Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 02-06-2008, 01:17 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 11

Tung tích bí kíp

- Äại sÆ° huynh? Äại sÆ° huynh đến tá»± bao giá»? Là tá»± đại sÆ° huynh đến đón muá»™i hay do sÆ° phụ sai phái?
Khác vá»›i ánh mắt lạnh lùng vẫn dành cho Mạnh Äạt Nhân ngay từ lúc đầu, trang kiếm khách nhất má»±c anh tuấn ná» lập tức bao phủ toàn thân Bạch Quan Nguyệt bằng ánh mắt nhìn ấm áp :
- Äã quá chậm so vá»›i hạn kỳ muá»™i phải đến Tam Äiệp cốc. Ta ngại muá»™i gặp phải chuyện bất trắc nên đã xin sÆ° phụ cho Ä‘i tìm muá»™i.
Bạch Quan Nguyệt không còn chút nào vẻ bÆ°á»›ng bỉnh nhÆ° Mạnh Äạt Nhân từng mục kích. Nàng có phần dá»—i há»n khi thuật cho đại sÆ° huynh nghe chuyện đã xảy ra ở thủy trại Hoàng Hà.
-... Muá»™i đã má»i mòn trông chá» sÆ° phụ và chÆ° vị sÆ° huynh đến giải nguy. NhÆ°ng cuối cùng muá»™i phải tá»± lo liệu.
Vị đại sÆ° huynh lại liếc nhìn Mạnh Äạt Nhân :
- Liệu muá»™i có biết rõ lai lịch của y trÆ°á»›c khi chấp nhận để y gá»i muá»™i là chủ nhân?
Mạnh Äạt Nhân lên tiếng :
- Mang ân cứu mạng, tại hạ...
Y quát :
- Ta chÆ°a há»i ngÆ°Æ¡i vá»™i gì ngÆ°Æ¡i xen vào? Hay ngÆ°Æ¡i nghÄ© ai cÅ©ng tin nhÆ° Bạch sÆ° muá»™i, để ngÆ°Æ¡i muốn lừa dối thế nào cÅ©ng được?
Mạnh Äạt Nhân không hiểu sao bá»—ng để cÆ¡n giận dữ bá»™c phát :
- Các hạ ăn nói nên biết liệu lá»i. Dá»±a vào đâu các hạ bảo tại hạ đã dối lừa lệnh muá»™i?
Y cÆ°á»i lạnh :
- Gá»i Bạch sÆ° muá»™i là chủ nhân đáng lý ra ngÆ°Æ¡i phải lá»… Ä‘á»™ vá»›i ta là đại sÆ° huynh của Bạch sÆ° muá»™i. Thái Ä‘á»™ của ngÆ°Æ¡i càng khiến ta thêm nghi ngá». Ắt hẳn ngÆ°Æ¡i phải là kẻ ba đầu sáu tay nên ngÆ°Æ¡i má»›i dám dối lừa Bạch sÆ° muá»™i của ta. Äể xem ngÆ°Æ¡i có công phu cao minh đến bậc nào! Äỡ!
Nói thế nào làm thế ấy y xuất kỳ bất ý tuốt kiếm và phóng nhanh má»™t chiêu vào Mạnh Äạt Nhân.
Véo...
Phải thừa nhận kiếm pháp của má»™t đại đệ tá»­ Côn Luân phái quả nhiên có chá»— lợi hại, ngay khi y phóng kiếm thì mÅ©i kiếm của y chỉ trong gang tấc là chạm vào Mạnh Äạt Nhân.
Theo bản năng Mạnh Äạt Nhân Ä‘Æ°a chân dịch bá»™ tránh.
Thế nhÆ°ng, vết ná»™i thÆ°Æ¡ng do lúc giao đấu vá»›i Hà Tá»­ Kiên vẫn chÆ°a có dịp Ä‘iá»u trị phản ứng của Mạnh Äạt Nhân không còn linh hoạt nhÆ° từng có.
Kết quả ngá»n kiếm kia chỉ chịu dừng lại khi có tiếng Bạch Quan Nguyệt hô hoán :
- Äừng lấy mạng y, đại sÆ° huynh! Vì y là...
Äại sÆ° huynh của nàng vẫn Ä‘Æ°a kiếm ngang tá»­ huyệt của Mạnh Äạt Nhân :
- Muội bảo y là ai?
Bạch Quan Nguyệt có phần lúng túng khi cố ý giải thích :
- Äại sÆ° huynh cÅ©ng biết rồi, y là nô bá»™c của muá»™i, đâu đáng để đại sÆ° huynh lÆ°u tâm...
Y thu kiếm vá» cÆ°á»i ngạo mạn vá»›i Mạnh Äạt Nhân :
- Má»™t kẻ vô dụng nhÆ° ngÆ°Æ¡i không xứng gá»i Bạch sÆ° muá»™i là chủ nhân.
Bây giỠđã có ta là bạn đồng hành cùng Bạch sư muội, ngươi có thể đi được rồi.
Mạnh Äạt Nhân chợt nhìn Bạch Quan Nguyệt :
- Chủ nhân thật sự không cần tiểu nhân nữa?
Nàng lúng túng không biết đối đáp thế nào.
Äại sÆ° huynh nàng lên tiếng thay :
- Với thân phận là đại sư huynh của Bạch muội không lẽ ta không thể giải bỠviệc Bạch sư muội thu nhận ngươi làm nô bộc được sao?
Y quay sang Bạch Quan Nguyệt cất giá»ng há»i :
- Liệu ta có quyá»n thay Bạch sÆ° muá»™i làm chủ việc này?
Nàng bối rối :
- Nhưng muội phải... Nhưng y có hứa với muội.
Mạnh Äạt Nhân giúp nàng thoát cảnh bối rối :
- Má»™t lá»i đã hứa tại hạ quyết không quên. Thế nào tại hạ cÅ©ng phải đến Tam Äiệp cốc.
Y quắc mắt :
- Ngươi đến đó làm gì? Không có ngươi ở đó cũng quá đủ chuyện rắc rối rồi.
Tuy vậy Bạch Quan Nguyệt vẫn gật đầu chấp thuận lá»i hứa của Mạnh Äạt Nhân. Sau đó nàng bảo :
- Nếu đại sÆ° huynh của ta đã có ý nhÆ° vậy từ nay ngÆ°Æ¡i không cần gá»i ta là chủ nhân nữa.
Nàng quay sang thỠthẻ với đại sư huynh :
- Muội vẫn thích hơn nếu lúc nào cũng được đi bên cạnh đại sư huynh. Chúng ta đi thôi.
Con ngÆ°á»i vị đại sÆ° huynh kia thật lạ lùng, vừa má»›i nhoẻn miệng cÆ°á»i vá»›i Bạch Quan Nguyệt đó, y đã thay đổi thái Ä‘á»™ thật nhanh :
- Ta đã nói rồi, nếu thấy ngÆ°Æ¡i bén mảng đến Tam Äiệp cốc, chá»› trách kiếm pháp Phi Vân của ta vô tình. Hừ!
Nhìn theo há» bá» Ä‘i vai ká» vai không hiểu sao Mạnh Äạt Nhân chợt có cảm nhận vừa bị mất Ä‘i Ä‘iá»u gì đó thân thiết.
Không thể hiểu đó là sá»± mất mát gì, Mạnh Äạt Nhân buông tiếng thở dài và vá»™i tìm nÆ¡i kín đáo để trị thÆ°Æ¡ng.
* * * * *
Trá»i sáng dần, tiếng chim rừng líu lo gá»i bình minh làm cho Mạnh Äạt Nhân choàng tỉnh...
NhÆ°ng khi mở mắt ra Mạnh Äạt Nhân phải giật mình bật kêu :
- Các hạ là ai? Như các hạ cố ý tìm tại hạ?
Äối diện vá»›i Mạnh Äạt Nhân và chỉ cách khoảng đúng má»™t tầm tay má»™t nhân vật có gÆ°Æ¡ng mặt lạnh lùng, vá»›i niên ká»· chỉ ngoài đôi mÆ°Æ¡i má»™t ít, không hiểu đã xuất hiện từ bao giá» Ä‘ang ngồi nhìn thẳng vào mắt Mạnh Äạt Nhân.
Nhân vật nỠlên tiếng như đã quen :
- NgÆ°Æ¡i là Mạnh Äạt Nhân?
Mạnh Äạt Nhân đứng bật dậy và lập tức hồi bá»™ thủ thế :
- Các hạ có ý gì?
Nhân vật ná» cÆ°á»i lạnh :
- Yên tâm đi! Vì nếu cần ta đã giết ngươi rồi.
Mạnh Äạt Nhân bị khích ná»™ :
- Sao các hạ không xưng danh? Hay đợi Mạnh mỗ bắt buộc phải động thủ?
- Hừ! Ngươi chưa đủ tư cách nói với ta câu đó.
Mạnh Äạt Nhân phẫn ná»™ xông đến.
- Có hay không các hạ sẽ biết. Äỡ!
Nhân vật nỠbật quát :
- Äừng xuẩn Ä‘á»™ng. Công phu Bát Quái môn của ngÆ°Æ¡i bất quá chỉ cầm chừng gã há» Hà. ChÆ°a phải đối thủ của ta.
Mạnh Äạt Nhân rúng Ä‘á»™ng :
- Hóa ra má»i hành vi của ta Ä‘á»u bị ngÆ°Æ¡i giám sát? Phải chăng các hạ muốn nhắm vào Vạn LÆ°u Quy Tông?
Nhân vật nỠbĩu môi :
- Äã biết có ta giám sát hẳn ngÆ°Æ¡i phải hiểu ta cÅ©ng rõ bí kíp Vạn LÆ°u Quy Tông không ở tay ngÆ°Æ¡i?
Mạnh Äạt Nhân má»™t lần nữa rúng Ä‘á»™ng :
- Vậy ý các hạ là gì?
Nhân vật ná» há»i :
- Ta há» Bạch tên Quan Nhật. Danh xÆ°ng này liệu có gợi cho ngÆ°Æ¡i Ä‘iá»u gì?
Mạnh Äạt Nhân vỡ lẽ :
- Bạch Quan Nhật? Bạch Quan Nguyệt? Hóa ra...
Bạch Quan Nhật gật đầu :
- Chẳng trách Äại trưởng lão đã ngấm ngầm chá»n ngÆ°Æ¡i làm ngÆ°á»i sẽ được Ä‘Æ°a vào Phong Thần liên hoàn Ä‘á»™ng cho ngày Ä‘oan ngá» sắp đến. NgÆ°Æ¡i cÅ©ng khá thông tuệ đấy.
Mạnh Äạt Nhân má»™t phen nữa phải giật mình.
- Nói vậy các hạ là ngÆ°á»i của Thần môn? NhỠđó má»›i biết công phu xuất xứ của tại hạ là á» Bát Quái môn?
Bạch Quan Nhật cau mày :
- Ta xuất hiện không để bàn vá» xuất xứ công phu của ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không phải quan tâm đến ngÆ°Æ¡i đã được Äại trưởng lão chá»n. NgÆ°Æ¡i chá»› vá»™i mừng khi biết ta là ngÆ°Æ¡i của Thần môn.
Mạnh Äạt Nhân gật gù :
- Tại hạ hiểu rồi. Các hạ xuất hiện chỉ vì Bạch Quan Nguyệt?
Bạch Quan Nhật cÆ°á»i lạt :
- Bạch gia chỉ còn mỗi huynh muội ta. Không sai, ta thật sự bất bình khi thấy ngươi cố tình dối lừa gia muội.
Mạnh Äạt Nhân chợt hiểu :
- Nếu tại hạ đoán không lầm các hạ đã mục kích cảnh đại sư huynh nàng nghi ngỠvà cho rằng tại hạ đã dối lừa lệnh muội?
Bạch Quan Nhật phẫn nộ :
- Vậy ngươi cho đó là hành vi gì khi ngươi cứ vỠra vẻ ngu ngốc, kần lượt dối lừa gia muội lần này đến lần khác?
Mạnh Äạt Nhân thản nhiên :
- Tại hạ không hỠdối lừa lệnh muội.
Bạch Quan Nhật gầm vang :
- Vậy thì ai có công phu cao minh nhưng cứ vỠra vẻ yếu kém?
Mạnh Äạt Nhân không chút nao núng :
- Vậy các hạ nói đi, tại hạ phải làm gì nếu ngay từ đầu lệnh muội đã nghĩ tại hạ là ngươi có võ công non kém và cứ khăng khăng đòi giải cứu tại hạ?
Bạch Quan Nhật nghi ngỠ:
- Có chuyện này thật sao?
Mạnh Äạt Nhân nhún vai :
- Chứng tỠcác hạ không nhìn thấy lệnh muội cùng bị giam với tại hạ ở Hắc Thạch đảo?
- Hắc Thạch đảo? Ngươi đã đến Hắc Thạch đảo? Ở đó...! Mà thôi chuyện gì đã xảy ra giữa ngươi và gia muội ở Hắc Thạch đảo?
Mạnh Äạt Nhân không thể không phát hiện thái Ä‘á»™ quan tâm bất bình thÆ°á»ng của Quan Nhật khi nghe nói đến Hắc Thạch đảo.
Giữ kín sá»± phát hiện này Mạnh Äạt Nhân đáp :
- Chẳng có gì Ä‘ang nói ngoài lệnh muá»™i luôn xem nhẹ tại hạ và sau đó đởm lược hÆ¡n ngÆ°á»i bằng cách cứu tại hạ.
Thấy Bạch Quan Nhật vẫn tá» ra bán tín bán nghi Mạnh Äạt Nhân liá»n bảo :
- Không tin, sau này các hạ có thể há»i lệnh muá»™i. Thá»­ xem có phải tại hạ tuy có miệng nhÆ°ng không thể giải thích rằng bản lãnh của tại hạ cao minh hÆ¡n, và rằng tại hạ không cần đến sá»± giúp đỡ của lệnh muá»™i.
Bạch Quan Nhật gay gắt :
- Nhưng sau đó cớ gì ngươi phải tự hạ mình là kẻ có bản lãnh non kém hơn là chủ nhân?
Mạnh Äạt Nhân lại nhún vai :
- Nhắc đến Ä‘á»u này, chính các hạ phải có lá»i giải đáp má»›i đúng. Má»™t nam má»™t nữ phải gần gÅ©i nhau trên má»™t hòn đảo hoang vắng nếu không có danh phận rõ ràng liệu lệnh muá»™i có tránh khá»i Ä‘iá»u tiếng thị phi bị miệng Ä‘á»i dị nghị.
Bạch Quan Nhật lần đầu tiên bị túng thế :
- Hóa ra đó là hảo ý của ngươi?
- Không sai! Và đó là nguyên nhân khiến tại hạ từ đó càng thêm giữ ý. Vừa tránh cho lệnh muá»™i sá»± bẽ bàng nếu nhận ra bản lãnh của tại hạ thật sá»± cao minh hÆ¡n lệnh muá»™i lầm nghÄ©, đồng thá»i cÅ©ng ngấm ngầm bảo vệ sá»± an nguy cho lệnh muá»™i.
Bạch Quan Nhật chùn giá»ng xuống :
- Chính vì thế mấy lần ta nhìn thấy ngươi đã mấy lần cố tình ngăn cản gia muội không để gia muội phải chạm mặt Cung chủ Thiên Tàn cung và Viện chủ Bách Nhân viện?
Mạnh Äạt Nhân lắc đầu thở dài :
- Lệnh muá»™i quả là ngÆ°á»i bÆ°á»›ng bỉnh. Nếu không nhá» may, có lẽ lệnh muá»™i khó toàn mạng giá nhÆ° Cung chủ Thiên Tàn cung Ä‘á»™ng ná»™ xuất thủ.
Bạch Quan Nhật nghi ngại :
- Nhưng sau đó ngươi lẻn đi gặp Hà Tử Kiên xem ra ngươi đâu có quan tâm chút nào đến sinh mạng gia muội nhỡ gia muội bị Viện chủ Bách Nhân viện hạ thủ?
Mạnh Äạt Nhân phì cÆ°á»i :
- Vì tại hạ biết rõ Viện chủ Bách Nhân viện sẽ không gây khó dễ cho lệnh muội.
Bạch Quan Nhật nhăn mặt :
- Ta cÅ©ng nghe Viện chủ Bách Nhân viện nói nhÆ° thế. NhÆ°ng đâu dá»… vì thế mà ngÆ°Æ¡i vá»™i tin vào lá»i ngÆ°á»i phó mặc gia muá»™i Ä‘i vào chá»— hiá»…m nguy?
Mạnh Äạt Nhân nhìn sững Bạch Quan Nhật :
- Tại hạ cũng đâu nói là tại hạ tin? Mà tại hạ biết chắc như thế.
- Biết chắc? Dựa vào đâu mà ngươi dám nói chắc như thế?
Mạnh Äạt Nhân cÆ°á»i nhẹ :
- Vậy là các hạ không nhận thấy thái độ khoan dung quá rõ ràng của Cung chủ Thiên Tàn cung dành cho lệnh muội?
- Hừ! Ta đâu nói vỠCung chủ Cung Thiên Tàn? Mà là...
Mạnh Äạt Nhân ngắt lá»i :
- Gá»i Cung chủ Thiên Tàn cung là lão hữu chứng tá» Viện chủ Bách Nhân viện có giao tình trá»ng hậu vá»›i Cung chủ Thiên Tàn cung. Äó là chÆ°a kể rất có thể Nhị viện và Nhị cung Ä‘ang đồng mÆ°u vá» má»™t nhu cầu rất chung nào đó.
Bạch Quan Nhật cÆ°á»i khẩy :
- Nói vá» giao tình giữa Thiên Tàn cung và Bách Nhân viện khả dÄ© ta còn có phần tin. Äâu lại có chuyện Äịa Khuyết cung cùng Ä‘i chung Ä‘Æ°á»ng vá»›i Nhị viện và cung Thiên Tàn còn lại?
- Các hạ cÅ©ng nhÆ° tất cả má»i ngÆ°á»i đã bị vẻ đối địch bá» ngoài mà cho rằng Äịa Khuyết cung Ä‘ang đối đầu vá»›i Nhị viện và má»™t cung còn lại?
Bạch Quan Nhật cÆ°á»i thành tiếng :
- Sự việc quá rõ ràng, ta không hỠbị đánh lừa. Chỉ có ngươi vì quá suy diễn nên mới có ý nghĩ trái khoáy như thế.
Mạnh Äạt Nhân lại nhún vai :
- Tin hay không tùy các hạ. Phần tại hạ, cứ nghÄ©, Äịa Khuyết cung Ä‘ang mÆ°u đồ Ä‘á»™c bá võ lâm. Và để ra vẻ duy trì chính nghÄ©a, Äịa Khuyết cung phải tá» ra đối nghịch vá»›i bất kỳ bang phái nào ngay khi xuất hiện đã manh nha bá»™c lá»™ dã tâm. Kỳ thá»±c, mÆ°u đồ Ä‘á»™c bá là của Nhị viện và Nhị cung.
Bạch Quan Nhật lần đầu tỠra giật mình và động tâm :
- Tuy đây là một ý có phần quá võ đoán nhưng xem ra rất có thể như ngươi nói. Thảo nào bất kỳ bổn môn xuất hiện ở đâu cũng gặp phải thái độ thù địch của các phái.
Chợt từ xa có má»™t tràng cÆ°á»i vang đến :
- Bá»n ngÆ°Æ¡i có biết thì đã muá»™n. Chỉ má»™t hai ngày nữa thôi Tam Äiệp cốc sẽ là nÆ¡i bổn cung thu phục quần hùng Ä‘á»™c chiếm ngôi Minh chủ. Ha...
ha...
Mạnh Äạt Nhân thất sắc :
- Là Äịa Khuyết cung?
Thêm một âm thanh the thé nữa vang đến :
- Tiểu tử không ngỠlại lớn mạng. Lần này ngươi đừng mong thoát như chuyện đã xảy ra ở Hắc Thạch đảo.
Mạnh Äạt Nhân kinh tâm bở vía :
- Là mụ Cổ Mỹ Kỳ, Viện chủ Cửu U Quỷ viện?
Bạch Quan Nhật vá»™i xoay ngÆ°á»i gá»i Mạnh Äạt Nhân :
- ChỠgì nữa? Mau theo ta.
Vút!
Từ khi biết Bạch Quan Nhật là ngÆ°á»i của Thần môn bao câu chuyện kỳ bí có liên quan đến Thần môn từng được nghe Äại trưởng lão ká»… đã tạo cho Mạnh Äạt Nhân má»™t ấn tượng rằng há»… ai là ngÆ°á»i của Thần môn Ä‘á»u có võ công cái thế và thông minh tá»™t đỉnh. Do vậy má»—i việc làm của há», má»—i lá»i nói của há» Ä‘á»u được cân nhắc định lượng. Vì thế ngay khi nghe Bạch Quan Nhật bảo phải chạy theo, lòng ngưỡng má»™ vẫn hình thành lập tức xui bảo Mạnh Äạt Nhân phải chạy theo.
Bạch Quan Nhật tuy chạy vá» trÆ°á»›c nhÆ°ng vẫn tá» ra quan tâm đến Mạnh Äạt Nhân vì dù sao công phu của Mạnh Äạt Nhân cÅ©ng có phần kém hÆ¡n.
Sợ Mạnh Äạt Nhân chạy theo không kịp, đôi lúc Bạch Quan Nhật phải đứng lại chá».
Má»™t lần nhÆ° thế ngay khi Bạch Quan Nhật dừng lại chá» và lúc Mạnh Äạt Nhân vừa Ä‘uổi kịp tá»›i lập tức ở phía sau có tràng cÆ°á»i the thé của mụy Cá»— Mỹ Kỳ vang lên :
- Phía trÆ°á»›c là vá»±c thẳm hai bên thì là hai vách đá dá»±ng đứng, hai ngÆ°á»i còn chá»— chạy nữa hay sao? Ha...ha...
Vút!
Mạnh Äạt Nhân quay lại thấy Cổ Mỹ Kỳ tuy đã hiện thân nhÆ°ng vẫn ung dung đứng yên nhìn Mạnh Äạt Nhân và Bạch Quan Nhật hai ngÆ°á»i.
ChÆ°a hết trên đầu má»™t tảng đá khá cao cách chá»— Mạnh Äạt Nhân, đứng khoảng bảy trượng chiá»u cao má»™t nhân vật che kín diện mạo lại bất ra tràng cÆ°Æ¡i ngạo nghá»… :
- Không chạy đâu lại chạy ngay vào tuyệt lộ. Xem ra nếu hai ngươi không ngoan ngoãn thúc thủ, có lẽ vực Tiêu Hồn kia sẽ là nơi hai ngươi táng thân. Ha... ha...
LÆ°á»›t mắt nhìn quanh địa hình Mạnh Äạt Nhân càng thêm kinh tâm Ä‘á»™ng phách khi nghe Bạch Quan Nhật quát lên giật giá»ng :
- Phải khai huyết lá»™! Äánh!
Và Bạch Quan Nhật tung ngÆ°á»i lao thật nhanh vá» phía Cổ Mỹ Kỳ.
Vút!
Vù...
Ngay lập tức Mạnh Äạt Nhân có cảm nhận toàn thân chợt giá lạnh, đến thần trí cÅ©ng đông cứng lại nhÆ° sắp chìm vào vô thức. Chỉ duy nhất má»™t nhận thức là còn tồn tại vá»›i Mạnh Äạt Nhân. Bạch Quan Nhật dù có bản lãnh tuyệt phàm thì lúc này đối vá»›i Mạnh Äạt Nhân, Bạch Quan Nhật vẫn chÆ°a đáng để xem là ngÆ°á»i thần thông quảng đại, túc trí Ä‘a mÆ°u, bất lỳ hành sá»± nào cÅ©ng đúng.
“Nguy mất†ý nghÄ© này chợt đến làm Mạnh Äạt Nhân tỉnh lại, hoàn hồn lại “ta phải tá»± nghÄ© cách cứu ta vẫn hÆ¡n là cứ trông chá» vào những hành vi gần nhÆ° mù quáng của há» Bạchâ€.
Ầm! Ầm!
Tiếng chấn kình kinh thiên Ä‘á»™ng địa làm Mạnh Äạt Nhân phải Ä‘Æ°a mắt nhìn. Và Mạnh Äạt Nhân má»™t lần nữa đành phãi chấp nhận thêm má»™t sá»± thật vá» con ngÆ°á»i Bạch Quan Nhật.
Há» Bạch chÆ°a đủ bản lãnh để đối phó vá»›i Cổ Mỹ Kỳ Viện chủ Cá»­u U Quá»· viện. Äó là chÆ°a kể đến nhân vật che kín diện mạo trên kia chÆ°a liên thủ sinh mạng của Bạch Quan Nhật và bản thân Mạnh Äạt Nhân thật sá»± khó bảo toàn.
Sau khi uỡn ngá»±c hít vào má»™t hÆ¡i thật dài. Mạnh Äạt Nhân chợt hô hoán :
- Dừng tay!
Cổ Mỹ Kỳ cÆ°á»i the thé :
- Sao rồi, tiểu tá»­? DÆ°á»ng nhÆ° ngÆ°Æ¡i có ý gì muốn Ä‘á» xuất? Nào, hãy nói xem nào.
Bạch Quan Nhật nhỠđó có cÆ¡ há»™i nhảy lùi lại. Y vừa thở hổn hển vừa lên tiếng trách Mạnh Äạt Nhân :
- Sao ngươi không cùng ta xuất thủ?
Mạnh Äạt Nhân cÆ°á»i gượng và nói bằng giá»ng quả quyết :
- Phải biết tá»± lượng sức Bạch huynh! Tình thế này dù muốn hay không chúng ta phải chấp nhận sá»± thật dù chúng ta có liên tay cÅ©ng không phải là đối thủ của há».
Vút!
Nhân vật che kín diện mạo kia chợt từ trên cao nhảy xuống, phô diá»…n cho Mạnh Äạt Nhân và Bạch Quan Nhật thấy khinh thân tuyệt pháp đã đạt mức thượng thừa. Nhân vật ná» phát ra những tiếng cÆ°á»i khùng khục xuất phát từ trong miệng :
- Tri kỷ tri bỉ bách chiến bách thắng, tiểu tử ngươi biết thế là tốt. Vậy ngươi có ý gì?
