Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
-----oo0oo-----
Quyển 3: Dòng cát thời gian
Chương 14: Báo thù
Người dịch: Huyết Văn
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: Sưu Tầm
“Hờ, chào mấy đồng nghiệp. Hôm nay trôi qua thế nào?” Lowes bước đến chào hỏi.
Roy đang lấy một bộ đồ lặn ra khỏi xe, John quay sang trả lời: “Một ngày không ra gì! Chuyện lần này thật kỳ quái, thi thể và tất cả vật phẩm liên quan đều bị đốt đi. Vậy tại sao còn có hồn ma? Thật không hợp với lẽ thường!”
Cổ Trần ngậm điếu thuốc, lười nhác nói: “Đó là đương nhiên, vì những thứ ở nước Mỹ không giống ở đây. Quỷ ở đây không thể bị giết bằng vũ khí và diêm."
“Được rồi! Ông bạn đồng nghiệp ơi, ngươi định ở đó hút thuốc hay qua đây giúp bọn ta một tay?”
Cổ Trần ném tàn thuốc, bước đến để hỗ trợ Roy mặc đồ lặn.
Lowes hiếu kỳ hỏi: “Các ngươi tìm đâu ra những thứ đồ chơi này?”
Roy vừa đeo kính lặn, vừa trả lời: “Xe thuê ở gần đây, còn dụng cụ lặn được bọn ta chuẩn bị sẵn trong một quán rượu ở thành phố S. Tất cả trang bị có thể dùng đến đều được bọn ta mang theo, vì mượn dùng sẽ không quen. Những chuyện liên quan đến ma quỷ thì không thể qua loa, dùng dụng cụ không quen thuộc sẽ rất dễ chết."
Thế là mọi người cùng nhau giúp Roy xuống nước. Vì phòng ngừa xảy ra chuyện không hay dưới nước, họ cố ý cột một sợi dây trên người hắn. Kéo ba cái là ám hiệu chứng tỏ có tình huống lạ xảy ra.
Sau khi Roy xuống nước, mọi người tụm năm tụm ba bên bờ để nói chuyện.
Cổ Trần đến bên cạnh John, hỏi: “Vì sao các ngươi biết hồ nước này?”
John trả lời: “Sau khi Roy bị nhập hồn thì vẫn còn sót lại một chút ký ức. Có lẽ là của một trong hai người Khang Lĩnh và Trịnh Mặc, chẳng qua đều vô cùng hỗn loạn. Có một số đoạn ngắn liên quan đến kẻ giết người, nhưng trong đó Roy nhớ rõ nhất cảnh hai người đàn ông ném một người phụ nữ vào trong hồ nước này.”
“Các ngươi cho rằng Lý Di mất tích trong cái hồ nước này sao?”
“Không phải các ngươi cũng nghĩ vậy nên mới tới hồ nước sao?”
Cổ Trần cười, đặt một điếu thuốc vào trong miệng rồi chuyển đề tài: “Lần này không nhiều người trong câu lạc bộ có khả năng bắt quỷ. Mặc dù hai người các ngươi không có... ngươi cũng biết đấy, kiểu như siêu năng lực, nhưng vẫn là người săn quỷ.”
“Người săn quỷ à? Ta cho rằng ở Trung Quốc gọi đó là đạo sĩ chứ? Ở chỗ bọn ta, người như vậy được gọi là thợ săn. Chúng ta đi săn hồn ma, không có chỗ ở ổn định, làm giả thẻ tín dụng, lái xe qua hơn năm mươi bang của nước Mỹ để điều tra những sự kiện siêu nhiên khả nghi và là một nhóm người không có tương lai.”
“Vì sao các ngươi đi chuyến này?”
John đăm chiêu nhìn mặt nước, lúc sau mới thở dài một hơi: “Ta không biết ở Trung Quốc ra sao. Ở chỗ ta... khởi đầu của mọi gã thợ săn không hề khác nhau, đều là một câu chuyện xưa bi thảm.”
Cổ Trần hít một hơi thuốc lá thật sâu: “Là vì báo thù sao?”
John ngẩng đầu nhìn Cổ Trần, lập tức nở nụ cười khổ: “Đồng nghiệp, ngươi là một người thông minh. Có vẻ như chuyện gì cũng có thể nhìn thấu.”
“Nếu không ngại thì cứ việc kể lại, ta rất kín tiếng.” Cổ Trần đưa một điếu thuốc cho John.
John nhận điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi, sau đó kể lại chuyện xảy ra vào nhiều năm trước...
“Ta và Roy là hàng xóm từ thuở nhỏ. Cha của bọn ta là một cặp cộng sự thân thiết trong cục cảnh sát. Họ rất giỏi, bọn ta đều mong sẽ trở thành anh hùng như cha mình.
Quan hệ của hai nhà rất tốt, mẹ ta và mẹ Roy cùng đi học nấu ăn, cha Roy dẫn bọn ta đi câu cá, cha ta mang bọn ta đi săn, Roy hẹn em gái ta tham gia vũ hội ở trường trung học phổ thông. Đến bây giờ, ta vẫn còn nhớ bánh táo mẹ Roy làm, đó quả thực là thứ mỹ vị ngon nhất trên đời.
Cả hai gia đình như người một nhà, Roy và ta như anh em ruột. Nhưng mọi chuyện đã kết thúc vào bảy năm trước, ngày hôm đó như ác mộng đến tận bây giờ vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt ta. Đó là buổi tối ngày lễ tạ ơn, hai nhà cùng cùng mừng lễ tạ ơn như những năm trước. Ta và Roy lái xe từ trường đại học về nhà, khi bọn ta cầm theo bia xuống xe đã cảm thấy không hay, khi thân nhân của mình bị đặt trong nguy hiểm thì ngươi sẽ có cảm giác này.
Bọn ta xông vào nhà, lập tức nhìn thấy ông lão đưa thư quen thuộc cầm dao xiên gà tây, đang ăn ruột của cha ta. Mọi người trong nhà đều chết hết, thậm chí bọn ta không thể nhận ra ai với ai, bởi trên đất đều là nội tạng và máu tươi. Ta và Roy chỉ muốn làm thịt tên khốn đó, kết quả hắn chỉ vung tay đã xô bọn ta văng vào tường. Đôi mắt hắn đen kịt, không hề có tròng trắng. Bọn ta nhận ra đó không phải ông lão phát thư bọn ta quen biết, mà là một thứ gì đó.
Ta liều mạng lấy khẩu súng của cha ta trong ngăn kéo, nhưng đạn không có tác dụng với thứ đó. Ta và Roy mở trừng mắt nhìn tên khốn đó ăn sạch nội tạng của người hai nhà, hắn dùng cách đó để giày vò bọn ta. Cho đến khi cảnh sát nghe tiếng đấu súng chạy đến, trong miệng ông lão phát thư phun ra một luồng khói đen kịt. Luồng khói đen đó bay đi mất, chỉ để lại ông lão phát thư hấp hối. Nguyên nhân chết là từ vết thương do súng bắn trước đó.
