Chương 94: Ngũ Hồ Tản Nhân
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê truyện
” Thức ăn ở đây cũng chỉ tàm tạm thôi, không có tiếng mấy. Có điều lúa gạo ở đất Ngô Việt này rất ngon, dẻo hơn nhiều so với gạo ở phương bắc. À! Rượu ở đây cũng ngon lắm, ngươi có muốn làm một chén không?”
Hắc Phong lão tổ ngồi bên cửa sổ, tự rót tự uống, nhưng lại làm ra vẻ thân thiết với Lạc Bắc.
“ Đồ ăn ở đây đều ưa ngọt.” Nghe Hắc Phong lão tổ nói thế, Lạc Bắc cũng không cự tuyệt nữa, tự rót lấy một chén, vừa hớp một hơi đã thấy thơm ngào ngạt. Vừa nhâm nhi, Lạc Bắc vừa hỏi Hắc Phong lão tổ, “ Ông nói ông và Khuất Đạo Tử đều là một trong bát đại yêu đạo, vậy sáu người còn lại là ai?” Tuy mấy ngày nay Hắc Phong lão tổ đều giày vò Lạc Bắc, nhưng chỉ cần tâm trạng không tồi, y sẽ không ngại trả lời những câu hỏi của Lạc Bắc, nhờ thế Lạc Bắc cũng đã biết thêm được không ít kiến thức.
“ Mấy người còn lại hả?” Hắc Phong lão tổ nhìn Lạc Bắc, rồi hướng mắt ra ngoài cửa sổ, hai mắt nheo lại, “ Bách Độc Sơn Nhân, Dạ Ma Thiên, Ngũ Hồ Tản Nhân, Mộc Đạo Tử, Bích Lan Tiên Tử.” Hắc Phong lão tử dường như biết được Lạc Bắc muốn nâng cao kiến thức, nên dừng một lúc rồi nói tiếp, “ Bách Độc Sơn Nhân sở trường dùng chất độc, trùng độc. Còn Dạ Ma Thiên thì ngược lại, y thuật chữa người chết thành người sống của y trong thiên hạ không đứng thứ nhất thì đứng thứ nhì, chỉ có mấy lão già bất tử của Sắc Lặc (một tộc người thời cổ đại) mới có thể so sánh với y. Ngũ Hồ Tản Nhân tinh thông pháp trận biến hóa. Mộc Đạo tử tinh thông luyện vũ khí, không thua kém gì Băng Trúc Quân của Thục Sơn ngươi đâu. Còn Bích Lan Tiên Tử thì có thể sai khiến được thú vật.”
“ Dạ Ma Thiên? Bách Độc Sơn Nhân, Ngũ Hồ Tản Nhân, Mộc Đạo Tử, Bích Lan Tiên Tử.” Lạc Bắc nhớ láng máng ngày đó khi Nguyên Thiên Y đưa y đến chỗ Dược Vương Tông lấy sừng dê đã từng nói với y, trong mười vạn ngọn núi này chỉ có Dạ Ma Thiên và Sắc Lặc mới là đệ nhất về luyện dược, luyện đan. Trong lòng hắn nghĩ Dạ Ma Thiên chắc chắn là người của Dạ Ma tộc, nghĩ lại tên của những người kia, y bất chợt hỏi, “ Không phải là mới có năm ngươi sao? Còn một người nữa là ai?”
“ Còn một người nữa là Vân Hạc Tử.” Hắc Phong lão tử lầm bầm, “ tự xưng là Hoan Hỉ Đạo Nhân, thực chất là một tên gian trá dâm tà, ham mê nữ sắc, giết người bừa bãi.”
“ Thì ra Hắc Phong lão tổ cũng không thích người này, nên không muốn nhắc đến tên của y.” Nhìn thấy Hắc Phong lão tổ tức giận như vậy, Lạc Bắc liền bật cười, “ Vậy sao ông không giết luôn y đi, để chỉ còn lục đại yêu đạo thôi.”
“ Còn phải để ngươi nói sao, nếu giết được y thì ta đã giết từ lâu rồi.” Hắc Phong lão tổ trừng mắt nhìn Lạc Bắc, “ Cái tên Vân Hạc Tử này tuy hoang dâm vô độ, nhưng tu vi cao tuyệt, kể cả ta có biến Khuất Đạo Tử thành Thi Thần Tương Linh thì cũng chưa chắc đã đánh lại được y.”
Nhìn thấy sắc mặt của Hắc Phong lão tử như vậy, e rằng trong bát đại yêu đạo, Vân Hạc Tử là người có tu vi cao nhất.
“ Mở miệng ra là giết, ngậm miệng lại cũng giết.” Lạc Bắc nghĩ lại câu giết người bừa bãi của Hắc Phong lão tổ vừa nói, không nhịn được phải bật cười, “ Sao ông nói Vân Hạc Tử giết người bừa bãi, còn ông thì không giết người bừa bãi sao?”
“ Ta mà giết người bừa bãi, thì sư huynh sư muội của ngươi đã chết từ lâu rồi.” Hắc Phong lão tổ lại rên hừ hừ, “ Ta có giết, cũng chỉ giết bọn người tu đạo. Còn người bình thường không tu đạo thuật, trước nay ta chưa từng giết, đâu có giống như Vân Hạc Tử.”
“ Không biết mấy người Thái Thúc ra sao rồi?” Lạc Bắc chợt nhớ đến Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ.
Lạc Bắc quá sững sờ, chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy “ choang” một tiếng, từ dưới lòng đường vọng lên tiếng vò rượu bị vỡ, đồng thời có tiếng người chửi đổng: “ Là kẻ nào ném vò rượu, muốn cố tình gây sự sao!”
Lạc Bắc thò đầu ra cửa sổ để nhìn, thấy đằng sau đám mảnh vụn là một cỗ xe ngựa có cắm cờ hiệu của Vinh Xương. Một hán tử mặc áo lụa dài đang nhìn chằm chằm vào cửa sổ nơi Lạc Bắc và Hắc Phong lão tổ ngồi, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng cực kì khó coi của Lạc Bắc, hán tử mặc áo lụa dài đó lập tức lặng cả người.
Đại hán mặc áo lụa lặng người đi, còn Hắc Phong lão tổ thì lẩm bẩm: “ Sao nào, ta với khuê nữ nhà ta đang uống rượu, chẳng may làm rơi vò rượu cũng không được sao? Ngươi lại ngắm khuê nữ nhà ta như kẻ mất hồn thế kia, chắc chắn là phường háo sắc. Lẽ nào ngươi đã mê mẩn sắc đẹp của khuê nữ nhà ta nên có ý đồ bất chính?”
“ Con gái con đứa đã xấu như thế, lại còn trang điểm khiếm nhã.” Trong lòng hán tử áo lụa vốn đã có suy nghĩ này, đột nhiên lại nghe Hắc Phong lão tổ nói như thế thì không nhịn được phải bật cười ha hả, “ tục ngữ có câu con hát mẹ khen hay, nhưng ta cũng chưa thấy loại cha mẹ nào như ông. Khuê nữ nhà ông xấu như thế, có cho không ta cũng không thèm, cứ cho ta là phường háo sắc đi thì cũng không đời nào mê mẩn được cô ta.”
“ Khá khen cho tên háo sắc nhà ngươi, lại dám chê con gái ta xấu à!” Hắc Phong lão tổ quát một tiếng, rồi cầm một cái ghế ném về phía hán tử mặc áo lụa.
“ Ngươi là người của Cẩm Kí, rõ ràng là cố tình gây sự với Vĩnh Xương Kí chúng ta!”
Đại hán áo lụa tránh được cái ghế của Hắc Phong lão tổ, đang định lên tiếng chửi rủa thì chợt nhìn thấy cỗ xe ngựa mà Hắc Phong lão tổ dừng ở trước Lãm Nguyệt Lâu, hai mắt lập tức long sòng sọc.