Mạnh Äạt Nhân cố nhìn chăm chăm vào nhân vật ná» nhÆ° muốn nhìn thấu suốt diện mạo thật của đối phÆ°Æ¡ng qua lá»›p lụa che kín bên ngoài :
- Tôn giá là Cung chủ Äịa Khuyết cung?
Nhân vật nỠquắc mắt :
- NgÆ°Æ¡i hô hoán bảo phải dừng tay chỉ để há»i câu ngu ngốc thế Æ°?
Bạch Quan Nhật vụt quát :
- Có là Cung chủ Äịa Khuyết cung hay không thì đã sao? Có tài hãy cùng Bạch má»— phân cao thấp?
NhÆ°ng Bạch Quan Nhật chÆ°a kịp xuất thủ thá»±c hiện nhÆ° lá»i nói, Mạnh Äạt Nhân đã lên tiếng :
- TrÆ°á»›c lúc tại hạ tiết lá»™ vá» nÆ¡i cất giấu bí kíp Vạn LÆ°u Quy Tông Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cần phải tá» tÆ°á»ng ai Ä‘ang cùng tại hạ thÆ°Æ¡ng lượng.
Lá»i nói của Mạnh Äạt Nhân khiến Bạch Quan Nhật nẩy ngÆ°á»i. Y quay nhìn Mạnh Äạt Nhân :
- Nói sao? Hóa ra ngươi biết rõ nơi cất giữ Vạn Lưu Quy Tông bí kíp?
Mạnh Äạt Nhân cố tình không đếm xỉa đến thái Ä‘á»™ giận dữ của há» Bạch cứ trầm giá»ng bảo nhân vật che kín diện mạo :
- Tôn giá muốn hay không muốn chiếm hữu Vạn Lưu Quy Tông bí kíp?
Mụ Cổ Mỹ Kỳ cất giá»ng the thé xen vào :
- Tánh mạng của ngÆ°Æ¡i hoàn toàn phụ thuá»™c do bá»n ta định Ä‘oạt. NgÆ°Æ¡i chỉ cần khai ra nÆ¡i cất giữ bí kíp là đủ cá»› gì phải đòi biết lão hữu của bản nhân có là Cung chủ Äịa Khuyết cung hay không?
Thật bất ngá» Mạnh Äạt Nhân lập tức quay qua quát nạt mụ :
- Ta đâu cần mụ xen vào? Mối hận bị mụ giam ở Hắc Thạch đảo ắt sẽ có ngÆ°á»i tìm đến mụ rá»­a hận. Phần ta mụ tưởng ta nói cho mụ biết vá» nÆ¡i cất giữ chân kinh Æ°? Ta chỉ nói cho Cung chủ Äịa Khuyết cung biết thôi.
Bị Mạnh Äạt Nhân quát nạt, Cố Mỹ Kỳ nghiến răng kèn kẹt :
- NgÆ°Æ¡i vẫn dám xúc phạm ta Æ°? Äược trÆ°á»›c khi tìm diệt lão tặc kia ta thật sá»± muốn xem coi ngÆ°Æ¡i có lá gan lá»›n đến chừng nào. Hừ!
Vừa nói mụ vừa tiến dần vá» phía Mạnh Äạt Nhân có vẻ nhÆ° mụ sắp sá»­a ra tay lấy mạng Mạnh Äạt Nhân.
Thoáng nhìn thấy nhân vật che mặt kia vẫn đứng yên bất Ä‘á»™ng, Mạnh Äạt Nhân lập tức lùi lại sát miệng vá»±c :
- Tuy ta không phải là đối thủ của mụ nhÆ°ng mụ đừng lầm, chỉ có ta má»›i có quyá»n tá»± quyá»n định Ä‘oạt sinh mạng của ta. Hừ!
Bằng Ä‘á»™ng thái khẽ rùn ngÆ°á»i xuống, ra bá»™ dạng sắp sá»­a nhảy xuống vá»±c Tiêu Hồn mÆ°u kế mạo hiểm của Mạnh Äạt Nhân vậy mà có kết quả.
Nhân vật che kín diện mạo giật giá»ng gá»i :
- Chậm đã! Bản nhân chính là Cung chủ Äịa Khuyết cung. Không phải ngÆ°Æ¡i muốn cùng bản nhân thÆ°Æ¡ng lượng sao?
Mạnh Äạt Nhân tuy trong lòng đắc ý nhÆ°ng ngoài mặt vẫn tá» ra quyết liệt :
- Sao đến lúc này tôn giá má»›i lên tiếng? Phải chăng vì tôn giá thật sá»± không phải là Cung chủ Äịa Khuyết cung và khi thấy cÆ¡ há»™i chiếm hữu bí kíp sắp bị mất nên cố tình mạo nhận?
Nhân vật ná» cÆ°á»i lạnh :
- Bản nhân thừa hiểu ngÆ°Æ¡i Ä‘ang toan tính Ä‘iá»u gì. NgÆ°Æ¡i muốn nhìn rõ lÆ° sÆ¡n chân diện mục của bản nhân? Kế của ngÆ°Æ¡i thật ấu trÄ© đừng mong...
Mạnh Äạt Nhân ngắt lá»i :
- Tại hạ chÆ°a há» biết gì vá» diện mạo của Cung chủ Äịa Khuyết cung dù có thấy diện mạo thật của tôn giả cÅ©ng không ích gì. NhÆ°ng tại hạ có cách phân biệt hÆ° thá»±c sẽ rõ tôn giá có đúng là Cung chủ Äịa Khuyết cung hay không.
Nhân vật nỠđộng tâm :
- Là cách gì?
- Không phải Cung chủ Äịa Khuyết cung đã luyện công phu Vô Minh thần công đó sao? Tại hạ muốn thấy tôn giá phô diá»…n công phu đó.
Nhân vật nỠgật gù :
- Nhưng liệu ngươi có thể phân biệt được thế nào là công phu thật hay không?
Mạnh Äạt Nhân bÄ©u môi :
- Tại hạ đã cùng Hà Tử Kiên giao đấu đương nhiên thừa biết đâu là công phu Vô Minh thật. Dù tôn giá có muốn mạo nhận cũng không thể dối lừa tại hạ.
Nhân vật nỠgật gù :
- Ra là vậy! Cách phân biệt của ngÆ°Æ¡i kể cÅ©ng hay. Äược! Bản nhân đâu ngại chuyện phô diá»…n. Xem đây!
Mạnh Äạt Nhân lập tức ngăn lại :
- ChỠđã! Tốt hÆ¡n hết tôn giá nên chá»n vách đá này làm đối tượng phô diá»…n công phu.
Và Mạnh Äạt Nhân Ä‘Æ°a tay chỉ vào vách đá bên tả cách miệng vá»±c không xa.
Nhân vật ná» cả cÆ°á»i :
- NgÆ°Æ¡i thật khéo vẽ chuyện! Äược vách đá ở đây hay ở kia đối vá»›i bản nhân không thành vấn Ä‘á». Xem đây!
Và lão phát kình, một luồng kình nhẹ nhàng như vô lực.
Viu...
Vách đá được Mạnh Äạt Nhân chỉ có khoảng cách ngoài ba trượng so vá»›i nÆ¡i nhân vật nỠđứng.
Tuy thế đúng như nhân vật nỠđã tự phụ, khoảng cách có như thế nào cũng không thể gây khó dễ cho công phu Vô Minh của lão ta.
Ầm!
Vách đá bị chấn động vỡ một mảng lớn, những mảnh vỡ thi nhau rơi xuống vực.
Ào...ào...
Nhân vật nỠđắc ý há»i :
- Äã đúng là công phu Vô Minh chÆ°a?
Mạnh Äạt Nhân chầm chậm hít vào má»™t hÆ¡i :
- Tại hạ rõ rồi tôn giá đích thá»±c là Cung chủ Äịa Khuyết cung. NhÆ°ng rất tiếc tại hạ không thể cùng Cung chủ thÆ°Æ¡ng lượng nếu cứ để mụ vô sỉ kia hiện diện ở đây.
Cổ Mỹ Kỳ biến sắc định quát. Nhân vật ná» nhanh miệng và cÆ°á»i :
- Quả nhiên bản nhân Ä‘oán không sai. Và bản nhân biết thế nào tiểu tá»­ ngÆ°Æ¡i cÅ©ng dùng đến kế ly gián này. Ha... ha...! Bản nhân đành để ngÆ°Æ¡i thất vá»ng thôi! Vì bản nhân không thể...
Mạnh Äạt Nhân nhún vai :
- Tùy Cung chủ thôi! Nếu đổi lại là Cung chủ liệu Cung chủ có cam tâm tiết lá»™ má»™t Ä‘iá»u hoàn toàn có lợi cho kẻ thù mà Cung chủ ghét cay ghét đắng hay không? Riêng tại hạ thì không! Chết thì chết, tại hạ quyết không tạo cÆ¡ há»™i cho kẻ thù.
Có vẻ nhÆ° đã hiểu Mạnh Äạt Nhân Ä‘ang có âm mÆ°u gì và sẽ có lợi ra sao nên Bạch Quan Nhật đành đứng lặng chá» xem sá»± việc.
Nhân vật nỠhấp háy mắt :
- Ngươi nói như thế có vẻ như ngươi chưa có định kiến nào vỠbổn cung, cho dù La Cảnh Thân có lần suýt lấy mạng ngươi?
Mạnh Äạt Nhân cau mặt :
- Hành vi của La Cảnh Thân đương nhiên có khiến tại hạ oán hận. Tuy nhiên có nghĩ lại mới biết La Cảnh Thân làm như thế là đúng lỗi là lỗi cũa tại hạ. Còn vỠđịnh kiến ư? Có đấy!
Nhân vật ná» xá» hai tia mắt rợn ngÆ°á»i :
- Có? Như thế nào?
Mạnh Äạt Nhân mỉm cÆ°á»i :
- Là Äịa Khuyết cung dù có làm gì Ä‘i nữa, mục đích là giúp tại hạ đòi lại công bằng. Không phải thế sao?
Nhân vật nỠthu mục quang vỠ:
- DÆ°á»ng nhÆ° lúc má»›i vừa rồi, lá»i ngÆ°Æ¡i nói vá»›i há» Bạch kia vá» bổn cung có phần khác?
Mạnh Äạt Nhân gật đầu nhìn nhận :
- Tại hạ không phủ nhận Ä‘iá»u này. Và nếu cần tại hạ vẫn dám lập lại, rằng Äịa Khuyết cung quả nhiên Ä‘ang có mÆ°u đồ Ä‘á»™c bà võ lâm. Tuy nhiên...
Thần quang ghê rợn của nhân vật nỠbắn ra loang loáng :
- Sao?
Mạnh Äạt Nhân dõng dạc :
- Thá»­ nghÄ© xem, Äịa Khuyết cung dù có Ä‘á»™c bá võ lâm hay không nào có liên quan gì đến tại hạ? Nói cho đúng hÆ¡n tại hạ chỉ cần tìm ra hung thủ giết y và báo phục gia thù bấy nhiếu đó là đủ. Äịa Khuyết cung cho đến nay vẫn giữ nguyên chủ trÆ°Æ¡ng đã hứa vá»›i tại hạ, vẫn muốn giúp tại hạ truy tìm hung thủ. Vậy Cung chủ nói Ä‘i, tại hạ nên có định kiến nhÆ° thế nào vá» Äịa Khuyết cung?
Lần thứ hai nhân vật nỠthu thần quang vỠ:
- Nghĩa là ngươi vẫn muốn bổn cung giúp ngươi truy tìm hung thủ? Và vì thế ngươi sẵn sàng chỉ điểm nơi cất giấu bí kíp cho bổng cung?
Mạnh Äạt Nhân gật đầu :
- CÅ©ng phải kể thêm đó là Ä‘á»n ân tha mạng của Hà Tá»­ Kiên. Vì nếu y cứ quyết liệt đòi giết tại hạ nhÆ° La Cảnh Thân từng hành Ä‘á»™ng... chắc chắn tại hạ sẽ nghÄ© phụ tá»­ y chính là kẻ thù. Và từ đó tại hạ sẽ không bao giá» tiết lá»™ nÆ¡i ẩn giấu bí kíp cho kẻ thù, nhÆ° lúc nãy tại hạ nói.
Nói đến đây Mạnh Äạt Nhân còn cố tình nhình sang Cổ Mỹ Kỳ.
Và Mạnh Äạt Nhân thật sá»± đắc ý vì thấy mụ ta dần dần thất sắc khi nghe Cung chủ Äịa Khuyết cung thản nhiên bảo mụ :
- Thật không phải chút nào phiá»n Cổ tá»· tá»· rá»i khá»i nÆ¡i này cho.
Mụ lập tức có phản ứng :
- Lão hữu..
Cung chủ Äịa Khuyết cung tiến đến chá»— mụ và cố tình đứng đối diện vá»›i mụ nghÄ©a là quay lÆ°ng hẳn vá» phía Mạnh Äạt Nhân và Bạch Quan Nhật.
Cả hai chỉ nghe lão lên tiếng mà không hỠthấy bất kỳ biểu hiện nào qua gương mặt, cụ thể là qua đôi mắt của lão :
- Kìa Cổ tỷ tỷ. Không lẽ tỷ tỷ chỠbản nhân phải dùng Vô Minh thần công để tiễn tỷ tỷ đi hay sao? Bản nhân đâu thể trở mặt với Cổ Tỷ Tỷ phải thế không?
Qua sắc diện mấy lần thay đổi của mụ Cổ Mỹ Kỳ cả Bạch Quan Nhật lẫn Mạnh Äạt Nhân thừa biết là lão Cung chủ đã dùng ánh mắt để ra hiệu cho mụ. Do vậy dù diá»…n biến tiếp theo sau có xảy ra thế nào Ä‘i nữa cả hai Ä‘á»u hiểu rằng là há» Ä‘ang diá»…n trò. Và diá»…n có đạt hay không là tùy theo hành Ä‘á»™ng của há» có thật hay không và thật đến mức Ä‘á»™ nào.
Mụ Cổ Mỹ Kỳ đang giận dữ :
- Lão hữu định độc chiếm bí kíp ư? Không dễ như thế đâu.
Cung chủ Äịa Khuyết cung dằn giá»ng :
- Nhưng tiểu tử kia chỉ muốn tiết lộ cho bản nhân. Không lẽ Cổ tỷ tỷ không thừa nhận sự thật?
Äoán biết là há» sẽ đôi co thêm hồi lâu nữa trÆ°á»›c khi mụ Cổ Mỹ Kỳ giả vá» giận dữ bá» Ä‘i, Mạnh Äạt Nhân vá»™i thì thầm nói vừa đủ cho Bạch Quan Nhật nghe :
- Khi có cơ hội Bạch huynh nên lập tức cao chạy xa bay.
Bạch Quan Nhật cũng thì thào :
- Còn ngươi?
Mạnh Äạt Nhân bảo :
- Tại hạ biết tá»± lo liệu. Yên tâm Ä‘i tại hạ sẽ thoát. Nếu cần Bạch huynh cứ đến Tam Äiệp cốc tìm tại hạ. Äúng lúc rồi kìa...
Mạnh Äạt Nhân vừa dứt lá»i thì nghe Cung chủ Äịa Khuyết cung lá»›n tiếng quát nạt mụ Cổ Mỹ Kỳ :
- Cổ tá»· tá»· thật sá»± muốn bản nhân Ä‘á»™ng thủ má»›i chịu Ä‘i? Äược! Vậy đừng trách bản nhân trở mặt. Xem đây!
Viu...
Mạnh Äạt Nhân phải thừa nhận mức Ä‘á»™ diá»…n xuất của há» cứ y nhÆ° thật.
Ngay khi lảo Cung chủ thi triển công phu V?p Minh thì mụ Cổ Mỹ Kỳ cũng tỠra không kém quyết liệt.
Mụ quát :
- Bổn Viện chủ sợ ngÆ°Æ¡i sao? Äỡ!
Vù...
Ầm!
Äể giống vá»›i sá»± thật hÆ¡n, sau chiêu đầu, mụ Cổ Mỹ Kỹ tuy loạng choạng nhÆ°ng vẫn hung hăng lao đến :
- Ngươi chỉ có thể chiếm hữu một mình khi nào ngươi đã bại bổn Viện chủ.
Ngay bây giá» thì chÆ°a đâu! Äỡ!
Vù...
Lão Cung chủ quát lên thịnh nộ :
- Bản nhân càng nhân nhượng ngươi càng lấn lướt. Lần này thì khác. Xem chiêu!
Viu...
Ầm! Ầm!
Quả nhiên lần này mụ Cổ Mỹ Kỳ lảo đảo nhiá»u hÆ¡n và tạo cÆ¡ há»™i cho lảo Cung chủ đến truy bức :
- Thá»­ xem ngÆ°Æ¡i còn miá»…n cưỡng được bao lâu? Äỡ!
Viu...
Mụ Cổ Mỹ Kỳ biếc sắc đành phải rít lên :
- NgÆ°Æ¡i...! Hừ! Äược lắm! Mối hận này ta quyết phải đòi lại. Tạm biệt!
Vút! Äúng lúc mụ Cổ Mỹ Kỳ lao Ä‘i Bạch Quan Nhật sau cái nhìn thầm căn dặn Mạnh Äạt Nhân phải cẩn trá»ng cÅ©ng bất ngá» lao Ä‘i!
Vút!
Lão Cung chủ phát hiện định xuất kình ngăn cản Bạch Quan Nhật chợt nghe Mạnh Äạt Nhân reo lên :
- Thần công của Cung chủ quá vô thượng! Äược thấy mụ phải tháo chạy nhÆ° thế này tại hạ thật hả dạ. NhÆ° vậy là mụ sẽ không dám quay lại, tại hạ có thể tiết lá»™ chá»— cất giữ bí kíp cho Cung chủ được rồi! Cung chủ mau lại đây!
Lão Cung chủ thoáng lưỡng lá»±. Xuất thủ vá»›i Bạch Quan Nhật thì sợ Mạnh Äạt Nhân nhân cÆ¡ há»™i này mà chạy thoát sẽ bá» trốn, vậy là mất cÆ¡ há»™i biết nÆ¡i hạ lạc của bí kíp. Còn nếu không ngăn cản Bạch Quan Nhật câu nói của Mạnh Äạt Nhân dÄ© nhiên càng làm Cổ Mỹ Kỳ không chạy thì thôi, má»™t khi đã chạy thì phải chạy cho xa để đừng Mạnh Äạt Nhân phát hiện mụ lẻn quay lại, nhÆ° vậy, vị tất Cổ Mỹ Kỳ dám xuất hiện để thay lão ngăn cản Bạch Quan Nhật? Äược Ä‘iá»u này thì chỉ mất Ä‘iá»u kia. Cuối cùng khi nhận ra rằng không thể má»™t lúc đắc thủ cả hai Ä‘iá»u, lão đành để Bạch Quan Nhật chạy chỉ quan tâm má»™t mình Mạnh Äạt Nhân.
Nhìn vào ánh mắt lão Mạnh Äạt Nhân biết nếu Mạnh Äạt Nhân bá» chạy hoặc không tiết lá»™ chá»— cất giấu bí kíp nhất định sẽ bị lão lấy mạng.
Cố tình trì hõan Mạnh Äạt Nhân nghiêm mặt nhìn lão :
- Còn một nguyên do nữa tại hạ không muốn mụ Cổ Mỹ Kỳ nghe biết.
Chẳng hay Cung chủ có thể làm không?
Không còn ngại Mạnh Äạt Nhân giở trò lão gật đầu :
- Nếu là chuyện có liên quan đến bí kíp bản nhân sẽ nghe :
Mạnh Äạt Nhân hạ thấp giá»ng :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có liên quan! Cung chủ ắt biết tại hạ còn có má»™t vị đại cá»­u tên là Tôn Bằng?
- Biết! Sao?
Mạnh Äạt Nhân bảo :
- Lúc ở Hắc Thạch đảo do bị mụ khống chế tại hạ có nói cho mụ biết bí kíp là do Tôn Bằng giữ.
- à ngươi nói là bí kíp đó hiện giỠvẫn còn đang ở chỗ Tôn Bằng?
Mạnh Äạt Nhân gật đầu :
- Không sai! Cho dù mụ đã tìm ra nơi ẩn của Tôn Bằng nhưng tại hạ biết rõ nguyên nhân khiến mụ vẫn không tìm thấy quyển bí kíp và vẫn đỠquyết Tôn Bằng không hỠcất giữ bí kíp.
- Là nguyên do gì?
- Äó là việc Tôn bằng tuy có cất giữ bí kíp nhÆ°ng vẫn chÆ°a thể luyện công trong bi kíp.
- Ngươi nói rõ xem nào?
Mạnh Äạt Nhân giải thích :
- Việc phần mộ của song thân bị ai đó khai quật thiển nghĩ vì kẻ đó muốn tìm bí kíp.
- Bản nhân biết việc đó rồi. Và ngÆ°Æ¡i nghÄ© đó là Tôn Bằng là ngÆ°á»i quật mã?
- Cũng có thể! Do vậy chính Tôn Bằng phải là ngươi cất giữ chân kinh.
Lần đầu tiên sau má»™t lúc lâu nghe Mạnh Äạt Nhân nói lão hừ lạnh :
- Nếu vậy sao Tôn Bằng không thể luyện chân kinh? NgÆ°Æ¡i không thấy Ä‘á»u đó quá Æ° mâu thuẫn à?
Biết lão đã hết nhẫn nại Mạnh Äạt Nhân vá»™i nói :
- Tại hạ có thể giải thích nguyên do khiến Tôn Bằng không thể luyện công được. Và nếu mụ Cổ Mỹ Kỳ biết được Ä‘iá»u này, hiện chỉ có mụ là biết rõ nÆ¡i Tôn Bằng từng ẩn náu, mụ sẽ phá»ng tay trên của Cung chủ.
- Ngươi giải thích thử xem?
Mạnh Äạt Nhân hít vào má»™t hÆ¡i :
- Tôn giá có biết quyển bí kíp được bao bên ngoài bằng một mảnh bìa da.
- Sao?
- Chính tại hạ đã từng giao mảnh bìa da đó cho Tôn Bằng.
- Sao nữa?
- Do vậy tại hạ nhá»› rất rõ, mảnh bìa da đó dÆ°á»ng nhÆ° có hai lá»›p.
- Vậy thì sao?
- Tôn giá không nghi ngỠchút nào sao? Phần chủ yếu cần thiết cho việc luyện công từ bí kíp nhất định nằm trong mảnh bìa da. Như vậy chỉ có tôn giá tìm đến đó thu hồi mảnh bìa mà Tôn Bằng cho rằng vật vô dụng thế nào cũng vất đi....
Lão bật cÆ°á»i :
- NgÆ°Æ¡i Ä‘oán thật chuẩn xác! Từ bấy lâu nay bản nhân cÅ©ng cho rằng nhất định ở mảnh bìa da thế nào cÅ©ng có Ä‘iá»u bí ẩn. Äiá»u này chứng tá» ngÆ°Æ¡i thật sá»± thông minh! Ha... ha...
Mạnh Äạt Nhân vá» cúi thấp đầu vòng tay thi lá»… :
- Tôn giá chỉ quá khen!
Lão chợt Ä‘anh giá»ng :
- Vì ngÆ°Æ¡i quá thông minh ngÆ°Æ¡i nên biết bản nhân có lÆ°u ngÆ°Æ¡i lại thì chỉ là lÆ°u há»a. Vậy cho nên...
Mạnh Äạt Nhân vá»›i hai tay đã Ä‘Æ°a sẵn ra phía trÆ°á»›c vụt quát :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên tại hạ biết! Äỡ!
Vù...
Mạnh Äạt Nhân phát kình Ä‘iá»u này làm cho lão Cung chủ có má»™t thoáng ngỡ ngàng.
Do vậy khi lão phát kình thì lão chỉ là ngÆ°á»i phát Ä‘á»™ng sau chấn kình không đủ mạnh nhÆ° ý lão muốn. Lão cÅ©ng quát :
- NgÆ°Æ¡i càng muốn chết! Äỡ!
Vù...
Ầm!
Mạnh Äạt Nhân bị chấn kình hất bay vá» phía miệng vá»±c.
Tứ chi huÆ¡ loạn, Mạnh Äạt Nhân gầm vang, trong khi toàn thân cứ tiếp tục rÆ¡i xuống vá»±c Tiêu Hồn :
- A... a... a....
Äắc ý vì biết thế nào Mạnh Äạt Nhân cÅ©ng chết lão Cung chủ cÆ°á»i vang :
Ha... ha...
Nghe theo tiếng cÆ°á»i của lão má»™t lúc sau mụ Cổ Mỹ Kỳ lần dò xuất hiện.
Mụ há»i :
- Thế nào? Tiểu tử bảo sao?
Lão nhìn mụ :
- Cổ tỷ tỷ có tin hay không tiểu tử bảo bí kíp vẫn còn trong tay Tôn Bằng cất giữ?
Mụ giận dữ :
- Tiểu tá»­ nói dối. Nếu vậy sao Tôn Bằng vẫn chỉ là kẻ tầm thÆ°á»ng, vừa thấy ta đã bá» chạy, không há» có chút biểu hiện nào cho thấy y đã luyện qua công phu ở bí kíp.
Lão gật gù :
- Ta cũng nghĩ thế, nên đã đánh tiểu tử bay xuống vực.
Mụ nghiến răng :
- Vậy là phải trở lại từ đầu. Và manh mối duy nhất lúc này chỉ còn lại là gã Tôn Bằng.
Lão lẩm bẩm :
- Muốn tìm y cần phải bắt đầu từ chỗ y ẩn náu.
Mụ bảo :
- Ta biết chỗ đó. Là một cốc núi vô danh ở Quát Thương sơn.
Lão gật đầu :
- Ta sẽ cho môn nhân bổn cung đến đó lùng sục, chỉ phiá»n Cổ tá»· tá»· chỉ rõ địa Ä‘iểm :
- Cứ đến đây... đến đây... là sẽ phát hiện chỗ có cốc núi.
Äoạn mụ nhìn quanh :
- Còn gã hỠBạch đâu?
Lão nhìn mụ và lắc đầu :
- Gã cũng bỠchạy ngay khi Cổ tỷ tỷ vỠchạy. Nếu Cổ tỷ tỷ không biết gì chứng tỠgã đã chạy thoát. Công phu của Thần môn kỳ thực vẫn có chỗ lợi hại.
Mụ nhìn lão :
- Bây giỠlão hữu định làm gì?
Lão cÆ°á»i :
- Äến Tam Äiệp cốc! Ha.. ha...
Tài sản của aspirin

  #12  
Old 02-06-2008, 01:20 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 12

Ẩn tình ở Thần môn


... Bóng chiá»u nhập nhoạng, khiến bóng nhân ảnh của Bạch Quan Nhật cÆ¡ hồ lẫn vào ná»n vách đá sẫm màu.
Bạch Quan Nhật phục ngÆ°á»i xuống ná»n đá, Ä‘Æ°a đầu ra ngoài miệng vá»±c mắt nhìn xuống tai lằng nghe, miệng gào gá»i :
- Mạnh Äạt Nhân! Mạnh huynh đệ!
Sau đôi ba lần gá»i nhÆ° vậy, lần sau lá»›n hÆ¡n lần trÆ°á»›c hai mắt Bạch Quan Nhật vụt sáng rỡ vá»™i vàng đứng dậy.
Bạch Quan Nhật có mang theo một cuộn dây dài. Và sau khi cột một đầu vào chỗ cố định, Bạch Quan Nhật nhanh nhẹn thòng đầu dây còn lại xuống miệng vực.
Má»™t lúc sau dây đã hết Ä‘á»™ng đậy có phần thẳng ra, Bạch Quan Nhật lại chõ miệng gá»i xuống :
- Äã được chÆ°a? Ta kéo đây.
Và Bạch Quan Nhật từ từ kéo dây lên.
Dây vẫn thẳng cho biết ở đầu dây phía dÆ°á»›i phải có má»™t vật nặng mang vào, Ä‘iá»u này khiến Bạch Quan Nhật phải thêm thận trá»ng lúc kéo dây lên.
Hoàng hôn vẫn từ từ buông phủ tuy vậy vẫn cho Bạch Quan Nhật nhìn thấy hình hài của nhân vật vừa được Bạch Quan Nhật kéo lên.
Bạch Quan Nhật kinh tâm kêu lên :
- Là Nhị trưởng lão ư? Sao lại thế này?
Tuy kinh tâm, nhưng khi biết nhân vật vừa được kéo lên vẫn còn sinh khí, Bạch Quan Nhật nhẹ nhàng tìm chỗ đặt nhân vật đó nằm xuống.
Tay lần lần gỡ mối dây đã được cá»™t quanh thân nhân vật ná», Bạch Quan Nhật khe khẽ há»i :
- Sao nhị trưởg lão ra nông nổi này? Ai đã nhẫn tâm...
Nhân vật ná» chợt thá»u thào :
- Là ngươi đó sao Bạch chuyên sứ? Như vậy đủ chứng tỠtiểu tử hỠMạnh không hỠdối gạt ta. Ngươi hãy mau giúp tiểu tử...
Từ chá»— miệng vá»±c thanh âm của Mạnh Äạt Nhân vang lên :
- Tại hạ tự leo lên được rồi. Ha... ha...! Không ngỠBạch huynh dám quay lại khiến tại hạ nửa mừng nửa lo.
Bạch Quan Nhật Ä‘Æ°a tay ra kéo mạnh Mạnh Äạt Nhân lên bá» vá»±c :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không thể bá» mặc Mạnh huynh đệ rồi... Sao Mạnh huynh đệ lại bảo ná»­a mừng ná»­a lo?
Mạnh Äạt Nhân nhìn quanh sau đó dừng mục quang vào lão nhân vừa được Bạch Quan Nhật kéo lên :
- Mừng vì sẽ xóa bá» ná»—i hiá»m nghi mà vị tiá»n bối luôn dành cho tại hạ. Còn lo là lo Bạch huynh không khéo giữ kín hành tung vô tình dẫn Ä‘Æ°á»ng chỉ lối cho bá»n ác nhân tìm đến.
Bạch Quan Nhật đỠmặt :
- Sau khi mục kích Mạnh huynh đệ dùng mÆ°u mẹo đối phó vá»›i đối phÆ°Æ¡ng ít nhiá»u Bạch Quan Nhật ta cÅ©ng sáng mắt ra. Mạnh huynh đệ yên tâm! Phải chỠđến khi bá»n há» thật sá»± bá» Ä‘i ta má»›i dám vá»™i vàng tìm đến trấn thành gần nhất để sắm sá»­a vật dụng cần thiết. Ta nào ngá», Mạnh huynh đệ lại còn có công giải nguy cho Nhị trưởng lão bổn môn.
Mạnh Äạt Nhân nghiêm mặt :
- Tại hạ võ công non kém, lại không am hiểu y thuật, tốt hơn hết Bạch huynh nên xem xét ngay toàn bộ kinh mạch cho lão...
Lão nhân ná» thá»u thào :
- Không cần phải xem vô ích. Lão phu bị công phu Cữu Trùng chấn Ä‘á»™ng có thể cầm cá»± đến nay ba ngày cÅ©ng là quá lắm rồi. Cho dù có Hoa Äà tái thế...
Bạch Quan Nhật biến sắc :
- Nhị trưởng lạo bị công phu bổn môn đã thÆ°Æ¡ng? Thật thế sao? Không lẽ ở bổn môn có kẻ thù bấy lâu nay tiá»m phục?
Mạnh Äạt Nhân thở dài :
- Bạch huynh còn há»i han gì nữa? Dù sao cÅ©ng nên nghÄ© cách giúp lệnh trưởng lão duy trì sinh mạng trÆ°á»›c đã.
Lão nhân lại thá»u thào :
- Tiểu tá»­ ngÆ°Æ¡i quả có lòng dạ nhân từ. Äừng để tâm chuyện lão phu mãi nghi ngá» ngÆ°Æ¡i.
Bạch Quan Nhật ngơ ngác :
- Chuyện gì đã xảy ra?
Mạnh Äạt Nhân cÆ°á»i gượng :
- Tại hạ rơi xuống vực đúng vào lúc lệnh trưởng lão đang vận công trị thương. Tại hạ dù giải thích thế nào lệnh trưởng lão cũng không chịu tin...
Lão nhân thở hắt ra :
- Lão phu cũng không giấu lòng. Cho dù bây giỠđã rõ là thật sự Bạch chuyên sứ tìm đến cứu ngươi lão phu vẫn không tin là ngươi đã cố tình lao xuống vực. Lại còn bảo đó là để tìm sinh lộ nữa. Trừ phi ngươi bảo ngươi gặp may...
Bạch Quan Nhật nhẹ nhàng ngắt lá»i :
- Có thể Nhị trưởng lão chÆ°a biết mÆ°u trí của Bạch huynh đệ. Kỳ thá»±c mãi đến khi nghe hai kẻ ác kia kháo nhau rằng Mạnh huynh đệ đã bị đẩy xuống vá»±c Bạch má»— dù bán tín bán nghi vẫn phải nghÄ© đó chính là kế đào sinh của Mạnh huynh đệ. Và thật sá»± đã minh chứng Ä‘iá»u đó là đúng.
Mạnh Äạt Nhân mỉm cÆ°á»i nhìn Bạch Quan Nhật :
- Bạch huynh đã đoán như thế sao?
Bạch Quan Nhật lắc đầu :
- Nếu không cố công suy nghĩ rằng tại sao mạnh huynh đệ lại cố tình bảo lão Cung chủ phải phát kình vào vách đá cạnh miệng vực, có lẽ cho đến giỠta vẫn chưa đoán ra. Phải chăng Mạnh huynh đệ làm thế để ước lượng độ sâu của vực Tiêu Hồn?
Mạnh Äạt Nhân gật đầu :
- Phần thì để biết Ä‘á»™ sâu, phần khác nhỠđó má»›i biết ở phía bên tả vá»±c cánh vách đá có má»c nhiá»u lá»›p cây hoang dại. Phải chắc chắn nhÆ° thế tại hạ má»›i dám mạo hiểm tìm con Ä‘Æ°á»ng sống giữa Ä‘Æ°á»ng chết.
Bạch Quan Nhật thán phục :
- NgÆ°á»i nhÆ° Mạnh huynh đệ chẳng trách Äại trưởng lão đã quyết định tuyển chá»n...
Nhị trưởng lão vụt mở to hai mắt :
- Nói sao? Bạch chuyên sứ cÅ©ng biết chuyện Äại trưởng lão đã tuyển chá»n tiểu tá»­?
Bạch Quan Nhật chợt nhìn Mạnh Äạt Nhân.
Hiểu ý Mạnh Äạt Nhân giải thích :
- Như đã nói, vì không tin nên lệnh trưởng lão cứ đỠquyết tại hạ là ngươi được Tam trưởng lão sai đến thám thính...
Bạch Quan Nhật kêu lên :
- Sao kia? Là Tam trưởng lão đã hạ thủ Nhị trưởng lão? Tại sao?
Mạnh Äạt Nhân liếc nhìn Nhị trưởng lão :
- Lúc đó tại hạ cÅ©ng tá»± há»i nhÆ° thế. Và khi được biết xuất xứ của lệnh trưởng lão là Thần môn tại hạ má»›i Ä‘em chuyện tại hạ được Äại trưởng lão tuyển chá»n nói cho Nhị trưởng lão nghe. Thế nhÆ°ng lệnh trưởng lão thủy chung vẫn không tin lại còn cho Äại trưởng lão cÅ©ng có tâm làm phản nhÆ° Tam trưởng lão. Mong Bạch huynh biện bạch cho.
Bạch Quan Nhật ngẩn ngÆ°á»i. Má»™t lúc sau y má»›i lên tiếng :
- Mạnh huynh đệ dám liá»u mạng tạo cÆ¡ há»™i cho ta thoát thân, nghÄ©a cá»­ này không thể có ở kẻ có tâm địa Ä‘á»™c ác. Tiếp theo đó còn hết lòng giải nguy cho Nhị trưởng lão, ta nghÄ©...
Nhị trưởng lão gượng kêu lên :
- Bạch chuyên sứ hãy chá»› vá»™i kết luận nhÆ° thế. Hãy nghe lão phu giải thích đây. Chỉ còn không đầy má»™t tuần trăng nữa là đến tiết Äoan Ngá» giả nhÆ° đây là thủ Ä‘oạn của lão tam, y phải hành Ä‘á»™ng nhÆ° thế để được lòng lão phu và Bạch chuyên sứ. Giả nhÆ° Mạnh tiểu tá»­ cÅ©ng được Tam trưởng lão tuyển chá»n và lão tam cÅ©ng đồng lòng làm phản vá»›i lão đại, phải chăng Mạnh tiểu tá»­ vô hình chung được thêm sá»± tán đồng của lão phu và cả Bạch chuyên sứ? Lão phu chết không tiếc chỉ ngại việc tuyển chá»n lầm ngÆ°á»i.
Bạch Quan Nhật dè dặt :
- Giá như có chuyện này Môn chủ vẫn còn đó, mưu mô của Tam trưởng lão đâu thể thành sự thật? Huống chi...
Nhị trưởng lão thở hắt ra :
- Sao?
Bạch Quan Nhật đáp nhẹ :
- NgÆ°á»i được chá»n phải có Ä‘a số. Vả lại, đâu phải ai được chá»n cÅ©ng vượt qua đủ Cá»­u Quan?
Nhị trưởng lão thá»u thào :
- Äằng nào lão phu cÅ©ng là ngÆ°á»i sắp chết. Äược lão phu ủy thác phần của lão phu cho Bạch chuyên sứ. Bạch chuyên sứ có thể tùy nghi sá»­ dụng tín vật của lão phu cho ngÆ°á»i được Bạch chuyên sứ tuyển chá»n. Tín vật hiện Ä‘ang giấu trong hài của lão phu. Bạch chuyên sứ hãy mau lấy ra.
Và Mạnh Äạt Nhân nhìn thấy Bạch Quan Nhật từ từ cởi hài của Nhị trưởng lão.
Cuối cùng Bạch Quan Nhật kêu lên :
- Nhị trưởng lão! Sao...
Äúng lúc này, Mạnh Äạt Nhân chợt hô hoán :
- Có ngÆ°á»i! Bạch huynh hãy...
Mạnh Äạt Nhân không kịp kêu hết lá»i và tuy Bạch Quan Nhật phản ứng tuy nhanh - y lập tức quay nhìn vá» phía sau nÆ¡i Mạnh Äạt Nhân Ä‘ang nhìn bằng ánh mắt hốt hoảng nhÆ°ng sá»± việc diá»…n ra nhanh hÆ¡n tất cả.
Từ vị trí nào không rõ có má»™t bóng nhãn ảnh nhanh thật nhanh chợt lao thốc vá» phía Mạnh Äạt Nhân ba ngÆ°á»i.
Thân pháp của nhân vật đó nhanh đến Ä‘á»™ Mạnh Äạt Nhân dù là ngÆ°á»i đầu tiên phát hiện dù được đối diện vá»›i nhân vật đó vẫn không sao trông thấy rõ diện mạo kẻ đó nhÆ° thế nào. CÅ©ng má»™t phần là do bóng chiá»u đã chuyển qua màu sậm Ä‘en trá»i cÅ©ng sắp tối.
Mạnh Äạt Nhân chỉ nghe Bạch Quan Nhật bá»—ng lá»›n tiếng quát lên căm phẫn :
- Là lão? Hóa ra muốn cÆ°á»›p tín vật của Nhị trưởng lão? Äỡ!
Vù...
Cùng vá»›i Bạch Quan Nhật phát kình Mạnh Äạt Nhân nhìn thấy cả hai chiếc hài của Nhị trưởng lão vẫn do Bạch Quan Nhật cầm giữ bị nhân vật ná» chiếm Ä‘oạt. Cùng lúc này nhân vật ná» cÅ©ng phát kình, má»™t luồng kình hầu nhÆ° Mạnh Äạt Nhân chÆ°a bao giá» nhìn thấy ai thi triển mạnh nhÆ° vậy.
Luồng kình lao ập đến cÅ©ng nhanh nhÆ° bóng ảnh của nhân vật ná».
Vù...
Ầm!
Tiếng chạm kình vang lên quá gần dÆ° kình làm cho Bạch Quan Nhật và Mạnh Äạt Nhân cùng bị chấn bay vá» phía hậu. Và ở phía sau há» thật không may chính là miệng vá»±c Tiêu Hồn.
Cả hai cùng nặng ná» rÆ¡i xuống vá»±c ở bên trên chỉ còn vá»ng lại tràng cÆ°á»i đắc ý của nhân vật kia :
- Ha... ha...
* * * * *
Sau má»™t lúc lâu choáng ngất bên tai Mạnh Äạt Nhân chợt nghe tiếng Bạch Quan Nhật gá»i :
- Mạnh huynh đệ! Mạnh huynh đệ vẫn ổn chứ?
Mạnh Äạt Nhân Æ° á»­ kêu và định cá»±a mình thì nghe thanh âm của Bạch Quan Nhật thì thào bên tai :
- Chớ lay động. Không khéo chúng ta lại rơi xuống vực thì khốn.
Câu nói này làm cho Mạnh Äạt Nhân hoàn toàn tỉnh lại.
Thoáng nằm im ngẫm nghÄ©, Mạnh Äạt Nhân khẽ há»i :
- Äã canh mấy rồi Bạch huynh?
- Khoảng canh ba! Ta hiểu Mạnh huynh đệ há»i gì rồi. Có lẽ chúng ta cÅ©ng chỉ vừa má»›i ngất đấy thôi.
- Tại hạ cÅ©ng nghÄ© vậy. Và rất có thể bên dÆ°á»›i đáy vá»±c Ä‘ang có ngÆ°á»i tìm kiếm thi thể chúng ta.
Có một thoáng im lặng sau đó Bạch Quan Nhật thì thào :
- Ta hiểu rồi! Mạnh huynh đệ tính sao?
- Bạch huynh tỉnh lại trước có kịp quan sát gì chưa?
- Rồi! Dư kình chấn quá mạnh hiện chúng ta đang lơ lửng trên một tàng cây bên kia của miệng vực.
- Như vậy miệng vực rộng hơn ba trượng, rất có thể sau khi không tìm thấy thi thể của chúng ta dưới đáy vực đối phương sẽ qua bên này vực và lại tiếp tục kiếm tìm chúng ta.
- Ta chỉ sợ lão sẽ tìm cách lăn đá xuống. Dù là hú há»a nhÆ°ng đó sẽ là biện pháp hữu hiệu nhất vào lúc này.
- Cũng có thể! Bạch huynh có thử tìm hiểu tàng cây, nơi đã vô tình giữ chúng ta lại chưa?
- Chưa! Ta định...
Bạch Quan Nhật bá»—ng ngÆ°ng lá»i giữa chừng. Äó cÅ©ng là lúc Mạnh Äạt Nhân chợt nghe có những tiếng Ä‘á»™ng ầm ầm từ trên cao vá»ng xuống.
Ào... ào...
Và Mạnh Äạt Nhân hoàn toàn hiểu trÆ°á»›c khi nghe Bạch Quan Nhật cố quát vào tai, quát đủ to cho Mạnh Äạt Nhân nghe. Quả nhiên lão đã lăn đá xuống.
Mạnh Äạt Nhân cÅ©ng quát trả :
- Äành phải liá»u thôi! Hãy men theo tán cây nép sát vào vách đá.
Không có cÆ¡ há»™i tìm hiểu xem tán cây má»c theo hÆ°á»›ng nào và mức Ä‘á»™ cứng cáp ra sao, trong tình thế hiểm ngheo cả hai đành chá»™p bừa vào tàng cây, gặp phải vật gì to cứ vịn vào.
Mạnh Äạt Nhân chá»™p phải má»™t cành cây to khá»e lập tức buông ngÆ°á»i xuống.
Nào ngá» cạnh bên tay Mạnh Äạt Nhân bá»—ng xuất hiện thêm bàn tay của Bạch Quan Nhật. Cả hai ngẫu nhiên cÅ©ng chá»™p vào má»™t cành cây nên cùng buông ngÆ°á»i xuống.
Rắc...
Tiếng cành cây bị gãy làm cho Mạnh Äạt Nhân phải quát :
- Chuyển đổi vị trí mau!
Cũng lúc này Bạch Quan Nhật lại kêu lên :
- Thu chân khí lên thượng bàn. Thân thể sẽ nhẹ đi cành cây vẫn chịu được.
Má»—i ngÆ°á»i má»™t ý nên hành Ä‘á»™ng không còn nhất quán.
Mạnh Äạt Nhân vừa chuyển sang cành cây bên cạnh thì đến lượt cành cây đó lại gãy.
Rắc!
Tiếng cành cây gãy thật sắc gá»n, cành cây lập tức lìa thân chuyển dịch nhanh vá» phía bên dÆ°á»›i.
Äúng lúc này tiếng đá lăn đã cận ká».
Ào... ầm...
Không chỉ có má»™t khối đá bị lăn xuống mà nhiá»u khối đá cÅ©ng bị đẩy lăn theo.
Một khối đá lăn thẳng vào tàn cây.
Rào... rào...
Mạnh Äạt Nhân nghe tiếng Bạch Quan Nhật kêu thét :
- Nguy tai.
Äó cÅ©ng là lúc cành cây Ä‘ang bị Mạnh Äạt Nhân nắm giữ sau khi lìa thân bá»—ng bị nghẽn vào má»™t kẹt đá vô tình xuất hiện ở vách đá.
Mạnh Äạt Nhân nhỠđó được giữ lại.
Khối đá trên kia vẫn tiếp tục lao xuống.
Ào...Ào...
Nhiá»u nhánh cây do bị khối đá lúc lao qua đè gẫy cÅ©ng lần lượt rÆ¡i xuống.
Khối đá lao sượt ngang thân hình Ä‘ang treo lÆ¡ lá»­ng của Mạnh Äạt Nhân.
Ào... Ào...
Tiếp theo đó những nhánh cây bị rÆ¡i xuống cÅ©ng lần lượt quật ào ào vào Mạnh Äạt Nhân.
Rào... rào...
Cùng với những cành cây là thân hình Bạch Quan Nhật cũng rơi xuống.
Mạnh Äạt Nhân biết rõ Ä‘iá»u này vì khi rÆ¡i xuống Bạch Quan Nhật theo bản năng đã quÆ¡ quạng tứ tung và trong lúc vô tình tay của Bạch Quan Nhật chá»™p đúng vào nhánh cây Ä‘ang treo giữ Mạnh Äạt Nhân.
Thân hình của Bạch Quan Nhật vì thế va chạm mạnh vào Mạnh Äạt Nhân.
Bị Bạch Quan Nhật va vào nếu Mạnh Äạt Nhân buông tay thì sẽ rÆ¡i xuống đáy vá»±c. Do cưỡng lại nên thân hình Mạnh Äạt Nhân bị Ä‘ung Ä‘Æ°a và va vào vách đá.
Bốp!
Tuy bị va hai lần, lần sau Ä‘au hÆ¡n lần trÆ°á»›c nhÆ°ng Mạnh Äạt Nhân nhỠđó phát hiện ra má»™t Ä‘iá»u lạ.
Mạnh Äạt Nhân thì thào há»i Bạch Quan Nhật, lúc này cÅ©ng đã nhận ra vừa rÆ¡i xuống cạnh Mạnh Äạt Nhân :
- Bạch huynh...
Bạch Quan Nhật chợt thì thào không thành tiếng :
- Sụyt! Công phu Äịa Thính của lão rất tinh tÆ°á»ng. Äừng lên tiếng, lão sẽ không phát hiện.
Mạnh Äạt Nhân nói nhá» thật nhá» :
- Phía bên tả tại hạ có một huyệt khẩu. Tại hạ vào trước đây.
Tay vẫn giữ má»™t cành cây, Mạnh Äạt Nhân sau má»™t lúc tá»± Ä‘ung Ä‘Æ°a thân mình cuối cùng cÅ©ng dùng chân móc vào má»™t bên huyệt khẩu.
Mạnh Äạt Nhân sau đó tiếp tục di chuyển cho đến lúc lá»t vào huyệt khẩu.
Dùng hai tay tìm hiểu qua địa hình, cảm thấy đủ chá»— cho hai ngÆ°á»i cùng chui vào Mạnh Äạt Nhân từ huyệt khẩu nghiêng mình ra, chạm tay vào thân hình Bạch Quan Nhật.
Hiểu đó là dấu hiệu cần thiết. Bạch Quan Nhật cÅ©ng tá»± Ä‘ung Ä‘Æ°a thân mình cho đến khi được Mạnh Äạt Nhân chá»™p giữ vào hai chân.
Bạch Quan Nhật thu ngÆ°Æ¡i vào huyệt khẩu, ngồi cạnh Mạnh Äạt Nhân và dùng hai tay vạch vào lòng bàn tay Mạnh Äạt Nhân hai chữ :
- “Äa tạâ€
- Mạnh Äạt Nhân cÅ©ng dùng cách thức đó trao đổi vá»›i Bạch Quan Nhật :
- “Bây giá» phải làm gì?â€
- “Không thể xem thÆ°á»ng thuật Äịa Thính của bổn môn. Giữ yên lặng! Nghỉ ngÆ¡i đợi trá»i sángâ€
- “Äành vậy!â€
Và há» giữ yên chá» trá»i sáng thật!
* * * * *
Bạch Quan Nhật là ngÆ°á»i ngồi ngay bên ngoài, y Ä‘Æ°a mắt ta nhìn lên cao má»™t hồi rồi lại nhìn xuống dÆ°á»›i.
Sau đó Bạch Quan Nhật nhặt má»™t mẫu cây, vạch vào vách đá trÆ°á»›c mặt Mạch Äạt Nhân :
- “Huyệt khẩu hiện bị che kính bằng nhiá»u cành cây đêm qua rÆ¡i gãy. Lão khó phát hiện ra ta, ngược lại ta cÅ©ng không nhìn thấy lãoâ€
Vì trá»i sáng đã lâu nên cách trao đổi này thật tiện, Ä‘á»c bằng mắt vẫn dá»… dàng hÆ¡n dùng trí để Ä‘oán tá»± dạng. Mạnh Äạt Nhân cÅ©ng nhặt má»™t mẫu cây và viết :
- “Lão là Tam trưởng lão?â€
- “Không phải! Là đại chuyên sứ. Nhiá»u năm trÆ°á»›c đã thất tung. Sau đó, do ta qua được đệ lục quan, ta được đặc cách lên hàng đệ thất chuyên sứ. Từng vị chuyên sứ sau đó cÅ©ng được thăng lên má»™t bậc và nhị chuyên sứ đã thay chá»— cho đại chuyên sứâ€
- “Bạch huynh đã vào Thần môn bao lâu?â€
- “Ba năm trÆ°á»›c đây! Ta là lượt ngÆ°á»i cuối cùng tuyển chá»n. Gá»i là lượt cuối cùng vì đó là lượt thứ mÆ°á»i.â€
- “Tại hạ có nghe biết Ä‘iá»u này, qua Äại trưởng lão. Và sau mÆ°á»i lượt má»—i lượt cách nhau ba năm do Thần môn vẫn chÆ°a có Môn chủ nên vị Môn chủ tạm thá»i chấp chưởng cÆ°Æ¡ng vị Môn chủ kể nhÆ° chính thức đảm nhiệm luôn cÆ°Æ¡ng vị đó?â€
- “Không sai! Do vậy...â€
- “Tại hạ định há»i, sao Bạch huynh biết rõ lão ta là đại chuyên sứ, má»™t khi lão thất tung đã lâu và Bạch huynh thì chỉ má»›i gia nhập Thần môn?â€
- “Äâu có gì khó đâu! Äó là qua công phu vượt trên bậc đại chuyên sứ của lãoâ€
- “NghÄ©a là sao?â€
- “Theo bố trí của bổn môn, phàm những ai vượt qua đệ thất quan thì được xếp làm trưởng lão. Những ai qua đệ lục đệ ngÅ© quan thì được xếp làm chuyên sứ hoặc ÄÆ°á»ng chủ. Ở bổn môn có tất cả mÆ°á»i bốn ngÆ°á»i nhÆ° vậy.
Trong đó, vị Môn chủ Ä‘Æ°Æ¡ng nhiệm và hai trưởng lão đại và nhị đã thật sá»± vượt qua đệ Thất Quan. Do cần má»™t vị lên làm Môn chủ tạm thá»i vậy là má»™t trong tam vị trưởng lão bị khuyết chá»—. Äể bổ khuyết, lão Tam trưởng lão chính là vị đại chuyên sứ chuyển lên. TÆ°Æ¡ng tá»± nhÆ° vậy lão nhị chuyên sứ sau khi được thăng lên đại chuyên sứ không được bao lâu bá»—ng thất tung...â€
- “Tại hạ hiểu rồi! à Bạch huynh nói là nhận ra lão ta là do công phu của lão trên bậc Bạch huynh, chỉ là thất chuyên sứ?â€
- “Äúng vậy! Vì đại chuyên sứ là bậc cuối cùng, sẽ chuyển lên bậc trưởng lão nếu cần, nên vị chức này được Môn chủ đắc cách cho luyện công phu ở đệ thất quan. Lão trên bậc của ta là vì vậy.â€
- “Rõ rồi! Vậy diện mạo của lão thế nào, Bạch huynh hoàn toàn không biết?â€
- “Không!â€
- “Vậy Bạch huynh có nghÄ© là tại sao lão muốn chiếm Ä‘oạt tín vật của Nhị trưởng lão?â€
- “Ta có mÆ¡ hồ Ä‘oán được. NhÆ°ng đã có Mạnh huynh đệ ở đây, có lẽ để Mạnh huynh đệ Ä‘oán thay cho ta thì chuẩn xác hÆ¡n.â€
- “Bạch huynh sao lại quá Ä‘á» cao tại hạ?â€
- “Ta không Ä‘á» cao! Äó là sá»± thật. Mạnh huynh đệ thông tuệ hÆ¡n ta bá»™i phần. Nào nói Ä‘i?â€
- “Tại hạ không thể nói. Vì nhÆ° thể nhất định sẽ gây nguy hại cho Äại trưởng lãoâ€
- “Tại sao?â€
Mạnh Äạt Nhân chợt viết :
- “Äã trÆ°a rồi! Chúng ta ẩn mãi đây thật thất sách. Cần phải...â€
- “Äể ta vận dụng thuật Äịa Thính hy vá»ng sẽ biết lão bá» Ä‘i chÆ°aâ€
Một lúc sau, Bạch Quan Nhật viết :
- “Không có Ä‘á»™ng tịnh gì.â€
- “Äể biết lão còn ẩn thân hay không có lẽ chúng ta phải liá»u.â€
Bạch Quan Nhật ngẫm nghÄ© má»™t hồi má»›i gật đầu, tỠý tán đồng cách làm của Mạnh Äạt Nhân.
Äã chuẩn bị sẵn Mạnh Äạt Nhân lập tức lên tiếng và cố tình nói to :
- Bạch huynh nghĩ xem liệu Nhị trưởng lão còn sống hay đã chết?
Nói xong, Mạnh Äạt Nhân xua tay ra hiệu cho Bạch Quan Nhật không cần phải lên tiếng.
Cả hai cùng nghe ngóng.
Sau đó, khi vẫn không phát hiện ra bất kỳ tiếng động nào cả hai đành mạo hiểm chui ra và tìm cách leo lên bỠvực...
Tài sản của aspirin