Cảnh sát cho rằng hung thủ đã đền tội nên không hề nghe lời của bọn ta. Họ cho rằng bọn ta chịu cú sốc quá lớn nên cần gặp bác sĩ tâm lý. Nhưng ta và Roy biết thứ bọn ta cần chính là tri thức, tri thức để tiêu diệt thứ đó...”
Điếu thuốc của Cổ Trần đã cháy hết. Thấy John có vẻ kích động, hắn nói: “Ta đoán các ngươi đã báo thù.”
John trả lời: “Đúng vậy! Mất hai năm, bọn ta tìm thấy thứ tạp chủng kia, sau đó tiêu diệt nó.”
“Vậy tại sao còn muốn làm nghề này? Các ngươi hoàn toàn có thể trở lại cuộc sống của người bình thường.”
John ngửa đầu nhìn bầu trời, giọng nói kiên định: “Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là do không muốn có nhiều người gặp phải cảnh ngộ bất hạnh như bọn ta.”
Nghe xong, Cổ Trần im lặng một lúc lâu.
Hắn đáp lời: “Ta hiểu rồi. Các ngươi tham gia câu lạc bộ của Lander chỉ để thuận lợi cho việc hành động, hoàn toàn không muốn bắt quỷ cho hắn. Thế nên Roy mới giấu mạnh mối trong ký ức để tiêu diệt hồn ma trước.”
“Cổ Trần! Ta có thể thấy ngươi, lão tiên sinh Dư An và cả Lữ Bình đều không thuộc về nơi này! Các ngươi là thợ săn thật sự!”
“Ha ha! Đừng đánh đồng ta với bọn họ. Bọn họ là thợ săn, ta chỉ là một bác sĩ mà thôi.”
Lúc này, Roy nổi lên khỏi mặt nước. Hắn gỡ kính lặn, rồi nói: “Này mấy đồng nghiệp, mau kéo ta lên.”
Mọi người ba chân bốn cẳng kéo hắn lên bờ, Salonbus có vẻ tích cực nhất. Gã béo này vừa giúp đỡ, vừa hưng phấn hỏi: “Thế nào? Có phát hiện gì không?”
Roy lên bờ, nhổ mấy ngụm nước bọt, sau đó mới nói: “Ngoài nước bùn và tảo thì chỉ có rác rưởi! Môi trường sinh thái ở đây quá kém, nếu ở đây xuất hiện một loài thú biến dị thì cũng không có gì đáng kinh ngạc.”
Cổ Trần mới nói: “Nếu đã vậy, suy luận của ta chắc không còn vấn đề gì nữa.”
John như bừng tỉnh: “Ngươi đã biết dưới nước không có gì sao?”
“Chỉ là phỏng đoán mà thôi. Đêm nay ta vốn định đến đây chứng thực, không ngờ đúng lúc thấy các ngươi muốn xuống nước nên không ngăn cản làm gì.”
Roy phàn nàn: “Được rồi đó đồng nghiệp! Nếu bọn ta đã dò xét miễn phí giúp ngươi, ngươi có nên chia sẻ một ít bí mật của mình cho bọn ta biết hay không?”
Cổ Trần lại châm một điếu thuốc. Vì hắn rất lười, mỗi lần giải thích đều phải hút điếu thuốc để nâng cao tinh thần: “Tất cả sự việc là như thế này: Mười năm trước, Khang Lĩnh và Trịnh Mặc bắt Lý Di lên núi, trước trói sau dâm, lại trói lại dâm, xoa xoa bóp bóp, tuần hoàn vô hạn... Quá trình này ta không kể rõ mà để các ngươi tự hình dung, miễn cho các ngươi gặp phải ác mộng.
Sau đó, bọn họ mang Lý Di đang hấp hối nhét vào cốp chiếc Ferrari màu hồng, lái xe đến bên bờ hồ này, ném nàng xuống hồ để hủy thi diệt tích rồi bỏ đi. Ta nghĩ đoạn này ăn khớp với ký ức của Roy rồi chứ?”
Roy gật đầu: “Phần sau hoàn toàn ăn khớp, chỉ có quá trình trói... Ta chỉ có một chút ấn tượng.”
“Ờ! Sau sự kiện đó, Khang Lĩnh và Trình Mặc vẫn quay lại cuộc sống của họ. Khi nổi hứng thì lên núi đua xe, đùa giỡn con gái nhà lành... Nhưng bọn họ không biết, thật ra Lý Di vẫn chưa chết. Ngày đó, nàng bò ra khỏi hồ nước, đồng thời bày ra một cuộc báo thù. Trên thực tế, cuộc báo thù này vẫn còn tiếp diễn cho tới tận ngày hôm nay...”
[/QUOTE]
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
-----oo0oo-----
Quyển 3: Dòng cát thời gian
Chương 15: Bắt được
Người dịch: Huyết Văn
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: Sưu Tầm
Cổ Trần rít một hơi thuốc, nói tiếp: “Sau đêm đó, Lý Di bốc hơi khỏi nhân gian. Nàng không liên lạc với bất cứ ai, một mình chuẩn bị kế hoạch báo thù.
Hơn hai tháng sau, Lý Di hành động. Vì nàng hiểu rõ Khang Lĩnh và Trịnh Mặc nên không khó để tìm cơ hội ra tay. Thế là vào một buổi tối, trên con đường này, Lý Di đẩy chiếc Ferrari màu hồng lao thẳng xuống dưới chân núi, trong xe là hai gã đàn ông bị hành hạ đến mức không còn hình người."
Roy hỏi: "Chẳng lẽ cô ta vẫn còn sống cho đến bây giờ?"
Cổ Trần lắc đầu: "Tất nhiên là không, phần sau mới là phần quan trọng. Lý Di chắc chắn đã chết, chỉ có điều cách nàng chết không khớp so với suy đoán của ta. Ta vốn cho rằng một người phụ nữ trải qua nhiều biến cố như vậy quá nửa sẽ phát điên. Dựa vào tướng chết của Khang Lĩnh và Trịnh Mặc, có lẽ lúc đó tâm thần Lý Di không bình thường và sẽ tự sát sau đó.
Về sau, ta lập tức bác bỏ suy luận trên. Sức thừa nhận của con người khó có thể dùng lẽ thường để đong đếm, có câu: Nhân tâm nan trắc, hải thủy nan lượng. Trong điều kiện tiên quyết của một giả thiết khác, ta suy đoán Lý Di lợi hại hơn rất nhiều so với tưởng tượng và việc luôn đặt nàng vào vị trí người bị hại là sai.
Cho đến bây giờ, những đoạn tử vong tái hiện cũng không phải của Lý Di, mà là của Trịnh Mặc và Khang Lĩnh. Bọn họ mới là kẻ hy vọng người khác điều tra ra chuyện của mười năm trước.”
(Nhân tâm nan trắc, hải thủy nan lượng: Lòng người khó dò, nước biển khó đo)
Nghe xong, Đầu Cây Lau Nhà không hiểu rõ nên hỏi xen vào: “Không phải chứ? Đâu có tội phạm giết người nào cố gắng nghĩ cách để người khác điều tra ra chân tướng?”