“ Xem ra Cẩm Kí và Vĩnh Xương Kí vốn có thù oán với nhau. Chẳng phải là lão chỉ kiếm đại một cỗ xe ngựa, nhưng sao lão lại đến đây để gây sự với Vĩnh Xương Kí?”
Lúc này Lạc Bắc cũng đã lờ mờ hiểu ra.
“ Ha ha, tiểu tử ngươi cũng có mắt đấy. Ta chính là người cung cấp mới của Cẩm Kí, hôm nay đến là để san bằng cửa hiệu của các ngươi ở đây. Từ năm sau, các ngươi chỉ được lấy đồ của chúng ta thôi.”
Hắc Phong lão tổ vỗ nhẹ vào lưng của Lạc Bắc, rầm, mọi người trong ngoài tửu lâu ai nấy đều hoảng hồn, Lạc Bắc mất thăng bằng liền lao ra ngoài cửa sổ cùng Hắc Phong lão tổ, vọt đến trước mặt hán tử áo lụa.
Cẩm Kí và Vĩnh Xương Kí là hai gia đình lớn nhất ở Ngô Việt, là hai thương hiệu chuyên kinh doanh tơ tằm. Bình thường không ai nhường ai, bây giờ Hắc Phong lão tổ lại dấy lên mâu thuẫn giữa hai thương hiệu.
“ Mùa xuân năm nay hai nhà đã nói rõ rồi, chia phần bốn sáu, các ngươi bây giờ lại nuốt lời? Lại còn dám cuồng ngôn nói sẽ san bằng cửa hiệu của bọn ta!” Hán tử áo lụa nổi giận đùng đùng, tung một quyền đấm Hắc Phong lão tử.
“ Ngươi lại muốn nếm mùi đau khổ à.”
Cú đấm của hán tử này tuy nhanh như mãnh hổ xuống núi, nháy mắt đã đến trước mặt Lạc Bắc, quyền này cũng mang sức mạnh ngàn cân, cũng là con nhà võ, nhưng rõ ràng không phải là một cao thủ tu đạo, mà chỉ là một võ sư bình thường, hoàn toàn không giống với Lạc Bắc. Quả nhiên trong đầu Lạc Bắc vừa nảy ra ý nghĩ này, Hắc Phong sư tổ liền cười ha hả, chỉ cần gạt tay một cái là hán tử áo lụa đã bay ra xa, rơi thẳng và một quán rượu ven đường, va rầm rầm vào mấy cái bàn. Tuy y đứng dậy được ngay, chửi mắng loạn xạ nhưng không dám tiến lên nữa.
“ Đập xe ngựa của các ngươi trước, rồi sau đó đập cửa hiệu của các ngươi.”
Hắc Phong lão tổ vẫn chưa dừng lại, đưa tay ra nắm không khí vào, cỗ xe ngựa ở trước mặt như bị một bàn tay vô hình khổng lồ bóp nát, vỡ tan tành.
“ Người này biết dùng yêu pháp! Mau đi mời Chương chân nhân!”
Đám người ở mấy cỗ xe ngựa đằng sau thất kinh, bỏ chạy toán loạn, trong đó có người hét lên như thế.
“ Ha ha!”
Hắc Phong lão tổ tuy mặt mũi vừa nhỏ vừa dài nhưng khi hành sự lại không hề biết e ngại, toát lên một cảm giác rất hào sảng. Sau khi dùng chân nguyên ngưng tụ để bóp nát cỗ xe ngựa, lão vẫn chưa dừng tay. Xe này nối xe khác, y liên tục bóp nát ba cỗ xe ngựa nữa.
Trong những cỗ xe ngựa này dường như đều là những vật dụng dùng riêng cho đại trạch (biệt thự) của Vĩnh Xương Kí, gấm vóc, hương liệu, muối gạo, vàng bạc rải ra đầy đường.
“ Ban ngày ban mặt, hung đồ phương nào dám đến đây làm càn!”
Đúng lúc Hắc Phong lão tổ định phá nốt cỗ xe ngựa cuối cùng, trong không trung đột nhiên vọng đến một tiếng quát dữ dội, một luồng sáng trắng từ trên trời rơi xuống, dài gần ba thước, đó là một thanh kiếm quang.
“ Người này e là vẫn còn cách đây đến mấy dặm, cảnh giới ngự kiếm cao hơn ta rất nhiều!”
“ Ha ha!” Lạc Bắc vừa có suy nghĩ như vậy thì Hắc Phong lão tổ đã cười ha hả, “ Thủ pháp của ngươi cũng không đến nỗi. Vĩnh Xương Kí lại có cao thủ như ngươi sao, làm môn hạ của ta đi, ta tha chết cho.”
“ Ngươi làm môn hạ của ta đi, ta cũng tha chết cho!”
Thanh phi kiếm màu trắng lao nhanh như đạn, nhằm thẳng Hắc Phong lão tổ mà chém. Phía xa xa trên bầu trời xuất hiện một bóng người trung niên ăn vận kiểu văn sĩ, nhìn có vẻ phong độ ngời ngời, khí chất khoáng đạt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Chương 94.1: Ngũ Hồ Tản Nhân
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê truyện
” Ồ?” Hắc Phong lão tổ mỉm cười, một cơn lốc xoáy cuồng phong đột nhiên xuất hiện ngay trước thanh phi kiếm màu trắng, giống như một con kình ngư đang hút nước vào, trong nháy mắt đã cuốn thanh phi kiếm vào trong nó. Vô số cơn lốc trong suốt thi nhau thổi làm cho ánh sáng trên thanh phi kiếm lấp lóa, phản chiếu ra xung quanh.
Người trung niên khoáng đạt như văn sĩ quá đỗi kinh ngạc, khó khăn lắm mới khống chế được phi kiếm của mình. Y vừa mới đưa tay lấy từ trong người ra một pháp bảo, chưa kịp tung ra thì Hắc Phong lão tổ đã vung hai tay lên, người trung niên lập tức nhìn thấy trước mặt mình có hàng trăm cơn lốc trong suốt sắc bén đang phá không lao về phía mình.
Trong lúc đột ngột xoay người rơi xuống mấy chục trượng, y đã không tránh kịp, bị cơn lốc trong suốt, sắc bén xén mất một bên tay áo.
“ Kẻ này không phải là là kẻ ta có thể đối phó được!”
Trong nháy mắt người trung niên đã phản ứng kịp, tay run run vung ra một luồng ánh sáng ngũ sắc, hóa thành vô số đám mây mù ngũ sắc để bảo vệ mình.
“ Vù” , đám mây mù ngũ sắc vừa hiện ra, Lạc Bắc liền nhìn thấy thanh phi kiếm màu trắng bị mất kiểm soát, bị Hắc Phong sư tổ dùng lốc xoáy tóm lấy.
“ Lão không dùng pháp bảo, chỉ dùng pháp thuật mà đã ngang ngược như thế! Không biết là lão đã dùng bao nhiêu phần thực lực!”
Lạc Bắc hít một hơi thật sâu, đám mây ngũ sắc trên trời chợt tản ra, trên trời trống trơn, không thấy bóng văn sĩ khoáng đạt đâu nữa, rõ ràng là thấy không địch nổi, nên đến phi kiếm cũng vất lại để bỏ trốn rồi.
“ Thục Sơn ta cốt ở phi kiếm, coi phi kiếm như sinh mạng, kiếm ý vô cùng mạnh mẽ. Người này tùy tiện vất kiếm, xét về tu kiếm mà nói thì không thể có thành tựu lớn được.”
“ Chạy nhanh thật đấy.” đúng lúc Lạc Bắc đang suy nghĩ trong đầu như thế, Hắc Phong lão tổ cười ha hả, giống như đại bàng bắt chim sẻ, chộp lấy lưng áo của Lạc Bắc, tóm y bay lên. Lạc Bắc chỉ kịp cảm thấy một lực đẩy rất mạnh ở dưới chân, cảnh vật trước mắt bỗng biến thành ảo ảnh muôn màu.
