- Các con cũng đã thấy rồi đấy, đây là thiếp mời của lão quỷ Hỗ Y. Lão muốn chúng ta ba ngày sau đến phủ tham gia yến tiệc.
Á Nhược cau mặt:
- Hắn nhất định là chẳng có lòng tốt gì, bằng không thì tại sao lại muốn chúng ta đến chỗ hắn?
Hàn La nhíu mày hỏi:
- Á Húc, đối với thiếp mời này cháu thấy thế nào?
Vừa nghe gia gia nói, mọi người ai nấy yên lặng, ánh mắt nhìn vào kỹ Á Húc, xem hắn nói như thế nào.
Á Húc cau mày bóp trán nói:
- Gia gia, đúng như lời Á Nhược đã nói, mọi người đều biết gia tộc Tư Đạt Khắc chúng ta và Hữu Tương phái như nước với lửa, cho nên cháu cho rằng trong đó tất có duyên cớ.
Á Nhược không hài lòng cắt ngang:
Nhị ca nói mấy lời thừa này làm gì?Chuyện chúng ta và hắn không hợp nhau thì ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết, nói như vậy có ý nghĩa gì đâu.
Á Húc nhăn mặt nói:
- Á Nhược chớ vội, ta còn chưa nói xong. Cũng bởi vì như thế, cho nên mới nói, nếu khi chúng ta tham gia yến tiệc có sự cố xảy ra, nếu ngươi là người khác, thì người ngươi hoài nghi nhất là ai?
- Đương nhiên chính là hắn.
Á Nhược không suy nghĩ đáp ngay.
Á Húc ngưng trọng nói tiếp:
- Nếu theo lẽ thường phán đoán đương nhiên là như vậy, nhưng nếu suy nghĩ theo một hướng khác, ta thấy hắn không có gì để hiềm nghi cả.
Á Nhược há miệng, vội hỏi một câu mà những người khác xung quanh cũng đang rất muốn hỏi Á Húc:
- Sao chứ? Rõ ràng hắn đối đầu với chúng ta, lại có sự cố khi tham gia yến tiệc của hắn, vì sao lại không nghi ngờ hắn chứ?
Á Húc nói:
- Bởi vì cả nước đều biết Hỗ Y và chúng ta đến dự yến tiệc tại nhà hắn.
Á Văn vỗ tay thở dài:
- Nguyên lai là như thế.
Á Húc ngạc nhiên nhìn Á Văn:
- Á Văn, đệ hiểu được ý của ta?
Á Văn gật đầu, giải thích:
- Ý nhị ca là, bởi vì chúng ta và hắn đang nghỉ phép, hơn nữa hắn mời chúng ta tham gia yến hội, chỉ cần là người có suy nghĩ một chút thì sẽ phán đoán rằng hắn căn bản không có khả năng ra tay với chúng ta tại yến hội, làm như thế chẳng khác nào tuyên cáo với cả nước hắn là hung thủ. Cho nên, dù thật sự khi đó chúng ta có sự cố, người khác cũng sẽ tưởng là giá họa, hắn ngược lại trở thành người bị hại được kẻ khác đồng tình. Tính ra, làm như vậy hắn sẽ có lợi nhiều hơn.
Á Húc cười nói:
- Thật không thể tưởng được, tài trí của đệ Á Văn không kém ta, sẽ có một ngày nhị ca rất có thể sẽ cam bái hạ phong.
Á Văn xấu hổ nói:
- Đệ cũng là nhất thời phán đoán, nhị ca chớ có nói vậy.
Á Húc mỉm cười không nói gì.
Từ lúc đó, mọi người bắt đầu vắt óc suy nghĩ xem trong yến hội ba ngày sau có thể sẽ phát sinh chuyện gì.
Ngự Lai trước giờ vẫn chú ý Á Văn, phát giác hắn đột ngột nhíu mày tựa hồ có vấn đề nan giải, liền hỏi:
- Á Văn, có vấn đề gì sao?
Á Văn lắc đầu nói:
- Con chỉ là vẫn không nghĩ ra vì sao Hỗ Y muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết? Con chỉ biết chúng ta và hắn có cừu oán, nhưng rốt cuộc là cái gì mà làm cho hắn công khai muốn chúng ta chết? Đức Dã Vương đối vẫn tình hình này cũng mặc kệ? Con thật sự không được rõ.
Ngự Lai thở dài, Hàn La ánh mắt phiêu diêu, chẳng biết thần trí bay tới nơi nào.
Thật lâu sau, Hàn La rốt cục phục hồi lại tinh thần, than nhẹ một tiếng nói:
- Ngự Lai, nhân tiện đây ngươi nói cho bọn chúng biết đi! Cũng là để cho bọn chúng biết rõ sự việc, ta có chút mệt mỏi muốn đi nghỉ ngơi trước."
Nói xong Hàn La rời khỏi thư phòng. Nhìn theo bóng lưng phụ thân, Ngự Lai than nhẹ một tiếng, bắt đầu kể lại chuyện 50 năm trước.
Nguyên lai, 50 năm trước, Hàn La, Hỗ Y và mẫu thân bọn họ từ nhỏ lớn lên, cảm tình không phải tầm thường.
Ba người vốn là hàng xóm và là bạn tốt của nhau, cùng kết bái huynh muội. Nhưng tháng năm dần trôi, khi lớn lên, mẫu thân cuả bọn họ - Anh Tuệ Bích – 16 tuổi, càng ngày càng thập phần xinh đẹp, khiến cho Hỗ Y yêu mến. Hai người rất nhanh rơi vào bể ái tình, lúc ấy Hàn La vì không bì kịp sự quan tâm dịu dàng của Hỗ Y, mặc dù cũng có ý nhưng thân phận là đại ca của hai người nên vẫn không dám đối với người mà Anh Tuệ mở miệng gọi đại ca nói lời yêu. Đến khi Hỗ Y và Anh Tuệ trở thành tình lữ, hắn càng không thể mở miệng. Hàn La thương tâm quyết định dứt khoát ra đi tòng quân, rời xa bể tình ái của hai người, muốn mình không nhìn thấy để quên đi, tránh cho thương tâm.
Ba năm sau, Hàn La nhờ chiến dịch Thiểm Tây quan, được công quốc phong nam tước, lại là công quốc anh hùng. Hàn La có thể nói danh lợi đều đạt được, trở lại gia hương, có thể nói là áo gấm về làng.
Được thôn dân hoan nghênh nhiệt liệt, dĩ nhiên trong đó có cả Hỗ Y và Anh Tuệ.
Thấy Hàn La như thế, Hỗ Y bất tri bất giác bắt đầu hâm mộ. Năm ngày sau, Hỗ Y đột ngột để lại thư mà đi, nói rằng sẽ làm nên sự nghiệp lớn, muốn Anh Tuệ chờ y một năm.
Nhìn thấy phong thư này, Anh Tuệ thương tâm cực độ, lúc ấy bọn họ đã đính hôn, ba tháng sau là kết hôn, nhưng Hỗ Y vẫn ra đi, hoàn toàn không có suy xét cảm thụ của nàng.
Hàn La nghe được việc này, bản thân có quan hệ với Hỗ Y, và tại sâu trong tâm vẫn có ái ý,vnên cũng không đành lòng nhìn Anh Tuệ thương tâm như thế, liền sai thuộc hạ đi tìm Hỗ Y. Nhưng trải qua một năm, chẳng những không tìm được tung tích Hỗ Y, mà Hỗ Y cũng không trở về theo ước định.
Mọi người đã tưởng rằng Hỗ Y không may bất hạnh.
Rốt cục, sau một năm rưỡi, Hàn La lấy hết dũng khí hướng Anh Tuệ cầu hôn.
Trong một năm rưỡi này, Hàn La mỗi ngày đều an ủi Anh Tuệ, tận sức tìm kiếm Hỗ Y. Dần dần, Anh Tuệ cũng đã nguôi ngoai nỗi nhớ Hỗ Y và bắt đầu yêu mến Hàn La.
Bởi vậy, khi Hàn La cầu hôn, Anh Tuệ sau khi cân nhắc ba ngày, rốt cục cũng đáp ứng, hai người kết hôn vào ngày 18/04.
Nguyên tưởng rằng cuộc sống đã quá hạnh phúc, đáng tiếc ông trời trêu người.
Sau bốn tháng Hàn La và Anh Tuệ kết hôn, Hỗ Y trở lại mang theo 10 đại cao thủ đương thời là đệ tử của Thủy Yêu Vương trở về thôn.
Qua lời thôn nhân nói, y mới biết được, bốn tháng sau khi y trở về, Anh Tuệ đã lập gia đình.
Gả cho huynh đệ kết bái Hàn La đại ca.
Nghe như thế Hỗ Y đầu tiên là kinh ngạc, áo não, hối hận, sau đó y không thể tự chủ, sự phẫn nộ trào dâng trong lòng.
Y không tin, người đàn bà y yêu nhất thế gian nhưng lại phản bội gả cho người mà y tin cậy nhất.
Không! Không! Anh Tuệ gả cho ai cũng được, nhưng đúng là không nên gả cho Hàn La.
Trong khoảng thời gian ngắn, sâu trong tâm cảm giác bị hai người mình yêu thương nhất phản bội khiến Hỗ Y rốt cuộc không thể chịu được, nổi điên rời khỏi thôn.