Cổ Trần lại nói: “Rất đơn giản, vì bọn họ không còn là người. Tại sao quỷ phải quan tâm đến việc bị người khác biết tội lúc còn sống của mình? Chẳng lẽ quỷ mà còn sợ bị bắt ngồi tù sao? Mục đích của họ rõ ràng là muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, bởi họ vẫn bị Lý Di giam cầm và giày vò linh hồn cho đến ngày hôm nay.”
Salonbus nói: “Này, các bạn có cảm thấy hơi lạnh không?”
Vài giây trước, hơi thở của mọi người đột ngột biến thành sương trắng. Một luồng khí lạnh kéo đến sau lưng cả bọn.
John và Roy rất ăn ý, bọn họ bước nhanh đến bên chiếc xe, mở cốp, lấy miếng sắt che chắn ra. Phía dưới miếng sắt là một kho súng ống đạn dược cỡ nhỏ, tất nhiên đây là vũ khí dùng để đối phó với hồn ma.
Thấy Cổ Trần cũng chạy đến, John lập tức nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ: “Không phải ngươi nói những thứ này vô dụng sao?”
Cổ Trần tim đen mặt dày, đâu thèm để ý đến lời của đối phương: “Dù sao có còn hơn không.”
Ba người Cổ Trần nâng súng giảm thanh, nhìn con đường lớn lên núi. Trong súng là đạn thật, ngoài ra trong túi vẫn còn không ít đạn diêm. Kỹ năng bắn súng của John và Roy rất xuất sắc. Nếu chiếc Ferrari chạy xuống núi thì chắc chắn sẽ bị bắn trúng bình xăng và lốp xe.
Nhưng không ai chú ý đến sự rung động chậm chạm trên mặt hồ, một bóng đen đang trồi lên từ dưới mặt nước!
Đó chính oan hồn Lý Di!
Lý Di lượn lờ trên mặt nước, dưới chân là hai xác chết đàn ông. Một cái xác vỡ bụng, một cái xác vỡ yết hầu. Mặc dù cả hai khuôn mặt đều bị acid sulfuric ăn mòn đến mức không thấy rõ hình hài, song vẫn cảm nhận được hai chữ "đau khổ" trên khuôn mặt họ.
Đầu Cây Lau Nhà gần hồ nước nhất. Hắn nghe tiếng động nên quay đầu nhìn, rồi hét lên trong nỗi hoảng sợ.
Ánh mắt mọi người bị hấp dẫn, lập tức nhìn thấy dị trạng trên hồ nước.
Trong khi ba người Cổ Trần cầm súng chạy đến, hai xác chết đàn ông đột ngột đánh tới. Bọn này nghiễm nhiên bò sát mặt nước và nhanh chóng đến gần Đầu Cây Lau Nhà.
Đầu Cây Lau Nhà sợ đến mức sững người tại chỗ, mở trừng mắt nhìn hai chân mình bị kéo xuống nước.
Lowes đứng gần Đầu Cây Lau Nhà nhất, phản ứng của hắn không hề chậm, lập tức vọt đến kéo tay Đầu Cây Lau Nhà.
Lực kéo của hai hồn ma càng lúc càng lớn, Lowes dần dần bị kéo xuống nước.
Lá gan của Salonbus bỗng to ra, hắn lao đến ôm eo Lowes, miệng hét to: “Đừng sợ! Bạn của ta! Salonbus đến đây!”
Gã mập này vừa lao tới, cục diện lập tức ổn định lại. Cổ Trần và hai người kia đã chạy đến bên cạnh, thay đạn diêm, sau đó bắn về phía hai hồn ma.
Phương pháp của người nước ngoài vẫn có tác dụng. Đạn diêm bắn trúng thân thể hồn ma liền đánh tan cơ thể nó. Tuy vài giây sau hồn ma sẽ khôi phục lại như trước nhưng đây vẫn là cách tốt nhất trong lúc Cổ Trần không được sử dụng linh thức.
Cổ Trần vừa nổ súng, vừa nói với Lý Di trên mặt nước: “Người phụ nữ kia! Nếu ta đoán không sai thì ngươi đã dùng tà thuật nào đó để sau khi chết vẫn có thể tra tấn linh hồn hai người này.”
Lý Di cười nhạt, trả lời bằng giọng nói già nua, khàn khàn: “Tà thuật à? Ta chỉ dùng một súc sinh để lập đàn huyết tế mà thôi.”
Cổ Trần hừ lạnh một tiếng: “Nếu nói vậy, chẳng lẽ tà thuật buộc ngươi phải dùng con của mình để huyết tế sao?”
Lý Di gào thét một cách điên cuồng: “Nó chính là súc sinh! Nó không phải con của ta! Không phải!”
Hồn ma của Khang Lĩnh và Trịnh Mặc bỗng lộ vẻ đau đớn, trong miệng mọc răng nanh đáng sợ, vô số gai xương được sinh ra trên lớp da thối rữa, sức mạnh của chúng tăng lên đáng kể.
Nửa người Đầu Cây Lau Nhà đã chìm xuống nước, hắn quay lại thét về phía Lowes: “Buông ta ra! Nếu không ngươi cũng sẽ bị kéo xuống!”
Lowes liều mạng nắm chặt đôi tay của Đầu Cây Lau Nhà, khó nhọc thốt một câu: “Lowes Fogg sẽ không vứt bỏ bất cứ tia hi vọng nào! Ta là Fogg gan dạ!”
John và Roy chửi vài tiếng, ném súng rồi chạy đến hỗ trợ.
Cổ Trần cau mày. Hắn định dùng năng lực linh hồn, bằng không Đầu Cây Lau Nhà sẽ chết ở đây.
Chỉ có điều tình thế lại nhanh chóng xoay chuyển...
Một đoạn kinh văn trong bóng tối truyền đến, mọi người cảm thấy sức ép trên cơ thể giảm bớt, đây là dấu hiệu quỷ cảnh biến mất.
Sắc mặt Lý Di biến đổi, định trốn vào trong nước thì chỉ thấy một luồng ánh sáng vàng cuốn lấy cô ta và hai hồn ma Trịnh Mặc, Khang Lĩnh.
Cùng tiếng thét thê lương của nữ quỷ, mọi thứ xung quanh trở lại bình thường.
“Người trẻ tuổi, có vẻ ta thắng rồi.” Dư An vẫn đang mỉm cười, trên tay là một cái lục lạc màu vàng.
Lữ Bình và Lander đứng cạnh hắn. Lander có vẻ rất kích động, đôi mắt nhìn chằm chằm lục lạc trên tay Dư An.
Mọi người kéo Đầu Cây Lau Nhà lên khỏi mặt nước.
Lowes và Salonbus bộc phát sức mạnh đáng kinh ngạc trong hoàn cảnh nguy hiểm. Bây giờ nguy hiểm qua đi, cả hai lập tức cảm thấy cơ thể thoát lực.
Cổ Trần thở dốc một hơi, sau đó châm thuốc lá: “Lục lạc của ngươi là thứ gì?”