Đến lúc Lạc Bắc hít một hơi thật sâu, định thần lại thì mới phát hiện ra mình đang ở trong không trung, dưới chân mình và Hắc Phong lão tổ là một đài sen trong suốt do lốc xoáy tạo thành, đưa mình và Hắc Phong lão tổ tiến về phía tây với tốc độ kinh người.
Tốc độ này không thể bằng tốc độ của Nguyên Thiên Y ngày trước, nhưng so với tốc độ ngự kiếm của mấy người Ngao Hoàng vào ngày đầu tiên Lạc Bắc đến Thục Sơn thì nhanh hơn nhiều.
Kiếm quyết và phi kiếm của Thục Sơn vô địch thiên hạ, chỉ riêng tốc độ ngự kiếm đã nhanh hơn rất nhiều so với các môn phái khác. Với tốc độ của Hắc Phong lão tổ hiện giờ, có thể thấy rõ những pháp quyết y đã luyện và bản thân tu vi của y đều vào hàng cao tuyệt. Từ đó có thể thấy, bát đại yêu nhân mà giới tu đạo vẫn nhắc đến chắc chắn đều là những cao thủ đáng sợ.
“ Hắc Phong lão tổ tuy bị liệt vào hàng bát đại yêu đạo, nhưng y không phải là yêu quái tu luyện mà thành như Tiểu Trà, không biết trong số yêu nhân thật sự mà giới huyền môn chính đạo hay nói có nhân vật nào có tu vi cao tuyệt như thế này không.”
“ Tiểu Trà và Tiểu Ô Cầu đã rời khỏi Thục Sơn, không biết họ bây giờ thế nào.”
Lạc Bắc đang nghĩ thế thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một vùng nước trắng xóa, trên mặt nước có những con chim nước màu trắng đang bay lượn. Bên dưới có hàng ngàn cánh buồm trắng muốt, rõ ràng là một hồ nước khổng lồ.
“ Đây là Chấn Trạch!” (hồ nước ngọt lớn thứ hai Trung Quốc)
Lạc Bắc nghĩ đến đất Ngô Việt, liền lập tức nghĩ ra.
Hồ lớn ở đất Ngô Việt thì chỉ có thể là Chấn Trạch rộng ba vạn sáu ngàn khoảnh (ba trăm sáu mươi vạn mẫu), bên trong có ba mươi sáu hòn đảo mà thôi.
“ Thì ra y đang đuổi theo văn sĩ trung niên đó.”
Lạc Bắc đang ngạc nhiên thì nhìn thấy trước mặt có một bóng người đang tức tốc bay về phía hồ nước, đó chính là văn sĩ trung niên bị Hắc Phong lão tổ tước mất phi kiếm.
Rõ ràng là khi nãy y đã dùng pháp bảo gì đó, trong nháy mắt đã tháo chạy rồi, nhưng vẫn bị Hắc Phong lão tổ lần theo mùi vị. Hơn nữa tốc độ ngự kiếm của y không thể bằng Hắc Phong lão tổ, bị Hắc Phong lão tổ đuổi theo, bây giờ đã đuổi đến gần rồi.
Chưa đến thời gian một tuần hương, Hắc Phong lão tổ mang theo Lạc Bắc đuổi theo văn sĩ trung niên kia đã đến được hồ nước lớn này.
Lúc đó khoảng cách giữa Hắc Phong lão tổ và văn sĩ trung niên không quá mười mấy dặm, nhưng văn sĩ trung niên cũng không vội, “ Ngươi đã bức ta như thế, thì cũng đừng trách ta.” , văn sĩ trung niên lạnh lùng đáp xuống một hòn đảo do hai hòn đảo ghép lại tạo thành hình giống như một con gà đang nằm trên mặt nước. “ Sư tôn! Đệ tử bất tài, bị người truy sát, xin sư tôn ra tay cứu giúp.”
“ Hắc Phong lão tổ chẳng qua chỉ muốn chơi đùa với ngươi, nếu muốn giết thì đã giết từ lâu rồi, làm sao để ngươi chạy được đến đây. Không cần sợ hãi như thế.”
Trong hòn đảo hình thù kị dị, bốn bề là nước trong lòng hồ mênh mông, vọng ra tiếng nói có vẻ tức giận, “ Hắc Phong lão tổ, ngươi chơi đùa với đệ tử của ta làm gì?”
“ Ngũ Hồ Tản Nhân, ngươi là một trong những nhân vật ta rất xem trọng. Ta cũng không nhiều lời nữa, ngươi hành tung bất định, ta không tìm nổi ngươi, nên mới đành nghĩ ra cách này.” Hai hòn đảo đã ở trước mặt, nhưng Hắc Phong lão tổ cũng không dám xuống, chỉ dừng ở trên không, “ Ta đến để hỏi xin ngươi mấy cây Bồ Đề Tử ngàn năm.”
Hắc Phong lão tổ nói rồi giơ tay lên, một vật màu tím rơi xuống đảo, “ ta cũng không để ngươi phải chịu thiệt thòi đâu, cái này biếu ngươi trước đó.”
“ Người này chính là Ngũ Hồ Tản Nhân trong bát đại yêu đạo.”
Lúc đó Hắc Phong lão tổ đứng trên không trung, Lạc Bắc đã kịp nhìn thấy vật y ném xuống chính là Tử Lôi Nguyên Từ Chùy mà mình tìm được trên người của người nhà Ma gia.
“ Hừ!”
Một vật màu tím bay lên, đó chính là Tử Lôi Nguyên Từ Chùy bị ném trả lại, “ Bồ Đề Tử ngàn năm của ta há chỉ cần cái Tử Lôi Nguyên Từ Chùy này và mấy câu nói của ngươi là đổi được sao?”
“ Ha ha.” Hắc Phong lão tổ cũng không tức giận mà cười ha hả, “ Ngũ Hồ Tản Nhân, ta vẫn còn chưa nói hết, Thi Thần đại pháp của lão quỷ Khuất Đạo Tử đã rơi vào tay ta, không tin thì ngươi nhìn đi. Ta hỏi xin ông thứ này là để luyện Thi Thần Tương Linh. Ta muốn giết y đi, rồi luyện thành Thi Thần Tương Linh.”
“ Vụt” , Hắc Phong lão tổ lại ném chiếc hộp sắt đựng Thi Thần đại pháp xuống.
“ Được!”
Chỉ một khắc sau, chiếc hộp lại bị ném trả lại, “ Bên trong ta đã để hai cây Bồ Đề Tử ngàn năm, ngươi đi giết Khuất Đạo Tử đi, luyện thành Thi Thần Tương Linh rồi mang đến cho ta xem. Ngươi hãy trả phi kiếm lại cho đồ đệ của ta, những thứ khác không cần đưa ta nữa, không thì ta lại thành kẻ hẹp hòi. Cứ coi như ta cho ngươi nợ.”
“ Được!” Hắc Phong lão tổ cười ha hả, thuận tay ném thanh phi kiếm vừa lấy được xuống, “ Hôm nay ta lại nợ ngươi.”
“ Không ngờ hai lão yêu đạo này hành sự lại thẳng thắn cởi mở như vậy.”
Lạc Bắc nhất thời đứng như trời trồng.
“ Ông đến đây là để lấy Tam Sinh Thạch?”
Lạc Bắc và Hắc Phong lão tổ ngồi bên một đống lửa đang nổ tí tách.
Hai người hiện giờ đã ở gần sông Diệp Nhi Khương ở ngoài quan ngoại, xung quanh toàn là đồng bằng trung du bất tận tràn ngập một bầu không khí hoang vu giá lạnh.
Sau khi lấy được Bồ Đề Tử ngàn năm ở Chấn Trạch, Hắc Phong lão tổ liên tục đổi đến mấy cỗ xe ngựa, đi về hướng Tây Bắc, mấy ngày sau thì đi qua phủ Cao Thương, ra đến ngoài quan ải.