  #13  
Old 02-06-2008, 01:24 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 13

Tranh đoạt tín vật


Äứng trÆ°á»›c ngôi má»™ má»›i đắp, nÆ¡i yên nghỉ mãi mãi của Nhị trưởng lão, Bạch Quan Nhật sau má»™t lúc lâu trầm lặng chợt lên tiếng :
- Mạnh huynh đệ đoán thử coi liệu đối phương có tìm ra nơi cất giấu tín vật của Nhị trưởng lão chưa?
Mạnh Äạt Nhân lập tức nhá»› lại phản ứng kỳ lạ của Bạch Quan Nhật ngay sau khi nhìn vào đôi hài của Nhị trưởng lão Mạnh Äạt Nhân trầm giá»ng :
- Nếu tại hạ hiểu không sai trong hai chiếc hài của lệnh trưởng lão không hỠcó tín vật?
Bạch Quan Nhật chậm rãi gật đầu :
- Không có! Và ta nghĩ phải chăng do Nhị trưởng lão đã đến lúc kỠcái chết nên thần trí không còn minh mẫn, nên Nhị trưởng lão đã lẫn lộn chỉ sai nơi cất giữ tín vật?
Mạnh Äạt Nhân chợt liếc mắt nhìn Bạch Quan Nhật :
- Liệu Bạch huynh có tin vào nhận định của chính Bạch huynh không? Theo tại hạ, từng lá»i nói của lệnh trưởng lão, Bạch huynh hãy nhá»› lại Ä‘i, nhÆ° không há» có câu nào hồ đồ, cho thấy lệnh trưởng lão không tỉnh táo.
- Vậy việc tín vật không có ở trong hai chiếc hài...
Mạnh Äạt Nhân cÆ°á»i gượng :
- Tại hạ nghĩ đó là lệnh trưởng lão cố ý chỉ sai điểm.
- Chỉ sai? Äể làm gì? Hay Nhị trưởng lão không tin ta, cho dù đã có lá»i ủy thác tín vật cho ta?
Mạnh Äạt Nhân quay nhìn ngôi má»™ của Nhị trưởng lão :
- Lệnh trưởng lão đã chứng tá» là ngÆ°á»i rất cẩn trá»ng từng hành vi từng câu nói Ä‘á»u được cân nhắc kỹ. Lệnh trưởng lão cố tình chỉ sai Ä‘iểm là để dò xét tại hạ.
- Dò xét Mạnh huynh đệ? Cũng có thể nhưng dò xét như thế nào?
Mạnh Äạt Nhân hít vào má»™t hÆ¡i thật chậm :
- Lệnh trưởng lão vẫn nghi ngá» tại hạ là ngÆ°á»i do Tam trưởng lão sai phái, khi chỉ rõ nÆ¡i ẩn giấu nhÆ° thế lệnh trưởng lão thá»±c ý chỉ muốn tại hạ tá»± bá»™c lá»™c chân tÆ°á»›ng nếu tại hạ có hành vi chiếm Ä‘oạt tín vật. Kỳ thá»±c lệnh trưởng lão thừa biết trong hai chiếc giày không há» có tín vật.
Bạch Quan Nhật bật reo :
- Giải thích như Mạnh huynh đệ không còn gì rõ hơn. Vậy thì hay lắm chắc chắn tín vật nỠvẫn chưa bị đối phương chiếm đoạt.
Mạnh Äạt Nhân lắc đầu :
- Äiá»u đó tất vị đúng nhÆ° Bạch huynh nghÄ©? Sau khi hất chúng ta xuống vá»±c đối phÆ°Æ¡ng có thừa thá»i gian lục tìm khắp ngÆ°á»i lệnh trưởng lão. Và nếu tín vật không có ở đôi hài, cho dù lệnh trưởng lão cất giữ tín vật ở đâu thì giỠđây tín vật đó đã rÆ¡i vào tay đối phÆ°Æ¡ng.
Bạch Quan Nhật tá» ra thất vá»ng :
- Mạnh huynh đệ nói cũng phải vậy thì....
Äá»™t nhiên Bạch Quan Nhật bá» ngang câu nói và bất ngá» chuyển sang Ä‘á» tai khác :
- Mạnh huynh, đệ phải đến Tam Äiệp cốc?
Thái Ä‘á»™ của Bạch Quan Nhật khiến cho Mạnh Äạt Nhân nghi ngại :
- Phải! Sao? Có Ä‘iá»u gì bất ổn?
Bạch Quan Nhật tÆ°Æ¡i cÆ°á»i :
- Sự việc như thế nào còn chưa rõ ta đâu thể đoán có bất ổn hay không? Có chăng ta muốn nhỠMạnh huynh đệ một chuyện.
Mạnh Äạt Nhân có má»™t thoáng ngẩn ngÆ°á»i sau đó bá»—ng à lên :
- Tại hạ hiểu rồi. Là Bạch huynh muốn nhỠtại hạ chăm sóc cho lệnh muội?
Bạch Quan Nhật sửng sốt :
- Ta vẫn chưa nói sao Mạnh huynh đệ lại biết?
Mạnh Äạt Nhân mỉm cÆ°á»i :
- Ngay từ đầu tại hạ đã Ä‘oán ra. Bạch huynh từng có thá»i gian dài âm thầm bám theo lệnh muá»™i nhÆ°ng thủy chung vẫn không chịu hiện thân cùng lệnh muá»™i tÆ°Æ¡ng phùng. Giá» tại hạ đã hiểu là Bạch huynh ngại lệnh muá»™i Ä‘ang có định kiến vá»›i Thần môn nên vẫn phân vân chÆ°a tìm ra cách nào để giải thích?
Bạch Quan Nhật gật đầu thừa nhận :
- Mạnh huynh đệ Ä‘oán không sai. Äúng vậy, củng do là bổn môn quá nôn nóng truy tìm sá»± thất tung của Môn chủ hai Ä‘á»i trÆ°á»›c, tạo nên nhiá»u định kiến không tốt cho giá»›i giang hồ...
Nói đến đây do thấy Mạnh Äạt Nhân mấp máy môi nhÆ° muốn nói xen vào Bạch Quan Nhật há»i :
- Mạnh huynh đệ hình như có gì muốn nói?
Thật lạ Mạnh Äạt Nhân lại lắc đầu :
- Không có!
Bạch Quan Nhật gặng há»i :
- NhÆ° ta thấy Mạnh huynh đệ tuy kém niên ká»· hÆ¡n cÅ©ng kém bá» lịch duyệt hÆ¡n nhÆ°ng vẫn luôn chứng tá» là có tâm cÆ¡ hÆ¡n ngÆ°á»i, phải chăng Mạnh huynh đệ cÅ©ng có thành kiến vá»›i bổn môn?
Mạnh Äạt Nhân lấp lá»­ng đáp :
- Thành kiến thì không. NhÆ°ng tại hạ thật sá»± không tán thành phÆ°Æ¡ng cách quý môn truy tìm tung tích của hai Ä‘á»i Môn chủ. Nói tóm lại, đó cÅ©ng là nguyên nhân khiến tại hạ vẫn chÆ°a Æ°ng thuận được vị Äại trưởng lão tuyển chá»n.
Bạch Quan Nhật kinh ngạc :
- Mạnh huynh đệ vẫn chÆ°a Æ°ng thuận? Vậy thì tại sao Äại trưởng lão chÆ°a gì đã trao truyá»n sở há»c Bát Quái môn cho Mạnh huynh đệ?
Mạnh Äạt Nhân cố ý giải thích thật rõ cho Bạch Quan Nhật hiểu :
- Cảm thông cho Äại trưởng lão, là ngÆ°á»i vẫn lo ngại công phu Bát Quái môn mãi mãi thất truyá»n, tại hạ chỉ đáp ứng làm ngÆ°á»i kế truyá»n của Bát Quái môn. Riêng những gì còn lại, liên quan đến Thần môn cho đến lúc này tại hạ vẫn chÆ°a có chủ kiến.
- Vậy hóa ra Nhị trưởng lão đã quá lầm lẫn khi nghi ngỠMạnh huynh đệ vì muốn chiếm hữu lòng tin nên đã ra tay cứu nạn cho Nhị trưởng lão?
Mạnh Äạt Nhân nhún vai :
- Lệnh trưởng lão là ngÆ°á»i bị hại, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên có quyá»n nghi ngá». Tại hạ nghÄ© lệnh trưởng lão không đáng trách.
Bạch Quan Nhật sau khi chăm chú nhìn Mạnh Äạt Nhân chợt gật đầu :
- Mạnh huynh đệ quá độ lượng. Càng tốt! Ta càng yên tâm giao phó gia muội cho Mạnh huynh đệ chăm sóc là thế này...
NhÆ° Bạch Quan Nhật vắn tắt kể lại thì Bạch gia vì nguyên nhân bí ẩn nào đó má»™t đêm đã bị thảm sát toàn gia. Äến ná»—i, khi nhận ra bản thân may mắn sống sót Bạch Quan Nhật vẫn không há» biết tiểu muá»™i Bạch Quan Nguyệt cÅ©ng chÆ°a chết.
Mang nặng mối huyết hải thâm thù Bạch Quan Nhật cÅ©ng nhÆ° Mạnh Äạt Nhân đã bôn ba tìm minh sÆ° cầu nghệ. NhỠđó Bạch Quan Nhật tình cá» gặp được má»™t trong thất vị chuyên sứ Thần môn phát hiện. Sau cùng Bạch Quan Nhật kể từ khi lập thệ trÆ°á»›c linh vị tổ sÆ° ở Thần đàn.
Bạch Quan Nhật cÆ°á»i buồn tiếp :
- CÅ©ng là tình cá» ta phát hiện gia muá»™i là bạn đồng hành vá»›i Mạnh huynh đệ. Ta nhận ra Mạnh huynh đệ ẩn tàng sở há»c cao minh hÆ¡n gia muá»™i. Từ đó ta ngá» Mạnh huynh đệ có ý đồ không tốt vá»›i gia muá»™i. Chỉ tiếc là gia muá»™i lại Ä‘ang có thành kiến không tốt vá» Thần môn, ta thật không biết cách nào hiện thân, cáo giác vá»›i gia muá»™i vá» những nghi ngá» của ta đối vá»›i Mạnh huynh đệ.
Mạnh Äạt Nhân phì cÆ°á»i :
- Chuyện đã qua rồi Bạch huynh hà tất phải áy náy.
Bạch Quan Nhật chợt nghiêm mặt :
- Ngoài nhiệm vụ đối vá»›i bổn môn cần phải hoàn thành ta còn phải truy tìm hung thủ đã thảm hại Bạch gia. Thế cho nên không thể cứ giữ mãi mãi việc ngấm ngầm theo gia muá»™i. Má»i việc đành phải nhá» Mạnh huynh đệ.
Mạnh Äạt Nhân đáp ứng :
- VỠviệc này Bạch huynh cứ an tâm. Dẫu sao lệnh muội cũng góp phần tạo cơ hội cho tại hạ thoát nạn. Ngay từ đầu tại hạ đã thầm hứa sẽ có cách nào đó giúp đỡ cho lệnh muội khi cần thiết.
Bạch Quan Nhật vui mừng vòng tay bái tạ :
- Gia huynh muá»™i nếu có ngày Ä‘oàn tụ tất cả là nhá» Mạnh huynh đệ. CÅ©ng là trá»… nếu Mạnh huynh đệ muốn đến Tam Äiệp cốc. Bạch Quan Nhật thật không dám làm phiá»n Mạnh huynh đệ lâu hÆ¡n.
Mạnh Äạt Nhân cÅ©ng vòng tay thi lá»… và tạm biệt :
- Tuy vậy Mạnh Äạt Nhân vẫn có ý nghi ngá», vì câu nói cuối cùng của Bạch Quan Nhật dù sao vẫn là lá»i Ä‘uổi khéo. Chứng tá» Bạch Quan Nhật Ä‘ang muốn thá»±c hiện việc gì đó nhÆ°ng sẽ bất tiện nếu nhÆ° Mạnh Äạt Nhân cứ lÆ°u lại.
Từ nghi ngá» này, Mạnh Äạt Nhân tuy tiếp tục Ä‘i vá» Tam Äiệp cốc nhÆ°ng tâm trí thì vẫn nhá»› lại từng lá»i nói từng cá»­ chỉ của Bạch Quan Nhật tứ lúc đầu lá»™ diện cho đến bây giá».
Và cÅ©ng không ít lần Mạnh Äạt Nhân thầm đắc ý vì vẫn chÆ°a tiết lá»™ ý nghi ngá» của Äại trưởng lão đối vá»›i vị Môn chủ Thần môn. Vả lại ná»™i bá»™ của Thần môn Ä‘ang hồi phức tạp, tri nhân tri diện bất tri tâm, nào ai biết Bạch Quan Nhật có tâm nhÆ° thế nào đối vá»›i Thần môn để Mạnh Äạt Nhân tin tưởng tiết lá»™?
* * * * *
Chá» Mạnh Äạt Nhân Ä‘i khuất Bạch Quan Nhật vẫn dùng sợi dây thừng kéo trưởng lão lên để làm phÆ°Æ¡ng tiện leo xuống đáy vá»±c Tiêu Hồn.
DÆ°á»›i đáy vá»±c tuy chỉ nhá» nhá» sáng khác hẳn vá»›i bên trên miệng vá»±c nhÆ°ng vẫn đủ cho Bạch Quan Nhật tìm thấy nÆ¡i Nhị trưởng lão từng ẩn thân Ä‘á»u trị vết thÆ°Æ¡ng.
Sau một lúc tìm kiếm Bạch Quan Nhật rốt cuộc cũng phát hiện chỗ Nhị trưởng lão cất giấu tín vật.
Tay vừa chạm vào tín vật má»™t giá»ng nói lạnh lùng chợt vang lên ngay phía sau lÆ°ng Bạch Quan Nhật :
- Muốn sống thì hãy giao tín vật đó cho lão phu.
Bạch Quan Nhật nghe lạnh khắp ngÆ°á»i đến ná»—i chỉ biết lắp bắp :
- Vẫn là... vẫn là lão đó sao?
Thanh âm ná» cÆ°á»i lạnh :
- Bá»n ngÆ°Æ¡i thật ấu trÄ© khi nghÄ© lão phu đã bá» Ä‘i. Nào! Hãy ngoan ngoãn giao tín vật cho lão phu, kể cả tín vật của ngÆ°Æ¡i nữa. Hừ!
Bạch Quan Nhật cố trì hoãn :
- Lão cÅ©ng đã từng lập trá»ng thá» trÆ°á»›c linh vị của tổ sÆ° sao lão cam tâm bá»™i thá» khiến Nhị trưởng lão uổng mạng?
Nhân vật ná» bật cÆ°á»i :
- Sao ngươi dám đem cái chết của Nhị trưởng lão trút lên đầu lão phu?
Chẳng phải ngươi đã nghe Nhị trưởng lão thố lộ là do Tam trưởng lão hạ thủ đó sao? Ha..ha...
Äúng lúc này mặt mÅ©i Bạch Quan Nhật vụt tối sầm và Bạch Quan Nhật thừa hiểu bản thân đã bị kẻ phản bá»™i hạ thủ...
* * * * *
- Äứng lại! Các hạ là ai? Sao dám ngang nhiên tiến vào Tam Äiệp cốc?
Mạnh Äạt Nhân vá» ngÆ¡ ngác nhìn vào nhân vật vừa quát há»i :
- Chủ nhân tại hạ bảo tại hạ phải đến Tam Äiệp cốc, là kẻ dÆ°á»›i lẽ nào tại hạ bất tuân?
Là má»™t gã đại hán có vẻ mặt hung tợn, nhân vật đâu dá»… bị vẻ ngÆ¡ ngác của Mạnh Äạt Nhân lừa gạt. Gã há»i :
- Chủ nhân các hạ là ai?
Mạnh Äạt Nhân thật không ngá» việc vào Tam Äiệp cốc lại khó khăn đến vậy.
Mạnh Äạt Nhân đáp liá»u :
- Tệ chủ nhân chính là Tiểu Phụng Thiên Bạch Quan Nguyệt.
Gã ná» cÆ°á»i hô hố :
- Các hạ bảo sao? Tiểu Phụng Thiên Bạch Quan Nguyệt cô nÆ°Æ¡ng là chủ nhân của các hạ? Äi Ä‘i! Äây không phải là nÆ¡i cho các hạ nói đùa. Phải chi các hạ nói chủ nhân của các hạ chính là Chưởng môn Côn Luân phái có lẽ Mã Tiá»n này sẽ tin ngay. Äằng này... ha... ha... ha...
Tràng cÆ°á»i của tên Mã Tiá»n làm cho má»™t số ít ngÆ°á»i đứng cách đó không xa phải quan tâm.
Bá»n há» chạy đến!
Nhác trông thấy bá»n há» trong đó có má»™t ngÆ°á»i từng quen mặt Mạnh Äạt Nhân vá»™i cúi thấp đầu lí nhí :
- Thôi được! Tại hạ đành quay ra ngoài chỠchủ nhân vậy.
Dứt lá»i Mạnh Äạt Nhân quay lÆ°ng lại bá» Ä‘i càng lúc càng nhanh.
Có tiếng ngÆ°á»i gá»i vá»›i theo :
- Này! Huynh đài xin dừng bước.
Giả tảng xem tiếng kêu đó không dành cho mình, Mạnh Äạt Nhân vẫm lầm lÅ©i bÆ°á»›c Ä‘i.
Lại nghe có tiếng chân ngÆ°á»i Ä‘uổi theo sau, Mạnh Äạt Nhân khi cảm thấy Ä‘i đã đủ xa bèn thi triển thân pháp.
Vút!
NgÆ°á»i Ä‘uổi theo sau cÅ©ng vận dụng khinh công, lao theo Mạnh Äạt Nhân càng lúc càng gần. Sau cùng nhân vật ná» lại gá»i :
- Nếu DÆ° má»— Ä‘oán không lầm thì huynh đài đúng là Mạnh Äạt Nhân.
Mạnh huynh đài xin dừng bÆ°á»›c, DÆ° Vi Hải má»— có Ä‘iá»u thỉnh giáo.
Mạnh Äạt Nhân quay lại vá»›i nét mặt sa sầm :
- Tại hạ chính là Mạnh Äạt Nhân. Cái bang lại muốn xá»­ trị tại hạ vá» tá»™i mạo nhận đệ tá»­ quý phái nữa Æ°?
DÆ° Vi Hải vá»›i y phục nhiá»u mảnh vá quả đúng là nhân vật Cái bang chợt mỉm cÆ°á»i.
- Gá»i là xá»­ trị thì hÆ¡i quá đáng. Vả lại lần đó Mạnh huynh đài vẫn chÆ°a gây tổn hại gì cho bổn bang kia mà?
Mạnh Äạt Nhân cÆ°á»i lạt :
- Tại hạ được biết là quý bang đã vì tại hạ mà mấy phen đến Äịa Khuyết cung để đòi ngÆ°á»i. Nếu không phải để xá»­ tá»™i, chá»› trách tại hạ phải nói thẳng, phải chăng Cái bang cÅ©ng vì bí kíp Vạn LÆ°u Quy Tông?
Dư Vi Hải giật mình :
- Bấy lâu nay trên giang hồ đồn đãi rằng Mạnh huynh đài vô tình có trong tay quyển bí kíp Vạn Lưu Quy Tông. Hóa ra đây là sự thật?
Mạnh Äạt Nhân cÆ°á»i khẩy :
- Tôn giá tuy giả vỠrất khéo, nhưng tiếc thay đã từ lâu tại hạ đã biết rõ tâm địa quý bang.
Dư Vi Hải nhăn mặt, sau đó chợt đưa đầu nhìn lại phía sau :
- Tam Äiệp cốc hiện là nÆ¡i quần long há»™i tụ tất cả Ä‘á»u vì bí kíp Vạn LÆ°u có liên quan đến Mạnh huynh. Sẽ bất tiện nếu chúng ta cứ ở đây đấu khẩu. Chẳng hay Mạnh huynh đài có thể...
Mạnh Äạt Nhân ngắt lá»i :
- Chuyển Ä‘i nÆ¡i khác chứ gì? Hừ! Nếu má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u quan tâm đến bí kíp há lẽ quý bang không quan tâm? Vậy cho nên thiết nghÄ© tôn giá chá»› dùng mÆ°u lừa tại hạ rÆ¡i vào bẫy. Nên nhá»› tại hạ dám đến Tam Äiệp cốc tất không sợ má»i ngÆ°á»i tra há»i vá» bí kíp Vạn LÆ°u Quy Tông.
Dư Vi Hải nhăn mặt :
- Mạnh huynh đài xin đừng ngộ nhận. Bổn bang có chuyện cần thỉnh giáo thật, quyết không hỠlập mưu hay muốn lừa Mạnh huynh vào bẫy.
Mạnh Äạt Nhân định nói thêm má»™t đôi lá»i cay cú khác, bá»—ng ở phía sau có má»™t câu nói vang lên :
- Vi Hải! Tiểu tá»­ không chịu tin thì thôi cứ để mặc y. NgÆ°Æ¡i hãy mau quay vào Tam Äiệp cốc. Äiá»u bất ổn nhÆ° bổn bang dá»± Ä‘oán đã xảy ra rồi.
Dư Vi Hải lập tức nghiêm mặt :
- Bang chủ lão nhân gia đã đến rồi? Có Bang chủ thì hay rồi, sẽ có ngÆ°á»i đứng ra chủ xÆ°á»›ng đối phó vá»›i Äịa Khuyết cung.
DÆ° Vi Hải chÆ°a kịp chạy Ä‘i Mạnh Äạt Nhân cÅ©ng vừa quay lại nói ngay vào mặt má»™t lão khất cái, đích thị là Bang chủ Cái bang :
- Cái bang sợ mất phần Æ°? Yên tâm Ä‘i, Äịa Khuyết cung dẫu có ý đồ Ä‘á»™c bá võ lâm cÅ©ng đâu quên phần Nhị cung Nhị viện? Quý bang từ lâu đã là ngÆ°á»i của Bách Nhân viện ít nhiá»u gì Äịa Khuyết cung cÅ©ng phải nể mặt chứ...
Dư Vi Hải quay phắt trở ra :
- Dá»±a vào đâu Mạnh huynh đài bảo bổn bang là ngÆ°á»i của Bách Nhân viện?
Riêng Bang chủ Cái bang thì trợn mắt nhìn Mạnh Äạt Nhân :
- Ngươi nói năng bừa bãi gì thế? Bổn bang là bổn bang đâu thể có chuyện bổn bang đổi thành Bách Nhân viện?
Mạnh Äạt Nhân nhún vai :
- Muốn má»i ngÆ°á»i không biết thì đừng làm. Má»™t khi đã làm thì phải thú nhận?
DÆ° Vi Hải chá»±c há»i nữa thì nghe Bang chủ hạ lệnh :
- Ở đây đã có ta lo liệu, ngÆ°Æ¡i hãy mau vào trong Tam Äiệp cốc. Äừng chậm trá»… nữa.
Tuy miá»…n cưỡng nhÆ°ng DÆ° Vi Hải cÅ©ng bá» ngÆ°á»i quay Ä‘i.
Nhân đó, Mạnh Äạt Nhân cÅ©ng định tháo lui.
Nào ngá», Bang chủ Cái bang vụt Ä‘anh giá»ng :
- Nếu hôm nay ngươi không nói rõ chuyện có liên quan đến Bách Nhân viện, chớ trách ta xử trị ngươi vỠtội ăn nói hồ đồ.
Mạnh Äạt Nhân bật cÆ°á»i :
- Má»™t tay không thể che lấp trá»i đâu. CÅ©ng hôm nay nếu Äịa Khuyết cung thật sá»± bá»™c lá»™ dã tâm Bang chủ tất sẽ biết lá»i tại hạ đúng hay sai. Còn bây giá» cáo biệt! Ha... ha...
Bang chủ Cái bang tràn ngÆ°á»i chận lối Mạnh Äạt Nhân :
- Ngươi chưa giải thích rõ ngươi đâu dễ đi!
Mạnh Äạt Nhân trầm giá»ng :
- Cuối cùng quý bang cÅ©ng bá»™c lá»™ chân tÆ°á»›ng, đối phó vá»›i tại hạ chỉ vì bí kíp Vạn LÆ°u? Thật tiếc thay tại hạ vẫn chÆ°a há» nhìn thấy thế nào là quyển bí kíp. Nếu muốn Ä‘oạt bí kíp sao Bang chủ không tá»± Ä‘i há»i Cung chủ Äịa Khuyết cung?
Dù đã hết sức kiá»m chế nhÆ°ng lá»i nói của Mạnh Äạt Nhân khiến cho Bang chủ Cái bang thịnh ná»™ :
- NgÆ°Æ¡i càng nói càng hồ đồ. Ta không thể không trị ngÆ°Æ¡i. Äỡ!
Vù....
Thừa biết Bang chủ Cái bang thế nào cÅ©ng xuất thủ Mạnh Äạt Nhân do đã há»m sẵn chân lá»±c nên ngay lập tức phát chiêu :
- Thật không trách võ lâm Ä‘ang nghi kỵ Cái bang. Không phân biệt thị phi chỉ biết lấy võ công hiếp ngÆ°á»i, tại hạ dù đại bại vẫn bất phục. Äỡ!
Vù...
Ầm!
Mạnh Äạt Nhân đại bại thật. Công phu của Bang chủ Cái bang quá siêu quần bạt tụy, chỉ má»™t kình là đủ chấn lùi Mạnh Äạt Nhân đến má»™t trượng hÆ¡n.
NhÆ°ng thay vì tiếp tục xuất lá»±c gá»i là xá»­ trị Mạnh Äạt Nhân nhÆ° đã nói, Bang chủ Cái bang chợt tá» ra kinh ngạc :
- Sao ngươi am hiểu công phu Bát Quái môn? Phải chăng ngươi là...
Nào bá» cÆ¡ há»™i, Mạnh Äạt Nhân tung chân chạy thoát!...
Vút!
Chạy được má»™t khoảng xa, Mạnh Äạt Nhân Ä‘ang định men theo lối hậu tiến vào Tam Äiệp cốc thì nghe có tiếng ngÆ°á»i gá»i :
- Thiếu hiệp xin dừng bước.
Vút!
Chỉ má»™t lượt hoa mắt, trÆ°á»›c mặt Mạnh Äạt Nhân xuất hiện má»™t mỹ phụ trung niên cá»±c kỳ xinh đẹp.
Phần thì kinh tâm vì thân pháp tuyệt phàm của mỹ phụ trung niên phần thì bàng hoàng vá» nhan sắc vẫn còn rá»±c rỡ của mỹ phụ. Mạnh Äạt Nhân ấp úng :
- NÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng...! À, là tôn giá vừa gá»i tại hạ?
Mỹ phụ chợt mỉm cÆ°á»i :
- Ở đây chỉ có ta và thiếu hiệp, chẳng phải gá»i thiếu hiệp thì còn ai vào đây?
Càng thêm dao Ä‘á»™ng vì nụ cÆ°á»i mê hồn của mỹ phụ Mạnh Äạt Nhân lúng túng :
- NÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng gá»i... là có gì chỉ giáo?
Mỹ phụ cất giá»ng thá» thẻ :
- Ta muốn biết vì sao thiếu hiệp am hiểu sở há»c Bát Quái môn?
Câu nói vô tình này làm cho Mạnh Äạt Nhân trở lại thá»±c tại :
- Tôn giá đã mục kích cảnh Bang chủ Cái bang uy hiếp tại hạ?
Mỹ phụ lại nhoẻn miệng cÆ°á»i :
- Äó là Ä‘iá»u Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên! Ta vẫn còn Ä‘ang chá» câu trả lá»i của thiếu hiệp.
Mạnh Äạt Nhân Ä‘á»™ng tâm :
- Tôn giá nhận ra sở há»c của Bát Quái môn. Có thể cho tại hạ biết vì sao?
Mỹ phụ bảo :
- Hẳn thiếu hiệp đã được chân truyá»n từ Äại trưởng lão của bổn môn? Hy vá»ng thiếu hiệp đã hiểu vì sao ta biết?
Mạnh Äạt Nhân giật mình :
- NhÆ° vậy tôn giá cÅ©ng là ngÆ°á»i của Thần môn?
Mỹ phụ gật đầu :
- CÅ©ng tốt! Vậy là thiếu hiệp đã thừa nhận việc chân truyá»n từ Äại trưởng lão. Cho há»i thiếu hiệp còn biết gì thêm vá» bổn môn?
Có cảm nghÄ© đây là lá»i trách khéo của mỹ phụ vá» việc Äại trưởng lão thố lá»™ ná»™i tình vá» Thần môn cho Mạnh Äạt Nhân vốn là ngá»ai nhân biết, Mạnh Äạt Nhân vá»™i biện minh :
- Tôn giá xin chá»› trách Äại trưởng lão. Kỳ thá»±c Äại trưởng lão có ý tuyển chá»n tại hạ là ngÆ°á»i được Ä‘i vào Phong Thần liên hoàn Ä‘á»™ng vào tết Äoan Ngá» sắp tá»›i nên...
Mỹ phụ ngắt lá»i :
- Do đó những gì có liên quan tá»›i bổn môn Ä‘á»u được Äại trưởng lão Ä‘em nói cho thiếu hiệp biết hết?
Có cảm nhận mỹ phụ không hài lòng vá» hành vi của Äại trưởng lão, Mạnh Äạt Nhân đáp má»™t cách cân nhắc.
- Theo Äại trưởng lão, trÆ°á»›c sau gì tại hạ cÅ©ng là ngÆ°á»i của Thần môn có biết rõ ná»™i tình cÅ©ng không tai hại gì.
Và để minh bạch thân phận của mỹ phụ Mạnh Äạt Nhân chợt há»i :
- Tôn giá quan tâm đến những hành sá»± của Äại trưởng lão, ắt hẳn tôn giá có thân phận không kém ở Thần môn?
Mỹ phụ định đáp lá»i thì từ trong phía Tam Äiệp cốc bá»—ng có má»™t loạt những tiếng huyên náo vá»ng đến.
Sau má»™t thoáng thay đổi sắc diện, mỹ phụ chợt mỉm cÆ°á»i :
- Thân phận của ta thế nào cho dù ta nói vị tất thiếu hiệp chịu tin. Hay là thế này, sao thiếu hiệp không cùng ta đến gặp Äại trưởng lão ngay bây giá»?
Mạnh Äạt Nhân kinh ngạc :
- Äại trưởng lao cÅ©ng đến đây Æ°? Ở đâu? Tại hạ Ä‘ang có việc rất muốn gặp Äại trưởng lão.
Mỹ phụ hất mặt vỠphía sau núi :
- Võ lâm các phái Ä‘ang cùng Äịa Khuyết cung bàn cách đối phó vá»›i bổn môn hiện tại trưởng lão Ä‘ang tìm cách lẻn vào Tam Äiệp cốc bằng lối hậu.
Mạnh Äạt Nhân cả mừng :
- Vậy thì hay lắm! Tại hạ cÅ©ng Ä‘ang định vào Tam Äiệp cốc đây.
Mỹ phụ lại cÆ°á»i :
- Ta cũng nghĩ như vậy! Nào! Chúng ta đi thôi.
Và cả hai lập tức thi triển khinh thân pháp lao Ä‘i Cố tình chá» cho Mạnh Äạt Nhân cùng Ä‘i mỹ phụ vừa nhìn Mạnh Äạt Nhân vừa cÆ°á»i :
- Bản lãnh của thiếu hiệp quả là còn kém phải chăng những gì ta nghe Ä‘á»u đúng, rằng thiếu hiệp chÆ°a há» nhìn thấy bí kíp Vạn LÆ°u Quy Tông?
Mạnh Äạt Nhân Ä‘á» mặt đáp :
- Có kém đành chịu. Có trách là trách tại hạ không sá»›m nghÄ© ra Ä‘iá»u bí ẩn chứa ở hai lá»›p bìa da của bí kíp.
- Là thế nào?
Mạnh Äạt Nhân thở dài :
- Chuyện là thế này! Tuy thật sá»± tại hạ chÆ°a há» nhìn thấy bí kíp, nhÆ°ng sau khi song thân bị hãm hại, tại hạ có tìm thấy mảnh bìa da là vật duy nhất của bí kíp còn lÆ°u lại. Mãi sau này tại hạ má»›i biết chính mảnh bìa da đó má»›i là vật trá»ng yếu có liên quan đến quyển kinh.
- Làm sao thiếu hiệp đoán ra?
- Muốn hiểu, tôn giá phải biết thêm chút nữa vỠTôn Bằng là đại cửu của tại hạ.
Chá» khi Mạnh Äạt Nhân thuật xong mỹ phụ má»›i ồ lên :
- Hóa ra Tôn Bằng tuy có giữ bí kíp nhÆ°ng vẫn không thể luyện bí kíp nên thiếu hiệp phá»ng Ä‘oán giữa hai lá»›p bìa da có hàm chứa Ä‘iá»u bí ẩn?
Mạnh Äạt Nhân bất bình :
- Tôn giá cho tại hạ đoán không đúng?
Mỹ phụ mỉm cÆ°á»i :
- Giả nhÆ° là đúng, có thể nói thiếu hiệp quá thông tuệ. Tuy vậy việc thế nào hãy cứ để thá»i gian trả lá»i. À! Äến ná»›i rồi.
NÆ¡i há» dừng lại tuy là phía sau Tam Äiệp cốc nhÆ°ng so vỠđịa hình nhÆ° Mạnh Äạt Nhân nhận định là quá cao khó có thể tìm thấy lối vào Tam Äiệp cốc.
Mạnh Äạt Nhân Ä‘em nhận định này nói cho mỹ phụ nghe.
Lần đầu tiên mỹ phụ kinh ngạc :
- Ta cÅ©ng nghÄ© nhÆ° ngÆ°Æ¡i nhÆ°ng không hiểu sao Äại trưởng lão lại cả quyết nhÆ° vậy. Chi bằng chúng ta hãy chia nhau tìm hy vá»ng sẽ phát hiện những dấu vết do Äại trưởng lão lÆ°u lại.
Mạnh Äạt Nhân nghi hoặc :
- Äại trưởng lão không nói là chá» tôn giá ở đâu?
Mỹ phụ nhìn quanh lắc đầu :
- Chúng ta chỉ hẹn thế thôi. Äâu thể có địa Ä‘iểm cụ thể má»™t khi Äại trưởng lão vẫn chÆ°a tìm thấy lối vào? Nào! Tìm Ä‘i!
Triá»n núi này tuy không dốc lắm, nhÆ°ng vì có quá nhiá»u bụi cây dại má»c hoang, sinh trưởng ở những khe núi kẽ đá nÆ¡i đó có thể cho chúng tồn tại.
nên địa hình của triá»n núi vô tình biến thành nÆ¡i hiểm trở ẩn tàng nhiếu mối nguy hiểm chá»±c chá».
Chính ở má»™t nÆ¡i nhÆ° thế sau khi lách qua má»™t bụi cây dại um tùm Mạnh Äạt Nhân chợt phát hiện má»™t khe vá»±c.
Nghiêng đầu và Ä‘Æ°a tai nghe ngóng má»™t lúc sau Mạnh Äạt Nhân vụt kêu :
- Có thể đây là lối dẫn vào Tam Äiệp cốc. Tôn giá mau lại đây.
Mỹ phụ trung niên mau chóng tìm đến :
- Sao thiếu hiệp Ä‘oán đây là lối vào Tam Äiệp cốc?
Mạnh Äạt Nhân buá»™t miệng :
- Có tiếng huyên náo vá»ng đến. Tôn giá nghe thá»­ xem.
Mỹ phụ cũng lập tức lắng nghe.
Má»™t thoáng sau mỹ phụ Ä‘Æ°a mắt nhìn Mạnh Äạt Nhân :
- Có thể nghe tiếng động ở khoảng cách xa như vậy xem ra thiếu hiệp có bản lãnh đặc biệt.
Biết đã lỡ lá»i tiết lá»™ việc luyện qua bí thuật Äịa Thính mà Äại trưởng lão đã căn dặn là đừng bao giá» tiết lá»™. Mạnh Äạt Nhân vá»™i tìm cách khá»a lấp :
- Äã tìm thấy lối vào chắc chắn Äại trưởng lão...
Mỹ phụ mỉm cÆ°á»i :
- Äại trưởng lão không thể vào bằng lối này. Bằng chứng là ở đây không há» có dấu vết Äại trưởng lão lÆ°u lại. Ta cÅ©ng phát hiện ở đằng kia có lối tiá»m nhập. Thiếu hiệp hãy đến đó xem thá»­.
Không chút nghi ngá» Mạnh Äạt Nhân bÆ°á»›c theo mỹ phụ.
Äịa hình của triá»n núi này quả nhiên tiá»m tàng nhiá»u hiểm trở, mỹ phụ dừng chân trÆ°á»›c má»™t khe vá»±c cÅ©ng bị bụi cây dại che khuất nhÆ° khe vá»±c lúc nãy.
Mạnh Äạt Nhân lách ngÆ°á»i qua ngÆ°á»i mỹ phụ để tiến vào gần khe vá»±c :
- Äây là dấu vết do Äại trưởng lão lÆ°u lại?
Äứng phía sau mỹ phụ bảo :
- Ta đâu có bảo là có dấu vết của Äại trưởng lão lÆ°u lại?
Nhá»› lại quả nhiên Mạnh Äạt Nhân không há» nghe mỹ phụ nói câu tÆ°Æ¡ng tá»±. Mạnh Äạt Nhân gật gù há»i tiếp :
- Vậy dá»±a vào đâu tôn giá bảo có thể từ đây tiá»m nhập Tam Äiệp cốc?
- Ta chỉ đoán thế thôi. Có lẽ phải nhỠthiếu hiệp thử thám thính xem sao.
Khẩu ngữ này hàm chứa lá»i Ä‘e dá»a ngấm ngầm, Mạnh Äạt Nhân từ từ quay ngÆ°á»i lại :
- Tại hạ không nghÄ© đây là lối vào. Và khe vá»±c lúc nãy má»›i là lối dẫn vào Tam Äiệp cốc.
Mạnh Äạt Nhân thấy mỹ phụ mỉm cÆ°á»i :
- Nhưng ta vẫn mong thiếu hiệp hãy thám thính khe vực này.
Mạnh Äạt Nhân nghe lạnh khắp ngÆ°á»i :
- Cuối cùng tôn giá muốn gì ở tại hạ?
Nụ cÆ°á»i của mỹ phụ liá»n biến mất thay vào đó là lá»i tán thưởng :
- Càng lúc ta càng thấy thiếu hiệp quả là ngÆ°á»i thông tuệ, chẳng trách Äại trưởng lão vừa nhìn thấy đã Æ°ng ý tuyển chá»n ngay. Phải chăng Äại trưởng lão cÅ©ng đã trao tín vật tuyển chá»n cho thiếu hiệp?
NhÆ° má»™t tia chá»›p vụt lóe lên trong tâm trí Mạnh Äạt Nhân há»i :
- Có nghÄ©a là Äại trưởng lão không hỠđến đây? Tôn giá chỉ muốn lừa tại hạ thế thôi?
Mỹ phụ thoáng nhướng mày :
- Thiếu hiệp sá»›m Ä‘oán được thế này sao? Quả là ngÆ°Æ¡i thông tuệ khác thÆ°á»ng.
Mạnh Äạt Nhân vận dụng chân lá»±c :
- Tôn giá thật sự là ai?
Ngá»c thủ của mỹ phụ từ từ nâng lên :
- Hãy gá»i ta là Môn chủ nếu thiếu hiệp thật sá»± muốn biết.
Thật lạ Mạnh Äạt Nhân hầu nhÆ° không nhìn thấy mỹ phụ xuất thủ vậy mà vẫn có má»™t tia kình khẽ chạm vào huyệt định thân của Mạnh Äạt Nhân.
Toàn thân bất Ä‘á»™ng, Mạnh Äạt Nhân chỉ biết trợn mắt nhìn mỹ phụ dùng hai tay má»m mại sá» nắn khắp ngÆ°á»i nhÆ° muốn tìm kiếm tín vật mà mỹ phụ cho là Äại trưởng lão thế nào cÅ©ng trao cho Mạnh Äạt Nhân.
Mỹ phụ ngay tức khắc kinh ngạc :
- NgÆ°Æ¡i vẫn chÆ°a được Äại trưởng lão giao cho tín vật tuyển chá»n?
Äúng là lúc mỹ phụ nêu câu há»i cÅ©ng thật lạ là huyệt đạo của Mạnh Äạt Nhân bá»—ng giải khai. Không bá» lỡ cÆ¡ há»™i Mạnh Äạt Nhân hất mạnh song thủ giÆ¡ lên cùng má»™t lúc :
- Xú phụ muốn chết!
Vù...! Vù...!
Và Mạnh Äạt Nhân trong khoảng cách thật gần bá»—ng thấy đôi mắt của mỹ phụ trợn to kinh hãi :
- Làm sao ngươi hóa giải được Hóa Nguyên chỉ lực của ta?
Diá»…n biến xảy ra thật nhanh má»™t kình lá»±c chợt chấn vào tâm mạch Mạnh Äạt Nhân thối lùi lá»t luôn vào khe vá»±c, đến ná»—i nhị kình của Mạnh Äạt Nhân chÆ°a kịp chạm vào mỹ phụ.
Mạnh Äạt Nhân rÆ¡i xuống...
Tài sản của aspirin