Dư An cười nói: “Đây là pháp bảo, không cần linh thức cũng dùng được.”
Cổ Trần quay đầu nhìn Lữ Bình: “Này, hắn làm vậy không tính là ăn gian hả?”
Lữ Bình trả lời một cách dứt khoát: “Dư tiền bối không dùng linh thức mà vẫn bắt được quỷ, phương diện suy luận cũng đã hoàn thành. Không có vấn đề ở đây gì cả.”
Dư An càng cười bỉ ổi hơn: “Kế hoạch lợi dụng Lữ Bình để đánh lừa ta vào tối hôm qua đã bị ta nhìn thấu, điều đó khiến ta tra kỹ lại suy luận của mình và tìm ra điểm không đúng là Lý Di. Suy luận mới của ta như sau: Lý Di trở thành chủ của hai hồn ma thủ phạm, Khang Lĩnh và Trịnh Mặc trở thành kẻ bị hại sau khi chết.”
Cổ Trần vô cùng khó chịu, trong lòng liền mắng lão cáo già vài câu.
Hắn thật không ngờ tới kế sách của mình bị lợi dụng. Nhưng chuyện đã đến nước này, hắn cũng không còn gì để nói.
Lander nhịn không được nên xen vào: “Các vị, chi tiết cặn kẽ về chuyện để từ từ hẵng thảo luận. Chúng ta lên núi báo tin tốt cho mọi người biết trước đã!”
Last edited by kimnambin; 18-07-2013 at 06:00 AM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
-----oo0oo-----
Quyển 3: Dòng cát thời gian
Chương 16: Sức mạnh thật sự
Người dịch: Huyết Văn
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: Sưu Tầm
Khi Lander cầm lục lạc tuyên bố tin tức quỷ đã bị bắt, cả Khách sạn Đông Danh như rối tung lên. Sự hưng phấn của họ không thể dùng từ ngữ để diễn tả, hệt như ai nấy đều đã lưu danh sử sách.
Cả đám người nhao nhao cả lên, hận không thể lập tức mở buổi tiệc chiêu đãi ký giả...
Lander tiếp tục phát huy sở trường diễn thuyết của mình. Nói tới nói lui được một hồi, hắn mở mấy bình rượu quý rồi dặn dò khách sạn chuẩn bị mở yến hội. Những vị khách khác và nhân viên khách sạn đều được mời, ai nấy đều khen ngợi sự hào phóng của lão già nước Pháp.
Chỉ có một người là ngoại lệ...
Cổ Trần nằm trong phòng, ngơ ngẩn nhìn trần nhà, thậm chí không có tâm trạng hút thuốc.
Dư An đã nói toàn bộ suy luận nói cho hắn biết: Lúc Lý Di giết chết Khang Lĩnh và Trịnh Mặc, nàng phát hiện mình mang thai và sinh đứa bé vào bảy tháng sau đó. Bấy giờ, Lý Di dùng một chú pháp độc ác gọi là “Anh Cổ Khu Hồn” để tiếp tục giày vò linh hồn Khang Lĩnh và Trịnh Mặc. Vì sử dụng biện pháp trả thù vĩnh viễn này, nàng đã bỏ qua cả tính mạng của mình.
“Độc nhất là lòng dạ đàn bà…. Hận thù điên cuồng đến mức đó!” Cổ Trần tự nhủ.
Lần này, hắn không chỉ thua do quá tự tin mà phần lớn do tri thức nắm giữ thua kém quá nhiều. Thân là Thập Điện Diêm La, Dư An am hiểu những thứ như cổ thuật, đạo thuật, tà chú và pháp bảo hơn hắn. Tuy lão nói không dùng linh thức để giải quyết mọi chuyện một cách công bằng nhưng Cổ Trần muốn thắng gần như là điều không thể.
Cổ Trần nhìn đồng hồ trên tường thì thấy đã sắp nửa đêm. Nguyên tắc của hắn là "có lợi thì phải chiếm". Trong lúc tâm trạng khá tồi tệ, coi bộ phải ăn nhiều hơn một chút, dù sao ăn bao nhiêu cũng không tốn tiền.
Thế là hắn đến nhà hàng...
Nhưng khi hắn vừa mở cửa lớn thì sững sờ ngay tại chỗ!
Chỉ thấy tất cả mọi người nằm đầy đất, đều rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Dư An và Lữ Bình cũng nằm trên mặt đất, Cổ Trần thử cứu tỉnh bọn họ nhưng không được, dùng nước tạt hay bạt tai cũng không có tác dụng.
“Không thể nào! Đến Procaine và Ethyl Ether đều được đem ra, chẳng lẽ hai thằng cha này không nhận ra mùi vị..." Cổ Trần rất khinh bỉ việc hai vị này thấy rượu tốt và thức ăn ngon nên buông lỏng cảnh giác.
Hắn lại nhìn hai lượt, không thấy Lander, Đầu Cây Lau Nhà, Salonbus, Lowes, John và Roy. Một dự cảm không tốt đột ngột nảy sinh, từ đầu hắn vẫn nghĩ đơn giản về câu lạc bộ yêu thích hiện tượng siêu nhiên. Theo tình hình trước mắt, kẻ có khả năng hạ dược chính là người trong nhóm và đối tượng bị hiềm nghi nhiều nhất chính là Lander.
Nhắm mắt lại, Cổ Trần tập trung tư tưởng nhằm dùng linh thức tìm kiếm vị trí của những người mất tích. Hắn nhanh chóng phát hiện sáu người tụ tập ở một nơi, nơi đó nằm trên đỉnh núi này.
...
Trở lại hiện tại, Lander nâng Cổ Trần lên trên không bằng một tay, răng nanh táp xuống. Cổ Trần sắp trở thành vật hi sinh đầu tiên sau khi Lander nhận được sức mạnh của quỷ hút máu.
"Phốc!" Tiếng da thịt bị đâm thủng vang lên, thứ bị đâm thủng không phải là cổ của Cổ Trần, mà là lồng ngực của Lander.
Lander dùng sức ném Cổ Trần ra chỗ khác, sau đó che lỗ máu trước ngực mình: “Tại sao... lại như vậy? Ngươi... ngươi là người nào?”
Cổ Trần ngã xuống đất, tuy đôi chân đã gãy nhưng hắn vẫn muốn đánh một trận. Lưỡi dao giải phẫu trong tay hắn lập loè ánh sáng hồng, trên mũi dao vẫn còn dính máu của Lander.
"Rất ngu xuẩn!" Lỗ máu trước ngực Lander từ từ khôi phục, dùng mắt thường gần như có thể nhìn thấy điều đó.
Hắn nâng một tay, quát về phía Cổ Trần: "Huyết Tinh Chi Dực!”
Chỉ thấy rất nhiều bóng đen giống loài dơi bay ra từ trong tay Lander, mỗi răng nanh đều dính máu.
Chúng bay thẳng về phía Cổ Trần với tốc độ cực nhanh!
Cổ Trần không thể né tránh, đành phải huơ dao giải phẫu đón đỡ.
Những con dơi bị lưỡi dao cắt trúng đều biến thành trạng thái khí rồi tiêu tán nhưng tốc độ tay của Cổ Trần vẫn không thể theo kịp, bởi vì lũ dơi lao đến không ngừng nghỉ.
Một cánh tay của hắn bị dơi bám đầy và nhanh chóng mất đi tri giác, dao giải phẫu trong tay biến mất. Ngoài việc mất một lượng máu thịt lớn, xương cốt hắn cũng bị cắn nát.
“Hừ! Dù ngươi có chút thủ đoạn nhưng trong mắt ta không có ý nghĩa nào.”
Lander cẩn thận dùng thêm một lần Huyết Tinh Chi Dực nhằm làm tê liệt cánh tay còn lại của Cổ Trần.
Chính lúc hắn định sử dụng chiêu cũ, Cổ Trần bỗng nở nụ cười. Trong tiếng cười chứa đầy tà khí khiến người khác không rét mà run, Lander cũng khựng lại vì điều này.
“Ha ha ha ha! Có chút thủ đoạn sao? Khá lắm, ngươi muốn xem không? Xem thủ đoạn thật sự của ta ấy..."
Giọng nói của Cổ Trần đầy mùi vị điên khùng, đầu tóc hắn rối bời, trong đôi mắt luôn tỏ ra buồn ngủ lập lòe một thứ ánh sáng nguy hiểm.
“Phô trương thanh thế cũng vô ích! Huyết Tinh Chi Dực!” Lander công kích lần nữa, nhưng Cổ Trần lại đột ngột biến mất trong tầm mắt hắn.
"Đây mà gọi là công kích sao? Để ta dạy ngươi làm cách nào để đưa người khác vào chỗ chết!"
Không biết Cổ Trần đã đến sau lưng Lander từ lúc nào. Không ngờ hắn có thể đứng vững, tay trái ngưng tụ dao giải phẫu lấp lóe ánh sáng hồng.
Lander phản ứng không chậm, âm thanh vừa xuất hiện thì hắn xoay lại ngay lập tức. Trong lúc định dùng tay ngăn cản đối phương, hắn phát hiện đôi tay của mình đã biến mất.
Đôi tay đứt của Lander rơi trên mặt đất, toàn bộ khuỷu tay trở xuống không còn, từ đó có thể nhìn thấy mặt cắt của xương và mạch máu.
Tuy tim đã ngừng đập và máu đã ngừng chảy song Lander vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi và hàn ý trong lòng.
Cổ Trần đã gác dao trên cổ hắn. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa qua xảy ra vô số chuyện, đến khi nhìn thấy tốc độ kinh người kia, Lander cũng rất muốn kinh hô "Cái gì?" như phần lớn nhân vật phản diện khác. Chỉ có điều hắn không có cơ hội để kêu, bởi vì Cổ Trần bổ dao xuống đầu hắn.
Khung cảnh đầu người rơi xuống đất không hề xuất hiện. Khi đầu Lander rời khỏi thân thể, thân hắn hóa thành vô số mảnh nhỏ và bay ra ngoài như dơi, đầu cũng giống vậy.
Những con dơi này bay cách Cổ Trần vài mét, sau đó tụ thành hình người, tay của Lander được khôi phục nguyên trạng.
Lander thở hổn hển: “Thật quá sơ suất! Thiếu chút nữa để ngươi đánh lén thành công!”
“Chiêu thức giữ mạng của ngươi rất thực dụng. Vậy cũng tốt, ta vẫn còn vài lời muốn nói với ngươi.” Cổ Trần châm một điếu thuốc.
“Dạ Ma Phệ Hồn!”
Lander khom người về phía trước, thuận thế hoá thành một luồng khói đen bay về phía Cổ Trần, hoàn toàn không muốn nghe hắn nói tiếp.
Cổ Trần di chuyển! Tuy Lander không biết Cổ Trần đã làm gì nhưng khi luồng khói đen sắp tiếp xúc cơ thể thì hắn đột ngột biến mất, sau đó xuất hiện phía sau luồng khói đen.
"Một chiêu này, là vì một người có mộng tưởng."
Cổ Trần nắm chặt một miếng lá lách co rúm trong tay.
Hóa ra lúc Lander vừa hiện hình và khuôn mặt tỏ vẻ đau đớn, Cổ Trần đã nắm chặt miếng nội tạng này.
...
“Trạch nam cũng có lý tưởng! Ta muốn trở thành tay đua lướt xuống núi nhanh nhất Đông Danh!”
...
Lander gầm một tiếng, giơ hai tay ra chiêu Huyết Tinh Chi Dực. Số dơi lần này càng thêm đông đảo, chúng lao về phía Cổ Trần mạnh mẽ như thủy triều.
Cổ Trần lại biến mất khỏi tầm mắt của Lander, những con dơi kia biến thành sương mù một giây sau đó.
Lander chỉ cảm thấy lồng ngực bị bóp chặt, Cổ Trần cầm một lá gan đứng sau lưng hắn.
“Vì sao? Vì sao lại nhanh như vậy? Không thể nào! Rốt cuộc ngươi đã làm gì?”
“Một chiêu này, là vì một người dũng cảm.” Dứt lời, Cổ Trần vứt lá gan của Lander xuống đất rồi đạp nát nó.
...
“Lowes Fogg sẽ không vứt bỏ bất cứ tia hi vọng nào! Ta là Fogg gan dạ!”
...
Hai mắt Lander phủ đầy tơ máu, răng nanh trong miệng đột ngột dài ra, móng tay trở nên sắc bén như lưỡi dao.
Hắn ngừng trong chốc lát rồi lao về phía Cổ Trần. Bóng hắn lướt trong không trung với tốc độ nhanh như được một đôi cánh không khí hỗ trợ.
Cổ Trần đứng im lặng tại chỗ, Lander chỉ cảm thấy trước mắt trở nên mờ ảo.
Khi hắn kịp phản ứng, lại thấy mình ngã trên mặt đất, còn Cổ Trần cầm hai quả thận bằng một tay.
“Một chiêu này, là vì một người lương thiện!” Thủ pháp của Cổ Trần nhanh vô cùng. Thận của Lander lập tức bị dao giải phẫu cắt thành nhiều mảnh nhỏ.
...
“Đừng sợ! Bạn của ta! Salonbus đến đây!”
...
Lander sắp nổi điên, khuôn mặt hắn vặn vẹo một cách kỳ lạ, đôi tai trở nên dài nhọn, làn da trên người chậm rãi hoá thành màu đen.
Cùng tiếng kêu đau đớn, một đôi cánh thịt màu đen mọc ra sau lưng Lander...
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của N4mPh0ng
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
-----oo0oo-----
Quyển 3: Dòng cát thời gian
Chương 17: Cổ Trần và Đánh Giá Lính Mới.
Người dịch: Thiệu Cảnh
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: Sưu Tầm
Hình thể Lander tăng lên, quần áo trên người rách toạc trong chốc lát, da dẻ toàn thân trở nên đen kịt, sau lưng là một đôi cánh lớn bằng thịt đang phe phẩy một cách có lực. Trong khi đôi cánh làm dấy lên từng cơn gió mạnh, khuôn mặt hắn biến thành bộ mặt dơi xấu xí.
Chỉ thấy hắn vỗ đôi cánh, sau đó chậm rãi bay lên. Thấy vậy, Cổ Trần chủ động tung người lên cao, lập tức áp sát Lander trên không trung.
“Chết đi cho ta! Chết đi!” Lander gào thét, rồi lại há miệng phun một quả cầu lửa đỏ thẫm. Cổ Trần đang ở trên không nên không thể né tránh, chỉ có điều quả cầu lửa chưa kịp đụng vào hắn thì hắn lại biến mất một lần nữa.
“Một chiêu này, là vì hai người anh hùng chính trực.”
…
“Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là do không muốn có nhiều người gặp phải cảnh ngộ bất hạnh như bọn ta.”
…
Trong lúc nói, không ngờ Cổ Trần đã xuất hiện sau lưng Lander.
Lần này, Cổ Trần ra tay rất chậm, đủ để Lander chịu đựng nỗi đau đớn cùng cực. Hắn cắt đứt đôi cánh của Lander từ phía sau, cắt tiếp cơ thịt sau lưng, đâm vào trong cơ thể Lander bằng cả hai tay, nắm hai lá phổi và kéo chúng ra ngoài.
Lander gào thét thảm thiết khi rơi từ trên trời xuống đất. Hai tay hắn vùng vẫy một cách điên cuồng, nhưng thể hình to lớn khiến hắn không thể chạm vào lưng của mình.
Âm thanh trầm đục khi tiếp đất vang lên, cát bụi bay mù trời. Hai lá phổi của Lander bị Cổ Trần cắt thành mảnh vụn, song hắn vẫn chưa chết. Cái đầu dơi vẫn cố gắng thở hổn hển dù không còn bình chứa oxy trong người...
Cổ Trần đứng trước mặt Lander, hai tay hắn dính đầy máu tươi nhưng đôi mắt lại không có chút thương cảm nào. Hắn đạp lên đầu Lander, lạnh lùng nói: “Ngươi tỉnh ngộ chưa?”
Giọng nói của Lander như bị ngâm nước, chỉ có điều trong cổ họng hắn là máu: “Tha... tha cho ta... Ngươi muốn gì thì ta sẽ cho ngươi... tiền... quyền lực...”
“Ta hỏi ngươi đã tỉnh ngộ chưa?”
“Cái... cái gì...”
“Khi ngươi giết người phải chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị giết, nếu không ngươi không xứng đi giết người.”
Lander không biết nên nói gì, hắn cố gắng vùng vẫy nhưng phát hiện mình không cử động được: “Vì sao? Vì sao lại giết ta vì những người đó? Ngươi và chúng chỉ mới quen nhau một ngày, chỉ cần ngươi tha cho ta…”
Cổ Trần không muốn nghe hắn nói tiếp nên thẳng thừng cắt ngang: “Xem ra ngươi không thể hiểu được.”
Hắn hút hết điếu thuốc cuối cùng, vứt bỏ đầu lọc, sau đó thở dài thậm thượt: “Tuy thời gian quen biết không dài nhưng ta biết họ tốt hơn ta gấp trăm lần...”
Cổ Trần móc tim Lander ra và cầm nó trên tay.
Lander trừng mắt nhìn Cổ Trần nhưng không thể nói thêm lời nào nữa...
“Lander Belen Hart, hãy nhớ kỹ tên ta khi xuống dưới âm phủ. Kẻ giết ngươi là một người săn quỷ, hắn là Ripper Cổ Trần.”
Trái tim Lander bị bóp nát trong tay Cổ Trần. Máu tươi lạnh lẽo tung tóe khắp nơi, rơi lên thân thể vẫn còn run rẩy của Lander và nhuộm đỏ đôi mắt đến chết vẫn không nhắm lại được...
...
Hai tuần sau, trong quán bar Hắc Miêu.
“Lão cáo già đi rồi à?” Cổ Trần khuấy viên đá trong ly rượu bằng ngón áp út, vẻ mặt vẫn tỏ ra buồn ngủ.
Lữ Bình hớp một ngụm bia, trả lời: “Về sau ngươi phải sửa cách xưng hô này, Dư An tiền bối là người đức cao vọng trọng...”
“Ta biết rồi, hắn là Tống Đế Vương.”
“Có vẻ ngươi biết không ít.”
“Ta còn biết những quy định cơ bản của giới săn quỷ, kể cả danh hiệu và nguyên tắc gia nhập, vân vân... Ta nghĩ ngươi gần như là người giới thiệu của ta.”
“Sao ngươi biết?”
Cổ Trần nhún vai: “Lúc mười ba tuổi, ta tò mò về giới săn quỷ nên đã điều tra sơ qua. Kết luận rút ra được là chẳng có gì hay ho, còn rất nhàm chán nữa.”
Nghe xong, Lữ Bình suýt chết vì sặc: “Ngươi điều tra bằng cách nào? Rốt cuộc ngươi nắm giữ được năng lực linh hồn lúc mấy tuổi?”
“Thứ năng lực linh hồn này là do trời sinh. Nếu nói về nắm giữ thì có lẽ là vào lúc bảy tuổi. Còn về việc điều tra thì rất đơn giản, ta mua tài liệu từ người biên giới.”
“Bọn họ chịu bán cho ngươi sao?”
“Chỉ cần ra giá thích hợp thì không có lý do gì không bán.”
“Ngươi ra giá bao nhiêu?”
“Một trăm ngàn.”
“Lúc ngươi mười ba tuổi có thể móc ra một trăm ngàn sao?”
“Chỉ là tiền mà thôi, đó là thứ dơ bẩn và vô nghĩa nhất trên đời này. Không thể ăn, không thể mặc, chỉ có thể làm giấy lộn để chùi đít.”
“Này, cha mẹ và giáo viên của ngươi có đưa ngươi đi gặp bác sĩ tâm lý chưa?”
Cổ Trần hừ một tiếng rồi trả lời: “Hình như mẹ ta chết vì khó sinh, cha ta chết lúc ta bốn tuổi. Cùng năm đó, ta phát hiện chỉ số thông minh của mình cao hơn tất cả mọi người bên cạnh. Để tránh những phiền phức không cần thiết, ta bắt đầu ngụy trang, phần lớn thời gian đều có vẻ vô tri như những người bạn cùng lứa tuổi, hay còn gọi là "bình thường".
Kết quả học tập bình thường, cử chỉ và lời nói bình thường và mối quan hệ bình thường... Nếu ngươi cho rằng những thần đồng mười mấy tuổi được tuyển thẳng vào đại học mà báo đài đưa tin rất thông minh, vậy ngươi lầm rồi. Với người thông minh thật sự, việc đầu tiên phải làm chính là nắm giữ cuộc đời mình.”
Nghe đến đây, Lữ Bình lập tức sững người tại chỗ. Suốt một phút sau đó, phản ứng của hắn là: “Vũ thúc, cho ta thêm ly nữa...”
Vũ thúc đặt tấm lót ly lên bàn, đặt bia trước mặt Lữ Bình, sau đó quay đầu nói với Cổ Trần: “Ta vẫn còn một chuyện không rõ. Nghe nói ngươi một mình giết chết quỷ hút máu, đây không phải là chuyện mà lính mới có thể làm được. Trước khi bước vào giới săn quỷ, khả năng lĩnh ngộ về năng lực linh hồn rất có hạn, có phải ai đó từng truyền thụ bản lĩnh cho ngươi không?”
Câu trả lời của Cổ Trần như tiếng sét giữa trời quang: “À, khi ta mười ba tuổi từng mua tình báo từ một người tên là Phụng Tiên. Hắn nói ta thiên tư hơn người, muốn thu ta làm đồ đệ, ta mắng hắn ngu ngốc, hắn tỏ ra bất đắc dĩ, sau đó khăng khăng đưa cho ta một thứ gọi là Độn Giáp Thiên Thư. Về sau, ta đem nó học mỗi khi nhàm chán, vài pháp thuật dùng khi chiến đấu với quỷ hút máu đều nằm trong đó.”
Lữ Bình và Vũ thúc ngây như phỗng...
Nửa ngày sau, Lữ Bình mới thốt một câu: “Ngươi có biết Phụng Tiên là ai không?”
Cổ Trần nhún vai, tỏ vẻ không biết và cũng không muốn biết.
Vũ thúc lắc đầu, cười nói: “Trong những người biên giới, có hai người đã trở thành huyền thoại, họ chính là Tinh Long và Phụng Tiên. Nếu muốn chọn ra mười người có năng lực linh hồn mạnh nhất trên thế giới này, tất nhiên họ được xếp vào trong số đó.”
“Ồ, lợi hại vậy sao? Ta cảm thấy hắn chỉ là người bình thường, kiểu như loại người khó tìm thấy trong dòng người ấy.”
Lữ Bình nói: “Đây chính là ý trời. Nếu ngươi là đồ đệ của hắn thì bây giờ đã là người biên giới, đó chính là tổn thất của giới săn quỷ.”
Mấy người tán gẫu một lúc, Vũ thúc nói: “Qua mấy tuần nữa là đến Đánh Giá Lính Mới, ngươi chuẩn bị cho hắn tham gia hay chờ thêm ba năm nữa?”
“À, ta biết cuộc thi đó. Ta định nhân cơ hội này lăn lộn chút đỉnh, chỉ chơi đùa cho vui nên chắc sẽ nhanh chóng bị loại.”
Lữ Bình hỏi: “Lần này ủy viên trưởng và ban giám khảo là ai?”
Vũ thúc cười quái dị: “Giám khảo là ba người Thái Sơn Vương, Biện Thành Vương và Đô Thị Vương, còn Ủy viên trưởng là Vạn Thú Thần Tôn Lãng.”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
-----oo0oo-----
Quyển 3: Dòng cát thời gian
Chương 18: Tiệc nướng sáng sớm
Người dịch: Hanumanqn
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: Sưu Tầm
Có vẻ mùa đông năm nay đặc biệt đến sớm, nhiệt độ không khí vào đầu tháng mười hai đã gần không độ. Vào một buổi sáng chủ nhật lạnh lẽo như vậy, việc khổ cực nhất không gì hơn bò ra khỏi chăn...
Nơi Cổ Trần ở là ký túc xá do bệnh viện phân phối, căn nhà cha mẹ hắn để lại đã bị bán vào năm hắn mười ba tuổi. Nói một cách nghiêm túc, hắn đã trải qua cuộc sống không có nhà để về suốt mười năm.
Sáu giờ sáng hôm nay, đồng hồ báo thức của hắn kêu vang. Một phút sau, một cánh tay thò ra khỏi chăn, sờ tới sờ lui, lục lọi bốn phía, sau đó bắt được một món đồ, lập tức kéo vào trong chăn, tiếp theo là tiếng động khi một người vùng vẫy mặc quần áo trong chăn.
Năm phút sau, cánh tay lại thò ra ngoài...
Quá trình tuần hoàn này giằng co gần nửa tiếng đồng hồ. Đến khi Cổ Trần vén chăn lên, hắn đã mặc tất cả quần áo, kể cả giày và áo khoác.
Mặc dù phương pháp này hèn mọn, bỉ ổi và ngây thơ song không thể phủ nhận sự hiệu quả của nó. Quần áo lạnh lẽo được mặc vào trong quá trình chậm chạp đã hòa cùng nhiệt độ trong chăn. Trải qua nửa tiếng quằn quại, nhiệt độ cơ thể cũng từ từ tăng lên, điều đó giảm nỗi khổ khi dậy sớm đến mức thấp nhất.
Sau khi rời giường, Cổ Trần vẫn mang khuôn mặt mộng du. Hắn bước vào nhà vệ sinh, nhúng mặt vào một chậu nước ấm. Chậu nước rất lớn, nước trong chậu rất đầy.
Hắn bôi kem đánh răng xong, một tay cầm bàn chải, một tay cầm xà phòng, sau đó nhúng đầu xuống nước. Việc vệ sinh buổi sáng của hắn diễn ra trong một quá trình ngập nước như thế...
Từng có đồng nghiệp thấy hắn làm vậy, còn tưởng rằng hắn muốn tự sát. Đến lúc hỏi thì Cổ Trần trả lời: “Mở nước làm những việc như đánh răng rửa mặt là lãng phí tài nguyên. Ta làm vậy vừa có thể tiết kiệm nguồn nước, vừa có thể tiết kiệm thời gian, còn ham hưởng thụ thì sẽ bị chết đuối.”
Từ đó, không ai dám vào phòng Cổ Trần...
Trong ngày nghỉ, Cổ Trần sẽ không bắt đầu một ngày sớm như thế.
Nhưng hắn không thể không dậy sớm vào ngày hôm nay, bởi việc tập hợp và đấu loại của Đánh Giá Lính Mới bắt đầu vào tám giờ sáng.
Không thể nghi ngờ việc Cổ Trần cảm thấy không vui vào lúc này. Là một thiên tài có tính cách lập dị, luôn có vô số lý do thế này thế kia khiến hắn cảm thấy không vui.
Cho nên Cổ Trần xuống lầu với tâm trạng khó chịu, sau đó ngồi lên chiếc Honda của mình và lái nó đến nơi cần đến.
Sau khi Đầu Cây Lau Nhà chết, cảnh sát xử lý di vật của hắn. Có lẽ do hắn không thân không thích nên đã viết xong di chúc ngay khi còn trẻ. Nội dung di chúc rất đơn giản, đó là quyên tặng toàn bộ tài sản sau khi chết.
Cũng đúng thôi, hắn có thể để lại cho ai chứ?
Ngoài khoản tiết kiệm mấy trăm ngàn đồng, Đầu Cây Lau Nhà chỉ còn mỗi chiếc Honda. Vì bọn nhóc chưa đọc được chữ tạm thời không cần quyên tặng xe hơi nên chiếc xe được bán đấu giá như bất động sản. Thế là Cổ Trần bỏ ra bốn chục ngàn đồng để có được một chiếc xe second hand mang "Điềm xấu".
Lúc Cổ Trần lái xe đến trước cửa tiệm tên “Đồ nướng Nhị Ca”, chỗ đậu xe gần như đã bị chiếm trọn. Việc đậu xe không thuận lợi càng khiến tâm trạng của hắn khó chịu hơn.
“Mới sáng sớm mà đã có nhiều người đến ăn đồ nướng, bộ không sợ mỡ trong máu vượt quá mức cho phép sao?” Hắn trợn mắt, ra vẻ khinh bỉ rồi bước vào tiệm.
Tuy đồ nướng Nhị Ca không phải là một cái tên nổi tiếng nhưng cũng không hề tệ, xem như có một chút tiếng tăm ở thành phố S. Không gian ở đây rộng rãi, sạch sẽ, phục vụ chu đáo, quan trọng nhất là hương vị rất tuyệt.
Cổ Trần khó chịu, song tính cách ác liệt đã định cho hắn phải tham dự buổi ăn chực này.
“Ở đây! Ở đây!” Lữ Bình đứng dậy, vẫy gọi Cổ Trần.
Cổ Trần ngồi xuống, câu đầu tiên khi mở miệng là: “Bồi bàn, trước tiên cho nửa ký tim gà khai vị.”
Lữ Bình thường ngày là người lôi thôi lếch thếch. Cổ Trần vừa ngồi xuống, lập tức khiến hắn xúc động đến mức muốn chui xuống gầm bàn.
“Ngươi đừng ăn vội, để ta nói cho ngươi biết tình hình ở đây.”
“Ta ăn phần ta, ngươi nói phần ngươi... Oa! Bột gia vị và nguyên liệu không tệ, chắc chắn không ăn được ở nơi khác.”
Lữ Bình hết cách, chỉ đành nói tiếp: “Ba người đằng kia là giám khảo lần này. Người khoảng bốn chục tuổi là Biện Thành Vương Chích Đồ, tên thật là Tất Hiếu Nghĩa. Người hơi hói, râu ria tỉa tót cẩn thận là Thái Sơn Vương Cửu Thiên Đoạn, tên thật là Đổng Hòa. Người thoạt nhìn không khác ta là Đô Thị Vương Nghiệp Chuyển, tên thật là Hoàng Du.”
“Sao ta vẫn thấy hắn đẹp trai hơn ngươi rất nhiều?” Cổ Trần chấm tim gà nướng tái vào tương, sau đó cho vô miệng.
“Ta nói đến độ tuổi và tác phong.”
“Haizzz! Đều là ông chú lôi thôi hơn ba chục tuổi, tại sao người ta đẹp trai đến thế...”
Lữ Bình rất muốn nhảy đến bóp chết Cổ Trần, chẳng qua hắn cũng là Thập Điện Diêm Vương. Nơi này đông người, hắn phải chú ý đến hình tượng cao nhân của mình. Dù sao hung danh của Ngũ Quan Vương Huyết Liệm khá vang dội.
Thế là hắn tiếp tục nói với gân xanh nổi đầy đầu: “Lão già đó là Tôn Lãng, tổ phụ của nhà họ Tôn, biệt hiệu Vạn Thú Thần, thuộc lớp tiền bối cao nhân tương đương Vũ thúc.”
“Tuổi tác tương đương, vai vế đều thuộc dạng nửa người ngập trong đất.”
“Ngươi nói quá lớn rồi đó...”
Cổ Trần trả lời lớn hơn nữa: "Này lão già chưa chịu chết, thần kinh suy nhược nên không ngủ được phải không? Ai đời gọi cả đám người ăn đồ nướng sáng sớm, bộ không sợ chết vì gan nhiễm mỡ hả?”
Nghe xong, vài người săn quỷ ở bàn bên suýt nghẹn chết. Lữ Bình dứt khoát dùng nước tiểu độn để chạy vội vào nhà vệ sinh. Tôn Lãng vuốt râu mỉm cười ở phía xa, sau đó tiếp tục trò chuyện với người bên cạnh. Lão già này cố gắng giả vờ rằng mình không nghe thấy, chỉ có điều lão nghe thấy và còn nghe thấy rất rõ ràng.
Cuộc thi chưa bắt đầu, Tôn Lãng đã nhớ kỹ gã lính mới ác liệt Cổ Trần. Một là vì thằng này không biết tôn trọng người già, hai là vì bản thân bị xem thấu nên thẹn quá hóa giận.
Hai tiếng sau, đương lúc chủ quán “Nhị Ca” định đích thân ra mặt nói chuyện với Cổ Trần để cầu xin hắn đừng đuổi tận giết tuyệt cửa tiệm, có vẻ Cổ Trần đã ăn no nên gọi bồi bàn pha trà cho mình.
Toàn trường thở phào một hơi. Người đi ăn buffet tiệc nướng vô sỉ đến mức này... thế gian hiếm thấy!
“Các vị, ta nghĩ mọi người đều đã ăn xong rồi nhỉ?” Tôn Lãng nhìn Cổ Trần với thâm ý khác, câu nói này rõ ràng muốn làm hắn mất mặt: “Vì không muốn quấy nhiễu việc kinh doanh của ông chủ vào buổi trưa nên ta bao hết nơi này vào buổi sáng. Bây giờ sắp đến trưa rồi, chúng ta nên vào việc chính thôi.”
“Giải thích như vậy rõ ràng là vẽ rắn thêm chân...” Cổ Trần lầu bầu, tuy âm thanh rất nhỏ nhưng phần lớn mọi người đều nghe thấy...
"À ừm... Bây giờ, ta xin tuyên bố nội dung đấu loại của cuộc thi Đánh Giá Lính Mới lần này.” Tôn Lãng đành chuyển chủ đề với vẻ ngượng ngùng: “Ở đây có tổng cộng một trăm hai mươi lính mới. Trước mười hai giờ đêm nay, ai tìm được một trong sáu mươi bốn tín vật giấu trong thành phố, sau đó đến tập hợp tại nơi tín vật chỉ định thì được tính qua cửa. Còn về tín vật ở nơi nào, hình dạng ra sao, tất cả manh mối đều do bản thân các vị tự tìm hiểu. Cuộc thi bắt đầu!”
Lời vừa dứt, người trong tiệm bỏ đi quá nửa. Ông chủ tiệm đồ nướng thấy đám người kỳ lạ một hơi lao đi hơn trăm người thì thở phào nhẹ nhõm.
Lão già bao cửa tiệm nói đây là buổi liên hoan do hội những người thích câu cá tổ chức, rõ bốc phét! Nhiều khuôn mặt non choẹt thế kia, còn có một đám trung niên hung thần ác sát, nói là người yêu thích câu cá, không bằng nói xã hội đen đi mở đường thì đúng hơn.
“Ngươi ngồi bất động ở đây làm gì, chẳng lẽ có biện pháp khác sao?” Lữ Bình nói với Cổ Trần.
Cổ Trần ngáp một cái, rồi trả lời: “Ta vẫn còn đói...”
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin