Em vẫn sống như ngày xưa vẫn sống
Vẫn vui đùa, vẫn hát vẫn cười tươi
Khi hè về trăng lên vẫn dạo chơi
Vẫn lặng ngắm Neva những chiều ráng đỏ
Bởi nỗi buồn thời gian đã xoá
Và tình yêu thành kỷ niệm xa xăm
Em đã quên, vâng em đã quên anh
Anh đối với em đâu phải là duy nhất
Xin đừng giận em vì đó là sự thật
Em không muốn dối mình và không muốn dối anh
Tình yêu qua như làn gió mỏng manh
Thì chuyện đó phải chăng em có lỗi
Xin đừng trách em là người mau thay đổi
Vì tình yêu chỉ đến một lần yêu
Những gì năm tháng đã cuốn trôi
Sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại!
Tôi đứng cô đơn trên sông vắng
Ôi Nêva chiều sáng đầu đông.
Tôi lắng nghe sâu thẳm của lòng sông
Lời thở than giã từ hạnh phúc.
Sông đang than ... hay chính tôi đang khóc?
Mưa đang rơi... hay nước mắt tôi rơi?
Giọt mưa buồn lặng lẽ đâu trên môi
Tôi khe khẽ đưa bàn tay gạt nhẹ.
Dễ dàng quá! Tôi hoàn toàn đứng lặng,
Và bật cười ngu ngốc quá đi thôi...
Chỉ có những kẻ điên mới so sánh giống như tôi...
Nước mắt, đâu phải là mưa ...mấy ngón tay lau sạch ?!
Mùa hè rớt
(Onga Becgon)
Có một mùa thu trong ánh sáng diệu kỳ
Sức nóng êm ru, màu trời không chói
Mùa hè rớt cho những người yếu đuối
Cứ ngỡ ngàng như lúc mới vào xuân.
Trên má mơ hồ tơ nhện bay giăng
Se sẽ như không, nhẹ nhàng, phơ phất...
Lanh lảnh bầy chim bay đi muộn nhất
Hoa cuối mùa sặc sỡ lo âu
Những trận mưa rào đã tắt từ lâu
Tất cả thấm trên cánh đồng lặng sẫm
Hạnh phúc ít hơn mắt nhìn say đắm
Ghen tuông dù chua chát... có thưa hơn
Ôi cái mùa độ lượng rất thân thương
Ta tiếp nhận, vì ngươi sâu sắc quá
Nhưng ta nhớ, trời ơi, ta vẫn nhớ
Tình yêu đâu? Rừng lặng... bóng sao im...
Sao ơi sao, sao sắp rụng vào đêm
Ta biết lắm, thời gian đang tiễn biệt
Nhưng mãi đến bây giờ ta mới biết :
Yêu thương - Hờn giận - Tha thứ - Chia ly...