  #14  
Old 02-06-2008, 01:26 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 14

Bí ẩn Tam Äiệp cốc


Khe vá»±c Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên phải sâu thật là sâu, Ä‘iá»u này không làm Mạnh Äạt Nhân lo ngại bằng địa hình thÆ°á»ng có ở những khe vá»±c. Äó là mức Ä‘á»™ hẹp của khe vá»±c.
Hẹp không phải do hai vách bên gần sát nhau mà là những mấu đá lá»m chá»m nếu không nhô ra từ vách đá bên này thì cÅ©ng từ vách đá bên kia.
Khác vá»›i hẳn rÆ¡i vào vá»±c Tiêu Hồn, má»™t khu vá»±c rá»™ng thừa chá»— cho Mạnh Äạt Nhân xoay sở tùy ý vì Ä‘ang nhận thức bản thân Ä‘ang rÆ¡i vào khe vá»±c và kịp nhìn thấy địa hình hiểm ác của nó, Mạnh Äạt Nhân xoay chuyển ý nghÄ© thật nhanh và cuối cùng phải thừa nhận sinh mạng phen này khó vẹn toàn.
Äó là vì tốc Ä‘á»™ rÆ¡i xuống Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên phải nhanh, nếu Mạnh Äạt Nhân huÆ¡ tay huÆ¡ chân, những chi này má»™t khi va vào các mấu đá sẽ làm từng chi rá»i gãy. Lúc đó nếu lúc chạm đáy vá»±c giả nhÆ° may mắn Mạnh Äạt Nhân không chết thì bản thân dù sống vẫn là má»™t phế nhân. Sống nhÆ° thế phá»ng có ích gì?
Trái lại nếu vì sợ, Mạnh Äạt Nhân cố tình thu gá»n tứ chi dá»c theo thân không có gì chắc chắn là đầu hoặc toàn bá»™ thân mình Mạnh Äạt Nhân không bị va chạm vào các mấu đá để chịu phÆ°Æ¡ng hại nghiêm trá»ng. Và giả nhÆ° may thật là may Ä‘iá»u đó không xảy ra Mạnh Äạt Nhân không há» bị va chạm vào các mấu đá nào thì cuối cùng đã rÆ¡i xuống đáy vá»±c mà tan xác.
Äiá»u này hông được Ä‘iá»u kia cÅ©ng không được, Mạnh Äạt Nhân càng nghÄ© càng lo vá»›i kết quả bi thảm chắc chắn sẽ đến.
Tuy vậy dù nhận định của lý trí đã và Ä‘ang bảo Mạnh Äạt Nhân đừng có bất kỳ Ä‘á»™ng thái nào nhÆ°ng bản năng và chí cầu sinh vẫn bá»™c phát. Song thủ của Mạnh Äạt Nhân bá»—ng Ä‘Æ°a lên cao thoạt đầu chỉ để vòng tay ôm kín đầu giữ cho đầu đừng va chạm vào các mấu đá cứ loang loáng xuất hiện theo đà rÆ¡i xuống.
NhÆ°ng chỉ sau Ä‘o má»™t lúc, sau nhiá»u lần bị mô đá bất ngá» nhô ra và sượt qua thân, ở trÆ°á»›c ngá»±c và ở sau lÆ°ng, má»™t ý định liá»u lÄ©nh chợt xuất hiện trong tâm trí Mạnh Äạt Nhân.
Nhận thức được rằng đó là cách thể duy nhất có thể cứu vãn được tình thế lúc này, Mạnh Äạt Nhân đành chấp nhận mạo hiểm để thá»±c hiện.
ÄÆ°a hai tay lên cao, cao khá»i đầu đồng thá»i vận dụng toàn lá»±c vào song thủ, sau đó bắt đầu dè dặt cho hai tay từ từ chạm vào vách đá.
Vụt!
Má»™t mô đá vừa sượt qua phần ngá»±c của Mạnh Äạt Nhân.
Lập tức, Mạnh Äạt Nhân dụng lá»±c chá»™p cả song thủ vào mô đá, lúc mô đá vượt qua từ phần ngá»±c của Mạnh Äạt Nhân lên đến đỉnh đầu.
Soạt!
Dù hai tay vừa bấu được vào mô đá nhÆ°ng do trên bá» mặt của mô đá toàn là lá»›p rong rêu nhầy nhụa và trÆ¡n trợt hai tay của Mạnh Äạt Nhân vì thế bị vuá»™t khá»i mô đá. Kết quả mÆ°á»i đầu ngón tay của Mạnh Äạt Nhân vụt rát bá»ng, lá»±c cá» xát hầu nhÆ° vừa làm há»ng cả mÆ°á»i ngón tay.
Toàn thân vì thế mà tiếp tục rơi xuống.
Vụt! Vụt!
Lần lượt Mạnh Äạt Nhân ngay sau đó bị hai mô đá khác va vào phần lÆ°ng cứa nát y phục.
“Khe vá»±c Ä‘ang thu hẹp lại?â€
Thầm kêu nhÆ° thế Mạnh Äạt Nhân biết nếu không sá»›m có cách làm giảm đà rÆ¡i, hoặc tốt hÆ¡n hết là giữ cho thân hình đừng rÆ¡i, có lẽ tá»­ kỳ được Diêm VÆ°Æ¡ng định Ä‘oạt có lẽ cÅ©ng sắp tá»›i.
Äúng lúc này má»™t mô đá khác lao ngang vào ngá»±c Mạnh Äạt Nhân Vụt!
Nghiến chặt hai hàm răng, chá» cho đến lúc mô đá dâng lên ngang đỉnh đầu Mạnh Äạt Nhân bập thẳng mÆ°á»i đầu ngón tay vào mô đá.
Soạt!
Lại bị trượt vì bá» mặt của mô đá quá trÆ¡n, Mạnh Äạt Nhân càng có cảm nhận mÆ°á»i đầu ngón tay thêm Ä‘au nhói.
Má»™t mô đá khác lại tiếp tục cứa nát phần y phục trÆ°á»›c ngá»±c Mạnh Äạt Nhân. Phần ngá»±c lập tức rát nhÆ° cháy bá»ng, cho Mạnh Äạt Nhân biết chá»— đó vừa bị xây xát nghiêm trá»ng.
Vẫn nhịn Ä‘au Mạnh Äạt Nhân lại dốc toàn lá»±c quyết chá»™p lấy cho bằng được, mÆ°á»i đầu ngón tay vào mô đá này có thể là mô đá cuối cùng.
Bá»™p!
Hai mắt Mạnh Äạt Nhân vụt hoa lên nhÆ° vừa có hai đốm lá»­a lóe lên. Äó là lúc mÆ°á»i đầu ngón tay dù Ä‘au Ä‘á»›n và tê buốt nhÆ°ng vẫn chá»™p giữ vào mô đá. Thế nhÆ°ng vá»›i đà rÆ¡i xuống quá mạnh, ngay khi mÆ°á»i đầu ngón tay chá»™p vào mô đá, toàn thân vẫn rÆ¡i xuống làm căng cứng hai tay. Lá»±c căng lên làm cho các cÆ¡ tay nhÆ° bị rách, sá»± Ä‘au nhói tá»™t Ä‘á»™ làm cho mắt Mạnh Äạt Nhân hoa lên.
Soạt!
Cuối cùng vì không chi trì nổi lá»±c trì kéo này Mạnh Äạt Nhân phải buông lá»ng mÆ°á»i đầu ngón tay vậy là toàn thân vẫn tiếp tục rÆ¡i xuống.
Tuy vậy đà rơi ví thế cũng bị suy giảm phần nào.
Mạnh Äạt Nhân cÅ©ng mừng thầm và thầm cầu mong các mô đá cứ thế tiếp tục xuất hiện, đừng Ä‘á»™t ngá»™t chấm dứt nhÆ° Mạnh Äạt Nhân vừa nghÄ© lúc nãy.
Dịp may vẫn chÆ°a hết đối vá»›i Mạnh Äạt Nhân, má»™t mô đá nữa lại khẽ suợt qua ngay trÆ°á»›c ngá»±c Vụt!
Mạnh Äạt Nhân má»™t lần nữa bập thẳng hai tay vào mô đá. Và lần này thay vì chỉ dùng mÆ°á»i đầu ngón tay, Mạnh Äạt Nhân mạo hiểm tá»™t cùng, vòng cả tay ôm vào mô đá.
Rào... rào...
Toàn thân nhá» thế được giữ lại, cho dù cả hai tay lúc ôm được mô đá đã làm sá»± cá» xát cho cả hai chi hầu nhÆ° rá»i gãy và da thịt nhÆ° bị tuá»™t khá»i hai chi, Mạnh Äạt Nhân vừa Ä‘au Ä‘á»›n đến tá»™t cùng vừa mừng rỡ tá»™t Ä‘á»™ :
“Thoát!â€
Äó là ý niệm duy nhất còn lÆ°u lại trong nhận thức, giúp Mạnh Äạt Nhân lÆ°u giữ thân hình ở vị trí đó. Cho dù thần trí Ä‘ang má» dần dẫn đến hôn mê ngất lịm...
* * * * *
- Ha... ha...! Sao Tiêu lão Bang chủ lại nói bổn cung có tham vá»ng làm Minh chủ võ lâm?
Tràng cÆ°á»i và lá»i nói dõng dạc của Cung chủ Äịa Khuyết cung vang xoáy vào tai giúp Mạnh Äạt Nhân lai tỉnh.
Vừa tỉnh lại nhận thức hai tay đã tê dại nhÆ° hóa đá do cứ tri chì thân hình ở tÆ° thế Ä‘eo lÆ¡ lá»­ng, Mạnh Äạt Nhân định trở mình thì lá»i nói tiếp theo sau Cung chủ Äịa Khuyết cung lại vang đến :
- Tuy là tình cá» bổn Cung chủ khám phá ra bí ẩn Tam Äiệp cốc đã tồn tại suốt trăm năm qua giúp các môn phái phát hiện ai là hung thủ đã hãm hại những vị Chưởng môn Ä‘á»™ nào, nhÆ°ng thủy chung bổn Môn chủ vẫn không có ý nghÄ© sẽ được các phái cảm kích bằng cách suy tôn bổn Cung chủ lên ngôi Minh chủ. Chủ trÆ°Æ¡ng của bổn cung vẫn là duy trì và mãi mãi bổn cung vẫn chỉ có má»™t chủ trÆ°Æ¡ng đó, tuyệt đối không há» có suy nghÄ© khác.
Nghe đến đây Mạnh Äạt Nhân hoang mang :
“Tam Äiệp cốc có bí ẩn gì liên quan đến các phái? Và phải chăng ta Ä‘ang ở trong Tam Äiệp cốc? Lẽ nào khe vá»±c ta vừa rÆ¡i xuống lại là lối xuất nhập ở phía sau Tam Äiệp cốc?â€
ChÆ°a kịp tìm hiểu rõ thá»±c hÆ°, Mạnh Äạt Nhân chợt nghe âm thanh của Bang chủ Cái bang vang đến :
- Nếu Äịa Khuyết cung thật không có ý đồ Ä‘á»™c bá võ lâm, hãy giải thích Ä‘i cá»› sao trÆ°á»›c đây Äịa Khuyết cung không sá»›m giao các bí ẩn này cho các phái? Trái lại, không sá»›m thì muá»™n đợi các phái tình cá» có mặt đông đủ ở Tam Äiệp cốc má»›i cố tình xuất hiện và phÆ¡i bày sá»± thật?
Thanh âm của Äịa Khuyết cung chủ lại vang lên :
- TrÆ°á»›c khi giải thích, Tiêu lão bang chủ xin cho há»i, hôm nay vì cá»› gì mà các phái hiện diện đông đủ ở nÆ¡i đây?
Má»™t tiếng niệm Phật chợt vang lên, chỉ là để tranh lá»i đáp vá»›i Bang chủ há» Tiêu :
- Vô lượng thá» Phật! Cung chủ cần gì há»i nhÆ° thế? Ai lại không biết, phàm môn bang phái nào trăm năm trÆ°á»›c có bậc trưởng tôn thất tung tại Tam Äiệp cốc này, theo thông lệ đến ngày này hàng năm Ä‘á»u đến cúng tế sau đó là dò xét sá»± tình? Tốt hÆ¡n hết xin Cung chủ giải thích cho để không riêng gì Cái bang thấu suốt mà các phái còn lại cÅ©ng thông tá» chủ ý của quý cung.
Thoạt nghe âm thanh này Mạnh Äạt Nhân ngá» ngợ là đã từng nghe nhÆ°ng chÆ°a kịp nhá»› là đã nghe ở đâu thì má»™t thanh âm quen tai khác lại vang lên :
- Nam mô a di đà phật! Lá»i của Nhất Trần đạo trưởng bần ni cÅ©ng tán thành. Cho dù thế nào Ä‘i nữa, việc quý cung giúp tệ phái Nga My giải tá»a nghi án đã tồn tại suốt trăm năm qua, tệ phái vẫn nhất má»±c cảm kích.
Cung chủ Äịa Khuyết cung liá»n hắng giá»ng :
- Äa tạ Chưởng môn Nga My phái đã có lá»i đồng cảm, càng khích lệ thêm cho bổn cung. Äược, bổn Cung chủ xin giải thích và Ä‘iá»u này có lẽ toàn thể chÆ° vị đây vẫn chÆ°a há» nghe nói đến. Äó là tiá»n nhân của bổn môn cÅ©ng đã từng thất tung ở đây cùng má»™t lúc vá»›i các trưởng tôn của các phái.
Lập tức có tiếng kêu lên kinh ngạc và lại là âm thanh quen tai thứ ba Mạnh Äạt Nhân từng nghe. Thanh âm này bảo :
- Liệu Cung chủ có lầm lẫn hay không? Vì theo Äoàn má»— biết được trăm năm trÆ°á»›c cùng thất tung vá»›i võ lâm thất vị trưởng môn ngoài trưởng lão tệ bang nhÆ° chỉ còn có thêm má»™t nhân vật há» Từ và nhân vật này chỉ được má»™t ít ngÆ°á»i biết đến do chỉ là má»™t há»™i chủ má»™t há»™i nhá» gá»i là Hồng ThÆ°Æ¡ng há»™i. Không lẽ...
Cung chủ Äịa Khuyết cung bật cÆ°á»i :
- Äoàn TrÆ°á»ng Thắng trưởng lão quả có kiến văn quảng bá, khiến bổn Cung chủ bá»™i phục! Không sai, quả có má»™t há»™i chủ há» Từ thất tung cùng vá»›i nhiá»u nhân vật hữu danh thá»i đó. Và bổn Cung chủ chính là hậu duệ của Từ há»™i chủ Hồng ThÆ°Æ¡ng há»™i. NhÆ° vậy, có lẽ chÆ° vị đã hiểu, đâu phải ngẫu nhiên bổn Cung chủ chá»n hôm nay mà xuất hiện? Nếu các bang phái cùng nhau đến cúng tiá»n nhân chẳng lẽ bổn Cung chủ không thể đến?
Nếu không kịp nén lòng chính là Mạnh Äạt Nhân phải kêu to lên, đây chỉ là má»™t trong nhiá»u âm mÆ°u của Nhị viện và Nhị cung hòng thá»±c hiện mÆ°u đồ Ä‘á»™c bá võ lâm của há».
Vì qua những thanh âm quen thuá»™c này Mạnh Äạt Nhân nhận ra đó là thanh âm của nhân vật Bách Nhân viện trÆ°á»›c kia đã từng đôi co vá»›i Hình chủ Hình Ä‘Æ°á»ng Tạ Bất Nghi vá» việc liên quan đến bí kíp Vạn LÆ°u Quy Tông và nhân vật đó chính là Cái bang trưởng lão, thì Mạnh Äạt Nhân cÅ©ng lập tức nhân ra hai thanh âm còn lại là của những nhân vật nào.
Thứ nhất thanh âm của vị Nhất Trần đạo trưởng đúng là thanh âm của Viện chủ Bách Nhân viện, nhân vật bí ẩn từng chê bai Bạch Quan Nguyệt là kẻ khoác lác và cÅ©ng nhân vật bí ẩn này sau đó phô diá»…n công phu bằng cách dùng má»™t chưởng chấn vỡ tảng đá to nặng đến ngàn cân. Mạnh Äạt Nhân minh định nhÆ° vậy.
Thứ hai thanh âm của vị sÆ° thái Chưởng môn Nga My phái nhÆ° Mạnh Äạt Nhân vừa nhá»› lại phải chi đừng có lá»i niệm phật ở đầu câu nói có lẽ Mạnh Äạt Nhân đã nhận ra đó là giá»ng nói của mụ Cổ Mỹ Kỳ Viện chủ Cá»­u U Quá»· viện.
NhÆ° vậy nếu phụ há»a theo sau câu nói của Cung chủ Äịa Khuyết cung chỉ có ba ngÆ°á»i lên tiếng thì ba nhân vật này lần lượt đã được Mạnh Äạt Nhân phát hiện má»™t là Viện chủ Cá»­u U Quá»· viện, má»™t là Viện chủ Bách Nhân viện và cuối cùng cÅ©ng là ngÆ°á»i của viện Bách Nhân.
Mạnh Äạt Nhân thầm mỉa mai :
- “Chỉ còn thiếu lá»i phụ há»a của Thiên Tàn cung là đủ bá»™ tứ Nhị viện Nhị cung tha hồ tung hứng thao túng quần hùng. Hừ! Vậy mà bảo Äịa Khuyết cung không há» có ý đồ Ä‘á»™c bá võ lâm? Thật đê tiện!â€
Mải nghÄ© những diá»…n biến tiếp theo Mạnh Äạt Nhân không thể nghe.
Mạnh Äạt Nhân chỉ quan tâm trở lại khi có thanh âm của nhân vật nào đó chợt rối rít lên tiếng :
- Má»i ngÆ°á»i xin chá»› náo Ä‘á»™ng nữa. NhÆ° Vô Cá»±c lão nhân vị trưởng bối cao niên nhất hiện giá» của võ lâm, sÆ° bá của Chưởng môn Côn Luân phái Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên sắp có Ä‘iá»u muốn nói. Chúng ta hãy tá» ra tôn trá»ng nào.
Tiếng huyên náo im dần, khiến Mạnh Äạt Nhân sinh nghi phải tá»± há»i, đã có Ä‘iá»u gì xảy ra khiến cho má»i ngÆ°á»i ở Tam Äiệp cốc phải huyên náo đến thế?
Khi tÄ©nh lặng trở lại má»™t lần nữa Mạnh Äạt Nhân giật mình vì nhận ra thanh âm của Vô Cá»±c lão nhân sao lại cÅ©ng quen tai.
Vô Cá»±c lão nhân Ä‘ang nói bằng giá»ng trầm ổn :
- Äa tạ chÆ° vị chịu lắng nghe! Lão hủ tuy tuổi đã gần đất xa trá»i nhÆ°ng vì chuyện có liên quan tá»›i nghi án Ä‘á»™ nào của các phái, có cả tệ phái Côn Luân lão hủ xin mạo muá»™i nêu chủ ý.
Vô Cá»±c lão nhân khẽ hắng giá»ng :
- Qua phát hiện này của Cung chủ Äịa Khuyết cung dấu vết lÆ°u lại cho thấy tiá»n nhân của các phái hầu nhÆ° vì đối phó vá»›i Cá»­u Trùng công phu - mà hầu nhÆ° chúng ta Ä‘á»u biết đó là sở há»c của Thần môn nên phải vong mạng. Huống chi Thần môn hiện giá» lại uy hiếp các phái. NhÆ° vậy chứng tá» chủ xÆ°á»›ng của Từ cung chủ, toàn thể võ lâm phải xem Thần môn là địch và phải cùng nhau hủy diệt Thần môn, chủ xÆ°á»›ng thật là đúng. Lão hủ nghÄ© phải chăng chúng ta thật sá»± cần có má»™t Minh chủ đủ cả tài năng và đức Ä‘á»™ để dẫn dắt quần hùng? Và nếu cần thá»­ há»i vá»›i công lao to lá»›n của Từ cung chủ giúp toàn thể võ lâm giải hóa nghi án Ä‘á»™ nào và vá»›i chủ trÆ°Æ¡ng duy trì chính nghÄ©a của Äịa Khuyết cung phải chăng Từ cung chủ tài và đức vẫn chÆ°a đủ để chúng ta suy tôn? Lão hủ chỉ có ít lá»i giãi bày mong chÆ° vị cạn suy.
Thanh âm của mụ Cổ Mỹ Kỳ vang lên :
- Nam mô a di đà Phật! Bần ni và toàn thể bổn phái Nga My tán thành suy cử Từ cung chủ làm Minh chủ võ lâm.
Chúng khẩu đồng từ tiếp theo lá»i của Chưởng môn Nga My phái, Viện chủ Bách Nhân viện và lão há» Äoàn trưởng lão Cái bang và cÅ©ng là ngÆ°á»i của Bách Nhân viện liá»n lên tiếng phụ há»a :
- Vô lượng thá» Phật! Tệ phái Võ Äang cÅ©ng tán thành.
- Äối vá»›i hành vi của Äịa Khuyết cung tuy bổn bang vẫn còn vài Ä‘iá»u nghi ky nhÆ°ng do tình thế đã đến lúc khẩn trÆ°Æ¡ng...
Tiêu Bang chủ Cái bang chợt quát :
- Äoàn trưởng lão! Chủ ý của bổn Bang chủ chÆ°a phải vậy... Mong Äoàn trưởng lão chá»› quá mau miệng khiến bổn bang lâm vào tình thế khó xá»­.
Äoàn TrÆ°á»ng Thắng kêu lên :
- Bang chủ...
Äúng lúc này Mạnh Äạt Nhân chợt nghe tràng cÆ°á»i ngạo nghá»… của mỹ phụ trung niên, nhân vật tá»± xÆ°ng là Môn chủ Thần môn và cÅ©ng là nhân vật đã hất Mạnh Äạt Nhân xuống khe vá»±c, bá»—ng vang lên :
- Nếu toàn thể võ lâm cho hung thủ đã gây án trăm năm trÆ°á»›c là ngÆ°á»i của Thần môn sao không nghÄ© ngược lại chính tiá»n nhân của các phái đã lập mÆ°u hãm hại bổn môn Ä‘á»™ nào? Xem ra việc bổn môn phải đối đầu vá»›i các phái là Ä‘iá»u không thể tránh khá»i. Ngay hôm nay Thần môn phải há»i tá»™i bá»n ngÆ°Æ¡i. Môn nhân bổn môn nghe lệnh! Äánh!
Tiếng gầm của Cung chủ Äịa Khuyết cung vang lên át tiếng huyên náo vừa xuất hiện sau mệnh lệnh của Môn chủ Thần môn :
- Thần môn đã xuất hiện đây là cơ hội cho võ lâm các môn bang phái báo thù. Thuộc hạ bổn cung nghe lệnh. Xuất thủ!
Từ lúc này trở Ä‘i, những thanh âm vang đến tai Mạnh Äạt Nhân chỉ còn là tiếng náo Ä‘á»™ng do các lá»ai công phu sở há»c gây ra cho thấy giữa Thần môn và võ lâm các môn phái Ä‘ang thật sá»± diá»…n ra trận loan chiến.
Mạnh Äạt Nhân lạnh khắp ngÆ°á»i vá»›i cảm nghÄ© Ä‘ang có má»™t đại âm mÆ°u vô tiá»n khoáng hậu đã được Nhị viện Nhị cung do Äịa Khuyết cung chủ xÆ°á»›ng và Thần môn cố tình tạo ra.
MÆ°u đồ của Nhị viện Nhị cung nhÆ° thế nào. Mạnh Äạt Nhân đã rõ. Äó là há» muốn tận diệt Thần môn sau sẽ là Ä‘á»™c bá võ lâm.
Riêng đối vá»›i Thần môn thì Mạnh Äạt Nhân càng suy nghÄ© càng hoang mang. Nếu bảo Thần môn có hành vi này chỉ để tìm ra nguyên ủy của sá»± mất tích của hai Ä‘á»i Môn chủ, Mạnh Äạt Nhân thật sá»± nghi ngá» chủ đích này của Thần môn. Vì đâu cần phải có hành vi cá»±c Ä‘oan nhÆ° thế này để giải thích hoặc truy nguyên sá»± thất tung của hai Ä‘á»i Môn chủ?
Có chăng Mạnh Äạt Nhân thầm Ä‘oán Môn chủ Thần môn - Mỹ phụ trung niên Ä‘ang có ý đồ mỠám.
Là ý đồ gì Mạnh Äạt Nhân tá»± nhủ là cần phải tìm hiểu cho thật minh bạch trÆ°á»›c khi nhận lá»i Äại trưởng lão Thần môn, tá»± biến thành ngÆ°á»i được Äại trưởng lão tuyển chá»n.
HÆ¡n nữa tuy là mÆ¡ hồ nhÆ°ng Mạnh Äạt Nhân có cảm nhận toàn bá»™ những âm mÆ°u này có liên quan đến quyển bí kíp Vạn LÆ°u Quy Tông nghÄ©a là trá»±c tiếp có liên quan đến mối gia thù vô tình đổ ập lên đầu Mạnh Äạt Nhân quyết đặt mình ra ngoài vòng xoáy phải cẩn thận chi trì mạng sống để sau này bằng má»i cách phải khám phá ra âm mÆ°u kỳ vỹ ná».
Bằng từng Ä‘á»™ng tác vừa chậm vừa kiên quyết, Mạnh Äạt Nhân dùng chân dò dẫm từng mô đá thế nào cÅ©ng có ở bên dÆ°á»›i để tìm chá»— đặt chân.
Sau đó chân trụ tay vịn, Mạnh Äạt Nhân tuá»™t dần xuống đấy vá»±c tai vẫn nghe những tiếng âm thanh huyên náo ở Tam Äiệp cốc vang đến.
Khe vá»±c vẫn hẹp cho dù sau cùng Mạnh Äạt Nhân cÅ©ng yên ổn đứng ngay trên bá» mặt chật hẹp của đáy vá»±c.
Thế nhÆ°ng dÆ°á»›i đáy vá»±c lại có ngách đá và ngách đá nhÆ° thông dần đến chá»— Ä‘ang vang dá»™i những âm thanh huyên náo. Mạnh Äạt Nhân cẩn trá»ng nép ngÆ°á»i vào ngách đá ngồi yên và tá»a công...
Tài sản của aspirin

  #15  
Old 02-06-2008, 01:29 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 15

Những thi thể không đầu


Bầu không khí hoàn toàn tÄ©nh lặng khi Mạnh Äạt Nhân xả công, khôi phục nguyên trạng.
Sau má»™t lúc lâu dùng bí thuật Äịa Thính để ngÆ°ng thần nghe ngóng, Mạnh Äạt Nhân thận trá»ng bÆ°á»›c Ä‘i theo ngách đá.
Ngách đá tÆ°Æ¡ng đối thẳng, nếu không kể má»™t chá»— rẽ Mạnh Äạt Nhân vừa cố tình bá» qua.
Và càng Ä‘i, Mạnh Äạt Nhân thấy ngách đá càng hẹp dần. Äến khi ngách đá Ä‘á»™t ngá»™t chấm dứt, chỉ còn là má»™t khe đá quá hẹp, đến Ä‘á»™ Mạnh Äạt Nhân không thể nào lách ngÆ°á»i bÆ°á»›c qua bên ngoài khe đá, bá»—ng có ánh sáng leo lét xuất hiện lá»t vào mục quang Mạnh Äạt Nhân. Là thứ ánh sáng chập chá»n, chính là ánh sáng phát ra từ hào quang ngá»n Ä‘uốc chẳng hạn, Mạnh Äạt Nhân nghÄ© nhÆ° thế và tin ở bên ngoài khe đá có ngÆ°á»i.
Quả nhiên là có ngÆ°á»i hiện diện, Mạnh Äạt Nhân nghe nhân vật đó lẩm bẩm từ bên ngoài khe đá :
- Quả nhiên có nhiá»u vết tích lÆ°u lại cho thấy chúng Ä‘á»u là công phu tuyệt kỹ của các phái.
Thính lá»±c của Mạnh Äạt Nhân chÆ°a đủ tinh tÆ°á»ng, từ bên ngoài khe đá bá»—ng vang lên má»™t âm thanh khác cho biết có đến hai ngÆ°á»i cùng hiện diện, không phải chỉ có má»™t nhÆ° má»›i đầu Mạnh Äạt Nhân lậm nghÄ©.
Nhân vật này lên tiếng với những nhận định hết sức tinh tế :
- Có Ä‘iá»u lạ, ngÆ°Æ¡i nhận thấy không, Vi Hải? Äây là má»™t nÆ¡i tận cùng của Tam Äiệp cốc, má»™t Ä‘á»™ng trong hữu Ä‘á»™ng mà suốt trăm năm qua võ lâm không ai ngá» là có. Äiá»u gì các trưởng bối của các phái trăm năm trÆ°á»›c phải vào đến tận đây? Chuyện gì đã xảy ra cho há»? Cứ cho là hỠđồng loạt thảm tá»­, cá»› sao chỉ có những vết tích này lÆ°u lại? Di cốt của hỠở đâu, sao không thấy? Hừ! Và nếu cho rằng thá»i gian má»™t trăm năm đủ làm cho di cốt há» tan biến, vậy vÅ© khí của há» thì sao? Thiếu Lâm có Thiá»n trượng, Võ Äang, Nga My, Côn Luân thì thiện dụng kiếm, trưởng lão bổn bang thì có Äả Cẩu bổng, những lợi khí này đâu dá»… bị hủy hoại theo thá»i gian?
Mạnh Äạt Nhân giật mình.
Vậy là ngÆ°á»i của các phái dÆ°á»›i sá»± dẫn dắt của Äịa Khuyết cung sau khi há»—n chiến vá»›i Thần môn, tất cả Ä‘á»u bá» Ä‘i. Riêng vẫn còn DÆ° Vị Hải và má»™t nhân vật nữa vừa nêu nhiá»u nghi vấn sắc sảo, Ä‘á»u là ngÆ°á»i của Cái bang vẫn lÆ°u lại để dò xét. Chứng tá» Cái bang Ä‘ang thật sá»± nghi ngá» những gì gá»i là bí ẩn của Tam Äiệp cốc đã được Cung chủ Äịa Khuyết cung khám phá và cáo giác vá»›i quần hùng.
Äã sẵn chủ ý nghi ngá» dã tâm của Nhị viện Nhị cung, cho đây là má»™t đại âm mÆ°u, vô hình trung Mạnh Äạt Nhân đồng cảm vá»›i thái Ä‘á»™ của Cái bang.
Äể không ai phát hiện, Mạnh Äạt Nhân cố tình bế khí, tiếp tục lắng nghe những gi DÆ° Vi Hải và nhân vật kia trao đổi.
Có tiếng Dư Vi Hải nghi ngỠ:
- Lúc nãy sao không nghe Cung chủ Äịa Khuyết cung Ä‘á» cập đến nguyên do khiến y phát hiện nÆ¡i lÆ°u giữ vết tích này?
Nhân vật kia dè dặt đáp :
- CÅ©ng có thể không ai há»i đến, hoặc giả y cố tình không nhắc đến chuyện này.
Dư Vi Hải chép miệng :
- Ở tận trong cùng của Tam Äiệp cốc đâu ai ngá» lại có thêm má»™t bí Ä‘á»™ng nữa. TrÆ°á»ng lão nghÄ© sao, phải chăng di cốt của những nhân vật trÆ°á»›c kia hiện được ẩn giấu ở má»™t bí Ä‘á»™ng nào khác, không chỉ riêng bí Ä‘á»™ng được Cung chủ Äịa Khuyết cung phát hiện?
- NgÆ°Æ¡i nghÄ© những chuyện hoang Ä‘Æ°á»ng gi thế, DÆ° Vi Hải? Ở phần ngoài bí Ä‘á»™ng này, cả trăm năm qua đâu phải ít ngÆ°á»i đến đây dò xét, và không má»™t ai phát hiện bí Ä‘á»™ng này. Chứng tỠở Tam Äiệp cốc không há» có thêm bí Ä‘á»™ng thứ hai. Vì nếu có, có lẽ đã bị ngÆ°á»i Äịa Khuyết cung phát hiện.
DÆ° Vi Hải vụt trầm giá»ng :
- TrÆ°á»›c kia trưởng lão từng nhắc nhở đệ tá»­, đừng vá»™i tin vào những gì Äịa Khuyết cung biểu hiện. NhÆ°ng hôm nay, khẩu ngữ của trưởng lão dÆ°á»ng nhÆ° bắt đầu tin vào Äịa Khuyết cung?
Mạnh Äạt Nhân cÆ°á»i thầm, vậy là thêm má»™t trưởng lão Cái bang nữa, ngoài Äoàn ThÆ°á»ng Thắng vốn là ngÆ°á»i của Bách Nhân viện, trà trá»™n vào Cái bang vá»›i mÆ°u đồ Ä‘en tối, trÆ°á»›c sau đã lần lượt để lá»™ thái Ä‘á»™ đồng tình vá»›i Äịa Khuyết cung.
Vị trưởng lão đó phì cÆ°á»i :
- NgÆ°Æ¡i đừng cho ta là hạng ngÆ°á»i quá xốc nổi nhÆ° Äoàn ThÆ°á»ng Thắng, hắn ta đã tin tưởng Äịa Khuyết cung đâu. Có chăng sau chuyện vừa rồi, Cung chủ Äịa Khuyết cung cÅ©ng đã được quần hùng suy tôn làm Minh chủ, hiện tại dù muốn hay không đồng tình vá»›i chuyện này cÅ©ng không thể Ä‘i ngược lại vá»›i trào lÆ°u của giang hồ. TrÆ°á»›c má»™t dòng nÆ°á»›c Ä‘ang cuồn cuá»™n chảy, ngÆ°Æ¡i kháng lại là ngÆ°Æ¡i chết. Hãy để mặc cho dòng nÆ°á»›c chảy Ä‘i, hiểu chÆ°a?
Dư Vi Hải hoang mang :
- Nhưng rõ ràng trưởng lão vẫn có ý nghi ng� Vì thế, trưởng lão mới có ý đưa đệ tử đến đây để dò xét. Không phải thế sao?
Vị trưởng lão bật cÆ°á»i :
- Tin ngÆ°á»i thì nên tin nhÆ°ng phòng ngÆ°á»i vẫn cứ phòng. Nếu ngÆ°Æ¡i muốn sau này đủ tài lá»±c thay quyá»n Bang chủ, thiển nghÄ©, bây giá» ngÆ°Æ¡i nên tập suy nghÄ© theo cách nghÄ© của ta, chỉ có lợi chứ không có hại cho ngÆ°Æ¡i. Thôi! Chúng ta Ä‘i.
Và Mạnh Äạt Nhân từ khe đá nhìn thấy ánh sáng chập chá»n Ä‘i xa dần.
Tuy vậy, câu nói cuối cùng của DÆ° Vi Hải, Mạnh Äạt Nhân vẫn kịp nghe.
Dư Vi Hải bảo :
- Cũng hơn canh ba rồi, e chúng ta không kịp đến trấn thành phía trước để nghĩ ngơi.
HÆ¡n canh ba? Äiá»u này giúp cho Mạnh Äạt Nhân nhận ra khoảng thá»i gian bị hôn mê sau khi rÆ¡i xuống khe vá»±c, đó là gần trá»n má»™t ngày.
Thảo nào ở phía ngoài, để dò xét, Dư Vi Hải và vị trưởng lão kia phải cần đến đuốc.
Qua câu chuyện vừa nghe, Mạnh Äạt Nhân đã có hai nhận định.
Nhận định thứ nhất, có liên quan đến Cái bang, là DÆ° Vi Hải vá»›i hậu thuẫn của má»™t nhân vật trưởng lão Ä‘ang có ý đồ tiếm Ä‘oạt ngôi vị Bang chủ. Hừ! CÅ©ng nhÆ° Äịa Khuyết cung thôi, DÆ° Vi Hải cÅ©ng có dã tâm Ä‘en tối.
Còn nhận định thứ hai là vỠđịa hình Tam Äiệp cốc, Mạnh Äạt Nhân không thể không có ý nghÄ© kỳ lạ vá» ngữ nghÄ©a của ba chữ Tam Äiệp cốc.
Liệu có là ngẫu nhiên không khi trong ba chữ đó có tồn tại chữ tam? NhÆ° ý nghÄ© của DÆ° Vi Hải bị vị trưởng lão cho là hoang Ä‘Æ°á»ng, Tam Äiệp cốc đã có má»™t Ä‘á»™ng trung hữu Ä‘á»™ng (má»™t Ä‘á»™ng thất trong lòng má»™t Ä‘á»™ng thất khác), vị chi là hai, chÆ°a phải là ba nhÆ° chữ tam trong ba chữ Tam Äiệp cốc. Và do nÆ¡i Mạnh Äạt Nhân Ä‘ang ẩn rất gần vá»›i bí Ä‘á»™ng được phát hiện ngay bên trong cốc Tam Äiệp, có thể nào đây chính là phần bí Ä‘á»™ng thứ hai, cÅ©ng là Ä‘á»™ng thất thứ ba ở Tam Äiệp cốc?
Mạnh Äạt Nhân chợt nghe mặt nóng bừng bừng và nghÄ©, có lẽ bản thân sẽ là ngÆ°á»i đầu tiên sau má»™t trăm năm phát hiện những bí ẩn thật sá»± của Tam Äiệp cốc.
Giả nhÆ° Mạnh Äạt Nhân nghÄ© đúng, Tam Äiệp cốc phải có ba Ä‘á»™ng thất và má»i ngÆ°á»i chỉ má»›i phát hiện có hai, thì Ä‘á»™ng thất cuối cùng phải chăng sẽ là nÆ¡i ẩn chứa toàn bá»™ di cốt của những ai trăm năm trÆ°á»›c đã thất tung?
Bồn chồn vá»›i ý nghÄ© này, Mạnh Äạt Nhân thật sá»± nôn nao trông chá» trá»i sáng.
Chí ít, vá»›i ánh dÆ°Æ¡ng quang, dù là nhợt nhạt, vẫn dá»… dàng giúp Mạnh Äạt Nhân kiểm định lại những gi Ä‘ang nghÄ©. Phải chỠđợi nhÆ° thế này quả là Ä‘iá»u thật khó khăn.
* * * * *
Ãnh dÆ°Æ¡ng quang đã có nhÆ°ng hầu nhÆ° không hữu ích nhÆ° Mạnh Äạt Nhân hy vá»ng.
Bởi ánh sáng tràn vào Ä‘á»™ng thất đã là ít, và khi xuyên qua khe đá, đến tận chá»— Mạnh Äạt Nhân Ä‘ang ngồi lại còn ít hÆ¡n. Do đó, lúc Mạnh Äạt Nhân theo khe đá Ä‘i ngược trở lại, càng di chuyển xa càng má» nhạt dần.
Äến chá»— rẽ, nÆ¡i đêm qua Mạnh Äạt Nhân bá» qua, lúc Mạnh Äạt Nhân bắt đầu Ä‘i theo lối rẽ để tiến vào ngách đá bên hữu, ánh sáng theo ánh dÆ°Æ¡ng quang Ä‘Æ°a đến vậy là hoàn toàn biến mất.
Bởi mong muốn phát hiện bí ẩn thật sá»± ở Tam Äiệp cốc, cÅ©ng là niá»m hy vá»ng tìm được lối thoát thân, Mạnh Äạt Nhân má»™t lần nữa phải chấp nhận di chuyển trong bóng đêm vÄ©nh hằng.
Thế nhÆ°ng, Mạnh Äạt Nhân chợt tá» ra cẩn trá»ng khác thÆ°á»ng, vì nếu Mạnh Äạt Nhân không ngỡ bản thân vừa bị hoa mắt thì dÆ°á»ng nhÆ°, chỉ má»›i đây thôi, trong má»™t thoáng tình cá» và nhanh thật nhanh, có má»™t tia sáng chợt lóe lên từ đâu đó phía trÆ°á»›c lá»t vào mục quang Mạnh Äạt Nhân.
- “Là mỹ phụ tá»± xÆ°ng là Môn chủ Thần môn? Mụ vẫn không cam tâm nếu chÆ°a nhìn thấy ta thật sá»± đã chết? Mụ cố tình xuống đáy vá»±c và Ä‘ang tìm kiếm thi thể của ta?â€
Mạnh Äạt Nhân lo lắng vá»›i ý nghÄ© này, vá»™i bế khí và di chuyển vừa chậm vừa thật nhẹ nhàng.
Trong vách đá có dấu hiệu thông thoáng, chứng tá» hÆ°á»›ng Mạnh Äạt Nhân Ä‘ang Ä‘i có nhiá»u hy vá»ng dãn đến sinh lá»™.
Mạnh Äạt Nhân vẫn không má»™t chút lÆ¡i lá»ng, tuy không còn nhìn thấy bất kỳ tia sáng nào nữa nhÆ° đã má»™t lần ngỡ là đã nhìn thấy.
Ná»n đất dÆ°á»›i chân Mạnh Äạt Nhân có vẻ nhÆ° càng lúc càng ẩm Æ°á»›t. Äiá»u này giúp cho Mạnh Äạt Nhân di chuyển dá»… dàng hÆ¡n do không cần phải dò dẫm và tránh việc bị vấp vào những mô đá Ä‘á»™t ngá»™t nhô lên khá»i mặt đất.
NhÆ°ng thủy chung Mạnh Äạt Nhân vẫn không còn nhìn thấy má»™t tia sáng nào lóe lên, khiến Mạnh Äạt Nhân lại đâm ra nghi ngá» chính bản thân, nghÄ© bản thân đã bị hoa mắt dẫn đến việc ngỡ rằng đã nhìn thấy tia sáng.
Rồi cÅ©ng đến lúc Mạnh Äạt Nhân không cần ngÆ°ng thần nghe ngóng vẫn phát hiện á» phía trÆ°á»›c có những chuá»—i tiếng Ä‘á»™ng liên tục, không há» gián Ä‘oạn, vá»ng đến tai.
Tách... tách... tách...
Mạnh Äạt Nhân nhẹ thở phào, đó là tiếng của những giá»t nÆ°á»›c từ trên cao rÆ¡i xuống. Và vá»›i phát hiện này, Mạnh Äạt Nhân hiểu vì sao ná»n đất ở dÆ°á»›i chân bá»—ng trở nên ẩm Æ°á»›t.
Dá»±a theo chuá»—i âm thanh Ä‘ang là kim chỉ nam dẫn Ä‘Æ°á»ng, Mạnh Äạt Nhân di chuyển nhanh hÆ¡n, dá»… dàng hÆ¡n.
Bất ngá»...
Phụt!
Ná»n đất dÆ°á»›i chân Mạnh Äạt Nhân vụt biến mất, thay vào đó là má»™t chá»— trÅ©ng, sâu nhÆ° thế nào chÆ°a biết, chỉ biết Mạnh Äạt Nhân vừa rÆ¡i xuống.
- “Không lẽ lại là má»™t vá»±c sâu?â€
Mạnh Äạt Nhân vừa nghÄ© đến đây hai chân liá»n chạm đất.
Phịch!
Không phải chạm đất?
Mạnh Äạt Nhân đứng lặng ngÆ°á»i, chỉ biết rằng có đến ná»­a ngÆ°á»i Ä‘ang chìm ngập vào lá»›p đất má»m nhão nhÆ° bùn, hai chân Mạnh Äạt Nhân không thật sá»± đặt vào ná»n đất cứng, có lẽ Mạnh Äạt Nhân phải lo ứng phó vá»›i viá»…n cảnh là sẽ càng lúc càng chìm mất hút vào lá»›p bùn. Thật may, lá»›p đất mểm nhão chỉ đủ ngập đến ngang lÆ°ng mà thôi.
- “Dù sao vẫn tiếp tục di chuyển!â€
Mạnh Äạt Nhân vừa có ý định này và chÆ°a kịp thá»±c hiện vì chÆ°a biết phải di chuyển theo hứng nào, bất ngá», có má»™t tia sáng chợt lóe lên.
Xoạch!
Thoạt đầu chỉ là má»™t tia sáng, quá đủ cho Mạnh Äạt Nhân kinh tâm hoảng sợ, đến Ä‘á»™ phải vận lá»±c sẵn vào song thủ. NhÆ°ng sau đó tia sáng biến thành má»™t vầng sáng, soi tá» bóng đêm, cho Mạnh Äạt Nhân nhìn thấy vóc dáng của má»™t con ngÆ°á»i, là má»™t nữ nhân tay Ä‘ang Ä‘Æ°a cao ngá»n há»a tập.
- “Là mỹ phụ?â€
Mạnh Äạt Nhân lập tức xô mạnh nhị kình vá» nÆ¡i nữ nhân Ä‘ang đứng :
- Tôn giá quyết Ä‘uổi cùng diệt tận thế sao? Äỡ!
Vù...
Cũng lúc này, từ phía nữ nhân cũng có tiếng thét vang lên :
- Kẻ nào dám dò xét bổn cô nương? Xem kiếm!
DÆ°á»›i vầng há»a quang từ ngá»n há»a tập chợt xuất hiện thêm má»™t vầng kim quang chụp bá» lên ngÆ°á»i Mạnh Äạt Nhân.
Véo...
Vầng kiếm quang và tiếng thét, hai chi tiết này lập tức thâm nhập vào nhận thức của Mạnh Äạt Nhân, khiến Mạnh Äạt Nhân có phản ứng hoàn toàn bất lợi.
Mạnh Äạt Nhân thi kình vá», đồng thá»i kêu lên :
- Ôi chao! Cô nương là...
Vầng kiếm quang không gặp trở lá»±c, cứ thế lao cuá»™n vào Mạnh Äạt Nhân.
Véo...
NhÆ°ng thật may, ngay vào lúc tối hậu, nữ nhân ná» kịp dừng tay, miệng thốt lá»i kinh ngạc :
- Ra là thiếu hiệp? Tiểu nữ nghĩ thiếu hiệp bị táng mạng rồi mới phải.
Nữ nhân tuy dừng kiếm nhÆ°ng vẫn để thanh kiếm lÆ¡ lá»­ng, cách đầu Mạnh Äạt Nhân Ä‘á»™ má»™t gang tay.
Mục quang đã quen dần vá»›i ánh sáng, Mạnh Äạt Nhân nghi hoặc nhìn nữ nhân xa lạ :
- Cô nÆ°Æ¡ng nói tại hạ phải táng mạng là muốn ám chỉ Ä‘iá»u gì?
Nữ nhân vụt Ä‘á» mặt, vá»™i thu kiếm vá», miệng lí nhí :
- Tiểu nữ thất lá»…, quên không thu kiếm vá».
Sau đó, nàng bắt đầu nhìn Mạnh Äạt Nhân bằng ánh mắt chăm chú, rất hiếu kỳ là khác :
- Tiểu nữ định nói... là thế này, ngày hôm qua tiểu nữ có nhìn thấy thiếu hiệp bị má»™t ngÆ°á»i cố tình xô vào khe vá»±c....
Mạnh Äạt Nhân kinh ngạc :
- Cô nương đã nhìn thấy? Và cô nương xuống tận đáy vực này là muốn tìm cách giúp tại hạ?
Nàng lại đỠmặt :
- Vậy thì không phải! Mong thiếu hiệp chá»› trách, má»™t ngÆ°á»i dù có thiện ý đến đâu vẫn không thể nghÄ© thiếu hiệp đã rÆ¡i xuống khe vá»±c lại toàn mạng để tìm cách giúp đỡ. Tiểu nữ...
Mạnh Äạt Nhân ngắt lá»i :
- Cô nương nói tuy đúng nhưng...
Nàng vội lắc đầu :
- Tiểu nữ muốn nói, tiểu nữ thật sá»± mừng khi thấy thiếu hiệp còn sống. Và nếu cần, có lẽ tiểu nữ sẽ giúp thiếu hiệp thoát khá»i nÆ¡i đây.
Nhìn lại nàng cÅ©ng bị ngập trong bùn đến quá thắt lÆ°ng, Mạnh Äạt Nhân mỉm cÆ°á»i :
- Tình cảnh của tại hạ và cô nÆ°Æ¡ng Ä‘á»u giống nhau, không hiểu cô nÆ°Æ¡ng làm thế nào để giúp tại hạ?
Nàng lại Ä‘á» mặt, má»™t đặc Ä‘iểm có lẽ là cá tính của nàng, nhÆ° Mạnh Äạt Nhân nhìn thấy. Nàng bảo :
- à tiểu nữ không phải nhÆ° thế. Vì tiểu nữ tuy cÅ©ng tình cá» hụt chân lá»t vào chá»— này nhÆ°ng Ä‘oạn từ trên khe vá»±c xuống tận đây, tiểu nữ có chuẩn bị sẵn dụng cụ nên chỉ cần...
Hai mát Mạnh Äạt Nhân vụt sáng rỡ :
- Tại hạ hiểu rồi! Là cô nÆ°Æ¡ng cố tình xuống thám thính đáy vá»±c nên có chuẩn bị sẵn phÆ°Æ¡ng tiện? Vậy tại hạ xin há»i, Ä‘iá»u gì khẩn thiết khiến cô nÆ°Æ¡ng phải mạo hiểm?
Nàng nâng cao há»a tập và nhìn quanh, sau đó nói :
- Tốt hÆ¡n hết, chúng ta hãy nghÄ© cách thoát khá»i nÆ¡i này, sau đó tiểu nữ sẽ giải thích.
Không thể miá»…n cưỡng, nhất là đối vá»›i ngÆ°á»i lần đầu tiên gặp mặt, Mạnh Äạt Nhân tán thành :
- Nếu đã có ánh sáng, tại hạ nghĩ chúng ta sẽ dễ thoát hơn.
Nàng lập tức lắc đầu :
- Tiểu nữ e thiếu hiệp phải thất vá»ng thôi. Vì đây là ngá»n há»a tập dá»± phòng cuối cùng của tiểu nữ, chúng ta không thể phí phạm.
Mạnh Äạt Nhân lo ngại :
- Nếu vậy, ngay bây giỠcô nương phải định ngay phương hướng. Chúng ta đi tiếp hay tìm cách quay trở lại bên trên?
Nàng ngÆ°á»›c mặt nhìn lên, thấy chá»— Mạnh Äạt Nhân vừa rÆ¡i xuống chỉ cao hÆ¡n má»™t trượng. Nàng bảo :
- Tiểu nữ có ý thế này. Chúng ta cứ Ä‘i tiếp, đến lúc cần, nếu vẫn không phát hiện Ä‘iá»u gì khác lạ, chúng ta sẽ quay lại đây và nghÄ© cách leo lên.
Mạnh Äạt Nhân vừa dứt lá»i, trÆ°á»›c khi tắt ngá»n há»a tập, nàng Ä‘á»™t nhiên trao thanh kiếm cho Mạnh Äạt Nhân :
- Thiếu hiệp hãy dùng kiếm để dò tìm chá»— cứng trÆ°á»›c khi đặt chân. Lúc nãy tiểu nữ cÅ©ng nhá» thế mà không bÆ°á»›c lá»t vào những chá»— sâu hÆ¡n.
Cầm thanh kiếm, Mạnh Äạt Nhân vụt trầm giá»ng :
- Cô nương tin tưởng tại hạ thế sao?
Nàng đáp, và qua cách nói của nàng, Mạnh Äạt Nhân hiểu, nếu nàng đừng vá»™i tắt há»a tập có lẽ Mạnh Äạt Nhân sẽ thấy nàng Ä‘ang Ä‘á» mặt :
- Lúc nãy chÆ°a gì thiếu hiệp đã dừng tay và thu ngay kình vá», thêm nữa, thiếu hiệp là ngÆ°á»i bị kẻ xấu xô xuống vá»±c, cho thấy, tiểu nữ cần phải tin ở thiếu hiệp thì hÆ¡n.
Mạnh Äạt Nhân vừa dùng kiếm để lò dò nhấc từng bÆ°á»›c chân Ä‘i vừa thở dài :
- Äược má»™t ai đó tin tưởng trong khi xung quanh mình Ä‘á»u là những kẻ đáng nghi, a...
Nàng lên tiếng :
- Sao thiếu hiệp không nói tiếp?
Mạnh Äạt Nhân chợt bật cÆ°á»i :
- Do có Ä‘iá»u bận tâm, suýt nữa tại hạ đã làm rầy tai cô nÆ°Æ¡ng, mong cô nÆ°Æ¡ng bá» quá cho. Còn bây giá»...
Lần thứ hai, Mạnh Äạt Nhân chợt dừng lá»i. Và lần này nàng há»i :
- Sao vậy thiếu hiệp? Có Ä‘iá»u gì bất ổn hay thiếu hiệp đã có phát hiện?
Mạnh Äạt Nhân liá»n trầm giá»ng :
- Äởm lược của cô nÆ°Æ¡ng nhÆ° thế nào? Gặp cảnh tượng khủng khiếp cô nÆ°Æ¡ng có...
Giá»ng của nàng trở nên thì thào :
- Thiếu hiệp gặp phải thi thể ngÆ°á»i đã chết? Tiểu nữ nghÄ©...
- Äây không phải là ngÆ°á»i chết bình thÆ°á»ng. Mà là má»™t thi thể không đầu.
Giá»ng nàng thảng thốt :
- Có chuyện đó sao? Không lẽ đã có ngÆ°á»i vào đây trÆ°á»›c chúng ta?
Mạnh Äạt Nhân chợt thố lá»™ :
- Cách đây không lâu tại hạ từng nhận định, ắt phải có rất nhiá»u ngÆ°á»i vào đây trÆ°á»›c chúng ta, và đã vào rất lâu. Hy vá»ng Ä‘iá»u tại hạ vừa phát hiện sẽ phù hợp vá»›i nhận định đó.
Xoạch!
Ngá»n lá»­a há»a tập lại bật cháy cho Mạnh Äạt Nhân nhìn thấy ánh mắt quả quyết của nữ nhân :
- Äó là nguyên nhân khiến tiểu nữ tìm đến tận đây. Thi thể đó đâu?
Mạnh Äạt Nhân dè dặt :
- Tại hạ vừa chạm thanh kiếm vào thân thể đó. NgÆ°á»i này chết trong tu thế ngồi, toàn thân ngập dÆ°á»›i bùn và thủ cấp có lẽ đã từng nhô lên cao và đã bị ai đó tiện ngang.
Äoạn Mạnh Äạt Nhân nhìn nàng :
- Tại hã sẽ nhấc thi thể đó lên, liệu cô nương có cần thiết phải nhìn thấy không?
Nàng đáp sau khi gắng gượng chế ngự một nỗi sợ hãi mơ hồ :
- Tiểu nữ muốn nhìn, thiếu hiệp bất tất lo ngại cho tiểu nữ.
Mạnh Äạt Nhân gật đầu :
- Tại hạ cÅ©ng nghÄ© nhÆ° thế. Vì cô nÆ°Æ¡ng phải có đởm lược hÆ¡n ngÆ°á»i nên má»›i dám má»™t mình xuống tận đây.
Mạnh Äạt Nhân dứt lá»i, vá»›i má»™t tay kiếm má»™t tay không, liá»n từ từ nâng lên khá»i mặt bùn má»™t thi thể đã bị mất thủ cấp.
Bị nâng lên cao, lá»›p đất má»m nhão bao quanh thi thể ná» từ từ trôi tuá»™t xuống, cho Mạnh Äạt Nhân và nữ nhân ná» nhìn thấy cách ngồi kỳ lạ của thi thể ná». Không những thế, gác trên hai chân được xếp bằng của thi thể ná» cÅ©ng dần dần lá»™ rõ má»™t thanh kiếm.
Nữ nhân ná» thận trá»ng dùng tay cầm lấy thanh kiếm đó.
Sau khi dùng tay lau sạch lá»›p bùn đất bao quanh thanh kiếm, nữ nhân có má»™t khoảng khắc thừ ngÆ°á»i nhÆ° kẻ mất hồn và mãi nhìn vào thanh kiếm.
CÅ©ng lúc này, Mạnh Äạt Nhân tuy cÅ©ng thừ ngÆ°á»i nhÆ°ng là vì mãi nhìn vào vị thế ngồi kỳ lạ của thi thể ná».
Phải má»™t lúc lâu sau đó, khi vị thế ngồi của thi thể ná» tạo má»™t cảm giác nghi hoặc cho Mạnh Äạt Nhân, cÅ©ng là lúc nữ nhân ná» lên tiếng :
- Nếu tiểu nữ không lầm, thi thể này là của một nhân vật thuộc phái Hoa Sơn. Và vị tất thi thể này đã có từ lâu như thiếu hiệp đã nghi ng�
- Hoa Sơn pháì? Sao cô nương biết?
Nàng chỉ vào đốc kiếm nàng đang cầm :
- Ở đây có tự dạng là Tử Dương và Hoa Sơn.
Nhìn quanh quất, Mạnh Äạt Nhân sau đó há»i :
- Quanh đây không có nơi nào để an táng, có lẽ tại hạ phải vùi thi thể này trở lại vào bùn thôi.
Nàng tắt há»a tập. NhÆ°ng trÆ°á»›c đó Mạnh Äạt Nhân cÅ©ng kịp nhìn thấy diện mạo tái xanh của nàng.
Và khi nàng lên tiếng, nói chÆ°a hết câu nàng đã có dấu hiệu nôn á»e :
- Tùy thiếu hiệp thôi. Tiểu nữ... á»e...
Mạnh Äạt Nhân bảo :
- Cô nương không cần phải che giấu tâm trạng tởm lợm. Tại hạ không...
Má»™t lần nữa Mạnh Äạt Nhân lại dừng lá»i. NhÆ°ng ở lần này, không chá» nàng há»i hoặc tá» lá»™ thái Ä‘á»™, Mạnh Äạt Nhân chợt bảo nàng :
- Sẽ tiện hÆ¡n nếu cô nÆ°Æ¡ng cho tại hạ tâm mượn há»a tập.
Trong bóng đêm Ä‘en, nàng lẳng lặng trao há»a tập cho Mạnh Äạt Nhân.
Má»™t lúc sau, khi phát hiện có ánh há»a tập bật cháy lên, nàng dù Ä‘ang quay đầu nhìn vè phía khác nhÆ°ng vẫn gắng gượng lên tiếng :
- Lại có thêm một thi thể khác ư?
Và nàng nghe Mạnh Äạt Nhân giải thích :
- Lúc vùi thi thể kia xuống bùn, tại hạ tình cỠchạm phải thi thể thứ hai.
Và bây giá», tại hạ Ä‘ang đặt thi thể sau lên thi thể trÆ°á»›c. CÅ©ng là má»™t thi thể không đầu vá»›i khí giá»›i tá»±a nhÆ° ngá»n phất trần của các đạo sÄ©.
Nàng vẫn không dám quay đầu lại nhìn. Nàng bảo :
- Nếu ở ngón tay thi thể đó có Ä‘eo má»™t Thiết Chỉ Hoàn, nhất định đó là ngÆ°á»i của phái Nga My.
- Tại hạ cũng vừa nhìn thấy. A! Trên Thiết Chỉ Hoàn có khắc chữ Thiên.
Nàng giật mình :
- Äó là tín vật tổ truyá»n của Nga My phái, không lẽ...
- DÆ°á»ng nhÆ° chủ đích của cô nÆ°Æ¡ng tìm đến đây có liên quan đến bí ẩn Tam Äiệp cốc đã tồn tại suốt trăm năm qua?
Thấy ánh há»a tập đã tắt, nàng đáp :
- Kỳ thá»±c, đó là Ä‘iá»u tiểu nữ đã nghi ngá». Cho há»i, vì nguyên nhân nào thiếu hiệp nghÄ© hai thi thể này có liên quan đến bí ẩn cốc Tam Äiệp?
Mạnh Äạt Nhân vá»™i thuật lại chuyện đã qua :
- Sau khi rÆ¡i xuống khe vá»±c, tại hạ tình cá» phát hiện đây là phần phía sau của Tam Äiệp cốc. Và qua má»™t khe đá, tại hạ có nghe hai nhân vật Cái bang Ä‘á» cập đến việc thất tung kỳ bí của nhiá»u nhân vật đã xảy ra trăm năm trÆ°á»›c...
Chá» nghe Mạnh Äạt Nhân giải thích xong nguyên do, nàng thận trá»ng lên tiếng :
- Thiéu hiệp suy Ä‘oán không sai! Phần tiểu nữ, nhá» sá»± chỉ Ä‘iểm của gia gia, tiểu nữ biết ở Tam Äiệp cốc phải có thêm hai Ä‘á»™ng thất bí ần ngoài má»™t Ä‘á»™ng thất má»i ngÆ°á»i đã biết. Không ngá»...
Mạnh Äạt Nhân nghi hoặc :
- Lệnh tổ vì sao Ä‘oán biết Ä‘iá»u này trong khi không má»™t ai hay biết?
Có tiếng nàng thở dài :
- VỠviệc này có lẽ hãy để sau, tiểu nữ sẽ giải thích.
Có một khoảng lâu im lặng và cả hai lại bước đi.
Bất chợt, nàng Ä‘ang Ä‘i phía sau bá»—ng bị va vào lÆ°ng Mạnh Äạt Nhân, nàng thì thào :
- Sao thiếu hiệp đứng lại? Có phải...
- Cô nương hãy quay măt đi!
Nàng vụt hiểu, kịp quay mặt trÆ°á»›c khi Mạnh Äạt Nhân bật sáng há»a tập.
Và nàng nghe Mạnh Äạt Nhân giải thích qua ngÆ°á»i gì vừa quan sát :
- Vẫn là thi thể không đầu. Và qua đạo bào khoác bên ngoài...
- Là ngÆ°á»i của phái Võ Äang?
Mạnh Äạt Nhân chợt kêu lên :
- Bên cạnh còn hai thi thể nữa. Lần này tại hạ có thể nhận ra lai lịch, một là Thiếu Lâm, còn một là Cái bang.
Tiếp đó, sau vài lần tắt rồi lại bật há»a tập, Mạnh Äạt Nhân chợt thở ra :
- Có tất cả tám thi thể Ä‘á»u là không đầu và là đủ hạng ngÆ°á»i của thất đại phái và Cái bang. Vẫn còn thiếu hai...
- Thiếu hai? Thiếu hiệp muốn nói...
Mạnh Äạt Nhân bảo :
- CÅ©ng ở dÆ°á»›i khe vá»±c, tại hạ từng nghe Cung chủ Äịa Khuyết cung và nhiá»u ngÆ°á»i thừa nhận, những Chưởng môn nhân của các phái, cùng má»™t trưởng lão Cái bang đã từng bị thất tung vá»›i má»™t há»™i chủ Hồng ThÆ°Æ¡ng Há»™i há» Từ. Và tất cả Ä‘á»u tin đây là hành vi của Thần môn. Có nghÄ©a là chắc chắn phải có thêm má»™t thi thể nữa...
- Của hỠTừ? Như vậy chỉ có một, sao thiếu hiệp nghĩ là hai?
- Vì tại hạ không tin đây là hành vi của Thần môn. Do đó, nếu như chuyện xảy ra là do ai đó hạ thủ, không phải Thần môn, nhất định phải có thêm thi thể nữa của nhân vật Thần môn.
- Thiế hiệp vì sao không chịu tin đây là hành vi của Thần môn?
Mạnh Äạt Nhân thở dài :
- Một phần là do cảm giác. Phần khác, tại hạ từng biết Thần môn là một danh môn chánh phái.
Sau một lúc yên lặng, không bày tỠthái độ, nữ nhân nỠđột nhiên lên tiếng :
- Tiếu hiệp dịnh tiếp tục tìm?
Và nàng nghe Mạnh Äạt Nhân bảo :
- Ngá»n há»a tập sắp cạn kiệt, trong khi địa hình nÆ¡i đây rá»™ng hẹp nhÆ° thế nào vẫn chÆ°a biết, tại hạ định sau này sẽ quay lại tìm. Còn bây giá»...
Thật nhanh nhẩu, nàng đáp ứng :
- Äối vá»›i tiểu nữ, tìm hiểu bao nhiêu đó là đủ rồi. Chúng ta quay lại thôi.
Câu nói của nàng cá»™ng vá»›i những gì nàng đã biểu lá»™ ở đây, sá»± xuất hiện của nàng, sá»± Ä‘oán biết đây là nÆ¡i ẩn giấu di thể của những ngÆ°á»i đã thất tung từ lâu và kiến văn phong phú của nàng qua việc nhận định xuất xứ của các di thể, di vật, tất cả Ä‘á»u làm cho Mạnh Äạt Nhân không thể không có nhiá»u nghi vấn vá» nàng.
* * * * *
- Thiếu hiệp định đi đâu?
Ngay khi lên khá»i miệng vá»±c - nhá» phÆ°Æ¡ng tiện sẵn có dã Ä‘Æ°Æ¡c nữ nhân chuẫn bị trÆ°á»›c và vẫn còn lÆ°u lại cho lần leo lên - Mạnh Äạt Nhân đã nghe nàng há»i nhÆ° thế.
Mạnh Äạt Nhân nhìn nàng :
- Äa tạ! Nhá» có cô nÆ°Æ¡ng, cuối cùng tại hạ cÅ©ng thoát hiểm. Còn việc tại hạ định Ä‘i đâu, sẽ làm gì, xin thứ lá»—i, tại hạ vẫn chÆ°a có chủ định.
Nàng cÆ°á»i nhẹ :
- Chưa có chủ định hay vì nguyên do nào đó thiếu hiệp không thể nói?
Mạnh Äạt Nhân chợt có má»™t thoáng lặng ngÆ°á»i, sau đó chậm rãi gật đầu :
- Tại hạ cÅ©ng không muốn giấu cô nÆ°Æ¡ng làm gì nữa. Không sai! Tuy giữa tại hạ và cô nÆ°Æ¡ng vừa má»›i cùng nhau chia chung hoạn nạn nhÆ°ng đâu phải vì thế mà tại hạ phải bá»™c bạch tất cả vá»›i cô nÆ°Æ¡ng má»™t khi chÆ°a biết cô nÆ°Æ¡ng là ai, xuất xứ nhÆ° thế nào và liệu có đáng là ngÆ°á»i để tại hạ tá» bày tâm cang hay không?
Nàng cũng gật đầu :
- Tiểu nữ không há» trách thiếu hiệp. Hay nói cho đúng hÆ¡n, chính tiểu nữ cÅ©ng đã nghÄ© nhÆ° thế vá» thiếu hiệp và đã hÆ¡n má»™t lần tiểu nữ chối từ lá»i giải thích cho câu nghi vấn thiếu hiệp đã đặt ra. Thế này vậy, tiểu nữ há» Trầm tên Bá»™i Uyển, sau này nếu có dịp và nhất là khi đã biết rõ thiếu hiệp là ai, có lẽ tiểu nữ sẽ có lá»i đáp.
Mạnh Äạt Nhân mỉm cÆ°á»i :
- Mạnh Äạt Nhân này cÅ©ng tán đồng nhÆ° thế. Riêng việc lần này, nếu chỉ nói Ä‘i nói mãi mãi lá»i cảm kích chẳng hóa ra là quá khách sáo. Trầm cô nÆ°Æ¡ng! Xin hẹn gặp lại!
- Hẹn gặp, Mạnh thiếu hiệp!
Như những kẻ bình thủy tương phùng, hỠphân khai đi vỠhai ngã...
Tài sản của aspirin

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äèàëîã, ìàìáà, ìàðàôîí, truyen van luu quy tong, vaÌ£n lÆ°u qut tông, van luu quy mon, van luu quy tong



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™