Nửa tháng phong trần Hỗ Y cũng tới được Tư Đạt Khắc nam tước phủ tại Nguyên Thự Thành.
Nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của Hàn La và Anh Tuệ, sự thương tổn vì phản bội lập tức chuyển thành lửa giận ngập trời.
Không suy nghĩ nhiều, Hỗ Y lập tức chạy vội tới trước mặt vợ chồng Hàn La đang muốn xuất du.
Gặp lại Hỗ Y đột nhiên xuất hiện, Hàn La và Anh Tuệ kinh ngạc khôn xiết.
Không suy nghĩ, Anh Tuệ chạy nhanh lên trước nói:
- Hỗ Y, ngươi rốt cục đã trở lại, trước tới nay ngươi rốt cuộc đã đi đâu, chúng ta rất lo lắng cho ngươi, ngươi có biết không?"
Hỗ Y sắc mặt lạnh lùng, dùng lực đẩy mạnh Anh Tuệ ra:
- Con tiện nhân nhà ngươi, không cần phải giả vờ tốt bụng như thế, ta vẫn ổn.
Bị Hỗ Y thình lình đẩy ra, Anh Tuệ sợ hãi kêu lên một tiếng, té nhào ra sau, va vào trước cửa thềm đá hôn mê bất tỉnh.
Nhìn thấy Anh Tuệ như vậy, Hỗ Y không khỏi trong lòng hối hận, đang muốn tiến lên xem kỹ thì một trận kình phong sắc bén đã đánh tới, đúng là Hàn La.
Hàn La dù sao cũng là quân nhân, mặc dù đã lâu không gặp nghĩa đệ nên thập phần cao hứng, nhưng hắn lập tức nghĩ đến sự thật trước mắt, Anh Tuệ đã trở thành thê tử, hơn nữa Hỗ Y vẻ mặt hung dữ, Hàn La không cho rằng hắn là đến chúc mừng bọn họ.
Bởi vậy hắn trong tâm đã đề phòng, nhưng cũng không nghĩ tới Hỗ Y vừa thấy mặt, chưa nói câu nào đã ra tay đả thương Anh Tuệ.
Nhìn thấy ái thê bị Hỗ Y đánh bất tỉnh, Hàn La không khỏi bạo nộ xuất ra một quyền.
Hỗ Y mặc dù hối hận, nhưng một tia áy náy vì đả thương Anh Tuệ lại bị một quyền Hàn La hủy mất, càng làm dậy thêm sự phẫn nộ mối hận đoạt thê.
Không cam lòng yếu thế, y bắt đầu phản kích lại. Trong nháy mắt, hai huynh đệ kết bái Hàn La và Hỗ Y nay lại như cừu nhân thâm cừu đại hận, xuất toàn lực đánh nhau.
Lúc ấy Hỗ Y tuy là Thủy Yêu Quái Vương đệ tử, nhưng vì tu vi còn yếu, kinh nghiệm rèn luyện chiến trường không thể là đối thủ của Hàn La.
Bởi vậy, không đến ba trăm chiêu, Hỗ Y đã bị Hàn La hoàn toàn đánh bại.
Nhưng cuối cùng, Hàn La vì tình huynh đệ, và dù sao cũng xem như hai người bọn họ đã có lỗi trước với Hỗ Y, cho nên không hạ sát thủ, bảo tồn cho Hỗ Y một mạng.
Nói đến đây, Ngự Lai thở dài bùi ngùi nói:
- Nhưng bi kịch mới chỉ bắt đầu từ đây. Phụ thân thỉnh thầy thuốc đến kiểm tra mẫu thân mới biết, mẫu thân đã có thai hai tháng. Sau lần va chạm này, đại ca ta, chính là đại bá các ngươi, đã quay về bên cạnh ta.
Ông bi ai kể tiếp:
- Hai năm sau, Hỗ Y lại một lần nữa xuất hiện trước mặt phụ thân và mẫu thân, khiêu chiến với cha, ước chiến tại mê đồ rừng rậm ngoài Nguyên Thự Thành ba tháng sau.Lúc ấy mẹ các ngươi đã hoài thai bảy tháng. Biết được chuyện này, gia gia các ngươi muốn cùng với Hỗ Y quyết chiến. Mẫu thân các con vì bị dày vò bởi nỗi đau hai nam nhân đều yêu mình, đã không thể chịu đựng được, tinh thần và thân thể ngày càng sa sút, rốt cục sau khi sinh hạ ba ngày đã mất."
Nét mặt Ngự Lai hiện lên vẻ cổ quái:
- Ngày đó đúng là ngày cha cùng Hỗ Y ước định quyết chiến.
Giọng ông trở nên mơ hồ:
- Ta sau khi xong công việc, quản gia mới nói cho ta biết. Chỉ một lần duy nhất, cha các con vũ dũng hơn người đã không đi phó ước quyết đấu. Ta đã liên tục ba ngày ba đêm ở bên di thể mẫu thân, không ngừng nói những lời mà người ngoài nghe cũng không hiểu, cho đến khi quản gia sợ rằng cha quá suy yếu không chịu nổi mới đưa cha rời đi.
Lần đó, căn cứ tại lời những người chờ đợi xem cuộc chiến nói, Hỗ Y đã chờ đợi hai ngày nhưng cha vẫn không đến. Mọi người lần lượt rời khỏi đó, đến lúc người cuối cùng vừa đi thì thình lình nghe một trận tiếng sấm thật lớn, một trận bạch quang mãnh liệt truyền ra. Lúc mọi người chạy đến nên mới phát giác ra rằng, nguyên chỗ Hỗ Y đứng đã biến thành một hố to chừng hai mươi thước, sâu ba thước, vẫn còn lưu hai chữ " phế vật ", Hỗ Y đã không thấy bóng người.
Á Văn bốn huynh đệ nghe xong trong lòng không khỏi nổi lên một cảm giác quái dị.
Ngự Lai tiếp tục nói:
- Có lẽ là mẫu thân các con vì sự dày vò hai người mình yêu mến mà cuối cùng muốn làm một lần giải trừ mối hận! Chỉ tiếc là mười năm sau Hỗ Y lại xuất hiện, hơn nữa thân phận lại là ân nhân cứu mạng công quốc Đức Dã Vương, đảm nhiệm công quốc tể phủ ( tương đương phó quan Tể tướng phó quan ) đứng trước mặt cha. Lúc ấy cha lập tức đưa ra yêu cầu quyết đấu với Hỗ Y, vốn ta cùng hắn đều là vi thần, và không thể là kẻ hèn nhát muốn đào thoát mà cự tuyệt, cha lúc ấy cơ hồ hận đến nỗi muốn từ quan nhất quyết thắng bại, chỉ là Đức Dã Vương đã ngăn lại.Từ đó về sau, vì ý kiến chính trị bất đồng, ta và Hỗ Y xem như kết thù càng lớn, Đức Dã Vương cũng vui vẻ lợi dụng tình thế này, làm cho chúng ta hai bên khống chế lẫn nhau, tránh cho một nhà độc chiếm.
Á Hoa, Á Húc, Á Nhược, Á Văn bốn huynh đệ nghe xong thật sự chẳng biết nên nói cái gì, ân oán thời tuổi trẻ thật quá phức tạp!
Ngự Lai dặn dò:
- Chuyện này nghe xong chỉ nên đặt ở trong lòng, không được tùy tiện nói lung tung, để tránh gia gia nghe xong lại nhớ lại thời gian không vui.
Bốn người nhất trí gật đầu.
Á Nhược lẩm bẩm nói:
- Mối hận đoạt thê và mối hận sát thê đều là những mối hận đáng để liều mạng trả thù.
Á Văn nghe tam ca nói như vậy, trong lòng chấn động, hắn nghĩ đến một lý do mà chỉ cần nó thôi cũng đủ để cho toàn gia hắn biến thành nơi chất đầy tử thi.
Quay đầu lại cũng vừa thấy Á Húc sắc mặt cũng tái nhợt trừng mắt nhìn hắn. Á Văn biết hai người cũng hiểu đối phương đang nghĩ đến cái gì.
Á Húc cay đắng nói:
- Cha, người nói Hỗ Y tại 50 năm trước đã sở hữu " vũ khí " uy lực như thế?
- Tin đồn Đức Dã Vương muốn đưa chúng ta vào chỗ xem ra không phải là giả, từ khi phân chia thế lực của chúng ta, chúng ta đã hai tháng chưa từng đến quân đội. Trước đó vài ngày, Khải Tông (phó tướng của Ngự Lai) đã bí mật nói với ta, Đức Dã Vương một tháng trước đã liên tiếp phát ra các mệnh lệnh nhân sự, xếp đặt kẻ thân tín vào những vị trí trọng yếu trong quân đội của chúng ta. Ta thân là chủ quản lại không biết, xem ra lão đã lợi dụng cơ hội ta chiến bại để tiến tới cách ly giam lỏng chúng ta. Bây giờ đại khái là lão đã hoàn toàn nắm giữ quân đội của chúng ta, cho nên mới có hành động như vậy, xem ra yến hội lần này thật vô cùng bất lợi.
Ngự Lai đảo ánh mắt nhìn bốn huynh đệ nói.
Á Húc sắc mặt thập phần khó coi:
- Đức Dã Vương nếu thật sự là muốn mượn tay Hỗ Y giăng mẻ lưới bắt sạch bọn ta, lão sẽ giải thích ra sao với dân chúng và nghị hội công đạo?
Á Văn tiếp lời:
- Nếu lão đã có ác ý tất sẽ có mưu đồ gì đó? Như trước đây vài ngày, không phải là đã tìm không ra thông địch gián điệp sao? Nếu đây là âm mưu của Đức Dã Vương, lão có khả năng lớn sẽ giả tạo một ít thông địch thư, nói chúng ta là gián điệp, đến lúc đó chúng ta dù có trăm miệng cũng không nói được.
Ngự Lai sắc mặt đại biến, không nói thêm lời nào, đứng bật dậy chạy ra khỏi phòng. Á Húc và Á Văn liếc mắt nhìn nhau, lập tức cũng đi theo cha, phía sau Á Hoa và Á Nhược mặc dù chẳng biết chuyện gì nhưng cũng nối gót theo sau.
Lên tới phòng Ngự Lai, bọn Á Văn nhìn thấy vẻ mặt Ngự Lai với vẻ mặt thẫn thờ đang ngồi trên ghế, trên tay đang cầm một hộp gỗ màu đen chừng 50 phân.
Á Hoa hỏi:
- Cha, có chuyện gì vậy?
Ngự Lai mở hộp, mọi người nhìn vào đều thấy hộp trống trơn, chẳng hiểu Ngự Lai sao lại có vẻ như thế nữa.
Ngự Lai nhẹ giọng nói:
- Đây là hộp ta dùng để đựng hàng trang cùng với thông tín thư của nhạc phụ.
Á Húc và Á Văn đồng thời kinh hô:
- Cái gì?
Á Nhược ngạc nhiên nói:
- Hộp dùng để đựng thư thì như thế nào? Có gì kỳ quái đâu, con cũng có một cái! Cha sao thế?
Á Húc cười khổ nói:
- Hộp thì không có gì, trọng yếu chính là văn thư bên trong, vốn là sợ rằng Đức Dã Vương sẽ giả tạo chứng cớ chúng ta có liên hệ với địch nhân. Hiện tại nếu trong tay hắn có thư này, hậu quả thật không thể nghĩ.
Nhìn thấy vẻ mặt không hiểu của Á Nhược, Á Húc lại phải giải thích:
- Tại trong lòng chúng ta, chỉ là phong thư bình thường liên lạc cảm tình, nhưng tại trong mắt mọi người, gia tộc Tư Đạt Khắc chúng ta và địch quốc Thái Long đế quốc đệ nhất đại thế gia - Long gia lại có văn thư thông đồng! Dù sao ngoại trừ số ít người, người khác vẫn không biết nữ chủ nhân thứ hai của Tư Đạt Khắc gia tộc lại là nữ nhân của Long gia."
Lúc này Á Nhược mới biết được tính nghiêm trọng của vấn đề, lúng túng hỏi:
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Á Húc đang muốn mở miệng thì Á Văn đã giành nói:
- Bây giờ chúng ta cần nhất là phải tìm ra kẻ đã lấy đi phong thư, sau đó còn phải làm thế nào để qua được yến hội khó khăn ba ngày sau.
Á Húc gật đầu nói:
- Á Văn nói rất đúng, trước mắt nên làm như thế. Phụ thân, ý cha thế nào?
Ngự Lai buông xuôi:
- Theo ý của các con thôi.
Á Húc gật đầu, đang muốn gọi những người khác đi ra ngoài, Ngự Lai đột nhiên trầm ngâm hỏi:
- Nếu ta nói muốn rời khỏi công quốc, các con nghĩ thế nào?
Bốn huynh đệ giật mình, "Rời khỏi công quốc?", chuyện này bọn họ chưa hề nghĩ qua, nhưng sau khi suy nghĩ thấu đáo, hiểu được đây cũng là phương pháp không tồi.
Vì vậy bốn người đồng loạt gật đầu.
Ngự Lai xem ra bọn họ đã đồng ý, thở dài nói:
- Nếu có thể bình yên vượt qua nguy cơ lần này, chúng ta hãy tìm một địa phương vắng vẻ mà ẩn cư!
Nói xong phất tay một cái. Bọn Á Hoa bốn người liền rời đi phòng.
Bốn người lại thương nghị với nhau, đã muốn rời khỏi công quốc, thì trên hết, nhằm đạt được mục đích, hết thảy phải tỏ ra bình thường, ngay cả nội gián cũng không nên tìm hiểu, chỉ suy nghĩ làm thế nào vượt qua nguy cơ ba ngày sau. Thậm chí trường hợp xấu, vạn nhất phải dùng võ lực rời khỏi công quốc, thì phải làm như thế nào?
Sau khi suy nghĩ mọi kế hoạch, còn lại đúng là chờ đợi!
Dịch giả: Tinh Tú Lầu
Biên dịch: Thiên Hạ Hội
Nguồn: TTV - Thiên Hạ Hội
Gian thư phòng vẫn như trước, Đức Dã Vương ngồi ở trên cao, trước mặt hắn, hai người đứng, bên phải một người ước chừng bốn mươi, nam tử vẻ mặt âm trầm, bên trái còn lại là một người ước chừng bảy mươi, lão giả vẻ mặt hồng quang, xem bề ngoài trắng trẻo của hắn, có thể tưởng hắn tuổi còn trẻ thì nhất định là một người anh tuấn.
Đức Dã Vương mở hai mắt, trầm giọng nói: "Hỗ Y, đêm nay yến hội ngươi chuẩn bị tốt chứ?"
Bên trái Hỗ Y khom người nói: "Bẩm cáo bệ hạ, hạ thần đã bố trí tốt, đồng thời đã đưa vật chứng chuẩn bị tốt, tùy thời có thể tiến hành."
Đức Dã Vương lại trầm giọng nói: "Vi Nặc, phương diện chọn lựa nhân viên như thế nào?"
Trung niên nhân diện mục âm trầm phía bên phải gật đầu nói: "Bẩm cáo bệ hạ, hạ thần đã chọn ra ba mươi người trong hắc vệ đội, mỗi một người này bằng một trăm hảo thủ, đồng thời đối với Thập Diệt trận đã rèn luyện thuần thục."
Đức Dã Vương hài lòng gật gật đầu nói: "Các ngươi nhớ kỹ, việc đêm nay, ta sẽ không dung tha bất luận kẻ nào phạm sai lầm, cũng tuyệt không cho một nhà nào có ai đào thoát, nếu có sai sót, đem đầu tới gặp."
Hỗ Y và Vi Nặc nghiêm nghị, đồng thanh nói: "Dạ."
Đức Dã Vương phất tay nói: "Đi xuống đi! Đêm nay y kế hành sự."
Hai người khom người, đồng thời lui ra.
Hỗ Y và Vi Nặc lui ra xong, Đức Dã Vương lại kêu: "Hư hà tại?" ( DG : Hư ở đâu)
Một đạo nhân ảnh u hắc lại xuất hiện trước mặt Đức Dã Vương, khom người nói: "Bệ hạ, có gì phân phó?"
Đức Dã Vương nói: "Đêm nay dẫn mười ám ma cùng ta đi tham gia yến hội!"
Bóng đen gật gật đầu, thân ảnh lại biến mất trong bóng đêm.
Đức Dã Vương đắc ý cười to nói: "Thiên la địa võng đã bày, Hàn La, hy vọng đêm nay ngươi sẽ không làm ta thất vọng."
Đêm tối rất nhanh đã đến, ngọn đèn chiếu sang cả Hữu Tương phủ kim bích huy hoàng, quý tộc danh lưu lui tới cho thấy sự trang trọng của Hữu Tương yến hội đêm nay.
Hàn La cầm đầu người một nhà Tư Đạt Khắc, đi tới trước Hữu Tương phủ, Hàn La ngẩng đầu nhìn một chút tấm biển Hữu Tương trên cao, hừ nhẹ một tiếng, bước đi về phía trước.
Trước cửa nghênh tân vừa nhìn đến Hàn La, không đợi hắn đi tới hắn trước mặt, lập tức lớn tiếng hô: "Hàn La. Tư Đạt Khắc công tước đến."
Thoáng chốc, yến hội vốn huyên náo nơi sân lập tức tịch nhiên không còn tiếng động, ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người sáu người nhà Tư Đạt Khắc.
Chúng sở đều biết, Hữu Tương cùng Tư Đạt Khắc gia không hợp không phải chuyện một ngày hai ngày, một bên Hữu Tương là khuynh hướng cùng Tư Đạt Đế Quốc kiến giao, liên hợp trừ khử Thái Long đế quốc; một bên nhà Tư Đạt Khắc là khuynh hướng dùng vũ lực của chính mình, duy trì an toàn quốc gia mà không mượn ngoại lực viện trợ, hai bên này hôm nay như thế nào tụ họp cùng một chỗ?
Nhân quả thật thú vị.
Hàn La một mình đi vào sân yến hội hết sức xa xỉ hào hoa, vận dụng kim, ngân, nghệ thuật phẩm, kiến trúc yến hội, bôi quang thù ảnh, thật khiến cho người ghen tị.
Chủ nhân Hỗ Y đang ở tụ tập giữa sân, cùng nhóm lão hữu thân mật nói chuyện với nhau, chẳng biết nói đến cái gì, ha ha cười ha hả, nhìn thấy Tư Đạt Khắc một nhà đi vào, trên mặt hiện lên nụ cười kỳ diệu, tiến lên nghênh đón.
Thoáng chốc trong lúc đó, cả tòa đại sảnh tĩnh xuống, ánh mắt mọi người đều không tự chủ được nhìn bọn họ, cảnh sắc này đủ để bị liệt vào công quốc đệ nhất kỳ cảnh.
Hỗ Y đi tới trước mặt Hàn La ba bước, trên mặt vẽ lên một nụ cười thật lớn, cười nói: "Đại ca, đại khái là huynh đệ chúng ta bốn mươi năm qua lần đầu tiên gặp mặt! Gần đây khỏe không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người ở đây chấn động, "Đại ca?" lúc nào Tư Đạt Khắc công tước cùng Hữu Tương Hỗ Y là huynh đệ?
Sự thật kinh người khiến kẻ khác không dám tin tưởng, nhưng sự việc kế tiếp mới thật sự gọi là dọa người!
Chỉ thấy Hàn La cảm thán một tiếng: "Câu này đại ca ta đã có bốn vài chục năm chưa từng nghe qua trong miệng ngươi."
"Ngẫm lại thật sự là tạo hóa trêu ngươi, đại khái ngươi hôm nay rất có nắm chắc! Ta có thể là tại kiếp nạn chạy thoát, như trước nghe ngươi gọi ta một tiếng đại ca, cuối cùng là bất hư thử hành."
Hỗ Y ánh mắt chợt lóe, trong lòng âm thầm cảnh giác, Hàn La quả nhiên là không thể khinh thường, trong miệng lại cười to mấy tiếng, đáp một tay lên bả vai Hàn La, cười nói: "Đại ca ngươi tại nói cái gì? Đi! Đi! Chúng ta huynh đệ đã lâu không thống ẩm một phen, hôm nay nhất định phải uống đủ."
Nói rồi lôi kéo Hàn La đi tới một bên chủ vị, bắt đầu uống rượu.
Chứng kiến bọn họ bộ dạng tương đàm thậm hoan( nói chuyện vui vẻ), tân khách cơ hồ tưởng rằng chính mình hoa mắt, lúc nào hai người sinh tử cừu nhân có tình cảm tốt như vậy?
Bên kia, Ngự Lai, Á Hoa, Á Húc, Á Nhược chờ người cũng đều tự đến chào hỏi bạn tốt, tương ước tại nhất biên liêu khởi thiên lai, yến hội hào khí càng ngày càng hòa hợp, ít nhất trước mắt là thế!
Một bên á 芠 thấy phụ huynh bất tri bất giác bị người càng lạp việt|càng khai, trong lòng âm thầm lo lắng, nhưng nhiệm vụ của hắn là lợi dụng nhận thức trong xã hội thượng lưu, người biết hắn ít, lợi dụng một ưu thế này, tìm ra đường thoát ly.
Nhưng hắn lại không biết, hành động của hắn đã rơi vào trong mắt kẻ khác.
Á 芠 tìm nửa giờ thời gian, xem xét vị trí phòng xá Hữu Tương phủ, rốt cục tìm được một cái lộ tuyến khi khẩn cấp thì dùng để chạy trốn.
Trở lại đại sảnh yến hội, chứng kiến phụ huynh đã bất tri bất giác tách ra xa, đang đều tự cao đàm luận rộng rãi.
Á 芠 đi tới bên người nhị ca Á Húc, cùng ánh mắt hắn giao tiếp, Á Húc tay vô ý thức làm động tác, á 芠 hiểu rõ, nhị ca muốn hắn đi thông tri ca ca hắn và cha.
Lúc này, Hỗ Y vốn cùng Hàn La nói cười vui vẻ đột hướng Hàn La cáo tội, đứng lên, đi tới giữa hội trường, cao giọng nói: "Các vị khách quý xin chú ý một chút!"
Mọi người đều biết hôm nay yến hội trang trọng, Hỗ Y muốn tuyên bố mục đích yến hội hôm nay, trước mắt là thế, còn không ai biết Hỗ Y cử hành yến hội mục đích là gì?
Hỗ Y cao giọng nói: "Bích Hoa, hiền chất mời đi theo một chút."
Hai thân ảnh đi tới bên người Hỗ Y, một vị ước chừng trên dưới hai mươi, thân vận bộ lễ phục màu xanh, thiếu nữ tóc vàng thiên kiều bá mị, mọi người lập tức nhận ra là đại tôn nữ Hỗ Y- Bích Hoa. Bích. Đạt tiệp, năm nay hai mươi mốt tuổi, là mỹ nữ nổi danh thủ đô; một vị khác ước chừng hai mươi sáu bảy tuổi, thanh niên tóc đen mắt xanh anh tuấn, vóc người cao lớn, ở đây không có một người nào biết hắn là ai?
Hỗ Y cười đắc ý nói: "hôm nay mời các vị tới tham gia yến hội chủ yếu là yếu giới thiệu vị thanh niên mới tuấn cấp này để các vị biết."
"Vị này là Tư Đạt Đế Quốc đệ nhất thế gia -đệ nhất thế tử 舑 úy nhà Bối Lôn Địch Tạp. Bối Lôn Địch Tạp."
Mọi người hít một hơi, Tư Đạt Đế Quốc đệ nhất thế gia?
Vậy không phải trong đồn đại, quyền lực thế gia so với Tư Đạt Đế Quốc hoàng đế còn lớn hơn, vì sao người kế thừa đệ nhất thế gia này lại xuất hiện trong công quốc, còn do Hữu Tương giới thiệu tiến vào xã giao trong giới quý tộc công quốc?
Đáp án rất nhanh phơi bày, Hỗ Y lớn tiếng đè thanh âm mọi người nghị luận xuống: "hôm nay chẳng những là 舑 úy thế tử tiến vào cuộc sống của giới xã giao nước ta, cũng là ngày tiểu tôn nữ cùng 舑 úy thế tử đính hôn."
Tin tức như thế khiến kẻ khác nghe thấy chấn kinh, ở đây mọi người không khỏi hít một hơi, thật khiến kẻ khác không thể tưởng được.
Hỗ Y vừa than vãn xong, tại chỗ đa số người nghĩ đến một vấn đề, thân là thần tử đắc sủng nhất của Đức Dã Vương, Hỗ Y này động tác vừa rồi có đúng hay không tỏ vẻ Đức Dã Vương cố ý cùng Tư Đạt Đế Quốc định giao?
Không ít người không khỏi quay đầu nhìn về phía Hàn La, thân là chi phái phản đối đại lão, Hàn La phản ứng như thế nào?
Kết quả khiến kẻ khác thất vọng, Hàn La đầu tiên là mặt không chút thay đổi, tiếp theo, không ít người xem hắn mặt lộ ra nụ cười, đi tới bên người Hỗ Y, cười vui vẻ nói: "Nhị đệ, chúc mừng ngươi, có thân gia tốt."
Hỗ Y tựa hồ cũng thập phần cao hứng, cười tiếp nhận Hàn La chúc mừng, nhẹ giọng nói: "Đại ca, ngươi sẽ không trách ta chứ! Cùng Bối Lôn Địch Tạp gia kết thân đối với lập trường của đại ca tựa hồ có điểm không đúng."
Hàn La cười nói: "Như thế nào đây? Ngươi đừng tưởng tượng nhiều."
Hỗ Y cũng là cười nói: "Đại ca nghĩ như vậy, tiểu đệ an tâm hơn, bất quá đợi sẽ có thể có giám thị muốn đại ca phải trừng thanh một chút, tiểu đệ trước tiên ở nơi này nói tiếng xin lỗi."
Hàn La thầm nghĩ: "Rốt cục tới."
Trong miệng lại nói: "là chuyện gì, có chuyện ngươi muốn hỏi, đại ca nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô vô cùng."
Hỗ Y cười nói: "Vậy tiểu đệ phải tội."
Để hạ đích á 芠 mặc kệ ông nội cùng Hỗ Y lão hồ ly này diễn tuồng cái gì huynh hữu đệ cung, chỉ chờ cơ hội thông tri đến phụ huynh lộ tuyến đào thoát.
Lúc mọi người nghị luận bàn tán, á 芠 chờ người do Ngự Lai cầm đầu, tập hợp ở gần cửa sổ ở một bên sân yến hội, như có việc phát sinh, chỉ cần từ cửa sổ nhảy ra, rất nhanh là có thể noi theo á 芠 phát hiện đường chạy trốn rời đi.
Đột nhiên, Ngự Lai phát hiện yến hội mọi người tất cả đều lấy một loại ánh mắt khác thường nhìn bọn họ.
"Chẳng biết phát sinh chuyện gì?" Ngự Lai trong lòng âm thầm nghi hoặc nói.
Nhưng hắn rất nhanh phát hiện nguyên nhân là một điệp tín kiện trong tay Hỗ Y.
Nguyên lai Hỗ Y nói với Hàn La xong, từ trong lòng xuất ra một điệp tín kiện, nói: "đại ca, mời ngươi giải thích một chút, vì sao kẻ dưới tay ta trình một điệp tín kiện cho ta, người thu tín là quan tổng chỉ huy lục quân Ngự Lai. thượng tướng Tư Đạt Khắc, mà ký tên là Long gia gia chủ Thái Long đế quốc- tháp luân ngạn. Long?"
Thanh âm tuy không cao, nhưng cũng đủ để cho hội trường mọi người lắng xuống, dù sao trước đó vài ngày, phong ba gián điệp lệnh rất nhiều người khổ cực điều tra, nhất là người cùng quân vụ có liên quan.
Hàn La chấn động, tình huống tối kỵ xảy ra, tín kiện quả nhiên thất lạc, nhưng lại là rơi vào trong tay tử địch Hỗ Y.
Hắn Thân kinh bách chiến nhưng nhất thời luống cuống tay chân, trong khoảng thời gian ngắn, Hàn La chẳng biết như thế nào là tốt.
Chứng kiến tình hình này, Ngự Lai không khỏi đi tới trước người Hàn La.
Á Húc nói: "Hỏng rồi!", vốn kế hoạch là ở yến hội lộ mặt, đợi không ai chú ý, mọi người lại thoát ly yến hội, kể từ đó, cho dù nửa đường sẽ bị tập kích, cũng có thể ít nhất tranh thủ thời gian ban đêm.
Không nghĩ tới, vốn phán đoán vì vương bài tín kiện cuối cùng, Hỗ Y sẽ ở trên yến hội quang minh chính đại đề xuất, trở thành mục tiêu chú ý, muốn chạy cũng không được.
Á Húc vội vã bỏ xuống một câu nói: "Kế hoạch có biến, chạy trốn là ưu tiên trước hết, thoát xong sẽ đến địa điểm thứ hai hội họp."
Nói xong hắn cũng đi theo sau người Ngự Lai lại đến bên người Hàn La.
Á Hoa, Á Nhược, á 芠 cũng đi theo phía sau hắn, đi tới bên người phụ thân.
Ngự Lai nhìn tín kiện trong tay Hỗ Y, hỏi: "Xin hỏi Hữu Tương, tín kiện trong tay ngươi là từ đâu tới?"
Hỗ Y giảo hoạt cười nói: "Như thế nào thượng tướng đừng quản thì hơn, ngươi chỉ cần biết tín kiện này rơi vào ta trong tay là được."
"Ngự Lai thượng tướng, ngươi có thể hay không giải thích một chút vì sao có tín kiện này? Nếu không có lý do tốt, đừng trách ta không để ý giao tình, lấy thân phân thủ trưởng quân vụ cao nhất công quốc bắt giữ ngươi."
Lời nói Hỗ Y vừa dứt, hội trường thị châu lập tức xuất hiện một đoàn toàn thân mặc áo giáp, binh lính toàn phó võ trang.
Hỗ Y tay vung lên muốn động thủ, nhưng Hàn La lại nóng nảy một tiếng: "Chậm đã!"
Thụ nhiếp uy thế của Hàn La, mọi người động tác hơi bị chậm lại.
Hàn La xoay người hướng Hỗ Y liếc mắt một cái, trầm giọng nói: "Hỗ Y, xem ra ngươi là sớm có chuẩn bị."
"Bất quá ngươi đã quên ta là ai!"
Nói rồi, Hàn La xoay người nóng nảy nói: "Ta lấy tổng chỉ huy ba quân công quốc Hàn La. Tư Đạt Khắc lệnh tất cả binh lính lui ra."
Thoáng chốc, binh lính bao vây đại sảnh một trận bối rối, bọn họ chỉ biết Hữu Tương muốn bọn họ hôm nay đến đuổi bắt gian tế phản bội công quốc, nhưng khi bọn hắn thấy người muốn bắt là Ngự Lai, trong lòng đã thập phần kinh ngạc.
Hôm nay, nghe được Hàn La ra lệnh, một trận kinh hoảng nhanh chóng phát ra, có người bắt đầu triệt ly bao vây, nói thật, kỳ thật chỉ là bởi vì, Hữu Tương tuy nói là quân vụ thủ trưởng cao nhất công quốc, nhưng chính thức thống lĩnh bọn họ vào sinh ra tử là Hàn La tổng chỉ huy ba quân, cho nên bọn lính mới có thể theo thói quen nghe mệnh lệnh từ Hàn La.
Nhìn thấy binh lính phản ứng, Hỗ Y không khỏi sắc mặt hơi đổi, than vãn: "Hàn La, không thể tưởng được binh lính như thế nghe ngươi nói, bất quá dù sao ta vốn không mong đợi ở bọn họ, lui ra tránh vướng tay vướng chân cũng tốt."
Hàn La trầm giọng nói: "Hỗ Y, ngươi rốt cục muốn làm cái gì? Có mục đích gì?"
Hỗ Y lắc đầu nói: "Đại ca ngươi lời ấy sai rồi, ta hành sự công bình, như thế nào nói ta có mục đích gì đây?"
Hàn La nhíu mày nói: Ngươi vẫn tưởng tống một nhà ta xuống địa ngục là chuyện toàn dân đều biết, đừng đóng kịch nữa."
Hỗ Y vừa nghe Hàn La nói như vậy, cũng mặt lạnh nói: "Nếu ngươi nói như vậy, ta cũng không phủ nhận, Hàn La ngươi biết không? Ta chờ đợi ngày này thật sự là quá lâu rồi, khi ta bắt được nhi tử ngươi thông địch tín kiện, ngươi có biết ta hưng phấn bao nhiêu không? Hôm nay mặc kệ như thế nào, Ngự Lai là ta phải bắt, ngươi trước hết nghĩ như thế nào tự bảo vệ mình đi!"
Hàn La giận dữ: "ngươi ……."
Bên tai đột truyền đến tiếng hô môn phòng: "Đức Dã Vương bệ hạ giá đáo."
Hàn La thầm nghĩ tồi tệ, thiên toán vạn toán chính vẫn không nghĩ tới Đức Dã Vương sẽ tự mình đến, tình huống vốn dĩ đã hiểm ác lại càng hiểm ác.
Chỉ thấy Hỗ Y trên mặt hiện lên nụ cười đắc ý, không để ý tới Hàn La, tự mình nghênh hướng đại môn.
Tất cả tân khách đi theo phía sau Hỗ Y, đồng thời cung nghênh Đức Dã Vương.
Không lâu, một thân hoa phục, Đức Dã Vương vẻ mặt nụ cười đi tới đại sảnh yến hội, Hỗ Y cầm đầu mọi người cung nghênh, ngồi trên thượng tọa đại sảnh.
Đức Dã Vương còn nhìn mọi người một vòng, ánh mắt chứng kiến Hàn La cầm đầu một nhà Tư Đạt Khắc, ánh mắt lóe ra một chút, đối với Hỗ Y nói: "Hữu Tương, ta nghe nói hôm nay là ngày tôn nữ ngươi định thân, cho nên ta đặc biệt đến xem, một bên chúc mừng ngươi, một bên muốn nhìn xem tới cùng là thanh niên tài tuấn nhà ai có phúc khí này, có thể lấy được mỹ nữ nổi danh công quốc ta?"
Hỗ Y cung kính nói: "Hạ thần đa tạ hảo ý của bệ hạ, đó là Tư Đạt Đế Quốc đệ nhất thế gia -舑 úy. Bối Lôn Địch Tạp - thế tử."
舑 úy lập tức tiến lên, hành lễ nói: "舑 úy. Bối Lôn Địch Tạp ra mắt bệ hạ."
Đức Dã Vương nhìn kỹ hắn một chút, ha ha cười to nói: "Tốt! Tốt! Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, Hỗ Y, ngươi tìm được con rể tốt nha!"
Hỗ Y mỉm cười nói: "Hạ thần đa tạ bệ hạ mỹ ngôn."
Đức Dã Vương cười, xoay chuyển ánh mắt, nhìn kỹ Hàn La, mỉm cười nói: "Hàn La ngươi cũng tới?"
Hàn La thấy Đức Dã Vương hỏi hắn, chỉ khom người nói: "Vâng! Bệ hạ."
Lúc này Đức Dã Vương lộ ra vẻ mặt kỳ quái nói: "Hào khí hình như rất kỳ quái? Vừa mới ta ở ngoài cửa nghe được các ngươi hình như tranh luận về chuyện gì? Các ngươi đều là ái thần của ta, có chuyện gì nói ra ta nghe, có lẽ ta có thể giúp các ngươi giải quyết cũng không nhất định, nói đi!"
Hỗ Y nhân cơ hội lấy tín kiện trên tay đưa cho Đức Dã Vương xem, Đức Dã Vương càng xem, sắc mặt càng là nghiêm nghị, thậm chí tức giận.
Phía dưới á 芠 đột nhiên cảm giác tay bị người cầm, lòng bàn tay truyền đến " Nhanh, chạy" hai chữ là nhị ca Á Húc viết trong lòng bàn tay trái nói.
Á 芠 biết là nhị ca muốn hắn nhân cơ hội chạy mau, lắc đầu, hắn có thể nào mặc kệ người nhà một mình chạy trốn!
Á Húc lộ vẻ sầu thảm cười, nhìn á 芠 gật gật đầu, lại tại lòng bàn tay trái á 芠nói "Gia, toàn, anh, hùng".
Á 芠 gật gật đầu, nhị ca là nói cả nhà đều là nhân vật anh hùng, không có lâm trận chạy trốn.
Trên thực tế, khi Đức Dã Vương tiến vào đại sảnh, nhà Tư Đạt Khắc nhất định vô vọng.
Nếu đào tẩu, sẽ nhận thêm tội danh bỏ trốn, nếu không đi, Đức Dã Vương cũng có thể lấy tội phản quốc để xử quyết người một nhà.
Á 芠, Á Húc mới biết Hỗ Y xếp đặt chính là thiên y vô phùng, bất kể sự việc như thế nào, bọn họ một nhà đều không đường lui.
Bây giờ chỉ có thể chờ Đức Dã Vương diễn xuất một tuồng kịch này như thế nào.
“Khuynh quốc dạ yến” - một mê đề khiến tất cả các sử học gia đời sau phải đau đầu nhức óc.
Vấn đề thứ nhất: lúc ấy trong lịch sử của Hoa Na Bang công quốc, Đức Dã Vương và hữu tướng Hỗ Y đều được xem là những minh chủ hiền tướng trong lịch sử công quốc, vì sao lại cùng nhau liên thủ hãm hại cả nhà danh tướng công quốc vốn uy chấn chư quốc lúc bấy giờ như Tư Đạt Khắc? Tự hủy đi tấm bình phong của mình, vì vậy bọn họ đã tự tay gióng lên hồi chuông cho sự diệt vong của Hoa Na Bang công quốc suốt một ngàn tám trăm năm lịch sử, cho dù trong số họ biết đâu cũng có kẻ hối hận cả đời?
Vấn đề thứ hai: trong trường yến hội ấy, rõ ràng là chẳng liên quan gì, vì sao tổng chỉ huy ba quân Hàn La lại tự mình thừa nhận? Sau đó hại cho cả gia quyến mình phải chịu lưu đày biệt xứ?
Bất kể người đời sau phán xét thế nào thì “Khuynh quốc dạ yến” này vẫn là một sự kiện nổi tiếng trong lịch sử.
Những người có mặt vào lúc ấy đều có những ý nghĩ của riêng mình.
Đương lúc Đức Dã Vương nhìn vào bức thư tín, Á Húc viết vào tay Hàn La ba chữ “Nhận, Lăng, Đào”, Hàn La gật gật đầu tỏ vẻ hội ý.
Đồng thời Á Văn cũng theo chỉ thị của Á Húc, đem ba chữ này truyền cho cha và anh.
Những người trong nhà trao đổi ánh mắt với nhau, tìm kiếm thời cơ để đào thoát.
Rốt cuộc, Đức Dã Vương cũng đọc xong bức thư ấy, sắc mặt tái xanh, nổi giận hét lớn: “Hàn La, ngươi còn gì để nói?”
Hàn La đột nhiên quỳ xuống, lớn tiếng hô: “Hạ thần biết tội, tiểu nhi là do hạ thần sai khiến, đem tin tình báo bán cho Long gia của Thái Long đế quốc, bởi vì hạ thần nợ Long gia mười nguyên công quốc tệ.”
Lịch sử đời sau đã lưu truyền câu nói này của tướng Hàn La, còn gọi là “Thập nguyên mại quốc sự kiện” khiến cho Hoa Na Bang công quốc cuối cùng phải lưu lại một trò cười thiên cổ.
Nhưng vào lúc ấy lại chẳng có gì đáng cười cả, dẫu cho lời Hàn La nói trớ trêu vô cùng, nhưng Đức Dã Vương và Hỗ y cũng cười không nổi, bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ rằng Hàn La lại dễ dàng thừa nhận tội danh bán nước như thế, bất kể lý do hoang đường thế nào, nhưng y dù sao cũng đã thừa nhận rồi.
Trong lúc Đức Dã Vương và Hổ Y còn đang ngẩn người, cũng là cơ hội mà cả nhà Tư Đạt Khắc chờ đợi đã lâu, mấy tiếng “Khải hóa” đồng loạt truyền ra.
Hàn La, Ngự Lai, Á Hoa, Á Húc, Á Nhược năm người, trong nháy mắt tất cả trên thân đều xuất hiện huyễn thú giáp.
Thân thủ Á Nhược với động tác cực nhanh kẹp lấy Á Văn vào nách, sáu người – năm đạo nhân ảnh, trong vòng nửa giây tất cả đều đã lướt qua đám người, phá tan cửa sổ, hướng theo lộ tuyến mà Á Văn thăm dò bỏ chạy.
Đức Dã Vương và Hỗ Y nhất thời thất thần, chỉ biết trơ mắt nhìn bọn người Hàn La phá cửa sổ chạy thoát.
Vài giây sau, Đức Dã Vương rít lên giận dữ: “Hừ, bắt lấy bọn chúng cho ta, bất kể sống chết”
Hỗ Y lập tức phi thân, thuận theo lộ tuyến thoát ly của đám người Hàn La mà đuổi theo
Vừa vất vả trốn ra khỏi hữu tướng phủ, Hàn La chợt phát giác một khối huyết sắc quang cầu to như chậu rửa mặt ập đến, không kịp suy nghĩ, hắn thét lớn một tiếng: “Quang tiễn!”
Một tia bạch sắc quang mang dài đến nửa mét theo tay phải của Hàn La vung lên, bắn ra, cùng khối quang cầu chẳng biết từ đâu tới kia giao kích, phát ra một vầng quang mang chói mắt.
Lực trùng kích cực đại khiến cho động tác của bọn người Hàn La không khỏi chững lại, thế phi nước đại cũng bất ngờ đình chỉ, đến lúc này bọn họ mới phát giác chẳng biết tự khi nào, bọn họ đã bị bao vây vào giữa.
Hàn La mơ hồ đếm qua một lượt, đại khái những kẻ đến có khoảng 30 tên, bèn giương giọng nói: “Các ngươi là ai? Ta chính là Hàn La công tước, là ai bảo các ngươi đến cản đường chúng ta?”
Ở ngay phía trước, một trung niên nhân sắc mặt âm trầm rời khỏi vòng vây, bước tới phía trước cách Hàn La khoảng 5 bước chân.
Y phát ra một tràng cười dài: “Hàn La công tước, lâu như vậy rồi ngươi còn nhớ đến cố nhân này không?””
Hà La nhìn kỹ kinh hô: “Huyết Sát Vi Nặc, chẳng phải mười năm trước ngươi đã…”
Huyết Sát Vi Nặc được xem là thiên tài luyện võ trăm năm khó gặp của công quốc, mọi người đều tin rằng cuối cùng sẽ có một ngày hắn nhất định có thể so sánh được với thập đại cao thủ trong truyền thuyết của đại lục. Mười năm trước, hắn tham dự vào cuộc phản loạn cung đình, bị Hàn La bắt được,theo lý mà nói đã bị xử quyết rồi, vì sao lại xuất hiện ở đây?
Nhưng cũng không thể phủ nhận, sự xuất hiện của Vi Nặc khiến cho trong lòng Hàn La trở lạnh hết phân nửa.
Vị Nặc lộ nét cười dữ tợn: “Mười năm trước, ta là tội phạm của cung đình, để ngươi bắt được, ngươi có biết trong mười năm này, ta mỗi ngày đều muốn đi tìm ngươi, nếu không phải bệ hạ không cho phép, Hàn La, ngươi sớm đã phải chết mười năm trước rồi.”
Hàn La lại hít vào một hơi, chẳng biết từ khi nào, một kẻ kiêu ngạo bất kham như Vi Nặc lại chịu nghe theo lời của Đức Dã Vương, kẻ mà mười năm trước hắn hận không được phanh thây vạn mảnh, lại còn tạo cho hắn loại cảm giác trung thành như thế nữa?
Tiếp theo lại nghe Vi Nặc nói: “Thật là cao hứng khi ngươi cũng có ngày này, bệ hạ mới vừa ra lệnh tóm hết bọn ngươi, chết sống mặc kệ, bất quá các ngươi cũng được lắm, khiến cho bệ hạ phải phái xuất ra đến ba mươi thành viên của Hắc Vệ Đội, sợ các ngươi chạy thoát, các ngươi cũng thật không tồi.”
Hàn La vừa nghe, trong lòng càng thêm khó chịu hơn, Hắc Vệ Đội – hắn đã từng nghe nói qua.
Công quốc có hai đội quân núp trong bóng tối, trực tiếp chịu sự chỉ huy của hoàng đế, chính là “Hắc Về Đội” và “Ám Ma”.
Tình hình thực tế của hai đội quân này thế nào ngay cả tổng chỉ huy của ba quân như hắn cũng không hiểu rõ, chỉ biết bọn họ từ nhỏ đã được chọn lựa vào trong cung đình, cung đình trường kỳ dùng ma pháp, dược vật khống chế bọn họ, khiến cho những đứa trẻ này trở thành một loại công cụ chỉ biết luyện công, giết địch và phục tùng hoàng đế sát nhân, hơn nữa việc huấn luyện cũng cực kỳ nghiêm khắc, nghe nói trong một trăm người chỉ có ba người là có khả năng thành công, vì vậy mỗi một người luyện ra đều có thể cho là một con quái vật.
Hôm nay, những người này có tất cả 30 kẻ bao vây bọn họ, Hàn La trong lòng chợt động bèn hỏi: ”Ngươi cũng có phục dược à?”
Hắn vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, không hy vọng Vi Nặc sẽ trả lời, ngờ đâu Vi Nặc lại đáp: “Ta biết ngươi muốn hỏi gì, bất quá mấy cái loại huyễn thú này đối với ta đều vô dụng, tất nhiên chẳng ích gì cho ta, chỉ là bởi bệ hạ có thể cho ta thứ gì đó, cho nên ta mới có thể phục tùng ngài.”
Hàn La lắc đầu, thứ gì đó ư? Không phải danh thì cũng là lợi, chỉ có thể là thế thôi, đột nhiên Hàn La thét lớn một tiếng.
Hai tay triển khai, hai viên quang cầu lập tức xuất hiện trong tay hắn. Hai tay hợp lại, một luồng quang mang hiện ra, một thanh trường quang đao hữu hình vô chất dài đến năm thước lờ mờ nằm gọn trong tay hắn, chính là Quang Vinh Minh Đao!
Trường đao vung lên, hắn hét lớn: “Thiên đọa lưu tinh”
Tựa như từ ngoài chín tầng trời, vô số lưu tinh lấp lánh như mưa, giăng mắc tứ bề vây lấy đầu bọn chúng mà rơi xuống.
Chỉ thấy thần thái hắn bình tĩnh, hướng lui một bước về sau, hoàn toàn không nhìn đến vô số điểm lưu tinh đang hóa thành từng đạo, từng đạo đạo quang.
Lúc này, Hắc Vệ Đội vốn đang đứng yên bỗng nhiên chuyển động.
Một kẻ ở giữa hô lên: “Thập tuyệt trận chi hộ trận”
Lập tức, trong ba mươi người có mười người trên thân phát ra hồng quang, từng con, từng con thú huyễn giáp thuộc dòng Bối Nhĩ (gấu) xuất hiện trên người bọn họ.
Mười người đồng thời từ người thú huyễn giáp xuất ra một thanh trường thương dài khoảng hai mét rưỡi, lại đồng thanh hét lớn: “Thiên phong vạn lâm.”
Hai tay bọn họ giơ trường thương lên cao, theo một quỹ đạo lạ kỳ, huyễn hóa ra ngàn vạn thương ảnh, trong nháy mắt đem một chiêu thiên đọa lưu tinh của Hàn La phát ra toàn bộ hóa giải.
Hàn La ngầm giật mình, tuy nói hắn vẫn chưa xuất ra toàn lực, nhưng hóa giải thiên đọa lưu tinh của hắn một cách dễ dàng như thế thì đúng là hắn chưa tưởng tượng nổi.
Cả nửa giờ quan sát vị trí di động của mười người này, Hàn La bất giác hiểu ra, cười lạnh nói: “Nguyên lai là lợi dụng lực lượng của mười người này kết hợp lại, phá giải một chiêu của ta.”
Vi Nặc lắc đầu cười nói: “Đúng vậy, không hổ là tổng chỉ huy ba quân, thoáng cái đã nhìn ra hư thật của bọn họ. Bọn họ mỗi người so ra đều kém ngươi thật, nhưng nếu kết hợp lại mà nói, tin rằng ngươi không có khả năng đánh bại bọn họ.”
Á Nhược một bên sớm đã chất đầy một bụng hỏa khí, lúc này trông thấy bộ dáng đắc ý của Vi Nặc, không khỏi lửa giận bùng phát, nhịn không nổi hét lên: “Ta đến với bọn ngươi!”
Nói rồi, Á Nhược không thèm để ý đến ánh mắt của Á Húc nữa, trên tay một bộ phận thú huyễn giáp giãn ra khỏi thân, thoát ly khỏi hộ giáp nơi tay phải Á Nhược. Á Nhược đưa tay cầm lấy bộ phận vừa thoát ly ấy, đầu trước của nó lập tức kéo dài ra, huyễn hóa thành vũ khí thường dùng của Á Nhược – Ưng Lôi Kiếm, đồng thời hướng đến mười người vây quanh Hàn La phóng đi.
Có điều mười ngươi nọ vẫn không hề chuyển động, ngược lại bên ngoài hai mươi người kia lại truyền đến một tiếng kêu: “Thập tuyệt trận chi công trận”
Lại có thêm mười người huyễn xuất ra lam sắc thú huyễn giáp thuộc dòng Lôi Phổ (báo), cùng lúc trong tay xuất hiện một thanh sắc đại đao dài một thước, không khỏi xen vào cắt ngang, chận đứng Á Nhược lại.
Á Nhược hét lớn một tiếng: “Cút ngay!”
Ngàn vạn đạo tử sắc điện lưu từ Ưng lôi kiếm trong tay hắn phát ra, chẳng thèm suy nghĩ hướng về mười người chặn đường hắn đánh tới.
Không nghĩ đến, mười người nọ đột nhiên cùng phát ra một tiếng trâu rống, trường đao y hệt bắn ra lôi điện cung kính trả lại Á Nhược, Á Nhược ứng phó không kịp, bị một kích này đánh lui về sau mấy bước.
Hắn ngạc nhiên hỏi: “Lôi báo – thuộc tính Thủy ư?”
Vi Nặc lại lắc đầu nói: “Thật là, không ngờ cả nhà các ngươi tính tình lại gấp gáp như vậy, ta còn chưa nói xong các ngươi đã vội muốn đánh. Ngươi xem! Ngươi xem! Lại đến nữa kìa!”
Á Hoa và Á Húc ở một bên đều có tâm ý tốc chiến tốc thắng, cùng lúc hướng về hai mươi người bao vây Hàn La và Á Nhược công đến, với ý đồ trong ứng ngoài hợp, cứu Hàn La và Á Nhược ra khỏi vòng vây.
Vi Nặc than thở: “các ngươi suy nghĩ quá ngây thơ rồi, đừng quên ta còn mười người đấy nhé!”
Rất nhanh trong lúc hắn nói chuyện, mười người còn lại đã hét lên: “thập tuyệt trận chi quỷ trận”
Mười người đồng thời xuất ra thanh sắc thú huyễn giáp thuộc dòng Mang Kỳ (khỉ), thanh trường côn dài hai mét trên tay theo cách thức hệt nhau, lấy tốc độ cực nhanh vây lấy Á Hoa và Á Húc.
Ngự Lai cùng Á Văn bên kia hai miệng đồng thanh reo toáng lên: “Á Húc (nhị ca) có mục tiêu phía trước (người).”
Á húc vừa nghe lập tức phản ứng cực nhanh, tay đưa ra, một đạo liệt quang màu xanh ngọc hướng về phía phải bắn đến những kẻ phía trước, nguyên lai là vũ khí của hắn - Phong hồ cuồng đao.
Bởi sự ngăn cản của Á Húc, quỷ trận của mười người tạo ra đột nhiên ngưng trệ, tạo cho hắn một cơ hội tốt, thoát khỏi vòng vây bên trong, trở lại bên cạnh Ngự Lai và Á văn.
Đến khi quay lại mới thấy Á Hoa thoát ly không kịp vẫn còn bị bao vây trong trận, cùng với Hàn La và Á Nhược, bị sát khí bên trong phong tỏa đến không dám tùy ý động đậy.
Một nhà ba người lâm vào vòng vây khép kín, tình thế cực kỳ ác liệt, hơn nữa bọn họ cũng không thể trì hoãn, bọn người Ngự Lai bỗng nghe truyền đến một tiếng nói: “Thật cao hứng khi khách quý của ta vẫn còn tại đây, để ta có thể thực hiện trách nhiệm chủ nhân giao phó!”
Quay đầu nhìn lại, đúng là Hỗ Y đã đuổi theo tới nơi.
Vi Nặc ở một bên căn bản không thèm để ý Hỗ Y đang đến, chỉ kinh nghi chằm chằm nhìn vào Á Văn.
Hắn chợt hỏi: “Tiểu quỷ, ngươi là nhi tử nhỏ nhất của Tư Đạt Khắc gia, là cái tên Á Văn chẳng có triển vọng gì cả phải không?”
Á Văn hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Chính là thiếu gia của ngươi đây, ngươi hỏi làm quái gì?”
Vi Nặc như có chút trầm ngâm chú thị vào Á Văn. Á Văn và Á Nhược đồng thời nhìn ra, thập tuyệt trận này tuy nói lấy mười người làm một thể, phát huy lực lượng tổng hợp công kích đến, tuy nhiên bên trong vẫn còn một nhân vật chủ đạo mà người bình thường không cách nào nhận ra, đâu là kẻ thống lãnh, đâu mới là kẻ bị thống lãnh.
Ngự Lai dựa vào kinh nghiệm phong phú và tu vi cao thâm của mình, hơn nữa có thể đứng ngoài thoải mái quan sát, có thể phát giác ra nhân vật chủ đạo cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng với một kẻ mới 16 tuổi như Á Văn, thậm chí mới chỉ là một đứa nhỏ còn chưa đủ lớn, vậy dựa vào điều gì lại có thể đồng thời cùng với Ngự Lai tìm ra người chủ đạo của thập tuyệt trận?
Chẳng lẽ, cái kẻ từ trước tới nay vẫn bị chê cười là không có triển vọng gì của Tư Đạt Khắc gia này, lại chính là con bài bí mật chủ chốt mà nhà Tư Đạt Khắc đã che dấu?
Lập tức, Vi Nặc đối với Á Văn không khỏi dâng lên một cổ sát khí mãnh liệt.
Sự thật thì Ngự Lai cùng không biết làm thế nào Á Văn có thể cùng hắn đồng thời phát giác ra kẻ lãnh đạo chiến trận là ai? Nhưng hắn đã sớm biết tài trí của Á Văn không hề tầm thường, bởi vậy cũng không mấy kinh ngạc, lúc này toàn bộ tâm thần hắn đều đang tập trung lên người Hỗ Y, kẻ có thực lực cao thâm khó lường.