Tuy bây giờ mới là cuối thu nhưng cảnh tượng băng giá đã bao trùm những thung lũng gần sông Diệp Nhi Khương. Trên mặt sông băng đóng tầng tầng lớp lớp, mặt đất màu đen đã sớm bị đông cứng, rắn như kim loại. Trong cái rét căm căm, chỉ còn một số cây dương sỉ không sợ lạnh còn bò rạp dưới đất, còn đến những bụi cây thấp thấp đã rụng hết lá, chỉ còn trơ lại cành cây.
“ Xem ra cái đầu của ngươi không đến nỗi bảo thủ như cái tính của ngươi.” Hắc Phong lão tổ trùm một tấm thảm màu đen bằng da bò, hai mắt lim dim, vừa như đang nghỉ ngơi, lại vừa như đang ngủ gật.
“ Ông cũng có việc làm, có việc không làm. Ta thế này thì có gì đáng gọi là bảo thủ.” Sau khi ra ngoài quan ải, mười mấy ngày nay chưa được tắm rửa, trên mặt Lạc Bắc bám đầy cát bụi, nhưng so với ngày mới rời khỏi Thục Sơn thì rõ ràng đã trưởng thành hơn nhiều, tính cách cũng kiên cường hơn.
“ Hứ, ta không tin là không thắng được một thằng nhóc hậu bối như ngươi.” Hắc Phong lão tổ kéo lại chiếc thảm, “ đợi đến khi ta lấy được Tam Sinh Thạch rồi, thì việc đầu tiên sẽ lấy một bộ Câu Hồn Châm (kim câu hồn), rồi ngày nào cũng hành hạ ngươi, xem ngươi có chịu được không.”
Chỉ nghe đến cái tên Câu Hồn Châm, Lạc Bắc đã biết đây chắc chắn lại là một pháp bảo gì đó để giày vò người khác, nhưng hắn tuyệt nhiên không sợ hãi, cũng không tranh luận gì cả, chỉ hơi mỉm cười, chuyển sang hỏi cái khác: “ Bồ Đề Tử ngàn nằm ở trong tay Ngũ Hồ Tản Nhân, vậy Tam Sinh Thạch đang ở trong tay ai?”
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Chương 95: Mộc Đạo Tử
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê truyện
Hắc Phong lão tổ cũng không khó chịu mà trả lời: “ Tam Sinh Thạch có trên núi Chiêu Dao, trong tay Mộc Đạo Tử đang có vài viên.”
“ Mộc Đạo Tử? Cũng là một trong bát đại yêu đạo?”
Lạc Bắc ngồi ngắm ngọn lửa đang lay lắt trước gió lớn vùng cao nguyên, liền muốn hỏi một câu đã muốn hỏi từ lâu, “ Ông và mấy người như Mộc Đạo Tử tuy được gọi là bát đại yêu đạo, chỉ là do trong mắt huyền môn chính phái thì các người không trọng lễ pháp, hành sự thất thường, nhưng tu vi cao tuyệt nên mới có cái tên đó. Vậy còn trong số yêu nhân tu luyện lâu dài mà thành, liệu có nhân vật nào có tu vi cao tuyệt như thế không?”
“ Núi cao còn có núi khác cao hơn, những nhân vật có tu vi cao tuyệt trong thiên hạ không biết là phải có đến bao nhiêu.” Hắc Phong lão tổ mở mắt ra, “ Trong giới yêu nhân đương nhiên cũng có những nhân vật kiêu hùng. Trạm Châu Trạch Địa, núi Chiêu Dao có rất nhiều yêu tu (người tu luyện yêu pháp), mấy năm nay đến cả phái Côn Luân và Thục Sơn của ngươi cũng chưa dám tiến sâu vào những nơi đó để diệt yêu trừ ma như các ngươi vẫn nói. Yêu nhân nổi tiếng nhất trong thiên hạ thì có Tam Vương: Bắc Minh Vương, Cửu Thần Vương, Hồ Yêu Vương. Ba tên này rất có tiếng, trong đó có hai tên đã đừng đánh với Côn Luân một trận, đến những nhân vật trong Thập Đại Kim Tiên cũng không đánh lại được, có khi tu vi còn cao hơn ta nhiều. Còn như các cao thủ tu ma (tu luyện ma pháp)...mấy năm nay Côn Luân dùng thủ đoạn tàn độc khiến cho các cao thủ tu ma bị bức phải đến Nam Bộ Châu, biến nơi đây thành hang ổ mới. Cũng có một số lão quỷ trấn giữ ở đó, không biết bao giờ đại phái các ngươi mới đánh một trận đại chiến với Nam Bộ Châu.”
Hắc Phong lão tổ đang nói thì trong cánh đồng hoang vu lanh giá chợt lóe lên một thứ ánh sáng màu xanh như ngọc lục bảo.
Trước mắt Lạc Bắc xuất hiện hai bóng đen đồ sộ, đó đều là bóng của hai con thú lạ, đầu giống sư tử nhưng mình lại giống như thân của con gấu bị kéo dài ra.
So với những loài bốn chân to lớn cồng kềnh, con vật đầu giống sư tử này có phần nhỏ hơn. Móng vuốt của hai con thú lạ này đen nhánh, có vẻ rất sắc bén, có khi phải dài đến ba thước, khi chúng di chuyển trên nền đất đông cứng để lại một cái rãnh khá sâu.
Đây chính là con dị thú Tuyết Mao Sư Khổng hung mãnh chỉ có ở vùng cao nguyên giá lạnh ở Diệp Nhi Khương.
Trong một số quyển sách cũng có nhắc đến loài dị thú này, câu chữ đều nhuốm màu sợ hãi. Vì loài Tuyết Mao Sư Khổng này không những hung mãnh, mà da thịt còn dày, đao kiếm không đâm nổi, sức mạnh lại kinh người. Có lần có một thương đội gồm mấy trăm người qua đêm ở bên ngoài, đến ban ngày thì mới phát hiện ra tất cả đã bị xé tan xác, đều là do loài dị thú này.
Hai con vật này chắc chắn là đã phát hiện ra ánh lửa từ xa nên tức tốc chạy đến đây, miệng vẫn còn phì phò khói trắng, chỉ cần vài bước chân đã đến gần Lạc Bắc và Hắc Phong lão tổ. So với hai con dị thú này, Lạc Bắc quả thật quá bé nhỏ.
Nhưng khi nhìn thấy hai con Tuyết Mao Sư Khổng đang xông về phía mình, Lạc Bắc chỉ nói, “ đừng đến đây.”
Trong câu nói lại như có cả sự thương tiếc và than thở.
Đáng tiếc là hai con vật này lại không hiểu được biểu cảm của con người, đúng lúc hai con Tuyết Mao Sư Khổng rống lên một tiếng động trời, để lộ ra hàm răng dữ tợn, lao vào định cắn xé Lạc Bắc và Hắc Phong lão tổ thì… vù vù, hai luồng cuồng phong xoáy như tên bắn vào trán rồi xuyên thẳng qua đầu chúng. Sức mạnh đó vừa lập tức giết chết hai con Tuyết Mao Sư Khổng, vừa tung chúng lên không trung, rơi thẳng vào đống lửa bên cạnh hai người.
Hắc Phong lão tổ chẳng nói chẳng rằng, cầm Tam Thiên Phù Đồ trong tay như một tên đao phủ, chặt luôn đầu của một con Tuyết Mao Sư Khổng, một tay cầm chiếc đầu vẫn đang nhỏ máu tong tong giơ lên miệng rồi tu ừng ực.
Tuyết Mao Sư Khổng đã ác, Hắc Phong lão tổ còn ác hơn!
Hắc Phong lão tổ tuy khuôn mặt vừa dài vừa nhỏ, nhưng lại chặt đầu uống máu thế này thì cũng thật đầy khí phách anh hùng.
Uống xong mấy ngụm máu tươi của Tuyết Mao Sư Khổng, Hắc Phong lão tổ ném đầu chúng xuống trước mặt Lạc Bắc.
Lạc Bắc không nói gì, cau mày rồi cũng uống luôn vài ngụm.
Mạnh được yếu thua, suốt dọc đường đi, Hắc Phong lão tổ đã dùng rất nhiều cách để giày vò Lạc Bắc, kiểu ăn sống nuốt tươi này cũng không phải là lần đầu. Nếu Lạc Bắc không nghe theo, Hắc Phong lão tổ vẫn còn có nhiều cách khác. Hơn nữa đây không chỉ là giày vò, mà giữa hai người đã bắt đầu hình thành quan hệ sư đồ. Vả lại, máu nóng của hai con dị thú này còn có tác dụng chống lạnh với những người có tu vi không cao như Lạc Bắc.
Sau khi ném đầu con Tuyết Mao Sư Khổng cho Lạc Bắc, Hắc Phong lão tổ không nhìn Lạc Bắc, mà nhìn chằm chằm vào con Tuyết Mao Sư Khổng còn lại, hai tay thi triển một vài pháp quyết.
Mấy luồng khí đen xông ra từ hai bàn tay đang úp vào nhau của Hắc Phong lão tổ, đi vào mồm miệng của con Tuyết Mao Sư Khổng kia. Trong nháy mắt, Lạc Bắc đã thấy thịt của nó như thể bị mất nước rồi teo tóp lại, da thịt dính chặt vào xương cốt, bề ngoài nhìn như đói ăn đến mức da bọc xương, rồi đói quá mà chết.
Nhưng phần da thịt bị quắt lại lại như thép nguyên chất đã qua tôi luyện, thoạt nhìn như một loại kim loại màu đen, có ánh kim, đến bộ lông trắng cũng đã biến thành màu đen.
“ Grừ!!!” , con Tuyết Mao Sư Khổng đã chết đột nhiên đứng bật dậy.
“ Thì ra y đọc xong Thi Thần Đại Pháp rồi giờ luyện thử pháp quyết trong đó.”
Nhìn thấy quỷ khí đen kịt đang lởn vởn quanh người con Tuyết Mao Sư Khổng này, hai mắt trũng xuống, toàn thân cứng như thép, Lạc Bắc liền đoán ra ngay.
Hắc Phong lão tổ thấy con Tuyết Mao Sư Khổng màu đen âm u đáng sợ này thì có vẻ rất vừa ý. Lão giơ tay ra, đột nhiên bắn ra thêm một luồng cuồng phong. “ Phụt” , con Tuyết Mao Sư Khổng đứng yên chịu đựng như một kẻ bại trận. Luồng cuồng phong này giống với hai luồng cuồng phong vừa rồi, có thể bắn xuyên qua được một tấm thép, nhưng luồng cuồng phong này lại không để lại được cái lỗ nào trên đầu con Tuyêt Mao Sư Khổng, mà trái lại con “ cương thi” Tuyết Mao Sư Khổng được Hắc Phong lão tổ tiện tay luyện thành này toàn thân đã cứng như thép đúc.
Có điều con Tuyết Mao Sư Khổng được Hắc Phong lão tổ luyện ra so với hai con Đồng Giáp Thi thì còn kém xa. Đây hoàn toàn không phải là vấn đề về tu vi, mà là muốn có được pháp bảo như kiểu Đồng Giáp Thi thì trong quá trình luyện chế còn phải thêm những nguyên liệu khác vào dung luyện, chứ không phải chỉ cần dùng thuật pháp đơn giản như thế này là có thể luyện ra được.
Lạc Bắc biết rằng loại thật pháp cấp thấp này đối với Hắc Phong lão tổ chẳng có tác dụng gì, nhưng bây giờ y tiện tay dùng đến thuật pháp này, rõ ràng là đã nghiên cứu rất kĩ Thi Thần đại pháp, chỉ cần tìm đủ nguyên liệu để chế luyện Thi Thần Tương Linh, gặp được một thi thể phù hợp, với trình độ của Hắc Phong lão tổ, chưa biết chừng sẽ luyện ra được Thi Thần Tương Linh trong thời gian rất nhanh.
Hắc Phong lão tổ lại ngồi xuống. Lạc Bắc thì vẫn bị lão dùng thuật pháp trói buộc, không thể tu luyện được, đành phải hỏi một vài câu để tăng thêm kiến thức, thế là yhắn lên tiếng hỏi: “ Chúng ta đợi ở đây, tức là Mộc Đạo Nhân sẽ đi qua đây sao?”
“ Không phải y đi qua đây, mà là y ở đây.” Hắc Phong lão tổ trả lời.
“ Ở ngay đây?” Lạc Bắc ngạc nhiên nhìn Hắc Phong lão tổ, không biết Hắc Phong lão tổ nói thế là có ý gì.
“ Thủ pháp dung luyện vũ khí của Mộc Đạo Tử trong thiên hạ ít ai sánh bằng, có điều y lại không hiểu biết về pháp trận, lại còn có rất nhiều đối thủ lợi hại.” Hắc Phong lão tổ nhìn Lạc Bắc rồi nói, “ ở đây hắn may mắn tìm được một động phủ của một cổ nhân tiền bối, có pháp trận vô cùng mạnh mẽ bảo vệ. Có điều pháp trận này cũng gần giống với pháp trận hộ sơn của Sắc Lặc, một khi đã hoạt động thì đến chính mình cũng không thể ra vào. Có điều pháp trận của Sắc Lặc quá ư biến ảo, là đệ nhất phòng hộ trong thiên hạ, mấy chục năm nay không sao ra vào đó được. Còn pháp trận này của Mộc Đạo Tử thì mỗi ngày khi trăng lên đỉnh đầu, sẽ có một giờ là ra vào được.”
“ Lúc trăng lên đỉnh đầu?”
Lạc Bắc ngẩng đầu lên xem.
Vì nơi đây là vùng cao nguyên nên bầu trời cũng sáng rõ hơn, Lạc Bắc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một bầu trời lặng ngắt, trăng sao lung linh, đẹp như một bức tranh.
Qua khoảng một tuần hương, một ảo ảnh dập dờn như sóng nước hiện ra, mấy chục dặm về phía trước, trên bãi đất tưởng như hoang vu lại hiện ra một tòa cung điện màu trắng đỏ xây tựa vào núi.
“ Mộc Đạo Tử, ta đến đây! Còn không mau lấy Tuyết Liên Ngưng Lộ của ngươi ra tiếp đãi ta!”
Tiếng nói của Hắc Phong lão tổ vang vọng ra khắp vùng đất hoang vu.
“ Ô?”
Nhưng đã qua nửa tuần hương, bốn bề vẫn im phăng phắc, tòa cung điện trắng đỏ không hề có động tĩnh gì.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Chương 96: Kinh biến
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê truyện
Không có bất kì hồi âm gì, mặt Hắc Phong lão tổ đanh lại, hai tay cử động, lập tức xuất hiện một đài sen bằng lốc xoáy, mang theo Lạc Bắc tiến về phía tòa cung điện màu đỏ trắng.
“ Ông nói Mộc Đạo Tử lợi hại, ông lại tùy tiện xông vào động phủ của y thế này, không sợ y động thủ với ông sao?” Lạc Bắc lập tức hỏi.
“ Đổi lại là người khác thì ta không dám xông vào, nhưng chỗ này của y ta lại có thể ra vào tùy ý.” Hắc Phong lão tổ nhìn Lạc Bắc, “ Y là bằng hữu của ta.”
“ Bằng hữu?”
Lạc Bắc lập tức im lặng. Những người như Lạc Bắc, đương nhiên là biết hai chữ bằng hữu ý nghĩa thế nào. Huống hồ người như Hắc Phong lão tổ không trọng lễ số, hành sự không kiêng kị gì, bị người đời gọi là yêu đạo nên trong thiên hạ, bằng hữu của lão chắc chắn cũng chẳng có mấy người.
“ Gần đây có người đã đấu pháp ở đây.”
Tòa cung điện màu trắng đỏ này bên trái toàn màu trắng, bên phải toàn màu đỏ, có vẻ như được dùng loại sơn gì đó để sơn, kiểu kiến trúc mang các đặc điểm phòng ốc của dân du mục. Trong gian chính điện lớn nhất lại có một gian mật điện, xung quanh đều có những dải kinh văn màu đen được dệt từ lông bò, bên trên là phù văn được thêu bằng tơ trắng, mái hiên của mật điện toàn bộ đều là vàng ròng, nhìn vô cùng lóa mắt, choáng ngợp. Còn chưa hạ xuống nhưng Lạc Bắc đã nhìn thấy rất nhiều bức tường bên ngoài cung điện vẫn còn mới toanh mà đã trở thành một đống đổ nát, mảnh vỡ văng đầy ra đất. Có một số nơi toàn là dấu vết của lửa thiêu.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hắc Phong lão tổ cũng bất giác chững lại, nhưng sau khi chững lại, chân nguyên của Hắc Phong lão tổ càng tuôn ra gấp gáp hơn. Lạc Bắc chỉ kịp cảm thấy mắt vừa hoa lên thì đã cùng Hắc Phong lão tổ đứng trước cửa chính điện.
“ Mộc Đạo Tử!”
Vừa mới tiếp đất Hắc Phong lão tổ liền gào lên thống thiết.
Lạc Bắc cũng rùng mình, trước mặt hiện giờ, đối diện với cửa chính là một pho tượng phật rỗng ruột bằng vàng cao mười mấy trượng. Nhưng lúc này từ phần ngực trở lên của pho tượng đã bị vỡ nát, những mảnh vàng vỡ vụn. Ngọc lam, ngọc Thiên Chu đính trên bụng phật văng ra khắp đại điện. Nhưng trong đại điện, trừ nửa phần còn lại của pho tượng phật vàng, những đồ vật khác đều đã bị vỡ tan thành bụi, chính giữa là một cái hố to đã cháy đen.
Lạc Bắc chỉ là nhìn thấy cảnh tượng này thì kinh ngạc, còn Hắc Phong lão tổ lại biết rõ rằng, pho tượng phật này, chính là pháp trận phòng hộ của động phủ mà Mộc Đạo Tử chiếm được.
Một pháp trận phòng hộ.
Với cảnh tượng trước mắt có thể thấy rõ ràng là có người cũng giống như họ, chờ đến khi pháp trận phòng hộ ở bên ngoài ngừng hoạt động rồi xông vào động phủ của Mộc Đạo Tử, hơn nữa còn bức Mộc Đạo Tử đến bước đường cùng, phải rút vào trong đại điện, phải dùng đến cả pháp trận kim phật này.
Nhưng đến cả kim phật hộ pháp này cũng bị kẻ đó phá rồi!
Mộc Đạo Tử được liệt vào một trong bát đại yêu đạo, tu vi của y cũng vô cùng cao, hơn nữa còn chiếm được địa lợi. Cũng như hôm đó ở Chấn Trạch, Hắc Phong lão tổ cũng không dám xông vào hòn đảo của Ngũ Hồ Tản Nhân, trong địa bàn của mình, thực lực của Mộc Đạo Tử còn cao hơn lúc bình thường một bậc.
“ Đây là Hỏa Long Lân (vây rồng lửa) của y!”
Trong đám ngọc lam, ngọc Thiên Chu và vàng vỡ, Hắc Phong lão tổ nhặt lên một mảnh vỡ nhỏ.
Mảnh vỡ nhỏ này màu đỏ rực, sáng bóng như ngọc, nhưng lại nặng và cứng như kim loại.
Miếng hồng ngọc này to bằng lòng bàn tay, nhìn không khác gì vây cá. Đây chính là một trong những pháp bảo lợi hại nhất của Mộc Đạo Tử, Hỏa Long Lân!
Nó dùng hỏa ngọc ngàn năm và tim rồng, máu rồng thượng cổ để luyện chế, lại chấn áp được hồn của một con hỏa long thực thụ, một khi thi triển thì thiên địa biến sắc, hỏa long xuất thế!
Nhưng đến pháp bảo thế này cũng bị người phá mất thì Mộc Đạo Tử, chắc chắn là lành ít dữ nhiều.
“ Kẻ nào?!”
Sau khi Hắc Phong lão tổ tu luyện Cửu Châu Kim Phong Quyết thành công, tung hoành thiên hạ mấy chục năm nay, cũng chỉ có hai ba bằng hữu. Mộc Đạo Tử chính là người có giao tình tốt nhất với y. Bây giờ cầm mảnh Hỏa Long Lân này trong tay, lão vừa sợ vừa tức, kể cả với tu vi và thực lực của lão bây giờ, hai bàn tay cũng không khỏi run lên.
“ Hàm Tiên Linh!”
Ngay sau đó, Hắc Phong lão tổ vừa bình tâm lại thì lại nhìn thấy một mảnh vỡ màu đồng tím, mỏng nhẹ như giấy, màu ánh lên như sứ.
Pháp bảo này có thể phát ra tiên âm, tạo ra ảo ảnh cúa chốn tiên cảnh cực lạc, chỉ có người tâm tính cực kì kiên định mới có thể giữ vững tinh thần, tâm trí không loạn. Món đồ này Mộc Đạo Tử phải khổ cực bảy mươi năm trời thu thập được pháp cốt của một vị cao tăng đã thành phật mà luyện chế được. Đây là pháp bảo ưng ý nhất của Mộc Đạo Tử. Nhưng bây giờ món pháp bảo này cũng bị hủy rồi.
Đột nhiên, Hắc Phong lão tổ cảm nhận được một thứ cảm giác giống như ý chí thà chết vinh còn hơn sống nhục phát ra từ mảnh Hỏa Long Lân, thứ cảm giác này y cũng hay cảm nhận được trên người Lạc Bắc.
“ Kể cả có kẻ xông vào được đến đây, giết chết y, thì cũng không thể trong chốc lát hủy hết nhiều pháp bảo như thế.”
“ Y không muốn kẻ khác cướp mất pháp bảo, nên mới tự hủy đi!”
Hắc Phong lão tổ lặng lẽ đứng lên, xem xét dấu vết đấu pháp ở xung quanh. Trong lòng Hắc Phong lão tổ đã biết Mộc Đạo Tử chắc chắn đã chết, nhưng với tu vi của lão, vốn không coi chuyện sống chết ra gì, nên có thể khống chế lửa giận của bản thân. Lúc này trong lòng lão chỉ nghĩ rằng, nếu như Mộc Đạo Tử đã chết, thì phải xem kẻ giết y là ai, rồi báo thù cho y.
“ Y bị vây kích.”
Hắc Phong lão tổ xem xét thật kĩ vụn vàng ở trong và ngoài đại điện, nhìn thấy rất nhiều vết tích của thuật pháp có uy lực cực lớn, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm. Vì từ vết tích của thuật pháp để lại có thể thấy đây rõ ràng không phải là một người có thể thi triển được, nếu một người đơn thân mà có thể truy sát Mộc Đạo Tử như vậy thì kẻ đó tu vi chắc chắn vô cùng đáng sợ, hi vọng báo thù của Hắc Phong lão tổ cũng sẽ rất mong manh.
“ Lão muốn tìm ra kẻ đã giết Mộc Đạo Tử từ những dấu vết này, rồi báo thù cho Mộc Đạo Tử. Không biết là đã tìm ra được gì chưa.”
Lạc Bắc lặng lẽ đi sau Hắc Phong lão tổ. Mấy chục ngày nay sớm tối đều bên nhau, chỉ cần nhìn sắc mặt hắn cũng lờ mờ đoán ra được trong lòng Hắc Phong lão tổ đang nghĩ gì. Đi lại trong cung điện âm u không có sinh khí, gió lớn vùng cao nguyên lạnh buốt vẫn đang ào ạt thổi, Lạc Bắc bất giác nghĩ đến Mộc Đạo Tử vì phải trốn tránh kẻ thù mà một mình ẩn cư ở nơi đây, chắc chắn là rất cô đơn lạnh lẽo.
“ Mộc Đạo Tử!”
Đột nhiên, Lạc Bắc nhìn thấy Hắc Phong lão tổ đang lặng lẽ đi trước mặt mình rùng mình, hét lên đầy kinh ngạc. Nhìn theo hướng mắt của y, Lạc Bắc nhìn thấy giữa đống gạch ngói có một người mặc đạo bào màu vàng đen đang ngẩng mặt lên trời, tóc tai bù xù, ở thắt lưng có một cái hồ lô bằng ngọc xanh, toàn thân bê bết máu, vết máu đều đã biến thành màu tím đen. Hơn nữa toàn thân phủ bụi, cương cứng, không hề có sức sống. Thoạt nhìn là biết đã chết từ lâu.
“ Người này là Mộc Đạo Tử?”
Lạc Bắc sững người lại. Hắc Phong lão tổ thất thần lao về phía trước, nhưng đúng lúc này, từ cơ thể bị bụi phủ cả người, hoàn toàn cương cứng kia đột nhiên phát ra chín luồng hồ quang.
Chín luồng hồ quang là chín màu sắc khác nhau, đột nhiên lóe lên mà không phân tán, trong chốc lát đã ngưng tụ thành ảo ảnh của một đạo sĩ có vầng hào quang chín tầng ở sau đầu, ánh sáng vàng kim uốn lượn quanh người. Ảo ảnh này trong chớp mắt đã bay lên, lơ lửng trong không trung, phải cao đến bốn năm trượng, nhưng toàn thân như có hỗn nguyên kim tinh, sau lưng có một làn khói bay lên, ánh sáng rực rỡ, nhìn như thể thần tiên trong truyền thuyết bằng xương bằng thịt đang hiển hiện trước mắt. Bàn tay vừa giơ lên thì chiếc chuông nhỏ màu xanh trong tay liền bị ném về phía Lạc Bắc và Hắc Phong lão tổ.
Ảo ảnh này vừa xuất hiện, chỉ riêng uy lực kinh người phát ra từ trên người cũng đã đủ ép cho Lạc Bắc không sao cử động được, còn chiếc chuông nhỏ vừa vỡ ra liền lập tức biến thành một chiếc chuông khổng lồ, to bằng cả một ngọn núi nhỏ, chỉ nhìn thấy những đám mây trắng cực lớn đang uốn lượn quanh thân chuông như mười ba con giao long. Trên thân chuông là hình núi non sông hồ được điêu khắc tỉ mỉ, nhìn kĩ mới thấy sông núi liên miên, như thể tất cả sông núi trong thiên hạ đều được khắc lên đó.
Chiếc chuông khổng lồ lơ lửng trong không trung, Lạc Bắc ngay lập tức thấy trời đất đổi màu, bầu trời đen kịt, tựa hồ như thật sự có thần tiên mang sông núi trong thiên hạ vẽ lại thành tranh, rồi trong chốc lát lại trải bức tranh đó ra.
Trong nháy mắt, Lạc Bắc cảm thấy mình thật bé nhỏ. Từng nhìn thấy pháp thuật và pháp bảo của Ma gia và Bạch Nguyên Thần, rồi thêm cả cảnh tượng này, hắn ý thực được rằng quả thật mình thua kém rất nhiều.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Chương 97: Trị thương. Gã đàn ông xấu xí
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê truyện
” Sơn Hà Xã Tắc Chung, lão quỷ Khuất Đạo Tử, ta không đến tìm ngươi, ngươi lại đến tìm ta!”
Trong lúc bị chiếc chuông khổng lồ làm cho choáng ngợp, Lạc Bắc chợt nghe thấy Hắc Phong lão tổ cười nhạt.
“ Cái tên nhát như thỏ đế nhà ngươi lại muốn đánh lén ta, cả đời này ngươi đừng hòng luyện được thân ngoại hóa thân đích thực!”
Trong khi Hắc Phong lão tổ cười, có một vật nhỏ chừng ba tấc đột nhiên xông ra từ đỉnh đầu y.Trên bầu trời, đột nhiên xuất hiện hai bàn tay khổng lồ bằng thủy tinh. Bàn tay này cũng có quyết pháp giống như Hắc Phong lão tổ và nguyên anh vừa chui ra từ đỉnh đầu y, thay nhau đánh vào chiếc chuông khổng lồ màu xanh có mây trắng uốn lượn vàảo ảnh đang phát ra ánh sáng vàng kim.
“ Boong” , một âm thanh động trời vang lên, chiếc chuông khổng lồ bị đánh bay đi tứ tung. Lạc Bắc chỉ còn cảm thấy đầu óc như bị thiêu đốt, trong lúc khí huyết nhộn nhạo lại bị sóng âm của chiếc chuông làm cho chấn động, phun ra một ngụm máu tươi. Cùng lúc đó, thân thể đang nằm cứng đờ trên đất bỗng phát ra âm thanh quái lạ, bật dậy như bị điện giật. Ảo ảnh màu vàng kim đang lơ lửng trên không bị đánh cho tan tác, hóa thành một ngọn lửa cửu sắc.
“ Hắc Phong lão tổ, làm sao ngươi biết được ta không phải là Mộc Đạo Tử!”
Người này bật dậy từ dưới đất, trong lúc rũ lại đầu tóc để lộ ra một khuôn mặt già nua, vàng vọt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Lão vừa thốt lên câu nói này vừa vung tay, phát ra hàng trăm luồng lân tinh màu trắng phóng về phía Hắc Phong lão tổ, đồng thời chân đạp lên một chiếc thuyền nhỏ bằng mai rùa, phát ra một luồng sáng xanh, rồi lẩn mình vào luồng sáng đó, chạy vọt ra ngoài.
“ Muốn chạy hả?”
Hắc Phong lão tổ vốn không muốn trả lời, viên nguyên anh màu tím tầm ba tấc trên đỉnh đầu lập tức biến thành một đài sen bằng gió trong suốt, đuổi theo Khuất Đạo Tử.
Khuất Đạo Tử dùng pháp thuật để che giấu sinh khí, cải trang thành Mộc Đạo Tử, nằm ở đó đợi khi Hắc Phong lão tổ tâm thần hoảng loạn thì lập tức tấn công. Lão muốn trong nháy mắt uy hiếp được Hắc Phong lão tổ, nhưng không ngờ được rằng Hắc Phong lão tổ đã sớm phát hiện ra, tương kế tựu kế, ngược lại lại bị Hắc Phong lão tổ uy hiếp.
Cả hai đều là những nhân vật có tu vi cao tuyệt, tuy giao chiến trong thời gian rất ngắn nhưng đều đã dùng hết sức bình sinh của mình. Hắc Phong lão tổ tuy đã chuẩn bị từ trước, nhưng vẫn không kịp đánh trúng Khuất Đạo Tử. Lúc này khóe môi của Hắc Phong đạo tử cũng đang rỉ máu, rõ ràng là bị thương không nhẹ.
Nhưng Hắc Phong lão tổ không thèm để tâm, cứ thế cưỡi gió xông lên, muốn trong khi tấn công Khuất Đạo Tử, lấy mạng y chỉ bằng một đòn.
Nguyên anh do chân nguyên ngưng tụ mà thành, nhanh nhẹn hơn nhiều so với xác thịt. pháp quyết mà Hắc Phong lão tổ luyện vốn cũng đã cực nhanh, trong nháy mắt đã phá được chướng ngại của đám lân quang màu trắng. Khuất Đạo Tử dù có dùng pháp bảo gì thì cũng không thể nhanh bằng nguyên anh của Hắc Phong lão tổ.
Đúng lúc nguyên anh của Hắc Phong lão tổ sắp đuổi kịp Khuất Đạo Tử, thì đột nhiên trên trời xuất hiện một đám mây đen, hóa thành một dáng người màu đen, chộp lấy nguyên anh của Hắc Phong lão tổ.
“ Hắc Phong lão quỷ! Ta với ngươi vốn không hiềm khích, ngươi lại dám thừa cơ đánh lén ta!”
“Sao y lại tự gọi mình là Hắc Phong lão quỷ?” Lạc Bắc nghe thấy Hắc Phong lão tổ hô hoán như vậy thì sững cả người, “ ầm ầm” , đài sen bằng gió bên dưới viên nguyên anh màu tím đột nhiên nổ tung, hóa thành ngàn vạn lưỡi đao cuồng phong.
“ Hắc Phong lão tổ, cái tên điên này!” Trong không khí đầy những lưỡi đao cuồng phong, bóng người màu đen đó đã bị vô số cuồng phong đánh trúng, gào lên một tiếng động trời, đột nhiên người đó lại hóa thành một luồng khí đen, cao chạy xa bay. Có điều sau khi đài sen trong suốt nổ tung, nguyên anh màu tím của Hắc Phong lão tổ cũng bị thương tích đầy mình. Lúc này màu sắc của nguyên anh cũng đã nhạt đi, mặt Hắc Phong lão tổ cũng trắng bợt, liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi, khó khăn lắm mới thu hồi được nguyên anh về.
“ Kẻ đó là ai? Ông bị thương có nặng không?”
Lạc Bắc biết rằng Hắc Phong lão tổ tu vi cao tuyệt, thậm chí đã luyện ra được bản mệnh nguyên anh, chân nguyên và tinh huyết trong người đã hợp thành một thể. Lúc này thấy Hắc Phong lão tổ liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi, chắc chắc là thương thế rất nặng.
“ Sao nào, nếu ta thương nặng mà chết, không phải càng có lợi cho ngươi sao?”
Hắc Phong lão tổ liên tục bị người đánh lén, bị thương như vậy thì trong lòng rất nôn nóng, vốn định nói ra câu này, nhưng khi nhìn vào mặt Lạc Bắc, thấy vẻ mặt y thật sự đang rất lo lắng cho mình thì ngừng lại, không nói ra nữa, ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng quát lớn, “ Tuy ta bị thương nặng, nhưng cùng lắm cũng chỉ mất đi nguyên anh, nhưng không chết được đâu. Mấy tên Khuất Đạo Tử và Hắc Phong lão quỷ đó còn bị thương nặng hơn ta, thấy ta quá mạnh nên tháo chạy hết rồi. Kể cả sau này có phải tu luyện lại từ đầu thì chúng cũng không phải là đối thủ của ta”
“ Hắc Phong lão quỷ?” Lạc Bắc thắc mắc, “ Bóng người màu đen đó là ai, sao ông lại gọi y là Hắc Phong lão quỷ?”
“ Ta phải diệt hết môn phái của y!” Hắc Phong lão tổ vốn đã kìm nén cơn giận, nay lại nghe Lạc Bắc hỏi thế thì liền nổi giận đùng đùng, “ Tên đó là Hắc Phong thượng nhân của Câu Trần thiên đạo, danh húy cũng gần gần giống ta. Trước đây ta từng gây sự với y, nhưng sau đó lại không muốn gây hiềm khích gì với y nữa vì vậy chuyện này cũng dần quên đi, tránh khỏi sau này làm trò cười cho thiên hạ. Ai ngờ lão quỷ này hôm nay lại nhân lúc ta thụ thương đánh lén ta, đúng là cùng một giuộc với Khuất Đạo Tử mà!”
“ Khuất Đạo Tử, là chưởng giáo của Phái Bắc Mang, Hắc Phong thượng nhân là chưởng giáo của Câu Trần thiên đạo.” Tuy bây giờ Hắc Phong lão tổ đang vô cùng tức giận, tinh thần hoảng loạn, không có chút gì gọi là khí khái tông sư, nhưng trong mắt Lạc Bắc y lại không hề như vậy.
Bị hai nhân vật tầm cỡ tông sư liên thủ đánh lén mà Hắc Phong lão tổ vẫn có thể khiến hai kẻ đó sợ hãi mà chạy trốn, hơn nữa Lạc Bắc còn nhìn thấy trong trận đầu đánh với Khuất Đạo Tử, Hắc Phong lão tổ đã dốc toàn bộ sức lực, không màng bản thân. Đến trận thứ hai thì tự phá đài sen, thi triển pháp quyết để đồng quy vu tận, đến cả nguyên anh ngưng kết từ chân nguyên của chính mình cũng không màng, tu vi và khí khái thế này cũng đã đủ cho người ta tin phục.
Và cũng chỉ có khí khái như thế mới có thể đả thương được hai cao thủ có tu vi tương đương với mình.
“ Đi!”
Sau khi tức giận mắng chửi vài câu xong, hai tay Hắc Phong lão tổ cử động, lại hóa ra một đài sen bằng cuồng phong, túm lấy Lạc Bắc rồi đi.
“ Ông đã bị thương nặng như thế, sao còn dùng pháp quyết hao tổn chân nguyên như thế này?” Lạc Bắc sốt sắng hỏi.
“ Ngươi thì biết cái gì!” Hắc Phong lão tổ mở miệng ra là mắng: “ Hai tên lão quỷ này đâu có độc lai độc vãng như ta, vẫn còn có rất nhiều pháp bảo chưa dùng đến. Đừng nói đến có đồng bọn khác, chỉ cần mấy đứa đệ tử ở quanh đây mang pháp bảo đến cho chúng, ta mà không chạy nhanh thì sẽ bỏ mạng ở nơi này.”
Tuy Hắc Phong lão tổ ngữ khí hung hãn, nhưng Lạc Bắc lại không hề bực tức, trong lòng chỉ lo lắng cho thương thế của Hắc Phong lão tổ.
Mấy chục ngày nay, ngày nào Hắc Phong lão tổ cũng giày vò Lạc Bắc, nhưng Lạc Bắc lại không để bụng, chỉ coi những chuyện đó như một cách tập luyện. Hơn nữa lại sớm tối bầu bạn cùng Hắc Phong lão tổ, học được rất nhiều kiến thức, nên trong lòng hắn không còn oán hận Hắc Phong lão tổ. Đồng hành cùng nhau, tuy cảm thấy Hắc Phong lão tổ không hiểu lễ giáo, hỉ nộ thất thường, nhưng hành sự lại hào sảng thẳng thắn, lại không lạm sát người vô tội, không hề hung tàn, đáng sợ như trong truyền thuyết.
Tuy lúc này Hắc Phong lão tổ không cần phải lo lắng về tính mạng nữa, nhưng nguyên anh đã bị đánh cho rã rời, thương thế rất nặng. Hơn nữa trong khi vận hết chân nguyên để chạy trốn, lão sợ bay cao quá sẽ bị kẻ khác phát hiện, nên chỉ bay cách mặt đất chừng hai ba trượng.
Ở độ cao này, sức gió cản lớn hơn so với độ cao bình thường, rất hảo tổn chân nguyên. Với tu vi lúc bình thường của Hắc Phong lão tổ, nếu vận toàn lực điều động chân nguyên, bay với tốc độ nhanh nhất cũng duy trì được hai ngày hai đêm, nhưng hiện giờ bị thương, chỉ bay được chưa đến hai tiếng đồng hồ. Vừa vào thành chưa lâu, Hắc Phong lão tổ đã cảm thấy chân nguyên cạn kiệt, sắp không cầm cự được đến nơi, nếu không trị thương kịp thời, đừng nói đến chuyện nguyên anh không còn, mà đến chân nguyên cũng hoảng loạn, tẩu hỏa nhập ma, lập tức sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“ Không ngờ vô tình lại đến gần núi Đan Hà mà thằng nhóc này muốn đến.”
Hắc Phong lão tổ chợt dừng lại, đảo mắt quan sát xung quanh, nhưng không giấu nổi nỗi khổ tâm khó nói ra. Vì lão phát hiện ra mình trong lúc vội vã, hoảng loạn đã vô tình đi vào địa giới Mân Việt, tuy còn cách núi Đan Hà gần ngàn dặm, nhưng ngàn dặm đối với Hắc Phong lão tổ cũng không phải là xa, vì thế lão mới có thái độ như vậy.
“ Nơi này cũng tốt, cùng lắm cũng chỉ có một vài môn phái hạng ba, trị thương ở đây đi!”
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc