín giờ rưỡi sáng.
"Xem ra các mỹ nữ đều thích ngủ nướng a." Phương dật Thiên khẽ thở dài, đi mấy lần vòng quanh ở đầu giường, cuối cùng không nhịn được liền ngồi lên giường, tỉ mỉ nhìn Cố Khuynh Thành đang ngủ say.
Chiếc mặt ngọc của Cố Khuynh Thành như một khối mỹ ngọc không chút tỳ vết, giống như là được ma quỷ điêu khắc thành, đúng là làm cho người khác hít thở không thông, mái tóc mềm mại rải ra trên chiếc gối đầu, cái cổ thon dài trắng như tuyết, xuống chút xíu nữa là bộ ngực sữa ẩn ẩn trong chiếc áo T-shirt sung mãn, ở giữa lại là cái khe rãnh sâu không thấy đáy.
Phương Dật Thiên nhìn thoáng qua nhìn nhịn không được hít một hơi thật sâu, hắn đột nhiên ý thức được là tối hôm qua hắn đã bỏ lỡ một cơ hội cực kỳ tốt để chinh phục mỹ nhân khêu gợi này, còn làm bộ đứng đắn ngủ trên ghế sa lon, mẹ nó, nói như thế nào ít nhất cũng phải cùng nàng ngủ cùng giường mới phải?
Coi như là không có làm gì, thì ngửi lấy khí tức trên thân thể nàng cũng rất tốt a, hơn nữa còn có thể công bố với Tiểu Đao cùng Trương lão bản những huynh đệ của hắn, mình đã từng ngủ cùng giường với siêu sao quốc tế Cố Khuynh Thành, nhất định sẽ khiến bọn hắn hâm mộ mà chết.
Nội tâm Phương Dật Thiên nổi lên một hồi tiếc hận, đáng tiếc, trên đời này không có quả hối hận, bất quá lại nói vẫn chưa muộn a.
Giờ phút này không phải là nàng vẫn còn đang ngủ đấy sao, cái gọi là tận dụng thời cơ, thừa dịp đền bù khuyết điểm của tối hôm qua vẫn còn chưa muộn a?