Còn Á Văn, bởi từ trong trận đối chiến với Á Hoa và Á Nhược mà ngộ ra được, sau lại đặt tên phương pháp quan sát đặc thù ấy là ”Thần ma nhãn”. Hắn phát giác ra trong mười người có một người động tác luôn nhanh hơn chín kẻ còn lại một chút, cho nên mới có thể phán đoán ra người kia chính là nhân vật chủ đạo, là linh hồn trong chiến trận, nhờ đó mà kịp thời nhắc nhở nhị ca Á Húc.
Bất quá hắn không nghĩ chính điều đó đã khiến cho Vi Nặc dâng lên sát khí.
Hỗ Y thôi ánh nhìn tập trung lên người Ngự Lai, chỉ thấy mục quang hắn chằm chằm nhìn vào Hàn La đang không dám nhúc nhích bên trong Thập tuyệt trận, hắn nói với Vi nặc: “Vi nặc, giao Hàn La cho ta được không?”
Lời nói ra tựa như đang cùng Vi nặc thương lượng nhưng ngữ khí lại chứa đựng sự đòi hỏi cương quyết, dường như không để cho Vi nặc phản đối.
Vi nặc đương nhiên quá hiểu hắn và Hàn La, vui vẻ thuận theo ý nguyện, huống chi hắn vẫn còn một thủ đoạn vẫn chưa xuất ra, không sợ Hàn La chạy thoát.
Vi nặc vung tay lên: “thập tuyệt hợp vận”
Lời nói vừa dứt, chỉ thấy ba mươi tên Hắc Vệ Đội vốn đang đứng yên bất động, theo một tiếng hiệu lệnh của Vi Nặc ban ra, bắt đầu phát huy ra uy lực vốn có của Thập tuyệt trận.
Chỉ thấy những người vốn chia làm ba nhóm ấy không ngừng theo một nhịp bước đặc thù và kỳ dị, xoay quanh ba người đang bị bao vây ấy làm trung tâm.
Trong lúc bất tri bất giác, ba nhóm người ấy càng ngày càng đến gần, trong đó có những người thậm chí đang bắt đầu hoán đổi chỗ.
Á Húc và Ngự Lai linh quang chợt lóe, thầm kêu không hay, bọn họ đã nhìn ra, hắc vệ đội này ý đồ muốn lấy ba trận hợp nhất, nghĩ đến lúc ấy uy lực của trận này đại tăng, lo lắng cho an nguy của ba người trong trận, trong lúc hoang mang, hai người không kịp nghĩ nhiều, đồng thời hét lớn một tiếng, tung người nhảy lên, trên tay Ngự Lai xuất hiện một thanh trường thương màu vàng – chính là Lực Phách Chi Thương, cùng với Phong Hồ Cuồng Đao của Á Húc phát ra hoàng sắc và thanh sắc quang mang, hướng đến trận thế đánh tới.
Tuy nhiên, Vi nặc ở bên kia cười to: “Muộn rồi!”
Ba trận ba mươi người nhảy lên bỏ lại Ngự Lai và Á Húc bên dưới, trận hình đột ngột theo tốc độ bay nhanh hướng ra phía ngoài tản mác, ba người Hàn La trong trận cùng Ngự Lai, Á Húc còn chưa có phản ứng gì thì “hộ”, “công”, “quỷ” - ba trận lại một lần nữa hòa vào nhau, hình thành nên một đại trận gồm ba mươi người, chính là thập đại tuyệt trận chân chánh.
Cùng lúc ấy, Hàn La cũng phát giác ra hắn đang ở bên ngoài trận, đương nhiên hắn không hy vọng hão huyền rằng với năng lực của mình lại có thể thoát khỏi, bằng vào uy lực này của thập tuyệt đại trận, hẳn là bọn chúng đã cố ý buông tha cho hắn rồi.
Quả nhiên, Hỗ Y bên kia vừa nhìn thấy Hàn la rời trận, cười to nói: “Đa ta nhé Vi Nặc, bổn tướng nợ ngươi một phần ân tình”
Nói xong Hỗ Y hô to một tiếng: “Bạch thủy, phục trang!”
Một đạo bạch sắc quang mang lập tức bao trùm lấy toàn thân Hỗ Y.
Á Văn hai mắt xạ xuất ra kim ngân quang mang, dưới Thần Ma Nhãn của hắn, hắn có thể chứng kiến rõ ràng, một tiếng hiệu lệnh của Hỗ Y có khác với cách mặc giáp thường do toàn thân cùng lúc biến hóa của cha và anh.
Hỗ Y đầu tiên tại trước ngực xuất hiện một viên bạch sắc quang châu, đường kính ước chừng khoảng 12cm, kế đó bạch quang trước ngực lại phân ra năm viên bạch quang châu cỡ nhỏ, phân tán đến đầu, tay , chân và khắp nơi trên cơ thể, thêm vào quang châu trước ngực tổng cộng có sáu viên, tiếp theo từ dưới trang phục của hắn đồng thời nhú ra các bộ phận của huyễn thú, kết hợp cùng bạch quang, lấy bạch quang làm trung tâm, xâu kết lại với nhau, hình thành một vỏ bọc bao trùm các nơi yếu hại khắp toàn thân, chính là ma đạo trang giáp tại đầu, ngực, tay, chân. Khác với thú huyễn giáp thông thường vốn bao trùm toàn thân với tỷ lệ trăm phần trăm, ma đạo trang giáp của Hỗ Y chỉ bao trùm những bộ phận trọng yếu trên thân thể hắn, ước chừng chỉ khoảng năm mươi phần trăm diện tích.
Sau khi mặc vào ma đạo trang giáp bạch thủy rồi, tay phải Hỗ Y giơ ra trước thân, viên ma lực tinh nơi tay ấy phát xuất ra một đạo thiểm quang, một hạt bạch sắc quang cầu đường kính ước chừng 30cm bồng bềnh trên thủ chưởng của hắn.
Hắn hướng Hàn La cười sằng sặc nói: “Hàn La, để ta thử xem Quang Vinh Hổ Vương này của ngươi rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, so với năm mươi năm trước sẽ như thế nào?”
Nói rồi, quang cầu trong tay dưới sự vận dụng lực lượng của Hỗ Y, hóa thành một con bạch sắc tiểu long dài chừng năm mét.
“Thâm hải chi long", lúc mới xuất ra chỉ là một con rồng nhỏ dài năm mét, nhưng khi tung mình nhảy lên khoảng không mười mét trên cao, lao tới trước người Hàn La thì đã to đến gấp đôi.
Hàn La biết rõ không thể để Hỗ Y dùng Thâm Hải Chi Long quấn trúng, nếu không hắn chỉ có nước đành mặc cho da thịt nát bấy.
Vì vậy Hàn La huy động quang vinh minh đao trong tay, sử một chiêu “Tinh hoán đấu di”, minh đao tán xuất ra vô số đao ảnh hóa thành trận trận quang mang như sao rơi, từ bốn phương tám hướng nhằm hướng Thâm Hải Chi Long của Hỗ Y đánh tới.
Tinh hoán đấu di chạm mạnh vào Thâm hải Chi Long, dưới sự va chạm của kình lực, hai người đều tự lùi về sau năm sáu bước, họ lại một lần nữa nhận ra kẻ trước mắt chính là kình địch lớn nhất của đời mình.
Đồng thời điểm Hàn La và Hổ Y giằng co với nhau, Ngự Lai, Á Hoa, Á Húc, Á Nhược bên kia bị khốn trong thập tuyệt trận cũng đang phải đối mặt với một nguy cơ vô cùng lớn.
Thân hãm trong trận, phụ tử bốn người không ai là không nghĩ ra hết cách, muốn lao ra khỏi thập tuyệt trận này, nhưng cứ mỗi lần như vậy, khi bọn họ tập trung lại trong trận để một người phát động thế công thì chỉ thấy những kẻ hộ trận vốn đang cầm trường thương trong tay sẽ có tùy tiện ba đến năm người vung trường thương trong tay lên, một đạo kỳ quang xẹt lên, không để cho bọn họ chạm vào những người đang vây trận, ngay cả kình lực phát ra cũng như đá chìm xuống biển không để lại tăm tích, cái loại cảm giác này hệt như có một bức tường rõ ràng đang vây quanh ngươi, nhưng đến khi ngươi dùng sức đẩy lại phát hiện ra bức tường này chỉ là ảo giác mà lãng phí sức lực, điều này khiến cho bọn người Ngự Lai trong trận thập phần khó chịu
Hơn nữa, lúc bọn hắn không tấn công, trong trận ai nấy thủ giữ trường đao, những kẻ công trận ngược lại lại đánh tới, thật vất vả để đánh lui bọn họ, lại phải đề phòng trường côn của quỷ trận chẳng biết khi nào xuất hiện từ phía sau.
Sự bố trí liên miên không dứt khiến cho bọn người Ngự Lai vô cùng mỏi mệt, chẳng những không cách nào liên thủ phá trận, thậm chí còn sanh ra một loại cảm giác, tựa như hãm thân vào trong trận chỉ có một mình hắn, là một mình hắn đối đầu với ba mươi nhân vật có công lực tuyệt cao.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, bốn người trong trận đều lâm vào một tình huống cực kỳ nguy cấp.
Mà Á văn ở ngoài trận lúc này cũng đang đối mặt với thời điểm sinh tử của hắn bởi vì Vi Nặc lúc này đang nở nụ cười âm hiểm hướng về hắn xông tới.